Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 871-875
Chương 871: Trấn Yêu
Nhưng ngay khi móng vuốt của đối phương đến gần Ngô Bình, mặt đất liền khẽ rung chuyển. Chín Linh Khiếu lớn của Ngô Bình cùng ngân vang, cơ thể sản sinh một luồng sức mạnh cực lớn, một cú đấm được vung ra.
Không cầu kỳ, không cần dùng đến võ, anh chỉ đơn giản đấm vào bụng người sói.
“Ầm!”
Cú đấm ấy khiến bụng người sói bị thủng một lỗ máu. Ruột dạ dày bên trong đều nát nhừ, phun ra khoảng đất trống phía sau nó.
Ánh mắt của người sói trở nên đờ đẫn. Sức mạnh kinh khủng ấy khiến nó tê liệt, không hành động được nữa.
Ngô Bình vung tay hất máu đi, lãnh đạm nói: “Không ngờ là vẫn chưa chết. Năng lực sống sót của người sói quả nhiên rất mạnh”.
Anh mỉm cười nhìn Amado: “Đến lượt anh ra tay rồi”.
Thấy kẻ mạnh trong tộc mình gục ngã chỉ sau một cú đấm, Amado vừa kinh ngạc vừa tức giận. Gầm một tiếng thật dài, cơ bắp hắn cũng bắt đầu phình ra, quần áo bị bung rách, biến thành người sói rồi giận dữ nhào về phía Ngô Bình.
Khí tức của hắn còn mạnh hơn, tương đương với tu sĩ Thần Cung của cảnh giới sáu Địa Tiên, lợi hại hơn người sói trước đó rất nhiều!
“Núi Thần Trấn Yêu!”
Thấy hắn lao đến, Ngô Bình bèn giơ tay phải lên cao, lòng bàn tay ấn xuống. Ngay lập tức, một ngọn núi thần xuất hiện giữa không trung và mạnh mẽ trấn áp.
“Bùm!”
Amado từ trên không rơi xuống. Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, lún sâu xuống vài mét. Thất khiếu của Amado đều chảy máu, xương vỡ gần hết, cứ nằm bất động trong hố, không rõ sống chết.
Đám người Tư Đồ Hạo Thiên và Đinh Phụng đều bàng hoàng. Giáo chủ mạnh quá! Thực lực này chắc là không thua kém kẻ mạnh Thần Hoá của cảnh giới mười Địa Tiên ấy chứ?
Ngô Bình giật mình, uy lực của ba thức trấn yêu này mạnh thế!
Anh vội vàng đi đến hố, vỗ vào mặt Amado: “Anh chưa chết phải không?”
Amado nhanh chóng hồi phục hình người. Hắn rất thê thảm, xương ở nhiều nơi đều gãy, nội tạng xuất huyết nặng nề. Nếu không nhờ năng lực sống siêu phàm, hắn đã bị đánh chết từ lâu rồi!
Hắn vừa há miệng thì đã phun máu ra: “Cậu chủ, Amado này sẽ phục tùng cậu!”
Ngô Bình bật cười. Anh dùng năng lượng trong người mình để giúp hắn hồi phục thật nhanh. Chưa đầy mười phút, Amado bỗng dưng ngồi dậy, tình trạng khá hơn rất nhiều.
Hắn vô cùng kinh ngạc: “Cậu chủ là tiên nhân của phương Đông ư?”
Ngô Bình đáp: “Nói chính xác hơn, hiện nay tôi là Nhân Tiên cảnh giới bốn. Amado, anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn bán mạng vì tôi?”
Amado thở dài: “Không đánh lại thì chỉ đành phục tùng. Đây là quy tắc sinh tồn của tộc người sói chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ không hối hận đâu. Đi theo tôi sẽ có tiền đồ hơn làm một mình rất nhiều”.
Dứt lời, anh lại tiến hành chữa trị đơn giản cho người sói trước đó.
Vài phút sau, Ngô Bình đã ngồi lên xô pha rộng rãi kia. Xô pha làm bằng da của một con cá sấu khổng lồ, phía sau còn chừa lại một cái đuôi, ngồi rất thoải mái.
Amado quỳ bên cạnh, hai tay dâng xì gà, vẻ nịnh nọt: “Cậu chủ từng nói sẽ cho tôi lợi ích”.
Ngô Bình quan sát hắn, đoạn hỏi: “Người sói các anh từng bị nguyền phải không?”
Amado gật đầu: “Tổ tiên người sói chúng tôi từng bị nguyền rủa, dòng máu sẽ xảy ra biến dị”.
Ngô Bình nói: “Dòng máu của anh tương đương với nửa người nửa yêu. Anh cần tinh lọc dòng máu yêu tộc của mình. Dòng máu yêu tộc càng thuần, thực lực của anh sẽ càng mạnh”.
Amado đáp: “Phải, thưa cậu chủ. Dòng máu của tôi thuần khiết hơn Kawisha - người vừa bị cậu chủ đấm vỡ bụng, nên năng lực của tôi mới mạnh hơn”.
Ngô Bình nói: “Sau này tôi sẽ cho anh vài viên Thuần Huyết Đan, có thể tinh lọc dòng máu của anh, bảo đảm sẽ giúp năng lực của anh tăng vọt. Ngoài ra, tôi sẽ cho anh một lô thuốc biến đổi gen cấp SS, giúp anh bồi dưỡng nhiều người mạnh hơn”.
Amado cả mừng: “Thật sao? Cảm ơn cậu chủ!”
Hắn cúi rạp người, hôn lên chân Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Amado, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện làm ăn của anh. Nhưng sau này anh phải phục tùng mệnh lệnh của Nam Mỹ Hắc Thiên Giáo. Tất nhiên, Hắc Thiên Giáo cũng sẽ giúp anh mở rộng địa bàn. Anh phải giao ra một nửa của cải của anh và nộp năm mươi phần trăm lợi nhuận hằng năm cho Hắc Thiên Giáo. Năm mươi phần trăm còn lại do anh tự quyết định nên dùng vào việc gì”.
Amado đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã tín nhiệm tôi!”
Ngô Bình hỏi đến vấn đề mà mình quan tâm: “Một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?”
Amado trả lời: “Tính tất cả các loại thu nhập, tôi có thể kiếm khoảng năm mươi tỷ đô hằng năm”.
Hắn nói tiếp: “Cậu chủ, đối thủ lớn nhất của tôi là ‘Quốc Vương’. Kẻ này nắm giữ lượng giao dịch buôn ma tuý và vượt biên lớn nhất Mexico, kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Chỉ cần nuốt gọn kẻ này, hằng năm tôi có thể kiếm được một trăm tỷ đô!”
Ngô Bình hỏi: “Tên ‘Quốc Vương’ này có lai lịch ra sao? Anh mạnh như vậy, lẽ nào không đấu lại?”
Amado thở dài: “Kẻ này tên Carlos, được ‘Lôi Thần’ của Mễ hỗ trợ, trong tay có rất nhiều binh hùng tướng mạnh. Tôi không thể đánh thắng”.
Ngô Bình cau mày: “Lôi Thần?”
Amado đáp: “Cậu chủ, Mễ đã chế tạo được một số vị thần nhờ gen của những vị thần xa xưa. Lôi Thần là một trong số đó. Năng lực của Lôi Thần vượt quá tưởng tượng của tôi. Lôi Thần có thể bóp chết tôi một cách dễ dàng”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Những kẻ mạnh như vậy, nước Mễ có bao nhiêu?”
Amado trả lời: “Nghe nói có mấy mươi người, nhưng tôi không rõ cụ thể là bao nhiêu. Ngoài thần ra còn có bán thần, số lượng bán thần khoảng vài trăm, thực lực cũng rất mạnh, tôi cũng không phải là đối thủ”.
Ngô Bình nhíu mày. Chẳng trách Mễ lại mạnh đến vậy, hoá ra đã chế tạo được nhiều thần và bán thần như thế!
Anh hỏi: “Amado, có muốn đánh bại Carlos không?”
Amado cười hề hề: “Dĩ nhiên ạ!”
Ngô Bình lại hỏi: “Anh không sợ Lôi Thần trả thù sao?”
Amado đáp: “Tôi không sợ. Đứng sau Quốc Vương là Lôi Thần, đứng sau Lang Vương này là cậu chủ. Năng lực của cậu chủ chắc chắn mạnh hơn Lôi Thần, đúng chứ?”
Ngô Bình nhìn Amado nửa cười nửa không. Anh biết tên này đang thăm dò mình. Nếu anh không dám đấu với Lôi Thần thì không xứng để hắn phục tùng. Mà dù bây giờ hắn chịu quy thuận thì tương lai cũng sẽ phản bội thôi.
Anh nói: “Tất nhiên. Nếu Lôi Thần xuất hiện, tôi sẽ đánh chết kẻ đó ngay trước mặt anh!”
Hai mắt Amado sáng rỡ: “Cậu chủ thật tuyệt, tôi sẽ là người đầy tớ trung thành nhất của cậu!”. Hắn lại hôn chân Ngô Bình.
Ngô Bình không thích dính nước bọt của hắn bèn đá hắn ra: “Được rồi, Amado. Chuẩn bị đi, tôi sẽ giúp anh diệt Quốc Vương Carlos và cướp địa bàn của kẻ đó”.
Amado cười đáp: “Vâng, cậu chủ. Tôi đi chuẩn bị ngay!”
Thời gian còn lại, Ngô Bình bảo Dương Kim đi kiểm tra của cải của Amado. Bất luận hắn có bao nhiêu tiền, người chủ như anh đều phải lấy đi một nửa.
Quá nhiều chuyện lặt vặt, tự khắc có thuộc hạ làm. Anh tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền.
Sau khi mở sáu Thần Khiếu, anh lờ mờ cảm nhận được mình có sự thay đổi rất lớn. Tư duy nhạy bén hơn, Võ Hồn lớn mạnh hơn, điều này giúp anh nâng cao khả năng cảm ứng thiên nhân.
Những sự cải thiện này đã giúp anh hiểu rõ hơn về chú và phù trận, thậm chí cũng giúp anh nâng cao trình độ luyện đan dược.
Sáng hôm sau, Dương Kim đến gặp anh: “Giáo chủ, của cải của Amado không thể chuyển đổi thành tiền mặt một cách nhanh chóng, sẽ chuyển sang tên giáo chủ bằng hình thức cổ phiếu và tài sản cố định”.
Ngô Bình có một kho tiền nhỏ ở Hắc Thiên Giáo. Tiền đều được chuyển vào kho này. Vì vậy, Hắc Thiên Giáo có một lượng lớn kế toán chuyên nghiệp, giỏi nhất trong việc chuyển giao tài sản.
Chương 872: Trùng lửa độc cực mạnh
Anh gật đầu: “Được. Chuyện còn lại cứ giao cho người có chuyên môn thực hiện”.
Không lâu sau, Amado cũng đến. Hắn nói: “Cậu chủ, có lẽ Carlos nghe phong thanh, nên đã hẹn gặp tôi vào tám giờ tối nay”.
Ngô Bình đáp: “Được, nhân cơ hội này diệt thôi”.
Dứt lời, anh lại bảo Amado: “Amado, tiền anh kiếm được đã đủ nhiều rồi, có thể trích ra một khoảng để xây dựng Juárez”.
Amado không hiểu cách nghĩ của Ngô Bình nhưng vẫn nghe theo: “Vâng, cậu chủ. Tôi sẽ tuân lệnh cậu, mỗi năm trích năm tỷ đô để xây dựng Juárez”.
Ngô Bình gật đầu: “Người dân dưới sự cai trị của anh càng giàu có, anh mới càng giàu có. Hiểu chứ?”
Amado đáp: “Cậu chủ nói chí phải. Thị trưởng Juárez là do tôi sắp xếp, có sự phối hợp của thị trưởng, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt chuyện này”.
Ngô Bình nói: “‘Mỗi năm năm tỷ đô thì chắc chắn phải xây dựng quy mô lớn. Đến lúc ấy, tôi sẽ mời một số công ty từ nước Viêm Long giúp anh xây dựng. Sau khi xây dựng Juárez xong xuôi, tôi sẽ còn giúp anh thu hút một lượng du khách từ Viêm Long và Đông Nam Á”.
Amado cười đáp: “Cậu chủ suy nghĩ thật chu toàn. Tốt quá rồi!”
Ngô Bình khổ tu cả buổi sáng. Anh đã tu luyện thành thức thứ hai của ba thức trấn yêu. Thức thứ hai là thức Thiên Phật Trấn Yêu.
Với thức này, Ngô Bình phải cảm ứng cõi Phật trong u tối, thu thập khí tức Thiên Phật, ngưng tụ nó thành hư ảnh Phật Thích Ca, mượn nó trấn áp yêu ma.
Luyện thành thức Thiên Phật Trấn Yêu, anh và Lang Vương Amado đi đến Monterrey - thành phố lớn thứ ba của Mexico.
Monterrey là địa bàn của Carlos, dân số khoảng hơn năm triệu, sầm uất hơn cả Juárez.
Lúc nhóm người Ngô Bình đến thành phố này là khoảng bảy giờ rưỡi tối, cách nhà máy bỏ hoang - địa điểm gặp nhau của họ, khoảng mười mấy dặm.
Amado bảo đoàn xe dừng lại, đoạn bảo: “Cậu chủ, tôi sẽ cử người đi thăm dò đường trước”.
