Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 816-820
Chương 815: Linh Khiếu thứ sáu và Thần Khiếu thứ ba
Trần Hạc Niên chưa đưa Ngô Bình đi gặp phong chủ ngay mà sắp xếp chỗ ở cho anh trước rồi từ biệt Ngô Bình.
Đối phương vừa đi khỏi, Đường Băng Vân nói: "Chồng à, sau này anh chính là đệ tử sáng giá của kiếm phái Thục Sơn rồi. Nếu ông nội biết tin này thì chắc chắn sẽ mừng lắm".
Ngô Bình: "Phái Thục Sơn nhỏ như vậy thì có gì đáng nói đâu. Anh còn có mục tiêu lớn hơn nữa. Băng Vân, em bảo vệ anh nhé, anh sẽ tu luyện ở đây".
Hiện giờ anh phải tranh thủ thời cơ khai mở Thần Khiếu mới.
Ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận được bốn loại năng lượng tốt nhất. Trước đó anh hút được Hậu Thổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực, Huyền Thiên Chú Lực. Giờ anh sẽ tiếp tục hút được Hàn Băng Thần Lực và khai mở Thần Khiếu thứ ba.
Sau khi mở ra ba Thần Khiếu, các Thần Khiếu sẽ tương hỗ với nhau làm tăng cường sức mạnh của thần hồn. Có điều trong giai đoạn này anh sẽ rơi vào huyễn cảnh, gọi là kiếp nạn Huyễn cảnh. Nếu tố chất tinh thần không vững thì sẽ gặp rắc rối to.
Có điều Ngô Bình đã luyện thành Thánh tâm nên cũng không sợ kiếp nạn này.
Anh đã có nhiều kinh nghiệm khai mở Thần Khiếu nên lần này anh nhanh chóng khoá chặt vòng xoáy năng lượng Hàn Băng Thần Lực rồi bắt đầu hút lấy nó.
Hàn Băng Thần Lực khá đậm đặc nên hút khá dễ. Ngô Bình điều khiển dòng năng lượng này đi vào, tấn công Thần Khiếu thứ ba. Cần phải đả thông Thần Khiếu này để Hàn Băng Thần Lực đi vào, sau đó đưa võ hồn của anh vào trong đó, để nó hút lấy Hàn Băng Thần Lực.
Võ hồn của Ngô Bình nhanh chóng có được Hàn Băng Thần Lực. Có được thần lực này, Ngô Bình có thể thi triển được một số kỹ năng đặc biệt! Ngoài ra, nếu anh uống thêm Băng Phách Thánh Thần Đan thì cũng phải hút được năng lượng Hàn Băng Thần Lực này trước, bởi vì chỉ có nguồn năng lượng này mới áp chế được dược lực cực mạnh của loại đan dược này.
Anh lấy ra viên đan, không hề do dự mà nuốt xuống.
Đường Băng Vân canh ở bên ngoài, đệ tử ban nãy đi làm thủ tục đã quay lại. Khi quay lại còn mang theo một bộ quần áo, bản đồ chỉ đường và thẻ bài treo ở thắt lưng của Thục Sơn Vô Tương phong đưa cho họ.
Trần Hạc Niên lại tới, thấy Ngô Bình đang tu luyện nên không làm phiền anh.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, Ngô Bình cũng tu luyện xong. Ngô Bình lúc này võ hồn còn mạnh hơn trước. Thần Khiếu và Linh Khiếu đang cộng hưởng với nhau, không ngừng tinh luyện cơ thể và võ hồn của anh.
Trong lúc tu luyện, Ngô Bình đã gặp kiếp nạn huyễn cảnh, có điều anh nhanh chóng vượt qua được, kiếp nạn gần như không ảnh hưởng gì được đến anh. Đây chính là lợi ích của việc có Thánh tâm lớn mạnh và Đạo tâm vững chắc!
Bộ rễ của Đạo Chủng cũng bắt đầu hút được tám luồng năng lượng, không ngừng phát triển mạnh hơn nữa.
Lúc này, lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên động đậy, là Đông Phật tiên sinh truyền tin tới hẹn anh gặp mặt ở khách điếm Vĩnh Hưng của thành Phúc Khang.
Ngô Bình lập tức lên đường đến đó. Đến khách điếm, anh gõ cửa một phòng khách.
Cửa mở ra, Đông Phật tiên sinh cười nói: “Vào đây ngồi đi”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư phụ, giờ con đã là thầy luyện đan của điện Trường Sinh rồi”.
Vốn Ngô Bình nghĩ Đông Phật tiên sinh sẽ rất vui khi biết tin này. Ai ngờ, ông ấy lại nghiêm mặt lại hỏi: “Ta nghe nói điện Trường Sinh đã luyện được Long Môn Đan, việc này là thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, con cũng có tham gia”.
“Nói như vậy, nếu không có con thì Long Môn Đan này không thể luyện thành?”, ông ấy hỏi tiếp.
Ngô Bình: “Nói vậy cũng không sai”.
Đông Phật tiên sinh khẽ thở dài: “Điện Trường Sinh và Đan Đỉnh Môn tranh chấp rất kịch liệt. Nếu Đan Đỉnh Môn biết năng lực của con thì chắc chắn sẽ tìm cách hại con”.
Ngô Bình cau mày: “Sư phụ, Đan Đỉnh Môn dám giết người của kiếm phái Thục Sơn sao?”
“Bọn họ không cần trực tiếp ra tay, ở Địa Tiên Giới có rất nhiều tổ chức sát thủ, đều rất đáng sợ. Năm mươi năm trước, Thục Sơn có một thiên tài luyện đan bị tổ chức sát thủ giết chết. Mặc dù sau đó kiếm phái Thục Sơn nổi giận, tiêu diệt tổ chức sát thủ đó nhưng kẻ thực sự đứng sau giật dây thì lại không tìm ra được”.
“Hơn nữa…”, ông ấy nói tiếp: “Thầy luyện đan đã hiếm, thầy luyện đan xuất sắc lại càng hiếm hơn. Sự xuất hiện của con sẽ khiến những thầy luyện đan khác ở Địa Tiên Giới cảm thấy bị đe doạ. Bên ngoài bọn họ tỏ ra khách sáo với con nhưng trong lòng thì thù ghét con thấu ruột gan”.
Đông Phật tiên sinh: “Sau này ở điện Trường Sinh, con chỉ nên luyện ra vài loại đan dược, hoặc chỉ phụ giúp họ luyện Long Môn Đan thôi. Như vậy con vừa thể hiện được năng lực một cách hợp lý mà lại không khiến kẻ khác đề phòng. Nhớ kỹ, thầy luyện đan khác cũng cần kiếm miếng cơm, con không thể đạp đổ hết bát cơm của họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi”.
Đông Phật tiên sinh: "Chỉ dựa vào sức mạnh của hai thầy trò ta, nếu đứng trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Hóa hay cảnh giới Động Tàng thì chẳng khác nào con kiến, cho nên từng nước đi phải vô cùng cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Sư phụ đã ở Địa Tiên Giới hơn nửa năm, đã thấy quá nhiều âm mưu và thù hận nên mới nói con nghe những việc này".
Sau đó, ông ấy như thể lại nghĩ ra gì đó nên nói tiếp: "Hôm qua sư phụ ra ngoài gặp hai sư huynh của con. Hai đứa nó có tin này nhờ ta chuyển lời lại cho con".
Ngô Bình vội vã hỏi: "Là tin gì vậy sư phụ?"
"Hình như Hắc Thiên Giáo đang có vấn đề gì đó. Có rất nhiều người trong giáo phái đang đi nghe ngóng tung tích của con. Sau cùng, thông qua đại sư huynh con họ mới biết được tung tích của con".
Ngô Bình: "Vâng, con hiểu rồi".
Hai người họ nói chuyện thêm nửa tiếng nữa rồi Đông Phật tiên sinh liền vội vã rời đi.
Ngô Bình quay lại Vô Tương phong, nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, em ra ngoài làm giúp anh một việc được không? Nghe ngóng giúp anh xem gần đây Hắc Thiên Giáo xảy ra chuyện gì".
Nói rồi, anh đưa cho cô một tấm lệnh bài. Có lệnh bài này, Đường Băng Vân có thể trực tiếp liên hệ với các trưởng lão, đường chủ của Hắc Thiên Giáo.
Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Được, em sẽ về sớm nhất có thể".
Đường Băng Vân đi cả đêm để ra khỏi Địa Tiên Giới, còn Ngô Bình tiếp tục hút loại năng lượng cao cấp thứ năm của Địa Tiên Giới là Hoang Cổ Thánh Lực!
Anh đã khai mở năm Linh Khiếu, tiếp theo sẽ là cái thứ sáu. Linh Khiếu thứ sáu có một đặc điểm, đó là sau khi khai mở được nó thì không lâu sau sẽ phải trải qua cơn đại thoái bệnh. Cơn đại thoái bệnh này khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận còn có thể mất mạng. Đương nhiên, một khi đại thoái bệnh kết thúc thì thể chất của Ngô Bình sẽ lên một tầm cao mới! Giống như hoàn toàn lột xác! Khi đó anh không phải người phàm nữa mà sẽ trở thành thần thánh.
Trong Bát Cửu Huyền Kinh đã ghi, có tổng cộng hai mươi tư loại năng lượng thượng phẩm. Ở thế giới bên ngoài có bốn loại, ở Địa Tiên Giới có năm loại. Giờ khó khăn lắm anh mới vào được Địa Tiên Giới nên đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Anh phải tranh thủ hút lấy Hoang Cổ Thánh Lực.
Đối với một tu sĩ bình thường thì việc khai mở Linh Khiếu và hút năng lượng là một quá trình dài. Có một số người cần từ vài năm đến mấy chục năm chỉ để mở một Thần Khiếu. Ngô Bình thì khác, nhờ có mắt thấu thị mà anh có thể định vị chính xác Linh Khiếu và Thần Khiếu nên việc khai mở chúng cũng không quá khó khăn. Đó là ưu thế lớn nhất của anh!
Linh Khiếu và Thần Khiếu vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện sau này. Ví dụ khi ở cảnh giới Linh Biến của Địa Tiên, chỉ có tu sĩ đã mở được năm Linh Khiếu mới có thể viên mãn cảnh giới này. Hơn nữa càng mở được nhiều Linh Khiếu thì vào cảnh giới này tu luyện càng thuận lợi, hiệu quả cũng càng tốt hơn nữa.
Còn Thần Khiếu, chỉ khi mở được từ ba Thần Khiếu trở lên thì sau này mới có thể tạo ra linh hồn sơ sinh. Thậm chí những cảnh giới phía sau như Thần Hoá, Động Tàng, Đoạt Thiên đều có yêu cầu rất cao về Linh Khiếu và Thần Khiếu. Ví dụ như cảnh giới Đoạt Thiên, cần phải khai mở được hết tám Thần Khiếu và chín Linh Khiếu mới có thể đột phá lên cảnh giới này.
Ngô Bình hút lấy năng lượng Hoang Cổ Thánh Lực, càng lúc càng nhiều năng lượng đi vào cơ thể anh rồi bắt đầu tràn vào Linh Khiếu. Sáng hôm sau, cuối cùng Linh Khiếu cũng dần mở ra cho năng lượng đi vào bên trong. Không lâu sau, chân lực do Hoang Cổ Thánh Lực trợ lực bắt đầu luân chuyển khắp cơ thể anh.
Tâm trạng Ngô Bình không tệ, anh mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Băng Vân đã trở về.
Anh vội vã hỏi: "Băng Vân, em đã hỏi được chưa?"
Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Chồng à, Hắc Thiên Giáo xung đột với Thiên Quỷ Giáo dẫn đến không ít người thiệt mạng. Thiên Quỷ Giáo đang lớn mạnh rất nhanh, hiện giờ đang nuốt mất địa bàn của Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình nheo mắt lại, đáp: "Xem ra, anh phải nhanh chóng trở về thôi!"
Đang tải...
Chương 817: Thần chú Bất Tử
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tử Yên, sao em lại ở đây?”
Đường Tử Yên: “Chị Tử Di đi công tác nên nhờ em tới đây chăm sóc Đông Hoàng. Thầy giáo, anh đến đúng lúc lắm. Em đã luyện xong Ngũ Thánh Trang rồi”.
Hoá ra lúc trước Ngô Bình truyền cho Đường Tử Yên Ngũ Thánh Trang rồi để mặc cô bé không quản nữa. Sau đó rất lâu anh cũng không tới nhà họ Đường nên hoàn toàn đã quên mất chuyện này.
Nghe Đường Tử Yên nói đã luyện thành Ngũ Thánh Trang, anh mỉm cười nói: “Vậy em cho anh xem đi”.
Đường Tử Yên lập tức thẳng lưng lên, bắt đầu tập Ngũ Thánh Trang. Cô bé vừa thực hiện động tác thì khí trong cơ thể lập tức lưu chuyển, Đường Tử Yên đã luyện tới cảnh giới Khí. Có điều do vẫn chưa biết cách điều khiển nên khí trong cơ thể chỉ có thể dịch chuyển tự do.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, có vẻ như tư chất của Đường Tử Yên không tệ!
Anh nói: “Được lắm. Tử Yên, giờ anh dạy em cách hít thở nhé. Em có muốn học không?”
Đường Tử Yên đáp ngay: “Có ạ, em muốn học!”
Trước đó Đường Tử Yên từng có ý nghĩ muốn tự vẫn, lại mắc chứng trầm cảm nên chẳng bao giờ có hứng thú với thứ gì. Sau này cô bé kiên trì tập Ngũ Thánh Trang rồi bị sự kỳ diệu của việc tu hành hấp dẫn, từ đó tính cách mới cởi mở hơn trước nhiều. Đương nhiên, so với các cô gái thông thường thì vẫn vô cùng lạnh lùng ít nói.
Ngô Bình quyết định đi từ dễ đến khó. Trước mắt, anh truyền cho Đường Tử Yên một bộ phương pháp hít thở trung thừa để cô bé tập trước. Đường Tử Yên học theo vài lần là bắt đầu tự tập được. Nửa tiếng sau, cô bé đã vận dụng được phương pháp này vào quá trình hít thở.
Ngô Bình rất hài lòng. Anh để cô ấy tiếp tục luyện ngoài sân còn mình thì đi lên tầng.
Đại thần Côn Ngô vẫn ngủ say trên án hương, hai mắt nhắm nghiền. Ngô Bình không quấy rầy mà đi lên chỗ cây đào tiên.
Cây đào tiên được chăm sóc rất tốt, trên cây lủng lẳng sáu quả đào tiên đã to bằng quả trứng gà.
“Thượng tiên, cuối cùng cậu cũng về rồi. Tôi nhớ cậu lắm”, cây đào tiên lập tức vuốt đuôi nịnh nọt Ngô Bình.
Ngô Bình: “Nhị Đào, tao đi lâu như vậy mà mày chỉ kết được có sáu quả đào?”
Nhị Đào vội vã phân bua: “Thượng tiên, cậu đâu có để lại tiên thạch, cũng chẳng có linh dịch nên tôi thực sự khó khăn lắm mới kết được quả”.
Ngô Bình đành lấy ra ba viên tiên thạch ném xuống đất. Đào tiên lập tức vươn dài bộ rễ, kéo tiên thạch vào trong lòng đất. Ngô Bình còn nghe tiếng cây đào run rẩy nghe chừng rất phê pha.
Ngô Bình: “Ngày mai tao muốn hái đào”.
Nhị Đào: “Thượng tiên yên tâm, có tiên thạch rồi thì đào mai là chín”.
Ngô Bình nghe vậy mới hài lòng, sau đó anh phát hiện Đông Hoàng đang ngoạm lấy gấu quần mình. Anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày có việc gì sao?”
Đông Hoàng vẻ mặt nịnh nọt, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu xanh trên tay anh.
Ngô Bình lập tức nói: “Đông Hoàng, cái này tao được người khác tặng, không cho mày được đâu”.
Đông Hoàng lắc đầu, liên tục lấy vuốt cào vào ống quần anh.
Ngô Bình cau mày: “Mày muốn thứ bên trong hả?”
Trong chiếc nhẫn xanh này, Ngô Bình để một ít tiền bùa, đồ trong hai chiếc nhẫn bảo vật và hai viên Long Môn Đan.
Anh nheo mắt lại hỏi: “Long Môn Đan?”
Đông Hoàng mắt sáng như sao, điên cuồng gật đầu.
Ngô Bình cười lạnh: “Long Môn Đan là đan dược trợ giúp Thần Hoa Chân quân thăng cấp lên Tiên quân, giá trị của nó lớn đến nỗi không thể ước lượng. Mày lấy gì đổi với tao hả?”
Đông Hoàng quay đầu chạy ra ngoài. Chỉ mấy phút sau nó quay lại, miệng ngậm một sợi dây thừng màu vàng tím. Sợi dây thừng này dài cỡ một mét, bên trên có bùa chú.
Ngô Bình cầm sợi dây thừng lên, đột ngột cảm nhận được một luồng sức mạnh cường hãn. Đứng trước sức mạnh này, snh thấy mình nhỏ bé như một chú kiến đứng trước một ngọn núi.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Đây là pháp khí sao?”
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhả ra một tờ giấy, bên trên viết đầy bùa chú.
Ngô Bình liếc nhìn, bùa chú này viết bằng Tiên văn nên anh thử niệm một lần. Anh vừa niệm xong, chiếc dây thừng màu vàng tím đột nhiên phát sáng, giữa nó và Ngô Bình đột nhiên có mối liên kết kì lạ.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, sau đó anh chỉ vào Đông Hoàng rồi hô lên: “Trói!”
Dây thừng lập tức bay tới quấn chặt lấy Đông Hoàng, trói chặt tới cả trên trăm vòng. Đông Hoàng sủa gâu gâu như đang mắng Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, đừng vội. Tao lập tức học cách cởi trói đây”.
Hoá ra ban nãy anh niệm đoạn chú dùng để trói, bên dưới còn một đoạn để cởi trói.
Sau khi niệm chú cởi trói, chiếc dây thừng tự động cởi ra rồi bay vào tay Ngô Bình.
Đông Hoàng nhìn anh bằng ánh mắt căm hận, hình như nó tức lắm, chỉ muốn nhào tới táp cho anh vài cái
Ngô Bình vội vã hỏi: “Đông Hoàng, sợi dây thừng của mày có thể trói được Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên không?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Ngô Bình cau mày: “Vậy thì trói được Tiên quân cảnh giới Động Tàng sao?”
Đông Hoàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Ngô Bình chợt hiểu ra rồi hỏi lại: “Trói được cao thủ Động Thiên?”
Đông Hoàng gật đầu.
Anh hỏi tiếp: “Thế còn cảnh giới Thần Tàng?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Giờ Ngô Bình đã hiểu, sợi dây thừng này trói được các cao thủ của cảnh giới Động Tàng, nhưng chỉ từ cảnh giới nhỏ Động Thiên trở xuống. Ngược lại, cao thủ cảnh giới Động Tàng, nhưng từ cảnh giới nhỏ Thần Tàng trở lên là không trói nổi.
Đông Hoàng lấy chân cào lên mặt đất, Ngô Bình cũng miễn cưỡng hiểu được ý của nó. Tu vi của anh còn thấp, chưa thể phát huy được hết quyền năng của sợi dây thừng.
Ngô Bình chớp chớp mắt, cảm thấy sợi dây thừng này khá hữu dụng nên nói: “Đông Hoàng, mày muốn dùng nó đổi lấy một viên Long Môn Đan phải không?”
Đông Hoàng lắc đầu, lại dùng chân cào cào lên mặt đất.
Ngô Bình cười lạnh: “Đổi lấy hai viên Long Môn Đan? Mày điên hả?”
Đông Hoàng thè lưỡi ra, có vẻ vô cùng kiên định. Rõ ràng nó rất tự tin vào sức hút của sợi dây thừng.
Ngô Bình: “Đông Hoàng, tao đưa trước cho mày một viên Long Môn Đan, viên còn lại thì sang năm đưa có được không?”
Đông Hoàng nghiêng đầu sang một bên như thể đang suy nghĩ Ngô Bình này chắc cũng không đến nỗi lừa mình đâu nên gật đầu.
Ngô Bình toét miệng cười, thu lấy dây thừng rồi đưa một viên Long Môn Đan cho Đông Hoàng, nói: “Đây là Long Môn Đan vương phẩm. Cả thiên hạ này trừ điện Trường Sinh ra thì chỉ mình tao có thôi đấy”.
Đông Hoàng ngoạm lấy hộp đựng đan, quay mông đi thẳng.
Ngô Bình không quan tâm đến Đông Hoàng nữa, anh đi tới án hương của đại thần Côn Ngô rồi gọi: “Đại thần!”
Đại thần Côn Ngô choàng mở mắt. Trước đây đường đường là một trong bốn vị thần bảo hộ của Tiên quốc nhưng giờ ông ấy rất yếu.
“Nhóc con, cuối cùng cậu cũng về”, đại thần Côn Ngô mở miệng nói chuyện. Lần trước, sau khi nuốt “Thiên Mục”, hình như ông ấy đã khá hơn trước nhiều.
Ngô Bình: “Đại thần, phần thân còn lại của ông chỉ sợ sẽ rất khó tìm thấy được. Không biết liệu còn cách nào khác giúp ông mạnh hơn được không?”
Đại thần Côn Ngô: “Nếu cậu có thể bắt được một số thần minh yếu rồi mang đến cho tôi luyện hoá để hút năng lượng thì có thể tăng năng lượng của tôi, thậm chí dần dần có thể mọc ra cơ thể mới”.
Hút thần minh ư? Ngô Bình cười khổ đáp: “Sức mạnh của thần minh thì tôi đâu phải đôi thủ. Hiện giờ tôi chưa thể giúp được ông”.
Đại thần Côn Ngô: “Thiên Mục lần trước tôi đã luyện hoá xong, hiện giờ có thể giúp cậu một tay”.
Dứt lời, ông ấy niệm một đoạn chú. Ngô Bình cảm thấy một sức mạnh huyền diệu từ trên cao giáng xuống, đi vào trong cơ thể anh. Nhưng cảm nhận kỹ hơn thì lại không thấy trong cơ thể có gì thay đổi.
Ngô Bình lập tức hỏi: “Đại thần, ông vừa làm gì tôi vậy?”
Đại thần Côn Ngô ngừng niệm chú, đáp: “Tôi thi triển thần chú Bất Tử lên người cậu. Có thần chú này, nếu cậu bị kẻ khác hại chết thì cơ thể và linh hồn sau nửa tiếng sẽ hợp lại với nhau. Không chỉ hồi phục lại như ban đầu mà thậm chí còn có thể mạnh hơn trước".
Ngô Bình cảm thấy loại thần chú này thật khó tin, anh thốt lên: “Lại còn làm được như vậy sao?”
Đại thần Côn Ngô: “Chú này chỉ có tác dụng cứu mạng cậu hai lần thôi. Đến lần thứ ba nó sẽ mất tác dụng, cậu phải tự bảo vệ mình!”
Nói rồi, đại thần Côn Ngô lại phóng ra một đạo thần quang, in lên lòng bàn tay Ngô Bình. Ngô Bình cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong tay mình có một sơ đồ kỳ quái màu đen đen tím tím.
Chương 818: Hổ báo trường mẫu giáo
Đại thần Côn Ngô: “Đây là ấn Thiên Sát tôi tặng cho cậu, cậu thầm niệm chú là có thể sử dụng nó. Cái ấn này giết được cao thủ cấp Tiên quân, đả thương nặng cao thủ cấp Tiên tôn. Ấn này chỉ dùng được một lần, hơn nữa sau khi sử dụng nó cậu sẽ bị yếu đi một thời gian”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại thần, giờ tôi đã vào được Địa Tiên Giới, nói không chừng sẽ có cơ hội tìm cơ thể giúp ông”.
Đại thần Côn Ngô: “Rất tốt. Tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Tôi phải đi ngủ tiếp đây, không có việc quan trọng thì đừng gọi tôi dậy”.
Ngô Bình không làm phiền thêm, đi ra khỏi đó rồi xuống xem Đường Tử Yên thế nào.
Đường Tử Yên đã bắt đầu hút lấy năng lượng của trời đất. Có thể nhận ra tư chất của cô bé này rất không tệ.
Anh cũng không làm phiền Đường Tử Yên nữa mà dắt Đông Hoàng đi dạo.
Đã lâu không về Vân Kinh, toàn bộ giai đoạn một của dự án vịnh Bạch Long đã xây xong hết. Môi trường trong khu dân cư rất tốt, hoa cỏ phong phú, có hòn non bộ và đài phun nước, các mái đình nghỉ chân và các lối đi nhỏ để tản bộ. Hơn nữa còn có rất nhiều loài cá tự nhiên tới sống ở cái ao bên trong.
Cách đó không xa là nhà của Hạ Lam. Anh thấy cô ấy đang đích thân chăm sóc khu vườn. Ở bãi đất trống phía trước trồng một số loại rau giờ đã mọc lên rất cao.
“Cô trồng rau sao?”, Ngô Bình mỉm cười bắt chuyện.
Nghe giọng anh, Hạ Lam vội vã đứng dậy. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh… anh quay lại rồi sao!”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Tôi vừa mới về, tiện tới thăm cô và Lạc Nhi. Lạc Nhi chưa đi học về sao?”
Hạ Lam gật đầu: “Tài xế đi đón Lạc Nhi rồi. Những cây rau này đều là Lạc Nhi trồng, còn dặn tôi hàng ngày phải tưới nước đúng giờ. Nó nói khi cây lớn rồi sẽ hái rau tặng cho bố nuôi”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Xem ra Lạc Nhi vẫn chưa quên ông bố nuôi này”.
Lúc này, một chiếc Bentley dừng lại trước toà nhà, một tên mập từ trên xe bước xuống. Kẻ này chừng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa hoè hoa sói. Tay anh ta cầm bó hoa tươi mỉm cười với Hạ Lam rồi nói: “Lam à, sao em lại làm những công việc thấp kém này chứ? Việc này cho người hầu làm là được rồi”.
Nói rồi anh ta bước về phía Hạ Lam, dùng hai tay đưa bó hoa cho cô.
Hạ Lam không nhận mà lạnh lùng đáp: “Anh Vương, tôi là người đã có chồng, sau này xin đừng tặng hoa cho tôi nữa”.
Gã đàn ông cười hi hi đáp: “Lam, em đừng lừa anh. Em vốn không có chồng. Vương Bảo Khôn anh mặc dù từng ly hôn nhưng anh có sự nghiệp. Có ba công ty đã lên sàn chứng khoán đứng tên anh, hơn nữa anh cực thích em. Lam, chúng ta qua lại với nhau đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.
Hạ Lam lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Mong sau này anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Vương Bảo Khôn vẫn chưa chịu thôi. Anh ta một tay cầm bó hoa, tay còn lại định tóm bằng được tay Hạ Lam. Thế nhưng, anh ta vừa thò tay ra thì trên vai đột nhiên cảm thấy nặng trịch, thiếu điều ngã phịch xuống đất.
Anh ta ngạc nhiên, quay đầu sang thì thấy Ngô Bình đang ấn vai mình xuống.
“Cậu làm gì vậy?”, Vương Bảo Khôn giận dữ quát.
Ngô Bình: “Người ta đã nói không thích rồi thì đi mau đi”.
Vương Bảo Khôn nổi trận lôi đình: “Dám chõ mũi vào chuyện của tôi, biết tôi là ai không hả?”
Ngô Bình: “Không phải anh tự xưng là Vương Bảo Khôn sao?”
Vương Bảo Khôn cười lạnh, thò tay định đẩy tay Ngô Bình ra nhưng không thể, thậm chí còn bị Ngô Bình ấn mạnh hơn khiến anh ta quỳ sụp xuống đất.
Từ trên chiếc Bentley lại có hai người đi xuống. Một người là lái xe, người kia có lẽ là thư ký của anh ta. Hai người đó cùng đi tới đẩy Ngô Bình ra nhưng không thể nào đẩy nổi.
“Tôi nói cho cậu biết! Giám đốc Vương của chúng tôi quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, đừng có không biết điều mà gây sự với anh ấy!”, thư ký kia uy hiếp Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ồ, nhưng sở thích lớn nhất của tôi là gây sự đấy”.
Vương Bảo Khôn lồm cồm bò dậy, anh ta đã lăn lộn trường đời nhiều năm nên linh tính mách bảo anh ta Ngô Bình không phải người bình thường. Anh ta hỏi ngay: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, sống ở biệt thự số một vịnh Bạch Long”.
Mấy chữ “số một vịnh Bạch Long" khiến Vương Bảo Khôn giật mình. Anh ta cũng sống ở một căn hộ trên vịnh Bạch Long, thường xuyên đi buôn dưa lê trên nhóm chat với những chủ hộ khác.
Có người từng nói rằng một nhân vật có máu mặt đang sống ở căn hộ số một vịnh Bạch Long, người này không ai dám chọc vào. Dự án vịnh Bạch Long này cũng là do người đó cầm trịch.
Vương Bảo Khôn dù tài sản mấy trăm triệu tệ, cũng có thể coi là phú ông nhưng nếu phải đem so với người sống trong căn hộ số một thì đúng là một trời một vực!
Vương Bảo Khôn lúc này toát mồ hôi hột, vội vã nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô, xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy là do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu!”
Ngô Bình: “Vì sống cùng khu với nhau nên tôi tha cho anh một lần!”
Vương Bảo Khôn vội vã dạ vâng, sau đó lập tức đưa theo tài xế và thư ký chuồn thẳng.
Ngô Bình mỉm cười nói với Hạ Lam: “Tôi đi đón Lạc Nhi”.
Ở trên vịnh Bạch Long có một trường mẫu giáo giảng dạy bằng hai thứ tiếng, học phí rất đắt nhưng đắt xắt ra miếng.
Hạ Lam: “Nếu chúng ta cùng đi thì Lạc Nhi chắc chắn sẽ rất vui”.
Trường mẫu giáo cách nhà không xa, bên trong sân trường có tiếng người đang quát mắng. Ngô Bình vừa nhìn thì đã thấy Lạc Nhi và một cậu bé khác đang đứng trong sân. Bên cạnh hai đứa trẻ còn có mấy giáo viên.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chỉ vào mặt Lạc Nhi mà quát tháo. Sau đó hắn ta còn lấy tay ấn vào giữa trán cậu bé.
Lạc Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.
Mấy cô giáo kia lúc này chẳng hề can thiệp mà chỉ đứng bên cạnh cười hùa rồi luôn miệng xin lỗi người đàn ông kia.
“Ông chủ Phùng, xin lỗi, thực sự xin lỗi. Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý để chuyện như vậy không xảy ra nữa”, một cô giáo trẻ nói. Cô gái này có vẻ là hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Người đàn ông kia càng quát tháo càng giận dữ hơn nên lấy chân đạp cho Lạc Nhi ngã lăn ra đất. Lạc Nhi chỉ là đứa bé mấy tuổi nên đã bị doạ cho sợ đến ngây cả người. Sau đó có lẽ vì đau nên cậu bé oà khóc nức nở.
Ngô Bình ở cách đó xa nên không kịp chạy tới ngăn gã đàn ông. Thấy hành động của hắn, máu nóng của anh lập tức lên não rất nhanh, anh lập tức chạy đến chỗ Lạc Nhi.
Gương mặt nhỏ bé của Lạc Nhi trắng bệch ra, bàn tay nhỏ ôm lấy bụng trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Ngô Bình lập tức xoa bụng cho cậu bé. Anh đưa chân khí vào người cậu bé nên Lạc Nhi trong chớp mắt đã không thấy đau nữa.
Nhìn thấy Ngô Bình, Lạc Nhi khóc oà lên rồi ôm chặt lấy anh: “Bố nuôi”.
Ngô Bình xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, có bố đây rồi”.
Hạ Lam tức đến run người. Cô ấy lao tới ôm lấy Lạc Nhi rồi vội vã hỏi: “Lạc Nhi, con còn đau không?”
Gã đàn ông vừa đá cậu bé lạnh lùng nói: “Hoá ra thứ tạp chủng này là con các người? Các người dạy con kiểu gì vậy? Dạy nó đánh người à?”
Hạ Lam giận dữ đáp: “Sao anh có thể đánh trẻ con cơ chứ! Anh có còn là người không?”
Gã đàn ông cười lạnh: “Nó đánh con tôi nên tôi đánh nó đấy thì sao! Mẹ kiếp, có tin chỉ một câu của tôi cũng đủ cho cả nhà các người đi đời không?”
Gã đàn ông này vô cùng tàn bạo, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Sau đó hắn ta gầm lên với hiệu trưởng: “Lập tức đuổi học thứ tạp chủng này cho tôi! Nếu không thì trường này không cần mở cửa nữa!"
Ngô Bình giao Lạc Nhi cho Hạ Lam. Anh đứng dậy, mắt nhìn gã đàn ông rồi nói: “Anh đá con trai tôi một cái, vậy để tôi đá lại anh một cái”.
Gã đàn ông cười lạnh: “Đá tao? Mày thử xem…”
Ngô Bình giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông bay xa mười mấy mét, sau đó lộn nhào mấy vòng rồi rơi tõm xuống hồ nước gần đó.
Hiệu trưởng đơ người, nói với Ngô Bình: “Anh vừa gây hoạ rồi. Đó là ông chủ Phùng, là ông hai nhà họ Phùng đó!”
Ngô Bình giơ tay tát luôn hiệu trưởng ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Thân là giáo viên mà lại để mặc tên rác rưởi này doạ dẫm, thậm chí động tay chân với trẻ con. Các người cũng xứng làm giáo viên sao?”
Hiệu trưởng đau đến nỗi kêu khóc ầm ĩ, các giáo viên khác sợ hãi lùi ra xa.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Bảo ông chủ tài trợ cho trường mẫu giáo của các người đến biệt thự số một vịnh Bạch Long gặp tôi!”
Nói rồi anh mặc kệ mấy người đó, đi tới chỗ hồ nước nhấc gã đàn ông kia lên. Anh vỗ vỗ vào người hắn vài cái rồi nói: “Mấy ngày tới đây, anh sẽ đau đớn đến nỗi chết đi sống lại. Không muốn chết vì đau thì ngoan ngoãn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long cầu xin tôi nhé!”
Chương 819: Gặp lại Tử Di
Dứt lời, Ngô Bình lại ném gã đàn ông xuống hồ nước. Hắn ta uống mấy ngụm nước to xong mới lồm cồm bò lên được. Lúc này hắn đã kinh sợ đến không thốt nên lời.
Ngô Bình ôm lấy Lạc Nhi rồi kéo Hạ Lam rời khỏi đó.
Đi được một đoạn, anh hỏi: “Lạc Nhi, con đánh bạn sao?”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, là bạn ấy đánh con trước. Lại còn tè vào người con, mắng con là đồ con hoang”.
Ngô Bình: “Đánh hay lắm, sau này còn ai dám làm vậy với con thì nhớ phải cho nó một trận nên thân!”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, nhỡ con đánh không lại thì sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Sao lại đánh không lại? Lát bố nuôi dạy con kungfu”.
Lạc Nhi mắt sáng như sao, reo lên: “Hay quá, bố nuôi quá lợi hại!”
Hạ Lam vẫn đang buồn bã vì con trai bị đánh, mắt cô ấy ngân ngấn nước rồi run rẩy nói: “Lạc Nhi, là do mẹ không tốt. Mẹ không nên gửi con đến trường mẫu giáo”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không cần tự trách mình như vậy, con trẻ sớm muốn cũng phải tiếp xúc với xã hội. Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường tình”.
Khi đã về đến nhà, Ngô Bình tiếp tục giúp Lạc Nhi lưu thông kinh mạch. Trẻ con nhanh quên nên Lạc Nhi chẳng mấy chốc đã vui vẻ trở lại. Cậu bé lại cười nói líu lo rồi quấn lấy Ngô Bình đòi anh dạy kungfu cho.
Việc học võ thường nên bắt đầu từ khi còn nhỏ. Ngô Bình liền dạy cho Lạc Nhi ba động tác. Ba động tác này không khó nhưng kiên trì tập luyện thì sẽ tăng cường sức mạnh thể chất và khả năng miễn dịch.
Ngoài ra, anh lấy ra một viên linh châu nghìn năm rồi bóp nát thành bột, cho vào một cái lọ nhỏ đưa cho Hạ Lam. Anh nói: “Bột linh châu này đủ dùng cho một trăm ngày. Cô và Lạc Nhi hãy cùng sử dụng. Nó không chỉ giúp con người khoẻ mạnh, sống lâu mà còn rất tốt cho da”.
Hạ Lam không hiểu hết sự quý giá của bột linh châu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi”.
Sau khi dạy Lạc Nhi mấy động tác, Ngô Bình quay lại biệt thự số một vịnh Bạch Long.
Vừa về anh đã thấy Đường Tử Di ở đó. Đường Tử Yên đã gọi điện cho cô ấy, nói Ngô Bình đến Vân Kinh nên Đường Tử Di lập tức đến ngay.
Đường Tử Di đang tham gia một cuộc họp khá quan trọng nhưng nhận được điện thoại thì chẳng thèm họp nữa, tự mình lái xe đến vịnh Bạch Long.
Đã lâu không gặp nên Đường Tử Di mặc kệ Đường Tử Yên cũng đang ở đó mà lao vào lòng Ngô Bình, nũng nịu: “Đồ vô lương tâm, bao nhiêu lâu mới tới Vân Kinh gặp em”.
Ngô Bình mỉm cười vỗ vai cô đáp: “Không phải anh đã đến rồi sao?”
Đường Tử Yên đảo mắt chán chường, cảm thấy đôi chim ri này quá vô vị nên nói: “Em còn có việc, không làm phiền hai người nữa”.
Đường Tử Yên vừa đi khỏi, Đường Tử Di đã nồng nhiệt ôm hôn Ngô Bình. Hai người họ hôn nhau từ ngoài sân vào đến trong nhà, sau cùng hạ cánh trên sô pha.
Hai người họ hôn nhau một lúc lâu đến nỗi Đường Tử Di bắt đầu thấy khó thở. Lúc này cô mới buông anh ra rồi ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: “Lúc trước em liên lạc với anh, sao anh không trả lời em?“
Ngô Bình: “Mấy ngày trước anh ở trong Địa Tiên Giới, ở đó không có sóng điện thoại nên đương nhiên anh không nhận được điện thoại”.
Nói rồi, nhìn sắc mặt Đường Tử Di có vẻ xanh xao mệt mỏi nên anh hỏi: “Tử Di, gần đây em bận lắm hả?”
Đường Tử Di lười biếng rúc vào lòng anh, nói giọng nũng nịu: “Còn phải nói sao, người ta mệt sắp chết rồi đây. Thị trấn phỉ thuý đã bắt đầu kinh doanh rồi, nhà máy thuốc tháng sau sẽ sản xuất thuốc viêm gan B. Còn nữa, ở tập đoàn Đường Thị cũng có một đống việc, ngày nào e cũng bận đến tận hai ba giờ sáng”.
Ngô Bình không khỏi xót xa: “Không phải anh nói rồi sao, những việc lặt vặt chi tiết cứ giao cho giám đốc phụ trách. Một mình em dù có giỏi đến mấy cũng không thể làm xuể”.
Đường Tử Di: “Anh không biết giờ người được việc rất khó tìm sao? Có điều dần dần sẽ ổn thôi, em đã nhờ công ty tuyển dụng tìm giúp rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Xem ra chỉ ăn đào tiên thì không ổn, anh phải giúp em tăng cường thể chất mới được”.
Đường Tử Di tò mò: “Tăng cường thể chất kiểu gì? Luyện công sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Dùng cái này”.
Nói rồi anh lấy ra một cái hồ lô màu xanh, chính là một trong số mười ba cái đan hồ mà anh có. Dược lực của đan hồ này có tác dụng luyện hình, tăng cường sức khoẻ tinh thần. Hơn nữa tác dụng của nó sẽ phát huy từ từ. Nếu đan hồ phát huy toàn bộ dược lực có thể khiến thể chất của Đường Tử Di ít nhất đạt tới tiêu chuẩn như Võ thần!
Đường Tử Di nhìn cái hồ lô rồi hỏi: “Hồ lô đựng rượu hả anh?”
Ngô Bình: “Đây là đan hồ. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em phải ngâm nó vào nước, sau đó uống hết nước. Uống nửa năm là cơ thể sẽ có cải thiện rõ rệt”.
Nói rồi anh lấy ra một cái lọ nhỏ.
Bên trong có một viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này là bảo vật luyện hình, giá trị không thể đong đếm. Loại đan dược này thích hợp dùng cho nữ nhưng lại có yêu cầu khá cao về thể chất.
Đường Tử Di từng ăn đào tiên, lại uống bột linh châu nên thể chất thuần khiết, hoàn toàn phù hợp để sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này.
Ngô Bình: “Tử Di, quá trình sẽ hơi đau, em cố gắng một chút nhé, cùng lắm là mười phút thôi”.
Đường Tử Di hơi sợ hãi: “Chồng à, em không uống có được không?”
Ngô Bình nghiêm mặt lại đáp: “Không được! Nếu không tăng cường thể chất cho em thì anh không yên tâm. Đừng sợ, có anh đây mà”.
