• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 556-560

Chương 556: Đầu người trong đá

Ngô Bình liền cạn lời, anh hắng giọng: "Ông chủ, một nghìn tệ đắt quá. Thế này nhé, tôi chọn mấy cái về sưu tầm thôi, ba nghìn tệ một hòn nhé".

Người đàn ông thực ra cũng đang sầu lo, mấy thứ này tuy lạ nhưng tiếc là chẳng ai mua. Trước đó có rất nhiều người đi ngang qua nhưng chẳng ai thèm hỏi một câu.

Ông ta do dự một lúc rồi nói: "Vậy cậu phải mua ít nhất mười hòn".

Có thế nào thì chuyến này ông ta cũng phải kiếm mấy chục nghìn tệ, nếu không còn không đủ phí đi về nhà!

Ngô Bình gật đầu: "Được, vậy tôi sẽ chọn ít nhất mười hòn".

Sau đó anh liền chọn lựa trong số hơn một trăm cục đá này. Phần lớn đá bên trong không có gì, những cục đá có đồ bên trong chỉ có năm cục, bao gồm tảng đá lớn có đầu người bên trong.

Anh lấy ra năm hòn đá và lấy thêm năm viên nhỏ rỗng bên trong, nói: "Ông chủ, tôi lấy mười hòn này".

Thấy có người mua những hòn đá kỳ lạ này, có mấy người liền đến hóng chuyện.

Một giọng nói già nua vang lên: "Cậu nhóc, sau cậu lại mua chỗ đá này?"

Ở chợ đen, thường mọi người không hỏi thăm tình hình của nhau. Ngô Bình liền thấy lạ, anh quay đầu lại thì thấy một ông lão râu tóc bạc phơ khoảng 70, 80 tuổi. Ông ấy không đeo mặt nạ, đang cười lớn hỏi anh.

Ngô Bình định nói vì sao tôi phải nói cho ông thì Đường Tử Di vội nói: "Tiên sinh Kinh, ông cũng đến sao ạ, gặp được ông quả là vinh hạnh quá!"

Cô ấy vừa nói "tiên sinh Kinh" là Ngô Bình đã nhớ ra. Anh từng nghe nói trong giang hồ có một "người tốt", tên là Kinh Hòa.

Ông Kinh nổi tiếng không phải vì nhân phẩm của ông ấy. Ông ấy nổi danh khắp thiên hạ là vì ông ấy có hai đứa con trai nổi tiếng.

Hai con trai của ông ấy, một người xưng vương ở Tây Bắc, người ta gọi là Sói đầu đàn; một người là quyền sư vang danh thiên hạ, còn cưới con gái của một thế lực lớn của Địa Tiên giới.

Thế nên Kinh Hòa cũng vô cùng nổi tiếng. Nếu có người muốn xin con trai ông ấy điều gì thì phải xin ông ấy trước đã. Dần dà, ông ấy trở thành nhân vật hàng đầu, người ta gọi là tiên sinh.

Ngô Bình nói: "Tiên sinh, tôi thấy hòn đá này khá hay nên mua về sưu tầm".

Ông Kinh cầm hòn đá lên quan sát một lúc, sau đó hỏi ông chủ: "Ông đã từng mở hòn đá này ra chưa?"

Ông chỉ lắc đầu: "Không mở ra được".

Ngô Bình cười nói: "Tiên sinh muốn xem thì tôi có thể mở vài hòn ra".

Anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi lấy một hòn đá rỗng ra, chém một nhát xuống.

Một tiếng "rắc" vang lên, hòn đá bị chia thành hai nửa. Mặt cắt rất phẳng, không có gì trong đó, dường như đây chỉ là một hòn đá có chất liệu kỳ lạ.

Mọi người đều tỏ ra thất vọng, họ thấy Ngô Bình mua nhiều đá thế còn tưởng anh phát hiện ra điều gì.

Ông Kinh cười nói: "Hóa ra chỉ là đá mà thôi".

Ngô Bình không muốn lấy những hòn đá trống không này nên chém liên tiếp năm hòn, kết quả đều như nhau, bên trong không có gì cả.

Anh cố ý thở dài, nói: "Xem ra chỉ là đá mà thôi".

Ông chủ thấy Ngô Bình có bảo kiếm có thể chém đá ra, mắt ông ta liền sáng lên, nói: "Anh bạn, có thể giúp tôi chém vài hòn ra không?"

Ông ta thầm tính toán, mong rằng Ngô Bình có thể chém ra thứ đồ gì trong đá. Như thế thì ông ta có thể bán được giá cao hơn chút.

Ngô Bình nói: "Được thôi".

Sau đó anh chém liên tiếp, bổ ra mấy hòn đá. Nhưng tất cả những hòn đá được bổ ra đều không có gì bên trong.

Mọi người càng thất vọng, nhao nhao bỏ đi. Ông chủ càng ủ rũ, liền mắng: "Thì ra là một đống bỏ đi!"

Ngô Bình không nói gì, anh lấy túi bỏ năm hòn đá vào rồi đeo lên, đi tiếp.

Trong quãng đường tới không còn gì đáng để anh thu mua, Đường Tử Di tiện tay mua vài món đồ cổ.

Khi tới đầu bên kia, hai người chuẩn bị xuống núi. Ngô Bình đã để hết đồ vào trong nhẫn không gian, anh nói với Đường Tử Di: "Chúng ta vào chợ trong đi!"

Giờ họ đang ở chợ ngoài, đồ bán ở đây khá bình thường. Đồ tốt hơn ở chợ trong.

Muốn tới chợ trong phải xuống núi đi một con đường khác.

Họ đi được một đoạn thì nghe thấy sau lưng có người nói: "Anh bạn, có thể cho tôi xem thanh bảo kiếm của cậu được không?"

Ngô Bình đứng lại, lúc xuống núi anh đã cảm thấy có người theo dõi mình từ phía xa, quả nhiên anh đã bị nhắm vào!

Anh quay người, lạnh lùng nói: "Không thể!"

Đối phương bước nhanh tới, đó là một người đàn ông cao to mặc áo bào xám, tay chắp túi áo.

"Rộng rãi với người khác chính là rộng rãi với bản thân mình. Anh bạn à, cậu keo kiệt quá", đối phương nói.

Ngô Bình chỉ nhìn thôi đã biết đối phương là một cao thủ đã luyện khí thành sức mạnh. Nhưng cảnh giới đó với anh cũng không là gì cả!

Anh lạnh nhạt nói: "Giờ anh cút đi thì tôi sẽ tha cho anh".

Kẻ đó cười lạnh: "Ăn nói lớn lối thật..."

Còn chưa dứt câu thì Ngô Bình đột nhiên tới trước mặt hắn, tát một cái khiến hắn bay đi.

Đạo sĩ kêu lên một tiếng rồi bị đánh bay mấy mét, đập mạnh vào một tảng đá lớn, sau đó phun ra một ngụm máu.

"Cậu là nhân tiên sao?", người đó vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, lông tơ dựng đứng.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Cút đi!"

Thực ra anh cũng chưa dốc toàn lực, nếu không thì cú chưởng đó hoàn toàn có thể đánh chết hắn. Dù thế thì đạo sĩ này cũng bị thương nặng.

Đạo sĩ không nói lời nào, đứng dậy định đi. Mới đi được vài bước, Ngô Bình đột nhiên nói: "Trở lại đây".

Đạo sĩ giật mình vội hỏi: "Cậu muốn thế nào?"

Ngô Bình: "Có một cái đèn ở thắt lưng anh, mang tới đây".

Đạo sĩ sửng sốt một chút, rồi kinh ngạc hỏi: "Làm sao cậu biết?"

Chiếc đèn này được hắn mang lên núi để bán nhưng vẫn chưa bày sạp.

Ngô Bình nói: "Tôi có nhãn thức, tất nhiên là nhìn thấy".

Đạo sĩ không còn cách nào khác ngoài việc lấy ra từ cánh tay một ngọn đèn dầu hình hoa sen màu đen. Ngọn đèn này là đồ cổ, rất cũ, hình dáng đơn giản, phóng khoáng.

Ngô Bình phát hiện bên trong ngọn đèn ẩn chứa một ngọn lửa, với đôi mắt nhìn thấu vạn vật, anh thấy ngọn lửa này cực kỳ sáng, sáng hơn cả mặt trời!

Đạo sĩ kinh hãi nói: "Ngọn đèn này vốn là để bán, tôi đưa cho cậu, cậu đừng giết tôi".

Ngô Bình cất đèn đi, hỏi hắn: "Anh định bán bao nhiêu?"

Đạo sĩ: "Tôi lấy trộm chiếc đèn này của một ngôi chùa cổ, định bán lấy 30 triệu".

Ngô Bình lấy ra một tờ tiền trị giá 30 triệu và nói: "Tôi mua nó".

Đạo sĩ rất ngạc nhiên, cứ tưởng một cao thủ như Ngô Bình sẽ trắng trợn lấy đồ của mình, không ngờ anh lại ra giá như ý muốn.

Hắn nhanh chóng chắp tay: "Cảm ơn!"

Ngô Bình mặc kệ, kéo Đường Tử Di xuống núi.

Đi được một lúc, Đường Tử Di trầm giọng hỏi: "Tại sao lại cho hắn tiền?"

Ngô Bình: "Chuyện gì cũng có nhân quả. Nếu anh mua chiếc đèn này, sự dính dáng nhân quả sẽ ít hơn. Nhưng nếu ăn cướp thì nhân quả còn nặng hơn".

Đường Tử Di không hiểu: "Nhân quả là gì? Có phải là nhân quả của nhà Phật không?"

Ngô Bình nói: "Cũng gần như vậy. Người thường sợ kết quả, còn Bồ tát thì sợ nguyên nhân. Mặc dù tu vi hiện tại của anh chưa đến cảnh giới Bồ tát, nhưng cũng không thấp. Tốt nhất là nên ít dính dáng đến nhân quả".

Đến chân núi, Ngô Bình tìm được người dẫn đường của chợ trong, nói: "Tôi muốn đi chợ trong".

Người đó cầm lấy vé của anh, liếc mắt một cái: "Đi theo tôi".

Vì vậy cả hai lên xe với người đàn ông. Xe chạy nửa giờ trên con đường không bằng phẳng trước khi vào một thung lũng.

Đến lối vào thung lũng, người đàn ông dừng xe và nói: "Chợ trong ở trong thung lũng. Tôi nhắc hai người, không có ai giữ gìn trật tự trong chợ trong. Nếu có ai đó cướp đồ, hoặc thậm chí giết chết các người, chúng tôi không chịu trách nhiệm. Khuyên hai người, lựa chọn rời đi lúc này vẫn chưa muộn".

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đã hiểu". Sau đó, anh kéo Đường Tử Di xuống xe, đi về phía chợ trong.
Chương 557: Sâm vua cấp hai

Thung lũng này dài hơn một nghìn mét, nơi rộng nhất rộng hơn ba nghìn mét, nơi hẹp nhất chỉ có mười mấy mét. Trong thung lũng không có thảm thực vật, trên đất chỉ có lớp đá sỏi.

Khi đứng trong thung lũng, Đường Tử Di thấy hơi sợ, cô ấy nắm chặt tay Ngô Bình. Ngô Bình nhìn cô ấy, nói giọng vỗ về: "Đừng sợ, cho dù là địa tiên đến đánh thì anh cũng sẽ khiến hắn phải hối hận".

Đường Tử Di khẽ gật đầu, hai người chầm chậm đi vào thung lũng.

Nơi vào thung lũng có vài người đang đứng đó, sắc mặt ai cũng hằm hằm.

Ngô Bình vừa tới họ đã đi lên chặn lại, một người nói: "Muốn vào chợ trong phải nộp phí!"

Ngô Bình không hề bất ngờ, anh hỏi: "Bao nhiêu?"

"Hai đồng tiền bùa!", người đó lạnh lùng nói.

Ngô Bình: "Tôi nộp tiền thì các người có bảo đảm sự an toàn của tôi không?"

Người đó nhìn đám xung quanh, không khỏi bật cười: "Chúng tôi chỉ thu tiền, không quan tâm đến những việc khác!"

Sắc mặt Ngô Bình lạnh đi: "Không thể bảo đảm sự an toàn của tôi thì các người có tư cách gì thu tiền?"

Sắc mặt người đó cũng đanh lại: "Tên nhóc kia, cậu dám không nộp phí à?"

Ngay lúc này, có ba người đi vào thung lũng, một chủ hai tớ, họ đều không đeo mặt nạ. Thấy họ thì những người thu phí vội tránh ra, còn cười nịnh bợ.

Người cầm đầu là một thanh niên khoảng ba mươi tuổi, mặc bộ quần áo thể thao màu đỏ và đi giày thường màu trắng. Khi đi ngang qua, anh ta liếc nhìn Đường Tử Di với ánh mắt thích thú.

Anh ta dừng lại, nói với Đường Tử Di: "Cô ơi, đi theo tôi đi, tôi có thể đảm bảo an toàn cho cô".

Đường Tử Di lập tức lui về phía sau Ngô Bình, ở nơi nguy hiểm này, cô ấy chỉ có thể dựa vào Ngô Bình.

Hành động của Đường Tử Di khiến người đàn ông khẽ nhíu mày, anh ta khịt mũi, xoay người tiếp tục đi vào trong. Phía sau anh ta là hai người trung niên, một người ở cảnh giới thần và một người tiên thiên.

Cả ba đi qua, người cản đường nói: "Cậu nhóc, đừng nói nhảm nữa, mau trả tiền đi!"

Ngô Bình: "Tại sao người vừa rồi không phải trả tiền?"

Người đàn ông bật cười: "Cậu không nhìn thấy sao? Họ còn không đeo mặt nạ, bởi vì đó là người thừa kế của gia tộc Âu Dương, Âu Dương Trích Tinh!"

Ngô Bình giật mình, lần trước người làm Lý Long Thần bị thương chính là người tên Âu Dương Trích Tinh. Mà lý do anh ta đánh Lý Long Thần rất đơn giản, anh ta chỉ muốn xem người khác có thể phá giải chưởng lực của anh ta hay không.

“Này, tôi bảo cậu trả tiền, cậu không hiểu lời người tôi nói à?”, người đàn ông trở nên mất kiên nhẫn, lạnh lùng nói.

Ngô Bình dửng dưng nói: "Nghe nói ở chợ trong không có ai giữ gìn trật tự. Ai có nắm đấm mạnh hơn thì muốn làm gì thì làm".

Người đàn ông lạnh lùng nói: "Đúng vậy! Ở đây, người có nắm đấm mạnh nhất chính là ông đây! Mau trả tiền, nếu không tôi giết cậu rồi đưa bạn gái cậu về ngủ với cô ta!"

"Ầm!"

Hắn chưa kịp nói xong thì đã Ngô Bình đấm vào ngực hắn một cái. Với cú đấm này, chân lực thuần dương đáng sợ đập vào cơ thể hắn, phá tan các kinh mạch quanh cơ thể hắn!

Người đàn ông rên rỉ, tất cả huyết quản trong cơ thể đều nổ tung, máu chảy ra từ từng lỗ chân lông, hai mắt hắn đỏ như máu, ngã xuống đất.

Những người còn lại đều sửng sốt, vội vàng lui ra ngoài, kinh ngạc nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình bước đến chỗ xác chết và lấy ra một chiếc túi từ thắt lưng của hắn, trong đó có ba mươi lăm đồng tiền bùa!

Sau đó anh nhìn về phía những người khác, lạnh lùng nói: "Giao tiền bùa ra thì sẽ tránh được cái chết!"

Anh thấy những người còn lại đều có một cái túi đựng tiền bùa, cộng vào có hơn 100 đồng tiền.

Mấy người vừa kinh ngạc vừa tức giận, một người nói: "Cậu có biết chúng tôi là ai không?"

Ngô Bình tiến lên một bước, quyền ý đáng sợ trực tiếp tấn công tinh thần của người đàn ông, hắn sợ tới mức chân mềm nhũn, vội vàng cởi ví ném cho Ngô Bình.

Chẳng mấy chốc, anh đã có thêm năm túi tiền trong tay. Có tổng cộng 137 đồng tiền bùa trong sáu cái ví!

Cất túi tiền đi, anh lạnh lùng nói: "Cút đi!"

Bốn người bọn họ không dám ho he câu gì, liền quay đầu chạy ra khỏi thung lũng, trong nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi.

Đường Tử Di nói với giọng lo lắng: "Xem ra thế lực phía sau họ không đơn giản, anh cho rằng bọn họ có trả thù chúng ta không?"

Ngô Bình nói: "Anh không sợ trả thù. Đi thôi, chúng ta vào trong xem một chút."

Bước vào thung lũng, họ thấy các sạp hàng ở hai bên thung lũng gần các vách đá.

Gian hàng đầu tiên bên trái có trải một tấm nhựa trên mặt đất. Hàng chục cây sâm rừng và hàng chục cây nấm linh chi được đặt ngẫu nhiên trên tấm nhựa.

Ngô Bình là một thầy thuốc nên ngay lập tức có hứng thú khi nhìn thấy dược liệu, anh bước đến quầy hàng và cầm một cây nhân sâm ngàn năm tuổi lên.

Nhân sâm ngàn năm tuổi này rất khó tìm, mua ở ngoài cũng khó. Anh hỏi: "Ông chủ, ông bán nhân sâm như thế nào?"

Ông chủ là một người đàn ông trung niên để ria mép, mặc áo choàng trắng, ông ta nói: "Đây là cây nhân sâm thủ tướng cấp một, nếu muốn mua thì mười ba đồng tiền bùa".

Mười ba đồng tiền bùa trị giá hai đến ba tỷ, không phải là một số tiền nhỏ.

Ngô Bình nghĩ một lúc, hỏi: "Có thể rẻ hơn được không?"

“Không mặc cả", ông chủ lạnh nhạt nói, tỏ vẻ như anh có mua hay không cũng chẳng sao.

Ngô Bình suy nghĩ một chút, liền hỏi: "Có sâm vua không?"

Thay vì mua nhiều nhân sâm thủ tướng, tốt hơn hết nên mua một cây sâm vua. Tác dụng của sâm vua mạnh hơn gấp nhiều lần so với nhân sâm thủ tướng.

Ông chủ liếc anh một cái nói: "Sâm vua ít nhất giá một trăm đồng tiền bùa, cậu có nhiều tiền như vậy sao?"

Ngô Cẩn Ngôn cười nói: "Tôi không có nhiều tiền bùa, có thể trả bằng tiền mặt được không?"

Ông chủ suy nghĩ một hồi rồi nói: "Tính ra tiền mặt ít nhất cũng phải 15 tỷ!"

“Được”, Ngô Bình lập tức nói.

Anh có khá nhiều tiền trên người, nhưng tiền bùa không nhiều, nếu có thể tiêu tiền, anh sẽ không dùng tiền bùa.

Thấy anh thật lòng muốn, ông chủ lấy trong hộp bên cạnh ra một chiếc hộp bằng ngọc, bọc lụa đỏ. Ông cởi lụa đỏ, mở hộp ngọc ra, trong đó có một cây nhân sâm màu trắng như ngọc, hơi ánh màu tím.

Vừa mở hộp ra, ngay cả Đường Tử Di cũng ngửi được mùi thơm của nhân sâm, mùi giống như mùi dược liệu, ngửi thấy rất dễ chịu.

Ngô Bình híp mắt, với nhãn lực của mình anh nhận ra ngay, đây là sâm vua cấp hai!

Sâm vua có cấp một, cấp hai, thậm chí là cấp ba, cấp bốn. Trong phiến ngọc có ghi rằng đã có người tìm ra sâm vua cấp năm.

Hiệu quả của sâm vua cấp hai gấp 3 đến 5 lần sâm vua cấp một, giá thành đương nhiên đắt hơn. Thế mà ông chủ chỉ đòi 15 tỷ, phỏng chừng cũng không biết đây thật ra sâm vua cấp hai!

Đây cũng là chuyện bình thường, trên thế giới có rất ít người nhìn thấy sâm vua, thậm chí càng ít người nhìn thấy sâm vua cấp hai.

Anh cầm hộp ngọc lên, ngửi và nói: "Đúng là sâm vua. Tôi muốn nó."

Anh lục hết các chi phiếu lấy được từ rừng trúc trước đó, góp được 15 tỷ rồi giao cho ông chủ.

Thấy không có vấn đề gì về chi phiếu, ông chủ nói: “Thành giao”. Sau đó, ông đưa nhân sâm cho Ngô Bình.

Sau khi Ngô Bình thu thập được sâm vua, anh bước đến một quầy hàng khác.

Anh đang mua nhân sâm ở đây thì có hàng chục cặp mắt đang nhìn chằm chằm vào anh ở phía xa, ẩn chứa đầy ác ý.

Ngô Bình coi như không nhìn thấy, anh tìm thấy một sạp bán hổ phách.

Sạp này rất lớn, trên đất bày đầy hổ phách to nhỏ. Những viên hổ phách này đều không tầm thường, bên trong còn có vật khác.

Màu sắc mỗi viên khác nhau, có viên trong suốt, có viên lại không, có viên màu đen, trắng, vàng kim, xanh lam, tím.

Trước sạp có năm người khách đều đang chọn đá.

Ngô Bình cũng đứng lại, anh phát hiện trong hổ phách có một số là thuốc hổ phách cô đọng, có một số viên bên trong có động vật, côn trùng, cây thuốc.
Chương 558:Tấm ngọc Dược điển

Anh nhanh chóng nhìn lướt qua, phát hiện trong một viên hổ phách đen trầm đục có một cái nhãn cầu! Nhãn cầu này to bằng nắm tay, nó còn có cả sức sống và cả một luồng năng lượng to lớn kỳ lạ nào đó.

Anh đưa tay cầm lấy viên hổ phách, để nó xuống dưới chân rồi tiếp tục tìm.

Nửa phút sau, anh lại nhìn thấy một viên hổ phách nửa trong suốt, trong đó có một cái cây hình rắn dài tầm ba phân. Trên cái cây này mọc đầy lá hình rắn. Nó đã kết quả, đó là một quả hình trứng to bằng quả óc chó, chỉ có ba hạt.

Ngô Bình liền nhặt lên, để dưới chân.

Nhìn lướt qua lần thứ ba, anh tìm thấy một viên hổ phách màu xanh lam với một con rùa to bằng nắm tay trong đó. Mai của con rùa này có màu vàng, bên trên có dòng tiên văn mờ mờ. Điều này không có gì lạ, điều kỳ lạ là bên trong mai rùa lại có một lá bùa!

Tiên văn trên mai rùa có liên quan đến là bùa này. Bùa này được gọi là "bùa luyện yêu" ở tiên quốc. Hơn nữa đây là bùa luyện yêu cao cấp, sao có thể đặt ở trong mai rùa?

Không chút do dự, anh lại cầm lấy miếng hổ phách dưới chân, rồi hỏi bà chủ: "Bà chủ, ba miếng hổ phách này bà bán bao nhiêu?"

Bà chủ là một bà lão khoảng 60, 70 tuổi. Bà ta liếc nhìn ba mảnh mà Ngô Bình chọn và nói: "Một trăm đồng tiền bùa".

Ngô Bình cười nói: "Có thể trả bằng tiền mặt không?"

Bà chủ suy nghĩ một hồi: "Được, 16 tỷ".

Ngô Bình chuẩn bị rất nhiều chi phiếu, anh liền lấy ra 16 tỷ đưa cho bà chủ.

Cầm lấy hổ phách, cả hai tiếp tục đi về phía trước.

Ngay sau đó, Ngô Bình đến một gian hàng bên phải. Trước quầy hàng này có hơn chục món đồ bằng ngọc, bao gồm đĩa ngọc, ấn ngọc, mặt dây chuyền bằng ngọc, v.v.

Có hai ông chủ, họ đều mặc áo đạo sĩ nên không đoán được tuổi. Phía trước gian hàng, Âu Dương Trích Tinh cũng ở đó, hắn đang quan sát một miếng ngọc ấn.

Đôi mắt của Ngô Bình đảo qua những món đồ bằng ngọc này. Anh nhận thấy rằng một số lượng lớn các tiên văn đã được khắc trên một tấm ngọc.

Tấm ngọc này được tạo nên từ vô số mảnh ngọc bích cực mỏng. Các đồ ngọc khác tuy cũng có khắc tiên văn nhưng số lượng rất ít, đa số chúng là vật dụng cần thiết hàng ngày. Còn tấm ngọc này thì khác, nó ghi lại tất cả các công thức phối hợp của dược liệu, tên nó là Dược điển.

Anh lập tức cầm tấm ngọc lên và hỏi: "Ông chủ, cái này bao nhiêu tiền?"

Âu Dương Trích Tinh đang nhìn ấn ngọc, thấy có người nhặt tấm ngọc lên liền lạnh nhạt nói: "Bỏ xuống".

Ngô Bình nhìn hắn, lạnh lùng nói: "Tấm ngọc này không phải của anh, anh có tư cách gì bảo tôi đặt xuống?"

Âu Dương Trích Tinh lạnh nhạt nói: "Cậu có thể không nghe lời tôi, nhưng hậu quả thì cậu tự chịu đấy".

Đây là một lời đe dọa, Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Tôi sẽ chờ xem!"

Ông chủ nói: "Ba mươi đồng tiền bùa".

Ngô Bình nói: "Ônh có nhận tiền mặt không?"

"Không".

Ngô Bình lấy ra ba mươi đồng tiền bùa đưa cho ông chủ, sau đó cầm tấm ngọc rời đi.

Âu Dương Trích Tinh nhìn anh đi xa, thầm cười lạnh.

Sau khi đi bộ gần hết thung lũng, anh gặp rất nhiều thứ tốt, nhưng anh không mua thêm gì nữa. Đột nhiên, anh nhìn thấy một tảng đá lớn bằng phẳng trước mặt, nó rất tròn do tác động của dòng sông.

Vì vậy, anh lấy ra một mảnh vải trải trên đá, rồi lấy ra da rồng trước đó cắt thành mười mảnh, sau đó bán năm mảnh trên phiến đá.

Đường Tử Di tò mò hỏi: "Đây là cái gì?"

Ngô Bình nói: "Da rồng. Thứ này là vô giá đối với một số người đấy".

Nói xong, anh lại lấy kiếm Sát ra. Hiện tại anh đã có kiếm Hắc Long nên ít dùng kiếm Sát, một kiếm sắc bén như vậy hẳn là đáng giá rất nhiều tiền.

Sau đó, anh lấy sợi dây được đổi được từ chỗ Đông Hoàng, đó là chiếc vòng xâu mười tám cái đầu quỷ. Vật này có tác dụng huyền diệu là trấn áp yêu ma, xua đuổi tà ma, nó cũng là bảo vật.

Cuối cùng, anh lấy ra bốn lá bùa. Bốn lá bùa này do chính anh làm ra, và chúng được vẽ bằng sức mạnh từ ngón tay kỳ dị, chúng có uy lực cực lớn.

Bốn lá bùa gồm hai lá bùa bảo vệ thân thể và hai lá bùa thiên vương chém quỷ. Rất có thể ngón tay đó thuộc về cường giả cấp thiên tiên, lá bùa được làm từ nó đương nhiên có uy lực rất lớn.

Vài thứ được bày ra, Đường Tử Di ngồi ở bên cạnh, cô ấy hỏi: "Liệu có ai mua không?"

“Chắc là có, đồ của anh đều khá tốt", Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói. Thực ra trong lòng anh cũng không chắc, dù sao cũng là lần đầu tiên anh đứng ra lập gian hàng, cũng không có kinh nghiệm.

Đường Tử Di chỉ vào kiếm Sát, hỏi: "Thứ này có thể bán với giá bao nhiêu?"

Ngô Bình nói: "Thanh kiếm này đầy sát khí, chém sắt như bùn, thần niệm của địa tiên cũng không khống chế được nó. Anh định bán giá mười đồng tiền bùa, chắc không đắt đâu nhỉ?"

Đường Tử Di: "Tấm da rồng này thì sao?"

Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi nói: "Da rồng rất hiếm. Đối với người cần dùng, giá trị của nó còn hơn nhiều so với sâm vua. Ở đây có năm tấm da rồng, một tấm ít nhất là một trăm đồng tiền bùa".

Sau đó anh liếc nhìn vòng tay mười tám cái đầu quỷ và nói: "Vật này có tác dụng trừ tà ma, nó cũng là một pháp khí tốt. Nó giá mười đồng tiền bùa".

Anh đang tính giá thì một ông già lưng hơi cong, râu tóc đen, mặc bộ quần áo vải xám của nông dân thời dân quốc, trông như chưa được giặt giũ trong một thời gian dài xuất hiện.

Ông ấy đến gian hàng, nhìn lướt qua và hỏi: "Tôi có thể xem một chút được không?"

Ngô Bình nói: "Được".

Ông lão nhặt lên một tấm bùa thiên vương chém quỷ, nhắm mắt cảm nhận kỹ càng, ánh mắt chợt sáng lên, hỏi: "Anh bạn, lá bùa này có phải do thiên tiên làm ra không?"

Ngô Bình: "Cũng gần vậy, uy lực của nó rất mạnh, tác dụng diệt ma rất tốt".

Ông lão nói: "Tôi muốn hai lá bùa này, hãy ra giá".

Ngô Bình vẫn chưa nghĩ ra giá cả, nhưng anh nghĩ ra rất nhanh, định để giá cao: "Một lá bùa bán hai mươi đồng tiền bùa, hai tấm là bốn mươi".

Ông lão không ngạc nhiên chút nào, ông có vẻ khá vui mừng và nói: “Hai mươi không đắt, tôi muốn nó”.

Ông ấy nhanh chóng lấy ra bốn mươi đồng tiền bùa giao cho Ngô Bình, rồi lấy đi hai tấm thiên vương chém quỷ.

"Đi thong thả nhé", Ngô Bình vui vẻ nhận tiền, nhìn ông lão rời đi.

Đường Tử Di kinh ngạc nói: "Lá bùa này trị giá ba tỷ sao!"

Cô ấy đổi ra theo tiền bùa, nếu tính kỹ ra thì không chỉ là ba tỷ!

Ngô Bình nói: "Số tiền này vừa thu vào thì sẽ phải bỏ ra, không tính". Anh không nói khoác, lát nữa còn phải mua đồ khác, bán được bao nhiêu tiền rồi cũng phải tiêu.

Ông lão vừa mới đi thì một con lừa đen đi tới. Lông nó phát sáng như nhung, vừa thấy đồ của Ngô Bình là nó phát ra tiếng người.

"Ông chủ, da rồng này bán bao nhiêu?"

Ngô Bình kinh ngạc, anh quan sát con lừa đen để xác nhận nó có biết nói tiếng người thật không.

Lừa đen tỏ vẻ khinh thường: "Không cần phải nhìn, tôi chỉ đang nói chuyện qua miệng lừa thôi".

Ngô Bình hơi xấu hổ, vội nói: "Một tấm một trăm đồng tiền bùa".

Con lừa đen kêu lên: "Cái gì? Một trăm sao? Cậu đang ăn cướp đấy à?"

Ngô Bình cười nói: "Đây là da rồng mà giao long để lại lúc phi thăng, dùng nó luyện chế đan hóa rồng thì nó sẽ là bảo vật vô giá đối với những loài có vảy!"

Lừa đen thở dài: "Cậu thấy tôi có giống loài có vảy không?"

Ngô Bình nói: "Thế nên tôi khuyên anh nên xem thứ khác, da rồng không hợp với anh".

Lừa đen xoay mấy vòng tại chỗ như đang suy nghĩ, đột nhiên hỏi: "Mua hai tấm có được giảm giá không?"

Ngô Bình liếc nhìn Đường Tử Di, cô ấy nói: "Mua một tấm 100, mua hai tấm 220".

Lừa đen kinh ngạc nói: "Con bé kia, cô nói cái gì? Mua nhiều mà còn đắt hơn à?"
Chương 559: Bày sạp bán hàng

Đường Tử Di: "Đúng vậy, da con rồng này là hàng hiếm. Nếu anh mua nhiều thì sẽ còn lại ít, giá đương nhiên sẽ cao hơn. Nếu anh mua hai tấm thì chỉ còn lại ba. Đến lúc đó, chúng tôi ít nhất phải bán nó với giá một trăm năm mươi đồng tiền bùa".

Con lừa đen nghiêng đầu, chợt nghĩ rằng logic của cô ấy có vẻ có lý, nó nói: "Vậy thì tôi mua một tấm thôi".

Lúc này, một túi tiền từ xa bay tới, Ngô Bình cầm lấy trong tay, thấy trong đó có một trăm đồng tiền bùa.

Anh liền lấy một tấm da rồng đưa cho lừa đen và nói: "Mời đi thong thả".

Con lừa đen quay đầu đi thẳng.

Sau khi con lừa đen rời đi, một đứa trẻ khoảng bảy tám tuổi thắt bím tóc hất lên trời, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt to rất có sức sống. Nó đi chân trần, hỏi: "Ông chủ, con lừa đen vừa rồi mua gì vậy?"

Nhìn thấy đứa bé này, Ngô Cẩn Ngôn vô cùng kinh ngạc, bởi vì anh nhìn thấy trong cơ thể đứa trẻ này có một luồng khí tức vô cùng mạnh mẽ, tu vi của nó nhất định là địa tiên!

Anh cười nói: "Con lừa đó đã mua được một tấm da rồng".

Đứa trẻ nghĩ một lúc, hỏi: "Một tấm da rồng bán với giá bao nhiêu?"

Đường Tử Di vội vàng nói: "Một trăm hai mươi tiền bùa".

Ngô Bình gật đầu: "Đúng, một trăm hai mươi".

Vẻ mặt của đứa trẻ trông rất xót, nó thở dài, ném túi tiền cho Ngô Bình, nói: "Tôi cũng mua một miếng".

Nó lấy tấm da và bước đi thật nhanh, như thể đang đuổi theo con lừa.

Đường Tử Di cười hì hì: "Lát mà có người mua, chúng ta sẽ bán với giá một trăm năm mươi".

Ngô Bình cũng rất vui mừng, nói: "Đúng vậy, bán một trăm năm mươi".

Sau đó, anh lấy ra một mảnh vải đen lớn từ nhẫn chứa đồ, tìm một cây gậy gỗ khác gần đó, xây một tấm lều dựa vào bức tường đá.

Anh bảo Đường Tử Di trông hàng, sau đó chui vào trong tấm lều vải đen, lấy ra một ít đá từ trong nhẫn, chuẩn bị dùng kiếm Hắc Long đánh vỡ cục đá.

Anh đã nhìn qua tất cả năm hòn đá, trong đó có một đầu người, ba chiếc đinh lớn bằng đồng, một chiếc khăn rách, một cái chiêng nhỏ và một miếng bùn.

Anh tạm thời không động vào cái đầu người. Đầu tiên anh lấy ra ba chiếc đinh lớn bằng đồng. Chiếc đinh được lấy ra, nó dài khoảng hai đốt ngón tay, to bằng ngón tay, trên đó có khắc tiên văn.

Anh đoán cây đinh lớn là pháp khí dùng để trấn tà, gặp tà vật mạnh thì có thể dùng nó để trấn áp, hiệu quả rất tốt.

Từ viên đá thứ hai, anh lấy ra một miếng khăn rách. Cái khăn đã mục nát, nó to bằng mặt ghế, màu vàng nhạt, trên đó có một chút máu.

Cái khăn này không có gì đặc biệt, nhưng vết máu lại bất thường, toát ra vẻ linh thiêng và thần thánh.

Ở phiến đá thứ ba, anh lấy một chiếc chiêng nhỏ, nhưng anh không biết nó làm bằng chất liệu gì, và khi anh dùng ngón tay búng vào nó, nó tạo ra một âm thanh kỳ diệu. Âm thanh khiến anh xuất thần một lúc, nó dường như ảnh hưởng đến tâm trí của anh.

Trong viên đá cuối cùng là một mảnh bùn. Bùn có màu đen, rất mềm và tỏa ra mùi thơm. Anh quay đầu lại, xem qua thông tin trong phiến ngọc, đột nhiên nghĩ tới một điều.

“Chẳng lẽ là bùn vá trời?”, anh giật mình, hai tay run lên.

Anh còn chưa kịp suy nghĩ thì đã có một vị khách khác đến, nên anh nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

"Thanh kiếm này giá bao nhiêu?”, một người hỏi.

Ngô Bình ra khỏi lều và cười đáp: "Mười đồng tiền bùa".

Người khách đeo mặt nạ cầm kiếm Sát vẫy nhẹ, một tảng đá bên cạnh bị chia làm đôi, sắc bén vô cùng!

Hắn hài lòng gật đầu: "Được lắm, tôi muốn thanh kiếm này".

Thanh toán tiền xong, người đàn ông nhanh chóng rời đi.

Ngô Bình lại lấy ra cái khăn rách, Đường Tử Di kinh ngạc hỏi: "Đây là mảnh vải sao?"

Ngô Bình nói: "Đây không phải là một tấm vải bình thường. Nó đã được nhuộm bằng máu của thiên tiên".

Ngay sau khi tấm vải được lấy ra, một luồng khí bí ẩn tỏa ra xung quanh. Trong vòng chưa đầy một phút, ba người lao tới từ ba hướng khác nhau.

Không ai trong số ba người đeo mặt nạ, và tất cả đều đồng loạt nhìn vào miếng khăn rách trên mặt đất.

Một người đàn ông trung niên hỏi với sắc mặt tối sầm: "Cậu lấy tấm vải này ở đâu vậy?"

Ngô Bình nói: "Không thể tiết lộ".

Người đàn ông không nhận được câu trả lời cũng không bất ngờ, anh ta hỏi: "Cậu bán mảnh vải này bao nhiêu?"

Ngô Bình: "Tấm vải này không có gì khác thường, nhưng vết máu trên đó là máu của thiên tiên. Giá trị của nó không phải bàn, chắc anh cũng phải hiểu rõ. Bởi vậy, tấm vải này trị giá hai trăm đồng tiền bùa".

Máu thiên tiên quả thực có giá trị cao, có nó thì những bậc đại năng địa tiên có thể lĩnh hội được một số điều huyền diệu.

Người đàn ông nói: "Hai trăm hơi đắt một chút, có thể rẻ hơn không?"

Một người phụ nữ mặc áo lụa trắng trông khoảng 30 tuổi mỉm cười: "Cậu bạn, tôi trả giá hai trăm".

Người đàn ông tức giận nói: "Tôi đang mua đồ, sao cô lại chen ngang?"

Người phụ nữ giễu cợt: "Tôi mua đồ của cậu ta, liên quan gì đến anh?"

Hai người nhìn nhau chằm chằm, thần niệm va chạm liên tục, không khí xung quanh như đông cứng lại, Đường Tử Di vô cùng đau đớn, đành lấy tay che đầu.

Ngô Bình vội vàng nắm tay giúp cô ấy chống cự, đồng thời lạnh lùng nói: "Hai người nếu có đánh nhau, xin hãy tránh ra xa".

Hai người khịt mũi, thu thần niệm lại.

Người đàn ông nói: "Tôi mua tấm vải này".

Người phụ nữ: "Tấm vải này là của tôi!"

Ngô Bình nói: "Vì cả hai người đều muốn mua nó, vậy thì người nào có giá cao hơn sẽ nhận được nó, hai người thấy thế nào?"

Những ánh mắt như muốn giết người liền nhắm vào Ngô Bình.

Ngô Bình không chút sợ hãi, lạnh nhạt nói: "Hoặc là hai người tự bàn bạc đi".

Người đàn ông cười lạnh, nói: "Anh bạn, không biết bậc trưởng bối của cậu là ai?"

Nghe thấy anh ta định chất vấn mình, Ngô Bình nói: "Tôi chỉ là người bán hàng, anh không cần hỏi rõ ràng như vậy. Muốn mua thì mua, nếu không thì anh đi cho".

Người đàn ông cười lớn: "Hay là chúng ta không kết bạn đi, cậu tặng tấm vải này cho tôi".

Nghe vậy, Ngô Bình biết người này muốn lấy không nên lấy ra một tấm biển bằng gỗ mun, đặt trên phiến đá.

Nhìn thấy biển hiệu bằng gỗ mun, người đàn ông nói vô cùng kinh ngạc: "Cậu là hậu bối của Vu bà bà sao?"

Ngô Bình chỉ cười lạnh, không trả lời.

Sắc mặt người đàn ông rất khó coi, anh ta nói với người phụ nữ: "Chúng ta cùng nhau mua thứ này rồi cùng nhau tìm hiểu xem sao nhé?"

Người phụ nữ nói: "Tôi không thể tin tưởng anh".

Ngô Bình không có ấn tượng tốt với người đàn ông này, liền nói với người phụ nữ: "Cô này, tôi sẽ bán cho cô, giá hai trăm tiền bùa".

Người phụ nữ vui mừng khôn xiết, lập tức thanh toán tiền và cất miếng khăn đi, nhìn Ngô Bình cười nói: "Cậu bạn, tôi tên là La Thập Muội. Nếu sau này cậu gặp rắc rối ở Vân Đông thì có thể nhắc đến tên tôi".

Người phụ nữ vui vẻ rời đi, người đàn ông nhìn Ngô Bình với ánh mắt hằn học rồi cũng đi.

Còn một người khác tại đây. Người này để râu dê, không nhìn rõ tuổi tác. Người này dường như không có hứng thú với miếng vải, chỉ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền mười tám cái đầu quỷ. Ông ta cười hỏi: "Thứ này bao nhiêu?"

Ngô Bình nghe giọng điệu thanh nhã bình tĩnh của ông ta, trong lòng cảm thấy rất có hảo cảm, nói: "Tiên sinh, vật này mười hai đồng tiền bùa".

Giá cả đã được anh ước tính từ lâu, không đắt nhưng cũng không hề rẻ.

Ông già gật đầu và nói, "Giá cả rất hợp lý, tôi muốn nó".

Bán xong chiếc vòng đeo tay, Ngô Bình quay lại lều, cất hết những thứ còn lại vào nhẫn rồi kéo Đường Tử Di đi.

Đường Tử Di trầm giọng hỏi: "Không bán nữa sao?"

Ngô Bình nói: "Vừa rồi anh quá phô trương, không biết bây giờ có bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào chúng ta. Thẻ gỗ mun của Vu bà bà chưa chắc đã hiệu quả. Chúng ta hãy đi nhanh để tránh đêm dài lắm mộng".

Họ bước nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cuối thung lũng. Phía trước là một cánh đồng, trông tối om.

Không chút do dự, anh cõng Đường Tử Di trên lưng phóng đi như bay, chạy về phía sâu trong khu rừng rậm.
Chương 560: Về nhà

Đường Tử Di chỉ cảm thấy bên tai có gió rít gào, thân hình cũng lên xuống theo Ngô Bình. Chẳng mấy chốc, bọn họ đã leo qua một ngọn núi, đi vào một con đường mòn trên núi.

Ngô Bình men theo con đường mòn và chạy như điên, anh nhanh chóng tìm thấy chỗ đậu xe của mình.

Khi lên xe, anh nhấn ga, ô tô rít lên rồi phóng nhanh khỏi nơi đó.

Sau nửa phút, một vài bóng người xuất hiện ở vị trí anh vừa biến mất, bóng dáng những kẻ đó nhoáng lên và đuổi theo hướng chiếc xe rời đi.

Ngô Bình lái xe đến mức nhanh nhất, lái xe được một lúc thì anh bật chức năng lái tự động của xe, sau đó ôm Đường Tử Di nhảy ra khỏi xe.

Sau đó anh chạy theo hướng khác.

Chưa đầy một phút, một vài bóng người đã đuổi kịp chiếc xe. Tuy nhiên, khi nhảy lên nóc xe thì chúng phát hiện trên xe trống trơn, xe đang tự lái.

“Chết tiệt!”, có tên hét lên, có tên chửi bới.

Lúc này, Ngô Bình và Đường Tử Di đã đi một đoạn đường khác và trở về trụ sở chính của Đường môn.

Đường Tử Di lúc này vẫn rất căng thẳng, tim đập nhanh, cô ấy hỏi: "Bọn họ sẽ không đuổi kịp chúng ta chứ?"

Ngô Bình: "Không, cho dù bọn họ đuổi kịp thì anh cũng không sợ."

Đường Tử Di cười khổ: "Không ngờ chợ đen Giang Nam lại nguy hiểm như vậy!"

Tài xế taxi là một người đàn ông mập mạp, anh ta liếc nhìn kính chiếu hậu, cười nói: "Hai người gặp nguy hiểm sao? Có muốn gọi cảnh sát không?"

Sắc mặt Ngô Bình sa sầm, anh đặt tay lên vai tài xế, nói: "Anh là cao thủ tiên thiên mà lại đi lái taxi sao?"

Khi anh nói, luồng chân lực thuần dương mạnh mẽ tiến vào qua vai anh ta, anh ngay lập tức khống chế người lái xe, khiến anh ta không thể di chuyển.

Tài xế toát mồ hôi lạnh nói: "Anh là võ vương sao?"

Ngô Bình: "Đừng nói nhảm nữa, muốn chết hay sống?"

Tài xế khẽ thở dài: "Tôi không có ác ý với hai người".

“Anh không phải kẻ thù của tôi, nên đương nhiên không có ác ý". Ngô Bình cười lạnh, “Tôi hỏi anh, làm sao anh biết tôi sẽ bắt xe của anh?"

Tài xế nói: "Mọi thứ đều là trùng hợp ngẫu nhiên. Tôi đến đây để gặp gỡ những người đến từ khu chợ đen. Không ngờ lại gặp được võ vương".

Ngô Bình: "Lái xe vào thành phố đi".

Tài xế không dám nói thêm nữa, ngoan ngoãn lái xe vào thành phố. Sau khi Ngô Bình và Đường Tử Di xuống xe, họ bắt một chiếc xe khác rời đi.

Tài xế ngồi trong xe hồi lâu không nhúc nhích được, khóc không ra nước mắt. Bởi vì trước khi Ngô Bình rời đi, anh không chỉ khống chế hắn mà còn lấy đi hai mươi tám đồng tiền bùa của hắn, nói là để trừng phạt hắn.

Nửa giờ sau, Ngô Bình và Đường Tử Di trở về khu biệt thự Vân Đỉnh an toàn.

Trời đã khuya, bọn họ không quấy rầy người khác mà đi thẳng vào nhà kho.

Đường Tử Di khẽ thở dài, nói: "Không ngờ tài xế cũng là một người tu hành, cũng may có anh ở đó. Nếu chỉ có một mình em, không biết em đã chết như thế nào rồi".

Ngô Bình: "Nếu em đi một mình sẽ càng an toàn".

Sau khi nói xong, anh hỏi, "Em có muốn xem anh đã mua những gì không?"

Đường Tử Di rất hào hứng, cô ấy vui vẻ gật đầu: "Muốn!"

Ngô Bình lấy ra viên đá có đầu người, quan sát một hồi rồi nói: "Đừng sợ, trong đó có một cái đầu người".

Đường Tử Di sửng sốt: "Đầu người sao?"

Ngô Bình nói: "Có thể đó là người của thời đại tiên quốc. Anh cảm thấy nó rất đặc biệt. Nó có sức sống và dường như có thần tính".

Đường Tử Di lùi lại mấy bước, nhỏ giọng hỏi: "Ý của anh là cái đầu còn sống?"

Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Gần như vậy".

Sau đó anh nói với Đường Tử Di: "Cho người mang đến một đôi lư hương và đèn hương tốt nhất. Ngoài ra, chuẩn bị ba vật tế và bốn loại quả, anh muốn cúng bái người này".

Đường Tử Di hỏi: "Ba vật tế, bốn loại quả là gì?"

Ngô Cẩn Ngôn trợn mắt nhìn cô ấy: "Ba vật tế chỉ đầu cừu, đầu bò, đầu lợn. Bốn loại quả là nho, quýt, táo, chuối".

Đường Tử Di vội vàng đi làm, còn anh dùng kiếm Hắc Long chậm rãi cắt bỏ phần ngoài của phiến đá, dần dần lộ ra mái tóc trắng của một người.

Mái tóc dài buông xõa, có ánh bạc hắt ra từ chân tóc. Sau đó, anh lấy ra toàn bộ đầu người. Đầu người lớn hơn đầu người bình thường, đôi mắt mở to. Phần cổ bị cắt đứt ở giữa, bề mặt vết cắt rất phẳng, có thể nhìn thấy cơ và mạch máu nhưng nó đã bị hóa đá.

Vẻ ngoài của người này hơi kỳ lạ, chiếc mũi to, đôi tai dựng đứng như lưỡi dao và lông mày màu lục, dày và dài, rộng hơn một tấc so với khuôn mặt.

Người này không có râu, cằm hếch, răng trắng xanh, miệng hơi hé ra, trông rất bệ vệ.

Chẳng mấy chốc, Đường Tử Di đã sai người để đồ bên ngoài kho, Ngô Bình đi ra ngoài mang theo lư hương, sau đó bày ba vật tế và bốn loại quả, thắp nến lên.

Nhang được thắp lên, Ngô Cẩn Ngôn đặt đầu vào giữa bàn hương, sau đó cúi đầu bái lạy.

Sau đó, anh lấy giấy lửa ra và viết một số lời tế lên trên đó bằng bút phù. Những bài văn hiến tế này đã bị thất lạc từ lâu, anh nhìn thấy chúng từ trong phiến ngọc, giờ không ngờ lại có thể dùng đến.

Đốt văn tế xong, anh bái tiếp. Trong bóng tối, một luồng sức mạnh thần bí rơi vào trên đầu người, mắt người trên đầu khẽ chớp, nhưng sau đó không có động tĩnh gì.

Đường Tử Di giật mình núp sau lưng Ngô Bình, không dám nhìn thêm.

Ngô Bình khẽ nhíu mày, lẽ nào cái đầu này không thể cứu được sao? Anh nghĩ vậy liền nghiến răng nghiến lợi lấy ra một con ngựa ngọc, nhét vào trong miệng đầu người rồi bóp nát.

Ngay lập tức, một năng lượng kỳ lạ xâm nhập vào đầu người. Đôi mắt của đầu người phát ra ánh sáng màu tím, nó chớp chớp vài cái, miệng nó chuyển động vài cái, biểu cảm trên khuôn mặt cũng dần trở nên phong phú hơn.

Đường Tử Di hét lên một tiếng, ôm chặt Ngô Bình nói: "Nó động đậy rồi!"

Ngô Bình vỗ bàn tay nhỏ bé của cô ấy, nói: "Đừng sợ, chỉ là một cái đầu người thôi".

Sau nửa phút, đôi con ngươi màu tím trên đầu người nhìn chằm chằm Ngô Bình, lạnh lùng nói: “Tiểu tiên nhỏ nhoi, còn không mau cúi đầu trước vị thần này?”. Cái đầu nói tiên văn, Đường Tử Di không hiểu, nhưng Ngô Bình lại hiểu.

Ngô Bình không hề kinh ngạc khi nghe ông ta nói, anh cười lạnh: "Bái ông sao? Có biết ai đã đánh thức ông không?"

Lông mày nó nhướng lên, ông ta hỏi: "Là cậu à?"

Ngô Bình nói: "Tất nhiên là tôi. Chính tôi là người đã giải thoát ông ra khỏi hòn đá, và chính tôi là người đã đánh thức ông", những gì anh nói cũng là tiên văn.

Đầu người nói: "Đa tạ. Cậu có ơn với ta, không phải cúi đầu".

Nhìn thấy ông ta chỉ còn lại một cái đầu, Ngô Bình nói: "Ông nói ông là thần sao?"

Đầu nói: "Ta là đại thần Côn Ngô, một trong bốn vị thần hộ mệnh của tiên quốc!"

Ngô Bình: "Ông là thần hộ mệnh của tiên quốc? Thực lực của ông có thể sánh với thiên tiên không?"

Đại thần Côn Ngô nói: "Ta là một đại thần được hình thành bởi sức mạnh ngưng tụ của toàn bộ tiên quốc, làm sao có thể so sánh ta với thiên tiên cỏn con? Hồi đó, ta chỉ dùng một suy nghĩ, vô số yêu quái đã bị quét sạch!"

Ngô Bình nói: "Đại thần Côn Ngô, bây giờ ông còn lại bao nhiêu sức mạnh?"

Sắc mặt Côn Ngô có chút méo mó, ông ta nói: "Còn chưa tới một phần trăm. Muốn lấy lại sức mạnh, trước tiên phải khôi phục thân thể".

Ngô Bình: "Làm sao để khôi phục?"

Côn Ngô nói: "Hồi đó, thi thể của ta bị quân phản loạn chia làm bốn, chôn ở bốn nơi và phong ấn. Chỉ cần cậu tìm được phần còn lại của cơ thể ta, ta có thể khôi phục lại thân thể thần thánh của mình".

Ngô Bình nhún vai: "Thời đại của tiên quốc đã trôi qua không biết bao nhiêu năm. Tôi sợ rằng tôi không thể giúp được gì cho ông".

Côn Ngô nói: "Cậu là ân nhân của ta, ta sẽ không bạc đãi cậu".

Sau khi nói xong, ông ta đột nhiên thổi về phía Ngô Bình, một tia sáng thần thánh rơi xuống trên người anh. Một giây tiếp theo, một hoa văn màu tím mờ nhạt xuất hiện trên cánh tay của anh.

Ngô Bình cảm thấy cánh tay tràn đầy sức lực, kinh ngạc hỏi: "Ông đã làm gì vậy?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom