Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1006-1010
Chương 1006: Hình thành thế phong thuỷ
Ngô Bình nói: “Cô có biết điện Trường Sinh không?”
Cô gái gật đầu: “Có chứ, thì ra anh là thầy luyện đan, bảo sao lại biết hoa Thiên Hồn”.
Ngô Bình cười nói: “Hoa Thiên Hồn này là bảo dược, biết cách dùng thì có rất nhiều lợi ích, còn không thì sẽ hồn bay phách tán. Người đẹp, cô để tôi giữ nó là tốt nhất, cả hai chúng ta cùng được lợi”.
Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Thứ tôi muốn không phải là Thiên Nhất Thần Đan, nhưng hiệu quả cũng tương tự. Cho anh giữ hoa Thiên Hồn cũng được, nhưng sau này anh phải cho tôi một viên Thiên Nhất Thần Đan”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, dẫu sao cô cũng có công trông nom Hoa Thiên Hồn bao lâu nay mà”.
Cô gái lạnh mặt: “Tôi chưa tin anh được, anh lấy thứ gì ra thế chấp đi”.
Ngô Bình nghiêm chỉnh nói: “Đại trượng phu đã nói là làm, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi”.
Cô gái cười khẩy: “Đại trượng phu mà đi nhìn lén phụ nữ tắm à? Anh còn nhìn lén lúc tôi không mặc đồ nữa”.
Ngô Bình ngượng chín mặt, tuy anh không nhìn mấy nhưng cũng đã nhìn rồi nên lắp bắp nói: “Tôi chỉ nhìn ba, bốn lần thôi”.
Cô gái híp mắt lại như thể muốn giết người.
Ngô Bình thở dài nói: “Tôi không hề cố ý, tôi vừa tới thì cô lao vào. Vừa vào cái là cô lột hết đồ ra, đã thế dáng người còn đẹp thì sao tôi cầm lòng được?”
Nghe thấy câu khen “dáng người đẹp” của Ngô Bình, cơn tức của cô gái cũng giảm bớt phần nào, cô ấy hừ nói: “Anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì tôi phải móc mắt anh”.
Ngô Bình không đồng ý: “Người đẹp, có gì thì bình tĩnh nói. Nếu cô muốn móc mắt tôi thì đã chẳng ngồi nói chuyện với tôi thế này, giờ cô có điều kiện gì thì nói luôn đi”.
Cô gái quay sang rồi nói: “Mấy năm qua, một mình tôi sống ở đó sắp chán đến mốc người lên rồi, thế giới bên ngoài sống động biết bao, chắc anh biết rõ lắm đúng không? Anh hãy tìm cho tôi một thân phận, tôi sẽ bỏ qua chuyện kia”.
Ngô Bình hỏi: “Cô muốn thân phận thế nào?”
Cô gái: “Tôi ở cảnh giới Địa Tiên rồi nên không tiện đi lại bên ngoài, giờ tôi muốn có một thân phận có thể ra vào giữa Địa Tiên Giới và thế giới bên ngoài”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện này đơn giản, tôi có thể cho cô làm một chức vụ trong Thiên Long. Đương nhiên, thi thoảng cô cũng phải lộ diện, nhưng đừng để ai phát hiện ra”.
Cô gái: “Được, anh định lấy gì để thế chấp đây?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy một viên Long Môn Đan ra: “Viên đan dược này có thể giúp tu sĩ đột phá lên cảnh giới Long Môn, đủ chưa?”
Cô gái thấy thế thì sáng mắt lên nói: “Rồi”.
Cô ấy cất đan dược đi, Ngô Bình hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”
Cô gái: “Tử Phi”.
Ngô Bình: “Tử Phi, cô đến Thiên Kinh nhận chức đi, giờ tôi còn việc phải làm nên không đi cùng được”.
Tử Phi lườm anh: “Anh định đá tôi đi à? Giờ tôi đang rảnh, anh đi đâu, tôi theo đấy”.
Ngô Bình thở dài: “Tuỳ cô”.
Khi trò chuyện, Ngô Bình đã âm thầm quan sát Tử Phi thì biết cô ấy rất mạnh, là một cưởng giả cảnh giới Địa Tiên rồi. Không chỉ vậy, cô ấy cũng đã mở truyền thừa huyết mạch, hơn nữa trên người còn có bảo bối lợi hại. Tất cả những thứ đó khiến anh không dám sơ suất, càng không dám đắc tội với cô ấy.
Tử Phi đeo tai nghe lên rồi vừa nghe nhạc vừa hát theo trông rất ngây ngô, ai mà ngờ cô ấy là một vị Chân Quân cơ chứ?
Tàu hoả đến chân núi Thái Hành, hai người xuống tàu, Ngô Bình tiếp tục đi tìm nhân sâm. Theo ghi chép thì anh sẽ tìm được 20 củ nhân sâm khá tốt ở đây,
Tử Phi ban đầu chỉ đi theo anh, nhưng sau đó thì bắt đầu làu bàu: “Anh là người chuyên đào sâm à?”
Ngô Bình: “Tôi đi tìm sâm theo một ghi chép của người đào sâm thôi”.
Tử Phi: “Anh còn tìm bao lâu nữa?”
Ngô Bình cố ý nói: “Nửa năm”.
Anh vừa nói dứt câu, Tử Phi đã bay lên cao rồi biến mất dạng.
Ngô Bình thở phào một hơi rồi lẩm bẩm: “Trút được gánh nặng”.
Sau đó, anh lại đến các ngọn núi khác, cuối cùng đã tìm được hơn trăm củ sâm núi.
Lấy được sâm rồi thì anh về nhà ngay, sau đó gọi người mang sâm đi trồng ở vườn hoa sau nhà. Tiếp đó, anh lấy Hoa Thiên Hồn ra rồi bắt đầy luyện chế dược tính của chúng.
Hoa Thiên Hồn có hai loại dược tính, một là kịch độc, đến Tiên Thiên ăn phải cũng chết ngay, đã thế chất độc còn không màu không mùi, rất khó phân biệt.
Thứ hai là dược tính tăng độ kết hợp giữa con người và giới tự nhiên, đó là bảo dược mà các dược sư cần nhất.
Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chất kịch độc của hoa cũng rất quý. Anh là một dược sư trình độ cao nên có thể lấy được cả hai dược tính của loài hoa này. Dược tính tốt có thể phối hợp làm trận pháp, tu sĩ Thiên Tiên sa vào cũng chết ngay.
Anh mất nhiều giờ để lấy các dược tính ra rồi bỏ vào dược đỉnh để sau này sử sụng.
Mấy ngày sau đó, anh tiếp tục tu luyện Man Vương Công và Lưu Tinh Quyền. Anh đã luyện vào cấp rồi, nhưng mới ở cấp một. Theo mức độ tinh tiến của hai công pháp thì Ngô Bình sẽ lần lượt đột phá lên cấp hai, cấp ba rồi cấp mười.
Ngoài ra, Ngô Bình cũng đang nâng cao Đồ Long Thất Thức của Như Lai Thần Công. Trước kia, anh đã ngưng luyện công pháp này thành một môn pháp thuật, nếu tiến bộ tiếp thì sẽ trở thành một môn thần thông.
Ngô Bình liên tục khô tu ở nhà mấy ngày. Hôm nay, anh chợt thấy có khí tức lởn vởn quanh nhà nên mở cửa ra ngoài xem.
Khi anh bay lên cao thì nhìn thấy thế Thất Tinh Long Vương đã xây xong, địa khí cuồn cuộn tập trung về đó, hấp thu hết linh khí của trời đất, nhà mới của Ngô Bình đã trở thành đầu mối then chốt của thế phong thuỷ.
Lý Dư ở dưới hồ cũng phải chấn động, cảm thấy linh khí dồi dào nên nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống tu luyện.
Nền móng của thế Thất Tinh Long Vương ở Lý Dư, nó là một con thuồng luồng, linh vật của đất trời, không có nó thì trận pháp không thể tồn tại lâu được.
Ngoài ra, thai đá cũng nhận được lợi ích, mạch lạc của nó không ngừng cắm sâu xuống đất, cuối cùng đã nối liền thành một thể với cục phong thuỷ.
Cây hoè, đào tiên và Chi Nhân Chi Mã cùng dược liệu trong vườn cũng được thơm lây, sinh trưởng mạnh mẽ.
Đương nhiên, người được lợi nhất là nhà họ Lý, từ nay trở đi gia tộc nhà họ sẽ rất hưng thịnh.
Cục phong thuỷ hình thành là khí tượng của thành phố Vân Đỉnh khác ngay, chuyện này làm kinh động tới các quan trên, họ nhanh chóng thúc đẩy xây dựng khu kinh tế mới.
Một hôm, Ngô Bình đang tu luyện thì chợt thấy ba cấm chế ở thần bàn sáng lên. Sau nhiều ngày anh nghiên cứu, cuối cùng thì chúng cũng viên mãn rồi, chúng là cấm chế hình thành sau khi Ngô Bình hấp thu thần lực của thần cốt.
Cấm chế này liên tục hấp thu sức mạnh trong người Ngô Bình, sau đó chuyển hoá thành pháp lực. Bây giờ, pháp lực trong người anh đã đủ mạnh, ba cấm chế sẽ đại diện cho ba pháp thuật.
Ngô Bình mừng rỡ, vội vàng bay lên núi hoang rồi lẩm bẩm: “Không biết ba pháp thuật này của mình có uy lực sao nhỉ?”
Chương 1007: Thú Thôn Kim
Ngô Bình vừa động tinh thần là một cấm chế sáng lên, pháp lực khởi động, anh tung một quyền về phía một khối nham thạch. Một ngọn lửa lớn xuất hiện trên không trung, quyền pháp của Ngô Bình lúc ẩn lúc hiện rồi đập mạnh lên khối nham thạch cách đó không xa.
Uỳnh!
Nửa sườn núi sụp đổ, các tảng đá lớn nung chảy thành nham thạch, còn người Ngô Bình thì trống rỗng, anh đáp xuống đất với đôi chân run rẩy.
“Không khống chế được pháp lực nên mình mới bị kiệt sức thế này”, anh cười khổ một tiếng, biết mình vẫn chưa hiểu rõ về pháp thuật.
Anh ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy mặt đất phía trước rung lên, có tảng đá nứt đôi, sau đó là có một cái đầu nhọn chui ra.
Đó là một con tê tê khỏng lồ màu vàng, dài bảy mét, đôi mắt cũng màu vàng, nó hung hăng nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh là người khiến nơi này tan hoang vậy không?
Ngô Bình giật bắn mình, sau đó đứng dậy quan sát con tê tê, đột nhiên anh nhớ tới một loài dị thú có thể là Thôn Kim.
Anh lấy Âm Dương Thần Thiết trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném tới gần nó, con tê tê ngửi ngửu rồi đảo mắt ăn luon Âm Dương Thần Thiết, sau đó tỏ vẻ thoả mãn.
“Đúng là thú Thôn Kim rồi”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi bước tới gần, sau đó giơ tay xoa đầu nó.
Thú Thôn Kim lừ mắt với vẻ đề phòng, anh lại lấy một khối Âm Dương Thần Thiết ra cho vào mồm nó, con vật lại xơi tái khối sắt ngay, sau đó để mặc Ngô Bình muốn làm gì mình thì làm.
Cho nó ăn mấy khối sắt xong, Ngô Bình nói: “Sau này mày hãy đi theo tao, tao còn nhiều đồ bằng vàng lắm, tao sẽ cho mày ăn chán thì thôi”.
Nói rồi, anh lại lấy mấy thỏi vàng ra cho nó ăn. Tuy thỏi vàng không ngon bằng Thần Thiết, nhưng cũng giống như lương khô, thú Thôn Kim lập tức nhảy nhót vui mừng.
Thú Thôn Kim là dị thú thượng cổ, có thể ăn vàng. Phân và nước tiểu của nó chứa Tiên Thiên Kim Mẫu, sau khi luyện hoá có thể dùng để luyện chế kiếm hoàn.
Thú Thôn Kim thấy Ngô Bình có nhiều đồ ăn ngon nên có thiện cảm với anh ngay.
Ngô Bình thấy nó ăn xong rồi thì thử bỏ đi, không ngờ con thú thấy thế thì đi theo ngay. Cứ thế, Ngô Bình đi trước, còn nó theo sau rồi cùng về nhà anh.
Khi thú Thôn Kim vào nhà, cảm thấy khí tức ở đây khiến mình rất dễ chịu. Nhưng sau đó nó đã ngẩn ra nhìn cây hoè, thành tinh rồi ư?
Sau đó, nó lại nhìn cây đào, đào tiên ư?
Đột nhiên Chi Nhân Chi Mã chạy tới, sau đó còn le lưỡi với nó.
Thú Thôn Kim đang định ra oai thì Lý Dư ngoi lên rồi lườm nó, thú Thôn Kim lập tức rụt đầu lại sợ hãi.
Ngô Bình: “Mày tự đào một hố cho mình đi”.
Thú Thôn Kim ngoan ngoãn đi đào hang ngay.
Trước đó, Ngô Bình mới thi triển pháp thuật quá mức nên giờ đãm mệt lử, vì thế anh ngồi xuống cạnh hồ nước để nghỉ ngơi, sau đó uống thêm một viên Sinh Mệnh Đan. Ngửi thấy mùi đan dược, Chi Nhân Chi mã chạy ra rồi nhảy lên vai Ngô Bình, sau đó nhìn viên đan dược trong tay anh với vẻ thèm khát.
Ngô Bình ném cho nó một viên.
Ngư vương cũng nhảy lên rồi thò cái đầu tướng ra, sau đó há miệng.
Ngô Bình: “Trông mày xấu quá, ra kia”.
Ngư vương tủi thân nên chìm xuống nước, chỉ thò mỗi cái miệng lên.
Ngô Bình ném cho nó một viên đan dược, nó ăn xong thì sung sướng bơi ngoã lên trong hồ, kết quả bị Lý Dư quật cho bay ra xa.
Lý Dư đang tiến hoá nên tiêu hao rất nhiều năng lượng, Ngô Bình ném cho nó một viên Sinh Mệnh đan. Hấp thu sức mạnh của đan dược xong, Lý Dư lập tức chui xuống nước, chuẩn bị lột xác lần hai.
Ngô Bình mặc kệ nó rồi nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó đi xem nhân sâm. Nhân sâm được nuôi bằng đất thần nên lớn rất nhanh, rõ ràng cũng có sự thay đổi, chắc nửa tháng nữa là sẽ thành sâm vương.
Ngô Bình xới đất cho nhân sâm xong thì ném cát thần ngũ sắc xuống hồ nước, sau đó ném hạt sen xuống, hi xọng sang năm sẽ mọc lên hoa sen.
Một lát sau, anh chợt nhớ tới bé trai ở phủ Tử Long, thấy hơi nhớ cậu bé nên anh bay vút lên cao rồi bay về phía phủ Tử Long.
Nửa tiếng sau, anh đã đáp xuống sân ở phủ Tử Long. Cậu bé đang học viết chữ với Vân Tịch, dáng vẻ cầm bút của cậu bé trông rất đáng yêu.
Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình”.
Ngô Bình: “Vân Tịch, đến nhà anh đi”.
Vân Tịch gật đầu: “Được”.
Lão và Mỵ Nương đương nhiên cũng đi cùng.
Về nhà rồi, Ngô Bình xếp một phòng cho Vân Tịch, ngay Lão và Mỵ Nương cũng có phòng riêng.
Hỉ Bảo về nhà thấy có nhiều đồ chơi thì vui lắm, thằng bé chọc cây đào tiên, đuổi Chi Mã, sau đó lại mò xuống hồ bắt cá, không nghỉ tay lúc nào.
Ngô Bình mặc kệ cậu bé, anh lấy trà tiên ra pha cho Vân Tịch uống rồi hỏi: “Thái Thanh Tiên Cảnh thế nào rồi? Lão tổ đã hồi phục chưa?”
Vân Tịch gật đầu: “Tu vi của lão tổ đã khôi phục lại rồi, nhà họ Vân cũng đã giải trừ được nguy cơ. Khi nào anh rảnh, em sẽ dẫn anh về nhà”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Vân Tịch quan sát xung quanh rồi nói: “Mấy ngày qua, em ở cạnh Hỉ Bảo và phát hiện thể chất của thằng bé là Vu thể chí tôn”.
Ngô Bình chấn động: “Vu thể chí tôn ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Đó là thể chất mạnh nhất để tu luyện Vu đạo, cổ tịch có viết chỉ có Vu hoàng thượng cổ mới có thể chất này thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo sao thằng nhóc này lại nghịch thế, không biết mệt là gì”.
Vân Tịch nghiêm túc nói: “Trước khi Hỉ Bảo trưởng thành, anh có thể bảo vệ nó không? Một khi có người biết được thế chất của nó thì cả Tiên Giới sẽ muốn đuổi giết nó đấy”.
Ngô Bình: “Nó vẫn là một đứa trẻ, có anh rồi thì không ai được làm hại nó”.
Vân Tịch: “Tốt nhất anh đừng cho nó gặp người ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ để ý”.
Hỉ Bảo chạy tới, sau đó nhảy vào lòng Ngô Bình đòi ăn vì đã đói bụng.
Ngô Bình lấy một viên Sinh Mệnh Đan cho cậu bé ăn: “Hỉ Bảo, từ mai, con hãy ngoan ngoãn học tập. Nếu không nghe lời, bố sẽ đánh đau đấy”.
Hỉ Bảo chớp mắt rồi gật đầu, sau đó lại ngồi xuống cạnh Vân Tịch gọi: “Mẹ”.
Vân Tịch có vẻ ngại ngùng nói: “Hỉ Bảo đi chơi đi”.
Cậu bé chạy đi, Vân Tịch nói tiếp: “Khi nào rảnh, anh hãy cùng em đến Thái Thanh Tiên Cảnh”.
Ngô Bình nói: “Ừm”.
Buổi chiều, Ngô Bình đi vào phòng thí nghiệm thượng cổ, anh để phòng này ở dưới lòng đất, bên trên là sân bóng, lối vào ở phòng sách.
Anh mở cửa ra, sau đó đi hết một con đường bằng kim loại thì mới tới phòng thí nghiệm.
Có rất nhiều máy móc kỳ lạ ở đây, ngoài ra còn có thuốc và phiến ngọc ghi chép kết quả thí nghiệm. Từ đó có thể thấy nghiên cứu ở đây có liên quan đến Nguyên Anh và linh hồn.
Vào đây một cái là Ngô Bình quên hết mọi điều khác ngay.
Phòng thí nghiệm này chủ yếu nghiên cứu thuốc ảnh hưởng tới Nguyên Anh và linh hồn, nói trắng ra là nghiên cứu dược lý. Đáng tiếc là các thuốc thử nghiệm ở đây đã mất tác dụng, may mà trên phiến ngọc vẫn còn ghi chép về quá trình luyện chế, qua đó, anh có thể hiểu được phần nào.
Chương 1008: Tiệc gia đình nhà họ Lý
Ngô Bình nghiên cứu đến mấy ngày lúc nào không hay, khi anh ra ngoài thì đã là bảy ngày sau rồi.
Anh mở cửa ra thì Cương Tử vội chạy đến báo: “Cậu chủ, anh Hoàng chờ cậu hai ngày rồi”.
Anh Hoàng chính là Hoàng Tử Cường, ngày trước Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường.
Ngô Bình gật đầu rồi đi ra ngoài thì thấy ông nội và bố mình đã về, anh chào hỏi một chút rồi mới gọi Hoàng Tử Cường vào phòng khách.
“Anh chờ tôi những hai ngày chắc có chuyện gấp gì hả?”, thường thì nếu Hoàng Tử Cường gặp chuyện thì sẽ gọi cho Ngô Bình. Nhưng lần này anh ấy về hẳn đây, chứng tỏ đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết.
Hoàng Tử Cường cười nói: “Cậu chủ, tôi muốn về làm việc cạnh cậu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sao? Ở Hải Thành không quen à?”
Hoàng Tử Cường: “Không phải không quen, mà là mọi việc ở đó ổn hết rồi. Tiêu Thiên Kỳ bị xử lý xong thì Thanh Môn cũng không làm gì được chúng ta nữa, cả Hải Thành giờ đã do một mình Hoàng Thiên Bá quản lý. Lần trước, cậu chủ bảo bọn tôi chuyển sang mảng bảo hiểm thì chúng tôi cũng làm xong rồi, tháng trước doanh số đã lên đén 50 tỷ, tiền đồ tươi sáng”.
Ngô Bình: “Thế chẳng tốt rồi còn gì?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, tôi là chiến tướng mà, cậu bảo tôi ở lại Hải Thành bình yên thì sao tôi chịu được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là ở đấy không cần thêm người hỗ trợ nữa, anh về cũng được, ở đây đang có có núi việc, một mình Cương Tử làm không xuể”.
Hoàng Tử Cường mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu chủ”.
Thật ra, Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của Hoàng Tử Cường. Anh ấy muốn gần Ngô Bình để được chỉ dẫn nhiều hơn, như vậy sẽ tiện cho việc đột phá.
Ngoài Ngô Mi ra, thì nhà Ngô Bình đã đông đủ. Ngô Bình bảo Lina chuẩn bị mở tiệc. Buổi chiều, chú hai và cô của anh cũng đến, thậm chí Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được Viêm Dương đưa từ Thiên Kinh về.
Lý Vân Đẩu rất vui, bây giờ nhà họ Lý như mặt trời ban trưa, tiền đồ rộng mở. Điều quan trọng nhất là ông ấy có một người cháu trai ưu tú như Huyền Bình.
Thím hai cũng đến, bà ta nghe chồng kể về tài năng của Ngô Bình xong thì cũng khách sáo với anh hơn, khi gặp Lý Niệm Tổ và Trương Lệ thì đã chịu chào họ là anh chị.
Người lớn uống rượu chuyện trò, trẻ con nô đùa, hai con của Lý Gia Ninh là Trịnh Tinh và Trịnh Hạo Vũ. Con của Lý Đông Hưng là Lý Hoằng Đào, Lý Thuỵ và Lý Hân, ngoài ra còn có Ngô Bình, Ngô Mi, Mỹ Ngọc, ai cũng bám lấy Ngô Bình.
Lý Hân mới 11 tuổi, cô bé tròn mắt hỏi: “Anh ơi, mẹ em bảo anh siêu lắm, như thần tiên ấy, thế anh có phép ạ?”
Trong ấn tượng của cô bé vẫn chưa có khái niệm tu hành.
Ngô Bình cười nói: “Theo cách hiểu của em thì anh có đấy”.
Lý Hân oa lên rồi nói: “Anh biết bay luôn đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Lý Hân lập tức ôm tay anh rồi nói: “Anh cho em bay với, em cũng muốn bay”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, anh cho em bay lên trời luôn”.
Lý Thuỵ cười nói: “Em nữa”.
Ngô Bình: “Em nặng lắm, anh không bế được”.
Lý Thuỵ xị mặt ra nói: “Anh thiên vị, em cũng là em của anh mà anh chỉ coi trọng em gái thôi”.
Ngô Bình nói: “Em sắp 90 cân rồi, khi nào giảm cân thành công thì anh sẽ cho em bay cùng”.
Thì ra Lý Thuỵ mới 15 tuổi, nhưng đã cao trên mét bảy và nặng gần 90 cân, hơn nữa lại không thích học hành, chỉ nghịch ngợm là giỏi.
Lý Thuỵ khóc lóc ôm chân Ngô Bình không buông.
Ngô Bình đành chịu nên bê cả Lý Thuỵ và Lý Hân bay lên cao.
Lý Hân hét lên: “Oa, tôi biết bay rồi”.
Lý thuỵ thì rất căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Xì, có gì mà hét ầm lên thế, chuyện bay lượn với anh mình chỉ bé như con muỗi. Anh cho bọn em ra ngoài vũ trụ luôn đi”.
Ngô Bình chỉ muốn ném Lý Thuỵ xuống dưới, anh lừ mắt nói: “Ngoài vũ trụ nhiệt độ âm, không có không khí, em nghĩ mình trụ được mấy giây?”
Lý Thuỵ hắng giọng nói: “Thế thì thôi vậy”.
Sau khi bay cao 3000 mét, Ngô Bình đưa hai đứa nhóc bay quanh Vân Đỉnh một vòng. Lý Thuỵ chợt chỉ về một phía rồi nói: “Cái gì kia hả anh?”
Thì ra nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy rõ bảy rặng núi đang phát sáng, chúng nối liền sông, vị trí nhà của Ngô Bình chính là thế Thất Tinh Long Vương.
Ngô Bình: “Đó là thế phong thuỷ, có gì đâu mà lạ”.
Sau đó Lý Hân hét lên: “Rồng, anh ơi, em nhìn thấy rồng”.
Có một con thuồng luồng dài ngoằng ngoi lên mặt nước, thì ra là Lý Dư thấy Ngô Bình bay qua nên ngoi lên chào anh.
Ngô Bình cười nói: “Rồng nhà mình nuôi đấy, bao giờ anh sẽ dẫn mấy đứa đi gặp nó”.
“Ui, nhà mình nuôi cả rồng ạ?”, Lý Thuỵ ngẩn người ra, không dám tin đây là sự thật.
Lý Hân gật đầu lia lịa: “Vâng, em cũng muốn xem rồng”.
Sau khi về lại hoa viên, Ngô Bình cho các em ngồi lên một con thuyền rồi chèo ra Đông Hồ. Ngay sau đó, Lý Dư đã xuất hiện với cái đầu rồng to tướng.
Hai đứa nhóc hét lên hưng phấn, sau đó sờ râu rồng và vỗ mũi nó. Lý Dư nằm im, biết đây là các em của Ngô Bình nên không dám cử động mạnh, sợ làm đám nhóc hoảng sợ.
Lý Thuỵ và Lý Hân chơi một lúc thì Ngô Bình đưa hai đứa lên bờ, nhưng mấy đứa khác cũng không chịu kém cạnh, liên tục đòi bay rồi đòi chơi với Lý Dư tiếp.
Ngô Bình bó tay, đành đưa nốt chúng bay lên cao rồi lại đi xem rồng.
Lý Hoằng Đào kém miếng khó chịu, đòi Ngô Bình cho bay bằng được, không thì là không công bằng. Kết quả cậu ta bị Ngô Bình đáp ngã xuống hồ, làm mọi người được trận cười vỡ bụng.
Đám trẻ con chơi mệt thì mới chịu về phòng tiệc, Lý Thuỵ và Lý Hân vẫn còn hào hứng rồi kể lại chuyện cho bố mẹ nghe.
Lý Đông Hưng ngạc nhiên vì Ngô Bình còn nuôi cả rồng…
Thím hai thì có vẻ nể ra mặt, bà ta không phải người hiền lành nhưng rất thông minh. Trước đó, bà ta chỉ khách sáo ngoài mặt với Ngô Bình, chứ trong lòng thì không ưa anh chút nào, dẫu sao người bên ngoại nhà bà ta cũng bị anh đánh chết.
Nghe các cháu mình kể chuyện, bà ta thầm thấy chấn động, vì Ngô Bình quá tài năng, bản lĩnh của anh vượt ngoài tưởng tượng của bà ta. Người như anh thì bà ta không bao giờ dám động tới, chỉ có thể lấy lòng thôi.
Lý Gia Ninh nghe xong thì không bất ngờ lắm, vì bà ấy đã nghe bố mình kể về Ngô Bình nhiều rồi.
Bà ấy cười nói: “Bố, Huyền Bình càng ngày càng giỏi, nhà mình nhất định sẽ hưng thịnh”.
Lý Vân Đẩu đắc ý nói: “Đương nhiên, có Huyền Bình thì nhà mình vô địch”.
Bây giờ, Lý Vân Đẩu là hội trưởng của tổng thương hội Đông Nam Á, ngoài ra còn đứng đầu thương hội Vân Đông, tài sản như núi, dù đã cao tuổi nhưng sức khoẻ vẫn dồi dào.
Một lát sau, Ngô Bình quay lại, Lý Niệm Tổ nói với anh: “Tiểu Bình, tháng sau là ông nội thượng thọ, chúng ta phải chuẩn bị trước”.
Chương 1009: Đại hội dòng tộc nhà họ Lý
Ngô Bình cười nói: “Thế ạ? Đến lúc đó, chúng ta phải làm thật to ông nhé!”
Lý Vân Đẩu vội xua tay: “Thôi, mở tiệc nội bộ trong gia đình thôi là được rồi”.
Lý Đông Hưng cười nói: “Thế sao được ạ, tiệc mừng thọ của bố sao có thể làm qua loa được”.
Lý Gia Ninh: “Đúng đấy ạ, chúng ta phải mở tiệc ở Vân Đông, phải cho cả dòng tộc Lý thấy được khí thế của chi nhà mình”.
Lý Thị là một dòng tộc lớn ở Vân Đông, bố của Lý Vân Đẩu hay ông cố của Ngô Bình đã có tới năm bà vợ và 13 người con trai. 13 người con trai này lại lấy vợ sinh con và phát triển riêng rẽ, hầu hết đều có thành tựu và địa vị lớn trong xã hội.
Nhắc tới dòng tộc Lý, Lý Vân Đẩu như có điều suy nghĩ rồi nói: “Gia Ninh, ý của con là mượn cơ hội này để điều chỉnh lại cả dòng tộc ư?”
Lý Gia Ninh nói: “Tính ra thì bố là người có thành tựu lớn nhất trong dòng tộc Lý, nhưng trưởng tộc lại có suy tính riêng, chưa bao giờ hỏi ý kiến bố về bất kỳ chuyện gì. Tiệc mừng thọ lần này chúng ta phải làm thật to, để họ biết được địa vị của bố ở giới thương nhân và Vân Đông”.
Lý Đông Hưng cũng gật gù: “Con đồng ý với ý kiến của em gái”.
Ông ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, hôm trước con có nhận được thiệp mời họp của dòng tộc, nhà mình có đi không ạ?”
Ngô Bình hỏi: “Chú hai, buổi họp gì vậy ạ?”
Lý Đông Hưng: “Tiểu Bình, buổI họp này là nơi mọi người trong gia tộc trao đổi tài nguyên, đồng thời là bước khởi động cho đại hội dòng tộc”.
Lý Gia Ninh: “Trong bữa tiệc này, mọi người sẽ chọn ra vài ứng cử viên cho đại hội dòng tộc được tổ chức vào sáu tháng sau, đồng thời chọn ra tông chủ và tông lão mới”.
Ngô Bình có vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô ơi, thành viên của nhà họ Lý mình trên cả thế giới phải đến vài chục triệu cô nhỉ?”
Lý Gia Ninh cười nói: “Dòng tộc nhà mình lớn lắm, nếu tính cả thế giới thì phải hơn trăm triệu người. Đương nhiên đó là tính cả các chi nhỏ. Ví dụ như đại hội mà chúng ta tham dự kia chủ yếu là chi nhà họ Lý ở triều Đường, tính sơ sơ cũng phải trên chục triệu người”.
Ngô Bình: “Thế thì quy mô của đại hội phải lớn lắm, ngần ấy người thì bằng dân số của nước Gallia rồi còn gì”.
Lý Đông Hưng: “Đúng thế, cho nên đại hội này vô cùng quan trọng, ba năm được tổ chức một lần. Ai được phát ngôn ở đó đều là các nhân vật lớn tấm cỡ thế giới, à mà có cả người tu hành nữa đấy”.
Ngô Bình: “Chú hai, ý của hai cô chú là chúng ta cũng phải tham gia đại hội của dòng tộc ạ?”
Lý Đông Hưng: “Nếu được thì đương nhiên phải tham gia chứ. Tiểu Bình, thật ra với địa vị hiện giờ của cháu thì hoàn toàn có thể trở thành một tông lão của dòng tộc”.
Lý Gia Ninh: “Đừng nói là tông lão, Tiểu Bình chỉ cần giữ chức vụ quản lý trong dòng tộc thôi thì chức vụ trưởng tộc sẽ thuộc về ông ngay rồi”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Đừng nói thế, trưởng tộc nhiệm kỳ này mới chỉ phát biểu đúng một lần ở đại hội thôi, còn không phải là quản lý nữa cơ”.
Ngô Bình biết chuyện này rất phức tạp, dòng tộc lớn như vậy chắc chắn sức mạnh, tài nguyên rất khủng khiếp. Cái khác thì anh không rõ, nhưng rất nhiều nhân vật lớn hiện nay đều mang họ Lý.
Anh hỏi: “Ông ơi, ông có muốn thành trưởng tộc không ạ?”
Câu hỏi của Ngô Bình rất thẳng thắn, Lý Vân Đẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Có chứ, dẫu sao điều này cũng có lợi với nhà mình mà”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì cháu sẽ đến tham dự bữa tiệc của dòng tộc, sau đó tham gia đại hội vào nửa năm sau. Vị trí tông chủ thì cháu không dám chắc, nhưng tông lão thì vô tư ạ”.
Lý Đông Hưng và Lý Gia Ninh đều sáng mắt lên, đây là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu Ngô Bình làm được thì quá tốt rồi.
Song, Ngô Bình chợt hỏi: “Cô, chú, quy mô của đại hội trước kia cũng lớn vậy ạ?”
Lý Đông Hưng lắc đầu: “Vài nhiệm kỳ gần đây mới tổ chức rùm beng vậy”.
Sau đó, ông ấy có vẻ nghi hoặc nói: “Hình như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra, nhưng chú không biết là chuyện gì. Chắc chỉ có các trưởng bối của dòng tộc mới biết”.
Ngô Bình: “Sắp có chuyện quan trọng xảy ra ư?”
Lý Vân Đẩu cũng nói: “Ông cũng có dự cảm tương tự, nhất là khoảng chục năm trở lại đây, có nhiều nhân vật lớn hình như như đang âm thầm chuẩn bị điều gì đó”.
Ngô Bình: “Ông ơi, ông có biết họ chuẩn bị gì không ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ví dụ như có vài thế lực giao lưu với những người ở giới tu hành, có thế lực bắt đầu mua đất đai ở vùng hoang dã, nhưng mua xong thì để đấy không làm gì cả. Còn có mấy thế lực chiêu mộ các cao thủ khắp toàn cầu, sau đó dốc sức bồi dưỡng và chuẩn bị rất nhiều tài nguyên cho họ như quần áo, đồ ăn, thành ra như cứ sắp đến ngày tận thế ấy”.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, lẽ nào sắp có chuyện lớn xảy ra thật?
Anh nói: “Bố ơi, mấy nữa hai bố con mình sẽ đi tham gia đại hội của gia tộc nhé ạ”.
Lý Niệm Tổ: “Bố đi làm gì?”
Lý Vân Đẩu nói: “Niệm Tổ, con đi tốt mà, đi cho biết đó biết đây. Nếu được thì Huyền Bình sẽ tiến cử con”.
Lý Niệm Tổ là một người thật thà nên lắc đầu ngay: “Bố, con không có kinh nghiệm, e không được đâu”.
Lý Vân Đẩu cười lớn nói: “Cần gì kinh nghiệm, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi”.
Lý Gia Ninh cười nói: “Anh cả, anh sướng nha, đúng kiểu bố dựa hơi con đấy”.
Lý Đông Hưng: “Nhà họ Lý mình dựa cả vào Ngô Bình mà”.
Ngô Bình xua tay: “Chú hai, chú đừng tâng bốc cháu thế. Nhà họ Lý được như ngày hôm nay là nhờ công lao của ông, ông đã xông pha và trải qua biết bao gian khổ mới gây dựng nhà ta lớn mạnh thế này”.
Lý Vân Đẩu: “Được rồi, đừng nịnh bợ ông nữa”.
Đúng lúc này, chợt có người hớt hải chạy vào, đó là Lý Mai. Cô ấy vừa xuống máy bay, trước đó cô ấy đang khảo sát ở Đông Tinh, biết gia đình có buổi tụ họp nên đã bỏ hết việc để về ngay.
Lý Mai vừa vào đã được Lý Gia Ninh đẩy ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Lý Gia Ninh hỏi: “Tiểu Mai, bên kia sao rồi? Có thích hợp để đầu tư không?”
Lý Mai uống một ngụm nước hoa quả rồi đáp: “Vô cùng thích hợp luôn ạ. Huyền Bình giờ đã nắm quyền quản lý toàn bộ đất nước ấy rồi, như một ông vua luôn”.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, vì Ngô Bình chưa hề kể chuyện này với họ.
Lý Đông Hưng: “Nói vậy là chúng ta có thể dồn toàn lực đầu tư sang bên đó hả?”
Lý Mai gật đầu: “Vâng, mỗi năm ít nhất ta phải đầu ta cho Đông Tinh 1000 tỷ. Tương lai, mình phải điều các lao đông bên mình sang đó để làm việc”.
Lý Gia Ninh: “Dẫu sao cũng là một nước lạc hậu, muốn xây dựng sửa sang chắc vài mất nhiều năm, cô chỉ sợ để lâu lại có chuyện”.
Lý Mai: “Cô cứ yên tâm, Đông Tinh giờ là cường quốc số một ở châu Phi rồi, đến châu Europa cũng không dám vớ vẩn”.
Cô ấy nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta mở nhà máy ở đó còn được miễn thuễ, lợi nhuận cao hơn trong nước nhiều.Vì Đông Tinh là một thành viên của liên minh châu Phi nên hàng hoá của họ cũng được miễn thuế ở các nước châu Phi, đây là ưu thế rất lớn”.
Mọi người đều rất hào hứng, chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh Đông Tinh.
Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya thì mọi người mới đi nghỉ, may là có nhiều phòng nên mọi người tha hồ lựa chọn.
10 tối, Ngô Bình gọi bố mình ra vườn hoa rồi nói: “Bố ơi, tối nay con sẽ giúp bố đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Chương 1010: Lý Niệm Tổ đột phá Địa Tiên
Lý Niệm Tổ là Linh Minh Thánh Thể, toàn bộ kinh mạch đã được đả thông, cho nên đã đột phá cảnh giới Nhân Tiên từ lâu. Hơn nữa ông ấy tu luyện công pháp đại giáo vô thượng là Âm Dương Giáo nên nền móng vô cùng vững chắc.
Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình, bố có được không?”
Ngô Bình cười nói: “Bố mà không được thì không ai được hết”.
Sau đó, Ngô Bình đả thong chín linh khiếu và thần khiếu cho bố mình, tiện thể mở luôn linh khiếu thứ mười và thần khiếu thứ chín. Cùng lúc đó, anh đã dùng năng lượng cao chiều trong cơ thể mình để Lý Niệm Tổ được hấp thu năng lượng nòng cốt có quy luật, có thể nói xuất phát điểm của Lý Niệm Tổ còn cao hơn anh.
Nhưng Lý Niệm Tổ không tu luyện võ hồn, vì con đường tu hành của ông ấy khác Ngô Bình, ông ấy chọn con đường của Âm Dương Giáo.
Đến gần sáng, Lý Niệm Tổ mới ngưng tụ thánh tân, thiên nhân hợp nhất, cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn và trở thành một Võ Quân.
Với Lý Niệm Tổ mà nói thì ngưng tụ thần bàn có cũng được mà không có cũng không sao, vì thế ông ấy đã nhẹ nhàng đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần và tiến vào cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình cho bố mình uống một viên Nguyên Anh Đan, sau đó bảo ông ấy ngưng tụ nguyên thần theo công pháp của Âm Dương Giáo. Nguyên thần này có tên là Âm Dương Chân Thần, mạnh hơn các nguyên thần bình thường nhiều.
Ngưng tụ nguyên thần xong, Lý Niệm Tổ ngồi xếp bằng xuống. Sau đó, ông ấy đã bế quan một ngày một đêm để thích ứng với trạng thái mới.
Sau khi Lý Niệm Tổ bế quan, Ngô Bình đã mệt lử, anh về thẳng phòng nghỉ ngơi. Nhưng anh vừa mở cửa ra thì đã thấy Lý Mai đang chờ mình.
“Đồ vô lương tâm này, em chờ anh cả đêm đấy”, cô ấy oán trách.
Ngô Bình cười nói: “Anh giúp bố tu luyện”.
Lý Mai kéo anh xuống giường, cô ấy định làm chuyện gì đó, Ngô Bình hiểu ý rồi cởi đồ đi tắm để nhanh chóng vào việc ngay.
Đến bữa sáng, Ngọc Yên mới gõ cửa gọi: “Cô cậu dậy ăn sáng thôi ạ”.
Ngô Bình đáp: “Biết rồi, ra ngay đây”.
Lý Mai vẫn ôm cổ Ngô Bình rồi nỉ non: “Không được đi, anh phải nằm lại với em”.
Ngô Bình vỗ mông cô ấy rồi nói: “Ngoan nào, ra ăn sáng đã rồi lát anh mát xa cho. Anh sẽ cho em dùng thử loại thuốc anh mới nghiên cứu, đảm bảo sẽ khiến da em mịn như da em bé”.
Lý Mai sáng mắt lên nói: “Thật không? Đi, ra ăn sáng thôi!”
Mọi người quây quần bên bàn ăn, Ngô Bình vừa bê bát lên thì thấy có một đứa bé chạy tới nhào vào lòng mình rồi gọi: “Bố ơi”.
Đương nhiên đó là Hỉ Bảo, cậu bé chưa gặp mọi người ở đây, vì Ngô Bình đã cho chuyể ra nhà sau rồi dặn Vân Tịch chăm sóc.
Hỉ Bảo vừa vào, Vân Tịch cũng vội vã chạy vào theo. Thấy có một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện, mọi người đều ngẩn ra, Lý Mai thì lườm Ngô Bình cháy thịt.
Hỉ Bảo thấy Vân Tịch đi theo thì gọi: “Mẹ”.
Lý Mai tái mặt, Ngô Bình có con rồi ư? Mẹ đứa bé cũng ở đây luôn?
Lý Vân Đẩu sáng mắt lên cười nói: “Chắt của cụ đây à? Ngoan, ra đây cụ bế nào!”
Ngô Bình vội nói: “Ông ơi, nó là Hỉ Bảo, con nuôi của cháu”.
Nghe thấy thế, Lý Mai thở phào một hơi, nhưng ánh mắt nhìn Vân Tịch vẫn có vẻ cảnh giác.
Lý Vân Đẩu: “Con nuôi thì cũng là người nhà mình”.
Hỉ Bảo thấy Lý Vân Đẩu giơ tay về phía mình thì nhảy tới, sau đó vươn tay ôm cổ ông ấy, chọc cho Lý Vân Đẩu cười khà khà.
Vân Tịch đã đến nên đành phải chào hỏi: “Cháu là Vân Tịch, chào mọi người ạ”.
Ngô Bình: “Ông ơi, cô ấy là Vân Tịch, con cháu của vương tộc ở Côn Luân”.
Nghe thấy Vân Tịch là người trong giới tu hành, mọi người đều không dám sơ suất mà chào hỏi lại.
Hỉ Bảo thấy có đông người thì vui lắm, thằng bé nhanh chóng kéo Lý Thuỵ và Trịnh Tinh đi chơi.
Ngô Bình bảo Vân Tịch ngồi xuống cùng ăn sáng, cô ấy nói: “Ban nãy, em nhận được tin trong nhà đang có chuyện nên em phải về giải quyết”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Tịch: “Vân Thị có thêm mấy thiên tài, các tộc lão có chút xung đột thôi, không phải chuyện gì to tát đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, em về trước đi, nếu cần thì cứ gọi anh nhé”.
Vân Tịch không nán lại mà ăn sáng xong là chào tạm biệt mọi người luôn.
Sau đó, Ngô Bình giao Hỉ Bảo cho mẹ mình trông, còn anh đưa thuốc cho Lý Mai.
Buổi chiều, anh lại vào phòng thí nghiệm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Niệm Tổ xuất quan. Khí chất của ông ấy đã có sự thay đổi rõ rệt, đôi mắt sáng ngời, thần thái phấn chấn, hơn nữa dung mạo cũng có sự thay đổi nhỏ.
Ngô Bình biết khi tu vi của bố mình tăng lên, ông ấy sẽ dần trở lại tướng mạo của Linh Minh Thánh Thể. Nhưng như vậy cũng không sao, mọi người trong nhà đã quen rồi, dù bố mình biến thành ai thì cũng không sao.
Hai bố con thu dọn một chút rồi cùng Lý Đông Hưng đi tham gia buổi họp dòng tộc.
Địa điểm của buổi họp là ở một sơn trang ở Vân Đông tên là Ngũ Hồ.
Trước cổng sơn trang người xe như nước, các xe sáng nuôi đuôi nhau đi vào trong. Sơn trang này rộng hơn mười nghìn mẫu, do các nhà khá giả trong dòng tộc Lý chung vốn xây dựng. Bên trong có sân bóng, trường đua ngựa, phòng tập thể hình, bình thường Lý Mai cũng hay đến đây nghỉ ngơi hoặc tổ chức sự kiện.
Mười giờ sáng, máy bay của họ đã đáp xuống sân bay Nam Đô, nhà họ Lý đã chuẩn bị xe sẵn để đón họ tới sơn trang Ngũ Hồ.
Chiếc xe đi tới cổng, có vài người thanh niên mặc vest đen đứng ở đây, họ nhìn thiệp mời của Lý Đông Hưng rồi nói: “Thưa ông, theo thiệp mời này thì ông chỉ được dẫn một người vào theo thôi ạ”.
Lý Đông Hưng nhíu mày: “Trong thiệp đâu có ghi vậy”.
Người thanh niên cười nói: “Đây là quy định của trưởng tộc”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tránh ra!”
Người thanh niên nghiêm mặt, sau đó ấn nút mở cổng, tài xế lái xe thẳng vào bên trong. Khi chiếc xe đi xa rồi, người thanh niên mới ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Mình bị làm sao thế nhỉ, cứ như nằm mơ ấy… Ớ, bọn họ đâu rồi, vào trong rồi à?”
Người bên cạnh nhìn anh ta như một con quái vật, vì rõ ràng chính anh ta đã ấn nút mở cổng mà.
Chiếc xe đi tới một toà nhà chín tầng, tài xe vừa định lái xe lên đường núi thì bỗng có một chiếc xe thể thao ở phía sau vượt lên trước rồi phanh kít lại.
Có một cặp nam nữ bước xuống xe, người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm màu trắng, mặc vest trắng, hắn đá văng cửa xe rồi đi vào trong toà nhà. Cô gái đi cùng thì co vóc dáng bốc lửa, mỉm cười ngọt ngào đi theo hắn.
Chiếc xe này chặn đầu xe Ngô Bình, làm xe anh không đi tiếp được.
Lý Đông Hưng nói: “Tiểu Bình, đó là Lý Hạo Sâm, bố cậu ta có nhiều thế lực trong quân đội, nhà cậu ta chủ yếu cung cấp hàng cho quân đội nên giàu lắm”.
Ngô Bình: “Lý Hạo Sâm này ngang ngược quá!”
Lý Đông Hưng: “Nào chỉ có thế, năm trước Hoằng Đào suýt nữa bị cậu ta đánh chết. Cuối cùng chúng ta cũng có làm gì được đâu, tại cậu ta có ô dù lớn quá”.
Ông ấy nói tiếp: “Luân về vai vế thì cậu ta còn phải gọi chú là ông và gọi cháu là chú đấy”.
Ngô Bình vung tay lên, chiếc xe thể thao đó lập tức bay lên cao, sau đó rơi xuống hồ nước bên cạnh.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng phải sợ hết hồn, chuyện gì vậy? Xe của Ngô Bình đỗ vào chỗ, ba người cùng xuống xe.
Đoàn đón khách ở cửa vội mở cửa nói: “Mời ba vị vào!”
Ngô Bình nói: “Cô có biết điện Trường Sinh không?”
Cô gái gật đầu: “Có chứ, thì ra anh là thầy luyện đan, bảo sao lại biết hoa Thiên Hồn”.
Ngô Bình cười nói: “Hoa Thiên Hồn này là bảo dược, biết cách dùng thì có rất nhiều lợi ích, còn không thì sẽ hồn bay phách tán. Người đẹp, cô để tôi giữ nó là tốt nhất, cả hai chúng ta cùng được lợi”.
Cô gái trầm mặc một lát rồi nói: “Thứ tôi muốn không phải là Thiên Nhất Thần Đan, nhưng hiệu quả cũng tương tự. Cho anh giữ hoa Thiên Hồn cũng được, nhưng sau này anh phải cho tôi một viên Thiên Nhất Thần Đan”.
Ngô Bình: “Đương nhiên, dẫu sao cô cũng có công trông nom Hoa Thiên Hồn bao lâu nay mà”.
Cô gái lạnh mặt: “Tôi chưa tin anh được, anh lấy thứ gì ra thế chấp đi”.
Ngô Bình nghiêm chỉnh nói: “Đại trượng phu đã nói là làm, cô hoàn toàn có thể tin tưởng tôi”.
Cô gái cười khẩy: “Đại trượng phu mà đi nhìn lén phụ nữ tắm à? Anh còn nhìn lén lúc tôi không mặc đồ nữa”.
Ngô Bình ngượng chín mặt, tuy anh không nhìn mấy nhưng cũng đã nhìn rồi nên lắp bắp nói: “Tôi chỉ nhìn ba, bốn lần thôi”.
Cô gái híp mắt lại như thể muốn giết người.
Ngô Bình thở dài nói: “Tôi không hề cố ý, tôi vừa tới thì cô lao vào. Vừa vào cái là cô lột hết đồ ra, đã thế dáng người còn đẹp thì sao tôi cầm lòng được?”
Nghe thấy câu khen “dáng người đẹp” của Ngô Bình, cơn tức của cô gái cũng giảm bớt phần nào, cô ấy hừ nói: “Anh nhìn thấy cơ thể tôi rồi thì tôi phải móc mắt anh”.
Ngô Bình không đồng ý: “Người đẹp, có gì thì bình tĩnh nói. Nếu cô muốn móc mắt tôi thì đã chẳng ngồi nói chuyện với tôi thế này, giờ cô có điều kiện gì thì nói luôn đi”.
Cô gái quay sang rồi nói: “Mấy năm qua, một mình tôi sống ở đó sắp chán đến mốc người lên rồi, thế giới bên ngoài sống động biết bao, chắc anh biết rõ lắm đúng không? Anh hãy tìm cho tôi một thân phận, tôi sẽ bỏ qua chuyện kia”.
Ngô Bình hỏi: “Cô muốn thân phận thế nào?”
Cô gái: “Tôi ở cảnh giới Địa Tiên rồi nên không tiện đi lại bên ngoài, giờ tôi muốn có một thân phận có thể ra vào giữa Địa Tiên Giới và thế giới bên ngoài”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Chuyện này đơn giản, tôi có thể cho cô làm một chức vụ trong Thiên Long. Đương nhiên, thi thoảng cô cũng phải lộ diện, nhưng đừng để ai phát hiện ra”.
Cô gái: “Được, anh định lấy gì để thế chấp đây?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi lấy một viên Long Môn Đan ra: “Viên đan dược này có thể giúp tu sĩ đột phá lên cảnh giới Long Môn, đủ chưa?”
Cô gái thấy thế thì sáng mắt lên nói: “Rồi”.
Cô ấy cất đan dược đi, Ngô Bình hỏi tiếp: “Cô tên là gì?”
Cô gái: “Tử Phi”.
Ngô Bình: “Tử Phi, cô đến Thiên Kinh nhận chức đi, giờ tôi còn việc phải làm nên không đi cùng được”.
Tử Phi lườm anh: “Anh định đá tôi đi à? Giờ tôi đang rảnh, anh đi đâu, tôi theo đấy”.
Ngô Bình thở dài: “Tuỳ cô”.
Khi trò chuyện, Ngô Bình đã âm thầm quan sát Tử Phi thì biết cô ấy rất mạnh, là một cưởng giả cảnh giới Địa Tiên rồi. Không chỉ vậy, cô ấy cũng đã mở truyền thừa huyết mạch, hơn nữa trên người còn có bảo bối lợi hại. Tất cả những thứ đó khiến anh không dám sơ suất, càng không dám đắc tội với cô ấy.
Tử Phi đeo tai nghe lên rồi vừa nghe nhạc vừa hát theo trông rất ngây ngô, ai mà ngờ cô ấy là một vị Chân Quân cơ chứ?
Tàu hoả đến chân núi Thái Hành, hai người xuống tàu, Ngô Bình tiếp tục đi tìm nhân sâm. Theo ghi chép thì anh sẽ tìm được 20 củ nhân sâm khá tốt ở đây,
Tử Phi ban đầu chỉ đi theo anh, nhưng sau đó thì bắt đầu làu bàu: “Anh là người chuyên đào sâm à?”
Ngô Bình: “Tôi đi tìm sâm theo một ghi chép của người đào sâm thôi”.
Tử Phi: “Anh còn tìm bao lâu nữa?”
Ngô Bình cố ý nói: “Nửa năm”.
Anh vừa nói dứt câu, Tử Phi đã bay lên cao rồi biến mất dạng.
Ngô Bình thở phào một hơi rồi lẩm bẩm: “Trút được gánh nặng”.
Sau đó, anh lại đến các ngọn núi khác, cuối cùng đã tìm được hơn trăm củ sâm núi.
Lấy được sâm rồi thì anh về nhà ngay, sau đó gọi người mang sâm đi trồng ở vườn hoa sau nhà. Tiếp đó, anh lấy Hoa Thiên Hồn ra rồi bắt đầy luyện chế dược tính của chúng.
Hoa Thiên Hồn có hai loại dược tính, một là kịch độc, đến Tiên Thiên ăn phải cũng chết ngay, đã thế chất độc còn không màu không mùi, rất khó phân biệt.
Thứ hai là dược tính tăng độ kết hợp giữa con người và giới tự nhiên, đó là bảo dược mà các dược sư cần nhất.
Nhưng với Ngô Bình mà nói thì chất kịch độc của hoa cũng rất quý. Anh là một dược sư trình độ cao nên có thể lấy được cả hai dược tính của loài hoa này. Dược tính tốt có thể phối hợp làm trận pháp, tu sĩ Thiên Tiên sa vào cũng chết ngay.
Anh mất nhiều giờ để lấy các dược tính ra rồi bỏ vào dược đỉnh để sau này sử sụng.
Mấy ngày sau đó, anh tiếp tục tu luyện Man Vương Công và Lưu Tinh Quyền. Anh đã luyện vào cấp rồi, nhưng mới ở cấp một. Theo mức độ tinh tiến của hai công pháp thì Ngô Bình sẽ lần lượt đột phá lên cấp hai, cấp ba rồi cấp mười.
Ngoài ra, Ngô Bình cũng đang nâng cao Đồ Long Thất Thức của Như Lai Thần Công. Trước kia, anh đã ngưng luyện công pháp này thành một môn pháp thuật, nếu tiến bộ tiếp thì sẽ trở thành một môn thần thông.
Ngô Bình liên tục khô tu ở nhà mấy ngày. Hôm nay, anh chợt thấy có khí tức lởn vởn quanh nhà nên mở cửa ra ngoài xem.
Khi anh bay lên cao thì nhìn thấy thế Thất Tinh Long Vương đã xây xong, địa khí cuồn cuộn tập trung về đó, hấp thu hết linh khí của trời đất, nhà mới của Ngô Bình đã trở thành đầu mối then chốt của thế phong thuỷ.
Lý Dư ở dưới hồ cũng phải chấn động, cảm thấy linh khí dồi dào nên nhanh chóng ngồi xếp bằng xuống tu luyện.
Nền móng của thế Thất Tinh Long Vương ở Lý Dư, nó là một con thuồng luồng, linh vật của đất trời, không có nó thì trận pháp không thể tồn tại lâu được.
Ngoài ra, thai đá cũng nhận được lợi ích, mạch lạc của nó không ngừng cắm sâu xuống đất, cuối cùng đã nối liền thành một thể với cục phong thuỷ.
Cây hoè, đào tiên và Chi Nhân Chi Mã cùng dược liệu trong vườn cũng được thơm lây, sinh trưởng mạnh mẽ.
Đương nhiên, người được lợi nhất là nhà họ Lý, từ nay trở đi gia tộc nhà họ sẽ rất hưng thịnh.
Cục phong thuỷ hình thành là khí tượng của thành phố Vân Đỉnh khác ngay, chuyện này làm kinh động tới các quan trên, họ nhanh chóng thúc đẩy xây dựng khu kinh tế mới.
Một hôm, Ngô Bình đang tu luyện thì chợt thấy ba cấm chế ở thần bàn sáng lên. Sau nhiều ngày anh nghiên cứu, cuối cùng thì chúng cũng viên mãn rồi, chúng là cấm chế hình thành sau khi Ngô Bình hấp thu thần lực của thần cốt.
Cấm chế này liên tục hấp thu sức mạnh trong người Ngô Bình, sau đó chuyển hoá thành pháp lực. Bây giờ, pháp lực trong người anh đã đủ mạnh, ba cấm chế sẽ đại diện cho ba pháp thuật.
Ngô Bình mừng rỡ, vội vàng bay lên núi hoang rồi lẩm bẩm: “Không biết ba pháp thuật này của mình có uy lực sao nhỉ?”
Chương 1007: Thú Thôn Kim
Ngô Bình vừa động tinh thần là một cấm chế sáng lên, pháp lực khởi động, anh tung một quyền về phía một khối nham thạch. Một ngọn lửa lớn xuất hiện trên không trung, quyền pháp của Ngô Bình lúc ẩn lúc hiện rồi đập mạnh lên khối nham thạch cách đó không xa.
Uỳnh!
Nửa sườn núi sụp đổ, các tảng đá lớn nung chảy thành nham thạch, còn người Ngô Bình thì trống rỗng, anh đáp xuống đất với đôi chân run rẩy.
“Không khống chế được pháp lực nên mình mới bị kiệt sức thế này”, anh cười khổ một tiếng, biết mình vẫn chưa hiểu rõ về pháp thuật.
Anh ngồi xuống nghỉ ngơi thì thấy mặt đất phía trước rung lên, có tảng đá nứt đôi, sau đó là có một cái đầu nhọn chui ra.
Đó là một con tê tê khỏng lồ màu vàng, dài bảy mét, đôi mắt cũng màu vàng, nó hung hăng nhìn Ngô Bình như muốn hỏi có phải anh là người khiến nơi này tan hoang vậy không?
Ngô Bình giật bắn mình, sau đó đứng dậy quan sát con tê tê, đột nhiên anh nhớ tới một loài dị thú có thể là Thôn Kim.
Anh lấy Âm Dương Thần Thiết trong nhẫn trữ đồ ra rồi ném tới gần nó, con tê tê ngửi ngửu rồi đảo mắt ăn luon Âm Dương Thần Thiết, sau đó tỏ vẻ thoả mãn.
“Đúng là thú Thôn Kim rồi”, Ngô Bình sáng mắt lên rồi bước tới gần, sau đó giơ tay xoa đầu nó.
Thú Thôn Kim lừ mắt với vẻ đề phòng, anh lại lấy một khối Âm Dương Thần Thiết ra cho vào mồm nó, con vật lại xơi tái khối sắt ngay, sau đó để mặc Ngô Bình muốn làm gì mình thì làm.
Cho nó ăn mấy khối sắt xong, Ngô Bình nói: “Sau này mày hãy đi theo tao, tao còn nhiều đồ bằng vàng lắm, tao sẽ cho mày ăn chán thì thôi”.
Nói rồi, anh lại lấy mấy thỏi vàng ra cho nó ăn. Tuy thỏi vàng không ngon bằng Thần Thiết, nhưng cũng giống như lương khô, thú Thôn Kim lập tức nhảy nhót vui mừng.
Thú Thôn Kim là dị thú thượng cổ, có thể ăn vàng. Phân và nước tiểu của nó chứa Tiên Thiên Kim Mẫu, sau khi luyện hoá có thể dùng để luyện chế kiếm hoàn.
Thú Thôn Kim thấy Ngô Bình có nhiều đồ ăn ngon nên có thiện cảm với anh ngay.
Ngô Bình thấy nó ăn xong rồi thì thử bỏ đi, không ngờ con thú thấy thế thì đi theo ngay. Cứ thế, Ngô Bình đi trước, còn nó theo sau rồi cùng về nhà anh.
Khi thú Thôn Kim vào nhà, cảm thấy khí tức ở đây khiến mình rất dễ chịu. Nhưng sau đó nó đã ngẩn ra nhìn cây hoè, thành tinh rồi ư?
Sau đó, nó lại nhìn cây đào, đào tiên ư?
Đột nhiên Chi Nhân Chi Mã chạy tới, sau đó còn le lưỡi với nó.
Thú Thôn Kim đang định ra oai thì Lý Dư ngoi lên rồi lườm nó, thú Thôn Kim lập tức rụt đầu lại sợ hãi.
Ngô Bình: “Mày tự đào một hố cho mình đi”.
Thú Thôn Kim ngoan ngoãn đi đào hang ngay.
Trước đó, Ngô Bình mới thi triển pháp thuật quá mức nên giờ đãm mệt lử, vì thế anh ngồi xuống cạnh hồ nước để nghỉ ngơi, sau đó uống thêm một viên Sinh Mệnh Đan. Ngửi thấy mùi đan dược, Chi Nhân Chi mã chạy ra rồi nhảy lên vai Ngô Bình, sau đó nhìn viên đan dược trong tay anh với vẻ thèm khát.
Ngô Bình ném cho nó một viên.
Ngư vương cũng nhảy lên rồi thò cái đầu tướng ra, sau đó há miệng.
Ngô Bình: “Trông mày xấu quá, ra kia”.
Ngư vương tủi thân nên chìm xuống nước, chỉ thò mỗi cái miệng lên.
Ngô Bình ném cho nó một viên đan dược, nó ăn xong thì sung sướng bơi ngoã lên trong hồ, kết quả bị Lý Dư quật cho bay ra xa.
Lý Dư đang tiến hoá nên tiêu hao rất nhiều năng lượng, Ngô Bình ném cho nó một viên Sinh Mệnh đan. Hấp thu sức mạnh của đan dược xong, Lý Dư lập tức chui xuống nước, chuẩn bị lột xác lần hai.
Ngô Bình mặc kệ nó rồi nghỉ ngơi thêm một lúc, sau đó đi xem nhân sâm. Nhân sâm được nuôi bằng đất thần nên lớn rất nhanh, rõ ràng cũng có sự thay đổi, chắc nửa tháng nữa là sẽ thành sâm vương.
Ngô Bình xới đất cho nhân sâm xong thì ném cát thần ngũ sắc xuống hồ nước, sau đó ném hạt sen xuống, hi xọng sang năm sẽ mọc lên hoa sen.
Một lát sau, anh chợt nhớ tới bé trai ở phủ Tử Long, thấy hơi nhớ cậu bé nên anh bay vút lên cao rồi bay về phía phủ Tử Long.
Nửa tiếng sau, anh đã đáp xuống sân ở phủ Tử Long. Cậu bé đang học viết chữ với Vân Tịch, dáng vẻ cầm bút của cậu bé trông rất đáng yêu.
Vân Tịch cười nói: “Huyền Bình”.
Ngô Bình: “Vân Tịch, đến nhà anh đi”.
Vân Tịch gật đầu: “Được”.
Lão và Mỵ Nương đương nhiên cũng đi cùng.
Về nhà rồi, Ngô Bình xếp một phòng cho Vân Tịch, ngay Lão và Mỵ Nương cũng có phòng riêng.
Hỉ Bảo về nhà thấy có nhiều đồ chơi thì vui lắm, thằng bé chọc cây đào tiên, đuổi Chi Mã, sau đó lại mò xuống hồ bắt cá, không nghỉ tay lúc nào.
Ngô Bình mặc kệ cậu bé, anh lấy trà tiên ra pha cho Vân Tịch uống rồi hỏi: “Thái Thanh Tiên Cảnh thế nào rồi? Lão tổ đã hồi phục chưa?”
Vân Tịch gật đầu: “Tu vi của lão tổ đã khôi phục lại rồi, nhà họ Vân cũng đã giải trừ được nguy cơ. Khi nào anh rảnh, em sẽ dẫn anh về nhà”.
Ngô Bình: “Ừ”.
Vân Tịch quan sát xung quanh rồi nói: “Mấy ngày qua, em ở cạnh Hỉ Bảo và phát hiện thể chất của thằng bé là Vu thể chí tôn”.
Ngô Bình chấn động: “Vu thể chí tôn ư?”
Vân Tịch gật đầu: “Đó là thể chất mạnh nhất để tu luyện Vu đạo, cổ tịch có viết chỉ có Vu hoàng thượng cổ mới có thể chất này thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Bảo sao thằng nhóc này lại nghịch thế, không biết mệt là gì”.
Vân Tịch nghiêm túc nói: “Trước khi Hỉ Bảo trưởng thành, anh có thể bảo vệ nó không? Một khi có người biết được thế chất của nó thì cả Tiên Giới sẽ muốn đuổi giết nó đấy”.
Ngô Bình: “Nó vẫn là một đứa trẻ, có anh rồi thì không ai được làm hại nó”.
Vân Tịch: “Tốt nhất anh đừng cho nó gặp người ngoài”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh sẽ để ý”.
Hỉ Bảo chạy tới, sau đó nhảy vào lòng Ngô Bình đòi ăn vì đã đói bụng.
Ngô Bình lấy một viên Sinh Mệnh Đan cho cậu bé ăn: “Hỉ Bảo, từ mai, con hãy ngoan ngoãn học tập. Nếu không nghe lời, bố sẽ đánh đau đấy”.
Hỉ Bảo chớp mắt rồi gật đầu, sau đó lại ngồi xuống cạnh Vân Tịch gọi: “Mẹ”.
Vân Tịch có vẻ ngại ngùng nói: “Hỉ Bảo đi chơi đi”.
Cậu bé chạy đi, Vân Tịch nói tiếp: “Khi nào rảnh, anh hãy cùng em đến Thái Thanh Tiên Cảnh”.
Ngô Bình nói: “Ừm”.
Buổi chiều, Ngô Bình đi vào phòng thí nghiệm thượng cổ, anh để phòng này ở dưới lòng đất, bên trên là sân bóng, lối vào ở phòng sách.
Anh mở cửa ra, sau đó đi hết một con đường bằng kim loại thì mới tới phòng thí nghiệm.
Có rất nhiều máy móc kỳ lạ ở đây, ngoài ra còn có thuốc và phiến ngọc ghi chép kết quả thí nghiệm. Từ đó có thể thấy nghiên cứu ở đây có liên quan đến Nguyên Anh và linh hồn.
Vào đây một cái là Ngô Bình quên hết mọi điều khác ngay.
Phòng thí nghiệm này chủ yếu nghiên cứu thuốc ảnh hưởng tới Nguyên Anh và linh hồn, nói trắng ra là nghiên cứu dược lý. Đáng tiếc là các thuốc thử nghiệm ở đây đã mất tác dụng, may mà trên phiến ngọc vẫn còn ghi chép về quá trình luyện chế, qua đó, anh có thể hiểu được phần nào.
Chương 1008: Tiệc gia đình nhà họ Lý
Ngô Bình nghiên cứu đến mấy ngày lúc nào không hay, khi anh ra ngoài thì đã là bảy ngày sau rồi.
Anh mở cửa ra thì Cương Tử vội chạy đến báo: “Cậu chủ, anh Hoàng chờ cậu hai ngày rồi”.
Anh Hoàng chính là Hoàng Tử Cường, ngày trước Cương Tử chính là đàn em của Hoàng Tử Cường.
Ngô Bình gật đầu rồi đi ra ngoài thì thấy ông nội và bố mình đã về, anh chào hỏi một chút rồi mới gọi Hoàng Tử Cường vào phòng khách.
“Anh chờ tôi những hai ngày chắc có chuyện gấp gì hả?”, thường thì nếu Hoàng Tử Cường gặp chuyện thì sẽ gọi cho Ngô Bình. Nhưng lần này anh ấy về hẳn đây, chứng tỏ đã gặp chuyện gì đó khó giải quyết.
Hoàng Tử Cường cười nói: “Cậu chủ, tôi muốn về làm việc cạnh cậu”.
Ngô Bình nhíu mày: “Sao? Ở Hải Thành không quen à?”
Hoàng Tử Cường: “Không phải không quen, mà là mọi việc ở đó ổn hết rồi. Tiêu Thiên Kỳ bị xử lý xong thì Thanh Môn cũng không làm gì được chúng ta nữa, cả Hải Thành giờ đã do một mình Hoàng Thiên Bá quản lý. Lần trước, cậu chủ bảo bọn tôi chuyển sang mảng bảo hiểm thì chúng tôi cũng làm xong rồi, tháng trước doanh số đã lên đén 50 tỷ, tiền đồ tươi sáng”.
Ngô Bình: “Thế chẳng tốt rồi còn gì?”
Hoàng Tử Cường: “Cậu chủ, tôi là chiến tướng mà, cậu bảo tôi ở lại Hải Thành bình yên thì sao tôi chịu được”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Đúng là ở đấy không cần thêm người hỗ trợ nữa, anh về cũng được, ở đây đang có có núi việc, một mình Cương Tử làm không xuể”.
Hoàng Tử Cường mừng rỡ nói: “Cảm ơn cậu chủ”.
Thật ra, Ngô Bình hiểu được suy nghĩ của Hoàng Tử Cường. Anh ấy muốn gần Ngô Bình để được chỉ dẫn nhiều hơn, như vậy sẽ tiện cho việc đột phá.
Ngoài Ngô Mi ra, thì nhà Ngô Bình đã đông đủ. Ngô Bình bảo Lina chuẩn bị mở tiệc. Buổi chiều, chú hai và cô của anh cũng đến, thậm chí Ngô Mi và Mỹ Ngọc cũng được Viêm Dương đưa từ Thiên Kinh về.
Lý Vân Đẩu rất vui, bây giờ nhà họ Lý như mặt trời ban trưa, tiền đồ rộng mở. Điều quan trọng nhất là ông ấy có một người cháu trai ưu tú như Huyền Bình.
Thím hai cũng đến, bà ta nghe chồng kể về tài năng của Ngô Bình xong thì cũng khách sáo với anh hơn, khi gặp Lý Niệm Tổ và Trương Lệ thì đã chịu chào họ là anh chị.
Người lớn uống rượu chuyện trò, trẻ con nô đùa, hai con của Lý Gia Ninh là Trịnh Tinh và Trịnh Hạo Vũ. Con của Lý Đông Hưng là Lý Hoằng Đào, Lý Thuỵ và Lý Hân, ngoài ra còn có Ngô Bình, Ngô Mi, Mỹ Ngọc, ai cũng bám lấy Ngô Bình.
Lý Hân mới 11 tuổi, cô bé tròn mắt hỏi: “Anh ơi, mẹ em bảo anh siêu lắm, như thần tiên ấy, thế anh có phép ạ?”
Trong ấn tượng của cô bé vẫn chưa có khái niệm tu hành.
Ngô Bình cười nói: “Theo cách hiểu của em thì anh có đấy”.
Lý Hân oa lên rồi nói: “Anh biết bay luôn đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ”.
Lý Hân lập tức ôm tay anh rồi nói: “Anh cho em bay với, em cũng muốn bay”.
Ngô Bình cười nói: “Ừ, anh cho em bay lên trời luôn”.
Lý Thuỵ cười nói: “Em nữa”.
Ngô Bình: “Em nặng lắm, anh không bế được”.
Lý Thuỵ xị mặt ra nói: “Anh thiên vị, em cũng là em của anh mà anh chỉ coi trọng em gái thôi”.
Ngô Bình nói: “Em sắp 90 cân rồi, khi nào giảm cân thành công thì anh sẽ cho em bay cùng”.
Thì ra Lý Thuỵ mới 15 tuổi, nhưng đã cao trên mét bảy và nặng gần 90 cân, hơn nữa lại không thích học hành, chỉ nghịch ngợm là giỏi.
Lý Thuỵ khóc lóc ôm chân Ngô Bình không buông.
Ngô Bình đành chịu nên bê cả Lý Thuỵ và Lý Hân bay lên cao.
Lý Hân hét lên: “Oa, tôi biết bay rồi”.
Lý thuỵ thì rất căng thẳng, nhưng vẫn giả vờ bình tĩnh nói: “Xì, có gì mà hét ầm lên thế, chuyện bay lượn với anh mình chỉ bé như con muỗi. Anh cho bọn em ra ngoài vũ trụ luôn đi”.
Ngô Bình chỉ muốn ném Lý Thuỵ xuống dưới, anh lừ mắt nói: “Ngoài vũ trụ nhiệt độ âm, không có không khí, em nghĩ mình trụ được mấy giây?”
Lý Thuỵ hắng giọng nói: “Thế thì thôi vậy”.
Sau khi bay cao 3000 mét, Ngô Bình đưa hai đứa nhóc bay quanh Vân Đỉnh một vòng. Lý Thuỵ chợt chỉ về một phía rồi nói: “Cái gì kia hả anh?”
Thì ra nhìn từ trên cao xuống có thể nhìn thấy rõ bảy rặng núi đang phát sáng, chúng nối liền sông, vị trí nhà của Ngô Bình chính là thế Thất Tinh Long Vương.
Ngô Bình: “Đó là thế phong thuỷ, có gì đâu mà lạ”.
Sau đó Lý Hân hét lên: “Rồng, anh ơi, em nhìn thấy rồng”.
Có một con thuồng luồng dài ngoằng ngoi lên mặt nước, thì ra là Lý Dư thấy Ngô Bình bay qua nên ngoi lên chào anh.
Ngô Bình cười nói: “Rồng nhà mình nuôi đấy, bao giờ anh sẽ dẫn mấy đứa đi gặp nó”.
“Ui, nhà mình nuôi cả rồng ạ?”, Lý Thuỵ ngẩn người ra, không dám tin đây là sự thật.
Lý Hân gật đầu lia lịa: “Vâng, em cũng muốn xem rồng”.
Sau khi về lại hoa viên, Ngô Bình cho các em ngồi lên một con thuyền rồi chèo ra Đông Hồ. Ngay sau đó, Lý Dư đã xuất hiện với cái đầu rồng to tướng.
Hai đứa nhóc hét lên hưng phấn, sau đó sờ râu rồng và vỗ mũi nó. Lý Dư nằm im, biết đây là các em của Ngô Bình nên không dám cử động mạnh, sợ làm đám nhóc hoảng sợ.
Lý Thuỵ và Lý Hân chơi một lúc thì Ngô Bình đưa hai đứa lên bờ, nhưng mấy đứa khác cũng không chịu kém cạnh, liên tục đòi bay rồi đòi chơi với Lý Dư tiếp.
Ngô Bình bó tay, đành đưa nốt chúng bay lên cao rồi lại đi xem rồng.
Lý Hoằng Đào kém miếng khó chịu, đòi Ngô Bình cho bay bằng được, không thì là không công bằng. Kết quả cậu ta bị Ngô Bình đáp ngã xuống hồ, làm mọi người được trận cười vỡ bụng.
Đám trẻ con chơi mệt thì mới chịu về phòng tiệc, Lý Thuỵ và Lý Hân vẫn còn hào hứng rồi kể lại chuyện cho bố mẹ nghe.
Lý Đông Hưng ngạc nhiên vì Ngô Bình còn nuôi cả rồng…
Thím hai thì có vẻ nể ra mặt, bà ta không phải người hiền lành nhưng rất thông minh. Trước đó, bà ta chỉ khách sáo ngoài mặt với Ngô Bình, chứ trong lòng thì không ưa anh chút nào, dẫu sao người bên ngoại nhà bà ta cũng bị anh đánh chết.
Nghe các cháu mình kể chuyện, bà ta thầm thấy chấn động, vì Ngô Bình quá tài năng, bản lĩnh của anh vượt ngoài tưởng tượng của bà ta. Người như anh thì bà ta không bao giờ dám động tới, chỉ có thể lấy lòng thôi.
Lý Gia Ninh nghe xong thì không bất ngờ lắm, vì bà ấy đã nghe bố mình kể về Ngô Bình nhiều rồi.
Bà ấy cười nói: “Bố, Huyền Bình càng ngày càng giỏi, nhà mình nhất định sẽ hưng thịnh”.
Lý Vân Đẩu đắc ý nói: “Đương nhiên, có Huyền Bình thì nhà mình vô địch”.
Bây giờ, Lý Vân Đẩu là hội trưởng của tổng thương hội Đông Nam Á, ngoài ra còn đứng đầu thương hội Vân Đông, tài sản như núi, dù đã cao tuổi nhưng sức khoẻ vẫn dồi dào.
Một lát sau, Ngô Bình quay lại, Lý Niệm Tổ nói với anh: “Tiểu Bình, tháng sau là ông nội thượng thọ, chúng ta phải chuẩn bị trước”.
Chương 1009: Đại hội dòng tộc nhà họ Lý
Ngô Bình cười nói: “Thế ạ? Đến lúc đó, chúng ta phải làm thật to ông nhé!”
Lý Vân Đẩu vội xua tay: “Thôi, mở tiệc nội bộ trong gia đình thôi là được rồi”.
Lý Đông Hưng cười nói: “Thế sao được ạ, tiệc mừng thọ của bố sao có thể làm qua loa được”.
Lý Gia Ninh: “Đúng đấy ạ, chúng ta phải mở tiệc ở Vân Đông, phải cho cả dòng tộc Lý thấy được khí thế của chi nhà mình”.
Lý Thị là một dòng tộc lớn ở Vân Đông, bố của Lý Vân Đẩu hay ông cố của Ngô Bình đã có tới năm bà vợ và 13 người con trai. 13 người con trai này lại lấy vợ sinh con và phát triển riêng rẽ, hầu hết đều có thành tựu và địa vị lớn trong xã hội.
Nhắc tới dòng tộc Lý, Lý Vân Đẩu như có điều suy nghĩ rồi nói: “Gia Ninh, ý của con là mượn cơ hội này để điều chỉnh lại cả dòng tộc ư?”
Lý Gia Ninh nói: “Tính ra thì bố là người có thành tựu lớn nhất trong dòng tộc Lý, nhưng trưởng tộc lại có suy tính riêng, chưa bao giờ hỏi ý kiến bố về bất kỳ chuyện gì. Tiệc mừng thọ lần này chúng ta phải làm thật to, để họ biết được địa vị của bố ở giới thương nhân và Vân Đông”.
Lý Đông Hưng cũng gật gù: “Con đồng ý với ý kiến của em gái”.
Ông ấy ngập ngừng một chút rồi nói tiếp: “À, hôm trước con có nhận được thiệp mời họp của dòng tộc, nhà mình có đi không ạ?”
Ngô Bình hỏi: “Chú hai, buổi họp gì vậy ạ?”
Lý Đông Hưng: “Tiểu Bình, buổI họp này là nơi mọi người trong gia tộc trao đổi tài nguyên, đồng thời là bước khởi động cho đại hội dòng tộc”.
Lý Gia Ninh: “Trong bữa tiệc này, mọi người sẽ chọn ra vài ứng cử viên cho đại hội dòng tộc được tổ chức vào sáu tháng sau, đồng thời chọn ra tông chủ và tông lão mới”.
Ngô Bình có vẻ kinh ngạc hỏi: “Cô ơi, thành viên của nhà họ Lý mình trên cả thế giới phải đến vài chục triệu cô nhỉ?”
Lý Gia Ninh cười nói: “Dòng tộc nhà mình lớn lắm, nếu tính cả thế giới thì phải hơn trăm triệu người. Đương nhiên đó là tính cả các chi nhỏ. Ví dụ như đại hội mà chúng ta tham dự kia chủ yếu là chi nhà họ Lý ở triều Đường, tính sơ sơ cũng phải trên chục triệu người”.
Ngô Bình: “Thế thì quy mô của đại hội phải lớn lắm, ngần ấy người thì bằng dân số của nước Gallia rồi còn gì”.
Lý Đông Hưng: “Đúng thế, cho nên đại hội này vô cùng quan trọng, ba năm được tổ chức một lần. Ai được phát ngôn ở đó đều là các nhân vật lớn tấm cỡ thế giới, à mà có cả người tu hành nữa đấy”.
Ngô Bình: “Chú hai, ý của hai cô chú là chúng ta cũng phải tham gia đại hội của dòng tộc ạ?”
Lý Đông Hưng: “Nếu được thì đương nhiên phải tham gia chứ. Tiểu Bình, thật ra với địa vị hiện giờ của cháu thì hoàn toàn có thể trở thành một tông lão của dòng tộc”.
Lý Gia Ninh: “Đừng nói là tông lão, Tiểu Bình chỉ cần giữ chức vụ quản lý trong dòng tộc thôi thì chức vụ trưởng tộc sẽ thuộc về ông ngay rồi”.
Lý Vân Đẩu cười nói: “Đừng nói thế, trưởng tộc nhiệm kỳ này mới chỉ phát biểu đúng một lần ở đại hội thôi, còn không phải là quản lý nữa cơ”.
Ngô Bình biết chuyện này rất phức tạp, dòng tộc lớn như vậy chắc chắn sức mạnh, tài nguyên rất khủng khiếp. Cái khác thì anh không rõ, nhưng rất nhiều nhân vật lớn hiện nay đều mang họ Lý.
Anh hỏi: “Ông ơi, ông có muốn thành trưởng tộc không ạ?”
Câu hỏi của Ngô Bình rất thẳng thắn, Lý Vân Đẩu ngẫm nghĩ rồi nói: “Có chứ, dẫu sao điều này cũng có lợi với nhà mình mà”.
Ngô Bình cười nói: “Thế thì cháu sẽ đến tham dự bữa tiệc của dòng tộc, sau đó tham gia đại hội vào nửa năm sau. Vị trí tông chủ thì cháu không dám chắc, nhưng tông lão thì vô tư ạ”.
Lý Đông Hưng và Lý Gia Ninh đều sáng mắt lên, đây là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông, nếu Ngô Bình làm được thì quá tốt rồi.
Song, Ngô Bình chợt hỏi: “Cô, chú, quy mô của đại hội trước kia cũng lớn vậy ạ?”
Lý Đông Hưng lắc đầu: “Vài nhiệm kỳ gần đây mới tổ chức rùm beng vậy”.
Sau đó, ông ấy có vẻ nghi hoặc nói: “Hình như có chuyện gì đó rất lớn sắp xảy ra, nhưng chú không biết là chuyện gì. Chắc chỉ có các trưởng bối của dòng tộc mới biết”.
Ngô Bình: “Sắp có chuyện quan trọng xảy ra ư?”
Lý Vân Đẩu cũng nói: “Ông cũng có dự cảm tương tự, nhất là khoảng chục năm trở lại đây, có nhiều nhân vật lớn hình như như đang âm thầm chuẩn bị điều gì đó”.
Ngô Bình: “Ông ơi, ông có biết họ chuẩn bị gì không ạ?”
Lý Vân Đẩu: “Ví dụ như có vài thế lực giao lưu với những người ở giới tu hành, có thế lực bắt đầu mua đất đai ở vùng hoang dã, nhưng mua xong thì để đấy không làm gì cả. Còn có mấy thế lực chiêu mộ các cao thủ khắp toàn cầu, sau đó dốc sức bồi dưỡng và chuẩn bị rất nhiều tài nguyên cho họ như quần áo, đồ ăn, thành ra như cứ sắp đến ngày tận thế ấy”.
Ngô Bình rơi vào trầm tư, lẽ nào sắp có chuyện lớn xảy ra thật?
Anh nói: “Bố ơi, mấy nữa hai bố con mình sẽ đi tham gia đại hội của gia tộc nhé ạ”.
Lý Niệm Tổ: “Bố đi làm gì?”
Lý Vân Đẩu nói: “Niệm Tổ, con đi tốt mà, đi cho biết đó biết đây. Nếu được thì Huyền Bình sẽ tiến cử con”.
Lý Niệm Tổ là một người thật thà nên lắc đầu ngay: “Bố, con không có kinh nghiệm, e không được đâu”.
Lý Vân Đẩu cười lớn nói: “Cần gì kinh nghiệm, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên thôi”.
Lý Gia Ninh cười nói: “Anh cả, anh sướng nha, đúng kiểu bố dựa hơi con đấy”.
Lý Đông Hưng: “Nhà họ Lý mình dựa cả vào Ngô Bình mà”.
Ngô Bình xua tay: “Chú hai, chú đừng tâng bốc cháu thế. Nhà họ Lý được như ngày hôm nay là nhờ công lao của ông, ông đã xông pha và trải qua biết bao gian khổ mới gây dựng nhà ta lớn mạnh thế này”.
Lý Vân Đẩu: “Được rồi, đừng nịnh bợ ông nữa”.
Đúng lúc này, chợt có người hớt hải chạy vào, đó là Lý Mai. Cô ấy vừa xuống máy bay, trước đó cô ấy đang khảo sát ở Đông Tinh, biết gia đình có buổi tụ họp nên đã bỏ hết việc để về ngay.
Lý Mai vừa vào đã được Lý Gia Ninh đẩy ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Lý Gia Ninh hỏi: “Tiểu Mai, bên kia sao rồi? Có thích hợp để đầu tư không?”
Lý Mai uống một ngụm nước hoa quả rồi đáp: “Vô cùng thích hợp luôn ạ. Huyền Bình giờ đã nắm quyền quản lý toàn bộ đất nước ấy rồi, như một ông vua luôn”.
Mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc, vì Ngô Bình chưa hề kể chuyện này với họ.
Lý Đông Hưng: “Nói vậy là chúng ta có thể dồn toàn lực đầu tư sang bên đó hả?”
Lý Mai gật đầu: “Vâng, mỗi năm ít nhất ta phải đầu ta cho Đông Tinh 1000 tỷ. Tương lai, mình phải điều các lao đông bên mình sang đó để làm việc”.
Lý Gia Ninh: “Dẫu sao cũng là một nước lạc hậu, muốn xây dựng sửa sang chắc vài mất nhiều năm, cô chỉ sợ để lâu lại có chuyện”.
Lý Mai: “Cô cứ yên tâm, Đông Tinh giờ là cường quốc số một ở châu Phi rồi, đến châu Europa cũng không dám vớ vẩn”.
Cô ấy nói tiếp: “Hơn nữa, chúng ta mở nhà máy ở đó còn được miễn thuễ, lợi nhuận cao hơn trong nước nhiều.Vì Đông Tinh là một thành viên của liên minh châu Phi nên hàng hoá của họ cũng được miễn thuế ở các nước châu Phi, đây là ưu thế rất lớn”.
Mọi người đều rất hào hứng, chủ đề câu chuyện chỉ xoay quanh Đông Tinh.
Bữa tiệc kéo dài đến tận khuya thì mọi người mới đi nghỉ, may là có nhiều phòng nên mọi người tha hồ lựa chọn.
10 tối, Ngô Bình gọi bố mình ra vườn hoa rồi nói: “Bố ơi, tối nay con sẽ giúp bố đột phá lên cảnh giới Địa Tiên”.
Chương 1010: Lý Niệm Tổ đột phá Địa Tiên
Lý Niệm Tổ là Linh Minh Thánh Thể, toàn bộ kinh mạch đã được đả thông, cho nên đã đột phá cảnh giới Nhân Tiên từ lâu. Hơn nữa ông ấy tu luyện công pháp đại giáo vô thượng là Âm Dương Giáo nên nền móng vô cùng vững chắc.
Lý Niệm Tổ: “Tiểu Bình, bố có được không?”
Ngô Bình cười nói: “Bố mà không được thì không ai được hết”.
Sau đó, Ngô Bình đả thong chín linh khiếu và thần khiếu cho bố mình, tiện thể mở luôn linh khiếu thứ mười và thần khiếu thứ chín. Cùng lúc đó, anh đã dùng năng lượng cao chiều trong cơ thể mình để Lý Niệm Tổ được hấp thu năng lượng nòng cốt có quy luật, có thể nói xuất phát điểm của Lý Niệm Tổ còn cao hơn anh.
Nhưng Lý Niệm Tổ không tu luyện võ hồn, vì con đường tu hành của ông ấy khác Ngô Bình, ông ấy chọn con đường của Âm Dương Giáo.
Đến gần sáng, Lý Niệm Tổ mới ngưng tụ thánh tân, thiên nhân hợp nhất, cuối cùng đã đạt đến cảnh giới Nhân Tiên viên mãn và trở thành một Võ Quân.
Với Lý Niệm Tổ mà nói thì ngưng tụ thần bàn có cũng được mà không có cũng không sao, vì thế ông ấy đã nhẹ nhàng đột phá đến cảnh giới Nguyên Thần và tiến vào cảnh giới Địa Tiên.
Ngô Bình cho bố mình uống một viên Nguyên Anh Đan, sau đó bảo ông ấy ngưng tụ nguyên thần theo công pháp của Âm Dương Giáo. Nguyên thần này có tên là Âm Dương Chân Thần, mạnh hơn các nguyên thần bình thường nhiều.
Ngưng tụ nguyên thần xong, Lý Niệm Tổ ngồi xếp bằng xuống. Sau đó, ông ấy đã bế quan một ngày một đêm để thích ứng với trạng thái mới.
Sau khi Lý Niệm Tổ bế quan, Ngô Bình đã mệt lử, anh về thẳng phòng nghỉ ngơi. Nhưng anh vừa mở cửa ra thì đã thấy Lý Mai đang chờ mình.
“Đồ vô lương tâm này, em chờ anh cả đêm đấy”, cô ấy oán trách.
Ngô Bình cười nói: “Anh giúp bố tu luyện”.
Lý Mai kéo anh xuống giường, cô ấy định làm chuyện gì đó, Ngô Bình hiểu ý rồi cởi đồ đi tắm để nhanh chóng vào việc ngay.
Đến bữa sáng, Ngọc Yên mới gõ cửa gọi: “Cô cậu dậy ăn sáng thôi ạ”.
Ngô Bình đáp: “Biết rồi, ra ngay đây”.
Lý Mai vẫn ôm cổ Ngô Bình rồi nỉ non: “Không được đi, anh phải nằm lại với em”.
Ngô Bình vỗ mông cô ấy rồi nói: “Ngoan nào, ra ăn sáng đã rồi lát anh mát xa cho. Anh sẽ cho em dùng thử loại thuốc anh mới nghiên cứu, đảm bảo sẽ khiến da em mịn như da em bé”.
Lý Mai sáng mắt lên nói: “Thật không? Đi, ra ăn sáng thôi!”
Mọi người quây quần bên bàn ăn, Ngô Bình vừa bê bát lên thì thấy có một đứa bé chạy tới nhào vào lòng mình rồi gọi: “Bố ơi”.
Đương nhiên đó là Hỉ Bảo, cậu bé chưa gặp mọi người ở đây, vì Ngô Bình đã cho chuyể ra nhà sau rồi dặn Vân Tịch chăm sóc.
Hỉ Bảo vừa vào, Vân Tịch cũng vội vã chạy vào theo. Thấy có một cô gái vô cùng xinh đẹp xuất hiện, mọi người đều ngẩn ra, Lý Mai thì lườm Ngô Bình cháy thịt.
Hỉ Bảo thấy Vân Tịch đi theo thì gọi: “Mẹ”.
Lý Mai tái mặt, Ngô Bình có con rồi ư? Mẹ đứa bé cũng ở đây luôn?
Lý Vân Đẩu sáng mắt lên cười nói: “Chắt của cụ đây à? Ngoan, ra đây cụ bế nào!”
Ngô Bình vội nói: “Ông ơi, nó là Hỉ Bảo, con nuôi của cháu”.
Nghe thấy thế, Lý Mai thở phào một hơi, nhưng ánh mắt nhìn Vân Tịch vẫn có vẻ cảnh giác.
Lý Vân Đẩu: “Con nuôi thì cũng là người nhà mình”.
Hỉ Bảo thấy Lý Vân Đẩu giơ tay về phía mình thì nhảy tới, sau đó vươn tay ôm cổ ông ấy, chọc cho Lý Vân Đẩu cười khà khà.
Vân Tịch đã đến nên đành phải chào hỏi: “Cháu là Vân Tịch, chào mọi người ạ”.
Ngô Bình: “Ông ơi, cô ấy là Vân Tịch, con cháu của vương tộc ở Côn Luân”.
Nghe thấy Vân Tịch là người trong giới tu hành, mọi người đều không dám sơ suất mà chào hỏi lại.
Hỉ Bảo thấy có đông người thì vui lắm, thằng bé nhanh chóng kéo Lý Thuỵ và Trịnh Tinh đi chơi.
Ngô Bình bảo Vân Tịch ngồi xuống cùng ăn sáng, cô ấy nói: “Ban nãy, em nhận được tin trong nhà đang có chuyện nên em phải về giải quyết”.
Ngô Bình hỏi: “Chuyện gì thế?”
Vân Tịch: “Vân Thị có thêm mấy thiên tài, các tộc lão có chút xung đột thôi, không phải chuyện gì to tát đâu”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, em về trước đi, nếu cần thì cứ gọi anh nhé”.
Vân Tịch không nán lại mà ăn sáng xong là chào tạm biệt mọi người luôn.
Sau đó, Ngô Bình giao Hỉ Bảo cho mẹ mình trông, còn anh đưa thuốc cho Lý Mai.
Buổi chiều, anh lại vào phòng thí nghiệm.
Sáng sớm hôm sau, Lý Niệm Tổ xuất quan. Khí chất của ông ấy đã có sự thay đổi rõ rệt, đôi mắt sáng ngời, thần thái phấn chấn, hơn nữa dung mạo cũng có sự thay đổi nhỏ.
Ngô Bình biết khi tu vi của bố mình tăng lên, ông ấy sẽ dần trở lại tướng mạo của Linh Minh Thánh Thể. Nhưng như vậy cũng không sao, mọi người trong nhà đã quen rồi, dù bố mình biến thành ai thì cũng không sao.
Hai bố con thu dọn một chút rồi cùng Lý Đông Hưng đi tham gia buổi họp dòng tộc.
Địa điểm của buổi họp là ở một sơn trang ở Vân Đông tên là Ngũ Hồ.
Trước cổng sơn trang người xe như nước, các xe sáng nuôi đuôi nhau đi vào trong. Sơn trang này rộng hơn mười nghìn mẫu, do các nhà khá giả trong dòng tộc Lý chung vốn xây dựng. Bên trong có sân bóng, trường đua ngựa, phòng tập thể hình, bình thường Lý Mai cũng hay đến đây nghỉ ngơi hoặc tổ chức sự kiện.
Mười giờ sáng, máy bay của họ đã đáp xuống sân bay Nam Đô, nhà họ Lý đã chuẩn bị xe sẵn để đón họ tới sơn trang Ngũ Hồ.
Chiếc xe đi tới cổng, có vài người thanh niên mặc vest đen đứng ở đây, họ nhìn thiệp mời của Lý Đông Hưng rồi nói: “Thưa ông, theo thiệp mời này thì ông chỉ được dẫn một người vào theo thôi ạ”.
Lý Đông Hưng nhíu mày: “Trong thiệp đâu có ghi vậy”.
Người thanh niên cười nói: “Đây là quy định của trưởng tộc”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Tránh ra!”
Người thanh niên nghiêm mặt, sau đó ấn nút mở cổng, tài xế lái xe thẳng vào bên trong. Khi chiếc xe đi xa rồi, người thanh niên mới ngẩn ra rồi lẩm bẩm: “Mình bị làm sao thế nhỉ, cứ như nằm mơ ấy… Ớ, bọn họ đâu rồi, vào trong rồi à?”
Người bên cạnh nhìn anh ta như một con quái vật, vì rõ ràng chính anh ta đã ấn nút mở cổng mà.
Chiếc xe đi tới một toà nhà chín tầng, tài xe vừa định lái xe lên đường núi thì bỗng có một chiếc xe thể thao ở phía sau vượt lên trước rồi phanh kít lại.
Có một cặp nam nữ bước xuống xe, người đàn ông khoảng 30 tuổi, tóc nhuộm màu trắng, mặc vest trắng, hắn đá văng cửa xe rồi đi vào trong toà nhà. Cô gái đi cùng thì co vóc dáng bốc lửa, mỉm cười ngọt ngào đi theo hắn.
Chiếc xe này chặn đầu xe Ngô Bình, làm xe anh không đi tiếp được.
Lý Đông Hưng nói: “Tiểu Bình, đó là Lý Hạo Sâm, bố cậu ta có nhiều thế lực trong quân đội, nhà cậu ta chủ yếu cung cấp hàng cho quân đội nên giàu lắm”.
Ngô Bình: “Lý Hạo Sâm này ngang ngược quá!”
Lý Đông Hưng: “Nào chỉ có thế, năm trước Hoằng Đào suýt nữa bị cậu ta đánh chết. Cuối cùng chúng ta cũng có làm gì được đâu, tại cậu ta có ô dù lớn quá”.
Ông ấy nói tiếp: “Luân về vai vế thì cậu ta còn phải gọi chú là ông và gọi cháu là chú đấy”.
Ngô Bình vung tay lên, chiếc xe thể thao đó lập tức bay lên cao, sau đó rơi xuống hồ nước bên cạnh.
Cảnh tượng này khiến ai nhìn cũng phải sợ hết hồn, chuyện gì vậy? Xe của Ngô Bình đỗ vào chỗ, ba người cùng xuống xe.
Đoàn đón khách ở cửa vội mở cửa nói: “Mời ba vị vào!”
Bình luận facebook