• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 921-925

Chương 921: Thắng lợi cuối cùng

Ngô Bình cười nói: “Chúng tôi muốn mua tàu chiến hiện đại, năm chiếc tàu trục hạm, hai tàu ngầm và hai tên lửa đạn đạo và một trăm máy bay chiến đấu”.

Tô Chấn Viêm nói: “Được, chuyện này chúng ta bàn sau nhé”.

Sau đó, ông ấy chỉ về phía nước Mễ rồi nói: “Bên kia có ba tu sĩ Bán Thần, hôm nay chúng ta có thể kiểm tra thực lực thật sự của họ”.

Ngô Bình: “Chắc thực lực của Bán Thần chưa bằng Tiên Quân đâu, cùng lắm thì ngang hoặc thấp hơn Chân Quân thôi”.

Nói đến đây, anh hỏi: “Viện phó Tô, Bắc Viện sao rồi, tôi nghe nói có người nước Mễ đến khiêu chiến hả?”

Tô Chấn Viêm: “Họ bị tiêu diệt hết rồi”.

Ngô Bình ngạc nhiên, quả nhiên Bắc Viện mạnh thật!

Tô Chấn Viêm cười nói: “Thật ra với thực lực của Long chủ mà không đến dạy ở Bắc Viện thì quá phí”.

Ngô Bình: “Dạy học ư?”

Tô Chấn Viêm: “Vâng, chỉ có những tu sĩ có thực lực cao thì mới đủ tư cách giảng dạy ở học viện Võ Đạo. Nhưng các học sinh ở đấy cũng lắm trò lắm, chắc việc giảng dạy cũng không dễ dàng”.

Ngô Bình nổi hứng nói: “Dạy ở đó thì có lợi lộc gì?”

Tô Chấn Viêm cười nói: “Nhiều lợi lộc lắm, riêng tài nguyên của học viên thôi đã hơn đứt Côn Luân rồi”.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì ba cường giả Bán Thần của nước Mễ đã đến, một trong số đó là người Đông Doanh, người này có cơ bắp cuồn cuộn, từng múi cơ đều ẩn chứa sức mạnh khủng bố, ánh mắt thì sắc lạnh.

Người Đông Doanh đó lạnh lùng nhìn Ngô Bình với ánh mắt đầy khiêu khích.

Ngô Bình: “Người này kiêu ngạo quá!”

Tô Chấn Viêm: “Đó là Kameyama, là cao thủ mà Đông Doanh bỏ rất nhiều tiền để bồi dưỡng, hắn được tôn là Quyền Hoàng”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Có thế này mà cũng dám nhận là Quyền Hoàng ư?”

Dứt lời, Ngô Bình đi ra khu thay đồ ở phía sau, có ba người đi theo anh. Lúc trở ra, Ngô Bình đã đổi sang diện mạo của một người trong số đó, hơn nữa còn mặc đồ của anh ta. Hiện giờ, anh đang cải trang thành Dương Chí Thanh - một tông sư Hình Ý Quyền.

Anh đi đến trước mặt Tô Chấn Viêm rồi nói: “Viện phó Tô, tôi lên đánh trận đầu đây”.

Tô Chấn Viêm giật mình rồi cười nói: “Hay!”

Lúc này, có một người đàn ông trọc đầu bước ra từ phía nước Mễ, ông ta nói: “Ông Tô, tôi nghĩ bắt đầu luôn thôi. Cuộc so tài hôm nay có năm vòng đấu, bên nào thắng ba thì coi như thắng chung cuộc. Hơn nữa, mỗi người chỉ được tham gia một vòng đấu”.

Tô Chấn Viêm: “Được thôi”.

Người đàn ông đầu trọc vung tay lên, vòng đấu thứ nhất bắt đầu. Tên đàn ông chải chuốt nhay lên lôi đài rồi liếc mắt tìm Ngô Bình.

Ngô Bình biến thành Dương Chí Thanh cũng đã nhảy lên sàn đấu rồi nói: “Dương Chí Thanh xin được chỉ giáo!”

Tên chải chuốt cau mày nói: “Hạng tôm tép mà cũng dám khiêu chiến tôi ư?”

Ngô Bình: “Có phải tôm tép hay không thì cứ đánh đi là biết”.

Tên chải chuốt hừ một tiếng rồi giậm chân, lao về phía Ngô Bình với tốc độ và sức mạnh rất khủng khiếp.

Ngô Bình vào thế hình ý, khi đối thủ tiến lại gần, anh tung một quyền ra. Một tiếng động mạnh vang lên, tên chải chuốt bị đánh bay vài mét rồi ôm ngực.

Không chờ hắn hoàn hồn, Ngô Bình đã áp sát rồi chạy vòng tròn xung quanh hắn, khiến hắn không thể nắm bắt được mục tiêu.

Thi thoảng anh lại tung một quyền ra, làm toàn thân tên chải chuốt đau nhói, nhưng không thể né được. Hắn vô cùng giận dữ rồi hét lên, sau đó bật nhảy lên cao.

Song vẫn không có tác dụng! Khi hắn nhảy lên thì Ngô Bình đã nhảy lên đỉnh đầu hắn, sau đó tung một cú quyết định vào mặt.

Hai người cũng ngã khỏi lôi đài, tay của Ngô Bình vẫn ấn trên đỉnh đầu tên chải chuốt. Song, Đạo Diệp đã rung lên, các xúc tu của Đạo Chủng mọc dài ra, xuyên vào tim của tên chải chuốt nhờ tay của Ngô Bình, sau đó móc lấy người tí hon.

Người tí hon không thể phản kháng nên bị lôi vào trong người Ngô Bình ngay, quá trình ấy diễn ra quá nhanh, khiến anh cũng phải bất ngờ.

Khi mất đi người tí hon, tên chải chuốt như quả bóng bị xì hơi, toàn bộ sức lực biến mất rồi nằm im dưới đất.

Hắn trợn tròn mắt rồi hét lên: “Trả Kim Đan cho tôi”.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng rồi đánh ngất hắn, sau đó nhảy lên lôi đài.

Người đàn ông đầu trọc của nước Mễ nhăn mặt, theo tin tình báo của ông ta thì bên Thiên Long chỉ có Long chủ Ngô Bình là khó chơi nhất, sao giờ người này cũng lợi hại thế?

Tên chải chuốt được khiêng xuống, Ngô Bình quay lại phòng thay đồ rồi khôi phục lại dáng vẻ cũ.

Anh trở ra thì Tô Chấn Viêm cười nói: “Hay, đầu xuôi đuôi lọt!”

Ngô Bình mỉm cười không nói gì, anh đang tập trung cảm nhận người tí hon trong cơ thể, nói đúng hơn thì là Long Hổ Kim Đan.

Dược lực của loại đan dược này rất mạnh, tên chải chuốt gần như không thể hấp thu được, mà chỉ nhờ sức mạnh của Kim Đan rèn luyện hình thần cho thôi.

Nhưng Ngô Bình thì khác, các xúc tu của Đạo Chủng đã cắm vào Kim Đan để hấp thu dược lực chính của nó, sau đó truyền vào trong máu huyết và linh lạc của Ngô Bình, bắt đầu tôi luyện cơ thể và võ hồn của anh.

Ngô Bình cảm thấy rất thoải mái, không lâu sau, cơ thể anh đã tràn đầy sức mạnh, giờ anh chỉ muốn đấu với ai đó một trận.

Loáng cái, vòng đấu thứ hai đã bắt đầu, người lên sàn là Quyền Hoàng Kameyama của Đông Doanh.

Ngô Bình lên thi đấu, trước đó Kameyama đã uống một viên đan dược, khí tức trong người hắn ta tăng lên gấp nhiều lần, làn da cũng hiện đầy các thần văn màu vàng.

Rõ ràng hắn ta đã uống một loại đan dược giúp tăng thực lực, vì đối thủ của hắn ta chính là người mạnh nhất - Ngô Bình.

Kameyama cười lạnh nói: “Chịu chết đi!”, dứt lời hắn ta lập tức xông lên.

Hắn ta không hề biết trạng thái hiện giờ của Ngô Bình không thua gì mình, cơ thể anh cùng tràn đầy sức mạnh bùng nổ, chỉ muốn nhanh chóng đánh với ai đó một trận thật đã.

Uỳnh!

Hai quyền cước va chạm với nhau, sức mạnh của Ngô Bình lơn hơn, Kameyama phải lùi lại vài bước, bàn tay thì đau nói, xương đã có vết nứt.

Hắn ta hét lên, lẽ nào sức của hắn ta lại thua Ngô Bình?

Ngô Bình không cho hắn ta cơ hội nghỉ ngơi, mà tung tiếp một quyền đến.

Ầm!

Ngay sau đó, Kameyama đã bị đánh ngã, Ngô Bình túm tóc hắn ta rồi đấm lia lịa.

Bụp!

Dù có thể chất tốt đến mấy thì Kameyama cũng không thể chịu nổi, sau mười cú đấm của Ngô Bình, đầu Kameyama lệch sang một bên, toàn thân bất động, rõ ràng đã bị đánh chết.

Trận thứ hai, Ngô Bình lại thắng.

Người đàn ông đầu trọc bên nước Mễ càng nhăn mặt nhiều hơn, ông ta gọi mấy người còn lại đến rồi thì thầm gì đó.

Ngô Bình lại vào phòng thay đồ rồi đổi sang diện mạo và thay đồ của người khác. Lần này, anh biến thành Tả Thượng Đức - một đệ tử của chùa Đại Thiền.

Chục phút sau, nước Mễ đã cử Bán Thần của mình ra thi đấu, Ngô Bình nhảy lên lôi đài ứng chiến.

Sức mạnh của Kim Đan đã mạnh hơn trước, anh không nhiều lời mà thi triển Cầm Long Thủ ngay.

Thực lực của người đó rất mạnh, phải ngang với Anh Biến của cảnh giới Địa Tiên, nhưng so với Ngô Bình của bây giờ thì vẫn còn kém xa.
Chương 922: Trấn hung thú, ngưng Pháp Bàn

Chưa tới mười chiêu, Ngô Bình đã hạ được đối thủ và đánh gãy bả vai gã. Người đó hét lên đau đớn rồi đầu hàng, Ngô Bình đã giành thắng lợi ở vòng đấu thứ ba.

Kết quả này nằm ngoài dự liệu của nước Mễ, người đàn ông đầu trọc lập tức đen mặt bỏ đi. Bên đó bỏ đi rồi, mọi người của đạo quán lập tức reo hò ăn mừng.

Tô Chấn Viêm cười nói: “Long chủ vất vả rồi”.

Ngô Bình: “Việc nên làm thôi, viện phó Tô, chúng ta đến nơi khác nói chuyện nhé?”

Tô Chấn Viêm: “Vâng”.

Cách đạo quán không xa có một khách sạn rất lớn, họ xây các ngôi nhà nhỏ trong rừng trúc, Ngô Bình và Tô Chấn Viêm đã đến đó.

Ngô Bình lấy trà của mình ra pha rồi nói: “Viện phó Tô, khi nào thì bí cảnh ngoài biển mở thế? Nếu tôi nhớ không nhầm thì sau khi giành chiến thắng, Thiên Long sẽ được một người đến đó đúng không?”

Tô Chấn Viêm: “Khâu chuẩn bị còn cần thời gian rất đai, nhưng cậu cứ yên tâm, không thiếu phần của cậu đâu”.

Sau đó, Ngô Bình bàn với Tô Chấn Viêm về chuyện mua vũ khí, cùng ý nghĩa chiến lược của tài nguyên khoáng sản Ghi-nê với nước mình.

Giữa chừng, Tô Chấn Viêm đã mời Ngô Bình đến Bắc Viện giảng dạy, sau khi suy nghĩ, anh nói nếu rảnh sẽ đến dạy thử.

Đôi bên trò chuyện vui vẻ thêm vài tiếng thì chào nhau rồi ra về.

Ngô Bình không ở lại Hải Thành mà về khách sạn ở Thiên Kinh luôn.

Chu Thanh Nghiên vẫn đang tu luyện, Ngô Bình không làm phiền mà đi sang phòng khác luyện công.

Sức mạnh của Long Hổ Kim Đan vẫn đang liên tục dội vào cơ thể anh, anh cần phải nhanh chóng luyện hoá và hấp thu để tăng sức mạnh cho cơ thể và võ hồn của mình.

Sau khi tu luyện được một lúc, Ngô Bình cũng chỉ hấp thu được rất ít dược lực của Long Hổ Kim Đan. Đột nhiên, anh nhớ tới yếu tố ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa. Một trong các yếu tố đó là cần có sức mạnh lớn và ổn định. Vì bản thân Pháp Bàn rất tiêu hao sức mạnh, không biết Long Hổ Đan có đáp ứng đủ không.

Thật ra trong sổ tay Ngọc Hoàng đã biết muốn ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa thì cần có người thật mạnh ở cạnh giúp sức, sau đó liên tục truyền sức mạnh vào. Nhưng giờ không có ai ở đây nên Ngô Bình chỉ có thể dựa vào sức mình thôi.

Nghĩ thế, anh lâp tức ngồi xuống rồi mượn sức mạnh của Long Hổ Kim Đan và tâm pháp thượng thừa để ngưng tụ Pháp Bàn.

Quá trình này rất gian nan, Ngô Bình ngồi xuống, muốn khắc chữ Pháp của mình vào hư vô, nhưng dù anh có cố thế nào thì cũng không làm được.

“Cái này khó quá!”, thấy đã tờ mờ sáng mà mình chẳng có tiến triển gì, Ngô Bình không khỏi cảm thán.

Song, anh chợt nghĩ ra gì đó rồi lấy một mẩu xương thú hình kiếm ra. Đây là xương thú của vương giả hung thú thời thượng cổ hồng hoang, bên trong có bùa chú Tiên Thiên, anh đã lấy được ở động thần Hắc Thiên.

Chỉ ai có thể chất cực mạnh thì mới có thể lĩnh hội được bùa chú trong xương thú, bởi đến Hắc Thiên Thần cũng không làm được.

Yếu tố thứ hai trong việc ngưng tụ Pháp Bàn thượng thừa là tìm một vật ký gửi phù hợp, nếu không thì chỉ có thể gửi vào hư vô.

Mà gửi Pháp vào hư vô thì cực khó, Ngô Bình nghĩ nếu mình hấp thu bìa Tiên Thiên rồi dùng nó làm gốc, ngưng tụ Pháp Bàn thì có được không nhỉ?

Nghĩ là làm, anh cầm mẩu xương thú lên, mười linh khiếu của anh run bần bật, võ hồn cũng lao ra ngoài, muốn luyện hoá bùa chú Tiên Thiên.

Đúng lúc này, có một luồng khí tức mạnh mẽ từ thời hồng hoang trong mẩu xương thú đã rung lên. Ngô Bình như bị sét đánh, xương tay gãy nát, anh hét lên rồi hộc máu.

“Mạnh quá!”, anh thầm thấy kinh ngạc vì bùa chú Tiên Thiên chỉ phóng ra một khí tức rất nhỏ mà đã có thể khiến anh bị thương nặng.

Nhưng tay anh vẫn nắm chặt mẩu xương để thử lại lần nữa. Đúng lúc này, Đạo Chủng trong người anh lại nhảy lên, vô vàn các xúc tu thuận theo linh lạc tiến tới tay Ngô Bình, sau đó cắm vào xương thú.

Mẩu xương rung lên dữ dội, bùa chú Tiên Thiên chấn động mãnh liệt, các xúc tu vẫn bám chặt vào nó, hai bên giằng co căng thẳng.

Mẫu xương này quá mạnh, đến Đạo Chủng cũng không thể hấp thu được nó ngay. Hơn nữa điều kỳ lạ là bùa Tiên Thiên cũng đang chuyển từ phản công sang phòng thủ.

Ngô Bình hoảng hốt vì chưa từng có chuyện tương tự xảy ra, anh cuống lên rồi lấy một loại quả trong trẫn trữ đồ ra.

Đây là quả Thiên Nguyên, mỗi quả có hơn chục múi, mỗi múi lại có một hạt Thiên Nguyên. Uống hạt Thiên Nguyên vào thì sẽ có sức mạnh Thiên Nguyên. Theo Đại thần Côn Luân nói thì đây là một trong năm loại sức mạnh của vũ trụ, xuất xứ từ Đạo Tổ Thiên Nguyên. Năm xưa, Đạo Tổ phóng ra một luồng sức mạnh, chúng mọc thành cây Thiên Nguyên hoặc các thứ khác, khi cây kết trái thì gọi là quả Thiên Nguyên, hạt của quả này là bảo bối vô giá!

Ngô Bình bóp nát quả Thiên Nguyên để lấy hạt, quả nhiên Đạo Chủng lại phóng ra các xúc tu để đâm vào hạt, sau đó hấp thu sức mạnh của chúng.

Đại thần Côn Luân từng nói, muốn hấp thu sức mạnh này thì ít nhất cũng phải sau khi đột phá cảnh giới Địa Tiên tầng thứ ba. Nhưng thể chất của Ngô Bình đã ngang với Chân Quân rồi nên đương nhiên anh có thể hấp thu được.

Loáng cáu, Đạo Chủng đã hấp thu hết sức mạnh của hạt Thiên Nguyên. Sau đó, sức mạnh của nó đã tăng lên hẳn, vì vậy có thể khống chế được bùa Tiên Thiên.

Ngô Bình mừng rỡ, anh có ba quả Thiên Nguyên nên lấy hết luôn ra cho Đạo Chủng hấp thu một thể.

Đạo Chủng vui vẻ hấp thu hết ngay, sau đó mẩu xương thú đã vỡ vụn, bùa chú bên trong được lôi vào cơ thể Ngô Bình.

Ban đầu, nó rất nóng nảy, không ngừng phản kháng. Song, bây giờ nó không còn là đối thủ của Đạo Chủng nữa nên đành ngoan ngoãn lại.

Đảo Chủng hấp thu sức mạnh Thiên Nguyên xong thì đã no căng, tuy nó đã kéo bùa Tiên Thiên vào người Ngô Bình và khống chế được rồi, nhưng không còn sức mà hấp thu luyện hoá nữa.

Ngô Bình mừng quýnh, lập tức mượn sức mạnh của Long Hổ Kim Đan để ngưng tụ Pháp Bàn nhờ bùa Tiên Thiên.

Lần này, anh đã thuận lợi hơn nhiều. Pháp của anh đã khắc lên lá bùa, tuy lá bùa vẫn phản kháng, nhưng có Đạo Chủng rồi nên nó đành chấp nhận.

Cứ thế, lá bùa dần bình tĩnh lại. Nó vốn là bùa Tiên Thiên, nhưng sau đó nó dần biến thành một vật thể bay, sau đó biến thành Pháp Bàn bước đầu.

Pháp Bàn hình thành rồi trở thành một thứ trong người Ngô Bình, Đạo Chủng cũng thu các xúc tu lại. sau đó, Pháp Bàn bay lên rồi tiến vào linh khiếu thứ mười của Ngô Bình.

Lúc này, anh mở mắt ra thì thấy bên ngoài đã tối đen, thậm chí anh còn không biết mình đã tu luyện bao lâu rồi.

Anh bước ra khỏi phòng thì thấy Chu Thanh Nghiên đang ngồi trước máy tính trong phòng khách, anh hỏi: “Thanh Nghiên, anh tu luyện bao lâu rồi?”

Chu Thanh Nghiên: “Hơn hai ngày, à Tiểu Mi và Mỹ Ngọc có đến chơi với em một lúc, chiều này hai đứa đi chơi rồi”.

Ngô Bình cau mày: “Tối thế này rồi sao vẫn chưa về?”

Anh lấy điện thoại ra định gọi cho Ngô Mi thì Chu Thanh Nghiên nói: “Anh đừng lo, hai đứa đến nhà Diệp Huyền”.

Ngô Bình: “Diệp Huyền? Đến đấy làm gì?”

Chu Thanh Nghiên: “Tiểu Mi bảo muốn gặp người nổi tiếng, vì thế Diệp Huyền đã mời nửa giới giải trí đến dự tiệc”.

Ngô Bình: “Toàn làm trò vớ vẩn!”
Chương 923: Đánh rồi đuổi đi

Chu Thanh Nghiên: “Có gì đâu anh, giờ chồng em là nhân vật lớn rồi, Diệp Huyền làm vậy cũng để lấy lòng anh thôi mà”.

Ngô Bình: “Mấy ngày vừa rồi không có chuyện gì chứ?”

Chu Thanh Nghiên: “Không, Tiểu Mi bảo bà nội đến huyện Minh Dương rồi”.

Ngô Bình: “Bà đến rồi à? Xem ra anh phải về một chuyến rồi”.

Chu Thanh Nghiên: “Vội gì, chờ Tiểu Mi rồi mai cùng về”.

Ngô Bình: “Mỹ Ngọc có tham gia cuộc thi hội hoạ không?”

Chu Thanh Nghiên: “Có, nhưng có mấy vị giám khảo hôm qua đã gọi cho Mỹ Ngọc rồi mời cô ấy đi ăn, nhưng em không cho đi. Giờ xem ra cô ấy không được giải rồi”.

Ngô Bình nổi giận: “Còn loại giảm khảo vớ vẩn như thế à?”, theo anh thấy, rõ ràng họ có ý đồ xấu.

Chu Thanh Nghiên: “Chuyện thường mà anh, các cuộc thi hay hiệp hội trong nước bây giờ đều bát nháo hết, Mỹ Ngọc không nên tham gia thì hơn”.

Ngô Bình: “Để anh đi cho họ một trận”.

Chu Thanh Nghiên: “Nói ra thì người thuộc giới hội hoạ đều không đơn giản, họ hay qua lại với giới thương nhân lắm”.

Ngô Bình: “Dù có quen với ông trời thì anh cũng phải xử họ”.

Ngẫm nghĩ thế nào, Ngô Bình nói: “Đi, chúng ta đi tìm Mỹ Ngọc”.

Lúc này, những người có tiếng ở nửa giới giải trí đều đến tham dự buổi tiệc của Diệp Huyền. Anh ta là người có tiếng trong giới, hơn nữa thời gian qua phim của Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên còn nổi tiếng khắp thế giới và thu về mức lợi nhuận là bốn tỷ đô, đứng đầu toàn cầu, cả hai đều nhận giải thưởng mỏi tay.

Công ty điện ảnh của Diệp Huyền cũng nổi theo, tầm ảnh hưởng tăng vụt trong giới, giờ anh ta mà có phim gì mới, các ngôi sao nổi tiếng còn đồng ý quay không công luôn.

Hiện giờ, đang có cả đám người nổi tiếng vây xung quanh Diệp Huyền để chúc tụng.

Đột nhiên có người nói: “Diệp Huyền, một năm không gặp mà cậu phất lên nhanh nhỉ”.

Nghe thấy giọng nói bình bình và có vẻ chế giễu ấy, Diệp Huyền ngẩn ra, sau đó quay lại thì thấy có một người thanh niên trạc tuổi mình đứng lẫn trong đám đông.

Nhìn thấy người đó, Diệp Huyền cau mày, hắn xuất ngũ rồi ư?

Đó là Lục Kích, một trong bốn cậu ấm ở Thiên Kinh, so ra còn cao hơn anh ta một bậc.

Điều kỳ lạ là đến Diệp Huyền cũng không biết Lục Kích có lai lịch thế nào, chỉ biết hắn rất giỏi, là một người không nên dây vào.

Ba năm trước, anh ta từng đắc tội với Lục Kích, kết quả là bị hắn đánh cho một trận tơi bời, suýt nữa bay màu khỏi trái đất. Nếu không nhờ Diệp Thiên Tông ra sức hoà giải, nhờ các nhân vật lớn ra mặt thì Diệp Huyền xong đời rồi.

Từ đó trở đi, Diệp Huyền rất sợ người này. Năm ngoái, tự nhiên Lục Kích nhập ngũ, sau đó biến mất hơn một năm.

Bây giờ, hắn không mời tự đến, không biết định làm gì?

Diệp Huyền cười trừ nói: “Anh Lục, anh đến khi nào thế?”

Diệp Huyền vội tiến lên chào hỏi với vẻ khách sáo.

Lục Kích thờ ơ nói: “Vừa tới thôi, nghe nói phim của cậu đắt khách lắm nên tôi đến xem thử hàng tép riu như cậu làm ăn kiểu gì”.

Diệp Huyền cười xoà nói: “Nhờ phúc của anh”.

Lục Kích cười khà khà: “Phúc của tôi thì liên quan gì đến cậu”.

Hắn liếc mắt nhìn một vòng rồi dừng lại ở một diễn viên nữ, cô ấy có dáng người rất đẹp, làn da trắng ngần.

Lục Kích tiến lại ôm eo cô ấy rồi cười nói: “Nghệ sĩ của công ty cậu đây à? Tối nay cho theo tôi đi”.

Diễn viên này thuộc công ty của Diệp Huyền, ngoài Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên ra thì cô ấy nổi nhất. Mỗi năm đều mang về cho công ty lợi nhuận cả tỷ, vì thế Diệp Huyền nói: “Anh Lục, như thế không hay cho lắm”.

Chát!

Lục Kích tát thẳng vào mặt Diệp Huyền rồi lạnh giọng nói: “Không hay? Không hay chỗ nào, cậu nói tôi nghe”.

Diệp Huyền đã thay đổi sắc mặt, nhưng vẫn cố nhịn rồi nói: “Anh Lục, coi như anh nể mặt tôi, đừng động vào cô ấy”.

Lục Kích cười lạnh: “Nể mặt cậu ư? Trong mắt tôi, cậu làm gì có mặt đâu”.

Hắn hoàn toàn không coi Diệp Huyền ra gì, thậm chí còn vứt tôn nghiêm của anh ta xuống đất.

“Đánh đuổi đi!”

Đột nhiên Diệp Huyền nghe thấy giọng của Ngô Bình, anh ta mừng rỡ ngoảnh lại thì thấy Ngô Bình đã đến từ lúc nào và đang đứng ở phía xa.

Anh ta lên tiếng: “Tiền bối”.

Ngô Bình lừ mắt: “Không nghe thấy à? Tôi bảo đánh đuổi hắn đi”.

Chát!

Diệp Huyền quay lại rồi tát một cái vào mặt Lục Kích, Lục Kích không có tu vi bằng anh ta nên lập tức bị đánh bay, nửa mặt sưng phù, răng rơi lả tả.

Hắn bị đánh chi ngu người, mãi sau mới hoàn hồn rồi hét lên: “Mày dám đánh tao à?”

Diệp Huyền có Ngô Bình chống lưng nên không còn sợ gì nữa: “Tôi đánh anh đấy, làm sao nào?”

Anh ta xông lên rồi đấm đá túi bụi vao Lục Kích, hắn la hét thảm thiết rồi vội giơ tay xin tha.

Diệp Huyền không dám làm quá nên chỉ cắt đứt vài sợi gân của hắn là dừng.

Ngô Bình đi tới ra hiệu cho Diệp Huyền dừng lại, sau đó hỏi Lục Kích: “Không phục à?”

Lục Kích lườm anh: “Trừ khi chúng mày đánh chết tao, chứ không thì chưa xong với tao đâu”.

Hắn là một trong bốn cậu ấm ở Thiên Kinh, chưa bao giờ bị ai tẩn cho bầm dập thế này. Thế mà tên này dám sai Diệp Huyền đánh hắn, nhất định hắn sẽ cho anh chết thật thảm.

Ngô Bình cười lớn nói: “Tôi cho anh cơ hội đấy, lấy điện thoại ra mà gọi người anh nghĩ là mạnh nhất đến”.

Lục Kích: “Mày nói đấy nhé, đừng có hối hận!”

Hắn lấy điện thoại ra rồi gọi cho ai đó.

Ngô Bình mặc kệ hắn rồi đi tìm Mỹ Ngọc, hỏi: “Có giảm khảo gọi cho cô à?”

Mỹ Ngọc gật đầu: “Chị Thanh Nghiên không cho tôi đi”.

Ngô Bình gật đầu nói: “Đưa số đây cho tôi”.

Mỹ Ngọc đưa điện thoại cho Ngô Bình, anh ấn nút gọi lại, lập tức có một giọng đàn ông vang lên: “Alo”.

Ngô Bình không nói gì, mà lẩm bẩm một âm thanh kỳ lạ, người kia hỏi lại: “Ai thế?”

Nhưng không lâu sau, ý thức của người đó đã trở nên mơ hồ. Thấy Ngô Bình định thôi miên người đó, chợt có một giọng nói khác trong điện thoại vang lên: “Ném điện thoại đi, có người định thôi miên ông đó”.

Sau đó, điện thoại đã ngắt kết nối.

Ngô Bình rất ngạc nhiên, không ngờ cạnh tên giám khảo kia lại có cao nhân.

Diệp Huyền đi tới hỏi: “Tiền bối, Lục Kích này có bối cảnh lớn lắm, ngày xưa đệ tử bị hành cho đến khổ”.

“Thế mới thú vị chứ!”, Ngô Bình nói.

Lúc này, mười võ tăng và thị nữ của Hắc Thiên Giáo do Ngô Bình chọn đều đến chào anh. Mấy ngày qua, họ vẫn đang được huấn luyện, Diệp Huyền đã mời người dạy theo năng khiếu, khiến họ phát huy được sở trường của mình, như vậy thì phim sẽ càng hay hơn.

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, nửa năm tới, đệ tử sẽ quay mười bộ phim, dồn toàn lực đánh ra thị trường quốc tế”.

Ngô Bình: “Võ công của Viêm Long là số một, có thể phát triển mảng đó”.

Diệp Huyền: “Đệ tử đã tìm được một biên kịch rất giỏi, chuẩn bị gây dựng một bộ phim vũ trụ võ thuật”.

Ngô Bình không có hứng thú với phim ảnh nên kiếm một chỗ ngồi xuống, còn Ngô Mi và Mỹ Ngọc thì liên tục chụp ảnh, xin chữ ký với các thần tượng rất vui vẻ.

Không lấu sau, có một người đang ông trung niên đi đến. Ông ta nhìn Lục Kích đang nằm dưới đất rồi lạnh giọng hỏi: “Ai đánh con?’

Xung quanh im lặng, các ngôi sao đều lặng lẽ nhìn sang đó. Họ đã ở trong giới giải trí nhiều năm nên biết vị thế của bốn cậu ấm ở Thiên Kinh rồi, không biết Diệp Huyền có xử lý được ca này hay không.

Lục Kích chỉ vào Ngô Bình và Diệp Huyền: “Chúng nó!”
Chương 924: Là tôi dạy con không nghiêm

Người đàn ông nhìn chằm chằm về phía Ngô Bình, khi bốn mắt giao nhau, ông ta chợt thấy run sợ vì khí tức thâm sâu khó lường của anh: “Cậu là ai?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Người ông không thể động tới”.

Người đàn ông cau mày: “Tôi là Lục Hoảng - bố của Lục Kích, em trai song sinh của tôi là Lục Toái Tinh, đang dạy ở Bắc Viện của học viện Võ Đạo”.

Ngô Bình: “Bảo sao mà ngông nghênh thế, ra là cháu của thầy dạy ở Bắc Viện. Nhưng chỉ là một giáo viên thì không doạ tôi được, còn chỗ dựa nào khác không?”

Người đàn ông biến sắc mặt nói: “Rốt cuộc cậu là ai?”

Diệp Huyền cười lạnh nói: “Tiền bối nhà tôi quốc sư, đệ tử tinh anh của kiếm phái Thục Sơn, ngoài ra còn là Long chủ của Thiên Long. Người còn vừa đánh bại Quyền Hoàng của Đông Doanh và Bán Thần của nước Mễ. Sao, em song sinh gì đó của ông có đọ lại được không?”

Người đàn ông run lên, nhờ có người em song sinh mà thông tin của ông ta rất nhạy, đương nhiên ông ta biết sức mạnh và quyền lực của Long chủ. Cách đây không lâu, đến người bên cạnh Thánh nhân còn phải chào thua trước người này.

Ông ta vội chắp tay nói: “Ra là Long chủ, tôi xin lỗi, là tôi dạy con không nghiêm nên đã đắc tội với Long chủ, xin lượng thứ”.

Lục Kích nằm dưới đất ngẩn ra, trước đó hắn dựa có ông chú dạy ở Bắc Viện nên rất ngông nghênh, không ngờ hôm nay còn gặp nhân vật có máu mặt hơn.

Hắn lập tức ngoan như cún, cúi thấp đầu xuống.

Lục Hoảng đá con trai mình một cái rồi mắng: “Thằng ngu này! Đến quốc sư kiêm Long chủ mà mày cũng dám đắc tội à? Mau xin lỗi tiên sinh ngay”.

Lục Kích ngoan ngoãn dập đầu với Ngô Bình: “Xin lỗi tiên sinh, xin tiên sinh tha cho tôi lần này”.

Ngô Bình: “Có câu núi cao còn có núi cao hơn, anh có thể ngông nghênh một nghìn lần, nhưng nếu gặp phải cao thủ nóng tính thì chỉ còn đúng một lần ngông ấy thôi”.

Lục Kích cúi xuống nói: “Tôi biết lỗi rồi”.

Ngô Bình đòi lại công bằng cho Diệp Huyền nên gọi anh ta ra: “Xử lý hắn đi”.

Diệp Huyền cười nói: “Thôi ạ, dẫu sao cũng không có ân oán thù hằn gì, ban nãy đệ tử cũng đánh hắn một trận nên bớt giận rồi ạ”.

Ngô Bình chợt hỏi: “Anh là học viên của Bắc Viện à?”

Lục Kích đáp: “Vâng, tôi học ở đó một năm rồi, nhưng chỉ được dự thính thôi”.

Ngô Bình: “Lần trước là ai đã đánh bại các cao thủ của nước Mễ?”

Lục Kích sáng mắt lên nói: “Tiên sinh cũng biết ạ? Lần trước, là học trưởng Ngô Côn - một trong bốn đại cao thủ của học viện, à còn có nhóm của thầy Trương Ất nữa”.

Ngô Bình gật gù: “Một thời gian nữa, có lẽ tôi cũng đến đó dạy học một thời gian, anh có thể học tiết của tôi”.

Lục Kích mừng rỡ rồi nói: “Cảm ơn tiên sinh”.

Ngô Bình xua tay: “Hai người về đi”.

Lục Hoảng liên tục nói cảm ơn rồi dẫn con mình ra về.

Hai bố con họ ngồi lên xe xong, Lục Hoảng thở phào một hơi rồi nói: “May quá! May hôm nay con giữ được mạng đấy nhé!”

Lục Kích cúi đầu xuống nói: “Bố ơi, tuy người đó là Long chủ, nhưng cũng chưa chắc đã mạnh bằng chú, cậu ta cũng sắp đến Bắc Viện dạy học đó thôi”.

Lục Hoảng nổi giận: “Con thì biết cái gì? Bố có một người bạn làm việc cho Thánh nhân, cậu ta chẳng những có thực lực mạnh, mà còn có hẫu thuẫn là cường giả siêu cấp ngang hành với Thánh nhân đấy!”

Lục Kích run lên nói: “Cái gì? Cao thủ đẳng cấp ngang cơ với Thánh nhân ư?”

Lục Hoảng: “Chứ sao! Dù chỉ là suy đoán, nhưng chúng ta vẫn phải đề phòng. À, khi bố đối mắt với cậu ta, tinh lực của bố như bị rút cạn”.

Lục Kích kinh ngạc: “Cậu ta mạnh vậy ư?”

Lục Hoảng: “Chắc chắn mạnh hơn chú con. Nghe đâu, Long chủ của Thiên Long là Thiên Sư rồi”.

Lục Kích kinh hãi nói: “Lẽ nào là Võ Quân?”

Võ Quân là gì? Là vua của võ thuật! thực lực trên cả Chân Quân.

Lục Hoảng nghĩ lại vẫn còn thấy hãi: “Dễ lắm! Lúc đó, bố tưởng cậu ta là vương của mãnh thú thời hồng hoang, khí tức vô cùng đáng sợ. Lần trước, bố đến gặp chú con, cũng được găp viện trưởng, khí tức của viện trưởng còn không đáng sợ bằng chàng trai này”.

Lục Kích ngẩn ra: “Sao thế được ạ? Võ Quân mạnh vậy sao?”

Lục Hoảng: “Bố cũng không rõ, hay cậu ta là Thần Quân?”

Nói đến đây, hai bố còn họ cùng hoảng hốt, coi như hôm nay họ gặp may vì Ngô Bình mát tính, không thì chắc đi chầu diêm vương rồi.

Ngô Bình không có hứng thú với các ngôi sai nên trò chuyện với Mỹ Ngọc mấy câu rồi ngồi uống rượu với Chu Thanh Nghiên.

Một lúc sau, Mỹ Ngọc chạy tới đưa điện thoại cho anh: “Anh Ngô Bình, có người tìm anh này”.

Ngô Bình nghe máy, bên trong vang lên một giọng nữ, người đó hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình biết đây là người đã phá hỏng kế hoạch thôi miên của mình nên nói: “Cô là ai?”

Người kia: “Cậu có biết mình định thôi miên ai không?”

Ngô Bình: “Ai?”

Người kia: “Hoạ Thánh!”

Ngô Bình ngẩn ra, Hoạ Thánh? Giờ còn có cả Hoạ Thánh ư?

Người phụ nữ nói: “Tôi cho cậu một tiếng để đến xin lỗi, không thì đừng có trách”.

Ngô Bình rất tò mò muốn biết Hoạ Thánh là ai nên nói: “Xin lỗi thì không có đâu, nhưng tôi rất có hứng thú với Hoạ Thánh mà cô nói. Địa chỉ ở đâu, tôi đến ngay”.

Người phụ nữ: “Được, dũng cảm đấy!”, sau đó, cô ta nói một địa chỉ cho anh.

Biết được địa chỉ rồi, Ngô Bình bảo Chu Thanh Nghiên ở lại, còn mình thì rời đi.

Anh vừa đi ra ngoài đã bay vút lên cao, Pháp Bàn phóng ra sức mạnh, khiến anh dễ dàng lơ lửng trên không.

Ngay sau đó, tốc độ của anh đã tăng nhanh chóng mặt, chưa tới mười giây say đã có mặt ở trên một tầng chót của một toà nhà lớn.

Có một cô gái đang đứng ở đây, cô ta khoảng 30 tuổi, tu vi cảnh giới Tiên Thiên. Khi nhìn thấy Ngô Bình bay đến, cô ta biến sắc mặt.

“Cậu là ai?”

Ngô Bình: “Cô gọi tôi đến thì tôi đến đây”.

Cô gái hít sâu một hơi rồi nói: “Không ngờ cậu lại là cao thủ!”

Ngô Bình: “Đừng phí lời nữa, Hoạ Thánh đâu?”

Cô gái: “Đang chờ cậu dưới phòng”.

Nói rồi, cô ta mở cửa, Ngô Bình đi theo. Hai người xuống một căn phòng ở dưới, cửa mở, bên trong có một người đàn ông trung niên đang vẽ tranh.

Thấy dáng vẻ cầm bút của ông ấy, Ngô Bình ngẩn ra. Dáng vẻ của người này rất cao siêu, nhưng rõ ràng ông ấy không hề có tu vi.

Người đàn ông không ngẩng đầu lên mà vẫn vẽ tranh tiếp.

Ngô Bình không làm phiền, mà chờ đến khi ông ấy vẽ xong.

Người đàn ông bỏ bút xuống rồi nhìn anh, gương mặt của ông ấy rất điềm nhiên: “Cậu định thôi miên tôi đấy hả?”

Ngô Bình: “Đúng”.

Người đàn ông: “Cậu có thể thôi miên qua điện thoại đúng là siêu thật. Tôi giới thiệu trước nhé, tôi là Lý Hoạ”.

Nói rồi, ông ấy chìa tay ra với Ngô Bình.

Ngô Bình biết ông ấy là một người đứng đắn, hoá ra trước đó anh đã hiểu lầm người ta.

Anh bắt tay với Lý Hoạ rồi nói: “Ông gọi hẹn gặp Mỹ Ngọc à?”
Chương 925: Sinh Mệnh Đan

Lý Hoạ gật đầu: “Đúng, cô ấy rất có năng khiếu hội hoạ, tôi thích tác phẩm của cô ấy quá nên muốn hẹn gặp”.

Ngô Bình: “Tự nhiên ông hẹn gặp con gái nhà người ta như vậy rất dễ gây hiểu lầm”.

Lý Hoạ gật đầu: “Là tôi suy nghĩ thiếu thấu đáo”.

Cô gái kia nói: “Tiên sinh, cậu ta nghĩ ông có ý đồ xấu nên mới đến hỏi tội đấy”.

Lý Hoạ cười nói: “Xin lỗi, phiền cậu gửi lời xin lỗi của tôi tới cô ấy”.

Ngô Bình: “Được, tôi nhận lời xin lỗi của ông. Cô này bảo ông là Hoạ Thánh?”

Cô gái kia vội bào chữa: “Tiên sinh chưa bao giờ nhận mình là Hoạ Thánh, đó là người khác gọi”.

Lý Hoạ cười lớn nói: “Tôi chỉ thích vẽ thôi, không phải Hoạ Thánh gì đâu”.

Ngô Bình nhìn bức vẽ trên bàn thấy nhân vật rất có thần, chỉ vài nét vẽ đơn giản, nhưng khiến anh cảm nhận được sự kiêu ngạo vài tài ba của người vẽ, như thể người trong bức tranh có da có thịt thật sự.

Anh nói: “Ông vẽ đẹp lắm, có bán không?”

Lý Hoạ cười nói: “Có chứ, tối kiếm sống bằng nghề vẽ tranh mà”.

Ngô Bình nhìn sang cô gái: “Sao lại có một cao thủ như cô ở cạnh ông ấy?”

Cô gái: “Ngày trước, tiên sinh từng dùng một bức tranh giúp tôi hết bị tẩu hoả nhập ma, tôi cảm kích nên đi theo để bảo vệ người”.

Ngô Bình thấy hơi kinh ngạc, dùng một bức tranh mà trị khỏi tẩu hoả nhập ma, Lý Hoạ này thật có tài!

Lý Hoạ cười nói: “Hồ Nam, đi pha trà đi”.

Lý Hoạ mời Ngô Bình ngồi rồi nói: “Tôi vừa nhìn đã biết cậu là người phi phàm”.

Ngô Bình: “Quá khen! Chắc hẳn ông Lý là một danh hoạ nổi tiếng”.

Hồ Nam bê trà đến nói: “Tiên sinh không nổi tiếng đâu, chỉ có một số ít người tu hành biết thưởng thức và sưu tầm tranh của người thôi. Lần này tiên sinh đồng ý làm giám khảo, vì trưởng ban tổ chức thích tranh của người”.

Ngô Bình: “Chắc do chưa biết quảng cáo, rồi sẽ có ngày tiên sinh nổi tiếng khắp thế giới”.

Sau đó, anh hỏi: “Tôi có thể xem các tác phẩm khác không?”

Lý Hoạ mời Ngô Bình vào một phòng khác, phòng này rất rộng, trên tường treo kín tranh, ít cùng vài trăm bức.

Ngô Bình lướt nhìn một vòng rồi ngạc nhiên phát hiện tất cả các bức tranh ở đây đều toả ra linh quang nhàn nhạt, sao có thể chứ?

Ngô Bình quan sát kỹ thêm thì thấy hình như các bức tranh này đang biểu đạt ý gì đó, nhưng nhìn mãi anh vẫn không hiểu được là thứ gì.

Thấy Ngô Bình đứng ngắm tranh đến bất động, Hồ Nam nói: “Đây là các tác phẩm trong vòng nửa năm qua của tiên sinh, người đều vẽ tranh theo hứng”.

Ngô Bình không nhận xét gì mà hỏi: “Bao nhiêu tiền một bức?”

Lý Hoạ cười nói: “Rẻ lắm, một đến hai nghìn thôi. Mỗi tuần tôi có thể bán được một, hai bức nên thu nhập cũng ổn”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Sau này, tôi sẽ mua hết tranh của ông với giá 100 nghìn một bức. Ông vẽ bao nhiêu, tôi mua bấy nhiêu. Ông thích vẽ gì thì vẽ, tôi không hạn chế đâu”.

Lý Hoạ ngẩn ra rồi cười nói: “Thế thì phòng tranh này của tôi được mấy chục triệu à?”

Ngô Bình: “Đáng lắm chứ!”

Hồ Nam sáng mắt lên nói: “Được, để tôi gói cho cậu”.

Ngô Bình xua tay: “Không cần đâu”.

Anh vung tay lên, các bức tranh đều bay lên rồi được anh thu vào nhẫn trữ đồ: “317 bức, vị chi là 37 triệu. Đây là chi phiếu một trăm triệu, còn thừa đâu coi như tôi đặt cọc”.

Hồ Nam nhận lấy chi phiếu rồi nói: “Được”.

Lý Hoạ gãi đầu: “Cậu thích tranh của tôi thế à?”

Ngô Bình: “Tôi thấy tranh của ông rất đặc biệt”.

Lý Hoạ cười nói: “Cậu là người có tiền nên tôi sẽ không từ chối, sau này tôi sẽ bán hết tranh của mình cho cậu”.

Ngô Bình: “Mỗi tuần tôi sẽ cho người đến lấy tranh một lần”.

Trò chuyện thêm một lát thì Ngô Bình đứng dậy ra về.

Anh quay lại buổi tiệc, một lúc lâu thì gọi nhóm Ngô Mi về khách sạn.

Chờ Ngô Mi và Mỹ Ngọc ngủ rồi, Ngô Bình tiếp tục chỉ dẫn Chu Thanh Nghiên tu luyện. Bây giờ, cô ấy đã ở cảnh giới Tiên Thiên, Ngô Bình bắt đầu truyền thụ cho cô ấy phương pháp hít thở cao cấp hơn cùng các võ kỹ mạnh hơn.

Ngày hôm sau, mọi người cùng nhau ăn sáng, cc về tỉnh, Ngô Mi, Ngô Bình và Mỹ Ngọc thì về huyện Minh Dương.

Quả nhiên bà nội của hai anh em đang ở đây, bà còn nói vài hôm nữa ông cũng tới. Ngô Bình rất vui, sau đó bảo Lý Dư ra biển bắt một con cá ngừ và ba ba về để Lina trổ tài nấu nướng.

Buổi chiều, anh treo hết các bức tranh lên tường để nghiên cứu, nhưng mãi sau vẫn không phát hiện ra gì. Anh không vội mà quan sát thêm một lúc rồi tu luyện, cảm nhận sức mạnh của Pháp Bàn.

Đến tối, anh đi tới hoang địa chưa khai phá, xung quanh rất tĩnh lặng.

Ngô Bình lấy lò luỵen Minh Thần và đồ phong ma ra, tiếp đến một con rối gỗ phong ấn một tà ma. Thứ này anh tìm được lúc ở Thanh Long Quân, có rất nhiều nên chỉ tiện tay cũng nhặn được cả trăm cái.

Ngô Bình bóp nát con rối rồi bỏ vào lò luyện Minh Thần. Anh muốn xem lò luyện này có thể chuyển hoá linh hồn thành sức mạnh được không.

Tà ma bị bỏ vào trong lò luyện một cái là la hét ầm ĩ, sau đó thì im bặt, ngay sau đó có một viên đan dược bay lên.

Ngô Bình chộp lấy thì thấy là một viên đan dược màu trắng, bên trong có lực sinh mệnh thuần tuý.

“Quá tốt rồi!”, Ngô Bình sáng mắt lên, lò luyện Minh Thần có thể luyện hoá thứ này thành đan dược, vượt ngoài dự liệu của anh.

Anh uống đan dược vào thì thấy lực sinh mệnh dồi dào thấm vào từng tế bào của mình.

“Sau này mà bắt được tà ma thì cứ cho vào để luyện đan dược”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Ngô Bình cất lò luyện đi rồi gọi Viêm Dương ra luyện quyền với mình. Đến nửa đêm, anh mới về nhà, sau đó ngồi thiền để tu luyện pháp thuật.

Anh đã ngưng luyện được Pháp Bàn thượng thừa, mà nó cũng có pháp thuật. Đương nhiên là pháp thuật gì thì anh phải tự mày mò.

Muốn luyện pháp thuật thì phải bắt đầu từ thứ mà mình quen thuộc nhất, vì thế Ngô Bình chọn Như Lai Thần Công.

Anh đã luyện đến tầng thứ năm rồi, bây giờ sẽ bắt đầu luyện tập chiêu thứ ba của Trấn Yêu Tam Thức là Vạn Thần Trấn Yêu Thức.

Có Pháp Bàn rồi, Ngô Bình luyện dễ dàng hơn hẳn. Khi thi triển công pháp, anh kết nối sức mạnh của chư thiên, tạo ra sức mạnh ghê người, mạnh hơn Thiên Phật Trấn Yêu Thức không biết bao nhiêu lần.

Sau đó Ngô Bình tu luyện tiếp đến Đồ Long Thuật.

Thật ra đây là một chiêu thức sát sinh rất khó thi triển, mỗi thức đều có uy lực rất lớn.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom