Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 825: Tông sư Nhân Tiên
Một người đàn ông cao gầy ở cạnh đó thờ ơ nói: “Anh Đường này, nếu tôi nhớ không nhầm thì muốn được vào thương hội Giang Nam thì phải có vốn khoảng 10 tỷ. Tuy con rể của anh rất giỏi y thuật, nhưng tiền thì chắc không đủ đâu”.
Đường Minh Huy: “Anh Dương, tài sản của Ngô Bình còn nhiều hơn tôi đấy”.
Mọi người đều kinh ngạc, Ngô Bình có nhiều tiền hơn cả Đường Minh Huy ư?
Đường Minh Huy: “Ngô Bình có cổ phần lớn nhất trong dự án vịnh Bạch Long, giá trị bét cũng khoảng 60 tỷ. Ngoài ra, Ngô Bình còn đầu tư vào dự án thị trấn phỉ thuý, công ty thuốc Long Huy, tập đoàn Miêu Dược. Nếu nói đến tài sản thì tôi nghĩ ngoài ông Kim ra, không ai đọ được với Ngô Bình đâu”.
Mọi người lại được một phen sững sờ, không ai ngờ con rể của Đường Minh Huy lại giàu như thế, anh bỏ xa họ.
Ngô Bình cười nói: “Thưa các vị, tài sản của tôi đều do người nhà quản lý, chứ cá nhân tôi không có nhiều tiền đâu. Tuy nhiên, 10 tỷ để vào hội thì tôi vẫn có”.
Ông Kim cười lớn nói: “Được rồi, hội thương nhân Giang Nam chúng ta đang cần những thanh niên sôi nổi thế này, tôi đồng ý cho cậu vào hội”.
Sau khi biết được thực lực của mọi người, ai cũng có vẻ kính trọng anh hơn.
Ông Kim hình như cũng thấy rất hứng thú với anh: “Thần y Ngô, tôi nghe nói trên thị trường đang có một loại thuốc giúp người ta sống lâu trăm tuổi, có tin được không?”
Ngô Bình: “Ông Kim đang nhắc đến Trường Sinh Tán và Bồi Nguyên Tán à?”
Ông Kim gật đầu ngay: “Đúng đúng, chính nó đấy. Nhưng tôi nghe nói hiện giờ chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được. Vì thế muốn tham khảo ý kiến của thần y Ngô xem có đáng mua không?”
Ngô Bình: “Nếu ông muốn mua thì tôi đang có đây”.
Ông Kim kinh ngạc: “Cậu có ư?”
Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi cười nói: “Đây là Bồi Nguyên Tán, uống vào rồi thì trong vòng năm năm tới sẽ không bị bệnh tật gì hết, lại còn tăng tuổi thọ thêm 10 năm. Nếu duy trì uống lâu dài thì người bình thường cũng có thể sống hơn 100 tuổi. Hơn nữa, mắt không hoa, tai không điếc, tinh thần vẫn minh mẫn”.
Ông Kim sáng mắt lên rồi nói: “Thần y Ngô có thể bán cho tôi không?”
Ngô Bình thoáng do dự rồi hỏi Đường Minh Huy: “Chú ơi, cháu đã chuẩn bị cho chú năm bình Bồi Nguyên Tán, giờ ông Kim muốn mua, chú thấy sao ạ?”
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ông Kim muốn thì chú phải nể mặt chứ, để cho ông ấy một bình đi”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ông Kim, giá trên thị trường là 500 triệu đô, hơn nữa chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được, cho nên tôi không bớt được đâu, bán đúng giá”.
Ông Kim mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô, giá ấy không đắt tẹo nào”.
Những người khác đỏ mắt ghen tị, đây chính là thuốc trường sinh đó! Nhưng giá lại quá chát, hầu hết họ đều không thể mua được.
Ngô Bình đưa cho ông Kim một bình thuốc, sau đó đưa bốn bình còn lại cho Đường Minh Huy rồi nói: “Chú ơi, cô chú và ông mỗi người một bình, hoà với nước rồi uống nhé ạ”.
Đường Minh Huy cười tươi: “Lại bắt cháu phải tốn kém rồi”, tuy nói là vậy nhưng ông ấy vẫn giơ tay nhận lấy ngay.
Đường Tử Di lại lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ba quả đào. Thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái, vì họ nghĩ dù là loại đào ngon đến mấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đường Minh Huy không hề có vẻ ghét bỏ mà cười nói: “Đào gì mà thơm thế, Tử Di, con mua ở đâu đấy?”
Đường Tử Di: “Không phải đồ mua đâu bố, là đào tiên mà Ngô Bình trồng đấy ạ. Ăn nó vào thì có thể sống đến trăm tuổi, bố mẹ và ông chia nhau mỗi người một quả, ăn vào rất tốt cho sức khoẻ ạ”.