Ngô Bình bảo: “Không cần, đến thẳng đó”.
Amado nhớ đến năng lực khủng khiếp của Ngô Bình, bèn gật đầu, bảo đoàn xe đi tiếp.
Đoàn xe tiến vào bãi đất trống trong nhà máy, hàng trăm người lần lượt xuống xe. Đã có vài trăm người đứng trong nhà máy, đó là thuộc hạ của “Quốc Vương” Carlos.
Carlos ngồi trong một chiếc xe sang trọng, thấy Amado đã đến nhưng vẫn không xuống xe, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Trông Carlos đã hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt. Ngón tay mảnh mai, thích chơi đàn dương cầm, đánh gôn, cưỡi ngựa. Bản thân Carlos không phải kẻ mạnh, nhưng bên cạnh có vô số cao thủ, không ai có thể đến gần.
Carlos thì thầm: “Lôi Thần phù hộ!”, rồi bước xuống xe.
Amado ngồi trên mui xe của mình. Thuộc hạ châm xì gà cho hắn. Vừa hút, hắn vừa cười nói: “Carlos, vẫn chưa chết sao?”
Carlos đứng ở cạnh xe, vừa nhìn Amado cường tráng vừa nói: “Amado, tôi nghe nói cậu đã quy thuận thế lực ngoại tộc à? Cậu làm mất mặt đàn ông Mỹ La-tinh quá”.
Amado cười khẩy: “Carlos à, chẳng phải anh cũng làm cháu của Lôi Thần sao? Chim khôn chọn cành mà đậu, anh từng nghe câu này chưa?”
Carlos nói: “Amado, trước giờ tôi không động đến cậu vì muốn cậu về dưới trướng của tôi vào một ngày nào đó. Nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi. Thế nên hôm nay cậu sẽ chết ngay tại đây”.
Amado không hề lấy làm kinh ngạc: “Vậy sao? Carlos, e là anh nghĩ sai rồi. Có cậu chủ của tôi ở đây, trước mặt cậu chủ, anh chỉ là hạng giun dế. Cậu chủ của tôi có thể một cước giẫm chết anh”.
Hắn không khoác lác. Là một kẻ mạnh, hắn tường tận nhất về thực lực của Ngô Bình!
Carlos cười khẩy, đoạn phất tay: “Ra tay đi, Austin!”
Một người đàn ông tóc vàng bước ra, khí tức còn khủng khiếp hơn Amado sau khi biến hình. Ngô Bình phán đoán sơ bộ, người này có thực lực ngang ngửa cao thủ Anh Biến của cảnh giới tám Địa Tiên.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đến đây”.
Một ánh sáng lửa bay ra nhanh như chớp, chính là trùng lửa độc. Người đàn ông tóc vàng kia định tránh, nhưng cơ thể vừa cử động thì con trùng đã rơi xuống mái tóc.
“Ầm!”
Một ngọn lửa đen bùng cháy xung quanh người nọ, tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên. Chưa đầy hai giây, cả người đã biến thành tro bụi!
Carlos cả kinh, thốt lên: “Không ngờ cậu lại giết bán thần! Lôi Thần sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu sẽ gánh chịu hình phạt tàn khốc nhất!
Ngô Bình đáp: “Nói nhảm nhiều quá!”
Anh vẫy tay, bốn long vệ liền tấn công thuộc hạ của Carlos. Trận chiến khốc liệt bắt đầu. Cùng lúc ấy, Viêm Dương nhào về phía trước, tóm được Carlos.
Kẻ cầm đầu bị bắt, những người còn lại mất hết sức chiến đầu. Ngoài mấy người bị giết, phần còn lại đồng loạt đầu hàng.
Ngô Bình vừa nhìn Carlos vừa nói: “Carlos, sau này phải ngoan ngoãn làm việc cho tôi”.
Dứt lời, anh dùng khối luỹ thuật để khống chế Carlos.
Anh hỏi Amado: “Bên cạnh Carlos chỉ có một nhân vật lợi hại này à?”
Amado đáp: “Cậu chủ, những người khác cũng không hề yếu kém. Nhưng thuộc hạ của cậu chủ quá giỏi, nên mới khiến họ trông có vẻ không mạnh”.
Thực lực của long vệ, ngay cả Ngô Bình ngày xưa còn chưa làm gì được. Những kẻ uống thuốc biến đổi gen cấp thấp này dĩ nhiên không phải đối thủ của họ.
Sau đó Ngô Bình bảo Carlos dốc toàn lực phối hợp với Amado tiếp quản địa bàn. Cả nhóm người đi đến trụ sở chính của Carlos - một biệt thự rộng lớn toạ lạc tại Monterrey.
Trong phòng khách, Carlos đứng trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Bình hỏi: “Ông từng gặp Lôi Thần chưa?”
Carlos đáp: “Tôi từng gặp rồi, thưa cậu chủ”.
“Thực lực của Lôi Thần ra sao?”, đây là vấn đề mà anh khá quan tâm.
Carlos trả lời: “Cậu chủ. Lôi Thần từng giết một kẻ mạnh phương Đông. Lôi Thần bảo người đó là cao thủ Động Tàng”.
Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ Lôi Thần đã giết người của cảnh giới Động Tàng! Có điều anh cũng không lo lắng, anh có cách của mình, giết một Lôi Thần không tính là chuyện khó.
Người cần đối phó có năng lực quá mạnh, anh phải chuẩn bị thêm. Lục lọi trong nhẫn một lúc, anh tìm được một cái hồ lô da vàng.
Hồ lô da vàng này được anh cắt ra từ hổ phách, khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy một luồng sáng chói loá bên trong nó, đâm vào khiến anh không mở mắt ra nổi.
Nhưng nay đã khác xưa. Hiện tại tu vi của anh đã tăng vọt, nhãn lực cũng mạnh hơn. Giờ quan sát lần nữa, anh lờ mờ nhìn thấy một luồng quang ảnh ngồi trong hồ lô. Quang ảnh này được bút vẽ ra một gương mặt, với hàng chân mày vàng, đôi mắt xanh, miệng chỉ là một đường kẻ.
Có một luồng ánh sáng chết chóc phía trước quang ảnh này. Ánh sáng chết chóc đó dài một tấc, màu đỏ lấp lánh, to bằng ngón tay út, không ngừng biến dạng thay đổi.
Ngô Bình do dự giây lát rồi mở nút chặn hồ lô. Ngay lập tức, gương mặt ấy bay ra khỏi miệng hồ lô, lơ lửng dừng lại ở vị trí cách miệng hồ lô nửa mét, nhìn trái ngó phải như đang tìm mục tiêu.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Là khí linh à?”
Gương mặt được vẽ khá cẩu thả, như thể được một đứa trẻ vẽ ra vậy. Nó phớt lờ Ngô Bình, vẫn không ngừng tìm kiếm mục tiêu.
Chương 873: Trận chiến diệt thần
Ngô Bình vừa suy nghĩ, anh nhẹ nhàng chuyển động hồ lô, chỉ vào cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, dùng tiên văn nói: “Gọt… nó!”
Mặt người thoáng mơ hồ, trong hồ lô bỗng phóng ra một tia sát quang, nó bay về phía cây cổ thụ, rất nhanh, chữ “nó” vừa xuất hiện thì cổ thụ đã bị cắt đứt!
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Lợi hại!”
Sát quang quay về, mặt người kia nhìn Ngô Bình chằm chằm, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin, đại khái nói là, sử dụng Sát Hồ cần phải có năng lượng.
Trong tay Ngô Bình có không ít tiên thạch, anh lấy ra mấy viên hỏi: “Vật này có được không?”
Mặt người khẽ lắc lư, ý là không được.
Ngô Bình lại lấy ra tiền bùa cho nó xem, mặt người vẫn lắc đầu.
Cuối cùng Ngô Bình lấy ra một miếng phù bảo, thứ đồ này so với tiền bùa đáng giá hơn nhiều.
Không ngờ, lần này mặt người không lắc, nó há to miệng, phù bảo đã bị nó nuốt trọn vào miệng. Sau đó, mặt người quay vào trong hồ lô vàng, Ngô Bình cũng đậy nắp lại.
Anh như nghĩ đến gì đó, lầm bầm nói: “Xem ra muốn mời vị này ra tay thì phải cho nó lợi ích. Chém một cái cây mà đã muốn một miếng phù bảo của mình rồi, giết một người không lẽ khiến ta phá sản mất. Mắc, quá mắc rồi!”
Anh vội ném hồ lô về lại, tiếp tục tìm kiếm thứ hữu dụng.
Ngô Bình tìm ra hai thanh lưỡi băng sát phù, thứ này một khi được sử dụng thì có thể bắn ra ba nghìn lưỡi băng, khắp thiên tiên thì bình thường đều có thể chém chết, thầm nghĩ có lẽ có thể giết chết được Lôi Thần kia nhỉ?
Sau đó, anh lại lấy ngọc bội không gian ra, đây là do sư phụ Trần Đạo Huyền tặng cho, bên trong có không ít đồ, có tiền bùa, tiên thạch, với cả bùa chú.
Anh cứ tìm tòi, từ bên trong lấy ra một lá búa có kiếm khí kinh người. Bùa đặt trong một hộp ngọc, trong hộp có một cuốn sổ nhỏ, bên trên ghi chép lai lịch và lực sát thương của bùa này.
Bên trên viết rõ, bùa này gọi là “bùa kiếm Vô Tương”, do phong chủ đứng đầu Vô Tương Phong luyện thành. Uy lực bùa này cực lớn, có thể chém một vị Thiên Tiên! Thế nhưng, nếu sử dụng nó thì cần dùng đến thủ pháp đặc biệt của Vô Tương, mà thủ pháp này từ lúc Trần Đạo Huyền đã sớm truyền cho anh rồi.
“Vậy mà lại có thể chém hạ được một vị Thiên Tiên, thật lợi hại! Xem ra phong chủ đầu tiên ban đầu kia, thực lực chắc chắn rất đáng sợ!”
Anh tiếp tục lật tìm, lại lấy ra một sợi dây màu tím vàng, thứ này có thể trói được tu sĩ từ cảnh giới Động Thiên trở xuống, nói không chừng sẽ hữu dụng.
Viêm Dương thấy Ngô Bình có được nhiều thứ hay ho như vậy, ngưỡng mộ nói: “Thượng tiên không hổ là truyền nhân tiên vực Vĩnh Hằng, trên người có nhiều bảo bối như vậy”.
Ngô Bình: “Lôi Thần gì đó có thực lực rất mạnh, tôi phải chuẩn bị thật tốt”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, thực lực người rất mạnh, không biết có thể đánh thử một trận không?”
Ngô Bình trong lòng cũng không có gì khó chịu, nói: “Nếu ta trở thành võ quân, thực lực có thể trấn áp một chân quân bình thường. Nhưng nếu như đối đầu với Thượng tiên Quân thì không dễ nói. Dù sao chênh lệch cảnh giới cũng quá nhiều”.
Viêm Dương: “Tư chất Thượng tiên nghịch thiên, sau này nhất định sẽ trở thành thần quân”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu là thần quân, thì ta cũng có thể đấu một trận”.
Nói xong, anh lấy ra một cái bình nhỏ màu bạc. Thuốc bên trong lúc trước anh đã dùng hết một phần ba, giúp anh hoàn toàn giải thoát được xiềng xích từ gen.
Hiện tại, anh muốn dùng hai phần ba thuốc còn lại khiến thân thể tiến thêm một bước hoàn thiện, làm công tác chuẩn bị cho cảnh giới tiếp theo.
Đã có kinh nghiệm lần trước, anh một ngụm uống hết thuốc. Dược lực này ngấm vào từng tế bào, anh như đang đắm chìm trong ánh mặt trời vậy, rất thoải mái.
Dưới tác dụng của dược lực, Linh Lạc của Ngô Bình hình thành với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Linh Lạc cấp hai đã hình thành thông lộ. Sau đó là Linh Lạc cấp ba, Linh Lạc cấp bốn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đợi đến hơn chín giờ sáng hôm sau, Linh Lạc quanh người Ngô Bình đã được tạo thành. Có được Linh Lạc, anh cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy, chợt suy nghĩ, thân thể đã lơ lửng trên không.
Hơn nữa, anh không dùng đến ngoại lực, cũng không dùng niệm lực, mà chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể. Linh Lạc khiến trường vực của anh càng kỳ diệu, anh hiện tại đã có thể nhẹ nhàng bay trên không, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Viêm Dương!
Thân thể anh từ từ được nâng cao, đang chuẩn bị bay vài vòng thì đột nhiên áp lực nặng nề bỗng bao trùm cả biệt thực của Carlos, một tiếng động vang vọng như sấm vang lên trên không: “Ai đã giết Carlos, ra đây chịu chết!”
Amado lao vào phòng nói: “Chủ nhân, Lôi Thần đến rồi!”
Ngô Bình bay ra khỏi phòng, anh nhìn thấy trên không trung cách mấy trăm mét, có một người đứng đó. Người này mặc áo giáp như thời La Mã, cao chừng hai mét, sấm chớp vây quanh người, đôi mắt cũng chứa đầy tia chớp.
Anh cười vẫy tay với đối phương: “Lôi Thần, đã lâu không gặp”.
Nói rồi, anh bay đến cùng độ cao với Lôi Thần, cách ông ta chừng một trăm mét.
Lôi Thần nhíu mày: “Anh là ai?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là ông hai của chú nhỏ - của cô ba - của bố ông đây”.
Lôi Thần ngây người, quan hệ ở Mễ không phức tạp đến vậy, ông ta phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Ngay lúc này, Ngô Bình vương tay, dây xích màu tím vàng bay ra, chớp mắt đã trói chặt ông ta, sau đó lại dùng một lưỡi băng sát phù.
Rõ ràng, dây xích vàng tím có thể trói buộc được Lôi Thần, ông ta quát một tiếng, toàn thân tỏa ra tiếp chớp vang dội, muốn thoát khỏi dây xích, trông có vẻ như chỉ trong thời gian ngắn thì ông ta không thể thoát ra được.
Lúc này, ba nghìn lưỡi băng bỗng nhiên bay về phía ông ta.
Lưỡi băng sát phù này được nói là có thể giết chết người từ Thiên Tiên trở xuống, Ngô Bình rất mong đợi hiệu quả của nó. Nhưng anh phải thất vọng rồi, khi lưỡi băng biến mất, Lôi Thần vẫn đứng đó chẳng hề gì.
Ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, rống giận: “Chết!”
Thoáng chốc, đôi mắt ông ta bắn ra tia chớp, bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vội dùng ô Di La, ngăn cách Lôi Thần bên ngoài. Anh khẽ nhíu mày, đại biết đã biết được nguyên do, Lôi Thần có thể kiềm chế được lưỡi băng, vì vậy sát thương của nó đã giảm đi.
“Được thôi, cho ông chơi vui chút vậy”.
Anh lấy ra sát hồ, mở nút ra. Bên trong bỗng bay ra một mặt người, Ngô Bình khiến nó nhìn về phía Lôi Thần, nói: “Giết ông ta!”
Lôi Thần bị mặt người nhìn chằm chằm, toàn thân căng cứng, suy nghĩ bỗng dừng lại, thân thể cũng bất động, tia chớp trong mắt ông ta biến mất, để lộ vẻ kinh sợ, há to miệng muốn kêu gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Sát quang lóe lên, vấn quanh trên cổ Lôi Thần, chém đầu ông ta. Sau đó, sát quang bay về trong hồ lô.
Ngô Bình hắng giọng hỏi: “Bao nhiêu vậy?”
Mặt người nhìn anh chằm chằm, trong đầu anh xuất hiện một con số, ba mươi.
Ngô Bình muốn chửi, chỉ giết một người mà lấy anh tận ba mươi phù bảo, đúng là gian thương!
Nhưng anh không còn cách nào khác, chỉ có thấy lấy ra ba mươi phù bảo đưa cho mặt người, mặt người kia há miệng ăn vào, sau đó quay về trong hồ lô vàng.
Thi thể của Lôi Thần đã rơi xuống đất. Ngô Bình vội đi xuống, cầm đầu của ông ta quan sát cẩn thận, anh muốn xem xem, “Thần” và người phàm có gì khác nhau.
Nhìn một lúc, anh lẩm bẩm nói: “Nói đến cùng, vẫn là tiến hóa gen, sau khi tu vi mình tăng lên, chắc chắn là mạnh hơn ông ta”.
Anh tìm kiếm trên người Lôi Thần, tìm ra một cái hộp kim loại, sau khi mở ra, bên trong có ba lọ thuốc, vừa nhìn anh đã nhận ra, đây là gen cổ thần sau khi được tinh luyện.
“Không tệ, thứ này có thể đưa cho bố dùng”. Anh cười nhặt lấy.
Rồi lại tìm tòi, tìm ra một cái túi, đây là tui không gian thần kỳ, bên trong có hơn mười lăm nghìn đồng xu. Anh quan sát cẩn thận, đây là đồng xu đặc biệt, bên trên có dòng khí thần bí di chuyển. Trên mặt đồng xu có in ấn hình một người đàn ông phương Tây.
“Phương Tây gì?”, anh lầm bầm.
Amado đi qua, nhìn thấy đồng xu thì hô lên: “Thần tệ!”
Ngô Bình nhìn Amado: “Anh biết nó sao?”
Amado kích động nói: “Cậu chủ, Thần tệ này là loại tiền mà các vị thần sử dụng, là vô giá!”
Ngô Bình: “Ồ? Thần tệ này lại đáng giá đến vậy sao, phải tiêu nói thế nào?”
Amado: “Nghe nói châu Âu có chợ phiên do một vị thần lập ra, có thể mua sắm hàng hóa ở đó”.
Ngô Bình gật đầu, thầm nhủ có thời gian nhất định phải đi chợ phiên châu Âu xem sao!
Chương 874: Thân thể bay lên không
Xử lý xong thi thể của Lôi Thần, Ngô Bình quay về sảnh lớn, anh nói: “Carlos, sau này anh phải nghe theo mệnh lệnh của Amado, giúp anh ấy kiểm soát cả vùng Mexico”.
Carlos: “Vâng, cậu chủ”.
Amado vô cùng vui mừng, hắn biết không lâu sau hắn có thể trở thành hoàng đế thế giới ngầm tại Mexico rồi! Mà tất cả mọi thứ này, đều là do Ngô Bình cho hắn!
“Cậu chủ tôn kính, Amado tôi nhất định trung thành với cậu!” Hắn quỳ xuống đất.
Ngô Bình: “Amado, anh phân loại tài sản của Carlos đi, lấy ra một nửa chuyển vào tài khoản Hắc Thiên Giáo”.
Amado: “Cậu chủ, tôi bên này cần có nhiều trợ thủ hơn. Cậu biết đấy, ở thế giới ngầm, nắm đấm đại diện cho mọi thứ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ cho anh thuốc biến đổi gen cấp S, cùng với một ít thuốc biến đổi gen cấp SSS”.
Amado vui mừng: “Cảm ơn cậu chủ”.
Sau đó, Ngô Bình cho Dương Kim chuyển giao tài sản cho Carlos, còn anh thì lấy ra một cái tiên đỉnh, bắt đầu luyện chế thuốc biến đổi gen. Lúc trước anh đã luyện được Thần Long Dịch, gọi là thuốc số 1, đó là thuốc cấp SSSS+. Sau đó lại luyện chế được thuốc biến đổi gen ôn hòa, được gọi là thuốc số 2.
Bây giờ, anh muốn luyện chế ra thuốc có hiệu quả yếu hơn chút, nhưng có thể luyện chế càng nhiều thuốc biến đổi gen cấp ss hơn. Luyện chế loại thuốc này không quá khó, được mệnh danh là thuốc số 3.
Bận cả một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau, anh đã luyện chế được một trăm lọ thuốc số 3, mười lọ thuốc số 2, đều giao hết vào trong tay Amado.
Thuốc do Ngô Bình luyện chế, tỷ lệ hiệu quả cao, chỉ cần là người có thể chất không tệ thì đều có thể hấp thụ. Không giống như thuốc trên thị trường, tỷ lệ tử vong cực cao, hiệu suất sử dụng lại rất thấp.
Buổi trưa, anh tạm biệt với Lâm Băng Tiên, Trần Lăng Sương, cùng nhau ăn bữa cơm, buổi chiều thì quay về nước Á Mã.
Dựa vào Dương Kim và Carlos, sức ảnh hưởng của Amado, phim Nhị Nữ được chiếu ở Nam Mỹ, doanh thu phòng vé tăng chóng mặt, trở thành thị trường phòng vé chỉ sau Đông Nam Á.
Sau một tuần, phòng vé bùng nổi lên đến ba tỷ đô la, trở thành bộ phim điện ảnh đứng đầu toàn cầu.
Lúc rời khỏi Mexico, Ngô Bình cho Mông Trạch toàn quyền quản lý mọi mặt ở Bắc Mỹ châu Mỹ, cũng trợ giúp Amado mở rộng địa bàn. Mexico là vùng đất kết nối nam bắc của châu Mỹ, nắm giữ được Mexico thì có thể kiểm soát và cân bằng được hai châu.
Lúc quay về, các long vệ cưỡi Nhân Bì, Ngô Bình tự mình bay trên trên không. Linh Lạc của anh đã mở ra hoàn toàn, thân thể xem như là một máy bay công nghệ cao vậy.
Không lâu sau, Nhân Bì Viêm Dương đã bị bỏ xa, có đuổi thế nào cũng không kịp.
Tốc độ của Ngô Bình càng lúc càng nhanh, bằng tốc độ âm thanh, rồi gấp đôi tốc độ âm thanh, cuối cùng anh dùng tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh bay đi, một phút đã bay mười mấy kilomet.
Khoảng chừng hai mươi phút, bản thân anh đã đáp xuống trang viên nhà họ Lý. Anh bỗng từ trên trời đáp xuống, khiến Lý Niệm Tổ đang dắt chó đi dạo trong sân bị dọa sợ.
“Tiểu Bắc, sao con lại từ trên trời xuống vậy?”, ông ấy kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình: “Không có gì, con luyện nhảy cao thôi. Bố, ông nội đâu?”
Lý Niệm Tổ: “Ông con đang ở phòng khách gặp gỡ mấy người bạn cũ từ Nam Dương”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Con đi xem thử”.
Trong phòng khách, mấy ông cụ nói chuyện cười vui, bọn họ đều là những người bạn mà Lý Vân Đẩu từng quen được khi dốc sức phấn đấu lúc trẻ, quan hệ cũng không tệ.
Ngô Bình đi qua, Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình đến rồi. Ông giới thiệu với cháu, đây đều là bạn bè cũ của ông cả”.
Ngô Bình lịch sự chào hỏi mọi người, một ông lão bất bại cười nói: “Anh hùng xuất thiếu niên, chúc mừng anh Lý tìm được người kế thừa”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Là ông trời thương xót tôi”.
Ông lão bất bại kia nói: “Anh Lý, chúng ta nói chuyện chính đi. Mấy anh em già chúng ta đến đây, là muốn mời ông xuống núi”.
Lý Vân Đẩu: “Ồ? Mời tôi xuống núi làm gì?”
Một ông lão mập mạp khác nói: “Anh Lý, tên họ Bối kia hiếp người quá đáng, ông ta muốn làm hội trưởng, mà đám người kia còn rất ủng hộ ông ta nữa”.
Ngô Bình biết, bọn họ đang nói là tổng thương hội Nam Dương. Đây là một tổ chức rất lớn, thành viên hỗ trợ lẫn nhau. Hội viên của thương hội, chia thành ba cấp bậc, cao nhất là quản lý, có hai mươi người. Cấp thứ hai là hội viên tinh anh, gần bốn trăm ngươi. Cấp thấp nhất là hội viên bình thường, có mấy nghìn người.
Mỗi một hội viên đều bỏ ra một phần tiền bỏ vào ngân hàng Nam Dương. Hội viên bình thường bỏ ra ba mươi triệu; hội viên tinh anh bỏ ra năm trăm triệu; quản lý bỏ ra năm tỷ, tổng cộng hơn bốn trăm tỷ.
Trải qua năm mươi năm phát triển, ngân hàng Nam Dương hiện tại có tài sản đến một nghìn tỷ đô la, dư nợ cho vay hơn sáu trăm tỷ đô la, chủ yếu cung cấp các khoản vay với lãi suất thấp cho hội viên.
Đương nhiên, các hội viên khác nhau có thể có mức vay khác nhau. Cấp bậc càng cao, đóng góp càng nhiều, mức vay có được sẽ càng cao.
Lý Vân Đẩu nghe xong thì nói: “Mọi người à, hiện tại tôi đã không quan tâm đến chuyện của Nam Dương nữa rồi, các ông tìm tôi, chỉ sợ là nhầm nơi rồi”.
Lý Vân Đẩu cũng là quản lý của tổng thương hội Nam Dương, nhưng mấy năm nay ông ấy cũng không hỏi đến chuyện công việc tổng thương hội gì nữa. Không phải ông không muốn hỏi, mà là tổng thương hội Nam Dương đã sớm bị mấy người kia kiểm soát rồi, ông ít nhiều cũng đã bị loại trừ.
Bây giờ, ông tự kinh doanh ở nhà mình tốt hơn nhiều, không thiếu vốn, nên không gia vào chuyện của thương hội.
Nghe ông nói như vậy, mấy ông lão đều thở dài, anh một câu tôi một câu, muốn mờ Lý Vân Đẩu xuống núi, một người trong đó nói: “Anh Lý à, chẳng lẽ ông đã quên, năm đó Bối Thế Hầu đánh ông hai cái bạt tai rồi sao? Thù này, ông không muốn báo sao?”
Người kai nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Lý Vân Đẩu lập tức trở nên khó coi, ông lạnh lùng nói: “Tôi không quên, nhưng tôi xuất hiện thì thế nào? Mấy vị quân đội sau lưng Bối Thế Hầu kia, cho dù tôi có tiền, thì sao có thể đấu được với quân đội chứ?”
Ngô Bình nheo mắt, nói: “Ông nội, người kia từng ức hiếp ông sao?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Chuyện từ mười năm trước rồi, không nhắc nữa”.
Thấy Ngô Bình hỏi, ông lão nhắc đến chuyện này lại nói: “Năm đó ông nội cậu là một trong những quản lý của thương hội, không nhìn nổi tên họ Bối kia cậy quyền cậy thế, chỉ nói vài câu đạo lý, kết quả tên họ Bối kia lập tức tát anh Lý hai cái bạt tai. Lúc đó một tên quân phiệt Lữ Tống dẫn binh xông vào, chúng tôi cũng chẳng dám nói gì”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này ở thương hội có thân phận gì?”
Người kia nói: “Hội trưởng lúc trước là bố vợ ông ta, bây giờ nghỉ rồi, ông ta muốn tiếp nhận. Cậu nghĩ đi, lúc ông ta chưa làm hội trưởng mà đã kiêu căng vậy rồi, nhỡ đâu ông ta lên làm hội trưởng, trong thương hội này và ngân hàng Nam Dương chẳng phải biến thành của nhà họ Bối rồi sao?”
Ngô Bình hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông nội, lúc đầu nhà chúng ta cũng bỏ tiền vào sao?”
Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên, năm tỷ đô la, một đồng cũng không thiếu”.
Ngô Bình gật đầu, anh lại hỏi người đang ngồi kia: “Bối Thế Hầu này trước giờ vẫn luôn ngang ngược vậy sao?”
Ông lão nói: “Đúng vậy, mười mấy năm rồi, ông ta vẫn cứ ngạo mạn như vậy. Ông ta cho người của mình thành lập hơn trăm công ty, sau đó điên cuồng vay tiền từ ngân hàng. Cuối cùng công ty cũng đóng rồi, ngân hàng lại lỗ mấy chục tỷ đô la. Chúng ta đều biết, tiền này đều vào trong túi ông ta cả”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này có quan hệ với quân đội nước nào?”
Ông lão mập nói: “Khá nhiều, quân đội của Sư Thành, Xiêm La, Lữ Tống, Jawa đều có quan hệ với ông ta không tệ”.
Ngô Bình: “Vậy thì rất kỳ lạ. Một người cho dù có mạnh thế nào thì cũng rất khó duy trì quan hệ tốt với toàn bộ quân đội”.
Chương 875: Tổng thương hội Nam Dương
Ông già lão mập mạp nói: “Cậu không biết đấy thôi, Bối Thế Hậu có một công ty mua bán vũ khí, ông ta có mối riêng của mình, có thể mua được vũ khí khá rẻ. Bọn quân phiệt đó thường xuyên hưởng chiết khấu từ ông ta thì đương nhiên phải đứng về phía ông ta rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết suy nghĩ của mọi người rồi, tôi sẽ thuyết phục ông nội tôi”.
Mọi người vui mừng, không ngừng khen ngợi Ngô Bình.
Lý Vân Đẩu liếc cháu trai, sau đó gọi anh đến thư phòng của mình nói: “Tiểu Bình, cháu bộp chộp quá”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông nội, cháu không quan tâm đến thương hội hay ngân hàng Nam Dương gì đó, nhưng tên lưu manh đó từng đánh ông nội, cháu nhất định phải giúp ông nội trút giận”.
Lý Vân Đẩu phất tay: “Bị đánh mấy cái có là gì đâu, năm xưa ông nội còn từng khấu đầu với người ta nữa mà”.
Ngô Bình tròn mắt: “Ông nội, ông khấu đầu với ai?”
Lý Vân Đẩu biết mình đã lỡ lời, vội nói: “Không, không có, ông nhớ nhầm!”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông biết năng lực của cháu mà, ông không nói thì cháu cũng có thể điều tra ra như thường”.
Lý Vân Đẩu hết cách, nói: “Con người có lúc phải cúi đầu, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”.
Ngô Bình: “Không thể cho qua được, ông nội, ông mau nói cho cháu biết đi”.
Lý Vân Đẩu chỉ đành kể lại chuyện năm xưa.
Thì ra năm xưa, lúc Lý Vân Đẩu tầm bốn mươi tuổi, ông đã đến Jawa để mưu sinh trước. Ông rất biết tính toán, chưa được mấy năm đã nắm giữ tài sản trên trăm triệu.
Lúc đó, Jawa không thân thiện với người Viêm Long, vì việc làm ăn của ông ảnh hưởng đến tổng thống đương thời của Jawa, Juharto. Juharto cho người bắt Lý Vân Đẩu lại, đưa đến trước mặt ông ta.
Ông ta bắt Lý Vân Đẩu quỳ xuống, nhét súng vào miệng ông, hỏi ông có sợ chết không. Lúc đó Lý Vân Đẩu sợ đến mất hồn, không dám nói lời nào.
Cuối cùng ông giao ra tất cả số tiền mình kiếm được, mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, dù vậy nhưng ông vẫn bị đánh gãy một chân.
Sau khi rời khỏi Jawa, Lý Vân Đẩu mới đến Á Mã phát triển. Á Mã đối xử với người Viêm Long không tệ, ông đã nhanh chóng vực dậy ở đây, gầy dựng nên đế quốc thương nghiệp Lý Thị.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Juharto, chắc lão già này cũng hơn chín mươi tuổi rồi ông nhỉ?”
Lý Vân Đẩu: “Ừm, cũng phải chín mươi mấy tuổi rồi. Con cháu của ông ta đều là đại gia của Jawa, tổng tài sản của gia tộc có hơn một trăm tỷ đô, là thế lực lớn ở đó”.
Ngô Bình: “Cháu nhớ mấy chục năm trước, Juharto đã giết mấy triệu người Viêm Long”.
Lý Vân Đẩu: “Đúng vậy, ông ta là tên quân phiệt đáng sợ, đương nhiên muốn giết ai thì giết thôi. Ầy, thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Tiểu Bình à, ông nội hi vọng cháu bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng”.
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Ông nội, bây giờ cháu lợi hại lắm, người phàm không đấu lại cháu được. Chức hội trưởng thương hội này sẽ giao cho ông nội nắm giữ”.
Lý Vân Đẩu: “Thôi được, nếu cháu đã có ý này thì ông nội sẽ đứng ra làm”.
Ngô Bình: “Tìm dịp nào đó cháu sẽ đi cùng với ông”.
Hai ông cháu quay về phòng khách, Lý Vân Đẩu mỉm cười, nói: “Các vị lão huynh đệ, tôi quyết định ra mặt tranh cử chức vị hội trưởng, hi vọng mọi người ủng hộ tôi”.
Mọi người vui mừng, họ đã bị áp bức rất lâu rồi, giờ nghe nói Lý Vân Đẩu bằng lòng ra mặt, ai cũng mừng. Nhà họ Lý vừa mới thâu tóm nhà họ Quách, với thực lực của nhà họ Lý thì rất có khả năng sẽ được chọn.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào chuyện chọn hội trưởng sẽ bắt đầu?”
Một người đáp: “Sáng ngày mốt, tất cả hội viên sẽ đến hội trường”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nhất định tôi và ông nội sẽ đến”.
Trưa đó, Lý Vân Đẩu mở tiệc mời mọi người, Ngô Bình kéo theo Lý Niệm Tổ đến uống rượu cùng họ còn anh thì đi tìm Lý Mai.
Lúc này Lý Mai đang ở tổng bộ của tập đoàn, Ngô Bình gọi điện báo rồi chạy xe qua tìm cô ấy.
Tòa nhà Vân Thiên, tổng bộ của tập đoàn Lý Thị nằm ở Á Mã. Tòa nhà có một trăm tầng, diện tích xây dựng là một triệu không trăm năm mươi ngàn mét vuông, bao gồm cả trung tâm mua sắm, trung tâm vui chơi, cùng hơn sáu ngàn tám trăm bãi đỗ xe.
Tòa nhà Vân Thiên là tài sản trong thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Lý Thị, đã được xây dựng mười năm, hiện tại, mỗi năm nó có thể đem về cho tập đoàn Lý Thị mấy trăm triệu đô tiền cho thuê.
Ở Đông Nam Á, ngoài Sư Thành ra thì kinh tế của nước Á Mã có thể nói là không tồi và một nửa công lao trong đó là của người Viêm Long. Nước Á Mã có hơn tám triệu người Viêm Long cư trú, họ cần cù, thông minh, chiếm hơn tám mươi phần trăm những người giàu trong xã hội của nước Á Mã. Lý Vân Đẩu là một trong những đại diện nổi trội.
Ngô Bình chạy chiếc xe máy một nghìn năm trăm cc phân khối của Lý Hoằng Đào, tính năng của nó rất khá, vẻ ngoài cũng rất bụi bặm.
Chiếc xe phóng băng băng trên đường, vượt qua những chiếc xe hơi, chỉ mất mười mấy phút là đến tòa nhà Vân Thiên. Sau đó, anh đi thang máy lên văn phòng làm việc của Lý Mai ở tầng thứ hai mươi sáu.
Lúc anh bước vào thang máy mới phát hiện muốn lên tầng hai mươi sáu thì phải quét thẻ, thế là anh đến sảnh lớn ở tầng một trước, nói với bảo vệ: “Anh ơi, giúp tôi quét thẻ cho tầng hai mươi sáu với”.
Bảo vệ tầm bốn mươi tuổi, đã làm việc ở tòa nhà này hai mươi năm rồi, vô cùng chuyên nghiệp. Anh ấy lịch sự nói: “Thưa anh, anh đến tầng hai mươi sáu để tìm người sao?”
Ngô Bình: “Ừm. Tôi tìm chủ tịch Lý Mai”.
Bảo vệ hơi ngạc nhiên, nói: “Chủ tịch Lý sao? Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào? Để tôi gọi điện thoại hỏi trước”.
Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình”.
Bảo vệ nghe thấy cái tên Lý Huyền Bình thì giật mình, anh ấy vội khom lưng chín mươi độ: “Cậu chủ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh biết tôi sao?”
Bảo vệ nói với vẻ mặt kích động: “Đương nhiên tôi từng nghe đến tên của cậu chủ. Xin lỗi cậu chủ, tôi không biết là anh, tôi sẽ đưa anh lên đó ngay”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ, phiền anh rồi”.
Bảo vệ không ngờ cậu chủ lại dễ dãi như thế, anh ấy bước đến trước cửa thang máy, nhấn nút thang máy chuyên dụng. Chỉ có người trong nội bộ tập đoàn mới có thể dùng thang máy chuyên dụng và có thể đến thẳng tầng đặt văn phòng làm việc.
Lúc thang máy xuống, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc vest, mang giày tây, cao to điển trai từ bên trong bước ra.
Bảo vệ vội chào: “Chào giám đốc Trương”.
Giám đốc Trương gật đầu, sau đó để ý thấy dáng vẻ cung kính của anh bảo vệ đối với Ngô Bình thì hỏi: “Anh đưa người lên sao?”
Bảo vệ vội đáp: “Vâng, thưa giám đốc Trương, đây là cậu chủ”.
Giám đốc Trương giật mình, vội cung kính chào: “Cậu chủ, tôi là giám đốc phòng sản xuất của tập đoàn, tên Trương Kình”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Chào giám đốc Trương”. Anh nói xong thì bước vào thang máy.
Giám đốc Trương vốn dĩ định ra ngoài làm việc, giờ gặp cậu chủ thì lập tức đi theo, mỉm cười, nói: “Cậu chủ, để tôi đưa anh lên đó”.
Bảo vệ khó chịu, hiếm khi anh ấy mới có cơ hội nịnh cậu chủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Giám đốc Trương là người mà anh ấy không thể đụng chạm, vì vậy anh ấy không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn lui ra khỏi thang máy.
Thang máy đi lên, Ngô Bình nói: “Đến tầng hai mươi sáu, có Lý Mai ở đó không?”
Trương Kình đã nghe nói về nhân vật Lý Mai nắm thực quyền này từ lâu, cô ấy đã có hôn ước với cậu chủ Lý Huyền Bình, chắc anh đến để thăm vợ chưa cưới. Anh ta lập tức đáp: “Cậu chủ, chủ tịch Lý đang gặp khách hàng”.
Ngô Bình: “Ừ, chị ấy biết tôi đến mà còn gặp khách hàng, xem ra hội nghị này rất quan trọng”.
Trương Kình nói: “Đúng vậy cậu chủ, người mà hôm nay chủ tịch Lý cần gặp mặt là cậu hai của tập đoàn Siêu Thiên”.
Hai người họ đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng hai mươi sáu. Trương Kình mời Ngô Bình vào văn phòng của Lý Mai. Phòng làm việc chia ra hai phần trong và ngoài, lúc này Lý Mai đang gặp khách hàng ở bên trong.
Nhưng ngay khi móng vuốt của đối phương đến gần Ngô Bình, mặt đất liền khẽ rung chuyển. Chín Linh Khiếu lớn của Ngô Bình cùng ngân vang, cơ thể sản sinh một luồng sức mạnh cực lớn, một cú đấm được vung ra.
Không cầu kỳ, không cần dùng đến võ, anh chỉ đơn giản đấm vào bụng người sói.
“Ầm!”
Cú đấm ấy khiến bụng người sói bị thủng một lỗ máu. Ruột dạ dày bên trong đều nát nhừ, phun ra khoảng đất trống phía sau nó.
Ánh mắt của người sói trở nên đờ đẫn. Sức mạnh kinh khủng ấy khiến nó tê liệt, không hành động được nữa.
Ngô Bình vung tay hất máu đi, lãnh đạm nói: “Không ngờ là vẫn chưa chết. Năng lực sống sót của người sói quả nhiên rất mạnh”.
Anh mỉm cười nhìn Amado: “Đến lượt anh ra tay rồi”.
Thấy kẻ mạnh trong tộc mình gục ngã chỉ sau một cú đấm, Amado vừa kinh ngạc vừa tức giận. Gầm một tiếng thật dài, cơ bắp hắn cũng bắt đầu phình ra, quần áo bị bung rách, biến thành người sói rồi giận dữ nhào về phía Ngô Bình.
