Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 841-845
Chương 841: Hại người ích ta
“Thứ này quý quá”, Lam Dĩnh nói.
Ngô Bình nhét đan dược vào tay cô ấy rồi nói: “Cầm lấy đi, cô có tư cách nhận nó”.
Lam Dĩnh cầm lấy đan dược rồi gật đầu nói: “Cảm ơn anh, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn anh”.
Lúc này, Hạ Ninh chợt mở cửa đi vào rồi cười nói: “Trời! Đừng nói là hai người đang tà lưa nhau đấy nhé! Lam Dĩnh, đỏ mặt đấy à? Hay Ngô Bình chạm vào em hả?”
Lam Dĩnh đứng bật dậy: “Đại ca đừng nói linh tinh, bọn em đang bàn về y học”.
Hạ Ninh hỏi: “Bàn về chủ đề gì? Nói nghe coi!”
Ngô Bình: “Chúng tôi đang bàn về cách làm sao để nâng cao năng xuất thụ thai”.
Lam Dĩnh nhăn mặt rồi lườm Ngô Bình.
Hạ Ninh: “Anh cứ liệu chừng đấy, à sắp phẫu thuật rồi, hai người chuẩn bị đi”.
Mười phút sau, đã có thêm vài người đi vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đó là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tai to mặt lớn, ông ấy đang nằm im trên giường phẫu thuật.
Đèn phẫu thuật bật sáng, Hạ Ninh nói: “Lam Dĩnh, nhìn kỹ nhé, kỹ thuật của em rất tốt, nhưng cần kỹ hơn ở các khâu nhỏ”.
Lam Dĩnh gật đầu: “Vâng ạ”.
Ngô Bình vô thức nhìn vào đầu của bệnh nhân thì phát hiện đúng là bị xuất huyết não, nhưng vị trí xuất huyết không gần dây thần kinh quan trọng, không hiểu sao bệnh nhân lại hôn mê?
Anh nói: “Đại ca, cô xem phim chụp chưa? Xuất huyết khiến người bệnh hôn mê à?”
Hạ Ninh: “Chắc thế, vì chúng tôi chưa phát hiện vấn đề gì ở chỗ khác”.
Cô ấy chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã biến sắc mặt, anh nhìn thấy có một luồng năng lượng di chuyển trong đầu bệnh nhân, điện não đồ của người bình thường không thể đạt tới sức mạnh ấy được, chứng tỏ đây là một cao thủ.
Ngô Bình chạm vào tay Lam Dĩnh, cô ấy ngước lên nhìn anh với vẻ ngờ vực.
Ngô Bình nghiêm mặt rồi liếc về phía bệnh nhân.
Lam Dĩnh hiểu ý anh nên giả vờ chỉnh lại dây truyền rồi chạm vào mạch ở cổ tay của bệnh nhân.
Sau đó, cô ấy đã phải hoảng hốt vì bệnh nhân này không hề hôn mê! Mạch của người hôn mê không thể mạnh như vậy được.
Cô ấy lại nhìn Ngô Bình, anh cố tình nói: “Lam Dĩnh, không phải tôi chém gió chứ so về tài phẫu thuật thì cô còn kém tôi xa”.
Lam Dĩnh phối hợp diễn xuất với anh: “Anh chém vừa thôi”.
Ngô Bình nổi giận: “Không tin à?”
Lam Dĩnh: “Trình độ của anh chỉ ngang với thời tôi đi thực tập”.
Ngô Bình: “Được, hôm nay để tôi thực hiện ca này cho, để tôi cho cô thấy thế nào mới là phẫu thuật”.
Hạ Ninh cau mày: “Ô hay hai người này, thích cãi nhau thì ra ngoài”.
Ngô Bình trừng mắt: “Đại ca, để tôi làm ca này cho”.
Hạ Ninh biết trình độ của Ngô Bình không thua kém mình, giờ thấy anh hùng hổ như thế thì đành chịu rồi nói: “Được rồi, anh làm đi”.
Ngô Bình: “Đại ca đi nghỉ đi”.
Hạ Ninh hay thực hiện phẫu thuật kiểu này rồi nên cũng không có hứng xem nữa, cô ấy gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hạ Ninh đi rồi, Ngô Bình thở phào một hơi rồi nói với những người khác: “Mọi người cũng đi hết đi, nửa tiếng nữa mới phẫu thuật, tôi cần kiểm tra lại một chút”.
Ngay sau đó, chỉ còn Ngô Bình và Lam Dĩnh ở lại. Ngô Bình đi tắt camera, sau đó tung một chưởng vào đầu bệnh nhân, chưởng đó của anh chứa ba Băng Phách Thần Quang Châm.
Ngay sau đó, bệnh nhân kia đã bật dậy rồi tung chưởng vào bụng anh. Nhưng tay mới giơ ra một nửa đã bị đông cứng.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Giả làm bệnh nhân cơ à, hao tâm tổn trí quá nhỉ!”
Mặt bệnh nhân trắng xoá, không nói được gì. Nhưng ngay sau đó, đã có một luồng khí tức lạnh lẽo tiến tới mi tâm của Ngô Bình, sau đó chui vào ý thức của anh.
Võ hồn của Ngô Bình lập tức phản kích, đánh khí tức ấy xuống đan điền. Đạo Diệp ở đây rung lên rồi xơi tái nó ngay.
Thứ bị xơi tái là một tà ma, Đạo Diệp chuyển hoá nó thành lực thần hồn thuần tuý, để củng cố thên cho thần hồn của Ngô Bình.
Ngô Bình ấn vào mi tâm của người đàn ông đầu trọc, sương trắng trên mặt ông ta biết mất nên có thể mở miệng nói chuyện được.
“Các người đến đây làm gì?”, Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông đầu trọc thấy đến tà ma mà mình nuôi cũng không làm gì được Ngô Bình nên biết nhiệm vụ đã thất bại, ông ta thở dài nói: “Giết người”.
Ngô Bình: “Tại sao lại đóng giả bệnh nhân mà không ra tay thẳng với mục tiêu luôn?”
Người đàn ông đầu trọc: “Mục tiêu có cao thủ bảo vệ nên chúng tôi chỉ ra tay được khi cô ấy phẫu thuật thôi”.
Ngô Bình rất tò mò, trước đó anh không ở Vân Kinh, mà cao thủ mà ông ta nói chắc chắn không phải Lam Dĩnh, vậy đó là ai?
Anh hỏi: “Trước đó, các người đã ám sát thất bại ư?”
“Đúng thế, chúng tôi đã có ba người thiệt mạng, các tổ chức sát thủ khác còn thiệt hại nhiều hơn, không dưới 20 người”.
Ngô Bình: “Các người có biết ai bảo vệ cô ấy không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không, người đó chưa lộ mặt, những ai thấy mặt đều chết cả rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc, sao có người như vậy mà anh không biết nhỉ? Tu vi của người đó cao cỡ nào? Có liên quan gì tới Hạ Ninh.
“Khoan!”, anh chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi: “Mục tiêu ông ám sát là ai?”
Người đàn ông ngẩn ra rồi chỉ vào Lam Dĩnh: “Là cô ấy”.
Ngô Bình trố mắt ra nhìn, trước đó anh còn tưởng người này muốn ám sát Hạ Ninh, không ngờ lại là Lam Dĩnh. Anh nhìn sang Lam Dĩnh thì thấy cô ấy cũng đang bất ngờ.
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc tổ chức sát thủ nào? Tại sao người thuê lại muốn giết Lam Dĩnh?”
Người đàn ông đầu trọc: “Tôi là người của Vô Đường Điện, còn tại sao người thuê muốn giết cô ấy thì tôi không biết”.
Ngô Bình đang đầy ngờ vực, anh đánh vào đầu người đàn ông, khiến ông ta cử động lại bình thường.
Anh lạnh giọng nói: “Về mua quan tài đi, ông còn sống được một tiếng nữa”.
Người đàn ông biết mình chết chắc rồi nên cảm kích nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”, sau đó ông ta đi thẳng.
Mọi người tham gia vào cuộc phẫu thuật đi vào, Hạ Ninh cũng thế, cô ấy hỏi: “Sao rồi, bệnh nhân đâu?”
Ngô Bình cười nói: “Tự nhiên bệnh nhân bảo không muốn phẫu thuật nữa rồi đi luôn”.
Hạ Ninh nhăn mày nói: “Nhưng bệnh nhân được gây mê rồi mà, đi kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tôi chịu”.
Sau đó, anh nhìn đồng hồ: “Đại ca, tôi đau bụng quá, phải chạy cái đã!”
Ngô Bình đi ra ngoài, Lam Dĩnh cũng đuổi theo ngay.
Hạ Ninh chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.
Rời khỏi phòng phẫu thuật, Ngô Bình đi thẳng lên sân thượng, Lam Dĩnh đi theo sau.
“Chuyện gì vậy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Anh cô tên gì?”
Lam Dĩnh: “Lam Đế”.
Ngô Bình hét to: “Lam Đế, anh đã chết đâu, tại sao muốn giấu Lam Dĩnh?”
Lập tức có một cái bóng xuất hiện cạnh Lam Dĩnh, nó to dần rồi có một người chui ra.
Đó là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khoảng 27 tuổi, mặc áo măng tô màu đen, đầu tóc hơi rối.
Người đó vừa xuất hiện, các long vệ đã tập trung hết trên sân thượng để bao vây.
Lam Dĩnh khóc lóc rồi ôm lấy người đàn ông: “Anh, anh chưa chết ư!”
Ngô Bình xua tay, các long vệ rút hết, anh cười nói: “Anh nên giải thích gì đi chứ?”
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi chợt khom người xuống: “Chào cậu Ngô!”
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh biết tôi à?”
Người đàn ông: “Cao thủ đứng đầu Nhân Tiên Bảng, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, sự tịch về cậu nhiều vô kể, đã truyền khắp Địa Tiên Giới rồi”.
Lam Dĩnh ngẩn ngơ, thì ra Ngô Bình nói thật, chứ không hề khoác lác.
Chương 842: Hàn Nguyệt Chân Quân
Ngô Bình thở dài nói: “Lộ thân phận thế này là sau mệt rồi đây”.
Người thanh niên: “Cảm ơn cậu Ngô đã tặng đan dược cho em gái tôi”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Người thanh niên: “Tôi giả chết là vì muốn trốn đi để bảo vệ cho sư phụ tôi”.
Ngô Bình: “Vì thế những người kia mới đoán ra được là anh chưa chết, sau đó ra tay với Lam Dĩnh để ép anh xuất hiện hả?”
Lam Đế: “Đúng vậy! Hôm nay may có cậu ở đây, không thì Lam Dĩnh nguy hiểm rồi”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Lam Dĩnh nổi giận trách mắng: “Anh có biết mấy năm qua, em đau lòng thế nào không?”
Lam Đế vô cùng áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh không làm vậy thì không lừa họ được. Họ luôn tìm cách thông qua anh để tìm sư phụ nên anh buộc phải cẩn thận”.
Ngô Bình lập tức nhăn mặt rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh không muốn để lộ thân phận của sư phụ mình thì sao lại để lại manh mối cho Lam Dĩnh?”
Lam Đế trầm mặc, mãi không trả lời được.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Cho nên sư phụ của anh là người khác, còn Hạ Ninh chỉ là vật hi sinh của anh thôi. Anh biết kiểu gì cũng có ngày họ phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Ninh rồi giết cô ấy, sau đó hung thủ sẽ nghĩ là họ đã giết sư phụ anh, tôi nói đúng chứ?”
Lam Dĩnh kinh ngạc rồi hỏi Lam Đế: “Anh, là thế ư?”
Lam Đế: “Chỉ cần bảo vệ được sư phụ mình, tôi có thể không tiếc giá nào”.
Ngô Bình: “Cách làm của anh rất vô liêm sỉ”.
Lam Đế nói: “Cậu Ngô, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý trên đời, chuyện đến nước này rồi thì xin cậu hãy bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình: “Trước đó cũng có người bảo vệ Hạ Ninh rồi đúng không?”
Lam Đế lại trầm mặc một lát mới đáp: “Có ba người”.
“Họ đều chết rồi à?”, Ngô Bình hỏi.
Lam Đế: “Vâng, chết cả rồi”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Hạ Ninh là bạn của tôi, anh làm thế với cô ấy thì tôi không thể tha thứ cho anh được”.
Lam Đế: “Vậy ư? Tuy cậu Ngô là đệ tử của Thục Sơn, có nhiều cao thủ ở cạnh, nhưng muốn đối phó tôi e là chưa đủ lực đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Viêm Dương, quấn gãy hết xương anh ta đi”.
Vù!
Nhân Bì Viêm Dương lập tức xuất hiện rồi bay về phía Lam Đế, Lam Đế đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Viêm Dương.
Không lâu sau, anh ta đã bị quấn chặt dưới đất, Viêm Dương bắt đầu đấm đá, khiến Chân Nhân cảnh giới Linh Biến là Lam Đế cũng phải kêu oai oái.
Lam Dĩnh cuống lên nói: “Anh Ngô, xin anh tha cho anh ấy”.
Ngô Bình coi như không nghe thấy, anh nhắm mắt lại, phóng thần niệm ra xa để tìm kiếm. Một lát sau, anh mở mặt rồi lạnh lùng nói: “Chỗ ở của sư phụ anh cũng gần đây đúng không?”
Lam Đế đang ăn đòn kinh ngạc nói: “Cậu muốn nói gì?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Dương Đào, 19 tuổi, học sinh lớp 11, đúng chưa?”
Lam Đế tức giận hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Thứ nhất anh không thể ở cách quá xa người mình cần bảo vệ, thứ hai trên người của cô gái tên Dương Đào có ảnh chụp chung của hai người, còn trên người anh cũng có một bức ảnh chụp từ vài năm trước của cô ấy”.
Lam Đế không kêu gì nữa, mà để mặc cho Viêm Dương đánh.
Ngô Bình vung tay lên, ra hiệu cho Viêm Dương dừng lại rồi anh nói: “Lam Đế, từ giờ trở đi, tôi muốn anh bảo vệ an toàn cho Hạ Ninh, nếu có ai hại chết cô ấy, tôi sẽ đưa ảnh của Dương Đào cho kẻ thù của cô ta ngay, sau đó sẽ giết anh luôn”.
Lam Đế nắm chặt tay thành quyền, mãi sau mới nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho Hạ Ninh được an toàn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”
Lam Đế không nói gì, vì anh ta không có gì để đảm bảo cả.
Ngô Bình: “Tôi biết anh không có gì để đảm bảo hết,vì thế trước khi Hạ Ninh thức tỉnh, tôi sẽ ở cạnh cô ấy. Nhưng nếu có kẻ thù mò tới, anh phải xử lý cho tôi”.
Lam Đế đồng ý ngay: “Được”.
Ngô Bình sa sầm mắt đi xuống dưới, mặc kệ anh em họ.
Hạ Ninh đang ngồi trong phòng phẫu thuật, Ngô Bình thay đồ rồi đi vào hỗ trợ.
Khi hai người rời khỏi phòng phẫu thuật thì đã là một giờ chiều, Hạ Ninh vừa mệt vừa đói nói: “Không được rồi, tôi phải đi kiếm cái gì ăn đây”.
Ngô Bình: “Tôi dẫn cô đi ăn món ngon nhé?”
Hạ Ninh: “Món gì thế? Lại là đồ mà cô gái Đông Âu kia nấu à?”
Ngô Bình: “Ừm, cô muốn ăn không?”
Hạ Ninh: “Có chứ”.
Ngô Bình lái xe đưa hai người rời khỏi bệnh viện, sau đó đến căn biệt thứ của anh ở vịnh Bạch Long.
Lina đã chuẩn bị xong đồ ăn, Hạ Ninh càn quét cả bàn ăn nhanh chóng. Còn Ngô Bình thì gọi Đông Hoàng ra một góc rồi hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cách giúp người đang ở trong đại kiếm luân hồi thức tỉnh không?”
Đông Hoàng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Ngô Bình: “Thế là có hay không?”
Đông Hoàng quay về ổ của mình rồi gặm một cái bình đến, Ngô Bình mở ra ngửi rồi nói: “Kết Thai Đan à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Kết Thai Đan đúng là có thể giúp cô ấy kết thai. Mà tao cũng có thể luyện chế đan dược này, nhưng giờ tao đang bị bệnh đại thoái nên không luyện đan được”.
Sau đó, anh tò mò nhìn Đông Hoàng: “Ban nãy mày lắc đầu là có ý gì?”
Đông Hoàng ngoạm lấy cái bình rồi lừ mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ra, con chó này lại định giở trò với anh, anh nói: “Đông Hoàng, đương nhiên tao sẽ không cướp trắng của mày, giờ mày cho tao lọ này, mấy nữa tao sẽ cho mày một viên Ngưng Thai Đan, ok?”
Đông Hoàng lắc đầu, nhất quyết không đồng ý.
Ngô Bình: “Thế hai viên được chưa?”
Đông Hoàng vẫn lắc đầu.
Ngô Bình đen mặt rồi nói: “Đông Hoàng, đừng có quá đáng! Lẽ nào mày đòi tao tận ba viên chắc? Vay nặng lãi cũng không khiếp như mày đâu”.
Đông Hoàng ngoảnh đầu sang một bên, quyết không mặc cả.
Ngô Bình: “Được rồi, được rồi, ba viên thì ba viên”.
Bấy giờ, Đông Hoàng mới nhả lọ đan dược ra, sau đó hớn hở bỏ đi.
Ngô Bình quay lại phòng bếp thì thấy Hạ Ninh vẫn đang đánh chén ngon lành, anh nhét đan dược vào miệng cô ấy rồi nói: “Nếm thử kẹo của nước ngoài đi”.
Hạ Ninh không nghĩ nhiều mà nhai rồi nuốt luôn, sau đó đan dược hoá thành một luồng nhiệt chảy khắp người cô ấy.
Cô ấy ngẩn ra nói: “Kỳ lạ, kẹo này tan nhanh thế, vèo cái hết luôn rồi”.
Ngô Bình: “Thôi cô ăn cơm tiếp đi, buổi chiều vẫn còn ca phẫu thuật đấy”.
Anh vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát sự thay đổi của Hạ Ninh, nhưng anh đã phải thất vọng, vì uống đan dược xong, Hạ Ninh chưa thức tỉnh.
“Thôi, chuyện này phải từ từ vậy”, Ngô Bình khẽ thở dài rồi ăn cơm tiếp.
Ăn xong, hai người lại lái xe về bệnh viện.
Xe đi được nửa đường thì Hạ Ninh hỏi: “Họ chết rồi à?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Ai cơ?”
Ngô Bình ngoảnh sang nhìn cô ấy thì thấy đôi mắt của Hạ Ninh sáng ngời, khí tức đã hoàn toàn khác trước.
Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Cô thức tỉnh rồi à?”
Hạ Ninh: “Ngủ say đến mấy thì cũng phải tỉnh lại thôi, không ngờ tôi đã ngủ 20 năm rồi”.
Ngô Bình: “Người bảo vệ cô đều chết cả rồi”.
Tuy đã thức tỉnh, những Hạ Ninh vẫn nhớ hết những ký ức vừa qua, cô ấy nói: “Hàn Nguyệt cảm ơn cậu đã giúp đỡ”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô thức tỉnh là tốt rồi, đỡ phí viên Kết Thai Đan của tôi”.
Hạ Ninh: “Tôi cần tìm một chỗ để bế quan, củng cố thần thai”.
Ngô Bình: “Đến đảo Vân Mộng đi, ở đó là an toàn nhất”.
Hạ Ninh: “Được!”
Chương 843: Lam Đế liều mạng
Vì buổi chiều không thể đi làm được nữa nên Ngô Bình đã gọi điện xin nghỉ, sau đó lái xe đến đảo Vân Mộng.
Mấy ngày vừa qua, Đường Tử Di đều nghỉ ở nhà để chăm sóc cho Ngô Bình, do không được nghỉ ngơi nên cô ấy đã ở lại đảo Vân Mộng luôn để tĩnh dưỡng.
Thấy Ngô Bình đưa Hạ Ninh tới, Đường Tử Di cũng không ngạc nhiên, vì cô ấy đã biết chuyện Ngô Bình đi làm rồi.
“Bác sĩ Hạ, rất vui được gặp chị”.
Hạ Ninh gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Phiền anh tìm một nơi yên tĩnh cho tôi”.
Ngô Bình đã cho Hạ Ninh mượn phòng của mình.
Hạ Ninh vào phòng tu luyện, Đường Tử Di hỏi nhỏ: “Chồng, em thấy anh có thái độ rất cung kính với chị ấy, anh có ý đồ với người ta à?”
Ngô Bình liếc mắt: “Linh tinh, cô ấy không phải người bình thường đâu, Hàn Nguyệt Chân Quân đấy!”
Đường Tử Di: “Chân Quân? Siêu lắm à?”
Ngô Bình: “Cường giả cảnh giới Địa Tiên giai đoạn hai, chỉ cần tát anh một phát là anh đi luôn”.
Đường Tử Di vội nói: “Thế anh đừng chọc giận chị ấy”.
Ngô Bình: “Anh đang giúp cô ấy mà, đến mai là tu vi của cô ấy ổn định rồi”.
Sau đó, anh hỏi: “Em đã ngâm nước vào hồ lô để uống chưa?”
Đường Tử Di gật đầu: “Em uống rồi, mỗi ngày một quả”.
Ngô Bình: “Phải duy trì hàng ngày nhé, chờ em uống hết thì anh sẽ dạy em tu luyện”.
Đường Tử Di: “À, hình như Tử Yên đang tìm anh đấy”.
Ngô Bình: “Cô ấy đâu?”
“Đang luyện công ở vườn hoa đằng sau”, Đường Tử Di: “Em dẫn anh đi”.
Hai người đi ra sau vườn hoa thì thấy Đường Tử Yên đang tập cách hít thở, Ngô Bình thấy khí tứ của cô ấy ổn định, võ công cũng có sự tiến bộ rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, Đường Tử Yên mở mắt, thấy là Ngô Bình thì cô ấy vội nói: “Anh rể, dào này em hay đói lắm, bữa nào cũng ăn rất nhiều, có phải em gặp vấn đề gì trong tu luyện rồi không?”
Ngô Bình cười nói: “Điều đó chứng tỏ em đi đúng đường rồi, ăn nhiều không sao đâu, đó là do thể chất của em đang tăng lên thôi. Người luyện võ tu luyện càng cao thì cơ thể càng nặng, nhưng sau này khi tu vi cao hẳn lên rồi thì người em lại nhẹ bẫng”.
Đường Tử Yên lập tức lôi cái cân ra rồi bảo Ngô Bình đứng lên.
Hiện giờ, Ngô Bình cao trên mét bảy, dáng người cân đối, trông chỉ khoảng hơn 60 cân. Nhưng khi anh đứng lên cân thì con số hiện thị lại là trên 100 cân.
Có một vận động viên bóng rổ quốc tế cao trên hai mét mà nặng cũng chỉ 145 cân, điều này chứng tỏ thể trọng của Ngô Bình cao hơn hẳn người bình thường.
Đường Tử Yên nói: “Vậy là cơ thể anh đang trong giai đoạn tiến hoá ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Chờ em tiến vào cảnh giới Nhân Tiên rồi thì cũng giống anh thôi”.
Đường Tử Yên: “Anh rể, em muốn học luyện công”.
Ngô Bình: “Dạy luyện công là phải cầm tay chỉ việc nên anh với em không được tiện cho lắm, để đấy, mai anh sẽ tìm một sư phụ cho em”.
Đường Tử Yên hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Một người có tu vi cao hơn anh, cô ấy là Chân Quân rồi”.
Đường Tử Yên ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vâng”.
Sau khi Ngô Bình chỉ dẫn cho Đường Tử Yên vài đường thì Lý Mai gọi tới, cô ấy bảo mấy nhà tư bản ở thành phố Vân Đỉnh là chịu thua và chấp nhận nhượng lại địa bàn và đất đai cho họ với nửa giá.
Cô ấy không chút do dự mà mua hết ngay, nhưng như vậy thì cần tới rất nhiều tiền.
Đến nhà họ Lý cũng không thể chuẩn bị ngần ấy tiền nhanh như vậy được, nên cô ấy mới gọi cho anh.
“Đang thiếu bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Lý Mai: “Tổng là hơn một nghìn tỷ, trước đó chúng ta bán đất cũng kiếm được kha khá, thêm vốn của nhà họ Lý nữa thì giờ đang thiếu bốn trăm tỷ”.
Ngô Bình cũng đang có không ít tiền, nhưng vẫn nói: “Miếng bánh to thế này một mình chúng ta không ăn hết được đâu, để tôi kêu gọi nhà đầu tư”.
Lý Mai: “Ừ, cậu quyết định đi”.
Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo có thể đầu tư khoảng 100 tỷ, còn Đường Môn thì 200 tỷ. Số còn lại thì Ngô Bình bỏ tiền túi, nhưng lấy danh nghĩa của công ty Bình Thần.
Các bên nhanh chóng cử người tới Vân Đỉnh để hoàn tất thủ tục, nếu không có gì bất trắc thì trong ba đến năm ngày sẽ hoàn thành giao dịch.
Ngô Bình biết bao táp ở Vân Đỉnh đã qua đi, họ có thể trở về được rồi. Giờ nhà anh không có ai, anh chỉ để Cương Tử, An Ogura và Yozakura Tama ở lại nên anh phải về thôi.
Sau khi đầu tư 100 tỷ thì Ngô Bình cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa, nhưng bây giờ tiền bạc với anh không còn quá trọng nữa, chỉ là một con số mà thôi.
Sau khi hướng dẫn cho Đường Tử Yên xong, Ngô Bình ra ven hồ, một con rắn nhỏ ngoi lên rồi bò lên vai anh, đó chính là Lý Dư.
Lý Dư mới đến sáng nay, trước đó nó mới ra biển đi săn, ăn no nê rồi mới về.
Ngô Bình thấy nó tu luyện ngày càng tiến bộ thì biết long châu có hiệu quả rất tốt.
Ngô Bình lại ném thêm cho nó viên Long Thoái Đan rồi nói: “Từ lần ngươi ăn con mực khổng lồ đến giờ, chắc cũng sắp tiêu hoá hết rồi đấy, có thể lột xác được rồi”.
Thuồng luồng cũng sẽ lột xác giống loài rắn, mỗi lần lột xác, nó sẽ phát triển hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
Thường thì chỉ cần sau năm lần lột xác, thuồng luồng sẽ biến thành rồng.
Lý Dư uống đan dược rồi lại cúi xuống nước luyện công. Ngô Bình đoán chỉ một đến hai hôm nữa là nó lột xác.
Buổi chiều, Ngô Bình lại đến bệnh viện để làm phẫu thuật thay Hạ Ninh, tối đến thì tăng ca nên không hề được nghi ngơi.
Khi anh rời khỏi bệnh viện thì đã là hơn ba giờ sáng, cơ thể chưa hồi phục nên anh thấy mệt nhoài.
Anh đi lên sân thượng, chuẩn bị gọi Nhân Bì đưa về đảo Vân Mộng, ai ngờ chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hạ Ninh ở đâu?”
Ngô Bình ngoái lại nhìn vào màn đêm thì thấy có một bóng người, đôi mắt người đó sáng quắc trong đêm tối.
Ngô Bình: “Ở nhà tôi, anh là ai? Tìm cô ấy có việc gì?”
Người đó bước ra khỏi bóng tối, thì ra là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, dáng người không cao, ông ta lạnh giọng nói: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ông định giết Hạ Ninh à?”
Người đó thấy hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Sao chăng gì, nhưng ông tìm sai đối tượng rồi, Hạ Ninh không phải sư phụ của Lam Đế đâu”.
Người kia càng ngạc nhiên hơn: “Cậu biết cả Lam Đế ư?”
Ngô Bình: “Lam Đế, ra đây mau, tự giải quyết chuyện của mình đi”.
Lam Đế lập tức xuất hiện, cả ngày nay anh ta trốn gần bệnh viện nên Ngô Bình hô cái là anh ta có mặt ngay.
Lam Đế nhìn người kia rồi lạnh lùng nói: “Các người truy sát đến tận giờ mà vẫn chưa chán à?”
Người kia: “Người này bảo Hạ Ninh không phải sư phụ của cậu, nghe vẻ đúng thật, mà cậu cũng chưa chết”.
Lam Đế hừ nói: “Ông đã đến rồi thì khỏi cần đi nữa”.
Hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên lập tức lao vào nhau, hai mươi long vệ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ Ngô Bình.
Ngô Bình châm thuốc nói: “Thần Chiếu, rốt cuộc sư phụ của Lam Đế là ai mà lắm người muốn giết thế?”
Thần Chiếu bấy giờ mới xuất hiện cạnh anh, thật ra ông ấy luôn trốn ở một nơi, chỉ khi Ngô Bình triệu tập thì mới xuất hiện.
Chương 844: Ăn miếng trả miếng
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, tôi biết Lam Đế”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, ông biết Lam Đế ư?”
Thần Chiếu đáp: “Từng nghe đến. Sư phụ của Lam Đế là Vạn Tà Chân quân. Số người chết trong tay Vạn Tà Chân quân cũng phải cả nghìn người, mà phần lớn còn là cao thủ”.
Ngô Bình nói: “Vạn Tà Chân quân? Cái tên cũng rất tà”.
Thần Chiếu giải thích: “Thật ra người này nửa chính nửa tà, không thuộc môn phái nào cả, thường hành sự theo ý mình, không phải kẻ ác. Có điều Vạn Tà Chân quân đã tự mở một ‘Động tiên Thiên Tà’, nghe nói có rất nhiều báu vật trong đó, dẫn đến việc nhiều người truy sát ông ta để hỏi ra tung tích của Động tiên Thiên Tà”.
Ngô Bình cảm thán: “Thế thì khó trách ông ta lại giết nhiều người như vậy. Có điều Lam Đế này thật sự không ra gì, dùng thủ đoạn để người khác gánh chịu thay, xấu tính thật”.
Khi họ đang nói chuyện thì cuộc chiến đã phân thắng bại. Một ánh chớp loé lên, đối thủ bỏ chạy, Lam Đế thì bị thương nhẹ và đã quay lại sân thượng.
Lam Đế chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi đã đánh lui kẻ vừa xuất hiện”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đồ vô dụng. Kẻ đó có tu vi kém anh một cảnh giới mà lại chẳng bắt được, còn để mình bị thương”.
Sắc mặt của Lam Đế rất khó coi. Ở Địa Tiên Giới, Lam Đế cũng là một chân nhân khá có tiếng tăm, chẳng ngờ lại bị Ngô Bình nói như thế.
Ngô Bình cũng không muốn nói nhiều với Lam Đế, lập tức cưỡi Nhân Bì trở về đảo Vân Mộng.
Anh đánh một giấc ngay khi về đến nơi, lúc tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng.
Đột nhiên, trong hồ vẳng tới tiếng rồng kêu. Mắt sáng lên, anh lập tức chạy đến bờ hồ.
Lúc này, Hạ Ninh đang đứng bên hồ và nhìn mặt hồ chăm chú.
Cô ấy gật đầu với Ngô Bình, đoạn hỏi: “Thuồng luồng của anh à?”
Ngô Bình nói: “Ừm. Tu vi của chân quân đã vững chắc rồi?”
Hạ Ninh đáp: “Ừ”.
Ngô Bình cười bảo: “Cô đã thành công thức tỉnh, tôi cũng yên tâm”.
Hạ Ninh nói: “Thật không biết phải cảm ơn anh thế nào. Ở Địa Tiên Giới, khi nào cần Hàn Nguyệt Chân quân này giúp đỡ, anh cứ việc mở lời”.
Nói đoạn, cô ấy đưa cho Ngô Bình một lá bùa truyền tin. Khi dùng nó, đôi bên có thể liên lạc bằng thần niệm bất cứ lúc nào.
Ngô Bình nói: “Chân quân phải về Địa Tiên Giới sao?”
Hạ Ninh đáp: “Phải. Tôi còn nhiều việc quan trọng cần làm, hôm nay phải về ngay”.
Ngô Bình bảo: “Được. Hẹn gặp lại tại Địa Tiên Giới”.
Hạ Ninh mỉm cười: “Anh Ngô, sau này cứ gọi tôi là Hàn Nguyệt”.
Dứt lời, không gian xung quanh Hạ Ninh biến dạng, rồi cô ấy biến mất,
Lúc này, một con thuồng luồng cực lớn ló đầu lên rồi chớp mắt nhìn Ngô Bình. Anh phát hiện sừng của Lý Dư đã to ra, vảy trên người cũng chuyển sang màu xanh sáng.
Ngô Bình vẫy tay, Lý Dư bèn biến thành một con thuồng luồng nhỏ rồi nhảy vào lòng bàn tay anh.
“Lần biến đổi này, khí tức của ngươi đã mạnh lên rất nhiều. E là chân quân bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi đâu”.
Vừa nói xong, anh bèn cảm nhận được một luồng tiên lực khủng khiếp đang dao động từ bệnh viện truyền đến. Anh cả kinh, bèn nói: “Thần Chiếu, ông hãy đến bệnh viện xem thử!”
Thần Chiếu gật đầu, lập tức bay về phía bệnh viện.
Vài phút sau, Thần Chiếu quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chủ nhân, Hàn Nguyệt Chân quân đã giết Lam Đế, mang Vạn Tà Chân quân vẫn chưa thức tỉnh đi mất rồi”
Ngô Bình sửng sốt. Anh không ngờ Hàn Nguyệt Chân quân lịch sự khách sáo với mình lại có phong cách làm việc tàn nhẫn đến vậy, còn giết cả Lam Đế!
Anh hỏi: “Cô ấy có giết người khác không?”
Thần Chiếu lắc đầu: “Không có”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Ông cảm thấy Hàn Nguyệt Chân quân sẽ xử lý Vạn Tà Chân quân ra sao?”
Thần Chiếu nhẹ nhàng đáp: “Theo cách làm thông thường, cô ấy sẽ khống chế Vạn Tà Chân quân nhân lúc ông ta chưa thức tỉnh, sau đó bắt ông ta nói ra bí mật của Động tiên Thiên Tà. Lợi dụng xong, tất nhiên cô ấy sẽ giết chết Vạn Tà Chân quân”.
Ngô Bình lặng im rất lâu.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân đừng nghĩ nhiều. Địa Tiên Giới là thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ càng mạnh càng độc ác”.
Ngô Bình khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Rồi anh hỏi Thần Chiếu: “Thần Chiếu, ông đã ở cảnh giới Thần Biến một thời gian rồi, có muốn đột phá không?”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, thật ra trước lúc bị thương, tôi đã có chiều hướng sắp đột phá. Nhưng sau đó thần hồn bị tổn thương nên vẫn chưa thăng cấp được”.
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ ông đã bình phục, có thể thăng lên cảnh giới Hoá Thân rồi?”
Thần Chiếu cười khổ: “Chủ nhân, cảnh giới Hoá thân cần đến một vật trung gian thật tốt. Tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ”.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn giúp ông rồi”, nói đoạn, anh lấy ra một khối băng lớn, bên trong có phong ấn một tổ ong.
Anh dùng kiếm Hắc Long cắt vào khối băng, mặt cắt lộ ra hai con trùng cánh cứng, chính là trùng lửa độc.
Nhìn thấy trùng cánh cứng, Thần Chiếu không biết đó là gì, bèn hỏi: “Chủ nhân, đây là gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Trùng lửa độc, một loại dị trùng rất lợi hại. Nó có thể phát ra lửa độc Cửu Âm, ngay cả Thiên Tiên cũng có thể thiêu chết. Những con trùng này còn sống đấy. Ông có thể luyện hoá chúng nhân lúc chúng đang đông lạnh”.
Đôi mắt Thần Chiếu sáng rỡ: “Tôi sẽ đột phá ngay, thưa chủ nhân!”
Thần Chiếu đi tu luyện. Còn Ngô Bình đến bệnh viện sau khi ăn trưa xong. Vị chủ nhiệm Hạ Ninh không có mặt ở đây, anh phải hỗ trợ một khoảng thời gian.
Vừa đến bệnh viện, anh đã gặp Lam Dĩnh. Với đôi mắt đỏ hoe, Lam Dĩnh hỏi Ngô Bình: “Là anh bảo cô ta giết anh tôi?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi cũng không ngờ được điều này, vô cùng xin lỗi. Có điều anh cô đã hại chết ba người hộ vệ của cô ấy, chết cũng không oan”.
Lam Dĩnh ôm mặt khóc rống lên, bi thương vô cùng.
Ngô Bình nói: “Địa Tiên Giới là thế, máu lạnh vô tình. Đi thôi, cùng tôi đến phòng khoa. Chiều nay vẫn vài ca phẫu thuật”.
Sau khi tan sở, Ngô Bình lái xe đưa Lam Dĩnh về nhà.
Xe đỗ trước cổng khu nhà. Lam Dĩnh nghiến răng nói: “Tôi sẽ cố gắng tu luyện! Trả thù cho anh tôi!”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này. Hạ Ninh là chân quân, tu vi cao như sư phụ của anh cô vậy. Với tư chất của cô, rất khó đạt được trình độ như cô ấy. Mà dù cô đạt được thì khi ấy, cô ấy cũng không còn như xưa, cô vẫn không phải là đối thủ của cô ấy”.
Lam Dĩnh đanh mặt: “Dù khó khăn ra sao, tôi vẫn phải trả thù!”
Ngô Bình biết khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Thế thì cô hãy trở thành Nhân Tiên trước. Uống đan dược mà tôi đã cho cô, thử xem sao”.
Sau khi Lam Dĩnh xuống xe, Ngô Bình lái xe rời đi. Anh biết ngày mai Lam Dĩnh không thể đi làm nữa. Mà anh đoán Lam Đế đã để lại tài nguyên tu hành cho Lam Dĩnh. Đây cũng là cơ sở cho những lời vừa rồi của đối phương.
Hằng ngày anh đi đi về về giữa bệnh viện và đảo Vân Mộng, bình quân mỗi ngày có bốn ca phẫu thuật, cứ rảnh rỗi là anh thích chạy đến phòng cấp cứu.
Bất giác, anh đã làm việc ở bệnh viện hơn nửa tháng rồi. Đại thoái bệnh của anh, cuối cùng cũng kết thúc!
Hiện giờ thể chất của anh đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước lúc đại thoái bệnh, thật sự là thay da đổi thịt! Nếu như nói trước đó anh vẫn chỉ là con người, thì bây giờ anh đã thực sự sở hữu thân thể của tiên!
Hôm nay, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, anh đến phòng viện trưởng và xin nghỉ phép dài ngày.
Viện trưởng không nghĩ nhiều, vui vẻ phê duyệt cho anh ngay.
Sau khi nghỉ phép, Ngô Bình đưa người thân về huyện Minh Dương.
Bây giờ huyện Minh Dương đã trở về dáng vẻ của một huyện thành bình thường như ngày xưa. Trước đó, các nhà tư bản lớn đã thi nhau rút lui, chỉ còn một nhóm tập đoàn do tập đoàn Lý thị dẫn đầu. Họ đã mua lại phần lớn đất đai và bất động sản.
ập đoàn Lý thị, Đường Môn, Hắc Thiên Giáo, nhà họ Đường và công ty Bình Thần đã đầu tư tổng cộng hơn một nghìn tỷ, tiếp quản số lượng lớn đất đai.
Vừa quay về, Ngô Bình liền bảo Lý Dư đến Đông Hồ tu luyện. Lý Dư trở về, long khí cũng trở về! Kế hoạch của khu kinh tế mới sẽ sớm được đưa trở lại cuộc họp.
Tất nhiên Ngô Bình sẽ không chờ đợi nữa. Bất luận là xe nhiên liệu thay thế, nhà máy dược mới, hay là số lượng lớn doanh nghiệp của tập đoàn Lý thị, đều sẽ nằm ở thành phố Vân Đỉnh.
Bao gồm các nhà máy, toà nhà văn phòng, trung tâm thương mại, vân vân, đều lần lượt khởi công.
Chương 845: Lòng tham không đáy
Ngô Bình vừa về nhà, đến chiều La Duy Khang đã ghé thăm. Ông ấy kể rằng tình hình gần đây của thành phố Vân Đỉnh rất tệ, tất cả dự án đều bị dừng, thậm chí một số dự án bất động sản và dự án công nghiệp ban đầu cũng đồng loạt dừng lại. Hiện giờ áp lực của ông ấy rất lớn, ngày nào cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Nghe tin Ngô Bình đưa một nhóm tập đoàn tài chính đến và mua gần một nửa số đất đai, ông ấy như nắm được cọng rơm cứu mạng, phấn chấn lên ngay tức khắc.
Ngô Bình hỏi: “Ông La, tìm tôi có việc gì à?”
La Duy Khang cười nói: “Hay tin cậu trở về, tất nhiên tôi phải đến ghé thăm. Bên cạnh đó, việc cậu mua nhiều đất như vậy khiến tôi hơi lo lắng”.
Ngô Bình vừa nhìn ông ấy vừa cười hỏi: “Ông sợ những dự án này sẽ thất bại trong tay tôi?”
La Duy Khang gật đầu: “Trước đây thuộc quy hoạch của khu kinh tế mới nên đất ở Vân Đỉnh đã được bán đến mấy chục nghìn một mét vuông. Dù cậu đã giành được chúng với giá một nửa thì e là vẫn rất khó bán ra”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi có hứng thú với vùng đất vàng phong thuỷ Vân Đỉnh này. Hơn nữa, tôi sẽ đưa một số doanh nghiệp vào đây”.
Chuyện sau đó vẫn cần sự phối hợp của La Duy Khang nên Ngô Bình bèn nói cho ông ấy về kế hoạch. Vừa hay tin sẽ có những doanh nghiệp khổng lồ đến đặt trụ sở ở Vân Đỉnh, La Duy Khang run cả người vì phấn khích.
Việc các doanh nghiệp này đặt trụ sở ở khu kinh tế mới sẽ mang đến nguồn thu thuế cực lớn cho thành phố Vân Đỉnh. Thu thuế rồi, Vân Đỉnh sẽ phát triển rất nhanh!
Ngoài ra, các doanh nghiệp công nghệ cao sẽ thu hút nhân tài trên thế giới tụ hội về đây, từ đó nâng cao uy tín của Vân Đỉnh.
Ngô Bình nói: “Ông La, việc xây dựng khu kinh tế mới là một quá trình dài lâu, kéo dài ít nhất mười năm. Tôi sẽ cố gắng kéo doanh nghiệp của mình đến đây, ông cũng phải chiếu cố nhé”.
La Duy Khang đáp: “Chắc chắn rồi”.
Sau khi La Duy Khang rời khỏi đó, một cuộc họp khẩn cấp đã được mở suốt đêm. Ông ấy là nhóm trưởng, thành lập một nhóm phát triển, chuyên giải quyết khó khăn cho phía Ngô Bình.
Buổi tối, Ngô Bình chỉ điểm cho An Ogura tu luyện. An Ogura có Âm Dương Song Hồn. Vào thời gian này, cô nhóc ở huyện Minh Dương tu luyện, tiến bộ rất nhanh, chỉ còn cách cảnh giới Địa Tiên một bước nữa thôi.
Hai hồn phách đều có tên của mình, Tử Vận và Ngọc Tử. Tử Vận vốn muốn nuốt chửng Ngọc Tử, nhưng được Ngô Bình khuyên giải, giờ họ đã chung sống hoà bình và giúp đỡ lần nhau.
“Sư phụ, thời gian qua bọn em rất chăm chỉ tu luyện, không hề lười biếng”, Tử Vận nói.
Lúc Ngô Bình rời đi đã bảo Tử Vận và Ngọc Tử ở lại, một là để trông chừng nơi này, hai là tránh khiến họ phân tâm, ảnh hưởng việc tu luyện.
Hiện tại, An Ogura đã mở năm Linh Khiếu và bốn Thần Khiếu. Cô nhóc đã hấp thụ năng lượng cao chiều, tuy không phải thượng phẩm nhưng vô cùng phù hợp với Âm Dương Song Hồn của cô nhóc.
Với sự chỉ điểm của Ngô Bình trước đó, An Ogura thậm chí còn đi trước sư phụ một bước, thực hiện được cảm ứng thiên nhân, trở thành một thiên sư cảnh giới bốn Nhân Tiên!
Ngô Bình cười bảo: “Tốt lắm. Công dụng của của Âm Dương Song Hồn mạnh hơn anh nghĩ! Bây giờ anh sẽ giúp em đả thông Thần Khiếu thứ năm”.
Ưu thế của An Ogura nằm ở thần hồn, vậy nên cô nhóc đả thông Thần Khiếu nhanh hơn tu sĩ bình thường, cũng dễ hơn rất nhiều. Tiếp theo, Ngô Bình giúp cô nhóc định vị Thần Khiếu. Chẳng mấy chốc An Ogura đã cảm nhận được một loại năng lượng cao chiều, và thành công mở Thần Khiếu thứ sáu!
An Ogura tức tốc tiến vào trạng thái tu luyện. Chờ khí tức của cô nhóc đã ổn định, Ngô Bình mới rời đi.
Anh dẫn Đông Hoàng đến nhà mới ở Thuỷ Ngạn Giang Nam dạo một vòng. Ban đầu Lý Vân Đẩu xây dựng khu Thuỷ Ngạn Giang Nam vì muốn xây nhà mới cho cháu trai và cháu gái. Ông ấy cảm thấy nơi ở hiện tại của Ngô Bình quá nhỏ, quá đơn sơ.
Sau đó vì nhiều nguyên nhân, quy mô của Thuỷ Ngạn Giang Nam không ngừng được mở rộng, bây giờ đã bao gồm toàn bộ Đông Hồ.
Nhà ở của Ngô Bình được ưu tiên xây trước nên trước đó đã tiến vào giai lắp đặt, hiện nay đã được lắp đặt xong xuôi. Đồ điện, đồ nội thất này kia cũng được Lý Mai mời người có chuyên môn mua về đầy đủ.
Diện tích nhà mới rộng hơn nhà trước cả trăm lần, diện tích hơn trăm mẫu. Nó được xây dựng theo phong cách vườn Giang Nam, nhưng cũng không thiếu hơi thở hiện đại.
Nhà mới còn dẫn một đường nước chảy, thuận theo dòng nước này, có thể trực tiếp vào Đông Hồ. Như thế, Lý Dư sẽ tiện ra vào hơn.
Sau khi dạo một vòng, anh rất ưng ý với nhà mới, định bụng vài ngày nữa sẽ dọn vào đây.
Vừa bước ra cửa, anh sững cả người. Trước cửa nhà mới là những người hàng xóm cũ của anh, nhưng hầu hết là người anh không quen.
“Tiểu Bình à, cậu về rồi”, một người chú hàng xóm đi đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cười hỏi: “Chú Liễu, mọi người đến đây đông như vậy, tìm tôi có việc gì à?”
Người họ Liễu ấy lúng túng nói: “Tiểu Bình, lần trước chúng tôi gây rối trước nhà cậu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ. Thật ra cậu đã rất có lòng, phương án bồi thường tốt hơn bên ngoài nhiều. Hôm nay chúng tôi đến đây xin lỗi cậu”.
Ngô Bình biết rõ lòng người phức tạp. Anh không tin đám người này đến đây xin lỗi, bèn hờ hững nói: “Chú Liễu, có chuyện gì thì chú nói thẳng đi”.
Chú Liễu hơi ngại ngùng: “Tiểu Bình à. Trước đó chúng tôi cảm thấy nhận tiền đền bù dỡ nhà thì thiệt thòi nên đi tìm cậu. Cậu tốt bụng, bèn cho chúng tôi trả lại tiền, và phân chia nhà ở Thuỷ Ngạn Giang Nam cho chúng tôi”.
Chuyện này do Ngô Bình dặn dò người phụ trách Thuỷ Ngạn Giang Nam thực hiện. Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, anh không muốn khó xử nên cho phép họ trả lại tiền dỡ nhà và thay bằng nhà vừa được xây dựng.
Ngô Bình đáp: “Việc nên làm. Tôi cũng cảm thấy mọi người thiệt thòi”.
Chú Liễu thở dài: “Nhưng nay gió đã đổi chiều, nhà không còn giá trị mấy nữa. Ban đầu mọi người vì để trả tiền dỡ nhà nên có người đã phải vay mượn, nợ nần rất nhiều”.
Giá nhà của Thuỷ Ngạn Giang Nam giảm mạnh, rẻ hơn đến bốn mươi phần trăm so với giá của khu kinh tế mới trước đó. Thế là những người này cảm thấy mình không có lợi, muốn đòi lại tiền đền bù và trả lại nhà.
Tính cách Ngô Bình có dễ chịu đến mấy thì cũng đã có phần mất kiên nhẫn. Anh nói: “Chú Liễu, mọi người cứ trả tới trả lui như vậy cũng khiến tôi rất khó giải quyết. Dù sao cả Thuỷ Ngạn Giang Nam này cũng không thuộc về nhà tôi”.
Một người phụ nữ trung niên lên tiếng: “Tiểu Bình à, chúng tôi đã nhìn cậu khôn lớn đấy. Cậu không được bẫy chúng tôi. Giá nhà giảm mạnh như vậy, nếu bán ra còn lỗ mấy trăm nghìn so với việc nhận tiền dỡ nhà”.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Thím Mã à, tôi bẫy mọi người khi nào vậy? Ban đầu chính mọi người chọn tiền đền bù dỡ nhà, sau đó cảm thấy lấy nhà có lợi hơn nên lại tìm tôi, yêu cầu đổi thành nhà. Bây giờ mọi người lại muốn đổi lại. Mọi người nghĩ đây là trò chơi ư?”
Nghe vậy, thím Mã lập tức không vui, đanh giọng: “Chúng tôi mặc kệ! Chúng tôi nhất quyết phải trả nhà, lấy lại tiền đền bù của chúng tôi! Cậu không đồng ý thì chúng tôi sẽ kéo nhau lên chính quyền, lên tỉnh để nói chuyện phải quấy. Tôi không tin là không ai trị được cậu!”
Ngô Bình chẳng hề tức giận, chỉ hỏi: “Mọi người chắc chắn muốn trả nhà và lấy lại tiền?”
“Dĩ nhiên, chúng tôi đâu phải kẻ ngốc”, một bà lão đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi khuyên mọi người chờ thêm một chút, biết đâu giá nhà sẽ tăng lại nhanh thôi. Đến lúc ấy, mọi người vẫn sẽ kiếm được tiền”.
Tiếc là ý tốt của anh bị xem là ý xấu. Đám người này cảm thấy anh muốn chiếm lợi ích của họ, lập tức có kẻ hét ầm lên.
“Thứ này quý quá”, Lam Dĩnh nói.
Ngô Bình nhét đan dược vào tay cô ấy rồi nói: “Cầm lấy đi, cô có tư cách nhận nó”.
Lam Dĩnh cầm lấy đan dược rồi gật đầu nói: “Cảm ơn anh, sau này nhất định tôi sẽ trả ơn anh”.
Lúc này, Hạ Ninh chợt mở cửa đi vào rồi cười nói: “Trời! Đừng nói là hai người đang tà lưa nhau đấy nhé! Lam Dĩnh, đỏ mặt đấy à? Hay Ngô Bình chạm vào em hả?”
Lam Dĩnh đứng bật dậy: “Đại ca đừng nói linh tinh, bọn em đang bàn về y học”.
Hạ Ninh hỏi: “Bàn về chủ đề gì? Nói nghe coi!”
Ngô Bình: “Chúng tôi đang bàn về cách làm sao để nâng cao năng xuất thụ thai”.
Lam Dĩnh nhăn mặt rồi lườm Ngô Bình.
Hạ Ninh: “Anh cứ liệu chừng đấy, à sắp phẫu thuật rồi, hai người chuẩn bị đi”.
Mười phút sau, đã có thêm vài người đi vào phòng phẫu thuật. Bác sĩ gây mê tiến hành gây mê cho bệnh nhân, đó là một người đàn ông trung niên đầu trọc, tai to mặt lớn, ông ấy đang nằm im trên giường phẫu thuật.
Đèn phẫu thuật bật sáng, Hạ Ninh nói: “Lam Dĩnh, nhìn kỹ nhé, kỹ thuật của em rất tốt, nhưng cần kỹ hơn ở các khâu nhỏ”.
Lam Dĩnh gật đầu: “Vâng ạ”.
Ngô Bình vô thức nhìn vào đầu của bệnh nhân thì phát hiện đúng là bị xuất huyết não, nhưng vị trí xuất huyết không gần dây thần kinh quan trọng, không hiểu sao bệnh nhân lại hôn mê?
Anh nói: “Đại ca, cô xem phim chụp chưa? Xuất huyết khiến người bệnh hôn mê à?”
Hạ Ninh: “Chắc thế, vì chúng tôi chưa phát hiện vấn đề gì ở chỗ khác”.
Cô ấy chưa nói hết câu thì Ngô Bình đã biến sắc mặt, anh nhìn thấy có một luồng năng lượng di chuyển trong đầu bệnh nhân, điện não đồ của người bình thường không thể đạt tới sức mạnh ấy được, chứng tỏ đây là một cao thủ.
Ngô Bình chạm vào tay Lam Dĩnh, cô ấy ngước lên nhìn anh với vẻ ngờ vực.
Ngô Bình nghiêm mặt rồi liếc về phía bệnh nhân.
Lam Dĩnh hiểu ý anh nên giả vờ chỉnh lại dây truyền rồi chạm vào mạch ở cổ tay của bệnh nhân.
Sau đó, cô ấy đã phải hoảng hốt vì bệnh nhân này không hề hôn mê! Mạch của người hôn mê không thể mạnh như vậy được.
Cô ấy lại nhìn Ngô Bình, anh cố tình nói: “Lam Dĩnh, không phải tôi chém gió chứ so về tài phẫu thuật thì cô còn kém tôi xa”.
Lam Dĩnh phối hợp diễn xuất với anh: “Anh chém vừa thôi”.
Ngô Bình nổi giận: “Không tin à?”
Lam Dĩnh: “Trình độ của anh chỉ ngang với thời tôi đi thực tập”.
Ngô Bình: “Được, hôm nay để tôi thực hiện ca này cho, để tôi cho cô thấy thế nào mới là phẫu thuật”.
Hạ Ninh cau mày: “Ô hay hai người này, thích cãi nhau thì ra ngoài”.
Ngô Bình trừng mắt: “Đại ca, để tôi làm ca này cho”.
Hạ Ninh biết trình độ của Ngô Bình không thua kém mình, giờ thấy anh hùng hổ như thế thì đành chịu rồi nói: “Được rồi, anh làm đi”.
Ngô Bình: “Đại ca đi nghỉ đi”.
Hạ Ninh hay thực hiện phẫu thuật kiểu này rồi nên cũng không có hứng xem nữa, cô ấy gật đầu rồi đi ra ngoài.
Hạ Ninh đi rồi, Ngô Bình thở phào một hơi rồi nói với những người khác: “Mọi người cũng đi hết đi, nửa tiếng nữa mới phẫu thuật, tôi cần kiểm tra lại một chút”.
Ngay sau đó, chỉ còn Ngô Bình và Lam Dĩnh ở lại. Ngô Bình đi tắt camera, sau đó tung một chưởng vào đầu bệnh nhân, chưởng đó của anh chứa ba Băng Phách Thần Quang Châm.
Ngay sau đó, bệnh nhân kia đã bật dậy rồi tung chưởng vào bụng anh. Nhưng tay mới giơ ra một nửa đã bị đông cứng.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Giả làm bệnh nhân cơ à, hao tâm tổn trí quá nhỉ!”
Mặt bệnh nhân trắng xoá, không nói được gì. Nhưng ngay sau đó, đã có một luồng khí tức lạnh lẽo tiến tới mi tâm của Ngô Bình, sau đó chui vào ý thức của anh.
Võ hồn của Ngô Bình lập tức phản kích, đánh khí tức ấy xuống đan điền. Đạo Diệp ở đây rung lên rồi xơi tái nó ngay.
Thứ bị xơi tái là một tà ma, Đạo Diệp chuyển hoá nó thành lực thần hồn thuần tuý, để củng cố thên cho thần hồn của Ngô Bình.
Ngô Bình ấn vào mi tâm của người đàn ông đầu trọc, sương trắng trên mặt ông ta biết mất nên có thể mở miệng nói chuyện được.
“Các người đến đây làm gì?”, Ngô Bình hỏi.
Người đàn ông đầu trọc thấy đến tà ma mà mình nuôi cũng không làm gì được Ngô Bình nên biết nhiệm vụ đã thất bại, ông ta thở dài nói: “Giết người”.
Ngô Bình: “Tại sao lại đóng giả bệnh nhân mà không ra tay thẳng với mục tiêu luôn?”
Người đàn ông đầu trọc: “Mục tiêu có cao thủ bảo vệ nên chúng tôi chỉ ra tay được khi cô ấy phẫu thuật thôi”.
Ngô Bình rất tò mò, trước đó anh không ở Vân Kinh, mà cao thủ mà ông ta nói chắc chắn không phải Lam Dĩnh, vậy đó là ai?
Anh hỏi: “Trước đó, các người đã ám sát thất bại ư?”
“Đúng thế, chúng tôi đã có ba người thiệt mạng, các tổ chức sát thủ khác còn thiệt hại nhiều hơn, không dưới 20 người”.
Ngô Bình: “Các người có biết ai bảo vệ cô ấy không?”
Người đàn ông lắc đầu: “Không, người đó chưa lộ mặt, những ai thấy mặt đều chết cả rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc, sao có người như vậy mà anh không biết nhỉ? Tu vi của người đó cao cỡ nào? Có liên quan gì tới Hạ Ninh.
“Khoan!”, anh chợt nhớ ra gì đó rồi hỏi: “Mục tiêu ông ám sát là ai?”
Người đàn ông ngẩn ra rồi chỉ vào Lam Dĩnh: “Là cô ấy”.
Ngô Bình trố mắt ra nhìn, trước đó anh còn tưởng người này muốn ám sát Hạ Ninh, không ngờ lại là Lam Dĩnh. Anh nhìn sang Lam Dĩnh thì thấy cô ấy cũng đang bất ngờ.
Ngô Bình hỏi: “Các người thuộc tổ chức sát thủ nào? Tại sao người thuê lại muốn giết Lam Dĩnh?”
Người đàn ông đầu trọc: “Tôi là người của Vô Đường Điện, còn tại sao người thuê muốn giết cô ấy thì tôi không biết”.
Ngô Bình đang đầy ngờ vực, anh đánh vào đầu người đàn ông, khiến ông ta cử động lại bình thường.
Anh lạnh giọng nói: “Về mua quan tài đi, ông còn sống được một tiếng nữa”.
Người đàn ông biết mình chết chắc rồi nên cảm kích nói với Ngô Bình: “Cảm ơn”, sau đó ông ta đi thẳng.
Mọi người tham gia vào cuộc phẫu thuật đi vào, Hạ Ninh cũng thế, cô ấy hỏi: “Sao rồi, bệnh nhân đâu?”
Ngô Bình cười nói: “Tự nhiên bệnh nhân bảo không muốn phẫu thuật nữa rồi đi luôn”.
Hạ Ninh nhăn mày nói: “Nhưng bệnh nhân được gây mê rồi mà, đi kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tôi chịu”.
Sau đó, anh nhìn đồng hồ: “Đại ca, tôi đau bụng quá, phải chạy cái đã!”
Ngô Bình đi ra ngoài, Lam Dĩnh cũng đuổi theo ngay.
Hạ Ninh chỉ biết lắc đầu rồi tiếp tục làm việc.
Rời khỏi phòng phẫu thuật, Ngô Bình đi thẳng lên sân thượng, Lam Dĩnh đi theo sau.
“Chuyện gì vậy?”, cô ấy hỏi.
Ngô Bình: “Anh cô tên gì?”
Lam Dĩnh: “Lam Đế”.
Ngô Bình hét to: “Lam Đế, anh đã chết đâu, tại sao muốn giấu Lam Dĩnh?”
Lập tức có một cái bóng xuất hiện cạnh Lam Dĩnh, nó to dần rồi có một người chui ra.
Đó là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, khoảng 27 tuổi, mặc áo măng tô màu đen, đầu tóc hơi rối.
Người đó vừa xuất hiện, các long vệ đã tập trung hết trên sân thượng để bao vây.
Lam Dĩnh khóc lóc rồi ôm lấy người đàn ông: “Anh, anh chưa chết ư!”
Ngô Bình xua tay, các long vệ rút hết, anh cười nói: “Anh nên giải thích gì đi chứ?”
Người đàn ông nhìn Ngô Bình rồi chợt khom người xuống: “Chào cậu Ngô!”
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh biết tôi à?”
Người đàn ông: “Cao thủ đứng đầu Nhân Tiên Bảng, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, sự tịch về cậu nhiều vô kể, đã truyền khắp Địa Tiên Giới rồi”.
Lam Dĩnh ngẩn ngơ, thì ra Ngô Bình nói thật, chứ không hề khoác lác.
Chương 842: Hàn Nguyệt Chân Quân
Ngô Bình thở dài nói: “Lộ thân phận thế này là sau mệt rồi đây”.
Người thanh niên: “Cảm ơn cậu Ngô đã tặng đan dược cho em gái tôi”.
Ngô Bình: “Đừng khách sáo”.
Người thanh niên: “Tôi giả chết là vì muốn trốn đi để bảo vệ cho sư phụ tôi”.
Ngô Bình: “Vì thế những người kia mới đoán ra được là anh chưa chết, sau đó ra tay với Lam Dĩnh để ép anh xuất hiện hả?”
Lam Đế: “Đúng vậy! Hôm nay may có cậu ở đây, không thì Lam Dĩnh nguy hiểm rồi”.
Ngô Bình: “Ừm”.
Lam Dĩnh nổi giận trách mắng: “Anh có biết mấy năm qua, em đau lòng thế nào không?”
Lam Đế vô cùng áy náy nói: “Anh xin lỗi, anh không làm vậy thì không lừa họ được. Họ luôn tìm cách thông qua anh để tìm sư phụ nên anh buộc phải cẩn thận”.
Ngô Bình lập tức nhăn mặt rồi lạnh giọng nói: “Nếu anh không muốn để lộ thân phận của sư phụ mình thì sao lại để lại manh mối cho Lam Dĩnh?”
Lam Đế trầm mặc, mãi không trả lời được.
Ngô Bình hừ mạnh nói: “Cho nên sư phụ của anh là người khác, còn Hạ Ninh chỉ là vật hi sinh của anh thôi. Anh biết kiểu gì cũng có ngày họ phát hiện ra sự tồn tại của Hạ Ninh rồi giết cô ấy, sau đó hung thủ sẽ nghĩ là họ đã giết sư phụ anh, tôi nói đúng chứ?”
Lam Dĩnh kinh ngạc rồi hỏi Lam Đế: “Anh, là thế ư?”
Lam Đế: “Chỉ cần bảo vệ được sư phụ mình, tôi có thể không tiếc giá nào”.
Ngô Bình: “Cách làm của anh rất vô liêm sỉ”.
Lam Đế nói: “Cậu Ngô, cá lớn nuốt cá bé là đạo lý trên đời, chuyện đến nước này rồi thì xin cậu hãy bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình: “Trước đó cũng có người bảo vệ Hạ Ninh rồi đúng không?”
Lam Đế lại trầm mặc một lát mới đáp: “Có ba người”.
“Họ đều chết rồi à?”, Ngô Bình hỏi.
Lam Đế: “Vâng, chết cả rồi”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Hạ Ninh là bạn của tôi, anh làm thế với cô ấy thì tôi không thể tha thứ cho anh được”.
Lam Đế: “Vậy ư? Tuy cậu Ngô là đệ tử của Thục Sơn, có nhiều cao thủ ở cạnh, nhưng muốn đối phó tôi e là chưa đủ lực đâu”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Viêm Dương, quấn gãy hết xương anh ta đi”.
Vù!
Nhân Bì Viêm Dương lập tức xuất hiện rồi bay về phía Lam Đế, Lam Đế đã ở cảnh giới Địa Tiên tầng thứ năm, nhưng vẫn chưa phải đối thủ của Viêm Dương.
Không lâu sau, anh ta đã bị quấn chặt dưới đất, Viêm Dương bắt đầu đấm đá, khiến Chân Nhân cảnh giới Linh Biến là Lam Đế cũng phải kêu oai oái.
Lam Dĩnh cuống lên nói: “Anh Ngô, xin anh tha cho anh ấy”.
Ngô Bình coi như không nghe thấy, anh nhắm mắt lại, phóng thần niệm ra xa để tìm kiếm. Một lát sau, anh mở mặt rồi lạnh lùng nói: “Chỗ ở của sư phụ anh cũng gần đây đúng không?”
Lam Đế đang ăn đòn kinh ngạc nói: “Cậu muốn nói gì?”
Ngô Bình: “Cô ấy là Dương Đào, 19 tuổi, học sinh lớp 11, đúng chưa?”
Lam Đế tức giận hỏi: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Thứ nhất anh không thể ở cách quá xa người mình cần bảo vệ, thứ hai trên người của cô gái tên Dương Đào có ảnh chụp chung của hai người, còn trên người anh cũng có một bức ảnh chụp từ vài năm trước của cô ấy”.
Lam Đế không kêu gì nữa, mà để mặc cho Viêm Dương đánh.
Ngô Bình vung tay lên, ra hiệu cho Viêm Dương dừng lại rồi anh nói: “Lam Đế, từ giờ trở đi, tôi muốn anh bảo vệ an toàn cho Hạ Ninh, nếu có ai hại chết cô ấy, tôi sẽ đưa ảnh của Dương Đào cho kẻ thù của cô ta ngay, sau đó sẽ giết anh luôn”.
Lam Đế nắm chặt tay thành quyền, mãi sau mới nghiến răng nói: “Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho Hạ Ninh được an toàn”.
Ngô Bình cười lạnh: “Anh lấy gì ra để bảo đảm?”
Lam Đế không nói gì, vì anh ta không có gì để đảm bảo cả.
Ngô Bình: “Tôi biết anh không có gì để đảm bảo hết,vì thế trước khi Hạ Ninh thức tỉnh, tôi sẽ ở cạnh cô ấy. Nhưng nếu có kẻ thù mò tới, anh phải xử lý cho tôi”.
Lam Đế đồng ý ngay: “Được”.
Ngô Bình sa sầm mắt đi xuống dưới, mặc kệ anh em họ.
Hạ Ninh đang ngồi trong phòng phẫu thuật, Ngô Bình thay đồ rồi đi vào hỗ trợ.
Khi hai người rời khỏi phòng phẫu thuật thì đã là một giờ chiều, Hạ Ninh vừa mệt vừa đói nói: “Không được rồi, tôi phải đi kiếm cái gì ăn đây”.
Ngô Bình: “Tôi dẫn cô đi ăn món ngon nhé?”
Hạ Ninh: “Món gì thế? Lại là đồ mà cô gái Đông Âu kia nấu à?”
Ngô Bình: “Ừm, cô muốn ăn không?”
Hạ Ninh: “Có chứ”.
Ngô Bình lái xe đưa hai người rời khỏi bệnh viện, sau đó đến căn biệt thứ của anh ở vịnh Bạch Long.
Lina đã chuẩn bị xong đồ ăn, Hạ Ninh càn quét cả bàn ăn nhanh chóng. Còn Ngô Bình thì gọi Đông Hoàng ra một góc rồi hỏi: “Đông Hoàng, mày có biết cách giúp người đang ở trong đại kiếm luân hồi thức tỉnh không?”
Đông Hoàng lắc đầu rồi lại gật đầu.
Ngô Bình: “Thế là có hay không?”
Đông Hoàng quay về ổ của mình rồi gặm một cái bình đến, Ngô Bình mở ra ngửi rồi nói: “Kết Thai Đan à?”
Đông Hoàng gật đầu.
Ngô Bình: “Kết Thai Đan đúng là có thể giúp cô ấy kết thai. Mà tao cũng có thể luyện chế đan dược này, nhưng giờ tao đang bị bệnh đại thoái nên không luyện đan được”.
Sau đó, anh tò mò nhìn Đông Hoàng: “Ban nãy mày lắc đầu là có ý gì?”
Đông Hoàng ngoạm lấy cái bình rồi lừ mắt nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình hiểu ra, con chó này lại định giở trò với anh, anh nói: “Đông Hoàng, đương nhiên tao sẽ không cướp trắng của mày, giờ mày cho tao lọ này, mấy nữa tao sẽ cho mày một viên Ngưng Thai Đan, ok?”
Đông Hoàng lắc đầu, nhất quyết không đồng ý.
Ngô Bình: “Thế hai viên được chưa?”
Đông Hoàng vẫn lắc đầu.
Ngô Bình đen mặt rồi nói: “Đông Hoàng, đừng có quá đáng! Lẽ nào mày đòi tao tận ba viên chắc? Vay nặng lãi cũng không khiếp như mày đâu”.
Đông Hoàng ngoảnh đầu sang một bên, quyết không mặc cả.
Ngô Bình: “Được rồi, được rồi, ba viên thì ba viên”.
Bấy giờ, Đông Hoàng mới nhả lọ đan dược ra, sau đó hớn hở bỏ đi.
Ngô Bình quay lại phòng bếp thì thấy Hạ Ninh vẫn đang đánh chén ngon lành, anh nhét đan dược vào miệng cô ấy rồi nói: “Nếm thử kẹo của nước ngoài đi”.
Hạ Ninh không nghĩ nhiều mà nhai rồi nuốt luôn, sau đó đan dược hoá thành một luồng nhiệt chảy khắp người cô ấy.
Cô ấy ngẩn ra nói: “Kỳ lạ, kẹo này tan nhanh thế, vèo cái hết luôn rồi”.
Ngô Bình: “Thôi cô ăn cơm tiếp đi, buổi chiều vẫn còn ca phẫu thuật đấy”.
Anh vừa ăn vừa lặng lẽ quan sát sự thay đổi của Hạ Ninh, nhưng anh đã phải thất vọng, vì uống đan dược xong, Hạ Ninh chưa thức tỉnh.
“Thôi, chuyện này phải từ từ vậy”, Ngô Bình khẽ thở dài rồi ăn cơm tiếp.
Ăn xong, hai người lại lái xe về bệnh viện.
Xe đi được nửa đường thì Hạ Ninh hỏi: “Họ chết rồi à?”
Ngô Bình ngẩn ra: “Ai cơ?”
Ngô Bình ngoảnh sang nhìn cô ấy thì thấy đôi mắt của Hạ Ninh sáng ngời, khí tức đã hoàn toàn khác trước.
Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Cô thức tỉnh rồi à?”
Hạ Ninh: “Ngủ say đến mấy thì cũng phải tỉnh lại thôi, không ngờ tôi đã ngủ 20 năm rồi”.
Ngô Bình: “Người bảo vệ cô đều chết cả rồi”.
Tuy đã thức tỉnh, những Hạ Ninh vẫn nhớ hết những ký ức vừa qua, cô ấy nói: “Hàn Nguyệt cảm ơn cậu đã giúp đỡ”.
Ngô Bình mỉm cười: “Đừng khách sáo, cô thức tỉnh là tốt rồi, đỡ phí viên Kết Thai Đan của tôi”.
Hạ Ninh: “Tôi cần tìm một chỗ để bế quan, củng cố thần thai”.
Ngô Bình: “Đến đảo Vân Mộng đi, ở đó là an toàn nhất”.
Hạ Ninh: “Được!”
Chương 843: Lam Đế liều mạng
Vì buổi chiều không thể đi làm được nữa nên Ngô Bình đã gọi điện xin nghỉ, sau đó lái xe đến đảo Vân Mộng.
Mấy ngày vừa qua, Đường Tử Di đều nghỉ ở nhà để chăm sóc cho Ngô Bình, do không được nghỉ ngơi nên cô ấy đã ở lại đảo Vân Mộng luôn để tĩnh dưỡng.
Thấy Ngô Bình đưa Hạ Ninh tới, Đường Tử Di cũng không ngạc nhiên, vì cô ấy đã biết chuyện Ngô Bình đi làm rồi.
“Bác sĩ Hạ, rất vui được gặp chị”.
Hạ Ninh gật đầu rồi nói với Ngô Bình: “Phiền anh tìm một nơi yên tĩnh cho tôi”.
Ngô Bình đã cho Hạ Ninh mượn phòng của mình.
Hạ Ninh vào phòng tu luyện, Đường Tử Di hỏi nhỏ: “Chồng, em thấy anh có thái độ rất cung kính với chị ấy, anh có ý đồ với người ta à?”
Ngô Bình liếc mắt: “Linh tinh, cô ấy không phải người bình thường đâu, Hàn Nguyệt Chân Quân đấy!”
Đường Tử Di: “Chân Quân? Siêu lắm à?”
Ngô Bình: “Cường giả cảnh giới Địa Tiên giai đoạn hai, chỉ cần tát anh một phát là anh đi luôn”.
Đường Tử Di vội nói: “Thế anh đừng chọc giận chị ấy”.
Ngô Bình: “Anh đang giúp cô ấy mà, đến mai là tu vi của cô ấy ổn định rồi”.
Sau đó, anh hỏi: “Em đã ngâm nước vào hồ lô để uống chưa?”
Đường Tử Di gật đầu: “Em uống rồi, mỗi ngày một quả”.
Ngô Bình: “Phải duy trì hàng ngày nhé, chờ em uống hết thì anh sẽ dạy em tu luyện”.
Đường Tử Di: “À, hình như Tử Yên đang tìm anh đấy”.
Ngô Bình: “Cô ấy đâu?”
“Đang luyện công ở vườn hoa đằng sau”, Đường Tử Di: “Em dẫn anh đi”.
Hai người đi ra sau vườn hoa thì thấy Đường Tử Yên đang tập cách hít thở, Ngô Bình thấy khí tứ của cô ấy ổn định, võ công cũng có sự tiến bộ rõ ràng.
Nghe thấy tiếng động, Đường Tử Yên mở mắt, thấy là Ngô Bình thì cô ấy vội nói: “Anh rể, dào này em hay đói lắm, bữa nào cũng ăn rất nhiều, có phải em gặp vấn đề gì trong tu luyện rồi không?”
Ngô Bình cười nói: “Điều đó chứng tỏ em đi đúng đường rồi, ăn nhiều không sao đâu, đó là do thể chất của em đang tăng lên thôi. Người luyện võ tu luyện càng cao thì cơ thể càng nặng, nhưng sau này khi tu vi cao hẳn lên rồi thì người em lại nhẹ bẫng”.
Đường Tử Yên lập tức lôi cái cân ra rồi bảo Ngô Bình đứng lên.
Hiện giờ, Ngô Bình cao trên mét bảy, dáng người cân đối, trông chỉ khoảng hơn 60 cân. Nhưng khi anh đứng lên cân thì con số hiện thị lại là trên 100 cân.
Có một vận động viên bóng rổ quốc tế cao trên hai mét mà nặng cũng chỉ 145 cân, điều này chứng tỏ thể trọng của Ngô Bình cao hơn hẳn người bình thường.
Đường Tử Yên nói: “Vậy là cơ thể anh đang trong giai đoạn tiến hoá ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Chờ em tiến vào cảnh giới Nhân Tiên rồi thì cũng giống anh thôi”.
Đường Tử Yên: “Anh rể, em muốn học luyện công”.
Ngô Bình: “Dạy luyện công là phải cầm tay chỉ việc nên anh với em không được tiện cho lắm, để đấy, mai anh sẽ tìm một sư phụ cho em”.
Đường Tử Yên hỏi: “Ai thế ạ?”
Ngô Bình: “Một người có tu vi cao hơn anh, cô ấy là Chân Quân rồi”.
Đường Tử Yên ngẫm nghĩ rồi gật đầu nói: “Vâng”.
Sau khi Ngô Bình chỉ dẫn cho Đường Tử Yên vài đường thì Lý Mai gọi tới, cô ấy bảo mấy nhà tư bản ở thành phố Vân Đỉnh là chịu thua và chấp nhận nhượng lại địa bàn và đất đai cho họ với nửa giá.
Cô ấy không chút do dự mà mua hết ngay, nhưng như vậy thì cần tới rất nhiều tiền.
Đến nhà họ Lý cũng không thể chuẩn bị ngần ấy tiền nhanh như vậy được, nên cô ấy mới gọi cho anh.
“Đang thiếu bao nhiêu?”, Ngô Bình hỏi.
Lý Mai: “Tổng là hơn một nghìn tỷ, trước đó chúng ta bán đất cũng kiếm được kha khá, thêm vốn của nhà họ Lý nữa thì giờ đang thiếu bốn trăm tỷ”.
Ngô Bình cũng đang có không ít tiền, nhưng vẫn nói: “Miếng bánh to thế này một mình chúng ta không ăn hết được đâu, để tôi kêu gọi nhà đầu tư”.
Lý Mai: “Ừ, cậu quyết định đi”.
Ngô Bình lập tức liên lạc với Đường Môn và Hắc Thiên Giáo. Hắc Thiên Giáo có thể đầu tư khoảng 100 tỷ, còn Đường Môn thì 200 tỷ. Số còn lại thì Ngô Bình bỏ tiền túi, nhưng lấy danh nghĩa của công ty Bình Thần.
Các bên nhanh chóng cử người tới Vân Đỉnh để hoàn tất thủ tục, nếu không có gì bất trắc thì trong ba đến năm ngày sẽ hoàn thành giao dịch.
Ngô Bình biết bao táp ở Vân Đỉnh đã qua đi, họ có thể trở về được rồi. Giờ nhà anh không có ai, anh chỉ để Cương Tử, An Ogura và Yozakura Tama ở lại nên anh phải về thôi.
Sau khi đầu tư 100 tỷ thì Ngô Bình cũng không còn lại bao nhiêu tiền nữa, nhưng bây giờ tiền bạc với anh không còn quá trọng nữa, chỉ là một con số mà thôi.
Sau khi hướng dẫn cho Đường Tử Yên xong, Ngô Bình ra ven hồ, một con rắn nhỏ ngoi lên rồi bò lên vai anh, đó chính là Lý Dư.
Lý Dư mới đến sáng nay, trước đó nó mới ra biển đi săn, ăn no nê rồi mới về.
Ngô Bình thấy nó tu luyện ngày càng tiến bộ thì biết long châu có hiệu quả rất tốt.
Ngô Bình lại ném thêm cho nó viên Long Thoái Đan rồi nói: “Từ lần ngươi ăn con mực khổng lồ đến giờ, chắc cũng sắp tiêu hoá hết rồi đấy, có thể lột xác được rồi”.
Thuồng luồng cũng sẽ lột xác giống loài rắn, mỗi lần lột xác, nó sẽ phát triển hơn, thực lực cũng mạnh hơn.
Thường thì chỉ cần sau năm lần lột xác, thuồng luồng sẽ biến thành rồng.
Lý Dư uống đan dược rồi lại cúi xuống nước luyện công. Ngô Bình đoán chỉ một đến hai hôm nữa là nó lột xác.
Buổi chiều, Ngô Bình lại đến bệnh viện để làm phẫu thuật thay Hạ Ninh, tối đến thì tăng ca nên không hề được nghi ngơi.
Khi anh rời khỏi bệnh viện thì đã là hơn ba giờ sáng, cơ thể chưa hồi phục nên anh thấy mệt nhoài.
Anh đi lên sân thượng, chuẩn bị gọi Nhân Bì đưa về đảo Vân Mộng, ai ngờ chợt có một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Hạ Ninh ở đâu?”
Ngô Bình ngoái lại nhìn vào màn đêm thì thấy có một bóng người, đôi mắt người đó sáng quắc trong đêm tối.
Ngô Bình: “Ở nhà tôi, anh là ai? Tìm cô ấy có việc gì?”
Người đó bước ra khỏi bóng tối, thì ra là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, dáng người không cao, ông ta lạnh giọng nói: “Dẫn tôi đi gặp cô ấy”.
Ngô Bình chớp mắt hỏi: “Ông định giết Hạ Ninh à?”
Người đó thấy hơi ngạc nhiên: “Sao cậu biết?”
Ngô Bình: “Sao chăng gì, nhưng ông tìm sai đối tượng rồi, Hạ Ninh không phải sư phụ của Lam Đế đâu”.
Người kia càng ngạc nhiên hơn: “Cậu biết cả Lam Đế ư?”
Ngô Bình: “Lam Đế, ra đây mau, tự giải quyết chuyện của mình đi”.
Lam Đế lập tức xuất hiện, cả ngày nay anh ta trốn gần bệnh viện nên Ngô Bình hô cái là anh ta có mặt ngay.
Lam Đế nhìn người kia rồi lạnh lùng nói: “Các người truy sát đến tận giờ mà vẫn chưa chán à?”
Người kia: “Người này bảo Hạ Ninh không phải sư phụ của cậu, nghe vẻ đúng thật, mà cậu cũng chưa chết”.
Lam Đế hừ nói: “Ông đã đến rồi thì khỏi cần đi nữa”.
Hai cao thủ cảnh giới Địa Tiên lập tức lao vào nhau, hai mươi long vệ nhanh chóng xuất hiện bảo vệ Ngô Bình.
Ngô Bình châm thuốc nói: “Thần Chiếu, rốt cuộc sư phụ của Lam Đế là ai mà lắm người muốn giết thế?”
Thần Chiếu bấy giờ mới xuất hiện cạnh anh, thật ra ông ấy luôn trốn ở một nơi, chỉ khi Ngô Bình triệu tập thì mới xuất hiện.
Chương 844: Ăn miếng trả miếng
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân, tôi biết Lam Đế”.
Ngô Bình hỏi: “Ồ, ông biết Lam Đế ư?”
Thần Chiếu đáp: “Từng nghe đến. Sư phụ của Lam Đế là Vạn Tà Chân quân. Số người chết trong tay Vạn Tà Chân quân cũng phải cả nghìn người, mà phần lớn còn là cao thủ”.
Ngô Bình nói: “Vạn Tà Chân quân? Cái tên cũng rất tà”.
Thần Chiếu giải thích: “Thật ra người này nửa chính nửa tà, không thuộc môn phái nào cả, thường hành sự theo ý mình, không phải kẻ ác. Có điều Vạn Tà Chân quân đã tự mở một ‘Động tiên Thiên Tà’, nghe nói có rất nhiều báu vật trong đó, dẫn đến việc nhiều người truy sát ông ta để hỏi ra tung tích của Động tiên Thiên Tà”.
Ngô Bình cảm thán: “Thế thì khó trách ông ta lại giết nhiều người như vậy. Có điều Lam Đế này thật sự không ra gì, dùng thủ đoạn để người khác gánh chịu thay, xấu tính thật”.
Khi họ đang nói chuyện thì cuộc chiến đã phân thắng bại. Một ánh chớp loé lên, đối thủ bỏ chạy, Lam Đế thì bị thương nhẹ và đã quay lại sân thượng.
Lam Đế chắp tay với Ngô Bình: “Anh Ngô, tôi đã đánh lui kẻ vừa xuất hiện”.
Ngô Bình cười khẩy: “Đồ vô dụng. Kẻ đó có tu vi kém anh một cảnh giới mà lại chẳng bắt được, còn để mình bị thương”.
Sắc mặt của Lam Đế rất khó coi. Ở Địa Tiên Giới, Lam Đế cũng là một chân nhân khá có tiếng tăm, chẳng ngờ lại bị Ngô Bình nói như thế.
Ngô Bình cũng không muốn nói nhiều với Lam Đế, lập tức cưỡi Nhân Bì trở về đảo Vân Mộng.
Anh đánh một giấc ngay khi về đến nơi, lúc tỉnh lại đã là hơn mười giờ sáng.
Đột nhiên, trong hồ vẳng tới tiếng rồng kêu. Mắt sáng lên, anh lập tức chạy đến bờ hồ.
Lúc này, Hạ Ninh đang đứng bên hồ và nhìn mặt hồ chăm chú.
Cô ấy gật đầu với Ngô Bình, đoạn hỏi: “Thuồng luồng của anh à?”
Ngô Bình nói: “Ừm. Tu vi của chân quân đã vững chắc rồi?”
Hạ Ninh đáp: “Ừ”.
Ngô Bình cười bảo: “Cô đã thành công thức tỉnh, tôi cũng yên tâm”.
Hạ Ninh nói: “Thật không biết phải cảm ơn anh thế nào. Ở Địa Tiên Giới, khi nào cần Hàn Nguyệt Chân quân này giúp đỡ, anh cứ việc mở lời”.
Nói đoạn, cô ấy đưa cho Ngô Bình một lá bùa truyền tin. Khi dùng nó, đôi bên có thể liên lạc bằng thần niệm bất cứ lúc nào.
Ngô Bình nói: “Chân quân phải về Địa Tiên Giới sao?”
Hạ Ninh đáp: “Phải. Tôi còn nhiều việc quan trọng cần làm, hôm nay phải về ngay”.
Ngô Bình bảo: “Được. Hẹn gặp lại tại Địa Tiên Giới”.
Hạ Ninh mỉm cười: “Anh Ngô, sau này cứ gọi tôi là Hàn Nguyệt”.
Dứt lời, không gian xung quanh Hạ Ninh biến dạng, rồi cô ấy biến mất,
Lúc này, một con thuồng luồng cực lớn ló đầu lên rồi chớp mắt nhìn Ngô Bình. Anh phát hiện sừng của Lý Dư đã to ra, vảy trên người cũng chuyển sang màu xanh sáng.
Ngô Bình vẫy tay, Lý Dư bèn biến thành một con thuồng luồng nhỏ rồi nhảy vào lòng bàn tay anh.
“Lần biến đổi này, khí tức của ngươi đã mạnh lên rất nhiều. E là chân quân bình thường cũng không phải đối thủ của ngươi đâu”.
Vừa nói xong, anh bèn cảm nhận được một luồng tiên lực khủng khiếp đang dao động từ bệnh viện truyền đến. Anh cả kinh, bèn nói: “Thần Chiếu, ông hãy đến bệnh viện xem thử!”
Thần Chiếu gật đầu, lập tức bay về phía bệnh viện.
Vài phút sau, Thần Chiếu quay lại, vẻ mặt nghiêm nghị: “Chủ nhân, Hàn Nguyệt Chân quân đã giết Lam Đế, mang Vạn Tà Chân quân vẫn chưa thức tỉnh đi mất rồi”
Ngô Bình sửng sốt. Anh không ngờ Hàn Nguyệt Chân quân lịch sự khách sáo với mình lại có phong cách làm việc tàn nhẫn đến vậy, còn giết cả Lam Đế!
Anh hỏi: “Cô ấy có giết người khác không?”
Thần Chiếu lắc đầu: “Không có”.
Ngô Bình khẽ thở dài: “Ông cảm thấy Hàn Nguyệt Chân quân sẽ xử lý Vạn Tà Chân quân ra sao?”
Thần Chiếu nhẹ nhàng đáp: “Theo cách làm thông thường, cô ấy sẽ khống chế Vạn Tà Chân quân nhân lúc ông ta chưa thức tỉnh, sau đó bắt ông ta nói ra bí mật của Động tiên Thiên Tà. Lợi dụng xong, tất nhiên cô ấy sẽ giết chết Vạn Tà Chân quân”.
Ngô Bình lặng im rất lâu.
Thần Chiếu nói: “Chủ nhân đừng nghĩ nhiều. Địa Tiên Giới là thế, cá lớn nuốt cá bé, kẻ càng mạnh càng độc ác”.
Ngô Bình khẽ thở dài, không nói gì nữa.
Rồi anh hỏi Thần Chiếu: “Thần Chiếu, ông đã ở cảnh giới Thần Biến một thời gian rồi, có muốn đột phá không?”
Thần Chiếu đáp: “Chủ nhân, thật ra trước lúc bị thương, tôi đã có chiều hướng sắp đột phá. Nhưng sau đó thần hồn bị tổn thương nên vẫn chưa thăng cấp được”.
Ngô Bình hỏi: “Bây giờ ông đã bình phục, có thể thăng lên cảnh giới Hoá Thân rồi?”
Thần Chiếu cười khổ: “Chủ nhân, cảnh giới Hoá thân cần đến một vật trung gian thật tốt. Tôi vẫn chưa chuẩn bị đầy đủ”.
“Tôi đã chuẩn bị sẵn giúp ông rồi”, nói đoạn, anh lấy ra một khối băng lớn, bên trong có phong ấn một tổ ong.
Anh dùng kiếm Hắc Long cắt vào khối băng, mặt cắt lộ ra hai con trùng cánh cứng, chính là trùng lửa độc.
Nhìn thấy trùng cánh cứng, Thần Chiếu không biết đó là gì, bèn hỏi: “Chủ nhân, đây là gì thế?”
Ngô Bình đáp: “Trùng lửa độc, một loại dị trùng rất lợi hại. Nó có thể phát ra lửa độc Cửu Âm, ngay cả Thiên Tiên cũng có thể thiêu chết. Những con trùng này còn sống đấy. Ông có thể luyện hoá chúng nhân lúc chúng đang đông lạnh”.
Đôi mắt Thần Chiếu sáng rỡ: “Tôi sẽ đột phá ngay, thưa chủ nhân!”
Thần Chiếu đi tu luyện. Còn Ngô Bình đến bệnh viện sau khi ăn trưa xong. Vị chủ nhiệm Hạ Ninh không có mặt ở đây, anh phải hỗ trợ một khoảng thời gian.
Vừa đến bệnh viện, anh đã gặp Lam Dĩnh. Với đôi mắt đỏ hoe, Lam Dĩnh hỏi Ngô Bình: “Là anh bảo cô ta giết anh tôi?”
Ngô Bình khẽ thở dài: “Tôi cũng không ngờ được điều này, vô cùng xin lỗi. Có điều anh cô đã hại chết ba người hộ vệ của cô ấy, chết cũng không oan”.
Lam Dĩnh ôm mặt khóc rống lên, bi thương vô cùng.
Ngô Bình nói: “Địa Tiên Giới là thế, máu lạnh vô tình. Đi thôi, cùng tôi đến phòng khoa. Chiều nay vẫn vài ca phẫu thuật”.
Sau khi tan sở, Ngô Bình lái xe đưa Lam Dĩnh về nhà.
Xe đỗ trước cổng khu nhà. Lam Dĩnh nghiến răng nói: “Tôi sẽ cố gắng tu luyện! Trả thù cho anh tôi!”
Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Tôi khuyên cô nên từ bỏ ý định này. Hạ Ninh là chân quân, tu vi cao như sư phụ của anh cô vậy. Với tư chất của cô, rất khó đạt được trình độ như cô ấy. Mà dù cô đạt được thì khi ấy, cô ấy cũng không còn như xưa, cô vẫn không phải là đối thủ của cô ấy”.
Lam Dĩnh đanh mặt: “Dù khó khăn ra sao, tôi vẫn phải trả thù!”
Ngô Bình biết khuyên nữa cũng vô dụng, bèn nói: “Thế thì cô hãy trở thành Nhân Tiên trước. Uống đan dược mà tôi đã cho cô, thử xem sao”.
Sau khi Lam Dĩnh xuống xe, Ngô Bình lái xe rời đi. Anh biết ngày mai Lam Dĩnh không thể đi làm nữa. Mà anh đoán Lam Đế đã để lại tài nguyên tu hành cho Lam Dĩnh. Đây cũng là cơ sở cho những lời vừa rồi của đối phương.
Hằng ngày anh đi đi về về giữa bệnh viện và đảo Vân Mộng, bình quân mỗi ngày có bốn ca phẫu thuật, cứ rảnh rỗi là anh thích chạy đến phòng cấp cứu.
Bất giác, anh đã làm việc ở bệnh viện hơn nửa tháng rồi. Đại thoái bệnh của anh, cuối cùng cũng kết thúc!
Hiện giờ thể chất của anh đã mạnh hơn gấp mấy lần so với trước lúc đại thoái bệnh, thật sự là thay da đổi thịt! Nếu như nói trước đó anh vẫn chỉ là con người, thì bây giờ anh đã thực sự sở hữu thân thể của tiên!
Hôm nay, sau khi hoàn thành ca phẫu thuật cuối cùng, anh đến phòng viện trưởng và xin nghỉ phép dài ngày.
Viện trưởng không nghĩ nhiều, vui vẻ phê duyệt cho anh ngay.
Sau khi nghỉ phép, Ngô Bình đưa người thân về huyện Minh Dương.
Bây giờ huyện Minh Dương đã trở về dáng vẻ của một huyện thành bình thường như ngày xưa. Trước đó, các nhà tư bản lớn đã thi nhau rút lui, chỉ còn một nhóm tập đoàn do tập đoàn Lý thị dẫn đầu. Họ đã mua lại phần lớn đất đai và bất động sản.
ập đoàn Lý thị, Đường Môn, Hắc Thiên Giáo, nhà họ Đường và công ty Bình Thần đã đầu tư tổng cộng hơn một nghìn tỷ, tiếp quản số lượng lớn đất đai.
Vừa quay về, Ngô Bình liền bảo Lý Dư đến Đông Hồ tu luyện. Lý Dư trở về, long khí cũng trở về! Kế hoạch của khu kinh tế mới sẽ sớm được đưa trở lại cuộc họp.
Tất nhiên Ngô Bình sẽ không chờ đợi nữa. Bất luận là xe nhiên liệu thay thế, nhà máy dược mới, hay là số lượng lớn doanh nghiệp của tập đoàn Lý thị, đều sẽ nằm ở thành phố Vân Đỉnh.
Bao gồm các nhà máy, toà nhà văn phòng, trung tâm thương mại, vân vân, đều lần lượt khởi công.
Chương 845: Lòng tham không đáy
Ngô Bình vừa về nhà, đến chiều La Duy Khang đã ghé thăm. Ông ấy kể rằng tình hình gần đây của thành phố Vân Đỉnh rất tệ, tất cả dự án đều bị dừng, thậm chí một số dự án bất động sản và dự án công nghiệp ban đầu cũng đồng loạt dừng lại. Hiện giờ áp lực của ông ấy rất lớn, ngày nào cũng bận rộn sứt đầu mẻ trán.
Nghe tin Ngô Bình đưa một nhóm tập đoàn tài chính đến và mua gần một nửa số đất đai, ông ấy như nắm được cọng rơm cứu mạng, phấn chấn lên ngay tức khắc.
Ngô Bình hỏi: “Ông La, tìm tôi có việc gì à?”
La Duy Khang cười nói: “Hay tin cậu trở về, tất nhiên tôi phải đến ghé thăm. Bên cạnh đó, việc cậu mua nhiều đất như vậy khiến tôi hơi lo lắng”.
Ngô Bình vừa nhìn ông ấy vừa cười hỏi: “Ông sợ những dự án này sẽ thất bại trong tay tôi?”
La Duy Khang gật đầu: “Trước đây thuộc quy hoạch của khu kinh tế mới nên đất ở Vân Đỉnh đã được bán đến mấy chục nghìn một mét vuông. Dù cậu đã giành được chúng với giá một nửa thì e là vẫn rất khó bán ra”.
Ngô Bình đáp: “Không sao. Tôi có hứng thú với vùng đất vàng phong thuỷ Vân Đỉnh này. Hơn nữa, tôi sẽ đưa một số doanh nghiệp vào đây”.
Chuyện sau đó vẫn cần sự phối hợp của La Duy Khang nên Ngô Bình bèn nói cho ông ấy về kế hoạch. Vừa hay tin sẽ có những doanh nghiệp khổng lồ đến đặt trụ sở ở Vân Đỉnh, La Duy Khang run cả người vì phấn khích.
Việc các doanh nghiệp này đặt trụ sở ở khu kinh tế mới sẽ mang đến nguồn thu thuế cực lớn cho thành phố Vân Đỉnh. Thu thuế rồi, Vân Đỉnh sẽ phát triển rất nhanh!
Ngoài ra, các doanh nghiệp công nghệ cao sẽ thu hút nhân tài trên thế giới tụ hội về đây, từ đó nâng cao uy tín của Vân Đỉnh.
Ngô Bình nói: “Ông La, việc xây dựng khu kinh tế mới là một quá trình dài lâu, kéo dài ít nhất mười năm. Tôi sẽ cố gắng kéo doanh nghiệp của mình đến đây, ông cũng phải chiếu cố nhé”.
La Duy Khang đáp: “Chắc chắn rồi”.
Sau khi La Duy Khang rời khỏi đó, một cuộc họp khẩn cấp đã được mở suốt đêm. Ông ấy là nhóm trưởng, thành lập một nhóm phát triển, chuyên giải quyết khó khăn cho phía Ngô Bình.
Buổi tối, Ngô Bình chỉ điểm cho An Ogura tu luyện. An Ogura có Âm Dương Song Hồn. Vào thời gian này, cô nhóc ở huyện Minh Dương tu luyện, tiến bộ rất nhanh, chỉ còn cách cảnh giới Địa Tiên một bước nữa thôi.
Hai hồn phách đều có tên của mình, Tử Vận và Ngọc Tử. Tử Vận vốn muốn nuốt chửng Ngọc Tử, nhưng được Ngô Bình khuyên giải, giờ họ đã chung sống hoà bình và giúp đỡ lần nhau.
“Sư phụ, thời gian qua bọn em rất chăm chỉ tu luyện, không hề lười biếng”, Tử Vận nói.
Lúc Ngô Bình rời đi đã bảo Tử Vận và Ngọc Tử ở lại, một là để trông chừng nơi này, hai là tránh khiến họ phân tâm, ảnh hưởng việc tu luyện.
Hiện tại, An Ogura đã mở năm Linh Khiếu và bốn Thần Khiếu. Cô nhóc đã hấp thụ năng lượng cao chiều, tuy không phải thượng phẩm nhưng vô cùng phù hợp với Âm Dương Song Hồn của cô nhóc.
Với sự chỉ điểm của Ngô Bình trước đó, An Ogura thậm chí còn đi trước sư phụ một bước, thực hiện được cảm ứng thiên nhân, trở thành một thiên sư cảnh giới bốn Nhân Tiên!
Ngô Bình cười bảo: “Tốt lắm. Công dụng của của Âm Dương Song Hồn mạnh hơn anh nghĩ! Bây giờ anh sẽ giúp em đả thông Thần Khiếu thứ năm”.
Ưu thế của An Ogura nằm ở thần hồn, vậy nên cô nhóc đả thông Thần Khiếu nhanh hơn tu sĩ bình thường, cũng dễ hơn rất nhiều. Tiếp theo, Ngô Bình giúp cô nhóc định vị Thần Khiếu. Chẳng mấy chốc An Ogura đã cảm nhận được một loại năng lượng cao chiều, và thành công mở Thần Khiếu thứ sáu!
An Ogura tức tốc tiến vào trạng thái tu luyện. Chờ khí tức của cô nhóc đã ổn định, Ngô Bình mới rời đi.
Anh dẫn Đông Hoàng đến nhà mới ở Thuỷ Ngạn Giang Nam dạo một vòng. Ban đầu Lý Vân Đẩu xây dựng khu Thuỷ Ngạn Giang Nam vì muốn xây nhà mới cho cháu trai và cháu gái. Ông ấy cảm thấy nơi ở hiện tại của Ngô Bình quá nhỏ, quá đơn sơ.
Sau đó vì nhiều nguyên nhân, quy mô của Thuỷ Ngạn Giang Nam không ngừng được mở rộng, bây giờ đã bao gồm toàn bộ Đông Hồ.
Nhà ở của Ngô Bình được ưu tiên xây trước nên trước đó đã tiến vào giai lắp đặt, hiện nay đã được lắp đặt xong xuôi. Đồ điện, đồ nội thất này kia cũng được Lý Mai mời người có chuyên môn mua về đầy đủ.
Diện tích nhà mới rộng hơn nhà trước cả trăm lần, diện tích hơn trăm mẫu. Nó được xây dựng theo phong cách vườn Giang Nam, nhưng cũng không thiếu hơi thở hiện đại.
Nhà mới còn dẫn một đường nước chảy, thuận theo dòng nước này, có thể trực tiếp vào Đông Hồ. Như thế, Lý Dư sẽ tiện ra vào hơn.
Sau khi dạo một vòng, anh rất ưng ý với nhà mới, định bụng vài ngày nữa sẽ dọn vào đây.
Vừa bước ra cửa, anh sững cả người. Trước cửa nhà mới là những người hàng xóm cũ của anh, nhưng hầu hết là người anh không quen.
“Tiểu Bình à, cậu về rồi”, một người chú hàng xóm đi đến trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình cười hỏi: “Chú Liễu, mọi người đến đây đông như vậy, tìm tôi có việc gì à?”
Người họ Liễu ấy lúng túng nói: “Tiểu Bình, lần trước chúng tôi gây rối trước nhà cậu, bây giờ nghĩ lại cảm thấy rất xấu hổ. Thật ra cậu đã rất có lòng, phương án bồi thường tốt hơn bên ngoài nhiều. Hôm nay chúng tôi đến đây xin lỗi cậu”.
Ngô Bình biết rõ lòng người phức tạp. Anh không tin đám người này đến đây xin lỗi, bèn hờ hững nói: “Chú Liễu, có chuyện gì thì chú nói thẳng đi”.
Chú Liễu hơi ngại ngùng: “Tiểu Bình à. Trước đó chúng tôi cảm thấy nhận tiền đền bù dỡ nhà thì thiệt thòi nên đi tìm cậu. Cậu tốt bụng, bèn cho chúng tôi trả lại tiền, và phân chia nhà ở Thuỷ Ngạn Giang Nam cho chúng tôi”.
Chuyện này do Ngô Bình dặn dò người phụ trách Thuỷ Ngạn Giang Nam thực hiện. Dù sao cũng là hàng xóm nhiều năm, anh không muốn khó xử nên cho phép họ trả lại tiền dỡ nhà và thay bằng nhà vừa được xây dựng.
Ngô Bình đáp: “Việc nên làm. Tôi cũng cảm thấy mọi người thiệt thòi”.
Chú Liễu thở dài: “Nhưng nay gió đã đổi chiều, nhà không còn giá trị mấy nữa. Ban đầu mọi người vì để trả tiền dỡ nhà nên có người đã phải vay mượn, nợ nần rất nhiều”.
Giá nhà của Thuỷ Ngạn Giang Nam giảm mạnh, rẻ hơn đến bốn mươi phần trăm so với giá của khu kinh tế mới trước đó. Thế là những người này cảm thấy mình không có lợi, muốn đòi lại tiền đền bù và trả lại nhà.
Tính cách Ngô Bình có dễ chịu đến mấy thì cũng đã có phần mất kiên nhẫn. Anh nói: “Chú Liễu, mọi người cứ trả tới trả lui như vậy cũng khiến tôi rất khó giải quyết. Dù sao cả Thuỷ Ngạn Giang Nam này cũng không thuộc về nhà tôi”.
Một người phụ nữ trung niên lên tiếng: “Tiểu Bình à, chúng tôi đã nhìn cậu khôn lớn đấy. Cậu không được bẫy chúng tôi. Giá nhà giảm mạnh như vậy, nếu bán ra còn lỗ mấy trăm nghìn so với việc nhận tiền dỡ nhà”.
Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Thím Mã à, tôi bẫy mọi người khi nào vậy? Ban đầu chính mọi người chọn tiền đền bù dỡ nhà, sau đó cảm thấy lấy nhà có lợi hơn nên lại tìm tôi, yêu cầu đổi thành nhà. Bây giờ mọi người lại muốn đổi lại. Mọi người nghĩ đây là trò chơi ư?”
Nghe vậy, thím Mã lập tức không vui, đanh giọng: “Chúng tôi mặc kệ! Chúng tôi nhất quyết phải trả nhà, lấy lại tiền đền bù của chúng tôi! Cậu không đồng ý thì chúng tôi sẽ kéo nhau lên chính quyền, lên tỉnh để nói chuyện phải quấy. Tôi không tin là không ai trị được cậu!”
Ngô Bình chẳng hề tức giận, chỉ hỏi: “Mọi người chắc chắn muốn trả nhà và lấy lại tiền?”
“Dĩ nhiên, chúng tôi đâu phải kẻ ngốc”, một bà lão đáp.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi khuyên mọi người chờ thêm một chút, biết đâu giá nhà sẽ tăng lại nhanh thôi. Đến lúc ấy, mọi người vẫn sẽ kiếm được tiền”.
Tiếc là ý tốt của anh bị xem là ý xấu. Đám người này cảm thấy anh muốn chiếm lợi ích của họ, lập tức có kẻ hét ầm lên.
Bình luận facebook