Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 931-935
Chương 931: Thần Phù Động Thiên
Lối vào của lầu Đa Bảo là một cánh cổng rộng, có một ông già ngồi ở cổng, là người gác cổng.
Đối với người gác cổng, Trần Đạo Huyền thực sự rất cung kính, nói: "Chào ông Chu".
Ông Chu liếc nhìn Trần Đạo Huyền và Ngô Bội, cười nói: "Là Đạo Huyền à, ông tự mình đưa đệ tử này tới đây, xem ra ông rất coi trọng cậu ta".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Ông Chu, đứa trẻ này có tư chất xuất chúng, đã là Võ Quân, tôi muốn huấn luyện nó thật tốt, thêm một Tiên Quân nữa cho Thục Sơn kiếm phái chúng ta".
Mắt ông Chu sáng lên: "Võ Quân sao? Tốt lắm, tốt lắm".
Trần Đạo Huyền cười nói: “Đồ nhi, để ông Chu dẫn con vào, không hiểu gì cứ hỏi ông Chu", nói xong ông ấy xoay người rời đi.
Ông Chu bật cười, hỏi: "Cậu nhóc, cậu tên là gì?"
Ngô Bình vội vàng nói: "Thưa ông Chu, đệ tử tên Ngô Bình".
Ông Chu gật đầu: "Ngô Bình, đi theo ta".
Hai người lần lượt bước vào cổng. Phía sau cánh cổng là một vùng ánh sáng màu tím, phạm vi nhìn thấy không đến nửa mét nên Ngô Bình chỉ có thể đi theo ông Chu vào trong.
Xuyên qua ánh sáng tím, Ngô Bình nhìn thấy một hành lang dài có ánh đèn từ trên cao hắt xuống. Hai bên hành lang có rất nhiều cánh cửa, trên mỗi cửa đều viết một tiên văn.
Ông Chu đứng lại, cười nói: "Cậu nhóc, trong này có hai mươi bảy cánh cửa, sau mỗi cửa là một kho báu, cậu chỉ có thể chọn một cửa đi vào".
Ngô Bình: "Ông Chu, những kho báu này có gì khác nhau?"
Ông Chu: “Đằng sau hai mươi bảy cánh cổng đều có một loại bảo vật".
Ngô Bình nhận ra tiên văn, anh nhìn thấy tiên văn được viết trên cánh cửa gần bên trái, nó có nghĩa "bùa chú", vì vậy anh nói: "Đệ tử chọn cánh cửa này".
Sắc mặt ông Chu rất kỳ quái, ông ấy nói: "Cậu chắc chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Chắc".
“Được", ông ấy gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Cậu có một tiếng, trong vòng một tiếng có thể lấy được bao nhiêu đồ vật tùy thuộc vào năng lực và vận may của cậu, thời gian mà hết thì dù có lấy được đồ vật hay không cũng nhất định phải đi ra, nếu không tôi sẽ nhốt cậu bên trong!"
Ngô Bình gật đầu: "Được, đệ tử đã hiểu".
Nói xong, anh bước vào.
Ông Chu lắc đầu, quay đầu bước ra khỏi lầu Đa Bảo. Ngoài cửa, Trần Đạo Huyền đang đi tới đi lui, ông ấy hỏi: "Nó chọn cửa nào?"
Ông Chu: "Tên nhóc này quá xui xẻo, nó lựa chọn 'Thần Phù Động Thiên".
Trần Đạo Huyền sửng sốt, sau đó thở dài: "Tại sao nó lại chọn Thần Phù Động Thiên cơ chứ! Chủ nhân của Thần Phù Động Thiên là Thần Phù Đại Đế nổi danh thời tiền sử. Sau khi người đó chết đi, Thục Sơn kiếm phái chúng ta có được động thiên mà người đó mở ra, và nó được bí mật đặt ở đây để cho các đệ tử tới khám phá, trở thành một trong hai mươi bảy động thiên ở lầu Đa Bảo. Nhưng kể từ khi thành lập Thục Sơn kiếm phái, tất cả những người đi vào đều phải thất vọng và trở về tay không".
Ông Chu: "Đúng vậy, cho dù là thiên tài mà những năm qua Thục Sơn phái tới cũng không có người nào thành công. Nhưng cậu nhóc này là thiên tài, có lẽ có thể đạt được chút gì đó".
Trần Đạo Huyền nói: "Quên đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ để mặc cho số mệnh đi. Ông Chu, chúng ta nói chuyện đi".
Về phía Ngô Bình, sau khi anh bước vào cổng, hai chân anh trống rỗng, sau đó anh cảm thấy thế giới quay cuồng, khi chân anh chạm đất, anh thấy mình đến một quảng trường rất lớn.
Anh nhìn lên, bầu trời màu vàng nhạt và cao vô cùng. Mặt đất của quảng trường được lát bằng gạch kim loại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi viên gạch đều là một tấm bùa, vô số gạch bùa được kết hợp với nhau tạo thành một trận bùa siêu cấp.
Trên quảng trường, có một trăm lẻ tám cây cột kim loại cực lớn, mỗi cây cột đều là trung tâm của trận pháp bùa chú, chúng được tạo thành từ hàng ngàn lá bùa mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ, nhân vật cỡ nào mà có thể thiết kế một trận pháp bùa chú phức tạp, tinh vi với quy mô lớn như vậy? Hơn nữa, nơi đây chẳng phải là kho báu sao? Bảo bối đâu rôi?
Đúng lúc này, một giọng nói của cậu bé vang lên trên quảng trường, giọng điệu giễu cợt: "Xem đi, lại có thêm một tên ngốc nữa tới".
Sau đó là tiếng cười của một bé gái: "Tiểu Kiếm, có lẽ anh ta thông minh hơn người trước đó".
Cậu bé khịt mũi: "Chúng ta ở đây đã vô số năm cũng chưa từng gặp qua người nào thông minh, đây nhất định là một tên ngốc. Tiểu Băng, tớ cá là anh ta không trụ nổi trăm hơi".
Một trăm hơi nghĩa là một trăm hơi thở. Ngô Bình nghe thấy hai giọng nói này thì thấy rất khó hiểu, lớn tiếng hỏi: "Ai?"
Cậu nhóc tên Tiểu Kiếm nở một nụ cười quái dị: “Đồ ngốc, anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Ngô Bình: "Nếu so tiên văn thì cách phát âm của tôi tốt hơn của nhóc đấy".
Tiểu Kiếm tức giận nói: "Được lắm, anh dám cười tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!"
Vừa dứt lời, bảy viên gạch bùa dưới đất phát sáng, trên mặt đất xuất hiện một người làm bằng giấy, nó chắp tay với Ngô Bình như đang thách thức anh.
Tiểu Kiếm nói: "Khách sáo làm gì, đánh anh ta đi!"
Người giấy di chuyển đột ngột, mỗi động tác nhanh như tia chớp, tao nhã và nhanh nhẹn, quyền pháp của nó cực kỳ cao minh. Nếu Ngô Bình không phải Võ Quân, anh thậm chí có thể không đỡ nổi đòn đầu tiên.
"Ầm ầm!"
Hai người thoáng cái đã đánh hai chưởng, đấm ba quyền. Ngô Bình cảm thấy rằng người giấy rất mạnh mẽ, ít nhất là mạnh bằng một nửa anh, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
Sau khi ra tay, Ngô Bình biết rằng mình không thể chiến đấu với nó nên ngay lập tức sử dụng tuyệt kỹ của mình và bẻ gãy cánh tay của người giấy.
Sau khi người giấy bị gãy tay, nó sững người ở đó. Sau vài giây, nó biến thành một đống giấy và rơi xuống đất.
Tiểu Vũ: "Wow! Tiểu Kiếm ơi, anh ấy đánh thắng rối bùa rồi!"
Tiểu Kiếm rất không phục: "Con rối bùa này quá yếu, để tớ đổi cái mạnh hơn".
Tiểu Vũ: "Tiểu Kiếm, không phải cậu nói chỉ cần có thể đánh bại con rối liền có cơ hội sao?"
Tiểu Kiếm có vẻ rất không biết xấu hổ, cậu bé khịt mũi: "Bây giờ tớ đổi ý rồi."
Dứt lời, trên mặt đất, hai mươi tám viên gạch bùa sáng lên, lại xuất hiện một người giấy. Người giấy này rõ ràng cao hơn, nó cao năm mét, có ba đầu sáu tay, mỗi tay cầm một vũ khí bằng giấy.
Tiểu Vũ kêu lên: "Tiểu Kiếm, tớ cảm thấy cậu đang bắt nạt người ta quá đáng!"
Tiểu Kiếm khịt mũi: "Nếu anh ta có thể đánh bại con rối sáu tay, tớ sẽ để anh ta vào 'vườn bùa' để chọn bùa".
Người giấy sáu tay lao tới, sáu vũ khí kết hợp lại tấn công một cách kỳ diệu, cực kỳ mạnh mẽ.
Ngô Bình lấy ra kiếm Hắc Long, ánh kiếm nhảy múa, lao vào chiến đấu với người giấy sáu tay. Sau vài chiêu, anh thi triển chiêu cuối, dùng một nhát kiếm chặt đứt cả hai cánh tay của người giấy rồi nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã chặt đầu người giấy.
Người giấy sững người nguyên chỗ cũ, rồi vỡ tan thành từng mảnh. Vòng này, anh lại thắng!
Tiểu Vũ: "Tiểu kiếm".
Một lúc lâu sau, Tiểu Kiếm mới nói: "Bỏ đi, tớ sẽ tha cho tên này để anh ta vào vườn bùa".
Vừa dứt lời, những viên gạch bùa trước mặt Ngô Bình sáng lên, ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng, Tiểu Kiếm nói: "Tên kia, đi vào đi, bên trong là vườn bùa".
Ngô Bình chắp tay: "Cảm ơn".
Anh bước vào cánh cổng ánh sáng và bước vào một không gian rộng lớn, được bao quanh bởi những hào quang đầy màu sắc, những lá bùa khác nhau được treo lơ lửng trong không trung.
Giọng Tiểu Kiếm lại vang lên: "Tên kia, ở chỗ này anh có thể chọn tối đa ba lá bùa".
Ngô Bình hỏi: "Xin hỏi cậu là ai?"
Tiểu Kiếm nói: "Tôi là một trong những lá bùa trấn giữ Thần Phù Động Thiên này"."
Ngô Bình giật mình, hóa ra cậu bé là bùa chú sao? Một lá bùa có trí thông minh như vậy chắc là không tầm thường!
Chương 932: Thần phù
Anh nói: "Thần Phù tiền bối, người có thể xuất hiện để tôi được gặp người không?"
Tiểu Kiếm cười lạnh: "Anh quá yếu, không xứng để tôi gặp. Mau đi chọn bùa, sau đó rời khỏi nơi này".
Ngô Bình nói: "Được".
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt, mỗi một lá bùa phát ra một loại ánh sáng khác nhau, chói mắt như mặt trời, chứng tỏ chúng cực kỳ mạnh!
Tuy nhiên trong số hàng vạn lá bùa này, có hai lá bùa đặc biệt nhất, một lá có kiếm khí và một lá có hàn khí kinh người, bên trong ẩn chứa những cấm chế dày đặc phức tạp, hình thành một thế giới nhỏ!
Anh đi tới bên dưới tấm bùa có kiếm khí định đoạt lấy thì Tiểu Kiếm lại cả giận nói: "Anh thật to gan!"
Kiếm khí chấn động, toàn bộ cánh tay của Ngô Bình ngay lập tức phủ đầy vết máu dù cách vài trăm mét.
Anh cả kinh, pháp bào Âm Dương và thể chất mạnh mẽ lại không chịu nổi khí tức của kiếm phù này!
Anh vội vàng rút tay về, lui về phía sau vài bước, nói: "Thì ra người chính là vị tiền bối đó!"
Kiếm Phù nói: "Anh hãy lấy bùa ở đây bằng bản lĩnh. Còn tôi thì anh hãy từ bỏ đi, cho dù anh có trở thành Thiên Tiên cũng không xứng có được tôi".
Ngô Bình không dám có tâm tư gì khác, cười nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở".
Vì vậy anh tìm một tấm bùa khác, mặc dù linh khí không mạnh bằng bùa kiếm nhưng vẫn bằng khoảng một phần ba uy lực. Anh vươn tay muốn đoạt lấy lá bùa, lá bùa lập tức phát ra ánh sáng vàng óng, anh kêu thảm một tiếng giống như bị vạn ngọn núi bị đè xuống, bị ấn mạnh trên mặt đất, không thể động đậy.
Tiểu Vũ nói: "Ôi, anh thật quá tham lam, đây là thần phù 'Tam Hoàng Trấn Áp' mạnh mẽ, thế mà anh cũng dám ngấp nghé nó".
Ngô Bình cười nhạt: "Tôi cũng xin tiền bối cho lời khuyên."
Tiểu Vũ: "Thực lực của anh quá yếu, chọn một ít bùa yếu hơn đã, sẽ phù hợp hơn".
Ngô Bình: "Tiền bối, tôi chỉ có thể lấy bùa chú có sức mạnh không bằng tôi đúng không?"
Tiểu Kiếm cười lạnh: "Sức mạnh không bằng anh? Vừa rồi bùa Tam hoàng Trấn Áp suýt chút nữa làm anh bị thương dù chỉ mới tung ra chưa đến một phần nghìn uy lực, anh cho rằng anh mạnh hơn nó sao?"
Ngô Bình giật mình: "Một phần nghìn?"
Tiểu Kiếm: "Tên kia, những lá bùa này chỉ có thể phát huy hết sức mạnh khi chúng được sử dụng chính thức".
Ngô Bình vẫn không bỏ cuộc, anh lại đến trước thần phù Tam Hoàng Trấn Áp, mười linh khiếu khắp cơ thể anh rung lên, anh điều động tất cả sức mạnh Thiên Nguyên để chộp nhanh lấy tấm bùa.
"Bùm!"
Thần phù lại phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ trấn áp anh, nhưng Ngô Bình ngay lập tức đốt cháy mỡ tiên và sử dụng sức mạnh của Thiên Nguyên để chống lại thần phù.
Lần này, tay của anh lại xuyên qua ánh vàng, nắm lấy bùa Tam Hoàng Trấn Áp. Anh giữ chặt lá bùa này, một ánh sáng thần thánh bay ra khỏi lá bùa và rơi vào võ hồn của Ngô Bình, điều đó có nghĩa là anh đã thu phục được lá bùa và trở thành chủ nhân của lá bùa.
Thần phù này tự động hấp thụ năng lượng từ hư không và có thể tái sử dụng. Nhưng sau khi tiêu hao hết sức mạnh thần phù, cần một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục sử dụng.
Nhìn thấy Ngô Bình thực sự lấy đi một thần phù, Tiểu Kiếm và Tiểu Vũ im lặng.
Ngô Bình đút bùa Tam Hoàng Trấn Áp vào túi, cười nói: "Tiền bối, tôi còn có thể lấy nữa không?"
Tiểu Kiếm hừ một tiếng: "Cũng may mắn đấy, có gan thì tới bắt tôi đây này!"
Thực ra vừa rồi Ngô Bình đã cố gắng hết sức, đốt cháy cả mỡ tiên mới miễn cưỡng lấy được bùa Tam Hoàng Trấn Áp, giờ anh không còn sức lực để lấy một lá bùa khác mạnh hơn.
Vì vậy tiếp theo anh chọn một lá bùa không quá mạnh, bùa Độn Địa. Để sử dụng lá bùa này phải có sức mạnh Độn Địa, anh đã tình cờ đã hấp thụ loại năng lượng này, vì vậy không khó để khuất phục nó.
Một khi bùa Độn Địa được thi triển thì có thể rút đất đến nơi khác với tốc độ cực nhanh. Bùa này có thể sử dụng nhiều lần, nhưng nó sẽ tiêu hao lực Độn Địa trong cơ thể Ngô Bình.
Lá bùa thứ ba mà anh lấy được là một lá bùa Truy Hồn Âm Dương, để sử dụng nó cần có Âm Dương Thần Lực. Hơn nữa, lá bùa này chỉ có thể sử dụng bảy lần, còn được gọi là bùa Truy Hồn Thất Sát. Sau bảy lần, nó chỉ còn là một mảnh giấy vụn.
Sau khi lấy ba lá bùa, Ngô Bình chắp tay với hư không, nói: "Tiền bối, tôi xin cáo từ".
Tiểu Kiếm: "Tên kia, xem ra tư chất của anh không tệ".
Ngô Bội: "Tiền bối quá khen".
Tiểu Vũ: "Anh sẽ trở thành một Thần Quân sao?"
Ngô Bình không giấu giếm điều gì, nói: "Chắc không khó".
Tiểu Kiếm lại hỏi: "Anh có phương pháp hô hấp cực phẩm sao?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng".
Tiểu Kiếm: "Khi nào anh trở thành địa tiên nhất định phải quay lại nơi này, tôi có một thứ tốt cho anh".
Ngô Bình gật đầu: "Vãn bối nhớ rồi".
Sau đó Ngô Bình bị một tia sáng mang ra khỏi sơn động, trực tiếp xuất hiện ở ngoài cửa.
Sau khi Ngô Bình rời đi, Tiểu Vũ hưng phấn nói: "Tiểu Kiếm, cơ hội của chúng ta tới rồi, có lẽ anh ta có thể mang chúng ta rời khỏi đây".
Tiểu Kiếm: "Hy vọng thế. Thực lực của hai chúng ta quá mạnh, Thần Phù Đại Đế đã dùng tính mạng luyện hóa ra chúng ra, nếu muốn mang chúng ta đi chỉ sợ anh ta chưa chắc đủ tư cách".
Tiểu Vũ: "Vẫn có hi vọng, hơn nữa nếu có thể tìm được truyền nhân, chúng ta cũng có thể ăn nói với Đại Đế".
Ông Chu và Trần Đạo Huyền đang đánh cờ ngoài cửa, bỗng nhiên cả hai đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Ngô Bình đi ra, nhìn thấy Trần Đạo Huyền và ông Chu ở đó liền chào: "Sư phụ, ông Chu".
Trần Đạo Huyền hỏi: "Đồ nhi, con không bị thương chứ?"
Ngô Bình cười nói: "Không bị thương, chỉ phải chịu chút khổ".
Trần Đạo Huyền nói: "Vậy thì tốt, không thu được gì cũng không sao, dù sao chưa từng có ai lấy được gì từ Thần Phù Động Thiên..."
Ông ấy mới nói một nửa đã im bặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình. Quanh thân anh mơ hồ lộ ra ánh sáng của sát khí. Hóa ra anh đã để bùa Truy Hồn Thất Sát trên người, vì thế mới có ánh sáng này.
Anh lấy lá bùa ra, nói: "Sư phụ, con lấy được nó từ trong đó".
Ông Chu và Trần Đạo Huyền nhìn nhau, ông Chu hỏi: "Cậu...lấy được lá bìa bên trong sao?"
Ngô Bình gật đầu, lấy cả ba lá bùa ra, thần phù Tam Hoàng Trấn Áp, bùa Địa Độn, bùa Truy Hồn Thất Sát.
Thấy ba lá bùa, mắt ông Chu sáng lên, cười nói: "Tốt! Quả nhiên là thiên tài, Đạo Huyền, đỉnh Vô Tương các người sắp quật khởi rồi!"
Trần Đạo Huyền cười lớn, nói: "Ông Chu, tôi không làm phiền ông nữa, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé".
Nói xong ông ấy kéo Ngô Bình biến thành một luồng sáng bay đi.
Ngay sau đó hai người quay về đỉnh Vô Tương. Trần Đạo Huyền cười toe toét, ông ấy hỏi Ngô Bình đã trải qua điều gì trong Thần Phù Động Thiên, sau đó nói: "Xem ra con đã có được sự công nhận của họ. Khi nào con thành địa tiên hãy quay lại đó, có lẽ có thể lấy hai đại thần phù".
Ngô Bình: "Sư phụ, người có biết về hai thần phù đó không?"
Trần Đạo Huyền: "Các sư trưởng từng nói hai thần phù đó được Thần Phù Đại Đế chế tạo ra trước khi chết, một lá tên Thái Ất, một lá tên Tử Vi, uy lực vô cùng to lớn. Nếu con lấy được hai lá bùa này thì có thể đi bất cứ nơi đâu trong Địa Tiên Giới!"
Ngô Bình gật đầu: "Trong đó có rất nhiều lá bùa, sau này có cơ hội con sẽ quay lại lấy".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Không cần rắc rối thế, chỉ cần con khống chế Thái Ất và Tử Vi thì tất cả bùa là của con. Thậm chí ngay cả truyền thừa của Thần Phù Đại Đế cũng thuộc về con".
Chương 933: Gặp lại Hồng Lăng
Ngô Bình: "Sư phụ, tại sao lại có động thiên trong lầu Đa Bảo?"
Trần Đạo Huyền: "Thực ra hai mươi bảy cánh cổng tượng trưng cho hai mươi bảy động thiên. Những động thiên này được mở ra bởi những bậc đại năng thời cổ đại. Sau khi họ mất, những động thiên vẫn tồn tại và Thục Sơn kiếm phái đã tìm thấy chúng. Tuy nhiên, nếu muốn có được lợi ích phải được động thiên công nhận".
Ngô Bình: "Có phải tất cả động thiên đều của tu sĩ cảnh giới Động Thiên?"
Trần Đạo Huyền lắc đầu: "Không thể nói như vậy. Chủ nhân của những động thiên này đều là những sự tồn tại đã có những thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên, mỗi người trong số họ đều vô cùng mạnh mẽ".
Ngô Bình trợn to mắt: "Có thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên? Sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Cảnh giới Động Thiên tràn ngập khả năng vô tận và trí tưởng tượng vô hạn. Sau khi mở động thiên, sức mạnh của động thiên chính là sức mạnh của chính tu sĩ. Cho nên một số thiên tài ở thời cổ đại vì theo đuổi sức mạnh tối thượng mà bắt đầu sống trong động thiên, có người luyện hóa động thiên thành pháp bảo, có người bố trí trận pháp vô song trong động thiên, còn có người giống như Thần Phù Đại Đế, động thiên hoàn toàn là do bùa chú tạo thành".
Ngô Bình nghe thế sững sờ: "Cảnh giới Động Thiên có thể tu luyện như vậy sao?"
Trần Đạo Huyền: "Không chỉ là cảnh giới Động Thiên, mọi cảnh giới của Địa Tiên Giới đều tràn ngập khả năng. Ví dụ như có vô số phương pháp cường hóa cảnh giới Linh Biến và cảnh giới Thần hóa. Thời cổ đại, có những cao thủ ở cảnh giới Linh Biến hóa thành linh thần khổng lồ, tung một quyền có thể đấm thủng bầu trời. Cũng có những cường giả cảnh giới Thần Hóa thuận theo trời đất, biến hóa không ngừng, áp đảo thiên hạ".
Ngô Bình nói: "Thật lợi hại!"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Đồ nhi, thành tích của con sẽ không thua kém những nhân vật truyền kỳ thời viễn cổ này đâu. À phải rồi, những người này được người đời sau gọi là tu sĩ truyền kỳ. Ví dụ như một Chân Nhân đạt được thành tựu trong cảnh giới Thần Hóa sẽ được gọi là 'truyền kỳ' và được gọi là Chân Nhân truyền kỳ".
Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Đạo Huyền bảo Ngô Bình chuẩn bị tốt. Anh cáo lui và quay về đỉnh Thiếu Phong.
Con rắn lớn màu trắng kia ngoan ngoãn cuộn mình trong rừng cây, vừa nhìn thấy Ngô Bình liền ngẩng đầu lên, nịnh nọt đến gần Ngô Bình.
Ngô Bình cười và nói: "Thật hiếm khi thấy mày hoạt bát như vậy. Hãy uống viên Long Thoát Đan này".
Con rắn lớn nuốt đan dược, lập tức cuộn thành một quả cầu, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Vào ban đêm, trong sân nhỏ nơi Ngô Bình sống, anh đột nhiên nghe thấy tiếng động, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Anh Bình".
Ngô Bình mừng rỡ: "Hồng Lăng!"
Anh bước ra khỏi phòng, Hồng Lăng đứng cách đó không xa, thấy anh liền sung sướng nhào vào lòng anh.
Ngô Bình cười hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Giọng nói của Kiều Bộ Tiên từ phía sau truyền đến: "Ta mang Hồng Lăng đến cho con đấy".
Ngô Bình mừng rỡ: "Sư phụ!"
Kiều Bộ Tiên nói: "Ta nên đến từ lâu, nhưng con mãi chẳng về đỉnh Thiếu Phong".
Ngô Bình mời hai người vào phòng, lấy tiên đào và linh quả ra đưa cho họ.
Hồng Lăng nhận lấy và ăn rất vô tư.
Ngô Bình phát hiện ra rằng Kiều Bộ Tiên đã lên đến Địa Tiên cấp thứ năm, anh rất ngưỡng mộ, nói: "Sư phụ, tốc độ tu luyện của người nhanh quá".
Hồng Lăng nói: "Anh Bình, anh không biết đâu, phủ chủ nói sư phụ có thể chất vô cùng đặc thù, tu luyện càng về sau tốc độ càng nhanh."
Kiều Bộ Tiên: "Mặc dù bây giờ thể chất của ta có ưu thế, nhưng tu luyện đến giai đoạn sau sẽ không ổn định, cảnh giới Tiên Quân là cực hạn".
Ngô Bình: "Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến người thành Thiên Tiên".
Kiều Bộ Tiên mỉm cười: "Được, ta tin tưởng vào năng lực của con".
Ông ấy nói với Ngô Bình rằng sau khi trở về ông ấy sẽ bế quan. Trong thời gian đó, ông ấy bảo Ngô Bình chăm sóc Hồng Lăng nhiều hơn. Hiện tại anh cũng là đệ tử ưu tú, cho dù có tiếp xúc với Hồng Lăng cũng sẽ không khiến người khác nghi hoặc.
Trò chuyện một hồi, Kiều Bộ Tiên rời đi trước. Khi ông ấy rời đi, Ngô Bình đã đưa cho ông ấy hai bình thuốc, hai bình thuốc này rất hữu ích cho việc đột phá lên Chân Quân và ổn định tu vi.
Ngay khi Kiều Bộ Tiên rời đi, Hồng Lăng nói: "Anh Bình, ở đây thật nhàm chán. Em không thân với mọi người, em muốn quay về với anh".
Ngô Bình cười nói: "Nếu em cảm thấy nhàm chán, anh sẽ đưa em ra ngoài đi dạo khi anh trở về từ bí cảnh Thiên Võ".
Mắt Hồng Lăng sáng lên: "Thật sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là thật".
Hồng Lăng cười nói: "Tốt quá!"
Ngô Bình không dám để Hồng Lăng ở lại lâu, anh đưa cho Hồng Lăng chiếc nhẫn đựng đồ mà Trần Đạo Huyền đưa cho, để đầy đồ ăn vặt và một số đan dược và bùa chú mà anh đã luyện chế bên trong.
Tu vi hiện tại của Hồng Lăng đã đạt đến cảnh giới Thiên Sư, cô ấy đã trở thành một trong số ít những Thiên Sư của Thục Sơn kiếm phái.
Ngô Bình cũng truyền cho Hồng Lăng một số tình hình và phương pháp tu luyện bí truyền, hy vọng có thể giúp cô ấy.
Khi trời gần sáng, Hồng Lăng mới luyến tiếc rời đi.
Đưa Hồng Lăng đi rồi, Ngô Bình ngồi thiền một lúc, sau đó có người bên ngoài tới thông báo.
"Ngô sư huynh, trưởng lão điện Trường Sinh đến mời".
Ngô Bình liếc nhìn, trời vẫn chưa sáng, điện Trường Sinh định làm gì? Nhưng dù thế nào anh cũng là luyện đan sư của điện Trường Sinh, cho nên lập tức đi ra ngoài nghênh đón.
Ngoài cửa, Văn Thánh trưởng lão nhìn thấy Ngô Bình, lập tức cười nói: "Ngô Bình, ta đã trở lại, đi theo ta".
Ngô Bình: "Văn trưởng lão, ngày mai tôi phải tham gia bí cảnh Thiên Võ".
Văn Thánh nói: "Yên tâm, sẽ không chậm trễ đâu, ta chế tạo một lô đan dược nhưng nó không có hiệu quả, cậu xem giúp ta đi".
Ngô Bình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo ông ta đến điện Trường Sinh.
Khi hai người đáp xuống, họ nhìn thấy một nhóm trưởng lão ngoài cổng cung điện, họ dường như đang chờ đợi anh xuất hiện.
"Ngô đan sư, cậu xem hộ ta xem đan dược của ta có vấn đề ở đâu?", một vị trưởng lão bóp mạnh một viên đan dược to bằng hạt đậu xanh, đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình ngửi thử, quan sát một hồi rồi hỏi: “Đây là Không Minh đan sao?”
Luyện đan sư vội vàng gật đầu: "Không sai, Ngô đan sư đúng là tinh mắt. Ta nghiên cứu đan này hơn ba mươi năm, nhưng tỷ lệ thành công cực thấp, hơn nữa cho dù thành công thì chất lượng đan dược cũng không tốt".
Ngô Bình: "Ta cũng không biết công thức luyện Không Minh đan huống chi là luyện chế, chỉ sợ..."
Luyện đan sư kia nói: "Không thành vấn đề, ta và Ngô đan sư cùng nhau luyện chế".
Sắc mặt Văn Thánh rất khó coi: "Luyện cái gì mà luyện? Ngô đan sư là do ta mời đến, tất nhiên phải đến chỗ ta trước, các ngươi tránh ra đi".
Văn Thánh kéo Ngô Bình đi thẳng về phòng luyện đan của mình, những luyện đan sư còn lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn, đứng chờ đợi ở bên ngoài.
Văn Thánh mở lò đan ra, bên trong đầy bã than, hiển nhiên lò đan dược lúc trước ông ta luyện chế đã bị hỏng.
Ngô Bình hỏi một chút, biết được thứ mà Văn Thánh luyện chế là "Thuần Dương đan", viên đan này có thể hỗ trợ tu sĩ lên đến cảnh giới Thuần Dương, nó được coi là một viên đan dược khá cao cấp.
Ngô Bình hỏi về công thức và phương pháp luyện chế, ngay lập tức tự thử luyện. Lượt thứ nhất, anh phát hiện vấn đề, chính là bởi vì nhiệt độ lò luyện đan có vấn đề, hơn nữa có một loại thuốc bị biến dị cần xử lý.
Vấn đề được giải quyết, lượt thứ hai đã thành công, thành quả đan nhị phẩm. Lượt thứ ba Văn Thánh tự luyện chế, thành quả đan tam phẩm, ông ta rất vui vẻ.
Sau khi giúp Văn Thánh giải quyết xong vấn đề thì đã là ba tiếng sau. Trước khi các luyện đan sư khác kịp hỏi ý kiến, Lục Phi Hùng, điện chủ điện Trường sinh đã lao vào và kéo anh đến phòng luyện đan của mình.
Ngô Bình rất bất đắc dĩ, nói: "Điện chủ, người muốn tôi làm cái gì?"
Lục Phi Hùng nở một nụ cười hiền từ, nói: "Lần trước cậu đã giúp ta luyện chế Long Môn đan, khiến điện Trường Sinh của ta áp đảo Đan Đỉnh Môn. Trong khoảng thời gian này, ta đã thu thập được rất nhiều đơn thuốc cổ xưa, chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu".
Ngô Bình: "Điện chủ, ngày mai tôi phải đi bí cảnh Thiên Võ, đợi tôi trở về rồi nghiên cứu nhé?"
Lục Phi Hùng: "Không thành vấn đề, chúng ta nghiên cứu một đơn thuốc thôi, cậu xem đi".
Ông ta lấm lét lấy từ trong túi ra một cuộn da. Nhìn thấy cuộn da, Ngô Bình trợn to hai mắt, cẩn thận xem xét rồi kinh ngạc nói: "Đây là da rồng sao?"
Lục Phi Hùng sửng sốt: "Da rồng? Làm sao cậu phát hiện?"
Ngô Bình: "Chỉ có da rồng mới có hoa văn vảy rồng trên đó".
Lục Phi Hùng cười hì hì: "Công thức được viết trên da rồng chắc chắn rất cao cấp".
Ngô Bình xem xét và phát hiện ra rằng viên đan này được gọi là "Thâu Thiên đan", uống viên đan này, người ta có thể nhìn trộm thiên cơ.
Anh chỉ nhìn một lần đã lắc đầu nói: "Điện chủ, không thể được, luyện chế đan dược này ít nhất cũng phải có tu vi Đoạt Thiên mới có thể nhìn trộm thiên cơ".
Lục Phi Hùng hơi thất vọng: "Không được? Cái này thì sao?"
Ông ta lấy ra một tấm da rồng khác và đưa cho Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ quái, nói: "Điện chủ, ông lấy những tấm da rồng này từ đâu?"
Chương 934: Thiên tài tề tựu
Lục Phi Hùng chớp mắt, nói: "Cái này tôi tình cờ lấy được. Cậu nhìn đơn thuốc cái đã, hiện tại có thể luyện chế được không?"
Ngô Bình liếc mắt nhìn, viên đan này tên là "Di Hồn Đan", sau khi uống vào thì có thể chuyển đổi linh hồn của hai người cho nhau mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Anh nghi hoặc nói: "Điện chủ, ông cần Di Hồn Đan làm gì?"
Lục Phi Hùng: "Có rất nhiều người muốn Di Hồn Đan".
Ngô Bình: "Luyện đan dược này cũng không khó, chỉ là trong đó có một loại dược liệu là cỏ Phi Hồn rất khó tìm".
Lục Phi Hùng cười nói: "Không có việc gì, tôi sẽ cho người đến buổi đấu giá mua nó".
Ông ấy mời Ngô Bình đọc hai đơn thuốc, sau đó thỉnh giáo anh một số câu hỏi.
Hai người trò chuyện hơn một tiếng, thấy thời gian đã muộn, Lục Phi Hùng cũng không kéo dài nữa, nói: "Ngô Bình, cậu đi bí cảnh Thiên Võ nhất định phải cẩn thận một chút, tôi có một thứ cho cậu".
Ông ấy lấy ra một cái lọ, nói: "Đây là đan giả chết, uống xong có thể tiến vào trạng thái chết giả. Nếu như cậu bị thương nặng trong đó hoặc là rơi vào tuyệt cảnh, cậu có thể uống viên đan giả chết này, có lẽ có thể cứu được một mạng".
Ngô Bình không nói nên lời: "Điện chủ, ông cảm thấy tôi cần dùng nó sao?"
Lục Phi Hùng cười hì hì: "Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu phải đối mặt với toàn bộ thiên tài của Côn Luân, khó có thể bảo đảm không có ai mạnh hơn cậu. Năm đó, viên đan giả chết này đã cứu mạng tôi".
Ngô Bình vẫn nhận lấy lòng tốt của Lục Phi Hùng, cầm lấy viên đan giả chết và trở về đỉnh Thiếu Long của mình.
Từ chiều đến sáng hôm sau, anh lại luyện thêm hai chiêu thuật Đồ Long: chiêu thứ hai là Trảm Long quyền, chiêu thứ ba là Chiết Long thủ, cả hai đều cực kỳ lợi hại.
Sau khi trời sáng, anh chuẩn bị một số thứ và được Trần Đạo Huyền đưa đến một ngọn núi vô danh. Lúc này, 20 người đứng đầu bảng Nhân Tiên đã ở đây.
Trên đỉnh núi có một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, đám người Ngô Bình đứng trên đó. Ngoài hai mươi người thì còn có một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng bên cạnh.
Xung quanh đỉnh núi, cao thủ của tất cả các thế lực lớn đều lơ lửng trên không trung, Ngô Bình liếc mắt một cái đã thấy rất nhiều cường giả cấp Tiên Quân!
Sau khi mọi người tập hợp lại, những cao thủ này đột nhiên biến mất. Mãi đến lúc này, người đàn ông trung niên luôn quay lưng lại với mọi người trên đỉnh núi mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi tên Hoàng Nhiễm, là người dẫn đường của Địa Tiên giới, tôi là người phụ trách hướng dẫn các người cách sinh tồn trong bí cảnh Thiên Võ".
Ông ta quét mắt và hỏi: "Các người biết bao nhiêu về bí cảnh Thiên Võ?"
Một người nói: "Đó là di tích của tiên điện Thiên Võ".
Hoàng Nhiễm: "Chỉ đúng một nửa! Bí cảnh Thiên Võ còn là mộ của thiên tài, có biết tỷ lệ tử vong khi tiến vào bí cảnh Thiên Võ không?"
Không đợi mọi người trả lời, ông ta nói tiếp: "Khoảng một phần tư! Nói cách khác, một phần tư các ngươi sẽ chết ở bên trong!"
Sắc mặt mọi người đều khó coi, bí cảnh Thiên Võ này nguy hiểm như vậy sao?
Hoàng Nhiễm tiếp tục: "Trong số ba phần tư còn lại, khoảng một nửa số người bị thương. Còn lại một nửa không bị thương thì phần lớn là những kẻ hèn nhát không dám tìm tòi, trốn chui lủi ở đâu đó! Họ đã định sẵn là sẽ không được gì".
Nói đến đây, Hoàng Nhiễm nói: "Bây giờ, tôi sẽ dạy mọi người cách sống sót trong bí cảnh Thiên Võ".
Lời còn chưa dứt, có người hỏi: "Hoàng tiền bối, sao ông biết những chuyện này?"
Tu vi Hoàng Nhiễm cũng không hẳn là rất cao, chỉ là Địa Tiên cảnh giới thứ hai. Ông ta nghe có người chất vấn, liền thản nhiên nói: "Tôi biết điều này bởi vì tôi đã ba lần tiến vào bí cảnh Thiên Võ!"
Mọi người kinh ngạc, ba lần? Họ đều ngừng nói và chăm chú lắng nghe ông ta.
Hoàng Nhiễm nói suốt nửa giờ mới kết thúc, ông ta nói với mọi người: "Sau khi vào bí cảnh Thiên Võ, các bạn có thể thành lập đội, xác suất sống sót cao hơn. Có ai có câu hỏi nào không?"
Ngô Bình: "Hoàng tiền bối, vì sao người tiến vào bí cảnh Thiên Võ nhất định phải nằm trong top 20 bảng Nhân Tiên? Chẳng phải nói chỉ cần tu vi dưới Nguyên Anh là có thể tiến vào bí cảnh Thiên Võ sao?"
Hoàng Nhiễm gật đầu: "Câu hỏi của cậu rất hay. Trong vô số năm nay, mọi người đã phát hiện ra một quy luật rằng những người lần đầu tiên bước vào bí cảnh Thiên Võ sẽ thu thập được nhiều nhất và gặp nhiều may mắn nhất. Hơn nữa, tư chất càng tốt, thu hoạch trong bí cảnh Thiên Võ càng lớn, cho nên Địa Tiên Giới dần dần hình thành truyền thống hiện tại, chỉ cho phép 20 người đứng đầu bảng Nhân Tiên tiến vào bí cảnh Thiên Võ. Thực ra không chỉ là Địa Tiên Giới, các thế lực khác cũng áp dụng quy tắc tương tự".
Ngô Bình: "Cho nên người tiến vào bí cảnh Thiên Võ không có Địa Tiên đúng không?"
Hoàng Nhiễm: "Không thể nói là không có, nhưng số lượng chắc chắn không nhiều. Nói chung là không quá mười Địa Tiên. Thực ra mọi người không cần phải lo lắng. Với thực lực của mọi người, boàn toàn không cần sợ Địa Tiên".
Lại có thêm một vài người đặt câu hỏi, Hoàng Nhiễm trả lời từng người một, cuối cùng ông ta nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xuất phát và đến điểm tập kết".
Cái gọi là điểm tập kết là một không gian nhỏ của bí cảnh Thiên Võ, những người tiến vào bí cảnh Thiên Võ từ tất cả các động thiên ở Côn Luân đều phải gặp nhau ở đó.
Hoàng Nhiễm thả ra một đám mây màu vàng, đám mây màu vàng cuộn đám đông lên và bay về phía xa.
Sau khi bay hơn một giờ, mọi người đáp xuống và phát hiện ra rằng họ đang ở trong một không gian rất kỳ lạ. Bầu trời xám xịt, mặt đất đầy đá đỏ và khu vực xung quanh trống rỗng.
Cách đó không xa, có một vài nhóm người giống như họ, tất cả đều là tu sĩ từ các động thiên khác ở Côn Luân. Ngô Bình đếm sơ qua, tổng số người có mặt là khoảng hai trăm người.
Hoàng Nhiễm không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm bầu trời phía xa.
Lúc này có người tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, có hứng thú đồng hành cùng chúng tôi không?"
Ngô Bình là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, thực lực mạnh nhất, những người này đều muốn thành đồng minh với anh. Nhưng anh hiểu có kết đồng minh với những người này cũng không thể đoàn kết một lòng.
Anh liền từ chối khéo, lạnh nhạt nói: "Tôi mang sứ mệnh tìm một thứ, chỉ e không thể đồng hành cùng các vị, các vị nên tìm người khác".
Người đó đành rời đi bàn bạc với những người khác.
Lúc này có một kẻ mắt xếch nhìn ra chỗ không xa, nói: "Chậc chậc, nữ tu đó xinh thật, là của thế lực nào vậy?"
Người bên cạnh nói: "Cẩn thận người ta khoét mắt anh đấy, đó là thiên tài mới nổi của Tố Nữ Môn, Diệp Dao".
Ngô Bình không khỏi nhìn qua, anh thấy một cô gái đẹp tuyệt trần đứng đó, khí chất thanh nhã bất phàm, khí chất khác hẳn người xung quanh. Những mỹ nữ xung quanh đều kém hẳn một bậc so với cô ấy.
Diệp Dao có khí chất tuyệt thế, lúc các nam tu nhìn cô ấy sẽ chỉ nhìn khí chất mà coi nhẹ dáng người và khuôn mặt của cô ấy. Đương nhiên dáng người và khuôn mặt của cô ấy cũng rất tuyệt vời.
Cảm nhận được có người nhìn, Diệp Dao lạnh lùng nhìn sang. Những kẻ nhìn trộm vội vã dời mắt đi, chỉ có Ngô Bình mỉm cười với cô ấy.
Ai ngờ anh cười lại khiến cô ấy đi về phía anh. Khoảng cách trăm mét mà cô ấy đi vài bước đã tới.
Những người của Địa Tiên Giới đều kinh ngạc.
Ngô Bình rất bình tĩnh, cười nói: "Diệp tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu".
Chương 935: An Tự Tại
Diệp Dao quan sát Ngô Bình, nói: "Tôi nghe nói Địa Tiên Giới có thêm một nhân tài mới tên Ngô Bình, là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, chắc là anh đúng không?"
Ngô Bình: "Quá khen. Đứng đầu bảng Nhân Tiên cũng không có gì phải kiêu ngạo. Còn tiên tử đây đúng là xinh đẹp tuyệt trần, danh bất hư truyền".
Diệp Dao hỏi: "Anh Ngô có biết về pháp trận không?"
Ngô Bình nói: "Cũng biết sơ sơ. Tại sao tiên tử lại hỏi thế?"
Diệp Dao cười nói: "Tôi đến bí cảnh Thiên Võ để lấy một thứ, vừa hay cần một người bạn đồng hành hiểu pháp trận, không biết anh Ngô có bằng lòng đồng hành với Diệp Dao không?"
Những người xung quanh rất ngưỡng mộ, mỹ nữ của Tố Nữ Môn đã chủ động mời thế này thì tất nhiên không thể từ chối.
Nhưng Ngô Bình lại khiến họ bất ngờ, anh nói: "Xin lỗi, tôi thích đi một mình, mời tiên tử tìm người khác".
Diệp Dao cũng không tức giận mà cười nói: "Vậy thì tiếc quá". Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Dao đi xa rồi, có người hỏi: "Anh Ngô, sao anh không đồng ý? Cơ hội tốt thế mà!"
"Chẳng lẽ anh Ngô không biết sao? Tố Nữ Môn có một công pháp đặc biêt, nếu nam nữ cùng tu sẽ tăng tu vi lên rất nhanh".
Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú".
Những người xung quanh đều ngậm miệng, họ thấy Ngô Bình đúng là hết thuốc chữa, từ chối cả tiên tử của Tố Nữ Môn!
Lúc này một nam tu đi tới, dáng người tương tự Ngô Bình, khí thế kinh người. Người đó lạnh lùng nói: "Diệp Dao nói gì với anh?"
Người này rất vô lễ, Ngô Bình cũng không khách sáo, nói: "Nói gì liên quan gì đến anh?"
Người đó cười lạnh: "Xem ra anh không biết tôi là ai!"
Người bên cạnh nói: "Anh Ngô, đây là An Tự Tại, cậu chủ của Hoàng Long Động Thiên. Nhà họ An là bá chủ của Hoàng Long Động Thiên, thế lực không hề thua kém Thục Sơn kiếm phái các người".
Ngô Bình: "Tên An Tự Tại kia, cút đi!"
An Tự Tại tức điên, nói: "Tên kia, dám chọc giận tôi à?"
Ngô Bình híp mắt: "Muốn đánh nhau à? Yên tâm đi, đến bí cảnh Thiên Võ rồi tôi sẽ dạy anh cách làm người".
An Tự Tại cười lạnh, nói: "Tốt lắm, tôi nhớ kỹ anh rồi, chờ khi đến bí cảnh Thiên Võ, tôi sẽ giết anh đầu tiên!", nói xong liền tức giận rời đi.
Sau khi An Tự Tại rời đi, có người hả hê nói: "An Tự Tại đó tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói đã ngưng tụ ra võ hồn, là cao thủ Thiên Sư".
"Ha ha, lần này có trò hay rồi, không biết người đứng đầu bảng Nhân Tiên của Địa Tiên Giới chúng ta có thể đỡ được bao nhiêu đòn?"
Mọi người đều ghen tị với Ngô Bình, lời nói của họ đầy ác ý.
Ngô Bình không thèm nói chuyện với những người nhàm chán này, bèn lấy một nắm hạt dưa ra ăn. Hạt dưa này được anh xào với thuốc, không chỉ ngon mà còn tốt cho cơ thể.
Chưa kịp ăn mấy hạt dưa, bầu trời phía trước đột nhiên chuyển sang màu trắng bạc, một màn ánh sáng từ đó hạ xuống.
Lãnh đội các bên lập tức nói: "Tiến vào màn sáng!"
Hơn hai trăm người lần lượt lao về phía màn sáng. Ngô Bình cũng theo đám người xông vào màn sáng, vừa tiến vào màn sáng, anh liền đột nhiên đến một thế giới khác.
Đây là một sa mạc Gobi rộng lớn và mặt đất được bao phủ bởi những viên đá có kích cỡ và hình dạng khác nhau. Xung quanh mênh mông vô tận, không có điểm cuối.
"Không phải chứ! Là sa mạc Gobi, chúng ta xui xẻo quá!"
Hóa ra Hoàng Nhiễm đã từng nói rằng mỗi khi ông ta bước vào bí cảnh Thiên Võ, ông ta lại xuất hiện ở các nơi khác nhau. Sa mạc Gobi là điểm khởi đầu, là nơi nguy hiểm nhất.
"Mọi người tiết kiệm thể lực, ở trong này không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, sa mạc Gobi sẽ không ngừng tiêu hao sức lực, các người tốt nhất mang đủ linh thạch và tiên thạch".
Ngô Bình cố gắng thử bay, nhưng anh mới bay được cách mặt đất nửa mét lại rơi xuống đất, vì lơ lửng trên không quá vất vả, việc bay mất nhiều hơn được. Anh cảm thấy rằng ắt hẳn phải có một đại trận bên dưới sa mạc Gobi, chính trận đó đã hạn chế mọi người.
Ngô Bình nhớ rằng Hoàng Nhiễm đã nói, nếu xuất hiện trong sa mạc Gobi thì hãy đi thẳng về một hướng, cuối cùng cho dù đi về hướng nào cũng đều có thể đến được ranh giới.
Ngô Bình bắt đầu di chuyển, anh vừa đi vừa quan sát những viên đá trên mặt đất. Những viên đá trên mặt đất có nhiều màu sắc, một số trong suốt, một số trong mờ, anh thấy chúng rất đẹp.
Vì vậy, vừa đi anh vừa chọn một số viên đá đẹp và để trong người.
“Nếu những viên đá này được đặt dưới đáy ao, nó sẽ trông rất đẹp", anh tự nhủ".
Anh vừa đi về phía trước vừa nhặt đá. Trong vô thức, anh đã cách xa những người khác đến mức không thể nhìn thấy nhau.
Đột nhiên anh dừng lại, lạnh nhạt nói: "Đi theo cũng lâu đấy, lộ diện đi".
Cách đó không xa, ba bóng người đột nhiên xuất hiện, một trong số đó chính là An Tự Tại.
An Tự Tại cười lạnh: "Tên kia, anh biết bọn tôi theo dõi anh à?"
Ngô Bình có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, vì vậy kỹ năng tàng hình của ba người này không thể che giấu được anh.
Anh lạnh nhạt nói: "Đừng nói nhảm nữa, nếu anh muốn đánh, tôi sẽ cho anh toại nguyện".
An Tự Tại hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: "Tên kia, ba chọi một, anh cảm thấy anh có thể đánh bại bọn tôi sao?"
Ngô Bình: "Đến khi chiến đấu anh sẽ biết. Ra tay đi".
Nào ngờ An Tự Tại vẫn không nhúc nhích, anh ấy cười hì hì: “Anh Ngô, tôi đã nghe danh anh từ lâu, anh là một đại cao thủ thế hệ trẻ trong Địa Tiên Giới. Nói thật, tôi không muốn đánh nhau với anh".
Ngô Bình kinh ngạc: "Hả? Anh biết tôi?"
An Tự Tại: "Tôi làm sao có thể không biết về tả thần tướng của Thanh Long Quân".
Ngô Bình: "Đã biết còn dám khiêu khích tôi?"
An Tự Tại cười nói: "Đó là để người khác xem, tôi tuyệt đối không có ác ý với anh Ngô".
Ngô Bình nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"
An Tự Tại: "Đương nhiên là hợp tác với anh Ngô, tôi nghe nói anh Ngô rất uyên bác, không chỉ biết chế tạo đan dược mà còn là một cao thủ y thuật. Trong bí cảnh Thiên Võ này, bị thương là điều khó tránh khỏi, sẽ thật tuyệt nếu có một thầy thuốc thiên tài như anh Ngô ở bên cạnh".
Ngô Bình mất kiên nhẫn, nói: "Tôi không có hứng thú hợp tác với người khác, tránh xa tôi ra!"
An Tự Tại cũng không tức giận, anh ấy cười nói: "Anh Ngô, anh đừng nóng giận, chờ tôi nói xong đã".
Ngô Bình: "Còn muốn nói cái gì?"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh biết tiên điện Thiên Võ ở nơi nào sao?"
Ngô Bình nghe Hoàng Nhiễm nói rằng chưa từng có ai tìm thấy tiên điện Thiên Võ, vì vậy anh hỏi: "Anh biết sao?"
An Tự Tại lấy ra một tấm da thú, nói: "Có lẽ là vị trí ở trên đó, nhưng tạm thời tôi không hiểu được nó. Anh Ngô, anh có hứng thú nghiên cứu cùng bọn tôi không?"
Ngô Bình mặt không đổi sắc, nói: "Không có hứng thú!"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh đã nghe nói về 'Chuột săn kho báu' chưa?"
Ngô Bình: "Chuột săn kho báu?"
An Tự Tại gật đầu, lấy một con chuột nhỏ màu trắng, mắt vàng ra. Nó béo múp míp, đôi mắt lúng liếng.
Ngô Bình giật mình: "Đây là chuột săn kho báu trong truyền thuyết sao?"
Nghe đồn chuột săn kho báu là con vật từ thời thượng cổ, nó có thể ngửi được bảo vật cách cả nghìn dặm. Có con chuột này sẽ có được vô số bảo bối.
Ngô Bình nói: "Anh có thứ tốt thế này vì sao nhất quyết phải lôi kéo tôi?"
An Tự Tại thấy Ngô Bình đã lung lay, cười nói: "Vì tôi biết rõ muốn tìm tiên điện Thiên Võ là rất khó, thế nên tôi mới muốn tìm bạn đồng hành xuất sắc nhất. Giới thiệu nhé, hai người này là Trình Lý của Lưỡng Nghi Môn, Ba Ngọc Sinh của Âm Ma Môn".
Hai người chắp tay với Ngô Bình, thái độ rất kiêu ngạo, dường như chẳng coi anh ra gì.
Ngô Bình im lặng chốc lát, nói: "Có thể cùng hành động, nhưng phải nói rõ quy tắc chia đồ đã".
An Tự Tại cười nói: "Quy tắc rất đơn giản, ai phát hiện thì là của người đó, những người khác không được giành, nếu không thì sẽ bị ba người liên thủ tấn công".
Ngô Bình: "Ngoài ra tôi cần không gian để tự hành động. Lúc các người không cần tôi thì không được hạn chế hành động của tôi".
An Tự Tại cười nói: "Tất nhiên là được!"
Lối vào của lầu Đa Bảo là một cánh cổng rộng, có một ông già ngồi ở cổng, là người gác cổng.
Đối với người gác cổng, Trần Đạo Huyền thực sự rất cung kính, nói: "Chào ông Chu".
Ông Chu liếc nhìn Trần Đạo Huyền và Ngô Bội, cười nói: "Là Đạo Huyền à, ông tự mình đưa đệ tử này tới đây, xem ra ông rất coi trọng cậu ta".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Ông Chu, đứa trẻ này có tư chất xuất chúng, đã là Võ Quân, tôi muốn huấn luyện nó thật tốt, thêm một Tiên Quân nữa cho Thục Sơn kiếm phái chúng ta".
Mắt ông Chu sáng lên: "Võ Quân sao? Tốt lắm, tốt lắm".
Trần Đạo Huyền cười nói: “Đồ nhi, để ông Chu dẫn con vào, không hiểu gì cứ hỏi ông Chu", nói xong ông ấy xoay người rời đi.
Ông Chu bật cười, hỏi: "Cậu nhóc, cậu tên là gì?"
Ngô Bình vội vàng nói: "Thưa ông Chu, đệ tử tên Ngô Bình".
Ông Chu gật đầu: "Ngô Bình, đi theo ta".
Hai người lần lượt bước vào cổng. Phía sau cánh cổng là một vùng ánh sáng màu tím, phạm vi nhìn thấy không đến nửa mét nên Ngô Bình chỉ có thể đi theo ông Chu vào trong.
Xuyên qua ánh sáng tím, Ngô Bình nhìn thấy một hành lang dài có ánh đèn từ trên cao hắt xuống. Hai bên hành lang có rất nhiều cánh cửa, trên mỗi cửa đều viết một tiên văn.
Ông Chu đứng lại, cười nói: "Cậu nhóc, trong này có hai mươi bảy cánh cửa, sau mỗi cửa là một kho báu, cậu chỉ có thể chọn một cửa đi vào".
Ngô Bình: "Ông Chu, những kho báu này có gì khác nhau?"
Ông Chu: “Đằng sau hai mươi bảy cánh cổng đều có một loại bảo vật".
Ngô Bình nhận ra tiên văn, anh nhìn thấy tiên văn được viết trên cánh cửa gần bên trái, nó có nghĩa "bùa chú", vì vậy anh nói: "Đệ tử chọn cánh cửa này".
Sắc mặt ông Chu rất kỳ quái, ông ấy nói: "Cậu chắc chưa?"
Ngô Bình gật đầu: "Chắc".
“Được", ông ấy gật đầu, lấy chìa khóa ra mở cửa.
"Cậu có một tiếng, trong vòng một tiếng có thể lấy được bao nhiêu đồ vật tùy thuộc vào năng lực và vận may của cậu, thời gian mà hết thì dù có lấy được đồ vật hay không cũng nhất định phải đi ra, nếu không tôi sẽ nhốt cậu bên trong!"
Ngô Bình gật đầu: "Được, đệ tử đã hiểu".
Nói xong, anh bước vào.
Ông Chu lắc đầu, quay đầu bước ra khỏi lầu Đa Bảo. Ngoài cửa, Trần Đạo Huyền đang đi tới đi lui, ông ấy hỏi: "Nó chọn cửa nào?"
Ông Chu: "Tên nhóc này quá xui xẻo, nó lựa chọn 'Thần Phù Động Thiên".
Trần Đạo Huyền sửng sốt, sau đó thở dài: "Tại sao nó lại chọn Thần Phù Động Thiên cơ chứ! Chủ nhân của Thần Phù Động Thiên là Thần Phù Đại Đế nổi danh thời tiền sử. Sau khi người đó chết đi, Thục Sơn kiếm phái chúng ta có được động thiên mà người đó mở ra, và nó được bí mật đặt ở đây để cho các đệ tử tới khám phá, trở thành một trong hai mươi bảy động thiên ở lầu Đa Bảo. Nhưng kể từ khi thành lập Thục Sơn kiếm phái, tất cả những người đi vào đều phải thất vọng và trở về tay không".
Ông Chu: "Đúng vậy, cho dù là thiên tài mà những năm qua Thục Sơn phái tới cũng không có người nào thành công. Nhưng cậu nhóc này là thiên tài, có lẽ có thể đạt được chút gì đó".
Trần Đạo Huyền nói: "Quên đi, suy nghĩ nhiều cũng vô ích, cứ để mặc cho số mệnh đi. Ông Chu, chúng ta nói chuyện đi".
Về phía Ngô Bình, sau khi anh bước vào cổng, hai chân anh trống rỗng, sau đó anh cảm thấy thế giới quay cuồng, khi chân anh chạm đất, anh thấy mình đến một quảng trường rất lớn.
Anh nhìn lên, bầu trời màu vàng nhạt và cao vô cùng. Mặt đất của quảng trường được lát bằng gạch kim loại, nếu nhìn kỹ sẽ thấy mỗi viên gạch đều là một tấm bùa, vô số gạch bùa được kết hợp với nhau tạo thành một trận bùa siêu cấp.
Trên quảng trường, có một trăm lẻ tám cây cột kim loại cực lớn, mỗi cây cột đều là trung tâm của trận pháp bùa chú, chúng được tạo thành từ hàng ngàn lá bùa mạnh mẽ.
Nhìn thấy cảnh này, Ngô Bình sững sờ, nhân vật cỡ nào mà có thể thiết kế một trận pháp bùa chú phức tạp, tinh vi với quy mô lớn như vậy? Hơn nữa, nơi đây chẳng phải là kho báu sao? Bảo bối đâu rôi?
Đúng lúc này, một giọng nói của cậu bé vang lên trên quảng trường, giọng điệu giễu cợt: "Xem đi, lại có thêm một tên ngốc nữa tới".
Sau đó là tiếng cười của một bé gái: "Tiểu Kiếm, có lẽ anh ta thông minh hơn người trước đó".
Cậu bé khịt mũi: "Chúng ta ở đây đã vô số năm cũng chưa từng gặp qua người nào thông minh, đây nhất định là một tên ngốc. Tiểu Băng, tớ cá là anh ta không trụ nổi trăm hơi".
Một trăm hơi nghĩa là một trăm hơi thở. Ngô Bình nghe thấy hai giọng nói này thì thấy rất khó hiểu, lớn tiếng hỏi: "Ai?"
Cậu nhóc tên Tiểu Kiếm nở một nụ cười quái dị: “Đồ ngốc, anh hiểu tôi đang nói gì chứ?”
Ngô Bình: "Nếu so tiên văn thì cách phát âm của tôi tốt hơn của nhóc đấy".
Tiểu Kiếm tức giận nói: "Được lắm, anh dám cười tôi, tôi sẽ cho anh biết tay!"
Vừa dứt lời, bảy viên gạch bùa dưới đất phát sáng, trên mặt đất xuất hiện một người làm bằng giấy, nó chắp tay với Ngô Bình như đang thách thức anh.
Tiểu Kiếm nói: "Khách sáo làm gì, đánh anh ta đi!"
Người giấy di chuyển đột ngột, mỗi động tác nhanh như tia chớp, tao nhã và nhanh nhẹn, quyền pháp của nó cực kỳ cao minh. Nếu Ngô Bình không phải Võ Quân, anh thậm chí có thể không đỡ nổi đòn đầu tiên.
"Ầm ầm!"
Hai người thoáng cái đã đánh hai chưởng, đấm ba quyền. Ngô Bình cảm thấy rằng người giấy rất mạnh mẽ, ít nhất là mạnh bằng một nửa anh, điều này khiến anh rất ngạc nhiên.
Sau khi ra tay, Ngô Bình biết rằng mình không thể chiến đấu với nó nên ngay lập tức sử dụng tuyệt kỹ của mình và bẻ gãy cánh tay của người giấy.
Sau khi người giấy bị gãy tay, nó sững người ở đó. Sau vài giây, nó biến thành một đống giấy và rơi xuống đất.
Tiểu Vũ: "Wow! Tiểu Kiếm ơi, anh ấy đánh thắng rối bùa rồi!"
Tiểu Kiếm rất không phục: "Con rối bùa này quá yếu, để tớ đổi cái mạnh hơn".
Tiểu Vũ: "Tiểu Kiếm, không phải cậu nói chỉ cần có thể đánh bại con rối liền có cơ hội sao?"
Tiểu Kiếm có vẻ rất không biết xấu hổ, cậu bé khịt mũi: "Bây giờ tớ đổi ý rồi."
Dứt lời, trên mặt đất, hai mươi tám viên gạch bùa sáng lên, lại xuất hiện một người giấy. Người giấy này rõ ràng cao hơn, nó cao năm mét, có ba đầu sáu tay, mỗi tay cầm một vũ khí bằng giấy.
Tiểu Vũ kêu lên: "Tiểu Kiếm, tớ cảm thấy cậu đang bắt nạt người ta quá đáng!"
Tiểu Kiếm khịt mũi: "Nếu anh ta có thể đánh bại con rối sáu tay, tớ sẽ để anh ta vào 'vườn bùa' để chọn bùa".
Người giấy sáu tay lao tới, sáu vũ khí kết hợp lại tấn công một cách kỳ diệu, cực kỳ mạnh mẽ.
Ngô Bình lấy ra kiếm Hắc Long, ánh kiếm nhảy múa, lao vào chiến đấu với người giấy sáu tay. Sau vài chiêu, anh thi triển chiêu cuối, dùng một nhát kiếm chặt đứt cả hai cánh tay của người giấy rồi nhân cơ hội đuổi theo, chỉ trong chốc lát đã chặt đầu người giấy.
Người giấy sững người nguyên chỗ cũ, rồi vỡ tan thành từng mảnh. Vòng này, anh lại thắng!
Tiểu Vũ: "Tiểu kiếm".
Một lúc lâu sau, Tiểu Kiếm mới nói: "Bỏ đi, tớ sẽ tha cho tên này để anh ta vào vườn bùa".
Vừa dứt lời, những viên gạch bùa trước mặt Ngô Bình sáng lên, ngưng tụ thành một cánh cửa ánh sáng, Tiểu Kiếm nói: "Tên kia, đi vào đi, bên trong là vườn bùa".
Ngô Bình chắp tay: "Cảm ơn".
Anh bước vào cánh cổng ánh sáng và bước vào một không gian rộng lớn, được bao quanh bởi những hào quang đầy màu sắc, những lá bùa khác nhau được treo lơ lửng trong không trung.
Giọng Tiểu Kiếm lại vang lên: "Tên kia, ở chỗ này anh có thể chọn tối đa ba lá bùa".
Ngô Bình hỏi: "Xin hỏi cậu là ai?"
Tiểu Kiếm nói: "Tôi là một trong những lá bùa trấn giữ Thần Phù Động Thiên này"."
Ngô Bình giật mình, hóa ra cậu bé là bùa chú sao? Một lá bùa có trí thông minh như vậy chắc là không tầm thường!
Chương 932: Thần phù
Anh nói: "Thần Phù tiền bối, người có thể xuất hiện để tôi được gặp người không?"
Tiểu Kiếm cười lạnh: "Anh quá yếu, không xứng để tôi gặp. Mau đi chọn bùa, sau đó rời khỏi nơi này".
Ngô Bình nói: "Được".
Anh mở đôi mắt nhìn thấu vạn vật, lập tức bị kinh hãi bởi cảnh tượng trước mắt, mỗi một lá bùa phát ra một loại ánh sáng khác nhau, chói mắt như mặt trời, chứng tỏ chúng cực kỳ mạnh!
Tuy nhiên trong số hàng vạn lá bùa này, có hai lá bùa đặc biệt nhất, một lá có kiếm khí và một lá có hàn khí kinh người, bên trong ẩn chứa những cấm chế dày đặc phức tạp, hình thành một thế giới nhỏ!
Anh đi tới bên dưới tấm bùa có kiếm khí định đoạt lấy thì Tiểu Kiếm lại cả giận nói: "Anh thật to gan!"
Kiếm khí chấn động, toàn bộ cánh tay của Ngô Bình ngay lập tức phủ đầy vết máu dù cách vài trăm mét.
Anh cả kinh, pháp bào Âm Dương và thể chất mạnh mẽ lại không chịu nổi khí tức của kiếm phù này!
Anh vội vàng rút tay về, lui về phía sau vài bước, nói: "Thì ra người chính là vị tiền bối đó!"
Kiếm Phù nói: "Anh hãy lấy bùa ở đây bằng bản lĩnh. Còn tôi thì anh hãy từ bỏ đi, cho dù anh có trở thành Thiên Tiên cũng không xứng có được tôi".
Ngô Bình không dám có tâm tư gì khác, cười nói: "Đa tạ tiền bối nhắc nhở".
Vì vậy anh tìm một tấm bùa khác, mặc dù linh khí không mạnh bằng bùa kiếm nhưng vẫn bằng khoảng một phần ba uy lực. Anh vươn tay muốn đoạt lấy lá bùa, lá bùa lập tức phát ra ánh sáng vàng óng, anh kêu thảm một tiếng giống như bị vạn ngọn núi bị đè xuống, bị ấn mạnh trên mặt đất, không thể động đậy.
Tiểu Vũ nói: "Ôi, anh thật quá tham lam, đây là thần phù 'Tam Hoàng Trấn Áp' mạnh mẽ, thế mà anh cũng dám ngấp nghé nó".
Ngô Bình cười nhạt: "Tôi cũng xin tiền bối cho lời khuyên."
Tiểu Vũ: "Thực lực của anh quá yếu, chọn một ít bùa yếu hơn đã, sẽ phù hợp hơn".
Ngô Bình: "Tiền bối, tôi chỉ có thể lấy bùa chú có sức mạnh không bằng tôi đúng không?"
Tiểu Kiếm cười lạnh: "Sức mạnh không bằng anh? Vừa rồi bùa Tam hoàng Trấn Áp suýt chút nữa làm anh bị thương dù chỉ mới tung ra chưa đến một phần nghìn uy lực, anh cho rằng anh mạnh hơn nó sao?"
Ngô Bình giật mình: "Một phần nghìn?"
Tiểu Kiếm: "Tên kia, những lá bùa này chỉ có thể phát huy hết sức mạnh khi chúng được sử dụng chính thức".
Ngô Bình vẫn không bỏ cuộc, anh lại đến trước thần phù Tam Hoàng Trấn Áp, mười linh khiếu khắp cơ thể anh rung lên, anh điều động tất cả sức mạnh Thiên Nguyên để chộp nhanh lấy tấm bùa.
"Bùm!"
Thần phù lại phát ra ánh sáng vàng mạnh mẽ trấn áp anh, nhưng Ngô Bình ngay lập tức đốt cháy mỡ tiên và sử dụng sức mạnh của Thiên Nguyên để chống lại thần phù.
Lần này, tay của anh lại xuyên qua ánh vàng, nắm lấy bùa Tam Hoàng Trấn Áp. Anh giữ chặt lá bùa này, một ánh sáng thần thánh bay ra khỏi lá bùa và rơi vào võ hồn của Ngô Bình, điều đó có nghĩa là anh đã thu phục được lá bùa và trở thành chủ nhân của lá bùa.
Thần phù này tự động hấp thụ năng lượng từ hư không và có thể tái sử dụng. Nhưng sau khi tiêu hao hết sức mạnh thần phù, cần một khoảng thời gian mới có thể tiếp tục sử dụng.
Nhìn thấy Ngô Bình thực sự lấy đi một thần phù, Tiểu Kiếm và Tiểu Vũ im lặng.
Ngô Bình đút bùa Tam Hoàng Trấn Áp vào túi, cười nói: "Tiền bối, tôi còn có thể lấy nữa không?"
Tiểu Kiếm hừ một tiếng: "Cũng may mắn đấy, có gan thì tới bắt tôi đây này!"
Thực ra vừa rồi Ngô Bình đã cố gắng hết sức, đốt cháy cả mỡ tiên mới miễn cưỡng lấy được bùa Tam Hoàng Trấn Áp, giờ anh không còn sức lực để lấy một lá bùa khác mạnh hơn.
Vì vậy tiếp theo anh chọn một lá bùa không quá mạnh, bùa Độn Địa. Để sử dụng lá bùa này phải có sức mạnh Độn Địa, anh đã tình cờ đã hấp thụ loại năng lượng này, vì vậy không khó để khuất phục nó.
Một khi bùa Độn Địa được thi triển thì có thể rút đất đến nơi khác với tốc độ cực nhanh. Bùa này có thể sử dụng nhiều lần, nhưng nó sẽ tiêu hao lực Độn Địa trong cơ thể Ngô Bình.
Lá bùa thứ ba mà anh lấy được là một lá bùa Truy Hồn Âm Dương, để sử dụng nó cần có Âm Dương Thần Lực. Hơn nữa, lá bùa này chỉ có thể sử dụng bảy lần, còn được gọi là bùa Truy Hồn Thất Sát. Sau bảy lần, nó chỉ còn là một mảnh giấy vụn.
Sau khi lấy ba lá bùa, Ngô Bình chắp tay với hư không, nói: "Tiền bối, tôi xin cáo từ".
Tiểu Kiếm: "Tên kia, xem ra tư chất của anh không tệ".
Ngô Bội: "Tiền bối quá khen".
Tiểu Vũ: "Anh sẽ trở thành một Thần Quân sao?"
Ngô Bình không giấu giếm điều gì, nói: "Chắc không khó".
Tiểu Kiếm lại hỏi: "Anh có phương pháp hô hấp cực phẩm sao?"
Ngô Bình cười nói: "Đúng".
Tiểu Kiếm: "Khi nào anh trở thành địa tiên nhất định phải quay lại nơi này, tôi có một thứ tốt cho anh".
Ngô Bình gật đầu: "Vãn bối nhớ rồi".
Sau đó Ngô Bình bị một tia sáng mang ra khỏi sơn động, trực tiếp xuất hiện ở ngoài cửa.
Sau khi Ngô Bình rời đi, Tiểu Vũ hưng phấn nói: "Tiểu Kiếm, cơ hội của chúng ta tới rồi, có lẽ anh ta có thể mang chúng ta rời khỏi đây".
Tiểu Kiếm: "Hy vọng thế. Thực lực của hai chúng ta quá mạnh, Thần Phù Đại Đế đã dùng tính mạng luyện hóa ra chúng ra, nếu muốn mang chúng ta đi chỉ sợ anh ta chưa chắc đủ tư cách".
Tiểu Vũ: "Vẫn có hi vọng, hơn nữa nếu có thể tìm được truyền nhân, chúng ta cũng có thể ăn nói với Đại Đế".
Ông Chu và Trần Đạo Huyền đang đánh cờ ngoài cửa, bỗng nhiên cả hai đứng dậy, nhìn về phía cửa.
Ngô Bình đi ra, nhìn thấy Trần Đạo Huyền và ông Chu ở đó liền chào: "Sư phụ, ông Chu".
Trần Đạo Huyền hỏi: "Đồ nhi, con không bị thương chứ?"
Ngô Bình cười nói: "Không bị thương, chỉ phải chịu chút khổ".
Trần Đạo Huyền nói: "Vậy thì tốt, không thu được gì cũng không sao, dù sao chưa từng có ai lấy được gì từ Thần Phù Động Thiên..."
Ông ấy mới nói một nửa đã im bặt, nhìn chằm chằm vào Ngô Bình. Quanh thân anh mơ hồ lộ ra ánh sáng của sát khí. Hóa ra anh đã để bùa Truy Hồn Thất Sát trên người, vì thế mới có ánh sáng này.
Anh lấy lá bùa ra, nói: "Sư phụ, con lấy được nó từ trong đó".
Ông Chu và Trần Đạo Huyền nhìn nhau, ông Chu hỏi: "Cậu...lấy được lá bìa bên trong sao?"
Ngô Bình gật đầu, lấy cả ba lá bùa ra, thần phù Tam Hoàng Trấn Áp, bùa Địa Độn, bùa Truy Hồn Thất Sát.
Thấy ba lá bùa, mắt ông Chu sáng lên, cười nói: "Tốt! Quả nhiên là thiên tài, Đạo Huyền, đỉnh Vô Tương các người sắp quật khởi rồi!"
Trần Đạo Huyền cười lớn, nói: "Ông Chu, tôi không làm phiền ông nữa, hôm khác chúng ta nói tiếp nhé".
Nói xong ông ấy kéo Ngô Bình biến thành một luồng sáng bay đi.
Ngay sau đó hai người quay về đỉnh Vô Tương. Trần Đạo Huyền cười toe toét, ông ấy hỏi Ngô Bình đã trải qua điều gì trong Thần Phù Động Thiên, sau đó nói: "Xem ra con đã có được sự công nhận của họ. Khi nào con thành địa tiên hãy quay lại đó, có lẽ có thể lấy hai đại thần phù".
Ngô Bình: "Sư phụ, người có biết về hai thần phù đó không?"
Trần Đạo Huyền: "Các sư trưởng từng nói hai thần phù đó được Thần Phù Đại Đế chế tạo ra trước khi chết, một lá tên Thái Ất, một lá tên Tử Vi, uy lực vô cùng to lớn. Nếu con lấy được hai lá bùa này thì có thể đi bất cứ nơi đâu trong Địa Tiên Giới!"
Ngô Bình gật đầu: "Trong đó có rất nhiều lá bùa, sau này có cơ hội con sẽ quay lại lấy".
Trần Đạo Huyền cười nói: "Không cần rắc rối thế, chỉ cần con khống chế Thái Ất và Tử Vi thì tất cả bùa là của con. Thậm chí ngay cả truyền thừa của Thần Phù Đại Đế cũng thuộc về con".
Chương 933: Gặp lại Hồng Lăng
Ngô Bình: "Sư phụ, tại sao lại có động thiên trong lầu Đa Bảo?"
Trần Đạo Huyền: "Thực ra hai mươi bảy cánh cổng tượng trưng cho hai mươi bảy động thiên. Những động thiên này được mở ra bởi những bậc đại năng thời cổ đại. Sau khi họ mất, những động thiên vẫn tồn tại và Thục Sơn kiếm phái đã tìm thấy chúng. Tuy nhiên, nếu muốn có được lợi ích phải được động thiên công nhận".
Ngô Bình: "Có phải tất cả động thiên đều của tu sĩ cảnh giới Động Thiên?"
Trần Đạo Huyền lắc đầu: "Không thể nói như vậy. Chủ nhân của những động thiên này đều là những sự tồn tại đã có những thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên, mỗi người trong số họ đều vô cùng mạnh mẽ".
Ngô Bình trợn to mắt: "Có thành tựu lớn ở cảnh giới Động Thiên? Sư phụ, người nói như vậy là có ý gì?"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Cảnh giới Động Thiên tràn ngập khả năng vô tận và trí tưởng tượng vô hạn. Sau khi mở động thiên, sức mạnh của động thiên chính là sức mạnh của chính tu sĩ. Cho nên một số thiên tài ở thời cổ đại vì theo đuổi sức mạnh tối thượng mà bắt đầu sống trong động thiên, có người luyện hóa động thiên thành pháp bảo, có người bố trí trận pháp vô song trong động thiên, còn có người giống như Thần Phù Đại Đế, động thiên hoàn toàn là do bùa chú tạo thành".
Ngô Bình nghe thế sững sờ: "Cảnh giới Động Thiên có thể tu luyện như vậy sao?"
Trần Đạo Huyền: "Không chỉ là cảnh giới Động Thiên, mọi cảnh giới của Địa Tiên Giới đều tràn ngập khả năng. Ví dụ như có vô số phương pháp cường hóa cảnh giới Linh Biến và cảnh giới Thần hóa. Thời cổ đại, có những cao thủ ở cảnh giới Linh Biến hóa thành linh thần khổng lồ, tung một quyền có thể đấm thủng bầu trời. Cũng có những cường giả cảnh giới Thần Hóa thuận theo trời đất, biến hóa không ngừng, áp đảo thiên hạ".
Ngô Bình nói: "Thật lợi hại!"
Trần Đạo Huyền cười nói: "Đồ nhi, thành tích của con sẽ không thua kém những nhân vật truyền kỳ thời viễn cổ này đâu. À phải rồi, những người này được người đời sau gọi là tu sĩ truyền kỳ. Ví dụ như một Chân Nhân đạt được thành tựu trong cảnh giới Thần Hóa sẽ được gọi là 'truyền kỳ' và được gọi là Chân Nhân truyền kỳ".
Sau khi trò chuyện vài câu, Trần Đạo Huyền bảo Ngô Bình chuẩn bị tốt. Anh cáo lui và quay về đỉnh Thiếu Phong.
Con rắn lớn màu trắng kia ngoan ngoãn cuộn mình trong rừng cây, vừa nhìn thấy Ngô Bình liền ngẩng đầu lên, nịnh nọt đến gần Ngô Bình.
Ngô Bình cười và nói: "Thật hiếm khi thấy mày hoạt bát như vậy. Hãy uống viên Long Thoát Đan này".
Con rắn lớn nuốt đan dược, lập tức cuộn thành một quả cầu, rơi vào trạng thái nửa mê nửa tỉnh.
Vào ban đêm, trong sân nhỏ nơi Ngô Bình sống, anh đột nhiên nghe thấy tiếng động, sau đó nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Anh Bình".
Ngô Bình mừng rỡ: "Hồng Lăng!"
Anh bước ra khỏi phòng, Hồng Lăng đứng cách đó không xa, thấy anh liền sung sướng nhào vào lòng anh.
Ngô Bình cười hỏi: "Sao em lại tới đây?"
Giọng nói của Kiều Bộ Tiên từ phía sau truyền đến: "Ta mang Hồng Lăng đến cho con đấy".
Ngô Bình mừng rỡ: "Sư phụ!"
Kiều Bộ Tiên nói: "Ta nên đến từ lâu, nhưng con mãi chẳng về đỉnh Thiếu Phong".
Ngô Bình mời hai người vào phòng, lấy tiên đào và linh quả ra đưa cho họ.
Hồng Lăng nhận lấy và ăn rất vô tư.
Ngô Bình phát hiện ra rằng Kiều Bộ Tiên đã lên đến Địa Tiên cấp thứ năm, anh rất ngưỡng mộ, nói: "Sư phụ, tốc độ tu luyện của người nhanh quá".
Hồng Lăng nói: "Anh Bình, anh không biết đâu, phủ chủ nói sư phụ có thể chất vô cùng đặc thù, tu luyện càng về sau tốc độ càng nhanh."
Kiều Bộ Tiên: "Mặc dù bây giờ thể chất của ta có ưu thế, nhưng tu luyện đến giai đoạn sau sẽ không ổn định, cảnh giới Tiên Quân là cực hạn".
Ngô Bình: "Sư phụ yên tâm, con nhất định sẽ nghĩ biện pháp khiến người thành Thiên Tiên".
Kiều Bộ Tiên mỉm cười: "Được, ta tin tưởng vào năng lực của con".
Ông ấy nói với Ngô Bình rằng sau khi trở về ông ấy sẽ bế quan. Trong thời gian đó, ông ấy bảo Ngô Bình chăm sóc Hồng Lăng nhiều hơn. Hiện tại anh cũng là đệ tử ưu tú, cho dù có tiếp xúc với Hồng Lăng cũng sẽ không khiến người khác nghi hoặc.
Trò chuyện một hồi, Kiều Bộ Tiên rời đi trước. Khi ông ấy rời đi, Ngô Bình đã đưa cho ông ấy hai bình thuốc, hai bình thuốc này rất hữu ích cho việc đột phá lên Chân Quân và ổn định tu vi.
Ngay khi Kiều Bộ Tiên rời đi, Hồng Lăng nói: "Anh Bình, ở đây thật nhàm chán. Em không thân với mọi người, em muốn quay về với anh".
Ngô Bình cười nói: "Nếu em cảm thấy nhàm chán, anh sẽ đưa em ra ngoài đi dạo khi anh trở về từ bí cảnh Thiên Võ".
Mắt Hồng Lăng sáng lên: "Thật sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đương nhiên là thật".
Hồng Lăng cười nói: "Tốt quá!"
Ngô Bình không dám để Hồng Lăng ở lại lâu, anh đưa cho Hồng Lăng chiếc nhẫn đựng đồ mà Trần Đạo Huyền đưa cho, để đầy đồ ăn vặt và một số đan dược và bùa chú mà anh đã luyện chế bên trong.
Tu vi hiện tại của Hồng Lăng đã đạt đến cảnh giới Thiên Sư, cô ấy đã trở thành một trong số ít những Thiên Sư của Thục Sơn kiếm phái.
Ngô Bình cũng truyền cho Hồng Lăng một số tình hình và phương pháp tu luyện bí truyền, hy vọng có thể giúp cô ấy.
Khi trời gần sáng, Hồng Lăng mới luyến tiếc rời đi.
Đưa Hồng Lăng đi rồi, Ngô Bình ngồi thiền một lúc, sau đó có người bên ngoài tới thông báo.
"Ngô sư huynh, trưởng lão điện Trường Sinh đến mời".
Ngô Bình liếc nhìn, trời vẫn chưa sáng, điện Trường Sinh định làm gì? Nhưng dù thế nào anh cũng là luyện đan sư của điện Trường Sinh, cho nên lập tức đi ra ngoài nghênh đón.
Ngoài cửa, Văn Thánh trưởng lão nhìn thấy Ngô Bình, lập tức cười nói: "Ngô Bình, ta đã trở lại, đi theo ta".
Ngô Bình: "Văn trưởng lão, ngày mai tôi phải tham gia bí cảnh Thiên Võ".
Văn Thánh nói: "Yên tâm, sẽ không chậm trễ đâu, ta chế tạo một lô đan dược nhưng nó không có hiệu quả, cậu xem giúp ta đi".
Ngô Bình không còn lựa chọn nào khác ngoài việc theo ông ta đến điện Trường Sinh.
Khi hai người đáp xuống, họ nhìn thấy một nhóm trưởng lão ngoài cổng cung điện, họ dường như đang chờ đợi anh xuất hiện.
"Ngô đan sư, cậu xem hộ ta xem đan dược của ta có vấn đề ở đâu?", một vị trưởng lão bóp mạnh một viên đan dược to bằng hạt đậu xanh, đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình ngửi thử, quan sát một hồi rồi hỏi: “Đây là Không Minh đan sao?”
Luyện đan sư vội vàng gật đầu: "Không sai, Ngô đan sư đúng là tinh mắt. Ta nghiên cứu đan này hơn ba mươi năm, nhưng tỷ lệ thành công cực thấp, hơn nữa cho dù thành công thì chất lượng đan dược cũng không tốt".
Ngô Bình: "Ta cũng không biết công thức luyện Không Minh đan huống chi là luyện chế, chỉ sợ..."
Luyện đan sư kia nói: "Không thành vấn đề, ta và Ngô đan sư cùng nhau luyện chế".
Sắc mặt Văn Thánh rất khó coi: "Luyện cái gì mà luyện? Ngô đan sư là do ta mời đến, tất nhiên phải đến chỗ ta trước, các ngươi tránh ra đi".
Văn Thánh kéo Ngô Bình đi thẳng về phòng luyện đan của mình, những luyện đan sư còn lại chỉ có thể bất lực đứng nhìn, đứng chờ đợi ở bên ngoài.
Văn Thánh mở lò đan ra, bên trong đầy bã than, hiển nhiên lò đan dược lúc trước ông ta luyện chế đã bị hỏng.
Ngô Bình hỏi một chút, biết được thứ mà Văn Thánh luyện chế là "Thuần Dương đan", viên đan này có thể hỗ trợ tu sĩ lên đến cảnh giới Thuần Dương, nó được coi là một viên đan dược khá cao cấp.
Ngô Bình hỏi về công thức và phương pháp luyện chế, ngay lập tức tự thử luyện. Lượt thứ nhất, anh phát hiện vấn đề, chính là bởi vì nhiệt độ lò luyện đan có vấn đề, hơn nữa có một loại thuốc bị biến dị cần xử lý.
Vấn đề được giải quyết, lượt thứ hai đã thành công, thành quả đan nhị phẩm. Lượt thứ ba Văn Thánh tự luyện chế, thành quả đan tam phẩm, ông ta rất vui vẻ.
Sau khi giúp Văn Thánh giải quyết xong vấn đề thì đã là ba tiếng sau. Trước khi các luyện đan sư khác kịp hỏi ý kiến, Lục Phi Hùng, điện chủ điện Trường sinh đã lao vào và kéo anh đến phòng luyện đan của mình.
Ngô Bình rất bất đắc dĩ, nói: "Điện chủ, người muốn tôi làm cái gì?"
Lục Phi Hùng nở một nụ cười hiền từ, nói: "Lần trước cậu đã giúp ta luyện chế Long Môn đan, khiến điện Trường Sinh của ta áp đảo Đan Đỉnh Môn. Trong khoảng thời gian này, ta đã thu thập được rất nhiều đơn thuốc cổ xưa, chúng ta hãy cùng nhau nghiên cứu".
Ngô Bình: "Điện chủ, ngày mai tôi phải đi bí cảnh Thiên Võ, đợi tôi trở về rồi nghiên cứu nhé?"
Lục Phi Hùng: "Không thành vấn đề, chúng ta nghiên cứu một đơn thuốc thôi, cậu xem đi".
Ông ta lấm lét lấy từ trong túi ra một cuộn da. Nhìn thấy cuộn da, Ngô Bình trợn to hai mắt, cẩn thận xem xét rồi kinh ngạc nói: "Đây là da rồng sao?"
Lục Phi Hùng sửng sốt: "Da rồng? Làm sao cậu phát hiện?"
Ngô Bình: "Chỉ có da rồng mới có hoa văn vảy rồng trên đó".
Lục Phi Hùng cười hì hì: "Công thức được viết trên da rồng chắc chắn rất cao cấp".
Ngô Bình xem xét và phát hiện ra rằng viên đan này được gọi là "Thâu Thiên đan", uống viên đan này, người ta có thể nhìn trộm thiên cơ.
Anh chỉ nhìn một lần đã lắc đầu nói: "Điện chủ, không thể được, luyện chế đan dược này ít nhất cũng phải có tu vi Đoạt Thiên mới có thể nhìn trộm thiên cơ".
Lục Phi Hùng hơi thất vọng: "Không được? Cái này thì sao?"
Ông ta lấy ra một tấm da rồng khác và đưa cho Ngô Bình.
Vẻ mặt Ngô Bình rất kỳ quái, nói: "Điện chủ, ông lấy những tấm da rồng này từ đâu?"
Chương 934: Thiên tài tề tựu
Lục Phi Hùng chớp mắt, nói: "Cái này tôi tình cờ lấy được. Cậu nhìn đơn thuốc cái đã, hiện tại có thể luyện chế được không?"
Ngô Bình liếc mắt nhìn, viên đan này tên là "Di Hồn Đan", sau khi uống vào thì có thể chuyển đổi linh hồn của hai người cho nhau mà không có bất kỳ tác dụng phụ nào.
Anh nghi hoặc nói: "Điện chủ, ông cần Di Hồn Đan làm gì?"
Lục Phi Hùng: "Có rất nhiều người muốn Di Hồn Đan".
Ngô Bình: "Luyện đan dược này cũng không khó, chỉ là trong đó có một loại dược liệu là cỏ Phi Hồn rất khó tìm".
Lục Phi Hùng cười nói: "Không có việc gì, tôi sẽ cho người đến buổi đấu giá mua nó".
Ông ấy mời Ngô Bình đọc hai đơn thuốc, sau đó thỉnh giáo anh một số câu hỏi.
Hai người trò chuyện hơn một tiếng, thấy thời gian đã muộn, Lục Phi Hùng cũng không kéo dài nữa, nói: "Ngô Bình, cậu đi bí cảnh Thiên Võ nhất định phải cẩn thận một chút, tôi có một thứ cho cậu".
Ông ấy lấy ra một cái lọ, nói: "Đây là đan giả chết, uống xong có thể tiến vào trạng thái chết giả. Nếu như cậu bị thương nặng trong đó hoặc là rơi vào tuyệt cảnh, cậu có thể uống viên đan giả chết này, có lẽ có thể cứu được một mạng".
Ngô Bình không nói nên lời: "Điện chủ, ông cảm thấy tôi cần dùng nó sao?"
Lục Phi Hùng cười hì hì: "Tôi biết cậu rất mạnh, nhưng cậu phải đối mặt với toàn bộ thiên tài của Côn Luân, khó có thể bảo đảm không có ai mạnh hơn cậu. Năm đó, viên đan giả chết này đã cứu mạng tôi".
Ngô Bình vẫn nhận lấy lòng tốt của Lục Phi Hùng, cầm lấy viên đan giả chết và trở về đỉnh Thiếu Long của mình.
Từ chiều đến sáng hôm sau, anh lại luyện thêm hai chiêu thuật Đồ Long: chiêu thứ hai là Trảm Long quyền, chiêu thứ ba là Chiết Long thủ, cả hai đều cực kỳ lợi hại.
Sau khi trời sáng, anh chuẩn bị một số thứ và được Trần Đạo Huyền đưa đến một ngọn núi vô danh. Lúc này, 20 người đứng đầu bảng Nhân Tiên đã ở đây.
Trên đỉnh núi có một mảnh đất bằng phẳng rộng lớn, đám người Ngô Bình đứng trên đó. Ngoài hai mươi người thì còn có một người đàn ông trung niên lặng lẽ đứng bên cạnh.
Xung quanh đỉnh núi, cao thủ của tất cả các thế lực lớn đều lơ lửng trên không trung, Ngô Bình liếc mắt một cái đã thấy rất nhiều cường giả cấp Tiên Quân!
Sau khi mọi người tập hợp lại, những cao thủ này đột nhiên biến mất. Mãi đến lúc này, người đàn ông trung niên luôn quay lưng lại với mọi người trên đỉnh núi mới quay đầu lại, lạnh lùng nói: “Tôi tên Hoàng Nhiễm, là người dẫn đường của Địa Tiên giới, tôi là người phụ trách hướng dẫn các người cách sinh tồn trong bí cảnh Thiên Võ".
Ông ta quét mắt và hỏi: "Các người biết bao nhiêu về bí cảnh Thiên Võ?"
Một người nói: "Đó là di tích của tiên điện Thiên Võ".
Hoàng Nhiễm: "Chỉ đúng một nửa! Bí cảnh Thiên Võ còn là mộ của thiên tài, có biết tỷ lệ tử vong khi tiến vào bí cảnh Thiên Võ không?"
Không đợi mọi người trả lời, ông ta nói tiếp: "Khoảng một phần tư! Nói cách khác, một phần tư các ngươi sẽ chết ở bên trong!"
Sắc mặt mọi người đều khó coi, bí cảnh Thiên Võ này nguy hiểm như vậy sao?
Hoàng Nhiễm tiếp tục: "Trong số ba phần tư còn lại, khoảng một nửa số người bị thương. Còn lại một nửa không bị thương thì phần lớn là những kẻ hèn nhát không dám tìm tòi, trốn chui lủi ở đâu đó! Họ đã định sẵn là sẽ không được gì".
Nói đến đây, Hoàng Nhiễm nói: "Bây giờ, tôi sẽ dạy mọi người cách sống sót trong bí cảnh Thiên Võ".
Lời còn chưa dứt, có người hỏi: "Hoàng tiền bối, sao ông biết những chuyện này?"
Tu vi Hoàng Nhiễm cũng không hẳn là rất cao, chỉ là Địa Tiên cảnh giới thứ hai. Ông ta nghe có người chất vấn, liền thản nhiên nói: "Tôi biết điều này bởi vì tôi đã ba lần tiến vào bí cảnh Thiên Võ!"
Mọi người kinh ngạc, ba lần? Họ đều ngừng nói và chăm chú lắng nghe ông ta.
Hoàng Nhiễm nói suốt nửa giờ mới kết thúc, ông ta nói với mọi người: "Sau khi vào bí cảnh Thiên Võ, các bạn có thể thành lập đội, xác suất sống sót cao hơn. Có ai có câu hỏi nào không?"
Ngô Bình: "Hoàng tiền bối, vì sao người tiến vào bí cảnh Thiên Võ nhất định phải nằm trong top 20 bảng Nhân Tiên? Chẳng phải nói chỉ cần tu vi dưới Nguyên Anh là có thể tiến vào bí cảnh Thiên Võ sao?"
Hoàng Nhiễm gật đầu: "Câu hỏi của cậu rất hay. Trong vô số năm nay, mọi người đã phát hiện ra một quy luật rằng những người lần đầu tiên bước vào bí cảnh Thiên Võ sẽ thu thập được nhiều nhất và gặp nhiều may mắn nhất. Hơn nữa, tư chất càng tốt, thu hoạch trong bí cảnh Thiên Võ càng lớn, cho nên Địa Tiên Giới dần dần hình thành truyền thống hiện tại, chỉ cho phép 20 người đứng đầu bảng Nhân Tiên tiến vào bí cảnh Thiên Võ. Thực ra không chỉ là Địa Tiên Giới, các thế lực khác cũng áp dụng quy tắc tương tự".
Ngô Bình: "Cho nên người tiến vào bí cảnh Thiên Võ không có Địa Tiên đúng không?"
Hoàng Nhiễm: "Không thể nói là không có, nhưng số lượng chắc chắn không nhiều. Nói chung là không quá mười Địa Tiên. Thực ra mọi người không cần phải lo lắng. Với thực lực của mọi người, boàn toàn không cần sợ Địa Tiên".
Lại có thêm một vài người đặt câu hỏi, Hoàng Nhiễm trả lời từng người một, cuối cùng ông ta nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta hãy xuất phát và đến điểm tập kết".
Cái gọi là điểm tập kết là một không gian nhỏ của bí cảnh Thiên Võ, những người tiến vào bí cảnh Thiên Võ từ tất cả các động thiên ở Côn Luân đều phải gặp nhau ở đó.
Hoàng Nhiễm thả ra một đám mây màu vàng, đám mây màu vàng cuộn đám đông lên và bay về phía xa.
Sau khi bay hơn một giờ, mọi người đáp xuống và phát hiện ra rằng họ đang ở trong một không gian rất kỳ lạ. Bầu trời xám xịt, mặt đất đầy đá đỏ và khu vực xung quanh trống rỗng.
Cách đó không xa, có một vài nhóm người giống như họ, tất cả đều là tu sĩ từ các động thiên khác ở Côn Luân. Ngô Bình đếm sơ qua, tổng số người có mặt là khoảng hai trăm người.
Hoàng Nhiễm không nói gì nữa mà nhìn chằm chằm bầu trời phía xa.
Lúc này có người tới trước mặt Ngô Bình, cười nói: "Anh Ngô, có hứng thú đồng hành cùng chúng tôi không?"
Ngô Bình là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, thực lực mạnh nhất, những người này đều muốn thành đồng minh với anh. Nhưng anh hiểu có kết đồng minh với những người này cũng không thể đoàn kết một lòng.
Anh liền từ chối khéo, lạnh nhạt nói: "Tôi mang sứ mệnh tìm một thứ, chỉ e không thể đồng hành cùng các vị, các vị nên tìm người khác".
Người đó đành rời đi bàn bạc với những người khác.
Lúc này có một kẻ mắt xếch nhìn ra chỗ không xa, nói: "Chậc chậc, nữ tu đó xinh thật, là của thế lực nào vậy?"
Người bên cạnh nói: "Cẩn thận người ta khoét mắt anh đấy, đó là thiên tài mới nổi của Tố Nữ Môn, Diệp Dao".
Ngô Bình không khỏi nhìn qua, anh thấy một cô gái đẹp tuyệt trần đứng đó, khí chất thanh nhã bất phàm, khí chất khác hẳn người xung quanh. Những mỹ nữ xung quanh đều kém hẳn một bậc so với cô ấy.
Diệp Dao có khí chất tuyệt thế, lúc các nam tu nhìn cô ấy sẽ chỉ nhìn khí chất mà coi nhẹ dáng người và khuôn mặt của cô ấy. Đương nhiên dáng người và khuôn mặt của cô ấy cũng rất tuyệt vời.
Cảm nhận được có người nhìn, Diệp Dao lạnh lùng nhìn sang. Những kẻ nhìn trộm vội vã dời mắt đi, chỉ có Ngô Bình mỉm cười với cô ấy.
Ai ngờ anh cười lại khiến cô ấy đi về phía anh. Khoảng cách trăm mét mà cô ấy đi vài bước đã tới.
Những người của Địa Tiên Giới đều kinh ngạc.
Ngô Bình rất bình tĩnh, cười nói: "Diệp tiên tử, ngưỡng mộ đã lâu".
Chương 935: An Tự Tại
Diệp Dao quan sát Ngô Bình, nói: "Tôi nghe nói Địa Tiên Giới có thêm một nhân tài mới tên Ngô Bình, là người đứng đầu bảng Nhân Tiên, chắc là anh đúng không?"
Ngô Bình: "Quá khen. Đứng đầu bảng Nhân Tiên cũng không có gì phải kiêu ngạo. Còn tiên tử đây đúng là xinh đẹp tuyệt trần, danh bất hư truyền".
Diệp Dao hỏi: "Anh Ngô có biết về pháp trận không?"
Ngô Bình nói: "Cũng biết sơ sơ. Tại sao tiên tử lại hỏi thế?"
Diệp Dao cười nói: "Tôi đến bí cảnh Thiên Võ để lấy một thứ, vừa hay cần một người bạn đồng hành hiểu pháp trận, không biết anh Ngô có bằng lòng đồng hành với Diệp Dao không?"
Những người xung quanh rất ngưỡng mộ, mỹ nữ của Tố Nữ Môn đã chủ động mời thế này thì tất nhiên không thể từ chối.
Nhưng Ngô Bình lại khiến họ bất ngờ, anh nói: "Xin lỗi, tôi thích đi một mình, mời tiên tử tìm người khác".
Diệp Dao cũng không tức giận mà cười nói: "Vậy thì tiếc quá". Nói xong cô ấy quay người rời đi.
Diệp Dao đi xa rồi, có người hỏi: "Anh Ngô, sao anh không đồng ý? Cơ hội tốt thế mà!"
"Chẳng lẽ anh Ngô không biết sao? Tố Nữ Môn có một công pháp đặc biêt, nếu nam nữ cùng tu sẽ tăng tu vi lên rất nhanh".
Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú".
Những người xung quanh đều ngậm miệng, họ thấy Ngô Bình đúng là hết thuốc chữa, từ chối cả tiên tử của Tố Nữ Môn!
Lúc này một nam tu đi tới, dáng người tương tự Ngô Bình, khí thế kinh người. Người đó lạnh lùng nói: "Diệp Dao nói gì với anh?"
Người này rất vô lễ, Ngô Bình cũng không khách sáo, nói: "Nói gì liên quan gì đến anh?"
Người đó cười lạnh: "Xem ra anh không biết tôi là ai!"
Người bên cạnh nói: "Anh Ngô, đây là An Tự Tại, cậu chủ của Hoàng Long Động Thiên. Nhà họ An là bá chủ của Hoàng Long Động Thiên, thế lực không hề thua kém Thục Sơn kiếm phái các người".
Ngô Bình: "Tên An Tự Tại kia, cút đi!"
An Tự Tại tức điên, nói: "Tên kia, dám chọc giận tôi à?"
Ngô Bình híp mắt: "Muốn đánh nhau à? Yên tâm đi, đến bí cảnh Thiên Võ rồi tôi sẽ dạy anh cách làm người".
An Tự Tại cười lạnh, nói: "Tốt lắm, tôi nhớ kỹ anh rồi, chờ khi đến bí cảnh Thiên Võ, tôi sẽ giết anh đầu tiên!", nói xong liền tức giận rời đi.
Sau khi An Tự Tại rời đi, có người hả hê nói: "An Tự Tại đó tiếng tăm lừng lẫy, nghe nói đã ngưng tụ ra võ hồn, là cao thủ Thiên Sư".
"Ha ha, lần này có trò hay rồi, không biết người đứng đầu bảng Nhân Tiên của Địa Tiên Giới chúng ta có thể đỡ được bao nhiêu đòn?"
Mọi người đều ghen tị với Ngô Bình, lời nói của họ đầy ác ý.
Ngô Bình không thèm nói chuyện với những người nhàm chán này, bèn lấy một nắm hạt dưa ra ăn. Hạt dưa này được anh xào với thuốc, không chỉ ngon mà còn tốt cho cơ thể.
Chưa kịp ăn mấy hạt dưa, bầu trời phía trước đột nhiên chuyển sang màu trắng bạc, một màn ánh sáng từ đó hạ xuống.
Lãnh đội các bên lập tức nói: "Tiến vào màn sáng!"
Hơn hai trăm người lần lượt lao về phía màn sáng. Ngô Bình cũng theo đám người xông vào màn sáng, vừa tiến vào màn sáng, anh liền đột nhiên đến một thế giới khác.
Đây là một sa mạc Gobi rộng lớn và mặt đất được bao phủ bởi những viên đá có kích cỡ và hình dạng khác nhau. Xung quanh mênh mông vô tận, không có điểm cuối.
"Không phải chứ! Là sa mạc Gobi, chúng ta xui xẻo quá!"
Hóa ra Hoàng Nhiễm đã từng nói rằng mỗi khi ông ta bước vào bí cảnh Thiên Võ, ông ta lại xuất hiện ở các nơi khác nhau. Sa mạc Gobi là điểm khởi đầu, là nơi nguy hiểm nhất.
"Mọi người tiết kiệm thể lực, ở trong này không thể phi hành, chỉ có thể đi bộ. Hơn nữa, sa mạc Gobi sẽ không ngừng tiêu hao sức lực, các người tốt nhất mang đủ linh thạch và tiên thạch".
Ngô Bình cố gắng thử bay, nhưng anh mới bay được cách mặt đất nửa mét lại rơi xuống đất, vì lơ lửng trên không quá vất vả, việc bay mất nhiều hơn được. Anh cảm thấy rằng ắt hẳn phải có một đại trận bên dưới sa mạc Gobi, chính trận đó đã hạn chế mọi người.
Ngô Bình nhớ rằng Hoàng Nhiễm đã nói, nếu xuất hiện trong sa mạc Gobi thì hãy đi thẳng về một hướng, cuối cùng cho dù đi về hướng nào cũng đều có thể đến được ranh giới.
Ngô Bình bắt đầu di chuyển, anh vừa đi vừa quan sát những viên đá trên mặt đất. Những viên đá trên mặt đất có nhiều màu sắc, một số trong suốt, một số trong mờ, anh thấy chúng rất đẹp.
Vì vậy, vừa đi anh vừa chọn một số viên đá đẹp và để trong người.
“Nếu những viên đá này được đặt dưới đáy ao, nó sẽ trông rất đẹp", anh tự nhủ".
Anh vừa đi về phía trước vừa nhặt đá. Trong vô thức, anh đã cách xa những người khác đến mức không thể nhìn thấy nhau.
Đột nhiên anh dừng lại, lạnh nhạt nói: "Đi theo cũng lâu đấy, lộ diện đi".
Cách đó không xa, ba bóng người đột nhiên xuất hiện, một trong số đó chính là An Tự Tại.
An Tự Tại cười lạnh: "Tên kia, anh biết bọn tôi theo dõi anh à?"
Ngô Bình có đôi mắt nhìn thấu vạn vật, vì vậy kỹ năng tàng hình của ba người này không thể che giấu được anh.
Anh lạnh nhạt nói: "Đừng nói nhảm nữa, nếu anh muốn đánh, tôi sẽ cho anh toại nguyện".
An Tự Tại hừ một tiếng, nhìn chằm chằm Ngô Bình, nói: "Tên kia, ba chọi một, anh cảm thấy anh có thể đánh bại bọn tôi sao?"
Ngô Bình: "Đến khi chiến đấu anh sẽ biết. Ra tay đi".
Nào ngờ An Tự Tại vẫn không nhúc nhích, anh ấy cười hì hì: “Anh Ngô, tôi đã nghe danh anh từ lâu, anh là một đại cao thủ thế hệ trẻ trong Địa Tiên Giới. Nói thật, tôi không muốn đánh nhau với anh".
Ngô Bình kinh ngạc: "Hả? Anh biết tôi?"
An Tự Tại: "Tôi làm sao có thể không biết về tả thần tướng của Thanh Long Quân".
Ngô Bình: "Đã biết còn dám khiêu khích tôi?"
An Tự Tại cười nói: "Đó là để người khác xem, tôi tuyệt đối không có ác ý với anh Ngô".
Ngô Bình nhíu mày: "Anh muốn làm gì?"
An Tự Tại: "Đương nhiên là hợp tác với anh Ngô, tôi nghe nói anh Ngô rất uyên bác, không chỉ biết chế tạo đan dược mà còn là một cao thủ y thuật. Trong bí cảnh Thiên Võ này, bị thương là điều khó tránh khỏi, sẽ thật tuyệt nếu có một thầy thuốc thiên tài như anh Ngô ở bên cạnh".
Ngô Bình mất kiên nhẫn, nói: "Tôi không có hứng thú hợp tác với người khác, tránh xa tôi ra!"
An Tự Tại cũng không tức giận, anh ấy cười nói: "Anh Ngô, anh đừng nóng giận, chờ tôi nói xong đã".
Ngô Bình: "Còn muốn nói cái gì?"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh biết tiên điện Thiên Võ ở nơi nào sao?"
Ngô Bình nghe Hoàng Nhiễm nói rằng chưa từng có ai tìm thấy tiên điện Thiên Võ, vì vậy anh hỏi: "Anh biết sao?"
An Tự Tại lấy ra một tấm da thú, nói: "Có lẽ là vị trí ở trên đó, nhưng tạm thời tôi không hiểu được nó. Anh Ngô, anh có hứng thú nghiên cứu cùng bọn tôi không?"
Ngô Bình mặt không đổi sắc, nói: "Không có hứng thú!"
An Tự Tại: "Anh Ngô, anh đã nghe nói về 'Chuột săn kho báu' chưa?"
Ngô Bình: "Chuột săn kho báu?"
An Tự Tại gật đầu, lấy một con chuột nhỏ màu trắng, mắt vàng ra. Nó béo múp míp, đôi mắt lúng liếng.
Ngô Bình giật mình: "Đây là chuột săn kho báu trong truyền thuyết sao?"
Nghe đồn chuột săn kho báu là con vật từ thời thượng cổ, nó có thể ngửi được bảo vật cách cả nghìn dặm. Có con chuột này sẽ có được vô số bảo bối.
Ngô Bình nói: "Anh có thứ tốt thế này vì sao nhất quyết phải lôi kéo tôi?"
An Tự Tại thấy Ngô Bình đã lung lay, cười nói: "Vì tôi biết rõ muốn tìm tiên điện Thiên Võ là rất khó, thế nên tôi mới muốn tìm bạn đồng hành xuất sắc nhất. Giới thiệu nhé, hai người này là Trình Lý của Lưỡng Nghi Môn, Ba Ngọc Sinh của Âm Ma Môn".
Hai người chắp tay với Ngô Bình, thái độ rất kiêu ngạo, dường như chẳng coi anh ra gì.
Ngô Bình im lặng chốc lát, nói: "Có thể cùng hành động, nhưng phải nói rõ quy tắc chia đồ đã".
An Tự Tại cười nói: "Quy tắc rất đơn giản, ai phát hiện thì là của người đó, những người khác không được giành, nếu không thì sẽ bị ba người liên thủ tấn công".
Ngô Bình: "Ngoài ra tôi cần không gian để tự hành động. Lúc các người không cần tôi thì không được hạn chế hành động của tôi".
An Tự Tại cười nói: "Tất nhiên là được!"
Bình luận facebook