• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 716-720

Chương 716: Đi tìm thuốc chữa bệnh

Người đàn ông áo vàng mặt biến sắc, hắn ta nhìn Ngô Bình, vừa ngạc nhiên vừa giận dữ nói: “Trả bùa thần lại cho tôi!”

Ngô Bình hỏi: “Bùa này anh lấy ở đâu ra vậy?”

Tên áo vàng giận dữ quát: “Sao tôi phải nói với anh?”

Ngô Bình không thèm để ý đến hắn ta nữa. Anh nhìn sang hai người đang ngồi, nói: “Nếu các người không ra tay thì cút ngay đi”.

Hai người này tu vi khá cao. Một người ở cảnh giới Thần còn một người đang ở giai đoạn luyện Khí thành sức mạnh.

Hai người họ đưa mắt nhìn nhau. Sau đó người thuộc cảnh giới Thần đứng lên nói: “Xin hãy cho tôi được biết quý danh của các hạ!”

Ngô Bình lạnh lùng: “Các người chưa đủ tư cách để biết!”, nói rồi anh để Quyền Ý của mình bộc phát ra bên ngoài.

Hai người kia kinh ngạc, như hai con mèo bị giẫm phải đuôi vội vã chuồn thẳng. Vừa chạy, cao thủ cảnh giới Thần kia vừa sợ hãi hỏi: “Đó là Quyền Ý phải không?”

Người còn lại run rẩy đáp: “Chắc chắn là Quyền Ý rồi! Trời ạ, trên đời này còn có người có Quyền Ý mạnh đến vậy!”

Kim Vĩnh Lợi hoá đá, ba cao thủ này khó khăn lắm anh ta mới kết giao được. Vốn anh ta cho rằng có họ ở đây thì Ngô Bình chỉ còn đường chết. Thật không ngờ, Ngô Bình chưa cả ra tay thì mấy người kia đã chạy mất dép. Người duy nhất còn lại thì xem ra cũng sắp xong đời!

“Anh… anh đừng có mà làm bậy…”, Kim Vĩnh Lợi lúc này ngoài cứng nhưng bên trong đã mềm nhũn ra vì sợ. Anh ta vừa nói vừa lùi về phía sau.

Ngô Bình: “Kim Vĩnh Lợi, anh tìm tận ba cao thủ tới, lẽ nào là định giết tôi?”

Kim Vĩnh Lợi vội vã đáp: “Tôi tìm họ tới là bởi có việc khác cần dùng chứ không liên quan gì đến anh cả”.

“Ồ? Chuyện gì thế?”, Ngô Bình nhìn anh ta hỏi.

Nhìn vào mắt Ngô Bình xong Kim Vĩnh Lợi như bị sét đánh. Anh ta bất giác đáp: “Tôi chuẩn bị tới Hải Thành tham gia một cuộc đấu giá ngầm”.

Ngô Bình: “Cuộc đấu giá ngầm tại Hải Thành? Đấu giá gì vậy?”

“Gì cũng có, hơn nữa đều là những bảo vật quý giá”, Kim Vĩnh Lợi đáp.

Ngô Bình đáp: “Hội đấu giá này khi nào tổ chức? Tham gia thế nào?”

Kim Vĩnh Lợi: “Đêm nay lúc mười hai giờ, chỉ có những người có thẻ mới được vào”.

Ngô Bình chìa tay ra: “Đưa thẻ cho tôi”.

Kim Vĩnh Lợi ngoan ngoãn giao cho anh một chiếc thẻ màu xanh lam, bên trên chỉ có một ký hiệu kỳ lạ.

Ngô Bình đáp: “Kim Vĩnh Lợi, số tiền mà Nhậm San San nợ anh phải trả lại cô ấy. Anh đem hợp đồng vay nợ ra đây”.

Kim Vĩnh Lợi dù có bất mãn đến thế nào đi nữa cũng không dám nhiều lời, ngoan ngoãn đi lấy hợp đồng.

Ngô Bình nhìn một cái, sau đó vò nhẹ một cái là tờ hợp đồng nát thành bột giấy.

“Đêm nay lập tức cút khỏi Hải Thành, đừng để tôi nhìn thấy anh nữa”, anh lạnh lùng nói.

Kim Vĩnh Lợi quay lưng chuồn thẳng, một giây không dám chậm trễ.

Nhậm San San thở phào nhẹ nhõm, nói: “Cảm ơn anh. Xem ra nếu hôm nay anh không xuất hiện thì Kim Vĩnh Lợi này chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn như vậy".

Ngô Bình cười lạnh: “Cô nghĩ anh ta chịu nghe lời như vậy sao?”

Nhậm San San ngạc nhiên: “Ý anh là ông ta sẽ còn quay lại trả thù tôi?”

Ngô Bình đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn xuống bên dưới. Chỉ thấy Kim Vĩnh Lợi đang chạy về phía một chiếc xe mới đi tới. Anh ta đứng trước xe, nói vài câu gì đó. Cửa xe mở ra, một người bước xuống.

Người này trông chỉ chừng ngoài bốn mươi, mặc Đường phục màu xanh xám. Người này ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Bình.

Mặc dù cách nhau hơn trăm mét nhưng Ngô Bình vẫn cảm nhận được người này mạnh thế nào, ít nhất đây cũng phải là một Võ Vương. Kim Vĩnh Lợi lại mời tới được một nhân vật lợi hại như vậy sao?

Ngô Bình cũng là một Võ Vương, mặc dù sức mạnh của anh vẫn chưa được khôi phục hoàn toàn nhưng vẫn đối phó được với người ở bên dưới kia.

Anh đẩy cửa sổ mở ra, nhảy xuống bên dưới. Nhậm San San đứng bên cạnh giật nảy mình, vội vã chạy ra thang máy.

Ngô Bình thong thả đáp xuống đất, sau đó đi về phía người kia.

Khoảng cách giữa hai bên không ngừng được thu hẹp, năm mươi mét, ba mươi mét rồi mười mét.

Ngô Bình dừng lại, nhìn người trước mặt rồi hỏi: "Ông là Quân Vô Tướng?"

Người kia bình thản đáp: "Là tôi, còn cậu là đại tông sư Ngô Bình?"

Ngô Bình: "Chính là tôi".

Quân Vô Tướng: "Đại tông sư từng gặp tôi sao?"

Ngô Bình: "Tôi từng nghe Từ Quý Phi nhắc đến ông".

Quân Vô Tướng: "Hoá ra là vậy. Ban nãy Kim Vĩnh Lợi này nhờ tôi trừ khử tông sư".

Ngô Bình cười đáp: "Một con kiến như anh ta làm sao có thể mời được một Võ Vương tới đây kia chứ? Cho nên, ông tìm tôi có việc khác phải không?"

Quân Vô Tướng bước thêm mấy bước, cúi chào Ngô Bình: "Tôi từ lâu đã nghe danh y thuật của tông sư là thiên hạ vô song nên Quân Vô Tướng hôm nay có việc thỉnh cầu tông sư giúp đỡ!"

Kim Vĩnh Lợi ngơ người, đứng chết trân nhìn Quân Vô Tướng.

Ngô Bình đáp: "Từ Quý Phi là bằng hữu của tôi. Ông có ơn với anh ấy, có gì cần tôi giúp xin cứ nói".

Quân Vô Tướng: "Chúng ta có thể tìm chỗ ngồi xuống nói chuyện không?"

Ngô Bình gật đầu, sau đó anh quay sang nhìn Kim Vĩnh Lợi, nói: "Kim Vĩnh Lợi, có lẽ anh chưa biết. Tu vi của tôi còn cao hơn vị này một chút. Hiện giờ, anh muốn chết kiểu gì đây?"

Trước đó, Ngô Bình đã giơ cao đánh khẽ, giữ lại cho Kim Vĩnh Lợi cái mạng. Không ngờ vừa thả anh ta đi thì anh ta đã lại tìm cách giết anh. Loại người này, Ngô Bình không thể giữ lại.

Kim Vĩnh Lợi trong lòng tê tái. Trong ấn tượng của anh ta, Ngô Bình cũng không quá mạnh. Sao lại có thể có tu vi cao hơn cả Quân Vô Tướng được? Quân Vô Tướng là nhân vật lẫy lừng vùng Giang Tả, là cao thủ số một vùng này. Sao có thể không mạnh bằng Ngô Bình được kia chứ?"

Quân Vô Tướng: "Đại tông sư, chuyện nhỏ này cứ để tôi xử lý".

Sau đó, Quân Vô Tướng khẽ phất tay một cái, Kim Vĩnh Lợi như thể người say rượu ngồi phệt xuống đất, trong người cảm thấy rất ấm. Cảm giác kỳ lạ này khiến anh ta cảm thấy rất thoải mái.

Quân Vô Tướng hờ hững nói: "Cậu chủ Kim, mau về nhà gặp bố mẹ lần cuối để ra đi không phải tiếc nuối".

Kim Vĩnh Lợi mặt biến sắc, kêu khóc: "Ông đã làm gì tôi vậy?"

Quân Vô Tướng không thèm quan tâm đến Kim Vĩnh Lợi nữa mà dẫn Ngô Bình đi vào một căn phòng nhỏ. Quân Vô Tướng lúc này chắp tay, nói: "Xin đại tông sư cứu mạng tôi!"

Nói rồi, vị cao thủ Giang Tả này đột ngột quỳ xuống trước mặt Ngô Bình.

Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên nhưng lại không dìu Quân Vô Tướng dậy. Đầu gối của người đàn ông quý hơn cả vàng. Giờ Quân Vô Tướng quỳ trước mặt anh chứng tỏ điều ông ấy cần nhờ không hề đơn giản.

Anh khẽ cau mày nói: "Ông cứ nói tôi nghe tình hình trước đã. Nếu tôi giúp được chắc chắn sẽ giúp. Còn nếu tôi không giúp được thì chẳng phải ông quỳ như vậy cũng vô nghĩa sao?"

Quân Vô Tướng đáp: "Đại tông sư y thuật vô song, chắc chắn sẽ có cách!"

Sau đó, Quân Vô Tướng thuật lại tình hình cho Ngô Bình. Hoá ra, mười mấy năm trước Quân Vô Tướng gặp một cô gái trẻ. Khi đó Quân Vô Tướng đã hơn bảy mươi tuổi. Thế nhưng hai người họ lại yêu thương lẫn nhau nên Quân Vô Tướng quyết định quy ẩn giang hồ để sống bên cô gái này.

Hai người họ sống nơi núi rừng, có với nhau một đứa con trai và một đứa con gái. Con cái họ ngoan ngoãn tài giỏi, vợ chồng hoà thuận nên cuộc sống cứ như trong mơ vậy.

Có lẽ Quân Vô Tướng khi đó đã sống hạnh phúc và từ bỏ chấp niệm trước kia nên ba năm trước, gặp cơ duyên đột phá lên cảnh giới Tiên, trở thành Võ Vương như hiện tại. Vốn đây là chuyện tốt, nhưng không lâu trước đây đột nhiên có một kẻ tự xưng là Chúa tể thời gian đến tìm ông ấy, yêu cầu ông ấy gia nhập tổ chức của hắn.

Quân Vô Tướng lúc này không muốn vướng bận chuyện giang hồ nữa nên đương nhiên đã từ chối. Nhưng kẻ đó vẫn chưa chịu bỏ cuộc, thường xuyên xuất hiện quấy rầy cuộc sống của ông ấy. Sau cùng, một năm trước, kẻ này đã ra tay với Quân Tiểu Phàm - con trai Quân Vô Tướng để ép ông ấy gia nhập tổ chức của mình.

Quân Vô Tướng vẫn chưa trả lời kẻ kia. Ông ấy nghĩ mọi cách để cứu con trai mình nhưng đều không thành công. Hiện giờ đã sắp một năm trôi qua, Quân Tiểu Phàm cứ thế này thì sẽ phải chết! Hơn nữa sẽ chết trong đau đớn.
Chương 717: Chữa bệnh cho Nhậm San San

Ngô Bình nghe xong liền hỏi: "Ông có đưa Quân Tiểu Phàm tới không?"

Quân Vô Tướng vội đáp: "Nó đang ở trên xe".

Ngô Bình: "Để tôi gặp cậu bé".

Quân Vô Tướng bảo thuộc hạ dẫn con mình tới chỗ Ngô Bình. Cậu bé Quân Tiểu Phàm chừng mười hai mười ba tuổi, mặt trắng bệch, nhăn nhó vì đau đớn. Có điều cậu bé rất kiên cường, cắn răng chịu đựng không kêu một lời.

Ngô Bình cười nói: "Tiểu Phàm, chú là bác sĩ, nói cho chú biết cháu đau chỗ nào nhé".

Cậu bé này còn nhỏ nhưng cực kỳ hiểu lễ nghĩa, cúi người chào Ngô Bình rồi nói: "Cháu chào chú. Cứ bốn tiếng đồng hồ là bụng cháu đau lắm, cứ như đứt từng khúc ruột vậy".

Ngô Bình hỏi tiếp: "Còn đau ở chỗ nào nữa không?"

Quân Tiểu Phàm: "Đầu cháu cũng đau lắm, có điều không đau bằng bụng thôi".

Ngô Bình quan sát một lát rồi cười hỏi: "Tiểu Phàm, chú sẽ làm vài động tác, cháu làm theo được không?"

Quân Tiểu Phàm gật đầu.

Ngô Bình liền thực hiện một động tác, Quân Tiểu Phàm nén đau làm theo. Cậu bé thấy động tác này rất khó, hơn mười phút sau mới miễn cưỡng làm được theo, hơn nữa cũng không giữ được tư thế đó quá lâu.

Ngô Bình thấy cậu bé đã làm được tương đối rồi thì chuyển sang động tác thứ hai.

Tư chất của cậu bé này không tồi nên lần này đã học nhanh hơn, chưa tới mười phút đã làm được.

Cứ như vậy, Ngô Bình làm mười hai động tác, Quân Tiểu Phàm học theo. Sau cùng, Ngô Bình liên kết cả mười hai động tác lại thành một nhóm động tác.

Quân Tiểu Phàm làm theo anh năm lần, sau đó đã tập được giống hệt.

Ngô Bình tấm tắc khen: "Quân võ vương, Tiểu Phàm rất có tư chất".

Quân Vô Tướng đáp: "Đại tông sư quá khen rồi".

Ngô Bình nói tiếp: "Mười hai động tác chú dạy cháu này, cháu phải chăm chỉ tập, tập càng chậm càng tốt. Đến khi nào mà mỗi hai tiếng cháu tập được một động tác thì bệnh của cháu sẽ khỏi".

Quân Tiểu Phàm kinh ngạc hỏi: "Tập một động tác hai tiếng sao ạ?"

Ngô Bình gật đầu hỏi: "Giờ bụng cháu có đau không?"

Quân Tiểu Phàm: "Dạ không ạ".

Ngô Bình: "Ban đầu cháu có thể tập nhanh nhưng dần dần hãy chậm lại".

Quân Tiểu Phàm gật đầu: "Cháu nhớ rồi ạ!"

Ngô Bình xoa đầu cậu bé, nói: "Ra kia tập tiếp nhé".

Quân Tiểu Phàm đi ra một góc tiếp tục tập mười hai động tác này vô cùng chăm chỉ.

Quân Vô Tướng là người tu luyện nên đương nhiên sớm đã nhận ra đây là một bộ Đoàn Thể Thuật. Ông ấy cảm động nói: "Đại tông sư, Đoàn Thể Thuật của tông sư thật lợi hại! Nó giải được chất độc trong người Tiểu Phàm sao?"

Ngô Bình: "Kẻ đó đã làm tổn hại đến dây thần kinh của cậu bé, hiện tại vẫn chưa có cách chữa tối ưu. Tôi dạy cho cậu bé một bộ Đoàn Thể Thuật để đả thông các dây thần kinh. Chỉ cần chăm chỉ luyện tập là một tuần sẽ hồi phục như thường, hơn nữa cũng sẽ có ích đối với cậu bé. Bộ Đoàn Thể Thuật này vốn rất khó luyện bởi người bình thường khi tập khó lòng biết được mình đã tập đúng hay chưa".

Quân Vô Tướng lập tức hiểu ra vấn đề, sáng mắt lên hỏi: "Ý đại tông sư là nếu Tiểu Phàm luyện đúng thì bụng nó sẽ không đau nữa?"

Ngô Bình gật đầu đáp: "Nếu càng luyện càng thấy thoải mái thì chứng tỏ đã luyện đúng".

Quân Vô Tướng cúi đầu cảm tạ Ngô Bình: "Đa tạ đại tông sư!"

"Gan ông cũng không nhỏ đâu!"

Đột nhiên ở đâu vang lên một giọng nói lạnh như băng, cứ như thể vọng lên từ chín tầng địa ngục.

Quân Vô Tướng mặt biến sắc, vội vã nói: "Không hay rồi! Đó chính là Chúa tể thời gian!"

Ngô Bình mặt không biến sắc, nhanh chóng đi ra ngoài cửa bình thản nói: "Đã đến tận đây rồi sao còn không hiện thân đi?"

Ở phía gò đất không xa bốc lên một cột khói đen. Cột khói đen ngưng tụ lại thành hình người. Kẻ này cao gầy, đôi mắt như hai ngọn lửa địa ngục đang cháy bập bùng.

Ngô Bình cười lạnh hỏi: "Mày chính là Chúa tể thời gian?"

Đối phương cười âm hiểm đáp: "Đúng vậy. Dám đối đầu với Địa Phủ? Xem ra mày chán sống rồi!"

Ngô Bình hừ một cái đáp: "Mày có quen Đế Tân không?"

Chúa tể thời gian khựng lại, hỏi: "Mày quen Đế Tân sao?"

Ngô Bình: "Trước khi ra tay, tốt nhất mày nên đi tìm Đế Tân trước".

Chúa tể thời gian cho tay vào trong áo. Cũng không biết hắn đã dùng thủ thuật gì để liên lạc với Đế Tân. Một phút sau, hắn cau mày nói: "Thật không ngờ Thập Hoả Vương lại bảo vệ mày như vậy! Chuyện hôm nay bỏ qua, coi như tao tha cho mày một mạng!"

Ngô Bình: "Bỏ ý đồ với Quân Vô Tướng đi!"

Chúa tể thời gian hừ một tiếng rồi lại biến thành một cột khói đen, chui xuống khe nứt trên mặt đất.

Quân Vô Tướng đứng bên cạnh thấy Ngô Bình nói vài câu đã giải quyết xong xuôi thì vô cùng bội phục, cũng vô cùng cảm động nói: "Đại tông sư, ơn lớn không thể nói hết bằng lời!"

Ngô Bình: "Có lời này tôi không biết có nên nói hay không".

Quân Vô Tướng: "Tông sư cứ nói!"

Ngô Bình: "Người trong giang hồ nhiều khi không quyết định được vận mệnh của mình. Giờ ông là võ vương, hôm nay người của Địa Phủ muốn lôi kéo ông. Ngày mai có thể sẽ có thế lực khác muốn lôi kéo ông, có muốn thoát cũng không được".

Quân Vô Tướng thở dài: "Đại tông sư nói phải".

Ngô Bình: "Giờ tôi là Đường sư bốn sao của Đường Môn, tương lai có thể làm thiếu tôn của Đường Môn. Nếu ông muốn tôi có thể giới thiệu ông gia nhập Đường Môn. Sau này cơ nghiệp của Đường Môn ở Giang Tả sẽ do ông phụ trách".

Quân Vô Tướng trầm ngâm một lát rồi đáp: "Xin hãy cho tôi suy nghĩ vài ngày, sau đó tôi sẽ trả lời tông sư".

Ngô Bình gật đầu: "Không vội, ông cứ nghĩ cho kỹ. Ông tới Hải Thành để tham gia cuộc đấu giá sao?"

Quân Vô Tướng đáp: “Vâng. Đây là lần đầu tôi tham gia nên mới định tới nhờ Kim Vĩnh Lợi dẫn đường”.

Ngô Bình: “Vừa hay tôi cũng tới đó, chúng ta cùng đi đi”.

Sau đó anh nói với Nhậm San San: “Cô về trước đi nhé”.

Nhậm San San kéo tay anh nói: “Anh tiễn tôi về nhé”.

Ngô Bình nhìn Nhậm San San, bất lực nói: “Được rồi”.

Ngô Bình nói vài câu với Quân Vô Tướng rồi đưa Nhậm San San rời khỏi đó.

Sau khi ngồi lên xe, Nhậm San San thở dài một hơi, nói: “Ngô Bình, anh đỉnh thật đấy!”

Ngô Bình cười hỏi lại: “Giờ cô mới biết hả?”

Nhậm San San: “Vẫn còn lâu mới đến nửa đêm, tôi mời anh một ly nhé?”

Ngô Bình gật đầu: “Được thôi”.

Ở gần đó có một khách sạn của nhà họ Nhậm, đồ ăn ở đó ngon tuyệt hảo. Nhậm San San dặn dò bếp một câu, sau đó đầu bếp đích thân mang đồ ăn lên cho họ.

Hai người họ đi vào căn phòng xa hoa bậc nhất trong khách sạn. Có một phòng khách và một ban công trồng nhiều hoa.

Chưa đến nửa tiếng sau, một bàn đồ ăn đã được dọn lên. Nhậm San San rót đầy một ly rượu trắng cho Ngô Bình rồi nâng ly lên, nói: “Tôi kính anh ly này!”

Uống xong một ly rượu, mặt Nhậm San San đỏ bừng lên. Cô ấy đột nhiên lí nhí: “Ngô Bình, lúc trước anh bảo cơ thể tôi thuần âm, chỉ có tìm một người đàn ông tôi thích rồi dâng hiến cơ thể mình cho người đó mới có thể chữa bệnh phải không?”

Ngô Bình cười đáp: “Đúng vậy, cho nên cô tranh thủ mà tìm kiếm đi nhé”.

Nhậm San San nhìn thẳng vào anh, nói: “Giờ tôi đã có người mình thích. Nhưng tôi không biết người đó có thích tôi hay không".

Ngô Bình sững người, trong lòng có dự cảm không lành nên đang định tính kế chuồn khỏi đây. Thế nhưng, Nhậm San San đã đứng dậy khỏi ghế, ngồi vào lòng anh. Cô ấy vòng tay ôm cổ anh như cười như không.

Ngô Bình đông cứng người lại, hỏi: “Hình như làm thế này không hay lắm?”

Nhậm San San không nói gì, đặt lên môi anh một nụ hôn.

Ngô Bình lúc này không thể nào bình tĩnh được nữa. Hai tay anh ôm chặt lấy cô. Không biết bao nhiêu lâu sau đó, Nhậm San San cắn cắn môi, nhẹ nhàng nói: “Giờ em đã thuộc về anh”.

Lúc Ngô Bình rời khách sạn đã là mười một giờ đêm. Anh vội vã tới chỗ hẹn với Quân Vô Tướng để cùng tham gia hội đấu giá.

Cuộc đấu giá tổ chức trên một chiếc du thuyền ngoài biển. Quân Vô Tướng gọi một cuộc điện thoại, chẳng bao lâu sau đã có một chiếc trực thăng đáp xuống đón hai người họ.

Trực thăng bay hơn một tiếng đồng hồ rồi đáp xuống một sân bay trên du thuyền. Đây chính là nơi tổ chức cuộc đấu giá.
Chương 718: Trên du thuyền xa hoa

Sau khi xuống khỏi trực thăng, có hai người phục vụ đi tới chỗ họ rồi dẫn Ngô Bình và Quân Vô Tướng xuống tầng một.

Tầng một của du thuyền là một sòng bạc rất lớn, bên trong có các loại máy móc trò chơi cá cược. Hàng chục nghìn người đang chơi ở đó. Không sai, đây là một chiếc du thuyền cực xa hoa, hội đấu giá chỉ là một chương trình đi kèm chứ không phải hạng mục kinh doanh chính.

Người phục vụ cười nói: “Hai vị tiên sinh, hội đấu giá ở trên tầng ba, khoảng một tiếng sau sẽ bắt đầu. Hai vị có thể nghỉ ngơi một lát hoặc tham gia các trò chơi ở đây”.

Trong xới cược xa hoa này đương nhiên không thiếu các cô gái xinh đẹp. Có cô từ Âu Lạc Ba, có cô từ Phi Châu, Á Châu. Chỉ cần có tiền là sẽ được họ phục vụ từ A đến Z.

Hơn nữa, nếu muốn ở lại chơi vài ngày thì trên du thuyền cũng có những phòng xa hoa để phục vụ hành khách. Cho nên, có những người đã ở trên du thuyền này cả nửa năm trời.

Có điều, mấy trò đỏ đen này chơi lâu ắt sẽ thua. Những người đó sau cùng cũng tay trắng rời đi, hoặc nợ bọn cho vay nặng lãi một núi tiền.

Ngô Bình không có hứng thú với mấy trò cá cược này nên anh đi vào khu vực phòng nghỉ, lấy ra một gói trà rồi nhờ người phục vụ pha một ấm trà cho mình. Sau đó anh chuyện trò đôi câu chuyện phiếm với Quân Vô Tướng.

Vừa nói chuyện được vài câu thì anh nhìn thấy một cô gái mặc áo sườn xám vô cùng xinh đẹp đang đi tới. Cô gái ngồi xuống chỗ cách Ngô Bình không xa.

Cô gái đưa mắt nhìn quanh như thể đang tìm kiếm ai đó.

Nhìn thấy cô gái này, Ngô Bình suy nghĩ một hồi rồi đột nhiên nhớ tới một cái tên. Anh gọi một tiếng: "Liễu Khinh Mi?"

Cô gái này chính là một trong số những hoa khôi trường cấp ba của anh năm xưa - Liễu Khinh Mi. Nhan sắc của cô ấy mặc dù không bằng Đường Tử Di và Lý Mai nhưng vẫn phải xếp vào hàng đại mỹ nhân.

Liễu Khinh My nghe có người gọi tên mình thì bần thần một lát, sau đó ánh mắt cô dừng lại ở chỗ Ngô Bình. Hai người họ nhìn thấy nhau, Liễu Khinh Mi suy nghĩ một lát rồi kinh ngạc hỏi: "Cậu là Ngô Bình phải không?"

Ngô Bình đứng dậy đi về phía cô ấy, nói: "Người đẹp, không ngờ cậu vẫn nhớ tôi".

Liễu Khinh My cười đáp: "Giờ cậu là ông chủ lớn rồi. Lần trước Thôi Hưng Khải còn nói với tôi công trình cậu ấy nhận đều là do cậu giới thiệu".

Ngô Bình: "Ông chủ lớn gì chứ, tôi chỉ là một bác sĩ thôi. Tôi đang thực tập ở bệnh viện".

Sự hào hứng trong mắt Liễu Khinh Mi đã bớt đi phần nào. Cô ấy hỏi: "Vậy cậu làm cách nào giới thiệu công trình cho Thôi Hưng Khải vậy?"

Ngô Bình cười đáp: "Tôi trùng hợp quen biết ông chủ công ty đó, hai bên đều có hợp tác với nhau nên mới đàm phán thành công".

Liễu Khinh Mi ừm một tiếng, ánh mắt vẫn len lỏi trong đám đông tìm kiếm gì đó. Cô gái này giờ có vẻ đã không còn hứng thú với Ngô Bình.

Ngô Bình cười hỏi: "Cậu đang tìm ai sao?"

Liễu Khinh My gật đầu đáp: "Tôi đang đợi học trưởng Trương".

Ngô Bình hỏi: "Học trưởng Trương nào nhỉ?"

Liễu Khinh My không khỏi đảo mắt chán chường đáp: "Có thể được chúng ta gọi là học trưởng, đương nhiên chỉ có Trương Quảng Thái".

Ngô Bình đã nhớ ra người này. Ở trường họ năm xưa, Trương Quảng Thái này nổi tiếng nhất. Hiện giờ anh ta đang là người điều hành quỹ Thiên Thuận, gia sản lên tới hơn ba mươi tỷ tệ. Đàn anh này còn được ghi tên trong lịch sử của trường.

Ngô Bình: "Hoá ra là đàn anh Trương Quảng Thái. Anh ấy quả thực rất nổi tiếng".

Liễu Khinh My: "Ngô Bình, hẹn ngày khác chúng ta nói chuyện tiếp nhé".

Ngô Bình rất biết ý nên đáp: "Vậy không làm phiền người đẹp nữa, tôi sang bên kia ngồi nhé".

Ngô Bình vừa ngồi xuống không lâu thì một người đàn ông chừng ba tư ba lăm tuổi đi tới. Có hai người một nam một nữ đi theo anh ta.

Người đàn ông này rất phong độ, mắt cũng rất sáng.

Liễu Khinh Mi vội vã đứng dậy, yểu điệu nói: "Học trưởng! Người ta đợi anh cả nửa ngày rồi đó!"

Ngô Bình trước đó chưa từng gặp Trương Quảng Thái nên cũng không đi tới chào hỏi.

Trương Quảng Thái ngồi xuống đối diện Liễu Khinh Mi. Ánh mắt ánh ta nhìn Liễu Khinh Mi chòng chọc không hề kiêng dè, như thể đang muốn lột quần áo cô ấy xuống vậy.

Liễu Khinh Mi vừa xấu hổ vừa lo lắng, nói: "Ánh mắt của học trưởng mãnh liệt quá, người ta ngại đó".

Trương Quảng Thái khẽ mỉm cười đáp: "Khinh Mi, hôm nay anh tới đây để gặp một nhân vật quan trọng. Lát em đi cùng anh nhé?"

Liễu Khinh Mi sáng mắt lên hỏi: "Học trưởng, là nhân vật tiếng tăm nào vậy?"

Trương Quảng Thái cười đáp: "Là hoàng đế của nửa cái Hải Thành này, người có quyền hô phong hoán vũ ở đây - Hoàng Thiên Bá".

Liễu Khinh Mi nói như reo lên: "Em từng nghe danh ông ấy. Nghe nói ở Hải Thành ngoài Tiêu Thiên Kỳ thì không còn ai dám đắc tội với ông ấy".

Trương Quảng Thái: "Nói như vậy cũng đúng".

Hai người họ đang nói chuyện thì đột nhiên Liễu Khinh Mi chỉ về phía Ngô Bình nói: "Học trưởng, cậu ấy cũng học cùng trường với chúng ta".

Trương Quảng Thái nghiêng đầu nhìn theo hướng Liễu Khinh Mi chỉ rồi hỏi: "Cậu ta hiện làm gì vậy?"

"Là bác sĩ thực tập".

Trương Quảng Thái khẽ nhếch miệng, một bác sĩ thực tập đương nhiên chẳng là cái đinh gì để anh ta phải kết giao. Là một ông chủ nắm hàng chục tỷ tệ trong tay, Trương Quảng Thái sẽ không lãng phí thời gian vào những người không đáng".

Sau khi Trương Quảng Thái ngồi xuống, Ngô Bình cũng liếc nhìn về phía đó. Anh phát hiện ra sắc mặt Trương Quảng Thái có gì đó rất lạ. Nhìn kỹ hơn thì anh nhận ra Trương Quảng Thái đang trong tình trạng sắp trúng phong. Hơn nữa, sau cơn bệnh này có thể để lại hậu quả nghiêm trọng, khả năng cao sẽ trở thành người thực vật.

Dù gì cũng là bạn cùng trường, Trương Quảng Thái còn là niềm tự hào của ngôi trường đó nên Ngô Bình có lòng muốn giúp anh ta. Ngô Bình liền đi về phía đó, cười nói: "Học trưởng Trương, tôi đã nghe danh anh từ lâu".

Trương Quảng Thái hơi nghiêng người, cười hỏi: "Cậu là?"

Ngô Bình: "Tôi là Ngô Bình, học cùng trường cấp ba với anh".

Trương Quảng Thái châm một điếu thuốc, không nói gì nữa.

Trương Khinh Mi khẽ cau mày, nói: "Ngô Bình, học trưởng bận lắm, không có thời gian nói chuyện với cậu đâu".

Mặt Ngô Bình đông cứng lại, anh hờ hững nói: "Tôi không tới để nói chuyện phiếm. Anh Trương, với kinh nghiệm của một bác sĩ, tôi chẩn đoán trong khoảng mười hai giờ tới anh sẽ dễ bị trúng gió đột quỵ. Hiện giờ tốt nhất anh nên tìm một bệnh viện để chữa trị ngay".

Trương Quảng Thái lông mày dựng đứng lên, lạnh lùng đáp: "Nói với tôi những lời ngớ ngẩn đó, cậu nghĩ tôi sẽ tin sao?"

Liễu Khinh Mi cũng nổi giận, nói bằng giọng chán ghét: "Ngô Bình, cho dù cậu muốn kết giao với anh ấy thì cũng không nên nói dối như vậy".

Sự kiên nhẫn của Ngô Bình đến đây là hết. Anh lạnh lùng nói: "Tôi chỉ nói đến đây, tin hay không tuỳ hai người quyết định".

Dứt lời, anh quay lưng đi về chỗ.

Trương Quảng Thái lắc đầu nói: "Muốn đi đường tắt thì cũng phải khéo léo mới được. Loại người lỗ mãng này không hiểu sao lại trở thành bác sĩ được kia chứ?"

Liễu Khinh Mi: "Đúng vậy, nghĩ mình quen biết một vài người là có tư cách kết thân với học trưởng. Đúng là ấu trĩ!"

Trương Quảng Thái nghe xong thì khá tò mò hỏi: "Em nói gì vậy? Quen biết ai cơ?"

Liễu Khinh Mi liền đem chuyện của Thôi Hưng Khải kể lại cho Trương Quảng Thái nghe. Nghe xong, anh ta hỏi ngay: "Ý em là cậu ta đã giúp Thôi Hưng Khải kiếm được một mớ tiền sao?"

Liễu Khinh Mi: "Đúng vậy, chính Thôi Hưng Khải nói với em. Có điều em đã hỏi cậu ta rồi, chỉ là trùng hợp nhờ được người ta giúp đỡ mà thôi".

Trương Quảng Thái vẻ mặt trở nên đăm chiêu. Anh ta biết Thôi Hưng Khải, người này cũng có chút tiếng tăm trong giới thượng lưu Hải Thành. Ngô Bình có thể giới thiệu công trình cho cậu ta, có thể thấy Ngô Bình này cũng không hề đơn giản!
Chương 719: Liễu Khinh Mi bị ép buộc

Đúng lúc này, Trương Quảng Thái chợt nhìn thấy gì đó, anh ta vội vàng đứng dậy. Thì ra cách đó không xa, anh ta đã nhìn thấy Hoàng Thiên Bá dẫn theo người của mình bước nhanh tới.

Ông chủ sòng bạc lập tức tươi cười hớn hở đi theo sau Trương Quảng Thái rồi cúi gập người, ngoài ra các nhà hào môn khác ở Hải Thành cũng vây kín xung quanh ông ta.

Tuy Hoàng Thiên Bá đã là con rối của Ngô Bình, nhưng khí thế vẫn không giảm chút nào. Trái lại, nhờ được Ngô Bình dẫn dắt mà tu vi của ông ta còn tăng lên.

Nếu con rối tập trung luyện công thì sẽ tiến bộ rất nhanh.

Trương Quảng Thái thấy hơi căng thẳng, đây là sự cố hiếm hoi mà anh ta gặp phải sau khi công thành danh toại, anh ta chỉ đốn lại quần áo rồi ra đón Hoàng Thiên Bá.

Song, hình như Hoàng Thiên Bá không hề để ý đến anh, ông ta trực tiếp phớt cánh tay đang giơ ra của Trương Quảng Thái rồi đi về phía Ngô Bình.

Ngô Bình cũng đã nhìn thấy Hoàng Thiên Bá, anh thấy hơi ngạc nhiên, vì không biết tại sao ông ta lại đến đây.

Ông ta vung tay lên, ra hiệu cho mọi người ở phía sau đứng tránh sang một bên, còn mình thì lễ phép đi tới cúi chào Ngô Bình: “Chủ nhân, người cũng ở đây ạ!”

Ngô Bình: “Ông đến làm gì thế?”

Hoàng Thiên Bá: “Có mấy ông chủ ở Hải Thành muốn bàn chuyện làm ăn với chúng ta. Hôm nay sẽ bàn chuyện trên thuyền, tiện thể chơi vài ván luôn ạ”.

Ngô Bình hỏi: “Chuyện làm ăn mà ông nói chính là ngành bảo hiệm và tài chính mà tôi từng nhắc đấy à?”

Hoàng Thiên Bá: “Vâng, biết chúng ta sắp tiến vào hai ngành này nên bọn họ ngỏ ý muốn tham gia cùng”.

Ngô Bình: “Đấy là họ muốn mượn tầm ảnh hưởng của ông ở Hải Thành thôi, vì không phải ai cũng có thể xin được giấy phép kinh doanh hai mảng trên đâu”.

Hoàng Thiên Bá: “Chủ nhân nói đúng”.

Ngô Bình xua tay: “Được rồi, các ông bàn chuyện đi”.

Hoàng Thiên Bá cúi chào, điều này khiến mọi người đều thầm thấy kinh ngạc và tò mò không biết Ngô Bình là ai mà Hoàng Thiên Bá phải khúm núm với anh như thế.

Trương Quảng Thái ngẩn ra, rốt cuộc Ngô Bình này có lai lịch thế nào mà Hoàng Thiên Bá phải khom lưng như vậy?

Anh vội hỏi Liễu Khinh Mi: “Khinh Mi, cậu ta thật sự chỉ là một bác sĩ thực tập thôi ư?”

Liễu Khinh Mi lạnh toát người rồi run giọng đáp: “Cậu ấy bảo thế, lẽ nào lại lừa em?”

Trương Quảng Thái hít sâu một hơi rồi bước nhanh về phía Ngô Bình. Khi anh ta đi gần tới nơi thì đã tươi cười chào hỏi: “Cậu em khoá dưới!”

Anh ta quay ngoắt thái độ làm Ngô Bình thấy ngứa mắt, nhưng anh không thể hiện ra mà chỉ nói: “Ông Trương gọi tôi cho việc gì không?”

Ngô Bình đã thay đổi cách xưng hô, như vậy có nghĩa là họ không còn quan hệ sinh viên cũ cùng trường nữa.

Trương Quảng Thái vẫn cười nói: “Cậu em, ban nãy anh chỉ nghĩ đến chuyện kinh doanh nên đã mất lịch sự với cậu, anh đến xin lỗi cậu đây”.

Nói rồi, anh ta cúi gập người với Ngô Bình.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Không dám! Tôi chỉ là một bác sĩ thực tập cỏn con thôi, sao dám nhận cái cúi người này của ông chủ Trương”.

Trương Quảng Thái toá mồ hôi lạnh rồi thở dài nói: “Xem ra, cậu em giận anh rồi, thế thôi anh không làm phiền nữa”.

Dứt lời, anh ta bỏ đi.

Trương Quảng Thái quay lại chỗ Liễu Khinh Mi rồi nghiến răng nói: “Liễu Khinh Mi, anh không cần biết em làm thế nào, nhưng mau đến đó hầu hạ cậu ta cho anh! Muốn làm sao thì làm, nhưng phải khiến cậu ta không ghim thù với anh nữa!”

Liễu Khinh Mi ngạc nhiên nhìn Trương Quảng Thái rồi run rẩy nói: “Anh bảo em phục vụ cậu ấy ư?”

Trương Quảng Thái nhìn cô ấy với ánh mắt lạnh băng: “Làm tốt thì anh sẽ cho em vinh hoa phú quý! Còn không thì anh sẽ cho em chết dí ở cái đất Hải Thành này”.

Liễu Khinh Mi run lên, hình như cô ấy đã bị Trương Quảng Thái nắm thóp nên đành cúi đầu nói: “Em đi ngay!”

Liễu Khinh Mi bình ổn lại cảm xúc rồi bước tới gần Ngô Bình, sau đó ngồi xuống cạnh anh.

Ngô Bình ngoái lại nhìn cô ấy rồi nói: “Người đẹp, không nói chuyện với ông chủ Trương nữa à?”

Liễu Khinh Mi thở dài nói: “Tôi vốn có việc nhờ anh ta, ai ngờ anh ta không nể tình bạn học cũ mà từ chối tôi luôn. Thôi bỏ đi, tôi không thèm lấy lòng anh ta nữa, mấy bạn học có bối cảnh bình thường như chúng ta nói chuyện hợp nhau hơn”.

Ngô Bình không hề tin lời của cô ấy, anh nói: “Liễu Khinh Mi, nếu cậu muốn tìm một người có bối cảnh bình thường để nói chuyện thì kiếm nhầm đối tượng rồi”.

Liễu Khinh Mi ngẩn ra: “Cậu bảo mình là bác sĩ thực tập còn gì?”

Ngô Bình: “Đúng, nhưng chúng ta không cùng một thế giới đâu, vì thế cậu tìm người khác nói chuyện đi”.

Dù da mặt của Liễu Khinh Mi có dày đến mấy thì cũng thấy nhục nhã, cô ấy lườm Ngô Bình rồi nói: “Đàn ông các người toàn lũ không ra gì”.

Ngô Bình cười nói: “Tốt nghiệp xong, chúng ta mới gặp lại lần đầu, mà cậu đã nhận xét về tôi thế à?”

Liễu Khinh Mi tức giận: “Tôi nói cho cậu biết! Tôi không phải loại phụ nữ ham hư vinh, cứ thấy đàn ông có tiền có quyền là sáp tới đâu”.

Quân Vô Tướng thấy mình không thích hợp với hoàn cảnh này nữa nên chào Ngô Bình rồi ngồi xa ra.

Ngô Bình nói: “Cậu là người thế nào không liên quan đến tôi, tôi cũng không quan tâm. Nếu không còn việc gì khác thì chào!”

Nói rồi, anh đứng dậy định đổi sang chỗ khác.

Liễu Khinh Mi bắt đầu bật khóc, sau đó nói với Ngô Bình bằng giọng cầu xin: “Cậu đừng đi, nghe tôi nói nốt câu này được không?”

Ngô Bình chợt mềm lòng, dẫu sao Liễu Khinh Mi cũng rất đẹp nên anh lại ngồi xuống: “Cho cậu 10 phút, có gì thì nói đi”.

Liễu Khinh Mi lau nước mắt rồi nói: “Em trai tôi bị ung thư, cần dùng một loại thuốc mới của nước ngoài, nhưng loại thuốc ấy chưa bán chính thức trên thị trường. Muốn mua được thì phải chờ ít nhất hai năm nữa, nhưng em tôi cùng lắm chỉ sống được ba tháng thôi, tôi không chờ được”.

“Trương Quảng Thái rất giỏi, là một trong các cổ đông của công ty thuốc ấy, vì thế anh ta có thể giúp tôi lấy được thuốc để cứu em trai”.

Ngô Bình: “Vì thế, hôm nay cậu tới tìm Trương Quảng Thái là vì loại thuốc ấy?”

Liễu Khinh Mi nắm chặt tay nói: “Đúng! Tôi khúm núm với anh ta như vậy là vì thuốc, nhưng Trương Quảng Thái rất ranh ma, rõ ràng anh ta có thể lấy cho tôi được ngay, nhưng cứ khất lần khất lượt rồi đưa ra rất nhiều yêu cầu”.

Ngô Bình: “Ví dụ như bắt cậu phục vụ tôi?”

Liễu Khinh Mi cúi đầu xuống: “Chỉ cần cứu được em trai thì tôi làm gì cũng được”.

Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cậu còn nhớ tôi làm nghề gì không?”

Liễu Khinh Mi ngẩn ra nói: “Bác sĩ thực tập”.

Ngô Bình: “Đúng, vì thế tôi có thể chữa được bệnh cho em trai cậu. Cậu không cần nhờ vả Trương Quảng Thái nữa, nhờ tôi đây này”.

Liễu Khinh Mi tức giận nhìn anh: “Cậu đùa tôi à?”, rõ ràng cô ấy không tin lời Ngô Bình.

Ngô Bình: “Không tin thì thôi”, nói rồi, anh quay đi luôn.

Liễu Khinh Mi thoáng do dự rồi cắn răng, sau đó quỳ trước mặt Ngô Bình.

“Ngô Bình, xin cậu hãy giúp tôi! Tôi sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp cậu!”

Thấy thế, Ngô Bình bắt đầu lúng túng, anh thở dài rồi đưa một tấm danh thiếp cho cô ấy: “Cậu hãy dẫn em trai đến gặp tôi, tôi sẽ chữa bệnh cho cậu ấy”.

Liễu Khinh Mi đắn đo, lẽ nào Ngô Bình có thể chữa khỏi bệnh cho em trai cô ấy ư?
Chương 720: Huyền Vũ cụt đuôi

Liễu Khinh Mi nhận lấy tấm danh thiếp rồi nói với Ngô Bình: “Tôi tin cậu”.

Ngô Bình mỉm cười: “Tin là đúng!”

Sau đó đã đến giờ bắt đầu đấu giá, Ngô Bình và Quân Vô Tướng di chuyển lên tầng ba.

Trương Quảng Thái bước tới hỏi Liễu Khinh Mi: “Sao rồi?”

Liễu Khinh Mi: “Cậu ấy đưa cho em danh thiếp”.

Trương Quảng Thái cười nói: “Tốt, kiểu gì cậu ta cũng gọi cho em. Nhớ là cậu ta muốn gì, em cũng phải làm theo. Đi đi, chúng ta lên tầng ba”.

Liễu Khinh Mi: “Trên ấy có gì?”

“Đấu giá”, dứt lời, Trương Quảng Thái đi luôn.

Ở trên tầng này có rất íTrương Quảng Thái người, cùng lắm chỉ khoảng một trăm.

Trên sân khấu hình tròn sáng choang, người dẫn chương trình đã vào vị trí. Mọi người cũng ngồi xuống ghế để chờ buổi đấu giá diễn ra.

Tất cả những ai tham gia đấu giá đều cầm một cái bảng có số, bảng của Ngô Bình là số 3.

Trương Quảng Thái và Liễu Khinh Mi ngồi xuống chỗ cách Ngô Bình không xa, để tiện quan sát anh.

Trương Quảng Thái nhỏ giọng nói: “Tôi không thể hiệu tại sao cậu ta mới khoảng 23 tuổi thôi mà đã mạnh đến vậy”.

Người đàn ông trung niên ngồi cạnh Trương Quảng Thái liếc nhìn anh ta rồi nói: “Xem ra cậu không phải người tu hành”.

Trương Quảng Thái cũng đáp lại: “Ông biết cậu ta à?”

Người đàn ông: “Chưa gặp bao giờ, nhưng tôi có thể nhìn ra tu vi của cậu ấy”’.

Trương Quảng Thái nổi hứng hỏi: “Cậu ta có tu vi thế nào?”

Người đàn ông: “Thần ý cao thâm, khí thế như rồng, hình thần kỳ diệu, ít cũng phải cấp Võ Vương rồi”.

Trương Quảng Thái đã từng nghe đến cấp cảnh giới này nên biết nó mạnh thế nào, anh ta không ngờ Ngô Bình lại mạnh đến thế.

Người dẫn chương trình đã tuyên bố buổi đấu giá bắt đầu. Món đầu tiên là một thanh đao đời Đường được giữ gìn rất tốt, vỏ đao có màu xanh nhạt, chuôi đao nạm thạch anh.

Thanh đao này trông rất đẹp nên đã có người giơ bảng ngay, giá khởi điểm là 10 triệu, mỗi lần tăng giá ít nhất một triệu.

Quá trình đấu giá diễn ra rất nhanh, bảng được giơ lên liên tục.

“15 triệu”.

“17 triệu”.

Khi giá chạm đến mốc 20 triệu thì Ngô Bình mới tham gia.

“Số 3 trả 21 triệu. 21 triệu lần thứ nhất, 21 triệu lần thứ hai… số 13 trả 23 triệu…”

Cứ thế giá vẫn được đẩy tiếp lên, cuối cùng Ngô Bình đã mua được nó với giá 34 triệu.

Phiên đấu giá thứ nhất kết thúc, ngay sau đó đã có người đưa thanh đao cho Ngô Bình.

Nãy ngồi cách thanh đao hơi xa nên Ngô Bình không nhìn rõ, giờ nhìn nó ở phạm vi gần thì anh mới thấy nó rất đẹp, thạch anh trên chuôi đao thực chất là đá phong hồn.

Đá phong hồn có thể phong ấn linh hồn, đồng thời truyền sức mạnh linh hồn lên binh khí. Vào đời Đường, chỉ có quốc sư mới có tư cách sở hữu món pháp khí này.

Ngô Bình thích thú cầm lấy thanh đao, Quân Vô Tướng ngồi cạnh cười nói: “Đại tông sư, thanh đao này có gì đặc biệt vậy?”

Ngô Bình: “Nó là đao Trảm Thần của đời Đường”.

Quân Vô Tướng ngạc nhiên nói: “Đao Trảm Thần?”

Ngô Bình gật đầu: “Chữ khắc bên trên hình như là của Võ Tắc Thiên đấy”.

Ngô Bình không có nhiều thời gian để nghiên cứu sâu, vì phiên đấu giá thứ hai đã bắt đầu. Món đồ đấu giá lần này là một chuỗi tràng hạt màu tím, hạt nào cũng to như mắt rồng và toả ánh sáng dịu.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Đây là chuỗi tràng hạt của một vi cao tăng đức độ triều Minh, giá khởi điểm là 30 triệu, mỗi lần tăng giá năm triệu”.

Ngô Bình quan sát chuỗi tràng hạt ấy, nhưng chưa tham gia ngay.

Quân Vô Tướng: “Đại tông sư, hình như chuỗi tràng hạt ấy đã được gia trì phật lực”.

Ngô Bình: “Đúng thế, nhưng phật lực yếu lắm, chỉ có chút tác dụng với người bình thường thôi, chứ với chúng ta thì vô dụng”.

Một loạt các món đồ đấu giá tiếp theo đều không thu hút được Ngô Bình, cho tới khi món thứ năm lên sàn.

Đó là một con rùa to như bàn tay và không có đuôi, trên mai rùa có một sơ đồ quẻ bói.

Người dẫn chương trình giới thiệu: “Mai của con rùa này có sơ đồ quẻ bói, là vật mang điềm lành, giá khởi điểm là 100 triệu, mỗi lần trả giá 10 triệu”.

Ở đây không thiếu các đại gia nên họ rất hào hứng với món đồ này, bảng được giơ lên liên tục.

Giá bay thẳng lên trời, vèo cái đã tới 300 triệu. Bấy giờ, Ngô Bình mới giơ bảng.

“Số 3 trả 310 triệu, 310 triệu lần thứ nhất, 310 triệu lần thứ hai, 310 triệu lần thứ ba! Chốt!”

Búa đập xuống, Ngô Bình đã mua được con rùa ấy với giá 310 triệu.

Liễu Khinh Mi ngồi phía sau nói: “Có một con rùa mà những hơn 300 triệu”.

Trương Quảng Thái cũng ngạc nhiên, tuy anh ta cũng có ngần ấy tiền, nhưng chỉ là con số ảo thôi, chứ đến 5 tỷ tiền mặt còn không có nên đương nhiên không thể bỏ ra hơn 300 để mua một con rùa cụt đuôi.

Ngô Bình làm được chứng tỏ một điều là anh rất giàu!

Con rùa được mang tới chỗ Ngô Bình, anh liếc nhìn thì thấy hơi ngờ vực.

Quân Vô Tướng hỏi: “Đại tông sư, nó có vấn đề gì à?”

Ngô Bình: “Hình như nó bị người ta cắt mất đuôi”.

Quân Vô Tướng: “Nó là loại rùa gì vậy?”

Ngô Bình cười đáp: “Tôi cũng không biết, chỉ thấy nó đẹp thôi”.

Thật ra, sau khi khởi động khả năng xuyên thấu, anh đã nhìn thấy trên đỉnh đầu con rùa có ảo ảnh màu đen, nó chính là Huyền Vũ trong truyền thuyết.

Huyền Vũ là thuỷ thần - thần của phương Bắc, hay còn được gọi là Huyền Thiên Thượng Đế. Nhưng Huyền Vũ chỉ tồn tại trong truyền thuyết mà thôi.

Đương nhiên Ngô Bình không thể tiết lộ với Quân Vô Tướng nên chỉ nói nó là con rùa cụt đuôi.

“Chắc là Huyền Vũ còn nhỏ”, Ngô Bình thầm nghĩ.

Các món đồ còn lại trong buổi đấu giá không còn hấp dẫn Ngô Bình nữa, anh lấy được thanh đao và con rùa này là rất may rồi.

Buổi đấu giá kết thúc, Ngô Bình không về ngay, mà thuê một phòng, sau đó lấy Huyền Vũ ra rồi lẩm bẩm gì đó với nó.

Trong phiến ngọc có ghi chép về Huyền Vũ, hay cái là có dạy cách giao tiếp với loài này.

Huyền Vũ nghe thấy Ngô Bình nói xong thì ngoái lại nhìn anh, sau đó cũng đáp lời.

Ngô Bình sáng mắt lên nói: “Mày đúng là Huyền Vũ thật, mỗi tội không có đuôi nên trông như con rùa ấy”.

Huyền Vũ lại phát ra âm thanh, Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: “Mày đói rồi à?”

Huyền Vũ gật đầu, Ngô Bình lấy một cây sâm tương ra hỏi: “Ăn sâm không?”

Huyền Vũ nhìn xong rồi lắc đầu.

Ngô Bình lại lấy Hoàng Kim Thánh Quả ra hỏi: “Ăn cái này không?”

Huyền Vũ vẫn lắc đầu.

Ngô Bình: “Kén ăn thế, à đợi tao tí”.

Anh lấy Huyết Linh Nhân Đan ra rồi hỏi: “Cái này chắc được hả?”

Huyền Vũ gật đầu ngay.

Ngô Bình tiếc nuối đưa Huyết Linh Nhân Đan cho nó, sau đó thấy Huyền Vũ há miệng hít một cái là viên đan dược hoá thành một làn khói rồi chui vào bụng nó luôn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom