• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 1126-1130

Chương 1126: Đến cửa thách đấu

Ngô Bình vừa đi thì Lỗ Mộc Trực đã quay về đại điện, ông ta quỳ trước Thần Cơ, nói: “Lão tổ, Mộc Trực vô năng, không thể giữ lại người kia”.

Thần Cơ, phát ra âm thanh lạnh lẽo: “Đồ vô dụng! Lúc trước ngươi giấu giếm quá nhiều, đã khiến người đó sinh nghi rồi”.

Lỗ Mộc Trực nói: “Lão tổ, vậy cháu đổi người?”

Lão tổ lạnh lùng nói: “Người này đã có thể chất Nhân Vương, thân thể của hắn ta chính là thứ ta cần! Ngươi nhất định phải tính toán cho tốt, nếu thành công, lão tổ chắc chắn sẽ trở thành người đứng đầu Hạ Giới. Tương lai dù có đến Tiên Giới, cũng là bá chủ một phương!”

Hai mắt Lỗ Mộc Trực phát sáng, phấn khích nói: “Vâng! Mộc Trực chắc chắn sẽ cố gắng hết sức!”

Ngô Bình quay về nhà thì thấy long vệ và Hoa Giải Ngữ cùng một nhóm thuộc hạ cũ bên Thiên Long nguyện ý theo anh trước kia, đang đứng đợi.

“Long chủ!”. Mọi người đều đứng dậy.

Ngô Bình cười nói: “Ngồi xuống cả đi. Tối nay tôi sẽ đãi tiệc cho mọi người thoải mái tận hưởng”.

Bởi vì người tham gia buổi tiệc tối nay khá nhiều, Lina cố ý ra ngoài một chuyến để mua sắm. Cũng may chỗ Ngô Bình có thịt và nấm, còn có hải sản mà Lý Dư và Lý Tố bắt được từ biển, đều là đồ tươi sống.

Bốn người hầu cũng giúp Lina chuẩn bị, sau bếp người đi tới đi lui nhộn nhịp.

Buổi tối, bữa tiệc bắt đầu, Ngô Bình và mọi người uống thoải mái. Qua mấy tuần rượu, một người hỏi: “Long chủ, nghe thư ký Hoa nói, anh muốn mở ngoại viện Thục Sơn?”

Ngô Bình gật đầu: “Ngoại viện Thục Sơn đang được xây dựng, mấy ngày nữa tôi sẽ dẫn mọi người đi xem xem. Nếu mọi người nguyện ý ở lại thì tạm thời ở bên ngoài, đãi ngộ gấp đôi. Nếu bọn người không đồng ý, thì tôi có thể đưa mọi người đến Thanh Long Quân hoặc Huyền Vũ Quân, ở đó cũng đều có tiền đồ rộng mở”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Dù sao thì Long chủ ở đâu, chúng tôi sẽ đi đến đó, Long chủ đừng nghĩ có thể bỏ lại chúng tôi”.

Mọi người đều cười lớn gật đầu.

Ngô Bình đảo mắt: “Thuộc hạ ngang ngược như vậy, lần đầu tiên tôi thấy đấy. Vậy được thôi, tôi cam đoan với mọi người, tôi có một miếng cơm thì mọi người sẽ không phải đói”.

Có người nói: “Long chủ, đa số mọi người đều nguyện ý ở lại Thiên Long, nhưng bọn họ phải tiếp nhận kiểm duyệt nghiêm ngặt, cuối cùng có thể ở lại hay không, phải xem sự may mắn của bản thân thôi”.

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Ai có chí nấy, không thể cưỡng cầu”.

Hoa Giải Ngữ: “Long chủ, hôm nay Thôi Bính Huy quay về trụ sở, đột nhiên rất khách sáo với tôi, anh có thể nói ra rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Ngô Bình cười ha ha: “Cũng không có gì, tôi đưa anh ta đến thế giới Tà Ma để chém giết tà ma. Chưa kể, chủ nhiệm Thôi này cũng có “năng lực” phết, kiên trì mấy phút là đã bị đuổi chạy. Lúc tôi đi ra thì anh ta sắp bị tà ma cắn nuốt rồi”.

Mọi người bật cười, biết rõ lựa chọn của mình vô cùng chính xác. Có người đứng đầu vừa mạnh vừa trọng nghĩa khí như vậy, dù nhất thời có thất vọng, thì tương lai cũng sẽ có một ngày tốt đẹp thôi!

Mọi người đang nói chuyện, đột nhiên có người gửi thiệp chúc mừng đến, Ngô Bình liếc nhìn, tên rất lạ lẫm, “Hồng Thiên Toàn” - người thành phố K, là truyền nhân của Cổ Long Quyền.

Người tập võ thăm hỏi như vậy, đến chín mươi chín phần trăm không có ý tốt. Hoàng Tử Cường nói: “Cậu chủ, có cần gặp không?”

Sau khi Lý Niệm Tổ quay về, đương nhiên ông ấy cũng thay thế Ngô Bình, trở thành gia chủ, vì vậy bọn họ cũng dần thay đổi xưng hô, gọi Ngô Bình là cậu chủ, gọi Lý Niệm Tổ là ông chủ.

Ngô Bình nói: Mời vào đi”.

Không lâu sau, bảy người nối tiếp nhau đi vào, bọn họ nhìn xung quanh, nhìn thấy nơi này có nhiều cao thủ như vậy, rõ ràng rất kinh ngạc.

Thế nhưng, bọn họ lập tức đã bình tĩnh ngay, một người đàn ông râu vàng trong đó khẽ ôm quyền, nói: “Tại hạ Hồng Thiên Toàn, xin hỏi vị nào là Ngô Quyền Sư?”

Ngô Bình cười nói: “Là tôi. Hồng Quyền Sư đại giá quang lâm, không tiếp đón được từ xa”.

Hồng Quyền Sư hừ một tiếng: “Ăn nói dễ nghe nhỉ! Nghe danh Ngô Quyền Sư đã lâu, là đánh nhau giỏi nhất thành phố K. Hồng tôi khổ tu trong núi sâu đã ba mươi năm, hôm nay cùng các vị võ lâm đồng đạo, cùng đến gặp mặt Ngô Quyền Sư!”

Cương Tử trừng mắt: “Thách đấu cậu chủ nhà chúng ta, các người xứng sao?”

Hồng Thiên Toàn cười ha ha: “Xứng hay không thì người cũng đã tới, xin hỏi Ngô Quyền Sư có dám tiếp không?”

Một long vệ đứng ra, thấp giọng nói: “Đánh với tôi, một chiêu, tôi sẽ đánh bay ông!”

Thật ra Hồng Thiên Toàn này chỉ có tu vi bình thường, vừa mới thăng cấp lên Tiên Thiên mà thôi, chỉ là ông ta không hiểu được là người giỏi thì còn có kẻ xuất sắc hơn, càng không biết cao thủ hiện tại rốt cuộc mạnh đến nhường nào, vì vậy mới tùy tiện đến thách đấu với Ngô Bình có thực lực Tiên Quân này.

Ngô Bình xua tay, cho long vệ lui xuống, nói: “Các anh đều là cao thủ, để các anh đấu, chẳng phải rõ ràng là tôi đang ức hiếp người sao?”

Anh chợt nhìn rồi kêu lên: “Hỉ Bảo, Hỉ Bảo đâu?”

Một người người bỗng chốc đã đến trước mặt Ngô Bình, chính là Hỉ Bảo, cậu bé cười hi hi nói: “Bố, bố gọi con?”

Ngô Bình nói: “Hỉ Bảo, có vị cao thủ đến thách đấu với bố, bố không muốn đánh với người ta, con lên đánh vài chiêu với họ đi”.

Ánh mắt Hỉ Bảo sáng lên, vội nói: “Được ạ được ạ, con đánh với bọn họ!”

Hỉ Bảo trưởng thành rất nhanh, hiện tại trông giống như một đứa trẻ bảy tuổi, vóc dáng đã hơn một mét tư.

Hồng Thiên Toàn thấy Ngô Bình cử ra một đứa trẻ đánh với ông ta thì lập tức cảm thấy bị sỉ nhục: “Ngô Quyền Sư, cậu dám không coi trọng họ Hồng tôi? Vậy mà lại để một đứa nhỏ đánh với tôi!”

Cương Tử biết thực lực của Hỉ Báo đáng sợ, cậu ta lạnh lùng nói: “Cử Hỉ Bảo là để nể mặt lắm rồi. Nếu có thể đỡ được một chiêu của cậu ấy thì xem như ba mươi năm nay, ông tu luyện không hề uổng phí”.

Hồng Thiên Toàn cười lạnh: “Được! Nếu Ngô Quyền Sư đã coi trọng Hồng tôi bậy Hồng tôi đành mặt dày, cùng tiểu công tử này đánh một trận vậy!”

Trong lòng ông ta cực kỳ hận Ngô Bình, cảm thấy anh không coi trọng mình, vì vậy âm thầm quyết định, nhất định phải đánh cậu nhóc này bị thương! Nhân cơ hội lấy lại mặt mũi!

Hỉ Bảo ôm quyền nói: “Nhận lấy một quyền của tôi!”

Nói xong, cậu bé đánh ra một quyền, một quyền đánh vào người Hồng Thiên Toàn. Hoàng Thiên Toàn này lại giống như một cái bao bố đầy bông, bị một quyền đánh bay mười mấy mét, nặng nề đáp xuống đất. Lúc này, khóe miệng, trong mũi lẫn tai đều chảy máu, tứ chi run rẩy, đã rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Ngô Bình nhíu mày, nói: “Hỉ Bảo, đừng khiến người ta bị thương”.

Hỉ Bảo bĩu môi: “Bố, con chỉ dùng một nửa lực, là ông ta đánh nhau kém mà”.

Mọi người sợ hãi. Một nửa sức lực mà đã đánh người ta ra như vậy? Vậy dùng hết toàn lực thì kinh khủng đến nhường nào?

Ngô Bình đến trước mặt Hồng Thiên Toàn, giúp ông ta chữa trị vết thương, còn đưa thuốc trị thương. Một lúc sau, Hồng Thiên Toàn đã có thể mở miệng nói chuyện, vẻ mặt ông ta xấu hổ nói: “Hồng tôi không biết trời cao đất dày, lại dám thách đấu với Ngô Quyền Sư, Ngô Quyền Sư không những không tức giận, còn giúp đỡ trị liệu, tại hạ thật sự vô cùng xấu hổ!”

Ngô Bình cười nói: “Một mình ông tu luyện trong núi sâu, tự cho mình là thiên hạ vô địch. Không biết thiên hạ này, người mạnh hơn ông có biết bao người. Nhưng không cần nản lòng, ngoại viện Thục Sơn đang chiêu mộ đệ tử, tôi thấy tư chất ông rất tốt, có hứng thú thì cứ thử xem sao”.

Hồng Thiên Toàn ngây người, hỏi: “Ngoại viện Thục Sơn, đó là nơi nào?”

Cương Tử cười lạnh: “Cậu chủ nhà tôi, chính là đại đệ tử cấp cao nhất của Thục Sơn Kiếm Phái, Thục Sơn là thế lực mạnh nhất ở Địa Tiên Giới. Ngoại viện Thục Sơn, là do cậu chủ nhà tôi sáng lập”.

Hồng Thiên Toàn ôm quyền: “Nếu là do Ngô Quyền Sư thành lập, vậy tại hạ nhất định sẽ đi!”
Chương 1127: Hỗn Nguyên Kiếm Hồn

Hồng Thiên Toàn thua quá thảm, người khác đương nhiên cũng không dám thách đấu, ai cũng ngồi không được, đứng không xong, xấu hổ cực kỳ.

Ngô Bình cho người đem ghế đến, mời mọi người ngồi xuống.

Anh cười nói: “Hồng Quyền Sư, sao ông tìm được đến tôi?”

Hồng Thiên Toàn đau đầu: “Bây giờ võ lâm cả tỉnh đều đang truyền, nói cậu là cao thủ đứng đầu tỉnh K, ai có thể đánh bại cậu, người đó chính là cao thủ đứng đầu tỉnh K”.

Vẻ mặt Ngô Bình không đổi, nói: “Lời này là truyền từ đâu ra?”

Hồng Thiên Toàn: “Chúng tôi cũng không biết, dù sao mọi người cũng đều nói như vậy”.

Ngô Bình lại hỏi người khác, bảy người này cũng nói như vậy, cũng là nghe được từ miệng người khác. Còn về “người khác” là ai, người thì nghe Trương Tam nói, người thì nghe Lý Tứ kể, rất nhiều người đều là kẻ tiểu tốt.

Hoa Giải Ngữ nói: “Long chủ, đây là có người cố ý tung tin, cố ý gây rắc rối cho anh”.

Hoàng Tử Cường: “Tôi thấy mục đích của đối phương sẽ không đơn giản như vậy. Thực lực cậu chủ nhà ta mạnh, bọn họ có chục nghìn người đến thách đấu, cuối cùng cũng thua thôi”.

Ngô Bình nói: “Hoàng Tử Cường, anh nghĩ thế nào?”

Hoàng Tử Cường nói: “Ngươi truyền những tin này ra là hy vọng vài người, hoặc người nào đó xuất hiện thách đấu với cậu chủ”.

Hoa Giải Ngữ nói: “Tỉnh K này, ai có thể là đối thủ của Long chủ?”

Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thời thế thay đổi, bất chợt sẽ xuất hiện một vài cao thủ cũng chưa biết chừng”.

Bảy người kia, có một người nói: “Ngô Quyền Sư, nếu nói cao thủ, tôi lại nghe nói đến hai người”.

Ngô Bình nói: “Nói nghe thử xem”.

Người này nói: “Thứ nhất, là cao thủ Thạch Thành, chỉ mới hai mươi lăm tuổi. Nghe nói lúc trước cậu ta là một thợ ngói, ngoài sức mạnh thì không có bản lĩnh gì khác, hơn nữa chưa từng học qua võ. Nhưng mấy tháng gần đâu, đột nhiên cậu ta xuất thế, trở thành cao thủ võ lâm, liên tiếp đánh bại mấy chục vị cao thủ võ lâm”.

Ngô Bình: “Người thứ hai thì sao?”

Anh ta nói: “Người thứ hai là người giao hàng, chỉ mới mười chín tuổi, tốt nghiệp xong thì ra ngoài làm công. Có một ngày, cậu ta đánh nhau với người ta giữ đường, một địch năm mươi người, đánh đối phương thua thảm hại. Từ đó, cậu ta đã trở thành hiện tượng nổi trên mạng, sau đó có người dạy cậu ta quyền pháp, mà cậu ta vừa học đã biết. Chưa tới nửa tháng đã trở thành cao thủ võ lâm”.

Hoa Giải Ngữ kinh ngạc nói: “Long chủ, người có thể biến thành cao thủ trong thời gian ngắn sao?”

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Nếu thức tỉnh huyết mạch tổ tiên, hoặc có kỳ ngộ, cũng không phải không có khả năng”.

Hoa Giải Ngữ cảm khái nói: “Xem ra đại thế thật sự sắp đến rồi, một tỉnh chỉ trong thời gian ngắn đã xuất hiện hai cao thủ. Nhìn khắp cả nước, cao thủ như vậy không biết có bao nhiêu!”

Ngô Bình nói: “Thiên hạ rộng lớn, không thiếu cái lạ, không có gì phải bất ngờ”.

Vốn anh muốn giữ lại mấy người này ăn uống, nhưng bảy người này không còn mặt mũi ở lại, nói vài câu rồi đều lui ra.

Đối với trận phong ba này, Ngô Bình cũng không để ý gì, sau tiệc rượu thì bảo Hoàng Tử Cường và Cương Tử sắp xếp cho mọi người, anh đến trong viện tu luyện Hỗn Nguyên Thiên Công.

Hỗn Nguyên Thiên Công này, anh mới luyện thành tầng thứ nhất, tiếp theo phải tiến lên tầng hai. Công pháp này, khó nhất là tầng thứ nhất, một khi đã ngưng tụ được Hỗn Nguyên Tiên Lò thì tiếp theo chuyện tu luyện sẽ dễ hơn nhiều.

Tầng thứ hai Hỗn Nguyên Thiên Công là tiến đến một bước cường hóa Hỗn Nguyên Tiên Lực, trong lò, tu luyện ra một vài Hỗn Nguyên Chân Ý. Hỗn Nguyên Chân Ý này, cùng loại với ý chí võ đạo, có thể xem là dị bản của ý chí võ đạo.

Đương nhiên chuyện này không làm khó được Ngô Bình, anh sớm đã ngưng tụ được quyền ý, kiếm ý, lúc này, kiếm hồn của anh chính là Hỗn Nguyên Chân Ý của anh, chỉ là, anh phải nhờ sự giúp đỡ của Hỗn Nguyên Tiên Lô!

Tầng thứ hai Hỗn Nguyên Thiên Công rất nhanh đã hình thành. Anh củng cố lại xong thì tiếp tục tiến lên tầng thứ ba.

Ở tầng này là làm Hỗn Nguyên Tiên Lực và võ kỹ giao hợp, tạo ra đòn sát thủ võ đạo!

Thích hợp nhất đương nhiên là Phá Thiên Tam Quyền. Phá Thiên Tam Quyền này rất đơn giản, quả thực chỉ có ba quyền, nhưng muốn luyện ba quyền này lại là chuyện rất khó. Hơn nữa, chỉ có Hỗn Nguyên Tiên Lực mới có thể phát huy được uy lực thực sự của nó.

Đến khi trời sáng, Ngô Bình đã luyện thành Phá Thiên Tam Quyền, đồng thời có thể sử dụng Hỗn Nguyên Tiên Lực sáng tạo ra một chiêu tất sát, Nhất Kích Phá Thiên.

Lúc anh thi triển Nhất Kích Phá Thiên thì không dám ở trong nhà, sợ sẽ đánh vỡ mọi thứ trong nhà, chỉ đành một mình chạy đến nơi hoang vu, khổ cực tu luyện.

Một vùng hoang vu, anh đánh ra một quyền, chỉ thấy ba bóng mờ, đánh mạnh vào ngọn núi mấy chục nghìn mét phía xa. Ba quyền ảnh nửa đường hợp làm một, sau đó hóa thành một nắm quyền khổng lồ, ẩn chứa ý chí võ đạo kinh khủng.

Một tiếng nổ vang vọng, ngọn núi cả nghìn mét bỗng sụp đổ, thậm chỉ còn gây ra một trận động đất nhỏ ở đây!

Khi anh luyện thành Nhất Kích Phá Thiên thì đã là buổi trưa, anh quay về nhà, nhìn thấy trong viện, Hỉ Bảo đang đánh nhau với một thiếu niên.

Hai mươi mấy long vệ thì đã có năm người ngã xuống đất, toàn bộ đều bị thương nặng! Các long vệ khác, ai ai cũng mang theo vẻ mặt kinh sợ, nhìn chằm chằm trong sân.

Lúc này Hỉ Bảo không còn cười cợt, rất nghiêm túc nhìn chằm chằm đối phương. Cánh tay cậu bé đầy vết bầm tím, trên trán cũng đen một mảng. Trông bộ dạng này thì trận chiến trước đó cậu cũng bị thiệt không ít.

“Bố!”

Nhìn thấy Ngô Bình đến, Hỉ Bảo lập tức không làm nữa, chạy qua ôm lấy Ngô Bình, chỉ vào thiếu niên kia nói: “Anh ta đánh con!”

Tuy biết Hỉ Bảo sẽ không bị thương nặng nhưng Ngô Bình vẫn tức giận, dám đánh con trai anh! Người này không thể tha thứ!

Anh giúp Hỉ Bảo xoa vài cái, vết xanh tím bỗng biến mất, anh bình tĩnh nói: “Ừ, bố giúp con trả thù”.

Hỉ Bảo dùng sức gật đầu: “Bố, người này sở hữu năng lực bắn ngược, chiêu thức rất kỳ lạ, tuy con không sợ anh ta nhưng muốn đánh bại anh ta, ít nhất cũng phải ba nghìn chiêu. Con không muốn đánh, mệt lắm”.

Bỏ Hỉ Bảo xuống, Ngô Bình đi đến chỗ thiếu niên kia.

Thiếu niên này, mười chín tuổi, vẻ ngoài bình thường, dáng người không cao, mặc trang phục mà người trẻ thích mặc, cậu ta nhìn Ngô Bình với ánh mắt cực kỳ lạnh lùng: “Nghe nói anh đánh rất được, tôi đến là tìm anh”.

Ngô Bình: “Tìm tôi đánh nhau?”

Thiếu niên: “Không phải đánh nhau, là đánh chết anh”.

Ngô Bình cũng không tức giận, nói: “Cậu muốn đánh chết tôi?”

Thiếu niên nói từng chữ một: “Không sai, đánh chết anh! Đánh chết anh, tôi chính là người mạnh nhất, danh lợi đều có!”

Ngô Bình hỏi: “Ai nói với cậu mấy chuyện này?”

Thiếu niên lạnh nhạt nói: “Là một người chết, anh không cần phải biết!”

Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Đúng là một kẻ ngốc, bị người ta sai khiến mà lại còn ở đây tự đắc. Kiểu ngốc nghếch như cậu, cho dù hôm nay không bị tôi đánh chết, sau này cũng sẽ bị người ta hại chết”.

Thiếu niên tức giận nói: “Anh mắng tôi ngốc?”

Ngô Bình cười lạnh: “Kẻ ngốc còn thông minh hơn cậu. Tôi cũng không nói dài dòng với cậu nữa, cậu tự thấy mình đánh rất giỏi? Tôi chỉ dùng một tay, trong vòng ba chiêu đánh ngã được cậu!”

Thiếu niên ngây người, sau đó cười ha ha: “Một tay, trong vòng ba chiêu đánh bại tôi? Cho dù anh là Thiên Tiên, cũng không làm được!”

Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói tên anh đi”.

Thiếu niên nói: “Hình Thế Kiệt!”

Ngô Bình nói: “Hình Thế Kiệt, cậu có thể ra tay rồi”.

Hình Thế Kiệt lập tức lao về phía Ngô Bình, Ngô Bình nhẹ nhàng đánh một chưởng, chưởng của hai người họ giao nhau.

Vô thanh vô tức, tay của Ngô Bình bị bật ra, anh cảm thấy, sức mạnh bản thân đánh ra lại bị thân thể đối phương hấp thụ, sau đó đánh ngược trở lại.

Anh rất nhanh đã phán đoán được, đây là một loại tương tự như ý nghĩa võ đạo, chỉ là vẫn đang ở sơ cấp, chưa đạt đến mức độ thành thục.

Anh cười lạnh một tiếng: “Cậu chỉ dựa vào chút bản lĩnh này sao?”

Nói xong, anh lại đánh ra chưởng thứ hai.

Chưởng này, anh dùng ý nghĩa võ đạo chân chính, chưởng lực đánh ra, phương hướng ngược lại. Đối phương muốn bắn ngược thì nhưng không thể nào làm được, cuối cùng chỉ có thể tự mình đỡ lấy.

Tu vi của người cách xa Ngô Bình, một chưởng này lập tức khiến cậu ta bay mấy chục mét, nặng nề đập xuống đất.

“Ầm!”

Ngô Bình thuận thế đạp một chân, mũi chân đè vào tim đối thủ, chỉ cần anh khẽ dùng lực, thì thiếu niên này sẽ chết chắc.

Thiếu niên cảm nhận được uy hiếp đến tính mạng, ánh mắt cậu ta hiện lên vẻ khiếp sợ.

Ngô Bình lạnh lùng hỏi: “Cậu sợ chết không?”
Chương 1128: Truyền thừa nhà họ Triệu, ý nghĩa Tuyệt Đối

Cậu trai tái mặt. Tất nhiên là cậu ta sợ chết. Bây giờ cậu ta có tiền, có phụ nữ, đó là cuộc sống mà trước kia cậu ta còn chẳng dám nghĩ đến. Vậy nên cậu ta muốn sống tiếp!

“Sợ!”, cậu ta nghiến răng đáp.

Ngô Bình bảo: “Nhưng cậu sắp chết rồi, có phải rất tuyệt vọng không?”

Cậu trai nhắm mắt: “Tôi sớm biết sẽ có ngày này, chỉ không ngờ nó lại đến nhanh như vậy. Ra tay đi!”

Ngô Bình rút chân về: “Nói đi, tại sao cậu lại có thể trở thành cao thủ trong thời gian ngắn như vậy, ai đã giúp cậu?”

Cậu ta nhìn anh, hỏi lại: “Anh không giết tôi ư?”

Ngô Bình đáp: “Giết hay không tuỳ vào tâm trạng của tôi”.

Im lặng vài giây, cậu trai mới cất tiếng: “Anh hỏi bất kỳ điều gì, tôi cũng sẽ thành thật trả lời”.

Ngô Bình bảo: “Tốt lắm. Bây giờ cậu trả lời câu hỏi vừa rồi đi”.

Cậu trai nói: “Tôi tên Triệu Thiên Lạc, trước đây làm nghề giao thức ăn, rất vất vả, thường bị ức hiếp. Có một ngày, tôi bị khách hàng khiếu nại, nền tảng trừ tôi đến hai trăm đồng, đó là thu nhập cả ngày của tôi. Cộng thêm việc bạn gái chạy theo người khác, tôi rất đau khổ, nên đã chuẩn bị tự sát”.

Nói đến đây, vẻ mặt cậu ta cứng đờ.

Ngô Bình hỏi: “Cậu tự sát bằng cách nào?”

“Nhảy sông”, Triệu Thiên Lạc đáp: “Khi tôi từ cây cầu cao hơn ba trăm mét nhảy xuống lòng sông, đã có một chuyện kỳ lạ xảy ra. Vào mấy giây rơi xuống, tôi cảm thấy thời gian chậm lại, trong đầu bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều ký ức”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Ký ức gì?”

Triệu Thiên Lạc trả lời: “Trong đầu tôi nảy ra rất nhiều đạo thuật, võ học, cả công pháp tu luyện nữa. Khi những ký ức ấy mở ra, tôi phát hiện mình đã sở hữu niệm lực. Cơ thể tôi ngừng rơi, sau đó chầm chậm bay lên, cuối cùng quay lại cầu”.

Ngô Bình bảo: “Cậu đã thức tỉnh truyền thừa huyết mạch”.

Triệu Thiên Lạc ngẩn ra: “Truyền thừa huyết mạch?”

Ngô Bình gật đầu: “Đúng thế. Tổ tiên của cậu có một kẻ mạnh tuyệt thế. Trí tuệ, kinh nghiệm, thiên phú đều ẩn náu trong huyết mạch và chọn thời cơ để thức tỉnh. Cậu chính là người may mắn thức tỉnh thiên phú của tổ tiên và có được truyền thừa huyết mạch. Xác suất của điều này chỉ có một phần mười triệu, thậm chí một phần trăm triệu.

Triệu Thiên Lạc sửng sốt: “Anh biết nhiều thật đấy”.

Ngô Bình hỏi tiếp: “Cậu không tự sát thành công, sau đó đã làm gì?”

Triệu Thiên Lạc đáp: “Tôi đánh gã khách hàng đã khiếu nại tôi một trận, Khi ấy gã đã gọi thêm khá nhiều người, chắc cỡ bốn, năm tên, kết quả cả bọn bị tôi đánh ngã lăn ra đất. Tôi thành danh từ một trận đánh, rất nhiều người muốn kết giao với tôi. Tôi biết mình khác họ, nên đã bắt đầu học công pháp trong ký ức. Dạo trước có một người lạ mặt đến tìm tôi, bảo rằng bây giờ tôi vẫn chưa nổi tiếng, muốn có cả danh và lợi thì phải trở thành kiện tướng võ thuật của tỉnh K. Mà muốn làm kiện tướng thì phải đánh bại Ngô Bình trước”.

“Người đó tên gì, ngoại hình ra sao?”, anh hỏi.

Triệu Thiên Lạc lắc đầu: “Đối phương không nói tên, ngoại hình rất bình thường, có lẽ không phải là vẻ ngoài vốn có của người đó”.

Ngô Bình nói: “Triệu Thiên Lạc, bây giờ tôi cho cậu hai con đường. Một, tôi phế bỏ tu vi của cậu, để cậu trở về làm người bình thường. Hai, cậu đi theo tôi, tôi sẽ truyền dạy võ học thật sự cho cậu, chỉ dẫn cậu tu hành. Tất nhiên, đi theo tôi thì mạng của cậu thuộc về tôi, phải trung thành với tôi cả đời”.

Triệu Thiên Lạc hỏi: “Nếu đi theo anh, tôi có tiền tiêu xài không?”

Ngô Bình bật cười: “Tiền tiêu không hết”.

Triệu Thiên Lạc hỏi tiếp: “Có thể quen bạn gái chứ?”

Ngô Bình đáp: “Cậu vừa có năng lực vừa có tiền, muốn có bao nhiêu cô gái xinh đẹp thì có bấy nhiêu”.

Triệu Thiên Lạc là một cậu bé nghèo khó, mơ ước rất giản đơn, chỉ cần có tiền và phụ nữ là được. Cậu ta đáp ngay: “Tôi chọn con đường thứ hai!”

Ngô Bình đưa tay kéo cậu ta dậy: “Sau này cậu là tuỳ tùng của tôi, cứ gọi tôi là ‘cậu chủ’ là được”.

Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Cậu chủ”.

Thấy Ngô Bình nhận được một thiên tài, ai cũng mừng cho anh.

Ngô Bình rất có hứng thú với năng lực thiên phú của Triệu Thiên Lạc. Anh gọi Triệu Thiên Lạc ra sân sau, chữa trị giúp cậu ta. Chờ cậu ta bình phục rồi, anh mới hỏi: “Cách cậu đánh bật sức mạnh của đối phương cũng được thức tỉnh từ ký ức à?”

Triệu Thiên Lạc gật đầu: “Phải, ký ức này rất sâu. Nhưng nó phức tạp lắm, hiện tại tôi chỉ lĩnh ngộ được đôi chút thôi”.

Ngô Bình bảo: “Dĩ nhiên rồi. Đây là ý nghĩa võ học cực kỳ cao minh. Tu vi của cậu còn kém, muốn lĩnh ngộ sâu sắc cần ít nhất một, hai năm”.

Triệu Thiên Lạc chớp mắt: “Anh cũng biết ý nghĩa võ học ư?”

Ngô Bình thừa hiểu mình phải thể hiện bản lĩnh thật sự nếu muốn tên nhóc này tâm phục khẩu phục.

Anh nhẹ nhàng đáp: “Tất nhiên. Tôi nắm vững hơn một loại ý nghĩa đấy”.

Dứt lời, anh bèn đấm một cú vào không trung. Không khí liền xuất hiện một quyền ấn, kỳ diệu vô cùng.

Vì tò mò, Triệu Thiên Lạc bèn đưa tay sờ thử. Một tiếng “bùm” vang lên, có một luồng sức mạnh cực lớn xâm nhập cơ thể khiến Triệu Thiên Lạc không kịp đánh trả, thế là cậu ta bị nổ văng ra.

Triệu Thiên Lạc lăn lóc ngã xuống hồ. Đến khi chật vật bò dậy, ánh mắt cậu ta nhìn Ngô Bình đã ngập tràn kính sợ.

“Đây là công phu gì vậy, cậu chủ?”

“Quyền ấn”, Ngô Bình đáp: “Khi chúng ta giao đấu, nếu tôi muốn giết cậu thì cậu đã chết từ lâu rồi”.

Triệu Thiên Lạc cảm thán: “Trước đây tôi còn nghĩ mình vô địch thiên hạ. Bây giờ xem ra tôi còn kém anh cả trăm nghìn dặm”.

Ngô Bình nói: “Ý nghĩa võ học của cậu rất thú vị. Tôi có thể dùng ý nghĩa Chấn Ấn để trao đổi với cậu”.

Triệu Thiên Lạc sững sờ, vội nói: “Nếu anh muốn học, tôi nói cho anh biết là được rồi mà”.

Ngô Bình bảo: “Cậu là người của tôi. Tôi không thể lấy miễn phí đồ của cậu”.

Ngay sau đó, Triệu Thiên Lạc thuật lại hai năm rõ mười về ý nghĩa võ học trong ký ức. Ngô Bình là đại tông sư võ học, nghe qua một lần, nghiền ngẫm chốc lát đã hiểu ra nguyên lý trong đó.

Ý nghĩa này tên là “ý nghĩa Tuyệt Đối”. Anh vừa học vừa thực hành, chẳng bao lâu sau đã nắm vững.

Cái gọi là ý nghĩa Tuyệt Đối, tương ứng với sức mạnh tuyệt đối. Sức mạnh tuyệt đối có ba tầng cảnh giới. Tầng thứ nhất là khống chế sức mạnh của đối phương và đánh bật nó về. Tầng thứ hai đã đồng hoá sức mạnh của đối phương, biến nó thành sức mạnh của mình, biến ngoại lực thành lực mình. Tầng thứ ba còn lợi hại hơn, có thể hình thành khu vực tuyệt đối ở xung quanh. Trong khu vực tuyệt đối, người thi triển gần như là vô địch.

Sau khi hiểu rõ về ý nghĩa Tuyệt Đối, Ngô Bình bèn giảng lại cho Triệu Thiên Lạc. Tuy Triệu Thiên Lạc thức tỉnh sức mạnh của tổ tiên, nhưng cậu ta lại không có đủ trí tuệ của tổ tiên nhà họ Triệu, muốn hiểu được nó cần một khoảng thời gian rất dài. Nay Ngô Bình giảng giải một lần cho Triệu Thiên Lạc nghe, cậu ta lập tức thông suốt, thu hoạch cực lớn.

Triệu Thiên Lạc lại thêm phần bội phục Ngô Bình: “Cậu chủ, xem ra trong thời gian ngắn tôi chỉ có thể lĩnh ngộ tầng ý nghĩa đầu tiên”.

Ngô Bình đáp: “Không vội. Một thời gian nữa, tôi sẽ đến học viện Võ Đạo làm thầy hướng dẫn. Đến lúc ấy, cậu hãy đi theo tôi và học hỏi. Tôi sẽ dìu dắt cậu trở thành kẻ mạnh!”

Đôi mắt Triệu Thiên Lạc rực sáng: “Cảm ơn sự dẫn dắt của cậu chủ!”

“Cậu tự mình nghiền ngẫm trước đi”.

Triệu Thiên Lạc lui xuống. Ngô Bình thì đi một vòng khu ngoại ô của ngoại viện Thục Sơn. lúc này, Lỗ Mộc Trực đang dẫn một đám người đến đo đạc. Họ vừa đo vừa vẽ.

Không thể không nói, trong ngành kiến trúc này, gia tộc Thần Công quả thật rất chuyên nghiệp. Sau khi xem bản vẽ phác thảo, anh hài lòng vô cùng, bèn cười bảo: “Ông Lỗ, cứ làm theo bản phác thảo nhé”.

Lỗ Mộc Trực đáp: “Sắp tới, người của tôi sẽ mất khoảng mười ngày để hoàn thành phần móng và phủ xanh. Sau đó cung điện sẽ được chuyển đến đây”.
Chương 1129: Lại đến nhà giam dưới lòng đất

Ngô Bình nói: “Vất vả cho ông rồi!”

Sau đó anh lại đưa ra một số ý tưởng và bàn bạc với Lỗ Mộc Trực, cái nào dùng được thì dùng, không dùng được thì làm theo thiết kế ban đầu của Lỗ Mộc Trực.

Ngô Bình dạo một vòng quanh công trường, về đến nhà thì trời đã tối.

Trên đường trở về, anh tiếp tục tu luyện tầng thứ tư của Hỗn Nguyên Thiên Công. Tầng này phải dung hợp ý nghĩa võ học vào Hỗn Nguyên Tiên Lực, ngưng tụ phù văn ý nghĩa trong Hỗn Nguyên Tiên Lò!

Một khi ngưng tụ được phù văn ý nghĩa, sẽ có thể phát huy uy lực mạnh nhất của ý nghĩa, và chuẩn bị cho thần thông ý nghĩa về sau.

Ngưng tụ phù văn ý nghĩa là một chuyện rất khó, không thể làm xong trong một sớm một chiều. Dù sao đây cũng là công pháp cấp sử thi thiên phẩm, độ khó tu luyện cực kỳ cao.

Khổ tu cả tối mà tiến triển lại rất hạn chế. Anh cũng không gấp gáp, cứ từ từ luyện, rồi sẽ có ngày thành công.

Sang hôm sau, vẫn có người tìm đến cửa khiêu chiến. Có điều không cần anh ra mặt nữa, Triệu Thiên Lạc đã đem một chiếc ghế ra để tiếp nhận khiếu chiến của đám người này.

Nhờ sự chỉ điểm hệ thống của Ngô Bình, thực lực của Triệu Thiên Lạc đã có cải thiện về chất. Trước đây cậu ta toàn luyện bừa theo ký ức thức tỉnh nên đã đi đường vòng khá nhiều. Bây giờ được danh sư chỉ điểm, rất nhiều điểm mấu chốt đã được đả thông nhanh chóng, tư duy võ học có sự thay đổi, không còn giống như xưa.

Ở nhà vài hôm, Ngô Bình chỉ điểm long vệ và Triệu Thiên Lạc tu hành.

Hôm nay, lúc đang luyện chế đan dược, anh phát hiện thiếu mất vài loại thảo dược. Sau một hồi cân nhắc, anh quyết định đến “nhà giam dưới lòng đất” một chuyến. Ở đó có một cái hố lớn, chôn rất nhiều đồ tốt, anh muốn đến đó thử vận may.

Anh chuẩn bị một chút rồi lên đường xuất phát. Chẳng bao lâu sau, anh đã đến lối vào của nhà giam dưới lòng đất.

Có một căn nhà nhỏ được xây dựng ở lối vào, với vài vị cao thủ canh gác ở đó. Anh vừa đến nơi, mấy người trong nhà đã xông ra.

Quan sát Ngô Bình một lúc, họ đều không biết anh là ai, bèn hỏi: “Đến đây làm gì?”

Ngô Bình lạnh lùng đáp: “Tôi là Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”. Nói đoạn, anh đưa thẻ bài thân phận giắt ở thắt lưng cho họ xem.

Phía dưới có mười ba cánh cổng, trong đó có hai cổng do Thục Sơn kiếm phái nắm giữ. Đến khi anh gia nhập Thục Sơn kiếm phái mới biết chuyện này.

Mấy người kia vừa thấy thẻ bài liền vội vàng hành lễ với anh: “Hoá ra là thiếu chưởng môn của Thục Sơn. Mời thiếu chưởng môn vào”.

Họ nhanh chóng mở cửa lối vào, dùng cầu thang treo đưa Ngô Bình xuống.

Xuống dưới lòng đất, anh thấy ngay mười ba cánh cổng kia. Cũng giống như lần trước, bên ngoài có rất nhiều người đang chờ chết, ai cũng đói đến mức ốm yếu xanh xao.

Anh đi thẳng vào cánh cổng thứ nhất, tình hình sau cổng không khác trước là bao. Điều khác biệt là những kiến trúc ban đầu đã bị dỡ bỏ, cải tạo thành một lầu trúc.

Có một người đàn ông trung niên đang ngồi trên lầu trúc, ánh mắt sắc lạnh, đang nhìn chằm chằm xuống hố sâu. Bên cạnh ông ta có mấy chục thuộc hạ, cũng là người quản lý của nơi này.

Sự xuất hiện của Ngô Bình khiến người đàn ông trung niên ấy cảnh giác. Ông ta đứng bật dậy rồi hỏi: “Ai đấy?”

Ngô Bình đáp: “Ngô Bình, đại đệ tử cao nhất của Thục Sơn kiếm phái”.

Người trung niên kinh ngạc, cuống cuồng đi xuống tiếp đón: “Tây Môn Lượng kính chào thiếu chưởng môn!”

Nhà Tây Môn là một trong ba gia tộc lớn của Địa Tiên Giới nhưng vẫn kém xa Thục Sơn kiếm phái. Vậy nên thân phận thiếu chưởng môn Thục Sơn mới khiến Tây Môn Lượng kính nể đến vậy.

Ngô Bình đáp: “Thì ra là anh Tây Môn. Trước đây tôi từng đến nơi này, lần này thuận đường ghé thăm, không quấy rầy anh chứ?”

Tây Môn Lượng cười đáp: “Không hề, không hề. Được thiếu chưởng môn ghé thăm là vinh hạnh của tôi”.

Nói đoạn, Tây Môn Lượng lễ độ mời Ngô Bình lên lầu trúc, còn đích thân lấy hoa quả và trà quý của mình ra thết đãi.

Ngô Bình quét mắt nhìn, đoạn hỏi: “Anh Tây Môn, tôi thấy tu vi của anh sắp đột phá Địa Tiên rồi nhỉ?”

Tây Môn Lượng thở dài: “Tôi làm sao so được với thiếu chưởng môn. Ở nhà họ Tây Môn, tôi chỉ là một nhân vật nhỏ bé ngoài rìa, bà không thương, cậu không yêu, nếu không thì đã chẳng đến trấn giữ nơi quỷ quái này. Vì không có mấy tài nguyên, tôi đã dừng lại ở cảnh giới Nhân Tiên chín năm rồi”.

Ngô Bình nói: “Chín năm quả thật rất dài. Anh Tây Môn, chúng ta có duyên gặp nhau, hay là tôi giúp anh đột phá Địa Tiên?”

Tây Môn Lượng chớp chớp mắt. Ông ta không ngốc, biết chắc Ngô Bình giúp mình sẽ có điều kiện.

Ông ta bèn cười ha ha: “Thiếu chưởng môn, vô công bất thụ lộc. Không biết tôi có thể giúp gì cho thiếu chưởng môn?”

Ngô Bình đáp: “Thật ra cũng không có gì, tôi chỉ muốn xuống dưới hố xem thử. Lần trước tôi chỉ xuống đến tầng thứ tư, không có thu hoạch gì. Lần này muốn xem mình có xuống sâu hơn một chút được không”.

Vừa nghe đến xuống hố, Tây Môn Lượng lập tức cười bảo: “Chuyện nhỏ. Thiếu chưởng môn muốn ở dưới đó bao lâu cũng không thành vấn đề”.

Thì ra lực vẫn tiên trong hố này khiến người có tu vi cao không dám vào trong, còn người có tu vi thấp lại không vào sâu được. Hiện tại nơi này như món gân gà vậy, ăn vào vô vị nhưng vứt đi lại tiếc. Nếu không thì nhà Tây Môn đã chẳng cử một người không được xem trọng như Tây Môn Lượng đến đây canh giữ.

Tây Môn Lượng cũng không quan tâm chuyện này. Đừng nói cho Ngô Bình muốn vào hố một lúc, dù anh không chịu ra khỏi đó, ông ta cũng không có ý kiến gì.

Ngô Bình nói: “Vậy cảm ơn anh Tây Môn nhiều lắm”.

Anh đưa một viên Nguyên Thần Đan cho Tây Môn Lượng: “Anh Tây Môn, có viên đan này, anh chắc chắn sẽ đột phá được”.

Tây Môn Lượng nhìn thấy Nguyên Thần Đan, mắt liền sáng rỡ: “Đan dược này bậc mấy vậy?”

Ngô Bình đáp: “Nguyên Thần Đan bậc một”.

Nguyên Thần Đan bậc một, rất khó mua được ở tiệc đấu giá. Loại đan dược được bán đấu giá, cao nhất là bậc hai thôi. Nếu như là Nguyên Thần Đan bậc một, bất kỳ thế lực nào cũng sẽ không đem bán, vì loại đan dược này phải giữ lại để đệ tử thiên tài của mình uống.

Tây Môn Lượng chấn động: “Bậc một ư!”

Ngô Bình cười bảo: “Nói chính xác hơn là đan thượng phẩm bậc một. Công hiệu dược lực chính của họ mạnh hơn bậc hai gấp mấy lần. Còn có bốn công hiệu phụ trợ, rất có ích cho việc ngưng tụ nguyên thần”.

Tây Môn Lượng cả mừng: “Cảm ơn anh Ngô!”

Ngô Bình đáp: “Anh Tây Môn tập trung đột phá nhé. Tôi xuống hố xem trước”.

Tây Môn Lượng cười nói: “Anh Ngô cứ đi đi, các anh em sẽ đứng trên này trông chừng giúp anh. Nếu anh mệt hay khát thì cứ lên đây nghỉ ngơi. Bình thường không ai đến đây cả, anh có thể ở đây một thời gian”.

Nói được vài câu thì Ngô Bình xuống hố. Anh đi xuống theo cầu thang xoắn ốc. Có mười ba lớp đất ở hai bên hố sâu, xuống càng sâu, tính chất đất càng cứng cáp.

Lần trước, anh mới đến tầng thứ tư đã không chịu được loại áp lực này. Mà tầng thứ tư đã là giới hạn khai quật. Về tầng thứ năm thì trước nay chưa từng có ai xuống đó cả.

Đến tầng thứ tư, Ngô Bình nhận ra cảm giác bị áp chế rõ ràng không còn mạnh mẽ như lần trước. Ấy là vì năng lực của anh đã được tăng cường, sức nhẫn nại cũng cao hơn nhiều.

Lớp đất của tầng thứ tư là dạng tinh thể, vững chắc như sắt đá. Bên trong có một số pháp khí, bùa chú, tiền bù, vân vân. Có điều việc đào xới rất khó khăn, hầu hết đồ vẫn ở chỗ cũ, chưa bị lấy đi.

Thấy không ai chú ý đến mình, anh bèn đặt tay lên vách đá, khởi động sức mạnh của đất. Ngay lập tức, đất ở phía trước trở nên mềm hẳn đi. Anh nhẹ nhàng đưa tay ra và đào bới đất.

Đồng thời, anh sử dụng nhãn lực, ở nơi sâu ấy có một đồng tiền báu nhanh chóng dịch chuyển về phía anh. Vài giây sau, tiền báu đã rơi vào tay anh và được anh cất giữ.
Chương 1130: Phía dưới có quái vật

Anh khẽ mỉm cười, cất tiền báu vào rồi lại dùng nhãn lực điều khiển món thứ hai. Đó là pháp khí hình trăng khuyết, to bằng chậu rửa mặt.

Không bao lâu sau, món đồ ấy lại chạy vào tay anh. Ngô Bình quan sát một lúc, đoạn lẩm bẩm: “Lạ thật, hình như không phải pháp khí bình thường, nhưng trông có vẻ tốt lắm. Mặc kệ, cất vào trước đã”.

Anh bỏ mọi thứ vào nhẫn chứa đồ, rồi tiếp tục thu nhặt những món khác.

Chưa đầy nửa giờ, anh đã gom xong những món đồ có giá trị của tầng thứ tư vào túi.

“Xem ra cũng không được bao nhiêu”, anh lẩm nhẩm, rồi tiếp tục đi xuống, đến lớp đất thứ năm.

Đất của tầng thứ năm đã hoàn toàn trong suốt, thi thoảng còn có một số đất phù văn hình hoa tuyết. Nhìn thấy loại đất này, Ngô Bình kinh ngạc, thầm kêu lên: “Không ngờ đó lại là phù văn Tiên Thiên!”

Anh từng thấy phù văn Tiên Thiên rồi, nhưng trong đất có loại phù văn này vẫn làm anh rất ngạc nhiên.

Ở tầng năm, Ngô Bình chịu áp lực rất lớn. Lực vẫn tiên vẫn khiến anh không thoải mái, nhưng chưa đến mức không chịu đựng được.

Hiển nhiên tầng thứ năm có nhiều đồ hơn tầng thứ tư, mà rất nhiều món hoàn chỉnh. Ví dụ như ở đây gần như không có tiền bùa, trong tầm mắt của anh toàn là tiền báu, dày đặc chi chít, như được niêm phong trong băng vậy. Ngoài ra còn có các bùa chú khá mạnh, pháp khí, tiên thạch, vân vân.

Tất nhiên anh không hề khách sáo, lập tức dùng sức mạnh của đất và nhãn lực để thu vào túi mọi thứ mà anh nhìn thấy!

Vì hố hình mũi khoan nên càng đi xuống càng nhỏ hẹp, cộng thêm việc bốn tầng đầu tiên có độ dày lớn nhất, nên độ sâu của chín tầng còn lại còn chẳng bằng một phần ba.

Anh bận rộn suốt nửa giờ ở tầng năm mới lấy được hết đồ.

Đi xuống tiếp sẽ là thổ nhưỡng tầng thứ sáu. Đất tầng sáu màu tím, nửa trong sóng. Có điều trong thổ nhưỡng màu tím này đã xuất hiện nhiều phù văn Tiên Thiên hơn.

Anh quan sát một lúc, phát hiện lực vẫn tiên trong hố có tám mươi phần trăm là sản sinh từ số phù văn này. Vì những phù văn này đều nằm ở phần dưới, nên mới dẫn đến chuyện càng đi sâu xuống thì lực vẫn tiên càng mạnh.

Lực vẫn tiên ở tầng sáu mạnh đến mức khiến anh có phần không chịu đựng được nữa. Anh đành gắng gượng khởi động sức mạnh của đất, quét sạch những thứ mà anh cho là có giá trị rồi cho vào túi.

Kiên trì được chừng nửa giờ, anh không cầm cự được nữa, lập tức leo lên trên.

Trở lại mép hố, suýt chút nữa anh đã ngã lăn ra đất, sau đó ngồi bất động tại chỗ.

Đúng lúc này, anh nhìn thấy Tây Môn Lượng bước xuống từ lầu trúc. Vẻ mặt Tây Môn Lượng mừng rỡ vô cùng, chắc hẳn vừa mới đột phá Địa Tiên. Con người gặp chuyện vui sẽ có tinh thần rất tốt. Ông ta cúi lạy trước Ngô Bình rất lâu, đoạn nói: “Cảm ơn anh Ngô đã giúp đỡ!”

Ngô Bình xua tay: “Anh Tây Môn khách sáo quá. Bây giờ chúng ta đã là bạn bè rồi. Sau này có thể tôi sẽ lại ghé đây, mong anh Tây Môn cho phép”.

Tây Môn Lượng cười bảo: “Anh Ngô nói thế nghe xa cách quá. Sau này nơi đây chính là nhà của anh Ngô, anh muốn đến lúc nào cũng được”.

Đoạn, ông ta ân cần hỏi: “Anh Ngô xuống dưới lâu như vậy, chắc hẳn đã bị thương bởi lực vẫn tiên dưới lòng đất”.

Ngô Bình xua tay đáp: “Không sao. Nghỉ một lúc là khoẻ thôi”.

Anh nuốt hai viên Sinh Mệnh Đan, bỗng hỏi: “Anh Tây Môn đã ở đây một khoảng thời gian, chắc hẳn biết trong hố rốt cuộc chứa đựng thứ gì? Vì sao nó lại sản sinh lực vẫn tiên mạnh đến thế?”

Tây Môn Lượng cười nói: “Theo suy đoán của trưởng bối nhà tôi, lực vẫn tiên này có thể dùng để áp chế thứ gì đó”.

Ngô Bình giật mình: “Thứ gì đó?”

Tây Môn Lượng gật đầu: “Đúng thế. Ở nơi sâu nhất trong hố có lẽ đang trấn áp một thứ cực kỳ đáng sợ. Tác dụng của lực vẫn tiên này chính là trấn áp nó”.

Ngô Bình hỏi: “Nói vậy thì chỉ cần đào được đáy hố là sẽ có thể thả thứ đó ra?”

Tây Môn Lượng vội vàng xua tay: “Sao mà được. Nhà Tây Môn chúng tôi đã thử mọi cách, phát hiện tầng thứ tư đã là cực hạn. Nếu có ai đến được tầng thứ năm thì đó chính là kỳ tích”.

Ngô Bình cười bảo: “Ý anh Tây Môn là không ai có thể xuống dưới tầng thứ năm?”

Tây Môn Lượng đáp: “Trừ phi là kỳ tài cấp độ con trời, cảnh giới thấp nhưng năng lực mạnh, mới có thể xuống tầng sáu. Ví dụ như tu vi đạt đến Nhân Tiên mức cao nhất”.

Ngô Bình hỏi lại: “Nhân Tiên mức cao nhất ư?”

Tây Môn Lượng nói: “Điều này rõ ràng là không thể nào. Quái vật đạt Nhân Tiên mức cao nhất ở Tiên Giới còn chẳng có bao nhiêu mà, đúng chứ?”

Ngô Bình bảo: “Anh Tây Môn nói đúng”.

Sau đó anh lại hỏi Tây Môn Lượng về tình hình bên ngoài. Giống như lần trước, trong không gian phía sau mười ba cánh cổng, chỉ có bảy cổng đầu tiên là có người đi vào và sống sót trở ra. Sáu cánh cổng tiếp theo được xem như cấm địa mạng sống, sau này không còn ai dám tiến vào.

Hàn huyên vài câu, anh đứng dậy và chào tạm biệt, ra khỏi cổng đầu tiên.

Đi ra bên ngoài, anh đăm chiêu quan sát mười ba cánh công. Trong mười ba cổng này, cổng thứ tư và thứ năm do Thục Sơn kiếm phái quản lý.

Suy nghĩ một hồi, anh quyết định đi đến cổng thứ tư.

Sau cánh cổng thứ tư là một con đường rất dài. Đi hết con đường này, không gian bỗng sáng sủa hơn, tiến vào một sườn núi khổng lồ.

Ánh sáng ngũ sắc lấp lánh trong sườn núi, chiếu rực rỡ lên mặt người. Anh nhìn kỹ hơn, phát hiện có một đám người đang khai thác mạch khoáng linh thạch cực lớn.

Có người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế ở lối vào, vừa uống trà vừa quan sát tình hình bên trông. Nhác thấy Ngô Bình tiến vào, ông ta lập tức đứng dậy.

Sau khi nhìn rõ tướng mạo Ngô Bình, ông ta chấn động, vội vã quỳ xuống: “Đệ tử Hạ Hầu Lập kính chào thiếu chưởng môn!”

Địa vị của Ngô Bình ở Thục Sơn kiếm phái chỉ đứng sau Thục môn, ngay cả mấy phong chủ, điện chủ cũng không bằng anh. Người đệ tử tên Hạ Hầu Lập này thấy anh đến, tất nhiên là kinh ngạc vô cùng, thậm chí còn căng thẳng.

Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu không cần đa lễ. Mau đứng dậy đi”.

Anh đỡ Hạ Hầu Lập dậy khiến đối phương vừa mừng vừa lo: “Sao thiếu chưởng môn lại đến nơi này?”

Ngô Bình cười bảo: “Tôi nghe nói Thục Sơn kiếm phái quản lý hai cổng ở đây nên ghé xem thử”.

Hạ Hầu Lập đáp: “Thiếu chưởng môn, thật ra ở đây cũng không có gì, chỉ là mạch khoáng linh thạch ngũ hành mà thôi”.

Ngô Bình bước qua đó, nhặt một viên linh thạch trong sọt lên xem: “Phẩm chất tốt đấy. Sản lượng linh thạch của mạch khoáng này thế nào?”

Hạ Hầu Lập trả lời: “Bẩm thiếu chưởng môn, một năm có thể khai thác khoảng một trăm nghìn viên. Năm nay nhân lực tăng lên nên đã mở quặng mới, có thể khai thác một trăm năm mươi nghìn viên”.

Ngô Bình vỗ vai đối phương: “Vất vả rồi”.

Sau khi dạo quanh miệng quặng, anh chuẩn bị rời đi, nơi này không có thứ anh cần.

Anh đang định đi thì nghe Hạ Hầu Lập gọi giật: “Xin thiếu chưởng môn chờ một chút”.

Dứt lời, Hạ Hầu Lập kéo mười chiếc rương đặt trước mặt Ngô Bình. Mở hộp ra, bên trong là linh thạch ngũ hành được xếp ngay ngắn, mỗi rương có ít nhất một nghìn viên.

Ngô Bình cười bảo: “Sư đệ Hạ Hầu định làm gì thế?”

Hạ Hầu Lập cười đáp: Thiếu chưởng môn có quyền sử dụng tất cả tài nguyên của bản môn. Xin hãy lấy những linh thạch ngũ hành này về dùng trước. Khi nào thiếu chưởng môn lại muốn dùng, cứ việc hỏi sư đệ này là được!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom