• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (9 Viewers)

  • Chương 1091-1095

Chương 1091: Hai thuồng luồng biến thành người, thai đá ra đời

Trước đó, mọi người đều tu luyện các công pháp khác nhau, có công pháp cấp thấp nhưng cũng có công pháp cấp khá cao. Ngô Bình bảo họ đổi hết sang luyện Thiên Địa Huyền Hoàng Quyết, sau đó truyền thụ cho họ phương pháp hít thở cao cấp.

Đột nhiên có thêm nhiều người ở trong nhà, Ngô Bình vừa phải chữa bệnh, vừa phải luyện đan nên bận tối mắt tối mũi. Hơn nữa, tính cách của những người kia cũng khác nhau, anh cần phải quan sát kỹ xem nên giữ ai lại hoặc đuổi đi.

Đến tối, anh bay lên ngọn núi hoang, sau đó chọn một tảng đá hoàn chỉnh cao cả trăm để làm cổng môn phái, sau đó khắc tên kiếm phái Thục Sơn lên đó.

Có cái cổng này ở đây rồi thì các thế lực khác sẽ không dám bén bảng tới, như vậy thì anh cũng bớt phiền phức.

Xong xuôi, anh cùng Lý Mai về nhà.

Lý Mai bận rộn cả ngày nên về một cái là đi tắm ngay, sau đó ăn uống qua loa rồi chạy luôn về phòng đi ngủ. Ngô Bình cho cô ấy uống một viên Sinh Mệnh Đan, sau đó mát xa cho cô ấy thêm một lúc, Lý Mai lập tức thấy phấn chấn hơn, mọi mệt mỏi đều đã tan biến.

Đêm khuya thanh vắng, Ngô Bình tiếp tục luyện Hoá Ma Đan, đan dược này có thể xoá bỏ ma niệm nên anh quyết định sẽ luyện chế số lượng lớn, một là để tiếp tục cứu những người ở nơi Luyện Ma, hai là anh cũng cần đến chùa Đại Thiền một chuyến, vì ở đó cũng có nhiều tăng nhân cần anh giúp.

Luyện đan là một việc rất tốn sức, đến sáng sớm, Ngô Bình đã luyện chế thêm được 20 viên Hoá Ma Đan, sau đó anh mệt rã rời nên uống vài viên đan dược rồi đi ngủ.

Đúng lúc này, anh cảm thấy có một luồng khí tức rất mạnh truyền đến từ phía Đông Hồ. Anh lập tức mở mắt, mặc đồ rồi lao ra khỏi phòng.

Anh bay lên cao thì thấy Đông Hồ đã bị sương mù che phủ, dưới màn sương ấy, Lý Dư vừa hoàn thành lần lột xác thứ ba.

Thuồng luồng có năm lần lột xác, sau đó sẽ hoá rồng. Đây đã là lần lột xác thứ ba của Lý Dư rồi, hiện giờ khí tức của nó đã mạnh hơn, không thua gì Bạch Giao.

Đột nhiên có hai bóng người một đen một trắng bay từ dưới nước lên, sau đó chào Ngô Bình: “Chủ nhân”.

Ngô Bình nhìn thì thấy người mặc đồ trắng là một cô gái 17 tuổi xinh đẹp, dáng người cũng hết chỗ chê. Người đàn ông mặc đồ đen khoảng 20 tuổi có gương mặt đẹp trai.

“Lý Dư? Bạch Giao?”

Lý Dư nói: “Chủ nhân, chúng tôi được tiền bối Long Thanh Khâm chỉ dẫn nên đã biết cách biến hình rồi ạ, giờ có thể biến thành hình người rồi”.

Biến hình là một việc rất khó, có nhiều mãnh thú có thực lực rất mạnh nhưng vẫn không thể biến thành hình người được. Lý Dư và Bạch Giao trước đó cũng vậy, nhưng nhờ được Long Thanh Khâm chỉ dạy nên chúng đã làm được rồi.

Ngô Bình vui mừng nói: “Biến thành người một cái là trông thuận mắt hơn đấy”.

Anh nói với Bạch Giao: “Để tôi đặt tên cho cô nhé, sau này cô hãy dùng tên Lý Tố”.

Lý Tố vui vẻ hành lễ với Ngô Bình: “Cảm ơn cậu chủ”.

Lúc này, trong nhà lại bốc lên khí tức mãnh liệt, Ngô Bình nhìn thì thấy đá trừ tà Đông Nhạc có gì đó là lạ. Cái thai đá nhận được địa khí dồi dào, nhất là sau khi nơi này được sửa thành thế Phương Thiên Long nên nó càng lớn mạnh hơn.

Bên dưới tấm bia xuất hiện một lỗ hổng, một luồng linh khí chui ra. Linh khí bay vút lên cao, giao hoà với trăng sao, cùng với đó là một tiếng động lớn.

Ngay sau đó, nó đã ngưng tụ thành một thiếu niên, trên người không mặc quần áo, cứ thế đứng ngẩn ngơ trên không trung.

Ngô Bình bay đến gần rồi cười nói: “Không ngờ mày lại ra đời nhanh thế”.

Cậu thiếu niên nhìn Ngô Bình rồi chào hỏi: “Cậu chủ”.

Ngô Bình lấy quần áo cho cậu ấy mặc rồi nói: “Đừng đứng ngây ra nữa, xuống dưới rồi nói chuyện”.

Quay lại nhà, cậu thiếu niên nhìn gì cũng thấy lạ. Cậu ấy đã sống ở đây một thời gian nên quen hết mọi người rồi, vì thế liên tục chào với từng người.

Người linh chi cưỡi ngựa linh chi chạy tới sau đó quan sát cậu thiếu niên. Người linh chi rất đáng thương, trên người đầy vết thương, đương nhiên là do Hỉ Bảo gây ra.

Đột nhiên người linh chi run lên rồi đánh ngựa linh chi thật mạnh làm con ngựa hí dài rồi chạy mất.

Ngay sau đó, Hỉ Bảo chạy đến, cậu bé nhìn trái ngó phải thì thấy cậu thiếu niên đó rồi cười nói: “Anh là con nhà ai?”

Cậu thiếu niên cũng biết Hỉ Bảo là trung tâm rắc rối nên nói nói: “Cậu chủ”.

Hỉ Bảo đi vòng quanh cậu ấy rồi nói: “Anh đi chơi với em đi”.

Cậu thiếu niên định từ chối, nhưng đã bị Hỉ Bảo kéo đi. Cậu thiếu niên là thai đá do trời sinh đất dưỡng nên có thể chất rất mạnh, sức lực vô biên, Hỉ Bảo kéo mãi mà cậu ấy vẫn đứng yên.

Hỉ Bảo tức giận ra sức lôi kéo mà vẫn không có tác dụng.

Hỉ Bảo hậm hức nói: “Sao anh còn khoẻ hơn em thế hả?”

Ngô Bình nói với cậu thiếu niên: “Sau này cậu với Vũ Phi cùng chăm sóc Hỉ Bảo cho tôi. Nếu nó không nghe lời thì cứ đánh”.

Cậu thiếu niên cười nói: “Vâng ạ”.

Hỉ Bảo nổi cáu: “Bố, sao bố lại bảo anh ấy đánh con? Con lúc nào cũng ngoan mà”.

Ngô Bình lừ mắt với cậu bé: “Thế mà con cũng nói được à?”

Hỉ Bảo chu môi rồi chạy biến mất, cậu thiếu niên lập tức đuổi theo.

Cậu ấy vừa đuổi vừa hỏi Ngô Bình: “Cậu chủ, tôi chưa có tên”.

Ngô Bình: “Lấy tên là Lý Thiên Thạch đi”.

Lý Thiên Thạch? Cậu thiếu niên mỉm cười, vì thấy cái tên này khá hay.

Sau đó, Ngô Bình nói với Lý Dư và Lý Tố: “Trong cơ thể của hai người đã có long khí rồi, long khí cũng tương tự pháp lực, đều có thể luyện bảo vật”.

Anh lấy hai quả hồ lô một vàng một bạc ra rồi đưa cho Lý Dư và Lý Tố.

“Rảnh thì dùng long khí luyện cái này để làm pháp khí bản mệnh. Bây giờ, tôi sẽ truyền cho hai người cách tế luyện”.

Sau đó anh truyền cho hai người công pháp. Tế luyện bảo vật rất có ích với việc tu luyện của họ, người nuôi bảo vật, bão vật nuôi người.

Buổi chiều, Ngô Bình đến nơi mình chọn làm biệt viện cho Thục Sơn. Hiện giời, nơi đây chỉ là đồng ruộng, muốn xây dựng xong môn phái ít cũng phải mất hai, ba năm.

Nhưng đây là kế hoạch nghìn năm nên không thể vội được. Điều cần làm trước mắt là lên thiết kế và lựa chọn bên thi công đủ trình độ để thực hiện.

Anh đang suy nghĩ cách làm thì có một luồng thần niệm bủa vây, hình như là Đường Thiên Tuyệt.

Quả nhiên ngay sau đó, Đường Thiên Tuyệt và Đường Băng Vân đã xuất hiện.

“Ông, Băng Vân”, Ngô Bình vui mừng nói: “Sao hai người lại đến đây?”

Đường Băng Vân: “Em với ông đến nhà tìm anh thì Hoàng Tử Cường bảo anh ở đây”.

Ngô Bình: “Băng Vân, em về khi nào thế?”

Trước đó, Đường Băng Vân luôn ở bên nước Đông Tinh tại châu Phi.

Đường Băng Vân thở dài nói: “Ông có việc cần nhờ anh”.

Ngô Bình nói: “Chúng ta đến chỗ khác nói chuyện”.

Đường Thiên Tuyệt: “Ở đây luôn cũng được. Ngô Bình, giờ địa vị của cháu rất cao rồi, cho nên chắc chỉ có cháu mới giúp được ông”.

Ngô Bình: “Có chuyện gì vậy ạ?”

Đường Thiên Tuyệt: “Canh Tổ và Đông Tổ cãi nhau nên đều mặc kệ Đường Môn rồi. Giờ môn phái đang rất loạn, ông cũng chỉ miễn cưỡng cầm cự được thôi”.

“Cháu cũng biết rồi, nội bộ Đường Môn rất phức tạp, ông có thể áp chế họ còn tốt, nhưng nếu có người có tu vi cao hơn ông thì sẽ phá vỡ trật tự ngay”.

Ngô Bình: “Đường Môn xuất hiện người có tu vi cao hơn ông rồi ư?”
Chương 1092: Hỗn Nguyên Tiên Lò

Đường Băng Vân nói: “Đúng thế, người mới trỗi dậy này tên là Đường Nguyên Tôn. Trước khi Đông Tổ đi, ông ta đã bày binh bố trận sẵn rồi. Đông Tổ cho ông ta một ít tài nguyên tu hành nen giờ ông ta đã là Địa Tiên Thuần Dương. Sau khi tu vi tăng lên, Đường Thiên Tôn bắt đầu lôi bè kết phái, dần dà còn bỏ ngoài tai lời của ông. Dạo này, ông ta còn công khai chất vấn quyết định của ông nữa”.

Ngô Bình nghe xong thì cười nói: “Chuyện này thật ra cũng dễ thôi, anh có vài thuộc hạ, anh sẽ cho một Chân Quân đến trấn giữ Đường Môn. Tên kia sẽ không dám ngông nghênh nữa đâu”.

Đường Thiên Tuyệt ngạc nhiên nói: “Cháu cử một Chân Quân đến ư?”

Với ông ấy mà nói thì Chân Quân là một sự tồn tại bất khả chiến bại, vậy mà Ngô Bình có thể cử một người đến Đường Môn ư?

Ngô Bình: “Dạ, là một Chân Quân cảnh giới Nguyên Anh, tu vi còn cao hơn Canh Tổ và Đông Tổ”.

Đường Thiên Tuyệt vội nói: “Thế thì tốt quá rồi! Có Chân Quân hỗ trợ thì ông có thể yên tâm quản lý Đường Môn rồi”.

Sau đó, ông ấy nhìn quanh rồi nói: “Ngô Bình, cháu định làm gì ở đây?”

Ngô Bình: “Cháu xây biệt viện của Thục Sơn ạ. Ông ơi, cháu đang không biết lên kế hoạch với thiết kế thế nào, ông có biết ai trong ngành này không?”

Đường Thiên Tuyệt ngẫm nghĩ rồi vỗ vào đầu nói: “Có đấy, có thể bảo người đời sau của gia tộc Thần Công làm”.

Ngô Bình: “Gia tộc Thần Công ạ?”

Đường Thiên Tuyệt: “Trong một lần tình cờ, ông đã quen gia chủ của gia tộc Thần Công. Tổ tiên của nhà họ là mạnh nhất trong giới kiến trúc, có họ giúp thì môn phái nhánh của cháu khéo còn đẹp hơn cả môn phái chính ấy chứ”.

Ngô Bình gật đầu: “Thế thì tốt rồi, ông hẹn gặp họ giúp cháu với ạ”.

Đường Thiên Tuyệt: “Người của gia tộc này có tính cách hơi quái gở, ông cũng không dám hứa sẽ mời họ được. Nhưng cứ để ông hỏi thử”.

Sau đó, Ngô Bình chọn một Chân Quân cảnh giới Nguyên Anh tên là Trình Tường Vũ đến trấn thủ ở Đường Môn.

Đường Thiên Tuyệt dẫn Trình Tường Vũ về Đường Môn trước, Đường Băng Vân ở lại để làm vài việc cho Ngô Bình.

“Băng Vân, giờ anh đã có hiểu biết rất sâu về Nhân Tiên rồi. Thời gian tới em ở lại đây đi, anh sẽ giúp em đột phá lên Thần Quân”.

Đường Băng Vân ngạc nhiên nói: “Thần Quân ư? Em sao?”

Ngô Bình: “Ừ, tư chất của em vượt trội mà”.

Đường Băng Vân cười nói: “Anh không muốn em đột phá Địa Tiên à?”

Một khi Đường Băng Vân đột phá lên cảnh giới Địa Tiên thì phải đến thần thổ thông thiên.

Đúng là Ngô Bình đang băn khoăn về chuyện này, anh nói: “Anh đã hỏi thăm về thần thổ thông thiên rồi, dù giờ em đi thì vẫn khá an toàn. Nhưng nếu tránh được thì cứ tránh, dẫu sao anh cũng chưa mạnh đến mức có thể bảo vệ em ở Hồng Hoang”.

Đường Băng Vân: “Anh yên tâm, em đâu có dễ bị bắt nạt. Mà anh cũng nói rồi mà, dù em đến đo thì vẫn là thiên tài”.

Trong lúc hai người nói chuyện, Ngô Bình cảm thấy có rất nhiều tu sĩ bay về phía cổng đá anh mới làm, anh nhíu mày rồi dẫn Đường Băng Vân bay đến đó.

Đến núi hoang rồi, họ thấy một cổng môn phái cao trên trăm mét đang đứng sừng sững ở eo núi với khí tức mãnh liệt. Có khá nhiều tu sĩ đứng xunh quanh rồi bàn tán.

“Xem ra tin đồn là thật rồi, linh khí đang hồi phục, nếu không kiếm phái Thục Sơn đã chẳng dựng cổng ở đây”.

“Sao kiếm phải Thục Sơn lại chọn nơi này nhỉ? Đây là ngọn núi hoang mà, hình như có gì lạ đâu”.

“Anh thì biết cái gì! Gần đây có rất nhiều cây cỏ kỳ lạ, dã thú cũng mạnh hơn ở bên ngoài. Điều này chứng tỏ đây là một nơi phi thường”.

“Tôi nghe nói sau này nơi đây sẽ là lối vào của một không gian, bên trong có nhiều thiên tài địa bảo lắm. Hừ, kiếm phái Thục Sơn định độc chiếm đây mà”.

“Đúng thế, có bảo bối thì phải chia cho mọi người chứ, tuy kiếm phái Thục Sơn là thế lực mạnh nhất ở Địa Tiên Giới, nhưng cũng không thể độc quyền như vậy được”.

“Thì mình có làm gì được họ không? Người ta mạnh lắm đấy, nếu các người mà có thế lực mạnh như họ thì cũng độc chiếm nơi này thôi”, một người khác nói.

“Đừng quên Địa Tiên Giới chỉ là một phần nhỏ của Côn Luân, ngoài ra còn nhiều thế lực khác mạnh lắm. Kiếm phái Thục Sơn định độc chiếm nơi này e cũng không dễ đâu”.

“Nói đúng đấy, một khi linh khi hồi phục, các thế lực ở Tiên Giới và Hồng Hoang cũng sẽ hạ phàm. Khi ấy, kiếm phái Thục Sơn cỏn con kia có là gì? Tôi nghe nói, môn phái chính của họ ở Tiên Giới cũng chỉ thuộc hạng hai thôi. So với các thế lực truyền thừa cả chục nghìn năm thì còn kém xa”.

Đủ lời bình phẩm được thốt ra từ miệng của các tu sĩ.

Đường Băng Vân nói: “Chồng, xem ra họ đều có ý kiến với cách làm của anh đấy”.

Ngô Bình: “Lòng người nham hiểm, họ không có ý kiến mới lạ. Nhưng không sao, với thực lực hiện giờ của Thục Sơn thì họ chỉ dám bình luận ở đây thôi”.

Sau đó, anh kéo tay Đường Băng Vân bay về nhà.

Ngô Bình hái một quả của Đạo Diệp cho Đường Băng Vân ăn rồi giúp cô ấy đả thông linh khiếu, thần khiếu, phối hợp với công pháp của thần thổ thông thiên. Tu vi của Đường Băng Vân nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Võ Quân.

Mấy ngày sau đó, Ngô Bình dùng đủ mọi cách đẻ điều chỉnh cơ thể cho Đường Băng Vân. Nhưng cô ấy không phải anh nên dù có cố đến mấy cũng có đạt đến trình độ như anh. Đột phá lên Thần Quân là chạm đến giới hạn của Đường Băng Vân rồi.

Cảnh giới cũng được, ít ra cũng củng cố thêm cho nền móng. Kể cả đến thần thổ thông thiên thì Thần Quân cũng là thiên tài, không hề kém những người ở Thiên Kiêu Bảo Sách.

Ngày nào, Đường Băng Vân cũng chăm chỉ tu luyện dưới sự chỉ dẫn của Ngô Bình. Trong lúc đó, Ngô Bình cũng không rảnh, anh vẫn luyện đan và tu luyện phương pháp hít thở.

Hôm nay, anh bắt đầu tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công bản mới. Công pháp này có lực sát thương rất cao, hơn nữa bản hoàn chỉnh còn dễ luyện hơn bản gốc.

Công pháp này có năm tầng, tầng thứ nhất phải đúc một Hỗn Nguyên Tiên Lò ở linh khiếu thứ mười, tác dụng của nó là chuyển hoá mọi năng lượn thành Hỗn Nguyên Tiên Lực.

Điểm thần kỳ của Hỗn Nguyên Tiên Lực là có thể tập trung nhiều năng lượng vào một người. Ví dụ, hấp thu Thuần Dương Tiên Lực và hiệu quả của loại tiên lực này, sau đó lại hấp thu Kim Cương Nhẫn Lực thì lại thêm một thuộc tính nữa.

Có Hỗn Nguyên Tiên Lò rồi, anh tu luyện càng nhiều công pháp thì càng hấp thu được nhiều năng lượng, Hỗn Nguyên Tiên Lực trong cơ thể cũng mạnh hơn.

Nói một cách đơn giản thì học càng nhiều, luyện càng nhiều thì Hỗn Nguyên Tiên Lực càng mạnh! Vì thế, một khi anh luyện được Hỗn Nguyên Tiên Lò thì sẽ ngày càng mạnh hơn.

Ngô Bình thử ngưng luyện Hỗn Nguyên Tiên Lò, kiếm hồn của anh tiến vào linh khiếu thứ mười. Bên trong này rất rộng, có chín loại năng lượng đang tập trung ở đây.

Nhờ sự dẫn dắt của kiếm hồn, đã có thêm một thần phù trong cơ thể của Ngô Bình. Thần phù này ban đầu rất đơn giản, nhưng càng đơn giản thì càng ổn định.

Sau đó, các sức mạnh ở xunh quanh đã vây lấy kiếm hồn và đúc thành một cái tiên lò khổng lồ. Ngoài mặt của nó có rất nhiều bùa chú xoay chuyển với khí thế phi phàm. Nó vừa xuất hiện, Ngô Bình đã toả ra một luồng khí tức bức người, khiến Thanh Tuyết cũng phải sững sờ nhìn về phía anh.

Lý Dư và Lý Tố cũng ngoi lên mặt nước rồi kinh ngạc nhìn về phía phòng của Ngô Bình.

“Khí tức của chủ nhân mạnh quá! Đó là công pháp gì vậy?”, Lý Dư hỏi.

Lý Tố: “Tôi cũng cảm thấy hình như khí tức này có thể dễ dàng giết chết mình, chủ nhân giỏi thật, mỗi ngày một mạnh hơn”.

Cô ấy vừa nói dứt câu thì khí tức kia đã được thu lại, như chưa từng có gì xảy ra.
Chương 1093: Võ lâm chí tôn

Lúc này, Ngô Bình đã bước đầu đúc được Hỗn Nguyên Tiên Lò. Tiên lò vừa xuất hiện, tất cả khí tức, kiếm nguyên, sức mạnh huyết mạch, pháp thuật, thần thông, Thuần Dương Tiên Lực và các sức mạnh khác đều chảy hết vào đó.

Bùa chú ở mặt ngoài của Hỗn Nguyên Tiên Lò sáng lên, bên trong hình thành cấm chế cực kỳ phức tạp. Một lát sau, một luồng sức mạnh khủng khiếp khiến người ta nghẹt thở đã xông ra, sau đó tiến vào linh lạc rồi lan khắp người của Ngô Bình qua linh khiếu thứ mười.

Đến trưa ngày hôm sau, Hỗn Nguyên Tiên Lực mà Hỗn Nguyên Tiên Lò toả ra đã đầy ắp trong linh khiếu, kinh lạc và từng tế bào của Ngô Bình.

Có tiên lực bảo vệ, Ngô Bình cảm thấy vô cùng thư thái và mạnh mẽ hơn hẳn.

“Hỗn Nguyên Thần Công lợi hại thật, bảo sao ít người luyện được”, Ngô Bình lẩm bẩm.

Nói rồi, anh bắn tay lên cao, Hỗn Nguyên Tiên Lực đã chuyển hoá thành kiếm nguyên, sau đó hoá thành một đường kiếm chém lên bức tường ở phía đối diện.

Một tiếng động vang lên, bức tường kiên cố dày nửa mét đã bị xuyên thủng, cốt sắt ở bên trong cũng gãy luôn.

Sau đó, Hỗn Nguyên Tiên Lực lại chuyển hoá thành sức mạnh Đại Địa, mặt đất dưới chân Ngô Bình lỏng lẻo, người anh lún xuống rồi độn thổ và di chuyển thật nhanh ở dưới.

Chờ anh ngoi lên thì phát hiện mình đã ở gần chùa Đại Thiền rồi. Hiện anh đang có 20 viên Hoá Ma Đan, như vậy có thể cứu được 20 tăng nhân nên anh đi đến đó luôn.

Đến trước cửa, Ngô Bình nhìn thấy có khá nhiều nhân vật võ lâm ở đây, ai cũng dẫn theo thuộc hạ rồi lần lượt đi vào trong chùa.

Anh gọi một chú tiểu tới rồi hỏi: “Hôm nay là ngày gì mà có nhiều người đến chùa thế?”

Chú tiểu nhận ra thân phận của Ngô Bình nên đáp ngay: “Sư tổ! Ngày kia là đại hội võ lâm một trăm năm tổ chức một lần. Chùa Đại Thiền là ngôi sao sáng của võ lâm nên lần nào cũng được tổ chức đại hội. Những người này đều là cao thủ võ lâm từ nhiều nơi đến”.

Ngô Bình: “Đại hội võ lâm ư?”

Anh bước nhanh vào chùa, sau đó đi tìm Viên Hối và Tông Huy.

Hai thầy trò này đang tiếp đãi các nhân vật võ lâm từ nhiều nơi đến, đột nhiên nhìn thấy Ngô Bình, cả hai mừng rỡ, Viên Hối nói: “Sư thúc, đệ tử đang định thông báo cho người đây”.

Ngô Bình: “Tôi nghe nói sắp tổ chức đại hội võ lâm à?”

Viên Hối: “Vâng, một trăm năm mới tổ chức một lần, nên các cao thủ trong giới võ lâm ở Viêm Long đều đến tham gia ạ”.

Ngô Bình: “Mục đích của đại hội này là gì?”

Viên Hối: “So tài và chọn ra võ lâm chí tôn nhiệm kỳ tiếp theo”.

Ngô Bình tò mò hỏi: “Chọn võ lâm chí tôn ư? Tôi nhớ hình như bây giờ làm gì có võ lâm chí tôn đâu?”

Viên Hối: “Vì võ lâm chí tôn phải nhận khiêu chiến của tất cả các cao thủ nên hai nhiệm kỳ trước không có ai làm được. Những người tham gia cạnh tranh cho vị trí này đều chết trên võ đài. Cuối thời Nguyên có một vị chí tôn là Võ hoàng đế, sau đó thì không còn ai nữa”.

Tông Huy nói: “Sư tổ, đại hội võ lâm lần này có thể sẽ chọn được võ lâm chí tôn đấy ạ”.

Ngô Bình: “Hả? Có ứng cử viên sáng giá nào à?”

Tông Huy gật đầu: “Nghe nói bốn gia tộc võ lâm đều cử các cao thủ mạnh đến. Ngoài ra, các gia tộc cổ xưa cũng lộ diện hết”.

Ngô Bình như có điều suy nghĩ: “Linh khí sắp phục hồi, xem ra nhiều thế lực không ngồi yên được nữa, muốn nhân kiếm lợi về mình”.

Viên Hối: “Sư thúc nói đúng, bên trên đã truyền lệnh xuống là sẽ dành cho võ lâm chi tốn nhiều tài nguyên nhất”.

Ngô Bình hứng thú nói: “Quốc gia đang muốn ủng hộ võ lâm chí tôn mới sao?”

Viên Hối gật đầu: “Đệ tử đoán vậy, bên trên muốn tạo thành ý chí quốc gia qua vị võ lâm chí tôn này”.

Ngô Bình: “Chùa ta có nền tảng tốt, có nhắm chắc được vị trí này về mình không?”

Tông Huy: “Nếu sư tổ tham gia thì chắc chúng ta có phần thắng đấy ạ”.

Ngô Bình cười nói: “Tôi không có hứng làm võ lâm chí tôn”.

Viên Hối: “Sư thúc, người đến rất đúng lúc, sư tổ Quảng Tuệ hôm qua vừa nhắc phải mời người xong”.

Ngô Bình: “Ừm, để tôi đi gặp sư phụ”.

Khi gặp Quảng Tuệ, Ngô Bình thấy ông ấy đang ngồi cho một con báo ăn ở thềm cửa. Con báo này trông to hơn con chó, nó đang ngoan ngoãn để Quảng Tuệ đút cho ăn.

Thấy Ngô Bình đến, Quảng Tuệ cười nói: “Thần y Ngô, tôi đang định đi tìm cậu đây”.

Ngô Bình: “Ông tìm tôi có việc gì thế?”

Quảng Tuệ bỏ đồ xuống đất rồi nói: “Cậu vào đây với tôi”.

Hai người đi vào phòng, Quảng Tuệ lấy trà ra pha mời Ngô Bình rồi nói: “Trà của chùa chỉ là loại bình thường, cậu uống tạm nhé”.

Ngô Bình bế cốc trà lên nhưng không uống, anh biết Quảng Tuệ có việc muốn nói.

Quả nhiên, sau đó ông ấy nói: “Cậu đã nghe nói về đại hội võ lâm lần này chưa?”

Ngô Bình: “Rồi, để chọn ra võ lâm chí tôn”.

Quảng Tuệ gật đầu: “Mang tiếng là chí tôn, nhưng thật ra quốc gia đang muốn chọn người đại diện. Võ lâm chí tôn mới này không cần có thực lực mạnh, nhưng nhất định phải bảo vệ được lợi ích của những người đó”.

Ngô Bình: “Vẫn là đại sư có cái nhìn thấu đáo, chí tôn chí tiếc cái gì, cũng chỉ là làm việc cho người khác thôi”.

Quảng Tuệ: “Tôi nghe nói võ lâm chí tôn đã được chọn rồi, ai dám tranh với người đó thì sẽ bị người mạnh hơn khiêu chiến và chết trên võ đài ngay”.

Ngô Bình: “Người đó có lai lịch thế nào?”

Quảng Tuệ: “Tôi chưa rõ”.

Ngô Bình: “Chùa ta định thế nào?”

Quảng Tuệ: “Chuyện này ảnh hưởng không lớn đến chùa, nhưng lại rất quan trọng với cậu”.

Ngô Bình: “Liên quan đến tôi ư?”

Quảng Tuệ: “Một người bạn của tôi nó cho tôi biết nếu chọn ra được võ lâm chí tôn thì họ sẽ thành lập một tổ chức mới tên là Tiên Sư Phủ. Sau khi tổ chức này thành lập, các tổ chức khác phải gia nhập hoặc tan rã”.

Ngô Bình cau mày: “Nói vậy là Thiên Long mà tôi quản lý cũng phải giải tán hoặc gia nhập tổ chức ấy ư?”

Quảng Tuệ: “Tôi chưa hỏi kỹ, nhưng chắc là vậy”.

Ngô Bình cười lạnh nói: “Muốn giải tán Thiên Long thì phải hỏi ý kiến tôi đã”.

Quảng Tuệ: “Vì thế dù cậu không có hứng làm võ lâm chí tôn thì lần này vẫn phải tham gia. Chỉ có thế thì mới ra điều kiện được với người kia”.

Ngô Bình: “Cảm ơn đã nhắc nhở”.

Quảng Tuệ: “Dẫu sao cậu cũng có ơn với chùa Đại Thiền, trên danh nghĩa còn là đệ tử của tôi nữa”.

Ông ấy nói tiếp: “Còn một chuyện nữa, đại hội võ lâm lần này ngoài chọn võ lâm chí tôn ra thì còn chọn kiện tướng võ thuật cho các tỉnh. Các kiện tướng này sẽ trở thành thành viên nòng cốt của tổ chức Tiên Sư Phủ”.

Ngô Bình: “Võ lâm chí tôn thì thôi, nhưng chức kiện tướng này thì tôi phải giành được”.

Quảng Tuệ: “Còn một chuyện nữa, cậu có biết nhiều về chùa Đại Lôi Âm không?”

Ngô Bình: “Nghe nói chùa này là lối vào của pháp cảnh Như Lai”.

Quảng Tuệ: “Đúng vậy, phải đi qua đó thì mới đến pháp cảnh Như Lai được. Nhưng hơn một trăm năm trước, chùa ấy đột nhiên đóng cửa, thế nào cũng không chịu mở. Điều này khiến chùa Đại Thiền của chúng tôi mất chỗ đứng, ngày càng kém đi”.

“Tư chất của cậu rất tốt, tôi muốn nhờ cậu mở chùa đó, để vào pháp cảnh Như Lai”.

Ngô Bình: “Bao năm qua có ai làm được đâu, tôi chắc cũng thế”.

Quảng Tuệ: “Dù làm được hay không thì chùa Đại Thiền vẫn biết ơn thần y Ngô”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Được rồi, tôi sẽ thử, nhưng nếu không thành công thì cũng đừng trách tôi”.

Quảng Tuệ cười nói: “Đương nhiên rồi”.

Nói đến đây, Ngô Bình mới vào chủ đề chính: “Chuyến này tôi mang ít đan dược đến để chữa trị cho các tăng nhân bị tẩu hoả nhập ma”.

Quảng Tuệ sáng mắt lên nói: “Tốt quá, mời cậu đi theo tôi”.
Chương 1094: Đại sư Liễu Duyên

Hai người đến tầng thứ hai của động Vạn Phật. Tầng này nhốt bảy sư tăng, tu vi của họ chí ít cũng ở mức Chân Nhân cấp một.

Mỗi nhà sư bị nhốt ở một nhà lao bằng đá khác nhau.

Ngô Bình đi đến trước một cánh cửa đá, nhìn một cái rồi sai người mở cửa, chậm rãi bước vào.

Trong nhà lao, một nhà sư trung niên đang ngồi khoanh chân nhắm mắt. Dường như ông ấy cũng không nhận ra việc Ngô Bình tiến vào.

Ngô Bình cười bảo: “Thiền sư, cơm được dọn lên rồi”.

Nhà sư trung niên mở mắt ra, đáp nhẹ: “Tôi không ăn thức ăn chín”.

Ngô Bình lấy một viên Hoá Ma Đan: “Vậy hãy thử Bích Cốc Đan mà tôi luyện nhé”.

Nhà sư trung niên nhìn viên đan dược rồi nhận lấy, nuốt vào.

Một lát sau, thuốc có tác dụng, một làn khói đen bốc lên từ giữa lông mày nhà sư, vẻ mặt ông ấy có phần đau đớn. Nhưng chẳng bao lâu sau, nhà sư ấy đã mở bừng hai mắt, ánh mắt rất trong, lẩm bẩm hỏi: “Đây là năm nào?”

Ngô Bình đáp: “Đại sư đã mơ một giấc suốt trăm năm. Nay tâm ma đã được hoá giải, thật đáng mừng!”

Nhà sư vẫn còn lưu giữ chút ký ức khi nhập ma, biết Ngô Bình đã cứu mình, bèn khom người thật sâu với anh: “Cảm ơn rất nhiều”.

Ngô Bình đã đưa cho bảy sư tăng, mỗi người một viên Hoá Ma Đan. Bảy nhà sư lần lượt khôi phục thần trí, thoát khỏi trạng thái nhập ma.

Bảy người này có hai vị cao tăng ở cấp Chân Quân và năm vị tăng cấp Chân Nhân.

Thấy bảy nhà sư lần lượt tỉnh táo trở lại, Quảng Tuệ mừng rỡ nói: “Thần y Ngô, chúng ta đến tầng ba thôi, ở đó có một vị sư tổ Liễu Duyên!”

Ngô Bình nói: “Ngay cả ông còn gọi là sư tổ, không biết vị tiền bối Liễu Duyên này là cao tăng thời đại nào?”

Quảng Tuệ cười bảo: “Sư tổ Liễu Duyên là cao tăng thời Hiếu Văn Đế của Bắc Nguỵ, cũng là một vị A La Hán”.

Ngô Bình biết tu sĩ Phật môn tự độ gọi là A La Hán, đại năng Phật môn độ người gọi là Bồ Tát. Tu hành của A La Hán giống tu sĩ tiên đạo hơn.

Anh chợt nhớ đến Quảng Tế, bèn hỏi: “Vậy đại sư Quảng Tế cũng là Đại A La Hán?”

Quảng Tuệ gật đầu: “Sư huynh có tư chất phi thường, là Đại A La Hán thời kỳ đầu. Xét về thần thông, thực lực của sư huynh Quảng Tế thâm sâu khó lường”.

Ngô Bình hỏi: “A La Hán thì sao?”

Quảng Tuệ đáp: “Khó nói. Có A La Hán không mạnh bằng Tiên Quân, cũng có A La Hán có thể sánh bằng Thiên Tiên. Điều đó tuỳ thuộc tu hành của họ, ví dụ như có A La Hán chuyên tu võ đạo, là La Hán chiến đấu, thực lực khá mạnh”.

Ngô Bình gật đầu: “Chúng ta đi gặp đại sư Liễu Duyên thôi”.

Khi đến tầng ba của động Vạn Phật, Ngô Bình nhìn thấy một vách tường đá trơn nhẵn lõm vào trong, tạo thành một hang động hình người. Trong hang động đá, có một người ngồi thiền đối mặt với tường, lặng im bất động, tựa như đã hoà làm một với vách đá vậy.

Ngô Bình thấy áo cà sa của người này đã hoá thành tro bụi, nên ông ấy để thân mình trần, không mặc quần áo. Làn da ông ấy hệt như đá tảng vậy, chạm vào vừa lạnh vừa cứng.

Quảng Tuệ khẽ thở dài: “Để tránh sát hại người vô tội sau khi Nhập Ma, nên sư tổ Liễu Duyên đã dùng toàn bộ sinh lực để áp chế tâm ma, bây giờ trở nên giống hệt người đá”.

Ngô Bình quan sát một lúc rồi sử dụng Tịnh Thế Thần Quang, đồng thời lấy xá lợi xương Phật ra, mượn sức mạnh trong xương Phật để niệm Đại Phạn Thiền Âm.

Khi anh niệm được năm phút, người trong vách tường khẽ động đậy. Người đó chậm rãi lui ra từ bức tường, làn da dần dần có huyết sắc, sau đó phục hồi hơi thở và nhịp tim, cuối cùng mở mắt ra.

Đó là một người đàn ông trung niên. Ông ấy vừa nhìn Ngô Bình chăm chú vừa hỏi: “Cậu là ai?”

Ngô Bình lấy một viên Hoá Ma Đan ra: “Đại sư Liễu Duyên, tôi giúp đại sư áp chế tâm ma, xin hãy uống viên đan này”.

Liễu Duyên cầm lấy đan dược, nhìn qua một lần rồi nuốt vào.

Dược lực chuyển vận, toàn thân Liễu Duyên bốc lên khói đen. Ngô Bình tiếp tục sử dụng Đại Phạn Thiền Âm để giải trừ tâm ma của đối phương. Đại Phạn Thiền Âm này có nền tảng là Bát Nhã Thần Công - tầng thứ tư của Như Lai Thần Công, cộng thêm sức mạnh của xương Phật, uy lực cuồn cuộn, hiệu quả tốt vô cùng.

Thiền Âm vừa cất, làn khói đen ấy đã bốc lên dày đặc hơn, rồi dần dần tan vào hư vô.

Vẻ mặt Liễu Duyên không ngừng thay đổi. Cứ thế kéo dài hơn nửa giờ, quanh cơ thể Liễu Duyên dần dần không còn bốc khí đen nữa, mà còn toả ra một vầng ánh sáng màu vàng. Ánh sáng này ngày một dày lên, chói đến mức khiến người ta không mở mắt được.

Sau vài hơi thở, Liễu Duyên niệm Phật hiệu: “A di đà Phật!”

Quảng Tuệ cả mừng: “Sư tổ Liễu Duyên, cuối cùng sư tổ đã hồi phục rồi!”

Người đàn ông trung niên ấy mở choàng mắt, chuỗi hạt Phật trong tay rung lên, trên người bỗng xuất hiện một bộ áo cà sa.

Lúc này Ngô Bình mới phát hiện hoà thượng Liễu Duyên này mắt trái to, mắt phải nhỏ, môi dày, tai vểnh, lông mày nghiêng lệch, tướng mạo xấu vô cùng.

Liễu Duyên vươn vai hỏi: “Ta đã ngủ bao lâu rồi?”

Quảng Tuệ vội đáp: “Sư tổ đã ngủ cả nghìn năm rồi”.

Liễu Duyên bĩu môi: “Cả nghìn năm? Quả là giấc ngủ nghìn năm nhỉ”.

Rồi Liễu Duyên nhìn Ngô Bình, bỗng nhiên quỳ “cộp” xuống đất: “Cảm ơn cậu đã giải trừ tâm ma giúp tôi. Tôi đã bị nhốt ở nơi quỷ quái này cả nghìn năm, còn không thoát ra thì sẽ chết ngạt ở đây mất”.

Ngô Bình giật thót, vội vàng lên tiếng: “Đại sư Liễu Duyên đừng khách sáo, xin hãy đứng dậy”.

Liễu Duyên cười bảo: “Đừng gọi tôi là đại sư. Chúng ta kết nghĩa anh em nhé, cậu thấy sao?”

Ngô Bình nhìn đối phương, nghĩ bụng hoà thượng này mất trí rồi ư?”

Liễu Duyên cười ha ha, hỏi anh: “Có phải cậu cảm thấy tôi điên rồi không?”

Ngô Bình vội đáp: “Tôi cảm thấy đại sư rất thẳng thắn”.

Liễu Duyên nghiêm túc nói: “Năm xưa, khi tôi nhập ma đã có một nguyện vọng lớn lao, hoặc là không bao giờ trở ra, hoặc là hoá thân thành Phật”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy đại sư thành công chứ?”

Liễu Duyên thở dài: “Tôi không thắng được tâm ma, từ từ bị nó nuốt chửng. Nếu không nhờ cậu ra tay, tôi sẽ hoàn toàn rơi vào ma đạo trong vòng một trăm năm nữa, mãi mãi không được giải thoát”.

Nói đến đây, Liễu Duyên cười bảo: “Nên tôi mới muốn kết nghĩa anh em với cậu. Vì ngoài cách này, tôi không nghĩ ra cách nào khác để cảm ơn cậu nữa”.

Ngô Bình nhìn sang Quảng Tuệ với vẻ bất đắc dĩ. Quảng Tuệ bèn cười nói: “Nếu thần y Ngô có thể kết nghĩa anh em với sư tổ, đó cũng là một chuyện rất tuyệt vời”.

Liễu Duyên vỗ tay: “Tốt lắm. Chúng ta hãy lập tức khấu đầu và kết nghĩa anh em”.

Cứ như vậy, Ngô Bình được vị hoà thượng xấu xí ấy kéo qua một bên, vái lạy trời đất, kết nghĩa kim lan. Tên tục của Liễu Duyên là Chu Vô Thượng, lớn tuổi hơn, làm anh. Ngô Bình nhỏ tuổi nên làm em.

Sau khi kết nghĩa, Liễu Duyên kéo Ngô Bình ra khỏi động Vạn Phật, tung người bay đi rồi đáp xuống một đỉnh núi.

Chưa từng có ai đặt chân đến đỉnh núi này. Khi đến đây, anh mới phát hiện trên đỉnh núi có một lối đi xuống, bị cây cối chắn ngang.

Lối đi xuống có bậc thang bằng đá, đi một đoạn sẽ đến một căn phòng bằng đá khá rộng rãi, trong đó bày biện rất nhiều đồ dùng, đã phủ đầy bụi.

Ngô Bình hỏi: “Đây là đâu vậy anh?”

Chu Vô Thượng đáp: “Đây là nơi bế quan lúc anh mới bắt đầu tu Phật pháp”.

Ông ấy khẽ thở dài: “Xem ra anh không có thiên phú làm hoà thượng, tu nghìn năm rồi mà cũng không thể thành Phật”.

Ngô Bình không biết nói sao: “Anh ạ, không phải ai cũng có thể thành Phật. Bây giờ anh là A La Hán, đã là rất đáng nể rồi”.

Chu Vô Thượng đáp: “Cậu nhìn nhầm rồi, anh là Đại A La Hán”.

Ngô Bình ngẩn ra, bèn nhìn kỹ hơn. Đúng nhỉ, Chu Vô Thượng và Quảng Tế giống nhau, đều đã có kim thân Đại A La Hán! Xem ra Chu Vô Thượng tu hành một nghìn năm cũng có thu hoạch đấy chứ.

Chu Vô Thượng nói: “Một nghìn năm nay, ngoài luyện hoá tâm ma, anh còn tu luyện kim thân, bây giờ đã thành công rồi”.

Ngô Bình đáp: “Lợi hại. Anh à, năng lực hiện tại của anh ít nhất phải ngang ngửa Hư Tiên”.

Chu Vô Thượng bỗng cất tiếng hỏi: “Cậu nghĩ liệu anh có hợp tu tiên hơn không?”

Ngô Bình trả lời: “Vậy thì không hẳn. Anh không đột phá được, có thể là do công pháp”.
Chương 1095: Kim Cương Ấn của Như Lai Thần Chưởng

Chu Vô Thượng ngẫm nghĩ: “Công pháp của anh là Phật môn chính tông, chắc hẳn không có vấn đề gì”.

Ngô Bình cười hỏi: “Anh từng nghe nói về Cực Lạc Phật Thổ chưa?”

Chu Vô Thượng đáp: “Tất nhiên là anh biết. Cực Lạc Phật Thổ là một trong những cảnh thiên mạnh nhất”.

“Em có công pháp của Cực Lạc Phật Thổ. Anh có hứng thú học không?”

Nghĩ đến gì đó, Chu Vô Thượng bèn hỏi: “Cậu đã phá giải được bí mật của Vô Tự Ngọc Bích?”

Ngô Bình đáp: “Không chỉ có em phá giải Vô Tự Ngọc Bích mà hoà thượng Quảng Tế cũng đã hiểu rồi, chỉ là chưa học được trọn vẹn như em thôi”.

Chu Vô Thượng hỏi: “Quảng Tế cũng thuộc chùa Đại Thiền sao?”

Ngô Bình trả lời: “Đúng vậy, ông ấy là sư huynh của Quảng Tuệ, hiện là một trong ba vị sư tổ của chùa Đại Thiền, cũng có tu vi Đại A La Hán giống như anh”.

Hàn huyên được vài câu, Ngô Bình cũng không giữ lại gì nữa, truyền dạy toàn bộ công pháp Cực Lạc Phật Thổ mà mình biết cho Chu Vô Thượng.

Chu Vô Thượng có tư chất phi phàm, chỉ cần nghe một lần, toàn thân đã phát ra ánh sáng, nói với vẻ mặt mừng rỡ: “Công pháp hay! Những công pháp anh từng luyện trước đây mà so với nó thì chẳng khác gì rác rưởi!”

Ông ấy lập tức ngồi khoanh chân, bắt đầu tu luyện công pháp tối thượng của Cực Lạc Phật Thổ.

Ngô Bình đang rỗi rã nên cũng nhân cơ hội này tu luyện tầng thứ bảy, cũng là tầng cuối cùng của Như Lai Thần Công - Như Lai Thần Chưởng!

Trước đó anh đã luyện thành tầng sáu Bảy Thức Đồ Long, nên bây giờ luyện tầng bảy Như Lai Thần Chưởng có vẻ không mấy khó khăn.

Như Lai Thần Chưởng có tổng cộng mười thức, thức đầu tiên là Kim Cương Ấn!

Điểm thú vị của Như Lai Thần Chưởng là mọi thứ anh đã học và luyện trước đó đều sẽ được thể hiện trong mười thức này, chỉ là tiến thêm một bước nữa thôi.

Kim Cương Ấn được biến đổi từ ba thức đầu tiên, nhưng có trình độ và cao minh hơn. Lúc này, Ngô Bình muốn luyện thành Kim Cương Ấn thì phải luyện thành một loại sức mạnh trong cơ thể, có tên là Kim Cương Phật Ấn.

Kim Cương Phật Ấn là nền tảng tu luyện ba thức đầu tiên của Như Lai Thần Chưởng, bản chất của nó tương tự thần bàn nhưng đơn giản hơn.

Ngô Bình có nền tảng thâm hậu, tất nhiên không nhất thiết phải luyện ra một Kim Cương Phật Ấn, anh chỉ cần dựa vào nền tảng của Hỗn Nguyên Tiên Lò để sửa đổi một chút là được.

Luyện được nửa ngày, bề mặt Hỗn Nguyên Tiên Lò đã xuất hiện một Kim Cương Phật Ấn. Nhờ anh tác động, Phật Ấn đã phát ra Kim Cương Phật Lực chính tông!

Có Kim Cương Phật Lực , Ngô Bình có thể đánh ra Kim Cương Ấn! Sau đó, Hỗn Nguyên Tiên Lò bắt đầu hấp thụ Kim Cương Phật Lực vào trong, uy lực lại tăng thêm một phần.

Bất thình lình, anh chưởng một cái, một chữ “Vạn” màu vàng xoay tròn và in trên tảng đá đối diện, như thể được khắc trên đó vậy.

Đây chính là Kim Cương Ấn. Ấn này có thể bảo vệ vạn vật, cũng có thể huỷ diệt vạn vật!

Lúc này, sắc trời đã tối. Chu Vô Thượng vẫn đang tu luyện, Ngô Bình một mình ra khỏi sơn động.

Anh lên đỉnh núi, nhìn thấy bầu trời rợp sao, xung quanh yên tĩnh vô cùng.

Bỗng nhiên, anh trông thấy ở hướng ánh trăng có hai bóng người một trắng một đen đang bay đến. Hai người đó bay về phía chùa Đại Thiền.

Mới đầu Ngô Bình còn nghĩ là người trong giang hồ đến tham gia đại hội võ lâm. Nhưng ngay sau đó anh đã cảm thấy không ổn, vì hai người đó vừa tiến vào chùa Đại Thiên, trong chùa liền vọng ra tiếng kêu gào thảm thiết.

Nhoáng một cái, Liễu Duyên đã đến bên cạnh anh, nhíu mày nói: “Là tà tu!”

Ngô Bình hỏi: “Anh có thu hoạch gì không?”

Liễu Duyên đáp: “Công pháp của Cực Lạc Phật Thổ rất phù hợp với anh. Trong vòng từ ba đến năm năm, anh sẽ có thể đột phá lên”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy là tốt rồi”.

Liễu Duyên hỏi: “Ban nãy có phải cậu đã nhìn thấy gì không?”

Ngô Bình đáp: “Em nhìn thấy hai bóng người, một đen một trắng, bay từ hướng ánh trăng và tiến vào chùa Đại Thiền. Bọn họ vừa vào chùa, em đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết”.

Liễu Duyên khẽ thở dài: “Rốt cuộc họ vẫn đến!”

Ngô Bình thấy rất lạ: “Anh biết hai người này sao?”

Liễu Duyên đáp: “Hai người này cùng thời với anh, là một cặp vợ chồng. Hai vợ chồng này đã tu luyện một công pháp chí âm chí tà, tên Cửu Âm Tà Thần Quyết. Để tu luyện nó, họ phải giết hại rất nhiều sinh linh. Sau khi anh biết chuyện này, trong cơn tức giận đã tìm đến cửa và đánh hai người họ bị thương nặng. Nào ngờ bọn họ lại trốn thoát được, còn ẩn mình suốt nhiều năm qua. Ban nãy lúc đang tu luyện trong động, anh bỗng cảm nhận được tà khí đặc trưng của họ. E là hai người này đã tu luyện Cửu Âm Tà Thần Quyết đến mức cao nhất, hoá thành tà thần!”

Ngô Bình hỏi: “Tà thần ư?”

Liễu Duyên gật đầu: “Lúc này bọn họ xông vào chùa Đại Thiền chắc chắn vì muốn trả thù”.

Ngô Bình hỏi: “Anh có đấu lại họ không?”

Liễu Duyên thở dài: “Một chọi một thì không thành vấn đề. Hai đấu một thì e là anh sẽ bị đánh rất thảm”.

Ngô Bình bảo: “Thế thì hai đấu hai”.

Liễu Duyên hỏi lại: “Hai đấu hai?”

Ngô Bình lấy một lá bùa ra rồi bóp vụn ngay lập tức.

Vài phút sau, một bóng người đột nhiên xuất hiện giữa không trung. Ông ấy nhìn sang trái phải rồi hô lên: “Nhóc con, sao lại ở nơi quỷ quái này?”

Người đó là Quảng Tế. Khi bắt gặp ánh mắt của Liễu Duyên, ông ấy kinh ngạc hô lên: “Anh là Liễu Duyên?”

Liễu Duyên đáp: “Đúng vậy. Cậu là Quảng Tế?”

Quảng Tế nói: “Không ngờ anh lại có thể hồi phục”.

Liễu Duyên nói: “Quảng Tế, hai tà thần đó xông vào chùa Đại Thiền, tôi muốn cậu hỗ trợ tôi hạ gục họ”.

Quảng Tế lập tức lắc đầu: “Không làm”.

Liễu Duyên cười khẩy: “Không làm? Nếu hôm nay cậu không giúp, tôi sẽ bám theo cậu mãi. Cậu ngủ, tôi cũng ngủ, cậu ăn, tôi cũng ăn, cậu tìm phụ nữ, tôi cũng trông chừng, cậu đại tiện, tôi cũng nhìn”.

Sắc mặt Quảng Tế rất khó coi: “Liễu Duyên, tốt xấu gì anh cũng là tiền bối của tôi, sao làm việc lại không biết xấu hổ như vậy?”

Liễu Duyên đáp: “Luận về không biết xấu hổ, Liễu Duyên này đứng thứ hai thì không ai của chùa Đại Thiền dám đứng thứ nhất”.

Quảng Tế bất đắc dĩ, bèn trừng mắt nhìn Ngô Bình: “Bị thằng nhóc này hại rồi”.

Ngô Bình nghiêm túc nói: “Dù sao đại sư cũng là cao tăng của chùa Đại Thiên, hàng ma bảo vệ đạo là chuyện nên làm”.

Quảng Tế lười biếng nói: “Hai tà thần mà anh nói là Dạ Lăng Phong và Tiêu Thiên Vũ?”

Liễu Duyên bảo: “Hậu bối như cậu mà cũng biết sao?”

Quảng Tế nhấp một ngụm rượu: “Hai người này có tu vi thâm sâu, không dễ đối phó. Nếu tôi có cách thì đã diệt trừ họ từ lâu rồi”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Muốn diệt họ cũng không khó, chúng ta có thể bài bố sát trận, dụ hai người họ vào trận. Chỉ cần họ vào trận, chúng ta sẽ có cách giết chết họ”.

Liễu Duyên hỏi: “Cậu còn biết bố trận sao?”

Ngô Bình cười đáp: “Em biết một chút, dùng nó để đối phó hai tà thần này thì không khó”.

Liễu Duyên gật đầu: “Thế thì dễ xử lý rồi”.

Ngô Bình bay lên cao, chẳng bao lâu sau đã tìm được một nơi xung quanh có núi non nối liền nhau, có thể dùng để bố đại trận Thái Ất Tru Tiên. Sát trận này là thứ mà anh đã học được sau khi luyện hoá thần phù Thái Ất. Loại đại trận này chỉ có thể khởi động một lần, nhưng uy lực mạnh cực kỳ, có thể dễ dàng giết chết Hư Tiên. Dùng nó để đối phó hai tà thần này chắc chắn không gặp vấn đề gì lớn.

Dĩ nhiên, anh có thể bố đại trận này vì đã luyện hoá thần phù Thái Ất, có thể điều động sức mạnh trong thần phù này để dễ dàng bố trận. Nếu không có thần phù Thái Ất, việc bố trận sẽ là một công trình khổng lồ, mất ít nhất vài tháng mới có thể hoàn thành, còn phải dùng nhiều vật liệu quý hiếm.

Anh đi chậm rãi trên không và mặt đất, mỗi một bước đi, trong không khí sẽ để lại một kiếm phù. Đi xong một trăm lẻ tám bước, một trăm lẻ tám kiếm phù đã được bài bố khắp nơi.

Số kiếm phù này ẩn mình rất nhanh, chỉ khi anh khởi động đại trận, chúng mới xuất hiện trở lại, bùng nổ chỉ trong tích tắc và giết chết mục tiêu!
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom