Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 806-810
Chương 806: Vòng đấu loại
Trần Hạc Niên cười bảo: “Tôi hiểu ý của anh Ngô, anh muốn chọn nơi tốt nhất. Trước khi anh đưa ra quyết định, tôi muốn nói đôi lời”.
Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp: “Trong ba thế lực hàng đầu Địa Tiên Giới, Thục Sơn có thực lực mạnh nhất, nội hàm thâm sâu nhất. Hai thế lực còn lại là Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Vạn Ma Tông là thế lực ma đạo, chắc hẳn anh Ngô cũng không muốn vào ma đạo nhỉ? Về Thần Chú Môn, Vạn Chú tiên quân là người cực kỳ đa nghi, đã giết một nửa đệ tử của mình. Hơn nữa, trong Thần Chú Môn còn có một lời nguyền không thể phá giải, dẫn đến việc Vạn Chú tiên quân không bảo vệ được chính con trai ruột. Một nơi như vậy, chắc hẳn anh cũng không muốn gia nhập, đúng chứ?”
Nói đến đây, anh ta cười bảo: “Vậy nên Thục Sơn kiếm phái là lựa chọn tốt nhất của anh Ngô. Thục Sơn có năm đỉnh, hai điện, một phủ. Trong đó, kiếm phủ mạnh nhất, nhưng ở đó đã có quá nhiều nhân tài, ví dụ như sư muội Hồng Lăng vừa mới đến, tư chất vượt bậc. Kiếm phủ có mạnh hơn nữa thì tài nguyên cũng có hạn. Nếu anh Ngô đến đó sẽ không nhận được sự hỗ trợ đầy đủ”.
“Hai điện cũng rất mạnh. Song Thanh Liên điện chỉ nhận nữ đệ tử, Trường Sinh điện là một nhóm người cổ hủ nghiên cứu về đan dược và triết lý cơ thể con người, rất vô vị”.
“Cuối cùng là năm đỉnh. Vô Tương phong từng đứng đầu năm đỉnh, tuy mấy năm nay có phần sa sút, nhưng nội hàm vẫn còn. Hiện tại, thứ mà Vô Tương phong thiếu nhất chính là một đệ tử thiên tài như anh Ngô. Nếu anh gia nhập, ông nội tôi bằng lòng trao cho anh thân phận đệ tử ưu tú, và truyền dạy Vô Tương Kiếm của Vô Tương phong cho anh”.
Ngừng lại một chút, anh ta húng hắng bảo: “Một trong Tứ mỹ Thục Sơn, Kinh Hồng tiên tử, cũng ở Vô Tương phong. Tứ mỹ Thục Sơn có ba vị thuộc Thanh Liên điện, chỉ có Kinh Hồng tiên tử ở Vô Tương phong, bốn đỉnh núi còn lại không có một ai”.
Ngô Bình trưng ra vẻ mặt kỳ lạ. Không ngờ tên Trần Hạc Niên này dùng cả mỹ nhân kế để lôi kéo mình.
Anh cười đáp: “Cảm ơn sự mến mộ của anh Trần và ông nội anh. Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật thận trọng”.
Trần Hạc Niên biết mình đã nói đủ rồi, bèn cười bảo: “Được, tôi chờ tin của anh Ngô”.
Lúc này, việc chia nhóm đã bắt đầu. Mười hai tờ danh sách được dán lên, có tổng cộng mười hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm hơn trăm người. Ngô Bình được xếp vào nhóm nhỏ thứ bảy.
Tu sĩ của nhóm thứ bảy được tập hợp, quyết chiến chọn ra năm người đứng đầu để tham gia thủ lôi.
Chọn ra năm người mạnh nhất từ hơn một trăm người, cạnh tranh khốc liệt vô cùng. Mà Ngô Bình cảm thấy những người này mạnh hơn rất nhiều so với những người tham gia kiểm tra trước đó.
Hơn một trăm người này đến từ nhiều môn phái khác nhau của Địa Tiên Giới. Họ dám tham gia bảng Nhân Tiên và đã vượt qua ba bài kiểm tra, chứng tỏ năng lực của họ không hề yếu, thậm chí có rất nhiều người tự cho mình là thiên tài nên mang tâm thế cao ngạo, mắt cao hơn đầu.
Thành tích qua ba vòng kiểm tra của Ngô Bình hiển nhiên vẫn chưa được truyền ra. Những người này đều chưa biết tài năng của Ngô Bình, nên khi tất cả tụ họp với nhau, chẳng ai đánh giá cao anh cả.
Một đệ tử Thục Sơn quét mắt nhìn tu sĩ trong nhóm nhỏ thứ bảy rồi cất giọng: “Tôi sẽ chọn ra năm người mạnh nhất trong số các vị. Hãy nghe tôi giới thiệu quy tắc nhé”.
“Hiện trường có một trăm hai mươi tám người. Ở vòng đầu tiên, sẽ có sáu mươi bốn người tiến vào vòng đấu loại kế tiếp. Ở vòng đấu loại hai, sẽ còn lại hai mươi tám người. Mỗi người có thể chọn ra năm người yếu nhất trong số những người còn lại và tiến hành thách đấu. Những người thắng ba trên năm trận thách đấu có thể tiến vào vòng cuối cùng. Bây giờ, vòng đấu loại đầu tiên chính thức bắt đầu!”
Đệ tử Thục Sơn lấy hai tờ giấy từ trong hộp ra và đọc: “Một một sáu, đấu với ba năm bảy”.
Có hai người lập tức bước ra, nhảy lên võ đài. Hai người này, một người bình tĩnh, một người thì căng thẳng. Người bình tĩnh kia lạnh lùng nói: “Đệ tử Bạch Cốt Môn, xin chỉ giáo!”
Người ở đối diện vừa nghe đối thủ giới thiệu mình đến từ Bạch Cốt Môn, gương mặt lập tức tái đi, run rẩy nói: “Con cháu nhà họ Phùng, xin chỉ giáo”.
“Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, bóng người đã loé lên, con cháu nhà họ Phùng đã bị đối phương túm đầu từ phía sau, năm ngón tay đâm ngập vào sọ, máu chảy ròng ròng.
“Là Âm Phong Bạch Cốt Trảo!”, một người am hiểu hô lên.
Sau khi giết chết đối thủ bằng một đòn, đệ tử Bạch Cốt Môn uy nghiêm cười nói: “Tôi đã loại trừ một tên giúp mọi người. Các vị tiếp tục đi”.
Cuộc tàn sát chỉ mới bắt đầu. Trong những trận đấu tiếp theo, chỉ cần một bên có thể đánh chết bên còn lại, đều sẽ không hề nương tay, như thể hai bên có mối thù không đội trời chung vậy.
“Anh Chu à, sao những người này lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”, anh hỏi.
Chu Liên Kiệt im lặng quan sát, đoạn đáp: “Anh Ngô, những người mất mạng, hoặc là kém may mắn, hoặc là không có tiền”.
“Không có tiền?”
Chu Liên Kiệt giải thích: “Đúng vậy. Khi sắp bị đối thủ đánh chết, nếu có thể chi ra một số tiền thì sẽ giữ được mạng sống”.
Ngô Bình cau mày: “Những người này, hoặc không thuộc môn phái nào, hoặc đến từ những gia tộc nhỏ, tất nhiên là không có nhiều tiền”.
Chu Liên Kiệt nói: “Không có tiền cũng không có thực lực thì không nên tham gia bảng Nhân Tiên. Muốn nổi bật hơn người thì phải tự biết rằng mình có thể bị đánh chết. Anh Ngô quá lương thiện. Sống lâu ở Địa Tiên Giới rồi anh sẽ hiểu, ở nơi này, thực lực đại diện tất cả. Trước mặt kẻ yếu, người có thực lực có thể làm gì tuỳ thích!”
Ngô Bình chỉ lặng im không nói. Tuy thế giới bên ngoài có trật tự, nhưng thứ trật tự ấy chẳng phải cũng do kẻ cầm quyết đặt ra hay sao? Cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên, ở đâu cũng phải thích nghi, chỉ theo một cách khác thôi.
Đường Băng Vân nhìn thấy nhiều người chết như vậy, khó tránh khỏi lo lắng, bèn nhẹ nhàng nói: “Chồng à, anh nhất định phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình đáp: “Yên tâm đi. Dưới Địa Tiên, không ai có thể đánh bại anh cả”.
Người tham gia bảng Nhân Tiên gần như không có nữ giới. Đường Băng Vân đứng ở đây vô cùng nổi bật. Vào lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đai ngọc mỉm cười tiến lại gần, còn có hai tuỳ tùng theo sau.
Người đàn ông áo choàng tươi cười nhìn Đường Băng Vân, cất lời: “Chào cô, tôi là Đinh Ngạo Long, thế tử nhà họ Đinh Man Tây. Cô sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, so với Tứ mỹ Thục Sơn cũng không hề thua kém”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đối phương, lạnh lùng đáp: “Anh là cái thá gì mà bắt chuyện với tôi!”
Đinh Ngạo Long biến sắc: “Cô…”
Ngô Bình lập tức tiến lại góp vui: “Đường tiên tử là đệ tử của thần thổ thông thiên. Nếu anh có chút hiểu biết thì sẽ không dám có ảo tưởng gì với cô ấy đâu”.
Bốn từ “thần thổ thông thiên” này hệt như sấm nổ. Tiếng nổ vang ầm trong đầu, Đinh Ngạo Long run rẩy, toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người: “Tôi mạo phạm rồi, mong tiên tử tha tội!”
Thấy Đinh Ngạo Long run bần bật ở đó, những người xung quanh đều khó hiểu, không rõ người này đang làm gì.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh”.
Đinh Ngạo Long chậm rãi lùi lại, lùi được mười mấy mét thì vội vàng gọi hai tuỳ tùng rời khỏi đây hệt như chạy trốn. Đến bảng Nhân Tiên còn chẳng buồn tham gia nữa, có thể thấy Đinh Ngạo Long hoảng sợ nhường nào.
Chu Liên Kiệt ở gần đó cũng vô cùng kinh ngãi. Người khác không nghe thấy nhưng anh ta thì nghe rất rõ, vị Đường tiên tử này là đệ tử của thần thổ thông thiên ư?
Anh ta chậm rãi tiến về phía trước, khom người thật sâu: “Không biết tiên tử ở đây, trước đó đã thất lễ, mong tiên tử thứ lỗi!”
Giọng anh ta đang run rẩy, gương mặt đầy hoảng sợ. Không phải do anh ta nhát gan, mà vì danh tiếng của thần thổ thông thiên quá lớn. Thục Sơn kiếm phái cũng chỉ là một nhánh thế lực, được Thục Sơn của Địa Tiên Giới xem là chỗ dựa. Chỗ dựa này cũng chỉ là thế lực hạng hai của một nước dưới sự quản lý của thần thổ thông thiên mà thôi!
Có thể nói, Thục Sơn kiếm phái cách thần thổ thông thiên cả trăm nghìn dặm, một bên như giun dế, một bên như sao trời, không thể so sánh!
Chương 807: Sức uy hiếp của thần thổ
Đường Băng Vân nhẹ nhàng bảo: “Không cần đa lễ”.
Sau đó, Chu Liên Kiệt vẫn khom nửa người, không dám đứng thẳng. Đến khi Đường Băng Vân đi xem trận đấu ở nơi khác, anh ta mới hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô, vị Đường tiên tử này thuộc cấp bậc nào ở thần thổ thông thiên vậy?”
Ngô Bình hỏi lại: “Anh biết thần thổ thông thiên có bao nhiêu đệ tử không?”
Chu Liên Kiệt đáp: “Nghe sư trưởng nói rằng, thần thổ thông thiên có hàng triệu đệ tử”.
Ngô Bình nói: “Đệ tử thần thông có tư chất như Đường tiên tử, ở thần thổ thông thiên chưa có quá một trăm người. Anh nghĩ cô ấy có địa vị thế nào?”
Chu Liên Kiệt sửng sốt, một trăm người! Anh ta bèn hỏi: “Anh Ngô, Đường tiên tử có còn quay về thần thổ thông thiên không?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên. Đến khi cô ấy đột phá Địa Tiên, sẽ phải quay về thần thổ tu luyện”.
Đã đến lúc Ngô Bình ra thi đấu. Anh nhảy lên võ đài. Đối diện là một tu sĩ vừa lùn vừa béo, mặt đen như đáy nồi. Vừa lên đài, người đó đã giậm chân, hai tay kết ấn, hét lên: “Trói!”
Ngay lập tức, Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh cực lớn trói buộc cơ thể mình. Gã béo lùn ấy bật ra một tiếng cười kỳ lạ, rút một thanh đoản đao ra, đâm về phía ngực anh.
Lúc này, Ngô Bình đã vận Như Lai Thần Công. Anh vừa dùng sức rất nhẹ đã nghe một tiếng “ầm” vang lên, tựa như có thứ gì đó vỡ nát vậy. Sức mạnh trói lấy anh cũng biến mất.
“Rầm!”
Đao còn chưa vung đến, đối phương đã bị anh đấm văng ra xa, sau khi rơi xuống đất, máu bắt đầu chảy không ngừng. Tuy chưa chết nhưng người đó cũng bị thương nặng.
Đánh bại đối thủ trong một chiêu, Ngô Bình nhảy xuống khỏi võ đài.
Lúc này, Chu Liên Kiệt không còn ở đây mà đã quay về Vô Tương phong. Anh ta phải báo cho phong chủ biết thân phận của Đường Băng Vân!
Vòng đấu loại đầu tiên đã kết thúc rất nhanh. Trong sáu mươi người bị loại, có hai mươi mấy người bị giết, hơn mười người bị thương nặng, số người bình yên vô sự chiếm chưa đến một nửa.
Bây giờ đã gần trưa. Vòng đầu đã kết thúc, chiều mai sẽ bắt đầu vòng đấu loại thứ hai. Mọi người giải tán, Ngô Bình và Đường Băng Vân tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Anh lấy một ít thức ăn ra. Cả hai ăn đơn giản vài món nhẹ. Lúc tham gia thi đấu, đệ tử Thục Sơn có phát cho mỗi người một quyển sách nhỏ, giới thiệu sơ lược về Thục Sơn kiếm phái.
Ngô Bình giở ra xem. Sách ghi rằng Thục Sơn kiếm phái bắt nguồn từ Thục Địa. Thời tiền sử, Thục Địa có rất nhiều thế lực mạnh. Sau này các thế lực ấy lần lượt chuyển đi, trong số đó, Thục Sơn phái còn một nhánh thế lực kiếm tu, phát triển thành Thục Sơn kiếm phái hiện nay.
Thục Sơn kiếm phái vẫn giữ liên lạc với Thục Sơn Môn vốn đã chuyển đến một nơi xa xôi. Đây cũng là nền tảng sức mạnh giúp Thục Sơn kiếm phái trở thành thế lực hàng đầu Địa Tiên Giới.
Thục Sơn kiếm phái có năm đỉnh, hai điện, một phủ. Năm đỉnh bao gồm Thanh Vân phong, Vô Tương phong, Tử Điện phong, Ngạo Lai phong, Ỷ Thiên phong. Hai điện là Thanh Liên điện và Trường Sinh điện. Còn một phủ chính là Hạo Thiên kiếm phủ.
Người sáng lập năm đỉnh, hai điện, một phủ vốn là tám trưởng lão của Thục Sơn kiếm tông, sau này mỗi người thành lập một nhánh, lập ra Thục Sơn kiếm phái.
Đệ tử Thục Sơn phân chia thành đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, đệ tử chân truyền, đệ tử bí truyền, đệ tử ưu tú. Trong đó, đệ tử ngoại viện và đệ tử nội viện được chiêu mộ với danh nghĩa Thục Sơn kiếm phái. Những người có biểu hiện xuất sắc trong số họ có thể chọn gia nhập một trong năm đỉnh, hai điện, một phủ.
Đệ tử chân truyền có thể được chọn trực tiếp từ đệ tử ngoại viện và đệ tử nội viện, cũng có thể do các môn phái tự chiêu mộ. Đệ tử chân truyền có thể học được hầu hết kỹ thuật kiếm và công pháp, tài nguyên tu hành mà họ nhận được cũng rất phong phú. Đệ tử hai viện của Thục Sơn kiếm phái có hàng chục nghìn người, nhưng đệ tử chân truyền chỉ có hơn hai nghìn.
Những đệ tử chân truyền có tiềm lực sẽ được thăng cấp thành đệ tử bí truyền. Đệ tử bí truyền có thể học công pháp rất mạnh và nhận được một lượng lớn tài nguyên.
Số lượng đệ tử bí truyền còn ít hơn, năm đỉnh, hai điện, một phủ cộng lại cũng không quá hai trăm người.
Xếp trên đệ tử bí truyền là đệ tử ưu tú. Đệ tử ưu tú không chỉ được chỉ dạy tốt nhất mà còn nhận được công pháp cốt lõi nhất. Số lượng đệ tử ưu tú rất ít ỏi. Số đệ tử ưu tú của cả Thục Sơn chỉ có mười mấy người. Như Vô Tương phong thậm chí còn xuất hiện tình trạng đứt gãy đệ tử ưu tú.
Ngô Bình đọc sách được một lúc mới nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân này, điều kiện của Vô Tương phong cũng khá tốt, anh nghĩ mình có thể thử”.
Lần trước Đường Băng Vân khuyên Ngô Bình gia nhập Thần Chú Môn, nhưng hiện giờ xem ra Thần Chú Môn có vẻ không hoàn hảo lắm.
Đường Băng Vân đáp: “Trần Hạc Niên bảo Vạn Chú tiên quân cực kỳ đa nghi, chúng ta thà tin còn hơn không, nên cân nhắc kỹ. Chồng à, nếu Vô Tương phong có thể dốc toàn lực bồi dưỡng anh, em nghĩ anh có thể đến đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Trong hai năm, anh phải nâng cao tu vi nhanh nhất có thể, trở thành Chí Thánh Tiên Quân, thậm chí là Đại Tiên Tôn”.
Chí Thánh Tiên Quân là người mạnh nhất trong các tiên quân cảnh giới Động Tàng, chỉ những người có thể nhìn thấu kho báu vô tận trong cơ thể con người, mới được gọi là Chí Thánh Tiên Quân.
Còn Đại Tiên Tôn là người mạnh nhất trong cảnh giới Đoạt Thiên! Mở ra con đường tu hành đặc biệt!
Đường Băng Vân nào biết nỗi lo âu trong lòng Ngô Bình. Cô ấy cười bảo: “Chồng à, anh đừng lo. Với tư chất của anh, trở thành kẻ mạnh tuyệt thế chỉ là vấn đề thời gian”.
Trong lúc họ trò chuyện, có hai chàng trai, một cô gái tiến lại gần. Chàng trai dẫn đầu ăn mặc như người hiện đại bên ngoài, ôm quyền nói: “Chào hai vị”.
Ngô Bình quan sát đối phương, đoạn hỏi: “Anh từ bên ngoài vào đây?”
Người đó đáp: “Tôi là Cảnh Sa Thông. Ban nãy nhìn thấy anh sở hữu võ nghệ cao cường, đánh bại đối thủ trong một chiêu, tôi vô cùng ngưỡng mộ nên đến đây chào hỏi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh Cảnh quá khen. Tôi từng nghe đến nhà họ Cảnh của các anh, là một gia tộc võ lâm có tiếng ở Trung Nguyên”.
Cảnh Sa Thông cười bảo: “Cảm ơn lời khen ngợi. Tôi vẫn chưa biết quý tính đại danh của anh”.
Đường Băng Vân đáp thay: “Anh ấy là Ngô Bình, Long chủ của Thiên Long, Thiếu tôn của Đường Môn. Sắp tới, anh ấy sẽ trở thành đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái”.
Cảnh Sa Thông kinh ngạc. Cả ba vội vàng hành lễ: “Hoá ra là Long chủ. Tôi thất lễ rồi!”
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo. Mời các vị ngồi”.
Sau vài câu giới thiệu đơn giản, Ngô Bình biết tên hai người còn lại. Một người là Du Phổ Hoa, một người tên Hà Châu Châu, đều là thanh niên tài giỏi của nhà họ Du và nhà họ Hà.
Ban đầu cả ba chỉ cảm thấy Ngô Bình có thực lực khá mạnh. Bây giờ biết anh là Long chủ của Thiên Long và Thiếu tôn của Đường Môn, trong lòng họ lập tức nảy sinh cảm giác kính trọng.
Có thể trở thành Thiếu tôn Đường Môn chứng tỏ năng lực của anh rất mạnh. Có thể trở thành Long chủ của Thiên Long chứng tỏ chỗ dựa của anh rất vững chắc. Với một nhân vật như vậy, dĩ nhiên bọn họ rất muốn kết giao.
Lúc trò chuyện mới biết, lần này có khá nhiều người từ bên ngoài đến tham gia bảng Nhân Tiên, cộng lại cũng hơn một trăm. Có điều không may là trải qua vòng đấu loại đầu tiên, hầu hết đã chết hoặc bị thương.
Ngô Bình cảm thấy chẳng đáng chút nào: “Họ đã biết rõ sự nguy hiểm của bảng Nhân Tiên, sao cứ phải tham gia?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Nếu không lâm vào đường cùng, ai lại muốn dấn thân mạo hiểm kia chứ?”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Thế nghĩa là sao?”
Cảnh Sa Thông lập tức kể nguyên nhân. Mấy năm trước, bố anh ta bất ngờ qua đời khi đang luyện công. Sau đó, địa vị của anh ta trong nhà họ Cảnh liền xuống dốc không phanh. Anh cả đố kỵ Cảnh Sa Thông có tư chất tốt, sợ bị anh ta cướp mất vị trí trưởng tộc, nên không chỉ không cho anh ta tài nguyên tu hành mà còn ra sức chèn ép anh ta. Thậm chí, ngay cả tài sản mà bố để lại cho Cảnh Sa Thông cũng bị cưỡng đoạt.
Làm người phải có ý chí, phải biết vươn lên. Thế là Cảnh Sa Thông nghiến răng, quyết định tham gia bảng Nhân Tiên, hy vọng có thể lưu danh trên bảng. Nhưng đến đây rồi mới phát hiện sự tàn khốc của bảng Nhân Tiên, bây giờ anh ta đã cảm thấy có phần hối hận.
Chương 808: Tiền mua mạng
Tình hình Hà Châu Châu và Du Phổ Hoa cũng tương tự, đều có áp lực và bất hạnh riêng.
Ngô Bình hỏi: “Mọi người vẫn tham gia trận đấu loại thứ hai không?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Đã đến bước này rồi thì đi đến cuối thôi, là chết hay sống, cứ nghe theo mệnh trời”.
Du Phổ Hoa cũng nói: “Đúng thế, dù có chết cũng phải chết một cách vinh quang, đã đến rồi mà không tranh được vị trí đứng đầu, tôi quyết không từ bỏ”.
Ngô Bình cười nói: “Hai vị có chí khí! Nào, tôi có rượu ngon đây, chúng ta uống vài ly đi”.
Đường Băng Vân trải một lớp thảm dưới đất, mọi người ngồi dưới đất uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Ngô Bình thấy mấy người này đều là người tốt, đáng để kết bạn bèn nói: “Ba vị, lát nữa đến trận đấu loại, tôi sẽ âm thầm chỉ bảo ba vị. Không dám nói có thể giúp ba vị chiến thắng nhưng ít nhất có thể bảo vệ mạng sống”.
Ba người mừng rỡ, vội nói cảm ơn.
Đến buổi chiều, mấy người đó quay lại quảng trường, trận đấu loại thứ hai bắt đầu.
Người thứ nhất bước lên là Cảnh Sa Thông, đối thủ của anh ta là một người đàn ông tay không tấc sắt. Vừa bước lên sàn đấu, người đó đã tấn công dữ dội khiến Cảnh Sa Thông không có sức đánh trả.
Ngô Bình đứng bên ngoài thầm truyền âm: “Quyền pháp của người này có vẻ hung hãn nhưng thật ra là sức lực không đủ, anh chỉ cần kiên trì khoảng ba mươi chiêu là sẽ có thể đánh trả rồi chiến thắng. Trong vòng ba mươi chiêu, anh cố gắng tấn công bên trái anh ta, người này từng bị thương, cánh tay trái không đủ lực, hơn nữa chân trái cũng không linh hoạt”.
Cảnh Sa Thông quyết tâm, lập tức tấn công về phía bên trái đối phương. Quả nhiên người này lập tức trở nên giật gấu vá vai, được chỗ này thì hỏng đằng kia, đến khi quá ba mươi chiêu, Cảnh Sa Thông tăng thêm sức mạnh tấn công, sau mười chiêu bèn tấn công sườn trái của đối phương, đối phương nôn ra máu, nhận thua.
Bước xuống sàn đấu, Cảnh Sa Thông gật đầu với Ngô Bình.
Người thứ hai lên là Hà Châu Châu, cô ta vừa bước lên sàn đấu, Ngô Bình đã biết bộ pháp của cô ta rất linh hoạt, kiếm thuật cũng khá tốt. Đối thủ của cô ta là một nam tu sĩ cao gầy, sử dụng song đao.
Với những đường đao, Hà Châu Châu bị áp chế hoàn toàn. Ngô Bình nhìn cô ta rồi thầm truyền âm nhắc: “Đao pháp của người này điêu luyện nhưng không mạnh. Cách đánh của anh ta rất dễ phá, cô đâm vào giữa trán đối phương, anh ta chắc chắn sẽ lùi lại. Lúc đó, cô hãy đâm mạnh vào vai trái đối thủ, cơ bắp vai trái của người này khá căng, chứng tỏ nơi đó chính là yếu điểm của anh ta, cũng là bộ phận quan trọng khi anh ta căng thẳng”.
Hà Châu Châu nghe thế cảm thấy có lý, lập tức đâm một kiếm tới, quả nhiên đối phương lùi về sau. Kiếm của Hà Châu Châu thuận thế đâm vào vai trái của anh ta.
Kỳ lạ là rõ ràng đối phương có thể tránh được nhưng một kiếm này vẫn chém trúng vai. Thế là người này rên lên một tiếng rồi bỗng chốc ngã xuống.
Sau đó Ngô Bình cũng chỉ cách đánh cho Du Phổ Hoa, giúp anh ta đánh thắng đối phương.
Sau khi giúp ba người giành chiến thắng, trận đấu của Ngô Bình cũng sắp bắt đầu. Thậm chí thực lực của đối phương không bằng Cảnh Sa Thông, dĩ nhiên anh dễ dàng giành chiến thắng.
Trận đấu loại kết thúc, trong nhóm vẫn còn lại hai mươi tám người. Trong hai mươi tám người này, mỗi người phải khiêu chiến với năm người khác, nếu có thể thắng ba trong năm trận đấu thì có thể bước vào lượt trận tiếp theo.
Khiêu chiến vẫn chưa bắt đầu, hai mươi tám người đứng vào cùng một chỗ. Lúc này một người đàn ông tóc dài mặc đồ xanh dùng đôi mắt xanh biếc liếc nhìn mọi người, thờ ơ nói: “Các vị, nếu không muốn bị tôi khiêu chiến rồi mất mạng trên sàn đấu thì mỗi người nộp một trăm tiền bùa ra đây”.
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi nhưng không ai dám nói gì, ngược lại có một người bước ra cười nói: “Tôi nói này, cậu Giả là cao thủ đỉnh cấp của Quỷ Sát Tông, thực lực có thể đứng trong top mười bảng xếp hạng Nhân Tiên. Mọi người không muốn chết thì ngoan ngoãn đưa tiền đi”.
Lúc này lại có một người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Nếu anh Giả đã nói thì Ma Tiếu Sinh tôi cũng không thể ngồi yên, mỗi người một trăm tiền bùa, không nộp thì chết”.
Sau đó một người bước ra từ đằng sau hắn, rồi lần lượt đi về phía các tu sĩ còn lại. Các tu sĩ chỉ tức giận chứ không dám nói gì, lặng lẽ lấy một trăm tiền bùa ra đưa cho người kia.
Không lâu sau người này đi đến trước mặt Ngô Bình nói: “Nhanh lên, đừng kì kèo nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Nộp một trăm tiền bùa này có thể bảo vệ mạng sống?”
Người này nói: “Dĩ nhiên, nếu không đưa tiền ra thì cậu Ma sẽ là người đầu tiên khiêu chiến anh, sau đó sẽ đánh anh nửa sống nửa chết trên sàn đấu”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là một cách kiếm tiền hay đấy, anh hãy nói với cậu Ma đó, bảo anh ta ngoan ngoãn giao cho tôi một nghìn tiền bùa, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên khiêu chiến với anh ta, sau đó đánh anh ta bán sống bán chết”.
Mọi người đều sửng sốt, gì cơ? Ngô Bình lại dám nói chuyện với Ma Tiếu Sinh như thế, anh không biết nhà họ Ma rất có địa vị và thực lực ở Địa Tiên Giới sao?
Sắc mặt Ma Tiếu Sinh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười nhạo: “Này ranh con, mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy”.
Ngô Bình khinh thường nói: “Ai tự đâm đầu vào chỗ chết sẽ biết ngay ấy mà”.
Cậu Giả liếc Ngô Bình: “Này, trước đó anh thể hiện khá tốt, một chiêu đã đánh bại đối phương, nhưng chút bản lĩnh đó của anh chẳng là gì với bọn tôi cả. Nếu anh thông minh thì ngoan ngoãn đưa tiền đây”.
Ngô Bình nói: “Còn anh nữa, đưa một nghìn tiền bùa đây, tôi sẽ không chọn anh”.
Sắc mặt cậu Giả này cũng khó coi: “Nếu anh đã cố chấp thì tôi sẽ thành toàn cho anh”.
Những người còn lại ngoan ngoãn đưa tiền, chỉ có Ngô Bình không đưa, ánh mắt cậu Giả và cậu Ma nhìn anh ngày càng lạnh lùng.
Không lâu sau, đệ tử Thục Sơn cao giọng nói: “Khiêu chiến bắt đầu”, anh ta bắt đầu đọc số, đọc đến ai thì người đó đứng lên chọn năm người để khiêu chiến.
Người đầu tiên lên sàn đấu là một người khá biết nịnh hót, hắn vừa bước lên sàn đã chỉ vào Ngô Bình nói: “Anh dám vô lễ với cậu Ma và cậu Giả, bây giờ tôi dạy dỗ anh thay hai người đó”.
Ngô Bình cũng cạn lời, nịnh hót đến mức này đúng là bán mạng.
Anh từ tốn bước lên sàn đấu nói: “Này, nịnh nọt cũng phải xem thực lực chứ, loại người như anh vẫn nên ít đi một chút thì tốt hơn”.
Đối phương tức giận: “Này, đi chết đi”.
Cả người đối phương áp sát mặt đất, lao về phía Ngô Bình như cá bơi trong nước, hai bên trái phải đều cầm một con dao găm.
Ngô Bình nhấc chân lên, một luồng sức mạnh cực lớn xuyên qua mặt đất đánh vào người kia. Hắn hừ một tiếng lập tức nằm rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Không đợi hắn phản ứng, Ngô Bình đã bóp chặt vào sống lưng đối thủ, sau đó mọi người nghe một tiếng “rắc”, sắc mặt người này trở nên tái mét, người ngã xuống đất.
Ngô Bình đá hắn xuống khỏi sàn đấu, hỏi đệ tử Thục Sơn làm chủ trì trận đấu: “Tôi có thể khiêu chiến người khác không?”
Đệ tử Thục Sơn gật đầu: “Người thắng có quyền ưu tiên khiêu chiến”.
Ngô Bình chỉ vào Ma Tiếu Sinh đó nói: “Tôi khiêu chiến với anh”.
Ma Tiếu Sinh cười mỉa rồi nhảy lên sàn đấu nói: “Này, mày đúng là không biết sống chết”.
“Trận đấu bắt đầu”.
“Ầm!”
Hai người hành động cùng lúc, sàn đấu rung chuyển dữ dội, hai bóng người va chạm nhau.
Hai người vừa tiếp xúc là lập tức tách ra, Ngô Bình chắp tay đứng đó cười mỉa, còn Ma Tiếu Sinh ngã xuống đất, xương cốt toàn thân gãy gần hết, đầu bị xoay ba trăm sáu mươi độ, gãy cổ. Mắt hắn lòi ra như sắp rớt ra ngoài, miệng chảy máu không ngừng, cổ họng phát ra tiếng “cạch cạch’.
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Một nghìn tiền bùa thôi, anh cũng đâu cần khổ như thế?”
Vừa dứt lời, Ma Tiếu Sinh co giật vài cái rồi cứng người, đã chết!
Bên dưới võ đài, sắc mặt cậu Giả trắng bệch, lúc Ngô Bình nhìn sang chỗ hắn, tim hắn như nhảy lên đến tận cổ họng.
Chương 809: Qua ải
Hắn nói: “Anh bạn, một nghìn tiền bùa, tôi đưa”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ là năm nghìn tiền bùa”.
Cậu Giả vội nói: “Được, năm nghìn tôi cũng đưa”.
Hắn lấy một túi tiền rồi vứt cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn hắn gật đầu nói: “Xem như anh thức thời”.
Nói rồi anh gỡ túi tiền hơn hai nghìn tiền bùa mà Ma Tiếu Sinh lấy của những người khác xuống, sau đó nhìn mọi người. Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, không ai muốn bị anh khiêu chiến.
Ngô Bình chỉ vào mấy người đã nịnh nọt trước đó, lạnh lùng nói: “Tôi muốn khiêu chiến với các người”.
Thực lực của mấy người này rất bình thường, nghe thế lập tức hoảng sợ, mặt mày tái mét, họ nói: “Chúng tôi đầu hàng”.
Chưa đánh đã đầu hàng, chuyện này không hề mới lạ trên bảng xếp hạng Nhân Tiên, khi gặp đối thủ có thực lực hơn mình, để bảo vệ mạng sống và không bị thương, rất nhiều người sẽ chủ động đầu hàng.
Ngô Bình vốn dĩ muốn đánh mấy người này một trận, giờ nghe họ nói đầu hàng, anh cũng chỉ đành thôi.
Cứ thế, Ngô Bình đánh thắng liên tiếp năm trận, sau đó đi xuống sàn đấu. Bốn người đầu hàng kia vì đã nhận thua một lần nên sau đó chỉ còn bốn cơ hội khiêu chiến với người khác, hơn nữa còn bắt buộc phải thắng ba trận mới có thể ở lại.
Ngô Bình đánh xong năm trận trước bèn đi đến nhóm khác tìm mấy người Hà Châu Châu. Hà Châu Châu vẫn chưa bị ai khiêu chiến, thế là anh lại đi tìm Du Phổ Hoa.
Du Phổ Hoa đang gặp phải một kẻ địch khá mạnh, thực lực hơn hẳn anh ta, nhưng đối phương vô cùng cẩn thận, rõ ràng là đang giấu thực lực đi.
Ngô Bình nhìn lên sàn đấu đã biết Cảnh Sa Thông không có cơ hội thắng, thầm nói: “Trận này nhận thua đi”.
Du Phổ Hoa hơi không cam lòng, anh ta do dự một chốc rồi quyết định thử lại lần nữa, đột ngột thi triển tuyệt học, hai bàn tay mở ra lập tức đánh một đòn Thập Linh Mẫn Chưởng.
“Cẩn thận chân của đối phương!”, Ngô Bình nhắc nhở.
Thế nhưng Du Phổ Hoa đang mất tập trung, đợi anh ta phản ứng lại thì một chân đã đá vào đầu gối anh ta.
“Rắc!”
Đầu gối bị vỡ, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đối phương ra tay rất tàn nhẫn, sau đó còn đá một cú vào đầu anh ta. Đầu Du Phổ Hoa lập tức bị đá nát, chết tại chỗ.
Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, cách đánh nghìn cân treo sợi tóc này, dù anh muốn cứu cũng không kịp, Du Phổ Hoa này quá tự tin vào bản thân mình.
Anh nén giận, sầm mặt đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa thông đang đợi người khác khiêu chiến, thấy Ngô Bình đến, anh ta lo lắng nói: “Anh Ngô, bên anh thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi đã kết thúc trận đấu của mình rồi. Anh Cảnh, Du Phổ Hoa chết rồi, anh ta đánh giá cao bản thân mình quá không chịu nhận thua”.
Cảnh Sa Thông cảm thấy đau xót, anh ta khẽ thở dài: “Tính cách của anh Du hơi kiêu ngạo, anh ấy nên nghe lời khuyên của anh Ngô”.
Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi, tôi không thể cứ giúp các anh thắng mãi được, việc tôi có thể làm là đảm bảo cho các anh không bị thương, không bị đánh chết. Anh Cảnh, mong anh có thể nghe tôi”.
Cảnh Sa Thông gật đầu: “Cảm ơn anh Ngô”.
Cảnh Sa Thông là người đến từ tỉnh ngoài, những người khác rất thích chọn anh ta để đối đầu nên anh ta nhanh chóng bị người khác điểm danh khiêu chiến.
Người đầu tiên khiêu chiến Cảnh Sa Thông là một tu sĩ có thực lực mạnh hơn anh ta. Ngô Bình chỉ dẫn giúp Cảnh Sa Thông dễ dàng chiến thắng.
Thắng một trận, những người khác đánh giá lại thực lực của anh ta lần nữa, người khiêu chiến với anh ta cũng ít hơn.
Ở một bên khác, Hà Châu Châu cũng bị chọn, vừa lên sàn đấu, cô ta hơi lo lắng, hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình ở trong đám đông, cô ta lại yên tâm.
Thực lực của người khiêu chiến mạnh hơn cô ta rất nhiều, cũng may Ngô Bình phát hiện ra điểm yếu của người này, thế nên Hà Châu Châu cũng thắng được đối thủ.
Lúc này Ngô Bình nói: “Cô Hà, cô có thể chủ động khiêu chiến người khác, tôi sẽ giúp cô tìm vài người có thực lực không bằng cô”.
Hà Châu Châu cắn răng tỏ vẻ mình muốn khiêu chiến, nghe theo sự chỉ dẫn của Ngô Bình, cô ta khiêu chiến với bốn người. Thật ra thực lực của bốn người này không yếu nhưng họ đều có khuyết điểm rõ ràng, chỉ cần thấy được là có thể thắng.
Hà Châu Châu như được thần trợ giúp, thắng liên tiếp bốn trận, tính cả trận thắng trước đó, toàn thắng năm trận.
Sau khi giúp Hà Châu Châu có được tư cách vào trận đấu tiếp theo, Ngô Bình mới đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa Thông vừa đánh xong trận thứ ba, thực lực của đối phương khá mạnh vì đã dùng tiền nên anh ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
Ngô Bình ném cho anh ta một bình thuốc trị thương, nói: “Có cơ hội thì anh hãy chủ động khiêu chiến với người khác”.
Cơ hội đến rất nhanh, đến lượt Cảnh Sa Thông gọi tên khiêu chiến, được Ngô Bình chỉ dẫn, anh ta thẳng liên tiếp ba người, giành được tư cách vào trận tiếp theo.
Không lâu sau, tất cả các nhóm đều đã hoàn thành, sau đó bước vào nhóm trận đấu tiếp theo. Nhóm thứ bảy của Ngô Bình có tất cả chín người được thông qua, trong đó có cả cậu Giả.
Tám người đều đã biết thực lực của Ngô Bình, vẫn còn chưa lên sàn đấu nhưng họ đã cảm thấy sợ rồi. Sau khi lên sàn đấu bị quyền ý của Ngô Bình bao phủ, họ lại càng hoảng sợ, có người lập tức nhận thua đầu hàng.
Ngô Bình đánh tám trận, năm trận chưa đánh đã nhận thua, ba trận còn lại cũng chỉ vài chiêu đã giải quyết trận đấu.
Trước khi trời tối, tất cả các nhóm đều chọn ra được năm người, cuối cùng có sáu mươi người tham gia trận cuối cùng.
Trận đấu này được tổ chức vào ngày mai, Ngô Bình và Đường Băng Vân vừa định rời đi thì một người đàn ông bỗng xuất hiện, đối phương cười nói: “Ngô Bình, tôi là trưởng lão Cổ Tùng của Thanh Vân phong, nghe nói thành tích của cậu khá tốt, tôi nghĩ cậu có thể suy xét đến việc vào Thanh Vân phong. Thanh Vân phong là tông môn đứng đầu ngũ đỉnh, là sự lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ thiên tài”.
“Anh Ngô, vẫn là Vô Tương phong càng đoản mệnh hơn”, lúc này Trần Hạc Niên lại xuất hiện.
Thấy Trần Hạc Niên, Cổ Tùng hừ một tiếng: “Vô Tương phong đã suy tàn từ lâu rồi, tài nguyên có được không bằng một phần ba của Thanh Vân phong, đại hội đấu kiếm hàng năm cũng thua nhiều thắng ít. Vô Tương phong như thế chỉ sẽ lầm đường, Ngô Bình, gia nhập Thanh Vân phong là lựa chọn thông minh nhất”.
Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cổ, anh Trần, bảng xếp hạng Nhân Tiên vẫn chưa kết thúc, xếp hạng của tôi thế nào còn chưa biết. Tôi nghĩ vẫn nên đợi bảng xếp hạng Nhân Tiên kết thúc hẵng quyết định”.
Anh vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện, ông ta mặc bộ đồ màu xám, trên người tỏa ra mùi thuốc nói: “Chàng trai, cậu cũng có thể gia nhập Trường Sinh điện chúng tôi. Trường Sinh điện giỏi về luyện đan chế thuốc, y thuật vu thuật bói toán, gia nhập với chúng tôi ít nhất cậu không cần lo về đan dược, còn có thể sống lâu hơn họ”.
Ngô Bình hít mũi nói: “Tiền bối, ông luyện đan hỏng luôn à?”
Ông lão run lên, ngạc nhiên nói: “Cậu biết?”
Ngô Bình: “Tôi ngửi được mười ba loại dược trên người ông, ba loại trong đó đã biến chất dẫn đến phản ứng thất bại. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là ông đã luyện Thần đan dược nhỉ?”
Ông lão bật cười: “Đúng thế, tôi luyện Thần Tú đan. Đây là một đan dược cổ đại, bọn tôi chưa từng luyện chế nên muốn thử xem, tiếc là thất bại”.
Ngô Bình: “Chắc là do vấn đề nhiệt độ, hơi thay đổi một chút, cần phải tìm tòi nền tảng mới có thể thành thạo, bước đầu rất khó thành công”.
Ông lão khẽ cười nhìn Ngô Bình nói: “Chàng trai, xem ra cậu cũng biết luyện đan, học ai thế?”
Ngô Bình: “Tự mình tìm tòi nghiên cứu, biết một chút”.
Ông lão: “Tôi là Công Tôn Thiện Tài của Trường Sinh điện, đến Trường Sinh điện với tôi một chút không?”
Buổi tối Ngô Bình định tìm một nơi nghỉ ngơi, anh cười nói: “Được chứ”.
Chương 810: Trường Sinh điện
Mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại còn biết luyện đan? Thậm chí còn nhận được lời mời của Trường Sinh điện.
Trường Sinh điện là một trong hai điện của Thục Sơn. Năm xưa Thục Sơn Môn chỉ truyền lại kiếm đạo nhưng một trong các trưởng lão của Thục Sơn kiếm tông lại bất ngờ mở một tiên phủ và nhờ đó nhận được rất nhiều tài nguyên. Ông ta dùng những thứ có được từ tiên phủ, xây dựng nên Trường Sinh điện.
Người ngoài cho rằng, hiện tại kỹ thuật của Thục Sơn trong lĩnh vực luyện đan vượt trên cả kiếm đạo, Thục Sơn kiếm phái có thể ngồi lên được vị trí môn phái lớn nhất phần lớn là nhờ Trường Sinh điện.
Có điều, luyện đan cần có thiên phú, những năm gần đây, Đan Đỉnh Môn nổi lên, họ có được sự ủng hộ của Vạn Ma Tông và Thần Chú Tông khiến Trường Sinh điện không cách nào chiêu mộ thêm đệ tử ưu tú, dẫn đến việc nhân tài càng lúc càng ít, giờ thì người già chiếm đại đa số trong điện còn người trẻ thì cực kỳ ít.
Trước đây Trường Sinh điện vốn không coi đệ tử trên bảng Nhân Tiên ra gì, nhưng giờ thì thật sự không còn người nữa, Công Tôn Thiện Tài mới chỉ đành đến chọn vài người.
Diện tích của Trường Sinh điện rất lớn, sông nước bao quanh, trên quảng trường rộng lớn có một đại điện nguy nga. Điện cao mấy trăm mét, trước cửa có một trăm cây cột chạm rồng, rất hoành tráng.
Vào trong đại điện, là một sảnh lớn, lúc này bảy ông bà lão đang ngồi với nhau, nhìn chằm chằm vào một lò luyện đan, bàn tán xôn xao.
Một ông lão nói: “Cách luyện chế Lôi Kiếp Đan vẫn chưa đúng, đã thất bại lần thứ bảy rồi, Trường Sinh điện chúng ta không thể gánh nỗi thiệt hại. Tôi thấy dùng cách tôi đề nghị trước đó đi…”
Ông ta chưa nói hết câu, một bà lão đã cười lạnh lùng: “Ý kiến của ông thì bỏ đi, trước đây nghe theo ông chưa từng thành công lần nào, chúng ta cứ từ từ thử đi.. Dù có thất bại mười lần, chỉ cần một lần thành công thì cũng không thiệt”.
Khi họ nhìn thấy Công Tôn Thiện Tài xuất hiện, bà lão nói: “Công Tôn, ông thấy ý kiến của ai trong chúng tôi tốt nhất?”
Công Tôn Thiện Tài mỉm cười, nói: “Tôi gặp một cậu bạn hiểu đan đạo ở bảng Nhân Tiên nên dắt cậu ấy đến đây để mọi người gặp thử”.
Mấy ông, bà lão quan sát Ngô Bình, Ngô Bình nhìn thấy họ thì giật mình, tu vi của mấy cụ này cao không tưởng, xem ra đều là mấy lão quái vật sống trên nghìn năm rồi.
Anh vội nói: “Chào các vị tiền bối”.
Một ông lão tóc đỏ, thân hình cao lớn, mũi to miệng rộng nói: “Công Tôn, ông nói thằng nhóc này hiểu đan đạo sao?”
Công Tôn Thiện Tài gật đầu: “Trưởng lão Văn, nếu ông không tin có thể thử cậu ấy”.
Ông lão tóc đỏ chỉ vào lò đan trước mặt, hỏi: “Đấy là đan dược mà bọn tôi đang luyện, cậu có biết đấy là loại đan dược gì không?”
Ngô Bình đến gần, ngửi mùi thuốc rồi vươn tay ra, đặt lên lò đan và cảm nhận một lúc, sau đó nói: “Bên trong có lôi đình rúng động, lại có một vài dược tính đặc biệt, lẽ nào là Lôi Kiếp Đan?”
Ông lão tóc đỏ bật cười: “Không sai, đấy là Ngũ Lôi Kiếp Đan. Nhóc con, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Ngô Bình”.
Ông lão tóc đỏ nói: “Tôi tên Văn Thánh, là một trong những trưởng lão của Trường Sinh điện. Cậu bạn thấy lò đan này bọn tôi luyện thế nào?”
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật và phát hiện đan dược bên trong sắp hỏng, thành phần chính là Ngũ Hành Thần Lôi không cách nào dung hợp được với mấy loại thuốc bổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ nổ lò.
Anh nói: “Dược liệu không vấn đề nhưng hình như thứ tự thêm dược liệu và nhiệt độ của lửa chưa đúng”.
Anh là một thầy luyện đan, nhìn thấy tình huống như vậy khó tránh việc ngứa tay, anh nói: “Các vị tiền bối, lò đan dược này hỏng rồi, để tôi thử xem có còn cứu được nữa không nhỉ?”
Đúng vậy, lò đan này đã hỏng rồi, đấy cũng là nguyên nhân mà họ xúm lại đây để thảo luận. Nghe Ngô Bình nói có thể cứu vãn thì tất cả mọi người, bao gồm cả Công Tôn Thiện Tài đều không tin, dù gì thì đến họ cũng không làm được, sao một người trẻ tuổi như Ngô Bình có thể làm được?
Văn Thánh mỉm cười, nói: “Được thôi, dù gì thì cũng đã hỏng rồi, cậu cứ tự nhiên”.
Ngô Bình gật đầu, tiến đến trước lò đan, nhìn qua rồi mỉm cười, nói: “Chắc đây là lò đan vương phẩm”.
Sau đó anh nêu ra rất nhiều tên dược liệu, Công Tôn Thiện Tài liền phất tay, lập tức có mấy đệ tử chạy đến kho thuốc ngay. Chớp mắt, hai mươi ba loại dược liệu mà Ngô Bình cần đều được bày ra trước mặt anh.
Anh bất giác xúc động, đúng là không hổ danh Thục Sơn kiếm phái, giàu có phóng khoáng, dược liệu mà anh cần đều rất quý giá, không ngờ lại có thể lấy ra ngay lập tức.
Văn Thánh: “Nhóc con, cậu đang muốn làm gì? Thêm dược liệu vào trong sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Hiện tại trạng thái của Ngũ Lôi Kiếp Đan rất giống Cửu Lôi Kiếp Đan, tôi xem thử có thể đổi sang luyện Cửu Lôi Kiếp Đan không”.
“Gì cơ? Luyện Cửu Lôi Kiếp Đan? Nhóc con, cậu không bị điên đó chứ?”. Mọi người thảng thốt. Cũng khó trách bọn họ cảm thấy bất ngờ, Cửu Lôi Kiếp Đan có thể mang lại hiệu quả của chín loại Lôi Kiếp, rất khó luyện được. Dù ở thời kỳ Tiên Quốc thì thầy luyện đan có thể luyện được Cửu Lôi Kiếp Đan cũng đều là những nhân vật cấp đại sư trong đan đạo.
Ngô Bình: “Tôi vừa hay biết được cách luyện Cửu Lôi Kiếp Đan, không dám nói nhất định luyện thành nhưng tôi muốn thử xem”.
Văn Thánh cười ha ha: “Gan đấy, được, cậu cứ thử đi”.
Ngô Bình nhấn nút trên lò luyện đan thì nghe một tiếng “ầm” vang lên. Lò đan phun ra năm luồng khí sáng rồi biến dạng thành nửa hình tròn trong không trung, sau đó lại chui vào trong lò đan trở lại.
Khí sáng này mang theo rất nhiều dược tính, hai tay Ngô Bình như đang gảy đàn, không ngừng tác động vào khí sáng. Thần kì ở chỗ không ngờ khí sáng đó lại phát ra âm thanh phức tạp.
Có điều khi Ngô Bình gảy nhanh hơn thì âm thanh do khí quang phát ra lại càng thánh thót hơn, và từ từ hình thành năm loại âm vực Đồ, Rê, Mi, Pha, Son, nghe rất vui tai.
“Đấy là… Đan Vận”. Mấy người Văn Thánh thốt lên kinh ngạc, bọn họ cũng được truyền lại thủ pháp này nhưng cực kỳ khó học, đến giờ cũng chỉ có mình điện chủ là biết sơ sơ.
Ngô Bình mượn âm vực thanh lọc tạp chất trong đan khí, khiến dược tính bị chấn động, đấy là cách thức cực kỳ thông minh trong luyện đan.
Sau đó, anh tiếp tục thêm dược liệu, lò đan lại phun ra khí quang. Tiếp tục thêm dược liệu thì lại có thêm ba khí quang nữa phun ra, tổng cộng chín tia.
Anh tiếp tục thanh lọc lại chín luồng khí quang này, đến khi chúng đều phát ra âm thanh vui tai. Anh hét lên “Cửu Huyền Tề Chấn”, sau đó thu hết lại về trong lò đan.
Tiếp ngay đó, lò đan tiếng sấm sét vang lên liên hồi trong lò đan, tổng cộng vang lên chín lần. Ngô Bình chốc chốc lại vỗ nhẹ mấy cái lên lò đan, mấy phút sau thì lò đan lại phát ra tiếng nhạc vui tai, cứ như một hộp nhạc.
Mấy ông bà lão căng thẳng, nhìn vào lò đan chằm chằm, trong lòng không ngờ lại thắp lên hi vọng, có trò hay.
Đột nhiên Ngô Bình vỗ lên lò đan, chín luồng khí quang bay ra, hình dáng như một bông hoa, xoay tròn và bay lên trời.
Ngô Bình nhấn hai tay xuống, thực hiện mười bốn loại bí pháp thủ ấn chỉ trong tích tắc, trấn áp chính loại khí quang và khiến chúng hợp lại làm một, ngưng tụ thành một viên đan dược chín màu và không ngừng phát ra tia lửa điện.
Ngô Bình nhìn viên đan dược lơ lửng trên lòng bàn tay thì chau mày, nói: “Trước đó thời gian dược liệu ở trong lò đan quá lâu, khiến phẩm chất của đan dược không cao, chỉ có thể đạt đến cấp ba”.
Văn Thánh cầm lấy viên đan dược, nhìn thử, ngửi thử rồi thốt lên: “Là Cửu Lôi Kiếp Đan, thành công rồi”.
Mấy ông bà lão chuyền tay nhau quan sát Cửu Lôi Kiếp Đan, vẻ mặt ai cũng kích động.
Công Tôn Thiện Tài nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói với người bên cạnh: “Mau mời điện chủ đến”.
Sau đó ông ta cười hehe, nói: “Thầy Ngô, không biết cậu có hứng thú gia nhập Thục Sơn Trường Sinh điện của tôi không?”
Ngô Bình: “Chuyện này để sau hội bảng Nhân Tiên rồi tôi suy nghĩ”.
Công Tôn Thiện Tài phất tay: “Không, không, chúng tôi không phải muốn nhận cậu làm đệ tử mà là long trọng mời cậu về làm trưởng lão của Trường Sinh điện chúng tôi”.
Ngô Bình ngây ra, mời mình về làm trưởng lão của Trường Sinh điện hả?
Trần Hạc Niên cười bảo: “Tôi hiểu ý của anh Ngô, anh muốn chọn nơi tốt nhất. Trước khi anh đưa ra quyết định, tôi muốn nói đôi lời”.
Ngừng lại một chút, anh ta nói tiếp: “Trong ba thế lực hàng đầu Địa Tiên Giới, Thục Sơn có thực lực mạnh nhất, nội hàm thâm sâu nhất. Hai thế lực còn lại là Thần Chú Môn và Vạn Ma Tông. Vạn Ma Tông là thế lực ma đạo, chắc hẳn anh Ngô cũng không muốn vào ma đạo nhỉ? Về Thần Chú Môn, Vạn Chú tiên quân là người cực kỳ đa nghi, đã giết một nửa đệ tử của mình. Hơn nữa, trong Thần Chú Môn còn có một lời nguyền không thể phá giải, dẫn đến việc Vạn Chú tiên quân không bảo vệ được chính con trai ruột. Một nơi như vậy, chắc hẳn anh cũng không muốn gia nhập, đúng chứ?”
Nói đến đây, anh ta cười bảo: “Vậy nên Thục Sơn kiếm phái là lựa chọn tốt nhất của anh Ngô. Thục Sơn có năm đỉnh, hai điện, một phủ. Trong đó, kiếm phủ mạnh nhất, nhưng ở đó đã có quá nhiều nhân tài, ví dụ như sư muội Hồng Lăng vừa mới đến, tư chất vượt bậc. Kiếm phủ có mạnh hơn nữa thì tài nguyên cũng có hạn. Nếu anh Ngô đến đó sẽ không nhận được sự hỗ trợ đầy đủ”.
“Hai điện cũng rất mạnh. Song Thanh Liên điện chỉ nhận nữ đệ tử, Trường Sinh điện là một nhóm người cổ hủ nghiên cứu về đan dược và triết lý cơ thể con người, rất vô vị”.
“Cuối cùng là năm đỉnh. Vô Tương phong từng đứng đầu năm đỉnh, tuy mấy năm nay có phần sa sút, nhưng nội hàm vẫn còn. Hiện tại, thứ mà Vô Tương phong thiếu nhất chính là một đệ tử thiên tài như anh Ngô. Nếu anh gia nhập, ông nội tôi bằng lòng trao cho anh thân phận đệ tử ưu tú, và truyền dạy Vô Tương Kiếm của Vô Tương phong cho anh”.
Ngừng lại một chút, anh ta húng hắng bảo: “Một trong Tứ mỹ Thục Sơn, Kinh Hồng tiên tử, cũng ở Vô Tương phong. Tứ mỹ Thục Sơn có ba vị thuộc Thanh Liên điện, chỉ có Kinh Hồng tiên tử ở Vô Tương phong, bốn đỉnh núi còn lại không có một ai”.
Ngô Bình trưng ra vẻ mặt kỳ lạ. Không ngờ tên Trần Hạc Niên này dùng cả mỹ nhân kế để lôi kéo mình.
Anh cười đáp: “Cảm ơn sự mến mộ của anh Trần và ông nội anh. Tôi nhất định sẽ suy nghĩ thật thận trọng”.
Trần Hạc Niên biết mình đã nói đủ rồi, bèn cười bảo: “Được, tôi chờ tin của anh Ngô”.
Lúc này, việc chia nhóm đã bắt đầu. Mười hai tờ danh sách được dán lên, có tổng cộng mười hai nhóm nhỏ, mỗi nhóm hơn trăm người. Ngô Bình được xếp vào nhóm nhỏ thứ bảy.
Tu sĩ của nhóm thứ bảy được tập hợp, quyết chiến chọn ra năm người đứng đầu để tham gia thủ lôi.
Chọn ra năm người mạnh nhất từ hơn một trăm người, cạnh tranh khốc liệt vô cùng. Mà Ngô Bình cảm thấy những người này mạnh hơn rất nhiều so với những người tham gia kiểm tra trước đó.
Hơn một trăm người này đến từ nhiều môn phái khác nhau của Địa Tiên Giới. Họ dám tham gia bảng Nhân Tiên và đã vượt qua ba bài kiểm tra, chứng tỏ năng lực của họ không hề yếu, thậm chí có rất nhiều người tự cho mình là thiên tài nên mang tâm thế cao ngạo, mắt cao hơn đầu.
Thành tích qua ba vòng kiểm tra của Ngô Bình hiển nhiên vẫn chưa được truyền ra. Những người này đều chưa biết tài năng của Ngô Bình, nên khi tất cả tụ họp với nhau, chẳng ai đánh giá cao anh cả.
Một đệ tử Thục Sơn quét mắt nhìn tu sĩ trong nhóm nhỏ thứ bảy rồi cất giọng: “Tôi sẽ chọn ra năm người mạnh nhất trong số các vị. Hãy nghe tôi giới thiệu quy tắc nhé”.
“Hiện trường có một trăm hai mươi tám người. Ở vòng đầu tiên, sẽ có sáu mươi bốn người tiến vào vòng đấu loại kế tiếp. Ở vòng đấu loại hai, sẽ còn lại hai mươi tám người. Mỗi người có thể chọn ra năm người yếu nhất trong số những người còn lại và tiến hành thách đấu. Những người thắng ba trên năm trận thách đấu có thể tiến vào vòng cuối cùng. Bây giờ, vòng đấu loại đầu tiên chính thức bắt đầu!”
Đệ tử Thục Sơn lấy hai tờ giấy từ trong hộp ra và đọc: “Một một sáu, đấu với ba năm bảy”.
Có hai người lập tức bước ra, nhảy lên võ đài. Hai người này, một người bình tĩnh, một người thì căng thẳng. Người bình tĩnh kia lạnh lùng nói: “Đệ tử Bạch Cốt Môn, xin chỉ giáo!”
Người ở đối diện vừa nghe đối thủ giới thiệu mình đến từ Bạch Cốt Môn, gương mặt lập tức tái đi, run rẩy nói: “Con cháu nhà họ Phùng, xin chỉ giáo”.
“Bắt đầu!”
Lời vừa dứt, bóng người đã loé lên, con cháu nhà họ Phùng đã bị đối phương túm đầu từ phía sau, năm ngón tay đâm ngập vào sọ, máu chảy ròng ròng.
“Là Âm Phong Bạch Cốt Trảo!”, một người am hiểu hô lên.
Sau khi giết chết đối thủ bằng một đòn, đệ tử Bạch Cốt Môn uy nghiêm cười nói: “Tôi đã loại trừ một tên giúp mọi người. Các vị tiếp tục đi”.
Cuộc tàn sát chỉ mới bắt đầu. Trong những trận đấu tiếp theo, chỉ cần một bên có thể đánh chết bên còn lại, đều sẽ không hề nương tay, như thể hai bên có mối thù không đội trời chung vậy.
“Anh Chu à, sao những người này lại ra tay tàn nhẫn như vậy?”, anh hỏi.
Chu Liên Kiệt im lặng quan sát, đoạn đáp: “Anh Ngô, những người mất mạng, hoặc là kém may mắn, hoặc là không có tiền”.
“Không có tiền?”
Chu Liên Kiệt giải thích: “Đúng vậy. Khi sắp bị đối thủ đánh chết, nếu có thể chi ra một số tiền thì sẽ giữ được mạng sống”.
Ngô Bình cau mày: “Những người này, hoặc không thuộc môn phái nào, hoặc đến từ những gia tộc nhỏ, tất nhiên là không có nhiều tiền”.
Chu Liên Kiệt nói: “Không có tiền cũng không có thực lực thì không nên tham gia bảng Nhân Tiên. Muốn nổi bật hơn người thì phải tự biết rằng mình có thể bị đánh chết. Anh Ngô quá lương thiện. Sống lâu ở Địa Tiên Giới rồi anh sẽ hiểu, ở nơi này, thực lực đại diện tất cả. Trước mặt kẻ yếu, người có thực lực có thể làm gì tuỳ thích!”
Ngô Bình chỉ lặng im không nói. Tuy thế giới bên ngoài có trật tự, nhưng thứ trật tự ấy chẳng phải cũng do kẻ cầm quyết đặt ra hay sao? Cá lớn nuốt cá bé là quy luật tự nhiên, ở đâu cũng phải thích nghi, chỉ theo một cách khác thôi.
Đường Băng Vân nhìn thấy nhiều người chết như vậy, khó tránh khỏi lo lắng, bèn nhẹ nhàng nói: “Chồng à, anh nhất định phải cẩn thận nhé”.
Ngô Bình đáp: “Yên tâm đi. Dưới Địa Tiên, không ai có thể đánh bại anh cả”.
Người tham gia bảng Nhân Tiên gần như không có nữ giới. Đường Băng Vân đứng ở đây vô cùng nổi bật. Vào lúc này, một người đàn ông mặc áo choàng màu vàng đai ngọc mỉm cười tiến lại gần, còn có hai tuỳ tùng theo sau.
Người đàn ông áo choàng tươi cười nhìn Đường Băng Vân, cất lời: “Chào cô, tôi là Đinh Ngạo Long, thế tử nhà họ Đinh Man Tây. Cô sở hữu vẻ đẹp tuyệt trần, so với Tứ mỹ Thục Sơn cũng không hề thua kém”.
Đường Băng Vân liếc nhìn đối phương, lạnh lùng đáp: “Anh là cái thá gì mà bắt chuyện với tôi!”
Đinh Ngạo Long biến sắc: “Cô…”
Ngô Bình lập tức tiến lại góp vui: “Đường tiên tử là đệ tử của thần thổ thông thiên. Nếu anh có chút hiểu biết thì sẽ không dám có ảo tưởng gì với cô ấy đâu”.
Bốn từ “thần thổ thông thiên” này hệt như sấm nổ. Tiếng nổ vang ầm trong đầu, Đinh Ngạo Long run rẩy, toát đầy mồ hôi lạnh, vội vàng cúi người: “Tôi mạo phạm rồi, mong tiên tử tha tội!”
Thấy Đinh Ngạo Long run bần bật ở đó, những người xung quanh đều khó hiểu, không rõ người này đang làm gì.
Đường Băng Vân lạnh lùng nói: “Cút xa một chút, đừng để tôi nhìn thấy anh”.
Đinh Ngạo Long chậm rãi lùi lại, lùi được mười mấy mét thì vội vàng gọi hai tuỳ tùng rời khỏi đây hệt như chạy trốn. Đến bảng Nhân Tiên còn chẳng buồn tham gia nữa, có thể thấy Đinh Ngạo Long hoảng sợ nhường nào.
Chu Liên Kiệt ở gần đó cũng vô cùng kinh ngãi. Người khác không nghe thấy nhưng anh ta thì nghe rất rõ, vị Đường tiên tử này là đệ tử của thần thổ thông thiên ư?
Anh ta chậm rãi tiến về phía trước, khom người thật sâu: “Không biết tiên tử ở đây, trước đó đã thất lễ, mong tiên tử thứ lỗi!”
Giọng anh ta đang run rẩy, gương mặt đầy hoảng sợ. Không phải do anh ta nhát gan, mà vì danh tiếng của thần thổ thông thiên quá lớn. Thục Sơn kiếm phái cũng chỉ là một nhánh thế lực, được Thục Sơn của Địa Tiên Giới xem là chỗ dựa. Chỗ dựa này cũng chỉ là thế lực hạng hai của một nước dưới sự quản lý của thần thổ thông thiên mà thôi!
Có thể nói, Thục Sơn kiếm phái cách thần thổ thông thiên cả trăm nghìn dặm, một bên như giun dế, một bên như sao trời, không thể so sánh!
Chương 807: Sức uy hiếp của thần thổ
Đường Băng Vân nhẹ nhàng bảo: “Không cần đa lễ”.
Sau đó, Chu Liên Kiệt vẫn khom nửa người, không dám đứng thẳng. Đến khi Đường Băng Vân đi xem trận đấu ở nơi khác, anh ta mới hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô, vị Đường tiên tử này thuộc cấp bậc nào ở thần thổ thông thiên vậy?”
Ngô Bình hỏi lại: “Anh biết thần thổ thông thiên có bao nhiêu đệ tử không?”
Chu Liên Kiệt đáp: “Nghe sư trưởng nói rằng, thần thổ thông thiên có hàng triệu đệ tử”.
Ngô Bình nói: “Đệ tử thần thông có tư chất như Đường tiên tử, ở thần thổ thông thiên chưa có quá một trăm người. Anh nghĩ cô ấy có địa vị thế nào?”
Chu Liên Kiệt sửng sốt, một trăm người! Anh ta bèn hỏi: “Anh Ngô, Đường tiên tử có còn quay về thần thổ thông thiên không?”
Ngô Bình đáp: “Tất nhiên. Đến khi cô ấy đột phá Địa Tiên, sẽ phải quay về thần thổ tu luyện”.
Đã đến lúc Ngô Bình ra thi đấu. Anh nhảy lên võ đài. Đối diện là một tu sĩ vừa lùn vừa béo, mặt đen như đáy nồi. Vừa lên đài, người đó đã giậm chân, hai tay kết ấn, hét lên: “Trói!”
Ngay lập tức, Ngô Bình cảm thấy có một sức mạnh cực lớn trói buộc cơ thể mình. Gã béo lùn ấy bật ra một tiếng cười kỳ lạ, rút một thanh đoản đao ra, đâm về phía ngực anh.
Lúc này, Ngô Bình đã vận Như Lai Thần Công. Anh vừa dùng sức rất nhẹ đã nghe một tiếng “ầm” vang lên, tựa như có thứ gì đó vỡ nát vậy. Sức mạnh trói lấy anh cũng biến mất.
“Rầm!”
Đao còn chưa vung đến, đối phương đã bị anh đấm văng ra xa, sau khi rơi xuống đất, máu bắt đầu chảy không ngừng. Tuy chưa chết nhưng người đó cũng bị thương nặng.
Đánh bại đối thủ trong một chiêu, Ngô Bình nhảy xuống khỏi võ đài.
Lúc này, Chu Liên Kiệt không còn ở đây mà đã quay về Vô Tương phong. Anh ta phải báo cho phong chủ biết thân phận của Đường Băng Vân!
Vòng đấu loại đầu tiên đã kết thúc rất nhanh. Trong sáu mươi người bị loại, có hai mươi mấy người bị giết, hơn mười người bị thương nặng, số người bình yên vô sự chiếm chưa đến một nửa.
Bây giờ đã gần trưa. Vòng đầu đã kết thúc, chiều mai sẽ bắt đầu vòng đấu loại thứ hai. Mọi người giải tán, Ngô Bình và Đường Băng Vân tìm một nơi vắng vẻ để nghỉ ngơi.
Anh lấy một ít thức ăn ra. Cả hai ăn đơn giản vài món nhẹ. Lúc tham gia thi đấu, đệ tử Thục Sơn có phát cho mỗi người một quyển sách nhỏ, giới thiệu sơ lược về Thục Sơn kiếm phái.
Ngô Bình giở ra xem. Sách ghi rằng Thục Sơn kiếm phái bắt nguồn từ Thục Địa. Thời tiền sử, Thục Địa có rất nhiều thế lực mạnh. Sau này các thế lực ấy lần lượt chuyển đi, trong số đó, Thục Sơn phái còn một nhánh thế lực kiếm tu, phát triển thành Thục Sơn kiếm phái hiện nay.
Thục Sơn kiếm phái vẫn giữ liên lạc với Thục Sơn Môn vốn đã chuyển đến một nơi xa xôi. Đây cũng là nền tảng sức mạnh giúp Thục Sơn kiếm phái trở thành thế lực hàng đầu Địa Tiên Giới.
Thục Sơn kiếm phái có năm đỉnh, hai điện, một phủ. Năm đỉnh bao gồm Thanh Vân phong, Vô Tương phong, Tử Điện phong, Ngạo Lai phong, Ỷ Thiên phong. Hai điện là Thanh Liên điện và Trường Sinh điện. Còn một phủ chính là Hạo Thiên kiếm phủ.
Người sáng lập năm đỉnh, hai điện, một phủ vốn là tám trưởng lão của Thục Sơn kiếm tông, sau này mỗi người thành lập một nhánh, lập ra Thục Sơn kiếm phái.
Đệ tử Thục Sơn phân chia thành đệ tử ngoại viện, đệ tử nội viện, đệ tử chân truyền, đệ tử bí truyền, đệ tử ưu tú. Trong đó, đệ tử ngoại viện và đệ tử nội viện được chiêu mộ với danh nghĩa Thục Sơn kiếm phái. Những người có biểu hiện xuất sắc trong số họ có thể chọn gia nhập một trong năm đỉnh, hai điện, một phủ.
Đệ tử chân truyền có thể được chọn trực tiếp từ đệ tử ngoại viện và đệ tử nội viện, cũng có thể do các môn phái tự chiêu mộ. Đệ tử chân truyền có thể học được hầu hết kỹ thuật kiếm và công pháp, tài nguyên tu hành mà họ nhận được cũng rất phong phú. Đệ tử hai viện của Thục Sơn kiếm phái có hàng chục nghìn người, nhưng đệ tử chân truyền chỉ có hơn hai nghìn.
Những đệ tử chân truyền có tiềm lực sẽ được thăng cấp thành đệ tử bí truyền. Đệ tử bí truyền có thể học công pháp rất mạnh và nhận được một lượng lớn tài nguyên.
Số lượng đệ tử bí truyền còn ít hơn, năm đỉnh, hai điện, một phủ cộng lại cũng không quá hai trăm người.
Xếp trên đệ tử bí truyền là đệ tử ưu tú. Đệ tử ưu tú không chỉ được chỉ dạy tốt nhất mà còn nhận được công pháp cốt lõi nhất. Số lượng đệ tử ưu tú rất ít ỏi. Số đệ tử ưu tú của cả Thục Sơn chỉ có mười mấy người. Như Vô Tương phong thậm chí còn xuất hiện tình trạng đứt gãy đệ tử ưu tú.
Ngô Bình đọc sách được một lúc mới nói với Đường Băng Vân: “Băng Vân này, điều kiện của Vô Tương phong cũng khá tốt, anh nghĩ mình có thể thử”.
Lần trước Đường Băng Vân khuyên Ngô Bình gia nhập Thần Chú Môn, nhưng hiện giờ xem ra Thần Chú Môn có vẻ không hoàn hảo lắm.
Đường Băng Vân đáp: “Trần Hạc Niên bảo Vạn Chú tiên quân cực kỳ đa nghi, chúng ta thà tin còn hơn không, nên cân nhắc kỹ. Chồng à, nếu Vô Tương phong có thể dốc toàn lực bồi dưỡng anh, em nghĩ anh có thể đến đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Trong hai năm, anh phải nâng cao tu vi nhanh nhất có thể, trở thành Chí Thánh Tiên Quân, thậm chí là Đại Tiên Tôn”.
Chí Thánh Tiên Quân là người mạnh nhất trong các tiên quân cảnh giới Động Tàng, chỉ những người có thể nhìn thấu kho báu vô tận trong cơ thể con người, mới được gọi là Chí Thánh Tiên Quân.
Còn Đại Tiên Tôn là người mạnh nhất trong cảnh giới Đoạt Thiên! Mở ra con đường tu hành đặc biệt!
Đường Băng Vân nào biết nỗi lo âu trong lòng Ngô Bình. Cô ấy cười bảo: “Chồng à, anh đừng lo. Với tư chất của anh, trở thành kẻ mạnh tuyệt thế chỉ là vấn đề thời gian”.
Trong lúc họ trò chuyện, có hai chàng trai, một cô gái tiến lại gần. Chàng trai dẫn đầu ăn mặc như người hiện đại bên ngoài, ôm quyền nói: “Chào hai vị”.
Ngô Bình quan sát đối phương, đoạn hỏi: “Anh từ bên ngoài vào đây?”
Người đó đáp: “Tôi là Cảnh Sa Thông. Ban nãy nhìn thấy anh sở hữu võ nghệ cao cường, đánh bại đối thủ trong một chiêu, tôi vô cùng ngưỡng mộ nên đến đây chào hỏi”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi nói: “Anh Cảnh quá khen. Tôi từng nghe đến nhà họ Cảnh của các anh, là một gia tộc võ lâm có tiếng ở Trung Nguyên”.
Cảnh Sa Thông cười bảo: “Cảm ơn lời khen ngợi. Tôi vẫn chưa biết quý tính đại danh của anh”.
Đường Băng Vân đáp thay: “Anh ấy là Ngô Bình, Long chủ của Thiên Long, Thiếu tôn của Đường Môn. Sắp tới, anh ấy sẽ trở thành đệ tử ưu tú của Thục Sơn kiếm phái”.
Cảnh Sa Thông kinh ngạc. Cả ba vội vàng hành lễ: “Hoá ra là Long chủ. Tôi thất lễ rồi!”
Ngô Bình nói: “Không cần khách sáo. Mời các vị ngồi”.
Sau vài câu giới thiệu đơn giản, Ngô Bình biết tên hai người còn lại. Một người là Du Phổ Hoa, một người tên Hà Châu Châu, đều là thanh niên tài giỏi của nhà họ Du và nhà họ Hà.
Ban đầu cả ba chỉ cảm thấy Ngô Bình có thực lực khá mạnh. Bây giờ biết anh là Long chủ của Thiên Long và Thiếu tôn của Đường Môn, trong lòng họ lập tức nảy sinh cảm giác kính trọng.
Có thể trở thành Thiếu tôn Đường Môn chứng tỏ năng lực của anh rất mạnh. Có thể trở thành Long chủ của Thiên Long chứng tỏ chỗ dựa của anh rất vững chắc. Với một nhân vật như vậy, dĩ nhiên bọn họ rất muốn kết giao.
Lúc trò chuyện mới biết, lần này có khá nhiều người từ bên ngoài đến tham gia bảng Nhân Tiên, cộng lại cũng hơn một trăm. Có điều không may là trải qua vòng đấu loại đầu tiên, hầu hết đã chết hoặc bị thương.
Ngô Bình cảm thấy chẳng đáng chút nào: “Họ đã biết rõ sự nguy hiểm của bảng Nhân Tiên, sao cứ phải tham gia?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Nếu không lâm vào đường cùng, ai lại muốn dấn thân mạo hiểm kia chứ?”
Ngô Bình nhìn đối phương: “Thế nghĩa là sao?”
Cảnh Sa Thông lập tức kể nguyên nhân. Mấy năm trước, bố anh ta bất ngờ qua đời khi đang luyện công. Sau đó, địa vị của anh ta trong nhà họ Cảnh liền xuống dốc không phanh. Anh cả đố kỵ Cảnh Sa Thông có tư chất tốt, sợ bị anh ta cướp mất vị trí trưởng tộc, nên không chỉ không cho anh ta tài nguyên tu hành mà còn ra sức chèn ép anh ta. Thậm chí, ngay cả tài sản mà bố để lại cho Cảnh Sa Thông cũng bị cưỡng đoạt.
Làm người phải có ý chí, phải biết vươn lên. Thế là Cảnh Sa Thông nghiến răng, quyết định tham gia bảng Nhân Tiên, hy vọng có thể lưu danh trên bảng. Nhưng đến đây rồi mới phát hiện sự tàn khốc của bảng Nhân Tiên, bây giờ anh ta đã cảm thấy có phần hối hận.
Chương 808: Tiền mua mạng
Tình hình Hà Châu Châu và Du Phổ Hoa cũng tương tự, đều có áp lực và bất hạnh riêng.
Ngô Bình hỏi: “Mọi người vẫn tham gia trận đấu loại thứ hai không?”
Cảnh Sa Thông cười khổ: “Đã đến bước này rồi thì đi đến cuối thôi, là chết hay sống, cứ nghe theo mệnh trời”.
Du Phổ Hoa cũng nói: “Đúng thế, dù có chết cũng phải chết một cách vinh quang, đã đến rồi mà không tranh được vị trí đứng đầu, tôi quyết không từ bỏ”.
Ngô Bình cười nói: “Hai vị có chí khí! Nào, tôi có rượu ngon đây, chúng ta uống vài ly đi”.
Đường Băng Vân trải một lớp thảm dưới đất, mọi người ngồi dưới đất uống rượu nói chuyện vui vẻ.
Ngô Bình thấy mấy người này đều là người tốt, đáng để kết bạn bèn nói: “Ba vị, lát nữa đến trận đấu loại, tôi sẽ âm thầm chỉ bảo ba vị. Không dám nói có thể giúp ba vị chiến thắng nhưng ít nhất có thể bảo vệ mạng sống”.
Ba người mừng rỡ, vội nói cảm ơn.
Đến buổi chiều, mấy người đó quay lại quảng trường, trận đấu loại thứ hai bắt đầu.
Người thứ nhất bước lên là Cảnh Sa Thông, đối thủ của anh ta là một người đàn ông tay không tấc sắt. Vừa bước lên sàn đấu, người đó đã tấn công dữ dội khiến Cảnh Sa Thông không có sức đánh trả.
Ngô Bình đứng bên ngoài thầm truyền âm: “Quyền pháp của người này có vẻ hung hãn nhưng thật ra là sức lực không đủ, anh chỉ cần kiên trì khoảng ba mươi chiêu là sẽ có thể đánh trả rồi chiến thắng. Trong vòng ba mươi chiêu, anh cố gắng tấn công bên trái anh ta, người này từng bị thương, cánh tay trái không đủ lực, hơn nữa chân trái cũng không linh hoạt”.
Cảnh Sa Thông quyết tâm, lập tức tấn công về phía bên trái đối phương. Quả nhiên người này lập tức trở nên giật gấu vá vai, được chỗ này thì hỏng đằng kia, đến khi quá ba mươi chiêu, Cảnh Sa Thông tăng thêm sức mạnh tấn công, sau mười chiêu bèn tấn công sườn trái của đối phương, đối phương nôn ra máu, nhận thua.
Bước xuống sàn đấu, Cảnh Sa Thông gật đầu với Ngô Bình.
Người thứ hai lên là Hà Châu Châu, cô ta vừa bước lên sàn đấu, Ngô Bình đã biết bộ pháp của cô ta rất linh hoạt, kiếm thuật cũng khá tốt. Đối thủ của cô ta là một nam tu sĩ cao gầy, sử dụng song đao.
Với những đường đao, Hà Châu Châu bị áp chế hoàn toàn. Ngô Bình nhìn cô ta rồi thầm truyền âm nhắc: “Đao pháp của người này điêu luyện nhưng không mạnh. Cách đánh của anh ta rất dễ phá, cô đâm vào giữa trán đối phương, anh ta chắc chắn sẽ lùi lại. Lúc đó, cô hãy đâm mạnh vào vai trái đối thủ, cơ bắp vai trái của người này khá căng, chứng tỏ nơi đó chính là yếu điểm của anh ta, cũng là bộ phận quan trọng khi anh ta căng thẳng”.
Hà Châu Châu nghe thế cảm thấy có lý, lập tức đâm một kiếm tới, quả nhiên đối phương lùi về sau. Kiếm của Hà Châu Châu thuận thế đâm vào vai trái của anh ta.
Kỳ lạ là rõ ràng đối phương có thể tránh được nhưng một kiếm này vẫn chém trúng vai. Thế là người này rên lên một tiếng rồi bỗng chốc ngã xuống.
Sau đó Ngô Bình cũng chỉ cách đánh cho Du Phổ Hoa, giúp anh ta đánh thắng đối phương.
Sau khi giúp ba người giành chiến thắng, trận đấu của Ngô Bình cũng sắp bắt đầu. Thậm chí thực lực của đối phương không bằng Cảnh Sa Thông, dĩ nhiên anh dễ dàng giành chiến thắng.
Trận đấu loại kết thúc, trong nhóm vẫn còn lại hai mươi tám người. Trong hai mươi tám người này, mỗi người phải khiêu chiến với năm người khác, nếu có thể thắng ba trong năm trận đấu thì có thể bước vào lượt trận tiếp theo.
Khiêu chiến vẫn chưa bắt đầu, hai mươi tám người đứng vào cùng một chỗ. Lúc này một người đàn ông tóc dài mặc đồ xanh dùng đôi mắt xanh biếc liếc nhìn mọi người, thờ ơ nói: “Các vị, nếu không muốn bị tôi khiêu chiến rồi mất mạng trên sàn đấu thì mỗi người nộp một trăm tiền bùa ra đây”.
Sắc mặt mọi người đều rất khó coi nhưng không ai dám nói gì, ngược lại có một người bước ra cười nói: “Tôi nói này, cậu Giả là cao thủ đỉnh cấp của Quỷ Sát Tông, thực lực có thể đứng trong top mười bảng xếp hạng Nhân Tiên. Mọi người không muốn chết thì ngoan ngoãn đưa tiền đi”.
Lúc này lại có một người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Nếu anh Giả đã nói thì Ma Tiếu Sinh tôi cũng không thể ngồi yên, mỗi người một trăm tiền bùa, không nộp thì chết”.
Sau đó một người bước ra từ đằng sau hắn, rồi lần lượt đi về phía các tu sĩ còn lại. Các tu sĩ chỉ tức giận chứ không dám nói gì, lặng lẽ lấy một trăm tiền bùa ra đưa cho người kia.
Không lâu sau người này đi đến trước mặt Ngô Bình nói: “Nhanh lên, đừng kì kèo nữa”.
Ngô Bình hỏi: “Nộp một trăm tiền bùa này có thể bảo vệ mạng sống?”
Người này nói: “Dĩ nhiên, nếu không đưa tiền ra thì cậu Ma sẽ là người đầu tiên khiêu chiến anh, sau đó sẽ đánh anh nửa sống nửa chết trên sàn đấu”.
Ngô Bình gật đầu: “Đây là một cách kiếm tiền hay đấy, anh hãy nói với cậu Ma đó, bảo anh ta ngoan ngoãn giao cho tôi một nghìn tiền bùa, nếu không tôi sẽ là người đầu tiên khiêu chiến với anh ta, sau đó đánh anh ta bán sống bán chết”.
Mọi người đều sửng sốt, gì cơ? Ngô Bình lại dám nói chuyện với Ma Tiếu Sinh như thế, anh không biết nhà họ Ma rất có địa vị và thực lực ở Địa Tiên Giới sao?
Sắc mặt Ma Tiếu Sinh trở nên lạnh lùng, hắn nhìn Ngô Bình rồi cười nhạo: “Này ranh con, mày đang tự đâm đầu vào chỗ chết đấy”.
Ngô Bình khinh thường nói: “Ai tự đâm đầu vào chỗ chết sẽ biết ngay ấy mà”.
Cậu Giả liếc Ngô Bình: “Này, trước đó anh thể hiện khá tốt, một chiêu đã đánh bại đối phương, nhưng chút bản lĩnh đó của anh chẳng là gì với bọn tôi cả. Nếu anh thông minh thì ngoan ngoãn đưa tiền đây”.
Ngô Bình nói: “Còn anh nữa, đưa một nghìn tiền bùa đây, tôi sẽ không chọn anh”.
Sắc mặt cậu Giả này cũng khó coi: “Nếu anh đã cố chấp thì tôi sẽ thành toàn cho anh”.
Những người còn lại ngoan ngoãn đưa tiền, chỉ có Ngô Bình không đưa, ánh mắt cậu Giả và cậu Ma nhìn anh ngày càng lạnh lùng.
Không lâu sau, đệ tử Thục Sơn cao giọng nói: “Khiêu chiến bắt đầu”, anh ta bắt đầu đọc số, đọc đến ai thì người đó đứng lên chọn năm người để khiêu chiến.
Người đầu tiên lên sàn đấu là một người khá biết nịnh hót, hắn vừa bước lên sàn đã chỉ vào Ngô Bình nói: “Anh dám vô lễ với cậu Ma và cậu Giả, bây giờ tôi dạy dỗ anh thay hai người đó”.
Ngô Bình cũng cạn lời, nịnh hót đến mức này đúng là bán mạng.
Anh từ tốn bước lên sàn đấu nói: “Này, nịnh nọt cũng phải xem thực lực chứ, loại người như anh vẫn nên ít đi một chút thì tốt hơn”.
Đối phương tức giận: “Này, đi chết đi”.
Cả người đối phương áp sát mặt đất, lao về phía Ngô Bình như cá bơi trong nước, hai bên trái phải đều cầm một con dao găm.
Ngô Bình nhấc chân lên, một luồng sức mạnh cực lớn xuyên qua mặt đất đánh vào người kia. Hắn hừ một tiếng lập tức nằm rạp xuống đất, sắc mặt trắng bệch.
Không đợi hắn phản ứng, Ngô Bình đã bóp chặt vào sống lưng đối thủ, sau đó mọi người nghe một tiếng “rắc”, sắc mặt người này trở nên tái mét, người ngã xuống đất.
Ngô Bình đá hắn xuống khỏi sàn đấu, hỏi đệ tử Thục Sơn làm chủ trì trận đấu: “Tôi có thể khiêu chiến người khác không?”
Đệ tử Thục Sơn gật đầu: “Người thắng có quyền ưu tiên khiêu chiến”.
Ngô Bình chỉ vào Ma Tiếu Sinh đó nói: “Tôi khiêu chiến với anh”.
Ma Tiếu Sinh cười mỉa rồi nhảy lên sàn đấu nói: “Này, mày đúng là không biết sống chết”.
“Trận đấu bắt đầu”.
“Ầm!”
Hai người hành động cùng lúc, sàn đấu rung chuyển dữ dội, hai bóng người va chạm nhau.
Hai người vừa tiếp xúc là lập tức tách ra, Ngô Bình chắp tay đứng đó cười mỉa, còn Ma Tiếu Sinh ngã xuống đất, xương cốt toàn thân gãy gần hết, đầu bị xoay ba trăm sáu mươi độ, gãy cổ. Mắt hắn lòi ra như sắp rớt ra ngoài, miệng chảy máu không ngừng, cổ họng phát ra tiếng “cạch cạch’.
Ngô Bình nhìn hắn nói: “Một nghìn tiền bùa thôi, anh cũng đâu cần khổ như thế?”
Vừa dứt lời, Ma Tiếu Sinh co giật vài cái rồi cứng người, đã chết!
Bên dưới võ đài, sắc mặt cậu Giả trắng bệch, lúc Ngô Bình nhìn sang chỗ hắn, tim hắn như nhảy lên đến tận cổ họng.
Chương 809: Qua ải
Hắn nói: “Anh bạn, một nghìn tiền bùa, tôi đưa”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Bây giờ là năm nghìn tiền bùa”.
Cậu Giả vội nói: “Được, năm nghìn tôi cũng đưa”.
Hắn lấy một túi tiền rồi vứt cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn hắn gật đầu nói: “Xem như anh thức thời”.
Nói rồi anh gỡ túi tiền hơn hai nghìn tiền bùa mà Ma Tiếu Sinh lấy của những người khác xuống, sau đó nhìn mọi người. Tất cả mọi người đều cúi đầu xuống, không ai muốn bị anh khiêu chiến.
Ngô Bình chỉ vào mấy người đã nịnh nọt trước đó, lạnh lùng nói: “Tôi muốn khiêu chiến với các người”.
Thực lực của mấy người này rất bình thường, nghe thế lập tức hoảng sợ, mặt mày tái mét, họ nói: “Chúng tôi đầu hàng”.
Chưa đánh đã đầu hàng, chuyện này không hề mới lạ trên bảng xếp hạng Nhân Tiên, khi gặp đối thủ có thực lực hơn mình, để bảo vệ mạng sống và không bị thương, rất nhiều người sẽ chủ động đầu hàng.
Ngô Bình vốn dĩ muốn đánh mấy người này một trận, giờ nghe họ nói đầu hàng, anh cũng chỉ đành thôi.
Cứ thế, Ngô Bình đánh thắng liên tiếp năm trận, sau đó đi xuống sàn đấu. Bốn người đầu hàng kia vì đã nhận thua một lần nên sau đó chỉ còn bốn cơ hội khiêu chiến với người khác, hơn nữa còn bắt buộc phải thắng ba trận mới có thể ở lại.
Ngô Bình đánh xong năm trận trước bèn đi đến nhóm khác tìm mấy người Hà Châu Châu. Hà Châu Châu vẫn chưa bị ai khiêu chiến, thế là anh lại đi tìm Du Phổ Hoa.
Du Phổ Hoa đang gặp phải một kẻ địch khá mạnh, thực lực hơn hẳn anh ta, nhưng đối phương vô cùng cẩn thận, rõ ràng là đang giấu thực lực đi.
Ngô Bình nhìn lên sàn đấu đã biết Cảnh Sa Thông không có cơ hội thắng, thầm nói: “Trận này nhận thua đi”.
Du Phổ Hoa hơi không cam lòng, anh ta do dự một chốc rồi quyết định thử lại lần nữa, đột ngột thi triển tuyệt học, hai bàn tay mở ra lập tức đánh một đòn Thập Linh Mẫn Chưởng.
“Cẩn thận chân của đối phương!”, Ngô Bình nhắc nhở.
Thế nhưng Du Phổ Hoa đang mất tập trung, đợi anh ta phản ứng lại thì một chân đã đá vào đầu gối anh ta.
“Rắc!”
Đầu gối bị vỡ, anh ta kêu lên một tiếng rồi ngã xuống đất, đối phương ra tay rất tàn nhẫn, sau đó còn đá một cú vào đầu anh ta. Đầu Du Phổ Hoa lập tức bị đá nát, chết tại chỗ.
Sắc mặt Ngô Bình trở nên khó coi, cách đánh nghìn cân treo sợi tóc này, dù anh muốn cứu cũng không kịp, Du Phổ Hoa này quá tự tin vào bản thân mình.
Anh nén giận, sầm mặt đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa thông đang đợi người khác khiêu chiến, thấy Ngô Bình đến, anh ta lo lắng nói: “Anh Ngô, bên anh thế nào?”
Ngô Bình: “Tôi đã kết thúc trận đấu của mình rồi. Anh Cảnh, Du Phổ Hoa chết rồi, anh ta đánh giá cao bản thân mình quá không chịu nhận thua”.
Cảnh Sa Thông cảm thấy đau xót, anh ta khẽ thở dài: “Tính cách của anh Du hơi kiêu ngạo, anh ấy nên nghe lời khuyên của anh Ngô”.
Ngô Bình: “Tôi đã nói rồi, tôi không thể cứ giúp các anh thắng mãi được, việc tôi có thể làm là đảm bảo cho các anh không bị thương, không bị đánh chết. Anh Cảnh, mong anh có thể nghe tôi”.
Cảnh Sa Thông gật đầu: “Cảm ơn anh Ngô”.
Cảnh Sa Thông là người đến từ tỉnh ngoài, những người khác rất thích chọn anh ta để đối đầu nên anh ta nhanh chóng bị người khác điểm danh khiêu chiến.
Người đầu tiên khiêu chiến Cảnh Sa Thông là một tu sĩ có thực lực mạnh hơn anh ta. Ngô Bình chỉ dẫn giúp Cảnh Sa Thông dễ dàng chiến thắng.
Thắng một trận, những người khác đánh giá lại thực lực của anh ta lần nữa, người khiêu chiến với anh ta cũng ít hơn.
Ở một bên khác, Hà Châu Châu cũng bị chọn, vừa lên sàn đấu, cô ta hơi lo lắng, hoảng sợ nhưng khi nhìn thấy Ngô Bình ở trong đám đông, cô ta lại yên tâm.
Thực lực của người khiêu chiến mạnh hơn cô ta rất nhiều, cũng may Ngô Bình phát hiện ra điểm yếu của người này, thế nên Hà Châu Châu cũng thắng được đối thủ.
Lúc này Ngô Bình nói: “Cô Hà, cô có thể chủ động khiêu chiến người khác, tôi sẽ giúp cô tìm vài người có thực lực không bằng cô”.
Hà Châu Châu cắn răng tỏ vẻ mình muốn khiêu chiến, nghe theo sự chỉ dẫn của Ngô Bình, cô ta khiêu chiến với bốn người. Thật ra thực lực của bốn người này không yếu nhưng họ đều có khuyết điểm rõ ràng, chỉ cần thấy được là có thể thắng.
Hà Châu Châu như được thần trợ giúp, thắng liên tiếp bốn trận, tính cả trận thắng trước đó, toàn thắng năm trận.
Sau khi giúp Hà Châu Châu có được tư cách vào trận đấu tiếp theo, Ngô Bình mới đi tìm Cảnh Sa Thông. Cảnh Sa Thông vừa đánh xong trận thứ ba, thực lực của đối phương khá mạnh vì đã dùng tiền nên anh ta chỉ bị thương nhẹ, không có gì đáng ngại.
Ngô Bình ném cho anh ta một bình thuốc trị thương, nói: “Có cơ hội thì anh hãy chủ động khiêu chiến với người khác”.
Cơ hội đến rất nhanh, đến lượt Cảnh Sa Thông gọi tên khiêu chiến, được Ngô Bình chỉ dẫn, anh ta thẳng liên tiếp ba người, giành được tư cách vào trận tiếp theo.
Không lâu sau, tất cả các nhóm đều đã hoàn thành, sau đó bước vào nhóm trận đấu tiếp theo. Nhóm thứ bảy của Ngô Bình có tất cả chín người được thông qua, trong đó có cả cậu Giả.
Tám người đều đã biết thực lực của Ngô Bình, vẫn còn chưa lên sàn đấu nhưng họ đã cảm thấy sợ rồi. Sau khi lên sàn đấu bị quyền ý của Ngô Bình bao phủ, họ lại càng hoảng sợ, có người lập tức nhận thua đầu hàng.
Ngô Bình đánh tám trận, năm trận chưa đánh đã nhận thua, ba trận còn lại cũng chỉ vài chiêu đã giải quyết trận đấu.
Trước khi trời tối, tất cả các nhóm đều chọn ra được năm người, cuối cùng có sáu mươi người tham gia trận cuối cùng.
Trận đấu này được tổ chức vào ngày mai, Ngô Bình và Đường Băng Vân vừa định rời đi thì một người đàn ông bỗng xuất hiện, đối phương cười nói: “Ngô Bình, tôi là trưởng lão Cổ Tùng của Thanh Vân phong, nghe nói thành tích của cậu khá tốt, tôi nghĩ cậu có thể suy xét đến việc vào Thanh Vân phong. Thanh Vân phong là tông môn đứng đầu ngũ đỉnh, là sự lựa chọn hàng đầu của các tu sĩ thiên tài”.
“Anh Ngô, vẫn là Vô Tương phong càng đoản mệnh hơn”, lúc này Trần Hạc Niên lại xuất hiện.
Thấy Trần Hạc Niên, Cổ Tùng hừ một tiếng: “Vô Tương phong đã suy tàn từ lâu rồi, tài nguyên có được không bằng một phần ba của Thanh Vân phong, đại hội đấu kiếm hàng năm cũng thua nhiều thắng ít. Vô Tương phong như thế chỉ sẽ lầm đường, Ngô Bình, gia nhập Thanh Vân phong là lựa chọn thông minh nhất”.
Ngô Bình cười nói: “Trưởng lão Cổ, anh Trần, bảng xếp hạng Nhân Tiên vẫn chưa kết thúc, xếp hạng của tôi thế nào còn chưa biết. Tôi nghĩ vẫn nên đợi bảng xếp hạng Nhân Tiên kết thúc hẵng quyết định”.
Anh vừa dứt lời, một ông lão xuất hiện, ông ta mặc bộ đồ màu xám, trên người tỏa ra mùi thuốc nói: “Chàng trai, cậu cũng có thể gia nhập Trường Sinh điện chúng tôi. Trường Sinh điện giỏi về luyện đan chế thuốc, y thuật vu thuật bói toán, gia nhập với chúng tôi ít nhất cậu không cần lo về đan dược, còn có thể sống lâu hơn họ”.
Ngô Bình hít mũi nói: “Tiền bối, ông luyện đan hỏng luôn à?”
Ông lão run lên, ngạc nhiên nói: “Cậu biết?”
Ngô Bình: “Tôi ngửi được mười ba loại dược trên người ông, ba loại trong đó đã biến chất dẫn đến phản ứng thất bại. Nếu tôi đoán không nhầm, chắc là ông đã luyện Thần đan dược nhỉ?”
Ông lão bật cười: “Đúng thế, tôi luyện Thần Tú đan. Đây là một đan dược cổ đại, bọn tôi chưa từng luyện chế nên muốn thử xem, tiếc là thất bại”.
Ngô Bình: “Chắc là do vấn đề nhiệt độ, hơi thay đổi một chút, cần phải tìm tòi nền tảng mới có thể thành thạo, bước đầu rất khó thành công”.
Ông lão khẽ cười nhìn Ngô Bình nói: “Chàng trai, xem ra cậu cũng biết luyện đan, học ai thế?”
Ngô Bình: “Tự mình tìm tòi nghiên cứu, biết một chút”.
Ông lão: “Tôi là Công Tôn Thiện Tài của Trường Sinh điện, đến Trường Sinh điện với tôi một chút không?”
Buổi tối Ngô Bình định tìm một nơi nghỉ ngơi, anh cười nói: “Được chứ”.
Chương 810: Trường Sinh điện
Mọi người đều rất kinh ngạc, không ngờ Ngô Bình lại còn biết luyện đan? Thậm chí còn nhận được lời mời của Trường Sinh điện.
Trường Sinh điện là một trong hai điện của Thục Sơn. Năm xưa Thục Sơn Môn chỉ truyền lại kiếm đạo nhưng một trong các trưởng lão của Thục Sơn kiếm tông lại bất ngờ mở một tiên phủ và nhờ đó nhận được rất nhiều tài nguyên. Ông ta dùng những thứ có được từ tiên phủ, xây dựng nên Trường Sinh điện.
Người ngoài cho rằng, hiện tại kỹ thuật của Thục Sơn trong lĩnh vực luyện đan vượt trên cả kiếm đạo, Thục Sơn kiếm phái có thể ngồi lên được vị trí môn phái lớn nhất phần lớn là nhờ Trường Sinh điện.
Có điều, luyện đan cần có thiên phú, những năm gần đây, Đan Đỉnh Môn nổi lên, họ có được sự ủng hộ của Vạn Ma Tông và Thần Chú Tông khiến Trường Sinh điện không cách nào chiêu mộ thêm đệ tử ưu tú, dẫn đến việc nhân tài càng lúc càng ít, giờ thì người già chiếm đại đa số trong điện còn người trẻ thì cực kỳ ít.
Trước đây Trường Sinh điện vốn không coi đệ tử trên bảng Nhân Tiên ra gì, nhưng giờ thì thật sự không còn người nữa, Công Tôn Thiện Tài mới chỉ đành đến chọn vài người.
Diện tích của Trường Sinh điện rất lớn, sông nước bao quanh, trên quảng trường rộng lớn có một đại điện nguy nga. Điện cao mấy trăm mét, trước cửa có một trăm cây cột chạm rồng, rất hoành tráng.
Vào trong đại điện, là một sảnh lớn, lúc này bảy ông bà lão đang ngồi với nhau, nhìn chằm chằm vào một lò luyện đan, bàn tán xôn xao.
Một ông lão nói: “Cách luyện chế Lôi Kiếp Đan vẫn chưa đúng, đã thất bại lần thứ bảy rồi, Trường Sinh điện chúng ta không thể gánh nỗi thiệt hại. Tôi thấy dùng cách tôi đề nghị trước đó đi…”
Ông ta chưa nói hết câu, một bà lão đã cười lạnh lùng: “Ý kiến của ông thì bỏ đi, trước đây nghe theo ông chưa từng thành công lần nào, chúng ta cứ từ từ thử đi.. Dù có thất bại mười lần, chỉ cần một lần thành công thì cũng không thiệt”.
Khi họ nhìn thấy Công Tôn Thiện Tài xuất hiện, bà lão nói: “Công Tôn, ông thấy ý kiến của ai trong chúng tôi tốt nhất?”
Công Tôn Thiện Tài mỉm cười, nói: “Tôi gặp một cậu bạn hiểu đan đạo ở bảng Nhân Tiên nên dắt cậu ấy đến đây để mọi người gặp thử”.
Mấy ông, bà lão quan sát Ngô Bình, Ngô Bình nhìn thấy họ thì giật mình, tu vi của mấy cụ này cao không tưởng, xem ra đều là mấy lão quái vật sống trên nghìn năm rồi.
Anh vội nói: “Chào các vị tiền bối”.
Một ông lão tóc đỏ, thân hình cao lớn, mũi to miệng rộng nói: “Công Tôn, ông nói thằng nhóc này hiểu đan đạo sao?”
Công Tôn Thiện Tài gật đầu: “Trưởng lão Văn, nếu ông không tin có thể thử cậu ấy”.
Ông lão tóc đỏ chỉ vào lò đan trước mặt, hỏi: “Đấy là đan dược mà bọn tôi đang luyện, cậu có biết đấy là loại đan dược gì không?”
Ngô Bình đến gần, ngửi mùi thuốc rồi vươn tay ra, đặt lên lò đan và cảm nhận một lúc, sau đó nói: “Bên trong có lôi đình rúng động, lại có một vài dược tính đặc biệt, lẽ nào là Lôi Kiếp Đan?”
Ông lão tóc đỏ bật cười: “Không sai, đấy là Ngũ Lôi Kiếp Đan. Nhóc con, cậu tên gì?”
Ngô Bình: “Vãn bối là Ngô Bình”.
Ông lão tóc đỏ nói: “Tôi tên Văn Thánh, là một trong những trưởng lão của Trường Sinh điện. Cậu bạn thấy lò đan này bọn tôi luyện thế nào?”
Ngô Bình dùng phép nhìn thấu vạn vật và phát hiện đan dược bên trong sắp hỏng, thành phần chính là Ngũ Hành Thần Lôi không cách nào dung hợp được với mấy loại thuốc bổ, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chắc chắn sẽ nổ lò.
Anh nói: “Dược liệu không vấn đề nhưng hình như thứ tự thêm dược liệu và nhiệt độ của lửa chưa đúng”.
Anh là một thầy luyện đan, nhìn thấy tình huống như vậy khó tránh việc ngứa tay, anh nói: “Các vị tiền bối, lò đan dược này hỏng rồi, để tôi thử xem có còn cứu được nữa không nhỉ?”
Đúng vậy, lò đan này đã hỏng rồi, đấy cũng là nguyên nhân mà họ xúm lại đây để thảo luận. Nghe Ngô Bình nói có thể cứu vãn thì tất cả mọi người, bao gồm cả Công Tôn Thiện Tài đều không tin, dù gì thì đến họ cũng không làm được, sao một người trẻ tuổi như Ngô Bình có thể làm được?
Văn Thánh mỉm cười, nói: “Được thôi, dù gì thì cũng đã hỏng rồi, cậu cứ tự nhiên”.
Ngô Bình gật đầu, tiến đến trước lò đan, nhìn qua rồi mỉm cười, nói: “Chắc đây là lò đan vương phẩm”.
Sau đó anh nêu ra rất nhiều tên dược liệu, Công Tôn Thiện Tài liền phất tay, lập tức có mấy đệ tử chạy đến kho thuốc ngay. Chớp mắt, hai mươi ba loại dược liệu mà Ngô Bình cần đều được bày ra trước mặt anh.
Anh bất giác xúc động, đúng là không hổ danh Thục Sơn kiếm phái, giàu có phóng khoáng, dược liệu mà anh cần đều rất quý giá, không ngờ lại có thể lấy ra ngay lập tức.
Văn Thánh: “Nhóc con, cậu đang muốn làm gì? Thêm dược liệu vào trong sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Hiện tại trạng thái của Ngũ Lôi Kiếp Đan rất giống Cửu Lôi Kiếp Đan, tôi xem thử có thể đổi sang luyện Cửu Lôi Kiếp Đan không”.
“Gì cơ? Luyện Cửu Lôi Kiếp Đan? Nhóc con, cậu không bị điên đó chứ?”. Mọi người thảng thốt. Cũng khó trách bọn họ cảm thấy bất ngờ, Cửu Lôi Kiếp Đan có thể mang lại hiệu quả của chín loại Lôi Kiếp, rất khó luyện được. Dù ở thời kỳ Tiên Quốc thì thầy luyện đan có thể luyện được Cửu Lôi Kiếp Đan cũng đều là những nhân vật cấp đại sư trong đan đạo.
Ngô Bình: “Tôi vừa hay biết được cách luyện Cửu Lôi Kiếp Đan, không dám nói nhất định luyện thành nhưng tôi muốn thử xem”.
Văn Thánh cười ha ha: “Gan đấy, được, cậu cứ thử đi”.
Ngô Bình nhấn nút trên lò luyện đan thì nghe một tiếng “ầm” vang lên. Lò đan phun ra năm luồng khí sáng rồi biến dạng thành nửa hình tròn trong không trung, sau đó lại chui vào trong lò đan trở lại.
Khí sáng này mang theo rất nhiều dược tính, hai tay Ngô Bình như đang gảy đàn, không ngừng tác động vào khí sáng. Thần kì ở chỗ không ngờ khí sáng đó lại phát ra âm thanh phức tạp.
Có điều khi Ngô Bình gảy nhanh hơn thì âm thanh do khí quang phát ra lại càng thánh thót hơn, và từ từ hình thành năm loại âm vực Đồ, Rê, Mi, Pha, Son, nghe rất vui tai.
“Đấy là… Đan Vận”. Mấy người Văn Thánh thốt lên kinh ngạc, bọn họ cũng được truyền lại thủ pháp này nhưng cực kỳ khó học, đến giờ cũng chỉ có mình điện chủ là biết sơ sơ.
Ngô Bình mượn âm vực thanh lọc tạp chất trong đan khí, khiến dược tính bị chấn động, đấy là cách thức cực kỳ thông minh trong luyện đan.
Sau đó, anh tiếp tục thêm dược liệu, lò đan lại phun ra khí quang. Tiếp tục thêm dược liệu thì lại có thêm ba khí quang nữa phun ra, tổng cộng chín tia.
Anh tiếp tục thanh lọc lại chín luồng khí quang này, đến khi chúng đều phát ra âm thanh vui tai. Anh hét lên “Cửu Huyền Tề Chấn”, sau đó thu hết lại về trong lò đan.
Tiếp ngay đó, lò đan tiếng sấm sét vang lên liên hồi trong lò đan, tổng cộng vang lên chín lần. Ngô Bình chốc chốc lại vỗ nhẹ mấy cái lên lò đan, mấy phút sau thì lò đan lại phát ra tiếng nhạc vui tai, cứ như một hộp nhạc.
Mấy ông bà lão căng thẳng, nhìn vào lò đan chằm chằm, trong lòng không ngờ lại thắp lên hi vọng, có trò hay.
Đột nhiên Ngô Bình vỗ lên lò đan, chín luồng khí quang bay ra, hình dáng như một bông hoa, xoay tròn và bay lên trời.
Ngô Bình nhấn hai tay xuống, thực hiện mười bốn loại bí pháp thủ ấn chỉ trong tích tắc, trấn áp chính loại khí quang và khiến chúng hợp lại làm một, ngưng tụ thành một viên đan dược chín màu và không ngừng phát ra tia lửa điện.
Ngô Bình nhìn viên đan dược lơ lửng trên lòng bàn tay thì chau mày, nói: “Trước đó thời gian dược liệu ở trong lò đan quá lâu, khiến phẩm chất của đan dược không cao, chỉ có thể đạt đến cấp ba”.
Văn Thánh cầm lấy viên đan dược, nhìn thử, ngửi thử rồi thốt lên: “Là Cửu Lôi Kiếp Đan, thành công rồi”.
Mấy ông bà lão chuyền tay nhau quan sát Cửu Lôi Kiếp Đan, vẻ mặt ai cũng kích động.
Công Tôn Thiện Tài nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói với người bên cạnh: “Mau mời điện chủ đến”.
Sau đó ông ta cười hehe, nói: “Thầy Ngô, không biết cậu có hứng thú gia nhập Thục Sơn Trường Sinh điện của tôi không?”
Ngô Bình: “Chuyện này để sau hội bảng Nhân Tiên rồi tôi suy nghĩ”.
Công Tôn Thiện Tài phất tay: “Không, không, chúng tôi không phải muốn nhận cậu làm đệ tử mà là long trọng mời cậu về làm trưởng lão của Trường Sinh điện chúng tôi”.
Ngô Bình ngây ra, mời mình về làm trưởng lão của Trường Sinh điện hả?
Bình luận facebook