Đường Tử Di mặc dù sợ đau nhưng vẫn đành ngoan ngoãn nuốt viên đan. Viên đan đi vào dạ dày, Đường Tử Di toàn thân khó chịu như bị côn trùng cắn. Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mạnh.
Đường Tử Di kêu lên: “Đau chết em rồi! Không phải chỉ cần uống nước hồ lô là được rồi sao? Sao phải uống cả thứ dở hơi này nữa?”
Ngô Bình: “Đan hồ đó mặc dù sẽ từ từ phát huy tác dụng nhưng nó lại yêu cầu cao về thể chất của người sử dụng. Nếu em không uống viên đan này thì cơ thể sẽ không chịu nổi dược lực mạnh của đan hồ”.
Ngô Bình đưa tay vỗ lên người cô, cố gắng giúp cô đỡ đau nhất có thể. Cũng may là cảm giác đó chỉ diễn ra trong mười phút là biến mất.
Sau đó, Đường Tử Di lại cảm giác cơ thể ngứa râm ran.
Ngô Bình liền ôm cô vào phòng tắm rồi tự mình tắm rửa cho cô. Tắm một lúc, trên người Đường Tử Di bong ra một lớp da chết, để lộ ra làn da mới mịn màng hơn.
Sau đó Ngô Bình lại bế cô rồi đặt lên giường, nói: “Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy sẽ thấy điều bất ngờ”.
Đường Tử Di: “Chồng à, anh ôm em”.
Ngô Bình liền ôm lấy cô, Đường Tử Di vùi đầu vào trong lòng anh ngủ thiếp đi như một đứa trẻ.
Đợi Đường Tử Di ngủ say, Ngô Bình nhẹ nhàng ngồi dậy. Theo anh thấy thì Đường Tử Di sẽ ngủ một mạch đến sáng mai.
Ngô Bình xuống sân tập luyện một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Anh mở cửa ra thì thấy đó là tên họ Phùng đã đánh Lạc Nhi. Đằng sau hắn ta còn có vài người nữa.
Họ Phùng lúc trước cao cao tại thượng, khinh miệt người khác. Nhưng lúc này hắn toàn thân đau đớn, sống không bằng chết, sớm đã không còn khí thế như lúc trước.
Chương 820: Giang Nam Thành bị trì hoãn
Người đàn ông họ Phùng gào lên với Ngô Bình: “Rốt cuộc cậu đã làm gì với tôi?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Có phải bây giờ anh đang thấy rất đau đớn không? Tôi dạy anh cách này, về nhà tát thật mạnh vào mặt mình, tát bên trái rồi sang bên phải”.
“Tha được cho ai được thì tha là đạo lý trong giang hồ, coi như cậu nể mặt tôi rồi tha cho cậu ấy lần này được không?”
Một ông lão đứng sau người đàn ông họ Phùng cất giọng nói bình thản, ông ấy mặc trang phục đời Đường, tai to mặt lớn, dáng đi hiên ngang, trông rất oai phong.
Ngô Bình vừa nhìn là biết ông lão nầy là coa thủ cảnh giới Thần, phải biết rằng có rất ít võ giả ở cảnh giới này, vậy mà tên họ Phùng kia lại mời được một người đến nhanh như vậy, đủ thấy hắn ta cũng có chút thực lực.
“Ông đừng có xen vào chuyện của tôi”, dứt lời, anh lập tức tung ra một luồng quyền ý.
Ông lão lách người, trán ứa mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Không biết là tông sư đang ở đây, tôi thất lễ rồi”.
Với tu vi hiện tại, ông lão chỉ biết Ngô Bình có quyền ý, chứ không thể đoán được tu vi của anh nên chỉ gọi anh là “tông sư”.
Ngô Bình: “Anh ta gieo gió gặt bão, tôi phải trừng trị đến nơi, ông đi đi”.
Ông lão không dám nhiều lời mà đi giật lùi khoảng chục bước rồi mới dám quay đầu bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Người đàn ông họ Phùng ngẩn ra, hắn ta đã mất một khoảng tiền lớn để nhờ bạn bè mời ông lão ấy đến đây, ông ấy là một nhân vật giang hồ nổi tiếng ở Vân Kinh, nhưng sao lại bị doạ chạy mất rồi?
Người đàn ông họ Phùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà quát: “Cậu cứ chờ đấy, tôi đi gọi người tiếp”.
Người đàn ông họ Phùng đi rồi, bên ngoài vẫn còn mấy người, một trong số đó là chủ của trường mẫu giáo song ngữ - một người đàn ông trung niên phúc hậu.
Người đàn ông vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Ngô Bình, thấy anh không hề sợ người đàn ông họ Phùng thì đã có cái nhìn khác về anh, ông ấy tươi cười nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, do chúng tôi quản lý còn kém nên đã gây phiền phức cho cậu. Tôi đến xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Xin lỗi thì phải có thành ý, ông hãy đuổi học con trai của người họ Phùng kia đi”.
Người đàn ông nhăn mặt nói: “Cậu bạn, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng anh Phùng là một trong những nhà đầu tư của trường mẫu giáo này nên e là chúng tôi… khó mà đuổi học con trai của anh ấy được”.
Ngô Bình: “Ông cứ liệu mà làm, ông thuê nhà này để làm trường mẫu giáo đúng không? Bắt đầu tư mai, giá thuê tăng lên gấp mười lần”.
Người đàn ông sững sờ nói: “Cậu gì ơi, trường chúng tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn vịnh Bạch Long rồi nên không thể tuỳ ý thay đổi giá thuê được”.
Ngô Bình: “Tôi bảo tăng thì sẽ tăng”.
Đúng lúc này, lại có một tốp người xông tới, đi đầu là chủ tịch Nhậm Lương của tập đoàn vịnh Bạch Long.
Nhậm Lương thuộc tầng lớp quản lý cấp cao do Đường Tử Di bổ nhiệm, ông ta mới chỉ gặp Ngô Bình một lần, đã thế còn nhìn từ xa. Biết căn biệt thự số một là của Ngô Bình nên ông ta đã dặn bảo vệ, nếu anh về đây thì phải lập tức thông báo ngay.
Hôm qua, bảo vệ thấy Ngô Bình đã về nên đã gọi ngay cho Nhậm Lương. Nhậm Lương đang bàn chuyện làm ăn ở ngoài tỉnh nhưng vẫn phải vội vàng về ngay, hi vọng được gặp Ngô Bình.
“Sếp”, Nhậm Lương chạy tới khom người với Ngô Bình.
Ngô Bình không có ấn tượng gì với ông ta cả: “Ông là?”
Nhậm Lương cười nói: “Sếp, tôi là Nhậm Lương, hiện đang quản lý chính tập đoàn vịnh Bạch Long”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhớ ra ngay: “Ra là ông, ông đến đúng lúc lắm, ngày mai hãy tăng giá tiền thuê của trường mẫu giáo”.
Nhậm Lương ngẩn ra rồi nhìn ông chủ của trường, sau đó hỏi Ngô Bình: “Tăng bao nhiêu hả sếp?”
“Mười lần”, Ngô Bình nói.
Nhậm Lương không chút do dự nói: “Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”.
Ông chủ của trường mẫu giáo thần người ra, ông ấy đã từng gặp Nhậm Lương trong một cuộc họp nên đã biết thân phận của ông ta: “Anh Nhậm, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, các anh không thể tăng giá thuê tuỳ ý vậy được”.
Nhậm Lương nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Thế à? Ông không đồng ý trả thêm cũng được, nhưng từ mai trở đi, trường ông khỏi cần kinh doanh nữa. Vì chúng tôi không chỉ cắt điện nước, mà còn dùng đủ trò để đuổi các người đi”.
Ông chủ của trường mẫu giáo biết không thể đấu lại Nhậm Lương nên cúi đầu xuống rồi thở dài một hơi, sau đó nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi sẽ đuổi học con trai của anh Phùng”.
Nhậm Lương: “Ông đi đi, đừng làm phiền sếp tôi”.
Người đó không dám nói gì mà quay đầu bỏ đi luôn.
Người đó đi rồi, Nhậm Lương mới cười nói: “Sếp, có việc gì thì sếp chứ giao cho tôi là xong”.
Ngô Bình cũng đang có việc cần hỏi ông ta: “Vào đây”.
Nhậm Lương mừng rỡ đi theo Ngô Bình vào phòng khách, những người khác thì chờ ở ngoài.
Trong nhà của Ngô Bình có phong ấn linh khí Tử Long nên ai vào đây cũng sẽ thấy thư thái. Nhậm Lương chỉ nghĩ nơi này có phong thuỷ tốt, ngoài ra không nghi ngờ gì.
Ngô Bình: “Mở bán lần đầu thế nào rồi?”
Nhậm Lương: “Bán hết rồi sếp ạ, nhưng chúng ta vẫn giữ lại vài căn tốt để bán sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nghe Tử Di khen ông làm việc rất cẩn thận”.
Nhậm Lương: “Cũng nhờ hai sếp tạo điều kiện ạ, nếu không thì tôi có giỏi đến mấy cũng không thể hiện được”.
Ngô Bình bật cười nói: “Ông làm tốt lắm, có hứng thú với dự án Giang Nam Thành không?”
Nhậm Lương ngẩn ra, ông ta đã nghe về dự án này rồi, Vạn Lộ Khả đã cầm cố hết cổ phần cho ngân hàng để đầu tư vào dự án này.
Dự án Giang Nam Thành lớn hơn vịnh Bạch Long nhiều, dự án này chiếm cả triệu mét vuông.
Sau khi dự án hoàn thành, Giang Nam Thành sẽ là trung tâm mới của Vân Kinh, khiến Vân Kinh có sự thay đổi lớn.
Nhậm Lương nói ngay: “Được giúp sức cho sếp là vinh hạnh của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, lát đi gặp Vạn Lộ Khả, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy”.
Chuyến này đến Vân Kinh, anh còn chưa gặp Lục Nhiễm Trần. Ngô Bình đã nhờ ông ấy bảo vệ Vạn Lộ Khả, không rõ dự án Giang Nam Thành thực hiện đến đâu rồi.
Vì thế, Ngô Bình gọi luôn cho Lục Nhiễm Trần để hẹn gặp.
Nhậm Lương nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe để đi cùng Ngô Bình đến nhà hàng Hoàng Tân.
Nơi đó cách đây không xa nên một loáng là họ đã đến nơi.
Lúc này, Lục Nhiễm Trần và Vạn Lộ Khả đang ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng.
“Anh Ngô”, Ngô Bình vừa đến, Vạn Lộ Khả đã đứng dậy chào.
Lục Nhiễm Trần cười nói: “Chúc mừng sư đệ tăng tu vi nhé!”
Ngô Bình ngồi xuống nói: “Đại ca, Khả Lộ, giới thiệu với hai người đây là Nhậm Lương, chủ tịch của tập đoàn vịnh Bạch Long. Nhậm Lương, đây là sếp Vạn, còn đây là ông Lục. Cô Vạn đây là chủ của dự án Giang Nam Thành, còn công ty bắc Thần của ông Lục đây là chủ đầu tư chính cho dự án”.
Nhậm Lương vội chào hỏi: “Chào cô Vạn, chào ông Lục”.
Ngô Bình bảo ông ta ngồi xuống rồi cười nói: “Cô Vạn, dự án sao rồi?”
Vạn Lộ Khả thở dài nói: “Chuyện khó hơn tôi tưởng nhiều, trong số đất đai mà ngân hàng bán đấu giá có một lô đã bị công ty khác lấy mất. Lô đấy rất quan trọng, nếu mình không giành được thì cả dự án sẽ không thể nối liền, càng không thể tạo thành trung tâm thương nghiệp của Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Sao cô lại để người ta giành mất, thiếu kinh phí à?”
Vạn Lộ Khả cười trừ: “Họ đã giở mánh trong quá trình đấu giá, không chờ chúng ta tăng giá tiếp đã chốt luôn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Gì mà vô lý thế! Cô yên tâm, cứ giao chuyện này cho tôi. Trong ba ngày, tôi sẽ khiến công ty đó ngoan ngoãn bán lại lô đất kia cho chúng ta”.
Trần Hạc Niên chưa đưa Ngô Bình đi gặp phong chủ ngay mà sắp xếp chỗ ở cho anh trước rồi từ biệt Ngô Bình.
Đối phương vừa đi khỏi, Đường Băng Vân nói: "Chồng à, sau này anh chính là đệ tử sáng giá của kiếm phái Thục Sơn rồi. Nếu ông nội biết tin này thì chắc chắn sẽ mừng lắm".
Ngô Bình: "Phái Thục Sơn nhỏ như vậy thì có gì đáng nói đâu. Anh còn có mục tiêu lớn hơn nữa. Băng Vân, em bảo vệ anh nhé, anh sẽ tu luyện ở đây".
Hiện giờ anh phải tranh thủ thời cơ khai mở Thần Khiếu mới.
Ở Địa Tiên Giới, anh có thể cảm nhận được bốn loại năng lượng tốt nhất. Trước đó anh hút được Hậu Thổ Nguyên Lực, Đại La Thiên Lực, Huyền Thiên Chú Lực. Giờ anh sẽ tiếp tục hút được Hàn Băng Thần Lực và khai mở Thần Khiếu thứ ba.
Sau khi mở ra ba Thần Khiếu, các Thần Khiếu sẽ tương hỗ với nhau làm tăng cường sức mạnh của thần hồn. Có điều trong giai đoạn này anh sẽ rơi vào huyễn cảnh, gọi là kiếp nạn Huyễn cảnh. Nếu tố chất tinh thần không vững thì sẽ gặp rắc rối to.
Có điều Ngô Bình đã luyện thành Thánh tâm nên cũng không sợ kiếp nạn này.
Anh đã có nhiều kinh nghiệm khai mở Thần Khiếu nên lần này anh nhanh chóng khoá chặt vòng xoáy năng lượng Hàn Băng Thần Lực rồi bắt đầu hút lấy nó.
Hàn Băng Thần Lực khá đậm đặc nên hút khá dễ. Ngô Bình điều khiển dòng năng lượng này đi vào, tấn công Thần Khiếu thứ ba. Cần phải đả thông Thần Khiếu này để Hàn Băng Thần Lực đi vào, sau đó đưa võ hồn của anh vào trong đó, để nó hút lấy Hàn Băng Thần Lực.
Võ hồn của Ngô Bình nhanh chóng có được Hàn Băng Thần Lực. Có được thần lực này, Ngô Bình có thể thi triển được một số kỹ năng đặc biệt! Ngoài ra, nếu anh uống thêm Băng Phách Thánh Thần Đan thì cũng phải hút được năng lượng Hàn Băng Thần Lực này trước, bởi vì chỉ có nguồn năng lượng này mới áp chế được dược lực cực mạnh của loại đan dược này.
Anh lấy ra viên đan, không hề do dự mà nuốt xuống.
Đường Băng Vân canh ở bên ngoài, đệ tử ban nãy đi làm thủ tục đã quay lại. Khi quay lại còn mang theo một bộ quần áo, bản đồ chỉ đường và thẻ bài treo ở thắt lưng của Thục Sơn Vô Tương phong đưa cho họ.
Trần Hạc Niên lại tới, thấy Ngô Bình đang tu luyện nên không làm phiền anh.
Chẳng mấy chốc trời đã tối, Ngô Bình cũng tu luyện xong. Ngô Bình lúc này võ hồn còn mạnh hơn trước. Thần Khiếu và Linh Khiếu đang cộng hưởng với nhau, không ngừng tinh luyện cơ thể và võ hồn của anh.
Trong lúc tu luyện, Ngô Bình đã gặp kiếp nạn huyễn cảnh, có điều anh nhanh chóng vượt qua được, kiếp nạn gần như không ảnh hưởng gì được đến anh. Đây chính là lợi ích của việc có Thánh tâm lớn mạnh và Đạo tâm vững chắc!
Bộ rễ của Đạo Chủng cũng bắt đầu hút được tám luồng năng lượng, không ngừng phát triển mạnh hơn nữa.
Lúc này, lá bùa truyền tin trên người anh đột nhiên động đậy, là Đông Phật tiên sinh truyền tin tới hẹn anh gặp mặt ở khách điếm Vĩnh Hưng của thành Phúc Khang.
Ngô Bình lập tức lên đường đến đó. Đến khách điếm, anh gõ cửa một phòng khách.
Cửa mở ra, Đông Phật tiên sinh cười nói: “Vào đây ngồi đi”.
Ngô Bình cười đáp: “Sư phụ, giờ con đã là thầy luyện đan của điện Trường Sinh rồi”.
Vốn Ngô Bình nghĩ Đông Phật tiên sinh sẽ rất vui khi biết tin này. Ai ngờ, ông ấy lại nghiêm mặt lại hỏi: “Ta nghe nói điện Trường Sinh đã luyện được Long Môn Đan, việc này là thật sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, con cũng có tham gia”.
“Nói như vậy, nếu không có con thì Long Môn Đan này không thể luyện thành?”, ông ấy hỏi tiếp.
Ngô Bình: “Nói vậy cũng không sai”.
Đông Phật tiên sinh khẽ thở dài: “Điện Trường Sinh và Đan Đỉnh Môn tranh chấp rất kịch liệt. Nếu Đan Đỉnh Môn biết năng lực của con thì chắc chắn sẽ tìm cách hại con”.
Ngô Bình cau mày: “Sư phụ, Đan Đỉnh Môn dám giết người của kiếm phái Thục Sơn sao?”
“Bọn họ không cần trực tiếp ra tay, ở Địa Tiên Giới có rất nhiều tổ chức sát thủ, đều rất đáng sợ. Năm mươi năm trước, Thục Sơn có một thiên tài luyện đan bị tổ chức sát thủ giết chết. Mặc dù sau đó kiếm phái Thục Sơn nổi giận, tiêu diệt tổ chức sát thủ đó nhưng kẻ thực sự đứng sau giật dây thì lại không tìm ra được”.
“Hơn nữa…”, ông ấy nói tiếp: “Thầy luyện đan đã hiếm, thầy luyện đan xuất sắc lại càng hiếm hơn. Sự xuất hiện của con sẽ khiến những thầy luyện đan khác ở Địa Tiên Giới cảm thấy bị đe doạ. Bên ngoài bọn họ tỏ ra khách sáo với con nhưng trong lòng thì thù ghét con thấu ruột gan”.
Đông Phật tiên sinh: “Sau này ở điện Trường Sinh, con chỉ nên luyện ra vài loại đan dược, hoặc chỉ phụ giúp họ luyện Long Môn Đan thôi. Như vậy con vừa thể hiện được năng lực một cách hợp lý mà lại không khiến kẻ khác đề phòng. Nhớ kỹ, thầy luyện đan khác cũng cần kiếm miếng cơm, con không thể đạp đổ hết bát cơm của họ”.
Ngô Bình gật đầu: “Sư phụ, con hiểu rồi”.
Đông Phật tiên sinh: "Chỉ dựa vào sức mạnh của hai thầy trò ta, nếu đứng trước mặt cao thủ cảnh giới Thần Hóa hay cảnh giới Động Tàng thì chẳng khác nào con kiến, cho nên từng nước đi phải vô cùng cẩn trọng như đi trên băng mỏng. Sư phụ đã ở Địa Tiên Giới hơn nửa năm, đã thấy quá nhiều âm mưu và thù hận nên mới nói con nghe những việc này".
Sau đó, ông ấy như thể lại nghĩ ra gì đó nên nói tiếp: "Hôm qua sư phụ ra ngoài gặp hai sư huynh của con. Hai đứa nó có tin này nhờ ta chuyển lời lại cho con".
Ngô Bình vội vã hỏi: "Là tin gì vậy sư phụ?"
"Hình như Hắc Thiên Giáo đang có vấn đề gì đó. Có rất nhiều người trong giáo phái đang đi nghe ngóng tung tích của con. Sau cùng, thông qua đại sư huynh con họ mới biết được tung tích của con".
Ngô Bình: "Vâng, con hiểu rồi".
Hai người họ nói chuyện thêm nửa tiếng nữa rồi Đông Phật tiên sinh liền vội vã rời đi.
Ngô Bình quay lại Vô Tương phong, nói với Đường Băng Vân: "Băng Vân, em ra ngoài làm giúp anh một việc được không? Nghe ngóng giúp anh xem gần đây Hắc Thiên Giáo xảy ra chuyện gì".
Nói rồi, anh đưa cho cô một tấm lệnh bài. Có lệnh bài này, Đường Băng Vân có thể trực tiếp liên hệ với các trưởng lão, đường chủ của Hắc Thiên Giáo.
Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Được, em sẽ về sớm nhất có thể".
Đường Băng Vân đi cả đêm để ra khỏi Địa Tiên Giới, còn Ngô Bình tiếp tục hút loại năng lượng cao cấp thứ năm của Địa Tiên Giới là Hoang Cổ Thánh Lực!
Anh đã khai mở năm Linh Khiếu, tiếp theo sẽ là cái thứ sáu. Linh Khiếu thứ sáu có một đặc điểm, đó là sau khi khai mở được nó thì không lâu sau sẽ phải trải qua cơn đại thoái bệnh. Cơn đại thoái bệnh này khá nguy hiểm, nếu không cẩn thận còn có thể mất mạng. Đương nhiên, một khi đại thoái bệnh kết thúc thì thể chất của Ngô Bình sẽ lên một tầm cao mới! Giống như hoàn toàn lột xác! Khi đó anh không phải người phàm nữa mà sẽ trở thành thần thánh.
Trong Bát Cửu Huyền Kinh đã ghi, có tổng cộng hai mươi tư loại năng lượng thượng phẩm. Ở thế giới bên ngoài có bốn loại, ở Địa Tiên Giới có năm loại. Giờ khó khăn lắm anh mới vào được Địa Tiên Giới nên đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội này. Anh phải tranh thủ hút lấy Hoang Cổ Thánh Lực.
Đối với một tu sĩ bình thường thì việc khai mở Linh Khiếu và hút năng lượng là một quá trình dài. Có một số người cần từ vài năm đến mấy chục năm chỉ để mở một Thần Khiếu. Ngô Bình thì khác, nhờ có mắt thấu thị mà anh có thể định vị chính xác Linh Khiếu và Thần Khiếu nên việc khai mở chúng cũng không quá khó khăn. Đó là ưu thế lớn nhất của anh!
Linh Khiếu và Thần Khiếu vô cùng quan trọng đối với việc tu luyện sau này. Ví dụ khi ở cảnh giới Linh Biến của Địa Tiên, chỉ có tu sĩ đã mở được năm Linh Khiếu mới có thể viên mãn cảnh giới này. Hơn nữa càng mở được nhiều Linh Khiếu thì vào cảnh giới này tu luyện càng thuận lợi, hiệu quả cũng càng tốt hơn nữa.
Còn Thần Khiếu, chỉ khi mở được từ ba Thần Khiếu trở lên thì sau này mới có thể tạo ra linh hồn sơ sinh. Thậm chí những cảnh giới phía sau như Thần Hoá, Động Tàng, Đoạt Thiên đều có yêu cầu rất cao về Linh Khiếu và Thần Khiếu. Ví dụ như cảnh giới Đoạt Thiên, cần phải khai mở được hết tám Thần Khiếu và chín Linh Khiếu mới có thể đột phá lên cảnh giới này.
Ngô Bình hút lấy năng lượng Hoang Cổ Thánh Lực, càng lúc càng nhiều năng lượng đi vào cơ thể anh rồi bắt đầu tràn vào Linh Khiếu. Sáng hôm sau, cuối cùng Linh Khiếu cũng dần mở ra cho năng lượng đi vào bên trong. Không lâu sau, chân lực do Hoang Cổ Thánh Lực trợ lực bắt đầu luân chuyển khắp cơ thể anh.
Tâm trạng Ngô Bình không tệ, anh mở cửa ra thì nhìn thấy Đường Băng Vân đã trở về.
Anh vội vã hỏi: "Băng Vân, em đã hỏi được chưa?"
Đường Băng Vân gật đầu đáp: "Chồng à, Hắc Thiên Giáo xung đột với Thiên Quỷ Giáo dẫn đến không ít người thiệt mạng. Thiên Quỷ Giáo đang lớn mạnh rất nhanh, hiện giờ đang nuốt mất địa bàn của Hắc Thiên Giáo.
Ngô Bình nheo mắt lại, đáp: "Xem ra, anh phải nhanh chóng trở về thôi!"
Đang tải...
Chương 817: Thần chú Bất Tử
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên hỏi: “Tử Yên, sao em lại ở đây?”
Đường Tử Yên: “Chị Tử Di đi công tác nên nhờ em tới đây chăm sóc Đông Hoàng. Thầy giáo, anh đến đúng lúc lắm. Em đã luyện xong Ngũ Thánh Trang rồi”.
Hoá ra lúc trước Ngô Bình truyền cho Đường Tử Yên Ngũ Thánh Trang rồi để mặc cô bé không quản nữa. Sau đó rất lâu anh cũng không tới nhà họ Đường nên hoàn toàn đã quên mất chuyện này.
Nghe Đường Tử Yên nói đã luyện thành Ngũ Thánh Trang, anh mỉm cười nói: “Vậy em cho anh xem đi”.
Đường Tử Yên lập tức thẳng lưng lên, bắt đầu tập Ngũ Thánh Trang. Cô bé vừa thực hiện động tác thì khí trong cơ thể lập tức lưu chuyển, Đường Tử Yên đã luyện tới cảnh giới Khí. Có điều do vẫn chưa biết cách điều khiển nên khí trong cơ thể chỉ có thể dịch chuyển tự do.
Ngô Bình không khỏi ngạc nhiên, có vẻ như tư chất của Đường Tử Yên không tệ!
Anh nói: “Được lắm. Tử Yên, giờ anh dạy em cách hít thở nhé. Em có muốn học không?”
Đường Tử Yên đáp ngay: “Có ạ, em muốn học!”
Trước đó Đường Tử Yên từng có ý nghĩ muốn tự vẫn, lại mắc chứng trầm cảm nên chẳng bao giờ có hứng thú với thứ gì. Sau này cô bé kiên trì tập Ngũ Thánh Trang rồi bị sự kỳ diệu của việc tu hành hấp dẫn, từ đó tính cách mới cởi mở hơn trước nhiều. Đương nhiên, so với các cô gái thông thường thì vẫn vô cùng lạnh lùng ít nói.
Ngô Bình quyết định đi từ dễ đến khó. Trước mắt, anh truyền cho Đường Tử Yên một bộ phương pháp hít thở trung thừa để cô bé tập trước. Đường Tử Yên học theo vài lần là bắt đầu tự tập được. Nửa tiếng sau, cô bé đã vận dụng được phương pháp này vào quá trình hít thở.
Ngô Bình rất hài lòng. Anh để cô ấy tiếp tục luyện ngoài sân còn mình thì đi lên tầng.
Đại thần Côn Ngô vẫn ngủ say trên án hương, hai mắt nhắm nghiền. Ngô Bình không quấy rầy mà đi lên chỗ cây đào tiên.
Cây đào tiên được chăm sóc rất tốt, trên cây lủng lẳng sáu quả đào tiên đã to bằng quả trứng gà.
“Thượng tiên, cuối cùng cậu cũng về rồi. Tôi nhớ cậu lắm”, cây đào tiên lập tức vuốt đuôi nịnh nọt Ngô Bình.
Ngô Bình: “Nhị Đào, tao đi lâu như vậy mà mày chỉ kết được có sáu quả đào?”
Nhị Đào vội vã phân bua: “Thượng tiên, cậu đâu có để lại tiên thạch, cũng chẳng có linh dịch nên tôi thực sự khó khăn lắm mới kết được quả”.
Ngô Bình đành lấy ra ba viên tiên thạch ném xuống đất. Đào tiên lập tức vươn dài bộ rễ, kéo tiên thạch vào trong lòng đất. Ngô Bình còn nghe tiếng cây đào run rẩy nghe chừng rất phê pha.
Ngô Bình: “Ngày mai tao muốn hái đào”.
Nhị Đào: “Thượng tiên yên tâm, có tiên thạch rồi thì đào mai là chín”.
Ngô Bình nghe vậy mới hài lòng, sau đó anh phát hiện Đông Hoàng đang ngoạm lấy gấu quần mình. Anh cười hỏi: “Đông Hoàng, mày có việc gì sao?”
Đông Hoàng vẻ mặt nịnh nọt, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn màu xanh trên tay anh.
Ngô Bình lập tức nói: “Đông Hoàng, cái này tao được người khác tặng, không cho mày được đâu”.
Đông Hoàng lắc đầu, liên tục lấy vuốt cào vào ống quần anh.
Ngô Bình cau mày: “Mày muốn thứ bên trong hả?”
Trong chiếc nhẫn xanh này, Ngô Bình để một ít tiền bùa, đồ trong hai chiếc nhẫn bảo vật và hai viên Long Môn Đan.
Anh nheo mắt lại hỏi: “Long Môn Đan?”
Đông Hoàng mắt sáng như sao, điên cuồng gật đầu.
Ngô Bình cười lạnh: “Long Môn Đan là đan dược trợ giúp Thần Hoa Chân quân thăng cấp lên Tiên quân, giá trị của nó lớn đến nỗi không thể ước lượng. Mày lấy gì đổi với tao hả?”
Đông Hoàng quay đầu chạy ra ngoài. Chỉ mấy phút sau nó quay lại, miệng ngậm một sợi dây thừng màu vàng tím. Sợi dây thừng này dài cỡ một mét, bên trên có bùa chú.
Ngô Bình cầm sợi dây thừng lên, đột ngột cảm nhận được một luồng sức mạnh cường hãn. Đứng trước sức mạnh này, snh thấy mình nhỏ bé như một chú kiến đứng trước một ngọn núi.
Ngô Bình kinh ngạc hỏi: “Đây là pháp khí sao?”
Đông Hoàng gật đầu, sau đó nhả ra một tờ giấy, bên trên viết đầy bùa chú.
Ngô Bình liếc nhìn, bùa chú này viết bằng Tiên văn nên anh thử niệm một lần. Anh vừa niệm xong, chiếc dây thừng màu vàng tím đột nhiên phát sáng, giữa nó và Ngô Bình đột nhiên có mối liên kết kì lạ.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên, sau đó anh chỉ vào Đông Hoàng rồi hô lên: “Trói!”
Dây thừng lập tức bay tới quấn chặt lấy Đông Hoàng, trói chặt tới cả trên trăm vòng. Đông Hoàng sủa gâu gâu như đang mắng Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Đông Hoàng, đừng vội. Tao lập tức học cách cởi trói đây”.
Hoá ra ban nãy anh niệm đoạn chú dùng để trói, bên dưới còn một đoạn để cởi trói.
Sau khi niệm chú cởi trói, chiếc dây thừng tự động cởi ra rồi bay vào tay Ngô Bình.
Đông Hoàng nhìn anh bằng ánh mắt căm hận, hình như nó tức lắm, chỉ muốn nhào tới táp cho anh vài cái
Ngô Bình vội vã hỏi: “Đông Hoàng, sợi dây thừng của mày có thể trói được Tiên tôn cảnh giới Đoạt Thiên không?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Ngô Bình cau mày: “Vậy thì trói được Tiên quân cảnh giới Động Tàng sao?”
Đông Hoàng lắc đầu, rồi lại gật đầu.
Ngô Bình chợt hiểu ra rồi hỏi lại: “Trói được cao thủ Động Thiên?”
Đông Hoàng gật đầu.
Anh hỏi tiếp: “Thế còn cảnh giới Thần Tàng?”
Đông Hoàng lắc đầu.
Giờ Ngô Bình đã hiểu, sợi dây thừng này trói được các cao thủ của cảnh giới Động Tàng, nhưng chỉ từ cảnh giới nhỏ Động Thiên trở xuống. Ngược lại, cao thủ cảnh giới Động Tàng, nhưng từ cảnh giới nhỏ Thần Tàng trở lên là không trói nổi.
Đông Hoàng lấy chân cào lên mặt đất, Ngô Bình cũng miễn cưỡng hiểu được ý của nó. Tu vi của anh còn thấp, chưa thể phát huy được hết quyền năng của sợi dây thừng.
Ngô Bình chớp chớp mắt, cảm thấy sợi dây thừng này khá hữu dụng nên nói: “Đông Hoàng, mày muốn dùng nó đổi lấy một viên Long Môn Đan phải không?”
Đông Hoàng lắc đầu, lại dùng chân cào cào lên mặt đất.
Ngô Bình cười lạnh: “Đổi lấy hai viên Long Môn Đan? Mày điên hả?”
Đông Hoàng thè lưỡi ra, có vẻ vô cùng kiên định. Rõ ràng nó rất tự tin vào sức hút của sợi dây thừng.
Ngô Bình: “Đông Hoàng, tao đưa trước cho mày một viên Long Môn Đan, viên còn lại thì sang năm đưa có được không?”
Đông Hoàng nghiêng đầu sang một bên như thể đang suy nghĩ Ngô Bình này chắc cũng không đến nỗi lừa mình đâu nên gật đầu.
Ngô Bình toét miệng cười, thu lấy dây thừng rồi đưa một viên Long Môn Đan cho Đông Hoàng, nói: “Đây là Long Môn Đan vương phẩm. Cả thiên hạ này trừ điện Trường Sinh ra thì chỉ mình tao có thôi đấy”.
Đông Hoàng ngoạm lấy hộp đựng đan, quay mông đi thẳng.
Ngô Bình không quan tâm đến Đông Hoàng nữa, anh đi tới án hương của đại thần Côn Ngô rồi gọi: “Đại thần!”
Đại thần Côn Ngô choàng mở mắt. Trước đây đường đường là một trong bốn vị thần bảo hộ của Tiên quốc nhưng giờ ông ấy rất yếu.
“Nhóc con, cuối cùng cậu cũng về”, đại thần Côn Ngô mở miệng nói chuyện. Lần trước, sau khi nuốt “Thiên Mục”, hình như ông ấy đã khá hơn trước nhiều.
Ngô Bình: “Đại thần, phần thân còn lại của ông chỉ sợ sẽ rất khó tìm thấy được. Không biết liệu còn cách nào khác giúp ông mạnh hơn được không?”
Đại thần Côn Ngô: “Nếu cậu có thể bắt được một số thần minh yếu rồi mang đến cho tôi luyện hoá để hút năng lượng thì có thể tăng năng lượng của tôi, thậm chí dần dần có thể mọc ra cơ thể mới”.
Hút thần minh ư? Ngô Bình cười khổ đáp: “Sức mạnh của thần minh thì tôi đâu phải đôi thủ. Hiện giờ tôi chưa thể giúp được ông”.
Đại thần Côn Ngô: “Thiên Mục lần trước tôi đã luyện hoá xong, hiện giờ có thể giúp cậu một tay”.
Dứt lời, ông ấy niệm một đoạn chú. Ngô Bình cảm thấy một sức mạnh huyền diệu từ trên cao giáng xuống, đi vào trong cơ thể anh. Nhưng cảm nhận kỹ hơn thì lại không thấy trong cơ thể có gì thay đổi.
Ngô Bình lập tức hỏi: “Đại thần, ông vừa làm gì tôi vậy?”
Đại thần Côn Ngô ngừng niệm chú, đáp: “Tôi thi triển thần chú Bất Tử lên người cậu. Có thần chú này, nếu cậu bị kẻ khác hại chết thì cơ thể và linh hồn sau nửa tiếng sẽ hợp lại với nhau. Không chỉ hồi phục lại như ban đầu mà thậm chí còn có thể mạnh hơn trước".
Ngô Bình cảm thấy loại thần chú này thật khó tin, anh thốt lên: “Lại còn làm được như vậy sao?”
Đại thần Côn Ngô: “Chú này chỉ có tác dụng cứu mạng cậu hai lần thôi. Đến lần thứ ba nó sẽ mất tác dụng, cậu phải tự bảo vệ mình!”
Nói rồi, đại thần Côn Ngô lại phóng ra một đạo thần quang, in lên lòng bàn tay Ngô Bình. Ngô Bình cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong tay mình có một sơ đồ kỳ quái màu đen đen tím tím.
Chương 818: Hổ báo trường mẫu giáo
Đại thần Côn Ngô: “Đây là ấn Thiên Sát tôi tặng cho cậu, cậu thầm niệm chú là có thể sử dụng nó. Cái ấn này giết được cao thủ cấp Tiên quân, đả thương nặng cao thủ cấp Tiên tôn. Ấn này chỉ dùng được một lần, hơn nữa sau khi sử dụng nó cậu sẽ bị yếu đi một thời gian”.
Ngô Bình gật đầu: “Cảm ơn đại thần, giờ tôi đã vào được Địa Tiên Giới, nói không chừng sẽ có cơ hội tìm cơ thể giúp ông”.
Đại thần Côn Ngô: “Rất tốt. Tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu. Tôi phải đi ngủ tiếp đây, không có việc quan trọng thì đừng gọi tôi dậy”.
Ngô Bình không làm phiền thêm, đi ra khỏi đó rồi xuống xem Đường Tử Yên thế nào.
Đường Tử Yên đã bắt đầu hút lấy năng lượng của trời đất. Có thể nhận ra tư chất của cô bé này rất không tệ.
Anh cũng không làm phiền Đường Tử Yên nữa mà dắt Đông Hoàng đi dạo.
Đã lâu không về Vân Kinh, toàn bộ giai đoạn một của dự án vịnh Bạch Long đã xây xong hết. Môi trường trong khu dân cư rất tốt, hoa cỏ phong phú, có hòn non bộ và đài phun nước, các mái đình nghỉ chân và các lối đi nhỏ để tản bộ. Hơn nữa còn có rất nhiều loài cá tự nhiên tới sống ở cái ao bên trong.
Cách đó không xa là nhà của Hạ Lam. Anh thấy cô ấy đang đích thân chăm sóc khu vườn. Ở bãi đất trống phía trước trồng một số loại rau giờ đã mọc lên rất cao.
“Cô trồng rau sao?”, Ngô Bình mỉm cười bắt chuyện.
Nghe giọng anh, Hạ Lam vội vã đứng dậy. Thấy Ngô Bình quay lại, cô ấy vừa ngạc nhiên vừa vui mừng: “Anh… anh quay lại rồi sao!”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Tôi vừa mới về, tiện tới thăm cô và Lạc Nhi. Lạc Nhi chưa đi học về sao?”
Hạ Lam gật đầu: “Tài xế đi đón Lạc Nhi rồi. Những cây rau này đều là Lạc Nhi trồng, còn dặn tôi hàng ngày phải tưới nước đúng giờ. Nó nói khi cây lớn rồi sẽ hái rau tặng cho bố nuôi”.
Ngô Bình cười ha ha đáp: “Xem ra Lạc Nhi vẫn chưa quên ông bố nuôi này”.
Lúc này, một chiếc Bentley dừng lại trước toà nhà, một tên mập từ trên xe bước xuống. Kẻ này chừng bốn mươi tuổi, mặc áo sơ mi hoa hoè hoa sói. Tay anh ta cầm bó hoa tươi mỉm cười với Hạ Lam rồi nói: “Lam à, sao em lại làm những công việc thấp kém này chứ? Việc này cho người hầu làm là được rồi”.
Nói rồi anh ta bước về phía Hạ Lam, dùng hai tay đưa bó hoa cho cô.
Hạ Lam không nhận mà lạnh lùng đáp: “Anh Vương, tôi là người đã có chồng, sau này xin đừng tặng hoa cho tôi nữa”.
Gã đàn ông cười hi hi đáp: “Lam, em đừng lừa anh. Em vốn không có chồng. Vương Bảo Khôn anh mặc dù từng ly hôn nhưng anh có sự nghiệp. Có ba công ty đã lên sàn chứng khoán đứng tên anh, hơn nữa anh cực thích em. Lam, chúng ta qua lại với nhau đi, anh sẽ không bạc đãi em đâu”.
Hạ Lam lắc đầu: “Xin lỗi, tôi không thể đồng ý. Mong sau này anh đừng bám lấy tôi nữa”.
Vương Bảo Khôn vẫn chưa chịu thôi. Anh ta một tay cầm bó hoa, tay còn lại định tóm bằng được tay Hạ Lam. Thế nhưng, anh ta vừa thò tay ra thì trên vai đột nhiên cảm thấy nặng trịch, thiếu điều ngã phịch xuống đất.
Anh ta ngạc nhiên, quay đầu sang thì thấy Ngô Bình đang ấn vai mình xuống.
“Cậu làm gì vậy?”, Vương Bảo Khôn giận dữ quát.
Ngô Bình: “Người ta đã nói không thích rồi thì đi mau đi”.
Vương Bảo Khôn nổi trận lôi đình: “Dám chõ mũi vào chuyện của tôi, biết tôi là ai không hả?”
Ngô Bình: “Không phải anh tự xưng là Vương Bảo Khôn sao?”
Vương Bảo Khôn cười lạnh, thò tay định đẩy tay Ngô Bình ra nhưng không thể, thậm chí còn bị Ngô Bình ấn mạnh hơn khiến anh ta quỳ sụp xuống đất.
Từ trên chiếc Bentley lại có hai người đi xuống. Một người là lái xe, người kia có lẽ là thư ký của anh ta. Hai người đó cùng đi tới đẩy Ngô Bình ra nhưng không thể nào đẩy nổi.
“Tôi nói cho cậu biết! Giám đốc Vương của chúng tôi quen biết rất nhiều nhân vật có máu mặt, đừng có không biết điều mà gây sự với anh ấy!”, thư ký kia uy hiếp Ngô Bình.
Ngô Bình: “Ồ, nhưng sở thích lớn nhất của tôi là gây sự đấy”.
Vương Bảo Khôn lồm cồm bò dậy, anh ta đã lăn lộn trường đời nhiều năm nên linh tính mách bảo anh ta Ngô Bình không phải người bình thường. Anh ta hỏi ngay: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô, sống ở biệt thự số một vịnh Bạch Long”.
Mấy chữ “số một vịnh Bạch Long" khiến Vương Bảo Khôn giật mình. Anh ta cũng sống ở một căn hộ trên vịnh Bạch Long, thường xuyên đi buôn dưa lê trên nhóm chat với những chủ hộ khác.
Có người từng nói rằng một nhân vật có máu mặt đang sống ở căn hộ số một vịnh Bạch Long, người này không ai dám chọc vào. Dự án vịnh Bạch Long này cũng là do người đó cầm trịch.
Vương Bảo Khôn dù tài sản mấy trăm triệu tệ, cũng có thể coi là phú ông nhưng nếu phải đem so với người sống trong căn hộ số một thì đúng là một trời một vực!
Vương Bảo Khôn lúc này toát mồ hôi hột, vội vã nói: “Hoá ra là cậu chủ Ngô, xin lỗi, xin lỗi. Ban nãy là do tôi không đúng, tôi xin lỗi cậu!”
Ngô Bình: “Vì sống cùng khu với nhau nên tôi tha cho anh một lần!”
Vương Bảo Khôn vội vã dạ vâng, sau đó lập tức đưa theo tài xế và thư ký chuồn thẳng.
Ngô Bình mỉm cười nói với Hạ Lam: “Tôi đi đón Lạc Nhi”.
Ở trên vịnh Bạch Long có một trường mẫu giáo giảng dạy bằng hai thứ tiếng, học phí rất đắt nhưng đắt xắt ra miếng.
Hạ Lam: “Nếu chúng ta cùng đi thì Lạc Nhi chắc chắn sẽ rất vui”.
Trường mẫu giáo cách nhà không xa, bên trong sân trường có tiếng người đang quát mắng. Ngô Bình vừa nhìn thì đã thấy Lạc Nhi và một cậu bé khác đang đứng trong sân. Bên cạnh hai đứa trẻ còn có mấy giáo viên.
Một người đàn ông chừng ba mươi tuổi đang chỉ vào mặt Lạc Nhi mà quát tháo. Sau đó hắn ta còn lấy tay ấn vào giữa trán cậu bé.
Lạc Nhi cúi thấp đầu, vẻ mặt vô cùng sợ hãi đến nỗi không dám nhúc nhích.
Mấy cô giáo kia lúc này chẳng hề can thiệp mà chỉ đứng bên cạnh cười hùa rồi luôn miệng xin lỗi người đàn ông kia.
“Ông chủ Phùng, xin lỗi, thực sự xin lỗi. Sau này chúng tôi chắc chắn sẽ chú ý để chuyện như vậy không xảy ra nữa”, một cô giáo trẻ nói. Cô gái này có vẻ là hiệu trưởng trường mẫu giáo.
Người đàn ông kia càng quát tháo càng giận dữ hơn nên lấy chân đạp cho Lạc Nhi ngã lăn ra đất. Lạc Nhi chỉ là đứa bé mấy tuổi nên đã bị doạ cho sợ đến ngây cả người. Sau đó có lẽ vì đau nên cậu bé oà khóc nức nở.
Ngô Bình ở cách đó xa nên không kịp chạy tới ngăn gã đàn ông. Thấy hành động của hắn, máu nóng của anh lập tức lên não rất nhanh, anh lập tức chạy đến chỗ Lạc Nhi.
Gương mặt nhỏ bé của Lạc Nhi trắng bệch ra, bàn tay nhỏ ôm lấy bụng trông có vẻ vô cùng đau đớn.
Ngô Bình lập tức xoa bụng cho cậu bé. Anh đưa chân khí vào người cậu bé nên Lạc Nhi trong chớp mắt đã không thấy đau nữa.
Nhìn thấy Ngô Bình, Lạc Nhi khóc oà lên rồi ôm chặt lấy anh: “Bố nuôi”.
Ngô Bình xoa đầu cậu bé rồi nói: “Đừng sợ, có bố đây rồi”.
Hạ Lam tức đến run người. Cô ấy lao tới ôm lấy Lạc Nhi rồi vội vã hỏi: “Lạc Nhi, con còn đau không?”
Gã đàn ông vừa đá cậu bé lạnh lùng nói: “Hoá ra thứ tạp chủng này là con các người? Các người dạy con kiểu gì vậy? Dạy nó đánh người à?”
Hạ Lam giận dữ đáp: “Sao anh có thể đánh trẻ con cơ chứ! Anh có còn là người không?”
Gã đàn ông cười lạnh: “Nó đánh con tôi nên tôi đánh nó đấy thì sao! Mẹ kiếp, có tin chỉ một câu của tôi cũng đủ cho cả nhà các người đi đời không?”
Gã đàn ông này vô cùng tàn bạo, ánh mắt lộ vẻ hung ác.
Sau đó hắn ta gầm lên với hiệu trưởng: “Lập tức đuổi học thứ tạp chủng này cho tôi! Nếu không thì trường này không cần mở cửa nữa!"
Ngô Bình giao Lạc Nhi cho Hạ Lam. Anh đứng dậy, mắt nhìn gã đàn ông rồi nói: “Anh đá con trai tôi một cái, vậy để tôi đá lại anh một cái”.
Gã đàn ông cười lạnh: “Đá tao? Mày thử xem…”
Ngô Bình giơ chân đạp một cái khiến gã đàn ông bay xa mười mấy mét, sau đó lộn nhào mấy vòng rồi rơi tõm xuống hồ nước gần đó.
Hiệu trưởng đơ người, nói với Ngô Bình: “Anh vừa gây hoạ rồi. Đó là ông chủ Phùng, là ông hai nhà họ Phùng đó!”
Ngô Bình giơ tay tát luôn hiệu trưởng ngã xuống đất, lạnh lùng nói: “Thân là giáo viên mà lại để mặc tên rác rưởi này doạ dẫm, thậm chí động tay chân với trẻ con. Các người cũng xứng làm giáo viên sao?”
Hiệu trưởng đau đến nỗi kêu khóc ầm ĩ, các giáo viên khác sợ hãi lùi ra xa.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Bảo ông chủ tài trợ cho trường mẫu giáo của các người đến biệt thự số một vịnh Bạch Long gặp tôi!”
Nói rồi anh mặc kệ mấy người đó, đi tới chỗ hồ nước nhấc gã đàn ông kia lên. Anh vỗ vỗ vào người hắn vài cái rồi nói: “Mấy ngày tới đây, anh sẽ đau đớn đến nỗi chết đi sống lại. Không muốn chết vì đau thì ngoan ngoãn đến biệt thự số một vịnh Bạch Long cầu xin tôi nhé!”
Chương 819: Gặp lại Tử Di
Dứt lời, Ngô Bình lại ném gã đàn ông xuống hồ nước. Hắn ta uống mấy ngụm nước to xong mới lồm cồm bò lên được. Lúc này hắn đã kinh sợ đến không thốt nên lời.
Ngô Bình ôm lấy Lạc Nhi rồi kéo Hạ Lam rời khỏi đó.
Đi được một đoạn, anh hỏi: “Lạc Nhi, con đánh bạn sao?”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, là bạn ấy đánh con trước. Lại còn tè vào người con, mắng con là đồ con hoang”.
Ngô Bình: “Đánh hay lắm, sau này còn ai dám làm vậy với con thì nhớ phải cho nó một trận nên thân!”
Lạc Nhi: “Bố nuôi, nhỡ con đánh không lại thì sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Sao lại đánh không lại? Lát bố nuôi dạy con kungfu”.
Lạc Nhi mắt sáng như sao, reo lên: “Hay quá, bố nuôi quá lợi hại!”
Hạ Lam vẫn đang buồn bã vì con trai bị đánh, mắt cô ấy ngân ngấn nước rồi run rẩy nói: “Lạc Nhi, là do mẹ không tốt. Mẹ không nên gửi con đến trường mẫu giáo”.
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Không cần tự trách mình như vậy, con trẻ sớm muốn cũng phải tiếp xúc với xã hội. Trẻ con đánh nhau cũng là chuyện bình thường tình”.
Khi đã về đến nhà, Ngô Bình tiếp tục giúp Lạc Nhi lưu thông kinh mạch. Trẻ con nhanh quên nên Lạc Nhi chẳng mấy chốc đã vui vẻ trở lại. Cậu bé lại cười nói líu lo rồi quấn lấy Ngô Bình đòi anh dạy kungfu cho.
Việc học võ thường nên bắt đầu từ khi còn nhỏ. Ngô Bình liền dạy cho Lạc Nhi ba động tác. Ba động tác này không khó nhưng kiên trì tập luyện thì sẽ tăng cường sức mạnh thể chất và khả năng miễn dịch.
Ngoài ra, anh lấy ra một viên linh châu nghìn năm rồi bóp nát thành bột, cho vào một cái lọ nhỏ đưa cho Hạ Lam. Anh nói: “Bột linh châu này đủ dùng cho một trăm ngày. Cô và Lạc Nhi hãy cùng sử dụng. Nó không chỉ giúp con người khoẻ mạnh, sống lâu mà còn rất tốt cho da”.
Hạ Lam không hiểu hết sự quý giá của bột linh châu nhưng vẫn mỉm cười gật đầu đáp: “Tôi hiểu rồi”.
Sau khi dạy Lạc Nhi mấy động tác, Ngô Bình quay lại biệt thự số một vịnh Bạch Long.
Vừa về anh đã thấy Đường Tử Di ở đó. Đường Tử Yên đã gọi điện cho cô ấy, nói Ngô Bình đến Vân Kinh nên Đường Tử Di lập tức đến ngay.
Đường Tử Di đang tham gia một cuộc họp khá quan trọng nhưng nhận được điện thoại thì chẳng thèm họp nữa, tự mình lái xe đến vịnh Bạch Long.
Đã lâu không gặp nên Đường Tử Di mặc kệ Đường Tử Yên cũng đang ở đó mà lao vào lòng Ngô Bình, nũng nịu: “Đồ vô lương tâm, bao nhiêu lâu mới tới Vân Kinh gặp em”.
Ngô Bình mỉm cười vỗ vai cô đáp: “Không phải anh đã đến rồi sao?”
Đường Tử Yên đảo mắt chán chường, cảm thấy đôi chim ri này quá vô vị nên nói: “Em còn có việc, không làm phiền hai người nữa”.
Đường Tử Yên vừa đi khỏi, Đường Tử Di đã nồng nhiệt ôm hôn Ngô Bình. Hai người họ hôn nhau từ ngoài sân vào đến trong nhà, sau cùng hạ cánh trên sô pha.
Hai người họ hôn nhau một lúc lâu đến nỗi Đường Tử Di bắt đầu thấy khó thở. Lúc này cô mới buông anh ra rồi ngẩng mặt nhìn anh, hỏi: “Lúc trước em liên lạc với anh, sao anh không trả lời em?“
Ngô Bình: “Mấy ngày trước anh ở trong Địa Tiên Giới, ở đó không có sóng điện thoại nên đương nhiên anh không nhận được điện thoại”.
Nói rồi, nhìn sắc mặt Đường Tử Di có vẻ xanh xao mệt mỏi nên anh hỏi: “Tử Di, gần đây em bận lắm hả?”
Đường Tử Di lười biếng rúc vào lòng anh, nói giọng nũng nịu: “Còn phải nói sao, người ta mệt sắp chết rồi đây. Thị trấn phỉ thuý đã bắt đầu kinh doanh rồi, nhà máy thuốc tháng sau sẽ sản xuất thuốc viêm gan B. Còn nữa, ở tập đoàn Đường Thị cũng có một đống việc, ngày nào e cũng bận đến tận hai ba giờ sáng”.
Ngô Bình không khỏi xót xa: “Không phải anh nói rồi sao, những việc lặt vặt chi tiết cứ giao cho giám đốc phụ trách. Một mình em dù có giỏi đến mấy cũng không thể làm xuể”.
Đường Tử Di: “Anh không biết giờ người được việc rất khó tìm sao? Có điều dần dần sẽ ổn thôi, em đã nhờ công ty tuyển dụng tìm giúp rồi”.
Ngô Bình lắc đầu: “Xem ra chỉ ăn đào tiên thì không ổn, anh phải giúp em tăng cường thể chất mới được”.
Đường Tử Di tò mò: “Tăng cường thể chất kiểu gì? Luyện công sao?”
Ngô Bình cười đáp: “Dùng cái này”.
Nói rồi anh lấy ra một cái hồ lô màu xanh, chính là một trong số mười ba cái đan hồ mà anh có. Dược lực của đan hồ này có tác dụng luyện hình, tăng cường sức khoẻ tinh thần. Hơn nữa tác dụng của nó sẽ phát huy từ từ. Nếu đan hồ phát huy toàn bộ dược lực có thể khiến thể chất của Đường Tử Di ít nhất đạt tới tiêu chuẩn như Võ thần!
Đường Tử Di nhìn cái hồ lô rồi hỏi: “Hồ lô đựng rượu hả anh?”
Ngô Bình: “Đây là đan hồ. Từ hôm nay trở đi mỗi ngày em phải ngâm nó vào nước, sau đó uống hết nước. Uống nửa năm là cơ thể sẽ có cải thiện rõ rệt”.
Nói rồi anh lấy ra một cái lọ nhỏ.
Bên trong có một viên Băng Cơ Ngọc Cốt Đan. Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này là bảo vật luyện hình, giá trị không thể đong đếm. Loại đan dược này thích hợp dùng cho nữ nhưng lại có yêu cầu khá cao về thể chất.
Đường Tử Di từng ăn đào tiên, lại uống bột linh châu nên thể chất thuần khiết, hoàn toàn phù hợp để sử dụng Băng Cơ Ngọc Cốt Đan này.
Ngô Bình: “Tử Di, quá trình sẽ hơi đau, em cố gắng một chút nhé, cùng lắm là mười phút thôi”.
Đường Tử Di hơi sợ hãi: “Chồng à, em không uống có được không?”
Ngô Bình nghiêm mặt lại đáp: “Không được! Nếu không tăng cường thể chất cho em thì anh không yên tâm. Đừng sợ, có anh đây mà”.
Đường Tử Di mặc dù sợ đau nhưng vẫn đành ngoan ngoãn nuốt viên đan. Viên đan đi vào dạ dày, Đường Tử Di toàn thân khó chịu như bị côn trùng cắn. Hơn nữa, cảm giác đó càng ngày càng mạnh.
Đường Tử Di kêu lên: “Đau chết em rồi! Không phải chỉ cần uống nước hồ lô là được rồi sao? Sao phải uống cả thứ dở hơi này nữa?”
Ngô Bình: “Đan hồ đó mặc dù sẽ từ từ phát huy tác dụng nhưng nó lại yêu cầu cao về thể chất của người sử dụng. Nếu em không uống viên đan này thì cơ thể sẽ không chịu nổi dược lực mạnh của đan hồ”.
Ngô Bình đưa tay vỗ lên người cô, cố gắng giúp cô đỡ đau nhất có thể. Cũng may là cảm giác đó chỉ diễn ra trong mười phút là biến mất.
Sau đó, Đường Tử Di lại cảm giác cơ thể ngứa râm ran.
Ngô Bình liền ôm cô vào phòng tắm rồi tự mình tắm rửa cho cô. Tắm một lúc, trên người Đường Tử Di bong ra một lớp da chết, để lộ ra làn da mới mịn màng hơn.
Sau đó Ngô Bình lại bế cô rồi đặt lên giường, nói: “Ngủ một giấc thật ngon, khi tỉnh dậy sẽ thấy điều bất ngờ”.
Đường Tử Di: “Chồng à, anh ôm em”.
Ngô Bình liền ôm lấy cô, Đường Tử Di vùi đầu vào trong lòng anh ngủ thiếp đi như một đứa trẻ.
Đợi Đường Tử Di ngủ say, Ngô Bình nhẹ nhàng ngồi dậy. Theo anh thấy thì Đường Tử Di sẽ ngủ một mạch đến sáng mai.
Ngô Bình xuống sân tập luyện một lúc thì bên ngoài có tiếng bước chân dồn dập. Anh mở cửa ra thì thấy đó là tên họ Phùng đã đánh Lạc Nhi. Đằng sau hắn ta còn có vài người nữa.
Họ Phùng lúc trước cao cao tại thượng, khinh miệt người khác. Nhưng lúc này hắn toàn thân đau đớn, sống không bằng chết, sớm đã không còn khí thế như lúc trước.
Chương 820: Giang Nam Thành bị trì hoãn
Người đàn ông họ Phùng gào lên với Ngô Bình: “Rốt cuộc cậu đã làm gì với tôi?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Có phải bây giờ anh đang thấy rất đau đớn không? Tôi dạy anh cách này, về nhà tát thật mạnh vào mặt mình, tát bên trái rồi sang bên phải”.
“Tha được cho ai được thì tha là đạo lý trong giang hồ, coi như cậu nể mặt tôi rồi tha cho cậu ấy lần này được không?”
Một ông lão đứng sau người đàn ông họ Phùng cất giọng nói bình thản, ông ấy mặc trang phục đời Đường, tai to mặt lớn, dáng đi hiên ngang, trông rất oai phong.
Ngô Bình vừa nhìn là biết ông lão nầy là coa thủ cảnh giới Thần, phải biết rằng có rất ít võ giả ở cảnh giới này, vậy mà tên họ Phùng kia lại mời được một người đến nhanh như vậy, đủ thấy hắn ta cũng có chút thực lực.
“Ông đừng có xen vào chuyện của tôi”, dứt lời, anh lập tức tung ra một luồng quyền ý.
Ông lão lách người, trán ứa mồ hôi lạnh, sau đó vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Không biết là tông sư đang ở đây, tôi thất lễ rồi”.
Với tu vi hiện tại, ông lão chỉ biết Ngô Bình có quyền ý, chứ không thể đoán được tu vi của anh nên chỉ gọi anh là “tông sư”.
Ngô Bình: “Anh ta gieo gió gặt bão, tôi phải trừng trị đến nơi, ông đi đi”.
Ông lão không dám nhiều lời mà đi giật lùi khoảng chục bước rồi mới dám quay đầu bỏ đi, nhanh chóng biến mất khỏi hiện trường.
Người đàn ông họ Phùng ngẩn ra, hắn ta đã mất một khoảng tiền lớn để nhờ bạn bè mời ông lão ấy đến đây, ông ấy là một nhân vật giang hồ nổi tiếng ở Vân Kinh, nhưng sao lại bị doạ chạy mất rồi?
Người đàn ông họ Phùng vẫn chưa chịu bỏ cuộc mà quát: “Cậu cứ chờ đấy, tôi đi gọi người tiếp”.
Người đàn ông họ Phùng đi rồi, bên ngoài vẫn còn mấy người, một trong số đó là chủ của trường mẫu giáo song ngữ - một người đàn ông trung niên phúc hậu.
Người đàn ông vẫn luôn theo dõi mọi hành động của Ngô Bình, thấy anh không hề sợ người đàn ông họ Phùng thì đã có cái nhìn khác về anh, ông ấy tươi cười nói: “Xin lỗi cậu bạn nhé, do chúng tôi quản lý còn kém nên đã gây phiền phức cho cậu. Tôi đến xin lỗi cậu, mong cậu bỏ qua cho”.
Ngô Bình: “Xin lỗi thì phải có thành ý, ông hãy đuổi học con trai của người họ Phùng kia đi”.
Người đàn ông nhăn mặt nói: “Cậu bạn, tôi có thể hiểu tâm trạng của cậu, nhưng anh Phùng là một trong những nhà đầu tư của trường mẫu giáo này nên e là chúng tôi… khó mà đuổi học con trai của anh ấy được”.
Ngô Bình: “Ông cứ liệu mà làm, ông thuê nhà này để làm trường mẫu giáo đúng không? Bắt đầu tư mai, giá thuê tăng lên gấp mười lần”.
Người đàn ông sững sờ nói: “Cậu gì ơi, trường chúng tôi đã ký hợp đồng với tập đoàn vịnh Bạch Long rồi nên không thể tuỳ ý thay đổi giá thuê được”.
Ngô Bình: “Tôi bảo tăng thì sẽ tăng”.
Đúng lúc này, lại có một tốp người xông tới, đi đầu là chủ tịch Nhậm Lương của tập đoàn vịnh Bạch Long.
Nhậm Lương thuộc tầng lớp quản lý cấp cao do Đường Tử Di bổ nhiệm, ông ta mới chỉ gặp Ngô Bình một lần, đã thế còn nhìn từ xa. Biết căn biệt thự số một là của Ngô Bình nên ông ta đã dặn bảo vệ, nếu anh về đây thì phải lập tức thông báo ngay.
Hôm qua, bảo vệ thấy Ngô Bình đã về nên đã gọi ngay cho Nhậm Lương. Nhậm Lương đang bàn chuyện làm ăn ở ngoài tỉnh nhưng vẫn phải vội vàng về ngay, hi vọng được gặp Ngô Bình.
“Sếp”, Nhậm Lương chạy tới khom người với Ngô Bình.
Ngô Bình không có ấn tượng gì với ông ta cả: “Ông là?”
Nhậm Lương cười nói: “Sếp, tôi là Nhậm Lương, hiện đang quản lý chính tập đoàn vịnh Bạch Long”.
Nghe thấy thế, Ngô Bình nhớ ra ngay: “Ra là ông, ông đến đúng lúc lắm, ngày mai hãy tăng giá tiền thuê của trường mẫu giáo”.
Nhậm Lương ngẩn ra rồi nhìn ông chủ của trường, sau đó hỏi Ngô Bình: “Tăng bao nhiêu hả sếp?”
“Mười lần”, Ngô Bình nói.
Nhậm Lương không chút do dự nói: “Vâng, tôi sẽ cho người đi làm ngay”.
Ông chủ của trường mẫu giáo thần người ra, ông ấy đã từng gặp Nhậm Lương trong một cuộc họp nên đã biết thân phận của ông ta: “Anh Nhậm, chúng ta đã ký hợp đồng rồi, các anh không thể tăng giá thuê tuỳ ý vậy được”.
Nhậm Lương nhìn người đó rồi thờ ơ nói: “Thế à? Ông không đồng ý trả thêm cũng được, nhưng từ mai trở đi, trường ông khỏi cần kinh doanh nữa. Vì chúng tôi không chỉ cắt điện nước, mà còn dùng đủ trò để đuổi các người đi”.
Ông chủ của trường mẫu giáo biết không thể đấu lại Nhậm Lương nên cúi đầu xuống rồi thở dài một hơi, sau đó nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, tôi sẽ đuổi học con trai của anh Phùng”.
Nhậm Lương: “Ông đi đi, đừng làm phiền sếp tôi”.
Người đó không dám nói gì mà quay đầu bỏ đi luôn.
Người đó đi rồi, Nhậm Lương mới cười nói: “Sếp, có việc gì thì sếp chứ giao cho tôi là xong”.
Ngô Bình cũng đang có việc cần hỏi ông ta: “Vào đây”.
Nhậm Lương mừng rỡ đi theo Ngô Bình vào phòng khách, những người khác thì chờ ở ngoài.
Trong nhà của Ngô Bình có phong ấn linh khí Tử Long nên ai vào đây cũng sẽ thấy thư thái. Nhậm Lương chỉ nghĩ nơi này có phong thuỷ tốt, ngoài ra không nghi ngờ gì.
Ngô Bình: “Mở bán lần đầu thế nào rồi?”
Nhậm Lương: “Bán hết rồi sếp ạ, nhưng chúng ta vẫn giữ lại vài căn tốt để bán sau”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi có nghe Tử Di khen ông làm việc rất cẩn thận”.
Nhậm Lương: “Cũng nhờ hai sếp tạo điều kiện ạ, nếu không thì tôi có giỏi đến mấy cũng không thể hiện được”.
Ngô Bình bật cười nói: “Ông làm tốt lắm, có hứng thú với dự án Giang Nam Thành không?”
Nhậm Lương ngẩn ra, ông ta đã nghe về dự án này rồi, Vạn Lộ Khả đã cầm cố hết cổ phần cho ngân hàng để đầu tư vào dự án này.
Dự án Giang Nam Thành lớn hơn vịnh Bạch Long nhiều, dự án này chiếm cả triệu mét vuông.
Sau khi dự án hoàn thành, Giang Nam Thành sẽ là trung tâm mới của Vân Kinh, khiến Vân Kinh có sự thay đổi lớn.
Nhậm Lương nói ngay: “Được giúp sức cho sếp là vinh hạnh của tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, lát đi gặp Vạn Lộ Khả, tôi sẽ nói chuyện với cô ấy”.
Chuyến này đến Vân Kinh, anh còn chưa gặp Lục Nhiễm Trần. Ngô Bình đã nhờ ông ấy bảo vệ Vạn Lộ Khả, không rõ dự án Giang Nam Thành thực hiện đến đâu rồi.
Vì thế, Ngô Bình gọi luôn cho Lục Nhiễm Trần để hẹn gặp.
Nhậm Lương nhanh chóng gọi người chuẩn bị xe để đi cùng Ngô Bình đến nhà hàng Hoàng Tân.
Nơi đó cách đây không xa nên một loáng là họ đã đến nơi.
Lúc này, Lục Nhiễm Trần và Vạn Lộ Khả đang ngồi trong một phòng riêng của nhà hàng.
“Anh Ngô”, Ngô Bình vừa đến, Vạn Lộ Khả đã đứng dậy chào.
Lục Nhiễm Trần cười nói: “Chúc mừng sư đệ tăng tu vi nhé!”
Ngô Bình ngồi xuống nói: “Đại ca, Khả Lộ, giới thiệu với hai người đây là Nhậm Lương, chủ tịch của tập đoàn vịnh Bạch Long. Nhậm Lương, đây là sếp Vạn, còn đây là ông Lục. Cô Vạn đây là chủ của dự án Giang Nam Thành, còn công ty bắc Thần của ông Lục đây là chủ đầu tư chính cho dự án”.
Nhậm Lương vội chào hỏi: “Chào cô Vạn, chào ông Lục”.
Ngô Bình bảo ông ta ngồi xuống rồi cười nói: “Cô Vạn, dự án sao rồi?”
Vạn Lộ Khả thở dài nói: “Chuyện khó hơn tôi tưởng nhiều, trong số đất đai mà ngân hàng bán đấu giá có một lô đã bị công ty khác lấy mất. Lô đấy rất quan trọng, nếu mình không giành được thì cả dự án sẽ không thể nối liền, càng không thể tạo thành trung tâm thương nghiệp của Vân Kinh”.
Ngô Bình: “Sao cô lại để người ta giành mất, thiếu kinh phí à?”
Vạn Lộ Khả cười trừ: “Họ đã giở mánh trong quá trình đấu giá, không chờ chúng ta tăng giá tiếp đã chốt luôn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Gì mà vô lý thế! Cô yên tâm, cứ giao chuyện này cho tôi. Trong ba ngày, tôi sẽ khiến công ty đó ngoan ngoãn bán lại lô đất kia cho chúng ta”.
Bình luận facebook