Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201-206
Chương 201: Triệu Vương Tôn
Hai người đi vào, Diệp Thiên Tông cúi đầu thật sâu: "Vãn bối Diệp Thiên Tông kính chào tiền bối!"
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, đó là một đôi mắt vô cùng sáng rõ, linh động. Trong đôi mắt tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy khiến trái tim Ngô Bình giật nảy.
Tất nhiên chỉ đôi mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình mới có thể nhìn thấy ngọn lửa đó, điều này nghĩa là năng lượng thần hồn của người này vô cùng mạnh mẽ!
"Diệp Thiên Tông, sư phụ của cậu có khỏe không?". Ông ấy nói, vì đã quá lâu không nói nên giọng điệu cứng nhắc.
Diệp Thiên Tông vội nói: "Thưa tiền bối, gia sư vẫn khỏe".
"Đã đột phá Địa Tiên chưa?", ông ấy hỏi tiếp.
Diệp Thiên Tông nói: "Vẫn chưa ạ".
Ông ấy khẽ thở dài: "Nếu vẫn chưa đột phá thì hy vọng cũng khá ít ỏi, chỉ tiếc..."
Ông ấy khựng lại một chút rồi nói: "Ta gọi cậu đến là vì có việc cần nhờ".
Diệp Thiên Tông vội nói: "Không dám! Tiền bối cứ việc dặn dò, vãn bối dù có thịt nát xương tan cũng sẽ tận tâm dốc sức!"
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Không nghiêm trọng như vậy đâu. Cậu hãy giúp ta chuẩn bị một loại thuốc có thể khơi dậy tiềm năng của sinh mệnh, ta cần dùng".
Diệp Thiên Tông sững ra: "Tiền bối cần loại thuốc này làm gì?"
Triệu Vương Tôn lạnh nhạt nói: "Đám ngu xuẩn đó dám dùng tượng ma để đổi cái người sắp chết như ta. Giữa bọn ta có món nợ máu. Thế nên ta quyết định trước khi chết sẽ đánh đến Đông Doanh, giết tên chó Oda Tamura, giết luôn đám cao thủ tà đạo của Đông Doanh, báo thù rửa hận cho những người dân vô tội chết đi năm đó!"
Diệp Thiên Tông kinh hãi: "Tiền bối, như thế không được!"
Triệu Vương Tôn nhìn Diệp Thiên Tông, nói: "Thời gian còn lại của ta còn chưa đủ một năm nữa. Có thể dốc chút sức mọn vì quốc gia này trước khi chết, dù có chết ta cũng không hối tiếc".
Diệp Thiên Tông đột nhiên quỳ xuống: "Tiền bối, xin người hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm được linh dược chữa khỏi cho tiền bối..."
Triệu Vương Tôn phất tay: "Không cần đâu. Linh dược đâu có dễ tìm như thế? Hơn nữa cho dù tìm được linh dược thì chưa chắc đã chữa khỏi được cho ta. Ta bị tà độc ăn mòn gần trăm năm, có thể gần như đã mục nát, thần hồn bị vấy bẩn, chẳng thuốc nào chữa được đâu".
"Chưa chắc đâu!"
Ngô Bình đột nhiên nói. Anh nhìn Triệu Vương Tôn với dáng vẻ tự tin vô cùng, còn nở một nụ cười.
Triệu Vương Tôn nhìn anh: "Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu có cách chữa cho ta sao?"
Ngô Bình chắp tay cúi người thật sâu: "Vãn bối Ngô Bình kính chào tiền bối. Vãn bối quả thực có cách chữa khỏi cho tiền bối".
Diệp Thiên Tông vội vàng giới thiệu: "Tiền bối, đây là tiểu sư đệ của tôi, là đồ đệ mà gia sư năm nay mới nhận. Cậu ấy tinh thông y thuật, tôi đưa cậu ấy đến vì muốn để cậu ấy xem tình hình vết thương của tiền bối thế nào".
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Cậu nhóc à, hôm qua tất cả những thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới này đã hội tụ ở đây nhưng chẳng ai có cách gì, cậu nói cậu có thể chữa khỏi sao? Cậu tài giỏi đến đâu mà lại nói thế?"
Ngô Bình chỉ mỉm cười, anh đi đến trước mặt Triệu Vương Tôn, nói: "Tiền bối tu vi cao thâm, hơn nữa còn có tiên pháp hộ thể, thế nên tuy bị tà khí xâm nhập nhưng sức sống vẫn chưa tắt hẳn, có thể kiên trì thêm gần trăm năm".
"Tôi thấy tu vi của tiền bối mới chỉ là Địa Tiên thời kỳ đầu, nếu có thể đột phá vào lúc này thì cần gì sợ tà độc cỏn con?"
Triệu Vương Tôn sững sờ: "Đột phá?", sau đó ông ấy liền lắc đầu.
"Không thể nào. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên vô cùng khó, bây giờ ta còn đang bị thương nặng, cho dù là trước khi ta bị thương thì cũng không thể nào nắm chắc việc đột phá".
Ngô Bình nói: "Đó là vì tiền bối chưa gặp được tôi".
Triệu Vương Tôn chợt thấy hứng thú, nói: "Cậu nhóc à, cậu ăn nói cũng lớn lối đấy, dám nói là có thể giúp ta đột phá. Vậy cậu hãy nói cho ta biết đi, làm sao để giúp ta đột phá?"
Ngô Bình lấy huyết chi và cóc ngọc ba chân ra, nó: "Huyết chi có thể bồi bổ cơ thể bị suy yếu của tiền bối, cóc ngọc ba chân có thể chữa trị cho vết thương của tiền bối. Sau đó tôi sẽ dùng Đại nghịch thần châm để khơi gợi tiềm năng của tiền bối, từ đó đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên".
Triệu Vương Tôn kinh ngạc: "Đại nghịch thần châm?"
"Đúng vậy, Đại nghịch thần châm có thể mượn sức mạnh tà độc để đưa tiền bối thoát khỏi nghịch cảnh, đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Nói cách khác, tà độc mà tiền bối phải chịu đựng suốt một trăm năm nay không phải là chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện tốt!", Ngô Bình nói.
Triệu Vương Tôn kinh hãi, nói: "Cậu...cậu nhóc à, y thuật của cậu thật lạ kỳ".
Ngô Bình cười nói: "Về bản chất, tà độc và linh khí không có sự khác biệt. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên còn được gọi là cảnh giới Thuần Dương, một khi bước vào cảnh giới này thì tà độc sẽ được chuyển hóa thành sức mạnh tiên nguyên".
Triệu Vương Tôn im lặng, mãi hồi lâu sau mới hỏi: "Cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm", Ngô Bình nói, đây là tính toán thấp nhất của anh.
Triệu Vương Tôn liền cười lớn: "Ông trời vẫn chưa tuyệt đường của Triệu Vương Tôn này! Được! Ta muốn thử, cậu nhóc, làm phiền cậu rồi!"
Ngô Bình nói: "Ngoài ra tôi cần một cây sâm vương".
"Sâm vương sao?", Diệp Thiên Tông nghĩ một lúc rồi nói: "Cái này để anh!"
Diệp Thiên Tông đi rồi, Ngô Bình liền nói: "Tiền bối, chúng ta hãy dùng huyết chi trước".
Trong huyết chi có chứa độc tố, Ngô Bình dùng mấy loại thuốc để trung hòa. Anh nấu thành canh ngay tại chỗ để Triệu Vương Tôn uống.
Sau khi uống bát canh huyết chi, sắc mặt Triệu Vương Tôn liền trở nên khá hơn, nhưng khí đen trên mặt càng đậm hơn.
Lúc này đã qua hai tiếng, Diệp Thiên Tông đã quay lại, ông ấy cầm theo một cái hộp ngọc. Sau khi mở ra, trong hộp có một cây sâm vương.
Cây sâm vương này đã thành hình người, nặng dưới ba lạng, toàn thân trắng như ngọc, mùi sâm nồng đậm.
Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, cây sâm vương này dùng thế nào?"
Ngô Bình nói: "Dùng nó và cóc ngọc ba chân, phối hợp thêm vài loại thuốc nữa để điều chế thành canh sâm cóc tam bổ, có thể bồi bổ nguyên khí, bồi bổ vết thương, bồi bổ tinh thần".
Nói xong anh liền bắt tay vào chế thuốc. Cách chế loại thuốc này khá phức tạp, bỏ thuốc nào vào trước, xử lý thuốc thế nào, nấu bao lâu, tất cả đều phải vô cùng tỉ mỉ.
Nấu suốt ba tiếng đồng hồ, một bát canh có màu sắc tựa như ngọc tím ra lò, Ngô Bình bảo Triệu Vương Tôn hãy uống hết nhân lúc còn nóng.
Sau đó anh liền ngồi cạnh để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bước châm cứu kế tiếp. Dùng Đại nghịch thần châm mất rất nhiều sức lực, anh phải giữ trạng thái tốt nhất.
Nửa tiếng sau, canh sâm cóc tam bổ đã phát huy tác dụng, hơn ba tiếng đồng hồ sau thì canh phát huy tác dụng đến đỉnh điểm. Triệu Vương Tôn cảm giác được vết thương trong cơ thể mình và vết thương của thần hồn đều được chữa trị, nguyên khí dồi dào.
Thậm chí ông ấy còn cảm thấy trạng thái bây giờ của mình còn mạnh hơn cả trước khi bị cầm tù ở Đông Doanh. Nhưng sự mạnh mẽ này chỉ là tạm thời, cùng lắm chỉ duy trì được một tiếng.
Ngô Bình đột nhiên mở mắt ra nói: "Tiền bối, xin hãy chuẩn bị kỹ!"
Triệu Vương Tôn đã cởi toàn bộ quần áo, ông ấy ngồi xếp bằng để Ngô Bình châm kim.
Ngô Bình điều động chân khí màu vàng kim, bắt đầu châm cứu cho Triệu Vương Tôn. Chân khí màu vàng kim đi theo cây kim vàng vào sâu trong kinh mạch, anh có thể cảm nhận trong cơ thể Triệu Vương Tôn có một luồng tiên lực hùng hậu còn mạnh mẽ hơn cả chân khí vàng kim của anh!
Triệu Vương Tôn không hề phản kháng mà để cho chân khí đi vào cơ thể. Chân khí vàng kim đi khắp 108 huyệt đạo trong cơ thể ông ấy.
Việc châm kim phải liền mạch lưu loát, quá trình chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút. Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, chân khí tiêu hao rất nhiều.
Khi hạ cây kim cuối cùng xuống, anh gần như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống.
Lúc này Triệu Vương Tôn thấy toàn thân mình nóng bừng, tà độc mạnh mẽ khắp nơi trong cơ thể giờ đây ông ấy lại có thể dễ dàng sử dụng!
Hoặc có thể nói thể chất của ông ấy đã có sự thay đổi, tiềm năng của cơ thể được khơi dậy, từ đó có được năng lực khống chế và tận dụng tà độc. Lúc này tà độc và tiên lực hòa vào làm một, mãnh liệt đột phá cửa ải tiếp theo, cảnh giới Thuần Dương!
Chương 202: Ải Thuần Dương
Canh sâm cóc tam bổ có hiệu quả đáng kinh ngạc, lại thêm cả Đại nghịch thần châm nên cửa ải kiên cố đó giờ đây lại bị dao động.
"Ầm!"
Lần đầu tiên xung kích, cửa ải xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.
"Rắc rắc!"
Lần thứ hai xung kích, cửa ải mở rộng, ánh sáng trong đầu Triệu Vương Tôn chấn động, ông ấy lập tức điều động tâm pháp để ngưng thụ Thuần Dương thần phù.
Ngưng tụ thần phù cần một lượng lớn tiên lực, với tu vi vốn có của ông ấy thì không thể nào làm được chuyện này. Nhưng tà độc và tiên lực hòa vào nhau, năng lượng lại trở nên dồi dào.
Thuần Dương thần phù cực thuần cực dương, có có hiệu quả tinh lọc cực mạnh, một khi tà độc đi vào thì sẽ bị chuyển hóa thành tiên lực thuần dương.
Cả quả trình ấy Triệu Vương Tôn cảm giác như chỉ có mấy giây đã hoàn thành, nhưng trên thực tế thì Ngô Bình và Triệu Vương Tôn đã đứng đợi bên ngoài suốt năm tiếng!
Lúc này đã là chiều ngày hôm sau, Ngô Bình đã hồi phục lại. Anh vẫn luôn quan sát quá trình tu hành của Triệu Vương Tôn, khi thấy Thuần Dương thần phù anh mới thở phào được một hơi. Anh mỉm cười với Diệp Thiên Tông, nói: "Sư huynh, thành công rồi!"
"Ầm!"
Trong tinh thần của hai người cứ như có một cơn bão dấy lên tựa sóng thần. Người họ cứng ngắc, không thể động đậy.
Triệu Vương Tôn mở mắt, ông ấy ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Không ngờ lúc còn sống trên đời, Triệu Vương Tôn này lại có thể đột phá cảnh giới Thuần Dương!"
Ông ấy đứng vụt dậy, cúi người thật sâu với Ngô Bình.
Thần hồn của Ngô Bình vẫn còn đang chấn động, không thể tránh đi được, chỉ có thể nhận lễ của ông ấy.
Sau khi vái Ngô Bình, Triệu Vương Tôn cười híp mắt nhìn anh, nói: "Cậu Ngô, công ơn to lớn này ta không thể nào báo đáp bằng lời. Nào, chúng ta đi uống rượu đi!"
Diệp Thiên Tông mừng như điên: "Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối! Trong nhà tôi có rượu ngon, mời tiền bối đến chơi!"
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Được, vậy làm phiền cậu rồi".
Ông ấy kéo tay Ngô Bình đi ra cổng, không thèm qua tâm đến vẻ mặt kinh hãi của đám người bên ngoài mà lên luôn một chiếc xe đi đến nhà Diệp Thiên Tông.
Trên xe, Diệp Thiên Tông gửi tin nhắn cho Dương Mộ Bạch: Tiền bối Triệu đến nhà anh uống rượu, cậu mau đem rượu đến đi!
Dương Mộ Bạch nhận được tin nhắn thì sững ra một lúc, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Sư đệ chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn rồi sao?"
Ông vội vàng lao xuống hầm rượu lấy mười bình rượu ngon ra, sau đó lái xe đến nhà Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông sống tại một ngọn núi không tên ở ngoại ô phía Tây. Căn nhà được xây ở lưng chừng núi, trụ sở chính của Thần Võ Ti cũng được đặt ở đây.
Khi đến một tòa nhà cổ, mấy người xuống xe, Diệp Thiên Tông sai cấp dưới nhanh chóng chuẩn bị cơm nước.
Ông ấy mời Triệu Vương Tôn đến đại sảnh. Khi nói chuyện, Ngô Bình nói đến chuyện của Oda Nobunaga. Nghe thế mắt Triệu Vương Tôn liền sáng lên, ông ấy cười nói: "Tính cách cậu Ngô rất giống với tính cách của tôi, giết hay lắm! Nhưng chuyện này cũng lạ thật, tại sao tà lực lại ít đi một phần ba?"
Ngô Bình cũng không giấu mà nói: "Tôi đã dùng nó để luyện chế một bộ pháp khí".
Triệu Vương Tôn cười nói: "Cậu đánh bừa mà cũng trúng, ít đi một phần ba tà lực khiến tà công của Oda Nobunaga không thể nào tiến bộ được".
Ngô Bình rất vui mừng: "Ý tiền bối là Oda Nobunaga không thể nào đột phá cảnh giới Địa Tiên?"
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Cảnh giới Địa Tiên vô cùng khó đột phá. Năm đó nếu không phải ta gặp được kỳ ngộ thì đời này đừng mong trở thành Địa Tiên. Oda Nobunaga không có đủ tà lực nên không thể nào đột phá được".
Ngô Bình nhân cơ hội thỉnh giáo: "Tiền bối, trừ người thì còn có những Địa Tiên khác không?"
Triệu Vương Tôn cười nói: "Tất nhiên là có. Nhưng khi tu vi đã đến cảnh giới Địa Tiên thì cách nhìn về mọi việc sẽ khác, đó là một cảnh giới hoàn toàn khác. Nói rõ ra thì cho dù bên cạnh cậu có Địa Tiên thì cậu cũng không nào biết được thân phận của người đó. Trên đời này, nếu không phải là những việc liên quan đến lợi ích trọng đại thì họ sẽ không đoái hoài đâu".
Ngô Bình nói: "Nhưng ngày xưa tiền bối cũng cầm kiếm giết rất nhiều tà tu Đông Doanh đấy thôi".
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Đó là lựa của ta. Hơn nữa lúc đó ta cũng cảm thấy mình không thể đột phá, thế nên liền nhập thế tu hành, có thù tất báo".
Lúc này Dương Mộ Bạch đã đưa rượu đến, bốn người ngồi xuống thưởng thức rượu ngon, bàn chuyện giang hồ.
Bị cầm tù gần trăm năm, Triệu Vương Tôn không hiểu biết lắm về thế giới bây giờ, thấy cái gì cũng mới mẻ. Ông ấy thấy điện thoại của Ngô Bình rất thú vị, liền muốn nghiên cứu nó.
Diệp Thiên Tông lập tức cho người đưa một cái điện thoại mới đến để dạy ông ấy sử dụng.
Triệu Vương Tôn học mọi thứ rất nhanh, chẳng mấy chốc ông ấy đã hiểu cách dùng, còn đưa số điện thoại cho nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình được Triệu Vương Tôn kể cho nghe rất nhiều chuyện ly kỳ trong giang hồ, chuyện lạ chốn võ lâm, anh tấm tắc thấy lạ.
Đang nói chuyện thì một luồng sáng bay từ ngoài cửa vào, Triệu Vương Tôn đưa tay tiếp lấy. Ông ấy mở ra nhìn thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, lập tức đứng dậy rồi nói: "Cậu Ngô, ta phải đi đây".
Ngô Bình liền hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
"Sau này ta sẽ nói cho cậu sau", ông ấy chắp tay chào mọi người rồi đi luôn.
Ba người Ngô Bình đi theo ra thì ông ấy đã biến mất tăm.
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Tiền bối Triệu đi đâu rồi?"
Dương Mộ Bạch liếc nhìn Diệp Thiên Tông: "Sư đệ, đừng nói là nơi đó nhé?"
Diệp Lãnh Trúc khẽ gật đầu: "Chắc là vậy".
Ngô Bình vội hỏi: "NơI nào cơ?"
"Côn Luân", Dương Mộ Bạch nói: "Đó là một nơi trong truyền thuyết. Cậu không cần phải hỏi những cái khác, anh cũng chỉ biết nơi đó tên là Côn Luân".
Diệp Thiên Tông thở dài: "Mong rằng tiền bối sẽ sớm quay về".
Ba người đều rất mất mát, họ ngồi lại xuống ghế tiếp tục uống rượu.
Rượu có thể giải sầu, bầu không khí chẳng mấy chốc đã vui vẻ lại. Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, cậu chữa khỏi cho tiền bối Triệu, anh sẽ đề nghị cấp huân chương đặc biệt cho cậu. Ngoài ra huyết chi và cóc ngọc ba chân cũng là bảo vật vô giá, bên trên cũng phải bù lại cho cậu".
Tất nhiên Ngô Bình không hề khách sáo, đó là đồ của anh, bên trên bù đắp cho anh cũng là chuyện đương nhiên. Anh hỏi: "Sư huynh, bồi thường bằng tiền sao?"
Diệp Thiên Tông nói: "Vậy thì còn dựa vào việc cậu lựa chọn thế nào, tiền là tiện nhất. Nếu không muốn tiền thì có thể chọn vài món trong kho của nhà nước".
"Có thể đến kho của nhà nước sao?", mắt Ngô Bình tỏa sáng.
"Tất nhiên là được, nhưng phải làm báo cáo xin tư cách, anh sẽ làm cho cậu", Diệp Thiên Tông nói.
Ngô Bình nói: "Vậy thì em sẽ tới kho nhà nước xem có đồ gì hay không".
"Được!"
Họ uống rượu đến tận bảy giờ tối, Diệp Thiên Tông nhận một cuộc gọi xong liền gọi theo Dương Mộ Bạch cùng đi. Trước khi đi họ bảo Ngô Bình nghỉ ngơi ở nhà đợi họ quay về.
Hai người hình như nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, Ngô Bình không đợi mà anh quyết định xuống núi.
Tiểu đồ đệ của Diệp Thiên Tông tên là Quảng Hải, tuổi anh ấy cũng tương đương Ngô Bình, anh ấy lái xe đưa anh về.
Quảng Hải vô cùng bái phục Ngô Bình, dù sao anh cũng là người chữa khỏi cho Địa Tiên, y thuật vô cùng cao siêu.
Sau khi xuống núi, anh ấy cung kính hỏi: "Sư thúc muốn đi đâu ạ?"
Ngô Bình nhớ tới lời nhờ vả của người bạn Lý Khoa làm ở cục tình báo, liền nói: "Để tôi hỏi đã".
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh nói: "Anh Lý, tôi đến Thiên Kinh rồi, anh ở đâu?"
Lý Khoa nghe thế rất mừng: "Cậu Ngô, cậu tới rồi à? Tôi tới đón cậu ngay".
Ngô Bình nói: "Để tôi đến chỗ anh, nói địa chỉ cho tôi đi".
Lý Khoa nói: "Được! Tôi đưa địa chỉ cấp trên cho cậu rồi tôi qua đó luôn, chúng ta gặp nhau ở đó nhé".
Một tiếng sau, xe đến một tiểu khu khá cổ xưa. Ngô Bình xuống xe rồi bảo Quảng Hải về trước.
Quảng Hải cười nói: "Sư thúc, sư phụ đã nói sư thúc ở Thiên Kinh mấy ngày thì đệ tử phải làm tài xế cho sư thúc từng đó ngày".
Ngô Bình không nói gì nữa mà bảo anh ấy tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đi vào trong tiểu khu.
Chương 203: Sở trưởng Sở tình báo
Tại tòa nhà số 5 của tiểu khu, vừa đi tới trước sân thì Ngô Bình đã nhìn thấy Lý Khoa đứng ở trước cổng đơn nguyên. Anh ấy nhanh chóng đi tới bắt tay thật mạnh với Ngô Bình, cười nói: "Cậu em, cậu vất vả rồi!"
Ngô Bình nói: "Không cần khách sáo, tôi cũng nhờ anh giúp đỡ nhiều mà".
"Ha ha, vậy được, tôi không khách sáo với cậu nữa", Lý Khoa cười nói: "Tôi nói tình hình cho cậu biết đã nhé, bố của cấp trên tôi đã 75 tuổi rồi. Trước đó ông ấy trúng gió, tình trạng hồi phục không được tốt lắm, nửa người tê lệt, mặt cứng đờ, không khống chế được tiểu tiện. Cấp trên của tôi là một người con hiếu thảo, thế nên đã dùng quan hệ để tìm rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng, nhưng kết quả không như mong đợi. Cậu có y thuật cao siêu, thế nên tôi nhờ cậu xem thử".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi lên xem đi".
Lý Khoa gật đầu, hai người đi đến một hộ gia đình ở tầng bảy. Sau khi ấn chuông cửa không lâu thì một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, chị ta thấy Lý Khoa liền nói: "Lý Khoa đấy à, cậu đến có việc gì vậy?"
Lý Khoa liền bật cười; "Chị dâu, em mời một người bạn đến để khám bệnh cho ông cụ".
Nghe thấy là khám bệnh thì người phụ nữ tỏ ra mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ không cần đâu, mấy thầy thuốc trước đó cũng chẳng giỏi giang gì, chẳng có ai chữa khỏi cho ông cụ cả".
Lý Khoa khụ một tiếng, nó: "Chị dâu, bác sĩ Ngô rất giỏi, không chừng sẽ có cách".
Người phụ nữ quan sát Ngô Bình, đành nhường đường rồi nói: "Cứ vào nhà đã".
Khi vào phòng khách, người phụ nữ bảo dì giúp việc rót nước. Lý Khoa bảo không cần, đi xem bệnh nhân trước đã.
Người phụ nữ bảo giúp việc đưa họ đi. Giúp việc mở một căn phòng ngủ ra, mùi thối liền xộc ra ngay lập tức.
Họ thấy một ông cụ đang nằm nghiêng trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, phía dưới có ống dẫn nước tiểu. Sắc mặt ông cụ trắng bệch, tinh thần không được tốt lắm.
Lý Khoa không quan tâm đến mùi thối mà vội đi tới chào hỏi: "Bác ơi, cháu là Lý Khoa đây, cháu tới thăm bác".
Ông cụ khép hờ mắt, trạng thái hơi mơ hồ, hỏi: "Cháu là ai thế?"
Lý Khoa đang định nói thì Ngô Bình đã cắt ngang, nói: "Không phải là bệnh nặng, có thể chữa".
Sau khi trúng gió thì ông cụ thiếu máu lên não, một phần não bị tổn hại nên để lại một số di chứng.
Lý Khoa mừng như điên: "Vậy sao? Tốt quá! Cấp trên của tôi sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi!"
Khi ra đến phòng khách, người phụ nữ trung niên đang xem soap opera, xem rất say sưa.
Ngô Bình không muốn đợi ở đây nên hai người lấy cớ hút thuốc rồi đi ra cầu thang.
Sau khi châm điếu thuốc, anh hỏi Lý Khoa; "Cấp trên của anh chính là Sở trưởng Sở tình báo mà mọi người hay đồn sao?"
Lý Khoa cười nói: "Có bốn hệ thống tình báo, chúng tôi phụ trách thu thập tình báo trong nước, đủ thứ việc to việc nhỏ. Chúng tôi chịu sự quản lý của Bộ Công an và Cục Bảo an quốc gia, bên ngoài gọi chúng tôi là 'Sở tình báo'.
"Còn ba nơi nữa là Sở tình báo Quân đội số một, Sở tình báo quân đội số hai và Sở Điều tra Đối ngoại. Nói ra thì nơi có nhiều tài nguyên nhất là Sở Điều tra Đối ngoại. Điểm tình báo và nhân viên trung gian của bên họ rải khắp trên toàn trước, dự tính nhiều hơn gấp mười lần so với chúng tôi".
"Thế nên nhiều lúc Sở tình báo của chúng tôi phải phục vụ cho ba đơn vị khác, còn phải phục vụ cho Bộ Công an và Cục Bảo an quốc gia, nói thẳng ra thì chúng tôi chỉ cắm đầu vào làm việc suốt ngày".
Ngô Bình cười nói: "Số liệu của các anh cũng kịp thời nhất, thế nên mấy lần trước anh đều giúp được tôi".
Lý Khoa gật đầu: "Tất nhiên rồi. Tất cả tin tình báo trong nước đều đến từ chỗ chúng tôi mà".
Nói đến đây thì cửa thang máy mở ra, một người đàn ông to béo mặc áo sơ mi trắng đang cười híp mắt đi ra. Người đó tuy không lớn tuổi, chỉ chừng 35, 36 tuổi nhưng ăn mặc rất tùy tiện.
"Chào Sở trưởng Hàn", Lý Khoa vội đứng thẳng dậy. Có thể nhận ra anh ấy rất kính trọng cấp trên.
Người đàn ông béo gật đầu. Anh ta nhìn Ngô Bình rồi giơ tay ra: "Cậu chính là bác sĩ Ngô đúng không? Tôi là Hàn Bạch, vất vả cho cậu rồi".
Ngô Bình nói: "Sở trưởng Hàn không cần khách sáo, tôi là bạn của Lý Khoa, đây chỉ là chuyện nên làm thôi mà".
Hàn Bạch nói: "Dù thế nào cũng vô cùng cảm ơn cậu. Phải rồi, cậu đã xem qua bệnh tình của bố tôi chưa?"
Ngô Bình nói: "Đã xem qua rồi, có thể chữa".
Hàn Bạch rất vui mừng: "Thật sao? Thế thì tốt quá!"
Anh ta mời Ngô Bình và Lý Khoa đến phòng khách, tự tay rót trà cho họ.
Sau khi hàn huyên mấy câu thì Ngô Bình đề nghị chữa bệnh cho ông cụ.
Quá trình trị liệu rất thuận lợi, anh dùng kim vàng châm huyệt, lại thêm cả năng lực chữa lành của chân khí vàng kim, chỉ mất nửa tiếng là ông cụ đã có thể tự đứng dậy.
Hàn Bạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói cảm ơn liên tiếp, ngay cả người phụ nữ trung niên cũng vô cùng kinh nhạc, chị ta không ngờ y thuật của Ngô Bình lại thần kỳ đến vậy.
Sau khi chữa bệnh xong Ngô Bình liền đứng dậy ra về, lúc đi đối phương còn đưa cho anh cách liên lạc.
Lúc này trời vừa sẩm tối, anh định gọi cho Lâm Băng Tiên thì Trần Lăng Sương lại gọi tới, hỏi anh đã đến Thiên Kinh chưa. Sau khi biết anh đang ở Thiên Kinh cô ấy liền mời anh đi ăn.
Ngô Bình liền bảo Quảng Hải lái xe đưa anh đến chỗ Trần Lăng Sương, Mai viên.
Mai viên là một khu biệt thự xa hoa của Thiên Kinh, nơi những người giàu và ngôi sao màn bạc sinh sống. Cả khu được thiết kế theo kiểu rừng cây, giá mỗi mét vuông hơn hai trăm nghìn tệ, tỷ lệ giữa diện tích kiến trúc và diện tích đất dùng thấp, có hệ thống quản lý hàng đầu.
Mua được một căn biệt thự ở Mai viên là biểu tượng cho thân phận, vì nếu có ít hơn một trăm triệu tệ thì không thể nào mua được nhà ở đây.
Khi tới cổng Mai viên, Quảng Hải trực tiếp lái xe đi vào.
Ngô Bình cười hỏi: "Anh có nhà ở đây sao?"
Quảng Hải nói: "Cháu nội của sư phụ làm trong giới giải trí, thế nên có mấy căn nhà ở đây, dùng để mua vui với người đẹp ấy mà. Đệ tử thường đến đây nên cũng đăng nhập thân phận vào hệ thống".
Ngô Bình chợt thấy hứng thú: "Cháu trai của sư huynh làm trong giới giải trí sao?"
Quảng Hải gật đầu: "Anh ta tên Diệp Huyền, sư phụ vô cùng yêu thương anh ta, năm nay mới 27 tuổi nhưng đã là nhà sản xuất của nhiều phim lớn trong nước. Anh ta có rất nhiều scandal với các ngôi sao nữ xinh đẹp".
Ngô Bình nói: "Anh ta không tu hành sao?"
"Đã đến cảnh giới Khí, sư phụ nói tâm tư của anh ta không thích hợp cho tu hành nên e là không thể bước vào cảnh giới Thần". Nói đến đây, Quảng Hải thấy vô cùng đáng tiếc.
Ngô Bình nói: "Ai cũng có chí hướng riêng, ở trong giới giải trí cũng tốt mà".
Quảng Hải nói: "Sư phụ thì không nghĩ như vậy, vì thế nên người cũng tỏ thái độ nhiều lần. Phải rồi, Diệp Huyền là một trong tám cậu ấm nổi tiếng của Thiên Kinh, tính cách rất tệ, có lúc thậm chí còn chẳng coi sư thúc là đệ tử ra gì".
Có thể nhận ra sự phê bình của Quảng Hải dành cho người hậu bối cùng tuổi này.
Ngô Bình mỉm cười, không bàn luận gì. Anh cảm thấy thanh niên trẻ có lựa chọn của riêng mình cũng chẳng có gì xấu.
Xe đi đến một căn biệt thự bên hồ, Quảng Hải nói: "Sư thúc, đệ tử đi gặp Diệp Huyền, cần xe thì người cứ gọi đệ tử".
"Anh đi đi", Ngô Bình nói, sau đó ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên, anh có thể nhìn thấy Trần Lăng Sương qua song cửa. Cô ấy đã khỏe lên nhiều, đang nhanh chóng bước tới.
"Ngô Bình!", cô ấy cười rạng rỡ, nhanh chóng ra mở cửa, người làm phía sau còn không theo kịp cô ấy.
"Sức khỏe khá tốt nhỉ", Ngô Bình nói: "Từ ngày mai là cô có thể nhận phim rồi".
Trần Lăng Sương mỉm cười: "Tôi đang bàn hợp đồng với công ty truyền thông Sơn Hải, ngày mai sẽ tổ chức lễ công bố chúng tôi chính thức ký hợp đồng".
Ngô Bình cười nói: "Bây giờ cô đã khỏe lại, bao nhiêu fans điện ảnh đang chờ đợi tác phẩm của cô đấy, chắc công ty truyền thông Sơn Hải cũng ra giá cao chứ?"
Trần Lăng Sương kéo Ngô Bình đi vào: "Đi vào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện".
Ngô Bình được cô ấy kéo đi, trái tim anh chợt nảy lên.
Hai người vào phòng khách ngồi xuống, người làm bê trà bánh lên.
Trần Lăng Sương cười nói: "Công ty truyền thông Sơn Hải cho tôi hai phần trăm cổ phần, hơn nữa sau này tôi sẽ được chia hoa hồng từ tất cả các bộ phim điện ảnh của công ty".
Ngô Bình nói: "Tốt lắm".
Sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn cố phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, đã tăng lên đến 6.4 tệ, mà trước đó giá là 4.3 tệ!
Chương 204: Ông ba Lục tung hoành hai giới hắc bạch
Anh nói: "Xem ra bên ngoài đã biết tin tức cô định gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải rồi".
Trần Lăng Sương gật đầu: "Cũng biết được ít nhiều. Ngày mai chúng tôi sẽ tuyên bố một loạt các hoạt động hợp tác, bao gồm ba bộ phim điện ảnh, một bộ phim chiếu mạng, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ còn tăng tiếp".
Ngô Bình rất vui. Trước đó anh đã mua thêm cổ phiếu trị giá bốn trăm triệu tệ, giá 4.5 tệ. Ngày mai anh bán lại là có thể kiếm được bốn đến năm trăm triệu tệ.
Đang nói thì một tiếng lớn vang lên, là tiếng thủy tinh vỡ. Ngay sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba vang lên, lại có thêm vài mảnh thủy tinh vỡ.
Người làm tức giận xông ra, sau đó chẳng mấy chốc lại sầm mặt quay về.
Ngô Bình nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: "Không có gì. Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh muốn tôi ký hợp đồng với họ, tôi không đồng ý nên họ thường xuyên cho người tới nhà tôi ném đá, vứt chuột chết".
Lông mày Ngô Bình dựng đứng: "Đám người này thật là ngang ngược, để tôi đi xem!"
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Bên ngoài có hai tên thanh niên cà lơ phất phơ, một tên mặt đen tròn trĩnh trong đó cầm điện thoại quay video, vừa quay vừa nói to: "Ngôi sao lớn Trần Lăng Sương, đời tư hỗn loạn, lại thay bạn trai mới rồi!"
Ngô Bình híp mắt, anh khẽ cử động tay, một cây kim vàng đâm vào đại huyệt của kẻ đang quay phim. Người hắn run lên, đột nhiên thấy ngứa một cách kỳ lạ, vội vàng cất điện thoại đi rồi cào loạn trên người.
Người còn lại hỏi với giọng khó hiểu: "Hắc Bì, mày làm gì vậy?"
"Chết tiệt, ngứa chết tao mất, mau giúp tao gãi đi", kẻ tên Hắc Bì rất sốt ruột.
Kẻ còn lại vội giúp hắn gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, cuối cùng trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết đỏ hằn, nhưng vẫn không đỡ ngứa.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Sao lại không sợ nữa thế?"
Tên còn lại trợn mắt với anh, nói: "Thằng nhãi kia, mày sắp được nổi tiếng rồi đấy, cứ đợi lên đầu trang nhất đi!"
Nói xong gã đột nhiên kêu lên, chợt thấy ngứa bên sườn, toàn thân cũng ngứa như điên.
Một cảnh vô cùng buồn cười diễn ra, hai kẻ điên cuồng gãi cho nhau, nhưng càng gãi càng ngứa.
Ngô Bình đứng bên cạnh xem trò hay, nói: "Bệnh trên da các người chắc nghiêm trọng lắm nhỉ, mau đi khám đi".
Hai người đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ cơn ngứa trên người họ có liên quan đến thanh niên này?
Hắc Bì tức giận nói: "Mày đã làm gì bọn tao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Muốn không ngứa nữa thì hãy xóa thứ đồ các người vừa chụp đi".
Nghe thấy chuyện này thực sự liên quan đến Ngô Bình thì hai người đều thấy sống lưng lạnh toát, sao người này làm được, yêu thuật sao?
Hắc Bì lấy điện thoại ra xóa video, sau đó nói: "Tao xóa rồi đấy".
Ngô Bình hỏi hắn: "Ai sai các người đến đây?"
Hắc Bì nhíu mày: "Thằng kia, tao khuyên mày đừng lo chuyện bao đồng, mày không lo được đâu".
"Ồ? Sao tôi lại không lo được?", anh lạnh nhạt hỏi.
Hắc Bì nói: "Có biết ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh không? Đó là ông lớn trong giới giải trí, những người từng đối đầu với ông chủ đều tan cửa nát nhà".
Ngô Bình cũng đã từng nghe nói, ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh là Lục Kình Ba, thế lực lan ra cả hai giới hắc bạch, tài sản hàng chục tỷ. Ông ta quản lý vô số ngôi sao lớn, nắm trong tay mười mấy công ty điện ảnh, ba đài truyền hình, còn có một trang web đăng tải video.
Nghe đồn từng có một ngôi sao nam hạng A không muốn hợp tác với công ty ông ta, kết quả là ngày hôm sau đã bị khám xét ra mang ma túy tại sân bay, cuối cùng bị phán tù chung thân. Nửa năm sau ngôi sao nam đó tự sát chết trong tù.
Còn có một ngôi sao nữ đã tuyên bố công khai rằng mình bị dùng quy tắc ngầm, kết quả là ngày hôm sau phát điên, bị đưa vào viên tâm thần. Mà tin tức cô gái đó công bố tất nhiên cũng mất đi giá trị.
Hơn nữa nghe nói Lục Kình Ba có mười tám bà vợ, còn có vô số gái gú bên ngoài, lúc nào cũng đầy scandal.
"Sao thế, sợ rồi à?", Hắc Bì cười lạnh; "Sợ thì đừng chọc vào bọn này!"
Ngô Bình cười lạnh: "Về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta dám gây rắc rối cho Trần Lăng Sương nữa thì sẽ phải trả giá đắt đấy!"
Hai người đều sững sờ, họ nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên, tên này không sợ ông ba Lục báo thù sao?
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa". Anh phất tay, cơn ngứa trên người hai người lập tức biến mất.
Hai người như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Sau khi đuổi được hai người đi, Ngô Bình quay về phòng khách. Anh nói với Trần Lăng Sương: "Lăng Sương, hai kẻ vừa rồi là do Lục Kình Ba phái tới".
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: "Tôi biết. Thực ra tôi đã muốn ra khỏi công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh từ lâu. Ngày xưa họ chủ động hủy hợp đồng, tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Bâu giờ họ lại muốn mời tôi về, đó là điều không thể nào".
Ngô Bình nói: "Nếu như ông ta lại gây rắc rối cho cô thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ xử lý".
Với mối quan hệ của anh ở Thiên Kinh thì đối phó với Lục Kình Ba chẳng phải chuyện gì khó.
Trần Lăng Sương vô cùng cảm kích, nói: "Cảm ơn. Anh là người đầu tiên tình nguyện giúp tôi".
Lúc này chuông điện thoại của Trần Lăng Sương reo, bên trong vang lên một giọng nói quái dị đã được xử lý âm: "Trần Lăng Sương, nếu như cô không muốn em gái Trần Lăng Tuyết của cô chết thì hãy ngoan ngoãn chuẩn bị mười triệu tệ chuộc cái mạng cô ta về!"
Trần Lăng Sương kinh hãi, cô ấy liền đứng bật dậy: "Ai đó? Lăng Tuyết đang ở trong tay ông ư?"
Đối phương cười lạnh: "Nếu cô không tin thì hãy nghe giọng cô ta đi".
Sau đó đầu dây bên kia vang lên giọng nói kinh hoàng của một cô gái: "Chị ơi, em sợ quá, chị mau đến cứu em đi, huhu..."
Nghe thấy giọng em gái, Trần Lăng Sương suýt nữa ngất đi. Cô ấy vội nói: "Các người đừng làm hại em gái tôi, tôi chuẩn bị tiền ngay".
"Tốt lắm! Xem ra cô cũng là người thông minh, hãy chuẩn bị mười triệu tệ tiền chuộc trong vòng một tiếng. Đừng có báo cảnh sát, nếu không cô đừng hòng gặp em gái nữa!"
Nói xong đối phương liền cúp máy, Trần Lăng Sương khóc như mưa, đôi mắt vô thần.
"Đừng hoảng loạn!", Ngô Bình trầm giọng nói. Anh nghe rất rõ, biết rằng em gái Trần Lăng Tuyết của cô ấy đã bị bắt cóc.
"Làm sao bây giờ, có phải nên chuẩn bị tiền luôn không?". Trần Lăng Sương khóc hỏi Ngô Bình, em gái là người thân duy nhất của cô ấy, giờ cô ấy hoảng loạn vô cùng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lăng Sương, có khi nào là Lục Kình Ba làm không?"
Trần Lăng Sương lắc đầu: "Tôi không biết nữa, nhưng với tính cách của ông ta thì có thể lắm".
Ngô Bình gật đầu: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được em gái cô".
Anh lập tức gọi điện cho Hàn Bạch nói sơ qua tình hình. Anh nhờ anh ta điều tra thế lực của Lục Kình Ba và liệu ông ta có tham gia vào vụ bắt cóc này không.
Hàn Bạch không hổ danh là Sở trưởng Sở tình báo, chưa đầy mười phút đã trả lời anh: "Cậu Ngô, Lục Kình Ba là cậu ba của nhà họ Lục tại Thiên Kinh, một trong tám cậu ấm nổi danh của Thiên Kinh".
"Lục Kình Ba có quan hệ mật thiết với bang Long Xà, ông ta là phó bang chủ của bang Long Xà. Vụ bắt cóc này ông ta đã sai một tên cấp dưới là "Hoa Cẩu" lên kế hoạch, mục đích là để Trần Lăng Sương gia nhập công ty của ông ta".
"Quả nhiên là ông ta!", Ngô Bình rất tức giận.
"Cậu Ngô, còn gì cần giúp đỡ cứ nói", Hàn Bạch nói.
Ngô Bình: "Sở trưởng Hàn, nhờ anh điều tra giúp tôi Trần Lăng Tuyết bị giam ở đâu".
"Được, tôi sẽ cho người điều tra ngay!", Hàn Bạch đồng ý ngay lập tức.
Để điện thoại xuống, anh an ủi Trần Lăng Sương: "Yên tâm đi, tôi đã nhờ bạn điều tra rồi, em gái cô sẽ không sao đâu".
Trần Lăng Sương khóc lóc, nói: "Tại tôi sơ ý quá, tôi đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Lục Kình Ba, chính tôi đã hại em gái!"
Lúc này Trần Lăng Sương vô cùng yếu đuối bất lực, cô ấy tựa lên vai Ngô Bình khóc nức nở.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy, nói: "Đừng khóc, lát nữa chúng sẽ gọi điện thoại đến nữa, cô cứ làm theo lời chúng nói. Có tôi ở đây mà, yên tâm đi!"
Chương 205: Cứu viện hoả tốc
Trần Lăng Sương gật đầu quả quyết rồi nói: “Được!”
Chưa tới hai mươi phút sau, Hàn Bạch đã tra ra manh mối, khả năng cao Trần Lăng Tuyết đang bị nhốt trong một khách sạn, nhưng phòng ở đây rất nhiều, muốn tìm ra số phòng thì cần thêm một chút thời gian.
Tuy nhiên, thông tin này là quá đủ với Ngô Bình rồi.
Anh nhìn Trần Lăng Sương rồi nói: “Tôi sẽ đi cứu em gái cô, cô cứ chờ ở nhà nhé”.
Dứt lời, anh gọi Quảng Hải rồi đi tới khách sạn mà Hàn Bạch nói.
Trong một căn phòng nào đó trên tầng năm của khách sạn Khoái Tiệp ở phía Đông Thiên Kinh, một cô gái đi dép lê, mặc quần soóc đang bị trói trên sofa, gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ vẻ sợ sệt.
Ba có ba người đàn ông cao lớn đang ngồi ở phía đối diện, mắt họ đều dán chặt vào đôi chân vừa trắng vừa dài của cô gái.
Gã đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô nuốt nước miếng rồi nói: “Mẹ kiếp, trông em này ngọt nước thế nhờ, anh Chí, em sờ nó tí được không?”
“Vớ vẩn! Mày dám sợ vào người mà cấp trên sai bắt cóc không?”, một tên mặc áo ba lỗ lườm gã kia, nhưng mắt hắn thì vẫn nhìn chòng chọc vào thân hình của cô gái với vẻ thèm khát.
Cách khách sạn này không xa có một toà nhà cao mười tầng tên là Hoa Ảnh, đây là toà nhà lớn được đầu tư vốn xây dựng lên đến hơn mười tỷ, hiện giờ là một trong các công trình tiêu biểu của Thiên Kinh.
Các cổ đông của công ty Hoa Ảnh đang ngồi họp trên tầng thứ mười của công ty, một người đàn ông trên 40 tuổi mặc âu phục màu đỏ đang ngồi ở đó, ông ta có đôi mắt nhỏ, dáng người cân đối.
Người này chính là Lục Kình Ba - chủ của công ty Hoa Ảnh.
Một cổ đông lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục, theo tôi được biết thì Trần Lăng Sương đã đồng ý đầu quân cho công ty giải trí Sơn Hải rồi. Một khi tin tức được xác thực thì giá cổ phiểu của Sơn Hải sẽ tăng mạnh. Còn cổ phiếu của công ty ta sẽ rớt giá 30 phần trăm”.
Cô đổng đó nhìn chăm chú vào Lục Kình Ba: “Tổng giám đốc Lục, cổ phần của ông ở công ty đều đã thế chấp cho ngân hàng rồi. Hơn một năm nay, cổ phiếu của Hoa Ảnh đã sụt giảm năm mươi phần trăm. Giờ mà giá cổ phiếu lại giảm tiếp thì khéo ngâng hàng sẽ tịch thu công ty mất, vì thế sự thay đổi công ty của Trần Lăng Sương có ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của mọi người”.
Lục Kình Ba liếc nhìn các cổ đông một lượt rồi nói: “Thưa các vị, Lục Kình Ba tôi đã giữ chức vụ này khá lâu, tôi đã bảo Trần Lăng Sương sẽ quay về công ty thì chắc chắn cô ấy sẽ quay lại. Khi nào Trần Lăng Sương quay về, cổ phiếu của Hoa Ảnh sẽ tăng thêm ít nhất 30 phần trăm! Đến lúc đó, chúng ta lại quay thêm vài bộ phim thì kiếm cả trăm tỷ cũng là”.
Các cổ đông vẫn khá tin lời Lục Kình Ba, một người nói: “Đương nhiên là chúng tôi tin tổng giám đốc, nhưng trang mạng của ông đốt tiền ghê quá, giờ tài chính đang thâm hụt, nếu giá cổ phiếu mà không tăng thì chúng ta nguy to đấy”.
Lục Kình Ba cười lớn nói: “Ông yên tâm, cổ phiếu của Hoa Ảnh sẽ tăng thôi, giá trị của trang web cũng sẽ tăng ít nhất là hơn 100 tỷ”.
Dứt lời, ông ta nhìn đồng hồ rồi thầm nghĩ không biết Trần Lăng Sương đã chịu khuất phục chưa.
Nghĩ đến đây, ông ta cười nói: “Lát nữa, tôi sẽ công bố tin Trần Lăng Sương quay lại công ty cho mọi người”.
Ai nấy đều vỗ tay, họ đều rất mong Trần Lăng Sương quay lại.
Cửa khách sạn đang nhốt Trần Lăng Tuyết đã khoá, đây la khách sạn mà ngày xưa Lục Kình Ba đã đầu tư, vì thế ông ta cũng thường xuyên làm những chuyện bất chính ở đây.
Hiện giờ, ngoài cửa khách sạn đang treo biển sửa chữa, tạm dừng kinh doanh.
Có cả đám người đang ngồi đánh bài trong phòng khách ở tầng một, khói thuốc mù mịt, tiếng nói chuyện ồn ào, họ đều là người của bang Long Xà, trong số này còn có hai cao thủ.
Đột nhiên cửa cuốn của khách sạn bị ai đó đạp mở, người đó bình tĩnh nhìn vào bên trong.
Một người đàn ông mặc áo ba lỗ đi ra rồi trừng mắt với người đó: “Làm gì thế hả?”
Người này chính là Ngô Bình, anh mỉm cười nói: “Chào các anh, tôi đến tìm người”.
Người đàn ông ngẩn ra: “Tìm người? Người nào?”
Bụp!
Hắn vừa nói dứt câu thì đã trúng ngay một cú đạp của Ngô Bình rồi bay ra xa. Ngô Bình ra đòn quá nhanh làm tên kia không kịp phản ứng lại.
Uỳnh!
Tên kia đập vào một cái quyền cách đó mười mấy mét, sau đó đau đến mức gập người.
Những tên còn lại đều đứng dậy, một người đàn ông hơn 40 tuổi trầm giọng nói: “Cậu bạn, có biết đây là nơi nào không?”
Ngô Bình vừa nhìn đã biết gã là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên. Cao thủ ở cảnh giới này rất lợi hại, nhưng tiếc là tên này vẫn còn quá kém.
Anh hờ hững nói: “Mang Trần Lăng Tuyết ra đây, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến Trần Lăng Tuyết, những người khác lập tức hiểu ra vấn đề, họ không nói gì mà đều hét lớn rồi xông lên tấn công Ngô Bình.
Anh nhanh chóng thi triển Ngũ Long Thánh Quyền, làm những người kia mới tấn công được một phần ba đã bị trúng đòn.
Rắc!
Cao thủ cảnh giới Khí đánh bay bởi một quyền, xương vai vỡ, lục phủ ngũ tạng bị thương, gã lập tức ngất xỉu vì quá đau đớn.
Sau đó, Ngô Bình lách người rồi lao vào đám đông như hổ xông vào bầy dê. Tất cả những tên đó đều bị anh hạ gục, Biêm Hoa Chỉ của anh rất thích hợp để đánh đông người, chỉ phong tha hồ phát huy uy lực. Thậm chí, một cao thủ cảnh giới Khí khác còn không có cơ hội áp sát anh thì đã ngã vật ra rồi.
Ngô Bình đi tới cạnh cao thủ cảnh giới Khí rồi đá cho gã một phát, toàn thân gã đau đớn rồi kêu loạn lên.
“Trần Lăng Tuyết đâu?”, Ngô Bình hỏi.
Tên kia không chịu được nữa nên đáp: “Ở phòng 8556…”
Ngô Bình đạp gã ngất xỉu rồi mới đi thang máy lên trên.
Ngô Bình đi đến phòng 8556 trên tầng năm, anh đứng trước cửa nhưng vẫn nhìn được cảnh tượng bên trong. Có một cô gái 17 tuổi trông khá giống Trần Lăng Sương đang bị trói trên sofa, có hai người đàn ông đang nhìn cô ấy với ánh mắt thèm thuồng.
Bụp!
Cửa bị Ngô Bình đạp mở, hai người đàn ông kia còn chưa kịp quay lại, đã bị Ngô Bình điểm huyệt rồi nằm một chỗ co giật, đôi mắt trắng dã như bị điện giật.
Ngô Bình mặc kệ họ rồi đi tới cởi trói cho Trần Lăng Tuyết: “Em là Trần Lăng Tuyết à?”
Cô gái gật đầu với vẻ vô cùng hoảng loạn, cô ấy hỏi: “Anh ơi, anh là ai thế ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Anh là Ngô Bình, bạn của chị gái em. Đi thôi, anh đưa em về nhà”.
Cô gái ngẩn ra rồi chợt bật khóc nức nở, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình. Có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi đến mức nào, cô ấy thật sự lo hai người đàn ông kia sẽ giở trò với mình.
Ngô Bình ngẩn ra, đành vỗ vai cô ấy rồi nói: “Đi thôi, chị em đang lo lắm”.
Bấy giờ, cô gái mới chịu buông anh ra, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo anh như thể anh là cái phao cứu sinh của cô ấy.
Chương 206: Dược sư
Hai người đi xuống sảnh tầng một thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh đang đứng ngoài cửa, có một cao thủ cảnh giới Thần đang đứng bên cạnh.
Đúng vậy, Ngô Bình xác định người đó là cao thủ cảnh giới Thần, chứ không phải tông sư cảnh giới Thần. Hiện giờ, tu vi của anh đã cao, hiểu biết về cảnh giới Thần cũng sâu sắc thêm, anh cho rằng chỉ có võ giả cảnh giới Thần ngưng luyện ra được quyền ý và có bản lĩnh khai tông lập phái mới xứng với danh xưng tông sư.
Cao thủ cảnh giới Thần tiến lên phía trước người đàn ông mặc áo khoác rồi nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “To gan đấy, dám cướp người à…”
Người đó còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình biến mất, tên đó ngẩn ra, sau đó nghe thấy một lời cảnh báo ở bên cạnh: “Cẩn thận”.
Ngô Bình đã chạy tới người hắn như ma quỷ, sau đó tung một cú đá cực nhanh, cao thủ cảnh giới Thần đó chỉ kịp lách người sang một bên, nhưng hông vẫn trúng đòn.
Hắn cảm thấy như bị đạn bắn trúng, người lập tức bay ra xa rồi đập mạnh vào cột, đến mặt đất còn rung lên.
“A!”
Tên mặc áo khoác thở dài một hơi rồi nói: “Không ngờ cậu lại là tông sư cảnh giới Thần, Trần Lăng Sương kiếm được một trợ thủ thế này thì chúng ta không nên đánh nhau nữa. Cậu bạn, cậu dẫn người đi đi, chúng ta dừng ở đây nhé?”
Ngô Bình quan sát người đàn ông này rồi chợt cười lạnh, vì anh phát hiện ở ống tay áo của gã có một làn khói vô hình vô dạng đang bay về phía mình.
Đây rõ ràng là một loại dược liệu gì đó, gã đang dùng nó để đối phó anh.
Ngô Bình bất chợt há miệng thổi mạnh một hơi, một cơn gió mạnh đẩy làn khói ấy bay ngược trở lại vào mặt của người đàn ông mặc áo khoác. Gã hét lên, sau đó vội vàng bịt mũi lại.
Ngô Bình nhanh chóng áp sát, gần như dí sát vào mặt gã. Người đàn ông sợ đến mức quên cả nín thở nên đã hít làn khói kia vào. Mặt gã biến sắc, cơ thể không thể động đậy, vì Ngô Bình đã điểm huyệt gã.
Vài giây say, mắt gã trợn trừng, mặt thì cứng đờ.
Ngô Bình lập tức hiểu ra đây là một loại dươc liệu khống chế người khác, điều này làm anh nhớ đến thuật thôi miên trong phiến ngọc, sau đó anh giơ tay lắc lư trước mặt người đó.
Lập tức, mặt tên kia đã bình thường trở lại.
Ngô Bình: “Từ giờ trở đi, anh phải nghe theo lệnh của tôi, tôi là chủ nhân của anh”.
“Vâng, thưa chủ nhân”, tên đó rất phối họp, lập tức gọi Ngô Bình là chủ nhân.
Ngô Bình: “Anh có thể dùng dược liệu để khống chế người khác à?”
“Vâng, người trong giang hồ gọi tôi là Dược sư”, gã đáp.
“Cho tôi phương thuốc”, Ngô Bình ra lệnh.
Người đàn ông lấy một cái bình, một cái túi ra rồi nói: “Đây là phương thuốc gia truyền nhà tôi, đã truyền được chín đời rồi. Chiếc bình này là thuốc mà tôi đã chế sẵn, chỉ cần dùng một lượng cực ít thôi cũng có thể điều khiển được người khác”.
Ngô Bình cất cái bình và cái túi ấy đi rồi hỏi tiếp: “Lục Kình Ba sai các người đến đúng không?”
“Vâng”, gã đáp: “Lục Kình Ba trả tôi rất nhiều tiền, bảo tôi dùng thuốc khống chế Trần Lăng Sương, bắt cô ấy gia nhập công ty Hoa Ảnh”.
Ngô Bình: “Lục Kình Ba làm thế không sợ bị lộ à?”
Người đàn ông: “Bây giờ, ông ta đang bị kẹt vốn vì đầu tư quá nhiều vào trang mạng, ba năm mà đã đầu tư 50 tỷ rồi”.
“Nếu Trần Lăng Sương về Hoa Ảnh thì giá cổ phiếu sẽ tăng, ông ta sẽ có thêm tiền để đầu tư vào trang mạng”.
Ngô Bình không ngờ người như Lục Kình Ba lại thiếu tiền, anh lắc đầu nói: “Anh về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta còn dám có ý đồ xấu với Trần Lăng Sương thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.
Dứt lời, anh dẫn Trần Lăng Tuyết rời khỏi khách sạn, xe của Quảng Hải đã chờ sẵn bên ngoài.
Thấy Ngô Bình bình an trở ra, Quảng Hải thở phào một hơi. Nếu chờ lâu không thấy anh ra ngoài thì anh ấy sẽ xông vào. Ngô Bình là sư thúc của anh ấy, nhỡ anh mà làm sao thì sư phụ sẽ lột da anh ấy mất.
“Sư thúc, người xử lý hết người bên trong rồi à?”, anh ấy hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.
Chiếc xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: “Quảng Hải, anh có biết chuyện Lục Kình Ba đang kẹt vốn không?”
Quảng Hải gật đầu: “Có, mấy năm qua Lục Kình Ba làm ăn thuận lợi nên đã nổi dã tâm lớn. Ông ta thế chấp hết cổ phiếu của công ty để mua hai đài truyền hình và một trang mạng, tổng cộng hết hơn 100 tỷ. Phần lớn đều vay của ngân hàng hết”.
“Đệ tử nghe Diệp Huyền nói Lục Kình Ba muốn xây dựng một tập đoàn có giá trị hàng nghìn tỷ trên thị trường, hẫu thuẫn cho ông ta là nhà họ Lục và bang Long Xà. Nhưng ông ta đi nhanh quá, không dự trước được là năm ngoái tình hình phim ảnh lại ảm đạm, hàng loạt cổ đông rút vốn nên ông ta mới bị kẹt vốn”.
Ngô Bình: “Bảo sao ông ta cứ muốn Trần Lăng Sương gia nhập Hoa Ảnh”.
Quảng Hải: “Sư thúc, nghe nói Lục Kình Ba còn mua đất nữa, nếu ông ta gánh được thì khéo có thể xây dựng một đế quốc nghìn tỷ thật đấy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông ta không có cơ hội đâu”.
Lúc này, Trần Lăng Sương đã nhận được điện thoại, bên kia bắt cô đến khách sạn Khoái Tiệp, hơn nữa phải đi một mình.
Sau khi ngắt máy, Trần Lăng Sương gọi cho Ngô Bình ngay, điện thoại vừa kết nối thì cô ấy đã nghe thấy giọng của em gái mình: “Chị ơi, em không sao”.
Trần Lăng Sương ngẩn ra rồi mừng rơi nước mắt: “Tiểu Tuyết, họ không làm gì em chứ?”
“Không ạ, anh Ngô đến kịp và hạ bọn chúng hết rồi”, Trần Lăng Tuyết nói: “Chị, em với anh Ngô sắp về đến nhà rồi”.
Trần Lăng Sương: “Thế thì tốt, chị đang chờ đây”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Trần Lăng Tuyết đã quay về nhà của Trần Lăng Sương, hai chi em vừa gặp lại đã ôm nhau rồi khóc oà.
Khóc xong, Trần Lăng Sương nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Ngày mai cô cứ yên tâm tham gia họp báo, tôi đã mua khá nhiều cổ phiếu của Sơn Hải rồi”.
Trần Lăng Sương nín khóc: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo giá cổ phiếu sẽ tăng gấp ba”.
Có một người đi vào trong phòng họp của công ty Hoa Ảnh, sau đó thì thầm bên tai Lục Kình Ba.
“Cái gì?”, Lục Kình Ba nổi giận, mắt như phóng ra lửa.
Ông ta nói với mọi người: “Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán”.
Một cổ động vội hỏi: “Tổng giám đốc Lục, ông chưa tuyên bố tin Trần Lăng Sương quay lại mà”.
Song, Lục Kình Ba không để ý đến người đó mà đi thẳng ra ngoài. Ông ta vừa đi ra ngoài đã đạp cho người truyền tin một phát rồi gào lên: “Chúng mày làm ăn thế à?”
Người đó bị đạp ngã, lại vội vàng đứng dậy rồi nói: “Ông chủ, người ra tay tên là Ngô Bình”.
“Ngô Bình?”, Lục Kình Ba híp mắt nói: “Thằng này ở đâu ra thế, dám động vào Lục Kình Ba tao, tao sẽ giết nó! Truyện lệnh xuống dưới, ai giết được Ngô Bình, tao thưởng 100 triệu”.
Ngô Bình vẫn chưa biết Lục Kình Ba đang hận mình thấu xương, hơn nữa còn treo giải cho người lấy mạng anh.
Anh ngồi một lát rồi chuẩn bị đi về, dẫu sao trời cũng đã tối.
Nhưng Trần Lăng Tuyết quá sợ hãi, nghe thấy anh đi về thì ôm chặt lấy tay anh, không cho anh đi.
Ngô Bình dở khóc dở cười: “Lăng Tuyết, không sao rồi, Lục Kình Ba không dám làm gì nữa đâu”.
Nhưng cô ấy vẫn khăng khăng: “Em sợ lắm, anh Ngô, tối nay anh đừng về, ở lại đây đi ạ”.
Trần Lăng Sương vừa tức vừa buồn cười: “Lăng Tuyết, em nói linh tinh gì thế, mau bỏ tay ra”.
Trần Lăng Tuyết lắc đầu: “Không, em không cho anh Ngô về đâu”.
Ngô Bình bó tay nên đành nói: “Được rồi, tối nay anh ở đây vậy”.
Trần Lăng Tuyết mừng rỡ: “Thật không ạ? Anh Ngô tốt quá, bảo sao chị em thích anh”.
Bầu không khí chợt trở nên ngượng ngịu, Ngô Bình nhìn Trần Lăng Sương, còn cô ấy thì chỉ muốn tìm cái khe hở nào để chui xuống: “Con bé này, nói lung tung gì thế hả? Về phòng mau!”
Hai người đi vào, Diệp Thiên Tông cúi đầu thật sâu: "Vãn bối Diệp Thiên Tông kính chào tiền bối!"
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, đó là một đôi mắt vô cùng sáng rõ, linh động. Trong đôi mắt tựa như có hai ngọn lửa đang hừng hực cháy khiến trái tim Ngô Bình giật nảy.
Tất nhiên chỉ đôi mắt nhìn thấu vạn vật của Ngô Bình mới có thể nhìn thấy ngọn lửa đó, điều này nghĩa là năng lượng thần hồn của người này vô cùng mạnh mẽ!
"Diệp Thiên Tông, sư phụ của cậu có khỏe không?". Ông ấy nói, vì đã quá lâu không nói nên giọng điệu cứng nhắc.
Diệp Thiên Tông vội nói: "Thưa tiền bối, gia sư vẫn khỏe".
"Đã đột phá Địa Tiên chưa?", ông ấy hỏi tiếp.
Diệp Thiên Tông nói: "Vẫn chưa ạ".
Ông ấy khẽ thở dài: "Nếu vẫn chưa đột phá thì hy vọng cũng khá ít ỏi, chỉ tiếc..."
Ông ấy khựng lại một chút rồi nói: "Ta gọi cậu đến là vì có việc cần nhờ".
Diệp Thiên Tông vội nói: "Không dám! Tiền bối cứ việc dặn dò, vãn bối dù có thịt nát xương tan cũng sẽ tận tâm dốc sức!"
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Không nghiêm trọng như vậy đâu. Cậu hãy giúp ta chuẩn bị một loại thuốc có thể khơi dậy tiềm năng của sinh mệnh, ta cần dùng".
Diệp Thiên Tông sững ra: "Tiền bối cần loại thuốc này làm gì?"
Triệu Vương Tôn lạnh nhạt nói: "Đám ngu xuẩn đó dám dùng tượng ma để đổi cái người sắp chết như ta. Giữa bọn ta có món nợ máu. Thế nên ta quyết định trước khi chết sẽ đánh đến Đông Doanh, giết tên chó Oda Tamura, giết luôn đám cao thủ tà đạo của Đông Doanh, báo thù rửa hận cho những người dân vô tội chết đi năm đó!"
Diệp Thiên Tông kinh hãi: "Tiền bối, như thế không được!"
Triệu Vương Tôn nhìn Diệp Thiên Tông, nói: "Thời gian còn lại của ta còn chưa đủ một năm nữa. Có thể dốc chút sức mọn vì quốc gia này trước khi chết, dù có chết ta cũng không hối tiếc".
Diệp Thiên Tông đột nhiên quỳ xuống: "Tiền bối, xin người hãy cho chúng tôi một chút thời gian, chúng tôi nhất định sẽ tìm được linh dược chữa khỏi cho tiền bối..."
Triệu Vương Tôn phất tay: "Không cần đâu. Linh dược đâu có dễ tìm như thế? Hơn nữa cho dù tìm được linh dược thì chưa chắc đã chữa khỏi được cho ta. Ta bị tà độc ăn mòn gần trăm năm, có thể gần như đã mục nát, thần hồn bị vấy bẩn, chẳng thuốc nào chữa được đâu".
"Chưa chắc đâu!"
Ngô Bình đột nhiên nói. Anh nhìn Triệu Vương Tôn với dáng vẻ tự tin vô cùng, còn nở một nụ cười.
Triệu Vương Tôn nhìn anh: "Cậu nhóc, chẳng lẽ cậu có cách chữa cho ta sao?"
Ngô Bình chắp tay cúi người thật sâu: "Vãn bối Ngô Bình kính chào tiền bối. Vãn bối quả thực có cách chữa khỏi cho tiền bối".
Diệp Thiên Tông vội vàng giới thiệu: "Tiền bối, đây là tiểu sư đệ của tôi, là đồ đệ mà gia sư năm nay mới nhận. Cậu ấy tinh thông y thuật, tôi đưa cậu ấy đến vì muốn để cậu ấy xem tình hình vết thương của tiền bối thế nào".
Triệu Vương Tôn liền bật cười: "Cậu nhóc à, hôm qua tất cả những thầy thuốc nổi tiếng toàn thế giới này đã hội tụ ở đây nhưng chẳng ai có cách gì, cậu nói cậu có thể chữa khỏi sao? Cậu tài giỏi đến đâu mà lại nói thế?"
Ngô Bình chỉ mỉm cười, anh đi đến trước mặt Triệu Vương Tôn, nói: "Tiền bối tu vi cao thâm, hơn nữa còn có tiên pháp hộ thể, thế nên tuy bị tà khí xâm nhập nhưng sức sống vẫn chưa tắt hẳn, có thể kiên trì thêm gần trăm năm".
"Tôi thấy tu vi của tiền bối mới chỉ là Địa Tiên thời kỳ đầu, nếu có thể đột phá vào lúc này thì cần gì sợ tà độc cỏn con?"
Triệu Vương Tôn sững sờ: "Đột phá?", sau đó ông ấy liền lắc đầu.
"Không thể nào. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên vô cùng khó, bây giờ ta còn đang bị thương nặng, cho dù là trước khi ta bị thương thì cũng không thể nào nắm chắc việc đột phá".
Ngô Bình nói: "Đó là vì tiền bối chưa gặp được tôi".
Triệu Vương Tôn chợt thấy hứng thú, nói: "Cậu nhóc à, cậu ăn nói cũng lớn lối đấy, dám nói là có thể giúp ta đột phá. Vậy cậu hãy nói cho ta biết đi, làm sao để giúp ta đột phá?"
Ngô Bình lấy huyết chi và cóc ngọc ba chân ra, nó: "Huyết chi có thể bồi bổ cơ thể bị suy yếu của tiền bối, cóc ngọc ba chân có thể chữa trị cho vết thương của tiền bối. Sau đó tôi sẽ dùng Đại nghịch thần châm để khơi gợi tiềm năng của tiền bối, từ đó đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên".
Triệu Vương Tôn kinh ngạc: "Đại nghịch thần châm?"
"Đúng vậy, Đại nghịch thần châm có thể mượn sức mạnh tà độc để đưa tiền bối thoát khỏi nghịch cảnh, đột phá cảnh giới thứ hai của Địa Tiên. Nói cách khác, tà độc mà tiền bối phải chịu đựng suốt một trăm năm nay không phải là chuyện xấu mà ngược lại còn là chuyện tốt!", Ngô Bình nói.
Triệu Vương Tôn kinh hãi, nói: "Cậu...cậu nhóc à, y thuật của cậu thật lạ kỳ".
Ngô Bình cười nói: "Về bản chất, tà độc và linh khí không có sự khác biệt. Cảnh giới thứ hai của Địa Tiên còn được gọi là cảnh giới Thuần Dương, một khi bước vào cảnh giới này thì tà độc sẽ được chuyển hóa thành sức mạnh tiên nguyên".
Triệu Vương Tôn im lặng, mãi hồi lâu sau mới hỏi: "Cậu nắm chắc bao nhiêu phần trăm?"
"Khoảng sáu mươi đến bảy mươi phần trăm", Ngô Bình nói, đây là tính toán thấp nhất của anh.
Triệu Vương Tôn liền cười lớn: "Ông trời vẫn chưa tuyệt đường của Triệu Vương Tôn này! Được! Ta muốn thử, cậu nhóc, làm phiền cậu rồi!"
Ngô Bình nói: "Ngoài ra tôi cần một cây sâm vương".
"Sâm vương sao?", Diệp Thiên Tông nghĩ một lúc rồi nói: "Cái này để anh!"
Diệp Thiên Tông đi rồi, Ngô Bình liền nói: "Tiền bối, chúng ta hãy dùng huyết chi trước".
Trong huyết chi có chứa độc tố, Ngô Bình dùng mấy loại thuốc để trung hòa. Anh nấu thành canh ngay tại chỗ để Triệu Vương Tôn uống.
Sau khi uống bát canh huyết chi, sắc mặt Triệu Vương Tôn liền trở nên khá hơn, nhưng khí đen trên mặt càng đậm hơn.
Lúc này đã qua hai tiếng, Diệp Thiên Tông đã quay lại, ông ấy cầm theo một cái hộp ngọc. Sau khi mở ra, trong hộp có một cây sâm vương.
Cây sâm vương này đã thành hình người, nặng dưới ba lạng, toàn thân trắng như ngọc, mùi sâm nồng đậm.
Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, cây sâm vương này dùng thế nào?"
Ngô Bình nói: "Dùng nó và cóc ngọc ba chân, phối hợp thêm vài loại thuốc nữa để điều chế thành canh sâm cóc tam bổ, có thể bồi bổ nguyên khí, bồi bổ vết thương, bồi bổ tinh thần".
Nói xong anh liền bắt tay vào chế thuốc. Cách chế loại thuốc này khá phức tạp, bỏ thuốc nào vào trước, xử lý thuốc thế nào, nấu bao lâu, tất cả đều phải vô cùng tỉ mỉ.
Nấu suốt ba tiếng đồng hồ, một bát canh có màu sắc tựa như ngọc tím ra lò, Ngô Bình bảo Triệu Vương Tôn hãy uống hết nhân lúc còn nóng.
Sau đó anh liền ngồi cạnh để nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị bước châm cứu kế tiếp. Dùng Đại nghịch thần châm mất rất nhiều sức lực, anh phải giữ trạng thái tốt nhất.
Nửa tiếng sau, canh sâm cóc tam bổ đã phát huy tác dụng, hơn ba tiếng đồng hồ sau thì canh phát huy tác dụng đến đỉnh điểm. Triệu Vương Tôn cảm giác được vết thương trong cơ thể mình và vết thương của thần hồn đều được chữa trị, nguyên khí dồi dào.
Thậm chí ông ấy còn cảm thấy trạng thái bây giờ của mình còn mạnh hơn cả trước khi bị cầm tù ở Đông Doanh. Nhưng sự mạnh mẽ này chỉ là tạm thời, cùng lắm chỉ duy trì được một tiếng.
Ngô Bình đột nhiên mở mắt ra nói: "Tiền bối, xin hãy chuẩn bị kỹ!"
Triệu Vương Tôn đã cởi toàn bộ quần áo, ông ấy ngồi xếp bằng để Ngô Bình châm kim.
Ngô Bình điều động chân khí màu vàng kim, bắt đầu châm cứu cho Triệu Vương Tôn. Chân khí màu vàng kim đi theo cây kim vàng vào sâu trong kinh mạch, anh có thể cảm nhận trong cơ thể Triệu Vương Tôn có một luồng tiên lực hùng hậu còn mạnh mẽ hơn cả chân khí vàng kim của anh!
Triệu Vương Tôn không hề phản kháng mà để cho chân khí đi vào cơ thể. Chân khí vàng kim đi khắp 108 huyệt đạo trong cơ thể ông ấy.
Việc châm kim phải liền mạch lưu loát, quá trình chỉ vỏn vẹn chưa đầy một phút. Ngô Bình ra tay nhanh như chớp, chân khí tiêu hao rất nhiều.
Khi hạ cây kim cuối cùng xuống, anh gần như mất hết sức lực, ngồi bệt xuống.
Lúc này Triệu Vương Tôn thấy toàn thân mình nóng bừng, tà độc mạnh mẽ khắp nơi trong cơ thể giờ đây ông ấy lại có thể dễ dàng sử dụng!
Hoặc có thể nói thể chất của ông ấy đã có sự thay đổi, tiềm năng của cơ thể được khơi dậy, từ đó có được năng lực khống chế và tận dụng tà độc. Lúc này tà độc và tiên lực hòa vào làm một, mãnh liệt đột phá cửa ải tiếp theo, cảnh giới Thuần Dương!
Chương 202: Ải Thuần Dương
Canh sâm cóc tam bổ có hiệu quả đáng kinh ngạc, lại thêm cả Đại nghịch thần châm nên cửa ải kiên cố đó giờ đây lại bị dao động.
"Ầm!"
Lần đầu tiên xung kích, cửa ải xuất hiện một lỗ hổng nhỏ.
"Rắc rắc!"
Lần thứ hai xung kích, cửa ải mở rộng, ánh sáng trong đầu Triệu Vương Tôn chấn động, ông ấy lập tức điều động tâm pháp để ngưng thụ Thuần Dương thần phù.
Ngưng tụ thần phù cần một lượng lớn tiên lực, với tu vi vốn có của ông ấy thì không thể nào làm được chuyện này. Nhưng tà độc và tiên lực hòa vào nhau, năng lượng lại trở nên dồi dào.
Thuần Dương thần phù cực thuần cực dương, có có hiệu quả tinh lọc cực mạnh, một khi tà độc đi vào thì sẽ bị chuyển hóa thành tiên lực thuần dương.
Cả quả trình ấy Triệu Vương Tôn cảm giác như chỉ có mấy giây đã hoàn thành, nhưng trên thực tế thì Ngô Bình và Triệu Vương Tôn đã đứng đợi bên ngoài suốt năm tiếng!
Lúc này đã là chiều ngày hôm sau, Ngô Bình đã hồi phục lại. Anh vẫn luôn quan sát quá trình tu hành của Triệu Vương Tôn, khi thấy Thuần Dương thần phù anh mới thở phào được một hơi. Anh mỉm cười với Diệp Thiên Tông, nói: "Sư huynh, thành công rồi!"
"Ầm!"
Trong tinh thần của hai người cứ như có một cơn bão dấy lên tựa sóng thần. Người họ cứng ngắc, không thể động đậy.
Triệu Vương Tôn mở mắt, ông ấy ngửa mặt lên trời cười lớn, nói: "Không ngờ lúc còn sống trên đời, Triệu Vương Tôn này lại có thể đột phá cảnh giới Thuần Dương!"
Ông ấy đứng vụt dậy, cúi người thật sâu với Ngô Bình.
Thần hồn của Ngô Bình vẫn còn đang chấn động, không thể tránh đi được, chỉ có thể nhận lễ của ông ấy.
Sau khi vái Ngô Bình, Triệu Vương Tôn cười híp mắt nhìn anh, nói: "Cậu Ngô, công ơn to lớn này ta không thể nào báo đáp bằng lời. Nào, chúng ta đi uống rượu đi!"
Diệp Thiên Tông mừng như điên: "Chúc mừng tiền bối, chúc mừng tiền bối! Trong nhà tôi có rượu ngon, mời tiền bối đến chơi!"
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Được, vậy làm phiền cậu rồi".
Ông ấy kéo tay Ngô Bình đi ra cổng, không thèm qua tâm đến vẻ mặt kinh hãi của đám người bên ngoài mà lên luôn một chiếc xe đi đến nhà Diệp Thiên Tông.
Trên xe, Diệp Thiên Tông gửi tin nhắn cho Dương Mộ Bạch: Tiền bối Triệu đến nhà anh uống rượu, cậu mau đem rượu đến đi!
Dương Mộ Bạch nhận được tin nhắn thì sững ra một lúc, sau đó kinh ngạc thốt lên: "Sư đệ chữa khỏi cho Triệu Vương Tôn rồi sao?"
Ông vội vàng lao xuống hầm rượu lấy mười bình rượu ngon ra, sau đó lái xe đến nhà Diệp Thiên Tông.
Diệp Thiên Tông sống tại một ngọn núi không tên ở ngoại ô phía Tây. Căn nhà được xây ở lưng chừng núi, trụ sở chính của Thần Võ Ti cũng được đặt ở đây.
Khi đến một tòa nhà cổ, mấy người xuống xe, Diệp Thiên Tông sai cấp dưới nhanh chóng chuẩn bị cơm nước.
Ông ấy mời Triệu Vương Tôn đến đại sảnh. Khi nói chuyện, Ngô Bình nói đến chuyện của Oda Nobunaga. Nghe thế mắt Triệu Vương Tôn liền sáng lên, ông ấy cười nói: "Tính cách cậu Ngô rất giống với tính cách của tôi, giết hay lắm! Nhưng chuyện này cũng lạ thật, tại sao tà lực lại ít đi một phần ba?"
Ngô Bình cũng không giấu mà nói: "Tôi đã dùng nó để luyện chế một bộ pháp khí".
Triệu Vương Tôn cười nói: "Cậu đánh bừa mà cũng trúng, ít đi một phần ba tà lực khiến tà công của Oda Nobunaga không thể nào tiến bộ được".
Ngô Bình rất vui mừng: "Ý tiền bối là Oda Nobunaga không thể nào đột phá cảnh giới Địa Tiên?"
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Cảnh giới Địa Tiên vô cùng khó đột phá. Năm đó nếu không phải ta gặp được kỳ ngộ thì đời này đừng mong trở thành Địa Tiên. Oda Nobunaga không có đủ tà lực nên không thể nào đột phá được".
Ngô Bình nhân cơ hội thỉnh giáo: "Tiền bối, trừ người thì còn có những Địa Tiên khác không?"
Triệu Vương Tôn cười nói: "Tất nhiên là có. Nhưng khi tu vi đã đến cảnh giới Địa Tiên thì cách nhìn về mọi việc sẽ khác, đó là một cảnh giới hoàn toàn khác. Nói rõ ra thì cho dù bên cạnh cậu có Địa Tiên thì cậu cũng không nào biết được thân phận của người đó. Trên đời này, nếu không phải là những việc liên quan đến lợi ích trọng đại thì họ sẽ không đoái hoài đâu".
Ngô Bình nói: "Nhưng ngày xưa tiền bối cũng cầm kiếm giết rất nhiều tà tu Đông Doanh đấy thôi".
Triệu Vương Tôn gật đầu: "Đó là lựa của ta. Hơn nữa lúc đó ta cũng cảm thấy mình không thể đột phá, thế nên liền nhập thế tu hành, có thù tất báo".
Lúc này Dương Mộ Bạch đã đưa rượu đến, bốn người ngồi xuống thưởng thức rượu ngon, bàn chuyện giang hồ.
Bị cầm tù gần trăm năm, Triệu Vương Tôn không hiểu biết lắm về thế giới bây giờ, thấy cái gì cũng mới mẻ. Ông ấy thấy điện thoại của Ngô Bình rất thú vị, liền muốn nghiên cứu nó.
Diệp Thiên Tông lập tức cho người đưa một cái điện thoại mới đến để dạy ông ấy sử dụng.
Triệu Vương Tôn học mọi thứ rất nhanh, chẳng mấy chốc ông ấy đã hiểu cách dùng, còn đưa số điện thoại cho nhóm Ngô Bình.
Ngô Bình được Triệu Vương Tôn kể cho nghe rất nhiều chuyện ly kỳ trong giang hồ, chuyện lạ chốn võ lâm, anh tấm tắc thấy lạ.
Đang nói chuyện thì một luồng sáng bay từ ngoài cửa vào, Triệu Vương Tôn đưa tay tiếp lấy. Ông ấy mở ra nhìn thì sắc mặt trở nên nghiêm túc, lập tức đứng dậy rồi nói: "Cậu Ngô, ta phải đi đây".
Ngô Bình liền hỏi: "Tiền bối, có chuyện gì mà gấp như vậy?"
"Sau này ta sẽ nói cho cậu sau", ông ấy chắp tay chào mọi người rồi đi luôn.
Ba người Ngô Bình đi theo ra thì ông ấy đã biến mất tăm.
Ngô Bình rất kinh ngạc: "Tiền bối Triệu đi đâu rồi?"
Dương Mộ Bạch liếc nhìn Diệp Thiên Tông: "Sư đệ, đừng nói là nơi đó nhé?"
Diệp Lãnh Trúc khẽ gật đầu: "Chắc là vậy".
Ngô Bình vội hỏi: "NơI nào cơ?"
"Côn Luân", Dương Mộ Bạch nói: "Đó là một nơi trong truyền thuyết. Cậu không cần phải hỏi những cái khác, anh cũng chỉ biết nơi đó tên là Côn Luân".
Diệp Thiên Tông thở dài: "Mong rằng tiền bối sẽ sớm quay về".
Ba người đều rất mất mát, họ ngồi lại xuống ghế tiếp tục uống rượu.
Rượu có thể giải sầu, bầu không khí chẳng mấy chốc đã vui vẻ lại. Diệp Thiên Tông nói: "Sư đệ, cậu chữa khỏi cho tiền bối Triệu, anh sẽ đề nghị cấp huân chương đặc biệt cho cậu. Ngoài ra huyết chi và cóc ngọc ba chân cũng là bảo vật vô giá, bên trên cũng phải bù lại cho cậu".
Tất nhiên Ngô Bình không hề khách sáo, đó là đồ của anh, bên trên bù đắp cho anh cũng là chuyện đương nhiên. Anh hỏi: "Sư huynh, bồi thường bằng tiền sao?"
Diệp Thiên Tông nói: "Vậy thì còn dựa vào việc cậu lựa chọn thế nào, tiền là tiện nhất. Nếu không muốn tiền thì có thể chọn vài món trong kho của nhà nước".
"Có thể đến kho của nhà nước sao?", mắt Ngô Bình tỏa sáng.
"Tất nhiên là được, nhưng phải làm báo cáo xin tư cách, anh sẽ làm cho cậu", Diệp Thiên Tông nói.
Ngô Bình nói: "Vậy thì em sẽ tới kho nhà nước xem có đồ gì hay không".
"Được!"
Họ uống rượu đến tận bảy giờ tối, Diệp Thiên Tông nhận một cuộc gọi xong liền gọi theo Dương Mộ Bạch cùng đi. Trước khi đi họ bảo Ngô Bình nghỉ ngơi ở nhà đợi họ quay về.
Hai người hình như nhận được một nhiệm vụ khẩn cấp, Ngô Bình không đợi mà anh quyết định xuống núi.
Tiểu đồ đệ của Diệp Thiên Tông tên là Quảng Hải, tuổi anh ấy cũng tương đương Ngô Bình, anh ấy lái xe đưa anh về.
Quảng Hải vô cùng bái phục Ngô Bình, dù sao anh cũng là người chữa khỏi cho Địa Tiên, y thuật vô cùng cao siêu.
Sau khi xuống núi, anh ấy cung kính hỏi: "Sư thúc muốn đi đâu ạ?"
Ngô Bình nhớ tới lời nhờ vả của người bạn Lý Khoa làm ở cục tình báo, liền nói: "Để tôi hỏi đã".
Sau khi đầu dây bên kia nhấc máy, anh nói: "Anh Lý, tôi đến Thiên Kinh rồi, anh ở đâu?"
Lý Khoa nghe thế rất mừng: "Cậu Ngô, cậu tới rồi à? Tôi tới đón cậu ngay".
Ngô Bình nói: "Để tôi đến chỗ anh, nói địa chỉ cho tôi đi".
Lý Khoa nói: "Được! Tôi đưa địa chỉ cấp trên cho cậu rồi tôi qua đó luôn, chúng ta gặp nhau ở đó nhé".
Một tiếng sau, xe đến một tiểu khu khá cổ xưa. Ngô Bình xuống xe rồi bảo Quảng Hải về trước.
Quảng Hải cười nói: "Sư thúc, sư phụ đã nói sư thúc ở Thiên Kinh mấy ngày thì đệ tử phải làm tài xế cho sư thúc từng đó ngày".
Ngô Bình không nói gì nữa mà bảo anh ấy tìm chỗ nghỉ ngơi rồi đi vào trong tiểu khu.
Chương 203: Sở trưởng Sở tình báo
Tại tòa nhà số 5 của tiểu khu, vừa đi tới trước sân thì Ngô Bình đã nhìn thấy Lý Khoa đứng ở trước cổng đơn nguyên. Anh ấy nhanh chóng đi tới bắt tay thật mạnh với Ngô Bình, cười nói: "Cậu em, cậu vất vả rồi!"
Ngô Bình nói: "Không cần khách sáo, tôi cũng nhờ anh giúp đỡ nhiều mà".
"Ha ha, vậy được, tôi không khách sáo với cậu nữa", Lý Khoa cười nói: "Tôi nói tình hình cho cậu biết đã nhé, bố của cấp trên tôi đã 75 tuổi rồi. Trước đó ông ấy trúng gió, tình trạng hồi phục không được tốt lắm, nửa người tê lệt, mặt cứng đờ, không khống chế được tiểu tiện. Cấp trên của tôi là một người con hiếu thảo, thế nên đã dùng quan hệ để tìm rất nhiều thầy thuốc nổi tiếng, nhưng kết quả không như mong đợi. Cậu có y thuật cao siêu, thế nên tôi nhờ cậu xem thử".
Ngô Bình gật đầu: "Được rồi, chúng ta đi lên xem đi".
Lý Khoa gật đầu, hai người đi đến một hộ gia đình ở tầng bảy. Sau khi ấn chuông cửa không lâu thì một người phụ nữ trung niên ra mở cửa, chị ta thấy Lý Khoa liền nói: "Lý Khoa đấy à, cậu đến có việc gì vậy?"
Lý Khoa liền bật cười; "Chị dâu, em mời một người bạn đến để khám bệnh cho ông cụ".
Nghe thấy là khám bệnh thì người phụ nữ tỏ ra mất kiên nhẫn, lạnh nhạt nói: "Tôi nghĩ không cần đâu, mấy thầy thuốc trước đó cũng chẳng giỏi giang gì, chẳng có ai chữa khỏi cho ông cụ cả".
Lý Khoa khụ một tiếng, nó: "Chị dâu, bác sĩ Ngô rất giỏi, không chừng sẽ có cách".
Người phụ nữ quan sát Ngô Bình, đành nhường đường rồi nói: "Cứ vào nhà đã".
Khi vào phòng khách, người phụ nữ bảo dì giúp việc rót nước. Lý Khoa bảo không cần, đi xem bệnh nhân trước đã.
Người phụ nữ bảo giúp việc đưa họ đi. Giúp việc mở một căn phòng ngủ ra, mùi thối liền xộc ra ngay lập tức.
Họ thấy một ông cụ đang nằm nghiêng trên giường, đắp một chiếc chăn mỏng, phía dưới có ống dẫn nước tiểu. Sắc mặt ông cụ trắng bệch, tinh thần không được tốt lắm.
Lý Khoa không quan tâm đến mùi thối mà vội đi tới chào hỏi: "Bác ơi, cháu là Lý Khoa đây, cháu tới thăm bác".
Ông cụ khép hờ mắt, trạng thái hơi mơ hồ, hỏi: "Cháu là ai thế?"
Lý Khoa đang định nói thì Ngô Bình đã cắt ngang, nói: "Không phải là bệnh nặng, có thể chữa".
Sau khi trúng gió thì ông cụ thiếu máu lên não, một phần não bị tổn hại nên để lại một số di chứng.
Lý Khoa mừng như điên: "Vậy sao? Tốt quá! Cấp trên của tôi sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đợi đi!"
Khi ra đến phòng khách, người phụ nữ trung niên đang xem soap opera, xem rất say sưa.
Ngô Bình không muốn đợi ở đây nên hai người lấy cớ hút thuốc rồi đi ra cầu thang.
Sau khi châm điếu thuốc, anh hỏi Lý Khoa; "Cấp trên của anh chính là Sở trưởng Sở tình báo mà mọi người hay đồn sao?"
Lý Khoa cười nói: "Có bốn hệ thống tình báo, chúng tôi phụ trách thu thập tình báo trong nước, đủ thứ việc to việc nhỏ. Chúng tôi chịu sự quản lý của Bộ Công an và Cục Bảo an quốc gia, bên ngoài gọi chúng tôi là 'Sở tình báo'.
"Còn ba nơi nữa là Sở tình báo Quân đội số một, Sở tình báo quân đội số hai và Sở Điều tra Đối ngoại. Nói ra thì nơi có nhiều tài nguyên nhất là Sở Điều tra Đối ngoại. Điểm tình báo và nhân viên trung gian của bên họ rải khắp trên toàn trước, dự tính nhiều hơn gấp mười lần so với chúng tôi".
"Thế nên nhiều lúc Sở tình báo của chúng tôi phải phục vụ cho ba đơn vị khác, còn phải phục vụ cho Bộ Công an và Cục Bảo an quốc gia, nói thẳng ra thì chúng tôi chỉ cắm đầu vào làm việc suốt ngày".
Ngô Bình cười nói: "Số liệu của các anh cũng kịp thời nhất, thế nên mấy lần trước anh đều giúp được tôi".
Lý Khoa gật đầu: "Tất nhiên rồi. Tất cả tin tình báo trong nước đều đến từ chỗ chúng tôi mà".
Nói đến đây thì cửa thang máy mở ra, một người đàn ông to béo mặc áo sơ mi trắng đang cười híp mắt đi ra. Người đó tuy không lớn tuổi, chỉ chừng 35, 36 tuổi nhưng ăn mặc rất tùy tiện.
"Chào Sở trưởng Hàn", Lý Khoa vội đứng thẳng dậy. Có thể nhận ra anh ấy rất kính trọng cấp trên.
Người đàn ông béo gật đầu. Anh ta nhìn Ngô Bình rồi giơ tay ra: "Cậu chính là bác sĩ Ngô đúng không? Tôi là Hàn Bạch, vất vả cho cậu rồi".
Ngô Bình nói: "Sở trưởng Hàn không cần khách sáo, tôi là bạn của Lý Khoa, đây chỉ là chuyện nên làm thôi mà".
Hàn Bạch nói: "Dù thế nào cũng vô cùng cảm ơn cậu. Phải rồi, cậu đã xem qua bệnh tình của bố tôi chưa?"
Ngô Bình nói: "Đã xem qua rồi, có thể chữa".
Hàn Bạch rất vui mừng: "Thật sao? Thế thì tốt quá!"
Anh ta mời Ngô Bình và Lý Khoa đến phòng khách, tự tay rót trà cho họ.
Sau khi hàn huyên mấy câu thì Ngô Bình đề nghị chữa bệnh cho ông cụ.
Quá trình trị liệu rất thuận lợi, anh dùng kim vàng châm huyệt, lại thêm cả năng lực chữa lành của chân khí vàng kim, chỉ mất nửa tiếng là ông cụ đã có thể tự đứng dậy.
Hàn Bạch vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói cảm ơn liên tiếp, ngay cả người phụ nữ trung niên cũng vô cùng kinh nhạc, chị ta không ngờ y thuật của Ngô Bình lại thần kỳ đến vậy.
Sau khi chữa bệnh xong Ngô Bình liền đứng dậy ra về, lúc đi đối phương còn đưa cho anh cách liên lạc.
Lúc này trời vừa sẩm tối, anh định gọi cho Lâm Băng Tiên thì Trần Lăng Sương lại gọi tới, hỏi anh đã đến Thiên Kinh chưa. Sau khi biết anh đang ở Thiên Kinh cô ấy liền mời anh đi ăn.
Ngô Bình liền bảo Quảng Hải lái xe đưa anh đến chỗ Trần Lăng Sương, Mai viên.
Mai viên là một khu biệt thự xa hoa của Thiên Kinh, nơi những người giàu và ngôi sao màn bạc sinh sống. Cả khu được thiết kế theo kiểu rừng cây, giá mỗi mét vuông hơn hai trăm nghìn tệ, tỷ lệ giữa diện tích kiến trúc và diện tích đất dùng thấp, có hệ thống quản lý hàng đầu.
Mua được một căn biệt thự ở Mai viên là biểu tượng cho thân phận, vì nếu có ít hơn một trăm triệu tệ thì không thể nào mua được nhà ở đây.
Khi tới cổng Mai viên, Quảng Hải trực tiếp lái xe đi vào.
Ngô Bình cười hỏi: "Anh có nhà ở đây sao?"
Quảng Hải nói: "Cháu nội của sư phụ làm trong giới giải trí, thế nên có mấy căn nhà ở đây, dùng để mua vui với người đẹp ấy mà. Đệ tử thường đến đây nên cũng đăng nhập thân phận vào hệ thống".
Ngô Bình chợt thấy hứng thú: "Cháu trai của sư huynh làm trong giới giải trí sao?"
Quảng Hải gật đầu: "Anh ta tên Diệp Huyền, sư phụ vô cùng yêu thương anh ta, năm nay mới 27 tuổi nhưng đã là nhà sản xuất của nhiều phim lớn trong nước. Anh ta có rất nhiều scandal với các ngôi sao nữ xinh đẹp".
Ngô Bình nói: "Anh ta không tu hành sao?"
"Đã đến cảnh giới Khí, sư phụ nói tâm tư của anh ta không thích hợp cho tu hành nên e là không thể bước vào cảnh giới Thần". Nói đến đây, Quảng Hải thấy vô cùng đáng tiếc.
Ngô Bình nói: "Ai cũng có chí hướng riêng, ở trong giới giải trí cũng tốt mà".
Quảng Hải nói: "Sư phụ thì không nghĩ như vậy, vì thế nên người cũng tỏ thái độ nhiều lần. Phải rồi, Diệp Huyền là một trong tám cậu ấm nổi tiếng của Thiên Kinh, tính cách rất tệ, có lúc thậm chí còn chẳng coi sư thúc là đệ tử ra gì".
Có thể nhận ra sự phê bình của Quảng Hải dành cho người hậu bối cùng tuổi này.
Ngô Bình mỉm cười, không bàn luận gì. Anh cảm thấy thanh niên trẻ có lựa chọn của riêng mình cũng chẳng có gì xấu.
Xe đi đến một căn biệt thự bên hồ, Quảng Hải nói: "Sư thúc, đệ tử đi gặp Diệp Huyền, cần xe thì người cứ gọi đệ tử".
"Anh đi đi", Ngô Bình nói, sau đó ấn chuông cửa.
Chuông cửa vang lên, anh có thể nhìn thấy Trần Lăng Sương qua song cửa. Cô ấy đã khỏe lên nhiều, đang nhanh chóng bước tới.
"Ngô Bình!", cô ấy cười rạng rỡ, nhanh chóng ra mở cửa, người làm phía sau còn không theo kịp cô ấy.
"Sức khỏe khá tốt nhỉ", Ngô Bình nói: "Từ ngày mai là cô có thể nhận phim rồi".
Trần Lăng Sương mỉm cười: "Tôi đang bàn hợp đồng với công ty truyền thông Sơn Hải, ngày mai sẽ tổ chức lễ công bố chúng tôi chính thức ký hợp đồng".
Ngô Bình cười nói: "Bây giờ cô đã khỏe lại, bao nhiêu fans điện ảnh đang chờ đợi tác phẩm của cô đấy, chắc công ty truyền thông Sơn Hải cũng ra giá cao chứ?"
Trần Lăng Sương kéo Ngô Bình đi vào: "Đi vào, chúng ta ngồi xuống nói chuyện".
Ngô Bình được cô ấy kéo đi, trái tim anh chợt nảy lên.
Hai người vào phòng khách ngồi xuống, người làm bê trà bánh lên.
Trần Lăng Sương cười nói: "Công ty truyền thông Sơn Hải cho tôi hai phần trăm cổ phần, hơn nữa sau này tôi sẽ được chia hoa hồng từ tất cả các bộ phim điện ảnh của công ty".
Ngô Bình nói: "Tốt lắm".
Sau đó anh lấy điện thoại ra nhìn cố phiếu của công ty truyền thông Sơn Hải, đã tăng lên đến 6.4 tệ, mà trước đó giá là 4.3 tệ!
Chương 204: Ông ba Lục tung hoành hai giới hắc bạch
Anh nói: "Xem ra bên ngoài đã biết tin tức cô định gia nhập công ty truyền thông Sơn Hải rồi".
Trần Lăng Sương gật đầu: "Cũng biết được ít nhiều. Ngày mai chúng tôi sẽ tuyên bố một loạt các hoạt động hợp tác, bao gồm ba bộ phim điện ảnh, một bộ phim chiếu mạng, đến lúc đó giá cổ phiếu sẽ còn tăng tiếp".
Ngô Bình rất vui. Trước đó anh đã mua thêm cổ phiếu trị giá bốn trăm triệu tệ, giá 4.5 tệ. Ngày mai anh bán lại là có thể kiếm được bốn đến năm trăm triệu tệ.
Đang nói thì một tiếng lớn vang lên, là tiếng thủy tinh vỡ. Ngay sau đó tiếng thứ hai, tiếng thứ ba vang lên, lại có thêm vài mảnh thủy tinh vỡ.
Người làm tức giận xông ra, sau đó chẳng mấy chốc lại sầm mặt quay về.
Ngô Bình nhíu mày: "Có chuyện gì vậy?"
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: "Không có gì. Công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh muốn tôi ký hợp đồng với họ, tôi không đồng ý nên họ thường xuyên cho người tới nhà tôi ném đá, vứt chuột chết".
Lông mày Ngô Bình dựng đứng: "Đám người này thật là ngang ngược, để tôi đi xem!"
Anh đứng dậy đi ra ngoài cửa. Bên ngoài có hai tên thanh niên cà lơ phất phơ, một tên mặt đen tròn trĩnh trong đó cầm điện thoại quay video, vừa quay vừa nói to: "Ngôi sao lớn Trần Lăng Sương, đời tư hỗn loạn, lại thay bạn trai mới rồi!"
Ngô Bình híp mắt, anh khẽ cử động tay, một cây kim vàng đâm vào đại huyệt của kẻ đang quay phim. Người hắn run lên, đột nhiên thấy ngứa một cách kỳ lạ, vội vàng cất điện thoại đi rồi cào loạn trên người.
Người còn lại hỏi với giọng khó hiểu: "Hắc Bì, mày làm gì vậy?"
"Chết tiệt, ngứa chết tao mất, mau giúp tao gãi đi", kẻ tên Hắc Bì rất sốt ruột.
Kẻ còn lại vội giúp hắn gãi, nhưng càng gãi càng ngứa, cuối cùng trên người hắn xuất hiện rất nhiều vết đỏ hằn, nhưng vẫn không đỡ ngứa.
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Sao lại không sợ nữa thế?"
Tên còn lại trợn mắt với anh, nói: "Thằng nhãi kia, mày sắp được nổi tiếng rồi đấy, cứ đợi lên đầu trang nhất đi!"
Nói xong gã đột nhiên kêu lên, chợt thấy ngứa bên sườn, toàn thân cũng ngứa như điên.
Một cảnh vô cùng buồn cười diễn ra, hai kẻ điên cuồng gãi cho nhau, nhưng càng gãi càng ngứa.
Ngô Bình đứng bên cạnh xem trò hay, nói: "Bệnh trên da các người chắc nghiêm trọng lắm nhỉ, mau đi khám đi".
Hai người đột nhiên hiểu ra, chẳng lẽ cơn ngứa trên người họ có liên quan đến thanh niên này?
Hắc Bì tức giận nói: "Mày đã làm gì bọn tao?"
Ngô Bình lạnh nhạt nói: "Muốn không ngứa nữa thì hãy xóa thứ đồ các người vừa chụp đi".
Nghe thấy chuyện này thực sự liên quan đến Ngô Bình thì hai người đều thấy sống lưng lạnh toát, sao người này làm được, yêu thuật sao?
Hắc Bì lấy điện thoại ra xóa video, sau đó nói: "Tao xóa rồi đấy".
Ngô Bình hỏi hắn: "Ai sai các người đến đây?"
Hắc Bì nhíu mày: "Thằng kia, tao khuyên mày đừng lo chuyện bao đồng, mày không lo được đâu".
"Ồ? Sao tôi lại không lo được?", anh lạnh nhạt hỏi.
Hắc Bì nói: "Có biết ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh không? Đó là ông lớn trong giới giải trí, những người từng đối đầu với ông chủ đều tan cửa nát nhà".
Ngô Bình cũng đã từng nghe nói, ông chủ của công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh là Lục Kình Ba, thế lực lan ra cả hai giới hắc bạch, tài sản hàng chục tỷ. Ông ta quản lý vô số ngôi sao lớn, nắm trong tay mười mấy công ty điện ảnh, ba đài truyền hình, còn có một trang web đăng tải video.
Nghe đồn từng có một ngôi sao nam hạng A không muốn hợp tác với công ty ông ta, kết quả là ngày hôm sau đã bị khám xét ra mang ma túy tại sân bay, cuối cùng bị phán tù chung thân. Nửa năm sau ngôi sao nam đó tự sát chết trong tù.
Còn có một ngôi sao nữ đã tuyên bố công khai rằng mình bị dùng quy tắc ngầm, kết quả là ngày hôm sau phát điên, bị đưa vào viên tâm thần. Mà tin tức cô gái đó công bố tất nhiên cũng mất đi giá trị.
Hơn nữa nghe nói Lục Kình Ba có mười tám bà vợ, còn có vô số gái gú bên ngoài, lúc nào cũng đầy scandal.
"Sao thế, sợ rồi à?", Hắc Bì cười lạnh; "Sợ thì đừng chọc vào bọn này!"
Ngô Bình cười lạnh: "Về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta dám gây rắc rối cho Trần Lăng Sương nữa thì sẽ phải trả giá đắt đấy!"
Hai người đều sững sờ, họ nhìn Ngô Bình như nhìn kẻ điên, tên này không sợ ông ba Lục báo thù sao?
"Cút, đừng để tôi nhìn thấy các người nữa". Anh phất tay, cơn ngứa trên người hai người lập tức biến mất.
Hai người như được đại xá, vội vàng chạy đi.
Sau khi đuổi được hai người đi, Ngô Bình quay về phòng khách. Anh nói với Trần Lăng Sương: "Lăng Sương, hai kẻ vừa rồi là do Lục Kình Ba phái tới".
Trần Lăng Sương lạnh nhạt nói: "Tôi biết. Thực ra tôi đã muốn ra khỏi công ty Hoa Ảnh Thiên Kinh từ lâu. Ngày xưa họ chủ động hủy hợp đồng, tôi cảm thấy vô cùng may mắn. Bâu giờ họ lại muốn mời tôi về, đó là điều không thể nào".
Ngô Bình nói: "Nếu như ông ta lại gây rắc rối cho cô thì cô gọi cho tôi, tôi sẽ xử lý".
Với mối quan hệ của anh ở Thiên Kinh thì đối phó với Lục Kình Ba chẳng phải chuyện gì khó.
Trần Lăng Sương vô cùng cảm kích, nói: "Cảm ơn. Anh là người đầu tiên tình nguyện giúp tôi".
Lúc này chuông điện thoại của Trần Lăng Sương reo, bên trong vang lên một giọng nói quái dị đã được xử lý âm: "Trần Lăng Sương, nếu như cô không muốn em gái Trần Lăng Tuyết của cô chết thì hãy ngoan ngoãn chuẩn bị mười triệu tệ chuộc cái mạng cô ta về!"
Trần Lăng Sương kinh hãi, cô ấy liền đứng bật dậy: "Ai đó? Lăng Tuyết đang ở trong tay ông ư?"
Đối phương cười lạnh: "Nếu cô không tin thì hãy nghe giọng cô ta đi".
Sau đó đầu dây bên kia vang lên giọng nói kinh hoàng của một cô gái: "Chị ơi, em sợ quá, chị mau đến cứu em đi, huhu..."
Nghe thấy giọng em gái, Trần Lăng Sương suýt nữa ngất đi. Cô ấy vội nói: "Các người đừng làm hại em gái tôi, tôi chuẩn bị tiền ngay".
"Tốt lắm! Xem ra cô cũng là người thông minh, hãy chuẩn bị mười triệu tệ tiền chuộc trong vòng một tiếng. Đừng có báo cảnh sát, nếu không cô đừng hòng gặp em gái nữa!"
Nói xong đối phương liền cúp máy, Trần Lăng Sương khóc như mưa, đôi mắt vô thần.
"Đừng hoảng loạn!", Ngô Bình trầm giọng nói. Anh nghe rất rõ, biết rằng em gái Trần Lăng Tuyết của cô ấy đã bị bắt cóc.
"Làm sao bây giờ, có phải nên chuẩn bị tiền luôn không?". Trần Lăng Sương khóc hỏi Ngô Bình, em gái là người thân duy nhất của cô ấy, giờ cô ấy hoảng loạn vô cùng, hoàn toàn không biết phải làm thế nào.
Ngô Bình suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Lăng Sương, có khi nào là Lục Kình Ba làm không?"
Trần Lăng Sương lắc đầu: "Tôi không biết nữa, nhưng với tính cách của ông ta thì có thể lắm".
Ngô Bình gật đầu: "Cô yên tâm, tôi nhất định sẽ cứu được em gái cô".
Anh lập tức gọi điện cho Hàn Bạch nói sơ qua tình hình. Anh nhờ anh ta điều tra thế lực của Lục Kình Ba và liệu ông ta có tham gia vào vụ bắt cóc này không.
Hàn Bạch không hổ danh là Sở trưởng Sở tình báo, chưa đầy mười phút đã trả lời anh: "Cậu Ngô, Lục Kình Ba là cậu ba của nhà họ Lục tại Thiên Kinh, một trong tám cậu ấm nổi danh của Thiên Kinh".
"Lục Kình Ba có quan hệ mật thiết với bang Long Xà, ông ta là phó bang chủ của bang Long Xà. Vụ bắt cóc này ông ta đã sai một tên cấp dưới là "Hoa Cẩu" lên kế hoạch, mục đích là để Trần Lăng Sương gia nhập công ty của ông ta".
"Quả nhiên là ông ta!", Ngô Bình rất tức giận.
"Cậu Ngô, còn gì cần giúp đỡ cứ nói", Hàn Bạch nói.
Ngô Bình: "Sở trưởng Hàn, nhờ anh điều tra giúp tôi Trần Lăng Tuyết bị giam ở đâu".
"Được, tôi sẽ cho người điều tra ngay!", Hàn Bạch đồng ý ngay lập tức.
Để điện thoại xuống, anh an ủi Trần Lăng Sương: "Yên tâm đi, tôi đã nhờ bạn điều tra rồi, em gái cô sẽ không sao đâu".
Trần Lăng Sương khóc lóc, nói: "Tại tôi sơ ý quá, tôi đã đánh giá thấp mức độ vô liêm sỉ của Lục Kình Ba, chính tôi đã hại em gái!"
Lúc này Trần Lăng Sương vô cùng yếu đuối bất lực, cô ấy tựa lên vai Ngô Bình khóc nức nở.
Ngô Bình vỗ vai cô ấy, nói: "Đừng khóc, lát nữa chúng sẽ gọi điện thoại đến nữa, cô cứ làm theo lời chúng nói. Có tôi ở đây mà, yên tâm đi!"
Chương 205: Cứu viện hoả tốc
Trần Lăng Sương gật đầu quả quyết rồi nói: “Được!”
Chưa tới hai mươi phút sau, Hàn Bạch đã tra ra manh mối, khả năng cao Trần Lăng Tuyết đang bị nhốt trong một khách sạn, nhưng phòng ở đây rất nhiều, muốn tìm ra số phòng thì cần thêm một chút thời gian.
Tuy nhiên, thông tin này là quá đủ với Ngô Bình rồi.
Anh nhìn Trần Lăng Sương rồi nói: “Tôi sẽ đi cứu em gái cô, cô cứ chờ ở nhà nhé”.
Dứt lời, anh gọi Quảng Hải rồi đi tới khách sạn mà Hàn Bạch nói.
Trong một căn phòng nào đó trên tầng năm của khách sạn Khoái Tiệp ở phía Đông Thiên Kinh, một cô gái đi dép lê, mặc quần soóc đang bị trói trên sofa, gương mặt xinh đẹp của cô ấy hiện rõ vẻ sợ sệt.
Ba có ba người đàn ông cao lớn đang ngồi ở phía đối diện, mắt họ đều dán chặt vào đôi chân vừa trắng vừa dài của cô gái.
Gã đàn ông mặc áo sơ mi kẻ ca rô nuốt nước miếng rồi nói: “Mẹ kiếp, trông em này ngọt nước thế nhờ, anh Chí, em sờ nó tí được không?”
“Vớ vẩn! Mày dám sợ vào người mà cấp trên sai bắt cóc không?”, một tên mặc áo ba lỗ lườm gã kia, nhưng mắt hắn thì vẫn nhìn chòng chọc vào thân hình của cô gái với vẻ thèm khát.
Cách khách sạn này không xa có một toà nhà cao mười tầng tên là Hoa Ảnh, đây là toà nhà lớn được đầu tư vốn xây dựng lên đến hơn mười tỷ, hiện giờ là một trong các công trình tiêu biểu của Thiên Kinh.
Các cổ đông của công ty Hoa Ảnh đang ngồi họp trên tầng thứ mười của công ty, một người đàn ông trên 40 tuổi mặc âu phục màu đỏ đang ngồi ở đó, ông ta có đôi mắt nhỏ, dáng người cân đối.
Người này chính là Lục Kình Ba - chủ của công ty Hoa Ảnh.
Một cổ đông lên tiếng: “Tổng giám đốc Lục, theo tôi được biết thì Trần Lăng Sương đã đồng ý đầu quân cho công ty giải trí Sơn Hải rồi. Một khi tin tức được xác thực thì giá cổ phiểu của Sơn Hải sẽ tăng mạnh. Còn cổ phiếu của công ty ta sẽ rớt giá 30 phần trăm”.
Cô đổng đó nhìn chăm chú vào Lục Kình Ba: “Tổng giám đốc Lục, cổ phần của ông ở công ty đều đã thế chấp cho ngân hàng rồi. Hơn một năm nay, cổ phiếu của Hoa Ảnh đã sụt giảm năm mươi phần trăm. Giờ mà giá cổ phiếu lại giảm tiếp thì khéo ngâng hàng sẽ tịch thu công ty mất, vì thế sự thay đổi công ty của Trần Lăng Sương có ảnh hưởng rất lớn đến lợi ích của mọi người”.
Lục Kình Ba liếc nhìn các cổ đông một lượt rồi nói: “Thưa các vị, Lục Kình Ba tôi đã giữ chức vụ này khá lâu, tôi đã bảo Trần Lăng Sương sẽ quay về công ty thì chắc chắn cô ấy sẽ quay lại. Khi nào Trần Lăng Sương quay về, cổ phiếu của Hoa Ảnh sẽ tăng thêm ít nhất 30 phần trăm! Đến lúc đó, chúng ta lại quay thêm vài bộ phim thì kiếm cả trăm tỷ cũng là”.
Các cổ đông vẫn khá tin lời Lục Kình Ba, một người nói: “Đương nhiên là chúng tôi tin tổng giám đốc, nhưng trang mạng của ông đốt tiền ghê quá, giờ tài chính đang thâm hụt, nếu giá cổ phiếu mà không tăng thì chúng ta nguy to đấy”.
Lục Kình Ba cười lớn nói: “Ông yên tâm, cổ phiếu của Hoa Ảnh sẽ tăng thôi, giá trị của trang web cũng sẽ tăng ít nhất là hơn 100 tỷ”.
Dứt lời, ông ta nhìn đồng hồ rồi thầm nghĩ không biết Trần Lăng Sương đã chịu khuất phục chưa.
Nghĩ đến đây, ông ta cười nói: “Lát nữa, tôi sẽ công bố tin Trần Lăng Sương quay lại công ty cho mọi người”.
Ai nấy đều vỗ tay, họ đều rất mong Trần Lăng Sương quay lại.
Cửa khách sạn đang nhốt Trần Lăng Tuyết đã khoá, đây la khách sạn mà ngày xưa Lục Kình Ba đã đầu tư, vì thế ông ta cũng thường xuyên làm những chuyện bất chính ở đây.
Hiện giờ, ngoài cửa khách sạn đang treo biển sửa chữa, tạm dừng kinh doanh.
Có cả đám người đang ngồi đánh bài trong phòng khách ở tầng một, khói thuốc mù mịt, tiếng nói chuyện ồn ào, họ đều là người của bang Long Xà, trong số này còn có hai cao thủ.
Đột nhiên cửa cuốn của khách sạn bị ai đó đạp mở, người đó bình tĩnh nhìn vào bên trong.
Một người đàn ông mặc áo ba lỗ đi ra rồi trừng mắt với người đó: “Làm gì thế hả?”
Người này chính là Ngô Bình, anh mỉm cười nói: “Chào các anh, tôi đến tìm người”.
Người đàn ông ngẩn ra: “Tìm người? Người nào?”
Bụp!
Hắn vừa nói dứt câu thì đã trúng ngay một cú đạp của Ngô Bình rồi bay ra xa. Ngô Bình ra đòn quá nhanh làm tên kia không kịp phản ứng lại.
Uỳnh!
Tên kia đập vào một cái quyền cách đó mười mấy mét, sau đó đau đến mức gập người.
Những tên còn lại đều đứng dậy, một người đàn ông hơn 40 tuổi trầm giọng nói: “Cậu bạn, có biết đây là nơi nào không?”
Ngô Bình vừa nhìn đã biết gã là cao thủ cảnh giới Khí đại chu thiên. Cao thủ ở cảnh giới này rất lợi hại, nhưng tiếc là tên này vẫn còn quá kém.
Anh hờ hững nói: “Mang Trần Lăng Tuyết ra đây, tôi sẽ coi như chưa có chuyện gì xảy ra”.
Nghe thấy Ngô Bình nhắc đến Trần Lăng Tuyết, những người khác lập tức hiểu ra vấn đề, họ không nói gì mà đều hét lớn rồi xông lên tấn công Ngô Bình.
Anh nhanh chóng thi triển Ngũ Long Thánh Quyền, làm những người kia mới tấn công được một phần ba đã bị trúng đòn.
Rắc!
Cao thủ cảnh giới Khí đánh bay bởi một quyền, xương vai vỡ, lục phủ ngũ tạng bị thương, gã lập tức ngất xỉu vì quá đau đớn.
Sau đó, Ngô Bình lách người rồi lao vào đám đông như hổ xông vào bầy dê. Tất cả những tên đó đều bị anh hạ gục, Biêm Hoa Chỉ của anh rất thích hợp để đánh đông người, chỉ phong tha hồ phát huy uy lực. Thậm chí, một cao thủ cảnh giới Khí khác còn không có cơ hội áp sát anh thì đã ngã vật ra rồi.
Ngô Bình đi tới cạnh cao thủ cảnh giới Khí rồi đá cho gã một phát, toàn thân gã đau đớn rồi kêu loạn lên.
“Trần Lăng Tuyết đâu?”, Ngô Bình hỏi.
Tên kia không chịu được nữa nên đáp: “Ở phòng 8556…”
Ngô Bình đạp gã ngất xỉu rồi mới đi thang máy lên trên.
Ngô Bình đi đến phòng 8556 trên tầng năm, anh đứng trước cửa nhưng vẫn nhìn được cảnh tượng bên trong. Có một cô gái 17 tuổi trông khá giống Trần Lăng Sương đang bị trói trên sofa, có hai người đàn ông đang nhìn cô ấy với ánh mắt thèm thuồng.
Bụp!
Cửa bị Ngô Bình đạp mở, hai người đàn ông kia còn chưa kịp quay lại, đã bị Ngô Bình điểm huyệt rồi nằm một chỗ co giật, đôi mắt trắng dã như bị điện giật.
Ngô Bình mặc kệ họ rồi đi tới cởi trói cho Trần Lăng Tuyết: “Em là Trần Lăng Tuyết à?”
Cô gái gật đầu với vẻ vô cùng hoảng loạn, cô ấy hỏi: “Anh ơi, anh là ai thế ạ?”
Ngô Bình cười nói: “Anh là Ngô Bình, bạn của chị gái em. Đi thôi, anh đưa em về nhà”.
Cô gái ngẩn ra rồi chợt bật khóc nức nở, sau đó nhào vào lòng Ngô Bình. Có trời mới biết cô ấy đã sợ hãi đến mức nào, cô ấy thật sự lo hai người đàn ông kia sẽ giở trò với mình.
Ngô Bình ngẩn ra, đành vỗ vai cô ấy rồi nói: “Đi thôi, chị em đang lo lắm”.
Bấy giờ, cô gái mới chịu buông anh ra, nhưng tay vẫn nắm chặt vạt áo anh như thể anh là cái phao cứu sinh của cô ấy.
Chương 206: Dược sư
Hai người đi xuống sảnh tầng một thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc áo khoác màu xanh đang đứng ngoài cửa, có một cao thủ cảnh giới Thần đang đứng bên cạnh.
Đúng vậy, Ngô Bình xác định người đó là cao thủ cảnh giới Thần, chứ không phải tông sư cảnh giới Thần. Hiện giờ, tu vi của anh đã cao, hiểu biết về cảnh giới Thần cũng sâu sắc thêm, anh cho rằng chỉ có võ giả cảnh giới Thần ngưng luyện ra được quyền ý và có bản lĩnh khai tông lập phái mới xứng với danh xưng tông sư.
Cao thủ cảnh giới Thần tiến lên phía trước người đàn ông mặc áo khoác rồi nhìn Ngô Bình, lạnh lùng nói: “To gan đấy, dám cướp người à…”
Người đó còn chưa nói hết câu thì Ngô Bình biến mất, tên đó ngẩn ra, sau đó nghe thấy một lời cảnh báo ở bên cạnh: “Cẩn thận”.
Ngô Bình đã chạy tới người hắn như ma quỷ, sau đó tung một cú đá cực nhanh, cao thủ cảnh giới Thần đó chỉ kịp lách người sang một bên, nhưng hông vẫn trúng đòn.
Hắn cảm thấy như bị đạn bắn trúng, người lập tức bay ra xa rồi đập mạnh vào cột, đến mặt đất còn rung lên.
“A!”
Tên mặc áo khoác thở dài một hơi rồi nói: “Không ngờ cậu lại là tông sư cảnh giới Thần, Trần Lăng Sương kiếm được một trợ thủ thế này thì chúng ta không nên đánh nhau nữa. Cậu bạn, cậu dẫn người đi đi, chúng ta dừng ở đây nhé?”
Ngô Bình quan sát người đàn ông này rồi chợt cười lạnh, vì anh phát hiện ở ống tay áo của gã có một làn khói vô hình vô dạng đang bay về phía mình.
Đây rõ ràng là một loại dược liệu gì đó, gã đang dùng nó để đối phó anh.
Ngô Bình bất chợt há miệng thổi mạnh một hơi, một cơn gió mạnh đẩy làn khói ấy bay ngược trở lại vào mặt của người đàn ông mặc áo khoác. Gã hét lên, sau đó vội vàng bịt mũi lại.
Ngô Bình nhanh chóng áp sát, gần như dí sát vào mặt gã. Người đàn ông sợ đến mức quên cả nín thở nên đã hít làn khói kia vào. Mặt gã biến sắc, cơ thể không thể động đậy, vì Ngô Bình đã điểm huyệt gã.
Vài giây say, mắt gã trợn trừng, mặt thì cứng đờ.
Ngô Bình lập tức hiểu ra đây là một loại dươc liệu khống chế người khác, điều này làm anh nhớ đến thuật thôi miên trong phiến ngọc, sau đó anh giơ tay lắc lư trước mặt người đó.
Lập tức, mặt tên kia đã bình thường trở lại.
Ngô Bình: “Từ giờ trở đi, anh phải nghe theo lệnh của tôi, tôi là chủ nhân của anh”.
“Vâng, thưa chủ nhân”, tên đó rất phối họp, lập tức gọi Ngô Bình là chủ nhân.
Ngô Bình: “Anh có thể dùng dược liệu để khống chế người khác à?”
“Vâng, người trong giang hồ gọi tôi là Dược sư”, gã đáp.
“Cho tôi phương thuốc”, Ngô Bình ra lệnh.
Người đàn ông lấy một cái bình, một cái túi ra rồi nói: “Đây là phương thuốc gia truyền nhà tôi, đã truyền được chín đời rồi. Chiếc bình này là thuốc mà tôi đã chế sẵn, chỉ cần dùng một lượng cực ít thôi cũng có thể điều khiển được người khác”.
Ngô Bình cất cái bình và cái túi ấy đi rồi hỏi tiếp: “Lục Kình Ba sai các người đến đúng không?”
“Vâng”, gã đáp: “Lục Kình Ba trả tôi rất nhiều tiền, bảo tôi dùng thuốc khống chế Trần Lăng Sương, bắt cô ấy gia nhập công ty Hoa Ảnh”.
Ngô Bình: “Lục Kình Ba làm thế không sợ bị lộ à?”
Người đàn ông: “Bây giờ, ông ta đang bị kẹt vốn vì đầu tư quá nhiều vào trang mạng, ba năm mà đã đầu tư 50 tỷ rồi”.
“Nếu Trần Lăng Sương về Hoa Ảnh thì giá cổ phiếu sẽ tăng, ông ta sẽ có thêm tiền để đầu tư vào trang mạng”.
Ngô Bình không ngờ người như Lục Kình Ba lại thiếu tiền, anh lắc đầu nói: “Anh về nói với Lục Kình Ba, nếu ông ta còn dám có ý đồ xấu với Trần Lăng Sương thì tôi sẽ lấy mạng ông ta đấy”.
Dứt lời, anh dẫn Trần Lăng Tuyết rời khỏi khách sạn, xe của Quảng Hải đã chờ sẵn bên ngoài.
Thấy Ngô Bình bình an trở ra, Quảng Hải thở phào một hơi. Nếu chờ lâu không thấy anh ra ngoài thì anh ấy sẽ xông vào. Ngô Bình là sư thúc của anh ấy, nhỡ anh mà làm sao thì sư phụ sẽ lột da anh ấy mất.
“Sư thúc, người xử lý hết người bên trong rồi à?”, anh ấy hỏi.
Ngô Bình gật đầu: “Đi thôi”.
Chiếc xe lăn bánh, Ngô Bình hỏi: “Quảng Hải, anh có biết chuyện Lục Kình Ba đang kẹt vốn không?”
Quảng Hải gật đầu: “Có, mấy năm qua Lục Kình Ba làm ăn thuận lợi nên đã nổi dã tâm lớn. Ông ta thế chấp hết cổ phiếu của công ty để mua hai đài truyền hình và một trang mạng, tổng cộng hết hơn 100 tỷ. Phần lớn đều vay của ngân hàng hết”.
“Đệ tử nghe Diệp Huyền nói Lục Kình Ba muốn xây dựng một tập đoàn có giá trị hàng nghìn tỷ trên thị trường, hẫu thuẫn cho ông ta là nhà họ Lục và bang Long Xà. Nhưng ông ta đi nhanh quá, không dự trước được là năm ngoái tình hình phim ảnh lại ảm đạm, hàng loạt cổ đông rút vốn nên ông ta mới bị kẹt vốn”.
Ngô Bình: “Bảo sao ông ta cứ muốn Trần Lăng Sương gia nhập Hoa Ảnh”.
Quảng Hải: “Sư thúc, nghe nói Lục Kình Ba còn mua đất nữa, nếu ông ta gánh được thì khéo có thể xây dựng một đế quốc nghìn tỷ thật đấy”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Ông ta không có cơ hội đâu”.
Lúc này, Trần Lăng Sương đã nhận được điện thoại, bên kia bắt cô đến khách sạn Khoái Tiệp, hơn nữa phải đi một mình.
Sau khi ngắt máy, Trần Lăng Sương gọi cho Ngô Bình ngay, điện thoại vừa kết nối thì cô ấy đã nghe thấy giọng của em gái mình: “Chị ơi, em không sao”.
Trần Lăng Sương ngẩn ra rồi mừng rơi nước mắt: “Tiểu Tuyết, họ không làm gì em chứ?”
“Không ạ, anh Ngô đến kịp và hạ bọn chúng hết rồi”, Trần Lăng Tuyết nói: “Chị, em với anh Ngô sắp về đến nhà rồi”.
Trần Lăng Sương: “Thế thì tốt, chị đang chờ đây”.
Nửa tiếng sau, Ngô Bình và Trần Lăng Tuyết đã quay về nhà của Trần Lăng Sương, hai chi em vừa gặp lại đã ôm nhau rồi khóc oà.
Khóc xong, Trần Lăng Sương nhìn Ngô Bình rồi nói: “Tôi thật sự không biết phải cảm ơn anh thế nào nữa”.
Ngô Bình cười nói: “Ngày mai cô cứ yên tâm tham gia họp báo, tôi đã mua khá nhiều cổ phiếu của Sơn Hải rồi”.
Trần Lăng Sương nín khóc: “Anh yên tâm, tôi đảm bảo giá cổ phiếu sẽ tăng gấp ba”.
Có một người đi vào trong phòng họp của công ty Hoa Ảnh, sau đó thì thầm bên tai Lục Kình Ba.
“Cái gì?”, Lục Kình Ba nổi giận, mắt như phóng ra lửa.
Ông ta nói với mọi người: “Cuộc họp kết thúc, mọi người giải tán”.
Một cổ động vội hỏi: “Tổng giám đốc Lục, ông chưa tuyên bố tin Trần Lăng Sương quay lại mà”.
Song, Lục Kình Ba không để ý đến người đó mà đi thẳng ra ngoài. Ông ta vừa đi ra ngoài đã đạp cho người truyền tin một phát rồi gào lên: “Chúng mày làm ăn thế à?”
Người đó bị đạp ngã, lại vội vàng đứng dậy rồi nói: “Ông chủ, người ra tay tên là Ngô Bình”.
“Ngô Bình?”, Lục Kình Ba híp mắt nói: “Thằng này ở đâu ra thế, dám động vào Lục Kình Ba tao, tao sẽ giết nó! Truyện lệnh xuống dưới, ai giết được Ngô Bình, tao thưởng 100 triệu”.
Ngô Bình vẫn chưa biết Lục Kình Ba đang hận mình thấu xương, hơn nữa còn treo giải cho người lấy mạng anh.
Anh ngồi một lát rồi chuẩn bị đi về, dẫu sao trời cũng đã tối.
Nhưng Trần Lăng Tuyết quá sợ hãi, nghe thấy anh đi về thì ôm chặt lấy tay anh, không cho anh đi.
Ngô Bình dở khóc dở cười: “Lăng Tuyết, không sao rồi, Lục Kình Ba không dám làm gì nữa đâu”.
Nhưng cô ấy vẫn khăng khăng: “Em sợ lắm, anh Ngô, tối nay anh đừng về, ở lại đây đi ạ”.
Trần Lăng Sương vừa tức vừa buồn cười: “Lăng Tuyết, em nói linh tinh gì thế, mau bỏ tay ra”.
Trần Lăng Tuyết lắc đầu: “Không, em không cho anh Ngô về đâu”.
Ngô Bình bó tay nên đành nói: “Được rồi, tối nay anh ở đây vậy”.
Trần Lăng Tuyết mừng rỡ: “Thật không ạ? Anh Ngô tốt quá, bảo sao chị em thích anh”.
Bầu không khí chợt trở nên ngượng ngịu, Ngô Bình nhìn Trần Lăng Sương, còn cô ấy thì chỉ muốn tìm cái khe hở nào để chui xuống: “Con bé này, nói lung tung gì thế hả? Về phòng mau!”
Bình luận facebook