-
Chương 2531-2535
Chương 2531: Truyền thừa trong bức tượng bằng kim loại
Ngô Bình có hơi bất ngờ, không đoán được người trước mặt lại tàn nhẫn độc ác đến thế.
Cổ Thanh Liên cau mày nói: "Anh đúng là độc ác, dùng mạng của bạn mình để đổi lấy mạng mình!'
Ngô Bình hỏi gã: "Anh tên gì, thuộc môn phái nào?"
Đối phương đáp: "Tôi tên Uông Phi, là đệ tử của nhà họ Uông ở Đông Lĩnh!"
Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn, nhàn nhạt nói: "Thôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng".
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra rồi bắt đầu quay, hỏi: "Đinh Văn Hầu là do anh giết?"
Uông Phi biết Ngô Bình muốn lưu lại chứng cứ để tránh mình giá họa nên chỉ đành bất đắc dĩ đáp: "Là tôi giết".
Ngô Bình: "Tại sao anh lại giết người ta?"
Uông Phi ngoan ngoãn trả lời, Ngô Bình quay xong bèn lạnh nhạt nói: "Để lại mọi tài sản trên người anh rồi cút đi!"
Uông Phi bỏ lại nhẫn trữ vật rồi rời đi như trốn.
Ngô Bình cũng không nán lại, cầm theo chiến lợi phẩm nhanh chóng rời khỏi hiện trường với Cổ Thanh Liên rồi trở về nhà họ Cổ.
Cổ Thanh Liên ngồi chơi với Ngô Bình trong một căn nhà nhỏ của nhà họ Cổ một lát rồi rời đi.
Trong phòng đọc sách, Ngô Bình lấy ra mười hai búp bê bằng đất sét định bóp nát chúng xem có phải bên trong có thứ gì khác không. Nhưng quỷ dị là mấy con búp bê đất sét ấy lại cực kỳ cứng rắn, cậu chẳng thể bóp nát nổi!
Nếu không bóp nát được, cậu bắt đầu ngâm nước. Tiếc là ngâm nước cũng không có tác dụng, có vẻ lớp đất sét kia cũng không bị ảnh hưởng bởi nước.
Ngô Bình không khỏi khó hiểu, lẽ nào chúng nó chỉ là búp bê bằng đất sét bình thường chứ cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì cả?
Ngô Bình đặt chúng thành một hàng rồi nhìn từ đầu tới đuôi. Cậu ngắm nghía một hồi thì trong lòng chợt nảy ra một ý nói: "Động tác của chúng kỳ lạ ghê, lẽ nào là đang che giấu một bí mật nào đó?"
Cậu nghĩ vậy bèn bắt chước động tác của con búp bê thứ nhất, học theo nó. Nhưng mà, khi động tác của cậu giống y như con búp bê thì cả người lập tức cảm thấy khó chịu dường như có một sức mạnh khủng khiếp đang ngăn cản mình làm động tác đó.
Ngô Bình cắn răng, không tiếc thi triển bí thuật tăng sức mạnh của bản thân lên gấp mười lần mới miễn cưỡng làm được động tác ấy!
"Rắc!"
Ngay khi cậu thực hiện được động tác đó thì chợt cảm thấy một sức mạnh tự nhiên trong đất trời ùa vào cơ thể mình. Cùng lúc đó, lớp ngoài của con búp bê kia cũng nát, lộ ra một bức tượng nhỏ hình người được làm từ kim loại sáng bóng. Trên người nó giăng kín phù văn, chú ngữ, đôi mắt cũng tỏa ra một ánh sáng huyền bí.
Ngô Bình hoảng sợ, nhìn về phía bức tượng, hai mắt nó bắn ra một luồng sáng tím chiếu vào trong con ngươi Ngô Bình. Thoáng chốc, trong đầu cậu lập tức xuất hiện một vài ký ức kỳ diệu.
Cùng lúc đó, chú ngữ, phù văn trên người bức tượng cũng bay lên rồi rơi lên da Ngô Bình, sau đó có cái in lên da, có cái khắc vào trong xương, có cái chui vào trong người cậu.
Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, hóa ra đây mới là cách chính xác để mở ra nó!
Những ký ức kia cực kỳ có ích với cậu, sau khi ghi nhớ, cậu lại bắt chước động tác của con búp bê thứ hai..Giống như lần trước, sau khi Ngô Bình thực hiện được động tác thì lớp ngoài của nó cũng vỡ vụn, lộ ra bức tượng hình người bằng kim loại bên trong. Sau đó, phù văn và chú ngữ bên trên lại bay đến trên người Ngô Bình rồi truyền thừa cho cậu một số thứ.
Hai cái, ba cái, năm cái, bảy cái. Khi Ngô Bình nhận lấy phù văn và chú ngữ trên bảy bức tượng bằng kim loại kia, cậu đã cảm nhận được một sự áp lực. Bấy giờ, Ngô Bình mới biết được sức chịu đựng của con người là có hạn, có lẽ mình không có cách nào nhận lấy hết toàn bộ phù văn và chú ngữ!
"Để thử xem, mình có thể chịu được bao nhiêu!", vì vậy, cậu tiếp tục mở ra những con búp bê còn lại.
Tám, chín, mười!
Sau khi Ngô Bình hấp thu mười bức tượng, cậu cảm thấy cơ thể mình hết sức nặng nề, ngay cả đứng cũng khó, chỉ có thể quỳ một gối trên mặt đất.
Ngô Bình nhìn con búp bê thứ mười hai, lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, đợi tu vi mình tăng lên một chút rồi mở hai cái còn lại cũng không muộn".
Mình cũng phải một người tham lam, cậu nghĩ vậy bèn cất hai con búp bê kia đi rồi khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể suy ngẫm truyền thừa mà nó đã cho mình.
Thực ra, những truyền thừa của mười bức tượng kia là một bộ, mỗi loại truyền thừa đều là một loại pháp thuật hay thần thông. Hơn nữa, mười hai loại thần thông trong mười hai bức tượng đó còn có thể hợp lại làm một, tạo thành một thần thông nghịch thiên!
Đương nhiên, cách kết hợp cũng không phải là mười hai hợp làm một thôi, cũng có thể bốn hợp một, sáu hợp một, tám hợp một, mười hợp một! Chẳng hạn như hiện giờ Ngô Bình học được 10 loại thì có thể kết hợp chúng thành một thần thông đỉnh cấp, từ đấy có thể gây ra sát thương gấp mấy chục lần!
Ngoài truyền thừa ra, phù văn và chú ngữ trên bức tượng còn khắc lên người Ngô Bình khiến sức mạnh, thể chất, thần hồn cậu được tăng cường và được lợi rất nhiều. Đương nhiên, cái lợi ấy cũng cần phải có nền móng vững chắc, chứ không cũng chẳng thể chịu nổi những ưu việt ấy.
Thoáng chốc đã đến sáng hôm sau, mới sáng sớm Cổ Thanh Liên đã đến tìm cậu, cười bảo: "Em trai này, bố tôi muốn gặp cậu".
Ngô Bình đáp: "Được".
Bố Cổ Thanh Liên tên là Cổ Kiến Nam. Trước đó, địa vị của ông ta cũng không được cao trong nhà họ Cổ, nhưng giờ Cổ Thanh Liên đã chiếm được truyền thừa mạnh nhất, cộng thêm việc cô ta là bạn gái Ngô Bình nên địa vị Cổ Kiến Nam cũng nước lên thuyền lên. Giờ, ông ta đã trở thành nhân vật số một số hai có địa vị gần bằng gia chủ.
Trong một căn nhà nhỏ, Cổ Kiến Nam đang chờ ở cửa, thấy Ngô Bình đến bèn vội nói: "Cậu Ngô, hôm qua trễ quá nên không đến làm phiền cậu. Tôi đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, mời cậu đến ăn cơm chung cho vui".
Ngô Bình: "Bác Cổ khách sáo quá, cháu cầu còn không được".
Ba người ngồi xuống, người hầu bưng đồ ăn sáng lên, nhưng món ấy đều vô cùng đẹp, vừa vào miệng là tan, cực kỳ ngon. Ngô Bình cũng không ngại ngùng, ăn no cả bụng, cuối cùng còn uống lên mấy chén canh.
Sau khi ăn xong, người hầu lại bưng nước trà lên, Cổ Kiến Nam cười hỏi: "Cậu Ngô, con bé nhà tôi cũng không còn nhỏ, không biết cậu định thế nào?"
Câu này có vẻ trực tiếp, Ngô Bình liếc Cổ Thanh Liên một cái nói: "Chị Cổ là một cô gái tốt, cháu rất thích".
Cổ Kiến Nam mừng rỡ nói: "Vậy là tốt rồi. Hôm nào rảnh, tôi sẽ đến thăm đằng trai".
Ngô Bình cười ha ha, không đáp. Trong nhà còn có Hàn Băng Nghiên nữa, chuyện này cậu sẽ không tùy tiện đồng ý.
Cổ Kiếm Nam cũng là người thông minh, không có nhắc mãi chuyện này, lập tức đổi đề tài nói: "Cậu Ngô, tôi nghe Thanh Liên nói, giờ cậu đã là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông?"
Ngô Bình đáp: "Vâng, mấy hôm nữa, chắc hẳn có thể thăng lên đệ tử tinh anh".
Cổ Kiếm Nam hết sức giật mình: "Đệ tử tinh anh ư! Ôi, cậu giỏi ghê, quả thật khiến người ta phải khâm phục!"
Ngô Bình xua tay: "Bác Cổ quá khen rồi".
Cổ Kiếm Nam: "Cậu Ngô, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có rảnh không".
Ngô Bình nói: "Bác Cổ có gì cứ nói thẳng, cháu có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm".
Cổ Kiếm Nam vui vẻ nói: "Tốt quá, cậu Ngô, cậu cũng biết nhà họ Cổ chúng tôi cũng có chút thế lực ở tỉnh. Nhưng nửa năm gần đây, trên tỉnh chuyển đến một gia đình, thực lực của họ cực kỳ mạnh, chẳng mấy chốc đã nuốt vài thế lực tầm nhỏ và trung rồi nhanh chóng xây dựng địa bàn của mình. Giờ, gia tộc đó bắt đầu cướp giật mối làm ăn của nhà họ Cổ chúng tôi. Chúng tôi có đến nói chuyện, kết quả đối phương lại hết sức kiêu ngạo, đã giết chết và đánh bị thương rất nhiều người nhà họ Cổ!"
Ngô Bình vừa nghe đã biết Cổ Kiến Nam muốn mình ra mặt hộ, bèn hỏi: "Đối phương cướp mối làm ăn nào của nhà họ Cổ?"
Cổ Kiếm Nam: "Một nơi có phong thủy tốt. Nhà họ Cổ chúng tôi vốn định xây một khu biệt thự ở đó. Nhưng giờ, đối phương đã chiếm lấy mảnh đất ấy!"
Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú: "Phong thủy tốt cỡ nào mà có thể khiến các ông để bụng như vậy?"
Cổ Kiếm Nam nghiêm túc nhấn mạnh: "Là một mảnh đất phong thủy đỉnh cấp, tên là Thiên Địa Thất Tinh Tụ Linh Bảo Cục! Phong thủy như vậy, trong vòng 10 năm chắc chắn có thể hình thành đất lành tu hành!"
Chương 2532: Hai chị em trong núi
Ngô Bình kinh ngạc: "Đất lành tu hành!"
Cổ Kiếm Nam gật đầu: "Mảnh đất phong thủy kia còn tự mang trận pháp tự nhiên, việc trở thành đất lành là chuyện sớm hay muộn thôi".
Ngô Bình: "Nếu là đất lành trong tương lai thì các thế lực khác không có ý kiến gì à?"
Cổ Kiếm Nam: "Người ngoài cũng không biết nó có thể biến thành đất lành. Dù là người nhà họ Cổ, cũng chỉ vài người biết thôi".
Ông ta nói đến đây thì thở dài một tiếng: "Dù biết đến lúc đó nhà họ Cổ cũng chưa chắc giữ được mảnh đất đó, nhưng dù sao cũng phải thử một lần!"
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Người có tu vi cao nhất trong gia tộc đó có cảnh giới gì?"
Cổ Kiếm Nam: "Người có tu vi cao nhất là gia chủ, tuổi tác trông cũng cỡ tôi, là cảnh giới Bí Thiên! Trong tay ông ta có một kiện pháp khí cực kỳ lợi hại!"
Ngô Bình: "Giờ họ đã chiếm lấy mảnh đất kia rồi hả?"
Cổ Kiếm Nam: "Tuy vẫn chưa chiếm nhưng đã tỏ thái độ với chúng tôi. Họ muốn lấy được mảnh đất ấy trong vòng một tháng".
Ngô Bình cười lạnh: "Giọng điệu cũng lớn lối ghê. Bác Cổ, dẫn cháu đến đó nhìn trước đã".
Cổ Kiếm Nam gật đầu: "Được! Tôi sẽ đến đó xem với cậu!"
Hai người lướt đi giữa không trung, chẳng bao lâu đã đến một cái thung lũng. Thung lũng rộng hơn 5km, sâu hơn 15km, đất đai phì nhiêu cây cối xanh tốt, có dòng suối nhỏ chảy róc rách, phong cảnh cực kỳ đẹp. Cả hai hạ xuống trên một ngọn núi, Ngô Bình lập tức phát hiện trong thung lũng thế mà lại có rất nhiều khách du lịch, họ dựng lều cắm trại. Mà trên một ngọn núi bên cạnh thung lũng lại có hơn trăm công nhân đang xây mộ.
Cậu quan sát một lát rồi nói: "Phong thủy của ngọn núi này đúng là rất tốt. Mối làm ăn mà bác nói chắc là nghề xây mộ đúng không?"
Cổ Kiếm Nam đáp: "Đúng vậy. Phong thủy của nơi này cực kỳ tốt, nên mỗi ngôi mộ có giá trị cả mấy triệu tệ, vị trí tốt có thể lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu tệ. Hai bên thung lũng, có thể xây hơn trăm ngàn ngôi mộ".
Ngô Bình hoảng sợ: "Nếu vậy, chỉ bán mộ thôi đã kiếm được hơn trăm tỷ?"
Cổ Kiếm Nam: "Thế nên, đối phương mới tranh giành miếng đất phong thủy này với chúng tôi".
Ngô Bình xem xét tình hình ở đây xong thì trong đầu chợt xuất hiện một vài thông tin về phong thủy, bèn nói: "Chỗ này đã bán được bao nhiêu ngôi mộ rồi?"
Cổ Kiếm Nam: "Đã có hơn trăm người giao tiền đặt cọc, mộ cũng đang được xây dựng".
Ngô Bình: "Nơi này không thể xây mộ, trả cọc lại đi".
Cổ Kiếm Nam ngẩn ra: "Trả cọc?"
Ngô Bình: "Phong thủy nơi này không thích hợp làm âm trạch, chỉ thích hợp dương trạch. Nếu có thể xây một ngôi nhà trên núi, lại cải tiến một chút phong thủy xung quanh thì chẳng những hội tụ được linh khí đất trời, còn có thể gia tăng số mệnh".
Cổ Kiếm Nam: "Ý cậu là có thể khai thác bất động sản ơ đây à?"
Ngô Bình trợn trắng mắt: "Bác Cổ, trong mắt bác toàn kiếm tiền không vậy. Với những người tu hành chúng cháu, tiền tiền nơi thế tục thật sự chẳng đáng là gì. Ý của cháu là giữ mảnh đất này lại dùng cho riêng mình chẳng phải tốt hơn sao?"
Cổ Kiếm Nam giật mình nói: "Một nơi rộng như vậy mà tự mình ở ư?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là chính mình ở rồi. Nếu nhà họ Cổ bằng lòng thì cháu sẽ mua lại chỗ này".
"Cái này...", Cổ Kiếm Nam không ngờ Ngô Bình sẽ nói muốn mua lại nơi này nên thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Ngô Bình cười bảo: "Cháu có thể thanh toán một lần hết bảy mươi ngàn tiền tiên".
Cổ Kiếm Nam nói: "Cậu Ngô, chuyện này tôi cần phải bàn bạc với gia chủ một chút đã".
Ngô Bình: "Được, cháu chờ tin tức từ bác".
Cậu lại nhìn thoáng qua xung quanh rồi nói: "Cháu đi dạo xung quanh một lát, bác Cổ cứ tự nhiên".
"Được. Tôi về nhà họ Cổ trước, nếu có tin tức sẽ báo ngay cho cậu", Cổ Kiếm Nam nói xong bèn tạm biệt rồi rời đi.
Ngô Bình đi bộ từ trên núi xuống, đi được một đoạn đã thấy một con đường nhỏ lát đá do con người xây dựng, cậu bèn men theo nó đi xuống. Đi đến lưng chừng núi thì bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng động, vừa quay đây đã thấy một thiếu niên và một cô gái trẻ đang luyện quyền trong mảnh đất trống.
Thiếu niên luyện một bộ quyền, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô gái lập tức chỉ ra sự thiếu sót của cậu ta rồi bảo cậu ta luyện lại lần nữa.
Tuy cách cả mấy chục mét, nhưng thị lực của Ngô Bình rất mạnh, vừa nhìn đã nhận ra cơ thể thiếu niên kia có vấn đề, quyền pháp đang luyện cũng có sai sót. Nếu cậu ta cứ tiếp tục luyện thì chắc chắn sẽ hủy hoại cơ thể.
Cậu lắc đầu bước tới.
Thiếu niên nghe thấy có người đến thì dừng lại, cảnh giác nhìn về phía Ngô Bình. Cô gái kia cột tóc đuôi ngựa, mắt ngọc mày ngài, trên người toát ra một vẻ hiên ngang.
Ngô Bình đứng ngoài mấy chục bước cười nói: "Đang luyện quyền hả?"
Cô gái hỏi: "Anh có gì chỉ giáo à?"
Ngô Bình: "Tôi thấy thiếu niên kia luyện quyền không đúng lắm nên tới nhắc nhở một câu".
Thiếu niên ương bướng, vừa nghe lập tức cảm thấy không phục, hừ một tiếng nói: "Anh nói tôi luyện quyền không đúng? Anh có biết đánh quyền không vậy?"
Ngô Bình cũng không giận: "Cơ thể của cậu có vấn đề, nên không thể luyện loại quyền pháp đó".
"Nói bậy! Cơ thể của anh mới có vấn đề đó!"
Ngô Bình hết sức bất đắc dĩ nói: "Cậu đã không tin, vậy tạm biệt!", cậu nói xong định xoay người rời đi.
Cô gái kia lại như nghĩ đến gì đó, bỗng gọi cậu lại: "Đợi đã!"
Ngô Bình dừng lại hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Cô gái chắp tay hỏi: "Anh trai, anh nói cơ thể của em trai tôi có vấn đề thì không biết có thể nói kỹ hơn được không?"
Ngô Bình xoay người lại nói: "Cậu ta trời sinh mạch tượng khác biệt, kinh mạch không giống người thường. Nếu cứ Cổ gắng luyện bộ quyền pháp cô dạy thì kinh mạch trên chân sẽ bị sai vị trí và tẩu hỏa nhập ma".
Sau đó, cậu hỏi thiếu niên: "Có phải khi cậu luyện bộ quyền pháp kia thì cảm thấy không dùng được lực. Giống như câu lái một chiếc xe 200 phân khối, nhưng chỉ có thể chạy được 50 phân khối đúng không?"
Cách hình dung ấy cực kỳ chính xác, thiếu niên không khỏi gật đầu hỏi: "Sao anh biết?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết mỗi lần cậu luyện công sẽ đau bụng, đầu óc cũng không được tỉnh táo. Đó là lý do tại sao cậu luyện quyền một hồi đã toát mồ hôi".
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô gái.
Cô gái cúi gập người với Ngô Bình: "Anh trai tinh tường ghê, cơ thể em trai tôi đúng là có chút vấn đề. Anh có thể liếc một cái đã nhận ra thì không biết có cách nào trị được không?"
Ngô Bình cười nói: "Đây cũng không coi như cái gì xấu, chỉ là kinh mạch khác người thường thôi. Chỉ cần khi luyện công điều chỉnh một số chi tiết thì cũng không đáng lo".
Ánh mắt cô gái sáng lên: "Xin anh hãy giúp em trai tôi!", cô gái nói xong định cúi gập người với Ngô Bình.
Ngô Bình lắc mình né tránh, nhàn nhạt nói: "Cô không cần khách sáo như vậy. Dù sao tôi cũng đang rảnh, dạy cậu ta luyện cũng được".
Kế tiếp, cậu bắt đầu dạy thiếu niên cách luyện quyền và vận công. Cậu trực tiếp điều khiển chân khí đi một vòng trong cơ thể thiếu niên, sau đó chẳng mấy chốc đã dạy xong.
Cô gái im lặng đứng cạnh nhìn, đợi Ngô Bình dạy xong một lần bèn hỏi: "Vẫn chưa biết tên của anh".
Ngô Bình: "Tôi họ Ngô".
Cô gái: "Anh Ngô, tôi tên Lục Tinh Sương, đây là em trai tôi Lục Tiểu Phàm".
Ngô Bình như lơ đãng hỏi: "Hai người nghĩ gì mà luyện quyền ở đây vậy?"
Lục Tinh Sương đáp: "Nhà tôi ở bên kia núi, trước đây tụi tôi thường xuyên đến bên này chơi, cảm thấy không khí ở đây tươi mát nên ngày nào cũng dẫn em trai đến luyện quyền".
Ngô Bình: "Xem ra nhà các cô là một thế gia võ học".
Lục Tinh Sương nói: "Tụi tôi chỉ học được một chút công phu của bố thôi".
Ngô Bình lại dạy một lát, thiếu niên làm theo lời cậu luyện thì cũng cảm thấy dễ thở, trên trái không toát mồ hôi nữa, còn càng luyện càng thoải mái. Cậu ta không khỏi vui vẻ reo lên: "Tốt quá! Cảm ơn anh Ngô!"
Chương 2533: Xung đột trong thung lũng
Ngô Bình cười, nói: “Đừng khách sáo, mọi người tiếp tục tập quyền đi, hẹn gặp lại”.
Lục Tinh Sương thấy cậu định đi thì vội nói: “Anh Ngô, có thể để lại số điện thoại của anh được không? Nhất định nhà họ Lục của tôi sẽ hậu tạ đại ơn của anh”.
Ngô Bình phất tay, cậu và hai chị em này mới gặp nhau lần đầu, không chừng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, không cần thiết phải để lại số điện thoại. Cậu nói xong thì bỏ đi, Lục Tinh Sương đuổi theo nhưng mới đuổi được mấy bước thì đã không thấy Ngô Bình đâu nữa.
Lục Tiểu Phàm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chị, võ công của anh Ngô Bình giỏi thật, chắc anh ấy không phải tiên nhân đấy chứ?”
Hai chị em họ chỉ học được một ít võ, không có công pháp thật sự, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào kỳ luyện khí, nên đương nhiên không thể nào hiểu được võ công của Ngô Bình.
Lục Tinh Sương nói với Lục Tiểu Phàm bằng ánh mắt mơ màng: “Tiểu Phàm, em về trước đi, chị đuổi theo anh Ngô”.
Lục Tiểu Phàm lo lắng: “Chị, chị đợi em với, em cũng đi”. Nhưng Lục Tinh Sương đã đuổi theo, cậu ta không thể bám theo kịp”.
Một lúc sau Ngô Bình đến thung lũng, trong thung lũng có rất nhiều người đang dạo chơi, người thì chơi phóng đĩa với chó cưng, người thì cắm trại, còn cả những đôi tình nhân đang ôm ấp nhau trong lều, không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Lúc này, có hai chiếc xe địa hình chạy đến, động cơ máy kêu inh ỏi, người trên xe bấm còi liên tục, sau đó hét lớn lên: “Mau chóng rời khỏi đây, ai không đi thì lát nữa sẽ biết tay”.
Thung lũng này là nơi cư dân thành phố yêu thích nhất, môi trường tự nhiên, hơn nữa còn rất ít côn trùng, giờ đột nhiên bị người ta đuổi đi khiến những người đến vui chơi này cảm thấy rất bất mãn.
Một đôi tình nhân đứng dậy, người đàn ông đeo kính râm, giận dữ chất vấn: “Chỗ này cũng đâu phải lãnh địa của riêng ai, các người dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?”
Người trên xe nói: “Nhóc con, cãi lại tôi đúng không?”
Chiếc xe đó lái thẳng đến trước mặt đôi tình nhân trẻ, bốn người đàn ông cao to xuống xe, xô ngã người đàn ông đó.
Người đàn ông bị xô ngã xuống đất, giận dữ nói: “Các người thật vô pháp vô thiên”.
Một người đàn ông đầu trọc da đen xăm mặt cười kệch cỡm, nói: “Bọn tao là trời, bọn tao là pháp luật, còn không cút đi”.
Những người xung quanh thấy đám người này hung dữ như thần chết thì chỉ biết tức giận chứ không dám lên tiếng, ùn ùn bỏ đi.
Lúc này Ngô Bình bước tới, hạ giọng nói: “Các người không có tư cách đuổi người khác đi”.
Người đàn ông xăm mặt thấy vẫn còn người chống đối lại họ thì cười khẩy, bước qua, đưa tay ra tóm lấy cổ Ngô Bình. Nhưng anh ta vừa đưa tay qua thì đã bị Ngô Bình nắm lấy cổ tay, sau đó bẻ nhẹ.
Người đàn ông liền đau đớn hét lên, sau đó quỳ xuống đất hét: “Sắp gãy rồi, xin tha mạng, tha mạng…”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chẳng phải lúc nãy anh rất ngông cuồng sao? Sao không tiếp tục ngông cuồng nữa?”
Người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh đầy trán, lớn tiếng nói: “Hảo hán, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi…”
Ngô Bình hất tay, hất người đàn ông đó văng ra xa mười mấy mét, đập mạnh lên sàn.
Những người còn lại thấy Ngô Bình biết võ công thì liền lùi lại, sau đó một người đàn ông không cao, mặc đồ đen bước ra. Rõ ràng người đàn ông áo đen đó là cầm đầu của bọn chúng, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Người đàn ông áo đen tiến về phía Ngô Bình, nhún nhẹ hai vai, cả người liền kêu lên lạo xạo, như tiếng đậu tằm xào.
Nhưng người đó vừa tiến gần lại Ngô Bình thì đã bị cậu đá văng ra. Sau khi người đàn ông áo đen ngã xuống đất thì liền sùi bọt mép, co giật cả người.
