• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 213-216

Chương 213: Vô cùng hối hận

Lục Kình Ba kinh ngạc nói: “Cái gì? Nhà quan chức lớn? Nhà giàu số một? Sao con không biết nhỉ?”

Lục Trường Hưng chỉ biết thở dài: “Thì bố cũng mới biết tuần trước thôi chứ đâu, đang định nói cho mày hay. Ai dè, mới có mấy hôm mà mày đã gây hoạ lớn rồi”.

Một tuần trước, Lục Trường Hưng phải bỏ ra một khoản tiền lớn để làm quen với một gia tộc quan chức lớn, trong lúc nói chuyện, ông ta đã biết vài manh mối về thân thế của Diệp Huyền.

Lạc Tuyết vừa hận vừa tuyệt vọng nên tức giận nói: “Diệp Huyền đáng chết, giấu kỹ thật đấy!”

Lục Trường Hưng lắc đầu hỏi: “Thế người tên là Ngô Bình thì sao, con đã biết lai lịch của nó chưa?”

Lục Kình Ba càng chán nản hơn: “Con gọi hỏi Lệ Bách Xuyên thì lão ta bảo Ngô Bình là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh, còn Đông Phật tiên sinh đó thì là một nhân vật võ lâm truyền kỳ, không ai dám động tới”.

Lục Trường Hưng gật đầu: “Vậy thì chúng ta đã hiểu tại sao Diệp Huyền lại giúp Ngô Bình rồi. Kình Ba, có đôi lúc mình phải học cách cúi đầu. Giờ con mang chi phiếu đến xin lỗi Diệp Huyền và Ngô Bình đi”.

Lục Kình Ba nghiến răng nghiến lợi: “Bố, con không nuốt trôi cục tức này được”.

“Không nuốt cũng phải nuốt!”, Lục Trường Hưng quát: “Con phải hiểu là nhà họ Lục chúng ta chỉ như một hạt buổi ở Thiên Kinh thôi, chưa là gì đâu. Mấy năm qua, con hống hách qua nên bố cũng lường trước sẽ có ngày này rồi. Chỉ là không ngờ chuyện lại lớn đến mức này”.

Dù nhà họ Lục có khối tài sản lên đến mấy chục tỷ, đã có thể coi là hộ giàu hạng hai ở Thiên Kinh. Nhưng nhà giàu ở đây nhiều vô kể, các hộ giàu cả nghìn tỷ và một trong bảy công ty mạnh nhất nước đều tệ tựu ở đây, vì thế nhà họ Lục vẫn chưa là gì cả.

Lục Kình Ba nhắm mắt lại, sau đó hít sâu một hơi rồi cố nhịn đau nói: “Được, để con đi”.

Nhóm Diệp Huyền uống rượu đến hơn hai giờ sáng thì Diệp Huyền nhận được cuộc gọi của Lục Kình Ba.

Cúp máy xong, anh ta cười nói: “Sư thúc tổ, Lục Kình Ba không chịu được nữa, bảo sẽ qua bây giờ”.

Ngô Bình cười lạnh: “Tôi còn tưởng ông ta giỏi thế nào”.

Diệp Huyền sờ mũi: “Sư thúc tổ, lát người đừng thương hại ông ta, tuyệt đối không được bớt một đồng nào hết. À, đệ tử còn muốn chiếm luôn đài truyền hình và trang mạng của ông ta cơ”.

Ngô Bình nhướn mày: “Ông ta có chịu bán không?”

Diệp Huyền: “Không bán không được, không bán thì nhà họ Lục cứ chờ ngày phá sản thôi”.

Quảng Hải nói: “Nghe nói Lục Kình Ba đã đầu tư 50 tỷ vào trang mạng đó, ba đài truyền hình cũng ngốn của ông ta cả trăm tỷ. Mà phần lớn tiền đều vay ngân hàng”.

Diệp Huyền gật đầu: “Trang mạng ấy rất có tiềm lực, mỗi tội hơi tốn tiền. Ba đài truyền hình thì đang sinh lời rồi, nhưng lãi không cao. Vì thế, cùng lắm tôi chỉ trả 50 tỷ cho tất cả sản nghiệp ấy của ông ta thôi”.

Quảng Hải cười nói: “50 tỷ? Thế thì Lục Kình Ba lỗ hẳn 100 tỷ à?”

Diệp Huyền cười khà khà: “Ai bảo ông ta đắc tội với sư thúc tổ? Tôi không cướp trắng của ông ta là may rồi đấy”.

Quảng Hải: “Nhưng nếu có 50 tỷ này thì Lục Kình Ba cũng vượt qua giai đoạn khó khăn, nhưng muốn trở mình thì hơi khó”.

Diệp Huyền cười lạnh: “Đáng đời! Ông ta tưởng làm ăn to dễ lắm à? Nếu tôi không ra tay thì cũng có người khác nhòm ngó thôi”.

Hiểu biết về tài chính của Ngô Bình có hạn nên anh hỏi: “Anh bỏ 50 tỷ thì sau này có lỗ không?”

Diệp Huyền cười lớn đáp: “Xem ra sư thúc tổ không hiểu về tài chính rồi, trang mạng của Lục Kình Ba có thể đứng trong tốp năm của cả nước, giá trị không dưới 70 tỷ. Mà đệ tử cũng không định kiếm lời từ nó, mà chỉ dùng nó để ấp ủ các dự án điện ảnh thôi. Còn ba đài truyền hình kia thì cũng có giá trị khoảng 20 tỷ, lãi 4 tỷ, giá giao dịch không dưới 100 tỷ, cho nên đệ tử sẽ không thể lỗ được”.

Ngô Bình mỉm cười: “Vậy thì tốt”.

Nửa tiếng sau, Lục Kình Ba đã tới, ông ta được người khiêng vào, cả người co quắp, mặt mày thì nhăn nhó vì đau đớn. Vừa vào, ông ta đã nói to: “Diệp Huyền, tôi sai rồi, đây là chi phiếu 5 tỷ”.

Diệp Huyền nhìn tờ chi phiếu ấy rồi nói: “Lục Kình Ba, tôi đổi ý rồi, giờ tôi muốn ba đài truyền hình và trang mạng kia của ông”.

Lục Kình Ba ngẩn ra: “Cậu muốn mua chúng ư?”

Diệp Huyền: “Đúng, hơn nữa tôi chỉ trả 50 tỷ thôi”.

Lục Kình Ba tức điên, ông ta tốn 150 tỷ đầu tư vào đó rồi mà Diệp Huyền chỉ trả 50 tỷ thôi ư? Lục Kình Ba phẫn nộ nói: “Diệp Huyền, cậu coi tôi là gì? Tưởng muốn sao cũng được à?”

“Sao nào?”, Diệp Huyền thờ ơ nói: “Theo tôi được biết thì ông đã thế chấp hết cổ phần ở Hoa Ảnh cho ngân hàng rồi, giờ tôi chỉ cần nói một câu thôi là họ sẽ tịch thu hết tài sản của ông ngay”.

“Cậu!”, Lục Kình Ba tức đến mức run lên, sau đó cay độc nhìn Diệp Huyền.

Diệp Huyền cười lạnh: “Không cần nhìn tôi như thế, tôi sợ lắm, ông mà doạ tôi sợ nữa là tôi diệt cả nhà ông đấy”.

Lục Kình Ba giật mình, chợt nhớ đến thế lực khủng khiếp sau lưng Diệp Huyền nên đành hít sâu một hơi rồi trầm giọng nói: “Tôi chỉ có 70 phần trăm cổ phần ở Hoa Ảnh nên không thể tự quyết định chuyện này được”.

“Chuyện đó thì ông khỏi lo, chỉ cần ông chuyển cổ phần sang cho tôi là xong”, Diệp Huyền nói.

Lúc này, Lục Kình Ba đang vô cùng hối hận, tại sao mình không điều tra rõ về thân phận của Ngô Bình chứ?

Anh ta đột nhiên vùng vằng đứng dậy rồi nhìn Diệp Huyền nói: “Diệp Huyền, hãy cho tôi một con đường sống!”

Diệp Huyền lạnh mặt nói: “Tôi cho ông 50 tỷ, dù nhà họ Lục của ông lỗ, nhưng vẫn có thể cầm cự được ở mức gia tộc hạng ba. Nếu ông không biết tôi xấu thì tôi đảm bảo nhà ông sẽ biết mất khỏi Thiên Kinh luôn”.

Lục Kình Ba tái mặt, sau đó lấy điện thoại gọi cho Lục Trường Hưng. Mười phút sau, ông ta vô lực cúp máy rồi uể oải nói” “Tôi đồng ý”.

“Tốt, hãy nhớ tất cả đều do ông gây ra!”, Diệp Huyền cười lạnh.

Tối đó, Diệp Huyền đã gọi đội pháp lý đến thảo hợp đồng. Ngô Bình đã giải ám thủ cho Lục Kình Ba và nhận tấm chi phiếu năm tỷ của ông ta.

Người của Diệp Huyền thấy tờ chi phiếu không có vấn đề thì thì lập tức chuyển khoản.

Sau đó, Ngô Bình xin số tài khoản của Chu Thanh Nghiên rồi chuyển luôn 5 tỷ cho cô ấy. Anh đã hứa sẽ giải quyết vấn đề khó khăn về tài chính cho cô ấy, vừa hay bây giờ đang có hơn chục tỷ nên anh chyển cho cô ấy năm tỷ.

Chu Thanh Nghiên đang ở tỉnh K, sai khi nhận được điện thoại của Ngô Bình và có thểm năm tỷ trong tài khoản, cô ấy giật bắn mình rồi vội hỏi tiền này ở đâu ra.

Ngô Bình chỉ nói là mình kiếm được, bảo cô ấy cứ dùng tạm, không đủ thì anh sẽ gửi thêm.

Chu Thanh Nghiên như trút được gánh nặng, đợt này cô ấy đang rất rầu rĩ vì chuyện tiền nong, thậm chí còn đang phải vay nóng lãi cao.

Đột nhiên có năm tỷ Ngô Bình gửi, mọi áp lực của cô ấy đã tan biến, ngắt máy xong, Chu Thanh Nghiên mừng đến rơi lệ.

Một lát sau, cô ấy bình tĩnh lại rồi gọi cho Ngô Bình, sau đó vô cùng chân thành nói: “Ngô Bình, em mong anh dùng số tiền này để trở thành cổ đông của công ty”.

Không chờ Ngô Bình trả lời, cô ấy đã nói tiếp: “Công ty kẹt vốn là do đã đầu tư hơn 50 tỷ vào dự án mới. Chỉ cần có vốn và lượng sản xuất ổn định thì chắc chắn năm nay sẽ kiếm được hơn 5 tỷ! Hơn nữa, em đảm bảo sang năm sẽ lãi gấp đôi”.

Thời gian qua, Chu Thanh Nghiên đã nghiên cứu kỹ và ngành nghề và nhà mày nên biết tiềm lực của nhà mình đến đâu.
Chương 214: Đố kỵ trong phòng hoá trang

Ngô Bình nói: “Không cần đâu, giờ anh góp cổ phần có khác nào giậu bổ bìm leo”.

Chu Thanh Nghiên cuống lên nói: “Ngô Bình, anh đã cứ em, sao có thể coi là giậu đổ bìm leo được? Anh nghe em nói này, anh góp 5 tỷ này thì em sẽ chia cho anh 30 phần trăm cổ phần”.

Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: “Thế này đi, anh sẽ chuyển thêm cho em 5 tỷ nữa rồi lấy 20 phần trăm cổ phần”.

Chu Thanh Nghiên vô cùng cảm động, biết Ngô Bình không muốn chiếm lợi ích của nhà họ Chu nên cô ấy đành thoả hiệp: “Thôi anh đừng đôi co với em nữa, anh góp mười tỷ thì phải nhận 30 phần trăm cổ phần. Nếu anh không đồng ý thì em không nhận tiền nữa, cùng lắm thì bán công ty thôi”.

Ngô Bình bó tay: “Được rồi, 30 thì 30, lát anh sẽ chuyển tiền cho em”.

Ngắt máy xong, Chu Thanh Nghiên mỉm cười rồi nhanh chóng báo tin tốt này cho ông nội mình. Chu Viễn Sơn rất tán đồng với cách làm của Chu Thanh Nghiên, vì nếu không có Ngô Bình giúp, họ sẽ phải bán công ty thật.

Đến khi trời sáng, đội ngũ pháp lý của Diệp Huyền mới thảo xong hợp đồng, sau đó còn cho chuyên viên đến công ty Hoa Ảnh kiểm tra lại.

Sau đó, không còn việc gì cho Ngô Bình nữa nên anh đã ra về, sau đó đến thăm hai mẹ con Lâm Băng Tiên.

Mấy ngày qua, nhờ có cuộc thi hát mà Lâm Băng Tiên đã nổi tiếng. Ở tập một, Lâm Băng Tiên lên sân khấu biểu diễn và được các giám khảo rất khen ngợi. Hôm nay chuẩn bị diễn ra buổi ghi hình thứ hai của chương trình Giọng hát vang xa nên Ngô Bình quyết định sẽ đi xem.

Bảy giờ sáng, Lâm Băng Tiên đã có mặt ở phòng hoá trang của chương trình, vì bảy rưỡi sẽ bắt đầu quay.

Cô ấy rất vui, vì có Vệ Thanh Ảnh làm việc ở hậu đài, thêm ưu thế trời ban và được các giảm khảo yêu quý. Sau tập một, cô ấy đã được một ca sĩ nổi tiếng tên Mã Thừa mời hợp tác, hơn nữa còn nhận được số phiếu bầu cao nhất.

Vì có nhan sắc diễm lệ, khí chất cao quý, giọng hát trời ban, tác phẩm cũng xuất sắc nên tập một vừa phát sóng, cô ấy đã có một lượng fan khủng. Hiện giờ, đã có hơn 2 triệu người quan tâm và tìm kiếm cô ấy trên mạng, hơn nữa con số này vẫn đang không ngừng tăng thêm.

Vì thế, Vệ Thanh Ảnh đã xếp cho Lâm Băng Tiên một trợ lý riêng chuyên cập nhật tin tức của cô ấy lên mạng. Không ngoài dự đoán, Lâm Băng Tiên đã nổi tiếng.

Lâm Băng Tiên vừa phủ phấn xong thì điện thoại đổ chuông, thấy là Ngô Bình gọi đến nên cô ấy vội nghe ngay: “Anh Ngô Bình… dạ, em đang ở đây rồi, vâng, em chờ anh”.

Có một cô gái da ngăm ngồi ở bàn trang điểm bên cạnh, nhan sắc cũng khá, đây cũng là một trong các thi sinh của chương trình.

Cô ta liếc thấy Lâm Băng Tiên vẫn đang trang điểm rồi nở một cụ cười độc ác.

Khoảng 15 phút sau, Lâm Băng Tiên đã trang điểm xong, Ngô Bình cũng sắp đến, cô ấy vội ra ngoài gặp anh.

Một lát sau, Ngô Bình đã xuất hiện, hai bên gặp mặt, anh hơi sững sờ, sau đó nhìn chăm chú vào gương mặt của Lâm Băng Tiên.

Sau khi trang điểm, Lâm Băng Tiên đã xinh đẹp hơn, thấy Ngô Bình nhìn mình như thế, cô ấy hơi ngại ngùng nên cúi đầu xuống nói: “Anh Ngô, em trang điểm trông có xinh không?”

Ngô Bình chợt kéo cô ấy lại gần rồi nói: “Vào nhà vệ sinh với anh”.

Trái tim thiếu nữ của Lâm Băng Tiên đập thình thịch, vào nhà vệ sinh làm gì? Nhưng cô ấy không hỏi nhiều mà ngoan ngoãn đi theo Ngô Bình luôn.

“Em tẩy trang đi, mau lên!”, Ngô Bình thúc giục Lâm Băng Tiên với giọng nghiêm trọng.

Lâm Băng Tiên tò mò: “Anh Ngô, tại sao ạ?”

Ngô Bình thở dài nói: “Trong phấn có độc”.

Lâm Băng Tiên hoảng hồn, vội vàng rửa mặt ngay.

Thấy cô ấy đã rửa mặt sạch sẽ, Ngô Bình cau mày hỏi: “Băng Tiên, có phải em đắc tội với ai rồi không?”

Lâm Băng Tiên xoa mặt rồi lắc đầu nói: “Không ạ, em mới đến Thiên Kinh, còn chưa có bạn bè nào chứ đừng nói là kẻ thù”.

“Dẫn anh đến phòng hoá trang”, Ngô Bình nói, anh phải tìm ra người muốn hại Lâm Băng Tiên, nếu không chuyện như thế này còn tiếp diễn.

Có bốn thí sinh đã trang điểm xong trong phòng hoá trang hiện đang cười nói vui vẻ. Ngoài ra, có một người đàn ông để râu đang đứng sau cô gái da ngăm, tay hắn đặt lên vai cô gái rồi hai người thì thầm gì đó.

Ngô Bình đi vào, tên có râu ngoái lại nhìn anh rồi cau mày hỏi: “Anh là ai?”

Lâm Băng Tiên vội nói: “Tổ trưởng Vương, anh ấy là bạn tôi…”

Tên có râu trầm giọng nói: “Tôi đã nhắc nhiều lần rồi, không được cho người ngoài vào đây, cô bị điếc à? Bảo anh ta ra ngoài mau”.

Ngô Bình nói: “Anh ăn nói cho cẩn thận, tôi là bạn của sếp các anh đấy”.

“Gì cơ?”, tên có râu tỏ vẻ coi thường: “Bạn của sếp Vệ á? Về soi gương lại đi, xem mình có giống bạn của sếp tôi không?”

Ngô Bình mặc kệ hắn, anh liếc nhìn cô gái da ngăm thì thấy móng tay của cô ta có dính chất độc giống phấn của Lâm Băng Tiên. Chất độc này không mạnh, nhưng nếu tiếp xúc với da một thời gian dài thì sẽ khiến người đó trúng độc và bị bệnh.

Ngô Bình biết ngay chính cô ta là người hạ độc, anh nghiêm giọng hỏi cô ta: “Tại sao cô lại hạ độc Băng Tiên?”

Cô gái hoảng hốt không hiểu tại sao Ngô Bình lại biết, nhưng ngay sau đó cô ta đã đứng dậy rồi nói to: “Anh nói linh tinh gì thế hả? Hạ độc cái gì? Anh Vương, mau tống thằng điên này ra ngoài đi, em sợ nó làm hại em”.

Tên có râu lập tức gọi bảo vệ, ngay sau đó đã có tiếng bước chân vang lên, mấy người bảo vệ cao lớn đã xông vào.

Tên có râu chỉ vào Ngô Bình: “Tống cổ nó ra ngoài”.

Ngô Bình giậm chân xuống đất, đầu mấy người đó ong ong rồi sinh ra ảo giác, thấy trước mặt mình là vực sâu thăm thẳm, một người sợ đến mức tái mặt rồi nằm rạp xuống.

Đó là thần ý của Ngô Bình đã đạt đến cảnh giới rất cao, nên anh có thể khiến người khác sinh ra ảo giác.

Sau đó, anh gọi ngay cho Vệ Thanh Ảnh, cô ấy đang ở Thiên Kinh, vì chuyện ký hợp đồng với Trần Lăng Sương nên sẽ ở lại đây một thời gian.

“Anh Ngô… gì cơ? Có người hạ độc?”, Vệ Thanh Ảnh sợ hết hồn, sau đó tức giận nói: “Anh đừng giận, tôi sẽ đế ngay”.

Ngô Bình cúp máy rồi nhìn cô gái ấy, sau đó lạnh giọng nói: “Hạ độc người khác là phạm pháp, Vệ Thanh Ảnh đang tới, đến lúc ấy, cô vừa không được tham gia chương trình nữa, mà còn thân bại danh liệt hay thậm chí là ngồi tù”.

Cô gái da ngăm biến sắc mặt, sau đó quay mặt đi không dám nhìn Ngô Bình nữa.

Tên có râu thấy Ngô Bình gọi điện thật thì cũng lờ mờ nghe thấy giọng của Vệ Thanh Ảnh. Hắn hơi hoảng rồi vội hỏi: “Anh quen sếp tôi thật à?”

Ngô Bình: “Cô ấy đang đến rồi, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh”.

Tên có râu sợ chết khiếp, vội vàng chắp tay nói: “Xin lỗi anh, tôi sai rồi, tại tôi tưởng anh tới quấy rối, chứ không biết anh là bạn của sếp”.

“Biến!”, Ngô Bình đá cho hắn một phát, sau đó đi tới chỗ cô gái da ngăm rồi hỏi: “Nói đi, tại sao cô lại hạ độc?”

Cô ta vẫn cứng miệng: “Anh đừng có ngậm máu phun người, tôi không biết anh đang nói gì cả”.

“Không nhận à?”, Ngô Bình cười lạnh: “Hi vọng cô sẽ không hối hận”.
Chương 215: Ác báo

Cô gái da ngăm hơi hoảng, cô ta biết nếu chuyện này bại lộ thì mình sẽ xong đời.

Cô ta lập tức nũng nịu với tên để râu: “Anh Vương, anh mau đuổi người này ra ngoài đi, em sợ quá…”

Tên có râu cũng chưa biết Ngô Bình có thân phận thế nào nên ho khan một tiếng rồi nói: “Dù anh có quen sếp Vệ thì cũng không thể coi thường người khác được, chủ của chương trình này không chỉ có mình sếp Vệ đâu”.

Ngô Bình chẳng buồn để ý đến hắn, lát nữa Vệ Thanh Ảnh tới, nhất định anh sẽ bảo cô ấy đuổi việc hắn.

Thái độ của Ngô Bình khiến tên kia bị bẽ mặt, nhưng hắn lại không dám mạnh miệng nữa.

Đúng lúc này, giọng của đạo diễn đã vang lên trong bộ đàm: “Mọi người còn làm gì thế? Sắp ghi hình rồi, sao không thấy ai ra cả?”

Tên có râu như hoàn hồn, vội cầm bộ đàm lên rồi nói: “Đạo diễn, có người đang gây rối ở đây, anh mau tới giải quyết đi ạ”.

Đạo diễn đó nổi giận rồi chạy ngay tới phòng hoá trang, ông ta đã ngoài 40 tuổi, đầu tóc rối bời, mắt thì đỏ ngàu. Ông ta đã thức suốt đêm chuẩn bị cho buổi ghi hình hôm nay nên giờ đầu óc đang căng như dây đàn.

“Các người làm gì thế hả? Có định quay nữa không? Không thì về hết đi”, ông ta gào lên rất to.

Tên có râu chạy ngay tới rồi chỉ vào Ngô Bình: “Đạo diễn, anh ta nhận mình quen sếp Vệ, sau đó còn bảo Mã Ngọc Phụng hạ độc Lâm Băng Tiên”.

Cô gái tên là vội tủi thân nói: “Đạo diễn, anh ta như bị điên ấy, anh mau cho người vào đuổi anh ta ra ngoài đi”.

Dù đạo diễn đang rất bực, nhưng vẫn còn minh mẫn. Sau khi nghe thấy chuyện hạ độc, ông ta bình tĩnh lại hỏi: “Chuyện là thế nào?”

Ngô Bình: “Chào đạo diễn, tôi là bạn của Lâm Băng Tiên, có người đã bỏ độc vào phấn trang điểm của cô ấy, tôi nghi là do Mã Ngọc Phụng làm. Tôi đã gọi cho Vệ Thanh Ảnh rồi, cô ấy đang trên đường tới”.

Đạo diễn hơi bất ngờ, người có thể gọi điện bắt Vệ Thanh Ảnh tới chắc chắn có thân phận không bình thường. Ông ta không còn tỏ vẻ giận dữ nữa mà nói: “Sắp quay rồi, giờ các người làm vậy thì có định để chương trình phát sóng nữa không?”

Ngô Bình: “Ghi hình là chuyện rất quan trọng, nhưng đầu độc là chuyện liên quan đến pháp luật rồi, tôi có quyền yêu cầu các ông dừng quay để phối hợp điều tra”.

Ngô Bình giơ chứng nhận từ bộ an ninh trật tự của mình ra, đạo diễn cầm lấy xem rồi cả kinh.

Ông ta nhìn Ngô Bình rồi hạ giọng: “Hay anh cứ cho ghi hình trước được không? Các giám khảo đang chờ bên ngoài rồi, giờ mà ngừng quay thì tôi biết ăn nói với họ thế nào”.

Ngô Bình: “Ông bảo họ chờ thêm một lát”.

Đạo diễn bó tay, đành ra ngoài nói chuyện với các giảm khảo. Trong lúc đó, Mã Ngọc Phụng đã sợ đến mức tái mặt.

Mười phút sau, Vệ Thanh Ảnh đã tới, cô ấy xin lỗi Ngô Bình ngay: “Xin lỗi anh Ngô, tôi không ngờ lại xảy ra chuyện này, Băng Tiên không sao chứ?”

Ngô Bình: “May mà tôi phát hiện kịp thời, không thì hậu quả khó lường”.

Tên có râu đần mặt ra, sếp Vệ còn khách sáo với Ngô Bình như vậy, rốt cuộc anh là ai?

Mã Ngọc Phụng ngồi đực ra, toàn thân run rẩy, cô ta biết mình xong đời rồi. Các thí sính nữ khác cũng đang thì thầm to nhỏ với vẻ sửng sốt.

Sau khi hỏi rõ mọi chuyện, Vệ Thanh Ảnh nhìn Mã Ngọc Phụng: “Nếu giờ cô nhận lỗi thì tôi còn cứu được”.

Mã Ngọc Phụng bật khóc: “Sếp, tôi sai rồi!”

Tên có râu vừa ngạc nhiên vừa tức giận, rồi vội tránh Mã Ngọc Phụng thật xa, sau đó chỉ vào mặt cô ta mà mắng: “Vừa gặp tôi đã biết cô không phải người tốt rồi, quả nhiên tôi đã đoán đúng”.

Vệ Thanh Anh sầm mặt nói: “Tại sao cô lại làm thế?”

Mã Ngọc Phụng bật khóc nói: “Vì Lâm Băng Tiên quá xuất sắc, chúng tôi cùng một nhóm, cứ thế này tôi thấy mình sẽ thua mất nên… nên mới nhờ một người bạn học hoá làm cho một loại chất độc nhẹ, sau đó lén bỏ vào phấn của Lâm Băng Tiên”.

Vệ Thanh Ảnh tức phát run: “Sao trong các thí sinh lại có một người xấu xa như cô nhỉ! Tổ trưởng Vương, báo cảnh sát!”

Mã Ngọc Phụng hét lên: “Đừng, tôi sai rồi, tôi không muốn ngồi tù, tôi không muốn rời khỏi cuộc thi…”

Song, dù Mã Ngọc Phụng có nói gì cũng vô dụng, cô ta đã bị bảo vệ kéo ra ngoài. Tên có râu định chuồn, nhưng đã bị Ngô Bình gọi lại: “Anh qua đây”.

Hắn cứng người rồi chầm chậm quay lạ, sau đó mỉm cười nịnh nọt: “Anh Ngô, anh gọi tôi có việc gì thế?”

Ngô Bình: “Tôi đã bảo khi nào Vệ Thanh Ảnh đến, tôi sẽ bảo cô ấy đuổi việc anh, giờ anh đi được rồi”.

Không cần đoán Ngô Bình cũng biết, Mã Ngọc Phụng dám to gan làm vậy là nhờ tên có râu này. Cho nên anh không thể giữ hắn ở lại.

Vệ Thanh Ảnh nói luôn: “Vương Cao Phong, anh bị đuổi”.

Tên có râu hoảng loạn: “Sếp Vệ, xin hãy cho tôi thêm một cơ hội…”

Vệ Thanh Ảnh mất kiên nhẫn xua tay, hắn cũng bị bảo vệ lôi ra ngoài.

Bấy giờ, Vệ Thanh Ảnh mới áy náy nói: “Anh Ngô, tôi rất xin lỗi, không ngờ lại xảy ra chuyện này, là do tôi thất trách”.

Ngô Bình bình thản nói: “Tôi không muốn có chuyện như vậy tiếp diễn nữa”.

“Chắc chắn rồi”, Vệ Thanh Ảnh vội nói: “Thật ra tôi đang dồn toàn lực để giúp Băng Tiên nổi tiếng. Cô ấy có điều kiện tốt, sau chương trình này, kiểu gì cũng nổi tiếng”.

Ngô Bình gật đầu: “Phiền cô. À, Lục Kình Ba không gây áp lực cho cô nữa chứ?”

Vệ Thanh Ảnh cười trừ: “Mấy hôm trước, Sơn Hải gặp rất nhiều chuyện phiền phức, tôi suýt định từ bỏ. Nhưng chẳng hiểu sao hai hôm nay lại sóng yên biển lặng rồi”.

Ngô Bình: “Nhà họ Lục bị cảnh cáo rồi, sau này sẽ không còn ai gây chuyện với cô và Trần Lăng Sương nữa đâu”.

Vệ Thanh Ảnh kinh ngạc, chuyện này cũng do Ngô Bình làm ư? Cô ấy hỏi dò: “Anh Ngô, Lục Kình Ba dừng tay thật ư?”

Ngô Bình: “Ừm, cô yên tâm đi”.

Vệ Thanh Ảnh thở phào một hơi, trước đó cô ấy rất lo lắng, dẫu sao nhà họ Lục có thế lực không nhỏ, lại có quyền thế ở Thiên Kinh. Sơn Hải là công ty ở nơi khác đến, không nên đắc tội với họ.

Giờ nhà họ Lục đã bị Ngô Bình cảnh cáo, vậy là cô ấy có thể yên tâm rồi, sau này cứ dốc sức phát triển Sơn Hải ở Thiên Kinh thôi.

Sau đó, Vệ Thanh Ảnh đã xếp cho Ngô Bình ngồi ở vị trí cho khách quý. Chương trình rất hay, đây cũng là lần đầu tiên anh xem Lâm Băng Tiên biểu diễn.

Cùng lúc đó, Lục Kình Ba đang thực hiện nốt các bước cuối cùng để bán ba đài truyền hình và trang mạng cho Diệp Huyền. Ký kết xong, ông ta lái xe đến tổng bộ của bang Long Xà luôn.

Hình như mọi người đều quên mất một điều, Lục Kình Ba không chỉ là người nhà họ Lục, mà còn là phó bang chủ của Long Xà, một nhân vật trong giang hồ.

Lục Kình Ba chán nản đi vào phòng khách của tổng bộ bang Long Xà, một ông lão đang ngồi ở đây, đứng hai bên là không ít thành viên quan trọng của bang phái.

Ông lão đã nhiều tuổi, tóc búi cao, mặt tròn, lông mày dàu, mắt sáng.

Lục Kình Ba cúi đầu chào: “Tham kiến bang chủ!”

Ông lão gật đầu: “Kình Ba đừng đa lễ”.

Lục Kình Ba đứng dậy rồi nói: “Bang chủ, Kình Ba đến bước đường cùng rồi, mong bang chủ giúp đỡ”.
Chương 216: Yêu ma nhảy múa

Ông lão ấy chính là Tả Vân Tinh, bang chủ của bang Long Xà.

Tả Vân Tinh nhẹ nhàng nói: “Tôi đã biết chuyện của cậu rồi. Tên Diệp Huyền kia nên cần dè chừng. Cách làm trước đó của cậu quá lỗ mãng”.

Lục Kình Ba thở dài: “Bang chủ, lần này công ty của tôi bị Diệp Huyền giành mất. Tôi chịu thiệt hại ít nhất là một trăm tỷ!”

Tả Vân Tinh hừ giọng: “Miếng mỡ một trăm tỷ ấy, đâu phải ai cũng nuốt trôi được? Tên Diệp Huyền kia dù có chỗ dựa lớn đến mấy cũng chỉ là người, là con người thì ắt có sinh lão bệnh tử! Chuyện này để tôi xử lý. Những chuyện sau đó, cậu không cần hỏi nhiều nữa”.

Lục Kình Ba cả mừng. Ông ta hiểu rõ tính tình của bang chủ bang Long Xà, bèn nói ngay: “Cảm ơn bang chủ! Nếu bang chủ có thể giúp tôi lấy lại công ty, sau này Kình Ba sẽ hiến tặng một trăm triệu cho bang Long Xà!”

Tả Vân Tinh cười: “Những chuyện này để sau hẵng nói. Trong chuyện này còn có một người tên Ngô Bình. Dạo trước, Lâm Hổ Vương bị cậu ta dùng ám thủ, hiện giờ sống không bằng chết. Anh trai Lâm Thiên Vương của hắn như phát điên vậy, đang đi tìm tên Ngô Bình này khắp nơi. Lát nữa, tôi sẽ sai người tiết lộ tin Ngô Bình đang ở thủ đô cho Lâm Thiên Vương biết”.

Hai mắt Lục Kình Ba sáng rực: “Bang chủ sáng suốt! Lâm Thiên Vương sở hữu năng lực rất mạnh, Ngô Bình chắc chắn không phải đối thủ!”

Tả Vân Tinh nói: “Vẫn chưa đủ. Tên Ngô Bình này là truyền nhân của Đông Phật tiên sinh. Mà kẻ địch của Đông Phật tiên sinh đang ở Thiên Kinh, tên là Trương Nguyên Cổ, ông chủ của tổ chức Tiên Cơ. Nếu có thể hợp tác với hắn, đừng nói Ngô Bình, ngay cả người đứng sau Ngô Bình cũng phải xong đời”.

Lục Kình Ba hào hứng đến mức run rẩy cả người: “Vậy tên Trương Nguyên Cổ ấy sẽ giúp chúng ta à, bang chủ?”

“Không phải hắn giúp chúng ta, mà là chúng ta giúp hắn tiêu diệt đối thủ”, Tả Vân Tinh cười nói: “ Trương Nguyên Cổ là đệ tử của Đông Phật tiên sinh, sau đó phản bội sư môn, nương nhờ nhà Tư Đồ của nước Mễ. Bây giờ hắn về nước phát triển, đang muốn trèo lên vị trí cao, nên buộc phải đạp sư đồ Đông Phật tiên sinh xuống!”

Lục Kình Ba gật đầu: “Thì ra là vậy!”

Lúc này, Ngô Bình còn đang xem chương trình, biểu hiện của Lâm Băng Tiên vẫn rất tốt. Vệ Thanh Ảnh ngồi ngay bên cạnh Ngô Bình. Cô ấy cười hỏi: “Anh Ngô à, lần này anh đến thủ đô chính vì để thăm Băng Tiên?”

“Không đâu. Tôi có chút việc cần phải xử lý lý thôi”, Ngô Bình đáp: “Về phần Băng Tiên, làm phiền cô Vệ”.

Vệ Thanh Ảnh đáp: “Nào có, là việc tôi nên làm mà”.

Nghĩ đến Diệp Huyền, anh bèn hỏi: “Cô Vệ có biết Diệp Huyền không?”

Vệ Thanh Ảnh gật đầu: “Tiếng tăm của anh Diệp, ai mà chẳng biết? Đó là nhân vật lớn của giới giải trí mà, tôi ngưỡng mộ đã lâu”.

Ngô Bình nói: “Diệp Huyền đã thu mua đài truyền hình và các trang video của Lục Kình Ba. Tôi cảm thấy hai người có thể hợp tác”.

Đôi mắt Vệ Thanh Ảnh sáng lên: “Được! Hôm nào phiền anh giới thiệu cho tôi nhé”.

“Được thôi, khi nào về tôi sẽ sắp xếp”, Ngô Bình mỉm cười đồng ý.

Xem đến nửa chương trình, Ngô Bình nhận được tin nhắn của Diệp Huyền, bảo là anh ta đã hẹn một nhà sưu tầm hổ phách kia rồi, hỏi anh có rảnh vào trưa nay không.

Anh xem đồng hồ, thấy bây giờ vẫn còn kịp, bèn chào tạm biệt Vệ Thanh Ảnh.

Hai bên hẹn gặp nhau ở gần nhà của nhà sưu tầm kia. Quảng Hải lái xe, đi đến điểm hẹn.

Nhưng họ chờ suốt hai mươi phút, Diệp Huyền vẫn không lộ diện.

Quảng Hải hơi sốt ruột, bèn nói: “Sư thúc tổ, chắc Diệp Huyền bị tắc đường, để đệ tử gọi điện hỏi”.

Vừa gọi được, Quảng Hải đã phàn nàn: “Diệp Huyền à, đã chờ anh hai mươi phút rồi đấy, anh…”

Đột nhiên anh ấy ngừng lại, trầm giọng hỏi: “Ai đấy?”

Quảng Hải nhìn sang Ngô Bình, đoạn nói: “Sư thúc tổ, đối phương bảo là Diệp Huyền đang nằm trong tay họ”.

Ngô Bình bắt máy nghe, đanh giọng hỏi: “Anh là ai?”

Đối phương bật cười đầy đáng sợ: “Tôi là ai, không quan trọng. Đưa máy cho Diệp Thiên Tông”.

Lòng Ngô Bình chùng xuống. Đối phương bảo Diệp Thiên Tông nghe máy, chứng tỏ đã biết quan hệ giữa Diệp Huyền và Diệp Thiên Tông!

“Diệp Thiên Tông không có ở đây. Có chuyện gì cứ nói thẳng với tôi”.

“Ồ? Cậu là ai?”, đối phương hỏi.

“Tôi là Ngô Bình”, Ngô Bình đáp.

“Ngô Bình? Chưa từng nghe tên”. Đối phương bảo: “Trong vòng mười phút, bảo Diệp Thiên Tông liên hệ với tôi, nếu không thì đừng hòng gặp lại cháu trai nữa!”

Dứt lời, đối phương đã cúp máy.

Ngô Bình im lặng giây lát, nói với Quảng Hải: “Lái xe, đi gặp sư phụ anh!”

Cùng lúc ấy, anh liên lạc với Diệp Thiên Tông trên đường đi.

Diệp Thiên Tông đang nghỉ ngơi ở nhà. Nhận được điện thoại của Ngô Bình, ông ấy bật dậy, song vẫn cực kỳ bình tĩnh nói: “Sư đệ, cậu đến đây nhanh nhé, chúng ta gặp nhau rồi nói”.

Quảng Hải lái xe cực nhanh, chưa đến nửa giờ, xe đã về núi. Cùng lúc đó, người phụ trách âm thầm bảo vệ Diệp Huyền cũng đã đến.

Vốn dĩ nhóm người bảo vệ Diệp Huyền có bảy người, nhưng số người sống sót trở về chỉ có một, hơn nữa còn bị thương nặng. Người này chỉ kịp nói đơn giản mấy câu đã không gắng gượng được nữa, cuối cùng chỉ báo một tin cho Diệp Thiên Tông rằng, chuẩn bị một trăm triệu tiền chuộc và đợi chuộc người.

Lúc Ngô Bình đến nơi, Diệp Thiên Tông đang quay lưng với đại sảnh, nhìn chằm chằm vào bức tranh trên tường đến thẫn thờ.

“Sư huynh”, anh gọi.

Diệp Thiên Tông “ừ” một tiếng: “Sư đệ, cậu đoán kẻ bắt Diệp Huyền là ai?”

Ngô Bình lắc đầu.

“Anh luôn hết mực bảo vệ Diệp Huyền, ngay cả người bảo vệ nó còn không biết thân phận của nó. Thật ra thì ngoài những người sư huynh đệ như chúng ta, người ngoài đều không biết Diệp Huyền chính là cháu anh”.

“Trương Nguyên Cổ cũng biết?”, Ngô Bình hỏi.

Diệp Thiên Tông khẽ thở dài: “Đúng vậy”.

Lòng Ngô Bình chúng xuống: “Sư huynh, Trương Nguyên Cổ thật sự làm thẳng tay vậy sao?”

Diệp Thiên Tông lắc đầu: “Không phải Trương Nguyên Cổ làm đâu”.

Ngô Bình ngây ra: “Không phải ư?”

Diệp Thiên Tông đáp: “Nếu anh là Trương Nguyên Cổ thì chỉ cần truyền tin tức Diệp Huyền là cháu anh ra ngoài thôi, tự khắc sẽ có người ra tay với anh. Ví dụ như Hắc Đế của nước Mễ, Nhẫn Điện của Đông Doanh, vân vân”.

Ngô Bình hỏi: “Vậy có thể là thế lực nào?”

“Vẫn chưa rõ. Nhưng có thể khẳng định một điều, Trương Nguyên Cổ nhất định có can dự”. Ông ấy thở dài, ánh mắt thấp thoáng vẻ buồn bã: “Ngày xưa, vì bảo vệ Huyền nên anh không cho nó tu hành. Xem ra bây giờ, anh vẫn làm chưa đủ”.

Ngô Bình vội nói: “Sư huynh đừng quá lo lắng. Chắc chắn chúng ta có thể cứu Diệp Huyền về”.

“Mạo hiểm rất lớn”, Diệp Thiên Tông quay lại, nhìn Ngô Bình: “Sư đệ, chuyến đi này thập cửu nhất sinh. Nếu anh không thể quay về, cậu đừng trả thù, cứ tu luyện thật tốt. Rồi sẽ có ngày cậu trở thành cao thủ tuyệt đỉnh, trả thù cho sư huynh cũng không muộn”.

Ngô Bình thấy đầu mình tê rần: “Sao sư huynh lại nói mấy lời này kia chứ?”

Diệp Thiên Tông cười khổ: “Đối phương ra tay với Diệp Huyền thì chắc chắn đã có sự chuẩn bị hoàn hảo. Bọn họ muốn dùng tính mạng của Huyền để uy hiếp, anh chỉ đành ngoan ngoãn làm theo lời họ. Mà như vậy, e là anh không còn đường sống sót”.

Ngô Bình nhíu mày: “Sư huynh, anh bi quan quá. Anh cứ ngồi ở nhà chờ tin, em đến hiện trường!”

Trong chuyện truy tìm tung tích, Ngô Bình nói mình xếp thứ hai thì không ai dám nói xếp thứ nhất. Anh tin chắc sẽ tìm được Diệp Huyền dựa vào nhãn lực của mình.

Diệp Thiên Tông xua tay: “Sư đệ, cậu đừng tham gia”.

Ngô Bình trầm giọng nói: “Sư huynh, tin em, chắc chắn em sẽ tìm được Diệp Huyền!”

Không chờ Diệp Thiên Tông đồng ý, anh đã gọi Quảng Hải rồi đi đến địa điểm Diệp Huyền bị bắt. Đi được nửa đường, anh bắt đầu liên lệ với Hàn Bạch để nhờ hỗ trợ.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom