Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 796-800
Chương 796: Diệt sạch đoàn kỵ sĩ Đệ Tam
Ngô Bình nói: “Không lỗ đâu. Suy cho cùng, chức trách của long vệ là bảo vệ tôi và gia đình tôi, họ cũng cực kỳ trung thành với tôi nữa. Tôi rất vui lòng bồi dưỡng họ. Về lô thuốc biến đổi gen này, tôi sẽ bán cho Thiên Long với giá rẻ hơn.”
Hoa Giải Ngữ cười khổ: “Hai mươi chai thuốc gen, dù mỗi chai có giá ba mươi tỷ đô thì cũng là sáu trăm tỷ rồi. Thiên Long không mua nổi”.
Ngô Bình nhớ lại, ngân sách về tài nguyên tu hành năm ngoái của Thiên Long chỉ có hơn một trăm tỷ đô, con số này còn cách sáu trăm tỷ rất xa.
Anh thở dài: “Thế thì lấy giá rẻ hơn chút nữa, mười lăm tỷ một chai, tổng cộng là ba trăm tỷ đô. Thiên Long có thể thanh toán theo đợt, mỗi năm một trăm tỷ đô. Thế này được rồi chứ?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Tất nhiên là được! Thủ lĩnh, hai mươi chai thuốc biến đổi gen này nên phân chia thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Thực lực của tầng lớp cốt lõi trong Thiên Long cần được nâng cao. Như vậy đi, lô thuốc gen này sẽ chia cho đội trưởng các đội và thành viên Thiên Long tuyến một”.
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Vâng. Tôi sẽ lập danh sách để thủ lĩnh kiểm tra nhanh nhất có thể”.
Ngô Bình nói: “Được, cô đi đi”.
Các long vệ vẫn đang luyện tập. Ngô Bình bảo họ dừng: “Được rồi, nghỉ một lát đi”.
Long vệ lập tức dừng lại, ai cũng ngồi thẳng tắp.
Đúng lúc này, Trần Tố của đội Bắc Mỹ vội vàng chạy đến, trên vai có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương. Ông ấy hét to: “Thủ lĩnh! Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam của Mễ đã xâm lược biên giới, phe ta bị tổn thất nặng nề!”
Ngô Bình cau mày: “Mễ muốn làm gì?”
“Tạm thời chưa rõ. Có điều nhìn hướng hành động của họ thì có lẽ muốn tiến vào Thiên Kinh!”
Ngô Bình cười khẩy: “Thật ngạo mạn!”
Anh ngoái đầu nhìn hai mươi long vệ: “Mọi người đã sẵn sàng cùng tôi nghênh chiến đoàn kỵ sĩ Đệ Tam chưa?”
“Sẵn sàng!”, hai mươi long vệ hét vang trời.
Ngô Bình nói: “Tốt lắm! Xuất phát!”
Năm phút sau, mười chiếc máy bay vận tải vũ trang, chở tất cả đến một bãi biển. Có một con tàu đang lênh đênh giữa biển.
Trên bãi biển có mười mấy thi thể thành viên Thiên Long, hàng chục người bị thương nặng, và cả trăm chiến sĩ Thiên Long đang sẵn sàng chờ chiến đấu, nhìn chằm chằm vào con tàu kia.
Chẳng bao lâu sau, mười chiếc máy bay đã hạ cánh. Ngô Bình xuống máy bay. Ngay khi nhìn thấy thi thể dưới đất và hàng chục thành viên bị thương, mặt anh tái xanh, hỏi Trần Tố: “Người của đối phương đang ở đâu?”
Trần Tố chỉ vào con tàu trên biển: “Sau vài lần xông vào đánh giết thì họ quay trở về, hình như nhận được mệnh lệnh”.
Ngô Bình nhíu mày: “Chúng ta thương vong ba mươi phần trăm, còn đối phương tổn thất bao nhiêu?”
Trần Tố cúi đầu đáp: “Đối phương chết mười hai người, bị thương hơn hai mươi người”.
Quá rõ ràng, Thiên Long là bên thiệt hại nặng nề trong trận chiến này.
Ngô Bình giận dữ nói: “Đây là địa bàn của chúng ta mà ông lại để họ đánh ra nông nỗi này. Ông làm đội trưởng kiểu gì thế hả?”
Trần Tố cúi gằm mặt: “Là lỗi của tôi, xin thủ lĩnh trách phạt!”
Ngô Bình phớt lờ, vừa híp mắt nhìn con tàu kia vừa hỏi: “Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này có thực lực thế nào?”
Trần Tố trả lời: “Tất cả đều là cao thủ Tây Giáo, có hai mươi kỵ sĩ Bạc, năng lực ngang ngửa Võ Thần; hơn một trăm kỵ sĩ Đồng, thực lực có lẽ là cảnh giới Tiên Thiên. Sở hữu năng lực mạnh nhất là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ, người này là kỵ sĩ Vàng, có lẽ ở cấp bậc Địa Tiên”.
Ngô Bình cười khẩy, nói với long vệ: “Cử ra mười người, diệt sạch đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này. Nhớ phải bắt sống một người, tôi cần tra hỏi!”
Lời vừa dứt, mười long vệ đã bay ra biển. Tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thể lướt đi trên mặt biển như bay vậy. Trong vòng mười mấy phút, họ đã bay đến con tàu.
Ngay lập tức, tiếng gào thét thảm thiết vọng đến từ con tàu. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, trận chiến đã kết thúc, boong tàu lênh láng máu.
Chẳng bao lâu sau, một long vệ đã đưa một người đàn ông mặc giáp vàng trở về, ném kẻ đó đến trước mặt Ngô Bình. Trong cơ thể người đàn ông này có một luồng sức mạnh rất kỳ dị, tu vi chắc chắn ở cấp bậc Đia Tiên, chính là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ Đệ Tam!
Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa lạnh lùng hỏi: “Mục đích các người đến Viêm Long lần này là gì?”
Gã đàn ông nọ có đôi mắt xanh kim loại, mũi chim ưng, ánh mắt vô cùng hung ác, lạnh lùng đáp: “Tuy hôm nay chúng tôi bại trận, nhưng tên của các người cũng đã được ghi vào danh sách tử thần. Không một ai thoát được đâu!”
“Bụp!”
Ngô Bình đá vào bụng đối phương. Gã đau đớn cong người như con tôm. Ngô Bình lập tức dùng kỹ thuậ khống chế tinh thần của gã.
Chưa đầy một phút, gã đàn ông tóc vàng đã biến thành con rối của Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Các người đến đây có mục đích gì?”
“Trả vật xui xẻo ‘Bạt’ cho các anh”, gã đáp.
Bạt? Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó đang ở đâu?”
Gã tóc vàng đáp: “Trên tàu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Các người lấy Bạt từ đâu?”
Gã trả lời: “Năm xưa, chúng tôi đã cướp đi một số văn vật của Viêm Long, trong đó có một chiếc hũ. Sau đó chiếc hũ vô tình bị vỡ, con ác quỷ bên trong đã chạy ra. Nó đã gây sóng gió ở Âu châu nhiều thập kỷ qua, không ai hàng phục được nó. Rồi nó đi tàu đến Mễ, tiếp tục gây tai hoạ. Suốt mấy chục năm, Mễ đã có hàng chục nghìn người chết dưới tay nó. Cuối cùng, tám vị giáo chủ Hồng y dùng thánh vật mới có thể hợp lực tạm thời phong ấn nó. Nhưng chúng tôi không thể giết chết nó, nên quyết định mang nó đến Viêm Long”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nước Mễ mặt dày quá nhỉ. Không giải quyết được thì ném phiền phức cho chúng tôi, đúng là mơ hão!”
Trần Tố lên tiếng: “Thủ lĩnh, làm sao đây? Có cần gửi Bạt lại cho họ không?”
Ngô Bình đáp: “Không cần! Bọn người Mễ ngu xuẩn, không biết Bạt là gì. Nếu bọn họ biết, chắc chắn sẽ phải hối hận”.
Anh cũng không giải thích nhiều, đạp nước lên tàu. Thi thể nằm la liệt khắp con tàu, số lượng lên đến vài trăm. Ngô Bình bảo người của Thiên Long lên tàu và kiểm tra toàn diện.
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được một chiếc lọ màu bạc. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, quả nhiên thấy bên trong có một sinh linh rất mạnh, chính là Bạt!
Anh cất lọ bạc vào, quay về bãi biển để chữa trị cho người bị thương. Tình trạng của mấy chục thành viên bị thương đều rất nghiêm trọng. May mà anh tinh thông y thuật, kéo bọn họ lần lượt trở về từ quỷ môn quan.
Không lâu sau đó, con tàu đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngô Bình bảo Trần Tố lo liệu chuyện sau đó, rồi dẫn mọi người về trụ sở chính Thiên Long.
Về đến trụ sở chính, anh đặt lọ bạc trên bàn, niệm Chân ngôn Độ Hoá với nó. Niệm được vài câu, chiếc lọ bèn rung dữ dội, tiếng gầm gừ vọng ra.
Ngô Bình tiếp tục niệm.
Sau khi tu luyện Tathāgatagarbha, anh đã nắm vững rất nhiều bí thuật hàng ma, giờ đã có đất dụng võ.
Anh không ngừng niệm chú, kéo dài đến rạng sáng hôm sau. Sau khi trời sáng, anh mới dừng lại.
Niệm cả tối khiến anh khá mệt mỏi, bèn ngồi nghỉ ngơi.
Viêm Dương chống lên Nhân Bì, ngồi ở gần đó, vừa tò mò quan sát chiếc lọ bạc vừa hỏi: “Thượng tiên, đây là Bạt sao?”
Ngô Bình đáp: “Ừ. Bạt là yêu ma cực kỳ mạnh. Nhưng nó có một đặc điểm, ấy là chỉ cần dùng phương pháp thích hợp, nó sẽ có thể từ yêu ma hoá thành thần”.
Viêm Dương ngạc nhiên: “Từ yêu ma biến thành thần? Có thể ư?”
Ngô Bình trả lời: “Bạt vốn là thần, chẳng qua vì nhiều nguyên nhân khác nhau mới rơi vào ma đạo. Có điều Bạt vẫn luôn duy trì một phần bản tâm, chỉ cần nắm vững phương pháp, giúp nó hồi phục không phải là chuyện khó”.
Chương 797: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn
Ngô Bình nói tiếp: “Đúng lúc, ta biết chú ngữ đánh thức bản tâm của Bạt”.
Viêm Dương hỏi: “Thượng tiên định thức tỉnh Bạt sao?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa phải lúc. Chân ngôn mà ta niệm vừa nãy là để nó ngủ say”.
Cất lọ bạc vào, Ngô Bình đi ăn sáng trước. Lúc ăn, anh nhận được tin từ nhiều bên, quả nhiên khu Hưng Long đã tiêu tùng rồi, phía trên đã huỷ bỏ mọi kế hoạch phát triển khu vực này.
Giá nhà ở huyện Minh Dương và các khu vực lân cận đã giảm nhanh chóng và quay về tình trạng trước đây, thậm chí còn thấp hơn. Một lượng lớn đất đai và bất động sản đã bị các tư bản lớn nuốt gọn, bây giờ họ muốn nhả ra, nhưng lại không ai có thể tham gia giao dịch có giá trị lớn như vậy. Nhưng nếu họ không bán ra thì vốn của họ sẽ phải bỏ vào đây.
Vân Đỉnh chỉ là thành phố cấp địa khu, nhiều bất động sản được xây dựng trong thời gian ngắn như vậy, người dân ở Vân Đỉnh mất mười năm cũng không tiêu hoá hết. Vậy nên sẽ không có tư bản nào muốn giữ mãi những tài sản này, họ phải bán ra càng nhanh càng tốt để kiếm lợi nhuận cao hơn.
Ngô Bình nhận được tin không lâu thì Lý Mai gọi đến.
“Đúng như cậu dự đoán, giá đất và giá nhà ở Vân Đỉnh đã giảm. Chúng ta nên làm thế nào đây?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình đáp: “Không gấp, cứ chờ tiếp. Những người này đập vào mấy nghìn tỷ, thành phố Vân Đỉnh quá nhỏ, khoản tiền này là tổng sản lượng kinh tế mười năm của Vân Đỉnh, không ai ăn nổi. Khi nào bọn họ chịu bán tài sản với nửa giá thì chúng ta ra tay cũng chưa muộn”.
Lý Mai hỏi: “Mấy nghìn tỷ đấy, liệu họ có chịu bán nửa giá không?”
Ngô Bình bảo: “Nếu không bán thì họ sẽ mắc kẹt ở Vân Đỉnh mãi mãi. Họ không bám trụ được đâu”.
Lý Mai đáp: “Được!”
Cô ấy nói tiếp: “Chúng ta đang bán một số sản nghiệp của Đông Nam Á để lấy lại vốn. Chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Lý sẽ vào Vân Đỉnh!”
Ngô Bình trả lời: “Ừm. Nên làm công tác chuẩn bị từ sớm”.
Anh vừa cúp máy thì phía Đường Môn gọi đến: “Thiếu tôn, Uông Hán Sinh lại đến khách sạn, đi cùng còn có con trai ông ta, Uông Tử Phục”.
Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ đưa địa chỉ, bảo họ qua đi”.
Sau khi nhắn địa chỉ, Ngô Bình quay về nhà, chờ Uông Hán Sinh tìm đến cửa.
Ông ngoại biết đối phương sắp đến nên đi thay quần áo. Trong lòng mỗi người đều có một số ký ức không thể xóa nhòa, tồi tệ có, tốt đẹp có. Mà Uông Hán Sinh gần như đã trở thành tâm ma của ông ngoại và bà ngoại.
Mười phút sau, hai chiếc xe đỗ trước cửa.
Cửa xe mở ra, bảy người lần lượt bước xuống. Trong bảy người đó có một ông lão, một người trung niên rất khí khái, và mẹ con Uông Kiều Lung.
Vẻ mặt con trai của Uông Kiều Lung rất đau khổ. Hôm ấy Ngô Bình dùng ám thủ với cậu ta. Ám thủ này sẽ khiến cậu ta đau đớn khắp người và kéo dài suốt một tháng. Mới mấy ngày, cậu ta đã không chịu đựng được nữa.
Ông ngoại đứng trong nhà, nhìn Uông Hán Sinh chăm chú. Uông Hán Sinh lớn hơn ông ngoại anh mấy tuổi nhưng nom như người đã ngoài tám mươi, còn ông ngoại chỉ trông như độ năm mươi thôi, trẻ hơn ông ta rất nhiều.
Uông Hán Sinh cũng nhìn ông ngoại anh chằm chằm, buột miệng nói: “Trương Thế Văn? Sao… Sao anh lại trẻ như vậy?”
Bà ngoại giận dữ nhìn Uông Hán Sinh: “Uông Hán Sinh, năm xưa anh hại cả nhà tôi khổ sở, lương tâm anh không cắn rứt sao?”
Nét mặt của Uông Hán Sinh lập tức trở về trạng thái tự nhiên. Ông ta hờ hững nói: “Thế Văn, chuyện năm xưa đâu phải anh không biết, nếu tôi mất việc vì chuyện đó thì cả nhà anh cũng gặp xui xẻo theo thôi. Vậy nên, thay vì tất cả cùng chịu phạt, chi bằng một mình anh gánh chịu. Như vậy tôi còn giúp anh ấy chứ”.
“Giúp chúng tôi? Uông Hán Sinh, anh đúng là không biết xấu hổ. Anh thăng quan tiến chức, đẩy cả nhà tôi đến huyện quê, thế này gọi là giúp ư?”
Uông Hán Sinh lạnh nhạt bảo: “Làm kế toán ở quê vẫn hơn không có nơi làm việc mà, đúng chứ?”
Đứng sau Uông Hán Sinh, người đàn ông trung niên hỏi Uông Kiều Lung: “Ai đã ra tay với cháu tôi?”
Uông Kiều Lung chỉ vào Ngô Bình: “Chính là cậu ta!”
Người trung niên nhìn chòng chọc vào Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi có quen vài người bạn giang hồ. Khuyên cậu một câu, nên biết điểm dừng. Nếu cậu trị khỏi cho cháu tôi, tôi có thể bỏ qua cho cậu, bằng không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Ngô Bình nhìn người trung niên nọ, đúng là có phong thái của người có chức quyền. Anh đáp: “Không cần khách sáo với tôi. Tôi cũng muốn xem thử nhà họ Uông các ông có quyền lực như thế nào”.
Gương mặt của người trung niên rất lạnh lùng: “Có lẽ cậu vẫn chưa biết tôi là ai. Tôi là Uông Thuần Hiếu, phó 副市辅 thường vụ thành phố Hải Thành”.
Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì đã sao? Quan chức như ông sẽ ngã ngựa sớm thôi”.
Uông Thuần Hiếu giận dữ: “Cậu ngạo mạn quá rồi đấy!”
Ngô Bình mặc kệ ông ta, đoạn ngoắc tay về phía Uông Hán Sinh: “Đến đây”.
Không ngờ Uông Hán Sinh lại rất nghe lời, chầm chậm đi đến trước mặt anh. Ngô Bình nhìn chăm chú vào đôi mắt Uông Hán Sinh, thực chất đang âm thầm khống chế đối phương: “Nói đi, năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại hại ông ngoại tôi?”
Đôi mắt Uông Hán Sinh đã đờ đẫn: “Năm ấy, tôi đã bảo vài người họ hàng ăn cắp lô vật tư ấy, sau đó đổ tội cho Trương Thế Văn. Trương Thế Văn không có chỗ dựa, lại nhát gan, hay sợ, nên tôi đã chọn ông ta gánh hoạ thay”.
Trương Thế Văn cả giận: “Uông Hán Sinh, anh… không ngờ anh vừa trông coi lại vừa làm kẻ trộm, sau đó còn vu oan cho tôi. Anh thật quá đáng!”
Uông Thuần Hiếu cả kinh hỏi: “Cậu đã làm gì bố tôi?”
Ngô Bình nhìn sang ông ta. Tinh thần của ông ta lập tức bị anh khống chế. Ngô Bình nói: “Chắc hẳn ông đã tham ô không ít nhỉ, bây giờ quay về tự thú đi. Tiện thể khai cả chuyện năm xưa mà bố ông đã làm đi”.
“Vâng”, Uông Thuần Hiếu đáp.
Uông Kiều Lung hoảng hốt nhìn Ngô Bình như nhìn thấy quỷ!
Ngô Bình đá vào người thanh niên kia mấy cái, đối phương lập tức không đau nữa, nhưng toàn thân toát mồ hôi lạnh, không thể đứng dậy.
Anh bảo: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuy các người rất đáng ghét, nhưng tôi quyết định sẽ bỏ qua một lần, đưa con trai bà cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”
Uông Kiều Lung cũng không màng đến bố và anh trai nữa, vội vã dìu con trai rời đi.
Hiện trường còn lại hai người, một nam, một nữ. Ngô Bình đã chú ý đến hai người họ từ nãy, họ đều ở cảnh giới luyện khí. Không cần đoàn cũng biết họ là cao thủ do nhà họ Uông mời đến. Một khi Ngô Bình có thái độ không tốt thì nhà họ Uông sẽ bảo họ ra tay.
Lúc này, hai người nọ đều run cầm cập, trán đẫm mồ hôi lạnh. Họ không dám hó hé lấy một câu từ nãy giờ.
Đến khi Ngô Bình đưa mắt nhìn sang, họ mới quỳ xuống đất: “Kính chào đại tông sư!”
Tất nhiên, họ không nhìn ra tu vi của Ngô Bình. Nhưng khí thế của Ngô Bình và quyền ý lộ ra khi anh khống chế bố con Uông Hán Sinh, họ đều cảm nhận được vô cùng rõ rệt! Đây chắc chắn là đại tông sư!
Ngô Bình nói: “Hiếm thấy hai người có thể kiên trì đến bây giờ. Chuyện này là thù oán cá nhân của tôi, không liên quan đến người ngoài. Hai người đi đi”.
Hai người nọ như được đại xá, xoay người đi ngay.
Hôm ấy nhà họ Uông trở về Hải Thành. Uông Thuần Hiếu tự thú. Ông ta tham ô một tỷ rưỡi, còn giúp thế lực gia đình kiếm được hơn năm tỷ một cách bất hợp pháp. Ngoài ra, ông ta còn cấu kết với nhân viên xã hội, từng đánh chết và đả thương một số người.
Tình huống của Uông Hán Sinh thì khá phức tạp. Vì đó là chuyện xảy ra mấy chục năm trước, cần tìm chứng cứ. Có điều con trai đã xảy ra chuyện, nhà họ Uông cũng xong đời, tất cả tài sản bị tịch thu, tựa như toà nhà sụp đổ trong tích tắc, không một ai trong toà nhà có thể may mắn thoát khỏi.
Chương 798: Bạch Băng làm việc ở Đường Lâu
Sau khi nhà họ Uông rời đi, Ngô Bình cất lời: “Ông ngoại, chuyện này xem như đã qua rồi. Sau này ông và bà ngoại cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống thôi ạ”.
Ông ngoại anh khẽ thở dài: “Ừ, đã qua rồi”. Vậy mà tâm trạng của ông ấy lại có phần buồn bã.
Bà ngoại kéo tay ông ngoại: “Ông à, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiểu Bình nói phải. Sau này chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống thôi. Tôi muốn đi du lịch, ngày mai chúng ta khởi hành nhé”.
Ông ngoại gật đầu: “Ừ, bà muốn đi đâu, tôi đi với bà”.
Ngô Bình và Trương Lệ nhìn nhau cười. Trương Lệ nói: “Tiểu Bình à, ông bà ngoại đã có mẹ chăm sóc rồi, con đi làm việc đi”.
Mấy hôm nay bận bịu suốt, Ngô Bình muốn nghỉ ngơi một chút, bèn gọi Ngô Mi đến chơi trò chơi với mình.
Hai anh em chia đội, đánh với nhau hai ván. Ngô Bình bảo: “Tiểu Mi, mấy hôm nữa mới có thể về quê. Em học hành đừng để sa sút”.
Ngô Mi đáp: “Em biết rồi. Mấy hôm nay em đang học giáo trình đại học”.
Ngô Bình tò mò: “Học giáo trình đại học làm gì?”
Ngô Mi trả lời: “Giáo trình cấp ba vô vị lắm. Bây giờ em đang nghiên cứu tài liệu về vật lý và đại số cao đẳng, khá hay ho”.
Ngô Bình bó tay: “Anh bảo này, Tiểu Mi. Trước đây em nói là muốn thi vào Hoa Thanh, sau đó lại muốn đến đại học Thiên Kinh học khảo cổ, giờ lại đổi ý, đi học vật lý và đại số. Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Ngô Mi đáp: “Anh à, người thông minh như em có nhiều sở thích là chuyện bình thường mà”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tiểu Mi, con người muốn lập được thành tích thì phải học chuyên về một lĩnh vực nào đó. Anh biết có rất nhiều người tài giỏi, học gì cũng hiểu rất nhanh, nhưng đến cuối cùng lại không có cống hiến gì xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó”.
Ngô Mi nói: “Anh à, tại sao phải có cống hiến xuất sắc chứ? Con người sống thật vui vẻ, chẳng phải đã tốt rồi sao?”
Nào ngờ Ngô Bình lại không phản bác được. Anh sững ra rồi đáp: “Em nói rất có lý, do anh nghĩ quá nhiều. Trẻ con phải nên vui vẻ”.
Ngô Mi liếc anh: “Em không còn là trẻ con đâu. Em mười bảy tuổi rồi nhé”.
Ngô Bình bảo: “Em có thời gian thì nghiên cứu về tài chính và kế toán đi, sau này quản lý tiền giúp anh”.
Ngô Mi chớp mắt: “Thế cũng hay đấy ạ. Được, ngoài ngành chính, em sẽ học thêm về kế toán, tài chính, quản lý công thương này kia, dễ giúp anh làm việc”.
Đánh đến ván thứ ba thì Mỹ Ngọc gọi video cho anh. Mỹ Ngọc được đại sư Thanh Liên gửi gắm nhờ Ngô Bình chăm sóc. Gần đây cô ấy luôn cố gắng học tập, muốn tham gia kỳ thi đại học năm nay với Ngô Mi.
Cô ấy dồn toàn bộ tinh lực vào việc học hành. Thế nên khi rời huyện Minh Dương, Ngô Bình tạm thời để cô ấy sống cùng Bạch Băng, như vậy sẽ không gián đoạn chuyện học của cô ấy.
Anh mở video, nhìn thấy Bạch Băng và Mỹ Ngọc.
Bạch Băng cười bảo: “Ngô Bình, nói cho em biết một tin tốt”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tin tốt gì thế?”
Bạch Băng đáp: “Mỹ Ngọc tham gia kỳ thi vật lý, thành tích lọt vào top năm toàn tỉnh. Mỹ Ngọc quả là thiên tài, mới học vật lý có nửa tháng thôi đấy”.
Ngô Bình cũng kinh ngạc: “Giỏi vậy sao?”
Mỹ Ngọc cũng hơi ngượng ngùng: “Anh Ngô, Tiểu Mi, tôi nhớ hai người lắm. Bây giờ tôi đến tìm hai người nhé?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ. Tôi sẽ cử người đến đón”.
Bạch Băng nói: “Không cần, để chị đích thân đưa Mỹ Ngọc đến đó”.
Ngô Bình ngẩn ra, nghĩ bụng, không cần chị đưa mà. Ngô Mi nhướng mắt nhìn Ngô Bình, đoạn bảo: “Được mà, cô Bạch. Cô cứ ở đây chơi vài ngày ạ”.
Bạch Băng cười nói: “Như thế có quấy rầy hai anh em không?”
Ngô Mi đáp: “Không quấy rầy ạ. Anh trai em rảnh rỗi lắm”.
Thế là Bạch Băng nhìn về phía Ngô Bình. Anh nói ngay: “Đúng rồi, hai người cùng đến đi. Em sẽ cử người đến đón nhé”.
Anh không yên tâm để Mỹ Ngọc và Bạch Băng đến đây một mình. Bạch Băng còn dễ, nhưng Mỹ Ngọc là hồng nhan hoạ thuỷ chuyên gây sóng gió mà.
Sau khi hẹn ngày xong, Ngô Bình cử Hoa Giải Ngữ đến huyện Minh Dương đón họ.
Tắt video, Ngô Mi nói: “Anh này, anh không nhận ra cô Bạch có ý với anh sao? Cô ấy mượn cớ đến gặp anh đấy”.
Ngô Mi trừng mắt với cô bé: “Không cần em lo chuyện của anh đâu nhé”.
Ngô Mi le lưỡi: “Em qua báo với mẹ là Mỹ Ngọc và cô giáo Bạch sẽ đến đây”.
Sau đó Ngô Bình về phòng, tiếp tục luyện Như Lai Thần Công. Đến khi Bạch Băng và Mỹ Ngọc xuất hiện, anh đã luyện thành công tầng thứ tư của Như Lai Thần Công rồi. Tầng thứ tư này thật ra chính là Bát Nhã Thần Công của chùa Đại Thiền, một tâm pháp tham thiền.
Anh có nền tảng của Tathāgatagarbha, tu luyện Bát Nhã Thần Công không còn khó nữa, chỉ cần vài giờ là luyện thành.
Mỹ Ngọc vừa đến đã đi chơi với Ngô Mi. Bạch Băng mỉm cười nhìn Ngô Bình: “Sắp thi đại học rồi. Mấy hôm nay Tiểu Mi không có ở trường. Chị không yên tâm lắm nên ghé thăm, nhân tiện phụ đạo cho cô bé”.
So với lần gặp nhau trước đó, da dẻ Bạch Băng đã mịn màng hơn, trắng hơn cả tuyết, xinh đẹp lại quyến rũ.
Ngô Bình bảo: “Chị Băng càng ngày càng đẹp”.
Bạch Băng cười đáp: “Cảm ơn em”.
Trò chuyện được một lúc, Bạch Băng chợt nói: “Chị có chuyện này muốn bàn với em”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Băng trả lời: “Dạo trước chị có gặp một đàn chị hiện là trợ giảng ở đại học Thiên Kinh. Điều kiện của bọn chị cũng ngang nhau, chị ấy đề nghị chị nên thử”.
Ngô Bình nói: “Chị Băng muốn dạy ở trường đại học à?”
Bạch Băng gật đầu: “Ngành học sau đại học của chị là tài chính và kế toán. Trình độ tài chính - kế toán của đại học Thiên Kinh có liên kết với quốc tế. Chị muốn tiếp tục hoàn thiện bản thân”.
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Chị đã giỏi tài chính và kế toán rồi, không cần đến trường nữa, để em giới thiệu công việc cho chị”.
Bạch Băng cười hỏi: “Công việc gì thế?
Ngô Bình đáp: “Thiên Kinh có một Đường Lâu, em có một số cổ phần ở đó. Nếu chị đồng ý, em có thể giới thiệu chị đến đó làm việc, đãi ngộ chắc chắn tốt hơn làm trợ giảng ở đại học Thiên Kinh rất nhiều”.
“Thế à?”, Bạch Băng ngẫm nghĩ: “Được, chị sẽ thử”.
Ngô Bình gọi ngay một cuộc điện thoại. Buổi chiều Bạch Băng đã đến Đường Lâu trình diện. Ngô Bình là Thiếu tôn, nên Bạch Băng vừa đến Đường Lâu đã trở thành giám đốc tài chính cấp cao nhất.
Tuy đây là chuyên ngành của Bạch Băng, nhưng đột nhiên đảm nhiệm chức vụ cao như vậy khiến cô ấy rất căng thẳng. Cô ấy đã ở lại khách sạn của Đường Lâu và tìm hiểu tình hình tài chính của công ty suốt đêm.
Tối đó, Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Băng Vân. Cô ấy bảo rằng bảng Nhân Tiên sắp bắt đầu rồi, hỏi Ngô Bình có tham gia không.
Tất nhiên Ngô Bình sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sau khi thu xếp cho người nhà xong xuôi, anh để lại Lý Dư và Thần Chiếu, đưa Viêm Dương đến Địa Tiên Giới.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh đi rất thuận lợi, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở Đường Môn.
Đường Băng Vân đã đến từ sớm. Ngô Bình vừa đến nơi đã bị cô ấy kéo vào một góc vắng: “Đông Tổ và Canh Tổ có xung đột”.
Ngô Bình sửng sốt: “Trở mặt nhanh vậy à?”
Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Theo lý mà nói, bối phận của Đông Tổ cao hơn Canh Tổ, nhưng tu vi của Canh Tổ lại cao hơn một bậc. Mới đầu Canh Tổ còn nhẫn nhịn, nhưng có vẻ Đông Tổ không nghĩ đến cảm nhận của Canh Tổ, lại còn trách cứ Canh Tổ trước mặt mọi người. Thế là Canh Tổ trở mặt, hai bên cãi nhau ầm ĩ”.
Ngô Bình hỏi: “Rồi sau đó?”
Đường Băng Vân đáp: “Đông Tổ nổi cơn thịnh nộ, nhưng biết mình không phải đối thủ của Canh Tổ nên đã rời khỏi Đường Môn, còn bảo là trong vòng ba năm sẽ trở về và chấn chỉnh lại Đường Môn. Với tư chất của Đông Tổ, chắc hẳn tu vi sẽ sớm vượt qua được Canh Tổ thôi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đường Trấn Đông, đúng là không làm người ta yên tâm được”.
Chương 799: Huyền Thiên Chú Lực
Sau đó, Ngô Bình hỏi: “Canh Tổ sao rồi?”
Đường Băng Vân: “Từ chuyện lần trước, Canh Tổ cũng cảm thấy áp lực, hiện giờ người đang bế quan tu luyện, các trưởng lão sẽ tạm phụ trách việc bên đó”.
Ngô Bình: “Thôi, anh với em cũng bớt quan tâm chuyện của Đường Môn lại, kệ cho mọi thứ phát triển tự nhiên. Khi nào thì bắt đầu đấu Nhân Tiên Bảng?”
Đường Băng Vân: “Ngày kia, em đã cho người nộp phí dự thi rồi, ngày mai mình sẽ xuất phát đến kiếm phái Thục Sơn”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Cuộc thi Nhân Tiên Bảng diễn ra ở kiếm phái Thục Sơn ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, lần trước thì tổ chức ở ba thế lực lớn nhất của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cười nói: “Hay rồi, anh cũng đang đi tìm sư phụ”.
Đường Băng Vân: “Chồng, nếu anh lọt vào tốp mười của Nhân Tiên Bảng thì anh định gia nhập môn phái nào?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là Thục Sơn, sư phụ anh ở đấy thì cũng tiện cho anh hơn”.
Đường Băng Vân: “Em lại nghĩ anh nên gia nhập vào một thế lực khác”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”
Đường Băng Vân: “Ba thế lực lớn gồm Thục Sơn, Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Ngoài mặt thì Thục Sơn là mạnh nhất, nhưng thật ra nội bộ rất rời rạc, các núi thường xuyên tranh đấu với nhau. Thần Chú Môn có thực lực yếu hơn Thục Sơn, đệ tử cũng không nhiều bằng, nhưng môn chủ là Vạn Chú Tiên Quân có địa vị rất vững chắc, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, Thần Chú Môn đang âm thầm vượt qua Thục Sơn rồi. Còn Vạn Ma Tông thì là một thế lực Ma đạo nên bỏ qua luôn cũng được”.
Ngô Bình: “Ý em là anh nên gia nhập Thần Chú Môn ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ngoài các lý do ở trên, trong Thần Chú Môn còn có một động thiên Thần Chú, các đệ tử đều có cơ hội vào đó tìm cơ duyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, để anh suy nghĩ”.
Ngô Bình hỏi thăm về tình hình đan dược, Đường Băng Vân cho biết lô đan dược đầu tiên mà anh luyện chế đã bán rất chạy, trong hai ngày đã hết veo. Đan dược cũng rất được chào đón trong buổi đấu giá, các thế lực còn đặt cọc tiền để chờ lô tiếp theo.
Nghe thấy thế, Ngô Bình quyết định nếu rảnh thì sẽ luyện chế tiếp.
Ngày kia anh sẽ tham gia đấu Nhân Tiên Bảng nên bây giờ anh sẽ tiếp tục đả thông thần khiếu. Địa Tiên Giới có năm loại sức mạnh thượng phẩm là Huyền Thiên Chú Lực, Hàn Băng Thần Lực, Hậu Sĩ Nguyên Lực, Hoang Cổ Thánh Lực và Đại La Thiên Lực.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định chọn Huyền Thiên Chú Lực.
Huyền Thiên Chú Lực là một sức mạnh rất kỳ lạ, khi anh hấp thu nó vào cơ thể thì toàn thân đều nhức nhối, vừa tê vừa ngứa, tính cách cũng nóng nảy, không thể bình tĩnh được.
“Sao Huyền Thiên Chú Lực này lạ thế nhỉ?”, Ngô Bình lẩm bẩm, định từ bỏ rồi luyện sức mạnh khác.
Nhưng đúng lúc này, căn tu của Đạo Chủng bắt đầu hấp thu Huyền Thiên Chú Lực trong người anh. Một lát sau, nó rung lên rồi lại nhả ra Huyền Thiên Chú Lực đã được nó thuần hoá.
Huyền Thiên Chú Lực cũ như một thanh sắt vặn vẹo, bên trên toàn gai nhọn, khiến không ai có thể lại gần, nhưng bây giờ nó đã mềm như tơ.
Ngô Bình có cảm giác Huyền Thiên Chú Lực mà mình hấp thu là bản thiếu sót, sau khi được Đạo Chủng sửa đổi thì nó mới hoàn chỉnh hơn.
Vì thế, Ngô Bình đã sử dụng Huyền Thiên Chú Lực để đột phá thần khiếu thứ hai, quá trình sau đó rất thuận lợi. Ngô Bình chỉ mất vài tiếng đã đả thông được thần khiếu.
Võ hồn của anh cũng di chuyển đến thần khiếu mới, sau đó hấp thu Huyền Thiên Chú Lực ở đó. Người tí hon ngồi trong thần khiếu, nó đã lớn hơn trước. Hồi trước, trông nó như một em bé, còn giờ thì giống một đứa trẻ hơn một tuổi, diện mạo đã rõ ràng hơn.
Võ hồn hấp thu càng nhiều Huyền Thiên Chú Lực thì làn da của nó càng xuất hiện nhiều phù chú thần bí hơn.
Ngô Bình tu luyện quên cả thời gian, khi anh mở mắt ra thì đã là chiều ngày hôm sau.
Đường Băng Vân thấy anh xuất quan thì cười hỏi: “Chồng, anh lại đột phá rồi à?”
Ngô Bình: “Anh mở thần khiếu thứ hai rồi, Băng Vân, tối nay đi Thục Sơn hả?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, em đã chuẩn bị xong hết rồi, còn chờ mỗi anh thôi”.
Ngô Bình thu dọn qua ít đồ rồi cùng Đường Băng Vân ngồi trên Nhân Bì bay tới Thục Sơn.
Dù bây giờ, Ngô Bình có thể bay lượn, nhưng làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều thần niệm, muốn bay lượn thoải mái thì anh phải đột phá lên cảnh giới Địa Tiên.
Tốc độ bay của Nhân Bì rất nhanh, trước khi trời tối, hai người đã đến một thành phố có tên là Thần Kiếm ở gần Thục Sơn rồi.
Địa Tiên Giới không có quốc gia, xung quanh các thế lực đều có rất nhiều thành phố và huyện. Thần Kiếm là thành phố do Kiếm phái Thục Sơn quản lý.
Trước cửa ngõ thành phố, dòng người nối nhau đi như mắc cửi. Mọi người đều ăn vận khác nhau, có người mặc đồ cổ đại, người mặc đồ hiện đại. Ngô Bình phát hiện dù là người bình thường nhất thì cũng có thể chất khoẻ hơn người ở bên ngoài.
Tại Địa Tiên Giới, đến những người không thể tu luyện cũng có thể sống hơn 100 tuổi, thậm chí có người còn thọ đến 200 tuổi.
Đến cổng, Đường Băng Vân lấy lộ dẫn ra là hai người được vào luôn. Muốn được đi lại tự do trong phạm vi của Thục Sơn thì phải có lộ dẫn của họ.
Vào trong rồi, họ thấy hai bên đường đều là các toà nhà cổ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Ngoài ra còn có rất nhiều các cửa hàng, gành hàng rong và tiếng rao hàng mà Ngô Bình chỉ nghe thấy khi còn nhỏ.
Ngô Bình cười nói: “Không ngờ Địa Tiên Giới cũng có cuộc sống thế này”.
Đường Băng Vân: “Hầu hết vẫn là người bình thường sống ở đây mà, đâu phải ai cũng có thiên bẩm tu hành đâu”.
Ngô Bình: “Băng Vân, chúng kiếm khách sạn nào để ở đã, song đi nếm thử xem đồ ăn ở đây thế nào”.
Đường Băng Vân gật đầu nói: “Mình cần đi đổi tiền đã”.
Ngô Bình: “Đổi tiền gì?”
Đường Băng Vân cười nói: “Nếu muốn mua đồ ở đây thì phải dùng tiền đồng, tiền vàng hoặc tinh tệ”.
Nói rồi, cô ấy dẫn Ngô Bình đến một cửa hành đổi tiền. Ngô Bình nhìn lên bảng đổi tiền thì thấy một tiền phù có thể đổi được 18 triệu tiền đồng, 100 nghìn tiền vàng và 1000 tinh tệ.
Đương nhiên cũng có thể đổi ngược lại.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đổi 1800 tinh tệ và 20 nghìn tiền vàng.
Đổi tiền xong, anh phát hiện tinh tệ được làm từ tinh thạch, chắc chắn rất hiếm. Còn tiền vàng thì được làm từ hợp kim có hàm lượng vàng cao.
Có tiền rồi, Ngô Bình chỉ muốn đi mua đồ. Anh đi thẳng tới một quầy bán kẹo, đây là loại kẹo chỉ Địa Tiên Giới mới có, nó được làm từ một loại quả nào đó nên rất ngon.
Anh hỏi: “Ông chủ, kẹo này bán thế nào?”
Ông chủ khoảng 30 tuổi, để râu, cười nói: “Cửa hàng tôi có ba loại kẹo, mùi vị cũng khác nhau nên giá cũng khác, 60 tiền đồng một cân”.
Ngô Bình: “Cho tôi mỗi loại một cân”, nói rồi, anh lấy tiền vàng ra trả.
Mua kẹo xong, anh và Đường Băng Vân chia nhau ăn rồi đến chỗ khác. Trong ấn tượng của Ngô Bình thì hàng hoá ở đây khá rẻ, ví dụ khách sạn bình dân chỉ có giá hai đến ba tiền vàng một đêm, còn nhà hàng thì gọi cả sáu, bảy món cũng chỉ hét hai tiền vàng.
Từ đó có thể thấy tiền vàng rất có giá trị.
Chương 800: Thần Biến Đan
Sau khi đi khắp nơi rồi mua cả đống đồ linh tinh, Ngô Bình và Đường Băng Vân mới tới một khách sạn bình dân tên là Duyệt Thăng. Khách sạn này cũng khá ổn, có sân riêng, vườn hoa nên thuộc khách sạn cao cấp với giá 30 tiền vàng một đêm.
Làm thủ tục xong, Ngô Bình cầm các đồ ăn vặt rồi vừa đi lên phòng vừa hỏi: “Băng Vân, có phải các tu sĩ của Viêm Long chỉ cần tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đều được vào Địa Tiên Giới à?”
Ngày trước, Triệu Vương Tôn và Đông Phật tiên sinh vừa đột phá xong đã đến đây rồi, ngoài ra Ngô Bình cũng đã gặp không ít tu sĩ Địa Tiên ở đời sống thường ở đây.
Đường Băng Vân: “Đúng là có quy định này, nhưng quy định là vật chết, con người mới là vật sống. Có các tu sĩ Địa Tiên sẽ nương nhờ vào các thế lực lớn như Thiên Long, Tiên Viện, học viện Võ Đạo, mà thành viên của những nơi này sẽ không phải tuân thủ quy định của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Có chuyện đó ư? Có người thuộc Thiên Long của anh luôn hả?’
Đường Băng Vân cười nói: “Giờ anh đã nắm quyền hành lớn trong tay, kiểu gì cũng sẽ có nhiều tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đến nhờ vả”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai đề ra quy định này?”
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Em nghe Canh Tổ kể có một vị cao thủ đỉnh cấp của Địa Tiên Giới đã đề ra quy định này vào hơn 3000 năm trước. Tu vi của người này cao lắm, từng áp đảo cả ba thế lực lớn mà. Về sau, vị cao nhân ấy đã rời khỏi gg. Dù người đó không còn ở đây, nhưng tông phái mà người ấy từng lập ra vẫn còn, và tới nay mọi người vẫn phải tuân thủ quy định của ông ấy”.
Ngô Bình: “Lợi hại thế cơ à? Ông ấy tên là gì?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không được nhắc đến tên của ông ấy đâu, vì ông ấy sẽ nổi giận”.
Ngô Bình cau mày, anh cảm thấy người này phải có tu vi trên cảnh giới Thiên Tiên.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì đến một quán trà, có người đang đàn hát ở đây, chất giọng rất tang thương.
Ngô Bình gọi một ấm trà rồi vừa uống vừa nghe hát.
Đúng lúc này, chợt có người ngồi bàn bên cạnh nói: “Nghe tin gì chưa? Tứ Hải Các vừa nhập một lô đan dược của Đan Đỉnh Môn, chiều nay sẽ bán đấu giá, ngưỡng mộ các tu sĩ giàu thật đấy, có thể mua được các đan dược cần dùng”.
“Thôi đừng nghĩ nữa, dù đan dược của Đan Đỉnh Môn có chất lượng tốt thật đấy, nhưng giá cao ngất, mỗi viên cũng phải vài chục nghìn tinh tệ, sao mà chúng ta mua nổi”.
“Chúng ta không mua được thì đến xem cho vui, nghe nói chiều nay Tứ Hải Các sẽ cho đấu giá nhiều món hay ho lắm đấy”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, đan dược của Đường Môn bán đấu giá kiểu gì?”
Đường Băng Vân: “Thường đều giao cho các cửa hàng như Tứ Hải Các bán, mình sẽ trích 20 phần trăm tổng lượng tiền bán được để trả thù lao cho họ”.
Ngô Bình: “Tứ Hải Các có đáng tin không?”
Đường Băng Vân: “Đứng sau họ là Thục Sơn, chắc cũng được”.
Ngô Bình cười nói: “Mình đến hiệu thuốc xem đi”.
Hai người rời khỏi quán trà, hh đi tới hai hiệu thuốc ở thành Thần Kiếm. Dược liệu ở đây đều rất đắt, vì người có thể mua được đều là tu sĩ.
Ngô Bình: “Anh đã lấy được 13 phương pháp luyện đan trong cái lò luyện vớt từ dưới sống lên, để anh xem có mua được dược liệu nào không, lát sẽ luyện vài lò”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, anh định luyện đan dược gì?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Địa Tiên có bốn giai đoạn là Linh Biến, Thần Hoá, Động Tàng và Đoạt Thiên. Ở cảnh giới này có nhiều tu sĩ ở giai đoạn Linh Biến nhất, Thần Hoá thì cực ít, vì khó ngưng kết nguyên anh được. Giai đoàn Thần Hoá có băm cảnh giới nhỏ là Thần Cung, Kết Thai, Anh Biến, Lôi Kiếp và Thần Hóa. Năm cảnh giới này thì có Kết Thai và Anh Biến là khó nhất, Lôi Kiếp thì nguy hiểm nhất. Sau ba lần Lôi Kiếp thì nguyên anh Thần Hoá, từ đó có thể ngao du khắp vũ trụ rồi”.
“Người xưa đã dựa vào nhiều các nghiên cứu về đan dược khác nhau để tạo ra Ngưng Thai Đan cho cảnh giới Kết Thai. Anh Biến Đan cho cảnh giới Anh Biến, Tiểu Lôi Kiếp Đan và Đại Lôi Kiếp Đan cho cảnh giới Lôi Kiếp”.
Nói rồi, hai người lại vào một hiệu thuốc khác, Ngô Bình mua một lúc hơn trăm loại dược liệu, tốn 56 tiền vàng và hơn một nghìn tinh tệ.
Mua xong, hai người quay về khách sạn.
Đường Băng Vân chờ mong hỏi: “Chồng, anh mua nhiều dược liệu thế này thì định luyện chế đan dược nào?”
Ngô Bình cười nói: “Chỗ dược liệu này có thể luyện chế hai loại đan dược là Ngưng Thai Đan và Thần Biến Đan”.
Trong giai đoạn Linh Biến của cảnh giới Địa Tiên có năm tầng cảnh giới nhỏ là Nguyên Thành, Thuần Dương, Thần Biến, Hoá Thân và Linh Biến. Thần Biến Đan có thể giúp tu sĩ đột phá lên Thần Biến.
Sau khi đột phá Thần Biến, nguyên thần sẽ có thêm nhiều khả năng, từ đó các tu sĩ ở cảnh giới này sẽ được gọi là Chân Nhân.
Đường Băng Vân cười nói: “Em thấy háo hức quá!”
Hai người đi vào phòng, Ngô Bình lấy lò luyện đan ra rồi bắt đầu luyện chế Thần Biến Đan. Lò này anh dùng một chủ dược có tên hoa Tử Ma trong không gian Hắc Thiên, đan dược còn lại thì đều là mới mua.
Anh tập trung luyện đan, lò thứ nhất có ba viên đan dược nhị phẩm, lò thứ hai có ba viên đan dược nhất phẩm.
Lúc này, buổi đấu giá sắp diễn ra nên Ngô Bình không kịp luyện chế Ngưng Thai Đan nữa, mà kéo Đường Băng Vân đến Tứ Hải Các luôn.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm của thành Thần Kiếm, cổng ngay ngã tư, đường phố rộng rãi.
Buổi đấu giá diễn ra tại một quảng trường rộng lớn.
Ngô Bình nhìn trái ngó phải để tìm chưởng quỹ, sau đó chắp tay nói: “Chào chưởng quỹ”.
Chưởng quỹ là một người đàn ông mập mạp, ông ấy cũng cười chào lại anh: “Quý khách cũng đến tham gia buổi đấu giá ư?”
Ngô Bình: “Tôi có một viên Thần Biến Đan, không biết có thể bán đấu giá được không?”
Chưởng quỹ ngẩn ra: “Thần Biến Đan ư? Không nhiều thầy luyện đan luyện chế được đan dược này đau, không biết là đan dược mấy phẩm?”
Ngô Bình: “Nhị phẩm”.
Chưởng quý trố mắt: “Nhị phẩm? Vậy thì càng hiếm, mời đi theo tôi”.
Ngô Bình được mời vào một phòng nhỏ, chưởng quỹ cười nói: “Cho tôi xem đan dược được không?”
Ngô Bình lấy một hộp ngọc rồi mở ra, bên trong có một viên Thần Biến Đan nhị phẩm.
Chưởng quỹ ngửi xong rồi quan sát, sau đó mới mỉm cười gật đầu: “Chắc là Thần Biến Đan thật, chất lượng cũng tốt. Nhưng tôi không biết phân biệt đan dược, xin hai vị chờ một lát”.
Ông ấy vẫy tay gọi người đến nói: “Mời ông Minh đến đây”.
Người đó chạy đi ngay, không lâu sau đã có một ông lão tóc đen râu đen, dáng người cao gầy đi tới.
Ông lão hỏi: “Đan dược gì mà bắt tôi phải đến kiểm tra thế này?”
Chưởng quỹ cười nói: “Ông Hồ, là Thần Biến Đan nhị phẩm! Tôi không rành lắm nên phiền ông xem hộ”.
Ông lão cầm viên đan dược lên ngửi rồi sáng mắt lên, sau đó quan sát thật kỹ mới nói: “Đúng là Thần Biến Đan nhị phẩm, không biết cậu bạn lấy ở đâu vậy?”
Ngô Bình: “Tôi tình cờ mua được, xin hỏi nếu Tứ Hải Các bán đấu giá thì có thể bán được bao nhiêu?”
Ông Hồ trầm ngâm rồi nói: “Đan dược nhị phẩm rất hiếm, đã thế còn là Thần Biến Đan. Tôi đoán giá của nó ít sẽ không dưới 200 tiền bùa. Nếu may thì sẽ bán được hơn 300”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, một viên đan dược mà có giá trị vậy sao?
Ngô Bình nói: “Không lỗ đâu. Suy cho cùng, chức trách của long vệ là bảo vệ tôi và gia đình tôi, họ cũng cực kỳ trung thành với tôi nữa. Tôi rất vui lòng bồi dưỡng họ. Về lô thuốc biến đổi gen này, tôi sẽ bán cho Thiên Long với giá rẻ hơn.”
Hoa Giải Ngữ cười khổ: “Hai mươi chai thuốc gen, dù mỗi chai có giá ba mươi tỷ đô thì cũng là sáu trăm tỷ rồi. Thiên Long không mua nổi”.
Ngô Bình nhớ lại, ngân sách về tài nguyên tu hành năm ngoái của Thiên Long chỉ có hơn một trăm tỷ đô, con số này còn cách sáu trăm tỷ rất xa.
Anh thở dài: “Thế thì lấy giá rẻ hơn chút nữa, mười lăm tỷ một chai, tổng cộng là ba trăm tỷ đô. Thiên Long có thể thanh toán theo đợt, mỗi năm một trăm tỷ đô. Thế này được rồi chứ?”
Hoa Giải Ngữ cười nói: “Tất nhiên là được! Thủ lĩnh, hai mươi chai thuốc biến đổi gen này nên phân chia thế nào ạ?”
Ngô Bình đáp: “Thực lực của tầng lớp cốt lõi trong Thiên Long cần được nâng cao. Như vậy đi, lô thuốc gen này sẽ chia cho đội trưởng các đội và thành viên Thiên Long tuyến một”.
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Vâng. Tôi sẽ lập danh sách để thủ lĩnh kiểm tra nhanh nhất có thể”.
Ngô Bình nói: “Được, cô đi đi”.
Các long vệ vẫn đang luyện tập. Ngô Bình bảo họ dừng: “Được rồi, nghỉ một lát đi”.
Long vệ lập tức dừng lại, ai cũng ngồi thẳng tắp.
Đúng lúc này, Trần Tố của đội Bắc Mỹ vội vàng chạy đến, trên vai có một vết thương sâu đến mức thấy cả xương. Ông ấy hét to: “Thủ lĩnh! Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam của Mễ đã xâm lược biên giới, phe ta bị tổn thất nặng nề!”
Ngô Bình cau mày: “Mễ muốn làm gì?”
“Tạm thời chưa rõ. Có điều nhìn hướng hành động của họ thì có lẽ muốn tiến vào Thiên Kinh!”
Ngô Bình cười khẩy: “Thật ngạo mạn!”
Anh ngoái đầu nhìn hai mươi long vệ: “Mọi người đã sẵn sàng cùng tôi nghênh chiến đoàn kỵ sĩ Đệ Tam chưa?”
“Sẵn sàng!”, hai mươi long vệ hét vang trời.
Ngô Bình nói: “Tốt lắm! Xuất phát!”
Năm phút sau, mười chiếc máy bay vận tải vũ trang, chở tất cả đến một bãi biển. Có một con tàu đang lênh đênh giữa biển.
Trên bãi biển có mười mấy thi thể thành viên Thiên Long, hàng chục người bị thương nặng, và cả trăm chiến sĩ Thiên Long đang sẵn sàng chờ chiến đấu, nhìn chằm chằm vào con tàu kia.
Chẳng bao lâu sau, mười chiếc máy bay đã hạ cánh. Ngô Bình xuống máy bay. Ngay khi nhìn thấy thi thể dưới đất và hàng chục thành viên bị thương, mặt anh tái xanh, hỏi Trần Tố: “Người của đối phương đang ở đâu?”
Trần Tố chỉ vào con tàu trên biển: “Sau vài lần xông vào đánh giết thì họ quay trở về, hình như nhận được mệnh lệnh”.
Ngô Bình nhíu mày: “Chúng ta thương vong ba mươi phần trăm, còn đối phương tổn thất bao nhiêu?”
Trần Tố cúi đầu đáp: “Đối phương chết mười hai người, bị thương hơn hai mươi người”.
Quá rõ ràng, Thiên Long là bên thiệt hại nặng nề trong trận chiến này.
Ngô Bình giận dữ nói: “Đây là địa bàn của chúng ta mà ông lại để họ đánh ra nông nỗi này. Ông làm đội trưởng kiểu gì thế hả?”
Trần Tố cúi gằm mặt: “Là lỗi của tôi, xin thủ lĩnh trách phạt!”
Ngô Bình phớt lờ, vừa híp mắt nhìn con tàu kia vừa hỏi: “Đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này có thực lực thế nào?”
Trần Tố trả lời: “Tất cả đều là cao thủ Tây Giáo, có hai mươi kỵ sĩ Bạc, năng lực ngang ngửa Võ Thần; hơn một trăm kỵ sĩ Đồng, thực lực có lẽ là cảnh giới Tiên Thiên. Sở hữu năng lực mạnh nhất là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ, người này là kỵ sĩ Vàng, có lẽ ở cấp bậc Địa Tiên”.
Ngô Bình cười khẩy, nói với long vệ: “Cử ra mười người, diệt sạch đoàn kỵ sĩ Đệ Tam này. Nhớ phải bắt sống một người, tôi cần tra hỏi!”
Lời vừa dứt, mười long vệ đã bay ra biển. Tốc độ của họ cực kỳ nhanh, có thể lướt đi trên mặt biển như bay vậy. Trong vòng mười mấy phút, họ đã bay đến con tàu.
Ngay lập tức, tiếng gào thét thảm thiết vọng đến từ con tàu. Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, trận chiến đã kết thúc, boong tàu lênh láng máu.
Chẳng bao lâu sau, một long vệ đã đưa một người đàn ông mặc giáp vàng trở về, ném kẻ đó đến trước mặt Ngô Bình. Trong cơ thể người đàn ông này có một luồng sức mạnh rất kỳ dị, tu vi chắc chắn ở cấp bậc Đia Tiên, chính là thủ lĩnh của đoàn kỵ sĩ Đệ Tam!
Ngô Bình vừa nhìn đối phương vừa lạnh lùng hỏi: “Mục đích các người đến Viêm Long lần này là gì?”
Gã đàn ông nọ có đôi mắt xanh kim loại, mũi chim ưng, ánh mắt vô cùng hung ác, lạnh lùng đáp: “Tuy hôm nay chúng tôi bại trận, nhưng tên của các người cũng đã được ghi vào danh sách tử thần. Không một ai thoát được đâu!”
“Bụp!”
Ngô Bình đá vào bụng đối phương. Gã đau đớn cong người như con tôm. Ngô Bình lập tức dùng kỹ thuậ khống chế tinh thần của gã.
Chưa đầy một phút, gã đàn ông tóc vàng đã biến thành con rối của Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Các người đến đây có mục đích gì?”
“Trả vật xui xẻo ‘Bạt’ cho các anh”, gã đáp.
Bạt? Ngô Bình ngạc nhiên hỏi: “Nó đang ở đâu?”
Gã tóc vàng đáp: “Trên tàu”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Các người lấy Bạt từ đâu?”
Gã trả lời: “Năm xưa, chúng tôi đã cướp đi một số văn vật của Viêm Long, trong đó có một chiếc hũ. Sau đó chiếc hũ vô tình bị vỡ, con ác quỷ bên trong đã chạy ra. Nó đã gây sóng gió ở Âu châu nhiều thập kỷ qua, không ai hàng phục được nó. Rồi nó đi tàu đến Mễ, tiếp tục gây tai hoạ. Suốt mấy chục năm, Mễ đã có hàng chục nghìn người chết dưới tay nó. Cuối cùng, tám vị giáo chủ Hồng y dùng thánh vật mới có thể hợp lực tạm thời phong ấn nó. Nhưng chúng tôi không thể giết chết nó, nên quyết định mang nó đến Viêm Long”.
Ngô Bình cười khẩy: “Nước Mễ mặt dày quá nhỉ. Không giải quyết được thì ném phiền phức cho chúng tôi, đúng là mơ hão!”
Trần Tố lên tiếng: “Thủ lĩnh, làm sao đây? Có cần gửi Bạt lại cho họ không?”
Ngô Bình đáp: “Không cần! Bọn người Mễ ngu xuẩn, không biết Bạt là gì. Nếu bọn họ biết, chắc chắn sẽ phải hối hận”.
Anh cũng không giải thích nhiều, đạp nước lên tàu. Thi thể nằm la liệt khắp con tàu, số lượng lên đến vài trăm. Ngô Bình bảo người của Thiên Long lên tàu và kiểm tra toàn diện.
Chẳng mấy chốc, anh đã tìm được một chiếc lọ màu bạc. Anh dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, quả nhiên thấy bên trong có một sinh linh rất mạnh, chính là Bạt!
Anh cất lọ bạc vào, quay về bãi biển để chữa trị cho người bị thương. Tình trạng của mấy chục thành viên bị thương đều rất nghiêm trọng. May mà anh tinh thông y thuật, kéo bọn họ lần lượt trở về từ quỷ môn quan.
Không lâu sau đó, con tàu đã được dọn dẹp sạch sẽ. Ngô Bình bảo Trần Tố lo liệu chuyện sau đó, rồi dẫn mọi người về trụ sở chính Thiên Long.
Về đến trụ sở chính, anh đặt lọ bạc trên bàn, niệm Chân ngôn Độ Hoá với nó. Niệm được vài câu, chiếc lọ bèn rung dữ dội, tiếng gầm gừ vọng ra.
Ngô Bình tiếp tục niệm.
Sau khi tu luyện Tathāgatagarbha, anh đã nắm vững rất nhiều bí thuật hàng ma, giờ đã có đất dụng võ.
Anh không ngừng niệm chú, kéo dài đến rạng sáng hôm sau. Sau khi trời sáng, anh mới dừng lại.
Niệm cả tối khiến anh khá mệt mỏi, bèn ngồi nghỉ ngơi.
Viêm Dương chống lên Nhân Bì, ngồi ở gần đó, vừa tò mò quan sát chiếc lọ bạc vừa hỏi: “Thượng tiên, đây là Bạt sao?”
Ngô Bình đáp: “Ừ. Bạt là yêu ma cực kỳ mạnh. Nhưng nó có một đặc điểm, ấy là chỉ cần dùng phương pháp thích hợp, nó sẽ có thể từ yêu ma hoá thành thần”.
Viêm Dương ngạc nhiên: “Từ yêu ma biến thành thần? Có thể ư?”
Ngô Bình trả lời: “Bạt vốn là thần, chẳng qua vì nhiều nguyên nhân khác nhau mới rơi vào ma đạo. Có điều Bạt vẫn luôn duy trì một phần bản tâm, chỉ cần nắm vững phương pháp, giúp nó hồi phục không phải là chuyện khó”.
Chương 797: Quân tử báo thù, mười năm chưa muộn
Ngô Bình nói tiếp: “Đúng lúc, ta biết chú ngữ đánh thức bản tâm của Bạt”.
Viêm Dương hỏi: “Thượng tiên định thức tỉnh Bạt sao?”
Ngô Bình đáp: “Vẫn chưa phải lúc. Chân ngôn mà ta niệm vừa nãy là để nó ngủ say”.
Cất lọ bạc vào, Ngô Bình đi ăn sáng trước. Lúc ăn, anh nhận được tin từ nhiều bên, quả nhiên khu Hưng Long đã tiêu tùng rồi, phía trên đã huỷ bỏ mọi kế hoạch phát triển khu vực này.
Giá nhà ở huyện Minh Dương và các khu vực lân cận đã giảm nhanh chóng và quay về tình trạng trước đây, thậm chí còn thấp hơn. Một lượng lớn đất đai và bất động sản đã bị các tư bản lớn nuốt gọn, bây giờ họ muốn nhả ra, nhưng lại không ai có thể tham gia giao dịch có giá trị lớn như vậy. Nhưng nếu họ không bán ra thì vốn của họ sẽ phải bỏ vào đây.
Vân Đỉnh chỉ là thành phố cấp địa khu, nhiều bất động sản được xây dựng trong thời gian ngắn như vậy, người dân ở Vân Đỉnh mất mười năm cũng không tiêu hoá hết. Vậy nên sẽ không có tư bản nào muốn giữ mãi những tài sản này, họ phải bán ra càng nhanh càng tốt để kiếm lợi nhuận cao hơn.
Ngô Bình nhận được tin không lâu thì Lý Mai gọi đến.
“Đúng như cậu dự đoán, giá đất và giá nhà ở Vân Đỉnh đã giảm. Chúng ta nên làm thế nào đây?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình đáp: “Không gấp, cứ chờ tiếp. Những người này đập vào mấy nghìn tỷ, thành phố Vân Đỉnh quá nhỏ, khoản tiền này là tổng sản lượng kinh tế mười năm của Vân Đỉnh, không ai ăn nổi. Khi nào bọn họ chịu bán tài sản với nửa giá thì chúng ta ra tay cũng chưa muộn”.
Lý Mai hỏi: “Mấy nghìn tỷ đấy, liệu họ có chịu bán nửa giá không?”
Ngô Bình bảo: “Nếu không bán thì họ sẽ mắc kẹt ở Vân Đỉnh mãi mãi. Họ không bám trụ được đâu”.
Lý Mai đáp: “Được!”
Cô ấy nói tiếp: “Chúng ta đang bán một số sản nghiệp của Đông Nam Á để lấy lại vốn. Chờ thời cơ chín muồi, nhà họ Lý sẽ vào Vân Đỉnh!”
Ngô Bình trả lời: “Ừm. Nên làm công tác chuẩn bị từ sớm”.
Anh vừa cúp máy thì phía Đường Môn gọi đến: “Thiếu tôn, Uông Hán Sinh lại đến khách sạn, đi cùng còn có con trai ông ta, Uông Tử Phục”.
Ngô Bình bảo: “Tôi sẽ đưa địa chỉ, bảo họ qua đi”.
Sau khi nhắn địa chỉ, Ngô Bình quay về nhà, chờ Uông Hán Sinh tìm đến cửa.
Ông ngoại biết đối phương sắp đến nên đi thay quần áo. Trong lòng mỗi người đều có một số ký ức không thể xóa nhòa, tồi tệ có, tốt đẹp có. Mà Uông Hán Sinh gần như đã trở thành tâm ma của ông ngoại và bà ngoại.
Mười phút sau, hai chiếc xe đỗ trước cửa.
Cửa xe mở ra, bảy người lần lượt bước xuống. Trong bảy người đó có một ông lão, một người trung niên rất khí khái, và mẹ con Uông Kiều Lung.
Vẻ mặt con trai của Uông Kiều Lung rất đau khổ. Hôm ấy Ngô Bình dùng ám thủ với cậu ta. Ám thủ này sẽ khiến cậu ta đau đớn khắp người và kéo dài suốt một tháng. Mới mấy ngày, cậu ta đã không chịu đựng được nữa.
Ông ngoại đứng trong nhà, nhìn Uông Hán Sinh chăm chú. Uông Hán Sinh lớn hơn ông ngoại anh mấy tuổi nhưng nom như người đã ngoài tám mươi, còn ông ngoại chỉ trông như độ năm mươi thôi, trẻ hơn ông ta rất nhiều.
Uông Hán Sinh cũng nhìn ông ngoại anh chằm chằm, buột miệng nói: “Trương Thế Văn? Sao… Sao anh lại trẻ như vậy?”
Bà ngoại giận dữ nhìn Uông Hán Sinh: “Uông Hán Sinh, năm xưa anh hại cả nhà tôi khổ sở, lương tâm anh không cắn rứt sao?”
Nét mặt của Uông Hán Sinh lập tức trở về trạng thái tự nhiên. Ông ta hờ hững nói: “Thế Văn, chuyện năm xưa đâu phải anh không biết, nếu tôi mất việc vì chuyện đó thì cả nhà anh cũng gặp xui xẻo theo thôi. Vậy nên, thay vì tất cả cùng chịu phạt, chi bằng một mình anh gánh chịu. Như vậy tôi còn giúp anh ấy chứ”.
“Giúp chúng tôi? Uông Hán Sinh, anh đúng là không biết xấu hổ. Anh thăng quan tiến chức, đẩy cả nhà tôi đến huyện quê, thế này gọi là giúp ư?”
Uông Hán Sinh lạnh nhạt bảo: “Làm kế toán ở quê vẫn hơn không có nơi làm việc mà, đúng chứ?”
Đứng sau Uông Hán Sinh, người đàn ông trung niên hỏi Uông Kiều Lung: “Ai đã ra tay với cháu tôi?”
Uông Kiều Lung chỉ vào Ngô Bình: “Chính là cậu ta!”
Người trung niên nhìn chòng chọc vào Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tôi có quen vài người bạn giang hồ. Khuyên cậu một câu, nên biết điểm dừng. Nếu cậu trị khỏi cho cháu tôi, tôi có thể bỏ qua cho cậu, bằng không thì đừng trách chúng tôi không khách sáo!”
Ngô Bình nhìn người trung niên nọ, đúng là có phong thái của người có chức quyền. Anh đáp: “Không cần khách sáo với tôi. Tôi cũng muốn xem thử nhà họ Uông các ông có quyền lực như thế nào”.
Gương mặt của người trung niên rất lạnh lùng: “Có lẽ cậu vẫn chưa biết tôi là ai. Tôi là Uông Thuần Hiếu, phó 副市辅 thường vụ thành phố Hải Thành”.
Ngô Bình cười khẩy: “Thế thì đã sao? Quan chức như ông sẽ ngã ngựa sớm thôi”.
Uông Thuần Hiếu giận dữ: “Cậu ngạo mạn quá rồi đấy!”
Ngô Bình mặc kệ ông ta, đoạn ngoắc tay về phía Uông Hán Sinh: “Đến đây”.
Không ngờ Uông Hán Sinh lại rất nghe lời, chầm chậm đi đến trước mặt anh. Ngô Bình nhìn chăm chú vào đôi mắt Uông Hán Sinh, thực chất đang âm thầm khống chế đối phương: “Nói đi, năm xưa đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại hại ông ngoại tôi?”
Đôi mắt Uông Hán Sinh đã đờ đẫn: “Năm ấy, tôi đã bảo vài người họ hàng ăn cắp lô vật tư ấy, sau đó đổ tội cho Trương Thế Văn. Trương Thế Văn không có chỗ dựa, lại nhát gan, hay sợ, nên tôi đã chọn ông ta gánh hoạ thay”.
Trương Thế Văn cả giận: “Uông Hán Sinh, anh… không ngờ anh vừa trông coi lại vừa làm kẻ trộm, sau đó còn vu oan cho tôi. Anh thật quá đáng!”
Uông Thuần Hiếu cả kinh hỏi: “Cậu đã làm gì bố tôi?”
Ngô Bình nhìn sang ông ta. Tinh thần của ông ta lập tức bị anh khống chế. Ngô Bình nói: “Chắc hẳn ông đã tham ô không ít nhỉ, bây giờ quay về tự thú đi. Tiện thể khai cả chuyện năm xưa mà bố ông đã làm đi”.
“Vâng”, Uông Thuần Hiếu đáp.
Uông Kiều Lung hoảng hốt nhìn Ngô Bình như nhìn thấy quỷ!
Ngô Bình đá vào người thanh niên kia mấy cái, đối phương lập tức không đau nữa, nhưng toàn thân toát mồ hôi lạnh, không thể đứng dậy.
Anh bảo: “Oan có đầu, nợ có chủ. Tuy các người rất đáng ghét, nhưng tôi quyết định sẽ bỏ qua một lần, đưa con trai bà cút đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi!”
Uông Kiều Lung cũng không màng đến bố và anh trai nữa, vội vã dìu con trai rời đi.
Hiện trường còn lại hai người, một nam, một nữ. Ngô Bình đã chú ý đến hai người họ từ nãy, họ đều ở cảnh giới luyện khí. Không cần đoàn cũng biết họ là cao thủ do nhà họ Uông mời đến. Một khi Ngô Bình có thái độ không tốt thì nhà họ Uông sẽ bảo họ ra tay.
Lúc này, hai người nọ đều run cầm cập, trán đẫm mồ hôi lạnh. Họ không dám hó hé lấy một câu từ nãy giờ.
Đến khi Ngô Bình đưa mắt nhìn sang, họ mới quỳ xuống đất: “Kính chào đại tông sư!”
Tất nhiên, họ không nhìn ra tu vi của Ngô Bình. Nhưng khí thế của Ngô Bình và quyền ý lộ ra khi anh khống chế bố con Uông Hán Sinh, họ đều cảm nhận được vô cùng rõ rệt! Đây chắc chắn là đại tông sư!
Ngô Bình nói: “Hiếm thấy hai người có thể kiên trì đến bây giờ. Chuyện này là thù oán cá nhân của tôi, không liên quan đến người ngoài. Hai người đi đi”.
Hai người nọ như được đại xá, xoay người đi ngay.
Hôm ấy nhà họ Uông trở về Hải Thành. Uông Thuần Hiếu tự thú. Ông ta tham ô một tỷ rưỡi, còn giúp thế lực gia đình kiếm được hơn năm tỷ một cách bất hợp pháp. Ngoài ra, ông ta còn cấu kết với nhân viên xã hội, từng đánh chết và đả thương một số người.
Tình huống của Uông Hán Sinh thì khá phức tạp. Vì đó là chuyện xảy ra mấy chục năm trước, cần tìm chứng cứ. Có điều con trai đã xảy ra chuyện, nhà họ Uông cũng xong đời, tất cả tài sản bị tịch thu, tựa như toà nhà sụp đổ trong tích tắc, không một ai trong toà nhà có thể may mắn thoát khỏi.
Chương 798: Bạch Băng làm việc ở Đường Lâu
Sau khi nhà họ Uông rời đi, Ngô Bình cất lời: “Ông ngoại, chuyện này xem như đã qua rồi. Sau này ông và bà ngoại cứ yên tâm hưởng thụ cuộc sống thôi ạ”.
Ông ngoại anh khẽ thở dài: “Ừ, đã qua rồi”. Vậy mà tâm trạng của ông ấy lại có phần buồn bã.
Bà ngoại kéo tay ông ngoại: “Ông à, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa. Tiểu Bình nói phải. Sau này chúng ta cứ hưởng thụ cuộc sống thôi. Tôi muốn đi du lịch, ngày mai chúng ta khởi hành nhé”.
Ông ngoại gật đầu: “Ừ, bà muốn đi đâu, tôi đi với bà”.
Ngô Bình và Trương Lệ nhìn nhau cười. Trương Lệ nói: “Tiểu Bình à, ông bà ngoại đã có mẹ chăm sóc rồi, con đi làm việc đi”.
Mấy hôm nay bận bịu suốt, Ngô Bình muốn nghỉ ngơi một chút, bèn gọi Ngô Mi đến chơi trò chơi với mình.
Hai anh em chia đội, đánh với nhau hai ván. Ngô Bình bảo: “Tiểu Mi, mấy hôm nữa mới có thể về quê. Em học hành đừng để sa sút”.
Ngô Mi đáp: “Em biết rồi. Mấy hôm nay em đang học giáo trình đại học”.
Ngô Bình tò mò: “Học giáo trình đại học làm gì?”
Ngô Mi trả lời: “Giáo trình cấp ba vô vị lắm. Bây giờ em đang nghiên cứu tài liệu về vật lý và đại số cao đẳng, khá hay ho”.
Ngô Bình bó tay: “Anh bảo này, Tiểu Mi. Trước đây em nói là muốn thi vào Hoa Thanh, sau đó lại muốn đến đại học Thiên Kinh học khảo cổ, giờ lại đổi ý, đi học vật lý và đại số. Rốt cuộc em muốn làm gì?”
Ngô Mi đáp: “Anh à, người thông minh như em có nhiều sở thích là chuyện bình thường mà”.
Ngô Bình lắc đầu: “Tiểu Mi, con người muốn lập được thành tích thì phải học chuyên về một lĩnh vực nào đó. Anh biết có rất nhiều người tài giỏi, học gì cũng hiểu rất nhanh, nhưng đến cuối cùng lại không có cống hiến gì xuất sắc trong một lĩnh vực nào đó”.
Ngô Mi nói: “Anh à, tại sao phải có cống hiến xuất sắc chứ? Con người sống thật vui vẻ, chẳng phải đã tốt rồi sao?”
Nào ngờ Ngô Bình lại không phản bác được. Anh sững ra rồi đáp: “Em nói rất có lý, do anh nghĩ quá nhiều. Trẻ con phải nên vui vẻ”.
Ngô Mi liếc anh: “Em không còn là trẻ con đâu. Em mười bảy tuổi rồi nhé”.
Ngô Bình bảo: “Em có thời gian thì nghiên cứu về tài chính và kế toán đi, sau này quản lý tiền giúp anh”.
Ngô Mi chớp mắt: “Thế cũng hay đấy ạ. Được, ngoài ngành chính, em sẽ học thêm về kế toán, tài chính, quản lý công thương này kia, dễ giúp anh làm việc”.
Đánh đến ván thứ ba thì Mỹ Ngọc gọi video cho anh. Mỹ Ngọc được đại sư Thanh Liên gửi gắm nhờ Ngô Bình chăm sóc. Gần đây cô ấy luôn cố gắng học tập, muốn tham gia kỳ thi đại học năm nay với Ngô Mi.
Cô ấy dồn toàn bộ tinh lực vào việc học hành. Thế nên khi rời huyện Minh Dương, Ngô Bình tạm thời để cô ấy sống cùng Bạch Băng, như vậy sẽ không gián đoạn chuyện học của cô ấy.
Anh mở video, nhìn thấy Bạch Băng và Mỹ Ngọc.
Bạch Băng cười bảo: “Ngô Bình, nói cho em biết một tin tốt”.
Ngô Bình cười hỏi: “Tin tốt gì thế?”
Bạch Băng đáp: “Mỹ Ngọc tham gia kỳ thi vật lý, thành tích lọt vào top năm toàn tỉnh. Mỹ Ngọc quả là thiên tài, mới học vật lý có nửa tháng thôi đấy”.
Ngô Bình cũng kinh ngạc: “Giỏi vậy sao?”
Mỹ Ngọc cũng hơi ngượng ngùng: “Anh Ngô, Tiểu Mi, tôi nhớ hai người lắm. Bây giờ tôi đến tìm hai người nhé?”
Ngô Bình đáp: “Được chứ. Tôi sẽ cử người đến đón”.
Bạch Băng nói: “Không cần, để chị đích thân đưa Mỹ Ngọc đến đó”.
Ngô Bình ngẩn ra, nghĩ bụng, không cần chị đưa mà. Ngô Mi nhướng mắt nhìn Ngô Bình, đoạn bảo: “Được mà, cô Bạch. Cô cứ ở đây chơi vài ngày ạ”.
Bạch Băng cười nói: “Như thế có quấy rầy hai anh em không?”
Ngô Mi đáp: “Không quấy rầy ạ. Anh trai em rảnh rỗi lắm”.
Thế là Bạch Băng nhìn về phía Ngô Bình. Anh nói ngay: “Đúng rồi, hai người cùng đến đi. Em sẽ cử người đến đón nhé”.
Anh không yên tâm để Mỹ Ngọc và Bạch Băng đến đây một mình. Bạch Băng còn dễ, nhưng Mỹ Ngọc là hồng nhan hoạ thuỷ chuyên gây sóng gió mà.
Sau khi hẹn ngày xong, Ngô Bình cử Hoa Giải Ngữ đến huyện Minh Dương đón họ.
Tắt video, Ngô Mi nói: “Anh này, anh không nhận ra cô Bạch có ý với anh sao? Cô ấy mượn cớ đến gặp anh đấy”.
Ngô Mi trừng mắt với cô bé: “Không cần em lo chuyện của anh đâu nhé”.
Ngô Mi le lưỡi: “Em qua báo với mẹ là Mỹ Ngọc và cô giáo Bạch sẽ đến đây”.
Sau đó Ngô Bình về phòng, tiếp tục luyện Như Lai Thần Công. Đến khi Bạch Băng và Mỹ Ngọc xuất hiện, anh đã luyện thành công tầng thứ tư của Như Lai Thần Công rồi. Tầng thứ tư này thật ra chính là Bát Nhã Thần Công của chùa Đại Thiền, một tâm pháp tham thiền.
Anh có nền tảng của Tathāgatagarbha, tu luyện Bát Nhã Thần Công không còn khó nữa, chỉ cần vài giờ là luyện thành.
Mỹ Ngọc vừa đến đã đi chơi với Ngô Mi. Bạch Băng mỉm cười nhìn Ngô Bình: “Sắp thi đại học rồi. Mấy hôm nay Tiểu Mi không có ở trường. Chị không yên tâm lắm nên ghé thăm, nhân tiện phụ đạo cho cô bé”.
So với lần gặp nhau trước đó, da dẻ Bạch Băng đã mịn màng hơn, trắng hơn cả tuyết, xinh đẹp lại quyến rũ.
Ngô Bình bảo: “Chị Băng càng ngày càng đẹp”.
Bạch Băng cười đáp: “Cảm ơn em”.
Trò chuyện được một lúc, Bạch Băng chợt nói: “Chị có chuyện này muốn bàn với em”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Bạch Băng trả lời: “Dạo trước chị có gặp một đàn chị hiện là trợ giảng ở đại học Thiên Kinh. Điều kiện của bọn chị cũng ngang nhau, chị ấy đề nghị chị nên thử”.
Ngô Bình nói: “Chị Băng muốn dạy ở trường đại học à?”
Bạch Băng gật đầu: “Ngành học sau đại học của chị là tài chính và kế toán. Trình độ tài chính - kế toán của đại học Thiên Kinh có liên kết với quốc tế. Chị muốn tiếp tục hoàn thiện bản thân”.
Ngô Bình nghĩ ngợi: “Chị đã giỏi tài chính và kế toán rồi, không cần đến trường nữa, để em giới thiệu công việc cho chị”.
Bạch Băng cười hỏi: “Công việc gì thế?
Ngô Bình đáp: “Thiên Kinh có một Đường Lâu, em có một số cổ phần ở đó. Nếu chị đồng ý, em có thể giới thiệu chị đến đó làm việc, đãi ngộ chắc chắn tốt hơn làm trợ giảng ở đại học Thiên Kinh rất nhiều”.
“Thế à?”, Bạch Băng ngẫm nghĩ: “Được, chị sẽ thử”.
Ngô Bình gọi ngay một cuộc điện thoại. Buổi chiều Bạch Băng đã đến Đường Lâu trình diện. Ngô Bình là Thiếu tôn, nên Bạch Băng vừa đến Đường Lâu đã trở thành giám đốc tài chính cấp cao nhất.
Tuy đây là chuyên ngành của Bạch Băng, nhưng đột nhiên đảm nhiệm chức vụ cao như vậy khiến cô ấy rất căng thẳng. Cô ấy đã ở lại khách sạn của Đường Lâu và tìm hiểu tình hình tài chính của công ty suốt đêm.
Tối đó, Ngô Bình nhận được điện thoại của Đường Băng Vân. Cô ấy bảo rằng bảng Nhân Tiên sắp bắt đầu rồi, hỏi Ngô Bình có tham gia không.
Tất nhiên Ngô Bình sẽ không bỏ qua cơ hội này. Sau khi thu xếp cho người nhà xong xuôi, anh để lại Lý Dư và Thần Chiếu, đưa Viêm Dương đến Địa Tiên Giới.
Rút kinh nghiệm lần trước, lần này anh đi rất thuận lợi, chẳng bao lâu sau đã xuất hiện ở Đường Môn.
Đường Băng Vân đã đến từ sớm. Ngô Bình vừa đến nơi đã bị cô ấy kéo vào một góc vắng: “Đông Tổ và Canh Tổ có xung đột”.
Ngô Bình sửng sốt: “Trở mặt nhanh vậy à?”
Đường Băng Vân khẽ thở dài: “Theo lý mà nói, bối phận của Đông Tổ cao hơn Canh Tổ, nhưng tu vi của Canh Tổ lại cao hơn một bậc. Mới đầu Canh Tổ còn nhẫn nhịn, nhưng có vẻ Đông Tổ không nghĩ đến cảm nhận của Canh Tổ, lại còn trách cứ Canh Tổ trước mặt mọi người. Thế là Canh Tổ trở mặt, hai bên cãi nhau ầm ĩ”.
Ngô Bình hỏi: “Rồi sau đó?”
Đường Băng Vân đáp: “Đông Tổ nổi cơn thịnh nộ, nhưng biết mình không phải đối thủ của Canh Tổ nên đã rời khỏi Đường Môn, còn bảo là trong vòng ba năm sẽ trở về và chấn chỉnh lại Đường Môn. Với tư chất của Đông Tổ, chắc hẳn tu vi sẽ sớm vượt qua được Canh Tổ thôi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Đường Trấn Đông, đúng là không làm người ta yên tâm được”.
Chương 799: Huyền Thiên Chú Lực
Sau đó, Ngô Bình hỏi: “Canh Tổ sao rồi?”
Đường Băng Vân: “Từ chuyện lần trước, Canh Tổ cũng cảm thấy áp lực, hiện giờ người đang bế quan tu luyện, các trưởng lão sẽ tạm phụ trách việc bên đó”.
Ngô Bình: “Thôi, anh với em cũng bớt quan tâm chuyện của Đường Môn lại, kệ cho mọi thứ phát triển tự nhiên. Khi nào thì bắt đầu đấu Nhân Tiên Bảng?”
Đường Băng Vân: “Ngày kia, em đã cho người nộp phí dự thi rồi, ngày mai mình sẽ xuất phát đến kiếm phái Thục Sơn”.
Ngô Bình sáng mắt lên: “Cuộc thi Nhân Tiên Bảng diễn ra ở kiếm phái Thục Sơn ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, lần trước thì tổ chức ở ba thế lực lớn nhất của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình cười nói: “Hay rồi, anh cũng đang đi tìm sư phụ”.
Đường Băng Vân: “Chồng, nếu anh lọt vào tốp mười của Nhân Tiên Bảng thì anh định gia nhập môn phái nào?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là Thục Sơn, sư phụ anh ở đấy thì cũng tiện cho anh hơn”.
Đường Băng Vân: “Em lại nghĩ anh nên gia nhập vào một thế lực khác”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Tại sao?”
Đường Băng Vân: “Ba thế lực lớn gồm Thục Sơn, Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Ngoài mặt thì Thục Sơn là mạnh nhất, nhưng thật ra nội bộ rất rời rạc, các núi thường xuyên tranh đấu với nhau. Thần Chú Môn có thực lực yếu hơn Thục Sơn, đệ tử cũng không nhiều bằng, nhưng môn chủ là Vạn Chú Tiên Quân có địa vị rất vững chắc, dưới sự lãnh đạo của ông ấy, Thần Chú Môn đang âm thầm vượt qua Thục Sơn rồi. Còn Vạn Ma Tông thì là một thế lực Ma đạo nên bỏ qua luôn cũng được”.
Ngô Bình: “Ý em là anh nên gia nhập Thần Chú Môn ư?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ngoài các lý do ở trên, trong Thần Chú Môn còn có một động thiên Thần Chú, các đệ tử đều có cơ hội vào đó tìm cơ duyên”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Ừ, để anh suy nghĩ”.
Ngô Bình hỏi thăm về tình hình đan dược, Đường Băng Vân cho biết lô đan dược đầu tiên mà anh luyện chế đã bán rất chạy, trong hai ngày đã hết veo. Đan dược cũng rất được chào đón trong buổi đấu giá, các thế lực còn đặt cọc tiền để chờ lô tiếp theo.
Nghe thấy thế, Ngô Bình quyết định nếu rảnh thì sẽ luyện chế tiếp.
Ngày kia anh sẽ tham gia đấu Nhân Tiên Bảng nên bây giờ anh sẽ tiếp tục đả thông thần khiếu. Địa Tiên Giới có năm loại sức mạnh thượng phẩm là Huyền Thiên Chú Lực, Hàn Băng Thần Lực, Hậu Sĩ Nguyên Lực, Hoang Cổ Thánh Lực và Đại La Thiên Lực.
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi quyết định chọn Huyền Thiên Chú Lực.
Huyền Thiên Chú Lực là một sức mạnh rất kỳ lạ, khi anh hấp thu nó vào cơ thể thì toàn thân đều nhức nhối, vừa tê vừa ngứa, tính cách cũng nóng nảy, không thể bình tĩnh được.
“Sao Huyền Thiên Chú Lực này lạ thế nhỉ?”, Ngô Bình lẩm bẩm, định từ bỏ rồi luyện sức mạnh khác.
Nhưng đúng lúc này, căn tu của Đạo Chủng bắt đầu hấp thu Huyền Thiên Chú Lực trong người anh. Một lát sau, nó rung lên rồi lại nhả ra Huyền Thiên Chú Lực đã được nó thuần hoá.
Huyền Thiên Chú Lực cũ như một thanh sắt vặn vẹo, bên trên toàn gai nhọn, khiến không ai có thể lại gần, nhưng bây giờ nó đã mềm như tơ.
Ngô Bình có cảm giác Huyền Thiên Chú Lực mà mình hấp thu là bản thiếu sót, sau khi được Đạo Chủng sửa đổi thì nó mới hoàn chỉnh hơn.
Vì thế, Ngô Bình đã sử dụng Huyền Thiên Chú Lực để đột phá thần khiếu thứ hai, quá trình sau đó rất thuận lợi. Ngô Bình chỉ mất vài tiếng đã đả thông được thần khiếu.
Võ hồn của anh cũng di chuyển đến thần khiếu mới, sau đó hấp thu Huyền Thiên Chú Lực ở đó. Người tí hon ngồi trong thần khiếu, nó đã lớn hơn trước. Hồi trước, trông nó như một em bé, còn giờ thì giống một đứa trẻ hơn một tuổi, diện mạo đã rõ ràng hơn.
Võ hồn hấp thu càng nhiều Huyền Thiên Chú Lực thì làn da của nó càng xuất hiện nhiều phù chú thần bí hơn.
Ngô Bình tu luyện quên cả thời gian, khi anh mở mắt ra thì đã là chiều ngày hôm sau.
Đường Băng Vân thấy anh xuất quan thì cười hỏi: “Chồng, anh lại đột phá rồi à?”
Ngô Bình: “Anh mở thần khiếu thứ hai rồi, Băng Vân, tối nay đi Thục Sơn hả?”
Đường Băng Vân gật đầu: “Ừm, em đã chuẩn bị xong hết rồi, còn chờ mỗi anh thôi”.
Ngô Bình thu dọn qua ít đồ rồi cùng Đường Băng Vân ngồi trên Nhân Bì bay tới Thục Sơn.
Dù bây giờ, Ngô Bình có thể bay lượn, nhưng làm vậy sẽ tiêu hao rất nhiều thần niệm, muốn bay lượn thoải mái thì anh phải đột phá lên cảnh giới Địa Tiên.
Tốc độ bay của Nhân Bì rất nhanh, trước khi trời tối, hai người đã đến một thành phố có tên là Thần Kiếm ở gần Thục Sơn rồi.
Địa Tiên Giới không có quốc gia, xung quanh các thế lực đều có rất nhiều thành phố và huyện. Thần Kiếm là thành phố do Kiếm phái Thục Sơn quản lý.
Trước cửa ngõ thành phố, dòng người nối nhau đi như mắc cửi. Mọi người đều ăn vận khác nhau, có người mặc đồ cổ đại, người mặc đồ hiện đại. Ngô Bình phát hiện dù là người bình thường nhất thì cũng có thể chất khoẻ hơn người ở bên ngoài.
Tại Địa Tiên Giới, đến những người không thể tu luyện cũng có thể sống hơn 100 tuổi, thậm chí có người còn thọ đến 200 tuổi.
Đến cổng, Đường Băng Vân lấy lộ dẫn ra là hai người được vào luôn. Muốn được đi lại tự do trong phạm vi của Thục Sơn thì phải có lộ dẫn của họ.
Vào trong rồi, họ thấy hai bên đường đều là các toà nhà cổ không biết đã tồn tại bao nhiêu năm. Ngoài ra còn có rất nhiều các cửa hàng, gành hàng rong và tiếng rao hàng mà Ngô Bình chỉ nghe thấy khi còn nhỏ.
Ngô Bình cười nói: “Không ngờ Địa Tiên Giới cũng có cuộc sống thế này”.
Đường Băng Vân: “Hầu hết vẫn là người bình thường sống ở đây mà, đâu phải ai cũng có thiên bẩm tu hành đâu”.
Ngô Bình: “Băng Vân, chúng kiếm khách sạn nào để ở đã, song đi nếm thử xem đồ ăn ở đây thế nào”.
Đường Băng Vân gật đầu nói: “Mình cần đi đổi tiền đã”.
Ngô Bình: “Đổi tiền gì?”
Đường Băng Vân cười nói: “Nếu muốn mua đồ ở đây thì phải dùng tiền đồng, tiền vàng hoặc tinh tệ”.
Nói rồi, cô ấy dẫn Ngô Bình đến một cửa hành đổi tiền. Ngô Bình nhìn lên bảng đổi tiền thì thấy một tiền phù có thể đổi được 18 triệu tiền đồng, 100 nghìn tiền vàng và 1000 tinh tệ.
Đương nhiên cũng có thể đổi ngược lại.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đổi 1800 tinh tệ và 20 nghìn tiền vàng.
Đổi tiền xong, anh phát hiện tinh tệ được làm từ tinh thạch, chắc chắn rất hiếm. Còn tiền vàng thì được làm từ hợp kim có hàm lượng vàng cao.
Có tiền rồi, Ngô Bình chỉ muốn đi mua đồ. Anh đi thẳng tới một quầy bán kẹo, đây là loại kẹo chỉ Địa Tiên Giới mới có, nó được làm từ một loại quả nào đó nên rất ngon.
Anh hỏi: “Ông chủ, kẹo này bán thế nào?”
Ông chủ khoảng 30 tuổi, để râu, cười nói: “Cửa hàng tôi có ba loại kẹo, mùi vị cũng khác nhau nên giá cũng khác, 60 tiền đồng một cân”.
Ngô Bình: “Cho tôi mỗi loại một cân”, nói rồi, anh lấy tiền vàng ra trả.
Mua kẹo xong, anh và Đường Băng Vân chia nhau ăn rồi đến chỗ khác. Trong ấn tượng của Ngô Bình thì hàng hoá ở đây khá rẻ, ví dụ khách sạn bình dân chỉ có giá hai đến ba tiền vàng một đêm, còn nhà hàng thì gọi cả sáu, bảy món cũng chỉ hét hai tiền vàng.
Từ đó có thể thấy tiền vàng rất có giá trị.
Chương 800: Thần Biến Đan
Sau khi đi khắp nơi rồi mua cả đống đồ linh tinh, Ngô Bình và Đường Băng Vân mới tới một khách sạn bình dân tên là Duyệt Thăng. Khách sạn này cũng khá ổn, có sân riêng, vườn hoa nên thuộc khách sạn cao cấp với giá 30 tiền vàng một đêm.
Làm thủ tục xong, Ngô Bình cầm các đồ ăn vặt rồi vừa đi lên phòng vừa hỏi: “Băng Vân, có phải các tu sĩ của Viêm Long chỉ cần tiến vào cảnh giới Địa Tiên thì đều được vào Địa Tiên Giới à?”
Ngày trước, Triệu Vương Tôn và Đông Phật tiên sinh vừa đột phá xong đã đến đây rồi, ngoài ra Ngô Bình cũng đã gặp không ít tu sĩ Địa Tiên ở đời sống thường ở đây.
Đường Băng Vân: “Đúng là có quy định này, nhưng quy định là vật chết, con người mới là vật sống. Có các tu sĩ Địa Tiên sẽ nương nhờ vào các thế lực lớn như Thiên Long, Tiên Viện, học viện Võ Đạo, mà thành viên của những nơi này sẽ không phải tuân thủ quy định của Địa Tiên Giới”.
Ngô Bình trợn tròn mắt: “Có chuyện đó ư? Có người thuộc Thiên Long của anh luôn hả?’
Đường Băng Vân cười nói: “Giờ anh đã nắm quyền hành lớn trong tay, kiểu gì cũng sẽ có nhiều tu sĩ cảnh giới Địa Tiên đến nhờ vả”.
Ngô Bình hỏi tiếp: “Ai đề ra quy định này?”
Đường Băng Vân ngẫm nghĩ rồi nói: “Em nghe Canh Tổ kể có một vị cao thủ đỉnh cấp của Địa Tiên Giới đã đề ra quy định này vào hơn 3000 năm trước. Tu vi của người này cao lắm, từng áp đảo cả ba thế lực lớn mà. Về sau, vị cao nhân ấy đã rời khỏi gg. Dù người đó không còn ở đây, nhưng tông phái mà người ấy từng lập ra vẫn còn, và tới nay mọi người vẫn phải tuân thủ quy định của ông ấy”.
Ngô Bình: “Lợi hại thế cơ à? Ông ấy tên là gì?”
Đường Băng Vân lắc đầu: “Không được nhắc đến tên của ông ấy đâu, vì ông ấy sẽ nổi giận”.
Ngô Bình cau mày, anh cảm thấy người này phải có tu vi trên cảnh giới Thiên Tiên.
Hai người trò chuyện thêm một lúc thì đến một quán trà, có người đang đàn hát ở đây, chất giọng rất tang thương.
Ngô Bình gọi một ấm trà rồi vừa uống vừa nghe hát.
Đúng lúc này, chợt có người ngồi bàn bên cạnh nói: “Nghe tin gì chưa? Tứ Hải Các vừa nhập một lô đan dược của Đan Đỉnh Môn, chiều nay sẽ bán đấu giá, ngưỡng mộ các tu sĩ giàu thật đấy, có thể mua được các đan dược cần dùng”.
“Thôi đừng nghĩ nữa, dù đan dược của Đan Đỉnh Môn có chất lượng tốt thật đấy, nhưng giá cao ngất, mỗi viên cũng phải vài chục nghìn tinh tệ, sao mà chúng ta mua nổi”.
“Chúng ta không mua được thì đến xem cho vui, nghe nói chiều nay Tứ Hải Các sẽ cho đấu giá nhiều món hay ho lắm đấy”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình hỏi Đường Băng Vân: “Băng Vân, đan dược của Đường Môn bán đấu giá kiểu gì?”
Đường Băng Vân: “Thường đều giao cho các cửa hàng như Tứ Hải Các bán, mình sẽ trích 20 phần trăm tổng lượng tiền bán được để trả thù lao cho họ”.
Ngô Bình: “Tứ Hải Các có đáng tin không?”
Đường Băng Vân: “Đứng sau họ là Thục Sơn, chắc cũng được”.
Ngô Bình cười nói: “Mình đến hiệu thuốc xem đi”.
Hai người rời khỏi quán trà, hh đi tới hai hiệu thuốc ở thành Thần Kiếm. Dược liệu ở đây đều rất đắt, vì người có thể mua được đều là tu sĩ.
Ngô Bình: “Anh đã lấy được 13 phương pháp luyện đan trong cái lò luyện vớt từ dưới sống lên, để anh xem có mua được dược liệu nào không, lát sẽ luyện vài lò”.
Đường Băng Vân hỏi: “Chồng, anh định luyện đan dược gì?”
Ngô Bình: “Cảnh giới Địa Tiên có bốn giai đoạn là Linh Biến, Thần Hoá, Động Tàng và Đoạt Thiên. Ở cảnh giới này có nhiều tu sĩ ở giai đoạn Linh Biến nhất, Thần Hoá thì cực ít, vì khó ngưng kết nguyên anh được. Giai đoàn Thần Hoá có băm cảnh giới nhỏ là Thần Cung, Kết Thai, Anh Biến, Lôi Kiếp và Thần Hóa. Năm cảnh giới này thì có Kết Thai và Anh Biến là khó nhất, Lôi Kiếp thì nguy hiểm nhất. Sau ba lần Lôi Kiếp thì nguyên anh Thần Hoá, từ đó có thể ngao du khắp vũ trụ rồi”.
“Người xưa đã dựa vào nhiều các nghiên cứu về đan dược khác nhau để tạo ra Ngưng Thai Đan cho cảnh giới Kết Thai. Anh Biến Đan cho cảnh giới Anh Biến, Tiểu Lôi Kiếp Đan và Đại Lôi Kiếp Đan cho cảnh giới Lôi Kiếp”.
Nói rồi, hai người lại vào một hiệu thuốc khác, Ngô Bình mua một lúc hơn trăm loại dược liệu, tốn 56 tiền vàng và hơn một nghìn tinh tệ.
Mua xong, hai người quay về khách sạn.
Đường Băng Vân chờ mong hỏi: “Chồng, anh mua nhiều dược liệu thế này thì định luyện chế đan dược nào?”
Ngô Bình cười nói: “Chỗ dược liệu này có thể luyện chế hai loại đan dược là Ngưng Thai Đan và Thần Biến Đan”.
Trong giai đoạn Linh Biến của cảnh giới Địa Tiên có năm tầng cảnh giới nhỏ là Nguyên Thành, Thuần Dương, Thần Biến, Hoá Thân và Linh Biến. Thần Biến Đan có thể giúp tu sĩ đột phá lên Thần Biến.
Sau khi đột phá Thần Biến, nguyên thần sẽ có thêm nhiều khả năng, từ đó các tu sĩ ở cảnh giới này sẽ được gọi là Chân Nhân.
Đường Băng Vân cười nói: “Em thấy háo hức quá!”
Hai người đi vào phòng, Ngô Bình lấy lò luyện đan ra rồi bắt đầu luyện chế Thần Biến Đan. Lò này anh dùng một chủ dược có tên hoa Tử Ma trong không gian Hắc Thiên, đan dược còn lại thì đều là mới mua.
Anh tập trung luyện đan, lò thứ nhất có ba viên đan dược nhị phẩm, lò thứ hai có ba viên đan dược nhất phẩm.
Lúc này, buổi đấu giá sắp diễn ra nên Ngô Bình không kịp luyện chế Ngưng Thai Đan nữa, mà kéo Đường Băng Vân đến Tứ Hải Các luôn.
Nơi này nằm ở vị trí trung tâm của thành Thần Kiếm, cổng ngay ngã tư, đường phố rộng rãi.
Buổi đấu giá diễn ra tại một quảng trường rộng lớn.
Ngô Bình nhìn trái ngó phải để tìm chưởng quỹ, sau đó chắp tay nói: “Chào chưởng quỹ”.
Chưởng quỹ là một người đàn ông mập mạp, ông ấy cũng cười chào lại anh: “Quý khách cũng đến tham gia buổi đấu giá ư?”
Ngô Bình: “Tôi có một viên Thần Biến Đan, không biết có thể bán đấu giá được không?”
Chưởng quỹ ngẩn ra: “Thần Biến Đan ư? Không nhiều thầy luyện đan luyện chế được đan dược này đau, không biết là đan dược mấy phẩm?”
Ngô Bình: “Nhị phẩm”.
Chưởng quý trố mắt: “Nhị phẩm? Vậy thì càng hiếm, mời đi theo tôi”.
Ngô Bình được mời vào một phòng nhỏ, chưởng quỹ cười nói: “Cho tôi xem đan dược được không?”
Ngô Bình lấy một hộp ngọc rồi mở ra, bên trong có một viên Thần Biến Đan nhị phẩm.
Chưởng quỹ ngửi xong rồi quan sát, sau đó mới mỉm cười gật đầu: “Chắc là Thần Biến Đan thật, chất lượng cũng tốt. Nhưng tôi không biết phân biệt đan dược, xin hai vị chờ một lát”.
Ông ấy vẫy tay gọi người đến nói: “Mời ông Minh đến đây”.
Người đó chạy đi ngay, không lâu sau đã có một ông lão tóc đen râu đen, dáng người cao gầy đi tới.
Ông lão hỏi: “Đan dược gì mà bắt tôi phải đến kiểm tra thế này?”
Chưởng quỹ cười nói: “Ông Hồ, là Thần Biến Đan nhị phẩm! Tôi không rành lắm nên phiền ông xem hộ”.
Ông lão cầm viên đan dược lên ngửi rồi sáng mắt lên, sau đó quan sát thật kỹ mới nói: “Đúng là Thần Biến Đan nhị phẩm, không biết cậu bạn lấy ở đâu vậy?”
Ngô Bình: “Tôi tình cờ mua được, xin hỏi nếu Tứ Hải Các bán đấu giá thì có thể bán được bao nhiêu?”
Ông Hồ trầm ngâm rồi nói: “Đan dược nhị phẩm rất hiếm, đã thế còn là Thần Biến Đan. Tôi đoán giá của nó ít sẽ không dưới 200 tiền bùa. Nếu may thì sẽ bán được hơn 300”.
Ngô Bình rất ngạc nhiên, một viên đan dược mà có giá trị vậy sao?
Bình luận facebook