Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1056-1060
Chương 1056: Hổ mẹ báo ân, phương pháp hít thở của mãnh thú Hồng Hoang
Ngô Bình thấy nó đáng thương mới nói: “Ngươi đừng lo, ta sẽ chữa hết cho mẹ ngươi, dẫn ta tới địa bàn của con bọ cạp vua đó đi, ta muốn tìm chút thảo dược”.
Hổ con tức khắc trở nên tỉnh táo, ra hiệu cho Ngô Bình ngồi lên lưng nó. Ngô Bình cũng chẳng khách sáo, anh ngồi trên lưng hổ con, bấu chặt vào da lông.
Tức thì, bốn chân hổ lóe lên tia sáng vàng, bay lên trên không. Tốc độ phi hành của hổ con còn nhanh hơn cả Ngô Bình. Lộ trình mười nghìn dặm mà mất thời gian chưa tới nửa tiếng.
Cuối cùng, họ đáp xuống một sa mạc bát ngát. Cách đó không xa là một ốc đảo lớn, đúng là sào huyệt của bọ cạp.
Tới ốc đảo, Ngô Bình phát hiện một nguồn nước khổng lồ dưới lòng đất, nước trào lên bề mặt tạo thành một hồ rộng mấy nghìn mẫu.
Cuối nguồn chia thành ba nhánh sông chảy về phương xa, bên bờ sông và bờ hồ thì có cỏ cây tươi tốt um tùm.
Ngô Bình tìm kiếm bên bờ, quả nhiên anh phát hiện một loại dược liệu mùi kỳ lạ có màu đỏ kèm lấm tấm chấm bi. Dược liệu này đúng là thứ có thể khắc chế độc bọ cạp.
Anh hái chút thuốc rồi quay sang hỏi hổ con: “Bọ cạp quanh năm canh giữ ở đây chắc chắn đang trông coi thứ gì đó nhỉ?”
Hổ con nghe thế thì bắt đầu ngửi, nó bước nhanh tới trước một cây ăn quả, cây cao chừng nửa thước, phân thành bốn, năm nhánh, cong cong vẹo vẹo.
Bên trên còn có một đóa hoa màu lam. Hoa này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, không có lá, mà quanh đó, trong phạm vi mười mét cũng không còn thực vật nào. Dưới bông hoa kết ra bốn quả, đằng sau nó còn có thêm một quả thứ năm.
Trái cây màu vàng lam, lớn cỡ bốn ngón chụm lại. Thấy trái này, Ngô Bình chấn động, gằn từng tiếng: “Quả thần Thái Nhất!”
Anh nhìn xuống dưới đất mới phát hiện hoa li ti bên dưới che phủ một bộ rễ khổng lồ, kéo dài mấy nghìn mét. Mà trong lòng đất mấy nghìn mét cũng có một khối đá thần lớn cỡ cái thớt. Khối đá thần này lại là cấp bậc cực phẩm – đá thần Thái Nhất, nó còn quý giá hơn khối đá mà anh phát hiện bên dưới dây leo hồ lô nữa.
Ngô Bình cẩn thận đào đá thần rồi lại đào ra rễ cây cùng với bùn đất quanh đó, bỏ hết vào nhẫn chứa đồ.
Hổ con thấy Ngô Bình đào gì đó thì nó cũng vui vẻ, ở cạnh tí ta tí tởn. Thật ra nó cũng chỉ mới mấy tháng tuổi, đang tuổi ham chơi, tính cách ngây thơ.
Ngô Bình sờ đầu nó: “Hổ con, ta hái xong thuốc rồi, về trị độc cho mẹ ngươi thôi!”
Hổ con không đợi được, lập tức chở Ngô Bình về lại khe núi.
Về tới nơi, Ngô Bình lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc, dùng túi độc và thảo dược vừa tìm được làm thành phần chính, luyện chế ra một loại nước thuốc.
Sau đó anh lấy ra một cái tô. Rót nước thuốc vào trong miệng hổ mẹ, mười phút rót một nồi.
Mười nồi thuốc vào bụng, hổ lớn bất chợt xảy ra tình trạng trên nôn dưới tiêu chảy, Ngô Bình vội mang theo hổ con ra ngoài, anh cười nói: “Xả ra hết là không sao!”
Hổ con vui vẻ kêu tới kêu lui rồi nằm cạnh Ngô Bình chờ kết quả.
Hơn ba tiếng sau, một con hổ khổng lồ từ từ đi ra khỏi sơn động. Nó cao mấy trăm mét, thân dài hơn trăm, quanh người tỏa ra khí thế kinh động trời đất.
Hổ lớn quỳ một chân, tạ ơn Ngô Bình: “Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp!”
Ngô Bình cười: “Ngươi không sao là tốt rồi. Đi tắm rửa đi, một tuần này nhớ uống nhiều nước, chỉ khoảng một tuần sau là sẽ hoàn toàn hồi phục”.
Hổ mẹ gật đầu, bay lên trời, hướng về phía hồ lớn cách đó không xa.
Hổ con chở Ngô Bình theo sát.
Đây cũng là một hồ khổng lồ, nước màu lam nhạt mà mênh mông. Vào trong nước, hổ con vẫy vùng vui vẻ, còn cố tình hất nước vào người Ngô Bình.
Ngô Bình sao có thể chịu trận, anh dùng pháp lực ngưng tụ nước thành một bàn tay to trăm mét rồi đập mạnh xuống mặt hồ.
“Ầm!”, một cơn sóng lớn vỗ vào mặt hổ con. Móng vuốt nó hiển nhiên không thể sánh bằng bàn tay to lớn của Ngô Bình nên chỉ có thể kêu ngao ngao, vừa kêu vừa trốn.
Chơi một hồi, Ngô Bình mới phát hiện tuy hổ con còn nhỏ nhưng sức mạnh và thể chất đều vượt xa mình.
Anh nghĩ tới một loại mãnh thú thượng cổ tên Kim Vân Bạch Hổ, đó là chủng tộc đáng sợ có thể đánh nhau với cả Long tộc, một chủng tộc có con đường tiến hóa đặc biệt.
Ngô Bình đang chơi với hổ con, anh cũng phát hiện ra một lý luận huyền ảo trong lúc hổ hít thở.
Hắn hỏi hổ con: “Từ bé ngươi đã hô hấp thế này rồi sao?”
Lúc này, hổ mẹ lên tiếng: “Nhân Vương, đây là bí pháp tu hành không thể truyền ra ngoài của chủng tộc Bạch Hổ nhưng Nhân Vương có ơn cứu mạng đối với ta, ta cũng bằng lòng truyền thụ!”
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn!”
Hổ mẹ này truyền thụ cho anh phương pháp hít thở của Kim Vân Bạch Hổ.
Ngô Bình học hết ba ngày mới xong, lập tức thử nghiệm ngay tại chỗ.
Anh dựa theo phương pháp hổ mẹ truyền dạy bắt đầu hít vào thở ra, lúc ấy, trong trời đất như có một cỗ năng lượng cực bá đạo cộng hưởng với linh khiếu và thần khiếu của anh.
Nhân loại là chủng tộc đứng đầu vạn linh, trí tuệ bất phàm, từ xưa đã giỏi trong việc học hỏi các loài khác. Ngô Bình hiện tại là đang tiến hành sửa chữa và bổ sung.
Khi năng lượng kia tiến vào cơ thể, anh có chút khó chịu nhưng vẫn cố gắng kiên trì, không ngừng thử nghiệm.
Sau vài chục lần, Ngô Bình căn cứ vào đặc điểm cơ thể người, kết hợp với phương pháp hít thở tuyệt diệu kia, dùng thừa bù thiếu, tạo ra một phương pháp hít thở mới.
Loại phương pháp mới này tốn của anh hơn nửa tháng. Đợi khi phương pháp vừa ra đời, anh lập tức thử hiệu quả của nó.
Trong lúc anh hít thở, cơ thể và kiếm hồn đều xảy ra thay đổi, tuy là thay đổi rất nhỏ nhưng chúng đang thật sự trở nên mạnh mẽ hơn. Phương pháp hít thở này mang tính giai đoạn, rất thích hợp cho thể chất Nhân Vương hiện tại của anh.
Sau này anh sẽ gọi phương pháp này là “Phương pháp hít thở Nhân Vương”.
Khi phương pháp hít thở Nhân Vương đã định hình, Ngô Bình tìm hổ mẹ: “Dì hổ, bé hổ, ta đã ở đây khá lâu, giờ phải trở về, khi nào rảnh ta lại tới thăm mọi người!”
Trong khoảng thời gian này, anh và hổ mẹ, hổ con trở nên thân thiết hơn nhiều, thế nên cách xưng hô mới thay đổi thành dì Hổ, bé Hổ.
Dì Hổ nói: “Nhân Vương, nơi này có không ít linh dược, ngươi chọn thêm rồi hẵng về”.
Ngô Bình: “Lần sau ta tới hái cũng được. Phải rồi, dì Hổ, sau này nếu có kẻ xông vào, dì cứ ném ra ngoài nhé!”
Anh có mối quan hệ “cửa sau” này nên tất nhiên không mong những kẻ khác tiến vào. Thực lực dì Hổ này cực kỳ đáng sợ, có nó canh gác ở đây, không ai có thể xông vào. Sau này, nơi đây là lãnh địa cá nhân của anh.
Dì Hổ: “Được, những kẻ kia cũng quá phiền phức, không cho họ vào cũng tốt!”
Tạm biệt mẹ con hổ xong, Ngô Bình đi theo con đường mà hổ mẹ chỉ dẫn để ra ngoài.
Anh tiến vào một hang núi, trời đất lập tức xoay chuyển, giây sau anh đã đứng trên một hải đảo.
Ngô Bình xem điện thoại thì phát hiện nơi này chỉ cách Đông Doanh có hơn hai trăm cây thôi.
Lại nói về việc sau khi Ngô Bình rời đi, hổ mẹ lập tức dùng thần lực phong ấn lối vào, xoáy nước cũng biến mất, nước biển không còn bị hút vào nữa. Đến khi nào Ngô Bình quay lại thì con đường này mới mở ra lần nữa.
Ngô Bình quay lại chỗ ở của Hanami Tsukihime, anh lại thấy một đống hoang tàn và phế tích.
Ngô Bình chấn động, đúng là lo gì thì nó sẽ tới, anh sợ bên này xảy ra chuyện mới vội quay về mà cuối cùng vẫn không tránh được bất trắc.
Lúc này, một bóng người chạy tới từ xa, là Miyo.
Miyo bị trọng thương, khóc không thành tiếng: “Cậu chủ, chiều hôm trước, cô chủ và ông chủ, Shimizu, Hoshi đều bị Nhẫn Hoàng của Nhẫn giới bắt đi rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Người thì có bị gì không?”
Miyo đáp: “Ông chủ bị thương nặng, cô chủ cũng có thương tích”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi. Miyo, cô tìm một chỗ để tôi trị thương cho, sau đó chúng ta tới Nhẫn giới!”
Ngô Bình vẫn điềm tĩnh mặt ngoài nhưng trong lòng đã dâng lên sát khí.
Chương 1057: Nhẫn hoàng Beni
Miyo có một căn cứ bí mật, cô ấy dẫn Ngô Bình tới đó. Nơi này nằm ở một khu dân cứ nên hai người vừa đến nơi, đã có nhiều ninja và võ sĩ xuất hiện rồi bao vây họ.
Miyo biến sắc mặt nói: “Chủ nhân, hỏng rồi, chúng ta đã bị bao vây”.
Ngô Bình: “Tôi lường trước rồi. Tu vi của cô không cao mà lại không bị bắt, đó là vì họ muốn lợi dụng cô để dụ tôi ra mặt”.
Miyo cúi đầu nói: “Miyo quá ngu dốt nên đã mắc bẫy của họ”.
Ngô Bình: “Bẫy gì, tôi cũng đang muốn gặp họ đây”.
Một võ sĩ to béo bước ra, người này cao hơn hai mét, người to như một ngọn núi, có lẽ từng là một vận động viên thể thao.
Võ sĩ to béo nhìn Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng của chúng tôi muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Là các người bắt nhóm Lạc Trường Sinh à?”
Võ sĩ to béo: “Chúng tôi mời họ tới Nhẫn Giới, nếu cậu Ngô muốn gặp họ thì hãy đi theo tôi”.
Ngô Bình: “Theo tôi biết, nhẫn hoàng ở Nhẫn Giới không chỉ có một người, vậy ai muốn gặp tôi?”
Võ sĩ to béo: “Nhẫn hoàng Beni”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi. Nhưng người của tôi bị thương rồi, tôi phải chữa trị cho cô ấy trước”.
Võ sĩ to béo mỉm cười nói: “Được thôi”.
Ngô Bình và Miyo về phòng, anh trị thương cho cô ấy xong rồi nói: “Cô hãy tìm một nơi an toàn để dưỡng thương rồi chờ chúng tôi về”.
Miyo gật đầu nói: “Xin chủ nhân hãy cẩn thận”.
Một tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi lên một chiếc xe với võ sĩ to béo rồi rời đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi tới một Thần xã. Thần xã này rất lớn, kiến trúc bên trong cũng đã lâu đời.
Ngô Bình đi vào một cung điện, ở đây có vài cái bàn, sau đó họ đi xuyên qua một cánh cửa lớn.
Sau đó, Ngô Bình đã tiến vào Nhẫn Giới - một thế giới mới lạ.
Sau khi vào đây, anh thấy khí tức ở nơi này khác hẳn ở Địa Tiên Giới, nói chung là kém hơn.
Bọn họ xuất hiện ở một ngọn núi, có một tốp người đứng ở đây, họ nói: “Đây là Ngô Bình ư? Mời đi theo chúng tôi”.
Người lên tiếng đi trước dẫn đường, người ở hai bên tập trung lại một chỗ rồi cũng tiến bước.
Ngô Bình lặng lẽ đi theo mà không nói gì.
Không lâu sau, họ đã đi vào một khe núi, nơi đây là một bình nguyên rộng lớn, bên trong có rất nhiều các toà nhà đồ sộ.
Bọn họ đi tới trước một căn nhà gỗ năm tầng, Ngô Bình được yêu cầu chờ ở tầng ba, còn những người khác thì lui ra ngoài.
Ngô Bình ngồi xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần. Mười phút sau, cửa mở ra, một bà lão tóc bạc trắng đi vào, bà ta mặc đồ ngũ sắc, tay còn chống gậy.
Lưng bà lão hơi gù, khi nói chuyện phải cố lắm mới ngẩng mặt lên được: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng nhà tôi có lời mời”.
Ngô Bình nói: “Bảo ông ta đến gặp tôi”.
Bà lão ngẩn ra, sau đó bật cười nói: “Giờ cậu như thú trong lồng rồi mà vẫn ngông vậy sao?”
Ngô Bình: “Bà đi nói với Beni, nếu mười phút nữa không đến gặp tôi, tôi sẽ san bằng nơi này”.
Dứt lời, anh vung tay lên, bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần bay lên, sau đó hoá thành một màn sáng lớn, trấn áp toàn bộ nơi này.
Bà lão sợ hãi rồi quỳ xuống đất nói: “Đây là bùa gì vậy?”
Ngô Bình: “Đi đi, truyền đạt đúng ý tôi”.
Bà lão không dám nhiều lời mà đi bẩm báo ngay,
Cùng lúc đó, Ngô Bình lấy hoan trận mà lần trước đã đối phó với Vũ Thiên Đô ra rồi bày ở khe núi này. Ngay sau đó, cả khe núi đã bị hơi khói che phủ.
Khí tức của bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần rất mạnh, người ở đây là bị khống chế hết, đến tư duy cũng bị đình trệ.
Ngô Bình chờ khoảng mười phút thì có một người đeo mặt nạ, eo dắt trường đao đi vào. Người này có dáng người không cao, mặc áo bào màu bạc, khí chất rất phi phàm.
Người đó vừa vào đã nói: “Cậu giỏi đấy, thần bùa trên đỉnh đầu chắc chắn là bảo bối trấn phái của thế lực nào đó”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào người đó, xuyên qua lớp mặt nạ, anh nhìn thấy gương mặt của một cô gái, anh sững người nói: “Cô là Beni?”
Cô gái nói: “Đúng”, nhưng giọng nói phát ra lại là của đàn ông.
Ngô Bình cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô là phụ nữ rồi”.
Beni trầm mặc vài giây rồi nói: “Anh tinh mắt thật đấy! Anh là người đầu tiên phát hiện ra tôi là nữ nhanh như vậy”.
Ngô Bình: “Tôi là người thẳng thẳn nên có gì thì cô nói luôn đi”.
Nhẫn hoàng Beni tháo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt đầy mụn nhọt và lở loét của mình, lông mày cũng đã rụng hết, thịt trên chóp mũi rữa ra, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.
Beni: “Mười năm trước, tôi bị trúng một chất độc kỳ lạ, khiến cơ thể thối rữa, xương cốt mục nát. Thực lực của tôi bây giờ còn không bằng một phần mười ngày trước”.
Ngô Bình: “Cô muốn tôi chữa cho cô à?”
Beni gật đầu: “Đúng, tôi nghe Hanami Tsukihime nói anh có y thuật cao siêu nên hi vọng anh có thể giúp tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cô bắt cóc người của tôi để ép tôi giúp cô à?”
Beni nói: “Tôi không dám”.
Cô ấy vỗ tay, Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime và Shimizu đã đi vào, không ai bị thương gì.
Anh ngạc nhiên nói: “Hanami, có chuyện gì vậy?”
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, Beni đưa bọn em đến đây xong thì đối xử rất tốt, đã thế còn chữa trị cho bọn em nữa”.
Ngô Bình: “Nhưng Miyo bị thương rất nặng”.
Beni nói: “Tôi rất xin lỗi, tôi làm vậy để thử y thuật của anh”.
Ngô Bình nổi giận: “Đánh người của tôi bị thương để thử y thuật của tôi ư? Cô to gan nhỉ!”
“Láo!”, các cao thủ ở xung quanh xuất hiện, ai nấy đều tức giận nhìn Ngô Bình. Tuy đã bị khống chế, nhưng không sợ hãi chút nào.
Beni quỳ xuống nói: “Xin anh bớt giận, tôi sẽ dâng bảo bối để đổi lấy sự tha thứ của anh”.
Thuộc hạ của cô ấy cầm một chiếc hộp gỗ đến, cô ấy mở ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy xem thì thấy là một món pháp khí như la bàn, nhưng phức tạp hơn. Trên mặt có ba kim chỉ nam, chỉ vào các hướng khác nhau.
Anh nhìn rồi hỏi: “Đây là gì?”
Beni: “Tôi tình cờ lấy được thứ này, hình như nó có liên quan đến tiên phủ Quảng Thành”.
Tiên phủ Quảng Thành? Bạch Băng từng cho anh một con cóc ngọc, bên trong có ghi cách khai phá tiên phủ Quảng Thành.
Anh hỏi: “Dùng nó thì tìm được tiên phủ ư?”
Beni: “Muốn tìm được tiên phủ thì có mỗi nó thôi là chưa đủ, còn cần sách hướng dẫn, nhưng tôi không có”.
Ngô Bình nhận lấy cái hộp rồi nói: “Được rồi, nể mặt thứ này nên tôi sẽ tha thứ cho cô”.
Beni: “Cảm ơn!”
Ngô Bình: “Tôi có thể trị được chất độc cô mắc phải, nhưng cần có dược liệu. Giờ tôi viết rồi cô nhanh chóng bảo người đi mua về đây”.
Beni mừng rỡ nói: “Vâng”.
Beni bảo mọi người lui ra rồi nhanh chóng đi mua thuốc, Ngô Bình cũng thu bùa chú về, vì dùng nó cũng rất tốn sức.
Nhưng anh không thu hoan trận lại, vì vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Beni này.
Chương 1058: Đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh
Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân định giúp cô ta thật à?”
Ngô Bình: “Chỉ giải độc cho cô ta thôi mà”.
Lạc Trường Sinh: “Không ngờ nhẫn hoàng Beni lại là phụ nữ”.
Ngô Bình: “Cô ta không gây khó dễ cho mọi người chứ?”
Hanami: “Không ạ, cô ấy cũng khá khách sáo với bọn em”.
Ngô Bình: “Anh định giết cô ta rồi đấy chứ, nhưng thấy cô ta thành tâm hối lỗi nên mới tha mạng”.
Lạc Trường Sinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ nhân, mấy ngày qua tôi đã nghe ngóng được ít tin tức ở đây, cuộc đời của nhẫn hoàng Beni này cũng được coi là truyền kỳ đấy”.
Ngô Bình: “Sao cơ?”
Lạc Trường Sinh: “nhẫn hoàng Beni tên thật là Sanamoba, là tên của mỹ thần trong truyền thuyết. Cô ta cũng là đệ nhất mỹ nữ ở thời Giang Hộ, đến người của hoàng thất cũng phải thèm muốn”.
Nghe Lạc Trường Sinh kể xong, Ngô Bình cũng có hiểu biết nhất định về vị Nhẫn hoàng nhẫn hoàng Beni này.
Sanamoba học đao từ năm lên mười, bố cô ấy là một cao thủ Viêm Long lưu lạc ở Đông Doanh. Sau khi nhận được chân truyền thì Sanamoba đã bước trên con đường tu hành, tư chất của cô ấy khá tốt nên hai mươi tuổi đã trở thành cao thủ số một trong lớp người trẻ tuổi.
Khi ấy, có rất nhiều người theo đuổi Sanamoba, cô ấy thấy phiền nên đã bế quan tu hành ở Nhân giới. Cứ thế, thực lực của cô ấy tăng nhanh chóng mặt, đã tu hành Nhẫn Đạo dưới sự dẫn dắt của Ninh Nhẫn hoàng.
Bây giờ, cô ấy đã là một trong các Nhẫn hoàng ở Nhẫn giới và có địa bàn của mình. Vì mới đến nên thường bị một nhẫn hoàng khác có tên Gôt chơi xấu, vì thế hai bên thường xuyên xảy ra xung đột.
Chất độc của Sanamoba cũng có liên quan đến trận chiến với nhẫn hoàng Goto kia.
Ngô Bình nghe xong thì thờ ơ nói: “Cô ta được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì”.
Hanami: “Vì cô ấy quá xinh nên từng có nhiều nhân hoàng có ý với cô ấy, vị nhẫn hoàng Goto kia là một trong số đó”.
Ngô Bình: “Hanami, các nhẫn hoàng có địa bàn cố định như ở Địa Tiên Giới không?”
Hanami: “Cũng tương tự thế, các nhẫn hoàng đều có địa bàn riêng của mình. Nhưng họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ của Nhẫn Giới thôi. Hầu hết đất đai ở Nhẫn Giới đều vô chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao?”
Hanami: “Vì ở đây có nhiều bẫy và sát trận, đến nhẫn hoàng cũng không dám tiến vào”.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Tại sao lại có bẫy và sát trận?”
Hanami: “Có một truyền thuyết kể là thuở ban sơ, thật ra Nhẫn Giới là một nơi sinh sống của các gia tộc cổ. Sau này, các gia tộc ấy đều bị truy sát. Để tự bảo vệ mình, ho đã thiết kế nhiều bẫy và sát trận ở đây. Chỉ có người của họ mới bình an thông qua được thôi, ngoài ra đều sẽ chết hết”.
Ngô Bình: “Các gia tộc cổ ấy còn không?”
Hanami: “Họ từng xuất hiện vài lần, nhờ có chỉ dẫn của họ mà truyền thừa Nhẫn Đạo của Đông Doanh mới có quy mô phát triển như hiện nay”.
Ngô Bình: “Vậy là vẫn còn các gia tộc cổ ấy, nhưng họ ít khi lộ diện”.
Hanami: “Chắc vậy, cho nên so về quy mô thì Nhẫn Giới không thể bì với Côn Luân được”.
Bọn họ trò chuyện thêm một lúc thì Sanamoba mang dược liệu vào. Ngô Bình đi vào một phòng khác để luyện thuốc, một lát sau anh đã mang một bát thuốc ra.
Anh cho Sanamoba uống một phần ba bát thốc, sau đó đổ một phần ba vào thùng gỗ đầy nước rồi bảo cô ấy ngồi vào bên trong.
Sanamoba cảm thấy toàn thân vô cùng ngứa ngáy, nhưng Ngô Bình không cho cô ấy cử động nên cô ấy đành cắn răng chịu.
Sau đó, Ngô Bình quay lại phòng luyện thuốc, làn da của cô gái bị rữa ra rất nhiều, muốn hồi phục lại bình thường thì cần dùng thêm thuốc khác.
Sau khi ngâm thuốc một ngày, sáng hôm sau, Sanamoba không còn thấy ngứa nữa, nhưng da bắt đầu chảy máu rất đau đớn.
Ngô Bình để thuốc bôi lên bàn rồi nói với Hanami và Shimizu: “Lấy thuốc này bôi khắp người cô ấy, cả da đầu nữa. Bôi xong thì cô ấy phải đứng yên trên mặt đất bất động ba ngày”.
Sanamoba cảm thấy mình đang hồi phục nên rất mừng, cô ấy dặn thuộc hạ phải tiếp đãi nhóm Ngô Bình thật tốt trong lúc mình không tiện ra ngoài, đồng thời phải đáp ứng hết mọi yêu cầu của anh.
Ngô Bình ra ngoài rồi nói với Hanami: “Anh muốn đến nơi có bẫy”.
Hanami Tsukihime giật mình: “Anh Huyền Bình, ở đó nguy hiểm lắm, anh đừng mạo hiểm”.
Ngô Bình biết cô ấy lo lắng nên cười nói: “Em yên tâm, anh đảm bảo mình sẽ an toàn trở về”.
Hanami Tsukihime ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh nhất quyết muốn đi thì để em đi cùng”.
Vì thế Ngô Bình dẫn cô ấy bay về phía xa.
Nhìn từ trên cao, Ngô Bình phát hiện địa bàn của các nhẫn hoàng có ranh giới rõ ràng với đất hoang không có người ở. Ở chỗ đất hoang có cây cối mọc xanh um, dã thú qua lại, không có đường đi.
Khu vực mà các nhân hoàng quản lý thì như đô thị, nhà cửa san sát, đường đất đan xen.
Hai người đáp xuống ranh giới của đất hoang, phía trước là bụi cỏ tốt um, đến chỗ chen chân cũng không có.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, phía trước là nơi hoang dã rồi. Bây giờ rất ít người dám vào đó, chỉ có người đến bước đường cùng thì mới vào đó để trốn kẻ thù thôi. Nhưng chắc cũng chết trong đó hết”.
Ngô Bình vung tay lên, một đám mây xuất hiện dưới chân họ, sau đó đỡ họ bay lên, mặt đất không đi được thì phải bay thôi.
Sau khi bay lên cao, Ngô Bình giảm tốc độ rồi quan sát xung quanh. Anh bay chưa tới 100 mét thì dừng lại, sau đó nhìn chăm chú vào một cái cây lớn ở gần đó.
Cây này cao trăm mét, trên cây được trang bị nỏ tiên, nếu có ai thứ gì bay ngang thì nỏ tiên sữ tự khởi động và bắn hạ kẻ địch ngay.
Anh bảo Hanami Tsukihime chờ ở đây, còn mình thì tiến lại gần đó.
Vù!
Ba mũi tên bắn tới, Ngô Bình hẩy chúng đi, tuy chúng có uy lực khá mạnh nhưng không thể làm gì anh được.
Anh đi tới cạnh cái cây rồi tung chưởng vào thân cây, sau đó lấy một cái nỏ tiên ra. Món đồ này được thiết kế rất tinh xảo, anh đoán nó có thể bắn chất cao thủ cảnh giới Linh Biến.
Anh tìm từ trên xuống dưới thì thấy có mười cái nỏ tiên cùng 500 mũi tên. Anh cất đi phòng lúc dùng đến.
Sau đó, Ngô Bình và Hanami Tsukihime bay tiếp, lần này thì họ bay thêm mấy cây số mới dừng lại.
Quả nhiên Ngô Bình lại phát hiện ra cơ quan. Phía trước có một ngọn núi thấp, có một khẩu đại pháo giấu ở đó.
Ngô Bình từng đọc về khẩu đại pháo này trong bộ Tạp, muốn khởi động nó thì phải dùng tiền bùa.
Nhưng tiền bùa ở thời nay rất quý, ai lại lấy nó để nổ pháo chứ? Mà mỗi lần đâu chỉ dùng một tờ.
Anh cố ý bay đến gần đó, quả đạn pháo lập tức nhắm về phía anh. Sau đó mặt đất rung chuyển, một tia sáng loé lên.
Ngô Bình dùng pháp lực ngưng tụ thành lá chắn, nhưng tay anh vẫn không khỏi rung lên và buộc phải lùi lại.
Chương 1059: Cậu Lương, Xích Linh Tiên Quả
Thấy pháo bùa vẫn bắn về phía mình, Ngô Bình lập tức đáp xuống. Khi anh vừa đáp xuống cạnh khẩu pháo thì không gian xung quanh chợt phát sáng, một sát trận xuất hiện. Rõ ràng, sát trận này được chuẩn bị sẵn dành cho những người có thể né được đạn pháo.
Sát trận vừa loé sáng thì Ngô Bình đã nhìn thấy khuyết điểm của nó, anh búng tay một cái, một tảng đá gần đó đã nổ tung, trận văn tối dần, vì anh đã phá vỡ đầu mối then chốt của trận pháp, khiến nó mất tác dụng.
“Pháp bùa này hay ra phết! Mỗi lần bắn sẽ tốn năm lá tiền bùa, ngoài ra nó còn có thể bắn thẳng phù bảo ra, nhưng số lượng hạn chế nhiều nhất là 300 miếng thôi”.
Ngô Bình cất ngay nó vào không gian Hắc Thiên, vì anh thấy phẩu pháo bùa này mạnh hơn bom đạn hiện đại nhiều. Hơn nữa, người bình thường cũng có thể dùng được, chắc chắn nó sẽ là món vũ khí lợi hại.
Sau khi đi sâu hơn vào bên trong, cuối cùng Ngô Bình đã nhìn thấy linh dược.
Đó là một ngọn núi đá đỏ, trên đỉnh núi có rất nhiều cây cùng màu, lá cây đỏ như lửa, trái cũng có màu đỏ trầm to như mắt rồng.
Nhìn thấy loại quả ấy, Ngô Bình biết ngay nó là Xích Linh Tiên Quả. Thường thì phía dưới nơi quả này mọc ra đều sẽ có tiên tinh Xích Linh.
Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy phía dưới ngọn núi đúng là có tiên tinh Xích Linh, khối nào to như cái chậu rửa mặt, bé thì như bàn tay.
Giá trị của loại tiên tinh này quý hơn tiên tinh bình thường, nó thường được dùng để bày trận pháp, chế tạo pháp khí. Đương nhiên nó cũng có thể dùng để tu luyện.
Nhưng so với quả Xích Linh thì loại tiên tinh này chưa đáng được nhắc đến. Xích Linh Tiên Quả cực kỳ hiếm, dùng nó làm thuốc thì có thể luyện chế được Xích Linh Tiên Đan. Loại đan dược này có thể nâng cao lực phòng ngự của tu sĩ nhanh chóng, cơ thể và nguyên thần cũng sẽ mạnh theo. Thường những người phải độ kiếp đều sẽ chuẩn bị trước một ít Xích Linh Tiên Đan.
Hiện giờ, có năm quả Xích Linh trên cái cây kia. Ngô Bình nhổ luôn cả rễ cây lên, sau đó lấy tiên tinh Xích Linh ở dưới, còn cái cây thì anh sẽ mang về nhà trồng.
Anh vừa đào tiên tinh Xích Linh xong thì thấy có bốn người khiêng một cái kiệu đến, có một người thanh niên đang ngồi trong kiệu. Mấy người khiêng kiệu trông rất khoẻ khoắn, tu vi đều ở cảnh giới Linh Biến! Còn tu vi của người ngồi trên kiệu hình như ở cảnh giới Thần Hoá.
Trông người đó có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Ngô Bình, hắn lười biếng ngồi xêu vẹo, bên cạnh có một cô hầu gái đang cầm quạt quạt cho, một cô khác thì đút nho cho hắn ăn.
Chiếc kiệu dừng gần đó, một cô hầu gái bước xuống rồi quan sát xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì. Sau đó khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy quay lại kiệu nói: “Cậu chủ Lương, không thấy cây Xích Linh đâu nữa, hình như bị người ta nhổ mất rồi”.
Chiếc kiệu nghiêng về đằng trước một chút, cậu thanh niên kia bước ra, sau đó nhìn trái ngó phải nói: “Mất rồi thật”.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh nhổ cây đi rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Cậu Lương đó thở dài một hơi: “Tiên tinh Xích Linh cũng bị anh đào hết rồi à?”
Ngô Bình: “Ờ”.
Cậu Lương hỏi cô hầu gái: “Mấy cái cây này trồng bao lâu rồi?”
Cô hầu gáu lấy một cuốn vở ra rồi nói: “Thưa cậu, cây trồng được 31515 năm rồi ạ, 1300 năm nó mới ra quả một lần, tổng cộng đã kết trái 24 lần. Lần cuối cùng kết trái nhiều nhất, chất lượng cũng tốt nhất”.
Cậu Lương: “Tính xem mấy cái cây này có giá trị bao nhiêu”.
Cô hầu gái lấy bàn tính ra rồi gảy lạch cà lạch cạch, một lát sau nói: “Tính cả tiên tinh và bỏ số lẻ đi thì tổng giá trị là 550 nghìn tiền báu”.
Sau đó, cậu Lương lại nhìn sang Ngô Bình: “Nghe thấy chưa, 550 nghìn tiền báu đấy, anh định trả hết luôn hay trả góp?”
Ngô Bình liếc hắn rồi hỏi: “Cây này của nhà cậu trồng à?”
Cậu Lương: “Đúng rồi”.
Ngô Bình thầm nghĩ hắn có gì chứng minh đây là cây nhà mình trồng chứ? Anh đang định phản bác lại mấy câu thì chợt thấy có một luồng sức mạnh rất lớn đang nhắm về phía mình.
Anh giật mình rồi âm thầm quan sát xung quanh rồi hỏi: “Cậu dùng Xích Linh Tiên Quả làm gì?”
Cậu Lương: “Đó là việc của tôi”.
Ngô Bình: “Nếu chỉ dùng để ăn thì phí lắm. Quả này dùng để luyện chế Xích Linh Tiên Đan, có tác dụng rất lớn với tu sĩ độ kiếp đấy. Hơn nữa, chỉ cần thay đổi một chút thì nó còn giúp tu sĩ đột phá cảnh giới nữa”.
Cậu Lương ngẩn ra: “Anh biết luyện đan à?”
Ngô Bình: “Tôi là một thầy luyện đan, nếu không đã chẳng mạo hiểm vào đây tìm dược liệu làm gì. Nghe nói ở đây có một gia tộc sinh sống, cậu là người của gia tộc đó à?”
Cậu Lương cười nói: “Đúng, không ngờ anh lại là thầy luyện đan, ban nãy tôi thất lễ rồi”.
Ở bất kỳ đâu, thầy luyện đan luôn có địa vị rất lớn vì số lượng cực hiếm, cậu Lương này lập tức thay đổi thái độ với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Trước đó, tôi cứ tưởng dược liệu ở đây vô chủ, xin lỗi nhé. Tôi sẽ trồng trả lại, và phục hồi hiện trạng như ban đầu”.
Cậu Lương vội xua tay nói: “Chỉ có mấy quả thôi mà, anh cứ cầm đi”.
Ngô Bình không từ chối mà nói: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Huyền Bình đệ tử của tiên phủ Thiên Võ”.
Cậu Lương sững sờ hỏi: “Cái gì? Anh là đệ tử của tiên phủ Thuên Võ ư?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Cậu Lương chắp tay nói: “Tôi thất lễ rồi! Tôi nghe các trưởng lão nói tiên phủ Thiên Võ là một trong các thế lực hàng đầu của hồng hoang, tuy số lượng không nhiều, nhưng đệ tử nào cũng rất tài giỏi”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi còn thấp lắm”.
Cậu Lương cười nói: “Anh Lý, tôi tự giới thiệu, tôi là Khương Ngọc Lương, đứng thứ bảy trong nhà”.
Ngô Bình chào lại: “Ra là cậu Khương”.
Khương Ngọc Lương: “Anh Lý, nhà tôi hiếm khi có khách tới chơi, nếu tiện thì mời anh đến ngồi uống chén trà”.
Ngô Bình là người to gan lớn mật nên đồng ý ngay: “Được thôi”.
Khương Ngọc Lương không ngồi kiệu nữa mà cùng bay với Ngô Bình, hai người bay khoảng chục phút thì đến một đỉnh núi hoa lệ.
Họ đáp xuống thì Khương Ngọc Lương mời Ngô Bình vào đại viện, ở đây có khá nhiều người hầu kẻ hạ, họ lần lượt mang trà bánh lên.
Sau khi hàn huyên đôi điều, Khương Ngọc Lương nói: “Anh Lý, không biết anh có luyện chế được quả mà anh vừa hái không?”
Ngô Bình: “Được chứ, tôi có mang đồ sẵn luôn đây”.
Khương Ngọc Lương mừng rỡ nói: “Anh chị tôi chuẩn bị độ lôi kiếp, nếu có Xích Linh Tiên Đan hỗ trỗ trợ thì sẽ đỡ hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Lát nữa tôi sẽ luyện đan cho”.
Khương Ngọc Lương cười nói: “Người trong gia tộc chúng tôi đã sống rất lâu rồi nên hiểu rõ về nơi này lắm. Nếu anh Lý cần dược liệu gì thì tôi sẽ cho người dẫn anh đi hái”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói gia tộc anh đến đây lánh nạn, đúng không?”
Khương Ngọc Lương trầm mặc rồi nói: “Nói vậy cũng đúng. Năm xưa, thời buổi loạn lạc, tổ tiên nhà tôi bị lẻ thù ở Tiên Giới đuổi giết, cuối cùng đã dừng chân ở đây”.
Ngô Bình: “Nhẫn Đạo mà mọi người bên ngoài học cũng từ gia tộc cậu mà ra à?”
Chương 1060: Gia tộc họ Khương ở Nhẫn Giới
Khương Ngọc Lương: “Vì gia tộc nhà tôi ít người nên cần thuê người hầu kẻ hạ, những người đó tìm người làm giúp chúng tôi, còn tổ tiên chúng tôi truyền thụ công pháp đơn giản cho họ coi như trao đổi”.
Ngô Bình đã hiểu nên không hỏi nhiều nữa, hai bên chưa quen biết nhiều nên hỏi nhiều cũng không hay.
Một lát sau, Ngô Bình về phòng luyện đan, Hanami Tsukihime ở bên cạnh.
Cô ấy nói: “Anh Huyền Bình, chúng ta đúng là may mắn nên mới gặp được người trong gia tộc này”.
Ngô Bình lau mồ hôi rồi nói: “Ừ”.
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Có gì bất thường không anh?”
Ngô Bình: “Hình như có người bày sát trận đáng sợ ở cả Nhẫn Giới, dù tu sĩ Thiên Tiên có đến thì cũng bị giết ngay”.
Hanami Tsukihime ngạc nhiên, tu sĩ Thiên Tiên mà cũng bị giết ngay ư?
Ngô Bình: “Vì thế anh mới đồng ý luyện đan cho hắn, bây giờ chúng ta không thể đắc tội với họ được”.
Hanami Tsukihime cười trừ: “Có sát trận ấy bảo sao họ có thể trốn ở đây”.
Ngô Bình: “Để anh hỏi dò hắn về nơi này”.
Nói rồi, anh lại tập trung vào luyện đan.
Nửa tiếng sau, anh đã cầm một bình đan dược ra ngoài.
Khương Ngọc Lương đi tới, nhìn thấy đan dược thì cười nói: “Anh Lý, xong rồi à?”
Ngô Bình cười nói: “May quá, vừa hay là đan dược nhất phẩm”.
Thật ra, đan dược này xứng là cấp Vương phẩm. Nhưng để giấu tài nên Ngô Bình hạ nó xuống một cấp.
Khương Ngọc Lương mừng rỡ: “Đan dược nhất phẩm ư? Tốt quá rồi! Tài luyện đan của anh Lý đúng là cao siêu, tôi khâm phục!”
Hắn cầm lấy bình đan dược, sau đó chỉ đổ ra lấy hai viên rồi trả lại hai viên cho Ngô Bình: “Hai viên là đủ rồi, xin anh Lý chờ tôi một lát, tôi đi rồi về ngay”.
Khương Ngọc Lương đi rồi, Ngô Bình lại luyện thêm một lò đan dược nữa để sau này dùng.
Một tiếng sau, Khương Ngọc Lương vui vẻ quay lại rồi chắp tay nói: “Anh Lý, cảm ơn đan dược của anh, anh tôi vừa độ kiếp xong rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc, anh biết thực lực của tu sĩ càng mạnh thì độ kiếp càng khó. Vào thời Tiên Quốc cũng ít ai độ kiếp nhanh vậy, thường chỉ có thiên tài mới làm được.
“Chúc mừng gia đình”, anh nói.
Khương Ngọc Lương: “Chị tôi cũng đang độ kiếp, bố tôi muốn mời anh đến gặp”.
Ngô Bình không từ chối, anh bảo Hanami Tsukihime chờ ở đây, còn mình thì đi theo Khương Ngọc Lương.
Họ bay thêm một lúc thì đến một quần thể núi, nơi này có địa hình hình xoáy ốc, thung lũng phía dưới có rất nhiều người đang sinh sống.
Thung lũng này có các toà nhà cao lớn đồ sộ, đó chính là nhà họ Khương.
Khi đi tới thôn làng, Khương Ngọc Lương giải thích: “Hầu gái và người làm sinh sống ở đây, sau đó hình thành thôn làng”.
Hai người đáp xuống trước một cánh cổng, có một người đàn ông trung niên đi ra, người này khoảng 40 tuổi, tướng mạo uy nghiêm, ông ta mặc hoàng bào thêu hình con rồng đen.
Ngô Bình vừa đến, ông ta đã ra nghênh đón: “Chào thầy Lý”.
Khương Ngọc Lương giới thiệu: “Anh Lý, đây là Khương Hoa Dương - bố của tôi”.
Ngô Bình chắp tay: “Chào Tiên Quân”.
Khương Hoa Dương là một Tiên Quân cảnh giới Bất Tử nên Ngô Bình chào hỏi rất lịch sự.
Khương Hoa Dương cười nói: “Thầy Lý khách sáo quá, mời vào nhà”.
Bọn họ đi vào bên trong, Khương Hoa Dương sau người pha trà rồi cười nói: “Tôi nghe Ngọc Lương nói thầy Lý đến từ tiên phủ Thiên Võ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Khương Hoa Dương: “Tổ tiền nhà tôi từng kể nơi đó là thiên hạ vô địch trong giới võ thuật. Thầy Lý là đệ tử ở đó, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Khương Ngọc Lương: “Chắc chắn anh Lý từng học tuyệt học của tiên phủ đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi có học một ít, nhưng chưa phải cảnh giới cao thâm gì, mới chỉ nhập môn thôi”.
Khương Ngọc Lương: “Có thể cho tôi được mở mang tầm mắt một chút không?”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin phép”.
Anh biết bố con nhà này vẫn đang nghi ngờ thân phận đệ tử của tiên phủ Thiên Võ của mình, vì thế anh đi ra ngoài sân rồi bay lên cao, sau đó thi triển Lưu Tinh Quyền.
Loáng cái, vô số quyền kình đã bay về phía hòn non bộ ở phía xa, ngay sau đó nó đã vỡ vụn.
Khương Hoa Dương ở phía dưới nhìn rồi sáng mắt lên, sau đó nói với Khương Ngọc Lương: “Ngọc Lương, thực lực của thầy luyện đan này khéo còn hơn cả Tiên Quân rồi. Quyền kình của hắn đến bố cũng phải thấy sợ”.
Khương Ngọc Lương rất ngạc nhiên, chờ Ngô Bình đáp xuống rồi mới nói: “Anh Lý là Thần Quân rồi ư?”
Thật ra Ngô Bình là Nhân Vương rồi, nhưng vốn là người khiêm tốn nên anh không giải thích mà nói: “Đúng”.
Khương Ngọc Lương không hề che đậy sự ngưỡng mộ của mình mà nói: “Bảo sao anh Lý có thể đến tiên phủ Thiên Võ”.
Khương Hoa Dương cười nói: “Thầy Lý, thật ra tôi mời cậu đến đây là có chuyện nhờ vả”.
Ngô Bình: “Xin cứ nói”.
Khương Hoa Dương: “Tôi đã ở cảnh giới Bất Tử nhiều năm, lẽ ra có thể đột phá Thiên Tiên lâu rồi, nhưng tôi muốn đi xa hơn, là đột phá cảnh giới Đoạt Thiên trong truyền thuyết”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Đúng là cảnh giới Đoạt Thiên rất khó”.
Khương Hoa Dương: “Đúng, dù tôi đã thất bại nhiều lần, nhưng vẫn không cam tâm. Tôi đọc được trong cổ tịch là có vài loại đan dược có thể giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Đoạt Thiên, không biết có đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, cảnh giới nào cũng có đan dược hỗ trợ mà”.
Khương Hoa Dương sáng mắt lên: “Không biết thầy Lý có luyện chế được không?”
Ngô Bình: “Giờ thì e là không, tu vi của tôi còn thấp, muốn luyện chế đan dược cho cảnh giới Đoạt Thiên thì ít cũng phải ngưng luyện ra nguyên anh đã”.
Khương Hoa Dương mừng rỡ: “Nói vậy là sau này thầy Lý có thể luyện chế được phải không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Khương Hoa Dương cười lớn nói: “Tốt quá! Với tài năng của thầy Lý, chắc chỉ vài năm nữa là ngưng luyện được nguyên anh thôi, tôi sẽ chờ”.
Ngô Bình: “Đan dược mà Tiên Quân cần, cần rất nhiều dược liệu quý, ông nên gom trước dần đi”.
Khương Hoa Dương vội nói: “Được, tôi sẽ gom đủ”.
Ngô Bình viết ba danh sách đưa cho ông ta, chờ khi nào gom đủ thì báo anh.
Sau đó, Ngô Bình nói mình cần đi hái ít dược liệu, Khương Hoa Dương đương nhiên vui vẻ đông ý ngay.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã được một người dẫn đi khắp nơi để hái thuốc.
Ngô Bình đi rồi, Khương Ngọc Lương mới nói: “Tiếc thật, mình đã tính là giữ anh ta ở lại đây luôn rồi”
Khương Hoa Dương: “Cậu ấy là thiên tài thật sự, đến bố thời trẻ cũng không bì kịp. Hơn nữa, quyền pháp mà cậu ấy thi triển chắc chắn là của tiên phủ Thiên Võ rồi. Phủ chủ của nơi đó đứng đầu hồng hoang, cậu ấy có tư chất như vậy chắc chắn rất được coi trọng, thậm chí khéo còn là đệ tử thân truyền cũng nên. Nếu chúng ta nhốt hoặc làm cậu ấy bị thương, tiên phủ Thiên Võ sẽ san bằng nhà mình mất. Vì thế, chúng ta không thể đắc tội với cậu ấy được”.
Ngô Bình thấy nó đáng thương mới nói: “Ngươi đừng lo, ta sẽ chữa hết cho mẹ ngươi, dẫn ta tới địa bàn của con bọ cạp vua đó đi, ta muốn tìm chút thảo dược”.
Hổ con tức khắc trở nên tỉnh táo, ra hiệu cho Ngô Bình ngồi lên lưng nó. Ngô Bình cũng chẳng khách sáo, anh ngồi trên lưng hổ con, bấu chặt vào da lông.
Tức thì, bốn chân hổ lóe lên tia sáng vàng, bay lên trên không. Tốc độ phi hành của hổ con còn nhanh hơn cả Ngô Bình. Lộ trình mười nghìn dặm mà mất thời gian chưa tới nửa tiếng.
Cuối cùng, họ đáp xuống một sa mạc bát ngát. Cách đó không xa là một ốc đảo lớn, đúng là sào huyệt của bọ cạp.
Tới ốc đảo, Ngô Bình phát hiện một nguồn nước khổng lồ dưới lòng đất, nước trào lên bề mặt tạo thành một hồ rộng mấy nghìn mẫu.
Cuối nguồn chia thành ba nhánh sông chảy về phương xa, bên bờ sông và bờ hồ thì có cỏ cây tươi tốt um tùm.
Ngô Bình tìm kiếm bên bờ, quả nhiên anh phát hiện một loại dược liệu mùi kỳ lạ có màu đỏ kèm lấm tấm chấm bi. Dược liệu này đúng là thứ có thể khắc chế độc bọ cạp.
Anh hái chút thuốc rồi quay sang hỏi hổ con: “Bọ cạp quanh năm canh giữ ở đây chắc chắn đang trông coi thứ gì đó nhỉ?”
Hổ con nghe thế thì bắt đầu ngửi, nó bước nhanh tới trước một cây ăn quả, cây cao chừng nửa thước, phân thành bốn, năm nhánh, cong cong vẹo vẹo.
Bên trên còn có một đóa hoa màu lam. Hoa này chỉ lớn bằng lòng bàn tay, không có lá, mà quanh đó, trong phạm vi mười mét cũng không còn thực vật nào. Dưới bông hoa kết ra bốn quả, đằng sau nó còn có thêm một quả thứ năm.
Trái cây màu vàng lam, lớn cỡ bốn ngón chụm lại. Thấy trái này, Ngô Bình chấn động, gằn từng tiếng: “Quả thần Thái Nhất!”
Anh nhìn xuống dưới đất mới phát hiện hoa li ti bên dưới che phủ một bộ rễ khổng lồ, kéo dài mấy nghìn mét. Mà trong lòng đất mấy nghìn mét cũng có một khối đá thần lớn cỡ cái thớt. Khối đá thần này lại là cấp bậc cực phẩm – đá thần Thái Nhất, nó còn quý giá hơn khối đá mà anh phát hiện bên dưới dây leo hồ lô nữa.
Ngô Bình cẩn thận đào đá thần rồi lại đào ra rễ cây cùng với bùn đất quanh đó, bỏ hết vào nhẫn chứa đồ.
Hổ con thấy Ngô Bình đào gì đó thì nó cũng vui vẻ, ở cạnh tí ta tí tởn. Thật ra nó cũng chỉ mới mấy tháng tuổi, đang tuổi ham chơi, tính cách ngây thơ.
Ngô Bình sờ đầu nó: “Hổ con, ta hái xong thuốc rồi, về trị độc cho mẹ ngươi thôi!”
Hổ con không đợi được, lập tức chở Ngô Bình về lại khe núi.
Về tới nơi, Ngô Bình lấy tiên đỉnh Thuần Nhất ra chế thuốc, dùng túi độc và thảo dược vừa tìm được làm thành phần chính, luyện chế ra một loại nước thuốc.
Sau đó anh lấy ra một cái tô. Rót nước thuốc vào trong miệng hổ mẹ, mười phút rót một nồi.
Mười nồi thuốc vào bụng, hổ lớn bất chợt xảy ra tình trạng trên nôn dưới tiêu chảy, Ngô Bình vội mang theo hổ con ra ngoài, anh cười nói: “Xả ra hết là không sao!”
Hổ con vui vẻ kêu tới kêu lui rồi nằm cạnh Ngô Bình chờ kết quả.
Hơn ba tiếng sau, một con hổ khổng lồ từ từ đi ra khỏi sơn động. Nó cao mấy trăm mét, thân dài hơn trăm, quanh người tỏa ra khí thế kinh động trời đất.
Hổ lớn quỳ một chân, tạ ơn Ngô Bình: “Cảm ơn ân nhân đã cứu giúp!”
Ngô Bình cười: “Ngươi không sao là tốt rồi. Đi tắm rửa đi, một tuần này nhớ uống nhiều nước, chỉ khoảng một tuần sau là sẽ hoàn toàn hồi phục”.
Hổ mẹ gật đầu, bay lên trời, hướng về phía hồ lớn cách đó không xa.
Hổ con chở Ngô Bình theo sát.
Đây cũng là một hồ khổng lồ, nước màu lam nhạt mà mênh mông. Vào trong nước, hổ con vẫy vùng vui vẻ, còn cố tình hất nước vào người Ngô Bình.
Ngô Bình sao có thể chịu trận, anh dùng pháp lực ngưng tụ nước thành một bàn tay to trăm mét rồi đập mạnh xuống mặt hồ.
“Ầm!”, một cơn sóng lớn vỗ vào mặt hổ con. Móng vuốt nó hiển nhiên không thể sánh bằng bàn tay to lớn của Ngô Bình nên chỉ có thể kêu ngao ngao, vừa kêu vừa trốn.
Chơi một hồi, Ngô Bình mới phát hiện tuy hổ con còn nhỏ nhưng sức mạnh và thể chất đều vượt xa mình.
Anh nghĩ tới một loại mãnh thú thượng cổ tên Kim Vân Bạch Hổ, đó là chủng tộc đáng sợ có thể đánh nhau với cả Long tộc, một chủng tộc có con đường tiến hóa đặc biệt.
Ngô Bình đang chơi với hổ con, anh cũng phát hiện ra một lý luận huyền ảo trong lúc hổ hít thở.
Hắn hỏi hổ con: “Từ bé ngươi đã hô hấp thế này rồi sao?”
Lúc này, hổ mẹ lên tiếng: “Nhân Vương, đây là bí pháp tu hành không thể truyền ra ngoài của chủng tộc Bạch Hổ nhưng Nhân Vương có ơn cứu mạng đối với ta, ta cũng bằng lòng truyền thụ!”
Ngô Bình mừng rỡ: “Cảm ơn!”
Hổ mẹ này truyền thụ cho anh phương pháp hít thở của Kim Vân Bạch Hổ.
Ngô Bình học hết ba ngày mới xong, lập tức thử nghiệm ngay tại chỗ.
Anh dựa theo phương pháp hổ mẹ truyền dạy bắt đầu hít vào thở ra, lúc ấy, trong trời đất như có một cỗ năng lượng cực bá đạo cộng hưởng với linh khiếu và thần khiếu của anh.
Nhân loại là chủng tộc đứng đầu vạn linh, trí tuệ bất phàm, từ xưa đã giỏi trong việc học hỏi các loài khác. Ngô Bình hiện tại là đang tiến hành sửa chữa và bổ sung.
Khi năng lượng kia tiến vào cơ thể, anh có chút khó chịu nhưng vẫn cố gắng kiên trì, không ngừng thử nghiệm.
Sau vài chục lần, Ngô Bình căn cứ vào đặc điểm cơ thể người, kết hợp với phương pháp hít thở tuyệt diệu kia, dùng thừa bù thiếu, tạo ra một phương pháp hít thở mới.
Loại phương pháp mới này tốn của anh hơn nửa tháng. Đợi khi phương pháp vừa ra đời, anh lập tức thử hiệu quả của nó.
Trong lúc anh hít thở, cơ thể và kiếm hồn đều xảy ra thay đổi, tuy là thay đổi rất nhỏ nhưng chúng đang thật sự trở nên mạnh mẽ hơn. Phương pháp hít thở này mang tính giai đoạn, rất thích hợp cho thể chất Nhân Vương hiện tại của anh.
Sau này anh sẽ gọi phương pháp này là “Phương pháp hít thở Nhân Vương”.
Khi phương pháp hít thở Nhân Vương đã định hình, Ngô Bình tìm hổ mẹ: “Dì hổ, bé hổ, ta đã ở đây khá lâu, giờ phải trở về, khi nào rảnh ta lại tới thăm mọi người!”
Trong khoảng thời gian này, anh và hổ mẹ, hổ con trở nên thân thiết hơn nhiều, thế nên cách xưng hô mới thay đổi thành dì Hổ, bé Hổ.
Dì Hổ nói: “Nhân Vương, nơi này có không ít linh dược, ngươi chọn thêm rồi hẵng về”.
Ngô Bình: “Lần sau ta tới hái cũng được. Phải rồi, dì Hổ, sau này nếu có kẻ xông vào, dì cứ ném ra ngoài nhé!”
Anh có mối quan hệ “cửa sau” này nên tất nhiên không mong những kẻ khác tiến vào. Thực lực dì Hổ này cực kỳ đáng sợ, có nó canh gác ở đây, không ai có thể xông vào. Sau này, nơi đây là lãnh địa cá nhân của anh.
Dì Hổ: “Được, những kẻ kia cũng quá phiền phức, không cho họ vào cũng tốt!”
Tạm biệt mẹ con hổ xong, Ngô Bình đi theo con đường mà hổ mẹ chỉ dẫn để ra ngoài.
Anh tiến vào một hang núi, trời đất lập tức xoay chuyển, giây sau anh đã đứng trên một hải đảo.
Ngô Bình xem điện thoại thì phát hiện nơi này chỉ cách Đông Doanh có hơn hai trăm cây thôi.
Lại nói về việc sau khi Ngô Bình rời đi, hổ mẹ lập tức dùng thần lực phong ấn lối vào, xoáy nước cũng biến mất, nước biển không còn bị hút vào nữa. Đến khi nào Ngô Bình quay lại thì con đường này mới mở ra lần nữa.
Ngô Bình quay lại chỗ ở của Hanami Tsukihime, anh lại thấy một đống hoang tàn và phế tích.
Ngô Bình chấn động, đúng là lo gì thì nó sẽ tới, anh sợ bên này xảy ra chuyện mới vội quay về mà cuối cùng vẫn không tránh được bất trắc.
Lúc này, một bóng người chạy tới từ xa, là Miyo.
Miyo bị trọng thương, khóc không thành tiếng: “Cậu chủ, chiều hôm trước, cô chủ và ông chủ, Shimizu, Hoshi đều bị Nhẫn Hoàng của Nhẫn giới bắt đi rồi!”
Ngô Bình hỏi: “Người thì có bị gì không?”
Miyo đáp: “Ông chủ bị thương nặng, cô chủ cũng có thương tích”.
Ngô Bình nói: “Tôi biết rồi. Miyo, cô tìm một chỗ để tôi trị thương cho, sau đó chúng ta tới Nhẫn giới!”
Ngô Bình vẫn điềm tĩnh mặt ngoài nhưng trong lòng đã dâng lên sát khí.
Chương 1057: Nhẫn hoàng Beni
Miyo có một căn cứ bí mật, cô ấy dẫn Ngô Bình tới đó. Nơi này nằm ở một khu dân cứ nên hai người vừa đến nơi, đã có nhiều ninja và võ sĩ xuất hiện rồi bao vây họ.
Miyo biến sắc mặt nói: “Chủ nhân, hỏng rồi, chúng ta đã bị bao vây”.
Ngô Bình: “Tôi lường trước rồi. Tu vi của cô không cao mà lại không bị bắt, đó là vì họ muốn lợi dụng cô để dụ tôi ra mặt”.
Miyo cúi đầu nói: “Miyo quá ngu dốt nên đã mắc bẫy của họ”.
Ngô Bình: “Bẫy gì, tôi cũng đang muốn gặp họ đây”.
Một võ sĩ to béo bước ra, người này cao hơn hai mét, người to như một ngọn núi, có lẽ từng là một vận động viên thể thao.
Võ sĩ to béo nhìn Ngô Bình rồi trầm giọng hỏi: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng của chúng tôi muốn gặp cậu”.
Ngô Bình: “Là các người bắt nhóm Lạc Trường Sinh à?”
Võ sĩ to béo: “Chúng tôi mời họ tới Nhẫn Giới, nếu cậu Ngô muốn gặp họ thì hãy đi theo tôi”.
Ngô Bình: “Theo tôi biết, nhẫn hoàng ở Nhẫn Giới không chỉ có một người, vậy ai muốn gặp tôi?”
Võ sĩ to béo: “Nhẫn hoàng Beni”.
Ngô Bình: “Được, tôi sẽ đi. Nhưng người của tôi bị thương rồi, tôi phải chữa trị cho cô ấy trước”.
Võ sĩ to béo mỉm cười nói: “Được thôi”.
Ngô Bình và Miyo về phòng, anh trị thương cho cô ấy xong rồi nói: “Cô hãy tìm một nơi an toàn để dưỡng thương rồi chờ chúng tôi về”.
Miyo gật đầu nói: “Xin chủ nhân hãy cẩn thận”.
Một tiếng sau, Ngô Bình đã ngồi lên một chiếc xe với võ sĩ to béo rồi rời đi.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đi tới một Thần xã. Thần xã này rất lớn, kiến trúc bên trong cũng đã lâu đời.
Ngô Bình đi vào một cung điện, ở đây có vài cái bàn, sau đó họ đi xuyên qua một cánh cửa lớn.
Sau đó, Ngô Bình đã tiến vào Nhẫn Giới - một thế giới mới lạ.
Sau khi vào đây, anh thấy khí tức ở nơi này khác hẳn ở Địa Tiên Giới, nói chung là kém hơn.
Bọn họ xuất hiện ở một ngọn núi, có một tốp người đứng ở đây, họ nói: “Đây là Ngô Bình ư? Mời đi theo chúng tôi”.
Người lên tiếng đi trước dẫn đường, người ở hai bên tập trung lại một chỗ rồi cũng tiến bước.
Ngô Bình lặng lẽ đi theo mà không nói gì.
Không lâu sau, họ đã đi vào một khe núi, nơi đây là một bình nguyên rộng lớn, bên trong có rất nhiều các toà nhà đồ sộ.
Bọn họ đi tới trước một căn nhà gỗ năm tầng, Ngô Bình được yêu cầu chờ ở tầng ba, còn những người khác thì lui ra ngoài.
Ngô Bình ngồi xuống rồi nhắm mắt dưỡng thần. Mười phút sau, cửa mở ra, một bà lão tóc bạc trắng đi vào, bà ta mặc đồ ngũ sắc, tay còn chống gậy.
Lưng bà lão hơi gù, khi nói chuyện phải cố lắm mới ngẩng mặt lên được: “Cậu Ngô, nhẫn hoàng nhà tôi có lời mời”.
Ngô Bình nói: “Bảo ông ta đến gặp tôi”.
Bà lão ngẩn ra, sau đó bật cười nói: “Giờ cậu như thú trong lồng rồi mà vẫn ngông vậy sao?”
Ngô Bình: “Bà đi nói với Beni, nếu mười phút nữa không đến gặp tôi, tôi sẽ san bằng nơi này”.
Dứt lời, anh vung tay lên, bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần bay lên, sau đó hoá thành một màn sáng lớn, trấn áp toàn bộ nơi này.
Bà lão sợ hãi rồi quỳ xuống đất nói: “Đây là bùa gì vậy?”
Ngô Bình: “Đi đi, truyền đạt đúng ý tôi”.
Bà lão không dám nhiều lời mà đi bẩm báo ngay,
Cùng lúc đó, Ngô Bình lấy hoan trận mà lần trước đã đối phó với Vũ Thiên Đô ra rồi bày ở khe núi này. Ngay sau đó, cả khe núi đã bị hơi khói che phủ.
Khí tức của bùa Tam Hoàng Trấn Áp Thần rất mạnh, người ở đây là bị khống chế hết, đến tư duy cũng bị đình trệ.
Ngô Bình chờ khoảng mười phút thì có một người đeo mặt nạ, eo dắt trường đao đi vào. Người này có dáng người không cao, mặc áo bào màu bạc, khí chất rất phi phàm.
Người đó vừa vào đã nói: “Cậu giỏi đấy, thần bùa trên đỉnh đầu chắc chắn là bảo bối trấn phái của thế lực nào đó”.
Ngô Bình nhìn chằm chằm vào người đó, xuyên qua lớp mặt nạ, anh nhìn thấy gương mặt của một cô gái, anh sững người nói: “Cô là Beni?”
Cô gái nói: “Đúng”, nhưng giọng nói phát ra lại là của đàn ông.
Ngô Bình cười lạnh: “Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô là phụ nữ rồi”.
Beni trầm mặc vài giây rồi nói: “Anh tinh mắt thật đấy! Anh là người đầu tiên phát hiện ra tôi là nữ nhanh như vậy”.
Ngô Bình: “Tôi là người thẳng thẳn nên có gì thì cô nói luôn đi”.
Nhẫn hoàng Beni tháo mặt nạ xuống, để lộ ra gương mặt đầy mụn nhọt và lở loét của mình, lông mày cũng đã rụng hết, thịt trên chóp mũi rữa ra, thoạt nhìn trông rất đáng sợ.
Beni: “Mười năm trước, tôi bị trúng một chất độc kỳ lạ, khiến cơ thể thối rữa, xương cốt mục nát. Thực lực của tôi bây giờ còn không bằng một phần mười ngày trước”.
Ngô Bình: “Cô muốn tôi chữa cho cô à?”
Beni gật đầu: “Đúng, tôi nghe Hanami Tsukihime nói anh có y thuật cao siêu nên hi vọng anh có thể giúp tôi”.
Ngô Bình cười lạnh: “Cô bắt cóc người của tôi để ép tôi giúp cô à?”
Beni nói: “Tôi không dám”.
Cô ấy vỗ tay, Lạc Trường Sinh và Hanami Tsukihime và Shimizu đã đi vào, không ai bị thương gì.
Anh ngạc nhiên nói: “Hanami, có chuyện gì vậy?”
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, Beni đưa bọn em đến đây xong thì đối xử rất tốt, đã thế còn chữa trị cho bọn em nữa”.
Ngô Bình: “Nhưng Miyo bị thương rất nặng”.
Beni nói: “Tôi rất xin lỗi, tôi làm vậy để thử y thuật của anh”.
Ngô Bình nổi giận: “Đánh người của tôi bị thương để thử y thuật của tôi ư? Cô to gan nhỉ!”
“Láo!”, các cao thủ ở xung quanh xuất hiện, ai nấy đều tức giận nhìn Ngô Bình. Tuy đã bị khống chế, nhưng không sợ hãi chút nào.
Beni quỳ xuống nói: “Xin anh bớt giận, tôi sẽ dâng bảo bối để đổi lấy sự tha thứ của anh”.
Thuộc hạ của cô ấy cầm một chiếc hộp gỗ đến, cô ấy mở ra rồi đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình nhận lấy xem thì thấy là một món pháp khí như la bàn, nhưng phức tạp hơn. Trên mặt có ba kim chỉ nam, chỉ vào các hướng khác nhau.
Anh nhìn rồi hỏi: “Đây là gì?”
Beni: “Tôi tình cờ lấy được thứ này, hình như nó có liên quan đến tiên phủ Quảng Thành”.
Tiên phủ Quảng Thành? Bạch Băng từng cho anh một con cóc ngọc, bên trong có ghi cách khai phá tiên phủ Quảng Thành.
Anh hỏi: “Dùng nó thì tìm được tiên phủ ư?”
Beni: “Muốn tìm được tiên phủ thì có mỗi nó thôi là chưa đủ, còn cần sách hướng dẫn, nhưng tôi không có”.
Ngô Bình nhận lấy cái hộp rồi nói: “Được rồi, nể mặt thứ này nên tôi sẽ tha thứ cho cô”.
Beni: “Cảm ơn!”
Ngô Bình: “Tôi có thể trị được chất độc cô mắc phải, nhưng cần có dược liệu. Giờ tôi viết rồi cô nhanh chóng bảo người đi mua về đây”.
Beni mừng rỡ nói: “Vâng”.
Beni bảo mọi người lui ra rồi nhanh chóng đi mua thuốc, Ngô Bình cũng thu bùa chú về, vì dùng nó cũng rất tốn sức.
Nhưng anh không thu hoan trận lại, vì vẫn chưa hoàn toàn yên tâm về Beni này.
Chương 1058: Đệ nhất mỹ nhân của Đông Doanh
Lạc Trường Sinh nói: “Chủ nhân định giúp cô ta thật à?”
Ngô Bình: “Chỉ giải độc cho cô ta thôi mà”.
Lạc Trường Sinh: “Không ngờ nhẫn hoàng Beni lại là phụ nữ”.
Ngô Bình: “Cô ta không gây khó dễ cho mọi người chứ?”
Hanami: “Không ạ, cô ấy cũng khá khách sáo với bọn em”.
Ngô Bình: “Anh định giết cô ta rồi đấy chứ, nhưng thấy cô ta thành tâm hối lỗi nên mới tha mạng”.
Lạc Trường Sinh ngẫm nghĩ rồi nói: “Chủ nhân, mấy ngày qua tôi đã nghe ngóng được ít tin tức ở đây, cuộc đời của nhẫn hoàng Beni này cũng được coi là truyền kỳ đấy”.
Ngô Bình: “Sao cơ?”
Lạc Trường Sinh: “nhẫn hoàng Beni tên thật là Sanamoba, là tên của mỹ thần trong truyền thuyết. Cô ta cũng là đệ nhất mỹ nữ ở thời Giang Hộ, đến người của hoàng thất cũng phải thèm muốn”.
Nghe Lạc Trường Sinh kể xong, Ngô Bình cũng có hiểu biết nhất định về vị Nhẫn hoàng nhẫn hoàng Beni này.
Sanamoba học đao từ năm lên mười, bố cô ấy là một cao thủ Viêm Long lưu lạc ở Đông Doanh. Sau khi nhận được chân truyền thì Sanamoba đã bước trên con đường tu hành, tư chất của cô ấy khá tốt nên hai mươi tuổi đã trở thành cao thủ số một trong lớp người trẻ tuổi.
Khi ấy, có rất nhiều người theo đuổi Sanamoba, cô ấy thấy phiền nên đã bế quan tu hành ở Nhân giới. Cứ thế, thực lực của cô ấy tăng nhanh chóng mặt, đã tu hành Nhẫn Đạo dưới sự dẫn dắt của Ninh Nhẫn hoàng.
Bây giờ, cô ấy đã là một trong các Nhẫn hoàng ở Nhẫn giới và có địa bàn của mình. Vì mới đến nên thường bị một nhẫn hoàng khác có tên Gôt chơi xấu, vì thế hai bên thường xuyên xảy ra xung đột.
Chất độc của Sanamoba cũng có liên quan đến trận chiến với nhẫn hoàng Goto kia.
Ngô Bình nghe xong thì thờ ơ nói: “Cô ta được như ngày hôm nay cũng không dễ dàng gì”.
Hanami: “Vì cô ấy quá xinh nên từng có nhiều nhân hoàng có ý với cô ấy, vị nhẫn hoàng Goto kia là một trong số đó”.
Ngô Bình: “Hanami, các nhẫn hoàng có địa bàn cố định như ở Địa Tiên Giới không?”
Hanami: “Cũng tương tự thế, các nhẫn hoàng đều có địa bàn riêng của mình. Nhưng họ chỉ chiếm một phần rất nhỏ của Nhẫn Giới thôi. Hầu hết đất đai ở Nhẫn Giới đều vô chủ”.
Ngô Bình hỏi: “Tại sao?”
Hanami: “Vì ở đây có nhiều bẫy và sát trận, đến nhẫn hoàng cũng không dám tiến vào”.
Ngô Bình nổi hứng nói: “Tại sao lại có bẫy và sát trận?”
Hanami: “Có một truyền thuyết kể là thuở ban sơ, thật ra Nhẫn Giới là một nơi sinh sống của các gia tộc cổ. Sau này, các gia tộc ấy đều bị truy sát. Để tự bảo vệ mình, ho đã thiết kế nhiều bẫy và sát trận ở đây. Chỉ có người của họ mới bình an thông qua được thôi, ngoài ra đều sẽ chết hết”.
Ngô Bình: “Các gia tộc cổ ấy còn không?”
Hanami: “Họ từng xuất hiện vài lần, nhờ có chỉ dẫn của họ mà truyền thừa Nhẫn Đạo của Đông Doanh mới có quy mô phát triển như hiện nay”.
Ngô Bình: “Vậy là vẫn còn các gia tộc cổ ấy, nhưng họ ít khi lộ diện”.
Hanami: “Chắc vậy, cho nên so về quy mô thì Nhẫn Giới không thể bì với Côn Luân được”.
Bọn họ trò chuyện thêm một lúc thì Sanamoba mang dược liệu vào. Ngô Bình đi vào một phòng khác để luyện thuốc, một lát sau anh đã mang một bát thuốc ra.
Anh cho Sanamoba uống một phần ba bát thốc, sau đó đổ một phần ba vào thùng gỗ đầy nước rồi bảo cô ấy ngồi vào bên trong.
Sanamoba cảm thấy toàn thân vô cùng ngứa ngáy, nhưng Ngô Bình không cho cô ấy cử động nên cô ấy đành cắn răng chịu.
Sau đó, Ngô Bình quay lại phòng luyện thuốc, làn da của cô gái bị rữa ra rất nhiều, muốn hồi phục lại bình thường thì cần dùng thêm thuốc khác.
Sau khi ngâm thuốc một ngày, sáng hôm sau, Sanamoba không còn thấy ngứa nữa, nhưng da bắt đầu chảy máu rất đau đớn.
Ngô Bình để thuốc bôi lên bàn rồi nói với Hanami và Shimizu: “Lấy thuốc này bôi khắp người cô ấy, cả da đầu nữa. Bôi xong thì cô ấy phải đứng yên trên mặt đất bất động ba ngày”.
Sanamoba cảm thấy mình đang hồi phục nên rất mừng, cô ấy dặn thuộc hạ phải tiếp đãi nhóm Ngô Bình thật tốt trong lúc mình không tiện ra ngoài, đồng thời phải đáp ứng hết mọi yêu cầu của anh.
Ngô Bình ra ngoài rồi nói với Hanami: “Anh muốn đến nơi có bẫy”.
Hanami Tsukihime giật mình: “Anh Huyền Bình, ở đó nguy hiểm lắm, anh đừng mạo hiểm”.
Ngô Bình biết cô ấy lo lắng nên cười nói: “Em yên tâm, anh đảm bảo mình sẽ an toàn trở về”.
Hanami Tsukihime ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu anh nhất quyết muốn đi thì để em đi cùng”.
Vì thế Ngô Bình dẫn cô ấy bay về phía xa.
Nhìn từ trên cao, Ngô Bình phát hiện địa bàn của các nhẫn hoàng có ranh giới rõ ràng với đất hoang không có người ở. Ở chỗ đất hoang có cây cối mọc xanh um, dã thú qua lại, không có đường đi.
Khu vực mà các nhân hoàng quản lý thì như đô thị, nhà cửa san sát, đường đất đan xen.
Hai người đáp xuống ranh giới của đất hoang, phía trước là bụi cỏ tốt um, đến chỗ chen chân cũng không có.
Hanami Tsukihime: “Anh Huyền Bình, phía trước là nơi hoang dã rồi. Bây giờ rất ít người dám vào đó, chỉ có người đến bước đường cùng thì mới vào đó để trốn kẻ thù thôi. Nhưng chắc cũng chết trong đó hết”.
Ngô Bình vung tay lên, một đám mây xuất hiện dưới chân họ, sau đó đỡ họ bay lên, mặt đất không đi được thì phải bay thôi.
Sau khi bay lên cao, Ngô Bình giảm tốc độ rồi quan sát xung quanh. Anh bay chưa tới 100 mét thì dừng lại, sau đó nhìn chăm chú vào một cái cây lớn ở gần đó.
Cây này cao trăm mét, trên cây được trang bị nỏ tiên, nếu có ai thứ gì bay ngang thì nỏ tiên sữ tự khởi động và bắn hạ kẻ địch ngay.
Anh bảo Hanami Tsukihime chờ ở đây, còn mình thì tiến lại gần đó.
Vù!
Ba mũi tên bắn tới, Ngô Bình hẩy chúng đi, tuy chúng có uy lực khá mạnh nhưng không thể làm gì anh được.
Anh đi tới cạnh cái cây rồi tung chưởng vào thân cây, sau đó lấy một cái nỏ tiên ra. Món đồ này được thiết kế rất tinh xảo, anh đoán nó có thể bắn chất cao thủ cảnh giới Linh Biến.
Anh tìm từ trên xuống dưới thì thấy có mười cái nỏ tiên cùng 500 mũi tên. Anh cất đi phòng lúc dùng đến.
Sau đó, Ngô Bình và Hanami Tsukihime bay tiếp, lần này thì họ bay thêm mấy cây số mới dừng lại.
Quả nhiên Ngô Bình lại phát hiện ra cơ quan. Phía trước có một ngọn núi thấp, có một khẩu đại pháo giấu ở đó.
Ngô Bình từng đọc về khẩu đại pháo này trong bộ Tạp, muốn khởi động nó thì phải dùng tiền bùa.
Nhưng tiền bùa ở thời nay rất quý, ai lại lấy nó để nổ pháo chứ? Mà mỗi lần đâu chỉ dùng một tờ.
Anh cố ý bay đến gần đó, quả đạn pháo lập tức nhắm về phía anh. Sau đó mặt đất rung chuyển, một tia sáng loé lên.
Ngô Bình dùng pháp lực ngưng tụ thành lá chắn, nhưng tay anh vẫn không khỏi rung lên và buộc phải lùi lại.
Chương 1059: Cậu Lương, Xích Linh Tiên Quả
Thấy pháo bùa vẫn bắn về phía mình, Ngô Bình lập tức đáp xuống. Khi anh vừa đáp xuống cạnh khẩu pháo thì không gian xung quanh chợt phát sáng, một sát trận xuất hiện. Rõ ràng, sát trận này được chuẩn bị sẵn dành cho những người có thể né được đạn pháo.
Sát trận vừa loé sáng thì Ngô Bình đã nhìn thấy khuyết điểm của nó, anh búng tay một cái, một tảng đá gần đó đã nổ tung, trận văn tối dần, vì anh đã phá vỡ đầu mối then chốt của trận pháp, khiến nó mất tác dụng.
“Pháp bùa này hay ra phết! Mỗi lần bắn sẽ tốn năm lá tiền bùa, ngoài ra nó còn có thể bắn thẳng phù bảo ra, nhưng số lượng hạn chế nhiều nhất là 300 miếng thôi”.
Ngô Bình cất ngay nó vào không gian Hắc Thiên, vì anh thấy phẩu pháo bùa này mạnh hơn bom đạn hiện đại nhiều. Hơn nữa, người bình thường cũng có thể dùng được, chắc chắn nó sẽ là món vũ khí lợi hại.
Sau khi đi sâu hơn vào bên trong, cuối cùng Ngô Bình đã nhìn thấy linh dược.
Đó là một ngọn núi đá đỏ, trên đỉnh núi có rất nhiều cây cùng màu, lá cây đỏ như lửa, trái cũng có màu đỏ trầm to như mắt rồng.
Nhìn thấy loại quả ấy, Ngô Bình biết ngay nó là Xích Linh Tiên Quả. Thường thì phía dưới nơi quả này mọc ra đều sẽ có tiên tinh Xích Linh.
Anh khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy phía dưới ngọn núi đúng là có tiên tinh Xích Linh, khối nào to như cái chậu rửa mặt, bé thì như bàn tay.
Giá trị của loại tiên tinh này quý hơn tiên tinh bình thường, nó thường được dùng để bày trận pháp, chế tạo pháp khí. Đương nhiên nó cũng có thể dùng để tu luyện.
Nhưng so với quả Xích Linh thì loại tiên tinh này chưa đáng được nhắc đến. Xích Linh Tiên Quả cực kỳ hiếm, dùng nó làm thuốc thì có thể luyện chế được Xích Linh Tiên Đan. Loại đan dược này có thể nâng cao lực phòng ngự của tu sĩ nhanh chóng, cơ thể và nguyên thần cũng sẽ mạnh theo. Thường những người phải độ kiếp đều sẽ chuẩn bị trước một ít Xích Linh Tiên Đan.
Hiện giờ, có năm quả Xích Linh trên cái cây kia. Ngô Bình nhổ luôn cả rễ cây lên, sau đó lấy tiên tinh Xích Linh ở dưới, còn cái cây thì anh sẽ mang về nhà trồng.
Anh vừa đào tiên tinh Xích Linh xong thì thấy có bốn người khiêng một cái kiệu đến, có một người thanh niên đang ngồi trong kiệu. Mấy người khiêng kiệu trông rất khoẻ khoắn, tu vi đều ở cảnh giới Linh Biến! Còn tu vi của người ngồi trên kiệu hình như ở cảnh giới Thần Hoá.
Trông người đó có vẻ còn nhỏ tuổi hơn Ngô Bình, hắn lười biếng ngồi xêu vẹo, bên cạnh có một cô hầu gái đang cầm quạt quạt cho, một cô khác thì đút nho cho hắn ăn.
Chiếc kiệu dừng gần đó, một cô hầu gái bước xuống rồi quan sát xung quanh, như đang tìm kiếm thứ gì. Sau đó khi nhìn thấy Ngô Bình, cô ấy quay lại kiệu nói: “Cậu chủ Lương, không thấy cây Xích Linh đâu nữa, hình như bị người ta nhổ mất rồi”.
Chiếc kiệu nghiêng về đằng trước một chút, cậu thanh niên kia bước ra, sau đó nhìn trái ngó phải nói: “Mất rồi thật”.
Hắn nghiêng đầu nhìn Ngô Bình rồi hỏi: “Anh nhổ cây đi rồi à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ừm”.
Cậu Lương đó thở dài một hơi: “Tiên tinh Xích Linh cũng bị anh đào hết rồi à?”
Ngô Bình: “Ờ”.
Cậu Lương hỏi cô hầu gái: “Mấy cái cây này trồng bao lâu rồi?”
Cô hầu gáu lấy một cuốn vở ra rồi nói: “Thưa cậu, cây trồng được 31515 năm rồi ạ, 1300 năm nó mới ra quả một lần, tổng cộng đã kết trái 24 lần. Lần cuối cùng kết trái nhiều nhất, chất lượng cũng tốt nhất”.
Cậu Lương: “Tính xem mấy cái cây này có giá trị bao nhiêu”.
Cô hầu gái lấy bàn tính ra rồi gảy lạch cà lạch cạch, một lát sau nói: “Tính cả tiên tinh và bỏ số lẻ đi thì tổng giá trị là 550 nghìn tiền báu”.
Sau đó, cậu Lương lại nhìn sang Ngô Bình: “Nghe thấy chưa, 550 nghìn tiền báu đấy, anh định trả hết luôn hay trả góp?”
Ngô Bình liếc hắn rồi hỏi: “Cây này của nhà cậu trồng à?”
Cậu Lương: “Đúng rồi”.
Ngô Bình thầm nghĩ hắn có gì chứng minh đây là cây nhà mình trồng chứ? Anh đang định phản bác lại mấy câu thì chợt thấy có một luồng sức mạnh rất lớn đang nhắm về phía mình.
Anh giật mình rồi âm thầm quan sát xung quanh rồi hỏi: “Cậu dùng Xích Linh Tiên Quả làm gì?”
Cậu Lương: “Đó là việc của tôi”.
Ngô Bình: “Nếu chỉ dùng để ăn thì phí lắm. Quả này dùng để luyện chế Xích Linh Tiên Đan, có tác dụng rất lớn với tu sĩ độ kiếp đấy. Hơn nữa, chỉ cần thay đổi một chút thì nó còn giúp tu sĩ đột phá cảnh giới nữa”.
Cậu Lương ngẩn ra: “Anh biết luyện đan à?”
Ngô Bình: “Tôi là một thầy luyện đan, nếu không đã chẳng mạo hiểm vào đây tìm dược liệu làm gì. Nghe nói ở đây có một gia tộc sinh sống, cậu là người của gia tộc đó à?”
Cậu Lương cười nói: “Đúng, không ngờ anh lại là thầy luyện đan, ban nãy tôi thất lễ rồi”.
Ở bất kỳ đâu, thầy luyện đan luôn có địa vị rất lớn vì số lượng cực hiếm, cậu Lương này lập tức thay đổi thái độ với Ngô Bình.
Ngô Bình: “Trước đó, tôi cứ tưởng dược liệu ở đây vô chủ, xin lỗi nhé. Tôi sẽ trồng trả lại, và phục hồi hiện trạng như ban đầu”.
Cậu Lương vội xua tay nói: “Chỉ có mấy quả thôi mà, anh cứ cầm đi”.
Ngô Bình không từ chối mà nói: “Tôi tự giới thiệu, tôi là Lý Huyền Bình đệ tử của tiên phủ Thiên Võ”.
Cậu Lương sững sờ hỏi: “Cái gì? Anh là đệ tử của tiên phủ Thuên Võ ư?”
Ngô Bình: “Đúng”.
Cậu Lương chắp tay nói: “Tôi thất lễ rồi! Tôi nghe các trưởng lão nói tiên phủ Thiên Võ là một trong các thế lực hàng đầu của hồng hoang, tuy số lượng không nhiều, nhưng đệ tử nào cũng rất tài giỏi”.
Ngô Bình: “Tu vi của tôi còn thấp lắm”.
Cậu Lương cười nói: “Anh Lý, tôi tự giới thiệu, tôi là Khương Ngọc Lương, đứng thứ bảy trong nhà”.
Ngô Bình chào lại: “Ra là cậu Khương”.
Khương Ngọc Lương: “Anh Lý, nhà tôi hiếm khi có khách tới chơi, nếu tiện thì mời anh đến ngồi uống chén trà”.
Ngô Bình là người to gan lớn mật nên đồng ý ngay: “Được thôi”.
Khương Ngọc Lương không ngồi kiệu nữa mà cùng bay với Ngô Bình, hai người bay khoảng chục phút thì đến một đỉnh núi hoa lệ.
Họ đáp xuống thì Khương Ngọc Lương mời Ngô Bình vào đại viện, ở đây có khá nhiều người hầu kẻ hạ, họ lần lượt mang trà bánh lên.
Sau khi hàn huyên đôi điều, Khương Ngọc Lương nói: “Anh Lý, không biết anh có luyện chế được quả mà anh vừa hái không?”
Ngô Bình: “Được chứ, tôi có mang đồ sẵn luôn đây”.
Khương Ngọc Lương mừng rỡ nói: “Anh chị tôi chuẩn bị độ lôi kiếp, nếu có Xích Linh Tiên Đan hỗ trỗ trợ thì sẽ đỡ hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Lát nữa tôi sẽ luyện đan cho”.
Khương Ngọc Lương cười nói: “Người trong gia tộc chúng tôi đã sống rất lâu rồi nên hiểu rõ về nơi này lắm. Nếu anh Lý cần dược liệu gì thì tôi sẽ cho người dẫn anh đi hái”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói gia tộc anh đến đây lánh nạn, đúng không?”
Khương Ngọc Lương trầm mặc rồi nói: “Nói vậy cũng đúng. Năm xưa, thời buổi loạn lạc, tổ tiên nhà tôi bị lẻ thù ở Tiên Giới đuổi giết, cuối cùng đã dừng chân ở đây”.
Ngô Bình: “Nhẫn Đạo mà mọi người bên ngoài học cũng từ gia tộc cậu mà ra à?”
Chương 1060: Gia tộc họ Khương ở Nhẫn Giới
Khương Ngọc Lương: “Vì gia tộc nhà tôi ít người nên cần thuê người hầu kẻ hạ, những người đó tìm người làm giúp chúng tôi, còn tổ tiên chúng tôi truyền thụ công pháp đơn giản cho họ coi như trao đổi”.
Ngô Bình đã hiểu nên không hỏi nhiều nữa, hai bên chưa quen biết nhiều nên hỏi nhiều cũng không hay.
Một lát sau, Ngô Bình về phòng luyện đan, Hanami Tsukihime ở bên cạnh.
Cô ấy nói: “Anh Huyền Bình, chúng ta đúng là may mắn nên mới gặp được người trong gia tộc này”.
Ngô Bình lau mồ hôi rồi nói: “Ừ”.
Hanami Tsukihime ngẩn ra: “Có gì bất thường không anh?”
Ngô Bình: “Hình như có người bày sát trận đáng sợ ở cả Nhẫn Giới, dù tu sĩ Thiên Tiên có đến thì cũng bị giết ngay”.
Hanami Tsukihime ngạc nhiên, tu sĩ Thiên Tiên mà cũng bị giết ngay ư?
Ngô Bình: “Vì thế anh mới đồng ý luyện đan cho hắn, bây giờ chúng ta không thể đắc tội với họ được”.
Hanami Tsukihime cười trừ: “Có sát trận ấy bảo sao họ có thể trốn ở đây”.
Ngô Bình: “Để anh hỏi dò hắn về nơi này”.
Nói rồi, anh lại tập trung vào luyện đan.
Nửa tiếng sau, anh đã cầm một bình đan dược ra ngoài.
Khương Ngọc Lương đi tới, nhìn thấy đan dược thì cười nói: “Anh Lý, xong rồi à?”
Ngô Bình cười nói: “May quá, vừa hay là đan dược nhất phẩm”.
Thật ra, đan dược này xứng là cấp Vương phẩm. Nhưng để giấu tài nên Ngô Bình hạ nó xuống một cấp.
Khương Ngọc Lương mừng rỡ: “Đan dược nhất phẩm ư? Tốt quá rồi! Tài luyện đan của anh Lý đúng là cao siêu, tôi khâm phục!”
Hắn cầm lấy bình đan dược, sau đó chỉ đổ ra lấy hai viên rồi trả lại hai viên cho Ngô Bình: “Hai viên là đủ rồi, xin anh Lý chờ tôi một lát, tôi đi rồi về ngay”.
Khương Ngọc Lương đi rồi, Ngô Bình lại luyện thêm một lò đan dược nữa để sau này dùng.
Một tiếng sau, Khương Ngọc Lương vui vẻ quay lại rồi chắp tay nói: “Anh Lý, cảm ơn đan dược của anh, anh tôi vừa độ kiếp xong rồi”.
Ngô Bình kinh ngạc, anh biết thực lực của tu sĩ càng mạnh thì độ kiếp càng khó. Vào thời Tiên Quốc cũng ít ai độ kiếp nhanh vậy, thường chỉ có thiên tài mới làm được.
“Chúc mừng gia đình”, anh nói.
Khương Ngọc Lương: “Chị tôi cũng đang độ kiếp, bố tôi muốn mời anh đến gặp”.
Ngô Bình không từ chối, anh bảo Hanami Tsukihime chờ ở đây, còn mình thì đi theo Khương Ngọc Lương.
Họ bay thêm một lúc thì đến một quần thể núi, nơi này có địa hình hình xoáy ốc, thung lũng phía dưới có rất nhiều người đang sinh sống.
Thung lũng này có các toà nhà cao lớn đồ sộ, đó chính là nhà họ Khương.
Khi đi tới thôn làng, Khương Ngọc Lương giải thích: “Hầu gái và người làm sinh sống ở đây, sau đó hình thành thôn làng”.
Hai người đáp xuống trước một cánh cổng, có một người đàn ông trung niên đi ra, người này khoảng 40 tuổi, tướng mạo uy nghiêm, ông ta mặc hoàng bào thêu hình con rồng đen.
Ngô Bình vừa đến, ông ta đã ra nghênh đón: “Chào thầy Lý”.
Khương Ngọc Lương giới thiệu: “Anh Lý, đây là Khương Hoa Dương - bố của tôi”.
Ngô Bình chắp tay: “Chào Tiên Quân”.
Khương Hoa Dương là một Tiên Quân cảnh giới Bất Tử nên Ngô Bình chào hỏi rất lịch sự.
Khương Hoa Dương cười nói: “Thầy Lý khách sáo quá, mời vào nhà”.
Bọn họ đi vào bên trong, Khương Hoa Dương sau người pha trà rồi cười nói: “Tôi nghe Ngọc Lương nói thầy Lý đến từ tiên phủ Thiên Võ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy”.
Khương Hoa Dương: “Tổ tiền nhà tôi từng kể nơi đó là thiên hạ vô địch trong giới võ thuật. Thầy Lý là đệ tử ở đó, đúng là khiến người ta ngưỡng mộ”.
Khương Ngọc Lương: “Chắc chắn anh Lý từng học tuyệt học của tiên phủ đúng không?”
Ngô Bình: “Tôi có học một ít, nhưng chưa phải cảnh giới cao thâm gì, mới chỉ nhập môn thôi”.
Khương Ngọc Lương: “Có thể cho tôi được mở mang tầm mắt một chút không?”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy tôi xin phép”.
Anh biết bố con nhà này vẫn đang nghi ngờ thân phận đệ tử của tiên phủ Thiên Võ của mình, vì thế anh đi ra ngoài sân rồi bay lên cao, sau đó thi triển Lưu Tinh Quyền.
Loáng cái, vô số quyền kình đã bay về phía hòn non bộ ở phía xa, ngay sau đó nó đã vỡ vụn.
Khương Hoa Dương ở phía dưới nhìn rồi sáng mắt lên, sau đó nói với Khương Ngọc Lương: “Ngọc Lương, thực lực của thầy luyện đan này khéo còn hơn cả Tiên Quân rồi. Quyền kình của hắn đến bố cũng phải thấy sợ”.
Khương Ngọc Lương rất ngạc nhiên, chờ Ngô Bình đáp xuống rồi mới nói: “Anh Lý là Thần Quân rồi ư?”
Thật ra Ngô Bình là Nhân Vương rồi, nhưng vốn là người khiêm tốn nên anh không giải thích mà nói: “Đúng”.
Khương Ngọc Lương không hề che đậy sự ngưỡng mộ của mình mà nói: “Bảo sao anh Lý có thể đến tiên phủ Thiên Võ”.
Khương Hoa Dương cười nói: “Thầy Lý, thật ra tôi mời cậu đến đây là có chuyện nhờ vả”.
Ngô Bình: “Xin cứ nói”.
Khương Hoa Dương: “Tôi đã ở cảnh giới Bất Tử nhiều năm, lẽ ra có thể đột phá Thiên Tiên lâu rồi, nhưng tôi muốn đi xa hơn, là đột phá cảnh giới Đoạt Thiên trong truyền thuyết”.
Ngô Bình chớp mắt nói: “Đúng là cảnh giới Đoạt Thiên rất khó”.
Khương Hoa Dương: “Đúng, dù tôi đã thất bại nhiều lần, nhưng vẫn không cam tâm. Tôi đọc được trong cổ tịch là có vài loại đan dược có thể giúp tu sĩ đột phá cảnh giới Đoạt Thiên, không biết có đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng, cảnh giới nào cũng có đan dược hỗ trợ mà”.
Khương Hoa Dương sáng mắt lên: “Không biết thầy Lý có luyện chế được không?”
Ngô Bình: “Giờ thì e là không, tu vi của tôi còn thấp, muốn luyện chế đan dược cho cảnh giới Đoạt Thiên thì ít cũng phải ngưng luyện ra nguyên anh đã”.
Khương Hoa Dương mừng rỡ: “Nói vậy là sau này thầy Lý có thể luyện chế được phải không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Khương Hoa Dương cười lớn nói: “Tốt quá! Với tài năng của thầy Lý, chắc chỉ vài năm nữa là ngưng luyện được nguyên anh thôi, tôi sẽ chờ”.
Ngô Bình: “Đan dược mà Tiên Quân cần, cần rất nhiều dược liệu quý, ông nên gom trước dần đi”.
Khương Hoa Dương vội nói: “Được, tôi sẽ gom đủ”.
Ngô Bình viết ba danh sách đưa cho ông ta, chờ khi nào gom đủ thì báo anh.
Sau đó, Ngô Bình nói mình cần đi hái ít dược liệu, Khương Hoa Dương đương nhiên vui vẻ đông ý ngay.
Ngay sau đó, Ngô Bình đã được một người dẫn đi khắp nơi để hái thuốc.
Ngô Bình đi rồi, Khương Ngọc Lương mới nói: “Tiếc thật, mình đã tính là giữ anh ta ở lại đây luôn rồi”
Khương Hoa Dương: “Cậu ấy là thiên tài thật sự, đến bố thời trẻ cũng không bì kịp. Hơn nữa, quyền pháp mà cậu ấy thi triển chắc chắn là của tiên phủ Thiên Võ rồi. Phủ chủ của nơi đó đứng đầu hồng hoang, cậu ấy có tư chất như vậy chắc chắn rất được coi trọng, thậm chí khéo còn là đệ tử thân truyền cũng nên. Nếu chúng ta nhốt hoặc làm cậu ấy bị thương, tiên phủ Thiên Võ sẽ san bằng nhà mình mất. Vì thế, chúng ta không thể đắc tội với cậu ấy được”.
Bình luận facebook