-
Chương 2516-2520
Chương 2516: Cậu Hoàng đứng đằng sau mọi chuyện
Sắc mặt người đàn ông áo vàng hết sức khó coi, ban nãy gã núp dưới lòng đất, không ngờ lại bị Ngô Bình giẫm một cước bắn ra ngoài.
Trương Tư Lộ nhìn thấy người đàn ông áo vàng đó thì như thấy được vị cứu tinh, vội vàng cầu xin: "Cậu Hoàng, cứu tôi với!"
Người đàn ông áo vàng sa sầm sắc mặt, nói với Ngô Bình: "Tao khuyên mày thả bà ấy ra ngay rồi rời khỏi nơi này đi. Thế thì, tao sẽ không truy cứu nữa".
"Không truy cứu?", Ngô Bình cười lạnh: "Mày cho rằng mình là ai?"
Cậu Hoàng kiêu ngạo nói: "Tao là Hoàng Thánh, đệ tử nội môn của Thần Phù Môn!"
Ngô Bình: "Ồ, Thần Phù Môn à. Tao chưa nghe bao giờ, không biết đó là tông môn cấp mấy?"
Cậu Hoàng: "Tông môn hạng ba!"
Mặt mày Ngô Bình lộ ra vẻ khinh bỉ: "Tao còn tưởng là tông môn lợi hại nào chứ, hóa ra chỉ là hạng ba. Mở to con mắt chó của mày ra xem coi đây là cái gì!"
Ngô Bình lấy huy hiệu của bản thân ra, cậu Hoàng kia vừa thấy thì lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: "Mày là đệ tử đại tông!"
"Nói chính xác hơn là đệ tử chân truyền", Ngô Bình nhàn nhạt nói.
Trong lòng cậu Hoàng thầm kêu không ổn, lập tức nói: "Người cậu em này, ban nãy tôi đã quá đáng rồi".
Ngô Bình: "Tốt nhất là mày đừng nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Viên".
"Vâng vâng, tôi đi ngay đây, sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Viên nữa", gã nói xong chẳng thèm ngó Trương Tư Lộ lấy một cái, lập tức xoay người rời khỏi.
Trương Tư Lộ ngây người, không ngờ cậu ta lại là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, không thể nào!
Vẻ mặt Viên Khắc Mẫn lại càng trực tiếp hơn, có chút phấn khích nói: "Cậu Ngô, sau này Viên Khắc Mẫn tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!"
Ngô Bình Ngô Bình kéo Dương Thanh Ngâm ngồi xuống cái ghế ở giữa rồi hỏi: "Viên Khắc Mẫn, Viên Khắc Định là anh trai ông, năm nay mới hơn năm mươi tuổi, sao lại bỗng dưng đã chết?"
Viên Khắc Mẫn liếc Trương Tư Lộ một cái rồi đáp: "Thưa cậu, đều do con mụ độc ác Trương Tư Lộ kia hại chết anh trai tôi. Ả và một ông chủ kinh doanh tên Đỗ Ngao dan díu với nhau, ghét bỏ anh trai tôi. Kết quả chưa đến một năm, anh trai vốn khỏe mạnh của tôi lại bỗng dưng đổ bệnh, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã đi xuống suối vàng!"
Trương Tư Lộ tức giận nói: "Viên Khắc Mẫn, ông nói nhăng nói cuội gì đó! Cái chết của anh trai ông không liên quan đến tôi, ông ta đắc tội một ông lớn nên bị người ta độc chết thôi!"
Viên Khắc Mẫn ngẩn ra: "Trúng độc? Trước giờ bà chưa từng nói thế!"
Trương Tư Lộ: "Chuyện này chỉ có anh trai cậu và tôi biết!"
Ngô Bình nhìn về phía Trương Tư Lộ hỏi: "Ai hạ độc, tại sao Viên Khắc Định lại không tìm người giải? Chẳng hạn như cậu Hoàng kia".
Trương Tư Lộ thở dài một tiếng nói: "Đương nhiên chúng tôi có tìm chứ, nhưng tìm rất nhiều người mà cũng chẳng có ai có thể giải được. Kéo tới cuối cùng, độc phát và Khắc Định đã mất".
Ngô Bình ý bảo Trương Tư Lộ ngồi xuống, hỏi: "Dì nhỏ Dương Thanh Ngâm của tôi là con gái Viên Khắc Định, bà có biết hồi đó tại sao ông ta lại vứt bỏ dì tôi không?"
Trương Tư Lộ thở dài đáp: "Kia không phải là vứt bỏ. Lúc ấy, Khắc Định và vợ chưa cưới của ông ấy bị người đuổi giết dọc đường, Khắc Định vì cứu vợ đã dẫn kẻ Định đi. Sau đó, ông ấy bị thương nặng bỏ trốn trở về tìm vợ mình. Nhưng mà, ông ấy chỉ tìm được xác chết của vợ và cô con gái vừa đầy tháng. Sau này, dù có cưới tôi nhưng vẫn nhớ mãi cô con gái kia, mỗi khi đến sinh nhật con bé đều tự khóa mình trong phòng không ra".
Dương Thanh Ngâm nghe đến đó thì nước mắt rơi như mưa, hỏi: "Bố tôi vẫn yêu mẹ và tôi! Ông ấy không có vứt bỏ tôi!"
Ánh mắt Trương Tư Lộ toát ra vẻ phức tạp, nhìn cô ấy nói: "Trái tim ông ấy đã chết từ khi thất lạc mẹ con cô rồi. Trong ký ức của tôi, ông ấy luôn khách sáo, nhưng tôi có thể cảm giác được trái tim ông ấy cũng không dành cho mình".
Ngô Bình: "Thế nên bà mới định giết dì út của tôi?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Giết Thanh Ngâm không phải ý của tôi. Mấy người cứ nói đi, một cô gái như con bé dù lấy được tài sản thì chẳng phải tôi vẫn có thể quản lý tập đoàn sao? Đối với tôi, một trăm tỷ với một trăm năm mươi tỷ thì có gì khác nhau à?"
Ngô Bình: "Không phải bà thì là ai?"
Trương Tư Lộ: "Là cậu Hoàng kia, cậu ta nói cổ phần tập đoàn Chu Tước không thể thay đổi được, nếu không sẽ có rắc rối. Vì vậy, cậu ta yêu cầu tôi giết chết người thừa kế. Nhà họ Viên chúng tôi đang nằm trong tay cậu ta nên đành phải nghe theo lệnh".
Ngô Bình: "Nếu cậu ta khống chế các người thì sao không cứu Viên Khắc Định?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Chúng tôi chỉ là công cụ, Khắc Định chết cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của cậu ta".
Ngô Bình: "Sao nhà họ Viên của bà lại bị cậu Hoàng kia khống chế?"
Trương Tư Lộ: "Mười mấy năm trước, cậu Hoàng kia đã cứu Khắc Định một mạng. Sau đó, Khắc Định cực kỳ kính trọng cậu ta, đối phương muốn gì cũng đồng ý. Nói thật, cũng vì cậu Hoàng kia mà nhà họ Viên mới dần trở thành đầu sỏ đứng đầu thành phố Giang Bắc rồi thành lập tập đoàn tài chính Chu Tước".
Ngô Bình hỏi: "Cậu Hoàng kia giúp nhà họ Viên mấy bà thì gã được lợi gì?"
Trương Tư Lộ đáp: "Cậu ta đã giao cho chúng tôi đi làm rất nhiều chuyện. Vô số phương hướng phát triển của tập đoàn cũng là vì hoàn thành mệnh lệnh của cậu ta. Chẳng hạn như trước đó, chúng tôi đã bỏ mấy chục tỷ mua một cái quặng sắt. Chỉ vì trên ngọn núi kia có một chút linh thạch có thể tinh luyện ra linh khí. Lại như chúng tôi tính thành lập công ty giải trí cũng vì cậu Hoàng kia thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp".
Ngô Bình cười lạnh: "Xem ra ban nãy tôi không nên thả gã đi!"
Trương Tư Lộ: "Thưa cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng. Tôi bằng lòng giao tập đoàn Chu Tước ra và giúp đỡ con gái Khắc Định trở thành chủ tịch tập đoàn!"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Khỏi. Sau này, tập đoàn Chu Tước vẫn sẽ do bà quản lý, nhưng một nửa cổ phần phải thuộc về dì út tôi. Với lại, chắc cậu Hoàng kia sẽ không dám đến nữa đâu. Trước đây, bà đối xử với gã thế nào thì cứ đối với tôi thế ấy".
Trương Tư Lộ vừa nghe Ngô Bình không giết mình thì mừng rỡ, vội vàng nói: "Vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ kính trọng cậu hơn cả cậu Hoàng kia!"
Ngô Bình: "Họ Hoàng kia chỉ là đệ tử nội môn của một tông môn hạng ba thôi, còn tôi là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất. So với tôi thì gã chẳng là cái thá gì hết!"
Viên Khắc Mẫn: "Vâng vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ nghe theo lệnh cậu! Cậu Ngô bảo chúng tôi làm cái gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó!'
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bình thường thì Hoàng Thánh kia ở đâu?"
Trương Tư Lộ đáp: "Lúc này, chắc hẳn cậu ta đang ở đảo Phi Tiên, chúng tôi đã xây một biệt thự cho cậu ta ở đó. Trong biệt thự có hơn trăm cô gái trẻ trung xinh đẹp để cậu ta sai phái".
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ đi thanh toán với gã!"
Cậu hỏi rõ địa chỉ xong bèn trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ.
Ngô Bình vừa đi, Viên Khắc Mẫn đã vội vàng bước tới trước mặt Dương Thanh Ngâm nói: "Cháu gái này! Anh trai đã mất, sau này có chuyện gì cứ nói với chú!"
Trương Tư Lộ nổi giận, tên Viên Khắc Mẫn kia ban nãy đã bán đứng mình, giờ lại muốn thông qua Dương Thanh Ngâm để chèn ép mình. Thế nên, bà ta vội nói: "Thanh Ngâm, tuy giữa dì và cháu không có quan hệ huyết thống, nhưng theo lý dì là mẹ hai của cháu. Sau này, nếu cháu muốn thì có chuyện gì cứ nói với dì".
Sự thay đổi bất ngờ ấy khiến Dương Thanh Ngâm không biết làm sao, cô ấy im lặng một lát rồi hỏi: "Tôi có thể vào phòng của bố xem thử không?"
Trương Tư Lộ vội nói: "Đương nhiên là được. Trong phòng đọc sách của Khắc Định vẫn còn đặt ảnh chụp, đồ chơi trước đây của cháu và hình đồ dùng của mẹ cháu đó".
Dương Thanh Ngâm khẽ gật đầu: "Cảm ơn".
Chương 2517: Đảo Chủ
Sau khi bay được một khoảng, Ngô Bình đến đảo Phi Tiên.
Đảo Phi Tiên rộng hơn hai mươi ngàn kilomet vuông, đủ để xây dựng một khu dân cư tầm trung. Hiện nay hòn đảo này hoàn toàn thuộc sở hữu của Hoàng Thánh, gã là chủ sở hữu của hòn đảo, muốn làm gì thì làm ở đây.
Tâm trạng Hoàng Thánh rất tệ, lúc này gã đang ủ rũ ngồi trên ghế, có mười người phục vụ đứng trước mặt gã, ai nấy cũng đều run sợ, sợ chọc giận Hoàng Thánh tâm trạng không tốt. Họ biết rõ một khi tâm trạng người đàn ông này không tốt sẽ trút giận lên bọn họ, hầu như cứ cách vài ngày sẽ có người giúp việc nữ bị gã đánh cho chết, đánh cho tàn tật, những người bị thương đó sẽ bị gã ném thẳng xuống sông cho cá ăn.
“Hừ! Tông môn hạng nhất thì thế nào, Hoàng Thánh này sớm muộn gì cũng sẽ hưng thịnh. Chỉ cần vài năm nữa thôi, tao sẽ tự tay giết mày”, Hoàng Thánh hung dữ nói, siết chặt tay phải tựa hồ như sắp nghiền nát thứ gì đó.
Các giúp việc càng sợ, lúc này Hoàng Thành lại hỏi: “Trà đâu?”
Một người phụ trách rót trà vội vàng bưng một tách ra độ ấm vừa đủ, thận trạng đưa đến trước mặt gã.
Hoàng Thánh nhận lấy tách trà nhấp một hớp, hơi nóng, đây là độ nóng gã yêu cầu ngày thường nhưng sắc mặt gã thay đổi tức giận nói: “Tại sao lại nóng thế này? Đồ vô dụng, đi chết đi!”
Gã đánh một chưởng, sắc mặt người giúp việc bưng trà đó trắng bệch, tuyệt vọng nhắm mắt lại, những người khác cũng thầm kêu thảm.
Thế nhưng không hề có tiếng hét thê thảm nào như trong tưởng tượng, một thiếu niên cao lớn, tuấn tú đứng giữa cô giúp việc và Hoàng Thánh, giơ tay lên nắm chặt lấy tay Hoàng Thánh.
Hoàng Thánh ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi liên tục vài lần, sau đó nở nụ cười nịnh bợ: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình: “Nơi này là tài sản của nhà họ Viên, sao tôi không thể đến?”
Vẻ mặt Hoàng Thánh hơi vặn vẹo, nhưng sau đó cười nói: “À phải rồi, nơi này là tài sản của nhà họ Viên, tôi đi ngay đây, cho tôi thu dọn đồ đạc một lúc…”
Ngô Bình: “Thu dọn cái gì? Một mình anh đi là được rồi. Phải rồi, anh đến từ tông môn nào thế?”
Hoàng Thánh vội nói: “Thần Phù Môn”.
Ngô Bình: “Thần Phù Môn ở đâu?”
Hoàng Thánh: “Ở Thái Ất Tiên Giới”.
Ngô Bình gật đầu: “Có thời gian, thì ra là Thái Ất Tiên Giới”.
Sau đó cậu sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hoàng Thánh, anh bảo Trương Tư Lộ giết dì tôi – Dương Thanh Ngâm, anh định chịu trách nhiệm chuyện này thế nào?”
Hoàng Thánh sợ tái mặt, run giọng nói: “Công tử, chuyện này quả thực là tôi không đúng, nhưng người không biết thì không có tội, tôi không biết Dương Thanh Ngâm là dì của cậu. Nếu tôi biết thì có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám làm thế”.
Ngô Bình cười nhạo: “Làm sai thì phải trả giá, cho anh hai lựa chọn, một là phế bỏ tu vi, hai là trả một số tiền bồi thường khiến tôi hài lòng”.
Hoàng Thánh gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Tôi đồng ý bồi thường”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đưa tiền cũng được, anh định bồi thường bao nhiêu?”
Hoàng Thánh biết nếu gã nói ít có lẽ sẽ chọc giận Ngô Bình, lập tức cắn răng nói: “Mấy năm nay tôi có chút tích lũy, sẵn sàng lấy hết ra bồi thường”.
Ngô Bình: “Toàn bộ là bao nhiêu?”
Hoàng Thánh nói: “Khoảng một trăm mấy ngàn tiền Tiên và một ít đồ linh tinh”.
Nói rồi gã cởi một món trang sức trên thắt lưng xuống, đây là một món pháp khí chứa đồ, tất cả những gì gã có đều ở trong này.
Ngô Bình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, thấy trong đó quả thật có một trăm mấy ngàn tiền Tiên, cậu rất hài lòng bèn nói: “Được, tôi tha cho anh một mạng, giờ anh có thể cút rồi”.
Thân là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, cậu không cần quan tâm đến cảm nhận của đệ tử nội môn ở tông môn hạng ba này, lập tức đuổi người đi giống như đuổi ruồi.
Hoàng Thánh cực kỳ căm hận nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vẫn cười nịnh nọt rời đi.
Gã vừa đi, Ngô Bình cảm nhận được mười cô gái ở đây đều thở phào, thậm chí có người còn ngồi phịch xuống đất.
Ngô Bình nhìn họ nói: “Bắt đầu từ giờ, tôi là chủ nhân ở đây, là chủ nhân của hòn đảo này. Các cô đi nói với những cô gái khác, nếu muốn ở lại thì ở lại đây giúp ta trông coi hòn đảo này. Nếu không muốn ở lại thì có thể đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa tôi sẽ phát cho mỗi người muốn rời đi hai triệu”.
Hiện trong tay cậu có giá trị mấy ngàn tỷ. Nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít đưa cho các cô gái này cũng chẳng đáng là bao.
Các cô gái giúp việc đều sửng sốt, mỗi người được hai triệu, còn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Một cô gái mặc đồ đỏ mặt trái xoan, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi hỏi: “Công tử, thật không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật, cô tên gì?”
Cô gái áo đỏ này vội nói: “Công tử, tôi tên là Lục Doanh”.
Ngô Bình: “Cô Lục Doanh, cô thống kê lại giúp tôi, xem thử ai muốn đi, ai muốn ở lại. Thống kê xong, cô đưa danh sách cho tôi”.
Lúc này họ mới chắc chắn những gì Ngô Bình nói là thật, các cô gái đều vui mừng reo lên, chạy đi nói với người khác.
Ngô Bình đi vài vòng trên đảo, cảm thấy nơi này được xây dựng còn tốt hơn cả biệt thự Lâm Giang, có điều diện tích không lớn bằng nơi đó.
Cậu đi một vòng quanh đảo quay về, Lục Doanh cũng đã lên danh sách xong, cung kính đưa cho cậu.
Ngô Bình liếc nhìn, đa phần các cô gái đều mong muốn rời đi, dù sao họ không có ấn tượng tốt với cái nơi quỷ quái này, nhưng cũng có mười tám cô gái đồng ý ở lại, trong đó có chín người vừa mới gặp Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức bảo người nhà họ Viên phái một cháu thuyền đến đưa những người muốn đi đó về, hơn nữa còn phân phát cho mỗi người hai triệu tệ.
Sau khi đưa tiễn những người này đi, Ngô Bình ở lại trên đảo, trở thành chủ nhân của hòn đảo nhỏ này.
Buổi chiều, Dương Thanh Ngâm đến tìm cậu.
“Người nhà họ Viên đối xử với dì thế nào?”
Dương Thanh Ngâm: “Họ không dám đối xử không tốt với dì, dù sao họ cũng rất sợ cháu”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt. Dì à, dù sao dì cũng không sao, sau này để Trương Tư Lộ giúp dì quản lý tập đoàn Chu Tước đi”.
Dương Thanh Ngâm vội xua tay: “Dì không làm được đâu, tập đoàn Chu Tước có tài sản lên đến mấy trăm nghìn tỷ, dì sợ không quản lý nổi”.
Ngô Bình cười nói: “Sợ gì chứ, chẳng phải còn có Trương Tư Lộ và Viên Khắc Mẫn đó sao? Dì có gì không hiểu cứ hỏi họ là được”.
Dương Thanh Ngâm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiểu Bình, dì bảo họ chuyển một phần iy1 cổ phần cho cháu”.
Ngô Bình biết Dương Thanh Ngâm là vì muốn tốt cho cậu, muốn cho cậu thứ gì đó. Cậu cười nói: “Tiền bạc không có ý nghĩa gì nhiều với cháu. Tất nhiên, nếu cháu cần dì giúp thì cháu nhất định sẽ nói”.
Thấy Ngô Bình không cần, Dương Thanh Ngâm cũng không cương quyết, cô ấy nói: “Tiểu Bình, bất cứ lúc nào dì cũng đều ủng hộ cháu làm bất cứ việc gì”.
Ngô Bình nói: “Vẫn là dì thương cháu nhất”.
Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình bảo Dương Thanh Ngâm cứ thích nghi với nơi này trước, buổi chiều cậu quay về Trung Châu.
Vừa về đến Trung Châu, Ngô Bình mượn sách lớp mười hai về, chuẩn bị ôn tập để thi tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi tu hành, trí thông minh của Ngô Bình hơn hẳn người thường, đọc một lần là có thể nhớ được mọi thứ, khả năng tư duy logic cũng cực kỳ tốt. Thế là chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã học được hết tất cả các môn.
Lúc này, còn ba ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp cấp ba nhưng đã đăng ký thi từ trước, mà cậu cũng chưa đăng ký. Thế nhưng những chuyện vặt vãnh này cũng không hề khó với cậu, cậu bảo Nghiêm Lãnh Thạch đi giải quyết.
Một ngày trước kỳ thi, cậu đã có thể tra được thông tin đăng ký thi của mình trên trang web chính thức, điều đó có nghĩa là cậu đã đăng ký thành công. Ngày mốt, cậu và tất cả học sinh lớp mười hai bước vào kỳ thi tốt nghiệp vào mùa hè này.
Chương 2518: Tô Thanh Quả
Ngay cả chuyện cậu thi vào đại học chủ nhiệm lớp cũng không biết vì cậu đã từng nói mình định để năm sau thi, mãi đến trước ngày thi một ngày, Ngô Bình mới báo cho ông ấy.
"Cái gì, em muốn thi vào đại học vào năm nay!", chủ nhiệm hết sức bất ngờ: "Có chắc ăn chưa?"
Thành tích của Ngô Bình vô cùng tốt, đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, lại là người đứng đầu toàn thành phố, nhưng dù sao ban đầu cũng định là để năm sau mới thi. Bình thường thì kế tiếp học sinh cấp ba sẽ làm các đề thi thử và tổng kết, không ngừng nâng cao thành tích rồi dốc hết sức thi đại học vào năm sau. Nếu như không có một năm ôn luyện thì chẳng ai dám nói sẽ thi được thành tích tốt.
Ngô Bình nói: "Thưa thầy, em chắc chắn rồi ạ".
Thầy giáo nói: "Vậy, em chuẩn bị thi vào trường nào?"
Trong tiềm thức của ông ta, thành tích như Ngô Bình đương nhiên sẽ đăng ký vào mấy trường top đầu.
Ngô Bình đáp: "Thưa thầy, em chuẩn bị đăng ký vào đại học Thần Kinh".
Thầy chủ nhiệm cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Với thành tích của em, thi vào đại học Thần Kinh cũng không phải vấn đề gì lớn. Có điều, nếu có thể chờ thêm một năm thì chắc chắn có thể chắc ăn 100%".
Ngô Bình cười nói: "Thầy cứ yên tâm. Năm nay không được thì chẳng phải vẫn còn sang năm à?"
Thầy chủ nhiệm nghĩ lại cũng đúng bèn nói: "Vậy được rồi, thầy chúc em thuận buồm xuôi gió!"
Hơn nữa, nếu Ngô Bình có thể thi đậu đại học Thần Kinh thì cũng là niềm vinh dự của Trung Châu.
Ngày mai sẽ thi đại học, trường học đã nghỉ hết, những nhân viên có liên quan được sắp xếp trong trường thi. Ngô Bình đi đến thư viện trường chuẩn bị ôn lại, củng cố tri thức. Dù sao, đại học Thần Kinh cũng không dễ thi đậu, dù cậu có thi đậu cũng phải đạt được thành tích tốt một chút.
Trong thư viện cũng không có nhiều người lắm, dù sao mai cũng thi, đa số đều về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón trận chiến ác liệt vào ngày mai.
Ngô Bình tìm một chỗ yên lặng bắt đầu lật sách xem đề. Giờ thứ cậu đang xem là chương trình liên quan đến đại học, nó giúp tầm nhìn cậu được xa hơn.
Cách bàn có một cô gái đang ngồi, sắc mặt không được tốt lắm, hơi hơi vàng, cơ thể cũng gầy yếu, vừa thấy đã biết bị bệnh.
Cứ cách vài phút cô ấy lại khó khăn nhịn cơn ho xuống, nhưng nó quá khó, khó tránh khỏi sẽ phát ra từng tiếng khụ nặng nề. Hiển nhiên là cô ấy không muốn tiếng ho của mình ảnh hưởng đến người khác.
Cô gái có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, chỉ là bệnh tật khiến cô ấy trông rất tiều tụy, chẳng có chút sức sống của tuổi trẻ.
Tiếng ho liên tục đã thu hút ánh mắt của Ngô Bình, cậu không khỏi nhìn về phía cô gái. Cô ấy chắc hẳn là học cấp ba vì cũng đang luyện đề. Nữ sinh đó có vẻ ngoài rất xinh, chỉ là sắc mặt vàng như nến và không biết trang điểm nên đã che mất đi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Ngô Bình thấy cô ấy thì cũng có chút ấn tượng. Hoàn cảnh gia đình của cô gái đó cũng không tốt, nhưng học tập lại cực kỳ chăm chỉ, là học sinh nằm trong top 10 của khối, trên bảng vinh quang còn có ảnh của cô ấy.
Ngô Bình cũng ít nhiều có nghe nói về cô nữ sinh đã gặp, cô ấy tên Tô Thanh Quả, mới có mấy tuổi đã mất bố, một mình mẹ cô ấy nuôi nâng hai cô con gái
Nhưng ông trời cũng không công bằng với cô ấy, năm mười tuổi Tô Thanh Quả đã mắc phải căn bệnh kỳ lạ, cơ thể gầy yếu, tóc ố vàng, mặt mày mang vẻ bệnh tật, thể lực cũng yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều.
Cô ấy không thể mệt, không thể vận động, mỗi bữa chỉ có thể ăn một ít cơm, không thì sẽ nôn mửa, cả người phù thũng khó chịu. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên cũng không có tiền chạy chữa, chỉ có thể yên lặng chịu đựng ốm đau. Song dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng học hành, thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước.
Ngô Bình nhìn thấy Tô Thanh Quả thì lập tức phát hiện vấn đề trên người cô ấy, vì vậy bèn đi tới.
Bình thường Tô Thanh Quả rất ít nói chuyện, bạn bè cũng chẳng mấy ai, cô ấy càng thích một mình một cõi. Ngô Bình ngồi xuống, cô ấy lại có chút không được tự nhiên, rũ đầu xuống đọc sách theo bản năng.
Ngô Bình cười hỏi: "Tô Thanh Quả, cậu biết tôi không?"
Tô Thanh Quả ngó cậu một cái, gương mặt hơi ửng hồng rồi khẽ gật đầu: "Cậu là ngôi sao trong trường, đương nhiên là tôi biết cậu rồi".
Ngô Bình: "Ban nãy tôi nghe thấy cậu ho, cơ thể cậu có chút vấn đề nhỉ. Nếu cậu bằng lòng, tôi có thể khám và chữa bệnh cho cậu".
Tô Thanh Quả nghe mà sửng sốt, cô ấy thật sự không ngờ Ngô Bình thế mà còn là một thầy thuốc. Tô Thanh Quả khó hiểu hỏi: "Cậu biết khám bệnh?"
Ngô Bình cười đáp: "Biết một chút".
Có lẽ bởi vì Ngô Bình có thành tích tốt nhất trong trường, còn chơi bóng rổ giỏi nên Tô Thanh Quả bất giác có một niềm tin tưởng và sùng bái với cậu. Cô ấy khẽ gật đầu đáp: "Vậy cảm ơn cậu".
Ngô Bình bảo cô ấy vươn tay phải ra, cậu đè lên mạch đập của Tô Thanh Quả. Mấy giây sau, cậu lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Lạ ghê. Rõ ràng cậu đã thế, nhưng mạch đập lại biểu hiện cậu chẳng những không bệnh, còn vô cùng khỏe mạnh, đúng là lạ thật!"
Tô Thanh Quả cũng sửng sốt: "Vậy rốt cuộc tôi có bị bệnh hay không?"
Ngô Bình vắt óc suy nghĩ, bấy giờ trong đầu chợt xuất hiện một vài thông tin, sắc mặt cậu chợt thay đổi, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy!"
Tô Thanh Quả hỏi: "Cậu nghĩ ra rồi à?"
Ngô Bình nhìn cô ấy với vẻ hết sức phức tạp, đáp: "Tôi có một suy đoán, nhưng không biết có đúng hay không".
Tô Thanh Quả: "Cậu cứ nói đi, không sao đâu".
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Trên thế giới này có một loại người, thể chất của người đó vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà, đến trăng còn có khi khuyết, thế giới cũng không hoàn hảo. Vì vậy, khi sinh mệnh hoàn mỹ ấy tiến vào một thế giới không hoàn mỹ sẽ bị ô nhiễm dẫn đến cơ thể sinh ra đủ loại bệnh tật. Nếu cứ mặc kệ, có lẽ cậu sẽ không sống quá hai mươi tuổi".
Vẻ mặt Tô Thanh Quả tràn ngập vẻ buồn bã nói: "Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi đã biết được kết quả, cảm ơn cậu đã nói cho tôi mọi thứ".
Ngô Bình: "Trước cứ từ từ đã, tôi còn chưa nói xong. Tôi có thể giúp cậu vượt qua kiếp này!"
Tô Thanh Quả vui vẻ hỏi: "Cậu có thể trị hết cho tôi hả?"
Ngô Bình gật đầu: "Thực ra nó rất đơn giản, tôi chỉ cần khiến cậu trở nên không hoàn mỹ thì cậu sẽ không bị môi trường ô nhiễm nữa. Nhưng nếu vậy, sắp tới cơ thể cậu sẽ xảy ra một ít thay đổi".
Tô Thanh Quả chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Thay đổi gì?"
Ngô Bình đáp: "Chẳng hạn như cơ thể cậu vốn hoàn mỹ, tôi sẽ khiến nó trở nên không hoàn mỹ, ví dụ như làm ngực cậu lớn hơn chút..."
Tô Thanh Quả lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đây… cũng không phải chuyện xấu".
Ngô Bình nói: "Chẳng hạn như, kinh mạch linh khiếu của cậu rất hoàn mỹ, tôi sẽ di chuyển vài kinh mạch, thay đổi một ít linh khiếu khiến tư chất của cậu yếu đi".
Tô Thanh Quả nhìn Ngô Bình nói: "Không sao, tôi không cần mấy thứ đó".
Ngô Bình cười nói: "Được rồi. Vậy chúng ta học trước, trưa tan học, tôi sẽ trị cho cậu".
Tô Thanh Quả gật đầu: "Được!"
Học đến trưa, lúc ăn cơm, Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả đến một khách sạn đối diện trường. Cậu thuê một phòng, chuẩn bị trị liệu cho Tô Thanh Quả.
Tô Thanh Quả lớn như vậy vẫn là lần đầu ở chung một phòng với con trai nên vô cùng căng thẳng, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Ngô Bình nói: "Tô Thanh Quả, cậu đừng sợ, cứ làm theo lời tôi, giờ nằm lên giường, thả lỏng cả người ra".
Tô Thanh Quả khẽ gật đầu rồi nằm xuống, tay Ngô Bình bỗng đặt lên ngực cô ấy. Tô Thanh Quả cứng đờ, hô hấp chợt dồn dập hơn, run rẩy hỏi: "Ngô Bình, cậu... cậu đang làm gì vậy!"
Chương 2519: Cha nuôi Âu Dương Chí Viễn
Ngô Bình nói: “Xin lỗi, để có được hiệu quả nhanh hơn, tôi chỉ có thể làm như thế”.
Sau đó, Tô Thanh Quả liền cảm thấy có một luồng sức mạnh ấm áp truyền vào trong cơ thể, cơ thể của cô ấy bắt đầu thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Một lúc lâu sau, Tô Thanh Quả cảm thấy ngực của mình trở nên to hơn, trước đó, size ngực của cô ấy là C, nhưng giờ đã lớn đến D, lớn hơn một vòng. Ngoài ra, cô ấy còn cảm thấy có một luồng sức mạnh đang chạy khắp người mình.
Sau cùng, mắt tối sầm, cô ấy ngất xỉu.
Đến khi Tô Thanh Quả tỉnh lại thì trời đã tối, cô ấy ngồi bật dậy và nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi đọc sách ở gần đó.
Ngô Bình thấy cô ấy đã tỉnh lại thì cười, hỏi: “Tô Thanh Qủa, cảm giác thế nào?”
Cảm giác đầu tiên của Tô Thanh Quả là đói bụng, cô ấy đứng dậy soi gương thì phát hiện tóc mình đã trở nên đen mượt, mặt mày cũng không vàng vọt nữa mà trở nên trắng hồng. Cơ thể cô ấy cũng không còn khó chịu nữa, không ho, không tức ngực, không buồn nôn, tóm lại là cô ấy cảm thấy rất khỏe.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, thế là cô ấy bước đến trước mặt Ngô Bình, cung kính hành lễ: “Cảm ơn”.
Ngô Bình cười, nói: “Ầy, đều là bạn học cả, đừng khách sáo, chắc cậu đói rồi nhỉ? Đi, tôi mời cậu ăn cơm”.
Hai người họ đến nhà hàng, Ngô Bình gọi bốn món và một món canh, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Ngày mai phải thi đại học rồi, chúc cậu thi đỗ đại học Thần Kinh”.
Sau khi Tô Thanh Qủa biết ngày mai Ngô Bình phải thi đại học thì đã chúc mừng trước.
Ngô Bình: “Tôi thấy cậu ở thư viện và cũng xem đề tham khảo, chi bằng cùng tham gia đi?”
Tô Thanh Quả cười, nói: “Tôi không đăng ký, không thể tham dự đợt này được”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đăng ký giúp cậu”.
Tô Thanh Quả ngây ra: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Tô Thanh Qủa suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng, nói: “Vậy được, tôi cũng tham gia thi”.
Thế là Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, nửa tiếng sau, Tô Thanh Qủa đăng nhập vào hệ thống thì thấy mình đã được đăng ký thành công.
Ngô Bình nói: “Bây giờ cậu không còn bị môi trường ảnh hưởng nữa, trí lực tốt hơn trước gấp nhiều lần, việc thi đại học nhất định không thành vấn đề. Về nhà tập trung ôn luyện, mai gặp lại nhé”.
Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả về nhà xong thì về nhà gặp bố mẹ. Mọi người trong nhà đã biết cậu muốn thi đại học, ai cũng rất có lòng tin với cậu.
Ngô Bình vừa về đến nhà thì thấy trên bàn bày rất nhiều thức ăn, Hàn Băng Nghiên đang ngồi nói nói cười cười với Dương Quế Chi.
Dương Quế Chi thấy cậu về thì cười, nói: “Tiểu Bình, sao về trễ thế? Băng Nghiên đợi con cả buổi trời rồi”.
Ngô Bình nói: “Có chút chuyện, mọi người đã ăn chưa ạ?”
Dương Quế Chi: “Mọi người đang đợi con về”.
Thật ra Ngô Bình đã ăn rồi nhưng cậu vẫn ngồi vào bàn, tùy tiện ăn thêm chút nữa.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, ngày mai phải thi rồi, nhất định anh sẽ đậu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó là đương nhiên”.
Nhưng Hàn Băng Nghiên lại hơi buồn, cô ấy thở dài, nói: “Anh Bình, sau khi khai giảng anh sẽ phải đến đại học Thần Kinh, còn em thì không biết thế nào”.
Ngô Bình an ủi: “Không sao, có thời gian anh sẽ thăm em. Em có thời gian cũng có thể đến Thần Kinh tìm anh”.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, nghe nói ở Thần Kinh, ai cũng là nhân vật lớn lợi hại, anh đến đó nhất định đừng có tùy tiện đắc tội với người ta đó”.
Thần Kinh nằm dưới chân thiên tử, người có thể đứng được ở đó nếu không phải là người có bản lĩnh thì cũng là người có chỗ dựa, đúng là không nên chọc đến.
Ngô Bình nói: “Anh không gây chuyện nhưng cũng không ngại chuyện. Băng Nghiên, em đừng lo lắng”.
Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, giờ bố không thể qua công ty taxi được, con nói bạn con cho người kinh doanh bên đó, sổ sách các thứ không có vấn đề gì đấy chứ?”
Ngô Bình nói: “Không vấn đề gì hết, bố, có chuyện gì phải không?”
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Bố muốn rút ra một số tiền”.
Ngô Bình đã cho Ngô Đại Hưng rất nhiều tiền tiêu vặt, nên khi nghe ông ấy nói cần chi tiền thì tò mò, hỏi: “Bố, bố cần tiền sao?”
Ngô Đại Hưng gãi đầu, nói: “Tiểu Bình, con có còn nhớ bố nuôi con không?”
Ngô Bình nghe đến hai chữ bố nuôi thì một khuôn mặt hiền từ liền hiện lên trong đầu. Lúc cậu còn nhỏ, Ngô Đại Hưng có một người bạn rất thân, tên Âu Dương Chí Viễn, hai người họ từng đi lính chung, là tình bạn vào sinh ra tử. Lúc đó Âu Dương Chí Viễn thường dẫn Ngô Bình đi chơi, cũng thường mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho cậu.
Sau đó có một ngày, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên nói phải đi trốn, Ngô Đại Hưng hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy chỉ lắc đầu không nói. Trước khi đi ông ấy còn để lại cho Ngô Đại Hưng một số tiền, Ngô Đại Hưng đã dùng số tiền đó mua một chiếc xe taxi.
Ngô Bình rất vui, cười nói: “Bố nuôi về rồi sao?”
Ngô Đại Hưng gật đầu, sau bao năm xa cách, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên trở về, sáng hôm nay ông ấy gọi điện cho Ngô Đại Hưng, nói rằng tối nay sẽ qua hàn huyên với bạn cũ.
“Tiểu Bình, năm xưa bố nuôi rất tốt với chúng ta, bố nghĩ giờ ông ấy về, chúng ta nên cho ông ấy một số tiền”.
Ngô Bình biết tình cảm của hai người họ nên cười, nói: “Được chứ, bố cứ tự quyết định”.
Ngô Đại Hưng: “Bố đang nghĩ nếu đưa nhiều quá nhất định ông ấy sẽ không lấy, nhưng đưa ít quá thì chẳng giúp được gì. Bố nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đưa cho bố nuôi con một trăm ngàn. Ông ấy có số tiền này thì có thể làm ăn, cũng có thể dưỡng già”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok, bố cứ tùy ý dùng tiền trong thẻ của con”.
Ngô Đại Hưng nhìn đồng hồ rồi nói: “Lúc nãy bố nuôi con nói còn mười lăm phút nữa tới, chắc giờ đã sắp tới rồi”.
Ông ấy vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên, Ngô Đại Hưng vội ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra thì thấy có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đang đứng đó, theo sau là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi cùng một cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, chiếc túi mang theo trên người có giá đến mấy trăm ngàn, đồng hồ cũng thuộc loại mấy triệu. Cô gái cũng đeo đầy trang sức hàng hiệu, có thể thấy điều kiện gia đình họ rất khá giả.
“Anh ba!”. Ngô Đại Hưng nhìn thấy người đàn ông thì xúc động tiến đến ôm chầm lấy.
Người đàn ông đấy là Âu Dương Chí Viễn, ông ấy cười ha ha, vui vẻ ôm Ngô Đại Hưng, hai bên vỗ mạnh lên lưng đối phương.
Sau đó, Ngô Đại Hưng vội mời họ vào nhà.
Ngôi nhà này là do Ngô Bình mua trước đây, mặc dù thiết kế không tồi nhưng vẫn kém xa nơi ở của những người giàu có. Sau khi vào trong, người phụ nữ chau nhẹ mày, có vẻ chê bai.
“Anh ba, mau ngồi đi”.
Âu Dương Chí Viễn chào Dương Quế Chi, cười, nói: “Em dâu, lâu quá không gặp, em trông vẫn vậy à”.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Ngô Bình, ngập ngừng hỏi: “Đây là… Tiểu Bình đúng không?”
Ngô Bình cười haha, nhảy lên ôm chầm lấy Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi”.
Hành động đó của cậu giống hệt như lúc còn nhỏ, chỉ khác ở chỗ giờ Âu Dương Chí Viễn đã không bế nổi cậu nữa rồi.
Âu Dương Chí Viễn vội nói: “Ái chà, Tiểu Bình, bố nuôi không bế nổi con nữa rồi, mau xuống đi”.
Ngô Bình trêu, nói: “Bố nuôi, bố mất tích bao năm, con nhớ bố chết đi được”.
Âu Dương Chí Viễn rất vui, nhìn tới nhìn lui Ngô Bình rồi nói: “Con trai bố càng lớn càng điển trai, haha, chắc giờ đã học cấp ba rồi nhỉ?”
Ngô Đại Hưng: “Anh ba, Tiểu Bình đang học lớp mười hai, ngày mai sẽ tham gia thi đại học”.
Âu Dương Chí Viễn hơi bất ngờ: “Xem ra thành tích của Tiểu Bình không tồi”.
Chương 2520: Bố nuôi bị cắm sừng rồi
Ngô Bình nói: "Thử thôi".
Cô gái mười bảy, mười tám tuổi kia bĩu môi nói: "Thi trước chưa chắc có thể đạt được thành tích tốt, nhiều người ôn luyện dữ lắm".
Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Tiểu Bình, để bố giới thiệu một chút, đây là Âu Dương Tinh, hồi nhỏ hai đứa có gặp nhau rồi đó".
Ngô Bình lập tức nhớ đến, ngày xưa có một cô bé xấp xỉ mình, là con gái của Âu Dương Trí Viễn. Lúc ấy, cô ta kiêu ngạo y như một cô công chúa nhỏ, không thích chơi với Ngô Bình còn nói anh là thằng nhóc nghèo.
"Hóa ra là Tiểu Tinh, lâu rồi không gặp", Ngô Bình cười chào hỏi.
Âu Dương Tinh hơi quay mặt đi, dường như không muốn nói chuyện với Ngô Bình. Mấy năm nay, bố làm ăn ngày càng lớn, người cô ta quen đều là những cậu ấm nhà giàu, con trai ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh thì sao có thể để ý đến loại con cái trong gia đình bình dân như Ngô Bình.
Âu Dương Trí Viễn cười bảo: "Tiểu Bình, con từ nhỏ đã thông minh, chắc chắn sẽ không sao đâu".
Mặt mày Ngô Đại Hưng kiêu ngạo nói: "Anh ba, đời em đã chẳng có tiền đồ gì, nhưng Tiểu Bình đúng là chịu thua kém người ta. Cuộc thi toàn thành phố lần trước, thằng bé đã đứng nhất đấy!"
"Vậy hả?", ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên nói: "Tiểu Bình, con giỏi thật".
"Chắc khoác lác thôi!", Âu Dương Tinh hiển nhiên không tin lắm: "Trung Châu có cả mấy trăm ngàn học sinh, mà anh có thể đứng nhất?"
Gần đầy Âu Dương Tinh mới trở về Trung Châu nên vẫn chưa biết chuyện của Ngô Bình, do đó phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không tin mới mở miệng nghi ngờ.
Âu Dương Trí Viễn khẽ cau mày, biểu hiện hôm nay của con gái khiến ông ta cực kỳ bực, nói: "Tiểu Tinh, sao con có thể nói vậy. Anh Tiểu Bình con đã thông minh từ bé, đứng đầu cả thành phố cũng không lạ".
Người phụ nữ kia cười bảo: "Hạng nhất quả thật không dễ thi đậu, Tiểu Tinh cảm thấy lạ cũng bình thường mà".
Ngô Bình chưa từng gặp người phụ nữ đó bèn hỏi: "Bố nuôi, đây là mẹ nuôi hả?"
Âu Dương Trí Viễn cười đáp: "Đúng vậy, bà ấy là mẹ nuôi con".
" y!", người phụ nữ vội vàng xua tay: "Không dám. Chúng ta cũng chưa gặp bao giờ".
Sau đó, bà ta đảo mắt nhìn về phía Hàn Băng Nghiên hỏi: "Đây là con gái chú à?"
Ngô Đại Hưng đáp: "Chị dâu, đó là bạn gái Ngô Bình".
Hàn Băng Nghiên khẽ gật đầu: "Cháu chào dì".
Người phụ nữ cười rồi nói: "Em còn có chút chuyện nên chắc không ở lại được".
Âu Dương Trí Viễn khẽ nhíu mày song vẫn nói: "Vậy em về trước đi".
Ngô Bình đưa hai người xuống lầu, chỉ thấy một chiếc siêu xe sang trọng trị giá mấy chục triệu tệ đang đậu bên dưới, lái xe mở cửa ra, hai mẹ con bước lên đi một mạch, cũng không thèm đáp lại câu "Tạm biệt" của Ngô Bình.
Lên lầu, Âu Dương Trí Viễn và Ngô Đại Hưng đang nhậu với nhau. Hai người không gặp lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ muốn uống thả cửa cho đã.
Sau khi uống lên ba ly rượu, Ngô Đại Hưng mới biết được những chuyện mà Âu Dương Trí Viễn đã trải qua trong mấy năm nay. Hóa ra, hồi còn trẻ, ông ấy đã quen với một cô tiểu thư nhà giàu, cũng chính là người phụ nữ ban nãy.
Tuy hai người đã có con, nhưng người phụ nữ kia vẫn không dám nói cho người nhà. Hơn nữa, có vẻ như bà ta cũng không muốn công khai chuyện của cả hai. Sau khi sinh con, bà ta bảo Âu Dương Trí Viễn nuôi con, ngay cả Ngô Đại Hưng cũng không biết chuyện đó.
Về sau, bố mẹ cô tiểu thư kia đã biết, vì con cũng đã sinh nên họ cũng bó tay, quyết định để Âu Dương Trí Viễn đến ở rể nhà họ.
Âu Dương Trí Viễn suy nghĩ một hồi cũng đồng ý, vì thế rời xa quê hương trở thành con rể của nhà họ Kha giàu có. Do ông ấy vừa chịu khó lại có năng lực nên cũng được nhà họ Kha thưởng thức, dần dà bắt đầu tiếp nhận quản lý một số công việc. Âu Dương Trí Viễn cũng có chút tài kinh doanh, mấy năm nay cố gắng nên cũng đã nắm được chút quyền lực trong tay. Mà nhà họ Kha dưới sự lãnh đạo của ông ấy cũng ngày càng phát triển, từ giới nhà giàu hạng ba nhảy trở thành hạng hai, sở hữu khối tài sản cả chục tỷ.
Nói đến đây thì Âu Dương Trí Viễn có hơi kích động: "Song, ở trong mắt người nhà họ Kha, suy cho cùng tôi vẫn là người ngoài. Ngay tháng trước, nhà họ Kha bắt đầu lấy đi quyền lực trong tay tôi. Mãi đến hôm qua, tôi đã không còn quyền lực gì hết, giờ chỉ có thể uống trà mỗi ngày".
Ông ấy nói tới đây bèn thở dài một tiếng: "Tôi liều mạng nhiều năm như vậy, đơn giản chỉ là muốn làm chút chuyện chứ sao có thể tranh giành quyền lợi với họ, nhà họ Kha quả thật đã xem thường tôi quá rồi!"
Ngô Đại Hưng nói: "Ở rể khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ. Anh ba, giờ dù sao anh cũng rảnh, hay là đến công ty em làm đi, em mời anh làm quản lý".
Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, hiển nhiên không biết Ngô Bình còn có công tỷ bèn hỏi: "Công ty gì?"
Ngô Đại Hưng cười đáp: "Tiểu Bình thành lập một công ty xe taxi cho em".
Âu Dương Trí Viễn vừa nghe là xe taxi thì không khỏi kinh ngạc hỏi: "Xe taxi kiếm được nhiều lắm, trong công ty có bao nhiêu chiếc xe thế?"
Vốn dĩ, trong công ty có năm trăm chiếc xe, nhưng sau này nhà họ Vương sụp đổ, Nghiêm Lãnh Thạch đã mua lại. Vì vậy, trước mắt công ty có khoảng hai nghìn năm trăm chiếc.
"Hai nghìn năm trăm chiếc!", Ngô Bình đáp.
Âu Dương Trí Viễn vô cùng bất ngờ nói: "Đại Hưng, không ngờ em lăn lộn khá khẩm vậy. Hơn hai nghìn năm trăm chiếc taxi, mỗi năm ít nhất cũng thu vào cả tỷ".
Ngô Đại Hưng cười bảo: "Đều do Tiểu Bình làm hết, em không có khả năng ấy".
Ngô Bình: "Bố nuôi, công ty xe taxi chỉ là buôn bán nhỏ. Con đang định thành lập một xí nghiệp trà thảo mộc, cha nuôi có muốn tới giúp đỡ không?"
Ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên: "Kinh doanh trà thảo mộc hả? Đây là một mối làm ăn tốt đấy, chỉ là quyền kinh doanh của nó rất khó có được".
Ngô Bình: "Chuyện này thì không thành vấn đề, con có thể xin được".
Sau đó, anh nói với Hàn Băng Nghiên: "Băng Nghiên, trước đây chú Hàn cũng từng kinh doanh trà thảo mộc, công ty này sẽ do chúng ta cùng nhau thành lập, anh sẽ nghiên cứu ra một công thức pha chế trà thảo mộc ngon lành".
Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"
Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Chỉ cần Tiểu Bình con tin tưởng bố nuôi thì bố sẽ khiến công ty trà thảo mộc phát triển mạnh mẽ!"
Ngô Bình cười bảo: "Con tin bố nuôi chắc chắn sẽ làm được!"
Âu Dương Trí Viễn lấy một tấm séc từ trong lòng ngực ra rồi bảo: "Haiz, vốn dĩ tấm séc này là tính tặng cho Tiểu Bình con cưới vợ, giờ xem ra con cũng không cần".
Ngô Đại Hưng bật cười, cũng lấy ra một tấm séc nói: "Chúng ta nghĩ y như nhau, em cũng chuẩn bị cho anh mười triệu tệ".
Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, không khỏi ấm lòng nói: "Anh em chúng ta vẫn như xưa, nói thật, anh cũng chuẩn bị mười triệu tệ".
Sau đó, mấy người bàn bàn bạc chuyện thành lập công ty trà thảo mộc. Âu Dương Trí Viễn uống nhiều quá nên đêm đó không cũng không về mà ở lại phòng của Ngô Bình.
Đợi đến khi mọi người ngủ, Ngô Bình mới đưa Hàn Băng Nghiên về.
Đế nhà họ Hàn thì cũng đã khuya.
Hàn Chí Thành nghe tiếng đi đến phòng khách xem thử, thấy Ngô Bình đến thì cười nói: "Trễ vậy mới về, Tiểu Bình đừng đi nữa, ngủ chung với Băng Nghiên đi".
Hàn Băng Nghiên đỏ mặt, song cũng không nói gì.
Ngô Bình nói: "Chú Hàn, cháu có chuyện muốn nói với chú".
Anh bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện công ty trà thảo mộc cho Hàn Chí Thành. Trước đó, anh cũng có nhắc đến chuyện này rồi.
Hàn Chí Thành: "Có thể làm thật à? Nhưng muốn đầu tư vào đó cần rất nhiều tiền. Nếu tính toán thì riêng tiền quảng cáo và xây dựng ở giai đoạn đầu đã mất chục tỷ. Nhưng trước mắt, chú chỉ có thể đầu tư khoảng ba, bốn tỷ".
Ngô Bình: "Không sao, cháu sẽ lo số còn lại. Còn cổ phần thì chú và Băng Nghiên mỗi người một nửa".
Sắc mặt người đàn ông áo vàng hết sức khó coi, ban nãy gã núp dưới lòng đất, không ngờ lại bị Ngô Bình giẫm một cước bắn ra ngoài.
Trương Tư Lộ nhìn thấy người đàn ông áo vàng đó thì như thấy được vị cứu tinh, vội vàng cầu xin: "Cậu Hoàng, cứu tôi với!"
Người đàn ông áo vàng sa sầm sắc mặt, nói với Ngô Bình: "Tao khuyên mày thả bà ấy ra ngay rồi rời khỏi nơi này đi. Thế thì, tao sẽ không truy cứu nữa".
"Không truy cứu?", Ngô Bình cười lạnh: "Mày cho rằng mình là ai?"
Cậu Hoàng kiêu ngạo nói: "Tao là Hoàng Thánh, đệ tử nội môn của Thần Phù Môn!"
Ngô Bình: "Ồ, Thần Phù Môn à. Tao chưa nghe bao giờ, không biết đó là tông môn cấp mấy?"
Cậu Hoàng: "Tông môn hạng ba!"
Mặt mày Ngô Bình lộ ra vẻ khinh bỉ: "Tao còn tưởng là tông môn lợi hại nào chứ, hóa ra chỉ là hạng ba. Mở to con mắt chó của mày ra xem coi đây là cái gì!"
Ngô Bình lấy huy hiệu của bản thân ra, cậu Hoàng kia vừa thấy thì lập tức thay đổi sắc mặt, kinh ngạc nói: "Mày là đệ tử đại tông!"
"Nói chính xác hơn là đệ tử chân truyền", Ngô Bình nhàn nhạt nói.
Trong lòng cậu Hoàng thầm kêu không ổn, lập tức nói: "Người cậu em này, ban nãy tôi đã quá đáng rồi".
Ngô Bình: "Tốt nhất là mày đừng nên nhúng tay vào chuyện của nhà họ Viên".
"Vâng vâng, tôi đi ngay đây, sau này sẽ không nhúng tay vào chuyện nhà họ Viên nữa", gã nói xong chẳng thèm ngó Trương Tư Lộ lấy một cái, lập tức xoay người rời khỏi.
Trương Tư Lộ ngây người, không ngờ cậu ta lại là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, không thể nào!
Vẻ mặt Viên Khắc Mẫn lại càng trực tiếp hơn, có chút phấn khích nói: "Cậu Ngô, sau này Viên Khắc Mẫn tôi bằng lòng làm trâu làm ngựa cho cậu!"
Ngô Bình Ngô Bình kéo Dương Thanh Ngâm ngồi xuống cái ghế ở giữa rồi hỏi: "Viên Khắc Mẫn, Viên Khắc Định là anh trai ông, năm nay mới hơn năm mươi tuổi, sao lại bỗng dưng đã chết?"
Viên Khắc Mẫn liếc Trương Tư Lộ một cái rồi đáp: "Thưa cậu, đều do con mụ độc ác Trương Tư Lộ kia hại chết anh trai tôi. Ả và một ông chủ kinh doanh tên Đỗ Ngao dan díu với nhau, ghét bỏ anh trai tôi. Kết quả chưa đến một năm, anh trai vốn khỏe mạnh của tôi lại bỗng dưng đổ bệnh, chỉ trong vòng một tuần ngắn ngủi đã đi xuống suối vàng!"
Trương Tư Lộ tức giận nói: "Viên Khắc Mẫn, ông nói nhăng nói cuội gì đó! Cái chết của anh trai ông không liên quan đến tôi, ông ta đắc tội một ông lớn nên bị người ta độc chết thôi!"
Viên Khắc Mẫn ngẩn ra: "Trúng độc? Trước giờ bà chưa từng nói thế!"
Trương Tư Lộ: "Chuyện này chỉ có anh trai cậu và tôi biết!"
Ngô Bình nhìn về phía Trương Tư Lộ hỏi: "Ai hạ độc, tại sao Viên Khắc Định lại không tìm người giải? Chẳng hạn như cậu Hoàng kia".
Trương Tư Lộ thở dài một tiếng nói: "Đương nhiên chúng tôi có tìm chứ, nhưng tìm rất nhiều người mà cũng chẳng có ai có thể giải được. Kéo tới cuối cùng, độc phát và Khắc Định đã mất".
Ngô Bình ý bảo Trương Tư Lộ ngồi xuống, hỏi: "Dì nhỏ Dương Thanh Ngâm của tôi là con gái Viên Khắc Định, bà có biết hồi đó tại sao ông ta lại vứt bỏ dì tôi không?"
Trương Tư Lộ thở dài đáp: "Kia không phải là vứt bỏ. Lúc ấy, Khắc Định và vợ chưa cưới của ông ấy bị người đuổi giết dọc đường, Khắc Định vì cứu vợ đã dẫn kẻ Định đi. Sau đó, ông ấy bị thương nặng bỏ trốn trở về tìm vợ mình. Nhưng mà, ông ấy chỉ tìm được xác chết của vợ và cô con gái vừa đầy tháng. Sau này, dù có cưới tôi nhưng vẫn nhớ mãi cô con gái kia, mỗi khi đến sinh nhật con bé đều tự khóa mình trong phòng không ra".
Dương Thanh Ngâm nghe đến đó thì nước mắt rơi như mưa, hỏi: "Bố tôi vẫn yêu mẹ và tôi! Ông ấy không có vứt bỏ tôi!"
Ánh mắt Trương Tư Lộ toát ra vẻ phức tạp, nhìn cô ấy nói: "Trái tim ông ấy đã chết từ khi thất lạc mẹ con cô rồi. Trong ký ức của tôi, ông ấy luôn khách sáo, nhưng tôi có thể cảm giác được trái tim ông ấy cũng không dành cho mình".
Ngô Bình: "Thế nên bà mới định giết dì út của tôi?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Giết Thanh Ngâm không phải ý của tôi. Mấy người cứ nói đi, một cô gái như con bé dù lấy được tài sản thì chẳng phải tôi vẫn có thể quản lý tập đoàn sao? Đối với tôi, một trăm tỷ với một trăm năm mươi tỷ thì có gì khác nhau à?"
Ngô Bình: "Không phải bà thì là ai?"
Trương Tư Lộ: "Là cậu Hoàng kia, cậu ta nói cổ phần tập đoàn Chu Tước không thể thay đổi được, nếu không sẽ có rắc rối. Vì vậy, cậu ta yêu cầu tôi giết chết người thừa kế. Nhà họ Viên chúng tôi đang nằm trong tay cậu ta nên đành phải nghe theo lệnh".
Ngô Bình: "Nếu cậu ta khống chế các người thì sao không cứu Viên Khắc Định?"
Trương Tư Lộ cười khổ: "Chúng tôi chỉ là công cụ, Khắc Định chết cũng chẳng ảnh hưởng đến lợi ích của cậu ta".
Ngô Bình: "Sao nhà họ Viên của bà lại bị cậu Hoàng kia khống chế?"
Trương Tư Lộ: "Mười mấy năm trước, cậu Hoàng kia đã cứu Khắc Định một mạng. Sau đó, Khắc Định cực kỳ kính trọng cậu ta, đối phương muốn gì cũng đồng ý. Nói thật, cũng vì cậu Hoàng kia mà nhà họ Viên mới dần trở thành đầu sỏ đứng đầu thành phố Giang Bắc rồi thành lập tập đoàn tài chính Chu Tước".
Ngô Bình hỏi: "Cậu Hoàng kia giúp nhà họ Viên mấy bà thì gã được lợi gì?"
Trương Tư Lộ đáp: "Cậu ta đã giao cho chúng tôi đi làm rất nhiều chuyện. Vô số phương hướng phát triển của tập đoàn cũng là vì hoàn thành mệnh lệnh của cậu ta. Chẳng hạn như trước đó, chúng tôi đã bỏ mấy chục tỷ mua một cái quặng sắt. Chỉ vì trên ngọn núi kia có một chút linh thạch có thể tinh luyện ra linh khí. Lại như chúng tôi tính thành lập công ty giải trí cũng vì cậu Hoàng kia thích những cô gái trẻ trung xinh đẹp".
Ngô Bình cười lạnh: "Xem ra ban nãy tôi không nên thả gã đi!"
Trương Tư Lộ: "Thưa cậu, cầu xin cậu tha cho tôi một mạng. Tôi bằng lòng giao tập đoàn Chu Tước ra và giúp đỡ con gái Khắc Định trở thành chủ tịch tập đoàn!"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Khỏi. Sau này, tập đoàn Chu Tước vẫn sẽ do bà quản lý, nhưng một nửa cổ phần phải thuộc về dì út tôi. Với lại, chắc cậu Hoàng kia sẽ không dám đến nữa đâu. Trước đây, bà đối xử với gã thế nào thì cứ đối với tôi thế ấy".
Trương Tư Lộ vừa nghe Ngô Bình không giết mình thì mừng rỡ, vội vàng nói: "Vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ kính trọng cậu hơn cả cậu Hoàng kia!"
Ngô Bình: "Họ Hoàng kia chỉ là đệ tử nội môn của một tông môn hạng ba thôi, còn tôi là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất. So với tôi thì gã chẳng là cái thá gì hết!"
Viên Khắc Mẫn: "Vâng vâng, chúng tôi chắc chắn sẽ nghe theo lệnh cậu! Cậu Ngô bảo chúng tôi làm cái gì thì chúng tôi sẽ làm cái đó!'
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Bình thường thì Hoàng Thánh kia ở đâu?"
Trương Tư Lộ đáp: "Lúc này, chắc hẳn cậu ta đang ở đảo Phi Tiên, chúng tôi đã xây một biệt thự cho cậu ta ở đó. Trong biệt thự có hơn trăm cô gái trẻ trung xinh đẹp để cậu ta sai phái".
Ngô Bình nói: "Tôi sẽ đi thanh toán với gã!"
Cậu hỏi rõ địa chỉ xong bèn trực tiếp biến mất khỏi tại chỗ.
Ngô Bình vừa đi, Viên Khắc Mẫn đã vội vàng bước tới trước mặt Dương Thanh Ngâm nói: "Cháu gái này! Anh trai đã mất, sau này có chuyện gì cứ nói với chú!"
Trương Tư Lộ nổi giận, tên Viên Khắc Mẫn kia ban nãy đã bán đứng mình, giờ lại muốn thông qua Dương Thanh Ngâm để chèn ép mình. Thế nên, bà ta vội nói: "Thanh Ngâm, tuy giữa dì và cháu không có quan hệ huyết thống, nhưng theo lý dì là mẹ hai của cháu. Sau này, nếu cháu muốn thì có chuyện gì cứ nói với dì".
Sự thay đổi bất ngờ ấy khiến Dương Thanh Ngâm không biết làm sao, cô ấy im lặng một lát rồi hỏi: "Tôi có thể vào phòng của bố xem thử không?"
Trương Tư Lộ vội nói: "Đương nhiên là được. Trong phòng đọc sách của Khắc Định vẫn còn đặt ảnh chụp, đồ chơi trước đây của cháu và hình đồ dùng của mẹ cháu đó".
Dương Thanh Ngâm khẽ gật đầu: "Cảm ơn".
Chương 2517: Đảo Chủ
Sau khi bay được một khoảng, Ngô Bình đến đảo Phi Tiên.
Đảo Phi Tiên rộng hơn hai mươi ngàn kilomet vuông, đủ để xây dựng một khu dân cư tầm trung. Hiện nay hòn đảo này hoàn toàn thuộc sở hữu của Hoàng Thánh, gã là chủ sở hữu của hòn đảo, muốn làm gì thì làm ở đây.
Tâm trạng Hoàng Thánh rất tệ, lúc này gã đang ủ rũ ngồi trên ghế, có mười người phục vụ đứng trước mặt gã, ai nấy cũng đều run sợ, sợ chọc giận Hoàng Thánh tâm trạng không tốt. Họ biết rõ một khi tâm trạng người đàn ông này không tốt sẽ trút giận lên bọn họ, hầu như cứ cách vài ngày sẽ có người giúp việc nữ bị gã đánh cho chết, đánh cho tàn tật, những người bị thương đó sẽ bị gã ném thẳng xuống sông cho cá ăn.
“Hừ! Tông môn hạng nhất thì thế nào, Hoàng Thánh này sớm muộn gì cũng sẽ hưng thịnh. Chỉ cần vài năm nữa thôi, tao sẽ tự tay giết mày”, Hoàng Thánh hung dữ nói, siết chặt tay phải tựa hồ như sắp nghiền nát thứ gì đó.
Các giúp việc càng sợ, lúc này Hoàng Thành lại hỏi: “Trà đâu?”
Một người phụ trách rót trà vội vàng bưng một tách ra độ ấm vừa đủ, thận trạng đưa đến trước mặt gã.
Hoàng Thánh nhận lấy tách trà nhấp một hớp, hơi nóng, đây là độ nóng gã yêu cầu ngày thường nhưng sắc mặt gã thay đổi tức giận nói: “Tại sao lại nóng thế này? Đồ vô dụng, đi chết đi!”
Gã đánh một chưởng, sắc mặt người giúp việc bưng trà đó trắng bệch, tuyệt vọng nhắm mắt lại, những người khác cũng thầm kêu thảm.
Thế nhưng không hề có tiếng hét thê thảm nào như trong tưởng tượng, một thiếu niên cao lớn, tuấn tú đứng giữa cô giúp việc và Hoàng Thánh, giơ tay lên nắm chặt lấy tay Hoàng Thánh.
Hoàng Thánh ngạc nhiên, sắc mặt thay đổi liên tục vài lần, sau đó nở nụ cười nịnh bợ: “Sao cậu lại đến đây?”
Ngô Bình: “Nơi này là tài sản của nhà họ Viên, sao tôi không thể đến?”
Vẻ mặt Hoàng Thánh hơi vặn vẹo, nhưng sau đó cười nói: “À phải rồi, nơi này là tài sản của nhà họ Viên, tôi đi ngay đây, cho tôi thu dọn đồ đạc một lúc…”
Ngô Bình: “Thu dọn cái gì? Một mình anh đi là được rồi. Phải rồi, anh đến từ tông môn nào thế?”
Hoàng Thánh vội nói: “Thần Phù Môn”.
Ngô Bình: “Thần Phù Môn ở đâu?”
Hoàng Thánh: “Ở Thái Ất Tiên Giới”.
Ngô Bình gật đầu: “Có thời gian, thì ra là Thái Ất Tiên Giới”.
Sau đó cậu sầm mặt, lạnh lùng nói: “Hoàng Thánh, anh bảo Trương Tư Lộ giết dì tôi – Dương Thanh Ngâm, anh định chịu trách nhiệm chuyện này thế nào?”
Hoàng Thánh sợ tái mặt, run giọng nói: “Công tử, chuyện này quả thực là tôi không đúng, nhưng người không biết thì không có tội, tôi không biết Dương Thanh Ngâm là dì của cậu. Nếu tôi biết thì có cho tôi một trăm lá gan, tôi cũng không dám làm thế”.
Ngô Bình cười nhạo: “Làm sai thì phải trả giá, cho anh hai lựa chọn, một là phế bỏ tu vi, hai là trả một số tiền bồi thường khiến tôi hài lòng”.
Hoàng Thánh gần như không cần suy nghĩ đã đáp: “Tôi đồng ý bồi thường”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Đưa tiền cũng được, anh định bồi thường bao nhiêu?”
Hoàng Thánh biết nếu gã nói ít có lẽ sẽ chọc giận Ngô Bình, lập tức cắn răng nói: “Mấy năm nay tôi có chút tích lũy, sẵn sàng lấy hết ra bồi thường”.
Ngô Bình: “Toàn bộ là bao nhiêu?”
Hoàng Thánh nói: “Khoảng một trăm mấy ngàn tiền Tiên và một ít đồ linh tinh”.
Nói rồi gã cởi một món trang sức trên thắt lưng xuống, đây là một món pháp khí chứa đồ, tất cả những gì gã có đều ở trong này.
Ngô Bình nhận lấy rồi nhìn lướt qua, thấy trong đó quả thật có một trăm mấy ngàn tiền Tiên, cậu rất hài lòng bèn nói: “Được, tôi tha cho anh một mạng, giờ anh có thể cút rồi”.
Thân là đệ tử chân truyền của tông môn hạng nhất, cậu không cần quan tâm đến cảm nhận của đệ tử nội môn ở tông môn hạng ba này, lập tức đuổi người đi giống như đuổi ruồi.
Hoàng Thánh cực kỳ căm hận nhưng lại không dám thể hiện ra ngoài, vẫn cười nịnh nọt rời đi.
Gã vừa đi, Ngô Bình cảm nhận được mười cô gái ở đây đều thở phào, thậm chí có người còn ngồi phịch xuống đất.
Ngô Bình nhìn họ nói: “Bắt đầu từ giờ, tôi là chủ nhân ở đây, là chủ nhân của hòn đảo này. Các cô đi nói với những cô gái khác, nếu muốn ở lại thì ở lại đây giúp ta trông coi hòn đảo này. Nếu không muốn ở lại thì có thể đi bất cứ lúc nào. Hơn nữa tôi sẽ phát cho mỗi người muốn rời đi hai triệu”.
Hiện trong tay cậu có giá trị mấy ngàn tỷ. Nhiều tiền như vậy, lấy ra một ít đưa cho các cô gái này cũng chẳng đáng là bao.
Các cô gái giúp việc đều sửng sốt, mỗi người được hai triệu, còn có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Một cô gái mặc đồ đỏ mặt trái xoan, khoảng mười sáu, mười bảy tuổi hỏi: “Công tử, thật không?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật, cô tên gì?”
Cô gái áo đỏ này vội nói: “Công tử, tôi tên là Lục Doanh”.
Ngô Bình: “Cô Lục Doanh, cô thống kê lại giúp tôi, xem thử ai muốn đi, ai muốn ở lại. Thống kê xong, cô đưa danh sách cho tôi”.
Lúc này họ mới chắc chắn những gì Ngô Bình nói là thật, các cô gái đều vui mừng reo lên, chạy đi nói với người khác.
Ngô Bình đi vài vòng trên đảo, cảm thấy nơi này được xây dựng còn tốt hơn cả biệt thự Lâm Giang, có điều diện tích không lớn bằng nơi đó.
Cậu đi một vòng quanh đảo quay về, Lục Doanh cũng đã lên danh sách xong, cung kính đưa cho cậu.
Ngô Bình liếc nhìn, đa phần các cô gái đều mong muốn rời đi, dù sao họ không có ấn tượng tốt với cái nơi quỷ quái này, nhưng cũng có mười tám cô gái đồng ý ở lại, trong đó có chín người vừa mới gặp Ngô Bình.
Ngô Bình lập tức bảo người nhà họ Viên phái một cháu thuyền đến đưa những người muốn đi đó về, hơn nữa còn phân phát cho mỗi người hai triệu tệ.
Sau khi đưa tiễn những người này đi, Ngô Bình ở lại trên đảo, trở thành chủ nhân của hòn đảo nhỏ này.
Buổi chiều, Dương Thanh Ngâm đến tìm cậu.
“Người nhà họ Viên đối xử với dì thế nào?”
Dương Thanh Ngâm: “Họ không dám đối xử không tốt với dì, dù sao họ cũng rất sợ cháu”.
Ngô Bình nói: “Vậy thì tốt. Dì à, dù sao dì cũng không sao, sau này để Trương Tư Lộ giúp dì quản lý tập đoàn Chu Tước đi”.
Dương Thanh Ngâm vội xua tay: “Dì không làm được đâu, tập đoàn Chu Tước có tài sản lên đến mấy trăm nghìn tỷ, dì sợ không quản lý nổi”.
Ngô Bình cười nói: “Sợ gì chứ, chẳng phải còn có Trương Tư Lộ và Viên Khắc Mẫn đó sao? Dì có gì không hiểu cứ hỏi họ là được”.
Dương Thanh Ngâm ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Tiểu Bình, dì bảo họ chuyển một phần iy1 cổ phần cho cháu”.
Ngô Bình biết Dương Thanh Ngâm là vì muốn tốt cho cậu, muốn cho cậu thứ gì đó. Cậu cười nói: “Tiền bạc không có ý nghĩa gì nhiều với cháu. Tất nhiên, nếu cháu cần dì giúp thì cháu nhất định sẽ nói”.
Thấy Ngô Bình không cần, Dương Thanh Ngâm cũng không cương quyết, cô ấy nói: “Tiểu Bình, bất cứ lúc nào dì cũng đều ủng hộ cháu làm bất cứ việc gì”.
Ngô Bình nói: “Vẫn là dì thương cháu nhất”.
Hai người nói chuyện một hồi, Ngô Bình bảo Dương Thanh Ngâm cứ thích nghi với nơi này trước, buổi chiều cậu quay về Trung Châu.
Vừa về đến Trung Châu, Ngô Bình mượn sách lớp mười hai về, chuẩn bị ôn tập để thi tốt nghiệp cấp ba.
Sau khi tu hành, trí thông minh của Ngô Bình hơn hẳn người thường, đọc một lần là có thể nhớ được mọi thứ, khả năng tư duy logic cũng cực kỳ tốt. Thế là chỉ trong hai ngày ngắn ngủi, Ngô Bình đã học được hết tất cả các môn.
Lúc này, còn ba ngày nữa là đến kỳ thi tốt nghiệp cấp ba nhưng đã đăng ký thi từ trước, mà cậu cũng chưa đăng ký. Thế nhưng những chuyện vặt vãnh này cũng không hề khó với cậu, cậu bảo Nghiêm Lãnh Thạch đi giải quyết.
Một ngày trước kỳ thi, cậu đã có thể tra được thông tin đăng ký thi của mình trên trang web chính thức, điều đó có nghĩa là cậu đã đăng ký thành công. Ngày mốt, cậu và tất cả học sinh lớp mười hai bước vào kỳ thi tốt nghiệp vào mùa hè này.
Chương 2518: Tô Thanh Quả
Ngay cả chuyện cậu thi vào đại học chủ nhiệm lớp cũng không biết vì cậu đã từng nói mình định để năm sau thi, mãi đến trước ngày thi một ngày, Ngô Bình mới báo cho ông ấy.
"Cái gì, em muốn thi vào đại học vào năm nay!", chủ nhiệm hết sức bất ngờ: "Có chắc ăn chưa?"
Thành tích của Ngô Bình vô cùng tốt, đã hoàn thành toàn bộ chương trình học, lại là người đứng đầu toàn thành phố, nhưng dù sao ban đầu cũng định là để năm sau mới thi. Bình thường thì kế tiếp học sinh cấp ba sẽ làm các đề thi thử và tổng kết, không ngừng nâng cao thành tích rồi dốc hết sức thi đại học vào năm sau. Nếu như không có một năm ôn luyện thì chẳng ai dám nói sẽ thi được thành tích tốt.
Ngô Bình nói: "Thưa thầy, em chắc chắn rồi ạ".
Thầy giáo nói: "Vậy, em chuẩn bị thi vào trường nào?"
Trong tiềm thức của ông ta, thành tích như Ngô Bình đương nhiên sẽ đăng ký vào mấy trường top đầu.
Ngô Bình đáp: "Thưa thầy, em chuẩn bị đăng ký vào đại học Thần Kinh".
Thầy chủ nhiệm cũng không bất ngờ, gật đầu nói: "Với thành tích của em, thi vào đại học Thần Kinh cũng không phải vấn đề gì lớn. Có điều, nếu có thể chờ thêm một năm thì chắc chắn có thể chắc ăn 100%".
Ngô Bình cười nói: "Thầy cứ yên tâm. Năm nay không được thì chẳng phải vẫn còn sang năm à?"
Thầy chủ nhiệm nghĩ lại cũng đúng bèn nói: "Vậy được rồi, thầy chúc em thuận buồm xuôi gió!"
Hơn nữa, nếu Ngô Bình có thể thi đậu đại học Thần Kinh thì cũng là niềm vinh dự của Trung Châu.
Ngày mai sẽ thi đại học, trường học đã nghỉ hết, những nhân viên có liên quan được sắp xếp trong trường thi. Ngô Bình đi đến thư viện trường chuẩn bị ôn lại, củng cố tri thức. Dù sao, đại học Thần Kinh cũng không dễ thi đậu, dù cậu có thi đậu cũng phải đạt được thành tích tốt một chút.
Trong thư viện cũng không có nhiều người lắm, dù sao mai cũng thi, đa số đều về nhà nghỉ ngơi, chuẩn bị nghênh đón trận chiến ác liệt vào ngày mai.
Ngô Bình tìm một chỗ yên lặng bắt đầu lật sách xem đề. Giờ thứ cậu đang xem là chương trình liên quan đến đại học, nó giúp tầm nhìn cậu được xa hơn.
Cách bàn có một cô gái đang ngồi, sắc mặt không được tốt lắm, hơi hơi vàng, cơ thể cũng gầy yếu, vừa thấy đã biết bị bệnh.
Cứ cách vài phút cô ấy lại khó khăn nhịn cơn ho xuống, nhưng nó quá khó, khó tránh khỏi sẽ phát ra từng tiếng khụ nặng nề. Hiển nhiên là cô ấy không muốn tiếng ho của mình ảnh hưởng đến người khác.
Cô gái có dáng dấp vô cùng xinh đẹp, chỉ là bệnh tật khiến cô ấy trông rất tiều tụy, chẳng có chút sức sống của tuổi trẻ.
Tiếng ho liên tục đã thu hút ánh mắt của Ngô Bình, cậu không khỏi nhìn về phía cô gái. Cô ấy chắc hẳn là học cấp ba vì cũng đang luyện đề. Nữ sinh đó có vẻ ngoài rất xinh, chỉ là sắc mặt vàng như nến và không biết trang điểm nên đã che mất đi khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
Ngô Bình thấy cô ấy thì cũng có chút ấn tượng. Hoàn cảnh gia đình của cô gái đó cũng không tốt, nhưng học tập lại cực kỳ chăm chỉ, là học sinh nằm trong top 10 của khối, trên bảng vinh quang còn có ảnh của cô ấy.
Ngô Bình cũng ít nhiều có nghe nói về cô nữ sinh đã gặp, cô ấy tên Tô Thanh Quả, mới có mấy tuổi đã mất bố, một mình mẹ cô ấy nuôi nâng hai cô con gái
Nhưng ông trời cũng không công bằng với cô ấy, năm mười tuổi Tô Thanh Quả đã mắc phải căn bệnh kỳ lạ, cơ thể gầy yếu, tóc ố vàng, mặt mày mang vẻ bệnh tật, thể lực cũng yếu ớt hơn người bình thường rất nhiều.
Cô ấy không thể mệt, không thể vận động, mỗi bữa chỉ có thể ăn một ít cơm, không thì sẽ nôn mửa, cả người phù thũng khó chịu. Vì hoàn cảnh gia đình nghèo khó nên cũng không có tiền chạy chữa, chỉ có thể yên lặng chịu đựng ốm đau. Song dù vậy, cô ấy vẫn cố gắng học hành, thành tích vẫn luôn cầm cờ đi trước.
Ngô Bình nhìn thấy Tô Thanh Quả thì lập tức phát hiện vấn đề trên người cô ấy, vì vậy bèn đi tới.
Bình thường Tô Thanh Quả rất ít nói chuyện, bạn bè cũng chẳng mấy ai, cô ấy càng thích một mình một cõi. Ngô Bình ngồi xuống, cô ấy lại có chút không được tự nhiên, rũ đầu xuống đọc sách theo bản năng.
Ngô Bình cười hỏi: "Tô Thanh Quả, cậu biết tôi không?"
Tô Thanh Quả ngó cậu một cái, gương mặt hơi ửng hồng rồi khẽ gật đầu: "Cậu là ngôi sao trong trường, đương nhiên là tôi biết cậu rồi".
Ngô Bình: "Ban nãy tôi nghe thấy cậu ho, cơ thể cậu có chút vấn đề nhỉ. Nếu cậu bằng lòng, tôi có thể khám và chữa bệnh cho cậu".
Tô Thanh Quả nghe mà sửng sốt, cô ấy thật sự không ngờ Ngô Bình thế mà còn là một thầy thuốc. Tô Thanh Quả khó hiểu hỏi: "Cậu biết khám bệnh?"
Ngô Bình cười đáp: "Biết một chút".
Có lẽ bởi vì Ngô Bình có thành tích tốt nhất trong trường, còn chơi bóng rổ giỏi nên Tô Thanh Quả bất giác có một niềm tin tưởng và sùng bái với cậu. Cô ấy khẽ gật đầu đáp: "Vậy cảm ơn cậu".
Ngô Bình bảo cô ấy vươn tay phải ra, cậu đè lên mạch đập của Tô Thanh Quả. Mấy giây sau, cậu lộ ra vẻ khó hiểu nói: "Lạ ghê. Rõ ràng cậu đã thế, nhưng mạch đập lại biểu hiện cậu chẳng những không bệnh, còn vô cùng khỏe mạnh, đúng là lạ thật!"
Tô Thanh Quả cũng sửng sốt: "Vậy rốt cuộc tôi có bị bệnh hay không?"
Ngô Bình vắt óc suy nghĩ, bấy giờ trong đầu chợt xuất hiện một vài thông tin, sắc mặt cậu chợt thay đổi, lẩm bẩm: "Thì ra là vậy!"
Tô Thanh Quả hỏi: "Cậu nghĩ ra rồi à?"
Ngô Bình nhìn cô ấy với vẻ hết sức phức tạp, đáp: "Tôi có một suy đoán, nhưng không biết có đúng hay không".
Tô Thanh Quả: "Cậu cứ nói đi, không sao đâu".
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Trên thế giới này có một loại người, thể chất của người đó vô cùng hoàn mỹ. Nhưng mà, đến trăng còn có khi khuyết, thế giới cũng không hoàn hảo. Vì vậy, khi sinh mệnh hoàn mỹ ấy tiến vào một thế giới không hoàn mỹ sẽ bị ô nhiễm dẫn đến cơ thể sinh ra đủ loại bệnh tật. Nếu cứ mặc kệ, có lẽ cậu sẽ không sống quá hai mươi tuổi".
Vẻ mặt Tô Thanh Quả tràn ngập vẻ buồn bã nói: "Tuy không hiểu lắm, nhưng tôi đã biết được kết quả, cảm ơn cậu đã nói cho tôi mọi thứ".
Ngô Bình: "Trước cứ từ từ đã, tôi còn chưa nói xong. Tôi có thể giúp cậu vượt qua kiếp này!"
Tô Thanh Quả vui vẻ hỏi: "Cậu có thể trị hết cho tôi hả?"
Ngô Bình gật đầu: "Thực ra nó rất đơn giản, tôi chỉ cần khiến cậu trở nên không hoàn mỹ thì cậu sẽ không bị môi trường ô nhiễm nữa. Nhưng nếu vậy, sắp tới cơ thể cậu sẽ xảy ra một ít thay đổi".
Tô Thanh Quả chớp chớp đôi mắt xinh đẹp hỏi: "Thay đổi gì?"
Ngô Bình đáp: "Chẳng hạn như cơ thể cậu vốn hoàn mỹ, tôi sẽ khiến nó trở nên không hoàn mỹ, ví dụ như làm ngực cậu lớn hơn chút..."
Tô Thanh Quả lại đỏ mặt, nhỏ giọng nói: "Đây… cũng không phải chuyện xấu".
Ngô Bình nói: "Chẳng hạn như, kinh mạch linh khiếu của cậu rất hoàn mỹ, tôi sẽ di chuyển vài kinh mạch, thay đổi một ít linh khiếu khiến tư chất của cậu yếu đi".
Tô Thanh Quả nhìn Ngô Bình nói: "Không sao, tôi không cần mấy thứ đó".
Ngô Bình cười nói: "Được rồi. Vậy chúng ta học trước, trưa tan học, tôi sẽ trị cho cậu".
Tô Thanh Quả gật đầu: "Được!"
Học đến trưa, lúc ăn cơm, Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả đến một khách sạn đối diện trường. Cậu thuê một phòng, chuẩn bị trị liệu cho Tô Thanh Quả.
Tô Thanh Quả lớn như vậy vẫn là lần đầu ở chung một phòng với con trai nên vô cùng căng thẳng, gương mặt cũng càng ngày càng đỏ.
Ngô Bình nói: "Tô Thanh Quả, cậu đừng sợ, cứ làm theo lời tôi, giờ nằm lên giường, thả lỏng cả người ra".
Tô Thanh Quả khẽ gật đầu rồi nằm xuống, tay Ngô Bình bỗng đặt lên ngực cô ấy. Tô Thanh Quả cứng đờ, hô hấp chợt dồn dập hơn, run rẩy hỏi: "Ngô Bình, cậu... cậu đang làm gì vậy!"
Chương 2519: Cha nuôi Âu Dương Chí Viễn
Ngô Bình nói: “Xin lỗi, để có được hiệu quả nhanh hơn, tôi chỉ có thể làm như thế”.
Sau đó, Tô Thanh Quả liền cảm thấy có một luồng sức mạnh ấm áp truyền vào trong cơ thể, cơ thể của cô ấy bắt đầu thay đổi với tốc độ có thể nhìn thấy được bằng mắt thường.
Một lúc lâu sau, Tô Thanh Quả cảm thấy ngực của mình trở nên to hơn, trước đó, size ngực của cô ấy là C, nhưng giờ đã lớn đến D, lớn hơn một vòng. Ngoài ra, cô ấy còn cảm thấy có một luồng sức mạnh đang chạy khắp người mình.
Sau cùng, mắt tối sầm, cô ấy ngất xỉu.
Đến khi Tô Thanh Quả tỉnh lại thì trời đã tối, cô ấy ngồi bật dậy và nhìn thấy Ngô Bình đang ngồi đọc sách ở gần đó.
Ngô Bình thấy cô ấy đã tỉnh lại thì cười, hỏi: “Tô Thanh Qủa, cảm giác thế nào?”
Cảm giác đầu tiên của Tô Thanh Quả là đói bụng, cô ấy đứng dậy soi gương thì phát hiện tóc mình đã trở nên đen mượt, mặt mày cũng không vàng vọt nữa mà trở nên trắng hồng. Cơ thể cô ấy cũng không còn khó chịu nữa, không ho, không tức ngực, không buồn nôn, tóm lại là cô ấy cảm thấy rất khỏe.
Cô ấy vừa kinh ngạc, vừa vui mừng, thế là cô ấy bước đến trước mặt Ngô Bình, cung kính hành lễ: “Cảm ơn”.
Ngô Bình cười, nói: “Ầy, đều là bạn học cả, đừng khách sáo, chắc cậu đói rồi nhỉ? Đi, tôi mời cậu ăn cơm”.
Hai người họ đến nhà hàng, Ngô Bình gọi bốn món và một món canh, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Ngày mai phải thi đại học rồi, chúc cậu thi đỗ đại học Thần Kinh”.
Sau khi Tô Thanh Qủa biết ngày mai Ngô Bình phải thi đại học thì đã chúc mừng trước.
Ngô Bình: “Tôi thấy cậu ở thư viện và cũng xem đề tham khảo, chi bằng cùng tham gia đi?”
Tô Thanh Quả cười, nói: “Tôi không đăng ký, không thể tham dự đợt này được”.
Ngô Bình: “Tôi có thể đăng ký giúp cậu”.
Tô Thanh Quả ngây ra: “Thật sao?”
Ngô Bình: “Đương nhiên rồi”.
Tô Thanh Qủa suy nghĩ một lúc rồi nghiến răng, nói: “Vậy được, tôi cũng tham gia thi”.
Thế là Ngô Bình gọi một cuộc điện thoại, nửa tiếng sau, Tô Thanh Qủa đăng nhập vào hệ thống thì thấy mình đã được đăng ký thành công.
Ngô Bình nói: “Bây giờ cậu không còn bị môi trường ảnh hưởng nữa, trí lực tốt hơn trước gấp nhiều lần, việc thi đại học nhất định không thành vấn đề. Về nhà tập trung ôn luyện, mai gặp lại nhé”.
Ngô Bình đưa Tô Thanh Quả về nhà xong thì về nhà gặp bố mẹ. Mọi người trong nhà đã biết cậu muốn thi đại học, ai cũng rất có lòng tin với cậu.
Ngô Bình vừa về đến nhà thì thấy trên bàn bày rất nhiều thức ăn, Hàn Băng Nghiên đang ngồi nói nói cười cười với Dương Quế Chi.
Dương Quế Chi thấy cậu về thì cười, nói: “Tiểu Bình, sao về trễ thế? Băng Nghiên đợi con cả buổi trời rồi”.
Ngô Bình nói: “Có chút chuyện, mọi người đã ăn chưa ạ?”
Dương Quế Chi: “Mọi người đang đợi con về”.
Thật ra Ngô Bình đã ăn rồi nhưng cậu vẫn ngồi vào bàn, tùy tiện ăn thêm chút nữa.
Hàn Băng Nghiên: “Anh Bình, ngày mai phải thi rồi, nhất định anh sẽ đậu”.
Ngô Bình: “Chuyện đó là đương nhiên”.
Nhưng Hàn Băng Nghiên lại hơi buồn, cô ấy thở dài, nói: “Anh Bình, sau khi khai giảng anh sẽ phải đến đại học Thần Kinh, còn em thì không biết thế nào”.
Ngô Bình an ủi: “Không sao, có thời gian anh sẽ thăm em. Em có thời gian cũng có thể đến Thần Kinh tìm anh”.
Hàn Băng Nghiên nói: “Anh Bình, nghe nói ở Thần Kinh, ai cũng là nhân vật lớn lợi hại, anh đến đó nhất định đừng có tùy tiện đắc tội với người ta đó”.
Thần Kinh nằm dưới chân thiên tử, người có thể đứng được ở đó nếu không phải là người có bản lĩnh thì cũng là người có chỗ dựa, đúng là không nên chọc đến.
Ngô Bình nói: “Anh không gây chuyện nhưng cũng không ngại chuyện. Băng Nghiên, em đừng lo lắng”.
Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, giờ bố không thể qua công ty taxi được, con nói bạn con cho người kinh doanh bên đó, sổ sách các thứ không có vấn đề gì đấy chứ?”
Ngô Bình nói: “Không vấn đề gì hết, bố, có chuyện gì phải không?”
Ngô Đại Hưng cười, nói: “Bố muốn rút ra một số tiền”.
Ngô Bình đã cho Ngô Đại Hưng rất nhiều tiền tiêu vặt, nên khi nghe ông ấy nói cần chi tiền thì tò mò, hỏi: “Bố, bố cần tiền sao?”
Ngô Đại Hưng gãi đầu, nói: “Tiểu Bình, con có còn nhớ bố nuôi con không?”
Ngô Bình nghe đến hai chữ bố nuôi thì một khuôn mặt hiền từ liền hiện lên trong đầu. Lúc cậu còn nhỏ, Ngô Đại Hưng có một người bạn rất thân, tên Âu Dương Chí Viễn, hai người họ từng đi lính chung, là tình bạn vào sinh ra tử. Lúc đó Âu Dương Chí Viễn thường dẫn Ngô Bình đi chơi, cũng thường mua đồ ăn ngon và đồ chơi cho cậu.
Sau đó có một ngày, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên nói phải đi trốn, Ngô Đại Hưng hỏi ông ấy đã xảy ra chuyện gì nhưng ông ấy chỉ lắc đầu không nói. Trước khi đi ông ấy còn để lại cho Ngô Đại Hưng một số tiền, Ngô Đại Hưng đã dùng số tiền đó mua một chiếc xe taxi.
Ngô Bình rất vui, cười nói: “Bố nuôi về rồi sao?”
Ngô Đại Hưng gật đầu, sau bao năm xa cách, Âu Dương Chí Viễn đột nhiên trở về, sáng hôm nay ông ấy gọi điện cho Ngô Đại Hưng, nói rằng tối nay sẽ qua hàn huyên với bạn cũ.
“Tiểu Bình, năm xưa bố nuôi rất tốt với chúng ta, bố nghĩ giờ ông ấy về, chúng ta nên cho ông ấy một số tiền”.
Ngô Bình biết tình cảm của hai người họ nên cười, nói: “Được chứ, bố cứ tự quyết định”.
Ngô Đại Hưng: “Bố đang nghĩ nếu đưa nhiều quá nhất định ông ấy sẽ không lấy, nhưng đưa ít quá thì chẳng giúp được gì. Bố nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định đưa cho bố nuôi con một trăm ngàn. Ông ấy có số tiền này thì có thể làm ăn, cũng có thể dưỡng già”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok, bố cứ tùy ý dùng tiền trong thẻ của con”.
Ngô Đại Hưng nhìn đồng hồ rồi nói: “Lúc nãy bố nuôi con nói còn mười lăm phút nữa tới, chắc giờ đã sắp tới rồi”.
Ông ấy vừa dứt lời thì chuông cửa reo lên, Ngô Đại Hưng vội ra mở cửa.
Cửa vừa được mở ra thì thấy có một người đàn ông tầm năm mươi tuổi, đang đứng đó, theo sau là một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi cùng một cô gái mười bảy, mười tám tuổi. Người phụ nữ ăn mặc rất thời thượng, chiếc túi mang theo trên người có giá đến mấy trăm ngàn, đồng hồ cũng thuộc loại mấy triệu. Cô gái cũng đeo đầy trang sức hàng hiệu, có thể thấy điều kiện gia đình họ rất khá giả.
“Anh ba!”. Ngô Đại Hưng nhìn thấy người đàn ông thì xúc động tiến đến ôm chầm lấy.
Người đàn ông đấy là Âu Dương Chí Viễn, ông ấy cười ha ha, vui vẻ ôm Ngô Đại Hưng, hai bên vỗ mạnh lên lưng đối phương.
Sau đó, Ngô Đại Hưng vội mời họ vào nhà.
Ngôi nhà này là do Ngô Bình mua trước đây, mặc dù thiết kế không tồi nhưng vẫn kém xa nơi ở của những người giàu có. Sau khi vào trong, người phụ nữ chau nhẹ mày, có vẻ chê bai.
“Anh ba, mau ngồi đi”.
Âu Dương Chí Viễn chào Dương Quế Chi, cười, nói: “Em dâu, lâu quá không gặp, em trông vẫn vậy à”.
Sau đó, ông ấy nhìn sang Ngô Bình, ngập ngừng hỏi: “Đây là… Tiểu Bình đúng không?”
Ngô Bình cười haha, nhảy lên ôm chầm lấy Âu Dương Chí Viễn: “Bố nuôi”.
Hành động đó của cậu giống hệt như lúc còn nhỏ, chỉ khác ở chỗ giờ Âu Dương Chí Viễn đã không bế nổi cậu nữa rồi.
Âu Dương Chí Viễn vội nói: “Ái chà, Tiểu Bình, bố nuôi không bế nổi con nữa rồi, mau xuống đi”.
Ngô Bình trêu, nói: “Bố nuôi, bố mất tích bao năm, con nhớ bố chết đi được”.
Âu Dương Chí Viễn rất vui, nhìn tới nhìn lui Ngô Bình rồi nói: “Con trai bố càng lớn càng điển trai, haha, chắc giờ đã học cấp ba rồi nhỉ?”
Ngô Đại Hưng: “Anh ba, Tiểu Bình đang học lớp mười hai, ngày mai sẽ tham gia thi đại học”.
Âu Dương Chí Viễn hơi bất ngờ: “Xem ra thành tích của Tiểu Bình không tồi”.
Chương 2520: Bố nuôi bị cắm sừng rồi
Ngô Bình nói: "Thử thôi".
Cô gái mười bảy, mười tám tuổi kia bĩu môi nói: "Thi trước chưa chắc có thể đạt được thành tích tốt, nhiều người ôn luyện dữ lắm".
Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Tiểu Bình, để bố giới thiệu một chút, đây là Âu Dương Tinh, hồi nhỏ hai đứa có gặp nhau rồi đó".
Ngô Bình lập tức nhớ đến, ngày xưa có một cô bé xấp xỉ mình, là con gái của Âu Dương Trí Viễn. Lúc ấy, cô ta kiêu ngạo y như một cô công chúa nhỏ, không thích chơi với Ngô Bình còn nói anh là thằng nhóc nghèo.
"Hóa ra là Tiểu Tinh, lâu rồi không gặp", Ngô Bình cười chào hỏi.
Âu Dương Tinh hơi quay mặt đi, dường như không muốn nói chuyện với Ngô Bình. Mấy năm nay, bố làm ăn ngày càng lớn, người cô ta quen đều là những cậu ấm nhà giàu, con trai ông lớn trong lĩnh vực kinh doanh thì sao có thể để ý đến loại con cái trong gia đình bình dân như Ngô Bình.
Âu Dương Trí Viễn cười bảo: "Tiểu Bình, con từ nhỏ đã thông minh, chắc chắn sẽ không sao đâu".
Mặt mày Ngô Đại Hưng kiêu ngạo nói: "Anh ba, đời em đã chẳng có tiền đồ gì, nhưng Tiểu Bình đúng là chịu thua kém người ta. Cuộc thi toàn thành phố lần trước, thằng bé đã đứng nhất đấy!"
"Vậy hả?", ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên nói: "Tiểu Bình, con giỏi thật".
"Chắc khoác lác thôi!", Âu Dương Tinh hiển nhiên không tin lắm: "Trung Châu có cả mấy trăm ngàn học sinh, mà anh có thể đứng nhất?"
Gần đầy Âu Dương Tinh mới trở về Trung Châu nên vẫn chưa biết chuyện của Ngô Bình, do đó phản ứng đầu tiên của cô ta chính là không tin mới mở miệng nghi ngờ.
Âu Dương Trí Viễn khẽ cau mày, biểu hiện hôm nay của con gái khiến ông ta cực kỳ bực, nói: "Tiểu Tinh, sao con có thể nói vậy. Anh Tiểu Bình con đã thông minh từ bé, đứng đầu cả thành phố cũng không lạ".
Người phụ nữ kia cười bảo: "Hạng nhất quả thật không dễ thi đậu, Tiểu Tinh cảm thấy lạ cũng bình thường mà".
Ngô Bình chưa từng gặp người phụ nữ đó bèn hỏi: "Bố nuôi, đây là mẹ nuôi hả?"
Âu Dương Trí Viễn cười đáp: "Đúng vậy, bà ấy là mẹ nuôi con".
" y!", người phụ nữ vội vàng xua tay: "Không dám. Chúng ta cũng chưa gặp bao giờ".
Sau đó, bà ta đảo mắt nhìn về phía Hàn Băng Nghiên hỏi: "Đây là con gái chú à?"
Ngô Đại Hưng đáp: "Chị dâu, đó là bạn gái Ngô Bình".
Hàn Băng Nghiên khẽ gật đầu: "Cháu chào dì".
Người phụ nữ cười rồi nói: "Em còn có chút chuyện nên chắc không ở lại được".
Âu Dương Trí Viễn khẽ nhíu mày song vẫn nói: "Vậy em về trước đi".
Ngô Bình đưa hai người xuống lầu, chỉ thấy một chiếc siêu xe sang trọng trị giá mấy chục triệu tệ đang đậu bên dưới, lái xe mở cửa ra, hai mẹ con bước lên đi một mạch, cũng không thèm đáp lại câu "Tạm biệt" của Ngô Bình.
Lên lầu, Âu Dương Trí Viễn và Ngô Đại Hưng đang nhậu với nhau. Hai người không gặp lâu rồi, khó tránh khỏi sẽ muốn uống thả cửa cho đã.
Sau khi uống lên ba ly rượu, Ngô Đại Hưng mới biết được những chuyện mà Âu Dương Trí Viễn đã trải qua trong mấy năm nay. Hóa ra, hồi còn trẻ, ông ấy đã quen với một cô tiểu thư nhà giàu, cũng chính là người phụ nữ ban nãy.
Tuy hai người đã có con, nhưng người phụ nữ kia vẫn không dám nói cho người nhà. Hơn nữa, có vẻ như bà ta cũng không muốn công khai chuyện của cả hai. Sau khi sinh con, bà ta bảo Âu Dương Trí Viễn nuôi con, ngay cả Ngô Đại Hưng cũng không biết chuyện đó.
Về sau, bố mẹ cô tiểu thư kia đã biết, vì con cũng đã sinh nên họ cũng bó tay, quyết định để Âu Dương Trí Viễn đến ở rể nhà họ.
Âu Dương Trí Viễn suy nghĩ một hồi cũng đồng ý, vì thế rời xa quê hương trở thành con rể của nhà họ Kha giàu có. Do ông ấy vừa chịu khó lại có năng lực nên cũng được nhà họ Kha thưởng thức, dần dà bắt đầu tiếp nhận quản lý một số công việc. Âu Dương Trí Viễn cũng có chút tài kinh doanh, mấy năm nay cố gắng nên cũng đã nắm được chút quyền lực trong tay. Mà nhà họ Kha dưới sự lãnh đạo của ông ấy cũng ngày càng phát triển, từ giới nhà giàu hạng ba nhảy trở thành hạng hai, sở hữu khối tài sản cả chục tỷ.
Nói đến đây thì Âu Dương Trí Viễn có hơi kích động: "Song, ở trong mắt người nhà họ Kha, suy cho cùng tôi vẫn là người ngoài. Ngay tháng trước, nhà họ Kha bắt đầu lấy đi quyền lực trong tay tôi. Mãi đến hôm qua, tôi đã không còn quyền lực gì hết, giờ chỉ có thể uống trà mỗi ngày".
Ông ấy nói tới đây bèn thở dài một tiếng: "Tôi liều mạng nhiều năm như vậy, đơn giản chỉ là muốn làm chút chuyện chứ sao có thể tranh giành quyền lợi với họ, nhà họ Kha quả thật đã xem thường tôi quá rồi!"
Ngô Đại Hưng nói: "Ở rể khó tránh khỏi sẽ bị khinh bỉ. Anh ba, giờ dù sao anh cũng rảnh, hay là đến công ty em làm đi, em mời anh làm quản lý".
Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, hiển nhiên không biết Ngô Bình còn có công tỷ bèn hỏi: "Công ty gì?"
Ngô Đại Hưng cười đáp: "Tiểu Bình thành lập một công ty xe taxi cho em".
Âu Dương Trí Viễn vừa nghe là xe taxi thì không khỏi kinh ngạc hỏi: "Xe taxi kiếm được nhiều lắm, trong công ty có bao nhiêu chiếc xe thế?"
Vốn dĩ, trong công ty có năm trăm chiếc xe, nhưng sau này nhà họ Vương sụp đổ, Nghiêm Lãnh Thạch đã mua lại. Vì vậy, trước mắt công ty có khoảng hai nghìn năm trăm chiếc.
"Hai nghìn năm trăm chiếc!", Ngô Bình đáp.
Âu Dương Trí Viễn vô cùng bất ngờ nói: "Đại Hưng, không ngờ em lăn lộn khá khẩm vậy. Hơn hai nghìn năm trăm chiếc taxi, mỗi năm ít nhất cũng thu vào cả tỷ".
Ngô Đại Hưng cười bảo: "Đều do Tiểu Bình làm hết, em không có khả năng ấy".
Ngô Bình: "Bố nuôi, công ty xe taxi chỉ là buôn bán nhỏ. Con đang định thành lập một xí nghiệp trà thảo mộc, cha nuôi có muốn tới giúp đỡ không?"
Ánh mắt Âu Dương Trí Viễn sáng lên: "Kinh doanh trà thảo mộc hả? Đây là một mối làm ăn tốt đấy, chỉ là quyền kinh doanh của nó rất khó có được".
Ngô Bình: "Chuyện này thì không thành vấn đề, con có thể xin được".
Sau đó, anh nói với Hàn Băng Nghiên: "Băng Nghiên, trước đây chú Hàn cũng từng kinh doanh trà thảo mộc, công ty này sẽ do chúng ta cùng nhau thành lập, anh sẽ nghiên cứu ra một công thức pha chế trà thảo mộc ngon lành".
Hàn Băng Nghiên gật đầu: "Được!"
Âu Dương Trí Viễn cười nói: "Chỉ cần Tiểu Bình con tin tưởng bố nuôi thì bố sẽ khiến công ty trà thảo mộc phát triển mạnh mẽ!"
Ngô Bình cười bảo: "Con tin bố nuôi chắc chắn sẽ làm được!"
Âu Dương Trí Viễn lấy một tấm séc từ trong lòng ngực ra rồi bảo: "Haiz, vốn dĩ tấm séc này là tính tặng cho Tiểu Bình con cưới vợ, giờ xem ra con cũng không cần".
Ngô Đại Hưng bật cười, cũng lấy ra một tấm séc nói: "Chúng ta nghĩ y như nhau, em cũng chuẩn bị cho anh mười triệu tệ".
Âu Dương Trí Viễn ngẩn ra, không khỏi ấm lòng nói: "Anh em chúng ta vẫn như xưa, nói thật, anh cũng chuẩn bị mười triệu tệ".
Sau đó, mấy người bàn bàn bạc chuyện thành lập công ty trà thảo mộc. Âu Dương Trí Viễn uống nhiều quá nên đêm đó không cũng không về mà ở lại phòng của Ngô Bình.
Đợi đến khi mọi người ngủ, Ngô Bình mới đưa Hàn Băng Nghiên về.
Đế nhà họ Hàn thì cũng đã khuya.
Hàn Chí Thành nghe tiếng đi đến phòng khách xem thử, thấy Ngô Bình đến thì cười nói: "Trễ vậy mới về, Tiểu Bình đừng đi nữa, ngủ chung với Băng Nghiên đi".
Hàn Băng Nghiên đỏ mặt, song cũng không nói gì.
Ngô Bình nói: "Chú Hàn, cháu có chuyện muốn nói với chú".
Anh bảo Hàn Băng Nghiên đi nghỉ ngơi trước rồi nói chuyện công ty trà thảo mộc cho Hàn Chí Thành. Trước đó, anh cũng có nhắc đến chuyện này rồi.
Hàn Chí Thành: "Có thể làm thật à? Nhưng muốn đầu tư vào đó cần rất nhiều tiền. Nếu tính toán thì riêng tiền quảng cáo và xây dựng ở giai đoạn đầu đã mất chục tỷ. Nhưng trước mắt, chú chỉ có thể đầu tư khoảng ba, bốn tỷ".
Ngô Bình: "Không sao, cháu sẽ lo số còn lại. Còn cổ phần thì chú và Băng Nghiên mỗi người một nửa".
Bình luận facebook