“Đào tiên?”, ông chủ Dương có dáng người cao gầy bật cười nói: “Các người đang đùa à? Trên đời có đào tiên ư?”
Song, nụ cười của ông ta lập tức cứng đờ, vì Đường Minh Huy đã lấy một quả đào ra rồi cắn một miếng. Ngay sau đó, thịt quả đã hoá thành một nguồn sức mạnh thanh mát rồi di chuyển khắp cơ thể.
Mùi thơm của đào toả ra khắp phòng, khiến ai ngửi thấy cũng thư thái dễ chịu.
Đường Minh Huy ăn thêm vài miếng thì thấy người nóng ran, tinh thần phấn chân: “Đúng là đào tiên có khác, giờ tôi thấy người lâng lâng như thần tiên ấy”.
Nói rồi, ông ấy liếc nhìn thấy một tảng đá dẹt, tảng này phải nặng hơn 200 cân, người bình thường chắc chắn không thể di chuyển được.
Đường Minh Huy bước tới, sau đó lấy hơi rồi nhấc tảng đá lên dễ dàng rồi đập mạnh xuống đất, làm mặt đất cũng phải rung lên.
Ông ấy cười nói: “Oa, sức tôi của tôi mạnh hơn nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Năng lượng của đào tiên rất lớn, cần một khoảng thời gian mới hấp thu hết được, đến lúc ấy chú còn khoẻ hơn nhiều”.
Mọi người đều thấy chấn động, ăn mấy miếng đào mà đã khoẻ như vậy thì chắc đúng đào tiên rồi.
Nghiêm Khắc Mẫn thấy không ổn, lẽ nào lời Ngô Bình nói là thật, ông ta đã mắc bệnh tắc động mạch?
Ông chủ Dương là người thay đổi thái độ nhanh nhất, ông ta cười nói: “Anh Đường, bán cho tôi mấy miếng đào được không?”
Đường Minh Huy nói: “Xin lỗi anh Dương, cái này chỉ dành cho người nhà tôi thôi”.
Ông chủ Dương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ta quay sang cười nói với Ngô Bình: “Thần y Ngô, tôi cho thể mua ít thuốc của cậu được không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, chúng ta đều là người của hội thương nhân Giang Nam thì nên giúp nhau chứ”.
Mọi người mừng rỡ rồi nhao lên đòi mua thuốc, còn Ngô Bình thì đồng ý hết.
Lúc này, có một người thanh niên đi tới rồi chào Ngô Bình: “Sư thúc”.
Người này chính là Phùng Thiếu Thanh - tiểu đồ đệ của Từ Quý Phi, nhà họ Phùng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Thiếu Thanh, anh cũng đến đây à?”
Phùng Thiếu Thanh cười nói: “Vâng, đệ tử đến cùng bố ạ”.
Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên đi tới, ông ấy có tướng mạo phi thường, khí thế như rồng như hổ, tuổi trạc 50.
Ông ấy gật đầu với Ngô Bình: “Tham kiến đại tông sư”.
Ông ấy đã nghe Phùng Thiếu Thanh kể về Ngô Bình từ lâu nên biết anh là một đại tông sư.
Ngô Bình: “Ông Phùng khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi”.
Bác sĩ riêng của Nghiêm Khắc Mẫn run lên nói: “Cậu là đại tông sư võ thuật rồi ư?”
Phùng Thiếu Thanh nhìn người đó rồi nói: “Sư thúc của tôi không chỉ là đại tông sư võ thuật, mà còn là Nhân Tiên rồi”.
Hai từ ấy như một quả bom nổ oành trong đám đông.
Truyền nhân của ngự y kia vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Đại tông sư, trước đó tôi đã thất lễ, xin đại tông sư bỏ qua”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nhân Tiên? Là gì thế? Thần tiên à?”
“Nhân Tiên là nửa người nửa tiên nên gọi là thần tiên cũng đúng. Bất ngờ quá! Không ngờ Đường Minh Huy lại có một người con rể là thần tiên, xem ra chức hội trưởng thuộc về ông ấy chắc rồi”.
“Ở đây có Nhân Tiên à? Tốt, tôi đang tìm để đấu một trận đây”, đúng lúc này, có một giọng nói thô kệch vang lên.
Theo sau giọng nói như tiếng sấm này là một người thanh niên cao lớn. Khí thế của hắn bức người, vai khiêng một thanh đao lớn, dài hai mét rưỡi, nặng 150 cân.
Đường Minh Huy: “Anh Dương, tài sản của Ngô Bình còn nhiều hơn tôi đấy”.
Mọi người đều kinh ngạc, Ngô Bình có nhiều tiền hơn cả Đường Minh Huy ư?
Đường Minh Huy: “Ngô Bình có cổ phần lớn nhất trong dự án vịnh Bạch Long, giá trị bét cũng khoảng 60 tỷ. Ngoài ra, Ngô Bình còn đầu tư vào dự án thị trấn phỉ thuý, công ty thuốc Long Huy, tập đoàn Miêu Dược. Nếu nói đến tài sản thì tôi nghĩ ngoài ông Kim ra, không ai đọ được với Ngô Bình đâu”.
Mọi người lại được một phen sững sờ, không ai ngờ con rể của Đường Minh Huy lại giàu như thế, anh bỏ xa họ.
Ngô Bình cười nói: “Thưa các vị, tài sản của tôi đều do người nhà quản lý, chứ cá nhân tôi không có nhiều tiền đâu. Tuy nhiên, 10 tỷ để vào hội thì tôi vẫn có”.
Ông Kim cười lớn nói: “Được rồi, hội thương nhân Giang Nam chúng ta đang cần những thanh niên sôi nổi thế này, tôi đồng ý cho cậu vào hội”.
Sau khi biết được thực lực của mọi người, ai cũng có vẻ kính trọng anh hơn.
Ông Kim hình như cũng thấy rất hứng thú với anh: “Thần y Ngô, tôi nghe nói trên thị trường đang có một loại thuốc giúp người ta sống lâu trăm tuổi, có tin được không?”
Ngô Bình: “Ông Kim đang nhắc đến Trường Sinh Tán và Bồi Nguyên Tán à?”
Ông Kim gật đầu ngay: “Đúng đúng, chính nó đấy. Nhưng tôi nghe nói hiện giờ chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được. Vì thế muốn tham khảo ý kiến của thần y Ngô xem có đáng mua không?”
Ngô Bình: “Nếu ông muốn mua thì tôi đang có đây”.
Ông Kim kinh ngạc: “Cậu có ư?”
Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi cười nói: “Đây là Bồi Nguyên Tán, uống vào rồi thì trong vòng năm năm tới sẽ không bị bệnh tật gì hết, lại còn tăng tuổi thọ thêm 10 năm. Nếu duy trì uống lâu dài thì người bình thường cũng có thể sống hơn 100 tuổi. Hơn nữa, mắt không hoa, tai không điếc, tinh thần vẫn minh mẫn”.
Ông Kim sáng mắt lên rồi nói: “Thần y Ngô có thể bán cho tôi không?”
Ngô Bình thoáng do dự rồi hỏi Đường Minh Huy: “Chú ơi, cháu đã chuẩn bị cho chú năm bình Bồi Nguyên Tán, giờ ông Kim muốn mua, chú thấy sao ạ?”
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Ông Kim muốn thì chú phải nể mặt chứ, để cho ông ấy một bình đi”.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Ông Kim, giá trên thị trường là 500 triệu đô, hơn nữa chỉ có tín đồ của Hắc Thiên Giáo mới mua được, cho nên tôi không bớt được đâu, bán đúng giá”.
Ông Kim mừng rỡ: “Cảm ơn thần y Ngô, giá ấy không đắt tẹo nào”.
Những người khác đỏ mắt ghen tị, đây chính là thuốc trường sinh đó! Nhưng giá lại quá chát, hầu hết họ đều không thể mua được.
Ngô Bình đưa cho ông Kim một bình thuốc, sau đó đưa bốn bình còn lại cho Đường Minh Huy rồi nói: “Chú ơi, cô chú và ông mỗi người một bình, hoà với nước rồi uống nhé ạ”.
Đường Minh Huy cười tươi: “Lại bắt cháu phải tốn kém rồi”, tuy nói là vậy nhưng ông ấy vẫn giơ tay nhận lấy ngay.
Đường Tử Di lại lấy một cái hộp rồi mở ra, bên trong có ba quả đào. Thấy thế, mọi người đều tỏ vẻ kỳ quái, vì họ nghĩ dù là loại đào ngon đến mấy thì cũng chẳng đáng bao nhiêu tiền.
Đường Minh Huy không hề có vẻ ghét bỏ mà cười nói: “Đào gì mà thơm thế, Tử Di, con mua ở đâu đấy?”
Đường Tử Di: “Không phải đồ mua đâu bố, là đào tiên mà Ngô Bình trồng đấy ạ. Ăn nó vào thì có thể sống đến trăm tuổi, bố mẹ và ông chia nhau mỗi người một quả, ăn vào rất tốt cho sức khoẻ ạ”.
“Đào tiên?”, ông chủ Dương có dáng người cao gầy bật cười nói: “Các người đang đùa à? Trên đời có đào tiên ư?”
