Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1046-1050
Chương 1046: Máu huyết thần kỳ của Thần Vương
Ngô Bình: “Trước kia, ông đã phát hiện ra các điều bất thường của các thế lực lớn khác trong dòng tộc. Có người mua đất, người thì ra sức tạo quan hệ với giới tu hành, có người thì bồi dưỡng cao thủ. Họ làm vậy là vì linh khí đang hồi phục, trái đất sắp trở lại như thời Tiên Quốc”.
Lý Đông Hưng hỏi: “Tiểu Bình, thời Tiên Quốc là như thế nào?”
Ngô Bình nhìn các ghi chép loằng ngoằng rồi nói: “Vào thời đó, đến một con chuột bình thường cũng mạnh hơn hổ với sư tử hiện giờ, chúng có thể ăn thịt con người. Hơn nữa, vì linh khí dồi dào nên rất dễ sinh ra yêu ma quỷ quái. Mà khi đó thì người trong giới tu hành cũng tăng lên nhiều, những ai trước không thể tu luyện thì giờ cũng làm được. Khi ấy, trật tự xã hội sẽ bị phá vỡ. Các nước đấu đá quyết liệt, chúng ta sẽ đối mặt với một cuộc chiến tranh thế giới mới”.
Lý Mai: “Huyền Bình, thế chúng ta phải chuẩn bị những gì?”
Ngô Bình: “Quan trọng nhất là nhân tài và tài nguyên. Nhân tài thì để anh nghĩ cách, còn tài nguyên thì chúng ta phải mua đất, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài nữa”.
Lý Mai: “Mua lung tung ư?”
Ngô Bình: “Ừ, cứ có là mua, càng nhiều càng tốt. Vì sau này, không gian gập sẽ mở rộng. Khéo khu đất mà chúng ta mua lại có một không gian như thế”.
Lý Mai: “Nhưng kể cả mua đất thì mình cũng cần có thực lực để giữ đất chứ?”
Ngô Bình: “Thực lực thì mình không phải lo, giờ anh là thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn rồi, ngoài ra còn là đệ tử của chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới nữa. Đó là chưa kể anh còn là Long chủ của Thiên Long, thống soái ba quân ở Đông Tinh, người bình thường không dám động vào anh đâu”.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, linh khí mà cháu bảo còn bao lâu nữa thì phục hồi?”
Ngô Bình: “Cái này cháu không rõ, nhưng có thể là nửa năm hoặc mười năm nữa hay thậm chí là lâu hơn. Tóm lại là mình vẫn phải chuẩn bị”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Ông ơi, cháu muốn mở một tổ chức từ thiện dưới tên mình, để giúp người dân trong nước. Mỗi năm, cháu sẽ truyền vào đó 1000 tỷ và buộc phải tiêu hết”.
Mọi người nghe xong đều giật mình, tuy hiện giờ nhà họ Lý rất giàu, nhưng đâu thể mỗi năm ủng hộ từ thiện 1000 tỷ được? Tổng kinh tế của cả nước mới có 150 nghìn tỷ thôi.
Lý Gia Ninh: “Huyền Bình, như thế thì nhiều quá, e là chúng ta không cầm cự được lâu đâu”.
Không phải bà ấy sót tiền, vì tiền với những người như Lý Gia Ninh mà nói chỉ là một dãy số mà thôi.
Ngô Bình cười nói: “Cô, chúng ta sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn. Sau khi linh khí hồi phục, khéo tiền của mình cũng không còn giá trị nữa”.
Mọi người sững sờ, tiền không còn giá trị nữa ư?
Ngô Bình nói: “Mọi người tưởng tượng nhé, một khi linh khí phục hồi, người tu hành sẽ trở nên phổ biến, khi ấy thì thứ gì sẽ đáng giá?”
Lý Mai: “Tài nguyên tu hành”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, sau này thứ có giá trị là tài nguyên tu hành. Nhà đất, tiền bạc, máy móc và nhà xưởng cùng các tài sản khác của chúng ta sẽ mất giá trị. Ngược lại, thứ mà những người tu hành cần như công pháp, động tiên, linh thạch, đan dược và tiền bùa sẽ khôi phục giá trị ban đầu”.
Lý Vân Đẩu: “Huyền Bình, ý của cháu là chúng ta phải bỏ nhiều tiền ra để tiêu đi, hoặc đổi thành những tài nguyên tu hành ư?”
Ngô Bình: “Đại khái là thế ạ, mai này thế nào thì cháu cũng chưa rõ nên cháu sẽ hướng dẫn mọi người sau”.
Lúc này, Lý Mai hỏi ngay một câu mấu chốt: “Huyền Bình, nếu có nhiều người tu hành rồi thì có phải giới tu hành sẽ thống trị thế giới không?”
Ngô Bình nói: “Chắc chắn thế, sau này thế giới sẽ do các thế lực tu chân điều hành, hoặc các đại quốc tu chân trỗi dậy, sau đó thành lập quốc gia như thời Tiên Quốc”.
Tin tức của Ngô Bình khiến mọi người rất bất ngờ, sau khi kết thúc cuộc gọi video, ai nấy đều ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu không biết tương lai sẽ như thế nào.
Ngô Bình tắt màn hình đi thì nhận được một tin nhắn của Thiên Long. Đây là tin khẩn, nội dung là có một tốp tu sĩ nước ngoài xâm nhập biên giới, khiến quân và dân ở đó bị thương vong nhiều.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại nhận thêm được một đoạn clip. Đó là cảnh một con quái vật toàn thân rực lửa đang bay trên không trung, tay nó khua múa rồi ném một quả cầu lửa xuống dưới đất.
Mỗi quả cầu lửa của nó có thể tạo thành uy lực ngang với cả tấn thuốc nổ, lập tức khiến nhà cửa và người dân bên dưới thành tro bụi.
Ngô Bình híp mắt lại, kẻ địch xâm nhập là chức trách của Thiên Long, anh lập tức sử dụng bùa Địa Độn để xuất hiện ở hiện trường ngay.
Nơi đây là một thành phố thuộc phía Đông Bắc của Viêm Long, nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát, xe cứu hoả, cứu thương hoạy động hết công suất.
Ngô Bình nhìn về phía con quái vật đang ném cầu lửa vào người dân vô tội từ phía xa, lòng anh trùng xuống. Người này dám làm vậy một là điên, hai là có ý đồ gì đó. Hơn nữa, thực lực của người này còn rất mạnh, đã là một cường giả cấp Thần Vương rồi.
Anh bay vút lên cao rồi tung một chưởng về phía đó, anh đã thi triển Hoả Vân Chưởng, một chưởng ấn rực lửa tấn công người kia.
Quái nhân ngoảnh lại rồi tung một quả cầu lửa phản công Ngô Bình.
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là một vụ nổ trên không trung, ngay sau đó có một bóng người lao về phía Ngô Bình.
Làn da của người đó biến thành màu đen sì, ngoài ra còn có các lỗ nhỏ, lửa không ngừng phun từ bên trong ra. Mắt người đó có màu đen đỏ, xung quanh được lửa bao bọc, uy lực rất khủng khiếp.
“Giết!”
Ngô Bình không chút do dự mà thi triển bùa Âm Dương Truy Hồn, hai tia sát quang màu đen trắng xuất hiện rồi chém đứt tay trái của quái nhân.
Máu của quái nhân phun ra, điều kỳ lạ là máu của người này cũng rực lửa.
Máu huyết mà cũng cháy được ư?
Ngô Bình giật mình rồi thấy máu huyết trong người mình sôi sục, anh nảy ra một ý, đó là uống hết chỗ máu rơi xuống kia.
Thấy máu sắp rơi xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, máu huyết lập tức bay lên cao rồi biến thành một giọt máu to như nắm đấm.
Giọt máu rơi xuống tay Ngô Bình rồi nhanh chóng thấm vào da anh, sau đó lập tức bị anh hấp thu. Một lát sau, bằng một cách đặc biệt nào đó, anh đã phá giải được ý nghĩa ẩn chứa trong giọt máu này.
“Mình đang hấp thu sức mạnh của hắn ư?”, Ngô Bình ngạc nhiên.
Quái nhân đó bị đứt một tay nên đang gào thét đau đớn, máu thịt trên cánh tay bị ngọn lửa quấn lấy, loáng cái lại có cánh tay khác mọc ra.
Sau đó, hắn vung cả hai tay lên, lập tức có hơn chục quả cầu lửa bay về phía Ngô Bình. Các quả cầu lửa này đều to như quả bóng chuyền, uy lực thì khỏi bàn cãi.
Phía sau Ngô Bình có một nhà dân, nếu anh né đi thì nhà đó sẽ chết thảm hết.
Anh sử dụng toàn bộ sức mạnh, phủ kín người bằng pháp lực rồi lao về những quả cầu lửa ấy.
Uỳnh!
Anh tung một quyền đấm vỡ một quả cầu lửa, nhưng điều kỳ lạ là nó không nổ, mà bị quyền cước của anh hấp thu, sau đó tiến vào máu dịch của anh.
Thì ra, sức mạnh Thần Vương mà anh có được đã hoá giải sức mạnh của ngọn lửa từ quái nhân, đồng thời có thể hấp thu cầu lửa của hắn.
Ngô Bình mừng rỡ, nhanh chóng đỡ tiếp các quả cầu lửa của quái nhân, mỗi khi đỡ một quả, ngọn lửa từ nó lại được hấp thu vào người anh.
Sau khi đỡ hết cầu lửa, Ngô Bình đã tiến lại gần quái nhân hơn.
Quái nhân tỏ vẻ kinh ngạc rồi gầm lên: “Không thể nào!”
Nghe giọng của hắn, Ngô Bình đoán quái nhân là một con quỷ Đông Doanh.
Chương 1047: Nợ máu phải trả bằng máu
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người Đông Doanh to gan thật, dám đến Viêm Long gây rối, ai cho các người dũng khí vậy hả?”
Anh tung một quyền vào mặt quái nhân, kiếm nguyên đáng sợ mang theo uy lực mạnh mẽ đánh nát mặt hắn, máu tươi phun ra.
Tên đó hét lên đau đớn rồi bay ra xa, sau đó bị Ngô Bình đạp ngã xuống đất.
Anh giẫm lên mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Nói ngay, tại sao lại đến Viêm Long?”
Lúc này, sức mạnh Thần Vương của Ngô Bình bùng nổ nên đã hình thành áp chế với người này, hắn hét lớn rồi nói: “Cậu là Thần Vương ư? Không thể nào! Không ai có thể hấp thu sức mạnh Thần Vương được”.
Ngô Bình nói: “Người khác thì không nhưng tôi thì có. Trả lời câu hỏi, không thì tôi sẽ cho anh hồn bay phách tán!”
Ngọn lửa trên người quái nhân biến mất, để lộ ra dáng vẻ bình thường của con người, hắn nói: “Tôi là thần được tập đoàn Thiên Chiếu bồi dưỡng, tên là Hirano”.
Ngô Bình biết tập đoàn này, ngày trước anh và Sakaki đã va chạm, hơn nữa Sawako cũng từng ra tay với tập đoàn Tam Hữu, sau này anh phải ra tay thì ông ta mới chịu thôi.
Anh chợt có một dự cảm bất ổn nên hỏi: “Anh là người của tập đoàn Thiên Chiếu, thế thì đến Viêm Long làm gì?”
Hirano nói: “Tôi có sức mạnh của thần nên mới bay lên cao thử nghiệm uy lực, bất cẩn đã đến nhầm nước ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bất cẩn? Anh có biết ngọn lửa mình vừa tạo ra đã giết bao nhiêu người rồi không?”
Hirano run rẩy nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, tập đoàn Thiên Chiếu có bao nhiêu người giống anh?”
Hirano: “Hiện tại chỉ có một mình tôi, để bồi dưỡng tôi, tập đoàn đã dùng hết một phần ba tài sản”.
Ngô Bình: “Một phần ba tài sản ư?”
Hirano: “Vâng, có hơn ba nghìn người cùng dùng thuốc như tôi, nhưng chỉ có một mình tôi thành công, những người khác đều chết hết, không thì cũng thất bại”.
Ngô Bình: “Xem ra Sawako định đào tạo cao thủ, tiếc là anh quá ngu xuẩn, dám chạy đến Viêm Long thử nghiệm, nên tôi phải tiễn anh về trời thôi”.
Uynh!
Ngô Bình tung một chưởng đâm thủng tim của Hirano, hắn hét lên đau đớn, thần lực trong máu huyết đã bị Ngô Bình hấp thu hết.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thêm một luồng sức mạnh rực lửa xuất hiện trong người mình, anh động tinh thần một cái là quanh người bốc cháy ngay.
Ngô Bình đánh chết Hirano xong thì có vài thành viên của Thiên Long đi tới, thấy hắn đã chết, họ thở phào một hơi.
“Long chủ!”, họ tiến lên chào hỏi.
Ngô Bình: “Người của chúng ta có ai chết không?”
Mấy người đó nhìn nhau, một người đáp: “Có bốn người bị thương và bảy người chết, thực lực của người này quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ”.
“Người dân thì sao?”
“Có vài trăm người chết, bị thương thì rất nhiều”, một người nói: “Người Đông Doanh thật ngang ngược, dám trắng trợn tấn công chúng ta”.
Ngô Bình: “Chuyện này không thể cho quan được, mọi người hãy tiếp tục điều trị cho mọi người, đồng thời bồi thường một triệu cho mỗi một mạng người, thiệt hại về nhà cửa và tài sản thì giao cho chính quyền địa phương lo liệu. Nếu họ không có tiền thì mới đến lượt chúng ta”.
Mấy người kia nghe xong thì đi làm ngay, Ngô Bình bay vút lên cao rồi đằng đằng sát khí bay đến Đông Doanh.
Oan có đầu, nợ có chủ, thần gì đó này là do Sawako bồi dưỡng nên anh phải đi tìm ông ta.
Vì thế, anh bay đến Đông Doanh, nhưng khi bay vào địa phận của Đông Doanh thì anh đã bị nhiều luồng thần niệm tấn công.
Lúc này, anh đang ở trên khoảng không của quận Ishikawa, có ba người xuất hiện ở phía trước để chặn anh lại.
Người đứng đầu ăn mặc như võ sĩ của thời Mạc phủ, hai người khác cũng lag võ sĩ. Người đứng giữa để kiểu tóc thời cổ kỳ quái, giữa đầu không có tóc, trông rất xấu.
“Ai? Mau báo tên!”, võ sĩ ở giữa hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tôi là võ giả Viêm Long, đến giết người”.
Võ sĩ cau mày nói: “Cậu đến giết người ư?”
Ngô Bình: “Thần mà Sawako bồi dưỡng đã đến Viêm Lonyg tàn sát người vô tội, khiến rất nhiều người chết và bị thương. Vì thế Đông Doanh buộc phải trả giá”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, ba võ sĩ đều bật cười, võ sĩ bên trái nói: “Ngày xưa, chúng tôi đã giết bao người Viêm Long, giờ giết có vài trăm người thì bõ bèn gì”.
Ngô Bình lườm võ sĩ đó rồi lạnh giọng nói: “Ngày xưa, các người cũng tham gia giết chóc ư?”
Võ sĩ đó nói: “Ngày xưa, tôi là một đại tá, từng có kinh nghiệm chém cả chục nghìn người”.
Võ sĩ bên trái cười nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm chém chục nghìn người, nhưng ba nghìn thì vô tư. Khi ấy, đầu người rơi như lá rụng, đúng là một cảnh tượng đã mắt!”
“Ha ha, tôi cũng chém được nhiều lắm, toàn lũ rác rưởi thôi mà…”
Hắn vừa nói dứt câu đã có một đường kiếm loé sáng, ba cái đầu bay lên. Cùng lúc đó, ba nguyên thần xông ra rồi nhảy trên không trung, sau đó đã bị Ngô Bình bắt lấy.
Ba người kia vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tên đã chém cả chục nghìn người nói: “Mạnh quá! Rốt cuộc cậu là ai? Tiên Quân của Viêm Long à?”
Tên chém nghìn người run rẩy nói: “Không, còn đáng sợ hơn cả Tiên Quân ấy. Trời ơi, rốt cuộc là quái vật gì vậy?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhớ cho rõ tên tôi này, tôi là Lý Huyền Bình của Viêm Long!”
Nói rồi, anh ném ba nguyên thần vào bát vàng, sau đó luyện hoá thành ba viên Nhân Nguyên Đan.
Thi thể của ba người kia rơi xuống đất, Ngô Bình đứng ngay cạnh đó, vì anh biết mình giết họ xong thì sẽ có tu sĩ khác của Đông Doanh đến ngay.
Tu sĩ này có dáng người rất lùn, chia hơn mét tư, mặt thì hốc hác và nhăn nheo, lão mặc quần áo của Thần chủ, mắt híp nhưng sáng ngời.
“Cậu đã vi phạm quy tắc là dùng thân phận của tu sĩ Viêm Long xâm phạm Đông Doanh, nếu còn không đi thì đừng trách tôi ra tay!”
Ngô Bình: “Ông là ai? Báo tên họ đi”.
Người đàn ông: “Tôi là Hidetsugu, trưởng lão của Thần Đạo Giáo”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông bảo tôi vi phạm quy tắc, thế ông có biết bên ông vừa có tu sĩ sang nước tôi giết bao người dân vô tội không?”
Hidetsugu nói: “Người chết đều là bọn phàm phu tục tử, bên tôi sẽ bồi thường”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bồi thường? Nợ máu phải trả bằng máu! Bên ông giết một người dân của bên tôi thì tôi sẽ giết một tu sĩ bên ông”.
Hidetsugu sầm mặt nói: “Cậu ngông quá rồi đấy! Hãy nhìn cho rõ xem đây là đâu, cậu tưởng một mình mình có thể đấu lại các cao thủ ở đây ư?”
“Tôi là chuyên gia diệt quỷ đấy”, Ngô Bình giơ tay lên rồi bắn một kiếm nguyên ra. Anh kết hợp Niêm Hoa Chỉ và kiếm nguyên, một sát quang lập tức bủa vây Hidetsugu.
Nhưng quanh người ông ta chợt phát sáng, ông ta cười lạnh nói: “Có chút tài mọn mà cũng dám huênh hoang”.
“Thế à?”, Ngô Bình lách người, sau đó chém một kiếm tới.
Cheng!
Màn ánh sáng kia đã bị anh chém vỡ vụn.
Hidetsugu cười lớn: “Thế thì đã sao?”
Ngô Bình híp mắt lại, sau đó giơ tay chộp vào vai Hidetsugu, sức mạnh ngọn lửa anh vừa hấp thu được đã phủ kín người Hidetsugu.
Toàn thân Hidetsugu bốc cháy, ông ta không chịu được mà hét lên: “Dừng tay!”
Ông ta ra sức giãy giụa, nhưng vô dụng.
Nửa phút sau, Hidetsugu đã cháy thành than, cuối cùng chỉ còn lại một nguyên anh nhảy ra. Ngô Bình bắt lấy, sau đó ném thẳng vào lò luyện Minh Thần để luyện chế Nguyên Anh Đan.
Chương 1048: Sứ giả Igamon
“Không tệ, mình nên giết thêm vài con quỷ Đông Doanh nữa, sau đó lấy Nhân Nguyên Đan và Nguyên Anh Đan dùng luyện chế, bồi dưỡng tu sĩ Viêm Long”, nghĩ đến đây, anh tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sau đó không còn ai ngăn cản anh nữa, thậm chí ngay cả thần niệm đang theo dõi anh cũng biến mất.
Khi đến mặt đất, anh thay đổi hình dạng, sau đó liên lạc với Hanami Tsukihime.
Không lâu sau một chiếc xe MVP chạy đến, cửa xe vừa mở, anh bước lên xe.
Người lái chính là Hanami Tsukihime, cô ấy vui vẻ nói: “Anh Huyền Bình, anh đột nhiên đến Đông Doanh có phải là vì nhớ Tsukihime rồi không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh đến thăm em và ông Lạc, tiện thể xử lý chút việc”.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, cụ vẫn luôn bế quan, ông ấy đã mở ra Linh Khiếu, ba Thần Khiếu, năm nay có lẽ sẽ thăng cấp lên Địa Tiên”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt, Tsukihime, lần trước tiêu diệt phái Nguyên Không, bọn em có khống chế được quận Saitama và quận Gunma không?”
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, hai quận này đã nằm dưới sự khống chế của bọn em, bọn em vẫn còn nắm trong tay một phần quận Aichi”.
Ngô Bình: “Anh nhớ hai quận này là địa bàn của Igamon, đã có hiệp ước với Igamon”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon đã tăng tỷ lệ cống phẩm lên hai mươi phần trăm nhưng vẫn nằm trong phạm vi chúng ta chịu được”.
Ngô Bình hỏi: “Tăng lên hai mươi phần trăm là bao nhiêu?”
Hanami Tsukihime: “Vốn dĩ là tỷ lệ phần trăm tổng lợi nhuận, tăng lên hai mươi phần trăm”.
Ngô Bình nhíu mày: “Thế mà phải cho chúng phần trăm lợi tức, Igamon này cũng tham lam quá”.
Hanami Tsukihime: “Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta yếu, còn đối phương thì mạnh”.
Nói rồi cô ấy nói: “À phải rồi, Igamon phái hai sứ giả đến giám sát gia tộc bọn em, em vẫn chưa gặp họ nữa”.
Ngô Bình: “Igamon cũng có thế lực ở Nhẫn Giới chứ?”
Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon cũng có thế lực nhất định ở Nhẫn Giới, hơn nữa không lỏng lẻo giống Kogamon, Igamon có thủ lĩnh thống nhất”.
Ngô Bình: “Dâng cho chúng phần trăm lợi tức không phải là kế lâu dài”.
Hanami Tsukihime: “Hết cách rồi, thế lực của Igamon ở Đông Doanh rất lớn”.
Ngô Bình: “Em đừng sợ, anh là chỗ dựa của em nên thế lực của em vẫn lớn hơn Igamon”.
Hanami Tsukihime cười nói: “Đúng thế! Anh Huyền Bình, em có việc muốn nói với anh, gần đây khu vực biển của phía Bắc Đông Doanh xuất hiện một chuyện kỳ lạ, có không ít tu sĩ đến kiểm tra”.
Ngô Bình: “Chuyện quái lạ gì?”
Hanami Tsukihime: “Dưới đáy biển xuất hiện một cái động rất lớn, liên tục hút lấy nước biển, trên bề ngoài hình thành xoáy nước khổng lồ. Có người nói, xoáy nước đó có thể liên kết với không gian gấp không biết nào đó”.
Ngô Bình: “Có người vào đó chưa?”
Hanami Tsukihime: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng sớm muộn gì cũng có người vào trong thăm dò”.
Xe chạy đến nơi Hanami Tsukihime sống, vừa vào phòng, Hanami Tsukihime giúp Ngô Bình cởi áo khoác ngoài, đổi dép đi trong nhà.
Ngô Bình cười nói: “Tsukihime, tu vi của em quá yếu, lần này anh đến đây, tiện thể giúp em tăng lên thiên sư”.
Hanami Tsukihime cực kỳ ngạc nhiên: “Anh Huyền Bình, em có thể trở thành thiên sư sao?”
Ngô Bình: “Có anh giúp đỡ, chắc sẽ không khó”.
Hanami Tsukihime mừng rỡ, nhào vào lòng Ngô Bình: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.
Ngô Bình khẽ cười nói: “Tu vi tu hành của An Ogura và Yozakura Tama tiến bộ rất nhanh, qua một thời gian nữa, anh sẽ bảo họ về giúp em”.
Đang nói thì Miyo và Hoshi ở bên ngoài muốn gặp.
“Vào đi!”, Hanami Tsukihime lui ra khỏi lòng Ngô Bình, ngồi thẳng dậy. Cánh cửa vừa mở ra, Hoshi và Miyo quỳ xuống đất, thấy Ngô Bình cũng ở đây, họ vui mừng: “Chào cậu chủ”.
Ngô Bình gật đầu, Hanami Tsukihime hỏi: “Có việc gì?”
Hoshi nói: “Chủ nhân, sứ giả Igamon đang nổi nóng, nói cô không gặp họ là vô lễ với Igamon”.
Hanami Tsukihime lạnh nhạt nói: “Hắn thích nổi nóng thì cứ để hắn nổi nóng, dù sao tôi cũng không gặp”.
Miyo: “Nhưng chủ nhân, hai sứ giả đó đang đến đây”.
Hanami Tsukihime sửng sốt: “Chúng biết tôi sống ở đây?”
Hoshi: “Có lẽ là biết, nếu không có gì bất ngờ thì sứ giả sẽ đến đây trong năm phút”.
Hanami Tsukihime nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây”.
Ngô Bình lại nói: “Tsukihime, cái gì nên đến sẽ đến thôi, em tránh được một lần nhưng không thể né được mười lần”.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, em nghe nói hai sứ giả này có danh tiếng không tốt, thường lấy danh nghĩa của Igamon để chèn ép người khác”.
Ngô Bình: “Không sao, anh có cách trị chúng”.
Có Ngô Bình ở đây, Hanami Tsukihime càng có tự tin hơn: “Được”.
Không đến năm phút, có người bước vào cửa, Hoshi và Miyo không ngăn lại được, một người đàn ông trong đó lên tiếng: “Khốn kiếp! Các người to gan lắm, lại dám tránh mặt không gặp chúng tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi sẽ trừng phạt các người”.
Một người hét lớn đẩy cửa phòng ra, đây là một người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, sau khi nhìn thấy Hanami Tsukihime, trong ánh mắt như có lửa cháy rực.
Hắn cười “hơ hơ”, cúi người nói với Hanami Tsukihime: “Cô Hanami, tôi là Kobayashi Sahashi”.
Một người khác đứng hút thuốc ngoài cửa, không đi vào, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trợ lý của Kobayashi Sahashi.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Kobayashi, tôi luôn muốn đến chào hỏi các vị nhưng gần đây không ở trong nước nên thất lễ rồi”.
Kobayashi Sahashi cười “he he: “Nghe danh cô Hanami là một trong những người phụ nữ đẹp nhất giới kinh doanh ở Đông Doanh, hôm nay gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Hanami Tsukihime: “Quá khen rồi”.
Lúc này Kobayashi Sahashi mới để ý đến Ngô Bình, hắn nói: “Vị này là?”
Hanami Tsukihime: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Lý Huyền Bình”.
Khóe mắt Kobayashi Sahashi khẽ giật, lạnh lùng nói: “Người Viêm Long sao? Hừ, cô Hanami à, cô là người đẹp nhất Đông Doanh, sao lại gả cho người Viêm Long? Người Viêm Long là loại hạ đẳng, không xứng với cô”.
Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng đột nhiên giơ tay lên tát một cú thật mạnh vào mặt Kobayashi Sahashi, cằm của Kobayashi Sahashi như vỡ vụn ra, hắn bị rụng mấy cái răng, máu chảy đầy miệng.
Hắn bị đánh đến ngơ ngác, qua mấy giây sau mới tức giận hét lên: “Mày dám đánh tao!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cái thứ khốn nạn! Mày mà cũng dám bàn luận về Viêm Long trước mặt tao à?”
Vừa dứt lời, khí thế đáng sợ được giải phóng, Kobayashi Sahashi và trợ lý ở bên ngoài run lên, không chịu nổi mà quỳ xuống đất.
Thậm chí ba người Hanami Tsukihime, Hoshi và Yoshi không bị anh nhắm đến cũng run lên, có cảm giác phải quỳ gối trước Ngô Bình.
“Chuyện gì thế này? Khí tức đáng sợ quá như thể tôi là nô lệ của hắn, còn hắn lại rất cao quý, rất mạnh vậy!”, Kobayashi Sahashi hoảng hốt.
Sao mà hắn có thể đoán được Ngô Bình đã là Nhân Vương, có năng lực áp chế với tất cả mọi người, chèn ép về khí thế khiến họ giống như chuột gặp phải mèo.
Kobayashi Sahashi run giọng nói: “Anh Lý, tôi thất lễ rồi, xin anh hãy tha tội”.
Hắn nói rồi, Ngô Bình mới hơi thu lại khí tức, lạnh nhạt nói: “Các người tìm Tsukihime có việc gì?”
Kobayashi Sahashi lau mồ hôi, vội nói: “Không có việc gì, chỉ muốn đến chào hỏi thôi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Không có việc gì thì cút đi”.
Kobayashi Sahashi vội vàng đứng lên, ôm mặt lùi về sau, dẫn theo trợ lý vội vã đi khỏi đó như bỏ chạy. Ngô Bình quá đáng sợ, hắn sợ đi chậm một chút thôi là có thể sẽ bị đánh chết ngay ở đây.
Chương 1049: Bảo sách thiên kiêu
Đối phương đã đi xa, Hoshi ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, khí tức của cậu chủ mạnh hơn, chắc chắn lại có đột phá, chúc mừng cậu chủ”.
Ngô Bình nói: “Khoảng thời gian trước, tôi đột phá đến Nhân Tiên tầng bảy, cảnh giới Nhân Vương”.
Yoshi và Hoshi nhìn nhau, Nhân Tiên còn có tầng bảy?
Hanami Tsukihime vô cùng vui mừng, khoác cánh tay Ngô Bình áp mặt mình vào đó nói: “Anh Huyền Bình đúng là giỏi quá, là người đàn ông mạnh lớn thiên hạ”.
Ngô Bình nói: “Tsukihime, sau khi người này về chưa chắc đã chịu phục, Igamon có thể sẽ tìm đến, đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ chúng”.
Hanami Tsukihime cười nói: “Anh Huyền Bình, đợi đến lúc anh trở thành chân nhân, chân tiên thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”
Ngô Bình xua tay: “Không thể nói thế, mỗi một cảnh giới của Địa Tiên đều có khả năng sinh ra cao thủ siêu phàm. Núi này cao còn có núi cao hơn, không thể tự đại được”.
Anh lại nói: “Tsukihime, bây giờ anh nâng cao tu vi giúp em”.
Trong khi Ngô Bình giúp Hanami Tsukihime tu hành, Kobayashi Sahashi đi đến một đạo quán. Trong đạo quán, một người đàn ông trẻ tuổi nghe Kobayashi Sahashi kể lại chuyện vừa rồi, hắn ta nói: “Gì cơ? Khí tức thôi đã khiến anh chịu thua, hắn là Tiên Quân?”
Kobayashi Sahashi lắc đầu: “Hoàng tử điện hạ, khí tức của người đó mạnh hơn tiên quân nữa nhưng không giống cảm giác áp bức của tiên quân, giống như hắn là vương giả của loài người, tôi phải thần phục hắn, trung thành với hắn, thậm chí sẵn sàng nhảy vào biển lửa vì hắn”.
Người đàn ông trẻ tuổi ngạc nhiên: “Cảm giác này, lẽ nào… hắn là Nhân Vương?”
Kobayashi Sahashi ngây người: “Điện hạ, Nhân Vương là sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi im lặng vài giây rồi nói: “Nhân Vương là cường giả loài người có thể khai phá sức mạnh loài người đến mức đáng sợ. Nếu hắn là Nhân Vương thì Viêm Long đang vực dậy rồi”.
Kobayashi Sahashi nói: “Điện hạ, nói như thế, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt hắn?”
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Phái mấy người phụ nữ yêu kiều và đẹp nhất của chúng ta đến làm phụ nữ của hắn, khiến hắn lưu lại hạt giống huyết mạch. Chỉ cần để lại đời sau thì chắc chắn đời sau của hắn sẽ trở thành vương giả tương lai của Đông Doanh”.
Kobayashi Sahashi cười nói: “Xong việc tiêu diệt người này luôn”.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Kobayashi, bây giờ tôi cho anh quyền hạn cao nhất, đi tìm phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp từ Đông Doanh cho đến nước ngoài, bất kể vốn liếng thế nào, bất kể cái giá nào cũng phải làm cho Nhân Vương để lại đời sau”.
“Vâng!”
Lúc này Ngô Bình đang dùng sức mạnh được lưu trữ trong người liên tục giúp Hanami Tsukihime mở ra chín đại Linh Khiếu, đại Thần Khiếu, sau đó lại hợp nhất giúp cô ấy.
Tiếp theo là cho dùng đan dược của anh. Đến ngày hôm sau, Hanami Tsukihime đã đột phá thành công, trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Sư.
Anh bảo Hanami Tsukihime chuyên tâm tu luyện, sau đó mở ra bảo vật do thiên chủ Thanh Thuyết tặng, bảo bối này không chỉ ghi chép cảnh giới chí cao của mỗi giai đoạn tu hành mà còn có thể so sánh, xếp hạng với các tu sĩ đồng cấp mạnh nhất trong lịch sử.
Bây giờ Ngô Bình đã là Nhân Vương, tu sĩ Nhân Tiên tầng bảy, anh rất muốn biết mình có thể đứng thứ mấy trong dòng chảy lịch sử.
Theo hướng dẫn, anh rót pháp lực vào, ngay lập tức, vật đó sáng lên, một luồng sức mạnh thần kỳ bao quanh cơ thể anh.
Năm phút sau, một hàng chữ rất nhỏ hiện lên bề mặt . Anh đọc kỹ từng chữ, phát hiện bên trên đều viết tên người, mà ở vị trí thứ một trăm linh chín lại để trống, anh có thể viết tên của mình vào.
“Cảnh giới thần quân, mình chỉ xếp ở vị trí một trăm linh chín? Người đứng đầu mạnh thế nào cơ chứ?”, anh hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao người có tên trong bảng xếp hạng này đã là thiên kiêu của thời đại Hồng Hoang rồi, hoặc là sự tồn tại nghịch thiên của tiên giới. Mình có thể xếp thứ một trăm linh chín thật ra cũng khá tốt rồi, huống gì anh vừa bước vào cảnh giới thần quân không lâu, dần dần tu hành toàn vẹn chắc chắn có thể tăng lên.
Nghĩ ngợi một lúc, anh viết tên mình vào chỗ trống, Lý Huyền Bình.
Không lâu sau, cái tên lóe sáng, sau đó xuất hiện ở vị trí một trăm linh chín.
Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Một trăm linh chín, trong một tháng mình phải lên đến vị trí một trăm!”, đúng lúc này ngọc bàn trong tay rung lên, bề mặt trơn bóng của nó xuất hiện một hàng: “Có người lạ yêu cầu kết bạn với Lý Huyền Bình, được phép chấp nhận không?”
Ngô Bình sửng sốt, kết bạn? Chuyện gì đây?
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Chấp nhận”.
Không lâu sau, bề mặt ngọc bàn xuất hiện một hàng chữ: Kết nối thành công, chấp nhận kết bạn. Lý Huyền Bình và Thân Công Nam Tinh trở thành bạn, có thể nói chuyện rồi.
Nói rồi trên ngọc bàn phát ra ánh sáng, không trung tạo ra một quầng sáng lớn bằng bàn tay, trên đó có một hàng chữ.
“Người vừa đến chính là người đứng vị trí một trăm linh chín trên bảng xếp hạng thần quân, tôi đây vô cùng bái phục”, đối phương nói chuyện bằng tiên tự giản thể
Ngô Bình: “Anh là?”
Thân Công Nam Tinh: Tôi là Thân Công Nam Tinh, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của thần thổ Thông Thiên.
Ngô Bình: “Anh là đệ tử của thần thổ Thông Thiên?
Thân Công Nam Tinh: Mặc dù là đệ tử thần thổ nhưng vẫn không bằng anh. Tôi xếp hạng ngoài ba trăm, còn anh lại đến một trăm linh chín, đúng là hổ thẹn. Xin hỏi anh ở môn phái nào thế?
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: Đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng.
Thân Công Nam Tinh: Thảo nào, số lượng đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng không bằng một phần mười thần thổ Thiên Thông, nhưng ai nấy cũng đều xuất chúng. Với tư chất của anh chắc hẳn là đệ tử thân truyền của vị đại tài nào đó ở tiên vực Vĩnh Hằng nhỉ? Là nhất đẳng thiên phẩm?
Ngô Bình nghĩ đến đạo của mình nói: Đúng thế.
Anh hỏi: “Thần thổ Thông Thiên có bao nhiêu đệ tử thiên phẩm?
Trước kia khi ở vùng đất truyền thừa, anh nghe trưởng lão thần thổ Thông Thiên nói chỉ có ba đệ tử thiên phầm.
Thân Công Nam Tinh: “Hiện tại hình như chỉ có ba người, tôi là người mới thăng cấp gần đây, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của ông ấy chỉ có một mình tôi, tôi là một trong số họ”.
Có vẻ Thân Công Nam Tinh này cực kỳ đắc ý, Ngô Bình lại hỏi: “Đệ tử địa phẩm nhiều không?
Thân Công Nam Tinh: Không nhiều lắm, có hơn một trăm người, không đến hai trăm.
Nói chuyện một hồi biết được Thân Công Nam Tinh cũng có một bảo bối tương tự, họ gọi vật thể đó là bảo sách thiên kiêu.
Ngô Bình nói chuyện với người này chỉ thấy người này tính cách rất đơn thuần, sau khi Thân Công Nam Tinh biết Ngô Bình còn biết cả luyện đan và y thuật thì cực kỳ bái phục.
“Anh Lý đúng là kỳ tài, không chỉ là nhất đẳng thiên phẩm. Tôi có vài người bạn đều đang ở trong nhóm thảo luận, anh Lý có muốn tham gia không?”
Thế mà còn có thể tham gia nhóm? Ngô Bình nói: “Được chứ”.
Không lâu sau anh được thêm vào trong một nhóm hơn năm mươi người. Mọi người đều lần lượt chào đòn, vì Ngô Bình là một trong vài người có vị trí xếp hạng cao nhất hiện tại ở trong nhóm.
Nói chuyện với những người này, Ngô Bình mới biết họ đều là thiên tài đỉnh cấp của các thế lực lớn, tu chân đều xuất chúng, thế nhưng một nhóm người này lại vô cùng khách sáo với anh.
“Anh Lý là cao thủ luyện đan nữa đấy, nếu mọi người có cần gì thì có thể tìm anh Lý giúp đỡ”, Thân Công Nam Tinh nói.
Ngô Bình định khiêm tốn vài câu thì trong nhóm có một cô gái tên là “Nam Cung Nguyệt” hỏi: “Anh Lý có thể luyện chế đan dược có hiệu quả thăng cấp trong thời gian ngắn không?”
Ngô Bình nghĩ ngợi rồi nói: “Ý cô là Đột Ngộ Đan sao?”
Nam Cung Nguyệt nói: “Đúng rồi, Đột Ngộ Đan là được, anh Lý có thể luyện chế không? Tôi sẵn sàng mua với giá cao”.
