• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (7 Viewers)

  • Chương 1-5

Chương 1: Thần y trở lại

Trưởng ngục và những người phụ trách của nhà tù Long Hồ đang nhìn chăm chú vào lối ra ở phía trước, như đang chờ một nhân vật lớn nào đó.

Một lát sau, một người thanh niên mặc đồ tù nhân đã bước ra, anh khoảng 21, 22 tuổi, tướng mạo bình thường, nhưng khí thế thì như rồng như hổ, còn đôi mắt thì lạnh băng khiến không ai dám nhìn thẳng.

Anh là Ngô Bình, một phạm nhân chuẩn bị ra tù.

Ngô Bình vừa xuất hiện, trưởng ngục Lý Thịnh Quốc đã vội vàng bước tới rồi cười nói: “Chú em, chúc mừng chú cuối cùng cũng được ra tù rồi!”

Những người khác cũng đồng thanh nói: “Chúc mừng bác sĩ Ngô ra tù!”

Ngô Bình chắp tay với mọi người rồi đáp: “Hẹn ngày tái ngộ!”

Dứt lời, anh lại nói với Lý Thịnh Quốc: “Anh Lý, cảm ơn anh! Không có anh giúp thì em không thể ra tù sớm vậy được”.

Lý Thịnh Quốc cười đáp: “Mạng anh còn do chú cứu mà giờ lại nói khách sáo gì thế! Đi thôi, tạm biệt bọn họ một chút!”

Người Ngô Bình muốn chào từ biệt là hơn một nghìn phạm nhân ở nhà tù này, ít nhất phải có hơn nửa số phạm nhân ở đây đã được anh cứu chữa bệnh. Trong hơn một năm qua, Ngô Bình đã chữa khỏi cho họ đủ các loại bệnh, từ đau dạ dày, phong thấp, đục thuỷ tinh thể đến bệnh tim và đủ thứ bệnh khác, cho nên ai cũng rất cảm kích anh.

Ngoài các tù nhân ra, thì cũng không ít các quản giáo được Ngô Bình giúp đỡ, mỗi khi họ hay người nhà của họ bị bệnh thì đều nhờ Ngô Bình chữa trị. Anh đúng là bàn tay vàng trong làng chữa bệnh, không bệnh nào là không chữa khỏi.

Lúc này, các tù nhân và mười mấy quản ngục đang đứng trên sân cỏ lộng gió để chờ Ngô Bình, vừa thấy anh xuất hiện, họ đều đồng loạt cúi người và hô lên đồng thanh: “Mong bác sĩ sớm quay lại!”

Ngô Bình vốn đang thấy hơi cảm động, nhưng nghe vậy xong thì lập tức gào lên: “Quay lại cái con khỉ!”

Sợ gây náo loạn nên các quản ngục chỉ tổ chức một nghĩ lễ chào tạm biệt hết sức đơn giản, sau đó các tù nhân chỉ kịp hô lên nốt một câu là “Giữ gìn sức khoẻ!” là bị tống về hết ngay. Cuối cùng chỉ còn Lý Thịnh Quốc và vài cấp dưới của ông ta tiễn Ngô Bình ra tận cổng.

“Chú em, lần này chú đi, chắc chúng ta khó có ngày gặp lại. Sau này mà có chuyện gì thì cứ điện thoại cho anh, nếu giúp được thì chắc chắn anh sẽ không thoái thác”, Lý Thịnh Quốc nói với vẻ chân thành.

Ngô Bình khịt mũi nói: “Được, nếu rảnh em sẽ về đây tìm mọi người. À, anh tiếp tục uống thuốc theo đơn em kê đi nhé, ít cũng phải uống thêm ba tháng nữa mới được dừng”.

Nửa năm trước, Lý Thịnh Quốc đã mắc phải căn bệnh u não quái ác, chính Ngô Bình đã dùng tài y thuật tuyệt đỉnh của mình để lôi ông ta từ cửa môn quan trở về, vì vậy ông ta rất biết ơn anh.

“Anh biết rồi, nhất định anh sẽ uống đủ thời gian!”, Lý Thịnh Quốc cười đáp.

Sau khi bước ra ngoài cửa trại giam, Lý Thịnh Quốc đã nhét một cái thẻ ngân hàng vào tay Ngô Bình.

Ngô Bình ngẩn ra hỏi: “Tiền ạ?”

Lý Thịnh Quốc cười đáp: “Chú em, bên trong có hai trăm nghìn mà tất cả cai ngục và quản ngục bọn anh góp được. Không nhiều đâu, chỉ là chút tấm lòng của bọn anh thôi. Coi như tiền bọn anh mừng chú ra tù, khi nào chú lấy vợ, nhớ mời bọn anh đến uống rượu mừng đấy nhé!”

Ngô Bình cảm thấy ấm lòng, Lý Thịnh Quốc này rất giảo hoạt, nhưng cũng là người sống có tình có nghĩa.

Anh không khách sáo mà giơ tay nhận luôn.

Sau đó, Lý Thịnh Quốc lại đưa cho Ngô Bình một mẩu giấy, bên trên có viết địa chỉ và số điện thoại, ông ta nghiêm túc nói: “Chú em, đây là thông tin liên lạc của một đại gia giàu có, khó khăn lắm anh mới móc nối quan hệ được cho chú đấy. Nếu chú có thể chữa khỏi bệnh cho con gái của ông ta thì chắc chắn thù lao không dưới bảy con số!”

Ngô Bình nhận lấy rồi cất đi cẩn thận, sau đó nói: “Vâng, cảm ơn mọi người nhiều, không cần tiễn em nữa đâu, em đi đây!”

Anh là người không câu nệ nên chỉ vẫy tay vài cái rồi đi luôn.

Sau đó, Ngô Bình bắt một chiếc taxi đi về phía bến xe.

Ngô Bình ngồi trên xe rồi thầm nói: “Cuối cùng cũng sắp được về nhà rồi!”, trong mắt anh có vẻ nhớ nhung và thù hận.

Bây giờ, mạch suy nghĩ của anh chợt trở lại hai năm trước. Khi ấy, anh vẫn còn đang là sinh viên năm hai với thành tích xuất sắc. Nhưng cuộc đời luôn không thiếu những sự cố bất ngờ, trên đường đi làm, bố anh đã bị một chiếc xe phóng với vận tốc nhanh đâm cho tử vong tại chỗ.

Người gây tai nạn là cậu ấm nhà giàu tên là Tống Thế Kim, gã không chỉ phóng nhanh mà còn sử dụng bia rượu. Nhưng vì gia đình có điều kiện, người nhà gã đã thông qua các mối quan hệ để tác động đến vụ án. Cuối cùng, toag án đã quy hết trách nhiệm cho bố Ngô Bình, và bắt nhà anh phải bồi thường hai trăm nghìn.

Còn kẻ uống rượu say rồi lái xe gây ra tai nạn là Tống Thế Kim đã được người nhà hắn thuê một người khác chịu tội thay, nên bây giờ gã vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Lúc đó, thấy chuyện này có điểm bất thường nên Ngô Bình đã bắt tay vào điều tra. Nhưng trong quá trình tìm chứng cứ, anh đã bị một nhóm người cầm dao đuổi giết, trong lúc hỗn loạn, anh đã cướp được một con dao và đâm một người trong số đó bị thương nặng.

Chính anh cũng bị thương, máu nhỏ lên miếng ngọc bội trước ngực nên vô tình đã kích hoạt cấm chế gì đó. Từ ấy, anh đã tiếp nhận được truyền thừa vô thượng của nên văn minh cổ đại và một năng lực đặc biệt là nhìn thấu vạn vật.

Nhờ đó, anh có thể nhìn xuyên thấu mọi thứ như kinh mạch, máu huyết và các dây thần kinh trong cơ thể con người, thậm chí anh còn có thể nhìn thấy những thứ vượt qua phạm trù nhận thức của con người như tiên và phât, ma và quỷ.

Truyền thừa trong miếng ngọc bội ấy rất đa dạng, có y thuật, pháp thuật, trận pháp và võ thuật,… vô cùng kỳ diệu.

Khi những thông tin ấy dội vào trong tiềm thức, Ngô Bình vô cùng sững sờ, sau đó anh đã bị bắt, khởi tố và bị tuyên án năm năm tù giam vì tội cố ý gây thương tích với người khác.

Sau khi vào tù, Ngô Bình tập trung nghiên cứu miếng ngọc bội này. Anh tập trung nghiên cứu về y học và võ thuật. Chỉ sau nửa năm ngắn ngủi, anh đã trở thành thần y ở trong tù.

Một năm sau, đến người ở bên ngoài cũng lũ lượt kéo nhau vào tù để nhờ anh chữa bệnh. Anh không nhận tiền mà chỉ mong được giảm án. Điều này khiến địa vị của anh tăng vọt, đến trưởng ngục Lý cũng phải khách sáo với anh và đổi xưng hô.

Đương nhiên so với y học thì tài võ nghệ của anh còn đỉnh hơn, nhưng chưa có chỗ để phát huy nên chưa ai biết điều này cả.

“Mẹ, em gái, con sắp về rồi!”

“Tôn Tinh, chờ anh thêm vài năm nữa, nhất định anh sẽ bù đắp cho em xứng đáng!”

“Tống Thế Kim! Nhất định tao sẽ khiến mày sống không bằng chết!”

Ngô Bình âm thầm tính toán, ánh mắt lúc ấm áp, lúc dữ tợn.
Chương 2: Anh hùng cứu mỹ nhân

Chiếc xe dừng trước bến xe, Ngô Bình đi tới ngân hàng để rút tiền trước. Ngoài hai trăm nghìn của Lý Thịnh Quốc ra thì còn có “phí cảm ơn” của những người mà anh từng chữa bệnh giúp, thành ra cũng được một khoản kha khá.

Mua vé xe xong, anh kiếm một chỗ ngồi nghỉ chờ xe chạy.

Anh đang tu luyện võ thuật Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, công pháp này chia thành bốn cảnh giới Thiên Địa Huyền Hoàng. Trong đó, cảnh giới Hoàng lại được chia thành luyện khí, luyện thần và trúc cơ. Bây giờ, anh đang ở giai đoạn luyện khí.

Chẳng mấy chốc, chân khí đã truyền đến các kinh mạch, khiến Ngô Bình thấy rất dễ chịu, anh hoàn toàn thả lỏng, không suy nghĩ gì hết.

Đột nhiên, anh ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng nên mở mắt ra. Không biết đã có một cô gái xinh đẹp ngồi cạnh anh từ lúc nào, cô ấy đang đeo tai nghe điện thoại, gương mặt xinh đẹp với chiếc mũi cao, khoảng hai mươi tuổi, đã thế vóc dáng còn thuộc hàng thượng thừa, nhìn tổng thể hệt như tiên nữ giáng trần.

Nhất là đôi chân dài thẳng tắp, trắng nuột nà, đây là đôi chân đẹp nhất mà Ngô Bình từng nhìn thấy từ trước đến nay. Thậm chí, anh còn nghĩ riêng đôi chân này thôi cũng đủ khiến mình sôi trào nhiệt huyết rồi.

Cô ấy đang đi một đôi giày trắng, đến mắt cá chân cũng đẹp hết chỗ chê. Cô gái sở hữu đôi chân dài này phải cao ít nhất là 1m70, cô ấy mặc quần soóc bò kết hợp với áo croptop màu trắng, để lộ ra cái rốn và cơ bụng phẳng lỳ.

Ngực cô ấy rất to, mỗi khi xe đi vào đoạn đường sóc, hai bầu ngực còn rung lên, Ngô Bình mới liếc nhìn một cái là đã thấy mồm miệng khô khốc.

Ở trong tù hai năm nên Ngô Bình chưa được động vào phụ nữ, bây giờ lại có một cô gái có sức cuốn hút khủng khiếp thế này xuất hiện thì sao anh chịu cho nổi.

Ngô Bình tập trung tinh thần, khởi động đôi mắt nhìn xuyên thấu. Thoáng cái, quần áo trên người cô gái đã biến mất, một thân hình hoàn hảo lồ lộ ra trước mắt anh.

Anh vội vàng nhìn sang hướng khác, sợ mình kích thích quá đến mức trào máu mũi mất.

Nhưng vừa quay đi, anh đã không nhịn được mà muốn ngoái lại nhìn. Đúng lúc này, cô gái chợt khoác tay anh rồi dịu dàng nói: “Chồng ơi, vợ khát quá, chồng có nước ở đấy không?”

Ngô Bình ngẩn ra, cái gì? Chồng ư? Nhưng ngay sau đó, anh như ý thức ra điều gì đó nên vội nhìn xung quanh. Bấy giờ, anh mới phát hiện có bốn người thanh niên đứng vây quanh cô gái, ai nấy đều có vẻ càn rỡ, đôi mắt thì nhìn chòng chọc vào người cô ấy.

Anh lập tức phản ứng lại ngay rồi mỉm cười, lấy một chai nước khoáng ra đưa cho cô ấy: “Đây!”

Bốn người thanh niên kia lập tức có vẻ thất vọng, họ đã đi theo cô gái này cả đoạn đường, sao không biết chồng cô ấy có đi theo nhỉ?

Người đàn ông đứng đầu không từ bỏ, hắn híp mắt rồi sấn tới cạnh Ngô Bình, hỏi: “Này anh bạn, bạn gái cậu xinh thật đấy, cô ấy tên là gì thế?”

Ngô Bình liếc nhìn người đó rồi đáp: “Chuyện này thì liên quan gì đến anh?”

Tên đó cười lạnh nói: “Tôi khuyên cậu bớt lo chuyện bao đồng rồi nhanh xuống ở trạm kế đi, không thì…”

Ngô Bình nhếch miệng cười lạnh rồi nói: “Được, tôi cũng sắp xuống rồi!”

Cô gái có vẻ thất vọng, đúng là không thể tin đàn ông được!

Mấy người đàn ông này đều nở một nụ cười đắc ý, chỉ cần Ngô Bình xuống xe thì sẽ có chuyện hay ngay. Họ đã mang sẵn thuốc trên người, chắc chắn có thể bắt cô gái này xuống xe rồi thay phiên nhau chơi đùa cô ấy.

Một lát sau, tài xế đã hô lên: “Tới thôn Tiểu Thạch rồi đấy, có ai xuống xe không?”

Nơi này cách nhà Ngô Bình không xa, anh lập tức nói: “Có ạ!”

Tài xế dừng xe ở trạm tại một ngã ba vắng vẻ.

Ngô Bình đột nhiên kéo tay cô gái rồi cười nói: “Vợ ơi, đến nơi rồi, mình xuống xe đi!”

Cô gái ngẩn ra rồi đi theo Ngô Bình xuống xe, bốn người thanh niên kia cũng bất ngờ rồi nghiến răng xuống theo.

Cửa xe đóng lại, chiếc xe lại lao vụt đi.

“Mẹ kiếp! Tao đã bảo mày đừng có lo chuyện bao đồng cơ mà, mày ngứa đòn phải không?”, người thanh niên cầm đầu hừ lạnh một tiếng rồi rút một con dao ở thắt lưng ra, sau đó hung hắn lao về phía Ngô Bình.

Ngô Bình mỉm cười liếc nhìn con dao rồi nói: “Các người khôn hồn thì biến đi, chứ tôi mà đánh là vào viện hết đấy!”

Người thanh niên đó ngẩn ra rồi bật cười ha hả: “Tiên sư cái thằng này, mạnh miệng quá nhỉ! Chưa biết nắm đấm của ai mạnh hơn đâu!”

Dứt lời, cả bốn người đều lao lên.

Ngô Bình không hề lùi lại, anh nhanh chóng lao tới, không chờ những người kia phản ứng lại, hai trong số đó đã bị đánh bay, hai tên còn lại thì giẫm gãy xương chân và xương sườn.

Bọn chúng la hét thảm thương, nằm bò dưới đất mà vã mồ hôi lạnh.

Ngô Bình phủi tay rồi nói: “Tự gọi xe cứu thương đi. À, tôi đã hạ ám thủ trong người các người rồi. Trong vòng ba năm, cơ thể của mấy người sẽ thường xuyên đau đớn, mong là mấy người chịu được!”

Dứt lời, anh ngoái lại cười với cô gái rồi hỏi: “Người đẹp, cô đi đâu?”

Bấy giờ, cô gái mới hoàn hồn và vội nói: “Cảm ơn anh!”

Ngô Bình: “Đừng khách sáo!”

Cô ấy ngẫm nghĩ một lúc rồi hỏi: “Anh đang định đi đâu? Có thể dẫn tôi đi cùng được không?”

Ngô Bình tỏ vẻ ngạc nhiên, dẫn cô ấy đi theo ư?

Không chờ anh từ chối, cô gái đã nói tiếp ngay: “Anh đẹp trai, giờ người ta đang sợ muốn chết, không dám về nhà một mình đâu”.

Ngô Bình nghĩ cũng thấy đúng, vừa trải qua việc như vậy, chắc cô gái nào cũng sẽ thấy sợ hãi thôi, anh gật đầu nói: “Được, cô về huyện với tôi đã nhé rồi muốn đi đâu thì đi!”

Cô gái ra sức gật đầu: “Tôi là Đường Tử Di, anh tên là gì?”

“Ngô Bình”, anh đáp: “Đi thêm một km nữa là tới đường Hoàn Lộ, tới lúc đó lại bắt xe tiếp”.

Đường Tử Di gật đầu rồi đi sóng vai với Ngô Bình.

Họ chỉ mất mười phút là đi hết quãng đường một km, sau đó cả hai đã bắt taxi rồi đi về phía nội thành.

Nhà Ngô Bình ở ngoại ô huyện Minh Dương.

Chẳng mấy chốc, chiếc taxi đã đi đến một đầu hẻm, đi thêm vài chục mét nữa là tới nhà của Ngô Bình.

Ngô Bình bảo tài xế dừng lại, anh nhìn thấy có một đám người bặm trợn đứng trước cửa nhà mình. Họ đang dùng xà beng đào cổng nhà anh, có người đang cưa cái cây cổ thụ trước cửa nhà anh. Cái cây này đã hơn một trăm tuổi, hồi nhỏ anh thường ngồi dưới gốc cây hóng mát và nô đùa nên rất có tình cảm với nó.

Mẹ anh - Trương Lệ đang đứng khóc một cách bất lực ở cạnh cổng, mặt bà có vết bầm, mũi thì chảy máu, đầu tóc rối bời.

“Đây là nhà tôi, các người không được đào xới như vậy, hu hu…”, Trương Lệ không cần biết gì hết, cứ thế lao ra bấu vào tay của người thanh niên cầm đầu.

Tên đó hất tay một cái rồi quát: “Biến!”, sau đó còn nhấc chân đạp bà ngã xuống đất.

Cú đạp ấy rất mạnh, Trương Lệ đau đớn ngồi đó mà thở không ra hơi.

“Dừng tay!”

Trông thấy cảnh đó, mắt Ngô Bình như muốn rách ra, anh gào lên khiến mặt đất rung chuyển, sau đó lao về phía nhà mình như mũi tên bắn.
Chương 3: Ra tay trừng trị kẻ xấu

“Mẹ!”, Ngô Bình hét lên rồi đỡ Trương Lệ dậy.

Trương Lệ chưa tới năm mươi nhưng tóc đã bạc trắng như người sáu mươi tuổi. Hai năm qua, một mình bà phải gánh vác hết mọi chuyện trong nhà, vì quá vất vả nên mới lão hoá nhanh.

“Tiểu Bình!”, trông thấy Ngô Bình, bà ôm anh vào lòng rồi oà khóc.

Ngô Bình lau nước mắt rồi hỏi: “Mẹ, con được ra tù rồi, sau này sẽ không có ai bắt nạt được nhà mình nữa”.

Dứt lời, anh buông Trương Lệ ra rồi đi về phía người đang đào tường nhà mình.

Anh cũng biết người đã đạp Trương Lệ, gã tên là Mãn Tòng Hổ, con trai thứ hai của trưởng thôn Mãn Đại Thành, bỏ học giữa chừng rồi lăn lộn ngoài xã hội, gã là một tên lưu manh thứ thiệt. Hồi nhỏ, Ngô Bình cũng từng bị gã bắt nạt rất nhiều.

“Các người định chặt cây nhà tôi đấy à? Còn định đào tường nhà tôi nữa?”, Ngô Bình lạnh giọng hỏi.

Mãn Tòng Hổ nhìn thấy Ngô Bình thì thầm thấy hơi sợ, dẫu sao Ngô Bình cũng mới ra tù, không nên chọc vào. Nhưng gã cũng đâu phải người hiền lành, gã liếc mắt nói: “Ngô Bình, cây nhà cậu ảnh hưởng đến hình tượng của thôn mình nên phải chặt. Còn nữa, căn chái này của nhà cậu chưa được cấp phép xây dựng, theo luật pháp thì chúng tôi phải phá bỏ”.

Sau đó, gã lạnh mặt cất giọng uy hiếp: “Tôi biết cậu mới ra tù, nhưng tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám làm gì tôi thì tôi lại tống cậu vào tù đấy!”

Ngô Bình cố kiềm chế cơn tức giận rồi cười nói: “Giờ tôi là công dân tốt rồi nên sẽ dốc toàn lực để ủng hộ công việc của thôn làng. Nhưng tôi phải nhắc anh một chuyện, cái cây này của nhà tôi có ma đấy, tôi khuyên anh đừng động vào nó”.

Mãn Tòng Hổ nghệt mặt ra rồi bật cười nói: “Có ma? Cậu lừa trẻ con à? Tôi cứ động đấy!”, dứt lời, gã lại chặt thêm một nhát nữa.

Đúng lúc này, Ngô Bình lén bắn một cái kim châm cứu vào một huyệt đạo nào đó của gã, chiếc kim châm cứu rất nhỏ nên Mãn Tòng Hổ không hề nhận ra.

Ngay sau đó, toàn thân gã chợt lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép, cắn cắn cầm cập vào lưỡi làm máu tươi chảy ra.

Những người khác sợ mất mật, vội vàng bỏ hết đồ trong tay xuống rồi ấn vào huyệt nhân trung của Mãn Tòng Hổ, nhưng tiếc là không có tác dụng. Mãn Tòng Hổ càng co giật nhiều hơn, mắt gã trợn lên trông rất đáng sợ.

Ngô Bình lại len lén bắn ra thêm mấy cái kim châm cứu nữa, những người khác cũng lần lượt ngã vật ra đất co giật và cắn răng cầm cập như Mãn Tòng Hổ.

Ngô Bình lập tức nói: “Ma trên cây đang trừng phạt đấy, mau đưa đến viện đi, không chết cả lũ bây giờ”.

Ngay sau đó, họ hàng nhà họ Mãn đã tới rồi cuống cuồng khiêng Mãn Tòng Hổ lên xe, sau đó tức tốc phóng đến bệnh viện huyện.

Trương Lệ cũng há hốc miệng, không lẽ cây nhà mình có ma thật sao?

Ngô Bình nhìn vết thương trên mặt mẹ mình rồi căm giận nói: “Mẹ, chúng nó dám đánh mẹ, con sẽ không tha cho một đứa nào hết”.

Trương Lệ lắc đầu rồi liên tục nói mẹ không sao. Con trai bà mới ra tù, bà thật sự không muốn anh lại gây thêm chuyện gì nữa.

Ngô Bình: “Tại sao Trương Lệ lại phá nhà mình vậy mẹ?”

Trương Lệ thở dài nói: “Trước đó, họ bảo là phá nhà cũ để xây mới rồi bảo nhà mình chưa được cấp phép xây dựng nên bắt buộc phải đập đi để xây lại. Nhưng họ đòi nhà mình những năm trăm nghìn để con trai của trưởng thôn xây mới lại. Nhà mình lấy đâu ra nhiều tiền như thế chứ, hơn nữa xây nhà cũng không cần đến ngần ấy tiền, rõ ràng là họ bắt nạt người khác. Mẹ không đồng ý nên từ tháng trước, họ đã định phá nhà mình rồi, ông bà ngoại con đến ngăn cản thì bị họ đánh cho nhập viện luôn, mãi mấy hôm trước mới được ra viện đấy”.

Ngô Bình tức đến mức run rẩy, thù mới hận cũ dồn đến một lúc, mắt anh loé lên tia lạnh lẽo rồi mắng nhiếc: “Lũ khốn nạn!”

Ngày xưa, khi bố anh bị tai nạn qua đời, trưởng thôn còn phối hợp với nhà của Tống Thế Kim để chèn ép nhà anh. Hơn nữa, ông ta còn tham lam và phạm pháp, ỷ nhà mình đông anh em nên rất hống hách, coi trời bằng vung, ai gặp cũng phải sợ.

Lúc này, Đường Tử Di cũng bước tới rồi mỉm cười nói: “Cháu chào bác ạ, cháu là Đường Tử Di, là bạn của Ngô Bình!”

Trương Lệ lâp tức chuyển tầm nhìn sang Đường Tử Di rồi mừng thầm, cô gái này xinh quá!

“Tiểu Bình, bạn gái con đây à? Mau giới thiệu cho mẹ đi!”

Ngô Bình biết mẹ mình hiểu lầm nên vội giải thích: “Mẹ ơi, đây là bạn con, chứ không phải người yêu đâu”.

Trương Lệ có vẻ hơi thất vọng rồi lẩm bẩm: “Xinh thế này mà không phải bạn gái thì tiếc quá!”

Sau đó, bà lại mỉm cười hỏi: “Cháu gái, cháu có bạn trai chưa?”

Ngô Bình bó tay, đành nói: “Mẹ, chúng ta vào nhà đã”.

Sau khi bọn họ vào nhà, Ngô Bình thấy trong sân bày kín các chậu hoa, đang đúng mùa hoa nở nên thơm ngào ngạt, từng ngóc ngách trong nhà đều được quét dọn sạch sẽ, tất cả đều là công của Trương Lệ.

Sau khi chuyện trò vài câu với Đường Tử Di, Trương Lệ vội vàng đi nấu cơm.

Nên chỉ còn Ngô Bình và Đường Tử Di ở trong nhà.

Cô ấy nhìn Ngô Bình rồi chợt hỏi: “Tôi nhìn ra anh là cao thủ võ lâm rồi đấy nhé”.

Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Cái gì? Tôi là cao thủ á?”

Đường Tử Di gật đầu: “Trước đó, anh xử lý đám lưu manh ở trạm xe còn thuần thục hơn cả vệ sĩ của ông tôi. Rồi còn chuyện ban nãy nữa, chắc không phải do con ma trên cây đâu, mà là anh đã giở trò gì đó, có đúng không?”

Ngô Bình ngạc nhiên nhìn Đường Tử Di, khả năng quan sát của cô ấy rất tốt: “Cô có thể nhận ra những điều đó chứng tỏ cũng không phải người đơn giản, nói đi, cô rốt cuộc là ai? Tại sao lại đi theo tôi?”

Đường Tử Di thở dài một hơi rồi nói: “Tôi là một người phiền phức, cực phiền luôn”.

Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Cô nói vậy là sao? Tôi không hiểu”.

Đường Tử Di: “Hôm này là ngày cưới của tôi đấy, nhưng chú rể không phải người tôi thích, vì thế tôi đã trốn đi”.

Ngô Bình sững người rồi nói: “Hoá ra cô là cô dâu bỏ trốn à?”

Đường Tử Di: “Gia tộc nhà tôi cũng có chút thực lực, nếu họ biết tôi đang ở nhà anh thì chắc sẽ gây rắc rối cho anh đấy”.

Ngô Bình nhìn cô ấy: “Ý của cô là, tạm thời cô muốn ở lại đây hả?”

Đường Tử Di chớp đôi mắt đáng thương nhìn Ngô Bình: “Tôi biết anh là người tốt, vì anh cho tôi cảm giác an toàn”.

Ngô Bình nhíu mày, đúng là cô gái này phiền phức thật.

Sau đó, anh chợt nghĩ đến điều gì đó rồi hỏi mẹ mình: “Mẹ ơi, Tiểu Mi đâu rồi ạ?”

Tiểu Mi là em gái của Ngô Bình, tên đầy đủ là Ngô Mi, năm nay mới mười sáu tuổi, đang học lớp mười một, cô bé vừa xinh đẹp vừa thông minh, hơn nữa còn rất chăm chỉ học hành.

Thấy Ngô Bình hỏi vậy, Trương Lệ nói: “Tiểu Mi đi chơi với bạn rồi, chắc cũng sắp về rồi đấy”.

Ngô Bình rất muốn gặp lại em gái nên bèn gọi điện thoại cho cô bé. Nhưng mãi lâu sau cũng không có ai nghe, anh chợt thấy hơi lo lắng nên ấn nút gọi lại, song vài ba lần như vậy cũng không có ai nghe máy.

Ngô Bình bỗng thấy bất an, không lẽ có chuyện gì rồi?

Anh vội vàng hỏi Trương Lệ: “Mẹ, Tiểu Mi có mang điện thoại đi không?”

Trương Lệ: “Có, sao thế con? Không gọi được à?”

Ngô Bình sợ mẹ lo lắng nên nói: “Không, để con gọi lại xem sao”.

Ngô Bình có một dự cảm không lành, vì Tiểu Mi đã cài riêng chuông điện thoại cho anh, nếu nghe thấy tiếng chuông ấy, chắc chắn cô bé sẽ nghe máy. Nhưng anh đã gọi cả mấy cuộc mà vẫn không có ai nghe, một là máy để chế độ rung, hai là cô bé không thể nghe máy được.

Phân vân một lát, Ngô Bình gọi vào một số khác.
Chương 4: Ngũ Độc Ám Thủ

Ngô Bình gọi cho một người mà anh lưu tên trong điện thoại là “Lý Khoa”, đây cũng là người mà từng chữa bệnh cho khi ở trong tù. Sau khi được Ngô Bình chữa khỏi bệnh, người đó rất cảm kích và nói cho Ngô Bình biết mình làm ở cục tình báo, sau này nếu anh muốn tìm người hay thông tin gì thì cứ gọi cho anh ta.

Điện thoại rất nhanh được kết nối, Ngô Bình nhanh gọn kể lại mọi việc và cung cấp thông tin về Ngô Mi cho người kia.

Sau khi Ngô Bình ngắt máy, Đường Tử Di quan tâm hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Ngô Bình lắc đầu rồi lo lắng đáp: “Tôi cũng không rõ, nhưng mong là tôi nghĩ nhầm”.

Chưa tới mười phút sau, Ngô Bình đã nhận được một tin nhắn định vị, đó là vị trí hiện tại từ chiếc điện thoại của Ngô Mi, nó đang ở trên con đường ở thôn Lân.

Ngô Mi không có bạn bè ở thôn đó, sao cô bé lại đến đấy nhỉ?

Ngô Bình không kịp suy nghĩ nhiều mà chạy ra khỏi nhà ngay, vừa chạy vừa gọi lại vào số của Ngô Mi, nhưng vẫn không ai nghe máy.

Lúc này, tại một ngôi nhà cũ ở thôn Lân. Ngô Mi hôn mê nằm trên giường, có hai người thanh niên đang nhìn chòng chòng vào cơ thể của cô bé.

Một người trong số đó đã khoảng 34, 35 tuổi, đầu trọc lốc, làn da đen nhẻm, béo ục ịch, trên cánh tay còn có hình săm đầu rồng.

Gã nuốt nước miếng rồi cười nham nhở nói: “Em gái này trông ngọt nước thật đấy, còn mới dậy thì nữa chứ”.

Một tên khác gầy gò mặc áo sơ mi ca rô đen trắng cũng nói: “Anh, nghe cậu Tống bảo, hình như anh của con bé này mới ra tù đấy”.

Tên trọc đầu xoa đầu rồi cười nói: “Thằng đó bị cậu Tống tống vào tù mà, cậu ấy sợ nó trả thù nên lại định cho nó đi tù tiếp”.

Tên mặc áo ca rô hỏi: “Làm kiểu gì ạ?”

Tên trọc đầu đáp: “Cậu Tống bảo, dùng con bé này để uy hiếp thằng ấy, bắt nó làm chuyện phạm pháp. He he, cậu Tống có tiền mà, thiếu gì cách cho thằng nghèo hèn ấy đi tù đâu”.

Người thanh niên mặc áo ca rô cười nói: “Anh, thế mình chén con bé này được không?”

Tên trọc bật cười rồi chậm rãi đi tới cạnh Ngô Mi rồi giơ tay cởi cúc áo của cô bé.

Vì hai thôn cách nhau không xa nên loáng cái, Ngô Bình đã chạy đến nơi. Anh vừa tìm vị trí theo định vị của điện thoại, vừa chạy. Sau khi chạy hơn một trăm mét trên đường lớn, anh chợt dừng lại, vì điện thoại thông báo đây là vị trí hiện tại của Ngô Mi.

Ngô Bình phát hiện phía bên trái có hai cánh cửa gỗ đã chóc sơn của một ngôi nhà cũ kỹ.

Bụp bụp!

Ngô Bình lập tức ra sức đạp cửa, đồng thời hét lên: “Mở cửa ra!”

Nhưng không có ai đáp lại, vì vậy anh lại nhấc chân lên đạp vào cửa. Cảnh cửa mục nát lập tức vỡ tan rồi bay ra xa cả mấy mét.

Cửa vừa mở, anh đã nhìn thấy ba gian nhà ngói cũ kỹ, sân sướng rất bừa bộn, cây cỏ mọc um tùm, đâu đâu cũng là những món đồ đã cũ.

Tiếng động lớn đó đã làm kinh động tới tên đầu trọc trong phòng, gã nhíu mày rồi vội lao ra ngoài.

“Làm gì thế hả?”, gã cầm con dao với ánh mắt dữ tợn rồi gọi với về phía Ngô Bình.

Ngô Bình không để ý đến gã, anh khởi động con mắt xuyên thấu nhìn quanh nơi này một lượt thì thấy có một cô gái đang nằm trong ngôi nhà ở phía bên trái. Áo ngoài của cô bé đã bị cởi ra một nửa, đó chính là Ngô Mi. Lúc này, còn một người thanh nhiên khoảng hơn hai mươi tuổi đang đứng cạnh cô bé và nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chết tiệt, lũ khốn kiếp này!”

Ngô Bình nổi giận và bừng sát ý, hơn một năm qua, anh luôn cứu người, nhưng hôm nay, anh lại muốn giết người rồi.

Nhưng vì từng phải ngồi tù nên anh biết không thể giết người tuỳ tiện được. Anh gào lên rồi điểm một ngón tay thật nhanh, tên đầu trọc chưa kịp phản ứng lại thì đã thấy ngực và bụng mình tê rần, sau đó toàn thân gã như mất hết sức lực, con dao trong tay cũng rơi xuống đất.

Ngô Bình lập tức lao vào phòng, người thanh niên mặc áo ca rô còn chưa kịp ngoái lại nhìn thì đã bị anh điểm chỉ, sau đó toàn thân mềm nhũn, không thể cử động.

Ngô Mi vẫn đang nằm hôn mê trên giường, chắc cô đã bị người ta hạ thuốc. Thấy áo quần của em gái mình vẫn chưa bị lột ra, Ngô Bình thở phào vì cô bé chưa bị xâm hại.

Anh khẽ ấn vào ấn đường của Ngô Mi rồi truyền chân khí vào. Một lát sau, Ngô Mi đã mở mắt ra. Khi nhìn thấy Ngô Bình, cô bé mừng rỡ hô lên: “Anh!”

Sau đó, cô bé ôm chầm lấy Ngô Bình rồi khóc. Quá trình bị người ta bắt cóc khiến Ngô Mi vô cùng sợ hãi và run rẩy.

Ngô Bình vỗ lưng em gái mình rồi an ủi: “Đừng sợ, không sao đâu, có anh ở đây rồi”.

Anh ngoảnh lại nhìn chằm chằm vào tên mặc áo ca rô rồi hỏi: “Tại sao chúng mày lại bắt cóc em gái tao?”

Tên đó bị ánh mắt lạnh lùng của Ngô Bình doạ cho sợ chết khiếp nên run rẩy khai ra ngay: “Là Tống Thế Kim thuê chúng tôi làm”.

Ngô Bình híp mắt lại, hoá ra là Tống Thế Kim! Tên khốn kiếp đã lái xe tông chết bố anh.

“Tại sao nó lại làm thế?”

Người thanh niên đáp: “Cậu ấy muốn dùng em gái anh để ép anh làm chuyện phạm pháp, như vậy sẽ lại tống anh vào tù tiếp”.

Ngô Bình cười lạnh một tiếng, anh đỡ Ngô Mi đi ra ngoài.

Hai anh em Ngô Bình đi rồi, hai người kia mới thở phào một hơi, họ đi vào trong nhà rồi căm tức nói: “May mà thằng ấy chạy nhanh, không thì tao đã chém nó rồi”.

Người mặc áo ca rô lau mồ hôi rồi nói: “Anh Đại Hổ, vừa nãy nguy hiểm quá, may mà thằng ấy nhát gan nên không dám làm gì bọn mình”.

Đại Hổ lạnh giọng nói: “Nó dám à! Tiếc mỗi con bé ngọt nước kia, chưa sơ múi được gì cả”.

Nói rồi, gã chợt thấy quần mình nóng lên, vừa cúi đầu nhìn xuống thì không biết mình đã tiểu tiện ra từ lúc nào, chuyện gì thế này?

Người thanh niên mặc áo ca rô cũng vậy, dưới chân hắn ta cũng ùng ũng nước. Cả hai bọn họ đều tỏ vẻ kinh ngạc, sao họ lại tiểu tiện mất kiểm soát thế này? Đã vậy, còn tiểu ra toàn máu nữa.

Họ nào biết, trong cơn tức giận, Ngô Bình đã thi triển Ngũ Độc Ám Thủ tròn võ thuật với họ. Vừa rồi, chỉ với một vài phát điểm chỉ, anh đã phá hỏng thận, tỳ, gan, phổi và tim của họ.

Trong vòng một tháng nữa, tất cả nội tạng của họ đều xuất hiện tình trạng suy kiệt. Dù có được cứu chữa kịp thời thì cũng chỉ cầm cự được một đến hai tháng trong đau đớn rồi chết.

Những ngày tháng cuối đời của họ sẽ kết thúc trong những cơn đau.
Chương 5: Thần châm trị bệnh

Khi hai anh em về đến nhà, tâm trạng của Ngô Mi khá hơn một chút, cô bé mới kể lại mọi chuyện. Hoá ra Ngô Mi đang trên đường đến chỗ bạn học để đi chơi thì đột nhiên bị ai đó bịt miệng từ đằng sau, tiếp theo thì không còn biết gì nữa. Vừa rồi Ngô Bình mà không đến kịp lúc thì hậu quả đúng là khó lường!

Trương Lệ vẫn chưa biết chuyện vừa xảy ra với Ngô Mi. Bà đã làm xong bữa trưa, bốn món mặn một món canh. Tài nghệ bếp núc của bà rất giỏi, Đường Tử Di hết lời ngợi khen.

Ăn được nửa bữa, Đường Tử Di bắt đầu giả vờ đáng thương, lúc thì nói không đủ tiền thuê phòng, không có nhà để về, lúc lại bảo ngoài kia có nhiều kẻ xấu lắm.

Nghe vậy, trong lòng Trương Lệ lập tức trào dâng niềm thương cảm. Bà nói, “Nhà bác vẫn còn một phòng trống. Tử Di à, sau này cháu cứ ở nhà bác đi, như thế ăn cơm cũng tiện hơn”.

Ngô Bình vội vàng lên tiếng, “Thế thì phải trả tiền thuê phòng”.

“Trả tiền thuê gì chứ?”, Trương Lệ trừng mắt nhìn Ngô Bình, “Con bé sống ở bên ngoài rất vất vả đấy”.

Đường Tử Di tỏ ý cảm kích, “Bác thật là tốt quá!”

Cô nàng có cái miệng ngọt ngào lại biết lấy lòng người khác. Lời nói của Ngô Bình hoàn toàn không có tác dụng, anh đành im lặng ăn cơm.

Ăn xong, Ngô Bình lấy một tấm thẻ ngân hàng ra, đặt vào tay Trương Lệ, “Mẹ à, thẻ này có mấy trăm nghìn, là tiền con có nhờ đầu cơ cổ phiếu trong tù, mẹ cứ giữ nhé”.

Trương Lệ giật mình, trước đây Ngô Bình đã gửi cho nhà nhiều tiền lắm rồi, sao lại đưa thêm mấy trăm nghìn nữa? Có điều bà vẫn thấy rất vui, đầu cơ cổ phiếu có thể kiếm được khấm khá như vậy, chứng tỏ con trai bà thông minh vô cùng!

Bà cười đáp, “Ừ, mẹ sẽ giữ cho con, để sau này còn lấy vợ”. Dứt lời, bà còn nhìn sang Đường Tử Di với ánh mắt đầy ẩn ý.

Đường Tử Di và Ngô Mi đi rửa bát, cả hai đang thầm thì trò chuyện với nhau.

Trương Lệ đang lau dọn bàn thì đột nhiên khẽ cau mày, lấy tay ôm bụng.

Ngô Bình vội vã thốt lên, “Mẹ có sao không ạ? Mẹ đau ở đâu sao?”

Trương Lệ xua tay, “Không sao, đau dạ dày, bệnh cũ thôi”.

Ngô Bình không yên lòng, bèn dùng năng lực nhìn thấu vạn vật để kiểm tra. Vừa xem thử, anh lập tức kinh ngạc, không ngờ có tế bào ung thư ở môn vị dạ dày của Trương Lệ!

Tuy rất sốc nhưng anh không quá sợ hãi, y thuật hiện giờ của anh đủ để chữa trị ung thư dạ dày!

Nhưng anh không nói cho Trương Lệ biết chuyện này, chỉ bảo rằng, “Mẹ à, con có học đôi chút y thuật trong tù, lát nữa sẽ chữa cho mẹ ạ”.

Trương Lệ cười đáp, “Ừ”.

Chờ Trương Lệ xong việc, Ngô Bình bắt đầu điều trị cho bà. Anh châm cứu trước, sau đó lái xe điện đến nhà thuốc để mua vài gói thuốc về sắc.

Ung thư cần điều trị từ từ, ngoài châm cứu ra buộc phải uống thuốc. Bên cạnh đó, anh còn phải dùng chân khí để đả thông kinh mạch cho Trương Lệ.

Anh dốc hết sức để trị liệu, chớp mắt một cái đã đến xế chiều.

Vừa cho Trương Lệ uống thuốc xong thì bên ngoài đột nhiên có tiếng người ồn ào, Ngô Bình vội mở cửa ra xem.

Anh thấy đám người ban sáng lại xuất hiện, bọn họ dám tiếp tục phá dỡ tường nhà anh! Thấy Ngô Bình ló ra xem, đám người ấy còn hung dữ trợn mắt nhìn anh như thể đang muốn nói rằng, cậu ngoan ngoãn một tí đi, không là không xong với chúng tôi đâu!

Ngô Bình khoanh tay, lạnh lùng cất lời, “Tôi đã bảo rồi, cây hoè này rất linh, đó là bảo gia tiên của chúng tôi. Dám dỡ nhà của chúng tôi, cẩn thận kẻo cây hoè tiên này gây rắc rối cho các người đấy”.

Nghe anh nói vậy, bọn họ đều thấp thỏm trong lòng. Nên biết rằng đám Mãn Tòng Hổ còn đang nằm viện, đến giờ vẫn chưa trở lại trạng thái bình thường.

Nhưng nghĩ tái nghĩ hồi, họ lại cảm thấy Ngô Bình chỉ đang hù doạ thôi. Bảo gia tiên thì bọn họ biết, chứ làm gì có hoè tiên kia chứ, rõ ràng là nói vớ vẩn!

Thế là đám người nọ phớt lờ Ngô Bình, tiếp tục dỡ tường nhà anh. Một người trong số họ vừa đập búa xuống thì bỗng dưng kêu “á” lên, toàn thân co giật, còn sùi bọt mép, triệu chứng giống hệt Mãn Tòng Hổ trước đó.

Ngô Bình lắc đầu nói, “Thấy chưa, cây hoè tiên nhà chúng tôi lại thể hiện uy lực rồi, các người còn không mau đưa anh ta đến bệnh viện?”

Bọn họ vừa hoảng hốt vừa sợ hãi, vứt luôn dụng cụ, kéo người kia chạy đến bệnh viện. Đến rất nhanh, mà đi còn nhanh hơn!

Hàng xóm xung quanh đến hóng chuyện đều hiếu kỳ vô cùng. Không lẽ cây hoè tiên ấy linh nghiệm thật ư? Chẳng bao lâu sau, bỗng có người mang bát hương ra quỳ lạy trước cây hoè, miệng còn lẩm bẩm khấn cầu gì đó.

Ngô Bình cũng mặc kệ họ. Đến tối, anh tiếp tục trị liệu cho mẹ, cho bà uống bát thuốc sắc rồi vào phòng nghỉ ngơi.

Đường Tử Di mới sáng sớm đã chạy về phòng, chẳng biết đang làm gì, Ngô Bình cũng lười bận tâm đến đối phương.

Ngô Mi đang làm bài tập trong phòng đọc sách. Thành tích của Ngô Mi rất tốt, học ở trường trung học số một của huyện với đầy ắp nhân tài, mà cô bé vẫn vững vàng ở tốp hai mươi, giỏi hơn Ngô Bình ngày xưa nhiều.

Ngô Bình đến phòng đọc sách, ngồi xuống bên cạnh Ngô Mi xem em gái làm bài.

Ngô Mi bĩu môi nói, “Anh đừng nhìn nữa, em sắp học không vào nữa rồi”.

Anh khẽ cười bảo, “Tiểu Mi này, anh vừa học được một phương pháp xoa bóp có thể giúp em thông minh hơn đấy, có muốn thử không nào?”

Đôi mắt của Ngô Mi lập tức trợn tròn, “Thật không anh?”

“Có khi nào anh gạt em chưa?”, Ngô Bình duỗi mười ngón tay ra, thúc giục, “Nhanh lên nào, để anh thử nghiệm xem”.

“Ấy, anh muốn lấy em ra làm thí nghiệm à? Em không làm đâu nhé!”, Ngô Mi lập tức nghiêm giọng từ chối.

Chí choé một hồi, rốt cuộc cô bé vẫn ngoan ngoãn phối hợp, để Ngô Bình xoa bóp đầu giúp mình.

Ngô Bình không xoa bóp lung tung, phương pháp của anh là dùng chân khí huyền hoàng trong cơ thể để đả thông kinh lạc nhỏ trong đầu Ngô Mi. Phương pháp này phải phối hợp với nhìn thấu vạn vật mới có thể thực hiện, nếu không sẽ dễ gây ra sai sót, dẫn đến hậu quả cực kỳ nghiêm trọng.

Anh không hề lừa Ngô Mi, khai thông kinh mạch của não quả thực sẽ khiến người ta thông minh hơn, tư duy cũng nhanh nhạy hơn.

Ngô Bình là một người cực kỳ thương em gái. Nay đã có năng lực phi thường, điều anh muốn làm trước nhất là nâng cao thành tích cho cô bé. Với nền tảng sẵn có của Ngô Mi, cộng thêm sự giúp sức của anh, giành được hạng nhất toàn tỉnh chắc cũng không khó đâu nhỉ?

Mới đầu Ngô Mi chỉ nghĩ Ngô Bình đùa thôi, nhưng một lát sau, cô bé đã cảm thấy đầu óc minh mẫn vô cùng, tinh thần phấn chấn, cả người cũng thư thái cực kỳ.

“Kỳ diệu quá, anh ơi. Anh học xoa bóp từ ai vậy ạ?”, cô bé hỏi bằng giọng kinh ngạc.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom