Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 826-830
Chương 826: Đi mười bước mà khó như lên trời
Người đó vừa xuất hiện, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ e dè.
Đường Tử Di ghé sát tai Ngô Bình nói nhỏ: “Chồng ơi, đây là Đơn Phi Lang. nhà họ Đơn cũng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam. Khi lên 10, Đơn Phi Lang đã được một dị nhân thu nhận làm đệ tử, và truyền cho các bản lĩnh. Năm ngoái, hắn bắt đầu hành tẩu giang hồ, đấu hơn mười trận nhưng chưa thua trận nào. Nhà họ Đơn cũng vì thế mà mạnh hơn, không ai dám động tới”.
Cô ấy kể tiếp: “À, hắn từng thách đấu cả anh ba nhà họ Từ đấy”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Rồi ai thắng?”
Đường Tử Di: “Anh ba thua thảm hại, đã thế còn bị thương nặng”.
Ngô Bình thở dài nói: “Sao anh không biết gì?”
Đường Tử Di: “Anh ba ngại nói với anh, vì hai người tỉ thí công bằng, thắng thua dựa vào thực lực”.
Ngô Bình: “Nói vậy là trật tự trong giới giang hồ ở Vân Kinh thay đổi rồi hả?”
Đường Tử Di: “Hắn mới có tiếng nói ở vài khu thôi, nhưng về lâu về dài thì kiểu gì anh ba cũng bị mất địa bàn”.
Đơn Phi Lang bước tới với ánh nhìn đầy tính khiêu khích, sau đó nói với Ngô Bình: “Tôi là Đơn Phi Lang, tôi muốn thách đấu anh”.
Mnn: “Thách đấu tôi à? Anh đủ trình chưa?”
Đơn Phi Lang híp mắt lại: “Anh cũng ngông đấy, nhưng tôi thích. Người càng ngống thì đánh càng sướng”.
Ngô Bình: “Nếu anh thèm ăn đòn đến thế thì tôi chiều. Nhưng không thể đánh suông được, nếu anh thua thì phải biến khỏi Giang Nam, không thì tôi sẽ cho anh sống không bằng chết”.
Đơn Phi Lang: “Anh tự tin vậy à?”
Ngô Bình: “Tự tin thì là cảm giác chủ quan thôi, còn kết quả ra sao thì phải đánh mới biết được”.
Dứt lời, anh đã đi tới một khoảng trống rộng rãi, ở đó có một lò luyện bằng đồng, sàn xung quanh lát đá xánh, ngày thường Đường Tử Yên hay thích đến đây luyện công.
Ngô Bình đứng trên quảng trường nhỏ rồi vào thế, lập tức có một luồng khí thế bất tận toả ra.
Đơn Phi Lang vác đap đi theo anh, ban đầu hắn bước đi thong dong với khí thế như rồng như hổ.
Nhưng chỉ được mười bước đầu, còn sau đó thì khí thế đã bay đi đâu mất. Vì trước khí thế của Ngô Bình, hắn chẳng là gì cả, mặt hắn bắt đầu nhăn nhó, vì biết gặp phải đối thủ rồi.
Thấy hai người bước tới nhau gần hơn, mọi người bắt đầu bàn tán.
“Nghe nói sư phụ của Đơn Phi Lang là một Võ Thánh, thực lực hơn cả Chân Nhân đấy”, một người hiểu về võ thuật nhỏ giọng nói: “Ngô Bình có thắng được không nhỉ?”
“Tôi lại thấy Ngô Bình mạnh hơn, cậu ấy rất bình tĩnh, cậu ấy cho tôi một cảm giác rất mạnh mẽ. Một người có khí thế như vậy chắc chắn thực lực không thể yếu, Đơn Phi Lang kém xa cậu ấy”.
“Nghe đâu Đơn Phi Lang chưa thua lần nào hết, chỉ e Ngô Bình lành ít dữ nhiều. Nếu Ngô Bình thua thì Đơn Phi Lang chắc chắn sẽ ra tay với nhà họ Đường”.
Lúc này, có người liếc nhìn snag Đường Minh Huy. Nhưng ông ấy chẳng hề có vẻ lo lắng chút nào, trái lại còn có vẻ hào hứng.
Người biết về Ngô Bình rất ít, nhưng Đường Tử Di là một trong số đó. Cô ấy biết thì đương nhiên Đường Minh Huy cũng biết.
Cách đây không lâu, Đường Minh Huy đã hỏi Đường Tử Di về tu vi hiện tại của Ngô Bình. Đường Tử Di nói cho ông ấy biết Ngô Bình đã là Võ Thánh rồi, thực lực ngang với Chân Nhân cảnh giới Địa Tiên. Hơn nữa, anh còn có rất nhiều các bản lĩnh tài năng, dù đấu với Chân Nhân cũng không hề hấn gì.
Vì thế, ông ấy đoán Đơn Phi Lang này chắc chắn sẽ bại dưới tay anh.
Đơn Phi Lang bước đến bước thứ 20 thì chậm lại, sau đó nhìn Ngô Bình đăm đăm. Ánh mắt này như một con sói đang nhìn con hổ.
Hình như hắn không cầm chắc được thanh đao nữa, đành kéo sau lưng, mũi đao quẹt xuống đất phát tiếng rất chói tai.
Sau đó, hắn đã phải dừng bước, vì không thể tiến gần hơn đến Ngô Bình được nữa. Dường như chỉ cần tiến thêm một bước thì anh sẽ sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Trán hắn mướt mồ hôi, chân thì run lên, cắn cắn cầm cập.
Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ như ma thần bất khả chiến bại, khí tức toả ra như sóng biển, cuồn về phía Đơn Phi Lang.
Không lâu sau, Đơn Phi Lang chợt hét lên rồi quay đầu chạy đi, bấy giờ hắn mới thấy ổn hơn rồi há miệng thở dốc.
“Anh là… đại tông sư à?”, hắn hỏi mà giọng như đã hụt hơi.
Ngô Bình nói: “Trực giác của anh tốt đấy, không dám tiến lại gần tôi nữa, không thì đã bị thương nặng rồi”.
Đơn Phi Lang tròn mắt nói: “Anh có thể khiến tôi bị thương nặng trong vòng 10 bước ư? Đến sư phụ tôi còn không làm được như thế”.
Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là sư phụ anh chưa đủ mạnh”.
Dứt lời, anh vươn tay vỗ vào một mặt của cái đỉnh đồng, nó lập tức bắn cao mấy mét, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Ngay sau đó, cả mặt sàn đá đều vỡ tan, cái đỉnh này nặng hơn 300 cân.
Đơn Phi Lang hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình: “Thực lực của anh kém nên dù tôi có giải thích thì anh cũng không hiểu đâu, khỏi hỏi làm gì cho phiền”.
Đơn Phi Lang bị đả kích nặng nề rồi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ anh là ai?”
Đơn Phi Lang: “Tôi thua nên không dám nhắc đến tên người”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nói thì tôi cũng biết, Hoàng Thượng ở Vân Đông đúng không?”
Đơn Phi Lang giật mình: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Võ công của ông ta khá đặc biệt, tôi nhìn ra truyền thừa của ông ta trong bước chân của anh, hơn nữa anh cũng có quan hệ với Đơn Dị Nhân đúng không?”
Đơn Phi Lang: “Đó là chú họ của tôi ở Vân Đông”.
Ngô Bình: “Sư phụ anh còn không dám đấu với tôi nữa là anh”.
Đơn Phi Lang ngẩn ra: “Anh… biết sư phụ tôi ư”
Ngô Bình: “Anh cứ hỏi Hoàng Thượng xem có biết tôi không?”
Đơn Phi Lang nghiến răng, không sợ mất mặt mà gọi cho sư phụ mình luôn. Hắn kể vắn tắt mọi chuyện trong điện thoại, sau đó đứng thẳng người, luôn miệng nói vâng vâng.
Một lát sau, ông ta đưa điện thoại cho Ngô Bình bằng hai tay rồi lễ phép nói: “Anh Ngô, sư phụ tôi muốn nói chuyện với anh ạ”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Hoàng Thượng: “Xin lỗi thần y Ngô, không ngờ Đơn Phi Lang lại có mắt như mù, dám chọc giận cậu. Dù cậu có đánh chết nó thì tôi cũng không dám oán thán nửa lời”.
Đây đương nhiên là lời nói khách sáo, Ngô Bình chắc chắn không làm vậy. Dẫu sao anh và Hoàng Thượng cũng có quen biết, hươn nữa ông ta đang làm việc cho nhà họ Lý nên lần này anh sẽ nể mặt ông ta mà tha cho Đơn Phi Lang.
“Không biết không có tội, ông không phải lo đâu”.
Hoàng Thượng: “Thần y Ngô, thằng này ngông nghênh lắm nên mong cậu chỉ dạy nó giúp tôi, nếu nó không nghe lời, cậu cứ nặng tay trách phạt”.
Ngô Bình: “Ông quá lời rồi”.
Sau đó, Ngô Bình trả điện thoại cho Đơn Phi Lang rồi nói: “Lẽ ra tôi định cho anh một bài học, nhưng vì nể mặt sư phụ anh nên tôi bỏ qua”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi vội nói: “Thần y Ngô, cảm ơn anh đã không chấp ạ”.
Chương 827: Chân Lực Hoá Binh
Ngô Bình: “Tôi nghe nói anh đã khiêu chiến Từ Quý Phi hả?”
Đơn Phi Lang: “Vâng, anh cũng biết ông ấy ạ?”
Ngô Bình: “Tôi gọi ông ấy là anh ba, anh đừng động tới địa bàn ở Vân Kinh”.
Đơn Phi Lang không chút do dự nói: “Vâng, xin thần y Ngô yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi ông Từ”.
Mọi người đều ngẩn ra, cả Đường Minh Huy cũng vậy. Sao Đơn Phi Lang chẳng những không động thủ mà còn kính trọng Ngô Bình như bậc con cháu vậy?
Đơn Phi Lang có một vấn đề thấy khó hiểu nên hỏi: “Thần y Ngô, ban nãy anh đã dùng võ công gì? Tại sao tôi không thể tiến lại gần được?”
Ngô Bình: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền”.
Đơn Phi Lang kinh ngạc nói: “Bảo sao, nghe nói môn thần công này có tám tầng, các cao tăng cũng chỉ luyện đến tầng thứ ba. Không biết thần y Ngô đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?”
Ngô Bình đã tu luyện Như Lai Thần Công bản gốc nên đã đột phá Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ tám, nhưng anh sợ làm Đơn Phi Lang sợ nên chỉ nói: “Tầng thứ năm”.
Tuy anh đã khiêm tốn rồi, nhưng vẫn làm Đơn Phi Lang sợ hết hồn: “Tầng thứ năm ư!”
Tầng thứ năm của Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tên là Chân Lực Hoá Binh, có nghĩ là biến chân lực thành vũ khí, uy lực của nó không hề kém binh đao chút nào.
Ngô Bình: “Xem ra anh cũng biết nhiều đấy nhỉ”.
Đơn Phi Lang nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô có thể cho tôi chiêm ngưỡng một chút được không?”
Ngô Bình biết hắn thật lòng muốn mở mang tầm mắ nên nói: “Được”.
Anh giơ tay phải ra, Kim Cương Nhẫn Lực ngưng tụ một một thanh trường đao màu vàng loé sáng. Sau đó, Ngô Bình chém một đường lên không trung, một đường đao xuất hiện, cây Bạch Quả cách đó mấy chục mét đã đứt đôi.
Cây cổ thụ cao hơn 30 mét, cành lá sum xuê, vậy mà bị một đường đao chẻ làm đôi rồi ngã sang hai bên, làm bụi bay mù mịt, đàn chim cũng sợ hãi mà bay đi.
Thấy luồng uy lực khủng khiếp ấy, mọi người đều hoảng sợ, đây là sức mạnh của con người ư?
Đơn Phi Lang nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm: “Đúng là Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ năm rồi! Thần y Ngô đã làm được những việc mà xưa nay chưa từng ai làm được, tôi xin bái phục!”
Hắn hành lễ với Ngô Bình rồi nói: “Tiên sinh, sau này anh sai gì thì tôi sẽ làm hết”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hả? Nghe lời tôi tuyệt đối à?”
Mắt Đơn Phi Lang loé sáng, hắn nói: “Cao thủ như anh là người mà tôi luôn bái phục nhất, được chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của anh rồi thì giờ Đơn Phi Lang chết ngay cũng được”.
Ngô Bình: “Anh cũng là người ham mê võ thuật, nể tình sư phụ anh, nếu anh gặp vấn đề gì khó trong quá trình tu luyện thì cứ hỏi tôi”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn tiên sinh!”
Sau đó, Đơn Phi Lang đứng dậy nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói to: “Từ giờ trở đi, Ngô tiên sinh làm gì, nhà họ Đơn sẽ ủng hộ hết mình”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ một người luôn ngông như Đơn Phi Lang lại hàng phục Ngô Bình.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Cậu Đơn này, cậu thấy thực lực của con rể tôi thế nào?”
Đơn Phi Lang nghiêm túc đáp: “Võ công của tiên sinh đã chạm tới cảnh giới không thể lý giải, tôi không dám nhận xét”.
Nghiêm Khắc Mẫn nói ngay: “Tôi đề cử Đường Minh Huy làm hội trưởng mới”.
Ông chủ Dương cũng hùa theo: “Tôi cũng thế”.
“Còn tôi nữa”, Mã Thiếu Thanh cười nói: “Tôi đại diện cho ý kiến của nhà họ Mã”.
Đơn Phi Lang cười nói: “Đương nhiên không thể thiếu nhà họ Đơn rồi”.
Ông Kim mỉm cười: “Tôi cũng đồng ý”.
Thấy người của các thế lực lớn đều ủng hộ Đường Minh Huy rồi, đương nhiên những người khác không dám ho he gì, mà đều ủng hộ ông ấy làm hội trưởng mới.
Cứ thế, giấc mơ của Đường Minh Huy đã thành sự thật, vì vậy ông ấy càng hồ hởi tiếp khách hơn.
Không lâu sau, có người đến báo Vạn Lộ Khả của công ty Trung Lương đến. Cô ấy không nằm trong danh sách được mời nên làm Đường Minh Huy thấy hơi bất ngờ.
Ngô Bình: “Chú Đường, Vạn Lộ Khả là bạn cháu, cháu mời cô ấy tới đấy ạ”.
Đường Minh Huy gật đầu rồi cho người mời Vạn Lộ Khả vào.
Vạn Lộ Khả đi vào một cái là cúi người chào Ngô Bình đầu tiên: “Anh Ngô”.
Ngô Bình: “Lộ Khả, để tôi giới thiệu với cô các ông chủ của thương hội Giang Nam”.
Sau khi giới thiệu một lượt, Ngô Bình nói: “Tôi và Vạn Lộ Khả đã thành lập công ty Trung Lương, chuẩn bị vực dậy Giang Nam Thành. Có ai hứng thú tham gia cùng không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tình hình của Giang Nam Thành khá phức tạp, họ không hiểu rõ nên nhất thời không ai lên tiếng.
Ngô Bình: “Giang Nam Thành sắp khai công rồi, ai muốn hợp tác thì cứ đến tìm cô Vạn đây”.
Sau đó, anh hỏi Vạn Lộ Khả: “Lộ Khả, trong điện thoại cô bảo lô đất kia về tay cô rồi đúng không?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Vâng, tôi đến để bàn với anh xem khi nào thì khai công đây”.
Ngô Bình: “Mai đi”.
Vạn Lộ Khả: “Được”.
Nghe thấy thế, ông chủ Kim nói: “Thần Y Ngô, tôi có biết một chút về thế lực đứng sau Giang Nam Thành, cô cậu làm thế là nguy hiểm lắm đấy”.
Ngô Bình: “Không sao, giờ họ không dám thò mặt ra nữa đâu, vì họ biết tôi có thể dễ dàng lấy mạng họ”.
Mọi người lập tức sôi nổi hơn hẳn, ông chủ Dương nói: “Thần y Ngô, ban nãy cậu bảo chúng tôi cũng thế tham gia dự án này đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng, tôi đồng ý nhượng lại 25 phần trăm cổ phần, giá thị trường đang là 240 tỷ, nếu ai có hứng thì có thể bàn tiếp”.
Diện tích của Giang Nam Thành rất lớn, sau khi dự án hoàn thành đảm sẽ rất có giá trị.
Nhưng để hoàn thành được thì cần rất nhiều vốn, Ngô Bình quyết định lôi kéo thêm những người này tham gia cùng, như vậy anh cũng có thể kết nạp thêm hội doanh nhân Giang Nam để tăng tầm ảnh hưởng cho nhà họ Đường ở Giang Nam.
Mọi người cũng bắt đầu tính toán, nếu đầu tư khoảng 100 triệu thì ít cũng kiếm được gấp đôi.
Ông Kim cười nói: “Cho tôi một chân, tôi đầu tư hai tỷ”.
Ông chủ Dương: “Tôi 1.5 tỷ”.
Phùng Thiếu Thanh: “Nhà họ Phùng 1.2 tỷ”.
Đơn Phi Lang: “Nhà họ Đơn cũng 1.2 tỷ”.
Cứ thế, mọi người ở đây đều góp phần, cuối cùng Vạn Lộ Khả đã huy động được đủ 240 tỷ, trong đó Đường Minh Huy góp nhiều nhất là 50 tỷ”.
Vạn Lộ Khả thấy thế thì nói nhỏ với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh làm thế không sợ lỗ à?”
Ngô Bình: “Không sao, thêm người cùng đi thì mới đi xa được”.
Ngô Bình chiếm 80 phần trăm trong dự án Giang Nam Thành, anh nhượng lại 25 phần trăm thì vẫn còn 55 phần trăm, như thế vẫn là cổ đông lớn nhất.
Ai cũng dẫn thư ký theo nên nhanh chóng thảo hợp đồng ngay.
Chờ dự án xây xong, tất cả bọn họ đều thu về lợi ích mà không cần đóng góp gì nữa.
Buổi họp mặt kết thúc, ai về nhà nấy.
Trời đã tối, hai bố con Đường Tử Di dẫn Ngô Bình đến gặp Đường Thời Lộc.
Đường Thời Lộc đang sắp xếp đồ cổ trong kho, hầu hết đồ ở đây đều là của Ngô Bình.
“Ha ha, Ngô Bình đến đấy à, mau vào đây”, Đường Thời Lộc vẫy tay.
Chương 828: Đại thoái bệnh
Ngô Bình tiến lại gần xem, anh đang sờ một bức tranh chữ trong tay, là bút tích của Đường Bá Hổ.
Anh cười nói: “Ông nội, bức họa này khá lắm”.
Đường Tử Di: “Ông nội, Ngô Bình tặng đồ quý cho ông này”.
Đường Thời Lộc hỏi: “Đồ quý gì cơ?”
Đường Tử Di lấy ra một bình bồi nguyên tán, cười nói: “Đây là bồi nguyên tán, một bình đến mấy triệu đô đấy, uống nó thì ông nội có thể sống đến trăm tuổi mà không bệnh tật gì”.
Đường Thời Lộc kinh ngạc nói: “Thần kì vậy sao?”
Đường Minh Huy lại đưa ra một quả đào tiên: “Bố, đây là đào tiên, con đã ăn một trái rồi, công hiệu cực kỳ tốt, quý gấp ngàn lần bồi nguyên tán này.
Đường Thời Lộc đâu có ngốc, ông ta biết ngay giá trị của hai món đồ này nên nói: “Ngô Bình, ông lớn tuổi rồi, đừng lãng phí đồ quý, hay là cháu và Tử Di uống đi”.
Đường Tử Di cười nói: “Ông nội, Ngô Bình không uống được, anh ấy là người tu hành, hơn nữa sau này anh ấy còn có thể luyện”.
Đường Thời Lộc gật đầu: “Được, được rồi, không ngờ đến lúc già rồi mà ông vẫn còn có thể gặp được một đứa trẻ ngoan như Ngô Bình. Haha, Tử Di, con biết nhìn người lắm”.
Sau đó, ông ta nói với Đường Minh Huy: “Minh Huy, lát về con hỏi con nhóc Tử Yên thử, nếu nó bằng lòng thì cũng gả cho Ngô Bình luôn đi”.
Đường Tử Di giật mình: “Ông nội, ông nói gì thế? Sao Tử Yên có thể gả cho Ngô Bình được”. Cô ấy thật sự tức giận á.
Đường Thời Lộc nhìn cháu gái của mình, ánh mắt trí tuệ và trải nghiệm dày dạn, bình thản nói: “Tử Di à, người tài giỏi như Ngô Bình cũng giống như một con sư tử đực trên thảo nguyên, sẽ có cả đàn sư tử cái vây lấy nó”.
Ông ta nói xong thì còn nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ẩn ý, Ngô Bình bối rối, không dám nhìn vào mắt ông ta.
Đường Tử Di nói: “Dù thế nào đi nữa, lời nói của ông nội cũng không có căn cứ”.
Đường Thời Lộc: “Thay vì để người phụ nữ khác chia sẻ chồng với cháu, tại sao cháu lại không để cơ hội đó cho em gái ruột của mình? Ít ra thì hai đứa cũng là chị em ruột, có thể đồng lòng”.
Đường Tử Di cạn lời: “Ông nội, ông tưởng đây là phim cung đấu à?”
Đường Thời Lộc bật cười: “Tử Di, ông nội là người từng trải, ông từng yêu rất nhiều người phụ nữ trong đời, sau này cháu sẽ hiểu thôi”.
Ngô Bình cảm thấy ngại quá nên nói vài câu rồi bỏ đi.
Đường Tử Di ra khỏi nhà kho thì nhéo mạnh lên hông anh một cái.
Ngô Bình hét lên: “Tử Di, sao em lại nhéo anh?”
Đường Tử Di cười lạnh lùng: “Chắc anh đắc ý lắm nhỉ?”
Ngô Bình: “Đắc ý cái cùi lôi, anh ngại chết đi được. Tử Yên là em gái em, cũng là em gái anh, sao anh có thể có suy nghĩ gì”.
Đường Tử Di thở dài: “Ông nội già nên hồ đồ rồi”.
Sau đó cô lại ôm lấy cánh tay Ngô Bình, nói: “Ông xã, anh ở lại sơn trang vài ngày đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, có điều anh không ở lâu được, bên Đông Nam Á còn có việc, mấy ngày nữa anh vẫn phải đi”.
Đường Tử Di: “Yên tâm đi, em biết anh bận, em sẽ không giữ anh lại lâu đâu”.
Trời vẫn chưa tối thì Đường Tử Di đã kéo Ngô Bình vào phòng mình, đến cơm tối cũng không thèm ăn.
Đường Minh Huy định cho người đi gọi Ngô Bình và Đường Tử Di ăn tối nhưng lại bị vợ mình gọi lại, bà ấy liếc ông ấy một cái rồi nói: “Ông thật không biết suy nghĩ gì hết, Tử Di và Ngô Bình lâu lắm rồi chưa gặp nhau, phải để cho bọn trẻ hâm nóng tình cảm chứ”.
Đường Minh Huy đập nhẹ lên đầu: “Đúng, đúng rồi, vẫn là bà xã thông minh, ha ha”.
Nửa đêm, Ngô Bình mới ra khỏi phòng, đến chỗ luyện đan.
Trước đó, anh chắt lọc dược tính từ đan hỏng của Tam Tài Đan, luyện thành Đại Hiền Đan trong Nhân Vương Đan, bây giờ thì anh thử luyện Chiến Thần Đan.
Độ khó của Chiến Thần Đan không thua gì Đại Hiền Đan, thậm chí còn khó hơn một chút, lúc anh luyện phải cực kỳ cẩn thận.
Đến khi mặt trời ló dạng, một tia sáng bay ra từ lò luyện đan, được anh bắt lấy rồi ngưng tụ thành một viên đan dược trong tay, đấy là Chiến Thần Đan.
Nhân Vương Đan có thể chia ra uống, uống Đại Hiền Đan trước, sau đó đến Chiến Thần Đan, cuối cùng mới đến Nhân Vương Đan.
Ngô Bình lấy viên Đại Hiền Đan đó ra, định thử tác dụng của nó.
Lúc anh nuốt viên đan dược xuống thì cảm thấy mát lạnh tràn lên não. Lúc này đầu óc anh vô cùng tỉnh táo và nhạy bén.
Anh đã lập tức hiểu được công dụng thần kỳ của Đại Hiền Đan, tác dụng của nó có thời gian, trong thời gian còn thuốc thì có thể hỗ trợ tu hành.
Anh lập tức lấy ngọc Thiên Tâm ra, dựa vào ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan kích phát cảm ứng Thiên Nhân.
Cảm ứng Thiên Nhân là chỉ việc con người và thiên nhiên vạn vật hòa làm một, từ đó có thể thuận theo tự nhiên để làm việc, là cảnh giới thứ tư của Nhân Tiên, một khi đạt đến thì sẽ được người đời tôn là thiên sư.
Thiên sư có thể hô mưa gọi gió, sai thần khiến quỷ, một khi có thành tựu thì Ngô Bình có thể thực hiện một số thứ có sức mạnh lớn như trận pháp, bùa chú và luyện được đan dược cấp cao hơn.
Cảm ứng Thiên Nhân cực kỳ khó, từ xưa đến giờ có rất ít người có được thành tựu là Thiên Sư.
Tư chất của Ngô Bình vốn dĩ không tệ, giờ có thêm ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan nữa, hai thứ cùng phát huy tác dụng giúp linh hồn anh thăng hoa theo.
Võ hồn thoát ra khỏi cơ thể, vút lên trời cao, liên tục xảy ra thay đổi kỳ diệu, sau đó bắt đầu phát ra ánh sáng. Rất nhanh sau đó, võ hồn trở nên chói mắt giống như ánh trăng.
Võ hồn rung chuyển, ánh trăng tràn ngập khắp trời. Một lúc sau, võ hồn lại biến thành một luồng gió mát, thổi qua bãi cỏ, lướt qua ngọn cây.
Chỉ trong chớp mắt, võ hồn bắt đầu hấp thụ khí thế của ngọn núi lớn phía sau, cảm giác đè nén, sự hùng vĩ, tất cả tiếp thêm sức mạnh cho võ hồn, tạo ra một khí thế khiến người ta phải nghẹt thở.
Võ hồn của anh thay đổi rất nhiều, như ánh sáng, như nước, như núi cao, như vực sâu, như biển lớn, như gió mát.
Võ hồn dạo một vòng xong thì quay về lại cơ thể, chỉ trong tích tắc, Ngô Bình đã cảm thấy mình hiểu sâu hơn về thiên địa vạn vật, về quy luật của tự nhiên. Vạn vật trong thiên hạ đều mặc cho anh sử dụng.
“Thiên Nhân cảm ứng!”. Anh lẩm bẩm.
Đương nhiên, bây giờ anh chỉ mới bước đầu nắm được Thiên Nhân cảm ứng, vẫn còn một khoảng cách nữa mới đạt đến được viên mãn.
Tiếp đó, mãi đến khi mặt trời lên, Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thế giới mà anh nhìn thấy lúc này đã không còn giống với trước đây nữa.
Sau khi kích phát, tâm trạng anh rất tốt, anh đang định thi triển thử võ hồn, xem thử hiệu quả thế nào nhưng cơ thể lại đột nhiên yếu đi, anh có dự cảm không lành, thét lên: “Cuối cùng cũng tới!”
Đương nhiên thứ anh nói là đại thoái bệnh, sau khi khởi động linh khiếu thứ sáu thì tai kiếp Đại Thoái Bệnh sẽ đến. Vốn dĩ anh nghĩ còn một tháng nữa Đại Thoái Bệnh mới đến, không ngờ nó lại đến nhanh và bất ngờ như thế.
“Xem ra tạm thời không thể đi Á Mã rồi”. Anh lẩm bẩm.
Lúc Đường Tử Di nhìn thấy Ngô Bình thì anh đang nằm trên sàn, mặt mày xanh xao, cô ấy giật mình, vội vã đỡ anh dậy, lo đến phát khóc: “Ông xã, anh sao thế? Bị thương rồi sao?”
Trong ấn tượng của cô, Ngô Bình là người không thể nào bị bệnh, nhất định là có người đánh nên anh mới bị như thế này”.
Ngô Bình miễn cưỡng nở nụ cười: “Tử Di, anh không sao. Đại Thoái Bệnh của anh đến rồi, đấy là tai kiếp, không tránh được”.
Đường Tử Di thầm thấy an tâm: “Do tu luyện sao? Vậy em phải làm sao?”
Ngô Bình: “Cho anh miếng nước, đừng để ai đến làm phiền anh”.
Đường Tử Di gật đầu, cô ấy là một cô gái nhưng không ngờ lại có thể bế bổng Ngô Bình lên, đi về phía giường.
Cô ấy đặt Ngô Bình lên giường, vội vã mang nước đến, đút cho anh uống.
Bây giờ Ngô Bình không thể động đậy, nằm uống nước không tiện, mà chỗ đó lại không có ống hút, Đường Tử Di nóng ruột quá nên ngậm một ngụm rồi áp đôi môi mềm mại thơm mát lại gần, từ từ đút cho Ngô Bình uống.
Ngô Bình uống hai ngụm nước, đến ngụm thứ ba thì mút lấy đầu lưỡi của Đường Tử Di.
Đường Tử Di càu nhàu: “Đã lúc nào rồi mà còn đùa nữa”. Cô ấy nói xong thì lại tiếp tục đút nước cho anh.
Chương 829: Đại thoái đầy đau đớn
Uống hết nửa phần nước, Ngô Bình nói: “Tử Di, được rồi, để anh ngủ một lát”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, em đợi ở ngoài”.
Đường Tử Di ra khỏi phòng, Nhân Bì đi theo sau. Cô ấy cũng không sợ vì biết Nhân Bì này là bạn của Ngô Bình, tên là Viêm Dương.
“Viêm Dương, Ngô Bình sẽ không có việc gì chứ?”, cô ấy vẫn lo lắng.
Viêm Dương: “Nguyên nhân đại thoái của mỗi người khác nhau, tôi cũng không đoán chắc được nhưng thượng tiên phúc lớn mạng lớn, chắc không có việc gì”.
Đường Tử Di thở dài: “Không biết anh ấy bị bệnh bao lâu”.
Viêm Dương: “Thật ra thời gian đại thoái bệnh này càng lâu thì bệnh càng nặng, thành tựu trong tương lai càng lớn”.
Đường Tử Di sửng sốt: “Bệnh càng lâu càng nặng, thành tựu càng lớn?”
Viêm Dương: “Đúng thế, thời gian kéo dài đại thoái bệnh thường sẽ không quá lâu, ngắn hơn tiểu thoái bệnh nhiều. Nhưng chính vì thế, đại thoái bệnh rất nguy hiểm, lúc nghiêm trọng có thể lấy mạng người nhưng mọi người cũng nhận ra thời gian đại thoái bệnh càng lâu, bệnh càng nặng thì thay da đổi thịt càng hoàn hảo”.
Đường Tử Di vô cùng lo lắng nhưng bây giờ cô ấy cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong phòng, ngực Ngô Bình cứ đau từng đợt, cảm giác có máy nghiền nhỏ đang nghiền nát ruột gan anh, vô cùng đau đớn.
Anh đổ mồ hôi đầm đìa, cả người suy yếu nhưng cắn răng cố gắng không phát ra tiếng.
Một tiếng sau, anh muốn đi đại tiện bèn gọi Đường Tử Di.
Đường Tử Di chạy vào: “Chồng ơi, sao thế?”
Ngô Bình: “Anh muốn đi đại tiện”.
Đường Tử Di vội ôm anh lên nhưng vừa chạm vào người, Ngô Bình đau đớn kêu lên.
Đường Tử Di hoảng hốt, không dám động đậy nói: “Chồng ơi, anh đau lắm sao? Hay là anh cứ đi lên giường đi, em bảo người dọn dẹp’.
Ngô Bình nhắm mắt nói: “Đi xong rồi”.
Đường Từ Di cởi quần Ngô Bình ra thì thấy một vũng phân màu đỏ, có mùi thối.
Đường Tử Di vội vàng lau sạch cho anh, lấy nước nóng lau rửa, vừa lau vừa khóc: “Sao lại có máu thế này, bệnh nặng quá, anh có muốn đi bệnh viện không?”
Ngô Bình không muốn mở mắt, anh yếu ớt nói: “Ngốc, anh là bác sĩ mà, em đừng sợ, cơ thể anh đang tái tạo lại hệ thống tiêu hóa, gan, ruột, dạ dày, tuyến tụy đều sẽ được tế bào mới thay thế nên anh mới đi đại tiện hôi như thế. Tử Di, thối quá, em bảo người giúp việc làm đi”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Em sợ họ làm không sạch, em tự làm vậy. Chồng ơi, anh phải kiên trì đấy, Viêm Dương nói đại thoái bệnh sẽ qua nhanh thôi”.
Ngô Bình miễn cưỡng cười: “Mong là thế”.
Thế nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng, sau đó Ngô Bình bắt đầu hôn mê và sốt cao. Đường Tử Di đo nhiệt độ cơ thể cho anh, nhiệt độ lên đến bốn mươi lăm độ.
Phải biết là nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ thì protein đã có sự thay đổi, bốn mươi lăm độ đã không phải là nhiệt độ mà người thường có thể chịu được.
Đường Tử Di không hề nghỉ ngơi một phút nào, cứ canh giữ bên cạnh, lo lắng không thôi.
Đến trưa, Đông Hoàng bỗng xuất hiện trước cửa, nó ngồi trước giường nhìn Ngô Bình đang hôn mê.
Đường Tử Di lau nước mắt hỏi: “Đông Hoàng, Ngô Bình không sao chứ?”
Đông Hoàng gật đầu như đang an ủi Đường Tử Di.
Lúc này Ngô Bình bỗng mở mắt ra, sau đó nôn ra một ngụm máu, còn có mùi máu tanh nồng.
Đường Tử Di vội đỡ lấy anh, tay chân không biết làm sao.
Ngô Bình nhắm mắt, không đáp lại lời gọi của Đường Tử Di. Thêm mấy phút nữa, anh lại nôn ra một ngụm máu, máu đặc sền sệt như thể không chỉ là máu mà còn có những mảnh mô nhỏ.
Cứ cách mấy phút anh lại nôn một lần, nôn mười mấy lần mới ngừng, sau đó anh lại hôn mê.
Viêm Dương đi vào nói: “Tư chất tự nhiên của thượng tiên hơn người, sắp đại thoái toàn diện rồi. Trận đại thoái bệnh này chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu”.
Đông Hoàng liếc nhìn Viêm Dương như rất khinh thường, nó nhổ ra một cái bình nhỏ màu trắng từ trong miệng.
Đường Tử Di cầm lấy cái bình, bên trong có thuốc màu đen, cũng không biết có tác dụng gì.
Đông Hoàng vẽ vào không trung mấy đường, cuối cùng chỉ vào miệng Ngô Bình.
Đường Tử Di: “Đông Hoàng, mày bảo tao cho Ngô Bình uống cái này à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Đường Tử Di biết được một ít sự thần bí của Đông Hoàng, cô ấy gật đầu mở nắp bình ra, sau đó đổ thuốc vào trong miệng Ngô Bình.
Uống thuốc xong, Ngô Bình vẫn hôn mê nhưng vẻ đau đớn trên mặt đã giảm bớt.
Đường Tử Di ở bên giường cho đến khi trời tối.
Trời tối, Đường Tử Yên đến, chuyên ngành của cô bé là y học, nhìn thấy Ngô Bình như thế lập tức nói: “Chị, để em chăm sóc cho anh rể, chị đi nghỉ một lát đi”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Tử Yên, chị không yên tâm”.
Đường Tử Yên nói: “Chị, nghe em, chị phải nghỉ ngơi! Tắm rửa, ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc đi, như thế mới có tinh thần tiếp tục chăm sóc anh rể”.
Viêm Dương cũng nói: “Cô cần được nghỉ ngơi”.
Đường Tử Yên nói: “Vậy được, chị ở phòng bên cạnh, có việc gì gọi chị ngay”.
Cả buổi tối Ngô Bình rất yên tĩnh, mãi đến sáng hôm sau, anh lại bắt đầu đại tiện ra máu và nôn. Vừa nghe tiếng động, Đường Tử Di chạy vào, cẩn thận lau dọn cho anh.
Đến buổi trưa, Ngô Bình mới yên ổn. Lúc này tình trạng của anh đã tốt hơn, có thể mở mắt, ý thức tỉnh táo.
“Tử Di, anh hôn mê bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Đường Tử Di: “Gần một ngày một đêm rồi. Chồng ơi, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Ngô Bình: “Hệ thống tiêu hóa đã ổn định, tiếp theo là hệ thống huyết quản, tình trạng có lẽ sẽ tệ hơn”.
Đường Tử Di: “Chồng phải cố lên”.
Đường Tử Yên bưng một bát canh vào nói: “Chị, uống chút canh đi, em thay chị một lát”.
Đường Tử Di không muốn ăn, Ngô Bình nói: “Nghe lời, em ăn chút gì đi”.
Lúc này Đường Tử Di mới bưng bát canh uống, hai chị em ngồi một bên.
Sau ba giờ chiều, da của Ngô Bình trở nên trắng bệch như người chết. Tế bào máu của anh đều vỡ, máu tạm thời mất đi khả năng cung cấp oxi.
Không có oxi và chất dinh dưỡng, vài tế bào trong người anh bắt đầu chết đi, bắt đầu có mùi thối rữa, đây là mùi của người chết.
Ngoài phòng vang lên tiếng kêu của cú mèo và quạ, chúng ngửi thấy tử khí nên bay đến tìm thức ăn.
Đường Tử Di rất tức giận, cô ấy lấy khẩu súng ngắn nổ súng vào đám chim, quạ và cú mèo hoảng sợ bay tán loạn.
Sắc mặt Ngô Bình không còn chút máu, nằm bất động, không cảm nhận được hơi thở.
Đường Tử Di chưa nhận ra sáu Linh khiếu của Ngô Bình đều đang dần phóng ra năng lượng cao, năng lượng này thẩm thấu vào từng tế bào của anh.
Cùng lúc đó Đạo Chủng trong người Ngô Bình cũng liên tục phóng ra năng lượng kỳ lạ, cũng thấm vào trong tế bào.
Đến tờ mờ sáng, tất cả tế bào máu của Ngô Bình được thay thế hoàn toàn, máu của anh không còn màu đỏ nữa mà là màu đỏ vàng.
Chương 830: Thay da
Trong máu có nguồn năng lượng dồi dào, nó đi vào tế bào trong các mô qua mao mạch. Đồng thời mạch máu của Ngô Bình cũng có sự thay đổi, thành mạch máu bị tái tạo, có độ đàn hồi tốt hơn, cũng thích hợp để cung cấp máu cho tế bào mới hơn.
Đường Tử Di cảm nhận được tinh thần của Ngô Bình tốt hơn bèn hỏi: “Chồng có muốn ăn chút gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh không thể ăn gì vào thời gian này được. Tử Di, Tử Yên, hai em đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ không có việc gì trước khi trời sáng”.
Thấy trạng thái của anh khá tốt, Đường Tử Di và Đường Tử Yên mới yên tâm đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Viêm Dương, canh cửa, đừng cho bất kỳ ai vào”.
Viêm Dương nhìn Ngô Bình nói: “Thượng tiên, có phải sẽ xảy ra gì không?”
Ngô Bình nói: “Ta phải thay da, cảnh tượng khá máu me, ta không muốn Tử Di nhìn thấy”.
Viêm Dương gật đầu: “Vâng”.
Viêm Dương ra khỏi phòng, Đông Hoàng nằm rạp dưới đất bỗng nhảy lên, đôi mắt nó lóe lên tia lạnh lùng.
Ngô Bình nhìn nó nói: “Con chó chết tiệt, thấy tao nửa sống nửa chết, có vẻ mày rất vui?”
Đông Hoàng há miệng nhổ ra một bình nhỏ màu xanh. Ngô Bình tò mò cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi được mùi gay mũi.
Anh vội đóng nắp lại, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Mùi này hình như là… máu?”
Đông Hoàng gật đầu, hai tay vẽ giữa không trung tỏ ý anh bôi lên da.
Anh bỗng nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đây là phù huyết được luyện chế bằng máu của Bá Hạ?”
Trong Vu đạo thượng cổ, có một cách là mượn dùng vu thuật để có được khả năng của thú dữ gọi là phù huyết, bôi phù huyết lên người thì có thể có được khả năng của thú dữ.
Bá Hạ là một trong các loài rồng. Rồng sinh chín người con, trong đó, Nhất Nhật Bá Hạ có khả năng phòng vệ mạnh nhất, dĩ nhiên máu của nó có thể tăng lên khả năng phòng vệ da cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười: “Đồ tốt, Đông Hoàng, mày tặng miễn phí cho tao?”
Đông Hoàng trợn mắt như đang nói: Nghĩ nhiều quá rồi.
Ngô Bình nói: “Được thôi, đợi chuyện này xong xuôi, tao sẽ tặng cho mày mấy thứ xem như trao đổi”.
Nói rồi anh bôi phù huyết lên cả người, lượng phù huyết không nhiều nên chỉ có thể bôi một lớp mỏng.
Bôi xong anh có cảm giác một lực khá lớn đi vào làn da làm cho quá trình thay da bắt đầu trước dự kiến.
Thay da rất đau đớn, da anh cực kỳ ngứa. Nửa tiếng sau, da anh bắt đầu thối rữa để lộ ra lớp da trần và máu thịt, sau đó lớp da trần bắt đầu phát triển các mô hạt tạo nên lớp da mới. Hai tiếng sau, làn da mới cơ bản được hình thành, nó khác hoàn toàn với lớp da cũ.
Làn da hiện giờ của Ngô Bình có một lớp vảy nhỏ màu trắng bạc ở mặt trên, lớp vảy này thường ẩn dưới da, khi cần thiết sẽ nhanh chóng bao phủ toàn thân Ngô Bội, có tác dụng cách nhiệt, ngừa độc và có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, ngay cả đạn xuyên giáp cũng không thể xuyên thủng lớp bảo vệ của nó.
Lớp vảy này được tạo ra nhờ hấp thụ phù huyết, lớp da mới vốn dĩ không có lớp vảy này, có lẽ Đông Hoàng đưa đồ cực tốt.
Tóc của Ngô Bình cũng mọc mới, từ màu đen chuyển sang màu trắng, là màu lấp lánh ánh bạc, vô cùng bắt mắt. Dưới lớp vảy là một lớp mỡ dày nửa milimet, lớp mỡ này được hình thành nhờ tiên chi, khi cơ thể bị tấn công, nó sẽ hút sự tấn công bên ngoài để khí hóa tạo ra màn bảo vệ, phản đòn lại kẻ địch.
Bên dưới tiên chi là một lớp màng gân, nó là tuyến phòng vệ cuối cùng, lúc cần thiết màng gân sẽ rung chuyển tạo thành một tấm chắn bảo vệ trên bề mặt cơ thể, sát thương của kẻ địch sẽ bị chặn lại bên ngoài lớp màng.
Trời vừa hé sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã thay da đổi thịt thành công, da anh khác hoàn toàn với làn da mịn trước đó, nhìn hơi thô ráp và có màu đồng.
Móng tay anh cũng được thay, ngón tay anh giờ cứng hơn cả đá Kim Cương, vừa búng móng tay một cái đã phát ra tiếng nhưng tiếng đao kiếm chạm vào nhau.
Mặt trời vẫn chưa mọc, Đường Tử Di đã chạy đến xem tình hình của Ngô Bình. Thấy da anh như có sự thay đổi bèn hỏi: “Chồng ơi, da anh có vẻ tệ hơn rồi, lúc trước vừa trắng vừa mịn”.
Ngô Bình cười nói: “Đây là làn da mới của anh, có phải trông rất đàn ông không?”
Đường Tử Di vươn tay sờ, không mịn màng như trước nhưng sờ cũng rất thoải mái.
Sắc mặt anh trở nên căng thẳng: “Tử Di, buổi chiều có lẽ anh sẽ thay xương, em tìm người làm khuôn, kích thước vừa đủ để trói nhốt anh. Đến lúc đó bỏ anh vào trong khuôn, không được di chuyển đi đâu cả, nếu không cả người anh có thể bị tách rời”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được, em đi tìm người làm khuôn ngay”.
Chưa đến hai tiếng sau, một cái khuôn được làm bằng thạch cao đã hoàn thành, kích thước vừa đủ để đặt Ngô Bình vào trong, chỉ lộ ra mũi để có thể thở.
Một giờ rưỡi chiều, Ngô Bình tự mình bước xuống giường, nằm vào trong khuôn và bảo người khác cố định khuôn lại.
Nửa tiếng sau, quá trình thay xương bắt đầu.
Đau đớn này gấp bội lần quá trình thay da đổi thịt. Xương cốt như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, anh muốn kêu lên nhưng lại bị khuôn chặn miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm”.
Đường Tử Di đứng ở ngoài liên tục lau nước mắt, oán trách: “Thật là, ai cũng nói thần tiên tốt, tại sao muốn làm thần tiên lại khổ như thế?”
Đường Tử Yên lại lý trí hơn cô ấy nói: “Chị à, thực lực của thần tiên siêu phàm, muốn có được khả năng siêu phàm thì dĩ nhiên phải trả giá rất lớn rồi. Đây vẫn chỉ mới bắt đầu, sau này anh rể trở thành Địa Tiên rồi thì còn nhiều tai ương đang đợi anh ấy nữa”.
Đường Tử Di thở dài nói: “Tiếc là chị không thể chia sẻ bớt thay anh ấy”.
Đường Tử Yên kiên định nói: “Anh rể sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy là người mạnh mẽ, không gì có thể khiến anh ấy gục ngã”.
Quả trình thay xương khá chậm, mãi đến đêm thứ hai mới xem như kết thúc.
“Rắc!”
Một tiếng rõ to vang lên, cái khuôn nứt ra, Ngô Bình bước ra từ bên trong.
Đường Tử Di thở phào hỏi: “Chồng xong rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Trong lúc thay xương, cơ bắp cũng tiến hành đổi mới, nhưng tiếp theo anh còn phải thay mới hệ thống miễn dịch, hệ thống tiết niệu và sinh sản, hệ thống thần kinh và số lượng lớn tế bào nhỏ, đây là một quá trình dài”.
Đường Tử Di: “Rất lâu sao?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là một hai tháng, nhưng em yên tâm, quả trình thay thế sau đó khá thoải mái. Mặc dù anh cũng sẽ khá yếu nhưng không khác thì người bình thường, ít nhất có thể tự chăm sóc bản thân”.
Đường Tử Di: “Vậy thì tốt. Em nghe Viêm Dương nói thời gian của đại thoái bệnh càng lâu thì càng có nhiều lợi ích, đúng không?”
Ngô Bình: “Có thể hiểu như thế, đại thoái bệnh ở mỗi người sẽ khác nhau, có người khá nhẹ, có người nặng. Anh thuộc kiểu hoàn toàn, thoái hóa kiểu thay da đổi thịt, khác hoàn toàn với đại thoái bệnh thông thường”.
Đường Tử Di: “Chồng ơi, khoảng thời gian này anh cứ ở lại, em chăm sóc anh”.
Ngô Bình cười nói: “Không thể rảnh được, anh đã muốn đến bệnh viện lâu rồi, ngày mai anh đến bệnh viện tìm việc”.
Đường Tử Di nói: “Y thuật của chồng siêu như thế, còn cần đến bệnh viện à?”
Người đó vừa xuất hiện, mọi người xung quanh đều tỏ vẻ e dè.
Đường Tử Di ghé sát tai Ngô Bình nói nhỏ: “Chồng ơi, đây là Đơn Phi Lang. nhà họ Đơn cũng là một trong bốn nhà hào môn ở Giang Nam. Khi lên 10, Đơn Phi Lang đã được một dị nhân thu nhận làm đệ tử, và truyền cho các bản lĩnh. Năm ngoái, hắn bắt đầu hành tẩu giang hồ, đấu hơn mười trận nhưng chưa thua trận nào. Nhà họ Đơn cũng vì thế mà mạnh hơn, không ai dám động tới”.
Cô ấy kể tiếp: “À, hắn từng thách đấu cả anh ba nhà họ Từ đấy”.
Ngô Bình híp mắt lại: “Rồi ai thắng?”
Đường Tử Di: “Anh ba thua thảm hại, đã thế còn bị thương nặng”.
Ngô Bình thở dài nói: “Sao anh không biết gì?”
Đường Tử Di: “Anh ba ngại nói với anh, vì hai người tỉ thí công bằng, thắng thua dựa vào thực lực”.
Ngô Bình: “Nói vậy là trật tự trong giới giang hồ ở Vân Kinh thay đổi rồi hả?”
Đường Tử Di: “Hắn mới có tiếng nói ở vài khu thôi, nhưng về lâu về dài thì kiểu gì anh ba cũng bị mất địa bàn”.
Đơn Phi Lang bước tới với ánh nhìn đầy tính khiêu khích, sau đó nói với Ngô Bình: “Tôi là Đơn Phi Lang, tôi muốn thách đấu anh”.
Mnn: “Thách đấu tôi à? Anh đủ trình chưa?”
Đơn Phi Lang híp mắt lại: “Anh cũng ngông đấy, nhưng tôi thích. Người càng ngống thì đánh càng sướng”.
Ngô Bình: “Nếu anh thèm ăn đòn đến thế thì tôi chiều. Nhưng không thể đánh suông được, nếu anh thua thì phải biến khỏi Giang Nam, không thì tôi sẽ cho anh sống không bằng chết”.
Đơn Phi Lang: “Anh tự tin vậy à?”
Ngô Bình: “Tự tin thì là cảm giác chủ quan thôi, còn kết quả ra sao thì phải đánh mới biết được”.
Dứt lời, anh đã đi tới một khoảng trống rộng rãi, ở đó có một lò luyện bằng đồng, sàn xung quanh lát đá xánh, ngày thường Đường Tử Yên hay thích đến đây luyện công.
Ngô Bình đứng trên quảng trường nhỏ rồi vào thế, lập tức có một luồng khí thế bất tận toả ra.
Đơn Phi Lang vác đap đi theo anh, ban đầu hắn bước đi thong dong với khí thế như rồng như hổ.
Nhưng chỉ được mười bước đầu, còn sau đó thì khí thế đã bay đi đâu mất. Vì trước khí thế của Ngô Bình, hắn chẳng là gì cả, mặt hắn bắt đầu nhăn nhó, vì biết gặp phải đối thủ rồi.
Thấy hai người bước tới nhau gần hơn, mọi người bắt đầu bàn tán.
“Nghe nói sư phụ của Đơn Phi Lang là một Võ Thánh, thực lực hơn cả Chân Nhân đấy”, một người hiểu về võ thuật nhỏ giọng nói: “Ngô Bình có thắng được không nhỉ?”
“Tôi lại thấy Ngô Bình mạnh hơn, cậu ấy rất bình tĩnh, cậu ấy cho tôi một cảm giác rất mạnh mẽ. Một người có khí thế như vậy chắc chắn thực lực không thể yếu, Đơn Phi Lang kém xa cậu ấy”.
“Nghe đâu Đơn Phi Lang chưa thua lần nào hết, chỉ e Ngô Bình lành ít dữ nhiều. Nếu Ngô Bình thua thì Đơn Phi Lang chắc chắn sẽ ra tay với nhà họ Đường”.
Lúc này, có người liếc nhìn snag Đường Minh Huy. Nhưng ông ấy chẳng hề có vẻ lo lắng chút nào, trái lại còn có vẻ hào hứng.
Người biết về Ngô Bình rất ít, nhưng Đường Tử Di là một trong số đó. Cô ấy biết thì đương nhiên Đường Minh Huy cũng biết.
Cách đây không lâu, Đường Minh Huy đã hỏi Đường Tử Di về tu vi hiện tại của Ngô Bình. Đường Tử Di nói cho ông ấy biết Ngô Bình đã là Võ Thánh rồi, thực lực ngang với Chân Nhân cảnh giới Địa Tiên. Hơn nữa, anh còn có rất nhiều các bản lĩnh tài năng, dù đấu với Chân Nhân cũng không hề hấn gì.
Vì thế, ông ấy đoán Đơn Phi Lang này chắc chắn sẽ bại dưới tay anh.
Đơn Phi Lang bước đến bước thứ 20 thì chậm lại, sau đó nhìn Ngô Bình đăm đăm. Ánh mắt này như một con sói đang nhìn con hổ.
Hình như hắn không cầm chắc được thanh đao nữa, đành kéo sau lưng, mũi đao quẹt xuống đất phát tiếng rất chói tai.
Sau đó, hắn đã phải dừng bước, vì không thể tiến gần hơn đến Ngô Bình được nữa. Dường như chỉ cần tiến thêm một bước thì anh sẽ sẽ bị rơi xuống vực sâu thăm thẳm.
Trán hắn mướt mồ hôi, chân thì run lên, cắn cắn cầm cập.
Ngô Bình vẫn đứng yên tại chỗ như ma thần bất khả chiến bại, khí tức toả ra như sóng biển, cuồn về phía Đơn Phi Lang.
Không lâu sau, Đơn Phi Lang chợt hét lên rồi quay đầu chạy đi, bấy giờ hắn mới thấy ổn hơn rồi há miệng thở dốc.
“Anh là… đại tông sư à?”, hắn hỏi mà giọng như đã hụt hơi.
Ngô Bình nói: “Trực giác của anh tốt đấy, không dám tiến lại gần tôi nữa, không thì đã bị thương nặng rồi”.
Đơn Phi Lang tròn mắt nói: “Anh có thể khiến tôi bị thương nặng trong vòng 10 bước ư? Đến sư phụ tôi còn không làm được như thế”.
Ngô Bình: “Vậy chứng tỏ là sư phụ anh chưa đủ mạnh”.
Dứt lời, anh vươn tay vỗ vào một mặt của cái đỉnh đồng, nó lập tức bắn cao mấy mét, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Ngay sau đó, cả mặt sàn đá đều vỡ tan, cái đỉnh này nặng hơn 300 cân.
Đơn Phi Lang hít vào một hơi lạnh rồi nói: “Sao anh làm được?”
Ngô Bình: “Thực lực của anh kém nên dù tôi có giải thích thì anh cũng không hiểu đâu, khỏi hỏi làm gì cho phiền”.
Đơn Phi Lang bị đả kích nặng nề rồi cúi đầu xuống, run giọng nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Sư phụ anh là ai?”
Đơn Phi Lang: “Tôi thua nên không dám nhắc đến tên người”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh không nói thì tôi cũng biết, Hoàng Thượng ở Vân Đông đúng không?”
Đơn Phi Lang giật mình: “Sao anh biết?”
Ngô Bình: “Võ công của ông ta khá đặc biệt, tôi nhìn ra truyền thừa của ông ta trong bước chân của anh, hơn nữa anh cũng có quan hệ với Đơn Dị Nhân đúng không?”
Đơn Phi Lang: “Đó là chú họ của tôi ở Vân Đông”.
Ngô Bình: “Sư phụ anh còn không dám đấu với tôi nữa là anh”.
Đơn Phi Lang ngẩn ra: “Anh… biết sư phụ tôi ư”
Ngô Bình: “Anh cứ hỏi Hoàng Thượng xem có biết tôi không?”
Đơn Phi Lang nghiến răng, không sợ mất mặt mà gọi cho sư phụ mình luôn. Hắn kể vắn tắt mọi chuyện trong điện thoại, sau đó đứng thẳng người, luôn miệng nói vâng vâng.
Một lát sau, ông ta đưa điện thoại cho Ngô Bình bằng hai tay rồi lễ phép nói: “Anh Ngô, sư phụ tôi muốn nói chuyện với anh ạ”.
Ngô Bình nhận lấy điện thoại, bên trong vang lên giọng nói của Hoàng Thượng: “Xin lỗi thần y Ngô, không ngờ Đơn Phi Lang lại có mắt như mù, dám chọc giận cậu. Dù cậu có đánh chết nó thì tôi cũng không dám oán thán nửa lời”.
Đây đương nhiên là lời nói khách sáo, Ngô Bình chắc chắn không làm vậy. Dẫu sao anh và Hoàng Thượng cũng có quen biết, hươn nữa ông ta đang làm việc cho nhà họ Lý nên lần này anh sẽ nể mặt ông ta mà tha cho Đơn Phi Lang.
“Không biết không có tội, ông không phải lo đâu”.
Hoàng Thượng: “Thần y Ngô, thằng này ngông nghênh lắm nên mong cậu chỉ dạy nó giúp tôi, nếu nó không nghe lời, cậu cứ nặng tay trách phạt”.
Ngô Bình: “Ông quá lời rồi”.
Sau đó, Ngô Bình trả điện thoại cho Đơn Phi Lang rồi nói: “Lẽ ra tôi định cho anh một bài học, nhưng vì nể mặt sư phụ anh nên tôi bỏ qua”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi vội nói: “Thần y Ngô, cảm ơn anh đã không chấp ạ”.
Chương 827: Chân Lực Hoá Binh
Ngô Bình: “Tôi nghe nói anh đã khiêu chiến Từ Quý Phi hả?”
Đơn Phi Lang: “Vâng, anh cũng biết ông ấy ạ?”
Ngô Bình: “Tôi gọi ông ấy là anh ba, anh đừng động tới địa bàn ở Vân Kinh”.
Đơn Phi Lang không chút do dự nói: “Vâng, xin thần y Ngô yên tâm, ngày mai tôi sẽ đến tận nhà xin lỗi ông Từ”.
Mọi người đều ngẩn ra, cả Đường Minh Huy cũng vậy. Sao Đơn Phi Lang chẳng những không động thủ mà còn kính trọng Ngô Bình như bậc con cháu vậy?
Đơn Phi Lang có một vấn đề thấy khó hiểu nên hỏi: “Thần y Ngô, ban nãy anh đã dùng võ công gì? Tại sao tôi không thể tiến lại gần được?”
Ngô Bình: “Kim Cương Bất Hoại Thần Công của chùa Đại Thiền”.
Đơn Phi Lang kinh ngạc nói: “Bảo sao, nghe nói môn thần công này có tám tầng, các cao tăng cũng chỉ luyện đến tầng thứ ba. Không biết thần y Ngô đã luyện đến tầng thứ mấy rồi?”
Ngô Bình đã tu luyện Như Lai Thần Công bản gốc nên đã đột phá Kim Cương Bất Hoại Thần Công đến tầng thứ tám, nhưng anh sợ làm Đơn Phi Lang sợ nên chỉ nói: “Tầng thứ năm”.
Tuy anh đã khiêm tốn rồi, nhưng vẫn làm Đơn Phi Lang sợ hết hồn: “Tầng thứ năm ư!”
Tầng thứ năm của Kim Cương Bất Hoại Thần Công có tên là Chân Lực Hoá Binh, có nghĩ là biến chân lực thành vũ khí, uy lực của nó không hề kém binh đao chút nào.
Ngô Bình: “Xem ra anh cũng biết nhiều đấy nhỉ”.
Đơn Phi Lang nhìn chằm chằm vào Ngô Bình rồi nói: “Thần y Ngô có thể cho tôi chiêm ngưỡng một chút được không?”
Ngô Bình biết hắn thật lòng muốn mở mang tầm mắ nên nói: “Được”.
Anh giơ tay phải ra, Kim Cương Nhẫn Lực ngưng tụ một một thanh trường đao màu vàng loé sáng. Sau đó, Ngô Bình chém một đường lên không trung, một đường đao xuất hiện, cây Bạch Quả cách đó mấy chục mét đã đứt đôi.
Cây cổ thụ cao hơn 30 mét, cành lá sum xuê, vậy mà bị một đường đao chẻ làm đôi rồi ngã sang hai bên, làm bụi bay mù mịt, đàn chim cũng sợ hãi mà bay đi.
Thấy luồng uy lực khủng khiếp ấy, mọi người đều hoảng sợ, đây là sức mạnh của con người ư?
Đơn Phi Lang nghệt mặt ra rồi lẩm bẩm: “Đúng là Kim Cương Bất Hoại Thần Công tầng thứ năm rồi! Thần y Ngô đã làm được những việc mà xưa nay chưa từng ai làm được, tôi xin bái phục!”
Hắn hành lễ với Ngô Bình rồi nói: “Tiên sinh, sau này anh sai gì thì tôi sẽ làm hết”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Hả? Nghe lời tôi tuyệt đối à?”
Mắt Đơn Phi Lang loé sáng, hắn nói: “Cao thủ như anh là người mà tôi luôn bái phục nhất, được chiêm ngưỡng phong thái vô thượng của anh rồi thì giờ Đơn Phi Lang chết ngay cũng được”.
Ngô Bình: “Anh cũng là người ham mê võ thuật, nể tình sư phụ anh, nếu anh gặp vấn đề gì khó trong quá trình tu luyện thì cứ hỏi tôi”.
Đơn Phi Lang mừng rỡ rồi quỳ xuống dập đầu: “Cảm ơn tiên sinh!”
Sau đó, Đơn Phi Lang đứng dậy nhìn quanh mọi người một lượt rồi nói to: “Từ giờ trở đi, Ngô tiên sinh làm gì, nhà họ Đơn sẽ ủng hộ hết mình”.
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, không ngờ một người luôn ngông như Đơn Phi Lang lại hàng phục Ngô Bình.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Cậu Đơn này, cậu thấy thực lực của con rể tôi thế nào?”
Đơn Phi Lang nghiêm túc đáp: “Võ công của tiên sinh đã chạm tới cảnh giới không thể lý giải, tôi không dám nhận xét”.
Nghiêm Khắc Mẫn nói ngay: “Tôi đề cử Đường Minh Huy làm hội trưởng mới”.
Ông chủ Dương cũng hùa theo: “Tôi cũng thế”.
“Còn tôi nữa”, Mã Thiếu Thanh cười nói: “Tôi đại diện cho ý kiến của nhà họ Mã”.
Đơn Phi Lang cười nói: “Đương nhiên không thể thiếu nhà họ Đơn rồi”.
Ông Kim mỉm cười: “Tôi cũng đồng ý”.
Thấy người của các thế lực lớn đều ủng hộ Đường Minh Huy rồi, đương nhiên những người khác không dám ho he gì, mà đều ủng hộ ông ấy làm hội trưởng mới.
Cứ thế, giấc mơ của Đường Minh Huy đã thành sự thật, vì vậy ông ấy càng hồ hởi tiếp khách hơn.
Không lâu sau, có người đến báo Vạn Lộ Khả của công ty Trung Lương đến. Cô ấy không nằm trong danh sách được mời nên làm Đường Minh Huy thấy hơi bất ngờ.
Ngô Bình: “Chú Đường, Vạn Lộ Khả là bạn cháu, cháu mời cô ấy tới đấy ạ”.
Đường Minh Huy gật đầu rồi cho người mời Vạn Lộ Khả vào.
Vạn Lộ Khả đi vào một cái là cúi người chào Ngô Bình đầu tiên: “Anh Ngô”.
Ngô Bình: “Lộ Khả, để tôi giới thiệu với cô các ông chủ của thương hội Giang Nam”.
Sau khi giới thiệu một lượt, Ngô Bình nói: “Tôi và Vạn Lộ Khả đã thành lập công ty Trung Lương, chuẩn bị vực dậy Giang Nam Thành. Có ai hứng thú tham gia cùng không?”
Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, tình hình của Giang Nam Thành khá phức tạp, họ không hiểu rõ nên nhất thời không ai lên tiếng.
Ngô Bình: “Giang Nam Thành sắp khai công rồi, ai muốn hợp tác thì cứ đến tìm cô Vạn đây”.
Sau đó, anh hỏi Vạn Lộ Khả: “Lộ Khả, trong điện thoại cô bảo lô đất kia về tay cô rồi đúng không?”
Vạn Lộ Khả gật đầu: “Vâng, tôi đến để bàn với anh xem khi nào thì khai công đây”.
Ngô Bình: “Mai đi”.
Vạn Lộ Khả: “Được”.
Nghe thấy thế, ông chủ Kim nói: “Thần Y Ngô, tôi có biết một chút về thế lực đứng sau Giang Nam Thành, cô cậu làm thế là nguy hiểm lắm đấy”.
Ngô Bình: “Không sao, giờ họ không dám thò mặt ra nữa đâu, vì họ biết tôi có thể dễ dàng lấy mạng họ”.
Mọi người lập tức sôi nổi hơn hẳn, ông chủ Dương nói: “Thần y Ngô, ban nãy cậu bảo chúng tôi cũng thế tham gia dự án này đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng, tôi đồng ý nhượng lại 25 phần trăm cổ phần, giá thị trường đang là 240 tỷ, nếu ai có hứng thì có thể bàn tiếp”.
Diện tích của Giang Nam Thành rất lớn, sau khi dự án hoàn thành đảm sẽ rất có giá trị.
Nhưng để hoàn thành được thì cần rất nhiều vốn, Ngô Bình quyết định lôi kéo thêm những người này tham gia cùng, như vậy anh cũng có thể kết nạp thêm hội doanh nhân Giang Nam để tăng tầm ảnh hưởng cho nhà họ Đường ở Giang Nam.
Mọi người cũng bắt đầu tính toán, nếu đầu tư khoảng 100 triệu thì ít cũng kiếm được gấp đôi.
Ông Kim cười nói: “Cho tôi một chân, tôi đầu tư hai tỷ”.
Ông chủ Dương: “Tôi 1.5 tỷ”.
Phùng Thiếu Thanh: “Nhà họ Phùng 1.2 tỷ”.
Đơn Phi Lang: “Nhà họ Đơn cũng 1.2 tỷ”.
Cứ thế, mọi người ở đây đều góp phần, cuối cùng Vạn Lộ Khả đã huy động được đủ 240 tỷ, trong đó Đường Minh Huy góp nhiều nhất là 50 tỷ”.
Vạn Lộ Khả thấy thế thì nói nhỏ với Ngô Bình: “Anh Ngô, anh làm thế không sợ lỗ à?”
Ngô Bình: “Không sao, thêm người cùng đi thì mới đi xa được”.
Ngô Bình chiếm 80 phần trăm trong dự án Giang Nam Thành, anh nhượng lại 25 phần trăm thì vẫn còn 55 phần trăm, như thế vẫn là cổ đông lớn nhất.
Ai cũng dẫn thư ký theo nên nhanh chóng thảo hợp đồng ngay.
Chờ dự án xây xong, tất cả bọn họ đều thu về lợi ích mà không cần đóng góp gì nữa.
Buổi họp mặt kết thúc, ai về nhà nấy.
Trời đã tối, hai bố con Đường Tử Di dẫn Ngô Bình đến gặp Đường Thời Lộc.
Đường Thời Lộc đang sắp xếp đồ cổ trong kho, hầu hết đồ ở đây đều là của Ngô Bình.
“Ha ha, Ngô Bình đến đấy à, mau vào đây”, Đường Thời Lộc vẫy tay.
Chương 828: Đại thoái bệnh
Ngô Bình tiến lại gần xem, anh đang sờ một bức tranh chữ trong tay, là bút tích của Đường Bá Hổ.
Anh cười nói: “Ông nội, bức họa này khá lắm”.
Đường Tử Di: “Ông nội, Ngô Bình tặng đồ quý cho ông này”.
Đường Thời Lộc hỏi: “Đồ quý gì cơ?”
Đường Tử Di lấy ra một bình bồi nguyên tán, cười nói: “Đây là bồi nguyên tán, một bình đến mấy triệu đô đấy, uống nó thì ông nội có thể sống đến trăm tuổi mà không bệnh tật gì”.
Đường Thời Lộc kinh ngạc nói: “Thần kì vậy sao?”
Đường Minh Huy lại đưa ra một quả đào tiên: “Bố, đây là đào tiên, con đã ăn một trái rồi, công hiệu cực kỳ tốt, quý gấp ngàn lần bồi nguyên tán này.
Đường Thời Lộc đâu có ngốc, ông ta biết ngay giá trị của hai món đồ này nên nói: “Ngô Bình, ông lớn tuổi rồi, đừng lãng phí đồ quý, hay là cháu và Tử Di uống đi”.
Đường Tử Di cười nói: “Ông nội, Ngô Bình không uống được, anh ấy là người tu hành, hơn nữa sau này anh ấy còn có thể luyện”.
Đường Thời Lộc gật đầu: “Được, được rồi, không ngờ đến lúc già rồi mà ông vẫn còn có thể gặp được một đứa trẻ ngoan như Ngô Bình. Haha, Tử Di, con biết nhìn người lắm”.
Sau đó, ông ta nói với Đường Minh Huy: “Minh Huy, lát về con hỏi con nhóc Tử Yên thử, nếu nó bằng lòng thì cũng gả cho Ngô Bình luôn đi”.
Đường Tử Di giật mình: “Ông nội, ông nói gì thế? Sao Tử Yên có thể gả cho Ngô Bình được”. Cô ấy thật sự tức giận á.
Đường Thời Lộc nhìn cháu gái của mình, ánh mắt trí tuệ và trải nghiệm dày dạn, bình thản nói: “Tử Di à, người tài giỏi như Ngô Bình cũng giống như một con sư tử đực trên thảo nguyên, sẽ có cả đàn sư tử cái vây lấy nó”.
Ông ta nói xong thì còn nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy ẩn ý, Ngô Bình bối rối, không dám nhìn vào mắt ông ta.
Đường Tử Di nói: “Dù thế nào đi nữa, lời nói của ông nội cũng không có căn cứ”.
Đường Thời Lộc: “Thay vì để người phụ nữ khác chia sẻ chồng với cháu, tại sao cháu lại không để cơ hội đó cho em gái ruột của mình? Ít ra thì hai đứa cũng là chị em ruột, có thể đồng lòng”.
Đường Tử Di cạn lời: “Ông nội, ông tưởng đây là phim cung đấu à?”
Đường Thời Lộc bật cười: “Tử Di, ông nội là người từng trải, ông từng yêu rất nhiều người phụ nữ trong đời, sau này cháu sẽ hiểu thôi”.
Ngô Bình cảm thấy ngại quá nên nói vài câu rồi bỏ đi.
Đường Tử Di ra khỏi nhà kho thì nhéo mạnh lên hông anh một cái.
Ngô Bình hét lên: “Tử Di, sao em lại nhéo anh?”
Đường Tử Di cười lạnh lùng: “Chắc anh đắc ý lắm nhỉ?”
Ngô Bình: “Đắc ý cái cùi lôi, anh ngại chết đi được. Tử Yên là em gái em, cũng là em gái anh, sao anh có thể có suy nghĩ gì”.
Đường Tử Di thở dài: “Ông nội già nên hồ đồ rồi”.
Sau đó cô lại ôm lấy cánh tay Ngô Bình, nói: “Ông xã, anh ở lại sơn trang vài ngày đi”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, có điều anh không ở lâu được, bên Đông Nam Á còn có việc, mấy ngày nữa anh vẫn phải đi”.
Đường Tử Di: “Yên tâm đi, em biết anh bận, em sẽ không giữ anh lại lâu đâu”.
Trời vẫn chưa tối thì Đường Tử Di đã kéo Ngô Bình vào phòng mình, đến cơm tối cũng không thèm ăn.
Đường Minh Huy định cho người đi gọi Ngô Bình và Đường Tử Di ăn tối nhưng lại bị vợ mình gọi lại, bà ấy liếc ông ấy một cái rồi nói: “Ông thật không biết suy nghĩ gì hết, Tử Di và Ngô Bình lâu lắm rồi chưa gặp nhau, phải để cho bọn trẻ hâm nóng tình cảm chứ”.
Đường Minh Huy đập nhẹ lên đầu: “Đúng, đúng rồi, vẫn là bà xã thông minh, ha ha”.
Nửa đêm, Ngô Bình mới ra khỏi phòng, đến chỗ luyện đan.
Trước đó, anh chắt lọc dược tính từ đan hỏng của Tam Tài Đan, luyện thành Đại Hiền Đan trong Nhân Vương Đan, bây giờ thì anh thử luyện Chiến Thần Đan.
Độ khó của Chiến Thần Đan không thua gì Đại Hiền Đan, thậm chí còn khó hơn một chút, lúc anh luyện phải cực kỳ cẩn thận.
Đến khi mặt trời ló dạng, một tia sáng bay ra từ lò luyện đan, được anh bắt lấy rồi ngưng tụ thành một viên đan dược trong tay, đấy là Chiến Thần Đan.
Nhân Vương Đan có thể chia ra uống, uống Đại Hiền Đan trước, sau đó đến Chiến Thần Đan, cuối cùng mới đến Nhân Vương Đan.
Ngô Bình lấy viên Đại Hiền Đan đó ra, định thử tác dụng của nó.
Lúc anh nuốt viên đan dược xuống thì cảm thấy mát lạnh tràn lên não. Lúc này đầu óc anh vô cùng tỉnh táo và nhạy bén.
Anh đã lập tức hiểu được công dụng thần kỳ của Đại Hiền Đan, tác dụng của nó có thời gian, trong thời gian còn thuốc thì có thể hỗ trợ tu hành.
Anh lập tức lấy ngọc Thiên Tâm ra, dựa vào ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan kích phát cảm ứng Thiên Nhân.
Cảm ứng Thiên Nhân là chỉ việc con người và thiên nhiên vạn vật hòa làm một, từ đó có thể thuận theo tự nhiên để làm việc, là cảnh giới thứ tư của Nhân Tiên, một khi đạt đến thì sẽ được người đời tôn là thiên sư.
Thiên sư có thể hô mưa gọi gió, sai thần khiến quỷ, một khi có thành tựu thì Ngô Bình có thể thực hiện một số thứ có sức mạnh lớn như trận pháp, bùa chú và luyện được đan dược cấp cao hơn.
Cảm ứng Thiên Nhân cực kỳ khó, từ xưa đến giờ có rất ít người có được thành tựu là Thiên Sư.
Tư chất của Ngô Bình vốn dĩ không tệ, giờ có thêm ngọc Thiên Tâm và Đại Hiền Đan nữa, hai thứ cùng phát huy tác dụng giúp linh hồn anh thăng hoa theo.
Võ hồn thoát ra khỏi cơ thể, vút lên trời cao, liên tục xảy ra thay đổi kỳ diệu, sau đó bắt đầu phát ra ánh sáng. Rất nhanh sau đó, võ hồn trở nên chói mắt giống như ánh trăng.
Võ hồn rung chuyển, ánh trăng tràn ngập khắp trời. Một lúc sau, võ hồn lại biến thành một luồng gió mát, thổi qua bãi cỏ, lướt qua ngọn cây.
Chỉ trong chớp mắt, võ hồn bắt đầu hấp thụ khí thế của ngọn núi lớn phía sau, cảm giác đè nén, sự hùng vĩ, tất cả tiếp thêm sức mạnh cho võ hồn, tạo ra một khí thế khiến người ta phải nghẹt thở.
Võ hồn của anh thay đổi rất nhiều, như ánh sáng, như nước, như núi cao, như vực sâu, như biển lớn, như gió mát.
Võ hồn dạo một vòng xong thì quay về lại cơ thể, chỉ trong tích tắc, Ngô Bình đã cảm thấy mình hiểu sâu hơn về thiên địa vạn vật, về quy luật của tự nhiên. Vạn vật trong thiên hạ đều mặc cho anh sử dụng.
“Thiên Nhân cảm ứng!”. Anh lẩm bẩm.
Đương nhiên, bây giờ anh chỉ mới bước đầu nắm được Thiên Nhân cảm ứng, vẫn còn một khoảng cách nữa mới đạt đến được viên mãn.
Tiếp đó, mãi đến khi mặt trời lên, Ngô Bình vẫn còn đang cảm nhận mọi thứ xung quanh. Thế giới mà anh nhìn thấy lúc này đã không còn giống với trước đây nữa.
Sau khi kích phát, tâm trạng anh rất tốt, anh đang định thi triển thử võ hồn, xem thử hiệu quả thế nào nhưng cơ thể lại đột nhiên yếu đi, anh có dự cảm không lành, thét lên: “Cuối cùng cũng tới!”
Đương nhiên thứ anh nói là đại thoái bệnh, sau khi khởi động linh khiếu thứ sáu thì tai kiếp Đại Thoái Bệnh sẽ đến. Vốn dĩ anh nghĩ còn một tháng nữa Đại Thoái Bệnh mới đến, không ngờ nó lại đến nhanh và bất ngờ như thế.
“Xem ra tạm thời không thể đi Á Mã rồi”. Anh lẩm bẩm.
Lúc Đường Tử Di nhìn thấy Ngô Bình thì anh đang nằm trên sàn, mặt mày xanh xao, cô ấy giật mình, vội vã đỡ anh dậy, lo đến phát khóc: “Ông xã, anh sao thế? Bị thương rồi sao?”
Trong ấn tượng của cô, Ngô Bình là người không thể nào bị bệnh, nhất định là có người đánh nên anh mới bị như thế này”.
Ngô Bình miễn cưỡng nở nụ cười: “Tử Di, anh không sao. Đại Thoái Bệnh của anh đến rồi, đấy là tai kiếp, không tránh được”.
Đường Tử Di thầm thấy an tâm: “Do tu luyện sao? Vậy em phải làm sao?”
Ngô Bình: “Cho anh miếng nước, đừng để ai đến làm phiền anh”.
Đường Tử Di gật đầu, cô ấy là một cô gái nhưng không ngờ lại có thể bế bổng Ngô Bình lên, đi về phía giường.
Cô ấy đặt Ngô Bình lên giường, vội vã mang nước đến, đút cho anh uống.
Bây giờ Ngô Bình không thể động đậy, nằm uống nước không tiện, mà chỗ đó lại không có ống hút, Đường Tử Di nóng ruột quá nên ngậm một ngụm rồi áp đôi môi mềm mại thơm mát lại gần, từ từ đút cho Ngô Bình uống.
Ngô Bình uống hai ngụm nước, đến ngụm thứ ba thì mút lấy đầu lưỡi của Đường Tử Di.
Đường Tử Di càu nhàu: “Đã lúc nào rồi mà còn đùa nữa”. Cô ấy nói xong thì lại tiếp tục đút nước cho anh.
Chương 829: Đại thoái đầy đau đớn
Uống hết nửa phần nước, Ngô Bình nói: “Tử Di, được rồi, để anh ngủ một lát”.
Đường Tử Di gật đầu: “Ừ, em đợi ở ngoài”.
Đường Tử Di ra khỏi phòng, Nhân Bì đi theo sau. Cô ấy cũng không sợ vì biết Nhân Bì này là bạn của Ngô Bình, tên là Viêm Dương.
“Viêm Dương, Ngô Bình sẽ không có việc gì chứ?”, cô ấy vẫn lo lắng.
Viêm Dương: “Nguyên nhân đại thoái của mỗi người khác nhau, tôi cũng không đoán chắc được nhưng thượng tiên phúc lớn mạng lớn, chắc không có việc gì”.
Đường Tử Di thở dài: “Không biết anh ấy bị bệnh bao lâu”.
Viêm Dương: “Thật ra thời gian đại thoái bệnh này càng lâu thì bệnh càng nặng, thành tựu trong tương lai càng lớn”.
Đường Tử Di sửng sốt: “Bệnh càng lâu càng nặng, thành tựu càng lớn?”
Viêm Dương: “Đúng thế, thời gian kéo dài đại thoái bệnh thường sẽ không quá lâu, ngắn hơn tiểu thoái bệnh nhiều. Nhưng chính vì thế, đại thoái bệnh rất nguy hiểm, lúc nghiêm trọng có thể lấy mạng người nhưng mọi người cũng nhận ra thời gian đại thoái bệnh càng lâu, bệnh càng nặng thì thay da đổi thịt càng hoàn hảo”.
Đường Tử Di vô cùng lo lắng nhưng bây giờ cô ấy cũng không làm gì được, chỉ có thể đứng ở bên ngoài.
Trong phòng, ngực Ngô Bình cứ đau từng đợt, cảm giác có máy nghiền nhỏ đang nghiền nát ruột gan anh, vô cùng đau đớn.
Anh đổ mồ hôi đầm đìa, cả người suy yếu nhưng cắn răng cố gắng không phát ra tiếng.
Một tiếng sau, anh muốn đi đại tiện bèn gọi Đường Tử Di.
Đường Tử Di chạy vào: “Chồng ơi, sao thế?”
Ngô Bình: “Anh muốn đi đại tiện”.
Đường Tử Di vội ôm anh lên nhưng vừa chạm vào người, Ngô Bình đau đớn kêu lên.
Đường Tử Di hoảng hốt, không dám động đậy nói: “Chồng ơi, anh đau lắm sao? Hay là anh cứ đi lên giường đi, em bảo người dọn dẹp’.
Ngô Bình nhắm mắt nói: “Đi xong rồi”.
Đường Từ Di cởi quần Ngô Bình ra thì thấy một vũng phân màu đỏ, có mùi thối.
Đường Tử Di vội vàng lau sạch cho anh, lấy nước nóng lau rửa, vừa lau vừa khóc: “Sao lại có máu thế này, bệnh nặng quá, anh có muốn đi bệnh viện không?”
Ngô Bình không muốn mở mắt, anh yếu ớt nói: “Ngốc, anh là bác sĩ mà, em đừng sợ, cơ thể anh đang tái tạo lại hệ thống tiêu hóa, gan, ruột, dạ dày, tuyến tụy đều sẽ được tế bào mới thay thế nên anh mới đi đại tiện hôi như thế. Tử Di, thối quá, em bảo người giúp việc làm đi”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Em sợ họ làm không sạch, em tự làm vậy. Chồng ơi, anh phải kiên trì đấy, Viêm Dương nói đại thoái bệnh sẽ qua nhanh thôi”.
Ngô Bình miễn cưỡng cười: “Mong là thế”.
Thế nhưng tình hình ngày càng nghiêm trọng, sau đó Ngô Bình bắt đầu hôn mê và sốt cao. Đường Tử Di đo nhiệt độ cơ thể cho anh, nhiệt độ lên đến bốn mươi lăm độ.
Phải biết là nhiệt độ cao hơn bốn mươi độ thì protein đã có sự thay đổi, bốn mươi lăm độ đã không phải là nhiệt độ mà người thường có thể chịu được.
Đường Tử Di không hề nghỉ ngơi một phút nào, cứ canh giữ bên cạnh, lo lắng không thôi.
Đến trưa, Đông Hoàng bỗng xuất hiện trước cửa, nó ngồi trước giường nhìn Ngô Bình đang hôn mê.
Đường Tử Di lau nước mắt hỏi: “Đông Hoàng, Ngô Bình không sao chứ?”
Đông Hoàng gật đầu như đang an ủi Đường Tử Di.
Lúc này Ngô Bình bỗng mở mắt ra, sau đó nôn ra một ngụm máu, còn có mùi máu tanh nồng.
Đường Tử Di vội đỡ lấy anh, tay chân không biết làm sao.
Ngô Bình nhắm mắt, không đáp lại lời gọi của Đường Tử Di. Thêm mấy phút nữa, anh lại nôn ra một ngụm máu, máu đặc sền sệt như thể không chỉ là máu mà còn có những mảnh mô nhỏ.
Cứ cách mấy phút anh lại nôn một lần, nôn mười mấy lần mới ngừng, sau đó anh lại hôn mê.
Viêm Dương đi vào nói: “Tư chất tự nhiên của thượng tiên hơn người, sắp đại thoái toàn diện rồi. Trận đại thoái bệnh này chỉ sợ sẽ kéo dài rất lâu”.
Đông Hoàng liếc nhìn Viêm Dương như rất khinh thường, nó nhổ ra một cái bình nhỏ màu trắng từ trong miệng.
Đường Tử Di cầm lấy cái bình, bên trong có thuốc màu đen, cũng không biết có tác dụng gì.
Đông Hoàng vẽ vào không trung mấy đường, cuối cùng chỉ vào miệng Ngô Bình.
Đường Tử Di: “Đông Hoàng, mày bảo tao cho Ngô Bình uống cái này à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Đường Tử Di biết được một ít sự thần bí của Đông Hoàng, cô ấy gật đầu mở nắp bình ra, sau đó đổ thuốc vào trong miệng Ngô Bình.
Uống thuốc xong, Ngô Bình vẫn hôn mê nhưng vẻ đau đớn trên mặt đã giảm bớt.
Đường Tử Di ở bên giường cho đến khi trời tối.
Trời tối, Đường Tử Yên đến, chuyên ngành của cô bé là y học, nhìn thấy Ngô Bình như thế lập tức nói: “Chị, để em chăm sóc cho anh rể, chị đi nghỉ một lát đi”.
Đường Tử Di lắc đầu: “Tử Yên, chị không yên tâm”.
Đường Tử Yên nói: “Chị, nghe em, chị phải nghỉ ngơi! Tắm rửa, ăn chút gì đó, sau đó ngủ một giấc đi, như thế mới có tinh thần tiếp tục chăm sóc anh rể”.
Viêm Dương cũng nói: “Cô cần được nghỉ ngơi”.
Đường Tử Yên nói: “Vậy được, chị ở phòng bên cạnh, có việc gì gọi chị ngay”.
Cả buổi tối Ngô Bình rất yên tĩnh, mãi đến sáng hôm sau, anh lại bắt đầu đại tiện ra máu và nôn. Vừa nghe tiếng động, Đường Tử Di chạy vào, cẩn thận lau dọn cho anh.
Đến buổi trưa, Ngô Bình mới yên ổn. Lúc này tình trạng của anh đã tốt hơn, có thể mở mắt, ý thức tỉnh táo.
“Tử Di, anh hôn mê bao lâu rồi?”, anh hỏi.
Đường Tử Di: “Gần một ngày một đêm rồi. Chồng ơi, bây giờ anh cảm thấy đỡ hơn chưa?”
Ngô Bình: “Hệ thống tiêu hóa đã ổn định, tiếp theo là hệ thống huyết quản, tình trạng có lẽ sẽ tệ hơn”.
Đường Tử Di: “Chồng phải cố lên”.
Đường Tử Yên bưng một bát canh vào nói: “Chị, uống chút canh đi, em thay chị một lát”.
Đường Tử Di không muốn ăn, Ngô Bình nói: “Nghe lời, em ăn chút gì đi”.
Lúc này Đường Tử Di mới bưng bát canh uống, hai chị em ngồi một bên.
Sau ba giờ chiều, da của Ngô Bình trở nên trắng bệch như người chết. Tế bào máu của anh đều vỡ, máu tạm thời mất đi khả năng cung cấp oxi.
Không có oxi và chất dinh dưỡng, vài tế bào trong người anh bắt đầu chết đi, bắt đầu có mùi thối rữa, đây là mùi của người chết.
Ngoài phòng vang lên tiếng kêu của cú mèo và quạ, chúng ngửi thấy tử khí nên bay đến tìm thức ăn.
Đường Tử Di rất tức giận, cô ấy lấy khẩu súng ngắn nổ súng vào đám chim, quạ và cú mèo hoảng sợ bay tán loạn.
Sắc mặt Ngô Bình không còn chút máu, nằm bất động, không cảm nhận được hơi thở.
Đường Tử Di chưa nhận ra sáu Linh khiếu của Ngô Bình đều đang dần phóng ra năng lượng cao, năng lượng này thẩm thấu vào từng tế bào của anh.
Cùng lúc đó Đạo Chủng trong người Ngô Bình cũng liên tục phóng ra năng lượng kỳ lạ, cũng thấm vào trong tế bào.
Đến tờ mờ sáng, tất cả tế bào máu của Ngô Bình được thay thế hoàn toàn, máu của anh không còn màu đỏ nữa mà là màu đỏ vàng.
Chương 830: Thay da
Trong máu có nguồn năng lượng dồi dào, nó đi vào tế bào trong các mô qua mao mạch. Đồng thời mạch máu của Ngô Bình cũng có sự thay đổi, thành mạch máu bị tái tạo, có độ đàn hồi tốt hơn, cũng thích hợp để cung cấp máu cho tế bào mới hơn.
Đường Tử Di cảm nhận được tinh thần của Ngô Bình tốt hơn bèn hỏi: “Chồng có muốn ăn chút gì không?”
Ngô Bình lắc đầu: “Anh không thể ăn gì vào thời gian này được. Tử Di, Tử Yên, hai em đi nghỉ ngơi đi, anh sẽ không có việc gì trước khi trời sáng”.
Thấy trạng thái của anh khá tốt, Đường Tử Di và Đường Tử Yên mới yên tâm đến phòng bên cạnh nghỉ ngơi.
Sau khi hai người ra khỏi phòng, Ngô Bình nói với Viêm Dương: “Viêm Dương, canh cửa, đừng cho bất kỳ ai vào”.
Viêm Dương nhìn Ngô Bình nói: “Thượng tiên, có phải sẽ xảy ra gì không?”
Ngô Bình nói: “Ta phải thay da, cảnh tượng khá máu me, ta không muốn Tử Di nhìn thấy”.
Viêm Dương gật đầu: “Vâng”.
Viêm Dương ra khỏi phòng, Đông Hoàng nằm rạp dưới đất bỗng nhảy lên, đôi mắt nó lóe lên tia lạnh lùng.
Ngô Bình nhìn nó nói: “Con chó chết tiệt, thấy tao nửa sống nửa chết, có vẻ mày rất vui?”
Đông Hoàng há miệng nhổ ra một bình nhỏ màu xanh. Ngô Bình tò mò cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi được mùi gay mũi.
Anh vội đóng nắp lại, nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Mùi này hình như là… máu?”
Đông Hoàng gật đầu, hai tay vẽ giữa không trung tỏ ý anh bôi lên da.
Anh bỗng nghĩ đến gì đó rồi nói: “Đây là phù huyết được luyện chế bằng máu của Bá Hạ?”
Trong Vu đạo thượng cổ, có một cách là mượn dùng vu thuật để có được khả năng của thú dữ gọi là phù huyết, bôi phù huyết lên người thì có thể có được khả năng của thú dữ.
Bá Hạ là một trong các loài rồng. Rồng sinh chín người con, trong đó, Nhất Nhật Bá Hạ có khả năng phòng vệ mạnh nhất, dĩ nhiên máu của nó có thể tăng lên khả năng phòng vệ da cho Ngô Bình.
Ngô Bình cười: “Đồ tốt, Đông Hoàng, mày tặng miễn phí cho tao?”
Đông Hoàng trợn mắt như đang nói: Nghĩ nhiều quá rồi.
Ngô Bình nói: “Được thôi, đợi chuyện này xong xuôi, tao sẽ tặng cho mày mấy thứ xem như trao đổi”.
Nói rồi anh bôi phù huyết lên cả người, lượng phù huyết không nhiều nên chỉ có thể bôi một lớp mỏng.
Bôi xong anh có cảm giác một lực khá lớn đi vào làn da làm cho quá trình thay da bắt đầu trước dự kiến.
Thay da rất đau đớn, da anh cực kỳ ngứa. Nửa tiếng sau, da anh bắt đầu thối rữa để lộ ra lớp da trần và máu thịt, sau đó lớp da trần bắt đầu phát triển các mô hạt tạo nên lớp da mới. Hai tiếng sau, làn da mới cơ bản được hình thành, nó khác hoàn toàn với lớp da cũ.
Làn da hiện giờ của Ngô Bình có một lớp vảy nhỏ màu trắng bạc ở mặt trên, lớp vảy này thường ẩn dưới da, khi cần thiết sẽ nhanh chóng bao phủ toàn thân Ngô Bội, có tác dụng cách nhiệt, ngừa độc và có khả năng phòng thủ đáng kinh ngạc, ngay cả đạn xuyên giáp cũng không thể xuyên thủng lớp bảo vệ của nó.
Lớp vảy này được tạo ra nhờ hấp thụ phù huyết, lớp da mới vốn dĩ không có lớp vảy này, có lẽ Đông Hoàng đưa đồ cực tốt.
Tóc của Ngô Bình cũng mọc mới, từ màu đen chuyển sang màu trắng, là màu lấp lánh ánh bạc, vô cùng bắt mắt. Dưới lớp vảy là một lớp mỡ dày nửa milimet, lớp mỡ này được hình thành nhờ tiên chi, khi cơ thể bị tấn công, nó sẽ hút sự tấn công bên ngoài để khí hóa tạo ra màn bảo vệ, phản đòn lại kẻ địch.
Bên dưới tiên chi là một lớp màng gân, nó là tuyến phòng vệ cuối cùng, lúc cần thiết màng gân sẽ rung chuyển tạo thành một tấm chắn bảo vệ trên bề mặt cơ thể, sát thương của kẻ địch sẽ bị chặn lại bên ngoài lớp màng.
Trời vừa hé sáng, cuối cùng Ngô Bình cũng đã thay da đổi thịt thành công, da anh khác hoàn toàn với làn da mịn trước đó, nhìn hơi thô ráp và có màu đồng.
Móng tay anh cũng được thay, ngón tay anh giờ cứng hơn cả đá Kim Cương, vừa búng móng tay một cái đã phát ra tiếng nhưng tiếng đao kiếm chạm vào nhau.
Mặt trời vẫn chưa mọc, Đường Tử Di đã chạy đến xem tình hình của Ngô Bình. Thấy da anh như có sự thay đổi bèn hỏi: “Chồng ơi, da anh có vẻ tệ hơn rồi, lúc trước vừa trắng vừa mịn”.
Ngô Bình cười nói: “Đây là làn da mới của anh, có phải trông rất đàn ông không?”
Đường Tử Di vươn tay sờ, không mịn màng như trước nhưng sờ cũng rất thoải mái.
Sắc mặt anh trở nên căng thẳng: “Tử Di, buổi chiều có lẽ anh sẽ thay xương, em tìm người làm khuôn, kích thước vừa đủ để trói nhốt anh. Đến lúc đó bỏ anh vào trong khuôn, không được di chuyển đi đâu cả, nếu không cả người anh có thể bị tách rời”.
Đường Tử Di gật đầu: “Được, em đi tìm người làm khuôn ngay”.
Chưa đến hai tiếng sau, một cái khuôn được làm bằng thạch cao đã hoàn thành, kích thước vừa đủ để đặt Ngô Bình vào trong, chỉ lộ ra mũi để có thể thở.
Một giờ rưỡi chiều, Ngô Bình tự mình bước xuống giường, nằm vào trong khuôn và bảo người khác cố định khuôn lại.
Nửa tiếng sau, quá trình thay xương bắt đầu.
Đau đớn này gấp bội lần quá trình thay da đổi thịt. Xương cốt như có hàng ngàn con kiến gặm nhấm, anh muốn kêu lên nhưng lại bị khuôn chặn miệng lại, chỉ có thể phát ra tiếng “ưm ưm”.
Đường Tử Di đứng ở ngoài liên tục lau nước mắt, oán trách: “Thật là, ai cũng nói thần tiên tốt, tại sao muốn làm thần tiên lại khổ như thế?”
Đường Tử Yên lại lý trí hơn cô ấy nói: “Chị à, thực lực của thần tiên siêu phàm, muốn có được khả năng siêu phàm thì dĩ nhiên phải trả giá rất lớn rồi. Đây vẫn chỉ mới bắt đầu, sau này anh rể trở thành Địa Tiên rồi thì còn nhiều tai ương đang đợi anh ấy nữa”.
Đường Tử Di thở dài nói: “Tiếc là chị không thể chia sẻ bớt thay anh ấy”.
Đường Tử Yên kiên định nói: “Anh rể sẽ không có chuyện gì đâu, anh ấy là người mạnh mẽ, không gì có thể khiến anh ấy gục ngã”.
Quả trình thay xương khá chậm, mãi đến đêm thứ hai mới xem như kết thúc.
“Rắc!”
Một tiếng rõ to vang lên, cái khuôn nứt ra, Ngô Bình bước ra từ bên trong.
Đường Tử Di thở phào hỏi: “Chồng xong rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu nói: “Trong lúc thay xương, cơ bắp cũng tiến hành đổi mới, nhưng tiếp theo anh còn phải thay mới hệ thống miễn dịch, hệ thống tiết niệu và sinh sản, hệ thống thần kinh và số lượng lớn tế bào nhỏ, đây là một quá trình dài”.
Đường Tử Di: “Rất lâu sao?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Có thể là một hai tháng, nhưng em yên tâm, quả trình thay thế sau đó khá thoải mái. Mặc dù anh cũng sẽ khá yếu nhưng không khác thì người bình thường, ít nhất có thể tự chăm sóc bản thân”.
Đường Tử Di: “Vậy thì tốt. Em nghe Viêm Dương nói thời gian của đại thoái bệnh càng lâu thì càng có nhiều lợi ích, đúng không?”
Ngô Bình: “Có thể hiểu như thế, đại thoái bệnh ở mỗi người sẽ khác nhau, có người khá nhẹ, có người nặng. Anh thuộc kiểu hoàn toàn, thoái hóa kiểu thay da đổi thịt, khác hoàn toàn với đại thoái bệnh thông thường”.
Đường Tử Di: “Chồng ơi, khoảng thời gian này anh cứ ở lại, em chăm sóc anh”.
Ngô Bình cười nói: “Không thể rảnh được, anh đã muốn đến bệnh viện lâu rồi, ngày mai anh đến bệnh viện tìm việc”.
Đường Tử Di nói: “Y thuật của chồng siêu như thế, còn cần đến bệnh viện à?”
Bình luận facebook