Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 891-895
Chương 891: Sào huyệt Quần Phong
Điện thoại được nối máy, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Ong số bảy, có chuyện gì?”
Ngô Bình nhận điện thoại, miệng thốt ra một tràng âm tiết, người kia nhíu mày: “Anh nói gì?”
Thế nhưng vài giây sau, đối phương lại bị sóng âm của Ngô Bình thôi miên, Ngô Bình ra lệnh: “Bây giờ nghe theo lệnh của tôi, nói vị trí của anh, sau đó ở cửa đợi tôi đến”.
Người kia lập tức báo vị trí, Ngô Bình mặc đồ ngụy trang, lái xe chạy đến.
Khoảng cách hai nơi không xa, quãng đường chỉ chừng hai mươi phút. Chiếc xe dừng trước một khu dân cư cũ nát, ngay lối vào của một căn hộ ở tòa nhà số hai, một người đàn ông đang chờ đợi ở đó với ánh mắt đờ đẫn, chính là ong thợ cấp ba đã bị Ngô Bình thôi miên kia.
Ngô Bình hói: “Có thể liên lạc được với cấp trên anh không?”
Người này gật đầu: “Có thể”.
“Gọi điện thoại cho tên đó”, Ngô Bình ra lệnh nói.
Người này lấy điện thoại ra, gọi đi…
Cứ như vậy, Ngô Bình thôi miên qua điện thoại, lần lượt tìm đến ong thợ cấp hai, còn cấp trên của ong thợ cấp một là một người có mật danh là Ong đực số bảy.
Ong đực số bảy kiểm soát việc buôn bán ma túy trên toàn tỉnh K, quyền lực rất lớn, khi Ngô Bình nhìn thấy anh ta, mới biết đối phương là một cao thủ Tiên Thiên.
Ong đực số bảy tên là Dương Tuyển, Ngô Bình khống chế anh ta, ba người cưỡi Nhân Bì quay về Thiên Kinh. Thủ lĩnh của Quần Phong, vị Ong chúa kia đang ở Thiên Kinh!
Người đang bay trong không trung, Chu Nhược Tuyết vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy nói: “Trời ạ, chúng ta đang bay!”
Ngô Bình: “Không cần phải kinh ngạc, đâu phải em chưa từng đi máy bay”.
Chu Nhược Tuyết liếc nhìn anh: “Có thể giống nhau được sao? Bây giờ em đang ngồi trên thảm bay”.
Trên một ngọn núi ở Thiên Kinh - Bắc Giao, giữa lưng chừng núi đã được xây dựng mấy căn nhà, Dương Tuyển nhìn điện thoại: “Chủ nhân, chính là ngọn núi này, khả năng cao là Ong chúa đang ở trên núi”.
Nhân Bì chậm rãi hạ xuống, mấy người họ đáp xuống đất từ độ cao cách tầm trăm mét, Ngô Bình nói: “Nhược Tuyết, tổ chức này nghiêm mật, nếu muốn đánh hạ nó thì phải dùng thủ đoạn giang hồ”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Em hiểu!”
Ba người đi về phía bên cạnh, Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, bố em tên gì, sao lại bị họ hại chết?”
Chu Nhược Tuyết: “Bố em tên Chu Quốc Long, lúc đang điều tra Quần Phong thì bị bọn họ ám sát. Quần Phong rất ngông cuồng, bọn họ còn để lại một mảnh giấy bên cạnh thi thể bố em, trên đó viết năm chữ “Không tự lượng sức mình”“.
Nói đến đây, khóe mắt Chu Nhược Tuyết bỗng ngận nước.
Ngô Bình: “Đừng quá đau lòng, bố sẽ hãnh diện vì em”.
Đến trước cửa lớn, họ nhìn thấy một người ngồi ngay cửa, bất động như một bức tượng. Ngô Bình đứng cách cửa lớn chừng ba mươi bước, đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Là ai?”
Ngô Bình không hề dừng bước: “Chúng tôi nhận được tin báo, bên chỗ các anh có người tàng trữ ma túy, mở cửa ra!”
Nói rồi, anh lấy bộ đồng phục cảnh sát ra, bên trên có hai đóa hoa bạc và một cành ô liu, chứng tỏ anh là sĩ quan cảnh sát cấp hai. Tuy không còn trong đội truy bắt tội phạm nhưng chức vị thì vẫn được giữ lại.
Người canh cửa hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay đi, không thì chết!”
Đối phương vô cùng ngông cuồng, rõ ràng không màng đến thân phận cảnh sát của Ngô Bình.
Ngô Bình đã đi đến gần chừng mười bước, anh quan sát người canh cửa, tên này để đầu trọc, cao chừng một mét bảy, hai vai dài hơn người thường rất nhiều, ánh mắt cay nghiệt, trông như một mãnh thú dạng người, vô cùng nguy hiểm.
“Còn không chịu đi, thì chết!”, hắn ta lạnh giọng nói.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã biết người này luyện Thông Bối Quyền. Bất kỳ quyền pháp nào được luyện đến cực hạn thì đều sẽ hình thành một vài đặc thù, anh có thể nhìn ra được quyền pháp kẻ này không hề thấp.
“Chó ngoan không cản đường!”. Ngô Bình nói, tay khẽ nâng lên, không khí bỗng nổ vang một tiếng, canh cửa bỗng cảm thấy nghẹt thở, sau đó cơ thể hắn ta bị luồng khí thổi bay, rơi xa mấy chục mét.
Sau khi rơi xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi hẳn, sợ hãi thốt lên: “Mày là Đại Tông Sư!”
Ngô Bình không quan tâm hắn ta, Chu Nhược Tuyết thì lạnh lùng nói: “Anh ấy là Võ Thánh!”
Thân thể người canh cửa run rẩy, hắn ta lập tức quỳ xuống bò qua, dừng trước mặt Ngô Bình: “Kẻ hèn bái kiến Võ Thánh đại nhân! Cầu xin Võ Thánh giải thích cho!”
Ngô Bình nhíu mày: “Anh bảo tôi giải thích cái gì?”
Người canh cửa nói: “Kẻ hèn luyện Thông Bối đã ba mươi mốt năm, cảm giác chỉ còn cách cửa một bước cuối cùng là có thể đột phá để tiến vào cảnh giới Quyền Pháp Đại Thành, cầu mong Võ Thánh chỉ giáo”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh tâm thuật bất chính, không xứng nhận sự chỉ giáo của tôi, cút!”
Người canh cửa vô cùng thất vọng, nói: “Kẻ hèn chỉ là người canh cửa mà thôi, những chuyện khác đều không biết nhiều”.
Ngô Bình: “Thân anh đầy tội lỗi, số người từng giết chết không mười thì cũng đến tám, hung đồ như anh, tôi sẽ không chỉ điểm”.
Lúc này cửa lớn mở ra, có người quát: “Ai đang làm ồn quá vậy?”
Đó là một người đàn ông trung niên,chừng bốn mươi, hai tay trong suốt như ngọc, hơi thở còn mạnh hơn người canh cửa vừa rồi. Gã ta nhìn thấy người canh cửa đang quỳ dưới đất thì chợt kinh ngạc: “Mày đang làm cái gì vậy?”
Người canh cửa ngẩng đầu: “Võ Thánh, anh ta là Võ Thánh!”
Người trung niên đột nhiên sởn cả tóc gáy, nhìn Ngô Bình, giống như cừu non gặp phải hổ lớn, cả người đều run rẩy.
Ngô Bình bĩnh tĩnh nhìn gã ta, hỏi: “Nơi này là sào huyệt của Quần Phong?”
Người trung niên khom người, run giọng nói: “Bẩm Võ Thánh đại nhân, đúng vậy”.
Ngô Bình: “Đưa ta đi gặp Ong chúa”.
Sắc mặt người trung niên thay đổi, nói: “Võ Thánh đại nhân, tôi khuyên cậu nên mau chóng rời đi”.
Ngô Bình nhìn gã ta: “Anh bảo tôi rời đi?”
Người trung niên liếc nhìn ra sau, khẽ nói: “Võ Thánh đại nhân, bên cạnh Ong chúa có một yêu thú!”
Ngô Bình không chỉ không sợ, mà trái lại ánh mắt sáng lên: “Yêu thú sao? Không hề gì, dẫn tôi đi”.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ, chỉ đành dẫn đường về phía trước, người canh cửa cũng đứng dậy đi theo.
Ngô Bình hỏi: “Anh tên gì?”
Người trung niên vội nói: “Kẻ hèn Hách Liên Chiến Anh”.
Đi lên trên núi mấy chục mét thì đoàn người đến một vùng đất bằng phẳng, cách đó không xa chính là một căn nhà ba tầng không quá lớn, khi còn cách căn nhà chừng hai mươi bước, Hách Liên Chiến Anh dừng lại, run giọng nói: “Kẻ hèn không dám lại gần”.
Ngô Bình hỏi: “Ong chúa ở bên trong?”
Hách Liên Chiến Anh gật đầu: “Đúng vậy. Bình thường, lúc Ong chúa gọi ai, thì người đó mới có thể vào trong nhà”.
Ngô Bình nói: “Hai người cứ đợi ở đây”. Anh cất bước đi về phía căn nhà.
Cách căn nhà mười bước, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, là mùi máu thịt của con người!
Cánh cửa lầu một mở ra, một ông lão cao lớn trông chừng năm mươi, cầm một thanh thương sắt, ngăn ở trước cửa.
Ông lão khí thế mãnh liệt, ho khan một tiếng rồi nói: “Người nào tới, báo tên đi!”
Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Ông luyện thương, luyện đến kinh mạch phổi cũng hỏng rồi”.
Ông lão sững sờ: “Cậu biết?”
Ở phía xa, Hách Liên Chiến Anh nói: “Bá Thương, vị này là Võ Thánh đại nhân”.
Ông lão được gọi là Bá Thương run cả người, không biết làm sao, mũi thương nện xuống đất.
“Trên đời, thật sự có Võ Thánh sao?”, ông ta lầm bầm như đang nói với chính mình.
Ngô Bình nói: “Tránh ra”.
Ông lão cắn răng, lại nhấc thương sắt lên nói: “Nếu cậu đã là Võ Thánh, vậy tôi cũng muốn cậu chỉ giáo vài chiêu !”
Mũi thương rung chuyển tựa như một con rắn, biến hóa khôn lường, đâm về phía Ngô Bình.
Chương 892: Chuột yêu
Cây thương sắt này nặng hơn một trăm cân, có thể dùng được như vậy, Ngô Bình cũng khá tán thưởng thương kỹ của ông lão, anh vươn tay túm lấy cây thương sắt.
Ông lão a lên một tiếng, lòng bàn tay nóng rực, thương đã bị Ngô Bình cướp đi.
Có thương trong tay, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nể mặt ông chỉ đơn thuần là võ giả, dũng khí rất đáng khen ngợi, vậy cho ông xem xem thương kỹ thật sự là thế nào”.
Vừa dứt lời, thương sắt bỗng lóe lên, trong không khí vang lên tiếng rồng ngâm kèm theo tiếng sét đánh nổ vang, bóng thương lại trông như thực chất, đâm về phía một tảng đá cao chừng năm sáu mét, hai người ôm mới nổi cách đó chừng trăm mét.
“Ầm!”
Tảng đá nổ tung, uy thế bóng thương vẫn không giảm, lại xuyên qua một gốc cổ thụ trăm năm phía sau.
Thấy vậy, ông lão chậm rãi quỳ xuống đất, cúi đầu. Một thương này của Ngô Bình, có dùng cả đời này ông ta cũng không thể với tới!
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn lầu ba, lạnh lùng nói: “Đi ra đi!”
Cửa trên lầu ba mở ra, một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi đi ra, trên vai ông ta có một con chuột lớn nằm đó, đôi mắt đỏ như máu nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Con chuột già này còn to hơn cả mèo nhà, cái đuôi dài chừng nửa thước rũ xuống. Trên miệng nó vẫn còn dính máu, trông bộ dạng như vừa mới ăn thịt uống máu xong vậy.
Người đàn ông nói: “Dám đến tận cửa chém giết, cậu là người thứ ba”.
Ngô Bình: “Ồ? Lúc trước cũng có người từng đến tìm ông sao?”
Người đàn ông cười nham hiểm: “Người thứ nhất, tự xưng là cao tăng Tạng Nguyên gì đó, có thể xuất khiếu Âm Thần, kết quả vừa đến đã bị Khôi Thần móc mắt, cuối cùng Khôi Thần đã ăn đầu ông ta. Người thứ hai là tu sĩ hóa thân gì đó, anh ta hoàn toàn không địch nổi Khôi Thần, bị gặm cắn chỉ còn lại một mảnh xương sọ. Ha ha, cậu thì sao, lại là thứ gì đây?”
“Rầm rầm!”
Ngô Bình tung ra khí thế, khí huyết như rồng, không khí quanh người anh cũng vặn vẹo, năng lượng thoát ra sau lưng anh ẩn hiện hóa thành một võ hồn hư ảo!
Con chuột lớn màu xem thét lên, đột nhiên bổ về phía Ngô Bình như tia chớp.
Ngô Bình bay vút lên trời, tay phải đè xuống, quát lớn: “Thiên Phật trấn yêu!”
Vừa dứt Phật hiệu, bóng Phật Đà hiện rõ, đánh xuống một chưởng ảnh, hợp nhất với quyền chưởng của Ngô Bình, trấn áp về phía chuột xám lớn kia.
“Chít!”
Chuột lớn kêu thảm, trước trán bỗng xuất hiện một tia sáng xám, nó muốn bỏ chạy nhưng lại bị Ngô Bình trấn áp, không thể động đậy.
“Chú thuật thứ bảy, Chấn Hồn!”, Ngô Bình khẽ nói, sử dụng một pháp thuật của Âm Dương Pháp Bào, thử xem hiệu quả.
Tiếng chú ngôn vang lên, tựa như sấm rền, Nguyên Thần của chuột xám, luồng ánh sáng màu xám kia bỗng nổ tung, trong đầu tất cả mọi người đều vang vọng tiếng thét thê thảm của chuột lớn.
Thi thể chuột xám rơi xuống đất, thất khiếu chảy máu, chết không thể thảm hơn.
Người đàn ông trên lầu ba ngây dại, Khôi Thần mạnh mẽ lại thất bại như vậy sao?
“Cút xuống đây!”
Ngô Bình nắm tay, không khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, trực tiếp tóm lấy ông ta, đè xuống mặt đất, trước mặt ông ta chính là thi thể con chuột lớn kia.
Người đàn ông khóc rống lên: “Cứu mạng! Tôi đầu hàng!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông chính là Ong chúa”.
Người đàn ông vội nói: “Đúng đúng, tiểu nhân là Ong chúa đứng đầu Quần Phong, Kim Phong”.
Ngô Bình nói với Chu Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em lập tức liên lạc với cấp trên, cứ nói em đã triệt hạ hoàn toàn mạng lưới ma túy lớn nhất cả nước, còn bắt giữ được trùm ma túy, Ong chúa Kim Phong”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu, lập tức gọi điện.
Ngô Bình lại nói: “Ngoan ngoãn khai báo tội ác của ông, ông nên hiểu, tử hình đối với ông mà nói chính là một loại giải thoát”.
Ong chúa cúi đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo”.
Bởi vì cảnh sát đã sắp đến rồi, mấy người canh cửa kia bị Ngô Bình điểm huyệt không thể động đậy, bọn họ cũng sắp phải nhận hình phạt rồi.
Nửa tiếng sau, rất nhiều cảnh sát đã vội đến, dẫn đầu là đội trưởng đội Chống ma túy Thiên Kinh. Khi họ đến hiện trường, hỏi Chu Nhược Tuyết: “Cô cũng thuộc đội Chống ma túy, ai phụ trách đội cô?”
Chu Nhược Tuyết: “Đội trưởng! Tôi là phó đội trưởng đội Chống ma túy tỉnh K, Chu Nhược Tuyết!”
Rõ ràng, vị đội trưởng này không coi trọng sĩ quan cảnh sát nhỏ như Chu Nhược Tuyết, anh ta lạnh nhạt nói: “Phó đội trưởng Chu vất vả rồi, cô quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.
Ngô Bình hiểu rõ, anh cũng không hỏi gì, công lao to lớn này chắc chắn sẽ không rơi vào đầu Chu Nhược Tuyết, anh cười nói: “Đội trưởng”.
Đội trưởng kia lúc này mới chú ý đến Ngô Bình, nhìn thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, mới nói: “Anh là?”
Ngô Bình lạnh nhạt trả lời: “Long chủ Thiên Long, Ngô Bình”.
Đội trưởng bất ngờ, vội vàng chạy bước nhỏ đến, kính cẩn nói: “Đội trưởng đội Chống ma túy Tiêu Kiếm Hùng bái kiến Long chủ đại nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần khách sáo. Đội trưởng vất vả rồi, đúng lúc tôi đi ngang qua, thuận tay giúp Nhược Tuyết bắt được trùm ma túy”.
Đội trưởng vội nói: “Cảm ơn Long chủ! Nếu không phải nhờ Long chủ, thì tên trùm ma túy này không biết còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến bao lâu nữa”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhược Tuyết nói: “Nhược Tuyết, một mình em cũng không dùng hết được công lao lớn như vậy. Chi bằng như vậy đi, em chia một nửa công lao cho đội trưởng Tiêu đi”.
Chu Nhược Tuyết hiểu, đây là Ngô Bình đang giúp cô ấy, lập tức nói: “Được”.
Tiêu Kiếm Hùng vui mừng, vội nói: “Cảm ơn Long chủ đã dìu dắt!”
Phần thẩm vấn phía sau, quả nhiên Kim Phong rất phối hợp giao ra bằng chứng phạm tội của mình, bao gồm cả công cụ ông ta thao túng Ong đực khắp các nơi, sổ sách chia tiền, vân vân.
Trong đó, có vài chuyện cũng khiến cảnh sát lạnh cả sống lưng. Kim Phong này nói ông ta nuôi một con chuột lớn, con chuột lớn này rất thích ăn thịt người có ma túy, gần như mỗi ngày đều phải ăn mấy người.
Mà khi cảnh sát mở căn phòng trên lầu ba, tay chân và nội tạng còn lại ở bên trong khiến bọn họ cũng phải nôn mửa, mấy pháp y kinh nghiệm vào hiện trường cũng đã nôn.
Ngô Bình thấy mọi chuyện cũng đã hòm hòm, bèn nói: “Đội trưởng Tiêu, Nhược Tuyết, mọi người cứ bận đi, tôi đi trước”.
Tạm biệt hia người, anh liền đi đến tổng bộ Thiên Long.
Thân là Long chủ, thời gian anh ở Thiên Long vốn không nhiều, cũng may ngoài những chuyện lớn cần anh phải quyết định thì những chuyện nhỏ nhặt thường ngày không cần anh phải bận tâm.
Trong sân viện tổng bộ Thiên Long, một nhóm thành viên Thiên Long tụ tập, vẻ mặt bọn họ tức giận, lớn tiếng tranh luận gì đó.
Ngô Bình đi đến trước cửa, đúng lúc vừa nghe một người nói: “Thần Võ Ti đúng là khinh người quá đáng! Mấy lần hành động này đều bị bọn họ ngáng chân. Đây rõ ràng là đang nhắn vào chúng ta mà”.
“Tôi nghe nói, bên Tân Thành có mấy anh em bị người của Thần Võ Ti đánh đến trọng thương rồi”.
“Hình như Thần Võ Ti đã mua về một lô thuốc biến đổi gen, tạo ra một trăm chiến binh biến đổi gen, chúng ta bị thiệt cũng là lẽ thường”.
“Chiến binh biến đổi gen có gì ghê gớm chứ, có biết long vệ không? Tôi từng nhìn thấy bọn họ ra tay rồi, quả thực rất đáng sợ! Hơn nữa tôi nghe thư ký Hoa nói, Long chủ đang bồi dưỡng một nhóm cao thủ đỉnh cấp, đáng tiếc tư chất tôi quá kém, không được tuyển chọn”.
“Chậc, bây giờ Long chủ không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ không để người của Thần Võ Ti ngông cuồng như vậy!”
Mấy người đang bàn luận, có người phát hiện ra Ngô Bình, anh ta run người, lập tức đứng thẳng: “Long chủ!”
Tất cả mọi người đều yên lặng, yên lặng nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ngô Bình: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Không có chuyện gì làm sao?”
“Bẩm Long chủ, chúng tôi đang đợi tổ trưởng”.
Tổ trưởng của nhóm này, là Trần Tố của Bắc Mỹ Đường.
Ngô Bình không hỏi, trực tiếp đi thẳng vào hội trường. Trong hội trường lớn, Trần Tố và Trịnh Hoài đều ở đây, bọn họ như đang thương lượng gì đó.
Ngô Bình nói: “Mọi người đang thương lượng gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh của Ngô Bình, mọi người đều vui mừng, vội nói: “Long chủ!”
Ngô Bình gật đầu: “Có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Chương 893: Thuốc số 3
Trần Tố: “Long chủ, thời gian gần đây, Thần Võ Ti đều chống đối Thiên Long ở khắp nơi, chúng tôi đang thương lượng cách đối phó. Vừa nãy vẫn còn đang bàn bạc, xem có cần phải nói chuyện này cho Long chủ hay không”.
Ngô Bình: “Tôi biết trình độ của Thần Võ Ti, bọn họ có lẽ không dám kiếm chuyện với chúng ta”.
Trần Tố: “Long chủ, trước khác, nay lại khác rồi. Không biết Thần Võ Ti mua được số lượng lớn thuốc biến đổi gen từ đâu mà nuôi dưỡng hơn một trăm chiến binh biến đổi gen. Những người này đánh rất lợi hại, thực lực ít nhất cũng là cấp Võ Vương”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ là thuốc biến đổi gen mà thôi, tôi cũng có”.
Mọi người sững sờ, cũng có?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cho ba mươi người mỗi tổ của mọi người, trong vòng một giờ mọi người quyết định người được chọn. Người nào được chọn, mỗi người có thể dùng hai lọ thuốc biến đổi gen cấp S”.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, mỗi người hai lọ thuốc biến đổi gen cấp S!
Trịnh Hoài nói: “Long chủ, giá một lọ thuốc biến đổi gen cấp S trên thị trường rất đắt, mỗi tổ ba mươi ngời, là hơn hai trăm người rồi, ít nhất cũng bốn năm trăm lọ thuốc biến đổi gen cấp S”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không sao, tiền thuốc biến đổi gen có thể nợ trước. Chẳng phải Thần Võ Ti rất lợi hại sao? Vậy cứ đánh bọn họ ra bã đi!”
Mọi người vô cùng phấn khích, lập tức bắt đầu lên danh sách.
Ngô Bình quay về phòng làm việc của anh, bắt đầu luyện chế thuốc biến đổi gen cấp S. Loại thuốc này, ngoài việc tiêu hao dị biến thạch, thì những dược liệu còn lại cũng không quá khó tìm.
Dị biến thạch trên người anh, mỗi lần chỉ tiêu hao vài gram, có thể dùng rất lâu.
Mọi người thấy Ngô Bình tự nhốt mình trong phòng thì đều trông ngóng đợi chờ bên ngoài, bọn họ sớm đã lập xong danh sách, tổng cộng có hai trăm bốn mươi người!
Khó có thể tưởng tượng được, khi nội bộ Thiên Long xuất hiện hơn hai trăm cao thủ dùng thuốc biến đổi gen thì sẽ trở nên ra sao.
Một người nói: “Long chủ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đang điều chế thuốc sao?”
“Không thể nào, thuốc biến đổi gen là sản phẩm công nghệ cao. Tôi đoán, Long chủ nhất định đang phân thuốc vào từng lọ, chia thuốc, sau đó phát cho mọi người”.
Suy đoán của anh ta rất có lý, mọi người đều gật đầu công nhận.
Trần Tố nói: “Các anh đừng có đoán mò nữa, có thể để các anh đoán được thì còn là Long chủ không chứ? Trong mấy người chúng tôi, có vài người từng dùng thuốc biến đổi gen số hai, biết rõ hiệu quả thần kỳ của nó ra sao. Nhưng so với thuốc số một của long vệ thì còn kém rất nhiều. Có nghĩa là gì? Long chủ đã nắm rõ kỹ thuật điều chế các loại thuốc biến đổi gen rồi. Ha ha, đám bỏ đi của Thần Võ Ti, đã đến lúc cho bọn sáng mắt ra rồi!”
Dựa vào tiên đỉnh Thuần Nhất, cùng với kỹ thuật luyện chế thuốc cao siêu nhất hiện nay của Ngô Bình, chỉ dùng ba tiếng đồng hồ đã luyện chế xong một lô thuốc bột. Anh bỏ bột vào dùng nước cất dung hòa, thì đã thành công tạo ra thuốc biến đổi gen cấp S. Nói chính xác hơn, thì đây là thuốc biến đổi gen cấp S++, hiệu quả so với cấp SS chỉ kém một chút!
Anh lất ra ba trăm lọ nhỏ, chia theo liều lượng nhất định, chia thuốc xong, anh đẩy cửa đi ra thì thấy mọi người đều đang chờ đợi trông ngóng anh.
Anh vung tay, ba trăm lọ thuốc đã đáp đất chỉnh tề, anh nói: “Đây là thuốc số 3. Mỗi tổ ba mươi lọ, số lượng còn lại sẽ do thư ký Hoa phân bố cho các thành viên Thiên Long còn lại”.
Mọi người vui mừng, mỗi tổ lấy đi ba mươi lọ, sáu mươi lọ còn lại do Hoa Giải Ngữ chịu trách nhiệm quản lý. Cầm được thuốc rồi, mọi người lập tức tản đi, lập tức phát cho các thành viên có tên trong danh sách.
Hoa Giải Ngữ gom thuốc xong, vừa phấn khích vừa lo lắng, nói: “Long chủ, giá trị ba trăm lọ thuốc này ít nhất cũng đến ba trăm tỷ đô la”.
Ngô Bình: “Cô sợ gì chứ, tôi cũng không có đòi tiền”.
Ánh mắt Hoa Giải Ngữ sáng lên: “Không cần tiền sao?”
Ngô Bình: “Viết cho tôi một tờ giấy nợ. Với giấy nợ này, ít nhất trong nhiệm kỳ của tôi sẽ không đổi thành tiền mặt. Được rồi, cứ phân bổ thuốc trước đi, cố hết sức phân bổ cho các thành viên Thiên Long đã từng lập công, làm việc hăng hái”.
“Vâng, tôi lập tức đi!”
Hoa Giải Ngữ lui xuống, Ngô Bình cũng mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua vài phút, anh nghe thấy âm thanh của Diệp Huyền, không đợi thông báo, anh ta đã xông vào, cười đùa nói: “Sao tiền bối lại chẳng nói gì với tôi vậy”.
Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Diệp Huyền: “Tôi gọi điện qua nhà Sư thúc tổ, cậu ta nói với tôi rồi”.
Vẻ mặt Ngô Bình ghét bỏ: “Anh không lo huấn luyện, chạy đến đây làm gì?”
Diệp Huyền cười nói: “Sư thúc tổ, lần trước hai mươi tuấn nam mỹ nữ mà tiền bối cho tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn huấn luyện nghiêm khắc. Chậc chậc, ánh mắt tiền bối tinh thật, trai thì đẹp, gái thì yêu kiều, mấy người bọn họ ắt sẽ có được mấy người sẽ thành ngôi sao điện ảnh hành động quốc tế”.
Ngô Bình: “Anh đến để nói mấy thứ này?”
Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Sư thúc tổ, tôi đến là có chuyện khác”.
Ngô Bình cho anh ta ngồi xuống, có người đến đưa trà, Diệp Huyền uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Sư thúc tổ, dạo này tôi nghe nói không ít tin đồn, đều nói tiền bối cố ý gài bẫy bọn họ, một mình tận hưởng thành quả khu mới”.
Ngô Bình cười lạnh, anh sớm đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng anh không quan tâm, anh nói: “Một người chịu bán, một người chịu mua, sao lại nói là tôi lại gài bọn họ chứ?”
Diệp Huyền thở dài: “Năng lực đám người cũng khá mạnh, tôi sợ bọn họ sẽ bắt tay nhau nhắm vào sư thúc tổ”.
Ngô Bình: “Ngay cả anh cũng đã biết rồi, xem ra tin tức về khu mới đã truyền khắp nơi rồi”.
Diệp Huyền: “Cũng không phải, có không ít người đã chạy về Vân Đỉnh rồi. Nhưng đất đai đã được khoanh vùng, bọn họ đi cũng uổng công”.
Chợt dừng lại rồi anh ta nói tiếp: “Sư thúc tổ, tôi sớm đã muốn làm một căn cứ điện ảnh và truyền hình rồi, mua đất từ bên sư thúc tổ”.
