Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 551-555
Chương 551: Người báo thù
Hướng Chính Nhất tò mò hỏi: “Ấn gì cơ ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi đang bảo ấn trong tranh đẹp quá, sao nhà ông lại có những bức tranh này?”
Hướng Chính Nhất đáp: “Tôi cũng không rõ, nhà tôi nhiều đồ lắm”.
Ngô Bình không xem nữa mà cất bốn bức tranh ấy vào trong nhẫn rồi nói: “Ông Hướng, ông đừng đau lòng, tôi chỉ chọn thêm một món đồ nữa thôi”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ chọn thêm một món nữa, Hướng Chính Nhất thở phào một hơi rồi cười nói: “Cậu Ngô, cậu cứ chọn thoải mái đi”.
Ngô Bình nhìn về phía xa, có một tảng đá dài đứng thẳng, nó cao gần hai mét, một người không thể ôm hết được, bề mặt có màu đỏ, rất trơn bóng.
Anh nhìn xuyên thấu xong thì phát hiện bên trong tảng đá có một thứ hình người, hình như còn dấu vết của sự sống. Nhưng tảng đá này được làm từ một chất liệu đặc biệt nên anh không thể nhìn quá rõ bên trong.
Anh hỏi: “Tảng đá này là gì?”
Hướng Chính Nhất lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã thấy nó ở đây rồi. Bố tôi bảo tìm được nó trong một ngôi mộ lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy tảng đá này, coi như món cuối luôn”.
Hướng Chính Nhất vội nói: “Được, tôi sẽ cho người mang đến nhà cho cậu sau”.
Ngô Bình: “Không cần đâu”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi bổ thành một chỗ để cằm nắm, sau đó dùng một tay xách cả tảng đá rồi quay người bỏ đi.
Hướng Chính Nhất vội chạy theo rồi nói: “Tiên sinh, pháp khí trữ đồ của cậu có phải của tiên nhân không?”
Ông ấy không có tu vi nên chỉ hiểu biết lơ mơ, nhưng vẫn thấy món pháp bảo của Ngô Bình rất thần kỳ.
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi là tiên nhân đây”.
Hướng Chính Nhất chấn động: “Tiên sinh là tiên nhân ư? Tôi nghe nói tiên nhân được chia thành hai cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng tôi mạnh hơn các tu sĩ Nhân Tiên bình thường nhiều”, anh không hề che giấu thực lực của mình.
Hướng Chính Nhất cười nói: “Vậy sau này, tôi sẽ gọi tiên sinh là tiên nhân Ngô!”
Ngô Bình xua tay: “Thôi, cứ gọi như bây giờ đi”.
Hai người rời khỏi nhà kho, Ngô Bình đặt tảng đá vào trong nhà trúc, Hướng Chính Nhất cun cút đi theo rồi hỏi: “Tiên sinh bảo sẽ tìm hung thủ giúp tôi, không biết tiên sinh định tìm thế nào?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà, lát ông hãy gọi hết mọi người tới, sau đó bảo mọ đi qua trước mặt tôi. Nhớ phải gọi hết tất cả đấy, không được bỏ qua một ai hết”.
Hướng Chính Nhất sáng mắt lên nói: “Được, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình ngồi luyện công trong nhà trúc, không lâu sau, Hướng Chính Nhất đã dẫn quản gia quay lại.
Ông Chu hỏi: “Tiên sinh, mọi người đến hết rồi, có thể bắt đầu chưa ạ?”
Ngô Bình nói: “Bảo họ vào đi”.
Ông Chu giơ tay lên vẫy, một người đàn ông đi qua mặt Ngô Bình, anh liếc nhìn nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho người đó rời đi.
Sau đó đến người thứ hai, thứ ba, nhà họ Hướng rất đông người, còn cả hàng dài đằng sau.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới.
Ngô Bình chợt nói: “Đứng lại”.
Người đàn ông dừng bước, sau đó tươi cười mà không hề lo lắng gì.
Ông Chu nói: “Tiên sinh, đây là quản gia Phạm, một trong bốn quản gia của nhà họ Hướng, chủ yếu lo việc ở Đông viện”.
Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Giấu cũng kỹ đấy”.
Anh phát hiện người này có tu vi, là một cao thủ cảnh giới Thần! Hơn nữa, khí tức trong cơ thể rất kỳ lạ, không giống chân khí bình thường.
Quản gia Phạm tỏ vẻ mù mờ nói: “Cậu bảo sao? Cảnh giới Thần gì cơ?”
Vù!
Ngô Bình bắn một chỉ phong về phía người đó, quản gia Phạm vô thức né người sang một bên, đồng thời tấn công lại anh.
Khi người đó tung một chưởng ra, có hắc khí xen lẫn mùi tanh hôi ập tới.
Ngô Bình thi triển Thần Quỷ Kình rồi vạch một đường trên không, chuyển hướng của hắc khí đó.
Cùng lúc đó, anh lách người tiếp cận quản gia Phạm, sau đó tung một chưởng đánh ngã người đó.
Đây là sự cách biệt giữa tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên và tu sĩ bình thường, Ngô Bình có thể dễ dàng hạ gục quản gia Phạm chỉ bằng một chiêu.
Người đó căm phẫn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Dám phá hỏng chuyện tốt của tao, mày sẽ phải hối hận!”
Hướng Chính Nhất ngạc nhiên nhìn quản gia Phạm: “Ông ấy lớn lên từ nhỏ với tôi, sao có thể là cao thủ được?”
Ngô Bình điểm vào người quản gia Phạm mấy cái rồi nói: “Có thể ông ta không phải quản gia Phạm đâu”.
Quả nhiên, ngay sau đó người của quản gia Phạm đã biến đổi. Một phút sau, ông ta đã biến thành một người đàn ông có gương mặt dài, vóc dáng cũng lùn hơn.
Hướng Chính Nhất há hốc miệng rồi hỏi: “Đây không phải quản gia Phạm, vậy rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình nói: “Bảo mọi người lui xuống hết đi”.
Ông Chu đi giải tán mọi người, giờ chỉ còn quản gia Phạm giả, Hướng Chính Nhất và Ngô Bình ở lại.
Người đó nằm dưới đất với vẻ mặt thống khổ, Ngô Bình đã hạ cấm chế vào người anh ta nên anh ta không thể cử động được.
Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi, còn anh trả lời. Tốt nhất anh nên phối hợp, không thì tôi đành dùng vũ lực thôi. Chẳng dễ gì anh mới đột phá lên được cảnh giới Thần, giờ mà bị huỷ tu vi thì sao nhỉ?”
Người đó khoảng ba mươi tuổi, anh ta nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Mày là ai? Có dám dùng mặt thật để đối diện với tao không?”
Anh ta nhận ra Ngô Bình đang không dùng thân phận thật.
Ngô Bình: “Tôi là ai không quan trọng, còn anh tự lo cho thân mình trước đi”.
Người đàn ông hừ nói: “Đừng tưởng khống chế được tao là xong. Tao nói cho mày biết, tao không chỉ có một mình đâu. Phía sau tao còn người khác nữa, mày không dây vào được đâu”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Thế à? Thế anh nói cho tôi biết người đó là ai đi, biết đâu tôi lại sợ rồi chạy mất dép?”
Tên kia nói: “Tao khuyên mày nên biến ngay đi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Xem ra, anh không định nói rồi”.
Dứt lời, Ngô Bình vỗ vào người tên đó, anh ta lập tức kêu gào đau đớn. Ngô Bình thi triển Bàn Gân Thủ, khiến cơ bắp toàn thân anh ta co lại, cơn đau khủng khiếp này không ai có thể chịu được.
Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên uy lực của Bàn Gân Thủ rất mạnh, tu sĩ cảnh giới Thần sao chịu nổi.
Chưa đến ba giây sau, tên kia đã nói: “Tôi nói, tha cho tôi”.
Ngô Bình đá anh ta một cú, cơn đau lập tức biến mất.
“Nói mau!”
Tên đó hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đến để trả thù”.
Ngô Bình hỏi: “Trả thù ai?”
Tên đó căm phẫn chỉ vào Hướng Chính Nhất: “Hướng Chính Nhất!”
Hướng Chính Nhất nổi giận: “Vớ vẩn! Tôi không biết cậu là ai hết”.
Người đàn ông cười lạnh: “Làm sao ông biết tôi được, vì khi ấy tôi mới bảy tuổi thôi”.
Hướng Chính Nhất ngẩn ra, hình như đã nhớ ra chuyện gì đó nên run giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Bố tôi là Hướng Chính Nghĩa!”
Hướng Chính Nhất hét lên: “Cậu… cậu là Hướng Côn - con trai của anh tôi?”
Người đàn ông cười phá lên: “Đúng đấy chú, tôi là Hướng Côn! Cháu ruột của chú đây”.
Hướng Chính Nhất vô thức lùi lại: “Không thể nào, cậu… chết rồi cơ mà?”
“Đúng là tôi nên chết rồi”, Hướng Côn căm hận nhìn Hướng Chính Nhất: “Năm tôi lên bảy, bố mẹ tôi đưa tôi đi tham gia cuộc thi thư pháp, trên đường về thì xe rơi khỏi cầu, bố mẹ tôi đều mất cả, chỉ có tôi được cứu sống”.
“Người cứu tôi đã chữa khỏi vết thương cho tôi, ông ấy bảo bố mẹ tôi là do ông hại chết”.
Chương 552: Tứ Tuyệt Thư Sinh
Hướng Chính Nhất tức giận quát: “Vớ vẩn! Sao tôi có thể hại chết anh trai mình được, cậu đừng ăn nói hàm hồ!”
“Nói hàm hồ?”, Hướng Côn cười lạnh: “Nếu không phải ông hại họ thì tại sao bố tôi vừa mất, ông đã tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hướng luôn?”
Hướng Chính Nhất nói: “Hướng Côn, xưa nay luôn là chú và bố cháu quản lý việc kinh doanh của gia đình. Anh ấy chẳng may mất sớm, đương nhiên chú phải lo việc kinh doanh. Chú không làm thì để cho ai đây?”
“Hướng Chính Nhất, nếu là đàn ông thì ông hãy thừa nhận mọi tội lỗi đi”, Hướng Côn gào lên.
Ngô Bình cau mày, anh chợt nghĩ ra điều gì đó rồi hỏi Hướng Côn: “Anh có từng nghĩ tại sao người đó lại cứu anh kịp thời không? Tại sao cứu anh được, mà lại không cứu cả bố mẹ anh?”
Hướng Côn ngẩn ra rồi nói: “Khi đó, ông ấy tình cờ chèo thuyền ngang qua, còn bố mẹ tôi đã mất trước đó rồi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Người đó nói gì anh cũng tin à?”
Hướng Côn cau mày: “Tại sao lại không? Ông ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi mà”.
Ngô Bình thở dài nói: “Có phải bắt đầu từ đó, vị ân nhân kia đã bồi dưỡng anh, truyền thụ võ công cho anh, sau đó cổ vũ anh về nhà họ Hướng trả thù không?”
Hướng Côn nói: “Đúng, đây cũng là việc tôi muốn làm! Tôi phải trả thù cho bố mẹ mình”.
Ngô Bình nói: “Hướng Côn, tôi biết thôi miên, có thể bắt người khác phải nói sự thật. Giờ tôi sẽ thôi miên Hướng Chính Nhất, sau đó để anh hỏi ông ấy, anh thấy sao?”
Hướng Côn ngẩn ra: “Thôi miên ông ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc ấy, anh tha hồ mà hỏi, xem có phải ông ấy giết bố mẹ anh không. Nếu đúng thì tôi không xen vào chuyện này nữa”.
Hướng Chính Nhất không hề lo lắng mà nói: “Đúng, nhờ tiên sinh hãy thôi miên tôi, để cháu nó hỏi”.
Không phait Hướng Chính Nhất to gan, mà là ông ấy rất thân với anh trai mình, ngày nhỏ ông ấy thường xuyên phạm lỗi nên hay bị bố mẹ trách mắng, nếu không có anh trai che chở và giấu tội cho thì ông ấy no đòn bao trận rồi. Có thể nói, ngoài mẹ ra thì anh trai là người mà ông ấy yêu thương và tin tưởng nhất.
Hướng Côn do dự rồi nói: “Sao tôi biết anh có thôi miên ông ấy thật không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cái này dễ đoán mà, anh không phải lo”.
Hướng Côn nghiến răng: “Được!”
Ngô Bình lập tức thôi miên Hướng Chính Nhất, Hướng Chính Nhất là một người bình thường nên nhanh chóng đờ người đi ngay.
Ngô Bình nói: “Hướng Chính Nhất, Hướng Côn hỏi gì thì ông phải đáp nấy, rõ chưa?”
Hướng Chính Nhất lẩm bẩm: “Vâng, tôi sẽ nói thật”.
Hướng Côn hỏi: “Hướng Chính Nhất, tôi hỏi ông, chính ông đã hại Hướng Chính Thuần đúng không?”
Hướng Chính Nhất: “Vụ tai nạn trên cầu của nhà anh trai tôi không liên quan gì đến tôi hết, tôi từng cho người đi điều tra, nhưng xe của nhà anh tôi đã bị ai đó giở trò, song tôi không tìm ra được hung thủ”.
Hướng Côn chấn động, sau đó không dám tin mà hỏi tiếp: “Hướng Chính Nhất, ông thật sự không giết bố tôi ư?”
Hướng Chính Nhất: “Tôi có thể thề với trời, tôi không hại anh trai mình. Anh là người thân với tôi nhất, tôi sẽ không bao giờ làm hại anh”.
Hận ý trong lòng Hướng Côn lập tức tiêu tan, anh ta chợt gào khóc: “Không phải chú, vậy ai đã hại bố mẹ cháu? Là ai chứ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ngu dốt! Đến giờ vẫn chưa biết à?”
Hướng Côn trợn tròn mắt: “Ý anh là hung thủ chính là người đã cứu tôi ư?”
Ngô Bình: “Nếu không phải người đó, sao ông ta biết anh rơi xuống nước mà cứu? Nếu không phải người đó, tại sao ông ta phải dạy võ cho anh, để anh về nhà họ Hướng trả thù? Ngu đần, trên đời có nhiều chuyện trùng hợp thế à?”
Hướng Côn khóc như mưa: “Không thể nào! Sư phụ rất tốt với tôi, tôi coi ông ấy như bố mình, ông ấy… chính ông ấy hại chết bố mẹ tôi ư?”
Ngô Bình thở dài nói: “Giang hồ hiểm ác lắm, năm xưa anh mới bảy tuổi nên không thể phân biệt trắng đen. Hướng Côn, giờ anh có thể nói cho tôi biết sư phụ anh là ai không?”
Hướng Côn cúi đầu xuống: “Ông ấy là…”
Anh ta vừa lên tiếng thì có thứ gì đó bay vút tới đầu Hướng Côn.
Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy, giơ tay ra đỡ thì thấy là một cây phi đao, rõ ràng nó đã được tẩm độc.
Anh không thèm nhìn mà ném ngược cây phi đao trả lại.
Phập!
Trong rừng trúc gần đó phát ra một tiếng động, sau đó đã có người vội vàng bỏ chạy.
Ngô Bình không đuổi theo mà nói với Hướng Côn: “Thấy chưa, sư phụ anh định giết người diệt khẩu đấy”.
Hướng Côn nổi giận nói: “Xin tiên sinh giải cấm chế cho tôi”.
Ngô Bình giơ tay ra vỗ vào người anh ta, Hướng Côn đứng dậy rồi hành lễ với anh: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình: “Nói đi, sư phụ anh là ai?”
Hướng Côn: “Sư phụ tôi tên là Từ Á Phu, am hiểu thuật tả đạo, là một cao thủ cảnh giới Nhân Tiên”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Từ Á Phu? Lẽ nào là Từ Á Phu mà mọi người hay gọi là Tứ Tuyệt Thư Sinh? Ông ta chết rồi cơ mà?”
Hướng Côn: “Đúng, hầu như ai cũng gọi ông ấy là Tứ Tuyệt Thư Sinh”.
Diệp Thiên Tông từng nhắc đến Tứ Tuyệt Thư Sinh, ông ấy rất hâm hộ người này, thậm chí còn nói nếu hai bên giao đấu, khả năng cao mình sẽ thua.
“Chuyện tốt của tôi sắp thành rồi, không ngờ bị cậu phá hỏng”.
Đột nhiên trong rừng trúc vang lên một tiếng thở dài, một người đàn ông trông mới khoảng 30 tuổi mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen bước ra.
Nhìn thấy người đó, Hướng Côn tái mặt rồi run giọng nói: “Sư phụ, tại sao người lại làm thế với con?”
Người đàn ông nhìn Hướng Côn bằng ánh mắt thương hại: “Nếu người này không xuất hiện thì con đã là chủ của nhà họ Hướng rồi. Choè con lấy được kho báu xong, sư phụ sẽ giao quyền kinh doanh cho con quản lý, đó mới là một cái kết hoàn mỹ. Nhưng tiếc là chuyện đã bại lộ nên sư phụ không thể để con sống được”.
Hướng Côn cười lớn, vừa cười vừa rơi nước mắt: “15 năm qua, tôi luôn coi ông như bố mình, mà ông lại làm thế với tôi”.
Người đàn ông vô cảm, ông ta mặc kệ Hướng Côn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu không dám lộ mặt thật à? Không sao, dù gì cậu cũng phải chết thôi”.
Dứt lời, ánh sáng đen nổi lên quanh người ông ta. Thấy thế, Hướng Côn kinh ngạc rồi nói: “Cẩn thận, đó là Quỷ Vương Kình!”
Ngô Bình đã có sự chuẩn bị, một cái gương bay lên đỉnh đầu anh rồi chiếu xuống người Từ Á Phu.
Người ông ta cứng đờ, không thể cử động.
Sau đó, Ngô Bình bắn kiếm bay Thiền Dực tới, cứa vào cổ Từ Á Phu, máu tươi bắn ra.
Chết rồi mà mắt của Tứ Tuyệt Thư Sinh vẫn còn chứa đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều pháp khí đến vậy.
Ngô Bình đi tới cạnh thi thể rồi lục soát, sau đó tìm thấy một cái búi bách bảo, anh dắt luôn vào thắt lưng.
Thấy người sư phụ mà mình luôn sùng bái bị người khác giết một cách dễ dàng như vậy, Hướng Côn không dám tin vào mắt mình.
Anh ta nói: “Ông ấy chết rồi ư?”
Ngô Bình cất kiếm đi rồi nói: “Đầu rơi xuống đất rồi còn gì nữa. Hướng Côn, ngoài Từ Á Phu ra, còn ai khác nữa không?”
Hướng Côn thở dài đáo: “Còn mấy sư huynh của tôi nữa, nhưng sư phụ chết rồi thì chắc họ cũng không dám xuất hiện đâu”.
Dứt lời, anh ta chợt quỳ trước mặt Hướng Chính Nhất: “Chú hai! Cháu xin lỗi, cháu đã trách nhầm chú”.
Hướng Chính Nhất vội đỡ anh ta dậy mà không cầm được nước mắt: “Hướng Côn, cháu cũng bị người ta lừa thôi, chú không trách cháu đâu. Sau này, cháu hãy đi theo chú”.
Hướng Côn lắc đầu, anh ta do dự rồi nói: “Chú, cháu và Ninh Anh… là cháu có lỗi với chú!”
Chương 553: Chợ đen Giang Nam
Hướng Thiên Nhất sững sờ, sắc mặt thay đổi liên tục, không thốt nên lời.
Ngô Bình lắc đầu thở dài, anh vỗ vai Hướng Thiên Nhất: "Ông Hướng, tôi nghĩ nên tác thành cho họ đi".
Hướng Thiên Nhất bất lực cúi đầu thở dài, nói: "Đưa Ninh Anh đi đi!"
Xảy ra chuyện như vậy, ông ấy đã không thể nào chấp nhận Hướng Côn được nữa. Nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột của mình, lại thêm việc giữa hai người có hiểu lầm nên ông ấy cũng không thể làm gì Hướng Côn được.
Lòng dạ Hướng Côn cũng rối bời, anh ta dập đầu với Hướng Thiên Nhất, nói: "Chú hai, cháu xin lỗi! Sau này cháu sẽ đền đáp chú!"
Nói xong anh ta liền đứng dậy rời đi. Không lâu sau có người tới báo, nói Hướng Côn đã đưa Ninh Anh rời khỏi nhà họ Hứa.
Tâm trạng Hướng Thiên Nhất rất phức tạp, tuy nguy cơ đã được giải trừ nhưng ông ấy không thể vui nổi.
Thấy vẻ mặt buồn bã của ông ấy, Ngô Bình an ủi: "Ông Hướng này, ông thì thiếu gì những cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ, cần gì phải ủ rũ như thế".
Hướng Thiên Nhất cười khổ: "Tôi vô cùng yêu thương Ninh Anh".
Ngô Bình nói: "Được rồi, những gì cần làm tôi đã làm hết, giờ tôi xin tạm biệt ra về".
Hướng Thiên Nhất đã xác định Ngô Bình chính là quý nhân của đời mình, vội nói: "Tiên sinh, xin hãy nán lại vài hôm để tôi được tiếp đón tận tình".
Ngô Bình phất tay: "Không cần đâu, có duyên chúng ta ắt sẽ gặp lại".
Hướng Thiên Nhất: "Mong tiên sinh để lại cách liên lạc để có gì tôi liên hệ với tiên sinh".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi hỏi lấy của Hướng Thiên Nhất một cái điện thoại, bảo ông ấy sau này có việc gì thì có thể gọi vào số điện thoại này.
Lúc này trời đã tối. Anh mang theo tảng đá lớn rồi dần dần biến mất trong màn đêm vô tận.
Ông Chu ngơ ngác nhìn về phương xa, khi bóng dáng Ngô Bình biến mất mới nói: "Ông chủ, hóa ra trên đời này có thần tiên thật!"
Hướng Thiên Nhất cười nói: "Sau này tôi cũng là người đã từng thấy thần tiên đấy! Kể từ bây giờ phải qua lại thật nhiều với thần tiên Ngô mới được!"
Ông Chu cũng vô cùng tán đồng, liền gật đầu lia lịa: "Ông chủ, sau này chỉ cần xin tiên nhân mấy viên tiên đan là ông chủ có thể trường sinh bất lão rồi!"
Hướng Thiên Nhất cũng thấy rục rịch: "Ông mà không nói tôi cũng quên mất. Đúng vậy, phải xin tiên nhân mấy viên tiên đan!"
Ngô Bình vẫn không biết Hướng Thiên Nhất đang nhăm nhe muốn xin tiên đan, anh đang vác hòn đá lớn về nhà họ Đường. Anh bỏ nó vào nhà kho trước rồi lại lấy mấy chục hòm đồ ra để hết vào nhà họ Đường.
Đường Tử Di nghe thấy tiếng động liền vội ra xem. Khi cô ấy thấy trong nhà kho có thêm mấy chục cái hòm thì không khỏi sững sờ.
"Ngô Bình, mấy thứ này từ đâu ra vậy?"
Ngô Bình bật cười: "Anh giúp Hướng Thiên Nhất giải quyết rắc rối nên ông ấy tặng anh ít quà cảm ơn".
Đường Tử Di mở ra một chiếc hòm thì thấy lò Tuyên Đức, mở thêm một cái hòm nữa thì nhìn thấy hoa Nguyên Thanh.
Cô ấy hô lên: "Nếu ông nội nhìn thấy sẽ vui tới nỗi không ngủ nổi mất!"
Ngô Bình nói: "Chắc ông cụ đã ngủ rồi, giờ đừng làm phiền ông ấy. Ông ấy thích cái nào thì cứ lấy cái đấy".
Đường Tử Di: "Thế không được, ông nội muốn thì phải lấy tiền mua".
Con gái thường hướng ra bên ngoài, tuy Đường Tử Di vẫn chưa kết hôn với Ngô Bình nhưng đã bắt đầu suy nghĩ thay anh rồi, tuyệt đối không để Ngô Bình chịu thiệt.
Ngô Bình cười nói: "Tử Di, những thứ này lai lịch bất minh, em hợp pháp hóa chúng giúp anh đã".
Đường Tử Di gật đầu: "Được chứ. Đám cổ vật lần trước cũng là một tay em làm mà, chuyện này cứ giao cho em".
Ngô Bình gật đầu: "Phải rồi, không phải em nói tối nay có chợ đen sao?"
Đường Tử Di nói: "Đúng vậy, chín giờ bắt đầu, giờ là tám giờ mười lăm".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Tử Di, em đi chợ đen với anh không?"
Đường Tử Di cười nói: "Được chứ, có anh thì em không sợ bị lừa đâu".
Chợ đen rất phức tạp, đủ mọi thành phần, nếu Đường Tử Di có một mình thì cô ấy sẽ không dám đi. Một là sợ bị lừa, hai là sợ gặp phải kẻ xấu.
Đường Tử Di nói: "Muốn vào chợ đen phải mua vé, một triệu tệ một vé", nói xong cô ấy lấy ra mấy tờ giấy trắng, trên đó có một dấu ấn màu lam.
Ngô Bình gật đầu: "Em chuẩn bị đi rồi chúng ta đến chợ đen".
Đường Tử Di nói: "Muốn đi chợ đen phải đi xe bus, tám giờ đến trạm, tám giờ năm bắt đầu chạy".
Tài xế đưa hai người đến ngoại ô Vân Kinh, đó là một trạm dừng rất hoang vắng. Lúc này có mười mấy người đứng trước trạm, những người này đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ hình dáng.
Lúc xuống xe Đường Tử Di cũng lấy ra hai chiếc mặt nạ, hai người đeo lên. Mặt nạ của Đường Tử Di là cô bé quàng khăn đỏ, của Ngô Bình là chú sói xám.
Lúc tới trạm dừng, Ngô Bình khẽ hỏi: "Đeo mặt nạ chỉ đơn giản là vì che giấu thân phận sao?"
Đường Tử Di: "Đúng vậy, như thế có thể bảo vệ bản thân. Nếu không mà bị người khác biết thân phận thì có thể sẽ bị người xấu nhắm vào".
Ngô Bình nhìn đám người đang đợi xe, ai nấy cách nhau ít nhất hai mét, mọi người đều im lặng không nói câu nào.
Ngô Bình kéo Đường Tử Di tới chỗ khá xa, nói: "Tử Di, em từng đến chợ đen chưa?"
Đường Tử Di: "Ba năm trước em và ông nội từng đến một lần, đợt đó đem theo khá nhiều vệ sĩ".
"Chợ đen rất lớn, chia thành chợ ngoài và chợ trong. Hồi đó bọn em không đủ tư cách vào chợ trong, chỉ loanh quanh ở chợ ngoài, nhưng thu hoạch cũng khá nhiều".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Muốn vào chợ trong phải có tư cách gì?"
Đường Tử Di: "Muốn vào chợ trong phải có bạn đồng hành là tu sĩ cảnh giới tiên thiên, còn phải nộp hai đồng tiền cổ".
Tiền cổ? Ngô Bình chợt nghĩ ra, hỏi: "Ý em là tiền bùa đúng không?"
Đường Tử Di: "Hình như gọi là tiền bùa, em cũng chưa từng nhìn thấy".
Ngô Bình nhìu mày: "Giờ anh không có tiền bùa, xem ra không vào chợ trong được rồi"
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông chợt đi đến. Người đó đeo mặt nạ Trư Bát Giới, hỏi: "Có phải anh bạn cần tiền bùa không?"
Ngô Bình nhìn người đó, cảnh giác hỏi: "Anh có tiền bùa sao?"
Người đó gật đầu: "Tôi đang có ba đồng tiền bùa, nếu anh cần thì tôi sẽ đưa anh với giá năm trăm triệu tệ".
Ngô Bình cười lạnh: "Ba đồng tiền mà năm trăm triệu tệ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì giá thị trường của tiền bùa khoảng một trăm triệu tệ".
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Anh nói đúng, nhưng không ai muốn bán đi với giá một trăm triệu tệ cả. Tôi báo giá năm trăm triệu tệ là đã ưu đãi lắm rồi".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Hai đồng ba trăm triệu, thế nào?"
Người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được, nhưng tôi chỉ lấy chi phiếu ngân hàng".
Ngô Bình nói: "Được".
Trước khi đến chợ đen, anh đã mang theo mấy tờ chi phiếu trị giá vài chục tỷ. Chi phiếu dùng là tiện nhất, rút tiền được bằng chi phiếu, dùng được số tiền lớn, còn dễ dàng tra xét thật giả.
Anh lấy ra tờ chi phiếu ba trăm triệu tệ, người đàn ông liền lấy ra hai đồng tiền. Tiền bùa hình tròn, được đúc từ một thứ kim loại kỳ lạ, trên có khắc bùa chú và có chứa tiên lực.
Anh nhìn lướt qua liền biết đây không phải tiền giả, liền một tay giao tiền một tay nhận hàng.
Người đàn ông tới chợ đen là để giao dịch, sau khi anh ta xác nhận đây không phải chi phiếu giả liền đi luôn, còn không vào chợ đen.
Mấy phút sau, một chiếc xe bus đen sì từ từ đi tới, mọi người lũ lượt lên xe.
Đã có mười mấy người ngồi sẵn trên xe, lại thêm cả lượt mới thì tổng cộng có hơn 30 người.
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi ở hàng thứ bảy bên trái. Họ vừa ngồi xuống, chiếc xe liền lăn bánh.
Đường Tử Di ngồi sát cửa sổ, Ngô Bình ngồi bên phải cô ấy.
Chương 554: Trà Ngộ đạo và Tây Cực Kim Mẫu
Mười mấy phút sau xe đến trạm tiếp theo, lần này có bảy người lên xe. Trong đó có một người đàn ông đeo mặt nạ diễn viên nổi tiếng nào đó, hắn đi đến ngồi ở chỗ bên phải Ngô Bình.
Vừa ngồi xuống người này đã nhìn Đường Tử Di, cười nói: "Nhìn vóc dáng đẹp thế này chắc là xinh lắm nhỉ?"
Đường Tử Di không quan tâm đến hắn, hắn nói tiếp: "Cô gái xinh đẹp ơi, lát nữa cô đi cùng tôi không? Tôi biết võ, tôi sẽ bảo vệ cô".
Ngô Bình liền tát hắn, mặt nạ bị đánh vỡ nát. Tên đó bị anh đánh ngã lăn xuống lối đi, hắn sững sờ.
Anh lạnh lùng nói: "Muốn đi cùng à? Tôi đi cùng anh nhé?"
Người đàn ông ôm mặt, biết Ngô Bình không đơn giản nên hắn căm hận nhìn Ngô Bình, nói: "Anh đợi đấy, giữa chúng ta chưa xong đâu!"
Ngô Bình cười lạnh, anh xách hắn lên rồi đập đầu hắn thật mạnh vào cửa sổ.
"Rắc rắc!"
Cửa sổ xe vỡ nát, tên kia bị anh ném ra ngoài xe rồi đập mạnh vào cột đèn cao áp. Không biết hắn bị gãy bao nhiêu cái xương, hắn ngất đi ngay tại chỗ.
Ngô Bình đánh người nhưng tất cả mọi người coi như không nhìn thấy, không ai can ngăn, cũng không ai bàn tán, họ chỉ lẳng lặng quan sát.
Ngô Bình quay về chỗ ngồi như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục cười nói với Đường Tử Di.
Nửa tiếng sau xe đi vào một khu bảo tồn tự nhiên. Nơi này trông rất quen, hồi còn học đại học anh từng đến đây chơi, chỗ này gọi là "Khu bảo tồn thiên nhiên Ánh Trăng".
Lúc này cả khu này đã biến thành chợ đen Giang Nam. Xe dừng ở cổng, mọi người lũ lượt đi vào.
Ngô Bình và Đường Tử Di cầm tờ vé có dấu ấn màu lam, họ đưa vé rồi đi qua cổng.
Sau khi đi vào một ông già đứng ngay đó, ông ta nói: "Chợ đen năm nay khác với những năm trước, quy mô năm nay lớn hơn, một số gia tộc cổ xưa cũng nhận được lời mời đến đây, mong các vị đều có thể mua được thứ mình muốn. Ngoài ra ai muốn vào chợ trong mời đến đây mua vé".
Ngô Bình liền đi tới dùng hai đồng tiền phù mua một tờ vé: "Xin hỏi một vé có thể dùng cho mấy người?"
Ông già nói: "Một vé nhiều nhất có thể cho hai người".
Ngô Bình gật đầu, anh cầm tờ vé màu vàng rồi kéo Đường Tử Di đi vào trong.
Đường Tử Di nói: "Chúng ta đi dạo chợ ngoài đã".
Họ đi thêm một đoạn là đến đường lên núi. Ngô Bình và Đường Tử Di men theo con đường này lên núi. Mới đi được một lúc họ đã thấy một ông già mặc áo đen ngồi trên tảng đá lớn. Trước mặt ông ta có một tấm giấy trắng, trên giấy để ba cái hũ nhỏ, bên trên đều dán một tờ giấy.
Trên tờ giấy là ba chữ "Sơ Thiền", "Nhị Thiền", "Tam Thiền". Ngô Bình vừa nhìn liền bị thu hút, anh cười hỏi: "Tiên sinh, ông bán thứ gì vậy?"
Khuôn mặt ông già hơi mơ hồ, toàn bộ làn da được một lớp khí bao phủ, ông ta lạnh nhạt nói: "Là trà chính tôi luyện".
Hóa ra là trà! Ngô Bình vội hỏi: "Có thể mở ra không?"
Ông già lắc đầu: "Mua thì mới được mở".
Ngô Bình cũng không giận mà hỏi: "Tiên sinh, số trà này của ông bao nhiêu tiền?"
Ông già đáp: "Sơ Thiền một lạng 3 triệu tệ; Nhị Thiền 9 triệu tệ, Tam Thiền 20 triệu tệ".
Ngô Bình nhìn thấy trong hũ đúng là lá trà, mỗi hũ khoảng hơn hai lạng.
Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Tiên sinh, đây là 'trà Tâm' sao?"
Ông già không khỏi nhìn anh với ánh mắt sâu xa: "Đúng vậy, cậu nhận ra quả là hiếm thấy, giờ có rất ít người biết trà Tâm".
Ngô Bình cười nói: "Nếu là trà Tâm thì tôi lấy hết", nói xong anh đưa cho ông già một tờ chi phiếu 160 triệu tệ, mua hết ba hũ trà này.
Ông già nhìn chi phiếu rồi nhặt tờ giấy trắng lên, thong dong rời đi.
Đường Tử Di thấy số trà này hơi đắt, cô ấy khẽ nói: "Lá trà thôi mà, mua thế hình như đắt quá đấy?"
Ngô Bình lắc đầu, nói: "Tử Di, đây là trà Tâm".
Nó xong anh liền giải thích cho Đường Tử Di trà Tâm là gì. Khi tu luyện, một số nhân vật lớn trong giới tu hành thì thực vật xung quanh sẽ được thấm tâm cảnh của người tu hành.
Nếu người tu hành tu luyện cạnh cây trà thì số trà được sản sinh ra cũng sẽ thấm tâm cảnh của người tu hành, biến thành trà Tâm.
Đối với người thường thì trà Tâm chỉ là lá trà bình thường. Nhưng đối với tu sĩ sắp đột phá thì nó là bảo vật vô giá. Thông qua tâm cảnh mà lá trà đã thấm nhuần có thể giúp đột phá cảnh giới.
Trong đó lá trà được thấm tâm cảnh của tu sĩ tu vi cực cao gọi là trà Ngộ đạo, loại trà này chỉ có thể gặp gỡ nhờ duyên phận.
Nghe Ngô Bình nói xong, Đường Tử Di cười nói: "Vậy Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền nghĩa là gì?"
Ngô Bình nói: "Đây là Tứ thiền Bát định của Phật môn. Sơ Thiền ly ngũ dục, Nhị Thiền hỉ, Tam Thiền lạc. Tiếc là số trà này thiếu Tứ Thiền, nếu không giá sẽ càng cao hơn".
Đường Tử Di bĩu môi: "Hóa ra đây là trà mà hòa thượng uống".
Ngô Bình không khỏi trợn mắt: "Cái gì mà trà của hòa thượng chứ. Nếu có thể tu đến Tứ Thiền thì cũng có thể trúc cơ rồi đấy".
Đường Tử Di ngẩn ra: "Chín là tiên thiên sao?"
Ngô Bình nói: "Đúng vậy".
Nói xong anh liền mở hũ Sơ Thiền, lấy ra một lá trà để trên lưỡi.
Anh nhắm mắt, liền có một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng. Anh cảm nhận một lúc, sau đó dễ dàng đi vào cảnh giới Sơ Thiền.
Anh mở mắt ra, nói với giọng kinh ngạc: "Nếu có thêm một hũ Tứ Thiền thì quá tuyệt vời!"
Đường Tử Di tò mò hỏi: "Ý anh là người ngộ đạo cạnh cây trà có cảnh giới rất cao sao?"
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Không phải cảnh giới cao mà là thuần túy. Ai có thể có được tâm cảnh thế này chứ? Hiếm có, thật hiếm có!"
Hai người đi tiếp, dọc đường gặp rất nhiều đồ nhưng tiếc là không phải thứ Ngô Bình cần. Đường Tử Di thì mua vài món đồ cổ, giá cả không cao lắm, chỉ có giá trị sưu tầm.
Họ đến lưng chừng núi, khi qua một con dốc nhỏ tương đối bằng phẳng thì có một người Hindi ngồi ven đường, trông đen nhẻm gầy gò. Trước mặt anh ta có một tấm da hươu, trên da có một cục đá.
Không một ai dừng lại cả, người này thấy chán nên đang ngồi xổm nghịch điện thoại.
Ngô Bình đứng lại, anh phát hiện viên đá này không đơn giản. Bên trong đá có một thứ kim loại kỳ lạ, loại kim loại này rất hiếm có, gọi là Tây Cực Kim Mẫu.
Binh khí được chế tạo từ Tây Cực Kim Mẫu chém sắt như chém bùn, đó là hàng bảo vật. Trong kiếm Hắc Long của anh cũng có một ít Kim Mẫu nên mới sắc bén đến thế.
Nhưng công dụng lớn nhất của Tây Cực Kim Mẫu không phải là dùng chế tạo binh khí mà được Tiên Kiếm môn dùng để lấy khí Canh Kim tiên thiên, tu luyện kiếm hoàn.
Tiên kiếm trước kia có thể nuôi dưỡng một luồng sát khí trong phổi, có thể lấy đầu người khác khi ở cách xa ngàn dặm, đó chính là khí Canh Kim tiên thiên này.
Anh liền hỏi: "Anh bán đá sao?"
Người đó cất điện thoại đi, nói: "Anh bạn, đây không phải đá thường đâu, nó không sợ lửa, không sợ axit, còn có thể trừ ma trấn tà".
Ngô Bình nói: "Thế à? Đúng là thứ tốt, bao nhiêu tiền?"
Người đó giơ ra năm ngón tay: "Năm triệu tệ!"
Ngô Bình bĩu môi: "Anh bạn à, hòn đá này của anh cùng lắm là mang về trưng bày thôi, thế mà anh đòi năm triệu tệ? Ba triệu tệ nhé".
Người đó nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Được, ba triệu".
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh còn tưởng người này sẽ tiếp tục cãi giá với anh.
Sau khi mua đá Tây Cực Kim Mẫu, Đường Tử Di nói: "Chúng ta lên đỉnh núi đi, đồ tốt đều ở trên đỉnh".
Ngô Bình gật đầu: "Được!"
Chương 555: Thu hoạch bất ngờ
Sau khi đi một đoạn, Ngô Bình lặng lẽ bỏ Tây Cực Kim Mẫu và trà Ngộ đạo vào trong nhẫn để đồ ở một nơi không người. Lúc này tác dụng của pháp khí để đồ này được phát huy hoàn toàn, rất tiện cất đồ, hơn nữa không quá lộ liễu.
Họ vòng quanh núi, chầm chậm đi lên đỉnh. Sau khi đi được một đoạn, họ thấy trong rừng trúc bên cạnh có xuất hiện bảy sắc cầu vồng, ánh sáng đó to bằng nắm tay, giống như thứ bảo vật nào đó.
Mắt Đường Tử Di sáng lên, cô ấy thấy xung quanh không có ai liền nói khẽ: "Chúng ta đi xem thử nhé?"
Ngô Bình không động đậy, anh lạnh nhạt nói: "Không xem", nói xong anh liền kéo Đường Từ Di đi tiếp.
Tuy anh còn trẻ nhưng đã nghe đám người Diệp Thiên Tông kể về rất nhiều thủ đoạn hại người trong giang hồ. Anh đoán rằng ánh sáng đó là do kẻ xấu cố ý sắp đặt để thu hút người qua đường đi vào rừng trúc.
Mà một khi đi vào đó thì hoặc là bị bẫy rập giết chết, hoặc là bị cao thủ ẩn nấp trong đó mưu sát, sau đó bị cướp đi tất cả của cải trên người.
Thấy Ngô Bình và Đường Tử Di không mắc mưu mà đi thẳng lên núi, hai tên đàn ông trung niên đang mai phục dưới lớp lá trúc sâu trong rừng trúc liền đưa mắt nhìn nhau.
"Đại ca, tên nhóc đó không mắc lừa", một người nói với giọng điệu tức tối.
"Hừ! Chúng ta đi theo cậu ta, tên nhóc này vừa mua đồ mà giờ hai tay lại trống không, chắc chắn trên người cậu ta có bảo bối!"
"Bảo bối gì?", người kia hỏi.
Người này còn chưa trả lời, một giọng nói đã vang lên bên trên: "Cũng thông minh đấy".
Hai người sửng sốt, giật mình nhảy lên, nhưng đột nhiên thấy bên hông đau nhói, sức lực toàn thân biến mất, không thể động đậy.
"Người anh em à, trên người chúng tôi có rất nhiều chi phiếu! Cậu cứ lấy tiền đi, hãy tha cho chúng tôi!", người đó hoảng hốt, vội nói.
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Các người đặt bẫy ở nơi này đã hại bao nhiêu người rồi?"
Người đó vội nói: "Không nhiều đâu, chỉ ba nhóm người thôi".
Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy trong một cái hố sâu tự nhiên có năm cái xác!
Anh lạnh lùng nói: "Giết người đền mạng, hai người đi thong thả!"
"Rắc rắc!"
Hai kẻ này còn chưa hoàn hồn thì Ngô Bình đã đá nát đầu chúng, sau đó anh tìm được một cái túi da trên người một tên. Bên trong túi da toàn là chi phiếu, có cái mấy chục triệu tệ, có cái mấy trăm triệu tệ, tổng cộng khoảng một tỷ.
Anh vứt túi da vào trong nhẫn không gian rồi đi đến cạnh năm cái xác. Anh khẽ thở dài, định gọi điện cho người đến xử lý xác.
Đột nhiên anh phát hiện trên cổ họng một cái xác có giấu một hạt châu, to bằng hạt long nhãn. Anh dùng tay điểm nhẹ, hạt châu đó liền nhảy lên miệng.
Anh lấy hạt châu ra, đây là một hạt châu kỳ lạ màu xanh lục nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ, không phải là ngọc mà cũng chẳng phải lưu ly.
Anh quan sát kỹ thì phát hiện bên trong có một luồng sáng hình rồng màu vàng kim đang chuyển động, lúc trái lúc phải, vô cùng sinh động!
Anh kinh ngạc, đây là... Long châu sao?
Tim anh đập như điên, liền mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra thì thấy bên trong có một không gian rộng lớn, có một con rồng vàng kim đang chuyển động!
Lúc này con rồng nhìn thấy Ngô Bình, nó liền phát ra uy nghiêm của mình, anh như bị sét đánh, suýt nữa vứt hạt châu đi.
"Đúng là Long châu rồi!", anh hít sâu một nơi, cẩn thận cất hạt châu đi.
Anh chắp tay với cái xác: "Tôi đã giết kẻ sát hại anh rồi, coi như là báo thù cho anh. Anh hãy tặng hạt châu này cho tôi nhé".
Hạt Long châu này quả thực rất quý giá, là bảo vật, miễn phí mà không lấy thì đúng là ngu. Long châu là bảo bối được hình thành khi bậc đại năng thiên tiên luyện long vực vào một không gian nào đó, nó là vô giá!
Khi đi ra khỏi rừng trúc, Đường Tử Di đang đứng đợi anh bên đường.
"Bên trong có người thật sao?", cô ấy hỏi.
Thì ra vừa nãy Ngô Bình giả vờ đi, thực ra anh đi vòng lại rồi lặn lẽ tới đằng sau hai kẻ tàn ác. Nghe thấy chúng không chịu từ bỏ mà còn định đuổi theo mình để ra tay, anh quyết đoán ra tay kết liễu chúng.
"Ừ, có hai tên, chúng đã giết năm người", anh nói.
Đường Tử Di tim đập thình thịch, cô ấy không ngờ lại gặp chuyện như vậy!
Ngô Bình nói: "Đi thôi. Lát nữa anh sẽ gọi người đến xử lý thi thể rồi thông báo cho người nhà họ".
Hai người lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi khá hẹp, kéo dài hàng dặm. Ở đây có khá nhiều người, nhưng không ai nói gì. Lúc giao dịch, hai bên đều trả giá bằng cách để tay vào trong tấm vải đen.
Ngô Bình đi từ đầu này sang đầu kia, phát hiện đồ bán ở đây đủ mọi thể loại, thứ gì cũng có. Trước mỗi một sạp đều có một cây đèn dầu sáng chói.
Đi được một đoạn thì Đường Tử Di thấy thích một bức tranh, liền mua nó với giá năm triệu tệ.
Người bán tranh là một ông già trông rất gian xảo. Ông ta thấy Đường Tử Di hào phóng liền nói khẽ: "Cô gái à, tôi còn nhiều đồ chưa lấy ra lắm. Nếu cô cần thì theo tôi xuống núi xem hàng nhé?"
Đường Tử Di đang định nói thì Ngô Bình bảo: "Không đi, chúng tôi chỉ mua đồ trên núi".
Nó xong anh liền kéo Đường Tử đi tiếp. Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của họ, sau đó tiếp tục mời chào các khách hàng khác.
Đường Tử Di hỏi: "Chẳng lẽ ông ta là lừa đảo sao?"
Ngô Bình nói: "Trong chợ đen có người phụ trách an ninh. Nếu xuống núi thì ai cũng có thể làm theo ý mình, ví dụ như giết người cướp của".
Đường Tử Di khẽ thở dài: "Thảo nào lần trước ông nội lại đem theo nhiều vệ sĩ đến đây".
Sau khi đi được một phần ba con đường, có một sạp hàng xuất hiện bên trái phía trước. Một người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất, trước mặt bày hơn trăm hòn đá to có nhỏ có. Số đá này đều có độ trong suốt nhất định. Nhưng màu sắc của chúng đều rất trầm, không nhìn rõ bên trong có gì.
Người đàn ông tay trái cầm điện thoại xem phim, tay phải bóp chân, vừa bóp vừa kêu rên, trông vừa đau khổ vừa hưởng thụ.
Sau khi bóp một lúc, ông ta liền đưa tay lên mũi ngửi. Trước sạp của ông ta chẳng có ai, mọi người đều chẳng quan tâm đến "đá" của ông ta.
Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ lạ, anh hỏi Đường Tử Di: "Tử Di, bày sạp ở đây có cần nộp tiền phí không?"
Đường Tử Di nói: "Không cần. Chỉ cần là món đồ hiếm có, có giá trị thì đều có thể bày sạp ở đây".
Ngô Bình gật đầu, anh đi tới trước sạp và cười nói: "Ông chủ, số đá này của ông trông giống đá cắt ngọc nhỉ, bao nhiêu vậy?"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Cậu nhầm rồi, đây không phải đá cắt ngọc, tôi cũng không thể nói rõ chất liệu của nó là gì, nhưng cưa cũng không cưa đứt được nó, rất kỳ lạ".
Ngô Bình giật mình, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện trong tảng đá phong ấn một cái đầu người! Đầu người này to gấp đôi đầu người thường, con ngươi cũng màu đỏ sẫm, trợn rất to.
Anh giật bắn, liền hỏi: "Ông lấy tảng đá kỳ lạ này từ đâu ra vậy?"
Người đàn ông nói: "Lúc đào móng ở quê, khi đào tới lớp bùn đen thì tôi nhặt được nó trong đó. Tôi bỏ nó vào trong lò đốt, dùng axit dội, còn dùng kim loại để mài, nhưng không thể nào cắt tảng đá này ra được. Tôi đã nhờ chuyên gia xem nhưng họ cũng không rõ. Nếu cậu muốn thì tôi bán theo cân, một nghìn tệ nửa cân".
Hướng Chính Nhất tò mò hỏi: “Ấn gì cơ ạ?”
Ngô Bình nói: “Tôi đang bảo ấn trong tranh đẹp quá, sao nhà ông lại có những bức tranh này?”
Hướng Chính Nhất đáp: “Tôi cũng không rõ, nhà tôi nhiều đồ lắm”.
Ngô Bình không xem nữa mà cất bốn bức tranh ấy vào trong nhẫn rồi nói: “Ông Hướng, ông đừng đau lòng, tôi chỉ chọn thêm một món đồ nữa thôi”.
Nghe thấy Ngô Bình chỉ chọn thêm một món nữa, Hướng Chính Nhất thở phào một hơi rồi cười nói: “Cậu Ngô, cậu cứ chọn thoải mái đi”.
Ngô Bình nhìn về phía xa, có một tảng đá dài đứng thẳng, nó cao gần hai mét, một người không thể ôm hết được, bề mặt có màu đỏ, rất trơn bóng.
Anh nhìn xuyên thấu xong thì phát hiện bên trong tảng đá có một thứ hình người, hình như còn dấu vết của sự sống. Nhưng tảng đá này được làm từ một chất liệu đặc biệt nên anh không thể nhìn quá rõ bên trong.
Anh hỏi: “Tảng đá này là gì?”
Hướng Chính Nhất lắc đầu: “Tôi không biết, từ nhỏ tôi đã thấy nó ở đây rồi. Bố tôi bảo tìm được nó trong một ngôi mộ lớn”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi sẽ lấy tảng đá này, coi như món cuối luôn”.
Hướng Chính Nhất vội nói: “Được, tôi sẽ cho người mang đến nhà cho cậu sau”.
Ngô Bình: “Không cần đâu”.
Nói rồi, anh lấy kiếm Hắc Long ra rồi bổ thành một chỗ để cằm nắm, sau đó dùng một tay xách cả tảng đá rồi quay người bỏ đi.
Hướng Chính Nhất vội chạy theo rồi nói: “Tiên sinh, pháp khí trữ đồ của cậu có phải của tiên nhân không?”
Ông ấy không có tu vi nên chỉ hiểu biết lơ mơ, nhưng vẫn thấy món pháp bảo của Ngô Bình rất thần kỳ.
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi là tiên nhân đây”.
Hướng Chính Nhất chấn động: “Tiên sinh là tiên nhân ư? Tôi nghe nói tiên nhân được chia thành hai cảnh giới Nhân Tiên và Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Đúng thế, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên. Nhưng tôi mạnh hơn các tu sĩ Nhân Tiên bình thường nhiều”, anh không hề che giấu thực lực của mình.
Hướng Chính Nhất cười nói: “Vậy sau này, tôi sẽ gọi tiên sinh là tiên nhân Ngô!”
Ngô Bình xua tay: “Thôi, cứ gọi như bây giờ đi”.
Hai người rời khỏi nhà kho, Ngô Bình đặt tảng đá vào trong nhà trúc, Hướng Chính Nhất cun cút đi theo rồi hỏi: “Tiên sinh bảo sẽ tìm hung thủ giúp tôi, không biết tiên sinh định tìm thế nào?”
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ mà, lát ông hãy gọi hết mọi người tới, sau đó bảo mọ đi qua trước mặt tôi. Nhớ phải gọi hết tất cả đấy, không được bỏ qua một ai hết”.
Hướng Chính Nhất sáng mắt lên nói: “Được, tôi sẽ đi ngay”.
Ngô Bình ngồi luyện công trong nhà trúc, không lâu sau, Hướng Chính Nhất đã dẫn quản gia quay lại.
Ông Chu hỏi: “Tiên sinh, mọi người đến hết rồi, có thể bắt đầu chưa ạ?”
Ngô Bình nói: “Bảo họ vào đi”.
Ông Chu giơ tay lên vẫy, một người đàn ông đi qua mặt Ngô Bình, anh liếc nhìn nhưng không nói gì, chỉ ra hiệu cho người đó rời đi.
Sau đó đến người thứ hai, thứ ba, nhà họ Hướng rất đông người, còn cả hàng dài đằng sau.
Lúc này, có một người đàn ông trung niên mập mạp đi tới.
Ngô Bình chợt nói: “Đứng lại”.
Người đàn ông dừng bước, sau đó tươi cười mà không hề lo lắng gì.
Ông Chu nói: “Tiên sinh, đây là quản gia Phạm, một trong bốn quản gia của nhà họ Hướng, chủ yếu lo việc ở Đông viện”.
Ngô Bình nhìn người đó rồi nói: “Giấu cũng kỹ đấy”.
Anh phát hiện người này có tu vi, là một cao thủ cảnh giới Thần! Hơn nữa, khí tức trong cơ thể rất kỳ lạ, không giống chân khí bình thường.
Quản gia Phạm tỏ vẻ mù mờ nói: “Cậu bảo sao? Cảnh giới Thần gì cơ?”
Vù!
Ngô Bình bắn một chỉ phong về phía người đó, quản gia Phạm vô thức né người sang một bên, đồng thời tấn công lại anh.
Khi người đó tung một chưởng ra, có hắc khí xen lẫn mùi tanh hôi ập tới.
Ngô Bình thi triển Thần Quỷ Kình rồi vạch một đường trên không, chuyển hướng của hắc khí đó.
Cùng lúc đó, anh lách người tiếp cận quản gia Phạm, sau đó tung một chưởng đánh ngã người đó.
Đây là sự cách biệt giữa tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên và tu sĩ bình thường, Ngô Bình có thể dễ dàng hạ gục quản gia Phạm chỉ bằng một chiêu.
Người đó căm phẫn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Dám phá hỏng chuyện tốt của tao, mày sẽ phải hối hận!”
Hướng Chính Nhất ngạc nhiên nhìn quản gia Phạm: “Ông ấy lớn lên từ nhỏ với tôi, sao có thể là cao thủ được?”
Ngô Bình điểm vào người quản gia Phạm mấy cái rồi nói: “Có thể ông ta không phải quản gia Phạm đâu”.
Quả nhiên, ngay sau đó người của quản gia Phạm đã biến đổi. Một phút sau, ông ta đã biến thành một người đàn ông có gương mặt dài, vóc dáng cũng lùn hơn.
Hướng Chính Nhất há hốc miệng rồi hỏi: “Đây không phải quản gia Phạm, vậy rốt cuộc là ai?”
Ngô Bình nói: “Bảo mọi người lui xuống hết đi”.
Ông Chu đi giải tán mọi người, giờ chỉ còn quản gia Phạm giả, Hướng Chính Nhất và Ngô Bình ở lại.
Người đó nằm dưới đất với vẻ mặt thống khổ, Ngô Bình đã hạ cấm chế vào người anh ta nên anh ta không thể cử động được.
Ngô Bình: “Giờ tôi hỏi, còn anh trả lời. Tốt nhất anh nên phối hợp, không thì tôi đành dùng vũ lực thôi. Chẳng dễ gì anh mới đột phá lên được cảnh giới Thần, giờ mà bị huỷ tu vi thì sao nhỉ?”
Người đó khoảng ba mươi tuổi, anh ta nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Mày là ai? Có dám dùng mặt thật để đối diện với tao không?”
Anh ta nhận ra Ngô Bình đang không dùng thân phận thật.
Ngô Bình: “Tôi là ai không quan trọng, còn anh tự lo cho thân mình trước đi”.
Người đàn ông hừ nói: “Đừng tưởng khống chế được tao là xong. Tao nói cho mày biết, tao không chỉ có một mình đâu. Phía sau tao còn người khác nữa, mày không dây vào được đâu”.
Ngô Bình cười lớn nói: “Thế à? Thế anh nói cho tôi biết người đó là ai đi, biết đâu tôi lại sợ rồi chạy mất dép?”
Tên kia nói: “Tao khuyên mày nên biến ngay đi”.
Ngô Bình thở dài nói: “Xem ra, anh không định nói rồi”.
Dứt lời, Ngô Bình vỗ vào người tên đó, anh ta lập tức kêu gào đau đớn. Ngô Bình thi triển Bàn Gân Thủ, khiến cơ bắp toàn thân anh ta co lại, cơn đau khủng khiếp này không ai có thể chịu được.
Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Tiên nên uy lực của Bàn Gân Thủ rất mạnh, tu sĩ cảnh giới Thần sao chịu nổi.
Chưa đến ba giây sau, tên kia đã nói: “Tôi nói, tha cho tôi”.
Ngô Bình đá anh ta một cú, cơn đau lập tức biến mất.
“Nói mau!”
Tên đó hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi đến để trả thù”.
Ngô Bình hỏi: “Trả thù ai?”
Tên đó căm phẫn chỉ vào Hướng Chính Nhất: “Hướng Chính Nhất!”
Hướng Chính Nhất nổi giận: “Vớ vẩn! Tôi không biết cậu là ai hết”.
Người đàn ông cười lạnh: “Làm sao ông biết tôi được, vì khi ấy tôi mới bảy tuổi thôi”.
Hướng Chính Nhất ngẩn ra, hình như đã nhớ ra chuyện gì đó nên run giọng hỏi: “Cậu tên là gì?”
Người đàn ông gằn giọng nói: “Bố tôi là Hướng Chính Nghĩa!”
Hướng Chính Nhất hét lên: “Cậu… cậu là Hướng Côn - con trai của anh tôi?”
Người đàn ông cười phá lên: “Đúng đấy chú, tôi là Hướng Côn! Cháu ruột của chú đây”.
Hướng Chính Nhất vô thức lùi lại: “Không thể nào, cậu… chết rồi cơ mà?”
“Đúng là tôi nên chết rồi”, Hướng Côn căm hận nhìn Hướng Chính Nhất: “Năm tôi lên bảy, bố mẹ tôi đưa tôi đi tham gia cuộc thi thư pháp, trên đường về thì xe rơi khỏi cầu, bố mẹ tôi đều mất cả, chỉ có tôi được cứu sống”.
“Người cứu tôi đã chữa khỏi vết thương cho tôi, ông ấy bảo bố mẹ tôi là do ông hại chết”.
Chương 552: Tứ Tuyệt Thư Sinh
Hướng Chính Nhất tức giận quát: “Vớ vẩn! Sao tôi có thể hại chết anh trai mình được, cậu đừng ăn nói hàm hồ!”
“Nói hàm hồ?”, Hướng Côn cười lạnh: “Nếu không phải ông hại họ thì tại sao bố tôi vừa mất, ông đã tiếp quản sản nghiệp của nhà họ Hướng luôn?”
Hướng Chính Nhất nói: “Hướng Côn, xưa nay luôn là chú và bố cháu quản lý việc kinh doanh của gia đình. Anh ấy chẳng may mất sớm, đương nhiên chú phải lo việc kinh doanh. Chú không làm thì để cho ai đây?”
“Hướng Chính Nhất, nếu là đàn ông thì ông hãy thừa nhận mọi tội lỗi đi”, Hướng Côn gào lên.
Ngô Bình cau mày, anh chợt nghĩ ra điều gì đó rồi hỏi Hướng Côn: “Anh có từng nghĩ tại sao người đó lại cứu anh kịp thời không? Tại sao cứu anh được, mà lại không cứu cả bố mẹ anh?”
Hướng Côn ngẩn ra rồi nói: “Khi đó, ông ấy tình cờ chèo thuyền ngang qua, còn bố mẹ tôi đã mất trước đó rồi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Người đó nói gì anh cũng tin à?”
Hướng Côn cau mày: “Tại sao lại không? Ông ấy chính là ân nhân cứu mạng của tôi mà”.
Ngô Bình thở dài nói: “Có phải bắt đầu từ đó, vị ân nhân kia đã bồi dưỡng anh, truyền thụ võ công cho anh, sau đó cổ vũ anh về nhà họ Hướng trả thù không?”
Hướng Côn nói: “Đúng, đây cũng là việc tôi muốn làm! Tôi phải trả thù cho bố mẹ mình”.
Ngô Bình nói: “Hướng Côn, tôi biết thôi miên, có thể bắt người khác phải nói sự thật. Giờ tôi sẽ thôi miên Hướng Chính Nhất, sau đó để anh hỏi ông ấy, anh thấy sao?”
Hướng Côn ngẩn ra: “Thôi miên ông ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Đến lúc ấy, anh tha hồ mà hỏi, xem có phải ông ấy giết bố mẹ anh không. Nếu đúng thì tôi không xen vào chuyện này nữa”.
Hướng Chính Nhất không hề lo lắng mà nói: “Đúng, nhờ tiên sinh hãy thôi miên tôi, để cháu nó hỏi”.
Không phait Hướng Chính Nhất to gan, mà là ông ấy rất thân với anh trai mình, ngày nhỏ ông ấy thường xuyên phạm lỗi nên hay bị bố mẹ trách mắng, nếu không có anh trai che chở và giấu tội cho thì ông ấy no đòn bao trận rồi. Có thể nói, ngoài mẹ ra thì anh trai là người mà ông ấy yêu thương và tin tưởng nhất.
Hướng Côn do dự rồi nói: “Sao tôi biết anh có thôi miên ông ấy thật không?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cái này dễ đoán mà, anh không phải lo”.
Hướng Côn nghiến răng: “Được!”
Ngô Bình lập tức thôi miên Hướng Chính Nhất, Hướng Chính Nhất là một người bình thường nên nhanh chóng đờ người đi ngay.
Ngô Bình nói: “Hướng Chính Nhất, Hướng Côn hỏi gì thì ông phải đáp nấy, rõ chưa?”
Hướng Chính Nhất lẩm bẩm: “Vâng, tôi sẽ nói thật”.
Hướng Côn hỏi: “Hướng Chính Nhất, tôi hỏi ông, chính ông đã hại Hướng Chính Thuần đúng không?”
Hướng Chính Nhất: “Vụ tai nạn trên cầu của nhà anh trai tôi không liên quan gì đến tôi hết, tôi từng cho người đi điều tra, nhưng xe của nhà anh tôi đã bị ai đó giở trò, song tôi không tìm ra được hung thủ”.
Hướng Côn chấn động, sau đó không dám tin mà hỏi tiếp: “Hướng Chính Nhất, ông thật sự không giết bố tôi ư?”
Hướng Chính Nhất: “Tôi có thể thề với trời, tôi không hại anh trai mình. Anh là người thân với tôi nhất, tôi sẽ không bao giờ làm hại anh”.
Hận ý trong lòng Hướng Côn lập tức tiêu tan, anh ta chợt gào khóc: “Không phải chú, vậy ai đã hại bố mẹ cháu? Là ai chứ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Ngu dốt! Đến giờ vẫn chưa biết à?”
Hướng Côn trợn tròn mắt: “Ý anh là hung thủ chính là người đã cứu tôi ư?”
Ngô Bình: “Nếu không phải người đó, sao ông ta biết anh rơi xuống nước mà cứu? Nếu không phải người đó, tại sao ông ta phải dạy võ cho anh, để anh về nhà họ Hướng trả thù? Ngu đần, trên đời có nhiều chuyện trùng hợp thế à?”
Hướng Côn khóc như mưa: “Không thể nào! Sư phụ rất tốt với tôi, tôi coi ông ấy như bố mình, ông ấy… chính ông ấy hại chết bố mẹ tôi ư?”
Ngô Bình thở dài nói: “Giang hồ hiểm ác lắm, năm xưa anh mới bảy tuổi nên không thể phân biệt trắng đen. Hướng Côn, giờ anh có thể nói cho tôi biết sư phụ anh là ai không?”
Hướng Côn cúi đầu xuống: “Ông ấy là…”
Anh ta vừa lên tiếng thì có thứ gì đó bay vút tới đầu Hướng Côn.
Ngô Bình phản ứng nhanh nhạy, giơ tay ra đỡ thì thấy là một cây phi đao, rõ ràng nó đã được tẩm độc.
Anh không thèm nhìn mà ném ngược cây phi đao trả lại.
Phập!
Trong rừng trúc gần đó phát ra một tiếng động, sau đó đã có người vội vàng bỏ chạy.
Ngô Bình không đuổi theo mà nói với Hướng Côn: “Thấy chưa, sư phụ anh định giết người diệt khẩu đấy”.
Hướng Côn nổi giận nói: “Xin tiên sinh giải cấm chế cho tôi”.
Ngô Bình giơ tay ra vỗ vào người anh ta, Hướng Côn đứng dậy rồi hành lễ với anh: “Cảm ơn tiên sinh”.
Ngô Bình: “Nói đi, sư phụ anh là ai?”
Hướng Côn: “Sư phụ tôi tên là Từ Á Phu, am hiểu thuật tả đạo, là một cao thủ cảnh giới Nhân Tiên”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Từ Á Phu? Lẽ nào là Từ Á Phu mà mọi người hay gọi là Tứ Tuyệt Thư Sinh? Ông ta chết rồi cơ mà?”
Hướng Côn: “Đúng, hầu như ai cũng gọi ông ấy là Tứ Tuyệt Thư Sinh”.
Diệp Thiên Tông từng nhắc đến Tứ Tuyệt Thư Sinh, ông ấy rất hâm hộ người này, thậm chí còn nói nếu hai bên giao đấu, khả năng cao mình sẽ thua.
“Chuyện tốt của tôi sắp thành rồi, không ngờ bị cậu phá hỏng”.
Đột nhiên trong rừng trúc vang lên một tiếng thở dài, một người đàn ông trông mới khoảng 30 tuổi mặc đồ Tôn Trung Sơn màu đen bước ra.
Nhìn thấy người đó, Hướng Côn tái mặt rồi run giọng nói: “Sư phụ, tại sao người lại làm thế với con?”
Người đàn ông nhìn Hướng Côn bằng ánh mắt thương hại: “Nếu người này không xuất hiện thì con đã là chủ của nhà họ Hướng rồi. Choè con lấy được kho báu xong, sư phụ sẽ giao quyền kinh doanh cho con quản lý, đó mới là một cái kết hoàn mỹ. Nhưng tiếc là chuyện đã bại lộ nên sư phụ không thể để con sống được”.
Hướng Côn cười lớn, vừa cười vừa rơi nước mắt: “15 năm qua, tôi luôn coi ông như bố mình, mà ông lại làm thế với tôi”.
Người đàn ông vô cảm, ông ta mặc kệ Hướng Côn rồi nói với Ngô Bình: “Cậu không dám lộ mặt thật à? Không sao, dù gì cậu cũng phải chết thôi”.
Dứt lời, ánh sáng đen nổi lên quanh người ông ta. Thấy thế, Hướng Côn kinh ngạc rồi nói: “Cẩn thận, đó là Quỷ Vương Kình!”
Ngô Bình đã có sự chuẩn bị, một cái gương bay lên đỉnh đầu anh rồi chiếu xuống người Từ Á Phu.
Người ông ta cứng đờ, không thể cử động.
Sau đó, Ngô Bình bắn kiếm bay Thiền Dực tới, cứa vào cổ Từ Á Phu, máu tươi bắn ra.
Chết rồi mà mắt của Tứ Tuyệt Thư Sinh vẫn còn chứa đầy vẻ kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại có nhiều pháp khí đến vậy.
Ngô Bình đi tới cạnh thi thể rồi lục soát, sau đó tìm thấy một cái búi bách bảo, anh dắt luôn vào thắt lưng.
Thấy người sư phụ mà mình luôn sùng bái bị người khác giết một cách dễ dàng như vậy, Hướng Côn không dám tin vào mắt mình.
Anh ta nói: “Ông ấy chết rồi ư?”
Ngô Bình cất kiếm đi rồi nói: “Đầu rơi xuống đất rồi còn gì nữa. Hướng Côn, ngoài Từ Á Phu ra, còn ai khác nữa không?”
Hướng Côn thở dài đáo: “Còn mấy sư huynh của tôi nữa, nhưng sư phụ chết rồi thì chắc họ cũng không dám xuất hiện đâu”.
Dứt lời, anh ta chợt quỳ trước mặt Hướng Chính Nhất: “Chú hai! Cháu xin lỗi, cháu đã trách nhầm chú”.
Hướng Chính Nhất vội đỡ anh ta dậy mà không cầm được nước mắt: “Hướng Côn, cháu cũng bị người ta lừa thôi, chú không trách cháu đâu. Sau này, cháu hãy đi theo chú”.
Hướng Côn lắc đầu, anh ta do dự rồi nói: “Chú, cháu và Ninh Anh… là cháu có lỗi với chú!”
Chương 553: Chợ đen Giang Nam
Hướng Thiên Nhất sững sờ, sắc mặt thay đổi liên tục, không thốt nên lời.
Ngô Bình lắc đầu thở dài, anh vỗ vai Hướng Thiên Nhất: "Ông Hướng, tôi nghĩ nên tác thành cho họ đi".
Hướng Thiên Nhất bất lực cúi đầu thở dài, nói: "Đưa Ninh Anh đi đi!"
Xảy ra chuyện như vậy, ông ấy đã không thể nào chấp nhận Hướng Côn được nữa. Nhưng dù sao đó cũng là cháu ruột của mình, lại thêm việc giữa hai người có hiểu lầm nên ông ấy cũng không thể làm gì Hướng Côn được.
Lòng dạ Hướng Côn cũng rối bời, anh ta dập đầu với Hướng Thiên Nhất, nói: "Chú hai, cháu xin lỗi! Sau này cháu sẽ đền đáp chú!"
Nói xong anh ta liền đứng dậy rời đi. Không lâu sau có người tới báo, nói Hướng Côn đã đưa Ninh Anh rời khỏi nhà họ Hứa.
Tâm trạng Hướng Thiên Nhất rất phức tạp, tuy nguy cơ đã được giải trừ nhưng ông ấy không thể vui nổi.
Thấy vẻ mặt buồn bã của ông ấy, Ngô Bình an ủi: "Ông Hướng này, ông thì thiếu gì những cô gái trẻ trung xinh đẹp chứ, cần gì phải ủ rũ như thế".
Hướng Thiên Nhất cười khổ: "Tôi vô cùng yêu thương Ninh Anh".
Ngô Bình nói: "Được rồi, những gì cần làm tôi đã làm hết, giờ tôi xin tạm biệt ra về".
Hướng Thiên Nhất đã xác định Ngô Bình chính là quý nhân của đời mình, vội nói: "Tiên sinh, xin hãy nán lại vài hôm để tôi được tiếp đón tận tình".
Ngô Bình phất tay: "Không cần đâu, có duyên chúng ta ắt sẽ gặp lại".
Hướng Thiên Nhất: "Mong tiên sinh để lại cách liên lạc để có gì tôi liên hệ với tiên sinh".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi hỏi lấy của Hướng Thiên Nhất một cái điện thoại, bảo ông ấy sau này có việc gì thì có thể gọi vào số điện thoại này.
Lúc này trời đã tối. Anh mang theo tảng đá lớn rồi dần dần biến mất trong màn đêm vô tận.
Ông Chu ngơ ngác nhìn về phương xa, khi bóng dáng Ngô Bình biến mất mới nói: "Ông chủ, hóa ra trên đời này có thần tiên thật!"
Hướng Thiên Nhất cười nói: "Sau này tôi cũng là người đã từng thấy thần tiên đấy! Kể từ bây giờ phải qua lại thật nhiều với thần tiên Ngô mới được!"
Ông Chu cũng vô cùng tán đồng, liền gật đầu lia lịa: "Ông chủ, sau này chỉ cần xin tiên nhân mấy viên tiên đan là ông chủ có thể trường sinh bất lão rồi!"
Hướng Thiên Nhất cũng thấy rục rịch: "Ông mà không nói tôi cũng quên mất. Đúng vậy, phải xin tiên nhân mấy viên tiên đan!"
Ngô Bình vẫn không biết Hướng Thiên Nhất đang nhăm nhe muốn xin tiên đan, anh đang vác hòn đá lớn về nhà họ Đường. Anh bỏ nó vào nhà kho trước rồi lại lấy mấy chục hòm đồ ra để hết vào nhà họ Đường.
Đường Tử Di nghe thấy tiếng động liền vội ra xem. Khi cô ấy thấy trong nhà kho có thêm mấy chục cái hòm thì không khỏi sững sờ.
"Ngô Bình, mấy thứ này từ đâu ra vậy?"
Ngô Bình bật cười: "Anh giúp Hướng Thiên Nhất giải quyết rắc rối nên ông ấy tặng anh ít quà cảm ơn".
Đường Tử Di mở ra một chiếc hòm thì thấy lò Tuyên Đức, mở thêm một cái hòm nữa thì nhìn thấy hoa Nguyên Thanh.
Cô ấy hô lên: "Nếu ông nội nhìn thấy sẽ vui tới nỗi không ngủ nổi mất!"
Ngô Bình nói: "Chắc ông cụ đã ngủ rồi, giờ đừng làm phiền ông ấy. Ông ấy thích cái nào thì cứ lấy cái đấy".
Đường Tử Di: "Thế không được, ông nội muốn thì phải lấy tiền mua".
Con gái thường hướng ra bên ngoài, tuy Đường Tử Di vẫn chưa kết hôn với Ngô Bình nhưng đã bắt đầu suy nghĩ thay anh rồi, tuyệt đối không để Ngô Bình chịu thiệt.
Ngô Bình cười nói: "Tử Di, những thứ này lai lịch bất minh, em hợp pháp hóa chúng giúp anh đã".
Đường Tử Di gật đầu: "Được chứ. Đám cổ vật lần trước cũng là một tay em làm mà, chuyện này cứ giao cho em".
Ngô Bình gật đầu: "Phải rồi, không phải em nói tối nay có chợ đen sao?"
Đường Tử Di nói: "Đúng vậy, chín giờ bắt đầu, giờ là tám giờ mười lăm".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Tử Di, em đi chợ đen với anh không?"
Đường Tử Di cười nói: "Được chứ, có anh thì em không sợ bị lừa đâu".
Chợ đen rất phức tạp, đủ mọi thành phần, nếu Đường Tử Di có một mình thì cô ấy sẽ không dám đi. Một là sợ bị lừa, hai là sợ gặp phải kẻ xấu.
Đường Tử Di nói: "Muốn vào chợ đen phải mua vé, một triệu tệ một vé", nói xong cô ấy lấy ra mấy tờ giấy trắng, trên đó có một dấu ấn màu lam.
Ngô Bình gật đầu: "Em chuẩn bị đi rồi chúng ta đến chợ đen".
Đường Tử Di nói: "Muốn đi chợ đen phải đi xe bus, tám giờ đến trạm, tám giờ năm bắt đầu chạy".
Tài xế đưa hai người đến ngoại ô Vân Kinh, đó là một trạm dừng rất hoang vắng. Lúc này có mười mấy người đứng trước trạm, những người này đều đeo mặt nạ, không nhìn rõ hình dáng.
Lúc xuống xe Đường Tử Di cũng lấy ra hai chiếc mặt nạ, hai người đeo lên. Mặt nạ của Đường Tử Di là cô bé quàng khăn đỏ, của Ngô Bình là chú sói xám.
Lúc tới trạm dừng, Ngô Bình khẽ hỏi: "Đeo mặt nạ chỉ đơn giản là vì che giấu thân phận sao?"
Đường Tử Di: "Đúng vậy, như thế có thể bảo vệ bản thân. Nếu không mà bị người khác biết thân phận thì có thể sẽ bị người xấu nhắm vào".
Ngô Bình nhìn đám người đang đợi xe, ai nấy cách nhau ít nhất hai mét, mọi người đều im lặng không nói câu nào.
Ngô Bình kéo Đường Tử Di tới chỗ khá xa, nói: "Tử Di, em từng đến chợ đen chưa?"
Đường Tử Di: "Ba năm trước em và ông nội từng đến một lần, đợt đó đem theo khá nhiều vệ sĩ".
"Chợ đen rất lớn, chia thành chợ ngoài và chợ trong. Hồi đó bọn em không đủ tư cách vào chợ trong, chỉ loanh quanh ở chợ ngoài, nhưng thu hoạch cũng khá nhiều".
Ngô Bình hỏi cô ấy: "Muốn vào chợ trong phải có tư cách gì?"
Đường Tử Di: "Muốn vào chợ trong phải có bạn đồng hành là tu sĩ cảnh giới tiên thiên, còn phải nộp hai đồng tiền cổ".
Tiền cổ? Ngô Bình chợt nghĩ ra, hỏi: "Ý em là tiền bùa đúng không?"
Đường Tử Di: "Hình như gọi là tiền bùa, em cũng chưa từng nhìn thấy".
Ngô Bình nhìu mày: "Giờ anh không có tiền bùa, xem ra không vào chợ trong được rồi"
Hai người đang nói chuyện thì một người đàn ông chợt đi đến. Người đó đeo mặt nạ Trư Bát Giới, hỏi: "Có phải anh bạn cần tiền bùa không?"
Ngô Bình nhìn người đó, cảnh giác hỏi: "Anh có tiền bùa sao?"
Người đó gật đầu: "Tôi đang có ba đồng tiền bùa, nếu anh cần thì tôi sẽ đưa anh với giá năm trăm triệu tệ".
Ngô Bình cười lạnh: "Ba đồng tiền mà năm trăm triệu tệ? Nếu tôi nhớ không nhầm thì giá thị trường của tiền bùa khoảng một trăm triệu tệ".
Người đàn ông lạnh nhạt nói: "Anh nói đúng, nhưng không ai muốn bán đi với giá một trăm triệu tệ cả. Tôi báo giá năm trăm triệu tệ là đã ưu đãi lắm rồi".
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: "Hai đồng ba trăm triệu, thế nào?"
Người đàn ông do dự một lúc, cuối cùng gật đầu: "Được, nhưng tôi chỉ lấy chi phiếu ngân hàng".
Ngô Bình nói: "Được".
Trước khi đến chợ đen, anh đã mang theo mấy tờ chi phiếu trị giá vài chục tỷ. Chi phiếu dùng là tiện nhất, rút tiền được bằng chi phiếu, dùng được số tiền lớn, còn dễ dàng tra xét thật giả.
Anh lấy ra tờ chi phiếu ba trăm triệu tệ, người đàn ông liền lấy ra hai đồng tiền. Tiền bùa hình tròn, được đúc từ một thứ kim loại kỳ lạ, trên có khắc bùa chú và có chứa tiên lực.
Anh nhìn lướt qua liền biết đây không phải tiền giả, liền một tay giao tiền một tay nhận hàng.
Người đàn ông tới chợ đen là để giao dịch, sau khi anh ta xác nhận đây không phải chi phiếu giả liền đi luôn, còn không vào chợ đen.
Mấy phút sau, một chiếc xe bus đen sì từ từ đi tới, mọi người lũ lượt lên xe.
Đã có mười mấy người ngồi sẵn trên xe, lại thêm cả lượt mới thì tổng cộng có hơn 30 người.
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi ở hàng thứ bảy bên trái. Họ vừa ngồi xuống, chiếc xe liền lăn bánh.
Đường Tử Di ngồi sát cửa sổ, Ngô Bình ngồi bên phải cô ấy.
Chương 554: Trà Ngộ đạo và Tây Cực Kim Mẫu
Mười mấy phút sau xe đến trạm tiếp theo, lần này có bảy người lên xe. Trong đó có một người đàn ông đeo mặt nạ diễn viên nổi tiếng nào đó, hắn đi đến ngồi ở chỗ bên phải Ngô Bình.
Vừa ngồi xuống người này đã nhìn Đường Tử Di, cười nói: "Nhìn vóc dáng đẹp thế này chắc là xinh lắm nhỉ?"
Đường Tử Di không quan tâm đến hắn, hắn nói tiếp: "Cô gái xinh đẹp ơi, lát nữa cô đi cùng tôi không? Tôi biết võ, tôi sẽ bảo vệ cô".
Ngô Bình liền tát hắn, mặt nạ bị đánh vỡ nát. Tên đó bị anh đánh ngã lăn xuống lối đi, hắn sững sờ.
Anh lạnh lùng nói: "Muốn đi cùng à? Tôi đi cùng anh nhé?"
Người đàn ông ôm mặt, biết Ngô Bình không đơn giản nên hắn căm hận nhìn Ngô Bình, nói: "Anh đợi đấy, giữa chúng ta chưa xong đâu!"
Ngô Bình cười lạnh, anh xách hắn lên rồi đập đầu hắn thật mạnh vào cửa sổ.
"Rắc rắc!"
Cửa sổ xe vỡ nát, tên kia bị anh ném ra ngoài xe rồi đập mạnh vào cột đèn cao áp. Không biết hắn bị gãy bao nhiêu cái xương, hắn ngất đi ngay tại chỗ.
Ngô Bình đánh người nhưng tất cả mọi người coi như không nhìn thấy, không ai can ngăn, cũng không ai bàn tán, họ chỉ lẳng lặng quan sát.
Ngô Bình quay về chỗ ngồi như chưa có việc gì xảy ra, tiếp tục cười nói với Đường Tử Di.
Nửa tiếng sau xe đi vào một khu bảo tồn tự nhiên. Nơi này trông rất quen, hồi còn học đại học anh từng đến đây chơi, chỗ này gọi là "Khu bảo tồn thiên nhiên Ánh Trăng".
Lúc này cả khu này đã biến thành chợ đen Giang Nam. Xe dừng ở cổng, mọi người lũ lượt đi vào.
Ngô Bình và Đường Tử Di cầm tờ vé có dấu ấn màu lam, họ đưa vé rồi đi qua cổng.
Sau khi đi vào một ông già đứng ngay đó, ông ta nói: "Chợ đen năm nay khác với những năm trước, quy mô năm nay lớn hơn, một số gia tộc cổ xưa cũng nhận được lời mời đến đây, mong các vị đều có thể mua được thứ mình muốn. Ngoài ra ai muốn vào chợ trong mời đến đây mua vé".
Ngô Bình liền đi tới dùng hai đồng tiền phù mua một tờ vé: "Xin hỏi một vé có thể dùng cho mấy người?"
Ông già nói: "Một vé nhiều nhất có thể cho hai người".
Ngô Bình gật đầu, anh cầm tờ vé màu vàng rồi kéo Đường Tử Di đi vào trong.
Đường Tử Di nói: "Chúng ta đi dạo chợ ngoài đã".
Họ đi thêm một đoạn là đến đường lên núi. Ngô Bình và Đường Tử Di men theo con đường này lên núi. Mới đi được một lúc họ đã thấy một ông già mặc áo đen ngồi trên tảng đá lớn. Trước mặt ông ta có một tấm giấy trắng, trên giấy để ba cái hũ nhỏ, bên trên đều dán một tờ giấy.
Trên tờ giấy là ba chữ "Sơ Thiền", "Nhị Thiền", "Tam Thiền". Ngô Bình vừa nhìn liền bị thu hút, anh cười hỏi: "Tiên sinh, ông bán thứ gì vậy?"
Khuôn mặt ông già hơi mơ hồ, toàn bộ làn da được một lớp khí bao phủ, ông ta lạnh nhạt nói: "Là trà chính tôi luyện".
Hóa ra là trà! Ngô Bình vội hỏi: "Có thể mở ra không?"
Ông già lắc đầu: "Mua thì mới được mở".
Ngô Bình cũng không giận mà hỏi: "Tiên sinh, số trà này của ông bao nhiêu tiền?"
Ông già đáp: "Sơ Thiền một lạng 3 triệu tệ; Nhị Thiền 9 triệu tệ, Tam Thiền 20 triệu tệ".
Ngô Bình nhìn thấy trong hũ đúng là lá trà, mỗi hũ khoảng hơn hai lạng.
Anh nghĩ một lúc rồi nói: "Tiên sinh, đây là 'trà Tâm' sao?"
Ông già không khỏi nhìn anh với ánh mắt sâu xa: "Đúng vậy, cậu nhận ra quả là hiếm thấy, giờ có rất ít người biết trà Tâm".
Ngô Bình cười nói: "Nếu là trà Tâm thì tôi lấy hết", nói xong anh đưa cho ông già một tờ chi phiếu 160 triệu tệ, mua hết ba hũ trà này.
Ông già nhìn chi phiếu rồi nhặt tờ giấy trắng lên, thong dong rời đi.
Đường Tử Di thấy số trà này hơi đắt, cô ấy khẽ nói: "Lá trà thôi mà, mua thế hình như đắt quá đấy?"
Ngô Bình lắc đầu, nói: "Tử Di, đây là trà Tâm".
Nó xong anh liền giải thích cho Đường Tử Di trà Tâm là gì. Khi tu luyện, một số nhân vật lớn trong giới tu hành thì thực vật xung quanh sẽ được thấm tâm cảnh của người tu hành.
Nếu người tu hành tu luyện cạnh cây trà thì số trà được sản sinh ra cũng sẽ thấm tâm cảnh của người tu hành, biến thành trà Tâm.
Đối với người thường thì trà Tâm chỉ là lá trà bình thường. Nhưng đối với tu sĩ sắp đột phá thì nó là bảo vật vô giá. Thông qua tâm cảnh mà lá trà đã thấm nhuần có thể giúp đột phá cảnh giới.
Trong đó lá trà được thấm tâm cảnh của tu sĩ tu vi cực cao gọi là trà Ngộ đạo, loại trà này chỉ có thể gặp gỡ nhờ duyên phận.
Nghe Ngô Bình nói xong, Đường Tử Di cười nói: "Vậy Sơ Thiền, Nhị Thiền, Tam Thiền nghĩa là gì?"
Ngô Bình nói: "Đây là Tứ thiền Bát định của Phật môn. Sơ Thiền ly ngũ dục, Nhị Thiền hỉ, Tam Thiền lạc. Tiếc là số trà này thiếu Tứ Thiền, nếu không giá sẽ càng cao hơn".
Đường Tử Di bĩu môi: "Hóa ra đây là trà mà hòa thượng uống".
Ngô Bình không khỏi trợn mắt: "Cái gì mà trà của hòa thượng chứ. Nếu có thể tu đến Tứ Thiền thì cũng có thể trúc cơ rồi đấy".
Đường Tử Di ngẩn ra: "Chín là tiên thiên sao?"
Ngô Bình nói: "Đúng vậy".
Nói xong anh liền mở hũ Sơ Thiền, lấy ra một lá trà để trên lưỡi.
Anh nhắm mắt, liền có một cảm giác kỳ lạ dấy lên trong lòng. Anh cảm nhận một lúc, sau đó dễ dàng đi vào cảnh giới Sơ Thiền.
Anh mở mắt ra, nói với giọng kinh ngạc: "Nếu có thêm một hũ Tứ Thiền thì quá tuyệt vời!"
Đường Tử Di tò mò hỏi: "Ý anh là người ngộ đạo cạnh cây trà có cảnh giới rất cao sao?"
Ngô Bình nghĩ rồi nói: "Không phải cảnh giới cao mà là thuần túy. Ai có thể có được tâm cảnh thế này chứ? Hiếm có, thật hiếm có!"
Hai người đi tiếp, dọc đường gặp rất nhiều đồ nhưng tiếc là không phải thứ Ngô Bình cần. Đường Tử Di thì mua vài món đồ cổ, giá cả không cao lắm, chỉ có giá trị sưu tầm.
Họ đến lưng chừng núi, khi qua một con dốc nhỏ tương đối bằng phẳng thì có một người Hindi ngồi ven đường, trông đen nhẻm gầy gò. Trước mặt anh ta có một tấm da hươu, trên da có một cục đá.
Không một ai dừng lại cả, người này thấy chán nên đang ngồi xổm nghịch điện thoại.
Ngô Bình đứng lại, anh phát hiện viên đá này không đơn giản. Bên trong đá có một thứ kim loại kỳ lạ, loại kim loại này rất hiếm có, gọi là Tây Cực Kim Mẫu.
Binh khí được chế tạo từ Tây Cực Kim Mẫu chém sắt như chém bùn, đó là hàng bảo vật. Trong kiếm Hắc Long của anh cũng có một ít Kim Mẫu nên mới sắc bén đến thế.
Nhưng công dụng lớn nhất của Tây Cực Kim Mẫu không phải là dùng chế tạo binh khí mà được Tiên Kiếm môn dùng để lấy khí Canh Kim tiên thiên, tu luyện kiếm hoàn.
Tiên kiếm trước kia có thể nuôi dưỡng một luồng sát khí trong phổi, có thể lấy đầu người khác khi ở cách xa ngàn dặm, đó chính là khí Canh Kim tiên thiên này.
Anh liền hỏi: "Anh bán đá sao?"
Người đó cất điện thoại đi, nói: "Anh bạn, đây không phải đá thường đâu, nó không sợ lửa, không sợ axit, còn có thể trừ ma trấn tà".
Ngô Bình nói: "Thế à? Đúng là thứ tốt, bao nhiêu tiền?"
Người đó giơ ra năm ngón tay: "Năm triệu tệ!"
Ngô Bình bĩu môi: "Anh bạn à, hòn đá này của anh cùng lắm là mang về trưng bày thôi, thế mà anh đòi năm triệu tệ? Ba triệu tệ nhé".
Người đó nghĩ một lúc rồi gật đầu đồng ý: "Được, ba triệu".
Ngô Bình hơi bất ngờ, anh còn tưởng người này sẽ tiếp tục cãi giá với anh.
Sau khi mua đá Tây Cực Kim Mẫu, Đường Tử Di nói: "Chúng ta lên đỉnh núi đi, đồ tốt đều ở trên đỉnh".
Ngô Bình gật đầu: "Được!"
Chương 555: Thu hoạch bất ngờ
Sau khi đi một đoạn, Ngô Bình lặng lẽ bỏ Tây Cực Kim Mẫu và trà Ngộ đạo vào trong nhẫn để đồ ở một nơi không người. Lúc này tác dụng của pháp khí để đồ này được phát huy hoàn toàn, rất tiện cất đồ, hơn nữa không quá lộ liễu.
Họ vòng quanh núi, chầm chậm đi lên đỉnh. Sau khi đi được một đoạn, họ thấy trong rừng trúc bên cạnh có xuất hiện bảy sắc cầu vồng, ánh sáng đó to bằng nắm tay, giống như thứ bảo vật nào đó.
Mắt Đường Tử Di sáng lên, cô ấy thấy xung quanh không có ai liền nói khẽ: "Chúng ta đi xem thử nhé?"
Ngô Bình không động đậy, anh lạnh nhạt nói: "Không xem", nói xong anh liền kéo Đường Từ Di đi tiếp.
Tuy anh còn trẻ nhưng đã nghe đám người Diệp Thiên Tông kể về rất nhiều thủ đoạn hại người trong giang hồ. Anh đoán rằng ánh sáng đó là do kẻ xấu cố ý sắp đặt để thu hút người qua đường đi vào rừng trúc.
Mà một khi đi vào đó thì hoặc là bị bẫy rập giết chết, hoặc là bị cao thủ ẩn nấp trong đó mưu sát, sau đó bị cướp đi tất cả của cải trên người.
Thấy Ngô Bình và Đường Tử Di không mắc mưu mà đi thẳng lên núi, hai tên đàn ông trung niên đang mai phục dưới lớp lá trúc sâu trong rừng trúc liền đưa mắt nhìn nhau.
"Đại ca, tên nhóc đó không mắc lừa", một người nói với giọng điệu tức tối.
"Hừ! Chúng ta đi theo cậu ta, tên nhóc này vừa mua đồ mà giờ hai tay lại trống không, chắc chắn trên người cậu ta có bảo bối!"
"Bảo bối gì?", người kia hỏi.
Người này còn chưa trả lời, một giọng nói đã vang lên bên trên: "Cũng thông minh đấy".
Hai người sửng sốt, giật mình nhảy lên, nhưng đột nhiên thấy bên hông đau nhói, sức lực toàn thân biến mất, không thể động đậy.
"Người anh em à, trên người chúng tôi có rất nhiều chi phiếu! Cậu cứ lấy tiền đi, hãy tha cho chúng tôi!", người đó hoảng hốt, vội nói.
Ngô Bình lạnh lùng nói: "Các người đặt bẫy ở nơi này đã hại bao nhiêu người rồi?"
Người đó vội nói: "Không nhiều đâu, chỉ ba nhóm người thôi".
Ngô Bình nhìn ra phía xa thì thấy trong một cái hố sâu tự nhiên có năm cái xác!
Anh lạnh lùng nói: "Giết người đền mạng, hai người đi thong thả!"
"Rắc rắc!"
Hai kẻ này còn chưa hoàn hồn thì Ngô Bình đã đá nát đầu chúng, sau đó anh tìm được một cái túi da trên người một tên. Bên trong túi da toàn là chi phiếu, có cái mấy chục triệu tệ, có cái mấy trăm triệu tệ, tổng cộng khoảng một tỷ.
Anh vứt túi da vào trong nhẫn không gian rồi đi đến cạnh năm cái xác. Anh khẽ thở dài, định gọi điện cho người đến xử lý xác.
Đột nhiên anh phát hiện trên cổ họng một cái xác có giấu một hạt châu, to bằng hạt long nhãn. Anh dùng tay điểm nhẹ, hạt châu đó liền nhảy lên miệng.
Anh lấy hạt châu ra, đây là một hạt châu kỳ lạ màu xanh lục nửa trong suốt, tỏa ra ánh sáng xanh mờ mờ, không phải là ngọc mà cũng chẳng phải lưu ly.
Anh quan sát kỹ thì phát hiện bên trong có một luồng sáng hình rồng màu vàng kim đang chuyển động, lúc trái lúc phải, vô cùng sinh động!
Anh kinh ngạc, đây là... Long châu sao?
Tim anh đập như điên, liền mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật ra thì thấy bên trong có một không gian rộng lớn, có một con rồng vàng kim đang chuyển động!
Lúc này con rồng nhìn thấy Ngô Bình, nó liền phát ra uy nghiêm của mình, anh như bị sét đánh, suýt nữa vứt hạt châu đi.
"Đúng là Long châu rồi!", anh hít sâu một nơi, cẩn thận cất hạt châu đi.
Anh chắp tay với cái xác: "Tôi đã giết kẻ sát hại anh rồi, coi như là báo thù cho anh. Anh hãy tặng hạt châu này cho tôi nhé".
Hạt Long châu này quả thực rất quý giá, là bảo vật, miễn phí mà không lấy thì đúng là ngu. Long châu là bảo bối được hình thành khi bậc đại năng thiên tiên luyện long vực vào một không gian nào đó, nó là vô giá!
Khi đi ra khỏi rừng trúc, Đường Tử Di đang đứng đợi anh bên đường.
"Bên trong có người thật sao?", cô ấy hỏi.
Thì ra vừa nãy Ngô Bình giả vờ đi, thực ra anh đi vòng lại rồi lặn lẽ tới đằng sau hai kẻ tàn ác. Nghe thấy chúng không chịu từ bỏ mà còn định đuổi theo mình để ra tay, anh quyết đoán ra tay kết liễu chúng.
"Ừ, có hai tên, chúng đã giết năm người", anh nói.
Đường Tử Di tim đập thình thịch, cô ấy không ngờ lại gặp chuyện như vậy!
Ngô Bình nói: "Đi thôi. Lát nữa anh sẽ gọi người đến xử lý thi thể rồi thông báo cho người nhà họ".
Hai người lên đến đỉnh núi.
Đỉnh núi khá hẹp, kéo dài hàng dặm. Ở đây có khá nhiều người, nhưng không ai nói gì. Lúc giao dịch, hai bên đều trả giá bằng cách để tay vào trong tấm vải đen.
Ngô Bình đi từ đầu này sang đầu kia, phát hiện đồ bán ở đây đủ mọi thể loại, thứ gì cũng có. Trước mỗi một sạp đều có một cây đèn dầu sáng chói.
Đi được một đoạn thì Đường Tử Di thấy thích một bức tranh, liền mua nó với giá năm triệu tệ.
Người bán tranh là một ông già trông rất gian xảo. Ông ta thấy Đường Tử Di hào phóng liền nói khẽ: "Cô gái à, tôi còn nhiều đồ chưa lấy ra lắm. Nếu cô cần thì theo tôi xuống núi xem hàng nhé?"
Đường Tử Di đang định nói thì Ngô Bình bảo: "Không đi, chúng tôi chỉ mua đồ trên núi".
Nó xong anh liền kéo Đường Tử đi tiếp. Ông già nhìn chằm chằm bóng lưng rời đi của họ, sau đó tiếp tục mời chào các khách hàng khác.
Đường Tử Di hỏi: "Chẳng lẽ ông ta là lừa đảo sao?"
Ngô Bình nói: "Trong chợ đen có người phụ trách an ninh. Nếu xuống núi thì ai cũng có thể làm theo ý mình, ví dụ như giết người cướp của".
Đường Tử Di khẽ thở dài: "Thảo nào lần trước ông nội lại đem theo nhiều vệ sĩ đến đây".
Sau khi đi được một phần ba con đường, có một sạp hàng xuất hiện bên trái phía trước. Một người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất, trước mặt bày hơn trăm hòn đá to có nhỏ có. Số đá này đều có độ trong suốt nhất định. Nhưng màu sắc của chúng đều rất trầm, không nhìn rõ bên trong có gì.
Người đàn ông tay trái cầm điện thoại xem phim, tay phải bóp chân, vừa bóp vừa kêu rên, trông vừa đau khổ vừa hưởng thụ.
Sau khi bóp một lúc, ông ta liền đưa tay lên mũi ngửi. Trước sạp của ông ta chẳng có ai, mọi người đều chẳng quan tâm đến "đá" của ông ta.
Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ lạ, anh hỏi Đường Tử Di: "Tử Di, bày sạp ở đây có cần nộp tiền phí không?"
Đường Tử Di nói: "Không cần. Chỉ cần là món đồ hiếm có, có giá trị thì đều có thể bày sạp ở đây".
Ngô Bình gật đầu, anh đi tới trước sạp và cười nói: "Ông chủ, số đá này của ông trông giống đá cắt ngọc nhỉ, bao nhiêu vậy?"
Người đàn ông ngẩng đầu nhìn anh, nói: "Cậu nhầm rồi, đây không phải đá cắt ngọc, tôi cũng không thể nói rõ chất liệu của nó là gì, nhưng cưa cũng không cưa đứt được nó, rất kỳ lạ".
Ngô Bình giật mình, anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật thì phát hiện trong tảng đá phong ấn một cái đầu người! Đầu người này to gấp đôi đầu người thường, con ngươi cũng màu đỏ sẫm, trợn rất to.
Anh giật bắn, liền hỏi: "Ông lấy tảng đá kỳ lạ này từ đâu ra vậy?"
Người đàn ông nói: "Lúc đào móng ở quê, khi đào tới lớp bùn đen thì tôi nhặt được nó trong đó. Tôi bỏ nó vào trong lò đốt, dùng axit dội, còn dùng kim loại để mài, nhưng không thể nào cắt tảng đá này ra được. Tôi đã nhờ chuyên gia xem nhưng họ cũng không rõ. Nếu cậu muốn thì tôi bán theo cân, một nghìn tệ nửa cân".
Bình luận facebook