Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 581-585
Chương 581: Cánh cổng đầu tiên
Ngô Bình hỏi: “Những người bên ngoài, vì sao nhất định phải ở ngoài?”
Lưu Trường Hưng đáp: “Thưa anh, những người ở bên ngoài hầu như đều có thực lực yếu kém, không có giá trị lợi dụng, chỉ đành ở ngoài chờ chết thôi”.
Hỏi xong, Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi bước đến cánh cổng đầu tiên.
Lưu Trường Hưng cả kinh, muốn đi theo nhưng không dám. Đến khi bóng lưng Ngô Bình đã biến mất, anh ta mới khiêng thi thể của Tứ quỷ Tây Bắc đến một góc khuất để ăn.
Sau khi Ngô Bình bước vào cổng thứ nhất, phía sau là một lối đi vuông vức và rất dài. Bốn phía được lát bằng kim loại, hai bên tường được lắp đèn điện, còn có camera giám sát.
Anh đi được vài chục mét thì có hai người tiến lại gần. Cả hai đều cười hung tợn, không có vẻ tốt lành gì. Người bên trái nhăn nhó bảo: “Oắt con, mới đến à? Cởi hết quần áo, giao mọi thứ trong người ra đây!”
Mỗi một người mới đến đây đều sẽ bị họ bóc lột, quần áo và vật phẩm đều bị lấy đi. Nếu tâm trạng không vui, họ còn đánh người mới ấy một trận.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cút ra!”
Hai người nọ nổi giận, rút ngay đoản kiếm ra. Rồi đột nhiên cả hai đều biến sắc, vì phát hiện ra không khí sau lưng Ngô Bình đang biến dạng. Lẽ nào anh là cao thủ luyện khí thành sức mạnh?
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên. Cả hai bay lùi về sau, ngã mạnh xuống đất.
Ngô Bình giẫm lên mặt hai người họ để bước qua, khiến họ đau đớn hét ầm lên.
Cuối lối đi là một không gian rộng lớn ngập tràn ánh sáng. Ra khỏi lối đi, cuối cùng anh cũng nhìn rõ xung quanh. Đối diện là một hố sâu có đường kính hàng chục nghìn mét! Hố có hình phễu, càng đi xuống càng thu hẹp.
Thành hố rất dốc, điểm sâu nhất cách mặt đất hơn mười nghìn mét! Có người xây cầu thang xoắn ốc ở thành hố, lượn vòng đi xuống, vô cùng hoành tráng!
Nhưng có thể thấy ở mỗi bậc thang đều có người đang bận rộn, tựa như tìm kiếm gì đó.
Ở vị trí bên tay trái của anh là một chiếc lều cỡ lớn, có bốn người đang đứng trước lều. Bọn họ chú ý đến Ngô Bình, lập tức hô lên, sau đó có hai người thuộc cảnh giới luyện khí bước nhanh về phía anh.
Ngô Bình đứng im, khí tức Nhân Tiên toả ra. Trông hai người nọ có vẻ bất hảo, nhưng sau khi đến gần Ngô Bình, nét mặt họ bỗng dần nghiêm trọng.
Khi còn cách Ngô Bình mười mét, cả hai vội vã khom người trước anh: “Chào Võ Thần!”
Họ lờ mờ cảm nhận được Ngô Bình ít nhất phải thuộc cấp Võ Thần, nên bèn gọi anh như thế.
Ngô Bình nói: “Tôi mới đến, tên là Ngô Bình. Nghe nói Sử Văn Thánh là đại ca ở đây nên ghé thăm”.
Hai người kia vội vàng đáp: “Anh Ngô vui lòng đợi một lát. Chúng tôi sẽ báo cho ông Sử nay”.
Ngô Bình cũng không vội, đứng đấy chờ họ. Chẳng bao lâu sau, cửa lều đã mở, một ông lão dẫn một nhóm người sải bước đi đến chỗ anh.
Ông lão thoạt nhìn chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc áo dài xanh xám, để râu, tóc hoa râm chải ngược ra sau. Người này có khí chất tao nhã, tay cầm chuỗi hạt Phật, vừa tiến lại vừa cười ha ha.
Từ xa, ông ta đã chắp tay chào Ngô Bình: “Anh Ngô, thứ lỗi đã để anh chờ lâu!”
Ngô Bình đáp lễ: “Ông chính là Sử Văn Thánh?”
Ông lão trả lời: “Đúng vậy. Trước đó tôi nghe nói sẽ có một vị Nhân Tiên đến đây. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy”.
Ngô Bình nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Bình, sẽ ở nhà giam dưới lòng đất vài ngày”.
Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô là khách quý, mấy ngày tới cứ ở trong lều nhé”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Làm phiền ông”.
Sử Văn Thánh mời Ngô Bình vào trong.
Vừa bước vào lều, Ngô Bình đã phải sửng sốt. Căn lều này nhìn bên ngoài thì chẳng thấy gì, nhưng bên trong được thiết kế vô cùng sang trọng!
Thảm trải sàn lông cừu Ba Tư thuần thủ công, đèn chùm pha lê cao cấp, xô pha bằng da thật, đồ dùng bằng gỗ lim, hoành tráng hơn cả là những bức thư pháp được treo hai bên.
Ngoài ra, lều còn lắp đặt thiết bị lọc không khí và các đồ điện gia dụng khác như điều hoà, tủ lạnh, vân vân.
Mời Ngô Bình vào sảnh, Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô, tuy tôi sống ở nơi hoang vắng nhưng đã nghe danh anh từ lâu”.
Ngô Bình đáp: “Quá khen rồi”.
Sử Văn Thánh cười bảo: “Anh Ngô là đệ tử của Địa Tiên Đông Phật tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã là Nhân Tiên, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình nói: “Ông Sử, cái hố to ngoài kia là gì vậy, tại sao có nhiều người trong hố như thế?”
Sử Văn Thánh trả lời: “Hố được xây dựng bởi nền văn minh tiền sử, sâu mười ba nghìn ba trăm mét. Về việc hố được xây để làm gì thì tôi chưa nghiên cứu được. Có điều, đất ở thành hố của hố sâu này có tính phân tầng, bên trong có rất nhiều đồ vật thời tiền sử”.
“Ồ? Đồ vật thời tiền sử ư? Có thể cho tôi xem một chút không?”, anh hào hứng hỏi.
Sử Văn Thánh chần chừ: “Anh Ngô, số đồ vật ấy không phải của tôi, phải được giao nộp cho phía trên, thế nên…”
Ngô Bình cũng không để bụng: “Không sao”.
Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô à, tôi sai người đưa anh đến phòng nghỉ nhé?”
Ngô Bình đáp: “Được, làm phiền rồi”.
Sử Văn Thánh gọi một cô gái đến. Cô gái này chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, tuy không xinh đẹp tuyệt trần như Đường Băng Vân hay Chu Thanh Nghiên, nhưng cũng có thể chấm điểm mười.
Cô gái cất lời: “Anh Ngô, mời theo tôi”.
Ngô Bình đi sau, phát hiện cô gái này chỉ mặc quần áo bằng vải thô bên ngoài, bên trong không mặc gì cả. Hơn nữa, trên người cô gái còn chi chít sẹo, có vẻ thường xuyên bị người ta đánh đập.
Cô gái đưa anh vào một căn phòng riêng. Mở cửa ra, có hai phòng ngủ một phòng khách, thiết kế rất đẹp và lắp đặt đầy đủ các thiết bị điện, còn có ti vi và Internet.
Sau khi đóng cửa lại, cô gái cung kính đứng cạnh anh: “Anh Ngô, tôi là Mật Quả. Sau này anh có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, đoạn hỏi: “Mật Quả, bình thường các cô ăn gì?”
Anh vẫn rất quan tâm đến vấn đề ăn uống. Nếu chỉ có thể ăn đồ hộp này kia thì anh không chịu nổi mất.
Mật Quả đáp: “Anh Ngô, mỗi ngày đều có trứng, thịt, rau tươi đưa đến đây. Chúng tôi còn có đầu bếp chuyên nghiệp, ăn cũng giống như phía trên”.
Lúc này Ngô Bình mới yên tâm, gật gù bảo: “Tôi đến hố xem thử”.
Mật Quả vội ngăn cản: “Xin lỗi, anh Ngô, anh không được vào hố”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi không được vào đó? Ai bảo thế?”
Gương mặt Mật Quả lập tức tái nhợt: “Là ông Thánh căn dặn. Mong anh Ngô đừng giận”.
Ngô Bình cười hề hề: “Cô không cần sợ, để tôi đi tìm Sử Văn Thánh”.
Bỗng Mật Quả quỳ sụp xuống sàn, khẩn khoản nói: “Xin anh Ngô đừng đi. Nếu anh đến tìm ông Thánh, ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy Mật Quả chăm sóc không chu đáo và trách phạt tôi”.
Ngô Bình thắc mắc: “Liên quan gì đến cô?”
Mật Quả đột nhiên cởi quần áo, phơi bày cơ thể trắng ngần. Cô ấy có thân hình rất đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh ý đồ.
Ngô Bình cười khẩy: “Mặc đồ vào rồi cút ngay!”
Mật Quả tiến về phía anh, rưng rưng nói: “Anh Ngô, sau này Mật Quả chính là người phụ nữ của anh. Anh muốn thế nào cũng được, xin anh đừng đuổi Mật Quả đi”.
Ngô Bình lấy một tấm chăn từ xô pha rồi ném lên người Mật Quả, che đi cơ thể quyến rũ của cô ấy. Rồi anh rảo bước thật nhanh ra cửa. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy một người đàn ông thấp bé gầy gò đứng ngay bên ngoài.
“Anh Ngô, anh muốn đi đâu?”, người đó hỏi, giọng nói như tiếng giấy nhám chà xát vào nhau, rất chói tai.
Ngô Bình híp mắt, vì người trước mặt cũng là Võ Vương!
Chương 582: Lực vẫn tiên
“Tôi đi đâu, không liên quan đến anh”, Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Tránh ra!”
Người đàn ông cười nham hiểm: “Ông Thánh có lệnh, ngoại trừ căn phòng này, anh không được đi đâu cả!”
Ngô Bình không nhiều lời, vung nắm đấm vào ngực hắn. Uyển chuyển như rồng, khí thế như sấm. Người đàn ông thấp bé lùi nhanh về sau, giơ hai tay ra bảo vệ ngực.
“Ầm!”
Nắm đấm của Ngô Bình đánh vào hai lòng bàn tay hắn. Người đàn ông nọ như bị đạn pháo bắn vào, lập tức văng ra xa. Nhưng hắn bật dậy ngay sau khi ngã xuống đất, trừ cánh tay tê rần thì không bị thương chỗ nào khác.
Người đàn ông cười khẩy: “Thực lực của anh không kém, tiếc là không qua được ải này của tôi!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng nhìn đối phương.
Hắn cau mày: “Sao, biết mình không phải đối thủ của tôi nên không dám ra tay nữa?”
Ngô Bình hỏi: “Từng nghe đến Ngưng Huyết Chỉ chưa?”
Hắn cả kinh: “Ý anh là Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh còn vài phút để sống đấy. Muốn trăng trối gì thì nói mau đi”.
Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh… anh dám dùng Ngưng Huyết Chỉ với tôi, tôi giết anh!”
Hắn vừa định ra tay thì Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh mà im lặng thì sống thêm được vài phút. Nếu anh dám ra tay với tôi thì chỉ còn sống không đầy mười giây đấy”.
Cơ thể hắn cứng đờ, bỗng nhiên quỳ “cộp” xuống đất: “Anh Ngô! Tôi biết lỗi rồi. Xin anh tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cầu xin tôi cũng vô dụng. Anh đi tìm Sử Văn Thánh đi, có khi ông ta cứu được anh”.
Bây giờ người đàn ông đã quá hoảng sợ, cuống cuồng đi tìm Sử Văn Thánh.
Ngô Bình chậm rãi theo sau. Người đàn ông ấy xông vào phòng Sử Văn Thánh, hét lên: “Ông Thánh cứu tôi, cứu tôi với!”
Sử Văn Thánh đang vẽ tranh. Nhìn thấy hắn, ông ta hơi nhíu mày: “Đỗ Nhược Hải, cậu làm gì vậy hả?”
Đỗ Nhược Hải nói: “Ông Thánh, tôi đã trúng Ngưng Huyết Chỉ, xin ông cứu tôi!”
Sử Văn Thánh lạnh lùng hừ giọng: “Đồ vô dụng! Ai bảo cậu trúng Ngưng Huyết Chỉ?”
Đỗ Nhược Hải sững ra: “Là Ngô Bình nói. Lẽ nào anh ta lừa tôi?”
Sử Văn Thánh đáp: “Tất nhiên là lừa cậu. Ngồi đây chờ đi, tôi đảm bảo cậu không sao”.
Đỗ Nhược Hải thở phào, căm tức nói: “Đồ chết tiệt, dám lừa tôi!”
Ngô Bình bước vào, khẽ thở dài: “Lợi hại!”
Đỗ Nhược Hải nghiêm giọng quát: “To gan lắm, dám gạt tôi!”
Ngô Bình phớt lờ Đỗ Nhược Hải như thể hắn là kẻ chết rồi. Nhìn về phía Sử Văn Thánh, anh nói: “Sử Văn Thánh, Nhân Tiên khó cầu, mất một vị đại tướng, ông không đau lòng sao?”
Sử Văn Thánh hờ hững nói: “Hôm nay cậu ta không chết dưới tay anh thì sau này cũng sẽ chết dưới tay kẻ khác. Chết sớm hay muộn đều là chết, có gì đáng để tôi đau lòng?”
Nghe được những lời này, Đỗ Nhược Hải kinh ngạc: “Ông Thánh, ông đang nói gì vậy? Sớm muộn gì tôi cũng chết ư?”
Sử Văn Thánh bảo: “Đỗ Nhược Hải, giết anh ta đi!”, nói xong, ông ta chỉ vào Ngô Bình.
Đỗ Nhược Hải đã quen tuân lệnh ông ta. Gần như không chút do dự, hắn tung người lao về phía Ngô Bình. Anh thi triển Quỷ Thần Bộ, trong nháy mắt đã di chuyển sang bên còn lại. Đỗ Nhược Hải liền xoay người lao về bên đó.
Nhưng lần này, hắn chỉ mới bay được nửa đường thì cơ thể bỗng cứng đờ, sau đó rơi thẳng xuống đất. Ánh mắt hắn ngập tràn vẻ hoảng sợ, nhìn chăm chăm vào Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đã bảo là anh trúng Ngưng Huyết Chỉ của tôi rồi, đừng có ra tay, thế mà anh nhất quyết không nghe”.
Lúc này Đỗ Nhược Hải mới hiểu ra. Hắn nhìn chòng chọc vào Sử Văn Thánh, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt thành lời.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Ông ta lừa anh vì sợ bị anh tức giận cắn ngược trước khi chết. Dù sao ông ta cũng chỉ là Tiên Thiên, không phải đối thủ của anh”.
Đỗ Nhược Hải hét ầm lên, cơ thể căng ra, màu da dần chuyển màu xanh đen, ít lâu sau đã tắt thở, biến thành thi thể.
Sử Văn Thánh lắc đầu bảo: “Đúng là vô dụng!”
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói ông không cho phép tôi rời khỏi phòng?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Làm sao tôi dám thất lễ với anh Ngô chứ? Chắc chắn là tên rác rưởi này tự tung tự tác, mong anh Ngô đừng trách!”
Ngô Bình hừ giọng: “Sử Văn Thánh, xem ra tôi nể mặt ông quá rồi! Bên cạnh ông còn một Nhân Tiên nữa phải không? Gọi ra đây đi!”
Sử Văn Thánh cười khổ: “Anh Ngô đừng giận, trước đó là hiểu lầm. Ở chỗ của tôi, anh muốn đi đâu cũng được, không ai dám ngăn cản”.
Ngô Bình hỏi: “Thế à? Vậy còn cái hố kia, tôi cũng được vào phải không?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Tất nhiên là được!”
Ngô Bình nhìn ông ta chăm chú khoảng vài giây, đoạn nói: “Được, tôi đi trước đây”. Dứt lời, anh xoay người rời lều, đi về phía hố.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Sử Văn Thánh nở một nụ cười quái dị. Bỗng có giọng nói vang lên.
“Ông Thánh, tên này có năng lực cao cường, không ngờ lại giết được Đỗ Nhược Hải”.
Sử Văn Thánh nói: “Hừ, cao cường đến mấy cũng phải chết thôi. Một khi vào cái hố ấy thì đừng mong ra khỏi!”
Người kia cười nói: “Đúng vậy. Với lực vẫn tiên trong hố, ngay cả Địa Tiên còn bó tay chịu chết, huống chi là một Nhân Tiên cỏn con?
Sử Văn Thánh bảo: “Đi truyền lệnh, một khi Ngô Bình vào hố, giết bất luận tội!”
“Vâng!”
Ngô Bình chậm rãi tiến về hố lớn. Đến lối vào cầu thang, anh dừng lại vì lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đỏ lập loè bên dưới hố sâu. Đó là gì?
Có hai người đàn ông cao to ở cầu thang. Họ tiến lại gần anh: “Anh Ngô, anh không thể xuống dưới”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tránh ra”.
Họ bất lực, đành lùi ra hai bên.
Ngô Bình bước xuống cầu thang, sau khi đi một vòng, bỗng cảm thấy không ổn. Chân khí trong người dường như trở nên mất kiểm soát? Kỳ lạ hơn là thần niệm của anh cũng không thể giải phóng.
Anh giật mình, bèn xoay người định ra khỏi đây. Nhưng không biết từ khi nào, phía sau anh đã có mấy chục người cầm dao đứng chắn hết lối đi.
“Tên họ Ngô kia! Không ngờ đến chứ gì? Vào đây rồi, anh sẽ biến thành người bình thường!”, một gã cao to cười khẩy, người này cao gần hai mét, cơ bắp săn chắc.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Dựa vào các người mà đã muốn giết chết tôi?”
Tay cao to kia hừ mạnh, vung con dao đầu quỷ, chém mạnh về phía Ngô Bình.
Anh lấy cái xẻng bên hông ra, đâm xiên về phía trước. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay phải của gã kia và dao đầu quỷ đều rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng từ phần cánh tay bị gãy.
Gã ta gào lên thảm thiết, vội vã bịt vết thương. Ngô Bình lại lấy một cái xẻng khác, chém đứt đầu gã cao to. Máu tươi từ thân mình gã phun ra như mưa.
Giết chết gã rồi, anh nhặt con dao đầu quỷ lên, lạnh lùng bảo: “Sức mạnh ở nơi này đúng là có thể áp chế tu vi của tôi. Nhưng các người chớ quên, Ngô Bình này là đại tông sư võ học!”
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, có ý lui bước.
Lúc này, Sử Văn Thánh đã xuất hiện phía trên hố. Ông ta lớn tiếng nói: “Ai giết được kẻ này, tôi sẽ thưởng mười tỷ!”
Người chết vì tiền. Câu nói kia vừa dứt, đã có hai tên cao to xông ra từ trong đám người. Họ cầm hai khẩu súng lớn và tấn công Ngô Bình từ hai bên trái, phải. Có thể nhìn ra họ đều rất lão luyện, kỹ thuật bắn súng điêu luyện, động tác rất dứt khoát.
Tuy Ngô Bình không thể vận chân khí và thần niệm, nhưng thể chất của anh đã vượt xa người thường. Súng vừa vung tới, anh bèn dùng sống dao cản lại. Khẩu súng lớn liền vượt khỏi tầm kiểm soát của người sử dụng, tuột tay rơi xuống.
Khẩu súng còn lại tấn công vào mặt anh. Ngô Bình nghiêng đầu, đột ngột áp sát, lưỡi dao kề vào báng súng rồi gọt về phía trước.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, mấy ngón tay của kẻ cầm súng thứ hai bị gọt đứt. Kẻ đó gào lên thảm thiết, bỏ súng rút lui.
Ngô Bình cười khẩy, vứt con dao đầu quỷ rồi nhặt khẩu súng lớn. Trong Thiên Địa Huyền Hoảng Quyết có một bộ pháp về bắn súng, tên là Thần Thương Lục Thức. Sáu thức bắn súng này vô cùng đơn giản, thích hợp để giết địch trên chiến trường!
Chương 583: Bí mật dưới hầm
Ngô Bình cầm súng trong tay, mũi súng như con rắn độc, có thể nã ra nhiều phát súng một lúc.
Pằng pằng!
Ngô Bình cất bước, vũ khí của những ngườI khác lập tức bị bắn bay, họ sợ hãi rồi lùi lại.
Thấy thế, Sử Thánh ở trên cao tức điên người rồi quát: “Một lũ vô dụng! Nếu nó không chết thì các người sẽ chết”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, gương mặt ai cũng có vẻ sợ hãi. Đối phó với Ngô Bình thì họ sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu bỏ cuộc thì họ cũng chết là cái chắc, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Ngô Bình nói: “Tôi biết mọi người đều bị ép tấn công tôi, tôi không muốn giết các người đâu, giờ các người hãy rút đi, tôi sẽ lên giết Sử Thánh! Thấy sao?”
Mọi người nghe xong thì đều ngẩn ra, giết Sử Thánh ư?
Người cụt ngón tay tròn mắt nói: “Cậu có thể giết được Sử Thánh ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, còn ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, tôi giết ông ta dễ như ăn kẹo”.
Ai nấy đều có vẻ chấn động, nhiều năm qua, họ luôn bị Sử Thánh chèn ép nên muốn lật đổ ông ta lâu rồi. Nhưng thực lực của họ có hạn, Sử Thánh lại có hai vệ sĩ ở cảnh giới Nhân Tiên bảo vệ nên họ không địch lại nổi.
Bây giờ, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến họ nhìn thấy hi vọng.
Sử Thánh nghe thấy thế thì biến sắc mặt rồi lạnh giọng quát: “Đừng có nghe nó chém gió! Nó không phải tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên đâu, giết nó đi rồi tôi sẽ trọng thưởng cho các người”.
Ngô Bình bật cười nói: “Sử Thánh, nếu ông không sợ tôi thì sao không dám để tôi lên đó?”
Sử Thánh nói: “Ngô Bình, hôm nay mày chết chắc rồi, không ai cứu được mày đâu”.
Dứt lời, ông ta đi nhanh tới lối vào ở cầu thang, sau đó tung chưởng vào lan can, bậc thang bắt đầu rung lắc dữ dội, mọi người ở bên trên lắc lư, đứng không vững.
Sử Thánh lớn tiếng nói: “Giết nó đi! Không thì tôi sẽ cắt thang, đừng ai hòng lên trên được nữa”.
Ông ta còn chưa nói xong thì Ngô Bình đã bật người nhảy lên cao mấy mét, sau đó leo lên trên như con thằn lằn.
Sử Thánh trố mắt ra nhìn, sao anh có thể làm được? Thì ra hai cái bao tay của Ngô Bình có các cái gai rất nhỏ, nhờ đó mà anh có thể bám vào mặt tường rồi leo lên trên.
Loáng cái, Ngô Bình đã lên đến nơi. Vừa thoát khỏi cái hố đó một cái, chân lực và thần niệm của anh đã hồi phục hoàn toàn. Anh cười lạnh một tiếng rồi cầm súng bắn Sử Thánh.
“Bùi Khánh!”, Sử Thánh gào lên.
Một người mặc áo xám lập tức xuất hiện bên cạnh ông ta. Người này thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi, vóc dáng cao lớn, mặt mày bặm trợn, đôi mắt trố, mũi như củ tỏi, tai vừa to vừa bè, hơn nữa mặt còn đầy lông đen như người rừng.
Ngô Bình cất bước rồi quan sát người đó, sau đó nói: “Ông phải dùng thuốc để kìm chế tâm trạng điên cuồng đúng không?”
Bùi Khánh ngạc nhiên nói: “Cậu phát hiện ra ư? Thế cậu có biết tôi bị bệnh gì không?”
Ngô Bình: “Chứng cuồng dại! Vào đêm trăng tròn hàng tháng, ông ta gào thét với mặt trăng, sau đó không thể khống chế suy nghĩ điên cuồng trong nội tâm, chỉ có cách giết người uống máu mới có thể diệt trừ được suy nghĩ ấy”.
Bùi Khánh chấn động: “Đúng thế”.
Ngô Bình: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông. Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục làm tay sai cho Sử Thánh, sau đó bị tôi giết, hai là giết Sử Thánh rồi làm việc cho tôi”.
Bùi Khánh thoáng do dự rồi nhìn Sử Thánh, rồi lại nhìn Ngô Bình.
Sử Thánh hoảng sợ nói: “Bùi Khánh, đừng nghe nó xui dại, chỉ có thuốc của tôi mới chữa khỏi được bệnh cho anh thôi”.
Bùi Khánh thở dài một hơi: “Ông Thánh, tôi đã đi theo ông 20 năm, nhưng thuốc ông cho tôi hiệu quả ngày càng kém đi”.
Sau đó, ông ta hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, cậu chữa được bệnh của tôi thật chứ?”
Ngô Bình: “Được!”
Bùi Khánh chầm chậm quay người lại nhìn Sử Thánh, Sử Thánh tái mét mặt rồi lùi lại, nói: “Bùi Khánh, anh định tạo phản ư?”
Bùi Khánh nói: “Sử Thánh, tôi là một tu sĩ Nhân Tiên, nhiều năm qua tôi làm trâu làm ngựa cho ông. Nhưng ông có tài cán gì mà dám ra lệnh cho Võ Thần hả?”
Dứt lời, ông ta giơ tay bóp cổ Sử Thánh rồi nhấc bổng lên, mặt Sử Thánh tái nhợt, ông ta nói: “Bùi Khánh, anh nghe tôi nói đã…”
Rắc!
Bùi Khánh đã bẻ gãy cổ Sử Thánh, sau đó ném thi thể xuống đất.
Ông ta ngoái lại chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi”.
Bùi Khánh đứng dậy rồi nói: “Cậu Ngô, tôi có chuyện cần bẩm báo, chúng ta về lều nói chuyện”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó hai người cùng đi vào lều.
Ngô Bình ngồi xuống, còn Bùi Khánh đứng trước mặt anh rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có biết cái hầm này sinh ra thứ gì không?”
Ngô Bình: “Sử Thánh nói bên dưới có rất nhiều tầng, có rất nhiều vật cổ, đúng không?”
Bùi Khánh đi vào một gian phòng, sau đó lấy một chiếc hộp hợp kim vuông vức ra, bên trong chứa đầy tiền bùa.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tiền bùa?”
Bùi Khánh nói: “Đúng, người bên dưới đang đào tiền bùa”.
Ngô Bình chẹp miệng nói: “Bảo sao Sử Thánh không muốn tôi biết. Bùi Khánh, các ông đã đào được bao nhiêu tiền bùa ở đây rồi?”
Bùi Khánh: “Tiền trong hộp này là tất cả số tiền bùa mà chúng tôi đào được trong ba năm gần đây, tiền bùa trước đó bị mang đi hết rồi”.
Bùi Khánh nói cho Ngô Bình biết đúng là bên dưới có rất nhiều tầng, tổng số tầng là 13. Tới giờ, họ mới đào xong tầng thứ nhất, chuẩn bị đào xuống tầng thứ hai.
Họ chủ yếu đào tiền bùa ở tầng một, còn tầng hai thì cần thăm dò đã. Tháng trước, họ đã tìm được tiên thạch ở tầng hai.
Ngô Bình nghe xong thì kinh ngạc: “Ý ông là tầng một có tiền bùa, tầng hai có tiên thạch ư?”
Bùi Khánh: “Cậu Ngô, hiện giờ thì là vậy”.
Ngô Bình: “Tiền bùa đào được bị mang đi đâu rồi?”
Bùi Khánh: “Địa Tiên Giới. Nơi này mang tiếng là nhà giam dưới lòng đất, nhưng thật ra đã bị Địa Tiên Giới nắm giữ rồi. Sử Thánh cũng là người của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cau mày: “Giờ Sử Thánh chết rồi, nhất định họ sẽ cử người khác tới”.
Bùi Khánh: “Đúng, vì thế cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây”.
Ngô Bình híp mắt lại, anh không muốn ra về tay không nên hỏi: “Tầm bao lâu thì họ sẽ cho người khác đến nhỉ?”
Bùi Khánh: “Nửa tháng nữa, họ sẽ cho người đến lấy tiền bùa. Đến lúc đó, họ sẽ biết là Sử Thánh chết rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Nửa tháng là đủ rồi”.
Bùi Khánh hỏi: “Cậu Ngô, khi nào cậu sẽ chữa trị cho tôi?”
Ngô Bình: “Đơn giản, bây giờ luôn”.
Anh lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra rồi bắt đầu châm cứu cho Bùi Khánh. Thật ra chứng bệnh của ông ta xuất phát từ tinh thần, bắt nguồn từ việc mở thần khiếu.
Bùi Khánh có thể chất rất tốt nên đã mở được hai thần khiếu, nhưng thần khiếu thứ hai của ông ta bị tổn thương, chắc lúc đột phá đã xảy ra vấn đề gì đó.
Giờ, anh sẽ tiến hành châm cứu để điều trị cho ông ta, chắc sẽ mất khoảng mười ngày, nhưng chỉ sau lần châm cứu đầu tiên, Bùi Khánh đã thấy có sự thay đổi rõ rệt. Ông ta không còn thấy bực bội nóng nảy nữa, đầu cũng hết đau, tinh thần thoải mái hơn.
Ngô Bình cất kim châm cứu đi rồi nói: “Ông nghỉ ngơi đi, ngày mai châm cứu tiếp”.
Bùi Khánh mừng rỡ rồi bái lạy: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Bùi Khánh đi nghỉ, còn Ngô Bình thì không. Anh thay sang một bộ đồ bó sát, sau đó gánh cái xọt trên lưng rồi trượt xuống dưới hầm, anh phải tìm hiểu xem tầng thứ hai và các tầng bên dưới giấu thứ gì mới được.
Chương 584: Xuống hầm lục tìm
Trên bao tay của Ngô Bình có các cái gai ngược nên dù bị áp chế tu vi thì anh vẫn có thể bám vào tường rồi chạy như bay được. Anh vừa đi xuống dưới, vừa khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình ở bên dưới.
Ở tầng trên cùng đã bị khai phá hết rồi, khắp nơi đầy rẫy những cái hố to hố nhỏ. Tiền bùa trong đó đã bị đào lên hết.
Anh nhìn một lát thì thấy tầng một vẫn còn tiền bùa, nhưng ở sâu dưới đất, phải đào thêm ít nhất vài chục mét nữa mới thấy, nhưng anh không vội đào ngay mà chuyển xuống tầng hai.
Đất ở tầng này có màu như thanh ngọc, đã có một vài chỗ bị đào xới, Ngô Bình nhìn thì thấy dưới lớp đất này có nhiều tiên thạch, linh thạch và tiền bùa.
Giờ anh không có thời gian để đào mà phải đi xuống tiếp các tầng bên dưới. Tầng thứ ba thì có chất đất như hồng ngọc nên cứng như đá.
Cầu thang hình xoắn ốc vẫn chưa dài tới đây nên đương nhiên chưa có dấu hiệu bị đào xới. Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều pháp khí, mảnh vụn binh đao và các món đồ hư hỏng ở đây. Đương nhiên thi thoảng anh còn nhìn thấy vài món vẫn còn nguyên vẹn.
Ngô Bình còn định đi tiếp xuống dưới, nhưng anh chợt cảm thấy khó chịu, vì càng đi xuống dưới lực vẫn tiên càng mạnh, Ngô Bình xuống đến tầng thứ ba là thấy rất khó chịu rồi.
Anh cắn răng rồi nói: “Cố thêm một tầng nữa nào”.
Cuối cùng anh cũng xuống được tầng thứ tư, chất đất ở đây mờ ảo như thuỷ tinh, nhưng cứng còn hơn sắt thép. Đương nhiên tầng này được giấu nhiều đồ hơn, không chỉ có tiền bùa, pháp khí, mà còn có phù chú, đồ cổ… Hơn nữa còn có rất nhiều các món đồ nguyên vẹn.
Tim Ngô Bình đập như đánh trống, anh lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Đột nhiên, anh cảm thấy có mệt lả, đầu óc choáng váng. Ngô Bình hoảng hốt rồi bò nhanh lên trên, ngay sau đó anh đã trở lại mặt đất rồi há miệng thở dốc.
“Bên dưới có nhiều bảo bối quá, tiếc là công cuộc đào xới sẽ rất khó, hơn nữa còn bị Địa Tiên Giới khống chế”, Ngô Bình thở dài tiếc nuối.
Có người đưa cho anh một chiếc khăn ấm, anh cầm lấy lau mặt rồi mưới phát hiện người đưa khăn cho mình là Bùi Khánh.
“Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì không?”, Bùi Khánh hỏi với vẻ kính phục. Phải biết rằng đến các tu sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không dám mò xuống tầng thứ ba.
Ngô Bình: “Tạm thời thì chưa, từ tầng bốn trở xuống, lực vẫn tiên mạnh quá nên tôi không chịu được”.
Bùi Khánh: “Cái hầm này rất lạ, tu vi càng cao thì lực vẫn tiên càng mạnh”.
Ngô Bình: “Vậy là người xuống dưới làm việc đều không có tu vi ư?”
Bùi Khánh gật đầu: “Đúng rồi”.
Ngô Bình đứng dậy: “Tôi phải đi ngủ một giấc đây”.
Bùi Khánh đi theo anh rồi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, tôi có một người bạn đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma, giờ đang tìm cơ duyên ở cổng số bảy”.
Ngô Bình nói: “Tôi nghe nói người vào cổng số bảy đều là cưởng giả đỉnh cấp đúng không?”
Bùi Khánh gật đầu: “Sau cổng thứ bảy có 13 người, trong đó có năm cường giả cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Sao bảo nhà giam này không có cường giả Địa Tiên?”
Bùi Khánh: “Họ không bị bắt, mà là tự nguyện tới”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sau cánh cổng số bảy có thứ gì mà hấp dẫn nhiều cao thủ thế?”
Bùi Khánh: “Tôi chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe bạn tôi kể thì tu luyện ở đó dễ đột phá hơn, hình như còn có thể bù đắp thêm cho người có nền tảng yếu”.
Bù đắp thêm cho nền tảng yếu ư? Ngô Bình thấy kinh ngạc rồi nói: “Lát chúng ta đến đó xem sao đi”.
Bùi Khánh biết Ngô Bình đồng ý chữa trị cho bạn mình rồi thì vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Lực vẫn tiên khiến Ngô Bình hơi mệt nên anh cần đi nghỉ.
Về đại sảnh rồi, anh hỏi Bùi Khánh: “Ông có biết tại sao Sử Thánh lại muốn đối phó tôi không?”
Bùi Khánh đáp: “Sử Thánh nhận được một tin ở ngoài, hình như có người muốn cậu bỏ mạng ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế lực đứng sau Sử Thánh là ai?”
Bùi Khánh: “Gia tộc Tây Môn, một trong ba gia tộc lớn ở Địa Tiên Giới”.
“Cổng thứ hai cũng là của gia tộc Tây Môn à?”, Ngô Bình hỏi.
Bùi Khánh lắc đầu: “Cổng thứ hai do Ngọc Đỉnh Tông - một trong bốn môn phái lớn ở Địa Tiên Giới năm giữ. Từ cổng số một đến cổng số …, phía sau đều có một thế lực lớn của Địa Tiên Giới quản lý”.
Ngô Bình: “Cổng thứ bảy thì sao?”
Bùi Khánh: “Cổng này lạ lắm nên tạm thời chưa có thế lực nào có thể khống chế được”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đi nghỉ. Một tiếng sau, anh và Bùi Khánh rời khỏi cổng số một rồi đến cổng số bảy.
Khi đến cổng số bảy, Ngô Bình liếc sang cổng bên cạnh rồi hỏi: “Bùi Khánh, ông có biết sau cánh cổng này là gì không?”
Bùi Khánh lắc đầu: “Vào trong đó có tu sĩ Địa Tiên và cả Nhân Tiên, nhưng không có ai trở ra, dần dà không còn ai dám vào đó nữa”.
Ngô Bình gật gù, sau đó cả hai cùng đi vào cổng số bảy.
Sau cánh cổng này chính là một phòng đá rộng hơn 100 mét vuông, bên trong có bàn đá và ghế đá, hiện đang có chín người ngồi bên trong, ai làm việc nấy, người ngồi kẻ đứng.
Ngô Bình quan sát thì thấy cả chín người này đều có thực lực rất mạnh, ba người ở cảnh giới Địa Tiên, một người ở cảnh giới Nhân Tiên.
Hai người vừa vào thì có một người đứng dậy ra đón: “Anh Bùi, sao anh lại đến đây?”
Người đó ngang tuổi với Bùi Khánh, đã đả thông hai linh khiếu, một thần khiếu, nhưng người gầy khô, mặt xám xịt như cái xác khô.
Những người còn lại chỉ liếc Ngô Bình một cái rồi lại bận việc của mình.
Bùi Khánh nói: “Anh Vệ, đây là thần y Ngô rất giỏi y thuật. Cậu ấy đang chữa trị cho tôi, chúng ta là bạn vào sinh ra tử nên tôi đã nhờ cậu ấy đến khám cho anh”.
Bạn của Bùi Khánh vội nói: “Cảm ơn anh Vệ”, sau đó lại quay sang hành lễ với Ngô Bình.
“Tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Ba người ngôi vây quanh một chiếc bàn đá, ông Vệ nói: “Thần y Ngô, tôi tên là Vệ Vĩnh Xương”.
Ngô Bình quan sát ông ấy thì thấy kinh mạch và linh khiếu của ông ấy đều có vấn đề khi tu luyện, cuối cùng thành ra mới người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này.
Anh tính toán rồi nói: “Ông từng tu luyện một môn công pháp cao cấp đúng không?”
Vệ Vĩnh Xương vội nói: “Thần y thật tinh mắt. Ngày xưa, tôi tình cờ có được một bộ công pháp tên là Liệt Dương Quyết. Tôi mừng lắm nên ra sức tu luyện. Ai ngờ khi đột phá lên Nhân Tiên, ngọn lửa đó đã đốt cháy kinh mạch của tôi, còn liên luỵ đến cả linh khiếu. Từ đó trở đi, tôi đã thành ra thế này”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế là đúng rồi, chắc chỉ có ai có thể chất hoả thì mới tu luyện được môn công pháp ấy. Thế chất của ông thuần nhu nên đương nhiên không thể luyện. Nhưng ông không biết nên vẫn cố”.
Chương 585: Thần y tới!
Vệ Vĩnh Xương trực khóc đến nơi: “Thần y Ngô, lúc đó tôi chỉ biết cắm đầu luyện, chứ không có ai chỉ dẫn, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến thế”.
Lúc này, câu nói của Ngô Bình đã khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc. Họ không thể ngồi yên được nữa, mà đều đứng dậy vây quanh anh, để xem Ngô Bình có thể chữa cho Vệ Vĩnh Xương được không.
Ngô Bình: “Ông bị đốt cháy khá nhiều kinh lạc đấy, linh khiếu cũng bị tổn hại. Muốn hồi phục lại như ban đầu thì ít nhất phải cần nửa năm. Hơn nữa, sau này không được tu luyện Liệt Dương Quyết nữa”.
Vệ Vĩnh Xương nói: “Thần y Ngô, miễn sao khỏi, tôi không tu luyện nữa cũng được”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông còn công pháp nào để tu luyện nữa không?”
Vệ Vĩnh Xương cười trừ: “Còn thì còn, nhưng đều không đặc sắc”.
Ngô Bình nhìn sang một người ở cảnh giới Nhân Tiên. Mặt người đó hồng hào, đôi mắt hơi lồi, da như quan công, nhưng vành mắt đen, tóc rụng quá nửa, móng tay cũng biến thành màu đen.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Ngô Bình hỏi: “Anh bạn đang tu luyện công pháp âm nhu à?”
Người đó không dám chậm trễ mà hành lễ ngay: “Thần y Ngô, tôi là Giang Lưu Vân, đang tu luyện Hắc Thuỷ Công”.
Ngô Bình: “Anh cũng gặp tình trạng tương tự như Vệ Vĩnh Xương, đó là tu luyện công pháp không phù hợp với mình. Thể chất của anh rất đặc biệt, thuộc cường hoả, mà anh lại tu luyện Hắc Thuỷ Công. Nó khiến dương hoả trong người anh bị áp chế, tích tụ trong nội tạng không thể phát ra. Còn Hắc Thuỷ Công của anh cũng vì thế mà tiến bộ chậm. Ban ngày, lòng anh nóng như lửa đốt, vô cùng đau đớn. Đêm đến, người lại lạnh toát, sống không bằng chết, tôi nói đúng không?”
Giang Lưu Vân ngạc nhiên nói: “Thần y Ngô, cậu nói không sai tẹo nào”.
Ngô Bình cười nói: “Ngoài Hắc Thuỷ Công ra, anh còn tu luyện công pháp nào khác không?”
Giang Lưu Vân lắc đầu: “Tôi không còn công pháp nào tốt hơn nữa”.
Ngô Bình: “Tôi cho hai người một lời khuyên, đó là đổi công pháp cho nhau. Giang Lưu Vân sẽ đổi sang tu luyện Liệt Dương Quyết, mỗi ngày tu luyện một nghìn lần. Còn Vệ Vĩnh Xương thì tu luyện Hắc Thuỷ Công”.
Hai người đó đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng hành lễ với Ngô Bình: “Chúng tôi đồng ý, cảm ơn thần y Ngô chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Bệnh của hai người phải điều trị từ từ. Nhưng ở đây thiếu dược liệu nên giờ tôi chỉ có thể áp chế bệnh trước thôi, muốn chữa tận gốc thì cần tìm thêm dược liệu”.
Vệ Vĩnh Xương vội nói: “Thần y Ngô, cậu cần dược liệu gì? Chúng tôi có thể đi tìm”.
Ngô Bình gật đầu rồi lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra, áp chế bệnh cho họ.
Ngay sau đó, cả Giang Lưu Vân và Vệ Vĩnh Xương đều thấy vô cùng thoải mái rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Một người thanh niên ngoài 30 ăn vận như thư sinh thời cổ tiến đến chắp tay: “Cậu Ngô, tôi là Chu Hiền Cử, phiền cậu khám qua cho tôi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Anh ngồi xuống đi”.
Dù người này đã ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng vẫn phải lễ phép trước mặt Ngô Bình, không dám sơ suất, anh ta vái một cái rồi mới ngồi xuống.
Ngô Bình quan sát một lúc thì phát hiện đây là một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, thực lực rất mạnh, nhưng cũng có bệnh khó nói. Nguyên thần của anh ta chia làm ba phần rồi tự làm theo ý mình.
Ngô Bình thoạt nhìn là biết người này có ba nhân cách, kiểu như tâm thần phân liệt, nhưng nghiêm trọng và nguy hiểm hơn chứng bệnh của người bình thường.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh là ai? Người bên trên, bên trái hay bên phải?”
Thì ra nguyên thần của người này ở ba vị trí khác nhau, đó là đầu, tim và gan.
Chu Hiền Cử biết Ngô Bình đã phát hiện ra tình trạng bệnh của mình nên vô cùng nể phục: “Cậu Ngô, tôi là người ở bên trên”.
Ngô Bình gật đầu: “Bệnh của anh rất khó chữa, có phải anh từng tu luyện một bí thuật nào đó không?”
Chu Hiền Cử thở dài rồi đáp: “Ngày xưa, tôi có một công pháp tu hành tên là Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Tôi thấy nó rất kỳ diệu và giúp ích nhiều cho tu hành của mình nên đã thử luyện. Ai dè vừa tu luyện đã gặp chuyện, tinh thần và tư duy của tôi đã tách làm ba”.
Ngô Bình: “Một cơ thể mà có những ba linh hồn khác nhau trú ngụ là bị tâm thần phân liệt. Ba nguyên thần ấy có vẻ không đấu đá với nhau, nhưng một khi có nguyên thần nào bị tổn hại thì các nguyên thần còn lại cũng bị ảnh hưởng theo”.
Chu Hiền Cử vội hỏi: “Cậu Ngô, có cách nào chữa trị không?”
Ngô Bình: “Có, nhưng rất lằng nhằng, hơn nữa còn nguy hiểm”.
Chu Hiền Cử nói: “Hai nguyên thần còn lại của tôi, một cái rất hung dữ, một cái thì hiền hoà. Giờ tôi sắp không thể chống trọi được với chúng nữa rồi, xin cậu cứu cho!”
Nói rồi, Chu Hiền Cử quỳ xuống đất rồi lạy Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta dậy rồi nói: “Chân nhân đừng làm thế, muốn chữa khỏi bệnh của anh thì cần vài dược liệu”.
Chu Hiền Cử hỏi: “Tiên sinh cứ nói, tôi sẽ cố tìm đủ”.
Mọi người thấy Ngô Bình giỏi y thuật như vậy thì đều tiến lên xin anh khám cho mình. Ngô Bình không từ chối một ai, anh phát hiện tình trạng của mọi người ở đây đều khá phức tạp, chẳng có ai khoẻ mạnh cả.
Anh lại không có thuốc ở đây nên tạm thời chỉ ức chế bệnh cho họ, chờ khi tìm được dược liệu rồi tính tiếp.
Hai tiếng sau, tất cả mọi người đều được chữa trị một lượt.
Nhưng Ngô Bình chỉ thấy hứng thú với không gian sau căn phòng đá, anh hỏi: “Chu chân nhân, phía sau phòng đá này là gì? Tại sao các những người gặp vấn đề trong tu hành như các anh đều đến đây?”
Chu Hiền Cử đáp: “Cậu Ngô, sau căn phòng này là một rừng bia đá, trên đó khắc nhiều ký hiệu kỳ lạ. Từng có một tu sĩ bị tẩu hoả nhập ma đã tự chữa khỏi bệnh cho mình ở đây. Vì thế, chúng tôi mới tới thử vận may, hi vọng có thể tự chữa khỏi bệnh”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Rừng bia có thể chữa khỏi bệnh ư?”
Chu Hiền Cử: “Đúng, nếu cậu thích thì có thể vào xem. Nhưng tôi phải nhắc trước, không phải cái gì trong đó cũng được nhìn, nhiều nội dung trên bia rất kỳ lạ, tốt nhất đừng đọc”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Đọc xong thì làm sao?”
Chu Hiền Cử: “Không điên thì cũng rồ, tóm lại rất nguy hiểm”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình càng thấy hứng thú hơn, anh nói: “Chu chân nhân, phiền anh dẫn tôi đi nhé”.
Chu Hiền Cử gật đầu, sau đó giơ tay đẩy mặt sau của phòng đá, một cánh cửa xoay xuất hiện. Hai người đi qua cánh cửa ấy thì tới một lối đi bằng đá rất dài.
Đi hết con đường thì họ đã tới một địa cung rộng lớn.
Diện tích của nơi này phải đến cả triệu mét vuông, vừa vào, Ngô Bình đã thấy chấn động rồi nói: “Đúng là thần kỳ!”
Chu Hiền Cử: “Tiên sinh, ở đây có mấy trăm nghìn tấm bia, có đá, có kim loại, có gỗ, nhưng chúng tôi chỉ dám đi loanh quanh bên ngoài, chứ không dám vào sâu”.
Ngô Bình gật gù, trước mặt anh là một thềm đá đi xuống dưới, bước qua thềm ấy là tới chỗ các tấm bia đá. Có tấm đã vỡ, có tấm thì đổ, hầu hết đều xiêu vẹo, sứt mẻ, chỉ có một số ít là hoàn chỉnh.
Ngô Bình đi tới trước một tấm bia hoàn chỉnh cao mười mét, rộng hơn ba mét, trên tấm bia này có cả chục nghìn con chữ.
Ngô Bình có thể đọc hiểu hết, đó là chữ tiên.
Ngoài ra, còn có các tranh vẽ phức tạp trên đó, Ngô Bình ngẩn ra khi nhìn thấy chúng.
Ngô Bình hỏi: “Những người bên ngoài, vì sao nhất định phải ở ngoài?”
Lưu Trường Hưng đáp: “Thưa anh, những người ở bên ngoài hầu như đều có thực lực yếu kém, không có giá trị lợi dụng, chỉ đành ở ngoài chờ chết thôi”.
Hỏi xong, Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi bước đến cánh cổng đầu tiên.
Lưu Trường Hưng cả kinh, muốn đi theo nhưng không dám. Đến khi bóng lưng Ngô Bình đã biến mất, anh ta mới khiêng thi thể của Tứ quỷ Tây Bắc đến một góc khuất để ăn.
Sau khi Ngô Bình bước vào cổng thứ nhất, phía sau là một lối đi vuông vức và rất dài. Bốn phía được lát bằng kim loại, hai bên tường được lắp đèn điện, còn có camera giám sát.
Anh đi được vài chục mét thì có hai người tiến lại gần. Cả hai đều cười hung tợn, không có vẻ tốt lành gì. Người bên trái nhăn nhó bảo: “Oắt con, mới đến à? Cởi hết quần áo, giao mọi thứ trong người ra đây!”
Mỗi một người mới đến đây đều sẽ bị họ bóc lột, quần áo và vật phẩm đều bị lấy đi. Nếu tâm trạng không vui, họ còn đánh người mới ấy một trận.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cút ra!”
Hai người nọ nổi giận, rút ngay đoản kiếm ra. Rồi đột nhiên cả hai đều biến sắc, vì phát hiện ra không khí sau lưng Ngô Bình đang biến dạng. Lẽ nào anh là cao thủ luyện khí thành sức mạnh?
“Rầm!”
Một tiếng động lớn vang lên. Cả hai bay lùi về sau, ngã mạnh xuống đất.
Ngô Bình giẫm lên mặt hai người họ để bước qua, khiến họ đau đớn hét ầm lên.
Cuối lối đi là một không gian rộng lớn ngập tràn ánh sáng. Ra khỏi lối đi, cuối cùng anh cũng nhìn rõ xung quanh. Đối diện là một hố sâu có đường kính hàng chục nghìn mét! Hố có hình phễu, càng đi xuống càng thu hẹp.
Thành hố rất dốc, điểm sâu nhất cách mặt đất hơn mười nghìn mét! Có người xây cầu thang xoắn ốc ở thành hố, lượn vòng đi xuống, vô cùng hoành tráng!
Nhưng có thể thấy ở mỗi bậc thang đều có người đang bận rộn, tựa như tìm kiếm gì đó.
Ở vị trí bên tay trái của anh là một chiếc lều cỡ lớn, có bốn người đang đứng trước lều. Bọn họ chú ý đến Ngô Bình, lập tức hô lên, sau đó có hai người thuộc cảnh giới luyện khí bước nhanh về phía anh.
Ngô Bình đứng im, khí tức Nhân Tiên toả ra. Trông hai người nọ có vẻ bất hảo, nhưng sau khi đến gần Ngô Bình, nét mặt họ bỗng dần nghiêm trọng.
Khi còn cách Ngô Bình mười mét, cả hai vội vã khom người trước anh: “Chào Võ Thần!”
Họ lờ mờ cảm nhận được Ngô Bình ít nhất phải thuộc cấp Võ Thần, nên bèn gọi anh như thế.
Ngô Bình nói: “Tôi mới đến, tên là Ngô Bình. Nghe nói Sử Văn Thánh là đại ca ở đây nên ghé thăm”.
Hai người kia vội vàng đáp: “Anh Ngô vui lòng đợi một lát. Chúng tôi sẽ báo cho ông Sử nay”.
Ngô Bình cũng không vội, đứng đấy chờ họ. Chẳng bao lâu sau, cửa lều đã mở, một ông lão dẫn một nhóm người sải bước đi đến chỗ anh.
Ông lão thoạt nhìn chừng năm mươi, sáu mươi tuổi, mặc áo dài xanh xám, để râu, tóc hoa râm chải ngược ra sau. Người này có khí chất tao nhã, tay cầm chuỗi hạt Phật, vừa tiến lại vừa cười ha ha.
Từ xa, ông ta đã chắp tay chào Ngô Bình: “Anh Ngô, thứ lỗi đã để anh chờ lâu!”
Ngô Bình đáp lễ: “Ông chính là Sử Văn Thánh?”
Ông lão trả lời: “Đúng vậy. Trước đó tôi nghe nói sẽ có một vị Nhân Tiên đến đây. Không ngờ anh lại đến nhanh như vậy”.
Ngô Bình nói: “Xin tự giới thiệu, tôi là Ngô Bình, sẽ ở nhà giam dưới lòng đất vài ngày”.
Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô là khách quý, mấy ngày tới cứ ở trong lều nhé”.
Ngô Bình cũng không khách sáo: “Làm phiền ông”.
Sử Văn Thánh mời Ngô Bình vào trong.
Vừa bước vào lều, Ngô Bình đã phải sửng sốt. Căn lều này nhìn bên ngoài thì chẳng thấy gì, nhưng bên trong được thiết kế vô cùng sang trọng!
Thảm trải sàn lông cừu Ba Tư thuần thủ công, đèn chùm pha lê cao cấp, xô pha bằng da thật, đồ dùng bằng gỗ lim, hoành tráng hơn cả là những bức thư pháp được treo hai bên.
Ngoài ra, lều còn lắp đặt thiết bị lọc không khí và các đồ điện gia dụng khác như điều hoà, tủ lạnh, vân vân.
Mời Ngô Bình vào sảnh, Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô, tuy tôi sống ở nơi hoang vắng nhưng đã nghe danh anh từ lâu”.
Ngô Bình đáp: “Quá khen rồi”.
Sử Văn Thánh cười bảo: “Anh Ngô là đệ tử của Địa Tiên Đông Phật tiên sinh, tuổi còn trẻ mà đã là Nhân Tiên, thật đáng ngưỡng mộ”.
Ngô Bình nói: “Ông Sử, cái hố to ngoài kia là gì vậy, tại sao có nhiều người trong hố như thế?”
Sử Văn Thánh trả lời: “Hố được xây dựng bởi nền văn minh tiền sử, sâu mười ba nghìn ba trăm mét. Về việc hố được xây để làm gì thì tôi chưa nghiên cứu được. Có điều, đất ở thành hố của hố sâu này có tính phân tầng, bên trong có rất nhiều đồ vật thời tiền sử”.
“Ồ? Đồ vật thời tiền sử ư? Có thể cho tôi xem một chút không?”, anh hào hứng hỏi.
Sử Văn Thánh chần chừ: “Anh Ngô, số đồ vật ấy không phải của tôi, phải được giao nộp cho phía trên, thế nên…”
Ngô Bình cũng không để bụng: “Không sao”.
Sử Văn Thánh cười nói: “Anh Ngô à, tôi sai người đưa anh đến phòng nghỉ nhé?”
Ngô Bình đáp: “Được, làm phiền rồi”.
Sử Văn Thánh gọi một cô gái đến. Cô gái này chỉ chừng mười bảy, mười tám tuổi, dung mạo thanh tú, tuy không xinh đẹp tuyệt trần như Đường Băng Vân hay Chu Thanh Nghiên, nhưng cũng có thể chấm điểm mười.
Cô gái cất lời: “Anh Ngô, mời theo tôi”.
Ngô Bình đi sau, phát hiện cô gái này chỉ mặc quần áo bằng vải thô bên ngoài, bên trong không mặc gì cả. Hơn nữa, trên người cô gái còn chi chít sẹo, có vẻ thường xuyên bị người ta đánh đập.
Cô gái đưa anh vào một căn phòng riêng. Mở cửa ra, có hai phòng ngủ một phòng khách, thiết kế rất đẹp và lắp đặt đầy đủ các thiết bị điện, còn có ti vi và Internet.
Sau khi đóng cửa lại, cô gái cung kính đứng cạnh anh: “Anh Ngô, tôi là Mật Quả. Sau này anh có yêu cầu gì, đều có thể nói với tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng, đoạn hỏi: “Mật Quả, bình thường các cô ăn gì?”
Anh vẫn rất quan tâm đến vấn đề ăn uống. Nếu chỉ có thể ăn đồ hộp này kia thì anh không chịu nổi mất.
Mật Quả đáp: “Anh Ngô, mỗi ngày đều có trứng, thịt, rau tươi đưa đến đây. Chúng tôi còn có đầu bếp chuyên nghiệp, ăn cũng giống như phía trên”.
Lúc này Ngô Bình mới yên tâm, gật gù bảo: “Tôi đến hố xem thử”.
Mật Quả vội ngăn cản: “Xin lỗi, anh Ngô, anh không được vào hố”.
Ngô Bình cau mày: “Tôi không được vào đó? Ai bảo thế?”
Gương mặt Mật Quả lập tức tái nhợt: “Là ông Thánh căn dặn. Mong anh Ngô đừng giận”.
Ngô Bình cười hề hề: “Cô không cần sợ, để tôi đi tìm Sử Văn Thánh”.
Bỗng Mật Quả quỳ sụp xuống sàn, khẩn khoản nói: “Xin anh Ngô đừng đi. Nếu anh đến tìm ông Thánh, ông ấy chắc chắn sẽ cảm thấy Mật Quả chăm sóc không chu đáo và trách phạt tôi”.
Ngô Bình thắc mắc: “Liên quan gì đến cô?”
Mật Quả đột nhiên cởi quần áo, phơi bày cơ thể trắng ngần. Cô ấy có thân hình rất đẹp, bất cứ người đàn ông nào nhìn thấy cũng đều sẽ nảy sinh ý đồ.
Ngô Bình cười khẩy: “Mặc đồ vào rồi cút ngay!”
Mật Quả tiến về phía anh, rưng rưng nói: “Anh Ngô, sau này Mật Quả chính là người phụ nữ của anh. Anh muốn thế nào cũng được, xin anh đừng đuổi Mật Quả đi”.
Ngô Bình lấy một tấm chăn từ xô pha rồi ném lên người Mật Quả, che đi cơ thể quyến rũ của cô ấy. Rồi anh rảo bước thật nhanh ra cửa. Vừa mở cửa ra, anh đã nhìn thấy một người đàn ông thấp bé gầy gò đứng ngay bên ngoài.
“Anh Ngô, anh muốn đi đâu?”, người đó hỏi, giọng nói như tiếng giấy nhám chà xát vào nhau, rất chói tai.
Ngô Bình híp mắt, vì người trước mặt cũng là Võ Vương!
Chương 582: Lực vẫn tiên
“Tôi đi đâu, không liên quan đến anh”, Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Tránh ra!”
Người đàn ông cười nham hiểm: “Ông Thánh có lệnh, ngoại trừ căn phòng này, anh không được đi đâu cả!”
Ngô Bình không nhiều lời, vung nắm đấm vào ngực hắn. Uyển chuyển như rồng, khí thế như sấm. Người đàn ông thấp bé lùi nhanh về sau, giơ hai tay ra bảo vệ ngực.
“Ầm!”
Nắm đấm của Ngô Bình đánh vào hai lòng bàn tay hắn. Người đàn ông nọ như bị đạn pháo bắn vào, lập tức văng ra xa. Nhưng hắn bật dậy ngay sau khi ngã xuống đất, trừ cánh tay tê rần thì không bị thương chỗ nào khác.
Người đàn ông cười khẩy: “Thực lực của anh không kém, tiếc là không qua được ải này của tôi!”
“Vậy sao?”, Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng nhìn đối phương.
Hắn cau mày: “Sao, biết mình không phải đối thủ của tôi nên không dám ra tay nữa?”
Ngô Bình hỏi: “Từng nghe đến Ngưng Huyết Chỉ chưa?”
Hắn cả kinh: “Ý anh là Ngưng Huyết Chỉ của chùa Đại Thiền?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh còn vài phút để sống đấy. Muốn trăng trối gì thì nói mau đi”.
Người đàn ông vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Anh… anh dám dùng Ngưng Huyết Chỉ với tôi, tôi giết anh!”
Hắn vừa định ra tay thì Ngô Bình khẽ thở dài: “Anh mà im lặng thì sống thêm được vài phút. Nếu anh dám ra tay với tôi thì chỉ còn sống không đầy mười giây đấy”.
Cơ thể hắn cứng đờ, bỗng nhiên quỳ “cộp” xuống đất: “Anh Ngô! Tôi biết lỗi rồi. Xin anh tha mạng!”
Ngô Bình cười khẩy: “Cầu xin tôi cũng vô dụng. Anh đi tìm Sử Văn Thánh đi, có khi ông ta cứu được anh”.
Bây giờ người đàn ông đã quá hoảng sợ, cuống cuồng đi tìm Sử Văn Thánh.
Ngô Bình chậm rãi theo sau. Người đàn ông ấy xông vào phòng Sử Văn Thánh, hét lên: “Ông Thánh cứu tôi, cứu tôi với!”
Sử Văn Thánh đang vẽ tranh. Nhìn thấy hắn, ông ta hơi nhíu mày: “Đỗ Nhược Hải, cậu làm gì vậy hả?”
Đỗ Nhược Hải nói: “Ông Thánh, tôi đã trúng Ngưng Huyết Chỉ, xin ông cứu tôi!”
Sử Văn Thánh lạnh lùng hừ giọng: “Đồ vô dụng! Ai bảo cậu trúng Ngưng Huyết Chỉ?”
Đỗ Nhược Hải sững ra: “Là Ngô Bình nói. Lẽ nào anh ta lừa tôi?”
Sử Văn Thánh đáp: “Tất nhiên là lừa cậu. Ngồi đây chờ đi, tôi đảm bảo cậu không sao”.
Đỗ Nhược Hải thở phào, căm tức nói: “Đồ chết tiệt, dám lừa tôi!”
Ngô Bình bước vào, khẽ thở dài: “Lợi hại!”
Đỗ Nhược Hải nghiêm giọng quát: “To gan lắm, dám gạt tôi!”
Ngô Bình phớt lờ Đỗ Nhược Hải như thể hắn là kẻ chết rồi. Nhìn về phía Sử Văn Thánh, anh nói: “Sử Văn Thánh, Nhân Tiên khó cầu, mất một vị đại tướng, ông không đau lòng sao?”
Sử Văn Thánh hờ hững nói: “Hôm nay cậu ta không chết dưới tay anh thì sau này cũng sẽ chết dưới tay kẻ khác. Chết sớm hay muộn đều là chết, có gì đáng để tôi đau lòng?”
Nghe được những lời này, Đỗ Nhược Hải kinh ngạc: “Ông Thánh, ông đang nói gì vậy? Sớm muộn gì tôi cũng chết ư?”
Sử Văn Thánh bảo: “Đỗ Nhược Hải, giết anh ta đi!”, nói xong, ông ta chỉ vào Ngô Bình.
Đỗ Nhược Hải đã quen tuân lệnh ông ta. Gần như không chút do dự, hắn tung người lao về phía Ngô Bình. Anh thi triển Quỷ Thần Bộ, trong nháy mắt đã di chuyển sang bên còn lại. Đỗ Nhược Hải liền xoay người lao về bên đó.
Nhưng lần này, hắn chỉ mới bay được nửa đường thì cơ thể bỗng cứng đờ, sau đó rơi thẳng xuống đất. Ánh mắt hắn ngập tràn vẻ hoảng sợ, nhìn chăm chăm vào Ngô Bình.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Đã bảo là anh trúng Ngưng Huyết Chỉ của tôi rồi, đừng có ra tay, thế mà anh nhất quyết không nghe”.
Lúc này Đỗ Nhược Hải mới hiểu ra. Hắn nhìn chòng chọc vào Sử Văn Thánh, muốn nói gì đó nhưng chẳng thể thốt thành lời.
Ngô Bình nhẹ nhàng nói: “Ông ta lừa anh vì sợ bị anh tức giận cắn ngược trước khi chết. Dù sao ông ta cũng chỉ là Tiên Thiên, không phải đối thủ của anh”.
Đỗ Nhược Hải hét ầm lên, cơ thể căng ra, màu da dần chuyển màu xanh đen, ít lâu sau đã tắt thở, biến thành thi thể.
Sử Văn Thánh lắc đầu bảo: “Đúng là vô dụng!”
Ngô Bình hỏi: “Nghe nói ông không cho phép tôi rời khỏi phòng?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Làm sao tôi dám thất lễ với anh Ngô chứ? Chắc chắn là tên rác rưởi này tự tung tự tác, mong anh Ngô đừng trách!”
Ngô Bình hừ giọng: “Sử Văn Thánh, xem ra tôi nể mặt ông quá rồi! Bên cạnh ông còn một Nhân Tiên nữa phải không? Gọi ra đây đi!”
Sử Văn Thánh cười khổ: “Anh Ngô đừng giận, trước đó là hiểu lầm. Ở chỗ của tôi, anh muốn đi đâu cũng được, không ai dám ngăn cản”.
Ngô Bình hỏi: “Thế à? Vậy còn cái hố kia, tôi cũng được vào phải không?”
Sử Văn Thánh cười đáp: “Tất nhiên là được!”
Ngô Bình nhìn ông ta chăm chú khoảng vài giây, đoạn nói: “Được, tôi đi trước đây”. Dứt lời, anh xoay người rời lều, đi về phía hố.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, Sử Văn Thánh nở một nụ cười quái dị. Bỗng có giọng nói vang lên.
“Ông Thánh, tên này có năng lực cao cường, không ngờ lại giết được Đỗ Nhược Hải”.
Sử Văn Thánh nói: “Hừ, cao cường đến mấy cũng phải chết thôi. Một khi vào cái hố ấy thì đừng mong ra khỏi!”
Người kia cười nói: “Đúng vậy. Với lực vẫn tiên trong hố, ngay cả Địa Tiên còn bó tay chịu chết, huống chi là một Nhân Tiên cỏn con?
Sử Văn Thánh bảo: “Đi truyền lệnh, một khi Ngô Bình vào hố, giết bất luận tội!”
“Vâng!”
Ngô Bình chậm rãi tiến về hố lớn. Đến lối vào cầu thang, anh dừng lại vì lờ mờ nhìn thấy ánh sáng đỏ lập loè bên dưới hố sâu. Đó là gì?
Có hai người đàn ông cao to ở cầu thang. Họ tiến lại gần anh: “Anh Ngô, anh không thể xuống dưới”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tránh ra”.
Họ bất lực, đành lùi ra hai bên.
Ngô Bình bước xuống cầu thang, sau khi đi một vòng, bỗng cảm thấy không ổn. Chân khí trong người dường như trở nên mất kiểm soát? Kỳ lạ hơn là thần niệm của anh cũng không thể giải phóng.
Anh giật mình, bèn xoay người định ra khỏi đây. Nhưng không biết từ khi nào, phía sau anh đã có mấy chục người cầm dao đứng chắn hết lối đi.
“Tên họ Ngô kia! Không ngờ đến chứ gì? Vào đây rồi, anh sẽ biến thành người bình thường!”, một gã cao to cười khẩy, người này cao gần hai mét, cơ bắp săn chắc.
Ngô Bình lạnh lùng hừ giọng: “Dựa vào các người mà đã muốn giết chết tôi?”
Tay cao to kia hừ mạnh, vung con dao đầu quỷ, chém mạnh về phía Ngô Bình.
Anh lấy cái xẻng bên hông ra, đâm xiên về phía trước. Một tiếng “rắc” vang lên, cánh tay phải của gã kia và dao đầu quỷ đều rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng từ phần cánh tay bị gãy.
Gã ta gào lên thảm thiết, vội vã bịt vết thương. Ngô Bình lại lấy một cái xẻng khác, chém đứt đầu gã cao to. Máu tươi từ thân mình gã phun ra như mưa.
Giết chết gã rồi, anh nhặt con dao đầu quỷ lên, lạnh lùng bảo: “Sức mạnh ở nơi này đúng là có thể áp chế tu vi của tôi. Nhưng các người chớ quên, Ngô Bình này là đại tông sư võ học!”
Ai nấy đều đưa mắt nhìn nhau, có ý lui bước.
Lúc này, Sử Văn Thánh đã xuất hiện phía trên hố. Ông ta lớn tiếng nói: “Ai giết được kẻ này, tôi sẽ thưởng mười tỷ!”
Người chết vì tiền. Câu nói kia vừa dứt, đã có hai tên cao to xông ra từ trong đám người. Họ cầm hai khẩu súng lớn và tấn công Ngô Bình từ hai bên trái, phải. Có thể nhìn ra họ đều rất lão luyện, kỹ thuật bắn súng điêu luyện, động tác rất dứt khoát.
Tuy Ngô Bình không thể vận chân khí và thần niệm, nhưng thể chất của anh đã vượt xa người thường. Súng vừa vung tới, anh bèn dùng sống dao cản lại. Khẩu súng lớn liền vượt khỏi tầm kiểm soát của người sử dụng, tuột tay rơi xuống.
Khẩu súng còn lại tấn công vào mặt anh. Ngô Bình nghiêng đầu, đột ngột áp sát, lưỡi dao kề vào báng súng rồi gọt về phía trước.
Máu bắn tung tóe khắp nơi, mấy ngón tay của kẻ cầm súng thứ hai bị gọt đứt. Kẻ đó gào lên thảm thiết, bỏ súng rút lui.
Ngô Bình cười khẩy, vứt con dao đầu quỷ rồi nhặt khẩu súng lớn. Trong Thiên Địa Huyền Hoảng Quyết có một bộ pháp về bắn súng, tên là Thần Thương Lục Thức. Sáu thức bắn súng này vô cùng đơn giản, thích hợp để giết địch trên chiến trường!
Chương 583: Bí mật dưới hầm
Ngô Bình cầm súng trong tay, mũi súng như con rắn độc, có thể nã ra nhiều phát súng một lúc.
Pằng pằng!
Ngô Bình cất bước, vũ khí của những ngườI khác lập tức bị bắn bay, họ sợ hãi rồi lùi lại.
Thấy thế, Sử Thánh ở trên cao tức điên người rồi quát: “Một lũ vô dụng! Nếu nó không chết thì các người sẽ chết”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, gương mặt ai cũng có vẻ sợ hãi. Đối phó với Ngô Bình thì họ sẽ lành ít dữ nhiều, nhưng nếu bỏ cuộc thì họ cũng chết là cái chắc, đúng là tiến thoái lưỡng nan.
Ngô Bình nói: “Tôi biết mọi người đều bị ép tấn công tôi, tôi không muốn giết các người đâu, giờ các người hãy rút đi, tôi sẽ lên giết Sử Thánh! Thấy sao?”
Mọi người nghe xong thì đều ngẩn ra, giết Sử Thánh ư?
Người cụt ngón tay tròn mắt nói: “Cậu có thể giết được Sử Thánh ư?”
Ngô Bình: “Đương nhiên, tôi ở cảnh giới Nhân Tiên rồi, còn ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, tôi giết ông ta dễ như ăn kẹo”.
Ai nấy đều có vẻ chấn động, nhiều năm qua, họ luôn bị Sử Thánh chèn ép nên muốn lật đổ ông ta lâu rồi. Nhưng thực lực của họ có hạn, Sử Thánh lại có hai vệ sĩ ở cảnh giới Nhân Tiên bảo vệ nên họ không địch lại nổi.
Bây giờ, sự xuất hiện của Ngô Bình đã khiến họ nhìn thấy hi vọng.
Sử Thánh nghe thấy thế thì biến sắc mặt rồi lạnh giọng quát: “Đừng có nghe nó chém gió! Nó không phải tu sĩ cảnh giới Nhân Tiên đâu, giết nó đi rồi tôi sẽ trọng thưởng cho các người”.
Ngô Bình bật cười nói: “Sử Thánh, nếu ông không sợ tôi thì sao không dám để tôi lên đó?”
Sử Thánh nói: “Ngô Bình, hôm nay mày chết chắc rồi, không ai cứu được mày đâu”.
Dứt lời, ông ta đi nhanh tới lối vào ở cầu thang, sau đó tung chưởng vào lan can, bậc thang bắt đầu rung lắc dữ dội, mọi người ở bên trên lắc lư, đứng không vững.
Sử Thánh lớn tiếng nói: “Giết nó đi! Không thì tôi sẽ cắt thang, đừng ai hòng lên trên được nữa”.
Ông ta còn chưa nói xong thì Ngô Bình đã bật người nhảy lên cao mấy mét, sau đó leo lên trên như con thằn lằn.
Sử Thánh trố mắt ra nhìn, sao anh có thể làm được? Thì ra hai cái bao tay của Ngô Bình có các cái gai rất nhỏ, nhờ đó mà anh có thể bám vào mặt tường rồi leo lên trên.
Loáng cái, Ngô Bình đã lên đến nơi. Vừa thoát khỏi cái hố đó một cái, chân lực và thần niệm của anh đã hồi phục hoàn toàn. Anh cười lạnh một tiếng rồi cầm súng bắn Sử Thánh.
“Bùi Khánh!”, Sử Thánh gào lên.
Một người mặc áo xám lập tức xuất hiện bên cạnh ông ta. Người này thoạt nhìn khoảng hơn 40 tuổi, vóc dáng cao lớn, mặt mày bặm trợn, đôi mắt trố, mũi như củ tỏi, tai vừa to vừa bè, hơn nữa mặt còn đầy lông đen như người rừng.
Ngô Bình cất bước rồi quan sát người đó, sau đó nói: “Ông phải dùng thuốc để kìm chế tâm trạng điên cuồng đúng không?”
Bùi Khánh ngạc nhiên nói: “Cậu phát hiện ra ư? Thế cậu có biết tôi bị bệnh gì không?”
Ngô Bình: “Chứng cuồng dại! Vào đêm trăng tròn hàng tháng, ông ta gào thét với mặt trăng, sau đó không thể khống chế suy nghĩ điên cuồng trong nội tâm, chỉ có cách giết người uống máu mới có thể diệt trừ được suy nghĩ ấy”.
Bùi Khánh chấn động: “Đúng thế”.
Ngô Bình: “Tôi có thể chữa khỏi bệnh của ông. Giờ ông có hai sự lựa chọn, một là tiếp tục làm tay sai cho Sử Thánh, sau đó bị tôi giết, hai là giết Sử Thánh rồi làm việc cho tôi”.
Bùi Khánh thoáng do dự rồi nhìn Sử Thánh, rồi lại nhìn Ngô Bình.
Sử Thánh hoảng sợ nói: “Bùi Khánh, đừng nghe nó xui dại, chỉ có thuốc của tôi mới chữa khỏi được bệnh cho anh thôi”.
Bùi Khánh thở dài một hơi: “Ông Thánh, tôi đã đi theo ông 20 năm, nhưng thuốc ông cho tôi hiệu quả ngày càng kém đi”.
Sau đó, ông ta hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô, cậu chữa được bệnh của tôi thật chứ?”
Ngô Bình: “Được!”
Bùi Khánh chầm chậm quay người lại nhìn Sử Thánh, Sử Thánh tái mét mặt rồi lùi lại, nói: “Bùi Khánh, anh định tạo phản ư?”
Bùi Khánh nói: “Sử Thánh, tôi là một tu sĩ Nhân Tiên, nhiều năm qua tôi làm trâu làm ngựa cho ông. Nhưng ông có tài cán gì mà dám ra lệnh cho Võ Thần hả?”
Dứt lời, ông ta giơ tay bóp cổ Sử Thánh rồi nhấc bổng lên, mặt Sử Thánh tái nhợt, ông ta nói: “Bùi Khánh, anh nghe tôi nói đã…”
Rắc!
Bùi Khánh đã bẻ gãy cổ Sử Thánh, sau đó ném thi thể xuống đất.
Ông ta ngoái lại chắp tay với Ngô Bình: “Cậu Ngô!”
Ngô Bình gật đầu: “Đứng dậy đi”.
Bùi Khánh đứng dậy rồi nói: “Cậu Ngô, tôi có chuyện cần bẩm báo, chúng ta về lều nói chuyện”.
Ngô Bình gật đầu, sau đó hai người cùng đi vào lều.
Ngô Bình ngồi xuống, còn Bùi Khánh đứng trước mặt anh rồi nói: “Cậu Ngô, cậu có biết cái hầm này sinh ra thứ gì không?”
Ngô Bình: “Sử Thánh nói bên dưới có rất nhiều tầng, có rất nhiều vật cổ, đúng không?”
Bùi Khánh đi vào một gian phòng, sau đó lấy một chiếc hộp hợp kim vuông vức ra, bên trong chứa đầy tiền bùa.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Tiền bùa?”
Bùi Khánh nói: “Đúng, người bên dưới đang đào tiền bùa”.
Ngô Bình chẹp miệng nói: “Bảo sao Sử Thánh không muốn tôi biết. Bùi Khánh, các ông đã đào được bao nhiêu tiền bùa ở đây rồi?”
Bùi Khánh: “Tiền trong hộp này là tất cả số tiền bùa mà chúng tôi đào được trong ba năm gần đây, tiền bùa trước đó bị mang đi hết rồi”.
Bùi Khánh nói cho Ngô Bình biết đúng là bên dưới có rất nhiều tầng, tổng số tầng là 13. Tới giờ, họ mới đào xong tầng thứ nhất, chuẩn bị đào xuống tầng thứ hai.
Họ chủ yếu đào tiền bùa ở tầng một, còn tầng hai thì cần thăm dò đã. Tháng trước, họ đã tìm được tiên thạch ở tầng hai.
Ngô Bình nghe xong thì kinh ngạc: “Ý ông là tầng một có tiền bùa, tầng hai có tiên thạch ư?”
Bùi Khánh: “Cậu Ngô, hiện giờ thì là vậy”.
Ngô Bình: “Tiền bùa đào được bị mang đi đâu rồi?”
Bùi Khánh: “Địa Tiên Giới. Nơi này mang tiếng là nhà giam dưới lòng đất, nhưng thật ra đã bị Địa Tiên Giới nắm giữ rồi. Sử Thánh cũng là người của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cau mày: “Giờ Sử Thánh chết rồi, nhất định họ sẽ cử người khác tới”.
Bùi Khánh: “Đúng, vì thế cậu hãy nhanh chóng rời khỏi đây”.
Ngô Bình híp mắt lại, anh không muốn ra về tay không nên hỏi: “Tầm bao lâu thì họ sẽ cho người khác đến nhỉ?”
Bùi Khánh: “Nửa tháng nữa, họ sẽ cho người đến lấy tiền bùa. Đến lúc đó, họ sẽ biết là Sử Thánh chết rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Nửa tháng là đủ rồi”.
Bùi Khánh hỏi: “Cậu Ngô, khi nào cậu sẽ chữa trị cho tôi?”
Ngô Bình: “Đơn giản, bây giờ luôn”.
Anh lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra rồi bắt đầu châm cứu cho Bùi Khánh. Thật ra chứng bệnh của ông ta xuất phát từ tinh thần, bắt nguồn từ việc mở thần khiếu.
Bùi Khánh có thể chất rất tốt nên đã mở được hai thần khiếu, nhưng thần khiếu thứ hai của ông ta bị tổn thương, chắc lúc đột phá đã xảy ra vấn đề gì đó.
Giờ, anh sẽ tiến hành châm cứu để điều trị cho ông ta, chắc sẽ mất khoảng mười ngày, nhưng chỉ sau lần châm cứu đầu tiên, Bùi Khánh đã thấy có sự thay đổi rõ rệt. Ông ta không còn thấy bực bội nóng nảy nữa, đầu cũng hết đau, tinh thần thoải mái hơn.
Ngô Bình cất kim châm cứu đi rồi nói: “Ông nghỉ ngơi đi, ngày mai châm cứu tiếp”.
Bùi Khánh mừng rỡ rồi bái lạy: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Bùi Khánh đi nghỉ, còn Ngô Bình thì không. Anh thay sang một bộ đồ bó sát, sau đó gánh cái xọt trên lưng rồi trượt xuống dưới hầm, anh phải tìm hiểu xem tầng thứ hai và các tầng bên dưới giấu thứ gì mới được.
Chương 584: Xuống hầm lục tìm
Trên bao tay của Ngô Bình có các cái gai ngược nên dù bị áp chế tu vi thì anh vẫn có thể bám vào tường rồi chạy như bay được. Anh vừa đi xuống dưới, vừa khởi động khả năng nhìn xuyên thấu để quan sát tình hình ở bên dưới.
Ở tầng trên cùng đã bị khai phá hết rồi, khắp nơi đầy rẫy những cái hố to hố nhỏ. Tiền bùa trong đó đã bị đào lên hết.
Anh nhìn một lát thì thấy tầng một vẫn còn tiền bùa, nhưng ở sâu dưới đất, phải đào thêm ít nhất vài chục mét nữa mới thấy, nhưng anh không vội đào ngay mà chuyển xuống tầng hai.
Đất ở tầng này có màu như thanh ngọc, đã có một vài chỗ bị đào xới, Ngô Bình nhìn thì thấy dưới lớp đất này có nhiều tiên thạch, linh thạch và tiền bùa.
Giờ anh không có thời gian để đào mà phải đi xuống tiếp các tầng bên dưới. Tầng thứ ba thì có chất đất như hồng ngọc nên cứng như đá.
Cầu thang hình xoắn ốc vẫn chưa dài tới đây nên đương nhiên chưa có dấu hiệu bị đào xới. Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều pháp khí, mảnh vụn binh đao và các món đồ hư hỏng ở đây. Đương nhiên thi thoảng anh còn nhìn thấy vài món vẫn còn nguyên vẹn.
Ngô Bình còn định đi tiếp xuống dưới, nhưng anh chợt cảm thấy khó chịu, vì càng đi xuống dưới lực vẫn tiên càng mạnh, Ngô Bình xuống đến tầng thứ ba là thấy rất khó chịu rồi.
Anh cắn răng rồi nói: “Cố thêm một tầng nữa nào”.
Cuối cùng anh cũng xuống được tầng thứ tư, chất đất ở đây mờ ảo như thuỷ tinh, nhưng cứng còn hơn sắt thép. Đương nhiên tầng này được giấu nhiều đồ hơn, không chỉ có tiền bùa, pháp khí, mà còn có phù chú, đồ cổ… Hơn nữa còn có rất nhiều các món đồ nguyên vẹn.
Tim Ngô Bình đập như đánh trống, anh lẩm bẩm: “Đây rốt cuộc là nơi nào?”
Đột nhiên, anh cảm thấy có mệt lả, đầu óc choáng váng. Ngô Bình hoảng hốt rồi bò nhanh lên trên, ngay sau đó anh đã trở lại mặt đất rồi há miệng thở dốc.
“Bên dưới có nhiều bảo bối quá, tiếc là công cuộc đào xới sẽ rất khó, hơn nữa còn bị Địa Tiên Giới khống chế”, Ngô Bình thở dài tiếc nuối.
Có người đưa cho anh một chiếc khăn ấm, anh cầm lấy lau mặt rồi mưới phát hiện người đưa khăn cho mình là Bùi Khánh.
“Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì không?”, Bùi Khánh hỏi với vẻ kính phục. Phải biết rằng đến các tu sĩ cảnh giới Địa Tiên cũng không dám mò xuống tầng thứ ba.
Ngô Bình: “Tạm thời thì chưa, từ tầng bốn trở xuống, lực vẫn tiên mạnh quá nên tôi không chịu được”.
Bùi Khánh: “Cái hầm này rất lạ, tu vi càng cao thì lực vẫn tiên càng mạnh”.
Ngô Bình: “Vậy là người xuống dưới làm việc đều không có tu vi ư?”
Bùi Khánh gật đầu: “Đúng rồi”.
Ngô Bình đứng dậy: “Tôi phải đi ngủ một giấc đây”.
Bùi Khánh đi theo anh rồi nhỏ giọng nói: “Cậu Ngô, tôi có một người bạn đang tu luyện thì tẩu hoả nhập ma, giờ đang tìm cơ duyên ở cổng số bảy”.
Ngô Bình nói: “Tôi nghe nói người vào cổng số bảy đều là cưởng giả đỉnh cấp đúng không?”
Bùi Khánh gật đầu: “Sau cổng thứ bảy có 13 người, trong đó có năm cường giả cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình: “Sao bảo nhà giam này không có cường giả Địa Tiên?”
Bùi Khánh: “Họ không bị bắt, mà là tự nguyện tới”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Sau cánh cổng số bảy có thứ gì mà hấp dẫn nhiều cao thủ thế?”
Bùi Khánh: “Tôi chưa đến đó bao giờ, nhưng nghe bạn tôi kể thì tu luyện ở đó dễ đột phá hơn, hình như còn có thể bù đắp thêm cho người có nền tảng yếu”.
Bù đắp thêm cho nền tảng yếu ư? Ngô Bình thấy kinh ngạc rồi nói: “Lát chúng ta đến đó xem sao đi”.
Bùi Khánh biết Ngô Bình đồng ý chữa trị cho bạn mình rồi thì vui mừng nói: “Cảm ơn cậu Ngô”.
Lực vẫn tiên khiến Ngô Bình hơi mệt nên anh cần đi nghỉ.
Về đại sảnh rồi, anh hỏi Bùi Khánh: “Ông có biết tại sao Sử Thánh lại muốn đối phó tôi không?”
Bùi Khánh đáp: “Sử Thánh nhận được một tin ở ngoài, hình như có người muốn cậu bỏ mạng ở đây”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Thế lực đứng sau Sử Thánh là ai?”
Bùi Khánh: “Gia tộc Tây Môn, một trong ba gia tộc lớn ở Địa Tiên Giới”.
“Cổng thứ hai cũng là của gia tộc Tây Môn à?”, Ngô Bình hỏi.
Bùi Khánh lắc đầu: “Cổng thứ hai do Ngọc Đỉnh Tông - một trong bốn môn phái lớn ở Địa Tiên Giới năm giữ. Từ cổng số một đến cổng số …, phía sau đều có một thế lực lớn của Địa Tiên Giới quản lý”.
Ngô Bình: “Cổng thứ bảy thì sao?”
Bùi Khánh: “Cổng này lạ lắm nên tạm thời chưa có thế lực nào có thể khống chế được”.
Trò chuyện thêm một lúc thì Ngô Bình đi nghỉ. Một tiếng sau, anh và Bùi Khánh rời khỏi cổng số một rồi đến cổng số bảy.
Khi đến cổng số bảy, Ngô Bình liếc sang cổng bên cạnh rồi hỏi: “Bùi Khánh, ông có biết sau cánh cổng này là gì không?”
Bùi Khánh lắc đầu: “Vào trong đó có tu sĩ Địa Tiên và cả Nhân Tiên, nhưng không có ai trở ra, dần dà không còn ai dám vào đó nữa”.
Ngô Bình gật gù, sau đó cả hai cùng đi vào cổng số bảy.
Sau cánh cổng này chính là một phòng đá rộng hơn 100 mét vuông, bên trong có bàn đá và ghế đá, hiện đang có chín người ngồi bên trong, ai làm việc nấy, người ngồi kẻ đứng.
Ngô Bình quan sát thì thấy cả chín người này đều có thực lực rất mạnh, ba người ở cảnh giới Địa Tiên, một người ở cảnh giới Nhân Tiên.
Hai người vừa vào thì có một người đứng dậy ra đón: “Anh Bùi, sao anh lại đến đây?”
Người đó ngang tuổi với Bùi Khánh, đã đả thông hai linh khiếu, một thần khiếu, nhưng người gầy khô, mặt xám xịt như cái xác khô.
Những người còn lại chỉ liếc Ngô Bình một cái rồi lại bận việc của mình.
Bùi Khánh nói: “Anh Vệ, đây là thần y Ngô rất giỏi y thuật. Cậu ấy đang chữa trị cho tôi, chúng ta là bạn vào sinh ra tử nên tôi đã nhờ cậu ấy đến khám cho anh”.
Bạn của Bùi Khánh vội nói: “Cảm ơn anh Vệ”, sau đó lại quay sang hành lễ với Ngô Bình.
“Tham kiến thần y Ngô”.
Ngô Bình gật đầu: “Không cần đa lễ, chúng ta ngồi xuống nói chuyện”.
Ba người ngôi vây quanh một chiếc bàn đá, ông Vệ nói: “Thần y Ngô, tôi tên là Vệ Vĩnh Xương”.
Ngô Bình quan sát ông ấy thì thấy kinh mạch và linh khiếu của ông ấy đều có vấn đề khi tu luyện, cuối cùng thành ra mới người không ra người, quỷ không ra quỷ thế này.
Anh tính toán rồi nói: “Ông từng tu luyện một môn công pháp cao cấp đúng không?”
Vệ Vĩnh Xương vội nói: “Thần y thật tinh mắt. Ngày xưa, tôi tình cờ có được một bộ công pháp tên là Liệt Dương Quyết. Tôi mừng lắm nên ra sức tu luyện. Ai ngờ khi đột phá lên Nhân Tiên, ngọn lửa đó đã đốt cháy kinh mạch của tôi, còn liên luỵ đến cả linh khiếu. Từ đó trở đi, tôi đã thành ra thế này”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế là đúng rồi, chắc chỉ có ai có thể chất hoả thì mới tu luyện được môn công pháp ấy. Thế chất của ông thuần nhu nên đương nhiên không thể luyện. Nhưng ông không biết nên vẫn cố”.
Chương 585: Thần y tới!
Vệ Vĩnh Xương trực khóc đến nơi: “Thần y Ngô, lúc đó tôi chỉ biết cắm đầu luyện, chứ không có ai chỉ dẫn, không ngờ hậu quả lại nghiêm trọng đến thế”.
Lúc này, câu nói của Ngô Bình đã khiến tất cả mọi người ở đây kinh ngạc. Họ không thể ngồi yên được nữa, mà đều đứng dậy vây quanh anh, để xem Ngô Bình có thể chữa cho Vệ Vĩnh Xương được không.
Ngô Bình: “Ông bị đốt cháy khá nhiều kinh lạc đấy, linh khiếu cũng bị tổn hại. Muốn hồi phục lại như ban đầu thì ít nhất phải cần nửa năm. Hơn nữa, sau này không được tu luyện Liệt Dương Quyết nữa”.
Vệ Vĩnh Xương nói: “Thần y Ngô, miễn sao khỏi, tôi không tu luyện nữa cũng được”.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông còn công pháp nào để tu luyện nữa không?”
Vệ Vĩnh Xương cười trừ: “Còn thì còn, nhưng đều không đặc sắc”.
Ngô Bình nhìn sang một người ở cảnh giới Nhân Tiên. Mặt người đó hồng hào, đôi mắt hơi lồi, da như quan công, nhưng vành mắt đen, tóc rụng quá nửa, móng tay cũng biến thành màu đen.
Hai người đối mắt nhìn nhau, Ngô Bình hỏi: “Anh bạn đang tu luyện công pháp âm nhu à?”
Người đó không dám chậm trễ mà hành lễ ngay: “Thần y Ngô, tôi là Giang Lưu Vân, đang tu luyện Hắc Thuỷ Công”.
Ngô Bình: “Anh cũng gặp tình trạng tương tự như Vệ Vĩnh Xương, đó là tu luyện công pháp không phù hợp với mình. Thể chất của anh rất đặc biệt, thuộc cường hoả, mà anh lại tu luyện Hắc Thuỷ Công. Nó khiến dương hoả trong người anh bị áp chế, tích tụ trong nội tạng không thể phát ra. Còn Hắc Thuỷ Công của anh cũng vì thế mà tiến bộ chậm. Ban ngày, lòng anh nóng như lửa đốt, vô cùng đau đớn. Đêm đến, người lại lạnh toát, sống không bằng chết, tôi nói đúng không?”
Giang Lưu Vân ngạc nhiên nói: “Thần y Ngô, cậu nói không sai tẹo nào”.
Ngô Bình cười nói: “Ngoài Hắc Thuỷ Công ra, anh còn tu luyện công pháp nào khác không?”
Giang Lưu Vân lắc đầu: “Tôi không còn công pháp nào tốt hơn nữa”.
Ngô Bình: “Tôi cho hai người một lời khuyên, đó là đổi công pháp cho nhau. Giang Lưu Vân sẽ đổi sang tu luyện Liệt Dương Quyết, mỗi ngày tu luyện một nghìn lần. Còn Vệ Vĩnh Xương thì tu luyện Hắc Thuỷ Công”.
Hai người đó đưa mắt nhìn nhau, sau đó cùng hành lễ với Ngô Bình: “Chúng tôi đồng ý, cảm ơn thần y Ngô chỉ bảo”.
Ngô Bình: “Bệnh của hai người phải điều trị từ từ. Nhưng ở đây thiếu dược liệu nên giờ tôi chỉ có thể áp chế bệnh trước thôi, muốn chữa tận gốc thì cần tìm thêm dược liệu”.
Vệ Vĩnh Xương vội nói: “Thần y Ngô, cậu cần dược liệu gì? Chúng tôi có thể đi tìm”.
Ngô Bình gật đầu rồi lấy Ngũ Hành Tiên Châm ra, áp chế bệnh cho họ.
Ngay sau đó, cả Giang Lưu Vân và Vệ Vĩnh Xương đều thấy vô cùng thoải mái rồi liên tục cảm ơn Ngô Bình.
Một người thanh niên ngoài 30 ăn vận như thư sinh thời cổ tiến đến chắp tay: “Cậu Ngô, tôi là Chu Hiền Cử, phiền cậu khám qua cho tôi”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Anh ngồi xuống đi”.
Dù người này đã ở cảnh giới Địa Tiên, nhưng vẫn phải lễ phép trước mặt Ngô Bình, không dám sơ suất, anh ta vái một cái rồi mới ngồi xuống.
Ngô Bình quan sát một lúc thì phát hiện đây là một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba, thực lực rất mạnh, nhưng cũng có bệnh khó nói. Nguyên thần của anh ta chia làm ba phần rồi tự làm theo ý mình.
Ngô Bình thoạt nhìn là biết người này có ba nhân cách, kiểu như tâm thần phân liệt, nhưng nghiêm trọng và nguy hiểm hơn chứng bệnh của người bình thường.
Ngô Bình thở dài hỏi: “Anh là ai? Người bên trên, bên trái hay bên phải?”
Thì ra nguyên thần của người này ở ba vị trí khác nhau, đó là đầu, tim và gan.
Chu Hiền Cử biết Ngô Bình đã phát hiện ra tình trạng bệnh của mình nên vô cùng nể phục: “Cậu Ngô, tôi là người ở bên trên”.
Ngô Bình gật đầu: “Bệnh của anh rất khó chữa, có phải anh từng tu luyện một bí thuật nào đó không?”
Chu Hiền Cử thở dài rồi đáp: “Ngày xưa, tôi có một công pháp tu hành tên là Nhất Khí Hoá Tam Thanh. Tôi thấy nó rất kỳ diệu và giúp ích nhiều cho tu hành của mình nên đã thử luyện. Ai dè vừa tu luyện đã gặp chuyện, tinh thần và tư duy của tôi đã tách làm ba”.
Ngô Bình: “Một cơ thể mà có những ba linh hồn khác nhau trú ngụ là bị tâm thần phân liệt. Ba nguyên thần ấy có vẻ không đấu đá với nhau, nhưng một khi có nguyên thần nào bị tổn hại thì các nguyên thần còn lại cũng bị ảnh hưởng theo”.
Chu Hiền Cử vội hỏi: “Cậu Ngô, có cách nào chữa trị không?”
Ngô Bình: “Có, nhưng rất lằng nhằng, hơn nữa còn nguy hiểm”.
Chu Hiền Cử nói: “Hai nguyên thần còn lại của tôi, một cái rất hung dữ, một cái thì hiền hoà. Giờ tôi sắp không thể chống trọi được với chúng nữa rồi, xin cậu cứu cho!”
Nói rồi, Chu Hiền Cử quỳ xuống đất rồi lạy Ngô Bình.
Ngô Bình đỡ anh ta dậy rồi nói: “Chân nhân đừng làm thế, muốn chữa khỏi bệnh của anh thì cần vài dược liệu”.
Chu Hiền Cử hỏi: “Tiên sinh cứ nói, tôi sẽ cố tìm đủ”.
Mọi người thấy Ngô Bình giỏi y thuật như vậy thì đều tiến lên xin anh khám cho mình. Ngô Bình không từ chối một ai, anh phát hiện tình trạng của mọi người ở đây đều khá phức tạp, chẳng có ai khoẻ mạnh cả.
Anh lại không có thuốc ở đây nên tạm thời chỉ ức chế bệnh cho họ, chờ khi tìm được dược liệu rồi tính tiếp.
Hai tiếng sau, tất cả mọi người đều được chữa trị một lượt.
Nhưng Ngô Bình chỉ thấy hứng thú với không gian sau căn phòng đá, anh hỏi: “Chu chân nhân, phía sau phòng đá này là gì? Tại sao các những người gặp vấn đề trong tu hành như các anh đều đến đây?”
Chu Hiền Cử đáp: “Cậu Ngô, sau căn phòng này là một rừng bia đá, trên đó khắc nhiều ký hiệu kỳ lạ. Từng có một tu sĩ bị tẩu hoả nhập ma đã tự chữa khỏi bệnh cho mình ở đây. Vì thế, chúng tôi mới tới thử vận may, hi vọng có thể tự chữa khỏi bệnh”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Rừng bia có thể chữa khỏi bệnh ư?”
Chu Hiền Cử: “Đúng, nếu cậu thích thì có thể vào xem. Nhưng tôi phải nhắc trước, không phải cái gì trong đó cũng được nhìn, nhiều nội dung trên bia rất kỳ lạ, tốt nhất đừng đọc”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Đọc xong thì làm sao?”
Chu Hiền Cử: “Không điên thì cũng rồ, tóm lại rất nguy hiểm”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình càng thấy hứng thú hơn, anh nói: “Chu chân nhân, phiền anh dẫn tôi đi nhé”.
Chu Hiền Cử gật đầu, sau đó giơ tay đẩy mặt sau của phòng đá, một cánh cửa xoay xuất hiện. Hai người đi qua cánh cửa ấy thì tới một lối đi bằng đá rất dài.
Đi hết con đường thì họ đã tới một địa cung rộng lớn.
Diện tích của nơi này phải đến cả triệu mét vuông, vừa vào, Ngô Bình đã thấy chấn động rồi nói: “Đúng là thần kỳ!”
Chu Hiền Cử: “Tiên sinh, ở đây có mấy trăm nghìn tấm bia, có đá, có kim loại, có gỗ, nhưng chúng tôi chỉ dám đi loanh quanh bên ngoài, chứ không dám vào sâu”.
Ngô Bình gật gù, trước mặt anh là một thềm đá đi xuống dưới, bước qua thềm ấy là tới chỗ các tấm bia đá. Có tấm đã vỡ, có tấm thì đổ, hầu hết đều xiêu vẹo, sứt mẻ, chỉ có một số ít là hoàn chỉnh.
Ngô Bình đi tới trước một tấm bia hoàn chỉnh cao mười mét, rộng hơn ba mét, trên tấm bia này có cả chục nghìn con chữ.
Ngô Bình có thể đọc hiểu hết, đó là chữ tiên.
Ngoài ra, còn có các tranh vẽ phức tạp trên đó, Ngô Bình ngẩn ra khi nhìn thấy chúng.
Bình luận facebook