Ngô Bình nói: “Được, đến lúc đó tôi anh cứ tùy ý chọn”.
Diệp Huyền vui mừng: “Cảm ơn sư thúc tổ”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Đại sư huynh đâu?”
Diệp Huyền: “Ông nội bây giờ rảnh rỗi lắm, ngoài trừ tu luyện thì lại đến giám sát tôi tu luyện, giục tôi kết hôn, phiền muốn chết”.
Ngô Bình: “Anh nên kết hôn rồi”.
Diệp Huyền đảo mắt: “Sư thúc tổ, nếu nói như vậy thì sư thúc tổ cũng nên kết hôn rồi”.
Ngô Bình trừng mắt: “Chuyện của tôi đến lượt anh lo à?”
Diệp Huyền vội cười xòa: “Sư thúc tổ, tuổi của tiền bối cũng không còn nhỏ nữa…”
“Cút đi!”, Ngô Bình một chân đá bay Diệp Huyền.
Diệp Huyền ré một tiếng lập tức bay ra sảnh chính, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Anh ta còn muốn đi vào thì Ngô Bình nói: “Quay về tu luyện cho tôi. Còn nữa, anh gọi Diệp Thần lại cho tôi”.
Diệp Huyền vẫn còn muốn nhây một lúc, nhưng thấy Ngô Bình xụ mặt, chỉ đành quay về trước.
Đến tối, Hoa Giải Ngữ tiến lên, nói: “Long chủ, võ đài với Mễ sẽ được tổ chức vào tuần sau, địa điểm đổi thành Hải Thành”.
Ngô Bình: “Không phải ở Sư Thành sao? Tại sao phải đổi?”
Hoa Giải Ngữ: “Bởi vì trong đội ngũ bên Mễ, có hai đại cao thủ có xuất thân từ Viêm Long, định cư ở Hải Thành, đây là đề nghị của bọn họ”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, cao thủ của Viêm Long?”
Hoa Giải Ngữ: “Đúng vậy, bọn họ đã nhập quốc tịch Mễ, nghe nói là vì muốn có được thuốc biến đổi gen cấp SSS”.
Ngô Bình cười lạnh: “Mặc kệ là ai, kết quả cũng như nhau”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng, chúng ta có thuốc biến đổi gen của Long chủ, thực lực của bất kỳ tổ trưởng nào cũng có thể nghiền nát được bọn họ”.
Ngô Bình nói: “Thư ký Hoa, bên phía Mễ dùng công nghệ gen tạo ra một nhóm thần, chuyện này cô có biết không?”
Hoa Giải Ngữ: “Có nghe đôi chút, Long chủ, anh nghe nói gì sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thần của bọn họ, có thể có mấy chục người, còn có một số lượng lớn bán thần và quý tộc. Do đó có thể thấy, kỹ thuật gen của Mễ đã rất phát triển rồi. Tương lai chắc chắn bọn họ sẽ dùng kỹ thuật này vào lĩnh vực quân sự. Cô có thể tưởng tượng, cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ gen công thành đoạt đất không?”
Hoa Giải Ngữ bỗng tái mặt: “Long chủ, nếu Mễ xâm chiếm, Thiên Long chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào!”
Ngô Bình: “Vì vậy chúng ta phải bồi dưỡng càng nhiều cao thủ hơn. Cô báo cáo lên cấp trên, nói rõ sự tình cho bọn họ, sau đó nói bọn họ cần người cần tiền, cứ nói chúng ta sơ bộ đã nắm giữ kỹ thuật gen, cũng cần phải dốc sức bồi dưỡng. Thậm chí, chúng ta cũng phải tạo ra một nhóm thần!”
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Được, tôi sẽ nhanh chóng làm báo cáo!”
Nói chuyện với Hoa Giải Ngữ xong, Diệp Thần cũng đã đến, cậu ấy kính cẩn nói: “Chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu, nói với Hoa Giải Ngữ: “Cậu ấy là Diệp Thần, cô sắp xếp một chức vụ ở Thiên Long cho cậu ấy đi”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng”.
Ngô Bình huơ tay: “Lui xuống trước đi”.
Hoa Giải Ngữ rời đi, Ngô Bình nhìn Diệp Thần, phát hiện cậu ấy đã tiến đến Luyện Thần Cảnh rồi, tốc độ thần tốc!
Chương 894: Hoàng Phủ Hằng đắc ý
Hoa Giải Ngữ giật mình, nói: “Long chủ, chúng ta cũng có thể tạo ra thần sao?”
Ngô Bình: “Thần chẳng qua chỉ là một người có một nhóm gen biến dị thôi, chẳng có gì thần thánh cả. Chỉ cần có thể tìm được gen do cổ thần để lại thì tôi cũng có thể bồi dưỡng được cả đám thần”.
Ngô Bình biết một số cách bào chế đan dược có thể khiến cho gen của con người trở nên vô cùng mạnh mẽ, thật ra người như vậy thì cũng không có gì khác với thần của nước Mễ.
Hoa Giải Ngữ gật đầu rồi đi viết báo cáo ngay.
Khuya đến, Ngô Bình bình thản gọi: “Long vệ”.
Hai long vệ lập tức xuất hiện trước mặt Ngô Bình, cung kính chào: “Long chủ”.
Ngô Bình: “Đã điều tra rõ chưa?”. Thì ra anh vừa về đã cho long vệ điều tra tung tích của Hoàng Phủ Hằng.
Hiện tại tên Hoàng Phủ Hằng này là thủ lĩnh của hội Kim Long, cũng là người đứng đầu Thần Võ Ti. Gần đây hắn ta không ngừng gây rắc rối cho Thiên Long, rõ ràng là đang trả thù anh. Nếu như đã như vậy thì anh cũng không cần thiết phải khách sáo nữa, cứ đánh thẳng đến tận cửa, dạy dỗ cho tên Hoàng Phù Hằng đó một trận, để hắn ta biết khôn hơn chút.
Lúc này, ở sơn trang Ngọc Tuyền, Thiên Kinh, Hoàng Phủ Hằng đang ở trong phòng khách của một tòa nhà lớn. Những người có thể đến tham gia bữa tiệc tối nay đều là những người giàu có và có máu mặt trong giang hồ, không người nào là không có gốc gác.
Nhà Hoàng Phủ vốn dĩ là võ lâm thế gia, được kế thừa rất nhiều thứ, cao thủ nhiều vô kể. Giờ Hoàng Phủ Hằng lại trở thành lãnh đạo của Thần Võ Ti, nhà Hoàng Phủ lại như hổ thêm cánh, coi giang hồ không ra gì. Hắn ta bây giờ vô cùng đắc ý, chẳng còn mấy người được hắn ta xem trọng nữa.
Hoàng Phủ Hằng ngồi giữa, mỉm cười, nói: “Cảm ơn mọi người nể mặt đến tham gia bữa tiệc anh hùng này, Hoàng Phủ Hằng tôi kính mọi người một ly”.
Có người nói: “Ngài Hoàng Phủ, chúng tôi chúc mừng cậu đột phá lên địa tiên”.
Không lâu trước đây, Hoàng Phủ Hằng đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, người trong giang hồ đã sớm nghe nói chuyện này.
Một người khác nói: “Trở thành Địa Tiên đương nhiên là chuyện vui lớn, nhưng so với việc ngài Hoàng Phủ được Đan Đỉnh Môn nhận làm đệ tử thì chuyện đó có xá gì. Mọi người đều biết, Đan Đỉnh Môn là môn phái nổi tiếng trong Địa Tiên giới, kỹ thuật luyện đan hơn hẳn Trường Sinh Điện của Thục Sơn Kiếm Phái. Tôi nghe nói ngài Hoàng Phủ nhờ có thể chất thanh mộc bẩm sinh mà đã được Đan Đỉnh Môn đặc cách nhận đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười: “Sư phụ của tôi là trưởng lão của Đan Đỉnh Môn, ông ấy nói thể chất của tôi thích hợp luyện đan nên nhận tôi làm đệ tử, truyền thụ cho tôi đan đạo vô thượng”.
Mọi người đều ngưỡng mộ, người đó nói: “Nhất định ngài Hoàng Phủ sẽ trở thành một thầy luyện đan đỉnh cao trong tương lai, sau này chúng tôi xin đan dược thì ngài Hoàng Phủ đừng từ chối chúng tôi nghe”.
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, nói: “Các vị đều là bạn của Hoàng Phủ Hằng tôi, đương nhiên tôi sẽ không từ chối ai rồi”.
Lúc này, một thành viên của Thần Võ Ti nói: “Đại nhân, thời gian này các anh em đã nhiều lần ra tay, mạnh tay dạy dỗ đám người Thiên Long rồi”.
Hoàng Phủ Hằng nghe đến hai chữ “Thiên Long” thì vẻ mặt liền chùng xuống. Hôm đó hắn ta bị thủ lĩnh Thiên Long đánh như chó, có thể nói là đã mất hết thể diện. Mấy ngày này, hắn ta luôn cố gắng tu hành, vì muốn vượt qua Ngô Bình, báo thù rửa hận.
Hắn ta hừm lên nặng nề, nói: “Tên họ Ngô đó đã đắc tội với rất nhiều người, sau này hắn chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Thuộc hạ nói: “Bây giờ đại nhân đã là Địa Tiên, tìm cơ hội dạy cho hắn một bài học đi ạ”.
Hoàng Phủ Hằng thản nhiên đáp: “Để hắn sống thêm mấy ngày nữa đã”.
Lúc này, Ngô Bình đã đến trước sơn trang Ngọc Tuyền, anh đưa tay xoa nhẹ mặt thì liền biến thành một người đàn ông trung niên tầm thường. Sau đó, anh lại thay một bộ đồ màu đỏ rồi bay lên không và xuất hiện ngay trong bữa tiệc.
Một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy cũng giật mình. Nhưng không ai dám lên tiếng chỉ trích, vì người đó có thể bay trên không trung và có khí tức đáng sợ, điều đó chứng tỏ ít ra thì anh cũng phải là Địa Tiên.
Mắt Hoàng Phủ Hằng sáng lên khi quan sát người mới đến, hắn ta nói: “Anh bạn, đến là khách, mời ngồi”.
Ngô Bình không ngồi, anh nói: “Anh là Hoàng Phủ Hằng?”
Hoàng Phủ Hằng khó chịu, nói: “Đúng là tôi đây”.
Ngô Bình: “Bữa tiệc này của anh là tiệc gì?”
Hoàng Phủ Hằng nói: “Tiệc anh hùng”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu như đã là tiệc anh hùng, vậy sao không mời tôi?”
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, đáp: “Không biết anh ở đây, chứ không thì nhất định tôi sẽ mời”.
“Không biết cái beep, ông đây luôn ở trong thủ đô mà anh lại không biết sao?”. Ngô Bình buông lời mắng nhiếc, anh đến để kiếm chuyện nên đương nhiên phải không ngừng bắt bẻ hắn ta.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hằng trở nên khó coi, hắn ta thầm nghĩ dù cho mày có là Địa Tiên thì cũng không thế hống hách thế chứ? Hắn ta hạ giọng đáp: “Anh bạn, mời ngồi, chỗ tôi có rượu ngon có thể cùng kính nhau, nếu không muốn thì mời anh đi cho”.
“Đuổi tôi đi sao?”. Ngô Bình lườm: “Biết tôi là ai không?”
Hoàng Phủ Hằng: “Anh là?”
Ngô Bình: “Năm xưa tôi từng có qua lại với bà nội của anh”.
Hoàng Phủ Hằng xanh mặt, nghiêm nghị nói: “Mày muốn chết à?”
Bỗng nhiên, vô số người nhào về phía Ngô Bình, ai nấy cũng đều là cao thủ giang hồ, nhưng họ vẫn chưa kịp tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đánh bay ra bằng mấy chưởng từ xa.
Anh xoay người một cái là đến ngay trước mặt Hoàng Phủ Hằng, lạnh lùng nói: “Dám ra tay với tôi, lá gan anh lớn đấy”.
Hoàng Phủ Hằng bỗng lùi nhanh về sau mấy bước, nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Ngô Bình, mày tưởng tao không biết mày là ai sao?”
Ngô Bình bất ngờ, không ngờ anh lại bị phát hiện.
Một người đàn ông trung niên lập tức xuất hiện phía trước Hoàng Phủ Hằng, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là cao thủ lôi kiếp cảnh giới Địa Tiên tầng chín.
Hoàng Phủ Hằng cười lạnh lùng: “Ngô Bình, mấy hôm nay tao cố tình cho thuộc hạ khiêu khích Thiên Long, quả nhiên mày không kiềm được mà tìm đến đây thật. Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về”.
Sau đó hắn ta chắp tay với người đàn ông trung niên: “Sư phụ, người mà đệ tử nói là hắn”.
Ngô Bình không nói gì, cũng không khôi phục lại khuôn mặt vốn có. Anh quay đầu bỏ đi. Anh mượn thuật độn thổ của Âm Dương Pháp Bào, giẫm chân một cái là không thấy đâu nữa.
Người đàn ông trung niên “í” lên một tiếng: “Thuật độn thổ sao? Thú vị”.
Ông ta bỗng bay lên không trung, thần niệm đáng sợ quét quanh phạm vi mấy trăm kilomet và nhanh chóng bắt được Ngô Bình.
Ở một vùng núi hoang vu, ít có dấu tích của con người nằm ở phía bắc của Thiên Kinh, đến khuya thì càng không thấy ai.
Ngô Bình chui ra khỏi mặt đất, chỉnh lại quần áo rồi lẩm bẩm: “Phép độn thổ này không tồi, chỉ là tốc độ quá chậm”.
Chưa được mấy giây thì liền có một bóng người từ trên trời đáp xuống, là người đàn ông trung niên đó.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu chạy thoát được sao?”
Ngô Bình nói: “Trông tôi giống đang bỏ chạy sao?”
Người đàn ông trung niên ngây ra: “Cậu đang cố tình chờ tôi?
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, nói: “Hoàng Phủ Hằng nói không sai, cậu rất hống hách, có điều, hống hách trước mặt tôi thì thật là quá ngu xuẩn”.
Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, khuôn mặt lại trở về diện mạo ban đầu. Anh lạnh lùng đáp: “Nếu như đã muốn đánh thì ông hãy báo tên tuổi đi”.
Người đàn ông trung niên: “Thanh Mộc chân nhân của Đan Đỉnh Môn”.
Ngô Bình: “Ông là một chân nhân mà lại vì đồ đệ của mình đích thân ra khỏi núi giết người sao?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng: “Sở dĩ tôi xuất hiện là vì cậu tên Ngô Bình”.
Ngô Bình không thấy bất ngờ: “Xem ra ông biết thân phận của tôi”.
Người đàn ông trung niên: “Nghe đồn cậu có thể giúp Trường Sinh Điện luyện thành Long Môn Đan, tôi đoán trên người cậu nhất định có rất nhiều bí mật đúng không? Hehe, tôi sẽ bắt cậu về Đan Đỉnh Môn, từ từ thẩm vấn, để cậu nói ra tất cả bí mật của mình”.
Chương 895: Lừa tiền
Ngô Bình chẳng buồn nói nhiều, Âm Dương Pháp Bào phát ra thần quang, anh niệm chú âm, chính là thuật Chấn Hồn.
Thuật này vừa được dùng, nguyên anh của Thanh Mộc Chân Quân bỗng run rẩy, đồng thời sợi dây màu tím vàng bay qua, chớp mắt đã trói chặt ông ta. Cùng lúc Viêm Dương cũng ra tay, quấn lấy Thanh Mộc Chân Quân cùng với sợi dây tím vàng.
Thanh Mộc Chân Quân tức giận: “Cậu tưởng chỉ chút thủ đoạn này thì có thể khống chế được tôi sao?”
Ngô Bình bay vút lên trời, nắm lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên, hung hăng đánh vào trán ông ta.
Bịch một tiếng, Thanh Mộc Chân Quân bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, tránh cũng bị ra một dấu ấn.
“Bịch!”
Đòn thứ hai, đòn thứ ba… Ngô Bình sức lực dồi dào, chỉ mấy cái đã đánh Thanh Mộc Chân Quân đến đầu rơi máu đổ, ông ta vừa sợ vừa tức, liên tục gào thét.
Đòn thứ mười, Mộc Chân Chân Quân sinh lòng sợ hãi, đầu ông ta đầy dấu vết, cảm giác pháp lực của bản thân đã tiêu hao rất nhiều, không thể phá vỡ được sợi dây tím vàng và trói buộc từ Nhân Bì.
Ông ta hét lớn: “Ngừng tay!”
Ngô Bình đương nhiên sẽ không dừng tay, mà tiếp tục đánh ông ta.
Đòn thứ hai mươi, Thanh Mộc Chân Quân thét một tiếng phun ra máu, cầu xin nói: “Tha cho tôi một mạng!”
Cuối cùng Ngô Bình cũng dừng tay, lạnh lùng nói: “Ông sẽ mềm lòng nhân nhượng với kẻ địch sao?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Tha cho tôi một mạng, tôi đền đáp cậu!”
Ngô Bình chớp mắt: “Ồ, ông có thể cho tôi được gì?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Thanh Đế Đan Kinh, trên người tôi có bản sao nửa phần đầu của nó!”
Ngô Bình động lòng, Thanh Đế Đan Kinh rất nổi danh, trong Ngọc Bội và Ngọc Bàn cũng có ghi chép, anh hỏi: “Sao ông lại có Thanh Đế Đan Kinh?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi từng tiến vào một động tiên nên có được từ đó”.
Ngô Bình: “Chuyện Thanh Đế Đan Kinh, Đan Đỉnh Môn có biết không?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Không biết! Nhờ dựa vào Đan Kinh, nên tôi mới từng bước trở thành tông sư đan đạo của Đan Đỉnh Môn”.
Đối với Chân Quân, Ngô Bình không dám sơ ý, anh lấy ra mười hai cây Băng Phách Thần Quang Châm, lần lượt đâm vào các huyệt trên người Thanh Mộc Chân Quân khiến ông ta đóng băng.
Sau đó, anh mới cho Viêm Dương buông ra, lục soát được nửa bộ Thanh Đế Đan Kinh trên người Thanh Mộc Chân Quân.
Nửa bộ đầu Thanh Đến Đan Kinh này, được khắc trên một miếng ngọc, có vài ký tự cổ, có vài ký tự tiên văn, dày đặc, lên đến mấy trăm vạn chữ.
Anh liếc nhìn đã biết là thật, bởi vì Đan Kinh giả không lọt qua được hai mắt anh.
Cất lấy miếng ngọc, rồi lại cho Viêm Dương trói chặt ông ta, lúc này mới rút mấy cây Băng Phách Quang Thần Châm ra, hỏi ông ta: “Phần còn lại đâu?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Nếu cậu thả tôi rời đi, tôi sẽ đưa cho cậu nửa bộ còn lại của Đan Kinh”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông nghĩ tôi tin ông sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lạnh nhạt nói: “Tin hay không tùy cậu”. Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Không sao, tôi cứ đưa ông quay về Thục Sơn kiếm phái trước. Khi sư phụ tôi biết Đan Đỉnh Môn các ông muốn hại tôi, nhất định sẽ chiêu đãi ông ra trò. Tiên Quân nổi giận, không biết Đan Đỉnh Môn các ông có chịu đựng nổi không?”
Sắc mặt Thanh Mộc Chân Quân cực kỳ khó coi, tuy Đan Đỉnh Môn được các thế lực lớn nâng đỡ nhưng dù sao căn cơ cũng còn nông cạn, không thể so sánh với Thục Sơn kiếm phái, nhỡ mà Thục Sơn kiếm phái thật sự tấn công Đan Đỉnh Môn, thì ông ta chắc chắn là tội nhân thiên cổ rồi.
Ông ta lập tức nói: “Ngô tiểu hữu, thực ra tôi không muốn hại cậu, chỉ là ngưỡng mộ đan thuật của cậu, có lòng muốn xin cậu chỉ giáo mà thôi”.
Lời của ông ta, một chữ Ngô Bình cũng chẳng tin, bèn nói: “Thanh Mộc Chân Quân, ông nói mấy lời vô nghĩa làm gì, chi bằng nói thật chút đi”.
Thanh Mộc Chân Quân thở dài: “Tiểu hữu, rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào, mới chịu tha cho tôi một mạng?”
Ngô BÌnh: “Bây giờ cứ nói cho tôi biết vị trí nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh”.
Thanh Mộc Chân Quân im lặng một lúc rồi nói: “Trong động tiên của tôi”.
Ngô Bình: “Động tiên của ông ở Địa Tiên Giới?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Không phải ở Địa Tiên Giới, ở trong Viêm Long”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Động tiên đó,chính là nơi phát hiện ra Thanh Đế Đan Kinh đúng chứ?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Đúng vậy. Với năng lực của tôi thì chỉ có thể lấy được nửa đầu”.
Ngô Bình: “Tốt lắm, đưa tôi đi”.
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Ngô tiểu hữu không tin tôi, tôi cũng không tin cậu”.
Ngô Bình: “Ông không có quyền lựa chọn, ông không chịu dẫn đường, tôi lập tức đánh chết ông”. Nói rồi, lại giương pháp ấn Tiểu Tây Thiên lên.
Thanh Mộc Chân Quân tuyệt vọng, cảm thấy Ngô Bình chẳng chịu nói lý gì cả, ông ta nói: “Tiểu hữu, cho dù tôi dẫn đường cho cậu, chỉ sợ cậu cũng không lấy được nửa phần còn lại của Thanh Đế Đan Kinh”.
Ngô Bình: “Có thể hay không là chuyện của tôi, ông chỉ cần dẫn đường thôi”.
Thanh Mộc Chân Quân do dự mấy giây rồi nói: “Được, tôi đưa tiểu hữu đến, hy vọng tiểu hữu đừng nuốt lời, đến lúc sẽ thả tôi rời đi”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Sau đó anh nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Thể chất của Hoàng Phủ Hằng phù hợp luyện đan sao?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Đó là do tôi lừa hắn ta thôi. Sở dĩ nhận hắn ta làm đồ đệ là vì nhà Hoàng Phủ có bảo bối, tôi rất muốn có được nó”.
Ngô Bình lại có hứng thú: “Bảo bối gì?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Âm Dương Thần Lư, một lò luyện đan thần phẩm”.
Ngô Bình: “Lò luyện đan này trong tay ông?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Vẫn đang trong tay nhà Hoàng Phủ”.
Ngô Bình: “Nhà Hoàng Phủ không xứng có được lò luyện đan thần phẩm, tôi sẽ cải trang thành ông đến đoạt lấy lò luyện đan. Nhưng ông phải âm thầm trợ giúp tôi”.
Thanh Mộc Chân Quân cũng đành chịu, chỉ nói: “Được”.
Ngô Bình cho Nhân Bì vây lấy Thanh Mộc Chân Quân, anh lại đổi sang quần áo của Thanh Mộc Chân Quân, biến thành bộ dạng của ông ta bay về sơn trang của Ngọc Tuyền. Nhân Bì thì khống chế Thanh Mộc Chân Quân, nấp trong tối.
Nhìn thấy “Thanh Mộc Chân Quân” quay về, Hoàng Phủ Hằng vui mừng, tiến lên trước hỏi: “Sư phụ, Ngô Bình kia sao rồi?”
“Thanh Mộc Chân Quân” khẽ cười: “Cậu ta đã bị sư phụ khống chế, cho người đưa về Đan Đỉnh Môn rồi. Đồ nhi, vi sư cần phải quay về Địa Tiên Giới một chuyến, muốn mược thần lư của con dùng”.
Đây vốn dĩ là ước định của hai bên, Thanh Mộc Chân Quân giúp Hoàng Phủ Hằng đối phó với Ngô Bình, nhà Hoàng Phủ sẽ đưa thần lư cho ông ta mượn dùng.
Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Ngô Bình này trước tiên không cần giết, tôi muốn quay về Địa Tiên Giới giày vò hắn cho ra hồn!”
“Thanh Mộc Chân Quân” cười ha ha: “Được, vi sư sẽ để lại cái mạng nhỏ của cậu ta, để con trút giận”.
Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Sư phụ, lò đan đã chuẩn bị xong, mời đi theo con”.
Hai người đi đến một căn phòng ẩn ở sân sau, cửa mở ra, bên trong có một luồng sáng thần kỳ tỏa ra từ lò luyện đan. Lò này cao chừng một mét rưỡi, thiết kế phức tạp. Nhìn thấy nó, mắt Ngô Bình sáng lên, quả nhiên là lò luyện đan thần phẩm!
Vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Đồ nhi, vi sư luyện chế một loại đan dược quý, phải dùng đến lò này”.
Hoàng Phủ Hằng nói: “Sư phụ cứ lấy dùng đi. Đan Đạo của sư phụ thiên hạ bất bại, sau này đồ đệ còn phải nhờ sư phụ chỉ giáo nhiều”.
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Nói xong, anh vỗ một cái vào lò luyện đan, bỏ vào trong nhẫn ngọc bích.
Thấy thủ đoạn của Ngô Bình, Hoàng Phủ Hằng rất ngưỡng mộ: “Sư phụ, không biết khi nào đệ tử mới có thể có được bảo vật cất giữ đồ như vậy”.
Ngô Bình: “Nhanh thôi. Qua một thời gian nữa, vi sư sẽ cho con một cái”.
Hoàng Phủ Hằng vui mừng, vội lên tiếng cảm ơn.
Ngô Bình lại hổi: “Đồ nhi, vi sư hỏi con một chuyện, nhà Hoàng Phủ con có tiền bùa không?”
Hoàng Phủ Hằng nói: “Có một ít, sao sư phụ lại hỏi vậy?”
Ngô Bình: “Ở Đan Đỉnh Môn ta có hạn mức mua đan dược trong nội bộ, giá cả thấp hơn bên ngoài một phần năm. Vi sư là nghĩ, dùng hạn mức của ta giúp con mua một ít, sau đó con lại lấy chúng đem bán ra ngoài hoặc tự mình dùng cũng được”.
Hoàng Phủ Hằng vui mừng: “Thì ra là vậy, cảm tôn sư tôn nhớ đến đồ nhi. Có lẽ tôi có thể chuẩn bị được hơn ba nghìn tiền bùa”.
Ngô Bình nói: “Hơn ba nghìn có hơi ít”.
Hoàng Phủ Hằng vội nói: “Con còn có thể mượn một ít nữa, sẽ cố gắng dồn được năm nghìn tiền bùa”.
Ngô Bình gật đầu: “Năm nghìn cũng miễn cưỡng có thể. Như vậy đi, ngày mai vi sư lại đến một chuyến nữa, con phải chuẩn bị đủ tiền bùa đấy”.
Hoàng Phủ Hằng vội bảo vâng, còn Ngô Bình lập tức cáo từ, bay lên không rời đi.
Ra khỏi sơn trang Ngọc Tuyền, vẻ mặt Thanh Mộc Chân Quân rất kỳ quái, ông ta không ngờ Ngô Bình lại dùng danh nghĩa của mình để lừa nhà Hoàng Phủ như vậy. Năm nghìn tiền bùa, ngay cả với ông ta mà nói cũng là một con số không nhỏ.
Điện thoại được nối máy, bên kia truyền đến âm thanh trầm thấp: “Ong số bảy, có chuyện gì?”
Ngô Bình nhận điện thoại, miệng thốt ra một tràng âm tiết, người kia nhíu mày: “Anh nói gì?”
Thế nhưng vài giây sau, đối phương lại bị sóng âm của Ngô Bình thôi miên, Ngô Bình ra lệnh: “Bây giờ nghe theo lệnh của tôi, nói vị trí của anh, sau đó ở cửa đợi tôi đến”.
Người kia lập tức báo vị trí, Ngô Bình mặc đồ ngụy trang, lái xe chạy đến.
Khoảng cách hai nơi không xa, quãng đường chỉ chừng hai mươi phút. Chiếc xe dừng trước một khu dân cư cũ nát, ngay lối vào của một căn hộ ở tòa nhà số hai, một người đàn ông đang chờ đợi ở đó với ánh mắt đờ đẫn, chính là ong thợ cấp ba đã bị Ngô Bình thôi miên kia.
Ngô Bình hói: “Có thể liên lạc được với cấp trên anh không?”
Người này gật đầu: “Có thể”.
“Gọi điện thoại cho tên đó”, Ngô Bình ra lệnh nói.
Người này lấy điện thoại ra, gọi đi…
Cứ như vậy, Ngô Bình thôi miên qua điện thoại, lần lượt tìm đến ong thợ cấp hai, còn cấp trên của ong thợ cấp một là một người có mật danh là Ong đực số bảy.
Ong đực số bảy kiểm soát việc buôn bán ma túy trên toàn tỉnh K, quyền lực rất lớn, khi Ngô Bình nhìn thấy anh ta, mới biết đối phương là một cao thủ Tiên Thiên.
Ong đực số bảy tên là Dương Tuyển, Ngô Bình khống chế anh ta, ba người cưỡi Nhân Bì quay về Thiên Kinh. Thủ lĩnh của Quần Phong, vị Ong chúa kia đang ở Thiên Kinh!
Người đang bay trong không trung, Chu Nhược Tuyết vừa lo lắng vừa phấn khích, cô ấy nói: “Trời ạ, chúng ta đang bay!”
Ngô Bình: “Không cần phải kinh ngạc, đâu phải em chưa từng đi máy bay”.
Chu Nhược Tuyết liếc nhìn anh: “Có thể giống nhau được sao? Bây giờ em đang ngồi trên thảm bay”.
Trên một ngọn núi ở Thiên Kinh - Bắc Giao, giữa lưng chừng núi đã được xây dựng mấy căn nhà, Dương Tuyển nhìn điện thoại: “Chủ nhân, chính là ngọn núi này, khả năng cao là Ong chúa đang ở trên núi”.
Nhân Bì chậm rãi hạ xuống, mấy người họ đáp xuống đất từ độ cao cách tầm trăm mét, Ngô Bình nói: “Nhược Tuyết, tổ chức này nghiêm mật, nếu muốn đánh hạ nó thì phải dùng thủ đoạn giang hồ”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu: “Em hiểu!”
Ba người đi về phía bên cạnh, Ngô Bình hỏi: “Nhược Tuyết, bố em tên gì, sao lại bị họ hại chết?”
Chu Nhược Tuyết: “Bố em tên Chu Quốc Long, lúc đang điều tra Quần Phong thì bị bọn họ ám sát. Quần Phong rất ngông cuồng, bọn họ còn để lại một mảnh giấy bên cạnh thi thể bố em, trên đó viết năm chữ “Không tự lượng sức mình”“.
Nói đến đây, khóe mắt Chu Nhược Tuyết bỗng ngận nước.
Ngô Bình: “Đừng quá đau lòng, bố sẽ hãnh diện vì em”.
Đến trước cửa lớn, họ nhìn thấy một người ngồi ngay cửa, bất động như một bức tượng. Ngô Bình đứng cách cửa lớn chừng ba mươi bước, đối phương lạnh lùng lên tiếng: “Là ai?”
Ngô Bình không hề dừng bước: “Chúng tôi nhận được tin báo, bên chỗ các anh có người tàng trữ ma túy, mở cửa ra!”
Nói rồi, anh lấy bộ đồng phục cảnh sát ra, bên trên có hai đóa hoa bạc và một cành ô liu, chứng tỏ anh là sĩ quan cảnh sát cấp hai. Tuy không còn trong đội truy bắt tội phạm nhưng chức vị thì vẫn được giữ lại.
Người canh cửa hừ lạnh một tiếng: “Cút ngay đi, không thì chết!”
Đối phương vô cùng ngông cuồng, rõ ràng không màng đến thân phận cảnh sát của Ngô Bình.
Ngô Bình đã đi đến gần chừng mười bước, anh quan sát người canh cửa, tên này để đầu trọc, cao chừng một mét bảy, hai vai dài hơn người thường rất nhiều, ánh mắt cay nghiệt, trông như một mãnh thú dạng người, vô cùng nguy hiểm.
“Còn không chịu đi, thì chết!”, hắn ta lạnh giọng nói.
Ngô Bình chỉ liếc một cái đã biết người này luyện Thông Bối Quyền. Bất kỳ quyền pháp nào được luyện đến cực hạn thì đều sẽ hình thành một vài đặc thù, anh có thể nhìn ra được quyền pháp kẻ này không hề thấp.
“Chó ngoan không cản đường!”. Ngô Bình nói, tay khẽ nâng lên, không khí bỗng nổ vang một tiếng, canh cửa bỗng cảm thấy nghẹt thở, sau đó cơ thể hắn ta bị luồng khí thổi bay, rơi xa mấy chục mét.
Sau khi rơi xuống, sắc mặt hắn ta thay đổi hẳn, sợ hãi thốt lên: “Mày là Đại Tông Sư!”
Ngô Bình không quan tâm hắn ta, Chu Nhược Tuyết thì lạnh lùng nói: “Anh ấy là Võ Thánh!”
Thân thể người canh cửa run rẩy, hắn ta lập tức quỳ xuống bò qua, dừng trước mặt Ngô Bình: “Kẻ hèn bái kiến Võ Thánh đại nhân! Cầu xin Võ Thánh giải thích cho!”
Ngô Bình nhíu mày: “Anh bảo tôi giải thích cái gì?”
Người canh cửa nói: “Kẻ hèn luyện Thông Bối đã ba mươi mốt năm, cảm giác chỉ còn cách cửa một bước cuối cùng là có thể đột phá để tiến vào cảnh giới Quyền Pháp Đại Thành, cầu mong Võ Thánh chỉ giáo”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Anh tâm thuật bất chính, không xứng nhận sự chỉ giáo của tôi, cút!”
Người canh cửa vô cùng thất vọng, nói: “Kẻ hèn chỉ là người canh cửa mà thôi, những chuyện khác đều không biết nhiều”.
Ngô Bình: “Thân anh đầy tội lỗi, số người từng giết chết không mười thì cũng đến tám, hung đồ như anh, tôi sẽ không chỉ điểm”.
Lúc này cửa lớn mở ra, có người quát: “Ai đang làm ồn quá vậy?”
Đó là một người đàn ông trung niên,chừng bốn mươi, hai tay trong suốt như ngọc, hơi thở còn mạnh hơn người canh cửa vừa rồi. Gã ta nhìn thấy người canh cửa đang quỳ dưới đất thì chợt kinh ngạc: “Mày đang làm cái gì vậy?”
Người canh cửa ngẩng đầu: “Võ Thánh, anh ta là Võ Thánh!”
Người trung niên đột nhiên sởn cả tóc gáy, nhìn Ngô Bình, giống như cừu non gặp phải hổ lớn, cả người đều run rẩy.
Ngô Bình bĩnh tĩnh nhìn gã ta, hỏi: “Nơi này là sào huyệt của Quần Phong?”
Người trung niên khom người, run giọng nói: “Bẩm Võ Thánh đại nhân, đúng vậy”.
Ngô Bình: “Đưa ta đi gặp Ong chúa”.
Sắc mặt người trung niên thay đổi, nói: “Võ Thánh đại nhân, tôi khuyên cậu nên mau chóng rời đi”.
Ngô Bình nhìn gã ta: “Anh bảo tôi rời đi?”
Người trung niên liếc nhìn ra sau, khẽ nói: “Võ Thánh đại nhân, bên cạnh Ong chúa có một yêu thú!”
Ngô Bình không chỉ không sợ, mà trái lại ánh mắt sáng lên: “Yêu thú sao? Không hề gì, dẫn tôi đi”.
Người đàn ông trung niên bất đắc dĩ, chỉ đành dẫn đường về phía trước, người canh cửa cũng đứng dậy đi theo.
Ngô Bình hỏi: “Anh tên gì?”
Người trung niên vội nói: “Kẻ hèn Hách Liên Chiến Anh”.
Đi lên trên núi mấy chục mét thì đoàn người đến một vùng đất bằng phẳng, cách đó không xa chính là một căn nhà ba tầng không quá lớn, khi còn cách căn nhà chừng hai mươi bước, Hách Liên Chiến Anh dừng lại, run giọng nói: “Kẻ hèn không dám lại gần”.
Ngô Bình hỏi: “Ong chúa ở bên trong?”
Hách Liên Chiến Anh gật đầu: “Đúng vậy. Bình thường, lúc Ong chúa gọi ai, thì người đó mới có thể vào trong nhà”.
Ngô Bình nói: “Hai người cứ đợi ở đây”. Anh cất bước đi về phía căn nhà.
Cách căn nhà mười bước, anh đã ngửi thấy mùi máu tươi nồng nặc, là mùi máu thịt của con người!
Cánh cửa lầu một mở ra, một ông lão cao lớn trông chừng năm mươi, cầm một thanh thương sắt, ngăn ở trước cửa.
Ông lão khí thế mãnh liệt, ho khan một tiếng rồi nói: “Người nào tới, báo tên đi!”
Ngô Bình liếc nhìn, nói: “Ông luyện thương, luyện đến kinh mạch phổi cũng hỏng rồi”.
Ông lão sững sờ: “Cậu biết?”
Ở phía xa, Hách Liên Chiến Anh nói: “Bá Thương, vị này là Võ Thánh đại nhân”.
Ông lão được gọi là Bá Thương run cả người, không biết làm sao, mũi thương nện xuống đất.
“Trên đời, thật sự có Võ Thánh sao?”, ông ta lầm bầm như đang nói với chính mình.
Ngô Bình nói: “Tránh ra”.
Ông lão cắn răng, lại nhấc thương sắt lên nói: “Nếu cậu đã là Võ Thánh, vậy tôi cũng muốn cậu chỉ giáo vài chiêu !”
Mũi thương rung chuyển tựa như một con rắn, biến hóa khôn lường, đâm về phía Ngô Bình.
Chương 892: Chuột yêu
Cây thương sắt này nặng hơn một trăm cân, có thể dùng được như vậy, Ngô Bình cũng khá tán thưởng thương kỹ của ông lão, anh vươn tay túm lấy cây thương sắt.
Ông lão a lên một tiếng, lòng bàn tay nóng rực, thương đã bị Ngô Bình cướp đi.
Có thương trong tay, Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Tôi nể mặt ông chỉ đơn thuần là võ giả, dũng khí rất đáng khen ngợi, vậy cho ông xem xem thương kỹ thật sự là thế nào”.
Vừa dứt lời, thương sắt bỗng lóe lên, trong không khí vang lên tiếng rồng ngâm kèm theo tiếng sét đánh nổ vang, bóng thương lại trông như thực chất, đâm về phía một tảng đá cao chừng năm sáu mét, hai người ôm mới nổi cách đó chừng trăm mét.
“Ầm!”
Tảng đá nổ tung, uy thế bóng thương vẫn không giảm, lại xuyên qua một gốc cổ thụ trăm năm phía sau.
Thấy vậy, ông lão chậm rãi quỳ xuống đất, cúi đầu. Một thương này của Ngô Bình, có dùng cả đời này ông ta cũng không thể với tới!
Ngô Bình ngẩng đầu nhìn lầu ba, lạnh lùng nói: “Đi ra đi!”
Cửa trên lầu ba mở ra, một người đàn ông chừng hơn năm mươi tuổi đi ra, trên vai ông ta có một con chuột lớn nằm đó, đôi mắt đỏ như máu nhìn Ngô Bình chằm chằm.
Con chuột già này còn to hơn cả mèo nhà, cái đuôi dài chừng nửa thước rũ xuống. Trên miệng nó vẫn còn dính máu, trông bộ dạng như vừa mới ăn thịt uống máu xong vậy.
Người đàn ông nói: “Dám đến tận cửa chém giết, cậu là người thứ ba”.
Ngô Bình: “Ồ? Lúc trước cũng có người từng đến tìm ông sao?”
Người đàn ông cười nham hiểm: “Người thứ nhất, tự xưng là cao tăng Tạng Nguyên gì đó, có thể xuất khiếu Âm Thần, kết quả vừa đến đã bị Khôi Thần móc mắt, cuối cùng Khôi Thần đã ăn đầu ông ta. Người thứ hai là tu sĩ hóa thân gì đó, anh ta hoàn toàn không địch nổi Khôi Thần, bị gặm cắn chỉ còn lại một mảnh xương sọ. Ha ha, cậu thì sao, lại là thứ gì đây?”
“Rầm rầm!”
Ngô Bình tung ra khí thế, khí huyết như rồng, không khí quanh người anh cũng vặn vẹo, năng lượng thoát ra sau lưng anh ẩn hiện hóa thành một võ hồn hư ảo!
Con chuột lớn màu xem thét lên, đột nhiên bổ về phía Ngô Bình như tia chớp.
Ngô Bình bay vút lên trời, tay phải đè xuống, quát lớn: “Thiên Phật trấn yêu!”
Vừa dứt Phật hiệu, bóng Phật Đà hiện rõ, đánh xuống một chưởng ảnh, hợp nhất với quyền chưởng của Ngô Bình, trấn áp về phía chuột xám lớn kia.
“Chít!”
Chuột lớn kêu thảm, trước trán bỗng xuất hiện một tia sáng xám, nó muốn bỏ chạy nhưng lại bị Ngô Bình trấn áp, không thể động đậy.
“Chú thuật thứ bảy, Chấn Hồn!”, Ngô Bình khẽ nói, sử dụng một pháp thuật của Âm Dương Pháp Bào, thử xem hiệu quả.
Tiếng chú ngôn vang lên, tựa như sấm rền, Nguyên Thần của chuột xám, luồng ánh sáng màu xám kia bỗng nổ tung, trong đầu tất cả mọi người đều vang vọng tiếng thét thê thảm của chuột lớn.
Thi thể chuột xám rơi xuống đất, thất khiếu chảy máu, chết không thể thảm hơn.
Người đàn ông trên lầu ba ngây dại, Khôi Thần mạnh mẽ lại thất bại như vậy sao?
“Cút xuống đây!”
Ngô Bình nắm tay, không khí ngưng tụ thành một bàn tay lớn, trực tiếp tóm lấy ông ta, đè xuống mặt đất, trước mặt ông ta chính là thi thể con chuột lớn kia.
Người đàn ông khóc rống lên: “Cứu mạng! Tôi đầu hàng!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Ông chính là Ong chúa”.
Người đàn ông vội nói: “Đúng đúng, tiểu nhân là Ong chúa đứng đầu Quần Phong, Kim Phong”.
Ngô Bình nói với Chu Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em lập tức liên lạc với cấp trên, cứ nói em đã triệt hạ hoàn toàn mạng lưới ma túy lớn nhất cả nước, còn bắt giữ được trùm ma túy, Ong chúa Kim Phong”.
Chu Nhược Tuyết gật đầu, lập tức gọi điện.
Ngô Bình lại nói: “Ngoan ngoãn khai báo tội ác của ông, ông nên hiểu, tử hình đối với ông mà nói chính là một loại giải thoát”.
Ong chúa cúi đầu: “Vâng, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo”.
Bởi vì cảnh sát đã sắp đến rồi, mấy người canh cửa kia bị Ngô Bình điểm huyệt không thể động đậy, bọn họ cũng sắp phải nhận hình phạt rồi.
Nửa tiếng sau, rất nhiều cảnh sát đã vội đến, dẫn đầu là đội trưởng đội Chống ma túy Thiên Kinh. Khi họ đến hiện trường, hỏi Chu Nhược Tuyết: “Cô cũng thuộc đội Chống ma túy, ai phụ trách đội cô?”
Chu Nhược Tuyết: “Đội trưởng! Tôi là phó đội trưởng đội Chống ma túy tỉnh K, Chu Nhược Tuyết!”
Rõ ràng, vị đội trưởng này không coi trọng sĩ quan cảnh sát nhỏ như Chu Nhược Tuyết, anh ta lạnh nhạt nói: “Phó đội trưởng Chu vất vả rồi, cô quay về nghỉ ngơi trước đi, chuyện còn lại cứ giao cho tôi”.
Ngô Bình hiểu rõ, anh cũng không hỏi gì, công lao to lớn này chắc chắn sẽ không rơi vào đầu Chu Nhược Tuyết, anh cười nói: “Đội trưởng”.
Đội trưởng kia lúc này mới chú ý đến Ngô Bình, nhìn thấy anh mặc đồng phục cảnh sát, mới nói: “Anh là?”
Ngô Bình lạnh nhạt trả lời: “Long chủ Thiên Long, Ngô Bình”.
Đội trưởng bất ngờ, vội vàng chạy bước nhỏ đến, kính cẩn nói: “Đội trưởng đội Chống ma túy Tiêu Kiếm Hùng bái kiến Long chủ đại nhân!”
Ngô Bình gật đầu: “Không cần khách sáo. Đội trưởng vất vả rồi, đúng lúc tôi đi ngang qua, thuận tay giúp Nhược Tuyết bắt được trùm ma túy”.
Đội trưởng vội nói: “Cảm ơn Long chủ! Nếu không phải nhờ Long chủ, thì tên trùm ma túy này không biết còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật đến bao lâu nữa”.
Ngô Bình nhìn Chu Nhược Tuyết nói: “Nhược Tuyết, một mình em cũng không dùng hết được công lao lớn như vậy. Chi bằng như vậy đi, em chia một nửa công lao cho đội trưởng Tiêu đi”.
Chu Nhược Tuyết hiểu, đây là Ngô Bình đang giúp cô ấy, lập tức nói: “Được”.
Tiêu Kiếm Hùng vui mừng, vội nói: “Cảm ơn Long chủ đã dìu dắt!”
Phần thẩm vấn phía sau, quả nhiên Kim Phong rất phối hợp giao ra bằng chứng phạm tội của mình, bao gồm cả công cụ ông ta thao túng Ong đực khắp các nơi, sổ sách chia tiền, vân vân.
Trong đó, có vài chuyện cũng khiến cảnh sát lạnh cả sống lưng. Kim Phong này nói ông ta nuôi một con chuột lớn, con chuột lớn này rất thích ăn thịt người có ma túy, gần như mỗi ngày đều phải ăn mấy người.
Mà khi cảnh sát mở căn phòng trên lầu ba, tay chân và nội tạng còn lại ở bên trong khiến bọn họ cũng phải nôn mửa, mấy pháp y kinh nghiệm vào hiện trường cũng đã nôn.
Ngô Bình thấy mọi chuyện cũng đã hòm hòm, bèn nói: “Đội trưởng Tiêu, Nhược Tuyết, mọi người cứ bận đi, tôi đi trước”.
Tạm biệt hia người, anh liền đi đến tổng bộ Thiên Long.
Thân là Long chủ, thời gian anh ở Thiên Long vốn không nhiều, cũng may ngoài những chuyện lớn cần anh phải quyết định thì những chuyện nhỏ nhặt thường ngày không cần anh phải bận tâm.
Trong sân viện tổng bộ Thiên Long, một nhóm thành viên Thiên Long tụ tập, vẻ mặt bọn họ tức giận, lớn tiếng tranh luận gì đó.
Ngô Bình đi đến trước cửa, đúng lúc vừa nghe một người nói: “Thần Võ Ti đúng là khinh người quá đáng! Mấy lần hành động này đều bị bọn họ ngáng chân. Đây rõ ràng là đang nhắn vào chúng ta mà”.
“Tôi nghe nói, bên Tân Thành có mấy anh em bị người của Thần Võ Ti đánh đến trọng thương rồi”.
“Hình như Thần Võ Ti đã mua về một lô thuốc biến đổi gen, tạo ra một trăm chiến binh biến đổi gen, chúng ta bị thiệt cũng là lẽ thường”.
“Chiến binh biến đổi gen có gì ghê gớm chứ, có biết long vệ không? Tôi từng nhìn thấy bọn họ ra tay rồi, quả thực rất đáng sợ! Hơn nữa tôi nghe thư ký Hoa nói, Long chủ đang bồi dưỡng một nhóm cao thủ đỉnh cấp, đáng tiếc tư chất tôi quá kém, không được tuyển chọn”.
“Chậc, bây giờ Long chủ không ở đây, nếu không chắc chắn sẽ không để người của Thần Võ Ti ngông cuồng như vậy!”
Mấy người đang bàn luận, có người phát hiện ra Ngô Bình, anh ta run người, lập tức đứng thẳng: “Long chủ!”
Tất cả mọi người đều yên lặng, yên lặng nghe thấy cả tiếng kim rơi.
Ngô Bình: “Mọi người tụ tập ở đây làm gì? Không có chuyện gì làm sao?”
“Bẩm Long chủ, chúng tôi đang đợi tổ trưởng”.
Tổ trưởng của nhóm này, là Trần Tố của Bắc Mỹ Đường.
Ngô Bình không hỏi, trực tiếp đi thẳng vào hội trường. Trong hội trường lớn, Trần Tố và Trịnh Hoài đều ở đây, bọn họ như đang thương lượng gì đó.
Ngô Bình nói: “Mọi người đang thương lượng gì vậy?”
Nghe thấy âm thanh của Ngô Bình, mọi người đều vui mừng, vội nói: “Long chủ!”
Ngô Bình gật đầu: “Có phải xảy ra chuyện rồi không?”
Chương 893: Thuốc số 3
Trần Tố: “Long chủ, thời gian gần đây, Thần Võ Ti đều chống đối Thiên Long ở khắp nơi, chúng tôi đang thương lượng cách đối phó. Vừa nãy vẫn còn đang bàn bạc, xem có cần phải nói chuyện này cho Long chủ hay không”.
Ngô Bình: “Tôi biết trình độ của Thần Võ Ti, bọn họ có lẽ không dám kiếm chuyện với chúng ta”.
Trần Tố: “Long chủ, trước khác, nay lại khác rồi. Không biết Thần Võ Ti mua được số lượng lớn thuốc biến đổi gen từ đâu mà nuôi dưỡng hơn một trăm chiến binh biến đổi gen. Những người này đánh rất lợi hại, thực lực ít nhất cũng là cấp Võ Vương”.
Ngô Bình cười lạnh: “Chỉ là thuốc biến đổi gen mà thôi, tôi cũng có”.
Mọi người sững sờ, cũng có?
Anh ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi cho ba mươi người mỗi tổ của mọi người, trong vòng một giờ mọi người quyết định người được chọn. Người nào được chọn, mỗi người có thể dùng hai lọ thuốc biến đổi gen cấp S”.
Mọi người trợn mắt há hốc miệng, mỗi người hai lọ thuốc biến đổi gen cấp S!
Trịnh Hoài nói: “Long chủ, giá một lọ thuốc biến đổi gen cấp S trên thị trường rất đắt, mỗi tổ ba mươi ngời, là hơn hai trăm người rồi, ít nhất cũng bốn năm trăm lọ thuốc biến đổi gen cấp S”.
Ngô Bình thản nhiên nói: “Không sao, tiền thuốc biến đổi gen có thể nợ trước. Chẳng phải Thần Võ Ti rất lợi hại sao? Vậy cứ đánh bọn họ ra bã đi!”
Mọi người vô cùng phấn khích, lập tức bắt đầu lên danh sách.
Ngô Bình quay về phòng làm việc của anh, bắt đầu luyện chế thuốc biến đổi gen cấp S. Loại thuốc này, ngoài việc tiêu hao dị biến thạch, thì những dược liệu còn lại cũng không quá khó tìm.
Dị biến thạch trên người anh, mỗi lần chỉ tiêu hao vài gram, có thể dùng rất lâu.
Mọi người thấy Ngô Bình tự nhốt mình trong phòng thì đều trông ngóng đợi chờ bên ngoài, bọn họ sớm đã lập xong danh sách, tổng cộng có hai trăm bốn mươi người!
Khó có thể tưởng tượng được, khi nội bộ Thiên Long xuất hiện hơn hai trăm cao thủ dùng thuốc biến đổi gen thì sẽ trở nên ra sao.
Một người nói: “Long chủ đang làm gì vậy? Chẳng lẽ đang điều chế thuốc sao?”
“Không thể nào, thuốc biến đổi gen là sản phẩm công nghệ cao. Tôi đoán, Long chủ nhất định đang phân thuốc vào từng lọ, chia thuốc, sau đó phát cho mọi người”.
Suy đoán của anh ta rất có lý, mọi người đều gật đầu công nhận.
Trần Tố nói: “Các anh đừng có đoán mò nữa, có thể để các anh đoán được thì còn là Long chủ không chứ? Trong mấy người chúng tôi, có vài người từng dùng thuốc biến đổi gen số hai, biết rõ hiệu quả thần kỳ của nó ra sao. Nhưng so với thuốc số một của long vệ thì còn kém rất nhiều. Có nghĩa là gì? Long chủ đã nắm rõ kỹ thuật điều chế các loại thuốc biến đổi gen rồi. Ha ha, đám bỏ đi của Thần Võ Ti, đã đến lúc cho bọn sáng mắt ra rồi!”
Dựa vào tiên đỉnh Thuần Nhất, cùng với kỹ thuật luyện chế thuốc cao siêu nhất hiện nay của Ngô Bình, chỉ dùng ba tiếng đồng hồ đã luyện chế xong một lô thuốc bột. Anh bỏ bột vào dùng nước cất dung hòa, thì đã thành công tạo ra thuốc biến đổi gen cấp S. Nói chính xác hơn, thì đây là thuốc biến đổi gen cấp S++, hiệu quả so với cấp SS chỉ kém một chút!
Anh lất ra ba trăm lọ nhỏ, chia theo liều lượng nhất định, chia thuốc xong, anh đẩy cửa đi ra thì thấy mọi người đều đang chờ đợi trông ngóng anh.
Anh vung tay, ba trăm lọ thuốc đã đáp đất chỉnh tề, anh nói: “Đây là thuốc số 3. Mỗi tổ ba mươi lọ, số lượng còn lại sẽ do thư ký Hoa phân bố cho các thành viên Thiên Long còn lại”.
Mọi người vui mừng, mỗi tổ lấy đi ba mươi lọ, sáu mươi lọ còn lại do Hoa Giải Ngữ chịu trách nhiệm quản lý. Cầm được thuốc rồi, mọi người lập tức tản đi, lập tức phát cho các thành viên có tên trong danh sách.
Hoa Giải Ngữ gom thuốc xong, vừa phấn khích vừa lo lắng, nói: “Long chủ, giá trị ba trăm lọ thuốc này ít nhất cũng đến ba trăm tỷ đô la”.
Ngô Bình: “Cô sợ gì chứ, tôi cũng không có đòi tiền”.
Ánh mắt Hoa Giải Ngữ sáng lên: “Không cần tiền sao?”
Ngô Bình: “Viết cho tôi một tờ giấy nợ. Với giấy nợ này, ít nhất trong nhiệm kỳ của tôi sẽ không đổi thành tiền mặt. Được rồi, cứ phân bổ thuốc trước đi, cố hết sức phân bổ cho các thành viên Thiên Long đã từng lập công, làm việc hăng hái”.
“Vâng, tôi lập tức đi!”
Hoa Giải Ngữ lui xuống, Ngô Bình cũng mệt mỏi, anh ngồi xuống ghế dựa, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Qua vài phút, anh nghe thấy âm thanh của Diệp Huyền, không đợi thông báo, anh ta đã xông vào, cười đùa nói: “Sao tiền bối lại chẳng nói gì với tôi vậy”.
Ngô Bình nhìn anh ta: “Sao anh biết tôi ở đây?”
Diệp Huyền: “Tôi gọi điện qua nhà Sư thúc tổ, cậu ta nói với tôi rồi”.
Vẻ mặt Ngô Bình ghét bỏ: “Anh không lo huấn luyện, chạy đến đây làm gì?”
Diệp Huyền cười nói: “Sư thúc tổ, lần trước hai mươi tuấn nam mỹ nữ mà tiền bối cho tôi, mấy ngày nay tôi vẫn luôn huấn luyện nghiêm khắc. Chậc chậc, ánh mắt tiền bối tinh thật, trai thì đẹp, gái thì yêu kiều, mấy người bọn họ ắt sẽ có được mấy người sẽ thành ngôi sao điện ảnh hành động quốc tế”.
Ngô Bình: “Anh đến để nói mấy thứ này?”
Diệp Huyền nghiêm mặt nói: “Sư thúc tổ, tôi đến là có chuyện khác”.
Ngô Bình cho anh ta ngồi xuống, có người đến đưa trà, Diệp Huyền uống một ngụm, nghiêm túc nói: “Sư thúc tổ, dạo này tôi nghe nói không ít tin đồn, đều nói tiền bối cố ý gài bẫy bọn họ, một mình tận hưởng thành quả khu mới”.
Ngô Bình cười lạnh, anh sớm đã đoán được sẽ có ngày hôm nay, nhưng anh không quan tâm, anh nói: “Một người chịu bán, một người chịu mua, sao lại nói là tôi lại gài bọn họ chứ?”
Diệp Huyền thở dài: “Năng lực đám người cũng khá mạnh, tôi sợ bọn họ sẽ bắt tay nhau nhắm vào sư thúc tổ”.
Ngô Bình: “Ngay cả anh cũng đã biết rồi, xem ra tin tức về khu mới đã truyền khắp nơi rồi”.
Diệp Huyền: “Cũng không phải, có không ít người đã chạy về Vân Đỉnh rồi. Nhưng đất đai đã được khoanh vùng, bọn họ đi cũng uổng công”.
Chợt dừng lại rồi anh ta nói tiếp: “Sư thúc tổ, tôi sớm đã muốn làm một căn cứ điện ảnh và truyền hình rồi, mua đất từ bên sư thúc tổ”.
Ngô Bình nói: “Được, đến lúc đó tôi anh cứ tùy ý chọn”.
Diệp Huyền vui mừng: “Cảm ơn sư thúc tổ”.
Ngô Bình hỏi anh ta: “Đại sư huynh đâu?”
Diệp Huyền: “Ông nội bây giờ rảnh rỗi lắm, ngoài trừ tu luyện thì lại đến giám sát tôi tu luyện, giục tôi kết hôn, phiền muốn chết”.
Ngô Bình: “Anh nên kết hôn rồi”.
Diệp Huyền đảo mắt: “Sư thúc tổ, nếu nói như vậy thì sư thúc tổ cũng nên kết hôn rồi”.
Ngô Bình trừng mắt: “Chuyện của tôi đến lượt anh lo à?”
Diệp Huyền vội cười xòa: “Sư thúc tổ, tuổi của tiền bối cũng không còn nhỏ nữa…”
“Cút đi!”, Ngô Bình một chân đá bay Diệp Huyền.
Diệp Huyền ré một tiếng lập tức bay ra sảnh chính, sau đó rơi mạnh xuống đất.
Anh ta còn muốn đi vào thì Ngô Bình nói: “Quay về tu luyện cho tôi. Còn nữa, anh gọi Diệp Thần lại cho tôi”.
Diệp Huyền vẫn còn muốn nhây một lúc, nhưng thấy Ngô Bình xụ mặt, chỉ đành quay về trước.
Đến tối, Hoa Giải Ngữ tiến lên, nói: “Long chủ, võ đài với Mễ sẽ được tổ chức vào tuần sau, địa điểm đổi thành Hải Thành”.
Ngô Bình: “Không phải ở Sư Thành sao? Tại sao phải đổi?”
Hoa Giải Ngữ: “Bởi vì trong đội ngũ bên Mễ, có hai đại cao thủ có xuất thân từ Viêm Long, định cư ở Hải Thành, đây là đề nghị của bọn họ”.
Ngô Bình có chút bất ngờ: “Ồ, cao thủ của Viêm Long?”
Hoa Giải Ngữ: “Đúng vậy, bọn họ đã nhập quốc tịch Mễ, nghe nói là vì muốn có được thuốc biến đổi gen cấp SSS”.
Ngô Bình cười lạnh: “Mặc kệ là ai, kết quả cũng như nhau”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng, chúng ta có thuốc biến đổi gen của Long chủ, thực lực của bất kỳ tổ trưởng nào cũng có thể nghiền nát được bọn họ”.
Ngô Bình nói: “Thư ký Hoa, bên phía Mễ dùng công nghệ gen tạo ra một nhóm thần, chuyện này cô có biết không?”
Hoa Giải Ngữ: “Có nghe đôi chút, Long chủ, anh nghe nói gì sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Thần của bọn họ, có thể có mấy chục người, còn có một số lượng lớn bán thần và quý tộc. Do đó có thể thấy, kỹ thuật gen của Mễ đã rất phát triển rồi. Tương lai chắc chắn bọn họ sẽ dùng kỹ thuật này vào lĩnh vực quân sự. Cô có thể tưởng tượng, cảnh tượng hàng ngàn hàng vạn chiến sĩ gen công thành đoạt đất không?”
Hoa Giải Ngữ bỗng tái mặt: “Long chủ, nếu Mễ xâm chiếm, Thiên Long chúng ta sẽ đứng mũi chịu sào!”
Ngô Bình: “Vì vậy chúng ta phải bồi dưỡng càng nhiều cao thủ hơn. Cô báo cáo lên cấp trên, nói rõ sự tình cho bọn họ, sau đó nói bọn họ cần người cần tiền, cứ nói chúng ta sơ bộ đã nắm giữ kỹ thuật gen, cũng cần phải dốc sức bồi dưỡng. Thậm chí, chúng ta cũng phải tạo ra một nhóm thần!”
Hoa Giải Ngữ gật đầu: “Được, tôi sẽ nhanh chóng làm báo cáo!”
Nói chuyện với Hoa Giải Ngữ xong, Diệp Thần cũng đã đến, cậu ấy kính cẩn nói: “Chủ nhân!”
Ngô Bình gật đầu, nói với Hoa Giải Ngữ: “Cậu ấy là Diệp Thần, cô sắp xếp một chức vụ ở Thiên Long cho cậu ấy đi”.
Hoa Giải Ngữ: “Vâng”.
Ngô Bình huơ tay: “Lui xuống trước đi”.
Hoa Giải Ngữ rời đi, Ngô Bình nhìn Diệp Thần, phát hiện cậu ấy đã tiến đến Luyện Thần Cảnh rồi, tốc độ thần tốc!
Chương 894: Hoàng Phủ Hằng đắc ý
Hoa Giải Ngữ giật mình, nói: “Long chủ, chúng ta cũng có thể tạo ra thần sao?”
Ngô Bình: “Thần chẳng qua chỉ là một người có một nhóm gen biến dị thôi, chẳng có gì thần thánh cả. Chỉ cần có thể tìm được gen do cổ thần để lại thì tôi cũng có thể bồi dưỡng được cả đám thần”.
Ngô Bình biết một số cách bào chế đan dược có thể khiến cho gen của con người trở nên vô cùng mạnh mẽ, thật ra người như vậy thì cũng không có gì khác với thần của nước Mễ.
Hoa Giải Ngữ gật đầu rồi đi viết báo cáo ngay.
Khuya đến, Ngô Bình bình thản gọi: “Long vệ”.
Hai long vệ lập tức xuất hiện trước mặt Ngô Bình, cung kính chào: “Long chủ”.
Ngô Bình: “Đã điều tra rõ chưa?”. Thì ra anh vừa về đã cho long vệ điều tra tung tích của Hoàng Phủ Hằng.
Hiện tại tên Hoàng Phủ Hằng này là thủ lĩnh của hội Kim Long, cũng là người đứng đầu Thần Võ Ti. Gần đây hắn ta không ngừng gây rắc rối cho Thiên Long, rõ ràng là đang trả thù anh. Nếu như đã như vậy thì anh cũng không cần thiết phải khách sáo nữa, cứ đánh thẳng đến tận cửa, dạy dỗ cho tên Hoàng Phù Hằng đó một trận, để hắn ta biết khôn hơn chút.
Lúc này, ở sơn trang Ngọc Tuyền, Thiên Kinh, Hoàng Phủ Hằng đang ở trong phòng khách của một tòa nhà lớn. Những người có thể đến tham gia bữa tiệc tối nay đều là những người giàu có và có máu mặt trong giang hồ, không người nào là không có gốc gác.
Nhà Hoàng Phủ vốn dĩ là võ lâm thế gia, được kế thừa rất nhiều thứ, cao thủ nhiều vô kể. Giờ Hoàng Phủ Hằng lại trở thành lãnh đạo của Thần Võ Ti, nhà Hoàng Phủ lại như hổ thêm cánh, coi giang hồ không ra gì. Hắn ta bây giờ vô cùng đắc ý, chẳng còn mấy người được hắn ta xem trọng nữa.
Hoàng Phủ Hằng ngồi giữa, mỉm cười, nói: “Cảm ơn mọi người nể mặt đến tham gia bữa tiệc anh hùng này, Hoàng Phủ Hằng tôi kính mọi người một ly”.
Có người nói: “Ngài Hoàng Phủ, chúng tôi chúc mừng cậu đột phá lên địa tiên”.
Không lâu trước đây, Hoàng Phủ Hằng đã đột phá đến cảnh giới Địa Tiên, người trong giang hồ đã sớm nghe nói chuyện này.
Một người khác nói: “Trở thành Địa Tiên đương nhiên là chuyện vui lớn, nhưng so với việc ngài Hoàng Phủ được Đan Đỉnh Môn nhận làm đệ tử thì chuyện đó có xá gì. Mọi người đều biết, Đan Đỉnh Môn là môn phái nổi tiếng trong Địa Tiên giới, kỹ thuật luyện đan hơn hẳn Trường Sinh Điện của Thục Sơn Kiếm Phái. Tôi nghe nói ngài Hoàng Phủ nhờ có thể chất thanh mộc bẩm sinh mà đã được Đan Đỉnh Môn đặc cách nhận đúng không?”
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười: “Sư phụ của tôi là trưởng lão của Đan Đỉnh Môn, ông ấy nói thể chất của tôi thích hợp luyện đan nên nhận tôi làm đệ tử, truyền thụ cho tôi đan đạo vô thượng”.
Mọi người đều ngưỡng mộ, người đó nói: “Nhất định ngài Hoàng Phủ sẽ trở thành một thầy luyện đan đỉnh cao trong tương lai, sau này chúng tôi xin đan dược thì ngài Hoàng Phủ đừng từ chối chúng tôi nghe”.
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, nói: “Các vị đều là bạn của Hoàng Phủ Hằng tôi, đương nhiên tôi sẽ không từ chối ai rồi”.
Lúc này, một thành viên của Thần Võ Ti nói: “Đại nhân, thời gian này các anh em đã nhiều lần ra tay, mạnh tay dạy dỗ đám người Thiên Long rồi”.
Hoàng Phủ Hằng nghe đến hai chữ “Thiên Long” thì vẻ mặt liền chùng xuống. Hôm đó hắn ta bị thủ lĩnh Thiên Long đánh như chó, có thể nói là đã mất hết thể diện. Mấy ngày này, hắn ta luôn cố gắng tu hành, vì muốn vượt qua Ngô Bình, báo thù rửa hận.
Hắn ta hừm lên nặng nề, nói: “Tên họ Ngô đó đã đắc tội với rất nhiều người, sau này hắn chỉ có một con đường chết mà thôi”.
Thuộc hạ nói: “Bây giờ đại nhân đã là Địa Tiên, tìm cơ hội dạy cho hắn một bài học đi ạ”.
Hoàng Phủ Hằng thản nhiên đáp: “Để hắn sống thêm mấy ngày nữa đã”.
Lúc này, Ngô Bình đã đến trước sơn trang Ngọc Tuyền, anh đưa tay xoa nhẹ mặt thì liền biến thành một người đàn ông trung niên tầm thường. Sau đó, anh lại thay một bộ đồ màu đỏ rồi bay lên không và xuất hiện ngay trong bữa tiệc.
Một người lạ mặt đột nhiên xuất hiện khiến ai nấy cũng giật mình. Nhưng không ai dám lên tiếng chỉ trích, vì người đó có thể bay trên không trung và có khí tức đáng sợ, điều đó chứng tỏ ít ra thì anh cũng phải là Địa Tiên.
Mắt Hoàng Phủ Hằng sáng lên khi quan sát người mới đến, hắn ta nói: “Anh bạn, đến là khách, mời ngồi”.
Ngô Bình không ngồi, anh nói: “Anh là Hoàng Phủ Hằng?”
Hoàng Phủ Hằng khó chịu, nói: “Đúng là tôi đây”.
Ngô Bình: “Bữa tiệc này của anh là tiệc gì?”
Hoàng Phủ Hằng nói: “Tiệc anh hùng”.
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nếu như đã là tiệc anh hùng, vậy sao không mời tôi?”
Hoàng Phủ Hằng mỉm cười, đáp: “Không biết anh ở đây, chứ không thì nhất định tôi sẽ mời”.
“Không biết cái beep, ông đây luôn ở trong thủ đô mà anh lại không biết sao?”. Ngô Bình buông lời mắng nhiếc, anh đến để kiếm chuyện nên đương nhiên phải không ngừng bắt bẻ hắn ta.
Vẻ mặt Hoàng Phủ Hằng trở nên khó coi, hắn ta thầm nghĩ dù cho mày có là Địa Tiên thì cũng không thế hống hách thế chứ? Hắn ta hạ giọng đáp: “Anh bạn, mời ngồi, chỗ tôi có rượu ngon có thể cùng kính nhau, nếu không muốn thì mời anh đi cho”.
“Đuổi tôi đi sao?”. Ngô Bình lườm: “Biết tôi là ai không?”
Hoàng Phủ Hằng: “Anh là?”
Ngô Bình: “Năm xưa tôi từng có qua lại với bà nội của anh”.
Hoàng Phủ Hằng xanh mặt, nghiêm nghị nói: “Mày muốn chết à?”
Bỗng nhiên, vô số người nhào về phía Ngô Bình, ai nấy cũng đều là cao thủ giang hồ, nhưng họ vẫn chưa kịp tiến lại gần thì đã bị Ngô Bình đánh bay ra bằng mấy chưởng từ xa.
Anh xoay người một cái là đến ngay trước mặt Hoàng Phủ Hằng, lạnh lùng nói: “Dám ra tay với tôi, lá gan anh lớn đấy”.
Hoàng Phủ Hằng bỗng lùi nhanh về sau mấy bước, nhìn Ngô Bình chằm chằm, nói: “Ngô Bình, mày tưởng tao không biết mày là ai sao?”
Ngô Bình bất ngờ, không ngờ anh lại bị phát hiện.
Một người đàn ông trung niên lập tức xuất hiện phía trước Hoàng Phủ Hằng, khí tức của ông ta rất mạnh, ông ta là cao thủ lôi kiếp cảnh giới Địa Tiên tầng chín.
Hoàng Phủ Hằng cười lạnh lùng: “Ngô Bình, mấy hôm nay tao cố tình cho thuộc hạ khiêu khích Thiên Long, quả nhiên mày không kiềm được mà tìm đến đây thật. Hôm nay tao nhất định sẽ cho mày có đi mà không có về”.
Sau đó hắn ta chắp tay với người đàn ông trung niên: “Sư phụ, người mà đệ tử nói là hắn”.
Ngô Bình không nói gì, cũng không khôi phục lại khuôn mặt vốn có. Anh quay đầu bỏ đi. Anh mượn thuật độn thổ của Âm Dương Pháp Bào, giẫm chân một cái là không thấy đâu nữa.
Người đàn ông trung niên “í” lên một tiếng: “Thuật độn thổ sao? Thú vị”.
Ông ta bỗng bay lên không trung, thần niệm đáng sợ quét quanh phạm vi mấy trăm kilomet và nhanh chóng bắt được Ngô Bình.
Ở một vùng núi hoang vu, ít có dấu tích của con người nằm ở phía bắc của Thiên Kinh, đến khuya thì càng không thấy ai.
Ngô Bình chui ra khỏi mặt đất, chỉnh lại quần áo rồi lẩm bẩm: “Phép độn thổ này không tồi, chỉ là tốc độ quá chậm”.
Chưa được mấy giây thì liền có một bóng người từ trên trời đáp xuống, là người đàn ông trung niên đó.
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Ngô Bình chằm chằm: “Cậu chạy thoát được sao?”
Ngô Bình nói: “Trông tôi giống đang bỏ chạy sao?”
Người đàn ông trung niên ngây ra: “Cậu đang cố tình chờ tôi?
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng, nói: “Hoàng Phủ Hằng nói không sai, cậu rất hống hách, có điều, hống hách trước mặt tôi thì thật là quá ngu xuẩn”.
Ngô Bình đưa tay sờ lên mặt, khuôn mặt lại trở về diện mạo ban đầu. Anh lạnh lùng đáp: “Nếu như đã muốn đánh thì ông hãy báo tên tuổi đi”.
Người đàn ông trung niên: “Thanh Mộc chân nhân của Đan Đỉnh Môn”.
Ngô Bình: “Ông là một chân nhân mà lại vì đồ đệ của mình đích thân ra khỏi núi giết người sao?”
Người đàn ông trung niên cười lạnh lùng: “Sở dĩ tôi xuất hiện là vì cậu tên Ngô Bình”.
Ngô Bình không thấy bất ngờ: “Xem ra ông biết thân phận của tôi”.
Người đàn ông trung niên: “Nghe đồn cậu có thể giúp Trường Sinh Điện luyện thành Long Môn Đan, tôi đoán trên người cậu nhất định có rất nhiều bí mật đúng không? Hehe, tôi sẽ bắt cậu về Đan Đỉnh Môn, từ từ thẩm vấn, để cậu nói ra tất cả bí mật của mình”.
Chương 895: Lừa tiền
Ngô Bình chẳng buồn nói nhiều, Âm Dương Pháp Bào phát ra thần quang, anh niệm chú âm, chính là thuật Chấn Hồn.
Thuật này vừa được dùng, nguyên anh của Thanh Mộc Chân Quân bỗng run rẩy, đồng thời sợi dây màu tím vàng bay qua, chớp mắt đã trói chặt ông ta. Cùng lúc Viêm Dương cũng ra tay, quấn lấy Thanh Mộc Chân Quân cùng với sợi dây tím vàng.
Thanh Mộc Chân Quân tức giận: “Cậu tưởng chỉ chút thủ đoạn này thì có thể khống chế được tôi sao?”
Ngô Bình bay vút lên trời, nắm lấy pháp ấn Tiểu Tây Thiên, hung hăng đánh vào trán ông ta.
Bịch một tiếng, Thanh Mộc Chân Quân bị đánh đến hoa mắt chóng mặt, tránh cũng bị ra một dấu ấn.
“Bịch!”
Đòn thứ hai, đòn thứ ba… Ngô Bình sức lực dồi dào, chỉ mấy cái đã đánh Thanh Mộc Chân Quân đến đầu rơi máu đổ, ông ta vừa sợ vừa tức, liên tục gào thét.
Đòn thứ mười, Mộc Chân Chân Quân sinh lòng sợ hãi, đầu ông ta đầy dấu vết, cảm giác pháp lực của bản thân đã tiêu hao rất nhiều, không thể phá vỡ được sợi dây tím vàng và trói buộc từ Nhân Bì.
Ông ta hét lớn: “Ngừng tay!”
Ngô Bình đương nhiên sẽ không dừng tay, mà tiếp tục đánh ông ta.
Đòn thứ hai mươi, Thanh Mộc Chân Quân thét một tiếng phun ra máu, cầu xin nói: “Tha cho tôi một mạng!”
Cuối cùng Ngô Bình cũng dừng tay, lạnh lùng nói: “Ông sẽ mềm lòng nhân nhượng với kẻ địch sao?”
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Tha cho tôi một mạng, tôi đền đáp cậu!”
Ngô Bình chớp mắt: “Ồ, ông có thể cho tôi được gì?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Thanh Đế Đan Kinh, trên người tôi có bản sao nửa phần đầu của nó!”
Ngô Bình động lòng, Thanh Đế Đan Kinh rất nổi danh, trong Ngọc Bội và Ngọc Bàn cũng có ghi chép, anh hỏi: “Sao ông lại có Thanh Đế Đan Kinh?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Tôi từng tiến vào một động tiên nên có được từ đó”.
Ngô Bình: “Chuyện Thanh Đế Đan Kinh, Đan Đỉnh Môn có biết không?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Không biết! Nhờ dựa vào Đan Kinh, nên tôi mới từng bước trở thành tông sư đan đạo của Đan Đỉnh Môn”.
Đối với Chân Quân, Ngô Bình không dám sơ ý, anh lấy ra mười hai cây Băng Phách Thần Quang Châm, lần lượt đâm vào các huyệt trên người Thanh Mộc Chân Quân khiến ông ta đóng băng.
Sau đó, anh mới cho Viêm Dương buông ra, lục soát được nửa bộ Thanh Đế Đan Kinh trên người Thanh Mộc Chân Quân.
Nửa bộ đầu Thanh Đến Đan Kinh này, được khắc trên một miếng ngọc, có vài ký tự cổ, có vài ký tự tiên văn, dày đặc, lên đến mấy trăm vạn chữ.
Anh liếc nhìn đã biết là thật, bởi vì Đan Kinh giả không lọt qua được hai mắt anh.
Cất lấy miếng ngọc, rồi lại cho Viêm Dương trói chặt ông ta, lúc này mới rút mấy cây Băng Phách Quang Thần Châm ra, hỏi ông ta: “Phần còn lại đâu?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Nếu cậu thả tôi rời đi, tôi sẽ đưa cho cậu nửa bộ còn lại của Đan Kinh”.
Ngô Bình nhìn ông ta chằm chằm: “Ông nghĩ tôi tin ông sao?”
Thanh Mộc Chân Quân lạnh nhạt nói: “Tin hay không tùy cậu”. Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi cười nói: “Không sao, tôi cứ đưa ông quay về Thục Sơn kiếm phái trước. Khi sư phụ tôi biết Đan Đỉnh Môn các ông muốn hại tôi, nhất định sẽ chiêu đãi ông ra trò. Tiên Quân nổi giận, không biết Đan Đỉnh Môn các ông có chịu đựng nổi không?”
Sắc mặt Thanh Mộc Chân Quân cực kỳ khó coi, tuy Đan Đỉnh Môn được các thế lực lớn nâng đỡ nhưng dù sao căn cơ cũng còn nông cạn, không thể so sánh với Thục Sơn kiếm phái, nhỡ mà Thục Sơn kiếm phái thật sự tấn công Đan Đỉnh Môn, thì ông ta chắc chắn là tội nhân thiên cổ rồi.
Ông ta lập tức nói: “Ngô tiểu hữu, thực ra tôi không muốn hại cậu, chỉ là ngưỡng mộ đan thuật của cậu, có lòng muốn xin cậu chỉ giáo mà thôi”.
Lời của ông ta, một chữ Ngô Bình cũng chẳng tin, bèn nói: “Thanh Mộc Chân Quân, ông nói mấy lời vô nghĩa làm gì, chi bằng nói thật chút đi”.
Thanh Mộc Chân Quân thở dài: “Tiểu hữu, rốt cuộc cậu muốn tôi thế nào, mới chịu tha cho tôi một mạng?”
Ngô BÌnh: “Bây giờ cứ nói cho tôi biết vị trí nửa bộ còn lại của Thanh Đế Đan Kinh”.
Thanh Mộc Chân Quân im lặng một lúc rồi nói: “Trong động tiên của tôi”.
Ngô Bình: “Động tiên của ông ở Địa Tiên Giới?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Không phải ở Địa Tiên Giới, ở trong Viêm Long”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Động tiên đó,chính là nơi phát hiện ra Thanh Đế Đan Kinh đúng chứ?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Đúng vậy. Với năng lực của tôi thì chỉ có thể lấy được nửa đầu”.
Ngô Bình: “Tốt lắm, đưa tôi đi”.
Thanh Mộc Chân Quân nói: “Ngô tiểu hữu không tin tôi, tôi cũng không tin cậu”.
Ngô Bình: “Ông không có quyền lựa chọn, ông không chịu dẫn đường, tôi lập tức đánh chết ông”. Nói rồi, lại giương pháp ấn Tiểu Tây Thiên lên.
Thanh Mộc Chân Quân tuyệt vọng, cảm thấy Ngô Bình chẳng chịu nói lý gì cả, ông ta nói: “Tiểu hữu, cho dù tôi dẫn đường cho cậu, chỉ sợ cậu cũng không lấy được nửa phần còn lại của Thanh Đế Đan Kinh”.
Ngô Bình: “Có thể hay không là chuyện của tôi, ông chỉ cần dẫn đường thôi”.
Thanh Mộc Chân Quân do dự mấy giây rồi nói: “Được, tôi đưa tiểu hữu đến, hy vọng tiểu hữu đừng nuốt lời, đến lúc sẽ thả tôi rời đi”.
Ngô Bình: “Đương nhiên”.
Sau đó anh nghĩ đến một chuyện, bèn hỏi: “Thể chất của Hoàng Phủ Hằng phù hợp luyện đan sao?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Đó là do tôi lừa hắn ta thôi. Sở dĩ nhận hắn ta làm đồ đệ là vì nhà Hoàng Phủ có bảo bối, tôi rất muốn có được nó”.
Ngô Bình lại có hứng thú: “Bảo bối gì?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Âm Dương Thần Lư, một lò luyện đan thần phẩm”.
Ngô Bình: “Lò luyện đan này trong tay ông?”
Thanh Mộc Chân Quân: “Vẫn đang trong tay nhà Hoàng Phủ”.
Ngô Bình: “Nhà Hoàng Phủ không xứng có được lò luyện đan thần phẩm, tôi sẽ cải trang thành ông đến đoạt lấy lò luyện đan. Nhưng ông phải âm thầm trợ giúp tôi”.
Thanh Mộc Chân Quân cũng đành chịu, chỉ nói: “Được”.
Ngô Bình cho Nhân Bì vây lấy Thanh Mộc Chân Quân, anh lại đổi sang quần áo của Thanh Mộc Chân Quân, biến thành bộ dạng của ông ta bay về sơn trang của Ngọc Tuyền. Nhân Bì thì khống chế Thanh Mộc Chân Quân, nấp trong tối.
Nhìn thấy “Thanh Mộc Chân Quân” quay về, Hoàng Phủ Hằng vui mừng, tiến lên trước hỏi: “Sư phụ, Ngô Bình kia sao rồi?”
“Thanh Mộc Chân Quân” khẽ cười: “Cậu ta đã bị sư phụ khống chế, cho người đưa về Đan Đỉnh Môn rồi. Đồ nhi, vi sư cần phải quay về Địa Tiên Giới một chuyến, muốn mược thần lư của con dùng”.
Đây vốn dĩ là ước định của hai bên, Thanh Mộc Chân Quân giúp Hoàng Phủ Hằng đối phó với Ngô Bình, nhà Hoàng Phủ sẽ đưa thần lư cho ông ta mượn dùng.
Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Ngô Bình này trước tiên không cần giết, tôi muốn quay về Địa Tiên Giới giày vò hắn cho ra hồn!”
“Thanh Mộc Chân Quân” cười ha ha: “Được, vi sư sẽ để lại cái mạng nhỏ của cậu ta, để con trút giận”.
Hoàng Phủ Hằng cười nói: “Sư phụ, lò đan đã chuẩn bị xong, mời đi theo con”.
Hai người đi đến một căn phòng ẩn ở sân sau, cửa mở ra, bên trong có một luồng sáng thần kỳ tỏa ra từ lò luyện đan. Lò này cao chừng một mét rưỡi, thiết kế phức tạp. Nhìn thấy nó, mắt Ngô Bình sáng lên, quả nhiên là lò luyện đan thần phẩm!
Vẻ mặt anh bình tĩnh nói: “Đồ nhi, vi sư luyện chế một loại đan dược quý, phải dùng đến lò này”.
Hoàng Phủ Hằng nói: “Sư phụ cứ lấy dùng đi. Đan Đạo của sư phụ thiên hạ bất bại, sau này đồ đệ còn phải nhờ sư phụ chỉ giáo nhiều”.
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên rồi”.
Nói xong, anh vỗ một cái vào lò luyện đan, bỏ vào trong nhẫn ngọc bích.
Thấy thủ đoạn của Ngô Bình, Hoàng Phủ Hằng rất ngưỡng mộ: “Sư phụ, không biết khi nào đệ tử mới có thể có được bảo vật cất giữ đồ như vậy”.
Ngô Bình: “Nhanh thôi. Qua một thời gian nữa, vi sư sẽ cho con một cái”.
Hoàng Phủ Hằng vui mừng, vội lên tiếng cảm ơn.
Ngô Bình lại hổi: “Đồ nhi, vi sư hỏi con một chuyện, nhà Hoàng Phủ con có tiền bùa không?”
Hoàng Phủ Hằng nói: “Có một ít, sao sư phụ lại hỏi vậy?”
Ngô Bình: “Ở Đan Đỉnh Môn ta có hạn mức mua đan dược trong nội bộ, giá cả thấp hơn bên ngoài một phần năm. Vi sư là nghĩ, dùng hạn mức của ta giúp con mua một ít, sau đó con lại lấy chúng đem bán ra ngoài hoặc tự mình dùng cũng được”.
Hoàng Phủ Hằng vui mừng: “Thì ra là vậy, cảm tôn sư tôn nhớ đến đồ nhi. Có lẽ tôi có thể chuẩn bị được hơn ba nghìn tiền bùa”.
Ngô Bình nói: “Hơn ba nghìn có hơi ít”.
Hoàng Phủ Hằng vội nói: “Con còn có thể mượn một ít nữa, sẽ cố gắng dồn được năm nghìn tiền bùa”.
Ngô Bình gật đầu: “Năm nghìn cũng miễn cưỡng có thể. Như vậy đi, ngày mai vi sư lại đến một chuyến nữa, con phải chuẩn bị đủ tiền bùa đấy”.
Hoàng Phủ Hằng vội bảo vâng, còn Ngô Bình lập tức cáo từ, bay lên không rời đi.
Ra khỏi sơn trang Ngọc Tuyền, vẻ mặt Thanh Mộc Chân Quân rất kỳ quái, ông ta không ngờ Ngô Bình lại dùng danh nghĩa của mình để lừa nhà Hoàng Phủ như vậy. Năm nghìn tiền bùa, ngay cả với ông ta mà nói cũng là một con số không nhỏ.
Bình luận facebook