Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 186-189
Chương 186: Chênh lệch trong xưng hô
Ninh Chí Bang khi còn trẻ rất đẹp trai, ông ấy mang lại một cảm giác rất trẻ trung cho người đối diện.
Đường Tử Di nhường cho để Ninh Chí Bang ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Ông Ninh, nếu ông tin thì để tôi khám giúp ông”.
Ninh Chí Bang cười nói: “Cảm ơn cậu”, sau đó ông ấy đưa tay ra trước mặt Ngô Bình.
Mọi người đều tập trung xem, vì họ biết Ninh Chí Bang đang thử tài y thuật của Ngô Bình. Nếu anh đúng là thần y thì Ngô Bình này quá giỏi, anh mà trở thành cổ đông của tập đoàn thì họ càng được lợi. Còn nếu ngược lại thì dù được Đường Minh huy hậu thuẫn thì anh cũng đừng mơ trở thành một trong số họ.
Lúc Ninh Chí Bang đi tới, Ngô Bình đã nhìn thấy bệnh của ông ấy, sau khi chẩn mạch, anh nói: “Nửa năm trước, ông Ninh đã cắt một đoạn ruột, chắc là đoạn có tế bào ung thư”.
Ninh Chí Bang sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô giỏi quá, đúng là nửa năm trước, tôi đã làm phẫu thuật cắt ruột”.
Ngô Bình cau mày hỏi tiếp: “Gần đây, ông có đi tái khám không?”
Ninh Chí Bang bắt đầu lo sợ, nói: “Tôi mới khám lại được một tháng, nhưng không làm. Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ở ruột có tế bào ung thư di căn đến, cách vị trí ông làm phẫu thuật lần trước có 1cm thôi”.
Ninh Chí Bang hoảng hồn hỏi: “Thần y Ngô, ý cậu là tôi lại phải mổ tiếp ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chưa chắc, ông đi khám lại đi, khi nào có kết quả thì mang đến gặp tôi. Tôi sẽ kê đơn cho ông uống, khoảng hau đến ba tháng là khoẻ bình thường”.
Ninh Chí Bang mừng rỡ, ông ấy thật sự không muốn trải qua cảm giác mổ xẻ như lần trước nữa nên vội nói: “Cảm ơn thần y Ngô nhiều”.
Thấy Ngô Bình chẩn bệnh chuẩn như vậy, Nhậm San San thầm thấy kinh ngạc, chút hoài nghi còn lại về anh cũng đã biến mất.
Đường Tử Di cười nói: “Bệnh của bố tôi cũng do Ngô Bình chữa khỏi”.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hào hứng nên đều đứng hết dậy để nhờ Ngô Bình bắt mạch cho. Chỉ có Kim Vĩnh Lợi là nhăn nhó mặt mày vì có cảm giác như bị tát vào mặt.
Đường Minh Huy vội xua tay nói: “Thôi nào mọi người, khám bệnh thì để lát nữa tan họp. Giờ, chúng ta bắt đầu vào họp thôi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều trở lại chỗ ngồi.
Đường Minh Huy nếu vấn đề đầu tiên, đó là tiến quân vào thị trưởng phỉ thuý để xây dựng thị trấn phỉ thuý hàng đầu ở cả nước.
Mọi người đều nêu ý kiến riêng, nhưng hầu hết là không ủng hộ, nhất là Kim Vĩnh Lợi, vì như thế là ăn mòn lợi ích của nhà họ Kim anh ta nên anh ta phản đối rất kịch liệt.
“Chủ tịch, kinh doanh phỉ thuý quan trọng nhất là nguồn cung, nhưng theo chú được biết thì vua phỉ thuý gần như độc quyền hết mọi nguồn rồi. Muốn đoạt được của ông ta thì chúng ta sẽ bị lột da đấy”, Viên Thiên Vọng là người phản đối đầu tiên.
“Ông Viên nói không sai đâu, nhà họ Kim chúng tôi hoạt động trong ngành phỉ thuý này đã lâu. Ngành này không chỉ cần vốn nhiều, mà còn phải có nguồn cung ổn định. Nói thật chứ không ai đọ lại nhà họ Kim chúng tôi về ngành này đâu, cho nên tôi phản đối”, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói.
Nhậm San San: “Tôi cũng phản đối, ngành phỉ thuý thì giàu ngoài mặt thôi, tiếp đến là vấn nạn buôn lậu, mà hàng giá trị thấp lại nhiều, phỉ thuý giá cao rất hiếm trên thị trường. Tôi không nghĩ chúng ta có thể xây dựng một thị trấn phỉ thuý có tính khả thi hơn Đổ Thạch Thành của nhà họ Kim đâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Vấn đề nguồn cung thì tôi muốn mời cổ đông Ngô trả lời thay tôi”.
Ai nấy đều có vẻ mù mờ, Ngô Bình trả lời ư? Lẽ nào anh có thể giải quyết được vấn đề nguồn cung.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Thưa các vị, tôi chơi khá thân với vua phỉ thuý nên mọi người không phải lo về vấn đề nguồn cung đâu”.
Kim Vĩnh Lợi đập mạnh xuống mặt bàn: “Mày chơi với vua phỉ thuý ư? Ngô Bình. Chém gió cũng phải để ý hoàn cảnh chứ, loại như mày mà cũng dám với cao thế à?”
Ngô Bình cau mày, Kim Vĩnh Lợi này khiến người ta bực mình như một cái loa rè, anh nói: “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi”.
Kim Vĩnh Lợi hừ một tiếng: “Mày định lừa ai hả?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Kim Vĩnh Lợi, hình như anh rất có định kiến với tôi thì phải. Nếu anh không tin thì tôi sẽ dùng một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường để cược với anh. Nếu tôi không lấy được hàng từ chỗ vua phỉ thuý, tôi sẽ cho anh 1 phần trăm cổ phần ấy. Ngược lại, nếu anh thua thì phải đưa tôi một phần trăm của anh, dám chơi không?”
Kim Vĩnh Lợi thoáng kinh ngạc, một phần trăm cổ phần là cả chục tỷ, đương nhiên anh ta không dám cược nên chỉ cười lạnh nói: “Cổ phần? Mày có à?”
“Có chứ”, Đường Minh Huy hờ hững nói: “Nếu Ngô Bình thua, tôi sẽ trả một phần trăm này thay cậu ấy”.
Kim Vĩnh Lợi ngạc nhiên, đầu óc Đường Minh Huy có vấn đề rồi ư? Tại sao lại theo phe Ngô Bình!
“Kim Vĩnh Lợi, nếu anh không dám thì ngậm miệng lại đi”, Ngô Bình trừng mắt với anh ta.
Kim Vĩnh Lợi nổi điên, dẫu sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Kim ở Thiên Kinh nên sao nuốt trôi cục tức này được, anh ta đập bàn nói: “Ngô Bình, mày đừng đắc ý vội, tao sẽ chơi với mày, tao không tin Tiết Thái Hổ lại cấp hàng cho mày”.
Kim Vĩnh Lợi rất tự tin vào điều đó, vì hiện giờ nhà họ Kim của anh ta mới là đối tác lớn nhất của Tiết Thái Hổ. Hơn nữa, ông chủ lớn đứng sau nhà họ Kim và Tiết Thái Hổ có liên quan lợi ích nhất định. Anh ta không tin Tiết Thái Hổ dám trở mặt với gia tộc của anh ta vì Ngô Bình.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, dũng cảm đấy!”
Đường Tử Di nói: “Nếu đã là cá cược thì phải có giấy tờ đàng hoàng, tất cả cổ đông ở đây sẽ làm chứng. Nếu bên nào thua thì phải trả đúng một phần trăm cổ phần theo giá của Đường Thị”.
Ngô Bình: “Tôi đồng ý”.
Kim Vĩnh Lợi cười lạnh: “Tôi cũng đồng ý”.
Các cổ đông khác bàn bạc với nhau một lát rồi cũng đồng ý, dẫu sao họ cũng hiếm gặp một vụ cá cược lớn cỡ này.
Ngô Bình lập tức gọi video cho Tiết Thái Hổ rồi còn phát lên màn hình lớn.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tiết Thái Hổ đang mặc đồ ngủ và nằm trên giường, hai bên là hai người đẹp mặc nửa kín nửa hở.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tiết Thái Hổ vội ngồi dậy rồi nịnh nọt cười nói: “Cậu chủ Ngô, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Mọi người hết hồn, Tiết Thái Hổ bá chủ của Biên Nam đang gọi Ngô Bình là cậu chủ ư?
Ngô Bình nói: “Anh Thái Hổ, tôi có việc muốn nói với anh. Nhà họ Đường chuẩn bị tiến công vào thị trường phỉ thuý, sau này nguồn cung phải dựa cả vào anh, được chứ?”
Thấy Ngô Bình gọi mình là anh, Tiết Thái Hổ sung sướng rồi cao giọng nói: “Được chứ! Chỉ cần cậu chủ nói một câu thôi, bao nhiêu cũng có hết”.
Kim Vĩnh Lợi sốt sắng hẳn, anh ta bước nhanh tới rồi nói với điện thoại: “Ông Hổ, tôi là Vĩnh Lợi đây”.
Nụ cười trên mặt Tiết Thái Hổ lập tức biến mất, gã thờ ơ nói với Kim Vĩnh Lợi: “Cậu Kim đấy hả, sao cậu lại ở cạnh cậu chủ Ngô?”
Cuộc hội thoại này đã xuất hiện sự chênh lệch trong xưng hô, Tiết Thái Hổ gọi Ngô Bình là cậu chủ, còn Kim Vĩnh Lợi lại gọi gã là ông Hổ.
Kim Vĩnh Lợi vội cười trừ nói: “Ông Hổ, tôi thay mặt nhà họ Kim hi vọng ông đừng cung cấp hàng cho Ngô Bình, dẫu sao cũng ta cũng đã làm ăn với nhau lâu rồi mà”.
Tiết Thái Hổ lập tức biến sắc mặt rồi quát: “Mẹ kiếp! Chuyện hợp tác giữa tôi và cậu chủ Ngô đến lượt hạng tép riu như cậu xía vào à? Từ trở trở đi, nhà họ Kim đừng mơ mua được phỉ thuý của tôi nữa”.
Chương 187: Kim Vĩnh Lợi bật khóc
Tất cả mọi người đều hết hồn, Tiết Thái Hổ định ngưng cấp hàng cho nhà họ Kim ư?
Kim Vĩnh Lợi đần mặt ra, sau khi hiểu ra vấn đề, mặt anh ta tái mét: “Ông Hổ, ông đừng giận, tôi…”
“Biến! Ông không rảnh nói chuyện với mày”, Tiết Thái Hổ tiếp tục mắng nhiếc.
Kim Vĩnh Lợi như sắp khóc đến nơi, tại sao lại thế này? Đây là một cơn ác mộng ư?
Anh ta nào biết Ngô Bình là khắc tinh của Tiết Thái Hổ, hơn nữa Tiết Thái Hổ còn chuẩn bị đến Miến Điện để mua đá thô và rất cần có một trợ thủ đắc lực như Ngô Bình đi cùng. So ra thì nhà họ Kim chẳng là gì cả, nhưng nếu làm Ngô Bình mất hứng, có thể gã sẽ phải nếm trải lại cảm giác sống không bằng chết.
Điều quan trọng nhất, Tiết Thái Hổ là một người rất nhạy tin. Thời gian qua, gã luôn nghe ngóng tin về Ngô Bình. Một người bạn của gã vừa hay lại là người của Dương Mộ Bạch và từng gặp Ngô Bình hai lần, nhờ đó mà gã đã biết Ngô Bình là sư đệ của Dương Mộ Bạch.
Điều khủng khiếp hơn nữa là vì đắc tội với Ngô Bình mà Thần Thiên Giáo đã bị mất ngay hai trợ thủ đắc lực nhất, còn có đả đống cao thủ bỏ mạng ở huyện Minh Dương, nghe đâu đến giáo chủ của giáo phái cũng bị thương nặng.
Chuyện này khiến Tiết Thái Hổ vô cùng khiếp sợ, gã là một người thông minh nên đương nhiên không dám đắc tội với Ngô Bình. Dù có phải trở mặt với nhà họ Kim vì chuyện này thì gã cũng không hối tiếc.
“Anh Thái Hổ, vậy chúng ta chốt thế nhé, hôm khác tôi sẽ tới Biên Thành rồi chúng ta bàn bạc sau”, Ngô Bình nói.
Tiết Thái Hổ vội đáp: “Được, tôi chờ cậu chủ đến”.
Ngô Bình tắt máy rồi nhìn Kim Vĩnh Lợi đang đờ đẫn, nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi”.
Kim Vĩnh Lợi thù hằn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tao không biết mày đã dùng trò gì để mê hoặc Tiết Thái Hổ, nhưng tao dám chắc là mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn chơi thì tôi chiều, nhưng nhớ giao một phần trăm cổ phần ra đấy”.
Kim Vĩnh Lợi hừ nói: “Mày tưởng mày là ai hả?”
Mọi người đều lắc đầu, Kim Vĩnh Lợi này định nuốt lời ư, thật khiến người ta thất vọng, không ngờ nhân phẩm của anh ta lại kém đến vậy.
Ngô Bình hờ hững nói: “Anh không trả cũng được thôi, nhưng từ giờ trở đi, Tiết Thái Hổ sẽ không cung cấp phỉ thuý cho nhà họ Kim nữa. À, tôi sẽ bảo gã hạ lệnh phong sát nhà họ Kim luôn, ai dám mua phỉ thuý nhà anh, thì đừng hòng đặt chân đến Biên Nam mua hàng nữa”.
“Mày…”, Kim Vĩnh Lợi tức đến mức phát run, nếu Ngô Bình có thể làm vậy thật thì nhà anh ta xong rồi.
Ngô Bình nhìn anh ta chăm chú: “Nếu anh không tin thì cứ thử xem. Đến lúc đó, nếu anh đến xin tôi thì tôi không chỉ lấy một phần trăm cổ phần thôi đâu”.
Kim Vĩnh Lợi hoảng sợ, từ thái độ của Tiết Thái Hổ với Ngô Bình có thể thấy Ngô Bình không hề lừa anh ta. Nhưng một phần trăm cổ phần kia là cả đống tiền, không lẽ anh ta phải dâng cho Ngô Bình ư?
Ngô Bình bình thản nói: “Anh cứ suy nghĩ đi, trước khi tan họp mà không trả tôi thì đảm bảo anh sẽ phải hối hận”.
Kim Vĩnh Lợi thất thần rời khỏi phòng họp, anh ta phải gọi cho người nhà, vì đây là một chuyện lớn nên anh ta không thể tự quyết được.
Kim Vĩnh Lợi đi rồi, nhưng cuộc họp vẫn tiếp tục.
Lúc này, mọi người đã nhìn Ngô Bình với ánh mắt hoàn toàn khác, ai cũng thấy anh thần bí và giỏi giang, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Mọi người biểu quyết về chuyện phỉ thuý đi, ai đồng ý thì giơ tay”.
Ngoài mười cổ đông của nhà họ Đường và Ngô Bình ra, tất cả đều giơ tay, vấn đề đầu tiên đã được giải quyết xong.
Tiếp đó, mọi người bắt đầu bàn sang chủ đề thứ hai, đó là xây dựng trung tâm giao dịch tranh chữ, nhưng tất cả cũng đều đồng ý hết.
Đường Thời Lộc vui vẻ, nhìn Ngô Bình cũng thấy ưng ý hơn, nụ cười trên mặt mãi không tắt.
Cuộc họp diễn vừa kết thúc thì mọi người đều đi tới cạnh Ngô Bình để nhờ anh khám bệnh cho. Cứ tưởng đơn giản, ai dè phần lớn mọi người ở đây đều có bệnh trong người, Ngô Bình khám xét rồi đưa ra lời khuyên cụ thể.
Anh nói rất đúng nên ai cũng phải thán phục và xin số điện thoại của anh, mong sau này thường xuyên qua lại.
Lúc này, Kim Vĩnh Lợi chợt đi vào, trông anh ta rất ủ rũ. Trong lúc cuộc họp diễn ra, anh ta đã gọi về nhà, thậm chí bảo người nhà gọi cho ông chủ đứng sau lưng Tiết Thái Hổ.
Nhưng đều không có tác dụng! Tiết Thái Hổ như đã điên rồi, kiên quyết không làm ăn với nhà họ Kim nữa, điều này khiến cả nhà họ Kim phải chấn động, nhà họ phất lên nhờ phỉ thuý, giờ mà không mua được hàng của Tiết Thái Hổ nữa thì còn làm ăn gì nữa đây.
Cuối cùng, trên dưới nhà họ Kim đồng lòng quyết định trả Ngô Bình một phần trăm kia, để mong được anh tha thứ.
Đồng thời, Kim Vĩnh Lợi cũng bị mắng té tát và bị bắt đi xin lỗi Ngô Bình.
Kim Vĩnh Lợi không muốn một chút nào, nhưng chẳng thể làm khác được. Anh ta không thể chống lại lệnh của gia tộc, nếu không sẽ bị vứt bỏ và mất vị trí cùng tiền tài ngay.
Vì thế, Kim Vĩnh Lợi đành cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi cúi người xuống nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi vì luôn châm chọc anh, là tôi không hiểu chuyện, tôi có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho anh một phần trăm cổ phần kia coi như xin lỗi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cổ phần thì tôi nhận, nhà anh vẫn tiếp tục làm ăn với Tiết Thái Hổ. Nhưng sau này anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Kim Vĩnh Lợi không dám nói lại một câu mà gọi ngay luật sư tới lo thủ tục giấy tờ để ký hợp đồng với Ngô Bình luôn. Cứ thế, Ngô Bình đã lấy được một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường.
Sau khi ký kết xong, Kim Vĩnh Lợi không muốn ở lại nên bỏ đi ngay. Không ai thấy vẻ thù địch hằn rõ trong mắt anh ta.
“Ngô Bình, nhất định tao sẽ giết mày, còn cho cả nhà mày chôn cùng nữa”, Kim Vĩnh Lợi gào thét trong lòng, thù hận khiến người anh ta run lên.
Ngô Bình không để ý đến anh ta, chờ cuộc họp kết thúc, mọi người về hết, anh cũng rời đi.
Lúc này, Nhậm San San chợt đi tới rồi nhìn anh nói: “Bác sĩ Ngô, tôi muốn xin lỗi anh”.
“Hả? Xin lỗi ư?”, Ngô Bình cười nói: “Cô làm gì có lỗi với tôi à?”
Nhậm San San đáp: “Ừm, trước kia tôi không nên nghi ngờ y thuật của anh, hôm nay cũng không nên châm chọc anh, xin lỗi nhé”.
Dứt lời, cô ấy cúi người xuống.
Ngô Bình có lời khen: “Cô ngồi đi”.
Nhậm San San ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, lần trước anh bảo có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, để tôi không ghét đàn ông nữa đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể chất thuần hàn, thể chất này rất kỵ phái mạnh”.
Nhậm San San vội hỏi: “Phải chữa thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, cô hãy trao lần đầu của mình cho người đàn ông mà cô thích, thể chất ấy tự khắc biến mất thôi”.
Nhậm San San nghệt mặt ra, Đường Tử Di ngồi cạnh đó cũng thoáng ngạc nhiên, kiểu chữa bệnh gì vậy?
Nhậm San San đỏ mặt hỏi: “Không còn cách nào khác ạ?”
Ngô Bình: “Không, chỉ có cách ấy thôi”.
Nhậm San San cau mày: “Nhưng tôi rất ghét đàn ông nên không thể tiếp xúc được”.
“Chuyện này đơn giản, cô hãy tìm người nào mà mình ưng ý rồi dẫn anh ta tới gặp tôi. Tôi sẽ có cách cho cô tạm thời không ghét anh ta nữa”, Ngô Bình cười nói: “Cô có số của tôi rồi nhỉ, cứ tìm người đi rồi gọi cho tôi”.
Nói rồi, anh đứng dậy rời đi, để một mình Nhậm San San đờ đẫn ở lại.
Rời khỏi toà nhà, Đường Minh Huy nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngô Bình, chúng ta đi gặp một nhà sưu tầm đi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”
Đường Minh Huy: “Người Mỹ gốc Viêm Long, mẹ người này là chủ của tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, còn cậu ta chuyên mảng kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật”.
Chương 188: Luyện Thần Đồ chục tỷ
Ngô Bình: “Ra là người Mỹ, lần này ông ta tới mua vật sưu tầm ạ?”
Đường Minh Huy: “Chính xác hơn là chúng ta phải trao đổi ít đồ sưu tầm. Cháu cũng biết đấy, đồ sưu tầm của nhà chú cũng có đồ bị lặp, ví dụ như bức hoa cỏ của Đường Bá Hổ ấy. Lần này, chúng ta sẽ đổi những thứ bị trùng lấy thứ mà mình chưa có, bên kia cũng vậy”.
Lần này, Đường Minh Huy chỉ dẫn Đường Tử Di và Ngô Bình đi, còn những người khác thì đi về.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một nhà hàng của Vân Kinh.
Nhà hàng này cũng đã khá lâu đời, dù bên ngoài trông không quá bắt mắt, nhưng lại là một trong những nơi mà người Vân Kinh chọn để tiếp đãi khách quý.
Cả nhà hàng đã được Đường Minh Huy bao trọn, ông ấy còn xếp người đứng chờ ngoài cửa.
Chiếc xư vừa dừng lại, quản gia đã đi tới mở cửa rồi nói: “Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Ông Lạc Trần Duyên và người của ông ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừm!”
Ba người đi vào tầng một, các phòng ở đây đã được dọn sạch, tranh chữ thì treo trên tường, còn bình gốm, các đồ đồng thì bày trên bàn.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, đây là đồ mà chú định đổi, toàn chọn theo yêu cầu của bên kia đấy”.
Ngô Bình nhìn quanh một vòng, các món đồ cổ này có hơi thở khác nhau, chứng tỏ chúng xuất hiện vào các thời đại khác nhau.
Đột nhiên anh chợt dừng bước rồi nhìn vào một bức tranh. Đây là một bức tranh không quá tinh xảo, chỉ có một ngọn núi cao chọc trời, trên đỉnh núi là mặt trời sáng chói.
Ngô Bình phát hiện bức tranh này có ẩn chứa khí tức rất đặc biệt. Anh chợt nổi hứng rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó toàn thân run lên, vì anh thấy ngọn núi trong bức tranh đã biến thành núi thật, còn mặt trời trên đỉnh núi đang toả ra những tia nắng vô tận.
Anh nhắm mắt lại, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng. Bức tranh này không đơn giản, mà là một bức Luyện Thần Đồ.
Tiên bộ cũng có ghi chép về loại tranh này. Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Luyện Thần, nếu muốn ngưng tụ thần thức thì phải luyện thần.
Ngô Bình lập tức hỏi Đường Minh Huy: “Bức tranh này có lai lịch thế nào ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “40 năm trước bị mất mùa, một hoà thượng sắp chết đói đã đến hoá duyên ở nhà chú, ông nội chú thấy ông ấy đáng thương nên đã cho ở nhờ một tháng. Vị hoà thượng ấy rất cảm kích nên trước khi đi đã để lại bức tranh này”.
Ngô Bình: “Phía bên kia cũng yêu cầu bức tranh này ạ?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừ, nửa năm trước, Lạc Trần Duyên tham gia triển lãm của nhà chú. Khi ấy, cậu ta rất thích bức tranh này. Nên khi trao đổi vật sưu tầm lần này, cậu ta đã nhắc đến bức tranh này ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Chú cho cháu bức này được không”.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Nếu cháu thích thì lấy đi”.
Ngô Bình là ân nhân lớn của nhà họ Đường, thì họ tiếc gì bức tranh này chứ.
Ngô Bình lấy bức tranh xuống, sau đó đưa cho Đường Tử Di: “Tử Di, em mang ra xe đi”.
Dù Đường Tử Di thấy hành động của Ngô Bình rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhận lấy bức tranh rồi bảo quản gia bỏ vào cốp xe.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Đường Minh Huy: “Chú, ví dụ lát nữa Lạc Trần Duyên có hỏi về bức tranh này, chú cứ bảo vị hoà thượng năm xưa đột nhiên đến rồi xin lại nhé ạ”.
Đường Minh Huy ngẩn người nói: “Chú nhớ là năm ấy, vị hoà thượng kia già lắm rồi, chắc gì giờ đã còn sống?”
Ngô Bình cười nói: “Mình cứ nói bừa vậy mà”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được rồi”.
Đường Tử Di rất thông minh nên hỏi ngay: “Bức tranh đó có gì đặc biệt vậy anh?”
Ngô Bình đáp: “Với người bình thường thì nó không có gì đắc biệt cả, nhưng với người tu hành thì lại rất có giá trị”.
Anh tiến lại gần Đường Tử Di rồi nói: “Có thể mục đích thật sự của Lạc Trần Duyên chính là bức tranh ấy”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Vì thế anh mới cất luôn đi à”.
Ngô Bình cười đáp: “Ừm, nếu anh đoán không nhầm thì Lạc Trần Duyên là một cao thủ”.
Một lát sau, đã có tiếng chào của quản gia vang lên ở bên ngoài, Đường Minh Huy vội ra đón tiếp. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gương mặt lai tây đầy khí thế bước vào.
Ông ta mặc trang phục thời Đường, sau đó mỉm cười chắp tay với Đường Minh Huy: “Xin lỗi vì để ông Đường phải chờ lâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Nào có, tôi cũng mới tới thôi. Ông Lạc, đồ của tôi ở đây hết rồi, ông có muốn xem qua không?”
Lạc Trần Duyên gật đầu: “Có chứ”.
Đường Minh Huy dẫn Lạc Trần Duyên vào phòng để đồ, ông ta đi một vòng, thi thoảng lại cất giọng khen ngợi đồ sưu tầm của Đường Minh Huy.
Sau khi xem hết một lượt, ông ta hỏi: “Hết rồi ư?”
Đường Minh Huy hơi chột dạ rồi cười nói: “Tất cả đồ đây rồi”.
Lạc Trần Duyên: “Ông Đường, lần trước tôi nhìn thấy một bức tranh mà, sao giờ không thấy đâu?”
Đường Minh Huy biến sắc mặt nói: “Bức tranh của vị hoà thượng ấy hả? Thật lòng xin lỗi ông Lạc, mấy hôm trước, vị hoà thượng ấy đã đến và mua lại nó rồi”.
Lạc Trần Duyên hơi sầm mặt xuống: “Vị hoà thượng đó tới ư? Ông Đường, ông đừng đùa nữa. Tôi nhớ ông kể ngày xưa vị hoà thượng ấy đã trên 80 rồi. 40 năm đã qua, ít nhất ông ấy cũng phải 120 tuổi đó”.
Ngô Bình đi tới rồi nói: “Nếu tu vi của một người đạt tới cảnh giới Võ Vương thì hoàn toàn có thể sống tới 120 tuổi”.
Lạc Trần Duyên cau mày rồi nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là cổ đông của nhà họ Đường, tôi họ Ngô”.
Lạc Trần Duyên: “Ý cậu là vị hoà thượng ấy đã ở cảnh giới Võ Vương rồi ư?”
Ngô Bình: “Khéo còn là Võ Thần ý chứ, ai mà biết được. Tôi nhìn ông cũng nhiều tuổi rồi”.
Lạc Trần Duyên trầm mặc, sau đó chắp tay với Đường Minh Huy: “Ông Đường, tôi đột nhiên nhớ ra có việc rất quan trọng cần làm gấp, việc ở đây để trợ lý tôi lo liệu nhé”.
Đường Minh Huy: “Được, ông Lạc bận thì cứ đi đi”.
Lạc Trần Duyên vội vã rời đi, chỉ còn trợ lý và người của ông ta ở lại tiến hành trao đổi.
Lạc Trần Duyên vừa đi thì Đường Minh Huy nói: “Ngô Bình, cháu đoán đúng rồi, quả nhiên gã họ Lạc này đến vì bức tranh ấy”.
Ngô Bình: “Ông ta cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi còn cao hơn cháu”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Cao hơn anh thì ở cấp nào rồi?”
“Cảnh giới Tiên Thiên”, Ngô Bình đáp.
Đường Tử Di kinh ngạc, cô ấy và Đường Minh Huy đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một ông chủ lớn như thế lại là tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
“Ngô Bình, không biết ông ta có tin lời mình nói không nhỉ?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này không quan trọng, chủ yếu là cháu đã nói ý cho ông ta biết rằng chúng ta cũng biết giá trị của bức tranh ấy”.
Đường Tử Di: “Vậy là ông ta bỏ cuộc rồi ư?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta vẫn muốn có bức tranh ấy thì kiểu gì cũng quay lại”.
“Quay lại? Vậy là ông ta vẫn muốn mua nó ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Anh nhìn Đường Minh Huy: “Chú, nếu ông ta quay lại tìm chú thì chú nhớ bảo phải hỏi lại vị hoà thượng kia. Nếu ông ta ra giá thì chú cứ đòi 10 tỷ, không mặc cả”.
Đường Minh Huy giật bắn mình: “10 tỷ ư?”
Chương 189: Ma trận Bạch Cốt
Ngô Bình: “Vâng, đúng 10 tỷ, không được bớt một đồng nào”.
Đường Minh Huy và Đường Tử Di ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Đường Tử Di nói: “Ngô Bình, 10 tỷ có nhiều quá không anh?”
Ngô Bình lắc đầu: “Bức tranh này có thể giúp một tông sư cảnh giới Thần đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, cho nên 10 tỷ không nhiều đâu! Vả lại, con trai của người điều hành tập đoàn lớn nhất nước Mỹ mà lại thiếu tiền ư?”
Đường Minh Huy vuốt cằm, thoáng do dự rồi nói: “Nhưng ông ta là khách hàng lớn của chú, giờ ra giá như vậy thì có ngại không?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nếu chú không muốn đắc tội với người ta thì bán đấu giá, như vậy tha hồ mà hét giá. Nếu ông ta thật lòng muốn sở hữu bức tranh này thì kiểu gì cũng tham gia”.
Đường Tử Di: “Bố, con thấy thế được đấy. Chúng ta là daan kinh doanh nên mong muốn có lợi nhuận cao là điều hiển nhiên. Ông Lạc cũng là người làm ăn nên không có lý trách chúng ta cả”.
Đường Minh Huy gật gàu rồi nói với Ngô Bình: “Được rồi. Ngô Bình, chuyện này chú nhờ cả vào cháu nhé. Bức tranh đó bán được bao nhiêu, chú cũng chia cho cháu một nửa”.
Ngô Bình xua tay: “Chú làm vậy là coi cháu như người ngoài rồi, cháu chỉ làm giúp thôi”.
Đường Minh Huy cười phá lên nói: “Được rồi, thế chú không khách sáo nữa. À, khi nào rảnh thì sắp xếp cho chú đến thăm nhà cháu nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đến nhà cháu ạ?”
Đường Minh Huy: “Ừ, cháu với Tử Di quen nhau lâu rồi, thì người nhà hai bên cũng nên gặp gỡ chứ”.
Đường Tử Di vội nói: “Bố, bố nói gì thế, gặp người nhà gì cơ?”
Đường Minh Huy nghiêm túc nói: “Ơ hay, bố muốn gặp thông gia thôi mà”.
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Cháu đến công trường đây”.
Đường Tử Di: “Em cũng đi”.
Hai người rời khỏi nhà hàng, Ngô Bình cầm theo bức tranh rồi lên một chiếc xe khác, sau đó bảo tài xế đưa đến vịnh Bạch Long.
Đường Tử Di hỏi: “Anh đoán xem bức này sẽ bán đấu giá được bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Khó đoán lắm, nếu may thì cả 20 tỷ cũng là”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “20 tỷ á?”
Ngô Bình: “Gì mà em ngạc nhiên thế, với người cần nó mà nói thì dù có khuynh gia bại sản cũng đáng”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu thật sự có thể bán được 20 tỷ thì chúng ta sẽ lấy số tiền ấy đến Biên Thành mua phỉ thuý”.
Ngô Bình nghe thấy vậy thì tỏ vẻ kỳ quái: “Em nói như thể nhà họ Đường đang thiếu tiền thế?”
Đường Tử Di: “Dự án thị trấn phỉ thuý cần ít nhất là 50 tỷ, thêm phí mua nguyên thạch, quảng cáo thì phải cỡ cả trăm tỷ đấy”.
“Còn dự án trung tâm giám định thì cũng phải tốn dăm ba chục tỷ là ít, thêm hai dự án vịnh Bạch Long và Vọng Nguyệt nữa thì vốn nhà em căng lắm luôn”.
Ngô Bình đã từng nghe Trác Khang nhắc đến sơn trang Vọng Nguyệt nên hỏi: “Sơn trang Vọng Nguyệt ở đâu?”
Đường Tử Di: “Hải Thành, dự án này khởi công từ hai năm trước, nhà em đã đầu tư hơn 70 tỷ vào đó rồi. Gộp hết các khoản vào cũng phải hơn 200 tỷ đấy, anh thử nghĩ xem có kẹt vốn không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đang có hơn 40 tỷ, nếu em cần thì cứ lấy tạm mà dùng”.
Đường Tử Di ngẩn ra: “Anh có hơn 40 tỷ á?”
Đây là số tiền mà Ngô Bình đã lấy được của mục sư đó, khoảng hơn 300 triệu Euro, tương đương với hơn 40 tỷ.
“Anh mới kiếm được đấy”, Ngô Bình cười nói: “Anh có thể cho em vay 30 tỷ”.
“Thế thì tốt quá!”, Đường Tử Di nói: “Em sẽ đầu tư vào thị trấn phỉ thuý nhé, anh thấy sao?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Được thôi”.
Đường Tử Di: “Em sẽ chia cho anh bốn cổ phần, nhưng sau này làm ăn với Tiết Thái Hổ, em phải nhờ cả vào anh đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản, anh đã đồng ý với Tiết Thái Hổ, khi nào rảnh sẽ cùng ông ta đến Miến Điện, hàng hoá không phải lo đâu”.
Loáng cái, hai người đã tới vịnh Bạch Long. Ngô Bình nhìn căn biệt thự của mình thì thấy mọi thứ đều đang tiến triển tốt.
Đúng lúc này, có mấy người công nhân hớt hải chạy tới rồi tái mặt nói: “Cậu Ngô, cô Đường, không hay rồi, chúng tôi đào phải đồ bẩn rồi”.
Ngô Bình cau mày, đồ bẩn ư?
Anh và Đường Tử Di nhanh chóng đi theo các công nhân đến một nơi đang thi công, ở đó đang đào móng. Lúc này, tất cả mọi người đều dừng hết việc lại rồi túm tụm lại nhìn chằm chằm lên phía trước.
“Tránh ra nào!”, người công nhân dẫn đường la lớn lên để mọi người nhường đường.
Ngô Bình đi xuyên qua đám đông thì nhìn thấy vị trí đào móng có một con mương, dưới đó toàn là xương trắng. Do trước đó, các công nhân không biết nên cứ đào xới nên nhiều khúc xương đã bị vỡ.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên các khúc xương ấy có một màn sáng màu đen rất mạnh.
Anh híp mắt lại nói: “Mọi người tạm nghỉ đi, ngày mai sẽ làm tiếp, tiền công vẫn tính như thường”.
Các công nhân nghe thấy thế thì hoan hô rồi rời đi. Chỉ có các thợ cả ở lại để nghe Ngô Bình phân phó.
Ngô Bình: “Các anh cho vài người quây chỗ này lại, đừng cho ai tới gần”.
Mấy người đó gật đầu rồi đi làm ngay.
Đường Tử Di thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc thì hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Ngô Bình thở dài: “Nếu anh đoán không nhầm thì có người từng bày bố ma trận Bạch Cốt ở đây”.
Đường Tử Di ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
“Đó là một loại trận pháp tà công, có thể tu luyện ra tà lực. Tà lực này có thể dễ dàng giết chết cường giả cảnh giới Võ Thần, Võ Vương nên rất lợi hại”, Ngô Bình nói tiếp: “Nhưng tu luyện công pháp này cần giết hại rất nhiều mạng người vô tội, dù có người dám làm thì khéo mới giết được mấy người đã bị bắt rồi”.
“Nhưng sao ở đây lại có ma trận Bạch Cốt?”, Đường Tử Di tò mò hỏi.
Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Chiến tranh, chỉ có thời chiến tranh mới có người dám làm vậy. Tử Di, em nhờ người điều tra xem thời Nhật Bản xâm chiếm nước ta, đây có phải nơi từng diễn ra các vụ tàn sát không”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, em quen mấy người chuyên nghiên cứu về thời nước ta bị Nhật Bản xâm chiếm, để em hỏi họ”.
Đường Tử Di đi gọi điện thoại, còn Ngô Bình thì nhìn chăm chú vào những khúc xương ấy đến mức nhíu chặt hàng lông mày lại.
Ma trận Bạch Cốt này đã được bí mất vận hành từ cả trăm năm trước, hơn nữa còn được che giấu rất kỹ. Như vậy chứng tỏ người bày trận cố ý làm vậy, chỉ cần người đó chưa chết thì kiểu gì cũng đến.
“Ma trận này chục năm thì nhỏ, nhưng trăm năm thì lớn. Trận pháp này cách cuộc đại chiến của một trăm năm trước cũng không xa”, Ngô Bình lẩm bẩm: “Mình phải báo cho sư phụ biết mới được”.
Anh lập tức gọi cho Dương Mộ Bạch để kể lại sự tình. Ông ấy nghe xong thì ngạc nhiên nói: “Sư đệ, ma trận này lợi hại vậy sao?”
Ngô Bình: “Sư phụ, bên dươi đại trận có chôn một tượng ma. Tượng ma đó sẽ hấp thu xương cốt cả trăm năm rồi nên đáng sợ lắm. Nhỡ có ai lấy được thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn đấy”.
Dương Mộ Bạch hỏi: “Sư đệ, người tu luyện tà công có mạnh không?”
Ngô Bình thở dài: “Ví dụ như em chẳng hạn, nếu em luyện hoá tượng ma ấy thì chưa tới một tháng, em đã có thể giết được đại cao thủ cảnh giới Võ Thần rồi”.
Dương Mộ Bạch hoảng hốt: “Sư đệ, anh sẽ nghĩ cách liên lạc với sư phụ, cậu chờ tin của anh nhé”.
Ninh Chí Bang khi còn trẻ rất đẹp trai, ông ấy mang lại một cảm giác rất trẻ trung cho người đối diện.
Đường Tử Di nhường cho để Ninh Chí Bang ngồi xuống cạnh Ngô Bình.
Ngô Bình cười nói: “Ông Ninh, nếu ông tin thì để tôi khám giúp ông”.
Ninh Chí Bang cười nói: “Cảm ơn cậu”, sau đó ông ấy đưa tay ra trước mặt Ngô Bình.
Mọi người đều tập trung xem, vì họ biết Ninh Chí Bang đang thử tài y thuật của Ngô Bình. Nếu anh đúng là thần y thì Ngô Bình này quá giỏi, anh mà trở thành cổ đông của tập đoàn thì họ càng được lợi. Còn nếu ngược lại thì dù được Đường Minh huy hậu thuẫn thì anh cũng đừng mơ trở thành một trong số họ.
Lúc Ninh Chí Bang đi tới, Ngô Bình đã nhìn thấy bệnh của ông ấy, sau khi chẩn mạch, anh nói: “Nửa năm trước, ông Ninh đã cắt một đoạn ruột, chắc là đoạn có tế bào ung thư”.
Ninh Chí Bang sáng mắt lên nói: “Cậu Ngô giỏi quá, đúng là nửa năm trước, tôi đã làm phẫu thuật cắt ruột”.
Ngô Bình cau mày hỏi tiếp: “Gần đây, ông có đi tái khám không?”
Ninh Chí Bang bắt đầu lo sợ, nói: “Tôi mới khám lại được một tháng, nhưng không làm. Cậu Ngô, cậu có phát hiện gì à?”
Ngô Bình gật đầu: “Ở ruột có tế bào ung thư di căn đến, cách vị trí ông làm phẫu thuật lần trước có 1cm thôi”.
Ninh Chí Bang hoảng hồn hỏi: “Thần y Ngô, ý cậu là tôi lại phải mổ tiếp ư?”
Ngô Bình cười nói: “Chưa chắc, ông đi khám lại đi, khi nào có kết quả thì mang đến gặp tôi. Tôi sẽ kê đơn cho ông uống, khoảng hau đến ba tháng là khoẻ bình thường”.
Ninh Chí Bang mừng rỡ, ông ấy thật sự không muốn trải qua cảm giác mổ xẻ như lần trước nữa nên vội nói: “Cảm ơn thần y Ngô nhiều”.
Thấy Ngô Bình chẩn bệnh chuẩn như vậy, Nhậm San San thầm thấy kinh ngạc, chút hoài nghi còn lại về anh cũng đã biến mất.
Đường Tử Di cười nói: “Bệnh của bố tôi cũng do Ngô Bình chữa khỏi”.
Mọi người vừa kinh ngạc vừa hào hứng nên đều đứng hết dậy để nhờ Ngô Bình bắt mạch cho. Chỉ có Kim Vĩnh Lợi là nhăn nhó mặt mày vì có cảm giác như bị tát vào mặt.
Đường Minh Huy vội xua tay nói: “Thôi nào mọi người, khám bệnh thì để lát nữa tan họp. Giờ, chúng ta bắt đầu vào họp thôi”.
Nghe thấy thế, mọi người đều trở lại chỗ ngồi.
Đường Minh Huy nếu vấn đề đầu tiên, đó là tiến quân vào thị trưởng phỉ thuý để xây dựng thị trấn phỉ thuý hàng đầu ở cả nước.
Mọi người đều nêu ý kiến riêng, nhưng hầu hết là không ủng hộ, nhất là Kim Vĩnh Lợi, vì như thế là ăn mòn lợi ích của nhà họ Kim anh ta nên anh ta phản đối rất kịch liệt.
“Chủ tịch, kinh doanh phỉ thuý quan trọng nhất là nguồn cung, nhưng theo chú được biết thì vua phỉ thuý gần như độc quyền hết mọi nguồn rồi. Muốn đoạt được của ông ta thì chúng ta sẽ bị lột da đấy”, Viên Thiên Vọng là người phản đối đầu tiên.
“Ông Viên nói không sai đâu, nhà họ Kim chúng tôi hoạt động trong ngành phỉ thuý này đã lâu. Ngành này không chỉ cần vốn nhiều, mà còn phải có nguồn cung ổn định. Nói thật chứ không ai đọ lại nhà họ Kim chúng tôi về ngành này đâu, cho nên tôi phản đối”, Kim Vĩnh Lợi cao giọng nói.
Nhậm San San: “Tôi cũng phản đối, ngành phỉ thuý thì giàu ngoài mặt thôi, tiếp đến là vấn nạn buôn lậu, mà hàng giá trị thấp lại nhiều, phỉ thuý giá cao rất hiếm trên thị trường. Tôi không nghĩ chúng ta có thể xây dựng một thị trấn phỉ thuý có tính khả thi hơn Đổ Thạch Thành của nhà họ Kim đâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Vấn đề nguồn cung thì tôi muốn mời cổ đông Ngô trả lời thay tôi”.
Ai nấy đều có vẻ mù mờ, Ngô Bình trả lời ư? Lẽ nào anh có thể giải quyết được vấn đề nguồn cung.
Ngô Bình gật đầu rồi nói: “Thưa các vị, tôi chơi khá thân với vua phỉ thuý nên mọi người không phải lo về vấn đề nguồn cung đâu”.
Kim Vĩnh Lợi đập mạnh xuống mặt bàn: “Mày chơi với vua phỉ thuý ư? Ngô Bình. Chém gió cũng phải để ý hoàn cảnh chứ, loại như mày mà cũng dám với cao thế à?”
Ngô Bình cau mày, Kim Vĩnh Lợi này khiến người ta bực mình như một cái loa rè, anh nói: “Tôi chỉ có sao nói vậy thôi”.
Kim Vĩnh Lợi hừ một tiếng: “Mày định lừa ai hả?”
Ngô Bình nhìn anh ta: “Kim Vĩnh Lợi, hình như anh rất có định kiến với tôi thì phải. Nếu anh không tin thì tôi sẽ dùng một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường để cược với anh. Nếu tôi không lấy được hàng từ chỗ vua phỉ thuý, tôi sẽ cho anh 1 phần trăm cổ phần ấy. Ngược lại, nếu anh thua thì phải đưa tôi một phần trăm của anh, dám chơi không?”
Kim Vĩnh Lợi thoáng kinh ngạc, một phần trăm cổ phần là cả chục tỷ, đương nhiên anh ta không dám cược nên chỉ cười lạnh nói: “Cổ phần? Mày có à?”
“Có chứ”, Đường Minh Huy hờ hững nói: “Nếu Ngô Bình thua, tôi sẽ trả một phần trăm này thay cậu ấy”.
Kim Vĩnh Lợi ngạc nhiên, đầu óc Đường Minh Huy có vấn đề rồi ư? Tại sao lại theo phe Ngô Bình!
“Kim Vĩnh Lợi, nếu anh không dám thì ngậm miệng lại đi”, Ngô Bình trừng mắt với anh ta.
Kim Vĩnh Lợi nổi điên, dẫu sao anh ta cũng là cậu chủ của nhà họ Kim ở Thiên Kinh nên sao nuốt trôi cục tức này được, anh ta đập bàn nói: “Ngô Bình, mày đừng đắc ý vội, tao sẽ chơi với mày, tao không tin Tiết Thái Hổ lại cấp hàng cho mày”.
Kim Vĩnh Lợi rất tự tin vào điều đó, vì hiện giờ nhà họ Kim của anh ta mới là đối tác lớn nhất của Tiết Thái Hổ. Hơn nữa, ông chủ lớn đứng sau nhà họ Kim và Tiết Thái Hổ có liên quan lợi ích nhất định. Anh ta không tin Tiết Thái Hổ dám trở mặt với gia tộc của anh ta vì Ngô Bình.
Ngô Bình gật đầu: “Tốt, dũng cảm đấy!”
Đường Tử Di nói: “Nếu đã là cá cược thì phải có giấy tờ đàng hoàng, tất cả cổ đông ở đây sẽ làm chứng. Nếu bên nào thua thì phải trả đúng một phần trăm cổ phần theo giá của Đường Thị”.
Ngô Bình: “Tôi đồng ý”.
Kim Vĩnh Lợi cười lạnh: “Tôi cũng đồng ý”.
Các cổ đông khác bàn bạc với nhau một lát rồi cũng đồng ý, dẫu sao họ cũng hiếm gặp một vụ cá cược lớn cỡ này.
Ngô Bình lập tức gọi video cho Tiết Thái Hổ rồi còn phát lên màn hình lớn.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Tiết Thái Hổ đang mặc đồ ngủ và nằm trên giường, hai bên là hai người đẹp mặc nửa kín nửa hở.
Nhìn thấy Ngô Bình, Tiết Thái Hổ vội ngồi dậy rồi nịnh nọt cười nói: “Cậu chủ Ngô, cậu tìm tôi có việc gì thế?”
Mọi người hết hồn, Tiết Thái Hổ bá chủ của Biên Nam đang gọi Ngô Bình là cậu chủ ư?
Ngô Bình nói: “Anh Thái Hổ, tôi có việc muốn nói với anh. Nhà họ Đường chuẩn bị tiến công vào thị trường phỉ thuý, sau này nguồn cung phải dựa cả vào anh, được chứ?”
Thấy Ngô Bình gọi mình là anh, Tiết Thái Hổ sung sướng rồi cao giọng nói: “Được chứ! Chỉ cần cậu chủ nói một câu thôi, bao nhiêu cũng có hết”.
Kim Vĩnh Lợi sốt sắng hẳn, anh ta bước nhanh tới rồi nói với điện thoại: “Ông Hổ, tôi là Vĩnh Lợi đây”.
Nụ cười trên mặt Tiết Thái Hổ lập tức biến mất, gã thờ ơ nói với Kim Vĩnh Lợi: “Cậu Kim đấy hả, sao cậu lại ở cạnh cậu chủ Ngô?”
Cuộc hội thoại này đã xuất hiện sự chênh lệch trong xưng hô, Tiết Thái Hổ gọi Ngô Bình là cậu chủ, còn Kim Vĩnh Lợi lại gọi gã là ông Hổ.
Kim Vĩnh Lợi vội cười trừ nói: “Ông Hổ, tôi thay mặt nhà họ Kim hi vọng ông đừng cung cấp hàng cho Ngô Bình, dẫu sao cũng ta cũng đã làm ăn với nhau lâu rồi mà”.
Tiết Thái Hổ lập tức biến sắc mặt rồi quát: “Mẹ kiếp! Chuyện hợp tác giữa tôi và cậu chủ Ngô đến lượt hạng tép riu như cậu xía vào à? Từ trở trở đi, nhà họ Kim đừng mơ mua được phỉ thuý của tôi nữa”.
Chương 187: Kim Vĩnh Lợi bật khóc
Tất cả mọi người đều hết hồn, Tiết Thái Hổ định ngưng cấp hàng cho nhà họ Kim ư?
Kim Vĩnh Lợi đần mặt ra, sau khi hiểu ra vấn đề, mặt anh ta tái mét: “Ông Hổ, ông đừng giận, tôi…”
“Biến! Ông không rảnh nói chuyện với mày”, Tiết Thái Hổ tiếp tục mắng nhiếc.
Kim Vĩnh Lợi như sắp khóc đến nơi, tại sao lại thế này? Đây là một cơn ác mộng ư?
Anh ta nào biết Ngô Bình là khắc tinh của Tiết Thái Hổ, hơn nữa Tiết Thái Hổ còn chuẩn bị đến Miến Điện để mua đá thô và rất cần có một trợ thủ đắc lực như Ngô Bình đi cùng. So ra thì nhà họ Kim chẳng là gì cả, nhưng nếu làm Ngô Bình mất hứng, có thể gã sẽ phải nếm trải lại cảm giác sống không bằng chết.
Điều quan trọng nhất, Tiết Thái Hổ là một người rất nhạy tin. Thời gian qua, gã luôn nghe ngóng tin về Ngô Bình. Một người bạn của gã vừa hay lại là người của Dương Mộ Bạch và từng gặp Ngô Bình hai lần, nhờ đó mà gã đã biết Ngô Bình là sư đệ của Dương Mộ Bạch.
Điều khủng khiếp hơn nữa là vì đắc tội với Ngô Bình mà Thần Thiên Giáo đã bị mất ngay hai trợ thủ đắc lực nhất, còn có đả đống cao thủ bỏ mạng ở huyện Minh Dương, nghe đâu đến giáo chủ của giáo phái cũng bị thương nặng.
Chuyện này khiến Tiết Thái Hổ vô cùng khiếp sợ, gã là một người thông minh nên đương nhiên không dám đắc tội với Ngô Bình. Dù có phải trở mặt với nhà họ Kim vì chuyện này thì gã cũng không hối tiếc.
“Anh Thái Hổ, vậy chúng ta chốt thế nhé, hôm khác tôi sẽ tới Biên Thành rồi chúng ta bàn bạc sau”, Ngô Bình nói.
Tiết Thái Hổ vội đáp: “Được, tôi chờ cậu chủ đến”.
Ngô Bình tắt máy rồi nhìn Kim Vĩnh Lợi đang đờ đẫn, nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh thua rồi”.
Kim Vĩnh Lợi thù hằn nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tao không biết mày đã dùng trò gì để mê hoặc Tiết Thái Hổ, nhưng tao dám chắc là mày sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu”.
Ngô Bình nhướn mày: “Anh muốn chơi thì tôi chiều, nhưng nhớ giao một phần trăm cổ phần ra đấy”.
Kim Vĩnh Lợi hừ nói: “Mày tưởng mày là ai hả?”
Mọi người đều lắc đầu, Kim Vĩnh Lợi này định nuốt lời ư, thật khiến người ta thất vọng, không ngờ nhân phẩm của anh ta lại kém đến vậy.
Ngô Bình hờ hững nói: “Anh không trả cũng được thôi, nhưng từ giờ trở đi, Tiết Thái Hổ sẽ không cung cấp phỉ thuý cho nhà họ Kim nữa. À, tôi sẽ bảo gã hạ lệnh phong sát nhà họ Kim luôn, ai dám mua phỉ thuý nhà anh, thì đừng hòng đặt chân đến Biên Nam mua hàng nữa”.
“Mày…”, Kim Vĩnh Lợi tức đến mức phát run, nếu Ngô Bình có thể làm vậy thật thì nhà anh ta xong rồi.
Ngô Bình nhìn anh ta chăm chú: “Nếu anh không tin thì cứ thử xem. Đến lúc đó, nếu anh đến xin tôi thì tôi không chỉ lấy một phần trăm cổ phần thôi đâu”.
Kim Vĩnh Lợi hoảng sợ, từ thái độ của Tiết Thái Hổ với Ngô Bình có thể thấy Ngô Bình không hề lừa anh ta. Nhưng một phần trăm cổ phần kia là cả đống tiền, không lẽ anh ta phải dâng cho Ngô Bình ư?
Ngô Bình bình thản nói: “Anh cứ suy nghĩ đi, trước khi tan họp mà không trả tôi thì đảm bảo anh sẽ phải hối hận”.
Kim Vĩnh Lợi thất thần rời khỏi phòng họp, anh ta phải gọi cho người nhà, vì đây là một chuyện lớn nên anh ta không thể tự quyết được.
Kim Vĩnh Lợi đi rồi, nhưng cuộc họp vẫn tiếp tục.
Lúc này, mọi người đã nhìn Ngô Bình với ánh mắt hoàn toàn khác, ai cũng thấy anh thần bí và giỏi giang, chắc chắn không phải nhân vật tầm thường.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Mọi người biểu quyết về chuyện phỉ thuý đi, ai đồng ý thì giơ tay”.
Ngoài mười cổ đông của nhà họ Đường và Ngô Bình ra, tất cả đều giơ tay, vấn đề đầu tiên đã được giải quyết xong.
Tiếp đó, mọi người bắt đầu bàn sang chủ đề thứ hai, đó là xây dựng trung tâm giao dịch tranh chữ, nhưng tất cả cũng đều đồng ý hết.
Đường Thời Lộc vui vẻ, nhìn Ngô Bình cũng thấy ưng ý hơn, nụ cười trên mặt mãi không tắt.
Cuộc họp diễn vừa kết thúc thì mọi người đều đi tới cạnh Ngô Bình để nhờ anh khám bệnh cho. Cứ tưởng đơn giản, ai dè phần lớn mọi người ở đây đều có bệnh trong người, Ngô Bình khám xét rồi đưa ra lời khuyên cụ thể.
Anh nói rất đúng nên ai cũng phải thán phục và xin số điện thoại của anh, mong sau này thường xuyên qua lại.
Lúc này, Kim Vĩnh Lợi chợt đi vào, trông anh ta rất ủ rũ. Trong lúc cuộc họp diễn ra, anh ta đã gọi về nhà, thậm chí bảo người nhà gọi cho ông chủ đứng sau lưng Tiết Thái Hổ.
Nhưng đều không có tác dụng! Tiết Thái Hổ như đã điên rồi, kiên quyết không làm ăn với nhà họ Kim nữa, điều này khiến cả nhà họ Kim phải chấn động, nhà họ phất lên nhờ phỉ thuý, giờ mà không mua được hàng của Tiết Thái Hổ nữa thì còn làm ăn gì nữa đây.
Cuối cùng, trên dưới nhà họ Kim đồng lòng quyết định trả Ngô Bình một phần trăm kia, để mong được anh tha thứ.
Đồng thời, Kim Vĩnh Lợi cũng bị mắng té tát và bị bắt đi xin lỗi Ngô Bình.
Kim Vĩnh Lợi không muốn một chút nào, nhưng chẳng thể làm khác được. Anh ta không thể chống lại lệnh của gia tộc, nếu không sẽ bị vứt bỏ và mất vị trí cùng tiền tài ngay.
Vì thế, Kim Vĩnh Lợi đành cắn răng đi tới cạnh Ngô Bình rồi cúi người xuống nói: “Anh Ngô, tôi xin lỗi vì luôn châm chọc anh, là tôi không hiểu chuyện, tôi có mắt như mù, xin anh tha lỗi cho tôi. Tôi sẽ chuyển cho anh một phần trăm cổ phần kia coi như xin lỗi”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Cổ phần thì tôi nhận, nhà anh vẫn tiếp tục làm ăn với Tiết Thái Hổ. Nhưng sau này anh không được xuất hiện trước mặt tôi nữa”.
Kim Vĩnh Lợi không dám nói lại một câu mà gọi ngay luật sư tới lo thủ tục giấy tờ để ký hợp đồng với Ngô Bình luôn. Cứ thế, Ngô Bình đã lấy được một phần trăm cổ phần của nhà họ Đường.
Sau khi ký kết xong, Kim Vĩnh Lợi không muốn ở lại nên bỏ đi ngay. Không ai thấy vẻ thù địch hằn rõ trong mắt anh ta.
“Ngô Bình, nhất định tao sẽ giết mày, còn cho cả nhà mày chôn cùng nữa”, Kim Vĩnh Lợi gào thét trong lòng, thù hận khiến người anh ta run lên.
Ngô Bình không để ý đến anh ta, chờ cuộc họp kết thúc, mọi người về hết, anh cũng rời đi.
Lúc này, Nhậm San San chợt đi tới rồi nhìn anh nói: “Bác sĩ Ngô, tôi muốn xin lỗi anh”.
“Hả? Xin lỗi ư?”, Ngô Bình cười nói: “Cô làm gì có lỗi với tôi à?”
Nhậm San San đáp: “Ừm, trước kia tôi không nên nghi ngờ y thuật của anh, hôm nay cũng không nên châm chọc anh, xin lỗi nhé”.
Dứt lời, cô ấy cúi người xuống.
Ngô Bình có lời khen: “Cô ngồi đi”.
Nhậm San San ngoan ngoãn ngồi đối diện với anh rồi hỏi: “Bác sĩ Ngô, lần trước anh bảo có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, để tôi không ghét đàn ông nữa đúng không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng vậy, cô có thể chất thuần hàn, thể chất này rất kỵ phái mạnh”.
Nhậm San San vội hỏi: “Phải chữa thế nào?”
Ngô Bình nhìn cô ấy rồi nói: “Thật ra rất đơn giản, cô hãy trao lần đầu của mình cho người đàn ông mà cô thích, thể chất ấy tự khắc biến mất thôi”.
Nhậm San San nghệt mặt ra, Đường Tử Di ngồi cạnh đó cũng thoáng ngạc nhiên, kiểu chữa bệnh gì vậy?
Nhậm San San đỏ mặt hỏi: “Không còn cách nào khác ạ?”
Ngô Bình: “Không, chỉ có cách ấy thôi”.
Nhậm San San cau mày: “Nhưng tôi rất ghét đàn ông nên không thể tiếp xúc được”.
“Chuyện này đơn giản, cô hãy tìm người nào mà mình ưng ý rồi dẫn anh ta tới gặp tôi. Tôi sẽ có cách cho cô tạm thời không ghét anh ta nữa”, Ngô Bình cười nói: “Cô có số của tôi rồi nhỉ, cứ tìm người đi rồi gọi cho tôi”.
Nói rồi, anh đứng dậy rời đi, để một mình Nhậm San San đờ đẫn ở lại.
Rời khỏi toà nhà, Đường Minh Huy nhìn đồng hồ rồi nói: “Ngô Bình, chúng ta đi gặp một nhà sưu tầm đi”.
Ngô Bình tò mò hỏi: “Ai thế ạ?”
Đường Minh Huy: “Người Mỹ gốc Viêm Long, mẹ người này là chủ của tập đoàn lớn nhất nước Mỹ, còn cậu ta chuyên mảng kinh doanh các tác phẩm nghệ thuật”.
Chương 188: Luyện Thần Đồ chục tỷ
Ngô Bình: “Ra là người Mỹ, lần này ông ta tới mua vật sưu tầm ạ?”
Đường Minh Huy: “Chính xác hơn là chúng ta phải trao đổi ít đồ sưu tầm. Cháu cũng biết đấy, đồ sưu tầm của nhà chú cũng có đồ bị lặp, ví dụ như bức hoa cỏ của Đường Bá Hổ ấy. Lần này, chúng ta sẽ đổi những thứ bị trùng lấy thứ mà mình chưa có, bên kia cũng vậy”.
Lần này, Đường Minh Huy chỉ dẫn Đường Tử Di và Ngô Bình đi, còn những người khác thì đi về.
Nửa tiếng sau, chiếc xe đã tiến vào một nhà hàng của Vân Kinh.
Nhà hàng này cũng đã khá lâu đời, dù bên ngoài trông không quá bắt mắt, nhưng lại là một trong những nơi mà người Vân Kinh chọn để tiếp đãi khách quý.
Cả nhà hàng đã được Đường Minh Huy bao trọn, ông ấy còn xếp người đứng chờ ngoài cửa.
Chiếc xư vừa dừng lại, quản gia đã đi tới mở cửa rồi nói: “Ông chủ, đã sắp xếp xong hết rồi ạ. Ông Lạc Trần Duyên và người của ông ấy khoảng nửa tiếng nữa sẽ tới”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừm!”
Ba người đi vào tầng một, các phòng ở đây đã được dọn sạch, tranh chữ thì treo trên tường, còn bình gốm, các đồ đồng thì bày trên bàn.
Đường Minh Huy cười nói: “Ngô Bình, đây là đồ mà chú định đổi, toàn chọn theo yêu cầu của bên kia đấy”.
Ngô Bình nhìn quanh một vòng, các món đồ cổ này có hơi thở khác nhau, chứng tỏ chúng xuất hiện vào các thời đại khác nhau.
Đột nhiên anh chợt dừng bước rồi nhìn vào một bức tranh. Đây là một bức tranh không quá tinh xảo, chỉ có một ngọn núi cao chọc trời, trên đỉnh núi là mặt trời sáng chói.
Ngô Bình phát hiện bức tranh này có ẩn chứa khí tức rất đặc biệt. Anh chợt nổi hứng rồi khởi động khả năng nhìn xuyên thấu, sau đó toàn thân run lên, vì anh thấy ngọn núi trong bức tranh đã biến thành núi thật, còn mặt trời trên đỉnh núi đang toả ra những tia nắng vô tận.
Anh nhắm mắt lại, nhưng nội tâm thì đang dậy sóng. Bức tranh này không đơn giản, mà là một bức Luyện Thần Đồ.
Tiên bộ cũng có ghi chép về loại tranh này. Khi tu sĩ tiến vào cảnh giới Luyện Thần, nếu muốn ngưng tụ thần thức thì phải luyện thần.
Ngô Bình lập tức hỏi Đường Minh Huy: “Bức tranh này có lai lịch thế nào ạ?”
Đường Minh Huy cười đáp: “40 năm trước bị mất mùa, một hoà thượng sắp chết đói đã đến hoá duyên ở nhà chú, ông nội chú thấy ông ấy đáng thương nên đã cho ở nhờ một tháng. Vị hoà thượng ấy rất cảm kích nên trước khi đi đã để lại bức tranh này”.
Ngô Bình: “Phía bên kia cũng yêu cầu bức tranh này ạ?”
Đường Minh Huy gật đầu: “Ừ, nửa năm trước, Lạc Trần Duyên tham gia triển lãm của nhà chú. Khi ấy, cậu ta rất thích bức tranh này. Nên khi trao đổi vật sưu tầm lần này, cậu ta đã nhắc đến bức tranh này ngay”.
Ngô Bình gật đầu nói: “Chú cho cháu bức này được không”.
Đường Minh Huy cười lớn nói: “Nếu cháu thích thì lấy đi”.
Ngô Bình là ân nhân lớn của nhà họ Đường, thì họ tiếc gì bức tranh này chứ.
Ngô Bình lấy bức tranh xuống, sau đó đưa cho Đường Tử Di: “Tử Di, em mang ra xe đi”.
Dù Đường Tử Di thấy hành động của Ngô Bình rất lạ, nhưng cũng không hỏi nhiều, cô ấy nhận lấy bức tranh rồi bảo quản gia bỏ vào cốp xe.
Bấy giờ, Ngô Bình mới nói với Đường Minh Huy: “Chú, ví dụ lát nữa Lạc Trần Duyên có hỏi về bức tranh này, chú cứ bảo vị hoà thượng năm xưa đột nhiên đến rồi xin lại nhé ạ”.
Đường Minh Huy ngẩn người nói: “Chú nhớ là năm ấy, vị hoà thượng kia già lắm rồi, chắc gì giờ đã còn sống?”
Ngô Bình cười nói: “Mình cứ nói bừa vậy mà”.
Đường Minh Huy gật đầu: “Được rồi”.
Đường Tử Di rất thông minh nên hỏi ngay: “Bức tranh đó có gì đặc biệt vậy anh?”
Ngô Bình đáp: “Với người bình thường thì nó không có gì đắc biệt cả, nhưng với người tu hành thì lại rất có giá trị”.
Anh tiến lại gần Đường Tử Di rồi nói: “Có thể mục đích thật sự của Lạc Trần Duyên chính là bức tranh ấy”.
Đường Tử Di chớp mắt nói: “Vì thế anh mới cất luôn đi à”.
Ngô Bình cười đáp: “Ừm, nếu anh đoán không nhầm thì Lạc Trần Duyên là một cao thủ”.
Một lát sau, đã có tiếng chào của quản gia vang lên ở bên ngoài, Đường Minh Huy vội ra đón tiếp. Một người đàn ông khoảng 40 tuổi, gương mặt lai tây đầy khí thế bước vào.
Ông ta mặc trang phục thời Đường, sau đó mỉm cười chắp tay với Đường Minh Huy: “Xin lỗi vì để ông Đường phải chờ lâu”.
Đường Minh Huy cười nói: “Nào có, tôi cũng mới tới thôi. Ông Lạc, đồ của tôi ở đây hết rồi, ông có muốn xem qua không?”
Lạc Trần Duyên gật đầu: “Có chứ”.
Đường Minh Huy dẫn Lạc Trần Duyên vào phòng để đồ, ông ta đi một vòng, thi thoảng lại cất giọng khen ngợi đồ sưu tầm của Đường Minh Huy.
Sau khi xem hết một lượt, ông ta hỏi: “Hết rồi ư?”
Đường Minh Huy hơi chột dạ rồi cười nói: “Tất cả đồ đây rồi”.
Lạc Trần Duyên: “Ông Đường, lần trước tôi nhìn thấy một bức tranh mà, sao giờ không thấy đâu?”
Đường Minh Huy biến sắc mặt nói: “Bức tranh của vị hoà thượng ấy hả? Thật lòng xin lỗi ông Lạc, mấy hôm trước, vị hoà thượng ấy đã đến và mua lại nó rồi”.
Lạc Trần Duyên hơi sầm mặt xuống: “Vị hoà thượng đó tới ư? Ông Đường, ông đừng đùa nữa. Tôi nhớ ông kể ngày xưa vị hoà thượng ấy đã trên 80 rồi. 40 năm đã qua, ít nhất ông ấy cũng phải 120 tuổi đó”.
Ngô Bình đi tới rồi nói: “Nếu tu vi của một người đạt tới cảnh giới Võ Vương thì hoàn toàn có thể sống tới 120 tuổi”.
Lạc Trần Duyên cau mày rồi nhìn Ngô Bình đăm đăm: “Cậu là ai?”
Ngô Bình: “Tôi là cổ đông của nhà họ Đường, tôi họ Ngô”.
Lạc Trần Duyên: “Ý cậu là vị hoà thượng ấy đã ở cảnh giới Võ Vương rồi ư?”
Ngô Bình: “Khéo còn là Võ Thần ý chứ, ai mà biết được. Tôi nhìn ông cũng nhiều tuổi rồi”.
Lạc Trần Duyên trầm mặc, sau đó chắp tay với Đường Minh Huy: “Ông Đường, tôi đột nhiên nhớ ra có việc rất quan trọng cần làm gấp, việc ở đây để trợ lý tôi lo liệu nhé”.
Đường Minh Huy: “Được, ông Lạc bận thì cứ đi đi”.
Lạc Trần Duyên vội vã rời đi, chỉ còn trợ lý và người của ông ta ở lại tiến hành trao đổi.
Lạc Trần Duyên vừa đi thì Đường Minh Huy nói: “Ngô Bình, cháu đoán đúng rồi, quả nhiên gã họ Lạc này đến vì bức tranh ấy”.
Ngô Bình: “Ông ta cũng là người tu hành, hơn nữa tu vi còn cao hơn cháu”.
Đường Tử Di tò mò hỏi: “Cao hơn anh thì ở cấp nào rồi?”
“Cảnh giới Tiên Thiên”, Ngô Bình đáp.
Đường Tử Di kinh ngạc, cô ấy và Đường Minh Huy đưa mắt nhìn nhau, không ngờ một ông chủ lớn như thế lại là tông sư cảnh giới Tiên Thiên.
“Ngô Bình, không biết ông ta có tin lời mình nói không nhỉ?”
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này không quan trọng, chủ yếu là cháu đã nói ý cho ông ta biết rằng chúng ta cũng biết giá trị của bức tranh ấy”.
Đường Tử Di: “Vậy là ông ta bỏ cuộc rồi ư?”
Ngô Bình: “Nếu ông ta vẫn muốn có bức tranh ấy thì kiểu gì cũng quay lại”.
“Quay lại? Vậy là ông ta vẫn muốn mua nó ư?”
Ngô Bình: “Đúng thế”.
Anh nhìn Đường Minh Huy: “Chú, nếu ông ta quay lại tìm chú thì chú nhớ bảo phải hỏi lại vị hoà thượng kia. Nếu ông ta ra giá thì chú cứ đòi 10 tỷ, không mặc cả”.
Đường Minh Huy giật bắn mình: “10 tỷ ư?”
Chương 189: Ma trận Bạch Cốt
Ngô Bình: “Vâng, đúng 10 tỷ, không được bớt một đồng nào”.
Đường Minh Huy và Đường Tử Di ngơ ngác nhìn nhau, sau đó Đường Tử Di nói: “Ngô Bình, 10 tỷ có nhiều quá không anh?”
Ngô Bình lắc đầu: “Bức tranh này có thể giúp một tông sư cảnh giới Thần đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên, cho nên 10 tỷ không nhiều đâu! Vả lại, con trai của người điều hành tập đoàn lớn nhất nước Mỹ mà lại thiếu tiền ư?”
Đường Minh Huy vuốt cằm, thoáng do dự rồi nói: “Nhưng ông ta là khách hàng lớn của chú, giờ ra giá như vậy thì có ngại không?”
Ngô Bình suy nghĩ rồi nói: “Nếu chú không muốn đắc tội với người ta thì bán đấu giá, như vậy tha hồ mà hét giá. Nếu ông ta thật lòng muốn sở hữu bức tranh này thì kiểu gì cũng tham gia”.
Đường Tử Di: “Bố, con thấy thế được đấy. Chúng ta là daan kinh doanh nên mong muốn có lợi nhuận cao là điều hiển nhiên. Ông Lạc cũng là người làm ăn nên không có lý trách chúng ta cả”.
Đường Minh Huy gật gàu rồi nói với Ngô Bình: “Được rồi. Ngô Bình, chuyện này chú nhờ cả vào cháu nhé. Bức tranh đó bán được bao nhiêu, chú cũng chia cho cháu một nửa”.
Ngô Bình xua tay: “Chú làm vậy là coi cháu như người ngoài rồi, cháu chỉ làm giúp thôi”.
Đường Minh Huy cười phá lên nói: “Được rồi, thế chú không khách sáo nữa. À, khi nào rảnh thì sắp xếp cho chú đến thăm nhà cháu nhé”.
Ngô Bình ngẩn ra: “Đến nhà cháu ạ?”
Đường Minh Huy: “Ừ, cháu với Tử Di quen nhau lâu rồi, thì người nhà hai bên cũng nên gặp gỡ chứ”.
Đường Tử Di vội nói: “Bố, bố nói gì thế, gặp người nhà gì cơ?”
Đường Minh Huy nghiêm túc nói: “Ơ hay, bố muốn gặp thông gia thôi mà”.
Ngô Bình ho khan một tiếng rồi nói: “Cháu đến công trường đây”.
Đường Tử Di: “Em cũng đi”.
Hai người rời khỏi nhà hàng, Ngô Bình cầm theo bức tranh rồi lên một chiếc xe khác, sau đó bảo tài xế đưa đến vịnh Bạch Long.
Đường Tử Di hỏi: “Anh đoán xem bức này sẽ bán đấu giá được bao nhiêu?”
Ngô Bình: “Khó đoán lắm, nếu may thì cả 20 tỷ cũng là”.
Đường Tử Di há hốc miệng: “20 tỷ á?”
Ngô Bình: “Gì mà em ngạc nhiên thế, với người cần nó mà nói thì dù có khuynh gia bại sản cũng đáng”.
Đường Tử Di cười nói: “Nếu thật sự có thể bán được 20 tỷ thì chúng ta sẽ lấy số tiền ấy đến Biên Thành mua phỉ thuý”.
Ngô Bình nghe thấy vậy thì tỏ vẻ kỳ quái: “Em nói như thể nhà họ Đường đang thiếu tiền thế?”
Đường Tử Di: “Dự án thị trấn phỉ thuý cần ít nhất là 50 tỷ, thêm phí mua nguyên thạch, quảng cáo thì phải cỡ cả trăm tỷ đấy”.
“Còn dự án trung tâm giám định thì cũng phải tốn dăm ba chục tỷ là ít, thêm hai dự án vịnh Bạch Long và Vọng Nguyệt nữa thì vốn nhà em căng lắm luôn”.
Ngô Bình đã từng nghe Trác Khang nhắc đến sơn trang Vọng Nguyệt nên hỏi: “Sơn trang Vọng Nguyệt ở đâu?”
Đường Tử Di: “Hải Thành, dự án này khởi công từ hai năm trước, nhà em đã đầu tư hơn 70 tỷ vào đó rồi. Gộp hết các khoản vào cũng phải hơn 200 tỷ đấy, anh thử nghĩ xem có kẹt vốn không?”
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Anh đang có hơn 40 tỷ, nếu em cần thì cứ lấy tạm mà dùng”.
Đường Tử Di ngẩn ra: “Anh có hơn 40 tỷ á?”
Đây là số tiền mà Ngô Bình đã lấy được của mục sư đó, khoảng hơn 300 triệu Euro, tương đương với hơn 40 tỷ.
“Anh mới kiếm được đấy”, Ngô Bình cười nói: “Anh có thể cho em vay 30 tỷ”.
“Thế thì tốt quá!”, Đường Tử Di nói: “Em sẽ đầu tư vào thị trấn phỉ thuý nhé, anh thấy sao?”
Ngô Bình thản nhiên nói: “Được thôi”.
Đường Tử Di: “Em sẽ chia cho anh bốn cổ phần, nhưng sau này làm ăn với Tiết Thái Hổ, em phải nhờ cả vào anh đấy”.
Ngô Bình cười nói: “Chuyện này đơn giản, anh đã đồng ý với Tiết Thái Hổ, khi nào rảnh sẽ cùng ông ta đến Miến Điện, hàng hoá không phải lo đâu”.
Loáng cái, hai người đã tới vịnh Bạch Long. Ngô Bình nhìn căn biệt thự của mình thì thấy mọi thứ đều đang tiến triển tốt.
Đúng lúc này, có mấy người công nhân hớt hải chạy tới rồi tái mặt nói: “Cậu Ngô, cô Đường, không hay rồi, chúng tôi đào phải đồ bẩn rồi”.
Ngô Bình cau mày, đồ bẩn ư?
Anh và Đường Tử Di nhanh chóng đi theo các công nhân đến một nơi đang thi công, ở đó đang đào móng. Lúc này, tất cả mọi người đều dừng hết việc lại rồi túm tụm lại nhìn chằm chằm lên phía trước.
“Tránh ra nào!”, người công nhân dẫn đường la lớn lên để mọi người nhường đường.
Ngô Bình đi xuyên qua đám đông thì nhìn thấy vị trí đào móng có một con mương, dưới đó toàn là xương trắng. Do trước đó, các công nhân không biết nên cứ đào xới nên nhiều khúc xương đã bị vỡ.
Ngô Bình khởi động khả năng nhìn xuyên thấu thì thấy trên các khúc xương ấy có một màn sáng màu đen rất mạnh.
Anh híp mắt lại nói: “Mọi người tạm nghỉ đi, ngày mai sẽ làm tiếp, tiền công vẫn tính như thường”.
Các công nhân nghe thấy thế thì hoan hô rồi rời đi. Chỉ có các thợ cả ở lại để nghe Ngô Bình phân phó.
Ngô Bình: “Các anh cho vài người quây chỗ này lại, đừng cho ai tới gần”.
Mấy người đó gật đầu rồi đi làm ngay.
Đường Tử Di thấy Ngô Bình có vẻ nghiêm túc thì hỏi: “Có chuyện gì vậy anh?”
Ngô Bình thở dài: “Nếu anh đoán không nhầm thì có người từng bày bố ma trận Bạch Cốt ở đây”.
Đường Tử Di ngẩn ra: “Cái gì cơ?”
“Đó là một loại trận pháp tà công, có thể tu luyện ra tà lực. Tà lực này có thể dễ dàng giết chết cường giả cảnh giới Võ Thần, Võ Vương nên rất lợi hại”, Ngô Bình nói tiếp: “Nhưng tu luyện công pháp này cần giết hại rất nhiều mạng người vô tội, dù có người dám làm thì khéo mới giết được mấy người đã bị bắt rồi”.
“Nhưng sao ở đây lại có ma trận Bạch Cốt?”, Đường Tử Di tò mò hỏi.
Ngô Bình khẽ thở dài nói: “Chiến tranh, chỉ có thời chiến tranh mới có người dám làm vậy. Tử Di, em nhờ người điều tra xem thời Nhật Bản xâm chiếm nước ta, đây có phải nơi từng diễn ra các vụ tàn sát không”.
Đường Tử Di gật đầu: “Vâng, em quen mấy người chuyên nghiên cứu về thời nước ta bị Nhật Bản xâm chiếm, để em hỏi họ”.
Đường Tử Di đi gọi điện thoại, còn Ngô Bình thì nhìn chăm chú vào những khúc xương ấy đến mức nhíu chặt hàng lông mày lại.
Ma trận Bạch Cốt này đã được bí mất vận hành từ cả trăm năm trước, hơn nữa còn được che giấu rất kỹ. Như vậy chứng tỏ người bày trận cố ý làm vậy, chỉ cần người đó chưa chết thì kiểu gì cũng đến.
“Ma trận này chục năm thì nhỏ, nhưng trăm năm thì lớn. Trận pháp này cách cuộc đại chiến của một trăm năm trước cũng không xa”, Ngô Bình lẩm bẩm: “Mình phải báo cho sư phụ biết mới được”.
Anh lập tức gọi cho Dương Mộ Bạch để kể lại sự tình. Ông ấy nghe xong thì ngạc nhiên nói: “Sư đệ, ma trận này lợi hại vậy sao?”
Ngô Bình: “Sư phụ, bên dươi đại trận có chôn một tượng ma. Tượng ma đó sẽ hấp thu xương cốt cả trăm năm rồi nên đáng sợ lắm. Nhỡ có ai lấy được thì thực lực sẽ tăng mạnh trong một thời gian ngắn đấy”.
Dương Mộ Bạch hỏi: “Sư đệ, người tu luyện tà công có mạnh không?”
Ngô Bình thở dài: “Ví dụ như em chẳng hạn, nếu em luyện hoá tượng ma ấy thì chưa tới một tháng, em đã có thể giết được đại cao thủ cảnh giới Võ Thần rồi”.
Dương Mộ Bạch hoảng hốt: “Sư đệ, anh sẽ nghĩ cách liên lạc với sư phụ, cậu chờ tin của anh nhé”.
Bình luận facebook