-
Chương 1136-1140
Chương 1136: Các người che mất mặt trời rồi
Dứt lời, Lý Dư bỏ đi luôn.
Lý Triệu Dân thoải mái nằm trên sofa rồi nói: “Mau đi pha nước, tôi phải tắm”.
Các đại gia khác cũng nhận được Sinh Mệnh Đan do Lý Dư mang đến, sau đó không chút chần chừ mà uống ngay. Nguyên nhân rất đơn giản, vì danh tiếng của Lý Vân Đẩu như một ngọn núi lớn, khiến họ tin tưởng hoàn toàn.
Lý Vân Đẩu là ai? Là hội trưởng của thương hội Nam Dương, hội trưởng của thương hội Vân Đông, đã thế còn có một người con trai nhận Chân Tiên làm sư phụ, một người như thế khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Mặt khác, 20 long vệ đã chia nhau đi tới các chỗ của các nhân vật lớn trong giang hộ, họ đều không đơn giản, ai nấy đều có tu vi khá cao.
Khi họ nhận được khúc gỗ mà các long vệ mang đến thì đều nghi hoặc, không hiểu Lý Huyền Bình tặng gỗ cho mình làm gì.
Nhưng khi họ nhìn thấy quyền ấn trên khúc gỗ thì đều ngẩn ra, sau đó quan sát thật kỹ. Càng nhìn, họ càng thấy chấn động. Một lát sau, có nhiều người hét lên, sau đó biến sắc mặt rồi lùi lại.
Cũng có người không hiểu được ý nghĩa quyền ấn của Ngô Bình, nhưng họ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên đương nhiên vẫn biết quyền ấn này không bình thường, vì thế đều trao đổi với nhau.
Lý Nguyên Sơ là một nhân vật giang hồ lớn ở Tây Nam. Tây Nam là địa bàn của Đường Môn, nhưng Lý Nguyên Sơ vẫn độc chiếm được một khu vực.
Đường Môn muốn làm gì trong địa bàn của ông ấy đều cần xin phép, nếu không Lý Nguyên Sơ cũng sẽ cho biết tay.
Lý Nguyên Sơ có địa vị như vậy cũng nhờ biết Cửu Lộ Nga Mi Tán thủ xuất quỷ nhập thần. Ngày xưa, Đường Thiên Tuyệt từng đến so tài cùng, nhưng cũng không thể chiế thế thượng phong được.
Tu vi của Lý Nguyên Sơ đã đến cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương, vì thế ông ta khá kiêu ngạo. Khi nhìn thấy khúc gỗ mà Ngô Bình cho người mang đến, ông ấy tỏ vẻ coi thường.
Nhưng vừa nhìn một cái thì ông ấy đã hoảng sợ ngay. Một lát say, ông ấy chợt quỳ trước khúc gỗ rồi bái lạy, như thể khúc gỗ ấy có thể quyết định sự sống chết của mình.
Lý Nguyên Sơ là người có phản ứng nhanh nhất, ông ấy thay đồ rồi đến gặp Ngô Bình ngay. Nhưng vừa đi được một lúc thì ông ấy đã gặp một quyền sư khác tên là Lý Ngọc Sơn. Lý Ngọc Sơn không nhận ra được sự lợi hại của khúc gỗ nên đang định sang hỏi Lý Nguyên Sơ.
Hai người gặp nhau, Lý Ngọc Sơn vội chào: “Anh Nguyên Sơ”.
Lý Nguyên Sơ đứng lại: “Ngọc Sơn, chú đi đâu đấy?”
Lý Ngọc Sơn lất khúc gỗ a nói: “Cháu của Lý Vân Đẩu sai người mang khúc gỗ này đến chỗ em. Em nhìn mãi mà không hiểu gì, chỉ đoán là nó không đơn giản thôi nên định mang sang nhờ anh xem hộ”.
Lý Nguyên Sơ nhìn trái ngó phải rồi kéo Lý Ngọc Sơn ra một chỗ vắng người, sau đó trầm giọng nói: “Đây là quyền ấn trong truyền thuyết đấy. Bên trong có ý nghĩa võ học, tuy tôi không thể hiểu được, nhưng tôi biết nó rất đáng sợ”.
Lý Ngọc Sơn ngạc nhiên: “Ghê thế cơ ạ?”
Lý Nguyên Sơ thở dài nói: “Có thể hiểu là, trong phạm vi một trăm bước, chủ của quyền ấn này có thể dễ dàng đánh chết chúng ta”.
Lý Ngọc Sơn chấn động: “Mạnh thế ạ?”
Lý Nguyên Sơ: “Vì thế tôi đang đi gặp người đó đây. Tôi muốn xem có phải cậu ta là người tung quyền ấn này không. Nếu đúng thì sau này tôi có chỗ dựa rồi”.
Lý Ngọc Sơn kinh ngạc nói: “Anh định nương nhờ Lý Huyền Bình ư?”
Lý Nguyên Sơ: “Đúng thế, người có võ công thế này chắc chắn mai sau sẽ là một bậc võ tiên chí tôn, bất kể là người ở Tiên Giới hay Địa Tiên Giới cũng đều kém xa cậu ấy”.
Lý Ngọc Sơn: “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, rõ ràng dòng tộc đang áp chế chi nhà Lý Huyền Bình mà, họ còn không được đề tên vào sách”.
Lý Nguyên Sơ cười lạnh nói: “Cần gì có tên trong sách”.
Nói rồi, ông ấy đi về chỗ của Ngô Bình luôn.
Anh đang uống trà, còn long vệ thì vào bẩm báo: “Cậu chủ, Lý Nguyên Sơ xin gặp”.
Ngô Bình nhớ Lý Nguyên Sơ đứng thứ ba trong sách nên gật đầu: “Cho ông ấy vào”.
Lý Nguyên Sơ vừa vào đã chú ý ngay đến Ngô Bình. Anh chỉ ngồi một chỗ, không bày ra tư thé gì, cũng không có khí thế nào, nhưng càng nhìn lại càng thấy thâm sâu khó lường.
Hai người cách nhau hơn 30 bước, Lý Nguyên Sơ vẫn không thấy gì. Nhưng khi chỉ còn cách Ngô Bình 20 bước, ông ấy chợt thấy một luồng áp lực khủng khiếp nên buộc phải cúi đầu xuống.
Khi còn lại mười bước thì Lý Nguyên Sơ không thể đi tiếp được nữa, toàn thân ông ấy run rẩy, sau đó cất tiếng chào hỏi: “Lý Nguyên Sơ của Tây Nam chào cậu”.
Ngô Bình hắng giọng một cái là luồng áp lực biến mất ngay, anh cười nói: “Ra là ông Lý Nguyên Sơ, mời ngồi”.
Lý Nguyên Sơ nào dám ngồi, ông ấy vẫn đứng rồi cúi người nói: “Thưa cậu, tôi đã nhìn thấy quyền ấn của cậu”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Nếu ông đã biết rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Đại hội dòng tộc lần này, tôi muốn làm tông chủ”.
Lý Nguyên Sơ nói ngay: “Tôi sẽ ủng hộ hết mình”.
Ngô Bình: “Công pháp ông đang luyện có vấn đề đấy, ông luyện sai rồi, đến đây tôi bảo cho”.
Sau đó, Ngô Bình chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng Lý Nguyên Sơ cảm thấy vô cùng sâu xa, dường như sương mù đã được xua đi, tương lai của ông ấy đã tươi sáng hơn.
Ông ấy vừa kinh ngạc vừa thán phục: “Cảm ơn cậu đã chỉ dẫn”.
Ngô Bình: “Mấy nữa, tôi sẽ truyền cho ông một công pháp võ thuật thật sự”.
Lý Nguyên Sơ chấn động, cúi xuống bái lạy Ngô Bình rồi cảm ơn anh liên tục.
Sau đó, các nhân vật trong giang hồ khác cũng đến xin gặp Ngô Bình. Cuối cùng đã có 13 trong số 20 người đến, những người còn lại không hiểu sự lợi hại của anh, hoặc đã trao đổi lợi ích với người khác nên không xuất hiện.
Còn 50 đại gia thì đều lần lượt tới gặp Ngô Bình, vì không ai có thể chối từ trước sức hấp dẫn của việc trường sinh bất lão.
Sau khi vào trong cung điện rồi, ai cũng nhìn Ngô Bình với vẻ mong chờ.
Long vệ bê một cái lò luyện ra, bên trong chứa đầy Sinh Mệnh Đan, Ngô Bình nói: “Thưa các vị, tôi muốn trở thành tông chủ trong đại hội lần này. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi, tôi sẽ cho mỗi người thò tay vào trong cái lò này một lần để bốc Sinh Mệnh Đan, bốc được bao nhiêu thì tuỳ mọi người”.
Mọi người đều đã cảm nhận được sự thần kỳ của Sinh Mệnh Đan, ví dụ như Lý Triệu Dân, bây giờ trông ông ấy chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy run giọng hỏi: “Có thật không? Chúng tôi được bốc thoải mái ư?”
Ngô Bình: “Chờ tôi lên làm tông chủ rồi, tôi sẽ tặng cho mỗi người ba viên Trường Sinh Đan”.
Mọi người mừng quýnh, sau đó không chút khách sáo mà thò tay vào trong lò để bốc đan dược. Có người tay to bốc được cả trăm viên, ai tay bé thì cũng được vài chục viên.
Lúc này, bầu trời chợt tối sầm, bên ngoài có tiếng huyên náo, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Vì thế, Ngô Bình đã đi ra ngoài xem. Anh nhìn thấy có một con thuyền bay khổng lồ dài gần nghìn mét rộng 500 mét đang bay đến như một con cá voi.
Khi mọi người nhìn thấy con thuyền tiên ấy thì đều sững sờ, rốt cuộc lại ai đến đây?
Lý Nguyên Sơ nhìn thấy con thuyền đó thì chợt nghĩ so với trình độ võ thuật của Ngô Bình thì con thuyền này chỉ như một món đồ chơi thôi.
“Thưa cậu, chắc là Lý Ngạo Tiên - người đứng đầu danh sách tu chân trong sách đến đấy”, ông ấy nói.
Ngô Bình cười nói: “Lý Ngạo Tiên ư? Thú vị đấy!”
Anh tung một quyền lên không trung, Đại Hư Không Phù Ấn bùng nổ uy lực, một bàn tay khổng lồ xuất hiện bên mé thuyền, đó chính là Hư Không Đại Thủ Ấn!
Người lái thuyền sợ xanh mắt, vội vàng lái thuyền sang hướng khác, không dám đối đầu với đại thủ ấn.
Một giọng nói tức giận trên thuyền vọng xuống: “Ai ra tay thế hả?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Các người che mất mặt trời rồi”.
Chương 1137: Lôi kiếp
Người trên thuyền càng điên tiết hơn rồi quát xuống: “Đúng là nực cười!”
Tuy tức là thế, nhưng sự khủng khiếp từ quyền ấn của Ngô Bình vẫn khiến cho chủ con thuyền sợ hãi, cuối cùng đành đánh thuyền sang rìa đảo, không dám lại gần khoảng không của Ngô Bình, để tránh che mất ánh sáng mặt trời của anh.
Mọi người ở đây đều được phen kinh hãi, con thuyền tiên của Lý Ngạo Tiên đã bị một chưởng của Lý Huyền Bình ép lui.
Lý Ngạo Tiên đang tức phát điên lên, không biết người vừa ra tay là ai mà dám ngông nghênh như thế, đúng là không coi ai ra gì.
Lý Ngạo Tiên vốn có tướng mạo tuấn tú, nhưng giờ đang méo mặt vì quá tức giận, răng thì nghiến kèn kẹt.
Có một người phụ nữ ngồi trước mặt hắn, cô ấy nói: “Sư đệ, không ngờ Lý Thị lại có một nhân vật tài giỏi như thế. Chưởng ấn ban nãy có chứa thần lực hư không đấy, nếu chúng ta không né được là con thuyền nổ tung rồi”.
Lý Ngạo Tiên trầm giọng nói: “Sư tỷ, em không nuốt trôi cục tức này được, em phải giết nó”.
Người phụ nữ thở dài nói: “Người có tài như vậy thì cậu nghĩ mình có đấu lại được không? Tuy La Thiên Tông của mình là tông phái hạng nhất, nhưng có nhiều thế lực mạnh hơn chúng ta lắm. Vì thế khi chưa biết người đó là ai, cậu đừng ra tay liều lĩnh”.
Lúc này, cả hòn đảo đều nhao lên.
“Xem ra tin đồn là thật, sư tổ của Lý Huyền Bình là Chân Tiên đấy, không thì sao cậu ta dám ngông nghênh bắt Lý Ngạo Tiên rời thuyền đi chỗ khác như thế?”
“Ừm, Lý Huyền Bình này ghê thật, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào cậu ta”.
“Ban nãy là tiên thuật à? Chắc tu vi của Lý Huyền Bình cũng do vị Chân Tiên kia truyền thụ cho đấy”.
“Kiểu này có hai ứng cử viên sáng giá cho vị trí tông chủ rồi, nhưng xem chừng Lý Ngạo Tiên kém hơn Lý Huyền Bình rồi”.
Thấy con thuyền kia đã bay ra xa, Ngô Bình bay về phía nó, anh muốn xem Lý Ngạo Tiên này có lai lịch thế nào.
Con thuyền trôi nổi trên không, chợt có một người đáp xuống rồi nói: “Lý Huyền Bình xin gặp”.
Nghe thấy có giọng nói, người phụ nữ bước ra boong thuyền, cô ấy mặc váy xanh, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, tu vi cũng rất cao, đã ở cảnh giới Hư Tiên rồi.
“Cậu là?”, cô gái lịch sự chào Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tôi là Lý Huyền Bình - đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Cô gái nghe thấy thế thì kinh ngạc rồi vội hành lễ: “Ra ra người của tiên điện Thiên Võ, Hàn Linh Vi có lời chào”.
Ngô Bình: “Ra là Hàn tiên tử. Không biết tiên tử thuộc môn phái nào?”
Hàn Linh Vi cười đáp: “Tôi là đệ tử của La Thiên Tông”.
Ngô Bình ồ lên một tiếng: “Ban nãy thuyền của các cô che mất ánh sáng ở chỗ tôi”.
Lúc này, Lý Ngạo Tiên cũng đi ra, nghe thấy giọng của Ngô Bình, hắn méo miệng nói: “Anh bá đạo quá đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi nói: “Làm sao? Anh không phục hả?”
Lý Ngạo Tiên cũng định cãi lại vài câu nhưng không dám, vì tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, La Thiên Tông không thể bì kịp.
Hàn Linh Vi không giận mà nói: “Không biết cậu ở dưới, chúng tôi đắc tội rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Cô nói chuyện dễ nghe đấy”.
Anh quan sát cô gái một lát rồi nói: “Hình như tu hành của Hàn tiên tử có vấn đề đúng không?”
Hàn Linh Vi ngạc nhiên hỏi: “Mời cậu vào trong nói chuyện”.
Lần này, đến Lý Ngạo Tiên cũng không được vào, chỉ có Ngô Bình và Hàn Linh Vi ở trong phòng.
“Cậu có thể phát hiện ra vấn đề trong tu hành của tôi ư?”, Hàn Linh Vi hỏi với vẻ căng thẳng. Đúng là cô ấy đang gặp vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn. Cô ấy đã nhờ nhiều cao nhân giúp, nhưng ai cũng bó tay.
Ngô Bình gật đầu: “Thần cung của cô tăm tối, vô cùng thiếu tự tin nên khi tu luyện chắc chắn luôn thấy lo sợ lôi kiếp sẽ đến rồi mọi thứ tan thành mây khói. Nỗi sợ này đã ảnh hưởng đến việc tu hành của cô, sau đó hoá thành tâm ma. Cùng lắm mà nửa năm nữa, cô sẽ bị tẩu hoả nhập ma, đến lúc đó thì ta tai hoạ cùng đến tìm cô một lúc, khiến cô hồn bay phách tán”.
Hàn Linh Vi run lên sợ hãi rồi nói: “Cậu nói đúng rồi, vì tôi đã là Hư Tiên gần 300 năm, tam tai sắp đến gần nên tôi rất lo sợ. Gần một năm nay, cảm giác sợ hãi ấy ngày càng mãnh liệt, tôi sắp mất khống chế rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, đó là vì cô không tự tin, do nền móng yếu nên không chiến thắng được nó”.
Hàn Linh Vi thở dài nói: “Ngày xưa, tôi đã dùng một cách khá tiêu cực để đột phá lên Thiên Tiên. Tuy đã thành công nhưng nền móng không chắc, chỉ như một ngọn cỏ dại, chỉ cần gió lớn thổi tới sẽ bị bay mất”.
Cô ấy vội hỏi: “Cậu Lý có thể nhìn ra vấn đề của tôi, không biết có cách gì giúp tôi không?”
Ngô Bình cười nói: “Cách thì có, cô sợ vì thiếu tự tin. Chỉ cần chuẩn bị đủ những thứ để đối mặt với tam tai thì cảm giác lo sợ ấy tự khắc biến mất thôi”.
Hàn Linh Vi cười trừ: “Chỉ có đại giáo mới có cách để đối phó với tam tai, tuy La Thiên Tông của chúng tôi cũng có các pháp khí và đan dược, nhưng chưa đến lượt tôi sử dụng”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tam tai mà cô cần phòng bị gồm Thiên lôi, Âm hoả và Nghiệp phong. Cô mới thành Hư Tiên nên sẽ đối mặt với Thiên lôi đầu tiên”.
Hàn Linh Vi gật đầu: “Đúng, cứ ba trăm năm sẽ có một kiếp nạn, đầu tiên sẽ là thiên lôi”.
Ngô Bình: “Cô có thể uống Cửu Lôi Kiếp Đan để hoá giải thiên kiếp”.
Ngô Bình đã từng luyện chế Cửu Lôi Kiếp Đan, nó không chỉ có tác dụng với cảnh giới Địa Tiên đối phó với lôi kiếp, mà còn ứng phó được với cả thiên kiếp nữa.
Hàn Linh Vi: “Cửu Lôi Kiếp Đan ư? Ở Tiên Giới có người bán đấy, nhưng giá cao lắm, hơn nữa chỉ xuất hiện trong các buổi đấu giá thôi, mà nó vừa xuất hiện thì sẽ có nhiều đại giáo lớn mua ngay, nói chung không tới lượt tôi”.
Ngô Bình bật cười nói: “Tôi đã mở truyền thừa huyết mạch của lão quân nên cũng biết về đan đạo. Tôi có thể thử luyện chế Cửu Lôi Kiếp Đan”.
Hàn Linh Vi ngẩn ra, sau đó mừng rỡ nói: “Cậu có thể luyện chế đan dược ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chắc chắn khoảng 70 phần trăm”.
Hàn Linh Vi cúi lạy nói: “Xin cậu luyện chế một viên cho tôi! Chúng ta có thể bàn bạc giá cả”.
Ngô Bình cười nói: “Hàn tiên tử, không biết Cửu Lôi Kiếp Đan ở Tiên Giới có giá thế nào?”
Hàn Linh Vi: “Ít nhất là 20 nghìn tiền báu”.
Ngô Bình nói: “Ừm, chúng ta coi như là bạn rồi, nếu tôi luyện chế thành công thì chỉ lấy của cô đúng 20 nghìn thôi”.
Hàn Linh Vi mừng rỡ, nhiều năm qua cô ấy đã tích được khá nhiều tiền, nếu chỉ là 20 nghìn tiền báu thì vô tư.
“Cảm ơn cậu Lý, tôi sẽ không bao giờ quên ơn của cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Hàn tiên tử đừng khách sáo, à tiên tử quen Lý Ngạo Tiên à?”
Hàn Linh Vi nói: “Đó là sư đệ của tôi, quan hệ cũng khá thân thiết. Lần này, cậu ấy xuống Hạ Giới để tranh vị trí tông chủ, tôi đến để hỗ trợ”.
Ngô Bình: “Trùng hợp thế, tôi cũng muốn làm tông chủ”.
Hàn Linh Vi cười nói: “Nếu thế thì đương nhiên Lý Ngạo Tiên không thể tranh với cậu được”.
Điều Ngô Bình muốn chính là câu nói này: “Ừm, tiên tử gọi anh ta vào đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta”.
Lý Ngạo Tiên đi vào, nhưng không thèm nhìn Ngô Bình mà nói với Hàn Linh Vi: “Sư tỷ”.
Hàn Linh Vi: “Sư đệ, cậu Lý đây là thiên tài của tiên điện Thiên Võ, cậu không tranh được vị trí tông chủ với cậu ấy đâu”.
Lý Ngạo Tiên suýt nữa tức nổ phổi: “Sư tỷ, tại sao chứ? Em đã phải chuẩn bị cả ba năm cho ngày hôm nay đó”.
Hàn Linh Vi lạnh mặt nói: “Sao? Cậu định không nghe lời tôi hả?”
Lý Ngạo Tiên kìm chế cơn giận rồi nói: “Nhưng em không thể hiểu được”.
Chương 1138: Thánh tổ của Lý Thị
Ngô Bình cười lạnh nói: “Có gì đâu mà anh phải đắn đo thế? Thực lực của anh kém tôi, hẫu thuẫn cũng thua tôi, tiền đồ không sáng bằng tôi, thế anh định tranh với tôi kiểu gì?”
Lý Ngạo Tiên tức giận nói: “Cảnh giới của tôi cao hơn anh!”
“Thế à?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cảnh giới cao thì có tác dụng quái gì, tôi chỉ cần ba chiêu là đánh bại anh. Nếu anh không phục thì chúng ta tỉ thí. Nếu tôi không thể đánh bại anh trong ba chiêu thì tôi sẽ dâng chức tông chủ cho anh bằng cả hai tay, được chưa?”
Lý Ngạo Tiên lay động, dẫu sao hắn cũng là Tiên Quân Bất Tử! Còn Ngô Bình thì khí tức còn chẳng có nguyên anh, chứng tỏ chưa đến cảnh giới Chân Quân. Tuy ban nãy, anh tung ra một thủ ấn hư không rất đáng sợ, nhưng thế thì đã sao? Với tài năng của Tiên Quân Bất Tử thì hắn có thể giết chết Ngô Bình ngay.
“Được, là anh nói đấy nhé”, hắn trầm giọng nói.
Ngô Bình: “Từ từ đã, tôi còn phải ra thêm điều kiện, nếu anh thua thì định thế nào?”
Lý Ngạo Tiên hừ lạnh nói: “Tôi mà thua thì tuỳ anh xử trí”.
Ngô Bình: “Thế thì nói làm gì. Thế này đi, nếu anh thua thì sau này phải làm đàn em của tôi, tôi bảo sao thì anh phải làm vậy”.
Lý Ngạo Tiên cười khẩy nói: “Được, tôi thua thì sẽ làm thuộc hạ cho anh”.
Ngô Bình: “Được rồi, ra đây với tôi”.
Hai người bay ra ngoài rồi đứng trên mặt biển. Hàn Linh Vi cũng đi theo, thật ra cô ấy thấy hơi lo lắng, nếu một trong hai người kia bị thương thì cô ấy phải ra tay ngay, ngăn cản họ liều mạng chiến đấu.
Lý Ngạo Tiên đứng sừng sững trên không trung, khí tức của Tiên Quân Bất Tử bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chắc anh chưa được biết thế nào là cảnh giới Bất Tử đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nói linh tinh vừa thôi, ra tay đi!”
Uỳnh!
Lý Ngạo Tiên vung tay lên rồi chộp một cái, Ngô Bình thấy tim mình đau nhói, không ngờ hắn có thể chộp trúng tim mình khi hai người đang ở cách xa nhau.
Nhưng ngay sau đó, sức mạnh của Lý Ngạo Tiên đã bị hoá giải, Hỗn Nguyên Tiên Lực của Ngô Bình rất đáng sợ, một khi nó khởi động thì sẽ phá nát mọi sức mạnh xâm nhập ngay.
Lý Ngạo Tiên rất kinh ngạc, hắn thất bại rồi ư?
Đúng lúc này, đã có một quyền ấn xuất hiện rồi ngự ngay trên mặt Lý Ngạo Tiên.
Phụt!
Lý Ngạo Tiên không thể ngờ tốc độ của con người có thể nhanh đến vậy, đã thế còn mạnh khủng khiếp! Sức mạnh ấy thông qua mặt rồi đánh vào tận trong cơ thể hắn, khiến tiên lực của hắn bị áp chế.
Sau đó, lại có một bàn tay bóp cổ hắn rồi nhấc bổng hắn lên cao. Sau đó, giọng nói của Ngô Bình vang lên: “Là tôi đánh giá anh quá cao, cứ tưởng anh sẽ trụ được khoảng ba chiêu”.
Lý Ngạo Tiên sững sờ nói: “Không thể nào! Tôi là Tiên Quân Bất Tử, cao hơn anh mấy tầng cảnh giới cơ mà”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tướng quân cũng có chức vị cao hơn binh sĩ nhiều, nhưng vẫn có binh sĩ chém chết được tướng quân đấy thôi”.
Lý Ngạo Tiên cúi đầu xuống nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình thả hắn ra rồi nói: “Tư chất của anh cũng không đến nỗi, sau này hay đi theo tôi”.
Lý Ngạo Tiên nhăn mặt như bố mẹ mất, nhưng không còn cơ hội để hối hận nữa.
Ngô Bình vỗ vào mặt hắn rồi nói: “Tủi thân cái gì, anh cũng là con cháu của Lý Thị, lẽ nào không thấy tôi có gì lạ hay sao?”
Nói rồi, anh phóng khí tức huyết mạch Lý Thị ra. Khí tức này lập tức khiến Lý Ngạo Tiên cảm thấy mình cần phải hành lễ với Ngô Bình, hắn kinh hãi nói: “Sức mạnh huyết mạch của Lý Thị! Anh là Nhân Vương ư?”
Hàn Linh Vi cũng choáng váng, trước đó cô ấy chỉ nghĩ Ngô Bình là thiên tài thôi, không ngờ anh đã là Nhân Vương rồi.
Ngô Bình: “Tôi đã nhận được truyền thừa của lão quân, anh còn thấy tủi khi đi theo tôi nữa không?”
Lý Ngạo Tiên lập tức phấn chấn, đôi mắt sáng lên rồi quỳ xuống run rẩy gọi: “Thánh tổ!”
Trong một dòng tộc, nếu anh mở được sức mạnh huyết mạch của tổ tiên thì sẽ được gọi là thánh tổ.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.
Lý Ngạo Tiên đứng dậy rồi nói: “Cảm ơn thánh tổ!”
Ngô Bình: “Chuyện tôi là Nhân Vương anh đừng nói cho ai khác biết”.
Lý Ngạo Tiên: “Vâng”.
Ngô Bình hỏi: “Còn đối thủ nào cạnh tranh trong đại hội này không?”
Lý Ngạo Tiên: “Còn ạ, tôi chỉ đứng thứ hai trong cuốn sách kia thôi. Bên trên còn có một thiên tài tên là Lý Thanh Đế, người này có lai lịch thần bí, nghe đâu là tán tu. Người đứng thứ ba là Lý Hạo, đệ tử của Long Hư Sơn cũng khá là mạnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, xem ra Lý Thị chúng ta có không ít thiên tài nhỉ”.
Lý Ngạo Tiên: “Thánh tổ, tôi muốn tranh vị trí tông chủ là vì muốn mượn đó để vào tiên giáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Sao? Thành tông chủ rồi thì được đến đó à?”
Lý Ngạo Tiên gật đầu: “Nếu trở thành tông chủ thì ít nhất sẽ trở thành đệ tử chân truyền của tiên gáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Tiên giáo này có quan hệ thế nào với Lý Thị ta?”
Lý Ngạo Tiên: “Giáo chủ thời đầu của tiên giáo Thái Thanh là thái thượng lão quân - tổ tiên của Lý Thị ta. Để bày tỏ lòng cảm kích với lão quân, hàng năm thần giáo đều thu nhận các thành viên của Lý Thị vào tiên giáo Thái Thanh. Nếu thánh tổ đã mở được huyết mạch của lão quân thì đến đó rồi, kiểu gì cũng được làm đệ tử tinh anh!”
“Họ có thực lực thế nào?”
Lý Ngạo Tiên: “Mạnh lắm ạ, họ là một trong các thế lực lớn của Tiên Giới, cả khu vực đều được lão quân khai phá. Đến đại thiên tôn cũng không dám làm gì tiên giáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Thế thì đúng là mạnh thật!”
Lý Ngạo Tiên: “Thánh tổ, chỉ có ai mở được huyết mạch của Lý Thị thì mới tu luyện được các công pháp cao cấp của tiên giáo Thái Thanh. Vì thế, các nhân vật nòng cốt của tiên giáo đều mang họ Lý”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì Lý Thị chúng ta nắm quyền ở đó à?”
Lý Ngạo Tiên: “Có thể nói vậy cũng được”.
Sau đó, Hàn Linh Vi đã mời hai người họ vào trong trò chuyện.
Hàn Linh Vi cười nói: “Thực lực của cậu Lý mạnh quá, sư đệ Ngạo Tiên cũng là thiên tài của môn phái mà cũng không đỡ nổi một quyền của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi là Nhân Vương nên chính tôi đã là một cảnh giới mạnh rồi, có gì lạ đâu”.
Hàn Linh Vi bảo người mang trà bánh lên, đó đều là đồ của Tiên Giới. Ngô Bình ăn thấy ngon nên xin Hàn Linh Vi thêm một ít để mang về cho người nhà.
Hàn Linh Vi rất hào phóng, lập tức sai người chuẩn bị cả túi lớn cho Ngô Bình mang về.
Rời khỏi đó rồi, Ngô Bình về cung điện của mình. Anh vừa về thì đã thấy có cả đống người đến chào hỏi.
“Cậu Huyền Bình”, một người trong số đó lịch sự nói với Ngô Bình: “Tôi thay mặt cho 150 thành viên của Lý Thị bày tò lòng trung thành với cậu”.
Sau đó, lại có người khác nói: “Cậu Huyền Bình, tôi thay mặt cho 13 con cháu của Lý Công bày tỏ lòng trung thành với cậu”.
Thì ra những người này thấy Ngô Bình có sức mạnh khủng bố, hơn nữa lại tinh thông luyện đan, lại là đồ tôn của Chân Tiên nên đều đổi ý và quay sang bỏ phiếu cho anh.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi có ít Sinh Mệnh Đan đây, tôi sẽ cho mỗi người mười viên”.
Ai nấy đều mừng rỡ, sau đó xếp hàng chờ long vệ chia đan dược cho.
Ngô Bình đã giết rất nhiều tà ma nên luyện được cực nhiều Sinh Mệnh Đan, giờ đến lúc dùng tới rồi.
Các long vệ thống kê lại thì thấy có 1515 người đến lấy Sinh Mệnh Đan. Đương nhiên, đấy là chưa tính các thương nhân và người trong giang hồ ủng hộ Ngô Bình.
Chương 1139: Lý Thanh Đế
Ngô Bình lại luyện thêm vài lò Sinh Mệnh Đan nữa trong cung điện.
Không biết trời đã tối từ khi nào, tối nay chính là cơ hội tốt để các thành viên của Lý Thị giao lưu với nhau. Ngô Bình cũng không ngoại lệ, anh bảo Lina chuẩn bị hơn chục bàn tiệc để ai đến cũng có thể nhập tiệc.
Đột nhiên có một long vệ tới báo: “Cậu chủ, có một ông ăn xin một mình chiếm hẳn một bàn, ra vẻ lắm ạ!”
Ngô Bình vừa nghe đã thấy kỳ lạ: “Ăn xin ư? Kệ cho ông ta ăn, hết đồ ăn thì lại mang lên tiếp”.
Nửa tiếng sau, long vệ lại đến báo: “Cậu chủ, người đó bảo ăn không no được”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Ăn bao nhiêu rồi?”
“Bốn bàn tiệc rồi ạ”, long vệ nói: “Có cần đuổi ông ta đi không ạ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu bảo Lina nướng thịt thú mà tôi chuẩn bị đi, để tôi xem ông ta ăn được bao nhiêu”.
Long vệ lui xuống, nửa tiếng nữa lại chạy đến báo: “Cậu chủ, hình như người đó ăn no rồi, giờ đòi gặp cậu chủ”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Tôi cũng muốn gặp cái người có sức ăn khủng khiếp ấy”.
Anh đi ra bên ngoài cung điện thì nhìn thấy có một ông ăn xin mặt mày vàng vọt, dáng người thấp lùn, quần áo đầy mảnh vá đang ngồi một mình một bàn.
Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, ông ta cười nói: “Cậu chịu gặp tôi rồi à?”
Ngô Bình ngồi xuống đối diện ông ta sau đó quan sát rồi nói: “Ăn ngon không?”
Ông ăn xin cười nói: “Cũng được”.
Ngô Bình: “Ông muốn gặp tôi à?”
Ông ăn xin gật đầu nói: “Tôi đến để nhắc cậu một câu, cậu sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhấ trong đêm nay hãy rời khỏi đây, không thì đến mai muốn đi cũng không được”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông đang nhắc nhở hay đe doạ tôi đấy?”
Ông ăn xin cười phá lên: “Tuỳ cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Nói cho tôi biết người đe doạ tôi là ai đi”.
Ông ăn xin cười nói: “Có nói hay không thì có gì khác nhau đâu. Cậu và người đó vốn không cùng một thế giới”.
Ngô Bình: “Cứ nói đi, nếu đúng là người đó mạnh như vậy thì tôi rút luôn cũng được”.
Ông ăn mày gật đầu: “Được, nể tình cậu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho tôi nên tôi sẽ tiết lộ một chút cho cậu”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nghiêm mặt nói: “Người đó tên là Lý Thanh Đế, đã nhận được truyền thừa của Thanh Đế. Thế lực sau lưng người đó cậu không thể đối đầu được đâu”.
Ngô Bình: “Truyền thừa của Thanh Đế ư? Không biết thực lực của người đó ra sao?”
Ông ăn xin: “Cảnh giới Nhân Vương”.
Ngô Bình ờ một tiếng: “Ra là Nhân Vương”.
Ông ăn xin: “Sư phụ của người đó có thực lực rất mạnh nên cậu đừng dây vào”.
Ngô Bình: “Sư phụ người đó là Chân Tiên à?”
Ông ăn xin ngẩn ra nói: “Chắc thế”.
Ngô Bình: “Sư phụ của người đó dám đối đầu với tiên điện Thiên Võ không?”
Ông ăn xin nghệt mặt ra, sau đó trầm mặc rồi nói: “Chắc là không, tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, Chân Tiên cũng không dám động tới”.
Ngô Bình: “Thế thì sao tôi phải sợ người đó?”
Ông ăn xin sững người: “Cậu là đệ tử của tiện điện Thiên Võ ư?”
Ngô Bình lấy một tấm lệnh bài ra, đó là thứ mà ảo ảnh ông lão hiển linh ở tiên điện Thiên Võ đã đưa cho anh, đó cũng là thứ duy nhất chứng minh anh là đệ tử của nơi này.
Ông ăn xin nhìn thấy tấm lệnh bài thì vội nói: “Đây là?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử cuối cùng ở Hạ Giới mà tiên điện Thiên Võ thu nhận, ông về bảo với Lý Thanh Đế là giờ có hai lựa chọn, một là hợp tác với tôi, hai là cút!”
Ngô Bình đã biết tiên điện Thiên Võ là một nơi như thế nào thông qua nhóm chat của Thiên Kiêu Bảo Sách. Người ở nhóm đều là thiên tài, lực chiến đấu rất mạnh, nhưng đến Chân Tiên cũng không dám vớ vẩn với tiên điện Thiên Võ.
Hơn nữa đệ tử của tiên điện Thiên Võ luôn rất hống hách và khoa trương, không màng đạo lý, chỉ có đọ nắm đấm! Ngô Bình làm vậy cũng coi như truyền thừa tính cách từ nơi này.
Ông ăn xin ngẩn ra rồi thở dài nói: “Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời đến Lý Thanh Đế”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Ông ăn xin đã ngoan hơn hẳn, sau đó lễ phép đáp: “Tôi là Lý Sĩ Thành, là người trong giang hồ, biết một chút về bói toán”.
Ngô Bình cười nói: “Ông biết reo quẻ ư? Hay đấy, reo cho tôi một quẻ xem nào”.
Lý Sĩ Thành vội xua tay nói: “Thôi, tôi không dám!”
Lý Sĩ Thành vừa đi không lâu thì lại có một người thanh niên đến chào Ngô Bình. Người này mặc đồ màu xanh, khoảng 20 tuổi, khí chất rất phi phàm.
Khi hai người đứng một chỗ, Ngô Bình có thể dễ dàng cảm nhận được luồng khí tức Nhân Vương của người đó! Nhưng khí tức của Ngô Bình còn mạnh hơn người thanh niên, người này mới đột phá lên Nhân Vương, trong khi Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Vương viên mãn rồi.
Người này chính là Lý Thanh Đế, anh ta ngạc nhiên nói: “Anh cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư!”
Ngô Bình: “Mời ngồi!”
Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó cùng quan sát người kia.
Ngô Bình mở lời trước: “Lý Thanh Đế, tại sao anh muốn làm tông chủ?”
Lý Thanh Đế: “Tôi là tán tu nên muốn tìm một chỗ dựa. Vì thế tôi phải là tông chủ thì mới gia nhập tiên giáo Thái Thanh được”.
Ngô Bình: “Anh là Nhân Vương thì chứng tỏ rất mạnh, kiểu gì các thế lực lớn chẳng mời chào”.
Lý Thanh Đế lắc đầu: “Khác nhau chứ, tôi đã mở huyết mạch của Lý Thị, chỉ cần vào được tiên giáo Thái Thanh thì tôi có thể nhận được truyền thừa vô thượng của lão quân. Các thế lực khác đều coi trọng xuất thân, dù tôi có giỏi đến mấy thì cũng không thể bì với thiên kiêu của họ được”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Lý Thanh Đế: “Nhưng bây giờ tôi quyết định từ bỏ”.
Ngô Bình: “Hả? Vì tôi có xuất thân từ tiên điện Thiên Võ ư?”
Lý Thanh Đế cười nói: “Đương nhiên là không, tuy tiên điện Thiên Võ lợi hại thật đấy, nhưng tôi không sợ đâu. Tôi bỏ cuộc vì anh mạnh hơn tôi. Tiềm lực của anh cũng lớn hơn tôi, Lý Thị có một nhân tài như anh xuất hiện, tôi cũng thấy vinh hạnh”.
Ngô Bình: “Anh không muốn gia nhập tiên giáo Thái Thanh nữa à?”
Lý Thanh Đế: “Muốn vào đó cũng không nhất thiết phải trở thành tông chủ, tôi chỉ cần thi triển thực lực Nhân Vương của mình thì cũng có thể được nhận, chỉ là trình tự sẽ hơi rắc rối một chút”.
Ngô Bình: “Lợi ích khi trở thành tông chủ đâu chỉ có vậy”.
Lý Thanh Đế: “Sao cơ?”
Ngô Bình: “Linh khí ở Hạ Giới đang hồi phục, không gian gập mở ra, nếu có thể trở thành tông chủ của Lý Thị thì chẳng khác nào có thêm 100 triệu người ủng hộ sau lưng mình, tôi sẽ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia với họ”.
Lý Thanh Đế: “Có thêm nhiều người ủng hộ thì sao nào?”
Ngô Bình: “Có thêm sự ủng hộ của họ, sau đó tôi thành thần tiên thì anh nghĩ tôi sẽ mạnh đến đâu?”
Lý Thanh Đế ngẩn ra: “Sư phụ tôi là thần tiên, nhưng chưa từng nhận được đến chục triệu người nhang khói ủng hộ”.
Ngô Bình: “Hai chúng ta cùng một dòng tộc, nếu anh nhường vị trí tông chủ cho tôi thì đương nhiên tôi sẽ có quà cảm ơn anh”.
Ngô Bình búng tay, một luồng sức mạnh thần kỳ chui vào người Lý Thanh Đế. Ngay sau đó, anh ta đã cảm thấy người mình có thêm một năng lượng thần kỳ, đó là có thể tiến vào trạng thái lĩnh ngộ bất cứ lúc nào.
Lý Thanh Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó bái lạy nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn này”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, anh chỉ cần đừng hận tôi là được rồi”.
Chương 1140: Ràng buộc vận mệnh quốc gia
Lý Thanh Đế vội nói: “Không dám!”
Sau đó, anh ta lấy một cái ngọc bàn trong nhẫn trữ đồ ra rồi cung kính đưa cho Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, đây là truyền thừa còn sót lại của Thanh Đế, sư phụ và tôi chỉ lĩnh ngộ được một phần nhỏ của nó. Anh có tư chất hơn tôi nên chắc chắn sẽ có thu hoạch nhiều hơn”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Anh cho tôi lĩnh ngộ ư? Thứ này quý giá quá!”
Lý Thanh Đế cười nói: “Ngọc bàn này tôi chỉ cho anh mượn thôi, khi nào đại hội kết thúc thì tôi sẽ đến lấy về. Trong thời gian này, anh có thể lĩnh ngộ được bao nhiều thì phải xem bản lĩnh của anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn anh”, Ngô Bình không khách sáo mà nhận luôn.
Lý Thanh Đế ngồi thêm một lát rồi ra về.
Tối đó, Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đã ngầm ủng hộ Lý Huyền Bình lên làm tông chủ thông qua các thuộc hạ, tin này vừa được tung ra, mọi người đều vô cùng chấn động.
Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều ủng hộ Ngô Bình ư? Chuyện gì thế này?
Tất cả thời gian còn lại của tối hôm đó được Ngô Bình dùng để lĩnh ngộ nội dung trong chiếc ngọc bàn. Đây là truyền thừa của Thanh Đế nên có tên là Thanh Đế Kinh. Thanh Đế Kinh được viết bằng chữ thần thượng cổ nên rất khó đọc. Chữ thần này có một điểm đặc biệt là nếu không hiểu và lý giải được ý nghĩa của nó thì sẽ không thể ghi nhớ trong đầu được, có xem cũng vô dụng. Chỉ khi hiểu được ý cảnh mà nó biểu đạt thì mới có thể ghi nhớ nội dung.
Để lĩnh ngộ Thanh Đế Kinh, Ngô Bình đã điều động nhân cách thái thượng ra để dốc toàn lực.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi mặt trời ló dạng, anh chợt mở mắt rồi lẩm bẩm: “Thanh Đế Kinh này thần kỳ thật!”
Đây không chỉ là một bộ công pháp, mà còn có nội dung liên quan đến y học và ý nghĩa của sinh mệnh, ngoài ra còn có luyện đan, luyện thuốc và ý nghĩa linh hồn.
Có một đêm mà phải lĩnh ngộ biết bao nhiêu nội dung nên Ngô Bình đã mệt lả, anh lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, Lý Dư đi vào báo: “Chủ nhân, bắt đầu bỏ phiếu rồi ạ”.
Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội, năm nghìn người sẽ cùng bỏ phiếu, mỗi người có ba phiếu để chọn ra một trăm nhân vật quan trọng.
Có hơn chục cái hòm bỏ phiếu khổng lồ trên đảo, mỗi người đều nhận được ba phiếu. Thời gian bỏ phiếu chỉ có một tiếng là từ chín đến mười giờ sang. Muốn bỏ phiếu cho ai thì chỉ cần viết tên người đó lên phiếu là xong.
Mười giờ sáng, tất cả mọi người đã bỏ phiếu xong, một đoàn người đến mở hòm phiếu ra rồi kiểm phiếu tại chỗ. Trước mỗi hòm phiếu đều có ba nhóm người ngồi ghi chép để tránh xảy ra sai sót.
Nghe thấy tên của mình vang lên liên tục, Ngô Bình biết chắc chắn mình sẽ lọt tốp 100 này nên về nghỉ ngơi luôn.
Hai giờ chiếu, Lý Dư lại đến báo: “Chủ nhân, người đang dẫn đầu với hơn 9700 phiếu”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Người thứ hai là ai?”
Lý Dư: “Là Lý Thanh Đế với hơn 1500 phiếu, thứ ba là Lý Thừa Trạch với hơn 1400 phiếu”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lý Thừa Trạch ư? Sao nghe tên quen thế nhỉ”.
Lý Dư cười nói: “Ông ấy là nhân vật lớn thứ ba cả nước hiện giờ ạ”.
Ngô Bình vỗ vào đầu mình: “Tôi nhớ rồi, nhưng sao ông ấy không có tên trong sách?”
Lý Dư: “Chắc ông ấy khá kín tiếng”.
Sau đó, cậu ta nói tiếp: “À chủ nhân, người đã là nhân vật quan trọng của Lý Thị rồi nên chiều phải tham gia một buội gặp mặt đấy ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, đến giờ thì gọi tôi”.
“Vâng”.
Lý Dư đi rồi, Ngô Bình tiếp tục luyện quyền rồi đi tham dự buổi gặp gỡ.
Địa điểm tổ chức buổi gặp nằm ở một khách sạn sang trọng bảy sao trên đảo, Ngô Bình dẫn long vệ đến cửa thì thấy người qua kẻ lại ở đây như mắc cửi, các nhân vật quan trọng của Lý Thị đều ăn mặc rất lịch lãm.
Có mấy người đàn ông mặc trang phục thời Đường đứng ở cửa, họ mỉm cười đón các nhân vật quan trọng đến, họ chính là người khởi xướng lên đại hội dòng tộc, hay chính là người tổ chức.
Mấy người đó nhìn thấy Ngô Bình thì đều khom người nói: “Chào cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình đang nhận được số phiếu bầu cao nhất, hơn nữa còn khiến hai người đang được ủng hộ nhất là Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên phải nhượng bộ. Tuy họ đều là người có địa vị cao trong xã hội, nhưng vẫn biết mình còn thua xa tiềm lực của chàng trai này.
Ngô Bình cười đáp: “Chào các vị”.
Sau khi hàn huyên đôi điều, anh được mời vào trong. Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều đã ở đây, thấy anh đến, cả hai bọn họ đều bước tới trò chuyện với anh.
Ba nhân vật trong giới tu chân tụ tập một chỗ, lập tức khiến các nhân vật quan trọng yên tâm hẳn. Ba người này vui vẻ với nhau như vậy thì quá tốt rồi, điều này có lợi rất lớn với Lý Thị.
Một ông lão tóc hoa râm xuất hiện rồi nói: “Cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình nhìn ông lão này thì thấy rất quen, sau khi nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đây là một trong các trụ cột của Thiên Kinh.
Ngô Bình vội nói: “Chào ông!”
Ông lão tên là Lý Kiến Thiết, tên bình thường nhưng con người không hề đơn giản chút nào.
Lý Kiến Thiết cười nói: “Huyền Bình, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Ngô Bình: “Được thôi”.
Bên cạnh có vài phòng nhỏ, Ngô Bình và Lý Kiến Thiết đi tới đó ngồi, Lý Thừa Trạch đang chờ sẵn ở đây.
Lý Kiến Thiết giới thiệu cho hai người làm quen, sau đó nói: “Thừa Trạch, Huyền Bình là niềm kiêu hãnh của Lý Thị chúng ta, sau này Lý Thị có thể phất lên được hay không là nhờ cả vào cậu ấy”.
Ngô Bình xua tay: “Ông quá khen, tôi nào được như vậy”.
Lý Thừa Trạch cười nói: “Huyền Bình, nghe nói sư tổ của cậu là Chân Tiên à?”
Ngô Bình đáp: “Đúng”.
Lý Thừa Trạch và Lý Kiến Thiết nghe xong thì vẫn chấn động, tuy họ đã biết Chân Tiên Lữ Thuần Dương là ai rồi.
Lý Thừa Trạch nói: “Tôi nghe Ngạo Tiên bảo cậu còn là đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.
Lý Kiến Thiết: “Huyền Bình, thật ra kế hoạch của bọn tôi không có cậu. Cậu chen ngang vào thế này đã làm loạn hết kế hoạch của chúng tôi, nhưng như thế cũng hay, có một thiên kiêu như cậu trấn thủ thì Lý Thị mới có thể đứng vững trước sóng gió sắp tới được”.
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi và Thanh Đế, Ngạo Tiên đã nói chuyện với nhau rồi, ai cũng nghĩ nên chuyển Lý Thị sang thành một tông phái tu hành, tạm thời lấy tên là Lý Môn. Những ai có tư chất tốt đều sẽ được gia nhập môn phái”.
Ngô Bình: “Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện cần bao nhiêu tài nguyên để thành lập môn phái không?”
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi có nghĩ chứ, cho nên chúng tôi đã có một cơ hội chọn tài nguyên trong quốc khố”.
Ngô Bình: “Vậy là quốc gia cũng tham gia vào công cuộc thành lập môn phái của Lý Thị ư?”
Lý Thừa Trạch cười nói: “Hai chúng tôi ở đây không phải là minh chững rõ ràng nhất sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Lý Môn có được lợi ích như vậy thì chắc cũng phải có nhiệm vụ gì đó”.
Lý Kiến Thiết nói: “Đương nhiên, Lý Môn phải tuân thủ quy định của đất nước và bảo vệ quyền lợi quốc gia. Nếu đất nước gặp chuyện thì chúng ta phải hỗ trợ”.
Ngô Bình: “Lý do gì khiến chúng ta phải ràng buộc với đất nước như vậy?”
“Vận mệnh quốc gia”, Lý Thừa Trạch nói: “Có ít nhất 13 thầy tướng đã reo quẻ và nói vận mệnh của Viêm Long còn nghìn năm nữa”.
Ngô Bình ngạc nhiên, sau đó lấy tiền phép ra để reo quẻ, quả nhiên đúng là vậy, anh nói: “Nói chính xác hơn là 1150 năm”.
Ý Kiến Thiết và Lý Thừa Trạch hoảng hồn, không ngờ Ngô Bình có thể tính chuẩn xác như vậy.
Dứt lời, Lý Dư bỏ đi luôn.
Lý Triệu Dân thoải mái nằm trên sofa rồi nói: “Mau đi pha nước, tôi phải tắm”.
Các đại gia khác cũng nhận được Sinh Mệnh Đan do Lý Dư mang đến, sau đó không chút chần chừ mà uống ngay. Nguyên nhân rất đơn giản, vì danh tiếng của Lý Vân Đẩu như một ngọn núi lớn, khiến họ tin tưởng hoàn toàn.
Lý Vân Đẩu là ai? Là hội trưởng của thương hội Nam Dương, hội trưởng của thương hội Vân Đông, đã thế còn có một người con trai nhận Chân Tiên làm sư phụ, một người như thế khiến ai cũng phải ngưỡng mộ.
Mặt khác, 20 long vệ đã chia nhau đi tới các chỗ của các nhân vật lớn trong giang hộ, họ đều không đơn giản, ai nấy đều có tu vi khá cao.
Khi họ nhận được khúc gỗ mà các long vệ mang đến thì đều nghi hoặc, không hiểu Lý Huyền Bình tặng gỗ cho mình làm gì.
Nhưng khi họ nhìn thấy quyền ấn trên khúc gỗ thì đều ngẩn ra, sau đó quan sát thật kỹ. Càng nhìn, họ càng thấy chấn động. Một lát sau, có nhiều người hét lên, sau đó biến sắc mặt rồi lùi lại.
Cũng có người không hiểu được ý nghĩa quyền ấn của Ngô Bình, nhưng họ đã lăn lộn trong giang hồ nhiều năm nên đương nhiên vẫn biết quyền ấn này không bình thường, vì thế đều trao đổi với nhau.
Lý Nguyên Sơ là một nhân vật giang hồ lớn ở Tây Nam. Tây Nam là địa bàn của Đường Môn, nhưng Lý Nguyên Sơ vẫn độc chiếm được một khu vực.
Đường Môn muốn làm gì trong địa bàn của ông ấy đều cần xin phép, nếu không Lý Nguyên Sơ cũng sẽ cho biết tay.
Lý Nguyên Sơ có địa vị như vậy cũng nhờ biết Cửu Lộ Nga Mi Tán thủ xuất quỷ nhập thần. Ngày xưa, Đường Thiên Tuyệt từng đến so tài cùng, nhưng cũng không thể chiế thế thượng phong được.
Tu vi của Lý Nguyên Sơ đã đến cảnh giới Địa Tiên Thuần Dương, vì thế ông ta khá kiêu ngạo. Khi nhìn thấy khúc gỗ mà Ngô Bình cho người mang đến, ông ấy tỏ vẻ coi thường.
Nhưng vừa nhìn một cái thì ông ấy đã hoảng sợ ngay. Một lát say, ông ấy chợt quỳ trước khúc gỗ rồi bái lạy, như thể khúc gỗ ấy có thể quyết định sự sống chết của mình.
Lý Nguyên Sơ là người có phản ứng nhanh nhất, ông ấy thay đồ rồi đến gặp Ngô Bình ngay. Nhưng vừa đi được một lúc thì ông ấy đã gặp một quyền sư khác tên là Lý Ngọc Sơn. Lý Ngọc Sơn không nhận ra được sự lợi hại của khúc gỗ nên đang định sang hỏi Lý Nguyên Sơ.
Hai người gặp nhau, Lý Ngọc Sơn vội chào: “Anh Nguyên Sơ”.
Lý Nguyên Sơ đứng lại: “Ngọc Sơn, chú đi đâu đấy?”
Lý Ngọc Sơn lất khúc gỗ a nói: “Cháu của Lý Vân Đẩu sai người mang khúc gỗ này đến chỗ em. Em nhìn mãi mà không hiểu gì, chỉ đoán là nó không đơn giản thôi nên định mang sang nhờ anh xem hộ”.
Lý Nguyên Sơ nhìn trái ngó phải rồi kéo Lý Ngọc Sơn ra một chỗ vắng người, sau đó trầm giọng nói: “Đây là quyền ấn trong truyền thuyết đấy. Bên trong có ý nghĩa võ học, tuy tôi không thể hiểu được, nhưng tôi biết nó rất đáng sợ”.
Lý Ngọc Sơn ngạc nhiên: “Ghê thế cơ ạ?”
Lý Nguyên Sơ thở dài nói: “Có thể hiểu là, trong phạm vi một trăm bước, chủ của quyền ấn này có thể dễ dàng đánh chết chúng ta”.
Lý Ngọc Sơn chấn động: “Mạnh thế ạ?”
Lý Nguyên Sơ: “Vì thế tôi đang đi gặp người đó đây. Tôi muốn xem có phải cậu ta là người tung quyền ấn này không. Nếu đúng thì sau này tôi có chỗ dựa rồi”.
Lý Ngọc Sơn kinh ngạc nói: “Anh định nương nhờ Lý Huyền Bình ư?”
Lý Nguyên Sơ: “Đúng thế, người có võ công thế này chắc chắn mai sau sẽ là một bậc võ tiên chí tôn, bất kể là người ở Tiên Giới hay Địa Tiên Giới cũng đều kém xa cậu ấy”.
Lý Ngọc Sơn: “Nhưng anh cũng thấy rồi đấy, rõ ràng dòng tộc đang áp chế chi nhà Lý Huyền Bình mà, họ còn không được đề tên vào sách”.
Lý Nguyên Sơ cười lạnh nói: “Cần gì có tên trong sách”.
Nói rồi, ông ấy đi về chỗ của Ngô Bình luôn.
Anh đang uống trà, còn long vệ thì vào bẩm báo: “Cậu chủ, Lý Nguyên Sơ xin gặp”.
Ngô Bình nhớ Lý Nguyên Sơ đứng thứ ba trong sách nên gật đầu: “Cho ông ấy vào”.
Lý Nguyên Sơ vừa vào đã chú ý ngay đến Ngô Bình. Anh chỉ ngồi một chỗ, không bày ra tư thé gì, cũng không có khí thế nào, nhưng càng nhìn lại càng thấy thâm sâu khó lường.
Hai người cách nhau hơn 30 bước, Lý Nguyên Sơ vẫn không thấy gì. Nhưng khi chỉ còn cách Ngô Bình 20 bước, ông ấy chợt thấy một luồng áp lực khủng khiếp nên buộc phải cúi đầu xuống.
Khi còn lại mười bước thì Lý Nguyên Sơ không thể đi tiếp được nữa, toàn thân ông ấy run rẩy, sau đó cất tiếng chào hỏi: “Lý Nguyên Sơ của Tây Nam chào cậu”.
Ngô Bình hắng giọng một cái là luồng áp lực biến mất ngay, anh cười nói: “Ra là ông Lý Nguyên Sơ, mời ngồi”.
Lý Nguyên Sơ nào dám ngồi, ông ấy vẫn đứng rồi cúi người nói: “Thưa cậu, tôi đã nhìn thấy quyền ấn của cậu”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Nếu ông đã biết rồi thì tôi cũng không nhiều lời nữa. Đại hội dòng tộc lần này, tôi muốn làm tông chủ”.
Lý Nguyên Sơ nói ngay: “Tôi sẽ ủng hộ hết mình”.
Ngô Bình: “Công pháp ông đang luyện có vấn đề đấy, ông luyện sai rồi, đến đây tôi bảo cho”.
Sau đó, Ngô Bình chỉ nói vài câu đơn giản, nhưng Lý Nguyên Sơ cảm thấy vô cùng sâu xa, dường như sương mù đã được xua đi, tương lai của ông ấy đã tươi sáng hơn.
Ông ấy vừa kinh ngạc vừa thán phục: “Cảm ơn cậu đã chỉ dẫn”.
Ngô Bình: “Mấy nữa, tôi sẽ truyền cho ông một công pháp võ thuật thật sự”.
Lý Nguyên Sơ chấn động, cúi xuống bái lạy Ngô Bình rồi cảm ơn anh liên tục.
Sau đó, các nhân vật trong giang hồ khác cũng đến xin gặp Ngô Bình. Cuối cùng đã có 13 trong số 20 người đến, những người còn lại không hiểu sự lợi hại của anh, hoặc đã trao đổi lợi ích với người khác nên không xuất hiện.
Còn 50 đại gia thì đều lần lượt tới gặp Ngô Bình, vì không ai có thể chối từ trước sức hấp dẫn của việc trường sinh bất lão.
Sau khi vào trong cung điện rồi, ai cũng nhìn Ngô Bình với vẻ mong chờ.
Long vệ bê một cái lò luyện ra, bên trong chứa đầy Sinh Mệnh Đan, Ngô Bình nói: “Thưa các vị, tôi muốn trở thành tông chủ trong đại hội lần này. Hi vọng mọi người sẽ ủng hộ tôi, tôi sẽ cho mỗi người thò tay vào trong cái lò này một lần để bốc Sinh Mệnh Đan, bốc được bao nhiêu thì tuỳ mọi người”.
Mọi người đều đã cảm nhận được sự thần kỳ của Sinh Mệnh Đan, ví dụ như Lý Triệu Dân, bây giờ trông ông ấy chỉ khoảng 50 tuổi, ông ấy run giọng hỏi: “Có thật không? Chúng tôi được bốc thoải mái ư?”
Ngô Bình: “Chờ tôi lên làm tông chủ rồi, tôi sẽ tặng cho mỗi người ba viên Trường Sinh Đan”.
Mọi người mừng quýnh, sau đó không chút khách sáo mà thò tay vào trong lò để bốc đan dược. Có người tay to bốc được cả trăm viên, ai tay bé thì cũng được vài chục viên.
Lúc này, bầu trời chợt tối sầm, bên ngoài có tiếng huyên náo, hình như đã xảy ra chuyện lớn gì đó.
Vì thế, Ngô Bình đã đi ra ngoài xem. Anh nhìn thấy có một con thuyền bay khổng lồ dài gần nghìn mét rộng 500 mét đang bay đến như một con cá voi.
Khi mọi người nhìn thấy con thuyền tiên ấy thì đều sững sờ, rốt cuộc lại ai đến đây?
Lý Nguyên Sơ nhìn thấy con thuyền đó thì chợt nghĩ so với trình độ võ thuật của Ngô Bình thì con thuyền này chỉ như một món đồ chơi thôi.
“Thưa cậu, chắc là Lý Ngạo Tiên - người đứng đầu danh sách tu chân trong sách đến đấy”, ông ấy nói.
Ngô Bình cười nói: “Lý Ngạo Tiên ư? Thú vị đấy!”
Anh tung một quyền lên không trung, Đại Hư Không Phù Ấn bùng nổ uy lực, một bàn tay khổng lồ xuất hiện bên mé thuyền, đó chính là Hư Không Đại Thủ Ấn!
Người lái thuyền sợ xanh mắt, vội vàng lái thuyền sang hướng khác, không dám đối đầu với đại thủ ấn.
Một giọng nói tức giận trên thuyền vọng xuống: “Ai ra tay thế hả?”
Ngô Bình thờ ơ đáp: “Các người che mất mặt trời rồi”.
Chương 1137: Lôi kiếp
Người trên thuyền càng điên tiết hơn rồi quát xuống: “Đúng là nực cười!”
Tuy tức là thế, nhưng sự khủng khiếp từ quyền ấn của Ngô Bình vẫn khiến cho chủ con thuyền sợ hãi, cuối cùng đành đánh thuyền sang rìa đảo, không dám lại gần khoảng không của Ngô Bình, để tránh che mất ánh sáng mặt trời của anh.
Mọi người ở đây đều được phen kinh hãi, con thuyền tiên của Lý Ngạo Tiên đã bị một chưởng của Lý Huyền Bình ép lui.
Lý Ngạo Tiên đang tức phát điên lên, không biết người vừa ra tay là ai mà dám ngông nghênh như thế, đúng là không coi ai ra gì.
Lý Ngạo Tiên vốn có tướng mạo tuấn tú, nhưng giờ đang méo mặt vì quá tức giận, răng thì nghiến kèn kẹt.
Có một người phụ nữ ngồi trước mặt hắn, cô ấy nói: “Sư đệ, không ngờ Lý Thị lại có một nhân vật tài giỏi như thế. Chưởng ấn ban nãy có chứa thần lực hư không đấy, nếu chúng ta không né được là con thuyền nổ tung rồi”.
Lý Ngạo Tiên trầm giọng nói: “Sư tỷ, em không nuốt trôi cục tức này được, em phải giết nó”.
Người phụ nữ thở dài nói: “Người có tài như vậy thì cậu nghĩ mình có đấu lại được không? Tuy La Thiên Tông của mình là tông phái hạng nhất, nhưng có nhiều thế lực mạnh hơn chúng ta lắm. Vì thế khi chưa biết người đó là ai, cậu đừng ra tay liều lĩnh”.
Lúc này, cả hòn đảo đều nhao lên.
“Xem ra tin đồn là thật, sư tổ của Lý Huyền Bình là Chân Tiên đấy, không thì sao cậu ta dám ngông nghênh bắt Lý Ngạo Tiên rời thuyền đi chỗ khác như thế?”
“Ừm, Lý Huyền Bình này ghê thật, tốt nhất chúng ta đừng chọc vào cậu ta”.
“Ban nãy là tiên thuật à? Chắc tu vi của Lý Huyền Bình cũng do vị Chân Tiên kia truyền thụ cho đấy”.
“Kiểu này có hai ứng cử viên sáng giá cho vị trí tông chủ rồi, nhưng xem chừng Lý Ngạo Tiên kém hơn Lý Huyền Bình rồi”.
Thấy con thuyền kia đã bay ra xa, Ngô Bình bay về phía nó, anh muốn xem Lý Ngạo Tiên này có lai lịch thế nào.
Con thuyền trôi nổi trên không, chợt có một người đáp xuống rồi nói: “Lý Huyền Bình xin gặp”.
Nghe thấy có giọng nói, người phụ nữ bước ra boong thuyền, cô ấy mặc váy xanh, dung nhan tuyệt sắc, khí chất cao quý, tu vi cũng rất cao, đã ở cảnh giới Hư Tiên rồi.
“Cậu là?”, cô gái lịch sự chào Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Tôi là Lý Huyền Bình - đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Cô gái nghe thấy thế thì kinh ngạc rồi vội hành lễ: “Ra ra người của tiên điện Thiên Võ, Hàn Linh Vi có lời chào”.
Ngô Bình: “Ra là Hàn tiên tử. Không biết tiên tử thuộc môn phái nào?”
Hàn Linh Vi cười đáp: “Tôi là đệ tử của La Thiên Tông”.
Ngô Bình ồ lên một tiếng: “Ban nãy thuyền của các cô che mất ánh sáng ở chỗ tôi”.
Lúc này, Lý Ngạo Tiên cũng đi ra, nghe thấy giọng của Ngô Bình, hắn méo miệng nói: “Anh bá đạo quá đấy!”
Ngô Bình liếc nhìn hắn rồi nói: “Làm sao? Anh không phục hả?”
Lý Ngạo Tiên cũng định cãi lại vài câu nhưng không dám, vì tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, La Thiên Tông không thể bì kịp.
Hàn Linh Vi không giận mà nói: “Không biết cậu ở dưới, chúng tôi đắc tội rồi”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Cô nói chuyện dễ nghe đấy”.
Anh quan sát cô gái một lát rồi nói: “Hình như tu hành của Hàn tiên tử có vấn đề đúng không?”
Hàn Linh Vi ngạc nhiên hỏi: “Mời cậu vào trong nói chuyện”.
Lần này, đến Lý Ngạo Tiên cũng không được vào, chỉ có Ngô Bình và Hàn Linh Vi ở trong phòng.
“Cậu có thể phát hiện ra vấn đề trong tu hành của tôi ư?”, Hàn Linh Vi hỏi với vẻ căng thẳng. Đúng là cô ấy đang gặp vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề lớn. Cô ấy đã nhờ nhiều cao nhân giúp, nhưng ai cũng bó tay.
Ngô Bình gật đầu: “Thần cung của cô tăm tối, vô cùng thiếu tự tin nên khi tu luyện chắc chắn luôn thấy lo sợ lôi kiếp sẽ đến rồi mọi thứ tan thành mây khói. Nỗi sợ này đã ảnh hưởng đến việc tu hành của cô, sau đó hoá thành tâm ma. Cùng lắm mà nửa năm nữa, cô sẽ bị tẩu hoả nhập ma, đến lúc đó thì ta tai hoạ cùng đến tìm cô một lúc, khiến cô hồn bay phách tán”.
Hàn Linh Vi run lên sợ hãi rồi nói: “Cậu nói đúng rồi, vì tôi đã là Hư Tiên gần 300 năm, tam tai sắp đến gần nên tôi rất lo sợ. Gần một năm nay, cảm giác sợ hãi ấy ngày càng mãnh liệt, tôi sắp mất khống chế rồi”.
Ngô Bình: “Ừm, đó là vì cô không tự tin, do nền móng yếu nên không chiến thắng được nó”.
Hàn Linh Vi thở dài nói: “Ngày xưa, tôi đã dùng một cách khá tiêu cực để đột phá lên Thiên Tiên. Tuy đã thành công nhưng nền móng không chắc, chỉ như một ngọn cỏ dại, chỉ cần gió lớn thổi tới sẽ bị bay mất”.
Cô ấy vội hỏi: “Cậu Lý có thể nhìn ra vấn đề của tôi, không biết có cách gì giúp tôi không?”
Ngô Bình cười nói: “Cách thì có, cô sợ vì thiếu tự tin. Chỉ cần chuẩn bị đủ những thứ để đối mặt với tam tai thì cảm giác lo sợ ấy tự khắc biến mất thôi”.
Hàn Linh Vi cười trừ: “Chỉ có đại giáo mới có cách để đối phó với tam tai, tuy La Thiên Tông của chúng tôi cũng có các pháp khí và đan dược, nhưng chưa đến lượt tôi sử dụng”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Tam tai mà cô cần phòng bị gồm Thiên lôi, Âm hoả và Nghiệp phong. Cô mới thành Hư Tiên nên sẽ đối mặt với Thiên lôi đầu tiên”.
Hàn Linh Vi gật đầu: “Đúng, cứ ba trăm năm sẽ có một kiếp nạn, đầu tiên sẽ là thiên lôi”.
Ngô Bình: “Cô có thể uống Cửu Lôi Kiếp Đan để hoá giải thiên kiếp”.
Ngô Bình đã từng luyện chế Cửu Lôi Kiếp Đan, nó không chỉ có tác dụng với cảnh giới Địa Tiên đối phó với lôi kiếp, mà còn ứng phó được với cả thiên kiếp nữa.
Hàn Linh Vi: “Cửu Lôi Kiếp Đan ư? Ở Tiên Giới có người bán đấy, nhưng giá cao lắm, hơn nữa chỉ xuất hiện trong các buổi đấu giá thôi, mà nó vừa xuất hiện thì sẽ có nhiều đại giáo lớn mua ngay, nói chung không tới lượt tôi”.
Ngô Bình bật cười nói: “Tôi đã mở truyền thừa huyết mạch của lão quân nên cũng biết về đan đạo. Tôi có thể thử luyện chế Cửu Lôi Kiếp Đan”.
Hàn Linh Vi ngẩn ra, sau đó mừng rỡ nói: “Cậu có thể luyện chế đan dược ấy ư?”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi chắc chắn khoảng 70 phần trăm”.
Hàn Linh Vi cúi lạy nói: “Xin cậu luyện chế một viên cho tôi! Chúng ta có thể bàn bạc giá cả”.
Ngô Bình cười nói: “Hàn tiên tử, không biết Cửu Lôi Kiếp Đan ở Tiên Giới có giá thế nào?”
Hàn Linh Vi: “Ít nhất là 20 nghìn tiền báu”.
Ngô Bình nói: “Ừm, chúng ta coi như là bạn rồi, nếu tôi luyện chế thành công thì chỉ lấy của cô đúng 20 nghìn thôi”.
Hàn Linh Vi mừng rỡ, nhiều năm qua cô ấy đã tích được khá nhiều tiền, nếu chỉ là 20 nghìn tiền báu thì vô tư.
“Cảm ơn cậu Lý, tôi sẽ không bao giờ quên ơn của cậu”.
Ngô Bình cười nói: “Hàn tiên tử đừng khách sáo, à tiên tử quen Lý Ngạo Tiên à?”
Hàn Linh Vi nói: “Đó là sư đệ của tôi, quan hệ cũng khá thân thiết. Lần này, cậu ấy xuống Hạ Giới để tranh vị trí tông chủ, tôi đến để hỗ trợ”.
Ngô Bình: “Trùng hợp thế, tôi cũng muốn làm tông chủ”.
Hàn Linh Vi cười nói: “Nếu thế thì đương nhiên Lý Ngạo Tiên không thể tranh với cậu được”.
Điều Ngô Bình muốn chính là câu nói này: “Ừm, tiên tử gọi anh ta vào đây, tôi muốn nói chuyện với anh ta”.
Lý Ngạo Tiên đi vào, nhưng không thèm nhìn Ngô Bình mà nói với Hàn Linh Vi: “Sư tỷ”.
Hàn Linh Vi: “Sư đệ, cậu Lý đây là thiên tài của tiên điện Thiên Võ, cậu không tranh được vị trí tông chủ với cậu ấy đâu”.
Lý Ngạo Tiên suýt nữa tức nổ phổi: “Sư tỷ, tại sao chứ? Em đã phải chuẩn bị cả ba năm cho ngày hôm nay đó”.
Hàn Linh Vi lạnh mặt nói: “Sao? Cậu định không nghe lời tôi hả?”
Lý Ngạo Tiên kìm chế cơn giận rồi nói: “Nhưng em không thể hiểu được”.
Chương 1138: Thánh tổ của Lý Thị
Ngô Bình cười lạnh nói: “Có gì đâu mà anh phải đắn đo thế? Thực lực của anh kém tôi, hẫu thuẫn cũng thua tôi, tiền đồ không sáng bằng tôi, thế anh định tranh với tôi kiểu gì?”
Lý Ngạo Tiên tức giận nói: “Cảnh giới của tôi cao hơn anh!”
“Thế à?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cảnh giới cao thì có tác dụng quái gì, tôi chỉ cần ba chiêu là đánh bại anh. Nếu anh không phục thì chúng ta tỉ thí. Nếu tôi không thể đánh bại anh trong ba chiêu thì tôi sẽ dâng chức tông chủ cho anh bằng cả hai tay, được chưa?”
Lý Ngạo Tiên lay động, dẫu sao hắn cũng là Tiên Quân Bất Tử! Còn Ngô Bình thì khí tức còn chẳng có nguyên anh, chứng tỏ chưa đến cảnh giới Chân Quân. Tuy ban nãy, anh tung ra một thủ ấn hư không rất đáng sợ, nhưng thế thì đã sao? Với tài năng của Tiên Quân Bất Tử thì hắn có thể giết chết Ngô Bình ngay.
“Được, là anh nói đấy nhé”, hắn trầm giọng nói.
Ngô Bình: “Từ từ đã, tôi còn phải ra thêm điều kiện, nếu anh thua thì định thế nào?”
Lý Ngạo Tiên hừ lạnh nói: “Tôi mà thua thì tuỳ anh xử trí”.
Ngô Bình: “Thế thì nói làm gì. Thế này đi, nếu anh thua thì sau này phải làm đàn em của tôi, tôi bảo sao thì anh phải làm vậy”.
Lý Ngạo Tiên cười khẩy nói: “Được, tôi thua thì sẽ làm thuộc hạ cho anh”.
Ngô Bình: “Được rồi, ra đây với tôi”.
Hai người bay ra ngoài rồi đứng trên mặt biển. Hàn Linh Vi cũng đi theo, thật ra cô ấy thấy hơi lo lắng, nếu một trong hai người kia bị thương thì cô ấy phải ra tay ngay, ngăn cản họ liều mạng chiến đấu.
Lý Ngạo Tiên đứng sừng sững trên không trung, khí tức của Tiên Quân Bất Tử bức người, hắn lạnh giọng nói: “Chắc anh chưa được biết thế nào là cảnh giới Bất Tử đúng không?”
Ngô Bình thờ ơ nói: “Nói linh tinh vừa thôi, ra tay đi!”
Uỳnh!
Lý Ngạo Tiên vung tay lên rồi chộp một cái, Ngô Bình thấy tim mình đau nhói, không ngờ hắn có thể chộp trúng tim mình khi hai người đang ở cách xa nhau.
Nhưng ngay sau đó, sức mạnh của Lý Ngạo Tiên đã bị hoá giải, Hỗn Nguyên Tiên Lực của Ngô Bình rất đáng sợ, một khi nó khởi động thì sẽ phá nát mọi sức mạnh xâm nhập ngay.
Lý Ngạo Tiên rất kinh ngạc, hắn thất bại rồi ư?
Đúng lúc này, đã có một quyền ấn xuất hiện rồi ngự ngay trên mặt Lý Ngạo Tiên.
Phụt!
Lý Ngạo Tiên không thể ngờ tốc độ của con người có thể nhanh đến vậy, đã thế còn mạnh khủng khiếp! Sức mạnh ấy thông qua mặt rồi đánh vào tận trong cơ thể hắn, khiến tiên lực của hắn bị áp chế.
Sau đó, lại có một bàn tay bóp cổ hắn rồi nhấc bổng hắn lên cao. Sau đó, giọng nói của Ngô Bình vang lên: “Là tôi đánh giá anh quá cao, cứ tưởng anh sẽ trụ được khoảng ba chiêu”.
Lý Ngạo Tiên sững sờ nói: “Không thể nào! Tôi là Tiên Quân Bất Tử, cao hơn anh mấy tầng cảnh giới cơ mà”.
Ngô Bình cười khẩy: “Tướng quân cũng có chức vị cao hơn binh sĩ nhiều, nhưng vẫn có binh sĩ chém chết được tướng quân đấy thôi”.
Lý Ngạo Tiên cúi đầu xuống nói: “Tôi thua rồi”.
Ngô Bình thả hắn ra rồi nói: “Tư chất của anh cũng không đến nỗi, sau này hay đi theo tôi”.
Lý Ngạo Tiên nhăn mặt như bố mẹ mất, nhưng không còn cơ hội để hối hận nữa.
Ngô Bình vỗ vào mặt hắn rồi nói: “Tủi thân cái gì, anh cũng là con cháu của Lý Thị, lẽ nào không thấy tôi có gì lạ hay sao?”
Nói rồi, anh phóng khí tức huyết mạch Lý Thị ra. Khí tức này lập tức khiến Lý Ngạo Tiên cảm thấy mình cần phải hành lễ với Ngô Bình, hắn kinh hãi nói: “Sức mạnh huyết mạch của Lý Thị! Anh là Nhân Vương ư?”
Hàn Linh Vi cũng choáng váng, trước đó cô ấy chỉ nghĩ Ngô Bình là thiên tài thôi, không ngờ anh đã là Nhân Vương rồi.
Ngô Bình: “Tôi đã nhận được truyền thừa của lão quân, anh còn thấy tủi khi đi theo tôi nữa không?”
Lý Ngạo Tiên lập tức phấn chấn, đôi mắt sáng lên rồi quỳ xuống run rẩy gọi: “Thánh tổ!”
Trong một dòng tộc, nếu anh mở được sức mạnh huyết mạch của tổ tiên thì sẽ được gọi là thánh tổ.
Ngô Bình: “Đứng dậy đi”.
Lý Ngạo Tiên đứng dậy rồi nói: “Cảm ơn thánh tổ!”
Ngô Bình: “Chuyện tôi là Nhân Vương anh đừng nói cho ai khác biết”.
Lý Ngạo Tiên: “Vâng”.
Ngô Bình hỏi: “Còn đối thủ nào cạnh tranh trong đại hội này không?”
Lý Ngạo Tiên: “Còn ạ, tôi chỉ đứng thứ hai trong cuốn sách kia thôi. Bên trên còn có một thiên tài tên là Lý Thanh Đế, người này có lai lịch thần bí, nghe đâu là tán tu. Người đứng thứ ba là Lý Hạo, đệ tử của Long Hư Sơn cũng khá là mạnh”.
Ngô Bình gật đầu: “Ừm, xem ra Lý Thị chúng ta có không ít thiên tài nhỉ”.
Lý Ngạo Tiên: “Thánh tổ, tôi muốn tranh vị trí tông chủ là vì muốn mượn đó để vào tiên giáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Sao? Thành tông chủ rồi thì được đến đó à?”
Lý Ngạo Tiên gật đầu: “Nếu trở thành tông chủ thì ít nhất sẽ trở thành đệ tử chân truyền của tiên gáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Tiên giáo này có quan hệ thế nào với Lý Thị ta?”
Lý Ngạo Tiên: “Giáo chủ thời đầu của tiên giáo Thái Thanh là thái thượng lão quân - tổ tiên của Lý Thị ta. Để bày tỏ lòng cảm kích với lão quân, hàng năm thần giáo đều thu nhận các thành viên của Lý Thị vào tiên giáo Thái Thanh. Nếu thánh tổ đã mở được huyết mạch của lão quân thì đến đó rồi, kiểu gì cũng được làm đệ tử tinh anh!”
“Họ có thực lực thế nào?”
Lý Ngạo Tiên: “Mạnh lắm ạ, họ là một trong các thế lực lớn của Tiên Giới, cả khu vực đều được lão quân khai phá. Đến đại thiên tôn cũng không dám làm gì tiên giáo Thái Thanh”.
Ngô Bình: “Thế thì đúng là mạnh thật!”
Lý Ngạo Tiên: “Thánh tổ, chỉ có ai mở được huyết mạch của Lý Thị thì mới tu luyện được các công pháp cao cấp của tiên giáo Thái Thanh. Vì thế, các nhân vật nòng cốt của tiên giáo đều mang họ Lý”.
Ngô Bình cười nói: “Vậy thì Lý Thị chúng ta nắm quyền ở đó à?”
Lý Ngạo Tiên: “Có thể nói vậy cũng được”.
Sau đó, Hàn Linh Vi đã mời hai người họ vào trong trò chuyện.
Hàn Linh Vi cười nói: “Thực lực của cậu Lý mạnh quá, sư đệ Ngạo Tiên cũng là thiên tài của môn phái mà cũng không đỡ nổi một quyền của cậu”.
Ngô Bình: “Tôi là Nhân Vương nên chính tôi đã là một cảnh giới mạnh rồi, có gì lạ đâu”.
Hàn Linh Vi bảo người mang trà bánh lên, đó đều là đồ của Tiên Giới. Ngô Bình ăn thấy ngon nên xin Hàn Linh Vi thêm một ít để mang về cho người nhà.
Hàn Linh Vi rất hào phóng, lập tức sai người chuẩn bị cả túi lớn cho Ngô Bình mang về.
Rời khỏi đó rồi, Ngô Bình về cung điện của mình. Anh vừa về thì đã thấy có cả đống người đến chào hỏi.
“Cậu Huyền Bình”, một người trong số đó lịch sự nói với Ngô Bình: “Tôi thay mặt cho 150 thành viên của Lý Thị bày tò lòng trung thành với cậu”.
Sau đó, lại có người khác nói: “Cậu Huyền Bình, tôi thay mặt cho 13 con cháu của Lý Công bày tỏ lòng trung thành với cậu”.
Thì ra những người này thấy Ngô Bình có sức mạnh khủng bố, hơn nữa lại tinh thông luyện đan, lại là đồ tôn của Chân Tiên nên đều đổi ý và quay sang bỏ phiếu cho anh.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn mọi người đã ủng hộ, tôi có ít Sinh Mệnh Đan đây, tôi sẽ cho mỗi người mười viên”.
Ai nấy đều mừng rỡ, sau đó xếp hàng chờ long vệ chia đan dược cho.
Ngô Bình đã giết rất nhiều tà ma nên luyện được cực nhiều Sinh Mệnh Đan, giờ đến lúc dùng tới rồi.
Các long vệ thống kê lại thì thấy có 1515 người đến lấy Sinh Mệnh Đan. Đương nhiên, đấy là chưa tính các thương nhân và người trong giang hồ ủng hộ Ngô Bình.
Chương 1139: Lý Thanh Đế
Ngô Bình lại luyện thêm vài lò Sinh Mệnh Đan nữa trong cung điện.
Không biết trời đã tối từ khi nào, tối nay chính là cơ hội tốt để các thành viên của Lý Thị giao lưu với nhau. Ngô Bình cũng không ngoại lệ, anh bảo Lina chuẩn bị hơn chục bàn tiệc để ai đến cũng có thể nhập tiệc.
Đột nhiên có một long vệ tới báo: “Cậu chủ, có một ông ăn xin một mình chiếm hẳn một bàn, ra vẻ lắm ạ!”
Ngô Bình vừa nghe đã thấy kỳ lạ: “Ăn xin ư? Kệ cho ông ta ăn, hết đồ ăn thì lại mang lên tiếp”.
Nửa tiếng sau, long vệ lại đến báo: “Cậu chủ, người đó bảo ăn không no được”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Ăn bao nhiêu rồi?”
“Bốn bàn tiệc rồi ạ”, long vệ nói: “Có cần đuổi ông ta đi không ạ?”
Ngô Bình cười lạnh: “Cậu bảo Lina nướng thịt thú mà tôi chuẩn bị đi, để tôi xem ông ta ăn được bao nhiêu”.
Long vệ lui xuống, nửa tiếng nữa lại chạy đến báo: “Cậu chủ, hình như người đó ăn no rồi, giờ đòi gặp cậu chủ”.
Ngô Bình ừm một tiếng: “Tôi cũng muốn gặp cái người có sức ăn khủng khiếp ấy”.
Anh đi ra bên ngoài cung điện thì nhìn thấy có một ông ăn xin mặt mày vàng vọt, dáng người thấp lùn, quần áo đầy mảnh vá đang ngồi một mình một bàn.
Nhìn thấy Ngô Bình đi ra, ông ta cười nói: “Cậu chịu gặp tôi rồi à?”
Ngô Bình ngồi xuống đối diện ông ta sau đó quan sát rồi nói: “Ăn ngon không?”
Ông ăn xin cười nói: “Cũng được”.
Ngô Bình: “Ông muốn gặp tôi à?”
Ông ăn xin gật đầu nói: “Tôi đến để nhắc cậu một câu, cậu sắp gặp nguy hiểm đến tính mạng. Tốt nhấ trong đêm nay hãy rời khỏi đây, không thì đến mai muốn đi cũng không được”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông đang nhắc nhở hay đe doạ tôi đấy?”
Ông ăn xin cười phá lên: “Tuỳ cậu muốn nghĩ sao thì nghĩ, tôi chỉ nói vậy thôi”.
Ngô Bình: “Nói cho tôi biết người đe doạ tôi là ai đi”.
Ông ăn xin cười nói: “Có nói hay không thì có gì khác nhau đâu. Cậu và người đó vốn không cùng một thế giới”.
Ngô Bình: “Cứ nói đi, nếu đúng là người đó mạnh như vậy thì tôi rút luôn cũng được”.
Ông ăn mày gật đầu: “Được, nể tình cậu chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho tôi nên tôi sẽ tiết lộ một chút cho cậu”.
Ông ta ngập ngừng một lát rồi nghiêm mặt nói: “Người đó tên là Lý Thanh Đế, đã nhận được truyền thừa của Thanh Đế. Thế lực sau lưng người đó cậu không thể đối đầu được đâu”.
Ngô Bình: “Truyền thừa của Thanh Đế ư? Không biết thực lực của người đó ra sao?”
Ông ăn xin: “Cảnh giới Nhân Vương”.
Ngô Bình ờ một tiếng: “Ra là Nhân Vương”.
Ông ăn xin: “Sư phụ của người đó có thực lực rất mạnh nên cậu đừng dây vào”.
Ngô Bình: “Sư phụ người đó là Chân Tiên à?”
Ông ăn xin ngẩn ra nói: “Chắc thế”.
Ngô Bình: “Sư phụ của người đó dám đối đầu với tiên điện Thiên Võ không?”
Ông ăn xin nghệt mặt ra, sau đó trầm mặc rồi nói: “Chắc là không, tiên điện Thiên Võ là một thế lực rất lớn, Chân Tiên cũng không dám động tới”.
Ngô Bình: “Thế thì sao tôi phải sợ người đó?”
Ông ăn xin sững người: “Cậu là đệ tử của tiện điện Thiên Võ ư?”
Ngô Bình lấy một tấm lệnh bài ra, đó là thứ mà ảo ảnh ông lão hiển linh ở tiên điện Thiên Võ đã đưa cho anh, đó cũng là thứ duy nhất chứng minh anh là đệ tử của nơi này.
Ông ăn xin nhìn thấy tấm lệnh bài thì vội nói: “Đây là?”
Ngô Bình: “Tôi là đệ tử cuối cùng ở Hạ Giới mà tiên điện Thiên Võ thu nhận, ông về bảo với Lý Thanh Đế là giờ có hai lựa chọn, một là hợp tác với tôi, hai là cút!”
Ngô Bình đã biết tiên điện Thiên Võ là một nơi như thế nào thông qua nhóm chat của Thiên Kiêu Bảo Sách. Người ở nhóm đều là thiên tài, lực chiến đấu rất mạnh, nhưng đến Chân Tiên cũng không dám vớ vẩn với tiên điện Thiên Võ.
Hơn nữa đệ tử của tiên điện Thiên Võ luôn rất hống hách và khoa trương, không màng đạo lý, chỉ có đọ nắm đấm! Ngô Bình làm vậy cũng coi như truyền thừa tính cách từ nơi này.
Ông ăn xin ngẩn ra rồi thở dài nói: “Được, nhất định tôi sẽ chuyển lời đến Lý Thanh Đế”.
Ngô Bình: “Ông tên gì?”
Ông ăn xin đã ngoan hơn hẳn, sau đó lễ phép đáp: “Tôi là Lý Sĩ Thành, là người trong giang hồ, biết một chút về bói toán”.
Ngô Bình cười nói: “Ông biết reo quẻ ư? Hay đấy, reo cho tôi một quẻ xem nào”.
Lý Sĩ Thành vội xua tay nói: “Thôi, tôi không dám!”
Lý Sĩ Thành vừa đi không lâu thì lại có một người thanh niên đến chào Ngô Bình. Người này mặc đồ màu xanh, khoảng 20 tuổi, khí chất rất phi phàm.
Khi hai người đứng một chỗ, Ngô Bình có thể dễ dàng cảm nhận được luồng khí tức Nhân Vương của người đó! Nhưng khí tức của Ngô Bình còn mạnh hơn người thanh niên, người này mới đột phá lên Nhân Vương, trong khi Ngô Bình đã ở cảnh giới Nhân Vương viên mãn rồi.
Người này chính là Lý Thanh Đế, anh ta ngạc nhiên nói: “Anh cũng ở cảnh giới Nhân Tiên rồi ư!”
Ngô Bình: “Mời ngồi!”
Hai người ngồi đối diện nhau, sau đó cùng quan sát người kia.
Ngô Bình mở lời trước: “Lý Thanh Đế, tại sao anh muốn làm tông chủ?”
Lý Thanh Đế: “Tôi là tán tu nên muốn tìm một chỗ dựa. Vì thế tôi phải là tông chủ thì mới gia nhập tiên giáo Thái Thanh được”.
Ngô Bình: “Anh là Nhân Vương thì chứng tỏ rất mạnh, kiểu gì các thế lực lớn chẳng mời chào”.
Lý Thanh Đế lắc đầu: “Khác nhau chứ, tôi đã mở huyết mạch của Lý Thị, chỉ cần vào được tiên giáo Thái Thanh thì tôi có thể nhận được truyền thừa vô thượng của lão quân. Các thế lực khác đều coi trọng xuất thân, dù tôi có giỏi đến mấy thì cũng không thể bì với thiên kiêu của họ được”.
Ngô Bình: “Ra là vậy”.
Lý Thanh Đế: “Nhưng bây giờ tôi quyết định từ bỏ”.
Ngô Bình: “Hả? Vì tôi có xuất thân từ tiên điện Thiên Võ ư?”
Lý Thanh Đế cười nói: “Đương nhiên là không, tuy tiên điện Thiên Võ lợi hại thật đấy, nhưng tôi không sợ đâu. Tôi bỏ cuộc vì anh mạnh hơn tôi. Tiềm lực của anh cũng lớn hơn tôi, Lý Thị có một nhân tài như anh xuất hiện, tôi cũng thấy vinh hạnh”.
Ngô Bình: “Anh không muốn gia nhập tiên giáo Thái Thanh nữa à?”
Lý Thanh Đế: “Muốn vào đó cũng không nhất thiết phải trở thành tông chủ, tôi chỉ cần thi triển thực lực Nhân Vương của mình thì cũng có thể được nhận, chỉ là trình tự sẽ hơi rắc rối một chút”.
Ngô Bình: “Lợi ích khi trở thành tông chủ đâu chỉ có vậy”.
Lý Thanh Đế: “Sao cơ?”
Ngô Bình: “Linh khí ở Hạ Giới đang hồi phục, không gian gập mở ra, nếu có thể trở thành tông chủ của Lý Thị thì chẳng khác nào có thêm 100 triệu người ủng hộ sau lưng mình, tôi sẽ có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia với họ”.
Lý Thanh Đế: “Có thêm nhiều người ủng hộ thì sao nào?”
Ngô Bình: “Có thêm sự ủng hộ của họ, sau đó tôi thành thần tiên thì anh nghĩ tôi sẽ mạnh đến đâu?”
Lý Thanh Đế ngẩn ra: “Sư phụ tôi là thần tiên, nhưng chưa từng nhận được đến chục triệu người nhang khói ủng hộ”.
Ngô Bình: “Hai chúng ta cùng một dòng tộc, nếu anh nhường vị trí tông chủ cho tôi thì đương nhiên tôi sẽ có quà cảm ơn anh”.
Ngô Bình búng tay, một luồng sức mạnh thần kỳ chui vào người Lý Thanh Đế. Ngay sau đó, anh ta đã cảm thấy người mình có thêm một năng lượng thần kỳ, đó là có thể tiến vào trạng thái lĩnh ngộ bất cứ lúc nào.
Lý Thanh Đế vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, sau đó bái lạy nói: “Cảm ơn anh, tôi sẽ không bao giờ quên ơn này”.
Ngô Bình cười nói: “Có gì đâu, anh chỉ cần đừng hận tôi là được rồi”.
Chương 1140: Ràng buộc vận mệnh quốc gia
Lý Thanh Đế vội nói: “Không dám!”
Sau đó, anh ta lấy một cái ngọc bàn trong nhẫn trữ đồ ra rồi cung kính đưa cho Ngô Bình: “Anh Huyền Bình, đây là truyền thừa còn sót lại của Thanh Đế, sư phụ và tôi chỉ lĩnh ngộ được một phần nhỏ của nó. Anh có tư chất hơn tôi nên chắc chắn sẽ có thu hoạch nhiều hơn”.
Ngô Bình thoáng ngạc nhiên nói: “Anh cho tôi lĩnh ngộ ư? Thứ này quý giá quá!”
Lý Thanh Đế cười nói: “Ngọc bàn này tôi chỉ cho anh mượn thôi, khi nào đại hội kết thúc thì tôi sẽ đến lấy về. Trong thời gian này, anh có thể lĩnh ngộ được bao nhiều thì phải xem bản lĩnh của anh thôi”.
Ngô Bình cười nói: “Cảm ơn anh”, Ngô Bình không khách sáo mà nhận luôn.
Lý Thanh Đế ngồi thêm một lát rồi ra về.
Tối đó, Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đã ngầm ủng hộ Lý Huyền Bình lên làm tông chủ thông qua các thuộc hạ, tin này vừa được tung ra, mọi người đều vô cùng chấn động.
Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều ủng hộ Ngô Bình ư? Chuyện gì thế này?
Tất cả thời gian còn lại của tối hôm đó được Ngô Bình dùng để lĩnh ngộ nội dung trong chiếc ngọc bàn. Đây là truyền thừa của Thanh Đế nên có tên là Thanh Đế Kinh. Thanh Đế Kinh được viết bằng chữ thần thượng cổ nên rất khó đọc. Chữ thần này có một điểm đặc biệt là nếu không hiểu và lý giải được ý nghĩa của nó thì sẽ không thể ghi nhớ trong đầu được, có xem cũng vô dụng. Chỉ khi hiểu được ý cảnh mà nó biểu đạt thì mới có thể ghi nhớ nội dung.
Để lĩnh ngộ Thanh Đế Kinh, Ngô Bình đã điều động nhân cách thái thượng ra để dốc toàn lực.
Thời gian cứ thế trôi qua, khi mặt trời ló dạng, anh chợt mở mắt rồi lẩm bẩm: “Thanh Đế Kinh này thần kỳ thật!”
Đây không chỉ là một bộ công pháp, mà còn có nội dung liên quan đến y học và ý nghĩa của sinh mệnh, ngoài ra còn có luyện đan, luyện thuốc và ý nghĩa linh hồn.
Có một đêm mà phải lĩnh ngộ biết bao nhiêu nội dung nên Ngô Bình đã mệt lả, anh lập tức nằm xuống nghỉ ngơi.
Nửa tiếng sau, Lý Dư đi vào báo: “Chủ nhân, bắt đầu bỏ phiếu rồi ạ”.
Hôm nay là ngày thứ hai của đại hội, năm nghìn người sẽ cùng bỏ phiếu, mỗi người có ba phiếu để chọn ra một trăm nhân vật quan trọng.
Có hơn chục cái hòm bỏ phiếu khổng lồ trên đảo, mỗi người đều nhận được ba phiếu. Thời gian bỏ phiếu chỉ có một tiếng là từ chín đến mười giờ sang. Muốn bỏ phiếu cho ai thì chỉ cần viết tên người đó lên phiếu là xong.
Mười giờ sáng, tất cả mọi người đã bỏ phiếu xong, một đoàn người đến mở hòm phiếu ra rồi kiểm phiếu tại chỗ. Trước mỗi hòm phiếu đều có ba nhóm người ngồi ghi chép để tránh xảy ra sai sót.
Nghe thấy tên của mình vang lên liên tục, Ngô Bình biết chắc chắn mình sẽ lọt tốp 100 này nên về nghỉ ngơi luôn.
Hai giờ chiếu, Lý Dư lại đến báo: “Chủ nhân, người đang dẫn đầu với hơn 9700 phiếu”.
Ngô Bình ừm một tiếng rồi nói: “Người thứ hai là ai?”
Lý Dư: “Là Lý Thanh Đế với hơn 1500 phiếu, thứ ba là Lý Thừa Trạch với hơn 1400 phiếu”.
Ngô Bình ngạc nhiên nói: “Lý Thừa Trạch ư? Sao nghe tên quen thế nhỉ”.
Lý Dư cười nói: “Ông ấy là nhân vật lớn thứ ba cả nước hiện giờ ạ”.
Ngô Bình vỗ vào đầu mình: “Tôi nhớ rồi, nhưng sao ông ấy không có tên trong sách?”
Lý Dư: “Chắc ông ấy khá kín tiếng”.
Sau đó, cậu ta nói tiếp: “À chủ nhân, người đã là nhân vật quan trọng của Lý Thị rồi nên chiều phải tham gia một buội gặp mặt đấy ạ”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, đến giờ thì gọi tôi”.
“Vâng”.
Lý Dư đi rồi, Ngô Bình tiếp tục luyện quyền rồi đi tham dự buổi gặp gỡ.
Địa điểm tổ chức buổi gặp nằm ở một khách sạn sang trọng bảy sao trên đảo, Ngô Bình dẫn long vệ đến cửa thì thấy người qua kẻ lại ở đây như mắc cửi, các nhân vật quan trọng của Lý Thị đều ăn mặc rất lịch lãm.
Có mấy người đàn ông mặc trang phục thời Đường đứng ở cửa, họ mỉm cười đón các nhân vật quan trọng đến, họ chính là người khởi xướng lên đại hội dòng tộc, hay chính là người tổ chức.
Mấy người đó nhìn thấy Ngô Bình thì đều khom người nói: “Chào cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình đang nhận được số phiếu bầu cao nhất, hơn nữa còn khiến hai người đang được ủng hộ nhất là Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên phải nhượng bộ. Tuy họ đều là người có địa vị cao trong xã hội, nhưng vẫn biết mình còn thua xa tiềm lực của chàng trai này.
Ngô Bình cười đáp: “Chào các vị”.
Sau khi hàn huyên đôi điều, anh được mời vào trong. Lý Thanh Đế và Lý Ngạo Tiên đều đã ở đây, thấy anh đến, cả hai bọn họ đều bước tới trò chuyện với anh.
Ba nhân vật trong giới tu chân tụ tập một chỗ, lập tức khiến các nhân vật quan trọng yên tâm hẳn. Ba người này vui vẻ với nhau như vậy thì quá tốt rồi, điều này có lợi rất lớn với Lý Thị.
Một ông lão tóc hoa râm xuất hiện rồi nói: “Cậu Huyền Bình”.
Ngô Bình nhìn ông lão này thì thấy rất quen, sau khi nghĩ kỹ lại thì mới nhớ ra đây là một trong các trụ cột của Thiên Kinh.
Ngô Bình vội nói: “Chào ông!”
Ông lão tên là Lý Kiến Thiết, tên bình thường nhưng con người không hề đơn giản chút nào.
Lý Kiến Thiết cười nói: “Huyền Bình, chúng ta ra chỗ khác nói chuyện được không?”
Ngô Bình: “Được thôi”.
Bên cạnh có vài phòng nhỏ, Ngô Bình và Lý Kiến Thiết đi tới đó ngồi, Lý Thừa Trạch đang chờ sẵn ở đây.
Lý Kiến Thiết giới thiệu cho hai người làm quen, sau đó nói: “Thừa Trạch, Huyền Bình là niềm kiêu hãnh của Lý Thị chúng ta, sau này Lý Thị có thể phất lên được hay không là nhờ cả vào cậu ấy”.
Ngô Bình xua tay: “Ông quá khen, tôi nào được như vậy”.
Lý Thừa Trạch cười nói: “Huyền Bình, nghe nói sư tổ của cậu là Chân Tiên à?”
Ngô Bình đáp: “Đúng”.
Lý Thừa Trạch và Lý Kiến Thiết nghe xong thì vẫn chấn động, tuy họ đã biết Chân Tiên Lữ Thuần Dương là ai rồi.
Lý Thừa Trạch nói: “Tôi nghe Ngạo Tiên bảo cậu còn là đệ tử của tiên điện Thiên Võ”.
Ngô Bình: “Có thể coi là vậy”.
Lý Kiến Thiết: “Huyền Bình, thật ra kế hoạch của bọn tôi không có cậu. Cậu chen ngang vào thế này đã làm loạn hết kế hoạch của chúng tôi, nhưng như thế cũng hay, có một thiên kiêu như cậu trấn thủ thì Lý Thị mới có thể đứng vững trước sóng gió sắp tới được”.
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi và Thanh Đế, Ngạo Tiên đã nói chuyện với nhau rồi, ai cũng nghĩ nên chuyển Lý Thị sang thành một tông phái tu hành, tạm thời lấy tên là Lý Môn. Những ai có tư chất tốt đều sẽ được gia nhập môn phái”.
Ngô Bình: “Nhưng mọi người có nghĩ đến chuyện cần bao nhiêu tài nguyên để thành lập môn phái không?”
Lý Thừa Trạch: “Chúng tôi có nghĩ chứ, cho nên chúng tôi đã có một cơ hội chọn tài nguyên trong quốc khố”.
Ngô Bình: “Vậy là quốc gia cũng tham gia vào công cuộc thành lập môn phái của Lý Thị ư?”
Lý Thừa Trạch cười nói: “Hai chúng tôi ở đây không phải là minh chững rõ ràng nhất sao?”
Ngô Bình gật đầu: “Lý Môn có được lợi ích như vậy thì chắc cũng phải có nhiệm vụ gì đó”.
Lý Kiến Thiết nói: “Đương nhiên, Lý Môn phải tuân thủ quy định của đất nước và bảo vệ quyền lợi quốc gia. Nếu đất nước gặp chuyện thì chúng ta phải hỗ trợ”.
Ngô Bình: “Lý do gì khiến chúng ta phải ràng buộc với đất nước như vậy?”
“Vận mệnh quốc gia”, Lý Thừa Trạch nói: “Có ít nhất 13 thầy tướng đã reo quẻ và nói vận mệnh của Viêm Long còn nghìn năm nữa”.
Ngô Bình ngạc nhiên, sau đó lấy tiền phép ra để reo quẻ, quả nhiên đúng là vậy, anh nói: “Nói chính xác hơn là 1150 năm”.
Ý Kiến Thiết và Lý Thừa Trạch hoảng hồn, không ngờ Ngô Bình có thể tính chuẩn xác như vậy.
Bình luận facebook