Song, nụ cười của ông ta lập tức cứng đờ, vì Đường Minh Huy đã lấy một quả đào ra rồi cắn một miếng. Ngay sau đó, thịt quả đã hoá thành một nguồn sức mạnh thanh mát rồi di chuyển khắp cơ thể.
Mùi thơm của đào toả ra khắp phòng, khiến ai ngửi thấy cũng thư thái dễ chịu.
Đường Minh Huy ăn thêm vài miếng thì thấy người nóng ran, tinh thần phấn chân: “Đúng là đào tiên có khác, giờ tôi thấy người lâng lâng như thần tiên ấy”.
Nói rồi, ông ấy liếc nhìn thấy một tảng đá dẹt, tảng này phải nặng hơn 200 cân, người bình thường chắc chắn không thể di chuyển được.
Đường Minh Huy bước tới, sau đó lấy hơi rồi nhấc tảng đá lên dễ dàng rồi đập mạnh xuống đất, làm mặt đất cũng phải rung lên.
Ông ấy cười nói: “Oa, sức tôi của tôi mạnh hơn nhiều lắm”.
Ngô Bình: “Năng lượng của đào tiên rất lớn, cần một khoảng thời gian mới hấp thu hết được, đến lúc ấy chú còn khoẻ hơn nhiều”.
Mọi người đều thấy chấn động, ăn mấy miếng đào mà đã khoẻ như vậy thì chắc đúng đào tiên rồi.
Nghiêm Khắc Mẫn thấy không ổn, lẽ nào lời Ngô Bình nói là thật, ông ta đã mắc bệnh tắc động mạch?
Ông chủ Dương là người thay đổi thái độ nhanh nhất, ông ta cười nói: “Anh Đường, bán cho tôi mấy miếng đào được không?”
Đường Minh Huy nói: “Xin lỗi anh Dương, cái này chỉ dành cho người nhà tôi thôi”.
Ông chủ Dương vẫn chưa chịu từ bỏ, ông ta quay sang cười nói với Ngô Bình: “Thần y Ngô, tôi cho thể mua ít thuốc của cậu được không?”
Ngô Bình cười nói: “Đương nhiên, chúng ta đều là người của hội thương nhân Giang Nam thì nên giúp nhau chứ”.
Mọi người mừng rỡ rồi nhao lên đòi mua thuốc, còn Ngô Bình thì đồng ý hết.
Lúc này, có một người thanh niên đi tới rồi chào Ngô Bình: “Sư thúc”.
Người này chính là Phùng Thiếu Thanh - tiểu đồ đệ của Từ Quý Phi, nhà họ Phùng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam.
Ngô Bình thấy hơi bất ngờ: “Thiếu Thanh, anh cũng đến đây à?”
Phùng Thiếu Thanh cười nói: “Vâng, đệ tử đến cùng bố ạ”.
Ngay sau đó, có một người đàn ông trung niên đi tới, ông ấy có tướng mạo phi thường, khí thế như rồng như hổ, tuổi trạc 50.
Ông ấy gật đầu với Ngô Bình: “Tham kiến đại tông sư”.
Ông ấy đã nghe Phùng Thiếu Thanh kể về Ngô Bình từ lâu nên biết anh là một đại tông sư.
Ngô Bình: “Ông Phùng khách sáo rồi, cứ gọi tôi là Ngô Bình thôi”.
Bác sĩ riêng của Nghiêm Khắc Mẫn run lên nói: “Cậu là đại tông sư võ thuật rồi ư?”
Phùng Thiếu Thanh nhìn người đó rồi nói: “Sư thúc của tôi không chỉ là đại tông sư võ thuật, mà còn là Nhân Tiên rồi”.
Hai từ ấy như một quả bom nổ oành trong đám đông.
Truyền nhân của ngự y kia vội vàng hành lễ với Ngô Bình: “Đại tông sư, trước đó tôi đã thất lễ, xin đại tông sư bỏ qua”.
Ngô Bình: “Không sao”.
Mọi người bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Nhân Tiên? Là gì thế? Thần tiên à?”
“Nhân Tiên là nửa người nửa tiên nên gọi là thần tiên cũng đúng. Bất ngờ quá! Không ngờ Đường Minh Huy lại có một người con rể là thần tiên, xem ra chức hội trưởng thuộc về ông ấy chắc rồi”.
“Ở đây có Nhân Tiên à? Tốt, tôi đang tìm để đấu một trận đây”, đúng lúc này, có một giọng nói thô kệch vang lên.
Theo sau giọng nói như tiếng sấm này là một người thanh niên cao lớn. Khí thế của hắn bức người, vai khiêng một thanh đao lớn, dài hai mét rưỡi, nặng 150 cân.
Bình luận facebook