Ngô Bình nói với giọng khinh miệt: “Mau cút đi”.
Đám người đó thấy đại ca mình cũng bị đánh bại thì liền mất đi ý chí, lập tức kéo người bị thương lên xe, mau chóng rời khỏi thung lũng.
Những người xung quanh im lặng một lúc rồi đột ngột vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt.
“Hay lắm”.
“Anh là hảo hán”.
Cách đó không xa, Lục Tinh Sương nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.
Cô ấy tiến nhanh về phía Ngô Bình, cười, nói: “Anh Ngô”.
Ngô Bình hơi bất ngờ khi thấy cô ấy, cậu nói: “Cô Lục, sao cô cũng xuống núi?”
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, tôi quen mấy người lúc nãy, họ nhà người của nhà họ Âm”.
Ngô Bình: “Nhà họ Âm?”
Lục Tinh Sương gật đầu: “Giờ mảnh đất này thuộc sở hữu của nhà họ Cổ, nhà họ Âm là hộ khác đến nhưng thực lực rất mạnh, nghe nói đang chuẩn bị giành mảnh đất này từ tay nhà họ Cổ, dùng để phát triển nghĩa trang quy mô lớn. Tôi nghe nói nhà họ Âm định xây dựng ba trăm ngàn mộ phần ở đây”.
Ngô Bình: “Thì ra là người do nhà họ Âm phái đến, hèn gì”.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà họ Âm làm việc không nói nguyên tắc, lúc nãy anh đánh người của họ, nhất định phải cẩn thận”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà tôi ở bên núi, anh có thời gian ghé chơi không?”
Ngô Bình: “Tôi không đến làm phiền đâu”.
Dường như Lục Tinh Sương đã đoán được việc Ngô Bình sẽ từ chối, cô ấy nói: “Anh Ngô, từ nhỏ tôi đã lớn lên trên núi, biết trên núi có một hang động, bên trong có thứ rất đặc biệt”.
Cô ấy nói như vậy quả thật đã khơi dậy hứng thú của Ngô Bình, cậu hỏi: “Thứ gì đặc biệt?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Tôi có thể dắt anh Ngô đi, đến lúc đó anh sẽ biết”.
Ngô Bình xoa mũi, cảm giác hình như cô gái xinh đẹp này có ý với mình, có điều sự tò mò vẫn nhiều hơn đắn đo, cậu gật đầu, nói: “Được, cô dẫn đường đi”.
Hai người họ lại lên núi, sau khi băng qua núi thì đi thêm một đoạn nữa. Mặt kia của quả núi là sườn khuất nắng, ánh nắng khá ít, vì vậy có vẻ khá âm u. Chỗ này khắp nơi đều là bụi rậm, rất khó đi lại, may mà Ngô Bình có pháp thuật nên những nơi cậu đi qua cây cỏ đều tự động nhường đường để cậu đi.
Lục Tinh Sương cảm thấy rất thần kỳ, càng cảm thấy Ngô Bình thâm sâu khó lường hơn. Họ đi được mười mấy dặm đường núi thì đến một rừng cây heo hút. Lúc đến trước một ngọn núi đá lớn, Lục Tinh Sương dừng lại, nói: “Anh Ngô, cửa vào nằm dưới tảng đá này, lúc nhỏ tôi còn có thể chui vào, giờ lớn rồi, không thể chui vào được nữa”.
Ngô Bình ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đúng là bên dưới tảng đá lớn có một cửa động nhỏ bị cỏ dại che lấp. Nếu như không nhờ Lục Tinh Sương chỉ thì cậu cũng rất khó tìm được cửa động khó thấy này.
Cậu quan sát một lúc rồi đưa tay xuống dưới tảng đá lớn, đẩy nhẹ. Một tiếng động lớn vang lên, tảng đá lớn nặng mấy chục tấn bỗng lăn ra xa một mét, để lộ cửa động hoàn chỉnh với đường kính hơn một mét bên dưới.
Ngô Bình quan sát cửa động, phát hiện nó rất sâu, bên trong tối om.
Lục Tinh Sương: “Đã mấy năm rồi tôi không xuống đó, trong ký ức của tôi, chỗ này cách đáy động chừng hai mươi mấy mét. Không gian bên dưới rất rộng. Anh Ngô, chúng ta vào xem thử không?”
Ngô Bình cười, hỏi: “Cô Lục, cô đừng úp mở nữa, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thứ đặc biệt mà cô nói là gì không?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Thôi được, thật ra đó là một số loài nấm phát sáng, có mùi rất thơm. Còn có một số côn trùng biết phát sáng, lúc nhỏ tôi thường dắt em trai đến chơi”.
Ngô Bình động lòng: “Nấm phát sáng sao? Cô từng ăn chúng chưa?”
Lục Tinh Sương liền lắc đầu: “Chưa, bố tôi không cho tôi ăn lung tung”.
Ngô Bình nói: “Đi theo tôi”. Cậu nói xong thì nhảy xuống dưới, Lục Tinh Sương cũng theo sau, hai người cùng tiến vào trong.
Chương 2534: Thôn họ Lục
Ngô Bình khom người, bốc một nắm đất đen, cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện trong nắm đất đen đó có bột mịn lấp lánh. Cậu đưa nắm đất đen lên trước mũi để ngửi thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, đất này có vấn đề gì sao?”
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Trong đất này có lẫn linh thổ, thậm chí còn có thành phần thần thổ vi lượng”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, linh thổ là gì?”
“Tóm lại là một thứ tốt”. Cậu vừa nói vừa tiếp tục đi vào trong, sau khi băng qua mấy mỏm đất dài và cao mấy mét, một vài loại nấm phát sáng xuất hiện trước mặt họ, có lớn có nhỏ, đủ màu sắc.
Lục Tinh Sương cười, nói: “Nhìn kìa, chính là những thứ đó”.
Ngô Bình bước nhanh đến trước một cây nấm cao hai tấc, cậu nhổ nấm lên, ngửi thử, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ bên mép, dược lực lập tức lan khắp cơ thể cậu.
Vài phút sau, cậu nói với Lục Tinh Sương: “Cô Lục, cây nấm này có mười bốn loại dược tính, trong đó có chín loại có lợi cho cơ thể người”.
Mắt Lục Tinh Sương sáng lên, cô ta nói: “Anh Ngô, ý anh là số nấm này đều là hàng tốt sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng đều có thể dùng làm thuốc”.
Cậu lại bước lên mấy bước, nhổ tiếp cây nấm thứ hai và nếm thử. Lần này, cậu phát hiện nhiều dược tính hơn, tổng cộng hai mươi ba loại, trong đó có bốn loại giống với loại có trong cây nấm trước đó, những loại còn lại thì khác hẳn.
Ngô Bình lấy ra mấy cái túi và bắt đầu hái nấm. Sau khi hái được mười bao đầy, cậu mới phát hiện cấm chế mà người ta lập ra trước đó làm méo mó cả không gian.
Lục Tinh Sương chỉ về trước, nói: “Ở phía sau càng kỳ quặc hơn, tôi cứ vào đó là bị lạc đường, cuối cùng vẫn đi về điểm xuất phát”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Chỗ này có cấm chế”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Cấm chế sao? Anh Ngô, vậy chúng ta có vào đó không?”
“Khi nào rảnh thì lại ghé”. Ngô Bình cười, nói: “Cô Lục, chúng ta lên trên trước đi”.
Hai người họ quay lên mặt đất, Ngô Bình lại đẩy tảng đá về lại chỗ cũ.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, chỗ này cách nhà tôi không xa, đến nhà tôi ngồi chơi chút đi”.
Lòng thành khó chối từ, Ngô Bình chỉ đành gật đầu: “Được, vậy thì phiền cô rồi”.
Họ xuống núi, đi thêm mấy dặm nữa thì đến một thôn núi nhỏ. Bên trong thôn chỉ có mấy hộ dân, nhưng hộ nào cũng tường trắng ngói xanh, rất khí phái, không giống như nơi sống của người nông thôn.
Trước thôn không có đường, chỉ có một con đường mòn nhỏ, ngõ vào thôn có một tảng đá ốc sên, một ông lão râu bạc đang ngồi bên trên, bên cạnh là một con chó đen.
Lục Tinh Sương nhìn thấy ông ta thì liền chào: “Ông nội”.
Ông lão cười, nói: “Tinh Sương về rồi à, đây là bạn cháu sao?”
Lục Tinh Sương gật đầu: “Ông nội, đây là anh Ngô, anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho em cháu”.
Ông lão gật nhẹ đầu, cười, nói: “Anh bạn, cảm ơn cậu nhé”.
Ngô Bình chào: “Chào ông, chuyện nhỏ thôi, không có gì”.
Ông lão: “Ha ha, ừm, mời vào nhà tôi ngồi chơi”.
Ngô Bình theo Lục Tinh Sương vào trong thôn, cậu hỏi: “Thôn của cô đều họ Lục hết sao?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Đúng thế, người trong thôn đều họ Lục”.
Ngô Bình: “Tôi thấy mấy ngôi nhà này được xây dựng ít nhất cũng mấy trăm năm rồi nhỉ?”
Lục Tinh Sương: “Ừ, nghe ông nội tôi nói cũng gần hai trăm năm rồi”.
Hai người vừa nói vừa đến trước một cánh cửa lớn, Lục Tinh Sương mở cửa, mời cậu vào trong.
Lục Tiểu Phàm ra đón, thấy Ngô Bình thì vui mừng nói: “Anh Ngô”.
Lục Tinh Sương: “Tiểu Phàm, có bố mẹ ở nhà không?”
Lục Tiểu Phàm: “Bố ra ngoài cùng bác hai rồi, mẹ đang nấu ăn”.
Lục Tinh Sương mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân rót trà cho cậu. Cậu uống vài ngụm, nói chuyện vài câu thì nghe có tiếng người đến. Ngô Bình rất thính tai, cậu lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói: “Có người bị thương rồi”.
Lục Tinh Sương giật mình, chạy vội ra ngoài, cô ta vừa ra đến sân thì nhìn thấy bố mình mặt mày tái mét, đang vội vã đi vào.
Người đàn ông này cao to, tầm bốn mươi tuổi, ông ta không nói lời nào, xông thẳng vào phòng khách, ngồi lên ghế và nói: “Tiểu Phàm, gọi mẹ con ra đây”.
Lục Tiểu Phàm vội vã chạy ra sau gọi mẹ, Lục Tinh Sương thấy bộ dạng đó của bố mình thì nước mắt cứ chảy dài, thút thít hỏi: “Bố, bố sao thế?”
Ngô Bình kéo Lục Tinh Sương lại, hạ giọng nói: “Ông ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng thôi, ông ấy muốn giữ lại nó để nói chuyện quan trọng nhất, cô đừng hỏi nữa”.
Lục Tinh Sương điếng người, cô ta không ngờ tình trạng của bố mình lại nghiêm trọng đến thế.
Ngô Bình đến trước mặt người đàn ông đó, quan sát rồi hỏi: “Bác Lục, tôi là bạn của Lục Tinh Sương, tôi biết bác đang bị thương nặng, tâm mạch đã đứt nhưng nếu như tin tưởng tôi, tôi có thể cứu mạng bác”.
Lời của Ngô Bình khiến người đàn ông đó rất ngạc nhiên, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, sau đó gật đầu.
Ngô Bình: “Vậy được, bác không cần nói gì cả, cứ làm theo tôi là được”.
Cậu đi về phía sau người đàn ông trung niên, đưa tay lên trên đầu của ông ta, sau đó ngưng tụ bí lực thành những sợi nhỏ, truyền vào đầu ông ta, để nó lan tỏa ra khắp cơ thể. Bí lực ngưng tụ thành sợi bảo vệ những tâm mạch bị đứt gãy của ông ta, và giúp chúng nhanh chóng hồi phục.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung mặc đồ đỏ bước ra, nhìn thấy Ngô Bình đang ấn tay trên đầu chồng mình thì chau mày. May mà Lục Tinh Sương nhanh chân chạy qua, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, đấy là anh Ngô, anh ấy đang trị thương cho bố”.
Người phụ nữ nắm chặt nắm tay, khẽ hỏi: “Tinh Sương, vị công tử này có lai lịch thế nào? Con có biết không?”
Lục Tinh Sương: “Mẹ, bệnh của Tiểu Phàm là nhờ anh ấy trị khỏi đấy”.
Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Tinh Sương: “Mẹ, trước đó bố con đã đi đâu? Sao lại bị thương?”
Người phụ nữ thở dài, nói: “Chuyện này có liên quan đến việc nhà họ Lục chúng ta dọn đến đây. Đợi bố con hồi phục lại, ông ấy sẽ nói với các con”.
Sau mười mấy phút, tâm mạch của người đàn ông trung niên đã khôi phục lại gần như hoàn toàn, Ngô Bình lấy tay ra. Một phần bí lực của cậu vẫn ở lại trong cơ thể đối phương, đủ để giúp tâm mạch của ông ta khôi phục hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, muốn đứng dậy cảm ơn Ngô Bình nhưng bị Ngô Bình giữ lại.
“Bác Lục, khoan hẵng cử động. Bây giờ bác vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi nửa ngày”.
Người đàn ông trung niên không đứng dậy nữa, nói: “Lục Huyền Phong cảm ơn công tử cứu mạng”.
Người đó tên Lục Huyền Phong, là bố của Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm.
Ngô Bình: “Bác Lục đừng khách sáo”.
Người phụ nữ đó cũng rất cảm kích, tiếng lên trước quỳ xuống cảm ơn.
“Bác gái khách sáo quá”. Ngô Bình vội đỡ bà ta dậy.
Lục Tinh Sương liền hỏi: “Bố, là ai đã đánh bố bị thương?”
Lục Huyền Phong thở dài, nói: “Là kẻ thù không đội trời chung của thôn họ Lục chúng ta, bọn họ lại xuất hiện rồi”.
“Kẻ thù không đội trời chung?”, Lục Tinh Sương bất ngờ “Chúng ta làm gì có kẻ thù không đội trời chung?”
Lục Huyền Phong: “Chuyện này phải kể từ hơn hai trăm sáu mươi năm trước, lúc đó, tổ tiên họ Lục chúng ta là cao thủ dưới trướng Hạ Hoàng, có công lao rất lớn. Sau khi Hạ Hoàng đăng cơ, tổ tiên được trọng dụng, làm quan nhất phẩm, sau đó còn được phong là Đông Lăng Hầu. Sau khi được phong hầu, tổ tiên họ Lục chúng ta đã chuyên tâm vào võ học và việc tu hành. Có một lần tình cờ, lão tổ đã có được một thiên bài, trên đó có chứa võ học vô thượng, có đều, lão tổ nghiên cứu rất lâu nhưng cũng chỉ học được sơ sơ”.
Chương 2535: Bảo vệ Thiên Bia
Lục Tiểu Phàm: "Vậy sau thì sao?"
Lục Huyền Phong thở dài một tiếng: "Sau, một vị quan to trong triều nghe thấy chuyện đó thì muốn có được Thiên Bia. Lão tổ không đồng ý, đối phương bèn vu oan hãm hại người trước mặt hoàng đế. Chẳng bao lâu sau, nhà họ Lục đã sa sút, lão tổ bị nhốt vào ngục, cả gia tộc bị xét nhà. Có điều, lão tổ đã có chuẩn bị từ lâu, trước đó nửa tháng đã bảo già trẻ trong nhà rời đi, cầm Thiên Bia trốn vào núi sâu rừng già mãi đến ngày nay".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy".
Lục Huyền Phong: "Mấy ngày trước, có mấy người bên ngoài đến đây. Lúc đó, tôi đã cảm thấy họ kỳ lạ, sau khi có lệ vài câu thì âm thầm quan sát. Hôm nay, tôi phát hiện bọn họ liên hệ với cao thủ và cũng nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ. Có điều, thực lực của người nọ quá mạnh, nói một nửa đã phát hiện ra tôi. Tôi đánh mấy chiêu với gã thì bị thương nặng, chỉ có thể liều mạng chạy về báo tin!"
Ngô Bình: "Tu vi của bác Lục cũng không thấp, đối phương có thể đánh bác bị thương thì thực lực chắc hẳn cũng không kém".
Lục Huyền Phong gật đầu: "Đúng vậy. Tôi cảm thấy người nọ có thể là Luyện Khí hậu kỳ".
Lục Tinh Sương: "Bố, con sẽ đi báo cho mọi người!"
Lục Huyền Phong gật đầu: "Con đi mau đi!"
Lục Tinh Sương còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét. Sau đó, cửa bị người đá văng, hơn mười sát thủ bịt mặt mặc áo đen xông vào, vung đao là chém.
Lục Tinh Sương lắc mình lui ra sau, vừa định lấy vũ khí đã thấy một bóng người xẹt qua, hơn mười cao thủ kia lập tức ngã xuống đất, miệng mũi trào máu, chết tươi tại chỗ!
Người ra tay chính là Ngô Bình, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi cau mày nói: "Có rất nhiều cao thủ đang chạy đến, xem ra đối phương đã ra tay!"
Lục Huyền Phong hoảng sợ, đứng bật dậy, cắn răng nói: "Liều mạng với họ!"
Ngô Bình có hơi khó xử, thực ra cậu không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà người khác. Nhưng cố tình mình lại quen Lục Tinh Sương, còn chữa trị cho Lục Huyền Phong nên đã chẳng thể ngó lơ nữa rồi. Cậu khẽ thở dài rồi nói: "Bác Lục đừng lo, để tôi đi ra ngoài xem thử".
Cậu nói xong thì hóa thành một cái bóng đen biến mất trước mặt mọi người.
Lục Huyền Phong thấy được thân pháp của Ngô Bình thì không khỏi thốt lên: "Thân pháp lợi hại thật! Cậu Ngô này ít nhất cũng là cao thủ Bí Cảnh!"
Ngô Bình lao ra sân thì thấy có rất nhiều cao thủ đang tràn vào thôn, ít nhất cũng phải cả trăm người. Tu vi của những sát thủ ấy cũng không cao lắm, đa số là Luyện Khí hậu kỳ, còn có một vài người là cao thủ Bí Cảnh. Bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, xông vào nhà nào cứ thấy người là giết!
Trong căn nhà gần đó, có đôi vợ chồng trẻ bị giết chết, đứa nhỏ khóc lóc nhào về phía xác chết của mẹ, một gã áo đen vung dao lên bổ xuống.
"Ầm!"
Bỗng có một nắm tay đấm lên người gã khiến gã bay ra mấy mét, sau đó người nọ lập tức ôm lấy đứa trẻ.
Người ra tay chính Ngô Bình, cậu thả đứa nhỏ vào phòng rồi đi ra cầm lấy một thanh đao, múa may tạo ra đao khí rợp trời xông về phía đám người kia.
Máu tươi bắn ra, những sát thủ ở đây không có ai là đối thủ của cậu, chỉ mấy vài giây, trong sân đã ngổn ngang xác chết.
Cả thôn đều bị bao phủ bởi tiếng la hét giết chóc, thôn dân anh dũng chống trả, còn có sự tham gia của Ngô Bình nên đám sát thủ lập tức cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ngay khi sát thủ đã chết một phần ba thì có người hô lên một tiếng, sau đó đám người áo đen kia lập tức rút lui.
Ngô Bình đuổi theo giết thêm mấy tên, còn lại thì thả họ rời đi.
Quay về thôn, chỉ thấy nhà nào cũng có người chết. Thôn họ Lục có hơn 100 hộ, 37 người trong đó có nam nữ già trẻ bị giết, 40 người bị thương, thương vong nặng nề!
Nhà nào cũng vang lên tiếng rên khóc, Lục Huyền Phong đứng trước cửa mà nước mắt như mưa.
"Ông lão" trước đó bị đứt một tay, trên mặt cũng có một vết đao đẫm máu. Ông ta cố nhịn đau kiểm tra từng nhà.
Ngô Bình cũng không nói gì mà chỉ dốc hết sức chữa trị cho người bị thương.
Sau khi cầm máu cho mọi người, cậu bèn nói với Lục Huyền Phong: "Bác Lục, rõ ràng mục đích của đối phương chính là muốn giết người diệt khẩu. Lần này không thành công thì chắc chắn họ sẽ đến tiếp một lần nữa".
Lục Huyền Phong thở dài: "Đúng vậy. Thôn họ Lục này không thể ở lại được nữa. Nhưng mà, chúng tôi có nhiều người bị thương như vậy, lại già trẻ đều có thì có thể đi đâu?"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là vậy đi. Tôi bảo người sắp xếp chỗ ở cho mọi người, sau đó lại nghĩ cách".
Lục Huyền Phong vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Ngô!"
Sau đó, Ngô Bình gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch hỏi ông ta có thể tìm được 10 cái trực thăng không vì cậu định vận chuyển mấy chục người đến nơi an toàn. Nghiêm Lãnh Thạch lập tức đồng ý rồi hỏi rõ vị trí.
Nửa tiếng sau, 10 cái trực thăng lần lượt hạ xuống cửa thôn, mọi người xếp hàng leo lên trực thăng rồi được vận chuyển đến cùng một nơi.
Khi chiếc trực thăng cuối cùng hạ xuống, Lục Huyền Phong lại không có leo lên mà chần chờ một lát rồi nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu còn nhớ Thiên Bia mà tôi nói không?"
Ngô Bình gật đầu: "Nhớ".
Lục Huyền Phong: "Thế hệ con cháu của nhà họ Lục hầu như đều nghiên cứu Thiên Bia, tiếc là không thu hoạch được gì. Cậu Ngô có ân với nhà chúng tôi, tôi và những trưởng lão trong tộc đã bàn bạc và quyết định tặng nó cho cậu!"
Ngô Bình nói: "Thiên Bia cực kỳ quan trọng với nhà họ Lục, tôi không thể nhận được".
Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô đừng từ chối, chúng tôi thật sự muốn tặng nó cho cậu. Nếu không có cậu thì chúng tôi chẳng những không giữ được Thiên Bia, mà cả nhà họ Lục cũng sẽ bị giết sạch".
Ngô Bình thấy ông ta thật lòng muốn tặng bèn nói: "Vậy được rồi".
Lục Huyền Phong dẫn Ngô Bình đến một hộ, mở một cánh cửa ra rồi dẫn Ngô Bình vào.
Sau khi đi được mấy trăm mét đã đến một mảnh đất khá rộng. Chỉ thấy bên trong có một tấm bia đá bằng đồng cao ba mét, được phủ vải đỏ bên ngoài.
Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô, cậu có thể tìm người chở nó đi".
Ngô Bình bước tới nhìn thoáng qua rồi vung tay lên, cất nó vào nhẫn trữ vật.
Lục Huyền Phong ngơ ngác nhìn, cảm khái: "Không ngờ cậu lại có pháp khí trữ vật, đúng là khiến người ta phải hâm mộ".
Ngô Bình: "Bác Lục, chúng ta đi thôi, trực thăng vẫn đang chờ".
Vì vậy, đám Ngô Bình ngồi chiếc trực thăng cuối cùng đi tới nơi mà Nghiêm Lãnh Thạch đã sắp xếp, đó là một ký túc xá dành cho công nhân của một nhà máy tư nhân. Nơi này có một khu sinh hoạt rộng lớn, vốn có mấy trăm công nhân ở. Sau này, nhà máy ngừng hoạt động, nơi này cũng tạm thời bỏ hoang.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Ngô Bình gọi Nghiêm Lãnh Thạch tới nói: "Ông chuẩn bị một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rồi tìm vài đầu bếp tới đây".
Nghiêm Lãnh Thạch cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vâng, chủ nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho họ thật tốt".
"Cô Lục, cô tới đây một lát", Ngô Bình gọi Lục Tinh Sương.
Vẻ mặt Lục Tinh Sương có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta vẫn chưa thể khôi phục lại" được từ trong trận giết chóc đầy máu me kia.
"Được", Lục Tinh Sương hoàn hồn lại, bị Ngô Bình gọi vào văn phòng bên cạnh.
"Cô Lục, trong khoảng thời gian này, thôn dân nhà họ Lục các cô cứ tạm ở đây đã. Các cô cần gì cứ việc nói với người nơi này, hoặc có thể trực tiếp gọi cho tôi".
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tinh Sương rưng rưng rồi gật đầu thật mạnh: "Anh Ngô, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không có anh thì thôn chúng tôi tiêu rồi".
Ngô Bình vỗ vai cô ta nói: "Mọi chuyện đều đã trôi qua, mọi thứ sẽ dần tốt hơn".
Sau khi sắp xếp xong, Ngô Bình bèn tìm một nơi im lặng lấy tấm bia bằng đồng kia ra. Cậu muốn xem thử, bên trên cái gọi là Thiên Bia này rốt cuộc ghi lại võ đạo gì mà lại khiến người ta nhớ mãi cả mấy trăm năm!
Ngô Bình có hơi bất ngờ, không đoán được người trước mặt lại tàn nhẫn độc ác đến thế.
Cổ Thanh Liên cau mày nói: "Anh đúng là độc ác, dùng mạng của bạn mình để đổi lấy mạng mình!'
Ngô Bình hỏi gã: "Anh tên gì, thuộc môn phái nào?"
Đối phương đáp: "Tôi tên Uông Phi, là đệ tử của nhà họ Uông ở Đông Lĩnh!"
Ngô Bình nhận lấy chiếc nhẫn, nhàn nhạt nói: "Thôi, tôi sẽ tha cho anh một mạng".
Sau đó, cậu lấy điện thoại ra rồi bắt đầu quay, hỏi: "Đinh Văn Hầu là do anh giết?"
Uông Phi biết Ngô Bình muốn lưu lại chứng cứ để tránh mình giá họa nên chỉ đành bất đắc dĩ đáp: "Là tôi giết".
Ngô Bình: "Tại sao anh lại giết người ta?"
Uông Phi ngoan ngoãn trả lời, Ngô Bình quay xong bèn lạnh nhạt nói: "Để lại mọi tài sản trên người anh rồi cút đi!"
Uông Phi bỏ lại nhẫn trữ vật rồi rời đi như trốn.
Ngô Bình cũng không nán lại, cầm theo chiến lợi phẩm nhanh chóng rời khỏi hiện trường với Cổ Thanh Liên rồi trở về nhà họ Cổ.
Cổ Thanh Liên ngồi chơi với Ngô Bình trong một căn nhà nhỏ của nhà họ Cổ một lát rồi rời đi.
Trong phòng đọc sách, Ngô Bình lấy ra mười hai búp bê bằng đất sét định bóp nát chúng xem có phải bên trong có thứ gì khác không. Nhưng quỷ dị là mấy con búp bê đất sét ấy lại cực kỳ cứng rắn, cậu chẳng thể bóp nát nổi!
Nếu không bóp nát được, cậu bắt đầu ngâm nước. Tiếc là ngâm nước cũng không có tác dụng, có vẻ lớp đất sét kia cũng không bị ảnh hưởng bởi nước.
Ngô Bình không khỏi khó hiểu, lẽ nào chúng nó chỉ là búp bê bằng đất sét bình thường chứ cũng không có ý nghĩa đặc biệt gì cả?
Ngô Bình đặt chúng thành một hàng rồi nhìn từ đầu tới đuôi. Cậu ngắm nghía một hồi thì trong lòng chợt nảy ra một ý nói: "Động tác của chúng kỳ lạ ghê, lẽ nào là đang che giấu một bí mật nào đó?"
Cậu nghĩ vậy bèn bắt chước động tác của con búp bê thứ nhất, học theo nó. Nhưng mà, khi động tác của cậu giống y như con búp bê thì cả người lập tức cảm thấy khó chịu dường như có một sức mạnh khủng khiếp đang ngăn cản mình làm động tác đó.
Ngô Bình cắn răng, không tiếc thi triển bí thuật tăng sức mạnh của bản thân lên gấp mười lần mới miễn cưỡng làm được động tác ấy!
"Rắc!"
Ngay khi cậu thực hiện được động tác đó thì chợt cảm thấy một sức mạnh tự nhiên trong đất trời ùa vào cơ thể mình. Cùng lúc đó, lớp ngoài của con búp bê kia cũng nát, lộ ra một bức tượng nhỏ hình người được làm từ kim loại sáng bóng. Trên người nó giăng kín phù văn, chú ngữ, đôi mắt cũng tỏa ra một ánh sáng huyền bí.
Ngô Bình hoảng sợ, nhìn về phía bức tượng, hai mắt nó bắn ra một luồng sáng tím chiếu vào trong con ngươi Ngô Bình. Thoáng chốc, trong đầu cậu lập tức xuất hiện một vài ký ức kỳ diệu.
Cùng lúc đó, chú ngữ, phù văn trên người bức tượng cũng bay lên rồi rơi lên da Ngô Bình, sau đó có cái in lên da, có cái khắc vào trong xương, có cái chui vào trong người cậu.
Ngô Bình vừa mừng vừa sợ, hóa ra đây mới là cách chính xác để mở ra nó!
Những ký ức kia cực kỳ có ích với cậu, sau khi ghi nhớ, cậu lại bắt chước động tác của con búp bê thứ hai..Giống như lần trước, sau khi Ngô Bình thực hiện được động tác thì lớp ngoài của nó cũng vỡ vụn, lộ ra bức tượng hình người bằng kim loại bên trong. Sau đó, phù văn và chú ngữ bên trên lại bay đến trên người Ngô Bình rồi truyền thừa cho cậu một số thứ.
Hai cái, ba cái, năm cái, bảy cái. Khi Ngô Bình nhận lấy phù văn và chú ngữ trên bảy bức tượng bằng kim loại kia, cậu đã cảm nhận được một sự áp lực. Bấy giờ, Ngô Bình mới biết được sức chịu đựng của con người là có hạn, có lẽ mình không có cách nào nhận lấy hết toàn bộ phù văn và chú ngữ!
"Để thử xem, mình có thể chịu được bao nhiêu!", vì vậy, cậu tiếp tục mở ra những con búp bê còn lại.
Tám, chín, mười!
Sau khi Ngô Bình hấp thu mười bức tượng, cậu cảm thấy cơ thể mình hết sức nặng nề, ngay cả đứng cũng khó, chỉ có thể quỳ một gối trên mặt đất.
Ngô Bình nhìn con búp bê thứ mười hai, lẩm bẩm: "Thôi bỏ đi, đợi tu vi mình tăng lên một chút rồi mở hai cái còn lại cũng không muộn".
Mình cũng phải một người tham lam, cậu nghĩ vậy bèn cất hai con búp bê kia đi rồi khoanh chân ngồi xuống nghỉ ngơi, tiện thể suy ngẫm truyền thừa mà nó đã cho mình.
Thực ra, những truyền thừa của mười bức tượng kia là một bộ, mỗi loại truyền thừa đều là một loại pháp thuật hay thần thông. Hơn nữa, mười hai loại thần thông trong mười hai bức tượng đó còn có thể hợp lại làm một, tạo thành một thần thông nghịch thiên!
Đương nhiên, cách kết hợp cũng không phải là mười hai hợp làm một thôi, cũng có thể bốn hợp một, sáu hợp một, tám hợp một, mười hợp một! Chẳng hạn như hiện giờ Ngô Bình học được 10 loại thì có thể kết hợp chúng thành một thần thông đỉnh cấp, từ đấy có thể gây ra sát thương gấp mấy chục lần!
Ngoài truyền thừa ra, phù văn và chú ngữ trên bức tượng còn khắc lên người Ngô Bình khiến sức mạnh, thể chất, thần hồn cậu được tăng cường và được lợi rất nhiều. Đương nhiên, cái lợi ấy cũng cần phải có nền móng vững chắc, chứ không cũng chẳng thể chịu nổi những ưu việt ấy.
Thoáng chốc đã đến sáng hôm sau, mới sáng sớm Cổ Thanh Liên đã đến tìm cậu, cười bảo: "Em trai này, bố tôi muốn gặp cậu".
Ngô Bình đáp: "Được".
Bố Cổ Thanh Liên tên là Cổ Kiến Nam. Trước đó, địa vị của ông ta cũng không được cao trong nhà họ Cổ, nhưng giờ Cổ Thanh Liên đã chiếm được truyền thừa mạnh nhất, cộng thêm việc cô ta là bạn gái Ngô Bình nên địa vị Cổ Kiến Nam cũng nước lên thuyền lên. Giờ, ông ta đã trở thành nhân vật số một số hai có địa vị gần bằng gia chủ.
Trong một căn nhà nhỏ, Cổ Kiến Nam đang chờ ở cửa, thấy Ngô Bình đến bèn vội nói: "Cậu Ngô, hôm qua trễ quá nên không đến làm phiền cậu. Tôi đã sai người chuẩn bị đồ ăn sáng, mời cậu đến ăn cơm chung cho vui".
Ngô Bình: "Bác Cổ khách sáo quá, cháu cầu còn không được".
Ba người ngồi xuống, người hầu bưng đồ ăn sáng lên, nhưng món ấy đều vô cùng đẹp, vừa vào miệng là tan, cực kỳ ngon. Ngô Bình cũng không ngại ngùng, ăn no cả bụng, cuối cùng còn uống lên mấy chén canh.
Sau khi ăn xong, người hầu lại bưng nước trà lên, Cổ Kiến Nam cười hỏi: "Cậu Ngô, con bé nhà tôi cũng không còn nhỏ, không biết cậu định thế nào?"
Câu này có vẻ trực tiếp, Ngô Bình liếc Cổ Thanh Liên một cái nói: "Chị Cổ là một cô gái tốt, cháu rất thích".
Cổ Kiến Nam mừng rỡ nói: "Vậy là tốt rồi. Hôm nào rảnh, tôi sẽ đến thăm đằng trai".
Ngô Bình cười ha ha, không đáp. Trong nhà còn có Hàn Băng Nghiên nữa, chuyện này cậu sẽ không tùy tiện đồng ý.
Cổ Kiếm Nam cũng là người thông minh, không có nhắc mãi chuyện này, lập tức đổi đề tài nói: "Cậu Ngô, tôi nghe Thanh Liên nói, giờ cậu đã là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông?"
Ngô Bình đáp: "Vâng, mấy hôm nữa, chắc hẳn có thể thăng lên đệ tử tinh anh".
Cổ Kiếm Nam hết sức giật mình: "Đệ tử tinh anh ư! Ôi, cậu giỏi ghê, quả thật khiến người ta phải khâm phục!"
Ngô Bình xua tay: "Bác Cổ quá khen rồi".
Cổ Kiếm Nam: "Cậu Ngô, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp đỡ, không biết cậu có rảnh không".
Ngô Bình nói: "Bác Cổ có gì cứ nói thẳng, cháu có thể làm được thì chắc chắn sẽ làm".
Cổ Kiếm Nam vui vẻ nói: "Tốt quá, cậu Ngô, cậu cũng biết nhà họ Cổ chúng tôi cũng có chút thế lực ở tỉnh. Nhưng nửa năm gần đây, trên tỉnh chuyển đến một gia đình, thực lực của họ cực kỳ mạnh, chẳng mấy chốc đã nuốt vài thế lực tầm nhỏ và trung rồi nhanh chóng xây dựng địa bàn của mình. Giờ, gia tộc đó bắt đầu cướp giật mối làm ăn của nhà họ Cổ chúng tôi. Chúng tôi có đến nói chuyện, kết quả đối phương lại hết sức kiêu ngạo, đã giết chết và đánh bị thương rất nhiều người nhà họ Cổ!"
Ngô Bình vừa nghe đã biết Cổ Kiến Nam muốn mình ra mặt hộ, bèn hỏi: "Đối phương cướp mối làm ăn nào của nhà họ Cổ?"
Cổ Kiếm Nam: "Một nơi có phong thủy tốt. Nhà họ Cổ chúng tôi vốn định xây một khu biệt thự ở đó. Nhưng giờ, đối phương đã chiếm lấy mảnh đất ấy!"
Ngô Bình lập tức cảm thấy hứng thú: "Phong thủy tốt cỡ nào mà có thể khiến các ông để bụng như vậy?"
Cổ Kiếm Nam nghiêm túc nhấn mạnh: "Là một mảnh đất phong thủy đỉnh cấp, tên là Thiên Địa Thất Tinh Tụ Linh Bảo Cục! Phong thủy như vậy, trong vòng 10 năm chắc chắn có thể hình thành đất lành tu hành!"
Chương 2532: Hai chị em trong núi
Ngô Bình kinh ngạc: "Đất lành tu hành!"
Cổ Kiếm Nam gật đầu: "Mảnh đất phong thủy kia còn tự mang trận pháp tự nhiên, việc trở thành đất lành là chuyện sớm hay muộn thôi".
Ngô Bình: "Nếu là đất lành trong tương lai thì các thế lực khác không có ý kiến gì à?"
Cổ Kiếm Nam: "Người ngoài cũng không biết nó có thể biến thành đất lành. Dù là người nhà họ Cổ, cũng chỉ vài người biết thôi".
Ông ta nói đến đây thì thở dài một tiếng: "Dù biết đến lúc đó nhà họ Cổ cũng chưa chắc giữ được mảnh đất đó, nhưng dù sao cũng phải thử một lần!"
Ngô Bình ngẫm nghĩ một lát rồi hỏi: "Người có tu vi cao nhất trong gia tộc đó có cảnh giới gì?"
Cổ Kiếm Nam: "Người có tu vi cao nhất là gia chủ, tuổi tác trông cũng cỡ tôi, là cảnh giới Bí Thiên! Trong tay ông ta có một kiện pháp khí cực kỳ lợi hại!"
Ngô Bình: "Giờ họ đã chiếm lấy mảnh đất kia rồi hả?"
Cổ Kiếm Nam: "Tuy vẫn chưa chiếm nhưng đã tỏ thái độ với chúng tôi. Họ muốn lấy được mảnh đất ấy trong vòng một tháng".
Ngô Bình cười lạnh: "Giọng điệu cũng lớn lối ghê. Bác Cổ, dẫn cháu đến đó nhìn trước đã".
Cổ Kiếm Nam gật đầu: "Được! Tôi sẽ đến đó xem với cậu!"
Hai người lướt đi giữa không trung, chẳng bao lâu đã đến một cái thung lũng. Thung lũng rộng hơn 5km, sâu hơn 15km, đất đai phì nhiêu cây cối xanh tốt, có dòng suối nhỏ chảy róc rách, phong cảnh cực kỳ đẹp. Cả hai hạ xuống trên một ngọn núi, Ngô Bình lập tức phát hiện trong thung lũng thế mà lại có rất nhiều khách du lịch, họ dựng lều cắm trại. Mà trên một ngọn núi bên cạnh thung lũng lại có hơn trăm công nhân đang xây mộ.
Cậu quan sát một lát rồi nói: "Phong thủy của ngọn núi này đúng là rất tốt. Mối làm ăn mà bác nói chắc là nghề xây mộ đúng không?"
Cổ Kiếm Nam đáp: "Đúng vậy. Phong thủy của nơi này cực kỳ tốt, nên mỗi ngôi mộ có giá trị cả mấy triệu tệ, vị trí tốt có thể lên đến hàng chục, thậm chí hàng trăm triệu tệ. Hai bên thung lũng, có thể xây hơn trăm ngàn ngôi mộ".
Ngô Bình hoảng sợ: "Nếu vậy, chỉ bán mộ thôi đã kiếm được hơn trăm tỷ?"
Cổ Kiếm Nam: "Thế nên, đối phương mới tranh giành miếng đất phong thủy này với chúng tôi".
Ngô Bình xem xét tình hình ở đây xong thì trong đầu chợt xuất hiện một vài thông tin về phong thủy, bèn nói: "Chỗ này đã bán được bao nhiêu ngôi mộ rồi?"
Cổ Kiếm Nam: "Đã có hơn trăm người giao tiền đặt cọc, mộ cũng đang được xây dựng".
Ngô Bình: "Nơi này không thể xây mộ, trả cọc lại đi".
Cổ Kiếm Nam ngẩn ra: "Trả cọc?"
Ngô Bình: "Phong thủy nơi này không thích hợp làm âm trạch, chỉ thích hợp dương trạch. Nếu có thể xây một ngôi nhà trên núi, lại cải tiến một chút phong thủy xung quanh thì chẳng những hội tụ được linh khí đất trời, còn có thể gia tăng số mệnh".
Cổ Kiếm Nam: "Ý cậu là có thể khai thác bất động sản ơ đây à?"
Ngô Bình trợn trắng mắt: "Bác Cổ, trong mắt bác toàn kiếm tiền không vậy. Với những người tu hành chúng cháu, tiền tiền nơi thế tục thật sự chẳng đáng là gì. Ý của cháu là giữ mảnh đất này lại dùng cho riêng mình chẳng phải tốt hơn sao?"
Cổ Kiếm Nam giật mình nói: "Một nơi rộng như vậy mà tự mình ở ư?"
Ngô Bình: "Đương nhiên là chính mình ở rồi. Nếu nhà họ Cổ bằng lòng thì cháu sẽ mua lại chỗ này".
"Cái này...", Cổ Kiếm Nam không ngờ Ngô Bình sẽ nói muốn mua lại nơi này nên thoáng chốc không biết nên trả lời thế nào.
Ngô Bình cười bảo: "Cháu có thể thanh toán một lần hết bảy mươi ngàn tiền tiên".
Cổ Kiếm Nam nói: "Cậu Ngô, chuyện này tôi cần phải bàn bạc với gia chủ một chút đã".
Ngô Bình: "Được, cháu chờ tin tức từ bác".
Cậu lại nhìn thoáng qua xung quanh rồi nói: "Cháu đi dạo xung quanh một lát, bác Cổ cứ tự nhiên".
"Được. Tôi về nhà họ Cổ trước, nếu có tin tức sẽ báo ngay cho cậu", Cổ Kiếm Nam nói xong bèn tạm biệt rồi rời đi.
Ngô Bình đi bộ từ trên núi xuống, đi được một đoạn đã thấy một con đường nhỏ lát đá do con người xây dựng, cậu bèn men theo nó đi xuống. Đi đến lưng chừng núi thì bỗng nghe thấy cách đó không xa có tiếng động, vừa quay đây đã thấy một thiếu niên và một cô gái trẻ đang luyện quyền trong mảnh đất trống.
Thiếu niên luyện một bộ quyền, trên trán lấm tấm mồ hôi, cô gái lập tức chỉ ra sự thiếu sót của cậu ta rồi bảo cậu ta luyện lại lần nữa.
Tuy cách cả mấy chục mét, nhưng thị lực của Ngô Bình rất mạnh, vừa nhìn đã nhận ra cơ thể thiếu niên kia có vấn đề, quyền pháp đang luyện cũng có sai sót. Nếu cậu ta cứ tiếp tục luyện thì chắc chắn sẽ hủy hoại cơ thể.
Cậu lắc đầu bước tới.
Thiếu niên nghe thấy có người đến thì dừng lại, cảnh giác nhìn về phía Ngô Bình. Cô gái kia cột tóc đuôi ngựa, mắt ngọc mày ngài, trên người toát ra một vẻ hiên ngang.
Ngô Bình đứng ngoài mấy chục bước cười nói: "Đang luyện quyền hả?"
Cô gái hỏi: "Anh có gì chỉ giáo à?"
Ngô Bình: "Tôi thấy thiếu niên kia luyện quyền không đúng lắm nên tới nhắc nhở một câu".
Thiếu niên ương bướng, vừa nghe lập tức cảm thấy không phục, hừ một tiếng nói: "Anh nói tôi luyện quyền không đúng? Anh có biết đánh quyền không vậy?"
Ngô Bình cũng không giận: "Cơ thể của cậu có vấn đề, nên không thể luyện loại quyền pháp đó".
"Nói bậy! Cơ thể của anh mới có vấn đề đó!"
Ngô Bình hết sức bất đắc dĩ nói: "Cậu đã không tin, vậy tạm biệt!", cậu nói xong định xoay người rời đi.
Cô gái kia lại như nghĩ đến gì đó, bỗng gọi cậu lại: "Đợi đã!"
Ngô Bình dừng lại hỏi: "Có chuyện gì hả?"
Cô gái chắp tay hỏi: "Anh trai, anh nói cơ thể của em trai tôi có vấn đề thì không biết có thể nói kỹ hơn được không?"
Ngô Bình xoay người lại nói: "Cậu ta trời sinh mạch tượng khác biệt, kinh mạch không giống người thường. Nếu cứ Cổ gắng luyện bộ quyền pháp cô dạy thì kinh mạch trên chân sẽ bị sai vị trí và tẩu hỏa nhập ma".
Sau đó, cậu hỏi thiếu niên: "Có phải khi cậu luyện bộ quyền pháp kia thì cảm thấy không dùng được lực. Giống như câu lái một chiếc xe 200 phân khối, nhưng chỉ có thể chạy được 50 phân khối đúng không?"
Cách hình dung ấy cực kỳ chính xác, thiếu niên không khỏi gật đầu hỏi: "Sao anh biết?"
Ngô Bình: "Tôi còn biết mỗi lần cậu luyện công sẽ đau bụng, đầu óc cũng không được tỉnh táo. Đó là lý do tại sao cậu luyện quyền một hồi đã toát mồ hôi".
Thiếu niên vô cùng kinh ngạc, không khỏi nhìn về phía cô gái.
Cô gái cúi gập người với Ngô Bình: "Anh trai tinh tường ghê, cơ thể em trai tôi đúng là có chút vấn đề. Anh có thể liếc một cái đã nhận ra thì không biết có cách nào trị được không?"
Ngô Bình cười nói: "Đây cũng không coi như cái gì xấu, chỉ là kinh mạch khác người thường thôi. Chỉ cần khi luyện công điều chỉnh một số chi tiết thì cũng không đáng lo".
Ánh mắt cô gái sáng lên: "Xin anh hãy giúp em trai tôi!", cô gái nói xong định cúi gập người với Ngô Bình.
Ngô Bình lắc mình né tránh, nhàn nhạt nói: "Cô không cần khách sáo như vậy. Dù sao tôi cũng đang rảnh, dạy cậu ta luyện cũng được".
Kế tiếp, cậu bắt đầu dạy thiếu niên cách luyện quyền và vận công. Cậu trực tiếp điều khiển chân khí đi một vòng trong cơ thể thiếu niên, sau đó chẳng mấy chốc đã dạy xong.
Cô gái im lặng đứng cạnh nhìn, đợi Ngô Bình dạy xong một lần bèn hỏi: "Vẫn chưa biết tên của anh".
Ngô Bình: "Tôi họ Ngô".
Cô gái: "Anh Ngô, tôi tên Lục Tinh Sương, đây là em trai tôi Lục Tiểu Phàm".
Ngô Bình như lơ đãng hỏi: "Hai người nghĩ gì mà luyện quyền ở đây vậy?"
Lục Tinh Sương đáp: "Nhà tôi ở bên kia núi, trước đây tụi tôi thường xuyên đến bên này chơi, cảm thấy không khí ở đây tươi mát nên ngày nào cũng dẫn em trai đến luyện quyền".
Ngô Bình: "Xem ra nhà các cô là một thế gia võ học".
Lục Tinh Sương nói: "Tụi tôi chỉ học được một chút công phu của bố thôi".
Ngô Bình lại dạy một lát, thiếu niên làm theo lời cậu luyện thì cũng cảm thấy dễ thở, trên trái không toát mồ hôi nữa, còn càng luyện càng thoải mái. Cậu ta không khỏi vui vẻ reo lên: "Tốt quá! Cảm ơn anh Ngô!"
Chương 2533: Xung đột trong thung lũng
Ngô Bình cười, nói: “Đừng khách sáo, mọi người tiếp tục tập quyền đi, hẹn gặp lại”.
Lục Tinh Sương thấy cậu định đi thì vội nói: “Anh Ngô, có thể để lại số điện thoại của anh được không? Nhất định nhà họ Lục của tôi sẽ hậu tạ đại ơn của anh”.
Ngô Bình phất tay, cậu và hai chị em này mới gặp nhau lần đầu, không chừng sau này sẽ không còn cơ hội gặp lại nữa, không cần thiết phải để lại số điện thoại. Cậu nói xong thì bỏ đi, Lục Tinh Sương đuổi theo nhưng mới đuổi được mấy bước thì đã không thấy Ngô Bình đâu nữa.
Lục Tiểu Phàm trợn tròn mắt, ngạc nhiên nói: “Chị, võ công của anh Ngô Bình giỏi thật, chắc anh ấy không phải tiên nhân đấy chứ?”
Hai chị em họ chỉ học được một ít võ, không có công pháp thật sự, miễn cưỡng cũng có thể xếp vào kỳ luyện khí, nên đương nhiên không thể nào hiểu được võ công của Ngô Bình.
Lục Tinh Sương nói với Lục Tiểu Phàm bằng ánh mắt mơ màng: “Tiểu Phàm, em về trước đi, chị đuổi theo anh Ngô”.
Lục Tiểu Phàm lo lắng: “Chị, chị đợi em với, em cũng đi”. Nhưng Lục Tinh Sương đã đuổi theo, cậu ta không thể bám theo kịp”.
Một lúc sau Ngô Bình đến thung lũng, trong thung lũng có rất nhiều người đang dạo chơi, người thì chơi phóng đĩa với chó cưng, người thì cắm trại, còn cả những đôi tình nhân đang ôm ấp nhau trong lều, không khí rất vui vẻ, thoải mái.
Lúc này, có hai chiếc xe địa hình chạy đến, động cơ máy kêu inh ỏi, người trên xe bấm còi liên tục, sau đó hét lớn lên: “Mau chóng rời khỏi đây, ai không đi thì lát nữa sẽ biết tay”.
Thung lũng này là nơi cư dân thành phố yêu thích nhất, môi trường tự nhiên, hơn nữa còn rất ít côn trùng, giờ đột nhiên bị người ta đuổi đi khiến những người đến vui chơi này cảm thấy rất bất mãn.
Một đôi tình nhân đứng dậy, người đàn ông đeo kính râm, giận dữ chất vấn: “Chỗ này cũng đâu phải lãnh địa của riêng ai, các người dựa vào đâu mà đuổi chúng tôi?”
Người trên xe nói: “Nhóc con, cãi lại tôi đúng không?”
Chiếc xe đó lái thẳng đến trước mặt đôi tình nhân trẻ, bốn người đàn ông cao to xuống xe, xô ngã người đàn ông đó.
Người đàn ông bị xô ngã xuống đất, giận dữ nói: “Các người thật vô pháp vô thiên”.
Một người đàn ông đầu trọc da đen xăm mặt cười kệch cỡm, nói: “Bọn tao là trời, bọn tao là pháp luật, còn không cút đi”.
Những người xung quanh thấy đám người này hung dữ như thần chết thì chỉ biết tức giận chứ không dám lên tiếng, ùn ùn bỏ đi.
Lúc này Ngô Bình bước tới, hạ giọng nói: “Các người không có tư cách đuổi người khác đi”.
Người đàn ông xăm mặt thấy vẫn còn người chống đối lại họ thì cười khẩy, bước qua, đưa tay ra tóm lấy cổ Ngô Bình. Nhưng anh ta vừa đưa tay qua thì đã bị Ngô Bình nắm lấy cổ tay, sau đó bẻ nhẹ.
Người đàn ông liền đau đớn hét lên, sau đó quỳ xuống đất hét: “Sắp gãy rồi, xin tha mạng, tha mạng…”
Ngô Bình cười lạnh lùng: “Chẳng phải lúc nãy anh rất ngông cuồng sao? Sao không tiếp tục ngông cuồng nữa?”
Người đàn ông đó toát mồ hôi lạnh đầy trán, lớn tiếng nói: “Hảo hán, tôi sai rồi, tôi thật sự đã sai rồi…”
Ngô Bình hất tay, hất người đàn ông đó văng ra xa mười mấy mét, đập mạnh lên sàn.
Những người còn lại thấy Ngô Bình biết võ công thì liền lùi lại, sau đó một người đàn ông không cao, mặc đồ đen bước ra. Rõ ràng người đàn ông áo đen đó là cầm đầu của bọn chúng, hơn nữa thực lực còn rất mạnh.
Người đàn ông áo đen tiến về phía Ngô Bình, nhún nhẹ hai vai, cả người liền kêu lên lạo xạo, như tiếng đậu tằm xào.
Nhưng người đó vừa tiến gần lại Ngô Bình thì đã bị cậu đá văng ra. Sau khi người đàn ông áo đen ngã xuống đất thì liền sùi bọt mép, co giật cả người.
Ngô Bình nói với giọng khinh miệt: “Mau cút đi”.
Đám người đó thấy đại ca mình cũng bị đánh bại thì liền mất đi ý chí, lập tức kéo người bị thương lên xe, mau chóng rời khỏi thung lũng.
Những người xung quanh im lặng một lúc rồi đột ngột vỗ tay cổ vũ nồng nhiệt.
“Hay lắm”.
“Anh là hảo hán”.
Cách đó không xa, Lục Tinh Sương nhìn Ngô Bình với ánh mắt ngưỡng mộ, người đàn ông này quả thật không đơn giản.
Cô ấy tiến nhanh về phía Ngô Bình, cười, nói: “Anh Ngô”.
Ngô Bình hơi bất ngờ khi thấy cô ấy, cậu nói: “Cô Lục, sao cô cũng xuống núi?”
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, tôi quen mấy người lúc nãy, họ nhà người của nhà họ Âm”.
Ngô Bình: “Nhà họ Âm?”
Lục Tinh Sương gật đầu: “Giờ mảnh đất này thuộc sở hữu của nhà họ Cổ, nhà họ Âm là hộ khác đến nhưng thực lực rất mạnh, nghe nói đang chuẩn bị giành mảnh đất này từ tay nhà họ Cổ, dùng để phát triển nghĩa trang quy mô lớn. Tôi nghe nói nhà họ Âm định xây dựng ba trăm ngàn mộ phần ở đây”.
Ngô Bình: “Thì ra là người do nhà họ Âm phái đến, hèn gì”.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà họ Âm làm việc không nói nguyên tắc, lúc nãy anh đánh người của họ, nhất định phải cẩn thận”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết rồi, cảm ơn cô đã nhắc nhở”.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, nhà tôi ở bên núi, anh có thời gian ghé chơi không?”
Ngô Bình: “Tôi không đến làm phiền đâu”.
Dường như Lục Tinh Sương đã đoán được việc Ngô Bình sẽ từ chối, cô ấy nói: “Anh Ngô, từ nhỏ tôi đã lớn lên trên núi, biết trên núi có một hang động, bên trong có thứ rất đặc biệt”.
Cô ấy nói như vậy quả thật đã khơi dậy hứng thú của Ngô Bình, cậu hỏi: “Thứ gì đặc biệt?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Tôi có thể dắt anh Ngô đi, đến lúc đó anh sẽ biết”.
Ngô Bình xoa mũi, cảm giác hình như cô gái xinh đẹp này có ý với mình, có điều sự tò mò vẫn nhiều hơn đắn đo, cậu gật đầu, nói: “Được, cô dẫn đường đi”.
Hai người họ lại lên núi, sau khi băng qua núi thì đi thêm một đoạn nữa. Mặt kia của quả núi là sườn khuất nắng, ánh nắng khá ít, vì vậy có vẻ khá âm u. Chỗ này khắp nơi đều là bụi rậm, rất khó đi lại, may mà Ngô Bình có pháp thuật nên những nơi cậu đi qua cây cỏ đều tự động nhường đường để cậu đi.
Lục Tinh Sương cảm thấy rất thần kỳ, càng cảm thấy Ngô Bình thâm sâu khó lường hơn. Họ đi được mười mấy dặm đường núi thì đến một rừng cây heo hút. Lúc đến trước một ngọn núi đá lớn, Lục Tinh Sương dừng lại, nói: “Anh Ngô, cửa vào nằm dưới tảng đá này, lúc nhỏ tôi còn có thể chui vào, giờ lớn rồi, không thể chui vào được nữa”.
Ngô Bình ngồi xổm xuống quan sát, phát hiện đúng là bên dưới tảng đá lớn có một cửa động nhỏ bị cỏ dại che lấp. Nếu như không nhờ Lục Tinh Sương chỉ thì cậu cũng rất khó tìm được cửa động khó thấy này.
Cậu quan sát một lúc rồi đưa tay xuống dưới tảng đá lớn, đẩy nhẹ. Một tiếng động lớn vang lên, tảng đá lớn nặng mấy chục tấn bỗng lăn ra xa một mét, để lộ cửa động hoàn chỉnh với đường kính hơn một mét bên dưới.
Ngô Bình quan sát cửa động, phát hiện nó rất sâu, bên trong tối om.
Lục Tinh Sương: “Đã mấy năm rồi tôi không xuống đó, trong ký ức của tôi, chỗ này cách đáy động chừng hai mươi mấy mét. Không gian bên dưới rất rộng. Anh Ngô, chúng ta vào xem thử không?”
Ngô Bình cười, hỏi: “Cô Lục, cô đừng úp mở nữa, có thể nói cho tôi biết rốt cuộc thứ đặc biệt mà cô nói là gì không?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Thôi được, thật ra đó là một số loài nấm phát sáng, có mùi rất thơm. Còn có một số côn trùng biết phát sáng, lúc nhỏ tôi thường dắt em trai đến chơi”.
Ngô Bình động lòng: “Nấm phát sáng sao? Cô từng ăn chúng chưa?”
Lục Tinh Sương liền lắc đầu: “Chưa, bố tôi không cho tôi ăn lung tung”.
Ngô Bình nói: “Đi theo tôi”. Cậu nói xong thì nhảy xuống dưới, Lục Tinh Sương cũng theo sau, hai người cùng tiến vào trong.
Chương 2534: Thôn họ Lục
Ngô Bình khom người, bốc một nắm đất đen, cẩn thận quan sát. Cậu phát hiện trong nắm đất đen đó có bột mịn lấp lánh. Cậu đưa nắm đất đen lên trước mũi để ngửi thì ngửi thấy một mùi hương nhẹ.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, đất này có vấn đề gì sao?”
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu nói: “Trong đất này có lẫn linh thổ, thậm chí còn có thành phần thần thổ vi lượng”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Anh Ngô, linh thổ là gì?”
“Tóm lại là một thứ tốt”. Cậu vừa nói vừa tiếp tục đi vào trong, sau khi băng qua mấy mỏm đất dài và cao mấy mét, một vài loại nấm phát sáng xuất hiện trước mặt họ, có lớn có nhỏ, đủ màu sắc.
Lục Tinh Sương cười, nói: “Nhìn kìa, chính là những thứ đó”.
Ngô Bình bước nhanh đến trước một cây nấm cao hai tấc, cậu nhổ nấm lên, ngửi thử, sau đó cẩn thận cắn một miếng nhỏ bên mép, dược lực lập tức lan khắp cơ thể cậu.
Vài phút sau, cậu nói với Lục Tinh Sương: “Cô Lục, cây nấm này có mười bốn loại dược tính, trong đó có chín loại có lợi cho cơ thể người”.
Mắt Lục Tinh Sương sáng lên, cô ta nói: “Anh Ngô, ý anh là số nấm này đều là hàng tốt sao?”
Ngô Bình cười, nói: “Chúng đều có thể dùng làm thuốc”.
Cậu lại bước lên mấy bước, nhổ tiếp cây nấm thứ hai và nếm thử. Lần này, cậu phát hiện nhiều dược tính hơn, tổng cộng hai mươi ba loại, trong đó có bốn loại giống với loại có trong cây nấm trước đó, những loại còn lại thì khác hẳn.
Ngô Bình lấy ra mấy cái túi và bắt đầu hái nấm. Sau khi hái được mười bao đầy, cậu mới phát hiện cấm chế mà người ta lập ra trước đó làm méo mó cả không gian.
Lục Tinh Sương chỉ về trước, nói: “Ở phía sau càng kỳ quặc hơn, tôi cứ vào đó là bị lạc đường, cuối cùng vẫn đi về điểm xuất phát”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Chỗ này có cấm chế”.
Lục Tinh Sương hỏi: “Cấm chế sao? Anh Ngô, vậy chúng ta có vào đó không?”
“Khi nào rảnh thì lại ghé”. Ngô Bình cười, nói: “Cô Lục, chúng ta lên trên trước đi”.
Hai người họ quay lên mặt đất, Ngô Bình lại đẩy tảng đá về lại chỗ cũ.
Lục Tinh Sương: “Anh Ngô, chỗ này cách nhà tôi không xa, đến nhà tôi ngồi chơi chút đi”.
Lòng thành khó chối từ, Ngô Bình chỉ đành gật đầu: “Được, vậy thì phiền cô rồi”.
Họ xuống núi, đi thêm mấy dặm nữa thì đến một thôn núi nhỏ. Bên trong thôn chỉ có mấy hộ dân, nhưng hộ nào cũng tường trắng ngói xanh, rất khí phái, không giống như nơi sống của người nông thôn.
Trước thôn không có đường, chỉ có một con đường mòn nhỏ, ngõ vào thôn có một tảng đá ốc sên, một ông lão râu bạc đang ngồi bên trên, bên cạnh là một con chó đen.
Lục Tinh Sương nhìn thấy ông ta thì liền chào: “Ông nội”.
Ông lão cười, nói: “Tinh Sương về rồi à, đây là bạn cháu sao?”
Lục Tinh Sương gật đầu: “Ông nội, đây là anh Ngô, anh ấy đã chữa khỏi bệnh cho em cháu”.
Ông lão gật nhẹ đầu, cười, nói: “Anh bạn, cảm ơn cậu nhé”.
Ngô Bình chào: “Chào ông, chuyện nhỏ thôi, không có gì”.
Ông lão: “Ha ha, ừm, mời vào nhà tôi ngồi chơi”.
Ngô Bình theo Lục Tinh Sương vào trong thôn, cậu hỏi: “Thôn của cô đều họ Lục hết sao?”
Lục Tinh Sương cười, nói: “Đúng thế, người trong thôn đều họ Lục”.
Ngô Bình: “Tôi thấy mấy ngôi nhà này được xây dựng ít nhất cũng mấy trăm năm rồi nhỉ?”
Lục Tinh Sương: “Ừ, nghe ông nội tôi nói cũng gần hai trăm năm rồi”.
Hai người vừa nói vừa đến trước một cánh cửa lớn, Lục Tinh Sương mở cửa, mời cậu vào trong.
Lục Tiểu Phàm ra đón, thấy Ngô Bình thì vui mừng nói: “Anh Ngô”.
Lục Tinh Sương: “Tiểu Phàm, có bố mẹ ở nhà không?”
Lục Tiểu Phàm: “Bố ra ngoài cùng bác hai rồi, mẹ đang nấu ăn”.
Lục Tinh Sương mời Ngô Bình vào phòng khách, đích thân rót trà cho cậu. Cậu uống vài ngụm, nói chuyện vài câu thì nghe có tiếng người đến. Ngô Bình rất thính tai, cậu lập tức đứng dậy, nghiêm túc nói: “Có người bị thương rồi”.
Lục Tinh Sương giật mình, chạy vội ra ngoài, cô ta vừa ra đến sân thì nhìn thấy bố mình mặt mày tái mét, đang vội vã đi vào.
Người đàn ông này cao to, tầm bốn mươi tuổi, ông ta không nói lời nào, xông thẳng vào phòng khách, ngồi lên ghế và nói: “Tiểu Phàm, gọi mẹ con ra đây”.
Lục Tiểu Phàm vội vã chạy ra sau gọi mẹ, Lục Tinh Sương thấy bộ dạng đó của bố mình thì nước mắt cứ chảy dài, thút thít hỏi: “Bố, bố sao thế?”
Ngô Bình kéo Lục Tinh Sương lại, hạ giọng nói: “Ông ấy không sống được bao lâu nữa, chỉ còn lại chút hơi thở cuối cùng thôi, ông ấy muốn giữ lại nó để nói chuyện quan trọng nhất, cô đừng hỏi nữa”.
Lục Tinh Sương điếng người, cô ta không ngờ tình trạng của bố mình lại nghiêm trọng đến thế.
Ngô Bình đến trước mặt người đàn ông đó, quan sát rồi hỏi: “Bác Lục, tôi là bạn của Lục Tinh Sương, tôi biết bác đang bị thương nặng, tâm mạch đã đứt nhưng nếu như tin tưởng tôi, tôi có thể cứu mạng bác”.
Lời của Ngô Bình khiến người đàn ông đó rất ngạc nhiên, ông ta nhìn Ngô Bình chằm chằm, sau đó gật đầu.
Ngô Bình: “Vậy được, bác không cần nói gì cả, cứ làm theo tôi là được”.
Cậu đi về phía sau người đàn ông trung niên, đưa tay lên trên đầu của ông ta, sau đó ngưng tụ bí lực thành những sợi nhỏ, truyền vào đầu ông ta, để nó lan tỏa ra khắp cơ thể. Bí lực ngưng tụ thành sợi bảo vệ những tâm mạch bị đứt gãy của ông ta, và giúp chúng nhanh chóng hồi phục.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp trẻ trung mặc đồ đỏ bước ra, nhìn thấy Ngô Bình đang ấn tay trên đầu chồng mình thì chau mày. May mà Lục Tinh Sương nhanh chân chạy qua, nhỏ tiếng nói: “Mẹ, đấy là anh Ngô, anh ấy đang trị thương cho bố”.
Người phụ nữ nắm chặt nắm tay, khẽ hỏi: “Tinh Sương, vị công tử này có lai lịch thế nào? Con có biết không?”
Lục Tinh Sương: “Mẹ, bệnh của Tiểu Phàm là nhờ anh ấy trị khỏi đấy”.
Người phụ nữ “ồ” một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Lục Tinh Sương: “Mẹ, trước đó bố con đã đi đâu? Sao lại bị thương?”
Người phụ nữ thở dài, nói: “Chuyện này có liên quan đến việc nhà họ Lục chúng ta dọn đến đây. Đợi bố con hồi phục lại, ông ấy sẽ nói với các con”.
Sau mười mấy phút, tâm mạch của người đàn ông trung niên đã khôi phục lại gần như hoàn toàn, Ngô Bình lấy tay ra. Một phần bí lực của cậu vẫn ở lại trong cơ thể đối phương, đủ để giúp tâm mạch của ông ta khôi phục hoàn toàn.
Người đàn ông trung niên mở mắt ra, muốn đứng dậy cảm ơn Ngô Bình nhưng bị Ngô Bình giữ lại.
“Bác Lục, khoan hẵng cử động. Bây giờ bác vẫn chưa bình phục hoàn toàn, cần nghỉ ngơi nửa ngày”.
Người đàn ông trung niên không đứng dậy nữa, nói: “Lục Huyền Phong cảm ơn công tử cứu mạng”.
Người đó tên Lục Huyền Phong, là bố của Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm.
Ngô Bình: “Bác Lục đừng khách sáo”.
Người phụ nữ đó cũng rất cảm kích, tiếng lên trước quỳ xuống cảm ơn.
“Bác gái khách sáo quá”. Ngô Bình vội đỡ bà ta dậy.
Lục Tinh Sương liền hỏi: “Bố, là ai đã đánh bố bị thương?”
Lục Huyền Phong thở dài, nói: “Là kẻ thù không đội trời chung của thôn họ Lục chúng ta, bọn họ lại xuất hiện rồi”.
“Kẻ thù không đội trời chung?”, Lục Tinh Sương bất ngờ “Chúng ta làm gì có kẻ thù không đội trời chung?”
Lục Huyền Phong: “Chuyện này phải kể từ hơn hai trăm sáu mươi năm trước, lúc đó, tổ tiên họ Lục chúng ta là cao thủ dưới trướng Hạ Hoàng, có công lao rất lớn. Sau khi Hạ Hoàng đăng cơ, tổ tiên được trọng dụng, làm quan nhất phẩm, sau đó còn được phong là Đông Lăng Hầu. Sau khi được phong hầu, tổ tiên họ Lục chúng ta đã chuyên tâm vào võ học và việc tu hành. Có một lần tình cờ, lão tổ đã có được một thiên bài, trên đó có chứa võ học vô thượng, có đều, lão tổ nghiên cứu rất lâu nhưng cũng chỉ học được sơ sơ”.
Chương 2535: Bảo vệ Thiên Bia
Lục Tiểu Phàm: "Vậy sau thì sao?"
Lục Huyền Phong thở dài một tiếng: "Sau, một vị quan to trong triều nghe thấy chuyện đó thì muốn có được Thiên Bia. Lão tổ không đồng ý, đối phương bèn vu oan hãm hại người trước mặt hoàng đế. Chẳng bao lâu sau, nhà họ Lục đã sa sút, lão tổ bị nhốt vào ngục, cả gia tộc bị xét nhà. Có điều, lão tổ đã có chuẩn bị từ lâu, trước đó nửa tháng đã bảo già trẻ trong nhà rời đi, cầm Thiên Bia trốn vào núi sâu rừng già mãi đến ngày nay".
Ngô Bình: "Thì ra là vậy".
Lục Huyền Phong: "Mấy ngày trước, có mấy người bên ngoài đến đây. Lúc đó, tôi đã cảm thấy họ kỳ lạ, sau khi có lệ vài câu thì âm thầm quan sát. Hôm nay, tôi phát hiện bọn họ liên hệ với cao thủ và cũng nghe trộm được cuộc nói chuyện của họ. Có điều, thực lực của người nọ quá mạnh, nói một nửa đã phát hiện ra tôi. Tôi đánh mấy chiêu với gã thì bị thương nặng, chỉ có thể liều mạng chạy về báo tin!"
Ngô Bình: "Tu vi của bác Lục cũng không thấp, đối phương có thể đánh bác bị thương thì thực lực chắc hẳn cũng không kém".
Lục Huyền Phong gật đầu: "Đúng vậy. Tôi cảm thấy người nọ có thể là Luyện Khí hậu kỳ".
Lục Tinh Sương: "Bố, con sẽ đi báo cho mọi người!"
Lục Huyền Phong gật đầu: "Con đi mau đi!"
Lục Tinh Sương còn chưa ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài truyền đến một tiếng hét. Sau đó, cửa bị người đá văng, hơn mười sát thủ bịt mặt mặc áo đen xông vào, vung đao là chém.
Lục Tinh Sương lắc mình lui ra sau, vừa định lấy vũ khí đã thấy một bóng người xẹt qua, hơn mười cao thủ kia lập tức ngã xuống đất, miệng mũi trào máu, chết tươi tại chỗ!
Người ra tay chính là Ngô Bình, cậu nhìn thoáng qua ngoài cửa rồi cau mày nói: "Có rất nhiều cao thủ đang chạy đến, xem ra đối phương đã ra tay!"
Lục Huyền Phong hoảng sợ, đứng bật dậy, cắn răng nói: "Liều mạng với họ!"
Ngô Bình có hơi khó xử, thực ra cậu không muốn nhúng tay vào chuyện của nhà người khác. Nhưng cố tình mình lại quen Lục Tinh Sương, còn chữa trị cho Lục Huyền Phong nên đã chẳng thể ngó lơ nữa rồi. Cậu khẽ thở dài rồi nói: "Bác Lục đừng lo, để tôi đi ra ngoài xem thử".
Cậu nói xong thì hóa thành một cái bóng đen biến mất trước mặt mọi người.
Lục Huyền Phong thấy được thân pháp của Ngô Bình thì không khỏi thốt lên: "Thân pháp lợi hại thật! Cậu Ngô này ít nhất cũng là cao thủ Bí Cảnh!"
Ngô Bình lao ra sân thì thấy có rất nhiều cao thủ đang tràn vào thôn, ít nhất cũng phải cả trăm người. Tu vi của những sát thủ ấy cũng không cao lắm, đa số là Luyện Khí hậu kỳ, còn có một vài người là cao thủ Bí Cảnh. Bọn họ ra tay cực kỳ tàn nhẫn, xông vào nhà nào cứ thấy người là giết!
Trong căn nhà gần đó, có đôi vợ chồng trẻ bị giết chết, đứa nhỏ khóc lóc nhào về phía xác chết của mẹ, một gã áo đen vung dao lên bổ xuống.
"Ầm!"
Bỗng có một nắm tay đấm lên người gã khiến gã bay ra mấy mét, sau đó người nọ lập tức ôm lấy đứa trẻ.
Người ra tay chính Ngô Bình, cậu thả đứa nhỏ vào phòng rồi đi ra cầm lấy một thanh đao, múa may tạo ra đao khí rợp trời xông về phía đám người kia.
Máu tươi bắn ra, những sát thủ ở đây không có ai là đối thủ của cậu, chỉ mấy vài giây, trong sân đã ngổn ngang xác chết.
Cả thôn đều bị bao phủ bởi tiếng la hét giết chóc, thôn dân anh dũng chống trả, còn có sự tham gia của Ngô Bình nên đám sát thủ lập tức cảm thấy cực kỳ áp lực.
Ngay khi sát thủ đã chết một phần ba thì có người hô lên một tiếng, sau đó đám người áo đen kia lập tức rút lui.
Ngô Bình đuổi theo giết thêm mấy tên, còn lại thì thả họ rời đi.
Quay về thôn, chỉ thấy nhà nào cũng có người chết. Thôn họ Lục có hơn 100 hộ, 37 người trong đó có nam nữ già trẻ bị giết, 40 người bị thương, thương vong nặng nề!
Nhà nào cũng vang lên tiếng rên khóc, Lục Huyền Phong đứng trước cửa mà nước mắt như mưa.
"Ông lão" trước đó bị đứt một tay, trên mặt cũng có một vết đao đẫm máu. Ông ta cố nhịn đau kiểm tra từng nhà.
Ngô Bình cũng không nói gì mà chỉ dốc hết sức chữa trị cho người bị thương.
Sau khi cầm máu cho mọi người, cậu bèn nói với Lục Huyền Phong: "Bác Lục, rõ ràng mục đích của đối phương chính là muốn giết người diệt khẩu. Lần này không thành công thì chắc chắn họ sẽ đến tiếp một lần nữa".
Lục Huyền Phong thở dài: "Đúng vậy. Thôn họ Lục này không thể ở lại được nữa. Nhưng mà, chúng tôi có nhiều người bị thương như vậy, lại già trẻ đều có thì có thể đi đâu?"
Ngô Bình suy nghĩ một lát rồi nói: "Hay là vậy đi. Tôi bảo người sắp xếp chỗ ở cho mọi người, sau đó lại nghĩ cách".
Lục Huyền Phong vội vàng nói: "Vậy thì tốt quá, cảm ơn cậu Ngô!"
Sau đó, Ngô Bình gọi điện cho Nghiêm Lãnh Thạch hỏi ông ta có thể tìm được 10 cái trực thăng không vì cậu định vận chuyển mấy chục người đến nơi an toàn. Nghiêm Lãnh Thạch lập tức đồng ý rồi hỏi rõ vị trí.
Nửa tiếng sau, 10 cái trực thăng lần lượt hạ xuống cửa thôn, mọi người xếp hàng leo lên trực thăng rồi được vận chuyển đến cùng một nơi.
Khi chiếc trực thăng cuối cùng hạ xuống, Lục Huyền Phong lại không có leo lên mà chần chờ một lát rồi nói với Ngô Bình: "Cậu Ngô, cậu còn nhớ Thiên Bia mà tôi nói không?"
Ngô Bình gật đầu: "Nhớ".
Lục Huyền Phong: "Thế hệ con cháu của nhà họ Lục hầu như đều nghiên cứu Thiên Bia, tiếc là không thu hoạch được gì. Cậu Ngô có ân với nhà chúng tôi, tôi và những trưởng lão trong tộc đã bàn bạc và quyết định tặng nó cho cậu!"
Ngô Bình nói: "Thiên Bia cực kỳ quan trọng với nhà họ Lục, tôi không thể nhận được".
Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô đừng từ chối, chúng tôi thật sự muốn tặng nó cho cậu. Nếu không có cậu thì chúng tôi chẳng những không giữ được Thiên Bia, mà cả nhà họ Lục cũng sẽ bị giết sạch".
Ngô Bình thấy ông ta thật lòng muốn tặng bèn nói: "Vậy được rồi".
Lục Huyền Phong dẫn Ngô Bình đến một hộ, mở một cánh cửa ra rồi dẫn Ngô Bình vào.
Sau khi đi được mấy trăm mét đã đến một mảnh đất khá rộng. Chỉ thấy bên trong có một tấm bia đá bằng đồng cao ba mét, được phủ vải đỏ bên ngoài.
Lục Huyền Phong: "Cậu Ngô, cậu có thể tìm người chở nó đi".
Ngô Bình bước tới nhìn thoáng qua rồi vung tay lên, cất nó vào nhẫn trữ vật.
Lục Huyền Phong ngơ ngác nhìn, cảm khái: "Không ngờ cậu lại có pháp khí trữ vật, đúng là khiến người ta phải hâm mộ".
Ngô Bình: "Bác Lục, chúng ta đi thôi, trực thăng vẫn đang chờ".
Vì vậy, đám Ngô Bình ngồi chiếc trực thăng cuối cùng đi tới nơi mà Nghiêm Lãnh Thạch đã sắp xếp, đó là một ký túc xá dành cho công nhân của một nhà máy tư nhân. Nơi này có một khu sinh hoạt rộng lớn, vốn có mấy trăm công nhân ở. Sau này, nhà máy ngừng hoạt động, nơi này cũng tạm thời bỏ hoang.
Sau khi sắp xếp cho mọi người xong, Ngô Bình gọi Nghiêm Lãnh Thạch tới nói: "Ông chuẩn bị một chút đồ dùng sinh hoạt hàng ngày rồi tìm vài đầu bếp tới đây".
Nghiêm Lãnh Thạch cũng không hỏi nhiều, chỉ nói: "Vâng, chủ nhân yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cho họ thật tốt".
"Cô Lục, cô tới đây một lát", Ngô Bình gọi Lục Tinh Sương.
Vẻ mặt Lục Tinh Sương có chút ngơ ngác, xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ta vẫn chưa thể khôi phục lại" được từ trong trận giết chóc đầy máu me kia.
"Được", Lục Tinh Sương hoàn hồn lại, bị Ngô Bình gọi vào văn phòng bên cạnh.
"Cô Lục, trong khoảng thời gian này, thôn dân nhà họ Lục các cô cứ tạm ở đây đã. Các cô cần gì cứ việc nói với người nơi này, hoặc có thể trực tiếp gọi cho tôi".
Đôi mắt xinh đẹp của Lục Tinh Sương rưng rưng rồi gật đầu thật mạnh: "Anh Ngô, cảm ơn anh rất nhiều. Nếu hôm nay không có anh thì thôn chúng tôi tiêu rồi".
Ngô Bình vỗ vai cô ta nói: "Mọi chuyện đều đã trôi qua, mọi thứ sẽ dần tốt hơn".
Sau khi sắp xếp xong, Ngô Bình bèn tìm một nơi im lặng lấy tấm bia bằng đồng kia ra. Cậu muốn xem thử, bên trên cái gọi là Thiên Bia này rốt cuộc ghi lại võ đạo gì mà lại khiến người ta nhớ mãi cả mấy trăm năm!
Bình luận facebook