• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (4 Viewers)

  • Chương 1001-1005

Chương 1001: Tân sinh viên ghi danh

Xe khởi động. Đôi mắt Mỹ Ngọc sáng rực lên: “Anh giỏi thật đấy. Sau này tôi cũng muốn được trở thành bác sĩ như anh”.

Ngô Bình cười nói: “Mỹ Ngọc thông minh như vậy, sau này chắc chắn còn giỏi hơn tôi”.

Ngô Mi hỏi: “Anh à, ban nãy anh đánh một chưởng ở trên xe là vì chuyện gì thế ạ?”

Ngô Bình đáp: “Em cẩn trọng đấy nhỉ. Trên xe có thứ dơ bẩn, nhưng đã bị anh đánh đuổi rồi.

Hơn một giờ sau, xe chạy đến Đại học Hoa Thanh. Đại học Hoa Thanh là một trong những trường đại học hàng đầu cả nước và nằm trong top mười trường đại học trên thế giới.

Xe không thể chạy vào trường. Cương Tử đi đỗ xe, còn Ngô Bình xách túi lớn túi nhỏ, cùng Ngô Mi và Mỹ Ngọc đi ghi danh.

Trở lại khuôn viên trường đại học, Ngô Bình không khỏi cảm khái. Học sinh ở Viêm Long thi đại học không hề dễ dàng. Một trường đại học hàng đầu như Hoa Thanh, trong mười nghìn thí sinh chỉ có năm, sáu người đỗ vào, có thể nói là một chọi mười nghìn.

Nhà trường có bố trí các tình nguyện viên hỗ trợ tân sinh viên. Đi được vài bước, đã có hai cô sinh viên hỏi họ có cần giúp đỡ không. Ngô Bình không thông thuộc nơi này nên nhờ họ dẫn đường.

Hai cô gái ấy khá xinh đẹp, một cô tóc dài, một cô tóc ngắn. Có lẽ họ đều không quá hai mươi tuổi, chắc là sinh viên năm hai hoặc năm ba.

Cô gái tóc dài cười nói: “Chào hai em. Hai em là người ở đâu?”

Ngô Mi nói: “Chúng em đến từ tỉnh K. Đây là anh trai em, có phải rất đẹp trai không ạ? Anh ấy vẫn chưa có bạn gái đấy”.

Ngô Bình cốc đầu Ngô Mi: “Nói vớ vẩn”.

Ngô Mi xoa đầu: “Em đang tạo cơ hội cho anh mà, sao lại đánh em chứ”.

Cô nàng tóc dài mỉm cười: “Tiếc là chị có bạn trai rồi”.

Cô gái tóc ngắn cười bảo: “Chị chưa có này. Anh đẹp trai ơi, kết bạn nhé”.

Ngô Mi nói: “Chị phải gọi là đàn anh”.

Cô nàng tóc ngắn ngẩn ra: “Đàn anh? Anh đẹp trai này cũng học Hoa Thanh sao?”

Ngô Mi đáp: “Anh trai em là tiến sĩ bằng kép của Hoa Thanh đấy”.

Cô gái tóc ngắn lập tức lộ vẻ ngưỡng mộ: “Đàn anh cừ quá, là tiến sĩ bằng kép cơ ạ!”

Hai cô sinh viên đều kết bạn với Ngô Bình, sau đó đưa họ đi đăng ký.

Họ đến Viện Y học trước, trước ô cửa đăng ký đã có một hàng người đang chờ. Lúc đến nơi, họ nhìn thấy một cô sinh viên tầm tuổi Ngô Mi, trông rất thanh tú, mặc một bộ quần áo mới có vẻ không vừa người.

Đứng cạnh cô ấy là một lão nông chừng năm mươi tuổi, lấy một xấp tiền lẻ từ trong túi vải ra, có mười đồng, có năm đồng. Ông ấy vừa lau nước mắt vừa nói với nhân viên ngân hàng trong cửa sổ: “Tôi bị trộm mất tiền trên đường đi, chỉ còn ngần này thôi, có thể đăng ký cho con bé trước không cô?”

Nhân viên thu ngân nhìn đối phương với ánh mắt đồng cảm: “Bác à, thật xin lỗi, cháu là người của ngân hàng, chỉ phụ trách thu tiền thôi”.

Cô gái kéo lão nông ấy, bình đĩnh nói: “Bố à, con không học nữa đâu, con sẽ đi làm”.

Ngô Bình cảm thấy rất lạ. Học sinh mà đỗ vào Hoa Thanh địa phương hẳn sẽ có thưởng, ít nhất cũng được vài trăm nghìn, sao họ lại không có tiền đóng học phí?

Anh tiến lại gần, đưa thẻ cho quầy thu rồi nói: “Quẹt thẻ của tôi đi”.

Lão nông cả kinh: “Không được, cậu trai à, tôi không thể dùng tiền của cậu…”

Nhân viên nhìn Ngô Bình, mỉm cười gật đầu rồi nhanh chóng quẹt thẻ.

Cô gái ấy cảm kích nhìn Ngô Bình: “Cảm ơn anh”, nói rồi toan quỳ gối trước Ngô Bình.

Ngô Bình bèn đỡ cô ấy dậy: “Không cần cảm ơn. Anh là nhân viên của Quỹ học bổng Viêm Long, những đứa trẻ vừa ngoan vừa giỏi như em có thể đến quỹ của bọn anh để xin học bổng. Có tiền học bổng rồi, em không những không cần chi trả tiền học đại học vài năm tới, mà còn nhận được một khoản tài trợ”.

Đôi mắt xinh đẹp của cô ấy mở to: “Thật không ạ?”

Ngô Bình gật đầu. Thật ra có rất nhiều quỹ như vậy, nhà nước cũng hỗ trợ rất nhiều, nhưng làm đơn xin khá phiền phức. Anh nói vậy để cô ấy không còn buồn nữa.

Lão nông liên tục cảm ơn anh. Ngô Bình hỏi rõ tình hình, lão nông bèn thật thà kể lại. Hoá ra khi cô con gái trúng tuyển Hoa Thanh, huyện và thành phố đều có thưởng tiền, thôn cũng thưởng mười nghìn tệ, các doanh nhân địa phương cũng quyên tặng, tổng cộng được hơn hai trăm nghìn tệ.

Nhưng khoản tiền đã bị bác cả lừa mất với lý do “gửi vào ngân hàng lấy tiền lãi”, mất trắng chỉ sau một đêm. Lão nông suýt nữa đã uống thuốc trừ sâu, nhưng vì con gái, ông ấy đã đi vay mượn tiền khắp nơi.

Khó khăn lắm họ mới gom góp được hai mươi nghìn tiền học phí, kết quả lại bị người ta trộm mất dọc đường đi. Họ chẳng còn cách nào khác, đành cắn răng đi đến trường.

Thật ra dù ông ấy không có tiền thì vẫn có thể học trường này, cùng lắm thì nợ trước rồi trả lại sau khi tốt nghiệp thôi. Hoặc có thể xin khoản vay hỗ trợ sinh viên. Chỉ cần cô ấy chăm chỉ học, chỉ riêng tiền học bổng cũng đủ để cô ấy chi xài.

Ngô Bình không muốn cô ấy gặp khó khăn nên ra tay giúp đỡ.

Cô gái này cũng đăng ký khoa Lâm sàng, nên đã nhanh chóng làm quen với Mỹ Ngọc.

Sau khi anh ghi danh cho Mỹ Ngọc và Ngô Mi thì đã đến giờ cơm. Mấy ngày này, nhà trường có mở nhà ăn cho khách ngoài, Ngô Bình mời lão nông và cô ấy đi ăn cùng.

Nhà ăn chật cứng người. Ngô Bình và Cương Tử mua mười mấy món, họ ngồi quây quần ăn chung. Ngô Bình còn gọi cả hai cô sinh viên dẫn đường ban nãy đến.

Trong lúc tán gẫu, họ biết cô ấy tên là Hà Phương Phương. Cô ấy cũng đứng đầu huyện trong kỳ thi tuyển sinh đại học. Chẳng mấy chốc, ba cô bé đã thân thiết với nhau, trò chuyện rất hăng say.

Ngô Bình khá thích cô gái này. Biết vươn lên, thông minh, có lòng biết ơn. Anh nói sẽ giúp Hà Phương Phương lấy lại khoản tiền bị trộm và cả khoản tiền bị bác cả lấy mất, còn hỏi số tài khoản ngân hàng của cô ấy.

Hà Phương Phương chỉ nghĩ Ngô Bình an ủi mình thôi, nào biết anh đã gọi mấy cuộc điện thoại trước khi ăn. Còn chưa ăn xong thì đã có người gọi lại.

Huyện quê nhà của Hà Phương Phương đã cử ra lực lượng cảnh sát và thành công lấy lại hai trăm tám mươi nghìn tiền đánh bạc, sau đó chuyển khoản vào tài khoản ngân hàng của Hà Phương Phương.

Chỉ vài phút sau, Hà Phương Phương đã nhận được tin nhắn từ ngân hàng. Hai trăm tám mươi nghìn đã được chuyển vào tài khoản của cô ấy, không thiếu một xu.

Không chỉ vậy, mấy phút sau, Ngô Bình lại nhận được một cuộc điện thoại, sau đó hai mươi nghìn tệ bị trộm đã được chuyển vào tài khoản của Hà Phương Phương.

Bố con Hà Phương Phương đều ngơ ngác, tiền đã được lấy lại nhanh vậy ư?

Hai cô sinh viên cũng kinh ngạc vô cùng: “Đàn anh đã làm bằng cách nào thế ạ?”

Ngô Bình cười đáp: “Anh quen nhiều bạn thôi”.

Cô nàng tóc ngắn chớp mắt: “Vậy đàn anh có thể giúp em một việc không ạ?”

Ngô Bình nói: “Được, em nói đi”.

Cô gái tóc ngắn trả lời rất nghiêm túc: “Đàn anh à, em vẫn chưa có bạn trai, anh giúp em thoát khỏi cảnh độc thân được chứ?”

Ngô Bình ngây người, vội xua tay: “Không giúp được, không giúp được rồi”.

Ngô Mi và Mỹ Ngọc đều mím môi cười trộm.

Ăn cơm xong, Ngô Bình đưa Mỹ Ngọc và Ngô Mi đến ký túc xá. Thật tình cờ, Mỹ Ngọc và Hà Phương Phương ở chung phòng. Hai bạn cùng phòng còn lại của họ, một người đến từ Thiên Kinh, người còn lại là người Vân Đông.

Sau đó Ngô Bình đến phòng ký túc xá của Ngô Mi mới biết cô bé ở một mình. Hoá ra sinh viên nữ đăng ký khoa Vật lý quá ít, nhà trường chỉ đành sắp xếp riêng một phòng cho Ngô Mi.

Ngô Bình cũng rất bất đắc dĩ, đành nhờ người chuyển Ngô Mi đến ký túc xá của Mỹ Ngọc, tuy cách lớp học hơi xa nhưng vẫn tốt hơn ở một mình.

Xong xuôi mọi chuyện đã là hơn bốn giờ chiều. Anh bảo Cương Tử sống ở khách sạn gần trường, Ngô Mi và Mỹ Ngọc cần gì thì có thể gọi cậu ta bất cứ lúc nào.

Anh đang định quay về trụ sở chính Thiên Long thì nhận được cuộc gọi của Diệp Huyền. Anh ta hy vọng anh tham gia một hoạt động, còn nói Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên cũng tham gia. Ngô Bình cân nhắc một lúc rồi đồng ý.

Khi Ngô Bình đến nơi mới phát hiện mấy người Diệp Huyền đang quay phim.

Nhác thấy Ngô Bình, Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối, bộ phim này cần một nhân vật phản diện. Đệ tử muốn mời tiền bối đóng, có được không?”

Ngô Bình trừng mắt: “Đầu anh úng nước à, Diệp Huyền? Trông tôi giống người biết diễn xuất lắm à?”
Chương 1002: Truy sát cực nhanh

Diệp Huyền cười nói: “Tiền bối không cần biết diễn xuất. Chủ yếu là hiệu ứng của một số cảnh quá khó, đệ tử đã thuê vài đội làm mà hiệu quả đều không tốt lắm”.

Ngô Bình cười khẩy: “Hoá ra anh gọi tôi đến đây để tiết kiệm tiền làm hiệu ứng à? Thế anh chuẩn bị đưa tôi bao nhiêu tiền đây?”

Diệp Huyền cười hề hề: “Tiền bối sao lại nỡ đòi tiền của đệ tử chứ ạ?”

Lâm Băng Tiên mỉm cười: “Anh Ngô à, mấy cái hiệu ứng ấy thật sự rất khó làm, đã bỏ ra không ít tiền mà vẫn không đạt được hiệu quả như mong muốn”.

Ngô Bình cũng đã đến rồi, chỉ đành thử xem sao. Thế là anh hỏi kịch bản. Nhân vật phản diện là một cao thủ cực giỏi và luyện tà công, vì để tu luyện công pháp cao cường nhất mà trở nên lạnh lùng vô tình, từ mặt gia đình.

Cảnh chiến đấu này yêu cầu rất nhiều động tác khó, ngay cả mấy cậu trai trẻ của chùa Đại Thiền cũng không làm được hoặc làm chưa đủ hoàn hảo. Đoạn sau sẽ thêm hiệu ứng vào. Song Diệp Huyền vẫn muốn cảnh này phải tốt hơn nữa. Tuy đạo diễn cảm thấy đã ổn rồi nhưng anh ta vẫn chưa hài lòng. Vậy nên Diệp Huyền nảy ra ý, gọi điện lừa Ngô Bình đến đây và nhờ anh thử xem sao.

Ngô Bình đi vào hậu trường. Anh thay đổi ngoại hình, biến thành một người đàn ông trung niên lạnh lùng nhưng vẫn vô cùng điển trai, vẻ mặt không nhiễm bụi trần gian.

Rồi anh mặc chiếc áo choàng thời thượng cổ và gắn râu vào. Khi anh đứng trước mặt đám người Diệp Huyền, ai nấy đều sững sờ. Sự lạnh lùng, vô tình, tài giỏi mà Ngô Bình thể hiện còn tuyệt hơn miêu tả trong nguyên tác gấp trăm lần!

Diệp Huyền vỗ tay: “Tốt quá rồi! Chính là khí chất này. Trước đây cứ cảm thấy vai phản diện có điểm nào đó không ổn, cao thủ tuyệt thế thì nên có phong thái của cao thủ tuyệt thế như vậy!”

Lúc này, Diệp Huyền đích thân giải thích quá trình chiến đấu cho Ngô Bình. Vì hiệu quả quay dựng, anh phải quay một mạch đến hết, mười máy quay hoạt động cùng lúc để bắt được góc quay đẹp nhất.

Giao đấu với Ngô Bình chính là Lâm Băng Tiên, có điều cô ấy phải đeo dây cáp vì có một số động tác quá khó.

Khi mọi người đang chuẩn bị, Ngô Bình bỗng cất tiếng: “Không cần dây cáp, Băng Tiên, bắt đầu đi”.

Dứt lời, Lâm Băng Tiên bỗng nhiên bay lên cao, nhẹ nhàng như tiên vậy. Đôi mắt rực sáng, cô ấy hét lên một tiếng rồi đâm kiếm về phía Ngô Bình.

Ngô Bình đã dùng niệm lực giúp Lâm Băng Tiên hoàn thành một loạt động tác phức tạp. Anh cũng tự do phát huy trên không, thực hiện đủ loại động tác kinh người, không chỉ đẹp mà còn đầy uy lực.

Đây vốn dĩ là cảnh hành động cần quay vài ngày, Ngô Bình mất nửa giờ đã diễn xong, thực hiện chỉ trong một lần.

Khi hiệu ứng cuối cùng xuất hiện, đôi mắt của đạo diễn trợn trừng cả lên, liên tục nói thật khó tin, cả đời chưa từng quay được cảnh như vậy.

Sau đó Ngô Bình trở thành khách mời miễn phí của Diệp Huyền. Anh đã quay một mạch các cảnh sau đó của nhân vật phản diện, tổng thời lượng khoảng hai mươi phút. Mà hai mươi phút này đã trở thành kinh điển trong lịch sử phim điện ảnh, không bao giờ bị vượt qua.

Quay xong phim đã là tám giờ hơn, ai cũng đói cả rồi. Diệp Huyền bèn mời mọi người đi ăn. Đám đông đi ô tô đến một khách sạn.

Trong một căn phòng riêng trên tầng sáu khách sạn, người quản lý đã đứng sẵn ở đó, cung kính chờ Diệp Huyền gọi món. Khách sạn này vốn do nhà Diệp Huyền mở.

Gọi món xong, Diệp Huyền xem điện thoại rồi nói: “Tiền bối à, ông nội đệ tử nghe nói tiền bối đang có mặt nên bảo rằng sẽ đến đây ngay”.

Diệp Thiên Tông đang rảnh rỗi ở nhà, không có việc gì làm. Ông ấy cũng nhớ Ngô Bình nên muốn đến gặp anh.

Ngô Bình nói: “Ừ, cũng lâu rồi tôi chưa gặp sư huynh”.

Chẳng bao lâu sau, các món ăn vừa được bưng ra bàn, Diệp Huyền lại nhận được điện thoại. Ngô Bình nghe rất rõ bên kia đầu dây là một giọng lạ: “Chào anh, cho hỏi đây là số điện thoại của người nhà anh phải không?”

Diệp Huyền cau mày: “Đây là số của ông nội tôi. Anh là ai?”

Người nọ đáp: “Ông nội anh ngất ở vệ đường. Tôi đã kiểm tra, hình như ông ấy không còn thở nữa. Anh mau đến đây đi. À, tôi đã gọi cấp cứu rồi…”

Diệp Huyền không còn nghe bất cứ từ nào sau đó nữa. Anh ta đứng bật dậy rồi lao ra ngoài.

Ngô Bình giật lấy điện thoại, hỏi người gọi điện: “Xin hỏi ông ấy đang ở đâu?”

Đối phương nhắn vị trí. Cả hai vừa ra khỏi cửa đã bay lên trời.

Vài phút sau, hai người đáp xuống chính giữa một con ngõ nhỏ, đám đông đang vây quanh nơi đó và xì xào bàn tán.

Ngô Bình tách khỏi đám người, nhìn thấy Diệp Thiên Tông đang dựa vào tường, máu đen chảy ra từ khoé miệng. Anh bắt mạch, thấy ông ấy đã chết!

“Sư huynh!”, Ngô Bình vừa bàng hoàng vừa phẫn nộ, tóc nổ tung từng sợi một, bộ dạng đáng sợ vô cùng.

Diệp Huyền nhào vào lòng Diệp Thiên Tông mà gào khóc nức nở, đau đớn.

Ngô Bình khẽ khàng lên tiếng: “Mọi người lùi ra”.

Những người xung quanh như thể bị thôi miên, lần lượt rời khỏi con ngõ. Không gian yên tĩnh hắn.

Hai tay Ngô Bình làm một động tác, đọc một đoạn chú khó hiểu, đồng thời thắp sáng đèn dẫn hồn. Vài phút sau, anh ngửa mặt gào to: “Tên hung thủ khốn kiếp, dám bắt mất hồn phách của sư huynh. Tôi nhất định sẽ không tha cho các người!”

Diệp Huyền khóc thảm thiết hơn: “Tiền bối nói rằng hồn của ông nội cũng bị hung thủ bắt mất rồi ư?”

Ngô Bình đấm mạnh xuống đất, mặt đất liền rung chuyển, đá cũng vỡ vụn. Anh bày ra năm đồng tiền phép để bói. Một lát sau, có bốn lớp hư ảnh xuất hiện giữa không trung. Anh nhìn xong bèn lạnh lùng nói: “Diệp Huyền, trông chừng thân xác của ông nội anh. Tôi đi rồi về!”

“Ầm!”

Mặt đất chấn động, đất dưới chân Ngô Bình lún thêm mấy chục xen-ti-mét, để lại hai dấu chân rất sâu. Ngô Bình đã bay lên trời, đuổi theo hung thủ.

Thời gian hung thủ sát hại Diệp Thiên Tông chưa đến mười phút, chạy chưa quá xa!

Trên núi đất cách mười dặm về phía Tây, có một ngôi miếu thổ địa đã lâu không được tu bổ. Ở nơi này không có hương khói, miếu đã sụp một nửa, bình thường hay có mèo chó hoang ngủ lại.

Đột nhiên, một lão ăn mày và một đạo sĩ cao gầy sóng vai bước vào miếu. Lão ăn mày cũng không ngại miếu dơ bẩn, ngồi phịch xuống đất, sau đó mở hồ lô ra rồi nhấp một ngụm rượu.

Đạo sĩ cao gầy lấy một tấm đệm ra, cuộn áo choàng lại rồi ngồi lên.

Lão ăn mày cười hề hề: “Vận số tốt thật, giữa đường lớn mà lại gặp được một con cừu béo, tuy hơi cao tuổi nhưng thần hồn rất mạnh”.

Đạo sĩ cao gầy mới bảo: “Hoa Tử à, hình như tôi biết người này. Đó từng là người đứng đầu Thần Võ Ti đấy, làm sao tôi dám động vào ông ta?”

Lão ăn mày cười khẩy: “Giết cũng giết rồi, ai mà biết là chúng ta làm chứ?”

Đạo sĩ cao gầy nói: “Nghe bảo ông ta có một sư đệ rất lợi hại”.

Lão ăn mày bật ra một tràng cười hề hề quái dị: “Sư đệ ông ta mà dám đến đây thì tôi sẽ giết nốt, luyện thành Nhân Nguyên Đan”.

Lời vừa dứt, mặt đất khẽ rung chuyển. Bụi trước cửa miếu bay mịt mù, một bóng người bước vào.

Lão ăn mày kinh ngạc, vừa định đứng dậy thì vai đã bị một bàn tay ghì lại. Cú ghì này khiến lão không đứng dậy được nữa, toàn thân bị phong ấn bởi một luồng sức mạnh khủng khiếp.

Lão ăn mày vội vàng lên tiếng: “Anh bạn, chúng ta quen nhau sao?”

Đôi mắt đỏ ngầu như máu, Ngô Bình gằn từng chữ: “Người mà lão vừa giết chết chính là sư huynh của tôi!”

Lão ăn mày cả kinh, vội vã đưa chiếc hồ lô màu đen ra: “Hồn phách của ông ấy vẫn còn ở trong này”.

Ngô Bình cầm lấy hồ lô rồi mở nút chặn, lập tức có hồn phách bay ra lơ lửng, chính là Diệp Thiên Tông.

Diệp Thiên Tông vẫn chưa tu thành Nguyên Thần, nhưng nhờ uống đan dược và tinh thạch linh hồn mà Ngô Bình đưa nên thần hồn rất vững chắc.

Ngô Bình cất nguyên thần vào, lạnh lùng hỏi: “Vì sao lại giết hại sư huynh tôi?”
Chương 1003: Nhân Nguyên Đan

Lão ăn mày cảm nhận được năng lực khủng khiếp của Ngô Bình, run rẩy nói: “Tôi có một pháp bảo, có thể luyện hồn phách con người thành Nhân Nguyên Đan”.

“Lấy ra đi!”

Lão ăn mày lấy ra một chiếc bát nhỏ màu vàng với vẻ không nỡ, trên bát chi chít phù văn. Anh hỏi: “Sử dụng như thế nào?”

Thế là lão ăn mày truyền lại cách dùng cho Ngô Bình. Tay Ngô Bình chộp lấy đầu lão ăn mày rồi bóp nát sọ lão, sau đó lôi ra một nguyên thần.

Nguyên thần này định bỏ trốn nhưng đã bị Ngô Bình bắt lại và không thể trốn thoát, phát ra tiếng gào thét thê lương.

Ngô Bình làm theo cách dạy của lão ta, ném nguyên thần vào trong bát. Ánh sáng vàng trong bát bốc lên, một phút sau, một viên đan dược hình tròn đã xuất hiện ở đáy bát.

Anh lấy ra xem, đó là một viên đan dược tràn đầy năng lượng. Uống viên đan này rất có ích cho nguyên thần và cơ thể.

Đạo sĩ cao gầy tái mặt, ngồi im tại chỗ, không dám động đậy. Ngô Bình quá khủng khiếp. Tiên quân mà đạo sĩ từng gặp cũng không đáng sợ bằng một phần mười Ngô Bình!

Đến lúc này, Ngô Bình mới nhìn về phía đạo sĩ, cất tiếng hỏi: “Anh quen lão ăn mày?”

Đạo sĩ vội quỳ xuống đất: “Tôi có quen. Lão ấy tên Quỷ Hoa Tử, là cao thủ tà đạo”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy còn anh?”

“Biệt danh của tôi là Quỷ Đạo Nhân, có chút giao tình với lão ấy”.

“Anh cũng tham gia sát hại sư huynh tôi?”

Đạo sĩ vội dập đầu: “Tôi sai rồi. Tôi bị ma ám, không nên ra tay. Chủ yếu vẫn là Quỷ Hoa Tử, tôi chỉ đứng gần đó đánh lén một chưởng thôi. Người là do Quỷ Hoa Tử giết”.

Vừa dập đầu, đạo sĩ vừa lấy tiền hương hoả ra: “Xin hãy tha cho tôi một mạng…”

Ngô Bình nhìn số tiền hương hoả kia, có năm mươi hai đồng. Anh chưởng vào đỉnh đầu Quỷ Đạo Nhân, lôi nguyên thần của đối phương ra rồi bỏ vào bát vàng.

Thi thể đổ ập xuống. Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình đã luyện ra viên đan dược thứ hai.

Anh lẩm bẩm: “Tác dụng của đan dược này tốt thật, mình phải mau chóng trở về cứu sư huynh”.

Thời gian tử vong của Diệp Thiên Tông chưa vượt quá nửa giờ, hồn phách vẫn còn nguyên vẹn, anh chắc chắn sẽ giúp ông ấy sống lại.

Anh đến con ngõ nhỏ bằng tốc độ nhanh nhất, đút một viên đan dược cho Diệp Thiên Tông, sau đó sử dụng Hồi Hồn châm pháp để trả hồn phách về vị trí ban đầu.

Vài phút sau, cơ thể Diệp Thiên Tông chấn động, đoạn chầm chậm mở mắt ra. Ông ấy cảm thấy cơ thể tràn đầy sức mạnh, bèn hỏi: “Sư đệ, có phải ban nãy anh đã chết một lần hay không?”

Ngô Bình gật đầu: “Sư huynh, anh đã uống một viên đan dược có hiệu quả rất tốt. Anh hãy mau ngưng tụ nguyên thần”.

Diệp Thiên Tông cũng cảm thấy thời cơ đến rồi, lập tức vận công ngưng tụ nguyên thần với sự trợ giúp của Ngô Bình. Sau hơn một giờ, một luồng thần niệm mạnh mẽ đã toả ra từ ông ấy. Cuối cùng ông ấy cũng ngưng tụ nguyên thần, trở thành Địa Tiên!

Diệp Thiên Tông vừa đột phá, không thể đi ăn cơm nên về nhà để tu hành ổn định.

Ông nội chết đi sống lại, Diệp Huyền hết đau buồn lại mừng rỡ, cũng không còn tâm trí đi ăn nữa, quyết định về nhà cùng Diệp Thiên Tông.

Ngô Bình một mình quay lại khách sạn. Những người còn lại đã về cả rồi, chỉ còn Lâm Băng Tiên và Trần Lăng Sương còn chờ anh.

“Anh Ngô à, xảy ra chuyện gì vậy?”, Lâm Băng Tiên ân cần hỏi.

Ngô Bình đáp: “Đã giải quyết rồi. Nào, hai người ăn với anh nhé”.

Trần Lăng Sương lại gọi thêm vài món, đoạn nói: “Mấy hôm nay, ngày nào tôi và Băng Tiên cũng quay phim, chẳng có thời gian nghỉ ngơi. Chờ bộ phim mà anh tham gia diễn xuất quay xong, chúng tôi sẽ nghỉ ngơi vài tháng để thư giãn một chút”.

Lâm Băng Tiên cười bảo: “Bộ phim điện ảnh mà anh tham gia, chắc chắn sẽ nổi tiếng khắp toàn cầu”.

Ngô Bình đáp: “Anh không biết diễn xuất đâu, hai người đừng cười anh nữa”.

Trần Lăng Sương bảo: “Chúng tôi nói thật mà. Vai phản diện của anh không chỉ giống về ngoại hình mà thần thái cũng giống, còn tuyệt hơn trong tưởng tượng của chúng tôi rất nhiều”.

Họ đang tán gẫu thì đột nhiên có người đẩy cửa xông vào, dẫn đầu là một gã đàn ông đeo kính, chừng ba mươi tuổi. Ngay khi nhìn thấy gã, Trần Lăng Sương liền nổi giận: “Chu Chí Viễn, anh còn dám xuất hiện ư?”

Ngô Bình nhớ ra rồi. Khi Trần Lăng Sương bị thương, Chu Chí Viễn đã theo đuổi cô ấy. Trần Lăng Sương tin tưởng giao công ty cho gã này quản lý, kết quả là thâm hụt hơn ba mươi triệu, gã cũng bỏ trốn. Sau đó Trần Lăng Tuyết - em gái Trần Lăng Sương, bị bắt cóc, chắc hẳn cũng do người này gây ra.

Chu Chí Viễn cười hề hề: “Trần Lăng Sương, bây giờ cô là minh tinh nổi tiếng khắp thế giới rồi, nghe nói một năm kiếm được mấy tỷ nhỉ? Sao, đã quên người yêu tên Chu Chí Viễn này rồi à?”

Trần Lăng Sương lạnh lùng nói: “Chu Chí Viễn, tôi còn chưa tính sổ với anh đấy!”

Chu Chí Viễn hừ giọng: “Trần Lăng Sương, tôi đến để tính sổ với cô đây! Nói thật cho cô biết, tôi đã uỷ thác cho các hãng truyền thông lớn đăng bài rằng, sau khi cô nổi tiếng, cô đã vứt bỏ người bạn trai luôn ở bên cạnh cô, còn lên giường với ông chủ mới, là một người phụ nữ không biết xấu hổ!”

Trần Lăng Sương giận run người: “Anh… Anh là đồ vô sỉ!”

Chu Chí Viễn bật ra tiếng cười quái đản: “Bây giờ cô nổi đình đám thế này, đưa tôi vài trăm triệu đi rồi tôi sẽ tha cho cô một lần. Dĩ nhiên, cô cũng có thể báo cảnh sát. Tôi đã tìm luật sư rồi, không sợ cô đâu!”

Trần Lăng Sương định đáp trả thì Ngô Bình đã ra hiệu cho cô ấy đừng lên tiếng. Anh đứng dậy, đoạn cất lời: “Anh chính là Chu Chí Viễn? Bề ngoài thì giống người mà sao không làm chuyện nào giống con người vậy?”

Chu Chí Viễn giận dữ quát: “Anh là cái thá gì? Chuyện của ông đây, anh nhúng tay vào được à?”

Ngô Bình hờ hững nói: “Quỳ xuống!”

Anh đã cưỡng ép thôi miên đối phương bằng thần niệm cực mạnh của mình. Cách thôi miên này gây tổn thương khá lớn cho não bộ, dễ biến người ta thành kẻ ngốc.

Chu Chí Viễn quỳ “cộp” xuống đất, mắt đờ đẫn.

Ngô Bình nói tiếp: “Những năm qua, anh đã phạm những tội gì, thành thật khai ra đi”.

Thế là Chu Chí Viễn kể lại mọi chuyện. Điều khiến Ngô Bình bất ngờ là gã từng hạ độc, giết người, phóng hoả, đúng là làm đủ việc ác!

Anh bảo: “Anh tự đến Cục cảnh sát tự thú đi, khai rõ hành vi phạm tội của mình”.

“Vâng”, Chu Chí Viễn đứng dậy rồi đi thẳng đến Cục cảnh sát.

Những người đi theo gã đều sững sờ, vẻ mặt đầy hoảng hồn. Họ định đi theo thì bị Ngô Bình quát một tiếng, thế là đứng im tại chỗ, không dám cử động nữa.

Trần Lăng Sương vừa kinh ngạc vừa hả giận: “Sao anh làm được vậy?”

Ngô Bình đáp: “Chút tài mọn thôi. Lăng Sương à, Chu Chí Viễn là mầm tai hoạ, nếu tôi không đưa gã vào tù thì không yên tâm được. Lần này gã ngồi tù ít nhất là án chung thân”.

Trần Lăng Sương nói: “May mà có anh, nếu không thì tôi không biết phải làm sao nữa”.

Ăn cơm xong, Ngô Bình đưa Trần Lăng Sương và Lâm Băng Tiên về nhà, sau đó đến nơi ở của Lâm Băng Tiên. Người đã đến rồi, tất nhiên sẽ không đi nữa. Lâm Băng Tiên nhào vào lòng anh.

Đêm đó, sau khi cả hai vui vẻ với nhau, Ngô Bình đã đưa một viên Nhân Nguyên Đan cho Lâm Băng Tiên uống, và truyền dạy đoàn thể thuật khó hơn cho cô ấy. Đã là ngôi sao võ thuật, tố chất cơ thể nhất định phải tốt, giúp cô ấy cải thiện thể chất là chuyện anh nên làm.

Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình đi gặp Diệp Thiên Tông. Bây giờ Diệp Thiên Tông đã ổn định, sau khi có nguyên thần, khí chất của ông ấy đã khác trước.

“Sư đệ, cậu đã cứu cái mạng già này của anh”, ông ấy cười nói.

Ngô Bình đáp: “Sư huynh trong hoạ có phúc, giờ đã thành công thăng cấp thành Địa Tiên”.

Diệp Thiên Tông nói: “Anh định đến Địa Tiên Giới tìm sư phụ”.

Ngô Bình gật đầu: “Cũng tốt. Phía sư phụ đang cần người, anh đến đó cũng đúng lúc”.

Diệp Thiên Tông lấy rượu quý của mình ra rồi thoả thích uống cùng Ngô Bình. Uống đến chiều, Ngô Bình nhớ ra một chuyện, lập tức chào tạm biệt ông ấy.

Anh nhớ lại quyển ghi chép về hái sâm mà Trần Lăng Sương từng đưa cho mình, nó có ghi lại cuộc đời hái sâm của bố cô ấy, để lại một số củ sâm già.

Trong tay Ngô Bình có rất nhiều đất thần, nếu có thể hái số sâm núi ấy rồi dùng đất thần vun trồng, sẽ rất dễ dàng có được sâm vua.
Chương 1004: Nghìn dặm tìm sâm

Trước đó Ngô Bình không thể phi thiên độn địa nên việc đào sâm rất phiền phức. Bây giờ anh có khả năng này rồi, đào sâm thuận tiện hơn nhiều.

Theo nội dung trong quyển ghi chép, anh bay đến núi Trường Bạch trước.

Quyển ghi chép này chỉ ghi lại vị trí chung chung, muốn tìm được sâm núi mà sử dụng phương pháp thông thường sẽ tiêu hao rất nhiều tinh lực. Nhưng anh có thể dùng thần niệm để tìm, cộng thêm nhãn lực tuyệt vời, hiệu suất tìm sâm của anh cao hơn người bình thường cả vạn lần.

Anh đến một quả núi ở núi Trường Bạch, đỉnh núi còn đọng tuyết, có vài dòng suối chảy xuống dọc theo núi. Bây giờ là tháng bảy, dưới chân núi vẫn còn nóng, nhưng trên đỉnh lại rất mát mẻ.

Ngô Bình bay lên không trung, dùng thần niệm để quét và xác định được vị trí trong ghi chép, tìm thấy một cây sâm núi. Ghi chép bảo rằng, cây sâm này được ông ấy phát hiện hai mươi ba năm trước, khi đó là lục phẩm diệp.

Nhân sâm mọc hoang bình thường phải mất sáu năm mới hình thành lục phẩm diệp, sau đó sinh trưởng tiếp thì số lá không thay đổi, chỉ có những người đào sâm dạn dày kinh nghiệm mới đoán được năm tuổi của nó.

Ngô Bình đáp xuống đất, quả nhiên nhìn thấy cây nhân sâm ấy. Anh phát hiện nhân sâm này đã phát triển đến cửu phẩm diệp, mắt liền sáng rỡ.

Bình thường sâm núi mọc hoang sau khi phát triển đến ngũ phẩm diệp hoặc lục phẩm diệp sẽ không mọc lá mới nữa. Nhưng cũng có nhân sâm biến dị, mọc đến thất phẩm diệp, bát phẩm diệp, cái này thuộc về linh dược rồi.

Nhìn thấy nhân sâm trước mặt mình là cửu phẩm diệp, phía trên có một nhành hoa, tên là “Chín lá một hoa”. Người đào sâm vô số, Chín lá một hoa, thần tiên tìm đến nhà ta.

Nghĩa là tìm được sâm này thì ngay cả thần tiên cũng tìm đến nhà hỏi mua, có thể thấy nó phi phàm đến nhường nào.

Ngô Bình cẩn thận đào sâm lên rồi gói lá cây, đặt vào không gian Hắc Thiên. Khi trở về, anh sẽ trồng sâm ở nhà, dùng đất thần bồi đắp, để nó trưởng thành thành sâm vua.

Cứ như thế, anh tìm kiếm toàn bộ khu vực núi Trường Bạch rộng hàng chục nghìn ki-lô-mét vuông. Có một phần ba số sâm núi trong quyển ghi chép được ghi rằng xuất hiện ở đây.

Sau khi tìm được cây nhân sâm thứ hai mươi lăm, anh đáp xuống đất nghỉ ngơi, nhóm lửa rồi bắt vài con thỏ rừng để nướng ăn.

Chẳng mấy chốc, mùi thơm đã toả ra, có rất nhiều thú hoang đang ẩn nấp xung quanh nhưng đều không dám đến gần.

Đột nhiên, từ trong núi truyền đến tiếng bước chân, một đám người đào sâm xuất hiện. Họ nhìn thấy ánh lửa, lập tức ùa đến vây quanh anh.

“Cậu bạn đang làm gì ở vùng rừng núi hoang dã này vậy?”, người đi đầu cất tiếng nói, đó là người dẫn đầu và có tiếng nói quyết định của nhóm người đào sâm này.

Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói trên núi có nhân sâm nên lên đây thử vận may. Tiếc là tôi không thạo nghề, tìm nửa ngày rồi mà còn chẳng thấy được một sợi rễ nhân sâm”.

Tất cả đều thấy Ngô Bình không có túi trên người, tất nhiên không cất được sâm, bèn cười rộ lên.

Người dẫn đầu kia nói: “Chúng tôi đã tìm sâm mấy chục năm nay còn chưa dám nói là ngày nào cũng có thu hoạch, một người ngoài ngành như cậu tìm được mới là lạ”.

Ngô Bình cười bảo: “Thỏ rừng tôi vừa nướng đấy, các anh đến ăn chung đi”.

Mọi người đồng loạt ngồi xuống, có người lấy nước, có người lấy lương khô ra, nhưng chẳng ai ăn thỏ nướng của Ngô Bình.

Ngô Bình biết họ đề phòng anh, cũng chẳng mời nữa, lặng lẽ ăn một mình.

Anh phát hiện trên người họ có rất nhiều nhân sâm. Họ dùng lá cây gói sâm lại, bên ngoài quấn bằng tiền xu và dây thừng, gọi là gói sâm.

Anh nhìn thấy tám gói sâm, bèn hỏi: “Anh là người quản lý à? Các anh bán sâm sao?”

Người dẫn đầu độ bốn mươi tuổi, gương mặt dày dạn gió sương, mặc áo da lộn, cười nói: “Chúng tôi tìm sâm để bán lấy tiền, giá cả phù hợp là bán ngay”.

Ngô Bình gật đầu đáp: “Có thể cho tôi xem không?”

Người nọ gật gật đầu, người ngồi bên cạnh bèn để mấy gói sâm ra trước mặt Ngô Bình. Anh phát hiện số sâm này đều là tứ phẩm diệp, ngũ phẩm diệp, không quý hiếm lắm, bèn hỏi: “Bán thế nào vậy?”

Người dẫn đầu cười bảo: “Tứ phẩm diệp thì mười nghìn, ngũ phẩm diệp thì tám mươi nghìn”.

Ngô Bình đáp: “Được, tôi sẽ mua hết tám gói này”.

Anh nhìn một lượt, năm gói tứ phẩm diệp, ba gói ngũ phẩm diệp, lập tức đưa chi phiếu ba trăm nghìn cho họ, đoạn nói: “Tôi gửi thêm mười nghìn, xem như là tiền công”.

Người dẫn đầu cầm chi phiếu lên xem. Người này không thường nhìn thấy chi phiếu, mọi khi chỉ nhận tiền mặt, bèn bảo: “Cậu à, chúng tôi chỉ lấy tiền mặt thôi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được, chờ tôi một lát”.

Anh chạy ra sau gốc cây, vờ lấy túi ra, bên trong đựng mấy trăm nghìn tiền mặt. Tất nhiên, khoản tiền này được anh cất trong pháp khí chứa đồ để dự phòng.

Ngô Bình lấy ba trăm nghìn từ túi ra, mà trong túi còn mấy trăm nghìn, cũng được anh đặt bừa sang một bên.

Người dẫn đầu đếm tiền, thấy đủ ba trăm nghìn thì cười nói: “Cậu là người thành thật. Số sâm này thuộc về cậu”.

Ngô Bình cất sâm vào túi, đoạn đáp: “Cảm ơn. Các vị nghỉ ngơi nhé, tôi xuống núi trước”.

Anh đứng dậy, chuẩn bị rời đi. Một gã trung niên râu rậm ở gần anh nhất nhìn người dẫn đầu một cái, người nọ khẽ gật đầu. Gã râu rậm bèn cười hung tợn, đoạn vung tay, phóng một con dao bổ củi vào gáy Ngô Bình.

Gã là cao thủ chơi dao, mũi dao chém chuẩn xác vào gáy anh. Nhưng một tiếng “keng” vang lên, dao cong lại rồi nảy ra.

Ngô Bình sờ cổ rồi xoay người lại, lạnh lùng nhìn chòng chọc vào gã trung niên vừa phóng dao, cất tiếng hỏi: “Muốn giết người cướp của?”

Gã râu rậm cả kinh, hét lên: “Mục tiêu quá mạnh, bắn!”

Hai khẩu súng săn nhắm vào Ngô Bình. Hai tiếng súng vang lên, cả trăm viên bi thép bắn vào người Ngô Bình. Người bình thường chắc chắn đã bị bắn thành cái rây rồi, nhưng Ngô Bình lại không bị tổn hại gì, bi thép lần lượt nổ tung.

Đám người kia sững sờ như nhìn thấy ma.

Ngô Bình vừa giơ tay, hai khẩu súng săn liền bay vào tay. Anh bóp một cái, khẩu súng đã biến thành viên bi sắt, cái gọi là “bóp sắt thành bùn” chẳng qua cũng chỉ vậy thôi!

Anh ném viên bi sắt qua một bên, hỏi tiếp: “Còn vũ khí nào khác không?”

Người dẫn đầu đột nhiên quỳ xuống đất: “Cao nhân, chúng tôi sai rồi!”

Những người còn lại cũng quỳ rạp xuống, vẻ mặt hoảng sợ.

Gương mặt Ngô Bình lạnh băng: “Cho tôi một lý do không giết các người đi”.

Người dẫn đầu đáp: “Cao nhân, chúng tôi sai rồi, chúng tôi đáng chết. Xin cao nhân nương tay”.

Ngô Bình phất tay một cái, đầu của gã râu rậm phóng dao lập tức nổ tung, dịch thể trắng văng tung toé lên mặt đám người ấy, khiến bọn họ sợ ướt cả quần, gào thét thảm thương.

Người dẫn đầu run cầm cập: “Cao nhân, tôi sẽ tiết lộ một bí mật! Trên núi có bảo vật!”

Ngô Bình nhìn đối phương chằm chằm: “Bảo vật gì?”

“Bốn đời nhà tôi đều là người đào sâm. Năm xưa ông cố nội của tôi phát hiện hang động trên núi, trong động có báu vật”, người nọ vội đáp.

Ngô Bình hỏi: “Báu vật gì?”

Người dẫn đầu lau mồ hôi lạnh: “Trên một ngọn núi khác, cậu dời một tảng đá là có thể vào sườn núi. Trong đó có một dòng sông, nước sông có thể chữa khỏi mọi bệnh tật”.

Ngô Bình túm lấy người nọ: “Đưa tôi đi”.

Dứt lời, cả hai đã bay lên cao. Những người bên dưới đều cả kinh, đồng loạt dập đầu, hô lên: “Thần tiên, thần tiên!”

Ngô Bình bay đến ngọn núi ấy, chẳng mấy chốc đã tìm ra tảng đá mà người dẫn đầu ấy nói. Tảng đá nặng hơn nghìn cân. Ngô Bình nhẹ nhàng đẩy nó sang một bên, phía sau lộ ra cửa hang động rộng hơn nửa mét.
Chương 1005: Cô gái trong tiên phủ

Người dẫn đường đã ngẩn ra: “Thần tiên, đi xuống dưới thêm hơn chục mét nữa là tới sườn núi”.

Vì thế, Ngô Bình túm theo người đó nhảy xuống dưới. Quả nhiên, chục mét bên dưới là sườn núi, đi tiếp xuống hơn trăm mét nữa là thấy một dòng sông.

Nước sông trong vắt, còn có hương thơm ngát.

Anh hỏi: “Chính là nước của sông này à?”

Người dẫn đường gật đầu: “Vâng, chính dòng sông này đây. Bà và ông tôi uống nước ở đây xong thì sống hơn trăm tuổi”.

Ngô Bình vốc nước lên ngửi thì thấy nước có mùi thuốc nhàn nhạt, cảm nhận của anh rất chuẩn nên biết ngay thuốc này không bình thường.

Anh điểm vào mi tâm của người dẫn đường rồi nói: “Quên hết chuyện hôm nay rồi đi đi”.

Người dẫn đường ngẩn ra rồi gật đầu, sau đó quay người bỏ đi.

Để đảm bảo an toàn, Ngô Bình lấy một tảng đá chặn bên ngoài hang động để không cho ai khác phát hiện ra.

Anh quay lại con sông rồi đi xuống dưới, anh càng đi thì không gian trên đỉnh đầu càng hẹp, cuối cùng thì không đi được nữa mà phải bơi.

Ngô Bình bơi theo dòng nước hơn một cây số thì đột nhiên nhìn thấy có một hang đá, bên trong có dược lực rất dồi dào chạy ra. Nếu đi qua hang đá ấy thì nước ở phía đó không còn dược lực nữa. Từ đó có thể thấy, thứ anh cần tìm ở hang đá này.

Vì thế, anh bơi vào trong rồi bơi thêm chục mét nữa, sau đó thò đầu lên rồi quan sát thì thấy mình đang ở một cái hồ có đường kính hơn chục mét.

Trên đỉnh đầu anh có chín bông hoa to như cái bát, mỗi bông có một màu khác nhau và đều rất đẹp. Chín bông hoa toả ra hương thơm nồng nàn, mùi thơm thấm xuống nước khiến nước ở đây có linh tinh nhất định.

Ngô Bình nhảy lên bờ, sau đó quan sát xung quanh.

Đây là một động phủ cổ xưa, cách đó không xa có một đại điện cổ kính, nền đất lá ngọc tiên. Trong đại sảnh có bàn ghế, giá sách…

Ngô Bình sáng mắt lên, anh có thể đoán đây là một tiên phủ, anh nhìn lại chín bông hoa ở hồ nước rồi lẩm bẩm: “Đây là hoa Thiên Hồn, bảo dược vô thượng, nó có thể sinh trưởng ở đây chứng tỏ có đất thần”.

Ngô Bình nhìn xuống đáy hồ thì quả nhiên trông thấy một khối bùn thần cửu sắc to như bàn tay, đó chính là lý do vì sao hoa Thiên Hồn có thể sinh trưởng ở đây.

Anh đi tới đại điện thì lập tức phát hiện ra điều bất thường, các đồ gia dụng ở đây đều không dính một hạt bụi. Tuy ở đây ngăn cách hoàn toàn với bên ngoài, nhưng không thể sạch sẽ quá mức như vậy được.

Anh đang nghi hoặc thì chợt có một tiếng động lớn vang lên, cánh cửa đá ở phía đối diện mở ra, một cô gái mặc váy trắng bước vào, cô ấy rất xinh, thoạt nhìn chỉ khoảng 20 tuổi.

Cô ấy vừa bước vào là Ngô Bình thi triển thuật ẩn thân và trốn sau một cột đá ngay.

Cô gái vừa vào đã nhanh chóng cởI bỏ chiếc váy trên người, sau đó không treo váy lên mà đi thẳng tới hồ nước rồi bước xuống. Làn da của cô ấy trắng như tuyết, tay chân thon dài, các ngón tay nõn nã, đến Ngô Bình cũng không nhịn được mà liếc nhìn vài lần.

“Quả nhiên là tiên phủ có chủ”, anh thầm nghĩ.

Cô gái tắm xong thì cứ thể để trần toàn bộ cơ thể rồi bước tới ngồi xuống cạnh một chiếc ghế. Vì nghĩ là không có ai nên cô ấy không mặc đồ, cứ thế ngồi trên ghế đọc sách, thi thoảng thì nhón đồ ăn vặt ở cạnh đó ăn.

Ngô Bình đã che giấu hết khí tức vì sợ bị phát hiện. Trong tình cảnh này, dù anh không có ác ý thì cô gái này cũng sẽ không tha cho anh.

Cô gái đọc sách một lát thì ngủ thiếp đi.

Ngô Bình lặng lẽ đi tới cạnh hồ nước rồi bước xuống nước, sau đó cẩn thận bẻ chín bông hoa, cuối cùng lấy nốt khối bùn thần.

Xong xuôi, anh rời đi xuôi theo dòng nước.

Cô gái chợt mở mắt ra, sau đó cau mày lại rồi ngồi dậy nhìn ra hồ nước. Ngay sau đó, cô ấy đã giật mình vì không thấy hoa Thiên Hồn đâu.

“Tên trộm khốn kiếp!”

Cô ấy hét lên rồi nhanh chóng mặc đồ, sau đó nhảy tùm xuống nước để đuổi theo kẻ trộm hoa.

Nhưng Ngô Bình đã ra khỏi núi Trường Bạch rồi đi về phía Nam rồi, điểm dừng chân tiếp theo của anh là ở núi Thái Hành để đào sâm.

Anh có khá nhiều thu hoạch ở núi Trường Bạch, ngoài sâm ra, anh còn tìm thấy hoa Thiên Hồn. Nó là bảo bối vô giá, cả chục nghìn củ sâm vương cũng không sánh bằng.

Sau khi bay khỏi núi được hơn 50 cây số, Ngô Bình chợt ngoái lại thì thấy có một đường kiếm bay tới với tốc độ rất nhanh. Đó là một đường kiếm màu tím.

Anh ngạc nhiên rồi lập tức đáp xuống rồi trốn vào chuồng lừa của một hộ nông dân.

Anh vừa đáp xuống thì đường kiếm bay vút qua rồi tiếp tục đi về phía Nam.

Anh lau mồ hôi: “Hình như là kiếm hoàn, cô gái ấy là kiếm tiên ư?”

Trước đó, anh sợ làm kinh động đén cô gái nên không sử dụng khả năng nhìn xuyên thấu. Bây giờ xem ra, ít nhất thì cô ấy cũng là một cường giả Chân Quân. Điều đáng sợ hơn là đường kiếm cô ấy phóng đi rất đáng sợ.

Ngô Bình trốn một lúc rồi tiếp tục lên đường.

Anh đi ra đường lớn rồi đi nhờ một chiếc xe để đi về phía Nam.

Tài xế là một người đàn ông trung niên rất nhiệt tình, ông ấy còn lấy nước và đồ ăn cho Ngô Bình.

Chiếc xe đi khoảng 50 cây số thì đến một ga tàu hoả, vì thế Ngô Bình lại ngồi tàu xuống phía Nam, chuyến tàu của anh sẽ tới một thành phố gần núi Thái Hành.

Anh mua vé thương gia, vừa ngồi xuống đã thấy có người ngồi xuống cạnh nên anh ngoảnh sang nhìn.

Ngô Bình nhìn xong thì lập tức dừng hình.

Vì người ngồi cạnh anh chính là cô gái kia, cô ấy đã đổi sang trạng phục của người hiện đại, sau đó còn trang điểm tinh tế, tóc còn uốn sóng.

Cô ấy cười nói với anh: “Đồ ăn trộm, trốn giỏi đấy!”

Bị mắng là ăn trộm nên Ngô Bình không vui nói: “Cô ăn nói cho cẩn thận, trộm cắp gì ở đây, cô dám nói tiên phủ ấy là của cô không?”

Cô gái cười lạnh: “Tôi đã sống nhiều năm ở đó, nó không phải của tôi thì của anh chắc?”

Ngô Bình: “Bảo vật của núi sẽ thuộc về người đức độ. Đó là hoa gì khéo cô còn không biết ấy chứ”.

“Shit!”, cô gái nổi giận rồi quát tháo: “Đó là hoa Thiên Hồn, nếu không vì bảo vệ nó thì sao tôi phải sống một mình trong cái nơi quỷ quái ấy chứ”.

Ngô Bình biết mình quá lời nên hắng giọng nói: “Thứ cho tôi nói thẳng, dù cô biết nó là gì thì cũng vô dụng. Loài hoa này có độc đấy, ăn vào sẽ chết, trừ khi tìm được cao thủ luyện đan”.

Cô gái cười khẩy: “Đấy là việc của tôi, không phiền anh lo. Trả hoa cho tôi, không thì đừng có trách!”

Ngô Bình quyết không trả: “Hoa này có thể hái lâu rồi, nhưng đến giờ cô vẫn để nó ở đấy, chắc vì một nguyên nhân là chưa tìm được người luyện chế hoa đúng không?”

Cô gái cười lạnh: “Tôi nói rồi, chuyện này không liên quan đến anh, giờ anh có trả hoa cho tôi không?”

Ngô Bình thở dài một hơi: “Hoa Thiên Hồn có thể luyện chế thành Thiên Nhất Thần Đan, uống đan dược này vào thì nguyên thần và trời đất sẽ kết hợp với nhau tốt hơn. Nhưng theo tôi được biết thì ngoài tôi ra, không ai luyện chế được đan dược ấy đâu”.

Đương nhiên Ngô Bình nói câu này cũng hơi khoác lác, vì hiện tại anh đã luyện chế được đâu, anh mới chỉ lấy dược tính của hoa ra để tránh dược tính phai mất thôi. Muốn luyện chế được Thiên Nhất Thần Đan thì ít anh cũng phải đến cảnh giới Chân Nhân đã.

Cô gái bắt đầu do dự, sau đó kinh ngạc nhìn anh: “Anh luyện chế được Thiên Nhất Thần Đan à?”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom