Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 586-590
Chương 586: Rừng bia ở địa cung
Ngô Bình nhìn lên vòm nhà, anh phát hiện nó là một mặt cong vô cùng tiêu chuẩn và cực kỳ tráng lệ. Mặt cong do một khối nham thạch nhẵn bóng hoàn chỉnh tạo thành. Thật khó có thể tưởng tượng được làm sao để một tảng đá to như vậy che phủ kín nơi này.
Anh lại nhìn về phía các tấm bia, có tấm làm bằng đá, bằng gỗ, bằng kim loại, hay thậm chí là các vật liệu kỳ lạ. Hầu hết các tấm bia đều đã sứt mẻ, chỉ có một số ít là nguyên vẹn.
Anh đi đến trước một tấm bia đá, bên trên khắc chi chít chữ. Những con chữ này còn cổ hơn tiên nên cực kỳ khó độc. May mà Ngô Bình có đôi mắt xuyên thâu nên chỉ tập trung một lát là anh có thể nắm được nội dung chính bên trên, ở giữa những con chữ loằng ngoằng ấy là một bức hoạ cổ kính và phức tạp.
Bức vẽ này rất kỳ quái, Ngô Bình nhìn chỉ thấy khó hiểu. Những con chữ xung quanh tập trung giải thích về bức vẽ, anh đọc xong một lượt thì cũng ghi nhớ phần nào.
Muốn hiểu được bức vẽ này không phải chuyện một sớm một chiều, mà giờ thì anh lại không ảnh.
Ngô Bình tiếp tục đi lên phía trước, các tấm bia gần như đều đã hư hại hết nên anh chỉ tập trung vào những tấm còn nguyên vẹn. Trong địa cung rộng lớn này có cả chục nghìn tấm bia, nhưng còn nguyên vẹn thì chỉ có vài trăm tấm.
Anh đến gần tấm bia thứ hai, trên đó cũng có một bức vẽ, sau đó là hàng loạt những con chữ để giải thích về bức vẽ đó, sau khi ghi nhớ nội dung xong, anh lại đi sang tấm bia thứ ba.
Anh đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu nên đôi mắt như camera, có thể ghi nhớ chính xác chữ và ảnh rồi in vào đại não, để sau này rảnh rồi nghiên cứu sau.
Chu Hiền Cử không dám đi vào sâu bên trong nên đứng ở bên ngoài chờ rồi nói: “Xin tiên sinh hãy cẩn thận”.
Ngô Bình đi tới tấm bia thứ ba rồi tiếp tục ghi nhớ nội dung bên trên. Đến tấm bia thứ tư, thứ năm, không biết có phải nhờ đôi mắt xuyên thấu hay không mà cả đường đi, Ngô Bình đều rất thuận lợi, không hề gặp nguy hiểm gì.
Anh cứ thế đi sâu vào bên trong rồi ghi nhớ nội dung của 20 tấm bia, cho tới khi đi vào giữa địa cung.
Ở đây hoàn toàn khác bên ngoài, ở giữa chỉ có chín tấm bia, mỗi tấm cao hơn 300 mét, rộng hơn 100 mét.
Cả chín tấm đều được làm từ một loại kim loại đặc biệt, chữ bên trên to như nắm đấm, ít cũng phải cả triệu con chữ.
Con chữ ở đây cũng không có gì đặc biệt hơn trước, nếu có thì nó cổ hơn, Ngô Bình nhất thời không thể hiểu được, chỉ đành ghi nhớ tạm lại. Ngoài chữ ra, thì trên mỗi tấm bia còn khắc nhiều bức vẽ phức tạp.
Vì chữ quá nhiều nên Ngô Bình phải đứng từ xa để nhìn cho bao quát, khi anh ghi nhớ hết nội dung của chín tấm bia thì chợt thấy rùng mình rồi đầu váng mắt hoa.
“Hỏng, dùng khả năng xuyên thấu quá mức rồi!”, Ngô Bình giật mình rồi không nhìn các tấm bia khác nữa, sau đó quay về vị trí cũ.
Chu Hiền Cử vẫn đứng chờ ở bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi sâu vào bên trong, anh ta vô cùng lo lắng. Nhưng sau đó thấy anh trở ra an toàn thì anh ta mới yên tâm, Ngô Bình bước đi rất nhanh nhưng mặt tái nhợt, Chu Hiền Cử hơi hoảng rồi vội đỡ anh rời khỏi nơi này.
Sau khi về nhà đá, Ngô Bình vẫn chưa hồi phục lại nên đành ngồi xếp bằng xuống để nghỉ ngơi.
Mọi người đều từng vào địa cung và đọc các bia đá nên cũng quen với cảnh này.
Một người nói: “Thần y Ngô sơ suất quá, chắc đã đọc phải bia đá không nên đọc rồi”.
Người khác lại nói: “Đúng thế, mấy tấm bia này rất kỳ lạ, đọc đúng thì không sao, chứ sai là hỏng ăn ngay”.
Ngô Bình nghe thấy tiếng bàn tán của họ thì không khỏi thấy quái lạ, anh đã đọc rất nhiều tấm bia àm có thấy gì đâu, anh cố nhịn cảm giác mắc ói rồi mở mắt hỏi: “Mọi người đã đọc được mấy tấm bia?”
Chu Hiền Cử nói: “Tôi đến đây lâu rồi, nhưng tới giờ mới đọc được ba tấm thôi, nhưng chỉ có một cái phù hợp với tôi. Tôi đang dồn hết tâm sức để nghiên cứu nội dung của nó”.
Ngô Bình trố mắt ra nhìn: “Chu chân nhân, anh có thể hiểu được nội dung trên bia ư?”
Chu Hiền Cử cười trừ: “Vì không hiểu nên tôi vẫn phải đang mày mò mà”.
Ngô Bình thấy buồn cười, không hiểu về chữ thì anh ta định nghiên cứu kiểu gì? Theo anh thấy, làm thế chẳng khác nào cho động vật xem chữ viết của con người, dù chúng có thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được nội dung mà con chữ biểu đạt.
Ngô Bình nói: “Chu chân nhân biết chữ tiên không?”
Chu Hiền Cử gật đầu: “Tôi đã từng nghiên cứu rồi, nhưng mới đọc hiểu được 27 chữ thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, có ngầy ấy chữ thì làm ăn gì?
Anh hắng giọng nói: “Không biết có ai trên đời đọc hiểu chữ tiên không nhỉ?”
Chu Hiền Cử lắc đầu: “Không có đâu, truyền thừa của thời Tiền Sử đã thất truyền lâu rồi, giỏi lắm thì mỗi người chỉ biết vài ba chữ thôi”.
Ngô Bình: “Mỗi người vài ba chữ, nhiều người gộp lại thì chẳng độc được hết à?”
Chu Hiền Cử cười trừ: “Hiểu biết của mọi người về tiên đều rất phiến diện, tự dùng còn được, chứ cho người khác dùng thì hỏng ăn”.
Nói đến đây, Chu Hiền Cử thắc mắc: “Hình như thần y rất có hứng thú với chữ tiên thì phải, tôi sưu tầm được nhiều sách cổ về chữ tiên lắm, cậu cầm về mà đọc”.
Nói rồi, anh ta lấy ba cuốn sách ra rồi đưa cho Ngô Bình. Ngô Bình có thể thấy Chu Hiền Cử rất quý ba cuốn sách này, vì anh ta còn từng khăn gói từng cuốn lại.
Ngô Bình mở một cuốn ra đọc thì tỏ vẻ ngạc nhiên, cái quái gì đây? Nào có phải lý giải về sách tiên, là viết nhăng viết cuội mà!
Chu Hiền Cử tưởng Ngô Bình chấn động với nội dung bên trong nên cười nói: “Sao rồi? Cuốn cậu đang cầm là do một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba soạn thảo, mãi tôi mới lấy được đấy”.
Ngô Bình không biết phải trả lời sao nên chỉ gật đầu.
Anh lại mở hai cuốn sách còn lại ra, thì cũng chẳng khác cuốn trước là bao, toàn ý kiến chủ quan về chữ tiên. Dù thi thoảng cũng có những chủ ý khá đúng, nhưng hầu hết đều vô dụng, không thực tế.
Đọc xong, Ngô Bình trả luôn cho Chu Hiền Cử rồi nói: “Chu chân nhân, tôi không hiểu đâu, trả anh này”.
Chu Hiền Cử cười lớn rồi nhận lấy, sau đó gói cẩn thận rồi cất đi: “Thần y Ngô, học thức là vô hạn, cậu cứ tích luỹ dần dần rồi sẽ có ngày hiểu được chữ tiên rồi”.
Ngô Bình không trả lời, mà nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Khoảng một tiếng sau, anh đã thấy đỡ hơn, ít nhất không còn chóng mặt nữa. Anh nói với mọi người: “Bệnh của mọi người cần có thuốc, chờ tôi gom đủ sẽ tới điều trị cho mọi người sau”.
Ai nấy đều bày tỏ lòng biết ơn, Ngô Bình không ở lại đây nữa mà trở lại cổng số một với Bùi Khánh. Vừa vào cổng số một, họ đã thấy có một người tới rồi cao giọng hỏi: “Ngô Bình đâu?”
Ngô Bình đứng lại rồi nhìn người đó.
Đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, anh ta bước nhanh về phía anh rồi hỏi: “Cậu là Ngô Bình hả?”
Ngô Bình nói: “Đúng, anh là ai?”
Người đó thở dài một hơi: “Cậu không sao là may rồi, giờ đi theo tôi”.
Chương 587: Chín tấm bia lớn
Ngô Bình hiểu ra, Trương Thiên Hoành cũng khá nhanh nhẹn, anh hỏi: “Giờ rời khỏi đây rồi thì sau này tôi có được quay lại thăm tù nữa không?”
Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được chứ”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bùi Khánh: “Ông cứ làm như tôi bảo, chờ tôi chế thuốc xong rồi sẽ vào điều trị cho ông”.
Bùi Khánh bái lạy: “Cảm ơn tiên sinh!”
Chào hỏi xong, Ngô Bình đi theo người đó rời khỏi trại giam.
Khi anh quay trở lại mặt đất thì phải nheo mắt dưới ánh sáng của mặt trời, một lát sau thì anh được mời lên một chiếc xe.
Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên trên, không rõ tuổi tác bao nhiêu. Nhưng tu vi thì rất cao, đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ ba Sinh Niệm rồi.
Ngô Bình lên xe, người đàn ông ra hiểu cho tài xế lái xe rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Chí Tân, nhận lệnh của thần tướng đến đây. Biết cậu đang gặp nguy hiểm nên thần tướng rất lo lắng, vì thế đã cử tôi tới ứng cứu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn thần tướng quan tâm”.
Chu Chí Tân nói: “Thần tướng bảo đã nói chuyện với Mã chân nhân rồi, hiểm khích của hai người coi như xí xoá, ông ấy sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa”.
Ngô Bình: “Phiền thần tướng rồi, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến thần tướng”.
Chu Chí Tân cười nói: “Được, cậu Ngô, sân bay có máy bay của chúng tôi, cậu muốn về đâu?”
Ngô Bình: “Thạch Thành”.
Anh vẫn chưa xong việc ở đó nên phải về để giải quyết nốt.
Chiếc xe chạy tới sân bay, đưa Ngô Bình rời khỏi nơi quái quỷ này.
Lên máy bay rồi, Ngô Bình vẫn còn nghĩ tới nội dung trên chín tấm bia lớn kia. Nhưng mỗi khi anh nhớ đến chúng thì lại đau đầu, cực chẳng đã anh đành nghiên cứu nội dung của những tấm bia nhỏ trước.
Ngô Bình biết không nên ôm đồm nên anh tập trung nghiên cứu tấm bia đầu tiên trước. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, vì thế nhanh chóng nắm được nội dung chính. Bức tranh trên tấm bia này là một loại trận pháp có thể kết nối với một sinh vật thần bí và mạnh mẽ nào đó của vũ trụ. Nhưng đó là sinh vật gì thì trên bia không giải thích.
“Đừng nói là sinh linh ác ma nào nhé”, Ngô Bình lẩm bẩm rồi thấy chuyện này rất khó tin.
Loáng cái, bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, máy bay đã đáp đất.
Ngô Bình nhanh chóng trở về ngôi nhà ở phố Lệ Thuỷ, lúc này vừa hay trời tối.
Vừa đến nhà, anh đã liếc sang nhà hàng xóm, nhóm Trương Tây Linh vẫn chưa đi, anh mặc kệ họ rồi đi tắm, thay quần áo xong thì gọi cho Bao Thái.
Hôm đó, anh hẹn Bao Thái gặp nhau ở Kiếm Đạo Quán, ai ngờ anh giết Ma Đô, đắc tội với Mã Huyền rồi đi đi lại lại đã hai ngày rồi.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi gọi cho Bao Thái.
Bao Thái cất giọng coi thường: “Thằng kia, hôm đấy tao đợi mày mãi, mà không thấy mày đâu. Sao, sợ rồi chứ gì?”
Ngô Bình: “Bao Thái, ông muốn gặp tôi thế à? Được, nếu ông thích thì giờ tôi sẽ đến Kiếm Đạo Quán luôn”.
Bao Thái hừ lạnh nói: “Được! Tao chờ!”
Ngô Bình ngắt máy rồi lái xe đến Kiếm Đạo Quán.
Thạch Thành chỉ có một Kiếm Đạo Quán do người Đông Doanh mở, tên đầy đủ là Kiếm Đạo Quán Vô Sinh. Nơi này rất nổi tiếng, có khá nhiều người đến học kiếm đạo.
Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Bao Thái đang đứng ở sảnh của Kiếm Đạo Quán, thấy Ngô Bình tới, ông ta cười lạnh nói: “Họ Ngô kia, có giỏi thì đi theo tao!”
Ngô Bình to gan lớn mật nên đi theo luôn, hai người đi hết một con đường rồi vào một sàn đấu kiếm đạo.
Lúc này, có mấy người Đông Doanh đang ngồi quỳ ở đây, họ ngồi quây tròn, tập trung lắng nghe một ông lão nói gì đó.
Ngô Bình vừa vào, ông lão đó đã ngừng lại rồi liếc ánh nhìn sắc như dao về phía anh.
Bao Thái cúi người đi tới rồi nói: “Bố nuôi, nó chính là Ngô Bình”.
Ngô Bình chán nản lắc đầu khi thấy Bao Thái gọi một người Đông Doanh là bố nuôi: “Bao Thái, ông đúng là vô liêm sỉ! Gọi một con quỷ già là bố nuôi”.
Bao Thái cười lạnh: “Thằng kia, mày có biết bố nuôi tao là ai không? Ông là cao thủ kiếm đạo số một của Đông Doanh đấy, là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình nói: “Thế mà ông lại đi hại bố mình”.
Ông lão nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Nghe nói cậu đã lấy ba tỷ của con nuôi tôi?”
Ngô Bình đáp: “Thật ra tôi chỉ định lấy ba tỷ thôi, chừa lại cho ông ta một con đường sống. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi sẽ lấy năm tỷ”.
Ông lão cười khẩy: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
Ngô Bình cười nói: “Một kiếm tu cảnh giới Tiên Thiên con cỏn mà dám vênh váo với tôi thế à? Chắc ông chán sống rồi đúng không?”
Ngay sau đó, anh tung một quyền ý thật mạnh ra, ông lão vốn đang tức giận chợt tái mặt, mô hôi rơi như mưa! Lúc này, ông ta như đang đứng giữa cơn lốc, như con thuyền nhỏ nhấp nhô trên biển lớn, không có một chút cảm giác an toàn rồi.
Ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, so với Ngô Bình thì còn kém xa. Dưới đòn tấn công của quyền ý, ông ta không thể trụ nổi mà ngã ngay.
Ông lão hét lên: “Tha mạng!”
Sau đó, ông ta chống tay xuống đất, rồi vái lạy Ngô Bình.
Cảnh tượng này khiến ai cũng phải hoảng hồn, nhất là Bao Thái, ông ta không thể khép miệng lại nổi.
Ngô Bình thu quyền về rồi nói: “Có chút tài năng này mà cũng dám xen vào chuyện của tôi?”
Ông lão quỳ dưới đất rồi run giọng nói: “Không biết Tiên Nhân đến, tôi có tội!”
Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi nhìn từ trên cao xuống, nói: “Ông là bố nuôi của Bao Thái à?”
Ông lão đáp: “Không, là Bao Thái tự nhận vậy thôi, chứ tôi chưa đồng ý. Giờ tôi không quan tâm đến chuyện của Bao Thái nữa”.
Ngô Bình: “Tốt xấu gì ông ta cũng đã gọi ông là bố nuôi, mà ông lại như thế à. Thế này đi, ông hãy trả năm tỷ hộ Bao Thái”.
Ông lão run lên, dù là cao thủ Tiên Thiên, nhưng năm tỷ là một con số quá lớn với ông ta. Nhưng với cục diện hiện giờ, ông ta mà làm Ngô Bình điên lên thì chỉ có nước đi chầu diêm vương.
Ông lão nhăn nhó nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển khoản ngay”.
Ngô Bình gửi cho ông ta số tài khoản của công ty Ái Di rồi hỏi: “Ông đã giải cấm chế cho Bao Thái à?”
Ông lão vội lắc đầu: “Không không, là Ishihara Bon. Tuần trước, Ishihara Bon đến chơi nên tôi đã nhờ giải cấm chế cho Bao Thái”.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Bình hỏi: “Ishihara Bon này và Ishiho có quan hệ thế nào?”
Ông lão đáp: “Họ là anh em song sinh”.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Ishihara Bon đang ở đâu?”
Ông lão: “Đang đi làm nhiệm vụ, tôi cũng không biết vị trí cụ thể”.
Bao Thái đã đần người ra, chuyện gì thế này? Ông ta nhận ông lão này làm bố nuôi, cứ tưởng ông lão sẽ xử được Ngô Bình, ai dè cũng không đánh lại được anh, phải làm sao bây giờ?
Ngô Bình nhìn sang Bao Thái rồi nói: “Tôi cho ông năm phút để chuyển ba tỷ vào tài khoản của tôi, không thì nửa đời còn lại, ông sẽ sống không bằng chết”.
Bao Thái run lên rồi nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển ngay”.
Ngô Bình ở lại thêm một lúc, sau đó đã nhận được tiền của cả Bao Thái và ông lão.
Vốn chỉ là ba tỷ thôi, nhưng giờ lại lãi thêm năm tỷ nữa là tám tỷ rồi.
“Bao Thái, tôi cho ông ba ngày để biến khỏi Thạch Thành. Nếu tôi biết ông chưa đi thì đừng có trách”.
Bao Thái khóc không ra nước mắt: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
“Biến!”, Ngô Bình hừ nói.
Bao Thái như được đại xa, lập tức chạy mất dạng.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với ông lão: “Ông tên là gì?”
Chương 588: Nhiệm vụ cơ mật
Ông lão vội đáp: “Tôi là Naomi Mura”.
Ngô Bình: “Không phải căng thẳng, tôi chỉ hỏi ông mấy câu thôi, Ishihara Bon đến Viêm Long làm nhiệm vụ gì?”
Naomi Mura lắc đầu: “Tôi không biết”.
Ngô Bình cười lạnh: “Naomi Mura, nếu ông không trả lời thành thật thì đừng trách tôi là ác”.
Naomi Mura hoảng sợ rồi vội vàng lùi lại: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi có không dưới mười cách để bắt ông phải khai thật”.
Naomi Mura mướt mồ hôi rồi cắn răng nói: “Tôi không biết nhiều đâu, tôi chỉ biết Ishihara Bon dẫn theo một Nhẫn Thánh và một người Viêm Long nữa đến đây thôi, Nhẫn Thánh đó tên là Kyo Sato”.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Bình ngẩn ra, hình như đó là người đã giết Đỗ Quảng Uy của tổ chức Hắc Thạch, hơn nữa kẻ bán đứng Đỗ Quảng Uy cũng là người nhà Sato”.
Anh hỏi: “Kyo Sato là người của gia tộc Sato nổi tiếng đúng không?”
Naomi Mura: “Đúng, Kyo Sato là một trong các nhân vật chủ chốt của gia tộc Sato”.
Ngô Bình không hỏi gì nữa mà nói: “Naomi Mura, ông đang ở Viêm Long thì nên biết điều một chút, tôi sẽ theo dõi ông đấy”.
“Vâng, tôi biết rồi ạ”, Naomi Mura vội đáp.
Ngô Bình rời đi, sau đó đến tổng bộ của Hắc Thạch ở Thạch Thành. Hôm nay là Dương Đoạn làm nhiệm vụ, Ngô Bình bất ngờ xuất hiện, ông ấy vừa vui vừa bất ngờ.
“Trưởng nhóm, sao cậu lại đến đây?”
Dù Ngô Bình là trưởng nhóm của Hắc Thạch, nhưng anh ít khi quan tâm đến chuyện của tổ chức, anh thường giao cho Lâm Bạch và Dương Đoạn xử lý. Dẫu sao, dạo này cũng không có vụ án lớn nào nên không cần anh xuất hiện.
Ngô Bình liếc nhìn Dương Đoạn thì thất ông ấy đã đột phá lên Tiên Thiên Luyện Hình, sắp đến Sinh Niệm rồi.
Anh gật đầu nói: “Được đấy, cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Dương Đoạn cười nói: “Tất cả là nhờ cho trưởng nhóm chỉ dẫn, không thì chắc cả đời này tôi cũng không đột phá được”.
Ngô Bình: “Đến văn phòng tôi nói chuyện”.
Hai người đến văn phòng rồi Ngô Bình hỏi: “Kẻ giết Đỗ Quảng Uy là ai?”
Dương Đoạn đáp: “Người đó tên là Kyo Sato, là một Nhẫn Thánh có thực lực rất mạnh”.
Ngô Bình kể lại chuyện Kyo Sato đang ở Viêm Long cho Dương Đoạn nghe rồi nói: “Đi cùng người này còn có một người Viêm Long nữa. Tôi đoán người Viêm Long này chính là kẻ đã bán đứng Đỗ Quảng Uy”.
Dương Đoạn chấn động rồi nói: “Tên khốn ấy dám quay về Viêm Long ư? Chúng tôi sẽ không tha cho hắn”.
Ngô Bình: “Đương nhiên không thể tha rồi, nhưng trước hết chúng ta cần làm rõ mục đích họ đến Viêm Long”.
Dương Đoạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng nhóm, tôi muốn điều tra vụ án của đội trưởng Đỗ, nhưng muốn xem hồ sơ vụ án thì phải xin phép anh Long, vì quyền hạn của tôi không đủ”.
Ngô Bình cau mày: “Phiền phức thế à?”
Ngô Bình lập tức gọi cho Đoàn Long: “Anh Long, em cần xin anh cho điều tra vụ án của Đỗ Quảng Uy”.
Đoàn Long trầm mặc rồi nói: “Vụ này được bảo mật tối cao, anh phải xin cấp trên đã rồi báo cậu sau”.
Ngô Bình ngạc nhiên, gì mà cơ mật thế? Anh nói: “Anh Long, Kyo Sato và Ishihara Bon đang ở Viêm Long, em nghi họ có âm mưu gì đó”.
Đoàn Long: “Bọn anh sẽ tra kỹ chuyện này, cậu đừng lo, cứ chờ tin của anh”.
Mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được một email, bên trong có mật mã trao quyền mà Đoàn Long gửi cho anh.
Có mật mã ấy rồi, Dương Đoạn nhanh chóng thao tác trên máy tính rồi đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Thiên Long, sau đó nhập mật mã vào.
Loáng cáu, toàn bộ thông tin về vụ án của Đỗ Quảng Uy đã hiện ra trước mắt Ngô Bình.
Anh tập trung nghiền ngẫm.
Thì ra năm đó, khi Đông Doanh xâm chiếm Viêm Quốc, họ đã cướp một phần sách cổ tên là tập thơ hoa sen của thời Đường đi.
Ngoài mặt nó chỉ là một tập thơ, nhưng thực chất lại giấu vị trí mà một tà ma khủng bố bị giam cầm. Tu vi của tà ma đó rất cao, triều Đường mãi mới trấn áp được.
Đỗ Quảng Uy nhận lệnh đòi tập thơ lại, kết quả bị tên phản bội Đinh Hiếu Tiên bán đứng, cuối cùng bị Kyo Sato giết hại. Cũng vì thế mà gia tộc Sato đã biết được bí mật của tập thơ.
Sau này, Viêm Long nhiều lần cử người đi giành tập thơ về, nhưng đều thất bại, đã thế còn mất nhiều nhân tài.
Anh đọc xong tài liệu thì màn hình máy tính hiện lên hình của Đoàn Long, anh ta nghiêm túc nói: “Ngô Bình, theo tin tình báo của cậu thì có khả năng Đông Doanh đã khai phá được thông tin của tập thơ rồi, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của tà ma trước họ”.
Ngô Bình nói: “Anh Long, có mỗi Hắc Thạch thì e không đối phó được với hai cao thủ cảnh giới Võ Thần đâu”.
Đoàn Long: “Anh đã cử hai cao thủ đến hỗ trợ cậu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức”.
Đoàn Long: “24 tiếng tiếp theo, cậu sẽ có quyền hạn cao nhất”.
Ngô Bình tắt máy tính đi rồi nói: “Dương Đoạn, triệu tập tất cả thành viên”.
“Vâng!”
Nửa tiếng sau, Lâm Bạch và Thường Minh đã đến.
Sau khi biết về nhiệm vụ tiếp theo, Lâm Bạch nói: “Chủ nhiệm, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của Kyo Sato”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đơn giản”.
Anh đã có được clip từ camera giám sát của Kiếm Đạo Quán, có thể dựa vào đó để tìm những người này.
Trên màn hình vi tính là 10 mắt camera được tua nhanh 20 lần, Ngô Bình vừa hút thuốc, vừa quan sát.
Thấy thế, Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm, anh tua nhanh thế này thì xem sao được?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ”.
Khoảng chục phút sau, anh chợt ấn dừng một màn hình lại, sau đó cho video phát với tốc độ bình thường. Mọi người đều nhìn thấy là vị trí của con phố ở trước cửa Kiếm Đạo Quán.
Có hai võ giả băng qua đường, sau đó sau bắt một chiếc xe rồi rời đi.
Ngô Bình ấn tạm dừng rồi hỏi mọi người: “Mọi người có thấy điểm gì bất thương không?”
Cổ Lệ nghiêng đầu nhìn mãi rồi nói: “Nhóm trưởng, động tác của hai người lớn tuổi này hơn nhanh quá thì phải”.
Ngô Bình bật cười nói: “Đúng, tốc độ giơ tay nhấc chân của họ rất đều nhịp, nhưng cô vẫn bỏ qua một chi tiết nhỏ khác. Người đứng phía bên trái là thủ lĩnh, bên phải là thuộc hạ. Hơn nữa, người bên phải còn đang rụt cổ, rõ ràng đang có biểu hiện lo sợ và cảnh giác. Một người cao tuổi bình thường khi qua đường sẽ không như vậy, còn người bên trái thì mọi người hãy để ý bước chân của người đó, mũi chân hơi hướng vào trong, mỗi bước đi cách đều nhau, điều này chứng tỏ đó là một người gò bó, hơn nữa thực lực cũng mạnh. Tóm lại, tôi cho rằng hai người này khả năng cao chính là Kyo Sato và Đinh Hiếu Tiên”.
Sau đó, anh khoanh tròn chiếc taxi, sau đó gõ nhẹ ba cái. Tất cả hệ thống mạng hoạt động, tìm ra mọi hình ảnh liên quan đến chiếc taxi.
Một lát sau, trên màn hình đã có hơn một trăm video phát hình ảnh về chiếc xe ấy.
Ngô Bình lại tu nhanh tốc độ của tất cả video, lần này anh chỉ mất hai phút đã tìm ra một video, đó là hình ảnh hai người đàn ông trung niên bước xuống xe rồi đi vào một cái chợ.
Chương 589: Bắt tại trận
Cứ như vậy, Ngô Bình xem thật kỹ đoạn camera giám sát. Xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng anh cũng phát hiện ra chỗ hai người kia ẩn mình.
Ở đoạn video sau cùng, hai người già kia đi vào trong một khách sạn rồi không thấy đi ra nữa. Mà thời gian họ đi vào khách sạn là hai tiếng trước.
Ngô Bình tìm ra vị trí của khách sạn, anh ra lệnh: "Chuẩn bị hành động".
Lâm Bạch: "Nhóm trưởng, chúng ta không đợi tiếp viện sao?"
Ngô Bình: "Không đợi nữa, chúng ta tới khách sạn đó trước".
Đúng lúc thành viên Hắc Thành chuẩn bị rời đi thì một nam một nữ xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Người đàn ông chừng ba tám ba chín tuổi, người phụ nữ chừng ba mươi lăm ba mươi sáu.
Hai người này có gương mặt phổ thông, ăn mặc cũng phổ thông nốt, thế nhưng họ lại là Võ Thần.
Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình: "Nhóm trưởng Ngô, tôi được cấp trên điều tới hỗ trợ cậu phá án, tôi tên là Hàn Bảo. Còn đây là trợ lý của tôi, cô ấy tên là Lưu Thiền".
Ngô Bình đáp: "Hai vị đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang chuẩn bị hành động. Chúng tôi định tới một khách sạn, kẻ tình nghi đã đi vào trong đó".
Hàn Bảo đáp: "Xin nhóm trưởng Ngô cứ ra lệnh, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp".
Ngô Bình đáp: "Được, chúng ta xuất phát thôi".
Mấy chiếc ô tô đi về phía khách sạn. Đến một giao lộ, họ xuống xe, bắt đầu áp sát, bày binh bố trận ở khu vực xung quanh khách sạn.
Thành viên của Hắc Thạch ở bên ngoài, Ngô Bình đưa Hàn Bảo và Lưu Thiền đi vào khách sạn. Ngô Bình đóng vai một khách tới thuê phòng, sau đó anh cầm chìa khóa phòng đi vào cầu thang thoát hiểm.
Khách sạn nằm ở tầng ba đến tầng năm, họ lên tầng ba trước.
Ngô Bình mở mắt thấu thị, nhìn vào cửa các phòng.
Khi đi qua một căn phòng, Ngô Bình đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng rồi nói: "Họ đang ở tầng trên, đi theo tôi!"
Ba người họ đi lên tầng bốn, Ngô Bình nói: "Bên trong có bốn người. Có hai người là Võ Thần, một cao thủ cảnh giới Thần và một người bình thường. Lát nữa khi xông vào, hai người hãy đối phó với một Võ Thần, tôi sẽ đối phó với Võ Thần còn lại. Như vậy được không?"
Hàn Bảo và Lưu Thiền bốn mắt nhìn nhau, sau đó Hàn Bảo nói: “Nhóm trưởng Ngô, hay là hai Võ Thần kia cứ để tôi và Lưu Thiền phụ trách, còn cậu đối phó với cao thủ cảnh giới Thần kia?”
Ngô Bình cười đáp: “Hai vị không cần lo cho tôi”.
Thấy Ngô Bình vẫn kiên quyết làm vậy, hai người họ không nói thêm gì nữa. Tiếp đó, Ngô Bình đi đằng trước, hai người họ theo sau chuẩn bị đột nhập vào căn phòng kia.
Ngô Bình không mở cửa mà trực tiếp tung chưởng đánh bay cái cửa.
Sau đó anh nhanh như điện xẹt lao vào trong phòng. Bên trong có bốn người, bọn họ đang bàn bạc việc gì đó. Hành động bất ngờ của Ngô Bình khiến mấy người này không kịp trở tay. Võ Thần đứng gần cửa ra vào nhất trên người toả ra một luồng khói màu đen lập tức lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình dồn sức mạnh của chân khí Thuần Dương trong cơ thể vào ấn chưởng của mình. Chưởng của hai người họ giao nhau, chân khí Thuần Dương của Ngô Bình đi thẳng vào người đối phương. Khói đen trên người Võ Thần kia nhanh chóng tan đi, Thần Dương Tiên Lực mạnh mẽ của Ngô Bình đi thẳng vào kinh mạch khiến Võ Thần này toàn thân tê dại, nhất thời không thể nào cử động được.
Bốp bốp bốp!
Ngô Bình lập tức phóng ra vài chỉ, phong ấn các huyệt trên người Võ Thần này.
Cùng lúc đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền cũng lao về phía Võ Thần còn lại. Hai người này thực lực rất mạnh, lại còn là hai đánh một nên chẳng mấy chốc đã khống chế được Võ Thần kia. Võ Thần kia liên tục lùi về phía sau, định tìm cách bỏ chạy.
Ngô Bình thấy đối phương định bỏ chạy thì lập tức dùng thần niệm. Anh niệm một vài âm tiết kì lạ khiến đối phương đột nhiên sững lại vài giây. Nhân thời cơ đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền lao tới tóm lấy Võ Thần nọ và đánh hắn ngã ra sàn.
Hai Võ Thần giờ đều đã bị khống chế. Hai người còn lại mặt trắng bệch đứng ở phía góc tường không dám cử động.
Ngô Bình nhìn vào ông già trong số hai người đó, lạnh lùng nói: “Đinh Hiếu Tiên, ông cho rằng đeo một chiếc mặt nạ da người thì tôi sẽ không nhận ra ông sao?”
Ông già đó đó đột nhiên rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu có thể nhận ra?”
Ngô Bình đưa tay xé chiếc mặt nạ da người của ông ta, quả nhiên một gương mặt hoảng hốt thất thần lộ ra. Người này ngoài bốn mươi nhưng tóc bạc một nửa, mặt đầy nếp nhăn.
Ngô Bình điểm vài cái lên người ông ta, lạnh lùng nói: “Tại sao ban đầu ông lại bán đứng Đỗ Quảng Uy?”
Lúc này, cao thủ cảnh giới Thần bên cạnh định đưa tay vào túi áo. Thế nhưng tay còn chưa thò được vào túi áo thì đã bị Ngô Bình đá bay. Cú đá này anh dùng toàn bộ sức mạnh, khiến đối phương dập nát nội tạng. Đến khi tiếp đất thì người đó cũng vừa tắt thở.
Đinh Hiếu Tiên kêu lên: “Nay tôi đã rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Giết luôn thì nhẹ nhàng với ông quá, tôi có trăm nghìn cách để khiến ông sống không bằng chết, tôi sẽ để ông trải nghiệm dần dần”.
Đinh Hiếu Tiên giận dữ quát: “Đến đây! Đinh Hiếu Tiên này không sợ!”
Lúc này, Dương Đoạn và những người khác cũng lao vào phòng. Khi nhìn thấy Đinh Hiếu Tiên thì mắt ai cũng như toé ra lửa.
Dương Đoạn tóm lấy cổ áo ông ta, gắn từng chữ: “Nói, tại sao lại bán đứng đội trưởng?”
Đinh Hiếu Tiên ha ha cười lớn đáp: “Tại sao lại bán đứng hắn ta ư? Tôi chỉ là một người bình thường không phải cao thủ võ lâm như các người chỉ làm một nhiệm vụ cũng kiếm được mấy triệu tệ. Một điều tra viên quèn như tôi một năm thu nhập không tới ba trăm nghìn tệ. Tôi có vợ có con, tôi cũng muốn được sống một cuộc sống giàu sang, tốt đẹp. Như vậy là sai sao?”
Dương Đoạn tát cho ông ta một cái khiến Đinh Hiếu Tiên hộc máu. Ông ta nói tiếp bằng giọng căm hận: “Còn nữa, các người trước giờ vẫn luôn coi thường tôi, cho rằng một kẻ như tôi không có giá trị gì! Tôi làm vậy để chứng minh cho các người thấy tôi còn có giá trị hơn tất cả các người!”
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông đã giải được bí ẩn trong tập thơ?”
Đinh Hiếu Tiên kiêu ngạo: “Không sai, sau nhiều năm nghiên cứu tôi đã tìm ra được thông tin giấu trong tập thơ cổ đó!"
Lúc này, Hàn Bảo và Lưu Thiền đã khống chế được Võ Thần ban nãy. Đối phương không ai khác chính là Ishihara Bon. Lúc này hắn đã bị thương nặng, không ngừng thổ huyết.
Ngô Bình tạm thời chưa xử lý hắn ta ngay mà đi tới trước mặt Võ Thần vừa bị anh đánh bại, giật mặt nạ da người của hắn ra rồi cười lạnh, hỏi: “Kyo Sato phải không?”
Kyo Sato nhìn có vẻ còn rất trẻ, hắn hừ lạnh đáp: “Chúng tôi đã hành sự cẩn trọng như vậy mà vẫn bị các người phát hiện. Bái phục”.
Ngô Bình: “Không cần vội bái phục tôi. Kyo Sato, các người tìm thấy vị trí của tà ma kia rồi phải không?”
Kyo Sato đột nhiên bật cười ác độc, đáp: “Các người đến muộn rồi! Ba tiếng trước bọn tôi đã thả tà ma đó ra ngoài rồi!”
Lâm Bạch đi tới tát cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nói ngay, tà ma đó bị phong ấn ở đâu?”
Kyo Sato cười như điên dại, đáp: “Tao sẽ không nói đâu. Tà ma đó chắc chắn sẽ khiến nước Viêm Long chúng mày phảii trả một cái giá vô cùng tàn khốc! Ha ha”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ rằng không nói thì tôi không có cách trị anh sao?”
Nói rồi, anh đem số bột thôi miên còn lại trên người thổi vào mũi Kyo Sato. Sau đó anh niệm vài câu chú, thi triển Khối Luỹ Thuật.
Kyo Sato mặc dù là Nhẫn Thánh rất mạnh nhưng hiện giờ đã bị áp chế, lại thêm công dụng của thuốc thôi miên nên chẳng mấy chốc đã không chịu nổi nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Vài phút sau, mắt hắn đờ đẫn, hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ.
Ngô Bình: “Kyo Sato! Từ giờ trở đi, tôi là chủ nhân của anh! Giờ hãy trả lời những câu hỏi của tôi!”
Chương 590: Tà ma hống hách
Kyo Sato đôi mắt vô hồn, chậm rãi đáp: “Vâng thưa chủ nhân”.
Ngô Bình: “Các người đã tìm thấy tà ma?”
Kyo Sato: “Vâng thưa chủ nhân, tà ma đã được phóng thích”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Vậy thông tin giấu trong tập thơ đó là gì?”
Kyo Sato: “Nó nói rằng tà ma này tu vi cao thâm, từng nhập vào xác hoàng đế thời Đường Lý Long Cơ. Sau này bốn vị cao tăng liên thủ với nhau mới trấn áp được nó”.
Ngô Bình: “Sau khi giải phóng tà ma, các người có biết nó đi đâu không?”
Kyo Sato lắc đầu: “Sau khi phá phong ấn thì chúng tôi đều chạy trốn ra phía xa, không biết tà ma đi về hướng nào”.
Ngô Bình cau mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đưa tôi đến hiện trường!”
Ngô Bình bảo những người còn lại ở yên đó còn anh và Kyo Sato lên một chiếc xe, sau đó anh bảo hắn ta chỉ đường.
Chiếc xe đi về phía vùng ngoại ô, sau đó đi sâu vào trong núi. Đi được một đoạn, hai người họ xuống xe đi bộ, đi qua hai ngọn núi tới một ngọn núi thứ ba không cao lắm.
Kyo Sato: “Chủ nhân, trước đây tà ma bị phong ấn trong ngọn núi đó. Chúng tôi đọc chú theo sách ghi, phá vỡ trận pháp xung quanh”.
Ngô Bình nhìn quanh thì thấy ở đây có không ít cột đá dựng đứng lên bị nổ tung. Anh hỏi: “Các người chỉ cho nổ trận pháp bằng đá xung quanh này thôi sao?”
Kyo Sato: “Vâng thưa chủ nhân”.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là thiểu năng, các người không hiểu gì về trận pháp cả. Trận pháp bằng đá bên ngoài này chỉ là trận pháp ngoài cùng để ngăn thú hoang không nhảy vào bên trong thôi. Không có nó thì cấm thuật phong ấn bên trong vẫn có tác dụng như thường”.
Kyo Sato: “Ý của chủ nhân là tà ma kia vẫn chưa trốn thoát?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Kyo Sato, tôi ra lệnh cho anh đứng ngoài này canh gác, để tôi vào xem xem”.
Anh mở mắt thấu thị, nhanh chóng tìm ra một lối vào. Ngô Bình leo lên sườn núi, vần một tảng đá khồng lồ ra, bên dưới lập tức lộ ra một đường vào tối om.
Lối vào bên dưới dẫn tới một hang động cao chừng một mét hai, phải khom lưng mới chui vừa. Ngô Bình cúi người luồn vào bên trong, đi vào trong đó vài mét thì không gian xung quanh đã rộng hơn không ít, có thể dần dần đứng thẳng người lên.
Sau cùng, Ngô Bình có thể đi lại như bình thường. Anh đi xuống phía dưới khoảng hơn hai trăm mét thì có một lối rẽ trái phải.
Anh đứng lại, lấy tiền phép ra gieo một quẻ. Quẻ nói rẽ trái là hung. Vậy nên anh đương nhiên rẽ sang phải.
Lần này anh đi chưa tới một trăm mét thì tới một căn phòng bằng đá, bên trong có bàn và ghế đều bằng đá. Lúc này, trên chiếc ghế đá có một bộ xương đã khô lại từ lâu.
Trên bàn đá có một cuốn sách bằng da, bên trên viết: Kẻ xông vào trận pháp này bị nguyền rủa, sống không được, chết cũng không xong!
Ngô Bình nhìn về phía bộ xương nói: "Xin cứ yên tâm, tôi không tới để phá trận pháp này, chỉ là muốn tới xem tà ma đó đang như thế nào mà thôi".
Nói rồi anh vỗ một cái lên vách đá của căn phòng, một tiếng ầm ầm vang lên, vách đá tách làm hai để lộ ra một cửa động đen ngòm, bên trong từng đợt gió rít khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Ngô Bình to gan bước vào bên trong. Sau khi vào trong động, anh phát hiện ra đây là một cái động được hình thành tự nhiên trong lòng núi. Không khí trong đó vô cùng khô khan, còn có cả mùi lưu huỳnh.
Bốn bề tối đen như mực. may mà Ngô Bình có khả năng nhìn trong bóng tối. Anh nhìn thấy ở hơn một trăm mét phía đằng trước có một cái bệ bằng đồng thau. Trên bệ có một cây cột trụ cũng bằng đồng thau, bên trên khắc rất nhiều bùa chú.
Một vị hòa thượng nhìn xa không thể đoán được tuổi tác bị trói chặt vào cột, trên người cũng khắc rất nhiều bùa chú, trên mặt và tay chân đều có.
Vị hòa thượng này nhắm chặt mắt lại, tứ chi đều bị những sợi dây cước vô cùng bền chắc xuyên qua, mà mỗi sợi dây cước đều nối liền với kinh mạch của hòa thượng đó.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình không khỏi kinh ngạc. Người có thể sử dụng thủ pháp như thế này để phong ấn tà ma chắc chắn cũng là một vị cao thủ am hiểu về y thuật.
Anh đi tới trước bệ đồng, quan sát hòa thượng kia từ đầu đến chân. Hòa thượng này nhìn kỹ có vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, không mặc quần áo, cơ thể vô cùng cường tráng.
Đột nhiên hòa thượng này mở trừng mắt, đôi mắt bên trong toàn là màu đen nhánh. Hòa thượng cất giọng, nói: "Chàng trai trẻ, hãy thả ta ra, ta có thể cho cậu vô số lợi ích".
Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào, đến đầu của thần linh anh còn từng nhìn thấy thì chỉ một tà ma đâu có là gì.
Anh đáp: "Tà ma, không cần lãng phí thời gian và nước bọt đâu, tao không thể thả mày đi được!"
Đôi mắt của hòa thượng kia dần dần chuyển thành màu bình thường, nói: "Thí chủ, tôi bị tà ma không chế thân xác, xin hãy thả tôi đi!"
Ngô Bình nhìn hòa thượng này như nhìn một tên thiểu năng, đáp: "Ngươi cho rằng dùng cách này có thể lừa được ta sao? Vị hòa thượng này đã xả thân vì nghĩa, dùng chính cơ thể của mình để phong ấn tà ma ngươi tại đây, sau đó còn tạo nên một trận pháp để trấn thủ ở nơi này".
Đôi mắt của hòa thượng kia lại chuyển thành màu đen, hắn ta lạnh lùng nói: "Ranh con, nếu như không nghe lời thả ta ra khỏi đây thì khi ta ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được, chết cũng chẳng xong!"
Ngô Bình giận dữ đáp: "Mày đang uy hiếp tao hay sao?"
Hòa thượng kia đáp: "Không sai, nếu như ngươi không chịu làm việc cho ta thì bất kể là bao lâu, chỉ cần ta ra được khỏi nơi này thì chắc chắn sẽ đến tìm người báo thù. Đến lúc đó cả ngươi và người nhà ngươi đều sẽ phải chịu đau đớn tột cùng! Ha ha ha".
Ngô Bình cũng cười lạnh đáp: "Vốn dĩ tao không có hứng thú với đám tà ma chúng mày. Nhưng nếu mày đã dám đe dọa như vậy thì tao cũng sẽ không nương tay đâu!".
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng, mặc kệ cho hòa thượng kia có gào thét thế nào cũng không thèm ngoảnh đầu lại.
Sau khi ra ngoài, anh kéo tảng đá ban nãy lấp lại vào cái hố kia rồi nói với Kyo Sato: "Chúng ta đi về thôi".
Trên đường đi anh liên lạc với Đào Như Tuyết. Thấy Ngô Bình gọi điện tới, Đào Như Tuyết vô cùng vui mừng, vội vã hỏi: "Ngô Bình, anh không sao chứ?"
Ngô Bình đáp: "Anh vẫn ổn. Như Tuyết, em có đang ở cùng Thần Chiếu không?"
Đào Như Tuyết: "Ông ấy vẫn đang ở chỗ em. Bọn em đang đợi tin của anh".
Ngô Bình: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở phố Lệ Thủy nhé".
Sau khi hẹn xong Đào Như Tuyết, Ngô Bình bảo Lâm Bạch giải quyết nốt chuyện ở khách sạn, anh sẽ không quay về đó nữa.
Khi anh vừa về tới phố Lệ Thủy thì Đoàn Long gọi điện thoại tới biểu dương anh hôm nay đã làm rất tốt, sau đó hỏi vị trí của tà ma đã tìm thấy chưa.
Ngô Bình đáp: "Vẫn chưa tìm thấy. Ngày mai em phải đi một chuyến nữa".
Đoàn Long: "Được, ngày mai sẽ có người tới tìm kiếm. Những việc còn lại cậu không cần tham gia nữa".
Ngô Bình đáp: "Em hiểu rồi".
Anh vừa cúp máy thì Đào Như Tuyết và Thần Chiếu cũng đến nơi.
Ngô Bình lấy lại chiếc nhẫn, sau đó liền bắt tay vào vẽ bùa Luyện Quỷ. Anh mượn lực phi thường ở tay để một lúc viết ra hai mươi bốn lá bùa, mỗi lá bùa đều có uy lực vô cùng lớn.
Sau khi vẽ bùa xong anh nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Thần Chiếu vào, tiếp tục trị liệu cho ông ấy.
Tình hình của Thần Chiếu khá phức tạp, thần hồn bị tổn thương, trong cơ thể cũng có một nguồn sức mạnh rất quỷ dị.
Trước mắt, anh quyết định phải trừ khử nguồn năng lượng quỷ dị đang uy hiếp tính mạng Thần Chiếu, sau đó mới tìm cách chữa trị thần hồn.
Anh hỏi Thần Chiếu: "Năng lượng cổ quái này xuất hiện trong cơ thể ông từ bao giờ?"
Thần Chiếu đáp: "Có một lần tôi đánh nhau với kẻ địch, bị đâm trúng một nhát. Nhưng con dao đâm tôi là một loại tà đao, được gọi là Thiên Tà Sát đao. Tôi bị trúng một đao, sau đó liền có một nguồn năng lượng kỳ lạ đi vào cơ thể, từ đó nó luôn luôn phá hoại sinh khí của tôi".
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là như vậy. Vậy thì không khó!"
Anh dùng Thần Dương Tiên Lực trong cơ thể định áp chế tà lực này. Thế nhưng tà lực quá mạnh, nó không những không bị Thuần Dương Tiên Lực áp chế mà ngược lại còn áp đảo thần Dương Tiên Lực trong người Ngô Bình rồi dội ngược vào trong cơ thể anh.
Ngô Bình lúc này không hề sợ hãi mà ngược lại còn rất vui mừng khi tà lực vừa vào trong người anh, Đạo Diệp đột nhiên tỏa ra một luồng sáng bảy màu.
Tà lực lập tức bị bao lại thành một khối nhỏ, sau đó rơi tự do xuống dưới đan điền, dừng lại ở vị trí ngay phía trên Đạo Chủng.
Đạo Chủng lúc này đang phát ra ánh sáng nhiều màu. Khi tiếp xúc với ánh sáng này, tà lực kia đột nhiên biến mất, tan thành mây khói không rõ tăm tích.
Ngô Bình nhìn lên vòm nhà, anh phát hiện nó là một mặt cong vô cùng tiêu chuẩn và cực kỳ tráng lệ. Mặt cong do một khối nham thạch nhẵn bóng hoàn chỉnh tạo thành. Thật khó có thể tưởng tượng được làm sao để một tảng đá to như vậy che phủ kín nơi này.
Anh lại nhìn về phía các tấm bia, có tấm làm bằng đá, bằng gỗ, bằng kim loại, hay thậm chí là các vật liệu kỳ lạ. Hầu hết các tấm bia đều đã sứt mẻ, chỉ có một số ít là nguyên vẹn.
Anh đi đến trước một tấm bia đá, bên trên khắc chi chít chữ. Những con chữ này còn cổ hơn tiên nên cực kỳ khó độc. May mà Ngô Bình có đôi mắt xuyên thâu nên chỉ tập trung một lát là anh có thể nắm được nội dung chính bên trên, ở giữa những con chữ loằng ngoằng ấy là một bức hoạ cổ kính và phức tạp.
Bức vẽ này rất kỳ quái, Ngô Bình nhìn chỉ thấy khó hiểu. Những con chữ xung quanh tập trung giải thích về bức vẽ, anh đọc xong một lượt thì cũng ghi nhớ phần nào.
Muốn hiểu được bức vẽ này không phải chuyện một sớm một chiều, mà giờ thì anh lại không ảnh.
Ngô Bình tiếp tục đi lên phía trước, các tấm bia gần như đều đã hư hại hết nên anh chỉ tập trung vào những tấm còn nguyên vẹn. Trong địa cung rộng lớn này có cả chục nghìn tấm bia, nhưng còn nguyên vẹn thì chỉ có vài trăm tấm.
Anh đến gần tấm bia thứ hai, trên đó cũng có một bức vẽ, sau đó là hàng loạt những con chữ để giải thích về bức vẽ đó, sau khi ghi nhớ nội dung xong, anh lại đi sang tấm bia thứ ba.
Anh đã khởi động khả năng nhìn xuyên thấu nên đôi mắt như camera, có thể ghi nhớ chính xác chữ và ảnh rồi in vào đại não, để sau này rảnh rồi nghiên cứu sau.
Chu Hiền Cử không dám đi vào sâu bên trong nên đứng ở bên ngoài chờ rồi nói: “Xin tiên sinh hãy cẩn thận”.
Ngô Bình đi tới tấm bia thứ ba rồi tiếp tục ghi nhớ nội dung bên trên. Đến tấm bia thứ tư, thứ năm, không biết có phải nhờ đôi mắt xuyên thấu hay không mà cả đường đi, Ngô Bình đều rất thuận lợi, không hề gặp nguy hiểm gì.
Anh cứ thế đi sâu vào bên trong rồi ghi nhớ nội dung của 20 tấm bia, cho tới khi đi vào giữa địa cung.
Ở đây hoàn toàn khác bên ngoài, ở giữa chỉ có chín tấm bia, mỗi tấm cao hơn 300 mét, rộng hơn 100 mét.
Cả chín tấm đều được làm từ một loại kim loại đặc biệt, chữ bên trên to như nắm đấm, ít cũng phải cả triệu con chữ.
Con chữ ở đây cũng không có gì đặc biệt hơn trước, nếu có thì nó cổ hơn, Ngô Bình nhất thời không thể hiểu được, chỉ đành ghi nhớ tạm lại. Ngoài chữ ra, thì trên mỗi tấm bia còn khắc nhiều bức vẽ phức tạp.
Vì chữ quá nhiều nên Ngô Bình phải đứng từ xa để nhìn cho bao quát, khi anh ghi nhớ hết nội dung của chín tấm bia thì chợt thấy rùng mình rồi đầu váng mắt hoa.
“Hỏng, dùng khả năng xuyên thấu quá mức rồi!”, Ngô Bình giật mình rồi không nhìn các tấm bia khác nữa, sau đó quay về vị trí cũ.
Chu Hiền Cử vẫn đứng chờ ở bên ngoài, khi thấy Ngô Bình đi sâu vào bên trong, anh ta vô cùng lo lắng. Nhưng sau đó thấy anh trở ra an toàn thì anh ta mới yên tâm, Ngô Bình bước đi rất nhanh nhưng mặt tái nhợt, Chu Hiền Cử hơi hoảng rồi vội đỡ anh rời khỏi nơi này.
Sau khi về nhà đá, Ngô Bình vẫn chưa hồi phục lại nên đành ngồi xếp bằng xuống để nghỉ ngơi.
Mọi người đều từng vào địa cung và đọc các bia đá nên cũng quen với cảnh này.
Một người nói: “Thần y Ngô sơ suất quá, chắc đã đọc phải bia đá không nên đọc rồi”.
Người khác lại nói: “Đúng thế, mấy tấm bia này rất kỳ lạ, đọc đúng thì không sao, chứ sai là hỏng ăn ngay”.
Ngô Bình nghe thấy tiếng bàn tán của họ thì không khỏi thấy quái lạ, anh đã đọc rất nhiều tấm bia àm có thấy gì đâu, anh cố nhịn cảm giác mắc ói rồi mở mắt hỏi: “Mọi người đã đọc được mấy tấm bia?”
Chu Hiền Cử nói: “Tôi đến đây lâu rồi, nhưng tới giờ mới đọc được ba tấm thôi, nhưng chỉ có một cái phù hợp với tôi. Tôi đang dồn hết tâm sức để nghiên cứu nội dung của nó”.
Ngô Bình trố mắt ra nhìn: “Chu chân nhân, anh có thể hiểu được nội dung trên bia ư?”
Chu Hiền Cử cười trừ: “Vì không hiểu nên tôi vẫn phải đang mày mò mà”.
Ngô Bình thấy buồn cười, không hiểu về chữ thì anh ta định nghiên cứu kiểu gì? Theo anh thấy, làm thế chẳng khác nào cho động vật xem chữ viết của con người, dù chúng có thông minh đến đâu cũng không thể hiểu được nội dung mà con chữ biểu đạt.
Ngô Bình nói: “Chu chân nhân biết chữ tiên không?”
Chu Hiền Cử gật đầu: “Tôi đã từng nghiên cứu rồi, nhưng mới đọc hiểu được 27 chữ thôi”.
Ngô Bình ngạc nhiên, có ngầy ấy chữ thì làm ăn gì?
Anh hắng giọng nói: “Không biết có ai trên đời đọc hiểu chữ tiên không nhỉ?”
Chu Hiền Cử lắc đầu: “Không có đâu, truyền thừa của thời Tiền Sử đã thất truyền lâu rồi, giỏi lắm thì mỗi người chỉ biết vài ba chữ thôi”.
Ngô Bình: “Mỗi người vài ba chữ, nhiều người gộp lại thì chẳng độc được hết à?”
Chu Hiền Cử cười trừ: “Hiểu biết của mọi người về tiên đều rất phiến diện, tự dùng còn được, chứ cho người khác dùng thì hỏng ăn”.
Nói đến đây, Chu Hiền Cử thắc mắc: “Hình như thần y rất có hứng thú với chữ tiên thì phải, tôi sưu tầm được nhiều sách cổ về chữ tiên lắm, cậu cầm về mà đọc”.
Nói rồi, anh ta lấy ba cuốn sách ra rồi đưa cho Ngô Bình. Ngô Bình có thể thấy Chu Hiền Cử rất quý ba cuốn sách này, vì anh ta còn từng khăn gói từng cuốn lại.
Ngô Bình mở một cuốn ra đọc thì tỏ vẻ ngạc nhiên, cái quái gì đây? Nào có phải lý giải về sách tiên, là viết nhăng viết cuội mà!
Chu Hiền Cử tưởng Ngô Bình chấn động với nội dung bên trong nên cười nói: “Sao rồi? Cuốn cậu đang cầm là do một cường giả cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba soạn thảo, mãi tôi mới lấy được đấy”.
Ngô Bình không biết phải trả lời sao nên chỉ gật đầu.
Anh lại mở hai cuốn sách còn lại ra, thì cũng chẳng khác cuốn trước là bao, toàn ý kiến chủ quan về chữ tiên. Dù thi thoảng cũng có những chủ ý khá đúng, nhưng hầu hết đều vô dụng, không thực tế.
Đọc xong, Ngô Bình trả luôn cho Chu Hiền Cử rồi nói: “Chu chân nhân, tôi không hiểu đâu, trả anh này”.
Chu Hiền Cử cười lớn rồi nhận lấy, sau đó gói cẩn thận rồi cất đi: “Thần y Ngô, học thức là vô hạn, cậu cứ tích luỹ dần dần rồi sẽ có ngày hiểu được chữ tiên rồi”.
Ngô Bình không trả lời, mà nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi.
Khoảng một tiếng sau, anh đã thấy đỡ hơn, ít nhất không còn chóng mặt nữa. Anh nói với mọi người: “Bệnh của mọi người cần có thuốc, chờ tôi gom đủ sẽ tới điều trị cho mọi người sau”.
Ai nấy đều bày tỏ lòng biết ơn, Ngô Bình không ở lại đây nữa mà trở lại cổng số một với Bùi Khánh. Vừa vào cổng số một, họ đã thấy có một người tới rồi cao giọng hỏi: “Ngô Bình đâu?”
Ngô Bình đứng lại rồi nhìn người đó.
Đó là một người đàn ông ngoài 30 tuổi, anh ta bước nhanh về phía anh rồi hỏi: “Cậu là Ngô Bình hả?”
Ngô Bình nói: “Đúng, anh là ai?”
Người đó thở dài một hơi: “Cậu không sao là may rồi, giờ đi theo tôi”.
Chương 587: Chín tấm bia lớn
Ngô Bình hiểu ra, Trương Thiên Hoành cũng khá nhanh nhẹn, anh hỏi: “Giờ rời khỏi đây rồi thì sau này tôi có được quay lại thăm tù nữa không?”
Người đó ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được chứ”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói với Bùi Khánh: “Ông cứ làm như tôi bảo, chờ tôi chế thuốc xong rồi sẽ vào điều trị cho ông”.
Bùi Khánh bái lạy: “Cảm ơn tiên sinh!”
Chào hỏi xong, Ngô Bình đi theo người đó rời khỏi trại giam.
Khi anh quay trở lại mặt đất thì phải nheo mắt dưới ánh sáng của mặt trời, một lát sau thì anh được mời lên một chiếc xe.
Có một người đàn ông lạ mặt đang ngồi bên trên, không rõ tuổi tác bao nhiêu. Nhưng tu vi thì rất cao, đã là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên tầng thứ ba Sinh Niệm rồi.
Ngô Bình lên xe, người đàn ông ra hiểu cho tài xế lái xe rồi nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, tôi là Chu Chí Tân, nhận lệnh của thần tướng đến đây. Biết cậu đang gặp nguy hiểm nên thần tướng rất lo lắng, vì thế đã cử tôi tới ứng cứu”.
Ngô Bình: “Cảm ơn thần tướng quan tâm”.
Chu Chí Tân nói: “Thần tướng bảo đã nói chuyện với Mã chân nhân rồi, hiểm khích của hai người coi như xí xoá, ông ấy sẽ không gây phiền toái cho cậu nữa”.
Ngô Bình: “Phiền thần tướng rồi, nhờ anh chuyển lời cảm ơn của tôi đến thần tướng”.
Chu Chí Tân cười nói: “Được, cậu Ngô, sân bay có máy bay của chúng tôi, cậu muốn về đâu?”
Ngô Bình: “Thạch Thành”.
Anh vẫn chưa xong việc ở đó nên phải về để giải quyết nốt.
Chiếc xe chạy tới sân bay, đưa Ngô Bình rời khỏi nơi quái quỷ này.
Lên máy bay rồi, Ngô Bình vẫn còn nghĩ tới nội dung trên chín tấm bia lớn kia. Nhưng mỗi khi anh nhớ đến chúng thì lại đau đầu, cực chẳng đã anh đành nghiên cứu nội dung của những tấm bia nhỏ trước.
Ngô Bình biết không nên ôm đồm nên anh tập trung nghiên cứu tấm bia đầu tiên trước. Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, vì thế nhanh chóng nắm được nội dung chính. Bức tranh trên tấm bia này là một loại trận pháp có thể kết nối với một sinh vật thần bí và mạnh mẽ nào đó của vũ trụ. Nhưng đó là sinh vật gì thì trên bia không giải thích.
“Đừng nói là sinh linh ác ma nào nhé”, Ngô Bình lẩm bẩm rồi thấy chuyện này rất khó tin.
Loáng cái, bốn tiếng đồng hồ đã trôi qua, máy bay đã đáp đất.
Ngô Bình nhanh chóng trở về ngôi nhà ở phố Lệ Thuỷ, lúc này vừa hay trời tối.
Vừa đến nhà, anh đã liếc sang nhà hàng xóm, nhóm Trương Tây Linh vẫn chưa đi, anh mặc kệ họ rồi đi tắm, thay quần áo xong thì gọi cho Bao Thái.
Hôm đó, anh hẹn Bao Thái gặp nhau ở Kiếm Đạo Quán, ai ngờ anh giết Ma Đô, đắc tội với Mã Huyền rồi đi đi lại lại đã hai ngày rồi.
Ngô Bình châm một điếu thuốc rồi gọi cho Bao Thái.
Bao Thái cất giọng coi thường: “Thằng kia, hôm đấy tao đợi mày mãi, mà không thấy mày đâu. Sao, sợ rồi chứ gì?”
Ngô Bình: “Bao Thái, ông muốn gặp tôi thế à? Được, nếu ông thích thì giờ tôi sẽ đến Kiếm Đạo Quán luôn”.
Bao Thái hừ lạnh nói: “Được! Tao chờ!”
Ngô Bình ngắt máy rồi lái xe đến Kiếm Đạo Quán.
Thạch Thành chỉ có một Kiếm Đạo Quán do người Đông Doanh mở, tên đầy đủ là Kiếm Đạo Quán Vô Sinh. Nơi này rất nổi tiếng, có khá nhiều người đến học kiếm đạo.
Ngô Bình chỉ mất nửa tiếng là đến nơi.
Bao Thái đang đứng ở sảnh của Kiếm Đạo Quán, thấy Ngô Bình tới, ông ta cười lạnh nói: “Họ Ngô kia, có giỏi thì đi theo tao!”
Ngô Bình to gan lớn mật nên đi theo luôn, hai người đi hết một con đường rồi vào một sàn đấu kiếm đạo.
Lúc này, có mấy người Đông Doanh đang ngồi quỳ ở đây, họ ngồi quây tròn, tập trung lắng nghe một ông lão nói gì đó.
Ngô Bình vừa vào, ông lão đó đã ngừng lại rồi liếc ánh nhìn sắc như dao về phía anh.
Bao Thái cúi người đi tới rồi nói: “Bố nuôi, nó chính là Ngô Bình”.
Ngô Bình chán nản lắc đầu khi thấy Bao Thái gọi một người Đông Doanh là bố nuôi: “Bao Thái, ông đúng là vô liêm sỉ! Gọi một con quỷ già là bố nuôi”.
Bao Thái cười lạnh: “Thằng kia, mày có biết bố nuôi tao là ai không? Ông là cao thủ kiếm đạo số một của Đông Doanh đấy, là một đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên”.
Ngô Bình nói: “Thế mà ông lại đi hại bố mình”.
Ông lão nói: “Cậu là Ngô Bình hả? Nghe nói cậu đã lấy ba tỷ của con nuôi tôi?”
Ngô Bình đáp: “Thật ra tôi chỉ định lấy ba tỷ thôi, chừa lại cho ông ta một con đường sống. Nhưng giờ tôi đổi ý rồi, tôi sẽ lấy năm tỷ”.
Ông lão cười khẩy: “Cậu biết mình đang nói gì không?”
Ngô Bình cười nói: “Một kiếm tu cảnh giới Tiên Thiên con cỏn mà dám vênh váo với tôi thế à? Chắc ông chán sống rồi đúng không?”
Ngay sau đó, anh tung một quyền ý thật mạnh ra, ông lão vốn đang tức giận chợt tái mặt, mô hôi rơi như mưa! Lúc này, ông ta như đang đứng giữa cơn lốc, như con thuyền nhỏ nhấp nhô trên biển lớn, không có một chút cảm giác an toàn rồi.
Ông ta mới ở cảnh giới Tiên Thiên, so với Ngô Bình thì còn kém xa. Dưới đòn tấn công của quyền ý, ông ta không thể trụ nổi mà ngã ngay.
Ông lão hét lên: “Tha mạng!”
Sau đó, ông ta chống tay xuống đất, rồi vái lạy Ngô Bình.
Cảnh tượng này khiến ai cũng phải hoảng hồn, nhất là Bao Thái, ông ta không thể khép miệng lại nổi.
Ngô Bình thu quyền về rồi nói: “Có chút tài năng này mà cũng dám xen vào chuyện của tôi?”
Ông lão quỳ dưới đất rồi run giọng nói: “Không biết Tiên Nhân đến, tôi có tội!”
Ngô Bình đi tới gần ông lão rồi nhìn từ trên cao xuống, nói: “Ông là bố nuôi của Bao Thái à?”
Ông lão đáp: “Không, là Bao Thái tự nhận vậy thôi, chứ tôi chưa đồng ý. Giờ tôi không quan tâm đến chuyện của Bao Thái nữa”.
Ngô Bình: “Tốt xấu gì ông ta cũng đã gọi ông là bố nuôi, mà ông lại như thế à. Thế này đi, ông hãy trả năm tỷ hộ Bao Thái”.
Ông lão run lên, dù là cao thủ Tiên Thiên, nhưng năm tỷ là một con số quá lớn với ông ta. Nhưng với cục diện hiện giờ, ông ta mà làm Ngô Bình điên lên thì chỉ có nước đi chầu diêm vương.
Ông lão nhăn nhó nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển khoản ngay”.
Ngô Bình gửi cho ông ta số tài khoản của công ty Ái Di rồi hỏi: “Ông đã giải cấm chế cho Bao Thái à?”
Ông lão vội lắc đầu: “Không không, là Ishihara Bon. Tuần trước, Ishihara Bon đến chơi nên tôi đã nhờ giải cấm chế cho Bao Thái”.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Bình hỏi: “Ishihara Bon này và Ishiho có quan hệ thế nào?”
Ông lão đáp: “Họ là anh em song sinh”.
Ngô Bình hừ lạnh nói: “Ishihara Bon đang ở đâu?”
Ông lão: “Đang đi làm nhiệm vụ, tôi cũng không biết vị trí cụ thể”.
Bao Thái đã đần người ra, chuyện gì thế này? Ông ta nhận ông lão này làm bố nuôi, cứ tưởng ông lão sẽ xử được Ngô Bình, ai dè cũng không đánh lại được anh, phải làm sao bây giờ?
Ngô Bình nhìn sang Bao Thái rồi nói: “Tôi cho ông năm phút để chuyển ba tỷ vào tài khoản của tôi, không thì nửa đời còn lại, ông sẽ sống không bằng chết”.
Bao Thái run lên rồi nói: “Vâng, tôi sẽ chuyển ngay”.
Ngô Bình ở lại thêm một lúc, sau đó đã nhận được tiền của cả Bao Thái và ông lão.
Vốn chỉ là ba tỷ thôi, nhưng giờ lại lãi thêm năm tỷ nữa là tám tỷ rồi.
“Bao Thái, tôi cho ông ba ngày để biến khỏi Thạch Thành. Nếu tôi biết ông chưa đi thì đừng có trách”.
Bao Thái khóc không ra nước mắt: “Vâng, tôi sẽ đi ngay”.
“Biến!”, Ngô Bình hừ nói.
Bao Thái như được đại xa, lập tức chạy mất dạng.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với ông lão: “Ông tên là gì?”
Chương 588: Nhiệm vụ cơ mật
Ông lão vội đáp: “Tôi là Naomi Mura”.
Ngô Bình: “Không phải căng thẳng, tôi chỉ hỏi ông mấy câu thôi, Ishihara Bon đến Viêm Long làm nhiệm vụ gì?”
Naomi Mura lắc đầu: “Tôi không biết”.
Ngô Bình cười lạnh: “Naomi Mura, nếu ông không trả lời thành thật thì đừng trách tôi là ác”.
Naomi Mura hoảng sợ rồi vội vàng lùi lại: “Cậu định làm gì?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tôi có không dưới mười cách để bắt ông phải khai thật”.
Naomi Mura mướt mồ hôi rồi cắn răng nói: “Tôi không biết nhiều đâu, tôi chỉ biết Ishihara Bon dẫn theo một Nhẫn Thánh và một người Viêm Long nữa đến đây thôi, Nhẫn Thánh đó tên là Kyo Sato”.
Nghe thấy cái tên này, Ngô Bình ngẩn ra, hình như đó là người đã giết Đỗ Quảng Uy của tổ chức Hắc Thạch, hơn nữa kẻ bán đứng Đỗ Quảng Uy cũng là người nhà Sato”.
Anh hỏi: “Kyo Sato là người của gia tộc Sato nổi tiếng đúng không?”
Naomi Mura: “Đúng, Kyo Sato là một trong các nhân vật chủ chốt của gia tộc Sato”.
Ngô Bình không hỏi gì nữa mà nói: “Naomi Mura, ông đang ở Viêm Long thì nên biết điều một chút, tôi sẽ theo dõi ông đấy”.
“Vâng, tôi biết rồi ạ”, Naomi Mura vội đáp.
Ngô Bình rời đi, sau đó đến tổng bộ của Hắc Thạch ở Thạch Thành. Hôm nay là Dương Đoạn làm nhiệm vụ, Ngô Bình bất ngờ xuất hiện, ông ấy vừa vui vừa bất ngờ.
“Trưởng nhóm, sao cậu lại đến đây?”
Dù Ngô Bình là trưởng nhóm của Hắc Thạch, nhưng anh ít khi quan tâm đến chuyện của tổ chức, anh thường giao cho Lâm Bạch và Dương Đoạn xử lý. Dẫu sao, dạo này cũng không có vụ án lớn nào nên không cần anh xuất hiện.
Ngô Bình liếc nhìn Dương Đoạn thì thất ông ấy đã đột phá lên Tiên Thiên Luyện Hình, sắp đến Sinh Niệm rồi.
Anh gật đầu nói: “Được đấy, cuối cùng cũng đột phá rồi”.
Dương Đoạn cười nói: “Tất cả là nhờ cho trưởng nhóm chỉ dẫn, không thì chắc cả đời này tôi cũng không đột phá được”.
Ngô Bình: “Đến văn phòng tôi nói chuyện”.
Hai người đến văn phòng rồi Ngô Bình hỏi: “Kẻ giết Đỗ Quảng Uy là ai?”
Dương Đoạn đáp: “Người đó tên là Kyo Sato, là một Nhẫn Thánh có thực lực rất mạnh”.
Ngô Bình kể lại chuyện Kyo Sato đang ở Viêm Long cho Dương Đoạn nghe rồi nói: “Đi cùng người này còn có một người Viêm Long nữa. Tôi đoán người Viêm Long này chính là kẻ đã bán đứng Đỗ Quảng Uy”.
Dương Đoạn chấn động rồi nói: “Tên khốn ấy dám quay về Viêm Long ư? Chúng tôi sẽ không tha cho hắn”.
Ngô Bình: “Đương nhiên không thể tha rồi, nhưng trước hết chúng ta cần làm rõ mục đích họ đến Viêm Long”.
Dương Đoạn ngẫm nghĩ rồi nói: “Trưởng nhóm, tôi muốn điều tra vụ án của đội trưởng Đỗ, nhưng muốn xem hồ sơ vụ án thì phải xin phép anh Long, vì quyền hạn của tôi không đủ”.
Ngô Bình cau mày: “Phiền phức thế à?”
Ngô Bình lập tức gọi cho Đoàn Long: “Anh Long, em cần xin anh cho điều tra vụ án của Đỗ Quảng Uy”.
Đoàn Long trầm mặc rồi nói: “Vụ này được bảo mật tối cao, anh phải xin cấp trên đã rồi báo cậu sau”.
Ngô Bình ngạc nhiên, gì mà cơ mật thế? Anh nói: “Anh Long, Kyo Sato và Ishihara Bon đang ở Viêm Long, em nghi họ có âm mưu gì đó”.
Đoàn Long: “Bọn anh sẽ tra kỹ chuyện này, cậu đừng lo, cứ chờ tin của anh”.
Mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được một email, bên trong có mật mã trao quyền mà Đoàn Long gửi cho anh.
Có mật mã ấy rồi, Dương Đoạn nhanh chóng thao tác trên máy tính rồi đăng nhập vào hệ thống nội bộ của Thiên Long, sau đó nhập mật mã vào.
Loáng cáu, toàn bộ thông tin về vụ án của Đỗ Quảng Uy đã hiện ra trước mắt Ngô Bình.
Anh tập trung nghiền ngẫm.
Thì ra năm đó, khi Đông Doanh xâm chiếm Viêm Quốc, họ đã cướp một phần sách cổ tên là tập thơ hoa sen của thời Đường đi.
Ngoài mặt nó chỉ là một tập thơ, nhưng thực chất lại giấu vị trí mà một tà ma khủng bố bị giam cầm. Tu vi của tà ma đó rất cao, triều Đường mãi mới trấn áp được.
Đỗ Quảng Uy nhận lệnh đòi tập thơ lại, kết quả bị tên phản bội Đinh Hiếu Tiên bán đứng, cuối cùng bị Kyo Sato giết hại. Cũng vì thế mà gia tộc Sato đã biết được bí mật của tập thơ.
Sau này, Viêm Long nhiều lần cử người đi giành tập thơ về, nhưng đều thất bại, đã thế còn mất nhiều nhân tài.
Anh đọc xong tài liệu thì màn hình máy tính hiện lên hình của Đoàn Long, anh ta nghiêm túc nói: “Ngô Bình, theo tin tình báo của cậu thì có khả năng Đông Doanh đã khai phá được thông tin của tập thơ rồi, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của tà ma trước họ”.
Ngô Bình nói: “Anh Long, có mỗi Hắc Thạch thì e không đối phó được với hai cao thủ cảnh giới Võ Thần đâu”.
Đoàn Long: “Anh đã cử hai cao thủ đến hỗ trợ cậu rồi”.
Ngô Bình cười nói: “Anh yên tâm, chúng em sẽ cố hết sức”.
Đoàn Long: “24 tiếng tiếp theo, cậu sẽ có quyền hạn cao nhất”.
Ngô Bình tắt máy tính đi rồi nói: “Dương Đoạn, triệu tập tất cả thành viên”.
“Vâng!”
Nửa tiếng sau, Lâm Bạch và Thường Minh đã đến.
Sau khi biết về nhiệm vụ tiếp theo, Lâm Bạch nói: “Chủ nhiệm, chúng ta buộc phải tìm được vị trí của Kyo Sato”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này đơn giản”.
Anh đã có được clip từ camera giám sát của Kiếm Đạo Quán, có thể dựa vào đó để tìm những người này.
Trên màn hình vi tính là 10 mắt camera được tua nhanh 20 lần, Ngô Bình vừa hút thuốc, vừa quan sát.
Thấy thế, Cổ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Chủ nhiệm, anh tua nhanh thế này thì xem sao được?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ”.
Khoảng chục phút sau, anh chợt ấn dừng một màn hình lại, sau đó cho video phát với tốc độ bình thường. Mọi người đều nhìn thấy là vị trí của con phố ở trước cửa Kiếm Đạo Quán.
Có hai võ giả băng qua đường, sau đó sau bắt một chiếc xe rồi rời đi.
Ngô Bình ấn tạm dừng rồi hỏi mọi người: “Mọi người có thấy điểm gì bất thương không?”
Cổ Lệ nghiêng đầu nhìn mãi rồi nói: “Nhóm trưởng, động tác của hai người lớn tuổi này hơn nhanh quá thì phải”.
Ngô Bình bật cười nói: “Đúng, tốc độ giơ tay nhấc chân của họ rất đều nhịp, nhưng cô vẫn bỏ qua một chi tiết nhỏ khác. Người đứng phía bên trái là thủ lĩnh, bên phải là thuộc hạ. Hơn nữa, người bên phải còn đang rụt cổ, rõ ràng đang có biểu hiện lo sợ và cảnh giác. Một người cao tuổi bình thường khi qua đường sẽ không như vậy, còn người bên trái thì mọi người hãy để ý bước chân của người đó, mũi chân hơi hướng vào trong, mỗi bước đi cách đều nhau, điều này chứng tỏ đó là một người gò bó, hơn nữa thực lực cũng mạnh. Tóm lại, tôi cho rằng hai người này khả năng cao chính là Kyo Sato và Đinh Hiếu Tiên”.
Sau đó, anh khoanh tròn chiếc taxi, sau đó gõ nhẹ ba cái. Tất cả hệ thống mạng hoạt động, tìm ra mọi hình ảnh liên quan đến chiếc taxi.
Một lát sau, trên màn hình đã có hơn một trăm video phát hình ảnh về chiếc xe ấy.
Ngô Bình lại tu nhanh tốc độ của tất cả video, lần này anh chỉ mất hai phút đã tìm ra một video, đó là hình ảnh hai người đàn ông trung niên bước xuống xe rồi đi vào một cái chợ.
Chương 589: Bắt tại trận
Cứ như vậy, Ngô Bình xem thật kỹ đoạn camera giám sát. Xem đi xem lại mấy lần, cuối cùng anh cũng phát hiện ra chỗ hai người kia ẩn mình.
Ở đoạn video sau cùng, hai người già kia đi vào trong một khách sạn rồi không thấy đi ra nữa. Mà thời gian họ đi vào khách sạn là hai tiếng trước.
Ngô Bình tìm ra vị trí của khách sạn, anh ra lệnh: "Chuẩn bị hành động".
Lâm Bạch: "Nhóm trưởng, chúng ta không đợi tiếp viện sao?"
Ngô Bình: "Không đợi nữa, chúng ta tới khách sạn đó trước".
Đúng lúc thành viên Hắc Thành chuẩn bị rời đi thì một nam một nữ xuất hiện trước mặt Ngô Bình. Người đàn ông chừng ba tám ba chín tuổi, người phụ nữ chừng ba mươi lăm ba mươi sáu.
Hai người này có gương mặt phổ thông, ăn mặc cũng phổ thông nốt, thế nhưng họ lại là Võ Thần.
Người đàn ông gật đầu với Ngô Bình: "Nhóm trưởng Ngô, tôi được cấp trên điều tới hỗ trợ cậu phá án, tôi tên là Hàn Bảo. Còn đây là trợ lý của tôi, cô ấy tên là Lưu Thiền".
Ngô Bình đáp: "Hai vị đến đúng lúc lắm, chúng tôi đang chuẩn bị hành động. Chúng tôi định tới một khách sạn, kẻ tình nghi đã đi vào trong đó".
Hàn Bảo đáp: "Xin nhóm trưởng Ngô cứ ra lệnh, chúng tôi sẽ toàn lực phối hợp".
Ngô Bình đáp: "Được, chúng ta xuất phát thôi".
Mấy chiếc ô tô đi về phía khách sạn. Đến một giao lộ, họ xuống xe, bắt đầu áp sát, bày binh bố trận ở khu vực xung quanh khách sạn.
Thành viên của Hắc Thạch ở bên ngoài, Ngô Bình đưa Hàn Bảo và Lưu Thiền đi vào khách sạn. Ngô Bình đóng vai một khách tới thuê phòng, sau đó anh cầm chìa khóa phòng đi vào cầu thang thoát hiểm.
Khách sạn nằm ở tầng ba đến tầng năm, họ lên tầng ba trước.
Ngô Bình mở mắt thấu thị, nhìn vào cửa các phòng.
Khi đi qua một căn phòng, Ngô Bình đột nhiên đứng lại, ngẩng đầu nhìn lên tầng rồi nói: "Họ đang ở tầng trên, đi theo tôi!"
Ba người họ đi lên tầng bốn, Ngô Bình nói: "Bên trong có bốn người. Có hai người là Võ Thần, một cao thủ cảnh giới Thần và một người bình thường. Lát nữa khi xông vào, hai người hãy đối phó với một Võ Thần, tôi sẽ đối phó với Võ Thần còn lại. Như vậy được không?"
Hàn Bảo và Lưu Thiền bốn mắt nhìn nhau, sau đó Hàn Bảo nói: “Nhóm trưởng Ngô, hay là hai Võ Thần kia cứ để tôi và Lưu Thiền phụ trách, còn cậu đối phó với cao thủ cảnh giới Thần kia?”
Ngô Bình cười đáp: “Hai vị không cần lo cho tôi”.
Thấy Ngô Bình vẫn kiên quyết làm vậy, hai người họ không nói thêm gì nữa. Tiếp đó, Ngô Bình đi đằng trước, hai người họ theo sau chuẩn bị đột nhập vào căn phòng kia.
Ngô Bình không mở cửa mà trực tiếp tung chưởng đánh bay cái cửa.
Sau đó anh nhanh như điện xẹt lao vào trong phòng. Bên trong có bốn người, bọn họ đang bàn bạc việc gì đó. Hành động bất ngờ của Ngô Bình khiến mấy người này không kịp trở tay. Võ Thần đứng gần cửa ra vào nhất trên người toả ra một luồng khói màu đen lập tức lao về phía Ngô Bình.
Ngô Bình dồn sức mạnh của chân khí Thuần Dương trong cơ thể vào ấn chưởng của mình. Chưởng của hai người họ giao nhau, chân khí Thuần Dương của Ngô Bình đi thẳng vào người đối phương. Khói đen trên người Võ Thần kia nhanh chóng tan đi, Thần Dương Tiên Lực mạnh mẽ của Ngô Bình đi thẳng vào kinh mạch khiến Võ Thần này toàn thân tê dại, nhất thời không thể nào cử động được.
Bốp bốp bốp!
Ngô Bình lập tức phóng ra vài chỉ, phong ấn các huyệt trên người Võ Thần này.
Cùng lúc đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền cũng lao về phía Võ Thần còn lại. Hai người này thực lực rất mạnh, lại còn là hai đánh một nên chẳng mấy chốc đã khống chế được Võ Thần kia. Võ Thần kia liên tục lùi về phía sau, định tìm cách bỏ chạy.
Ngô Bình thấy đối phương định bỏ chạy thì lập tức dùng thần niệm. Anh niệm một vài âm tiết kì lạ khiến đối phương đột nhiên sững lại vài giây. Nhân thời cơ đó, Hàn Bảo và Lưu Thiền lao tới tóm lấy Võ Thần nọ và đánh hắn ngã ra sàn.
Hai Võ Thần giờ đều đã bị khống chế. Hai người còn lại mặt trắng bệch đứng ở phía góc tường không dám cử động.
Ngô Bình nhìn vào ông già trong số hai người đó, lạnh lùng nói: “Đinh Hiếu Tiên, ông cho rằng đeo một chiếc mặt nạ da người thì tôi sẽ không nhận ra ông sao?”
Ông già đó đó đột nhiên rùng mình một cái, đưa mắt nhìn Ngô Bình hỏi: “Tại sao cậu có thể nhận ra?”
Ngô Bình đưa tay xé chiếc mặt nạ da người của ông ta, quả nhiên một gương mặt hoảng hốt thất thần lộ ra. Người này ngoài bốn mươi nhưng tóc bạc một nửa, mặt đầy nếp nhăn.
Ngô Bình điểm vài cái lên người ông ta, lạnh lùng nói: “Tại sao ban đầu ông lại bán đứng Đỗ Quảng Uy?”
Lúc này, cao thủ cảnh giới Thần bên cạnh định đưa tay vào túi áo. Thế nhưng tay còn chưa thò được vào túi áo thì đã bị Ngô Bình đá bay. Cú đá này anh dùng toàn bộ sức mạnh, khiến đối phương dập nát nội tạng. Đến khi tiếp đất thì người đó cũng vừa tắt thở.
Đinh Hiếu Tiên kêu lên: “Nay tôi đã rơi vào tay các người, muốn chém muốn giết gì thì tuỳ!”
Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Giết luôn thì nhẹ nhàng với ông quá, tôi có trăm nghìn cách để khiến ông sống không bằng chết, tôi sẽ để ông trải nghiệm dần dần”.
Đinh Hiếu Tiên giận dữ quát: “Đến đây! Đinh Hiếu Tiên này không sợ!”
Lúc này, Dương Đoạn và những người khác cũng lao vào phòng. Khi nhìn thấy Đinh Hiếu Tiên thì mắt ai cũng như toé ra lửa.
Dương Đoạn tóm lấy cổ áo ông ta, gắn từng chữ: “Nói, tại sao lại bán đứng đội trưởng?”
Đinh Hiếu Tiên ha ha cười lớn đáp: “Tại sao lại bán đứng hắn ta ư? Tôi chỉ là một người bình thường không phải cao thủ võ lâm như các người chỉ làm một nhiệm vụ cũng kiếm được mấy triệu tệ. Một điều tra viên quèn như tôi một năm thu nhập không tới ba trăm nghìn tệ. Tôi có vợ có con, tôi cũng muốn được sống một cuộc sống giàu sang, tốt đẹp. Như vậy là sai sao?”
Dương Đoạn tát cho ông ta một cái khiến Đinh Hiếu Tiên hộc máu. Ông ta nói tiếp bằng giọng căm hận: “Còn nữa, các người trước giờ vẫn luôn coi thường tôi, cho rằng một kẻ như tôi không có giá trị gì! Tôi làm vậy để chứng minh cho các người thấy tôi còn có giá trị hơn tất cả các người!”
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: “Ông đã giải được bí ẩn trong tập thơ?”
Đinh Hiếu Tiên kiêu ngạo: “Không sai, sau nhiều năm nghiên cứu tôi đã tìm ra được thông tin giấu trong tập thơ cổ đó!"
Lúc này, Hàn Bảo và Lưu Thiền đã khống chế được Võ Thần ban nãy. Đối phương không ai khác chính là Ishihara Bon. Lúc này hắn đã bị thương nặng, không ngừng thổ huyết.
Ngô Bình tạm thời chưa xử lý hắn ta ngay mà đi tới trước mặt Võ Thần vừa bị anh đánh bại, giật mặt nạ da người của hắn ra rồi cười lạnh, hỏi: “Kyo Sato phải không?”
Kyo Sato nhìn có vẻ còn rất trẻ, hắn hừ lạnh đáp: “Chúng tôi đã hành sự cẩn trọng như vậy mà vẫn bị các người phát hiện. Bái phục”.
Ngô Bình: “Không cần vội bái phục tôi. Kyo Sato, các người tìm thấy vị trí của tà ma kia rồi phải không?”
Kyo Sato đột nhiên bật cười ác độc, đáp: “Các người đến muộn rồi! Ba tiếng trước bọn tôi đã thả tà ma đó ra ngoài rồi!”
Lâm Bạch đi tới tát cho hắn một cái, lạnh lùng nói: “Nói ngay, tà ma đó bị phong ấn ở đâu?”
Kyo Sato cười như điên dại, đáp: “Tao sẽ không nói đâu. Tà ma đó chắc chắn sẽ khiến nước Viêm Long chúng mày phảii trả một cái giá vô cùng tàn khốc! Ha ha”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh nghĩ rằng không nói thì tôi không có cách trị anh sao?”
Nói rồi, anh đem số bột thôi miên còn lại trên người thổi vào mũi Kyo Sato. Sau đó anh niệm vài câu chú, thi triển Khối Luỹ Thuật.
Kyo Sato mặc dù là Nhẫn Thánh rất mạnh nhưng hiện giờ đã bị áp chế, lại thêm công dụng của thuốc thôi miên nên chẳng mấy chốc đã không chịu nổi nữa, ý thức dần trở nên mơ hồ.
Vài phút sau, mắt hắn đờ đẫn, hoàn toàn mất đi ý thức tự chủ.
Ngô Bình: “Kyo Sato! Từ giờ trở đi, tôi là chủ nhân của anh! Giờ hãy trả lời những câu hỏi của tôi!”
Chương 590: Tà ma hống hách
Kyo Sato đôi mắt vô hồn, chậm rãi đáp: “Vâng thưa chủ nhân”.
Ngô Bình: “Các người đã tìm thấy tà ma?”
Kyo Sato: “Vâng thưa chủ nhân, tà ma đã được phóng thích”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Vậy thông tin giấu trong tập thơ đó là gì?”
Kyo Sato: “Nó nói rằng tà ma này tu vi cao thâm, từng nhập vào xác hoàng đế thời Đường Lý Long Cơ. Sau này bốn vị cao tăng liên thủ với nhau mới trấn áp được nó”.
Ngô Bình: “Sau khi giải phóng tà ma, các người có biết nó đi đâu không?”
Kyo Sato lắc đầu: “Sau khi phá phong ấn thì chúng tôi đều chạy trốn ra phía xa, không biết tà ma đi về hướng nào”.
Ngô Bình cau mày, suy nghĩ một lát rồi đáp: “Đưa tôi đến hiện trường!”
Ngô Bình bảo những người còn lại ở yên đó còn anh và Kyo Sato lên một chiếc xe, sau đó anh bảo hắn ta chỉ đường.
Chiếc xe đi về phía vùng ngoại ô, sau đó đi sâu vào trong núi. Đi được một đoạn, hai người họ xuống xe đi bộ, đi qua hai ngọn núi tới một ngọn núi thứ ba không cao lắm.
Kyo Sato: “Chủ nhân, trước đây tà ma bị phong ấn trong ngọn núi đó. Chúng tôi đọc chú theo sách ghi, phá vỡ trận pháp xung quanh”.
Ngô Bình nhìn quanh thì thấy ở đây có không ít cột đá dựng đứng lên bị nổ tung. Anh hỏi: “Các người chỉ cho nổ trận pháp bằng đá xung quanh này thôi sao?”
Kyo Sato: “Vâng thưa chủ nhân”.
Ngô Bình thở phào nhẹ nhõm: “Đúng là thiểu năng, các người không hiểu gì về trận pháp cả. Trận pháp bằng đá bên ngoài này chỉ là trận pháp ngoài cùng để ngăn thú hoang không nhảy vào bên trong thôi. Không có nó thì cấm thuật phong ấn bên trong vẫn có tác dụng như thường”.
Kyo Sato: “Ý của chủ nhân là tà ma kia vẫn chưa trốn thoát?”
Ngô Bình: “Đương nhiên. Kyo Sato, tôi ra lệnh cho anh đứng ngoài này canh gác, để tôi vào xem xem”.
Anh mở mắt thấu thị, nhanh chóng tìm ra một lối vào. Ngô Bình leo lên sườn núi, vần một tảng đá khồng lồ ra, bên dưới lập tức lộ ra một đường vào tối om.
Lối vào bên dưới dẫn tới một hang động cao chừng một mét hai, phải khom lưng mới chui vừa. Ngô Bình cúi người luồn vào bên trong, đi vào trong đó vài mét thì không gian xung quanh đã rộng hơn không ít, có thể dần dần đứng thẳng người lên.
Sau cùng, Ngô Bình có thể đi lại như bình thường. Anh đi xuống phía dưới khoảng hơn hai trăm mét thì có một lối rẽ trái phải.
Anh đứng lại, lấy tiền phép ra gieo một quẻ. Quẻ nói rẽ trái là hung. Vậy nên anh đương nhiên rẽ sang phải.
Lần này anh đi chưa tới một trăm mét thì tới một căn phòng bằng đá, bên trong có bàn và ghế đều bằng đá. Lúc này, trên chiếc ghế đá có một bộ xương đã khô lại từ lâu.
Trên bàn đá có một cuốn sách bằng da, bên trên viết: Kẻ xông vào trận pháp này bị nguyền rủa, sống không được, chết cũng không xong!
Ngô Bình nhìn về phía bộ xương nói: "Xin cứ yên tâm, tôi không tới để phá trận pháp này, chỉ là muốn tới xem tà ma đó đang như thế nào mà thôi".
Nói rồi anh vỗ một cái lên vách đá của căn phòng, một tiếng ầm ầm vang lên, vách đá tách làm hai để lộ ra một cửa động đen ngòm, bên trong từng đợt gió rít khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Ngô Bình to gan bước vào bên trong. Sau khi vào trong động, anh phát hiện ra đây là một cái động được hình thành tự nhiên trong lòng núi. Không khí trong đó vô cùng khô khan, còn có cả mùi lưu huỳnh.
Bốn bề tối đen như mực. may mà Ngô Bình có khả năng nhìn trong bóng tối. Anh nhìn thấy ở hơn một trăm mét phía đằng trước có một cái bệ bằng đồng thau. Trên bệ có một cây cột trụ cũng bằng đồng thau, bên trên khắc rất nhiều bùa chú.
Một vị hòa thượng nhìn xa không thể đoán được tuổi tác bị trói chặt vào cột, trên người cũng khắc rất nhiều bùa chú, trên mặt và tay chân đều có.
Vị hòa thượng này nhắm chặt mắt lại, tứ chi đều bị những sợi dây cước vô cùng bền chắc xuyên qua, mà mỗi sợi dây cước đều nối liền với kinh mạch của hòa thượng đó.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình không khỏi kinh ngạc. Người có thể sử dụng thủ pháp như thế này để phong ấn tà ma chắc chắn cũng là một vị cao thủ am hiểu về y thuật.
Anh đi tới trước bệ đồng, quan sát hòa thượng kia từ đầu đến chân. Hòa thượng này nhìn kỹ có vẻ khoảng hơn ba mươi tuổi, không mặc quần áo, cơ thể vô cùng cường tráng.
Đột nhiên hòa thượng này mở trừng mắt, đôi mắt bên trong toàn là màu đen nhánh. Hòa thượng cất giọng, nói: "Chàng trai trẻ, hãy thả ta ra, ta có thể cho cậu vô số lợi ích".
Ngô Bình không hề ngạc nhiên chút nào, đến đầu của thần linh anh còn từng nhìn thấy thì chỉ một tà ma đâu có là gì.
Anh đáp: "Tà ma, không cần lãng phí thời gian và nước bọt đâu, tao không thể thả mày đi được!"
Đôi mắt của hòa thượng kia dần dần chuyển thành màu bình thường, nói: "Thí chủ, tôi bị tà ma không chế thân xác, xin hãy thả tôi đi!"
Ngô Bình nhìn hòa thượng này như nhìn một tên thiểu năng, đáp: "Ngươi cho rằng dùng cách này có thể lừa được ta sao? Vị hòa thượng này đã xả thân vì nghĩa, dùng chính cơ thể của mình để phong ấn tà ma ngươi tại đây, sau đó còn tạo nên một trận pháp để trấn thủ ở nơi này".
Đôi mắt của hòa thượng kia lại chuyển thành màu đen, hắn ta lạnh lùng nói: "Ranh con, nếu như không nghe lời thả ta ra khỏi đây thì khi ta ra ngoài, nhất định sẽ khiến cho ngươi sống không được, chết cũng chẳng xong!"
Ngô Bình giận dữ đáp: "Mày đang uy hiếp tao hay sao?"
Hòa thượng kia đáp: "Không sai, nếu như ngươi không chịu làm việc cho ta thì bất kể là bao lâu, chỉ cần ta ra được khỏi nơi này thì chắc chắn sẽ đến tìm người báo thù. Đến lúc đó cả ngươi và người nhà ngươi đều sẽ phải chịu đau đớn tột cùng! Ha ha ha".
Ngô Bình cũng cười lạnh đáp: "Vốn dĩ tao không có hứng thú với đám tà ma chúng mày. Nhưng nếu mày đã dám đe dọa như vậy thì tao cũng sẽ không nương tay đâu!".
Nói rồi anh quay lưng đi thẳng, mặc kệ cho hòa thượng kia có gào thét thế nào cũng không thèm ngoảnh đầu lại.
Sau khi ra ngoài, anh kéo tảng đá ban nãy lấp lại vào cái hố kia rồi nói với Kyo Sato: "Chúng ta đi về thôi".
Trên đường đi anh liên lạc với Đào Như Tuyết. Thấy Ngô Bình gọi điện tới, Đào Như Tuyết vô cùng vui mừng, vội vã hỏi: "Ngô Bình, anh không sao chứ?"
Ngô Bình đáp: "Anh vẫn ổn. Như Tuyết, em có đang ở cùng Thần Chiếu không?"
Đào Như Tuyết: "Ông ấy vẫn đang ở chỗ em. Bọn em đang đợi tin của anh".
Ngô Bình: "Được, vậy chúng ta gặp nhau ở phố Lệ Thủy nhé".
Sau khi hẹn xong Đào Như Tuyết, Ngô Bình bảo Lâm Bạch giải quyết nốt chuyện ở khách sạn, anh sẽ không quay về đó nữa.
Khi anh vừa về tới phố Lệ Thủy thì Đoàn Long gọi điện thoại tới biểu dương anh hôm nay đã làm rất tốt, sau đó hỏi vị trí của tà ma đã tìm thấy chưa.
Ngô Bình đáp: "Vẫn chưa tìm thấy. Ngày mai em phải đi một chuyến nữa".
Đoàn Long: "Được, ngày mai sẽ có người tới tìm kiếm. Những việc còn lại cậu không cần tham gia nữa".
Ngô Bình đáp: "Em hiểu rồi".
Anh vừa cúp máy thì Đào Như Tuyết và Thần Chiếu cũng đến nơi.
Ngô Bình lấy lại chiếc nhẫn, sau đó liền bắt tay vào vẽ bùa Luyện Quỷ. Anh mượn lực phi thường ở tay để một lúc viết ra hai mươi bốn lá bùa, mỗi lá bùa đều có uy lực vô cùng lớn.
Sau khi vẽ bùa xong anh nghỉ ngơi một lát, sau đó gọi Thần Chiếu vào, tiếp tục trị liệu cho ông ấy.
Tình hình của Thần Chiếu khá phức tạp, thần hồn bị tổn thương, trong cơ thể cũng có một nguồn sức mạnh rất quỷ dị.
Trước mắt, anh quyết định phải trừ khử nguồn năng lượng quỷ dị đang uy hiếp tính mạng Thần Chiếu, sau đó mới tìm cách chữa trị thần hồn.
Anh hỏi Thần Chiếu: "Năng lượng cổ quái này xuất hiện trong cơ thể ông từ bao giờ?"
Thần Chiếu đáp: "Có một lần tôi đánh nhau với kẻ địch, bị đâm trúng một nhát. Nhưng con dao đâm tôi là một loại tà đao, được gọi là Thiên Tà Sát đao. Tôi bị trúng một đao, sau đó liền có một nguồn năng lượng kỳ lạ đi vào cơ thể, từ đó nó luôn luôn phá hoại sinh khí của tôi".
Ngô Bình gật đầu: "Hóa ra là như vậy. Vậy thì không khó!"
Anh dùng Thần Dương Tiên Lực trong cơ thể định áp chế tà lực này. Thế nhưng tà lực quá mạnh, nó không những không bị Thuần Dương Tiên Lực áp chế mà ngược lại còn áp đảo thần Dương Tiên Lực trong người Ngô Bình rồi dội ngược vào trong cơ thể anh.
Ngô Bình lúc này không hề sợ hãi mà ngược lại còn rất vui mừng khi tà lực vừa vào trong người anh, Đạo Diệp đột nhiên tỏa ra một luồng sáng bảy màu.
Tà lực lập tức bị bao lại thành một khối nhỏ, sau đó rơi tự do xuống dưới đan điền, dừng lại ở vị trí ngay phía trên Đạo Chủng.
Đạo Chủng lúc này đang phát ra ánh sáng nhiều màu. Khi tiếp xúc với ánh sáng này, tà lực kia đột nhiên biến mất, tan thành mây khói không rõ tăm tích.
Bình luận facebook