Khí tức của hắn còn mạnh hơn, tương đương với tu sĩ Thần Cung của cảnh giới sáu Địa Tiên, lợi hại hơn người sói trước đó rất nhiều!
“Núi Thần Trấn Yêu!”
Thấy hắn lao đến, Ngô Bình bèn giơ tay phải lên cao, lòng bàn tay ấn xuống. Ngay lập tức, một ngọn núi thần xuất hiện giữa không trung và mạnh mẽ trấn áp.
“Bùm!”
Amado từ trên không rơi xuống. Trên mặt đất xuất hiện một hố sâu, lún sâu xuống vài mét. Thất khiếu của Amado đều chảy máu, xương vỡ gần hết, cứ nằm bất động trong hố, không rõ sống chết.
Đám người Tư Đồ Hạo Thiên và Đinh Phụng đều bàng hoàng. Giáo chủ mạnh quá! Thực lực này chắc là không thua kém kẻ mạnh Thần Hoá của cảnh giới mười Địa Tiên ấy chứ?
Ngô Bình giật mình, uy lực của ba thức trấn yêu này mạnh thế!
Anh vội vàng đi đến hố, vỗ vào mặt Amado: “Anh chưa chết phải không?”
Amado nhanh chóng hồi phục hình người. Hắn rất thê thảm, xương ở nhiều nơi đều gãy, nội tạng xuất huyết nặng nề. Nếu không nhờ năng lực sống siêu phàm, hắn đã bị đánh chết từ lâu rồi!
Hắn vừa há miệng thì đã phun máu ra: “Cậu chủ, Amado này sẽ phục tùng cậu!”
Ngô Bình bật cười. Anh dùng năng lượng trong người mình để giúp hắn hồi phục thật nhanh. Chưa đầy mười phút, Amado bỗng dưng ngồi dậy, tình trạng khá hơn rất nhiều.
Hắn vô cùng kinh ngạc: “Cậu chủ là tiên nhân của phương Đông ư?”
Ngô Bình đáp: “Nói chính xác hơn, hiện nay tôi là Nhân Tiên cảnh giới bốn. Amado, anh chắc chắn sẽ ngoan ngoãn bán mạng vì tôi?”
Amado thở dài: “Không đánh lại thì chỉ đành phục tùng. Đây là quy tắc sinh tồn của tộc người sói chúng tôi”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ không hối hận đâu. Đi theo tôi sẽ có tiền đồ hơn làm một mình rất nhiều”.
Dứt lời, anh lại tiến hành chữa trị đơn giản cho người sói trước đó.
Vài phút sau, Ngô Bình đã ngồi lên xô pha rộng rãi kia. Xô pha làm bằng da của một con cá sấu khổng lồ, phía sau còn chừa lại một cái đuôi, ngồi rất thoải mái.
Amado quỳ bên cạnh, hai tay dâng xì gà, vẻ nịnh nọt: “Cậu chủ từng nói sẽ cho tôi lợi ích”.
Ngô Bình quan sát hắn, đoạn hỏi: “Người sói các anh từng bị nguyền phải không?”
Amado gật đầu: “Tổ tiên người sói chúng tôi từng bị nguyền rủa, dòng máu sẽ xảy ra biến dị”.
Ngô Bình nói: “Dòng máu của anh tương đương với nửa người nửa yêu. Anh cần tinh lọc dòng máu yêu tộc của mình. Dòng máu yêu tộc càng thuần, thực lực của anh sẽ càng mạnh”.
Amado đáp: “Phải, thưa cậu chủ. Dòng máu của tôi thuần khiết hơn Kawisha - người vừa bị cậu chủ đấm vỡ bụng, nên năng lực của tôi mới mạnh hơn”.
Ngô Bình nói: “Sau này tôi sẽ cho anh vài viên Thuần Huyết Đan, có thể tinh lọc dòng máu của anh, bảo đảm sẽ giúp năng lực của anh tăng vọt. Ngoài ra, tôi sẽ cho anh một lô thuốc biến đổi gen cấp SS, giúp anh bồi dưỡng nhiều người mạnh hơn”.
Amado cả mừng: “Thật sao? Cảm ơn cậu chủ!”
Hắn cúi rạp người, hôn lên chân Ngô Bình.
Ngô Bình nói: “Amado, tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện làm ăn của anh. Nhưng sau này anh phải phục tùng mệnh lệnh của Nam Mỹ Hắc Thiên Giáo. Tất nhiên, Hắc Thiên Giáo cũng sẽ giúp anh mở rộng địa bàn. Anh phải giao ra một nửa của cải của anh và nộp năm mươi phần trăm lợi nhuận hằng năm cho Hắc Thiên Giáo. Năm mươi phần trăm còn lại do anh tự quyết định nên dùng vào việc gì”.
Amado đáp: “Cảm ơn cậu chủ đã tín nhiệm tôi!”
Ngô Bình hỏi đến vấn đề mà mình quan tâm: “Một năm anh kiếm được bao nhiêu tiền?”
Amado trả lời: “Tính tất cả các loại thu nhập, tôi có thể kiếm khoảng năm mươi tỷ đô hằng năm”.
Hắn nói tiếp: “Cậu chủ, đối thủ lớn nhất của tôi là ‘Quốc Vương’. Kẻ này nắm giữ lượng giao dịch buôn ma tuý và vượt biên lớn nhất Mexico, kiếm được nhiều tiền hơn tôi. Chỉ cần nuốt gọn kẻ này, hằng năm tôi có thể kiếm được một trăm tỷ đô!”
Ngô Bình hỏi: “Tên ‘Quốc Vương’ này có lai lịch ra sao? Anh mạnh như vậy, lẽ nào không đấu lại?”
Amado thở dài: “Kẻ này tên Carlos, được ‘Lôi Thần’ của Mễ hỗ trợ, trong tay có rất nhiều binh hùng tướng mạnh. Tôi không thể đánh thắng”.
Ngô Bình cau mày: “Lôi Thần?”
Amado đáp: “Cậu chủ, Mễ đã chế tạo được một số vị thần nhờ gen của những vị thần xa xưa. Lôi Thần là một trong số đó. Năng lực của Lôi Thần vượt quá tưởng tượng của tôi. Lôi Thần có thể bóp chết tôi một cách dễ dàng”.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Những kẻ mạnh như vậy, nước Mễ có bao nhiêu?”
Amado trả lời: “Nghe nói có mấy mươi người, nhưng tôi không rõ cụ thể là bao nhiêu. Ngoài thần ra còn có bán thần, số lượng bán thần khoảng vài trăm, thực lực cũng rất mạnh, tôi cũng không phải là đối thủ”.
Ngô Bình nhíu mày. Chẳng trách Mễ lại mạnh đến vậy, hoá ra đã chế tạo được nhiều thần và bán thần như thế!
Anh hỏi: “Amado, có muốn đánh bại Carlos không?”
Amado cười hề hề: “Dĩ nhiên ạ!”
Ngô Bình lại hỏi: “Anh không sợ Lôi Thần trả thù sao?”
Amado đáp: “Tôi không sợ. Đứng sau Quốc Vương là Lôi Thần, đứng sau Lang Vương này là cậu chủ. Năng lực của cậu chủ chắc chắn mạnh hơn Lôi Thần, đúng chứ?”
Ngô Bình nhìn Amado nửa cười nửa không. Anh biết tên này đang thăm dò mình. Nếu anh không dám đấu với Lôi Thần thì không xứng để hắn phục tùng. Mà dù bây giờ hắn chịu quy thuận thì tương lai cũng sẽ phản bội thôi.
Anh nói: “Tất nhiên. Nếu Lôi Thần xuất hiện, tôi sẽ đánh chết kẻ đó ngay trước mặt anh!”
Hai mắt Amado sáng rỡ: “Cậu chủ thật tuyệt, tôi sẽ là người đầy tớ trung thành nhất của cậu!”. Hắn lại hôn chân Ngô Bình.
Ngô Bình không thích dính nước bọt của hắn bèn đá hắn ra: “Được rồi, Amado. Chuẩn bị đi, tôi sẽ giúp anh diệt Quốc Vương Carlos và cướp địa bàn của kẻ đó”.
Amado cười đáp: “Vâng, cậu chủ. Tôi đi chuẩn bị ngay!”
Thời gian còn lại, Ngô Bình bảo Dương Kim đi kiểm tra của cải của Amado. Bất luận hắn có bao nhiêu tiền, người chủ như anh đều phải lấy đi một nửa.
Quá nhiều chuyện lặt vặt, tự khắc có thuộc hạ làm. Anh tìm một nơi yên tĩnh để ngồi thiền.
Sau khi mở sáu Thần Khiếu, anh lờ mờ cảm nhận được mình có sự thay đổi rất lớn. Tư duy nhạy bén hơn, Võ Hồn lớn mạnh hơn, điều này giúp anh nâng cao khả năng cảm ứng thiên nhân.
Những sự cải thiện này đã giúp anh hiểu rõ hơn về chú và phù trận, thậm chí cũng giúp anh nâng cao trình độ luyện đan dược.
Sáng hôm sau, Dương Kim đến gặp anh: “Giáo chủ, của cải của Amado không thể chuyển đổi thành tiền mặt một cách nhanh chóng, sẽ chuyển sang tên giáo chủ bằng hình thức cổ phiếu và tài sản cố định”.
Ngô Bình có một kho tiền nhỏ ở Hắc Thiên Giáo. Tiền đều được chuyển vào kho này. Vì vậy, Hắc Thiên Giáo có một lượng lớn kế toán chuyên nghiệp, giỏi nhất trong việc chuyển giao tài sản.
Chương 872: Trùng lửa độc cực mạnh
Anh gật đầu: “Được. Chuyện còn lại cứ giao cho người có chuyên môn thực hiện”.
Không lâu sau, Amado cũng đến. Hắn nói: “Cậu chủ, có lẽ Carlos nghe phong thanh, nên đã hẹn gặp tôi vào tám giờ tối nay”.
Ngô Bình đáp: “Được, nhân cơ hội này diệt thôi”.
Dứt lời, anh lại bảo Amado: “Amado, tiền anh kiếm được đã đủ nhiều rồi, có thể trích ra một khoảng để xây dựng Juárez”.
Amado không hiểu cách nghĩ của Ngô Bình nhưng vẫn nghe theo: “Vâng, cậu chủ. Tôi sẽ tuân lệnh cậu, mỗi năm trích năm tỷ đô để xây dựng Juárez”.
Ngô Bình gật đầu: “Người dân dưới sự cai trị của anh càng giàu có, anh mới càng giàu có. Hiểu chứ?”
Amado đáp: “Cậu chủ nói chí phải. Thị trưởng Juárez là do tôi sắp xếp, có sự phối hợp của thị trưởng, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt chuyện này”.
Ngô Bình nói: “‘Mỗi năm năm tỷ đô thì chắc chắn phải xây dựng quy mô lớn. Đến lúc ấy, tôi sẽ mời một số công ty từ nước Viêm Long giúp anh xây dựng. Sau khi xây dựng Juárez xong xuôi, tôi sẽ còn giúp anh thu hút một lượng du khách từ Viêm Long và Đông Nam Á”.
Amado cười đáp: “Cậu chủ suy nghĩ thật chu toàn. Tốt quá rồi!”
Ngô Bình khổ tu cả buổi sáng. Anh đã tu luyện thành thức thứ hai của ba thức trấn yêu. Thức thứ hai là thức Thiên Phật Trấn Yêu.
Với thức này, Ngô Bình phải cảm ứng cõi Phật trong u tối, thu thập khí tức Thiên Phật, ngưng tụ nó thành hư ảnh Phật Thích Ca, mượn nó trấn áp yêu ma.
Luyện thành thức Thiên Phật Trấn Yêu, anh và Lang Vương Amado đi đến Monterrey - thành phố lớn thứ ba của Mexico.
Monterrey là địa bàn của Carlos, dân số khoảng hơn năm triệu, sầm uất hơn cả Juárez.
Lúc nhóm người Ngô Bình đến thành phố này là khoảng bảy giờ rưỡi tối, cách nhà máy bỏ hoang - địa điểm gặp nhau của họ, khoảng mười mấy dặm.
Amado bảo đoàn xe dừng lại, đoạn bảo: “Cậu chủ, tôi sẽ cử người đi thăm dò đường trước”.
Ngô Bình bảo: “Không cần, đến thẳng đó”.
Amado nhớ đến năng lực khủng khiếp của Ngô Bình, bèn gật đầu, bảo đoàn xe đi tiếp.
Đoàn xe tiến vào bãi đất trống trong nhà máy, hàng trăm người lần lượt xuống xe. Đã có vài trăm người đứng trong nhà máy, đó là thuộc hạ của “Quốc Vương” Carlos.
Carlos ngồi trong một chiếc xe sang trọng, thấy Amado đã đến nhưng vẫn không xuống xe, chỉ lẳng lặng hút thuốc.
Trông Carlos đã hơn bốn mươi tuổi, chăm sóc bản thân rất tốt. Ngón tay mảnh mai, thích chơi đàn dương cầm, đánh gôn, cưỡi ngựa. Bản thân Carlos không phải kẻ mạnh, nhưng bên cạnh có vô số cao thủ, không ai có thể đến gần.
Carlos thì thầm: “Lôi Thần phù hộ!”, rồi bước xuống xe.
Amado ngồi trên mui xe của mình. Thuộc hạ châm xì gà cho hắn. Vừa hút, hắn vừa cười nói: “Carlos, vẫn chưa chết sao?”
Carlos đứng ở cạnh xe, vừa nhìn Amado cường tráng vừa nói: “Amado, tôi nghe nói cậu đã quy thuận thế lực ngoại tộc à? Cậu làm mất mặt đàn ông Mỹ La-tinh quá”.
Amado cười khẩy: “Carlos à, chẳng phải anh cũng làm cháu của Lôi Thần sao? Chim khôn chọn cành mà đậu, anh từng nghe câu này chưa?”
Carlos nói: “Amado, trước giờ tôi không động đến cậu vì muốn cậu về dưới trướng của tôi vào một ngày nào đó. Nhưng bây giờ xem ra không thể nữa rồi. Thế nên hôm nay cậu sẽ chết ngay tại đây”.
Amado không hề lấy làm kinh ngạc: “Vậy sao? Carlos, e là anh nghĩ sai rồi. Có cậu chủ của tôi ở đây, trước mặt cậu chủ, anh chỉ là hạng giun dế. Cậu chủ của tôi có thể một cước giẫm chết anh”.
Hắn không khoác lác. Là một kẻ mạnh, hắn tường tận nhất về thực lực của Ngô Bình!
Carlos cười khẩy, đoạn phất tay: “Ra tay đi, Austin!”
Một người đàn ông tóc vàng bước ra, khí tức còn khủng khiếp hơn Amado sau khi biến hình. Ngô Bình phán đoán sơ bộ, người này có thực lực ngang ngửa cao thủ Anh Biến của cảnh giới tám Địa Tiên.
Anh nhẹ nhàng nói: “Đến đây”.
Một ánh sáng lửa bay ra nhanh như chớp, chính là trùng lửa độc. Người đàn ông tóc vàng kia định tránh, nhưng cơ thể vừa cử động thì con trùng đã rơi xuống mái tóc.
“Ầm!”
Một ngọn lửa đen bùng cháy xung quanh người nọ, tiếng kêu la thảm thiết lập tức vang lên. Chưa đầy hai giây, cả người đã biến thành tro bụi!
Carlos cả kinh, thốt lên: “Không ngờ cậu lại giết bán thần! Lôi Thần sẽ không bỏ qua cho cậu! Cậu sẽ gánh chịu hình phạt tàn khốc nhất!
Ngô Bình đáp: “Nói nhảm nhiều quá!”
Anh vẫy tay, bốn long vệ liền tấn công thuộc hạ của Carlos. Trận chiến khốc liệt bắt đầu. Cùng lúc ấy, Viêm Dương nhào về phía trước, tóm được Carlos.
Kẻ cầm đầu bị bắt, những người còn lại mất hết sức chiến đầu. Ngoài mấy người bị giết, phần còn lại đồng loạt đầu hàng.
Ngô Bình vừa nhìn Carlos vừa nói: “Carlos, sau này phải ngoan ngoãn làm việc cho tôi”.
Dứt lời, anh dùng khối luỹ thuật để khống chế Carlos.
Anh hỏi Amado: “Bên cạnh Carlos chỉ có một nhân vật lợi hại này à?”
Amado đáp: “Cậu chủ, những người khác cũng không hề yếu kém. Nhưng thuộc hạ của cậu chủ quá giỏi, nên mới khiến họ trông có vẻ không mạnh”.
Thực lực của long vệ, ngay cả Ngô Bình ngày xưa còn chưa làm gì được. Những kẻ uống thuốc biến đổi gen cấp thấp này dĩ nhiên không phải đối thủ của họ.
Sau đó Ngô Bình bảo Carlos dốc toàn lực phối hợp với Amado tiếp quản địa bàn. Cả nhóm người đi đến trụ sở chính của Carlos - một biệt thự rộng lớn toạ lạc tại Monterrey.
Trong phòng khách, Carlos đứng trước mặt Ngô Bình, ánh mắt đờ đẫn.
Ngô Bình hỏi: “Ông từng gặp Lôi Thần chưa?”
Carlos đáp: “Tôi từng gặp rồi, thưa cậu chủ”.
“Thực lực của Lôi Thần ra sao?”, đây là vấn đề mà anh khá quan tâm.
Carlos trả lời: “Cậu chủ. Lôi Thần từng giết một kẻ mạnh phương Đông. Lôi Thần bảo người đó là cao thủ Động Tàng”.
Ngô Bình kinh ngạc, không ngờ Lôi Thần đã giết người của cảnh giới Động Tàng! Có điều anh cũng không lo lắng, anh có cách của mình, giết một Lôi Thần không tính là chuyện khó.
Người cần đối phó có năng lực quá mạnh, anh phải chuẩn bị thêm. Lục lọi trong nhẫn một lúc, anh tìm được một cái hồ lô da vàng.
Hồ lô da vàng này được anh cắt ra từ hổ phách, khi dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh thấy một luồng sáng chói loá bên trong nó, đâm vào khiến anh không mở mắt ra nổi.
Nhưng nay đã khác xưa. Hiện tại tu vi của anh đã tăng vọt, nhãn lực cũng mạnh hơn. Giờ quan sát lần nữa, anh lờ mờ nhìn thấy một luồng quang ảnh ngồi trong hồ lô. Quang ảnh này được bút vẽ ra một gương mặt, với hàng chân mày vàng, đôi mắt xanh, miệng chỉ là một đường kẻ.
Có một luồng ánh sáng chết chóc phía trước quang ảnh này. Ánh sáng chết chóc đó dài một tấc, màu đỏ lấp lánh, to bằng ngón tay út, không ngừng biến dạng thay đổi.
Ngô Bình do dự giây lát rồi mở nút chặn hồ lô. Ngay lập tức, gương mặt ấy bay ra khỏi miệng hồ lô, lơ lửng dừng lại ở vị trí cách miệng hồ lô nửa mét, nhìn trái ngó phải như đang tìm mục tiêu.
Ngô Bình hứng thú hỏi: “Là khí linh à?”
Gương mặt được vẽ khá cẩu thả, như thể được một đứa trẻ vẽ ra vậy. Nó phớt lờ Ngô Bình, vẫn không ngừng tìm kiếm mục tiêu.
Chương 873: Trận chiến diệt thần
Ngô Bình vừa suy nghĩ, anh nhẹ nhàng chuyển động hồ lô, chỉ vào cây cổ thụ bên ngoài cửa sổ, dùng tiên văn nói: “Gọt… nó!”
Mặt người thoáng mơ hồ, trong hồ lô bỗng phóng ra một tia sát quang, nó bay về phía cây cổ thụ, rất nhanh, chữ “nó” vừa xuất hiện thì cổ thụ đã bị cắt đứt!
Ngô Bình kinh ngạc nói: “Lợi hại!”
Sát quang quay về, mặt người kia nhìn Ngô Bình chằm chằm, trong đầu Ngô Bình bỗng xuất hiện một vài thông tin, đại khái nói là, sử dụng Sát Hồ cần phải có năng lượng.
Trong tay Ngô Bình có không ít tiên thạch, anh lấy ra mấy viên hỏi: “Vật này có được không?”
Mặt người khẽ lắc lư, ý là không được.
Ngô Bình lại lấy ra tiền bùa cho nó xem, mặt người vẫn lắc đầu.
Cuối cùng Ngô Bình lấy ra một miếng phù bảo, thứ đồ này so với tiền bùa đáng giá hơn nhiều.
Không ngờ, lần này mặt người không lắc, nó há to miệng, phù bảo đã bị nó nuốt trọn vào miệng. Sau đó, mặt người quay vào trong hồ lô vàng, Ngô Bình cũng đậy nắp lại.
Anh như nghĩ đến gì đó, lầm bầm nói: “Xem ra muốn mời vị này ra tay thì phải cho nó lợi ích. Chém một cái cây mà đã muốn một miếng phù bảo của mình rồi, giết một người không lẽ khiến ta phá sản mất. Mắc, quá mắc rồi!”
Anh vội ném hồ lô về lại, tiếp tục tìm kiếm thứ hữu dụng.
Ngô Bình tìm ra hai thanh lưỡi băng sát phù, thứ này một khi được sử dụng thì có thể bắn ra ba nghìn lưỡi băng, khắp thiên tiên thì bình thường đều có thể chém chết, thầm nghĩ có lẽ có thể giết chết được Lôi Thần kia nhỉ?
Sau đó, anh lại lấy ngọc bội không gian ra, đây là do sư phụ Trần Đạo Huyền tặng cho, bên trong có không ít đồ, có tiền bùa, tiên thạch, với cả bùa chú.
Anh cứ tìm tòi, từ bên trong lấy ra một lá búa có kiếm khí kinh người. Bùa đặt trong một hộp ngọc, trong hộp có một cuốn sổ nhỏ, bên trên ghi chép lai lịch và lực sát thương của bùa này.
Bên trên viết rõ, bùa này gọi là “bùa kiếm Vô Tương”, do phong chủ đứng đầu Vô Tương Phong luyện thành. Uy lực bùa này cực lớn, có thể chém một vị Thiên Tiên! Thế nhưng, nếu sử dụng nó thì cần dùng đến thủ pháp đặc biệt của Vô Tương, mà thủ pháp này từ lúc Trần Đạo Huyền đã sớm truyền cho anh rồi.
“Vậy mà lại có thể chém hạ được một vị Thiên Tiên, thật lợi hại! Xem ra phong chủ đầu tiên ban đầu kia, thực lực chắc chắn rất đáng sợ!”
Anh tiếp tục lật tìm, lại lấy ra một sợi dây màu tím vàng, thứ này có thể trói được tu sĩ từ cảnh giới Động Thiên trở xuống, nói không chừng sẽ hữu dụng.
Viêm Dương thấy Ngô Bình có được nhiều thứ hay ho như vậy, ngưỡng mộ nói: “Thượng tiên không hổ là truyền nhân tiên vực Vĩnh Hằng, trên người có nhiều bảo bối như vậy”.
Ngô Bình: “Lôi Thần gì đó có thực lực rất mạnh, tôi phải chuẩn bị thật tốt”.
Viêm Dương: “Thượng tiên, thực lực người rất mạnh, không biết có thể đánh thử một trận không?”
Ngô Bình trong lòng cũng không có gì khó chịu, nói: “Nếu ta trở thành võ quân, thực lực có thể trấn áp một chân quân bình thường. Nhưng nếu như đối đầu với Thượng tiên Quân thì không dễ nói. Dù sao chênh lệch cảnh giới cũng quá nhiều”.
Viêm Dương: “Tư chất Thượng tiên nghịch thiên, sau này nhất định sẽ trở thành thần quân”.
Ngô Bình cười nói: “Nếu là thần quân, thì ta cũng có thể đấu một trận”.
Nói xong, anh lấy ra một cái bình nhỏ màu bạc. Thuốc bên trong lúc trước anh đã dùng hết một phần ba, giúp anh hoàn toàn giải thoát được xiềng xích từ gen.
Hiện tại, anh muốn dùng hai phần ba thuốc còn lại khiến thân thể tiến thêm một bước hoàn thiện, làm công tác chuẩn bị cho cảnh giới tiếp theo.
Đã có kinh nghiệm lần trước, anh một ngụm uống hết thuốc. Dược lực này ngấm vào từng tế bào, anh như đang đắm chìm trong ánh mặt trời vậy, rất thoải mái.
Dưới tác dụng của dược lực, Linh Lạc của Ngô Bình hình thành với tốc độ nhanh chóng, chỉ trong một giờ ngắn ngủi, Linh Lạc cấp hai đã hình thành thông lộ. Sau đó là Linh Lạc cấp ba, Linh Lạc cấp bốn, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Đợi đến hơn chín giờ sáng hôm sau, Linh Lạc quanh người Ngô Bình đã được tạo thành. Có được Linh Lạc, anh cảm thấy như thay đổi thành một người khác vậy, chợt suy nghĩ, thân thể đã lơ lửng trên không.
Hơn nữa, anh không dùng đến ngoại lực, cũng không dùng niệm lực, mà chỉ đơn thuần dùng sức mạnh thân thể. Linh Lạc khiến trường vực của anh càng kỳ diệu, anh hiện tại đã có thể nhẹ nhàng bay trên không, hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn cả Viêm Dương!
Thân thể anh từ từ được nâng cao, đang chuẩn bị bay vài vòng thì đột nhiên áp lực nặng nề bỗng bao trùm cả biệt thực của Carlos, một tiếng động vang vọng như sấm vang lên trên không: “Ai đã giết Carlos, ra đây chịu chết!”
Amado lao vào phòng nói: “Chủ nhân, Lôi Thần đến rồi!”
Ngô Bình bay ra khỏi phòng, anh nhìn thấy trên không trung cách mấy trăm mét, có một người đứng đó. Người này mặc áo giáp như thời La Mã, cao chừng hai mét, sấm chớp vây quanh người, đôi mắt cũng chứa đầy tia chớp.
Anh cười vẫy tay với đối phương: “Lôi Thần, đã lâu không gặp”.
Nói rồi, anh bay đến cùng độ cao với Lôi Thần, cách ông ta chừng một trăm mét.
Lôi Thần nhíu mày: “Anh là ai?”
Ngô Bình cười nói: “Tôi là ông hai của chú nhỏ - của cô ba - của bố ông đây”.
Lôi Thần ngây người, quan hệ ở Mễ không phức tạp đến vậy, ông ta phải suy nghĩ cẩn thận mới được.
Ngay lúc này, Ngô Bình vương tay, dây xích màu tím vàng bay ra, chớp mắt đã trói chặt ông ta, sau đó lại dùng một lưỡi băng sát phù.
Rõ ràng, dây xích vàng tím có thể trói buộc được Lôi Thần, ông ta quát một tiếng, toàn thân tỏa ra tiếp chớp vang dội, muốn thoát khỏi dây xích, trông có vẻ như chỉ trong thời gian ngắn thì ông ta không thể thoát ra được.
Lúc này, ba nghìn lưỡi băng bỗng nhiên bay về phía ông ta.
Lưỡi băng sát phù này được nói là có thể giết chết người từ Thiên Tiên trở xuống, Ngô Bình rất mong đợi hiệu quả của nó. Nhưng anh phải thất vọng rồi, khi lưỡi băng biến mất, Lôi Thần vẫn đứng đó chẳng hề gì.
Ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, rống giận: “Chết!”
Thoáng chốc, đôi mắt ông ta bắn ra tia chớp, bắn về phía Ngô Bình.
Ngô Bình vội dùng ô Di La, ngăn cách Lôi Thần bên ngoài. Anh khẽ nhíu mày, đại biết đã biết được nguyên do, Lôi Thần có thể kiềm chế được lưỡi băng, vì vậy sát thương của nó đã giảm đi.
“Được thôi, cho ông chơi vui chút vậy”.
Anh lấy ra sát hồ, mở nút ra. Bên trong bỗng bay ra một mặt người, Ngô Bình khiến nó nhìn về phía Lôi Thần, nói: “Giết ông ta!”
Lôi Thần bị mặt người nhìn chằm chằm, toàn thân căng cứng, suy nghĩ bỗng dừng lại, thân thể cũng bất động, tia chớp trong mắt ông ta biến mất, để lộ vẻ kinh sợ, há to miệng muốn kêu gì đó nhưng lại không thể phát ra tiếng.
Sát quang lóe lên, vấn quanh trên cổ Lôi Thần, chém đầu ông ta. Sau đó, sát quang bay về trong hồ lô.
Ngô Bình hắng giọng hỏi: “Bao nhiêu vậy?”
Mặt người nhìn anh chằm chằm, trong đầu anh xuất hiện một con số, ba mươi.
Ngô Bình muốn chửi, chỉ giết một người mà lấy anh tận ba mươi phù bảo, đúng là gian thương!
Nhưng anh không còn cách nào khác, chỉ có thấy lấy ra ba mươi phù bảo đưa cho mặt người, mặt người kia há miệng ăn vào, sau đó quay về trong hồ lô vàng.
Thi thể của Lôi Thần đã rơi xuống đất. Ngô Bình vội đi xuống, cầm đầu của ông ta quan sát cẩn thận, anh muốn xem xem, “Thần” và người phàm có gì khác nhau.
Nhìn một lúc, anh lẩm bẩm nói: “Nói đến cùng, vẫn là tiến hóa gen, sau khi tu vi mình tăng lên, chắc chắn là mạnh hơn ông ta”.
Anh tìm kiếm trên người Lôi Thần, tìm ra một cái hộp kim loại, sau khi mở ra, bên trong có ba lọ thuốc, vừa nhìn anh đã nhận ra, đây là gen cổ thần sau khi được tinh luyện.
“Không tệ, thứ này có thể đưa cho bố dùng”. Anh cười nhặt lấy.
Rồi lại tìm tòi, tìm ra một cái túi, đây là tui không gian thần kỳ, bên trong có hơn mười lăm nghìn đồng xu. Anh quan sát cẩn thận, đây là đồng xu đặc biệt, bên trên có dòng khí thần bí di chuyển. Trên mặt đồng xu có in ấn hình một người đàn ông phương Tây.
“Phương Tây gì?”, anh lầm bầm.
Amado đi qua, nhìn thấy đồng xu thì hô lên: “Thần tệ!”
Ngô Bình nhìn Amado: “Anh biết nó sao?”
Amado kích động nói: “Cậu chủ, Thần tệ này là loại tiền mà các vị thần sử dụng, là vô giá!”
Ngô Bình: “Ồ? Thần tệ này lại đáng giá đến vậy sao, phải tiêu nói thế nào?”
Amado: “Nghe nói châu Âu có chợ phiên do một vị thần lập ra, có thể mua sắm hàng hóa ở đó”.
Ngô Bình gật đầu, thầm nhủ có thời gian nhất định phải đi chợ phiên châu Âu xem sao!
Chương 874: Thân thể bay lên không
Xử lý xong thi thể của Lôi Thần, Ngô Bình quay về sảnh lớn, anh nói: “Carlos, sau này anh phải nghe theo mệnh lệnh của Amado, giúp anh ấy kiểm soát cả vùng Mexico”.
Carlos: “Vâng, cậu chủ”.
Amado vô cùng vui mừng, hắn biết không lâu sau hắn có thể trở thành hoàng đế thế giới ngầm tại Mexico rồi! Mà tất cả mọi thứ này, đều là do Ngô Bình cho hắn!
“Cậu chủ tôn kính, Amado tôi nhất định trung thành với cậu!” Hắn quỳ xuống đất.
Ngô Bình: “Amado, anh phân loại tài sản của Carlos đi, lấy ra một nửa chuyển vào tài khoản Hắc Thiên Giáo”.
Amado: “Cậu chủ, tôi bên này cần có nhiều trợ thủ hơn. Cậu biết đấy, ở thế giới ngầm, nắm đấm đại diện cho mọi thứ”.
Ngô Bình gật đầu: “Ngày mai, tôi sẽ cho anh thuốc biến đổi gen cấp S, cùng với một ít thuốc biến đổi gen cấp SSS”.
Amado vui mừng: “Cảm ơn cậu chủ”.
Sau đó, Ngô Bình cho Dương Kim chuyển giao tài sản cho Carlos, còn anh thì lấy ra một cái tiên đỉnh, bắt đầu luyện chế thuốc biến đổi gen. Lúc trước anh đã luyện được Thần Long Dịch, gọi là thuốc số 1, đó là thuốc cấp SSSS+. Sau đó lại luyện chế được thuốc biến đổi gen ôn hòa, được gọi là thuốc số 2.
Bây giờ, anh muốn luyện chế ra thuốc có hiệu quả yếu hơn chút, nhưng có thể luyện chế càng nhiều thuốc biến đổi gen cấp ss hơn. Luyện chế loại thuốc này không quá khó, được mệnh danh là thuốc số 3.
Bận cả một buổi tối, sáng sớm ngày hôm sau, anh đã luyện chế được một trăm lọ thuốc số 3, mười lọ thuốc số 2, đều giao hết vào trong tay Amado.
Thuốc do Ngô Bình luyện chế, tỷ lệ hiệu quả cao, chỉ cần là người có thể chất không tệ thì đều có thể hấp thụ. Không giống như thuốc trên thị trường, tỷ lệ tử vong cực cao, hiệu suất sử dụng lại rất thấp.
Buổi trưa, anh tạm biệt với Lâm Băng Tiên, Trần Lăng Sương, cùng nhau ăn bữa cơm, buổi chiều thì quay về nước Á Mã.
Dựa vào Dương Kim và Carlos, sức ảnh hưởng của Amado, phim Nhị Nữ được chiếu ở Nam Mỹ, doanh thu phòng vé tăng chóng mặt, trở thành thị trường phòng vé chỉ sau Đông Nam Á.
Sau một tuần, phòng vé bùng nổi lên đến ba tỷ đô la, trở thành bộ phim điện ảnh đứng đầu toàn cầu.
Lúc rời khỏi Mexico, Ngô Bình cho Mông Trạch toàn quyền quản lý mọi mặt ở Bắc Mỹ châu Mỹ, cũng trợ giúp Amado mở rộng địa bàn. Mexico là vùng đất kết nối nam bắc của châu Mỹ, nắm giữ được Mexico thì có thể kiểm soát và cân bằng được hai châu.
Lúc quay về, các long vệ cưỡi Nhân Bì, Ngô Bình tự mình bay trên trên không. Linh Lạc của anh đã mở ra hoàn toàn, thân thể xem như là một máy bay công nghệ cao vậy.
Không lâu sau, Nhân Bì Viêm Dương đã bị bỏ xa, có đuổi thế nào cũng không kịp.
Tốc độ của Ngô Bình càng lúc càng nhanh, bằng tốc độ âm thanh, rồi gấp đôi tốc độ âm thanh, cuối cùng anh dùng tốc độ gấp ba lần tốc độ âm thanh bay đi, một phút đã bay mười mấy kilomet.
Khoảng chừng hai mươi phút, bản thân anh đã đáp xuống trang viên nhà họ Lý. Anh bỗng từ trên trời đáp xuống, khiến Lý Niệm Tổ đang dắt chó đi dạo trong sân bị dọa sợ.
“Tiểu Bắc, sao con lại từ trên trời xuống vậy?”, ông ấy kinh ngạc hỏi.
Ngô Bình: “Không có gì, con luyện nhảy cao thôi. Bố, ông nội đâu?”
Lý Niệm Tổ: “Ông con đang ở phòng khách gặp gỡ mấy người bạn cũ từ Nam Dương”.
Ngô Bình gật đầu, nói: “Con đi xem thử”.
Trong phòng khách, mấy ông cụ nói chuyện cười vui, bọn họ đều là những người bạn mà Lý Vân Đẩu từng quen được khi dốc sức phấn đấu lúc trẻ, quan hệ cũng không tệ.
Ngô Bình đi qua, Lý Vân Đẩu cười nói: “Tiểu Bình đến rồi. Ông giới thiệu với cháu, đây đều là bạn bè cũ của ông cả”.
Ngô Bình lịch sự chào hỏi mọi người, một ông lão bất bại cười nói: “Anh hùng xuất thiếu niên, chúc mừng anh Lý tìm được người kế thừa”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Là ông trời thương xót tôi”.
Ông lão bất bại kia nói: “Anh Lý, chúng ta nói chuyện chính đi. Mấy anh em già chúng ta đến đây, là muốn mời ông xuống núi”.
Lý Vân Đẩu: “Ồ? Mời tôi xuống núi làm gì?”
Một ông lão mập mạp khác nói: “Anh Lý, tên họ Bối kia hiếp người quá đáng, ông ta muốn làm hội trưởng, mà đám người kia còn rất ủng hộ ông ta nữa”.
Ngô Bình biết, bọn họ đang nói là tổng thương hội Nam Dương. Đây là một tổ chức rất lớn, thành viên hỗ trợ lẫn nhau. Hội viên của thương hội, chia thành ba cấp bậc, cao nhất là quản lý, có hai mươi người. Cấp thứ hai là hội viên tinh anh, gần bốn trăm ngươi. Cấp thấp nhất là hội viên bình thường, có mấy nghìn người.
Mỗi một hội viên đều bỏ ra một phần tiền bỏ vào ngân hàng Nam Dương. Hội viên bình thường bỏ ra ba mươi triệu; hội viên tinh anh bỏ ra năm trăm triệu; quản lý bỏ ra năm tỷ, tổng cộng hơn bốn trăm tỷ.
Trải qua năm mươi năm phát triển, ngân hàng Nam Dương hiện tại có tài sản đến một nghìn tỷ đô la, dư nợ cho vay hơn sáu trăm tỷ đô la, chủ yếu cung cấp các khoản vay với lãi suất thấp cho hội viên.
Đương nhiên, các hội viên khác nhau có thể có mức vay khác nhau. Cấp bậc càng cao, đóng góp càng nhiều, mức vay có được sẽ càng cao.
Lý Vân Đẩu nghe xong thì nói: “Mọi người à, hiện tại tôi đã không quan tâm đến chuyện của Nam Dương nữa rồi, các ông tìm tôi, chỉ sợ là nhầm nơi rồi”.
Lý Vân Đẩu cũng là quản lý của tổng thương hội Nam Dương, nhưng mấy năm nay ông ấy cũng không hỏi đến chuyện công việc tổng thương hội gì nữa. Không phải ông không muốn hỏi, mà là tổng thương hội Nam Dương đã sớm bị mấy người kia kiểm soát rồi, ông ít nhiều cũng đã bị loại trừ.
Bây giờ, ông tự kinh doanh ở nhà mình tốt hơn nhiều, không thiếu vốn, nên không gia vào chuyện của thương hội.
Nghe ông nói như vậy, mấy ông lão đều thở dài, anh một câu tôi một câu, muốn mờ Lý Vân Đẩu xuống núi, một người trong đó nói: “Anh Lý à, chẳng lẽ ông đã quên, năm đó Bối Thế Hầu đánh ông hai cái bạt tai rồi sao? Thù này, ông không muốn báo sao?”
Người kai nhắc đến chuyện cũ, sắc mặt Lý Vân Đẩu lập tức trở nên khó coi, ông lạnh lùng nói: “Tôi không quên, nhưng tôi xuất hiện thì thế nào? Mấy vị quân đội sau lưng Bối Thế Hầu kia, cho dù tôi có tiền, thì sao có thể đấu được với quân đội chứ?”
Ngô Bình nheo mắt, nói: “Ông nội, người kia từng ức hiếp ông sao?”
Lý Vân Đẩu xua tay: “Chuyện từ mười năm trước rồi, không nhắc nữa”.
Thấy Ngô Bình hỏi, ông lão nhắc đến chuyện này lại nói: “Năm đó ông nội cậu là một trong những quản lý của thương hội, không nhìn nổi tên họ Bối kia cậy quyền cậy thế, chỉ nói vài câu đạo lý, kết quả tên họ Bối kia lập tức tát anh Lý hai cái bạt tai. Lúc đó một tên quân phiệt Lữ Tống dẫn binh xông vào, chúng tôi cũng chẳng dám nói gì”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này ở thương hội có thân phận gì?”
Người kia nói: “Hội trưởng lúc trước là bố vợ ông ta, bây giờ nghỉ rồi, ông ta muốn tiếp nhận. Cậu nghĩ đi, lúc ông ta chưa làm hội trưởng mà đã kiêu căng vậy rồi, nhỡ đâu ông ta lên làm hội trưởng, trong thương hội này và ngân hàng Nam Dương chẳng phải biến thành của nhà họ Bối rồi sao?”
Ngô Bình hỏi Lý Vân Đẩu: “Ông nội, lúc đầu nhà chúng ta cũng bỏ tiền vào sao?”
Lý Vân Đẩu: “Đương nhiên, năm tỷ đô la, một đồng cũng không thiếu”.
Ngô Bình gật đầu, anh lại hỏi người đang ngồi kia: “Bối Thế Hầu này trước giờ vẫn luôn ngang ngược vậy sao?”
Ông lão nói: “Đúng vậy, mười mấy năm rồi, ông ta vẫn cứ ngạo mạn như vậy. Ông ta cho người của mình thành lập hơn trăm công ty, sau đó điên cuồng vay tiền từ ngân hàng. Cuối cùng công ty cũng đóng rồi, ngân hàng lại lỗ mấy chục tỷ đô la. Chúng ta đều biết, tiền này đều vào trong túi ông ta cả”.
Ngô Bình: “Bối Thế Hầu này có quan hệ với quân đội nước nào?”
Ông lão mập nói: “Khá nhiều, quân đội của Sư Thành, Xiêm La, Lữ Tống, Jawa đều có quan hệ với ông ta không tệ”.
Ngô Bình: “Vậy thì rất kỳ lạ. Một người cho dù có mạnh thế nào thì cũng rất khó duy trì quan hệ tốt với toàn bộ quân đội”.
Chương 875: Tổng thương hội Nam Dương
Ông già lão mập mạp nói: “Cậu không biết đấy thôi, Bối Thế Hậu có một công ty mua bán vũ khí, ông ta có mối riêng của mình, có thể mua được vũ khí khá rẻ. Bọn quân phiệt đó thường xuyên hưởng chiết khấu từ ông ta thì đương nhiên phải đứng về phía ông ta rồi”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết suy nghĩ của mọi người rồi, tôi sẽ thuyết phục ông nội tôi”.
Mọi người vui mừng, không ngừng khen ngợi Ngô Bình.
Lý Vân Đẩu liếc cháu trai, sau đó gọi anh đến thư phòng của mình nói: “Tiểu Bình, cháu bộp chộp quá”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông nội, cháu không quan tâm đến thương hội hay ngân hàng Nam Dương gì đó, nhưng tên lưu manh đó từng đánh ông nội, cháu nhất định phải giúp ông nội trút giận”.
Lý Vân Đẩu phất tay: “Bị đánh mấy cái có là gì đâu, năm xưa ông nội còn từng khấu đầu với người ta nữa mà”.
Ngô Bình tròn mắt: “Ông nội, ông khấu đầu với ai?”
Lý Vân Đẩu biết mình đã lỡ lời, vội nói: “Không, không có, ông nhớ nhầm!”
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Ông nội, ông biết năng lực của cháu mà, ông không nói thì cháu cũng có thể điều tra ra như thường”.
Lý Vân Đẩu hết cách, nói: “Con người có lúc phải cúi đầu, chuyện quá khứ hãy để cho nó qua đi”.
Ngô Bình: “Không thể cho qua được, ông nội, ông mau nói cho cháu biết đi”.
Lý Vân Đẩu chỉ đành kể lại chuyện năm xưa.
Thì ra năm xưa, lúc Lý Vân Đẩu tầm bốn mươi tuổi, ông đã đến Jawa để mưu sinh trước. Ông rất biết tính toán, chưa được mấy năm đã nắm giữ tài sản trên trăm triệu.
Lúc đó, Jawa không thân thiện với người Viêm Long, vì việc làm ăn của ông ảnh hưởng đến tổng thống đương thời của Jawa, Juharto. Juharto cho người bắt Lý Vân Đẩu lại, đưa đến trước mặt ông ta.
Ông ta bắt Lý Vân Đẩu quỳ xuống, nhét súng vào miệng ông, hỏi ông có sợ chết không. Lúc đó Lý Vân Đẩu sợ đến mất hồn, không dám nói lời nào.
Cuối cùng ông giao ra tất cả số tiền mình kiếm được, mới miễn cưỡng giữ được tính mạng, dù vậy nhưng ông vẫn bị đánh gãy một chân.
Sau khi rời khỏi Jawa, Lý Vân Đẩu mới đến Á Mã phát triển. Á Mã đối xử với người Viêm Long không tệ, ông đã nhanh chóng vực dậy ở đây, gầy dựng nên đế quốc thương nghiệp Lý Thị.
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Juharto, chắc lão già này cũng hơn chín mươi tuổi rồi ông nhỉ?”
Lý Vân Đẩu: “Ừm, cũng phải chín mươi mấy tuổi rồi. Con cháu của ông ta đều là đại gia của Jawa, tổng tài sản của gia tộc có hơn một trăm tỷ đô, là thế lực lớn ở đó”.
Ngô Bình: “Cháu nhớ mấy chục năm trước, Juharto đã giết mấy triệu người Viêm Long”.
Lý Vân Đẩu: “Đúng vậy, ông ta là tên quân phiệt đáng sợ, đương nhiên muốn giết ai thì giết thôi. Ầy, thế giới này vốn là như vậy, cá lớn nuốt cá bé. Tiểu Bình à, ông nội hi vọng cháu bình an thôi, những thứ khác đều không quan trọng”.
Ngô Bình mỉm cười, đáp: “Ông nội, bây giờ cháu lợi hại lắm, người phàm không đấu lại cháu được. Chức hội trưởng thương hội này sẽ giao cho ông nội nắm giữ”.
Lý Vân Đẩu: “Thôi được, nếu cháu đã có ý này thì ông nội sẽ đứng ra làm”.
Ngô Bình: “Tìm dịp nào đó cháu sẽ đi cùng với ông”.
Hai ông cháu quay về phòng khách, Lý Vân Đẩu mỉm cười, nói: “Các vị lão huynh đệ, tôi quyết định ra mặt tranh cử chức vị hội trưởng, hi vọng mọi người ủng hộ tôi”.
Mọi người vui mừng, họ đã bị áp bức rất lâu rồi, giờ nghe nói Lý Vân Đẩu bằng lòng ra mặt, ai cũng mừng. Nhà họ Lý vừa mới thâu tóm nhà họ Quách, với thực lực của nhà họ Lý thì rất có khả năng sẽ được chọn.
Ngô Bình hỏi: “Khi nào chuyện chọn hội trưởng sẽ bắt đầu?”
Một người đáp: “Sáng ngày mốt, tất cả hội viên sẽ đến hội trường”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nhất định tôi và ông nội sẽ đến”.
Trưa đó, Lý Vân Đẩu mở tiệc mời mọi người, Ngô Bình kéo theo Lý Niệm Tổ đến uống rượu cùng họ còn anh thì đi tìm Lý Mai.
Lúc này Lý Mai đang ở tổng bộ của tập đoàn, Ngô Bình gọi điện báo rồi chạy xe qua tìm cô ấy.
Tòa nhà Vân Thiên, tổng bộ của tập đoàn Lý Thị nằm ở Á Mã. Tòa nhà có một trăm tầng, diện tích xây dựng là một triệu không trăm năm mươi ngàn mét vuông, bao gồm cả trung tâm mua sắm, trung tâm vui chơi, cùng hơn sáu ngàn tám trăm bãi đỗ xe.
Tòa nhà Vân Thiên là tài sản trong thời kỳ đỉnh cao của tập đoàn Lý Thị, đã được xây dựng mười năm, hiện tại, mỗi năm nó có thể đem về cho tập đoàn Lý Thị mấy trăm triệu đô tiền cho thuê.
Ở Đông Nam Á, ngoài Sư Thành ra thì kinh tế của nước Á Mã có thể nói là không tồi và một nửa công lao trong đó là của người Viêm Long. Nước Á Mã có hơn tám triệu người Viêm Long cư trú, họ cần cù, thông minh, chiếm hơn tám mươi phần trăm những người giàu trong xã hội của nước Á Mã. Lý Vân Đẩu là một trong những đại diện nổi trội.
Ngô Bình chạy chiếc xe máy một nghìn năm trăm cc phân khối của Lý Hoằng Đào, tính năng của nó rất khá, vẻ ngoài cũng rất bụi bặm.
Chiếc xe phóng băng băng trên đường, vượt qua những chiếc xe hơi, chỉ mất mười mấy phút là đến tòa nhà Vân Thiên. Sau đó, anh đi thang máy lên văn phòng làm việc của Lý Mai ở tầng thứ hai mươi sáu.
Lúc anh bước vào thang máy mới phát hiện muốn lên tầng hai mươi sáu thì phải quét thẻ, thế là anh đến sảnh lớn ở tầng một trước, nói với bảo vệ: “Anh ơi, giúp tôi quét thẻ cho tầng hai mươi sáu với”.
Bảo vệ tầm bốn mươi tuổi, đã làm việc ở tòa nhà này hai mươi năm rồi, vô cùng chuyên nghiệp. Anh ấy lịch sự nói: “Thưa anh, anh đến tầng hai mươi sáu để tìm người sao?”
Ngô Bình: “Ừm. Tôi tìm chủ tịch Lý Mai”.
Bảo vệ hơi ngạc nhiên, nói: “Chủ tịch Lý sao? Xin hỏi nên xưng hô với anh thế nào? Để tôi gọi điện thoại hỏi trước”.
Ngô Bình: “Tôi tên Lý Huyền Bình”.
Bảo vệ nghe thấy cái tên Lý Huyền Bình thì giật mình, anh ấy vội khom lưng chín mươi độ: “Cậu chủ”.
Ngô Bình hơi bất ngờ: “Anh biết tôi sao?”
Bảo vệ nói với vẻ mặt kích động: “Đương nhiên tôi từng nghe đến tên của cậu chủ. Xin lỗi cậu chủ, tôi không biết là anh, tôi sẽ đưa anh lên đó ngay”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ừ, phiền anh rồi”.
Bảo vệ không ngờ cậu chủ lại dễ dãi như thế, anh ấy bước đến trước cửa thang máy, nhấn nút thang máy chuyên dụng. Chỉ có người trong nội bộ tập đoàn mới có thể dùng thang máy chuyên dụng và có thể đến thẳng tầng đặt văn phòng làm việc.
Lúc thang máy xuống, một người đàn ông tầm ba mươi tuổi, mặc vest, mang giày tây, cao to điển trai từ bên trong bước ra.
Bảo vệ vội chào: “Chào giám đốc Trương”.
Giám đốc Trương gật đầu, sau đó để ý thấy dáng vẻ cung kính của anh bảo vệ đối với Ngô Bình thì hỏi: “Anh đưa người lên sao?”
Bảo vệ vội đáp: “Vâng, thưa giám đốc Trương, đây là cậu chủ”.
Giám đốc Trương giật mình, vội cung kính chào: “Cậu chủ, tôi là giám đốc phòng sản xuất của tập đoàn, tên Trương Kình”.
Ngô Bình mỉm cười, nói: “Chào giám đốc Trương”. Anh nói xong thì bước vào thang máy.
Giám đốc Trương vốn dĩ định ra ngoài làm việc, giờ gặp cậu chủ thì lập tức đi theo, mỉm cười, nói: “Cậu chủ, để tôi đưa anh lên đó”.
Bảo vệ khó chịu, hiếm khi anh ấy mới có cơ hội nịnh cậu chủ, vậy mà lại bị người ta cướp mất. Giám đốc Trương là người mà anh ấy không thể đụng chạm, vì vậy anh ấy không dám nói gì, chỉ ngoan ngoãn lui ra khỏi thang máy.
Thang máy đi lên, Ngô Bình nói: “Đến tầng hai mươi sáu, có Lý Mai ở đó không?”
Trương Kình đã nghe nói về nhân vật Lý Mai nắm thực quyền này từ lâu, cô ấy đã có hôn ước với cậu chủ Lý Huyền Bình, chắc anh đến để thăm vợ chưa cưới. Anh ta lập tức đáp: “Cậu chủ, chủ tịch Lý đang gặp khách hàng”.
Ngô Bình: “Ừ, chị ấy biết tôi đến mà còn gặp khách hàng, xem ra hội nghị này rất quan trọng”.
Trương Kình nói: “Đúng vậy cậu chủ, người mà hôm nay chủ tịch Lý cần gặp mặt là cậu hai của tập đoàn Siêu Thiên”.
Hai người họ đang nói chuyện thì thang máy đã đến tầng hai mươi sáu. Trương Kình mời Ngô Bình vào văn phòng của Lý Mai. Phòng làm việc chia ra hai phần trong và ngoài, lúc này Lý Mai đang gặp khách hàng ở bên trong.
Bình luận facebook