Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 726-730
Chương 726: Điều trị cho Viên Hối
Ngô Bình: “Tôi sẽ niệm Đại Phạn Thiền Âm để ông gặp đức phật trong ảo ảnh, biết đâu lại đột phá được”.
Viên Hối ngạc nhiên: “Cậu biết Đại Phạn Thiền Âm ư?”
Ngô Bình: “Cái này nói sau, giờ ông chuẩn bị đi”.
Nói rồi, Ngô Bình bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm. Muốn làm được điều này thì phải tinh thông chữ tiên thì mới niệm đúng được, mà cực hiếm ai trên đời làm được, vì thế từ xưa đến nay, chưa có mấy ai luyện được Đại Phạn Thiền Âm đến tầng thứ ba.
Ngô Bình thì khác, Đại Phạn Thiền Âm của anh là bản gốc, vì thế hiểu quả khác hẳn với các bản lai căng khác.
Âm thanh vừa vang lên, Viên Hối đã phải chấn động, sau đó rơi vào ảo ảnh. Loáng cái, ông ấy đã đến nước Phật và nhìn thấy đức phật cùng rất nhiều các vị bồ tát, la hán, thần linh…
Tâm hồn của ông ấy lập tứ trở nên trong sáng, thiền tâm rung động rồi tiến vào thiền định ở cấp cao hơn.
Ông ấy có cảm giác mình đã trải qua thêm vài chục năm nữa, cuối cùng thì thiền tâm cũng viên mãn. Nhưng với Ngô Bình thì mới chỉ có vài giây trôi qua, anh đã mở mắt ra.
Lúc này, đôi mắt của Viên Hối sáng ngời, ông ấy mỉm cười nói: “Đa tạ thí chủ giúp đỡ”.
Ngay sau đó, toàn thân Viên Hối phát sáng, ma niệm đã bị diệt trừ hoàn toàn. Cùng với đó, khí chất trên người ông ấy cũng thay đổi hoàn toàn, dù có ăn mặc rách rưới thì ông ấy vẫn toát ra được khí chất đức độ của cao tăng.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra, đại sư đã diệt trừ được ma tâm rồi, chúc mừng!”
Viên Hối nói: “Là thí chủ đã cứu tôi, đại ân đại đức không để đâu cho hết”.
Ngô Bình: “Phiền ông tìm một cô gái tên mm giúp tôi”.
Viên Hối: “Mời thí chủ sang thiện phòng của tôi”.
Ngay sau đó, Viên Hối đã dẫn Ngô Bình rời khỏi động Vạn Phật. Hai người vừa đi ra ngoài đã gặp Tông Huy, ông ấy đang định xông vào trong.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tông Huy thở phào một hơi rồi nói: “Ngô sư đệ, cậu không sao chứ?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tông Huy, chính ông sai chú tiểu đó lừa tôi đến động Vạn Phật đúng không?”
Tông Huy vội nói: “Sư đệ, tôi không hề biết gì cả. Tôi biết chuyện cậu bị lừa vào đây từ một tăng nhân khác nên vội vàng chạy đến ngay, may mà cậu không sao”.
Dứt lời, ông ấy nhìn chằm chằm sang Viên Hối.
Viên Hối thờ ơ nói: “Sao, mới mấy năm không gặp mà đã quên sư phụ rồi à?”
Tông Huy chấn động rồi quỳ xuống đất: “Sư phụ! Người khỏi rồi ạ?”
Viên Hối chính là ân sư của Tông Huy, ông ấy cười nói: “Ừ, may sao thí chủ đây chữa khỏi tâm ma cho ta, không thì chắc ta phải chết già trong đó mất”.
Tông Huy ôm chầm lấy chân Viên Hối rồi khóc lớn: “Phật tổ từ bi, cuối cùng người cũng khoẻ lại rồi”.
Sau đó, ông ta cứ ôm chân Viên Hối khóc lóc mãi không chịu buông.
Viên Hối xoa đầu Tông Huy rồi nói: “Tông Huy, con vẫn thế nhỉ, chẳng trưởng thành hơn chút nào”.
Tông Huy cười nói: “Chỉ cần thấy sư phụ bình an, đệ tử mất chút thể diện cũng được”.
Viên Hối cười phá lên nói: “Thôi được rồi, đừng để Ngô thí chủ chê cười nữa, con mau cho người dọn thiện phòng của ta, chúng ta đi thôi”.
“Vâng, đệ tử sẽ làm ngay!”, vì thế, Tông Huy đã rời đi trước.
Viên Hối và Ngô Bình chậm rãi đi theo sau.
Viên Hối nói: “Thí chủ, ban nãy ta thấy đồ đệ của tôi gọi cậu là sư đệ, lẽ nào thí chủ cũng là đệ tử thiếu lâm?”
Ngô Bình lắc đầu rồi kể lại mọi chuyện.
Viên Hối nghe xong thì cười nói: “Bảo sao cậu lại nhận được truyền thừa của sư huynh Kim Cương, vậy thì cũng là đệ tử của huynh ấy rồi”.
Ngô Bình: “Tôi kệ ông ấy gọi thôi, vì dẫu sao đúng là tôi học các môn công pháp này của Kim Cương Thiền Sư thật”.
Viên Hối hỏi: “Thí chủ đã tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Kim Cương Thiền Sư chưa?”
Ngô Bình đáp mình đã luyện đến tầng thứ ba.
Viên Hối vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Thí chủ đúng là bậc kỳ tài! Vậy là có thể tu luyện được một môn thần công khác rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Môn thần công khác ư?”
Viên Hối cười đáp: “Thí chủ có biết ba môn thần công của chùa Đại Thiền không?”
Ngô Bình: “Có, Kim Cương Bất Hoại Thần Công là một trong số đó”.
Viên Hối gật đầu: “Đúng, ba môn thần công này là Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Nhược Bàn Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng, nhưng phải tu luyện lần lượt. Sau khi luyện đến tầng thứ ba của Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì có thể luyện Nhược Bàn Thiền Công, tương tự với đó luyện đến tầng thứ ba của môn thiền công này thì có thể luyện Như Lai Thần Chưởng”.
“Bây giờ, cậu cần phải tập bài luyện thể của chùa Đại Thiền, để giúp gân cốt dẻo dai hơn, đồng thời còn phải uống thuốc của chùa mỗi ngày để rèn luyện cơ thể”.
“Nhưng cả nghìn năm nay, chùa Đại Thiền mới có một người luyện Bàn Nhược Thiền Công, nhưng mới chỉ đến tầng thứ hai thôi, còn Như Lai Thần Chưởng thì chưa có ai từng luyện cả”.
Ngô Bình không ngờ là phải luyện lần lượt như vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không lâu sau đã về tới thiện phòng của Viên Hối. Tông Huy thường xuyên quét dọn ở đây, vì thế nhà cửa vẫn sạch sẽ.
Tông Huy đã chờ sẵn ở cửa, sau đó mời Ngô Bình và Viên Hối vào thiện phòng, còn mình thì đi rót nước pha trà: “Sư phụ, lâu rồi người không ăn gì, để đệ tử đi làm chút đồ ăn cho người”.
Viên Hối xua tay: “Từ từ đã, lấy cho ta một bộ đồ mới trước, ta phải đi tắm rửa thay đồ rồi còn nói chuyện với thí chủ đây”.
Sau đó, Viên Hối bỏ đi một lúc rồi trở lại với diện mạo chỉn chu.
Ông ấy chính trực nói: “Thí chủ, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.
Ngô Bình: “Ông định hỏi tôi có thể giúp các tăng nhân khác trong động Vạn Phật không chứ gì?”
Viên Hối gật đầu: “Đúng thế”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Chắc tôi có thể điều trị được”.
Viên Hối mừng rỡ: “Xin thí chủ rộng lòng từ bi để cứu chữa cho họ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đến nay, bạn của tôi vẫn đang bị chùa Đại Thiền giam giữ, ông nghĩ tôi có đồng ý được không?”
Viên Hối vội nói: “Thí chủ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì đảm bảo cô gái ấy sẽ an toàn, sư tổ Quảng Tuệ đang đến đây rồi, nếu ông ấy biết được tài y thuật của cậu thì chắc sẽ vui lắm”.
Chùa Đại Thiền có ba vị sư tổ trấn thủ, Quảng Tuệ là một trong số đó, ông ấy là một người đức cao vọng trọng, thực lực cao thâm.
Ngô Bình nói: “Nếu chùa Đại Thiền tôn trọng lẽ phải thì được, còn không thì đừng trách tôi”.
“Viên Hối, tôi nghe nói ông hồi phục rồi hả?”, đúng lúc này, có một giọng nói rất khoẻ vang lên.
Viên Hối mừng rỡ rồi chạy ngay ra ngoài: “Tham kiến sư tổ! Tôi đã khoẻ lại rồi ạ!”
Người đó: “Tốt lắm! Vị thần y đã chữa khỏi cho ông đâu?”
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy một lão hoà thượng hiền lành trông rất bình thường đang mỉm cười.
Anh chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại sư”.
Lão tăng này chính là thiền sư Quảng Tuệ, lão nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Thần y Ngô đừng đa lễ. Chính cậu là người đã đánh bại năm người ở đường La Hán đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Viên Hối vội kể lại chuyện cho Quảng Tuệ nghe, lão nhíu mày nói: “Có chuyện này ư! Thần y Ngô yên tâm, nếu nữ thí chủ ấy ở đây thì tôi sẽ tìm được, sau đó giao lại cho cậu”.
Ngô Bình thấy thế thì mới bớt bực mình rồi nói: “Phiền đại sư!”
Chương 727: Âu Dương Thánh Hoàng
Quảng Tuệ cười nói: “Mời thần y Ngô vào trong ngồi”.
Mọi người ngồi vào vị trí, Quảng Tuệ cười híp mắt nói với Ngô Bình: “Tôi nghe nói thần y Ngô đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ ba là Thần Quỷ Trường Vực rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Đại sư chê cười rồi, tôi cũng là ăn may thôi”.
Quảng Tuệ nói: “Không thể nhờ vận may là luyện thành ba phép thần thông của chùa Đại Thiền đâu, cậu cứ khiêm tốn”.
Lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe Viên Hối nói thần y có thể chữa trị cho các tăng nhân khác trong động Vạn Phật, đây đúng là chuyện tốt, xin thần y rộng lòng từ bi giúp cho. Đương nhiên chùa Đại Thiền sẽ không bắt thần y làm không công, chúng tôi sẽ truyền Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng cho thần y”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Các người sẽ truyền hai môn thần công ấy cho tôi ư?”
Quảng Tuệ cười nói: “Chắc chỉ thần y mới luyện được chúng thôi, nên chứng tỏ chúng và thần y rất có duyên với nhau”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Quảng Tuệ nói: “Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng ở Vô Tự Ngọc Bích, nếu thần y rảnh thì có thể đến cảm ngộ lúc nào cũng được”.
Ngô Bình ngẩn ra, hoá ra anh phải tự cảm ngộ ư? Vì thế, anh chỉ gật đầu.
Quảng Tuệ ngồi thêm một lúc thì ra về, Viên Hối tiễn lão ra ngoài, hai người đi được một đoạn thì Viên Hối nói: “Sư tổ định để thần y Ngô cảm ngộ Vô Tự Ngọc Bích thật ạ?”
Quảng Tuệ đáp: “Cậu ấy có thể luyện được Thần Quỷ Trường Vực thì chứng tỏ có tư chất rất tốt, biết đâu câu ấy lại có thể cảm ngộ được điều kỳ diệu từ Vô Tự Ngọc Bích”.
Viên Hối: “Sư tổ, đệ tử nhớ người từng nói trên Vô Tự Ngọc Bích không chỉ có Như Lai Thần Chưởng và Bàn Nhược Thiền Công, người để thần y Ngô tự cảm ngộ, nhỡ cậu ấy còn cảm nhận được thứ gì khác thì sao ạ?”
Quảng Tuệ bật cười nói: “Viên Hối, ông ở động Vạn Phật lâu quá nên đầu óc lú lẫn rồi à! Vô Tự Ngọc Bích là một kho báu với chùa Đại Thiền chúng ta thôi, nhưng chúng ta nào có chìa khoá để vào đó đâu. Giờ có một người làm được điều này, tại sao chúng ta lại ngăn cản?”
Viên Hối: “Ý của người là chúng ta có thể mượn thần y Ngô để nắm giữ các điều bí mật bên trong ấy ư?”
Quảng Tuệ: “Cậu ấy tu luyện thần công của chùa Đại Thiền chứng tỏ rất có duyên với chúng ta, con yên tâm, sớm muộn sẽ có ngày cậu ấy gia nhập chùa thôi”.
Viên Hối gật đầu: “Cậu ấy có thể tu luyện công pháp của Kim Cương Thiền Sư thì đúng là có duyên với chúng ta rồi”.
Quảng Tuệ: “Thật ra ta rất mong cậu ấy có thể luyện thành Như Lai Thần Chưởng, vì đó là con đường duy nhất để mở Đại Lôi Âm Tự”.
Viên Hối thở dài nói: “Từng có tu sĩ Thiên Tiên muốn mở Đại Lôi Âm Tự nhưng chưa thành công, chắc sẽ khó lắm ạ”.
Quảng Tuệ: “Để ta đi tìm Mộ Dung Kiều đó, Viên Hối, ông hãy tiếp đón thần y Ngô chu đáo, nếu được thì hãy nhở cậu ấy xuống tầng thứ ba của động Vạn Phật xem có chữa trị được cho vị nào không”.
Viên Hối ngạc nhiên: “Sư tổ, xuống hẳn tầng thứ ba ạ?”
Quảng Tuệ thở dài: “Thử xem sao, biết đâu cậu ấy lại chữa trị được cho người đó?”
Viên Hối hít sâu một hơi, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vâng, đệ tử hiểu rồi!”
Quảng Tuệ đi rồi, Viên Hối trở lại ngồi chờ tin với Ngô Bình.
Hơn một tiếng sau, Tông Huy đã hớt hải chạy tới báo: “Sư phụ, thần y Ngô, tìm thấy rồi ạ”.
Sau đó, ông ấy thuật lại tình hình cho Ngô Bình nghe. Ngô Bình nghe xong thì nổi giận nói: “Nhà Âu Dương giỏi lắm! Đúng là vô pháp vô thiên”.
Thì ra mấy ngày trước, Mộ Dung Kiều đã đi chơi ở gần chùa Đại Thiền, sáng sớm một ngày, cô ấy đã gặp Âu Dương Thánh Hoàng của gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Thánh Hoàng là kỳ tài số một của nhà Âu Dương, có tên bảng Nhân Tiên và là người duy nhất chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên trong bảng trên.
Cũng vì đó mà Âu Dương Thánh Hoàng có thể hô mưa gọi gió ở nhà Âu Dương, hắn có địa vị rất cao, đến gia chủ cũng phải nhượng bộ phần nào.
Vì thế mà Âu Dương Thánh Hoàng rất kiêu căng, làm việc tuỳ ý. Hắn phát hiện Mộ Dung Kiều có điểm bất thường nên đã nhờ mấy người bạn của mình ở chùa Đại Thiền ra mặt hẹn cô ấy đi uống trà.
Mộ Dung Kiều đã từ chối, điều này khiến Âu Dương Thánh Hoàng nổi giận và quyết định bắt cô ấy đi. Nhưng vô duyên vô cớ dẫn một người đi thì đương nhiên không được, nên hắn đã vu cho Mộ Dung Kiều là ma nữ, phải dẫn cô ấy về nhà Âu Dương để trấn áp.
Kể đến đây, Tông Huy nói: “Sư tổ Quảng Tuệ đã đến nhà Âu Dương rồi, người bảo nhất định sẽ đưa Mộ Dung Kiều về”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại sư Quảng Tuệ!”
Sau đó, anh hỏi: “Đại sư Tông Huy, có thể cho tôi biết mấy người bạn của Âu Dương Thánh Hoàng ở chùa ta là ai không?”
Tông Huy có vẻ khó xử, sau đó thở dài nói: “Họ đều là đệ tử của La Hán Đường, trong đó có một đệ tử của Viên Thâm”.
“Lại là Viên Thâm!”, Ngô Bình cười lạnh: “Nhắc đến ông ta, tôi mới nhớ chưa đi khiêu chiến các trưởng lão của La Hán Đường đấy”.
Tông Huy ngẩn ra rồi nói: “Thí chủ định đi khiêu chiến thật sao?”
Ngô Bình nhìn ông ấy rồi hỏi: “Không được à?”
Tông Huy xua tay: “Tôi không có ý đó, tôi muốn nói là các trưởng lão có thực lực mạnh lắm, nếu thí chủ đi khiêu chiến chỉ e sẽ thiệt thân”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là họ thì có!”
Chương 728: Vô Tự Ngọc Bích
Mấy ngày qua, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục lại khá nhiều, anh cảm thấy cùng lắm là hai hôm nữa, mình sẽ khôi phục hoàn toàn thực lực.
Với thực lực và tài năng hiện tại, khả năng anh đánh thắng các vị trưởng lão ở La Hán Đường là rất cao.
Tông Huy nói: “Nếu thí chủ đã quyết sẽ khiêu chiến thì để tôi sắp xếp. Mồng ba tháng sau, phía La Hán Đường sẽ chuẩn bị xong để chờ cậu đến khiêu chiến”.
Viên Hối không phản đối mà nói: “Cứ quyết vậy đi”.
Tông Huy cúi chào rồi lui ra ngoài, Viên Hối nói: “Thần y Ngô, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến Vô Tự Ngọc Bích”.
Ngô Bình cũng đang rất tò mò về nơi này nên gật đầu ngay. Viên Hối đi trước dẫn đường, hai người băng qua một ngọn núi rồi đến một khe núi âm u.
Ở đây có một con đường nhỏ, vách đá hai bên đều là bạch ngọc, hơn nữa còn là bạch ngọc hảo hạng, nếu mang về bán thì sẽ lãi được bộn tiền!
Song, đây là bảo bối trấn tự của chùa Đại Thiền nên đương nhiên không ai được mang đi bán.
Nếu chỉ nhìn vào hai vách đá này thì Ngô Bình chẳng có phát hiện gì, vì mặt đá nhẵn bóng như gương, anh có thể nhìn rõ hình ảnh của mình ở trên đó.
Anh tò mò hỏi Viên Hối: “Đây là Vô Tự Ngọc Bích ư? Đã có ai nghiên cứu Bàn Nhược Thiền Công ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đúng, sư tổ Quảng Tuệ nói cậu được nghiên cứu một ngày một đêm ở đây, nhưng đúng giữa trưa mai phải rời đi”.
Ngô Bình: “Được, nếu tôi nhìn ra được thứ gì luôn thì cần gì tới một ngày một đêm, còn nếu không phát hiện ra được thì có ở lại cả chục năm cũng vô dụng”.
Viên Hối cười nói: “Vậy tôi không làm phiền thần y nữa”.
Viên Hối lui ra, chỉ còn lại một mình Ngô Bình trong khe núi trống trải. Có rất nhiều ghế và băng đá ở đây, chắc chắn đã từng có người đến đây nghiên cứu rồi.
Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quan sát bức tường ngọc ở phía Đông trước.
Anh mới nhìn một cái đã phải trố mắt ra, vì anh thấy có một vị tăng nhân ngồi xếp bằng ở đó. Tăng nhân ấy được tạo thành nhờ một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh này rất cao cấp, thuộc về thế giới cao cấp. Nếu không nhờ khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình không thể phát hiện ra tăng nhân này được.
Anh lại nhìn sang vách đá phía Tây thì thấy cũng có một người đang ngồi xếp bằng ở đây, anh đoán đó là một đạo sĩ. Tương tự như tăng nhân kia, đạo sĩ này cũng được tạo thành từ một loại sức mạnh cao cấp.
Ngô Bình híp mắt lại, theo hiểu biết của anh về tu hành thì một khi con người tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên thì cơ thể có thể thích ứng được với thế giới cao duy độ và có uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn thực lực của tăng nhân và đạo sĩ kia hơn hẳn các tú sĩ Thiên Tiên bình thường! Lẽ nào họ là Thiên Quân?
Anh nhìn về phía đạo nhân thì thấy hình như người này có cảm nhận gì đó nên cũng đang nhìn anh. Đôi mắt của đạo nhân toả ra khí tức khiến Ngô Bình chấn động.
Ngay sau đó, trong đầu anh đã vang lên rất nhiều lời tiên. Nếu là người khác thì chắc chắn không hiểu, nhưng Ngô Bình thì khác.
Anh đã quá hiểu chữ tiên rồi nên vừa nghe cái là hiểu ngay.
Nhưng lượng thông tin ấy quá lớn nên anh cần thêm chút thời gian để tiêu hoá, tiếng tiên kéo dài khoảng 10 phút, nhưng anh phải mất hơn một tiếng mới chỉnh lý xong hết được.
Lúc này, anh đã hiểu được đại khái nội dung rồi. Nội dung nói về một thế lực có tên là Âm Dương Giáo, cùng các công pháp, thần thông và cách hít thở của họ.
Sau đó, anh lại nhìn sang vách đá phía Đông. Tăng nhân kia như cũng có cảm giác, tiếp tục tuôn lời tiên ra, dội vào đại não của Ngô Bình.
Lần này, anh nhìn thấy rất nhiều những kiến thức quen thuộc, ví dụ như Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vô Sinh Ấn! Xem ra hầu hết công pháp của chùa Đại Thiền đều từ đây mà ra.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã biết tăng nhân truyền cho mình thứ gì. Đó là công pháp và bí thuật của một thế lực lớn siêu cấp có tên Cực Lạc Phật Thổ.
Anh không vội vàng rời đi ngay, mà ngồi xuống nghiền ngẫm những kiến thức vừa tiếp thu được.
Loáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, Ngô Bình chìm đắm trong cảm nhận nên đã quên mất thời gian, Anh nghe thấy giọng của Viên Hối: “Thần y Ngô, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại sư Viên Hối, ngày trước có ai cảm ngộ được gì ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đương nhiên là có rồi”.
Ngô Bình: “Họ giỏi thật đấy!”
Ý của anh là anh chỉ có thể hiểu được những truyền thụ này nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu thôi, còn những ngu khác có thể trực tiếp cảm nhận được, đúng là phi thường.
Viên Hối tỏ vẻ thất vọng vì tưởng Ngô Bình không có thu hoạch gì: “Thần y Ngô đừng buồn, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường, tôi và đại sư Quảng Tuệ cũng như cậu thôi”.
Ngô Bình không hiểu nên hỏi lại: “Đại sư Quảng Tuệ có tin gì chưa?”
Viên Hối tỏ vẻ mất tự nhiên rồi đáp: “Không biết tại sao lần này nhà Âu Dương rất cứng đầu, đến đại sư Quảng Tuệ mà họ cũng không nể mặt”.
Ngô Bình sa sầm mặt: “Nói vậy là nhà họ vẫn không chịu thả người đúng không!”
Viên Hối: “Nhưng thần y cứ yên tâm, tuy sư tổ chưa dẫn người về được, nhưng người chắc chắn là thí chủ Mộ Dung Kiều vẫn bình an, nhà Âu Dương không làm gì với thí chủ ấy cả”.
Ngô Bình cau mày nói: “Với địa vị và thân phận của đại sư Quảng Tuệ thì nhà Âu Dương phải nể chứ, sao họ vẫn không chịu thả người?”
Viên Hối thở dài nói: “Sư tổ cũng đang thấy lạ, vì không thể đưa người về đây được, vì thế người ngại không dám đến gặp thần y”.
Ngô Bình: “Đại sư đã cố hết sức rồi, tôi rất cảm kích”.
Sau đó, anh nói: “Đại sư Viên Hối, tôi phải đi cứu Mộ Dung Kiều, nhờ ông chuyển lời đến đại sư Quảng Tuệ là hôm khác tôi lại đến”.
Anh nói rồi đi ngay, Viên Hối không kịp nói gì thì đã thấy Ngô Bình chạy mất dạng.
Thần Chiếu đang đứng chờ Ngô Bình dưới chân núi.
“Chủ nhân, là tôi thất trách! Tôi gặp lại một người bạn cũ nên đã không xuất hiện kịp thời, không thì cô Mộ Dung đã không bị người nhà Âu Dương bắt đi”, Thần Chiếu tự trách.
Ngô Bình: “Tôi không trách ông, tôi chỉ bảo ông đưa cô ấy đến chùa Đại Thiền thôi, chứ không bảo ông phải luôn theo sát cô ấy. Hừ, đây cũng là số kiếp của cô ấy rồi”.
Thần Chiếu ngẩn ra: “Số kiếp ạ?”
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều là trích tiên, thế trích tiên là gì? Nói đúng ra là cô ấy đã đắc tội với vị thượng tiên nào đó trên trời nên bị đày xuống nhân gian chịu tội, cho nên cô ấy cứ xác định sẽ gặp đủ mọi chuyện rắc rối suốt đời”.
Thần Chiếu cả kinh nói: “Chủ nhân, nếu đúng là thế thì tốt nhất chúng ta không nên dây dưa với Mộ Dung Kiều”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã từng đọc được một cuốn sách, để tôi kể ông nghe một mẩu truyện nhỏ trong đó”.
Câu chuyện này Ngô Bình đọc được trong phiến ngọc.
Có một tiên nhân tên là Lý Xán ở tiên giới, vì đắc tội với tiên tướng nên bị đày xuống trần gian chịu tội.
Nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi Lý Xán trải qua một kiếp nạn thì thực lực lại khôi phục một phần, vì thế không bao lâu, Lý Xán đã được trở về tiên giới.
Sau này, Lý Xán được tiên đế phong làm đại nguyên soái bình yêu, quyền lực còn cao hơn cả tiên tướng kia.
Nghe xong chuyện Ngô Bình kể, Thần Chiếu hiểu ra ngay: “Ý của chủ nhân là tuy Mộ Dung Kiều sẽ găp nhiều sự cố, nhưng cũng sẽ có thế lực nào đó giúp đỡ cô ấy?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, ông tư duy đúng rồi đấy. Những người bị đày xuống nhân gian chịu tội sẽ liên tục gặp nạn cho đến khi diệt trừ được hết ma tâm thì thôi. Ông nhìn Mộ Dung Kiều đi, cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng hơi chút là lại khôi phục năng lực nào đó, thế có giống tiên nhân đi đày không?”
Thần Chiếu cười nói: “Vậy là chưa chắc lần này Mộ Dung Kiều đã gặp nguy hiểm, khéo còn thu hoạch được gì đó”.
Ngô Bình: “Đúng thế, cho nên chúng ta đến nhà Âu Dương thôi, xem có sơ múi được gì không”.
Thần Chiếu: “Trước đó, Mộ Dung Kiều cứ đòi đến chùa Đại Thiền, chắc là cố ý để gặp Âu Dương Thánh Hoàng”.
Ngô Bình: “Khả năng này rất lớn, ông biết nhà Âu Dương ở đâu không?”
Thần Chiếu gật đầu: “Có ạ, chúng ta đi thôi”.
Ngô Bình: “Vội gì, để mai đi, chờ tôi khôi phục toàn bộ thực lực đã. Nơi này cách Hà Đông không xa, chúng ta đên gặp Lý Long Thần”.
Lý Long Thần là đại đệ tử của Dương Mộ Bạch, từ đây đến nhà ông ấy chưa tới 200 cây số.
Chương 729: Mã Thị ở Tây Bắc
Lý Long Thần là đại gia ở Hà Đông, một nhân vật tầm cỡ ở khu vực, mảng kinh doanh của ông ấy ở phía Bắc nổi tiếng gần xa, bạn bè nhiều không đếm hết.
Tầm ba giờ chiều, Lý Long Thần đang chuyên tâm luyện công trong phủ Tử Long. Từ khi Ngô Bình giúp ông ấy luyện hình lên hậu kỳ, ngày nào ông ấy cũng luyện công, chẳng mấy là tới cảnh giới Đan Thành của Tiên Thiên rồi.
Đột nhiên có người chạy tới báo: “Thưa tổng tiêu đầu, có hai người tới xin gặp người ạ”.
Lý Long Thần đang luyện công nên bực bội nói: “Bảo tôi đang bận”.
“Long Thần, đến sư thúc cũng không gặp, oai quá nhỉ!”, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lý Long Thần dừng hình rồi mừng rỡ nói: “Sư thúc! Sao người lại đến đây?”
Ngô Bình hừ một tiếng: “Sao kêu đang bận, không gặp tôi được?”
Lý Long Thần vội quỳ xuống nói: “Xin sư thúc bớt giận, đệ tử không biết người tới. Nếu biết thì đã chờ sẵn ngoài cổng rồi ạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đứng dậy đi, suốt ngày quỳ với lạy”.
Lý Long Thần mỉm cười đứng dậy rồi nói: “Sư thúc, sao người lại có thời gian đến đây? Hay có chuyện gì ở Hà Đông ạ?”
Ngô Bình: “Phải có chuyện mới được đến à?”
Lý Long Thần cười trừ: “Không không, người đến lúc nào cũng được, đệ tử luôn chào đón”.
Ngô Bình: “Thật ra thì ông nói đúng một nửa, tôi đang có việc ở chùa Đại Thiền, thấy nhà ông ở gần nên đến xem ông thế nào. Ừm, được đấy, Sinh Niệm rồi, nhưng thần niệm vẫn hơi yếu”.
Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, đệ tử cảm thấy cùng lắm là một đến hai năm nữa, thần niệm của mình sẽ mạnh lên”.
Ngô Bình nói: “Một đến hai năm thì lâu qau, nếu tôi đã đến thì sẽ hỗ trợ ông, để ông đột phá lên Nhân Tiên luôn”.
Lý Long Thần mừng quýnh, hiện giờ ông ấy đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình, anh bảo gì ông ấy cũng tuân thủ tuyệt đối.
“Sư thúc, nhưng làm thế nào để tăng thần niệm nhanh chóng ạ?”, Lý Long Thần hỏi.
Ngô Bình lấy một viên tinh thạch linh hồn ra rồi đưa cho ông ấy: “Ông hãy cầm nó rồi tu luyện”.
Lý Long Thần vừa nhìn đã biết viên đá này chính là thứ mà tiểu sư thúc đã tặng cho sư bá và sư phụ của mình. Ông ấy đã hỏi sư phụ nên biết đây là tinh thạch linh hồn, là bảo vật giúp tăng sức mạnh thần hồn.
Lý Long Thần cảm kích tới nỗi run lên, sau đó nói với Ngô Bình: “Sư thúc, thứ này quý giá quá!”
Ngô Bình: “Cứ cầm lấy đi, có nó rồi thì chắc ông sẽ Đan Thành ngay thôi. Sau này đột phá lên Nhân Tiên sẽ dễ như ăn kẹo”.
Lý Long Thần sai người mang rượu ngon nhất ra để cùng uống với Ngô Bình và Thần Chiếu. Nhưng rượu chưa thấy đâu thì người làm đã lại chạy vào báo: “Thưa tổng tiêu đầu, người ở trên đến rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Lý Long Thần thấy hơi ngạc nhiên rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc, cấp trên đến kiểm tra sổ sách, đệ tử xin phép một chút, sau đó sẽ về uống với sư thúc”.
Ngô Bình xua tay: “Ông đi đi”.
Lý Long Thần không yên tâm nên bảo đệ tử của mình là Hồng Chiến đến tiếp Ngô Bình thay. Hồng Chiến từng được Ngô Bình chỉ bảo nên vui vẻ đồng ý ngay, vừa ngồi xuống là anh ta đã uống cạn nửa bình rượu trăm năm luôn.
Ngô Bình: “Hồng Chiến, sư phụ anh là tổng tiêu đầu, sao vẫn còn cấp trên?”
Hồng Chiến đáp: “Sư thúc tổ không biết cũng phải thôi, ngày trước khi Tiêu Cục mới thành lập, tầm ảnh hưởng còn hạn chế. Mãi đến sau này, có môt người họ Mã tới tìm sư phụ, đồng ý bỏ tiền ra mua cổ phần thì Tiêu Cục mới phất lên được”.
Ngô Bình nghe thấy nhà họ Mã thì hỏi: “Mã Thị ở Tây Bắc à?”
Hồng Chiến gật đầu: “Vâng, nếu thế lực của họ đứng thứ hai ở Tây Bắc thì không ai dám nhận thứ nhất. Có nhà họ hậu thuẫn thì Tiêu Cục phía Bắc mới phát triển nhanh chóng, sau đó cứ thế lớn mạnh lên”.
Ngô Bình: “Nhà họ Mã chiếm bao nhiêu cổ phần?”
“70 phần trăm ạ”, Hồng Chiến đáp: “Vì thế, trả hoa hồng cho họ xong rồi trừ cả vốn đi nữa thì sư phụ cũng không còn lại bao nhiêu nữa”.
Ngô Bình: “Đành chịu thôi, Tiêu Cục mượn lực nhà họ thì mới phát triển được mà, Lý Long Thần nắm được 30 phần trăm cổ phần là khá lắm rồi”.
Hồng Chiến: “Sư phụ cũng bảo thế ạ, nhưng gần một năm nay nhà họ Mã đã đến tìm sư phụ hai lần, họ muốn mua nốt cổ phần của người, nhưng sư phụ không đồng ý, hình như nhà họ Mã đang bực mình”.
Ngô Bình: “Họ đã chiếm 70 phần trăm cổ phần rồi còn chưa đủ hay sao mà còn đòi mua nốt?”
Hồng Chiến: “Đệ tử nghe sư phụ nói là nhà họ Mã đã đổi chủ, chủ cũ bị bệnh nặng sắp qua đời, chủ mới lên thay là cháu trai của chủ cũ”.
Ngô Bình: “Đổi người quản lý nên đổi chính sách cũng phải, nhưng họ làm vậy thì hơi khó chấp nhận”.
Hồng Chiến: “Vâng, sư phụ mất ngủ cả đêm. Người bảo nếu người đồng ý thì công sức bao năm lại thành làm lợi cho người khác. Còn không đồng ý thì chắc chắn nhà họ Mã sẽ gây khó dễ. Hôm nay họ lại đến kiểm tra sổ sách chắc chắn lại muốn sinh sự”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nhà họ Mã là thế lực lớn nhất ở Tây Bắc, nhưng chúng ta cũng không yếu thế đâu”.
Bọn họ đang trò chuyện thì Lý Long Thần quay lại, ông ấy có vẻ nhăn nhó, nhưng vẫn gượng cười nâng ly với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Long Thần, có chuyện gì à?”
Lý Long Thần thở dài nói: “Đệ tử không dám khiến sư thúc bận tâm về chuyện vụn vặt này, nhưng không ngờ nhà họ Mã lại đến đúng lúc sư thúc ở đây”.
Ngô Bình: “Tôi đã biết chuyện rồi, họ lại đến vì muốn lấy nốt 30 phần trăm cổ phần của ông phải không?”
Lý Long Thần gật đầu: “Vâng. Tuy họ không nói hẳn ra, nhưng đệ tử biết nhà họ chuẩn bị chèn ép mình. Bãn nãy, họ dẫn một đống người đến kiểm tra sổ sách rồi bảo có vấn đề, năm nay phải nộp lãi cho họ cao hơn. Đúng là nực cười, họ đòi tăng số lãi còn nhiều hơn số tiền đệ tử nhận được, vậy đệ tử biết đào đâu ra?”
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Ông định thế nào?’
Lý Long Thần lại thờ dài: “Cùng lắm thì đệ tử bán nốt cổ phần cho họ, từ nay ai làm việc nấy”.
Ngô Bình: “Long Thần, ông đừng chùn bước, phải tranh đến cùng. Nếu nhà họ Mã ý thế hiếp người, tôi sẽ ra mặt cho ông”.
Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, không cần đâu ạ, đây là chuyện nhỏ”.
Ngô Bình: “Nhỏ cái gì? 30 phần trăm cổ phần là rất nhiều đấy, thà mua rượu về uống chứ không thể cho kẻ khác được”.
Lý Long Thần cười trừ: “Sư thúc, danh tiếng của Tây Bắc Vương ai nghe cũng phải khiếp đảm, nếu không phải bất đắc dĩ, đệ tử không muốn đối đầu với họ”.
Tây Bắc Vương mà Lý Long Thần nhắc đến chính là Mã Hành Không - gia chủ nhà họ Mã, ông ấy cùng thời với Đông Phật Tiên Sinh.
Mã Hành Không đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên từ lâu, điều đáng sợ hơn là ông ấy đã luyện ra được Võ Hồn! Thực lực vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới.
Vì nhà họ Mã theo Tây Lan Giáo nên Địa Tiên Giới không quản lý được, cho nên họ càng được đà lấn tới, dần dà đã trở thành vua một vùng!
Chương 730: Mã Tiếu Phong
Tuy hiện giờ vua Tây Bắc bệnh nặng, nhưng hổ chết vẫn còn uy phong, loại người như Lý Long Thần không thể khiêu chiến với nhà họ Mã được. Nếu đối phương quyết tâm muốn lấy cổ phần, ông ấy cũng không còn cách nào.
Diệp Thiên Tông cũng thế mà Dương Mộ Bạch cũng vậy, không ai áp chế được nhà họ Mã. Tất nhiên, chống lưng của Lý Long Thần cũng không yếu, thế nên thái độ của nhà họ Mã cũng không quá khó coi, sẵn sàng cho ông ấy một khoản bồi thường hậu hĩnh. Nếu đổi lại là một người không có chống lưng, có lẽ nhà họ Mã còn không chịu bồi thường cơ.
Ngô Bình điềm nhiên nói: “Vua Tây Bắc không hù dọa được ai đâu, anh nghe tôi, không cần quá mềm yếu. Cho họ cổ phần cũng được, nhưng phải làm theo quy định. Ba mươi phần trăm cổ phần mỗi năm sinh ra bao nhiêu lợi nhuận, cứ yêu cầu họ tính mức bồi thường bằng ba mươi lần”.
Lợi nhuận hằng năm mà Lý Long Thần kiếm được phải trên năm tỷ tệ, ba mươi lần tức là một trăm năm mươi tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ.
Lý Long Thần cười khổ: “Nhà họ Mã không thể nào đồng ý được”.
Ngô Bình đáp: “Không đồng ý, tự khắc có cách đối phó với người không đồng ý”.
Đúng vào lúc này, cửa viện bị người ta đẩy ra rất mạnh, những tiếng bước chân vang lên. Hồng Chiến vừa đứng dậy thì cửa phòng đã bị đạp bung, một nhóm người hùng hổ xông vào.
Đi đầu là một chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc âu phục, đeo đồng hồ đắt tiền, bề ngoài trông rất thành đạt. Hắn ta đảo mắt một vòng rồi nhìn thẳng vào Lý Long Thần: “Lý Long Thần, người của tôi vẫn đang kiểm tra sổ sách, nhưng đương sự như ông chớ chạy lung tung, người của tôi có thể hỏi đến ông bất cứ lúc nào, ông phải đưa ra được lời giải thích hợp lý”.
Sắc mặt Lý Long Thần rất khó coi, có cảm giác như đang bị sỉ nhục: “Cậu Mã, Lý Long Thần tôi cùng nhà họ Mã hợp tác nhiều năm, chưa có khoản nào sai sót. Bây giờ cậu dẫn một đám người tới chỗ tôi kiểm tra sổ sách, định coi Lý Long Thần này như bùn đất cho cậu muốn nắn thế nào thì nắn à?”
Chàng trai nghe thấy câu này, đột nhiên bật cười: “Đúng thế đấy! Trong mắt nhà họ Mã, ông cũng chỉ là một cục bùn, muốn vo tròn hay bóp méo, phải xem tâm trạng của tôi thế nào!”
Lý Long Thần giận dữ: “Mã Tiếu Phong, đừng bắt nạt người khác quá đáng!”
Chàng thanh niên kia tên là Mã Tiếu Phong, hắn ta nở nụ cười nham hiểm: “Lý Long Thần, nếu không vì nể tình bao năm qua ông cống hiến cho nhà họ Mã, ông nghĩ nhà họ Mã đủ kiên nhẫn dây dưa cùng ông tới tận bây giờ? Nói thẳng cho ông biết, trong vòng ba ngày, nếu ông không nhường cổ phần, đừng trách nhà họ Mã không nể mặt!”
Mã Tiếu Phong dùng giọng điệu của kẻ bề trên đứng chỉ điểm giang sơn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt và cao ngạo.
Hắn ta tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng sư tổ Kiều Bộ Tiên và lão gia chủ của nhà họ Mã tôi quen nhau mà chúng tôi sẽ nhẫn nhịn ông mãi. Khi Kiều Bộ Tiên còn trẻ, miễn cưỡng có thể sánh vai với lão gia chủ. Nhưng sau này tu vi của lão gia chủ dần cao hơn, Kiều Bộ Tiên không xứng xưng huynh gọi đệ với ông ấy nữa rồi. Nói một câu khó nghe thế này, cho dù Kiều Bộ Tiên đứng trước mặt tôi ngay bây giờ thì ông ta cũng phải khách sáo thỉnh an tôi, gọi tôi một tiếng cậu chủ Mã!”
Thảo luận về sư môn của anh ngay trước mặt đám đông khiến Ngô Bình không thể ngồi yên, anh đứng dậy nói: “Tên húy của sư phụ tôi mà để thứ tạp chủng như cậu gọi sao?”
Mã Tiếu Phong liếc mắt nhìn Ngô Bình: “Sư phụ anh? À tôi biết rồi, anh chính là đồ đệ mà Kiều Bộ Tiên mới nhận, tên Ngô Bình đúng không? Hờ hờ, giang hồ đồn đại rằng đồ đệ của Kiều Bộ Tiên là một thiên tài, bây giờ xem ra anh cũng chỉ là một tên ngốc thôi!”
“Chát!”
Bóng người lóe lên, Mã Tiếu Phong đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chẳng hiểu sao đổ gục xuống đất, trên mặt bị người ta tát cho một phát nên sưng vù như đầu heo, răng cũng rụng mất vài cái, miệng trào máu tươi.
Ngô Bình đã đứng trước mặt Mã Tiếu Phong từ lúc nào, giẫm lên mặt hắn ta mà nói: “Quay về bảo với gia chủ mới của Mã thị rằng, Lý Long Thần sẽ không nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần. Không chỉ không nhường, nhà họ Mã các ông còn phải nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần cho tôi!”
Mã Tiếu Phong vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi, nhà họ Mã chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Ngô Bình thoáng dùng sức, Mã Tiếu Phong cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy, hắn ta sợ hãi kêu la ầm ĩ: “Tha mạng, xin anh tha mạng!”
Ngô Bình mới bớt lại: “Mã Tiếu Phong, lời tôi nói, cậu đã hiểu chưa?”
Mã Tiếu Phong đáp: “Tôi nghe rõ rồi, sau khi về sẽ nói với ông nội tôi, Lý Long Thần sẽ không sang nhượng cổ phần, đồng thời nhà họ Mã còn phải tặng anh ba mươi phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cứ nói như thế. Bây giờ cậu có thể cút đi được rồi!”
Anh vừa nhả chân ra, Mã Tiếu Phong bật dậy, dẫn theo nhóm người kia rời khỏi phủ Tử Long cứ như chạy trốn.
Sau khi nhóm người của Mã Tiếu Phong rời đi, Lý Long Thần không khỏi cười khổ: “Sư thúc, sư thúc bảo hắn ta truyền lời như vậy, hai bên e là khó lòng giải quyết trong hòa bình”.
Ngô Bình đáp: “Người ta bắt nạt tận nơi thì phản pháo toàn lực là đúng rồi, còn về hậu quả, tạm thời không cần suy tính”.
Lý Long Thần nghiến răng: “Thôi kệ! Cứ “khô máu” với chúng nó thôi!”
Bấy giờ Ngô Bình mới hài lòng: “Người luyện rõ, đáng lý ra phải hiếu chiến. Với cả, tôi nói rồi, người làm sư thúc như tôi sẽ giúp anh, anh không cần sợ”.
Lý Long Thần cười gượng một tiếng: “Không đến mức sợ, trước kia tôi chỉ việc này không đáng để trở mặt với nhau; nhưng sư thúc nói vậy, tôi mới hiểu ra, gặp chuyện như vậy không thể nhượng bộ được”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh lùi một bước, đối phương sẽ tiến hai bước. Sau này anh sẽ phải lùi ba bước, lùi bốn bước, lùi đến khi cùng đường”.
Sau đó anh hỏi: “Anh thử đoán xem, nhà họ Mã mất bao lâu mới phản ứng?”
Lý Long Thần quanh năm giao thiệp cùng nhà họ Mã nên vô cùng am hiểu, ông ấy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhanh thì ba ngày, không thì năm ngày, nhà họ Mã nhất định sẽ phản ứng”.
Ngô Bình đáp: “Ba ngày sau tôi sẽ tới bên này, giúp anh giải quyết rắc rối một cách triệt để”.
Lý Long Thần cũng không biết Ngô Bình giải quyết bằng cách nào, nhưng ông ấy tin tưởng Ngô Bình tuyệt đối, Ngô Bình nói giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được.
Lý Long Thần nóng lòng muốn tu luyện, uống hai chai rượu rồi chạy tới hậu viện tu luyện. Ông ấy muốn nhờ vào sức mạnh của tinh thạch linh hồn, mau chóng nâng cao bản thân.
Ngô Bình được sắp xếp tới một tiểu viện yên tĩnh, anh ở trong tiểu viện luyện đoàn thể thuật thêm vài lần nên khoanh chân ngồi xuống, lượt lại Âm Dương giáo và truyền thừa của Phật thổ cực lạc trong lòng một lần.
Nhất là truyền thừa của Phật thổ cực lạc, khiến anh cực kỳ hứng thú. Ví dụ như Vô Sinh ấn, Kinh Lôi chưởng, Ngưng Huyết Chỉ, thậm chí là Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà anh tu luyện chỉ là một phần rất nhỏ.
Ví dụ như Kinh Lôi chưởng, công pháp nguyên bản của nó có tên là Thiên Lôi công, uy lực vô cùng mạnh. Kinh Lôi chưởng mà anh luyện chỉ phát huy chưa đầy một phần mười uy lực của nó.
Kinh Lôi chưởng đã luyện thuận tay từ lâu rồi, thế nên anh quyết định luyện công pháp thực sự đằng sau Kinh Lôi chưởng - Thiên Lôi công một lần.
Thế nhưng, khi anh đang định luyện tập thì nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ từ cách đó hàng trăm mét.
Thời điểm này, bên trong Tử Long phủ vẫn có không ít người đang hoạt động, một bước chân nhẹ nhàng vốn chẳng có gì to tát.
Nhưng Ngô Bình thì khác, anh từng gặp không ít nhẫn giả, anh lập tức đoán ra bước chân này là của một nhẫn giả.
Trong Tử Long phủ toàn là người của Lý Long Thần, làm sao có nhẫn giả được? Chẳng lẽ vẫn luôn có nhẫn giả mai phục ở đây?
Sau đó, anh lại liên tưởng tới những kho báu mà đám quỷ Đông Doanh năm đó từng chôn ở nơi này. Chắc đến chín phần mười, đám người Đông Doanh kia vẫn chưa từ bỏ!
Ngô Bình: “Tôi sẽ niệm Đại Phạn Thiền Âm để ông gặp đức phật trong ảo ảnh, biết đâu lại đột phá được”.
Viên Hối ngạc nhiên: “Cậu biết Đại Phạn Thiền Âm ư?”
Ngô Bình: “Cái này nói sau, giờ ông chuẩn bị đi”.
Nói rồi, Ngô Bình bắt đầu niệm Đại Phạn Thiền Âm. Muốn làm được điều này thì phải tinh thông chữ tiên thì mới niệm đúng được, mà cực hiếm ai trên đời làm được, vì thế từ xưa đến nay, chưa có mấy ai luyện được Đại Phạn Thiền Âm đến tầng thứ ba.
Ngô Bình thì khác, Đại Phạn Thiền Âm của anh là bản gốc, vì thế hiểu quả khác hẳn với các bản lai căng khác.
Âm thanh vừa vang lên, Viên Hối đã phải chấn động, sau đó rơi vào ảo ảnh. Loáng cái, ông ấy đã đến nước Phật và nhìn thấy đức phật cùng rất nhiều các vị bồ tát, la hán, thần linh…
Tâm hồn của ông ấy lập tứ trở nên trong sáng, thiền tâm rung động rồi tiến vào thiền định ở cấp cao hơn.
Ông ấy có cảm giác mình đã trải qua thêm vài chục năm nữa, cuối cùng thì thiền tâm cũng viên mãn. Nhưng với Ngô Bình thì mới chỉ có vài giây trôi qua, anh đã mở mắt ra.
Lúc này, đôi mắt của Viên Hối sáng ngời, ông ấy mỉm cười nói: “Đa tạ thí chủ giúp đỡ”.
Ngay sau đó, toàn thân Viên Hối phát sáng, ma niệm đã bị diệt trừ hoàn toàn. Cùng với đó, khí chất trên người ông ấy cũng thay đổi hoàn toàn, dù có ăn mặc rách rưới thì ông ấy vẫn toát ra được khí chất đức độ của cao tăng.
Ngô Bình cười nói: “Xem ra, đại sư đã diệt trừ được ma tâm rồi, chúc mừng!”
Viên Hối nói: “Là thí chủ đã cứu tôi, đại ân đại đức không để đâu cho hết”.
Ngô Bình: “Phiền ông tìm một cô gái tên mm giúp tôi”.
Viên Hối: “Mời thí chủ sang thiện phòng của tôi”.
Ngay sau đó, Viên Hối đã dẫn Ngô Bình rời khỏi động Vạn Phật. Hai người vừa đi ra ngoài đã gặp Tông Huy, ông ấy đang định xông vào trong.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tông Huy thở phào một hơi rồi nói: “Ngô sư đệ, cậu không sao chứ?”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tông Huy, chính ông sai chú tiểu đó lừa tôi đến động Vạn Phật đúng không?”
Tông Huy vội nói: “Sư đệ, tôi không hề biết gì cả. Tôi biết chuyện cậu bị lừa vào đây từ một tăng nhân khác nên vội vàng chạy đến ngay, may mà cậu không sao”.
Dứt lời, ông ấy nhìn chằm chằm sang Viên Hối.
Viên Hối thờ ơ nói: “Sao, mới mấy năm không gặp mà đã quên sư phụ rồi à?”
Tông Huy chấn động rồi quỳ xuống đất: “Sư phụ! Người khỏi rồi ạ?”
Viên Hối chính là ân sư của Tông Huy, ông ấy cười nói: “Ừ, may sao thí chủ đây chữa khỏi tâm ma cho ta, không thì chắc ta phải chết già trong đó mất”.
Tông Huy ôm chầm lấy chân Viên Hối rồi khóc lớn: “Phật tổ từ bi, cuối cùng người cũng khoẻ lại rồi”.
Sau đó, ông ta cứ ôm chân Viên Hối khóc lóc mãi không chịu buông.
Viên Hối xoa đầu Tông Huy rồi nói: “Tông Huy, con vẫn thế nhỉ, chẳng trưởng thành hơn chút nào”.
Tông Huy cười nói: “Chỉ cần thấy sư phụ bình an, đệ tử mất chút thể diện cũng được”.
Viên Hối cười phá lên nói: “Thôi được rồi, đừng để Ngô thí chủ chê cười nữa, con mau cho người dọn thiện phòng của ta, chúng ta đi thôi”.
“Vâng, đệ tử sẽ làm ngay!”, vì thế, Tông Huy đã rời đi trước.
Viên Hối và Ngô Bình chậm rãi đi theo sau.
Viên Hối nói: “Thí chủ, ban nãy ta thấy đồ đệ của tôi gọi cậu là sư đệ, lẽ nào thí chủ cũng là đệ tử thiếu lâm?”
Ngô Bình lắc đầu rồi kể lại mọi chuyện.
Viên Hối nghe xong thì cười nói: “Bảo sao cậu lại nhận được truyền thừa của sư huynh Kim Cương, vậy thì cũng là đệ tử của huynh ấy rồi”.
Ngô Bình: “Tôi kệ ông ấy gọi thôi, vì dẫu sao đúng là tôi học các môn công pháp này của Kim Cương Thiền Sư thật”.
Viên Hối hỏi: “Thí chủ đã tu luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công của Kim Cương Thiền Sư chưa?”
Ngô Bình đáp mình đã luyện đến tầng thứ ba.
Viên Hối vừa mừng vừa ngạc nhiên: “Thí chủ đúng là bậc kỳ tài! Vậy là có thể tu luyện được một môn thần công khác rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Môn thần công khác ư?”
Viên Hối cười đáp: “Thí chủ có biết ba môn thần công của chùa Đại Thiền không?”
Ngô Bình: “Có, Kim Cương Bất Hoại Thần Công là một trong số đó”.
Viên Hối gật đầu: “Đúng, ba môn thần công này là Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Nhược Bàn Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng, nhưng phải tu luyện lần lượt. Sau khi luyện đến tầng thứ ba của Kim Cương Bất Hoại Thần Công thì có thể luyện Nhược Bàn Thiền Công, tương tự với đó luyện đến tầng thứ ba của môn thiền công này thì có thể luyện Như Lai Thần Chưởng”.
“Bây giờ, cậu cần phải tập bài luyện thể của chùa Đại Thiền, để giúp gân cốt dẻo dai hơn, đồng thời còn phải uống thuốc của chùa mỗi ngày để rèn luyện cơ thể”.
“Nhưng cả nghìn năm nay, chùa Đại Thiền mới có một người luyện Bàn Nhược Thiền Công, nhưng mới chỉ đến tầng thứ hai thôi, còn Như Lai Thần Chưởng thì chưa có ai từng luyện cả”.
Ngô Bình không ngờ là phải luyện lần lượt như vậy.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, không lâu sau đã về tới thiện phòng của Viên Hối. Tông Huy thường xuyên quét dọn ở đây, vì thế nhà cửa vẫn sạch sẽ.
Tông Huy đã chờ sẵn ở cửa, sau đó mời Ngô Bình và Viên Hối vào thiện phòng, còn mình thì đi rót nước pha trà: “Sư phụ, lâu rồi người không ăn gì, để đệ tử đi làm chút đồ ăn cho người”.
Viên Hối xua tay: “Từ từ đã, lấy cho ta một bộ đồ mới trước, ta phải đi tắm rửa thay đồ rồi còn nói chuyện với thí chủ đây”.
Sau đó, Viên Hối bỏ đi một lúc rồi trở lại với diện mạo chỉn chu.
Ông ấy chính trực nói: “Thí chủ, tôi có một vấn đề muốn thỉnh giáo cậu”.
Ngô Bình: “Ông định hỏi tôi có thể giúp các tăng nhân khác trong động Vạn Phật không chứ gì?”
Viên Hối gật đầu: “Đúng thế”.
Ngô Bình trầm mặc một lát rồi nói: “Chắc tôi có thể điều trị được”.
Viên Hối mừng rỡ: “Xin thí chủ rộng lòng từ bi để cứu chữa cho họ”.
Ngô Bình cười lạnh: “Đến nay, bạn của tôi vẫn đang bị chùa Đại Thiền giam giữ, ông nghĩ tôi có đồng ý được không?”
Viên Hối vội nói: “Thí chủ yên tâm, chỉ cần tôi còn sống thì đảm bảo cô gái ấy sẽ an toàn, sư tổ Quảng Tuệ đang đến đây rồi, nếu ông ấy biết được tài y thuật của cậu thì chắc sẽ vui lắm”.
Chùa Đại Thiền có ba vị sư tổ trấn thủ, Quảng Tuệ là một trong số đó, ông ấy là một người đức cao vọng trọng, thực lực cao thâm.
Ngô Bình nói: “Nếu chùa Đại Thiền tôn trọng lẽ phải thì được, còn không thì đừng trách tôi”.
“Viên Hối, tôi nghe nói ông hồi phục rồi hả?”, đúng lúc này, có một giọng nói rất khoẻ vang lên.
Viên Hối mừng rỡ rồi chạy ngay ra ngoài: “Tham kiến sư tổ! Tôi đã khoẻ lại rồi ạ!”
Người đó: “Tốt lắm! Vị thần y đã chữa khỏi cho ông đâu?”
Ngô Bình đi ra ngoài, sau đó đã nhìn thấy một lão hoà thượng hiền lành trông rất bình thường đang mỉm cười.
Anh chắp tay hành lễ: “Tham kiến đại sư”.
Lão tăng này chính là thiền sư Quảng Tuệ, lão nhìn Ngô Bình rồi cười nói: “Thần y Ngô đừng đa lễ. Chính cậu là người đã đánh bại năm người ở đường La Hán đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi đến tìm người”.
Viên Hối vội kể lại chuyện cho Quảng Tuệ nghe, lão nhíu mày nói: “Có chuyện này ư! Thần y Ngô yên tâm, nếu nữ thí chủ ấy ở đây thì tôi sẽ tìm được, sau đó giao lại cho cậu”.
Ngô Bình thấy thế thì mới bớt bực mình rồi nói: “Phiền đại sư!”
Chương 727: Âu Dương Thánh Hoàng
Quảng Tuệ cười nói: “Mời thần y Ngô vào trong ngồi”.
Mọi người ngồi vào vị trí, Quảng Tuệ cười híp mắt nói với Ngô Bình: “Tôi nghe nói thần y Ngô đã luyện Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ ba là Thần Quỷ Trường Vực rồi đúng không?”
Ngô Bình: “Đại sư chê cười rồi, tôi cũng là ăn may thôi”.
Quảng Tuệ nói: “Không thể nhờ vận may là luyện thành ba phép thần thông của chùa Đại Thiền đâu, cậu cứ khiêm tốn”.
Lão ngẫm nghĩ rồi nói: “Nghe Viên Hối nói thần y có thể chữa trị cho các tăng nhân khác trong động Vạn Phật, đây đúng là chuyện tốt, xin thần y rộng lòng từ bi giúp cho. Đương nhiên chùa Đại Thiền sẽ không bắt thần y làm không công, chúng tôi sẽ truyền Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng cho thần y”.
Ngô Bình hào hứng nói: “Các người sẽ truyền hai môn thần công ấy cho tôi ư?”
Quảng Tuệ cười nói: “Chắc chỉ thần y mới luyện được chúng thôi, nên chứng tỏ chúng và thần y rất có duyên với nhau”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu thế thì tôi không khách sáo nữa”.
Quảng Tuệ nói: “Bàn Nhược Thiền Công và Như Lai Thần Chưởng ở Vô Tự Ngọc Bích, nếu thần y rảnh thì có thể đến cảm ngộ lúc nào cũng được”.
Ngô Bình ngẩn ra, hoá ra anh phải tự cảm ngộ ư? Vì thế, anh chỉ gật đầu.
Quảng Tuệ ngồi thêm một lúc thì ra về, Viên Hối tiễn lão ra ngoài, hai người đi được một đoạn thì Viên Hối nói: “Sư tổ định để thần y Ngô cảm ngộ Vô Tự Ngọc Bích thật ạ?”
Quảng Tuệ đáp: “Cậu ấy có thể luyện được Thần Quỷ Trường Vực thì chứng tỏ có tư chất rất tốt, biết đâu câu ấy lại có thể cảm ngộ được điều kỳ diệu từ Vô Tự Ngọc Bích”.
Viên Hối: “Sư tổ, đệ tử nhớ người từng nói trên Vô Tự Ngọc Bích không chỉ có Như Lai Thần Chưởng và Bàn Nhược Thiền Công, người để thần y Ngô tự cảm ngộ, nhỡ cậu ấy còn cảm nhận được thứ gì khác thì sao ạ?”
Quảng Tuệ bật cười nói: “Viên Hối, ông ở động Vạn Phật lâu quá nên đầu óc lú lẫn rồi à! Vô Tự Ngọc Bích là một kho báu với chùa Đại Thiền chúng ta thôi, nhưng chúng ta nào có chìa khoá để vào đó đâu. Giờ có một người làm được điều này, tại sao chúng ta lại ngăn cản?”
Viên Hối: “Ý của người là chúng ta có thể mượn thần y Ngô để nắm giữ các điều bí mật bên trong ấy ư?”
Quảng Tuệ: “Cậu ấy tu luyện thần công của chùa Đại Thiền chứng tỏ rất có duyên với chúng ta, con yên tâm, sớm muộn sẽ có ngày cậu ấy gia nhập chùa thôi”.
Viên Hối gật đầu: “Cậu ấy có thể tu luyện công pháp của Kim Cương Thiền Sư thì đúng là có duyên với chúng ta rồi”.
Quảng Tuệ: “Thật ra ta rất mong cậu ấy có thể luyện thành Như Lai Thần Chưởng, vì đó là con đường duy nhất để mở Đại Lôi Âm Tự”.
Viên Hối thở dài nói: “Từng có tu sĩ Thiên Tiên muốn mở Đại Lôi Âm Tự nhưng chưa thành công, chắc sẽ khó lắm ạ”.
Quảng Tuệ: “Để ta đi tìm Mộ Dung Kiều đó, Viên Hối, ông hãy tiếp đón thần y Ngô chu đáo, nếu được thì hãy nhở cậu ấy xuống tầng thứ ba của động Vạn Phật xem có chữa trị được cho vị nào không”.
Viên Hối ngạc nhiên: “Sư tổ, xuống hẳn tầng thứ ba ạ?”
Quảng Tuệ thở dài: “Thử xem sao, biết đâu cậu ấy lại chữa trị được cho người đó?”
Viên Hối hít sâu một hơi, sau đó gật đầu thật mạnh: “Vâng, đệ tử hiểu rồi!”
Quảng Tuệ đi rồi, Viên Hối trở lại ngồi chờ tin với Ngô Bình.
Hơn một tiếng sau, Tông Huy đã hớt hải chạy tới báo: “Sư phụ, thần y Ngô, tìm thấy rồi ạ”.
Sau đó, ông ấy thuật lại tình hình cho Ngô Bình nghe. Ngô Bình nghe xong thì nổi giận nói: “Nhà Âu Dương giỏi lắm! Đúng là vô pháp vô thiên”.
Thì ra mấy ngày trước, Mộ Dung Kiều đã đi chơi ở gần chùa Đại Thiền, sáng sớm một ngày, cô ấy đã gặp Âu Dương Thánh Hoàng của gia tộc Âu Dương.
Âu Dương Thánh Hoàng là kỳ tài số một của nhà Âu Dương, có tên bảng Nhân Tiên và là người duy nhất chưa đạt đến cảnh giới Địa Tiên trong bảng trên.
Cũng vì đó mà Âu Dương Thánh Hoàng có thể hô mưa gọi gió ở nhà Âu Dương, hắn có địa vị rất cao, đến gia chủ cũng phải nhượng bộ phần nào.
Vì thế mà Âu Dương Thánh Hoàng rất kiêu căng, làm việc tuỳ ý. Hắn phát hiện Mộ Dung Kiều có điểm bất thường nên đã nhờ mấy người bạn của mình ở chùa Đại Thiền ra mặt hẹn cô ấy đi uống trà.
Mộ Dung Kiều đã từ chối, điều này khiến Âu Dương Thánh Hoàng nổi giận và quyết định bắt cô ấy đi. Nhưng vô duyên vô cớ dẫn một người đi thì đương nhiên không được, nên hắn đã vu cho Mộ Dung Kiều là ma nữ, phải dẫn cô ấy về nhà Âu Dương để trấn áp.
Kể đến đây, Tông Huy nói: “Sư tổ Quảng Tuệ đã đến nhà Âu Dương rồi, người bảo nhất định sẽ đưa Mộ Dung Kiều về”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại sư Quảng Tuệ!”
Sau đó, anh hỏi: “Đại sư Tông Huy, có thể cho tôi biết mấy người bạn của Âu Dương Thánh Hoàng ở chùa ta là ai không?”
Tông Huy có vẻ khó xử, sau đó thở dài nói: “Họ đều là đệ tử của La Hán Đường, trong đó có một đệ tử của Viên Thâm”.
“Lại là Viên Thâm!”, Ngô Bình cười lạnh: “Nhắc đến ông ta, tôi mới nhớ chưa đi khiêu chiến các trưởng lão của La Hán Đường đấy”.
Tông Huy ngẩn ra rồi nói: “Thí chủ định đi khiêu chiến thật sao?”
Ngô Bình nhìn ông ấy rồi hỏi: “Không được à?”
Tông Huy xua tay: “Tôi không có ý đó, tôi muốn nói là các trưởng lão có thực lực mạnh lắm, nếu thí chủ đi khiêu chiến chỉ e sẽ thiệt thân”.
Ngô Bình thờ ơ nói: “Là họ thì có!”
Chương 728: Vô Tự Ngọc Bích
Mấy ngày qua, thực lực của Ngô Bình đã khôi phục lại khá nhiều, anh cảm thấy cùng lắm là hai hôm nữa, mình sẽ khôi phục hoàn toàn thực lực.
Với thực lực và tài năng hiện tại, khả năng anh đánh thắng các vị trưởng lão ở La Hán Đường là rất cao.
Tông Huy nói: “Nếu thí chủ đã quyết sẽ khiêu chiến thì để tôi sắp xếp. Mồng ba tháng sau, phía La Hán Đường sẽ chuẩn bị xong để chờ cậu đến khiêu chiến”.
Viên Hối không phản đối mà nói: “Cứ quyết vậy đi”.
Tông Huy cúi chào rồi lui ra ngoài, Viên Hối nói: “Thần y Ngô, giờ tôi sẽ dẫn cậu đến Vô Tự Ngọc Bích”.
Ngô Bình cũng đang rất tò mò về nơi này nên gật đầu ngay. Viên Hối đi trước dẫn đường, hai người băng qua một ngọn núi rồi đến một khe núi âm u.
Ở đây có một con đường nhỏ, vách đá hai bên đều là bạch ngọc, hơn nữa còn là bạch ngọc hảo hạng, nếu mang về bán thì sẽ lãi được bộn tiền!
Song, đây là bảo bối trấn tự của chùa Đại Thiền nên đương nhiên không ai được mang đi bán.
Nếu chỉ nhìn vào hai vách đá này thì Ngô Bình chẳng có phát hiện gì, vì mặt đá nhẵn bóng như gương, anh có thể nhìn rõ hình ảnh của mình ở trên đó.
Anh tò mò hỏi Viên Hối: “Đây là Vô Tự Ngọc Bích ư? Đã có ai nghiên cứu Bàn Nhược Thiền Công ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đúng, sư tổ Quảng Tuệ nói cậu được nghiên cứu một ngày một đêm ở đây, nhưng đúng giữa trưa mai phải rời đi”.
Ngô Bình: “Được, nếu tôi nhìn ra được thứ gì luôn thì cần gì tới một ngày một đêm, còn nếu không phát hiện ra được thì có ở lại cả chục năm cũng vô dụng”.
Viên Hối cười nói: “Vậy tôi không làm phiền thần y nữa”.
Viên Hối lui ra, chỉ còn lại một mình Ngô Bình trong khe núi trống trải. Có rất nhiều ghế và băng đá ở đây, chắc chắn đã từng có người đến đây nghiên cứu rồi.
Ngô Bình ngồi xuống một chiếc ghế đá, sau đó khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, quan sát bức tường ngọc ở phía Đông trước.
Anh mới nhìn một cái đã phải trố mắt ra, vì anh thấy có một vị tăng nhân ngồi xếp bằng ở đó. Tăng nhân ấy được tạo thành nhờ một sức mạnh đặc biệt, sức mạnh này rất cao cấp, thuộc về thế giới cao cấp. Nếu không nhờ khả năng nhìn xuyên thấu thì Ngô Bình không thể phát hiện ra tăng nhân này được.
Anh lại nhìn sang vách đá phía Tây thì thấy cũng có một người đang ngồi xếp bằng ở đây, anh đoán đó là một đạo sĩ. Tương tự như tăng nhân kia, đạo sĩ này cũng được tạo thành từ một loại sức mạnh cao cấp.
Ngô Bình híp mắt lại, theo hiểu biết của anh về tu hành thì một khi con người tu luyện đến cảnh giới Thiên Tiên thì cơ thể có thể thích ứng được với thế giới cao duy độ và có uy năng không thể tưởng tượng nổi.
Chắc chắn thực lực của tăng nhân và đạo sĩ kia hơn hẳn các tú sĩ Thiên Tiên bình thường! Lẽ nào họ là Thiên Quân?
Anh nhìn về phía đạo nhân thì thấy hình như người này có cảm nhận gì đó nên cũng đang nhìn anh. Đôi mắt của đạo nhân toả ra khí tức khiến Ngô Bình chấn động.
Ngay sau đó, trong đầu anh đã vang lên rất nhiều lời tiên. Nếu là người khác thì chắc chắn không hiểu, nhưng Ngô Bình thì khác.
Anh đã quá hiểu chữ tiên rồi nên vừa nghe cái là hiểu ngay.
Nhưng lượng thông tin ấy quá lớn nên anh cần thêm chút thời gian để tiêu hoá, tiếng tiên kéo dài khoảng 10 phút, nhưng anh phải mất hơn một tiếng mới chỉnh lý xong hết được.
Lúc này, anh đã hiểu được đại khái nội dung rồi. Nội dung nói về một thế lực có tên là Âm Dương Giáo, cùng các công pháp, thần thông và cách hít thở của họ.
Sau đó, anh lại nhìn sang vách đá phía Đông. Tăng nhân kia như cũng có cảm giác, tiếp tục tuôn lời tiên ra, dội vào đại não của Ngô Bình.
Lần này, anh nhìn thấy rất nhiều những kiến thức quen thuộc, ví dụ như Kim Cương Bất Hoại Thần Công, Vô Sinh Ấn! Xem ra hầu hết công pháp của chùa Đại Thiền đều từ đây mà ra.
Hơn một tiếng sau, Ngô Bình đã biết tăng nhân truyền cho mình thứ gì. Đó là công pháp và bí thuật của một thế lực lớn siêu cấp có tên Cực Lạc Phật Thổ.
Anh không vội vàng rời đi ngay, mà ngồi xuống nghiền ngẫm những kiến thức vừa tiếp thu được.
Loáng cái đã đến giữa trưa ngày hôm sau, Ngô Bình chìm đắm trong cảm nhận nên đã quên mất thời gian, Anh nghe thấy giọng của Viên Hối: “Thần y Ngô, cậu có thu hoạch gì không?”
Ngô Bình không trả lời mà hỏi ngược lại: “Đại sư Viên Hối, ngày trước có ai cảm ngộ được gì ở đây chưa?”
Viên Hối đáp: “Đương nhiên là có rồi”.
Ngô Bình: “Họ giỏi thật đấy!”
Ý của anh là anh chỉ có thể hiểu được những truyền thụ này nhờ vào khả năng nhìn xuyên thấu thôi, còn những ngu khác có thể trực tiếp cảm nhận được, đúng là phi thường.
Viên Hối tỏ vẻ thất vọng vì tưởng Ngô Bình không có thu hoạch gì: “Thần y Ngô đừng buồn, không có thu hoạch gì cũng là chuyện bình thường, tôi và đại sư Quảng Tuệ cũng như cậu thôi”.
Ngô Bình không hiểu nên hỏi lại: “Đại sư Quảng Tuệ có tin gì chưa?”
Viên Hối tỏ vẻ mất tự nhiên rồi đáp: “Không biết tại sao lần này nhà Âu Dương rất cứng đầu, đến đại sư Quảng Tuệ mà họ cũng không nể mặt”.
Ngô Bình sa sầm mặt: “Nói vậy là nhà họ vẫn không chịu thả người đúng không!”
Viên Hối: “Nhưng thần y cứ yên tâm, tuy sư tổ chưa dẫn người về được, nhưng người chắc chắn là thí chủ Mộ Dung Kiều vẫn bình an, nhà Âu Dương không làm gì với thí chủ ấy cả”.
Ngô Bình cau mày nói: “Với địa vị và thân phận của đại sư Quảng Tuệ thì nhà Âu Dương phải nể chứ, sao họ vẫn không chịu thả người?”
Viên Hối thở dài nói: “Sư tổ cũng đang thấy lạ, vì không thể đưa người về đây được, vì thế người ngại không dám đến gặp thần y”.
Ngô Bình: “Đại sư đã cố hết sức rồi, tôi rất cảm kích”.
Sau đó, anh nói: “Đại sư Viên Hối, tôi phải đi cứu Mộ Dung Kiều, nhờ ông chuyển lời đến đại sư Quảng Tuệ là hôm khác tôi lại đến”.
Anh nói rồi đi ngay, Viên Hối không kịp nói gì thì đã thấy Ngô Bình chạy mất dạng.
Thần Chiếu đang đứng chờ Ngô Bình dưới chân núi.
“Chủ nhân, là tôi thất trách! Tôi gặp lại một người bạn cũ nên đã không xuất hiện kịp thời, không thì cô Mộ Dung đã không bị người nhà Âu Dương bắt đi”, Thần Chiếu tự trách.
Ngô Bình: “Tôi không trách ông, tôi chỉ bảo ông đưa cô ấy đến chùa Đại Thiền thôi, chứ không bảo ông phải luôn theo sát cô ấy. Hừ, đây cũng là số kiếp của cô ấy rồi”.
Thần Chiếu ngẩn ra: “Số kiếp ạ?”
Ngô Bình: “Mộ Dung Kiều là trích tiên, thế trích tiên là gì? Nói đúng ra là cô ấy đã đắc tội với vị thượng tiên nào đó trên trời nên bị đày xuống nhân gian chịu tội, cho nên cô ấy cứ xác định sẽ gặp đủ mọi chuyện rắc rối suốt đời”.
Thần Chiếu cả kinh nói: “Chủ nhân, nếu đúng là thế thì tốt nhất chúng ta không nên dây dưa với Mộ Dung Kiều”.
Ngô Bình cười nói: “Tôi đã từng đọc được một cuốn sách, để tôi kể ông nghe một mẩu truyện nhỏ trong đó”.
Câu chuyện này Ngô Bình đọc được trong phiến ngọc.
Có một tiên nhân tên là Lý Xán ở tiên giới, vì đắc tội với tiên tướng nên bị đày xuống trần gian chịu tội.
Nhưng điều kỳ lạ là mỗi khi Lý Xán trải qua một kiếp nạn thì thực lực lại khôi phục một phần, vì thế không bao lâu, Lý Xán đã được trở về tiên giới.
Sau này, Lý Xán được tiên đế phong làm đại nguyên soái bình yêu, quyền lực còn cao hơn cả tiên tướng kia.
Nghe xong chuyện Ngô Bình kể, Thần Chiếu hiểu ra ngay: “Ý của chủ nhân là tuy Mộ Dung Kiều sẽ găp nhiều sự cố, nhưng cũng sẽ có thế lực nào đó giúp đỡ cô ấy?”
Ngô Bình: “Đúng vậy, ông tư duy đúng rồi đấy. Những người bị đày xuống nhân gian chịu tội sẽ liên tục gặp nạn cho đến khi diệt trừ được hết ma tâm thì thôi. Ông nhìn Mộ Dung Kiều đi, cô ấy sinh ra trong một gia đình giàu có, nhưng hơi chút là lại khôi phục năng lực nào đó, thế có giống tiên nhân đi đày không?”
Thần Chiếu cười nói: “Vậy là chưa chắc lần này Mộ Dung Kiều đã gặp nguy hiểm, khéo còn thu hoạch được gì đó”.
Ngô Bình: “Đúng thế, cho nên chúng ta đến nhà Âu Dương thôi, xem có sơ múi được gì không”.
Thần Chiếu: “Trước đó, Mộ Dung Kiều cứ đòi đến chùa Đại Thiền, chắc là cố ý để gặp Âu Dương Thánh Hoàng”.
Ngô Bình: “Khả năng này rất lớn, ông biết nhà Âu Dương ở đâu không?”
Thần Chiếu gật đầu: “Có ạ, chúng ta đi thôi”.
Ngô Bình: “Vội gì, để mai đi, chờ tôi khôi phục toàn bộ thực lực đã. Nơi này cách Hà Đông không xa, chúng ta đên gặp Lý Long Thần”.
Lý Long Thần là đại đệ tử của Dương Mộ Bạch, từ đây đến nhà ông ấy chưa tới 200 cây số.
Chương 729: Mã Thị ở Tây Bắc
Lý Long Thần là đại gia ở Hà Đông, một nhân vật tầm cỡ ở khu vực, mảng kinh doanh của ông ấy ở phía Bắc nổi tiếng gần xa, bạn bè nhiều không đếm hết.
Tầm ba giờ chiều, Lý Long Thần đang chuyên tâm luyện công trong phủ Tử Long. Từ khi Ngô Bình giúp ông ấy luyện hình lên hậu kỳ, ngày nào ông ấy cũng luyện công, chẳng mấy là tới cảnh giới Đan Thành của Tiên Thiên rồi.
Đột nhiên có người chạy tới báo: “Thưa tổng tiêu đầu, có hai người tới xin gặp người ạ”.
Lý Long Thần đang luyện công nên bực bội nói: “Bảo tôi đang bận”.
“Long Thần, đến sư thúc cũng không gặp, oai quá nhỉ!”, một giọng nói quen thuộc vang lên.
Lý Long Thần dừng hình rồi mừng rỡ nói: “Sư thúc! Sao người lại đến đây?”
Ngô Bình hừ một tiếng: “Sao kêu đang bận, không gặp tôi được?”
Lý Long Thần vội quỳ xuống nói: “Xin sư thúc bớt giận, đệ tử không biết người tới. Nếu biết thì đã chờ sẵn ngoài cổng rồi ạ”.
Ngô Bình xua tay: “Đứng dậy đi, suốt ngày quỳ với lạy”.
Lý Long Thần mỉm cười đứng dậy rồi nói: “Sư thúc, sao người lại có thời gian đến đây? Hay có chuyện gì ở Hà Đông ạ?”
Ngô Bình: “Phải có chuyện mới được đến à?”
Lý Long Thần cười trừ: “Không không, người đến lúc nào cũng được, đệ tử luôn chào đón”.
Ngô Bình: “Thật ra thì ông nói đúng một nửa, tôi đang có việc ở chùa Đại Thiền, thấy nhà ông ở gần nên đến xem ông thế nào. Ừm, được đấy, Sinh Niệm rồi, nhưng thần niệm vẫn hơi yếu”.
Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, đệ tử cảm thấy cùng lắm là một đến hai năm nữa, thần niệm của mình sẽ mạnh lên”.
Ngô Bình nói: “Một đến hai năm thì lâu qau, nếu tôi đã đến thì sẽ hỗ trợ ông, để ông đột phá lên Nhân Tiên luôn”.
Lý Long Thần mừng quýnh, hiện giờ ông ấy đã vô cùng tin tưởng Ngô Bình, anh bảo gì ông ấy cũng tuân thủ tuyệt đối.
“Sư thúc, nhưng làm thế nào để tăng thần niệm nhanh chóng ạ?”, Lý Long Thần hỏi.
Ngô Bình lấy một viên tinh thạch linh hồn ra rồi đưa cho ông ấy: “Ông hãy cầm nó rồi tu luyện”.
Lý Long Thần vừa nhìn đã biết viên đá này chính là thứ mà tiểu sư thúc đã tặng cho sư bá và sư phụ của mình. Ông ấy đã hỏi sư phụ nên biết đây là tinh thạch linh hồn, là bảo vật giúp tăng sức mạnh thần hồn.
Lý Long Thần cảm kích tới nỗi run lên, sau đó nói với Ngô Bình: “Sư thúc, thứ này quý giá quá!”
Ngô Bình: “Cứ cầm lấy đi, có nó rồi thì chắc ông sẽ Đan Thành ngay thôi. Sau này đột phá lên Nhân Tiên sẽ dễ như ăn kẹo”.
Lý Long Thần sai người mang rượu ngon nhất ra để cùng uống với Ngô Bình và Thần Chiếu. Nhưng rượu chưa thấy đâu thì người làm đã lại chạy vào báo: “Thưa tổng tiêu đầu, người ở trên đến rồi ạ”.
Nghe thấy thế, Lý Long Thần thấy hơi ngạc nhiên rồi nói với Ngô Bình: “Sư thúc, cấp trên đến kiểm tra sổ sách, đệ tử xin phép một chút, sau đó sẽ về uống với sư thúc”.
Ngô Bình xua tay: “Ông đi đi”.
Lý Long Thần không yên tâm nên bảo đệ tử của mình là Hồng Chiến đến tiếp Ngô Bình thay. Hồng Chiến từng được Ngô Bình chỉ bảo nên vui vẻ đồng ý ngay, vừa ngồi xuống là anh ta đã uống cạn nửa bình rượu trăm năm luôn.
Ngô Bình: “Hồng Chiến, sư phụ anh là tổng tiêu đầu, sao vẫn còn cấp trên?”
Hồng Chiến đáp: “Sư thúc tổ không biết cũng phải thôi, ngày trước khi Tiêu Cục mới thành lập, tầm ảnh hưởng còn hạn chế. Mãi đến sau này, có môt người họ Mã tới tìm sư phụ, đồng ý bỏ tiền ra mua cổ phần thì Tiêu Cục mới phất lên được”.
Ngô Bình nghe thấy nhà họ Mã thì hỏi: “Mã Thị ở Tây Bắc à?”
Hồng Chiến gật đầu: “Vâng, nếu thế lực của họ đứng thứ hai ở Tây Bắc thì không ai dám nhận thứ nhất. Có nhà họ hậu thuẫn thì Tiêu Cục phía Bắc mới phát triển nhanh chóng, sau đó cứ thế lớn mạnh lên”.
Ngô Bình: “Nhà họ Mã chiếm bao nhiêu cổ phần?”
“70 phần trăm ạ”, Hồng Chiến đáp: “Vì thế, trả hoa hồng cho họ xong rồi trừ cả vốn đi nữa thì sư phụ cũng không còn lại bao nhiêu nữa”.
Ngô Bình: “Đành chịu thôi, Tiêu Cục mượn lực nhà họ thì mới phát triển được mà, Lý Long Thần nắm được 30 phần trăm cổ phần là khá lắm rồi”.
Hồng Chiến: “Sư phụ cũng bảo thế ạ, nhưng gần một năm nay nhà họ Mã đã đến tìm sư phụ hai lần, họ muốn mua nốt cổ phần của người, nhưng sư phụ không đồng ý, hình như nhà họ Mã đang bực mình”.
Ngô Bình: “Họ đã chiếm 70 phần trăm cổ phần rồi còn chưa đủ hay sao mà còn đòi mua nốt?”
Hồng Chiến: “Đệ tử nghe sư phụ nói là nhà họ Mã đã đổi chủ, chủ cũ bị bệnh nặng sắp qua đời, chủ mới lên thay là cháu trai của chủ cũ”.
Ngô Bình: “Đổi người quản lý nên đổi chính sách cũng phải, nhưng họ làm vậy thì hơi khó chấp nhận”.
Hồng Chiến: “Vâng, sư phụ mất ngủ cả đêm. Người bảo nếu người đồng ý thì công sức bao năm lại thành làm lợi cho người khác. Còn không đồng ý thì chắc chắn nhà họ Mã sẽ gây khó dễ. Hôm nay họ lại đến kiểm tra sổ sách chắc chắn lại muốn sinh sự”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Nhà họ Mã là thế lực lớn nhất ở Tây Bắc, nhưng chúng ta cũng không yếu thế đâu”.
Bọn họ đang trò chuyện thì Lý Long Thần quay lại, ông ấy có vẻ nhăn nhó, nhưng vẫn gượng cười nâng ly với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Long Thần, có chuyện gì à?”
Lý Long Thần thở dài nói: “Đệ tử không dám khiến sư thúc bận tâm về chuyện vụn vặt này, nhưng không ngờ nhà họ Mã lại đến đúng lúc sư thúc ở đây”.
Ngô Bình: “Tôi đã biết chuyện rồi, họ lại đến vì muốn lấy nốt 30 phần trăm cổ phần của ông phải không?”
Lý Long Thần gật đầu: “Vâng. Tuy họ không nói hẳn ra, nhưng đệ tử biết nhà họ chuẩn bị chèn ép mình. Bãn nãy, họ dẫn một đống người đến kiểm tra sổ sách rồi bảo có vấn đề, năm nay phải nộp lãi cho họ cao hơn. Đúng là nực cười, họ đòi tăng số lãi còn nhiều hơn số tiền đệ tử nhận được, vậy đệ tử biết đào đâu ra?”
Ngô Bình nhìn ông ấy: “Ông định thế nào?’
Lý Long Thần lại thờ dài: “Cùng lắm thì đệ tử bán nốt cổ phần cho họ, từ nay ai làm việc nấy”.
Ngô Bình: “Long Thần, ông đừng chùn bước, phải tranh đến cùng. Nếu nhà họ Mã ý thế hiếp người, tôi sẽ ra mặt cho ông”.
Lý Long Thần cảm kích nói: “Sư thúc, không cần đâu ạ, đây là chuyện nhỏ”.
Ngô Bình: “Nhỏ cái gì? 30 phần trăm cổ phần là rất nhiều đấy, thà mua rượu về uống chứ không thể cho kẻ khác được”.
Lý Long Thần cười trừ: “Sư thúc, danh tiếng của Tây Bắc Vương ai nghe cũng phải khiếp đảm, nếu không phải bất đắc dĩ, đệ tử không muốn đối đầu với họ”.
Tây Bắc Vương mà Lý Long Thần nhắc đến chính là Mã Hành Không - gia chủ nhà họ Mã, ông ấy cùng thời với Đông Phật Tiên Sinh.
Mã Hành Không đã đột phá lên cảnh giới Địa Tiên từ lâu, điều đáng sợ hơn là ông ấy đã luyện ra được Võ Hồn! Thực lực vượt xa các tu sĩ cùng cảnh giới.
Vì nhà họ Mã theo Tây Lan Giáo nên Địa Tiên Giới không quản lý được, cho nên họ càng được đà lấn tới, dần dà đã trở thành vua một vùng!
Chương 730: Mã Tiếu Phong
Tuy hiện giờ vua Tây Bắc bệnh nặng, nhưng hổ chết vẫn còn uy phong, loại người như Lý Long Thần không thể khiêu chiến với nhà họ Mã được. Nếu đối phương quyết tâm muốn lấy cổ phần, ông ấy cũng không còn cách nào.
Diệp Thiên Tông cũng thế mà Dương Mộ Bạch cũng vậy, không ai áp chế được nhà họ Mã. Tất nhiên, chống lưng của Lý Long Thần cũng không yếu, thế nên thái độ của nhà họ Mã cũng không quá khó coi, sẵn sàng cho ông ấy một khoản bồi thường hậu hĩnh. Nếu đổi lại là một người không có chống lưng, có lẽ nhà họ Mã còn không chịu bồi thường cơ.
Ngô Bình điềm nhiên nói: “Vua Tây Bắc không hù dọa được ai đâu, anh nghe tôi, không cần quá mềm yếu. Cho họ cổ phần cũng được, nhưng phải làm theo quy định. Ba mươi phần trăm cổ phần mỗi năm sinh ra bao nhiêu lợi nhuận, cứ yêu cầu họ tính mức bồi thường bằng ba mươi lần”.
Lợi nhuận hằng năm mà Lý Long Thần kiếm được phải trên năm tỷ tệ, ba mươi lần tức là một trăm năm mươi tỷ, đây đúng là một con số khổng lồ.
Lý Long Thần cười khổ: “Nhà họ Mã không thể nào đồng ý được”.
Ngô Bình đáp: “Không đồng ý, tự khắc có cách đối phó với người không đồng ý”.
Đúng vào lúc này, cửa viện bị người ta đẩy ra rất mạnh, những tiếng bước chân vang lên. Hồng Chiến vừa đứng dậy thì cửa phòng đã bị đạp bung, một nhóm người hùng hổ xông vào.
Đi đầu là một chàng trai khoảng hai mươi lăm tuổi, mặc âu phục, đeo đồng hồ đắt tiền, bề ngoài trông rất thành đạt. Hắn ta đảo mắt một vòng rồi nhìn thẳng vào Lý Long Thần: “Lý Long Thần, người của tôi vẫn đang kiểm tra sổ sách, nhưng đương sự như ông chớ chạy lung tung, người của tôi có thể hỏi đến ông bất cứ lúc nào, ông phải đưa ra được lời giải thích hợp lý”.
Sắc mặt Lý Long Thần rất khó coi, có cảm giác như đang bị sỉ nhục: “Cậu Mã, Lý Long Thần tôi cùng nhà họ Mã hợp tác nhiều năm, chưa có khoản nào sai sót. Bây giờ cậu dẫn một đám người tới chỗ tôi kiểm tra sổ sách, định coi Lý Long Thần này như bùn đất cho cậu muốn nắn thế nào thì nắn à?”
Chàng trai nghe thấy câu này, đột nhiên bật cười: “Đúng thế đấy! Trong mắt nhà họ Mã, ông cũng chỉ là một cục bùn, muốn vo tròn hay bóp méo, phải xem tâm trạng của tôi thế nào!”
Lý Long Thần giận dữ: “Mã Tiếu Phong, đừng bắt nạt người khác quá đáng!”
Chàng thanh niên kia tên là Mã Tiếu Phong, hắn ta nở nụ cười nham hiểm: “Lý Long Thần, nếu không vì nể tình bao năm qua ông cống hiến cho nhà họ Mã, ông nghĩ nhà họ Mã đủ kiên nhẫn dây dưa cùng ông tới tận bây giờ? Nói thẳng cho ông biết, trong vòng ba ngày, nếu ông không nhường cổ phần, đừng trách nhà họ Mã không nể mặt!”
Mã Tiếu Phong dùng giọng điệu của kẻ bề trên đứng chỉ điểm giang sơn, trong ánh mắt lộ rõ vẻ khinh miệt và cao ngạo.
Hắn ta tiếp tục nói: “Đừng tưởng rằng sư tổ Kiều Bộ Tiên và lão gia chủ của nhà họ Mã tôi quen nhau mà chúng tôi sẽ nhẫn nhịn ông mãi. Khi Kiều Bộ Tiên còn trẻ, miễn cưỡng có thể sánh vai với lão gia chủ. Nhưng sau này tu vi của lão gia chủ dần cao hơn, Kiều Bộ Tiên không xứng xưng huynh gọi đệ với ông ấy nữa rồi. Nói một câu khó nghe thế này, cho dù Kiều Bộ Tiên đứng trước mặt tôi ngay bây giờ thì ông ta cũng phải khách sáo thỉnh an tôi, gọi tôi một tiếng cậu chủ Mã!”
Thảo luận về sư môn của anh ngay trước mặt đám đông khiến Ngô Bình không thể ngồi yên, anh đứng dậy nói: “Tên húy của sư phụ tôi mà để thứ tạp chủng như cậu gọi sao?”
Mã Tiếu Phong liếc mắt nhìn Ngô Bình: “Sư phụ anh? À tôi biết rồi, anh chính là đồ đệ mà Kiều Bộ Tiên mới nhận, tên Ngô Bình đúng không? Hờ hờ, giang hồ đồn đại rằng đồ đệ của Kiều Bộ Tiên là một thiên tài, bây giờ xem ra anh cũng chỉ là một tên ngốc thôi!”
“Chát!”
Bóng người lóe lên, Mã Tiếu Phong đột nhiên kêu lên một tiếng thảm thiết rồi chẳng hiểu sao đổ gục xuống đất, trên mặt bị người ta tát cho một phát nên sưng vù như đầu heo, răng cũng rụng mất vài cái, miệng trào máu tươi.
Ngô Bình đã đứng trước mặt Mã Tiếu Phong từ lúc nào, giẫm lên mặt hắn ta mà nói: “Quay về bảo với gia chủ mới của Mã thị rằng, Lý Long Thần sẽ không nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần. Không chỉ không nhường, nhà họ Mã các ông còn phải nhường ra ba mươi phần trăm cổ phần cho tôi!”
Mã Tiếu Phong vừa ngạc nhiên vừa giận dữ: “Mày dám đánh tao, mày chết chắc rồi, nhà họ Mã chắc chắn sẽ không tha cho mày!”
Ngô Bình thoáng dùng sức, Mã Tiếu Phong cảm thấy đầu mình như sắp nổ tung vậy, hắn ta sợ hãi kêu la ầm ĩ: “Tha mạng, xin anh tha mạng!”
Ngô Bình mới bớt lại: “Mã Tiếu Phong, lời tôi nói, cậu đã hiểu chưa?”
Mã Tiếu Phong đáp: “Tôi nghe rõ rồi, sau khi về sẽ nói với ông nội tôi, Lý Long Thần sẽ không sang nhượng cổ phần, đồng thời nhà họ Mã còn phải tặng anh ba mươi phần trăm cổ phần”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cứ nói như thế. Bây giờ cậu có thể cút đi được rồi!”
Anh vừa nhả chân ra, Mã Tiếu Phong bật dậy, dẫn theo nhóm người kia rời khỏi phủ Tử Long cứ như chạy trốn.
Sau khi nhóm người của Mã Tiếu Phong rời đi, Lý Long Thần không khỏi cười khổ: “Sư thúc, sư thúc bảo hắn ta truyền lời như vậy, hai bên e là khó lòng giải quyết trong hòa bình”.
Ngô Bình đáp: “Người ta bắt nạt tận nơi thì phản pháo toàn lực là đúng rồi, còn về hậu quả, tạm thời không cần suy tính”.
Lý Long Thần nghiến răng: “Thôi kệ! Cứ “khô máu” với chúng nó thôi!”
Bấy giờ Ngô Bình mới hài lòng: “Người luyện rõ, đáng lý ra phải hiếu chiến. Với cả, tôi nói rồi, người làm sư thúc như tôi sẽ giúp anh, anh không cần sợ”.
Lý Long Thần cười gượng một tiếng: “Không đến mức sợ, trước kia tôi chỉ việc này không đáng để trở mặt với nhau; nhưng sư thúc nói vậy, tôi mới hiểu ra, gặp chuyện như vậy không thể nhượng bộ được”.
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Anh lùi một bước, đối phương sẽ tiến hai bước. Sau này anh sẽ phải lùi ba bước, lùi bốn bước, lùi đến khi cùng đường”.
Sau đó anh hỏi: “Anh thử đoán xem, nhà họ Mã mất bao lâu mới phản ứng?”
Lý Long Thần quanh năm giao thiệp cùng nhà họ Mã nên vô cùng am hiểu, ông ấy ngẫm nghĩ rồi đáp: “Nhanh thì ba ngày, không thì năm ngày, nhà họ Mã nhất định sẽ phản ứng”.
Ngô Bình đáp: “Ba ngày sau tôi sẽ tới bên này, giúp anh giải quyết rắc rối một cách triệt để”.
Lý Long Thần cũng không biết Ngô Bình giải quyết bằng cách nào, nhưng ông ấy tin tưởng Ngô Bình tuyệt đối, Ngô Bình nói giải quyết được thì chắc chắn có thể giải quyết được.
Lý Long Thần nóng lòng muốn tu luyện, uống hai chai rượu rồi chạy tới hậu viện tu luyện. Ông ấy muốn nhờ vào sức mạnh của tinh thạch linh hồn, mau chóng nâng cao bản thân.
Ngô Bình được sắp xếp tới một tiểu viện yên tĩnh, anh ở trong tiểu viện luyện đoàn thể thuật thêm vài lần nên khoanh chân ngồi xuống, lượt lại Âm Dương giáo và truyền thừa của Phật thổ cực lạc trong lòng một lần.
Nhất là truyền thừa của Phật thổ cực lạc, khiến anh cực kỳ hứng thú. Ví dụ như Vô Sinh ấn, Kinh Lôi chưởng, Ngưng Huyết Chỉ, thậm chí là Kim Cương Bất Hoại Thần Công mà anh tu luyện chỉ là một phần rất nhỏ.
Ví dụ như Kinh Lôi chưởng, công pháp nguyên bản của nó có tên là Thiên Lôi công, uy lực vô cùng mạnh. Kinh Lôi chưởng mà anh luyện chỉ phát huy chưa đầy một phần mười uy lực của nó.
Kinh Lôi chưởng đã luyện thuận tay từ lâu rồi, thế nên anh quyết định luyện công pháp thực sự đằng sau Kinh Lôi chưởng - Thiên Lôi công một lần.
Thế nhưng, khi anh đang định luyện tập thì nghe thấy tiếng bước chân cực nhẹ từ cách đó hàng trăm mét.
Thời điểm này, bên trong Tử Long phủ vẫn có không ít người đang hoạt động, một bước chân nhẹ nhàng vốn chẳng có gì to tát.
Nhưng Ngô Bình thì khác, anh từng gặp không ít nhẫn giả, anh lập tức đoán ra bước chân này là của một nhẫn giả.
Trong Tử Long phủ toàn là người của Lý Long Thần, làm sao có nhẫn giả được? Chẳng lẽ vẫn luôn có nhẫn giả mai phục ở đây?
Sau đó, anh lại liên tưởng tới những kho báu mà đám quỷ Đông Doanh năm đó từng chôn ở nơi này. Chắc đến chín phần mười, đám người Đông Doanh kia vẫn chưa từ bỏ!
Bình luận facebook