Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 609: Giết Oda Tamura
Những người này đều là chiến hữu của Oda Tamura, năm xưa họ cùng nhau xâm chiếm Viêm Long, giết người phóng hoả. Lúc này, họ đang hàn huyên về chuyện ở Viêm Long năm nào.
Một ông lão cười nói: “Tôi nhớ ngày xưa quá, Oda, ông có nhớ cuộc thi lần đó không? Có một trăm cô gái Viêm Long bị lột sạch đồ rồi đứng trước mặt chúng ta. Trong cuộc thi năm đó, chúng ta đã thi xem ai có thể ngủ với nhiều cô gái nhất, cuối cùng ông đã thắng vì chiến được với 13 cô một lúc”.
Oda Tamura cười lớn nói: “Trí nhớ của ông tốt thật đấy, tôi gần như quên rồi”.
Một ông lão khác lại nói: “Còn cuộc thi chém đầu người nữa, tôi chém được 53 người là mỏi hết tay rồi, thế mà ông Oda chém được những 309 người”.
Oda Tamura nói: “Người Viêm Long đông như thế, giết bớt đi cho đỡ chật đất”.
Lúc này, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh đã xuất hiện ở bên ngoài, có người hỏi: “Hai vị là khách ạ?”
Lạc Trường Sinh nói: “Vào thông báo với ông Oda là có bạn cũ tới chúc mừng”.
Người đó vội vàng chạy vào thông báo, Oda Tamura nhanh chóng đi ra, khi nhìn thấy là Lạc Trường Sinh thì ngẩn ra.
Lạc Trường Sinh đã thay đổi diện mạo trông trẻ hơn nên lão ta không nhận ra.
Ngô Bình quan sát Oda Tamura, lão ta cao một mét năm mươi lăm, người Đông Doanh thường lùn tịt.
Lão ta để đầu trọc, mặt rất gầy, hỏi: “Hai vị biết tôi à?”
Ngô Bình lớn giọng nói: “Biết chứ, ông là Oda Tamura, đã phạm rất nhiều tội ác ở Viêm Long! Tiếc là ông trời chưa gọi ông về nên nay tôi đến giúp đây”.
Oda Tamura nổi giận: “Hỗn láo!”
Mấy lão già khác cũng xông ra, họ đều từng sống ở Viêm Long một thời gian nên có thể nghe hiểu được tiếng Viêm Long. Một ông lão trợn mắt nói: “Ngông quá nhỉ! Dám chạy đến Đông Doanh làm loạn, tôi đã giết cả triệu người Viêm Long rồi, giờ thêm một hai người cũng không hề hấn gì đâu”.
Lão già ấy lôi một con dao găm ra rồi tấn công Ngô Bình.
Nghe thấy lão cũng từng phạm tội ác ở Viêm Long, Ngô Bình lập tức đá bay lão. Lão già này đã hơn 100 tuổi nên nội tạng lập tức vỡ nát sau cú đạp của Ngô Bình, xương cũng gãy khá nhiều, lão bị đá bay lên cao rồi ngã mạnh xuống đất.
Oda Tamura phẫn nộ, phóng tà lực Bạch Cốt ra tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình tung một quyền đánh trả, anh đã dồn hết sức vào quyền này, có bao tay, thần phù, Thiên Tinh Sát Quyền và tiên lực thuần dương hỗ trợ nên gần như đã tung ra được quyền ý viên mãn.
Có thể nói đòn này của Ngô Bình đã tung ra uy lực mạnh chưa từng có, nó xé xách không gian rồi đánh vào cánh tay của Oda Tamura.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thần lực mạnh mẽ đã khiến xương cánh tay của Oda Tamura vỡ nát, máu thịt văng lên! Sau đó, quyền pháp đã đánh vào người của lão ta.
Oda Tamura như viên đạn lên nòng, mấy lão già ở phía sau có năm người chết và một người bị thương nặng.
Oda Tamura bay xa cả chục mét rồi đập người vào thân cây, lão ta chưa kịp phản ứng lại thì Ngô Bình đã tiến tới gần rồi xách cổ lão lên.
Oda Tamura chảy máu khắp các lỗ, sau đó run giọng hỏi: “Cậu là ai? Sao có thể mạnh như vậy? Lẽ nào là tu sĩ Địa Tiên?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi không phải tu sĩ Địa Tiên, nhưng vẫn thừa sức để giết ông. Oda Tamura, năm nữa ông đã hại biết bao người, giờ sắp chết rồi, ông có gì muốn nói không?”
Oda Tamura cắn răng nói: “Sư phụ của tôi sẽ không tha cho cậu đâu, nhất định người sẽ trả thù cho tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ ông là ai? Nói đi, bao giờ rảnh tôi giết luôn một thể”.
Oda Tamura đáp: “Sư phụ tôi là Võ Thánh Yamamoto Takeshi”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ rồi, ông chết được rồi đấy”.
Rắc!
Ngô Bình bẽ gãy cổ lão ta, sau đó phát hiện trên người lão có một chiếc túi, anh tiện tay lấy luôn rồi bỏ đi.
Nhà Oda loạn như cào cào, mọi người la hét rồi báo cảnh sát.
Khoảng 10 phút sau, Ngô Bình đã giết nốt mấy lão già từng gây tội ác ở Viêm Long năm xưa, bấy giờ anh mới thấy tâm trạng tốt hơn.
Lạc Trường Sinh thấy vô cùng chấn động vì đòn tấn công ban nãy của Ngô Bình, thực lực của Oda Tamura sắp tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi, tà lực Bạch Cốt cũng rất khủng khiếp, vậy mà vẫn bị chủ nhân hạ bằng một chiêu.
“Chủ nhân, thực lực của cậu phải ngang với Võ Quân!”, Lạc Trường Sinh khen ngợi.
Cảnh giới Nhân Tiên có 6 tầng, hai tầng đầu là cảnh giới Vương, hai tầng tiếp theo là cảnh giới Thánh, hai tầng cuối là cảnh giới Huyền, tu sĩ ở cảnh giới Huyền sẽ được gọi là Võ Quân.
Võ Quân, hay còn gọi là cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ năm. Lần lượt theo các tầng của cảnh giới này, mọi người thường gọi với các tên như Võ Vương, Võ Thần, Thiên Sư, Võ Quân và Thần Quân.
Đạt đến trình độ Võ Quân thì gần như sắp viên mãn trong cảnh giới Nhân Tiên. Võ Quân có thể giết chết tu sĩ Địa Tiên dễ dàng. Dù gặp chân nhân trong cảnh giới này thì cũng có thể đấu ngang cơ.
Nếu trở thành Thần Quân, thậm chí còn có thể giết chết cao thủ cảnh giới Chân Nhân, và đấu ngang cơ với các Chân Quân trong truyền thuyết.
Nhưng rất ít người đạt đến trình độ Võ Quân, vì Võ Thánh thôi cũng đã hiếm lắm rồi. Do môi trường hiện nay đã khác trước nên con người khó có thể đột phá đến viên mãn trong mỗi cảnh giới.
Ngô Bình nói: “Ông Lạc, ông có biết sư phụ của Oda Tamura không?”
Lạc Trường Sinh nghiêm mặt nói: “Người này trẻ hơn tôi, tôi từng gặp một lần vào 10 năm trước. Lúc đó, ông ta mới là một Thượng Nhẫn cỏn con, không ngờ giờ đã thành Võ Thánh rồi”.
Võ Thánh là cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ ba, thông minh sáng suốt, thực lực mạnh mẽ.
Ngô Bình: “Chờ tôi mở thần khiếu xong sẽ đến gặp người đó”.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Giờ chủ nhân cũng có thể đánh bại ông ta mà”.
Ngô Bình: “Không vội, giờ chưa phải lúc”.
Trên đường trở về, Lạc Trường Sinh nhận được một tin nhắn, ông ta biến sắc mặt nói: “Chủ nhân, giờ chưa ai biết chúng ta đã giết Oda Tamura nên đang phát lệnh truy nã bằng diện mạo giả của mình này”.
Ngô Bình liếc nhìn hình ảnh trong điện thoại của Lạc Trường Sinh rồi nói: “Chúng ta thay đổi gương mặt rồi thì họ khó mà tra ra được”.
Lạc Trường Sinh: “Oda Tamura chết rồi, chúng ta sẽ được lợi nên kiểu gì cũng bị nghi ngờ”.
Ngô Bình: “Không sao, cùng lắm thì trở mặt thôi”.
Nói rồi, anh lấy cái túi lấy được của Oda Tamura ra, nó được làm từ một chất liệu kỳ lạ, không ảnh hưởng bởi nước với lửa. Ngô Bình mở ra xong thì thấy có bảy viên đá ngũ sắc to như hạt lạc ở bên trong.
Ngô Bình cầm lên thì thấy có một luồng sức mạnh ấp áp toả ra, sau đó chui vào kinh lạc của anh, khiến anh thấy rất dễ chịu.
Anh ngẩn ra rồi hô lên: “Dị Biến Thạch!”
Lạc Trường Sinh tò mò hỏi: “Chủ nhân, Dị Biến Thạch gì cơ?’
Ngô Bình: “Vào thời Tiên Quốc, có người phát hiện ra một loại đá thần kỳ, sức mạnh mà nó sinh ra có thể khiến người ta tiến bộ nhanh chóng”.
Lạc Trường Sinh chấn động: “Có thứ ấy ư?”
Một ông lão cười nói: “Tôi nhớ ngày xưa quá, Oda, ông có nhớ cuộc thi lần đó không? Có một trăm cô gái Viêm Long bị lột sạch đồ rồi đứng trước mặt chúng ta. Trong cuộc thi năm đó, chúng ta đã thi xem ai có thể ngủ với nhiều cô gái nhất, cuối cùng ông đã thắng vì chiến được với 13 cô một lúc”.
Oda Tamura cười lớn nói: “Trí nhớ của ông tốt thật đấy, tôi gần như quên rồi”.
Một ông lão khác lại nói: “Còn cuộc thi chém đầu người nữa, tôi chém được 53 người là mỏi hết tay rồi, thế mà ông Oda chém được những 309 người”.
Oda Tamura nói: “Người Viêm Long đông như thế, giết bớt đi cho đỡ chật đất”.
Lúc này, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh đã xuất hiện ở bên ngoài, có người hỏi: “Hai vị là khách ạ?”
Lạc Trường Sinh nói: “Vào thông báo với ông Oda là có bạn cũ tới chúc mừng”.
Người đó vội vàng chạy vào thông báo, Oda Tamura nhanh chóng đi ra, khi nhìn thấy là Lạc Trường Sinh thì ngẩn ra.
Lạc Trường Sinh đã thay đổi diện mạo trông trẻ hơn nên lão ta không nhận ra.
Ngô Bình quan sát Oda Tamura, lão ta cao một mét năm mươi lăm, người Đông Doanh thường lùn tịt.
Lão ta để đầu trọc, mặt rất gầy, hỏi: “Hai vị biết tôi à?”
Ngô Bình lớn giọng nói: “Biết chứ, ông là Oda Tamura, đã phạm rất nhiều tội ác ở Viêm Long! Tiếc là ông trời chưa gọi ông về nên nay tôi đến giúp đây”.
Oda Tamura nổi giận: “Hỗn láo!”
Mấy lão già khác cũng xông ra, họ đều từng sống ở Viêm Long một thời gian nên có thể nghe hiểu được tiếng Viêm Long. Một ông lão trợn mắt nói: “Ngông quá nhỉ! Dám chạy đến Đông Doanh làm loạn, tôi đã giết cả triệu người Viêm Long rồi, giờ thêm một hai người cũng không hề hấn gì đâu”.
Lão già ấy lôi một con dao găm ra rồi tấn công Ngô Bình.
Nghe thấy lão cũng từng phạm tội ác ở Viêm Long, Ngô Bình lập tức đá bay lão. Lão già này đã hơn 100 tuổi nên nội tạng lập tức vỡ nát sau cú đạp của Ngô Bình, xương cũng gãy khá nhiều, lão bị đá bay lên cao rồi ngã mạnh xuống đất.
Oda Tamura phẫn nộ, phóng tà lực Bạch Cốt ra tấn công Ngô Bình.
Ngô Bình tung một quyền đánh trả, anh đã dồn hết sức vào quyền này, có bao tay, thần phù, Thiên Tinh Sát Quyền và tiên lực thuần dương hỗ trợ nên gần như đã tung ra được quyền ý viên mãn.
Có thể nói đòn này của Ngô Bình đã tung ra uy lực mạnh chưa từng có, nó xé xách không gian rồi đánh vào cánh tay của Oda Tamura.
Ầm!
Một tiếng động lớn vang lên, thần lực mạnh mẽ đã khiến xương cánh tay của Oda Tamura vỡ nát, máu thịt văng lên! Sau đó, quyền pháp đã đánh vào người của lão ta.
Oda Tamura như viên đạn lên nòng, mấy lão già ở phía sau có năm người chết và một người bị thương nặng.
Oda Tamura bay xa cả chục mét rồi đập người vào thân cây, lão ta chưa kịp phản ứng lại thì Ngô Bình đã tiến tới gần rồi xách cổ lão lên.
Oda Tamura chảy máu khắp các lỗ, sau đó run giọng hỏi: “Cậu là ai? Sao có thể mạnh như vậy? Lẽ nào là tu sĩ Địa Tiên?”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi không phải tu sĩ Địa Tiên, nhưng vẫn thừa sức để giết ông. Oda Tamura, năm nữa ông đã hại biết bao người, giờ sắp chết rồi, ông có gì muốn nói không?”
Oda Tamura cắn răng nói: “Sư phụ của tôi sẽ không tha cho cậu đâu, nhất định người sẽ trả thù cho tôi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ ông là ai? Nói đi, bao giờ rảnh tôi giết luôn một thể”.
Oda Tamura đáp: “Sư phụ tôi là Võ Thánh Yamamoto Takeshi”.
Ngô Bình: “Tôi nhớ rồi, ông chết được rồi đấy”.
Rắc!
Ngô Bình bẽ gãy cổ lão ta, sau đó phát hiện trên người lão có một chiếc túi, anh tiện tay lấy luôn rồi bỏ đi.
Nhà Oda loạn như cào cào, mọi người la hét rồi báo cảnh sát.
Khoảng 10 phút sau, Ngô Bình đã giết nốt mấy lão già từng gây tội ác ở Viêm Long năm xưa, bấy giờ anh mới thấy tâm trạng tốt hơn.
Lạc Trường Sinh thấy vô cùng chấn động vì đòn tấn công ban nãy của Ngô Bình, thực lực của Oda Tamura sắp tiến vào cảnh giới Địa Tiên rồi, tà lực Bạch Cốt cũng rất khủng khiếp, vậy mà vẫn bị chủ nhân hạ bằng một chiêu.
“Chủ nhân, thực lực của cậu phải ngang với Võ Quân!”, Lạc Trường Sinh khen ngợi.
Cảnh giới Nhân Tiên có 6 tầng, hai tầng đầu là cảnh giới Vương, hai tầng tiếp theo là cảnh giới Thánh, hai tầng cuối là cảnh giới Huyền, tu sĩ ở cảnh giới Huyền sẽ được gọi là Võ Quân.
Võ Quân, hay còn gọi là cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ năm. Lần lượt theo các tầng của cảnh giới này, mọi người thường gọi với các tên như Võ Vương, Võ Thần, Thiên Sư, Võ Quân và Thần Quân.
Đạt đến trình độ Võ Quân thì gần như sắp viên mãn trong cảnh giới Nhân Tiên. Võ Quân có thể giết chết tu sĩ Địa Tiên dễ dàng. Dù gặp chân nhân trong cảnh giới này thì cũng có thể đấu ngang cơ.
Nếu trở thành Thần Quân, thậm chí còn có thể giết chết cao thủ cảnh giới Chân Nhân, và đấu ngang cơ với các Chân Quân trong truyền thuyết.
Nhưng rất ít người đạt đến trình độ Võ Quân, vì Võ Thánh thôi cũng đã hiếm lắm rồi. Do môi trường hiện nay đã khác trước nên con người khó có thể đột phá đến viên mãn trong mỗi cảnh giới.
Ngô Bình nói: “Ông Lạc, ông có biết sư phụ của Oda Tamura không?”
Lạc Trường Sinh nghiêm mặt nói: “Người này trẻ hơn tôi, tôi từng gặp một lần vào 10 năm trước. Lúc đó, ông ta mới là một Thượng Nhẫn cỏn con, không ngờ giờ đã thành Võ Thánh rồi”.
Võ Thánh là cảnh giới Nhân Tiên tầng thứ ba, thông minh sáng suốt, thực lực mạnh mẽ.
Ngô Bình: “Chờ tôi mở thần khiếu xong sẽ đến gặp người đó”.
Lạc Trường Sinh cười nói: “Giờ chủ nhân cũng có thể đánh bại ông ta mà”.
Ngô Bình: “Không vội, giờ chưa phải lúc”.
Trên đường trở về, Lạc Trường Sinh nhận được một tin nhắn, ông ta biến sắc mặt nói: “Chủ nhân, giờ chưa ai biết chúng ta đã giết Oda Tamura nên đang phát lệnh truy nã bằng diện mạo giả của mình này”.
Ngô Bình liếc nhìn hình ảnh trong điện thoại của Lạc Trường Sinh rồi nói: “Chúng ta thay đổi gương mặt rồi thì họ khó mà tra ra được”.
Lạc Trường Sinh: “Oda Tamura chết rồi, chúng ta sẽ được lợi nên kiểu gì cũng bị nghi ngờ”.
Ngô Bình: “Không sao, cùng lắm thì trở mặt thôi”.
Nói rồi, anh lấy cái túi lấy được của Oda Tamura ra, nó được làm từ một chất liệu kỳ lạ, không ảnh hưởng bởi nước với lửa. Ngô Bình mở ra xong thì thấy có bảy viên đá ngũ sắc to như hạt lạc ở bên trong.
Ngô Bình cầm lên thì thấy có một luồng sức mạnh ấp áp toả ra, sau đó chui vào kinh lạc của anh, khiến anh thấy rất dễ chịu.
Anh ngẩn ra rồi hô lên: “Dị Biến Thạch!”
Lạc Trường Sinh tò mò hỏi: “Chủ nhân, Dị Biến Thạch gì cơ?’
Ngô Bình: “Vào thời Tiên Quốc, có người phát hiện ra một loại đá thần kỳ, sức mạnh mà nó sinh ra có thể khiến người ta tiến bộ nhanh chóng”.
Lạc Trường Sinh chấn động: “Có thứ ấy ư?”
Bình luận facebook