Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 876-880
Chương 876: Gã chạm vào em bằng cái tay nào?
Trương Kính rót nước cho Ngô Bình rồi đứng chầu chực bên cạnh.
Ngô Bình phất tay: “Giám đốc Trương, anh đi làm việc trước đi, cứ để kệ tôi”.
Trương Kính cười nói: “Cậu cả, đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này, tôi phải có phúc lắm mới được nhìn thấy cậu. Nhiệm vụ hiện giờ của tôi chính là phục vụ cậu, thế nên tôi không đi đâu hết”.
Ngô Bình bật cười, hỏi anh ta: “Tập đoàn Siêu Thiên có gốc gác thế nào, muốn bàn chuyện gì với chúng ta?”
Trương Kính đáp: “Tập đoàn Siêu Thiên do Tạ thị ở Jawa sáng lập, chủ yếu buôn bán các mặt hàng thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, còn là một công ty lớn trong lĩnh vực hàng hóa toàn cầu với doanh thu lên đến hơn 100 tỷ đô-la, có rất nhiều công ty con ở khắp mọi nơi”.
Ngô Bình: “Bên họ có hợp tác gì với chúng ta à?”
Trương Kính: “Vâng, tập đoàn Siêu Thiên có tầm ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, hiện tại tập đoàn Lý thị đang có dự định bước chân vào lĩnh vực này, tất nhiên sẽ muốn hợp tác với bên họ”.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì cửa bỗng mở ra, Lý Mai chạy xộc ra ngoài trong bộ dạng áo quần xộc xệch, ánh mắt xinh đẹp ướt át. Bám theo cô là một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi, gã ta giơ tay muốn kéo Lý Mai nhưng bị cô né tránh.
Gã đàn ông cợt nhả: “Cô Lý, tôi mới đùa có tí mà đã giận rồi à?”
Lý Mai vừa liếc thấy Ngô Bình lập tức bước nhanh tới, nhỏ nhẹ hỏi: “Chồng yêu, anh đến từ bao giờ thế?”
Ngô Bình: “Vừa tới thôi. Sao thế?”
Anh đứng dậy, nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
Gã đàn ông chính là cậu hai của tập đoàn Siêu Thiên. Vừa nghe thấy Lý Mai gọi Ngô Bình là “chồng”, gã cười lạnh: “Đây chính là thằng nhóc nhà họ Lý trong lời đồn đó ư?”
Lý Mai nhỏ giọng nói: “Hai bên đang bàn chuyện làm ăn thì tự dưng gã động tay động chân với em”.
Trong mắt Ngô Bình lóe lên vẻ lạnh lùng, anh hỏi: “Gã chạm vào em bằng cái tay nào?”
Lý Mai: “Tay phải”.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, cất lời: “Tự bẻ tay phải, có thế thì nhà họ Tạ các anh mới thoát nạn”.
Gã đàn ông thoáng sử sốt, nhưng lại lập tức giận dữ ngay được: “Nhóc con, mày nói gì cơ? Bảo tao tự bẻ tay mình? Mày ngu hay điên thế hả? Ở trước mặt nhà họ Tạ bọn tao thì họ Lý nhà mày còn chẳng bằng cái đinh gỉ!”
Sau đó gã vung tay lên: “Giữ chặt thằng nhóc đó cho tao!”
Một người đàn ông đen gầy sau lưng cậu hai Tạ bước ra, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, khuỷu tay và đầu gối có vết chai rất dày, có thể thấy là một cao thủ về quyền cước Xiêm La.
Hắn ta giơ tay muốn túm chặt bả vai Ngô Bình, cùng lúc đó nâng đầu gối lên tính huých vào bụng anh, động tác vừa nhanh vừa thâm độc.
Ngô Bình vừa ấn giữ tay, cao thủ quyền cước kia đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó quỳ sụp xuống đất phát ra tiếng “bịch” rõ to.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ròng ròng, hắn ta run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”
Hóa ra Ngô Bình đã dồn sức lực khá lớn hệt như núi Thái Sơn đè nặng xuống khiến hắn ta cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai bên, rõ ràng bọn họ không phải người có cùng cấp bậc!
Nếu nói hắn ta là một con sâu róm, vậy thì Ngô Bình chính là rồng thần, đối phương vốn dĩ còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Đi, bẻ tay phải của gã ta”.
Người đàn ông trên sàn không chút do dự đứng dậy, túm lấy cổ tay cậu hai Tạ rồi dùng sức bẻ.
“Rắc!”
Cổ tay cậu hai Tạ gãy lộ cả xương trắng, khiến gã đau đến mức kêu la thảm thiết.
Ngô Bình nhìn chằm chằm gã, thản nhiên nói: “Cút!”
Cậu hai Tạ lảo đảo rời đi. Chứng kiến nguyên quá trình, Trương Kính đứng một bên đã sợ đến mức choáng váng, đó là cậu cả luôn hiền hòa đấy ư? Vừa nói một câu là đã bẻ gãy luôn tay cậu hai nhà họ Tạ?
Lý Mai khẽ thở dài, sau đó cất lời: “Vốn định bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tạ, xem ra giờ hết cơ hội rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Em không sao chứ?”
Lý Mai lắc đầu: “Chồng à, thật ra anh không cần làm vậy đâu. Bản tính của tên Tạ Quốc Hiền kia vốn thế, em đã đoán trước được rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dám sờ mó vợ anh, anh không giết đã là từ bi lắm rồi. À, em bàn chuyện gì với gã thế?”
Lý Mai: “Chẳng phải anh mới làm ra sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho tập đoàn Miêu Dược đó sao? Em đã bàn với Đào Như Tuyết rồi, tập đoàn Lý thị sẽ đại diện toàn bộ dược phẩm cũng như sản phẩm chăm sóc sức khỏe tại khu vực Đông Nam Á của tập đoàn Miêu Dược”.
Tập đoàn Lý thị nắm giữ 25% cổ phầm của tập đoàn Miêu Dược, ngoài ra còn có 10% trong tay Ngô Bình, mối quan hệ giữa hai bên vô cùng mật thiết.
Ngô Bình: “Thế nên em muốn sử dụng kênh bán lẻ của nhà họ Tạ?”
Lý Mai gật đầu: “Đúng vậy. Nhà họ Tạ có đến mấy nghìn tiệm thuốc, hơn ba trăm bệnh viện tại Đông Nam Á, nếu có thể hợp tác thì vô cùng có lợi đối với việc kinh doanh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Em cứ yên tâm, nhà họ Tạ sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta thôi”.
Lý Mai gật đầu, thấy Trương Kính vẫn đứng bên cạnh, cô bèn nói: “Giám đốc Trương, anh ra ngoài trước đi”.
Trương Kính đáp: “Vâng”.
Lý Mai đóng cửa, quay lại nhào vào ngực Ngô Bình, thỏ thẻ: “Chồng ơi, sao anh lại rảnh rang mà tới tìm em thế này?”
Ngô Bình: “Đưa tiền cho em chứ sao”.
Lý Mai cười: “Đưa tiền? Tiền gì cơ?”
Ngô Bình: “Kho bạc của anh có chút tiền, gốc gác của nó không chính đáng cho lắm, cần phải tiêu xài mới được”.
Ánh mắt Lý Mai sáng lên: “Có bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Nhiều lắm, chắc khoảng mấy trăm tỷ đô”.
Lý Mai mỉm cười: “Thế thì quá dễ, chẳng phải chúng ta đang định xây dựng khu mới sao? Nếu đầu tư vào bất động sản thì ít nhất cũng cần ba trăm tỷ. Vả lại anh còn muốn làm xe hơi năng lượng mới nữa mà. Đó cũng có thể coi như một hạng mục đốt tiền. Rồi còn chip nữa, hằng năm nước Viêm Long nhập khẩu đến ba bốn trăm tỷ đô tiền chip, nhu cầu rất lớn, chúng ta cũng có thể làm vậy. Tất nhiên cách đơn giản nhất chính là đầu tư khắp các nơi trên thế giới”.
Cả hai trò chuyện một lát, rồi vào đến buồng trong, còn đóng cửa lại.
Một tiếng rưỡi sau, Lý Mai vừa chỉnh trang lại quần áo vừa bước ra khỏi phòng, nhưng bước chân có phần liêu xiêu như thể mới mệt nhọc quá độ, hao mất không ít sức lực.
Lý Mai lên tiếng: “Chồng nè, loại thuốc lần trước có thể sản xuất với số lượng lớn không?”
Ngô Bình biết cô đnag nhắc đến thứ gì, đó chính là loại thuốc có thể khiến người ta vui vẻ gấp mười lần, thế nên anh nói: “Chi phí quá cao, không thể sản xuất với số lượng lớn, chúng ta tự dùng thôi”.
Lý Mai tiếc nuối nói: “Nếu có thể sản xuất nhiều thì chắc chắn loại thuốc đó sẽ nổi khắp thế giới”.
Ngô Bình: “Thứ đó trái phép, không đáng để nhắc tới. À mà, thị trường Đông Nam Á quá nhỏ, nếu nhà họ Lý muốn phát triển thì vẫn nên quay về Viêm Long. Tổng lượng kinh tế ở Viêm Long gấp đến sáu lần cả Đông Nam Á”.
Lý Mai gật đầu: “Chúng ta đã thu nhỏ ‘chiến tuyến’ rồi, ngoài những sản nghiệp cốt lõi ra, số còn lại đều đang bán tháo”.
Cô vừa nói vừa chỉnh lại trang phục giúp Ngô Bình, còn tỉ mỉ lau sạch vết son trên mặt anh, sau đó cười bảo: “Chồng yêu, chúng ta sinh một đứa nhé?”
Ngô Bình giật nảy mình: “Sao đột nhiên em lại muốn sinh con?”
Lý Mai cười đáp: “Anh ưu tú vậy cơ mà, chắc chắn con chúng ta sẽ vừa thông minh vừa đáng yêu”.
Ngô Bình gãi gãi đầu: “Đợi thêm một thời gian nữa đã, chuyện quan trọng cần phải suy nghĩ thật kỹ”.
Cả hai đang trò chuyện dở dang thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa.
“Vào đi”. Lý Mai lên tiếng.
Người bước vào là Trương Kính, anh ta cười nói: “Cậu cả, chỗ tôi có mấy món đồ chơi nho nhỏ, mong cậu nhận cho”.
Nói xong, anh ta liền đặt một cái hộp lên bàn. Ngô Bình cầm lên xem, thấy trong hộp gỗ có mười mấy viên đá đủ mọi màu sắc trong suốt như pha lê, trông vô cùng đẹp đẽ.
Lúc nhìn thấy mấy viên đá kia, trong lòng Ngô Bình thoáng rung động, anh hỏi: “Giám đốc Trương, đây là loại đá gì?”
Chương 877: Tinh thạch màu
Trương Kình cười nói: "Cậu chủ, đây là 'tinh thạch màu' chỉ có riêng ở Đông Nam Á, sản lượng không cao nhưng cực kỳ đẹp".
Lý Mai biết nó, cũng nói: "Tinh thạch màu này cũng không rẻ, chỉ một mảnh nhỏ đã có thể bán mấy trăm đô la".
Ngô Bình cầm lấy một cục quan sát, phát hiện bên trong có chút năng lượng, cảm giác kỹ hơn thì cho ra kết luận nó thuộc về một thứ cực kỳ quý báu trong giới tu hành, đó là nguyên lực. Bình thường nó đều tồn tại dưới dạng nguyên thạch trong tự nhiên.
Nguyên thạch có rất nhiều loại, mỗi loại đều chứa một loại năng lượng. Nguyên lực có giá trị cực cao với tu hành, luyện đan, vẽ trận pháp. Có thể nói nó là vật cần có của người tu hành.
Có điều, nguyên thạch lại có số lượng cực kỳ thưa thớt ở giới tu hành, giá cả đắt đỏ. Một miếng to bằng ngón tay cái rẻ nhất cũng phải bán trên trăm tiền bùa.
Ngô Bình không ngờ bên trong tinh thạch màu lại chứa một luồng nguyên lực!
Anh bình tình hỏi: "Giám đốc Trương, mỗi năm Đông Nam Á sản xuất bao nhiêu tinh thạch màu?"
Trương Kình đáp: "Chưa tính toán kỹ, nhưng hồi còn bé tôi thường xuyên chơi cục đá này nên sản lượng hẳn cũng không ít. Mỗi năm chắc ít nhất cũng phải mấy tấn".
Ngô Bình nói: "Giám đốc Trương, tôi giao cho anh một cái nhiệm vụ, anh hãy thu mua số lượng lớn loại tinh thạch màu này trong toàn bộ Đông Nam Á, bất kể giá cả thế nào!"
Tuy Trương Kình không hiểu, nhưng anh ta vẫn lập tức đáp: "Vâng! Chỉ là cậu chủ, một khi thu mua số lượng lớn thì giá cả của nó sẽ tăng mạnh".
Ngô Bình nói: "Tăng giá cũng không sao, tôi cho anh một tỷ đô la trước, anh cứ mặc sức mua. Chỉ có giá cao thì dân chúng Đông Nam Á mới bằng lòng bỏ sức đi đào móc tinh thạch màu".
Trương Kình đáp: "Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay!"
Trương Kình đi rồi Lý Mai mới hỏi: "Chồng à, tại sao anh lại muốn mua tinh thạch màu?"
Ngô Bình đáp: "Trong tinh thạch màu đó chưa một loại năng lượng, tuy rất ít nhưng chỉ cần tìm được đủ nhiều thì anh có thể lấy ra nguyên thạch. Mà nguyên thạch lại có tác dụng rất lớn với anh".
Lý Mai: "Vậy hả? Trương Kình kia rất có năng lực, anh ta làm việc thì anh có thể yên tâm".
Lúc này, điện thoại trong văn phòng chợt vang lên. Lý Mai cầm lên, bên trong truyền ra tiếng của đội trưởng đội bảo vệ.
Giám đốc Lý, ông chủ Tạ của tập đoàn Siêu Thiên muốn gặp cô. Giờ đang ở dưới lầu.
Lý Mai bảo: "Để họ lên đây đi!"
Ngô Bình cũng nghe được, mở miệng nói: "Người của nhà họ Tạ quả nhiên đến đây!"
Lý Mai nhìn anh nói: "Chồng ơi, anh chém đứt tay của Tạ Quốc Hiền nên nhà họ Tạ chắc chắn là đến trả thù".
Ngô Bình cười lạnh: "Đến vừa lúc!"
Trong phòng tiếp khách, một ông lão hơn 60 tuổi dẫn theo một đống người hùng hổ xông vào, đằng sau còn có một đám binh lính vác súng và một gã đại tá.
Bên cạnh ông lão là Tạ Quốc Hiền đã được băng bó đang nhìn chằm chằm Ngô Bình với vẻ mặt oán hận.
Ông lão lạnh lùng hỏi: "Mày chính là thẳng con hoang nhà họ Lý? Là mày đánh con trai tao bị thương?"
Chát!
Ngô Bình giơ tay tát một cái, ông lão đã bị đánh bay, xoay tròn trên không một trăm tám mươi độ rồi rớt xuống đất như một con chó, nát cả hàm răng, đầu óc kêu lên ong ong, hai mắt dại ra, thất khiếu đổ máu.
Đám binh lính thấy vậy đều hoảng sợ, gã đại tá kia lập tức quát: "Giơ tay lên!"
Ngô Bình liếc gã, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Anh vừa mở miệng, Võ Hồn Hạo Thiên lập tức phát động. Hạo Thiên Thần Lực cộng với uy áp của Võ Hồn trực tiếp khiến linh hồn gã đại tá kia run rẩy, không thể không quỳ xuống.
Những người còn lại giật mình, chuyện gì thế này?
Ngô Bình lại nhìn về phía Tạ Quốc Hiền nói: "Lá gan của mày cũng lớn đấy, vậy mà lại dám đến tìm tao trả thù, can đảm đó!"
Tạ Quốc Hiền cả giận: "Mày dám đánh bố tao à, mày..."
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông chủ Tạ, đứng lên đi!"
Ông lão kia run lên, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: "Ban nãy, tôi đã có nhiều điều xúc phạm, mong thượng tiên đừng trách tội!"
Tạ Uy mười mấy tuổi đã ra đời, hiểu biết sâu rộng, lập tức biết người trước mặt là người tu hành, mình hoàn toàn không thể chọc vào!
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không dám!"
Ông lão chật vật đứng lên, kính cẩn cúi chào Ngô Bình: "Tôi tên Tạ Uy, ra mắt thượng tiên!"
Ngô Bình hỏi: "Tôi đánh con trai ông, ông không tức giận à?"
Tạ Uy vội vàng nói: "Thẳng con tôi vẫn luôn không hiểu chuyện, đắc tội thượng tiên, mong ngài chớ trách."
Tạ Quốc Hiền ngây người, nói: "Bố, người..."
“Câm miệng! Quỳ xuống cho tao, nói xin lỗi thượng tiên đi”, Tạ Uy quát.
Tạ Quốc Hiền kinh ngạc, quỳ xuống theo bản năng rồi run rẩy nói: "Anh Lý, xin lỗi anh."
Ngô Bình: "Ừ, biết sai có thể sửa, vẫn còn đào tạo được!"
Tạ Uy cũng nói: "Thượng tiên không tức giận là tốt rồi!"
Ngô Bình ngồi xuống sô pha nói: "Tập đoàn Lý thị chúng tôi muốn cho ra thị trường mấy loại thuốc, muốn hợp tác với nhà họ Tạ ông, được không?"
Tạ Uy cười: "Đương nhiên là không thành vấn đề, mà nhà họ Tạ tôi cũng sẽ không thu phí trung gian, bán bao nhiêu cũng sẽ nhận về được bấy nhiêu".
Ngô Bình vô cùng hài lòng nói: "Được, ông chủ Tạ đúng là một người thông minh."
Anh ném cho ông ta một cái bình thuốc bảo: "Cái này cho ông!"
Tạ Uy ngó cái bình hỏi: "Thượng tiên, đây là?"
Ngô Bình đây là vừa đấm vừa xoa, đáp: "Trường Sinh Tán, chắc ông cũng có nghe nói nhỉ."
Tạ Uy mừng rỡ, ông ta đương nhiên biết nó, ông ta thậm chí còn là một thành viên của Hắc Thiên Giáo. Cái bình nho nhỏ này có giá trị hơi bị xa xỉ.
“Cám ơn thượng tiên!”
Sau đó, ông ta lại không nhịn được hỏi: "Lẽ nào, thượng tiên là người của Hắc Thiên Giáo?"
Ngô Bình đáp: "Giáo chủ Hắc Thiên Giáo là anh em kết nghĩa của tôi".
Tạ Uy hoảng sợ, vội nói: "Thì ra là thế, chẳng trách thượng tiên lại có Trường Sinh Tán".
Ngô Bình: "Tôi thấy ông là đệ tử Hắc Thiên Giáo, nhớ làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông".
Tạ Uy vội đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi!"
Một lát sau, Tạ Uy bèn rời khỏi, còn mỗi Lý Mai vẫn ngẩn người: "Chồng à, người nhà họ Tạ cũng ngoan quá nhỉ?"
Ngô Bình nói: "Ngoan? Con cáo già kia chắc là biết anh có thực lực gì, đối đầu với anh có thể sẽ khiến cả nhà họ Tạ xong đời nên mới thế".
Lý Mai vẫn có một sự hiểu biết thiếu thốn về sự mạnh mẽ của người tu hành nên khó có thể hiểu được việc xoay chuyển thái độ của Tạ Uy. Cô ấy nghe Ngô Bình nói vậy bèn hỏi: "Chồng à, lẽ nào là người tu hành thì có thể muốn gì cũng được hả?”
Ngô Bình nhìn cô ấy đáp: "Khi thực lực cũng đủ mạnh thì đúng là có thể. Mà đâu chỉ người tu hành, em xem mấy nước quân phiệt của Châu Phi kia xem, ai mà không phải tùy tiện làm việc, tùy tiện giết người, chỉ một suy nghĩ đã máu chảy thành sông. Song em có thấy ai đứng ra quản lý chuyện này không?”
Lý Mai thở dài: "Đúng vậy nhỉ, thế giới này vẫn luôn như thế".
Ngô Bình nói: "Có điều, bình thường thì người tu hành rất ít đụng đến chuyện trong thế tục vì không đáng. Họ đều có thuộc hạ của mình, muốn làm gì thì nói một câu là được".
Lý Mai lại thở dài: "Chồng ơi, may mà nhà họ Lý có anh, không thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi uất ức nữa".
Ngô Bình: "Nói đến bị ức hiếp, tên Bối Thế Hầu kia từng đánh ông nội, anh phải đi xả giận cho ông nội mới được".
Lý Mai cười: "Sau này đi bàn chuyện làm ăn, em sẽ dẫn anh theo làm chỗ dựa".
Đến trưa, Lý Mai ngồi lên xe máy của Ngô Bình, cả hai bèn trở về biệt thự nhà họ Lý ăn cơm.
Người một nhà ngồi quây quần ăn cơm, Ngô Bình bỗng hỏi: "Ảnh, Đông Nam Á có chợ đen không?"
Ảnh lập tức xuất hiện đáp: "Thưa cậu chủ, ở Jawa có một chợ đen nổi tiếng. Trước mắt thì đang mở cửa, diễn ra mười ngày liên tiếp, ngày kia sẽ đóng cửa".
Chương 878: Ba khối lập phương thần bí
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở Jawa còn có chợ đen hả? Được, tối nay tôi sẽ đến đó”.
Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, tình hình bên Jawa khá phức tạp, cháu cẩn thận chút, để ông bảo Ảnh đi cùng cháu”.
Ngô Bình cười nói: “Ông nội, không cần đâu, để Ảnh bảo vệ ông là được”.
Anh nói đến đây lại quay sang nói với Lý Niệm Tổ: “Bố, cơm nước xong, người đến phòng đọc sách với con đi”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ đi vào phòng đọc. Anh có một tòa nhà chuyên biệt khoảng mười mấy căn phòng trong biệt thự. Ngô Bình chọn không ít đồ sứ tranh chữ bên Hắc Thiên Giáo đặt ở đây, mỗi một kiện đều vô giá. Lúc rảnh rỗi, anh thường ngắm nhìn chúng ở chỗ này.
“Tiểu Bình, có chuyện gì vậy?”, Lý Niệm Tổ hỏi.
Ngô Bình lấy một cái bình nhỏ ra, bên trong là máu của Cổ Thần đã được tinh lọc nói: “Bố, thứ này có thể khiến người có được sức mạnh của thần, có muốn thử chút không?”
Lý Niệm Tổ chớp chớp mắt hỏi: “Sức mạnh của thần?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Uống nó thì sau này bố có thể nắm giữ lực Lôi Điện”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Uống trực tiếp luôn hả?”
Ngô Bình đáp: “Đương nhiên là không, con còn phải tinh lọc bỏ thâm vài vị thuốc. Giờ con hỏi ý kiến bố trước, nếu bố muốn thì sau đó con mới điều chế thuốc cho bố”.
Lý Niệm Tổ im lặng mấy giây rồi nói: “Bố sẽ uống”.
Ngô Bình cười: “Con còn tưởng rằng bố sẽ từ chối chứ”.
Lý Niệm Tổ hờ hững nói: “Lúc trước, bố quá nhỏ bé yếu ớt nên mới khiến mẹ con con chịu khổ. Nếu bố mạnh hơn thì người khác đã không thể giết mình một cách dễ dàng và bố cũng có thể bảo vệ các con”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bố, trong khoảng thời gian này người đang luyện công ạ?”
Lý Niệm Tổ đáp: “Ừ, con không thấy được sự tiến bộ của bố à?”
Giờ đây, Lý Niệm Tổ đã sắp luyện khí thành sức mạnh. Đây còn là do ông ấy không tập trung tu luyện đó, không thì đã tiến bộ nhanh hơn rồi.
Ngô Bình nói: “Bố, giờ con sẽ truyền công pháp đỉnh cấp của Âm Dương giáo cho người”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Âm Dương giáo là một nơi như nào?”
Ngô Bình đáp: “Nó là một thế lực rất xa và mạnh hơn gấp trăm lần toàn bộ Trái Đất cộng lại”.
Lý Niệm Tổ trợn to mắt: “Lợi hại vậy sao”.
Ngô Bình nói: “Thế nên, bố phải tu luyện cho tốt nhanh chóng trở thành nhân tiên. Đợi đến khi bố thành nhân tiên thì con sẽ cho bố uống thuốc”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được!”
Đến chiều, Ngô Bình truyền công pháp của Âm Dương giáo cho Lý Niệm Tổ. Phương pháp hít thở mà anh chỉ lúc trước là của Âm Dương giáo. Tuy phương pháp ấy không phải là đỉnh cấp, nhưng lại vô cùng thích hợp với Âm Dương giáo.
Lý Niệm Tổ không hổ là Linh Minh Thánh Thể, tốc độ tu luyện cực kỳ kinh người, trăm mạch nối liền, trời sinh kinh mạch toàn thông. Ngay cả linh khiếu và thần khiếu cũng được mở một nửa. Thời cơ chín muồi, chỉ cần một đêm là có thể thông hết.
Năm giờ chiều, Ngô Bình trở lại Hắc Thiên Giáo.
Vừa vào đại điện, Lâm Nhu và Chu Mi đã bước tới. Hai cô cũng đã tham gia vào Hắc Thiên giáo và là cấp dưới của Ngô Bình.
“Giáo chủ”, hai cô lên tiếng chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Ừ, hai cô quen chưa?”
Lâm Nhu: “Cảm thấy ở đây rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình với chúng tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy là tốt rồi”.
Lâm Nhu nói: “Giáo chủ, Yên Ly đã đến”.
Ngô Bình chợt nhớ mình đã bảo Giang Nguyệt Hân liên lạc với Yên Ly, hỏi: “Cô ta có bằng lòng gia nhập Hắc Thiên Giáo không?”
Lâm Nhu đáp: “Giang Nguyệt Hân nói, Yên Ly hy vọng hợp tác với chúng ta như quan hệ giữa cô ta và Thiên Quỷ Giáo”.
Ngô Bình nói: “Được thôi, bảo cô ta tìm thời gian đến đây một chuyến đi. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ta”.
Ba người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó hai cô gái bèn rời đi, Ngô Bình nghỉ ngơi trong điện một lúc, đợi đến tối sẽ đến chợ đen của Jawa. Lúc đi, anh gọi thêm một đệ tử của Hắc Thiên Giáo đi theo, anh ta là người Jawa nên biết chỗ của chợ đen.
Hai người cưỡi Nhân Bỉ bay trên không, chẳng bao lâu đã đến.
Đây là một ngôi chùa với quy mô khá to, chiếm diện tích cả nghìn mẫu. Lúc này, trong chùa đang tổ chức chợ đen.
Sau khi đến trước ngôi chùa Tây Lan, đệ tử kia nói: “Giáo chủ, đến đằng trước phải nộp phí mới có thể vào”.
Ngô Bình hỏi: “Dùng tiền hả?”
Dùng tiền Tây Lan.
Ngô Bình chưa từng thấy tiền Tây Lan gì đó nên đi đến trước một cửa hàng để đổi tiền. Giá cả quy đổi thì một Tây Lan khoảng một triệu năm trăm nghìn đô la. Anh hỏi thăm thì thứ này chỉ tiêu thụ trong giới Tây Lan giáo. Giao dịch ở khu chợ đen này cũng đa số là dùng tiền Tây Lan. Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đổi bốn mươi nghìn tệ Tây Lan, tương đương 60 tỷ đô la.
Trong thẻ của anh gửi rất nhiều tiền, chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có mấy trăm tài khoản được điều động, trong vài giây đã gửi 60 tỷ đô la vào tài khoản mà đối phương yêu cầu.
Ngô Bình nắm tiền Tây Lan trong tay, phát hiện bên trong chứa một nguyên lực rất mạnh. Loại nguyên lực đó đến từ tín ngưỡng của hơn một tỷ tín đồ của Tây Lan giáo. Hiệu quả của nó cũng giống như pháp lực của tiên gia.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến, không biết loại lực tín ngưỡng ấy có tác dụng với đại thần Côn Ngô không nhỉ?
Lấy được bốn mươi nghìn tệ Tây Lan đã là nửa tiếng sau. Đệ tử đi theo thấy anh thoáng cái đã mua bốn mươi nghìn tệ thì không khỏi chép miệng, nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Cửa chùa chỉ mới mở không lâu, Ngô Bình bảo tên đệ tử kia rời đi, còn mình thì cầm túi tiền Tây Lan đi vào trong. Vừa vào, anh đã phải giao năm Tây Lan làm phí vào cửa. Đương nhiên cũng có giao tiền, nhưng như vậy chỉ có thể giao dịch bên ngoài, muốn kiếm thứ gì bên trong thì phải nộp tiền Tây Lan.
Dưới dự dẫn đường của người phụ trách, chẳng mấy chốc anh đã đi vào trong một căn điện lớn. Cửa điện mở ra, bên trong là hàng loạt quầy hàng có lớn có nhỏ khoảng mấy trăm cái.
Ngô Bình phát hiện người đến đây không chỉ có người Jawa, còn có người Ả Rập, người Ba Tư, người Nam Á và hơn nửa đều là tín đồ của Tây Lan giáo.
Anh chậm rãi dạo bước tìm kiếm thứ gì đó đáng giá. Nhưng tiếc là, Ngô Bình đi lòng vòng hơn nửa cái sân cũng không nhìn trúng thứ gì.
Mãi đến khi Ngô Bình phát hiện một thứ quen mắt, đó là ba khối lập phương giống y như khối lập phương bí ẩn trong tay mình, chỉ khác về màu sắc.
Trên chiếc bàn bằng sắt đặt ba khối lập phương thần bí, lần lượt là màu xanh, màu đen, màu đỏ.
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Ông chủ, ba thứ kia là cái gì vậy?”
Người bán lập phương thần bí là một ông lão râu tóc bạc phơ, ông ta cười nói: “Đây là bảo vật chứa nghĩa lý huyền ảo của vũ trụ, mỗi cái mười nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình nói: “Mười nghìn á? Mắc quá đi! Cũng không biết nó là gì, sao lại giá trị nhiều tiền như vậy?”
Ông lão giải thích: “Thứ đó lai lịch phi phàm, mười nghìn không mắc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra ba mươi nghìn Tây Lan mua chúng.
Sau khi anh mua xong lập phương, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy vài thứ đặt trên một tấm da. Chúng linh tinh rải rác khoảng chín món, trông khá quen.
Trong lòng Ngô Bình bỗng nhiên ngẩn ra, hình như trong bốn bức Luyện Khí Đồ của anh có một bức có những thứ kia!
Chín món kia gồm có bùa chú, tài liệu, thuốc. Ngô Bình hỏi chủ quán: “Ông chủ, tại sao mấy thứ này lại đặt cùng nhau?”
Chủ quán là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặc đồng phục của Tây Lan giáo: “Mấy thứ kia à, khi được phát hiện đã nằm trong túi đồ này nên tôi lấy ra bán cùng nhau luôn. Những tài liệu kia đều cực kỳ quý báu, anh bạn có hứng thú không?”
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quán đáp: “Ba mươi nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình muốn văng tục, một đống đồ linh tinh mà dám đòi ba mươi nghìn?
Anh khụ một tiếng nói: “Ba mươi nghìn thì đắt quá, năm nghìn được không?”
Đối phương trợn mắt nói: “Anh bạn này, anh trả giá khét quá. Hay là, hai mươi chín nghìn nhé”.
Ngô Bình: “Sáu!”
Đôi bên anh tới tôi đi, cuối cùng chốt giá mười bảy nghìn Tây Lan. Nhưng dù vậy, Ngô Bình vẫn còn thiếu bảy Tây Lan.
Chương 879: Xương thú và vải bọc
Không đủ tiền, Ngô Bình ngẫm nghĩ, thương lượng với chủ quán: “Ông bạn, mượn sạp hàng của ông dùng một lát, tôi muốn bán mấy món đồ. Chờ gom đủ tiền rồi, tôi lại mua đống đồ này của ông”.
Chủ quán chỉ bán mấy thứ này, cũng đang rảnh rỗi, nghe vậy thì gật đầu.
Ngô Bình ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm với chủ quán vừa lấy mấy thứ ra.
Trên người anh cất giữ không ít món đồ hay ho, trong đó có vài món đồ đã không còn bao nhiêu giá trị với anh, không bằng mang ra bán lấy tiền.
Đầu tiên anh lấy ra gương cổ và đoản kiếm tìm được trong mộ Bình Loạn Hầu, cả hai đều là vật bất phàm. Vừa bày ra đã có người bước đến hỏi giá, anh báo giá gương cổ là ba nghìn Tây Lan tệ, đoản kiếm là năm nghìn Tây Lan tệ.
Mấy tốp người đến rồi lại đi, cuối cùng cũng có người thật lòng muốn mua, hai bên cò kè mặc cả, Ngô Bình bán ra với giá bảy nghìn hai trăm tiền bùa.
Gom đủ tiền rồi, anh mới mua khối lập phương. Chủ quán kia bán đồ xong, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Ngô Bình nghĩ tới có lẽ lúc sau còn gặp được đồ vật thích hợp, hơn nữa bản thân có thể đổi Tây Lan tệ thành tiền mặt, thế là lập tức lấy ra Đao chém quỷ, Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn, phi kiếm Thiền Dực, bao tay kim loại và năm tấm bùa sấm lửa do chính tay anh vẽ.
Những món đồ này còn có sức hấp dẫn hơn hai món đồ lúc trước, thoáng chốc đã thu hút rất nhiều người mua vây xem. Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn có uy lực khá lớn, Ngô Bình bán chín nghìn Tây Lan tệ.
Đao chém quỷ bán mười ba nghìn Tây Lan tệ, phi kiếm Thiền Dực có giá khá cao, bán được hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ. Bao tay kim loại có công hiệu thần kỳ, bán ra với giá mười hai nghìn Tây Lan tệ.
Năm tấm bùa sấm lửa bán ra được tổng cộng hai mươi hai nghìn Tây Lan Tệ, cuối cùng anh bán đồ được tám mươi tư nghìn Tây Lan tệ!
Trong tay có tiền, anh tiếp tục đi xem những sạp hàng đằng sau. Mãi đến khi sắp đi hết chợ đen mới bị một sạp hàng trong đó hấp dẫn.
Trên sạp hàng này trưng bày đủ loại xương thú, có mảnh đã bị phong hóa mài mòn, có mảnh thì bị hóa đá rõ ràng. Anh đưa mắt nhìn, hai mảnh xương thú trong đó ẩn chứa Thần Quang, vô cùng thần kỳ.
Anh cố ý cầm một mảnh xương khác lên hỏi: “Những xương cốt này bao nhiêu tiền một cân”.
Chủ quán là một người đàn ông người Ả Rập, ông ta cau mày nói: “Anh bạn, đây đều là xương Thánh, bán theo từng mảnh”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, vậy mảnh xương này bao nhiêu tiền?”
Chủ quán thoáng nhìn: “Mười ba nghìn Tây Lan tệ”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đắt như vậy sao?”
Chủ quán nói: “Những xương Thánh này vô cùng khan hiếm, từng có người lĩnh hội được truyền thừa thượng cổ trong đó, cậu không mua thì thôi”.
Ngô Bình bèn chọn hai mảnh xương anh nhìn trúng lên: “Được rồi, nếu đã muốn mua, vậy mua hai mảnh to, hai mảnh này bao nhiêu tiền?”
Chủ quán suy nghĩ: “Năm mươi sáu nghìn, không mặc cả”.
Ngô Bình cảm thấy giá tiền này rất bịp, nhưng anh đã nhìn ra bất phàm trong đó, cho nên tùy tiện mặc cả một chút, cuối cùng mua lại với giá gốc.
Mua được xương thú, anh đang chuẩn bị rời đi, lại thấy có người mang một đống đồ vật bày quầy bán hàng bên cạnh. Khi vải bọc mở ra, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều món đồ vụn vặt.
Nhưng mà, sự chú ý của anh cũng không đặt lên những món đồ này, mà nhìn chằm chằm vải bọc được buộc vuông vức kia. Miếng vải bọc này vừa bẩn vừa cũ, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu. Nhưng với con mắt nhìn thấy vạn vật của anh, anh phát hiện vải bọc này lấp lóe ánh sáng, nhất định không phải vật phàm!
Người mua đồ không thể để lộ ý đồ của mình, cho nên anh ngồi xổm xuống lựa lựa chọn, nói: “Ông chủ, những món đồ nát này của ông bán thế nào?”
Ông chủ rất tức giận: “Anh bạn, đồ của tôi cũng không phải đồ nát, đây đều là thánh vật trong truyền thuyết Ả Rập!”
Ngô Bình: “Ồ, vậy những thánh vật này bán bao nhiêu tiền?”
Người kia suy nghĩ: “Ba mươi nghìn Tây Lan tệ”.
Trong tay Ngô Bình còn hai mươi tám nghìn, lập tức mặc cả với ông ta, hai người nói qua nói lại, nói đến miệng đắng lưỡi khô, ông chủ mới đồng ý bán những món đồ này cho anh với giá hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ.
Trả tiền, Ngô Bình buộc vải bọc lại, cầm lên muốn rời đi.
Ông chủ vội vàng nói: “Ơ, anh bạn, vải bọc của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Một miếng vải rách mà ông cũng đòi? Hơn nữa không dùng vải gói lại, tôi mang đi thế nào”.
Ông chủ rất keo kiệt, Ngô Bình lại lấy hai trăm Tây Lan tệ còn lại đưa cho ông ta, lúc này ông ta mới buông tha.
Xách vải bọc ra khỏi chợ đen, Ngô Bình mở vải bọc ra, bỏ đồ vật vào không gian Hắc Thiên. Sau đó, anh cầm vải bọc đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ giặt sạch.
Mới vò mấy lần, vải bọc đã lộ ra màu sắc ban đầu, đây là một lá cờ màu vàng mơ, bên trong có cấm chế cực kỳ phức tạp.
“Đây là cờ gì vậy?”. Anh lẩm nhẩm, trong đầu không có tí ấn tượng nào.
Cất vải bọc lại, anh đang định rời đi thì có tiếng nói từ đằng sau truyền tới.
“Anh bạn, cậu mua nhiều đồ như vậy, cầm nổi sao?”. Đối phương là đang nói tiếng Viêm Long.
Ngô Bình quay người, lập tức trông thấy bốn người ở bên bờ sông nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tràn đầy ý xấu. Bốn người này đều là thổ dân Jawa, vừa đen vừa thấp.
Anh nói: “Cầm nổi”.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, gã cười ‘khà khà’, nói: “Xem ra cậu là người Viêm Long? Lá gan không nhỏ đâu, dám đến chợ đen của Jawa mua bán”.
Ngô Bình: “Tôi không thể tới sao?”
“Có thể tới, chỉ là tới rồi thì không đi được nữa!”. Người kia vung tay lên, ba người bên cạnh xông về phía Ngô Bình.
Tây Lan Giáo truyền thừa hơn nghìn năm, có một bộ võ học Tây Lan được truyền thừa trong các nhân vật cốt lõi, uy lực vô cùng lớn mạnh.
Ba người này đều là võ sĩ Tây Lan, nhìn thực lực của bọn họ, đều là cấp bậc Tiên Thiên. Thực lực như vậy tất nhiên không phải đối thủ của Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, ba giọt nước bắn đến trước mặt ba người, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, ba cỗ thi thể ngã xuống đất, ấn đường nhiều thêm một lỗ máu.
Người trên bờ giật nảy mình, quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng gã mới chạy được một bước, Ngô Bình đã chặn ở phía trước, lạnh lùng nói: “Ông đi được không?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên khó coi, lạnh lùng nói: “Cha tôi là Juharto! Tôi là con trai Lomi của ông ấy, cậu dám tổn thương đến tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Ngô Bình cười khẩy: “Hóa ra là con trai của lão tặc Juharto, rất tốt, tôi đang muốn tìm các người đây!”
Anh chìa tay đặt lên đỉnh đầu Lomi, Võ Hồn mạnh mẽ lập tức khống chế ý chí của gã. Mấy phút sau, Lomi quỳ trên mặt đất: “Tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình: “Lomi, dẫn tôi đi gặp Juharto, cứ nói là trên người tôi có linh đan, có thể giúp ông ta trường sinh bất tử”.
“Vâng”.
Lomi đã bị anh khống chế, ngoan ngoãn đi phía trước dẫn đường. Đi không bao xa, hai người ngồi lên một cỗ xe, Lomi sai tài xế lái xe rời đi.
Ngô Bình: “Lomi, nghe nói nhà các người khống chế hai phần tài phú của Jawa?”
Lomi nói: “Không được hai phần thì cũng được một phần rưỡi. Cha tôi khống chế Jawa hơn bốn mươi năm, gần như các xí nghiệp quốc doanh của Jawa đều bị nhà tôi khống chế. Xí nghiệp tư nhân muốn tồn tại cũng phải phân chia lợi ích cho nhà tôi. Tất cả của cải cộng lại, vượt qua ba trăm năm mươi tỷ Dollar”.
Ngô Bình: “Gia tộc các người vững chắc như vậy, nhất định là có chỗ dựa dẫm”.
Lomi: “Cha tôi là con nuôi của giáo hoàng Tây Lan, Jawa là quốc gia của Tây Lan Giáo, không ai dám đắc tội chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thảo nào kiêu căng như vậy”.
Xe lái đến phủ của Juharto, Lomi lập tức dẫn Ngô Bình đến gặp Juharto, là một ông lão hơn chín mươi tuổi, sắc mặt rất tốt.
Lomi: “Cha, vị này là cao nhân con mời tới, trên người cậu ta có linh dược, có thể giúp cha trường sinh bất tử!”
Chương 880: Quả báo
Tuy Juharto có linh dược, nhưng hiệu quả không được tốt nên ông ta vẫn già đi, điều này khiến ông ta rất sốt sắng, càng cần có thuốc khiến mình trẻ trung hơn.
Nghe thấy có thuốc trường sinh, Juharto không kìm nén được háo hức, nói: “Con của ta, con thật hiếu thuận!”
Sau đó, ông ta cười nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu lấy thuốc ra đây, nếu thuốc có hiệu quả tốt thì chúng ta sẽ bán giá cả”.
Ngô Bình quan sát Juharto thì thấy sau lưng ông ta có một nguồng năng lượng rất mạnh, trong nguồn năng lượng này có rất nhiều oan hồn đang kêu than, nhìn mặt của họ thì đều là người Viêm Long.
Oán khí của những oan hồn này đã chuyển hoá thành sức mạnh, sau đó truyền vào nhân cốt màu đen mà Juharto đeo ở trước ngực, thứ đó đã phát ra một nguồn năng lượng khiến ông ta duy trì sức khoẻ.
Nhưng nguồn năng lượng này không tinh thuần nên Juharto vẫn già đi, hơn nữa càng già lại càng yếu.
Ngô Bình nhìn Juharto với ánh mắt như sắp phun lửa rồi nói: “Ông đã giết không biết bao nhiêu người dân Viêm Long, là để luyện chế thứ pháp khí tà ma này ư?”
Juharto cau mày: “Cậu là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?”
Ngô Bình lừ mắt nói: “Giết người thì phải đền mạng, Juharto, ngày chết của ông đến rồi đó”.
Juharto cười lạnh nói: “Ngu dốt, dựa vào mình cậu mà cũng đòi giết tôi ư?”
“Chết đi”, Ngô Bình tung một chưởng tới.
Thực lực của anh không thua gì Chân Quân, nên đến con voi cũng phải chết dưới đòn này của anh.
Song, Juharto chỉ giơ một tay lên, ngay sau đó đac có một luồng sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ thành một côn tay lớn màu đen, sau đó bay lên cao rồi tấn công Ngô Bình.
Uỳnh!
Ngô Bình bay lùi lại mấy mét, đập vỡ cả tường, người anh thấy hơi khó chịu, đòn tấn công ấy gần có thực lực như cao thủ cảnh giới Động Tàng.
May mà thể chất của anh đã tốt hơn khá nhiều, tuy thấy hơi khó chịu, nhưng chưa bị thương.
Juharto cười lớn: “Thằng kia, tao đã hấp thu sức mạnh của cả triệu người Viêm Long, sao mày đánh lại được cơ chứ!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đúng là ông rất mạnh, nhưng tôi vẫn thắng ông được. Vì tà không thể thắng chính, Thiên Phật Trấn Yêu Thức, tấn công!”
Ngô Bình bay lên cao, tâm linh nối liền Phật giới, một ảo ảnh đức Phật xuất hiện trên đỉnh đầu anh với uy đức vô thượng và khí thế ngạo nghễ, một côn tay toả ánh sáng của Phật pháp ập xuống.
Mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng a di đà phật, Juharto cả kinh, giơ hai tay lên cao, một luồng ánh sáng đen xuất hiện, ngưng tụ thành một con yêu quái hung dữ.
Uỳnh!
Côn tay đó ập xuống, con yêu quái lập tức biến mất, nhân cốt trước ngực Juharto vang lên tiếng nứt, vô số các linh hồn bay ra rồi gào thét lao về phía ông ta.
Juharto vốn không có tu vi, giờ lại mất sự che chở của pháp khí tà ma nên lập tức biến thành mục tiêu để các oan hồn trả thù, chúng xông lên cấu xé, ăn thịt, róc xương, uống máu ông ta.
Juharto la hét thảm thiết, vài giây sau đã biến mất! Các oan hồn hoá thành một con trường long màu đen rồi quấn quanh người Ngô Bình như đang cảm ơn anh, sau đó lao tiếp về phía người trong gia tộc của Juharto.
Gia tộc của Juharto có hơn một nghìn người, già trẻ lớn bé đều bị các oan hồn giết hại hết, hơn nữa ai cũng chết rất thảm.
Chưa dừng lại đó, các oan hồn có thực lực mạnh còn tấn công cả những kẻ từng sát hại họ, bao gồm cả thuộc hạ và người nhà của những người đó.
Đây là một đêm tanh mùi máu, đêm đó đã có rất nhiều người chết ở Jawa, ai cũng chết rất thảm và không rõ nguyên nhân.
Chính quyền Jawa đã huy động mọi lực lượng, nhưng vẫn không thể ngăn được cục diện này. Khi mặt trời ló dạng, số người chết đã lên đến 590 người.
Jawa không dám công bố sự thật, mà chỉ đổ cho thiên tai rồi cho quân phong toả hiện trường.
Lúc này, Ngô Bình đã rời khỏi Jawa, và quay về tổng bộ Hắc Thiên Giáo. Theo anh thấy, có ân báo ấn, có oán báo oán là chuyện hết sức bình thường. Vì thế, anh cũng không hỏi về thù oán của các oan hồn ấy.
Thật ra sau khi trả thù xong thì hận thù của các oan hồn ấy cũng biến mật, họ liên tục rời khỏi nhân gian, cát bụi lại trở về với cát bụi.
Sáng sớm, Chu Mi đã hớt hải chạy đến báo: “Giáo chủ, tôi đã tìn thấy động tiên của Quỷ Long Vương rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên, Quỷ Long Vương ấy có không ít bộ xương thuỷ tinh, những thứ đó đều ẩn chứa lời nguyền mạnh mẽ.
“Tốt! Chúng ta đi luôn thôi!”
Khi họ vừa định xuất phát thì Giang Nguyệt Hân dẫn Yên Li đến.
Yên Li vẫn ngồi trên xe lắn, cô ta khom người chào Ngô Bình rồi nói: “Tham kiến giáo chủ”.
Ngô Bình: “Yên thánh nữ, cô đồng ý liên minh với Hắc Thiên Giáo rồi à?”
Yên Li nói: “Thời nay đã khác, Hắc Thiên Giáo như mặt trời ban trưa, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, ngày trước cô hợp tác với Thiên Quỷ Giáo ra sao thì giờ với Hắc Thiên Giáo cũng vậy, tôi không để cô chịu thiệt đâu”.
Yên Li: “Cảm ơn giáo chủ, tôi sẽ một lòng hợp tác với giáo phái ta!”
Cô ta nói tiếp: “Tôi nghe nói, giáo chủ chuẩn bị đi ra ngoài?”
Ngô Bình chợt nhớ ra Yên Li là thánh nữ của Vu Môn nên rất hiểu về lời nguyền, anh hỏi thử: “Cô có biết Quỷ Long Vương không?”
Yên Li: “Có chứ, người này có rất nhiều tài, ngày trước tôi phải dùng đến mánh mới giết ông ta được”.
Ngô Bình: “Cô có biết bộ xương thuỷ tinh của Quỷ Long Vương không? Hình như nó đang phong ấn lời nguyền rất mạnh”.
Yên Li ngạc nhiên: “Bộ xương thuỷ tinh? Giáo chủ đã thấy chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Thấy rồi, trông cô khẩn trương thế này là biết lai lịch của nó đúng không?”
Yên Li gật đầu: “Những thứ có lời nguyền ấy vốn là của Thánh Vu Môn tôi”.
Ngô Bình: “Hả? Của các cô ư? Thế tại sao lại rơi vào tay Quỷ Long Vương?”
Yên Li: “Nếu giáo chủ rảnh, tôi sẽ kể lại cho giáo chủ nghe”.
Ngô Bình: “Được, mời vào đại điện”.
Bọn họ cùng đi vào đại điện, Ngô Bình sai người pha trà, rồi nghe Yên Li kể về lịch sự của Thánh Vu Môn.
Thánh Vu Môn có lịch sử rất lâu đời, họ là môn phái truyền thừa từ thời tiền sử đến bây giờ. Hơn một nghìn năm trước, khi Tây Lan Giáo còn chưa nổi lên, Thánh Vu Môn là giáo phái chính của Đông Nam Á và Nam Á, đứng ngang hàng với Phật giáo.
Sau này, Tây Lan Giáo trỗi dậy mạnh mẽ, các tín đồ đông dần lên, Thánh Vu Môn mới giảm sức hút. Khi ấy, Tây Lan Giáo đã cho rất nhiều cao thủ đến tấn công Thánh Vu Môn. Dưới tình thế đó, Thánh Vu Môn ngày càng suy yếu hơn.
Từ nhỏ, Yên Li đã được Thánh Vu Môn bồi dưỡng với mong muốn cô ta sẽ gây dựng môn phái vững mạnh trở lại. Khi ấy, Yên Li đã nhận được bảo bối trấn môn của môn phái, đó là Vu Vương Thần Quan. Nó có thần lực của Vu Vương, có nó trong tay thì cô ta có thể sánh ngang với cao thủ cảnh giới Động Tàng.
Trước Yên Li, chưa từng có ai kích hoạt được Vu Vương Thần Quan, khi cô ta làm được, người của Vu Môn như nhìn thấy tia hi vọng.
Trương Kính rót nước cho Ngô Bình rồi đứng chầu chực bên cạnh.
Ngô Bình phất tay: “Giám đốc Trương, anh đi làm việc trước đi, cứ để kệ tôi”.
Trương Kính cười nói: “Cậu cả, đây là lần đầu tiên cậu tới nơi này, tôi phải có phúc lắm mới được nhìn thấy cậu. Nhiệm vụ hiện giờ của tôi chính là phục vụ cậu, thế nên tôi không đi đâu hết”.
Ngô Bình bật cười, hỏi anh ta: “Tập đoàn Siêu Thiên có gốc gác thế nào, muốn bàn chuyện gì với chúng ta?”
Trương Kính đáp: “Tập đoàn Siêu Thiên do Tạ thị ở Jawa sáng lập, chủ yếu buôn bán các mặt hàng thực phẩm chức năng bảo vệ sức khỏe, còn là một công ty lớn trong lĩnh vực hàng hóa toàn cầu với doanh thu lên đến hơn 100 tỷ đô-la, có rất nhiều công ty con ở khắp mọi nơi”.
Ngô Bình: “Bên họ có hợp tác gì với chúng ta à?”
Trương Kính: “Vâng, tập đoàn Siêu Thiên có tầm ảnh hưởng rất lớn trong lĩnh vực chăm sóc sức khỏe, hiện tại tập đoàn Lý thị đang có dự định bước chân vào lĩnh vực này, tất nhiên sẽ muốn hợp tác với bên họ”.
Trong lúc cả hai đang nói chuyện thì cửa bỗng mở ra, Lý Mai chạy xộc ra ngoài trong bộ dạng áo quần xộc xệch, ánh mắt xinh đẹp ướt át. Bám theo cô là một người đàn ông chừng hai bảy hai tám tuổi, gã ta giơ tay muốn kéo Lý Mai nhưng bị cô né tránh.
Gã đàn ông cợt nhả: “Cô Lý, tôi mới đùa có tí mà đã giận rồi à?”
Lý Mai vừa liếc thấy Ngô Bình lập tức bước nhanh tới, nhỏ nhẹ hỏi: “Chồng yêu, anh đến từ bao giờ thế?”
Ngô Bình: “Vừa tới thôi. Sao thế?”
Anh đứng dậy, nhìn chằm chằm gã đàn ông kia.
Gã đàn ông chính là cậu hai của tập đoàn Siêu Thiên. Vừa nghe thấy Lý Mai gọi Ngô Bình là “chồng”, gã cười lạnh: “Đây chính là thằng nhóc nhà họ Lý trong lời đồn đó ư?”
Lý Mai nhỏ giọng nói: “Hai bên đang bàn chuyện làm ăn thì tự dưng gã động tay động chân với em”.
Trong mắt Ngô Bình lóe lên vẻ lạnh lùng, anh hỏi: “Gã chạm vào em bằng cái tay nào?”
Lý Mai: “Tay phải”.
Ngô Bình lạnh lùng nhìn chằm chằm đối phương, cất lời: “Tự bẻ tay phải, có thế thì nhà họ Tạ các anh mới thoát nạn”.
Gã đàn ông thoáng sử sốt, nhưng lại lập tức giận dữ ngay được: “Nhóc con, mày nói gì cơ? Bảo tao tự bẻ tay mình? Mày ngu hay điên thế hả? Ở trước mặt nhà họ Tạ bọn tao thì họ Lý nhà mày còn chẳng bằng cái đinh gỉ!”
Sau đó gã vung tay lên: “Giữ chặt thằng nhóc đó cho tao!”
Một người đàn ông đen gầy sau lưng cậu hai Tạ bước ra, trên người tỏa ra khí tức mạnh mẽ, khuỷu tay và đầu gối có vết chai rất dày, có thể thấy là một cao thủ về quyền cước Xiêm La.
Hắn ta giơ tay muốn túm chặt bả vai Ngô Bình, cùng lúc đó nâng đầu gối lên tính huých vào bụng anh, động tác vừa nhanh vừa thâm độc.
Ngô Bình vừa ấn giữ tay, cao thủ quyền cước kia đột nhiên nhảy dựng lên, sau đó quỳ sụp xuống đất phát ra tiếng “bịch” rõ to.
Mồ hôi lạnh trên trán túa ròng ròng, hắn ta run giọng nói: “Xin cậu tha mạng!”
Hóa ra Ngô Bình đã dồn sức lực khá lớn hệt như núi Thái Sơn đè nặng xuống khiến hắn ta cảm nhận được sự chênh lệch giữa hai bên, rõ ràng bọn họ không phải người có cùng cấp bậc!
Nếu nói hắn ta là một con sâu róm, vậy thì Ngô Bình chính là rồng thần, đối phương vốn dĩ còn chẳng buồn liếc nhìn hắn ta.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Đi, bẻ tay phải của gã ta”.
Người đàn ông trên sàn không chút do dự đứng dậy, túm lấy cổ tay cậu hai Tạ rồi dùng sức bẻ.
“Rắc!”
Cổ tay cậu hai Tạ gãy lộ cả xương trắng, khiến gã đau đến mức kêu la thảm thiết.
Ngô Bình nhìn chằm chằm gã, thản nhiên nói: “Cút!”
Cậu hai Tạ lảo đảo rời đi. Chứng kiến nguyên quá trình, Trương Kính đứng một bên đã sợ đến mức choáng váng, đó là cậu cả luôn hiền hòa đấy ư? Vừa nói một câu là đã bẻ gãy luôn tay cậu hai nhà họ Tạ?
Lý Mai khẽ thở dài, sau đó cất lời: “Vốn định bàn chuyện hợp tác với nhà họ Tạ, xem ra giờ hết cơ hội rồi”.
Ngô Bình hỏi: “Em không sao chứ?”
Lý Mai lắc đầu: “Chồng à, thật ra anh không cần làm vậy đâu. Bản tính của tên Tạ Quốc Hiền kia vốn thế, em đã đoán trước được rồi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Dám sờ mó vợ anh, anh không giết đã là từ bi lắm rồi. À, em bàn chuyện gì với gã thế?”
Lý Mai: “Chẳng phải anh mới làm ra sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho tập đoàn Miêu Dược đó sao? Em đã bàn với Đào Như Tuyết rồi, tập đoàn Lý thị sẽ đại diện toàn bộ dược phẩm cũng như sản phẩm chăm sóc sức khỏe tại khu vực Đông Nam Á của tập đoàn Miêu Dược”.
Tập đoàn Lý thị nắm giữ 25% cổ phầm của tập đoàn Miêu Dược, ngoài ra còn có 10% trong tay Ngô Bình, mối quan hệ giữa hai bên vô cùng mật thiết.
Ngô Bình: “Thế nên em muốn sử dụng kênh bán lẻ của nhà họ Tạ?”
Lý Mai gật đầu: “Đúng vậy. Nhà họ Tạ có đến mấy nghìn tiệm thuốc, hơn ba trăm bệnh viện tại Đông Nam Á, nếu có thể hợp tác thì vô cùng có lợi đối với việc kinh doanh của chúng ta”.
Ngô Bình: “Em cứ yên tâm, nhà họ Tạ sẽ ngoan ngoãn hợp tác với chúng ta thôi”.
Lý Mai gật đầu, thấy Trương Kính vẫn đứng bên cạnh, cô bèn nói: “Giám đốc Trương, anh ra ngoài trước đi”.
Trương Kính đáp: “Vâng”.
Lý Mai đóng cửa, quay lại nhào vào ngực Ngô Bình, thỏ thẻ: “Chồng ơi, sao anh lại rảnh rang mà tới tìm em thế này?”
Ngô Bình: “Đưa tiền cho em chứ sao”.
Lý Mai cười: “Đưa tiền? Tiền gì cơ?”
Ngô Bình: “Kho bạc của anh có chút tiền, gốc gác của nó không chính đáng cho lắm, cần phải tiêu xài mới được”.
Ánh mắt Lý Mai sáng lên: “Có bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Nhiều lắm, chắc khoảng mấy trăm tỷ đô”.
Lý Mai mỉm cười: “Thế thì quá dễ, chẳng phải chúng ta đang định xây dựng khu mới sao? Nếu đầu tư vào bất động sản thì ít nhất cũng cần ba trăm tỷ. Vả lại anh còn muốn làm xe hơi năng lượng mới nữa mà. Đó cũng có thể coi như một hạng mục đốt tiền. Rồi còn chip nữa, hằng năm nước Viêm Long nhập khẩu đến ba bốn trăm tỷ đô tiền chip, nhu cầu rất lớn, chúng ta cũng có thể làm vậy. Tất nhiên cách đơn giản nhất chính là đầu tư khắp các nơi trên thế giới”.
Cả hai trò chuyện một lát, rồi vào đến buồng trong, còn đóng cửa lại.
Một tiếng rưỡi sau, Lý Mai vừa chỉnh trang lại quần áo vừa bước ra khỏi phòng, nhưng bước chân có phần liêu xiêu như thể mới mệt nhọc quá độ, hao mất không ít sức lực.
Lý Mai lên tiếng: “Chồng nè, loại thuốc lần trước có thể sản xuất với số lượng lớn không?”
Ngô Bình biết cô đnag nhắc đến thứ gì, đó chính là loại thuốc có thể khiến người ta vui vẻ gấp mười lần, thế nên anh nói: “Chi phí quá cao, không thể sản xuất với số lượng lớn, chúng ta tự dùng thôi”.
Lý Mai tiếc nuối nói: “Nếu có thể sản xuất nhiều thì chắc chắn loại thuốc đó sẽ nổi khắp thế giới”.
Ngô Bình: “Thứ đó trái phép, không đáng để nhắc tới. À mà, thị trường Đông Nam Á quá nhỏ, nếu nhà họ Lý muốn phát triển thì vẫn nên quay về Viêm Long. Tổng lượng kinh tế ở Viêm Long gấp đến sáu lần cả Đông Nam Á”.
Lý Mai gật đầu: “Chúng ta đã thu nhỏ ‘chiến tuyến’ rồi, ngoài những sản nghiệp cốt lõi ra, số còn lại đều đang bán tháo”.
Cô vừa nói vừa chỉnh lại trang phục giúp Ngô Bình, còn tỉ mỉ lau sạch vết son trên mặt anh, sau đó cười bảo: “Chồng yêu, chúng ta sinh một đứa nhé?”
Ngô Bình giật nảy mình: “Sao đột nhiên em lại muốn sinh con?”
Lý Mai cười đáp: “Anh ưu tú vậy cơ mà, chắc chắn con chúng ta sẽ vừa thông minh vừa đáng yêu”.
Ngô Bình gãi gãi đầu: “Đợi thêm một thời gian nữa đã, chuyện quan trọng cần phải suy nghĩ thật kỹ”.
Cả hai đang trò chuyện dở dang thì bỗng nghe thấy có người gõ cửa.
“Vào đi”. Lý Mai lên tiếng.
Người bước vào là Trương Kính, anh ta cười nói: “Cậu cả, chỗ tôi có mấy món đồ chơi nho nhỏ, mong cậu nhận cho”.
Nói xong, anh ta liền đặt một cái hộp lên bàn. Ngô Bình cầm lên xem, thấy trong hộp gỗ có mười mấy viên đá đủ mọi màu sắc trong suốt như pha lê, trông vô cùng đẹp đẽ.
Lúc nhìn thấy mấy viên đá kia, trong lòng Ngô Bình thoáng rung động, anh hỏi: “Giám đốc Trương, đây là loại đá gì?”
Chương 877: Tinh thạch màu
Trương Kình cười nói: "Cậu chủ, đây là 'tinh thạch màu' chỉ có riêng ở Đông Nam Á, sản lượng không cao nhưng cực kỳ đẹp".
Lý Mai biết nó, cũng nói: "Tinh thạch màu này cũng không rẻ, chỉ một mảnh nhỏ đã có thể bán mấy trăm đô la".
Ngô Bình cầm lấy một cục quan sát, phát hiện bên trong có chút năng lượng, cảm giác kỹ hơn thì cho ra kết luận nó thuộc về một thứ cực kỳ quý báu trong giới tu hành, đó là nguyên lực. Bình thường nó đều tồn tại dưới dạng nguyên thạch trong tự nhiên.
Nguyên thạch có rất nhiều loại, mỗi loại đều chứa một loại năng lượng. Nguyên lực có giá trị cực cao với tu hành, luyện đan, vẽ trận pháp. Có thể nói nó là vật cần có của người tu hành.
Có điều, nguyên thạch lại có số lượng cực kỳ thưa thớt ở giới tu hành, giá cả đắt đỏ. Một miếng to bằng ngón tay cái rẻ nhất cũng phải bán trên trăm tiền bùa.
Ngô Bình không ngờ bên trong tinh thạch màu lại chứa một luồng nguyên lực!
Anh bình tình hỏi: "Giám đốc Trương, mỗi năm Đông Nam Á sản xuất bao nhiêu tinh thạch màu?"
Trương Kình đáp: "Chưa tính toán kỹ, nhưng hồi còn bé tôi thường xuyên chơi cục đá này nên sản lượng hẳn cũng không ít. Mỗi năm chắc ít nhất cũng phải mấy tấn".
Ngô Bình nói: "Giám đốc Trương, tôi giao cho anh một cái nhiệm vụ, anh hãy thu mua số lượng lớn loại tinh thạch màu này trong toàn bộ Đông Nam Á, bất kể giá cả thế nào!"
Tuy Trương Kình không hiểu, nhưng anh ta vẫn lập tức đáp: "Vâng! Chỉ là cậu chủ, một khi thu mua số lượng lớn thì giá cả của nó sẽ tăng mạnh".
Ngô Bình nói: "Tăng giá cũng không sao, tôi cho anh một tỷ đô la trước, anh cứ mặc sức mua. Chỉ có giá cao thì dân chúng Đông Nam Á mới bằng lòng bỏ sức đi đào móc tinh thạch màu".
Trương Kình đáp: "Vâng thưa cậu chủ, tôi sẽ đi làm ngay!"
Trương Kình đi rồi Lý Mai mới hỏi: "Chồng à, tại sao anh lại muốn mua tinh thạch màu?"
Ngô Bình đáp: "Trong tinh thạch màu đó chưa một loại năng lượng, tuy rất ít nhưng chỉ cần tìm được đủ nhiều thì anh có thể lấy ra nguyên thạch. Mà nguyên thạch lại có tác dụng rất lớn với anh".
Lý Mai: "Vậy hả? Trương Kình kia rất có năng lực, anh ta làm việc thì anh có thể yên tâm".
Lúc này, điện thoại trong văn phòng chợt vang lên. Lý Mai cầm lên, bên trong truyền ra tiếng của đội trưởng đội bảo vệ.
Giám đốc Lý, ông chủ Tạ của tập đoàn Siêu Thiên muốn gặp cô. Giờ đang ở dưới lầu.
Lý Mai bảo: "Để họ lên đây đi!"
Ngô Bình cũng nghe được, mở miệng nói: "Người của nhà họ Tạ quả nhiên đến đây!"
Lý Mai nhìn anh nói: "Chồng ơi, anh chém đứt tay của Tạ Quốc Hiền nên nhà họ Tạ chắc chắn là đến trả thù".
Ngô Bình cười lạnh: "Đến vừa lúc!"
Trong phòng tiếp khách, một ông lão hơn 60 tuổi dẫn theo một đống người hùng hổ xông vào, đằng sau còn có một đám binh lính vác súng và một gã đại tá.
Bên cạnh ông lão là Tạ Quốc Hiền đã được băng bó đang nhìn chằm chằm Ngô Bình với vẻ mặt oán hận.
Ông lão lạnh lùng hỏi: "Mày chính là thẳng con hoang nhà họ Lý? Là mày đánh con trai tao bị thương?"
Chát!
Ngô Bình giơ tay tát một cái, ông lão đã bị đánh bay, xoay tròn trên không một trăm tám mươi độ rồi rớt xuống đất như một con chó, nát cả hàm răng, đầu óc kêu lên ong ong, hai mắt dại ra, thất khiếu đổ máu.
Đám binh lính thấy vậy đều hoảng sợ, gã đại tá kia lập tức quát: "Giơ tay lên!"
Ngô Bình liếc gã, lạnh lùng nói: "Quỳ xuống!"
Anh vừa mở miệng, Võ Hồn Hạo Thiên lập tức phát động. Hạo Thiên Thần Lực cộng với uy áp của Võ Hồn trực tiếp khiến linh hồn gã đại tá kia run rẩy, không thể không quỳ xuống.
Những người còn lại giật mình, chuyện gì thế này?
Ngô Bình lại nhìn về phía Tạ Quốc Hiền nói: "Lá gan của mày cũng lớn đấy, vậy mà lại dám đến tìm tao trả thù, can đảm đó!"
Tạ Quốc Hiền cả giận: "Mày dám đánh bố tao à, mày..."
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Ông chủ Tạ, đứng lên đi!"
Ông lão kia run lên, chậm rãi mở mắt ra, trong mắt tràn ngập vẻ hoảng sợ: "Ban nãy, tôi đã có nhiều điều xúc phạm, mong thượng tiên đừng trách tội!"
Tạ Uy mười mấy tuổi đã ra đời, hiểu biết sâu rộng, lập tức biết người trước mặt là người tu hành, mình hoàn toàn không thể chọc vào!
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không dám!"
Ông lão chật vật đứng lên, kính cẩn cúi chào Ngô Bình: "Tôi tên Tạ Uy, ra mắt thượng tiên!"
Ngô Bình hỏi: "Tôi đánh con trai ông, ông không tức giận à?"
Tạ Uy vội vàng nói: "Thẳng con tôi vẫn luôn không hiểu chuyện, đắc tội thượng tiên, mong ngài chớ trách."
Tạ Quốc Hiền ngây người, nói: "Bố, người..."
“Câm miệng! Quỳ xuống cho tao, nói xin lỗi thượng tiên đi”, Tạ Uy quát.
Tạ Quốc Hiền kinh ngạc, quỳ xuống theo bản năng rồi run rẩy nói: "Anh Lý, xin lỗi anh."
Ngô Bình: "Ừ, biết sai có thể sửa, vẫn còn đào tạo được!"
Tạ Uy cũng nói: "Thượng tiên không tức giận là tốt rồi!"
Ngô Bình ngồi xuống sô pha nói: "Tập đoàn Lý thị chúng tôi muốn cho ra thị trường mấy loại thuốc, muốn hợp tác với nhà họ Tạ ông, được không?"
Tạ Uy cười: "Đương nhiên là không thành vấn đề, mà nhà họ Tạ tôi cũng sẽ không thu phí trung gian, bán bao nhiêu cũng sẽ nhận về được bấy nhiêu".
Ngô Bình vô cùng hài lòng nói: "Được, ông chủ Tạ đúng là một người thông minh."
Anh ném cho ông ta một cái bình thuốc bảo: "Cái này cho ông!"
Tạ Uy ngó cái bình hỏi: "Thượng tiên, đây là?"
Ngô Bình đây là vừa đấm vừa xoa, đáp: "Trường Sinh Tán, chắc ông cũng có nghe nói nhỉ."
Tạ Uy mừng rỡ, ông ta đương nhiên biết nó, ông ta thậm chí còn là một thành viên của Hắc Thiên Giáo. Cái bình nho nhỏ này có giá trị hơi bị xa xỉ.
“Cám ơn thượng tiên!”
Sau đó, ông ta lại không nhịn được hỏi: "Lẽ nào, thượng tiên là người của Hắc Thiên Giáo?"
Ngô Bình đáp: "Giáo chủ Hắc Thiên Giáo là anh em kết nghĩa của tôi".
Tạ Uy hoảng sợ, vội nói: "Thì ra là thế, chẳng trách thượng tiên lại có Trường Sinh Tán".
Ngô Bình: "Tôi thấy ông là đệ tử Hắc Thiên Giáo, nhớ làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi ông".
Tạ Uy vội đáp: "Vâng, tôi hiểu rồi!"
Một lát sau, Tạ Uy bèn rời khỏi, còn mỗi Lý Mai vẫn ngẩn người: "Chồng à, người nhà họ Tạ cũng ngoan quá nhỉ?"
Ngô Bình nói: "Ngoan? Con cáo già kia chắc là biết anh có thực lực gì, đối đầu với anh có thể sẽ khiến cả nhà họ Tạ xong đời nên mới thế".
Lý Mai vẫn có một sự hiểu biết thiếu thốn về sự mạnh mẽ của người tu hành nên khó có thể hiểu được việc xoay chuyển thái độ của Tạ Uy. Cô ấy nghe Ngô Bình nói vậy bèn hỏi: "Chồng à, lẽ nào là người tu hành thì có thể muốn gì cũng được hả?”
Ngô Bình nhìn cô ấy đáp: "Khi thực lực cũng đủ mạnh thì đúng là có thể. Mà đâu chỉ người tu hành, em xem mấy nước quân phiệt của Châu Phi kia xem, ai mà không phải tùy tiện làm việc, tùy tiện giết người, chỉ một suy nghĩ đã máu chảy thành sông. Song em có thấy ai đứng ra quản lý chuyện này không?”
Lý Mai thở dài: "Đúng vậy nhỉ, thế giới này vẫn luôn như thế".
Ngô Bình nói: "Có điều, bình thường thì người tu hành rất ít đụng đến chuyện trong thế tục vì không đáng. Họ đều có thuộc hạ của mình, muốn làm gì thì nói một câu là được".
Lý Mai lại thở dài: "Chồng ơi, may mà nhà họ Lý có anh, không thì không biết phải chịu bao nhiêu thiệt thòi uất ức nữa".
Ngô Bình: "Nói đến bị ức hiếp, tên Bối Thế Hầu kia từng đánh ông nội, anh phải đi xả giận cho ông nội mới được".
Lý Mai cười: "Sau này đi bàn chuyện làm ăn, em sẽ dẫn anh theo làm chỗ dựa".
Đến trưa, Lý Mai ngồi lên xe máy của Ngô Bình, cả hai bèn trở về biệt thự nhà họ Lý ăn cơm.
Người một nhà ngồi quây quần ăn cơm, Ngô Bình bỗng hỏi: "Ảnh, Đông Nam Á có chợ đen không?"
Ảnh lập tức xuất hiện đáp: "Thưa cậu chủ, ở Jawa có một chợ đen nổi tiếng. Trước mắt thì đang mở cửa, diễn ra mười ngày liên tiếp, ngày kia sẽ đóng cửa".
Chương 878: Ba khối lập phương thần bí
Ngô Bình sáng mắt lên: “Ở Jawa còn có chợ đen hả? Được, tối nay tôi sẽ đến đó”.
Lý Vân Đẩu nói: “Tiểu Bình, tình hình bên Jawa khá phức tạp, cháu cẩn thận chút, để ông bảo Ảnh đi cùng cháu”.
Ngô Bình cười nói: “Ông nội, không cần đâu, để Ảnh bảo vệ ông là được”.
Anh nói đến đây lại quay sang nói với Lý Niệm Tổ: “Bố, cơm nước xong, người đến phòng đọc sách với con đi”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được”.
Ăn cơm xong, Ngô Bình và Lý Niệm Tổ đi vào phòng đọc. Anh có một tòa nhà chuyên biệt khoảng mười mấy căn phòng trong biệt thự. Ngô Bình chọn không ít đồ sứ tranh chữ bên Hắc Thiên Giáo đặt ở đây, mỗi một kiện đều vô giá. Lúc rảnh rỗi, anh thường ngắm nhìn chúng ở chỗ này.
“Tiểu Bình, có chuyện gì vậy?”, Lý Niệm Tổ hỏi.
Ngô Bình lấy một cái bình nhỏ ra, bên trong là máu của Cổ Thần đã được tinh lọc nói: “Bố, thứ này có thể khiến người có được sức mạnh của thần, có muốn thử chút không?”
Lý Niệm Tổ chớp chớp mắt hỏi: “Sức mạnh của thần?”
Ngô Bình đáp: “Đúng vậy. Uống nó thì sau này bố có thể nắm giữ lực Lôi Điện”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Uống trực tiếp luôn hả?”
Ngô Bình đáp: “Đương nhiên là không, con còn phải tinh lọc bỏ thâm vài vị thuốc. Giờ con hỏi ý kiến bố trước, nếu bố muốn thì sau đó con mới điều chế thuốc cho bố”.
Lý Niệm Tổ im lặng mấy giây rồi nói: “Bố sẽ uống”.
Ngô Bình cười: “Con còn tưởng rằng bố sẽ từ chối chứ”.
Lý Niệm Tổ hờ hững nói: “Lúc trước, bố quá nhỏ bé yếu ớt nên mới khiến mẹ con con chịu khổ. Nếu bố mạnh hơn thì người khác đã không thể giết mình một cách dễ dàng và bố cũng có thể bảo vệ các con”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Bố, trong khoảng thời gian này người đang luyện công ạ?”
Lý Niệm Tổ đáp: “Ừ, con không thấy được sự tiến bộ của bố à?”
Giờ đây, Lý Niệm Tổ đã sắp luyện khí thành sức mạnh. Đây còn là do ông ấy không tập trung tu luyện đó, không thì đã tiến bộ nhanh hơn rồi.
Ngô Bình nói: “Bố, giờ con sẽ truyền công pháp đỉnh cấp của Âm Dương giáo cho người”.
Lý Niệm Tổ hỏi: “Âm Dương giáo là một nơi như nào?”
Ngô Bình đáp: “Nó là một thế lực rất xa và mạnh hơn gấp trăm lần toàn bộ Trái Đất cộng lại”.
Lý Niệm Tổ trợn to mắt: “Lợi hại vậy sao”.
Ngô Bình nói: “Thế nên, bố phải tu luyện cho tốt nhanh chóng trở thành nhân tiên. Đợi đến khi bố thành nhân tiên thì con sẽ cho bố uống thuốc”.
Lý Niệm Tổ gật đầu: “Được!”
Đến chiều, Ngô Bình truyền công pháp của Âm Dương giáo cho Lý Niệm Tổ. Phương pháp hít thở mà anh chỉ lúc trước là của Âm Dương giáo. Tuy phương pháp ấy không phải là đỉnh cấp, nhưng lại vô cùng thích hợp với Âm Dương giáo.
Lý Niệm Tổ không hổ là Linh Minh Thánh Thể, tốc độ tu luyện cực kỳ kinh người, trăm mạch nối liền, trời sinh kinh mạch toàn thông. Ngay cả linh khiếu và thần khiếu cũng được mở một nửa. Thời cơ chín muồi, chỉ cần một đêm là có thể thông hết.
Năm giờ chiều, Ngô Bình trở lại Hắc Thiên Giáo.
Vừa vào đại điện, Lâm Nhu và Chu Mi đã bước tới. Hai cô cũng đã tham gia vào Hắc Thiên giáo và là cấp dưới của Ngô Bình.
“Giáo chủ”, hai cô lên tiếng chào hỏi.
Ngô Bình gật đầu đáp: “Ừ, hai cô quen chưa?”
Lâm Nhu: “Cảm thấy ở đây rất tốt, mọi người đều rất nhiệt tình với chúng tôi”.
Ngô Bình nói: “Vậy là tốt rồi”.
Lâm Nhu nói: “Giáo chủ, Yên Ly đã đến”.
Ngô Bình chợt nhớ mình đã bảo Giang Nguyệt Hân liên lạc với Yên Ly, hỏi: “Cô ta có bằng lòng gia nhập Hắc Thiên Giáo không?”
Lâm Nhu đáp: “Giang Nguyệt Hân nói, Yên Ly hy vọng hợp tác với chúng ta như quan hệ giữa cô ta và Thiên Quỷ Giáo”.
Ngô Bình nói: “Được thôi, bảo cô ta tìm thời gian đến đây một chuyến đi. Tôi sẽ nói chuyện trực tiếp với cô ta”.
Ba người lại nói chuyện thêm vài câu, sau đó hai cô gái bèn rời đi, Ngô Bình nghỉ ngơi trong điện một lúc, đợi đến tối sẽ đến chợ đen của Jawa. Lúc đi, anh gọi thêm một đệ tử của Hắc Thiên Giáo đi theo, anh ta là người Jawa nên biết chỗ của chợ đen.
Hai người cưỡi Nhân Bỉ bay trên không, chẳng bao lâu đã đến.
Đây là một ngôi chùa với quy mô khá to, chiếm diện tích cả nghìn mẫu. Lúc này, trong chùa đang tổ chức chợ đen.
Sau khi đến trước ngôi chùa Tây Lan, đệ tử kia nói: “Giáo chủ, đến đằng trước phải nộp phí mới có thể vào”.
Ngô Bình hỏi: “Dùng tiền hả?”
Dùng tiền Tây Lan.
Ngô Bình chưa từng thấy tiền Tây Lan gì đó nên đi đến trước một cửa hàng để đổi tiền. Giá cả quy đổi thì một Tây Lan khoảng một triệu năm trăm nghìn đô la. Anh hỏi thăm thì thứ này chỉ tiêu thụ trong giới Tây Lan giáo. Giao dịch ở khu chợ đen này cũng đa số là dùng tiền Tây Lan. Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi dứt khoát đổi bốn mươi nghìn tệ Tây Lan, tương đương 60 tỷ đô la.
Trong thẻ của anh gửi rất nhiều tiền, chỉ cần gọi một cú điện thoại đã có mấy trăm tài khoản được điều động, trong vài giây đã gửi 60 tỷ đô la vào tài khoản mà đối phương yêu cầu.
Ngô Bình nắm tiền Tây Lan trong tay, phát hiện bên trong chứa một nguyên lực rất mạnh. Loại nguyên lực đó đến từ tín ngưỡng của hơn một tỷ tín đồ của Tây Lan giáo. Hiệu quả của nó cũng giống như pháp lực của tiên gia.
Anh bỗng nhiên nghĩ đến, không biết loại lực tín ngưỡng ấy có tác dụng với đại thần Côn Ngô không nhỉ?
Lấy được bốn mươi nghìn tệ Tây Lan đã là nửa tiếng sau. Đệ tử đi theo thấy anh thoáng cái đã mua bốn mươi nghìn tệ thì không khỏi chép miệng, nhưng cũng chẳng dám nói gì.
Cửa chùa chỉ mới mở không lâu, Ngô Bình bảo tên đệ tử kia rời đi, còn mình thì cầm túi tiền Tây Lan đi vào trong. Vừa vào, anh đã phải giao năm Tây Lan làm phí vào cửa. Đương nhiên cũng có giao tiền, nhưng như vậy chỉ có thể giao dịch bên ngoài, muốn kiếm thứ gì bên trong thì phải nộp tiền Tây Lan.
Dưới dự dẫn đường của người phụ trách, chẳng mấy chốc anh đã đi vào trong một căn điện lớn. Cửa điện mở ra, bên trong là hàng loạt quầy hàng có lớn có nhỏ khoảng mấy trăm cái.
Ngô Bình phát hiện người đến đây không chỉ có người Jawa, còn có người Ả Rập, người Ba Tư, người Nam Á và hơn nửa đều là tín đồ của Tây Lan giáo.
Anh chậm rãi dạo bước tìm kiếm thứ gì đó đáng giá. Nhưng tiếc là, Ngô Bình đi lòng vòng hơn nửa cái sân cũng không nhìn trúng thứ gì.
Mãi đến khi Ngô Bình phát hiện một thứ quen mắt, đó là ba khối lập phương giống y như khối lập phương bí ẩn trong tay mình, chỉ khác về màu sắc.
Trên chiếc bàn bằng sắt đặt ba khối lập phương thần bí, lần lượt là màu xanh, màu đen, màu đỏ.
Ngô Bình bình tĩnh hỏi: “Ông chủ, ba thứ kia là cái gì vậy?”
Người bán lập phương thần bí là một ông lão râu tóc bạc phơ, ông ta cười nói: “Đây là bảo vật chứa nghĩa lý huyền ảo của vũ trụ, mỗi cái mười nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình nói: “Mười nghìn á? Mắc quá đi! Cũng không biết nó là gì, sao lại giá trị nhiều tiền như vậy?”
Ông lão giải thích: “Thứ đó lai lịch phi phàm, mười nghìn không mắc”.
Ngô Bình suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định lấy ra ba mươi nghìn Tây Lan mua chúng.
Sau khi anh mua xong lập phương, đi chưa được mấy bước đã nhìn thấy vài thứ đặt trên một tấm da. Chúng linh tinh rải rác khoảng chín món, trông khá quen.
Trong lòng Ngô Bình bỗng nhiên ngẩn ra, hình như trong bốn bức Luyện Khí Đồ của anh có một bức có những thứ kia!
Chín món kia gồm có bùa chú, tài liệu, thuốc. Ngô Bình hỏi chủ quán: “Ông chủ, tại sao mấy thứ này lại đặt cùng nhau?”
Chủ quán là một người đàn ông trung niên để râu quai nón, mặc đồng phục của Tây Lan giáo: “Mấy thứ kia à, khi được phát hiện đã nằm trong túi đồ này nên tôi lấy ra bán cùng nhau luôn. Những tài liệu kia đều cực kỳ quý báu, anh bạn có hứng thú không?”
Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Chủ quán đáp: “Ba mươi nghìn Tây Lan”.
Ngô Bình muốn văng tục, một đống đồ linh tinh mà dám đòi ba mươi nghìn?
Anh khụ một tiếng nói: “Ba mươi nghìn thì đắt quá, năm nghìn được không?”
Đối phương trợn mắt nói: “Anh bạn này, anh trả giá khét quá. Hay là, hai mươi chín nghìn nhé”.
Ngô Bình: “Sáu!”
Đôi bên anh tới tôi đi, cuối cùng chốt giá mười bảy nghìn Tây Lan. Nhưng dù vậy, Ngô Bình vẫn còn thiếu bảy Tây Lan.
Chương 879: Xương thú và vải bọc
Không đủ tiền, Ngô Bình ngẫm nghĩ, thương lượng với chủ quán: “Ông bạn, mượn sạp hàng của ông dùng một lát, tôi muốn bán mấy món đồ. Chờ gom đủ tiền rồi, tôi lại mua đống đồ này của ông”.
Chủ quán chỉ bán mấy thứ này, cũng đang rảnh rỗi, nghe vậy thì gật đầu.
Ngô Bình ngồi xuống, vừa nói chuyện phiếm với chủ quán vừa lấy mấy thứ ra.
Trên người anh cất giữ không ít món đồ hay ho, trong đó có vài món đồ đã không còn bao nhiêu giá trị với anh, không bằng mang ra bán lấy tiền.
Đầu tiên anh lấy ra gương cổ và đoản kiếm tìm được trong mộ Bình Loạn Hầu, cả hai đều là vật bất phàm. Vừa bày ra đã có người bước đến hỏi giá, anh báo giá gương cổ là ba nghìn Tây Lan tệ, đoản kiếm là năm nghìn Tây Lan tệ.
Mấy tốp người đến rồi lại đi, cuối cùng cũng có người thật lòng muốn mua, hai bên cò kè mặc cả, Ngô Bình bán ra với giá bảy nghìn hai trăm tiền bùa.
Gom đủ tiền rồi, anh mới mua khối lập phương. Chủ quán kia bán đồ xong, nói vài câu khách sáo rồi rời đi.
Ngô Bình nghĩ tới có lẽ lúc sau còn gặp được đồ vật thích hợp, hơn nữa bản thân có thể đổi Tây Lan tệ thành tiền mặt, thế là lập tức lấy ra Đao chém quỷ, Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn, phi kiếm Thiền Dực, bao tay kim loại và năm tấm bùa sấm lửa do chính tay anh vẽ.
Những món đồ này còn có sức hấp dẫn hơn hai món đồ lúc trước, thoáng chốc đã thu hút rất nhiều người mua vây xem. Cơn thịnh nộ của Lôi Thần - Đường Môn có uy lực khá lớn, Ngô Bình bán chín nghìn Tây Lan tệ.
Đao chém quỷ bán mười ba nghìn Tây Lan tệ, phi kiếm Thiền Dực có giá khá cao, bán được hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ. Bao tay kim loại có công hiệu thần kỳ, bán ra với giá mười hai nghìn Tây Lan tệ.
Năm tấm bùa sấm lửa bán ra được tổng cộng hai mươi hai nghìn Tây Lan Tệ, cuối cùng anh bán đồ được tám mươi tư nghìn Tây Lan tệ!
Trong tay có tiền, anh tiếp tục đi xem những sạp hàng đằng sau. Mãi đến khi sắp đi hết chợ đen mới bị một sạp hàng trong đó hấp dẫn.
Trên sạp hàng này trưng bày đủ loại xương thú, có mảnh đã bị phong hóa mài mòn, có mảnh thì bị hóa đá rõ ràng. Anh đưa mắt nhìn, hai mảnh xương thú trong đó ẩn chứa Thần Quang, vô cùng thần kỳ.
Anh cố ý cầm một mảnh xương khác lên hỏi: “Những xương cốt này bao nhiêu tiền một cân”.
Chủ quán là một người đàn ông người Ả Rập, ông ta cau mày nói: “Anh bạn, đây đều là xương Thánh, bán theo từng mảnh”.
Ngô Bình cười nói: “Được rồi, vậy mảnh xương này bao nhiêu tiền?”
Chủ quán thoáng nhìn: “Mười ba nghìn Tây Lan tệ”.
Ngô Bình nhíu mày: “Đắt như vậy sao?”
Chủ quán nói: “Những xương Thánh này vô cùng khan hiếm, từng có người lĩnh hội được truyền thừa thượng cổ trong đó, cậu không mua thì thôi”.
Ngô Bình bèn chọn hai mảnh xương anh nhìn trúng lên: “Được rồi, nếu đã muốn mua, vậy mua hai mảnh to, hai mảnh này bao nhiêu tiền?”
Chủ quán suy nghĩ: “Năm mươi sáu nghìn, không mặc cả”.
Ngô Bình cảm thấy giá tiền này rất bịp, nhưng anh đã nhìn ra bất phàm trong đó, cho nên tùy tiện mặc cả một chút, cuối cùng mua lại với giá gốc.
Mua được xương thú, anh đang chuẩn bị rời đi, lại thấy có người mang một đống đồ vật bày quầy bán hàng bên cạnh. Khi vải bọc mở ra, Ngô Bình nhìn thấy rất nhiều món đồ vụn vặt.
Nhưng mà, sự chú ý của anh cũng không đặt lên những món đồ này, mà nhìn chằm chằm vải bọc được buộc vuông vức kia. Miếng vải bọc này vừa bẩn vừa cũ, đã không nhìn ra màu sắc ban đầu. Nhưng với con mắt nhìn thấy vạn vật của anh, anh phát hiện vải bọc này lấp lóe ánh sáng, nhất định không phải vật phàm!
Người mua đồ không thể để lộ ý đồ của mình, cho nên anh ngồi xổm xuống lựa lựa chọn, nói: “Ông chủ, những món đồ nát này của ông bán thế nào?”
Ông chủ rất tức giận: “Anh bạn, đồ của tôi cũng không phải đồ nát, đây đều là thánh vật trong truyền thuyết Ả Rập!”
Ngô Bình: “Ồ, vậy những thánh vật này bán bao nhiêu tiền?”
Người kia suy nghĩ: “Ba mươi nghìn Tây Lan tệ”.
Trong tay Ngô Bình còn hai mươi tám nghìn, lập tức mặc cả với ông ta, hai người nói qua nói lại, nói đến miệng đắng lưỡi khô, ông chủ mới đồng ý bán những món đồ này cho anh với giá hai mươi tám nghìn Tây Lan tệ.
Trả tiền, Ngô Bình buộc vải bọc lại, cầm lên muốn rời đi.
Ông chủ vội vàng nói: “Ơ, anh bạn, vải bọc của tôi”.
Ngô Bình cười nói: “Một miếng vải rách mà ông cũng đòi? Hơn nữa không dùng vải gói lại, tôi mang đi thế nào”.
Ông chủ rất keo kiệt, Ngô Bình lại lấy hai trăm Tây Lan tệ còn lại đưa cho ông ta, lúc này ông ta mới buông tha.
Xách vải bọc ra khỏi chợ đen, Ngô Bình mở vải bọc ra, bỏ đồ vật vào không gian Hắc Thiên. Sau đó, anh cầm vải bọc đi đến bên cạnh một dòng sông nhỏ giặt sạch.
Mới vò mấy lần, vải bọc đã lộ ra màu sắc ban đầu, đây là một lá cờ màu vàng mơ, bên trong có cấm chế cực kỳ phức tạp.
“Đây là cờ gì vậy?”. Anh lẩm nhẩm, trong đầu không có tí ấn tượng nào.
Cất vải bọc lại, anh đang định rời đi thì có tiếng nói từ đằng sau truyền tới.
“Anh bạn, cậu mua nhiều đồ như vậy, cầm nổi sao?”. Đối phương là đang nói tiếng Viêm Long.
Ngô Bình quay người, lập tức trông thấy bốn người ở bên bờ sông nhìn chằm chằm anh, trong ánh mắt tràn đầy ý xấu. Bốn người này đều là thổ dân Jawa, vừa đen vừa thấp.
Anh nói: “Cầm nổi”.
Cầm đầu là một người đàn ông trung niên, gã cười ‘khà khà’, nói: “Xem ra cậu là người Viêm Long? Lá gan không nhỏ đâu, dám đến chợ đen của Jawa mua bán”.
Ngô Bình: “Tôi không thể tới sao?”
“Có thể tới, chỉ là tới rồi thì không đi được nữa!”. Người kia vung tay lên, ba người bên cạnh xông về phía Ngô Bình.
Tây Lan Giáo truyền thừa hơn nghìn năm, có một bộ võ học Tây Lan được truyền thừa trong các nhân vật cốt lõi, uy lực vô cùng lớn mạnh.
Ba người này đều là võ sĩ Tây Lan, nhìn thực lực của bọn họ, đều là cấp bậc Tiên Thiên. Thực lực như vậy tất nhiên không phải đối thủ của Ngô Bình.
Ngô Bình vung tay lên, ba giọt nước bắn đến trước mặt ba người, chỉ nghe thấy mấy tiếng kêu thảm thiết, ba cỗ thi thể ngã xuống đất, ấn đường nhiều thêm một lỗ máu.
Người trên bờ giật nảy mình, quay đầu muốn bỏ chạy. Nhưng gã mới chạy được một bước, Ngô Bình đã chặn ở phía trước, lạnh lùng nói: “Ông đi được không?”
Sắc mặt người đàn ông trung niên khó coi, lạnh lùng nói: “Cha tôi là Juharto! Tôi là con trai Lomi của ông ấy, cậu dám tổn thương đến tôi, cha tôi sẽ không bỏ qua cho cậu!”
Ngô Bình cười khẩy: “Hóa ra là con trai của lão tặc Juharto, rất tốt, tôi đang muốn tìm các người đây!”
Anh chìa tay đặt lên đỉnh đầu Lomi, Võ Hồn mạnh mẽ lập tức khống chế ý chí của gã. Mấy phút sau, Lomi quỳ trên mặt đất: “Tham kiến chủ nhân”.
Ngô Bình: “Lomi, dẫn tôi đi gặp Juharto, cứ nói là trên người tôi có linh đan, có thể giúp ông ta trường sinh bất tử”.
“Vâng”.
Lomi đã bị anh khống chế, ngoan ngoãn đi phía trước dẫn đường. Đi không bao xa, hai người ngồi lên một cỗ xe, Lomi sai tài xế lái xe rời đi.
Ngô Bình: “Lomi, nghe nói nhà các người khống chế hai phần tài phú của Jawa?”
Lomi nói: “Không được hai phần thì cũng được một phần rưỡi. Cha tôi khống chế Jawa hơn bốn mươi năm, gần như các xí nghiệp quốc doanh của Jawa đều bị nhà tôi khống chế. Xí nghiệp tư nhân muốn tồn tại cũng phải phân chia lợi ích cho nhà tôi. Tất cả của cải cộng lại, vượt qua ba trăm năm mươi tỷ Dollar”.
Ngô Bình: “Gia tộc các người vững chắc như vậy, nhất định là có chỗ dựa dẫm”.
Lomi: “Cha tôi là con nuôi của giáo hoàng Tây Lan, Jawa là quốc gia của Tây Lan Giáo, không ai dám đắc tội chúng tôi”.
Ngô Bình: “Thảo nào kiêu căng như vậy”.
Xe lái đến phủ của Juharto, Lomi lập tức dẫn Ngô Bình đến gặp Juharto, là một ông lão hơn chín mươi tuổi, sắc mặt rất tốt.
Lomi: “Cha, vị này là cao nhân con mời tới, trên người cậu ta có linh dược, có thể giúp cha trường sinh bất tử!”
Chương 880: Quả báo
Tuy Juharto có linh dược, nhưng hiệu quả không được tốt nên ông ta vẫn già đi, điều này khiến ông ta rất sốt sắng, càng cần có thuốc khiến mình trẻ trung hơn.
Nghe thấy có thuốc trường sinh, Juharto không kìm nén được háo hức, nói: “Con của ta, con thật hiếu thuận!”
Sau đó, ông ta cười nói với Ngô Bình: “Cậu bạn, cậu lấy thuốc ra đây, nếu thuốc có hiệu quả tốt thì chúng ta sẽ bán giá cả”.
Ngô Bình quan sát Juharto thì thấy sau lưng ông ta có một nguồng năng lượng rất mạnh, trong nguồn năng lượng này có rất nhiều oan hồn đang kêu than, nhìn mặt của họ thì đều là người Viêm Long.
Oán khí của những oan hồn này đã chuyển hoá thành sức mạnh, sau đó truyền vào nhân cốt màu đen mà Juharto đeo ở trước ngực, thứ đó đã phát ra một nguồn năng lượng khiến ông ta duy trì sức khoẻ.
Nhưng nguồn năng lượng này không tinh thuần nên Juharto vẫn già đi, hơn nữa càng già lại càng yếu.
Ngô Bình nhìn Juharto với ánh mắt như sắp phun lửa rồi nói: “Ông đã giết không biết bao nhiêu người dân Viêm Long, là để luyện chế thứ pháp khí tà ma này ư?”
Juharto cau mày: “Cậu là ai? Sao lại biết chuyện của tôi?”
Ngô Bình lừ mắt nói: “Giết người thì phải đền mạng, Juharto, ngày chết của ông đến rồi đó”.
Juharto cười lạnh nói: “Ngu dốt, dựa vào mình cậu mà cũng đòi giết tôi ư?”
“Chết đi”, Ngô Bình tung một chưởng tới.
Thực lực của anh không thua gì Chân Quân, nên đến con voi cũng phải chết dưới đòn này của anh.
Song, Juharto chỉ giơ một tay lên, ngay sau đó đac có một luồng sức mạnh khủng khiếp ngưng tụ thành một côn tay lớn màu đen, sau đó bay lên cao rồi tấn công Ngô Bình.
Uỳnh!
Ngô Bình bay lùi lại mấy mét, đập vỡ cả tường, người anh thấy hơi khó chịu, đòn tấn công ấy gần có thực lực như cao thủ cảnh giới Động Tàng.
May mà thể chất của anh đã tốt hơn khá nhiều, tuy thấy hơi khó chịu, nhưng chưa bị thương.
Juharto cười lớn: “Thằng kia, tao đã hấp thu sức mạnh của cả triệu người Viêm Long, sao mày đánh lại được cơ chứ!”
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Đúng là ông rất mạnh, nhưng tôi vẫn thắng ông được. Vì tà không thể thắng chính, Thiên Phật Trấn Yêu Thức, tấn công!”
Ngô Bình bay lên cao, tâm linh nối liền Phật giới, một ảo ảnh đức Phật xuất hiện trên đỉnh đầu anh với uy đức vô thượng và khí thế ngạo nghễ, một côn tay toả ánh sáng của Phật pháp ập xuống.
Mọi người ở đây đều nghe thấy tiếng a di đà phật, Juharto cả kinh, giơ hai tay lên cao, một luồng ánh sáng đen xuất hiện, ngưng tụ thành một con yêu quái hung dữ.
Uỳnh!
Côn tay đó ập xuống, con yêu quái lập tức biến mất, nhân cốt trước ngực Juharto vang lên tiếng nứt, vô số các linh hồn bay ra rồi gào thét lao về phía ông ta.
Juharto vốn không có tu vi, giờ lại mất sự che chở của pháp khí tà ma nên lập tức biến thành mục tiêu để các oan hồn trả thù, chúng xông lên cấu xé, ăn thịt, róc xương, uống máu ông ta.
Juharto la hét thảm thiết, vài giây sau đã biến mất! Các oan hồn hoá thành một con trường long màu đen rồi quấn quanh người Ngô Bình như đang cảm ơn anh, sau đó lao tiếp về phía người trong gia tộc của Juharto.
Gia tộc của Juharto có hơn một nghìn người, già trẻ lớn bé đều bị các oan hồn giết hại hết, hơn nữa ai cũng chết rất thảm.
Chưa dừng lại đó, các oan hồn có thực lực mạnh còn tấn công cả những kẻ từng sát hại họ, bao gồm cả thuộc hạ và người nhà của những người đó.
Đây là một đêm tanh mùi máu, đêm đó đã có rất nhiều người chết ở Jawa, ai cũng chết rất thảm và không rõ nguyên nhân.
Chính quyền Jawa đã huy động mọi lực lượng, nhưng vẫn không thể ngăn được cục diện này. Khi mặt trời ló dạng, số người chết đã lên đến 590 người.
Jawa không dám công bố sự thật, mà chỉ đổ cho thiên tai rồi cho quân phong toả hiện trường.
Lúc này, Ngô Bình đã rời khỏi Jawa, và quay về tổng bộ Hắc Thiên Giáo. Theo anh thấy, có ân báo ấn, có oán báo oán là chuyện hết sức bình thường. Vì thế, anh cũng không hỏi về thù oán của các oan hồn ấy.
Thật ra sau khi trả thù xong thì hận thù của các oan hồn ấy cũng biến mật, họ liên tục rời khỏi nhân gian, cát bụi lại trở về với cát bụi.
Sáng sớm, Chu Mi đã hớt hải chạy đến báo: “Giáo chủ, tôi đã tìn thấy động tiên của Quỷ Long Vương rồi”.
Ngô Bình sáng mắt lên, Quỷ Long Vương ấy có không ít bộ xương thuỷ tinh, những thứ đó đều ẩn chứa lời nguyền mạnh mẽ.
“Tốt! Chúng ta đi luôn thôi!”
Khi họ vừa định xuất phát thì Giang Nguyệt Hân dẫn Yên Li đến.
Yên Li vẫn ngồi trên xe lắn, cô ta khom người chào Ngô Bình rồi nói: “Tham kiến giáo chủ”.
Ngô Bình: “Yên thánh nữ, cô đồng ý liên minh với Hắc Thiên Giáo rồi à?”
Yên Li nói: “Thời nay đã khác, Hắc Thiên Giáo như mặt trời ban trưa, tôi chẳng có lý do gì để từ chối cả”.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, ngày trước cô hợp tác với Thiên Quỷ Giáo ra sao thì giờ với Hắc Thiên Giáo cũng vậy, tôi không để cô chịu thiệt đâu”.
Yên Li: “Cảm ơn giáo chủ, tôi sẽ một lòng hợp tác với giáo phái ta!”
Cô ta nói tiếp: “Tôi nghe nói, giáo chủ chuẩn bị đi ra ngoài?”
Ngô Bình chợt nhớ ra Yên Li là thánh nữ của Vu Môn nên rất hiểu về lời nguyền, anh hỏi thử: “Cô có biết Quỷ Long Vương không?”
Yên Li: “Có chứ, người này có rất nhiều tài, ngày trước tôi phải dùng đến mánh mới giết ông ta được”.
Ngô Bình: “Cô có biết bộ xương thuỷ tinh của Quỷ Long Vương không? Hình như nó đang phong ấn lời nguyền rất mạnh”.
Yên Li ngạc nhiên: “Bộ xương thuỷ tinh? Giáo chủ đã thấy chưa?”
Ngô Bình gật đầu: “Thấy rồi, trông cô khẩn trương thế này là biết lai lịch của nó đúng không?”
Yên Li gật đầu: “Những thứ có lời nguyền ấy vốn là của Thánh Vu Môn tôi”.
Ngô Bình: “Hả? Của các cô ư? Thế tại sao lại rơi vào tay Quỷ Long Vương?”
Yên Li: “Nếu giáo chủ rảnh, tôi sẽ kể lại cho giáo chủ nghe”.
Ngô Bình: “Được, mời vào đại điện”.
Bọn họ cùng đi vào đại điện, Ngô Bình sai người pha trà, rồi nghe Yên Li kể về lịch sự của Thánh Vu Môn.
Thánh Vu Môn có lịch sử rất lâu đời, họ là môn phái truyền thừa từ thời tiền sử đến bây giờ. Hơn một nghìn năm trước, khi Tây Lan Giáo còn chưa nổi lên, Thánh Vu Môn là giáo phái chính của Đông Nam Á và Nam Á, đứng ngang hàng với Phật giáo.
Sau này, Tây Lan Giáo trỗi dậy mạnh mẽ, các tín đồ đông dần lên, Thánh Vu Môn mới giảm sức hút. Khi ấy, Tây Lan Giáo đã cho rất nhiều cao thủ đến tấn công Thánh Vu Môn. Dưới tình thế đó, Thánh Vu Môn ngày càng suy yếu hơn.
Từ nhỏ, Yên Li đã được Thánh Vu Môn bồi dưỡng với mong muốn cô ta sẽ gây dựng môn phái vững mạnh trở lại. Khi ấy, Yên Li đã nhận được bảo bối trấn môn của môn phái, đó là Vu Vương Thần Quan. Nó có thần lực của Vu Vương, có nó trong tay thì cô ta có thể sánh ngang với cao thủ cảnh giới Động Tàng.
Trước Yên Li, chưa từng có ai kích hoạt được Vu Vương Thần Quan, khi cô ta làm được, người của Vu Môn như nhìn thấy tia hi vọng.
Bình luận facebook