-
Chương 1101-1105
Chương 1101: Võ tông truyền kỳ
Ngô Bình: “Anh luyện công có vấn đề, có phải xương cốt thường xuyên đau nhức và sức mạnh không được thông suốt không?”
Hàn Nhất Minh gật đầu nói: “Đúng ạ, đệ tử tu luyện Thiết Cốt Công 13 năm rồi, thật sự rất nỗ lực, nhưng không biết tại sao sau khi luyện đến tầng thứ bảy xong thì không thể tiến bộ tiếp được nữa”.
Thiết Cốt Công của chùa Đại Thiền có 12 tầng. Sau khi luyện thành sẽ có sức mạnh rất lớn, xương cốt thì cứng rắn, võ kỹ mà công pháp sinh ra cũng rất đáng sợ, ví dụ như Thiết Trảo Công, Thiết Sơn Kháo… chúng đều có các chiêu thức với một đòn trí mạng.
Ngô Bình nói: “Quá trình tu luyện của anh có vấn đề rồi, ra đây rồi tôi dạy cho cách luyện công chính xác”.
Hàn Nhất Minh mừng rỡ rồi quỳ ngay trước mặt Ngô Bình, anh dùng thuật bí âm rồi truyền thụ cách tu luyện đúng đắn cho anh ta.
Ngô Bình đã đọc hết 72 tuyệt kỹ của cc, vì thế anh biết hết vấn đề của chú. Với Thiết Cốt Công, khi luyện xong tầng thứ bảy rồi sang tầng thứ tám rất dễ luyện hỏng kinh lạc, khiến cho người luyện không thể tiến bộ tiếp được nữa.
Vì thế, Ngô Bình đã truyền cho Hàn Nhất Minh một phương thuốc và cách luyện chính xác. Như vậy thì chưa tới một tháng nữa, anh ta sẽ đột phá được tầng thứ bảy và lên tầng thứ tám, thậm chí là tầng chín luôn.
Nhận được truyền thừa xong, Hàn Nhất Minh lập tức biết ngay cách này giúp ích cho mình lớn cỡ nào, vì thế anh ta cảm kích nói: “Cảm ơn sư tổ đã chỉ dẫn”.
Hoa Duy thấy Hàn Nhất Minh được Ngô Bình chỉ dẫn thì vội nói: “Sư tổ, người có thể giúp đệ tử được không ạ?”
Thì ra, quá trình tu luyện của anh ấy cũng có vấn đề, khiến tu ti mắc kẹt một chỗ nhiều năm rồi.
Ngô Bình quan sát rồi phát hiện ra ngay vấn đề của anh ấy nằm ở đâu nên nhanh chóng truyền thụ cách giải quyết ngay.
Mọi người thấy Ngô Bình xử lý các vấn đề nhanh gọn lẹ như vậy thì vô cùng khiếp sợ, tài năng của Thần Quân đây ư?
Lúc này, lại có thêm một người đàn ông trung niên thấp nhỏ đi vào, ông ấy nói: “Tháp Tiên Võ sắp mở, mọi người hãy xếp hàng rồi đi theo tôi”.
Thấy thế, mọi người đều đẩy Ngô Bình lên đứng đầu, còn họ mới xếp theo thứ tự. Lúc này, không ai tranh giành, vì ai cũng muốn là người đi vào tháp cuối cùng, chứ không phải đầu tiên. Lý do rất đơn giản thôi, người vào cuối cùng có thể rút kinh nghiệm từ những người vào trước.
Ngô Bình đi đầu luôn, sau đó bọn họ đi theo người đàn ông đến một toà tháp cao 13 tầng.
Đây là một toà bảo tháp toả ra ánh sáng thần kỳ. Tầng một rất lớn với diện tích hơn chục mẫu, cửa cao hơn chục mét rộng năm mét.
Người đàn ông nói: “Mọi người vào đi, sau đó hoàn thành vòng thi theo chỉ dẫn”.
Ngô Bình hỏi: “Toà tháp này có 13 tầng, không biết cuộc thi tiến hành ở tầng nào?”
Người đàn ông: “Tư chất khác nhau sẽ thi ở các tầng khác nhau, nhưng hầu hết mọi người sẽ thi ở ba tầng đầu”.
Ngô Bình gật đầu rồi đi vào trong.
Sau khi vào đó, anh nhìn thấy có một cái bậc bằng vàng cao nửa mét trong đại sảnh, trên đó khắc đầy bùa chú. Bên cách cái bậc có một tấm biển nhắc người dự thi phải bước lên bậc.
Ngô Bình không chút do dự mà nhảy lên đó ngay. Sau đó có một vòng sáng xuất hiện, anh nghe thấy một tiếng động nhẹ, một trùm sáng rơi xuống rồi biến thành một thiếu niên mặc áo bào trắng.
Cậu thiếu niên cười nói: “Tư chất của anh rất phi phàm nên đã kích hoạt thành công hình thức thiên tài của tháp Tiên Võ”.
Ngô Bình nhìn cậu thiếu niên rồi nhớ tới chuyện ở Thái Thanh Tiên Cảnh, anh hỏi: “Nơi này chỉ dùng làm nơi kiểm tra tư chất thôi à?”
Cậu thiếu niên: “Tháp Tiên Võ là pháp khí kiểm tra tiên võ cao cấp nhất thời Tiên Quốc, chỉ có đúng năm cái thôi. Nó có thể đánh giá người dự thi từ nhiều phương diện, nhận xét của nó đã được các môn phái công nhận. Ngoài ra, để bồi dưỡng và hỗ trợ cho các thiên tài của quốc gia, đại đế Tiên Quốc đã đích thân để phần thưởng ở tầng trên cùng của tháp. Những thiên tài nào phá vỡ được giới hạn của võ đạo thì sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh”.
Ngô Bình: “Giờ tôi lên tầng hai luôn hả?”
Cậu thiếu niên: “Ba tầng đầu là kiểm tra cơ bản, chỉ đánh giá được anh có phải là thiên tài hay không thôi, còn kiểm tra thật sự là ở mười tầng phía sau”.
Ngô Bình: “Không biết là các kiểm tra gì?”
Cậu thiếu niên: “Tầng thứ tư kiểm tra tu sĩ dưới cảnh giới Nhân Tiên, tầng thứ năm kiểm tra Nhân Tiên, các tầng tiếp đó là Địa Tiên, Thiên Tiên”.
“Nếu kết quả vượt mức thì sẽ lên tầng tám, chín và mười để tham gia vòng kiểm tra thứ hai”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói kết quả kiểm tra của tháp Tiên Võ chia thành võ sĩ, võ sư và võ tông”.
Cậu thiếu niên: “Điều anh nói chỉ là thực lực của võ giả thôi, ví dụ như võ tông, một tu sĩ có tư chất bình thường cũng có cơ hội trở thành võ tông. Nhưng võ tông nhất phẩm thì chỉ có thiên tài mới làm được thôi”.
“Nếu kết quả kiểm tra vượt qua võ tông nhất phẩm thì được lên tầng thứ mười, ai có tư chất cực tốt sẽ trở thành võ tông ngự danh, võ tông truyền kỳ, võ tông chí tôn. Trong đó, võ tông ngự danh sẽ nhận được ngự phong của đại đế Tiên Quốc và sẽ có vinh quang vô thượng”.
Nghe đến đây, Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Võ tông truyền kỳ thì sao?”
Cậu thiếu niên: “Võ tông truyền kỳ mới có ba người xuất hiện trong lịch sử thôi, chỉ có những người có cống hiến lớn với võ đạo thì mới được nhận danh xưng này. Tên của võ tông truyền kỳ sẽ mãi mãi khắc trên bia vàng ở đỉnh tháp để người đời sau chiêm ngưỡng. Ngoài ra, võ tông truyền kỳ còn nhận được phần thưởng rất lớn của đại đế”.
Cậu thanh niên nói tiếp: “Tầng tám, chín, mười kiểm tra anh dưới nhiều hình thức khác nhau, kiểm tra xong sẽ tiến hành đánh giá và quyết định danh hiệu”.
Ngô Bình: “Ba tầng cuối thì sao?”
Cậu thiếu niên: “Nếu anh được đánh giá là võ tông truyền kỳ thì sẽ được lên ba tầng cuối và được kiểm tra ở đấy”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Kiểm tra gì thế?”
Cậu thiếu niên: “Kiểm tra cuối cùng, là đạt đến giới hạn của ba cảnh giới Nhân Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên của con người”.
Ngô Bình hào hứng hỏi: “Tôi là Nhân Tiên, vậy là sẽ nhận kiểm tra cấp cực hạn của Nhân Tiên đúng không?”
Cậu thiếu niên: “Đúng, nếu anh vượt qua được thì sẽ nhận được nhẫn Càn Khôn của đại đế, trong nhẫn có phần thưởng của người”.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi hiểu rồi”.
Cậu thiếu niên: “Qua kiểm tra cơ bản, tư chất của anh rất tốt, là một Nhân Tiên nên mời lên tầng thứ năm dành cho cảnh giới này”.
Ngô Bình leo cầu tháng lên thẳng tầng thứ năm luôn.
Còn mọi người ở bên ngoài vừa thấy tầng một sáng đèn, không lâu sau đã thấy tầng năm sáng luôn.
Thấy thế, ai cũng trợn tròn mắt.
“Đúng là Thần Quân có khác, lên hẳn tầng năm luôn”.
“Nghe nói kiểm tra ở tầng năm ít cũng phải là võ tông rồi, còn là võ tông cấp nào thì chưa biết được”.
“Long chủ Ngô là Thần Quân, chắc ít cũng phải tam phẩm nhỉ?”
“Chưa biết được, dẫu sao võ tông tam phẩm ở học viện cũng ít mà”.
“Tôi nghĩ Long chủ Ngô có thể là võ tông nhị phẩm!”
Không lâu sau đó, có một tốp người xuất hiện trên một đỉnh núi cách tháp Tiên Võ không xa.
“Tầng thứ năm sáng rồi, vậy là Bắc Viện của chúng ta lại có thêm một giáo viên nữa rồi”, một người đàn ông cao lớn mặc trường bào màu đen nói, nhìn tướng mạo của người này khó đoán được là già hay trẻ.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng nói: “Trần Dung bảo người này là Long chủ của Thiên Long, đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn, tư chất thì khỏi phải bàn, chắc sẽ được là võ tông nhị phẩm đấy”.
Một người thanh niên cao gầy cười nói: “Nếu đã là Thần Quân thì khéo còn được nhất phẩm ấy chứ”.
“Nhất phẩm ư?”, người phụ nữ nói: “Nếu người này là nhất phẩm thì ai đó sẽ bực mình lắm đấy, bởi người nào đó mới nhị phẩm thôi mà”.
Người đàn ông mặc áo bào đen: “Dù cậu ta là nhất phẩm hay nhị phẩm thì cũng là nhân tài của Bắc Viện ta, đều đáng chúc mừng”.
Người phụ nữ: “Chờ kết quả thôi”.
Trên tầng năm của tháp Tiên Võ, cậu thiếu niên chỉ dẫn cho Ngô Bình đến trước một cái thước sắt khổng lồ rồi nói: “Kiểm tra sức mạnh trước, mời một tung một chiêu bằng toàn bộ sức lực”.
Vì thế, Ngô Bình đã thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực, đồng thời dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, huyết dịch như sôi trào, toàn bộ sức mạnh trong người anh như bùng nổ, linh khiếu kêu lên, thần khiến chấn động, làn da anh phủ kín bùa chú và sáng rực.
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền ra, thật ra đây là ba quyền hợp một, sức lực chồng chéo hình thành uy lực khủng khiếp.
Vù!
Cái thước sắt rung lên mãnh liệt, tất cả các vạch từ dưới lên trên đều sáng hết, sau đó chuyển hình hình vẽ, tiếp đó thành chữ tiên phức tạp.
Ding!
Khi vạch cao nhất phát sáng, một cái chuông ở cạnh đó đã kêu lên.
Cậu thiếu niên nói: “Chúc mừng, sức mạnh của anh đã vượt qua người giữ kỷ lục cao nhất hiện nay”.
Ngay sau đó, các nấc trên thước vẫn sáng tiếp, cái thước này rất lạ, vì các nấc hay vạch sẽ liên tục xuất hiện thêm, không biết dài đến đâu.
Một lát sau, nấc sáng mới dừng lại.
Cậu thiếu niên nói: “Sức mạnh của anh vượt qua vạn đỉnh”.
Ngô Bình: “Sức mạnh của một đỉnh là bao nhiêu?”
Cậu thiếu niên: “Một loại tiên đỉnh do hoàng gia đúc nặng trên 3000 cân”.
Ngô Bình: “Thành tích của tôi thế nào?”
“Cao nhất trong lịch sử”’, cậu thiếu niên cười nói: “Mời anh đi theo tôi để kiểm tra trí tuệ”.
Họ đến một nơi khác, phía trước là một tấm vải trắng đang phát sáng, những con chữ và hình vẽ liên quan đến võ học đang di chuyển trên tấm vải.
Đây là một cảm ngộ võ học, chỉ ai hiểu được ý nghĩa của nó thì mới xem tiếp được, không thì đầu óc trống rỗng, nội dung phía sau hoàn toàn không có hiệu lực.
Ngô Bình tập trung tinh thần đọc từng hàng chữ và tìm hiểu từng bức vẽ một.
Khoảng năm phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã nhanh hơn. Lúc này, trí tuệ võ đạo và kinh nghiệm võ học mà đại đế Chân Võ truyền cho Ngô Bình đã phát huy tác dụng, anh có thể hiểu ý nghĩa của các bức vẽ này một cách nhanh chóng.
Đương nhiên khả năng nhìn thấu vạn vật của anh cũng góp công rất lớn, nó có thể lý giải chính xác ý nghĩa của tranh và chữ để anh nhìn thấu bản chất.
Mười phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã tăng gấp năm lần so với ban đầu, thời gian các con chữ hiện thị trên tấm vải cũng ít hơn.
Nửa tiếng sau, tốc độ đã tăng lên gấp hơn chục lần, người bình thường muốn nhìn rõ từng chữ là cực kỳ khó.
Sau đó, có một tiếng ding vang lên, Ngô Bình lại phá kỷ lục của người đứng đầu trước đó với 37 phút.
Một tiếng sau, đến tu sĩ có nhãn lực cực tốt cũng khó mà nhìn rõ nội dung trên tấm vải, cùng lắm họ chỉ có thể nhìn thấy các chấm sáng mà thôi.
Ngô Bình vẫn trụ được tiếp, nhưng anh đã bắt đầu thấm mệt, mắt mỏi, còn đầu thì đau. May là đúng lúc anh sắp không chịu được nữa thì bức tranh chợt dừng lại. Lúc này, tất cả chữ và tranh đều hiện thị ra toàn bộ.
Ngô Bình dụi mắt rồi ấn mi tâm, anh đã biết mình những gì mình vừa nhìn thấy là cương lĩnh võ học do 20 cường giả võ đạo mạnh nhất của tổ chức Tiên Quốc cùng biên soạn.
Cương lĩnh này có tổng cộng 150 triệu chữ tiên và 3519 bức tranh.
Phải công nhận là cương lĩnh này có hỗ trợ rất lớn cho anh, các lĩnh vực mà anh vỗn không quen thuộc và hiểu rõ đã giúp anh có hiểu biết sâu rộng về trí tuệ võ học hơn. Cùng với đó, tư tưởng võ đạo của đại đế Chân Võ cũng có bổ sung thêm cho cương lĩnh này.
Cậu thiếu niên: “Chúc mừng, anh lại phá vỡ kỷ lục và hoàng thành phần đọc và lý giải cương lĩnh võ học rồi”.
Ngô Bình ngồi phệt xuống đất rồi nói: “Tôi nghỉ một lát được không?”
Cậu thiếu niên: “Được chứ”.
Ngô Bình uống một viên Thần Linh Đan và thêm vài viên Sinh Mệnh Đan, sau đó ngồi điều chỉnh hơi thở.
Mọi người ở bên ngoài lại được một phen kinh hãi.
“Chuyện gì thế nhỉ? Rõ ràng vào tháp kiểm tra nhanh lắm mà? Nghe đòn chỉ vài phút là ra thôi, giờ đã hơn một tiếng rồi, sao Long chủ vẫn chưa ra nhỉ?”
“Ừm, tôi nghe nói dù kết quả kiểm tra là võ tông thì cũng chỉ mất chưa đến mười phút”.
Người đàn ông mặc áo bào đen trên núi bật cười: “Lâu thế cơ à! Thú vị đấy!”
Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Lâu thế thì chỉ có hai khả năng thôi, một là bị thương ở trong đấy rồi, nhưng khả năng này không lớn. Hai là thành tích của cậu ta quá xuất sắc nên thời gian mới bị kéo dài”.
Đột nhiên có một người đeo kính gọng đen, dáng người to béo, mặc áo lông dê đi tới, ông ấy nâng kính rồi cười nói: “Xem ra Bắc Viện sắp chào đón một kỳ tài võ thuật rồi”.
Bấy giờ, ba người kia mới phát hiện người đàn ông này đến gần, họ lập tức cung kính cúi người chào: “Viện trưởng”.
Người đàn ông mập mạp này chính là La Đạo Nhất - viện trưởng của Bắc Viện.
La Đạo Nhất mỉm cười hỏi: “Bao lâu rồi?”
Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Đã hơn một tiếng 17 phút rồi ạ”.
La Đạo Nhất nhíu mày rồi nói: “Chắc không bị thương đâu, nhưng lâu như vậy thì chứng tỏ tư chất của cậu ấy rất tốt”.
Một lát sau, ông ấy nói với người đàn ông mặc áo bào đen: “Thanh Trường, ngoài mấy người chúng ta ra thì không ai được đến gần tháp Tiên Võ. Đồng thời phong toả tin tức, tuyên bố với bên ngoài là người ở trong tháp chỉ một tiếng sau là ra ngoài, nhưng đã bị thương và cần được chữa trị”.
Người đàn ông mặc áo bào đen lập tức bay đến tháp Tiên Võ rồi thông báo: “Người tham gia kiểm tra đã bị tương, hôm nay kết thúc ở đây, mọi người về đi”.
Cái gì? Ngô Bình bị thương ư? Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng ra về.
Họ đi rồi, La Đạo Nhất mới đi tới tháp Tiên Võ. Đã có người mang ghế và bàn tới, ông ấy ngồi xuống rồi vừa uống trà vừa trò chuyện với mọi người ở xung quanh.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nói: “Viện trưởng, người đoán xem Ngô Bình sẽ trụ được bao lâu?”
La Đạo Nhất: “Khó đoán lắm, chờ kết quả thôi”.
Người đàn ông mặc áo bào đen: “Viện trưởng phong toả tin tức, chẳng lẽ vì nghĩ Ngô Bình sẽ mạnh hơn thầy giáo thiên tài Tiêu Thế Tôn của Nam Viện ạ?”
La Đạo Nhất: “Có thể”.
Ba người kia chấn động, người đàn ông cao gầy nói: “Tiêu Thế Tôn là võ tông nhất phẩm, Ngô Bình mà mạnh hơn thì là võ tông ngự danh ư? Hình như đạt cấp ấy khó lắm, dẫu sao thời Tiên Quốc cũng cực hiếm võ tông ngự danh”.
Về phần Ngô Bình, sau khi nghỉ ngơi trong tháp khoảng nửa tiếng, anh đã hồi lại sức rồi đứng dậy nói: “Tiếp tục đi”.
Cậu thiếu niên nói: “Tiếp theo là kiểm tra thực chiến, với tư chất của anh thì tôi khuyên anh nên khiêu chiến con rối võ thuật cấp 30”.
Ngô Bình đã biết về con rối võ thuật ở Đông Thiên của đại đế Chân Võ nên hỏi: “Con rối ở đây có bao nhiêu cấp?”
Cậu thiếu niên: “Cao nhất là cấp 120”.
“Con rối cấp 30 này có thực lực tương đương cảnh giới nào?”
Cậu thiếu niên: “Thực lực cỡ võ tông truyền kỳ một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu không đánh được thì tôi sẽ khiêu chiến con rối cấp 29”.
Cậu thiếu niên: “Mời anh chuẩn bị”.
Phía trước xuất hiện một cánh cửa, có một người đàn ông hệt như Chân Nhân, cao một mét chín lăm bước ra, đó là con rối võ thuật.
Con rối đó gật đầu với Ngô Bình rồi lập tức tấn công.
Vù!
Con rối tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh ra.
Ngô Bình lách người, thi triển Quỷ Long Giảo Sát, sau đó đại chiến với con rối võ thuật cấp 30.
Uỳnh uỳnh!
Ngô Bình chưa có thời gian nghiên cứu kỹ về kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ võ thuật của đại đế Chân Võ, bây giờ lại có một cao thủ thực lực tương đương võ tông truyền kỳ một sao giao đấu với anh, như vậy anh có thể nghiêm chứng được các kinh nghiệm và trí tuệ này rồi.
Đương nhiên, ban đầu anh sẽ bị lép vế một chút vì không quen, nên sẽ khó tránh khỏi bị trúng vài đòn của con rối. May mà anh giỏi chịu đòn, hơn nữa khả năng lĩnh ngộ còn hơn người thường, loáng cái đã có thể xoay chuyển tình thế.
Sau 300 chiêu, Ngô Bình thấy hơi mệt, hơn nữa anh thấy võ tông truyền kỳ một sao này đánh rất chán. Do đó, anh đã thi triển tất sát kỹ để đánh rơi đầu con rối luôn.
Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, anh khiêu chiến tiếp chứ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Võ tông truyền kỳ này cấp mấy sao là cao nhất?”
Cậu thiếu niên: “Mười sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì chọn năm sao đi, chờ tôi nghỉ một lát đã”, anh cảm thấy nếu là cấp năm sao thì chắc mình vẫn đánh được.
Cậu thiếu niên: “Được, tiếp theo anh sẽ khiêu chiến con rối võ thuật cấp 39”.
Mười phút sau, trận đấu bắt đầu.
Con rối võ thuật cấp 39 đã đánh bay Ngô Bình, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, lực cũng mạnh.
Sau mười chiêu, Ngô Bình đã hộc vài ngụm máu, nhưng anh đã thăm dò được đặc điểm chiến đấu của con rối, sau đó không còn bị yếu thế nữa.
Sau một trăm chiêu, anh đã đánh ngang cơ với con rối. Sau đó, tiếp tục nghiệm chứng với các kiến thức trong đầu mình.
200 chiêu, 300 chiêu rồi đến 500 chiêu, sau đó Ngô Bình mưới đánh bại con rối này.
Anh ngồi phịch xuống đất rồi uống một viên Thần Linh Đan rồi nói: “Tiếp, võ tông truyền kỳ bảy sao!”
Khi Ngô Bình đánh với con rối võ thuật cấp 42 thì anh đã bị đánh bay ngay ở chiêu đầu tiên. Lúc này, anh thi triển tất sát kỹ của Thiên Long Chưởng để chống lại nó, nhưng không chiếm được thế thượng phong.
Sau vài trăm chiêu, anh vẫn ở thế hạ phong, vì thế phải thi triển Kim Cương Ấn của Như Lai Thần Công để tiếp tục chiến đấu với con rối.
Qua 500 chiêu, hai bên mới cân sức, còn Ngô Bình lại thi triển Thiên Cực Kiếm Kinh cấp thiên phẩm, kiếm quang tung hoành, mới hơn chục chiêu là con rối đã bị ép vào thế bí rồi.
Một đường kiếm loé lên, đầu con rối rơi xuống, Ngô Bình lại giành chiến thắng.
“Tiếp, võ tông truyền kỳ mười sao”, Ngô Bình nói.
Vì thế, con rối võ thuật cấp 51 đã xuất hiện. Lần này, Ngô Bình không dám sơ suất, vừa lên đã thi triển kiếm pháp của Thiên Cực Kiếm Kinh để giao đấu.
Kiếm nguyên trong người anh tung hoành, phát huy trí tuệ võ thuật của mình đến cực hạn. Tuy thế, nhưng anh cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị con rối võ thuật cấp 51 áp đảo.
Sau 50 chiêu, Ngô Bình đã dần bắt được tiết tấu của trận chiến, sau đó dần tích ưu thế cho mình.
Sau 3000 chiêu, Ngô Bình mệt thở không ra hơi, con rối võ thuật cũng bị đánh cho tơi bời khói lửa, nằm im dưới đất bất động
Anh nghỉ một lát rồi nói: “Sau võ tông truyền kỳ là võ tông chí tôn à?”
Cậu thiếu niên: “Con rối võ thuật cấp mười có thực lực ngang võ tông chí tôn một sao”.
Ngô Bình nói: “Thế thì cấp mười đi, lên!”
Khi con rối võ thuật cấp mười xuất hiện, Ngô Bình phát hiện nó khác với các con rối trước. Chất liệu làm ra các con rối này cao cấp hơn, ý chí võ thuật cũng mạnh hơn.
“Tốt, ý chí võ thuật thế này đánh mới sướng tay chứ!”
Uỳnh!
Ngay chiêu thứ nhất thì Ngô Bình đã bị đánh bay, ngực lõm xuống, còn xương thì gãy.
"Mạnh thế!”, anh vừa ngạc nhiên vừa trị thương, sau đó thi triển chiêu thức và cách phản công của Hỗn Thiên Công.
Bụp!
Thêm hai chiêu nữa thì Ngô Bình đã hộc máu, còn con rối vẫn tỉnh bơ.
“Mạnh thế thì chắc mình không chơi lại được rồi”, anh cau mày: “Nhưng mấy khi có cơ hội luyện quyền thế này, mình không muốn bỏ lỡ”.
Vì thế, sau đó Ngô Bình đã chính thức sử dụng ý nghĩa Chân Võ.
Ầm!
Con rối vừa xuất chiêu đã ngã xuống đất, đây là ý nghĩa Di Hình.
Con rối lăn vài vòng, Ngô Bình thi triển tất sát kỹ.
Vù!
Một vạch đen xuất hiện trên không trung, cổ tay của con rối rời ra, đây là ý nghĩa Li Đoạn.
Bụp!
Ngay sau đó, Ngô Bình tung một quyền ra, quyền lực mạnh mẽ đấm vỡ vai phải của con rối, đây là võ ấn phá giáp của ý nghĩa Chấn Ấn.
Nhưng con rối đã lùi lại rất nhanh, sau đó hồi phục lại rồi tiếp tục tấn công Ngô Bình.
Trận đấu sau đó đã nghiêng về phía Ngô Bình. Nhưng vì anh dùng con rối để luyện chiêu nên đã đánh với nó hơn 5000 chiêu, sau cùng mới hạ nó bằng một quyền quyết định.
Đánh bại con rối võ thuật cấp mười xong, cả thể xác và tâm hồn của Ngô Bình đều rời rạc, anh ngồi xếp bằng xuống rồi nói: “Dừng ở đây thôi”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng anh đã là người có thành tích tốt nhất ở tầng thứ năm này”.
Ngô Bình: “Còn kiểm tra gì nữa không?”
Cậu thiếu niên: “Cuối cùng là kiểm tra ma niệm”.
Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.
Sau đó, có một luồng sáng chiếu xuống, Ngô Bình rơi vào hoan cảnh. Anh đã sống lại một đời ở đây và trải qua một cuộc đời rất đau khổ.
Nhưng anh có thể giữ được bản tính, sau đó hoan cảnh thay đổi, thân thế của anh còn bi thảm hơn.
Suýt nữa Ngô Bình đã không qua được rồi rơi vào ma đạo, nhưng cuối cùng kiếm hồn của anh rung lên và chém chết ma niệm ấy.
Sau đó, anh tiến vào một không gian u tối và tĩnh lặng, không có điểm cuối. Thời gian ở đây kéo dài bất tận, người bình thường chắc sẽ nhanh chóng phát điên.
May mà Ngô Bình không phải người bình thường, anh tranh thủ nghiền ngẫm về truyền thừa của đại đế Chân Võ và cương lĩnh võ thuật trong không gian này.
Theo cảm giác chủ quan của anh thì không gian này đã có cả nghìn năm rồi.
Song, kiểm tra vẫn chưa kết thúc, lại có ảo ảnh mới xuất hiện, ý thức của Ngô Bình tiến vào một thế giới kỳ lạ, tư duy của anh cũng trở nên mơ hồ.
Ảo ảnh này rất lạ, anh nhanh chóng đánh mất bản thân mình trong đó, ma niệm xuất hiện. Nhưng vào lúc mấu chốt, một luồng ý chí của lão quân trong đầu anh đã hiện ra, sau đó nói gì đó bên tai Ngô Bình.
Nghe thấy giọng nói như tiếng chuông ấy xong, Ngô Bình đã tỉnh táo lại, như bản tính vững như núi.
Chương 1104: Giáo viên bốn sao
Chương 1104: Giáo viên bốn sao
Anh không biết mình ở trong môi trường kỳ quái đó bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng thiếu niên kia vang lên bên tai: “Kiểm tra kết thúc”.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến mất, anh lại nhìn thấy thiếu niên kia rồi mệt mỏi hỏi: “Kiểm tra kết thúc rồi sao?”
Thiếu niên trả lời: “Kiểm tra kết thúc rồi. Sau khi đánh giá tổng hợp, tư chất của các hạ vượt trên Võ Tông bậc một, có thể vào tầng thứ tám, thứ chín và thứ mười của tháp Tiên Võ, tiếp nhận những bài kiểm tra sau”.
Ngô Bình mệt đừ: “Ba tầng này kiểm tra những gì?”
Thiếu niên: “Tầng tám kiểm tra tiềm lực, tiềm lực là thứ quan trọng nhất của võ giả. Tầng chín kiểm tra vận khí, một người dù có mạnh đến đâu cũng cần đến vận khí. Nếu không đủ may mắn, dù tư chất có tốt đến đâu cũng vô dụng. Tầng mười kiểm tra huyết thống”.
Ngô Bình nghe nói đến huyết thống thì liền hỏi: “Huyết thống có lai lịch càng lớn thì càng có giá trị?”
Thiếu niên: “Đúng vậy. Chỉ có những huyết thống lớn mạnh mới có thể lưu truyền đời đời. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu loại huyết thống lớn mạnh trong cơ thể mình thì phải xem vận khí và ngộ tính của anh”.
Ngô Bình: “Bây giờ tôi rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.
Thiếu niên: “Được. Một tháng sau các hạ có thể quay lại tháp Tiên Võ tiếp nhận các bài kiểm tra tiếp theo”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền anh đưa giấy chứng nhận Võ Tông bậc một cho tôi trước”.
Thiếu niên mỉm cười: “Được”. Anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm huy hiệu màu bạc, bên trên có nhiều phù văn phức tạp thể hiện anh đã là Võ Tông bậc một.
Ngô Bình lấy được huy hiệu thì quay đầu ra khỏi tháp Tiên Võ.
Khi ra ngoài thì trời đã sáng, không ngờ anh đã ở bên trong tháp suốt cả đêm.
Anh vừa ra thì thấy người của mình đều đang ngơ ngác, bốn người đứng chặn hết ở cửa, một ông già mập mạp trắng trẻo đang ngồi uống trà. Ông ta vừa thấy người là đã chú ý ngay đến chiếc huy hiệu trên tay anh.
Một người đàn ông áo đen mỉm cười, nói: “Đúng là Võ Tông bậc một, tốt quá”.
Cô gái áo trắng mỉm cười, nói: “Không uổng công chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu hết một ngày một đêm”.
Người đàn ông cao gầy cũng nói: “Hơi đáng tiếc, nếu là siêu phẩm thì càng tốt”.
La Đạo Nhất cười hehe, nói: “Ngô Long chủ vất vả rồi, tôi là viện trưởng Bắc Viện, La Đạo Nhất”.
Ngô Bình chắp tay chào: “Chào La viện trưởng”.
La Đạo Nhất nói: “Ngô Long chủ, tôi thay mặt cho Bắc Viện của học viện Võ Đạo mời cậu về đảm nhận vị trí giáo viên Bốn sao của viện chúng tôi, không biết cậu có bằng lòng không?”
Mục đích đến lần này của Ngô Bình là chức vụ ở Côn Luân, anh lập tức nói: “Đương nhiên đồng ý rồi”.
La Nhất Đạo cười haha, nói: “Giáo viên cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn là Bốn sao, chỉ có mình cậu có thể thôi đấy”.
Anh nói với ba người: “Mấy người các anh đưa thầy Ngô đi dạo xung quanh, tìm hiểu Bắc Viện, ta đi ngủ một giấc đã”.
La Đạo Nhất nói đi là đi ngay, ba người ở lại nhìn nhau cười.
Người đàn ông áo đen nói: “Ngô Long chủ, tôi tự giới thiệu, tôi là giáo viên ba sao của Bắc Viện, Thiết Huyền”.
Cô gái áo trắng nói: “Ngô Long chủ, tôi là giáo viên ba sao, Lãnh Nhân”.
Người đàn ông cao gầy: “Tôi là giáo viên hai sao, Hàn Kế Tông”.
Ngô Bình nói: “Hân hạnh được gặp ba thầy, tôi là Ngô Bình, đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, Long chủ của Thiên Long”.
Ba người nhìn nhau cười: “Hèn gì Ngô Long chủ có thể đạt được bậc một, thì ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn, thất lễ, thất lễ rồi”.
Thiết Huyền: “Ngô Long chủ, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho các thầy mới đến, tôi đưa anh đến ký túc xá của các thầy trước”.
Lãnh Nhân và Hàn Kế Tông nói: “Ngô Long chủ, hẹn gặp lại ở tiệc đón tiếp tối nay, tạm biệt”.
Ngô Bình chào lại, nhìn theo tiễn chân hai người họ.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Thiết Huyền nói: “Ngô Long chủ, theo thói quen, tối nay sẽ có một bữa tiệc đón tiếp, đến lúc đó viện trưởng và các giáo viên cốt cán, các học sinh tiêu biểu đều sẽ có mặt”.
Hai người họ nói xong thì đi về ký túc xá.
Ngô Bình hỏi: “Thầy Thiết, là một giáo viên, phải chăng tôi cần dạy học sinh?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Chúng ta là giáo viên, đương nhiên là phải hướng dẫn các nghiên cứu sinh rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ở đây cũng có nghiên cứu sinh sao?”
Thiết Huyền gật đầu: “Chỉ có những học viên vượt qua khảo sát nghiêm ngặt, có tư chất tốt, thực lực mạnh, cộng thêm tính cách cương nghị mới có thể trở thành thạc sĩ võ học. Những thạc sĩ võ học ưu tú nhất mới có cơ hội trở thành tiến sĩ võ học”.
Chớp mắt họ đã đến một khu nhà ở, nhà cửa ở đó không lớn, đều là những căn nhà lầu ba tầng có sân trước, trong sân có trồng hoa cỏ, không gian không tồi.
Thiết Huyền mời Ngô Bình đến trước một tòa lầu nhỏ, lấy chìa khóa ra mở cửa, mỉm cười: “Ngô Long chủ, sau này chỗ này sẽ là ký túc xá của anh”.
Ngô Bình không có yêu cầu gì về chuyện này, anh nói: “Thầy Thiết, tôi có đem theo trà, chúng ta ngồi nói chuyện chút không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Được”.
Ngô Bình bước vào phòng khách thì lấy bình trà, trà và dụng cụ pha trà ra, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, chỉ một lúc là đã xưng anh em thân thiết.
Ngô Bình: “Anh Thiết, lúc nãy anh nói giáo viên phải hướng dẫn nghiên cứu sinh. Vậy học sinh bình thường thì sao? Có cần giảng dạy không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Thường ngày chúng tôi cũng hay đến một số lớp giảng bài nên cũng hay tiếp xúc với các học sinh bình thường”.
Ngô Bình: “Tôi biết một số hạt giống tốt, có thể chiêu sinh họ đến Bắc Viện không?”
Thiết Huyền: “Đương nhiên rồi, anh là giáo viên bốn sao, có thể chiêu sinh một số lượng nhất định, anh có thể chiêu sinh một tốp học sinh mới theo tiêu chuẩn này. Những học sinh mới này thuộc nhóm chiêu mộ đặc biệt, học tập ở những lớp đặc biệt.
Ngô Bình gật đầu, anh muốn đưa Diệp Huyên, Diệp Chấn vào Bắc Viện, dù gì thì ở đây vừa có tài nguyên vừa có cơ hội phát triển.
Sau cuộc nói chuyện, Ngô Bình mới hiểu sơ bộ về học viện võ đạo. Giáo viên cấp cao nhất của học viện là năm sao, thường chỉ có những người có cống hiến cực kỳ lớn cho học viện võ đạo mới có thể trở thành giáo viên năm sao. Vì vậy, thân phận giáo viên bốn sao đã là cao nhất. Ngoài anh ra, chỉ có một giáo viên tên Đỗ Pháp Tương là bốn sao thôi, đồng thời anh ta cũng là Võ Tông bậc hai.
Học viện giống như một xã hội thu nhỏ, bên trong cũng có tranh chấp, đấu đá lẫn nhau, chẳng hạn giáo viên tranh giành học sinh giỏi, giáo viên giành thạc sĩ giỏi,…
Ngô Bình: “Anh Thiết, tôi nghe nói sau này đại học võ đạo cũng do Bắc Viện phụ trách à?”
Thiết Huyền nói: “Đúng thế. Không chừng mấy giáo viên chúng ta sẽ qua đó làm hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nữa. Hiệu trưởng của các đại học võ đạo có lẽ sẽ kiêm nhiệm tổng giám sát ở trường mình. Phải rồi, anh Ngô, mặc dù bây giờ anh được mời làm giáo viên nhưng sau này họ vẫn sẽ kiểm tra anh. Nếu anh không vượt qua được thì thân phận của anh sẽ bị bãi nhiệm”.
Ngô Bình hiểu, học viện võ đạo là của quốc gia, tương lai, các giáo viên của học viện sẽ trở thành người đứng đầu một thành phố, một tỉnh nên đương nhiên sẽ rất cẩn trọng trong việc lựa chọn giáo viên, đảm bảo người đó sau này sẽ dốc sức vì đất nước.
Anh nói: “Anh Thiết có biết rõ về những cuộc kiểm tra này không?”
Thiết Huyền nói: “Thường thì người của Viêm Long sẽ vượt qua kiểm tra khá dễ dàng, còn những tu sĩ đến từ Côn Luân thì lại không. Người lớn lên ở nước Viêm Long, sau đó gia nhập Côn Luân như anh Ngô đây thì rất được quốc gia ưa thích”.
Ngô Bình: “Hả? Tại sao?”
Thiết Huyền: “Người lớn lên ở Viêm Long sẽ luôn hướng về đất nước, đồng thời có thể là cầu nối quan trọng giữa quốc gia và tông môn. Anh Ngô lại là đại đệ tử của chưởng môn, đương nhiên quốc gia sẽ càng coi trọng hơn”.
Anh ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, anh Ngô còn là giáo viên võ học bốn sao, địa vị tôn quý, nhất định các cơ quan quốc gia sẽ có phái đoàn giám sát”.
Chương 1105: Tiệc chào mừng
Ngô Bình: “Có lẽ cuộc kiểm tra thì không thành vấn đề với tôi. Trước đây khi tôi gia nhập Thiên Long, họ đã từng kiểm tra tôi. Hơn nữa, tôi còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, quốc sĩ nhị đẳng”.
Thiết Huyền mỉm cười: “Vậy thì càng dễ, đấy đều là những điểm nổi trội trong lý lịch của anh, nhất định quốc gia sẽ ủy thác trọng trách lớn cho anh Ngô”.
Ngô Bình vẫn chưa hồi phục nên sau khi nói chuyện một lúc thì Thiết Huyền chào tạm biệt. Trước khi đi anh ta giao cho Ngô Bình một số thứ mà giáo viên cần dùng như huy hiệu, quần áo, thẻ ra vào cổng,…
Sau khi Thiết Huyền đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi, anh nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi ở trong tháp Tiên Võ nên phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cơ thể hồi phục, đó là ngủ.
Sau khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi, anh nghe thấy tiếng Thiết Huyền.
“Anh Ngô, tiệc chào mừng sắp bắt đầu rồi”.
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, vươn hông mệt mỏi rồi nói: “Anh Thiết, có cần phải chú ý gì khi tham dự tiệc chào mừng này không?”
Thiết Huyền mỉm cười, đáp: “Chỉ là để giáo viên làm quen với các vị phó viện trưởng, chủ nhiệm cũng như các học sinh ưu tú tiêu biểu thôi”.
Ngô Bình rửa mặt, sửa soạn quần áo rồi cùng Thiết Huyền ra ngoài.
Đi được nửa đường thì Thiết Huyền nói: “Học viện Võ Đạo cũng tương tự như các trường đại học thông thường, dưới viện trưởng là phó viện trưởng, rồi đến chủ nhiệm các phòng, chẳng hạn như phòng giáo vụ, phòng nhân sự, văn phòng viện trưởng, phòng công tác sinh viên, phòng hoạt động, phòng quản lý, phòng kế toán…”
“Các sinh viên cũng có hội sinh viên và các tổ chức quản lý tương tự như ở các trường cấp ba. Chỉ có một điểm khác biệt sức chiến đấu của sinh viên học viện võ đạo mạnh hơn, họ giỏi đánh nhau. Vì vậy nên học viện đặc biệt thành lập tổ tuần tra trị an, giám sát trị an hai bốn trên hai bốn”.
Bữa tiệc được tổ chức ở sảnh lớn của học viện Võ Đạo, bây giờ có rất nhiều người qua lại ở đại sảnh, các học viên đang bận rộn với công tác phục vụ.
Ngô Bình vừa đến thì có một thanh niên mặc đồ phục vụ ở bên cạnh khẽ chào: “Chào tả thần tướng đại nhân”.
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, không có ấn tượng gì nên hỏi: “Cậu quen biết tôi sao?”
Cậu ta khẽ đáp: “Đại nhân, mời sang bên này nói chuyện”.
Thiết Huyền liền nói: “Anh Ngô, tôi vào trong đợi anh nhé”.
Ngô Bình gật đầu rồi đi theo cậu phục vụ đến một góc không có người, nhìn cậu ta và hỏi: “Cậu là?”
Người đó liền nói: “Đại nhân, tôi là lính của anh, lần đó ở đảo Thanh Long, anh đã cứu mạng tôi khỏi tay tà ma”.
Ngô Bình từng cứu rất nhiều người nên anh không có ấn tượng với cậu ta, anh gật đầu: “Trong học viện có rất nhiều người đến từ Thanh Long Quân”.
Người đó nói: “Tiểu nhân tên Uông Văn Sinh, hiện là sinh viên năm ba của học viện võ đạo”.
Ngô Bình: “Tiểu Uông, cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Uông Văn Sinh khẽ nói: “Đại nhân, lúc nãy khi tôi đem đồ vào cho những người bên trong, nghe thấy có người bàn tán về anh, nói rằng muốn hạ bệ anh. Đại nhân có ơn cứu mạng tiểu nhân, vì vậy tiểu nhân mới cố tình ra đây đợi, để nhắc nhở đại nhân”.
Ngô Bình: “Ồ? Hạ bệ tôi sao? Ai là người nói câu đó?”
Uông Văn Sinh: “Mấy thành viên đứng đầu hội sinh viên, cũng là những người có thực lực khá mạnh trong số các học viên. Sau lưng họ đều có giáo viên hoặc phó viện trưởng làm chỗ dựa”.
Ngô Bình nói: “Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, làm sao hạ bệ tôi?”
Uông Văn Sinh: “Đại nhân, mặc dù anh là võ tông, nhưng dù gì cũng là tiên nhân. Mặc dù họ là sinh viên nhưng có một số người đã là cao thủ cấp chân quân rồi”.
Ngô Bình biết cậu ta lo lắng điều gì, cậu ta đang lo anh đánh không lại đám sinh viên đó sẽ bị mất mặt. Anh mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, nếu đến cả sinh viên của học viện mà tôi cũng không đối phó được thì tôi cũng không cần làm giáo viên nữa”.
Uông Văn Sinh ngơ ngác, nói: “Đại nhân cẩn thận vẫn hơn”.
Ngô Bình: “Họ còn nói gì nữa không?”
Uông Văn Sinh: “Họ còn tìm một số vấn đề võ học hóc búa để anh giải đáp. Nếu đại nhân không trả lời được thì họ sẽ cười nhạo đại nhân”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này cũng không thành vấn đề, là một giáo viên, nếu tôi không thể truyền thụ võ đạo và giải đáp thắc mắc thì cũng không có tư cách làm giáo viên của học viện”.
Uông Văn Sinh thấy Ngô Bình tự tin đến vậy thì cuối cùng cũng thở phào. Đúng vậy, tả thần tướng đại nhân là người từng chiến đấu ở không gian tà ma, sao có thể sợ một đám sinh viên được?
Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cậu, đi thôi nào”.
Anh vào đến đại sảnh thì đứng ở cửa, mọi người bên trong bỗng im lặng, vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh.
Mấy người Thiết Huyền vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ tay theo sau, chào đón võ tông nhất phẩm là anh gia nhập học viện võ đạo.
Viện trưởng La Đạo Nhất cũng có mặt, ông ta cười ha ha nói: “Mọi người yên lặng, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, đây là giáo viên bốn sao mới của chúng ta, võ tông bậc một, Ngô Bình”.
Ngô Bình thấy có mấy trăm người trong đại sảnh thì liền chắp tay chào mọi người.
La Đạo Nhất mỉm cười, nói: “Thầy Ngô là người rất có gốc gác, anh ấy là đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, là thủ lĩnh của Thiên Long. He he, nghe nói thầy Ngô còn tinh thông đan đạo, y thuật, là một người toàn năng”.
Mọi người giật mình, rất nhiều sinh viên đều khiếp sợ trước những thân phận của Ngô Bình.
Một giáo viên bước ra từ trong đám đông, nói: “Viện trưởng, đây là một trong hai giáo viên bốn sao của học viện chúng ta, thiết nghĩ nhất định thực lực của thầy Ngô sẽ rất đáng sợ, hiểu biết về võ đạo cũng vượt xa chúng tôi”.
Ngô Bình nhìn sang người đang nói, anh ta tầm ba mươi tuổi, là một chân quân anh biến. Thiết Huyền âm thầm truyền âm, nói: “Anh Ngô, người này tên Âu Dương Ngọc, là giáo viên một sao, võ tông bậc bốn, là người của Đỗ Pháp Tương”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Quá khen rồi”.
Âu Dương Ngọc mỉm cười, nói: “Nếu mọi người ở đây có bất cứ thắc mắc gì về võ học thì cứ thỉnh giáo thầy Ngô”.
Anh ta vừa dứt lời thì một thiếu niên tầm mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông, giống sinh viên của học viện, cậu ta chào Ngô Bình: “Chào thầy Ngô, em là Chu Đồ, gần đây gặp phải khó khăn trong tu hành, không biết thầy Ngô có thể giải đáp giúp em không?”
Ngô Bình nói: “Ừ, đương nhiên là được rồi”.
Mắt Chu Đồ sáng lên, cậu ta nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Sau đó cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Thầy Ngô, trong quyển bộ pháp Quyền Kinh trong giáo trình của học viện có nhắc đến một loại Vũ Bộ cổ. Quyền Kinh Hữu Vân: người luyện Vũ Bộ, bắt nguồn từ kỹ thuật của Hạ Vũ, dịch chuyển như thần linh, là cội nguồn của tất cả các thuật, là mấu chốt của huyền cơ. Em vất vả suy ngẫm cả nửa năm, tìm đọc nhiều tư liệu cuối cùng cũng biết làm sao để thi triển Vũ Bộ. Nhưng em ngu dốt, mặc dù cố gắng học tập, cũng có thể thi triển Vũ Bộ nhưng lại không thể đạt được hiệu quả như trong sách nói. Thầy Ngô, phải chăng tài liệu mà đệ tử tìm hiểu có sai sót không? Xin thầy Ngô chỉ bảo thêm”.
Tất cả các giáo viên nghe thấy câu hỏi của Chu Đồ thì dáng vẻ chờ xem kịch hay hiện hết lên mặt. Thật ra Vũ Bộ là vấn đề làm học viện đau đầu nhiều năm, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải quyết.
Lãnh Nhân không nhịn được lên tiếng: “Đây là câu hỏi khó đã có từ lâu, lúc tôi đến học viện võ đạo thì đã có người từng hỏi tôi, từ đó đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Tôi thấy thay vì đưa ra câu hỏi này, chi bằng hỏi một số vấn đề thiết thực còn hơn, tránh lãng phí thời gian của mọi người”.
Âu Dương Ngọc đó thì lại không chịu thôi, bình thản đáp: “Có nói sao thì cũng là giáo viên bốn sao, mạnh hơn nhiều so với đám một sao bọn tôi, dù không thể giải quyết thì ít ra cũng chia sẻ đôi chút ý kiến cá nhân chứ?”
Ngô Bình: “Anh luyện công có vấn đề, có phải xương cốt thường xuyên đau nhức và sức mạnh không được thông suốt không?”
Hàn Nhất Minh gật đầu nói: “Đúng ạ, đệ tử tu luyện Thiết Cốt Công 13 năm rồi, thật sự rất nỗ lực, nhưng không biết tại sao sau khi luyện đến tầng thứ bảy xong thì không thể tiến bộ tiếp được nữa”.
Thiết Cốt Công của chùa Đại Thiền có 12 tầng. Sau khi luyện thành sẽ có sức mạnh rất lớn, xương cốt thì cứng rắn, võ kỹ mà công pháp sinh ra cũng rất đáng sợ, ví dụ như Thiết Trảo Công, Thiết Sơn Kháo… chúng đều có các chiêu thức với một đòn trí mạng.
Ngô Bình nói: “Quá trình tu luyện của anh có vấn đề rồi, ra đây rồi tôi dạy cho cách luyện công chính xác”.
Hàn Nhất Minh mừng rỡ rồi quỳ ngay trước mặt Ngô Bình, anh dùng thuật bí âm rồi truyền thụ cách tu luyện đúng đắn cho anh ta.
Ngô Bình đã đọc hết 72 tuyệt kỹ của cc, vì thế anh biết hết vấn đề của chú. Với Thiết Cốt Công, khi luyện xong tầng thứ bảy rồi sang tầng thứ tám rất dễ luyện hỏng kinh lạc, khiến cho người luyện không thể tiến bộ tiếp được nữa.
Vì thế, Ngô Bình đã truyền cho Hàn Nhất Minh một phương thuốc và cách luyện chính xác. Như vậy thì chưa tới một tháng nữa, anh ta sẽ đột phá được tầng thứ bảy và lên tầng thứ tám, thậm chí là tầng chín luôn.
Nhận được truyền thừa xong, Hàn Nhất Minh lập tức biết ngay cách này giúp ích cho mình lớn cỡ nào, vì thế anh ta cảm kích nói: “Cảm ơn sư tổ đã chỉ dẫn”.
Hoa Duy thấy Hàn Nhất Minh được Ngô Bình chỉ dẫn thì vội nói: “Sư tổ, người có thể giúp đệ tử được không ạ?”
Thì ra, quá trình tu luyện của anh ấy cũng có vấn đề, khiến tu ti mắc kẹt một chỗ nhiều năm rồi.
Ngô Bình quan sát rồi phát hiện ra ngay vấn đề của anh ấy nằm ở đâu nên nhanh chóng truyền thụ cách giải quyết ngay.
Mọi người thấy Ngô Bình xử lý các vấn đề nhanh gọn lẹ như vậy thì vô cùng khiếp sợ, tài năng của Thần Quân đây ư?
Lúc này, lại có thêm một người đàn ông trung niên thấp nhỏ đi vào, ông ấy nói: “Tháp Tiên Võ sắp mở, mọi người hãy xếp hàng rồi đi theo tôi”.
Thấy thế, mọi người đều đẩy Ngô Bình lên đứng đầu, còn họ mới xếp theo thứ tự. Lúc này, không ai tranh giành, vì ai cũng muốn là người đi vào tháp cuối cùng, chứ không phải đầu tiên. Lý do rất đơn giản thôi, người vào cuối cùng có thể rút kinh nghiệm từ những người vào trước.
Ngô Bình đi đầu luôn, sau đó bọn họ đi theo người đàn ông đến một toà tháp cao 13 tầng.
Đây là một toà bảo tháp toả ra ánh sáng thần kỳ. Tầng một rất lớn với diện tích hơn chục mẫu, cửa cao hơn chục mét rộng năm mét.
Người đàn ông nói: “Mọi người vào đi, sau đó hoàn thành vòng thi theo chỉ dẫn”.
Ngô Bình hỏi: “Toà tháp này có 13 tầng, không biết cuộc thi tiến hành ở tầng nào?”
Người đàn ông: “Tư chất khác nhau sẽ thi ở các tầng khác nhau, nhưng hầu hết mọi người sẽ thi ở ba tầng đầu”.
Ngô Bình gật đầu rồi đi vào trong.
Sau khi vào đó, anh nhìn thấy có một cái bậc bằng vàng cao nửa mét trong đại sảnh, trên đó khắc đầy bùa chú. Bên cách cái bậc có một tấm biển nhắc người dự thi phải bước lên bậc.
Ngô Bình không chút do dự mà nhảy lên đó ngay. Sau đó có một vòng sáng xuất hiện, anh nghe thấy một tiếng động nhẹ, một trùm sáng rơi xuống rồi biến thành một thiếu niên mặc áo bào trắng.
Cậu thiếu niên cười nói: “Tư chất của anh rất phi phàm nên đã kích hoạt thành công hình thức thiên tài của tháp Tiên Võ”.
Ngô Bình nhìn cậu thiếu niên rồi nhớ tới chuyện ở Thái Thanh Tiên Cảnh, anh hỏi: “Nơi này chỉ dùng làm nơi kiểm tra tư chất thôi à?”
Cậu thiếu niên: “Tháp Tiên Võ là pháp khí kiểm tra tiên võ cao cấp nhất thời Tiên Quốc, chỉ có đúng năm cái thôi. Nó có thể đánh giá người dự thi từ nhiều phương diện, nhận xét của nó đã được các môn phái công nhận. Ngoài ra, để bồi dưỡng và hỗ trợ cho các thiên tài của quốc gia, đại đế Tiên Quốc đã đích thân để phần thưởng ở tầng trên cùng của tháp. Những thiên tài nào phá vỡ được giới hạn của võ đạo thì sẽ nhận được phần thưởng hậu hĩnh”.
Ngô Bình: “Giờ tôi lên tầng hai luôn hả?”
Cậu thiếu niên: “Ba tầng đầu là kiểm tra cơ bản, chỉ đánh giá được anh có phải là thiên tài hay không thôi, còn kiểm tra thật sự là ở mười tầng phía sau”.
Ngô Bình: “Không biết là các kiểm tra gì?”
Cậu thiếu niên: “Tầng thứ tư kiểm tra tu sĩ dưới cảnh giới Nhân Tiên, tầng thứ năm kiểm tra Nhân Tiên, các tầng tiếp đó là Địa Tiên, Thiên Tiên”.
“Nếu kết quả vượt mức thì sẽ lên tầng tám, chín và mười để tham gia vòng kiểm tra thứ hai”.
Ngô Bình: “Tôi nghe nói kết quả kiểm tra của tháp Tiên Võ chia thành võ sĩ, võ sư và võ tông”.
Cậu thiếu niên: “Điều anh nói chỉ là thực lực của võ giả thôi, ví dụ như võ tông, một tu sĩ có tư chất bình thường cũng có cơ hội trở thành võ tông. Nhưng võ tông nhất phẩm thì chỉ có thiên tài mới làm được thôi”.
“Nếu kết quả kiểm tra vượt qua võ tông nhất phẩm thì được lên tầng thứ mười, ai có tư chất cực tốt sẽ trở thành võ tông ngự danh, võ tông truyền kỳ, võ tông chí tôn. Trong đó, võ tông ngự danh sẽ nhận được ngự phong của đại đế Tiên Quốc và sẽ có vinh quang vô thượng”.
Nghe đến đây, Ngô Bình sáng mắt lên hỏi: “Võ tông truyền kỳ thì sao?”
Cậu thiếu niên: “Võ tông truyền kỳ mới có ba người xuất hiện trong lịch sử thôi, chỉ có những người có cống hiến lớn với võ đạo thì mới được nhận danh xưng này. Tên của võ tông truyền kỳ sẽ mãi mãi khắc trên bia vàng ở đỉnh tháp để người đời sau chiêm ngưỡng. Ngoài ra, võ tông truyền kỳ còn nhận được phần thưởng rất lớn của đại đế”.
Cậu thanh niên nói tiếp: “Tầng tám, chín, mười kiểm tra anh dưới nhiều hình thức khác nhau, kiểm tra xong sẽ tiến hành đánh giá và quyết định danh hiệu”.
Ngô Bình: “Ba tầng cuối thì sao?”
Cậu thiếu niên: “Nếu anh được đánh giá là võ tông truyền kỳ thì sẽ được lên ba tầng cuối và được kiểm tra ở đấy”.
Ngô Bình nổi hứng hỏi: “Kiểm tra gì thế?”
Cậu thiếu niên: “Kiểm tra cuối cùng, là đạt đến giới hạn của ba cảnh giới Nhân Tiên, Địa Tiên và Thiên Tiên của con người”.
Ngô Bình hào hứng hỏi: “Tôi là Nhân Tiên, vậy là sẽ nhận kiểm tra cấp cực hạn của Nhân Tiên đúng không?”
Cậu thiếu niên: “Đúng, nếu anh vượt qua được thì sẽ nhận được nhẫn Càn Khôn của đại đế, trong nhẫn có phần thưởng của người”.
Ngô Bình hít sâu một hơi rồi nói: “Tôi hiểu rồi”.
Cậu thiếu niên: “Qua kiểm tra cơ bản, tư chất của anh rất tốt, là một Nhân Tiên nên mời lên tầng thứ năm dành cho cảnh giới này”.
Ngô Bình leo cầu tháng lên thẳng tầng thứ năm luôn.
Còn mọi người ở bên ngoài vừa thấy tầng một sáng đèn, không lâu sau đã thấy tầng năm sáng luôn.
Thấy thế, ai cũng trợn tròn mắt.
“Đúng là Thần Quân có khác, lên hẳn tầng năm luôn”.
“Nghe nói kiểm tra ở tầng năm ít cũng phải là võ tông rồi, còn là võ tông cấp nào thì chưa biết được”.
“Long chủ Ngô là Thần Quân, chắc ít cũng phải tam phẩm nhỉ?”
“Chưa biết được, dẫu sao võ tông tam phẩm ở học viện cũng ít mà”.
“Tôi nghĩ Long chủ Ngô có thể là võ tông nhị phẩm!”
Không lâu sau đó, có một tốp người xuất hiện trên một đỉnh núi cách tháp Tiên Võ không xa.
“Tầng thứ năm sáng rồi, vậy là Bắc Viện của chúng ta lại có thêm một giáo viên nữa rồi”, một người đàn ông cao lớn mặc trường bào màu đen nói, nhìn tướng mạo của người này khó đoán được là già hay trẻ.
Một người phụ nữ xinh đẹp mặc đồ trắng nói: “Trần Dung bảo người này là Long chủ của Thiên Long, đệ tử số một của kiếm phái Thục Sơn, tư chất thì khỏi phải bàn, chắc sẽ được là võ tông nhị phẩm đấy”.
Một người thanh niên cao gầy cười nói: “Nếu đã là Thần Quân thì khéo còn được nhất phẩm ấy chứ”.
“Nhất phẩm ư?”, người phụ nữ nói: “Nếu người này là nhất phẩm thì ai đó sẽ bực mình lắm đấy, bởi người nào đó mới nhị phẩm thôi mà”.
Người đàn ông mặc áo bào đen: “Dù cậu ta là nhất phẩm hay nhị phẩm thì cũng là nhân tài của Bắc Viện ta, đều đáng chúc mừng”.
Người phụ nữ: “Chờ kết quả thôi”.
Trên tầng năm của tháp Tiên Võ, cậu thiếu niên chỉ dẫn cho Ngô Bình đến trước một cái thước sắt khổng lồ rồi nói: “Kiểm tra sức mạnh trước, mời một tung một chiêu bằng toàn bộ sức lực”.
Vì thế, Ngô Bình đã thi triển Hỗn Nguyên Tiên Lực, đồng thời dùng cả ý nghĩa Chấn Ấn, huyết dịch như sôi trào, toàn bộ sức mạnh trong người anh như bùng nổ, linh khiếu kêu lên, thần khiến chấn động, làn da anh phủ kín bùa chú và sáng rực.
Uỳnh!
Ngô Bình tung một quyền ra, thật ra đây là ba quyền hợp một, sức lực chồng chéo hình thành uy lực khủng khiếp.
Vù!
Cái thước sắt rung lên mãnh liệt, tất cả các vạch từ dưới lên trên đều sáng hết, sau đó chuyển hình hình vẽ, tiếp đó thành chữ tiên phức tạp.
Ding!
Khi vạch cao nhất phát sáng, một cái chuông ở cạnh đó đã kêu lên.
Cậu thiếu niên nói: “Chúc mừng, sức mạnh của anh đã vượt qua người giữ kỷ lục cao nhất hiện nay”.
Ngay sau đó, các nấc trên thước vẫn sáng tiếp, cái thước này rất lạ, vì các nấc hay vạch sẽ liên tục xuất hiện thêm, không biết dài đến đâu.
Một lát sau, nấc sáng mới dừng lại.
Cậu thiếu niên nói: “Sức mạnh của anh vượt qua vạn đỉnh”.
Ngô Bình: “Sức mạnh của một đỉnh là bao nhiêu?”
Cậu thiếu niên: “Một loại tiên đỉnh do hoàng gia đúc nặng trên 3000 cân”.
Ngô Bình: “Thành tích của tôi thế nào?”
“Cao nhất trong lịch sử”’, cậu thiếu niên cười nói: “Mời anh đi theo tôi để kiểm tra trí tuệ”.
Họ đến một nơi khác, phía trước là một tấm vải trắng đang phát sáng, những con chữ và hình vẽ liên quan đến võ học đang di chuyển trên tấm vải.
Đây là một cảm ngộ võ học, chỉ ai hiểu được ý nghĩa của nó thì mới xem tiếp được, không thì đầu óc trống rỗng, nội dung phía sau hoàn toàn không có hiệu lực.
Ngô Bình tập trung tinh thần đọc từng hàng chữ và tìm hiểu từng bức vẽ một.
Khoảng năm phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã nhanh hơn. Lúc này, trí tuệ võ đạo và kinh nghiệm võ học mà đại đế Chân Võ truyền cho Ngô Bình đã phát huy tác dụng, anh có thể hiểu ý nghĩa của các bức vẽ này một cách nhanh chóng.
Đương nhiên khả năng nhìn thấu vạn vật của anh cũng góp công rất lớn, nó có thể lý giải chính xác ý nghĩa của tranh và chữ để anh nhìn thấu bản chất.
Mười phút sau, tốc độ di chuyển của tranh đã tăng gấp năm lần so với ban đầu, thời gian các con chữ hiện thị trên tấm vải cũng ít hơn.
Nửa tiếng sau, tốc độ đã tăng lên gấp hơn chục lần, người bình thường muốn nhìn rõ từng chữ là cực kỳ khó.
Sau đó, có một tiếng ding vang lên, Ngô Bình lại phá kỷ lục của người đứng đầu trước đó với 37 phút.
Một tiếng sau, đến tu sĩ có nhãn lực cực tốt cũng khó mà nhìn rõ nội dung trên tấm vải, cùng lắm họ chỉ có thể nhìn thấy các chấm sáng mà thôi.
Ngô Bình vẫn trụ được tiếp, nhưng anh đã bắt đầu thấm mệt, mắt mỏi, còn đầu thì đau. May là đúng lúc anh sắp không chịu được nữa thì bức tranh chợt dừng lại. Lúc này, tất cả chữ và tranh đều hiện thị ra toàn bộ.
Ngô Bình dụi mắt rồi ấn mi tâm, anh đã biết mình những gì mình vừa nhìn thấy là cương lĩnh võ học do 20 cường giả võ đạo mạnh nhất của tổ chức Tiên Quốc cùng biên soạn.
Cương lĩnh này có tổng cộng 150 triệu chữ tiên và 3519 bức tranh.
Phải công nhận là cương lĩnh này có hỗ trợ rất lớn cho anh, các lĩnh vực mà anh vỗn không quen thuộc và hiểu rõ đã giúp anh có hiểu biết sâu rộng về trí tuệ võ học hơn. Cùng với đó, tư tưởng võ đạo của đại đế Chân Võ cũng có bổ sung thêm cho cương lĩnh này.
Cậu thiếu niên: “Chúc mừng, anh lại phá vỡ kỷ lục và hoàng thành phần đọc và lý giải cương lĩnh võ học rồi”.
Ngô Bình ngồi phệt xuống đất rồi nói: “Tôi nghỉ một lát được không?”
Cậu thiếu niên: “Được chứ”.
Ngô Bình uống một viên Thần Linh Đan và thêm vài viên Sinh Mệnh Đan, sau đó ngồi điều chỉnh hơi thở.
Mọi người ở bên ngoài lại được một phen kinh hãi.
“Chuyện gì thế nhỉ? Rõ ràng vào tháp kiểm tra nhanh lắm mà? Nghe đòn chỉ vài phút là ra thôi, giờ đã hơn một tiếng rồi, sao Long chủ vẫn chưa ra nhỉ?”
“Ừm, tôi nghe nói dù kết quả kiểm tra là võ tông thì cũng chỉ mất chưa đến mười phút”.
Người đàn ông mặc áo bào đen trên núi bật cười: “Lâu thế cơ à! Thú vị đấy!”
Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Lâu thế thì chỉ có hai khả năng thôi, một là bị thương ở trong đấy rồi, nhưng khả năng này không lớn. Hai là thành tích của cậu ta quá xuất sắc nên thời gian mới bị kéo dài”.
Đột nhiên có một người đeo kính gọng đen, dáng người to béo, mặc áo lông dê đi tới, ông ấy nâng kính rồi cười nói: “Xem ra Bắc Viện sắp chào đón một kỳ tài võ thuật rồi”.
Bấy giờ, ba người kia mới phát hiện người đàn ông này đến gần, họ lập tức cung kính cúi người chào: “Viện trưởng”.
Người đàn ông mập mạp này chính là La Đạo Nhất - viện trưởng của Bắc Viện.
La Đạo Nhất mỉm cười hỏi: “Bao lâu rồi?”
Người phụ nữ mặc đồ trắng: “Đã hơn một tiếng 17 phút rồi ạ”.
La Đạo Nhất nhíu mày rồi nói: “Chắc không bị thương đâu, nhưng lâu như vậy thì chứng tỏ tư chất của cậu ấy rất tốt”.
Một lát sau, ông ấy nói với người đàn ông mặc áo bào đen: “Thanh Trường, ngoài mấy người chúng ta ra thì không ai được đến gần tháp Tiên Võ. Đồng thời phong toả tin tức, tuyên bố với bên ngoài là người ở trong tháp chỉ một tiếng sau là ra ngoài, nhưng đã bị thương và cần được chữa trị”.
Người đàn ông mặc áo bào đen lập tức bay đến tháp Tiên Võ rồi thông báo: “Người tham gia kiểm tra đã bị tương, hôm nay kết thúc ở đây, mọi người về đi”.
Cái gì? Ngô Bình bị thương ư? Mọi người đều ngạc nhiên, nhưng vẫn nhanh chóng ra về.
Họ đi rồi, La Đạo Nhất mới đi tới tháp Tiên Võ. Đã có người mang ghế và bàn tới, ông ấy ngồi xuống rồi vừa uống trà vừa trò chuyện với mọi người ở xung quanh.
Người phụ nữ mặc đồ trắng nói: “Viện trưởng, người đoán xem Ngô Bình sẽ trụ được bao lâu?”
La Đạo Nhất: “Khó đoán lắm, chờ kết quả thôi”.
Người đàn ông mặc áo bào đen: “Viện trưởng phong toả tin tức, chẳng lẽ vì nghĩ Ngô Bình sẽ mạnh hơn thầy giáo thiên tài Tiêu Thế Tôn của Nam Viện ạ?”
La Đạo Nhất: “Có thể”.
Ba người kia chấn động, người đàn ông cao gầy nói: “Tiêu Thế Tôn là võ tông nhất phẩm, Ngô Bình mà mạnh hơn thì là võ tông ngự danh ư? Hình như đạt cấp ấy khó lắm, dẫu sao thời Tiên Quốc cũng cực hiếm võ tông ngự danh”.
Về phần Ngô Bình, sau khi nghỉ ngơi trong tháp khoảng nửa tiếng, anh đã hồi lại sức rồi đứng dậy nói: “Tiếp tục đi”.
Cậu thiếu niên nói: “Tiếp theo là kiểm tra thực chiến, với tư chất của anh thì tôi khuyên anh nên khiêu chiến con rối võ thuật cấp 30”.
Ngô Bình đã biết về con rối võ thuật ở Đông Thiên của đại đế Chân Võ nên hỏi: “Con rối ở đây có bao nhiêu cấp?”
Cậu thiếu niên: “Cao nhất là cấp 120”.
“Con rối cấp 30 này có thực lực tương đương cảnh giới nào?”
Cậu thiếu niên: “Thực lực cỡ võ tông truyền kỳ một sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Được, nếu không đánh được thì tôi sẽ khiêu chiến con rối cấp 29”.
Cậu thiếu niên: “Mời anh chuẩn bị”.
Phía trước xuất hiện một cánh cửa, có một người đàn ông hệt như Chân Nhân, cao một mét chín lăm bước ra, đó là con rối võ thuật.
Con rối đó gật đầu với Ngô Bình rồi lập tức tấn công.
Vù!
Con rối tung một quyền vừa nhanh vừa mạnh ra.
Ngô Bình lách người, thi triển Quỷ Long Giảo Sát, sau đó đại chiến với con rối võ thuật cấp 30.
Uỳnh uỳnh!
Ngô Bình chưa có thời gian nghiên cứu kỹ về kinh nghiệm chiến đấu và trí tuệ võ thuật của đại đế Chân Võ, bây giờ lại có một cao thủ thực lực tương đương võ tông truyền kỳ một sao giao đấu với anh, như vậy anh có thể nghiêm chứng được các kinh nghiệm và trí tuệ này rồi.
Đương nhiên, ban đầu anh sẽ bị lép vế một chút vì không quen, nên sẽ khó tránh khỏi bị trúng vài đòn của con rối. May mà anh giỏi chịu đòn, hơn nữa khả năng lĩnh ngộ còn hơn người thường, loáng cái đã có thể xoay chuyển tình thế.
Sau 300 chiêu, Ngô Bình thấy hơi mệt, hơn nữa anh thấy võ tông truyền kỳ một sao này đánh rất chán. Do đó, anh đã thi triển tất sát kỹ để đánh rơi đầu con rối luôn.
Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng, anh khiêu chiến tiếp chứ?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Võ tông truyền kỳ này cấp mấy sao là cao nhất?”
Cậu thiếu niên: “Mười sao”.
Ngô Bình gật đầu: “Thế thì chọn năm sao đi, chờ tôi nghỉ một lát đã”, anh cảm thấy nếu là cấp năm sao thì chắc mình vẫn đánh được.
Cậu thiếu niên: “Được, tiếp theo anh sẽ khiêu chiến con rối võ thuật cấp 39”.
Mười phút sau, trận đấu bắt đầu.
Con rối võ thuật cấp 39 đã đánh bay Ngô Bình, tốc độ di chuyển của nó rất nhanh, lực cũng mạnh.
Sau mười chiêu, Ngô Bình đã hộc vài ngụm máu, nhưng anh đã thăm dò được đặc điểm chiến đấu của con rối, sau đó không còn bị yếu thế nữa.
Sau một trăm chiêu, anh đã đánh ngang cơ với con rối. Sau đó, tiếp tục nghiệm chứng với các kiến thức trong đầu mình.
200 chiêu, 300 chiêu rồi đến 500 chiêu, sau đó Ngô Bình mưới đánh bại con rối này.
Anh ngồi phịch xuống đất rồi uống một viên Thần Linh Đan rồi nói: “Tiếp, võ tông truyền kỳ bảy sao!”
Khi Ngô Bình đánh với con rối võ thuật cấp 42 thì anh đã bị đánh bay ngay ở chiêu đầu tiên. Lúc này, anh thi triển tất sát kỹ của Thiên Long Chưởng để chống lại nó, nhưng không chiếm được thế thượng phong.
Sau vài trăm chiêu, anh vẫn ở thế hạ phong, vì thế phải thi triển Kim Cương Ấn của Như Lai Thần Công để tiếp tục chiến đấu với con rối.
Qua 500 chiêu, hai bên mới cân sức, còn Ngô Bình lại thi triển Thiên Cực Kiếm Kinh cấp thiên phẩm, kiếm quang tung hoành, mới hơn chục chiêu là con rối đã bị ép vào thế bí rồi.
Một đường kiếm loé lên, đầu con rối rơi xuống, Ngô Bình lại giành chiến thắng.
“Tiếp, võ tông truyền kỳ mười sao”, Ngô Bình nói.
Vì thế, con rối võ thuật cấp 51 đã xuất hiện. Lần này, Ngô Bình không dám sơ suất, vừa lên đã thi triển kiếm pháp của Thiên Cực Kiếm Kinh để giao đấu.
Kiếm nguyên trong người anh tung hoành, phát huy trí tuệ võ thuật của mình đến cực hạn. Tuy thế, nhưng anh cũng không chiếm được ưu thế, ngược lại còn bị con rối võ thuật cấp 51 áp đảo.
Sau 50 chiêu, Ngô Bình đã dần bắt được tiết tấu của trận chiến, sau đó dần tích ưu thế cho mình.
Sau 3000 chiêu, Ngô Bình mệt thở không ra hơi, con rối võ thuật cũng bị đánh cho tơi bời khói lửa, nằm im dưới đất bất động
Anh nghỉ một lát rồi nói: “Sau võ tông truyền kỳ là võ tông chí tôn à?”
Cậu thiếu niên: “Con rối võ thuật cấp mười có thực lực ngang võ tông chí tôn một sao”.
Ngô Bình nói: “Thế thì cấp mười đi, lên!”
Khi con rối võ thuật cấp mười xuất hiện, Ngô Bình phát hiện nó khác với các con rối trước. Chất liệu làm ra các con rối này cao cấp hơn, ý chí võ thuật cũng mạnh hơn.
“Tốt, ý chí võ thuật thế này đánh mới sướng tay chứ!”
Uỳnh!
Ngay chiêu thứ nhất thì Ngô Bình đã bị đánh bay, ngực lõm xuống, còn xương thì gãy.
"Mạnh thế!”, anh vừa ngạc nhiên vừa trị thương, sau đó thi triển chiêu thức và cách phản công của Hỗn Thiên Công.
Bụp!
Thêm hai chiêu nữa thì Ngô Bình đã hộc máu, còn con rối vẫn tỉnh bơ.
“Mạnh thế thì chắc mình không chơi lại được rồi”, anh cau mày: “Nhưng mấy khi có cơ hội luyện quyền thế này, mình không muốn bỏ lỡ”.
Vì thế, sau đó Ngô Bình đã chính thức sử dụng ý nghĩa Chân Võ.
Ầm!
Con rối vừa xuất chiêu đã ngã xuống đất, đây là ý nghĩa Di Hình.
Con rối lăn vài vòng, Ngô Bình thi triển tất sát kỹ.
Vù!
Một vạch đen xuất hiện trên không trung, cổ tay của con rối rời ra, đây là ý nghĩa Li Đoạn.
Bụp!
Ngay sau đó, Ngô Bình tung một quyền ra, quyền lực mạnh mẽ đấm vỡ vai phải của con rối, đây là võ ấn phá giáp của ý nghĩa Chấn Ấn.
Nhưng con rối đã lùi lại rất nhanh, sau đó hồi phục lại rồi tiếp tục tấn công Ngô Bình.
Trận đấu sau đó đã nghiêng về phía Ngô Bình. Nhưng vì anh dùng con rối để luyện chiêu nên đã đánh với nó hơn 5000 chiêu, sau cùng mới hạ nó bằng một quyền quyết định.
Đánh bại con rối võ thuật cấp mười xong, cả thể xác và tâm hồn của Ngô Bình đều rời rạc, anh ngồi xếp bằng xuống rồi nói: “Dừng ở đây thôi”.
Cậu thiếu niên cười nói: “Chúc mừng anh đã là người có thành tích tốt nhất ở tầng thứ năm này”.
Ngô Bình: “Còn kiểm tra gì nữa không?”
Cậu thiếu niên: “Cuối cùng là kiểm tra ma niệm”.
Ngô Bình gật đầu: “Bắt đầu đi”.
Sau đó, có một luồng sáng chiếu xuống, Ngô Bình rơi vào hoan cảnh. Anh đã sống lại một đời ở đây và trải qua một cuộc đời rất đau khổ.
Nhưng anh có thể giữ được bản tính, sau đó hoan cảnh thay đổi, thân thế của anh còn bi thảm hơn.
Suýt nữa Ngô Bình đã không qua được rồi rơi vào ma đạo, nhưng cuối cùng kiếm hồn của anh rung lên và chém chết ma niệm ấy.
Sau đó, anh tiến vào một không gian u tối và tĩnh lặng, không có điểm cuối. Thời gian ở đây kéo dài bất tận, người bình thường chắc sẽ nhanh chóng phát điên.
May mà Ngô Bình không phải người bình thường, anh tranh thủ nghiền ngẫm về truyền thừa của đại đế Chân Võ và cương lĩnh võ thuật trong không gian này.
Theo cảm giác chủ quan của anh thì không gian này đã có cả nghìn năm rồi.
Song, kiểm tra vẫn chưa kết thúc, lại có ảo ảnh mới xuất hiện, ý thức của Ngô Bình tiến vào một thế giới kỳ lạ, tư duy của anh cũng trở nên mơ hồ.
Ảo ảnh này rất lạ, anh nhanh chóng đánh mất bản thân mình trong đó, ma niệm xuất hiện. Nhưng vào lúc mấu chốt, một luồng ý chí của lão quân trong đầu anh đã hiện ra, sau đó nói gì đó bên tai Ngô Bình.
Nghe thấy giọng nói như tiếng chuông ấy xong, Ngô Bình đã tỉnh táo lại, như bản tính vững như núi.
Chương 1104: Giáo viên bốn sao
Chương 1104: Giáo viên bốn sao
Anh không biết mình ở trong môi trường kỳ quái đó bao lâu thì bỗng nghe thấy tiếng thiếu niên kia vang lên bên tai: “Kiểm tra kết thúc”.
Tất cả cảnh tượng trước mắt đều biến mất, anh lại nhìn thấy thiếu niên kia rồi mệt mỏi hỏi: “Kiểm tra kết thúc rồi sao?”
Thiếu niên trả lời: “Kiểm tra kết thúc rồi. Sau khi đánh giá tổng hợp, tư chất của các hạ vượt trên Võ Tông bậc một, có thể vào tầng thứ tám, thứ chín và thứ mười của tháp Tiên Võ, tiếp nhận những bài kiểm tra sau”.
Ngô Bình mệt đừ: “Ba tầng này kiểm tra những gì?”
Thiếu niên: “Tầng tám kiểm tra tiềm lực, tiềm lực là thứ quan trọng nhất của võ giả. Tầng chín kiểm tra vận khí, một người dù có mạnh đến đâu cũng cần đến vận khí. Nếu không đủ may mắn, dù tư chất có tốt đến đâu cũng vô dụng. Tầng mười kiểm tra huyết thống”.
Ngô Bình nghe nói đến huyết thống thì liền hỏi: “Huyết thống có lai lịch càng lớn thì càng có giá trị?”
Thiếu niên: “Đúng vậy. Chỉ có những huyết thống lớn mạnh mới có thể lưu truyền đời đời. Muốn biết rốt cuộc có bao nhiêu loại huyết thống lớn mạnh trong cơ thể mình thì phải xem vận khí và ngộ tính của anh”.
Ngô Bình: “Bây giờ tôi rất mệt, cần được nghỉ ngơi”.
Thiếu niên: “Được. Một tháng sau các hạ có thể quay lại tháp Tiên Võ tiếp nhận các bài kiểm tra tiếp theo”.
Ngô Bình gật đầu: “Phiền anh đưa giấy chứng nhận Võ Tông bậc một cho tôi trước”.
Thiếu niên mỉm cười: “Được”. Anh ta đưa cho Ngô Bình một tấm huy hiệu màu bạc, bên trên có nhiều phù văn phức tạp thể hiện anh đã là Võ Tông bậc một.
Ngô Bình lấy được huy hiệu thì quay đầu ra khỏi tháp Tiên Võ.
Khi ra ngoài thì trời đã sáng, không ngờ anh đã ở bên trong tháp suốt cả đêm.
Anh vừa ra thì thấy người của mình đều đang ngơ ngác, bốn người đứng chặn hết ở cửa, một ông già mập mạp trắng trẻo đang ngồi uống trà. Ông ta vừa thấy người là đã chú ý ngay đến chiếc huy hiệu trên tay anh.
Một người đàn ông áo đen mỉm cười, nói: “Đúng là Võ Tông bậc một, tốt quá”.
Cô gái áo trắng mỉm cười, nói: “Không uổng công chúng tôi ở bên ngoài chờ cậu hết một ngày một đêm”.
Người đàn ông cao gầy cũng nói: “Hơi đáng tiếc, nếu là siêu phẩm thì càng tốt”.
La Đạo Nhất cười hehe, nói: “Ngô Long chủ vất vả rồi, tôi là viện trưởng Bắc Viện, La Đạo Nhất”.
Ngô Bình chắp tay chào: “Chào La viện trưởng”.
La Đạo Nhất nói: “Ngô Long chủ, tôi thay mặt cho Bắc Viện của học viện Võ Đạo mời cậu về đảm nhận vị trí giáo viên Bốn sao của viện chúng tôi, không biết cậu có bằng lòng không?”
Mục đích đến lần này của Ngô Bình là chức vụ ở Côn Luân, anh lập tức nói: “Đương nhiên đồng ý rồi”.
La Nhất Đạo cười haha, nói: “Giáo viên cảnh giới Nhân Tiên, hơn nữa còn là Bốn sao, chỉ có mình cậu có thể thôi đấy”.
Anh nói với ba người: “Mấy người các anh đưa thầy Ngô đi dạo xung quanh, tìm hiểu Bắc Viện, ta đi ngủ một giấc đã”.
La Đạo Nhất nói đi là đi ngay, ba người ở lại nhìn nhau cười.
Người đàn ông áo đen nói: “Ngô Long chủ, tôi tự giới thiệu, tôi là giáo viên ba sao của Bắc Viện, Thiết Huyền”.
Cô gái áo trắng nói: “Ngô Long chủ, tôi là giáo viên ba sao, Lãnh Nhân”.
Người đàn ông cao gầy: “Tôi là giáo viên hai sao, Hàn Kế Tông”.
Ngô Bình nói: “Hân hạnh được gặp ba thầy, tôi là Ngô Bình, đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, Long chủ của Thiên Long”.
Ba người nhìn nhau cười: “Hèn gì Ngô Long chủ có thể đạt được bậc một, thì ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn, thất lễ, thất lễ rồi”.
Thiết Huyền: “Ngô Long chủ, tôi chịu trách nhiệm sắp xếp cho các thầy mới đến, tôi đưa anh đến ký túc xá của các thầy trước”.
Lãnh Nhân và Hàn Kế Tông nói: “Ngô Long chủ, hẹn gặp lại ở tiệc đón tiếp tối nay, tạm biệt”.
Ngô Bình chào lại, nhìn theo tiễn chân hai người họ.
Sau khi hai người họ đi khỏi, Thiết Huyền nói: “Ngô Long chủ, theo thói quen, tối nay sẽ có một bữa tiệc đón tiếp, đến lúc đó viện trưởng và các giáo viên cốt cán, các học sinh tiêu biểu đều sẽ có mặt”.
Hai người họ nói xong thì đi về ký túc xá.
Ngô Bình hỏi: “Thầy Thiết, là một giáo viên, phải chăng tôi cần dạy học sinh?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Chúng ta là giáo viên, đương nhiên là phải hướng dẫn các nghiên cứu sinh rồi”.
Ngô Bình mỉm cười: “Ở đây cũng có nghiên cứu sinh sao?”
Thiết Huyền gật đầu: “Chỉ có những học viên vượt qua khảo sát nghiêm ngặt, có tư chất tốt, thực lực mạnh, cộng thêm tính cách cương nghị mới có thể trở thành thạc sĩ võ học. Những thạc sĩ võ học ưu tú nhất mới có cơ hội trở thành tiến sĩ võ học”.
Chớp mắt họ đã đến một khu nhà ở, nhà cửa ở đó không lớn, đều là những căn nhà lầu ba tầng có sân trước, trong sân có trồng hoa cỏ, không gian không tồi.
Thiết Huyền mời Ngô Bình đến trước một tòa lầu nhỏ, lấy chìa khóa ra mở cửa, mỉm cười: “Ngô Long chủ, sau này chỗ này sẽ là ký túc xá của anh”.
Ngô Bình không có yêu cầu gì về chuyện này, anh nói: “Thầy Thiết, tôi có đem theo trà, chúng ta ngồi nói chuyện chút không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Được”.
Ngô Bình bước vào phòng khách thì lấy bình trà, trà và dụng cụ pha trà ra, hai người vừa uống trà vừa nói chuyện, chỉ một lúc là đã xưng anh em thân thiết.
Ngô Bình: “Anh Thiết, lúc nãy anh nói giáo viên phải hướng dẫn nghiên cứu sinh. Vậy học sinh bình thường thì sao? Có cần giảng dạy không?”
Thiết Huyền mỉm cười, nói: “Thường ngày chúng tôi cũng hay đến một số lớp giảng bài nên cũng hay tiếp xúc với các học sinh bình thường”.
Ngô Bình: “Tôi biết một số hạt giống tốt, có thể chiêu sinh họ đến Bắc Viện không?”
Thiết Huyền: “Đương nhiên rồi, anh là giáo viên bốn sao, có thể chiêu sinh một số lượng nhất định, anh có thể chiêu sinh một tốp học sinh mới theo tiêu chuẩn này. Những học sinh mới này thuộc nhóm chiêu mộ đặc biệt, học tập ở những lớp đặc biệt.
Ngô Bình gật đầu, anh muốn đưa Diệp Huyên, Diệp Chấn vào Bắc Viện, dù gì thì ở đây vừa có tài nguyên vừa có cơ hội phát triển.
Sau cuộc nói chuyện, Ngô Bình mới hiểu sơ bộ về học viện võ đạo. Giáo viên cấp cao nhất của học viện là năm sao, thường chỉ có những người có cống hiến cực kỳ lớn cho học viện võ đạo mới có thể trở thành giáo viên năm sao. Vì vậy, thân phận giáo viên bốn sao đã là cao nhất. Ngoài anh ra, chỉ có một giáo viên tên Đỗ Pháp Tương là bốn sao thôi, đồng thời anh ta cũng là Võ Tông bậc hai.
Học viện giống như một xã hội thu nhỏ, bên trong cũng có tranh chấp, đấu đá lẫn nhau, chẳng hạn giáo viên tranh giành học sinh giỏi, giáo viên giành thạc sĩ giỏi,…
Ngô Bình: “Anh Thiết, tôi nghe nói sau này đại học võ đạo cũng do Bắc Viện phụ trách à?”
Thiết Huyền nói: “Đúng thế. Không chừng mấy giáo viên chúng ta sẽ qua đó làm hiệu trưởng, phó hiệu trưởng nữa. Hiệu trưởng của các đại học võ đạo có lẽ sẽ kiêm nhiệm tổng giám sát ở trường mình. Phải rồi, anh Ngô, mặc dù bây giờ anh được mời làm giáo viên nhưng sau này họ vẫn sẽ kiểm tra anh. Nếu anh không vượt qua được thì thân phận của anh sẽ bị bãi nhiệm”.
Ngô Bình hiểu, học viện võ đạo là của quốc gia, tương lai, các giáo viên của học viện sẽ trở thành người đứng đầu một thành phố, một tỉnh nên đương nhiên sẽ rất cẩn trọng trong việc lựa chọn giáo viên, đảm bảo người đó sau này sẽ dốc sức vì đất nước.
Anh nói: “Anh Thiết có biết rõ về những cuộc kiểm tra này không?”
Thiết Huyền nói: “Thường thì người của Viêm Long sẽ vượt qua kiểm tra khá dễ dàng, còn những tu sĩ đến từ Côn Luân thì lại không. Người lớn lên ở nước Viêm Long, sau đó gia nhập Côn Luân như anh Ngô đây thì rất được quốc gia ưa thích”.
Ngô Bình: “Hả? Tại sao?”
Thiết Huyền: “Người lớn lên ở Viêm Long sẽ luôn hướng về đất nước, đồng thời có thể là cầu nối quan trọng giữa quốc gia và tông môn. Anh Ngô lại là đại đệ tử của chưởng môn, đương nhiên quốc gia sẽ càng coi trọng hơn”.
Anh ta dừng lại một lúc rồi mỉm cười, nói tiếp: “Hơn nữa, anh Ngô còn là giáo viên võ học bốn sao, địa vị tôn quý, nhất định các cơ quan quốc gia sẽ có phái đoàn giám sát”.
Chương 1105: Tiệc chào mừng
Ngô Bình: “Có lẽ cuộc kiểm tra thì không thành vấn đề với tôi. Trước đây khi tôi gia nhập Thiên Long, họ đã từng kiểm tra tôi. Hơn nữa, tôi còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, quốc sĩ nhị đẳng”.
Thiết Huyền mỉm cười: “Vậy thì càng dễ, đấy đều là những điểm nổi trội trong lý lịch của anh, nhất định quốc gia sẽ ủy thác trọng trách lớn cho anh Ngô”.
Ngô Bình vẫn chưa hồi phục nên sau khi nói chuyện một lúc thì Thiết Huyền chào tạm biệt. Trước khi đi anh ta giao cho Ngô Bình một số thứ mà giáo viên cần dùng như huy hiệu, quần áo, thẻ ra vào cổng,…
Sau khi Thiết Huyền đi khỏi, Ngô Bình quay về phòng nghỉ ngơi, anh nằm xuống là ngủ thiếp đi ngay. Anh đã tiêu hao rất nhiều sức lực khi ở trong tháp Tiên Võ nên phải dùng biện pháp nguyên thủy nhất để cơ thể hồi phục, đó là ngủ.
Sau khi anh tỉnh giấc thì mặt trời đã xuống núi, anh nghe thấy tiếng Thiết Huyền.
“Anh Ngô, tiệc chào mừng sắp bắt đầu rồi”.
Ngô Bình đẩy cửa bước ra, vươn hông mệt mỏi rồi nói: “Anh Thiết, có cần phải chú ý gì khi tham dự tiệc chào mừng này không?”
Thiết Huyền mỉm cười, đáp: “Chỉ là để giáo viên làm quen với các vị phó viện trưởng, chủ nhiệm cũng như các học sinh ưu tú tiêu biểu thôi”.
Ngô Bình rửa mặt, sửa soạn quần áo rồi cùng Thiết Huyền ra ngoài.
Đi được nửa đường thì Thiết Huyền nói: “Học viện Võ Đạo cũng tương tự như các trường đại học thông thường, dưới viện trưởng là phó viện trưởng, rồi đến chủ nhiệm các phòng, chẳng hạn như phòng giáo vụ, phòng nhân sự, văn phòng viện trưởng, phòng công tác sinh viên, phòng hoạt động, phòng quản lý, phòng kế toán…”
“Các sinh viên cũng có hội sinh viên và các tổ chức quản lý tương tự như ở các trường cấp ba. Chỉ có một điểm khác biệt sức chiến đấu của sinh viên học viện võ đạo mạnh hơn, họ giỏi đánh nhau. Vì vậy nên học viện đặc biệt thành lập tổ tuần tra trị an, giám sát trị an hai bốn trên hai bốn”.
Bữa tiệc được tổ chức ở sảnh lớn của học viện Võ Đạo, bây giờ có rất nhiều người qua lại ở đại sảnh, các học viên đang bận rộn với công tác phục vụ.
Ngô Bình vừa đến thì có một thanh niên mặc đồ phục vụ ở bên cạnh khẽ chào: “Chào tả thần tướng đại nhân”.
Ngô Bình liếc nhìn cậu ta, không có ấn tượng gì nên hỏi: “Cậu quen biết tôi sao?”
Cậu ta khẽ đáp: “Đại nhân, mời sang bên này nói chuyện”.
Thiết Huyền liền nói: “Anh Ngô, tôi vào trong đợi anh nhé”.
Ngô Bình gật đầu rồi đi theo cậu phục vụ đến một góc không có người, nhìn cậu ta và hỏi: “Cậu là?”
Người đó liền nói: “Đại nhân, tôi là lính của anh, lần đó ở đảo Thanh Long, anh đã cứu mạng tôi khỏi tay tà ma”.
Ngô Bình từng cứu rất nhiều người nên anh không có ấn tượng với cậu ta, anh gật đầu: “Trong học viện có rất nhiều người đến từ Thanh Long Quân”.
Người đó nói: “Tiểu nhân tên Uông Văn Sinh, hiện là sinh viên năm ba của học viện võ đạo”.
Ngô Bình: “Tiểu Uông, cậu tìm tôi có việc gì sao?”
Uông Văn Sinh khẽ nói: “Đại nhân, lúc nãy khi tôi đem đồ vào cho những người bên trong, nghe thấy có người bàn tán về anh, nói rằng muốn hạ bệ anh. Đại nhân có ơn cứu mạng tiểu nhân, vì vậy tiểu nhân mới cố tình ra đây đợi, để nhắc nhở đại nhân”.
Ngô Bình: “Ồ? Hạ bệ tôi sao? Ai là người nói câu đó?”
Uông Văn Sinh: “Mấy thành viên đứng đầu hội sinh viên, cũng là những người có thực lực khá mạnh trong số các học viên. Sau lưng họ đều có giáo viên hoặc phó viện trưởng làm chỗ dựa”.
Ngô Bình nói: “Bọn họ chẳng qua chỉ là một đám sinh viên, làm sao hạ bệ tôi?”
Uông Văn Sinh: “Đại nhân, mặc dù anh là võ tông, nhưng dù gì cũng là tiên nhân. Mặc dù họ là sinh viên nhưng có một số người đã là cao thủ cấp chân quân rồi”.
Ngô Bình biết cậu ta lo lắng điều gì, cậu ta đang lo anh đánh không lại đám sinh viên đó sẽ bị mất mặt. Anh mỉm cười, nói: “Anh yên tâm, nếu đến cả sinh viên của học viện mà tôi cũng không đối phó được thì tôi cũng không cần làm giáo viên nữa”.
Uông Văn Sinh ngơ ngác, nói: “Đại nhân cẩn thận vẫn hơn”.
Ngô Bình: “Họ còn nói gì nữa không?”
Uông Văn Sinh: “Họ còn tìm một số vấn đề võ học hóc búa để anh giải đáp. Nếu đại nhân không trả lời được thì họ sẽ cười nhạo đại nhân”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này cũng không thành vấn đề, là một giáo viên, nếu tôi không thể truyền thụ võ đạo và giải đáp thắc mắc thì cũng không có tư cách làm giáo viên của học viện”.
Uông Văn Sinh thấy Ngô Bình tự tin đến vậy thì cuối cùng cũng thở phào. Đúng vậy, tả thần tướng đại nhân là người từng chiến đấu ở không gian tà ma, sao có thể sợ một đám sinh viên được?
Ngô Bình vỗ nhẹ lên vai cậu ta, nói: “Có điều vẫn phải cảm ơn cậu, đi thôi nào”.
Anh vào đến đại sảnh thì đứng ở cửa, mọi người bên trong bỗng im lặng, vô số cặp mắt đổ dồn về phía anh.
Mấy người Thiết Huyền vỗ tay trước, những người khác cũng vỗ tay theo sau, chào đón võ tông nhất phẩm là anh gia nhập học viện võ đạo.
Viện trưởng La Đạo Nhất cũng có mặt, ông ta cười ha ha nói: “Mọi người yên lặng, tôi chính thức giới thiệu với mọi người, đây là giáo viên bốn sao mới của chúng ta, võ tông bậc một, Ngô Bình”.
Ngô Bình thấy có mấy trăm người trong đại sảnh thì liền chắp tay chào mọi người.
La Đạo Nhất mỉm cười, nói: “Thầy Ngô là người rất có gốc gác, anh ấy là đại đệ tử của chưởng môn kiếm phái Thục Sơn, còn là tả thần tướng của Thanh Long Quân, là thủ lĩnh của Thiên Long. He he, nghe nói thầy Ngô còn tinh thông đan đạo, y thuật, là một người toàn năng”.
Mọi người giật mình, rất nhiều sinh viên đều khiếp sợ trước những thân phận của Ngô Bình.
Một giáo viên bước ra từ trong đám đông, nói: “Viện trưởng, đây là một trong hai giáo viên bốn sao của học viện chúng ta, thiết nghĩ nhất định thực lực của thầy Ngô sẽ rất đáng sợ, hiểu biết về võ đạo cũng vượt xa chúng tôi”.
Ngô Bình nhìn sang người đang nói, anh ta tầm ba mươi tuổi, là một chân quân anh biến. Thiết Huyền âm thầm truyền âm, nói: “Anh Ngô, người này tên Âu Dương Ngọc, là giáo viên một sao, võ tông bậc bốn, là người của Đỗ Pháp Tương”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Quá khen rồi”.
Âu Dương Ngọc mỉm cười, nói: “Nếu mọi người ở đây có bất cứ thắc mắc gì về võ học thì cứ thỉnh giáo thầy Ngô”.
Anh ta vừa dứt lời thì một thiếu niên tầm mười bảy tuổi bước ra khỏi đám đông, giống sinh viên của học viện, cậu ta chào Ngô Bình: “Chào thầy Ngô, em là Chu Đồ, gần đây gặp phải khó khăn trong tu hành, không biết thầy Ngô có thể giải đáp giúp em không?”
Ngô Bình nói: “Ừ, đương nhiên là được rồi”.
Mắt Chu Đồ sáng lên, cậu ta nói: “Cảm ơn thầy Ngô”.
Sau đó cậu ta dừng lại một lúc rồi nói: “Thầy Ngô, trong quyển bộ pháp Quyền Kinh trong giáo trình của học viện có nhắc đến một loại Vũ Bộ cổ. Quyền Kinh Hữu Vân: người luyện Vũ Bộ, bắt nguồn từ kỹ thuật của Hạ Vũ, dịch chuyển như thần linh, là cội nguồn của tất cả các thuật, là mấu chốt của huyền cơ. Em vất vả suy ngẫm cả nửa năm, tìm đọc nhiều tư liệu cuối cùng cũng biết làm sao để thi triển Vũ Bộ. Nhưng em ngu dốt, mặc dù cố gắng học tập, cũng có thể thi triển Vũ Bộ nhưng lại không thể đạt được hiệu quả như trong sách nói. Thầy Ngô, phải chăng tài liệu mà đệ tử tìm hiểu có sai sót không? Xin thầy Ngô chỉ bảo thêm”.
Tất cả các giáo viên nghe thấy câu hỏi của Chu Đồ thì dáng vẻ chờ xem kịch hay hiện hết lên mặt. Thật ra Vũ Bộ là vấn đề làm học viện đau đầu nhiều năm, đến nay vẫn chưa có ai có thể giải quyết.
Lãnh Nhân không nhịn được lên tiếng: “Đây là câu hỏi khó đã có từ lâu, lúc tôi đến học viện võ đạo thì đã có người từng hỏi tôi, từ đó đến giờ vẫn chưa được giải đáp. Tôi thấy thay vì đưa ra câu hỏi này, chi bằng hỏi một số vấn đề thiết thực còn hơn, tránh lãng phí thời gian của mọi người”.
Âu Dương Ngọc đó thì lại không chịu thôi, bình thản đáp: “Có nói sao thì cũng là giáo viên bốn sao, mạnh hơn nhiều so với đám một sao bọn tôi, dù không thể giải quyết thì ít ra cũng chia sẻ đôi chút ý kiến cá nhân chứ?”
Bình luận facebook