Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 190-195
Chương 190: Oda Tamura
Lúc này, trên chiếc cầu lớn của vịnh Bạch Long, một chiếc xe Đông Doanh đang đỗ. Một ông già hơn sáu mươi tuổi mặc áo màu xám đang dùng ống nhòm quan sát tình hình bên dưới.
Khi nhìn thấy trên mặt đất có nhiều bộ xương màu trắng được đào lên thì mặt ông ta lập tức trắng bệch ra như tờ giấy, ông ta lẩm bẩm: “Toang rồi! Nửa năm nay không chú ý quan sát tình hình bên này, thật không ngờ lại có người xây nhà lên trên, lại còn đào cả đại trận mà chủ nhân đã bố trí lên. Không xong rồi, phen này trời sập rồi!”
Ông ta run rẩy gọi một cuộc điện thoại. Vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng một người đàn ông trung niên vang lên: “Tang Mộc Quân, ông đã không gọi số điện thoại này ba năm rồi. Bên đó có vấn đề gì sao?”
Ông già kia run rẩy đáp: “Chủ nhân, chuyện không hay rồi. Vịnh Bạch Long bị khai quật, họ đã đào thấy ma trận…”
“Khốn kiếp!”, người kia nổi trận lôi đình, trong điện thoại vọng ra tiếng đập bàn và tiếng cốc chén vỡ: “Tôi đã dặn ông thế nào? Ngày nào cũng phải tới đó quan sát, ông làm việc kiểu gì vậy? Tội của ông đáng chết vạn lần!”
Ông già áo xám sợ hãi đến mức đứng không vững, ngồi thụp xuống đất: “Chủ nhân, tôi… tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi. Ba đời nhà tôi đều bán mạng vì chủ nhân, lúc nào cũng trung thành tận tuỵ…”
“Câm miệng!”, người đàn ông trung niên quát lớn: “Tội của ông không thể tha! Đợi mà nhận hậu quả đi!”
Ông già áo xám còn đang run rẩy thì đầu bên kia đã cúp máy. Ông ta lẩm bẩm: “Không được, mình phải chạy thôi, nếu không họ sẽ không tha cho mình…”
Sau đó, ông già nhìn xuống dưới cầu một lần nữa, đột nhiên mắt sáng lên, lẩm bẩm: “Nếu tạo ra thêm chút rắc rối thì bọn họ đâu còn hơi sức mà đi bắt mình?”
Nói rồi, ông ta lên xe, đi về phía công trình xây dựng.
Lúc này, Đường Tử Di đã gọi điện xong. Cô ấy vô cùng kinh ngạc, nói với Ngô Bình: “Đã xác nhận rồi, ở đây từng xảy ra một cuộc tàn sát rất lớn, phải lên tới hàng trăm nghìn người”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả là vậy, có lẽ là tu sĩ tà đạo của Đông Doanh nhân lúc chiến tranh đã bày ma trận Bạch Cốt ở đây để tu luyện tà thuật. Hừ, đúng là tội đáng muôn chết!”
Đường Tử Di: “Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Nhiều xương người thế này, một khi thông tin lọt ra ngoài thì sẽ vô cùng bất lợi”.
Ngô Bình: “Không sao, em hãy tung tin rằng ở đây phát hiện ra một lăng mộ cổ, những bộ xương này đều là của những người trong mộ đó”.
Đường Tử Di gật đầu: “Cũng chỉ còn cách này”.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo. Ngô Bình cau mày, nhanh chóng đi tới xem xét tình hình. Đó là một ông già mặc áo xám đang đòi lao vào bên trong nhưng bị mấy người công nhân ngăn lại.
Ông già kia lo sợ đến nỗi toát mồ hôi đầm đìa: “Tôi cần gặp ông chủ của các người, tôi có chuyện quan trọng cần nói!”
“Để ông ấy vào”, Ngô Bình ở đằng sau nói lớn.
Mấy người công nhân nghe vậy mới cho ông già áo xám đi vào.
Ông già chạy tới trước mặt Ngô Bình hỏi: “Cậu là ông chủ ở đây sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Đúng vậy, ông tìm tôi có việc gì sao?”
Ông già kia hít sâu một hơi, đáp: “Tôi nói cho cậu biết, các cậu đang gặp rắc rối lớn rồi!”
Ngô Bình liếc mắt nhìn ông già, hỏi: “Rắc rối gì vậy?”
Ông già nhìn vào mắt Ngô Bình, đáp: “Nơi này là nơi mà thần sư Đông Doanh Oda Tamura bày sát trận. Ông ta mượn sát khí của nơi này để nuôi tượng ma, dùng nó để luyện tà thuật. Oda Tamura đã một trăm năm mươi tuổi rồi, tu vi cao thâm. Hơn nữa, ông ta vô cùng giàu có, nắm trong tay rất nhiều tập đoàn giàu có của Đông Doanh”.
“Các cậu phát triển bất động sản ở đây, chắc chắn ông ta sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Cho nên hiện giờ các cậu đang gặp nguy hiểm. Nghe tôi khuyên, hoặc phải tìm cao nhân giúp đỡ hoặc phải bỏ đi ngay”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Ông biết nhiều như vậy, lẽ nào ông chính là người của Oda Tamura?”
Ông già thở dài đáp: “Ông nội tôi, bố tôi và cả tôi đều bán mạng cho gia tộc của Oda Tamura. Chúng tôi phụ trách việc giám sát khu vực vịnh Bạch Long này. Thế nhưng nửa năm trước tôi bệnh nặng nên sai con trai tôi theo dõi nơi này. Ai ngờ thằng nghịch tử đó nửa năm không thèm tới đây lấy một lần. Khi tôi quay lại thì các cậu đã động thổ khởi công rồi”.
“Oda Tamura sẽ không tha cho tôi, cho nên giờ tôi sẽ đưa gia đình chạy trốn. Thế nhưng đều là người Viêm Long, tôi không muốn các cậu mất mạng mà không hiểu lý do cho nên mới tới khuyên cậu”, ông già nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Mong cậu đưa ra quyết định sáng suốt”.
Nói rồi, ông già định rời khỏi đó nhưng lại bị Ngô Bình gọi lại: “Từ từ đã”.
Ông già quay đầu lại, cau mày hỏi: “Cậu muốn tôi ở lại sao?”
Ngô Bình đáp: “Tôi còn vài vấn đề cần ông giải đáp”.
Ông già thở dài đáp: “Cậu hỏi đi”.
“Ngoài ông ra, còn tai mắt nào của gia tộc Oda Tamura ở đây không?”
“Không còn, tôi là người duy nhất giám sát nơi này”.
Ngô Bình gật đầu hỏi tiếp: “Gia tộc đó có nói khi nào họ sẽ tới đây không?”
“Có lẽ là năm năm sau”, ông già đáp: “Đến lúc đó bọn họ sẽ tới để lấy bức tượng ma”.
Ngô Bình: “Giờ ông có thể đi rồi”.
Ông già nhanh chóng rời khỏi đó, Ngô Bình lập tức quay sang nói với Đường Tử Di: “Tạm thời ngừng thi công đi. Việc này không giải quyết được thì nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Đường Tử Di hỏi lại: “Oda Tamura này là người Đông Doanh thì chúng ta đâu cần phải sợ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Lão ta sống tới một trăm năm mươi tuổi, tu vi ít nhất cũng phải ngang ngửa Võ Vương. Nếu lão ta muốn đối phó với chúng ta thì dễ như trở bàn tay. Cho nên trước khi giải quyết được lão, chúng ta không thể tiếp tục thi công”.
Đường Tử Di thở dài đáp: “Được rồi”.
Ngô Bình: “Em về nhà trước, anh sẽ ở lại đây giám sát. Nếu có người Đông Doanh nào liên lạc phải lập tức nói với anh nhé”.
“Vâng”, Đường Tử Di gật đầu rời khỏi công trình.
Không lâu sau, Dương Mộ Bạch gọi điện thoại tới: “Sư đệ, đại sư huynh đang trên đường tới. Sư phụ đang có việc gấp nên tạm thời chưa tới ngay được. Tu vi của đại sư huynh rất cao. Có sư huynh ở đó, anh nghĩ không vấn đề gì đâu”.
Ngô Bình: “Vậy được, em sẽ đợi anh ấy”.
Vừa cúp điện thoại thì có một số lạ gọi tới cho Ngô Bình. Anh nhấc máy thì một giọng nam trầm ấm vọng ra: “Là sư đệ Ngô Bình đó phải không?”
Ngô Bình vội đáp: “Là em, đại sư huynh đó sao?”
Người đàn ông kia cười đáp: “Là anh đây, em ở đó đợi anh, anh sẽ tới đó trong vòng một tiếng”.
Ngô Bình: “Vậy được”.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình tiếp tục quan sát ma trận Bạch Cốt. Bức tượng ma bên dưới trận pháp này đã hút lượng tà khí lớn khủng khiếp. Nếu lấy được bức tượng đó thì chính bản thân anh cũng có thể luyện kungfu của tà môn”.
“Không được. Uy lực của nó trước mắt thì rất mạnh nhưng khi đến cảnh giới Địa Tiên sẽ ảnh hưởng đến tu vi”, Ngô Bình lẩm bẩm. Có điều, mình có thể dùng nó để chế tạo một số loại pháp khí!”
Hiện giờ Ngô Bình đã có thần ý, đã có thể tạo pháp khí, vẽ bùa. Có điều kỹ năng của anh trên phương diện này còn nhiều hạn chế. Giờ có tà lực của ma trận Bạch Cốt này thì việc chế tạo pháp khí trở nên đơn giản vô cùng.
Ngô Bình lấy ra ba xâu tiền Ngũ Đế. Trước đó anh đã mua mười hai xâu tiền Ngũ Đế nhưng chỉ mang theo ba xâu trên người.
Anh đưa thần ý của mình vào, dùng “nhãn lực” để kiểm soát tiền Ngũ Đế, sau đó bày xâu tiền lên trên ma trận Bạch Cốt.
Có thần ý dẫn đường, tiền Ngũ Đế có thể tạm thời hình thành một sát trận. Ngô Bình niệm chú, những âm thanh vừa phức tạp vừa kỳ quái vang lên, tạo thành một luồng sóng âm dao động xung quanh xâu tiền, dần mở ra sát trận. Sát trận này có thể hút lấy tà khí. Tà lực của ma trận Bạch Cốt phía dưới nhanh chóng bị hút vào trong xâu tiền.
Chương 191: Diệp Thiên Tông
Anh thậm chí còn nhìn thấy bức tượng ma kia đang không ngừng giải phóng ra năng lượng. Vốn trong nội tại của tượng ma đã có một sát trận. Hơn nữa, sát trận này đã hút được gần đầy sát khí rồi.
Ngô Bình lấy ra tiền Ngũ Đế, tiền Ngũ Đế có thể hút lấy tà lực của tượng ma.
Tà lực này mặc dù là do trăm năm tích tụ mà thành nhưng tiền Ngũ Đế của Ngô Bình chỉ cần vài phút là đã có thể hút lấy một phần mười rồi.
Đợi khi đã hút được kha khá, Ngô Bình thu lại xâu tiền Ngũ Đế. Bên trong những đồng tiền này có thần ý của anh, cho nên dù có tà lực nhưng Ngô Bình vẫn khống chế được.
Có điều, người ngoài không được tiếp xúc với những đồng tiền này, nếu không sẽ bị tà lực bên trong hút mất sinh khí, biến thành bộ xương trắng!
“Không biết đồng tiền phép Bạch Cốt này uy lực ra sao?”, Ngô Bình lẩm bẩm. Thủ thuật này anh chỉ thấy được trong phiến ngọc, cho nên uy lực của nó ra sao chính anh cũng không rõ.
Tiếp đó, anh tiếp tục dùng tà lực để tế xâu tiền Ngũ Đế thứ hai, thứ ba. Ba xâu tiền Ngũ Đế hút được khoảng một phần ba tà lực của tượng ma.
“Đáng tiếc, mình chỉ mang theo có ba xâu tiền. Nếu mang tất cả đi thì có phải tốt không”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Không lâu sau, một chiếc trực thăng lượn vòng trên bầu trời khiến đất đá bay mù mịt. Khi trực thăng còn cách mặt đất mười mấy mét thì một người nhảy xuống, hạ cánh ở vị trí cách Ngô Bình không xa.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, mày đậm, đôi mắt hẹp và dài, chiều cao khoảng một mét bảy. Gương mặt người đàn ông có vẻ đăm chiêu. Người đó đưa mắt nhìn ma trận Bạch Cốt, sau đó mới đi về phía Ngô Bình.
“Sư đệ”, người đàn ông nở nụ cười, dang tay ra vỗ vỗ vai Ngô Bình, sau đó nhìn anh một lượt từ đầu đến chân.
Người đàn ông kia không dùng lực nhưng cũng đủ khiến Ngô Bình lảo đảo. Ngô Bình cười khổ: “Sư huynh, anh là Võ Thần, đừng có vỗ em như vậy có được không?”
Người đàn ông sững lại, sau đó bật cười đáp: “Sư đệ à, đừng trách anh. Anh mừng quá nên quên mất. Có điều cậu là tông sư cảnh giới Thần thì vỗ vài cái cũng không ăn nhằm gì đâu”.
Ngô Bình lúc này mới cung kính, chắp tay cúi chào người đàn ông kia: “Sư đệ Ngô Bình vinh hạnh được gặp đại sư huynh”.
Người đàn ông kia dìu Ngô Bình dậy, cười đáp: “Sư đệ, anh tên là Diệp Thiên Tông, là đại đệ tử của sư phụ chúng ta”.
Ngô Bình cười đáp: “Đại sư huynh, sư phụ thu nhận huynh từ khi nào vậy?”
Diệp Thiên Tông nghĩ ngợi rồi đáp: “Từ rất lâu về trước, lúc đó anh mới có năm tuổi. Mẹ anh đi bước nữa, chẳng ai nuôi anh. Lúc đó anh phải đi xin ăn nhưng nhiều khi không xin được, phải nhịn đói”.
“Anh còn nhớ buổi tối hôm đó cực kỳ lạnh, còn có tuyết rơi. Thế nhưng anh chỉ có độc một chiếc áo rách rưới, sắp chết vì rét đến nơi rồi. Nhưng khi anh sắp chết thì sư phụ đã xuất hiện”.
Nói đến đây, người đàn ông mỉm cười nhưng khoé mắt đã rưng rưng: “Ông ấy mặc áo choàng dài, tay cầm cây côn, cúi người ôm lấy anh, lúc đó anh lập tức không cảm thấy lạnh nữa”.
Ngô Bình không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Diệp Thiên Tông dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Sư phụ đưa anh đến một căn phòng rộng, ở đó vô cùng ấm áp, lai còn có món canh sủi cảo thơm nức mũi. Có điều sư phụ chỉ cho anh ăn có một bát, ông ấy nói ăn nhiều sẽ bị đầy bụng. Đến giờ anh vẫn thích món canh sủi cảo đó”.
Diệp Thiên Tông đưa tay lau nước mắt, sau đó lại cười nói: “Tính ra thì anh bái sư đã sắp được chín mươi năm rồi”.
Ngô Bình không khỏi kinh ngạc. Nếu nói như vậy thì Diệp Thiên Tông giờ đã chín mươi lăm tuổi rồi sao! Nhưng nhìn bên ngoài thì cứ như mới ngoài ba mươi.
“Sư huynh, lát nữa em mời anh ăn canh sủi cảo, ngon đỉnh luôn”, Ngô Bình mỉm cười nói.
Diệp Thiên Tông cười ha ha đáp: “Được!”
Sau đó đột nhiên Diệp Thiên Tông nghiêm mặt lại: “Sư đệ, nói qua tình hình ở đây đi”.
Ngô Bình liền kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
“Oda Tamura? Lão già này quả nhiên vẫn còn sống!”, ánh mắt Diệp Thiên Tông đột nhiên hằn lên tia hận thù.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư huynh, anh biết người này sao?”
Diệp Thiên Tông cười lạnh đáp: “Đương nhiên là biết.Năm đó khi lũ khốn Đông Doanh xâm lược có đưa theo một đám tu sĩ. Bọn chúng tranh thủ xương máu của những người hy sinh trong chiến tranh để luyện loại tà thuật mà thời bình chưa luyện được, từ đó sinh ra một đám cao thủ tà đạo. Tên Oda Tamura này chính là một trong số đó. Năm đó anh hai mươi tuổi, đi tòng quân giết địch. Trên chiến trường, anh và lão ta từng đụng độ. Lão ta rất mạnh, suýt thì anh chết trong tay lão”.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, chắc Oda Tamura này phải mạnh ngang ngửa Võ Thần nhỉ?”
“Có khi còn mạnh hơn. Lúc đụng độ trên chiến trường, hắn đã là tông sư cảnh giới Thần. Bao nhiêu năm đã qua đi, giờ anh nghi ngờ tu vi của lão có khi còn ngang ngửa sư phụ”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Mạnh đến mức đó sao?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ không cần lo lắng, hiện giờ cả chính phủ đang đứng về phía chúng ta. Oda Tamura nằm trong danh sách các đối tượng chắc chắn phải tiêu diệt. Chỉ cần lão dám đặt chân vào lãnh thổ nước ta nửa bước thì chắc chắn sẽ có người lấy cái mạng chó của lão. Cho nên cùng lắm thì lão ta chỉ dám phái đệ tử hoặc con cháu sang thăm dò tình hình thôi”.
Ngô Bình hai mắt sáng rỡ: “Sư huynh, người có thể lấy mạng lão ta phải chăng là Địa Tiên?”
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Sư đệ, có một số chuyện giờ cậu vẫn chưa biết, sau này anh sẽ từ từ nói cho cậu biết”.
Trong lúc hai người nói chuyện thì lại xuất hiện thêm vài chiếc trực thăng nữa. Một đám người nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét, vây tròn xung quanh Diệp Thiên Tông.
“Diệp đại nhân”, bọn họ cung kính chắp tay.
Trong đó có một ông cụ tóc bạc trắng, gầy gò như cành củi khô nhưng lại mặc một chiếc áo vest màu đỏ rực, quần trắng, giày trắng, tóc dài búi lên, cài một cây trâm bạc.
Ông cụ già cười nói: “Diệp lão đệ, đây hẳn là ma trận Bạch Cốt. Người có thể nhận ra nó không nhiều, là ai phát hiện ra nó vậy?”
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Là sư đệ của em, Ngô Bình”, nói rồi Diệp Thiên Tông chỉ về phía Ngô Bình.
Ông cụ già bước tới, cười híp mắt đánh giá Ngô Bình một lượt rồi nói với giọng vô cùng mừng rỡ: “Chú em, anh tên Tào Hỷ, là người cai quản Tịnh Linh Ti, cũng là bạn cũ của sư huynh chú”.
Ngô Bình vội vã chắp tay đáp: “Hân hạnh được gặp Tào đại nhân”.
Tào Hỷ xua tay lia lịa: “Gọi anh Tào là được rồi. Chú em, anh thấy chú hiểu đạo thuật, có hứng thú tham gia vào Tịnh Linh Ti không?”
Diệp Thiên Tông lập tức đáp: “Anh à, hiện giờ Ngô Bình là người của Thần Võ Ti”.
Tào Hỷ cười ha ha đáp: “Không vấn đề gì, chỉ cần chú ấy đồng ý tham gia thì anh cho chú ấy ngay cái ghế phó ti”.
Diệp Thiên Tông vội ho một cái, đáp: “Anh Tào, đừng đùa nữa. Chức đó là do bên trên sắp xếp, anh có cho cũng không tác dụng gì”.
Tào Hỷ lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ngô Bình nói: “Chú em, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé”.
Diệp Thiên Tông cười nói: “Anh Tào, việc này bọn anh giỏi hơn nên phiền anh giúp nhé. Sau khi lấy được tượng ma, chúng ta cùng áp giải nó về, giao cho Thiên Lí Ti bảo quản.
Tào Hỷ gật đầu đáp: “Đã hiểu, các anh em vào việc thôi!”
Đoàn người kia đi về phía đại trận, bắt đầu khai quật Bạch Cốt. Ngô Bình đưa mắt nhìn theo, nhận ra những người này đều là cao thủ. Những dụng cụ họ cầm trong tay hoàn toàn không sợ tà khí của Bạch Cốt.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình phát hiện người của đội tuần tra cũng đuổi tới, bao vây toàn bộ vịnh Bạch Long. Đồng thời, vô số trực thăng bay xung quanh. Quân từ bên ngoài vẫn tiếp tục kéo đến, số lượng người không nhiều nhưng đều là cao thủ.
Ngô Bình hiểu nơi đây đã bị phong toả đến con kiến cũng không chui lọt. Người của Oda Tamura có mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi đây.
Diệp Thiên Tông rất bận rộn giao nhiệm vụ cho những người mới đến. Ngô Bình cảm thấy cũng không còn việc của mình nữa nên nói: “Sư huynh, em quay về trước. Có việc gì anh gọi em nhé”.
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Sư đệ, đợi xong việc ở đây anh sẽ đi tìm cậu”.
Diệp Thiên Tông cho người đưa Ngô Bình ra bên ngoài bởi nếu không có người của Diệp Thiên Tông bảo lãnh thì Ngô Bình cũng không được ra ngoài. Hiện giờ nơi này đã trở thành cấm địa, không có lệnh của Diệp Thiên Tông thì không ai được phép ra ngoài.
Chương 192: Thương hội Đông Doanh gây áp lực
Sau khi ra khỏi công trường, Ngô Bình đi thẳng đến biệt thự Vân Đỉnh. Những việc vừa xảy ra anh cần báo lại cho Đường Tử Di.
Vừa đi tới nhà họ Đường, Ngô Bình lập tức thấy trong bãi đỗ xe có hàng chục chiếc xe lạ, hơn nữa lại còn là loại xe cùng một màu của Đông Doanh. Tim anh đập nhanh hơn, vội vã đi về phía phòng khách.
Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Ngô Bình quay về, cô lập tức chạy ra đón.
"Có chuyện gì vậy?", Ngô Bình hỏi.
Đường Tử Di vẻ mặt vô cùng lo lắng, đáp: "Lãnh đạo tỉnh và thành phố đều tới đây, còn cả đại diện của ba mươi bảy doanh nghiệp của Đông Doanh trực thuộc tỉnh ta cũng tới".
Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi: "Bọn họ tới làm gì vậy?"
Đường Tử Di: "Bọn họ mong nhà họ Đường từ bỏ dự án vịnh Bạch Long, nhượng lại cho người Đông Doanh".
Ngô Bình cười lạnh: "Đám thiểu năng này lẽ nào không biết ma trận Bạch Cốt đã bị đào lên rồi hay sao?"
Đường Tử Di: "Em cũng không rõ, bọn họ có vẻ rất có quyền lực".
"Để anh đi gặp bọn họ", Ngô Bình nói rồi rảo bước đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có rất nhiều người, có người không có chỗ ngồi nên đành phải đứng. Trong đó có bốn người đang ngồi ở phía đối diện Đường Minh Huy. Một người từng trải như Đường Minh Huy mà lúc này lại toát mồ hôi hột, rõ ràng là đang cảm thấy vô cùng áp lực.
Người dẫn đầu đoàn người kia là một ông già tầm sáu mươi tuổi. Người này Ngô Bình đã từng thấy trên TV, chính là chủ tịch tỉnh, tên là Hoắc Đông Nguyên.
Mặt Hoắc Đông Nguyên đầy vẻ mất kiên nhẫn, nói với Đường Minh Huy: "Ông chủ Đường, tôi biết dự án vịnh Bạch Long sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, ba mươi bảy doanh nghiệp Đông Doanh này nếu không đạt được mục đích thì sẽ rút vốn đầu tư vào tỉnh ta! Những doanh nghiệp này mỗi năm nộp tới hàng chục tỷ tệ tiền thuế, tạo ra hàng trăm nghìn việc làm, thúc đẩy nền kinh tế hơn trăm tỷ tệ. Nếu bọn họ rút hết vốn đầu tư thì quả thực là tổn hại vô cùng lớn đối với nền kinh tế của tỉnh".
Đường Minh Huy lau mồ hôi, cười khổ nói: "Chủ tịch Hoắc, chúng tôi đã đổ hàng chục tỷ tệ vào dự án vịnh Bạch Long. Việc đấu thầu công trình và vật liệu xây dựng đều đã hoàn thành. Nếu hủy bỏ dự án này thì chúng tôi sẽ thiệt hại hàng chục tỷ".
Hoắc Đông Nguyên nghiêm mặt lại, đáp: "Ông chủ Đường, mong ông lấy đại cục làm trọng!"
Ngô Bình thấy Hoắc Đông Nguyên đang âm thầm uy hiếp Đường Minh Huy thì thầm cười lạnh. Anh cao giọng nói: "Đám Đông Doanh các người, ai là người đứng đầu thì ra đây nói chuyện với tôi!"
Một người đàn ông trung niên có vẻ như là thư ký của Hoắc Đông Nguyên đang đứng bên cạnh nghe Ngô Bình nói vậy thì lớn tiếng quát: "Cậu là ai? Ở đây đến lượt cậu chõ miệng vào hay sao?"
Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, tiếp tục nói: "Tôi là người phát hiện ma trận Bạch Cốt".
Ngay lập tức, một ông già từ trong đám đông đứng ra. Ông già này tóc đã bạc trắng, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: "Là cậu sao?"
Ngô Bình: "Chính là tôi".
Ông già kia nói: "Hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, giao lại..."
"Muộn rồi", Ngô Bình lạnh lùng nói tiếp: "Tôi đã báo với Thần Võ Ti, nơi đó đã được Thần Võ Ti tiếp quản, ma trận Bạch Cốt đã bị phá, tượng ma đã bị chuyển đi. Hiện giờ các người đi tìm nhà họ Đường cũng không có ý nghĩa!"
Ông già kia rùng mình hỏi: "Cái gì? Đã mang đi rồi sao?"
Ngô Bình: "Không sai, cho dù là lão già Oda Tamura kia đích thân tới đây cũng không thể thay đổi được gì. Cho nên các người có thể cút ngay bây giờ!"
"Hỗn xược! Sao cậu dám vô lễ với các ông chủ như vậy?", người đàn ông trung niên ban nãy nổi điên, lao ra bên ngoài gọi: "Người đâu, bắt cậu ta lại, đưa lên đồn cảnh sát!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm người đàn ông kia bằng đôi mắt sắc lạnh. Anh dùng thần ý tấn công vào ý thức của ông ta. Ông ta đột nhiên kêu "ối" một tiếng rồi sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Tim ông ta đập như trống trận, sợ hãi như vừa bị một con mãnh hổ vồ lấy, khiến ông ta hồn bay phách lạc!
Bốn gã đàn ông lực lưỡng lao tới, định ấn vai Ngô Bình xuống nhưng Ngô Bình đã lấy ra thẻ điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia, lạnh lùng nói: "Mở mắt chó của các người ra mà nhìn cho kỹ!"
Mấy người kia nhìn tấm thẻ, vô cùng kinh ngạc, vội vã lùi lại phía sau, sau đó nhìn về phía Hoắc Đông Nguyên.
Hoắc Đông Nguyên cau mày, hỏi: "Cậu là người của Cục Bảo an Quốc gia sao? Cấp trên của cậu là ai?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Cấp trên của tôi, ông không có tư cách được biết".
Hoắc Đông Nguyên tức đến mức run lên. Thân là chủ tịch tỉnh, biết bao người khúm núm trước ông ta. Vậy mà Ngô Bình lại nói năng xấc xược, không coi ông ta ra gì, đúng là kiểu người ông ta chưa từng gặp.
Ngô Bình nhìn ông ta, nói: "Tập đoàn Đường Thị mỗi năm có doanh số mấy trăm tỷ tệ, cũng đóng thuế hàng chục tỷ. Vậy mà địa vị của tập đoàn Đường Thị lại không bằng đám người Đông Doanh này sao?"
Nói đến đây, anh quay sang Đường Minh Huy nói: "Chú à, cháu có quan hệ rất tốt với lãnh đạo tỉnh K. Cháu thấy hay là chú chuyển dần sản nghiệp sang tỉnh K".
Đường Minh Huy là người thông minh, lập tức nói: "Hả? Vậy sao? Cháu là bạn với lãnh đạo tỉnh đó sao?"
"Vâng. Lãnh đạo tỉnh cứ nhờ cháu kéo vài doanh nghiệp lớn về đó phát triển, cháu thấy doanh nghiệp nhà họ Đường rất thích hợp. Nhà họ Đường đầu tư hơn trăm tỷ vào thị trấn phỉ thúy, vài chục tỷ vào trung tâm giám định văn vật, lại thêm cả vịnh Bạch Long. Vậy là tổng số vốn đầu tư đã lên tới hơn hai trăm tỷ. Cháu thấy những dự án này hoàn toàn có thể kéo sang tỉnh K".
Hoắc Đông Nguyên mặt càng khó coi hơn nữa. Nếu nhà họ Đường đi khỏi tỉnh này thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đám người Đông Doanh kia rút vốn. Bởi vì đằng sau nhà họ Đường là rất nhiều thương nhân, chỉ cần nhà họ Đường có biến là những doanh nhân kia cũng sẽ theo ngay. Vậy thì mặt bằng đầu tư chung của cả tỉnh sẽ thiệt hại vô cùng lớn.
Hoắc Đông Nguyên lúc này có vô số suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, ông ta nói: "Ông chủ Đường hiểu lầm rồi, tôi không hề có ác ý gì với nhà họ Đường. Tôi chỉ cảm thấy nếu mọi người đều có thể có lợi ích thì chẳng phải là tốt hơn sao?"
Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, vịnh Bạch Long đã không còn nghĩa lý gì với đám người Đông Doanh này nữa".
Ông già người Đông Doanh ban nãy khom lưng nói với Hoắc Đông Nguyên: "Chủ tịch Hoắc, cậu ta nói không sai. Vịnh Bạch Long giờ đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa. Chúng tôi xin cáo từ!"
Đám người này nói đi là đi ngay. Chỉ trong nháy mắt đã không còn lại một ai. Phòng khách lúc này trở nên vô cùng trống trải. Hoắc Đông Nguyên và thư ký ban nãy bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Đông Nguyên hỏi Ngô Bình: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Ngô Bình cười lạnh đáp: "Việc quốc gia cơ mật tôi không thể tiết lộ!"
Dừng lại một chút, anh nói: "Ngoài ra, nếu không phải tôi đến kịp lúc thì ông đã phạm phải tội phản bội tổ quốc!"
Hoắc Đông Nguyên mặt biến sắc: "Cậu nói gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói đến đây, không tiễn!"
Hoắc Đông Nguyên vẻ mặt vô cùng khó coi, sau đó buồn bực rời khỏi đó.
Sau khi lên xe, ông ta gọi một cuộc điện thoại hỏi: "Đại nhân, tôi có chuyện này muốn nghe ngóng một chút..."
Sau đó, ông ta nhắc đến chuyện của vịnh Bạch Long, đối phương lập tức trả lời: "Chú Hoắc, đây là chuyện tuyệt mật quốc gia, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ".
Hoắc Đông Nguyên chán nản cúp điện thoại, rốt cuộc là chuyện gi cơ chứ?
Thư ký bên cạnh nói: "Ông chủ, cái tên Ngô Bình đó quá hống hách. Có cần tôi phái người đi điều tra cậu ta không?"
Hoắc Đông Nguyên thở dài: "Không cần đâu, người này không đơn giản, thân thế không phải dạng vừa, không phải người có thể đắc tội được".
Thư ký kia kinh ngạc: "Chỉ là một điều tra viên nhỏ bé thì làm gì có thân thế gì cơ chứ?"
Hoắc Đông Nguyên hừ lạnh đáp: "Ông cho rằng cậu ta thực sự chỉ là điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia?"
Thư ký: "Lẽ nào không phải?"
Hoắc Đông Nguyên mặt bình thản đáp: "Cậu ta đã nhắc tới Thần Võ Ti, vậy thì chắc chắn là người của Thần Võ Ti".
Thư ký: "Ông chủ, Thần Võ Ti là tổ chức như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?"
Hoắc Đông Nguyên như đang hồi tưởng về một miền ký ức xa xăm, đáp: "Là một tổ chức tuyệt mật. Tám năm trước, tôi từng tiếp xúc với họ".
Chương 193: Phản xạ trước ý thức
Thư ký kia vô cùng tò mò, hỏi: "Tổ chức này là tổ chức như thế nào vậy?"
Ánh mắt Hoắc Đông Nguyên có chút lay động, đáp: "Lúc đó tôi còn làm thị trưởng ở Biên Nam. Ở một huyện nhỏ trực thuộc thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, có tới mười ba người bị giết".
"Trên tỉnh khi đó vô cùng quan tâm đến vụ án này. Tôi lúc đó dẫn đầu đội điều tra đến hiện trường quan sát. Đó là một ngôi làng nhỏ ở khá xa, xe ô tô không thể đi vào được, chỉ có thể đi bộ vào".
"Đi bộ hơn một tiếng mới tới cổng làng. Tôi vừa tới thì đã thâý hai con quái thú lông lá, cao chừng ba mét đang lao về phía một người thanh niên. Người thanh niên kia chỉ vươn tay chỉ về phía hai con quái thú một cái mà đầu của chúng lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi phun cao hàng mét. Sau đó người đó lại vẫy tay một cái, xác con quái thú bốc chấy, chỉ vỏn vẹn trong vài giây mà đã biến thành tro bụi".
"Người thanh niên sau đó đi về phía chúng tôi, anh ta hỏi tôi là ai. Tôi đáp tôi là thị trưởng, còn anh ta tự xưng là người của Thần Võ Ti. Hai con quái thú ban nãy đã bị anh ta đánh chết, thế nhưng anh ta yêu cầu tôi phải giữ kín, không được để chuyện này truyền ra ngoài".
"Sau đó người thanh niên kia xuống núi. Có một điều rất kỳ lạ là anh ta đi không nhanh nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây là biến mất không tăm tích. Lúc đó tôi còn nghĩ mình gặp ma, đến tận khi tôi được điều tới Giang Nam rồi nghe ngóng được một vài chuyện về Thần Võ Ti".
Thư ký kia chăm chú nghe chuyện, hỏi tiếp: "Ông chủ, con quái thú cao ba mét đó là con gì vậy? Trong ấn tượng của tôi thì hình như không có loài dã thú nào to lớn đến vậy?"
Hoắc Đông Nguyên lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết nó vô cùng mạnh. Tôi cảm giác hổ hay sư tử đều không phải đối thủ của nó. Thế nhưng người thanh niên kia chỉ cần chỉ tay một cái là đầu và thân nó tách rời nhau".
Thư ký kia suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, người thanh niên kia chắc chắn là người tu đạo".
Hoắc Đông Nguyên: "Giờ đã hiểu tại sao tôi bảo ông đừng điều tra Ngô Bình rồi chứ?"
Thư ký kia gật đầu: "Ngô Bình không phải người thường như chúng ta. Sự tồn tại của những người như vậy nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Đối với kiểu người này thì tốt nhất là không nên chọc vào".
Hoắc Đông Nguyên hài lòng đáp: "Không sai, đối với những thứ chúng ta không hiểu rõ thì tốt nhất là không nên dây vào".
Dừng một lát, ông ta nói tiếp: "Tìm cơ hội để tôi tiếp xúc thêm với người này".
Thư ký: "Vâng, tôi sẽ làm như ông chủ dặn!"
Nhà họ Đường.
Ngô Bình đem chuyện ở vịnh Bạch Long kể tóm tắt cho bố con Đường Minh Huy nghe.
Đường Tử Di: "Nếu chỉ dừng thi công vài ngày thì không vấn đề gì. Nhưng em lo lắng phía Đông Doanh sẽ trả thù chúng ta".
Ngô Bình: "Do vậy nên anh mới báo với Thần Võ Ti, chính là để tránh việc người Đông Doanh chèn ép chúng ta. Hiện tại, chuyện này hoàn toàn do Thần Võ Ti phụ trách, người Đông Doanh sẽ không tập trung vào chúng ta đâu".
Đường Tử Di gật đầu: "Mong là không sao".
Ngô Bình ở lại nhà họ Đường, tiếp tục nghiên cứu tiên thuật và các kỹ năng võ thuật trong phiến ngọc.
Đến sáu giờ tối, Diệp Thiên Tông cuối cùng cũng xong việc, ông ấy đến nhà họ Đường tìm Ngô Bình. Người nhà họ Đường đều biết ý tránh đi, Ngô Bình dẫn Diệp Thiên Tông vào phòng khách, đích thân rót trà cho ông ấy.
"Sư huynh, ma trận Bạch Cốt đã khai quật xong rồi đúng không?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Thiên Tông gật đầu: "Đã xử lý sạch sẽ, tượng ma cũng mang đi rồi. Sư đệ, may mà cậu kịp thời thông báo cho anh. Chỉ cần muộn thêm một tiếng thì người Đông Doanh đã đi trước ta một bước. Cậu đã lập công lớn, vài ngày nữa sẽ được lĩnh thưởng".
Ngô Bình cười đáp: "Còn có phần thưởng sao?"
"Đương nhiên rồi, công lao của cậu là công lao hạng nhất. Tiền thưởng cho công lao hạng nhất của Thần Võ Ti rất lớn, anh sẽ đòi tiền thưởng đầy đủ cho cậu", Diệp Thiên Tông cười nói.
Ngô Bình chắp tay: "Cảm ơn sư huynh".
Diệp Thiên Tông rõ ràng rất bận rộn. Ông ấy chỉ nói chuyện với Ngô Bình chưa tới ba mươi phút là đã từ biệt anh để lên trực thăng rời khỏi đó.
Diệp Thiên Tông đi khỏi, Đường Tử Di mới xuất hiện. Cô tò mò hỏi: "Người đó là ai vậy?"
Ngô Bình: "Là chủ nhân của Thần Võ Ti, cũng là đại sư huynh của anh".
Đường Tử Di kinh ngạc: "Có đại sư huynh như vậy thì sau này làm gì còn ai dám đắc tội với anh".
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Mọi việc đều phải dựa vào bản thân".
Sau đó anh nói tiếp: "Ngày mai cho thi công tiếp đi, chuyện kia đã xử lý xong rồi".
Đường Tử Di gật đầu: "Được, em lập tức đi sắp xếp".
Buổi tối Ngô Bình không ăn cơm mà vẫn tập trung nghiên cứu phiến ngọc. Thứ ở trên phiến ngọc này và thứ trước đó anh được truyền thừa như sinh ra để bổ sung cho nhau nên anh muốn nắm được nội dung trên phiến ngọc này càng sớm càng tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Bình mới đi ra ngoài, tới chỗ công trường xem xét một lượt.
Mọi việc ở đó vẫn diễn ra suôn sẻ, người Đông Doanh cũng không tới kiếm chuyện khiến anh cũng tạm yên tâm.
Sau đó, anh quay lại biệt thự Thái Khang chuyên tâm tu luyện. Anh phải tu luyện thần ý đến mức hoàn hảo nhanh nhất có thể, sau đó mượn Luyện Thần Đồ để tu luyện thần thức.
Thần thức còn cao cấp hơn thần ý, là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Thần ý có thể tách rời cơ thể, thăm dò sự vật trong một phạm vi nhất định. Thần thức thì có thể tấn công kẻ địch, thậm chí dễ dàng điều khiển tâm trí của người khác một cách vô cùng kỳ diệu.
Chỉ có điều, thần ý của Ngô Bình mới được luyện thành, vẫn còn cách thần thức một quãng xa.
Ba ngày liên tục anh tập trung luyện quyền pháp, dần dần đã đạt tới ngưỡng phản ứng trước khi ý thức kịp hình thành. Trước đó anh vẫn phải dùng ý thức để chỉ đạo hành động, động tác nhanh, tấn công rất chuẩn.
Thế nhưng giờ anh muốn vươn tới cảnh giới phản ứng trước cả khi ý thức kịp hình thành. Ý thức còn chưa nhận ra nhưng cơ thể đã kịp đưa ra phản xạ chuẩn xác nhất để phòng ngự hoặc tấn công.
Chiêu thức này đương nhiên càng lợi hại hơn. Tông sư có thể đạt tới cảnh giới này đều rất khó đối phó bởi khả năng phán đoán siêu phàm của họ.
Phản xạ trước khi hình thành ý thức thực ra chính là rèn luyện khả năng phán đoán của bản thân, khổ luyện để hình thành phản xạ từ trong tiềm thức. Bởi vậy, Ngô Bình đã nhờ Từ Quý Phi tới luyện quyền cùng anh để giúp anh rèn khả năng phán đoán.
Ban đầu anh và Từ Quý Phi ngang tài ngang sức. Nhưng dần dần, Ngô Bình đã nhận ra quy luật ra đòn của đối thủ. Anh có thể căn cứ vào ánh mắt, khí huyết, bước đi, cách vận khí,... của đối phương để đoán trước họ đang chuẩn bị xuất chiêu nào.
Mới luyện có nửa ngày nhưng Từ Quý Phi đã không còn là đối thủ của anh. Chỉ qua ba đến năm chiêu là anh đã hạ được ông ấy.
Từ Quý Phi vô cùng ngưỡng mộ liền thỉnh giáo Ngô Bình. Có điều, Ngô Bình có đôi mắt thấu thị tinh tường hơn hẳn người thường nên mới nhanh chóng đạt đến ngưỡng phản xạ trước ý thức.
Nếu so sánh thì Từ Quý Phi sẽ phải khổ luyện khó khăn hơn nhiều, giờ ông ấy mới miễn cưỡng được coi là đạt tới cảnh giới ý thức xuất hiện trước phản xạ của thần ý.
Chiều hôm đó, hai người họ đang so tài thì bên ngoài có tiếng ô tô đỗ lại. Đường Tử Di gõ cửa rồi bước vào, nói: "Có một người phụ nữ Đông Doanh tên là Noda Nobunaga đến tìm em, nhờ chuyển lời rằng cô ta muốn gặp anh".
Ngô Bình: "Ồ? Là họ Oda sao? Là con cháu của Oda Tamura ư?"
Đường Tử Di: "Rất có thể, anh có muốn gặp không?"
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Cô ta có nói tìm anh có chuyện gì không?"
Đường Tử Di: "Không nói. Đúng rôi, cô ta chính là người điều hành tập đoàn Kiyohide. Tập đoàn Kiyohide sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ, bên dưới nó có rất nhiều công ty con. Lần này cô ta đến với tư cách nghiên cứu đầu tư, bên tỉnh đã cho người tới tiếp đón đặc biệt".
Chương 194: Rắc rối trên phố Đông Doanh
Ngô Bình cười lạnh: "Sư huynh anh nói không sai, Oda Tamura căn bản không dám đặt chân lên lãnh thổ Viêm Long, cho nên chỉ có thể phái con cháu tới điều tra. Cô ta đến tìm anh chắc chắn là vì việc ở công trường".
Từ Quý Phi vẫn chưa biết việc xảy ra ở công trường nên tò mò hỏi: "Chú em, ở công trường có việc gì sao?"
Ngô Bình: "Anh Ba, là việc Thần Võ Ti tra án, thứ lỗi cho em không thể tiết lộ".
Từ Quý Phi gật đầu: "Anh hiểu rồi. Thần Võ Ti tra án phải giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài. Nếu có việc gì anh có thể giúp thì chỉ cần nói một tiếng nhé".
Ngô Bình nghe vậy liền đáp: "Anh Ba, hay là lát anh đi gặp cô ta cùng em nhé?"
Từ Quý Phi hỏi: "Cuộc gặp gỡ này có gì thú vị sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đứng sau lưng Oda Nobunaga này là Oda Tamura. Hắn là một kẻ giết người luyện ma, năm xưa hắn xâm lược nước ta, hại chết hàng vạn người dân vô tội".
Ánh mắt Từ Quý Phi lập tức trở nên lạnh lẽo: "Hóa ra là vậy, vậy anh sẽ cùng đi với chú gặp hậu duệ của lão ta!"
Đường Tử Di: "Cô ta nói nếu có thể gặp mặt thì bảy giờ tối nay gặp nhau ở hội quán Hoa anh đào".
Ngô Bình: "Địa chỉ của hội quán này ở đâu vậy?"
Đường Tử Di: "Là nơi mà người Đông Doanh hay lui tới tụ họp, nằm trên phố Đông Doanh. Nơi đó đa phần chỉ có người Đông Doanh, rất ít khi có người Viêm Long lui tới".
Ngô Bình: "Em nhắn cô ta rằng anh sẽ tới đúng giờ".
Đường Tử Di gật đầu: "Được! Em sẽ đi thông báo ngay".
Đường Tử Di gọi một cuộc điện thoại để thông báo chứ không rời đi ngay. Cô nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ cơm liền gọi đầu bếp tới chuẩn bị vài món ăn cho Ngô Bình và Từ Quý Phi.
Mấy ngày nay Từ Quý Phi đều ở đó bầu bạn với Ngô Bình. Có điều, ông ấy là người tinh ý nên thấy Đường Tử Di không rời khỏi đó thì lập tức nói: "Anh đột nhiên nhớ ra có một chuyện cần giải quyết. Thế này đi, tối anh quay lại nhé".
Chưa đợi Ngô Bình trả lời thì Từ Quý Phi đã lặn mất hút.
Đường Tử Di: "Anh Ba đúng thật là, cơm canh đã sẵn sàng rồi mà không chịu ở lại dùng bữa".
Ngô Bình trong lòng thầm than không phải tại em hay sao, nhưng anh đương nhiên không nói ra câu này.
Buổi trưa, hai người họ ăn cơm xong thì Đường Tử Di lấy ra một mớ giấy tờ bảo Ngô Bình ký vào. Anh ngó qua thì thấy đó là thỏa thuận góp vốn mua cổ phần của dự án thị trấn phỉ thúy.
Theo thỏa thuận, Ngô Bình góp vốn ba mươi tỷ, đổi lại bốn mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, bốn mươi phần trăm cổ phần nữa thuộc sở hữu của tập đoàn Đường Thị. Hai mươi phần trăm còn lại là của công ty cổ phần Quân Di. Mà công ty cổ phần Quân Di này hai bố con Đường Tử Di đang cùng đầu tư vào.
Ngô Bình ký xong, cười nói: "Không lâu trước đây anh còn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, bây giờ đột nhiên đã có hàng chục tỷ trong tay".
Đường Tử Di cũng mỉm cười đáp: "Là do bản thân anh có năng lực. Người có năng lực thì tiền sẽ tự chảy vào túi".
Sau đó, cô lại lấy ra một xấp hồ sơ, nói: "Đây là hợp đồng bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị. Dự án vịnh Bạch Long và thị trấn phỉ thúy anh đều có cổ phần, lại nắm một phần trăm cổ phần của tập đoàn nên gia nhập hội đồng quản trị là lẽ đương nhiên".
Ngô Bình cười đáp: "Anh không đọc nữa đâu, em nói anh nghe xem vị trí này có đãi ngộ như thế nào đi".
Đường Tử Di cười đáp: "Được rồi. Thu nhập của thành viên ban giám đốc gồm hai bộ phận. Một bộ phận là tiền hoa hồng, cụ thể là bao nhiêu thì sẽ do hội đồng quản trị căn cứ vào cống hiến trong một năm trước đó của anh để quyết định. Một bộ phận nữa là lương và tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ít hơn mười triệu tệ, trong đó chủ yếu là tiền thưởng".
"Công việc thực ra cũng rất đơn giản, khi nào hội đồng quản trị họp thì tới. Những lúc khác thì không cần".
Ngô Bình ha ha cười lớn: "Lương hàng năm của anh đã lên tới hàng chục triệu tệ rồi sao? Xem ra anh cũng lợi hại quá".
Đường Tử Di cười: "Anh vốn vẫn lợi hại mà, có điều anh không biết đấy thôi. Anh nghĩ mà xem, thời gian này nếu không có anh giúp đỡ thì nhà họ Đường đã gặp tai bay vạ gió rồi".
Sau khi ký hợp đồng xong, Ngô Bình chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Đường Thị, đồng thời đã có cổ phần trong dự án thị trấn phỉ thúy.
Đối với thị trấn phỉ thúy, Ngô Bình cho rằng rất khả quan. Có Tiết Thái Hổ giúp sức thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành nơi mua bán phỉ thúy lớn nhất toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Đường Tử Di đưa cho anh một số tư liệu nghiên cứu thị trường, năm ngoái các giao dịch mua bán phỉ thúy online trong nước đã đạt giá trị hơn một trăm năm mươi tỷ. Các giao dịch trực tiếp thì giá trị lên tới hơn sáu trăm tỷ, tổng cộng là hơn bảy trăm năm mươi tỷ.
Có điều, trước mắt bất luận là giao dịch trực tiếp hay online, thị trường phỉ thúy đang vô cùng hỗn loạn, hàng giả hàng nhái tràn lan khiến người tiêu dùng bị thiệt hại nặng nề.
Sau khi thị trấn phỉ thúy được thành lập sẽ đưa ra một bộ tiêu chuẩn giám định phỉ thúy. Bộ tiêu chuẩn này được phổ biến rộng rãi sẽ cung cấp kiến thức cho người tiêu dùng.
Không cần tới vài năm, bất cứ ai khi mua phỉ thúy cũng sẽ phải so sánh mặt hàng định mua với sản phẩm của thị trấn phỉ thúy. Như vật thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành tiêu chuẩn chung để thẩm định phỉ thúy.
Đường Tử Di cho rằng sau khi thị trấn phỉ thúy đi vào hoạt động, chỉ trong vòng một năm là có thể nắm hơn ba phần của thị trường trong nước. Theo quy mô của thị trường vào năm ngoái thì sẽ rơi vào khoảng hai trăm ba mươi tỷ tệ.
Cho dù chỉ đạt được hai mươi phần trăm lợi nhuận thì cũng đã là gần năm mươi tỷ. Như vậy chỉ cần hai năm là thu hồi được vốn!
Đương nhiên tất cả chỉ là dự đoán, còn có thành công hay không thì hồi sau mới rõ.
Cuộc đầu tư nào cũng có rủi ro nhưng Ngô Bình hiểu rằng ba trăm tỷ anh rót vào đó sau này có thể kiếm lại cho anh một đống tiền!
Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ chiều, Từ Quý Phi lại tới cùng Ngô Bình đi gặp Oda Nobunaga, Đường Tử Di cũng đi cùng.
Ba người họ lên xe, đi về phía phố Đông Doanh.
Phố Đông Doanh là con phố tại Vân Kinh mà người Đông Doanh đầu tư vào để biến thành nơi sinh hoạt, làm việc của người Đông Doanh. Những cửa hàng cửa hiệu, hội quán, khách sạn,... ở đó đều có chủ là người Đông Doanh.
Người Viêm Long bản địa ở đó rất ít bởi họ không phù hợp với khẩu vị đồ ăn ở đây, việc giao tiếp cũng có nhiều khó khăn.
Trên dãy phố có hai hàng xe đang đỗ, xung quanh lại đầy rẫy cửa hàng cửa hiệu nên giao thông đi lại khó khăn.
Chiếc xe của ba người họ vừa đi vào con phố được mười mấy mét thì ở phía đối diện có một chiếc xe Đông Doanh sang trọng đi tới. Phía trước lại còn có không ít chướng ngại vật và xe đang đỗ nên xe Ngô Bình chỉ đành nhường đường.
Chiếc xe kia chỉ cần dừng lại một chút là xe của Ngô Bình có thể qua được. Thế nhưng đối phương không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn bấm còi inh ỏi.
Tài xế là người Đường Tử Di đưa tới, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta cũng bấm còi inh ỏi theo để thể hiện sự bất mãn với đối phương.
Nhưng thật không ngờ, cửa chiếc xe kia mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống từ ghế sau. Bọn chúng đi thẳng về phía xe của Ngô Bình, gõ vào cửa kính.
Tài xế hạ kính xe, đang định nói chuyện với hai kẻ kia.
"Mẹ kiếp mày!", một tên áo đen vừa mở miệng ra đã chửi bới: "Nơi này là phố Đông Doanh, mấy con gián Viêm Long chúng mày không được vào, cút ra cho tao!"
Tài xế nổi giận: "Nói như *** thế mà nghe được à! Nơi này nằm trên lãnh thổ nước Viêm Long, thằng Đông Doanh kia mày có nhường đường cho người bản địa đi không thì bảo? Ai cho mày lá gan đó vậy?"
Tên áo đen cũng điên lên, đưa tay xách cổ tài xế, muốn lôi anh ta ra ngoài.
Đúng lúc này, Ngô Bình mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nói: "Thả anh ấy ra!"
Chương 195: Oda Nobunaga
Người Nhật Bản đó ngoái lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Vù!
Ngô Bình búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào huyệt đạo ở vai của người đó, hắn kêu lên hự một tiếng, bàn tay đang giữ người tài xế lập tức buông thõng rồi tê rần, không thể làm gì được nữa.
Hắn kinh ngạc rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu là võ giả ư?”
Ngô Bình: “Chó khôn không cản đường, biến đi!”
Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe Nhật Bản mở ra, một người đàn ông trung niên để râu bước xuống rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người Nhật Bản bị thương vội vàng chạy tới rồi lễ phép đáp: “Tổ trưởng, người này không cho xe của mình qua, đã thế còn làm cánh tay của tôi bị thương”.
“Hừ!”, người đàn ông tỏ vẻ coi thường: “To gan quá nhỉ, dám đánh người của tôi!”
Ông ta lấy điện thoại ra rồi ấn một dãy số, sau đó lạnh giọng nói với điện thoạ: “Đội trưởng Mã, nước Viêm Long các anh chẳng hiếu khách gì cả, chạy đến hẳn khu phố người Nhật để hành hung người ta đây này. Anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, không thì tôi sẽ đến đại sứ quán rồi báo cáo lên bộ ngoại giao đấy”.
Ngắt máy xong, người đàn ông quay lại xe, như thể đang chờ người trong điện thoại xuất hiện.
Ngô Bình cũng về xe của mình rồi nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em gọi cho Oda Nobunaga rồi bảo chúng ta đang bị người Nhật Bản chặn đường nên không đến được, huỷ bỏ buổi gặp hôm nay”.
Đường Tử Di gật đầu rồi gọi cho Oda Nobunaga ngay.
Cô ấy vừa gọi điện thì đã có một chiếc xe cảnh sát đi tới phía sau chiếc xe của người Nhật kia, có bốn người bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo, ông ta đi tới rồi cười nói với người đàn ông trung niên kia: “Ông Tetsuharu, xin lỗi vì để ông chờ lâu”.
Sau đó, khi ngoảnh lên nhìn xe của Ngô Bình thì ông ta đã quay ngoắt thái độ rồi nói: “Xuống xe!”
Ngô Bình đi xuống rồi hỏi: “Có việc gì vậy?”
Ông béo quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu đánh người của ông Tetsuharu bị thương hả? Cậu tên là gì? Lấy chứng minh ra đây”.
Ngô Bình lấy chứng minh ra rồi nói: “Là họ ra tay trước, tốt nhất ông hãy làm rõ chân tướng sự việc”.
“Chân tướng?”, ông béo cười lạnh nói: “Sự thật chình là cậu gây hấn trước, mau đi theo tôi về đồn”.
Người đàn ông Nhật bản tỏ vẻ đắc ý rồi chỉ vào Ngô Bình: “Sếp Mã, riêng với cái loại này thì phải phạt nặng vào”.
Ông béo cười nói: “Ông Tetsuharu cứ yên tâm, những thành phần cặn bã thế này thì dù là người trong nước, tôi cũng không nương tay đâu”.
Đường Tử Di không nghe nổi được nữa nên cũng xuống xe rồi lạnh giọng nói: “Nực cười! Ông chưa hỏi rõ trắng đen thế nào đã quy tội cho chúng tôi, ai cho ông cái quyền ấy hả?”
Ông béo liếc nhìn Đường Tử Di, thấy cô ấy có khí chất cao quý, đã thế còn xinh đẹp và đi một chiếc xe rất đắt tiền thì lập tức có một dự cảm không lành, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Cô kia, tôi chỉ làm theo đúng luật thôi, là các cô ra tay đánh người trước còn gì”.
Ngô Bình: “Thế ư? Ông có thể xem camera ở gần đây xem ai mới là bên ra tay trước”.
Ông béo sầm mặt nói: “Khỏi cần, tôi nhìn là biết cậu không phải người lương thiện gì rồi. Đi thôi, theo tôi về đồn”.
Đúng lúc này, người đàn ông Nhật Bản chợt nhận được một cuộc điện thoại, ông ta đứng bật dậy rồi liên tục nói “Hayg!”. Ngắt máy xong, ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt rất phức tạp, sau đó đi tới gần anh rồi cúi gập người xuống: “Xin lỗi cậu Ngô, ban nãy là chúng tôi sai, mong cậu bỏ qua cho!”
Ông béo ngẩn ra, chuyện gì thế này? Tetsuharu gọi ông ta đến để xử lý Ngô Bình, sao giờ lại xin lỗi anh? Lẽ nào người thanh niên này có bối cảnh gì sao?
Chát!
Ngô Bình tát một cái vào mặt ông ta rồi nói: “Đang ở nước Viêm Quốc mà ông dám hống hách thế à? Ai cho ông dũng khí vậy hả?”
Người đàn ông biến sắc mặt, trông có vẻ muốn nổi cáu, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn rồi nói: “Xin lỗi!”
Ngô Bình ngoảnh lại nhìn ông béo kia: “Giờ ông còn muốn dẫn tôi về đồn nữa không?”
Ông béo ho khù khụ rồi nói: “Nếu bên tố cáo cho qua rồi thì thôi”.
“Thôi?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi cho ông thời gian một ngày để về đồn khai báo hành vi của mình”.
Ông béo ngẩn ra rồi nổi giận nói: “Khai báo cái gì? Cậu tưởng mình là ai hả?”
Ngô Bình lấy chứng nhận của mình ra: “Tôi là Ngô Bình - cục phó của cục điều tra, trường hợp của ông cần phải được điều tra rõ ràng”.
Ông béo đần mặt ra, ngơ ngẩn nhìn con dấu đỏ chói trên chứng nhận của Ngô Bình, trán ông ta mướt mồ hôi, ông ta vội cười trừ nói: “Cục phó Ngô, tôi xin lỗi, ban nãy là tôi sai, tôi…”
“Có gì thì về đồn mà trình bày”, Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi sẽ gọi cho ông sau”.
Dứt lời, anh quay về xe, bỏ ông béo tái mặt ở lại.
Chiếc xe của người Nhật đã tránh sang một bên, xe của Ngô Bình chậm rãi đi qua, sau đó tiến vào một câu lạc bộ của Nhật Bản.
Họ vừa xuống xe, một cô gái trẻ mặc Kimono đứng ngoài cửa đã mỉm cười nói: “Xin hỏi, là anh Ngô Bình phải không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi”.
Cô gái nói: “Anh Ngô, cô chủ nhà chúng tôi đã chờ ở bên trong lâu rồi ạ, mời anh!”
Ngô Bình đi theo cô gái vào câu lạc bộ, sau khi đi qua một phòng khách, nhóm anh được mời vào một căn phòng nhỏ hơn.
Một cô gái mặc Kimono màu đỏ đang ngồi quỳ ở đây, cô ta khoảng hơn 20 tuổi, trông không quá đẹp, nhưng rất có khí chất.
Có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông Nhật Bản ngồi bên cạnh cô ta. Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy họ đều là cao thủ, nhất là người phụ nữ mặc Kimono đó, chắc phải cỡ đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi!
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao vậy rồi ư?
Cô gái mặc Kimono lịch sự nói: “Chào anh Ngô Bình, mời ngồi!”
Ở đây không có ghế, Ngô Bình lại không quen ngồi quỳ, vì thế anh ngồi xếp bằng rồi nói với cô gái: “Cô là Oda Nobunaga hả?”
Cô gái mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi xin lỗi khi bắt anh mất công đến đây thế này”.
Ngô Bình: “Không sao, có gì thì cô nói luôn đi, tôi không thích lòng vòng”.
Oda Nobunaga mỉm cười nói: “Anh Ngô đúng là người thẳng thắn, vậy tôi xin phép nói thẳng luôn. Cách đây không lâu, anh Ngô đã phát hiện ra vài thứ ở vịnh Bạch Long đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng, sau khi phát hiện ra tôi đã báo cho Thần Võ Ti luôn, việc sau đó thế nào thì tôi không rõ”.
Oda Nobunaga nhìn anh: “Anh nói vậy là trước khi Thần Võ Ti đến đó, chỉ có một mình anh ở đó thôi ư?”
Ngô Bình cau mày: “Cô muốn nói gì?”
Oda Nobunaga bình thản đáp: “Tà lực bạch cốt của tượng ma ở bên dưới đã giảm mất một phần ba, anh Ngô có thể cho tôi một lời giải thích không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Các cô đang giữ tượng ma ư?”
Oda Nobunaga thờ ơ nói: “Xin anh trả lời câu hỏi của tôi trước”.
Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu anh nảy ra rất nhiều ý, rõ ràng tượng ma đã được mang tới Thiên Kinh rồi, sao giờ lại ở trong tay họ? Lẽ nào bị cướp giữa đường?
Ngô Bình nhướn mày nói: “Tôi chưa từng thấy tượng ma mà cô nói, nên không biết tà lực đó là gì cả”.
“Vậy ư? Nếu anh đã báo cho Thần Võ Ti ngay thì chứng tỏ anh biết nó là thứ gì. Nếu vậy, lẽ ra anh cũng phải biết tính quan trọng của tượng ma mới đúng”, Oda Nobunaga nói.
Ngô Bình: “Đúng là tôi có biết, nhưng tà lực rất bất thường nên tôi không thể lại gần”.
Oda Nobunaga cau mày: “Anh nói vậy cũng đúng, đến tôi cũng không dám tiếp xúc với nó. Nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi vòng nghi vấn, rất xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải kiểm tra và thẩm vấn anh”.
Ngô Bình híp mắt nói: “Kiểm tra và thẩm vấn tôi?”
Lúc này, trên chiếc cầu lớn của vịnh Bạch Long, một chiếc xe Đông Doanh đang đỗ. Một ông già hơn sáu mươi tuổi mặc áo màu xám đang dùng ống nhòm quan sát tình hình bên dưới.
Khi nhìn thấy trên mặt đất có nhiều bộ xương màu trắng được đào lên thì mặt ông ta lập tức trắng bệch ra như tờ giấy, ông ta lẩm bẩm: “Toang rồi! Nửa năm nay không chú ý quan sát tình hình bên này, thật không ngờ lại có người xây nhà lên trên, lại còn đào cả đại trận mà chủ nhân đã bố trí lên. Không xong rồi, phen này trời sập rồi!”
Ông ta run rẩy gọi một cuộc điện thoại. Vài giây sau, đầu dây bên kia nhấc máy, giọng một người đàn ông trung niên vang lên: “Tang Mộc Quân, ông đã không gọi số điện thoại này ba năm rồi. Bên đó có vấn đề gì sao?”
Ông già kia run rẩy đáp: “Chủ nhân, chuyện không hay rồi. Vịnh Bạch Long bị khai quật, họ đã đào thấy ma trận…”
“Khốn kiếp!”, người kia nổi trận lôi đình, trong điện thoại vọng ra tiếng đập bàn và tiếng cốc chén vỡ: “Tôi đã dặn ông thế nào? Ngày nào cũng phải tới đó quan sát, ông làm việc kiểu gì vậy? Tội của ông đáng chết vạn lần!”
Ông già áo xám sợ hãi đến mức đứng không vững, ngồi thụp xuống đất: “Chủ nhân, tôi… tôi sai rồi, xin hãy tha cho tôi. Ba đời nhà tôi đều bán mạng vì chủ nhân, lúc nào cũng trung thành tận tuỵ…”
“Câm miệng!”, người đàn ông trung niên quát lớn: “Tội của ông không thể tha! Đợi mà nhận hậu quả đi!”
Ông già áo xám còn đang run rẩy thì đầu bên kia đã cúp máy. Ông ta lẩm bẩm: “Không được, mình phải chạy thôi, nếu không họ sẽ không tha cho mình…”
Sau đó, ông già nhìn xuống dưới cầu một lần nữa, đột nhiên mắt sáng lên, lẩm bẩm: “Nếu tạo ra thêm chút rắc rối thì bọn họ đâu còn hơi sức mà đi bắt mình?”
Nói rồi, ông ta lên xe, đi về phía công trình xây dựng.
Lúc này, Đường Tử Di đã gọi điện xong. Cô ấy vô cùng kinh ngạc, nói với Ngô Bình: “Đã xác nhận rồi, ở đây từng xảy ra một cuộc tàn sát rất lớn, phải lên tới hàng trăm nghìn người”.
Ngô Bình gật đầu: “Quả là vậy, có lẽ là tu sĩ tà đạo của Đông Doanh nhân lúc chiến tranh đã bày ma trận Bạch Cốt ở đây để tu luyện tà thuật. Hừ, đúng là tội đáng muôn chết!”
Đường Tử Di: “Chúng ta nên làm thế nào bây giờ? Nhiều xương người thế này, một khi thông tin lọt ra ngoài thì sẽ vô cùng bất lợi”.
Ngô Bình: “Không sao, em hãy tung tin rằng ở đây phát hiện ra một lăng mộ cổ, những bộ xương này đều là của những người trong mộ đó”.
Đường Tử Di gật đầu: “Cũng chỉ còn cách này”.
Đột nhiên bên ngoài có tiếng huyên náo. Ngô Bình cau mày, nhanh chóng đi tới xem xét tình hình. Đó là một ông già mặc áo xám đang đòi lao vào bên trong nhưng bị mấy người công nhân ngăn lại.
Ông già kia lo sợ đến nỗi toát mồ hôi đầm đìa: “Tôi cần gặp ông chủ của các người, tôi có chuyện quan trọng cần nói!”
“Để ông ấy vào”, Ngô Bình ở đằng sau nói lớn.
Mấy người công nhân nghe vậy mới cho ông già áo xám đi vào.
Ông già chạy tới trước mặt Ngô Bình hỏi: “Cậu là ông chủ ở đây sao?”
Ngô Bình gật đầu đáp: “Đúng vậy, ông tìm tôi có việc gì sao?”
Ông già kia hít sâu một hơi, đáp: “Tôi nói cho cậu biết, các cậu đang gặp rắc rối lớn rồi!”
Ngô Bình liếc mắt nhìn ông già, hỏi: “Rắc rối gì vậy?”
Ông già nhìn vào mắt Ngô Bình, đáp: “Nơi này là nơi mà thần sư Đông Doanh Oda Tamura bày sát trận. Ông ta mượn sát khí của nơi này để nuôi tượng ma, dùng nó để luyện tà thuật. Oda Tamura đã một trăm năm mươi tuổi rồi, tu vi cao thâm. Hơn nữa, ông ta vô cùng giàu có, nắm trong tay rất nhiều tập đoàn giàu có của Đông Doanh”.
“Các cậu phát triển bất động sản ở đây, chắc chắn ông ta sẽ tìm mọi cách ngăn cản. Cho nên hiện giờ các cậu đang gặp nguy hiểm. Nghe tôi khuyên, hoặc phải tìm cao nhân giúp đỡ hoặc phải bỏ đi ngay”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Ông biết nhiều như vậy, lẽ nào ông chính là người của Oda Tamura?”
Ông già thở dài đáp: “Ông nội tôi, bố tôi và cả tôi đều bán mạng cho gia tộc của Oda Tamura. Chúng tôi phụ trách việc giám sát khu vực vịnh Bạch Long này. Thế nhưng nửa năm trước tôi bệnh nặng nên sai con trai tôi theo dõi nơi này. Ai ngờ thằng nghịch tử đó nửa năm không thèm tới đây lấy một lần. Khi tôi quay lại thì các cậu đã động thổ khởi công rồi”.
“Oda Tamura sẽ không tha cho tôi, cho nên giờ tôi sẽ đưa gia đình chạy trốn. Thế nhưng đều là người Viêm Long, tôi không muốn các cậu mất mạng mà không hiểu lý do cho nên mới tới khuyên cậu”, ông già nghiêm mặt lại, nói tiếp: “Mong cậu đưa ra quyết định sáng suốt”.
Nói rồi, ông già định rời khỏi đó nhưng lại bị Ngô Bình gọi lại: “Từ từ đã”.
Ông già quay đầu lại, cau mày hỏi: “Cậu muốn tôi ở lại sao?”
Ngô Bình đáp: “Tôi còn vài vấn đề cần ông giải đáp”.
Ông già thở dài đáp: “Cậu hỏi đi”.
“Ngoài ông ra, còn tai mắt nào của gia tộc Oda Tamura ở đây không?”
“Không còn, tôi là người duy nhất giám sát nơi này”.
Ngô Bình gật đầu hỏi tiếp: “Gia tộc đó có nói khi nào họ sẽ tới đây không?”
“Có lẽ là năm năm sau”, ông già đáp: “Đến lúc đó bọn họ sẽ tới để lấy bức tượng ma”.
Ngô Bình: “Giờ ông có thể đi rồi”.
Ông già nhanh chóng rời khỏi đó, Ngô Bình lập tức quay sang nói với Đường Tử Di: “Tạm thời ngừng thi công đi. Việc này không giải quyết được thì nơi này sẽ vô cùng nguy hiểm”.
Đường Tử Di hỏi lại: “Oda Tamura này là người Đông Doanh thì chúng ta đâu cần phải sợ?”
Ngô Bình lắc đầu: “Lão ta sống tới một trăm năm mươi tuổi, tu vi ít nhất cũng phải ngang ngửa Võ Vương. Nếu lão ta muốn đối phó với chúng ta thì dễ như trở bàn tay. Cho nên trước khi giải quyết được lão, chúng ta không thể tiếp tục thi công”.
Đường Tử Di thở dài đáp: “Được rồi”.
Ngô Bình: “Em về nhà trước, anh sẽ ở lại đây giám sát. Nếu có người Đông Doanh nào liên lạc phải lập tức nói với anh nhé”.
“Vâng”, Đường Tử Di gật đầu rời khỏi công trình.
Không lâu sau, Dương Mộ Bạch gọi điện thoại tới: “Sư đệ, đại sư huynh đang trên đường tới. Sư phụ đang có việc gấp nên tạm thời chưa tới ngay được. Tu vi của đại sư huynh rất cao. Có sư huynh ở đó, anh nghĩ không vấn đề gì đâu”.
Ngô Bình: “Vậy được, em sẽ đợi anh ấy”.
Vừa cúp điện thoại thì có một số lạ gọi tới cho Ngô Bình. Anh nhấc máy thì một giọng nam trầm ấm vọng ra: “Là sư đệ Ngô Bình đó phải không?”
Ngô Bình vội đáp: “Là em, đại sư huynh đó sao?”
Người đàn ông kia cười đáp: “Là anh đây, em ở đó đợi anh, anh sẽ tới đó trong vòng một tiếng”.
Ngô Bình: “Vậy được”.
Sau khi cúp điện thoại, Ngô Bình tiếp tục quan sát ma trận Bạch Cốt. Bức tượng ma bên dưới trận pháp này đã hút lượng tà khí lớn khủng khiếp. Nếu lấy được bức tượng đó thì chính bản thân anh cũng có thể luyện kungfu của tà môn”.
“Không được. Uy lực của nó trước mắt thì rất mạnh nhưng khi đến cảnh giới Địa Tiên sẽ ảnh hưởng đến tu vi”, Ngô Bình lẩm bẩm. Có điều, mình có thể dùng nó để chế tạo một số loại pháp khí!”
Hiện giờ Ngô Bình đã có thần ý, đã có thể tạo pháp khí, vẽ bùa. Có điều kỹ năng của anh trên phương diện này còn nhiều hạn chế. Giờ có tà lực của ma trận Bạch Cốt này thì việc chế tạo pháp khí trở nên đơn giản vô cùng.
Ngô Bình lấy ra ba xâu tiền Ngũ Đế. Trước đó anh đã mua mười hai xâu tiền Ngũ Đế nhưng chỉ mang theo ba xâu trên người.
Anh đưa thần ý của mình vào, dùng “nhãn lực” để kiểm soát tiền Ngũ Đế, sau đó bày xâu tiền lên trên ma trận Bạch Cốt.
Có thần ý dẫn đường, tiền Ngũ Đế có thể tạm thời hình thành một sát trận. Ngô Bình niệm chú, những âm thanh vừa phức tạp vừa kỳ quái vang lên, tạo thành một luồng sóng âm dao động xung quanh xâu tiền, dần mở ra sát trận. Sát trận này có thể hút lấy tà khí. Tà lực của ma trận Bạch Cốt phía dưới nhanh chóng bị hút vào trong xâu tiền.
Chương 191: Diệp Thiên Tông
Anh thậm chí còn nhìn thấy bức tượng ma kia đang không ngừng giải phóng ra năng lượng. Vốn trong nội tại của tượng ma đã có một sát trận. Hơn nữa, sát trận này đã hút được gần đầy sát khí rồi.
Ngô Bình lấy ra tiền Ngũ Đế, tiền Ngũ Đế có thể hút lấy tà lực của tượng ma.
Tà lực này mặc dù là do trăm năm tích tụ mà thành nhưng tiền Ngũ Đế của Ngô Bình chỉ cần vài phút là đã có thể hút lấy một phần mười rồi.
Đợi khi đã hút được kha khá, Ngô Bình thu lại xâu tiền Ngũ Đế. Bên trong những đồng tiền này có thần ý của anh, cho nên dù có tà lực nhưng Ngô Bình vẫn khống chế được.
Có điều, người ngoài không được tiếp xúc với những đồng tiền này, nếu không sẽ bị tà lực bên trong hút mất sinh khí, biến thành bộ xương trắng!
“Không biết đồng tiền phép Bạch Cốt này uy lực ra sao?”, Ngô Bình lẩm bẩm. Thủ thuật này anh chỉ thấy được trong phiến ngọc, cho nên uy lực của nó ra sao chính anh cũng không rõ.
Tiếp đó, anh tiếp tục dùng tà lực để tế xâu tiền Ngũ Đế thứ hai, thứ ba. Ba xâu tiền Ngũ Đế hút được khoảng một phần ba tà lực của tượng ma.
“Đáng tiếc, mình chỉ mang theo có ba xâu tiền. Nếu mang tất cả đi thì có phải tốt không”, Ngô Bình lẩm bẩm.
Không lâu sau, một chiếc trực thăng lượn vòng trên bầu trời khiến đất đá bay mù mịt. Khi trực thăng còn cách mặt đất mười mấy mét thì một người nhảy xuống, hạ cánh ở vị trí cách Ngô Bình không xa.
Đó là một người đàn ông trông có vẻ ngoài ba mươi tuổi, mặt vuông chữ điền, mày đậm, đôi mắt hẹp và dài, chiều cao khoảng một mét bảy. Gương mặt người đàn ông có vẻ đăm chiêu. Người đó đưa mắt nhìn ma trận Bạch Cốt, sau đó mới đi về phía Ngô Bình.
“Sư đệ”, người đàn ông nở nụ cười, dang tay ra vỗ vỗ vai Ngô Bình, sau đó nhìn anh một lượt từ đầu đến chân.
Người đàn ông kia không dùng lực nhưng cũng đủ khiến Ngô Bình lảo đảo. Ngô Bình cười khổ: “Sư huynh, anh là Võ Thần, đừng có vỗ em như vậy có được không?”
Người đàn ông sững lại, sau đó bật cười đáp: “Sư đệ à, đừng trách anh. Anh mừng quá nên quên mất. Có điều cậu là tông sư cảnh giới Thần thì vỗ vài cái cũng không ăn nhằm gì đâu”.
Ngô Bình lúc này mới cung kính, chắp tay cúi chào người đàn ông kia: “Sư đệ Ngô Bình vinh hạnh được gặp đại sư huynh”.
Người đàn ông kia dìu Ngô Bình dậy, cười đáp: “Sư đệ, anh tên là Diệp Thiên Tông, là đại đệ tử của sư phụ chúng ta”.
Ngô Bình cười đáp: “Đại sư huynh, sư phụ thu nhận huynh từ khi nào vậy?”
Diệp Thiên Tông nghĩ ngợi rồi đáp: “Từ rất lâu về trước, lúc đó anh mới có năm tuổi. Mẹ anh đi bước nữa, chẳng ai nuôi anh. Lúc đó anh phải đi xin ăn nhưng nhiều khi không xin được, phải nhịn đói”.
“Anh còn nhớ buổi tối hôm đó cực kỳ lạnh, còn có tuyết rơi. Thế nhưng anh chỉ có độc một chiếc áo rách rưới, sắp chết vì rét đến nơi rồi. Nhưng khi anh sắp chết thì sư phụ đã xuất hiện”.
Nói đến đây, người đàn ông mỉm cười nhưng khoé mắt đã rưng rưng: “Ông ấy mặc áo choàng dài, tay cầm cây côn, cúi người ôm lấy anh, lúc đó anh lập tức không cảm thấy lạnh nữa”.
Ngô Bình không nói gì, chỉ yên lặng lắng nghe.
Diệp Thiên Tông dừng lại một lát rồi mới nói tiếp: “Sư phụ đưa anh đến một căn phòng rộng, ở đó vô cùng ấm áp, lai còn có món canh sủi cảo thơm nức mũi. Có điều sư phụ chỉ cho anh ăn có một bát, ông ấy nói ăn nhiều sẽ bị đầy bụng. Đến giờ anh vẫn thích món canh sủi cảo đó”.
Diệp Thiên Tông đưa tay lau nước mắt, sau đó lại cười nói: “Tính ra thì anh bái sư đã sắp được chín mươi năm rồi”.
Ngô Bình không khỏi kinh ngạc. Nếu nói như vậy thì Diệp Thiên Tông giờ đã chín mươi lăm tuổi rồi sao! Nhưng nhìn bên ngoài thì cứ như mới ngoài ba mươi.
“Sư huynh, lát nữa em mời anh ăn canh sủi cảo, ngon đỉnh luôn”, Ngô Bình mỉm cười nói.
Diệp Thiên Tông cười ha ha đáp: “Được!”
Sau đó đột nhiên Diệp Thiên Tông nghiêm mặt lại: “Sư đệ, nói qua tình hình ở đây đi”.
Ngô Bình liền kể lại đầu đuôi câu chuyện một lượt.
“Oda Tamura? Lão già này quả nhiên vẫn còn sống!”, ánh mắt Diệp Thiên Tông đột nhiên hằn lên tia hận thù.
Ngô Bình vội hỏi: “Sư huynh, anh biết người này sao?”
Diệp Thiên Tông cười lạnh đáp: “Đương nhiên là biết.Năm đó khi lũ khốn Đông Doanh xâm lược có đưa theo một đám tu sĩ. Bọn chúng tranh thủ xương máu của những người hy sinh trong chiến tranh để luyện loại tà thuật mà thời bình chưa luyện được, từ đó sinh ra một đám cao thủ tà đạo. Tên Oda Tamura này chính là một trong số đó. Năm đó anh hai mươi tuổi, đi tòng quân giết địch. Trên chiến trường, anh và lão ta từng đụng độ. Lão ta rất mạnh, suýt thì anh chết trong tay lão”.
Ngô Bình hỏi: “Sư huynh, chắc Oda Tamura này phải mạnh ngang ngửa Võ Thần nhỉ?”
“Có khi còn mạnh hơn. Lúc đụng độ trên chiến trường, hắn đã là tông sư cảnh giới Thần. Bao nhiêu năm đã qua đi, giờ anh nghi ngờ tu vi của lão có khi còn ngang ngửa sư phụ”.
Ngô Bình kinh ngạc: “Mạnh đến mức đó sao?”
Diệp Thiên Tông đáp: “Sư đệ không cần lo lắng, hiện giờ cả chính phủ đang đứng về phía chúng ta. Oda Tamura nằm trong danh sách các đối tượng chắc chắn phải tiêu diệt. Chỉ cần lão dám đặt chân vào lãnh thổ nước ta nửa bước thì chắc chắn sẽ có người lấy cái mạng chó của lão. Cho nên cùng lắm thì lão ta chỉ dám phái đệ tử hoặc con cháu sang thăm dò tình hình thôi”.
Ngô Bình hai mắt sáng rỡ: “Sư huynh, người có thể lấy mạng lão ta phải chăng là Địa Tiên?”
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Sư đệ, có một số chuyện giờ cậu vẫn chưa biết, sau này anh sẽ từ từ nói cho cậu biết”.
Trong lúc hai người nói chuyện thì lại xuất hiện thêm vài chiếc trực thăng nữa. Một đám người nhảy xuống từ độ cao hơn mười mét, vây tròn xung quanh Diệp Thiên Tông.
“Diệp đại nhân”, bọn họ cung kính chắp tay.
Trong đó có một ông cụ tóc bạc trắng, gầy gò như cành củi khô nhưng lại mặc một chiếc áo vest màu đỏ rực, quần trắng, giày trắng, tóc dài búi lên, cài một cây trâm bạc.
Ông cụ già cười nói: “Diệp lão đệ, đây hẳn là ma trận Bạch Cốt. Người có thể nhận ra nó không nhiều, là ai phát hiện ra nó vậy?”
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Là sư đệ của em, Ngô Bình”, nói rồi Diệp Thiên Tông chỉ về phía Ngô Bình.
Ông cụ già bước tới, cười híp mắt đánh giá Ngô Bình một lượt rồi nói với giọng vô cùng mừng rỡ: “Chú em, anh tên Tào Hỷ, là người cai quản Tịnh Linh Ti, cũng là bạn cũ của sư huynh chú”.
Ngô Bình vội vã chắp tay đáp: “Hân hạnh được gặp Tào đại nhân”.
Tào Hỷ xua tay lia lịa: “Gọi anh Tào là được rồi. Chú em, anh thấy chú hiểu đạo thuật, có hứng thú tham gia vào Tịnh Linh Ti không?”
Diệp Thiên Tông lập tức đáp: “Anh à, hiện giờ Ngô Bình là người của Thần Võ Ti”.
Tào Hỷ cười ha ha đáp: “Không vấn đề gì, chỉ cần chú ấy đồng ý tham gia thì anh cho chú ấy ngay cái ghế phó ti”.
Diệp Thiên Tông vội ho một cái, đáp: “Anh Tào, đừng đùa nữa. Chức đó là do bên trên sắp xếp, anh có cho cũng không tác dụng gì”.
Tào Hỷ lấy một tấm danh thiếp ra đưa cho Ngô Bình nói: “Chú em, chúng ta thường xuyên liên lạc nhé”.
Diệp Thiên Tông cười nói: “Anh Tào, việc này bọn anh giỏi hơn nên phiền anh giúp nhé. Sau khi lấy được tượng ma, chúng ta cùng áp giải nó về, giao cho Thiên Lí Ti bảo quản.
Tào Hỷ gật đầu đáp: “Đã hiểu, các anh em vào việc thôi!”
Đoàn người kia đi về phía đại trận, bắt đầu khai quật Bạch Cốt. Ngô Bình đưa mắt nhìn theo, nhận ra những người này đều là cao thủ. Những dụng cụ họ cầm trong tay hoàn toàn không sợ tà khí của Bạch Cốt.
Chẳng bao lâu sau, Ngô Bình phát hiện người của đội tuần tra cũng đuổi tới, bao vây toàn bộ vịnh Bạch Long. Đồng thời, vô số trực thăng bay xung quanh. Quân từ bên ngoài vẫn tiếp tục kéo đến, số lượng người không nhiều nhưng đều là cao thủ.
Ngô Bình hiểu nơi đây đã bị phong toả đến con kiến cũng không chui lọt. Người của Oda Tamura có mạnh thế nào cũng không thể thoát khỏi đây.
Diệp Thiên Tông rất bận rộn giao nhiệm vụ cho những người mới đến. Ngô Bình cảm thấy cũng không còn việc của mình nữa nên nói: “Sư huynh, em quay về trước. Có việc gì anh gọi em nhé”.
Diệp Thiên Tông cười đáp: “Sư đệ, đợi xong việc ở đây anh sẽ đi tìm cậu”.
Diệp Thiên Tông cho người đưa Ngô Bình ra bên ngoài bởi nếu không có người của Diệp Thiên Tông bảo lãnh thì Ngô Bình cũng không được ra ngoài. Hiện giờ nơi này đã trở thành cấm địa, không có lệnh của Diệp Thiên Tông thì không ai được phép ra ngoài.
Chương 192: Thương hội Đông Doanh gây áp lực
Sau khi ra khỏi công trường, Ngô Bình đi thẳng đến biệt thự Vân Đỉnh. Những việc vừa xảy ra anh cần báo lại cho Đường Tử Di.
Vừa đi tới nhà họ Đường, Ngô Bình lập tức thấy trong bãi đỗ xe có hàng chục chiếc xe lạ, hơn nữa lại còn là loại xe cùng một màu của Đông Doanh. Tim anh đập nhanh hơn, vội vã đi về phía phòng khách.
Đường Tử Di đã đứng chờ sẵn ở cửa. Vừa thấy Ngô Bình quay về, cô lập tức chạy ra đón.
"Có chuyện gì vậy?", Ngô Bình hỏi.
Đường Tử Di vẻ mặt vô cùng lo lắng, đáp: "Lãnh đạo tỉnh và thành phố đều tới đây, còn cả đại diện của ba mươi bảy doanh nghiệp của Đông Doanh trực thuộc tỉnh ta cũng tới".
Ngô Bình cảm thấy vô cùng kỳ lạ, hỏi: "Bọn họ tới làm gì vậy?"
Đường Tử Di: "Bọn họ mong nhà họ Đường từ bỏ dự án vịnh Bạch Long, nhượng lại cho người Đông Doanh".
Ngô Bình cười lạnh: "Đám thiểu năng này lẽ nào không biết ma trận Bạch Cốt đã bị đào lên rồi hay sao?"
Đường Tử Di: "Em cũng không rõ, bọn họ có vẻ rất có quyền lực".
"Để anh đi gặp bọn họ", Ngô Bình nói rồi rảo bước đi vào phòng khách.
Trong phòng khách có rất nhiều người, có người không có chỗ ngồi nên đành phải đứng. Trong đó có bốn người đang ngồi ở phía đối diện Đường Minh Huy. Một người từng trải như Đường Minh Huy mà lúc này lại toát mồ hôi hột, rõ ràng là đang cảm thấy vô cùng áp lực.
Người dẫn đầu đoàn người kia là một ông già tầm sáu mươi tuổi. Người này Ngô Bình đã từng thấy trên TV, chính là chủ tịch tỉnh, tên là Hoắc Đông Nguyên.
Mặt Hoắc Đông Nguyên đầy vẻ mất kiên nhẫn, nói với Đường Minh Huy: "Ông chủ Đường, tôi biết dự án vịnh Bạch Long sau này sẽ kiếm được rất nhiều tiền. Nhưng ông cũng thấy rồi đấy, ba mươi bảy doanh nghiệp Đông Doanh này nếu không đạt được mục đích thì sẽ rút vốn đầu tư vào tỉnh ta! Những doanh nghiệp này mỗi năm nộp tới hàng chục tỷ tệ tiền thuế, tạo ra hàng trăm nghìn việc làm, thúc đẩy nền kinh tế hơn trăm tỷ tệ. Nếu bọn họ rút hết vốn đầu tư thì quả thực là tổn hại vô cùng lớn đối với nền kinh tế của tỉnh".
Đường Minh Huy lau mồ hôi, cười khổ nói: "Chủ tịch Hoắc, chúng tôi đã đổ hàng chục tỷ tệ vào dự án vịnh Bạch Long. Việc đấu thầu công trình và vật liệu xây dựng đều đã hoàn thành. Nếu hủy bỏ dự án này thì chúng tôi sẽ thiệt hại hàng chục tỷ".
Hoắc Đông Nguyên nghiêm mặt lại, đáp: "Ông chủ Đường, mong ông lấy đại cục làm trọng!"
Ngô Bình thấy Hoắc Đông Nguyên đang âm thầm uy hiếp Đường Minh Huy thì thầm cười lạnh. Anh cao giọng nói: "Đám Đông Doanh các người, ai là người đứng đầu thì ra đây nói chuyện với tôi!"
Một người đàn ông trung niên có vẻ như là thư ký của Hoắc Đông Nguyên đang đứng bên cạnh nghe Ngô Bình nói vậy thì lớn tiếng quát: "Cậu là ai? Ở đây đến lượt cậu chõ miệng vào hay sao?"
Ngô Bình chẳng thèm đếm xỉa đến ông ta, tiếp tục nói: "Tôi là người phát hiện ma trận Bạch Cốt".
Ngay lập tức, một ông già từ trong đám đông đứng ra. Ông già này tóc đã bạc trắng, khoảng hơn sáu mươi tuổi. Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hỏi: "Là cậu sao?"
Ngô Bình: "Chính là tôi".
Ông già kia nói: "Hy vọng cậu có thể lấy đại cục làm trọng, giao lại..."
"Muộn rồi", Ngô Bình lạnh lùng nói tiếp: "Tôi đã báo với Thần Võ Ti, nơi đó đã được Thần Võ Ti tiếp quản, ma trận Bạch Cốt đã bị phá, tượng ma đã bị chuyển đi. Hiện giờ các người đi tìm nhà họ Đường cũng không có ý nghĩa!"
Ông già kia rùng mình hỏi: "Cái gì? Đã mang đi rồi sao?"
Ngô Bình: "Không sai, cho dù là lão già Oda Tamura kia đích thân tới đây cũng không thể thay đổi được gì. Cho nên các người có thể cút ngay bây giờ!"
"Hỗn xược! Sao cậu dám vô lễ với các ông chủ như vậy?", người đàn ông trung niên ban nãy nổi điên, lao ra bên ngoài gọi: "Người đâu, bắt cậu ta lại, đưa lên đồn cảnh sát!"
Ngô Bình nhìn chằm chằm người đàn ông kia bằng đôi mắt sắc lạnh. Anh dùng thần ý tấn công vào ý thức của ông ta. Ông ta đột nhiên kêu "ối" một tiếng rồi sợ hãi ngồi bệt xuống đất. Tim ông ta đập như trống trận, sợ hãi như vừa bị một con mãnh hổ vồ lấy, khiến ông ta hồn bay phách lạc!
Bốn gã đàn ông lực lưỡng lao tới, định ấn vai Ngô Bình xuống nhưng Ngô Bình đã lấy ra thẻ điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia, lạnh lùng nói: "Mở mắt chó của các người ra mà nhìn cho kỹ!"
Mấy người kia nhìn tấm thẻ, vô cùng kinh ngạc, vội vã lùi lại phía sau, sau đó nhìn về phía Hoắc Đông Nguyên.
Hoắc Đông Nguyên cau mày, hỏi: "Cậu là người của Cục Bảo an Quốc gia sao? Cấp trên của cậu là ai?"
Ngô Bình lạnh lùng đáp: "Cấp trên của tôi, ông không có tư cách được biết".
Hoắc Đông Nguyên tức đến mức run lên. Thân là chủ tịch tỉnh, biết bao người khúm núm trước ông ta. Vậy mà Ngô Bình lại nói năng xấc xược, không coi ông ta ra gì, đúng là kiểu người ông ta chưa từng gặp.
Ngô Bình nhìn ông ta, nói: "Tập đoàn Đường Thị mỗi năm có doanh số mấy trăm tỷ tệ, cũng đóng thuế hàng chục tỷ. Vậy mà địa vị của tập đoàn Đường Thị lại không bằng đám người Đông Doanh này sao?"
Nói đến đây, anh quay sang Đường Minh Huy nói: "Chú à, cháu có quan hệ rất tốt với lãnh đạo tỉnh K. Cháu thấy hay là chú chuyển dần sản nghiệp sang tỉnh K".
Đường Minh Huy là người thông minh, lập tức nói: "Hả? Vậy sao? Cháu là bạn với lãnh đạo tỉnh đó sao?"
"Vâng. Lãnh đạo tỉnh cứ nhờ cháu kéo vài doanh nghiệp lớn về đó phát triển, cháu thấy doanh nghiệp nhà họ Đường rất thích hợp. Nhà họ Đường đầu tư hơn trăm tỷ vào thị trấn phỉ thúy, vài chục tỷ vào trung tâm giám định văn vật, lại thêm cả vịnh Bạch Long. Vậy là tổng số vốn đầu tư đã lên tới hơn hai trăm tỷ. Cháu thấy những dự án này hoàn toàn có thể kéo sang tỉnh K".
Hoắc Đông Nguyên mặt càng khó coi hơn nữa. Nếu nhà họ Đường đi khỏi tỉnh này thì hậu quả còn nghiêm trọng hơn đám người Đông Doanh kia rút vốn. Bởi vì đằng sau nhà họ Đường là rất nhiều thương nhân, chỉ cần nhà họ Đường có biến là những doanh nhân kia cũng sẽ theo ngay. Vậy thì mặt bằng đầu tư chung của cả tỉnh sẽ thiệt hại vô cùng lớn.
Hoắc Đông Nguyên lúc này có vô số suy nghĩ trong đầu. Sau cùng, ông ta nói: "Ông chủ Đường hiểu lầm rồi, tôi không hề có ác ý gì với nhà họ Đường. Tôi chỉ cảm thấy nếu mọi người đều có thể có lợi ích thì chẳng phải là tốt hơn sao?"
Ngô Bình: "Tôi đã nói rồi, vịnh Bạch Long đã không còn nghĩa lý gì với đám người Đông Doanh này nữa".
Ông già người Đông Doanh ban nãy khom lưng nói với Hoắc Đông Nguyên: "Chủ tịch Hoắc, cậu ta nói không sai. Vịnh Bạch Long giờ đã không còn quan trọng với chúng tôi nữa. Chúng tôi xin cáo từ!"
Đám người này nói đi là đi ngay. Chỉ trong nháy mắt đã không còn lại một ai. Phòng khách lúc này trở nên vô cùng trống trải. Hoắc Đông Nguyên và thư ký ban nãy bốn mắt nhìn nhau.
Hoắc Đông Nguyên hỏi Ngô Bình: "Cậu có thể nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?"
Ngô Bình cười lạnh đáp: "Việc quốc gia cơ mật tôi không thể tiết lộ!"
Dừng lại một chút, anh nói: "Ngoài ra, nếu không phải tôi đến kịp lúc thì ông đã phạm phải tội phản bội tổ quốc!"
Hoắc Đông Nguyên mặt biến sắc: "Cậu nói gì vậy?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói đến đây, không tiễn!"
Hoắc Đông Nguyên vẻ mặt vô cùng khó coi, sau đó buồn bực rời khỏi đó.
Sau khi lên xe, ông ta gọi một cuộc điện thoại hỏi: "Đại nhân, tôi có chuyện này muốn nghe ngóng một chút..."
Sau đó, ông ta nhắc đến chuyện của vịnh Bạch Long, đối phương lập tức trả lời: "Chú Hoắc, đây là chuyện tuyệt mật quốc gia, xin thứ lỗi tôi không thể tiết lộ".
Hoắc Đông Nguyên chán nản cúp điện thoại, rốt cuộc là chuyện gi cơ chứ?
Thư ký bên cạnh nói: "Ông chủ, cái tên Ngô Bình đó quá hống hách. Có cần tôi phái người đi điều tra cậu ta không?"
Hoắc Đông Nguyên thở dài: "Không cần đâu, người này không đơn giản, thân thế không phải dạng vừa, không phải người có thể đắc tội được".
Thư ký kia kinh ngạc: "Chỉ là một điều tra viên nhỏ bé thì làm gì có thân thế gì cơ chứ?"
Hoắc Đông Nguyên hừ lạnh đáp: "Ông cho rằng cậu ta thực sự chỉ là điều tra viên của Cục Bảo an Quốc gia?"
Thư ký: "Lẽ nào không phải?"
Hoắc Đông Nguyên mặt bình thản đáp: "Cậu ta đã nhắc tới Thần Võ Ti, vậy thì chắc chắn là người của Thần Võ Ti".
Thư ký: "Ông chủ, Thần Võ Ti là tổ chức như thế nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?"
Hoắc Đông Nguyên như đang hồi tưởng về một miền ký ức xa xăm, đáp: "Là một tổ chức tuyệt mật. Tám năm trước, tôi từng tiếp xúc với họ".
Chương 193: Phản xạ trước ý thức
Thư ký kia vô cùng tò mò, hỏi: "Tổ chức này là tổ chức như thế nào vậy?"
Ánh mắt Hoắc Đông Nguyên có chút lay động, đáp: "Lúc đó tôi còn làm thị trưởng ở Biên Nam. Ở một huyện nhỏ trực thuộc thành phố xảy ra một vụ án mạng nghiêm trọng, có tới mười ba người bị giết".
"Trên tỉnh khi đó vô cùng quan tâm đến vụ án này. Tôi lúc đó dẫn đầu đội điều tra đến hiện trường quan sát. Đó là một ngôi làng nhỏ ở khá xa, xe ô tô không thể đi vào được, chỉ có thể đi bộ vào".
"Đi bộ hơn một tiếng mới tới cổng làng. Tôi vừa tới thì đã thâý hai con quái thú lông lá, cao chừng ba mét đang lao về phía một người thanh niên. Người thanh niên kia chỉ vươn tay chỉ về phía hai con quái thú một cái mà đầu của chúng lăn lông lốc trên mặt đất, máu tươi phun cao hàng mét. Sau đó người đó lại vẫy tay một cái, xác con quái thú bốc chấy, chỉ vỏn vẹn trong vài giây mà đã biến thành tro bụi".
"Người thanh niên sau đó đi về phía chúng tôi, anh ta hỏi tôi là ai. Tôi đáp tôi là thị trưởng, còn anh ta tự xưng là người của Thần Võ Ti. Hai con quái thú ban nãy đã bị anh ta đánh chết, thế nhưng anh ta yêu cầu tôi phải giữ kín, không được để chuyện này truyền ra ngoài".
"Sau đó người thanh niên kia xuống núi. Có một điều rất kỳ lạ là anh ta đi không nhanh nhưng chỉ vỏn vẹn mấy giây là biến mất không tăm tích. Lúc đó tôi còn nghĩ mình gặp ma, đến tận khi tôi được điều tới Giang Nam rồi nghe ngóng được một vài chuyện về Thần Võ Ti".
Thư ký kia chăm chú nghe chuyện, hỏi tiếp: "Ông chủ, con quái thú cao ba mét đó là con gì vậy? Trong ấn tượng của tôi thì hình như không có loài dã thú nào to lớn đến vậy?"
Hoắc Đông Nguyên lắc đầu: "Tôi cũng không rõ, chỉ biết nó vô cùng mạnh. Tôi cảm giác hổ hay sư tử đều không phải đối thủ của nó. Thế nhưng người thanh niên kia chỉ cần chỉ tay một cái là đầu và thân nó tách rời nhau".
Thư ký kia suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi hiểu rồi, người thanh niên kia chắc chắn là người tu đạo".
Hoắc Đông Nguyên: "Giờ đã hiểu tại sao tôi bảo ông đừng điều tra Ngô Bình rồi chứ?"
Thư ký kia gật đầu: "Ngô Bình không phải người thường như chúng ta. Sự tồn tại của những người như vậy nằm ngoài sự hiểu biết của chúng ta. Đối với kiểu người này thì tốt nhất là không nên chọc vào".
Hoắc Đông Nguyên hài lòng đáp: "Không sai, đối với những thứ chúng ta không hiểu rõ thì tốt nhất là không nên dây vào".
Dừng một lát, ông ta nói tiếp: "Tìm cơ hội để tôi tiếp xúc thêm với người này".
Thư ký: "Vâng, tôi sẽ làm như ông chủ dặn!"
Nhà họ Đường.
Ngô Bình đem chuyện ở vịnh Bạch Long kể tóm tắt cho bố con Đường Minh Huy nghe.
Đường Tử Di: "Nếu chỉ dừng thi công vài ngày thì không vấn đề gì. Nhưng em lo lắng phía Đông Doanh sẽ trả thù chúng ta".
Ngô Bình: "Do vậy nên anh mới báo với Thần Võ Ti, chính là để tránh việc người Đông Doanh chèn ép chúng ta. Hiện tại, chuyện này hoàn toàn do Thần Võ Ti phụ trách, người Đông Doanh sẽ không tập trung vào chúng ta đâu".
Đường Tử Di gật đầu: "Mong là không sao".
Ngô Bình ở lại nhà họ Đường, tiếp tục nghiên cứu tiên thuật và các kỹ năng võ thuật trong phiến ngọc.
Đến sáu giờ tối, Diệp Thiên Tông cuối cùng cũng xong việc, ông ấy đến nhà họ Đường tìm Ngô Bình. Người nhà họ Đường đều biết ý tránh đi, Ngô Bình dẫn Diệp Thiên Tông vào phòng khách, đích thân rót trà cho ông ấy.
"Sư huynh, ma trận Bạch Cốt đã khai quật xong rồi đúng không?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Thiên Tông gật đầu: "Đã xử lý sạch sẽ, tượng ma cũng mang đi rồi. Sư đệ, may mà cậu kịp thời thông báo cho anh. Chỉ cần muộn thêm một tiếng thì người Đông Doanh đã đi trước ta một bước. Cậu đã lập công lớn, vài ngày nữa sẽ được lĩnh thưởng".
Ngô Bình cười đáp: "Còn có phần thưởng sao?"
"Đương nhiên rồi, công lao của cậu là công lao hạng nhất. Tiền thưởng cho công lao hạng nhất của Thần Võ Ti rất lớn, anh sẽ đòi tiền thưởng đầy đủ cho cậu", Diệp Thiên Tông cười nói.
Ngô Bình chắp tay: "Cảm ơn sư huynh".
Diệp Thiên Tông rõ ràng rất bận rộn. Ông ấy chỉ nói chuyện với Ngô Bình chưa tới ba mươi phút là đã từ biệt anh để lên trực thăng rời khỏi đó.
Diệp Thiên Tông đi khỏi, Đường Tử Di mới xuất hiện. Cô tò mò hỏi: "Người đó là ai vậy?"
Ngô Bình: "Là chủ nhân của Thần Võ Ti, cũng là đại sư huynh của anh".
Đường Tử Di kinh ngạc: "Có đại sư huynh như vậy thì sau này làm gì còn ai dám đắc tội với anh".
Ngô Bình thản nhiên đáp: "Mọi việc đều phải dựa vào bản thân".
Sau đó anh nói tiếp: "Ngày mai cho thi công tiếp đi, chuyện kia đã xử lý xong rồi".
Đường Tử Di gật đầu: "Được, em lập tức đi sắp xếp".
Buổi tối Ngô Bình không ăn cơm mà vẫn tập trung nghiên cứu phiến ngọc. Thứ ở trên phiến ngọc này và thứ trước đó anh được truyền thừa như sinh ra để bổ sung cho nhau nên anh muốn nắm được nội dung trên phiến ngọc này càng sớm càng tốt.
Buổi sáng ngày hôm sau, Ngô Bình mới đi ra ngoài, tới chỗ công trường xem xét một lượt.
Mọi việc ở đó vẫn diễn ra suôn sẻ, người Đông Doanh cũng không tới kiếm chuyện khiến anh cũng tạm yên tâm.
Sau đó, anh quay lại biệt thự Thái Khang chuyên tâm tu luyện. Anh phải tu luyện thần ý đến mức hoàn hảo nhanh nhất có thể, sau đó mượn Luyện Thần Đồ để tu luyện thần thức.
Thần thức còn cao cấp hơn thần ý, là một đẳng cấp hoàn toàn khác. Thần ý có thể tách rời cơ thể, thăm dò sự vật trong một phạm vi nhất định. Thần thức thì có thể tấn công kẻ địch, thậm chí dễ dàng điều khiển tâm trí của người khác một cách vô cùng kỳ diệu.
Chỉ có điều, thần ý của Ngô Bình mới được luyện thành, vẫn còn cách thần thức một quãng xa.
Ba ngày liên tục anh tập trung luyện quyền pháp, dần dần đã đạt tới ngưỡng phản ứng trước khi ý thức kịp hình thành. Trước đó anh vẫn phải dùng ý thức để chỉ đạo hành động, động tác nhanh, tấn công rất chuẩn.
Thế nhưng giờ anh muốn vươn tới cảnh giới phản ứng trước cả khi ý thức kịp hình thành. Ý thức còn chưa nhận ra nhưng cơ thể đã kịp đưa ra phản xạ chuẩn xác nhất để phòng ngự hoặc tấn công.
Chiêu thức này đương nhiên càng lợi hại hơn. Tông sư có thể đạt tới cảnh giới này đều rất khó đối phó bởi khả năng phán đoán siêu phàm của họ.
Phản xạ trước khi hình thành ý thức thực ra chính là rèn luyện khả năng phán đoán của bản thân, khổ luyện để hình thành phản xạ từ trong tiềm thức. Bởi vậy, Ngô Bình đã nhờ Từ Quý Phi tới luyện quyền cùng anh để giúp anh rèn khả năng phán đoán.
Ban đầu anh và Từ Quý Phi ngang tài ngang sức. Nhưng dần dần, Ngô Bình đã nhận ra quy luật ra đòn của đối thủ. Anh có thể căn cứ vào ánh mắt, khí huyết, bước đi, cách vận khí,... của đối phương để đoán trước họ đang chuẩn bị xuất chiêu nào.
Mới luyện có nửa ngày nhưng Từ Quý Phi đã không còn là đối thủ của anh. Chỉ qua ba đến năm chiêu là anh đã hạ được ông ấy.
Từ Quý Phi vô cùng ngưỡng mộ liền thỉnh giáo Ngô Bình. Có điều, Ngô Bình có đôi mắt thấu thị tinh tường hơn hẳn người thường nên mới nhanh chóng đạt đến ngưỡng phản xạ trước ý thức.
Nếu so sánh thì Từ Quý Phi sẽ phải khổ luyện khó khăn hơn nhiều, giờ ông ấy mới miễn cưỡng được coi là đạt tới cảnh giới ý thức xuất hiện trước phản xạ của thần ý.
Chiều hôm đó, hai người họ đang so tài thì bên ngoài có tiếng ô tô đỗ lại. Đường Tử Di gõ cửa rồi bước vào, nói: "Có một người phụ nữ Đông Doanh tên là Noda Nobunaga đến tìm em, nhờ chuyển lời rằng cô ta muốn gặp anh".
Ngô Bình: "Ồ? Là họ Oda sao? Là con cháu của Oda Tamura ư?"
Đường Tử Di: "Rất có thể, anh có muốn gặp không?"
Ngô Bình nghĩ ngợi một lát rồi hỏi: "Cô ta có nói tìm anh có chuyện gì không?"
Đường Tử Di: "Không nói. Đúng rôi, cô ta chính là người điều hành tập đoàn Kiyohide. Tập đoàn Kiyohide sở hữu khối tài sản hàng nghìn tỷ, bên dưới nó có rất nhiều công ty con. Lần này cô ta đến với tư cách nghiên cứu đầu tư, bên tỉnh đã cho người tới tiếp đón đặc biệt".
Chương 194: Rắc rối trên phố Đông Doanh
Ngô Bình cười lạnh: "Sư huynh anh nói không sai, Oda Tamura căn bản không dám đặt chân lên lãnh thổ Viêm Long, cho nên chỉ có thể phái con cháu tới điều tra. Cô ta đến tìm anh chắc chắn là vì việc ở công trường".
Từ Quý Phi vẫn chưa biết việc xảy ra ở công trường nên tò mò hỏi: "Chú em, ở công trường có việc gì sao?"
Ngô Bình: "Anh Ba, là việc Thần Võ Ti tra án, thứ lỗi cho em không thể tiết lộ".
Từ Quý Phi gật đầu: "Anh hiểu rồi. Thần Võ Ti tra án phải giữ bí mật tuyệt đối với bên ngoài. Nếu có việc gì anh có thể giúp thì chỉ cần nói một tiếng nhé".
Ngô Bình nghe vậy liền đáp: "Anh Ba, hay là lát anh đi gặp cô ta cùng em nhé?"
Từ Quý Phi hỏi: "Cuộc gặp gỡ này có gì thú vị sao?"
Ngô Bình gật đầu: "Đứng sau lưng Oda Nobunaga này là Oda Tamura. Hắn là một kẻ giết người luyện ma, năm xưa hắn xâm lược nước ta, hại chết hàng vạn người dân vô tội".
Ánh mắt Từ Quý Phi lập tức trở nên lạnh lẽo: "Hóa ra là vậy, vậy anh sẽ cùng đi với chú gặp hậu duệ của lão ta!"
Đường Tử Di: "Cô ta nói nếu có thể gặp mặt thì bảy giờ tối nay gặp nhau ở hội quán Hoa anh đào".
Ngô Bình: "Địa chỉ của hội quán này ở đâu vậy?"
Đường Tử Di: "Là nơi mà người Đông Doanh hay lui tới tụ họp, nằm trên phố Đông Doanh. Nơi đó đa phần chỉ có người Đông Doanh, rất ít khi có người Viêm Long lui tới".
Ngô Bình: "Em nhắn cô ta rằng anh sẽ tới đúng giờ".
Đường Tử Di gật đầu: "Được! Em sẽ đi thông báo ngay".
Đường Tử Di gọi một cuộc điện thoại để thông báo chứ không rời đi ngay. Cô nhìn đồng hồ thấy đã tới giờ cơm liền gọi đầu bếp tới chuẩn bị vài món ăn cho Ngô Bình và Từ Quý Phi.
Mấy ngày nay Từ Quý Phi đều ở đó bầu bạn với Ngô Bình. Có điều, ông ấy là người tinh ý nên thấy Đường Tử Di không rời khỏi đó thì lập tức nói: "Anh đột nhiên nhớ ra có một chuyện cần giải quyết. Thế này đi, tối anh quay lại nhé".
Chưa đợi Ngô Bình trả lời thì Từ Quý Phi đã lặn mất hút.
Đường Tử Di: "Anh Ba đúng thật là, cơm canh đã sẵn sàng rồi mà không chịu ở lại dùng bữa".
Ngô Bình trong lòng thầm than không phải tại em hay sao, nhưng anh đương nhiên không nói ra câu này.
Buổi trưa, hai người họ ăn cơm xong thì Đường Tử Di lấy ra một mớ giấy tờ bảo Ngô Bình ký vào. Anh ngó qua thì thấy đó là thỏa thuận góp vốn mua cổ phần của dự án thị trấn phỉ thúy.
Theo thỏa thuận, Ngô Bình góp vốn ba mươi tỷ, đổi lại bốn mươi phần trăm cổ phần. Ngoài ra, bốn mươi phần trăm cổ phần nữa thuộc sở hữu của tập đoàn Đường Thị. Hai mươi phần trăm còn lại là của công ty cổ phần Quân Di. Mà công ty cổ phần Quân Di này hai bố con Đường Tử Di đang cùng đầu tư vào.
Ngô Bình ký xong, cười nói: "Không lâu trước đây anh còn là một kẻ nghèo rớt mùng tơi, bây giờ đột nhiên đã có hàng chục tỷ trong tay".
Đường Tử Di cũng mỉm cười đáp: "Là do bản thân anh có năng lực. Người có năng lực thì tiền sẽ tự chảy vào túi".
Sau đó, cô lại lấy ra một xấp hồ sơ, nói: "Đây là hợp đồng bổ nhiệm và bãi nhiệm thành viên hội đồng quản trị của tập đoàn Đường Thị. Dự án vịnh Bạch Long và thị trấn phỉ thúy anh đều có cổ phần, lại nắm một phần trăm cổ phần của tập đoàn nên gia nhập hội đồng quản trị là lẽ đương nhiên".
Ngô Bình cười đáp: "Anh không đọc nữa đâu, em nói anh nghe xem vị trí này có đãi ngộ như thế nào đi".
Đường Tử Di cười đáp: "Được rồi. Thu nhập của thành viên ban giám đốc gồm hai bộ phận. Một bộ phận là tiền hoa hồng, cụ thể là bao nhiêu thì sẽ do hội đồng quản trị căn cứ vào cống hiến trong một năm trước đó của anh để quyết định. Một bộ phận nữa là lương và tiền thưởng, chắc chắn sẽ không ít hơn mười triệu tệ, trong đó chủ yếu là tiền thưởng".
"Công việc thực ra cũng rất đơn giản, khi nào hội đồng quản trị họp thì tới. Những lúc khác thì không cần".
Ngô Bình ha ha cười lớn: "Lương hàng năm của anh đã lên tới hàng chục triệu tệ rồi sao? Xem ra anh cũng lợi hại quá".
Đường Tử Di cười: "Anh vốn vẫn lợi hại mà, có điều anh không biết đấy thôi. Anh nghĩ mà xem, thời gian này nếu không có anh giúp đỡ thì nhà họ Đường đã gặp tai bay vạ gió rồi".
Sau khi ký hợp đồng xong, Ngô Bình chính thức trở thành thành viên hội đồng quản trị tập đoàn Đường Thị, đồng thời đã có cổ phần trong dự án thị trấn phỉ thúy.
Đối với thị trấn phỉ thúy, Ngô Bình cho rằng rất khả quan. Có Tiết Thái Hổ giúp sức thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành nơi mua bán phỉ thúy lớn nhất toàn quốc, thậm chí là toàn thế giới.
Đường Tử Di đưa cho anh một số tư liệu nghiên cứu thị trường, năm ngoái các giao dịch mua bán phỉ thúy online trong nước đã đạt giá trị hơn một trăm năm mươi tỷ. Các giao dịch trực tiếp thì giá trị lên tới hơn sáu trăm tỷ, tổng cộng là hơn bảy trăm năm mươi tỷ.
Có điều, trước mắt bất luận là giao dịch trực tiếp hay online, thị trường phỉ thúy đang vô cùng hỗn loạn, hàng giả hàng nhái tràn lan khiến người tiêu dùng bị thiệt hại nặng nề.
Sau khi thị trấn phỉ thúy được thành lập sẽ đưa ra một bộ tiêu chuẩn giám định phỉ thúy. Bộ tiêu chuẩn này được phổ biến rộng rãi sẽ cung cấp kiến thức cho người tiêu dùng.
Không cần tới vài năm, bất cứ ai khi mua phỉ thúy cũng sẽ phải so sánh mặt hàng định mua với sản phẩm của thị trấn phỉ thúy. Như vật thì thị trấn phỉ thúy sẽ trở thành tiêu chuẩn chung để thẩm định phỉ thúy.
Đường Tử Di cho rằng sau khi thị trấn phỉ thúy đi vào hoạt động, chỉ trong vòng một năm là có thể nắm hơn ba phần của thị trường trong nước. Theo quy mô của thị trường vào năm ngoái thì sẽ rơi vào khoảng hai trăm ba mươi tỷ tệ.
Cho dù chỉ đạt được hai mươi phần trăm lợi nhuận thì cũng đã là gần năm mươi tỷ. Như vậy chỉ cần hai năm là thu hồi được vốn!
Đương nhiên tất cả chỉ là dự đoán, còn có thành công hay không thì hồi sau mới rõ.
Cuộc đầu tư nào cũng có rủi ro nhưng Ngô Bình hiểu rằng ba trăm tỷ anh rót vào đó sau này có thể kiếm lại cho anh một đống tiền!
Chẳng mấy chốc đã tới năm giờ chiều, Từ Quý Phi lại tới cùng Ngô Bình đi gặp Oda Nobunaga, Đường Tử Di cũng đi cùng.
Ba người họ lên xe, đi về phía phố Đông Doanh.
Phố Đông Doanh là con phố tại Vân Kinh mà người Đông Doanh đầu tư vào để biến thành nơi sinh hoạt, làm việc của người Đông Doanh. Những cửa hàng cửa hiệu, hội quán, khách sạn,... ở đó đều có chủ là người Đông Doanh.
Người Viêm Long bản địa ở đó rất ít bởi họ không phù hợp với khẩu vị đồ ăn ở đây, việc giao tiếp cũng có nhiều khó khăn.
Trên dãy phố có hai hàng xe đang đỗ, xung quanh lại đầy rẫy cửa hàng cửa hiệu nên giao thông đi lại khó khăn.
Chiếc xe của ba người họ vừa đi vào con phố được mười mấy mét thì ở phía đối diện có một chiếc xe Đông Doanh sang trọng đi tới. Phía trước lại còn có không ít chướng ngại vật và xe đang đỗ nên xe Ngô Bình chỉ đành nhường đường.
Chiếc xe kia chỉ cần dừng lại một chút là xe của Ngô Bình có thể qua được. Thế nhưng đối phương không hề có ý định dừng lại, thậm chí còn bấm còi inh ỏi.
Tài xế là người Đường Tử Di đưa tới, đó là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Anh ta cũng bấm còi inh ỏi theo để thể hiện sự bất mãn với đối phương.
Nhưng thật không ngờ, cửa chiếc xe kia mở ra, hai gã đàn ông mặc đồ đen nhảy xuống từ ghế sau. Bọn chúng đi thẳng về phía xe của Ngô Bình, gõ vào cửa kính.
Tài xế hạ kính xe, đang định nói chuyện với hai kẻ kia.
"Mẹ kiếp mày!", một tên áo đen vừa mở miệng ra đã chửi bới: "Nơi này là phố Đông Doanh, mấy con gián Viêm Long chúng mày không được vào, cút ra cho tao!"
Tài xế nổi giận: "Nói như *** thế mà nghe được à! Nơi này nằm trên lãnh thổ nước Viêm Long, thằng Đông Doanh kia mày có nhường đường cho người bản địa đi không thì bảo? Ai cho mày lá gan đó vậy?"
Tên áo đen cũng điên lên, đưa tay xách cổ tài xế, muốn lôi anh ta ra ngoài.
Đúng lúc này, Ngô Bình mở cửa xe bước xuống, lạnh lùng nói: "Thả anh ấy ra!"
Chương 195: Oda Nobunaga
Người Nhật Bản đó ngoái lại nhìn Ngô Bình chằm chằm rồi nói: “Nếu tôi không thả thì sao?”
Vù!
Ngô Bình búng ngón tay, một luồng chỉ phong bắn vào huyệt đạo ở vai của người đó, hắn kêu lên hự một tiếng, bàn tay đang giữ người tài xế lập tức buông thõng rồi tê rần, không thể làm gì được nữa.
Hắn kinh ngạc rồi hoảng sợ nhìn Ngô Bình: “Cậu là võ giả ư?”
Ngô Bình: “Chó khôn không cản đường, biến đi!”
Cửa bên ghế lái phụ của chiếc xe Nhật Bản mở ra, một người đàn ông trung niên để râu bước xuống rồi trầm giọng hỏi: “Có chuyện gì thế?”
Người Nhật Bản bị thương vội vàng chạy tới rồi lễ phép đáp: “Tổ trưởng, người này không cho xe của mình qua, đã thế còn làm cánh tay của tôi bị thương”.
“Hừ!”, người đàn ông tỏ vẻ coi thường: “To gan quá nhỉ, dám đánh người của tôi!”
Ông ta lấy điện thoại ra rồi ấn một dãy số, sau đó lạnh giọng nói với điện thoạ: “Đội trưởng Mã, nước Viêm Long các anh chẳng hiếu khách gì cả, chạy đến hẳn khu phố người Nhật để hành hung người ta đây này. Anh phải cho tôi một lời giải thích rõ ràng, không thì tôi sẽ đến đại sứ quán rồi báo cáo lên bộ ngoại giao đấy”.
Ngắt máy xong, người đàn ông quay lại xe, như thể đang chờ người trong điện thoại xuất hiện.
Ngô Bình cũng về xe của mình rồi nói với Đường Tử Di: “Tử Di, em gọi cho Oda Nobunaga rồi bảo chúng ta đang bị người Nhật Bản chặn đường nên không đến được, huỷ bỏ buổi gặp hôm nay”.
Đường Tử Di gật đầu rồi gọi cho Oda Nobunaga ngay.
Cô ấy vừa gọi điện thì đã có một chiếc xe cảnh sát đi tới phía sau chiếc xe của người Nhật kia, có bốn người bước xuống xe, đi đầu là một người đàn ông to béo, ông ta đi tới rồi cười nói với người đàn ông trung niên kia: “Ông Tetsuharu, xin lỗi vì để ông chờ lâu”.
Sau đó, khi ngoảnh lên nhìn xe của Ngô Bình thì ông ta đã quay ngoắt thái độ rồi nói: “Xuống xe!”
Ngô Bình đi xuống rồi hỏi: “Có việc gì vậy?”
Ông béo quan sát Ngô Bình rồi hỏi: “Là cậu đánh người của ông Tetsuharu bị thương hả? Cậu tên là gì? Lấy chứng minh ra đây”.
Ngô Bình lấy chứng minh ra rồi nói: “Là họ ra tay trước, tốt nhất ông hãy làm rõ chân tướng sự việc”.
“Chân tướng?”, ông béo cười lạnh nói: “Sự thật chình là cậu gây hấn trước, mau đi theo tôi về đồn”.
Người đàn ông Nhật bản tỏ vẻ đắc ý rồi chỉ vào Ngô Bình: “Sếp Mã, riêng với cái loại này thì phải phạt nặng vào”.
Ông béo cười nói: “Ông Tetsuharu cứ yên tâm, những thành phần cặn bã thế này thì dù là người trong nước, tôi cũng không nương tay đâu”.
Đường Tử Di không nghe nổi được nữa nên cũng xuống xe rồi lạnh giọng nói: “Nực cười! Ông chưa hỏi rõ trắng đen thế nào đã quy tội cho chúng tôi, ai cho ông cái quyền ấy hả?”
Ông béo liếc nhìn Đường Tử Di, thấy cô ấy có khí chất cao quý, đã thế còn xinh đẹp và đi một chiếc xe rất đắt tiền thì lập tức có một dự cảm không lành, ông ta ho khan một tiếng rồi nói: “Cô kia, tôi chỉ làm theo đúng luật thôi, là các cô ra tay đánh người trước còn gì”.
Ngô Bình: “Thế ư? Ông có thể xem camera ở gần đây xem ai mới là bên ra tay trước”.
Ông béo sầm mặt nói: “Khỏi cần, tôi nhìn là biết cậu không phải người lương thiện gì rồi. Đi thôi, theo tôi về đồn”.
Đúng lúc này, người đàn ông Nhật Bản chợt nhận được một cuộc điện thoại, ông ta đứng bật dậy rồi liên tục nói “Hayg!”. Ngắt máy xong, ông ta nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt rất phức tạp, sau đó đi tới gần anh rồi cúi gập người xuống: “Xin lỗi cậu Ngô, ban nãy là chúng tôi sai, mong cậu bỏ qua cho!”
Ông béo ngẩn ra, chuyện gì thế này? Tetsuharu gọi ông ta đến để xử lý Ngô Bình, sao giờ lại xin lỗi anh? Lẽ nào người thanh niên này có bối cảnh gì sao?
Chát!
Ngô Bình tát một cái vào mặt ông ta rồi nói: “Đang ở nước Viêm Quốc mà ông dám hống hách thế à? Ai cho ông dũng khí vậy hả?”
Người đàn ông biến sắc mặt, trông có vẻ muốn nổi cáu, nhưng cuối cùng vẫn cố nhịn rồi nói: “Xin lỗi!”
Ngô Bình ngoảnh lại nhìn ông béo kia: “Giờ ông còn muốn dẫn tôi về đồn nữa không?”
Ông béo ho khù khụ rồi nói: “Nếu bên tố cáo cho qua rồi thì thôi”.
“Thôi?”, Ngô Bình cười lạnh nói: “Tôi cho ông thời gian một ngày để về đồn khai báo hành vi của mình”.
Ông béo ngẩn ra rồi nổi giận nói: “Khai báo cái gì? Cậu tưởng mình là ai hả?”
Ngô Bình lấy chứng nhận của mình ra: “Tôi là Ngô Bình - cục phó của cục điều tra, trường hợp của ông cần phải được điều tra rõ ràng”.
Ông béo đần mặt ra, ngơ ngẩn nhìn con dấu đỏ chói trên chứng nhận của Ngô Bình, trán ông ta mướt mồ hôi, ông ta vội cười trừ nói: “Cục phó Ngô, tôi xin lỗi, ban nãy là tôi sai, tôi…”
“Có gì thì về đồn mà trình bày”, Ngô Bình hờ hững nói: “Tôi sẽ gọi cho ông sau”.
Dứt lời, anh quay về xe, bỏ ông béo tái mặt ở lại.
Chiếc xe của người Nhật đã tránh sang một bên, xe của Ngô Bình chậm rãi đi qua, sau đó tiến vào một câu lạc bộ của Nhật Bản.
Họ vừa xuống xe, một cô gái trẻ mặc Kimono đứng ngoài cửa đã mỉm cười nói: “Xin hỏi, là anh Ngô Bình phải không ạ?”
Ngô Bình gật đầu: “Đúng rồi”.
Cô gái nói: “Anh Ngô, cô chủ nhà chúng tôi đã chờ ở bên trong lâu rồi ạ, mời anh!”
Ngô Bình đi theo cô gái vào câu lạc bộ, sau khi đi qua một phòng khách, nhóm anh được mời vào một căn phòng nhỏ hơn.
Một cô gái mặc Kimono màu đỏ đang ngồi quỳ ở đây, cô ta khoảng hơn 20 tuổi, trông không quá đẹp, nhưng rất có khí chất.
Có hai người phụ nữ và bốn người đàn ông Nhật Bản ngồi bên cạnh cô ta. Ngô Bình liếc nhìn thấy thấy họ đều là cao thủ, nhất là người phụ nữ mặc Kimono đó, chắc phải cỡ đại tông sư cảnh giới Tiên Thiên rồi!
Ngô Bình thầm thấy kinh ngạc, cô gái này còn trẻ như vậy mà đã có tu vi cao vậy rồi ư?
Cô gái mặc Kimono lịch sự nói: “Chào anh Ngô Bình, mời ngồi!”
Ở đây không có ghế, Ngô Bình lại không quen ngồi quỳ, vì thế anh ngồi xếp bằng rồi nói với cô gái: “Cô là Oda Nobunaga hả?”
Cô gái mỉm cười đáp: “Đúng vậy, tôi xin lỗi khi bắt anh mất công đến đây thế này”.
Ngô Bình: “Không sao, có gì thì cô nói luôn đi, tôi không thích lòng vòng”.
Oda Nobunaga mỉm cười nói: “Anh Ngô đúng là người thẳng thắn, vậy tôi xin phép nói thẳng luôn. Cách đây không lâu, anh Ngô đã phát hiện ra vài thứ ở vịnh Bạch Long đúng không?”
Ngô Bình: “Đúng, sau khi phát hiện ra tôi đã báo cho Thần Võ Ti luôn, việc sau đó thế nào thì tôi không rõ”.
Oda Nobunaga nhìn anh: “Anh nói vậy là trước khi Thần Võ Ti đến đó, chỉ có một mình anh ở đó thôi ư?”
Ngô Bình cau mày: “Cô muốn nói gì?”
Oda Nobunaga bình thản đáp: “Tà lực bạch cốt của tượng ma ở bên dưới đã giảm mất một phần ba, anh Ngô có thể cho tôi một lời giải thích không?”
Ngô Bình ngạc nhiên: “Các cô đang giữ tượng ma ư?”
Oda Nobunaga thờ ơ nói: “Xin anh trả lời câu hỏi của tôi trước”.
Ngô Bình nhanh chóng bình tĩnh lại, đầu anh nảy ra rất nhiều ý, rõ ràng tượng ma đã được mang tới Thiên Kinh rồi, sao giờ lại ở trong tay họ? Lẽ nào bị cướp giữa đường?
Ngô Bình nhướn mày nói: “Tôi chưa từng thấy tượng ma mà cô nói, nên không biết tà lực đó là gì cả”.
“Vậy ư? Nếu anh đã báo cho Thần Võ Ti ngay thì chứng tỏ anh biết nó là thứ gì. Nếu vậy, lẽ ra anh cũng phải biết tính quan trọng của tượng ma mới đúng”, Oda Nobunaga nói.
Ngô Bình: “Đúng là tôi có biết, nhưng tà lực rất bất thường nên tôi không thể lại gần”.
Oda Nobunaga cau mày: “Anh nói vậy cũng đúng, đến tôi cũng không dám tiếp xúc với nó. Nhưng anh vẫn chưa thoát khỏi vòng nghi vấn, rất xin lỗi nhưng bây giờ tôi phải kiểm tra và thẩm vấn anh”.
Ngô Bình híp mắt nói: “Kiểm tra và thẩm vấn tôi?”
Bình luận facebook