Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 608: Kẻ thù của nhà họ Diệp
Hoshi và Miyo chớp mắt nói: “Chủ nhân, thuật ám sát thật sự là gì ạ?”
Ngô Bình: “Học rồi biết”.
Trong bộ Tạp có một môn Ám Sát Kinh, chuyên huấn luyện thuật ám sát. Ngô Bình đọc xong thì thấy nó là công pháp ám sát lợi hại nhất trên đời.
Học xong, Hoshi và Miyo có thể dễ dàng đột phá, chờ họ thành cao thủ Tiên Thiên rồi, sẽ hộ trợ Hanami Tsukihime làm được nhiều việc hơn.
Miyo nói: “Chủ nhân, thầy của chúng tôi muốn được gặp chủ nhân”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Thầy của các cô là ai?”
Hoshi: “Thầy của chúng tôi là Kamemori Tsuruki của Nhẫn Đạo”.
Ngô Bình: “Sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”
Hoshi: “Thấy tu vi của chúng tôi tăng nhanh nên thầy đã hỏi công pháp mà chúng tôi tu luyện. Chúng tôi đã nhắc đến chỉ dẫn của chủ nhân, thầy rất khâm phục nên muốn được gặp chủ nhân một lần để thỉnh giáo”.
Ngô Bình không muốn gặp người lạ, nhưng thấy vẻ mong chờ của hai cô gái nên đành gật đầu nói: “Được, các cô sắp xếp thời gian đi”.
Hai cô gái mừng rỡ.
Lúc này, Ngô Mi chợt đi tới nên Hoshi nhường chỗ ngay.
Ngô Mi: “Anh ơi, anh đang hưởng thụ kiểu vừa thê vừa thiếp đấy à?”
Ngô Bình lừ mắt: “Nói linh tinh”.
Ngô Mi cười hì hì: “Có điểm thi cuối kỳ rồi đấy, đố anh em được bao nhiêu điểm?”
Ngô Bình: “Đứng đầu toàn thành phố?”
Ngô Mi bĩu môi: “Đoán thế thì đoán làm gì, em bảo anh đoán điểm cơ mà”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Em từng thi được 750 điểm rồi, không lẽ giờ lại thấp hơn à?”
Ngô Mi bực dọc nói: “Trường em chỉ có ba người trên 700 điểm thôi, em được 745 điểm”.
Ngô Bình: “Đâu mất năm điểm rồi?”
Ngô Mi: “Tại đề có thêm ba câu, hai câu trong đó là câu hỏi chủ quan. Thành tích của em là khá lắm rồi đấy, người đứng thứ hai chỉ có 715 điểm thôi, em hơn bạn ấy những 35 điểm còn gì”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, cố gắng phấn đấu”.
Ngô Mi: “Trước kỳ nghỉ, thầy hiệu trưởng đã gọi cho em, bảo là đại học Thiên Kinh ngỏ ý muốn chọn em đấy, đã thế còn tặng học bổng toàn phần nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Em định thế nào?”
Ngô Mi: “Em chưa muốn học đại học ngay, mà muốn đi thi giống các bạn”.
“Thế nào cũng được, em cứ quyết đi”, Ngô Bình cười nói.
Tắm nước nóng xong, cả nhà Ngô Bình lại đi ăn, đồ ăn của Đông Doanh khá đặc sắc, nhưng mùi vị bình thường và khá nhạt nhẽo nên Ngô Bình không thích lắm.
Vì thế, Hanami Tsukihime đã mời đầu bếp của Viêm Long đến chuẩn bị cơm nước cho cả nhà anh.
Bọn họ đi chơi cả một ngày, khi về thì đã tối muộn.
Ngô Bình gọi Hoshi và Miyo vào phòng rồi truyền cho hai cô ấy Ám Sát Kinh. Nhưng trước khi truyền thụ, anh đã giúp hai cô ấy đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trước.
Tối nay, Hoshi và Miyo đã học được cách hít thở hoàn chỉnh và Ám Sát Kinh mạnh mẽ.
Sáng sớm hôm sau, khi Ngô Bình tỉnh dậy thì thấy Lạc Trường Sinh đang ngồi trong phòng khách chờ mình.
“Chủ nhân”, Lạc Trường Sinh hành lễ.
Ngô Bình ngáp dài rồi hỏi: “Ông Lạc, đả thông linh khiếu thứ ba xong, ông thấy sao?’
Lạc Trường Sinh cười nói: “Nhờ chủ nhân giúp mở tiên lực cao cấp nên tôi thấy thoải mái lắm”.
Ngô Bình: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ giúp ông đả thông linh khiếu thứ tư. À, chuẩn bị đi rồi đến gặp Oda Tamura”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, tôi nghe nói Oda Tamura đang đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Lão ta tu luyện tà công nên khó đột phá hơn tu sĩ bình thường nhiều. Nhưng một khi đột phá thì thực lực sẽ mạnh hơn tu sĩ Địa Tiên bình thường nhiều đấy”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, chúng ta trực tiếp tấn công đến nhà lão luôn ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, đánh nhanh rút gọn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay là ngày kết hôn của Oda Tamura, chúng ta đến tiễn lão lên đường luôn”.
Ngô Bình: “Lão già này vẫn lấy vợ tiếp à?”
Lạc Trường Sinh nói: “Không chỉ lấy vợ, mà vợ lão còn trẻ măng ấy”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ngày xưa, lão đã sát hại bao bách tính của Viêm Long, hôm nay tôi lấy mạng lão coi như trả thù cho các oan hồn đã mất”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhắn tin cho Diệp Huyền, hỏi tên người Đông Doanh đã sát hại bố mẹ anh ta.
Diệp Huyền nhắn lại ngay: “Tiền bối, người hỏi làm gì ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Đông Doanh nên muốn nghe ngóng thử”.
Diệp Huyền: “Hai người đó đều là Nhẫn Thánh, một người là Mitsuru, người còn lại là Shosuke”.
Ngô Bình hỏi Lạc Trường Sinh: “Ông có biết hai người này không?”
Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Chắc toàn người trẻ tuổi nên tôi không rõ”.
Ngô Bình gọi Hoshi: “Hoshi, thầy của các cô là một Nhẫn Vương, các cô có biết Mitsuru và Shosuke không?”
Hoshi ngẩn ra rồi đáp: “Mitsuru là sư phụ của thầy tôi, còn Shosuke là sư thúc của thầy tôi”.
Ngô Bình nói: “Trùng hợp thế à!”
Anh nói tiếp: “Hoshi, bảo với thầy cô là tôi rất muốn gặp hai người kia”.
Hoshi nói: “Vâng, tôi sẽ báo cho thầy ngay”.
Hoshi lui xuống, Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân, người định giết hai người đó ư?”
Ngô Bình: “Họ đã giết con trai và con dâu của sư huynh tôi”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Nếu là hai Nhẫn Vương thì tôi sẽ đi cùng chủ nhân để xử lý”.
Ngô Bình: “Không cần đâu, có hai Võ Thần thì nhằm nhè gì”.
Sau đó, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh lên xe đến quận Aichi.
Đây là quận đứng tốp ba về kinh tế ở Đông Doanh, nhân khẩu hơn bảy triệu dân, ở đây có rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng.
Oda Tamura chiếm được quận này đủ thấy thực lực mạnh cỡ nào.
Xe đi giữa chừng thì Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, giết Oda Tamura rồi, ông ó thể chiếm được Aichi và Shizuoka không?”
Lạc Trường Sinh: “Đứng sau Oda Tamura có nhiều thế lực mạnh lắm, dù giết được lão rồi thì cùng lắm tôi chỉ thâm nhập được chút thôi, chứ chưa chiếm hoàn toàn được”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng chắc có thể lấy được một phần Aichi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế đừng bỏ lỡ cơ hội, chiếm nhiều vào”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng”.
Lúc này, có một căn nhà rất lớn ở vùng quê của Aichi, hiện đang có rất nhiều khách khứa ở đây.
Căn nhà này là của Oda Tamura, gia tộc nhà lão mạnh nhất ở đây, nhưng phất lên nhờ làm ruộng, vì thế vẫn giữ nhà cũ lại. Mỗi dịp lễ tết, lão lại về đây.
Hiện giờ, Oda Tamura đang ngồi ở phòng khách, năm nay lão đã 109 tuổi, nhưng trông chỉ như hơn 40, ngồi cạnh lão là bảy người đàn ông cũng đã trên trăm tuổi.
Ngô Bình: “Học rồi biết”.
Trong bộ Tạp có một môn Ám Sát Kinh, chuyên huấn luyện thuật ám sát. Ngô Bình đọc xong thì thấy nó là công pháp ám sát lợi hại nhất trên đời.
Học xong, Hoshi và Miyo có thể dễ dàng đột phá, chờ họ thành cao thủ Tiên Thiên rồi, sẽ hộ trợ Hanami Tsukihime làm được nhiều việc hơn.
Miyo nói: “Chủ nhân, thầy của chúng tôi muốn được gặp chủ nhân”.
Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Thầy của các cô là ai?”
Hoshi: “Thầy của chúng tôi là Kamemori Tsuruki của Nhẫn Đạo”.
Ngô Bình: “Sao ông ấy lại muốn gặp tôi?”
Hoshi: “Thấy tu vi của chúng tôi tăng nhanh nên thầy đã hỏi công pháp mà chúng tôi tu luyện. Chúng tôi đã nhắc đến chỉ dẫn của chủ nhân, thầy rất khâm phục nên muốn được gặp chủ nhân một lần để thỉnh giáo”.
Ngô Bình không muốn gặp người lạ, nhưng thấy vẻ mong chờ của hai cô gái nên đành gật đầu nói: “Được, các cô sắp xếp thời gian đi”.
Hai cô gái mừng rỡ.
Lúc này, Ngô Mi chợt đi tới nên Hoshi nhường chỗ ngay.
Ngô Mi: “Anh ơi, anh đang hưởng thụ kiểu vừa thê vừa thiếp đấy à?”
Ngô Bình lừ mắt: “Nói linh tinh”.
Ngô Mi cười hì hì: “Có điểm thi cuối kỳ rồi đấy, đố anh em được bao nhiêu điểm?”
Ngô Bình: “Đứng đầu toàn thành phố?”
Ngô Mi bĩu môi: “Đoán thế thì đoán làm gì, em bảo anh đoán điểm cơ mà”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Em từng thi được 750 điểm rồi, không lẽ giờ lại thấp hơn à?”
Ngô Mi bực dọc nói: “Trường em chỉ có ba người trên 700 điểm thôi, em được 745 điểm”.
Ngô Bình: “Đâu mất năm điểm rồi?”
Ngô Mi: “Tại đề có thêm ba câu, hai câu trong đó là câu hỏi chủ quan. Thành tích của em là khá lắm rồi đấy, người đứng thứ hai chỉ có 715 điểm thôi, em hơn bạn ấy những 35 điểm còn gì”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, cố gắng phấn đấu”.
Ngô Mi: “Trước kỳ nghỉ, thầy hiệu trưởng đã gọi cho em, bảo là đại học Thiên Kinh ngỏ ý muốn chọn em đấy, đã thế còn tặng học bổng toàn phần nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Em định thế nào?”
Ngô Mi: “Em chưa muốn học đại học ngay, mà muốn đi thi giống các bạn”.
“Thế nào cũng được, em cứ quyết đi”, Ngô Bình cười nói.
Tắm nước nóng xong, cả nhà Ngô Bình lại đi ăn, đồ ăn của Đông Doanh khá đặc sắc, nhưng mùi vị bình thường và khá nhạt nhẽo nên Ngô Bình không thích lắm.
Vì thế, Hanami Tsukihime đã mời đầu bếp của Viêm Long đến chuẩn bị cơm nước cho cả nhà anh.
Bọn họ đi chơi cả một ngày, khi về thì đã tối muộn.
Ngô Bình gọi Hoshi và Miyo vào phòng rồi truyền cho hai cô ấy Ám Sát Kinh. Nhưng trước khi truyền thụ, anh đã giúp hai cô ấy đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên trước.
Tối nay, Hoshi và Miyo đã học được cách hít thở hoàn chỉnh và Ám Sát Kinh mạnh mẽ.
Sáng sớm hôm sau, khi Ngô Bình tỉnh dậy thì thấy Lạc Trường Sinh đang ngồi trong phòng khách chờ mình.
“Chủ nhân”, Lạc Trường Sinh hành lễ.
Ngô Bình ngáp dài rồi hỏi: “Ông Lạc, đả thông linh khiếu thứ ba xong, ông thấy sao?’
Lạc Trường Sinh cười nói: “Nhờ chủ nhân giúp mở tiên lực cao cấp nên tôi thấy thoải mái lắm”.
Ngô Bình: “Mấy hôm nữa, tôi sẽ giúp ông đả thông linh khiếu thứ tư. À, chuẩn bị đi rồi đến gặp Oda Tamura”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, tôi nghe nói Oda Tamura đang đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Ngô Bình hừ lạnh một tiếng: “Lão ta tu luyện tà công nên khó đột phá hơn tu sĩ bình thường nhiều. Nhưng một khi đột phá thì thực lực sẽ mạnh hơn tu sĩ Địa Tiên bình thường nhiều đấy”.
Lạc Trường Sinh: “Chủ nhân, chúng ta trực tiếp tấn công đến nhà lão luôn ạ?”
Ngô Bình: “Ừm, đánh nhanh rút gọn”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Hôm nay là ngày kết hôn của Oda Tamura, chúng ta đến tiễn lão lên đường luôn”.
Ngô Bình: “Lão già này vẫn lấy vợ tiếp à?”
Lạc Trường Sinh nói: “Không chỉ lấy vợ, mà vợ lão còn trẻ măng ấy”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Ngày xưa, lão đã sát hại bao bách tính của Viêm Long, hôm nay tôi lấy mạng lão coi như trả thù cho các oan hồn đã mất”.
Nói đến đây, Ngô Bình chợt nhớ ra điều gì đó rồi nhắn tin cho Diệp Huyền, hỏi tên người Đông Doanh đã sát hại bố mẹ anh ta.
Diệp Huyền nhắn lại ngay: “Tiền bối, người hỏi làm gì ạ?”
Ngô Bình: “Tôi đang ở Đông Doanh nên muốn nghe ngóng thử”.
Diệp Huyền: “Hai người đó đều là Nhẫn Thánh, một người là Mitsuru, người còn lại là Shosuke”.
Ngô Bình hỏi Lạc Trường Sinh: “Ông có biết hai người này không?”
Lạc Trường Sinh lắc đầu: “Chắc toàn người trẻ tuổi nên tôi không rõ”.
Ngô Bình gọi Hoshi: “Hoshi, thầy của các cô là một Nhẫn Vương, các cô có biết Mitsuru và Shosuke không?”
Hoshi ngẩn ra rồi đáp: “Mitsuru là sư phụ của thầy tôi, còn Shosuke là sư thúc của thầy tôi”.
Ngô Bình nói: “Trùng hợp thế à!”
Anh nói tiếp: “Hoshi, bảo với thầy cô là tôi rất muốn gặp hai người kia”.
Hoshi nói: “Vâng, tôi sẽ báo cho thầy ngay”.
Hoshi lui xuống, Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân, người định giết hai người đó ư?”
Ngô Bình: “Họ đã giết con trai và con dâu của sư huynh tôi”.
Lạc Trường Sinh gật đầu: “Nếu là hai Nhẫn Vương thì tôi sẽ đi cùng chủ nhân để xử lý”.
Ngô Bình: “Không cần đâu, có hai Võ Thần thì nhằm nhè gì”.
Sau đó, Ngô Bình và Lạc Trường Sinh lên xe đến quận Aichi.
Đây là quận đứng tốp ba về kinh tế ở Đông Doanh, nhân khẩu hơn bảy triệu dân, ở đây có rất nhiều xí nghiệp nổi tiếng.
Oda Tamura chiếm được quận này đủ thấy thực lực mạnh cỡ nào.
Xe đi giữa chừng thì Ngô Bình hỏi: “Ông Lạc, giết Oda Tamura rồi, ông ó thể chiếm được Aichi và Shizuoka không?”
Lạc Trường Sinh: “Đứng sau Oda Tamura có nhiều thế lực mạnh lắm, dù giết được lão rồi thì cùng lắm tôi chỉ thâm nhập được chút thôi, chứ chưa chiếm hoàn toàn được”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nói tiếp: “Nhưng chắc có thể lấy được một phần Aichi”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế đừng bỏ lỡ cơ hội, chiếm nhiều vào”.
Lạc Trường Sinh: “Vâng”.
Lúc này, có một căn nhà rất lớn ở vùng quê của Aichi, hiện đang có rất nhiều khách khứa ở đây.
Căn nhà này là của Oda Tamura, gia tộc nhà lão mạnh nhất ở đây, nhưng phất lên nhờ làm ruộng, vì thế vẫn giữ nhà cũ lại. Mỗi dịp lễ tết, lão lại về đây.
Hiện giờ, Oda Tamura đang ngồi ở phòng khách, năm nay lão đã 109 tuổi, nhưng trông chỉ như hơn 40, ngồi cạnh lão là bảy người đàn ông cũng đã trên trăm tuổi.
Bình luận facebook