Ngô Bình thầm nói chúng ta một người ở trái đất, một người ở tiên giới, cô mua thế nào được?
Chương 1050: Nhóm nói chuyện phiếm của các thiên kiêu
Nhưng anh vẫn nói: “Có thể luyện chế được”.
Nam Cung Nguyệt: “Không biết là đan dược phẩm cấp nào?”
Đan dược của Ngô Bình, sớm đã có thể đạt đến vương phẩm rồi, hơn nữa Đột Ngộ Đan này cũng không phải quá khó, anh nói ngay: “Vương phẩm”.
Nam Cung Nguyệt vui mừng: “Anh Lý, tôi đưa cho anh trước một trăm bảo bùa đặt cọc!”
Ngô Bình kinh ngạc, một trăm bảo bùa? Đặt cọc? Đột Ngộ Đan mà quý vậy sao?
Đương nhiên anh không thể nói ra, bèn nói: “Cô Nam Cung, không biết bên phía các cô, Đột Ngộ Đan vương phẩm đáng giá bao nhiêu bảo bùa?”
Nam Cung Nguyệt: “Đột Ngộ Đan vương phẩm chỉ có thể mua được ở buổi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm bảo tiền, bảo tiền chính là bảo bùa, giá cuối cùng thường là năm trăm. Anh Lý, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu, tôi có thể dùng giá cao nhất để mua”.
Giá cao nhất chính là trăm bảo bùa! Phải biết rằng, một bảo tiền tương đương với một nghìn tiền bùa, trăm bảo bùa chính là một trăm nghìn tiền bùa!
Ở Tiên Giới này không phải bị lạm phát đấy chứ? Ngô Bình thầm nghĩ.
Thấy Ngô Bình không đáp, Nam Cung Nguyệt vội nói: “Nếu Anh Lý thấy ít, tôi có thể tăng thêm chút”.
Ngô Bình nói: “Cô Nam Cung, không hề ít”.
Nam Cung Nguyệt nói: “Cảm tạ anh Lý”.
Cô ấy nói xong, trên bảo sách thiên kiêu của Ngô Bình xuất hiện một hàng chữ nói: Có người tặng quà cho anh, có nhận hay không?
“A? Thứ này mà còn có thể tặng đồ sao?”. Anh lập tức nói “Chấp nhận”.
Giây tiếp theo, bảo sách phát ra ánh sáng chiếu xuống mặt bàn, mặt bàn phát sáng, lại có thêm một túi tiền.
Anh vội mở túi tiền ra, bên trong thật sự có một trăm bảo tiền!
Anh vừa mừng vừa ngạc nhiên, bảo sách này đúng là không tệ!
Anh lập tức nói trong nhóm: “Các vị, trước mắt tôi có thể luyện chế ra được đan dược mà cảnh giới Địa Tiên cần, đan dược đa phần là vương phẩm. Nếu cần, có thể liên lạc với tôi”.
Trong nhóm ồn ào hơn hẳn, không ít người đều hỏi thăm, Ngô Bình có thể luyện chế ra được loại đan dược nào đó không. Đan mà họ nói, hầu hết Ngô Bình đều biết, cho dù chưa từng nghe qua thì sau khi hỏi cách dùng thì anh cũng biết được loại đan dược tương tự.
Anh quay về, những đan dược này, đa phần anh đều có thể luyện chế được, chỉ là có vài nguyên lại khá khó tìm. Anh bèn nói với mọi người, bọn họ có thể tự mình tìm nguyên liệu, như vậy thì giá đan dược sẽ được giảm ba mươi phần trăm.
Bình thường mà nói, phí dược liệu chỉ chiếm chưa đến một phần mười giá thành đan dược, thậm chí là một phần trăm. Ngô Bình giảm giá hẳn ba mươi phần trăm thì cũng vẫn lời rồi, vì vậy những người này đều tỏ ý có thể tự mình tìm dược liệu.
Nói chuyện trong nhóm một lúc, có không ít người âm thầm kết bạn với anh, anh chấp nhận lần lượt. Về sau, anh nói với Thân Công Nam Tinh: “Thân Công, một thời gian nữa, một người bạn của tôi muốn đến Thông thần thổ thông thiên các anh, làm phiền anh chăm sóc chút”.
Thân Công Nam Tinh cười nói: “Anh Lý yên tâm, có tôi đây, không ai có thể ức hiếp bạn bè anh”.
Người Ngô Bình nói đương nhiên là Đường Băng Vân, Đường Băng Vân sau khi trở thành Địa Tiên thì muốn đến Thần Thổ tu luyện, anh vẫn luôn rất lo lắng. Hiện tại nhờ vị Thân Công Nam Tinh này thăm dò tin tức, anh có thể biết được tin tức Đường Băng Vân ở bên đó bất kỳ lúc nào.
Biết Đường Băng Vân là nữ, hơn nữa còn là địa phẩm nhất đẳng, Thân Công Nam Tinh nói: “Bạn của Anh Lý không đơn giản tí nào, nhất đẳng địa phẩm không nhiều, chỉ chừng hai mươi người thôi”.
Ngô Bình: “Phải làm phiền anh Thân Công rồi”.
Thân Công Nam Tinh: “Không cần khách sáo, sau này lúc anh Lý giúp tôi luyện chế đan dược, bớt giá cho tôi là được, ha ha…”
Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này đan dược của Thân Công huynh, tôi chỉ lấy theo giá vốn”.
Thân Cung Nam Tinh mừng rỡ, ở Tiên Giới, đan dược này cũng là thứ khan hiếm, Ngô Bình chỉ lấy giá vốn, anh ta có thể tiết kiệm được không ít tiền rồi!
Anh nói chuyện với nhóm một lúc, Hanami Tsukihime đã ổn định tu hành. Tu vi thăng cấp, cô ấy vô cùng vui mừng, ra khỏi phòng liền ôm lấy Ngô Bình nói: “Anh Huyền Bình, cảm giác làm Thiên Sư thật tốt, như thể cả đất trời đều do em nắm giữ vậy”.
Ngô Bình: “Quen rồi, thì sẽ không còn cảm giác này nữa, trái lại sẽ cảm thấy kính sợ đất trời”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Huyền Bình, qua thời gian nữa em có thể trở thành Địa Tiên rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tháng sau có thể đột phá rồi. Em cũng không phải vội, đợi anh trở thành Địa Tiên trước, có kinh nghiệm rồi em đột phá cũng không muộn”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Có anh Huyền Bình giúp đỡ, tu hành em dễ hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh truyền cho em một công pháp, em chăm chỉ tu luyện làm nền tảng cho tu hành sau này”.
Ngô Bình truyền dạy cho Hanami Tsukihime, chính là Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà lúc trước anh tu luyện, tu luyện công pháp này, con đường tu hành của Hanami Tsukihime sẽ càng ổn định, càng đi xa.
Lúc này, sắc trời đã tối, Hanami Tsukihime cho người làm làm mấy món Viêm Long, để Ngô Bình uống rượu.
Vừa uống hai ly rượu, Miyo chạy tới bẩm báo: “Cậu chủ, cô chủ, Nhị hoàng tử cử đến bốn vũ nữ”.
Hanami Tsukihime bất ngờ, vũ nữ? Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, Nhị hoàng tử là thứ tử của hoàng thất đời trước, cũng rất có địa vị ở Đông Doanh, là một trong những người đứng đầu nhóm võ sĩ. Anh ta cử vũ nữ đến đây, có lẽ là vì muốn kết giao với anh”.
Ngô Bình không hề hứng thú với Nhị hoàng tử gì đó, nói: “Không gặp”.
Miyo: “Cậu chủ, vũ nữ còn cầm theo quà”.
Vừa nghe có quà, Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Cho bọn họ vào đi”.
Ngay sau đó, bốn cô gái, lần lượt ôm một hộp quà đi vào, bốn cô gái này, ai ai cũng xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, dù so sánh với Hanami Tsukihime thì cũng có chút ưu thế.
Ánh mắt Ngô Bình bất giác sáng rực, bốn vũ nữ quỳ xuống đất: “Bái kiến chủ nhân”.
Ngô Bình nhíu mày: “Các cô gọi tôi là chủ nhân”.
Vũ nữ bên trái cười nói: “Hoàng tử điện hạ, đã tặng bốn người chúng tôi cho anh, anh chính là chủ nhân của chúng tôi”.
Ánh mắt cô ấy vô cùng thu hút, chỉ một ánh mắt đã chạm đến trái tim đàn ông.
Ngô Bình lại bình tĩnh nói: “Không công không nhận thưởng”.
Vũ nữ này mở hộp quà trước mặt ra, bên trong có một thanh đao thời Đường. Ngô Bình từng thấy bức hình thanh đao này, là vật lưu giữ trong bảo tàng Đông Doanh, khắp thiên hạ chỉ có một, là vật vô giá!
Vũ nữ thứ hai nói: “Chủ nhân, điện hạ ngưỡng mộ anh tiêu sái, lệnh cho thiếp thân đến hầu hạ”.
Cô ấy cũng mở hộp, bên trong là một bức tranh, Hàn Giang Độc Điếu Đồ!
Hai hộp còn lại cũng mở ra,cũng đều là bảo vật cấp quốc gia lưu lạc ở nước ngoài.
Vũ nữ bên phải nói: “Chủ nhân, xin anh thu nhận chúng tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đồ thì để lại, các cô thì quay về đi. Nói với Nhị hoàng tử, tôi không hứng thú với các cô”.
Bốn mỹ nhân thay đổi nét mặt, nước mắt như sắp rơi.
Ngô Bình bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tiễn khách”.
Sau khi bốn cô gái rời khỏi đó, Ngô Bình cất đồ đạc đi cười nói: “Xem như là vật về với chủ rồi”.
Hanami Tsukihime như có suy nghĩ, nói: “Anh Huyền Bình, nhị hoàng tử cử bọn họ đến đây, có lẽ là muốn mượn gen”.
Ngô Bình ngây người: “Mượn gen?”
Hanami Tsukihime gật đầu: “Đàn ông Đông Doanh có vóc dáng nhỏ bé, vì vậy thường cử nữ giới đến Viêm Long, qua lại với đàn ông cao lớn của Viêm Long, sau khi có thai sẽ quay về Đông Doanh, sinh ra đời sau, cách đó dùng để cải thiện gen Đông Doanh”.
Ngô Bình: “Ý em nói là, nhị hoàng tử kia cử bốn cô gái ấy đến, là muốn để bọn họ mang thai đời sau của anh?”
Hanami Tsukihime nói: “Chắc hẳn là vậy!”
Ngô Bình nhíu mày: “Đúng là kế hay!”
Hanami Tsukihime ôm lấy anh: “Cũng may anh Huyền Bình là chính nhân quân tử, nếu không đã mắc bẫy bọn họ rồi”.
Ngô Bình nhìn cô ấy, cười nói: “Anh có sức lực chi bằng dùng trên người Hanami”.
Hanami Tsukihime nghe anh nói như vậy, cả người mềm nhũn, gương mặt ửng hồng.
Đêm đó, cô ấy hầu Ngô Bình ngủ, hết sức lấy lòng.
Cùng lúc đó, trong Đạo quán, người trẻ tuổi kia thấy cô gái mình cử đi không có hiệu quả, nói: “Xem ra đám phụ nữ này không tốt, chỉ có thể cử cô ấy đi thôi”.
Kobayashi sửng sốt: “Điện hạ muốn cử Shimizu sao? Shimizu là do người chuẩn bị mười mấy năm, dùng để làm quà cho Nhẫn Hoàng, như vậy…”
Người trẻ tuổi: “Chỉ có thể như vậy thôi, người phụ nữ khác, anh ta sẽ không động lòng”.
Kobayashi khẽ thở dài, vẻ mặt đáng tiếc: “Được thôi, tiểu nhân lập tức chuẩn bị!”
Ngô Bình: “Trước kia, ông đã phát hiện ra các điều bất thường của các thế lực lớn khác trong dòng tộc. Có người mua đất, người thì ra sức tạo quan hệ với giới tu hành, có người thì bồi dưỡng cao thủ. Họ làm vậy là vì linh khí đang hồi phục, trái đất sắp trở lại như thời Tiên Quốc”.
Lý Đông Hưng hỏi: “Tiểu Bình, thời Tiên Quốc là như thế nào?”
Ngô Bình nhìn các ghi chép loằng ngoằng rồi nói: “Vào thời đó, đến một con chuột bình thường cũng mạnh hơn hổ với sư tử hiện giờ, chúng có thể ăn thịt con người. Hơn nữa, vì linh khí dồi dào nên rất dễ sinh ra yêu ma quỷ quái. Mà khi đó thì người trong giới tu hành cũng tăng lên nhiều, những ai trước không thể tu luyện thì giờ cũng làm được. Khi ấy, trật tự xã hội sẽ bị phá vỡ. Các nước đấu đá quyết liệt, chúng ta sẽ đối mặt với một cuộc chiến tranh thế giới mới”.
Lý Mai: “Huyền Bình, thế chúng ta phải chuẩn bị những gì?”
Ngô Bình: “Quan trọng nhất là nhân tài và tài nguyên. Nhân tài thì để anh nghĩ cách, còn tài nguyên thì chúng ta phải mua đất, không chỉ trong nước mà cả nước ngoài nữa”.
Lý Mai: “Mua lung tung ư?”
Ngô Bình: “Ừ, cứ có là mua, càng nhiều càng tốt. Vì sau này, không gian gập sẽ mở rộng. Khéo khu đất mà chúng ta mua lại có một không gian như thế”.
Lý Mai: “Nhưng kể cả mua đất thì mình cũng cần có thực lực để giữ đất chứ?”
Ngô Bình: “Thực lực thì mình không phải lo, giờ anh là thiếu chưởng môn của kiếm phái Thục Sơn rồi, ngoài ra còn là đệ tử của chưởng môn Thục Sơn ở Tiên Giới nữa. Đó là chưa kể anh còn là Long chủ của Thiên Long, thống soái ba quân ở Đông Tinh, người bình thường không dám động vào anh đâu”.
Lý Vân Đẩu: “Tiểu Bình, linh khí mà cháu bảo còn bao lâu nữa thì phục hồi?”
Ngô Bình: “Cái này cháu không rõ, nhưng có thể là nửa năm hoặc mười năm nữa hay thậm chí là lâu hơn. Tóm lại là mình vẫn phải chuẩn bị”.
Anh ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Ông ơi, cháu muốn mở một tổ chức từ thiện dưới tên mình, để giúp người dân trong nước. Mỗi năm, cháu sẽ truyền vào đó 1000 tỷ và buộc phải tiêu hết”.
Mọi người nghe xong đều giật mình, tuy hiện giờ nhà họ Lý rất giàu, nhưng đâu thể mỗi năm ủng hộ từ thiện 1000 tỷ được? Tổng kinh tế của cả nước mới có 150 nghìn tỷ thôi.
Lý Gia Ninh: “Huyền Bình, như thế thì nhiều quá, e là chúng ta không cầm cự được lâu đâu”.
Không phải bà ấy sót tiền, vì tiền với những người như Lý Gia Ninh mà nói chỉ là một dãy số mà thôi.
Ngô Bình cười nói: “Cô, chúng ta sẽ ngày càng kiếm được nhiều tiền hơn. Sau khi linh khí hồi phục, khéo tiền của mình cũng không còn giá trị nữa”.
Mọi người sững sờ, tiền không còn giá trị nữa ư?
Ngô Bình nói: “Mọi người tưởng tượng nhé, một khi linh khí phục hồi, người tu hành sẽ trở nên phổ biến, khi ấy thì thứ gì sẽ đáng giá?”
Lý Mai: “Tài nguyên tu hành”.
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, sau này thứ có giá trị là tài nguyên tu hành. Nhà đất, tiền bạc, máy móc và nhà xưởng cùng các tài sản khác của chúng ta sẽ mất giá trị. Ngược lại, thứ mà những người tu hành cần như công pháp, động tiên, linh thạch, đan dược và tiền bùa sẽ khôi phục giá trị ban đầu”.
Lý Vân Đẩu: “Huyền Bình, ý của cháu là chúng ta phải bỏ nhiều tiền ra để tiêu đi, hoặc đổi thành những tài nguyên tu hành ư?”
Ngô Bình: “Đại khái là thế ạ, mai này thế nào thì cháu cũng chưa rõ nên cháu sẽ hướng dẫn mọi người sau”.
Lúc này, Lý Mai hỏi ngay một câu mấu chốt: “Huyền Bình, nếu có nhiều người tu hành rồi thì có phải giới tu hành sẽ thống trị thế giới không?”
Ngô Bình nói: “Chắc chắn thế, sau này thế giới sẽ do các thế lực tu chân điều hành, hoặc các đại quốc tu chân trỗi dậy, sau đó thành lập quốc gia như thời Tiên Quốc”.
Tin tức của Ngô Bình khiến mọi người rất bất ngờ, sau khi kết thúc cuộc gọi video, ai nấy đều ngồi ngẫm nghĩ hồi lâu không biết tương lai sẽ như thế nào.
Ngô Bình tắt màn hình đi thì nhận được một tin nhắn của Thiên Long. Đây là tin khẩn, nội dung là có một tốp tu sĩ nước ngoài xâm nhập biên giới, khiến quân và dân ở đó bị thương vong nhiều.
Ngay sau đó, Ngô Bình lại nhận thêm được một đoạn clip. Đó là cảnh một con quái vật toàn thân rực lửa đang bay trên không trung, tay nó khua múa rồi ném một quả cầu lửa xuống dưới đất.
Mỗi quả cầu lửa của nó có thể tạo thành uy lực ngang với cả tấn thuốc nổ, lập tức khiến nhà cửa và người dân bên dưới thành tro bụi.
Ngô Bình híp mắt lại, kẻ địch xâm nhập là chức trách của Thiên Long, anh lập tức sử dụng bùa Địa Độn để xuất hiện ở hiện trường ngay.
Nơi đây là một thành phố thuộc phía Đông Bắc của Viêm Long, nơi này trở nên vô cùng hỗn loạn, xe cảnh sát, xe cứu hoả, cứu thương hoạy động hết công suất.
Ngô Bình nhìn về phía con quái vật đang ném cầu lửa vào người dân vô tội từ phía xa, lòng anh trùng xuống. Người này dám làm vậy một là điên, hai là có ý đồ gì đó. Hơn nữa, thực lực của người này còn rất mạnh, đã là một cường giả cấp Thần Vương rồi.
Anh bay vút lên cao rồi tung một chưởng về phía đó, anh đã thi triển Hoả Vân Chưởng, một chưởng ấn rực lửa tấn công người kia.
Quái nhân ngoảnh lại rồi tung một quả cầu lửa phản công Ngô Bình.
Một tiếng động lớn vang lên, kèm theo đó là một vụ nổ trên không trung, ngay sau đó có một bóng người lao về phía Ngô Bình.
Làn da của người đó biến thành màu đen sì, ngoài ra còn có các lỗ nhỏ, lửa không ngừng phun từ bên trong ra. Mắt người đó có màu đen đỏ, xung quanh được lửa bao bọc, uy lực rất khủng khiếp.
“Giết!”
Ngô Bình không chút do dự mà thi triển bùa Âm Dương Truy Hồn, hai tia sát quang màu đen trắng xuất hiện rồi chém đứt tay trái của quái nhân.
Máu của quái nhân phun ra, điều kỳ lạ là máu của người này cũng rực lửa.
Máu huyết mà cũng cháy được ư?
Ngô Bình giật mình rồi thấy máu huyết trong người mình sôi sục, anh nảy ra một ý, đó là uống hết chỗ máu rơi xuống kia.
Thấy máu sắp rơi xuống đất, Ngô Bình vung tay lên, máu huyết lập tức bay lên cao rồi biến thành một giọt máu to như nắm đấm.
Giọt máu rơi xuống tay Ngô Bình rồi nhanh chóng thấm vào da anh, sau đó lập tức bị anh hấp thu. Một lát sau, bằng một cách đặc biệt nào đó, anh đã phá giải được ý nghĩa ẩn chứa trong giọt máu này.
“Mình đang hấp thu sức mạnh của hắn ư?”, Ngô Bình ngạc nhiên.
Quái nhân đó bị đứt một tay nên đang gào thét đau đớn, máu thịt trên cánh tay bị ngọn lửa quấn lấy, loáng cái lại có cánh tay khác mọc ra.
Sau đó, hắn vung cả hai tay lên, lập tức có hơn chục quả cầu lửa bay về phía Ngô Bình. Các quả cầu lửa này đều to như quả bóng chuyền, uy lực thì khỏi bàn cãi.
Phía sau Ngô Bình có một nhà dân, nếu anh né đi thì nhà đó sẽ chết thảm hết.
Anh sử dụng toàn bộ sức mạnh, phủ kín người bằng pháp lực rồi lao về những quả cầu lửa ấy.
Uỳnh!
Anh tung một quyền đấm vỡ một quả cầu lửa, nhưng điều kỳ lạ là nó không nổ, mà bị quyền cước của anh hấp thu, sau đó tiến vào máu dịch của anh.
Thì ra, sức mạnh Thần Vương mà anh có được đã hoá giải sức mạnh của ngọn lửa từ quái nhân, đồng thời có thể hấp thu cầu lửa của hắn.
Ngô Bình mừng rỡ, nhanh chóng đỡ tiếp các quả cầu lửa của quái nhân, mỗi khi đỡ một quả, ngọn lửa từ nó lại được hấp thu vào người anh.
Sau khi đỡ hết cầu lửa, Ngô Bình đã tiến lại gần quái nhân hơn.
Quái nhân tỏ vẻ kinh ngạc rồi gầm lên: “Không thể nào!”
Nghe giọng của hắn, Ngô Bình đoán quái nhân là một con quỷ Đông Doanh.
Chương 1047: Nợ máu phải trả bằng máu
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Người Đông Doanh to gan thật, dám đến Viêm Long gây rối, ai cho các người dũng khí vậy hả?”
Anh tung một quyền vào mặt quái nhân, kiếm nguyên đáng sợ mang theo uy lực mạnh mẽ đánh nát mặt hắn, máu tươi phun ra.
Tên đó hét lên đau đớn rồi bay ra xa, sau đó bị Ngô Bình đạp ngã xuống đất.
Anh giẫm lên mặt hắn rồi lạnh giọng hỏi: “Nói ngay, tại sao lại đến Viêm Long?”
Lúc này, sức mạnh Thần Vương của Ngô Bình bùng nổ nên đã hình thành áp chế với người này, hắn hét lớn rồi nói: “Cậu là Thần Vương ư? Không thể nào! Không ai có thể hấp thu sức mạnh Thần Vương được”.
Ngô Bình nói: “Người khác thì không nhưng tôi thì có. Trả lời câu hỏi, không thì tôi sẽ cho anh hồn bay phách tán!”
Ngọn lửa trên người quái nhân biến mất, để lộ ra dáng vẻ bình thường của con người, hắn nói: “Tôi là thần được tập đoàn Thiên Chiếu bồi dưỡng, tên là Hirano”.
Ngô Bình biết tập đoàn này, ngày trước anh và Sakaki đã va chạm, hơn nữa Sawako cũng từng ra tay với tập đoàn Tam Hữu, sau này anh phải ra tay thì ông ta mới chịu thôi.
Anh chợt có một dự cảm bất ổn nên hỏi: “Anh là người của tập đoàn Thiên Chiếu, thế thì đến Viêm Long làm gì?”
Hirano nói: “Tôi có sức mạnh của thần nên mới bay lên cao thử nghiệm uy lực, bất cẩn đã đến nhầm nước ta”.
Ngô Bình cười lạnh: “Bất cẩn? Anh có biết ngọn lửa mình vừa tạo ra đã giết bao nhiêu người rồi không?”
Hirano run rẩy nói: “Tôi biết lỗi rồi”.
Ngô Bình: “Tôi hỏi anh, tập đoàn Thiên Chiếu có bao nhiêu người giống anh?”
Hirano: “Hiện tại chỉ có một mình tôi, để bồi dưỡng tôi, tập đoàn đã dùng hết một phần ba tài sản”.
Ngô Bình: “Một phần ba tài sản ư?”
Hirano: “Vâng, có hơn ba nghìn người cùng dùng thuốc như tôi, nhưng chỉ có một mình tôi thành công, những người khác đều chết hết, không thì cũng thất bại”.
Ngô Bình: “Xem ra Sawako định đào tạo cao thủ, tiếc là anh quá ngu xuẩn, dám chạy đến Viêm Long thử nghiệm, nên tôi phải tiễn anh về trời thôi”.
Uynh!
Ngô Bình tung một chưởng đâm thủng tim của Hirano, hắn hét lên đau đớn, thần lực trong máu huyết đã bị Ngô Bình hấp thu hết.
Sau đó, Ngô Bình cảm thấy có thêm một luồng sức mạnh rực lửa xuất hiện trong người mình, anh động tinh thần một cái là quanh người bốc cháy ngay.
Ngô Bình đánh chết Hirano xong thì có vài thành viên của Thiên Long đi tới, thấy hắn đã chết, họ thở phào một hơi.
“Long chủ!”, họ tiến lên chào hỏi.
Ngô Bình: “Người của chúng ta có ai chết không?”
Mấy người đó nhìn nhau, một người đáp: “Có bốn người bị thương và bảy người chết, thực lực của người này quá mạnh, chúng tôi không phải đối thủ”.
“Người dân thì sao?”
“Có vài trăm người chết, bị thương thì rất nhiều”, một người nói: “Người Đông Doanh thật ngang ngược, dám trắng trợn tấn công chúng ta”.
Ngô Bình: “Chuyện này không thể cho quan được, mọi người hãy tiếp tục điều trị cho mọi người, đồng thời bồi thường một triệu cho mỗi một mạng người, thiệt hại về nhà cửa và tài sản thì giao cho chính quyền địa phương lo liệu. Nếu họ không có tiền thì mới đến lượt chúng ta”.
Mấy người kia nghe xong thì đi làm ngay, Ngô Bình bay vút lên cao rồi đằng đằng sát khí bay đến Đông Doanh.
Oan có đầu, nợ có chủ, thần gì đó này là do Sawako bồi dưỡng nên anh phải đi tìm ông ta.
Vì thế, anh bay đến Đông Doanh, nhưng khi bay vào địa phận của Đông Doanh thì anh đã bị nhiều luồng thần niệm tấn công.
Lúc này, anh đang ở trên khoảng không của quận Ishikawa, có ba người xuất hiện ở phía trước để chặn anh lại.
Người đứng đầu ăn mặc như võ sĩ của thời Mạc phủ, hai người khác cũng lag võ sĩ. Người đứng giữa để kiểu tóc thời cổ kỳ quái, giữa đầu không có tóc, trông rất xấu.
“Ai? Mau báo tên!”, võ sĩ ở giữa hỏi Ngô Bình.
Ngô Bình: “Tôi là võ giả Viêm Long, đến giết người”.
Võ sĩ cau mày nói: “Cậu đến giết người ư?”
Ngô Bình: “Thần mà Sawako bồi dưỡng đã đến Viêm Lonyg tàn sát người vô tội, khiến rất nhiều người chết và bị thương. Vì thế Đông Doanh buộc phải trả giá”.
Nghe Ngô Bình nói vậy, ba võ sĩ đều bật cười, võ sĩ bên trái nói: “Ngày xưa, chúng tôi đã giết bao người Viêm Long, giờ giết có vài trăm người thì bõ bèn gì”.
Ngô Bình lườm võ sĩ đó rồi lạnh giọng nói: “Ngày xưa, các người cũng tham gia giết chóc ư?”
Võ sĩ đó nói: “Ngày xưa, tôi là một đại tá, từng có kinh nghiệm chém cả chục nghìn người”.
Võ sĩ bên trái cười nói: “Tuy tôi không có kinh nghiệm chém chục nghìn người, nhưng ba nghìn thì vô tư. Khi ấy, đầu người rơi như lá rụng, đúng là một cảnh tượng đã mắt!”
“Ha ha, tôi cũng chém được nhiều lắm, toàn lũ rác rưởi thôi mà…”
Hắn vừa nói dứt câu đã có một đường kiếm loé sáng, ba cái đầu bay lên. Cùng lúc đó, ba nguyên thần xông ra rồi nhảy trên không trung, sau đó đã bị Ngô Bình bắt lấy.
Ba người kia vừa ngạc nhiên vừa sợ hãi, tên đã chém cả chục nghìn người nói: “Mạnh quá! Rốt cuộc cậu là ai? Tiên Quân của Viêm Long à?”
Tên chém nghìn người run rẩy nói: “Không, còn đáng sợ hơn cả Tiên Quân ấy. Trời ơi, rốt cuộc là quái vật gì vậy?”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Nhớ cho rõ tên tôi này, tôi là Lý Huyền Bình của Viêm Long!”
Nói rồi, anh ném ba nguyên thần vào bát vàng, sau đó luyện hoá thành ba viên Nhân Nguyên Đan.
Thi thể của ba người kia rơi xuống đất, Ngô Bình đứng ngay cạnh đó, vì anh biết mình giết họ xong thì sẽ có tu sĩ khác của Đông Doanh đến ngay.
Tu sĩ này có dáng người rất lùn, chia hơn mét tư, mặt thì hốc hác và nhăn nheo, lão mặc quần áo của Thần chủ, mắt híp nhưng sáng ngời.
“Cậu đã vi phạm quy tắc là dùng thân phận của tu sĩ Viêm Long xâm phạm Đông Doanh, nếu còn không đi thì đừng trách tôi ra tay!”
Ngô Bình: “Ông là ai? Báo tên họ đi”.
Người đàn ông: “Tôi là Hidetsugu, trưởng lão của Thần Đạo Giáo”.
Ngô Bình gật đầu: “Ông bảo tôi vi phạm quy tắc, thế ông có biết bên ông vừa có tu sĩ sang nước tôi giết bao người dân vô tội không?”
Hidetsugu nói: “Người chết đều là bọn phàm phu tục tử, bên tôi sẽ bồi thường”.
Ngô Bình lạnh giọng nói: “Bồi thường? Nợ máu phải trả bằng máu! Bên ông giết một người dân của bên tôi thì tôi sẽ giết một tu sĩ bên ông”.
Hidetsugu sầm mặt nói: “Cậu ngông quá rồi đấy! Hãy nhìn cho rõ xem đây là đâu, cậu tưởng một mình mình có thể đấu lại các cao thủ ở đây ư?”
“Tôi là chuyên gia diệt quỷ đấy”, Ngô Bình giơ tay lên rồi bắn một kiếm nguyên ra. Anh kết hợp Niêm Hoa Chỉ và kiếm nguyên, một sát quang lập tức bủa vây Hidetsugu.
Nhưng quanh người ông ta chợt phát sáng, ông ta cười lạnh nói: “Có chút tài mọn mà cũng dám huênh hoang”.
“Thế à?”, Ngô Bình lách người, sau đó chém một kiếm tới.
Cheng!
Màn ánh sáng kia đã bị anh chém vỡ vụn.
Hidetsugu cười lớn: “Thế thì đã sao?”
Ngô Bình híp mắt lại, sau đó giơ tay chộp vào vai Hidetsugu, sức mạnh ngọn lửa anh vừa hấp thu được đã phủ kín người Hidetsugu.
Toàn thân Hidetsugu bốc cháy, ông ta không chịu được mà hét lên: “Dừng tay!”
Ông ta ra sức giãy giụa, nhưng vô dụng.
Nửa phút sau, Hidetsugu đã cháy thành than, cuối cùng chỉ còn lại một nguyên anh nhảy ra. Ngô Bình bắt lấy, sau đó ném thẳng vào lò luyện Minh Thần để luyện chế Nguyên Anh Đan.
Chương 1048: Sứ giả Igamon
“Không tệ, mình nên giết thêm vài con quỷ Đông Doanh nữa, sau đó lấy Nhân Nguyên Đan và Nguyên Anh Đan dùng luyện chế, bồi dưỡng tu sĩ Viêm Long”, nghĩ đến đây, anh tiếp tục đi về phía trước.
Nhưng sau đó không còn ai ngăn cản anh nữa, thậm chí ngay cả thần niệm đang theo dõi anh cũng biến mất.
Khi đến mặt đất, anh thay đổi hình dạng, sau đó liên lạc với Hanami Tsukihime.
Không lâu sau một chiếc xe MVP chạy đến, cửa xe vừa mở, anh bước lên xe.
Người lái chính là Hanami Tsukihime, cô ấy vui vẻ nói: “Anh Huyền Bình, anh đột nhiên đến Đông Doanh có phải là vì nhớ Tsukihime rồi không?”
Ngô Bình cười nói: “Anh đến thăm em và ông Lạc, tiện thể xử lý chút việc”.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, cụ vẫn luôn bế quan, ông ấy đã mở ra Linh Khiếu, ba Thần Khiếu, năm nay có lẽ sẽ thăng cấp lên Địa Tiên”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt, Tsukihime, lần trước tiêu diệt phái Nguyên Không, bọn em có khống chế được quận Saitama và quận Gunma không?”
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, hai quận này đã nằm dưới sự khống chế của bọn em, bọn em vẫn còn nắm trong tay một phần quận Aichi”.
Ngô Bình: “Anh nhớ hai quận này là địa bàn của Igamon, đã có hiệp ước với Igamon”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon đã tăng tỷ lệ cống phẩm lên hai mươi phần trăm nhưng vẫn nằm trong phạm vi chúng ta chịu được”.
Ngô Bình hỏi: “Tăng lên hai mươi phần trăm là bao nhiêu?”
Hanami Tsukihime: “Vốn dĩ là tỷ lệ phần trăm tổng lợi nhuận, tăng lên hai mươi phần trăm”.
Ngô Bình nhíu mày: “Thế mà phải cho chúng phần trăm lợi tức, Igamon này cũng tham lam quá”.
Hanami Tsukihime: “Không còn cách nào khác, ai bảo chúng ta yếu, còn đối phương thì mạnh”.
Nói rồi cô ấy nói: “À phải rồi, Igamon phái hai sứ giả đến giám sát gia tộc bọn em, em vẫn chưa gặp họ nữa”.
Ngô Bình: “Igamon cũng có thế lực ở Nhẫn Giới chứ?”
Hanami Tsukihime gật đầu: “Igamon cũng có thế lực nhất định ở Nhẫn Giới, hơn nữa không lỏng lẻo giống Kogamon, Igamon có thủ lĩnh thống nhất”.
Ngô Bình: “Dâng cho chúng phần trăm lợi tức không phải là kế lâu dài”.
Hanami Tsukihime: “Hết cách rồi, thế lực của Igamon ở Đông Doanh rất lớn”.
Ngô Bình: “Em đừng sợ, anh là chỗ dựa của em nên thế lực của em vẫn lớn hơn Igamon”.
Hanami Tsukihime cười nói: “Đúng thế! Anh Huyền Bình, em có việc muốn nói với anh, gần đây khu vực biển của phía Bắc Đông Doanh xuất hiện một chuyện kỳ lạ, có không ít tu sĩ đến kiểm tra”.
Ngô Bình: “Chuyện quái lạ gì?”
Hanami Tsukihime: “Dưới đáy biển xuất hiện một cái động rất lớn, liên tục hút lấy nước biển, trên bề ngoài hình thành xoáy nước khổng lồ. Có người nói, xoáy nước đó có thể liên kết với không gian gấp không biết nào đó”.
Ngô Bình: “Có người vào đó chưa?”
Hanami Tsukihime: “Tạm thời vẫn chưa có, nhưng sớm muộn gì cũng có người vào trong thăm dò”.
Xe chạy đến nơi Hanami Tsukihime sống, vừa vào phòng, Hanami Tsukihime giúp Ngô Bình cởi áo khoác ngoài, đổi dép đi trong nhà.
Ngô Bình cười nói: “Tsukihime, tu vi của em quá yếu, lần này anh đến đây, tiện thể giúp em tăng lên thiên sư”.
Hanami Tsukihime cực kỳ ngạc nhiên: “Anh Huyền Bình, em có thể trở thành thiên sư sao?”
Ngô Bình: “Có anh giúp đỡ, chắc sẽ không khó”.
Hanami Tsukihime mừng rỡ, nhào vào lòng Ngô Bình: “Cảm ơn anh nhiều lắm”.
Ngô Bình khẽ cười nói: “Tu vi tu hành của An Ogura và Yozakura Tama tiến bộ rất nhanh, qua một thời gian nữa, anh sẽ bảo họ về giúp em”.
Đang nói thì Miyo và Hoshi ở bên ngoài muốn gặp.
“Vào đi!”, Hanami Tsukihime lui ra khỏi lòng Ngô Bình, ngồi thẳng dậy. Cánh cửa vừa mở ra, Hoshi và Miyo quỳ xuống đất, thấy Ngô Bình cũng ở đây, họ vui mừng: “Chào cậu chủ”.
Ngô Bình gật đầu, Hanami Tsukihime hỏi: “Có việc gì?”
Hoshi nói: “Chủ nhân, sứ giả Igamon đang nổi nóng, nói cô không gặp họ là vô lễ với Igamon”.
Hanami Tsukihime lạnh nhạt nói: “Hắn thích nổi nóng thì cứ để hắn nổi nóng, dù sao tôi cũng không gặp”.
Miyo: “Nhưng chủ nhân, hai sứ giả đó đang đến đây”.
Hanami Tsukihime sửng sốt: “Chúng biết tôi sống ở đây?”
Hoshi: “Có lẽ là biết, nếu không có gì bất ngờ thì sứ giả sẽ đến đây trong năm phút”.
Hanami Tsukihime nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta rời khỏi đây”.
Ngô Bình lại nói: “Tsukihime, cái gì nên đến sẽ đến thôi, em tránh được một lần nhưng không thể né được mười lần”.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, em nghe nói hai sứ giả này có danh tiếng không tốt, thường lấy danh nghĩa của Igamon để chèn ép người khác”.
Ngô Bình: “Không sao, anh có cách trị chúng”.
Có Ngô Bình ở đây, Hanami Tsukihime càng có tự tin hơn: “Được”.
Không đến năm phút, có người bước vào cửa, Hoshi và Miyo không ngăn lại được, một người đàn ông trong đó lên tiếng: “Khốn kiếp! Các người to gan lắm, lại dám tránh mặt không gặp chúng tôi, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, tôi sẽ trừng phạt các người”.
Một người hét lớn đẩy cửa phòng ra, đây là một người đàn ông toàn thân nồng nặc mùi rượu, ánh mắt không tỉnh táo, sau khi nhìn thấy Hanami Tsukihime, trong ánh mắt như có lửa cháy rực.
Hắn cười “hơ hơ”, cúi người nói với Hanami Tsukihime: “Cô Hanami, tôi là Kobayashi Sahashi”.
Một người khác đứng hút thuốc ngoài cửa, không đi vào, nhìn dáng vẻ này thì chắc là trợ lý của Kobayashi Sahashi.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Kobayashi, tôi luôn muốn đến chào hỏi các vị nhưng gần đây không ở trong nước nên thất lễ rồi”.
Kobayashi Sahashi cười “he he: “Nghe danh cô Hanami là một trong những người phụ nữ đẹp nhất giới kinh doanh ở Đông Doanh, hôm nay gặp được quả nhiên là danh bất hư truyền”.
Hanami Tsukihime: “Quá khen rồi”.
Lúc này Kobayashi Sahashi mới để ý đến Ngô Bình, hắn nói: “Vị này là?”
Hanami Tsukihime: “Đây là chồng chưa cưới của tôi, Lý Huyền Bình”.
Khóe mắt Kobayashi Sahashi khẽ giật, lạnh lùng nói: “Người Viêm Long sao? Hừ, cô Hanami à, cô là người đẹp nhất Đông Doanh, sao lại gả cho người Viêm Long? Người Viêm Long là loại hạ đẳng, không xứng với cô”.
Ngô Bình nãy giờ không lên tiếng đột nhiên giơ tay lên tát một cú thật mạnh vào mặt Kobayashi Sahashi, cằm của Kobayashi Sahashi như vỡ vụn ra, hắn bị rụng mấy cái răng, máu chảy đầy miệng.
Hắn bị đánh đến ngơ ngác, qua mấy giây sau mới tức giận hét lên: “Mày dám đánh tao!”
Ngô Bình lạnh lùng nói: “Cái thứ khốn nạn! Mày mà cũng dám bàn luận về Viêm Long trước mặt tao à?”
Vừa dứt lời, khí thế đáng sợ được giải phóng, Kobayashi Sahashi và trợ lý ở bên ngoài run lên, không chịu nổi mà quỳ xuống đất.
Thậm chí ba người Hanami Tsukihime, Hoshi và Yoshi không bị anh nhắm đến cũng run lên, có cảm giác phải quỳ gối trước Ngô Bình.
“Chuyện gì thế này? Khí tức đáng sợ quá như thể tôi là nô lệ của hắn, còn hắn lại rất cao quý, rất mạnh vậy!”, Kobayashi Sahashi hoảng hốt.
Sao mà hắn có thể đoán được Ngô Bình đã là Nhân Vương, có năng lực áp chế với tất cả mọi người, chèn ép về khí thế khiến họ giống như chuột gặp phải mèo.
Kobayashi Sahashi run giọng nói: “Anh Lý, tôi thất lễ rồi, xin anh hãy tha tội”.
Hắn nói rồi, Ngô Bình mới hơi thu lại khí tức, lạnh nhạt nói: “Các người tìm Tsukihime có việc gì?”
Kobayashi Sahashi lau mồ hôi, vội nói: “Không có việc gì, chỉ muốn đến chào hỏi thôi”.
Ngô Bình hừ một tiếng: “Không có việc gì thì cút đi”.
Kobayashi Sahashi vội vàng đứng lên, ôm mặt lùi về sau, dẫn theo trợ lý vội vã đi khỏi đó như bỏ chạy. Ngô Bình quá đáng sợ, hắn sợ đi chậm một chút thôi là có thể sẽ bị đánh chết ngay ở đây.
Chương 1049: Bảo sách thiên kiêu
Đối phương đã đi xa, Hoshi ngạc nhiên nói: “Cậu chủ, khí tức của cậu chủ mạnh hơn, chắc chắn lại có đột phá, chúc mừng cậu chủ”.
Ngô Bình nói: “Khoảng thời gian trước, tôi đột phá đến Nhân Tiên tầng bảy, cảnh giới Nhân Vương”.
Yoshi và Hoshi nhìn nhau, Nhân Tiên còn có tầng bảy?
Hanami Tsukihime vô cùng vui mừng, khoác cánh tay Ngô Bình áp mặt mình vào đó nói: “Anh Huyền Bình đúng là giỏi quá, là người đàn ông mạnh lớn thiên hạ”.
Ngô Bình nói: “Tsukihime, sau khi người này về chưa chắc đã chịu phục, Igamon có thể sẽ tìm đến, đến lúc đó anh sẽ dạy dỗ chúng”.
Hanami Tsukihime cười nói: “Anh Huyền Bình, đợi đến lúc anh trở thành chân nhân, chân tiên thì chẳng phải là vô địch rồi sao?”
Ngô Bình xua tay: “Không thể nói thế, mỗi một cảnh giới của Địa Tiên đều có khả năng sinh ra cao thủ siêu phàm. Núi này cao còn có núi cao hơn, không thể tự đại được”.
Anh lại nói: “Tsukihime, bây giờ anh nâng cao tu vi giúp em”.
Trong khi Ngô Bình giúp Hanami Tsukihime tu hành, Kobayashi Sahashi đi đến một đạo quán. Trong đạo quán, một người đàn ông trẻ tuổi nghe Kobayashi Sahashi kể lại chuyện vừa rồi, hắn ta nói: “Gì cơ? Khí tức thôi đã khiến anh chịu thua, hắn là Tiên Quân?”
Kobayashi Sahashi lắc đầu: “Hoàng tử điện hạ, khí tức của người đó mạnh hơn tiên quân nữa nhưng không giống cảm giác áp bức của tiên quân, giống như hắn là vương giả của loài người, tôi phải thần phục hắn, trung thành với hắn, thậm chí sẵn sàng nhảy vào biển lửa vì hắn”.
Người đàn ông trẻ tuổi ngạc nhiên: “Cảm giác này, lẽ nào… hắn là Nhân Vương?”
Kobayashi Sahashi ngây người: “Điện hạ, Nhân Vương là sao?”
Người đàn ông trẻ tuổi im lặng vài giây rồi nói: “Nhân Vương là cường giả loài người có thể khai phá sức mạnh loài người đến mức đáng sợ. Nếu hắn là Nhân Vương thì Viêm Long đang vực dậy rồi”.
Kobayashi Sahashi nói: “Điện hạ, nói như thế, chúng ta phải nhanh chóng tiêu diệt hắn?”
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Phái mấy người phụ nữ yêu kiều và đẹp nhất của chúng ta đến làm phụ nữ của hắn, khiến hắn lưu lại hạt giống huyết mạch. Chỉ cần để lại đời sau thì chắc chắn đời sau của hắn sẽ trở thành vương giả tương lai của Đông Doanh”.
Kobayashi Sahashi cười nói: “Xong việc tiêu diệt người này luôn”.
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu: “Kobayashi, bây giờ tôi cho anh quyền hạn cao nhất, đi tìm phụ nữ có nhan sắc xinh đẹp từ Đông Doanh cho đến nước ngoài, bất kể vốn liếng thế nào, bất kể cái giá nào cũng phải làm cho Nhân Vương để lại đời sau”.
“Vâng!”
Lúc này Ngô Bình đang dùng sức mạnh được lưu trữ trong người liên tục giúp Hanami Tsukihime mở ra chín đại Linh Khiếu, đại Thần Khiếu, sau đó lại hợp nhất giúp cô ấy.
Tiếp theo là cho dùng đan dược của anh. Đến ngày hôm sau, Hanami Tsukihime đã đột phá thành công, trở thành cao thủ cảnh giới Thiên Sư.
Anh bảo Hanami Tsukihime chuyên tâm tu luyện, sau đó mở ra bảo vật do thiên chủ Thanh Thuyết tặng, bảo bối này không chỉ ghi chép cảnh giới chí cao của mỗi giai đoạn tu hành mà còn có thể so sánh, xếp hạng với các tu sĩ đồng cấp mạnh nhất trong lịch sử.
Bây giờ Ngô Bình đã là Nhân Vương, tu sĩ Nhân Tiên tầng bảy, anh rất muốn biết mình có thể đứng thứ mấy trong dòng chảy lịch sử.
Theo hướng dẫn, anh rót pháp lực vào, ngay lập tức, vật đó sáng lên, một luồng sức mạnh thần kỳ bao quanh cơ thể anh.
Năm phút sau, một hàng chữ rất nhỏ hiện lên bề mặt . Anh đọc kỹ từng chữ, phát hiện bên trên đều viết tên người, mà ở vị trí thứ một trăm linh chín lại để trống, anh có thể viết tên của mình vào.
“Cảnh giới thần quân, mình chỉ xếp ở vị trí một trăm linh chín? Người đứng đầu mạnh thế nào cơ chứ?”, anh hơi bất ngờ nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại. Dù sao người có tên trong bảng xếp hạng này đã là thiên kiêu của thời đại Hồng Hoang rồi, hoặc là sự tồn tại nghịch thiên của tiên giới. Mình có thể xếp thứ một trăm linh chín thật ra cũng khá tốt rồi, huống gì anh vừa bước vào cảnh giới thần quân không lâu, dần dần tu hành toàn vẹn chắc chắn có thể tăng lên.
Nghĩ ngợi một lúc, anh viết tên mình vào chỗ trống, Lý Huyền Bình.
Không lâu sau, cái tên lóe sáng, sau đó xuất hiện ở vị trí một trăm linh chín.
Anh khẽ cười, lẩm bẩm: “Một trăm linh chín, trong một tháng mình phải lên đến vị trí một trăm!”, đúng lúc này ngọc bàn trong tay rung lên, bề mặt trơn bóng của nó xuất hiện một hàng: “Có người lạ yêu cầu kết bạn với Lý Huyền Bình, được phép chấp nhận không?”
Ngô Bình sửng sốt, kết bạn? Chuyện gì đây?
Anh nghĩ một lúc rồi nói: “Chấp nhận”.
Không lâu sau, bề mặt ngọc bàn xuất hiện một hàng chữ: Kết nối thành công, chấp nhận kết bạn. Lý Huyền Bình và Thân Công Nam Tinh trở thành bạn, có thể nói chuyện rồi.
Nói rồi trên ngọc bàn phát ra ánh sáng, không trung tạo ra một quầng sáng lớn bằng bàn tay, trên đó có một hàng chữ.
“Người vừa đến chính là người đứng vị trí một trăm linh chín trên bảng xếp hạng thần quân, tôi đây vô cùng bái phục”, đối phương nói chuyện bằng tiên tự giản thể
Ngô Bình: “Anh là?”
Thân Công Nam Tinh: Tôi là Thân Công Nam Tinh, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của thần thổ Thông Thiên.
Ngô Bình: “Anh là đệ tử của thần thổ Thông Thiên?
Thân Công Nam Tinh: Mặc dù là đệ tử thần thổ nhưng vẫn không bằng anh. Tôi xếp hạng ngoài ba trăm, còn anh lại đến một trăm linh chín, đúng là hổ thẹn. Xin hỏi anh ở môn phái nào thế?
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: Đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng.
Thân Công Nam Tinh: Thảo nào, số lượng đệ tử tiên vực Vĩnh Hằng không bằng một phần mười thần thổ Thiên Thông, nhưng ai nấy cũng đều xuất chúng. Với tư chất của anh chắc hẳn là đệ tử thân truyền của vị đại tài nào đó ở tiên vực Vĩnh Hằng nhỉ? Là nhất đẳng thiên phẩm?
Ngô Bình nghĩ đến đạo của mình nói: Đúng thế.
Anh hỏi: “Thần thổ Thông Thiên có bao nhiêu đệ tử thiên phẩm?
Trước kia khi ở vùng đất truyền thừa, anh nghe trưởng lão thần thổ Thông Thiên nói chỉ có ba đệ tử thiên phầm.
Thân Công Nam Tinh: “Hiện tại hình như chỉ có ba người, tôi là người mới thăng cấp gần đây, đệ tử nhị đẳng thiên phẩm của ông ấy chỉ có một mình tôi, tôi là một trong số họ”.
Có vẻ Thân Công Nam Tinh này cực kỳ đắc ý, Ngô Bình lại hỏi: “Đệ tử địa phẩm nhiều không?
Thân Công Nam Tinh: Không nhiều lắm, có hơn một trăm người, không đến hai trăm.
Nói chuyện một hồi biết được Thân Công Nam Tinh cũng có một bảo bối tương tự, họ gọi vật thể đó là bảo sách thiên kiêu.
Ngô Bình nói chuyện với người này chỉ thấy người này tính cách rất đơn thuần, sau khi Thân Công Nam Tinh biết Ngô Bình còn biết cả luyện đan và y thuật thì cực kỳ bái phục.
“Anh Lý đúng là kỳ tài, không chỉ là nhất đẳng thiên phẩm. Tôi có vài người bạn đều đang ở trong nhóm thảo luận, anh Lý có muốn tham gia không?”
Thế mà còn có thể tham gia nhóm? Ngô Bình nói: “Được chứ”.
Không lâu sau anh được thêm vào trong một nhóm hơn năm mươi người. Mọi người đều lần lượt chào đòn, vì Ngô Bình là một trong vài người có vị trí xếp hạng cao nhất hiện tại ở trong nhóm.
Nói chuyện với những người này, Ngô Bình mới biết họ đều là thiên tài đỉnh cấp của các thế lực lớn, tu chân đều xuất chúng, thế nhưng một nhóm người này lại vô cùng khách sáo với anh.
“Anh Lý là cao thủ luyện đan nữa đấy, nếu mọi người có cần gì thì có thể tìm anh Lý giúp đỡ”, Thân Công Nam Tinh nói.
Ngô Bình định khiêm tốn vài câu thì trong nhóm có một cô gái tên là “Nam Cung Nguyệt” hỏi: “Anh Lý có thể luyện chế đan dược có hiệu quả thăng cấp trong thời gian ngắn không?”
Ngô Bình nghĩ ngợi rồi nói: “Ý cô là Đột Ngộ Đan sao?”
Nam Cung Nguyệt nói: “Đúng rồi, Đột Ngộ Đan là được, anh Lý có thể luyện chế không? Tôi sẵn sàng mua với giá cao”.
Ngô Bình thầm nói chúng ta một người ở trái đất, một người ở tiên giới, cô mua thế nào được?
Chương 1050: Nhóm nói chuyện phiếm của các thiên kiêu
Nhưng anh vẫn nói: “Có thể luyện chế được”.
Nam Cung Nguyệt: “Không biết là đan dược phẩm cấp nào?”
Đan dược của Ngô Bình, sớm đã có thể đạt đến vương phẩm rồi, hơn nữa Đột Ngộ Đan này cũng không phải quá khó, anh nói ngay: “Vương phẩm”.
Nam Cung Nguyệt vui mừng: “Anh Lý, tôi đưa cho anh trước một trăm bảo bùa đặt cọc!”
Ngô Bình kinh ngạc, một trăm bảo bùa? Đặt cọc? Đột Ngộ Đan mà quý vậy sao?
Đương nhiên anh không thể nói ra, bèn nói: “Cô Nam Cung, không biết bên phía các cô, Đột Ngộ Đan vương phẩm đáng giá bao nhiêu bảo bùa?”
Nam Cung Nguyệt: “Đột Ngộ Đan vương phẩm chỉ có thể mua được ở buổi đấu giá, giá khởi điểm là ba trăm bảo tiền, bảo tiền chính là bảo bùa, giá cuối cùng thường là năm trăm. Anh Lý, tôi sẽ không để anh chịu thiệt đâu, tôi có thể dùng giá cao nhất để mua”.
Giá cao nhất chính là trăm bảo bùa! Phải biết rằng, một bảo tiền tương đương với một nghìn tiền bùa, trăm bảo bùa chính là một trăm nghìn tiền bùa!
Ở Tiên Giới này không phải bị lạm phát đấy chứ? Ngô Bình thầm nghĩ.
Thấy Ngô Bình không đáp, Nam Cung Nguyệt vội nói: “Nếu Anh Lý thấy ít, tôi có thể tăng thêm chút”.
Ngô Bình nói: “Cô Nam Cung, không hề ít”.
Nam Cung Nguyệt nói: “Cảm tạ anh Lý”.
Cô ấy nói xong, trên bảo sách thiên kiêu của Ngô Bình xuất hiện một hàng chữ nói: Có người tặng quà cho anh, có nhận hay không?
“A? Thứ này mà còn có thể tặng đồ sao?”. Anh lập tức nói “Chấp nhận”.
Giây tiếp theo, bảo sách phát ra ánh sáng chiếu xuống mặt bàn, mặt bàn phát sáng, lại có thêm một túi tiền.
Anh vội mở túi tiền ra, bên trong thật sự có một trăm bảo tiền!
Anh vừa mừng vừa ngạc nhiên, bảo sách này đúng là không tệ!
Anh lập tức nói trong nhóm: “Các vị, trước mắt tôi có thể luyện chế ra được đan dược mà cảnh giới Địa Tiên cần, đan dược đa phần là vương phẩm. Nếu cần, có thể liên lạc với tôi”.
Trong nhóm ồn ào hơn hẳn, không ít người đều hỏi thăm, Ngô Bình có thể luyện chế ra được loại đan dược nào đó không. Đan mà họ nói, hầu hết Ngô Bình đều biết, cho dù chưa từng nghe qua thì sau khi hỏi cách dùng thì anh cũng biết được loại đan dược tương tự.
Anh quay về, những đan dược này, đa phần anh đều có thể luyện chế được, chỉ là có vài nguyên lại khá khó tìm. Anh bèn nói với mọi người, bọn họ có thể tự mình tìm nguyên liệu, như vậy thì giá đan dược sẽ được giảm ba mươi phần trăm.
Bình thường mà nói, phí dược liệu chỉ chiếm chưa đến một phần mười giá thành đan dược, thậm chí là một phần trăm. Ngô Bình giảm giá hẳn ba mươi phần trăm thì cũng vẫn lời rồi, vì vậy những người này đều tỏ ý có thể tự mình tìm dược liệu.
Nói chuyện trong nhóm một lúc, có không ít người âm thầm kết bạn với anh, anh chấp nhận lần lượt. Về sau, anh nói với Thân Công Nam Tinh: “Thân Công, một thời gian nữa, một người bạn của tôi muốn đến Thông thần thổ thông thiên các anh, làm phiền anh chăm sóc chút”.
Thân Công Nam Tinh cười nói: “Anh Lý yên tâm, có tôi đây, không ai có thể ức hiếp bạn bè anh”.
Người Ngô Bình nói đương nhiên là Đường Băng Vân, Đường Băng Vân sau khi trở thành Địa Tiên thì muốn đến Thần Thổ tu luyện, anh vẫn luôn rất lo lắng. Hiện tại nhờ vị Thân Công Nam Tinh này thăm dò tin tức, anh có thể biết được tin tức Đường Băng Vân ở bên đó bất kỳ lúc nào.
Biết Đường Băng Vân là nữ, hơn nữa còn là địa phẩm nhất đẳng, Thân Công Nam Tinh nói: “Bạn của Anh Lý không đơn giản tí nào, nhất đẳng địa phẩm không nhiều, chỉ chừng hai mươi người thôi”.
Ngô Bình: “Phải làm phiền anh Thân Công rồi”.
Thân Công Nam Tinh: “Không cần khách sáo, sau này lúc anh Lý giúp tôi luyện chế đan dược, bớt giá cho tôi là được, ha ha…”
Ngô Bình: “Đương nhiên, sau này đan dược của Thân Công huynh, tôi chỉ lấy theo giá vốn”.
Thân Cung Nam Tinh mừng rỡ, ở Tiên Giới, đan dược này cũng là thứ khan hiếm, Ngô Bình chỉ lấy giá vốn, anh ta có thể tiết kiệm được không ít tiền rồi!
Anh nói chuyện với nhóm một lúc, Hanami Tsukihime đã ổn định tu hành. Tu vi thăng cấp, cô ấy vô cùng vui mừng, ra khỏi phòng liền ôm lấy Ngô Bình nói: “Anh Huyền Bình, cảm giác làm Thiên Sư thật tốt, như thể cả đất trời đều do em nắm giữ vậy”.
Ngô Bình: “Quen rồi, thì sẽ không còn cảm giác này nữa, trái lại sẽ cảm thấy kính sợ đất trời”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Anh Huyền Bình, qua thời gian nữa em có thể trở thành Địa Tiên rồi sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừ, tháng sau có thể đột phá rồi. Em cũng không phải vội, đợi anh trở thành Địa Tiên trước, có kinh nghiệm rồi em đột phá cũng không muộn”.
Hanami Tsukihime gật đầu: “Có anh Huyền Bình giúp đỡ, tu hành em dễ hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Bây giờ anh truyền cho em một công pháp, em chăm chỉ tu luyện làm nền tảng cho tu hành sau này”.
Ngô Bình truyền dạy cho Hanami Tsukihime, chính là Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết mà lúc trước anh tu luyện, tu luyện công pháp này, con đường tu hành của Hanami Tsukihime sẽ càng ổn định, càng đi xa.
Lúc này, sắc trời đã tối, Hanami Tsukihime cho người làm làm mấy món Viêm Long, để Ngô Bình uống rượu.
Vừa uống hai ly rượu, Miyo chạy tới bẩm báo: “Cậu chủ, cô chủ, Nhị hoàng tử cử đến bốn vũ nữ”.
Hanami Tsukihime bất ngờ, vũ nữ? Cô ấy nhìn Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, Nhị hoàng tử là thứ tử của hoàng thất đời trước, cũng rất có địa vị ở Đông Doanh, là một trong những người đứng đầu nhóm võ sĩ. Anh ta cử vũ nữ đến đây, có lẽ là vì muốn kết giao với anh”.
Ngô Bình không hề hứng thú với Nhị hoàng tử gì đó, nói: “Không gặp”.
Miyo: “Cậu chủ, vũ nữ còn cầm theo quà”.
Vừa nghe có quà, Ngô Bình ngẫm nghĩ nói: “Cho bọn họ vào đi”.
Ngay sau đó, bốn cô gái, lần lượt ôm một hộp quà đi vào, bốn cô gái này, ai ai cũng xinh đẹp, vóc dáng quyến rũ, dù so sánh với Hanami Tsukihime thì cũng có chút ưu thế.
Ánh mắt Ngô Bình bất giác sáng rực, bốn vũ nữ quỳ xuống đất: “Bái kiến chủ nhân”.
Ngô Bình nhíu mày: “Các cô gọi tôi là chủ nhân”.
Vũ nữ bên trái cười nói: “Hoàng tử điện hạ, đã tặng bốn người chúng tôi cho anh, anh chính là chủ nhân của chúng tôi”.
Ánh mắt cô ấy vô cùng thu hút, chỉ một ánh mắt đã chạm đến trái tim đàn ông.
Ngô Bình lại bình tĩnh nói: “Không công không nhận thưởng”.
Vũ nữ này mở hộp quà trước mặt ra, bên trong có một thanh đao thời Đường. Ngô Bình từng thấy bức hình thanh đao này, là vật lưu giữ trong bảo tàng Đông Doanh, khắp thiên hạ chỉ có một, là vật vô giá!
Vũ nữ thứ hai nói: “Chủ nhân, điện hạ ngưỡng mộ anh tiêu sái, lệnh cho thiếp thân đến hầu hạ”.
Cô ấy cũng mở hộp, bên trong là một bức tranh, Hàn Giang Độc Điếu Đồ!
Hai hộp còn lại cũng mở ra,cũng đều là bảo vật cấp quốc gia lưu lạc ở nước ngoài.
Vũ nữ bên phải nói: “Chủ nhân, xin anh thu nhận chúng tôi”.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Đồ thì để lại, các cô thì quay về đi. Nói với Nhị hoàng tử, tôi không hứng thú với các cô”.
Bốn mỹ nhân thay đổi nét mặt, nước mắt như sắp rơi.
Ngô Bình bình tĩnh, lạnh nhạt nói: “Tiễn khách”.
Sau khi bốn cô gái rời khỏi đó, Ngô Bình cất đồ đạc đi cười nói: “Xem như là vật về với chủ rồi”.
Hanami Tsukihime như có suy nghĩ, nói: “Anh Huyền Bình, nhị hoàng tử cử bọn họ đến đây, có lẽ là muốn mượn gen”.
Ngô Bình ngây người: “Mượn gen?”
Hanami Tsukihime gật đầu: “Đàn ông Đông Doanh có vóc dáng nhỏ bé, vì vậy thường cử nữ giới đến Viêm Long, qua lại với đàn ông cao lớn của Viêm Long, sau khi có thai sẽ quay về Đông Doanh, sinh ra đời sau, cách đó dùng để cải thiện gen Đông Doanh”.
Ngô Bình: “Ý em nói là, nhị hoàng tử kia cử bốn cô gái ấy đến, là muốn để bọn họ mang thai đời sau của anh?”
Hanami Tsukihime nói: “Chắc hẳn là vậy!”
Ngô Bình nhíu mày: “Đúng là kế hay!”
Hanami Tsukihime ôm lấy anh: “Cũng may anh Huyền Bình là chính nhân quân tử, nếu không đã mắc bẫy bọn họ rồi”.
Ngô Bình nhìn cô ấy, cười nói: “Anh có sức lực chi bằng dùng trên người Hanami”.
Hanami Tsukihime nghe anh nói như vậy, cả người mềm nhũn, gương mặt ửng hồng.
Đêm đó, cô ấy hầu Ngô Bình ngủ, hết sức lấy lòng.
Cùng lúc đó, trong Đạo quán, người trẻ tuổi kia thấy cô gái mình cử đi không có hiệu quả, nói: “Xem ra đám phụ nữ này không tốt, chỉ có thể cử cô ấy đi thôi”.
Kobayashi sửng sốt: “Điện hạ muốn cử Shimizu sao? Shimizu là do người chuẩn bị mười mấy năm, dùng để làm quà cho Nhẫn Hoàng, như vậy…”
Người trẻ tuổi: “Chỉ có thể như vậy thôi, người phụ nữ khác, anh ta sẽ không động lòng”.
Kobayashi khẽ thở dài, vẻ mặt đáng tiếc: “Được thôi, tiểu nhân lập tức chuẩn bị!”
Bình luận facebook