Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 836-840
Chương 836: Cuộc tàn sát
Ngô Bình đáp: "Ai bảo mày lắm mồm. Nếu mày im miệng đi thì tao đã không giết mày rồi".
Chủ nhân cái đầu này tu vi không thấp, là một Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương. Thế nhưng trước mặt Chân quân như Viêm Dương thì không chịu nổi một đòn nên lập tức mất đầu!
Ngô Bình cao giọng nói: "Các vị bằng hữu từ xa tới, không lên đảo uống chén trà sao?"
Dứt lời, lại một giọng nói vang lên: "Ngô Bình, đêm nay mày chắc chắn phải chết, không ai cứu được mày đâu!"
Ngô Bình: "Vậy sao? Nhưng mày cũng không thấy được cảnh tượng đó đâu, vì mày sẽ chết ngay bây giờ".
"Rào!"
Ở mặt nước cách đó mấy mét đột nhiên có một con rắn nước phi lên khỏi mặt nước, nó siết chặt một người đàn ông mặc áo đen. Người này có tu vi Chân nhân nhưng cũng không thể nào đánh lại rắn nước.
Rắn nước quẫy đuôi một cái, ném người đàn ông vào trong làn nước, rơi bịch xuống trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình niệm một đoạn chú, một ánh sáng màu tím bay tới trói chặt gã đàn ông. Ánh sáng tím đó chính là chiếc dây thừng Tử Kim mà Đông Hoàng đổi cho anh. Loại pháp khí này chỉ cần niệm chú là điều khiển được nên rất tiện sử dụng.
Gã đàn ông áo đen bị trói chặt đến nỗi không thể cử động. Vẻ mặt hắn rất khó coi, nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi quát: "Đồ đê tiện!"
Ngô Bình bình thản ra lệnh: "Vả miệng".
Một long vệ lập tức xuất hiện, tát cho gã đàn ông một cú nổ đom đóm mắt. Gã đàn ông bay lên mấy chục mét, đầu bẹp rúm lại.
Long vệ kia dịch chuyển, lại nhặt lấy gã đàn ông đem tới trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn gã đàn ông bị đánh cho ngu người, hỏi: "Giờ nói chuyện tử tế được chưa?"
Tên áo đen cuối cùng đã hiểu ra mạng của hắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay Ngô Bình nên không còn hống hách như trước nữa. Hắn hỏi: "Giờ cậu muốn gì?"
Ngô Bình nhìn hắn rồi hỏi: "Anh là ai?"
Đối phương: "Tôi là một người tu luyện bình thường sống ở Viêm Long, tên là Lục Ngô. Tôi chuyên làm việc giúp một số thế lực ở Địa Tiên Giới".
"Ai bảo anh đến giết tôi?", anh hỏi tiếp.
Lục Ngô hỏi: "Nếu tôi nói với cậu thì cậu sẽ không giết tôi sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi, miễn là anh nói thật".
Lục Ngô: "Tôi chỉ nhận lời từ người trung gian nên không biết thân chủ sau cùng của mình là ai".
Ngô Bình cau mày: "Không biết sao? Vậy thì anh có ý nghĩa gì với tôi đâu cơ chứ?"
Lục Ngô: "Xin hãy nghe tôi nói hết. Mặc dù tôi không biết người đó là ai, nhưng nghe người trung gian nói có ít nhất bốn thế lực muốn giết cậu".
Ngô Bình thấy hơi khó chịu, ở Địa Tiên Giới anh lại được coi trọng đến vậy sao?
Anh hỏi tiếp: "Anh còn biết gì nữa?"
Lục Ngộ: "Ban nãy ở bên ngoài, tôi thấy có người đang bố trí sát trận. Bọn họ định bao vây cả hòn đảo rồi dùng sát trận giết hết tất cả mọi người trên đảo.
Ngô Bình: "Anh có quen kẻ bày trận không?"
Lục Ngộ: "Có vẻ đó là trận sư của Thần Chú Môn".
Ngô Bình nheo mắt lại. Thần Chú Môn?
Lục Ngô như thể sợ lượng thông tin vừa cung cấp chưa đủ để Ngô Bình không giết mình nên vội vã bổ sung: "Cậu Ngô, tôi còn biết một chuyện. Người tới đây còn có một sát thủ xếp số năm trong số những sát thủ lợi hại nhất. Tên hắn ta là "Mặt Quỷ"".
“Anh quen hắn sao?”
Người này quanh năm đeo mặt nạ quỷ cho nên tôi vừa nhìn đã nhận ra hắn”, Lục Ngô nói tiếp: “Hắn chắc chắn mạnh hơn tôi, hình như hắn tu luyện Nhẫn Thuật”.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Là nhẫn giả sao? Thú vị rồi đây!”
Sau đó anh nói với Lục Ngô: “Hiện giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một là tôi lập tức giết anh, hai là anh ở lại trên đảo này làm người giúp việc mười năm”.
Lục Ngô lập tức đáp: “Tôi chọn con đường thứ hai”.
Ngô Bình phất tay: “Đi đi, quét tước tất cả các con đường trên đảo một lần”.
Nói rồi anh thu lại sợi dây thừng Tử Kim. Lục Ngô không dám chạy trốn vì biết có chạy cũng không trốn nổi nên ngoan ngoãn đi quét dọn.
Viêm Dương: “Thượng tiên, sao lại không giết hắn?”
Ngô Bình đáp: “Lục Ngộ này khí vận không tệ, không nên chết trong tay ta”.
Viêm Dương rất ngạc nhiên: “Thượng tiên nói người này rất có tiền đồ sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã quan sát khí tượng của hắn, tương lai ít nhất có thể trở thành Chân quân. Tạm thời không giết, giữ lại cái mạng cho hắn”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, hay là để tôi đi quét sạch, đuổi hết đám người kia đi”.
Ngô Bình: “Đuổi đi thì không còn gì thú vị. Vừa hay ta muốn xem xem trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ muốn giết ta”.
Viêm Dương: “Thượng tiên khi nào mới hết đại thoái bệnh?”
Ngô Bình: “E là phải hơn một tháng”.
Viêm Dương kinh ngạc: “Đến khi đó Thượng tiên sẽ có được tiên thể!”
Ngô Bình: “Ba Linh Khiếu cuối cùng trong số chín Linh Khiếu có yêu cầu cực cao về thể chất, cho nên mới có lần lột xác như đại thoái bệnh. Bước này nếu không thể hoàn toàn tiến hoá được thì sẽ không có cách nào tiếp nhận được sức mạnh mà ba Linh Khiếu này mang lại”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, việc này tôi cũng đã từng nghe nói. Có điều năm đó tôi chỉ mở được bảy Linh Khiếu nên không biết nếu khai mở toàn bộ chín Linh Khiếu thì rốt cuộc sẽ có sức mạnh lớn đến thế nào”.
Ngô Bình: “Nếu mở được cả chín Linh Khiếu thì có thể giải mã gen, tăng cường sức mạnh thể chất”.
Viêm Dương: “Thượng tiên nhất định có thể làm được!”
Ngô Bình vẫy tay gọi Lina: “Tôi cho cô hai trăm cây Băng Phách Thần Quang Châm. Nếu gặp Chân nhân dùng ba châm, nếu gặp Chân quân dùng chín châm. Ở hồ này, bất luận là kẻ nào muốn giết người của ta thì không cần nương tay, giết chết không tha!”
“Vâng!”, Lina nghe lệnh.
Ngô Bình: “Tôi cho cô thêm mười long vệ, cô dùng thuật độn thủy giúp họ đánh úp đám người kia bất ngờ. Nếu có cơ hội thì phải phá luôn trận pháp của bọn chúng”.
“Vâng!”, mười long vệ đồng thanh nghe lệnh.
Sau đó anh dạy Lina cách dùng châm. Lina gật đầu rồi biến mất dưới làn nước. Sau đó, mười long vệ cũng lao ra ngoài kết giới nước rồi biến mất tăm dưới lòng hồ.
Ở mặt hồ cách đó không xa có một nam một nữ đang đứng trên mặt nước. Gương mặt họ mờ nhoè trong đêm tối, nhìn không rõ tướng mạo. Người đàn ông nói: “Tên này cũng có chút thủ đoạn đấy, còn biết dùng nước tạo kết giới để ngăn chặn U Minh Quỷ Sát của chúng ta”.
Người phụ nữ: “Phu quân, U Minh Quỷ Sát của chúng ta trước nay chưa từng thất bại. Hôm nay bất luận thế nào cũng phải giết được hắn ta”.
Người đàn ông: “Phu nhân, người của Thần Chú Môn đã bày ra Tam Thiên Chú Sát Đại Trận. Loại chú này mà được niệm thì trên đảo này sẽ trở thành một biển máu, chúng ta cứ đợi mà xem”.
Đúng lúc này mặt nước dưới chân hai người họ chấn động, một thanh đao sáng loáng lao lên khỏi mặt nước cắt đôi người đàn ông. Ông ta hét lên, máu nhuộm đỏ mặt hồ.
Người phụ nữ kinh hãi hô lên một tiếng, kéo phần thân trên của người đàn ông kia bay vút lên không trung. Nhưng đúng lúc này, ba cây châm mảnh cắm vào người bà ta. Trong nháy mắt, cơ thể bà ta đóng băng, trở thành một bức tượng băng!
“Choang!”
Ánh sáng của con dao lại loé lên, bức tượng băng vỡ nát, những mảnh vỡ rơi xuống hồ rồi tan ra màu máu và những mảnh thịt vương vãi trên hồ!
Ở một góc khác, một người đàn ông bị làn khói đen bao phủ đang giẫm lên một đám lá cây dập dềnh trên mặt hồ. Khí tức của người này lúc ẩn lúc hiện, toả ra sát khí đáng sợ.
Người đàn ông là nhẫn giả của Đông Doanh, xếp thứ năm trong bảng xếp hạng sát thủ. Lần này hắn ta tới là nghe lệnh giới tu chân của Đông Doanh tới giết Ngô Bình. Ngô Bình cai quản Thiên Long đã trở thành mối đe doạ của Đông Doanh nên bọn họ phải diệt trừ mối hoạ này.
Đột nhiên, trong lòng hắn ta sinh cảnh giác nên bay vút lên hàng chục mét nhưng vẫn chậm một nhịp. Dưới gót chân hắn ta đột nhiên thấy ngứa, ba cây Băng Phách Thần Quang Châm đã đâm vào gót chân hắn ta.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn ta đông cứng lại, trong lòng khiếp sợ nhưng không thể phản ứng. Một lưỡi dao bay lên khỏi mặt nước chặt khối băng thành hai khúc.
Ánh sáng của con dao loé lên rất nhanh, khi hắn ta còn chưa kịp biến thành bức tượng băng hoàn toàn thì đã bị giết chết rồi!
Những sự việc như vậy xảy ra khắp nơi trên mặt hồ. Trong nháy mắt, nước hồ chuyển thành màu đỏ, hàng chục thi thể rơi xuống nước.
Cuối cùng, những kẻ còn lại trên hồ cảm nhận được nguy hiểm nên vội vã rút lui.
Đột nhiên, vào lúc này trên mặt hồ vọng tới tiếng niệm chú nghe đinh tai nhức óc. Tiếng niệm chú này như thể đến từ nơi xa xôi không bờ bến, vọng tới nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn con người.
Chương 837: Sát trận trong khu dân cư
Mười hai long vệ ôm đầu đau đớn, vội vã quay lại đảo. Lina cũng quay lại trấn thủ hồ Vân Trạch.
Ở trên đảo, Ngô Bình đương nhiên cũng nghe thấy tiếng niệm chú. Anh nói: “Chú Sát Đại Trận của chúng đã hình thành rồi”.
Lina ôm lấy đầu: “Trong lòng cảm giác rất bi thương, đột nhiên cảm giác muốn kết thúc mạng sống”.
Ngô Bình lấy ra một cái chiêng. Cái chiêng này là lúc Ngô Bình mua khối nguyên thạch ở chợ đen rồi giải thạch ra mà có được. Sau này anh phát hiện thứ này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.
Anh đưa tay gõ vào chiêng thì một tiếng “tang” vang lên. Đầu Lina đột nhiên không đau nữa.
Ngô Bình như thể nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Chiếc chiêng này có khả năng phá giải chú nguyền. Viêm Dương, hãy đi gõ chiếc chiêng này, mỗi nhịp thở gõ một hồi”.
Viêm Dương xách cái chiêng, bay lên cao để gõ. Một hồi chiêng vang lên, áp chế tiếng niệm chú bên ngoài, khiến nó không thể ảnh hưởng đến những người ở trên đảo.
Gõ chiêng một hồi khiến Viêm Dương hao tổn sức lực. Có điều do Viêm Dương rất mạnh nên vẫn có thể kiên trì được.
Ở đầu bên kia, bên ngoài đám người đang thi triển Tam Thiên Chú Sát Đại Trận vô cùng lo lắng bởi đại trận này thi triển trên phạm vi lớn nên tiêu hao rất nhiều sức lực. Mỗi mười lăm phút là sẽ đốt hết một nghìn đồng tiền bùa. Không chỉ có vậy mà nguyên khí của mỗi người cũng hao tổn rất nhiều.
Nửa tiếng rồi một tiếng sau! Một chú sư trong số những chú sư đang thi triển đại trận hỏi: "Tại sao đám người trên đảo vẫn chưa chết? Tôi sắp không giữ nổi nữa rồi!"
"Trên đảo có pháp khí hoá giải chú nguyền, chỉ e hôm nay chúng ta không giết được hắn. Lui thôi!", một kẻ khác rất quyết đoán ra lệnh.
Lập tức, đám người kia thu lại sát trận, nhanh chóng rời khỏi hồ.
Mấy phút sau, lớp sương mù dày đặc dần tan đi. Vầng trăng bắt đầu hiện ra, sáng vằng vặc giữa trời.
Lina thu lại kết giới bằng nước, hỏi: "Bọn chúng sẽ không đến nữa chứ?"
Ngô Bình đáp: "Một buổi tối chết mấy chục người, trong đó có rất nhiều Địa Tiên. Bọn chúng sẽ không tới nữa đâu.
Quả nhiên, sau đó cả đêm mặt hồ bằng phẳng, không còn kẻ nào xuất hiện nữa.
Ngô Bình rất cao tay, doạ cho những kẻ muốn giết anh sợ hãi. Bọn họ thậm chí còn tưởng rằng Vô Tương phong đã âm thầm phái người bảo vệ Ngô Bình. Nghĩ đến việc phong chủ Vô Tương phong là một Tiên quân cảnh giới Động Tàng thì ai nấy đều không khỏi lạnh tóc gáy, lập tức huỷ bỏ kế hoạch ám sát Ngô Bình.
Trời sáng, Ngô Bình lại tới bệnh viện làm việc.
Vừa tới bệnh viện là anh lập tức thấy rất nhiều bác sĩ khác nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ái mộ. Bất luận là trước đó có quen anh hay không, ai cũng chào hỏi anh.
"Có chuyện gì vậy?", khi tới văn phòng, anh liền hỏi bác sĩ Mã.
Bác sĩ Mã cười đáp: "Bác sĩ Ngô, cậu vẫn chưa biết sao? Hôm qua viện trưởng đã cho đăng tải đoạn video cậu phẫu thuật cho cô bé kia lên trang mạng y khoa nổi tiếng, rất nhiều bác sĩ ngoại khoa trên toàn thế giới vào xem và bình luận. Các đồng nghiệp trên thế giới ai nấy ngả mũ bái phục khả năng phẫu thuật thần sầu của cậu, khen cậu hết lời. Đúng rồi, số lượt xem video đó giờ đã là hơn hai mươi triệu. Hiện giờ video đó đã được phát trên các diễn đàn khác nữa. Đến cả khán giả đại chúng cũng khen cậu nức nở. Ai cũng nói tay nghề phẫu thuật của cậu vừa chuẩn xác, lại còn "nghệ cả củ", khen cậu là bàn tay vàng trong làng phẫu thuật ngoại khoa".
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ viện trưởng lại đăng đoạn clip đó lên mạng. Ngô Bình đáp: "Giờ tôi mới biết chuyện".
Bác sĩ Mã: "Chuyện này gây chấn động giới y khoa, có rất nhiều người gọi điện cho viện trưởng hy vọng được cậu làm phẫu thuật cho. Mấy ngày tới đây chắc chắn cậu sẽ vô cùng bận".
Ngô Bình không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Anh thay quần áo rồi tiếp tục làm việc. Công việc chẩn đoán bệnh rất bận rộn, những bệnh nhân với những tình trạng bệnh khác nhau không ngừng xuất hiện.
Trong một buổi sáng, Ngô Bình đã khám và trị liệu cho hai mươi chín bệnh nhân, trong đó có cả mấy ca tự sát. Thực ra chuyện này vốn cũng không có gì lạ, dù gì ngày nào cũng có người muốn tự sát.
Nhưng người tự sát hôm nay có chút khác thường. Ngô Bình phát hiện ra, những người tự sát này đến từ cùng một khu dân cư. Chuyện này không bình thường chút nào!
Cho nên, buổi chiều ngay sau khi tan ca, anh đưa theo Hoa Giải Ngữ và hai long vệ đi đến khu phố nơi xảy ra sự việc kỳ lạ.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, đã xây dựng từ mười mấy năm về trước. Bởi vì mô hình quy hoạch thời đó đã lạc hậu dẫn đến việc bãi đỗ xe chật ních, nhiều chiếc xe còn đỗ trên đường đi khiến giao thông ách tắc.
Đó là một khu tập thể nhiều tầng, các căn nhà để ở đều ở tầng trên. Thùng rác dưới chân khu nhà chất đầy rác, mùi bốc lên hôi thối như thể lâu lắm không có người dọn dẹp, quét dọn.
Khi đoàn người của Ngô Bình tới thì phát hiện có mấy hộ gia đình đang chuyển đi. Những con đường xung quanh đó cũng vắng tanh vắng ngắt.
Ngô Bình lấy ra một bao thuốc, đi tới chỗ phòng tiếp khách. Trong phòng có mấy người đàn ông đứng tuổi đang ngồi uống trà nói chuyện.
Ngô Bình cười nói: "Bác ơi, cháu muốn hỏi bác một chuyện", nói rồi anh đưa thuốc cho mấy người này.
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi nhận điếu thuốc rồi hỏi: "Cậu hỏi chuyện gì?"
Ngô Bình: "Bác ơi, cháu thấy có nhiều nhà đang chuyển đi lắm. Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông nhìn ra ngoài rồi đáp: "Ngày nào chẳng có người chuyển đi. Khu này dân cư đã chuyển đi một nửa. Nếu chưa chuyển thì cũng sắp chuyển đi rồi".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Người đàn ông thở dài đáp: "Từ tháng trước, ở khu này liên tục có người tự sát. Ban đầu là một tuần hai người, nhưng gần đây thì ngày càng đáng sợ, hầu như ngày nào cũng có người chết. Hôm nay là kinh hoàng nhất, có mười ba người tự sát! Hiện giờ ai cũng lo sợ, đều nói khu này phong thuỷ không tốt nên phải chuyển đi. Người có tiền thì đã mua nhà mới, ai không có tiền thì ra ngoài thuê nhà. Không ai muốn ở lại đây nữa".
Nói đến đây, người đàn ông bổ sung: "Ngày mai chúng tôi cũng sẽ xin từ chức. Nơi này quá đáng sợ, chúng tôi cũng không dám ở lại nữa".
Ngô Bình gật đầu, sau đó đưa Hoa Giải Ngữ và long vệ đi xung quanh khu tập thể đó.
Hoa Giải Ngữ: "Long chủ, những việc thế này theo lẽ thường là do Tiên Viện quản".
Ngô Bình: "Có vẻ như người của Tiên Viện đã tới đây trước rồi, cô nhìn xem".
Hoa Giải Ngữ nhìn về phía trước thì thấy đằng trước toà nhà có ba người đàn ông mặc áo bào Đạo sĩ đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Hoa Giải Ngữ: "Họ đến nhanh thật".
Ngô Bình: "Đã bao nhiêu người phải bỏ mạng mà là đến sớm sao? Đi, chúng ta qua đó chào một tiếng".
Hoa Giải Ngữ mở lời: "Chúng tôi là người của Thiên Long, đây là thủ lĩnh của chúng tôi".
Ba người kia ngạc nhiên, vội vã hành lễ: "Hân hạnh được gặp Long chủ!"
Tiên Viện là tổ chức chuyên xử lý những chuyện kỳ dị như thế này. Ví dụ như những chuyện liên quan đến cương thi, quỷ hồn, yêu quái đều do họ phụ trách.
Ngô Bình: "Các vị không cần đa lễ. Lúc tôi ở bệnh viện tình cờ phát hiện ra chuyện lạ này nên mới tới xem. Các ông có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Một người đàn ông đáp: "Long chủ, chúng tôi dùng la bàn phát hiện từ trường của khu nhà ở này có vấn đề. Từ trường ở đây mạnh gấp một nghìn lần so với bên ngoài. Nếu ở đây lâu thì không tự sát cũng phát điên".
"Từ trường mạnh sao?", Ngô Bình suy nghĩ: "Ở quanh đây có lẽ có trận pháp".
Đa số các trận pháp đều sẽ ảnh hưởng đến từ trường nên Ngô Bình mới đưa ra phán đoán như vậy.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, một người nói: "Long chủ, nhưng chúng tôi lại chưa phát hiện ra được trận pháp nào quanh đây".
Ngô Bình đáp: "Tìm kỹ hơn xem, chắc chắn nó đã được giấu kỹ".
Anh mở mắt thấu thị, tiếp tục tìm kiếm trong khu tập thể. Khi anh đi qua một vườn hoa, phát hiện ở dưới hòn non bộ có người chôn một trận đồ!
Loại trận đồ này không hề tầm thường, tu sĩ bình thường không thể nào tạo ra được. Tìm được trung tâm trận đồ, anh nhanh chóng tìm ra vị trí các mắt trận khác.
Anh chưa nói với mọi người ngay mà gọi ba người của Tiên Viện cùng rời khỏi đó.
Mấy người họ lên xe, Ngô Bình nói: "Các vị, chuyện này vốn thuộc thẩm quyền của các vị. Nhưng tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng".
Thủ lĩnh của ba người kia vội đáp: "Long chủ suy nghĩ nhiều rồi, có Long chủ ra tay tương trợ, chúng tôi vô cùng biết ơn".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã tìm thấy các mắt trận, nhưng trận pháp này không phải tu sĩ thông thường tạo nên. Trận pháp này được đặt ở một khu dân cư bình thường như vậy, chắc chắn có lý do đằng sau. Tối nay chúng ta lên tầng thượng khu tập thể xem xem. Theo tôi đoán, kẻ bày trận tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện".
Chương 838: Sát nhân sập bẫy
Buổi chiều, Ngô Bình tiếp tục về viện làm việc, sau khi tan làm, anh ăn tối ở một quán ăn gần đó. Anh vừa tới thì ba người của Tiên Viện cũng đã đến.
Thủ lĩnh của họ là Thẩm Hạ, Ngô Bình gọi món cho họ rồi nói: “Ăn tự nhiên, bữa này tôi mời”.
Nhóm Thẩm Hạ đều kinh ngạc, họ là những thành viên cấp thấp nhất ở Tiên Viện, không ngờ lại được Long chủ của Thiên Long tiếp đón như vậy.
Ngô Bình ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuống, nói: “Bảy giờ, chúng ta sẽ đến đó canh, phải xem người đó định làm gì đã”.
Bọn họ ăn nhanh chóng rồi lập tức di chuyển mái nhà của tiểu khu. Ở trên này có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện diễn ra bên dưới.
Ngô Bình dẫn hai long vệ theo, anh bảo họ theo dõi ở phía dưới, sau đó lấy một bao thuốc lá ra mời nhóm Thẩm Hạ.
Bọn họ ngồi xuống rồi vừa hút thuốc, vừa tán ngẫu.
“Các anh ở Tiên Viện chắc cũng bận lắm nhì?”, Ngô Bình hỏi. Anh không biết nhiều về Tiên Viện lắm, chỉ nghe nói viện trưởng là một người rất giỏi thôi.
Thẩm Hạ cười đáp: “Cũng tạm, chân chạy vặt như chúng tôi thì phải bay khắp nơi, mà cũng ít được xin nghỉ lắm”.
“Nghe nói viện trưởng của các anh là một nhân vật truyền kỳ hả?”, anh hỏi.
Thẩm Hạ lập tức tỏ vẻ tôn sùng rồi đáp: “Đương nhiên, viện trưởng của chúng tôi từng nhận được chỉ dẫn của vị thánh nhân đó nên cũng có thể coi là đệ tử của thánh nhân”.
Ngô Bình tỏ vẻ xúc động, vị Thánh nhân trấn thủ Thiên Kinh nghe đâu là một cường giả từ thời tiền sử, được cả nước thờ phụng. Người nhận được truyền thừa của Thánh nhân đương nhiên phải phi phàm rồi.
Thẩm Hạ nói: “Năm 17 tuổi, viện trưởng đã xử lý rất tốt một việc ở cấp Đen Bính”.
Sau đó, anh ta giải thích cho Ngô Bình biết mọi công việc ở Tiên Viện đều được phân cấp theo màu sắc. Công việc đáng sợ nhất sẽ ở cấp màu Đen, sau đó là Tím, Đỏ, Lam, Trắng, mỗi màu lại được chia ra thành bốn cấp nhỏ là Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Ngô Bình: “Viện trưởng của các anh tên là gì?”
Thẩm Hạ lắc đầu: “Chúng tôi không biết, bình thường toàn gọi là viện trưởng thôi”.
“Các anh gặp ông ấy bao giờ chưa?”, Ngô Bình cười hỏi.
Thẩm Hạ có vẻ lúng túng rồi lắc đầu: “Cấp bậc của chúng tôi thấp quá nên chưa được gặp bao giờ”.
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Nhưng hôm nay chúng tôi thấy rất vinh hạnh khi được gặp Long chủ, sau này có chuyện để về chém gió với các anh em rồi”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, viện trưởng của các anh là Tiên Quân cảnh giới Động Tàng rồi đúng không?”
Thẩm Hạ cười trừ: “Cái này tôi chịu, nhưng viện trưởng đã xử lý được việc ở cấp Đen Bính thì chắc chắn phải có thực lực rất mạnh, hình như là cấp Tiên Quân”.
Loáng cái, họ đã nói chuyện đến 10 tối, một long vệ thông báo: “Long chủ, có người”.
Ngô Bình đứng dậy thì thấy có một người phụ nữ trung niên quét dọn vệ sinh xuất hiện ở vị trí mật trận, bà ấy khoảng 50 tuổi, gương mặt già nua.
Bà ấy nhìn trái ngó phải, sau đó lấy một thứ gì đó ra ném vào mật trận.
Thẩm Hạ: “Long chủ, ra tay thôi chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Bà ta chỉ là con tốt thí thôi, người giật dây đang ở chỗ khác”.
Nói rồi, anh phóng thần niệm ra tìm xung quanh. Loáng cái, đã thấy có một người thanh niên trên con đường nhỏ thi thoảng lại liếc nhìn về phía người phụ nữ.
Khi thần niệm của Ngô Bình khoá hắn lại, hắn lập tức nhảy dựng lên như con thỏ bị doạ sợ, sau đó chạy thật nhanh đi mất.
Ngô Bình: “Bắt lại”.
Hai long vệ nhảy xuống rồi đuổi theo người thanh niên đó.
Chưa tới ba phút sau, một trong hai long vệ đã bắt được hắn. Người thanh niên đã hôn mê, gãy chín cái xương sườn, miệng đầy máu.
Ngô Bình đá một cú vào người hắn, hắn mở mắt ra rồi lườm anh.
Ngô Bình: “Nói đi, sao anh lại bày hung trận ở tiểu khu?”
Người thanh niên vẫn im lặng.
Ngô Bình: “Không nói cũng không sao, tôi sẽ thôi miên anh”.
Người thanh niên nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra nói: “Anh là người của Tiên Viện?”
Ngô Bình: “Tôi là thủ lĩnh của Thiên Long”.
Người thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Anh là Long chủ ư? Sao Thiên Long lại đến nơi nhỏ bé này?”
Ngô Bình: “Tôi cũng đang muốn hỏi anh vậy đấy”.
Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi biết vì sao họ bảo tôi giết người ở đây rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Còn ai đứng sau lưng anh nữa à?”
Người thanh niên: “Ừm, người đó bảo tôi giết người ở tiểu khu này, chỉ cần tôi giết được trên 50 người thì sẽ được thưởng 100 tiền bùa. Trước đó, tôi còn thấy khó hiểu không biết tại sao họ muốn giết người. Nhưng giờ thì tôi rõ rồi, mục đích của họ chính là dụ anh đến đây”.
Ngô Bình biến sắc mặt, lập tức biết đây là một cái bẫy nên nói: “Mau rút thôi!”
“Muộn rồi”, người thanh niên tỏ vẻ tuyệt vọng: “Đại trận của tôi chỉ cần thay đổi một chút thôi là biến thành Thiên Sát Tuyệt Mệnh Trận. Người ở tiểu khu này sẽ chết hết, kể cả anh và tôi”.
Hắn vừa nói xong, một luồng sát khí khủng khiếp đã bủa vây xung quanh, tiểu khu lập tức chìm trong biển sương mù màu đen.
Ngô Bình rất bình tĩnh, anh hô lớn: “Người các người muốn giết là tôi, giờ tôi khoanh tay chịu trói, được không?”
Nói rồi, anh giơ cả hai tay lên.
“Thật không? Xem ra cậu cũng không đến nỗi ngu dốt, biết mình không thể chạy thoát được”, một giọng nói già nua vang lên, sau đó có một bóng đen bay tới rồi rơi xuống trước mặt Ngô Bình.
Đó là một cái gông cho tử tù thời cổ đại, ở giữa có một lỗ thủng cho vị trí cổ, hai cái lỗ nhỏ hai bên để tay, ngoài ra còn có xích để trói chân lại.
Giọng nói già nua ấy: “Không muốn người ở đây chết thì tự trói mình lại”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh nói với Thẩm Hạ: “Anh đeo lên giúp tôi”.
Thẩm Hạ tái mặt nói: “Không được đâu Long chủ, họ không phải người giữ chữ tín đâu”.
Ngô Bình: “Làm đi”.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Thẩm Hạ cắn răng đeo gông lên cho anh, sau đó đến xích chân.
Trông Ngô Bình bây giờ hệt như một phạm nhân cổ đại, tay chân không thể cử động. Hơn nữa, gông và xích này đều là pháp khí, nó sẽ liên tục phóng ra năng lượng để trấn áp toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình, khiến anh không thể sử dụng thần niệm được.
Ngô Bình vốn đang trong giai đoạn bị bệnh Đại Thoái, cơ thể yếu ớt, giờ bị cùm lại thì còn yếu hơn cả người bình thường.
Ngô Bình: “Tôi đã làm theo lời các người rồi, hi vọng các người cũng giữ lời”.
Giọng nói kia: “Ngũ Truyền, dẫn cậu ta đến bãi đậu xe dưới lòng đất”.
Người thanh niên bị thương đứng dậy nói: “Vâng”.
Hắn dẫn Ngô Bình đi tới thang máy rồi xuống tầng hai, đây là bãi đậu xe.
Đi thêm một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có ba bóng người mờ ảo.
Ngô Bình nói: “Để giết tôi, các người hao tâm tổn trí và không từ một thủ đoạn nào nhỉ!”
Người đứng giữa cất giọng già nua: “Cậu không chết thì chúng tôi ăn ngủ không yên, cho nên đành vậy thôi”.
Ngô Bình: “Người bình thường ở đây vô tội, gỡ đại trận đi”.
Chương 839: U Minh Hoả Chú
Người đó nói: “Nếu đã bắt được cậu rồi thì đương nheien chúng tôi sẽ không phí sức làm những người phàm này làm gì, vì thế cậu không phải lo”.
Người đó vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã cảm thấy đại trận bên ngoài bị gỡ bỏ, sát khí cũng biến mất.
Anh hỏi người đó: “Ông là ai?”
Người đó cười lớn đáp: “Tôi là ai không quan trọng, mà giờ cậu sắp chết rồi có biết thì cũng làm gì đâu, đúng không?”
“Ai bảo tôi sắp chết?”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Vù!
Viêm Dương xuất hiện, tay cầm kiếm Hắc Long rồi chém xích dưới chân Ngô Bình, sau đó đến gông trên cổ.
“Cái gì?”, ba người kia hoảng hốt, người đang nói chuyện vung tay lên, một đại thủ trảo màu xanh xám chộp về phía Ngô Bình. Trông thấy tài năng của ông ta, Ngô Bình đoán ít người này cũng phải là Chân Nhân cảnh giới Linh Biến giống Đường Thái Canh.
Viêm Dương lao đến rồi tung một quyền phá tan đại thủ trảo ấy, người ra tay kêu lên hự một tiếng, suýt nữa ngã nhào.
Đúng lúc này, người ở phía bên trái chợt cất một giọng nói quái lạ. Ngô Bình cảm thấy lưng mình lạt toát, anh ngoái lại thì nhìn thấy một cương thi mặt mày hung dữ đang tấn công mình.
Anh vẫn đang yếu nên không thể né kịp. Ngay sau đó, đã có hai bóng người xuất hiện, cương thi kia bị chém làm bốn đoạn, còn hai long vệ mới đến thì đứng cạnh Ngô Bình với khí thế oai phong.
Người ở giữa hừ nói: “Ngô Bình, cậu tưởng họ có thể bảo vệ được cậu ư? Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú, tấn công!”
Một lá bùa bay lên rồi rơi xuống người Ngô Bình. Tay anh đang cầm sẵn bùa cứu mạng mà đại sư Thanh Liên cho nên lập tức sử dụng ngay.
Một ánh sáng màu vàng bao phủ toàn bộ người Ngô Bình, bùa chú của người kia va chạm với áng sáng này một cái là nổ tung rồi biến mất ngay.
Tấn công thất bại, người đó vừa tiếc của vừa ngạc nhiên. Ngạc nhiên là bởi Ngô Bình có thể phá được Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú của ông ta, tiếc của là bởi lá bùa này rất quý, ông ta cũng không có nhiều.
Ngô Bình đã dùng mất một lá bùa cứu mạng nên cũng đang tiếc đứt ruột, anh nghiến răng nói: “Chết đi!”
Hai long vệ và Viêm Dương cũng ra tay, mỗi người xử lý một tên.
Thực lực của ba người này đã ở cảnh giới Chân Nhân, tuy long vệ có thực lực rất mạnh, nhưng thi thoảng vẫn bị yếu thế, còn Viêm Dương đã nhanh chóng xử lý được người ở giữa rồi giải về trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình chĩa kiếm vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông là người của Thần Chú Môn hả?”
Người đó bị Viêm Dương bắt nên mặt mày bí xị: “Dù phải chết thì tôi cũng phải lôi cậu đi cùng, U Minh Hoả Chú, tấn công!”
Ầm!
Đột nhiên người ông ta bùng lên một ngọn lửa mày đen, ngọn lửa dữ dội giúp ông ta thoát khỏi trói buộc của Viêm Dương, sau đó quấn chặt lấy Ngô Bình.
Ngọn lửa màu đen lan đến khắp cơ thể của Ngô Bình ngay lập tức.
Làn da anh bỏng rát, Ngô Bình hét lên rồi gọi to: “Chị ơi!”
Ngay sau đó, có một chiếc lá biến thành ánh sáng xanh, sau đó tạo thành một tấm màn chắn trước mặt Ngô Bình, ngăn cách ngọn lửa ở bên ngoài.
Ánh sáng đó vừa che chở cho Ngô Bình, vừa trị thương cho anh nên không lâu sau, Ngô Bình đã bình thường trở lại.
Lúc này, hai long vệ đã lấn lướt được hai người kia nên đã chém chết được họ.
Viêm Dương cũng bị dính lửa trên người mà không sao dập được, Ngô Bình tranh thủa ánh sáng xanh vẫn còn công dụng nên vội đập vài cái vào người Viêm Dương, ngọn lửa cũng tắt, ánh sáng xanh cũng chữa trị cho Viêm Dương luôn.
Đây đã là lần thứ hai, Ngô Bình dùng tới Lục Diệp bảo mệnh nên tâm trạng đang tan chậm, anh sầm mặt rồi hỏi người thanh niên kia: “Anh là Ngũ Truyền hả?”
Hiện giờ, Ngũ Truyền đang run như cầy sấy, hắn run giọng đáp: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Ba người kia chết rồi, giờ đến lượt anh”.
Ngũ Truyền quỳ xuống đất van xin: “Xin Long chủ tha mạng cho tôi!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh đã giết người dân vô tội, chẳng lẽ không thấy tội lỗi à? Long vệ, chém!”
Vù!
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên, long vệ đã chém đứt đầu Ngũ Truyền.
Ngô Bình cúi xuống lục tìm trên người hắn thì thấy có khá nhiều thứ linh tinh, anh không mấy hứng thú nên đưa hết cho long vệ.
Nhưng trên người của hai Chân Nhân đã bỏ mạng kia lại có khá nhiều thứ hay ho, Ngô Bình thấy có hơn 700 tiền bùa, cùng tiên thạch và bùa chú.
Anh cất hết đi rồi nói với mọi người: “Đi thôi”.
Anh gọi nhóm Thẩm Hạ ở trên rồi tất cả cùng rời khỏi đây. Trước khi đi, anh còn kiểm tra lại xem đại trận đã biến mất thật hay chưa.
Không lâu sau, nhóm Ngô Bình đã quay lại đảo Vân Mộng.
Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vẫn đi làm. Sau khi đến viện, anh thấy Hạ Ninh đang chờ mình ở mình ở phòng cấp cứu.
Ngô Bình: “Hạ Ninh, cô tìm tôi có việc gì à?”
Hạ Ninh cười nói: “Viện trưởng đồng ý cho anh chuyển đến khoa của tôi rồi, đi thôi bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình không ngờ Hạ Ninh lại giải quyết nhanh như thế, nhưng anh không mấy bận tâm, vì làm việc ở đâu cũng thế nên gật đi theo.
Hạ Ninh làm việc ở khoa giải phẫu thần kinh, thường xuyên phải phẫu thuật mở hộp sọ cho bệnh nhân.
Vào văn phòng khoa rồi, Ngô Bình thấy có không ít các bác sĩ đang làm việc. Khi anh nhìn thấy một cô bác sĩ thì chợt đứng hình. Cô bác sĩ này rất xinh đẹp, không hề thua kém Hạ Ninh, tuổi khoảng 25, khí tức lấp ló, là một cao thủ Tiên Thiên!
Sao lại có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ở trong viện? Ngô Bình liên hệ tới đại kiếp mà Hạ Ninh đang phải trải qua rồi huýt sáo với cô bác sĩ xinh đẹp đó.
Nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, chứ không có phản ứng gì.
Hạ Ninh cười nói: “Vừa đến đã dám trêu hoa khôi của bệnh viện à? Anh cũng to gan đấy!”
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhiệm Hạ, để tôi làm quen với đồng nghiệp tí đã”.
Nói là làm quen với các đồng nghiệp, nhưng Ngô Bình đã đi thẳng tới chỗ cô bác sĩ kia rồi cười nói: “Chào người đẹp, tôi là Ngô Bình, cô tên gì?”
Cô ấy lạnh giọng nói: “Tôi có bạn trai rồi, tốt nhất anh đừng phí thời gian với tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế à? Không sao, chỉ cần cô chưa lấy chồng thì tôi vẫn còn cơ hội”.
Cô bác sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Ngô Bình không làm theo, mà còn ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Cô ở cảnh giới Tiên Thiên thì đến viện làm gì?”
Cố gái đứng hình, sau đó nhìn chằm chằm thật lâu vào anh.
Ngô Bình: “Ra ngoài nói chuyện”.
Dứt lời, anh đi trước, cô gái đi theo sau.
Hạ Ninh chán nản nói: “Lam Dĩnh, sao em dễ dụ thế?”
Lam Dĩnh nhìn Hạ Ninh chứ không nói gì, sau đó vẫn đi theo Ngô Bình.
Hai người đi tới một phòng nghỉ, Lam Dĩnh khoá trái cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng, cô là ai? Tại sao lại ở cạnh Hạ Ninh?”
Lam Dĩnh cười lạnh: “Anh trả lời tôi trước đi đã”.
Ngô Bình: “Cô trả lời trước đi”.
Lam Dĩnh cau mày: “Anh không nói thì đừng trách tôi!”
Dứt lời, cô ấy giơ tay túm vào vai Ngô Bình. Trong mắt Lam Dĩnh, Ngô Bình chỉ là một người bình thường, không hề có tu vi. Đúng là thế, vì hiện giờ thể chất của Ngô Bình rất yếu, còn thua cả người bình thường.
Ngô Bình cảm thấy người mình nặng trĩu nên ngồi phịch xuống giường.
Lam Dĩnh tăng lực tay rồi hỏi: “Trả lời!”
Ngô Bình: “Cô là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại xuống tay với một người trói gà không chặt như tôi, không thấy xấu hổ à?”
Lam Dĩnh hừ nói: “Anh mà không nói thì tôi sẽ bóp nát vai, cho anh thành tàn tật luôn!”
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi nói, thật ra tôi là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Chương 840: Người bảo vệ kế nhiệm
Lam Dĩnh tròn mắt hỏi: “Anh là người bảo vệ Hạ Ninh ư? Vớ vẩn! Tôi mới là người bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cô là người bảo vệ ư? Mới cảnh giới Tiên Thiên thì bảo vệ cái quái gì?”
Lam Dĩnh cắng răng nói: “Đó là việc của tôi!”
Ngô Bình giựa người vào thành giường rồi nói: “Đừng nóng, tôi biết Hạ Ninh gặp đại kiếp từ lâu rồi, nhưng không thấy có ai bảo vệ cô ấy nên mới làm. Hôm nay gặp cô, tôi còn tưởng cô là người gây bất lợi cho Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh cúi đầu nói: “Người bảo vệ chính thức đã chết rồi, đấy là anh trai tôi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh trai cô?”
Lam Dĩnh: “Trước khi chết, anh đã điện thoại cho tôi bảo tôi chăm sóc cho Hạ Ninh. Sau này nhận được di vật của anh ấy thì tôi mới biết anh ấy là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Ngô Bình hỏi: “Anh cô có tu vi thế nào?”
Lam Dĩnh: “Cảnh giới Thuần Dương!”
Ngô Bình: “Cô có thể nói cho tôi biết thân phận của Hạ Ninh không?”
Lam Dĩnh: “Tôi chưa tin anh”.
Ngô Bình: “Tôi với Hạ Ninh quen nhau lâu rồi, nếu tôi muốn hại cô ấy thì còn chờ đến bây giờ làm gì. Mà tôi tìm hiểu về Hạ Ninh, cũng là để bảo vệ cho cô ấy tốt hơn”.
Lam Dĩnh nhìn anh chằm chằm như đang kiểm tra xem anh nói thật hay giả.
Ngô Bình: “Không nói thì thôi”.
Dứt lời, anh đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng đã bị Lam Dĩnh kéo lại, cô ấy nói: “Anh cho tôi biết thân phận của anh trước đã”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tối rồi nói chuyện sau, tôi phải đi làm rồi”.
Ngô Bình quay lại văn phòng nhận việc từ Hạ Ninh. Buổi sáng có một ca phẫu thuật quan trọng, bệnh nhân là một ông trùm bất động sản ở Giang Nam, của cải nhiều vô số kể. Buổi sáng, ông ấy đang tập thể dục thì tự nheien ngã vật ra ngất xỉu, đến giờ đã xác định được là xuất huyết não.
Tháng nào, Hạ Ninh cũng phải thực hiện vài ca phẫu thuật kiểu này nên cũng không thấy khó.
Hạ Ninh: “Ngô Bình, Lam Dĩnh, hai người vào hỗ trợ tôi nhé”.
Ngô Bình: “Đại ca, hay để tôi làm cho?”
Hạ Ninh: “Trình độ của anh còn thấp, đứng cạnh mà xem thôi”.
Ngô Bình: “Ờ!”
Hạ Ninh: “Lại đây, viết bệnh án cho tôi”.
Vì thế, Ngô Bình ngoan ngoãn ngồi viết bệnh án trên bàn, còn những người khác thì ai bận việc nấy.
Một lúc sau, Lam Dĩnh ngồi xuống cạnh anh. Lúc này, phòng không có ai nên cô ấy hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình nhỏ giọng đáp: “Tôi là Ngô Bình - cao thủ thanh niên số một dưới cảnh giới Địa Tiên!”
Lam Dĩnh đen mặt: “Tôi đang nghiêm túc đấy”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn tại Địa Tiên Giới, cao thủ số một trên Nhân Tiên Bảng, đồng thời còn là một thầy luyện đan tài ba”.
Lam Dĩnh càng bực mình hơn: “Anh không muốn nói thì thôi”.
Lam Dĩnh không hề tin lời nói của Ngô Bình, cái gì mà đệ tử kiếm phái Thục Sơn, rồi cao thủ đứng đầu Nhân Tiên Bảng, toàn là lừa đảo hết!
Anh trai cô ấy mới là nhân tài tu luyện, nhưng năm xưa cũng chỉ lọt vào tốp 30 trên Nhân Tiên Bảng thôi, chứ đừng nói là gia nhập kiếm phái Thục Sơn.
Còn thầy luyện đan thì Lam Dĩnh thấy càng hoang đường hơn, Ngô Bình chẳng có chút tu vi nào thì luyện đan bằng niềm tin à?
Ngô Bình cũng chẳng buồn giải thích, mình nói thật mà người ta không tin, anh thở dài rồi nói: “Tôi chỉ là một người yêu thích tu luyện, một thành viên quèn của Võ Thần Ti, làm công việc tình báo”.
Kiểu nói này sẽ khiến người khác tin tưởng hơn, Lam Dĩnh nói: “Thì ra là thành viên của Võ Thần Ti, hừ, xem ra anh vẫn đang điều tra tôi hả?”
Ngô Bình: “Đến lượt cô nói về Hạ Ninh rồi đấy”.
Lam Dĩnh: “Hạ Ninh là sư phụ của anh trai tôi, một tán tu cảnh giới Địa Tiên có tư chất rất tốt. Anh tôi có để lại lời nhắn cho tôi là Hạ Ninh có mối thù sâu đậm nên luôn bị truy sát. Đại kiếp luân hồi của cô ấy cần người bảo vệ, nên anh tôi đã bảo vệ cho cô ấy”.
Ngô Bình biết đại kiếp luân hồi cần di dời nguyên thần khỏi vật chủ, để đầu thai chuyển kiếp. Sau khi được đánh thức thì có thế kết thành thần thai rồi nuôi dưỡng nguyên anh.
Chờ thần thai trưởng thành thì cơ thể trước kia của Hạ Ninh sẽ biến thành một hoá thân của cô ấy. Đương nhiên, sau này khi Ngô Bình đến cảnh giới Thần Cung thì không cần làm vậy, anh có cách kết thai tốt hơn, nhưng chuyện đó để sau.
Ngô Bình: “Sau khi anh cô bị hại, người ta không phát hiện ra Hạ Ninh chứ?”
Lam Dĩnh lắc đầu: “Không, họ đến tìm anh tôi rồi tra hỏi về Hạ Ninh, nhưng anh tôi thà chết cũng không nói”.
Ngô Bình thở dài: “Anh cô đúng là người trung nghĩa, cô cũng khá lắm”.
Lam Dĩnh trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Ngô Bình chợt nói: “Cô có từng nghĩ tới một chuyện không?”
Lam Dĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Bình: “Họ tìm thấy anh cô thì cũng tìm thấy cô, mà thế thì sẽ phát hiện ra Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh sững người: “Chắc không đâu, tôi có thân phận bác sĩ để che giấu rồi, hơn nữa tôi cũng vừa được điều đến phòng Hạ Ninh thôi”.
Ngô Bình: “Nhưng cô có tu vi, nếu ở lại đây thì quá thu hút sự chú ý. Tôi nghĩ cô nên rời khỏi bệnh viện ngay, để Hạ Ninh cho tôi bảo vệ”.
“Anh?”, rõ ràng Lam Dĩnh không tin anh: “Anh chỉ là một người bình thường thì bảo vệ Hạ Ninh kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tôi còn có người khác”.
Sau đó, anh búng tay một cái, đã có hai long vệ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi đứng sau lưng Ngô Bình.
Anh cười nói: “Cô nhìn đi, tôi có cao thủ đây”.
Hai long vệ mặc áo giáp, khí thức bức người, khiến Lam Dĩnh thấy kinh ngạc.
Ngô Bình vung tay, hai long vệ lại nhảy ra ngoài.
Lam Dĩnh nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: “Anh là một nhân viên quèn ở Võ Thần Ti thì sao lại sai khiến được hai cao thủ này?”
Ngô Bình cười nói: “Cô có biết đời thứ hai trong gia tộc tu chân không? Chính là tôi đó, bố tôi là Chân Quân trấn thủ Thiên Kinh”.
Lam Dĩnh tỏ vẻ chê bôi: “Thế thì có tác dụng gì, anh không tự cố gắng thì mấy mà hết tuổi thọ, sớm muộn cũng thành cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi”.
Ngô Bình: “Này, cô đang rủa tôi đấy à? Tôi ăn đan dược thay cơm đấy, sống cả nghìn tuổi cũng vô tư”.
Lam Dĩnh cười lạnh: “Ăn đan dược thay cơm?”
Ngay đến ở Địa Tiên Giới thì đan dược cũng là thứ rất hiếm, dù là con trai của thầy luyện đan thì cũng không dám nói ngông như Ngô Bình.
Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi nói: “Cô kẹt ở cảnh giới này lâu rồi đúng không? Trong này có hai viên Linh Cảm Đan, cho cô đấy”.
Lam Dĩnh cười lạnh cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi thấy mùi thơm của đan dược.
Cô ấy lập tức nghiêm nghị hỏi: “Đan dược thật à?”
Ngô Bình: “Chứ sao? Không lấy thì trả đây”.
Anh giơ tay ra lấy lạ thì Lam Dĩnh đã giấu lọ thuốc ra sau lưng, sau đó nói: “Có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Uống vào rồi thì cô có thể cảm nhận được sức mạnh cao cấp, từ đó mở linh khiếu và tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.
Tim Lam Dĩnh đập thình thịch: “Sao anh lại cho tôi thứ quý giá thế này?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn bao nuôi cô”.
Mặt Lam Dĩnh đỏ lên, cô ấy không biết phải nói gì.
Ngô Bình vội xua tay: “Tôi đùa đấy, anh cô chết vì Hạ Ninh, cô là em gái của anh ta nên tôi sẽ không bạc đãi đâu. Khi nào tan làm, cô hãy uống đan dược rồi tôi sẽ giúp cô đột phá”.
Lam Dĩnh lập tức có vẻ ngại ngùng, trước đó cô ấy còn coi thường Ngô Bình là đời sau của gia tộc tu chân, mà giờ lại nhận đan dược anh tặng nên thấy hơi xấu hổ.
Ngô Bình đáp: "Ai bảo mày lắm mồm. Nếu mày im miệng đi thì tao đã không giết mày rồi".
Chủ nhân cái đầu này tu vi không thấp, là một Địa Tiên cảnh giới Thuần Dương. Thế nhưng trước mặt Chân quân như Viêm Dương thì không chịu nổi một đòn nên lập tức mất đầu!
Ngô Bình cao giọng nói: "Các vị bằng hữu từ xa tới, không lên đảo uống chén trà sao?"
Dứt lời, lại một giọng nói vang lên: "Ngô Bình, đêm nay mày chắc chắn phải chết, không ai cứu được mày đâu!"
Ngô Bình: "Vậy sao? Nhưng mày cũng không thấy được cảnh tượng đó đâu, vì mày sẽ chết ngay bây giờ".
"Rào!"
Ở mặt nước cách đó mấy mét đột nhiên có một con rắn nước phi lên khỏi mặt nước, nó siết chặt một người đàn ông mặc áo đen. Người này có tu vi Chân nhân nhưng cũng không thể nào đánh lại rắn nước.
Rắn nước quẫy đuôi một cái, ném người đàn ông vào trong làn nước, rơi bịch xuống trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình niệm một đoạn chú, một ánh sáng màu tím bay tới trói chặt gã đàn ông. Ánh sáng tím đó chính là chiếc dây thừng Tử Kim mà Đông Hoàng đổi cho anh. Loại pháp khí này chỉ cần niệm chú là điều khiển được nên rất tiện sử dụng.
Gã đàn ông áo đen bị trói chặt đến nỗi không thể cử động. Vẻ mặt hắn rất khó coi, nhìn chằm chằm Ngô Bình rồi quát: "Đồ đê tiện!"
Ngô Bình bình thản ra lệnh: "Vả miệng".
Một long vệ lập tức xuất hiện, tát cho gã đàn ông một cú nổ đom đóm mắt. Gã đàn ông bay lên mấy chục mét, đầu bẹp rúm lại.
Long vệ kia dịch chuyển, lại nhặt lấy gã đàn ông đem tới trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình nhìn gã đàn ông bị đánh cho ngu người, hỏi: "Giờ nói chuyện tử tế được chưa?"
Tên áo đen cuối cùng đã hiểu ra mạng của hắn đang nằm gọn trong lòng bàn tay Ngô Bình nên không còn hống hách như trước nữa. Hắn hỏi: "Giờ cậu muốn gì?"
Ngô Bình nhìn hắn rồi hỏi: "Anh là ai?"
Đối phương: "Tôi là một người tu luyện bình thường sống ở Viêm Long, tên là Lục Ngô. Tôi chuyên làm việc giúp một số thế lực ở Địa Tiên Giới".
"Ai bảo anh đến giết tôi?", anh hỏi tiếp.
Lục Ngô hỏi: "Nếu tôi nói với cậu thì cậu sẽ không giết tôi sao?"
Ngô Bình: "Đương nhiên rồi, miễn là anh nói thật".
Lục Ngô: "Tôi chỉ nhận lời từ người trung gian nên không biết thân chủ sau cùng của mình là ai".
Ngô Bình cau mày: "Không biết sao? Vậy thì anh có ý nghĩa gì với tôi đâu cơ chứ?"
Lục Ngô: "Xin hãy nghe tôi nói hết. Mặc dù tôi không biết người đó là ai, nhưng nghe người trung gian nói có ít nhất bốn thế lực muốn giết cậu".
Ngô Bình thấy hơi khó chịu, ở Địa Tiên Giới anh lại được coi trọng đến vậy sao?
Anh hỏi tiếp: "Anh còn biết gì nữa?"
Lục Ngộ: "Ban nãy ở bên ngoài, tôi thấy có người đang bố trí sát trận. Bọn họ định bao vây cả hòn đảo rồi dùng sát trận giết hết tất cả mọi người trên đảo.
Ngô Bình: "Anh có quen kẻ bày trận không?"
Lục Ngộ: "Có vẻ đó là trận sư của Thần Chú Môn".
Ngô Bình nheo mắt lại. Thần Chú Môn?
Lục Ngô như thể sợ lượng thông tin vừa cung cấp chưa đủ để Ngô Bình không giết mình nên vội vã bổ sung: "Cậu Ngô, tôi còn biết một chuyện. Người tới đây còn có một sát thủ xếp số năm trong số những sát thủ lợi hại nhất. Tên hắn ta là "Mặt Quỷ"".
“Anh quen hắn sao?”
Người này quanh năm đeo mặt nạ quỷ cho nên tôi vừa nhìn đã nhận ra hắn”, Lục Ngô nói tiếp: “Hắn chắc chắn mạnh hơn tôi, hình như hắn tu luyện Nhẫn Thuật”.
Ngô Bình lẩm bẩm: “Là nhẫn giả sao? Thú vị rồi đây!”
Sau đó anh nói với Lục Ngô: “Hiện giờ tôi cho anh hai lựa chọn. Một là tôi lập tức giết anh, hai là anh ở lại trên đảo này làm người giúp việc mười năm”.
Lục Ngô lập tức đáp: “Tôi chọn con đường thứ hai”.
Ngô Bình phất tay: “Đi đi, quét tước tất cả các con đường trên đảo một lần”.
Nói rồi anh thu lại sợi dây thừng Tử Kim. Lục Ngô không dám chạy trốn vì biết có chạy cũng không trốn nổi nên ngoan ngoãn đi quét dọn.
Viêm Dương: “Thượng tiên, sao lại không giết hắn?”
Ngô Bình đáp: “Lục Ngộ này khí vận không tệ, không nên chết trong tay ta”.
Viêm Dương rất ngạc nhiên: “Thượng tiên nói người này rất có tiền đồ sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ta đã quan sát khí tượng của hắn, tương lai ít nhất có thể trở thành Chân quân. Tạm thời không giết, giữ lại cái mạng cho hắn”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, hay là để tôi đi quét sạch, đuổi hết đám người kia đi”.
Ngô Bình: “Đuổi đi thì không còn gì thú vị. Vừa hay ta muốn xem xem trên thế giới này rốt cuộc có bao nhiêu kẻ muốn giết ta”.
Viêm Dương: “Thượng tiên khi nào mới hết đại thoái bệnh?”
Ngô Bình: “E là phải hơn một tháng”.
Viêm Dương kinh ngạc: “Đến khi đó Thượng tiên sẽ có được tiên thể!”
Ngô Bình: “Ba Linh Khiếu cuối cùng trong số chín Linh Khiếu có yêu cầu cực cao về thể chất, cho nên mới có lần lột xác như đại thoái bệnh. Bước này nếu không thể hoàn toàn tiến hoá được thì sẽ không có cách nào tiếp nhận được sức mạnh mà ba Linh Khiếu này mang lại”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, việc này tôi cũng đã từng nghe nói. Có điều năm đó tôi chỉ mở được bảy Linh Khiếu nên không biết nếu khai mở toàn bộ chín Linh Khiếu thì rốt cuộc sẽ có sức mạnh lớn đến thế nào”.
Ngô Bình: “Nếu mở được cả chín Linh Khiếu thì có thể giải mã gen, tăng cường sức mạnh thể chất”.
Viêm Dương: “Thượng tiên nhất định có thể làm được!”
Ngô Bình vẫy tay gọi Lina: “Tôi cho cô hai trăm cây Băng Phách Thần Quang Châm. Nếu gặp Chân nhân dùng ba châm, nếu gặp Chân quân dùng chín châm. Ở hồ này, bất luận là kẻ nào muốn giết người của ta thì không cần nương tay, giết chết không tha!”
“Vâng!”, Lina nghe lệnh.
Ngô Bình: “Tôi cho cô thêm mười long vệ, cô dùng thuật độn thủy giúp họ đánh úp đám người kia bất ngờ. Nếu có cơ hội thì phải phá luôn trận pháp của bọn chúng”.
“Vâng!”, mười long vệ đồng thanh nghe lệnh.
Sau đó anh dạy Lina cách dùng châm. Lina gật đầu rồi biến mất dưới làn nước. Sau đó, mười long vệ cũng lao ra ngoài kết giới nước rồi biến mất tăm dưới lòng hồ.
Ở mặt hồ cách đó không xa có một nam một nữ đang đứng trên mặt nước. Gương mặt họ mờ nhoè trong đêm tối, nhìn không rõ tướng mạo. Người đàn ông nói: “Tên này cũng có chút thủ đoạn đấy, còn biết dùng nước tạo kết giới để ngăn chặn U Minh Quỷ Sát của chúng ta”.
Người phụ nữ: “Phu quân, U Minh Quỷ Sát của chúng ta trước nay chưa từng thất bại. Hôm nay bất luận thế nào cũng phải giết được hắn ta”.
Người đàn ông: “Phu nhân, người của Thần Chú Môn đã bày ra Tam Thiên Chú Sát Đại Trận. Loại chú này mà được niệm thì trên đảo này sẽ trở thành một biển máu, chúng ta cứ đợi mà xem”.
Đúng lúc này mặt nước dưới chân hai người họ chấn động, một thanh đao sáng loáng lao lên khỏi mặt nước cắt đôi người đàn ông. Ông ta hét lên, máu nhuộm đỏ mặt hồ.
Người phụ nữ kinh hãi hô lên một tiếng, kéo phần thân trên của người đàn ông kia bay vút lên không trung. Nhưng đúng lúc này, ba cây châm mảnh cắm vào người bà ta. Trong nháy mắt, cơ thể bà ta đóng băng, trở thành một bức tượng băng!
“Choang!”
Ánh sáng của con dao lại loé lên, bức tượng băng vỡ nát, những mảnh vỡ rơi xuống hồ rồi tan ra màu máu và những mảnh thịt vương vãi trên hồ!
Ở một góc khác, một người đàn ông bị làn khói đen bao phủ đang giẫm lên một đám lá cây dập dềnh trên mặt hồ. Khí tức của người này lúc ẩn lúc hiện, toả ra sát khí đáng sợ.
Người đàn ông là nhẫn giả của Đông Doanh, xếp thứ năm trong bảng xếp hạng sát thủ. Lần này hắn ta tới là nghe lệnh giới tu chân của Đông Doanh tới giết Ngô Bình. Ngô Bình cai quản Thiên Long đã trở thành mối đe doạ của Đông Doanh nên bọn họ phải diệt trừ mối hoạ này.
Đột nhiên, trong lòng hắn ta sinh cảnh giác nên bay vút lên hàng chục mét nhưng vẫn chậm một nhịp. Dưới gót chân hắn ta đột nhiên thấy ngứa, ba cây Băng Phách Thần Quang Châm đã đâm vào gót chân hắn ta.
Giây tiếp theo, cơ thể hắn ta đông cứng lại, trong lòng khiếp sợ nhưng không thể phản ứng. Một lưỡi dao bay lên khỏi mặt nước chặt khối băng thành hai khúc.
Ánh sáng của con dao loé lên rất nhanh, khi hắn ta còn chưa kịp biến thành bức tượng băng hoàn toàn thì đã bị giết chết rồi!
Những sự việc như vậy xảy ra khắp nơi trên mặt hồ. Trong nháy mắt, nước hồ chuyển thành màu đỏ, hàng chục thi thể rơi xuống nước.
Cuối cùng, những kẻ còn lại trên hồ cảm nhận được nguy hiểm nên vội vã rút lui.
Đột nhiên, vào lúc này trên mặt hồ vọng tới tiếng niệm chú nghe đinh tai nhức óc. Tiếng niệm chú này như thể đến từ nơi xa xôi không bờ bến, vọng tới nơi sâu thẳm nhất trong linh hồn con người.
Chương 837: Sát trận trong khu dân cư
Mười hai long vệ ôm đầu đau đớn, vội vã quay lại đảo. Lina cũng quay lại trấn thủ hồ Vân Trạch.
Ở trên đảo, Ngô Bình đương nhiên cũng nghe thấy tiếng niệm chú. Anh nói: “Chú Sát Đại Trận của chúng đã hình thành rồi”.
Lina ôm lấy đầu: “Trong lòng cảm giác rất bi thương, đột nhiên cảm giác muốn kết thúc mạng sống”.
Ngô Bình lấy ra một cái chiêng. Cái chiêng này là lúc Ngô Bình mua khối nguyên thạch ở chợ đen rồi giải thạch ra mà có được. Sau này anh phát hiện thứ này có thể ảnh hưởng đến tâm trạng của con người.
Anh đưa tay gõ vào chiêng thì một tiếng “tang” vang lên. Đầu Lina đột nhiên không đau nữa.
Ngô Bình như thể nghĩ ngợi gì đó rồi nói: “Chiếc chiêng này có khả năng phá giải chú nguyền. Viêm Dương, hãy đi gõ chiếc chiêng này, mỗi nhịp thở gõ một hồi”.
Viêm Dương xách cái chiêng, bay lên cao để gõ. Một hồi chiêng vang lên, áp chế tiếng niệm chú bên ngoài, khiến nó không thể ảnh hưởng đến những người ở trên đảo.
Gõ chiêng một hồi khiến Viêm Dương hao tổn sức lực. Có điều do Viêm Dương rất mạnh nên vẫn có thể kiên trì được.
Ở đầu bên kia, bên ngoài đám người đang thi triển Tam Thiên Chú Sát Đại Trận vô cùng lo lắng bởi đại trận này thi triển trên phạm vi lớn nên tiêu hao rất nhiều sức lực. Mỗi mười lăm phút là sẽ đốt hết một nghìn đồng tiền bùa. Không chỉ có vậy mà nguyên khí của mỗi người cũng hao tổn rất nhiều.
Nửa tiếng rồi một tiếng sau! Một chú sư trong số những chú sư đang thi triển đại trận hỏi: "Tại sao đám người trên đảo vẫn chưa chết? Tôi sắp không giữ nổi nữa rồi!"
"Trên đảo có pháp khí hoá giải chú nguyền, chỉ e hôm nay chúng ta không giết được hắn. Lui thôi!", một kẻ khác rất quyết đoán ra lệnh.
Lập tức, đám người kia thu lại sát trận, nhanh chóng rời khỏi hồ.
Mấy phút sau, lớp sương mù dày đặc dần tan đi. Vầng trăng bắt đầu hiện ra, sáng vằng vặc giữa trời.
Lina thu lại kết giới bằng nước, hỏi: "Bọn chúng sẽ không đến nữa chứ?"
Ngô Bình đáp: "Một buổi tối chết mấy chục người, trong đó có rất nhiều Địa Tiên. Bọn chúng sẽ không tới nữa đâu.
Quả nhiên, sau đó cả đêm mặt hồ bằng phẳng, không còn kẻ nào xuất hiện nữa.
Ngô Bình rất cao tay, doạ cho những kẻ muốn giết anh sợ hãi. Bọn họ thậm chí còn tưởng rằng Vô Tương phong đã âm thầm phái người bảo vệ Ngô Bình. Nghĩ đến việc phong chủ Vô Tương phong là một Tiên quân cảnh giới Động Tàng thì ai nấy đều không khỏi lạnh tóc gáy, lập tức huỷ bỏ kế hoạch ám sát Ngô Bình.
Trời sáng, Ngô Bình lại tới bệnh viện làm việc.
Vừa tới bệnh viện là anh lập tức thấy rất nhiều bác sĩ khác nhìn anh bằng ánh mắt vô cùng ái mộ. Bất luận là trước đó có quen anh hay không, ai cũng chào hỏi anh.
"Có chuyện gì vậy?", khi tới văn phòng, anh liền hỏi bác sĩ Mã.
Bác sĩ Mã cười đáp: "Bác sĩ Ngô, cậu vẫn chưa biết sao? Hôm qua viện trưởng đã cho đăng tải đoạn video cậu phẫu thuật cho cô bé kia lên trang mạng y khoa nổi tiếng, rất nhiều bác sĩ ngoại khoa trên toàn thế giới vào xem và bình luận. Các đồng nghiệp trên thế giới ai nấy ngả mũ bái phục khả năng phẫu thuật thần sầu của cậu, khen cậu hết lời. Đúng rồi, số lượt xem video đó giờ đã là hơn hai mươi triệu. Hiện giờ video đó đã được phát trên các diễn đàn khác nữa. Đến cả khán giả đại chúng cũng khen cậu nức nở. Ai cũng nói tay nghề phẫu thuật của cậu vừa chuẩn xác, lại còn "nghệ cả củ", khen cậu là bàn tay vàng trong làng phẫu thuật ngoại khoa".
Ngô Bình rất ngạc nhiên, anh không ngờ viện trưởng lại đăng đoạn clip đó lên mạng. Ngô Bình đáp: "Giờ tôi mới biết chuyện".
Bác sĩ Mã: "Chuyện này gây chấn động giới y khoa, có rất nhiều người gọi điện cho viện trưởng hy vọng được cậu làm phẫu thuật cho. Mấy ngày tới đây chắc chắn cậu sẽ vô cùng bận".
Ngô Bình không suy nghĩ nhiều về chuyện này. Anh thay quần áo rồi tiếp tục làm việc. Công việc chẩn đoán bệnh rất bận rộn, những bệnh nhân với những tình trạng bệnh khác nhau không ngừng xuất hiện.
Trong một buổi sáng, Ngô Bình đã khám và trị liệu cho hai mươi chín bệnh nhân, trong đó có cả mấy ca tự sát. Thực ra chuyện này vốn cũng không có gì lạ, dù gì ngày nào cũng có người muốn tự sát.
Nhưng người tự sát hôm nay có chút khác thường. Ngô Bình phát hiện ra, những người tự sát này đến từ cùng một khu dân cư. Chuyện này không bình thường chút nào!
Cho nên, buổi chiều ngay sau khi tan ca, anh đưa theo Hoa Giải Ngữ và hai long vệ đi đến khu phố nơi xảy ra sự việc kỳ lạ.
Đó là một khu dân cư cũ kỹ, đã xây dựng từ mười mấy năm về trước. Bởi vì mô hình quy hoạch thời đó đã lạc hậu dẫn đến việc bãi đỗ xe chật ních, nhiều chiếc xe còn đỗ trên đường đi khiến giao thông ách tắc.
Đó là một khu tập thể nhiều tầng, các căn nhà để ở đều ở tầng trên. Thùng rác dưới chân khu nhà chất đầy rác, mùi bốc lên hôi thối như thể lâu lắm không có người dọn dẹp, quét dọn.
Khi đoàn người của Ngô Bình tới thì phát hiện có mấy hộ gia đình đang chuyển đi. Những con đường xung quanh đó cũng vắng tanh vắng ngắt.
Ngô Bình lấy ra một bao thuốc, đi tới chỗ phòng tiếp khách. Trong phòng có mấy người đàn ông đứng tuổi đang ngồi uống trà nói chuyện.
Ngô Bình cười nói: "Bác ơi, cháu muốn hỏi bác một chuyện", nói rồi anh đưa thuốc cho mấy người này.
Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi nhận điếu thuốc rồi hỏi: "Cậu hỏi chuyện gì?"
Ngô Bình: "Bác ơi, cháu thấy có nhiều nhà đang chuyển đi lắm. Có chuyện gì vậy?"
Người đàn ông nhìn ra ngoài rồi đáp: "Ngày nào chẳng có người chuyển đi. Khu này dân cư đã chuyển đi một nửa. Nếu chưa chuyển thì cũng sắp chuyển đi rồi".
Ngô Bình hỏi: "Tại sao vậy ạ?"
Người đàn ông thở dài đáp: "Từ tháng trước, ở khu này liên tục có người tự sát. Ban đầu là một tuần hai người, nhưng gần đây thì ngày càng đáng sợ, hầu như ngày nào cũng có người chết. Hôm nay là kinh hoàng nhất, có mười ba người tự sát! Hiện giờ ai cũng lo sợ, đều nói khu này phong thuỷ không tốt nên phải chuyển đi. Người có tiền thì đã mua nhà mới, ai không có tiền thì ra ngoài thuê nhà. Không ai muốn ở lại đây nữa".
Nói đến đây, người đàn ông bổ sung: "Ngày mai chúng tôi cũng sẽ xin từ chức. Nơi này quá đáng sợ, chúng tôi cũng không dám ở lại nữa".
Ngô Bình gật đầu, sau đó đưa Hoa Giải Ngữ và long vệ đi xung quanh khu tập thể đó.
Hoa Giải Ngữ: "Long chủ, những việc thế này theo lẽ thường là do Tiên Viện quản".
Ngô Bình: "Có vẻ như người của Tiên Viện đã tới đây trước rồi, cô nhìn xem".
Hoa Giải Ngữ nhìn về phía trước thì thấy đằng trước toà nhà có ba người đàn ông mặc áo bào Đạo sĩ đang thì thầm to nhỏ với nhau.
Hoa Giải Ngữ: "Họ đến nhanh thật".
Ngô Bình: "Đã bao nhiêu người phải bỏ mạng mà là đến sớm sao? Đi, chúng ta qua đó chào một tiếng".
Hoa Giải Ngữ mở lời: "Chúng tôi là người của Thiên Long, đây là thủ lĩnh của chúng tôi".
Ba người kia ngạc nhiên, vội vã hành lễ: "Hân hạnh được gặp Long chủ!"
Tiên Viện là tổ chức chuyên xử lý những chuyện kỳ dị như thế này. Ví dụ như những chuyện liên quan đến cương thi, quỷ hồn, yêu quái đều do họ phụ trách.
Ngô Bình: "Các vị không cần đa lễ. Lúc tôi ở bệnh viện tình cờ phát hiện ra chuyện lạ này nên mới tới xem. Các ông có phát hiện ra điều gì bất thường không?"
Một người đàn ông đáp: "Long chủ, chúng tôi dùng la bàn phát hiện từ trường của khu nhà ở này có vấn đề. Từ trường ở đây mạnh gấp một nghìn lần so với bên ngoài. Nếu ở đây lâu thì không tự sát cũng phát điên".
"Từ trường mạnh sao?", Ngô Bình suy nghĩ: "Ở quanh đây có lẽ có trận pháp".
Đa số các trận pháp đều sẽ ảnh hưởng đến từ trường nên Ngô Bình mới đưa ra phán đoán như vậy.
Ba người kia đưa mắt nhìn nhau, một người nói: "Long chủ, nhưng chúng tôi lại chưa phát hiện ra được trận pháp nào quanh đây".
Ngô Bình đáp: "Tìm kỹ hơn xem, chắc chắn nó đã được giấu kỹ".
Anh mở mắt thấu thị, tiếp tục tìm kiếm trong khu tập thể. Khi anh đi qua một vườn hoa, phát hiện ở dưới hòn non bộ có người chôn một trận đồ!
Loại trận đồ này không hề tầm thường, tu sĩ bình thường không thể nào tạo ra được. Tìm được trung tâm trận đồ, anh nhanh chóng tìm ra vị trí các mắt trận khác.
Anh chưa nói với mọi người ngay mà gọi ba người của Tiên Viện cùng rời khỏi đó.
Mấy người họ lên xe, Ngô Bình nói: "Các vị, chuyện này vốn thuộc thẩm quyền của các vị. Nhưng tôi đã đến đây rồi thì nhất định sẽ điều tra rõ ràng".
Thủ lĩnh của ba người kia vội đáp: "Long chủ suy nghĩ nhiều rồi, có Long chủ ra tay tương trợ, chúng tôi vô cùng biết ơn".
Ngô Bình gật đầu: "Tôi đã tìm thấy các mắt trận, nhưng trận pháp này không phải tu sĩ thông thường tạo nên. Trận pháp này được đặt ở một khu dân cư bình thường như vậy, chắc chắn có lý do đằng sau. Tối nay chúng ta lên tầng thượng khu tập thể xem xem. Theo tôi đoán, kẻ bày trận tối nay chắc chắn sẽ xuất hiện".
Chương 838: Sát nhân sập bẫy
Buổi chiều, Ngô Bình tiếp tục về viện làm việc, sau khi tan làm, anh ăn tối ở một quán ăn gần đó. Anh vừa tới thì ba người của Tiên Viện cũng đã đến.
Thủ lĩnh của họ là Thẩm Hạ, Ngô Bình gọi món cho họ rồi nói: “Ăn tự nhiên, bữa này tôi mời”.
Nhóm Thẩm Hạ đều kinh ngạc, họ là những thành viên cấp thấp nhất ở Tiên Viện, không ngờ lại được Long chủ của Thiên Long tiếp đón như vậy.
Ngô Bình ăn vài miếng rồi bỏ đũa xuống, nói: “Bảy giờ, chúng ta sẽ đến đó canh, phải xem người đó định làm gì đã”.
Bọn họ ăn nhanh chóng rồi lập tức di chuyển mái nhà của tiểu khu. Ở trên này có thể nhìn rõ tất cả mọi chuyện diễn ra bên dưới.
Ngô Bình dẫn hai long vệ theo, anh bảo họ theo dõi ở phía dưới, sau đó lấy một bao thuốc lá ra mời nhóm Thẩm Hạ.
Bọn họ ngồi xuống rồi vừa hút thuốc, vừa tán ngẫu.
“Các anh ở Tiên Viện chắc cũng bận lắm nhì?”, Ngô Bình hỏi. Anh không biết nhiều về Tiên Viện lắm, chỉ nghe nói viện trưởng là một người rất giỏi thôi.
Thẩm Hạ cười đáp: “Cũng tạm, chân chạy vặt như chúng tôi thì phải bay khắp nơi, mà cũng ít được xin nghỉ lắm”.
“Nghe nói viện trưởng của các anh là một nhân vật truyền kỳ hả?”, anh hỏi.
Thẩm Hạ lập tức tỏ vẻ tôn sùng rồi đáp: “Đương nhiên, viện trưởng của chúng tôi từng nhận được chỉ dẫn của vị thánh nhân đó nên cũng có thể coi là đệ tử của thánh nhân”.
Ngô Bình tỏ vẻ xúc động, vị Thánh nhân trấn thủ Thiên Kinh nghe đâu là một cường giả từ thời tiền sử, được cả nước thờ phụng. Người nhận được truyền thừa của Thánh nhân đương nhiên phải phi phàm rồi.
Thẩm Hạ nói: “Năm 17 tuổi, viện trưởng đã xử lý rất tốt một việc ở cấp Đen Bính”.
Sau đó, anh ta giải thích cho Ngô Bình biết mọi công việc ở Tiên Viện đều được phân cấp theo màu sắc. Công việc đáng sợ nhất sẽ ở cấp màu Đen, sau đó là Tím, Đỏ, Lam, Trắng, mỗi màu lại được chia ra thành bốn cấp nhỏ là Giáp, Ất, Bính, Đinh.
Ngô Bình: “Viện trưởng của các anh tên là gì?”
Thẩm Hạ lắc đầu: “Chúng tôi không biết, bình thường toàn gọi là viện trưởng thôi”.
“Các anh gặp ông ấy bao giờ chưa?”, Ngô Bình cười hỏi.
Thẩm Hạ có vẻ lúng túng rồi lắc đầu: “Cấp bậc của chúng tôi thấp quá nên chưa được gặp bao giờ”.
Sau đó, anh ta nói tiếp: “Nhưng hôm nay chúng tôi thấy rất vinh hạnh khi được gặp Long chủ, sau này có chuyện để về chém gió với các anh em rồi”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói, viện trưởng của các anh là Tiên Quân cảnh giới Động Tàng rồi đúng không?”
Thẩm Hạ cười trừ: “Cái này tôi chịu, nhưng viện trưởng đã xử lý được việc ở cấp Đen Bính thì chắc chắn phải có thực lực rất mạnh, hình như là cấp Tiên Quân”.
Loáng cái, họ đã nói chuyện đến 10 tối, một long vệ thông báo: “Long chủ, có người”.
Ngô Bình đứng dậy thì thấy có một người phụ nữ trung niên quét dọn vệ sinh xuất hiện ở vị trí mật trận, bà ấy khoảng 50 tuổi, gương mặt già nua.
Bà ấy nhìn trái ngó phải, sau đó lấy một thứ gì đó ra ném vào mật trận.
Thẩm Hạ: “Long chủ, ra tay thôi chứ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Bà ta chỉ là con tốt thí thôi, người giật dây đang ở chỗ khác”.
Nói rồi, anh phóng thần niệm ra tìm xung quanh. Loáng cái, đã thấy có một người thanh niên trên con đường nhỏ thi thoảng lại liếc nhìn về phía người phụ nữ.
Khi thần niệm của Ngô Bình khoá hắn lại, hắn lập tức nhảy dựng lên như con thỏ bị doạ sợ, sau đó chạy thật nhanh đi mất.
Ngô Bình: “Bắt lại”.
Hai long vệ nhảy xuống rồi đuổi theo người thanh niên đó.
Chưa tới ba phút sau, một trong hai long vệ đã bắt được hắn. Người thanh niên đã hôn mê, gãy chín cái xương sườn, miệng đầy máu.
Ngô Bình đá một cú vào người hắn, hắn mở mắt ra rồi lườm anh.
Ngô Bình: “Nói đi, sao anh lại bày hung trận ở tiểu khu?”
Người thanh niên vẫn im lặng.
Ngô Bình: “Không nói cũng không sao, tôi sẽ thôi miên anh”.
Người thanh niên nhắm mắt lại, sau đó lại mở ra nói: “Anh là người của Tiên Viện?”
Ngô Bình: “Tôi là thủ lĩnh của Thiên Long”.
Người thanh niên ngạc nhiên hỏi: “Anh là Long chủ ư? Sao Thiên Long lại đến nơi nhỏ bé này?”
Ngô Bình: “Tôi cũng đang muốn hỏi anh vậy đấy”.
Người thanh niên ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Tôi biết vì sao họ bảo tôi giết người ở đây rồi”.
Ngô Bình cau mày: “Còn ai đứng sau lưng anh nữa à?”
Người thanh niên: “Ừm, người đó bảo tôi giết người ở tiểu khu này, chỉ cần tôi giết được trên 50 người thì sẽ được thưởng 100 tiền bùa. Trước đó, tôi còn thấy khó hiểu không biết tại sao họ muốn giết người. Nhưng giờ thì tôi rõ rồi, mục đích của họ chính là dụ anh đến đây”.
Ngô Bình biến sắc mặt, lập tức biết đây là một cái bẫy nên nói: “Mau rút thôi!”
“Muộn rồi”, người thanh niên tỏ vẻ tuyệt vọng: “Đại trận của tôi chỉ cần thay đổi một chút thôi là biến thành Thiên Sát Tuyệt Mệnh Trận. Người ở tiểu khu này sẽ chết hết, kể cả anh và tôi”.
Hắn vừa nói xong, một luồng sát khí khủng khiếp đã bủa vây xung quanh, tiểu khu lập tức chìm trong biển sương mù màu đen.
Ngô Bình rất bình tĩnh, anh hô lớn: “Người các người muốn giết là tôi, giờ tôi khoanh tay chịu trói, được không?”
Nói rồi, anh giơ cả hai tay lên.
“Thật không? Xem ra cậu cũng không đến nỗi ngu dốt, biết mình không thể chạy thoát được”, một giọng nói già nua vang lên, sau đó có một bóng đen bay tới rồi rơi xuống trước mặt Ngô Bình.
Đó là một cái gông cho tử tù thời cổ đại, ở giữa có một lỗ thủng cho vị trí cổ, hai cái lỗ nhỏ hai bên để tay, ngoài ra còn có xích để trói chân lại.
Giọng nói già nua ấy: “Không muốn người ở đây chết thì tự trói mình lại”.
Ngô Bình: “Được”.
Anh nói với Thẩm Hạ: “Anh đeo lên giúp tôi”.
Thẩm Hạ tái mặt nói: “Không được đâu Long chủ, họ không phải người giữ chữ tín đâu”.
Ngô Bình: “Làm đi”.
Thấy anh kiên quyết như vậy, Thẩm Hạ cắn răng đeo gông lên cho anh, sau đó đến xích chân.
Trông Ngô Bình bây giờ hệt như một phạm nhân cổ đại, tay chân không thể cử động. Hơn nữa, gông và xích này đều là pháp khí, nó sẽ liên tục phóng ra năng lượng để trấn áp toàn bộ sức mạnh của Ngô Bình, khiến anh không thể sử dụng thần niệm được.
Ngô Bình vốn đang trong giai đoạn bị bệnh Đại Thoái, cơ thể yếu ớt, giờ bị cùm lại thì còn yếu hơn cả người bình thường.
Ngô Bình: “Tôi đã làm theo lời các người rồi, hi vọng các người cũng giữ lời”.
Giọng nói kia: “Ngũ Truyền, dẫn cậu ta đến bãi đậu xe dưới lòng đất”.
Người thanh niên bị thương đứng dậy nói: “Vâng”.
Hắn dẫn Ngô Bình đi tới thang máy rồi xuống tầng hai, đây là bãi đậu xe.
Đi thêm một đoạn thì Ngô Bình nhìn thấy có ba bóng người mờ ảo.
Ngô Bình nói: “Để giết tôi, các người hao tâm tổn trí và không từ một thủ đoạn nào nhỉ!”
Người đứng giữa cất giọng già nua: “Cậu không chết thì chúng tôi ăn ngủ không yên, cho nên đành vậy thôi”.
Ngô Bình: “Người bình thường ở đây vô tội, gỡ đại trận đi”.
Chương 839: U Minh Hoả Chú
Người đó nói: “Nếu đã bắt được cậu rồi thì đương nheien chúng tôi sẽ không phí sức làm những người phàm này làm gì, vì thế cậu không phải lo”.
Người đó vừa nói dứt câu, Ngô Bình đã cảm thấy đại trận bên ngoài bị gỡ bỏ, sát khí cũng biến mất.
Anh hỏi người đó: “Ông là ai?”
Người đó cười lớn đáp: “Tôi là ai không quan trọng, mà giờ cậu sắp chết rồi có biết thì cũng làm gì đâu, đúng không?”
“Ai bảo tôi sắp chết?”, Ngô Bình thờ ơ nói.
Vù!
Viêm Dương xuất hiện, tay cầm kiếm Hắc Long rồi chém xích dưới chân Ngô Bình, sau đó đến gông trên cổ.
“Cái gì?”, ba người kia hoảng hốt, người đang nói chuyện vung tay lên, một đại thủ trảo màu xanh xám chộp về phía Ngô Bình. Trông thấy tài năng của ông ta, Ngô Bình đoán ít người này cũng phải là Chân Nhân cảnh giới Linh Biến giống Đường Thái Canh.
Viêm Dương lao đến rồi tung một quyền phá tan đại thủ trảo ấy, người ra tay kêu lên hự một tiếng, suýt nữa ngã nhào.
Đúng lúc này, người ở phía bên trái chợt cất một giọng nói quái lạ. Ngô Bình cảm thấy lưng mình lạt toát, anh ngoái lại thì nhìn thấy một cương thi mặt mày hung dữ đang tấn công mình.
Anh vẫn đang yếu nên không thể né kịp. Ngay sau đó, đã có hai bóng người xuất hiện, cương thi kia bị chém làm bốn đoạn, còn hai long vệ mới đến thì đứng cạnh Ngô Bình với khí thế oai phong.
Người ở giữa hừ nói: “Ngô Bình, cậu tưởng họ có thể bảo vệ được cậu ư? Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú, tấn công!”
Một lá bùa bay lên rồi rơi xuống người Ngô Bình. Tay anh đang cầm sẵn bùa cứu mạng mà đại sư Thanh Liên cho nên lập tức sử dụng ngay.
Một ánh sáng màu vàng bao phủ toàn bộ người Ngô Bình, bùa chú của người kia va chạm với áng sáng này một cái là nổ tung rồi biến mất ngay.
Tấn công thất bại, người đó vừa tiếc của vừa ngạc nhiên. Ngạc nhiên là bởi Ngô Bình có thể phá được Ngũ Độc Tuyệt Mệnh Chú của ông ta, tiếc của là bởi lá bùa này rất quý, ông ta cũng không có nhiều.
Ngô Bình đã dùng mất một lá bùa cứu mạng nên cũng đang tiếc đứt ruột, anh nghiến răng nói: “Chết đi!”
Hai long vệ và Viêm Dương cũng ra tay, mỗi người xử lý một tên.
Thực lực của ba người này đã ở cảnh giới Chân Nhân, tuy long vệ có thực lực rất mạnh, nhưng thi thoảng vẫn bị yếu thế, còn Viêm Dương đã nhanh chóng xử lý được người ở giữa rồi giải về trước mặt Ngô Bình.
Ngô Bình chĩa kiếm vào mặt ông ta rồi hỏi: “Ông là người của Thần Chú Môn hả?”
Người đó bị Viêm Dương bắt nên mặt mày bí xị: “Dù phải chết thì tôi cũng phải lôi cậu đi cùng, U Minh Hoả Chú, tấn công!”
Ầm!
Đột nhiên người ông ta bùng lên một ngọn lửa mày đen, ngọn lửa dữ dội giúp ông ta thoát khỏi trói buộc của Viêm Dương, sau đó quấn chặt lấy Ngô Bình.
Ngọn lửa màu đen lan đến khắp cơ thể của Ngô Bình ngay lập tức.
Làn da anh bỏng rát, Ngô Bình hét lên rồi gọi to: “Chị ơi!”
Ngay sau đó, có một chiếc lá biến thành ánh sáng xanh, sau đó tạo thành một tấm màn chắn trước mặt Ngô Bình, ngăn cách ngọn lửa ở bên ngoài.
Ánh sáng đó vừa che chở cho Ngô Bình, vừa trị thương cho anh nên không lâu sau, Ngô Bình đã bình thường trở lại.
Lúc này, hai long vệ đã lấn lướt được hai người kia nên đã chém chết được họ.
Viêm Dương cũng bị dính lửa trên người mà không sao dập được, Ngô Bình tranh thủa ánh sáng xanh vẫn còn công dụng nên vội đập vài cái vào người Viêm Dương, ngọn lửa cũng tắt, ánh sáng xanh cũng chữa trị cho Viêm Dương luôn.
Đây đã là lần thứ hai, Ngô Bình dùng tới Lục Diệp bảo mệnh nên tâm trạng đang tan chậm, anh sầm mặt rồi hỏi người thanh niên kia: “Anh là Ngũ Truyền hả?”
Hiện giờ, Ngũ Truyền đang run như cầy sấy, hắn run giọng đáp: “Vâng ạ”.
Ngô Bình: “Ba người kia chết rồi, giờ đến lượt anh”.
Ngũ Truyền quỳ xuống đất van xin: “Xin Long chủ tha mạng cho tôi!”
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh đã giết người dân vô tội, chẳng lẽ không thấy tội lỗi à? Long vệ, chém!”
Vù!
Một tia sáng lạnh lẽo loé lên, long vệ đã chém đứt đầu Ngũ Truyền.
Ngô Bình cúi xuống lục tìm trên người hắn thì thấy có khá nhiều thứ linh tinh, anh không mấy hứng thú nên đưa hết cho long vệ.
Nhưng trên người của hai Chân Nhân đã bỏ mạng kia lại có khá nhiều thứ hay ho, Ngô Bình thấy có hơn 700 tiền bùa, cùng tiên thạch và bùa chú.
Anh cất hết đi rồi nói với mọi người: “Đi thôi”.
Anh gọi nhóm Thẩm Hạ ở trên rồi tất cả cùng rời khỏi đây. Trước khi đi, anh còn kiểm tra lại xem đại trận đã biến mất thật hay chưa.
Không lâu sau, nhóm Ngô Bình đã quay lại đảo Vân Mộng.
Sáng ngày hôm sau, Ngô Bình vẫn đi làm. Sau khi đến viện, anh thấy Hạ Ninh đang chờ mình ở mình ở phòng cấp cứu.
Ngô Bình: “Hạ Ninh, cô tìm tôi có việc gì à?”
Hạ Ninh cười nói: “Viện trưởng đồng ý cho anh chuyển đến khoa của tôi rồi, đi thôi bác sĩ Ngô”.
Ngô Bình không ngờ Hạ Ninh lại giải quyết nhanh như thế, nhưng anh không mấy bận tâm, vì làm việc ở đâu cũng thế nên gật đi theo.
Hạ Ninh làm việc ở khoa giải phẫu thần kinh, thường xuyên phải phẫu thuật mở hộp sọ cho bệnh nhân.
Vào văn phòng khoa rồi, Ngô Bình thấy có không ít các bác sĩ đang làm việc. Khi anh nhìn thấy một cô bác sĩ thì chợt đứng hình. Cô bác sĩ này rất xinh đẹp, không hề thua kém Hạ Ninh, tuổi khoảng 25, khí tức lấp ló, là một cao thủ Tiên Thiên!
Sao lại có một cao thủ cảnh giới Tiên Thiên ở trong viện? Ngô Bình liên hệ tới đại kiếp mà Hạ Ninh đang phải trải qua rồi huýt sáo với cô bác sĩ xinh đẹp đó.
Nhưng cô ấy chỉ lạnh lùng liếc anh một cái, chứ không có phản ứng gì.
Hạ Ninh cười nói: “Vừa đến đã dám trêu hoa khôi của bệnh viện à? Anh cũng to gan đấy!”
Ngô Bình cười nói: “Chủ nhiệm Hạ, để tôi làm quen với đồng nghiệp tí đã”.
Nói là làm quen với các đồng nghiệp, nhưng Ngô Bình đã đi thẳng tới chỗ cô bác sĩ kia rồi cười nói: “Chào người đẹp, tôi là Ngô Bình, cô tên gì?”
Cô ấy lạnh giọng nói: “Tôi có bạn trai rồi, tốt nhất anh đừng phí thời gian với tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Thế à? Không sao, chỉ cần cô chưa lấy chồng thì tôi vẫn còn cơ hội”.
Cô bác sĩ bắt đầu mất kiên nhẫn: “Tránh ra!”
Ngô Bình không làm theo, mà còn ghé sát tai cô ấy thì thầm: “Cô ở cảnh giới Tiên Thiên thì đến viện làm gì?”
Cố gái đứng hình, sau đó nhìn chằm chằm thật lâu vào anh.
Ngô Bình: “Ra ngoài nói chuyện”.
Dứt lời, anh đi trước, cô gái đi theo sau.
Hạ Ninh chán nản nói: “Lam Dĩnh, sao em dễ dụ thế?”
Lam Dĩnh nhìn Hạ Ninh chứ không nói gì, sau đó vẫn đi theo Ngô Bình.
Hai người đi tới một phòng nghỉ, Lam Dĩnh khoá trái cửa lại, sau đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình: “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình: “Tôi phải hỏi cô câu này mới đúng, cô là ai? Tại sao lại ở cạnh Hạ Ninh?”
Lam Dĩnh cười lạnh: “Anh trả lời tôi trước đi đã”.
Ngô Bình: “Cô trả lời trước đi”.
Lam Dĩnh cau mày: “Anh không nói thì đừng trách tôi!”
Dứt lời, cô ấy giơ tay túm vào vai Ngô Bình. Trong mắt Lam Dĩnh, Ngô Bình chỉ là một người bình thường, không hề có tu vi. Đúng là thế, vì hiện giờ thể chất của Ngô Bình rất yếu, còn thua cả người bình thường.
Ngô Bình cảm thấy người mình nặng trĩu nên ngồi phịch xuống giường.
Lam Dĩnh tăng lực tay rồi hỏi: “Trả lời!”
Ngô Bình: “Cô là cao thủ cảnh giới Tiên Thiên mà lại xuống tay với một người trói gà không chặt như tôi, không thấy xấu hổ à?”
Lam Dĩnh hừ nói: “Anh mà không nói thì tôi sẽ bóp nát vai, cho anh thành tàn tật luôn!”
Ngô Bình thở dài nói: “Được rồi, tôi nói, thật ra tôi là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Chương 840: Người bảo vệ kế nhiệm
Lam Dĩnh tròn mắt hỏi: “Anh là người bảo vệ Hạ Ninh ư? Vớ vẩn! Tôi mới là người bảo vệ cô ấy”.
Ngô Bình bật cười nói: “Cô là người bảo vệ ư? Mới cảnh giới Tiên Thiên thì bảo vệ cái quái gì?”
Lam Dĩnh cắng răng nói: “Đó là việc của tôi!”
Ngô Bình giựa người vào thành giường rồi nói: “Đừng nóng, tôi biết Hạ Ninh gặp đại kiếp từ lâu rồi, nhưng không thấy có ai bảo vệ cô ấy nên mới làm. Hôm nay gặp cô, tôi còn tưởng cô là người gây bất lợi cho Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh cúi đầu nói: “Người bảo vệ chính thức đã chết rồi, đấy là anh trai tôi”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Anh trai cô?”
Lam Dĩnh: “Trước khi chết, anh đã điện thoại cho tôi bảo tôi chăm sóc cho Hạ Ninh. Sau này nhận được di vật của anh ấy thì tôi mới biết anh ấy là người bảo vệ cho Hạ Ninh”.
Ngô Bình hỏi: “Anh cô có tu vi thế nào?”
Lam Dĩnh: “Cảnh giới Thuần Dương!”
Ngô Bình: “Cô có thể nói cho tôi biết thân phận của Hạ Ninh không?”
Lam Dĩnh: “Tôi chưa tin anh”.
Ngô Bình: “Tôi với Hạ Ninh quen nhau lâu rồi, nếu tôi muốn hại cô ấy thì còn chờ đến bây giờ làm gì. Mà tôi tìm hiểu về Hạ Ninh, cũng là để bảo vệ cho cô ấy tốt hơn”.
Lam Dĩnh nhìn anh chằm chằm như đang kiểm tra xem anh nói thật hay giả.
Ngô Bình: “Không nói thì thôi”.
Dứt lời, anh đứng dậy định đi ra ngoài, nhưng đã bị Lam Dĩnh kéo lại, cô ấy nói: “Anh cho tôi biết thân phận của anh trước đã”.
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tối rồi nói chuyện sau, tôi phải đi làm rồi”.
Ngô Bình quay lại văn phòng nhận việc từ Hạ Ninh. Buổi sáng có một ca phẫu thuật quan trọng, bệnh nhân là một ông trùm bất động sản ở Giang Nam, của cải nhiều vô số kể. Buổi sáng, ông ấy đang tập thể dục thì tự nheien ngã vật ra ngất xỉu, đến giờ đã xác định được là xuất huyết não.
Tháng nào, Hạ Ninh cũng phải thực hiện vài ca phẫu thuật kiểu này nên cũng không thấy khó.
Hạ Ninh: “Ngô Bình, Lam Dĩnh, hai người vào hỗ trợ tôi nhé”.
Ngô Bình: “Đại ca, hay để tôi làm cho?”
Hạ Ninh: “Trình độ của anh còn thấp, đứng cạnh mà xem thôi”.
Ngô Bình: “Ờ!”
Hạ Ninh: “Lại đây, viết bệnh án cho tôi”.
Vì thế, Ngô Bình ngoan ngoãn ngồi viết bệnh án trên bàn, còn những người khác thì ai bận việc nấy.
Một lúc sau, Lam Dĩnh ngồi xuống cạnh anh. Lúc này, phòng không có ai nên cô ấy hỏi: “Rốt cuộc anh là ai?”
Ngô Bình nhỏ giọng đáp: “Tôi là Ngô Bình - cao thủ thanh niên số một dưới cảnh giới Địa Tiên!”
Lam Dĩnh đen mặt: “Tôi đang nghiêm túc đấy”.
Ngô Bình: “Tôi là Ngô Bình, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn tại Địa Tiên Giới, cao thủ số một trên Nhân Tiên Bảng, đồng thời còn là một thầy luyện đan tài ba”.
Lam Dĩnh càng bực mình hơn: “Anh không muốn nói thì thôi”.
Lam Dĩnh không hề tin lời nói của Ngô Bình, cái gì mà đệ tử kiếm phái Thục Sơn, rồi cao thủ đứng đầu Nhân Tiên Bảng, toàn là lừa đảo hết!
Anh trai cô ấy mới là nhân tài tu luyện, nhưng năm xưa cũng chỉ lọt vào tốp 30 trên Nhân Tiên Bảng thôi, chứ đừng nói là gia nhập kiếm phái Thục Sơn.
Còn thầy luyện đan thì Lam Dĩnh thấy càng hoang đường hơn, Ngô Bình chẳng có chút tu vi nào thì luyện đan bằng niềm tin à?
Ngô Bình cũng chẳng buồn giải thích, mình nói thật mà người ta không tin, anh thở dài rồi nói: “Tôi chỉ là một người yêu thích tu luyện, một thành viên quèn của Võ Thần Ti, làm công việc tình báo”.
Kiểu nói này sẽ khiến người khác tin tưởng hơn, Lam Dĩnh nói: “Thì ra là thành viên của Võ Thần Ti, hừ, xem ra anh vẫn đang điều tra tôi hả?”
Ngô Bình: “Đến lượt cô nói về Hạ Ninh rồi đấy”.
Lam Dĩnh: “Hạ Ninh là sư phụ của anh trai tôi, một tán tu cảnh giới Địa Tiên có tư chất rất tốt. Anh tôi có để lại lời nhắn cho tôi là Hạ Ninh có mối thù sâu đậm nên luôn bị truy sát. Đại kiếp luân hồi của cô ấy cần người bảo vệ, nên anh tôi đã bảo vệ cho cô ấy”.
Ngô Bình biết đại kiếp luân hồi cần di dời nguyên thần khỏi vật chủ, để đầu thai chuyển kiếp. Sau khi được đánh thức thì có thế kết thành thần thai rồi nuôi dưỡng nguyên anh.
Chờ thần thai trưởng thành thì cơ thể trước kia của Hạ Ninh sẽ biến thành một hoá thân của cô ấy. Đương nhiên, sau này khi Ngô Bình đến cảnh giới Thần Cung thì không cần làm vậy, anh có cách kết thai tốt hơn, nhưng chuyện đó để sau.
Ngô Bình: “Sau khi anh cô bị hại, người ta không phát hiện ra Hạ Ninh chứ?”
Lam Dĩnh lắc đầu: “Không, họ đến tìm anh tôi rồi tra hỏi về Hạ Ninh, nhưng anh tôi thà chết cũng không nói”.
Ngô Bình thở dài: “Anh cô đúng là người trung nghĩa, cô cũng khá lắm”.
Lam Dĩnh trầm mặc, không biết đang nghĩ gì.
Ngô Bình chợt nói: “Cô có từng nghĩ tới một chuyện không?”
Lam Dĩnh hỏi: “Chuyện gì?”
Ngô Bình: “Họ tìm thấy anh cô thì cũng tìm thấy cô, mà thế thì sẽ phát hiện ra Hạ Ninh”.
Lam Dĩnh sững người: “Chắc không đâu, tôi có thân phận bác sĩ để che giấu rồi, hơn nữa tôi cũng vừa được điều đến phòng Hạ Ninh thôi”.
Ngô Bình: “Nhưng cô có tu vi, nếu ở lại đây thì quá thu hút sự chú ý. Tôi nghĩ cô nên rời khỏi bệnh viện ngay, để Hạ Ninh cho tôi bảo vệ”.
“Anh?”, rõ ràng Lam Dĩnh không tin anh: “Anh chỉ là một người bình thường thì bảo vệ Hạ Ninh kiểu gì?”
Ngô Bình: “Tôi còn có người khác”.
Sau đó, anh búng tay một cái, đã có hai long vệ nhảy từ ngoài cửa sổ vào rồi đứng sau lưng Ngô Bình.
Anh cười nói: “Cô nhìn đi, tôi có cao thủ đây”.
Hai long vệ mặc áo giáp, khí thức bức người, khiến Lam Dĩnh thấy kinh ngạc.
Ngô Bình vung tay, hai long vệ lại nhảy ra ngoài.
Lam Dĩnh nhìn anh với vẻ mặt kỳ quái: “Anh là một nhân viên quèn ở Võ Thần Ti thì sao lại sai khiến được hai cao thủ này?”
Ngô Bình cười nói: “Cô có biết đời thứ hai trong gia tộc tu chân không? Chính là tôi đó, bố tôi là Chân Quân trấn thủ Thiên Kinh”.
Lam Dĩnh tỏ vẻ chê bôi: “Thế thì có tác dụng gì, anh không tự cố gắng thì mấy mà hết tuổi thọ, sớm muộn cũng thành cảnh người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh thôi”.
Ngô Bình: “Này, cô đang rủa tôi đấy à? Tôi ăn đan dược thay cơm đấy, sống cả nghìn tuổi cũng vô tư”.
Lam Dĩnh cười lạnh: “Ăn đan dược thay cơm?”
Ngay đến ở Địa Tiên Giới thì đan dược cũng là thứ rất hiếm, dù là con trai của thầy luyện đan thì cũng không dám nói ngông như Ngô Bình.
Ngô Bình lấy một cái bình ra rồi nói: “Cô kẹt ở cảnh giới này lâu rồi đúng không? Trong này có hai viên Linh Cảm Đan, cho cô đấy”.
Lam Dĩnh cười lạnh cầm lấy, sau đó mở ra thì ngửi thấy mùi thơm của đan dược.
Cô ấy lập tức nghiêm nghị hỏi: “Đan dược thật à?”
Ngô Bình: “Chứ sao? Không lấy thì trả đây”.
Anh giơ tay ra lấy lạ thì Lam Dĩnh đã giấu lọ thuốc ra sau lưng, sau đó nói: “Có tác dụng gì?”
Ngô Bình: “Uống vào rồi thì cô có thể cảm nhận được sức mạnh cao cấp, từ đó mở linh khiếu và tiến vào cảnh giới Nhân Tiên”.
Tim Lam Dĩnh đập thình thịch: “Sao anh lại cho tôi thứ quý giá thế này?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi muốn bao nuôi cô”.
Mặt Lam Dĩnh đỏ lên, cô ấy không biết phải nói gì.
Ngô Bình vội xua tay: “Tôi đùa đấy, anh cô chết vì Hạ Ninh, cô là em gái của anh ta nên tôi sẽ không bạc đãi đâu. Khi nào tan làm, cô hãy uống đan dược rồi tôi sẽ giúp cô đột phá”.
Lam Dĩnh lập tức có vẻ ngại ngùng, trước đó cô ấy còn coi thường Ngô Bình là đời sau của gia tộc tu chân, mà giờ lại nhận đan dược anh tặng nên thấy hơi xấu hổ.
Bình luận facebook