-
Chương 2506-2510
Chương 2506: Bị nghi ngờ
Gia Cát Truyền Nhất: "Sao, cô không thích? Cô phải nghĩ cho kỹ, giờ cậu ta vẫn chưa thức tỉnh toàn bộ. Đợi đến khi cậu ta biết mình là ai, cô muốn đến gần sẽ rất khó".
Diệp Ngưng Băng trừng anh ta một cái: "Sao tôi phải đến gần cậu ta?"
Gia Cát Truyền Nhất bật cười: "Diệp Ngưng Băng, cô không lừa nổi ánh mắt tôi đâu, chẳng phải trong lòng cô rất thích người ta sao? Với lại, tại sao kiếp trước cô lại thất bại, còn không phải là vì chẳng có ô dù nào để dựa vào à? Nếu có cậu ta che chở, giờ cô đã là cao thủ Đạo Cảnh từ lâu rồi".
Diệp Ngưng Băng im lặng rồi khẽ thở dài nói: "Tùy duyên đi".
Bên kia, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này, sắc trời cũng không còn sớm, cậu luyện công một hồi thấm thoát đã sang ngày mới.
Mặt trời vừa mọc, cậu đã nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.
"Thưa cậu, tôi thành công rồi!", có thể cảm nhận được cô ta đang hết sức vui vẻ, cuối cùng cũng luyện thành thứ Ngô Bình đã dạy.
Ngô Bình "Ừ" một tiếng: "Luyện tập nhiều lên. Đúng rồi, hôm qua tên cổ sư kia đến kiếm chuyện với tôi và đã bị tôi giải quyết rồi".
Tuyết Vũ: "Nhờ có cậu ra tay, không thì rắc rối rồi. Thưa cậu, hôm nay hầu như tất cả các thành viên của Tiên Vương Môn đều đến, cậu có rảnh đến đây một chuyến không ạ?"
Ngô Bình nhớ buổi sáng còn có trận đấu bóng rổ nên nói: "Được, chiều tôi sẽ qua".
Tuyết Vũ: "Vâng, tôi sẽ báo lại cho sư phụ ngay".
Trận đấu buổi sáng vẫn diễn ra như cũ, tuy Ngô Bình không tham gia thi đấu, nhưng dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã thể hiện rất xuất sắc.
Sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, Ngô Bình bèn đi đến Tiên Vương Môn. Lúc này, Tuyết Vũ đang nói chuyện với hai thanh niên ngang tuổi, nghe được tiếng động bên ngoài bèn vội vàng đi ra ngoài tiếp đón, vừa hay thấy Ngô Bình tiến vào.
"Cậu Bình! Cậu đã đến rồi!", cô ta vui vẻ nói.
Hai thanh niên kia thấy Tuyết Vũ khách sáo với Ngô Bình như vậy, thậm chí là còn có chút ngưỡng mộ thì trong lòng lập tức khó chịu. Một thanh niên mặt chữ điền bước tới hỏi: "Tuyết Vũ, cậu này chính là thiếu môn chủ hả?"
Tuyết Vũ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy chính là thiếu môn chủ của chúng ta, cậu Ngô Bình!"
Gã đánh giá Ngô Bình vài lần rồi nói: "Tôi còn cho rằng là tên ba đầu sáu tay nào cơ, hóa ra cũng chẳng khác gì chúng ta".
"Hỗn xược!"
Bấy giờ, Hướng Chấn Minh vội vàng bước ra, hung hăng trừng thanh niên nói chuyện một cái rồi cúi chào Ngô Bình: "Thiếu môn chủ! Cậu ta tên Phàn Cường, trẻ người non dạ, cậu đừng chấp cậu ta".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không sao. Một người ngoài như tôi bỗng dưng trở thành thiếu môn chủ thì khó tránh khỏi sẽ có người không phục".
Thanh niên tên Phàn Cường khẽ hừ một tiếng nói: "Sư bá, vị trí như thiếu môn chủ nên là người có địa vị ngồi lên".
Tuyết Vũ cau mày nói: "Phàn Cường, cậu Ngô có thể trở thành thiếu môn chủ là vì cậu ấy đã hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ!"
Phàn Cường kia lại hừ lạnh nói: "Cậu ta bảo hiểu là hiểu được à, có chứng cứ không? Nếu không có thì tôi đây còn hiểu nhiều hơn cậu ta!"
Sắc mặt Hướng Chấn Minh hết sức khó coi nói: "Phàn Cường, cậu đang nói gì vậy!"
"Mặc dù lời cậu ta chỉ nói cho vui, nhưng không phải không có lý!", ngoài cửa bỗng có một người đàn ông trung niên dáng người dong dỏng, mặc đồ đạo sĩ, trên eo đeo một thanh trường kiếm bước vào,.
Hai người kia thấy người nọ thì vội vàng chào hỏi: "Sư phụ!"
Người đến là sư đệ của Hướng Chấn Minh, tên là Hoàng Lực Sĩ, tu vi cũng ngang ngửa Hướng Chấn Minh.
Hướng Chấn Minh hơi nhíu mày: "Sư đệ, đệ nghi ngờ sức phán đoán của ta à?"
Hoàng Lực Sĩ nhàn nhạt nói: "Sư huynh, biết người biết mặt không biết lòng. Đệ chỉ nghĩ rằng huynh không nên tin tưởng vào người ngoài một cách dễ dàng thôi".
Hướng Chấn Minh còn định giải thích nhưng Ngô Bình đã giơ tay lên ngăn lại, bình tĩnh nói: "Tiền bối Hướng, tôi thấy cái chức thiếu môn kia thôi bỏ đi".
Vốn cậu cũng không muốn làm thiếu môn chủ gì đó, là Hướng Chấn Minh cứ van nài mãi nên Ngô Bình mới miễn cưỡng đồng ý.
Hướng Chấn Minh còn tưởng rằng Ngô Bình tức giận nên vội nói: "Cậu Ngô, không có cậu thì Tiên Vương Môn sẽ chẳng có tương lai gì!"
Hoàng Lực Sĩ: "Sư huynh, huynh nói quá rồi! Tương lai của Tiên Vương Môn nằm trong tay của chúng ta, mà không phải một người ngoài".
Hướng Chấn Minh tức đến đau sốc hông, hận không thể tát một cái đánh bay Hoàng Lực Sĩ. nặng nề nói: "Sư đệ, đệ mau xin lỗi cậu Ngô ngay đi!"
Hoàng Lực Sĩ sa sầm sắc mặt: "Sư huynh. Ta kính huynh là sư huynh mới nhường nhịn huynh. Nhưng chuyện hôm nay, ta vẫn có ý của riêng mình!"
Hướng Chấn Minh trầm giọng nói: "Sư đệ, đệ muốn sao?"
Hoàng Lực Sĩ nhìn về phía Ngô Bình nói: "Cậu Ngô, cậu nói đã tìm hiểu được kinh văn trên Tiên Vương Đồ, vậy hãy đọc ra trước mặt mọi người để chúng tôi cùng nhau xem xét đi".
"Xem xét cái gì?", Ngô Bình hỏi.
Hoàng Lực Sĩ: "Xem xét coi cậu có nói dối không".
"Khỏi!", Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu không phải Hướng Chấn Minh cứ luôn mời tôi làm thiếu môn chủ gì đó, tôi đã không đến đây rồi".
Cậu ngó đồng hồ rồi nói: "Các người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước đây".
Cậu xoay người định đi, Hướng Chấn Minh tính tiến lên ngăn Ngô Bình lại nhưng đã có một bóng người chặn ngang trước mặt cậu. Người đó chính là Phàn Cường, gã lạnh lùng nói: "Cậu Ngô, cậu hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ xong rồi cứ thế mà đi à?"
Hướng Chấn Minh nổi giận: "Phàn Cường, cậu nói gì đó!"
Phàn Cường nói: "Sư bá, Tiên Vương Đồ chính là cái gốc của Tiên Vương Môn, coi như là tài nguyên của chúng ta. Một người ngoài như cậu ta chiếm được lợi, không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Hướng Chấn Minh tức đến run người: "Cậu dám ngăn cản cậu Ngô thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!"
Hoàng Lực Sĩ nhướng mày: "Sư huynh, đệ tử của ta, ta sẽ dạy dỗ, không cần huynh nhọc lòng!"
Trên mặt Ngô Bình lại không chút cảm xúc, mở miệng hỏi: "Ý cậu là tôi không thể đi?"
Phàn Cường nhướng mày: "Muốn đi cũng được thôi, giao thứ cậu hiểu được ra đây!"
Hướng Chấn Minh bước tới lại bị Hoàng Lực Sĩ ngăn cản, ông ta nói: "Sư huynh, chuyện của lớp trẻ, người lớn chúng ta cũng đừng nhúng tay vào nhiều".
Ngô Bình: "Hướng Chấn Minh, chuyện này đã không còn liên quan đến ông nữa".
Tuyết Vũ cả giận: "Phàn Cường, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Phàn Cường thấy Tuyết Vũ bảo vệ Ngô Bình thì trong lòng càng khó chịu: "Tuyết Vũ sư muội, cậu ta chỉ là một người ngoài, sao muội lại nói giúp cậu ta?"
Tuyết Vũ lạnh lùng nói: "Phàn Cường, nếu cậu không tránh ra thì cậu chắc chắn sẽ hối hận!"
Phàn Cường cười ha ha: "Tôi đây muốn nhìn xem cậu ta sẽ khiến tôi hối hận thế nào!"
Ngô Bình nhấc chân tiến về phía trước, hai vai Phàn Cường nhoáng lên một cái xông thẳng về phía Ngô Bình như một con trâu đực. Công pháp gã tu luyện tên là Man Ngưu Kình, sức lực cực kỳ khủng khiếp, sức va chạm không thua gì đụng phải ô tô nặng cả tấn!
Phụt!
Ngô Bình chỉ giơ tay vỗ một cái, Phàn Cường đã như một miếng thịt bị đánh bay hơn mười mét rồi nện lên tường. Bức tường dày cả nửa mét lập tức sụp đổ, mà xương cốt của Phàn Cường cũng gãy từng khúc, thất khiếu đổ máu, hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người sợ ngây người, sắc mặt Hoàng Lực Sĩ hết sức khó coi, bay qua đỡ Phàn Cường dậy rồi hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Phàn Cường không có cách nào đáp lại, vừa há miệng đã trào máu.
Hoàng Lực Sĩ tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu thật là ác độc!"
Ngô Bình nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Dám ra tay với tôi, do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi".
Hoàng Lực Sĩ bỗng đứng dậy quát: "Có chút bản lĩnh đã kiêu ngạo, nhận lấy một chưởng của tôi này!"
Ông ta cách không đánh ra một chưởng, chưởng ấn nhanh như chớp đập vào ngực Ngô Bình. Ngô Bình vung tay lên, chưởng ấn kia lập tức nổ tung, sau đó cậu cũng đánh ra một quyền về phía đối phương.
Chương 2507: Giết chuột tinh
"Ầm!"
Ngực Hoàng Lực Sĩ bỗng bị đánh lõm xuống, một quyền này ngay giữa tim, cơ thể ông ta cứng đờ sau đó ngã thẳng xuống đất. Nó đã hoàn toàn phá hủy trái tim Hoàng Lực Sĩ khiến ông ta không thể nhúc nhích được.
Hướng Chấn Minh hoảng sợ, vội vàng chạy đến kiểm tra, phát hiện Ngô Bình vẫn còn nương tay không thì một quyền đã có thể đánh chết ông ta từ lâu rồi.
Hướng Chấn Minh vội chắp tay với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho sư đệ tôi một mạng!"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu tôi không nương tay thì ông ta đã là người chết rồi".
"Vâng vâng, cậu không chấp kẻ tiểu nhân", Hướng Chấn Minh vội nói.
Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện nhà các ông, đi trước đây".
Tuyết Vũ ngó Hướng Chấn Minh một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Tuyết Vũ đuổi theo ra khỏi Tiên Vương Môn nói: "Cậu Ngô, cậu đừng chấp họ, họ hoàn toàn chẳng biết gì hết".
Ngô Bình dừng lại nói: "Cô đừng đi theo tôi nữa. Tôi sẽ không quay về Tiên Vương Môn nữa đâu".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hụt hẫng, ngay khi Ngô Bình xoay người đi thì bỗng nắm chặt lấy cánh tay Ngô Bình nói: "Cậu đi đâu, tôi đi đó!"
Ngô Bình ngẩn ra nhìn Tuyết Vũ hỏi: "Cô kệ sư phụ cô ư?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ rưng rưng nói: "Đâu còn cách nào nữa đâu".
Ngô Bình cười như không cười nhìn cô ta: "Tại sao cô muốn đi theo tôi?"
"Tôi...", Tuyết Vũ lại không nói ra được, có chút giận lại hơi xấu hổ.
Ngô Bình cười ha ha kéo cô ta đi về phía trước nói: "Cô cũng đừng khó xử, tôi không phải loại bụng dạ hẹp hòi".
Bấy giờ, trong lòng Tuyết Vũ mới yên tâm, vội nói: "Cậu định đi đâu?"
Ngô Bình đáp: "Đương nhiên là tìm một chỗ dạy cô luyện công tiếp rồi".
Tuyết Vũ mừng thầm: "Tốt quá! Cảm ơn cậu!"
Ngô Bình: "Tuy tôi không có hứng thú với Tiên Vương Môn, nhưng thứ trên Tiên Vương Đồ lại có dây mơ rễ má với các cô. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dạy cho cô một vài thứ mà tôi hiểu được, coi như cũng có điều để ăn nói với sư phụ cô".
Tuyết Vũ nhớ ra gì đó chợt nói: "Cậu Ngô, tôi có một chỗ yên tĩnh để tu luyện, hay là chúng ta đến đó đi?"
Ban đầu Ngô Bình tính đi khách sạn, nhưng nghe cô ta nói vậy bèn đáp: "Được".
Hai người lái xe chạy về vùng núi.
Xe chạy được 40 phút thì đến một cái sườn núi, bên trên xây một cái đạo quán. Lúc này, cửa đạo quán mở ra, bên trong thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình: "Hóa ra là một cái đạo quán".
Tuyết Vũ nói: "Trước đây, tôi đã lớn lên trong đạo quán này, đến giờ vẫn không biết lai lịch của mình. Có điều, mấy bác trong đây đối với tôi rất tốt. Nếu không có họ thì tôi đã chết đói rồi".
Ngô Bình: "Ra là cô lớn lên ở đây".
Hai người đi vào đạo quán, có một ông lão mặc đồ đạo sĩ màu xám đang quét rác, thấy cô ta thì ánh mắt lập tức sáng lên cười nói: "Tiểu Vũ, sao rảnh đến đây vậy?"
Tuyết Vũ cười nói: "Bác hai, con nhớ mọi người. Bác cả đâu rồi ạ?"
Đạo sĩ già cười đáp: "Bọn họ xuống núi trừ tà cho người ta rồi, đến tối mới về".
Sau đó, ông ta nhìn về phía Ngô Bình: "Cậu nhóc trông sáng sủa ghê, là bạn trai con hả?"
Tuyết Vũ đỏ mặt, vừa định nói gì Ngô Bình đã lên tiếng chào hỏi: "Chào ông, cháu là Ngô Bình".
Đạo sĩ già cười gật đầu: "Hai đứa vào nhà ngồi đi, ông vừa hái được chút trái cây, nếm thử xem".
Hai người đi vào một căn phòng, đạo sĩ già lập tức lấy chút trái cây cho họ.
Họ nói chuyện khoảng mười mấy phút thì thấy một đạo sĩ trung niên mặt mày hoảng loạn đẩy cửa vào la lên: "Sư thúc, không xong rồi! Yêu vật ở nhà đó quá lợi hại, đã chết rất nhiều người, mau nghĩ cách đi!"
Đạo sĩ già đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Đừng hoảng, từ từ nói, ai chết?"
Đạo sĩ trung niên đáp: "Ông chủ mời chúng ta đến đã chết ba người, bên chúng ta cũng có ba người bị thương, sư phụ con bị thương nặng nhất, đã ngất xỉu rồi".
Đạo sĩ già hết sức bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, dẫn tôi xuống núi đi!"
Ông ta đi mấy bước lại nhìn Tuyết Vũ nói: "Tiểu Vũ, hai đứa chờ trong nhà, đừng chạy lung tung".
Ngô Bình nói: "Đạo gia, cháu cũng biết chút chút về hàng yêu trừ ma, hay là dẫn cháu theo đi".
Đạo sĩ già im lặng một lát rồi hỏi Ngô Bình: "Cậu biết trừ tà?"
Hai tay Ngô Bình bấm quyết, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quầng sáng mơ hồ lộ ra những ký hiệu. Thứ mà cậu dùng chính là bí kỹ trừ tà! Trấn Ma Đại Thủ Ấn!
Đạo sĩ già là người trong nghề, vừa thấy đã biết ấn ấy không bình thường, lập tức sáng mắt nói: "Tiểu Vũ nhà ta đúng là biết nhìn người. Được, cậu đi với tôi đi!"
Ngô Bình đi thì đương nhiên Tuyết Vũ cũng sẽ không ở lại, vì thế ba người nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này, đi bộ trái lại lại nhanh hơn.
Hiển nhiên tu vi của đạo sĩ già cũng không yếu, mới mười mấy phút cả ba đã chạy đến một ngôi làng ở đối diện núi. Một con đường cái xuyên qua làng, giờ bên trong lại hoàn toàn hỗn loạn, đa số đều đóng chặt cửa.
Trước cửa một ngôi nhà ở phía Đông làng nằm vài người đều đã chết. Ngoài ra, còn có vài người bị thương ngồi hoặc nằm ở đằng xa.
Lúc này, có mấy đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm đi tới đi lui ở cửa dường như đang dùng cách nào đó áp chế thứ gì bên trong.
Đám Ngô Bình vừa chạy tới đã có một đạo sĩ già vội vàng mở miệng: "Cậu hai, trong đây có một con chuột tinh tu luyện 500 năm, chúng ta vẫn không thể giết chết nó, còn bị thương vài người!"
Đạo sĩ già vừa nghe là chuột tinh thì sắc mặt lập tức khó coi bảo: "Chuột thành tinh rất khó giải quyết, mấy người lui ra trước đi".
Vì vậy, mấy người kia đều rời khỏi cửa. Ngô Bình lại bước tới nói với mọi người: "Để tôi đi xem thử".
Cậu nói xong bèn đi vào, những đạo sĩ còn lại đều hoảng sợ định ngăn cản, lại nghe đạo sĩ già nói: "Yên tâm đi, ngón nghề cậu nhóc ấy rất cao siêu, chuột tinh không phải đối thủ của cậu ta".
Ông ta còn chưa nói xong đã nghe trong nhà vang lên một tiếng "Chi" thảm thiết, sau đó Ngô Bình bước ra, trong tay còn xách theo một con chuột lông vàng cao cả nửa mét, cái đuôi còn thô hơn dây thừng!
Giờ phút này, đầu nó cháy đen thùi lùi và đã chết.
Ngô Bình đặt xác của nó sang bên, vỗ tay nói: "Giải quyết xong".
Đám đạo sĩ quay mặt nhìn nhau, vừa vào đã giết chết chuột tinh, cũng mạnh quá rồi đó!
Đạo sĩ già vừa kinh ngạc lại vui vẻ, giới thiệu Ngô Bình cho mọi người: "Tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu, cậu ta tên Ngô Bình là bạn trai của Tiểu Vũ. Ha ha, bản lĩnh của cậu ta thì mọi người cũng thấy rồi, Tiểu Vũ của chúng ta biết nhìn người ghê".
Có điều, mọi người cũng không rảnh để trò chuyện vì có một đạo sĩ già nằm ngất xỉu cách đó không xa.
Tuyết Vũ vội vàng cầu xin Ngô Bình: "Cậu Ngô, cầu xin cậu cứu bác cả của tôi!"
Ngô Bình gật đầu, bước tới kiểm tra một lúc rồi giơ tay xoa nắn mấy cái trên đầu ông ta. Sau đó, đạo sĩ già lập tức tỉnh lại, nhưng còn ói ra mấy ngụm máu đen.
Tuyết Vũ biết Ngô Bình biết y thuật, vội hỏi: "Cậu Ngô, bác cả tôi không sao chứ?"
Ngô Bình: "Không sao, bị con chuột tinh kia đánh trúng huyệt đạo, tôi mát xa vài cái nên không sao nữa rồi".
Sau khi xoa ấn một hồi, đạo sĩ già bị thương thở phào nhẹ nhõm nói: "Ban nãy khó chịu chết tôi, cậu nhóc, cảm ơn nhé!"
Ngô Bình cười: "Không có gì. Đạo gia, nơi này là thị trấn, sao lại có chuột tinh vậy?"
Đạo sĩ già bất đắc dĩ đáp: "Ai mà biết chứ. Khi chúng tôi vừa đến, còn tưởng rằng là u hồn quậy phá, ai ngờ lại một con chuột tinh".
Lúc này, một ông lão tóc trắng bước tới thấy xác chết của con chuột khổng lồ kia thì tức giận chạy tới đá mấy cái, căm hận nói: "Con chuột tinh khốn kiếp, dám cướp bảo vật của tao, giờ thì sao, lại bị tao tìm người đến giết chết rồi! Ha ha ha..."
Ông ta cười điên cuồng trông có hơi không bình thường!
Chương 2508: Bảo vật của ông lão
Ngô Bình động lòng, cậu hỏi đạo sĩ già vừa tỉnh lại đó: “Người này bị làm sao thế?”
Đạo sĩ già: “Trước đây tôi nghe người này nói trong nhà có tà túy, thường xuyên mất đồ, trẻ con vừa ngủ là khóc. Bọn tôi cũng không nghĩ nhiều bèn đến đây trừ tà, nào biết gặp phải một con chuột tinh. Nói ra cũng thấy lạ, con chuột tinh này sợ con người nhất, nếu là bình thường thì đã không nên chạy đến thành phố gây chuyện”.
Ngô Bình đảo mắt, ép giọng nói thành một đường thẳng, truyền vào tai ông lão tóc bạc. Giọng nói này vừa sắc bén vừa mỏng hệt như tiếng chuột kêu.
“Ông già, ông tưởng tôi chết rồi à? Tôi là tiên, sao có thể chết được! Ông lấy đồ của tôi, tôi sẽ không tha cho ông, ha ha ha…”
Ông lão giật thót, vội vàng nhảy bật lên nói: “Thứ đó là đồ tao phát hiện được, không phải của mày, mày không được lấy đi. Tao xem nó là bảo vật gia truyền, có chết cũng không đưa cho mày”.
Ngô Bình: “Vậy à? Nhưng tôi đã lấy đồ đi rồi”.
Ông lão lập tức nhảy dựng lên, quay đầu chạy về phía sân sau.
Ngô Bình cũng không có đuổi theo, phóng thần niệm ra quan sát ông lão làm gì từ xa. Chỉ thấy ông ta chạy vào một căn phòng, nhấc một tấm ván gỗ dưới đất lên, sau đó nhảy vào.
Dưới giường có một khoảng trống nhỏ, bên trong đặt một cái hộp gỗ. Ông ta vội vàng mở hộp ra, lấy một cái túi vải màu vàng từ bên trong ra, mở túi vải màu vàng ra, bên trong là một viên ngọc có hình một đứa bé sơ sinh, to bằng lòng bàn tay, cả viên ngọc đều là màu đỏ, phát ra ánh sáng màu đỏ như máu trong bóng tối.
Thần niệm của Ngô Bình vừa tiếp xúc với ánh sáng màu đỏ, lập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu động lòng, xem ra thứ chuột tinh muốn lấy là thứ này.
Thấy đồ của mình vẫn còn, ông lão tóc bạc thở phào, nhanh chóng cất vào chỗ kín.
Lúc này giọng Ngô Bình vang lên trong đầu ông ta: “Ông già, ông không giữ được đồ đâu, ông muốn nó làm gì, muốn cầu tài hay cầu trường sinh?”
Ông lão đảo mắt nói: “Tao đã lớn tuổi rồi, dĩ nhiên muốn sống lâu trăm tuổi. Tất nhiên nếu có thể sống lâu hơn, tao cũng cần tiền”.
“Muốn cầu sống lâu thì dễ, muốn cầu có tiền cũng dễ nốt. Ở ngoài có một vị tiên nhân họ Ngô, ông đưa bảo vật này cho cậu ta, cậu ta sẽ làm cho ông sống lâu, còn cho ông một số tiền lớn”.
Mặc dù tinh thần của ông lão hơi không bình thường nhưng cũng không ngốc, cười nhạo nói: “Tại sao tao phải tin mày?”
Ngô Bình: “Ông sống đến chừng này tuổi rồi, chắc cũng có khả năng suy đoán của mình. Vị tiên nhân ở bên ngoài đó bản lĩnh cao siêu, ông thử một chút là biết ngay”.
Ông lão nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Cậu ta có thể cho tao bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Mười triệu tệ”.
Ông ta chỉ là một người bình thường sống ở thị trấn nhỏ, mười triệu tệ đã là con số lớn nhất mà ông ta có thể nghĩ đến.
Ngô Bình: “Ít đấy, ông nói muốn ba mươi triệu tệ với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ đưa cho ông”.
Ông lão trợn to mắt, ngạc nhiên nói: “Ba mươi triệu tệ hả!”
Ngô Bình: “Đi mau đi, nếu không cậu ta đi mất đấy”.
Ông lão phấn khích vội vàng chạy ra ngoài, ông ta lớn giọng hỏi: “Vị nào là Ngô tiên nhân vậy?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi họ Ngô, không biết ông tìm tôi có việc gì?”
Ông lão ôm túi vải màu vàng trong ngực, ông ta nuốt nước bọt nói: “Nó nói tôi đưa thứ này cho cậu, cậu sẽ đưa tiền cho tôi, còn có thể làm cho tôi sống lâu trăm tuổi?”
Ngô Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão giơ ba ngón tay lên nói: “Ba mươi triệu tệ”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Được, ông cho tôi số tài khoản”.
Ông lão lấy điện thoại của mình ra nói: “Chuyển vào tài khoản này”.
Trong tài khoản của Ngô Bình có khá nhiều tiền, hơn nữa số tiền trong tài khoản của cậu đã hơn một tỷ tệ, ngay lập tức chuyển cho ông lão ba mươi triệu tệ.
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển tiền, ông lão đếm số không đằng sau vài lần mới xác nhận, đôi mắt ông ta sáng lên, run giọng hỏi: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể sống lâu được?”
Ngô Bình cười nói: “Dẫn tôi vào nhà của ông”.
Ông lão gật đầu, mời Ngô Bình vào phòng khách. Ngô Bình bảo ông ta đứng lại, bắt đầu thi triển chú luyện hình - một trong những bí chú của cậu, bí chú này có thể tôi luyện cơ thể của một người, loại bỏ tất cả bệnh tật, tăng cường thể chất. Người bình thường nhận thuật này một lần, tuổi thọ có thể dễ dàng đột phá một trăm tuổi.
Ngô Bình phát ra vài âm tiết huyền diệu, ông ta cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, như thể máu trong người đang sôi trào, các tế bào đang ca hát nhảy múa, cực kỳ vui vẻ.
Truyền bí chú liên tục ba phút, khi Ngô Bình dừng lại, cả người ông lão đã toát đầy mồ hôi, nhưng ông ta thấy mình như trẻ lại hai mươi tuổi.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông thấy thế nào?”
Ông lão phấn khích nói: “Rất tốt”.
Ngô Bình: “Sức khỏe của ông đã hơn hẳn người bình thường, sống một trăm tuổi không thành vấn đề”.
Ông lão vội nói: “Cảm ơn tiên nhân”, sau đó đưa túi vải màu vàng ra bằng hai tay.
Ngô Bình nhận lấy nói: “Ông yên tâm sống cuộc sống của mình đi, con chuột tinh đó sẽ không đến gây rắc rối với ông nữa”.
Cậu cất túi đi, cũng đi ra ngoài.
Tuyết Vũ cười hỏi: “Công tử, sao cậu lại đưa tiền cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi mua lại món đồ ông ta tìm được đó, chúng ta về đạo quán trước”.
Ngô Bình và các đạo sĩ già cùng quay về đạo quán bằng xe buýt, xe buýt rất cũ kỹ, tài xế là một đạo sĩ trẻ tuổi, đánh lửa ba lần mới khởi động được.
Ngô Bình hỏi: “Đuổi tà ma giúp người khác một lần có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tuyết Vũ nói: “Ba ngàn đến năm ngàn, nếu có việc thường xuyên, mỗi tháng có thể nhận được bốn, năm lần. Cộng thêm cúng bái hành lễ, mỗi tháng có thể kiếm được ba đến năm mươi ngàn, đủ chi phí cho đạo quán rồi”.
Đạo sĩ già hôn mê lúc trước có đạo danh là Tuyệt Trần cười nói: “Tiểu Vũ, số tiền mà con đưa cho chúng ta đều để dành, khi nào con kết hôn, chúng ta - thân là người nhà của con sẽ cho con của hồi môn”.
Tuyết Vũ cười nói: “Con không cần đến hồi môn, các bác cứ tiêu hết tiền con đưa, vậy mới tốt”.
Ngô Bình cũng thấy mấy đạo sĩ già này cực kỳ chất phác, quần áo đạo sĩ già trên người cũng có vài chỗ vá đi vá lại, ít nhất đã mặc hơn mười năm.
Nhưng sự chú ý của Ngô Bình đều tập trung vào tu vi của những đạo sĩ già này. Cậu thấy khí tức của các đạo sĩ già này rất đặc biệt, rõ ràng là họ có tu vi rất cao nhưng ai nấy cũng đều như không có sức, đây là làm sao thế?
Cậu ngồi rất gần Tuyệt Trần, thế nên bèn đặt tay lên mạch của ông ta. Chỉ vừa mới chạm vào, sắc mặt cậu thay đổi hỏi: “Đạo gia có người đã phong ấn tu vi của ông sao?”
Tuyệt Trần vốn dĩ đang cười rất tươi, nghe Ngô Bình nói thế, sắc mặt ông ta sầm lại, vung cánh tay lên nói: “Đám nhóc các cậu đừng hỏi nhiều đến chuyện của đạo quán”.
Tuyết Vũ thở dài nói: “Trước đây tôi cũng từng hỏi câu hỏi như thế, kết quả bị họ mắng cho một trận”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Các vị đều là người có ơn nuôi nấng Tuyết Vũ, nếu các vị cần tôi giúp gì thì cứ nói”.
Tuyệt Trần lạnh nhạt nói: “Khẩu khí lớn đấy, lẽ nào cậu là đệ tử đại tông?”
Ngô Bình mỉm cười: “Xem như là thế, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Vừa nghe thế, các đạo sĩ già đều sửng sốt, họ trao đổi ánh mắt với nhau, Tuyệt Trần hỏi: “Cậu nhóc, năm nay cậu bao nhiêu tuổi, tu luyện đến cảnh giới nào rồi?”
Ngô Bình: “Tôi học cấp ba, Bí Cảnh tầng hai”.
Chương 2509: Bị phong ấn tu vi
Người bên cạnh đứng thứ ba trong đạo quán, tên là Tuyệt Duyên. Lúc này, ông ta nói: "Còn trẻ thế đã có tu vi cao siêu như vậy, xem ra cậu là một người có phước phần".
Tuyệt Trần: "Được rồi. Với thân phân và địa vị giờ đây của cậu, tôi có thể nói cho cậu biết bên trong đạo quán tổng cộng có bảy cậu em. Ba mươi năm trước, chúng tôi đều là trưởng lão của 'Hoàng Long Tông'. Thế nhưng, Hoàng Long Tông đã bị người ta san bằng trong một đêm, mấy người chúng tôi đã may mắn trốn thoát. Song, trập pháp do đối phương bày ra quá lợi hại, tu vi của chúng tôi không hiểu sao đều bị phong ấn, đến nay vẫn không thể dùng được. Chúng tôi sợ bị kẻ thù phát hiện bèn quy ẩn núi rừng, đi vào đạo quán ở, giả thành đạo sĩ".
Ngô Bình kinh ngạc, có thể tiêu diệt một môn phái thì thực lực của kẻ thù chắc chắn rất mạnh!
Cậu hỏi: "Lúc trước, tu vi của mọi người là gì?"
Tuyệt Trần: "Hồi đó, tôi là Bí Phủ Cảnh, những người còn lại đa số đều là Bí Thiên hay Bí Phủ, chỉ có Nguyệt trưởng lão từng đạt tới Bí Anh và là người có thực lực mạnh nhất".
Một ông lão tóc hơi đỏ gật đầu, khuôn mặt gầy gò, xem ra ông ta chính là Nguyệt trưởng lão.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là trận pháp gì mà có thể phong ấn tu vi của mọi người vậy?"
Nguyệt trưởng lão nói: "Trận đó tên là Trảm Tiên Trận, một loại trập pháp cực kỳ lợi hại. Tuy chúng tôi đã chạy thoát, nhưng cơ thể đều bị nó làm cho bị thương, không thể sử dụng tu vi".
Trong đầu Ngô Bình lập tức hiện lên cách giải quyết, cậu bình tĩnh nói: "Các vị, đợi đến khi quay về đạo quán, tôi sẽ nghĩ cách giúp mọi người".
Ánh mắt Tuyệt Trần sáng lên nói với tiểu đạo sĩ: "Lái nhanh lên!"
Sau khi trở về đạo quán, mọi người ngồi trước điện, Ngô Bình đi đến trước mặt Tuyệt Trần, miệng niệm bí chú, trên đôi tay xuất hiện hai hình bát quái đang chậm rãi xoay tròn. Khi hình bát quái sáng lên, tay trái cậu vỗ lên đỉnh đầu Tuyệt Trần, tay phải lại đặt lên ngực ông ta.
Tuyệt Trần cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó cảm giác có một sợi xiềng xích trong người bị phá hủy, sức mạnh bị phong ấn đã lâu thoáng chốc tựa như núi lửa phun trào.
Tóc của ông ta không gió lại bay phấp phới, một khí thế kinh người bùng nổ ra từ trên người ông ta, thoáng chốc đã khôi phục lại tu vi Bí Phủ!
Những người khác thấy Tuyệt Trần khôi phục thì vừa mừng vừa sợ, Nguyệt trưởng lão nói: "Tiểu Ngô, cậu cũng giúp tôi đi!"
Ngô Bình làm theo cách cũ nhanh chóng khôi phục lại tu vi cho những người khác. Đặc biệt là Nguyệt trưởng lão, cảnh giới Bí Anh khá khủng bố và là người có tu vi cao nhất.
Tất cả mọi người khoanh chân ngồi xuống cảm giác sức mạnh trong cơ thể, làm quen với tu vi rất khó mới có lại được.
Ngô Bình kéo Tuyết Vũ đến trong sân nói: "Họ cần thời gian để thích ứng".
Tuyết Vũ: "Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ".
Ngô Bình: "Thực ra, tôi lại lo một khi họ khôi phục tu vi sẽ đi tìm kẻ thù trả thù. Hồi đó họ đã không phải là đối thủ, giờ càng đánh không lại".
Trên mặt Tuyết Vũ cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Đúng vậy, mối thù diệt môn, họ không thể nào có thể quên được".
Ngô Bình: "Lát nữa cô chịu khó khuyên nhủ họ nhiều một chút".
Hai người rảnh rỗi không gì làm, Ngô Bình bèn dạy công pháp trong kinh văn cho Tuyết Vũ tiếp. Cậu vừa dạy vừa tìm tòi và nghiên cứu.
Trong Tiên Vương Đồ có một đoạn là nói về Bí Pháp Cảnh, mà Ngô Bình cũng đã tu luyện rất nhiều bí kỹ rồi, cũng là lúc đi tu luyện bí pháp.
Ngay khi muốn tu luyện bí pháp, trong đầu cậu lập tức hiện ra hai loại có thể tu luyện. Trong đó, một là Ngũ Hành Độn Địa Thuật. Song, khác với phương pháp trong đầu cậu, vài điều trong kinh văn lại có thể phát huy hiệu quả của nó lên gấp mấy lần!
Ngô Bình vừa có manh mối, đám người Tuyệt Trần đã đi ra khỏi đại điện, họ đồng loạt cúi người vái cậu.
Ngô Bình vội vàng đáp lại: "Các vị tiền bối, không cần phải làm vậy đâu".
Tuyệt Trần nói: "Tiểu Ngô, sau này chúng tôi sẽ đền đáp lại ân tình của cậu. Hiện nay, chúng tôi phải rời khỏi đạo quán, đi làm một việc".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hoảng sợ, vội nói: "Các bác định đi đâu?"
Tuyệt Trần cười đáp: "Tuyết Vũ, con yên tâm. Lúc trước, các bác đi quá vội nên chỉ có thể lấy một ít tài nguyên giấu ở một nơi bí mật. Giờ các bác đã khôi phục tu vi, phải nhanh chóng tìm được chúng. Có tài nguyên thì mới đề cao tu vi lên được".
Ngô Bình: "Sau khi tìm được tài nguyên, mọi người có thể bế quan tu luyện một thời gian ngắn trước, không cần phải vội vàng trở về. Mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Tuyết Vũ".
Mọi người thu dọn một chút rồi tạm biệt rời đi.
Trong đạo quán thiếu vài người càng trở nên yên ắng. Kế tiếp, Ngô Bình vừa dạy Tuyết Vũ bí kỹ, vừa tu luyện bí pháp.
Ngô Bình suốt ngày ở chung với Tuyết Vũ, trai đơn gái chiếc bèn nảy sinh tình cảm, cả hai cứ thế ở bên nhau. Đêm đó, hai người mới nếm trải mùi vị trai gái nên chẳng muốn dậy, một giấc ngủ tới sáng.
Có điều, Ngô Bình còn phải đi xem đấu bóng rổ nên đành lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của Tuyết Vũ, ngồi xe đến sân vận động.
Vừa đến sân vận động, cậu đã thấy Diệp Ngưng Băng. Có vẻ cô ta đang đợi cậu đến, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến ấy chứ".
"Có chuyện gì à?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng: "Cậu có muốn đến học viện Hoàng Gia không?"
Học viện Hoàng Gia do hoàng đế sáng lập, cả nước chỉ có những học sinh xuất sắc mới có cơ hội vào đó học tập.
Ngô Bình hỏi: "Chẳng phải chỉ có hoàng thân quốc thích như hoàng tộc vương tôn mới có thể đến học viện Hoàng Gia học sao? Tôi đến đó làm gì?"
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Xem ra, cậu cũng không biết nhiều về học viện Hoàng Gia. Trong số những học sinh mà học viện tuyển có một bộ phận là người có tư chất tu hành, đặc biệt là những ai có được Túc Tuệ".
Ngô Bình: "Vào học viện Hoàng Gia thì có lợi gì?"
Diệp Ngưng Băng đáp: "Nếu trở thành một thành viên của học viện thì có thể đạt được địa vị cực cao. Chẳng hạn như, cậu mà là học sinh học viện Hoàng Gia thì chẳng mấy ai trong nước dám đụng vào cậu. Hơn nữa, bên trong cũng có rất nhiều người tài ba, có thể trở thành bạn học của họ cũng không phải chuyện xấu. Quan trọng nhất là, học viện Hoàng Gia có thể cung cấp cho cậu những tài nguyên mà cậu không bao giờ có được".
Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: "Tài nguyên mà tôi không bao giờ có được? Ví dụ như?"
Diệp Ngưng Băng: "Chắc cậu không biết nhỉ? Có rất nhiều ông lớn trên Tiên Giới để lại truyền thừa! Ai có bản lĩnh hiểu được truyền thừa họ để lại thì người đó sẽ tự động trở thành học trò của họ! Nói trắng ra là, học viện Hoàng Gia nối thẳng với Tiên Giới!"
Ngô Bình: "Cô có thể giúp tôi đi vào học viện Hoàng Gia?"
Diệp Ngưng Băng: "Tôi có con đường của tôi. Nhưng mà, trước lúc đó, cậu phải qua được sát hạch đã".
"Sát hạch gì?", Ngô Bình hỏi.
"Thân phận trong sạch, tư chất tốt và còn phải có số kiếp. Nghe nói, cái bộ thi sát hạch kia là do Tiên Giới đưa ra, cực kỳ chính xác".
"Bất cứ ai cũng có thể tham gia vào kỳ sát hạch ấy à?'
"Cậu nghĩ sao vậy! Người bình thường dù có tư chất cao đến đâu cũng không thể nào có được cơ hội ấy. Thế nên, cậu phải thi vào 'đại học Thần Kinh' với tôi trước đã".
Ngô Bình có chút khó hiểu: "Tại sao phải tiến vào đại học Thần Kinh?"
Diệp Ngưng Băng: "Đại học Thần Kinh tựa như bước sàng lọc đầu tiên. Nếu cả nó mà cậu cũng không thi đậu thì càng không thể tham gia sát hạch".
Ngô Bình: "Sau nghỉ hè là có dự định riêng, sang năm mới định thi đại học".
Diệp Ngưng Băng bĩu môi: "Những người thông minh như chúng ta, cần gì phải lãng phí thời gian cơ chứ? Cậu tham gia kỳ thi đại học năm nay luôn đi".
Ngô Bình ngẫm lại thì cảm thấy có lý: "Vậy cũng được. Tôi nghe nói điều kiện tuyển sinh của đại học Thần Kinh rất khó, mỗi năm chỉ tuyển một ngàn người. Thường chỉ có người đứng đầu thành phố mới có cơ hội, còn phải có được sự giới thiệu của cơ quan địa phương".
Diệp Ngưng Băng nói: "Độ khó là rất cao, nhưng chắc điều này cũng không làm khó được cậu mà nhỉ?"
Chương 2510: Trừng phạt nhỏ
Ngô Bình: "Ừ, để tôi thử xem".
Lúc này, Lâm Tôn xuất hiện trên sân nhưng cũng không có tham gia mà chỉ đứng cạnh nhìn.
Ngô Bình thấy Lâm Tôn thì hỏi: "Chuyện lần trước, Lâm Tôn cũng tham gia?"
Con ngươi Diệp Ngưng Băng lập lòe: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình: "Các cô đều là người có Túc Tuệ, Lâm Tôn rõ ràng cũng thế. Các cô lại học chung trường nên rất có thể là cùng một đám".
Diệp Ngưng Băng thở dài: "Đúng vậy. Thực ra chuyện ngày hôm đó, Lâm Tôn cũng tham gia. Song, cuối cùng cậu ta lại không đến".
"Tại sao?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng: "Lâm Tôn kia có lai lịch rất lớn, có lẽ trong lòng cậu ta đã có dự cảm nên dừng chân trước trước vực thẳm".
Ngô Bình: "Cậu ta không đến, chứng tỏ vẫn may mắn chán".
Diệp Ngưng Băng cười: "Đúng vậy, nhưng giờ cậu ta cũng rất thảm".
Ngô Bình: "Hử, cậu ta thảm ư?"
Diệp Ngưng Băng: "Trận bóng rổ kia khiến cậu ta mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất, tụt xuống hạng hai. Tài nguyên của hạng hai ít hơn hạng nhất cả mười lần, cậu nói cậu ta có thảm không?"
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Chỉ vì một trận thi đấu bóng rổ mà cậu ta đã mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất?"
Diệp Ngưng Băng: "Cậu ta thua, chứng tỏ bị người ta đánh bại. Là một đệ tử tinh anh hạng nhất mà lại bị người không tên tuổi đánh bại, cho thấy cậu ta kém hơn cậu ở nhiều mặt".
Cô ta ngừng một lát rồi lại nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thế lực đứng sau Lâm Tôn chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi kéo cậu".
Ngô Bình: "Giờ tôi đang là đệ tử của Liên Sơn Tông".
Diệp Ngưng Băng: "Vậy thì sao, thế lực kia mạnh hơn Liên Sơn Tông nhiều lắm. Chỉ cần cậu bằng lòng thì Liên Sơn Tông cũng bó tay".
Ngô Bình không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tôi sẽ suy xét chuyện cậu nói".
Diệp Ngưng Băng cười: "Sắp tới chính là nghỉ hè, cậu có rảnh thì đến Thần Kinh tìm tôi chơi nhé".
Sau trận đấu, Ngô Bình lại dắt Hàn Băng Nghiên đi thăm quan đến tối mời về khách sạn.
Đêm đó, Ngô Bình lấy ra cái túi màu đỏ kia, bên trong bọc một miếng ngọc màu đỏ có hình em bé cỡ hai nắm tay tỏa ra ánh sáng đỏ đậm.
Khi cậu vừa lấy được nó thì lập tức biết nó có giá trị cao đến không thể tượng tượng được. Giờ mở ra, trẻ con tỏa ra ánh sáng đỏ như có sinh mệnh, lan dần từ tay cậu đến toàn bộ cơ thể.
Sau khi bị ánh sáng đỏ kia bao phủ, Ngô Bình cảm thấy nó như có sinh mệnh chẳng mấy chốc đã dung hợp với thần hồn và cơ thể mình. Cậu không biết nó là cái gì, nhưng với kinh nghiệm của cậu thì thứ này cực kỳ có lợi cho mình!
Ngay khi ánh sáng đỏ kia dung hợp với cơ thể cậu, miếng ngọc trong tay cũng biến thành một cục đá màu đen, mất hết linh khí. Cậu ném cục đá xuống đất, nó trực tiếp bể thành từng mảnh không còn chút giá trị nào.
Ngô Bình cảm thấy hết sức khó hiểu, lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì ánh sáng đỏ kia là cái gì?"
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Ngô Bình tiếp tục đến sân vận động.
Mấy ngày liên tục, Ngô Bình một là đi thăm quan với Hàn Băng Nghiên, hai là đi xem thi đấu, nhoáng cái đã qua một tuần. Dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã giành được hạng nhì của giải đấu. Đây còn là trong trường hợp không có cậu nên thành tích ấy đã rất tốt rồi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngô Bình quyết định rời khỏi nơi này. Trước khi đi, cậu gặp Tuyết Vũ một lần. Cô ta còn có chuyện cần giải quyết nên tạm thời không thể đi cùng với Ngô Bình.
Vì thế, ngày trong hôm đó, Ngô Bình đã dẫn theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi thành phố Tây Hải.
Lần này trở về, cậu không đi máy bay hay tàu mà thi triển Ngũ Hành Độn Địa Thuật, vài tiếng đã về đến Trung Châu. Nó đi qua đi lại cực kỳ tiện khiến Hàn Băng Nghiên kinh ngạc cười hớn hở.
Hai người về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bà lão ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có một đôi bố con chính là bà nội và chú Ngô Cường của Ngô Bình cùng con trai Ngô Soái của ông ta.
Vóc dáng Ngô Soái rất cao, mới 15 tuổi đã cao gần bằng Ngô Bình. Cậu ta bỏ học từ lâu ra đời lăn lộn, trên tay xăm một cái đầu hổ.
Ngô Cường thấy Ngô Bình về thì đứng dậy cười hỏi: "Tiểu Bình về rồi à? Thi đấu sao rồi?"
Ngô Bình cau mày: "Sao các người lại ở đây?"
Ngô Cường cười nói: "Chẳng phải là do chú và bà nội nhớ các cháu quá nên mới tới đây xem sao. Kết quả chú hai quá nhiệt tình, cứ bảo chúng tôi ở chơi vài ngày".
Đương nhiên là Ngô Bình không tin một câu nào của ông ta cả, hỏi: "Bố tôi đâu?"
Ngô Cường cười nói: "Chú hai không thoải mái nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng".
Ngô Bình không để ý đến ông ta, đi đến phòng đọc sách. Trong phòng, Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ nằm trên giường, đầu bị băng, có vẻ là bị thương ngoài da.
Ngô Bình cau mày: "Bố, bố bị thương?"
Ngô Đại Hưng thấy con trai về thì vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Bình, sao con về mà không báo với bố một tiếng".
Ngô Bình: "Bố, con hỏi sao bố bị thương".
Ngô Đại Hưng thở dài đáp: "Ngô Soái tuổi trẻ nông nổi, không cẩn thận đẩy bố một cái".
Ngô Bình híp mắt lại nói: "Là Ngô Soái đánh bố hả!"
Ngô Đại Hưng cười khổ nói: "Bà nội và chú con đến muốn bố sắp xếp một công việc cho chú con và Ngô Soái. Mà con cũng biết, bố đâu có quản lý công ty đâu nên đã từ chối. Kết quả, hai bên lập tức cãi nhau, bố nói hơi nặng, Ngô Soái dưới cơn tức giận đã ra tay".
Ngô Bình im lặng đi ra ngoài, bước đến trước mặt Ngô Soái, lạnh lùng nói: "Ngô Soái, cậu ghê gớm thật đó, dám đánh bố tôi".
Ngô Soái trợn mắt, tuy Ngô Bình lớn hơn nhưng trước giờ cậu ta vẫn chẳng coi cậu ra cái gì, hung hăng nói: "Tao đánh đó thì sao!"
Cậu ta nói xong bèn đứng lên, cao ngang ngửa Ngô Bình, hơn nữa cơ thể cũng vạm vỡ hơn một chút.
Ngô Bình nhướng mày: "Bố mẹ cậu mặc kệ cậu, vậy để tôi dạy cậu!"
Ngô Soái nổi giận, vươn tay đẩy Ngô Bình. Song, khi tay cậu ta vừa đụng vào cậu đã như bị trăm cây kim đâm vào, đau đến nỗi phải hét lên một tiếng.
Ngô Bình bật dậy hỏi: "Tiểu Soái, sao vậy?"
Ngô Soái vừa sợ vừa khó hiểu nói: "Bố, tay con đau quá, dường như có mấy trăm cây kim chui vào trong xương vậy! Đau chết con rồi!", cậu ta nói xong thì nhảy cẫng lên.
Ngô Cường vừa tức vừa sợ, chỉ vào mũi Ngô Bình quát: "Thứ lòng lang dạ sói, sao có thể đánh em trai chứ!"
Ngô Bình cười lạnh: "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi, tôi còn chưa đánh lại thì sao lại nói là đánh cậu ta được?"
"Đau chết con rồi!", Ngô Soái vung vẩy hai tay bật khóc.
Bà nội và Ngô Cường đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Mau dẫn cậu ta đến bệnh viện đi".
"Đúng vậy, đi bệnh viện!", Ngô Cường lập tức kéo Ngô Soái ra ngoài, bà nội lo lắng cũng vội vàng đi theo.
Hàn Băng Nghiên thấy ba người kia rời đi thì lè cái lưỡi xinh xắn nói: "Anh Bình, bọn họ đến làm gì vậy?"
Ngô Bình: "Đừng để ý đến họ, sau này họ không dám đến nữa đâu".
Cậu quay về phòng đọc sách xử lý miệng vết thương cho Ngô Đại Hưng rồi hỏi: "Bố, mẹ đâu?'
Ngô Đại Hưng đáp: "Đến chỗ dì út rồi. Mấy ngày nay, cơ thể dì con không khỏe nên đến chăm sóc".
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: "Dì út của con về nước rồi ạ?"
Gia Cát Truyền Nhất: "Sao, cô không thích? Cô phải nghĩ cho kỹ, giờ cậu ta vẫn chưa thức tỉnh toàn bộ. Đợi đến khi cậu ta biết mình là ai, cô muốn đến gần sẽ rất khó".
Diệp Ngưng Băng trừng anh ta một cái: "Sao tôi phải đến gần cậu ta?"
Gia Cát Truyền Nhất bật cười: "Diệp Ngưng Băng, cô không lừa nổi ánh mắt tôi đâu, chẳng phải trong lòng cô rất thích người ta sao? Với lại, tại sao kiếp trước cô lại thất bại, còn không phải là vì chẳng có ô dù nào để dựa vào à? Nếu có cậu ta che chở, giờ cô đã là cao thủ Đạo Cảnh từ lâu rồi".
Diệp Ngưng Băng im lặng rồi khẽ thở dài nói: "Tùy duyên đi".
Bên kia, Ngô Bình đưa bố mẹ và Hàn Băng Nghiên về khách sạn nghỉ ngơi. Lúc này, sắc trời cũng không còn sớm, cậu luyện công một hồi thấm thoát đã sang ngày mới.
Mặt trời vừa mọc, cậu đã nhận được điện thoại của Tuyết Vũ.
"Thưa cậu, tôi thành công rồi!", có thể cảm nhận được cô ta đang hết sức vui vẻ, cuối cùng cũng luyện thành thứ Ngô Bình đã dạy.
Ngô Bình "Ừ" một tiếng: "Luyện tập nhiều lên. Đúng rồi, hôm qua tên cổ sư kia đến kiếm chuyện với tôi và đã bị tôi giải quyết rồi".
Tuyết Vũ: "Nhờ có cậu ra tay, không thì rắc rối rồi. Thưa cậu, hôm nay hầu như tất cả các thành viên của Tiên Vương Môn đều đến, cậu có rảnh đến đây một chuyến không ạ?"
Ngô Bình nhớ buổi sáng còn có trận đấu bóng rổ nên nói: "Được, chiều tôi sẽ qua".
Tuyết Vũ: "Vâng, tôi sẽ báo lại cho sư phụ ngay".
Trận đấu buổi sáng vẫn diễn ra như cũ, tuy Ngô Bình không tham gia thi đấu, nhưng dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã thể hiện rất xuất sắc.
Sau khi trận đấu buổi sáng kết thúc, Ngô Bình bèn đi đến Tiên Vương Môn. Lúc này, Tuyết Vũ đang nói chuyện với hai thanh niên ngang tuổi, nghe được tiếng động bên ngoài bèn vội vàng đi ra ngoài tiếp đón, vừa hay thấy Ngô Bình tiến vào.
"Cậu Bình! Cậu đã đến rồi!", cô ta vui vẻ nói.
Hai thanh niên kia thấy Tuyết Vũ khách sáo với Ngô Bình như vậy, thậm chí là còn có chút ngưỡng mộ thì trong lòng lập tức khó chịu. Một thanh niên mặt chữ điền bước tới hỏi: "Tuyết Vũ, cậu này chính là thiếu môn chủ hả?"
Tuyết Vũ gật đầu: "Đúng vậy, cậu ấy chính là thiếu môn chủ của chúng ta, cậu Ngô Bình!"
Gã đánh giá Ngô Bình vài lần rồi nói: "Tôi còn cho rằng là tên ba đầu sáu tay nào cơ, hóa ra cũng chẳng khác gì chúng ta".
"Hỗn xược!"
Bấy giờ, Hướng Chấn Minh vội vàng bước ra, hung hăng trừng thanh niên nói chuyện một cái rồi cúi chào Ngô Bình: "Thiếu môn chủ! Cậu ta tên Phàn Cường, trẻ người non dạ, cậu đừng chấp cậu ta".
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Không sao. Một người ngoài như tôi bỗng dưng trở thành thiếu môn chủ thì khó tránh khỏi sẽ có người không phục".
Thanh niên tên Phàn Cường khẽ hừ một tiếng nói: "Sư bá, vị trí như thiếu môn chủ nên là người có địa vị ngồi lên".
Tuyết Vũ cau mày nói: "Phàn Cường, cậu Ngô có thể trở thành thiếu môn chủ là vì cậu ấy đã hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ!"
Phàn Cường kia lại hừ lạnh nói: "Cậu ta bảo hiểu là hiểu được à, có chứng cứ không? Nếu không có thì tôi đây còn hiểu nhiều hơn cậu ta!"
Sắc mặt Hướng Chấn Minh hết sức khó coi nói: "Phàn Cường, cậu đang nói gì vậy!"
"Mặc dù lời cậu ta chỉ nói cho vui, nhưng không phải không có lý!", ngoài cửa bỗng có một người đàn ông trung niên dáng người dong dỏng, mặc đồ đạo sĩ, trên eo đeo một thanh trường kiếm bước vào,.
Hai người kia thấy người nọ thì vội vàng chào hỏi: "Sư phụ!"
Người đến là sư đệ của Hướng Chấn Minh, tên là Hoàng Lực Sĩ, tu vi cũng ngang ngửa Hướng Chấn Minh.
Hướng Chấn Minh hơi nhíu mày: "Sư đệ, đệ nghi ngờ sức phán đoán của ta à?"
Hoàng Lực Sĩ nhàn nhạt nói: "Sư huynh, biết người biết mặt không biết lòng. Đệ chỉ nghĩ rằng huynh không nên tin tưởng vào người ngoài một cách dễ dàng thôi".
Hướng Chấn Minh còn định giải thích nhưng Ngô Bình đã giơ tay lên ngăn lại, bình tĩnh nói: "Tiền bối Hướng, tôi thấy cái chức thiếu môn kia thôi bỏ đi".
Vốn cậu cũng không muốn làm thiếu môn chủ gì đó, là Hướng Chấn Minh cứ van nài mãi nên Ngô Bình mới miễn cưỡng đồng ý.
Hướng Chấn Minh còn tưởng rằng Ngô Bình tức giận nên vội nói: "Cậu Ngô, không có cậu thì Tiên Vương Môn sẽ chẳng có tương lai gì!"
Hoàng Lực Sĩ: "Sư huynh, huynh nói quá rồi! Tương lai của Tiên Vương Môn nằm trong tay của chúng ta, mà không phải một người ngoài".
Hướng Chấn Minh tức đến đau sốc hông, hận không thể tát một cái đánh bay Hoàng Lực Sĩ. nặng nề nói: "Sư đệ, đệ mau xin lỗi cậu Ngô ngay đi!"
Hoàng Lực Sĩ sa sầm sắc mặt: "Sư huynh. Ta kính huynh là sư huynh mới nhường nhịn huynh. Nhưng chuyện hôm nay, ta vẫn có ý của riêng mình!"
Hướng Chấn Minh trầm giọng nói: "Sư đệ, đệ muốn sao?"
Hoàng Lực Sĩ nhìn về phía Ngô Bình nói: "Cậu Ngô, cậu nói đã tìm hiểu được kinh văn trên Tiên Vương Đồ, vậy hãy đọc ra trước mặt mọi người để chúng tôi cùng nhau xem xét đi".
"Xem xét cái gì?", Ngô Bình hỏi.
Hoàng Lực Sĩ: "Xem xét coi cậu có nói dối không".
"Khỏi!", Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu không phải Hướng Chấn Minh cứ luôn mời tôi làm thiếu môn chủ gì đó, tôi đã không đến đây rồi".
Cậu ngó đồng hồ rồi nói: "Các người cứ tiếp tục đi, tôi đi trước đây".
Cậu xoay người định đi, Hướng Chấn Minh tính tiến lên ngăn Ngô Bình lại nhưng đã có một bóng người chặn ngang trước mặt cậu. Người đó chính là Phàn Cường, gã lạnh lùng nói: "Cậu Ngô, cậu hiểu được thứ trên Tiên Vương Đồ xong rồi cứ thế mà đi à?"
Hướng Chấn Minh nổi giận: "Phàn Cường, cậu nói gì đó!"
Phàn Cường nói: "Sư bá, Tiên Vương Đồ chính là cái gốc của Tiên Vương Môn, coi như là tài nguyên của chúng ta. Một người ngoài như cậu ta chiếm được lợi, không nói rõ thì đừng hòng rời khỏi đây!"
Hướng Chấn Minh tức đến run người: "Cậu dám ngăn cản cậu Ngô thì tôi sẽ đánh gãy chân cậu!"
Hoàng Lực Sĩ nhướng mày: "Sư huynh, đệ tử của ta, ta sẽ dạy dỗ, không cần huynh nhọc lòng!"
Trên mặt Ngô Bình lại không chút cảm xúc, mở miệng hỏi: "Ý cậu là tôi không thể đi?"
Phàn Cường nhướng mày: "Muốn đi cũng được thôi, giao thứ cậu hiểu được ra đây!"
Hướng Chấn Minh bước tới lại bị Hoàng Lực Sĩ ngăn cản, ông ta nói: "Sư huynh, chuyện của lớp trẻ, người lớn chúng ta cũng đừng nhúng tay vào nhiều".
Ngô Bình: "Hướng Chấn Minh, chuyện này đã không còn liên quan đến ông nữa".
Tuyết Vũ cả giận: "Phàn Cường, cậu hơi quá đáng rồi đó!"
Phàn Cường thấy Tuyết Vũ bảo vệ Ngô Bình thì trong lòng càng khó chịu: "Tuyết Vũ sư muội, cậu ta chỉ là một người ngoài, sao muội lại nói giúp cậu ta?"
Tuyết Vũ lạnh lùng nói: "Phàn Cường, nếu cậu không tránh ra thì cậu chắc chắn sẽ hối hận!"
Phàn Cường cười ha ha: "Tôi đây muốn nhìn xem cậu ta sẽ khiến tôi hối hận thế nào!"
Ngô Bình nhấc chân tiến về phía trước, hai vai Phàn Cường nhoáng lên một cái xông thẳng về phía Ngô Bình như một con trâu đực. Công pháp gã tu luyện tên là Man Ngưu Kình, sức lực cực kỳ khủng khiếp, sức va chạm không thua gì đụng phải ô tô nặng cả tấn!
Phụt!
Ngô Bình chỉ giơ tay vỗ một cái, Phàn Cường đã như một miếng thịt bị đánh bay hơn mười mét rồi nện lên tường. Bức tường dày cả nửa mét lập tức sụp đổ, mà xương cốt của Phàn Cường cũng gãy từng khúc, thất khiếu đổ máu, hoàn toàn đánh mất khả năng hoạt động.
Cảnh tượng ấy khiến mọi người sợ ngây người, sắc mặt Hoàng Lực Sĩ hết sức khó coi, bay qua đỡ Phàn Cường dậy rồi hỏi: "Cảm thấy thế nào rồi?"
Phàn Cường không có cách nào đáp lại, vừa há miệng đã trào máu.
Hoàng Lực Sĩ tức giận nhìn Ngô Bình: "Cậu thật là ác độc!"
Ngô Bình nhìn ông ta, nhàn nhạt nói: "Dám ra tay với tôi, do chính anh ta gieo gió gặt bão thôi".
Hoàng Lực Sĩ bỗng đứng dậy quát: "Có chút bản lĩnh đã kiêu ngạo, nhận lấy một chưởng của tôi này!"
Ông ta cách không đánh ra một chưởng, chưởng ấn nhanh như chớp đập vào ngực Ngô Bình. Ngô Bình vung tay lên, chưởng ấn kia lập tức nổ tung, sau đó cậu cũng đánh ra một quyền về phía đối phương.
Chương 2507: Giết chuột tinh
"Ầm!"
Ngực Hoàng Lực Sĩ bỗng bị đánh lõm xuống, một quyền này ngay giữa tim, cơ thể ông ta cứng đờ sau đó ngã thẳng xuống đất. Nó đã hoàn toàn phá hủy trái tim Hoàng Lực Sĩ khiến ông ta không thể nhúc nhích được.
Hướng Chấn Minh hoảng sợ, vội vàng chạy đến kiểm tra, phát hiện Ngô Bình vẫn còn nương tay không thì một quyền đã có thể đánh chết ông ta từ lâu rồi.
Hướng Chấn Minh vội chắp tay với Ngô Bình: "Cậu Ngô, mong cậu giơ cao đánh khẽ, tha cho sư đệ tôi một mạng!"
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Nếu tôi không nương tay thì ông ta đã là người chết rồi".
"Vâng vâng, cậu không chấp kẻ tiểu nhân", Hướng Chấn Minh vội nói.
Ngô Bình nói: "Tôi không có hứng thú với chuyện nhà các ông, đi trước đây".
Tuyết Vũ ngó Hướng Chấn Minh một cái rồi vội vàng đuổi theo.
Tuyết Vũ đuổi theo ra khỏi Tiên Vương Môn nói: "Cậu Ngô, cậu đừng chấp họ, họ hoàn toàn chẳng biết gì hết".
Ngô Bình dừng lại nói: "Cô đừng đi theo tôi nữa. Tôi sẽ không quay về Tiên Vương Môn nữa đâu".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hụt hẫng, ngay khi Ngô Bình xoay người đi thì bỗng nắm chặt lấy cánh tay Ngô Bình nói: "Cậu đi đâu, tôi đi đó!"
Ngô Bình ngẩn ra nhìn Tuyết Vũ hỏi: "Cô kệ sư phụ cô ư?"
Đôi mắt xinh đẹp của Tuyết Vũ rưng rưng nói: "Đâu còn cách nào nữa đâu".
Ngô Bình cười như không cười nhìn cô ta: "Tại sao cô muốn đi theo tôi?"
"Tôi...", Tuyết Vũ lại không nói ra được, có chút giận lại hơi xấu hổ.
Ngô Bình cười ha ha kéo cô ta đi về phía trước nói: "Cô cũng đừng khó xử, tôi không phải loại bụng dạ hẹp hòi".
Bấy giờ, trong lòng Tuyết Vũ mới yên tâm, vội nói: "Cậu định đi đâu?"
Ngô Bình đáp: "Đương nhiên là tìm một chỗ dạy cô luyện công tiếp rồi".
Tuyết Vũ mừng thầm: "Tốt quá! Cảm ơn cậu!"
Ngô Bình: "Tuy tôi không có hứng thú với Tiên Vương Môn, nhưng thứ trên Tiên Vương Đồ lại có dây mơ rễ má với các cô. Trong khoảng thời gian này, tôi sẽ dạy cho cô một vài thứ mà tôi hiểu được, coi như cũng có điều để ăn nói với sư phụ cô".
Tuyết Vũ nhớ ra gì đó chợt nói: "Cậu Ngô, tôi có một chỗ yên tĩnh để tu luyện, hay là chúng ta đến đó đi?"
Ban đầu Ngô Bình tính đi khách sạn, nhưng nghe cô ta nói vậy bèn đáp: "Được".
Hai người lái xe chạy về vùng núi.
Xe chạy được 40 phút thì đến một cái sườn núi, bên trên xây một cái đạo quán. Lúc này, cửa đạo quán mở ra, bên trong thấp thoáng bóng người.
Ngô Bình: "Hóa ra là một cái đạo quán".
Tuyết Vũ nói: "Trước đây, tôi đã lớn lên trong đạo quán này, đến giờ vẫn không biết lai lịch của mình. Có điều, mấy bác trong đây đối với tôi rất tốt. Nếu không có họ thì tôi đã chết đói rồi".
Ngô Bình: "Ra là cô lớn lên ở đây".
Hai người đi vào đạo quán, có một ông lão mặc đồ đạo sĩ màu xám đang quét rác, thấy cô ta thì ánh mắt lập tức sáng lên cười nói: "Tiểu Vũ, sao rảnh đến đây vậy?"
Tuyết Vũ cười nói: "Bác hai, con nhớ mọi người. Bác cả đâu rồi ạ?"
Đạo sĩ già cười đáp: "Bọn họ xuống núi trừ tà cho người ta rồi, đến tối mới về".
Sau đó, ông ta nhìn về phía Ngô Bình: "Cậu nhóc trông sáng sủa ghê, là bạn trai con hả?"
Tuyết Vũ đỏ mặt, vừa định nói gì Ngô Bình đã lên tiếng chào hỏi: "Chào ông, cháu là Ngô Bình".
Đạo sĩ già cười gật đầu: "Hai đứa vào nhà ngồi đi, ông vừa hái được chút trái cây, nếm thử xem".
Hai người đi vào một căn phòng, đạo sĩ già lập tức lấy chút trái cây cho họ.
Họ nói chuyện khoảng mười mấy phút thì thấy một đạo sĩ trung niên mặt mày hoảng loạn đẩy cửa vào la lên: "Sư thúc, không xong rồi! Yêu vật ở nhà đó quá lợi hại, đã chết rất nhiều người, mau nghĩ cách đi!"
Đạo sĩ già đứng bật dậy, trầm giọng nói: "Đừng hoảng, từ từ nói, ai chết?"
Đạo sĩ trung niên đáp: "Ông chủ mời chúng ta đến đã chết ba người, bên chúng ta cũng có ba người bị thương, sư phụ con bị thương nặng nhất, đã ngất xỉu rồi".
Đạo sĩ già hết sức bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, dẫn tôi xuống núi đi!"
Ông ta đi mấy bước lại nhìn Tuyết Vũ nói: "Tiểu Vũ, hai đứa chờ trong nhà, đừng chạy lung tung".
Ngô Bình nói: "Đạo gia, cháu cũng biết chút chút về hàng yêu trừ ma, hay là dẫn cháu theo đi".
Đạo sĩ già im lặng một lát rồi hỏi Ngô Bình: "Cậu biết trừ tà?"
Hai tay Ngô Bình bấm quyết, lòng bàn tay lập tức xuất hiện một quầng sáng mơ hồ lộ ra những ký hiệu. Thứ mà cậu dùng chính là bí kỹ trừ tà! Trấn Ma Đại Thủ Ấn!
Đạo sĩ già là người trong nghề, vừa thấy đã biết ấn ấy không bình thường, lập tức sáng mắt nói: "Tiểu Vũ nhà ta đúng là biết nhìn người. Được, cậu đi với tôi đi!"
Ngô Bình đi thì đương nhiên Tuyết Vũ cũng sẽ không ở lại, vì thế ba người nhanh chóng đi xuống núi. Lúc này, đi bộ trái lại lại nhanh hơn.
Hiển nhiên tu vi của đạo sĩ già cũng không yếu, mới mười mấy phút cả ba đã chạy đến một ngôi làng ở đối diện núi. Một con đường cái xuyên qua làng, giờ bên trong lại hoàn toàn hỗn loạn, đa số đều đóng chặt cửa.
Trước cửa một ngôi nhà ở phía Đông làng nằm vài người đều đã chết. Ngoài ra, còn có vài người bị thương ngồi hoặc nằm ở đằng xa.
Lúc này, có mấy đạo sĩ cầm kiếm gỗ đào, miệng lẩm bẩm đi tới đi lui ở cửa dường như đang dùng cách nào đó áp chế thứ gì bên trong.
Đám Ngô Bình vừa chạy tới đã có một đạo sĩ già vội vàng mở miệng: "Cậu hai, trong đây có một con chuột tinh tu luyện 500 năm, chúng ta vẫn không thể giết chết nó, còn bị thương vài người!"
Đạo sĩ già vừa nghe là chuột tinh thì sắc mặt lập tức khó coi bảo: "Chuột thành tinh rất khó giải quyết, mấy người lui ra trước đi".
Vì vậy, mấy người kia đều rời khỏi cửa. Ngô Bình lại bước tới nói với mọi người: "Để tôi đi xem thử".
Cậu nói xong bèn đi vào, những đạo sĩ còn lại đều hoảng sợ định ngăn cản, lại nghe đạo sĩ già nói: "Yên tâm đi, ngón nghề cậu nhóc ấy rất cao siêu, chuột tinh không phải đối thủ của cậu ta".
Ông ta còn chưa nói xong đã nghe trong nhà vang lên một tiếng "Chi" thảm thiết, sau đó Ngô Bình bước ra, trong tay còn xách theo một con chuột lông vàng cao cả nửa mét, cái đuôi còn thô hơn dây thừng!
Giờ phút này, đầu nó cháy đen thùi lùi và đã chết.
Ngô Bình đặt xác của nó sang bên, vỗ tay nói: "Giải quyết xong".
Đám đạo sĩ quay mặt nhìn nhau, vừa vào đã giết chết chuột tinh, cũng mạnh quá rồi đó!
Đạo sĩ già vừa kinh ngạc lại vui vẻ, giới thiệu Ngô Bình cho mọi người: "Tôi vẫn chưa chính thức giới thiệu, cậu ta tên Ngô Bình là bạn trai của Tiểu Vũ. Ha ha, bản lĩnh của cậu ta thì mọi người cũng thấy rồi, Tiểu Vũ của chúng ta biết nhìn người ghê".
Có điều, mọi người cũng không rảnh để trò chuyện vì có một đạo sĩ già nằm ngất xỉu cách đó không xa.
Tuyết Vũ vội vàng cầu xin Ngô Bình: "Cậu Ngô, cầu xin cậu cứu bác cả của tôi!"
Ngô Bình gật đầu, bước tới kiểm tra một lúc rồi giơ tay xoa nắn mấy cái trên đầu ông ta. Sau đó, đạo sĩ già lập tức tỉnh lại, nhưng còn ói ra mấy ngụm máu đen.
Tuyết Vũ biết Ngô Bình biết y thuật, vội hỏi: "Cậu Ngô, bác cả tôi không sao chứ?"
Ngô Bình: "Không sao, bị con chuột tinh kia đánh trúng huyệt đạo, tôi mát xa vài cái nên không sao nữa rồi".
Sau khi xoa ấn một hồi, đạo sĩ già bị thương thở phào nhẹ nhõm nói: "Ban nãy khó chịu chết tôi, cậu nhóc, cảm ơn nhé!"
Ngô Bình cười: "Không có gì. Đạo gia, nơi này là thị trấn, sao lại có chuột tinh vậy?"
Đạo sĩ già bất đắc dĩ đáp: "Ai mà biết chứ. Khi chúng tôi vừa đến, còn tưởng rằng là u hồn quậy phá, ai ngờ lại một con chuột tinh".
Lúc này, một ông lão tóc trắng bước tới thấy xác chết của con chuột khổng lồ kia thì tức giận chạy tới đá mấy cái, căm hận nói: "Con chuột tinh khốn kiếp, dám cướp bảo vật của tao, giờ thì sao, lại bị tao tìm người đến giết chết rồi! Ha ha ha..."
Ông ta cười điên cuồng trông có hơi không bình thường!
Chương 2508: Bảo vật của ông lão
Ngô Bình động lòng, cậu hỏi đạo sĩ già vừa tỉnh lại đó: “Người này bị làm sao thế?”
Đạo sĩ già: “Trước đây tôi nghe người này nói trong nhà có tà túy, thường xuyên mất đồ, trẻ con vừa ngủ là khóc. Bọn tôi cũng không nghĩ nhiều bèn đến đây trừ tà, nào biết gặp phải một con chuột tinh. Nói ra cũng thấy lạ, con chuột tinh này sợ con người nhất, nếu là bình thường thì đã không nên chạy đến thành phố gây chuyện”.
Ngô Bình đảo mắt, ép giọng nói thành một đường thẳng, truyền vào tai ông lão tóc bạc. Giọng nói này vừa sắc bén vừa mỏng hệt như tiếng chuột kêu.
“Ông già, ông tưởng tôi chết rồi à? Tôi là tiên, sao có thể chết được! Ông lấy đồ của tôi, tôi sẽ không tha cho ông, ha ha ha…”
Ông lão giật thót, vội vàng nhảy bật lên nói: “Thứ đó là đồ tao phát hiện được, không phải của mày, mày không được lấy đi. Tao xem nó là bảo vật gia truyền, có chết cũng không đưa cho mày”.
Ngô Bình: “Vậy à? Nhưng tôi đã lấy đồ đi rồi”.
Ông lão lập tức nhảy dựng lên, quay đầu chạy về phía sân sau.
Ngô Bình cũng không có đuổi theo, phóng thần niệm ra quan sát ông lão làm gì từ xa. Chỉ thấy ông ta chạy vào một căn phòng, nhấc một tấm ván gỗ dưới đất lên, sau đó nhảy vào.
Dưới giường có một khoảng trống nhỏ, bên trong đặt một cái hộp gỗ. Ông ta vội vàng mở hộp ra, lấy một cái túi vải màu vàng từ bên trong ra, mở túi vải màu vàng ra, bên trong là một viên ngọc có hình một đứa bé sơ sinh, to bằng lòng bàn tay, cả viên ngọc đều là màu đỏ, phát ra ánh sáng màu đỏ như máu trong bóng tối.
Thần niệm của Ngô Bình vừa tiếp xúc với ánh sáng màu đỏ, lập tức cảm thấy cực kỳ thoải mái. Cậu động lòng, xem ra thứ chuột tinh muốn lấy là thứ này.
Thấy đồ của mình vẫn còn, ông lão tóc bạc thở phào, nhanh chóng cất vào chỗ kín.
Lúc này giọng Ngô Bình vang lên trong đầu ông ta: “Ông già, ông không giữ được đồ đâu, ông muốn nó làm gì, muốn cầu tài hay cầu trường sinh?”
Ông lão đảo mắt nói: “Tao đã lớn tuổi rồi, dĩ nhiên muốn sống lâu trăm tuổi. Tất nhiên nếu có thể sống lâu hơn, tao cũng cần tiền”.
“Muốn cầu sống lâu thì dễ, muốn cầu có tiền cũng dễ nốt. Ở ngoài có một vị tiên nhân họ Ngô, ông đưa bảo vật này cho cậu ta, cậu ta sẽ làm cho ông sống lâu, còn cho ông một số tiền lớn”.
Mặc dù tinh thần của ông lão hơi không bình thường nhưng cũng không ngốc, cười nhạo nói: “Tại sao tao phải tin mày?”
Ngô Bình: “Ông sống đến chừng này tuổi rồi, chắc cũng có khả năng suy đoán của mình. Vị tiên nhân ở bên ngoài đó bản lĩnh cao siêu, ông thử một chút là biết ngay”.
Ông lão nửa tin nửa ngờ, hỏi: “Cậu ta có thể cho tao bao nhiêu tiền?”
Ngô Bình: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão ngẫm nghĩ, cắn răng nói: “Mười triệu tệ”.
Ông ta chỉ là một người bình thường sống ở thị trấn nhỏ, mười triệu tệ đã là con số lớn nhất mà ông ta có thể nghĩ đến.
Ngô Bình: “Ít đấy, ông nói muốn ba mươi triệu tệ với cậu ta, cậu ta chắc chắn sẽ đưa cho ông”.
Ông lão trợn to mắt, ngạc nhiên nói: “Ba mươi triệu tệ hả!”
Ngô Bình: “Đi mau đi, nếu không cậu ta đi mất đấy”.
Ông lão phấn khích vội vàng chạy ra ngoài, ông ta lớn giọng hỏi: “Vị nào là Ngô tiên nhân vậy?”
Ngô Bình mỉm cười nói: “Tôi họ Ngô, không biết ông tìm tôi có việc gì?”
Ông lão ôm túi vải màu vàng trong ngực, ông ta nuốt nước bọt nói: “Nó nói tôi đưa thứ này cho cậu, cậu sẽ đưa tiền cho tôi, còn có thể làm cho tôi sống lâu trăm tuổi?”
Ngô Bình trầm ngâm một lúc rồi hỏi: “Ông muốn bao nhiêu?”
Ông lão giơ ba ngón tay lên nói: “Ba mươi triệu tệ”.
Ngô Bình khẽ gật đầu: “Được, ông cho tôi số tài khoản”.
Ông lão lấy điện thoại của mình ra nói: “Chuyển vào tài khoản này”.
Trong tài khoản của Ngô Bình có khá nhiều tiền, hơn nữa số tiền trong tài khoản của cậu đã hơn một tỷ tệ, ngay lập tức chuyển cho ông lão ba mươi triệu tệ.
Sau khi nhận được tin nhắn chuyển tiền, ông lão đếm số không đằng sau vài lần mới xác nhận, đôi mắt ông ta sáng lên, run giọng hỏi: “Vậy tôi phải làm sao mới có thể sống lâu được?”
Ngô Bình cười nói: “Dẫn tôi vào nhà của ông”.
Ông lão gật đầu, mời Ngô Bình vào phòng khách. Ngô Bình bảo ông ta đứng lại, bắt đầu thi triển chú luyện hình - một trong những bí chú của cậu, bí chú này có thể tôi luyện cơ thể của một người, loại bỏ tất cả bệnh tật, tăng cường thể chất. Người bình thường nhận thuật này một lần, tuổi thọ có thể dễ dàng đột phá một trăm tuổi.
Ngô Bình phát ra vài âm tiết huyền diệu, ông ta cảm thấy cả người cực kỳ thoải mái, như thể máu trong người đang sôi trào, các tế bào đang ca hát nhảy múa, cực kỳ vui vẻ.
Truyền bí chú liên tục ba phút, khi Ngô Bình dừng lại, cả người ông lão đã toát đầy mồ hôi, nhưng ông ta thấy mình như trẻ lại hai mươi tuổi.
Ngô Bình cười hỏi: “Ông thấy thế nào?”
Ông lão phấn khích nói: “Rất tốt”.
Ngô Bình: “Sức khỏe của ông đã hơn hẳn người bình thường, sống một trăm tuổi không thành vấn đề”.
Ông lão vội nói: “Cảm ơn tiên nhân”, sau đó đưa túi vải màu vàng ra bằng hai tay.
Ngô Bình nhận lấy nói: “Ông yên tâm sống cuộc sống của mình đi, con chuột tinh đó sẽ không đến gây rắc rối với ông nữa”.
Cậu cất túi đi, cũng đi ra ngoài.
Tuyết Vũ cười hỏi: “Công tử, sao cậu lại đưa tiền cho ông ta?”
Ngô Bình: “Tôi mua lại món đồ ông ta tìm được đó, chúng ta về đạo quán trước”.
Ngô Bình và các đạo sĩ già cùng quay về đạo quán bằng xe buýt, xe buýt rất cũ kỹ, tài xế là một đạo sĩ trẻ tuổi, đánh lửa ba lần mới khởi động được.
Ngô Bình hỏi: “Đuổi tà ma giúp người khác một lần có thể kiếm được bao nhiêu tiền?”
Tuyết Vũ nói: “Ba ngàn đến năm ngàn, nếu có việc thường xuyên, mỗi tháng có thể nhận được bốn, năm lần. Cộng thêm cúng bái hành lễ, mỗi tháng có thể kiếm được ba đến năm mươi ngàn, đủ chi phí cho đạo quán rồi”.
Đạo sĩ già hôn mê lúc trước có đạo danh là Tuyệt Trần cười nói: “Tiểu Vũ, số tiền mà con đưa cho chúng ta đều để dành, khi nào con kết hôn, chúng ta - thân là người nhà của con sẽ cho con của hồi môn”.
Tuyết Vũ cười nói: “Con không cần đến hồi môn, các bác cứ tiêu hết tiền con đưa, vậy mới tốt”.
Ngô Bình cũng thấy mấy đạo sĩ già này cực kỳ chất phác, quần áo đạo sĩ già trên người cũng có vài chỗ vá đi vá lại, ít nhất đã mặc hơn mười năm.
Nhưng sự chú ý của Ngô Bình đều tập trung vào tu vi của những đạo sĩ già này. Cậu thấy khí tức của các đạo sĩ già này rất đặc biệt, rõ ràng là họ có tu vi rất cao nhưng ai nấy cũng đều như không có sức, đây là làm sao thế?
Cậu ngồi rất gần Tuyệt Trần, thế nên bèn đặt tay lên mạch của ông ta. Chỉ vừa mới chạm vào, sắc mặt cậu thay đổi hỏi: “Đạo gia có người đã phong ấn tu vi của ông sao?”
Tuyệt Trần vốn dĩ đang cười rất tươi, nghe Ngô Bình nói thế, sắc mặt ông ta sầm lại, vung cánh tay lên nói: “Đám nhóc các cậu đừng hỏi nhiều đến chuyện của đạo quán”.
Tuyết Vũ thở dài nói: “Trước đây tôi cũng từng hỏi câu hỏi như thế, kết quả bị họ mắng cho một trận”.
Ngô Bình ngẫm nghĩ chốc lát, nói: “Các vị đều là người có ơn nuôi nấng Tuyết Vũ, nếu các vị cần tôi giúp gì thì cứ nói”.
Tuyệt Trần lạnh nhạt nói: “Khẩu khí lớn đấy, lẽ nào cậu là đệ tử đại tông?”
Ngô Bình mỉm cười: “Xem như là thế, tôi là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Vừa nghe thế, các đạo sĩ già đều sửng sốt, họ trao đổi ánh mắt với nhau, Tuyệt Trần hỏi: “Cậu nhóc, năm nay cậu bao nhiêu tuổi, tu luyện đến cảnh giới nào rồi?”
Ngô Bình: “Tôi học cấp ba, Bí Cảnh tầng hai”.
Chương 2509: Bị phong ấn tu vi
Người bên cạnh đứng thứ ba trong đạo quán, tên là Tuyệt Duyên. Lúc này, ông ta nói: "Còn trẻ thế đã có tu vi cao siêu như vậy, xem ra cậu là một người có phước phần".
Tuyệt Trần: "Được rồi. Với thân phân và địa vị giờ đây của cậu, tôi có thể nói cho cậu biết bên trong đạo quán tổng cộng có bảy cậu em. Ba mươi năm trước, chúng tôi đều là trưởng lão của 'Hoàng Long Tông'. Thế nhưng, Hoàng Long Tông đã bị người ta san bằng trong một đêm, mấy người chúng tôi đã may mắn trốn thoát. Song, trập pháp do đối phương bày ra quá lợi hại, tu vi của chúng tôi không hiểu sao đều bị phong ấn, đến nay vẫn không thể dùng được. Chúng tôi sợ bị kẻ thù phát hiện bèn quy ẩn núi rừng, đi vào đạo quán ở, giả thành đạo sĩ".
Ngô Bình kinh ngạc, có thể tiêu diệt một môn phái thì thực lực của kẻ thù chắc chắn rất mạnh!
Cậu hỏi: "Lúc trước, tu vi của mọi người là gì?"
Tuyệt Trần: "Hồi đó, tôi là Bí Phủ Cảnh, những người còn lại đa số đều là Bí Thiên hay Bí Phủ, chỉ có Nguyệt trưởng lão từng đạt tới Bí Anh và là người có thực lực mạnh nhất".
Một ông lão tóc hơi đỏ gật đầu, khuôn mặt gầy gò, xem ra ông ta chính là Nguyệt trưởng lão.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: "Là trận pháp gì mà có thể phong ấn tu vi của mọi người vậy?"
Nguyệt trưởng lão nói: "Trận đó tên là Trảm Tiên Trận, một loại trập pháp cực kỳ lợi hại. Tuy chúng tôi đã chạy thoát, nhưng cơ thể đều bị nó làm cho bị thương, không thể sử dụng tu vi".
Trong đầu Ngô Bình lập tức hiện lên cách giải quyết, cậu bình tĩnh nói: "Các vị, đợi đến khi quay về đạo quán, tôi sẽ nghĩ cách giúp mọi người".
Ánh mắt Tuyệt Trần sáng lên nói với tiểu đạo sĩ: "Lái nhanh lên!"
Sau khi trở về đạo quán, mọi người ngồi trước điện, Ngô Bình đi đến trước mặt Tuyệt Trần, miệng niệm bí chú, trên đôi tay xuất hiện hai hình bát quái đang chậm rãi xoay tròn. Khi hình bát quái sáng lên, tay trái cậu vỗ lên đỉnh đầu Tuyệt Trần, tay phải lại đặt lên ngực ông ta.
Tuyệt Trần cảm thấy trong đầu vang lên một tiếng nổ lớn, sau đó cảm giác có một sợi xiềng xích trong người bị phá hủy, sức mạnh bị phong ấn đã lâu thoáng chốc tựa như núi lửa phun trào.
Tóc của ông ta không gió lại bay phấp phới, một khí thế kinh người bùng nổ ra từ trên người ông ta, thoáng chốc đã khôi phục lại tu vi Bí Phủ!
Những người khác thấy Tuyệt Trần khôi phục thì vừa mừng vừa sợ, Nguyệt trưởng lão nói: "Tiểu Ngô, cậu cũng giúp tôi đi!"
Ngô Bình làm theo cách cũ nhanh chóng khôi phục lại tu vi cho những người khác. Đặc biệt là Nguyệt trưởng lão, cảnh giới Bí Anh khá khủng bố và là người có tu vi cao nhất.
Tất cả mọi người khoanh chân ngồi xuống cảm giác sức mạnh trong cơ thể, làm quen với tu vi rất khó mới có lại được.
Ngô Bình kéo Tuyết Vũ đến trong sân nói: "Họ cần thời gian để thích ứng".
Tuyết Vũ: "Cậu Ngô, cảm ơn cậu đã ra tay giúp đỡ".
Ngô Bình: "Thực ra, tôi lại lo một khi họ khôi phục tu vi sẽ đi tìm kẻ thù trả thù. Hồi đó họ đã không phải là đối thủ, giờ càng đánh không lại".
Trên mặt Tuyết Vũ cũng lộ ra vẻ lo lắng: "Đúng vậy, mối thù diệt môn, họ không thể nào có thể quên được".
Ngô Bình: "Lát nữa cô chịu khó khuyên nhủ họ nhiều một chút".
Hai người rảnh rỗi không gì làm, Ngô Bình bèn dạy công pháp trong kinh văn cho Tuyết Vũ tiếp. Cậu vừa dạy vừa tìm tòi và nghiên cứu.
Trong Tiên Vương Đồ có một đoạn là nói về Bí Pháp Cảnh, mà Ngô Bình cũng đã tu luyện rất nhiều bí kỹ rồi, cũng là lúc đi tu luyện bí pháp.
Ngay khi muốn tu luyện bí pháp, trong đầu cậu lập tức hiện ra hai loại có thể tu luyện. Trong đó, một là Ngũ Hành Độn Địa Thuật. Song, khác với phương pháp trong đầu cậu, vài điều trong kinh văn lại có thể phát huy hiệu quả của nó lên gấp mấy lần!
Ngô Bình vừa có manh mối, đám người Tuyệt Trần đã đi ra khỏi đại điện, họ đồng loạt cúi người vái cậu.
Ngô Bình vội vàng đáp lại: "Các vị tiền bối, không cần phải làm vậy đâu".
Tuyệt Trần nói: "Tiểu Ngô, sau này chúng tôi sẽ đền đáp lại ân tình của cậu. Hiện nay, chúng tôi phải rời khỏi đạo quán, đi làm một việc".
Trong lòng Tuyết Vũ lập tức hoảng sợ, vội nói: "Các bác định đi đâu?"
Tuyệt Trần cười đáp: "Tuyết Vũ, con yên tâm. Lúc trước, các bác đi quá vội nên chỉ có thể lấy một ít tài nguyên giấu ở một nơi bí mật. Giờ các bác đã khôi phục tu vi, phải nhanh chóng tìm được chúng. Có tài nguyên thì mới đề cao tu vi lên được".
Ngô Bình: "Sau khi tìm được tài nguyên, mọi người có thể bế quan tu luyện một thời gian ngắn trước, không cần phải vội vàng trở về. Mọi người cứ yên tâm, cháu sẽ chăm sóc cho Tuyết Vũ".
Mọi người thu dọn một chút rồi tạm biệt rời đi.
Trong đạo quán thiếu vài người càng trở nên yên ắng. Kế tiếp, Ngô Bình vừa dạy Tuyết Vũ bí kỹ, vừa tu luyện bí pháp.
Ngô Bình suốt ngày ở chung với Tuyết Vũ, trai đơn gái chiếc bèn nảy sinh tình cảm, cả hai cứ thế ở bên nhau. Đêm đó, hai người mới nếm trải mùi vị trai gái nên chẳng muốn dậy, một giấc ngủ tới sáng.
Có điều, Ngô Bình còn phải đi xem đấu bóng rổ nên đành lưu luyến rời khỏi vòng tay ấm áp của Tuyết Vũ, ngồi xe đến sân vận động.
Vừa đến sân vận động, cậu đã thấy Diệp Ngưng Băng. Có vẻ cô ta đang đợi cậu đến, cười nói: "Tôi còn tưởng rằng hôm nay cậu không đến ấy chứ".
"Có chuyện gì à?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng: "Cậu có muốn đến học viện Hoàng Gia không?"
Học viện Hoàng Gia do hoàng đế sáng lập, cả nước chỉ có những học sinh xuất sắc mới có cơ hội vào đó học tập.
Ngô Bình hỏi: "Chẳng phải chỉ có hoàng thân quốc thích như hoàng tộc vương tôn mới có thể đến học viện Hoàng Gia học sao? Tôi đến đó làm gì?"
Diệp Ngưng Băng cười nói: "Xem ra, cậu cũng không biết nhiều về học viện Hoàng Gia. Trong số những học sinh mà học viện tuyển có một bộ phận là người có tư chất tu hành, đặc biệt là những ai có được Túc Tuệ".
Ngô Bình: "Vào học viện Hoàng Gia thì có lợi gì?"
Diệp Ngưng Băng đáp: "Nếu trở thành một thành viên của học viện thì có thể đạt được địa vị cực cao. Chẳng hạn như, cậu mà là học sinh học viện Hoàng Gia thì chẳng mấy ai trong nước dám đụng vào cậu. Hơn nữa, bên trong cũng có rất nhiều người tài ba, có thể trở thành bạn học của họ cũng không phải chuyện xấu. Quan trọng nhất là, học viện Hoàng Gia có thể cung cấp cho cậu những tài nguyên mà cậu không bao giờ có được".
Trong lòng Ngô Bình khẽ nhúc nhích: "Tài nguyên mà tôi không bao giờ có được? Ví dụ như?"
Diệp Ngưng Băng: "Chắc cậu không biết nhỉ? Có rất nhiều ông lớn trên Tiên Giới để lại truyền thừa! Ai có bản lĩnh hiểu được truyền thừa họ để lại thì người đó sẽ tự động trở thành học trò của họ! Nói trắng ra là, học viện Hoàng Gia nối thẳng với Tiên Giới!"
Ngô Bình: "Cô có thể giúp tôi đi vào học viện Hoàng Gia?"
Diệp Ngưng Băng: "Tôi có con đường của tôi. Nhưng mà, trước lúc đó, cậu phải qua được sát hạch đã".
"Sát hạch gì?", Ngô Bình hỏi.
"Thân phận trong sạch, tư chất tốt và còn phải có số kiếp. Nghe nói, cái bộ thi sát hạch kia là do Tiên Giới đưa ra, cực kỳ chính xác".
"Bất cứ ai cũng có thể tham gia vào kỳ sát hạch ấy à?'
"Cậu nghĩ sao vậy! Người bình thường dù có tư chất cao đến đâu cũng không thể nào có được cơ hội ấy. Thế nên, cậu phải thi vào 'đại học Thần Kinh' với tôi trước đã".
Ngô Bình có chút khó hiểu: "Tại sao phải tiến vào đại học Thần Kinh?"
Diệp Ngưng Băng: "Đại học Thần Kinh tựa như bước sàng lọc đầu tiên. Nếu cả nó mà cậu cũng không thi đậu thì càng không thể tham gia sát hạch".
Ngô Bình: "Sau nghỉ hè là có dự định riêng, sang năm mới định thi đại học".
Diệp Ngưng Băng bĩu môi: "Những người thông minh như chúng ta, cần gì phải lãng phí thời gian cơ chứ? Cậu tham gia kỳ thi đại học năm nay luôn đi".
Ngô Bình ngẫm lại thì cảm thấy có lý: "Vậy cũng được. Tôi nghe nói điều kiện tuyển sinh của đại học Thần Kinh rất khó, mỗi năm chỉ tuyển một ngàn người. Thường chỉ có người đứng đầu thành phố mới có cơ hội, còn phải có được sự giới thiệu của cơ quan địa phương".
Diệp Ngưng Băng nói: "Độ khó là rất cao, nhưng chắc điều này cũng không làm khó được cậu mà nhỉ?"
Chương 2510: Trừng phạt nhỏ
Ngô Bình: "Ừ, để tôi thử xem".
Lúc này, Lâm Tôn xuất hiện trên sân nhưng cũng không có tham gia mà chỉ đứng cạnh nhìn.
Ngô Bình thấy Lâm Tôn thì hỏi: "Chuyện lần trước, Lâm Tôn cũng tham gia?"
Con ngươi Diệp Ngưng Băng lập lòe: "Sao cậu biết?"
Ngô Bình: "Các cô đều là người có Túc Tuệ, Lâm Tôn rõ ràng cũng thế. Các cô lại học chung trường nên rất có thể là cùng một đám".
Diệp Ngưng Băng thở dài: "Đúng vậy. Thực ra chuyện ngày hôm đó, Lâm Tôn cũng tham gia. Song, cuối cùng cậu ta lại không đến".
"Tại sao?", Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng: "Lâm Tôn kia có lai lịch rất lớn, có lẽ trong lòng cậu ta đã có dự cảm nên dừng chân trước trước vực thẳm".
Ngô Bình: "Cậu ta không đến, chứng tỏ vẫn may mắn chán".
Diệp Ngưng Băng cười: "Đúng vậy, nhưng giờ cậu ta cũng rất thảm".
Ngô Bình: "Hử, cậu ta thảm ư?"
Diệp Ngưng Băng: "Trận bóng rổ kia khiến cậu ta mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất, tụt xuống hạng hai. Tài nguyên của hạng hai ít hơn hạng nhất cả mười lần, cậu nói cậu ta có thảm không?"
Ngô Bình hơi bất ngờ: "Chỉ vì một trận thi đấu bóng rổ mà cậu ta đã mất đi thân phận đệ tử tinh anh hạng nhất?"
Diệp Ngưng Băng: "Cậu ta thua, chứng tỏ bị người ta đánh bại. Là một đệ tử tinh anh hạng nhất mà lại bị người không tên tuổi đánh bại, cho thấy cậu ta kém hơn cậu ở nhiều mặt".
Cô ta ngừng một lát rồi lại nói: "Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì thế lực đứng sau Lâm Tôn chắc chắn sẽ nghĩ cách lôi kéo cậu".
Ngô Bình: "Giờ tôi đang là đệ tử của Liên Sơn Tông".
Diệp Ngưng Băng: "Vậy thì sao, thế lực kia mạnh hơn Liên Sơn Tông nhiều lắm. Chỉ cần cậu bằng lòng thì Liên Sơn Tông cũng bó tay".
Ngô Bình không tỏ ý kiến, chỉ nói: "Tôi sẽ suy xét chuyện cậu nói".
Diệp Ngưng Băng cười: "Sắp tới chính là nghỉ hè, cậu có rảnh thì đến Thần Kinh tìm tôi chơi nhé".
Sau trận đấu, Ngô Bình lại dắt Hàn Băng Nghiên đi thăm quan đến tối mời về khách sạn.
Đêm đó, Ngô Bình lấy ra cái túi màu đỏ kia, bên trong bọc một miếng ngọc màu đỏ có hình em bé cỡ hai nắm tay tỏa ra ánh sáng đỏ đậm.
Khi cậu vừa lấy được nó thì lập tức biết nó có giá trị cao đến không thể tượng tượng được. Giờ mở ra, trẻ con tỏa ra ánh sáng đỏ như có sinh mệnh, lan dần từ tay cậu đến toàn bộ cơ thể.
Sau khi bị ánh sáng đỏ kia bao phủ, Ngô Bình cảm thấy nó như có sinh mệnh chẳng mấy chốc đã dung hợp với thần hồn và cơ thể mình. Cậu không biết nó là cái gì, nhưng với kinh nghiệm của cậu thì thứ này cực kỳ có lợi cho mình!
Ngay khi ánh sáng đỏ kia dung hợp với cơ thể cậu, miếng ngọc trong tay cũng biến thành một cục đá màu đen, mất hết linh khí. Cậu ném cục đá xuống đất, nó trực tiếp bể thành từng mảnh không còn chút giá trị nào.
Ngô Bình cảm thấy hết sức khó hiểu, lẩm bẩm: "Rốt cuộc thì ánh sáng đỏ kia là cái gì?"
Một đêm không nói chuyện, sáng sớm hôm sau Ngô Bình tiếp tục đến sân vận động.
Mấy ngày liên tục, Ngô Bình một là đi thăm quan với Hàn Băng Nghiên, hai là đi xem thi đấu, nhoáng cái đã qua một tuần. Dưới sự giúp đỡ của cậu, Trung Châu đã giành được hạng nhì của giải đấu. Đây còn là trong trường hợp không có cậu nên thành tích ấy đã rất tốt rồi.
Sau khi cuộc thi kết thúc, Ngô Bình quyết định rời khỏi nơi này. Trước khi đi, cậu gặp Tuyết Vũ một lần. Cô ta còn có chuyện cần giải quyết nên tạm thời không thể đi cùng với Ngô Bình.
Vì thế, ngày trong hôm đó, Ngô Bình đã dẫn theo Hàn Băng Nghiên rời khỏi thành phố Tây Hải.
Lần này trở về, cậu không đi máy bay hay tàu mà thi triển Ngũ Hành Độn Địa Thuật, vài tiếng đã về đến Trung Châu. Nó đi qua đi lại cực kỳ tiện khiến Hàn Băng Nghiên kinh ngạc cười hớn hở.
Hai người về nhà, vừa mở cửa ra đã thấy một bà lão ngồi trong phòng khách, bên cạnh còn có một đôi bố con chính là bà nội và chú Ngô Cường của Ngô Bình cùng con trai Ngô Soái của ông ta.
Vóc dáng Ngô Soái rất cao, mới 15 tuổi đã cao gần bằng Ngô Bình. Cậu ta bỏ học từ lâu ra đời lăn lộn, trên tay xăm một cái đầu hổ.
Ngô Cường thấy Ngô Bình về thì đứng dậy cười hỏi: "Tiểu Bình về rồi à? Thi đấu sao rồi?"
Ngô Bình cau mày: "Sao các người lại ở đây?"
Ngô Cường cười nói: "Chẳng phải là do chú và bà nội nhớ các cháu quá nên mới tới đây xem sao. Kết quả chú hai quá nhiệt tình, cứ bảo chúng tôi ở chơi vài ngày".
Đương nhiên là Ngô Bình không tin một câu nào của ông ta cả, hỏi: "Bố tôi đâu?"
Ngô Cường cười nói: "Chú hai không thoải mái nên đang nghỉ ngơi ở trong phòng".
Ngô Bình không để ý đến ông ta, đi đến phòng đọc sách. Trong phòng, Ngô Đại Hưng bất đắc dĩ nằm trên giường, đầu bị băng, có vẻ là bị thương ngoài da.
Ngô Bình cau mày: "Bố, bố bị thương?"
Ngô Đại Hưng thấy con trai về thì vội vàng đứng dậy nói: "Tiểu Bình, sao con về mà không báo với bố một tiếng".
Ngô Bình: "Bố, con hỏi sao bố bị thương".
Ngô Đại Hưng thở dài đáp: "Ngô Soái tuổi trẻ nông nổi, không cẩn thận đẩy bố một cái".
Ngô Bình híp mắt lại nói: "Là Ngô Soái đánh bố hả!"
Ngô Đại Hưng cười khổ nói: "Bà nội và chú con đến muốn bố sắp xếp một công việc cho chú con và Ngô Soái. Mà con cũng biết, bố đâu có quản lý công ty đâu nên đã từ chối. Kết quả, hai bên lập tức cãi nhau, bố nói hơi nặng, Ngô Soái dưới cơn tức giận đã ra tay".
Ngô Bình im lặng đi ra ngoài, bước đến trước mặt Ngô Soái, lạnh lùng nói: "Ngô Soái, cậu ghê gớm thật đó, dám đánh bố tôi".
Ngô Soái trợn mắt, tuy Ngô Bình lớn hơn nhưng trước giờ cậu ta vẫn chẳng coi cậu ra cái gì, hung hăng nói: "Tao đánh đó thì sao!"
Cậu ta nói xong bèn đứng lên, cao ngang ngửa Ngô Bình, hơn nữa cơ thể cũng vạm vỡ hơn một chút.
Ngô Bình nhướng mày: "Bố mẹ cậu mặc kệ cậu, vậy để tôi dạy cậu!"
Ngô Soái nổi giận, vươn tay đẩy Ngô Bình. Song, khi tay cậu ta vừa đụng vào cậu đã như bị trăm cây kim đâm vào, đau đến nỗi phải hét lên một tiếng.
Ngô Bình bật dậy hỏi: "Tiểu Soái, sao vậy?"
Ngô Soái vừa sợ vừa khó hiểu nói: "Bố, tay con đau quá, dường như có mấy trăm cây kim chui vào trong xương vậy! Đau chết con rồi!", cậu ta nói xong thì nhảy cẫng lên.
Ngô Cường vừa tức vừa sợ, chỉ vào mũi Ngô Bình quát: "Thứ lòng lang dạ sói, sao có thể đánh em trai chứ!"
Ngô Bình cười lạnh: "Rõ ràng là cậu ta đánh tôi, tôi còn chưa đánh lại thì sao lại nói là đánh cậu ta được?"
"Đau chết con rồi!", Ngô Soái vung vẩy hai tay bật khóc.
Bà nội và Ngô Cường đều hoảng sợ, không biết nên làm thế nào.
Ngô Bình nhàn nhạt nói: "Mau dẫn cậu ta đến bệnh viện đi".
"Đúng vậy, đi bệnh viện!", Ngô Cường lập tức kéo Ngô Soái ra ngoài, bà nội lo lắng cũng vội vàng đi theo.
Hàn Băng Nghiên thấy ba người kia rời đi thì lè cái lưỡi xinh xắn nói: "Anh Bình, bọn họ đến làm gì vậy?"
Ngô Bình: "Đừng để ý đến họ, sau này họ không dám đến nữa đâu".
Cậu quay về phòng đọc sách xử lý miệng vết thương cho Ngô Đại Hưng rồi hỏi: "Bố, mẹ đâu?'
Ngô Đại Hưng đáp: "Đến chỗ dì út rồi. Mấy ngày nay, cơ thể dì con không khỏe nên đến chăm sóc".
Ánh mắt Ngô Bình sáng lên: "Dì út của con về nước rồi ạ?"
Bình luận facebook