Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1026-1030
Chương 1026: Nếu có chuyện, đệ tử sẽ dốc lòng tương trợ
Thanh Tuyết: “Thân phận của tôi, cậu đã sắp xếp rồi sao?”
Ngô Bình: “Đã ổn thỏa rồi”.
Thanh Tuyết: “Cảm ơn cậu đã chịu giúp tôi, để báo đáp, tôi tặng cậu vật này”.
Ngô Bình nhận lấy một cái hộp, sau khi mở ra, bên trong có một miếng ngọc, cậu hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện tám cảnh giới Nhân Tiên và năm cảnh giới Địa Tiên hoàn chỉnh”.
Ngô Bình mở to mắt: “Nhân Tiên có tám cảnh giới? Địa Tiên có năm kỳ tu hành?”
Thanh Tuyết: “Tu vi của cậu có lẽ là Nhân Tiên tầng sáu, phía sau còn có tầng bảy và tầng tám, tôi miễn cưỡng thì đạt đến thất cảnh, có thể đến đết bát cảnh hay không, thì phải xem vận may của cậu rồi. Địa Tiên có năm cảnh giới, cậu chỉ biết bốn cảnh giới trước, cảnh giới thứ năm gọi là Thiên Mệnh Cảnh, có ba cảnh giới nhỏ. Năm đó, tôi chỉ đột phá đến một cảnh giới nhỏ của Thiên Mệnh Cảnh thôi. Hy vọng cậu có thể bù đắp được tiếc nuối của tôi”.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn”.
Thanh Tuyết nói: “Không cần khách sáo, giúp đỡ lẫn nhau thôi”.
“Đúng rồi, bên trong này, còn ghi chép kỷ lục cao nhất của từng cảnh giới trong lịch sử. Hơn nữa, phàm là người từng nhìn thấy bảo vật này, thì tu vi đều sẽ được ghi lại, trên đó, cũng được xếp hạng. Năm đó, tôi đã tiến vào một trăm người đứng đầu, hy vọng cậu có thể vượt qua tôi”.
Mắt Ngô Bình sáng rực: “Còn có bảng xếp hạng sao?”
Thanh Tuyết: “Đây là pháp bảo, không cần thấy kỳ lạ. Đúng rồi, có chuyện này tôi phải nói với cậu, An Ogura và Yozakura Tama, tư chất đều không tệ, tôi chuẩn bị nhận bọn họ làm đồ đệ, cậu không để ý chứ?”
Ngô Bình không sao cả, nói: “Có cô dạy cũng tốt, tôi đỡ phải lo lắng”.
Thời gian này, anh cũng không quan tâm được chuyện tu hành của hai cô ấy, hiện tại có Thanh Tuyết trông coi, cũng không phải là lựa chọn tệ.
Chia tay Thanh Tuyết, anh nói với người ta một tiếng, đi đến Địa Tiên Giới gặp Hồng Lăng và sư phụ.
Quay về Thiếu Long Phong trước, thì thấy một thuồng luồng trắng bay đến, thân thiết vây quanh cậu.
Anh tập trung nhìn nó, đây chẳng phải là bạch xà kia sao? Nó lại biến thành thuồng luồng rồi sao?
Anh vỗ đầu thuồng luồng, nói: “Không tệ không tệ, quay về đưa mày rời khỏi chỗ này, tìm bạn cho mày”.
Thuồng luồng trắng rất vui, nó há miệng lớn, năm con thuồng luồng nhỏ từ trong miệng chui ra, đều là màu trắng bạc. Thì ra sau khi biến thành thuồng luồng, nó đã sinh ra năm quả trứng thuồng luồng, không bao lâu, đã phá vỏ thành năm con thuồng luồng.
Mấy con thuồng luồng đều to chừng ngón tay cái, bọn nó rất thân thiết với Ngô Bình, bò sát trên người. Ngô Bình khẽ cười, lấy ra Sinh Mệnh Đan đút cho những con thuồng luồng nhỏ này.
Mấy đứa nhóc này rất thích ăn, cắn từng ngụm nuốt luôn.
Ngô Bình đang trêu đùa với thuồng luồng, Trần Hạc Niên vội vã đến: “Sư thúc!”
Ngô Bình: “Hạc Niên, tìm ta có chuyện gì?”
Trần Hạc Niên nói: “Sư thúc, hôm trước Vũ Văn Thiên đều xuất quan, kẻ nay vô cùng kiêu ngạo, cử người đến đề nghị liên hôn Vô Tương Phong ta, muốn với Kinh Hồng sư muội”.
Ngô Bình: “Cậu ta muốn cưới Kinh Hồng tiên tử? Sư phụ đồng ý rồi sao?”
Trần Hạc Niên: “Đương nhiên tổ phụ không đồng ý, nhưng Vũ Văn Thiên không chịu nói lý, nói không chịu đồng ý thì hắn ta khiêu chiến với tổ phụ!”
Ngô Bình thì lại rất trấn tĩnh, hỏi: “Kinh Hồng sư muội thì sao?”
Vẻ mặt Trần Hạc Niên khó coi: “Kinh Hồng sư muội, cô ấy… Đồng ý rồi”.
Ngô Bình nhíu mày, Kinh Hồng tiên tử này là nữ đệ tử xinh đẹp nhất Vô Tương Phong, một trong tứ mỹ Thục Sơn, nếu cô ấy gả qua Thanh Vân Phong, nhất định sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của Vô Tương Phong!
Cậu nói: “Tôi đi gặp sư phụ”.
Trong điện lớn của Vô Tương Phong, sắc mặt Trần Đạo Huyền tái mét, các trưởng lão còn lại cũng đều thở dài.
Ngô Bình nhìn mọi người: “Sư phụ, nam cưới nữ gả, chúng ta không thể ngăn cản”.
Trần Đạo Huyền thấy đệ tử quay về, vẻ vui vẻ đầy nét cười hiếm thấy: “Đồ nhi, con về lúc nào vậy?”
Ngô Bình: “Đệ tử vừa đến”.
Trần Đạo Huyền: “Hạc Niên có lẽ đã nói với con rồi, Vũ Văn Thiên không xem ta ra gì. Hôm trước lại dám cho người đến đưa sính lễ, muốn cưới Kinh Hồng”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Kinh Hồng bây giờ đang ở đâu?”
Trần Hạc Niên: “Sau khi cô ấy đồng ý với Vũ Văn Thiên thì không dám ở lại Vô Tương Phong, đã trốn ở Thanh Vân Phong rồi”.
Trần Đạo Huyền: “Đồ nhi, qua mấy ngày nữa, vi sư sẽ đến thách đấu một trận với Vũ Văn Thiên. Nếu ta tử trận, vị trí Phong chủ này sẽ là của con. Ta muốn con bảo vệ Vô Tương Phong!”
Xem ra, Trần Đạo Huyền rất tức giận, đã có suy nghĩ phải liều mạng với Vũ Văn Thiên rồi.
Ngô Bình nói: “Sư phụ, nếu có chuyện đệ tử sẽ dốc hết lòng. Loại chuyện cỏn con như đối phó với Vũ Văn Thiên này, cứ giao cho đệ tử”.
Trần Đạo Huyền sững người: “Con?”
Ngô Bình: “Sư phụ, Kinh Hồng muốn gả cho người ta, Vô Tương Phong không ngăn cản. Nhưng quy tắc của Thục Sơn, nữ đệ tử gả chồng phải có được sự cho phép của trưởng bối”.
Trần Đạo Huyền: “Chúng ta đồng ý?”
Ngô Bình: “Đồng ý thì đương nhiên phải đồng ý, nhưng không thể để Vũ Văn Thiên dễ dàng cưới người về được, bây giờ chúng ta bày ra ba thử thách, nếu cậu ta không qua được, đương nhiên sẽ không cưới được người”.
Trần Đạo Huyền hỏi: “Ba thử thách nào?”
Ngô Bình: “Ba ải này sẽ do đệ tử sắp xếp. Thứ nhất là trận pháp, ải thứ hai là Huyền Cảnh, cuối cùng chính là con”.
Trần Đạo Huyền nghe nói thì cũng có chút do dự, hỏi: “Đồ nhi, con nắm chắc không?”
Ngô Bình cười nói: “Bảo đảm có thể khiến Vũ Văn Thiên từ bỏ suy nghĩ cưới Hồng Kinh sư muội”.
Trần Đạo Huyền gật đầu: “Được! Thời gian định là ba ngày sau, ba ngày sau, Vũ Văn Thiên có thể lên đón Kinh Hồng!”
Ngô Bình nói với Trần Hạc Niên: “Hạc Niên, anh đến Thanh Vân Phong nói một tiếng. Trước tiên để bọn họ đưa Kinh Hồng sư muội quay về, rồi nói với bọn họ, chỉ khi qua được ba ải của Vô Tương Phong, thì mới có tư cách cưới sư muội”.
Trần Hạc Niên dùng sức gật đầu: “Con sẽ đi ngay!”
Trong các trưởng lão của Vô Tương Phong, có người nói: “Phong chủ, làm như vậy có phải quá khinh địch rồi không? Vũ Thiên Văn kia là cao thủ Tiên Quân Cảnh, thực lực kinh người, chỉ là trận pháp e rằng khó ngăn được hắn ta. Còn về Ngô Bình, sợ rằng Ngô Bình không phải đối thủ. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể tăng tham vọng đối thủ mà hủy hoại danh dự bản thân, mất nhiều hơn được”.
Ngô Bình liếc nhìn người lên tiếng, nói: “Vị trưởng lão này xưng hô thế nào?”
Người lên tiếng là một người trung niên, ông ta lạnh nhạt nói: “Bổn trưởng lão, Liễu Truyền Nghĩa”.
Ngô Bình: “Thì ra là trưởng lão Liễu. Ngày đó có một đệ tử Vô Tương Phong có mắt không tròng ám sát tôi, chắc hẳn là hậu nhân của ông nhỉ?”
Với tầm mắt hiện tại, vừa nhìn là anh đã có thể nhìn ra được hai người có phải là quan hệ huyết thống hay không, vì vậy trưởng lão Liễu này vừa đứng ra thì anh đã biết đối phương tại sao lại nhảy ra rồi.
Liễu Truyền Nghĩa sững người, nói: “Chuyện hôm đó, là lỗi của con tôi, tôi đã dạy dỗ nó rồi”.
Ngô Bình: “Chẳng lẽ trưởng lão Liễu không oán giận tôi sao?”
Liễu Truyền Nghĩa cười nói: “Sao có thể chứ, cậu là đệ tử thân cận của Phong chủ, trong lòng tôi cũng chỉ có tôn trọng mà thôi”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt. Tôi còn tưởng lời vừa nãy của trưởng lão Liễu, là cố ý nhắm vào tôi kìa”.
Vẻ mặt Liễu Truyền Nghĩa trở nên khó coi, không dám nói gì.
Ngô Bình: “Trận pháp tôi sẽ sắp xếp, bảo đảm sẽ khiến Vũ Thiên Văn ấn tượng sâu sắc”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Được, ba cửa này do con sắp xếp!”
Sau khi thảo luận, Trần Đạo Huyền cho các trưởng lão lui xuống, nói: “Đồ nhi, các trưởng lão của Vô Tương Phong đều có căn cơ rất sâu, cho dù con không có quan hệ tốt với bọn họ, thì cũng đừng đắc tội”.
Ngô Bình gật đầu: “Những người này, cần cả lòng và sức. Sư phụ, trước mắt Vô Tương Phong có bao nhiêu tu sĩ thực lực tương đối mạnh?”
Trần Đạo Huyền nói: “Trước mắt Vô Tương Phong có hơn một trăm hai mươi Chân Nhân, mười tám Chân Quân. Còn về Tiên Quân, chỉ có một. Đương nhiên, đồ nhi con là Võ Quân, thực lực không kém Tiên Quân”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, không lâu trước đó đồ nhi vừa đột phá đến Thần Quân Cảnh rồi”.
Trần Đạo Huyền vui mừng: “Cái gì? Đã là Thần Quân rồi? Ha ha ha, quá tốt rồi, lát nữa ta sẽ tuyên bố với bên ngoài, mở tiệc chúc mừng con lên Thần Quân!”
Ngô Bình nói: “Sư phụ đây là muốn làm cho người Thanh Vân Phong xem sao?”
Trần Đạo Huyền hừ một tiếng: “Đương nhiên, bọn họ chỉ mới có một Võ Quân mà thôi, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết. Hiện tại Vô Tương Phong ta đã xuất hiện một Thần Quân, đương nhiên phải tuyên truyền! Để thiên hạ đều biết!”
Chương 1027: Có tôi ở đây sao công tử có thể để mắt đến cô
Anh nói xong thì gọi mấy vị trưởng lão đến, phát thiệp mời cho các tông môn ở Địa Tiên giới, mời bạn bè cùng đến chúc mừng.
Người của Trường Sinh Điện là những người đầu tiên biết tin Ngô Bình trở thành thần quân, mọi người ai cũng vui mừng, điện chủ Lục Phi Hùng cũng cho người đi phát thiệp mời, nói rằng muốn mọi người cùng chung vui. Tính ra thì Ngô Bình cũng là thầy luyện đan của Trường Sinh Điện họ, niềm vui trong lòng ông ấy không hề ít hơn Trần Đạo Huyền.
Trường Sinh Điện, lúc điện chủ Mộc Tâm Lan biết tin thì lập tức gọi Lâm Thanh Dao đến và nói: “Thanh Dao, Kinh Hồng đó có mắt không tròng, không ngờ lại phản bội sư môn đến đỉnh Thanh Vân. Bây giờ là cơ hội hiếm có, con mau đến gặp Ngô Bình, thay mặt ta chúc mừng cậu ta. Ngoài ra, con hãy đưa thứ này cho cậu ta, xem như tín vật định tình của hai con”.
Lâm Thanh Dao giật mình, vội nói: “Sư phụ, đây chẳng phải là Cực Thiên Tâm Kính của sư tổ Thanh Liên để lại sao? Đây là bảo vật trấn điện của điện Thanh Liên chúng ta mà, sao có thể tùy tiện tặng người khác được?”
Mộc Tâm Lan nghiêm nghị nói: “Thanh Dao, Ngô Bình vừa lên Thần Quân, đỉnh Vô Tương tổ chức tiệc mừng”.
Lâm Thanh Dao ngây ra: “Thần Quân? Không ngờ anh ta là thần quân”.
Chuyện này thật quá kinh khủng, năm xưa Vũ Văn Thiên trở thành Võ Quân thôi mà đã chấn động cả Địa Tiên giới rồi. Vậy mà giờ Địa Tiên giới lại xuất hiện thêm một Thần Quân nữa.
So với Võ Quân, việc trở thành Thần Quân còn khó hơn gấp mười lần. Nếu nói Võ Quân là sắt thép phế liệu thì Thần Quân là vàng nạm kim cương.
“Sư phụ, phải chăng việc anh ta trở thành Thần Quân chứng tỏ đỉnh Vô Tương sắp vực dậy rồi không?”
Mộc Tâm Lan nói: “Năm xưa Vũ Văn Thiên chỉ là một Võ Quân mà đã giúp đỉnh Thanh Vân với thực lực trung bình nhanh chóng trở thành năm đỉnh mạnh nhất, giờ chỉ có mình Hạo Thiên kiếm phủ là có thể miễn cưỡng đối đầu được với họ. Nhưng Ngô Bình là Thần Quân, hơn nữa còn có y thuật siêu phàm và còn là thầy luyện đan khiến cả Lục sư huynh cũng phải mê mệt, nhân vật như thế còn có giá trị hơn gấp trăm lần Vũ Văn Thiên, sư phụ chắc chắn chỉ cần Ngô Bình không chết thì nhất định cậu ta sẽ là người đứng đầu của Côn Luân”.
Năm chữ “Người đứng đầu Côn Luân” vang lên trong đầu Lâm Thanh Dao như sét đánh, cô ấy ngây ra, nói: “Sư phụ, nhưng con và anh ta không thân, tôi…”
Mộc Tâm Lan thở dài: “Thanh Dao, con là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, sư phụ hiểu con nhất. Tính con cao ngạo, không để mắt tới những người tầm thường, đến cả Vũ Văn Thiên năm xưa theo đuổi con mà con cũng từ chối không do dự. Tính ra thì Ngô Bình cũng từng theo đuổi con, tư chất cũng tốt hơn Vũ Văn Thiên, đặc biệt là nhân phẩm không tồi. Về phần ngoại hình thì ta thấy cậu ta cũng rất điển trai, ưa nhìn”.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt, nói: “Sư phụ, con cọc đi tìm trâu thế kia có khi nào anh ta cảm thấy con rẻ rúng không?”
Mộc Tâm Lan mỉm cười: “Thanh Dao, con nghĩ nhiều quá rồi, nhớ kỹ, có cơ hội thì phải nắm bắt. Sang đến đó, con xin lỗi cậu ta trước, sau đó cảm ơn cậu ta đã cứu con, còn lại thì con cứ phát huy theo bản năng của người phụ nữ là được”.
Cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu con thật sự không đồng ý thì ta sẽ đến hỏi hai sư tỷ của con thử, nhất định họ sẽ không để lỡ cơ hội này đâu”.
Lâm Thanh Dao vừa nghe sư phụ nói đi tìm sư tỷ thì nghiến răng, nói: “Sư phụ, giờ con đi ngay đây”.
Mộc Tâm Lan rất hài lòng nói: “Thanh Dao, con sẽ tự hào vì quyết định ngày hôm nay”.
Cùng lúc đó, một cô gái đã đáp xuống đỉnh Vô Tương, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương, phong thái bất phàm, đấy là vị tiên tử Kinh Hồng đó, cô ta đến tìm Trần Đạo Huyền với vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Đạo Huyền không muốn gặp cô ta, đệ tử được mình dốc lòng bồi dưỡng lại phản bội sư môn không chút do dự, đến đỉnh Thanh Vân của kẻ địch, ông ấy vô cùng thất vọng nên bảo Ngô Bình đi nói chuyện với cô ta.
Trong đại điện, Kinh Hồng tiên tử nhìn thấy Ngô Bình thì tỏ vẻ chế giễu và hằng hộc, nói: “Anh là đệ tử tinh anh Ngô Bình sao? Anh không xứng với tôi, bỏ cuộc sớm đi”.
Trước đó cô ta nghe nói đỉnh chủ muốn ghép đôi cô ta với Ngô Bình thì cô ta đã rất khó chịu, theo cô ta, cái tên mới đến này là cái thá gì, có thể so được với Vũ Văn Thiên sao?
Lúc cô ta còn là đệ tử mới thì đã bị chinh phục bởi hào quang của Vũ Văn Thiên, kể từ lúc đó cô ta đã quyết định nếu sau này tìm bạn đời thì nhất định phải tìm người như Vũ Văn Thiên.
Vì vậy hôm kia, khi Vũ Văn Thiên cho người đem sính lễ đến thì cô ta đã rất vui mừng, chạy đến đỉnh Thanh Vân ngay trong đêm, trao thân cho Vũ Văn Thiên, để gạo nấu thành cơm.
Ngô Bình liếc nhìn cô gái, hôm họ gặp nhau lần đầu thì anh đã không có ấn tượng tốt với cô gái này, anh lạnh lùng nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chút hứng thú nào với cô cả”.
Kinh Hồng tiên tử giận dữ: “Anh nói cái gì?”
Ngô Bình: “Mấy ngày này cô không được rời khỏi đỉnh Vô Tương, ba ngày sau Vũ Văn Thiên sẽ đến phá ải, nếu hắn ta có thể qua được ải, tôi sẽ cho cô đi theo hắn ta, và còn cho cô của hồi môn hậu hĩnh. Nếu hắn ta không thể vượt được ải, tôi sẽ phế bỏ tu vi của cô, đuổi cô ra khỏi núi”.
Kinh Hồng tiên tử giật mình: “Phế bỏ tu vi của tôi? Dựa vào đâu chứ?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cô là đệ tử của đỉnh Vô Tương, lẽ nào không biết đỉnh Vô Tương và đỉnh Thanh Vân đối địch. Thân phận Tứ Mỹ Thục Sơn của Kinh Hồng tiên tử cô là do ai cho? Nếu không nhờ đỉnh chủ dốc lòng bồi dưỡng cô thì cô có ngày hôm nay sao?”
Kinh Hồng tiên tử giận dữ nói: “Đấy là chuyện của tôi”.
Ngô Bình: “Cô không nghĩ đến chuyện báo đáp đỉnh Vô Tương thì thôi, không ngờ lại còn tự ý chạy đến đỉnh Thanh Vân, còn trao thân cho Vũ Văn Thiên. Đỉnh Vô Tương tôi xấu hổ vì có đệ tử như cô, đương nhiên sẽ không giữ cô lại”.
Kinh Hồng tiên tử cười lạnh lùng: “Anh nói nhiều vậy chẳng qua cũng chỉ là đố kỵ với Vũ Văn Thiên mà thôi. Lúc đầu đỉnh chủ chưa có sự đồng ý của tôi đã hứa gả tôi cho anh, nhưng đáng tiếc anh lại kém cỏi hơn Vũ Văn Thiên quá nhiều, trong mắt tôi, anh không bằng cả một cọng lông của anh ấy, muốn tôi làm bạn đời của anh sao? Nằm mơ giữa ban ngày mà”.
Ngô Bình nghe cô ta nói vậy thì giận đến đau bụng. Lúc này, có giọng nói dễ nghe vang lên từ bên ngoài điện.
“Chu Kinh Hồng, cô đánh giá bản thân cao quá rồi, có Lâm Thanh Dao tôi ở đây, sao Ngô công tử có thể để mắt đến cô?”
Chu Kinh Hồng giật mình quay đầu thì thấy Lâm Thanh Dao bước vào, xinh đẹp tuyệt trần, đúng là đẹp hơn cô ta vài phần.
Thật ra xét về nhan sắc Chu Kinh Hồng nhiều lắm cũng chỉ được xếp vào top mười của điện Thanh Liên. Có điều để tăng danh tiếng cho cô ta, đỉnh Vô Tương đã liên tục ra sức tuyên truyền nhiều năm, dần dần, Chu Kinh Hồng cũng trở thành một trong Tứ Mỹ Thục Sơn, trở thành cái tên của đỉnh Vô Tương.
Nhưng dù là như vậy thì Chu Kinh Hồng cũng là người xếp sau trong Tứ Mỹ. So ra thì Lâm Thanh Dao mới là người đẹp số một của Thục Sơn được công nhận, đứng đầu trong Tứ Mỹ, được người đời gọi là Thanh Dao tiên tử.
Năm xưa, người mà Vũ Văn Thiên muốn tiếp cận nhất cũng là Lâm Thanh Dao, có điều Lâm Thanh Dao cho rằng Vũ Văn Thiên giết người đã thành thói quen, tâm địa đen tối, không phải người có thể giao phó cả đời nên đã dứt khoát từ chối.
Chu Kinh Hồng giận dữ, nói: “Lâm Thanh Dao, chuyện này có liên quan gì đến cô?”
Lâm Thanh Dao: “Đương nhiên là có liên quan”.
Cô ấy đến trước mặt Ngô Bình, dịu dàng chào rồi nói: “Công tử, Thanh Dao cố tình đến để cảm ơn vì đã giúp đỡ”.
Ngô Bình nói: “Sư muội không cần phải làm như thế, mọi người đều là đồng môn, giúp nhau là chuyện nên làm”.
Lâm Thanh Dao đặt một chiếc gương nhỏ vào tay Ngô Bình, nói: “Đây là thứ mà sư phụ bảo tôi đưa cho công tử, mong công tử nhận cho”.
Chương 1028: Nhân tiên cảnh giới Đế
Ngô Bình nhìn một cái cũng không nghĩ nhiều, cất vào cười nói: “Hãy cảm ơn điện chủ thay tôi”.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt nói: “Công tử, Thanh Dao không có đạo lữ, nếu anh không từ bỏ thì Thanh Dao muốn cùng anh bước vào tiên đạo”.
Chuyện quá đột ngột khiến Ngô Bình sửng sốt, sau đó anh cười nói: “Nhận được sự ưu ái của tiên tử, Ngô Bình cảm thấy rất vui”.
Câu này không đồng ý mà cũng không từ chối.
Lâm Thanh Dao khẽ cười, quay sang nhìn Chu Kinh Hồng đang ngây người nói: “Chu Kinh Hồng, bây giờ cô đã biết tại sao Ngô Bình xem thường cô chưa?”
Chu Kinh Hồng tức muốn thổ huyết: “Cô nói gì? Hắn xem thường tôi? Hắn có tư cách gì xem thường tôi?”
Cô ta sắp tức chết rồi, cái tên đệ tử tinh anh mới đến này có gì giỏi chứ, dám nói xem thường Kinh Hồng tiên tử.
Lâm Thanh Dao lạnh nhạt nói: “Ngô Bình là thần quân, tư chất mạnh hơn võ quân một trăm ngàn lần, dĩ nhiên xem thường cô rồi. Muốn nói đến đạo lữ đồng hành cũng chỉ có Lâm Thanh Dao tôi mới có thể xứng với anh ấy”.
Chu Kinh Hồng sửng sốt, thần quân? Anh ta?
Mấy giây sau, cô ta mới nhận ra có ý là gì, cảm xúc rất phức tạp. Đây chẳng phải chứng tỏ cô ta đã từ bỏ một thần quân mà đi theo một võ quân sao? Cảm giác này giống như có người ném một kim nguyên bảo, sau đó đi nhặt một hòn đá bình thường nhất rồi xem nó như bảo bối.
Lâm Thanh Dao trước giờ cứ không vừa mắt Chu Kinh Hồng, dĩ nhiên muốn kích thích cô ta, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Sư huynh, anh có thể luyện đan, có thể luyện giúp tôi một ít không?”
Thái độ nảy của Lâm Thanh Dao thay đổi một trăm tám mươi độ so với lần trước, Ngô Bình hời không thích ứng được nhưng có thể cảm nhận được Lâm Thanh Dao thật lòng, không phải giả vờ. Anh cười nói: “Có thể, sư muội nói đi, thiếu đan dược gì?”
Lâm Thanh Dao: “Tôi đã ở cảnh giới Kết Thai từ lâu, muốn đột phá nhưng cứ cảm thấy căn cơ không đủ. Sư huynh, anh có đan dược có thể bồi dưỡng thần thai không?”
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc, nhớ đến một công thức đan Đông Hoàng đưa bảo anh giúp luyện đan bèn nói: “Có một loại Âm Dương Thông Minh Đan, lần trước tôi luyện một ít, vẫn còn ba viên, đều cho cô hết đấy”.
Nói rồi anh lấy một bình đan dược đưa cho Lâm Thanh Dao, bên trong có ba viên Âm Dương Thông Minh Đan.
Lâm Thanh Dao vốn dĩ chỉ muốn nhờ Ngô Bình luyện đan dược giúp cô ấy, nào giờ anh cứ thế lấy ra một bình, còn tặng ngay cho cô ấy.
Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Sư huynh, đan dược này rất quý đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi không rõ nữa”.
Thấy thế Chu Kinh Hồng vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, cô ta hừ một tiếng nói: “Trời đều có thể là tiên quân, thần quân thì thế nào? Không chừng còn chẳng có cơ hội đột phá trở thành Địa Tiên nữa là”.
Lâm Thanh Dao cười mỉa nói: “Ngô Bình muốn đột phá thì đã đột phá từ lâu rồi”.
Sau đó cô ấy hỏi Ngô Bình: “Đúng không?”
Không cần nói dối những chuyện tu hành này, anh nói: “Tôi nghe nói sau nhân tiên cảnh giới Cực thì còn hai cảnh giới, tôi vẫn đang tìm tòi nghiên cứu”.
Câu này của anh không chỉ là Chu Kinh Hồng mà ngay cả Lâm Thanh Dao cũng giật mình, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Anh nói sau nhân tiên cảnh giới Cực vẫn còn hai cảnh giới nhân tiên?”
Ngô Bình gật đầu: “Dĩ nhiên là có, chẳng qua người biết đến nó rất ít”.
Lâm Thanh Dao hỏi: “Đó là cảnh giới gì?”
Ngô Bình đọc lướt qua nội dung của ngọc bàn, trên đó nói nhân tiên có bốn cảnh giới lần lượt là cảnh giới Vương, cảnh giới Thánh, cảnh giới Cực, cảnh giới Đế.
Trong đó cảnh giới Vương gồm cảnh giới thứ nhất nhân tiên và cảnh giới thứ hai nhân tiên, người bình thường gọi cảnh giới thứ nhất nhân tiên là võ vương, cảnh giới thứ hai nhân tiên là võ thần.
Cảnh giới Thánh cực kỳ hiếm, bao gồm cảnh giới thứ ba nhân tiên và cảnh giới thứ bốn nhân tiên, cảnh giới thứ ba nhân tiên là võ thánh, cảnh giới thứ bốn nhân tiên là thiên sư.
Cảnh giới Cực càng ít thấy hơn, bao gồm cả võ quân cảnh giới thứ năm nhân tiên và thần quân cảnh giới thứ sáu nhân tiên, hiện giờ Ngô Bình đang ở trong cảnh giới thần quân, nắm giữ thần thông.
Mà sau cảnh giới Cực còn có cảnh giới Đế. Cảnh giới Đế gồm cảnh giới thứ bảy nhân tiên và cảnh giới thứ tám nhân tiên, trong đó cảnh giới thứ bảy nhân tiên phá vỡ xiềng xích của ràng buộc huyết mạch, mở ra truyền thừa huyết mạch tiên tổ, tu sĩ ở cảnh giới này được người xưa gọi là nhân vương. Cảnh giới thứ tám thì một mình phá vỡ xiềng xích mà hiền triết chưa từng phá vỡ, mở ra một tiền lệ cho sự tiến hóa của loài người, được gọi là hoàng đế.
Tam hoàng ngũ đế trong truyền thuyết thần thoại đều thuộc loại này. Nếu một tu sĩ trở thành cảnh giới Hoàng Đế thì huyết mạch của người đó là Đế Huyết, Hoàng Huyết, truyền thừa từ đời này sang đời khác. Cho dù trải qua bao nhiêu thế hệ, con cháu đời sau của người đó cũng đều là đế duệ hoàng tộc, sẽ có ngày sinh ra cường giả giống người đó.
Ngô Bình không nói rõ: “Cảnh giới thứ bảy có thể mở ra huyết mạch tổ tiên; cảnh giới thứ tám có thể mở ra xiềng xích tồn tại tiên thiên của loài người, giải phóng nhiều sức mạnh hơn”.
Nghe xong Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, anh sẽ đột phá cảnh giới thứ bảy sao?”
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc: “Tôi đã phá vỡ xiềng xích của tổ tiên, chắc cũng không quá khó”.
Lâm Thanh Dao cực kỳ vui mừng: “Giỏi quá đi”.
Lúc này ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ ngưỡng mộ, nỗi bất bình do Ngô Bình đánh cô ấy trước đó đã biến mất trong tích tắc.
Cô ấy cố ý chọc tức Chu Kinh Hồng, lại hỏi: “Vậy đến cảnh giới thứ bảy nhân tiên, có phải sư huynh có thể đánh thắng tiên quân dễ dàng không?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Hễ có thể để lại truyền thừa trong huyết mạch thị tộc thì đều là hiền triết của nhân gian, bá chủ tu chân, có thể nắm giữ sức mạnh của họ, đánh bại tiên quân là chuyện nhỏ. Nếu nắm chắc sức mạnh tiên tổ, thậm chí có thể so sánh với tiên tôn Đoạt Thiên”.
Đôi mắt Lâm Thanh Dao phát sang: “Tiên tôn Đoạt Thiên sao? Tôi từng nghe sư phụ nói, tiên tôn Đoạt Thiên trong địa tiên có thể đánh bại được cả thiên tiên bán bộ”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì phải xem tình hình cụ thể, thiên tiên bán bộ cũng rất mạnh”.
Lâm Thanh Dao mỉm cười: “Sư huynh, nghe nói đỉnh Thiếu Long của anh có một con giao long, tôi có thể đi xem không?”
Ngô Bình: “Được chứ”.
Sau đó anh lạnh lùng nói với Chu Kinh Hồng: “Cô ở lại Thanh Vân phong, không được rời khỏi một bước nếu không tôi sẽ đánh chết cô”.
Chu Kinh Hồng vừa tức vừa giận, tâm trạng cực kỳ phức tạp nhìn Ngô Bình và Lâm Thanh Dao bay lên không trung, thế mà lại tức đến mức rơi nước mắt.
Một trưởng lão đi đến, thở dài nói: “Đừng khóc nữa, khóc cũng muộn rồi”.
Đây là một người đàn ông trung niên, ông ta chính là sư phụ của Chu Kinh Hồng, trưởng lão Hoa của Vô Tương phong. Lúc đầu ông ta rất xem trọng Chu Kinh Hồng, cố gắng bồi dưỡng, sau đó Chu Kinh Hồng trở thành người đẹp ở núi Thục, danh tiếng ngày càng cao, có thể lấy được tài nguyên từ phong chủ nên dần dần cũng không còn quan tâm đến vị sư phụ này nữa, không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình thế này.
Chu Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Chuyện của con không cần thầy lo”.
Trưởng lão Hoa nói: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, sau này cậu ta sẽ vượt qua thần quân, thiên tài như vậy có ai có thể đè ép được cậu ta? Vũ Văn Thiên không được, Thanh Vân phong cũng không, thậm chí cả Địa Tiên Giới chỉ là cầu ván của cậu ta thôi. Con đó, tầm nhìn hạn hẹp, rõ ràng có cơ hội tốt như thế lại hai tay dâng lên cho người khác, con và cậu ta đều là đệ tử Thanh Vân đỉnh, vốn dĩ là sự kết hợp trời sinh”.
Chu Kinh Hồng càng nghe càng thấy phiền, bèn nói: “Đừng nói nữa! Tôi có con đường của riêng mình, tôi không hối hận! Thần quân thì sao chứ? Vũ Văn Thiên là tiên quân, anh ta mạnh hơn Ngô Bình nhiều”.
Trưởng lão Hoa lắc đầu nói: “Đi theo sư phụ, phong chủ bảo sư phụ sắp xếp cho con ở Vô Tương phong mấy ngày, không được tự ý rời khỏi đó”.
Chương 1029: Bày bố trận pháp
Ngay khi Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đi xem Thuồng luồng trắng, tất nhiên Thanh Vân phong cũng nhận được tin tức.
Điện Thanh Vân ở Thanh Vân phong.
Phong chủ của Thanh Vân phong tên là Bao Bất Chuyết, lúc này sắc mặt ông ta rất khó coi. Trước hôm nay ông ta vẫn luôn rất vui vẻ, vì Thanh Vân phong đã có một Vũ Văn Thiên Đô – cũng chính là Vũ Văn Thiên, sau đó họ còn không ngừng chiêu sinh các đệ tử thiên tài, sức mạnh dần tăng lên, áp đảo đỉnh Vô Tương từng là nơi mạnh nhất trong năm phong.
Nhưng ông ta vừa nhận được tin tức là đệ tử thiên tài của đỉnh Vô Tương đã thăng cấp lên thần quân. Ông ta biết quá rõ thần quân có nghĩa là gì, có thần quân ở đó, sau này đỉnh Vô Tương sẽ chèn ép Thanh Vân phong, khó mà trở mình.
Một người thanh niên đứng đối diện ông ta, sắc mặt người này lạnh như băng, đôi mắt toát ra tia lạnh lẽo, trông rất anh tuấn nhưng lại khiến người khác có cảm giác âm lãnh.
Người này chính là Vũ Văn Thiên Đô, hắn mặc bộ đồ ngắn màu bạc, đội ngọc quan trên đầu, một thanh kiếm treo bên thắt lưng.
“Sư phụ đừng lo nghĩ nhiều, con đã luyện thành kiếm hoàn, giết hắn là chuyện nhỏ”, hắn lạnh nhạt nói, không xem Ngô Bình là đối thủ.
Bao Bất Chuyết thở dài: “Không thể động vào cậu ta, chưa kể cậu ta là luyện đan sư của điện Trường Sinh, Thục Sơn xuất hiện một thiên tài như vậy, chưởng môn chắc chắn sẽ có cảm ứng, rất có khả năng sẽ xuống núi”.
Vũ Văn Thiên Đô cũng ngạc nhiên: “Chưởng môn sẽ xuất quan?”
Bao Bất Chuyết gật đầu: “Có thể trở thành thần quân chắc chắn là người có khí vận lớn, cộng thêm vị trí võ quân của con, chứng tỏ khí vận của Thục Sơn đã đến, dĩ nhiên ông ấy sẽ xuất quan”.
Vũ Văn Thiên Đô híp mắt: “Nghe nói chưởng môn đang lĩnh hội cảnh giới Bất Tử, không biết đã thành công hay chưa?”
Bao Bất Chuyết: “Chưa chắc chắn, có lẽ ông ấy đã thành công từ lâu rồi”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Vậy cũng không sao, nhà họ Vũ Văn cũng có cường giả cảnh giới Bất Tử, giết một thần quân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ”.
Lần này Bao Bất Chuyết không ngăn cản: “Nếu tình thế quá bất lợi cho chúng ta, chỉ đành đưa ra kế sách tiếp theo”.
Ở một bên khác, Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đến đỉnh Thiếu Long, con thuồng luồng lập tức xuất hiện, mấy con thuồng luồng nhỏ dính chặt lên người anh.
Nhìn thấy thuồng luồng nhỏ, Lâm Thanh Dao ngạc nhiên nói: “Thuồng luồng nhỏ đáng yêu quá, chúng bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngô Bình: “Chắc vừa tròn tháng, chúng rất thông minh, cũng rất tinh nghịch”.
Vừa nói xong, một con thuồng luồng nhỏ chui vào ngực Lâm Thanh Dao, cô ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh, trơn trượt, không khỏi kêu lên.
Ngô Bình cạn lời nói: “Mau ra đây”.
Thuồng luồng con thấy Ngô Bình tức giận bèn vội vàng chui ra, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt nói: “Không sao, đừng hung dữ với nó”.
Sau đó cô ấy giơ tay ra, con thuồng luồng lại trườn đến lòng bàn tay cô ấy, cực kỳ ăn ý với cô ấy.
Nghịch một lúc, cô ấy thành khẩn xin: “Sư huynh, sau này tôi có thể đến đây chơi với thuồng luồng nhỏ thường xuyên không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không có thời gian chăm sóc chúng, cô đến cũng tốt”.
Anh lại lấy vài điểm tâm ra chiêu đãi Lâm Thanh Dao, nói chuyện phiếm được một lúc, anh nói: “Tôi đi bày bố trận pháp, sư muội Thanh Dao cứ ở đỉnh Thiếu Long chơi đi”.
Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, tôi muốn xem anh bày bố trận pháp thế nào”.
Bây giờ cô ấy đầy tò mò với Ngô Bình, sao một người có thể biết nhiều thứ như thế? Vừa biết luyện đan, vừa biết y thuật, còn biết bày bố trận pháp.
Ngô Bình gật đầu, anh đến trước cửa núi đỉnh Thiếu Long, lấy một ít trận thạch và tiên ngọc ra rồi khắc hoa văn trận pháp.
Khắc xong hoa văn, anh lấy bốn lá bùa Chu Tiên màu vàng ra. Ở thời đại Tiên Quốc, bùa này có thể có thể tạo ra một sát trận Chu Tiên Bát Bộ, là sát trận được dùng để bẫy giết các thiên tiên, uy lực cực kỳ mạnh. Nhưng với cảnh giới hiện tại của Ngô Bình vẫn không thể hoàn thành đại trận này, vì vậy anh chỉ đơn giản dùng sức mạnh của bốn lá bùa Chu Tiên để tạo ra một đại trận bốn yếu tố Chu Tiên.
Trận pháp này có thể bẫy giết cường giả cảnh giới Bất Tử, cho dù là tiên tôn đi vào cũng rất khó để có thể toàn mạng ra ngoài.
Phóng hết mật trận, bày bố trận đồ, đặt bốn lá bùa Chu Tiên vào các vị trí tương ứng, xung quanh bỗng chốc tràn đầy tà khí, đứng ở trong đó thôi mà Lâm Thanh Dao đã cảm thấy da đầu mình tê lại, cảm giác mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng kéo lấy cánh tay Ngô Bình, sợ là cách anh quá xa sẽ chạm nhầm vào sát trận.
Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ, còn chưa kích hoạt đại trận mà”.
Nói rồi anh lấy một trăm tiên thạch ra rồi bỏ vào trong trận pháp, đại trận mới chính thức được khởi động. Tà khí, sát khí, thù địch và các năng lượng tiêu cực xung quanh bỗng chốc bị hấp thụ, dẫn vào trong trận pháp.
Dần dần toàn bộ phạm vi trăm mét phía sau cửa núi đều bị bao phủ bởi một màn sương màu đen, bên trong vang lên âm thanh kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Trận pháp này vừa được kích hoạt đã chấn động cả Thục Sơn, vài vị phong chủ đều chạy đến xem.
“Sát trận mạnh quá, đây là trận pháp gì?”, phong chủ của Ỷ Thiên phong là một người đàn ông tóc bạc ngạc nhiên nói.
Một người đàn ông trung niên khác cao to, mặt trắng bệch là phong chủ của Ngao Lai đỉnh nói: “Đó là một sát trận tuyệt thế, mặc dù tôi và ông là tu sĩ cảnh giới Long Môn nhưng khi bước vào đó chắc chắn sẽ chết”.
Mộc Tâm Lan cũng đến, cô ấy nhìn sang rồi cười nói: “Hóa ra anh Ngô không chỉ tinh thông y thuật, luyện đan mà còn biết trận pháp, đúng là học rộng tài cao”.
Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Dao và Ngô Bình ở bên cạnh đại trận, phong chủ Ỷ Thiên phong cười nói: “Sư tỷ, cô nhanh thật đấy”.
Mộc Tâm Lan cười nói: “Tôi đã quen với anh Ngô trước đó rồi”.
Lục Phi Hùng cũng đến, ông ấy bật cười: “Khá lắm, đan sư Ngô lại còn biết làm trận pháp, sau này Thục Sơn chúng ta có thể phục hồi đại trận bảo vệ núi rồi”.
Phong chủ Ngao Lai phong: “Cậu ta có thể khôi phục đại trận bảo vệ?”
Đại trận bảo vệ là một kiếm trận khá mạnh mà tám vị sáng lập của Thục Sơn tạo ra, tiếc là sau này bị hủy trong động đất, người đời sau không thể hồi phục, sau đó không còn sử dụng nữa.
Mộc Tâm Lan: “Với bản lĩnh của anh Ngô thì chắc có cơ hội hồi phục”.
Các vị phong chủ và điện chủ đều đã đến, Trần Đạo Huyền chạy ra đón, cười nói: “Các vị sư đệ, sư huynh, sao mọi người đến đây hết vậy?”
Lục Phi Hùng cười nói: “Sư đệ Trần, ông nhận một đệ tử giỏi rồi, nếu chúng ta đi vào sát trận này của cậu ta thì sẽ chết đó”.
Lục Phi Hùng cười nói: “Đệ tử này của tôi học rộng nhiều tài lắm”.
Lúc này Ngô Bình đã bắt đầu bày bố đại trận thứ hai.
Anh biết Vũ Văn Thiên Đô đó có lai lịch không nhỏ, nhà họ Vũ Văn đằng sau hắn cũng là thế lực tu chân lớn trong Côn Luân, mặc dù sát trận đầu tiên rất mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn, nên anh vẫn phải bày bố ảo trận này.
Lúc này anh lấy một viên ngọc mà Lưu Kính Đường tặng mình ra, trong viên ngọc này có chưa cấm chế huyền ảo cực kỳ mạnh, dùng nó có thể bày bố ảo trận lớn.
Không lâu sau, xung quanh đã nối gió, ánh sáng trong phạm vi một trăm mét bắt đầu méo mó và khúc xạ, cuối cùng mọi thứ lại trở về bình thường.
Đứng trước ảo trận, Lâm Thanh Dao nhỏ giọng nói: “Sư huynh, uy lực của ảo trận này thế nào?”
Ngô Bình: “Ảo trận có thể kích thích tâm ma của con người, tu vi càng mạnh thì càng dễ vấp ngã trong đó. Nếu không phải là người có ý chí cực kỳ tốt thì một khi bước vào trận pháp này chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma”.
Lâm Thanh Dao: “Nếu Vũ Văn Thiên Đô đi qua được hai đại trận, sư huynh chính là ải thứ ba đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng thế, dù đại trận không thể cản bước hắn thì vẫn còn có tôi, hắn không thể bước qua khỏi tôi”.
Chương 1030: Thục Sơn đại sư huynh
“Anh chú ý an toàn, đừng xem thường anh ta. Vũ Văn Thiên Đô có truyền thống gia học sâu xa, cha anh ta là Vũ Văn Long Đằng, một trong những Tiên Quân ít ỏi ở Địa Tiên Giới. Tôi nghe nói, Vũ Văn Thiên Đô đã tu luyện một loại tà công, uy lực rất mạnh”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi. Anh ta vừa lên đến Tiên Quân, chỉ là một tu sĩ Long Môn Cảnh, tôi còn chẳng buồn để tâm”.
Sắp xếp trận pháp xong, anh nhìn thấy sư phụ và vài người đang đứng trên không trung, vừa giẫm một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một tầng mây năm màu, nâng anh và Lâm Thanh Dao bay lên trên không.
Thủ pháp này của anh, chỉ có Chân Quân mới có, nhìn thấy vẻ mặt Trần Đạo Huyền khẽ cười, rất hãnh diện.
Lục Phi Hùng kinh ngạc nói: “Dưới chân lại có mây, chứng tỏ Ngô Bình đã ngưng tụ được pháp lực rồi, không tệ!”
Ngô Bình đến trước mặt mọi người, chắp tay nói: “Bái kiến các vị tiền bối”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Giới thiệu với con, vị này là phong chủ của Ngạo Lai phong, Phương Khôi; vị này là phong chủ Kỳ Thiên phong, Bạch Ngọc Kinh. Lục điện chủ và Mộc điện chủ thì con đều biết rồi”.
Ngô Bình chào hỏi với mọi người, Phương Khôi cười nói: “Ngô công tử tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy rồi, sau này thành quả chắc chắn vô hạn. Nếu chưởng môn biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui mừng”.
Bạch Ngọc Kinh mặc trang phục trắng, trông khoảng chừng ba mươi, anh tuấn tiêu sái, anh ta cười nói: “Chỉ sợ là chưởng môn cũng ngồi không yên rồi…”
Chưa nói hết lời, ở phía xa bỗng vang lên tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Trần Đạo Huyền có chút bất ngờ, nói: “Đây là chuông Thiên Long mà chưởng môn tập hợp năm phong hai điện một phủ đến, chẳng lẽ chưởng môn xuất quan rồi sao?”
Lục Phi Hùng cười nói: “Chưởng môn xuất quan sao? Thú vị đấy! Đi, cùng đi qua!”
Trần Đạo Huyền nói với Ngô Bình: “Con chớ có bỏ đi, có lẽ chưởng môn sẽ cho gọi con vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử hiểu”.
Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Thanh Dao như có tâm tư, nói: “Sư huynh, chưởng môn xuất quan có lẽ có liên quan đến anh”.
Ngô Bình: “Có liên quan đến tôi? Tại sao?”
Lâm Thanh Dao: “Thục Sơn kiếm phái xuất hiện Thần Quân, đây là chuyện lớn, nếu tôi là chưởng môn tôi cũng không ngồi yên được, nhất định phải xuất quan nhìn anh xem sao”.
Ngô Bình: “Nghe nói chưởng môn đang đột phá đến Bất Tử Cảnh, không biết có thành công không”.
Hai người đợi ở Thanh Vân phong chưa đến mười phút, một đồng tử đã bay đến, anh ta khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Ngô Bình, chưởng môn cho gọi”.
Ngô Bình liền đi theo đồng tử kia đến phong của chưởng môn, đi đến đại điện của chưởng môn.
Trong đại điện.
Người đứng đầu của năm phong, hai điện, một phủ đều có mặt, ở giữa là một ông lão đang ngồi, sinh khí tràn trề, gương mặt không chút nếp nhăn. Ông ấy mặc trang phục lam đỏ, không khí trong cả đại điện cũng chuyển động theo từng nhịp thở của ông ấy, sau đó cả dãy núi cũng chuyển động theo.
Không cần hỏi cũng biết, người này chính là chưởng môn Thục Sơn kiếm phái, lão quái vậy đã bế quan hơn một trăm năm.
Anh tiến lên thi lễ: “Đệ tử Ngô Bình, bái kiến chưởng môn”.
Chưởng môn khẽ gật đầu: “Đúng là tài năng kiệt xuất, đã tu thành thần thông rồi sao?”
Ngô Bình: “Bẩm chưởng môn, đã tu thành rồi”.
Chưởng môn khẽ cười: “Tốt lắm. Kể từ bây giờ, con chính là đệ tử đứng đầu Thục Sơn kiếm phái, toàn bộ đệ tử đều phải gọi con một tiếng đại sư huynh”.
Ngô Bình có chút bất ngờ, đưa anh đến vị trí này, ông ấy muốn làm gì chứ?
Mọi người nghe thấy danh xưng “đệ tử đứng đầu” này thì đều để lộ vẻ mặt hâm mộ. Chuyện này khiến anh có chút kỳ lạ, các phong chủ, điện chủ lại hâm mộ một đệ tử như anh?
Gương mặt tươi cười của Trần Đạo Huyền không che giấu được, gật đầu với Ngô Bình. Anh lập tức hiểu rõ, nói: “Cảm ơn chưởng môn”.
Chưởng môn gật đầu: “Đồng Nhi, đưa Ngô Bình đi lấy đồ, thuận tiện nói rõ cặn kẽ với nó”.
Đồng tử đưa Ngô Bình đến kia kính cẩn nói: “Vâng”.
Vì thế Ngô Bình đi theo anh ta, vừa ra khỏi đại điện, anh đã hỏi: “Sư đệ xưng hô thế nào?”
Đồng tử kia kinh sợ, vội nói: “Thiếu chưởng môn, xưng hô sư đệ này thì tôi tuyệt đối không dám nhận, xin gọi tôi là Cốc Vũ được rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thiếu chưởng môn?”
Cốc Vũ cười nói: “Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ thì sau khi chưởng môn phi thăng, vị trí chưởng môn này sẽ truyền cho đệ tử đứng đầu”.
Ngô Bình ngây người, bản thân mà lại là thiếu chưởng môn?
Anh lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cốc Vũ: “Đi đến cung điện - nơi ở của thiếu chưởng môn, xem tài nguyên thuộc về thiếu chưởng môn”.
Nghe thấy tài nguyên, ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Tài nguyên anh nói là gì?”
Cốc Vũ nói: “Đều ở trong Thanh Mộc Cung”.
Lúc hai người đi qua Vô Tướng Phong, Ngô Bình thấy Lâm Thanh Dao vẫn ở đó, bèn gọi cô ấy cùng đi đến Thanh Mộc Cung.
Thanh Mộc Cung nằm ở phía đông của Thục Sơn kiếm phái, ngụ ý mặt trời mọc từ hướng đông, đại điện cho hy vọng và tương lai. Xem ra, phong này đã lâu không có người ở rồi, ngoại trừ mấy người quét dọn thì trên núi không có ai khác.
Ngoài ra, trên núi có cấm chế, từ phi là chưởng môn cho phép, nếu không người ngoài không được đi vào. Cốc Vũ lấy ra một lệnh bài, lúc này mới thông qua được pháp chế, dừng lại ở ngọn núi.
Trên núi đã xây dựng một quần thể cung điện khổng lồ, khí thế lại không mất đi vẻ đẹp, so với khu vườn trong hoàng cũng còn đẹp hơn nhiều.
Lâm Thanh Dao cũng là lần đầu đến đây, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, nhưng vì có Cốc Vũ ở đây, nên cô không tiện nói nhiều.
Cốc Vũ giới thiệu xong chức năng ở khắp nơi, cuối cùng đưa chìa khóa kho tàng cho Ngô Bình, rồi tạm biệt rời đi.
Lúc này Lâm Thanh Dao mới cười nói: “Sư huynh, sau này anh chính là đại sư huynh của toàn bộ đệ tử Thục Sơn chúng ta rồi”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô cũng biết đệ tử đứng đầu sao?”
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Trong lịch sử Thục Sơn kiếm phái, trước sư huynh thì thân phận đệ tử đứng đầu này từng xuất hiện một lần, đó là thời đại mà tám vị tổ sư sáng lập vẫn chưa phi thăng. Sau đó, đệ tử đứng đầu kia trở thành chưởng môn Thục Sơn, uy chấn thiên hạ. Sau đó nữa, ông ấy bay lên Tiên Giới, trở thành chưởng môn của Thục Sơn Môn ở Tiên Giới”.
Ngô Bình nói: “Xem ra, đệ tử đứng đầu kia cũng là một kỳ tài”.
Lâm Thanh Dao: “Đúng vậy, vị trí đệ tử đứng đầu này, vốn là để lại cho thiên kiêu, ví dụ như kiểu giống sư huynh đây”.
Ngô Bình cầm chìa khóa, đến trước một cung điện, nơi này là bảo khố của Thanh Mộc Cung, bên trong có tài nguyên tu luyện của đệ tử đứng đầu.
Lấy chìa khóa, mở cửa ra, bên trong bày trí rất nhiều tranh họa đồ dùng, từ các triều đại khác nhau, thậm chí còn có đồ từ thời Thương, Chu, thứ nào cũng vô cùng tinh xảo.
Mấy thứ đồ này đều đặt trong góc, gần như chỉ là đồ trang trí. Sàn nhà được lát bằng tiên ngọc, các cột trụ trong đại điện cũng làm từ gỗ tiên. Ngô Bình vừa vào đã muốn dỡ bỏ sàn nhà và trụ cột, nhưng vừa nghĩ đây là nơi mình ở thì đành nhịn lại.
Đi vào trong đại điện, có một không gian không quá lớn, bên cạnh có một tấm biển đồng, bên trên viết: “Thần Quân Cảnh là có thể mở bảo vật này”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Xem ra chỉ có đạt đế tu vi khác nhau thì mới có thể mở được báu vật tương ứng. Sư huynh, hiện tại anh có thể mở nó rồi”.
Ngô Bình đứng ở vị trí đó, một luồng sáng lóe lên, cách anh mấy mét bỗng xuất hiện một cánh cửa, bên trong lấp đầy ánh sáng tím.
Anh liếc mắt nhìn, liền kéo Lâm Thanh Dao vào trong. Xuyên qua cánh cửa đi vào một không gian rất lớn, bên trong chứa đầy rương lớn rương nhỏ, còn có từng cái kệ xếp thành hàng, trên mỗi kệ đều chứa đầy đồ.
Thanh Tuyết: “Thân phận của tôi, cậu đã sắp xếp rồi sao?”
Ngô Bình: “Đã ổn thỏa rồi”.
Thanh Tuyết: “Cảm ơn cậu đã chịu giúp tôi, để báo đáp, tôi tặng cậu vật này”.
Ngô Bình nhận lấy một cái hộp, sau khi mở ra, bên trong có một miếng ngọc, cậu hỏi: “Đây là thứ gì?”
“Bên trong có ghi chép phương pháp tu luyện tám cảnh giới Nhân Tiên và năm cảnh giới Địa Tiên hoàn chỉnh”.
Ngô Bình mở to mắt: “Nhân Tiên có tám cảnh giới? Địa Tiên có năm kỳ tu hành?”
Thanh Tuyết: “Tu vi của cậu có lẽ là Nhân Tiên tầng sáu, phía sau còn có tầng bảy và tầng tám, tôi miễn cưỡng thì đạt đến thất cảnh, có thể đến đết bát cảnh hay không, thì phải xem vận may của cậu rồi. Địa Tiên có năm cảnh giới, cậu chỉ biết bốn cảnh giới trước, cảnh giới thứ năm gọi là Thiên Mệnh Cảnh, có ba cảnh giới nhỏ. Năm đó, tôi chỉ đột phá đến một cảnh giới nhỏ của Thiên Mệnh Cảnh thôi. Hy vọng cậu có thể bù đắp được tiếc nuối của tôi”.
Ngô Bình nói: “Cảm ơn”.
Thanh Tuyết nói: “Không cần khách sáo, giúp đỡ lẫn nhau thôi”.
“Đúng rồi, bên trong này, còn ghi chép kỷ lục cao nhất của từng cảnh giới trong lịch sử. Hơn nữa, phàm là người từng nhìn thấy bảo vật này, thì tu vi đều sẽ được ghi lại, trên đó, cũng được xếp hạng. Năm đó, tôi đã tiến vào một trăm người đứng đầu, hy vọng cậu có thể vượt qua tôi”.
Mắt Ngô Bình sáng rực: “Còn có bảng xếp hạng sao?”
Thanh Tuyết: “Đây là pháp bảo, không cần thấy kỳ lạ. Đúng rồi, có chuyện này tôi phải nói với cậu, An Ogura và Yozakura Tama, tư chất đều không tệ, tôi chuẩn bị nhận bọn họ làm đồ đệ, cậu không để ý chứ?”
Ngô Bình không sao cả, nói: “Có cô dạy cũng tốt, tôi đỡ phải lo lắng”.
Thời gian này, anh cũng không quan tâm được chuyện tu hành của hai cô ấy, hiện tại có Thanh Tuyết trông coi, cũng không phải là lựa chọn tệ.
Chia tay Thanh Tuyết, anh nói với người ta một tiếng, đi đến Địa Tiên Giới gặp Hồng Lăng và sư phụ.
Quay về Thiếu Long Phong trước, thì thấy một thuồng luồng trắng bay đến, thân thiết vây quanh cậu.
Anh tập trung nhìn nó, đây chẳng phải là bạch xà kia sao? Nó lại biến thành thuồng luồng rồi sao?
Anh vỗ đầu thuồng luồng, nói: “Không tệ không tệ, quay về đưa mày rời khỏi chỗ này, tìm bạn cho mày”.
Thuồng luồng trắng rất vui, nó há miệng lớn, năm con thuồng luồng nhỏ từ trong miệng chui ra, đều là màu trắng bạc. Thì ra sau khi biến thành thuồng luồng, nó đã sinh ra năm quả trứng thuồng luồng, không bao lâu, đã phá vỏ thành năm con thuồng luồng.
Mấy con thuồng luồng đều to chừng ngón tay cái, bọn nó rất thân thiết với Ngô Bình, bò sát trên người. Ngô Bình khẽ cười, lấy ra Sinh Mệnh Đan đút cho những con thuồng luồng nhỏ này.
Mấy đứa nhóc này rất thích ăn, cắn từng ngụm nuốt luôn.
Ngô Bình đang trêu đùa với thuồng luồng, Trần Hạc Niên vội vã đến: “Sư thúc!”
Ngô Bình: “Hạc Niên, tìm ta có chuyện gì?”
Trần Hạc Niên nói: “Sư thúc, hôm trước Vũ Văn Thiên đều xuất quan, kẻ nay vô cùng kiêu ngạo, cử người đến đề nghị liên hôn Vô Tương Phong ta, muốn với Kinh Hồng sư muội”.
Ngô Bình: “Cậu ta muốn cưới Kinh Hồng tiên tử? Sư phụ đồng ý rồi sao?”
Trần Hạc Niên: “Đương nhiên tổ phụ không đồng ý, nhưng Vũ Văn Thiên không chịu nói lý, nói không chịu đồng ý thì hắn ta khiêu chiến với tổ phụ!”
Ngô Bình thì lại rất trấn tĩnh, hỏi: “Kinh Hồng sư muội thì sao?”
Vẻ mặt Trần Hạc Niên khó coi: “Kinh Hồng sư muội, cô ấy… Đồng ý rồi”.
Ngô Bình nhíu mày, Kinh Hồng tiên tử này là nữ đệ tử xinh đẹp nhất Vô Tương Phong, một trong tứ mỹ Thục Sơn, nếu cô ấy gả qua Thanh Vân Phong, nhất định sẽ trở thành nỗi sỉ nhục của Vô Tương Phong!
Cậu nói: “Tôi đi gặp sư phụ”.
Trong điện lớn của Vô Tương Phong, sắc mặt Trần Đạo Huyền tái mét, các trưởng lão còn lại cũng đều thở dài.
Ngô Bình nhìn mọi người: “Sư phụ, nam cưới nữ gả, chúng ta không thể ngăn cản”.
Trần Đạo Huyền thấy đệ tử quay về, vẻ vui vẻ đầy nét cười hiếm thấy: “Đồ nhi, con về lúc nào vậy?”
Ngô Bình: “Đệ tử vừa đến”.
Trần Đạo Huyền: “Hạc Niên có lẽ đã nói với con rồi, Vũ Văn Thiên không xem ta ra gì. Hôm trước lại dám cho người đến đưa sính lễ, muốn cưới Kinh Hồng”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Kinh Hồng bây giờ đang ở đâu?”
Trần Hạc Niên: “Sau khi cô ấy đồng ý với Vũ Văn Thiên thì không dám ở lại Vô Tương Phong, đã trốn ở Thanh Vân Phong rồi”.
Trần Đạo Huyền: “Đồ nhi, qua mấy ngày nữa, vi sư sẽ đến thách đấu một trận với Vũ Văn Thiên. Nếu ta tử trận, vị trí Phong chủ này sẽ là của con. Ta muốn con bảo vệ Vô Tương Phong!”
Xem ra, Trần Đạo Huyền rất tức giận, đã có suy nghĩ phải liều mạng với Vũ Văn Thiên rồi.
Ngô Bình nói: “Sư phụ, nếu có chuyện đệ tử sẽ dốc hết lòng. Loại chuyện cỏn con như đối phó với Vũ Văn Thiên này, cứ giao cho đệ tử”.
Trần Đạo Huyền sững người: “Con?”
Ngô Bình: “Sư phụ, Kinh Hồng muốn gả cho người ta, Vô Tương Phong không ngăn cản. Nhưng quy tắc của Thục Sơn, nữ đệ tử gả chồng phải có được sự cho phép của trưởng bối”.
Trần Đạo Huyền: “Chúng ta đồng ý?”
Ngô Bình: “Đồng ý thì đương nhiên phải đồng ý, nhưng không thể để Vũ Văn Thiên dễ dàng cưới người về được, bây giờ chúng ta bày ra ba thử thách, nếu cậu ta không qua được, đương nhiên sẽ không cưới được người”.
Trần Đạo Huyền hỏi: “Ba thử thách nào?”
Ngô Bình: “Ba ải này sẽ do đệ tử sắp xếp. Thứ nhất là trận pháp, ải thứ hai là Huyền Cảnh, cuối cùng chính là con”.
Trần Đạo Huyền nghe nói thì cũng có chút do dự, hỏi: “Đồ nhi, con nắm chắc không?”
Ngô Bình cười nói: “Bảo đảm có thể khiến Vũ Văn Thiên từ bỏ suy nghĩ cưới Hồng Kinh sư muội”.
Trần Đạo Huyền gật đầu: “Được! Thời gian định là ba ngày sau, ba ngày sau, Vũ Văn Thiên có thể lên đón Kinh Hồng!”
Ngô Bình nói với Trần Hạc Niên: “Hạc Niên, anh đến Thanh Vân Phong nói một tiếng. Trước tiên để bọn họ đưa Kinh Hồng sư muội quay về, rồi nói với bọn họ, chỉ khi qua được ba ải của Vô Tương Phong, thì mới có tư cách cưới sư muội”.
Trần Hạc Niên dùng sức gật đầu: “Con sẽ đi ngay!”
Trong các trưởng lão của Vô Tương Phong, có người nói: “Phong chủ, làm như vậy có phải quá khinh địch rồi không? Vũ Thiên Văn kia là cao thủ Tiên Quân Cảnh, thực lực kinh người, chỉ là trận pháp e rằng khó ngăn được hắn ta. Còn về Ngô Bình, sợ rằng Ngô Bình không phải đối thủ. Đến lúc đó, chúng ta chỉ có thể tăng tham vọng đối thủ mà hủy hoại danh dự bản thân, mất nhiều hơn được”.
Ngô Bình liếc nhìn người lên tiếng, nói: “Vị trưởng lão này xưng hô thế nào?”
Người lên tiếng là một người trung niên, ông ta lạnh nhạt nói: “Bổn trưởng lão, Liễu Truyền Nghĩa”.
Ngô Bình: “Thì ra là trưởng lão Liễu. Ngày đó có một đệ tử Vô Tương Phong có mắt không tròng ám sát tôi, chắc hẳn là hậu nhân của ông nhỉ?”
Với tầm mắt hiện tại, vừa nhìn là anh đã có thể nhìn ra được hai người có phải là quan hệ huyết thống hay không, vì vậy trưởng lão Liễu này vừa đứng ra thì anh đã biết đối phương tại sao lại nhảy ra rồi.
Liễu Truyền Nghĩa sững người, nói: “Chuyện hôm đó, là lỗi của con tôi, tôi đã dạy dỗ nó rồi”.
Ngô Bình: “Chẳng lẽ trưởng lão Liễu không oán giận tôi sao?”
Liễu Truyền Nghĩa cười nói: “Sao có thể chứ, cậu là đệ tử thân cận của Phong chủ, trong lòng tôi cũng chỉ có tôn trọng mà thôi”.
Ngô Bình: “Vậy thì tốt. Tôi còn tưởng lời vừa nãy của trưởng lão Liễu, là cố ý nhắm vào tôi kìa”.
Vẻ mặt Liễu Truyền Nghĩa trở nên khó coi, không dám nói gì.
Ngô Bình: “Trận pháp tôi sẽ sắp xếp, bảo đảm sẽ khiến Vũ Thiên Văn ấn tượng sâu sắc”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Được, ba cửa này do con sắp xếp!”
Sau khi thảo luận, Trần Đạo Huyền cho các trưởng lão lui xuống, nói: “Đồ nhi, các trưởng lão của Vô Tương Phong đều có căn cơ rất sâu, cho dù con không có quan hệ tốt với bọn họ, thì cũng đừng đắc tội”.
Ngô Bình gật đầu: “Những người này, cần cả lòng và sức. Sư phụ, trước mắt Vô Tương Phong có bao nhiêu tu sĩ thực lực tương đối mạnh?”
Trần Đạo Huyền nói: “Trước mắt Vô Tương Phong có hơn một trăm hai mươi Chân Nhân, mười tám Chân Quân. Còn về Tiên Quân, chỉ có một. Đương nhiên, đồ nhi con là Võ Quân, thực lực không kém Tiên Quân”.
Ngô Bình cười nói: “Sư phụ, không lâu trước đó đồ nhi vừa đột phá đến Thần Quân Cảnh rồi”.
Trần Đạo Huyền vui mừng: “Cái gì? Đã là Thần Quân rồi? Ha ha ha, quá tốt rồi, lát nữa ta sẽ tuyên bố với bên ngoài, mở tiệc chúc mừng con lên Thần Quân!”
Ngô Bình nói: “Sư phụ đây là muốn làm cho người Thanh Vân Phong xem sao?”
Trần Đạo Huyền hừ một tiếng: “Đương nhiên, bọn họ chỉ mới có một Võ Quân mà thôi, chỉ sợ người trong thiên hạ không biết. Hiện tại Vô Tương Phong ta đã xuất hiện một Thần Quân, đương nhiên phải tuyên truyền! Để thiên hạ đều biết!”
Chương 1027: Có tôi ở đây sao công tử có thể để mắt đến cô
Anh nói xong thì gọi mấy vị trưởng lão đến, phát thiệp mời cho các tông môn ở Địa Tiên giới, mời bạn bè cùng đến chúc mừng.
Người của Trường Sinh Điện là những người đầu tiên biết tin Ngô Bình trở thành thần quân, mọi người ai cũng vui mừng, điện chủ Lục Phi Hùng cũng cho người đi phát thiệp mời, nói rằng muốn mọi người cùng chung vui. Tính ra thì Ngô Bình cũng là thầy luyện đan của Trường Sinh Điện họ, niềm vui trong lòng ông ấy không hề ít hơn Trần Đạo Huyền.
Trường Sinh Điện, lúc điện chủ Mộc Tâm Lan biết tin thì lập tức gọi Lâm Thanh Dao đến và nói: “Thanh Dao, Kinh Hồng đó có mắt không tròng, không ngờ lại phản bội sư môn đến đỉnh Thanh Vân. Bây giờ là cơ hội hiếm có, con mau đến gặp Ngô Bình, thay mặt ta chúc mừng cậu ta. Ngoài ra, con hãy đưa thứ này cho cậu ta, xem như tín vật định tình của hai con”.
Lâm Thanh Dao giật mình, vội nói: “Sư phụ, đây chẳng phải là Cực Thiên Tâm Kính của sư tổ Thanh Liên để lại sao? Đây là bảo vật trấn điện của điện Thanh Liên chúng ta mà, sao có thể tùy tiện tặng người khác được?”
Mộc Tâm Lan nghiêm nghị nói: “Thanh Dao, Ngô Bình vừa lên Thần Quân, đỉnh Vô Tương tổ chức tiệc mừng”.
Lâm Thanh Dao ngây ra: “Thần Quân? Không ngờ anh ta là thần quân”.
Chuyện này thật quá kinh khủng, năm xưa Vũ Văn Thiên trở thành Võ Quân thôi mà đã chấn động cả Địa Tiên giới rồi. Vậy mà giờ Địa Tiên giới lại xuất hiện thêm một Thần Quân nữa.
So với Võ Quân, việc trở thành Thần Quân còn khó hơn gấp mười lần. Nếu nói Võ Quân là sắt thép phế liệu thì Thần Quân là vàng nạm kim cương.
“Sư phụ, phải chăng việc anh ta trở thành Thần Quân chứng tỏ đỉnh Vô Tương sắp vực dậy rồi không?”
Mộc Tâm Lan nói: “Năm xưa Vũ Văn Thiên chỉ là một Võ Quân mà đã giúp đỉnh Thanh Vân với thực lực trung bình nhanh chóng trở thành năm đỉnh mạnh nhất, giờ chỉ có mình Hạo Thiên kiếm phủ là có thể miễn cưỡng đối đầu được với họ. Nhưng Ngô Bình là Thần Quân, hơn nữa còn có y thuật siêu phàm và còn là thầy luyện đan khiến cả Lục sư huynh cũng phải mê mệt, nhân vật như thế còn có giá trị hơn gấp trăm lần Vũ Văn Thiên, sư phụ chắc chắn chỉ cần Ngô Bình không chết thì nhất định cậu ta sẽ là người đứng đầu của Côn Luân”.
Năm chữ “Người đứng đầu Côn Luân” vang lên trong đầu Lâm Thanh Dao như sét đánh, cô ấy ngây ra, nói: “Sư phụ, nhưng con và anh ta không thân, tôi…”
Mộc Tâm Lan thở dài: “Thanh Dao, con là đệ tử mà sư phụ yêu thương nhất, sư phụ hiểu con nhất. Tính con cao ngạo, không để mắt tới những người tầm thường, đến cả Vũ Văn Thiên năm xưa theo đuổi con mà con cũng từ chối không do dự. Tính ra thì Ngô Bình cũng từng theo đuổi con, tư chất cũng tốt hơn Vũ Văn Thiên, đặc biệt là nhân phẩm không tồi. Về phần ngoại hình thì ta thấy cậu ta cũng rất điển trai, ưa nhìn”.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt, nói: “Sư phụ, con cọc đi tìm trâu thế kia có khi nào anh ta cảm thấy con rẻ rúng không?”
Mộc Tâm Lan mỉm cười: “Thanh Dao, con nghĩ nhiều quá rồi, nhớ kỹ, có cơ hội thì phải nắm bắt. Sang đến đó, con xin lỗi cậu ta trước, sau đó cảm ơn cậu ta đã cứu con, còn lại thì con cứ phát huy theo bản năng của người phụ nữ là được”.
Cô ấy dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Nếu con thật sự không đồng ý thì ta sẽ đến hỏi hai sư tỷ của con thử, nhất định họ sẽ không để lỡ cơ hội này đâu”.
Lâm Thanh Dao vừa nghe sư phụ nói đi tìm sư tỷ thì nghiến răng, nói: “Sư phụ, giờ con đi ngay đây”.
Mộc Tâm Lan rất hài lòng nói: “Thanh Dao, con sẽ tự hào vì quyết định ngày hôm nay”.
Cùng lúc đó, một cô gái đã đáp xuống đỉnh Vô Tương, cô ta mặc chiếc váy màu xanh dương, phong thái bất phàm, đấy là vị tiên tử Kinh Hồng đó, cô ta đến tìm Trần Đạo Huyền với vẻ mặt lạnh lùng.
Trần Đạo Huyền không muốn gặp cô ta, đệ tử được mình dốc lòng bồi dưỡng lại phản bội sư môn không chút do dự, đến đỉnh Thanh Vân của kẻ địch, ông ấy vô cùng thất vọng nên bảo Ngô Bình đi nói chuyện với cô ta.
Trong đại điện, Kinh Hồng tiên tử nhìn thấy Ngô Bình thì tỏ vẻ chế giễu và hằng hộc, nói: “Anh là đệ tử tinh anh Ngô Bình sao? Anh không xứng với tôi, bỏ cuộc sớm đi”.
Trước đó cô ta nghe nói đỉnh chủ muốn ghép đôi cô ta với Ngô Bình thì cô ta đã rất khó chịu, theo cô ta, cái tên mới đến này là cái thá gì, có thể so được với Vũ Văn Thiên sao?
Lúc cô ta còn là đệ tử mới thì đã bị chinh phục bởi hào quang của Vũ Văn Thiên, kể từ lúc đó cô ta đã quyết định nếu sau này tìm bạn đời thì nhất định phải tìm người như Vũ Văn Thiên.
Vì vậy hôm kia, khi Vũ Văn Thiên cho người đem sính lễ đến thì cô ta đã rất vui mừng, chạy đến đỉnh Thanh Vân ngay trong đêm, trao thân cho Vũ Văn Thiên, để gạo nấu thành cơm.
Ngô Bình liếc nhìn cô gái, hôm họ gặp nhau lần đầu thì anh đã không có ấn tượng tốt với cô gái này, anh lạnh lùng nói: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi không có chút hứng thú nào với cô cả”.
Kinh Hồng tiên tử giận dữ: “Anh nói cái gì?”
Ngô Bình: “Mấy ngày này cô không được rời khỏi đỉnh Vô Tương, ba ngày sau Vũ Văn Thiên sẽ đến phá ải, nếu hắn ta có thể qua được ải, tôi sẽ cho cô đi theo hắn ta, và còn cho cô của hồi môn hậu hĩnh. Nếu hắn ta không thể vượt được ải, tôi sẽ phế bỏ tu vi của cô, đuổi cô ra khỏi núi”.
Kinh Hồng tiên tử giật mình: “Phế bỏ tu vi của tôi? Dựa vào đâu chứ?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cô là đệ tử của đỉnh Vô Tương, lẽ nào không biết đỉnh Vô Tương và đỉnh Thanh Vân đối địch. Thân phận Tứ Mỹ Thục Sơn của Kinh Hồng tiên tử cô là do ai cho? Nếu không nhờ đỉnh chủ dốc lòng bồi dưỡng cô thì cô có ngày hôm nay sao?”
Kinh Hồng tiên tử giận dữ nói: “Đấy là chuyện của tôi”.
Ngô Bình: “Cô không nghĩ đến chuyện báo đáp đỉnh Vô Tương thì thôi, không ngờ lại còn tự ý chạy đến đỉnh Thanh Vân, còn trao thân cho Vũ Văn Thiên. Đỉnh Vô Tương tôi xấu hổ vì có đệ tử như cô, đương nhiên sẽ không giữ cô lại”.
Kinh Hồng tiên tử cười lạnh lùng: “Anh nói nhiều vậy chẳng qua cũng chỉ là đố kỵ với Vũ Văn Thiên mà thôi. Lúc đầu đỉnh chủ chưa có sự đồng ý của tôi đã hứa gả tôi cho anh, nhưng đáng tiếc anh lại kém cỏi hơn Vũ Văn Thiên quá nhiều, trong mắt tôi, anh không bằng cả một cọng lông của anh ấy, muốn tôi làm bạn đời của anh sao? Nằm mơ giữa ban ngày mà”.
Ngô Bình nghe cô ta nói vậy thì giận đến đau bụng. Lúc này, có giọng nói dễ nghe vang lên từ bên ngoài điện.
“Chu Kinh Hồng, cô đánh giá bản thân cao quá rồi, có Lâm Thanh Dao tôi ở đây, sao Ngô công tử có thể để mắt đến cô?”
Chu Kinh Hồng giật mình quay đầu thì thấy Lâm Thanh Dao bước vào, xinh đẹp tuyệt trần, đúng là đẹp hơn cô ta vài phần.
Thật ra xét về nhan sắc Chu Kinh Hồng nhiều lắm cũng chỉ được xếp vào top mười của điện Thanh Liên. Có điều để tăng danh tiếng cho cô ta, đỉnh Vô Tương đã liên tục ra sức tuyên truyền nhiều năm, dần dần, Chu Kinh Hồng cũng trở thành một trong Tứ Mỹ Thục Sơn, trở thành cái tên của đỉnh Vô Tương.
Nhưng dù là như vậy thì Chu Kinh Hồng cũng là người xếp sau trong Tứ Mỹ. So ra thì Lâm Thanh Dao mới là người đẹp số một của Thục Sơn được công nhận, đứng đầu trong Tứ Mỹ, được người đời gọi là Thanh Dao tiên tử.
Năm xưa, người mà Vũ Văn Thiên muốn tiếp cận nhất cũng là Lâm Thanh Dao, có điều Lâm Thanh Dao cho rằng Vũ Văn Thiên giết người đã thành thói quen, tâm địa đen tối, không phải người có thể giao phó cả đời nên đã dứt khoát từ chối.
Chu Kinh Hồng giận dữ, nói: “Lâm Thanh Dao, chuyện này có liên quan gì đến cô?”
Lâm Thanh Dao: “Đương nhiên là có liên quan”.
Cô ấy đến trước mặt Ngô Bình, dịu dàng chào rồi nói: “Công tử, Thanh Dao cố tình đến để cảm ơn vì đã giúp đỡ”.
Ngô Bình nói: “Sư muội không cần phải làm như thế, mọi người đều là đồng môn, giúp nhau là chuyện nên làm”.
Lâm Thanh Dao đặt một chiếc gương nhỏ vào tay Ngô Bình, nói: “Đây là thứ mà sư phụ bảo tôi đưa cho công tử, mong công tử nhận cho”.
Chương 1028: Nhân tiên cảnh giới Đế
Ngô Bình nhìn một cái cũng không nghĩ nhiều, cất vào cười nói: “Hãy cảm ơn điện chủ thay tôi”.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt nói: “Công tử, Thanh Dao không có đạo lữ, nếu anh không từ bỏ thì Thanh Dao muốn cùng anh bước vào tiên đạo”.
Chuyện quá đột ngột khiến Ngô Bình sửng sốt, sau đó anh cười nói: “Nhận được sự ưu ái của tiên tử, Ngô Bình cảm thấy rất vui”.
Câu này không đồng ý mà cũng không từ chối.
Lâm Thanh Dao khẽ cười, quay sang nhìn Chu Kinh Hồng đang ngây người nói: “Chu Kinh Hồng, bây giờ cô đã biết tại sao Ngô Bình xem thường cô chưa?”
Chu Kinh Hồng tức muốn thổ huyết: “Cô nói gì? Hắn xem thường tôi? Hắn có tư cách gì xem thường tôi?”
Cô ta sắp tức chết rồi, cái tên đệ tử tinh anh mới đến này có gì giỏi chứ, dám nói xem thường Kinh Hồng tiên tử.
Lâm Thanh Dao lạnh nhạt nói: “Ngô Bình là thần quân, tư chất mạnh hơn võ quân một trăm ngàn lần, dĩ nhiên xem thường cô rồi. Muốn nói đến đạo lữ đồng hành cũng chỉ có Lâm Thanh Dao tôi mới có thể xứng với anh ấy”.
Chu Kinh Hồng sửng sốt, thần quân? Anh ta?
Mấy giây sau, cô ta mới nhận ra có ý là gì, cảm xúc rất phức tạp. Đây chẳng phải chứng tỏ cô ta đã từ bỏ một thần quân mà đi theo một võ quân sao? Cảm giác này giống như có người ném một kim nguyên bảo, sau đó đi nhặt một hòn đá bình thường nhất rồi xem nó như bảo bối.
Lâm Thanh Dao trước giờ cứ không vừa mắt Chu Kinh Hồng, dĩ nhiên muốn kích thích cô ta, cô ấy hỏi Ngô Bình: “Sư huynh, anh có thể luyện đan, có thể luyện giúp tôi một ít không?”
Thái độ nảy của Lâm Thanh Dao thay đổi một trăm tám mươi độ so với lần trước, Ngô Bình hời không thích ứng được nhưng có thể cảm nhận được Lâm Thanh Dao thật lòng, không phải giả vờ. Anh cười nói: “Có thể, sư muội nói đi, thiếu đan dược gì?”
Lâm Thanh Dao: “Tôi đã ở cảnh giới Kết Thai từ lâu, muốn đột phá nhưng cứ cảm thấy căn cơ không đủ. Sư huynh, anh có đan dược có thể bồi dưỡng thần thai không?”
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc, nhớ đến một công thức đan Đông Hoàng đưa bảo anh giúp luyện đan bèn nói: “Có một loại Âm Dương Thông Minh Đan, lần trước tôi luyện một ít, vẫn còn ba viên, đều cho cô hết đấy”.
Nói rồi anh lấy một bình đan dược đưa cho Lâm Thanh Dao, bên trong có ba viên Âm Dương Thông Minh Đan.
Lâm Thanh Dao vốn dĩ chỉ muốn nhờ Ngô Bình luyện đan dược giúp cô ấy, nào giờ anh cứ thế lấy ra một bình, còn tặng ngay cho cô ấy.
Cô ấy vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói: “Sư huynh, đan dược này rất quý đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi không rõ nữa”.
Thấy thế Chu Kinh Hồng vừa ngưỡng mộ vừa đố kị, cô ta hừ một tiếng nói: “Trời đều có thể là tiên quân, thần quân thì thế nào? Không chừng còn chẳng có cơ hội đột phá trở thành Địa Tiên nữa là”.
Lâm Thanh Dao cười mỉa nói: “Ngô Bình muốn đột phá thì đã đột phá từ lâu rồi”.
Sau đó cô ấy hỏi Ngô Bình: “Đúng không?”
Không cần nói dối những chuyện tu hành này, anh nói: “Tôi nghe nói sau nhân tiên cảnh giới Cực thì còn hai cảnh giới, tôi vẫn đang tìm tòi nghiên cứu”.
Câu này của anh không chỉ là Chu Kinh Hồng mà ngay cả Lâm Thanh Dao cũng giật mình, cô ấy ngạc nhiên hỏi: “Anh nói sau nhân tiên cảnh giới Cực vẫn còn hai cảnh giới nhân tiên?”
Ngô Bình gật đầu: “Dĩ nhiên là có, chẳng qua người biết đến nó rất ít”.
Lâm Thanh Dao hỏi: “Đó là cảnh giới gì?”
Ngô Bình đọc lướt qua nội dung của ngọc bàn, trên đó nói nhân tiên có bốn cảnh giới lần lượt là cảnh giới Vương, cảnh giới Thánh, cảnh giới Cực, cảnh giới Đế.
Trong đó cảnh giới Vương gồm cảnh giới thứ nhất nhân tiên và cảnh giới thứ hai nhân tiên, người bình thường gọi cảnh giới thứ nhất nhân tiên là võ vương, cảnh giới thứ hai nhân tiên là võ thần.
Cảnh giới Thánh cực kỳ hiếm, bao gồm cảnh giới thứ ba nhân tiên và cảnh giới thứ bốn nhân tiên, cảnh giới thứ ba nhân tiên là võ thánh, cảnh giới thứ bốn nhân tiên là thiên sư.
Cảnh giới Cực càng ít thấy hơn, bao gồm cả võ quân cảnh giới thứ năm nhân tiên và thần quân cảnh giới thứ sáu nhân tiên, hiện giờ Ngô Bình đang ở trong cảnh giới thần quân, nắm giữ thần thông.
Mà sau cảnh giới Cực còn có cảnh giới Đế. Cảnh giới Đế gồm cảnh giới thứ bảy nhân tiên và cảnh giới thứ tám nhân tiên, trong đó cảnh giới thứ bảy nhân tiên phá vỡ xiềng xích của ràng buộc huyết mạch, mở ra truyền thừa huyết mạch tiên tổ, tu sĩ ở cảnh giới này được người xưa gọi là nhân vương. Cảnh giới thứ tám thì một mình phá vỡ xiềng xích mà hiền triết chưa từng phá vỡ, mở ra một tiền lệ cho sự tiến hóa của loài người, được gọi là hoàng đế.
Tam hoàng ngũ đế trong truyền thuyết thần thoại đều thuộc loại này. Nếu một tu sĩ trở thành cảnh giới Hoàng Đế thì huyết mạch của người đó là Đế Huyết, Hoàng Huyết, truyền thừa từ đời này sang đời khác. Cho dù trải qua bao nhiêu thế hệ, con cháu đời sau của người đó cũng đều là đế duệ hoàng tộc, sẽ có ngày sinh ra cường giả giống người đó.
Ngô Bình không nói rõ: “Cảnh giới thứ bảy có thể mở ra huyết mạch tổ tiên; cảnh giới thứ tám có thể mở ra xiềng xích tồn tại tiên thiên của loài người, giải phóng nhiều sức mạnh hơn”.
Nghe xong Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, anh sẽ đột phá cảnh giới thứ bảy sao?”
Ngô Bình nghĩ ngợi một lúc: “Tôi đã phá vỡ xiềng xích của tổ tiên, chắc cũng không quá khó”.
Lâm Thanh Dao cực kỳ vui mừng: “Giỏi quá đi”.
Lúc này ánh mắt cô ấy hiện lên vẻ ngưỡng mộ, nỗi bất bình do Ngô Bình đánh cô ấy trước đó đã biến mất trong tích tắc.
Cô ấy cố ý chọc tức Chu Kinh Hồng, lại hỏi: “Vậy đến cảnh giới thứ bảy nhân tiên, có phải sư huynh có thể đánh thắng tiên quân dễ dàng không?”
Ngô Bình nghĩ một lúc rồi nói: “Hễ có thể để lại truyền thừa trong huyết mạch thị tộc thì đều là hiền triết của nhân gian, bá chủ tu chân, có thể nắm giữ sức mạnh của họ, đánh bại tiên quân là chuyện nhỏ. Nếu nắm chắc sức mạnh tiên tổ, thậm chí có thể so sánh với tiên tôn Đoạt Thiên”.
Đôi mắt Lâm Thanh Dao phát sang: “Tiên tôn Đoạt Thiên sao? Tôi từng nghe sư phụ nói, tiên tôn Đoạt Thiên trong địa tiên có thể đánh bại được cả thiên tiên bán bộ”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì phải xem tình hình cụ thể, thiên tiên bán bộ cũng rất mạnh”.
Lâm Thanh Dao mỉm cười: “Sư huynh, nghe nói đỉnh Thiếu Long của anh có một con giao long, tôi có thể đi xem không?”
Ngô Bình: “Được chứ”.
Sau đó anh lạnh lùng nói với Chu Kinh Hồng: “Cô ở lại Thanh Vân phong, không được rời khỏi một bước nếu không tôi sẽ đánh chết cô”.
Chu Kinh Hồng vừa tức vừa giận, tâm trạng cực kỳ phức tạp nhìn Ngô Bình và Lâm Thanh Dao bay lên không trung, thế mà lại tức đến mức rơi nước mắt.
Một trưởng lão đi đến, thở dài nói: “Đừng khóc nữa, khóc cũng muộn rồi”.
Đây là một người đàn ông trung niên, ông ta chính là sư phụ của Chu Kinh Hồng, trưởng lão Hoa của Vô Tương phong. Lúc đầu ông ta rất xem trọng Chu Kinh Hồng, cố gắng bồi dưỡng, sau đó Chu Kinh Hồng trở thành người đẹp ở núi Thục, danh tiếng ngày càng cao, có thể lấy được tài nguyên từ phong chủ nên dần dần cũng không còn quan tâm đến vị sư phụ này nữa, không ngờ hai người lại gặp nhau trong tình thế này.
Chu Kinh Hồng lạnh lùng nói: “Chuyện của con không cần thầy lo”.
Trưởng lão Hoa nói: “Con cũng nghe thấy rồi đấy, sau này cậu ta sẽ vượt qua thần quân, thiên tài như vậy có ai có thể đè ép được cậu ta? Vũ Văn Thiên không được, Thanh Vân phong cũng không, thậm chí cả Địa Tiên Giới chỉ là cầu ván của cậu ta thôi. Con đó, tầm nhìn hạn hẹp, rõ ràng có cơ hội tốt như thế lại hai tay dâng lên cho người khác, con và cậu ta đều là đệ tử Thanh Vân đỉnh, vốn dĩ là sự kết hợp trời sinh”.
Chu Kinh Hồng càng nghe càng thấy phiền, bèn nói: “Đừng nói nữa! Tôi có con đường của riêng mình, tôi không hối hận! Thần quân thì sao chứ? Vũ Văn Thiên là tiên quân, anh ta mạnh hơn Ngô Bình nhiều”.
Trưởng lão Hoa lắc đầu nói: “Đi theo sư phụ, phong chủ bảo sư phụ sắp xếp cho con ở Vô Tương phong mấy ngày, không được tự ý rời khỏi đó”.
Chương 1029: Bày bố trận pháp
Ngay khi Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đi xem Thuồng luồng trắng, tất nhiên Thanh Vân phong cũng nhận được tin tức.
Điện Thanh Vân ở Thanh Vân phong.
Phong chủ của Thanh Vân phong tên là Bao Bất Chuyết, lúc này sắc mặt ông ta rất khó coi. Trước hôm nay ông ta vẫn luôn rất vui vẻ, vì Thanh Vân phong đã có một Vũ Văn Thiên Đô – cũng chính là Vũ Văn Thiên, sau đó họ còn không ngừng chiêu sinh các đệ tử thiên tài, sức mạnh dần tăng lên, áp đảo đỉnh Vô Tương từng là nơi mạnh nhất trong năm phong.
Nhưng ông ta vừa nhận được tin tức là đệ tử thiên tài của đỉnh Vô Tương đã thăng cấp lên thần quân. Ông ta biết quá rõ thần quân có nghĩa là gì, có thần quân ở đó, sau này đỉnh Vô Tương sẽ chèn ép Thanh Vân phong, khó mà trở mình.
Một người thanh niên đứng đối diện ông ta, sắc mặt người này lạnh như băng, đôi mắt toát ra tia lạnh lẽo, trông rất anh tuấn nhưng lại khiến người khác có cảm giác âm lãnh.
Người này chính là Vũ Văn Thiên Đô, hắn mặc bộ đồ ngắn màu bạc, đội ngọc quan trên đầu, một thanh kiếm treo bên thắt lưng.
“Sư phụ đừng lo nghĩ nhiều, con đã luyện thành kiếm hoàn, giết hắn là chuyện nhỏ”, hắn lạnh nhạt nói, không xem Ngô Bình là đối thủ.
Bao Bất Chuyết thở dài: “Không thể động vào cậu ta, chưa kể cậu ta là luyện đan sư của điện Trường Sinh, Thục Sơn xuất hiện một thiên tài như vậy, chưởng môn chắc chắn sẽ có cảm ứng, rất có khả năng sẽ xuống núi”.
Vũ Văn Thiên Đô cũng ngạc nhiên: “Chưởng môn sẽ xuất quan?”
Bao Bất Chuyết gật đầu: “Có thể trở thành thần quân chắc chắn là người có khí vận lớn, cộng thêm vị trí võ quân của con, chứng tỏ khí vận của Thục Sơn đã đến, dĩ nhiên ông ấy sẽ xuất quan”.
Vũ Văn Thiên Đô híp mắt: “Nghe nói chưởng môn đang lĩnh hội cảnh giới Bất Tử, không biết đã thành công hay chưa?”
Bao Bất Chuyết: “Chưa chắc chắn, có lẽ ông ấy đã thành công từ lâu rồi”.
Vũ Văn Thiên Đô: “Vậy cũng không sao, nhà họ Vũ Văn cũng có cường giả cảnh giới Bất Tử, giết một thần quân chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ”.
Lần này Bao Bất Chuyết không ngăn cản: “Nếu tình thế quá bất lợi cho chúng ta, chỉ đành đưa ra kế sách tiếp theo”.
Ở một bên khác, Ngô Bình dẫn Lâm Thanh Dao đến đỉnh Thiếu Long, con thuồng luồng lập tức xuất hiện, mấy con thuồng luồng nhỏ dính chặt lên người anh.
Nhìn thấy thuồng luồng nhỏ, Lâm Thanh Dao ngạc nhiên nói: “Thuồng luồng nhỏ đáng yêu quá, chúng bao nhiêu tuổi rồi?”
Ngô Bình: “Chắc vừa tròn tháng, chúng rất thông minh, cũng rất tinh nghịch”.
Vừa nói xong, một con thuồng luồng nhỏ chui vào ngực Lâm Thanh Dao, cô ấy chỉ cảm thấy hơi lạnh, trơn trượt, không khỏi kêu lên.
Ngô Bình cạn lời nói: “Mau ra đây”.
Thuồng luồng con thấy Ngô Bình tức giận bèn vội vàng chui ra, ngoan ngoãn nằm trên vai anh.
Lâm Thanh Dao đỏ mặt nói: “Không sao, đừng hung dữ với nó”.
Sau đó cô ấy giơ tay ra, con thuồng luồng lại trườn đến lòng bàn tay cô ấy, cực kỳ ăn ý với cô ấy.
Nghịch một lúc, cô ấy thành khẩn xin: “Sư huynh, sau này tôi có thể đến đây chơi với thuồng luồng nhỏ thường xuyên không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi, tôi cũng không có thời gian chăm sóc chúng, cô đến cũng tốt”.
Anh lại lấy vài điểm tâm ra chiêu đãi Lâm Thanh Dao, nói chuyện phiếm được một lúc, anh nói: “Tôi đi bày bố trận pháp, sư muội Thanh Dao cứ ở đỉnh Thiếu Long chơi đi”.
Lâm Thanh Dao nói: “Sư huynh, tôi muốn xem anh bày bố trận pháp thế nào”.
Bây giờ cô ấy đầy tò mò với Ngô Bình, sao một người có thể biết nhiều thứ như thế? Vừa biết luyện đan, vừa biết y thuật, còn biết bày bố trận pháp.
Ngô Bình gật đầu, anh đến trước cửa núi đỉnh Thiếu Long, lấy một ít trận thạch và tiên ngọc ra rồi khắc hoa văn trận pháp.
Khắc xong hoa văn, anh lấy bốn lá bùa Chu Tiên màu vàng ra. Ở thời đại Tiên Quốc, bùa này có thể có thể tạo ra một sát trận Chu Tiên Bát Bộ, là sát trận được dùng để bẫy giết các thiên tiên, uy lực cực kỳ mạnh. Nhưng với cảnh giới hiện tại của Ngô Bình vẫn không thể hoàn thành đại trận này, vì vậy anh chỉ đơn giản dùng sức mạnh của bốn lá bùa Chu Tiên để tạo ra một đại trận bốn yếu tố Chu Tiên.
Trận pháp này có thể bẫy giết cường giả cảnh giới Bất Tử, cho dù là tiên tôn đi vào cũng rất khó để có thể toàn mạng ra ngoài.
Phóng hết mật trận, bày bố trận đồ, đặt bốn lá bùa Chu Tiên vào các vị trí tương ứng, xung quanh bỗng chốc tràn đầy tà khí, đứng ở trong đó thôi mà Lâm Thanh Dao đã cảm thấy da đầu mình tê lại, cảm giác mình có thể mất mạng bất cứ lúc nào.
Khẽ kêu lên một tiếng, vội vàng kéo lấy cánh tay Ngô Bình, sợ là cách anh quá xa sẽ chạm nhầm vào sát trận.
Ngô Bình cười nói: “Đừng sợ, còn chưa kích hoạt đại trận mà”.
Nói rồi anh lấy một trăm tiên thạch ra rồi bỏ vào trong trận pháp, đại trận mới chính thức được khởi động. Tà khí, sát khí, thù địch và các năng lượng tiêu cực xung quanh bỗng chốc bị hấp thụ, dẫn vào trong trận pháp.
Dần dần toàn bộ phạm vi trăm mét phía sau cửa núi đều bị bao phủ bởi một màn sương màu đen, bên trong vang lên âm thanh kỳ lạ khiến người ta sợ hãi.
Trận pháp này vừa được kích hoạt đã chấn động cả Thục Sơn, vài vị phong chủ đều chạy đến xem.
“Sát trận mạnh quá, đây là trận pháp gì?”, phong chủ của Ỷ Thiên phong là một người đàn ông tóc bạc ngạc nhiên nói.
Một người đàn ông trung niên khác cao to, mặt trắng bệch là phong chủ của Ngao Lai đỉnh nói: “Đó là một sát trận tuyệt thế, mặc dù tôi và ông là tu sĩ cảnh giới Long Môn nhưng khi bước vào đó chắc chắn sẽ chết”.
Mộc Tâm Lan cũng đến, cô ấy nhìn sang rồi cười nói: “Hóa ra anh Ngô không chỉ tinh thông y thuật, luyện đan mà còn biết trận pháp, đúng là học rộng tài cao”.
Mọi người nhìn thấy Lâm Thanh Dao và Ngô Bình ở bên cạnh đại trận, phong chủ Ỷ Thiên phong cười nói: “Sư tỷ, cô nhanh thật đấy”.
Mộc Tâm Lan cười nói: “Tôi đã quen với anh Ngô trước đó rồi”.
Lục Phi Hùng cũng đến, ông ấy bật cười: “Khá lắm, đan sư Ngô lại còn biết làm trận pháp, sau này Thục Sơn chúng ta có thể phục hồi đại trận bảo vệ núi rồi”.
Phong chủ Ngao Lai phong: “Cậu ta có thể khôi phục đại trận bảo vệ?”
Đại trận bảo vệ là một kiếm trận khá mạnh mà tám vị sáng lập của Thục Sơn tạo ra, tiếc là sau này bị hủy trong động đất, người đời sau không thể hồi phục, sau đó không còn sử dụng nữa.
Mộc Tâm Lan: “Với bản lĩnh của anh Ngô thì chắc có cơ hội hồi phục”.
Các vị phong chủ và điện chủ đều đã đến, Trần Đạo Huyền chạy ra đón, cười nói: “Các vị sư đệ, sư huynh, sao mọi người đến đây hết vậy?”
Lục Phi Hùng cười nói: “Sư đệ Trần, ông nhận một đệ tử giỏi rồi, nếu chúng ta đi vào sát trận này của cậu ta thì sẽ chết đó”.
Lục Phi Hùng cười nói: “Đệ tử này của tôi học rộng nhiều tài lắm”.
Lúc này Ngô Bình đã bắt đầu bày bố đại trận thứ hai.
Anh biết Vũ Văn Thiên Đô đó có lai lịch không nhỏ, nhà họ Vũ Văn đằng sau hắn cũng là thế lực tu chân lớn trong Côn Luân, mặc dù sát trận đầu tiên rất mạnh nhưng cũng chưa chắc có thể giữ chân hắn, nên anh vẫn phải bày bố ảo trận này.
Lúc này anh lấy một viên ngọc mà Lưu Kính Đường tặng mình ra, trong viên ngọc này có chưa cấm chế huyền ảo cực kỳ mạnh, dùng nó có thể bày bố ảo trận lớn.
Không lâu sau, xung quanh đã nối gió, ánh sáng trong phạm vi một trăm mét bắt đầu méo mó và khúc xạ, cuối cùng mọi thứ lại trở về bình thường.
Đứng trước ảo trận, Lâm Thanh Dao nhỏ giọng nói: “Sư huynh, uy lực của ảo trận này thế nào?”
Ngô Bình: “Ảo trận có thể kích thích tâm ma của con người, tu vi càng mạnh thì càng dễ vấp ngã trong đó. Nếu không phải là người có ý chí cực kỳ tốt thì một khi bước vào trận pháp này chắc chắn sẽ tẩu hỏa nhập ma”.
Lâm Thanh Dao: “Nếu Vũ Văn Thiên Đô đi qua được hai đại trận, sư huynh chính là ải thứ ba đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng thế, dù đại trận không thể cản bước hắn thì vẫn còn có tôi, hắn không thể bước qua khỏi tôi”.
Chương 1030: Thục Sơn đại sư huynh
“Anh chú ý an toàn, đừng xem thường anh ta. Vũ Văn Thiên Đô có truyền thống gia học sâu xa, cha anh ta là Vũ Văn Long Đằng, một trong những Tiên Quân ít ỏi ở Địa Tiên Giới. Tôi nghe nói, Vũ Văn Thiên Đô đã tu luyện một loại tà công, uy lực rất mạnh”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi. Anh ta vừa lên đến Tiên Quân, chỉ là một tu sĩ Long Môn Cảnh, tôi còn chẳng buồn để tâm”.
Sắp xếp trận pháp xong, anh nhìn thấy sư phụ và vài người đang đứng trên không trung, vừa giẫm một cái, dưới chân lập tức xuất hiện một tầng mây năm màu, nâng anh và Lâm Thanh Dao bay lên trên không.
Thủ pháp này của anh, chỉ có Chân Quân mới có, nhìn thấy vẻ mặt Trần Đạo Huyền khẽ cười, rất hãnh diện.
Lục Phi Hùng kinh ngạc nói: “Dưới chân lại có mây, chứng tỏ Ngô Bình đã ngưng tụ được pháp lực rồi, không tệ!”
Ngô Bình đến trước mặt mọi người, chắp tay nói: “Bái kiến các vị tiền bối”.
Trần Đạo Huyền cười nói: “Giới thiệu với con, vị này là phong chủ của Ngạo Lai phong, Phương Khôi; vị này là phong chủ Kỳ Thiên phong, Bạch Ngọc Kinh. Lục điện chủ và Mộc điện chủ thì con đều biết rồi”.
Ngô Bình chào hỏi với mọi người, Phương Khôi cười nói: “Ngô công tử tuổi trẻ mà đã có thành tựu như vậy rồi, sau này thành quả chắc chắn vô hạn. Nếu chưởng môn biết chuyện này, nhất định sẽ rất vui mừng”.
Bạch Ngọc Kinh mặc trang phục trắng, trông khoảng chừng ba mươi, anh tuấn tiêu sái, anh ta cười nói: “Chỉ sợ là chưởng môn cũng ngồi không yên rồi…”
Chưa nói hết lời, ở phía xa bỗng vang lên tiếng chuông.
Nghe thấy tiếng chuông, Trần Đạo Huyền có chút bất ngờ, nói: “Đây là chuông Thiên Long mà chưởng môn tập hợp năm phong hai điện một phủ đến, chẳng lẽ chưởng môn xuất quan rồi sao?”
Lục Phi Hùng cười nói: “Chưởng môn xuất quan sao? Thú vị đấy! Đi, cùng đi qua!”
Trần Đạo Huyền nói với Ngô Bình: “Con chớ có bỏ đi, có lẽ chưởng môn sẽ cho gọi con vào”.
Ngô Bình gật đầu: “Đệ tử hiểu”.
Sau khi mấy người họ rời đi, Lâm Thanh Dao như có tâm tư, nói: “Sư huynh, chưởng môn xuất quan có lẽ có liên quan đến anh”.
Ngô Bình: “Có liên quan đến tôi? Tại sao?”
Lâm Thanh Dao: “Thục Sơn kiếm phái xuất hiện Thần Quân, đây là chuyện lớn, nếu tôi là chưởng môn tôi cũng không ngồi yên được, nhất định phải xuất quan nhìn anh xem sao”.
Ngô Bình: “Nghe nói chưởng môn đang đột phá đến Bất Tử Cảnh, không biết có thành công không”.
Hai người đợi ở Thanh Vân phong chưa đến mười phút, một đồng tử đã bay đến, anh ta khẽ gật đầu với Ngô Bình: “Ngô Bình, chưởng môn cho gọi”.
Ngô Bình liền đi theo đồng tử kia đến phong của chưởng môn, đi đến đại điện của chưởng môn.
Trong đại điện.
Người đứng đầu của năm phong, hai điện, một phủ đều có mặt, ở giữa là một ông lão đang ngồi, sinh khí tràn trề, gương mặt không chút nếp nhăn. Ông ấy mặc trang phục lam đỏ, không khí trong cả đại điện cũng chuyển động theo từng nhịp thở của ông ấy, sau đó cả dãy núi cũng chuyển động theo.
Không cần hỏi cũng biết, người này chính là chưởng môn Thục Sơn kiếm phái, lão quái vậy đã bế quan hơn một trăm năm.
Anh tiến lên thi lễ: “Đệ tử Ngô Bình, bái kiến chưởng môn”.
Chưởng môn khẽ gật đầu: “Đúng là tài năng kiệt xuất, đã tu thành thần thông rồi sao?”
Ngô Bình: “Bẩm chưởng môn, đã tu thành rồi”.
Chưởng môn khẽ cười: “Tốt lắm. Kể từ bây giờ, con chính là đệ tử đứng đầu Thục Sơn kiếm phái, toàn bộ đệ tử đều phải gọi con một tiếng đại sư huynh”.
Ngô Bình có chút bất ngờ, đưa anh đến vị trí này, ông ấy muốn làm gì chứ?
Mọi người nghe thấy danh xưng “đệ tử đứng đầu” này thì đều để lộ vẻ mặt hâm mộ. Chuyện này khiến anh có chút kỳ lạ, các phong chủ, điện chủ lại hâm mộ một đệ tử như anh?
Gương mặt tươi cười của Trần Đạo Huyền không che giấu được, gật đầu với Ngô Bình. Anh lập tức hiểu rõ, nói: “Cảm ơn chưởng môn”.
Chưởng môn gật đầu: “Đồng Nhi, đưa Ngô Bình đi lấy đồ, thuận tiện nói rõ cặn kẽ với nó”.
Đồng tử đưa Ngô Bình đến kia kính cẩn nói: “Vâng”.
Vì thế Ngô Bình đi theo anh ta, vừa ra khỏi đại điện, anh đã hỏi: “Sư đệ xưng hô thế nào?”
Đồng tử kia kinh sợ, vội nói: “Thiếu chưởng môn, xưng hô sư đệ này thì tôi tuyệt đối không dám nhận, xin gọi tôi là Cốc Vũ được rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Thiếu chưởng môn?”
Cốc Vũ cười nói: “Đúng vậy, nếu không có gì bất ngờ thì sau khi chưởng môn phi thăng, vị trí chưởng môn này sẽ truyền cho đệ tử đứng đầu”.
Ngô Bình ngây người, bản thân mà lại là thiếu chưởng môn?
Anh lại hỏi: “Bây giờ chúng ta đi đâu?”
Cốc Vũ: “Đi đến cung điện - nơi ở của thiếu chưởng môn, xem tài nguyên thuộc về thiếu chưởng môn”.
Nghe thấy tài nguyên, ánh mắt Ngô Bình sáng lên: “Tài nguyên anh nói là gì?”
Cốc Vũ nói: “Đều ở trong Thanh Mộc Cung”.
Lúc hai người đi qua Vô Tướng Phong, Ngô Bình thấy Lâm Thanh Dao vẫn ở đó, bèn gọi cô ấy cùng đi đến Thanh Mộc Cung.
Thanh Mộc Cung nằm ở phía đông của Thục Sơn kiếm phái, ngụ ý mặt trời mọc từ hướng đông, đại điện cho hy vọng và tương lai. Xem ra, phong này đã lâu không có người ở rồi, ngoại trừ mấy người quét dọn thì trên núi không có ai khác.
Ngoài ra, trên núi có cấm chế, từ phi là chưởng môn cho phép, nếu không người ngoài không được đi vào. Cốc Vũ lấy ra một lệnh bài, lúc này mới thông qua được pháp chế, dừng lại ở ngọn núi.
Trên núi đã xây dựng một quần thể cung điện khổng lồ, khí thế lại không mất đi vẻ đẹp, so với khu vườn trong hoàng cũng còn đẹp hơn nhiều.
Lâm Thanh Dao cũng là lần đầu đến đây, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, nhưng vì có Cốc Vũ ở đây, nên cô không tiện nói nhiều.
Cốc Vũ giới thiệu xong chức năng ở khắp nơi, cuối cùng đưa chìa khóa kho tàng cho Ngô Bình, rồi tạm biệt rời đi.
Lúc này Lâm Thanh Dao mới cười nói: “Sư huynh, sau này anh chính là đại sư huynh của toàn bộ đệ tử Thục Sơn chúng ta rồi”.
Ngô Bình hỏi cô ấy: “Cô cũng biết đệ tử đứng đầu sao?”
Lâm Thanh Dao gật đầu: “Trong lịch sử Thục Sơn kiếm phái, trước sư huynh thì thân phận đệ tử đứng đầu này từng xuất hiện một lần, đó là thời đại mà tám vị tổ sư sáng lập vẫn chưa phi thăng. Sau đó, đệ tử đứng đầu kia trở thành chưởng môn Thục Sơn, uy chấn thiên hạ. Sau đó nữa, ông ấy bay lên Tiên Giới, trở thành chưởng môn của Thục Sơn Môn ở Tiên Giới”.
Ngô Bình nói: “Xem ra, đệ tử đứng đầu kia cũng là một kỳ tài”.
Lâm Thanh Dao: “Đúng vậy, vị trí đệ tử đứng đầu này, vốn là để lại cho thiên kiêu, ví dụ như kiểu giống sư huynh đây”.
Ngô Bình cầm chìa khóa, đến trước một cung điện, nơi này là bảo khố của Thanh Mộc Cung, bên trong có tài nguyên tu luyện của đệ tử đứng đầu.
Lấy chìa khóa, mở cửa ra, bên trong bày trí rất nhiều tranh họa đồ dùng, từ các triều đại khác nhau, thậm chí còn có đồ từ thời Thương, Chu, thứ nào cũng vô cùng tinh xảo.
Mấy thứ đồ này đều đặt trong góc, gần như chỉ là đồ trang trí. Sàn nhà được lát bằng tiên ngọc, các cột trụ trong đại điện cũng làm từ gỗ tiên. Ngô Bình vừa vào đã muốn dỡ bỏ sàn nhà và trụ cột, nhưng vừa nghĩ đây là nơi mình ở thì đành nhịn lại.
Đi vào trong đại điện, có một không gian không quá lớn, bên cạnh có một tấm biển đồng, bên trên viết: “Thần Quân Cảnh là có thể mở bảo vật này”.
Lâm Thanh Dao cười nói: “Xem ra chỉ có đạt đế tu vi khác nhau thì mới có thể mở được báu vật tương ứng. Sư huynh, hiện tại anh có thể mở nó rồi”.
Ngô Bình đứng ở vị trí đó, một luồng sáng lóe lên, cách anh mấy mét bỗng xuất hiện một cánh cửa, bên trong lấp đầy ánh sáng tím.
Anh liếc mắt nhìn, liền kéo Lâm Thanh Dao vào trong. Xuyên qua cánh cửa đi vào một không gian rất lớn, bên trong chứa đầy rương lớn rương nhỏ, còn có từng cái kệ xếp thành hàng, trên mỗi kệ đều chứa đầy đồ.
Bình luận facebook