Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 6-10
Chương 6: Đại cao thủ
Ngô Mi nghiêm mặt nói, “Em phải giữ bí mật chuyện này, không được nói với bất kỳ ai đấy nhé”.
Ngô Mi đáp, “Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu”.
Nửa giờ sau, Ngô Bình xoa bóp xong, bèn hỏi cô bé, “Có muốn thử xem hiệu quả thế nào không?”
“Thử hiệu quả ấy ạ?”, Ngô Mi ngẫm nghĩ, đoạn lấy một quyển tài liệu ngoại khoá Tiếng Anh, giở ra và học thuộc lòng một trang.
Người bình thường phải mất nửa ngày mới học thuộc được một trang sách tiếng Anh, như Ngô Mi của trước đó cũng mất hơn một giờ đồng hồ.
Nhưng lần này, cô bé chỉ mới đọc qua hai lần đã thuộc được gần hết, xem xong lần thứ ba thì đã thuộc làu làu.
Ngô Mi kinh ngạc, “Tuyệt quá vậy?”
Cô bé lại giở một quyển đề thi Vật lý ra. Không ngờ bây giờ Ngô Mi lại đọc hiểu hết những bài siêu khó từng khiến cô bé phát điên trước đây, còn giải được hầu hết bài tập nữa!
Ngô Mi sốc lắm, phương pháp xoa bóp này kỳ diệu quá đi chứ? Cô bé không hề nhận ra Ngô Bình đang nhễ nhại mồ hôi, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Ngô Mi vỗ vỗ đầu cô bé, “Học ngoan nhé, ngày mai anh lại xoa bóp cho em, giúp em trở thành người thông minh nhất trên đời”.
Trở về phòng mình, Ngô Bình bắt đầu vận chân khí, hồi phục thể lực. Đến khoảng một giờ sáng, anh đột nhiên mở choàng mắt, đẩy cửa bước ra sân, nhẹ nhàng tung người nhảy ra khỏi bức tường và khẽ khàng đáp xuống đất.
Rồi bóng người vút qua, anh biến thành một cái bóng, vụt chạy về phía công viên Thanh Sơn như một tia chớp.
Phong cảnh của huyện Minh Dương rất đẹp. Công viên Thanh Sơn nằm ở phía Đông của huyện, diện tích hơn một nghìn mẫu, là một trong những địa điểm vui chơi ngoài trời yêu thích của người dân.
Hơn một giờ sáng, ở công viên không một bóng người.
Ngô Bình xuất hiện ở lưng núi sâu trong công viên. Ở đây, anh bắt đầu tu luyện Ngũ long thánh quyền - một bộ quyền pháp thuộc Thiên Địa Huyền Hoàng quyết.
Luyện Ngũ long thánh quyền gây ra tiếng động quá lớn, anh phải tìm một nơi hoang vắng để luyện tập, nếu không chắc chắn sẽ đánh thức hàng xóm.
Ngũ long thánh quyền, giống như tên gọi, cốt lõi của nó là năm con rồng trong cơ thể. Xương sống là một con rồng lớn, tứ chi là bốn con rồng nhỏ, khi luyện thành năm con rồng, sẽ bước vào cảnh giới thánh minh!
Anh đã luyện Ngũ long thánh quyền được hơn một năm.Con rồng lớn đầu tiên - tức là xương sống - đã luyện thành, vậy nên lúc anh xoay người cũng uyển chuyển như rồng trăn lật mình vậy, sức mạnh vô biên, biến hoá khôn lường!
Hiện giờ, anh đang tu luyện hai con rồng nhỏ hai cánh tay. Một khi luyện thành, chúng sẽ có thể tự do co duỗi, sử dụng quyền pháp như thần! Sau hơn nửa năm, hai cánh tay của anh đã luyện được kha khá rồi, chỉ còn cách ngưỡng cửa cuối cùng một bước chân thôi.
Trong đêm tối, anh giống hệt loài rồng, lướt sang trái rồi qua phải, hai cánh tay tựa như hai con rồng nhỏ, như roi, như búa, như kiếm, như gậy, cộng thêm sự biến hoá của nắm đấm, biến ảo khó lường.
Một lần tu luyện mất hơn ba giờ đồng hồ, đến khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại. Bây giờ, chân khí toàn thân anh đang bốc lên, các kinh mạch đều thông, một làn khói bốc thẳng lên từ đỉnh đầu.
Anh hóp ngực gồ lưng lên, chậm rãi thu hồi công lực.
Vào lúc này, một già một trẻ đang chậm rãi bước xuống núi. Ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng bạc, chân đi giày vải, không có râu, có lẽ hơn sáu mươi tuổi, tinh thần khoẻ khoắn.
Bên cạnh ông lão ấy là một cô gái chừng mười chín, hai mươi tuổi, vóc người thon gầy, gương mặt thanh tú, đôi chân rất dài, mặc một bộ đồ luyện công màu tím.
Thấy phía trước có người, họ bèn quay bước đi về phía đình nghỉ mát ở bên trái. Nơi đó rộng rãi, thích hợp để luyện khí công.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục đứng im thu hồi công lực. Sau khi luyện công, khí huyết sôi trào, chân khí bốc lên, là một thời cơ tốt để luyện tinh hoá khí, anh không thể lãng phí.
Nửa giờ sau, lại có thêm vài người lớn tuổi lên núi. Ngô Bình đã luyện công xong, chuẩn bị về nhà. Anh vừa bước xuống vài bậc thang, khoé mắt liếc thấy cô gái áo tím kia đang luyện một bộ chưởng pháp vô cùng mềm mại.
Lòng bàn tay của đối phương như bạch ngọc, xinh xắn thanh tú, khiến anh vừa nhìn đã muốn chạm vào.
Anh dừng bước lại, nghiêm túc nhìn thêm một lúc. Dùng đôi mắt y đạo của anh để phán đoán, anh phát hiện cách luyện công của đối phương cực kỳ không ổn.
“Năng lượng âm vừa tổn thương người khác vừa làm tổn thương chính mình, tội gì phải thế?”, anh lắc đầu, thấy mình không nên can dự vào chuyện của người ta, bèn tiếp tục cất bước xuống núi.
Ông lão kia rất thính, lại nghe được tiếng lẩm bẩm của Ngô Bình. Lòng thoáng xao động, ông lão bèn ngoái đầu gọi với theo anh, “Cậu bạn à, xin dừng bước!”
Vậy nên Ngô Bình đã đứng im tại chỗ. Nếu đối phương đã nghe thấy, thế thì tuỳ duyên chỉ điểm họ vài câu.
Ông lão nọ kéo tay cô gái rảo bước tiến lại gần anh, cười hỏi, “Vừa rồi nghe cậu nói rằng năng lượng âm tổn thương người khác vừa làm tổn thương chính mình. Tôi không hiểu lắm, mong cậu nói rõ hơn”.
Ngô Bình gật đầu, “Thật ra cũng không có gì. Cô gái này đang tu luyện năng lượng âm mềm dẻo, nhưng cô ấy luyện công không đúng phương pháp, dễ dẫn đến tổn thương phổi, về lâu về dài sẽ dễ chết trẻ”.
Cô gái nọ vừa nghe xong đã nổi trận lôi đình, “Anh nói bậy bạ gì đấy? Gì mà tổn thương phổi với chả chết trẻ, tôi đây đang sống rất khoẻ mạnh nhé!”
Thấy đối phương hung hăng như thế, Ngô Bình chỉ lãnh đạm nói, “Được rồi, xem như tôi chưa nói vậy”. Dứt lời, anh đi thẳng xuống núi.
Ông lão vốn muốn ngăn anh lại, nhưng nghĩ một hồi lại lắc đầu từ bỏ.
Cô gái kia tức giận nói, “Ông nội à, nhiều người không biết mà hay tỏ vẻ ta đây lắm ạ!”
Ông lão cười đáp, “Tiểu Nghiên à, sau này đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy, sẽ dễ gây thù chuốc oán lắm”.
Cô nàng chỉ “hừ” một tiếng, “Với hạng người ăn nói vớ vẩn như thế, cháu có đắc tội cũng mặc kệ”.
Ông lão chỉ lắc đầu, vừa định quay về đình nghỉ mát thì bỗng dưng biến sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô gái nọ tò mò hỏi, “Ông ơi, ông làm sao thế ạ?”
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ông lão lẩm bẩm, “Cao thủ, chắc chắn là cao thủ!”
Bây giờ, cô gái mới phát hiện trên bậc thang bằng đá này có một hàng dấu chân bước xuống, bên trong dấu chân vô cùng sạch sẽ, không có bụi cũng chẳng đọng sương. Bên ngoài dấu chân lại phủ một lớp bụi, trên bề mặt có một lớp sương đọng lại.
Ông lão hướng mắt nhìn theo dấu chân hướng xuống, kinh ngạc hô lên, “Là cậu ấy!”
“Ông nội ơi, cao thủ gì thế ạ?”, cô gái ngạc nhiên hỏi.
Ông lão ấy thở dài một hơi rồi đáp, “Chính là cậu trai vừa nãy! Chắc chắn cậu ấy là cao thủ cảnh giới Khí! Cậu ấy có chân khí hộ thân, một sợi lông vũ cũng không bám được, ruồi nhặng không thể chạm đến! Ngay cả bụi ở mặt đất dưới chân cũng bị đẩy lùi và trở nên vô cùng sạch sẽ, đó là lý do tạo thành dấu chân như thế”.
Cô gái hoảng hốt, không ngờ đó lại là cao thủ cảnh giới Khí!
Cảnh giới Khí chỉ người những người đã tu luyện chân khí trong cơ thể. Những người như vậy ở trong thành phố chỉ có mấy người, nếu không phải là anh hùng một phương thì là cao nhân ẩn dật, sao có thể xuất hiện ở đây kia chứ?
Tiểu Nghiên bỗng dưng nhớ ra người đó nói rằng cô nàng sẽ chết trẻ, lẽ nào là thật ư?
Chương 7: Đụng độ kẻ thù
Ông cụ kia nói: "Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!"
Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ "chết yểu" nên vội vã gật đầu đáp: "Vâng!"
Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà.
Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: "Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!"
Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: "Anh, hôm nay em phải đi học. Anh đưa em đi nhé".
Ngô Bình gật đầu: "Được, lát anh chở em đi".
Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra. Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi.
Anh lấy giẻ lau qua chiếc xe, bơm hơi cho bánh sau, sau đó chở Ngô Mi đi học.
"Ôm chặt vào", Ngô Bình nói. Chiếc xe như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường khiến Ngô Mi sợ hãi la lên:
"Anh, đi chậm thôi!"
Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại. Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét. Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo.
Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau là quen. Sau đó cô bé nhận ra rằng vô số chiếc ô tô, xe máy đã bị anh trai cô bỏ lại phía sau.
Đi thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên trái đằng trước. Ở đó có một chiếc xe màu tím nhạt, biển số xe đó in sâu trong trí nhớ của anh. Bởi lẽ, đó chính là chiếc xe đã tông chết bố anh!
Qua cửa xe, anh nhìn thấy một người thanh niên trong xe đang gật gù gì đó vẻ rất đắc ý, nhạc thì mở rất to. Người thanh niên đó ánh mắt đờ đẫn, trên mũi còn dính một thứ bột màu trắng. Rất rõ ràng, hắn ta vừa hít ma túy.
"Tống Thế Kim!", trong mắt Ngô Bình hằn lên sự thù hận. Kẻ ngồi trong xe chính là hung thủ đâm chết bố anh, gã là con nhà giàu, tên Tống Thế Kim.
Nghĩ đến việc Tống Thế Kim đâm chết bố mình, không lâu trước còn bắt cóc Ngô Mi để đối phó với anh, Ngô Bình lửa giận bừng bừng. Anh đi thêm một đoạn, sau đó đỗ ngang hàng với xe của Tống Thế Kim.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, tay phải cầm một cây kim châm nhỏ màu vàng, sau đó búng tay một cái. Cây kim trong tay anh lao vút đi như điện xẹt!
"Phụt!"
Cây kim xuyên qua cửa kính ô tô, đâm thằng vào đầu Tống Thế Kim. Gã rùng mình, sau đó sùi bọt mép, hai mắt lộn lên toàn lòng trắng, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trường của Ngô Mi. Một kim đó của anh có thể biến Tống Thế Kim trở thành một kẻ thiểu năng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Sau khi đưa Ngô Mi tới trường, lúc anh quay về nhà thì đã không thấy xe của Tống Thế Kim đâu nữa. Có lẽ đã có người phát hiện ra điều bất thường nên đưa gã tới bệnh viện rồi.
Nhưng Ngô Bình không vội, anh biết sau này mình còn nhiều thời gian. Cả nhà Tống Thế Kim, và cả đám người tiếp tay cho gã làm việc ác, anh chắc chắn sẽ không tha cho một ai!
Khi về đến nhà, anh thấy một đám người đang vây quanh cổng. Trong đó có hai vị đạo sĩ ăn vận hoành tráng đang đứng trước cây hòe lẩm nhẩm niệm gì đó. Cả trưởng thôn Mãn Đại Võ cũng ở đó.
Ngô Bình nảy số rất nhanh, đoán ra ngay Mãn Đại Võ nghe tin ở cây hòe này có linh nên đã mời đạo sĩ tới làm lễ để đối phó với "vị tiên trên cây hòe kia"
Anh thầm cười lạnh, dựng xe xong thì khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.
Mãn Đại Võ cũng nhìn thấy anh, ông ta hừ một cái, nói: "Ngô Bình, ra tù rồi sao? Sau này làm người cho tử tế nhé, trưởng thôn này sẽ để mắt đến cậu đấy!"
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta, búng nhẹ tay một cái, một cây kim nhỏ màu vàng cắm vào sau lưng Mãn Đại Võ. Chỉ một giây sau, Mãn Đại Võ la lớn "ái dồi ôi", sau đó toàn thân đều đau nhức.
Hai đạo sĩ kia kinh ngạc, vội vã chạy tới xem xét tình hình. Một đạo sĩ dìu Mãn Đại Võ đứng lên, nhưng Mãn Đại Võ lập tức kêu la càng thảm thiết, đau đớn vô cùng.
Hai vị đạo sĩ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.
Ngô Bình lắc đầu nói: "Tôi đã nói rồi, cây hòe này có linh, vậy mà ông vẫn chạy tới tự rước họa vào thân", anh lắc đầu, dong xe vào trong nhà.
Đám người bên ngoài cũng nhanh chóng giải tán, Mãn Đại Võ được đưa tới bệnh viện. Hai đạo sĩ kia không biết phải xử trí ra sao nên cũng mau chóng chuồn khỏi đó.
Về đến nhà, Trương Lệ nói với anh Đường Tử Di đã rời khỏi đó vì có việc gấp. Lúc rời khỏi, cô ấy còn ghi lại số điện thoại của Ngô Bình và Trương Lệ.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi không phải cô ấy nói muốn ở lại một thời gian sao? Sao tự nhiên lại đột ngột bỏ đi vậy?
Nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, sau đó anh ra ngoài mua chút quà để cùng mẹ đi thăm ông bà ngoại. Trước đó ông bà ngoại bị đánh bị thương, cũng may là giờ đã hồi phục không ít.
Nói chuyện một lúc, Ngô Bình tranh thủ hỏi ông ngoại chuyện về miếng ngọc bội. Đôi mắt nhìn thấu vạn vật và những kỹ năng mà anh có được đều bắt nguồn từ miếng ngọc bội, cho nên anh rất muốn biết lai lịch của nó.
Ông ngoại nói với anh, miếng ngọc bội là do tổ tiên truyền lại, là bảo bối truyền qua nhiều đời, truyền tới đời anh là đời thứ mười ba.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tổ tông họ ngoại nhà anh là người tu đạo?
Buổi trưa anh ở lại nhà ông ngoại ăn cơm, đang ăn thì điện thoại reo lên, màn hình hiện số bạn cùng phòng trước kia của anh - Lư Tuấn Phi.
Anh mỉm cười nhấc máy: "Tuấn Phi!"
Quan hệ của anh và Lư Tuấn Phi rất tốt, là anh em trên bến dưới thuyền. Sau khi anh gặp chuyện, cũng chỉ có Lư Tuấn Phi quan tâm, còn tới trại giam thăm anh hai lần.
"Ngô Bình, ra tù rồi hả?", Lư Tuấn Phi hỏi. Hôm trước Ngô Bình có nhắn tin báo với Lư Tuấn Phi rằng anh đã ra tù.
Ngô Bình đáp: "Đúng vậy, cậu bận lắm hay sao mà giờ mới đọc tin nhắn hả?"
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngô Bình, cậu tới Vân Kinh một chuyến đi".
Ngô Bình sững lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Cứ tới đi rồi sẽ biết", nói rồi Lư Tuấn Phi đột nhiên cúp luôn điện thoại.
Trong lòng Ngô Bình đột nhiên trùng xuống, Lư Tuấn Phi là một người trầm tĩnh, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy. Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?
Tôn Tình là bạn gái anh, sau khi xảy ra chuyện, hai người vẫn giữ liên lạc. Tôn Tình còn nhiều lần nói sẽ chờ anh ra tù. Từ hồi anh còn ở trong tù, mỗi lần đến dịp lễ Tết, anh đều nhờ Lư Tuấn Phi thay mình chọn vài món quà cho Tôn Tình.
Ngô Bình giờ cũng không thể ngồi yên được nữa nên nói với mẹ một câu rồi nhanh chóng bắt tàu đi Vân Kinh.
Hồi đại học, Ngô Bình theo học một trường cao đẳng bình thường ở Vân Kinh. Vân Kinh là trung tâm kinh tế phía Nam, có lịch sử phát triển lâu đời và nền văn hóa đa dạng.
Huyện Minh Dương cách Vân Kinh hơn ba trăm kilomet, ngồi tàu cao tốc hơn một tiếng là tới.
Vừa ra khỏi ga tàu, Ngô Bình đã nhìn thấy Lư Tuấn Phi đang đứng trong đám đông vẫy tay với anh.
Lư Tuấn Phi cao một mét tám, dáng cao gầy, trông khá đẹp trai. Lư Tuấn Phi hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, anh ấy vốn chơi bóng rổ rất hay.
Hai người họ ôm chặt lấy nhau, Ngô Bình nhìn vào mắt Lư Tuấn Phi, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy".
Vẻ mặt Lư Tuấn Phi rất kỳ lạ, anh nhìn Ngô Bình nói: "Tôn Tình đến rồi".
Ngô Bình nhìn về phía sau, quả thực anh nhìn thấy người bạn tốt nhất của anh - Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đang đứng ở phía không xa. Hai người họ không bước về phía anh, nhưng Ngô Bình nhìn rõ hai người họ đứng rất gần nhau, khoảng cách đó thường chỉ tồn tại giữa những người yêu nhau.
Trái tim anh trùng xuống, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Đi thôi, kết thúc êm đẹp cũng tốt mà", Lư Tuấn Phi vỗ vai Ngô Bình an ủi.
Ngô Bình đi về phía hai người kia, từng bước chân vô cùng nặng nề. Anh thực sự không thể ngờ người anh em tốt nhất lại phản bội mình như vậy!
Chương 8: Loại phụ nữ như cô không xứng với tôi!
Tôn Tình mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tôn Tình ngoại hình khá ưa nhìn, có thể chấm điểm tám trên mười. Năm xưa để theo đuổi Tôn Tình, Ngô Bình đã phải bỏ ra không ít công sức.
Ngô Bình nhìn Tôn Tình - người con gái mà anh định rằng sau khi ra tù sẽ đối xử thật tốt để bù đắp thiệt thòi mà trong lòng hỗn loạn.
Tôn Tình vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Ngô Bình, tôi tới ga tàu gặp anh là vì muốn nói rõ mọi việc trước khi tốt nghiệp. Hai chúng ta đã không còn phù hợp, chia tay đi!"
Ngô Bình khẽ thở dài: "Cô quả thực không hề kiên nhẫn, đúng ra chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện..."
"Tôi không cần hiểu!", Tôn Tình lạnh lùng đáp: "Chúng ta đã chia tay rồi, sau này đừng liên quan gì đến tôi nữa..."
Ngô Bình tự cười nhạo bản thân, đối phương vứt bỏ anh như một đôi giày cũ, vậy thì anh còn nói nhiều để làm gì?
Anh nhẹ nhàng xoay người, bình thản nhìn Triệu Kỳ Lượng - người từng là anh em tốt nhất của anh!
Triệu Kỳ Lượng không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi đầu xuống.
Tôn Tình đẩy mạnh anh ta, giận dữ nói: "Triệu Kỳ Lượng, anh sợ cái gì? Giờ anh đã mạnh hơn anh ta nhiều rồi!"
Triệu Kỳ Lượng như thể được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nói lớn: "Tôn Tình hiện giờ là bạn gái tôi! Ngô Bình, đừng trách tôi, tình yêu đến quá bất ngờ, tôi...!"
Lư Tuấn Phi đứng bên cạnh cười lạnh, ngắt lời: "Triệu Kỳ Lượng, sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy? Lại còn tình yêu? Ban đầu nhà cậu khó khăn, sau khi nộp học phí đến tiền ăn còn không có, lúc đó không phải Ngô Bình cho cậu mượn thẻ cơm, cho cậu tùy ý sử dụng sao? Cậu ở bên ngoài làm thêm không hết việc, không phải Ngô Bình tới giúp cậu hay sao? Còn lần cậu ốm nằm viện, không phải Ngô Bình nộp viện phí cho cậu hay sao? Sau đó còn ở trong viện chăm cậu nửa tháng trời? Còn cậu thì sao? Ngoài việc tốt với bạn gái cậu ấy ra thì cậu làm được việc gì cho cậu ấy chưa?"
Triệu Kỳ Lượng há miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào, mặt hết xanh lại trắng.
Tôn Tình lạnh lùng nói: "Lư Tuấn Phi, việc này liên quan gì đến anh?"
Lư Tuấn Phi hừ lạnh đáp: "Đương nhiên là có liên quan, ông đây không quen nhìn đám tiểu nhân chim chuột!"
Tôn Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cô ta quay lưng nói với Ngô Bình: "Ngô Bình, tôi không muốn dài dòng! Hai năm nay anh ngồi tù, bạn bè tôi xì xào bàn tàn sau lưng tôi, người nhà cũng nói tôi không ra gì, tôi thực sự rất áp lực! Tôi và anh chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, tôi không thể chấp nhận một người có tiền án tiền sự..."
"Không cần nói nữa!', Ngô Bình cắt ngang: "Loại phụ nữ như cô quả thực không xứng với Ngô Bình này!"
Tôn Tình như một con vịt bị bóp cổ, lập tức dùng giọng chói tai chất vấn: "Anh nói cái gì! Tôi không xứng với anh?"
Lư Tuấn Phi gật đầu như bổ củi: "Nói rất hay!"
Ngô Bình không tiếp chuyện Lư Tuấn Phi, anh vẫy tay với Triệu Kỳ Lượng. Triệu Kỳ Lượng ì ạch, miễn cưỡng bước tới, gượng gạo nói: "Ngô Bình, tôi..."
Ngô Bình giáng cho Triệu Kỳ Lượng một cái tát như trời giáng. Cú tát đó đủ khiến anh ta nổ đom đóm mắt, ngã vật ra đất.
Tôn Tình thất kinh: "Ngô Bình, anh dám đánh người!"
Triệu Kỳ Lượng cũng lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nhìn Ngô Bình, chỉ vào mặt anh nói: "Ngô Bình! Là do bản thân cậu vô dụng, không giữ được bạn gái, tôi làm gì sai kia chứ? Nếu cô ấy không theo tôi thì cũng sẽ theo người khác!"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Triệu Kỳ Lượng, cậu không cần giải thích. Cái tát này là cậu nợ tôi! Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!"
Nhìn dáng vẻ đoạn tình của Ngô Bình, Triệu Kỳ Lượng há miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tôn Tình lạnh lùng chặn họng: "Ngô Bình, bỏ cái thái độ trịch thượng của anh đi! Tôi nói cho anh biết, Triệu Kỳ Lượng giờ đã có nhà rồi, tốt hơn anh nhiều!"
"Anh tỉnh lại giùm đi! Loại người bị đuổi học, lại còn từng ngồi tù như anh thì có ma nào thèm? Tôi chỉ đưa ra lựa chọn mà tất cả các cô gái trong trường hợp này sẽ đưa ra", Tôn Tình cười lạnh, lớn tiếng giễu cợt bạn trai cũ: "Là anh không xứng với tôi! Cho nên tôi mới đá anh!"
Ngô Bình giờ chán chẳng thèm nói với người phụ nữ này nữa. Anh quay lưng định rời khỏi đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Chồng à, sao anh lại ở đây?"
Ngô Bình sững lại, anh quay lưng lại thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc một bộ sườn xám tơ tằm màu đỏ đang bước tới gần, trên vạt áo thêu một bông hoa hồng trắng. Làn da trắng ngần, vóc dáng quyến rũ, phong thái yểu điệu thướt tha. Không phải Đường Tử Di thì còn ai vào đây nữa?
Đường Tử Di kéo tay anh, nép vào lòng anh, sau đó liếc nhìn Tôn Tình đang chết đứng, bĩu môi nói: "Chồng à, đây là bạn gái cũ của anh sao? Xấu quá, chẳng trách anh lại bỏ cô ta".
Nói rồi, Đường Tử Di kéo tay Ngô Bình quay lưng rời khỏi đó.
Tôn Tình tức muốn hộc máu, nhưng không thể mở miệng phản bác bởi khi đứng trước Đường Tử Di thì cô ta chẳng khác nào một con gà đứng trước mặt phượng hoàng, chênh lệnh một trời một vực!
Triệu Kỳ Lượng nhìn theo mà cũng lặng người. Sống đến từng này tuổi đầu, lần đầu anh ta thấy một cô gái đẹp đến mức này.
"Anh nhìn cái gì vậy?", Tôn Tình giận dữ đá anh ta.
"Sao cô lại tới đây?", Ngô Bình rất ngạc nhiên, nghĩ lại trước đó Đường Tử Di nói có việc gấp phải đi.
Đường Tử Di khẽ mỉm cười đáp: "Ban nãy nói chuyện với bác gái trên xe, bác gái nói anh cũng đến Vân Kinh, lại còn ngồi cùng chuyến tàu, cho nên vừa xuống ga là tôi đi tìm anh".
Nhìn thấy gái đẹp, mắt Lư Tuấn Phi cũng sáng lên, cười nói: "Vừa hay tôi lái xe tới, chúng ta cùng đi đi".
"Được, cảm ơn anh", Đường Tử Di rất tự nhiên mỉm cười đáp.
Ba người đi về phía bãi đỗ xe, bỏ lại Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đứng đằng sau không nói nên lời.
Trong bãi đỗ xe, một chiếc ô tô hàng nội địa cũ kỹ lóe sáng đèn, đó là xe của Lư Tuấn Phi.
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi đằng sau. Im lặng một lát, Ngô Bình lên tiếng: "Tử Di, ban nãy cảm ơn cô".
Anh biết, ban nãy Đường Tử Di cố tình giúp anh xả giận.
Đường Tử Di cười hi hi đáp: "Ý anh là tôi rất xinh nên anh được nở mày nở mặt đúng không?"
Ngô Bình đảo mắt, trong lòng tự hỏi cô gái này có thể khiêm tốn một chút được không?
Anh đổi chủ đề: "Mẹ tôi nói cô đi có việc gấp, có chuyện gì vậy?"
Đường Tử Di thở dài đáp: "Là một việc rất rắc rối! Sẽ nói với anh sau".
Ngô Bình nhìn cô đáp: "Chi bằng nói ra luôn đi, biết đâu tôi lại giúp được".
Đường Tử Di mặt buồn thiu đáp: "Bố tôi bị người ta lừa, có kẻ dụ dỗ xúi giục ông ấy tham gia mấy trò đỏ đen, thua mất hàng tỷ tệ. Ông nội tôi vô cùng giận dữ, chuẩn bị cắt tiền trợ cấp sinh hoạt cho ông ấy, đồng thời tước chức của ông ấy ở tập đoàn. Hiện giờ bố tôi đã hết cách nên đành nhờ tôi chi viện".
Ngô Bình kinh ngạc, thua mất hàng tỷ tệ! Đây chẳng khác nào nói bố Đường Tử Di có rất nhiều tiền. Vậy thì Đường Tử Di chẳng phải con nhà giàu nứt đố đổ vách hay sao?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Bình, Đường Tử Di cười khổ: "Vốn tôi chỉ định đi giải tỏa tâm trạng một thời gian thôi, nhưng giờ không quay về không được. Bà cả giờ đang tạo áp lực rất lớn với bố tôi, chắc chắn bà ta định giậu đổ bìm leo, muốn đì cho bố tôi không ngóc đầu lên được".
Nói đến đây, Đường Tử Di đưa tay xoa trán, có vẻ vô cùng đau đầu về ông bố này.
Ngô Bình an ủi: "Không cần quá lo lắng đâu".
Đường Tử Di thở dài: "Sao mà không lo cho được, bà cả chắc chắn sẽ dùng chuyện này để ép tôi kết hôn với người kia".
Ngô Bình nghĩ dùng đôi mắt thần thánh của mình để giúp Đường Tử Di lấy lại tiền cũng không phải ý tồi. Anh lập tức hỏi: "Bố cô chơi trò đỏ đen gì vậy?"
"Cược phỉ thúy", Đường Tử Di đáp: "Ông ấy trước nay làm việc không chịu suy nghĩ cẩn thận, lần này lại phá thêm gần tỷ. Ông ấy mua từ vua phỉ thúy phía Nam bảy khối nguyên thạch, nhưng kết quả bốn khối đầu đều là phế liệu, lỗ nặng".
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: "Tôi có chút hiểu biết về phỉ thúy, cô đưa tôi đi cùng, chúng ta tới chỗ đó xem xem".
Đường Tử Di ngẩn người, sau đó thận trọng đánh giá Ngô Bình rồi hỏi lại: "Anh nghiêm túc đấy hả?"
Chương 9: Cược đá
Ngô Bình cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật”
Lư Tuấn Phi đang lái xe ở phía trước cũng không khỏi kinh ngạc về thân phận con nhà giàu của Đường Tử Di: “Ngô Bình, bạn gái cậu đẹp như vậy mà không giới thiệu cho mình biết sao?”
Ngô Bình đang định phủ nhận đây không phải bạn gái mình thì Đường Tử Di đã cướp lời: “Xin chào, tôi là Đường Tử Di, là bạn gái của Ngô Bình”.
“Tôi là Lư Tuấn Phi, người Vân Kinh, là anh em trên bến dưới thuyền với Ngô Bình”.
Đường Tử Di nhướn mày lên, cười hỏi: “Họ Lư ở Vân Kinh rất hiếm, lẽ nào là người nhà Lư Thị?”
Lư Tuấn Phi ngạc nhiên hỏi lại: “Cô biết sao?”
Đường Tử Di đáp: “Vân Kinh từng có nhiều gia tộc nổi lên, Lư Thị là một trong số đó. Vài năm trước họ kinh doanh bất động sản kiếm được không ít, chỉ tiếc là sau đó lại gặp biến cố".
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cô Đường khí chất hơn người, lẽ nào xuất thân từ nhà họ Đường – một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh?”
Đường Tử Di có vẻ không hề ngạc nhiên trước phán đoán của Lư Tuấn Phi, mỉm cười đáp: “Xem ra chất giọng địa phương này đã bán đứng tôi rồi. Anh nói không sai, tôi chính là người nhà họ Đường”.
Lư Tuấn Phi hít sâu một hơi đáp: “Được quen biết với cô Đường đúng là phúc ba đời của tôi!”
Ngô Bình không hiểu tại sao Lư Tuấn Phi lại đột nhiên trịnh trọng như vậy, thậm chí còn phấn khởi một cách kỳ lạ khi được quen biết Đường Tử Di. Ngô Bình than thở: “Tuấn Phi, hoá ra cậu là con nhà giàu, vậy mà lại ở ẩn kỹ đến vậy”.
Lư Tuấn Phi vẻ mặt khổ sở đáp: “Ngô Bình, nhà họ Lư nợ vài tỷ tệ, không thể nào vực dậy nổi. Cái danh con nhà giàu này quả thực không có gì đáng tự hào”.
“Chuyện gì vậy?”, Ngô Bình kinh ngạc hỏi.
Đường Tử Di mỉm cười nói: “Việc này chúng ta để sau nói tiếp. Anh Lư, phiền anh thả chúng tôi ở khách sạn Vĩnh Hâm, tôi cần đưa Ngô Bình đến một nơi”.
Khách sạn Vĩnh Hâm cách đó không xa, Lư Tuấn Phi lái xe đến tận cửa khách sạn.
Đường Tử Di chào tạm biệt: “Anh Lư, hôm khác chúng ta lại tụ tập nhé, cảm ơn đã cho bọn tôi quá giang”.
Lư Tuấn Phi vội vã nói: “Đừng khách sáo! Vậy tôi đi trước nhé”.
Hai người họ xuống xe, còn Lư Tuấn Phi lái xe rời khỏi đó. Trong xe, Lư Tuấn Phi vẫn chưa hết kinh ngạc. Tại sao bạn gái của Ngô Bình lại là Đường Tử Di được cơ chứ?
“Chúng ta đi đâu đây?”, Ngô Bình đứng trước cửa khách sạn, hỏi Đường Tử Di.
Đường Tử Di đáp: “Tôi mời tới vài cao thủ về phỉ thuý, cùng tôi đi gặp họ nhé”.
Ngô Bình mỉm cười, anh hiểu Đường Tử Di đang muốn thử tài cược đá của anh, anh đáp: “Được, để tôi đi gặp họ”.
Vừa bước vào khách sạn đã có một người đàn ông trung niên mặc đồ âu đen bước tới, khom lưng kính cẩn: “Cô chủ, họ đang ở phòng khách tầng hai chờ cô”.
“Đưa tôi lên đó”, Đường Tử Di đáp, trong giọng nói bất giác toát ra phong độ và khí khái của con nhà giàu.
Đường Tử Di khí chất ngời ngời lúc này đang nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng khác, so với mọi khi thì chẳng khác nào hai người không liên quan đến nhau. Điều đó khiến người khác không khỏi kinh ngạc cảm thán, trong lòng tự nhủ quả đúng là con nhà giàu, hào quang toả ra tứ phía!
Họ đi thang máy lên một căn phòng xa hoa ở tầng hai, trong phòng có bốn người, họ đang nhỏ tiếng bàn luận chuyện gì đó. Ở vị trí chính giữa có vài món đồ đang được phủ vải đỏ, cao thấp lô nhô, không ai biết là thứ gì.
Đường Tử Di vừa bước vào thì họ đồng loạt đứng lên, cung kính chào: “Cô chủ Đường!”
Đường Tử Di khẽ gật đầu đáp: “Các vị, tôi đường đột mời các vị tới đây là do có chuyện không thể giải quyết được. Tôi muốn xuống Biên Nam, mua vài khối nguyên thạch từ chỗ vua phỉ thuý về. Ai có thể giúp tôi?”
Mấy người kia ban đầu tươi cười đon đả, nhưng vừa nghe tới “vua phỉ thuý” thì lập tức thay đổi nét mặt, đưa mắt nhìn nhau.
Đường Tử Di hơi cau mày, hỏi: “Sao vậy, chuyên này khó đến vậy sao?”
Một người đàn ông trung niên nói: “Cô chủ Đường, vua phỉ thuý Tiết Thái Hổ trong giới nổi tiếng là yêu ma quỷ quyệt. Những người bị ông ta lừa đếm không xuể, cho nên tôi không nghĩ cô mạo hiểm như vậy là một ý hay”.
Đường Tử Di đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi: “Mọi người thấy sao?”
Mấy người này cũng tỏ thái độ giống như người ban nãy, khuyên Đường Tử Di không nên xuống Biên Nam.
Đường Tử Di im lặng một lát rồi đáp: “Các vị đều là chuyên gia, nói rất có lý. Có điều chuyện này liên quan mật thiết đến địa vị của bố tôi ở nhà họ Đường, tôi không thể bỏ mặc không quản”.
Mấy người kia lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Nếu cô chủ Đường đã quyết tâm, vậy thì chúng tôi nguyện kề vai sát cánh!”
Đường Tử Di giơ tay lên, người đàn ông trung niên dẫn đường ban nãy tháo miếng vải đỏ trên mấy món đồ kia xuống, để lộ ra vài chục khối nguyên thạch phỉ thuý, mỗi khối hình thù và kích thước đều không giống nhau.
“Đây là nguyên thạch của phỉ thuý, mỗi người có thể chọn ba khối. Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ giải thạch luôn để xem bên trong khối nào cho phỉ thuý có giá trị nhất. Ai chiến thắng sẽ cùng tôi đi xuống Biên Nam. Nếu chuyến này thành công thì tôi sẽ trả mười triệu tệ coi như tiền công”.
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, lâp tức vào việc, ra sức chọn lựa.
Ngô Bình nghe tới mười triệu tiền công thì mắt sáng lên. Hiện giờ anh quả thực hơi thiếu tiền, anh hỏi Đường Tử Di: “Tôi có thể thử không?”
Đường Tử Di mỉm cười đáp: “Đương nhiên”.
Ngô Bình cũng đi tới chỗ mấy khối nguyên thạch. Mặc dù anh chưa từng cược phỉ thuý nhưng loại ngọc nào tốt, loại nào dởm anh vẫn phân biệt được.
Trên đời này, phàm là những thứ ngọc hảo hạng thì đều đẹp say lòng người, biết được điều đó là đủ rồi.
Anh mở thần thông nhãn, trong chốc lát đã nhìn rõ bên trong từng khối nguyên thạch. Ngô Bình nhận ra tình hình bên trong mấy khối nguyên thạch này không khả quan lắm, thậm chí một số khối còn rõ ràng là hàng giả. Trên bề mặt thì trông như có ngọc bên trong, nhưng thực ra trong ruột toàn là đá.
Trong lúc mấy vị chuyên gia kia còn đang quan sát mấy khối nguyên thạch thì Ngô Bình đã đưa ra phán đoán, lấy ba trong số những khối nguyên thạch đó để sang một bên, sau đó gật đầu nói với Đường Tử Di: “Tôi chọn xong rồi”.
Thấy Ngô Bình chọn nhanh như vậy, mấy chuyên gia kia đều lắc đầu, cho rằng đây chắc chắn là một tên gà mờ, chỉ biết chọn bừa ăn may! Làm gì có chuyên gia nào đưa ra quyết định nhanh như vậy?
Đường Tử Di mỉm cười, phất tay một cái, hai người mặc đồng phục đứng bên cạnh lập tức bước tới giải thạch.
Khối nguyên thạch đầu tiên to cỡ ấm trà, nặng chừng bốn cân.
Khối nguyên thạch này nếu một cao thủ cược đá nhìn vào sẽ thấy vỏ bên ngoài hơi có màu đỏ, bề mặt nhẵn. Loại đá nguyên thạch này người có chuyên môn gọi là “thuỷ thạch”. Thông thường, những khối đá này sẽ cho ra phỉ thuý chất lượng không tốt lắm, rất hiếm khi phỉ thuý cho ra có màu đẹp. Đa số ngọc từ những khối đá như vậy sẽ chỉ dùng để chế tác đồ trang sức hạng xoàng.
Một vị chuyên gia lắc đầu, nói: “Người anh em, khối nguyên thạch mà cậu chọn e là không cho ra được ngọc tốt”.
Ngô Bình cười không đáp, anh sớm đã nhìn thấu bên trong khối nguyên thạch kia rồi. Bên trong có một khối ngọc lục bảo màu xanh! Thể tích của nó chiếm một phần ba ruột khối đá gốc, cỡ chừng một nghìn carat. Khối ngọc có sắc xanh đậm, thuộc băng chủng, có một vài đường nét như hoa văn nổi, lại có chỗ có màu hơi vàng, Ngô Bình cảm thấy màu xanh pha vàng này nhìn khá đẹp mắt.
Mặc dù không rõ giá cả, nhưng anh có thể khẳng định khối ngọc này không hề rẻ!
Anh lấy một cây bút đen, đánh dấu vài đường lên khối đá, sau đó nói với người giải thạch: “Giải thạch đi!”
Người giải thạch kia nghe lời Ngô Bình, lấy đá mài bắt đầu cọ xát.
Không lâu sau, người giải thạch đột nhiên sững lại, đôi mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Đường Tử Di khẽ nhướn mày, lẽ nào có ngọc?
Nửa phút sau, người giải thạch dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Thưa anh, bên trong có ngọc!”
Mọi người đều ngỡ ngàng, mấy vị chuyên gia cũng vây quanh xem, trên mặt ai nấy đều là vẻ kinh ngạc. Khối ngọc mới lộ ra một ít, có màu xanh vàng, lẽ nào là ngọc băng chủng hạng trung?
Mấy người kia như thể trúng phải một loại phép thuật, ai nấy đứng im không nhúc nhích.
Cho dù có là người không biết gì về phỉ thuý thì cũng sẽ cảm thấy màu ngọc này rất bắt mắt. Mà những khối ngọc có màu sắc đẹp như vậy đương nhiên thường là ngọc quý!
Ngô Bình vẫn điềm nhiên như không, anh quay sang hỏi Đường Tử Di: “Loại ngọc này thường có giá bao nhiêu?”
Đường Tử Di hai mắt phát sáng, rõ ràng cô cũng hiểu về phỉ thuý, đáp: “Loại ngọc này một carat có giá từ năm trăm tệ trở lên. Nếu toàn bộ trọng lượng của khối ngọc vượt quá một kilogram thì tổng giá trị không dưới năm trăm nghìn tệ!”
Ngô Bình thoáng giật mình. Năm trăm nghìn tệ? Đắt vậy sao?
Đường Tử Di cười nói: “Mau giải thạch tiếp khối đá thứ hai đi, tôi rất mong chờ đấy”.
Khối nguyên thạch số hai nặng khoảng mười cân. Sau khi giải thạch cho ra loại phỉ thuý có nước ngọc và màu ngọc khá đẹp, tổng giá trị vào khoảng tám trăm nghìn tệ.
Khối thứ ba, nặng khoảng sáu cân, ngọc bên trong cũng có giá khoảng hơn ba trăm nghìn tệ.
Cuối cùng, tổng giá trị ba khối ngọc cộng lại đã hơn một triệu sáu trăm nghìn tệ.
Đường Tử Di cười tươi rói: “Giá trung bình của ba khối nguyên thạch này là khoảng năm mươi bảy nghìn tệ, nhưng ba khối anh vừa mở đã chiếm khoảng một nửa giá gốc của tổng số nguyên thạch này rồi. Xem ra đây chính là ba khối nguyên thạch cho ngọc tốt nhất”.
Chương 10: Khu biệt thự Thái Khang bị ám
Sau mười mấy phút, những người được gọi là cao thủ về cược ngọc mới chọn xong. Nhưng tâm trạng của họ đều rất nặng nề. Ngô Bình chỉ mất vài giây đã chọn được ba khối phỉ thuý màu trắng trông rất được. Chuyện này tạo cho họ áp lực rất lớn.
Nếu khối nguyên liệu ngọc của họ khi cắt ra mà không tốt bằng Ngô Bình, vậy họ thật sự không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Song đúng như Đường Tử Di dự đoán, ba khối nguyên liệu ngọc mà Ngô Bình chọn đã là tốt nhất. Chất lượng của số nguyên liệu ngọc do mấy người kia chọn đều kém xa anh, người có tổng giá trị cao nhất cũng chỉ hơn trăm nghìn, còn chẳng bằng một phần tám tổng giá trị của Ngô Bình.
Kết quả đã quá rõ ràng. Mấy người kia cũng ngại ở lại, bọn họ viện lý do rồi lục tục rời đi. Trước khi đi, có người còn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đầy sâu xa.
Những cao thủ cược ngọc vừa đi khỏi, Đường Tử Di đột nhiên vỗ tay, “Tuyệt đấy!”
Ngô Bình cười hỏi, “Giờ tin tôi rồi chứ?”
“Tôi vẫn luôn tin anh mà, chỉ không biết anh lại lợi hại đến vậy thôi”, Đường Tử Di cười nói, “Sao anh làm được thế?”
Ngô Bình đáp nhẹ, “Chắc cô cũng biết tôi từng ngồi tù nhỉ. Tôi đã gặp rất nhiều kỳ nhân ở đó, và học những thứ này từ họ đấy”.
“Bao gồm cả võ công của anh à?”, Đường Tử Di hứng thú hỏi, cảm thấy nhà giam ấy quả là ngoạ hổ tàng long.
“Xem là thế đi”, Ngô Bình chỉ có thể trả lời như vậy.
Rồi anh xoa mũi, đổi chủ đề, “Tôi có thể đi Biên Nam. Bao giờ khởi hành?”
Đường Tử Di nghiêm mặt, “Khoan đi Biên Nam đã. Anh cược ngọc giỏi như vậy, mấy ngày nữa gọi thêm bố tôi, chúng ta đến thành phố cược ngọc. Chỉ khi thấy được sự lợi hại của anh, ông ấy mới chịu tiền dưỡng già của mình ra”.
Ngô Bình hiểu, Đường Tử Di vẫn muốn tiếp tục khảo sát mình. Nhưng anh không quan tâm, nếu có thể kiếm được mười triệu thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.
“Được, lúc nào tôi cũng rỗi mà. À phải, hôm nay cô có nhắc đến tình hình của Lư Tuấn Phi, có thể nói rõ hơn cho tôi biết không?”
“Được chứ. Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi”, Đường Tử Di mời Ngô Bình lên quán trà ở tầng năm. Cả hai vừa uống trà vừa hàn huyên về tình hình nhà họ Lư.
Theo lời Đường Tử Di, nhà họ Lư bắt đầu làm giàu từ mười mấy năm trước, sau đó tham gia vào lĩnh vực bất động sản. Những năm đầu rất thuận buồm xuôi gió, cho đến năm năm trước, nhà họ Lư đã sở hữu khối tài sản hàng tỷ đồng.
Lòng ham muốn của nhà họ Lư bắt đầu tăng lên. Họ đã trù bị trong ba năm, huy động được mười tỷ và bắt đầu khởi công dự án biệt thự Thái Khang.
Khu biệt thự Thái Khang là một dự án biệt thự và nhà ở thương mại, giai đoạn đầu đầu tư tám tỷ xây hai trăm căn biệt thự trên núi và nhà ở thương mại dưới chân núi.
Một khi dự án này hoàn thành, nhà họ Lư sẽ nhảy vọt thành nhà phát triển bất động sản lớn, tài sản cũng tăng lên gấp bội.
Nhưng có ai ngờ, sau khi hầu hết bất động sản của khu biệt thự Thái Khang làm lễ cất nóc, thì tai nạn bắt đầu thường xuyên xảy ra. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đã có bốn công nhân thiệt mạng.
Nhà họ Lư vừa vận hành vừa trả tiền đền bù, cứ nghĩ chuyện này sẽ qua, có thể kết thúc dự án càng sớm càng tốt. Nhưng nhà họ Lư không thể ngờ rằng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.
Một tháng sau, có hai chủ doanh nghiệp đi xem nhà đã chết bất đắc kỳ tử, sau đó là cái chết của ba nhân viên bảo vệ.
Tổng cộng đã có chín người qua đời, tin tức không giữ kín được nữa, thông tin khu biệt thự Thái Khang bị tà ma quấy nhiễu đã lan truyền khắp Vân Kinh. Một lượng lớn người mua đã trả tiền trước cũng lần lượt trả nhà. Đồng thời, cơ quan chức năng đã truy cứu người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn, chủ nhà họ Lư bị phạt tù ba năm.
Kể từ đó, khu biệt thự Thái Khang không bán được căn nhà nào nữa, chuỗi tiền vốn của nhà họ Lư cũng bị ngắt.
Vì nhà của khu biệt thự Thái Khang không bán được, phía ngân hàng vẫn trì hoãn thanh toán, hy vọng nhà họ Lư có thể xử lý khu biệt thự Thái Khang. Vậy nên, tính đến hiện nay, khu biệt thự Thái Khang này vẫn do nhà họ Lư đứng tên.
Nghe xong câu chuyện của nhà họ Lư, Ngô Bình cảm thấy rất kinh ngạc, “Chín người chết liên tiếp ư, nguyên nhân là gì vậy?”
Đường Tử Di lắc đầu, “Không rõ nữa. Lúc ấy nhà họ Lư đã mời rất nhiều chuyên gia nhưng vẫn không hoá giải được. Chính vì vậy, chưa có chủ đầu tư nào dám tiếp quản khu biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình thở dài, “Đầu tư hàng chục tỷ mà không thu lại được xu nào. Nhà họ Lư đúng là lỗ nặng”.
“Thì đấy. Tất cả công việc làm ăn của nhà họ Lư đều dừng lại, tiền dùng để trả lãi hết”.
Ngô Bình cảm thấy rất đáng tiếc cho Lư Tuấn Phi, vốn là con nhà giàu mà giờ lại chật vật đến mức không bằng cả một người bình thường.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh chợt loé lên ý nghĩ. Nếu năng lực nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy quỷ thần, vậy anh có nên đến khu biệt thự Thái Khang để giúp người nhà họ Lư xem thử không?
Trò chuyện được một lát, Đường Tử Di nhận một cuộc điện thoại rồi bảo với anh, “Tôi phải về nhà xử lý chút chuyện, mấy hôm nữa sẽ liên lạc với anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Đường Tử Di rời đi, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi điện cho Lư Tuấn Phi.
Trong một căn nhà thuê bình thường, Lư Tuấn Phi đang giặt giũ. Tất cả số tiền mà nhà họ Lư hiện có còn chẳng đủ để trả lãi ngân hàng. Cả nhà họ thắt lưng buộc bụng, sống khá chật vật. Nhưng điều này vẫn không giúp được gì, cao lắm là một tháng, nhà họ Lư sẽ đệ đơn xin phá sản.
Lư Tuấn Phi cau mày, mấy năm trước bản thân còn là cậu ấm nhà giàu, nhưng hai năm nay sống còn chẳng bằng con cái nhà bình thường.
Mới hôm qua, người bố vừa ra tù của Lư Tuấn Phi đã đưa cho anh ấy một tấm thẻ ngân hàng có hai triệu tiền mặt, bảo anh ấy cầm thẻ rồi rời Vân Kinh càng sớm càng tốt để sống ở nơi khác.
Rất rõ ràng, nhà họ Lư không gắng gượng nổi nữa. Bố mẹ hy vọng Lư Tuấn Phi sau này có thể sống thoải mái hơn, còn mọi hậu quả của việc phá sản cứ để họ gánh vác.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lư Tuấn Phi đều muốn oà lên khóc thật to. Nhưng anh ấy biết, dù mình có khóc đến mù loà cũng vô dụng, thế giới này sẽ không đồng cảm với kẻ yếu!
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Ngô Bình gọi đến.
Lư Tuấn Phi lau tay, cố nén nỗi buồn bực trong lòng, đoạn cất tiếng hỏi, “Ngô Bình, cậu đang ở đâu vậy?”
Ngô Bình đáp, “Tuấn Phi à, cậu đến khách sạn đón mình, rồi đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang đi”.
Nghe đến năm chữ “khu biệt thự Thái Khang”, cõi lòng Lư Tuấn Phi như bị đâm một phát mạnh, “Cô Đường kể cho cậu nghe rồi à?”
“Ừ, cô ấy kể hết rồi”, Ngô Bình nói, “Cậu đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang một chuyến đi, có lẽ mình sẽ giúp được cậu”.
Lư Tuấn Phi ngẩn ra, “Giúp mình ư?”
Ngô Bình không giải thích nhiều, chỉ hỏi rằng, “Cậu tin mình không, Tuấn Phi?”
Lư Tuấn Phi không hề do dự, “Tất nhiên là mình tin cậu”.
“Tin thì đến đón mình đi”, Ngô Bình nói, “Có khi mình sẽ mang lại bất ngờ cho cậu đấy”.
Lư Tuấn Phi nghiến chặt răng, “Được, mình đến ngay!”
Nửa giờ sau, Lư Tuấn Phi lái chiếc ô tô cũ, chở Ngô Bình đến khu biệt thự Thái Khang.
Trên đường đi, Lư Tuấn Phi vô cùng tò mò về việc Ngô Bình quen biết Đường Tử Di. Anh ấy bảo, “Ngô Bình này, cậu cũng tốt số phết, kết bạn được với nhân vật ghê gớm như Đường Tử Di cơ đấy”.
“Ghê gớm? Cô ấy nổi tiếng lắm à?”, Ngô Bình hứng thú hỏi Lư Tuấn Phi, “Nhà họ Đường giàu có lắm sao?”
Lư Tuấn Phi đáp, “Đường Tử Di là một trong bốn người đẹp nức tiếng Vân Kinh, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng thế giới. Về ăn chơi, vàng bạc đá quý, nhà họ Đường đều chiếm thị phần rất lớn. Đồng thời, họ còn tham gia vào lĩnh vực khách sạn, phát triển bất động sản, du lịch văn hóa và đầu tư mạo hiểm. Tóm lại, chỉ cần nhà họ Đường giậm chân một cái, cả Vân Kinh đều rung chuyển”.
Ngô Bình kinh ngạc, “Lợi hại thế cơ à!”
Lư Tuấn Phi nói, “Có điều nhà họ Đường đã chia nhánh từ lâu. Đường Tử Di thuộc nhánh của bà Hai, chủ yếu phụ trách mảng đá quý và đầu tư. Các sản nghiệp khác do nhánh khác quản lý”.
Nói đến đây, anh ấy lại không kìm được mà hỏi, “Ngô Bình này, rốt cuộc cậu tính làm gì thế?”
Ngô Bình cười, “Mình đã học được cách xem phong thuỷ từ một vị chuyên gia trong tù”.
Lư Tuấn Phi trợn mắt, “Mình bảo này, hai năm qua cậu đúng là học được nhiều kỹ năng hay ho nhỉ?”
Anh chớp mắt, “Lần đầu tiên mình xem phong thuỷ giúp người khác đấy. Cậu đừng đả kích mình”.
Ngô Bình hết nói nổi, chỉ thở dài rồi lặng lẽ lái xe.
Cuối cùng xe cũng đến khu biệt thự Thái Khang. Dưới chân núi là một khu dân cư thương mại rất lớn, tuy đã hoàn thành nhưng hiện tại không có một bóng người, tạo cho người ta cảm giác rất u ám.
“Đây là khu biệt thự Thái Khang. Tổng diện tích xây dựng khu nhà ở chân núi là tám trăm năm mươi nghìn mét vuông, trên núi có hai trăm căn biệt thự, nếu tính theo giá trị thị trường bình thường hiện nay thì giá trị hơn hai mươi tỷ”, ánh mắt của Lư Tuấn Phi trở nên mờ mịt, “Cứ nghĩ nơi này sẽ là vùng đất giúp nhà họ Lư của mình bay cao bay xa, nào ngờ đó lại là mộ phần chôn cất nhà họ Lư!”
Ngô Bình không lên tiếng. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào một toà nhà cách đó không xa. Toà nhà này phát ra khí đen rất dày, tuy người khác không nhìn được loại khí đen này, nhưng nó không qua mắt được năng lực của anh.
Để ý đến vẻ mặt của Ngô Bình, Lư Tuấn Phi bèn hỏi, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bình hỏi anh ấy, “Trước đây toà nhà này từng xảy ra chuyện gì à?”
Ngô Mi nghiêm mặt nói, “Em phải giữ bí mật chuyện này, không được nói với bất kỳ ai đấy nhé”.
Ngô Mi đáp, “Anh yên tâm, em sẽ không nói với ai đâu”.
Nửa giờ sau, Ngô Bình xoa bóp xong, bèn hỏi cô bé, “Có muốn thử xem hiệu quả thế nào không?”
“Thử hiệu quả ấy ạ?”, Ngô Mi ngẫm nghĩ, đoạn lấy một quyển tài liệu ngoại khoá Tiếng Anh, giở ra và học thuộc lòng một trang.
Người bình thường phải mất nửa ngày mới học thuộc được một trang sách tiếng Anh, như Ngô Mi của trước đó cũng mất hơn một giờ đồng hồ.
Nhưng lần này, cô bé chỉ mới đọc qua hai lần đã thuộc được gần hết, xem xong lần thứ ba thì đã thuộc làu làu.
Ngô Mi kinh ngạc, “Tuyệt quá vậy?”
Cô bé lại giở một quyển đề thi Vật lý ra. Không ngờ bây giờ Ngô Mi lại đọc hiểu hết những bài siêu khó từng khiến cô bé phát điên trước đây, còn giải được hầu hết bài tập nữa!
Ngô Mi sốc lắm, phương pháp xoa bóp này kỳ diệu quá đi chứ? Cô bé không hề nhận ra Ngô Bình đang nhễ nhại mồ hôi, vẻ mặt rất mệt mỏi.
Ngô Mi vỗ vỗ đầu cô bé, “Học ngoan nhé, ngày mai anh lại xoa bóp cho em, giúp em trở thành người thông minh nhất trên đời”.
Trở về phòng mình, Ngô Bình bắt đầu vận chân khí, hồi phục thể lực. Đến khoảng một giờ sáng, anh đột nhiên mở choàng mắt, đẩy cửa bước ra sân, nhẹ nhàng tung người nhảy ra khỏi bức tường và khẽ khàng đáp xuống đất.
Rồi bóng người vút qua, anh biến thành một cái bóng, vụt chạy về phía công viên Thanh Sơn như một tia chớp.
Phong cảnh của huyện Minh Dương rất đẹp. Công viên Thanh Sơn nằm ở phía Đông của huyện, diện tích hơn một nghìn mẫu, là một trong những địa điểm vui chơi ngoài trời yêu thích của người dân.
Hơn một giờ sáng, ở công viên không một bóng người.
Ngô Bình xuất hiện ở lưng núi sâu trong công viên. Ở đây, anh bắt đầu tu luyện Ngũ long thánh quyền - một bộ quyền pháp thuộc Thiên Địa Huyền Hoàng quyết.
Luyện Ngũ long thánh quyền gây ra tiếng động quá lớn, anh phải tìm một nơi hoang vắng để luyện tập, nếu không chắc chắn sẽ đánh thức hàng xóm.
Ngũ long thánh quyền, giống như tên gọi, cốt lõi của nó là năm con rồng trong cơ thể. Xương sống là một con rồng lớn, tứ chi là bốn con rồng nhỏ, khi luyện thành năm con rồng, sẽ bước vào cảnh giới thánh minh!
Anh đã luyện Ngũ long thánh quyền được hơn một năm.Con rồng lớn đầu tiên - tức là xương sống - đã luyện thành, vậy nên lúc anh xoay người cũng uyển chuyển như rồng trăn lật mình vậy, sức mạnh vô biên, biến hoá khôn lường!
Hiện giờ, anh đang tu luyện hai con rồng nhỏ hai cánh tay. Một khi luyện thành, chúng sẽ có thể tự do co duỗi, sử dụng quyền pháp như thần! Sau hơn nửa năm, hai cánh tay của anh đã luyện được kha khá rồi, chỉ còn cách ngưỡng cửa cuối cùng một bước chân thôi.
Trong đêm tối, anh giống hệt loài rồng, lướt sang trái rồi qua phải, hai cánh tay tựa như hai con rồng nhỏ, như roi, như búa, như kiếm, như gậy, cộng thêm sự biến hoá của nắm đấm, biến ảo khó lường.
Một lần tu luyện mất hơn ba giờ đồng hồ, đến khi trời tờ mờ sáng mới dừng lại. Bây giờ, chân khí toàn thân anh đang bốc lên, các kinh mạch đều thông, một làn khói bốc thẳng lên từ đỉnh đầu.
Anh hóp ngực gồ lưng lên, chậm rãi thu hồi công lực.
Vào lúc này, một già một trẻ đang chậm rãi bước xuống núi. Ông lão mặc bộ đồ luyện công màu trắng bạc, chân đi giày vải, không có râu, có lẽ hơn sáu mươi tuổi, tinh thần khoẻ khoắn.
Bên cạnh ông lão ấy là một cô gái chừng mười chín, hai mươi tuổi, vóc người thon gầy, gương mặt thanh tú, đôi chân rất dài, mặc một bộ đồ luyện công màu tím.
Thấy phía trước có người, họ bèn quay bước đi về phía đình nghỉ mát ở bên trái. Nơi đó rộng rãi, thích hợp để luyện khí công.
Ngô Bình liếc nhìn một cái rồi thôi, tiếp tục đứng im thu hồi công lực. Sau khi luyện công, khí huyết sôi trào, chân khí bốc lên, là một thời cơ tốt để luyện tinh hoá khí, anh không thể lãng phí.
Nửa giờ sau, lại có thêm vài người lớn tuổi lên núi. Ngô Bình đã luyện công xong, chuẩn bị về nhà. Anh vừa bước xuống vài bậc thang, khoé mắt liếc thấy cô gái áo tím kia đang luyện một bộ chưởng pháp vô cùng mềm mại.
Lòng bàn tay của đối phương như bạch ngọc, xinh xắn thanh tú, khiến anh vừa nhìn đã muốn chạm vào.
Anh dừng bước lại, nghiêm túc nhìn thêm một lúc. Dùng đôi mắt y đạo của anh để phán đoán, anh phát hiện cách luyện công của đối phương cực kỳ không ổn.
“Năng lượng âm vừa tổn thương người khác vừa làm tổn thương chính mình, tội gì phải thế?”, anh lắc đầu, thấy mình không nên can dự vào chuyện của người ta, bèn tiếp tục cất bước xuống núi.
Ông lão kia rất thính, lại nghe được tiếng lẩm bẩm của Ngô Bình. Lòng thoáng xao động, ông lão bèn ngoái đầu gọi với theo anh, “Cậu bạn à, xin dừng bước!”
Vậy nên Ngô Bình đã đứng im tại chỗ. Nếu đối phương đã nghe thấy, thế thì tuỳ duyên chỉ điểm họ vài câu.
Ông lão nọ kéo tay cô gái rảo bước tiến lại gần anh, cười hỏi, “Vừa rồi nghe cậu nói rằng năng lượng âm tổn thương người khác vừa làm tổn thương chính mình. Tôi không hiểu lắm, mong cậu nói rõ hơn”.
Ngô Bình gật đầu, “Thật ra cũng không có gì. Cô gái này đang tu luyện năng lượng âm mềm dẻo, nhưng cô ấy luyện công không đúng phương pháp, dễ dẫn đến tổn thương phổi, về lâu về dài sẽ dễ chết trẻ”.
Cô gái nọ vừa nghe xong đã nổi trận lôi đình, “Anh nói bậy bạ gì đấy? Gì mà tổn thương phổi với chả chết trẻ, tôi đây đang sống rất khoẻ mạnh nhé!”
Thấy đối phương hung hăng như thế, Ngô Bình chỉ lãnh đạm nói, “Được rồi, xem như tôi chưa nói vậy”. Dứt lời, anh đi thẳng xuống núi.
Ông lão vốn muốn ngăn anh lại, nhưng nghĩ một hồi lại lắc đầu từ bỏ.
Cô gái kia tức giận nói, “Ông nội à, nhiều người không biết mà hay tỏ vẻ ta đây lắm ạ!”
Ông lão cười đáp, “Tiểu Nghiên à, sau này đừng nói chuyện thẳng thắn như vậy, sẽ dễ gây thù chuốc oán lắm”.
Cô nàng chỉ “hừ” một tiếng, “Với hạng người ăn nói vớ vẩn như thế, cháu có đắc tội cũng mặc kệ”.
Ông lão chỉ lắc đầu, vừa định quay về đình nghỉ mát thì bỗng dưng biến sắc, đôi mắt nhìn chằm chằm xuống đất.
Cô gái nọ tò mò hỏi, “Ông ơi, ông làm sao thế ạ?”
Trán lấm tấm mồ hôi lạnh, ông lão lẩm bẩm, “Cao thủ, chắc chắn là cao thủ!”
Bây giờ, cô gái mới phát hiện trên bậc thang bằng đá này có một hàng dấu chân bước xuống, bên trong dấu chân vô cùng sạch sẽ, không có bụi cũng chẳng đọng sương. Bên ngoài dấu chân lại phủ một lớp bụi, trên bề mặt có một lớp sương đọng lại.
Ông lão hướng mắt nhìn theo dấu chân hướng xuống, kinh ngạc hô lên, “Là cậu ấy!”
“Ông nội ơi, cao thủ gì thế ạ?”, cô gái ngạc nhiên hỏi.
Ông lão ấy thở dài một hơi rồi đáp, “Chính là cậu trai vừa nãy! Chắc chắn cậu ấy là cao thủ cảnh giới Khí! Cậu ấy có chân khí hộ thân, một sợi lông vũ cũng không bám được, ruồi nhặng không thể chạm đến! Ngay cả bụi ở mặt đất dưới chân cũng bị đẩy lùi và trở nên vô cùng sạch sẽ, đó là lý do tạo thành dấu chân như thế”.
Cô gái hoảng hốt, không ngờ đó lại là cao thủ cảnh giới Khí!
Cảnh giới Khí chỉ người những người đã tu luyện chân khí trong cơ thể. Những người như vậy ở trong thành phố chỉ có mấy người, nếu không phải là anh hùng một phương thì là cao nhân ẩn dật, sao có thể xuất hiện ở đây kia chứ?
Tiểu Nghiên bỗng dưng nhớ ra người đó nói rằng cô nàng sẽ chết trẻ, lẽ nào là thật ư?
Chương 7: Đụng độ kẻ thù
Ông cụ kia nói: "Tiểu Nghiên, vị cao thủ này có lẽ ngày mai sẽ còn xuất hiện, chúng ta đến sớm đợi cậu ấy!"
Cô gái trẻ nghĩ tới việc ban nãy Ngô Bình đã nói hai chữ "chết yểu" nên vội vã gật đầu đáp: "Vâng!"
Trên đường trở về nhà, Ngô Bình mua một ít há cảo gạch cua của cửa hiệu lâu đời nổi tiếng mang về nhà.
Mũi của Đường Tử Di rất thính, lập tức lao ra phòng khách, mừng rỡ reo lên: "Há cảo gạch cua, món tôi thích ăn nhất!"
Ngô Mi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, nói: "Anh, hôm nay em phải đi học. Anh đưa em đi nhé".
Ngô Bình gật đầu: "Được, lát anh chở em đi".
Sau khi ăn xong, Ngô Bình dắt xe đạp ra. Chiếc xe đạp này là phương tiện đi lại của anh từ hồi cấp ba, bánh sau của nó lúc này đã xì hết hơi.
Anh lấy giẻ lau qua chiếc xe, bơm hơi cho bánh sau, sau đó chở Ngô Mi đi học.
"Ôm chặt vào", Ngô Bình nói. Chiếc xe như mũi tên rời cung lao vun vút trên đường khiến Ngô Mi sợ hãi la lên:
"Anh, đi chậm thôi!"
Nhưng Ngô Bình không hề đi chậm lại. Đôi mắt của anh có thể quan sát được một con kiến nhỏ cách xa vài cây số, cũng có thể nhìn rõ mọi chướng ngại vật trong vòng mấy chục mét. Khả năng quan sát của anh khiến người khác phải kinh ngạc, cho nên dù có đi nhanh hơn thì cũng chẳng có gì đáng lo.
Ngô Mi ban đầu sợ hãi nhưng chỉ một lúc sau là quen. Sau đó cô bé nhận ra rằng vô số chiếc ô tô, xe máy đã bị anh trai cô bỏ lại phía sau.
Đi thêm một đoạn nữa, Ngô Bình đột nhiên nhìn chằm chằm về phía bên trái đằng trước. Ở đó có một chiếc xe màu tím nhạt, biển số xe đó in sâu trong trí nhớ của anh. Bởi lẽ, đó chính là chiếc xe đã tông chết bố anh!
Qua cửa xe, anh nhìn thấy một người thanh niên trong xe đang gật gù gì đó vẻ rất đắc ý, nhạc thì mở rất to. Người thanh niên đó ánh mắt đờ đẫn, trên mũi còn dính một thứ bột màu trắng. Rất rõ ràng, hắn ta vừa hít ma túy.
"Tống Thế Kim!", trong mắt Ngô Bình hằn lên sự thù hận. Kẻ ngồi trong xe chính là hung thủ đâm chết bố anh, gã là con nhà giàu, tên Tống Thế Kim.
Nghĩ đến việc Tống Thế Kim đâm chết bố mình, không lâu trước còn bắt cóc Ngô Mi để đối phó với anh, Ngô Bình lửa giận bừng bừng. Anh đi thêm một đoạn, sau đó đỗ ngang hàng với xe của Tống Thế Kim.
Đôi mắt anh lạnh lẽo, tay phải cầm một cây kim châm nhỏ màu vàng, sau đó búng tay một cái. Cây kim trong tay anh lao vút đi như điện xẹt!
"Phụt!"
Cây kim xuyên qua cửa kính ô tô, đâm thằng vào đầu Tống Thế Kim. Gã rùng mình, sau đó sùi bọt mép, hai mắt lộn lên toàn lòng trắng, cơ thể không ngừng co giật.
Ngô Bình cười lạnh, sau đó tiếp tục đi về phía trường của Ngô Mi. Một kim đó của anh có thể biến Tống Thế Kim trở thành một kẻ thiểu năng, nhưng đây mới chỉ là bắt đầu thôi!
Sau khi đưa Ngô Mi tới trường, lúc anh quay về nhà thì đã không thấy xe của Tống Thế Kim đâu nữa. Có lẽ đã có người phát hiện ra điều bất thường nên đưa gã tới bệnh viện rồi.
Nhưng Ngô Bình không vội, anh biết sau này mình còn nhiều thời gian. Cả nhà Tống Thế Kim, và cả đám người tiếp tay cho gã làm việc ác, anh chắc chắn sẽ không tha cho một ai!
Khi về đến nhà, anh thấy một đám người đang vây quanh cổng. Trong đó có hai vị đạo sĩ ăn vận hoành tráng đang đứng trước cây hòe lẩm nhẩm niệm gì đó. Cả trưởng thôn Mãn Đại Võ cũng ở đó.
Ngô Bình nảy số rất nhanh, đoán ra ngay Mãn Đại Võ nghe tin ở cây hòe này có linh nên đã mời đạo sĩ tới làm lễ để đối phó với "vị tiên trên cây hòe kia"
Anh thầm cười lạnh, dựng xe xong thì khoanh tay đứng bên cạnh xem trò vui.
Mãn Đại Võ cũng nhìn thấy anh, ông ta hừ một cái, nói: "Ngô Bình, ra tù rồi sao? Sau này làm người cho tử tế nhé, trưởng thôn này sẽ để mắt đến cậu đấy!"
Ngô Bình không thèm đếm xỉa đến ông ta, búng nhẹ tay một cái, một cây kim nhỏ màu vàng cắm vào sau lưng Mãn Đại Võ. Chỉ một giây sau, Mãn Đại Võ la lớn "ái dồi ôi", sau đó toàn thân đều đau nhức.
Hai đạo sĩ kia kinh ngạc, vội vã chạy tới xem xét tình hình. Một đạo sĩ dìu Mãn Đại Võ đứng lên, nhưng Mãn Đại Võ lập tức kêu la càng thảm thiết, đau đớn vô cùng.
Hai vị đạo sĩ sợ hãi đưa mắt nhìn nhau, không biết nên làm thế nào mới được.
Ngô Bình lắc đầu nói: "Tôi đã nói rồi, cây hòe này có linh, vậy mà ông vẫn chạy tới tự rước họa vào thân", anh lắc đầu, dong xe vào trong nhà.
Đám người bên ngoài cũng nhanh chóng giải tán, Mãn Đại Võ được đưa tới bệnh viện. Hai đạo sĩ kia không biết phải xử trí ra sao nên cũng mau chóng chuồn khỏi đó.
Về đến nhà, Trương Lệ nói với anh Đường Tử Di đã rời khỏi đó vì có việc gấp. Lúc rời khỏi, cô ấy còn ghi lại số điện thoại của Ngô Bình và Trương Lệ.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, tự hỏi không phải cô ấy nói muốn ở lại một thời gian sao? Sao tự nhiên lại đột ngột bỏ đi vậy?
Nhưng anh cũng chẳng buồn nghĩ nhiều, sau đó anh ra ngoài mua chút quà để cùng mẹ đi thăm ông bà ngoại. Trước đó ông bà ngoại bị đánh bị thương, cũng may là giờ đã hồi phục không ít.
Nói chuyện một lúc, Ngô Bình tranh thủ hỏi ông ngoại chuyện về miếng ngọc bội. Đôi mắt nhìn thấu vạn vật và những kỹ năng mà anh có được đều bắt nguồn từ miếng ngọc bội, cho nên anh rất muốn biết lai lịch của nó.
Ông ngoại nói với anh, miếng ngọc bội là do tổ tiên truyền lại, là bảo bối truyền qua nhiều đời, truyền tới đời anh là đời thứ mười ba.
Ngô Bình vô cùng kinh ngạc, lẽ nào tổ tông họ ngoại nhà anh là người tu đạo?
Buổi trưa anh ở lại nhà ông ngoại ăn cơm, đang ăn thì điện thoại reo lên, màn hình hiện số bạn cùng phòng trước kia của anh - Lư Tuấn Phi.
Anh mỉm cười nhấc máy: "Tuấn Phi!"
Quan hệ của anh và Lư Tuấn Phi rất tốt, là anh em trên bến dưới thuyền. Sau khi anh gặp chuyện, cũng chỉ có Lư Tuấn Phi quan tâm, còn tới trại giam thăm anh hai lần.
"Ngô Bình, ra tù rồi hả?", Lư Tuấn Phi hỏi. Hôm trước Ngô Bình có nhắn tin báo với Lư Tuấn Phi rằng anh đã ra tù.
Ngô Bình đáp: "Đúng vậy, cậu bận lắm hay sao mà giờ mới đọc tin nhắn hả?"
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi nói: "Ngô Bình, cậu tới Vân Kinh một chuyến đi".
Ngô Bình sững lại, hỏi: "Sao vậy?"
"Cứ tới đi rồi sẽ biết", nói rồi Lư Tuấn Phi đột nhiên cúp luôn điện thoại.
Trong lòng Ngô Bình đột nhiên trùng xuống, Lư Tuấn Phi là một người trầm tĩnh, vậy mà hôm nay lại mất bình tĩnh như vậy. Lẽ nào đã xảy ra chuyện rồi sao?
Tôn Tình là bạn gái anh, sau khi xảy ra chuyện, hai người vẫn giữ liên lạc. Tôn Tình còn nhiều lần nói sẽ chờ anh ra tù. Từ hồi anh còn ở trong tù, mỗi lần đến dịp lễ Tết, anh đều nhờ Lư Tuấn Phi thay mình chọn vài món quà cho Tôn Tình.
Ngô Bình giờ cũng không thể ngồi yên được nữa nên nói với mẹ một câu rồi nhanh chóng bắt tàu đi Vân Kinh.
Hồi đại học, Ngô Bình theo học một trường cao đẳng bình thường ở Vân Kinh. Vân Kinh là trung tâm kinh tế phía Nam, có lịch sử phát triển lâu đời và nền văn hóa đa dạng.
Huyện Minh Dương cách Vân Kinh hơn ba trăm kilomet, ngồi tàu cao tốc hơn một tiếng là tới.
Vừa ra khỏi ga tàu, Ngô Bình đã nhìn thấy Lư Tuấn Phi đang đứng trong đám đông vẫy tay với anh.
Lư Tuấn Phi cao một mét tám, dáng cao gầy, trông khá đẹp trai. Lư Tuấn Phi hôm nay mặc một bộ đồ thể thao, anh ấy vốn chơi bóng rổ rất hay.
Hai người họ ôm chặt lấy nhau, Ngô Bình nhìn vào mắt Lư Tuấn Phi, hỏi: "Nói đi, có chuyện gì vậy".
Vẻ mặt Lư Tuấn Phi rất kỳ lạ, anh nhìn Ngô Bình nói: "Tôn Tình đến rồi".
Ngô Bình nhìn về phía sau, quả thực anh nhìn thấy người bạn tốt nhất của anh - Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đang đứng ở phía không xa. Hai người họ không bước về phía anh, nhưng Ngô Bình nhìn rõ hai người họ đứng rất gần nhau, khoảng cách đó thường chỉ tồn tại giữa những người yêu nhau.
Trái tim anh trùng xuống, đột nhiên hiểu ra mọi chuyện.
"Đi thôi, kết thúc êm đẹp cũng tốt mà", Lư Tuấn Phi vỗ vai Ngô Bình an ủi.
Ngô Bình đi về phía hai người kia, từng bước chân vô cùng nặng nề. Anh thực sự không thể ngờ người anh em tốt nhất lại phản bội mình như vậy!
Chương 8: Loại phụ nữ như cô không xứng với tôi!
Tôn Tình mắt nhìn chằm chằm Ngô Bình. Tôn Tình ngoại hình khá ưa nhìn, có thể chấm điểm tám trên mười. Năm xưa để theo đuổi Tôn Tình, Ngô Bình đã phải bỏ ra không ít công sức.
Ngô Bình nhìn Tôn Tình - người con gái mà anh định rằng sau khi ra tù sẽ đối xử thật tốt để bù đắp thiệt thòi mà trong lòng hỗn loạn.
Tôn Tình vẻ mặt lạnh lùng, nói: "Ngô Bình, tôi tới ga tàu gặp anh là vì muốn nói rõ mọi việc trước khi tốt nghiệp. Hai chúng ta đã không còn phù hợp, chia tay đi!"
Ngô Bình khẽ thở dài: "Cô quả thực không hề kiên nhẫn, đúng ra chỉ cần đợi thêm vài ngày nữa là cô sẽ hiểu rõ mọi chuyện..."
"Tôi không cần hiểu!", Tôn Tình lạnh lùng đáp: "Chúng ta đã chia tay rồi, sau này đừng liên quan gì đến tôi nữa..."
Ngô Bình tự cười nhạo bản thân, đối phương vứt bỏ anh như một đôi giày cũ, vậy thì anh còn nói nhiều để làm gì?
Anh nhẹ nhàng xoay người, bình thản nhìn Triệu Kỳ Lượng - người từng là anh em tốt nhất của anh!
Triệu Kỳ Lượng không dám nhìn thẳng vào anh, khẽ cúi đầu xuống.
Tôn Tình đẩy mạnh anh ta, giận dữ nói: "Triệu Kỳ Lượng, anh sợ cái gì? Giờ anh đã mạnh hơn anh ta nhiều rồi!"
Triệu Kỳ Lượng như thể được cổ vũ, ngẩng đầu lên, nói lớn: "Tôn Tình hiện giờ là bạn gái tôi! Ngô Bình, đừng trách tôi, tình yêu đến quá bất ngờ, tôi...!"
Lư Tuấn Phi đứng bên cạnh cười lạnh, ngắt lời: "Triệu Kỳ Lượng, sao cậu có thể vô liêm sỉ như vậy? Lại còn tình yêu? Ban đầu nhà cậu khó khăn, sau khi nộp học phí đến tiền ăn còn không có, lúc đó không phải Ngô Bình cho cậu mượn thẻ cơm, cho cậu tùy ý sử dụng sao? Cậu ở bên ngoài làm thêm không hết việc, không phải Ngô Bình tới giúp cậu hay sao? Còn lần cậu ốm nằm viện, không phải Ngô Bình nộp viện phí cho cậu hay sao? Sau đó còn ở trong viện chăm cậu nửa tháng trời? Còn cậu thì sao? Ngoài việc tốt với bạn gái cậu ấy ra thì cậu làm được việc gì cho cậu ấy chưa?"
Triệu Kỳ Lượng há miệng, nhưng không thể thốt ra lời nào, mặt hết xanh lại trắng.
Tôn Tình lạnh lùng nói: "Lư Tuấn Phi, việc này liên quan gì đến anh?"
Lư Tuấn Phi hừ lạnh đáp: "Đương nhiên là có liên quan, ông đây không quen nhìn đám tiểu nhân chim chuột!"
Tôn Tình tức đến nỗi đỏ bừng mặt, cô ta quay lưng nói với Ngô Bình: "Ngô Bình, tôi không muốn dài dòng! Hai năm nay anh ngồi tù, bạn bè tôi xì xào bàn tàn sau lưng tôi, người nhà cũng nói tôi không ra gì, tôi thực sự rất áp lực! Tôi và anh chia tay chỉ là chuyện sớm muộn, tôi không thể chấp nhận một người có tiền án tiền sự..."
"Không cần nói nữa!', Ngô Bình cắt ngang: "Loại phụ nữ như cô quả thực không xứng với Ngô Bình này!"
Tôn Tình như một con vịt bị bóp cổ, lập tức dùng giọng chói tai chất vấn: "Anh nói cái gì! Tôi không xứng với anh?"
Lư Tuấn Phi gật đầu như bổ củi: "Nói rất hay!"
Ngô Bình không tiếp chuyện Lư Tuấn Phi, anh vẫy tay với Triệu Kỳ Lượng. Triệu Kỳ Lượng ì ạch, miễn cưỡng bước tới, gượng gạo nói: "Ngô Bình, tôi..."
Ngô Bình giáng cho Triệu Kỳ Lượng một cái tát như trời giáng. Cú tát đó đủ khiến anh ta nổ đom đóm mắt, ngã vật ra đất.
Tôn Tình thất kinh: "Ngô Bình, anh dám đánh người!"
Triệu Kỳ Lượng cũng lập tức nhảy dựng lên, giận dữ nhìn Ngô Bình, chỉ vào mặt anh nói: "Ngô Bình! Là do bản thân cậu vô dụng, không giữ được bạn gái, tôi làm gì sai kia chứ? Nếu cô ấy không theo tôi thì cũng sẽ theo người khác!"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Triệu Kỳ Lượng, cậu không cần giải thích. Cái tát này là cậu nợ tôi! Từ nay về sau, hai chúng ta không ai nợ ai!"
Nhìn dáng vẻ đoạn tình của Ngô Bình, Triệu Kỳ Lượng há miệng định nói gì đó nhưng lại bị Tôn Tình lạnh lùng chặn họng: "Ngô Bình, bỏ cái thái độ trịch thượng của anh đi! Tôi nói cho anh biết, Triệu Kỳ Lượng giờ đã có nhà rồi, tốt hơn anh nhiều!"
"Anh tỉnh lại giùm đi! Loại người bị đuổi học, lại còn từng ngồi tù như anh thì có ma nào thèm? Tôi chỉ đưa ra lựa chọn mà tất cả các cô gái trong trường hợp này sẽ đưa ra", Tôn Tình cười lạnh, lớn tiếng giễu cợt bạn trai cũ: "Là anh không xứng với tôi! Cho nên tôi mới đá anh!"
Ngô Bình giờ chán chẳng thèm nói với người phụ nữ này nữa. Anh quay lưng định rời khỏi đó, nhưng lại nghe thấy một giọng nói quen thuộc:
"Chồng à, sao anh lại ở đây?"
Ngô Bình sững lại, anh quay lưng lại thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc một bộ sườn xám tơ tằm màu đỏ đang bước tới gần, trên vạt áo thêu một bông hoa hồng trắng. Làn da trắng ngần, vóc dáng quyến rũ, phong thái yểu điệu thướt tha. Không phải Đường Tử Di thì còn ai vào đây nữa?
Đường Tử Di kéo tay anh, nép vào lòng anh, sau đó liếc nhìn Tôn Tình đang chết đứng, bĩu môi nói: "Chồng à, đây là bạn gái cũ của anh sao? Xấu quá, chẳng trách anh lại bỏ cô ta".
Nói rồi, Đường Tử Di kéo tay Ngô Bình quay lưng rời khỏi đó.
Tôn Tình tức muốn hộc máu, nhưng không thể mở miệng phản bác bởi khi đứng trước Đường Tử Di thì cô ta chẳng khác nào một con gà đứng trước mặt phượng hoàng, chênh lệnh một trời một vực!
Triệu Kỳ Lượng nhìn theo mà cũng lặng người. Sống đến từng này tuổi đầu, lần đầu anh ta thấy một cô gái đẹp đến mức này.
"Anh nhìn cái gì vậy?", Tôn Tình giận dữ đá anh ta.
"Sao cô lại tới đây?", Ngô Bình rất ngạc nhiên, nghĩ lại trước đó Đường Tử Di nói có việc gấp phải đi.
Đường Tử Di khẽ mỉm cười đáp: "Ban nãy nói chuyện với bác gái trên xe, bác gái nói anh cũng đến Vân Kinh, lại còn ngồi cùng chuyến tàu, cho nên vừa xuống ga là tôi đi tìm anh".
Nhìn thấy gái đẹp, mắt Lư Tuấn Phi cũng sáng lên, cười nói: "Vừa hay tôi lái xe tới, chúng ta cùng đi đi".
"Được, cảm ơn anh", Đường Tử Di rất tự nhiên mỉm cười đáp.
Ba người đi về phía bãi đỗ xe, bỏ lại Triệu Kỳ Lượng và Tôn Tình đứng đằng sau không nói nên lời.
Trong bãi đỗ xe, một chiếc ô tô hàng nội địa cũ kỹ lóe sáng đèn, đó là xe của Lư Tuấn Phi.
Ngô Bình và Đường Tử Di ngồi đằng sau. Im lặng một lát, Ngô Bình lên tiếng: "Tử Di, ban nãy cảm ơn cô".
Anh biết, ban nãy Đường Tử Di cố tình giúp anh xả giận.
Đường Tử Di cười hi hi đáp: "Ý anh là tôi rất xinh nên anh được nở mày nở mặt đúng không?"
Ngô Bình đảo mắt, trong lòng tự hỏi cô gái này có thể khiêm tốn một chút được không?
Anh đổi chủ đề: "Mẹ tôi nói cô đi có việc gấp, có chuyện gì vậy?"
Đường Tử Di thở dài đáp: "Là một việc rất rắc rối! Sẽ nói với anh sau".
Ngô Bình nhìn cô đáp: "Chi bằng nói ra luôn đi, biết đâu tôi lại giúp được".
Đường Tử Di mặt buồn thiu đáp: "Bố tôi bị người ta lừa, có kẻ dụ dỗ xúi giục ông ấy tham gia mấy trò đỏ đen, thua mất hàng tỷ tệ. Ông nội tôi vô cùng giận dữ, chuẩn bị cắt tiền trợ cấp sinh hoạt cho ông ấy, đồng thời tước chức của ông ấy ở tập đoàn. Hiện giờ bố tôi đã hết cách nên đành nhờ tôi chi viện".
Ngô Bình kinh ngạc, thua mất hàng tỷ tệ! Đây chẳng khác nào nói bố Đường Tử Di có rất nhiều tiền. Vậy thì Đường Tử Di chẳng phải con nhà giàu nứt đố đổ vách hay sao?
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của Ngô Bình, Đường Tử Di cười khổ: "Vốn tôi chỉ định đi giải tỏa tâm trạng một thời gian thôi, nhưng giờ không quay về không được. Bà cả giờ đang tạo áp lực rất lớn với bố tôi, chắc chắn bà ta định giậu đổ bìm leo, muốn đì cho bố tôi không ngóc đầu lên được".
Nói đến đây, Đường Tử Di đưa tay xoa trán, có vẻ vô cùng đau đầu về ông bố này.
Ngô Bình an ủi: "Không cần quá lo lắng đâu".
Đường Tử Di thở dài: "Sao mà không lo cho được, bà cả chắc chắn sẽ dùng chuyện này để ép tôi kết hôn với người kia".
Ngô Bình nghĩ dùng đôi mắt thần thánh của mình để giúp Đường Tử Di lấy lại tiền cũng không phải ý tồi. Anh lập tức hỏi: "Bố cô chơi trò đỏ đen gì vậy?"
"Cược phỉ thúy", Đường Tử Di đáp: "Ông ấy trước nay làm việc không chịu suy nghĩ cẩn thận, lần này lại phá thêm gần tỷ. Ông ấy mua từ vua phỉ thúy phía Nam bảy khối nguyên thạch, nhưng kết quả bốn khối đầu đều là phế liệu, lỗ nặng".
Ngô Bình trầm ngâm một lát rồi đáp: "Tôi có chút hiểu biết về phỉ thúy, cô đưa tôi đi cùng, chúng ta tới chỗ đó xem xem".
Đường Tử Di ngẩn người, sau đó thận trọng đánh giá Ngô Bình rồi hỏi lại: "Anh nghiêm túc đấy hả?"
Chương 9: Cược đá
Ngô Bình cũng vô cùng nghiêm túc gật đầu: “Đương nhiên là thật”
Lư Tuấn Phi đang lái xe ở phía trước cũng không khỏi kinh ngạc về thân phận con nhà giàu của Đường Tử Di: “Ngô Bình, bạn gái cậu đẹp như vậy mà không giới thiệu cho mình biết sao?”
Ngô Bình đang định phủ nhận đây không phải bạn gái mình thì Đường Tử Di đã cướp lời: “Xin chào, tôi là Đường Tử Di, là bạn gái của Ngô Bình”.
“Tôi là Lư Tuấn Phi, người Vân Kinh, là anh em trên bến dưới thuyền với Ngô Bình”.
Đường Tử Di nhướn mày lên, cười hỏi: “Họ Lư ở Vân Kinh rất hiếm, lẽ nào là người nhà Lư Thị?”
Lư Tuấn Phi ngạc nhiên hỏi lại: “Cô biết sao?”
Đường Tử Di đáp: “Vân Kinh từng có nhiều gia tộc nổi lên, Lư Thị là một trong số đó. Vài năm trước họ kinh doanh bất động sản kiếm được không ít, chỉ tiếc là sau đó lại gặp biến cố".
Lư Tuấn Phi trầm ngâm một lát rồi đáp: “Cô Đường khí chất hơn người, lẽ nào xuất thân từ nhà họ Đường – một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh?”
Đường Tử Di có vẻ không hề ngạc nhiên trước phán đoán của Lư Tuấn Phi, mỉm cười đáp: “Xem ra chất giọng địa phương này đã bán đứng tôi rồi. Anh nói không sai, tôi chính là người nhà họ Đường”.
Lư Tuấn Phi hít sâu một hơi đáp: “Được quen biết với cô Đường đúng là phúc ba đời của tôi!”
Ngô Bình không hiểu tại sao Lư Tuấn Phi lại đột nhiên trịnh trọng như vậy, thậm chí còn phấn khởi một cách kỳ lạ khi được quen biết Đường Tử Di. Ngô Bình than thở: “Tuấn Phi, hoá ra cậu là con nhà giàu, vậy mà lại ở ẩn kỹ đến vậy”.
Lư Tuấn Phi vẻ mặt khổ sở đáp: “Ngô Bình, nhà họ Lư nợ vài tỷ tệ, không thể nào vực dậy nổi. Cái danh con nhà giàu này quả thực không có gì đáng tự hào”.
“Chuyện gì vậy?”, Ngô Bình kinh ngạc hỏi.
Đường Tử Di mỉm cười nói: “Việc này chúng ta để sau nói tiếp. Anh Lư, phiền anh thả chúng tôi ở khách sạn Vĩnh Hâm, tôi cần đưa Ngô Bình đến một nơi”.
Khách sạn Vĩnh Hâm cách đó không xa, Lư Tuấn Phi lái xe đến tận cửa khách sạn.
Đường Tử Di chào tạm biệt: “Anh Lư, hôm khác chúng ta lại tụ tập nhé, cảm ơn đã cho bọn tôi quá giang”.
Lư Tuấn Phi vội vã nói: “Đừng khách sáo! Vậy tôi đi trước nhé”.
Hai người họ xuống xe, còn Lư Tuấn Phi lái xe rời khỏi đó. Trong xe, Lư Tuấn Phi vẫn chưa hết kinh ngạc. Tại sao bạn gái của Ngô Bình lại là Đường Tử Di được cơ chứ?
“Chúng ta đi đâu đây?”, Ngô Bình đứng trước cửa khách sạn, hỏi Đường Tử Di.
Đường Tử Di đáp: “Tôi mời tới vài cao thủ về phỉ thuý, cùng tôi đi gặp họ nhé”.
Ngô Bình mỉm cười, anh hiểu Đường Tử Di đang muốn thử tài cược đá của anh, anh đáp: “Được, để tôi đi gặp họ”.
Vừa bước vào khách sạn đã có một người đàn ông trung niên mặc đồ âu đen bước tới, khom lưng kính cẩn: “Cô chủ, họ đang ở phòng khách tầng hai chờ cô”.
“Đưa tôi lên đó”, Đường Tử Di đáp, trong giọng nói bất giác toát ra phong độ và khí khái của con nhà giàu.
Đường Tử Di khí chất ngời ngời lúc này đang nói chuyện bằng giọng điệu vô cùng khác, so với mọi khi thì chẳng khác nào hai người không liên quan đến nhau. Điều đó khiến người khác không khỏi kinh ngạc cảm thán, trong lòng tự nhủ quả đúng là con nhà giàu, hào quang toả ra tứ phía!
Họ đi thang máy lên một căn phòng xa hoa ở tầng hai, trong phòng có bốn người, họ đang nhỏ tiếng bàn luận chuyện gì đó. Ở vị trí chính giữa có vài món đồ đang được phủ vải đỏ, cao thấp lô nhô, không ai biết là thứ gì.
Đường Tử Di vừa bước vào thì họ đồng loạt đứng lên, cung kính chào: “Cô chủ Đường!”
Đường Tử Di khẽ gật đầu đáp: “Các vị, tôi đường đột mời các vị tới đây là do có chuyện không thể giải quyết được. Tôi muốn xuống Biên Nam, mua vài khối nguyên thạch từ chỗ vua phỉ thuý về. Ai có thể giúp tôi?”
Mấy người kia ban đầu tươi cười đon đả, nhưng vừa nghe tới “vua phỉ thuý” thì lập tức thay đổi nét mặt, đưa mắt nhìn nhau.
Đường Tử Di hơi cau mày, hỏi: “Sao vậy, chuyên này khó đến vậy sao?”
Một người đàn ông trung niên nói: “Cô chủ Đường, vua phỉ thuý Tiết Thái Hổ trong giới nổi tiếng là yêu ma quỷ quyệt. Những người bị ông ta lừa đếm không xuể, cho nên tôi không nghĩ cô mạo hiểm như vậy là một ý hay”.
Đường Tử Di đưa mắt nhìn những người còn lại, hỏi: “Mọi người thấy sao?”
Mấy người này cũng tỏ thái độ giống như người ban nãy, khuyên Đường Tử Di không nên xuống Biên Nam.
Đường Tử Di im lặng một lát rồi đáp: “Các vị đều là chuyên gia, nói rất có lý. Có điều chuyện này liên quan mật thiết đến địa vị của bố tôi ở nhà họ Đường, tôi không thể bỏ mặc không quản”.
Mấy người kia lại đưa mắt nhìn nhau, sau đó đồng thanh nói: “Nếu cô chủ Đường đã quyết tâm, vậy thì chúng tôi nguyện kề vai sát cánh!”
Đường Tử Di giơ tay lên, người đàn ông trung niên dẫn đường ban nãy tháo miếng vải đỏ trên mấy món đồ kia xuống, để lộ ra vài chục khối nguyên thạch phỉ thuý, mỗi khối hình thù và kích thước đều không giống nhau.
“Đây là nguyên thạch của phỉ thuý, mỗi người có thể chọn ba khối. Sau khi chọn xong, chúng ta sẽ giải thạch luôn để xem bên trong khối nào cho phỉ thuý có giá trị nhất. Ai chiến thắng sẽ cùng tôi đi xuống Biên Nam. Nếu chuyến này thành công thì tôi sẽ trả mười triệu tệ coi như tiền công”.
Mấy người kia đưa mắt nhìn nhau, lâp tức vào việc, ra sức chọn lựa.
Ngô Bình nghe tới mười triệu tiền công thì mắt sáng lên. Hiện giờ anh quả thực hơi thiếu tiền, anh hỏi Đường Tử Di: “Tôi có thể thử không?”
Đường Tử Di mỉm cười đáp: “Đương nhiên”.
Ngô Bình cũng đi tới chỗ mấy khối nguyên thạch. Mặc dù anh chưa từng cược phỉ thuý nhưng loại ngọc nào tốt, loại nào dởm anh vẫn phân biệt được.
Trên đời này, phàm là những thứ ngọc hảo hạng thì đều đẹp say lòng người, biết được điều đó là đủ rồi.
Anh mở thần thông nhãn, trong chốc lát đã nhìn rõ bên trong từng khối nguyên thạch. Ngô Bình nhận ra tình hình bên trong mấy khối nguyên thạch này không khả quan lắm, thậm chí một số khối còn rõ ràng là hàng giả. Trên bề mặt thì trông như có ngọc bên trong, nhưng thực ra trong ruột toàn là đá.
Trong lúc mấy vị chuyên gia kia còn đang quan sát mấy khối nguyên thạch thì Ngô Bình đã đưa ra phán đoán, lấy ba trong số những khối nguyên thạch đó để sang một bên, sau đó gật đầu nói với Đường Tử Di: “Tôi chọn xong rồi”.
Thấy Ngô Bình chọn nhanh như vậy, mấy chuyên gia kia đều lắc đầu, cho rằng đây chắc chắn là một tên gà mờ, chỉ biết chọn bừa ăn may! Làm gì có chuyên gia nào đưa ra quyết định nhanh như vậy?
Đường Tử Di mỉm cười, phất tay một cái, hai người mặc đồng phục đứng bên cạnh lập tức bước tới giải thạch.
Khối nguyên thạch đầu tiên to cỡ ấm trà, nặng chừng bốn cân.
Khối nguyên thạch này nếu một cao thủ cược đá nhìn vào sẽ thấy vỏ bên ngoài hơi có màu đỏ, bề mặt nhẵn. Loại đá nguyên thạch này người có chuyên môn gọi là “thuỷ thạch”. Thông thường, những khối đá này sẽ cho ra phỉ thuý chất lượng không tốt lắm, rất hiếm khi phỉ thuý cho ra có màu đẹp. Đa số ngọc từ những khối đá như vậy sẽ chỉ dùng để chế tác đồ trang sức hạng xoàng.
Một vị chuyên gia lắc đầu, nói: “Người anh em, khối nguyên thạch mà cậu chọn e là không cho ra được ngọc tốt”.
Ngô Bình cười không đáp, anh sớm đã nhìn thấu bên trong khối nguyên thạch kia rồi. Bên trong có một khối ngọc lục bảo màu xanh! Thể tích của nó chiếm một phần ba ruột khối đá gốc, cỡ chừng một nghìn carat. Khối ngọc có sắc xanh đậm, thuộc băng chủng, có một vài đường nét như hoa văn nổi, lại có chỗ có màu hơi vàng, Ngô Bình cảm thấy màu xanh pha vàng này nhìn khá đẹp mắt.
Mặc dù không rõ giá cả, nhưng anh có thể khẳng định khối ngọc này không hề rẻ!
Anh lấy một cây bút đen, đánh dấu vài đường lên khối đá, sau đó nói với người giải thạch: “Giải thạch đi!”
Người giải thạch kia nghe lời Ngô Bình, lấy đá mài bắt đầu cọ xát.
Không lâu sau, người giải thạch đột nhiên sững lại, đôi mắt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
Đường Tử Di khẽ nhướn mày, lẽ nào có ngọc?
Nửa phút sau, người giải thạch dừng tay, ngẩng đầu nhìn Ngô Bình, cười nói: “Thưa anh, bên trong có ngọc!”
Mọi người đều ngỡ ngàng, mấy vị chuyên gia cũng vây quanh xem, trên mặt ai nấy đều là vẻ kinh ngạc. Khối ngọc mới lộ ra một ít, có màu xanh vàng, lẽ nào là ngọc băng chủng hạng trung?
Mấy người kia như thể trúng phải một loại phép thuật, ai nấy đứng im không nhúc nhích.
Cho dù có là người không biết gì về phỉ thuý thì cũng sẽ cảm thấy màu ngọc này rất bắt mắt. Mà những khối ngọc có màu sắc đẹp như vậy đương nhiên thường là ngọc quý!
Ngô Bình vẫn điềm nhiên như không, anh quay sang hỏi Đường Tử Di: “Loại ngọc này thường có giá bao nhiêu?”
Đường Tử Di hai mắt phát sáng, rõ ràng cô cũng hiểu về phỉ thuý, đáp: “Loại ngọc này một carat có giá từ năm trăm tệ trở lên. Nếu toàn bộ trọng lượng của khối ngọc vượt quá một kilogram thì tổng giá trị không dưới năm trăm nghìn tệ!”
Ngô Bình thoáng giật mình. Năm trăm nghìn tệ? Đắt vậy sao?
Đường Tử Di cười nói: “Mau giải thạch tiếp khối đá thứ hai đi, tôi rất mong chờ đấy”.
Khối nguyên thạch số hai nặng khoảng mười cân. Sau khi giải thạch cho ra loại phỉ thuý có nước ngọc và màu ngọc khá đẹp, tổng giá trị vào khoảng tám trăm nghìn tệ.
Khối thứ ba, nặng khoảng sáu cân, ngọc bên trong cũng có giá khoảng hơn ba trăm nghìn tệ.
Cuối cùng, tổng giá trị ba khối ngọc cộng lại đã hơn một triệu sáu trăm nghìn tệ.
Đường Tử Di cười tươi rói: “Giá trung bình của ba khối nguyên thạch này là khoảng năm mươi bảy nghìn tệ, nhưng ba khối anh vừa mở đã chiếm khoảng một nửa giá gốc của tổng số nguyên thạch này rồi. Xem ra đây chính là ba khối nguyên thạch cho ngọc tốt nhất”.
Chương 10: Khu biệt thự Thái Khang bị ám
Sau mười mấy phút, những người được gọi là cao thủ về cược ngọc mới chọn xong. Nhưng tâm trạng của họ đều rất nặng nề. Ngô Bình chỉ mất vài giây đã chọn được ba khối phỉ thuý màu trắng trông rất được. Chuyện này tạo cho họ áp lực rất lớn.
Nếu khối nguyên liệu ngọc của họ khi cắt ra mà không tốt bằng Ngô Bình, vậy họ thật sự không còn mặt mũi nào ở lại đây nữa.
Song đúng như Đường Tử Di dự đoán, ba khối nguyên liệu ngọc mà Ngô Bình chọn đã là tốt nhất. Chất lượng của số nguyên liệu ngọc do mấy người kia chọn đều kém xa anh, người có tổng giá trị cao nhất cũng chỉ hơn trăm nghìn, còn chẳng bằng một phần tám tổng giá trị của Ngô Bình.
Kết quả đã quá rõ ràng. Mấy người kia cũng ngại ở lại, bọn họ viện lý do rồi lục tục rời đi. Trước khi đi, có người còn nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt đầy sâu xa.
Những cao thủ cược ngọc vừa đi khỏi, Đường Tử Di đột nhiên vỗ tay, “Tuyệt đấy!”
Ngô Bình cười hỏi, “Giờ tin tôi rồi chứ?”
“Tôi vẫn luôn tin anh mà, chỉ không biết anh lại lợi hại đến vậy thôi”, Đường Tử Di cười nói, “Sao anh làm được thế?”
Ngô Bình đáp nhẹ, “Chắc cô cũng biết tôi từng ngồi tù nhỉ. Tôi đã gặp rất nhiều kỳ nhân ở đó, và học những thứ này từ họ đấy”.
“Bao gồm cả võ công của anh à?”, Đường Tử Di hứng thú hỏi, cảm thấy nhà giam ấy quả là ngoạ hổ tàng long.
“Xem là thế đi”, Ngô Bình chỉ có thể trả lời như vậy.
Rồi anh xoa mũi, đổi chủ đề, “Tôi có thể đi Biên Nam. Bao giờ khởi hành?”
Đường Tử Di nghiêm mặt, “Khoan đi Biên Nam đã. Anh cược ngọc giỏi như vậy, mấy ngày nữa gọi thêm bố tôi, chúng ta đến thành phố cược ngọc. Chỉ khi thấy được sự lợi hại của anh, ông ấy mới chịu tiền dưỡng già của mình ra”.
Ngô Bình hiểu, Đường Tử Di vẫn muốn tiếp tục khảo sát mình. Nhưng anh không quan tâm, nếu có thể kiếm được mười triệu thì chuyện gì cũng dễ thương lượng.
“Được, lúc nào tôi cũng rỗi mà. À phải, hôm nay cô có nhắc đến tình hình của Lư Tuấn Phi, có thể nói rõ hơn cho tôi biết không?”
“Được chứ. Chúng ta sang chỗ khác nói chuyện đi”, Đường Tử Di mời Ngô Bình lên quán trà ở tầng năm. Cả hai vừa uống trà vừa hàn huyên về tình hình nhà họ Lư.
Theo lời Đường Tử Di, nhà họ Lư bắt đầu làm giàu từ mười mấy năm trước, sau đó tham gia vào lĩnh vực bất động sản. Những năm đầu rất thuận buồm xuôi gió, cho đến năm năm trước, nhà họ Lư đã sở hữu khối tài sản hàng tỷ đồng.
Lòng ham muốn của nhà họ Lư bắt đầu tăng lên. Họ đã trù bị trong ba năm, huy động được mười tỷ và bắt đầu khởi công dự án biệt thự Thái Khang.
Khu biệt thự Thái Khang là một dự án biệt thự và nhà ở thương mại, giai đoạn đầu đầu tư tám tỷ xây hai trăm căn biệt thự trên núi và nhà ở thương mại dưới chân núi.
Một khi dự án này hoàn thành, nhà họ Lư sẽ nhảy vọt thành nhà phát triển bất động sản lớn, tài sản cũng tăng lên gấp bội.
Nhưng có ai ngờ, sau khi hầu hết bất động sản của khu biệt thự Thái Khang làm lễ cất nóc, thì tai nạn bắt đầu thường xuyên xảy ra. Chỉ trong một tuần ngắn ngủi, đã có bốn công nhân thiệt mạng.
Nhà họ Lư vừa vận hành vừa trả tiền đền bù, cứ nghĩ chuyện này sẽ qua, có thể kết thúc dự án càng sớm càng tốt. Nhưng nhà họ Lư không thể ngờ rằng chuyện kinh khủng hơn vẫn còn ở phía sau.
Một tháng sau, có hai chủ doanh nghiệp đi xem nhà đã chết bất đắc kỳ tử, sau đó là cái chết của ba nhân viên bảo vệ.
Tổng cộng đã có chín người qua đời, tin tức không giữ kín được nữa, thông tin khu biệt thự Thái Khang bị tà ma quấy nhiễu đã lan truyền khắp Vân Kinh. Một lượng lớn người mua đã trả tiền trước cũng lần lượt trả nhà. Đồng thời, cơ quan chức năng đã truy cứu người chịu trách nhiệm của vụ tai nạn, chủ nhà họ Lư bị phạt tù ba năm.
Kể từ đó, khu biệt thự Thái Khang không bán được căn nhà nào nữa, chuỗi tiền vốn của nhà họ Lư cũng bị ngắt.
Vì nhà của khu biệt thự Thái Khang không bán được, phía ngân hàng vẫn trì hoãn thanh toán, hy vọng nhà họ Lư có thể xử lý khu biệt thự Thái Khang. Vậy nên, tính đến hiện nay, khu biệt thự Thái Khang này vẫn do nhà họ Lư đứng tên.
Nghe xong câu chuyện của nhà họ Lư, Ngô Bình cảm thấy rất kinh ngạc, “Chín người chết liên tiếp ư, nguyên nhân là gì vậy?”
Đường Tử Di lắc đầu, “Không rõ nữa. Lúc ấy nhà họ Lư đã mời rất nhiều chuyên gia nhưng vẫn không hoá giải được. Chính vì vậy, chưa có chủ đầu tư nào dám tiếp quản khu biệt thự Thái Khang”.
Ngô Bình thở dài, “Đầu tư hàng chục tỷ mà không thu lại được xu nào. Nhà họ Lư đúng là lỗ nặng”.
“Thì đấy. Tất cả công việc làm ăn của nhà họ Lư đều dừng lại, tiền dùng để trả lãi hết”.
Ngô Bình cảm thấy rất đáng tiếc cho Lư Tuấn Phi, vốn là con nhà giàu mà giờ lại chật vật đến mức không bằng cả một người bình thường.
Nghĩ đến đây, trong đầu anh chợt loé lên ý nghĩ. Nếu năng lực nhìn thấu vạn vật của anh có thể nhìn thấy quỷ thần, vậy anh có nên đến khu biệt thự Thái Khang để giúp người nhà họ Lư xem thử không?
Trò chuyện được một lát, Đường Tử Di nhận một cuộc điện thoại rồi bảo với anh, “Tôi phải về nhà xử lý chút chuyện, mấy hôm nữa sẽ liên lạc với anh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Sau khi Đường Tử Di rời đi, anh ngẫm nghĩ giây lát rồi gọi điện cho Lư Tuấn Phi.
Trong một căn nhà thuê bình thường, Lư Tuấn Phi đang giặt giũ. Tất cả số tiền mà nhà họ Lư hiện có còn chẳng đủ để trả lãi ngân hàng. Cả nhà họ thắt lưng buộc bụng, sống khá chật vật. Nhưng điều này vẫn không giúp được gì, cao lắm là một tháng, nhà họ Lư sẽ đệ đơn xin phá sản.
Lư Tuấn Phi cau mày, mấy năm trước bản thân còn là cậu ấm nhà giàu, nhưng hai năm nay sống còn chẳng bằng con cái nhà bình thường.
Mới hôm qua, người bố vừa ra tù của Lư Tuấn Phi đã đưa cho anh ấy một tấm thẻ ngân hàng có hai triệu tiền mặt, bảo anh ấy cầm thẻ rồi rời Vân Kinh càng sớm càng tốt để sống ở nơi khác.
Rất rõ ràng, nhà họ Lư không gắng gượng nổi nữa. Bố mẹ hy vọng Lư Tuấn Phi sau này có thể sống thoải mái hơn, còn mọi hậu quả của việc phá sản cứ để họ gánh vác.
Mỗi lần nghĩ đến chuyện này, Lư Tuấn Phi đều muốn oà lên khóc thật to. Nhưng anh ấy biết, dù mình có khóc đến mù loà cũng vô dụng, thế giới này sẽ không đồng cảm với kẻ yếu!
Bỗng nhiên điện thoại reo lên, là Ngô Bình gọi đến.
Lư Tuấn Phi lau tay, cố nén nỗi buồn bực trong lòng, đoạn cất tiếng hỏi, “Ngô Bình, cậu đang ở đâu vậy?”
Ngô Bình đáp, “Tuấn Phi à, cậu đến khách sạn đón mình, rồi đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang đi”.
Nghe đến năm chữ “khu biệt thự Thái Khang”, cõi lòng Lư Tuấn Phi như bị đâm một phát mạnh, “Cô Đường kể cho cậu nghe rồi à?”
“Ừ, cô ấy kể hết rồi”, Ngô Bình nói, “Cậu đưa mình đến khu biệt thự Thái Khang một chuyến đi, có lẽ mình sẽ giúp được cậu”.
Lư Tuấn Phi ngẩn ra, “Giúp mình ư?”
Ngô Bình không giải thích nhiều, chỉ hỏi rằng, “Cậu tin mình không, Tuấn Phi?”
Lư Tuấn Phi không hề do dự, “Tất nhiên là mình tin cậu”.
“Tin thì đến đón mình đi”, Ngô Bình nói, “Có khi mình sẽ mang lại bất ngờ cho cậu đấy”.
Lư Tuấn Phi nghiến chặt răng, “Được, mình đến ngay!”
Nửa giờ sau, Lư Tuấn Phi lái chiếc ô tô cũ, chở Ngô Bình đến khu biệt thự Thái Khang.
Trên đường đi, Lư Tuấn Phi vô cùng tò mò về việc Ngô Bình quen biết Đường Tử Di. Anh ấy bảo, “Ngô Bình này, cậu cũng tốt số phết, kết bạn được với nhân vật ghê gớm như Đường Tử Di cơ đấy”.
“Ghê gớm? Cô ấy nổi tiếng lắm à?”, Ngô Bình hứng thú hỏi Lư Tuấn Phi, “Nhà họ Đường giàu có lắm sao?”
Lư Tuấn Phi đáp, “Đường Tử Di là một trong bốn người đẹp nức tiếng Vân Kinh, tốt nghiệp trường đại học danh tiếng thế giới. Về ăn chơi, vàng bạc đá quý, nhà họ Đường đều chiếm thị phần rất lớn. Đồng thời, họ còn tham gia vào lĩnh vực khách sạn, phát triển bất động sản, du lịch văn hóa và đầu tư mạo hiểm. Tóm lại, chỉ cần nhà họ Đường giậm chân một cái, cả Vân Kinh đều rung chuyển”.
Ngô Bình kinh ngạc, “Lợi hại thế cơ à!”
Lư Tuấn Phi nói, “Có điều nhà họ Đường đã chia nhánh từ lâu. Đường Tử Di thuộc nhánh của bà Hai, chủ yếu phụ trách mảng đá quý và đầu tư. Các sản nghiệp khác do nhánh khác quản lý”.
Nói đến đây, anh ấy lại không kìm được mà hỏi, “Ngô Bình này, rốt cuộc cậu tính làm gì thế?”
Ngô Bình cười, “Mình đã học được cách xem phong thuỷ từ một vị chuyên gia trong tù”.
Lư Tuấn Phi trợn mắt, “Mình bảo này, hai năm qua cậu đúng là học được nhiều kỹ năng hay ho nhỉ?”
Anh chớp mắt, “Lần đầu tiên mình xem phong thuỷ giúp người khác đấy. Cậu đừng đả kích mình”.
Ngô Bình hết nói nổi, chỉ thở dài rồi lặng lẽ lái xe.
Cuối cùng xe cũng đến khu biệt thự Thái Khang. Dưới chân núi là một khu dân cư thương mại rất lớn, tuy đã hoàn thành nhưng hiện tại không có một bóng người, tạo cho người ta cảm giác rất u ám.
“Đây là khu biệt thự Thái Khang. Tổng diện tích xây dựng khu nhà ở chân núi là tám trăm năm mươi nghìn mét vuông, trên núi có hai trăm căn biệt thự, nếu tính theo giá trị thị trường bình thường hiện nay thì giá trị hơn hai mươi tỷ”, ánh mắt của Lư Tuấn Phi trở nên mờ mịt, “Cứ nghĩ nơi này sẽ là vùng đất giúp nhà họ Lư của mình bay cao bay xa, nào ngờ đó lại là mộ phần chôn cất nhà họ Lư!”
Ngô Bình không lên tiếng. Đôi mắt anh nhìn chằm chằm vào một toà nhà cách đó không xa. Toà nhà này phát ra khí đen rất dày, tuy người khác không nhìn được loại khí đen này, nhưng nó không qua mắt được năng lực của anh.
Để ý đến vẻ mặt của Ngô Bình, Lư Tuấn Phi bèn hỏi, “Cậu đang nhìn gì vậy?”
Ngô Bình hỏi anh ấy, “Trước đây toà nhà này từng xảy ra chuyện gì à?”
Bình luận facebook