• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 1016-1020

Chương 1016: Thần y khoa ngoại - Ngô Bình

Người phụ nữ gật đầu: "Đúng vậy, chồng tôi gây tai nạn giao thông, đụng trúng khiến người ta bị thương nên giờ đang bị giam giữ".

Ngô Bình: "Không cần quá lo lắng, nếu đụng trúng thì chữa cho người ta là được. Việc còn lại bảo hiểm sẽ lo".

Người phụ nữ rơi nước mắt: "Bảo hiểm tai nạn giao thông của chồng tôi hết hạn rồi, vẫn chưa kịp nộp tiền gia hạn nên giờ chúng tôi không có bảo hiểm".

Ngô Bình thấy người phụ nữ này mặc quần áo cũ nát, gia cảnh xem ra cũng không khá giả gì. Anh hỏi tiếp: "Nhà chị được mấy cháu?"

Người phụ nữ: "Đứa lớn học tiểu học, đứa nhỏ mới bốn tuổi đang học mẫu giáo. Chồng tôi lái xe tải, mỗi tháng lương bảy nghìn tệ mà còn phải trả góp tiền nhà. Nhà tôi quả thực không đủ tiền chữa trị cho người ta".

Nói rồi người phụ nữ khóc nấc lên. Người phụ nữ không giống tới khám bệnh mà giống tới kể khổ hơn.

Ngô Bình: "Không cần lo lắng, chị đưa người bị thương đến chỗ tôi. Tôi sẽ chữa cho, không thu phí".

Người phụ nữ sững sờ, đáp: "Cậu chữa được thật sao? Người đó đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt cho bệnh nhân nguy kịch, mỗi ngày nằm phòng đó mất hơn mười nghìn tệ".

"Yên tâm đi, bệnh có nặng hơn tôi cũng chữa được, chị chỉ cần đưa người bệnh tới đây".

Người phụ nữ mừng rỡ đáp: "Cảm ơn bác sĩ, bác sĩ quả là người tốt".

Ngô Bình kê một ít thuốc, người phụ nữ kia mừng rỡ rời khỏi đó.

Lỗ Diễm lại thêm kinh ngạc, bác sĩ Ngô này không sợ rắc rối sao? Chữa bệnh miễn phí cho người bị nặng như vậy? Việc này...

Mỗi người bệnh từng được Ngô Bình chữa cho đều biết rõ mình đang mắc bệnh gì, làm theo phương pháp anh dặn sau đó thì đa số có hiệu quả tức thì. Có một số người bệnh cũ tái lại cũng được anh chỉ cho phương án điều trị.

Chỉ trong khoảng ba đến bốn phút là Ngô Bình thăm khám xong một bệnh nhân. Mà mỗi bệnh nhân sau khi được chữa xong, ra khỏi phòng bệnh đều vô cùng mừng rỡ, reo lên mấy câu kiểu như may mà gặp được thần y.

Bệnh nhân thì khá mê tín nên vừa nghe tin ở khoa nội có thần y thì đến cả bệnh nhân khoa ngoại, khoa nhi cũng ùn ùn kéo tới.

Trong một tiếng, Ngô Bình thăm khám được cho khoảng hai ba chục người. Dần dà, trước cửa phòng khám của anh người xếp hàng đông như trẩy hội. Đặc biệt là bệnh nhân của mấy phòng khám bên cạnh cũng nhiệt tình bon chen vào hàng ngũ này.

Hơn chín giờ, một bác sĩ nam chừng bốn mươi tuổi ở phòng khám bên cạnh không thấy một bệnh nhân nào tới chỗ mình. Ông ta cảm thấy rất kỳ lạ, hỏi trợ lý của mình: "Bệnh nhân đâu hết rồi? Hôm nay ít người tới vậy sao?"

Trợ lý kia đi ra ngoài một chuyến, sau khi quay lại thì kinh ngạc nói: "Bác sĩ Triệu, bác sĩ mau ra đây xem".

Bác sĩ Triệu ngạc nhiên: "Chuyện gì vậy?"

Trợ lý: "Bác sĩ Ngô mới tới xem bệnh vừa nhanh vừa chuẩn nên các bệnh nhân đều tới chỗ anh ấy rồi".

Bác sĩ Triệu vô cùng bất ngờ: "Vừa nhanh vừa chuẩn sao? Nói bậy, những bệnh phức tạp thì đều phải dùng thiết bị quan sát, làm sao mà làm nhanh làm vội được?"

Trợ lý đáp: "Bác sĩ Triệu, bác sĩ đi thử là biết ngay thôi. Bác sĩ Hầu, bác sĩ Lục và cả chủ nhiệm Lưu đều sang xem anh ấy thăm khám cho bệnh nhân".

"Cái gì? Đều tới chỗ bác sĩ Ngô xem?", bác sĩ Triệu vừa nghi hoặc vừa kinh ngạc, cũng chạy ra ngoài xem thực hư thế nào.

Trong phòng khám của Ngô Bình xuất hiện một cảnh tượng kỳ diệu. Một đám bác sĩ và chủ nhiệm khoa, bác sĩ điều trị chính đều chạy tới xem bác sĩ mới thăm khám cho bệnh nhân.

Tốc độ khám bệnh của Ngô Bình rất nhanh, hơn nữa còn rất chuẩn. Nếu các bác sĩ xung quanh có câu hỏi gì anh cũng nhiệt tình hướng dẫn.

Đột nhiên, chủ nhiệm khoa nội như nhớ ra điều gì đó, kinh ngạc hô lên: “Tôi nhớ ra rồi, cậu là bác sĩ hàng đầu về ngoại khoa trên cả nước. Một thời gian trước cậu đã phát trực tiếp video phẫu thuật, chính là bác sĩ có bàn tay vàng, Ngô thần y đó sao?”

“Ngô thần y” là biệt danh mà những người đã xem video phẫu thuật của Ngô Bình đặt cho anh. Ai cũng thấy y thuật của anh chẳng khác nào thần tiên giáng thế.

Bác sĩ kia nhắc lại khiến mọi người đều nhớ ra, thi nhau reo lên: “Đúng rồi, đúng rồi, là Ngô thần y đó! Ngô thần y đến bệnh viện của chúng ta rồi!”

Ngô Bình cười đáp: “Các vị, xin lỗi hiện giờ tôi không có thời gian trò chuyện. Lát nữa tan làm tôi mời mọi người đi ăn nhé”.

Các bác sĩ kia cười đáp: “Ngô thần y, chúng tôi đều biết cậu là bác sĩ khoa ngoại số một, chỉ không thể ngờ khoa nội cậu cũng giỏi thế này. Xem cậu chẩn bệnh mà chúng tôi phục sát đất! Một từ thôi, đỉnh!”

Một bác sĩ chủ nhiệm nói: “Tôi từng học về y học cổ truyền, thấy cách chữa bệnh của bác sĩ Ngô có chút tương đồng nhưng cũng hoàn toàn không phải y cổ truyền mà tiến bộ hơn nhiều!”

Người này hiểu biết khá rộng nên đưa ra phán đoán.

Ngô Bình đáp: “Hiểu như anh cũng không sai, y thuật của tôi thực sự tiến bộ hơn so với y học nước nhà hiện nay. Thế này đi, có thời gian tôi sẽ mở một lớp học. Nếu mọi người có hứng thú hãy đến tham gia”.

Các bác sĩ nghe Ngô Bình nói sẽ mở lớp thì ai nấy gật đầu như bổ củi. Có người nói: “Hay lắm, dù có phải nhịn cơm tối tôi cũng phải đến nghe bằng được”.

Không lâu sau, Trương Sĩ Vĩ cũng nhận được tin tức. Cô thư ký vội vã chạy vào văn phòng, báo: “Viện trưởng, có chuyện lớn rồi!”

Trương Sĩ Vĩ ngạc nhiên hỏi ngay: “Xảy ra sự cố gì sao?"

Thư ký thở dốc, xua tay đáp: “Không phải không phải, Ngô thần y đã đến viện chúng ta”.

Ngô thần y nào?”, ông ấy cau mày hỏi.

Cô thư ký thở không ra hơi, đáp: “Viện trưởng, chính là bác sĩ số một khoa ngoại từng đăng video phẫu thuật lên mạng rồi nổi tiếng toàn cầu. Là Ngô thần y đó!”

Trương Sĩ Vĩ sững lại vài giây, sau đó mới phản ứng lại. Ông ấy đập bàn đánh bốp một cái rồi reo lên: “Chẳng trách trông quen đến vậy, hoá ra là cậu ấy! Mau nói đi, Ngô Bình có chuyện gì?”

Thư ký: “Ngô thần y chẩn đoán và khám bệnh cực nhanh. Các bác sĩ khoa nội cũng đi xem anh ấy khám bệnh để học hỏi. Hơn nữa bệnh nhân từ các khoa khác nghe tin cũng ùn ùn kéo tới chỗ anh ấy. Tôi phải bảo bảo vệ tới đó để giữ trật tự”.

Trương Sĩ Vĩ nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Lập tức đi dán thông báo nói Ngô thần y mỗi ngày sẽ khám bệnh ở phòng khám, bảo bệnh nhân ngày mai lại tới”.

Cô thư ký gật đầu: “Vâng, tôi lập tức đi làm ngay!”

Sau khi cô thư ký đi khỏi, Trương Sĩ Vĩ đột nhiên mỉm cười. Ông ấy có linh cảm bệnh viện của mình sắp nổi tiếng rồi!

Trương Sĩ Vĩ đi lại vài vòng, suy nghĩ một lát rồi gọi trợ lý tới, nói: “Lập tức mở tài khoản trên các diễn đàn, các trang phát trực tiếp cho tôi. Bệnh viện Chúng An ta sẽ livestream phát sóng trực tiếp. Mau lên!”

Trương Sĩ Vĩ cất công thành lập một tổ phát sóng trực tiếp. Có người chuyên phụ trách quay hình, có người chuyên thuyết minh, có người trả lời bình luận,…

Ngô Bình tập trung thăm khám nên cũng không để ý đến mấy chuyện này. Đến hơn mười giờ anh thấy có người mang mười mấy chiếc điện thoại đi vào phòng rồi viện trưởng cũng đi vào.

Anh định đứng dậy chào hỏi thì Trương Sĩ Vĩ vội vã xua tay nói: “Ngô thần y cứ tiếp tục làm việc đi, tôi chỉ đến xem thôi”.

Lúc này, từ đằng sau Ngô Bình đột nhiên một cô gái xinh đẹp ngọt ngào bước về phía máy quay, cười nói: “Chào cả nhà, tôi là MC chương trình phát sóng trực tiếp hôm nay, An An. Vị này chính là Ngô thần y của chúng tôi! Các bạn khán giả thân mến, đặc biệt là các bác sĩ ngoại khoa đang xem chương trình này chắc chắn đều biết về video phẫu thuật gây chấn động toàn cầu của Ngô thần y. Cũng nhờ video đó mà anh ấy được đặt cho biệt danh là bác sĩ số một khoa ngoại!”

Ngô Bình thầm nghĩ mấy người này đang làm trò gì không biết? Anh nhìn họ một cái rồi mặc kệ, tiếp tục làm việc của mình.

“Nhưng mọi người vẫn chưa hiểu hết về Ngô thần y rồi. Anh ấy không chỉ là bác sĩ khoa ngoại số một mà chẩn đoán nội khoa cũng phải gọi là thần sầu. Mọi người có nhìn rõ không? Ở cửa phòng chẩn đoán khoa nội bệnh viện Chúng An chúng tôi, các bệnh nhân đang xếp hàng rất dài chờ đến lượt!”

Cô MC An An đi ra ngoài cửa, chọn một bác trai chừng năm mươi tuổi để phỏng vấn: “Bác ơi, bác đã lấy số khám bệnh chưa?”

Bác trai toét miệng cười để lộ mấy cái răng rồi nói: “Tôi lấy số rồi”.

“Bác đang điều trị tại khoa nào vậy?”, cô MC hỏi.

Bác trai đáp: “Tôi vốn khám bệnh ở khoa da liễu nhưng nghe đồng nghiệp của tôi nói ở đây có một bác sĩ gọi là Ngô thần y, chữa bệnh cực kỳ cao tay. Hơn nữa, chi phí điều trị vô cùng hợp lý. Nghe vậy nên tôi lập tức tới đây, mong được Ngô thần y khám cho”.

An An cười đáp: “Xem ra bác trai cực kỳ tín nhiệm Ngô thần y”.

“Đương nhiên rồi, phía trước đã có hơn trăm người được thăm khám, hiệu quả đều cực kỳ tốt. Ví dụ như chị em của vợ tôi nhiều năm mắc bệnh phụ khoa mà Ngô thần y chẩn bệnh chính xác rồi kê đơn thuốc cho. Cậu ấy nói uống ba lần thuốc là khỏi”.
Chương 1017: Khám bệnh trên sóng livestream

Sau khi MC phỏng vấn xong hai trong số những bệnh nhân đang xếp hàng chờ thì vừa hay có một bác gái lớn tuổi bước ra khỏi phòng khám. An An vội vã phỏng vấn: "Bác gái, bác cảm thấy thế nào sau khi được Ngô thần y điều trị cho?"

Bác gái chừng ngoài năm mươi tuổi, cười đáp: "Ngô thần y quả thực lợi hại, không cần kiểm tra mà chỉ cần hỏi bác vài câu là biết bác bị đau lưng. Cái lưng của bác cứ thay đổi thời tiết là đau ghê gớm, hành hạ bác mười mấy năm nay rồi. Bác nào uống thuốc, nào châm cứu, mát xa nhưng đều vô ích. Thế rồi cháu biết sao không?"

An An hùa theo: "Rồi sao nữa hả bác?"

Bác gái cười đáp: "Ngô thần y châm cứu cho bác một lát là bác hết đau luôn. Cậu ấy còn kê thuốc cho bác, nói cứ uống ba ngày là có lẽ sẽ khỏi".

An An cố tình hỏi: "Bác gái, Ngô thần y nói có lẽ sẽ khỏi là do không chắc chắn được sao?"

Bác gái nghe xong đột nhiên xụ mặt xuống đáp: "Cô gái trẻ, cháu không hiểu rồi. Làm bác sĩ thì đâu thể lúc nào cũng khẳng định chắc nịch thế được, phải để lại đường lui chứ".

An An mỉm cười đáp: "Cháu hiểu rồi. Bác gái, cháu chúc bác chóng khỏe".

Sau đó, ống kính lại quay về phía Ngô Bình. Ngô Bình lúc này đang khám bệnh cho một cụ già. Lúc này, gương mặt anh đầy vẻ kính nể vì bệnh nhân này là một quân nhân. Ông ấy đã từng cứu hàng chục đồng đội ra khỏi đống thây người trên chiến trận. Ông ấy cũng từng chiến đấu trên chiến trường đầy khói lửa, đánh úp quân địch từ phía sau để giải vây cho quân chủ lực. Ông ấy từng dẫn đầu một trăm chiến sĩ giữ trận địa quân ta suốt ba ngày ba đêm, đến sau cùng chỉ còn ba người sống sót trở về.

Ông cụ cởi chiếc áo bên ngoài ra, trên người toàn là sẹo chằng chịt, có vết to có vết nhỏ. Có mấy vết sẹo khiến người ta nhìn thấy mà giật mình, không nỡ nhìn thẳng vào.

Ông cụ nay đã gần chín mươi, nhưng vẫn khá minh mẫn. Ông ấy cười nói: "Chàng trai trẻ, y thuật của cậu giỏi thật đấy. Haizzz, nếu những đồng đội của tôi khi xưa được cậu chữa cho thì không chừng có thể sống tiếp được".

Nhắc tới đồng đội, khóe mắt ông ấy rưng rưng liền vội lấy vạt áo lau nước mắt.

Ngô Bình đáp: "Cháu rất tiếc vì không thể cứu chữa cho họ. Nhưng ông yên tâm, vết thương của ông cháu sẽ chữa khỏi mới thôi".

Ông cụ chỉ vào đầu, nói: "Trong đầu tôi có một mảnh đạn, năm xưa y học chưa phát triển nên không lấy ra được. Giờ ngày nào nó cũng đau, đến nỗi tôi không thể ngủ nổi, chỉ đành uống thuốc giảm đau để chống chọi. Nhưng uống nhiều quá, giờ đến thuốc cũng nhờn. Chàng trai trẻ, các bác sĩ nói muốn lấy nó ra phải phẫu thuật não, có đúng vậy không?"

Ngô Bình sớm đã quan sát ông cụ này. Đâu phải chỉ có một mảnh đạn ở đầu mà có hai mảnh ở đầu, một mảnh ở chân, một mảnh ở phổi. Có thể nói ông cụ sống được đến giờ này đích thị là kỳ tích.

Ngô Bình cười đáp: "Ông ơi, cháu bảo họ đi chuẩn bị phòng phẫu thuật. Lát nữa cháu sẽ đich thân phẫu thuật cho ông có được không?"

Ông cụ gật đầu đáp: "Được, chàng trai trẻ, cảm ơn cậu".

Ông cụ được người nhà đưa vào phòng phẫu thuật, ở cửa phòng bệnh mọi người nhao nhao cả lên. Người phụ nữ có chồng gây tai nạn khiến người khác bị thương cũng đã quay lại. Người phụ nữ mồ hôi mồ kê nhễ nhại, nói: "Ngô thần y, tôi đã đưa người bị thương tới rồi. Giờ đang ở tầng một, cậu có thể giúp tôi chữa trị được không?"

Ngô Bình gật đầu, nói với trợ lý: "Cô đi sắp xếp phòng phẫu thuật đi, xong xuôi thì gọi tôi".

Lỗ Diễm gật đầu rồi đi cùng người phụ nữ.

Người bệnh tiếp theo là một cô bé, có lẽ chỉ khoảng bốn năm tuổi gì đó. Cô bé này trông rất đáng yêu, yên lặng không gây tiếng ồn. Một cô gái ngoài hai mươi ôm cô bé kia trong lòng, vẻ mặt buồn bã.

Ngô Bình mỉm cười hỏi cô bé: "Cô bạn nhỏ, con tên là gì?"

Cô bé vẫn im lặng không nói.

Mẹ cô bé khẽ thở dài, nói: "Bác sĩ, đây là con gái tôi. Năm nay nó đã bốn tuổi rưỡi. Khoảng một năm trước, nó gặp phải một cú sốc khiến nó vô cùng sợ hãi. Từ đó đến nay nó không nói năng gì nữa. Đêm đi ngủ thì nó phải bật đèn, khi ngủ rất dễ giật mình tỉnh dậy giữa chừng, có lúc tỉnh dậy rồi khóc rất to".

Cô MC An An nãy giờ không nói gì, ống kính máy quay hoàn toàn tập trung vào Ngô Bình và cô bé đáng yêu kia.

Số lượng người xem chương trình phát trực tiếp càng lúc càng đông. Trên một số diễn đàn, lượng người xem đã vượt quá một trăm nghìn, còn rất nhiều người để lại bình luận.

"Ngô thần y quá lợi hại, lại đẹp trai nữa!"

"Cô bé đáng yêu quá, hy vọng thần y có thể chữa cho cô bé!"

"Bệnh này khó chữa đây, là bệnh về tâm lý mà".

Ngô Bình hỏi người mẹ thêm vài câu rồi quan sát cô bé thật kỹ. Sau đó, anh mỉm cười nói với cô bé: "Cô bạn nhỏ, con hát cùng chú một bài hát thiếu nhi được không? Nếu con không muốn hát thì cứ vỗ tay cùng chú là được".

Cô bé không phản ứng gì, chỉ bình thản nhìn Ngô Bình.

Ngô Bình vỗ tay rồi bắt đầu hát: "Trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất, con yêu được mẹ nâng niu như viên ngọc quý..."

Hát hò chỉ là cái vỏ, thực ra Ngô Bình đang niệm một loại chú. Anh để ý cô bé này từng gặp cú sốc tinh thần nên mới tự nhốt mình lại, tự xây một bức tường cao, không giao lưu với mọi người.

Thực tế, cô bé đang sống trong một thế giới tinh thần vô cùng cô độc. Cô bé thực ra cũng muốn giao lưu với mọi người nhưng lại không thể thoát ra khỏi thế giới do chính mình tạo nên.

Tình trạng này là chứng bệnh trầm cảm điển hình, chữa trị cũng không khó.

Lúc này, thế giới tinh thần của cô bé vô cùng nhỏ hẹp, xung quanh đều là những bức tường trắng toát. Ý thức của cô bé đang nấp trong đó. Cô bé cô đơn không chỗ dựa, vô cùng đáng thương.

Đột nhiên, cô bé nghe thấy một bài hát, lại thêm vài âm thanh kì lạ. Nhưng những âm thanh này lại khiến cô bé cảm giác rất an tâm. Dần dần, những bức tường xung quanh dần biến mất, phía trước cô bé là một luồng sáng. Sau đó cô bé nhìn thấy một chú rất đẹp trai, chính là Ngô Bình đang đứng vỗ tay và hát.

Cô bé cũng vỗ tay theo, trên gương mặt nở nụ cười hồn nhiên. Sau đó, dần dần cô bé bắt đầu hát theo.

Trên màn hình livestream đột nhiên hiện lên đầy bình luận, ai nấy đều kinh ngạc.

"Má ơi! Thần kỳ như vậy sao? Hát một bài hát mà đã chữa được bệnh cho thiên thần nhỏ rồi sao?"

"Đỉnh của đỉnh! Đúng là thần y rồi, Ngô thần y ơi là Ngô thần y!"

"Không thể nào? Hát có thể chữa bệnh, giải thích như thế nào dưới góc nhìn khoa học?"

"Các người chẳng biết gì cả, đây gọi là trị liệu bằng phương pháp tâm lý. Hát hò chỉ là vỏ bọc thôi, còn phương pháp thực sự mọi người không thể nhìn thấy", cũng có vài người hiểu nhiều biết rộng đã nhận ra một vài manh mối.

Mẹ của cô bé mừng đến rơi nước mắt. Cô ấy đột nhiên quỳ sụp xuống sàn dập đầu nói: "Cảm ơn thần y, đúng là Bồ Tát sống! Là thần tiên hạ phàm, hu hu...", nói rồi lại òa lên khóc to hơn.

Hơn một năm nay, cô gái này đi chữa trị khắp nơi, từ Nam ra Bắc, từ Đông sang Tây nhưng cũng không chữa được. Đến nỗi, người mẹ này đã sắp tuyệt vọng. Thế nhưng không ngờ chỉ trong một phút ngắn ngủi Ngô Bình đã chữa được cho cô bé. Người làm mẹ thấy vậy sao có thể không vui, không cảm động cơ chứ?

Các bác sĩ đang quan sát xung quanh cũng mắt chữ o miệng chữ a, nhưng họ không thể thể hiện sự kinh ngạc đó trên sóng truyền hình nên chỉ đành trao đổi qua ánh mắt.

An An kinh ngạc thốt lên: "Thần y lợi hại quá! Chỉ dùng một bài hát thiếu nhi quen thuộc mà ai cũng biết là đã chữa khỏi cho thiên thần nhỏ!"

Tiếp đó, là một cậu học sinh cấp ba vốn là bệnh nhân khoa mắt, năm nay mười bảy tuổi. Mắt trái của cậu bị lác sang trái nặng. Cậu bé này vốn có ngoại hình khá đẹp trai nhưng tại đôi mắt này mà làm hỏng hết cả ngoại hình và khí chất của cậu.

Cậu bé nói rất nhỏ: "Ngô thần y, mắt của em có chữa được không?"

Ngô Bình bảo cậu lại gần rồi quan sát vài giây. Sau đó anh hỏi: "Mắt của em không phải bị bẩm sinh như vậy đúng không?"

Cậu học sinh gật đầu: "Vâng, năm em bảy tuổi thì mắt bị thương, cứ nhìn thẳng là lại đau. Dần dần, em chỉ có thể nhìn sang bên cạnh, sau cùng thì mắt thành ra thế này".

Ngô Bình gật đầu: "Chữa được".

Anh lấy cái hộp bên cạnh, lấy ra ba cây kim châm châm cứu cho cậu học sinh. Sau đó cậu đột nhiên kêu lên "á" một tiếng như thể rất đau đớn.

Nhưng thần kỳ là sau khi kêu lên một tiếng thì mắt cậu trở lại bình thường, có thể nhìn về phía trước!
Chương 1018: Thần y chẩn bệnh

Ngô Bình mỉm cười rồi châm thêm vài châm nữa. Sau đó anh nói: “Các cơ và dây chằng trong nhãn cầu của em giờ đã có thể kéo căng được rồi. Về nhà hãy chăm chỉ tập luyện xoay con ngươi từ trái sang phải, mỗi ngày ba trăm lần. Anh sẽ kê thêm cho em một đơn thuốc về uống một tuần”.

An An cười nói: “Trai đẹp, mắt của em khỏi rồi này, em nhìn đi”.

Nói rồi An An lấy gương trang điểm đưa cho cậu học sinh. Cậu bé vừa nhìn vào gương là mừng đến nỗi nhảy cẫng lên: “Em khỏi rồi này! Bác sĩ Ngô, cảm ơn anh!”

Sau đó cậu bé cúi gập người chín mươi độ, mắt đỏ hoe như sắp khóc. Chẳng ai biết vì con mắt đó mà cậu đã bị biết bao người trêu chọc, chế giễu. Từ đó mà cậu tự ti biết bao năm trời, đến cô bạn mình thích cũng không dám theo đuổi! Nhưng giờ thì không sao rồi, cậu sẽ không còn là kẻ lập dị trong mắt những bạn bè khác nữa.

Ngô Bình vỗ vai cậu bé, nói: “Về nhà chăm chỉ học tập, phải đỗ đại học đấy nhé”.

Cậu học sinh vừa đi khỏi thì trên màn hình livestream lại nhảy lên một đống bình luận.

“Đúng là thần thánh! Trước đây tôi nghĩ chỉ là lời đồn, thật không ngờ thần y thực sự tồn tại như vậy. Ngày mai tôi lập tức đưa mẹ đi Vân Đông, mắt bà ấy có hy vọng chữa khỏi rồi!”

“Giỏi quá! Cậu học sinh chỉ tốn có bốn mươi ba tệ đã chữa khỏi mắt rồi. Nếu là trị liệu ở chỗ khác chắc cũng phải tốn mấy chục nghìn tệ rồi đấy nhỉ?”

“Mấy chục nghìn tệ là đương nhiên, nhưng cũng chưa chắc đã chữa khỏi. Nếu không thì chắc cậu bé cũng chẳng chạy đến tận đây đâu”.

Lúc này, Lỗ Diễm quay lại, hỏi: “Bác sĩ Ngô, bệnh nhân đã được đẩy vào phòng phẫu thuật”.

Ngô Bình gật đầu: “Tôi sẽ sang ngay”.

Anh bảo Lỗ Diễm giữ lại thứ tự thăm khám cho bệnh nhân, sau đó đi vào phòng phẫu thuật.

Mọi người lo lắng sợ Ngô Bình sẽ không quay lại phòng khám nữa. Lỗ Diễm vội nói: “Bác sĩ Ngô phải đi chữa cho một bệnh nhân rất nặng nhưng anh ấy sẽ sớm quay lại. Mọi người hãy chờ một chút”.

Ngô Bình vừa đi khỏi thì tất cả các bác sĩ và cả tổ phát sóng cũng theo sau ngay. Phòng khám bên trong đã không còn một bóng người.

Trong phòng phẫu thuật, các bác sĩ vội vã thay quần áo vô trùng rồi vào trong xem Ngô Bình chữa cho bệnh nhân kia. Viện trưởng Trương Sĩ Vĩ cũng cho An An vào trong để tường thuật trực tiếp cuộc phẫu thuật.

Sau khi làm xong các bước sát khuẩn thì đã là mười phút sau. Ngô Bình nhìn bệnh nhân trên bàn mổ. Người này bị xe đụng gây chấn thương nghiêm trọng. Xương sườn và chân trái bị gãy, xuất huyết nội tạng, não bị chấn động mạnh, cục máu đông vẫn chưa được xử lý.

Ngô Bình xử lý cục máu đông ở não bệnh nhân trước. Anh lấy kim châm vào đầu bệnh nhân để giảm áp lực cho đại não, đồng thời để máu nén bên trong chảy ra ngoài. Sau đó anh phẫu thuật mạch máu bằng phương pháp xâm lấn tối thiểu để xử lý triệt để cục máu đông.

Sau đó, anh lại thực hiện kỹ thuật dùng tay giữ phần xương gãy rồi băng bó và cố định bên ngoài xương chân cho bệnh nhân. Các bác sĩ khác thấy cảnh này thì ai nấy sững sờ đến ngơ cả người.

Chưa tới nửa tiếng sau, Ngô Bình đi ra khỏi phòng mổ. Người phụ nữ có chồng gây tai nạn nghe nói người bệnh đã qua cơn nguy kịch thì quỳ sụp xuống đất: “Ân nhân, đa tạ ân nhân! Cậu đã cứu cả nhà chúng tôi!”

Người phụ nữ này vốn đã mắc chứng trầm cảm nhẹ, nay chồng chị ta lại gây hoạ lớn thế này nên chị ta thậm chí đã nghĩ tới việc tự vẫn. Nhưng nhờ có Ngô Bình mà gia đình chị ta đã vượt qua kiếp nạn này.

Ngô Bình đáp: “Bệnh nhân vẫn phải ở lại bệnh viện điều trị một thời gian, tôi sẽ giúp chị trả toàn bộ viện phí nên chị không cần lo lắng”.

“Hả? Bệnh viện không thu tiền sao? Lại còn chịu toàn bộ chi phí? Chuyện gì thế này?”

An An vội vã chạy tới phỏng vấn người phụ nữ. Người phụ nữ kể lại đầy đủ đầu đuôi sự việc. Thậm chí còn nhắc đến việc có ý định tự sát nhưng rồi được Ngô Bình cứu sống ra sao.

Mọi người nghe xong đều hiểu ra. Nếu không nhờ có Ngô Bình thì người phụ nữ đã tự vẫn, cả gia đình này cũng tan nát. Những đứa trẻ không còn bố mẹ, không biết tương lai sẽ khổ sở thế nào. Còn chồng chị ta thì cả đời cũng không trở mình nổi bởi nếu không có tiền bồi thường thì sẽ phải ngồi tù.

“Thần y này không chỉ y thuật như thần mà còn có tấm lòng Bồ Tát. Haizzz, nếu tất cả bác sĩ trên đời đều như vậy thì tốt biết bao”.

Viện trưởng lập tức nói: “Bác sĩ Ngô của chúng tôi là một bác sĩ rất tốt, nhưng chúng tôi không thể để cậu ấy chi trả toàn bộ viện phí cho bệnh nhân. Tôi tuyên bố bệnh viện Chúng An chúng tôi sẽ chữa trị miễn phí cho bệnh nhân này. Thậm chí cả chi phí thuốc dùng sau này, phí kiểm tra, phí hộ lý đều do bệnh viện chi trả. Việc này cũng phù hợp với tôn chỉ của chúng tôi: không lấy tiền bạc làm trọng mà lấy sức khoẻ nhân dân làm trọng. Chúng tôi sẵn sàng cống hiến vì sức khoẻ cộng đồng”.

Làm phẫu thuật xong, Ngô Bình quay lại phòng khám bệnh. Cùng với các công tác tuyên truyền quảng cáo, số người xem lúc này đã lên tới ba mươi triệu người.

Có vài diễn đàn còn cho phép kiếm tiền từ video trực tiếp này. Mà số tiền nhận được, toàn bộ sẽ gửi cho Ngô Bình để thể hiện sự kính trọng với anh.

Bạn bè hồi nhỏ, bạn cùng lớp cũ, còn cả họ hàng người thân có không ít người đã xem được video. Cậu thiếu niên bình thường năm xưa sao lại thành thần y thế này?

Vào lúc chương trình phát sóng của Ngô Bình đang rất hot thì các lãnh đạo trường đại học Hoa Thanh cũng đã nhận ra thần y trên sóng livestream chính là sinh viên tốt nghiệp trường họ! Hiệu trưởng nhà trường lập tức gọi điện cho viện trưởng, nhờ viện trưởng liên lạc với Ngô Bình rồi phong cho anh chức giáo sư cấp hai.

Giáo sư đại học Hoa Thanh được chia làm bốn cấp. Cao nhất là cấp một, tương đương với cả một tỉnh.

Giáo sư cấp hai tương đương với phó tỉnh. Số lượng giáo sư như vậy ở đại học Hoa Thanh cũng không nhiều. Bình thường mà nói, chỉ có các bác sĩ đầu ngành mới được phong hàm giáo sư này.

Còn giáo sư cấp một là những người có cống hiến đặc biệt to lớn trong một lĩnh vực nào đó, hoặc là lãnh đạo nòng cốt của nhà trường.

Ngô Bình bận khám bệnh, không có thời gian nghe điện thoại nên Lỗ Diễm là người bắt máy.

Lỗ Diễm nghe tin người gọi tới là người của đại học Hoa Thanh thì vội nói: “Vâng vâng, bác sĩ Ngô hiện đang khám bệnh”.

“Ồ? Nhà trường muốn mời anh ấy làm giáo sư cấp hai sao? Được được, tôi nhất định sẽ chuyển lời”.

Sau khi cúp điện thoại, Lỗ Diễm vui mừng nói: “Bác sĩ Ngô, đại học Hoa Thanh gọi điện tới…”

Ngô Bình đã nghe thấy từ nãy rồi, anh bình thản đáp: “Nếu họ còn gọi thì cứ từ chối đi, nói tôi không có thời gian”.

MC An An lập tức nắm bắt khoảnh khắc này, cười nói: “Xem ra Ngô thần y của chúng ta chẳng hề coi trọng danh lợi, chỉ lấy việc cứu người làm niềm vui. Theo tôi được biết, giáo sư cấp hai của đại học Hoa Thanh đều là các nhà khoa học nổi danh trong nước, mức lương hàng năm lên tới hàng triệu tệ, còn có cơ hội được tiền thưởng từ hội nghiên cứu khoa học của nhà nước”.

Độ hot của Ngô Bình lại càng tăng lên vùn vụt. Có nhiều người trước đây chẳng thân thiết với anh cũng lên mạng nhận người quen rồi kể lể mình và Ngô Bình quen biết ra sao.

Có điều, mọi người cũng nhanh chóng phát hiện có rất nhiều mạnh thường quân đã đóng góp cho thần y Ngô Bình.

Đến chiều khi tan ca, số tiền được quyên tặng cho Ngô Bình đã lên tới năm mươi triệu tệ. Ngô Bình không hứng thú với số tiền này nên giao luôn cho bệnh viện xử lý.

Trương Sĩ Vĩ quyết định lấy tiền đó để thành lập một quỹ từ thiện giúp đỡ các bệnh nhân không có tiền chữa bệnh.

Sau khi hết giờ làm, Trương Sĩ Vĩ mời Ngô Bình đến một phòng họp.

Trong phòng, các cán bộ cốt cán của bệnh viện đều có mặt, tất cả khoảng mấy chục người. Họ đến từ các khoa khác nhau.

Ngô Bình vừa bước vào, mọi người lập tức vỗ tay nhiệt liệt.

Trương Sĩ Vĩ cười nói: “Bác sĩ Ngô, chúng tôi muốn mở một cuộc họp nhỏ. Mong là không làm ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của cậu”.

Ngô Bình cũng không mệt lắm, anh đáp: “Không sao. Viện trưởng có việc gì vậy?”
Chương 1019: Khám bệnh phụ khoa

Trương Sĩ Vĩ đáp: “Bác sĩ Ngô, chúng tôi đều cảm thấy y thuật của cậu rất đặc biệt. Tôi có một suy nghĩ thế này, mong cậu nếu có thời gian, hãy giúp chúng tôi bồi dưỡng các bác sĩ ở đây”.

Nói rồi, ông ấy chỉ vào các bác sĩ đang ngồi: “Họ cũng giống như cậu, đều tốt nghiệp đại học danh tiếng. Hơn nữa, họ cũng có kinh nghiệm lâm sàng phong phú. Tuổi tác của họ cũng chưa quá bốn mươi lăm nên vẫn còn khả năng học tập rất tốt. Bác sĩ Ngô, tôi hy vọng cậu có thể bồi dưỡng họ trở thành bác sĩ giỏi hơn”.

Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Việc này xin hãy cho tôi thời gian suy nghĩ”.

Anh không định ở lại Vân Đông lâu nên chỉ sợ không có thời gian dạy họ.

Trương Sĩ Vĩ đáp: “Bác sĩ Ngô, mỗi khoa cậu hãy ở lại một thời gian để chỉ dạy cho họ. Đương nhiên, chúng tôi cũng sẽ không để cậu làm không công. Cậu tới khoa nào thì thu nhập của khoa đó trong thời gian đó sẽ là của cậu”.

Ngô Bình hạn hán lời. Bệnh viện này vốn đã là của nhà họ Lý. Như này khác nào anh tự lấy tiền của nhà mình?

Anh đáp: “Cái đó thì không cần. Tôi không dám đảm bảo mình sẽ dạy tốt, cũng không dám đảm bảo mình dạy được bao nhiêu người. Còn nữa, dạy cho ai sẽ do tôi quyết định. Hơn nữa chỉ dạy cán bộ cốt cán của viện ta thì không đủ. Ngày mai ông hãy thông báo giúp tôi, tôi sẽ mở một lớp bồi dưỡng, nhưng bác sĩ ở viện khác cũng có thể đến học tập”.

Trương Sĩ Vĩ mắt sáng rỡ, cảm thấy đề nghị của Ngô Bình còn tốt hơn suy nghĩ của mình ban đầu. Ông ấy vội nói: “Được! Tôi sẽ làm theo cậu nói!”

Tối đó, Ngô Bình quay trở lại khu vui chơi trẻ em. Có vài đứa trẻ ở đó cần anh tiếp tục trị liệu.

Sau khi chữa bệnh cho bọn trẻ, anh tiếp tục cảm nhận lực công đức. Anh quả nhiên phát hiện ra các bệnh nhân được anh chữa trị hôm nay, trong lòng đều biết ơn anh. Mà loại tình cảm này chuyển hoá thành lực công đức, không ngừng được võ hồn của anh hút lấy.

Tối đó anh không tu luyện mà mở máy tính ra soạn một tài liệu về y học, đặt tên là “Nhập môn y học hiện đại mới”. Anh viết vô cùng chi tiết, tài liệu dài tới hơn một triệu chữ.

Vì tốc độ gõ chữ quá nhanh mà tối đó anh làm hỏng mười mấy cái bàn phím. Bộ tài liệu này chỉ là giáo trình nhập môn của anh mà thôi.

Viết xong tài liệu, anh cho người đi in rồi đóng thành quyển. Tiếp đó, anh còn thêm một số hình ảnh minh hoạ, sau này sẽ được dùng cùng với giáo trình. Ngày hôm sau, anh tiếp tục đến bệnh viện làm việc, hôm nay anh sẽ khám ở khoa phụ khoa. Nơi này vốn được cho là khá “bẩn”, còn hay được nhiều người nói giỡn là khoa “có mùi nhất”. Mà nơi này đa số là nữ bác sĩ.

Anh đến khoa này, chủ nhiệm khoa là bác sĩ La Hiểu Hồng đích thân ra đón. Phụ khoa là một khoa khá mạnh của bệnh viện Chúng An vì chủ nhiệm khoa là bác sĩ hàng đầu về phụ khoa trong nước. Luận về thực lực thì khoa này của bệnh viện Chúng An không hề thua kém các bệnh viện hàng đầu ở Vân Đông khác.

La Hiểu Hồng cười nói: “Bác sĩ Ngô, cuối cùng thì anh cũng tới rồi”.

Ngô Bình đáp: “Khách sáo rồi, chúng ta học tập lẫn nhau”.

Do rút kinh nghiệm từ hôm qua nên hôm nay bệnh viện chỉ cho bệnh nhân phụ khoa đến xếp hàng. Ở cổng bệnh viện cũng dán thông báo bác sĩ Ngô hôm nay sẽ thăm khám ở khoa phụ khoa.

Các bác sĩ có năng lực và kinh nghiệm nhất khoa đều thi nhau tới quan sát và học tập, muốn rút ra được kinh nghiệm từ quá trình quan sát.

An An cũng lại xuất hiện. Hôm nay cô ấy đặc biệt thay bộ đồng phục màu hồng của hộ lý. Vì muốn bảo vệ sự riêng tư của bệnh nhân nên ống kính từ đầu đến cuối chỉ quay về phía Ngô Bình.

Bệnh nhân đầu tiên là một bác gái ngoài năm mươi tuổi. Yêu cầu của bệnh nhân này rất đơn giản. Bác gái nói khi sinh đứa con đầu tiên, lúc ở cữ đã bị trúng gió. Từ đó đến nay bị sợ lạnh, trời nóng cũng không dám bật quạt mạnh và điều hoà. Nếu không thì phần eo và chân sẽ bị đau rất dữ dội.

Ngô Bình quan sát một lát rồi nói với một bác sĩ: “Tình trạng của bệnh nhân này là điển hình cho việc mất cân bằng cục bộ dẫn tới đau nhức. Chỉ cần giúp bệnh nhân lấy lại cân bằng là cơn đau sẽ biến mất”.

Sau đó anh hỏi bác gái: “Có phải khi bác châm cứu và mát xa thì cơn đau sẽ thuyên giảm đi không?”

Bác gái gật đầu: “Đúng vậy bác sĩ, nhưng không được bao lâu, mấy tháng sau lại đau. Haizzz, mấy chục năm nay tôi đã đi không biết bao nhiêu bác sĩ nhưng đều không chữa được tận gốc. Sau đó, bác gái hỏi: “Bác sĩ, có phải do năm đó trúng gió khi ở cữ nên mới dẫn tới tình trạng này?”

Ngô Bình: “Cũng có chút liên quan. Trước đây y học không phát triển, trong thời kỳ ở cữ sản phụ rất yếu nên người xưa đã đúc kết ra những phương pháp để bảo vệ sản phụ trong thời gian ở cữ. Năm đó bác sinh con có lẽ là ba mươi năm trước nhỉ? Lúc đó điều kiện y tế còn kém. Hơn nữa, khi đó bác còn nhiễm virus cảm lạnh”.

Bác gái vội gật đầu: “Không sai, là bị nhiễm virus, sau đó uống thuốc cả nửa năm mới khỏi”.

Ngô Bình: “Vấn đề xuất hiện từ lúc đó, có một số virus đã xâm nhập vào dịch bạch huyết, sau đó đi vào máu. Nếu cháu đoán không sai thì lúc đó bác còn bị nhiễm trùng máu, tình trạng rất nghiêm trọng”.

Bác gái kinh ngạc thốt lên: “Bác sĩ, cậu giỏi quá. Lúc tôi đang uống thuốc chữa bệnh thì sốt cao. Lần đó tôi suýt mất mạng, ở viện suốt hơn một tháng trời”.

Ngô Bình: “Tóm lại, là vi khuẩn đi vào cơ thể gây viêm nhiễm, hơn nữa tình trạng kéo dài không được chữa dứt điểm dẫn tới cơ thể bị mất thế cân bằng cục bộ, hậu quả là những cơn đau kéo dài”.

Anh nói tường tận như vậy thực ra là cho các bác sĩ kiến tập nghe. Sau đó anh kết luận: “Cho nên chúng ta phải lấy lại cân bằng cho cơ thể. Có rất nhiều phương pháp để làm việc này”.

Ngô Bình bảo trợ lý mang máy vật lý trị liệu có thể điều chỉnh nhiệt độ đến. Ngô Bình dán miếng làm nóng đã được điều chỉnh đến bốn mươi lăm độ vào phần thắt lưng của bác gái.

Bác gái sang bên cạnh tiếp tục điều trị còn anh tiếp tục khám cho bệnh nhân thứ hai. Khám cho bệnh nhân nào anh cũng nói rõ nguyên nhân gây bệnh, phương pháp chữa trị và các dấu hiệu điển hình của bệnh.

Các bác sĩ kiến tập vội lấy giấy bút ra ghi lại những gì anh nói, thậm chí có người còn ghi âm lại để khi nào có thời gian sẽ sắp xếp lại thông tin.

Bốn mươi phút sau, Ngô Bình gọi bệnh nhân đầu tiên quay lại. Anh hỏi: “Giờ bác cảm thấy thế nào?”

Bác gái vặn vẹo cái eo rồi kinh ngạc đáp: “Ôi, không đau nữa rồi! Bác sĩ, vậy là khỏi rồi sao?”

Ngô Bình: “Bốn mươi lăm độ, nhiệt độ này có thể giúp cơ thể bác hồi phục lại thế cân bằng. Sau khi về nhà, bác cứ tiếp tục châm cứu. Châm cứu xong thì chườm nóng bốn mươi lăm độ ở vùng thắt lưng và chân, ngày làm hai lần như vậy, mỗi lần bốn mươi phút. Nếu chăm chỉ thực hiện thì khoảng bảy ngày là sẽ chữa được dứt điểm căn bệnh”.

Bác gái vô cùng mừng rỡ: “Bác sĩ Ngô, cậu quá giỏi. Cuối cùng tôi đã đến đúng chỗ rồi. Tôi cảm ơn cậu nhiều lắm!”, nói rồi bác gái cúi người tỏ lòng biết ơn.

Bệnh nhân thứ hai là một người phụ nữ chừng ba mươi tuổi. Người này bị viêm nhiễm phụ khoa, hơn nữa còn có mùi khó chịu. Ngô Bình không như các bác sĩ khác kê đơn thuốc kháng sinh hay đặt thuốc bên trong mà kê một liều thuốc bổ để bệnh nhân uống trước khi đi ngủ.

Về sau, bệnh nhân này uống thuốc ba ngày là tình trạng viêm và mùi đã khỏi hẳn. Bảy ngày sau, bệnh nhân cảm giác cơ thể khoẻ khoắn hẳn ra.

Mỗi người mỗi thuốc, cách tư duy và trị liệu của Ngô Bình vô cùng phong phú. Có lúc thì khuyên bệnh nhân ăn một số loại thực phẩm, có lúc lại bảo bệnh nhân tập một vài động tác, có lúc lại yêu cầu bệnh nhân hát hò, hét lớn khiến các bác sĩ khác đều vô cùng ngạc nhiên.

Những khán giả xem chương trình phát sóng cũng kinh ngạc. Thực sự có thể trị bệnh như vậy sao?

Một nữ bác sĩ hỏi: "Bác sĩ Ngô, chúng ta làm nghề y, thường sẽ có một bộ quy chuẩn cố định dùng để phán đoán và điều trị bệnh. Phương pháp của bác sĩ rất hiệu quả, tác dụng phụ cũng ít nhưng chỉ sợ là không thể phổ cập để cho các bác sĩ khác làm theo?"

Ngô Bình đáp: "Bác sĩ có suy nghĩ như vậy là do tư duy đã bị bó hẹp, phương pháp chữa bệnh cũng bị đặt trong một cái khung. Thực ra, quy chuẩn mà bác sĩ nói cũng là do người đi trước đúc kết từ kinh nghiệm thực tiễn mà thành. Trong tương lai, y học hiện đại ngày nay cũng sẽ có một bộ phương pháp như vậy".

Nữ bác sĩ gật đầu: "Bác sĩ Ngô, anh thực sự rất giỏi!"

"Tránh ra tránh ra!"

Lúc này, đột nhiên ở cửa có tiếng ồn ào. Những bệnh nhân đang xếp hàng bị đẩy ra, sau đó một gã đàn ông bụng to như cái trống, cao tới mét chín bước vào. Đi sau anh ta là một người phụ nữ trông khá xinh đẹp.

Gã to con trợn mắt, hỏi: "Cậu chính là Ngô thần y? Nghe nói y thuật của cậu rất cao minh, mau xem bệnh cho vợ tôi đi!"
Chương 1020: Bùa hộ mệnh

Người phụ nữ đi cùng kéo tay gã đô con, nói: "Chồng, anh đừng như vậy, chúng ta ra đằng sau xếp hàng đi".

Gã đô con trợn trừng mắt, đáp: "Không được, giờ bệnh của em nặng lắm rồi. Làm gì còn thời gian mà xếp hàng cơ chứ".

Ngô Bình liếc mắt nhìn người phụ nữ, cô ấy quả thực bị thương nặng bên trong. Nội tạng đã dập nát hết, nhưng có một sức mạnh thần kỳ nào đó khiến cô ấy vẫn còn sống đến giờ này.

Ngô Bình lạnh lùng nói: "Mời ra đằng sau xếp hàng".

Gã đô con điên tiết: "Xếp cái gì mà xếp, mau chữa cho vợ tôi đi!"

Gã đàn ông này vô cùng thô bạo, giơ tay định tóm lấy Ngô Bình. Nhưng vừa vươn tay ra thì đã bị Ngô Bình khóa chặt cổ tay. Toàn thân anh ta đột nhiên cảm giác ngứa râm ran, một lực khổng lồ đi vào trong cơ thể anh ta. Gã đô con không kiểm soát được cơ thể mà "phụp" một cái quỳ sụp xuống đất.

Người phụ nữ kia kinh ngạc, cũng vội vã quỳ sụp xuống đất: "Xin lỗi bác sĩ, là chồng tôi cư xử không tốt".

Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Vết thương bên trong của cô bác sĩ bình thường không chữa được đâu. Đưa chồng cô về đi, bảy giờ tối hãy gọi số điện thoại này", nói rồi anh đưa cho người phụ nữ một tấm danh thiếp.

Sau khi Ngô Bình bỏ tay ra, gã đô con mới từ từ đứng dậy, trong lòng anh ta cực kỳ kinh ngạc. Ở trong gia tộc, anh ta đã là một kẻ rất mạnh. Nhưng so với người trước mặt thì lại yếu ớt chẳng khác nào con kiến!

Biết đã gặp phải cao thủ nên gã đô con chắp tay, sau đó quay lưng đi khỏi đó.

Sau sự cố đó, Ngô Bình tiếp tục xem bệnh. Đến cơm trưa anh cũng không ăn, làm việc đến tận tối mới tan ca.

Sau khi tan ca, anh lên một chiếc ô tô đỗ trong khu vực đỗ xe của nhân viên. Lý Niệm Tổ đã ở trên xe, còn người lái xe là người của nhà họ Lý. Hoá ra, Lý Vân Đẩu và bà nội đã về Vân Đông, bảo Lý Niệm Tổ tới đón con trai về ăn cơm.

Đến nhà họ Lý, Lý Vân Đẩu đang chuyện trò cùng một vài nhân vật quan trọng trong dòng họ. Ngô Bình đến thì cũng vào chào hỏi họ. Thực ra Ngô Bình đã gặp những người này trong cuộc họp họ hàng trước đó.

Lý Tú Thành cũng đang ở đó. Lý Tú Thành cười nói: "Huyền Bình, chú nghe nói nhà cháu giờ đã có một chỗ dựa vô cùng vững chắc rồi?"

Đây chính là điều mà Ngô Bình mong muốn, anh gật đầu: "Bố cháu tư chất rất tốt. Thực ra trong những năm thất lạc, ông ấy đã gia nhập một giáo phái lớn ở Tiên Giới, gọi là Âm Dương giáo!"

Giáo phái lớn ở Tiên Giới? Có người hỏi: "Huyền Bình, Tiên Giới này thực sự tồn tại sao?"

Ngô Bình: "Đương nhiên là có tồn tại. Người của Tiên Giới hạ phàm đều là Thiên Tiên, trở thành thiên hạ vô song ở thế giới của chúng ta. Mà Âm Dương giáo này lại là một trong những thế lực mạnh nhất Tiên Giới. Nói thế này cho dễ hiểu, nếu Âm Dương Giáo chọn đại vài người xuống đây là có thể san bằng thế giới của chúng ta".

Mọi người không khỏi hít một hơi lạnh, giáo phái này mạnh đến vậy sao?

Ngô Bình nói chuyện với mấy người này một lúc rồi cũng rời khỏi đó. Anh ăn một bữa cơm bình đạm, chẳng mấy chốc đã đến bảy giờ. Gã đô con sáng nay quả thực gọi điện tới, nói: "Ngô thần y, hiện giờ cậu có thời gian không?"

Ngô Bình: "Nửa tiếng sau, tôi sẽ ở khách sạn chờ hai người", sau đó anh cho họ địa chỉ.

Khách sạn anh hẹn chỉ cách nhà họ Lý khoảng hơn một nghìn mét. Ngô Bình cầm hộp thuốc đi rồi tới đó thuê một phòng. Khi anh vừa vào phòng thì đối phương đã gọi điện tới báo mình đã tới khạch sạn.

Anh đọc số phòng cho họ, gã đô con và vợ nhanh chóng xuất hiện ở đó. Vừa tới nơi, gã đô con đã cung kính nói: "Bác sĩ, sáng nay là do tôi vô lễ, tôi xin tạ lỗi với bác sĩ".

Ngô Bình: "Hai người chắc chắn không phải người bình thường đúng không? Vợ anh bị nội thương, là vết thương do bị cao thủ đả thương tạo thành".

Gã đô con gật đầu: "Bác sĩ Ngô rất có mắt quan sát, vợ tôi bị kẻ thù đánh bị thương. Chiêu thức chúng sử dụng là Chấn Sơn quyền".

Ngô Bình: "Trên người vợ anh có một thứ đặc biệt giúp vợ anh duy trì sự sống phải không?"

Gã đô con: "Có một viên tiên ngọc bất tử là bảo vật gia truyền của nhà tôi. Nếu không nhờ có nó thì vợ tôi đã không thể sống tới giờ".

Ngô Bình lúc này mới để ý trong tay người phụ nữ đang cầm một viên ngọc to cỡ chừng một quả óc chó. Từ viên ngọc này phát ra năng lượng, chính năng lượng này bảo vệ nội tạng của cô ấy.

Ngô Bình lập tức lấy ra kim châm cứu, đồng thời cho người phụ nữ uống thuốc. Nửa tiếng sau anh đã giúp người phụ nữ hồi phục như ban đầu. Hai vợ chồng họ liên tục cảm ơn anh.

Ngô Bình: "Nếu tôi đoán không sai thì hai người chính là người của một trong những ẩn tộc tại Vân Đông?"

Gã đô con trầm ngâm một lát rồi đáp: "Đúng vậy, có điều gia tộc của chúng tôi giờ mai một rồi".

Ngô Bình bảo anh ta ngồi xuống rồi hỏi: "Anh nói vợ mình bị kẻ thù đánh trọng thương?"

Gã đô con gật đầu, sau đó tự giới thiệu. Anh ta tên là Thôi Quảng Hải. Nhà họ Thôi từng là ẩn tộc mạnh nhất Vân Đông, nhưng vì đắc tội với một thế lực lớn nên thế hệ nào của gia tộc này cũng bị ám sát. Đến hiện nay, thời của Thôi Quảng Hải chỉ còn lại duy nhất mình anh ta. Các thế hệ trước giờ chỉ còn bố và chú anh ta là còn sống, còn lại đều bị sát hại.

Đến vợ anh ta cũng khó thoát khỏi bàn tay của lũ sát nhân. Mới hôm qua cô ấy bị đánh một chưởng, nếu không nhờ viên ngọc thì đã mất mạng rồi.

Ngô Bình cảm thấy rất kỳ lạ: "Ám sát trong nhiều năm liền? Đối phương là thế lực nào vậy?"

Thôi Quảng Hải: "Đối phương cũng là một ẩn tộc, nhưng chuyên đánh giết thuê. Người nhà này họ Âm, mười năm trước, nhà họ Âm đang theo mục tiêu bọn chúng định giết. Nhưng sau đó, mục tiêu này được ông nội tôi cứu. Từ đó trở đi, nhà họ Âm cứ liên tục báo thù gia đình tôi.

Ngô Bình như thể suy nghĩ gì đó rồi nói: "Như vậy, tôi cứu vợ anh thì cũng chính là đắc tội với nhà họ Âm".

Thôi Quảng Hải vô cùng áy náy, nói: "Tôi e là như vậy".

Nói rồi, anh ta lấy viên ngọc từ trong tay vợ, dùng hai tay đưa cho Ngô Bình: "Thứ này cứ coi như phí chữa bệnh của chúng tôi, xin thần y nhận lấy".

Ngô Bình cũng không khách sáo, anh nhận lấy viên ngọc rồi nói: "Được, vì anh đã tặng tôi viên ngọc quý này, tôi sẽ giúp anh giải quyết chuyện nhà họ Âm".

Thôi Quảng Hải sững người: "Thần y sẽ giúp tôi giải quyết?"

Ngô Bình: "Không sai, sau này hai người sẽ không phải sống trong lo sợ nữa".

Thôi Quảng Hải cúi lạy anh, đáp: "Vậy tôi xin đa tạ!"

Ngô Bình: "Giờ hai người có thể về rồi".

Sau khi hai vợ chồng nọ rời khỏi, Ngô Bình lạnh lùng nói: "Ở bên ngoài rình rập lâu như vậy, chi bằng đi vào phòng làm tách trà?"

Rèm cửa sổ động đậy, một cái bóng đen vụt nhảy vào phòng. Đó là một tay sát thủ, hắn lạnh lùng nói: "Người nhà họ Âm muốn giết mà cậu lại dám cứu, gan to thật đấy!"

Ngô Bình: "Lời tôi nói anh cũng nghe thấy rồi đấy, rắc rối của nhà họ Thôi tôi sẽ giải quyết".

Cái bóng đen cười lạnh: "Chỉ dựa vào cậu?"

"Rẹt!"

Từ ngoài cửa sổ, đột nhiên có một thanh kiếm bay vào phòng. Người mặc đồ đen kinh ngạc, vội vã tránh sang một bên. Nhưng vẫn muộn một chút, tay trái hắn ta đã bị chém gãy, máu tươi đang phun ra.

Hắn gầm lên giận dữ: "Là tên khốn nào dám đánh lén tao?"

Một long vệ đẩy cửa sổ nhảy vào trong phòng rồi gật đầu chào Ngô Bình.

Ngô Bình: "Tôi không giết anh, bảo gia chủ nhà họ Âm các người đến gặp tôi. Nếu người đó không tới, tôi sẽ đưa người đuổi giết đến tận nhà họ Âm các người".

Gã mặc đồ đen nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: "Cậu ra mặt thay cho nhà họ Thôi?"

Ngô Bình: "Anh có thể hiểu như vậy, đi đi, anh chỉ có một tiếng. Sau một tiếng mà người đó không tới thì tôi sẽ ra tay".

Bóng đen kia hừ lạnh một tiếng rồi lách người, nhảy qua cửa sổ rồi biến mất vào màn đêm. Hắn ta quay về báo cáo lại với chủ nhân của mình chuyện vừa xảy ra.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom