• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 936-940

Chương 936: Sương mù ma

Bốn người kết bạn đồng hành cùng nhau. Ngô Bình đi rồi lại dừng, cứ nhìn thấy mấy viên đá xinh đẹp là nhặt lên. Trình Lý và Ba Ngọc Sinh không thích vậy, cảm thấy Ngô Bình hệt như tên nhà quê không biết gì, đá mà cũng chưa từng nhìn thấy à?

Đi được một đoạn, trời bỗng tối sầm lại, xung quanh xuất hiện màn sương đen kịt, ngay cả thần niệm cũng không thể xuyên qua.

An Tự Tại biến sắc nói: “Đây là sương mù ma của Gobi, đừng đi tiếp nữa”.

Chẳng mấy chốc, bốn người đã bị sương mù đen bao quanh, họ còn không thể nhìn thấy nhau. Chuyện này khiến ai cũng lo lắng vô cùng. Ngô Bình đứng im, tĩnh tâm lắng nghe.

Đột nhiên có một luồng ánh sáng kiếm đâm về phía anh nhanh như chớp, không một tiếng động đã chạm đến ngực anh. Nhưng anh phản ứng rất nhanh, hai ngón tay lập tức kẹp chặt mũi kiếm, đồng thời giơ chân đá kẻ đó.

Lúc ra tay, anh đã dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, nhìn thấy kẻ ra tay chính là Trình Lý!

“Ầm!”

Anh đạp Trình Lý văng ra, lạnh lùng nói: “Đánh lén tôi?”

Trình Lý nghe thấy giọng Ngô Bình, bèn kêu lên: “Anh cách xa tôi ra một chút. Vừa nãy tôi cảm thấy mình bị tấn công, không phải nhằm vào anh”.

Ngô Bình hừ giọng, đoạn lấy mười mấy viên đá vừa nhặt được, dùng bút bùa vẽ bùa lên đó thật nhanh. Vài phút sau, anh đã vẽ xong mười hai bùa đá, bèn ném nó ra xung quanh.

Đá vừa rơi xuống đất, màn sương đen đột nhiên tan ra bốn phía, để lộ một khu vực hình tròn có bán kính hai mươi mét, trong khu vực này không hề có sương đen.

Bốn người đã nhìn rõ nhau. An Tự Tại vui mừng nói: “Anh Ngô quả là cao thủ, còn biết cách phá bỏ sương mù ma!”

Ngô Bình nhìn Trình Lý chằm chằm: “Tại sao lại đánh lén tôi?”

Trình Lý rất xấu hổ: “Xin lỗi, sương mù ma đã ảnh hưởng đến thần trí con người. Ban nãy tôi cảm giác anh đánh lén tôi nên mới ra tay phản đòn”.

Ngô Bình cau mày. Anh không tin lời đối phương.

An Tự Tại vội tiếp lời: “Anh Ngô à, anh Trình nói thật đấy. Ban nãy tôi cũng bị ảnh hưởng nhưng khắc chế được thôi. Sương mù ma này rất ghê gớm, ít ai gặp phải sương mù ma mà có thể sống sót trở ra”.

Nghe vậy, sắc mặt của Trình Lý và Ba Ngọc Sinh đều rất khó coi. Xem ra lời An Tự Tại nói là sự thật.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Đừng nhăn mặt nữa. Có tôi, các anh không chết được đâu”.

Ba Ngọc Sinh vẫn không phục: “Tuy trận pháp của anh có tác dụng nhưng chúng ta vẫn mắc kẹt ở đây. Tôi nghe trưởng bối nói rằng sương mù ma đã xuất hiện thì sẽ không tan trong ba năm đấy”.

An Tự Tại nhìn Ngô Bình: “Anh Ngô có cách đưa chúng tôi ra khỏi sương mù ma ư?”

Ngô Bình đáp: “Có thể thử”.

Anh lấy bút bùa ra, bắt đầu vẽ bùa. Lần này anh vẽ “bùa tránh tà”, có thể trừ mọi tà lực.

Vẽ xong bốn lá bùa, anh ném cho An Tự Tại một lá, đoạn hỏi Ba Ngọc Sinh: “Anh có lấy bùa của tôi không?”

Ba Ngọc Sinh vừa mới nghi ngờ Ngô Bình, không thể mặt dày được, đành cứng miệng đáp: “Không cần”.

Ngô Bình lại nhìn sang Trình Lý: “Còn anh?”

Trình Lý ôm quyền: “Anh Ngô hãy cho tôi một lá”.

Ngô Bình ném một lá bùa tránh tà cho đối phương, sau đó cầm bùa đi thẳng ra ngoài vòng tròn. Mọi người đều nhìn thấy sương mù ma đã tản ra trong phạm vi hai, ba mét xung quanh anh.

Đôi mắt Trình Lý và An Tự Tại đều sáng lên. Họ liền nối gót Ngô Bình.

Sắc mặt Ba Ngọc Sinh rất khó coi, cảm thấy hơi hối hận. Nhưng lúc này Ba Ngọc Sinh không thể mở miệng nói “cần”, chỉ có thể theo sát Trình Lý và An Tự Tại để không bị chìm vào màn sương đen.

Đi được một đoạn, An Tự Tại hỏi: “Anh Ngô, chúng ta tiếp tục tiến về phía trước à?”

Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Phạm vi của sương mù ma sẽ không quá rộng, đi thử xem”.

Quả nhiên, đi được vài nghìn mét, màn sương mù ma đột ngột mỏng đi. Đi thêm một đoạn thì họ thoát ra hẳn phạm vi của sương mù ma.

An Tự Tại cười nói: “Không ngờ chúng ta lại có thể sống sót ra khỏi sương mù ma, đều nhờ anh Ngô cả. Cảm ơn anh Ngô rất nhiều!”

Trình Lý cũng nói: “Cảm ơn anh Ngô”.

Ngô Bình nhẹ nhàng đáp: “Không dám nhận”.

Ba Ngọc Sinh vẫn đanh mặt, chẳng nói tiếng nào.

Nhóm người tiếp tục đi thẳng. Ngô Bình vẫn nhặt đá. Lần này, không còn ai cảm thấy anh là kẻ nhà quê không biết gì nữa. Vì vừa nãy Ngô Bình đã dùng loại đá này để bày đại trận.

An Tự Tại tò mò hỏi: “Anh Ngô, đá này có thể dùng để bày trận ư?”

Ngô Bình đáp: “Đá mà tôi chọn có thể dùng làm trận thạch”.

Dứt lời, anh đột nhiên dừng lại, nhặt một viên đá nửa trong suốt có ánh huỳnh quang màu tím, kích cỡ bằng nắm tay. Anh nói: “Đây là trận thạch cực phẩm, có thể bài bố đại trận”.

Trình Lý hỏi: “Anh Ngô à, nói vậy, chỉ cần nhặt bừa vài viên đá là có thể bài bố đại trận ư?”

Ngô Bình đáp: “Không đơn giản như thế. Loại trận thạch cực phẩm này không dễ tìm”.

Nói xong, Ngô Bình bỗng nhiên đứng im, mắt nhìn về hướng bên trái ở phía trước. Ánh mắt của mấy người còn lại cũng di chuyển theo anh. Một con bọ cạp màu xám cực lớn có móc ở đuôi dài mười mấy mét, đang chậm chạp bò về phía họ.

Ba Ngọc Sinh biến sắc, thốt lên: “Là bọ cạp đá! Móc của nó có kịch độc, cả Thiên Tiên cũng không chịu nổi!”

Dứt lời, anh ta đã nhanh chóng lui về hướng ngược lại. Trình Lý và An Tự Tại vẫn không nhúc nhích mà nhìn sang Ngô Bình: “Anh Ngô, bọ cạp đá là dị chủng thời thượng cổ. Nếu lấy được túi chứa độc của nó sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Có vài kẻ mạnh chuyên chạy đến Gobi để săn giết bọ cạp đá”.

Tất nhiên là Ngô Bình biết. Túi độc của bọ cạp đá có thể dùng để chế tạo kịch độc, thậm chí được dùng để luyện đan, là dược liệu rất quý hiếm. Nhưng bọ cạp đá vô cùng nguy hiểm, Địa Tiên bình thường gặp nó đều quay đầu bỏ chạy, không dám lấy túi độc của nó.

Ngô Bình bảo: “Tôi muốn giết con bọ cạp này. Các anh tạm lùi lại đi”.

Trình Lý và An Tự Tại gật đầu, nhanh chóng lùi lại mấy trăm mét, ở vị trí của Ba Ngọc Sinh.

Thấy Ngô Bình muốn giết bọ cạp đá, Ba Ngọc Sinh cười khẩy: “Không tự lượng sức. Móc đuôi của bọ cạp đá nhanh như chớp vậy, dễ dàng giết chết Chân Quân Kết Thai. Anh ta hoàn toàn không phải là đối thủ của nó”.

An Tự Tại nói: “Anh Ba à, anh Ngô không đơn giản đâu, tôi tin anh ấy sẽ thành công”.

Bọ cạp đá đi rất nhanh. Nó đã khoá chặt mục tiêu Ngô Bình, xem anh là món ngon.

Đột nhiên, Ngô Bình biến mất ngay tại chỗ. Anh đã thi triển công dụng ẩn thân của Âm Dương Pháp Bào.

không thấy mục tiêu nữa, bọ cạp đá sửng sốt. Trí thông minh của nó không cao, bèn xoay người tiến về phía bọn người An Tự Tại.

“Ẩn thân ư?”, An Tự Tại sững ra, nhưng lập tức hiểu được kế hoạch của Ngô Bình.

Quả nhiên, khi bọ cạp đá đi ngang vị trí của Ngô Bình, một ánh sáng đen loé lên, đầu của con bọ cạp đá khổng lồ bị kiếm chém đứt. Tuy bọ cạp mất đầu, đuôi nó vẫn quẫy tới, đâm kim độc vào trán Ngô Bình.

Ngô Bình phản ứng nhanh hơn. Anh quay đầu qua một bên, vươn tay tóm đuôi bọ cạp rồi kéo mạnh một cái, xé toạc nó.

Anh tìm được túi độc to bằng nắm tay ở đuôi bọ cạp, cất nó vào nhẫn chứa đỏ.

Đòn trí mạng của bọ cạp đá khiến ba người kia đều giật mình. Nhưng điều làm họ ngạc nhiên hơn chính là Ngô Bình có thể dễ dàng nắm đuôi nó, lực mạnh vô cùng!

An Tự Tại bước đến gần, cười nói: “Tiếc rằng gần đây chỉ có một con bọ cạp đá, bằng không Ngô Bình có thể giết thêm vài con rồi”.

Ngô Bình nhìn An Tự Tại một cái rồi đột nhiên biến mất. Anh lại sử dụng công năng ẩn thân của Âm Dương Pháp Bào.

An Tự Tại ngẩn ra, tính nói gì đó thì bỗng ngoái đầu nhìn về phía xa. Một đám người đang rảo bước đến gần, có khoảng bảy, tám người, tốc độ rất nhanh.

Chỉ trong chớp mắt, đám người ấy đã đến gần họ, người dẫn đầu mặc áo giáp vàng, cười to: “Anh An!”

An Tự Tại cũng mỉm cười: “Anh Long”.
Chương 937: Chuột tìm báu vật

Người đàn ông được gọi là ‘anh Long’ nhìn trái ngó phải, đoạn hỏi: “Anh An này, tôi nhớ anh đang truy sát một kẻ tên Ngô Bình. Sao, anh đã giải quyết Ngô Bình rồi à?”

An Tự Tại đáp: “Đúng thế, tôi đã giết Ngô Bình rồi”. Lúc này, anh ấy đã hiểu lý do Ngô Bình đột ngột ẩn thân.

Anh Long nọ cười bảo: “Nghe bảo tên này là thiên tài của Thục Sơn kiếm phái. Anh An à, anh nên chuẩn bị việc bị Thục Sơn kiếm phái trả thù nhé”.

An Tự Tại nhẹ nhàng nói: “Đó là chuyện của tôi, không phiền anh Long nhọc lòng”.

Đối phương cười ha ha: “Anh An, nếu chúng ta đã gặp nhau, chi bằng tôi nhập bọn cùng các anh?”

An Tự Tại đáp ngay: “Cảm ơn ý tốt của anh, chúng tôi có kế hoạch riêng rồi”.

Người nọ sầm mặt, lãnh đạm nói: “Anh An làm thế là không nể mặt tôi?”

An Tự Tại nhìn đối phương: “Long Uy, là tôi không muốn nể mặt anh!”

Sự điềm tĩnh của An Tự Tại khiến Long Uy không đoán được. Lo rằng An Tự Tại có con bài chưa lật, Long Uy lập tức cười ha hả: “Nếu anh An đã không vui thì thôi vậy”.

Rồi họ quay lưng đi về hướng kia, chẳng mấy chốc đã đi rất xa.

Lúc này Ngô Bình mới ngừng ẩn thân, đoạn hỏi: “Tên Long Uy này rất kiêu ngạo, đó là người thế nào vậy?”

Trình Lý đáp: “Người của nhà họ Long của Long Thần Cốc, nên mới kiêu ngạo như vậy”.

Ngô Bình từng nghe người khác nhắc đến Long Thần Cốc. đó là một nơi rất đặc biệt ở Côn Lôn, cao thủ nhiều vô số.

An Tự Tại nói: “Tên Long Uy này rất mưu mô, có khả năng sẽ còn quay lại. Mọi người hãy cẩn thận”.

Ngô Bình nói: “Nhanh chóng ra khỏi Gobi”.

Rồi anh hỏi: “Anh An, có thể cho tôi mượn miếng da thú để xem một chút không?”

An Tự Tại gật đầu. Bây giờ anh ấy đã có thêm đôi phần tin tưởng Ngô Bình, lập tức lấy miếng da thú ra.

Ngô Bình nhìn thấy trên miếng da thú toàn là tiên văn biến dạng, hiển nhiên bọn họ đều không hiểu. Anh nhìn thêm vài lần đã biết thứ ghi trên miếng da thú hoàn toàn không phải là vị trí tiên điện, mà là một nơi có tên là “động Truyền Võ”.

Anh trả miếng da thú cho đối phương, đoạn đáp: “Tôi đọc mà không hiểu”.

An Tự Tại nói: “Tôi đã nghiên cứu nó lâu rồi mà vẫn chưa hiểu rõ. Nhưng tôi có thể chắc chắn nó có liên quan đến tiên điện Thiên Võ”.

Ngô Bình hỏi: “Sao chuột tìm báu vật vẫn không có động tĩnh gì?”

An Tự Tại bèn lấy con chuột ra. Chuột tìm báu vật cuộn mình, trông rất rã rời.

Ngô Bình vừa nhìn đã biết nó không ổn, bèn nói: “Con chuột này bệnh rồi, mau đưa cho tôi”.

An Tự Tại vội đưa chuột tìm báu vật cho Ngô Bình. Anh đút quả cho chuột ăn. Con chuột ăn xong, tinh thần đã khá lên đôi chút.

Ngô Bình đoán con chuột này không khoẻ, nên đã dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, sử dụng kim châm để trị cho nó, rồi lại cho nó uống thuốc.

Không bao lâu sau, chuột tìm báu vật đã khoẻ mạnh trở lại. Nó còn biết Ngô Bình đã cứu mình nên thân thiết với anh vô cùng.

Bị con chuột phớt lờ, An Tự Tại cũng không để bụng, đoạn hỏi: “Anh Ngô à, bước tiếp theo, chúng ta sẽ đi đâu?”

Ngô Bình sờ cái đầu nhỏ của con chuột rồi bảo: “Nhóc con, phải nhờ ngươi rồi”.

Sau khi phục hồi tinh thần, con chuột khịt mũi, lao về một hướng rồi kêu lên. Nhóm người Ngô Bình phấn khởi hẳn, lập tức đi thật nhanh theo hướng của chuột tìm báu vật.

Đi được hơn trăm dặm, chuột tìm báu vật bỗng nhảy xuống đất, rồi lại nhảy lên một tảng đá, cứ nhảy tới nhảy lui trên đó.

Ngô Bình dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, phát hiện có một cái hố sâu mấy chục mét bên dưới tảng đá này, không biết sẽ dẫn đi đâu.

An Tự Tại nhấc tảng đá lên, nhìn thấy hố đất đen ngòm bèn hỏi: “Anh Ngô, xuống đó chứ?”

Ngô Bình đáp: “Chuột tìm báu vật đã đưa chúng ta đến đây, chứng minh ở dưới có đồ tốt. Xuống đó xem thôi”. Dứt lời, anh nhảy xuống hố đầu tiên, mấy người An Tự Tại cũng lần lượt xuống theo.

Sau khi đáp đất, Ngô Bình đạp lên một đống xương trắng, không giống xương người lắm, hẳn là xương rắn.

An Tự Tại nhảy xuống, thấy xương rắn bèn bảo: “Nhiều xương trắng quá. Anh Ngô, có thể nơi này sẽ có nguy hiểm”.

Ngô Bình quan sát xung quanh, dưới đất rất rộng, bên trên là một tảng đá kiên cố, cao bảy, tám mét. Vị trí của họ là một điểm cao, được bao quanh bởi các mặt dốc.

Họ đi thẳng về phía trước, dọc theo dốc. Xuôi dòng hơn một trăm mét, phía trước xuất hiện một con sông ngầm rất rộng, nước sông chảy róc rách.

Sông rộng năm mươi, sáu mươi mét. Có một đoá sen trắng nở rộ giữa dòng sông, toả hương thơm nồng nàn. Ngửi mùi hương này vào cảm thấy cả người rất dễ chịu.

Đôi mắt Ba Ngọc Sinh sáng rực lên. Anh ta lập tức nhảy xuống sông, hướng về phía đoá sen.

Ngô Bình nói: “Cẩn thận”.

Ba Ngọc Sinh phớt lờ Ngô Bình, cảm thấy đối phương sợ mình cướp được thuốc quý trước. Vậy nên nghe thấy tiếng gọi của anh, Ba Ngọc Sinh bèn gia tăng tốc độ, chẳng mấy chốc đã đến trước đoá sen, bèn giơ tay hái hoa.

“Tõm!”

Ngay giây sau, Ba Ngọc Sinh đột nhiên bị một lực rất mạnh kéo xuống nước, mặt nước không ngừng nổi lên bọt khí.

An Tự Tại cả kinh, định lao đến cứu.

Ngô Bình lạnh lùng bảo: “Không kịp nữa”.

Dứt lời, một cái đầu đã nổi lên mặt nước, chính là đầu của Ba Ngọc Sinh.

An Tự Tại và Trình Lý đều bàng hoàng. Ba Ngọc Sinh chết như thế ư?

Ngô Bình nhìn thấy rất rõ, ở đáy sông có một con vượn khổng lồ, lông toàn thân đen sì, cao mười mét. Con vượn tóm lấy Ba Ngọc Sinh rồi vặn đầu anh ta.

Lúc này, vượn khổng lồ đang ngồi ở đáy sông, lạnh lùng nhìn chăm chăm vào nhóm người Ngô Bình ở trên bờ.

Ngô Bình cũng nhìn con vượn, cao giọng nói: “Ta không có hứng thú với hoa. Ta sẽ qua sông ở bên kia. Ngươi chớ chọc vào ta!”

An Tự Tại không nhìn thấy vượn khổng lồ, bèn hỏi: “Anh Ngô à, anh đang nói chuyện với ai vậy?”

Ngô Bình đáp: “Vượn nước, dị chủng thái cổ”.

Nói xong, họ vòng qua bên kia, chuẩn bị qua sông từ nơi này.

Nhưng Ngô Bình vừa bước chân xuống nước, một con rắn nước màu đen đã bơi đến, thân dài hơn ba mươi mét, cái đầu rắn khổng lồ tiến lại gần Ngô Bình.

Ngô Bình nổi giận: “Nếu ngươi đã tìm đường chết thì đừng trách ta!”

Anh nhấc chân đạp lên mặt nước. “Ầm”, một lực xung kích khủng khiếp đã lan rộng trong nước. Con rắn khổng lồ vừa đến gần đã bị luồng lực này đánh ngất.

Ngô Bình tiến đến, đá vỡ đầu rắn nước. Tiếng động lớn như vậy đã làm kinh động con vượn nước kia. Hai cánh tay của nó vung ra, nhanh chóng lao về phía Ngô Bình.

Anh lặn xuống nước và đấm nó. Sau cú đấm này, mặt nước nổ tung, tạo thành một cột nước khổng lồ. Cùng lúc ấy, một luồng lực rất mạnh đã dẫn truyền trong nước và đánh vào vượn nước.

Con vượn nước khổng lồ bị đánh đến mức phải vội vàng lui đi. Ngô Bình là người không dễ chọc vào, lập tức vung ra sáu cú đấm, cú nào cũng đấm hết lực, đánh vào con vượn nước qua sự dẫn truyền của nước.

Sau bảy cú đấm, thất khiếu của vượn nước đều chảy máu. Là Võ Quân, khả năng kiểm soát sức mạnh của Ngô Bình vượt xa nó, dù chỉ có sức mạnh bằng một phần mười của nó thì vẫn có thể đánh chết nó một cách dễ dàng!

Ngô Bình lại vung ra cú đấm thứ tám. Vượn nước đột nhiên gầm lên điên cuồng, bỏ chạy về hướng ngược lại.

Thấy nó bỏ đi, Ngô Bình cũng không đuổi theo. Anh đi đến trước đoá sen kia, lẩm bẩm: “Thái Âm Tiên Liên, tiếc là vẫn chưa trưởng thành”.

An Tự Tại hỏi: “Anh Ngô, chúng tôi có thể xuống nước không?”

Ngô Bình nói: “Đến đây đi”.

Anh ấy và Trình Lý bèn đi đến gần đoá sen, tò mò hỏi: “Anh Ngô, đây là hoa gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Thái Âm Tiên Liên, nhưng chưa trưởng thành. Sau khi trưởng thành, nó có thể kết ra Thái Âm Tử, là đồ tốt”.

Dứt lời, anh không để ý đến đoá hoa sen nữa, rồi đi lên bờ bên kia. Trên bờ là đất cát mềm. Chân anh vừa đáp xuống bờ, đã có vô số con trùng màu trắng trông như những sợi mỏng chui lên từ mặt đất, muốn chui vào thịt lòng bàn chân của Ngô Bình,
Chương 938: Đỉnh thần

Lập tức có một lớp vảy tiên xuất hiện trên bề mặt Ngô Bình. Dù những con trùng như sợi mảnh này có chui vào bằng cách nào thì cũng không phá vỡ được sự bảo vệ của vảy tiên.

“Cẩn thận, có trùng!”, anh nhắc nhở hai người đi sau.

An Tự Tại và Trình Lý cả kinh, không dám bước ra khỏi nước. Ngô Bình nhấc chân lên rồi giậm mạnh xuống đất. Một luồng lực xung kích khủng khiếp đã lan r với trung tâm là chân anh. Mặt đất lún xuống nửa mét, y như động đất vậy.

Sự rung chuyển này làm nổ tung đám trùng dưới đất, không con nào sống sót.

Thấy không còn nguy hiểm, anh mới nói: “Bước lên đi”.

Lúc này An Tự Tại và Trình Lý mới lên bờ. Họ nhìn thật kỹ, thấy trùng bị nổ chết ở khắp nơi trên mặt đất, nhưng có nhiều trùng chết trong đất hơn.

An Tự Tại ngỡ ngàng nói: “Lực chân anh Ngô mạnh quá, đã khiến bọn trùng chết toàn bộ”.

Trình Lý hỏi: “Anh Ngô à, đây là trùng gì vậy?”

Ngô Bình đáp: “Thi trùng. Nếu nó chui vào cơ thể con người thì sẽ khống chế đại não, biến người đó thành cương thi”.

Da đầu Trình Lý tê rần: “Không ngờ lại là thi trùng! Sao ở đây lại có thi trùng cơ chứ?”

Ngô Bình nói: “Gần đây chắc chắn có cương thi”.

An Tự Tại lên tiếng: “Anh Ngô à, vậy có đi tiếp không? Cương thi không dễ đối phó. Chúng ta không phải Địa Tiên Thuần Dương, không thể chống lại thi độc của cương thi”.

Ngô Bình đáp: “Phía trước quả thật rất nguy hiểm. Hai người đứng đây chờ, tôi đi dò đường trước”.

Cách làm của Ngô Bình khiến An Tự Tại cảm thấy rất ngại. Anh ấy nói: “Anh Ngô, hay là thôi đi”.

Ngô Bình bảo: “Không sao, hai anh chờ một lát nhé”.

Anh sải bước đi về phía trước, càng đi, ánh sáng càng mờ. Đi được vài chục mét, anh thấy thấy một ngôi mộ nhô lên, cao hơn một mét, bề mặt gạch đá và bia mộ đã bị phong hoá nặng từ lâu. Hơn nữa, cú giậm chân ban nãy của anh đã khiến ngôi mộ này sụp xuống một nửa, để lộ mộ thất bên trong.

Dùng năng lực nhìn thấu vạn vật, anh phát hiện có một cỗ quan tài bằng kim loại trong mộ thất, có một cương thi mọc lông tóc đỏ toàn thân đang nằm trong đó. Có hàng trăm nghìn thi trùng màu bạc đang bò tới bò lui trên người cương thi.

“Thiên Thi Vương!”, Ngô Bình nheo mắt, vô thức lùi lại vài bước.

Năng lực của Thiên Thi Vương thì ngay cả Tiên Quân cũng không phải đối thủ, trừ phi là Tiên Tôn cảnh giới Đoạt Thiên!

May mà Thiên Thi Vương này đang ngủ say. Có lẽ nó đang ở trạng thái tu luyện, sẽ không tỉnh dậy trong một thời gian ngắn.

Lòng anh thoáng động, đeo mặt nạ Hắc Thiên vào rồi gọi: “Thần Hắc Thiên”.

Thần Hắc Thiên hỏi: “Chuyện gì?”

Ngô Bình bảo: “Ta muốn hiến tế Thiên Thi Vương, ngươi có lấy không?”

Thần Hắc Thiên đáp: “Thiên Thi Vương à? Tốt đấy, ta có thể nhận”.

Ngô Bình lập tức nhảy vào mộ thất, giăng kết giới xung quanh quan tài rồi niệm chú. Ngay tức thì, một luồng sáng đen xuất hiện trên mộ thất và bao quanh cỗ quan tài

Giây kế tiếp, quan tài bị hút vào không gian Hắc Thiên. Thiên Thi Vương trong quan tài lập tức tỉnh lại, điên cuồng gầm lên, mở nắp quan tài ra.

Nhưng nó vừa ra ngoài đã chết lặng. Thần Hắc Thiên đang lạnh lùng nhìn nó chằm chằm, bàn tay vung tới, lôi nó vào bóng đêm vô tận.

Giọng của thần Hắc Thiên vang lên: “Lần này ngươi muốn đổi thứ gì?”

Ngô Bình đáp: “Không vội, để dành trước, chờ tích đủ rồi tôi sẽ đổi”.

Dứt lời, anh lại lấy quan tài ra, vì bên trong có rất nhiều đồ tuỳ táng.

Không còn Thiên Thi Vương, anh không phải lo lắng nữa. Anh bỏ thi trùng bạc trong quan tài vào một cái chai nhỏ rồi kiểm tra đồ tuỳ táng bên trong.

Người chết có lẽ là người thời Tần Hán, chôn người này ở Thiên Võ Mật Cảnh chắc vì muốn mượn địa thế ở đây dưỡng thi.

Ngay từ đầu anh đã phát hiện đây là một nơi dưỡng thi tuyệt vời. Một vùng đất tốt như vậy, ở Viêm Long chẳng được mấy nơi đâu.

Trong quan tài có một cây thương dài hai mét, làm bằng vàng tiên, mũi thương toả ra ánh sáng đỏ.

Đôi mắt Ngô Bình sáng rực lên: “Thương tốt!”

Anh đoán cây thương này là thần khí thời Tiên quốc. Với tay nghề thời Tần Hán, tuyệt đối không thể làm ra vũ khí sắc bén thế này.

Trừ cây thương ra, những thứ còn lại đều không đáng nhắc đến. Ngô Bình bèn cất nó vào nhẫn chứa đồ.

Rời khỏi mộ thất, anh tiếp tục đi thẳng. Đi được hơn một trăm mét, anh thấy một cái đỉnh lún xuống đất. Đỉnh cao bằng một người, màu xanh đen, bốn mặt có hình vẽ cá sâu chim chóc, núi non muông thú, trăng trời tinh tú. Nhìn thấy đỉnh này, anh bèn sờ thử, khen ngợi: “Đỉnh to thật”.

Tay vừa chạm vào đỉnh, anh đã cảm nhận được một luồng sức mạnh cuộn trào. Anh kinh ngạc, bèn áp hai tay lên thân đỉnh. Ngay lập tức, có vô số hình ảnh xẹt qua trong tâm trí anh.

“Cửu đỉnh!”, anh chấn động.

Từ thời thiếu niên, anh đã biết vua Vũ của Đại Hạ đúc chín cái đỉnh, chia thành chín châu, sau này nó đã trở thành thần khí trấn quốc của hai triều Thương, Chu.

Đế Tân từng nhờ anh tìm Cửu đỉnh, không ngờ anh thật sự đã tìm được một cái!

Anh thử nhấc đỉnh lên, dù đã cố hết sức, đỉnh vẫn nằm im.

“Bảo sao đỉnh này không bị ai lấy mất. Nặng thế này, có là Thiên Tiên cũng không di dời được”, Ngô Bình lắc đầu, bắt đầu nghĩ cách đem nó đi.

Bất thình lình, anh nhanh trí nghĩ ra một cách, bèn đặt hai tay lên đỉnh thêm lần nữa. Lần này anh điều tạm luồng sức mạnh trong đỉnh, mượn sức đánh sức.

Ngay lập tức, một luồng sức mạnh cuồn cuộn tiến vào cơ thể anh. Đạo Chủng chấn động rồi nuốt chửng ngay luồng sức mạnh ấy.

Sau đó, rễ của Đạo Diệp đâm vào hư không. Giây tiếp theo, vô số rễ xuất hiện bên đỉnh, mọc chi chít quấn chặt lấy nó. Rồi mặt đất hơi chấn động, cái đỉnh kia đột nhiên biến mất!

Đỉnh vừa biến mất, mặt đất rung chuyển như trời long đất lở vậy, Ngô Bình gần như không thể đứng vững, chao đảo hơn một phút mới dừng lại.

Lúc này, Ngô Bình phát hiện trong đan điền có thêm một cái đỉnh nhỏ này! Đỉnh nhỏ được rễ của Đạo Chủng bám chặt, không thể cục cựa.

Ngô Bình ngơ ngác. Anh cảm nhận kỹ hơn, nhận thấy Đạo Chủng đang không ngừng hút năng lượng trong cái đỉnh nhỏ.

Khẽ lắc đầu, anh tiếp tục đi về phía trước để thăm dò, chẳng bao lâu sau đã đến rìa hố đất. Nơi này không còn gì khác nữa.

“Xem ra Cửu đỉnh đã dẫn dắt chuột tìm báu vật đến đây”, anh lẩm bẩm.

Anh vỗ đầu con chuột, đút vài hạt dưa cho nó, hỏi tiếp: “Nhóc con, ở đây còn bảo vật gì nữa không?”

Chẳng ngờ chuột tìm báu vật lại hiểu tiếng người. Nó lắc lắc đầu, tỏ ý không còn bảo vật khác nữa.

Ngô Bình lập tức quay về. Đến bờ sông, anh nói: “Bên trong quả nhiên có một thiên thi, đã bị tôi xử lý rồi”.

Nói đoạn, anh lấy đồ tuỳ táng ra cho hai người họ xem.

Thấy cây thương, An Tự Tại kinh ngạc hô lên: “Thương tốt! Anh Ngô, cây thương này trông rất phi thường, chắc chắn có tên trong binh khí phổ”.

Ngô Bình hỏi: “Ồ, binh khí phổ?”

An Tự Tại gật đầu: “Danh sách xếp hạng thần khí có nguồn gốc từ Tiên quốc, gồm một trăm lẻ tám món binh khí. Nhà họ An chúng tôi có một bộ binh khí phổ, tôi có chút ấn tượng”.

Anh ấy vừa nhìn chằm chằm vào cây thương vừa suy nghĩ, bỗng vỗ đầu rồi kêu lên: “Tôi nhớ ra rồi, cây thương này tên là ‘Lưỡi Hái Máu’, xếp thứ bảy mươi hai trong binh khí phổ!”

Đôi mắt Ngô Bình sáng lên: “Lưỡi Hái Máu ư? Được đấy!”

Cái tên ‘Lưỡi Hái Máu’ vừa được thốt ra, cây thương kia đã ngân dài một tiếng. Có một dòng thông tin xuất hiện trong đầu Ngô Bình. Đó là một bộ thương pháp tên là sáu thức Huyết Hải.
Chương 939: Cát thần ngũ sắc

Ngô Bình nói: “Này, trong đây không còn gì nữa cả, chắc chắn thứ chuột tìm báu vật đang tìm là cây thương này”.

Trình Lý có vẻ ngưỡng mộ nói: “Anh Ngô may mắn thật đấy!”

Sau khi ba người trở lại mặt đất thì lập tức bị bất ngờ với cảnh vật ở bên trên. Khắp sa mạc rộng lớn là các cái hố rất to và sâu, bầu trời cũng chỉ có một màu đen kịt, nhiều chỗ còn lộ ra đường chân trời cùng màu, trông gần như vũ trụ bất tận.

Nhiều nơi còn có núi nhô lên, trông rất tang hoang.

Trình Lý lẩm bẩm: “Ban nãy có động đất, không ngờ trên này lại thay đổi nhiều thế”.

An Tự Tại híp mắt nói: “Trời sụp xuống thế này chắc chắn để ngăn bảo vật bị người ta lấy mất”.

Trình Lý: “Có người lấy bảo vật ư? Bảo vật gì thế?”

An Tự Tại lắc đầu: “Tôi không biết, nhưng chắc chắn là bảo bối vô giá. Haizz, không biết ai sẽ gặp may đây. Sau này về nhất định phải kể cho gia tộc nghe để họ cho người đi điều tra mới được”.

Ngô Bình cũng ngẩn ra, không ngờ lấy Cửu đỉnh xong mà cả không gian lại thay đổi nhiều như thế.

Trình Lý: “Anh Ngô, chúng ta đi tiếp chứ?”

Ngô Bình: “Đi tiếp thôi”.

Ba người tiếp tục đi thêm hơn chục cây số nữa, bỗng có một nữ tu chạy tới, quần áo của cô ấy lộn xộn, tóc tai rối bời: “Cứu tôi với!”

Nối rồi, cô ấy nằm luôn phía sau nhóm Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn nữ tu đó thì thấy cô ấy có dáng người rất đẹp, bộ quần áo rộng cũng không thể che được vóc dáng quyến rũ. Ngoài ra, cô ấy còn rất xinh, không kém các người đẹp bên cạnh Ngô Bình chút nào.

Ngô Bình cau mày: “Cô là ai?”

Nữ tu quỳ xuống rồi nói: “Anh Ngô, tôi là Minh Diệm, cứu tôi với”.

Không chờ Ngô Bình trả lời, đã có một đám người xông tới, dẫn đầu là Long Uy. Số người cạnh hắn đã giảm mất một phần ba, chắc chết hết rồi.

Long Uy nhìn thấy Ngô Bình thì ngẩn ra rồi nói: “Ngô Bình, anh chưa chết à?”

Ngô Bình chẳng thèm ẩn thân nữa mà nói: “Tôi chết hay không thì liên quan gì đến anh”.

Long Uy cười lạnh một tiếng, sau đó nhìn chằm chằm vào An Tự Tại: “Anh An, anh dám lừa tôi à!”

An Tự Tại cười khẩy nói: “Tôi lừa anh đấy thì sao nào?”

Thực lực mà Ngô Bình thi triển khiến An Tự Tại như được tiếp thêm sức mạnh, vì thế anh ấy chẳng việc gì phải khách sáo với Long Uy nữa.

Long Uy cười nói: “Các người cứ chờ đấy”.

Sau đó hắn nhìn Minh Diệm ở sau lưng Ngô Bình rồi lạnh giọng nói: “Minh Diệm, ra đây”.

Minh Diệm lắc đầu, bàn tay trắng bệch bấu lấy áo Ngô Bình, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ.

Long Uy nổi giận rồi bước nhanh về phía Minh Diệm, cô ấy hét lên: “Anh Ngô cứu tôi với!”

Long Uy cười lạnh: “Không ai dám xía vào chuyện của tôi đâu”.

Nói rồi, hắn vung tay lên: “Tránh ra”.

Hắn sấn tới định đẩy Ngô Bình, nhưng vừa đẩy nhẹ anh một cái thì đã có một lực phản lại, làm tay hắn bật ra.

Long Uy kinh ngạc, sau đó vô thức lùi lại rồi tức tối nói: “Anh định đối địch với tôi à?”

Ngô Bình lạnh giọng nói: “Anh ngông thật đấy!”

Long Uy cười lạnh rồi lấy một lá bùa ra, sau đó nói với Ngô Bình: “Tôi biết anh mạnh, nhưng thực lực có mạnh đến mấy thì cũng không đọ lại được bùa Long Hồn của tôi đâu”.

Dứt lời, hắn nuốt lá bùa xuống bụng. Ngay sau đó, toàn thân hắn đã toả ra khí tức đáng kinh ngạc, thực lực lập tức tăng vọt.

“Anh Ngô, đây là bùa Long Hồn! Nghe nói nó có thể phát huy sức mạnh của Long thần”, An Tự Tại nhắc nhở.

Ngô Bình thờ ơ nói: “Long Uy, anh tưởng ăn một lá bùa vào là có thể đấu lại được tôi à?”

“Đúng thế! Tôi có bùa Long Hồn giúp sức, các tu sĩ cùng cấp đều không phải đối thủ!”, Long Uy gào lên rồi tấn công Ngô Bình.

Ngô Bình giơ tay ra đỡ, sau đó dễ dàng bắt được cổ tay của Long Uy rồi dùng sức hất ra.

Long Uy bị Ngô Bình đẩy ngã mạnh xuống đất, mặt đất rung chuyển, hắn hét lên thảm thiết.

Ngô Bình lại xách cổ hắn lên rồi ném xuống tiếp. Mỗi lần như thế, đá dưới mặt đất lại nứt ra, toàn thân Long Uy đau đơn, bùa Long Hồn cũng không giúp được gì.

Đúng lúc này, Long Uy chợt cất tiếng như tiếng rồng ngâm, sức mạnh của hắn tăng vọt, hai tay cầm chặt tay Ngô Bình rồi ra sức đẩy anh ra.

Lúc này, làn da của Long Uy phủ đầu ấn rồng màu vàng, khí tức của hắn như biển, đôi mắt cũng biến thành mắt của thằn lằn, trông rất đáng sợ.

Ngô Bình quan sát hắn thì thấy uy lực của bùa Long Hồn mạnh hơn anh tưởng.

Ngô Bình hừ một tiếng rồi lấy Lưỡi Hái Máu ra, sau đó nói: “Tôi sẽ đánh cho anh tâm phục khẩu phục trong mười chiêu”.

Long Uy hét lên rồi bay lên cao, sau đó chộp lên đỉnh đầu của Ngô Bình.

Vù!

Vô vàn các mũi thương bắn ra.

Bụp bụp!

Các vảy rồng trên người Long Uy nổ tung, hắn kêu lên một tiếng rồi bị khí thế của thương đẩy ra xa, không thể tiến lại gần Ngô Bình.

“Chết đi!”

Long Uy đáp đất rồi chạy tới gần Ngô Bình.

Ngô Bình cười lạnh, sau đó quay tròn cây thương rồi đánh vào vai hắn.

Long Uy chưa xứng làm đối thủ của anh.

Rắc!

Dù động tác của Long Uy có nhanh nhẹn đến mấy thì vai vẫn bị trúng đòn, máu tươi chảy ra.

Ngô Bình ấn mạnh tay xuống, Long Uy hét lên đau đớn, sau đó quỳ xuống đất.

Ngô Bình bật người lên đá hắn bay xa rồi nói: “Phục chưa?”

Long Uy sợ hãi, hắn đã dùng bùa Long Hồn nhiều lần, lần nào cũng hạ được kẻ địch. Vậy mà lần này chẳng những không thể thắng được Ngô Bình, mà còn bị anh đánh cho sống dở chết dở, rốt cuộc anh mạnh đến mức nào?

Biết mình không phải đối thủ của Ngô Bình, Long Uy nhìn anh rồi lạnh giọng nói: “Núi cao còn có núi cao hơn, cứ chờ đấy mà xem!”

Long Uy dẫn người bỏ đi, Trình Lý và An Tự Tại đang vô cùng chấn động, họ phát hiện mình đã đánh giá thực lực của Ngô Bình quá thấp.

Minh Diệm quỳ xuống nói: “Cảm ơn cứu mạng của anh Ngô”.

Ngô Bình: “Mời Minh tiên tử đứng dậy”.

Anh đỡ cô ấy dậy rồi hỏi: “Tại sao Long Uy lại truy sát cô?”

Minh Diệm lấy một thứ như ngọc ra rồi nói: “Vì tôi đã tìm thấy bảo bối này”.

Ngô Bình nhìn kỹ thì thấy đó là bùn nên kinh ngạc hỏi: “Đây là… đất thần ư?”

Minh Diệm gật đầu: “Anh Ngô, tôi đã tìm thấy khối đất thần này, nhưng không ngờ lại bị Long Uy phát hiện, hắn định cướp của tôi. Tôi không chịu nên mới bị hắn truy sát, trên đường chạy, tôi đã bị hắn bắt, lũ súc sinh ấy định làm nhục tôi. Tôi phải hạ một tên thì mới chạy thoát được. Nếu không được anh Ngô cứu thì tôi chết chắc rồi”.

Ngô Bình gật đầu hỏi: “Cô tìm thấy đất thần ở đâu?”

Minh Diệm: “Cách đây hơn một trăm cây số có một cái hố rất lớn, bên dưới có nước, xung quanh mọc đầy linh dược, tôi đã nhìn thấy khối đất thần này dưới gốc một cây linh dược”.

Ngô Bình biết đất thần sẽ không xuất hiện một mình nên nói: “Minh tiên tử, cô có thể dẫn tôi đến đây không?”

Minh Diệm gật đầu: “Được”.
Chương 940: Đá thần

Minh Diệm đi trước dẫn đường, bốn người đi hơn trăm cây số, quả nhiên đã nhìn thấy một cái hố trời. Chiếc hố đã bị nứt, nước dưới đáy tràn ra ngoài.

Ngô Bình liếc nhìn rồi nhảy ngay xuống, diện tích dưới đáy rộng bằng nửa bãi bóng.

Trước đó, đáy hố sâu vài mét nên Minh Diệm chỉ tìm được ở ven hố thôi. Nhưng bây giờ, Ngô Bình đã đi được hẳn xuống dưới đáy.

Dưới chân anh là cát mịn ngũ sắc, anh giậm lên đó tìm kiếm.

Trình Lý đứng trên miệng hố định nhảy xuống, nhưng bị An Tự Tại cản lại, anh ấy nói: “Đồ ở đây là của anh Ngô hết rồi, chúng ta đừng xen vào”.

Trình Lý có vẻ không cam tâm, nhưng một mình anh ta cũng không dám làm gì, dẫu sao Ngô Bình cũng rất mạnh nên anh ta chỉ biết thở dài ngao ngán.

Minh Diệm cũng nhảy xuống theo Ngô Bình rồi nói: “Anh Ngô, ban nãy tôi chưa xuống nước, hình như dưới này cũng có đất thần đấy”.

Ngô Bình ừm một tiếng, sau đó lấy một cái xẻng ra bắt đầu xúc cát rồi cho vào túi.

Minh Diệm kinh ngạc hỏi: “Anh Ngô, anh lấy cát này làm gì?”

Ngô Bình không có thì giờ giải thích nên nói: “Cát này trông đẹp quá, tôi xúc một ít mang về cho vào hồ ở nhà”.

Minh Diệm cười nói: “Để tôi giúp anh”.

Chỗ cát này không có nhiều, Ngô Bình bỏ vào vài cái túi là hết rồi.

Xúc cát xong thì Ngô Bình lại đào đất thần ngũ sắc dưới đáy hồ, đất thần ở đây đã hoá thạch, có khoảng hơn trăm khối với đủ mọi hình dạng.

Thấy có nhiều đất thần như vậy, Minh Diệm mừng rỡ nói: “Nhiều đất thần quá!”

Ngô Bình không nói gì, chỉ tập trung xúc đất thần cho vào nhẫn trữ đồ rồi giải thích: “Đúng ra mà nói thì đây không phải đất thần, mà là đá thần. Đất thần mà ở lâu trong một môi trường đặc biệt thì sẽ biến thành đá thần. Hiệu quả của đá thần mạnh hơn đất thần nhiều”.

Minh Diệm vô cùng ngưỡng mộ: “Anh Ngô, anh hiểu biết nhiều thật đấy!”

Ngô Bình cất cái xẻng đi rồi nói: “Minh tiên tử, cảm ơn cô đã dẫn tôi đến đây, cho cô này”.

Anh lấy hai mươi khối đá thần ra đưa cho Minh Diệm.

Minh Diệm vừa mừng vừa ngạc nhiên, nhưng vẫn xua tay: “Tôi không lấy đâu, những thứ này quý giá quá!”

Ngô Bình cười nói: “Cô cứ cất đi, tôi còn nhiều mà”.

Thấy Ngô Bình thật lòng muốn tặng mình, Minh Diệm nhận lấy rồi nói cảm ơn.

Sau đó, Ngô Bình lại đi quanh đáy hồ một vòng và đào thêm được ít đá thần vụn nữa. Cuối cùng, anh nhổ hết linh dược quanh hồ lên, dù chúng không quá quý giá, nhưng bỏ đi thì phí.

Khi anh lên trên bờ, An Tự Tại cười nói: “Chúc mừng anh Ngô lại có thêm thu hoạch”.

Ngô Bình lấy mười tảng đá thần ra rồi ném cho An Tự Tại, nói: “Anh cũng có phần”.

An Tự Tại vui mừng nói: “Cảm ơn anh”.

Trình Lý thấy Ngô Bình không chia cho mình thì tỏ rõ thái độ không vui, anh ta ngoảnh mặt sang một bên không nói gì. Ngô Bình mặc kệ, ban nãy anh đã nhìn thấy hành động của anh ta. Vì thế anh chẳng hơi đâu chia phần cho anh ta.

Ngô Bình hỏi Minh Diệm: “Minh tiên tử có muốn đi cùng chúng tôi không?”

Minh Diệm gật đầu thật mạnh: “Hi vọng anh không chê tu vi của tôi thấp”.

Ngô Bình cười nói: “Giờ cô là bạn của chúng tôi rồi, đi thôi”.

Thế rồi, Ngô Bình đã trở thành thủ lĩnh của nhóm này. Còn An Tự Tại cũng tự giác nhường vị trí cho anh, dẫu sao ở đây chỉ trọng thực lực, Ngô Bình học rộng biết nhiều, thực lực lại mạnh thì bọn họ phải phục thôi.

Ngô Bình quyết định đến động Truyền Võ xem xét, vì thế đã đi theo chỉ dẫn trên miếng da thú.

Một lúc lâu sau, trời bỗng trở lại, gió lạnh rét thấu xương, phía trước còn ẩn hiện một màu trắng xoá.

Minh Diệm nhìn rồi nói: “Anh Ngô, phía trước có tuyết, chắc là đồng tuyết rồi”.

Đồng tuyết cũng giống như sa mạc, một trong những khu vực nguy hiểm nhất của bí cảnh Thiên Võ. Các sinh vật ở sa mạc còn dễ phát hiện, chứ sinh vật ở đây có thể trốn dưới tuyết nên rất khó đề phòng.

Nghe thấy là đồng tuyết, Trình Lý lập tức đứng lại rồi nói: “Tôi nghĩ chúng ta không nên đi tiếp, đồng tuyết rất nguy hiểm, vào rồi khó mà ra được”.

Thấy thế, Ngô Bình hỏi An Tự Tại: “Anh tính sao?”

An Tự Tại cười nói: “Anh Ngô đi đâu thì tôi đi đấy”.

Ngô Bình lại hỏi Minh Diệm: “Cô thì sao?”

Minh Diệm: “Tôi đi theo anh”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì đi thôi”.

Ba người tiếp tục cất bước, còn Trình Lý ở lại với vẻ mặt nhăn nhó. Sau một thoáng do dự, anh ta rẽ sang trái, rõ ràng không định tiến vào đồng tuyết.

Khi tiến vào đồng tuyết, lông mi mày và tóc của nhóm Ngô Bình đã phủ tuyết trắng xoá, Minh Diệm mới ở cảnh giới Nhân Tiên nên người đã bị đông cứng đến mức run rẩy.

An Tự Tại kinh ngạc nói: “Nhiệt độ ở đây thấp quá”.

Nhiệt độ thấp thế này, đến nguyên tử cùng ngừng hoạt động, Nhân Tiên có mạnh đến mấy cũng phải giữ ấm cho cẩn thận.

Ngô Bình vẽ cho hai người kia hai lá bùa giữ ấm, ngay sau khi cầm lấy bùa của Ngô Bình, An Tự Tại và Minh Diệm đã giữ được nhiệt độ ở mức không độ, không đến mức bị đóng băng.

Ngô Bình thì không cần, vì Âm Dương Pháp Bào có công dụng cản lạnh rồi.

Sau khi đi một đoạn đường dài, Minh Diệm chợt hét lên rồi ngẩn ra tại chỗ.

Ngô Bình ngoảnh lại thì thấy mặt cô ấy tái nhợt, sau đó cô ấy ra hiệu cho anh nhìn xuống chân cô ấy.

Ngô Bình nhìn xuống thì thấy dưới lớp tuyết dày có một con bạch xà, chân của Minh Diệm giẫm trúng đầu nó. Cái đầu của nó còn to hơn cả người của cô ấy, giờ nó đang híp mắt như ngủ say.

Ngô Bình nhìn rồi nói: “Đừng sợ, nó đóng băng rồi”.

Minh Diệm thở phào một hơi rồi nhấc chân lên.

Ngô Bình đứng lại quan sát con rắn thì thấy nó rất to, dài khoảng 50 mét, đầu to như cái hang, khí tức rất mạnh, nhiệt độ thấp thế này cũng không thể khiến nó chết vì lạnh.

Ngô Bình vung tay, tuyết đọng bên dưới tan ra, con rắn đã hiện rõ trước mặt mọi người. Nó cuộn tròn người lại như một ngọn núi nhỏ.

An Tự Tại nói: “Anh Ngô, anh định cứu nó à?”

Ngô Bình: “Có cứu hay không thì còn phải xem số mệnh của nó ra sao”.

Anh dán một lá bùa giữ ấm lên đầu con đại xà, cơ thể nó lập tức ấm lên, phần thân bị đông cứng cũng thoải mái hơn.

Một lát sau, nó bắt đầu cử động, sau đó ngẩng đầu lên, mở mắt rồi nhìn Ngô Bình.

Ngay sau đó, đầu nó gục xuống đất, sau đó chầm chậm tiến lại gần Ngô Bình, với loài rắn mà nói thì hành động đó là biểu thị sự hàng phục.

Xem ra, con rắn này rất thông minh, nó biết Ngô Bình đã cứu mình nên cảm ơn.

Ngô Bình nói: “Mày hãy làm vật cưỡi cho bọn tao”.

Nói rồi, nhảy lên đầu nó, sau đó Minh Diệm và An Tự Tại cũng nhảy lên theo.

Ngô Bình chỉ lên phía trước rồi nói: “Đi!”

Con bạch xà trườn trên nên tuyết với tốc độ rất nhanh. Nhờ có bùa giữ ấm của Ngô Bình mà nó không sợ lạnh nữa, càng trườn người càng ấm lên.

Con rắn này có lực uy hiếp rất lớn, cả đoạn đường họ gặp cả bầy sói và báo, nhưng không con nào dám lại gần.

Bỗng có một ngọn núi tuyết xuất hiện trước mặt, Ngô Bình nhìn đường đi trên tấm da thú thì xác định ngay đây là ngọn núi mình cần tìm.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom