-
Chương 2526-2530
Chương 2526: Bên trên làm khó
Ngô Bình: “Đệ tử Liên Sơn Tông đều không cần kiểm tra cổ pháp, chỉ kiểm tra một mình tôi, vậy có nghĩa là có người không muốn tôi vào Liên Sơn Tông?”
Chu Kỳ Phu thở dài nói: "Một nhánh của tôi không có thành tựu ở Liên Sơn Tông, có vài người nghe nói cậu có tư chất tốt thì không hi vọng cậu gia nhập”.
Ngô Bình bật cười, nói: “Lão quán chủ, không gia nhập cũng chẳng sao”.
Chu Kỳ Phu: “Hay là cứ thử xem trước đã, nếu như cậu qua được thì những người đó đều sẽ ngoan ngoãn im miệng thôi”.
Ngô Bình: “Được, hôm nay tôi sẽ qua đó”.
“Vậy được, cậu mau qua đây”.
Hôm đó, Ngô Bình dùng thuật độn Ngũ Hành, xuất hiện ở võ quán Liên Sơn. Cậu vừa quay về đến võ quán thì phát hiện tất cả học viên đều đang quỳ dưới đất còn một đám người khác thì ngồi chễm chệ trên ghế ở giữa sân diễn võ, đến cả Chu Kỳ Phu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh họ.
Đám người đó gồm ba nam một nữ, đều còn khá trẻ, nhưng ai cũng để mắt trên trán, cao ngạo vô cùng, cứ như những thành viên đang quỳ xung quanh họ chỉ là kiến cỏ, chẳng đáng để nhắc đến.
“Chu trưởng lão, chúng tôi đợi thêm mười lăm phút nữa, nếu Ngô Bình vẫn không đến thì lần kiểm tra này xem như thất bại, chúng tôi sẽ quay về báo cáo ngay”. Một người đàn ông mặc áo vàng trong số đó nói.
Chu Kỳ Phu nói với vẻ mặt khó coi: “Các vị, Ngô Bình ở cách đây mấy trăm dặm, không thể nào đến được trong thời gian ngắn, xin hãy đợi thêm chút nữa”.
Người đàn ông áo vàng bình thản nói: “Xin lỗi, chúng tôi không rảnh đợi chờ một người không tên tuổi”.
Chu Kỳ Phu chau mày, nói: “Theo lý mà nói, Ngô Bình đã lĩnh hội được ba loại bí kỹ thì đã có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền”.
Người đàn ông áo vàng nói: “Có phải lĩnh hội được ba loại bí kỹ hay không thì chúng tôi còn phải kiểm tra, không thể các ông nói sao thì nghe vậy được. Dù sao thì Liên Sơn Tông cũng chỉ có hơn ba trăm đệ tử chân truyền, hơn nữa mỗi năm chỉ tăng thêm không quá năm người, mỗi một vị trí đều vô cùng quý giá”.
Anh ta nói đến đây thì nhìn đồng hồ, cười, nói: “Xem ra cậu ta không kịp đến rồi, chúng ta chuẩn bị quay về tông môn thôi”.
Ngô Bình: “Các anh nôn nóng gì chứ, chẳng phải tôi đã đến rồi sao?”
Lúc này, Ngô Bình bước vào từ cửa chính, người trong võ quán nhìn thấy cậu thì đều ngước mặt, mỉm cười.
Chu Kỳ Phu cũng thở phào, nói: “Ngô Bình, mấy vị đây là sứ giả được tông môn phái đến, muốn kiểm tra xem cậu có thiên phú thật không”.
Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì mau kiểm tra đi, tôi bận lắm, không có thời gian nói tào lao đâu”.
Người đàn ông áo vàng chau mày, nói: “Cậu là Ngô Bình sao? Cậu nói cậu đã học được ba loại bí kỹ có thật không?”
Ngô Bình: “Xạo đó”.
Người đàn ông áo vàng ngơ người, sau đó cười lớn, nói với Chu Kỳ Phu: “Chu trưởng lão, giờ thì lộ rồi nhé, tự cậu ta đã nhận là xạo rồi”.
Chu Kỳ Phu nhìn sang Ngô Bình, khó xử hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Bút ký Liên Sơn đã ghi lại ba bộ công pháp giai đoạn, bảy loại tuyệt học, chín loại bí kỹ, ba loại thần thông. Tôi học được bốn loại tuyệt học, chín loại tuyệt kỹ, còn luyện được một bộ công pháp”.
Những thứ đó đều do cậu tự tu luyện sau này, vẫn chưa nói với Chu Kỳ Phu.
Mấy người của Liên Sơn Tông đều ngây ra, một mình cậu học được mười bốn món? Sao có thể chứ”.
Người đàn ông áo vàng sầm mặt, nói: “Chuyện này không đùa được đâu, nếu cậu dám bốc phét lung tung thì sẽ chết thê thảm đó”.
Ngô Bình: “Đó là do tôi chưa muốn luyện, nếu không thì cả hai mươi hai món tôi đều có thể biết hết”.
Mấy người đó không tin, một người đàn ông áo xanh cười khẩy, nói: “Đừng bốc phét nữa, cậu hãy biểu diễn những gì cậu học được đi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các anh muốn dùng cổ pháp gì đó để kiểm tra sao?Tôi học được bao nhiêu loại không liên quan đến các anh, hoàn thành bài kiểm tra trước đã”.
Mấy người đó nhìn nhau, người đàn ông áo vàng nói: “Kiểm tra bằng cổ pháp đầy rủi ro, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”
Ngô Bình: “Không sao, nếu không có bản lĩnh thì tôi đã không đến”.
Người đàn ông áo vàng gật đầu: “OK, bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết cái gì là kiểm tra bằng cổ pháp. Bút ký Liên Sơn chỉ ghi chép một phần truyền thừa của tổ sư, sau đó tổ sư lại gặp được kỳ ngộ khác, có được bảy bảo kính, trên mỗi bảo kính đều có một đoạn hình ảnh lưu lại, tổng cộng có bảy phần. Sau khi xem xong bảy đoạn hình ảnh này, ít nhất cậu phải học được một trong số đó thì mới có thể qua”.
Chu Kỳ Phu nói: “Ngô Bình, không thể xem nhẹ mấy đoạn hình ảnh lưu đó đâu, nghe nói năm xưa tổ sư chỉ lĩnh hội được bốn đoạn thôi, nhưng cũng vì vậy mà bị thương. Sau đó, những người lĩnh hội được lưu ảnh không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ”.
Ngô Bình: “Lão quán chủ yên tâm, tôi sẽ không sao đâu”.
Sau đó, cậu hỏi: “Các anh đã đem bảy bảo kính đó đến rồi sao?”
Người đàn ông áo vàng vung tay, một cánh cửa liền xuất hiện trên mặt đất, cánh cửa cao hai mét, rộng một mét, bên trong có ánh sáng màu tím cuồn cuộn.
“Vào trong thì sẽ nhìn thấy bảy bảo kính, có điều chỉ có thời gian mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút, bất luận cậu có học được gì không thì cũng bắt buộc phải ra ngoài”.
Ngô Bình: “Làm sao để xác nhận tôi đã lĩnh hội được thứ trên bảo kính?” Ngô Bình hỏi anh ta.
“Rất đơn giản, sau khi lĩnh hội được nội dung trên bảo kính, sẽ có dấu ấn được để lại trên người cậu, nó sẽ không biến mất trong vòng ba ngày”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok”. Cậu nói xong thì đi về phía cánh cửa.
Người đàn ông áo xanh chặn cậu lại, bình thản nói: “Bảo kính là vật chí bảo của Liên Sơn Tông, tôi phải thử xem cậu có thật sự có tư cách tham gia không”.
Ngô Bình cười như không cười, hỏi: “Anh muốn thử thế nào?”
Người đàn ông áo xanh bình thản nói: “Nếu cậu có thể tiếp được một chiêu của tôi thì tôi sẽ để cậu đi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Anh cứ việc ra tay”.
“Hây”.
Người đàn ông áo xanh đột ngột đấm ra một đấm, đấm mới được nửa đường thì đã có quyền ảnh đập lên người Ngô Bình. Nhưng chuyện kỳ lạ là sau khi quyền ảnh đánh lên người Ngô Bình, cậu dường như chẳng có phản ứng gì. Ngược lại, ngực của người đàn ông áo xanh bỗng lõm vào trong, sau đó anh ta hừm lên khó chịu và ngã xuống đất.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh chỉ có chút bản lĩnh đó mà cũng dám thử tôi sao?” Cậu nói dứt lời thì sải bước tiến vào bên trong cánh cửa.
Mấy người còn lại vừa kinh ngạc vừa tức giận, một cô gái liền đỡ người đàn ông áo xanh lên, hỏi: “Lệ sư huynh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sắc mặt tái mét, thất thần nói: “Thực lực của người này mạnh thật, xem ra cậu ta không nói láo”.
Cô gái đó mặc bộ váy màu đỏ, ngạc nhiên nói: “Nếu như cậu ta thật sự lĩnh hội được mười bốn loại võ học thì chẳng phải sẽ trở thành đệ tử tinh anh thứ ba sao?”
Chu Kỳ Phu bình thản nói: “Nếu Ngô Bình có thể lĩnh hội được truyền thừa trên bảo kính thì không chỉ đơn giản là đệ tử tinh anh đâu”.
Mọi người giật mình, mặc dù có thể dùng cổ pháp kiểm tra nhưng nó cũng có hậu quả đi kèm, đó là người có được truyền thừa trên bảo kính thì sẽ có thể trở thành đệ tự tinh anh, nếu có thể có được hai loại truyền thừa thì có thể trở thành đệ tử nòng cốt.
Liên Sơn Tông chỉ mới có một đệ tử nòng cốt xuất hiện trong lịch sử, sau đó người đó đã trở thành tông chủ đời thứ ba của Liên Sơn Tông và dẫn dắt Liên Sơn Tông đạt đến đỉnh cao. Thời kỳ ông ta lãnh đạo, Liên Sơn Tông đạt được rất nhiều thành tựu lớn mà cả Liên Sơn Tông hiện giờ cũng không bì kịp.
Người đàn ông áo vàng hừm một tiếng: “Truyền thừa trên bảo kính đâu phải dễ học đến thế? Cậu vui mừng quá sớm rồi”.
Chu Kỳ Phu: “Có phải tôi vui mừng quá sớm hay không thì các anh sẽ biết ngay thôi”.
Chu Kỳ Phu rất kỳ vọng ở Ngô Bình, ông ta hi vọng Ngô Bình có thể lĩnh hội được hai loại truyền thừa trên bảo kính, thế thì ít nhất cậu cũng có thể trở thành đệ tử tinh anh.
Chương 2527: Thất đại bí truyền
Ngô Bình vào cánh cửa kia thì đã đến một nơi rộng lớn, trên mặt đất trải đầy ngọc đỏ trong suốt, trên mỗi khối ngọc đều có khắc chữ sáng rực.
Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một cái gương cao hơn hai mét, phần đế rất lớn, nó vững vàng đứng đó. Trước gương có một tấm bia, bên trên có viết vài ký tự.
Cậu tiến lên đọc thì phát hiện những ký tự này rất kỳ lạ, cậu đều không nhận ra. Nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu xuất hiện một lượng lớn ký tự, sau đó lập tức hiểu được ý nghĩa những chữ này.
Nội dung trên bia là: bảo kính trước mặt gọi là bảo kính Kim Cương, bên trong ẩn giấu bí truyền Kim Cương, nếu lấy được có thể tu luyện bí cảnh Kim Cương. Theo như những gì viết bên trên, bí cảnh Kim Cương có thể dùng như một loại lực hỗ trợ bí cảnh, tu luyện nó có thể khai phá được Kim Cương Động Thiên trong cơ thể, lưu trữ tiên lực Kim Cương.
Ngô Bình như có suy nghĩ, lầm bầm tự nói: “Không biết có phải năm đó tổ sư Liên Sơ đã lĩnh ngộ được bí cảnh Kim Cương rồi không”.
Với những gì cậu biết, nếu tu hành bí cảnh là một gốc đại thụ thì bí cảnh Kim Cương chính là hoa nở trên cây, mà thần thông đạo pháp có được khi tu luyện bí cảnh Kim Cương chính là thành quả có được từ gốc đại thụ bí cảnh.
Ngô Bình biết rõ, bí cảnh Kim Cương này sẽ có ích rất nhiều với cậu, lúc này tập trung lĩnh ngộ. Cậu đến trước gương, ánh mắt tập trung nhìn bảo kính mấy giấy, trên gương đã xuất hiện vô số quang ảnh kính tượng huyền diệu. Thứ này thực sự rất kỳ ảo, khiến trong đầu cậu lại xuất hiện rất nhiều thông tin, nhưng thông tin này lại có thể khiến cậu dễ dàng hiểu được chân lý của bí cảnh Kim Cương.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được truyền thừa trong bảo kính, trong thân thể dần xuất hiện một loại bí lực Đại Kim Cương bất phàm. Lúc này, bảo kính tỏa ra một luồng sáng, khắc vào ngón trỏ tay phải cậu, là một dấu ấn hình bông hoa màu lam.
Sau đó, Ngô Bình lại lục lọi tìm thấy sáu cái bảo kính khác, lần lượt lĩnh ngộ được bí truyền Ngũ Lôi, bí truyền Tiên Kiếm, bí truyền Chân Võ, bí truyền Thiên Hỏa, bí truyền Độn Giáp, bí truyền Cửu U trong đó.
Mỗi một loạt bí truyền đều hình thành một loại sức mạnh kỳ lạ, xuất hiện trong thân thể Ngô Bình, đồng thời cậu cũng có thêm một dấu ấn.
Bảy dấu ấn lần lượt xuất hiện trên bảy ngón tay ở cả hai bàn tay cậu. Mà sau khi lĩnh ngộ được bảy lại bí truyền, cậu phát hiện ra bảy loại bí truyền này đều thuộc một thế, bọn chúng có thể thông qua loại thủ ấn kỳ lạ thì có thể liên kết lại với nhau. Chẳng qua là hiện tại tu vi của cậu còn thấp, vẫn chưa có năng lực thống nhất bảy loại bí lực.
Học xong loại bí truyền cuối cùng, thời gian vẫn còn lại mấy phút, Ngô Bình lập tức quay về. Khi cậu cậu đi ra khỏi đạo môn kia, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Chu Kỳ Phu: “Ngô Bình, thế nào rồi, có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình nắm tay trái lại, chỉ để lộ bàn tay trái ra ngoài, mà trên tay trái cậu có hai dấu ấn, nói: “Hai dấu ấn này có tính không?”
Hai dấu ấn này lần lượt là bí truyền Chân Võ và bí truyền Độn Giáp, mấy người đàn ông áo vàng vừa nhìn đã nhận ra, trong lòng bọn họ kinh sợ, lập tức thay đổi thái độ.
Vẻ mặt người đàn ông áo vàng tươi cười, hai tay ôm quyền, tiến lên hành lễ nói: “Ngô sư huynh đúng thật là thiên tài ngút trời, thoáng chốc đã có được hai loại truyền thừa rồi, thật lợi hại! Sau này, anh chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông, là đại sư huynh của tất cả mọi người!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, hiện tại tôi đã chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông rồi?”
Người đàn ông áo vàng vội nói: “Đương nhiên rồi! Ngô sư huynh, tiểu đệ Hoàng Lương, là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Mấy người còn lại cũng rất khách sáo tiến lên chào hỏi, Ngô Bình chẳng buồn nhớ tên bọn họ, bèn nói: “Thử thách kết thúc, khi nào thì tôi có thể đến Liên Sơn Tông?”
Hoàng Lương cười nói: “Sư huynh có thể đi lúc nào cũng được, nhưng trong tông vẫn chưa chuẩn bị thích ứng tốt, văn thư chính thức cũng chưa có, tốt nhất là đợi thêm một thời gian”.
Ngô Bình: “Vậy làm phiền mọi người quay về báo với tông rồi”.
“Nên làm, nên làm”.
Người vui mừng nhất là Chu Kỳ Phu, ông ta nói: “Ngô Bình, tôi cho bình chuẩn bị rượu ngon cơm nóng, để lại mấy vị đệ tử chân truyền uống mấy ly”.
Hoàng Lương vội nói: “Chúng ta vẫn nên quay về báo cáo thôi, đổi ngày khác lại đến thăm hỏi”.
Mấy người này rời đi rồi, võ quán lập tức sôi sục, tất cả mọi người vây quanh Ngô Bình, chỉ hận không thể lao lên ôm cậu, hôn cậu.
Chu Kỳ Phu xua tay, nói: “Các cậu đi tập luyện hết đi, tôi và đại sư huynh các cậu có chuyện cần nói”.
Đuổi mọi người rời đi, Chu Kỳ Phu nghiêm mặt nói: “Thân phận đệ tử nòng cốt không phải là nhỏ. Trên lịch sử, chỉ có một người trở thành đệ tử nòng cốt, cậu là người thứ hai. Tôi lo lắng, một vài người trong tông sẽ gây khó dễ, phá hư chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, bọn họ sẽ không ám hại tôi giống như ông lúc đầu chứ?”
Chu Kỳ Phu cười lạnh: “Ai dám? Bọn họ nhiều lắm chỉ ngăn cản cậu trở thành đệ tử nòng cốt thôi, chắc chắn sẽ không hại cậu! Ai dám hại cậu, tông chủ sẽ giết bọn họ đầu tiên! Nếu Liên Sơn Tông không biết phân biệt nặng nhẹ thì sẽ không có ngày hôm nay đâu!”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Chu Kỳ Phu: “Tôi tính toán, bên trên ít nhất cũng phải mất một thời gian ngắn, trong vòng ba đến năm tháng, thân phận chính thức của cậu rất định đoạt. Nhưng thân phận đệ tử chân truyền của cậu thì có thể có ngay lập tức”.
Ngô Bình: “Tại sao bọn họ muốn ngăn tôi trở thành đệ tử nòng cốt?”
Chu Kỳ Phu: “Bởi vì theo quy tắc phân bổ của Liên Sơn Tông, đệ tử nòng cốt ít nhất có thể lấy được một phần ba tài nguyên. Bọn họ không muốn cậu nuốt chửng một phần ba tài nguyên nhanh như vậy, cho nên có thể kéo dài thì cứ kéo dài”.
Ngô Bình: “Không cho tôi làm đệ tử nòng cốt thì đệ tử tinh anh chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Chu Kỳ Phu: “Ừ, trong vòng một tháng, thân phận đệ tử tinh anh của cậu sẽ có. Dù sao bọn họ cũng muốn trấn an tâm trạng cậu, không thể để cậu có ấn tượng xấu được. Nếu không cậu mà tức giận, sẽ tìm tông môn khác nương tựa, Liên Sơn Tông sẽ tổn thất lớn rồi”.
Vừa nói xong, đã có hai người từ ngoài cửa đi vào, bọn họ bước đi không nhanh, nhưng chớp mắt đã đến phía trước, vừa nhìn đã biết công phu cao thâm.
Hai người này, một người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ tuổi. Người đàn ông để râu chữ bát, quần áo đen một màu, trông như đạo nhân, ông ta khẽ cười, nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu Ngô, tôi là trưởng lão Thiên Trần Giáo - Minh Duệ. Đây là đệ tử của tôi, Địch An”.
Sắc mặt Chu Kỳ Phu u ám: “Thiên Trần giáo là đại giáo, các hạ chạy đến võ quán nhỏ này của chúng tôi có chuyện gì?”. Thật ra, ông ta đã đoán được ý đồ đối phương đến đây.
Minh Duệ cười nói: “Tôi đến là hy vọng cậu Ngô có thể gia nhập vào Thiên Trần Giáo chúng tôi”.
Chu Kỳ Phu quả quyết từ chối: “Không thể! Ngô Bình đã vượt qua thử thách, hiện tại cậu ấy chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông chúng tôi”.
Minh Duệ không quan tâm đến Chu Kỳ Phu, ông ta chỉ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nếu cậu có thể vượt qua thử thách của Thiên Trần Giáo chúng ta, có được thành tích đủ tốt thì tôi cam đoan cậu lập tức có thể trở thành đệ tử tinh anh số một của Thiên Trần Giáo! Nếu sau này có biểu hiện tốt hơn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử nòng cốt trong giáo!”
Thật ra Ngô Bình cũng đã động lòng, nhưng cậu đã lĩnh ngộ bút ký Liên Sơn, nội dung của bảy bảo kính, e rằng Liên Sơn Tông sẽ không dễ dàng để cậu đi. Cũng may, Minh Duệ này cũng không nói nhiều, cười nói: “Cậu Ngô có thể suy nghĩ cẩn thận mấy ngày. Bảy ngày sau, tôi sẽ lại đến tìm cậu. Đến lúc đó, hy vọng cậu Ngô có thể thoải mái trả lời”. Nói xong, ông ta ôm quyền rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Chu Kỳ Phu lại bật cười.
Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, ông cười gì vậy?”
Chu Kỳ Phu: “Chuyến này Minh Duệ đến nhất định sẽ kích thích Liên Sơn Tông. Nếu không có gì bất ngờ, thân phận đệ tử tinh anh của cậu ngày mai sẽ đến thôi. Hơn nữa, thân phận đệ tử nòng cốt cũng sẽ được công nhận sớm”.
Ngô Bình: “Chủ quán, Thiên Trần Giáo này còn lớn mạnh hơn cả Liên Sơn Tông chúng ta sao?”
Chu Kỳ Phu im lặng mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Cho dù là truyền thừa hay là thực lực và môn quy, Liên Sơn Tông đều không thể sánh với Thiên Trần Giáo. Nhưng Liên Sơn Tông cũng có một điểm tốt, chính là có thể cho cậu tài nguyên nhiều nhất. Dù sao, Thiên Trần Giáo cũng không thể cho cậu một phần ba tài nguyên được. Chung quy thì đệ tử tinh anh của bọn họ cũng có hơn mấy chục người”.
Chương 2528: Quán ăn Lý Tam
Ngô Bình gật đầu: "Lão quán chủ nói có lý".
Chu Kỳ Phu: "Trước đó, chúng ta có tiếp nhận một số học viên của đạo trường Bình Thành, trong số ấy cũng có vài người có tư chất rất tốt. Sau khi học theo giáo án cậu biên soạn đã có được tiến bộ vượt bậc".
Ngô Bình: "Vậy là tốt rồi".
Chu Kỳ Phu: "Mấy ngày nay, cậu cứ ở lại võ quán đi, thứ nhất là chờ tin tức của bên trên, thứ hai là cũng tiện dạy dỗ đám học sinh kia luôn".
Ngô Bình gật đầu đồng ý. Cậu đã thi xong kỳ thi vào đại học. Đợi đến khi có kết quả thi đại học, cậu sẽ đăng ký vào đại học Thần Kinh.
Hôm đó, Ngô Bình lại biên soạn hai cuốn sách luyện công, nó chủ yếu dành cho những đệ tử có tư chất tốt luyện tập, chỉ dùng để chọn lựa và đào tạo những đệ tử nòng cốt.
Đến tối, khi các học viên tan học, Ngô Bình bèn liên lạc với Cổ Thanh Liên. Nghe nói cô ta học ở đại học Vân Giang, đang chuẩn bị tan học nên nói: "Chị, tôi đến đón chị nhé".
Võ quán Liên Sơn cách đại học Vân Giang cũng không xa, Ngô Bình đi một lát đã tới. Trước cổng trường người đến người đi, giờ lại là thời gian tự học buổi tối, cậu vừa đến đã thấy Cổ Thanh Liên đứng cạnh cổng trường chờ mình, bên cạnh còn có Từ Bảo Càn.
Từ Bảo Càn đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta lập tức kính cẩn bước tới chào hỏi: "Chủ nhân".
Ngô Bình "Ừ" một tiếng hỏi: "Ông đến làm gì?"
Từ Bảo Càn đáp: "Thưa chủ nhân, tôi nhận được một tin, dòng bên đã xảy ra chút vấn đề. Nếu tôi có thể tu luyện đến Bí Cảnh tầng tám trong thời gian ngắn thì còn có thể trở về và tiếp tục thừa kế vị trí thế tử!"
Ngô Bình: "Bí Cảnh tầng tám? Giờ cậu mới tầng ba, muốn đột phá liên tục năm cảnh giới trong thời gian ngắn thì sẽ hơi khó".
Từ Bảo Càn: "Thưa chủ nhân, thực ra kiếp trước tôi đã từng tu luyện, giờ tu luyện lại cũng không khó khăn mấy. Điều rắc rối duy nhất là, công pháp nhà họ Từ chúng tôi khi đột phá tầng ba và tầng bảy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy, tôi mới không dám tùy tiện đột phá".
Ngô Bình: "Ồ, lúc đột phá sẽ gặp nguy hiểm, là công pháp tu luyện của ông có vấn đề rồi".
Từ Bảo Càn: "Đúng thế, đây là vấn đề trong công pháp nhà họ Từ chúng tôi".
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: "Ông muốn tôi giúp kiểu gì?'
Từ Bảo Càn: "Thực lực của chủ nhân cực kỳ phi phàm, chưa biết chừng có thể nghĩ cách giúp được tôi".
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa công pháp của ông cho tôi xem thử đi".
Từ Bảo Càn: "Vậy đến phòng làm việc của tôi đi, nơi đó yên tĩnh".
Ngô Bình: "Khỏi, ông nói giờ luôn đi".
Từ Bảo Càn chỉ đành nói: "Vậy cũng được", ông ta dùng truyền âm nói công pháp cho Ngô Bình.
Sau khi có được công pháp, Ngô Bình bèn nói với ông ta: "Ông trở về chờ tin đi, mai tôi sẽ trả lời cậu".
"Vâng, cảm ơn chủ nhân".
Từ Bảo Càn vừa đi, Cổ Thanh Liên đã cười nói: "Em trai này, chúng ta đi ăn cái gì đi".
Ngô Bình: "Được. Tìm tiệm nào ngon, không cần mắc, chỉ cần ngon là được".
Cổ Thanh Liên chớp chớp mắt nói: "Vậy đến quán ăn Lý Tam đi. Đồ ăn ở đó ăn ngon".
Quán ăn Lý Tam nằm trong một khu phố cổ, nhưng lại tràn ngập mùi vị cuộc sống, người đến người đi, có rất nhiều công nhân thuê nhà trọ ở gần đây. Đặc biệt là đến tối, nơi này sẽ càng trở nên tấp nập.
Hai người đi đến trước cửa quán ăn thì thấy một tấm biển cổ màu đỏ, bên trên viết "Quán ăn Lý Tam". Trước cửa quán không được coi là to đặt sáu cái bàn vuông, lúc này mỗi bàn đều ngồi đầy người, còn có một số người xếp hàng trong quán. Bởi vì hiện trường không có chỗ ngồi, họ chỉ đành gói mang về, tự tìm chỗ ăn.
Thấy có mười mấy người đang đợi cơm, Ngô Bình không nhịn được nói: "Buôn bán đắt ghê".
Cổ Thanh Liên: "Đương nhiên rồi. Đồ ăn ở Lý Tam là ngon nhất".
Ngô Bình: "Buôn bán tốt vậy, sao không đổi chỗ nào rộng rãi hơn?"
Cổ Thanh Liên: "Không biết nữa. Quán ăn này mở của vào mười một giờ trưa, mười một giờ tối đóng cửa. Nhân viên trong đây cũng không nhiều, mới hai người, tự Lý Tam nấu luôn".
Ngô Bình ngó đồ ăn trên bàn, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng khách khứa đều ăn ngon lành, có vẻ rất là thỏa mãn.
Cổ Thanh Liên: "Tôi đến nói một tiếng đã".
Ngô Bình: "Hình như không còn chỗ ngồi".
Cổ Thanh Liên: "Không sao, bên trong có chừa chỗ cho tôi".
Cô ta nói xong bèn bước vào chào hỏi với một người đàn ông trung niên đang nấu ăn. Người đàn ông kia từng gặp cô ta nên cười nói: "Cô Liên, hôm nay muốn ăn cái gì?"
Cổ Thanh Liên chọn bốn món ăn một món canh, nói: "Chú Lý Tam, cháu với bạn đến ăn cơm".
"Vào trong ngồi đi, lát nữa chú bảo người bưng đồ ăn vào cho".
"Vâng, cảm ơn chú Lý Tam!", Cổ Thanh Liên lại nói mấy câu rồi dẫn Ngô Bình vào trong. Cách một tấm màn, không gian bên trong cũng không lớn, đặt một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn còn đặt một bát hương. Trên bức tường đằng sau cái bàn treo một bức tranh, trong tranh là một cô gái áo trắng có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, phiêu dật như tiên nữ.
Ngô Bình: "Chị có vẻ thân với ông chủ ở đây nhỉ".
Chú Lý Tam cười nói: "Lúc tôi học cấp ba có đến quán ông ấy làm phụ bếp, có rảnh cũng đến giúp ông ấy. Tính ra, tôi và chú Lý Tam cũng quen nhau cả bảy, tám năm rồi".
Ông chủ cũng không để hai người chờ lâu, năm phút sau, món đầu tiên được bưng lên. Đây là một món thịt xào rất đơn giản, dùng da heo xào tiêu. Đồ ăn vừa bưng lên, Ngô Bình đã ngửi thấy mùi hương, bên cạnh còn đặt một mẻ bánh mới ra lò tỏa ra mùi thơm phức.
Cổ Thanh Liên: "Đây là món thịt xào được gọi nhiều nhất, em trai nếm thử đi".
Ngô Bình gắp một miếng, đầu lưỡi như bị kích thích, mùi vị thơm ngon khiến cậu nhắm mắt lại. Chỉ một món đơn giản đã khiến cậu nếm được vẻ khác biệt từ bên trong, đó chính là sự cân đối một cách hoàn hảo!
Cậu lại thử miếng thứ hai, chậm rãi nhấm nuốt xong bèn đặt đũa xuống hỏi: "Chị, ông chủ nơi này là người tu hành hả?"
Cổ Thanh Liên ngẩn người: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Ngô Bình: "Nếu ông ấy không có tu vi thì đã chẳng thể nấu ra được món ăn hoàn mỹ như vậy được".
Cổ Thanh Liên: "Đồ ăn mà còn cần được chú trọng lớn như vậy luôn hả?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói, sự khống chế của người này với mùi vị của món ăn gần như đạt tới yêu cầu khi luyện đan của thầy luyện đan. Nếu như ông ấy không có tu vi và sự hiểu biết uyên bác thì chắc chắn không thể nấu ra được món thịt xào hoàn mỹ như vậy".
Cổ Thanh Liên kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào chú Lý Tâm là người tu hành thật?"
Ngô Bình: "Có phải hay không, tôi vừa nhìn là biết".
Cậu vén màn lên, quan sát người đàn ông trung niên kia từ xa. Cậu nhìn một lát rồi quay lại, vẻ mặt kỳ lạ: "Hình như ông ấy không có tu vi. Không có mà còn có thể nấu ra được đồ ăn hoàn hảo như vậy thì chắc chắn là người cực kỳ có năng khiếu nấu ăn".
Cổ Thanh Liên: "Tôi quen ông ấy bảy, tám năm, quả thật không phát hiện ông ấy có tu vi".
Ngô Bình: "Lẽ nào trên đời này có đầu bếp trời sinh thật ư?"
Lúc này, món thứ hai đã bưng lên, Ngô Bình lại cầm đũa nếm thử một miếng. Đây là một món cá kho tàu, Ngô Bình chỉ ăn một miếng thịt đã cảm thấy cực kỳ ngon. Vì nó quá ngon, người bình thường trái lại không cảm nhận được sự mỹ diệu bên trong, do vị giác của họ không nhạy như người tu hành. Nếu món cá này có mười điểm, vậy người thường chỉ có thể nếm được một trên mười điểm ấy.
"Cá ngon!", Ngô Bình không kiềm được khen một câu.
Chương 2529: Dạo chợ đêm
Cổ Thanh Liên: “Sao hả? Tôi tìm chỗ này không tồi đúng không?”
Ngô Bình cảm than: “Tài nấu ăn điệu nghệ như vậy mà lại chịu ở chỗ thế này, thật kỳ lạ”.
Cổ Thanh Liên: “Từng có rất nhiều người giàu có mời chú ấy về làm đầu bếp riêng, có người ra giá đến hai triệu một năm nhưng chú Lý Tam vẫn không đồng ý”.
Một lúc sau, bốn món ăn đều được mang lên, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên ăn sạch bốn món ăn và một món canh chỉ trong tích tắc. Đặc biệt là món canh, dùng nấm địa phương để nấu nên độ thơm ngon không thua kém gì món cá kho tàu.
Khi họ ăn canh xong thì chú Lý Tam cũng gần xong việc, ông ta mỉm cười, bước lại gần và hỏi: “Cô Liên, thức ăn có vừa miệng không?”
Cổ Thanh Liên cười, nói: “Vẫn ngon như ngày nào, cảm ơn chú Lý Tam”.
Khi người đó đến gần, Ngô Bình mới phát hiện ra sự bất thường của ông ta. Giữa hai chân mày của ông ta có một luồng năng lượng kỳ lạ quy tụ, loại năng lượng đó hình như đã bị phong ấn, không có cách nào giải phóng ra.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ Lý, ông bị người ta phong ấn tu vi sao?”
Cậu vừa hỏi thì sắc mặt của ông chủ Lý đó liền thay đổi, ông ta nhìn cậu chằm chằm, hỏi: “Cậu là ai?”
Cổ Thanh Liên liền nói: “Chú Lý Tam, cậu ấy là khách quý của nhà họ Cổ cháu, cũng là bạn của cháu”.
Lý Tam nhìn chằm chằm Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu lại biết tôi bị phong ấn sức mạnh?”
Ngô Bình cười: “Chuyện này có gì là khó đâu. Tôi không chỉ nhìn ra mà còn có cách giúp ông giải được phong ấn”.
Thần sắc của Lý Tam liền thay đổi, ông ta hỏi: “Cậu có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”
Ngô Bình: “Chắc ông là cao thủ cảnh giới Thần Thông, đúng không?”
Lý Tam gật đầu: “Đúng”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi có cách”.
Lý Tam do dự một lúc rồi đột nhiên quay đầu gọi một trợ thủ và nói: “Đóng cửa, không nhận đơn nữa, nghỉ thôi”.
Sau đó, ông ta nói với Ngô Bình: “Xưng hô thế nào với cậu đây?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
“Cậu Ngô, cậu thật sự có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”
Ngô Bình: “Có”.
Lý Tam hít một hơi thật sâu: “Người phong ấn sức mạnh của tôi có gốc gác lớn, nếu cậu giúp tôi thì có thể sẽ phải gặp rắc rối”.
Ngô Bình: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không? Tại sao người đó lại muốn phong ấn tu vi của ông?”
Lý Tam: “Người vợ yêu quý của tôi đã bị kẻ khác hại chết, tôi định trả thù giúp bà ấy. Nhưng người trong tộc lo lắng nếu tôi làm như vậy thì sẽ liên lụy đến họ, vì vậy họ đã phong ấn tu vi của tôi. Tôi đã bị phong ấn mười tám năm rồi, mười tám năm qua, tôi ẩn cư ở đây, mở một quán ăn nhỏ, kiếm tiền nuôi con gái”.
Ngô Bình: “Ông còn có con gái à?”
Lý Tam gật đầu: “Năm nay con bé mười chín tuổi, đang học đại học Vân Giang, cô Liên cũng quen biết con bé”.
Ngô Bình: “Vậy ông định thế nào? Dựa vào sức của mình phá phong ấn sao?”
Lý Tam: “Tôi đang đợi người như cậu xuất hiện, vì vậy mỗi đĩa thức ăn tôi nấu đều chứa đựng hiểu biết của tôi về dược”.
Ngô Bình cảm động: “Nói vậy ông là thầy luyện đan rồi?”
Lý Tam gật đầu: “Nếu cậu chịu giúp tôi khôi phục tu vi thì nhất định tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt, sau này cậu cần bất cứ đan dược gì, chỉ cần tôi có thể luyện được thì tuyệt đối sẽ không chối từ”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi cũng biết sơ sơ về luyện đan”.
Lý Tam rất bất ngờ: “Cậu cũng là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút”.
Lý Tam thở dài: “Nói vậy thì cậu không muốn giúp tôi rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi không muốn giúp thì đã không nói nhiều với ông vậy rồi. Tôi có thể giúp ông nhưng tôi có hai điều kiện, một là không được nói cho người khác biết chuyện tôi giúp ông, hai là trong vòng một năm ông không được đi báo thù”.
Lý Tam chau mày: “Tại sao lại không cho tôi báo thù?”
Ngô Bình: “Tu vi của ông bị phong ấn mười tám năm, thời gian lâu như vậy nhất định là thực lực của kẻ thù của ông đã vượt mặt ông rồi. Tôi cảm thấy việc trước tiên ông nên làm là khôi phục và nâng cao tu vi của mình”.
Cậu nói đến đây thì hỏi: “Lúc ông bị phong ấn thì tu vi ở mức nào?”
Lý Tam: “Thần Thông tầng chín”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Thông tầng chín cách đạo cảnh không xa nữa, nếu ông có thể đột phá lên đạo cảnh rồi mới đi báo thù thì còn gì bằng nữa”.
Lý Tam im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Mười hai giờ tối nay, tôi sẽ giúp ông giải phong ấn”.
Lý Tam: “Cảm ơn cậu, cách đây không xa có một chợ đêm, cậu có muốn đến đó dạo không?”
Ngô Bình: “Vậy sao? Nghe ông nói có vẻ chợ đêm này không tầm thường”.
Lý Tam: “Phần lớn người trong chợ đêm đều là người tu hành, họ bán những thứ mình không dùng đến ở đó. Cậu là người tu hành, đến đó dạo một vòng, không chừng lại có thể có thu hoạch”.
Hai người họ ra khỏi quán ăn thì cùng nhau đi dạo. Họ đi được khoảng mấy trăm mét thì vào trong một con hẻm nhỏ, con hẻm vừa tối vừa hẹp, không có ai đi qua. Họ băng qua con hẻm thì đến một nơi rất rộng, kéo dài đến mấy trăm mét, đông nghịt người nhưng lại không có đèn.
Đến chó cũng không muốn đến chỗ tăm tối này nên không sợ bị người khác làm phiền. Người tu hành có thể nhìn được trong đêm nên đối với họ mà nói thì dù không có đèn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cổ Thanh Liên nói: “Không ngờ hôm nay là ngày họp chợ đêm, chú Lý Tam không nói thì suýt chút tôi cũng quên”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị từng đến chợ đêm này sao?”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Chợ đêm này tên là chợ Tam Lục, mồng ba, mồng sáu, mười ba, mười sáu, hai ba, hai sáu hằng tháng sẽ họp chợ, tháng nào cũng có sáu lần”.
Trong bóng tối, mắt Ngô Bình dần thích nghi, ở một sạp hàng cách họ không xa, có một ông già tầm hơn sáu mươi tuổi đang bán một đống đá với màu sắc khác nhau.
Ngô Bình nhìn thấy số đá đó thì cảm giác chúng rất đặc biệt, mỗi loại đều có đặc tính riêng. Cậu dừng lại, hỏi: “Tiền bối bán gì thế? Khoáng thạch sao?”
Ông già đó cười, nói: “Cậu thật biết nhìn, đây là tiên khoáng mà tôi thu thập được. Chẳng hạn như viên màu xanh lục này, nó tên là khoáng đồng Xích Tiên, có thể luyện ra được đồng Xích Tiên. Đồng Xích Tiên là loại kim loại đặc biệt quý, giá rất cao”.
Ngô Bình cầm viên khoáng thạch lên xem, cảm giác thành phần đồng bên trong chưa đến ba mươi phần trăm, hơn nữa nó lại còn rất nhỏ, có mua về cũng chẳng làm được gì.
Cậu đứng dậy định đi thì bỗng phát hiện trong sạp hàng có một viên đá ba màu to bằng bàn tay, cậu cầm viên đá đó lên, cảm giác nó cũng giống khoáng thạch nhưng lại khá là nhẹ.
Ngô Bình động lòng, trong đầu hiện lên rất nhiều thông tin, cậu liền biết viên đá ba màu đó là bảo bối được ba loại kim tinh thạch hòa vào nhau hợp thành, chỉ có điều bên ngoài được bọc một lớp vỏ bằng đá mà thôi.
Kim tinh là một loại tinh hoa được luyện ra từ kim loại. Chẳng hạn như đồng Xích Tiên lúc nãy, khoảng năm trăm triệu cân đồng Xích Tiên thì mới có thể luyện ra được một lạng đồng tinh Xích Tiên. Hơn nữa, luyện đồng tinh Xích Tiên cần quá trình rất dài, còn phải bày đại trận với chi phí rất cao, chi phí về thời gian và tiền của đều rất cao.
Chuyện này khiến giá của đồng tinh Xích Tiên cao gấp tỷ lần giá của đồng Xích Tiên, đó là thứ quý giá mà người may mắn mới có thể có được.
Thần kỳ hơn là bên trong có ba loại kim tinh, cả ba loại này hòa vào nhau, khiến cho trọng lượng của nó giảm đi rất nhiều, nhưng trên thực tế, nếu như có thể phân tách ba loại kim tinh này ra thì trọng lượng của chúng sẽ nhiều gấp nhiều lần hiện tại, có thể đạt đến mấy trăm cân, cũng có thể là mấy ngàn cân.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Tiền bối, còn đây là khoáng vật gì?”
Người đó rõ ràng đã phán đoán sai, cười nói: “Đấy là khoáng thạch Tam Âm Huyền Kim, mặc dù hàm lượng không cao nhưng lại đắt hơn đồng Xích Tiên nhiều. Sao hả? Cậu có hứng thú sao?”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông lão: “Năm trăm tiền tiên”.
Ngô Bình liền lắc đầu: “Năm trăm đắt quá, ba trăm, ba trăm tiền tiên thì tôi lấy”.
Chương 2530: Mười hai búp bê đất
Ông lão vừa nghe giá thì liền phất tay: “Không được, không được đâu, ba trăm ít quá. Thế này đi, tôi bớt cậu năm chục, lấy bốn trăm năm mươi tiền tiên, cậu có thể cầm nó đi”.
Một đồng tiền tiên có giá trị mua bằng mười triệu, Ngô Bình mím môi một lúc nhưng cũng không trả giá thêm được bao nhiêu, cuối cùng đã mua hòn đá đó với giá bốn trăm bốn mươi đồng tiền tiên.
Cậu cất hòn đá vào rồi hai người họ lại tiếp tục đi về trước. Cổ Thanh Liên cười, hỏi: “Em trai, cậu mua ba viên khoáng thạch Âm Huyền làm gì? Lẽ nào muốn tinh lọc Tam Âm Huyền Kim bên trong chúng ra sao?”
Đấy là chỗ đông người phức tạp nên Ngô Bình không nói kỹ, chỉ cười và gật đầu thôi.
Họ lại đi ngang qua mười mấy sạp hàng, Ngô Bình lại dừng lại. Trước mặt cậu là một cái bàn vuông nhỏ, bên trên đặt mười hai bức tượng búp bê bằng đất, mỗi bức tượng đều có một động tác rất đặc biệt. Ngô Bình cứ cảm thấy những động tác đó rất kỳ lạ, càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng.
Phía sau chiếc bàn là một người đội nón, nhìn không rõ được khuôn mặt. Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi mất bức tượng đất này có lai lịch thế nào?”
Người đội nón lên tiếng, nghe giọng nói thì hình như là một thanh niên, anh ta nói: “Được phát hiện trong một động phủ, động tác của các bức tượng khá thú vị, nếu thích thì đưa đây một ngàn tiền tiên rồi cầm đi”.
Ngô Bình cầm một bức tượng lên, cảm giác rất nặng, cậu thử dùng thần niệm nhìn thấu bên trong nhưng lại không phá được. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trăm có bán không?”
Đối phương liền lắc đầu: “Nếu không phải vì tôi cần tiền gấp thì nhất định sẽ tự nghiên cứu, một ngàn tiền tiên là giá thấp nhất rồi, ít hơn không bán”.
Ngô Bình thấy anh ta kiên quyết như vậy thì không nói thêm gì nữa, sảng khoái lấy ra một ngàn tiền tiên, mua hết mười hai búp bê bằng đất.
Cậu cất hết búp bê vào xong, chưa đi được mấy bước thì bỗng cảm thấy có người đang đuổi theo mình ở phía sau. Sau đó có người nói: “Anh bạn, có thể nhường lại số búp bê đất đó cho tôi không?”
Ngô Bình quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi đang nói chuyện với mình, ánh mắt đầy mong đợi.
Ngô Bình rất quả quyết: “Không bán”.
Người đàn ông cười nói: “Chắc anh đã bỏ ra một ngàn tiền tiên để mua đúng không? Hay là thế này đi, tôi đưa hai ngàn tiền tiên, anh nhường búp bê đất lại cho tôi, thế nào hả? Thứ này không có giá trị gì với cậu nhưng lại có lợi với tôi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Có lợi gì?”
Người đàn ông có vẻ không muốn nói, có điều gã lại lo Ngô Bình không bán nên nói: “Động tác của mấy bức tượng búp bê đất này có thể giải quyết được vấn đề trong lúc tu hành của tôi”.
Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao trước đó anh không mua?”
Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Trước đó tôi mang theo không đủ tiền, nên phải quay về rút tiền. Khi tôi quay lại thì anh đã mua mất rồi”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, mặc dù tôi muốn giúp anh nhưng thứ này cũng có ích với tôi. Thế này đi, tôi có thể cho anh tìm người mô phỏng hình dáng của búp bê đất, nặn ra mười hai con khác giống y hệt, nếu vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể học động tác của chúng”.
Người đàn ông ngây ra, thật ra gã đang nói dối, thứ gã cần không phải là động tác, gã sầm mặt nói: “Anh bạn, tạo điều kiện cho người khác cũng là tạo điều kiện cho mình”.
Ngô Bình bình thảnh đáp: “Xem ra mấy động tác này cũng chẳng có ích gì với anh”. Cậu dứt lời thì quay người, tiếp tục đi về trước.
Người đàn ông đó không đi theo nữa mà quay đầu bỏ đi.
Cổ Thanh Liên cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, nói: “Người đó thất bại thì nhất định sẽ nghĩ cách khác, tốt nhất chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây”.
Ngô Bình: “Sợ gì chứ? Nếu gã dám chơi bẩn thì tôi sẽ để gã phải thấy hối hận vì đã đến thế giới này”.
Cậu vẫn thong dong dạo chợ đêm, lúc đi được gần nửa khuôn viên chợ thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bán thuốc. Bà ta bày mười mấy loại dược liệu bên cạnh mình, gần như tất cả đều là dược liệu bình thường, không có gì đặc biệt.
Ngô Bình chỉ liếc sơ thì đầu óc lại hiện ra vô số kiến thức về dược liệu, cậu lập tức biết được tên gọi và giá cả của số dược liệu này. Trong mười mấy loại dược liệu đó, có hai loại quý, một loại tên là Đoạn Cốt Thảo, loại kia là Long Huyết Thảo. Hai loại dược liệu này không phải có tiền là có thể mua được, cũng không biết từ đâu mà người phụ nữ đó lại có được chúng, nhưng lại không biết được giá trị của chúng, nếu không thì cũng không đem ra bán ở chợ đêm.
Cậu hỏi: “Cho hỏi số dược liệu này dùng để làm gì? Bán như thế nào?”
Người phụ nữ liếc nhìn cậu rồi nói: “Tôi tình cờ có được số dược liệu này, không biết có tác dụng gì nên mới đóng gói đem ra bán”.
Ngô Bình: “Đóng gói à? Vậy bán bao nhiêu?”
Người phụ nữ nghiến răng nói: “Mười ngàn tiền tiên”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Rẻ hơn chút được không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Mặc dù tôi không rành dược liệu, nhưng không chừng có hai loại dược liệu trong số này rất có giá trị”.
Ngô Bình cũng không nói thêm, đưa mười ngàn tiền tiên rồi mua hết toàn bộ mười bảy loại dược liệu. Mặc dù mười lăm loại dược liệu còn lại không phải hàng hiếm nhưng ít nhiều cũng có công dụng, cậu mua hết cũng không lỗ.
Sau khi mua hết dược liệu, cậu đã không còn gặp được thứ gì muốn mua sau đó nữa, vì vậy đã cùng Cổ Thanh Liên rời khỏi đó ở đầu kia của chợ đêm. Họ vừa mới ra khỏi hẻm thì đã bị hai bóng người chặn lại, một trong số họ là người đàn ông muốn mua búp bê đất trước đó, người còn lại có khí tức còn mạnh hơn, đó là một cao thủ cảnh giới Chân Phù bí cảnh tầng bốn.
“Đi vội vậy sao?” Người đó hỏi với vẻ đầy nham hiểm.
Ngô Bình: “Hai vị chặn đường có gì chỉ bảo sao?”
Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó lạnh lùng nói: “Giao mười hai con búp bê đất ra thì tôi sẽ cho hai người được sống mà rời khỏi đây”.
Ngô Bình bình thản nói: “Xin lỗi, đồ đó tôi đã mua, tôi sẽ không giao ra đâu”.
Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó hừm lên lạnh lùng rồi đưa tay về phía Ngô Bình. Nhưng lúc tay của gã còn cách Ngô Bình mấy mét thì đã bị tát một tai cắm đầu xuống đất. Cái tát đó rất mạnh, đánh bẹp cả đầu của tu sĩ cảnh giới Chân Phù đó. Gã ngã xuống đất, liên tục co giật và sùi bọt mép.
Người còn lại sợ tái mặt, vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, không quan tâm đến đồng bọn nữa mà quay đầu bỏ chạy luôn.
“Anh chạy mà được à?”
Ngô Bình bước lên một bước, đưa tay giữ lấy vai của gã, người đó hoảng sợ thốt lên, rồi lập tức quỳ xuống đất.
“Là tôi có mắt không tròng, xin công tử tha mạng”. Người đó hét lớn.
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc mười hai con búp bê đất đó có gì đặc biệt? Tại sao anh cứ muốn có cho bằng được?”
Trong giờ phút sống chết, gã không dám nói dối, vội vã đáp: “Công tử, tôi nghe một sư trưởng từng nói, tiên giới từng có một Thiên Thần đại đế xuất hiện, Thiên Thần đại đế đó bị kẻ thù hãm hại, trước khi chết đã phong ấn toàn bộ những gì mình học được trong đời vào trong mười hai con búp bê đất đó. Sau này, mười hai con búp bê đất đó đã qua tay nhiều người nhưng những người có được chúng đều không thể lĩnh hội được huyền cơ bên trong”.
Ngô Bình: “Ý anh là Thiên Thần đại đế đã để lại mười hai con búp bê đất này sao?”
Gã liền gật đầu: “Có khả năng là như thế, nhưng tôi cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có thể mua về từ từ nghiên cứu”.
Ngô Bình chỉ vào tên đang nằm co giật, hỏi: “Anh ta là ai?”
“Anh ta là một người bạn của tôi, là tu sĩ của nhà Mạc Tây Đinh, tên là Đinh Văn Hầu”.
Ngô Bình cười khẩy, nói: “Các người chặn đường cướp của, tôi không thể tha, nói đi, anh muốn chết thế nào đây?”
Người đó sợ đến run lên cầm cập, nói: “Công tử xin tha mạng, tôi biết sai rồi, xin công tử tha cho một mạng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tại sao phải tha cho anh?”
Người đó nghiến răng, rồi đột nhiên chưởng lên đầu người đó, giết chết gã.
Sau khi gã giết chết Đinh Văn Hầu thì lấy ngọc bội chứa đồ trên người Đinh Văn Hầu ra và nói: “Công tử, trên người Đinh Văn Hầu có rất nhiều đồ quý, tôi tặng hết cho công tử”.
Ngô Bình: “Đệ tử Liên Sơn Tông đều không cần kiểm tra cổ pháp, chỉ kiểm tra một mình tôi, vậy có nghĩa là có người không muốn tôi vào Liên Sơn Tông?”
Chu Kỳ Phu thở dài nói: "Một nhánh của tôi không có thành tựu ở Liên Sơn Tông, có vài người nghe nói cậu có tư chất tốt thì không hi vọng cậu gia nhập”.
Ngô Bình bật cười, nói: “Lão quán chủ, không gia nhập cũng chẳng sao”.
Chu Kỳ Phu: “Hay là cứ thử xem trước đã, nếu như cậu qua được thì những người đó đều sẽ ngoan ngoãn im miệng thôi”.
Ngô Bình: “Được, hôm nay tôi sẽ qua đó”.
“Vậy được, cậu mau qua đây”.
Hôm đó, Ngô Bình dùng thuật độn Ngũ Hành, xuất hiện ở võ quán Liên Sơn. Cậu vừa quay về đến võ quán thì phát hiện tất cả học viên đều đang quỳ dưới đất còn một đám người khác thì ngồi chễm chệ trên ghế ở giữa sân diễn võ, đến cả Chu Kỳ Phu cũng chỉ có thể đứng bên cạnh họ.
Đám người đó gồm ba nam một nữ, đều còn khá trẻ, nhưng ai cũng để mắt trên trán, cao ngạo vô cùng, cứ như những thành viên đang quỳ xung quanh họ chỉ là kiến cỏ, chẳng đáng để nhắc đến.
“Chu trưởng lão, chúng tôi đợi thêm mười lăm phút nữa, nếu Ngô Bình vẫn không đến thì lần kiểm tra này xem như thất bại, chúng tôi sẽ quay về báo cáo ngay”. Một người đàn ông mặc áo vàng trong số đó nói.
Chu Kỳ Phu nói với vẻ mặt khó coi: “Các vị, Ngô Bình ở cách đây mấy trăm dặm, không thể nào đến được trong thời gian ngắn, xin hãy đợi thêm chút nữa”.
Người đàn ông áo vàng bình thản nói: “Xin lỗi, chúng tôi không rảnh đợi chờ một người không tên tuổi”.
Chu Kỳ Phu chau mày, nói: “Theo lý mà nói, Ngô Bình đã lĩnh hội được ba loại bí kỹ thì đã có thể trực tiếp trở thành đệ tử chân truyền”.
Người đàn ông áo vàng nói: “Có phải lĩnh hội được ba loại bí kỹ hay không thì chúng tôi còn phải kiểm tra, không thể các ông nói sao thì nghe vậy được. Dù sao thì Liên Sơn Tông cũng chỉ có hơn ba trăm đệ tử chân truyền, hơn nữa mỗi năm chỉ tăng thêm không quá năm người, mỗi một vị trí đều vô cùng quý giá”.
Anh ta nói đến đây thì nhìn đồng hồ, cười, nói: “Xem ra cậu ta không kịp đến rồi, chúng ta chuẩn bị quay về tông môn thôi”.
Ngô Bình: “Các anh nôn nóng gì chứ, chẳng phải tôi đã đến rồi sao?”
Lúc này, Ngô Bình bước vào từ cửa chính, người trong võ quán nhìn thấy cậu thì đều ngước mặt, mỉm cười.
Chu Kỳ Phu cũng thở phào, nói: “Ngô Bình, mấy vị đây là sứ giả được tông môn phái đến, muốn kiểm tra xem cậu có thiên phú thật không”.
Ngô Bình bình thản nói: “Vậy thì mau kiểm tra đi, tôi bận lắm, không có thời gian nói tào lao đâu”.
Người đàn ông áo vàng chau mày, nói: “Cậu là Ngô Bình sao? Cậu nói cậu đã học được ba loại bí kỹ có thật không?”
Ngô Bình: “Xạo đó”.
Người đàn ông áo vàng ngơ người, sau đó cười lớn, nói với Chu Kỳ Phu: “Chu trưởng lão, giờ thì lộ rồi nhé, tự cậu ta đã nhận là xạo rồi”.
Chu Kỳ Phu nhìn sang Ngô Bình, khó xử hỏi: “Chuyện gì thế?”
Ngô Bình: “Bút ký Liên Sơn đã ghi lại ba bộ công pháp giai đoạn, bảy loại tuyệt học, chín loại bí kỹ, ba loại thần thông. Tôi học được bốn loại tuyệt học, chín loại tuyệt kỹ, còn luyện được một bộ công pháp”.
Những thứ đó đều do cậu tự tu luyện sau này, vẫn chưa nói với Chu Kỳ Phu.
Mấy người của Liên Sơn Tông đều ngây ra, một mình cậu học được mười bốn món? Sao có thể chứ”.
Người đàn ông áo vàng sầm mặt, nói: “Chuyện này không đùa được đâu, nếu cậu dám bốc phét lung tung thì sẽ chết thê thảm đó”.
Ngô Bình: “Đó là do tôi chưa muốn luyện, nếu không thì cả hai mươi hai món tôi đều có thể biết hết”.
Mấy người đó không tin, một người đàn ông áo xanh cười khẩy, nói: “Đừng bốc phét nữa, cậu hãy biểu diễn những gì cậu học được đi”.
Ngô Bình: “Chẳng phải các anh muốn dùng cổ pháp gì đó để kiểm tra sao?Tôi học được bao nhiêu loại không liên quan đến các anh, hoàn thành bài kiểm tra trước đã”.
Mấy người đó nhìn nhau, người đàn ông áo vàng nói: “Kiểm tra bằng cổ pháp đầy rủi ro, cậu chắc chắn muốn thử chứ?”
Ngô Bình: “Không sao, nếu không có bản lĩnh thì tôi đã không đến”.
Người đàn ông áo vàng gật đầu: “OK, bây giờ tôi sẽ cho mọi người biết cái gì là kiểm tra bằng cổ pháp. Bút ký Liên Sơn chỉ ghi chép một phần truyền thừa của tổ sư, sau đó tổ sư lại gặp được kỳ ngộ khác, có được bảy bảo kính, trên mỗi bảo kính đều có một đoạn hình ảnh lưu lại, tổng cộng có bảy phần. Sau khi xem xong bảy đoạn hình ảnh này, ít nhất cậu phải học được một trong số đó thì mới có thể qua”.
Chu Kỳ Phu nói: “Ngô Bình, không thể xem nhẹ mấy đoạn hình ảnh lưu đó đâu, nghe nói năm xưa tổ sư chỉ lĩnh hội được bốn đoạn thôi, nhưng cũng vì vậy mà bị thương. Sau đó, những người lĩnh hội được lưu ảnh không bị thương nặng thì cũng bị thương nhẹ”.
Ngô Bình: “Lão quán chủ yên tâm, tôi sẽ không sao đâu”.
Sau đó, cậu hỏi: “Các anh đã đem bảy bảo kính đó đến rồi sao?”
Người đàn ông áo vàng vung tay, một cánh cửa liền xuất hiện trên mặt đất, cánh cửa cao hai mét, rộng một mét, bên trong có ánh sáng màu tím cuồn cuộn.
“Vào trong thì sẽ nhìn thấy bảy bảo kính, có điều chỉ có thời gian mười lăm phút, trong vòng mười lăm phút, bất luận cậu có học được gì không thì cũng bắt buộc phải ra ngoài”.
Ngô Bình: “Làm sao để xác nhận tôi đã lĩnh hội được thứ trên bảo kính?” Ngô Bình hỏi anh ta.
“Rất đơn giản, sau khi lĩnh hội được nội dung trên bảo kính, sẽ có dấu ấn được để lại trên người cậu, nó sẽ không biến mất trong vòng ba ngày”.
Ngô Bình gật đầu: “Ok”. Cậu nói xong thì đi về phía cánh cửa.
Người đàn ông áo xanh chặn cậu lại, bình thản nói: “Bảo kính là vật chí bảo của Liên Sơn Tông, tôi phải thử xem cậu có thật sự có tư cách tham gia không”.
Ngô Bình cười như không cười, hỏi: “Anh muốn thử thế nào?”
Người đàn ông áo xanh bình thản nói: “Nếu cậu có thể tiếp được một chiêu của tôi thì tôi sẽ để cậu đi”.
Ngô Bình nheo mắt: “Anh cứ việc ra tay”.
“Hây”.
Người đàn ông áo xanh đột ngột đấm ra một đấm, đấm mới được nửa đường thì đã có quyền ảnh đập lên người Ngô Bình. Nhưng chuyện kỳ lạ là sau khi quyền ảnh đánh lên người Ngô Bình, cậu dường như chẳng có phản ứng gì. Ngược lại, ngực của người đàn ông áo xanh bỗng lõm vào trong, sau đó anh ta hừm lên khó chịu và ngã xuống đất.
Ngô Bình bình thản đáp: “Anh chỉ có chút bản lĩnh đó mà cũng dám thử tôi sao?” Cậu nói dứt lời thì sải bước tiến vào bên trong cánh cửa.
Mấy người còn lại vừa kinh ngạc vừa tức giận, một cô gái liền đỡ người đàn ông áo xanh lên, hỏi: “Lệ sư huynh, anh không sao chứ?”
Người đàn ông áo xanh lắc đầu, sắc mặt tái mét, thất thần nói: “Thực lực của người này mạnh thật, xem ra cậu ta không nói láo”.
Cô gái đó mặc bộ váy màu đỏ, ngạc nhiên nói: “Nếu như cậu ta thật sự lĩnh hội được mười bốn loại võ học thì chẳng phải sẽ trở thành đệ tử tinh anh thứ ba sao?”
Chu Kỳ Phu bình thản nói: “Nếu Ngô Bình có thể lĩnh hội được truyền thừa trên bảo kính thì không chỉ đơn giản là đệ tử tinh anh đâu”.
Mọi người giật mình, mặc dù có thể dùng cổ pháp kiểm tra nhưng nó cũng có hậu quả đi kèm, đó là người có được truyền thừa trên bảo kính thì sẽ có thể trở thành đệ tự tinh anh, nếu có thể có được hai loại truyền thừa thì có thể trở thành đệ tử nòng cốt.
Liên Sơn Tông chỉ mới có một đệ tử nòng cốt xuất hiện trong lịch sử, sau đó người đó đã trở thành tông chủ đời thứ ba của Liên Sơn Tông và dẫn dắt Liên Sơn Tông đạt đến đỉnh cao. Thời kỳ ông ta lãnh đạo, Liên Sơn Tông đạt được rất nhiều thành tựu lớn mà cả Liên Sơn Tông hiện giờ cũng không bì kịp.
Người đàn ông áo vàng hừm một tiếng: “Truyền thừa trên bảo kính đâu phải dễ học đến thế? Cậu vui mừng quá sớm rồi”.
Chu Kỳ Phu: “Có phải tôi vui mừng quá sớm hay không thì các anh sẽ biết ngay thôi”.
Chu Kỳ Phu rất kỳ vọng ở Ngô Bình, ông ta hi vọng Ngô Bình có thể lĩnh hội được hai loại truyền thừa trên bảo kính, thế thì ít nhất cậu cũng có thể trở thành đệ tử tinh anh.
Chương 2527: Thất đại bí truyền
Ngô Bình vào cánh cửa kia thì đã đến một nơi rộng lớn, trên mặt đất trải đầy ngọc đỏ trong suốt, trên mỗi khối ngọc đều có khắc chữ sáng rực.
Đi được một đoạn, cậu nhìn thấy một cái gương cao hơn hai mét, phần đế rất lớn, nó vững vàng đứng đó. Trước gương có một tấm bia, bên trên có viết vài ký tự.
Cậu tiến lên đọc thì phát hiện những ký tự này rất kỳ lạ, cậu đều không nhận ra. Nhưng ngay sau đó, trong đầu cậu xuất hiện một lượng lớn ký tự, sau đó lập tức hiểu được ý nghĩa những chữ này.
Nội dung trên bia là: bảo kính trước mặt gọi là bảo kính Kim Cương, bên trong ẩn giấu bí truyền Kim Cương, nếu lấy được có thể tu luyện bí cảnh Kim Cương. Theo như những gì viết bên trên, bí cảnh Kim Cương có thể dùng như một loại lực hỗ trợ bí cảnh, tu luyện nó có thể khai phá được Kim Cương Động Thiên trong cơ thể, lưu trữ tiên lực Kim Cương.
Ngô Bình như có suy nghĩ, lầm bầm tự nói: “Không biết có phải năm đó tổ sư Liên Sơ đã lĩnh ngộ được bí cảnh Kim Cương rồi không”.
Với những gì cậu biết, nếu tu hành bí cảnh là một gốc đại thụ thì bí cảnh Kim Cương chính là hoa nở trên cây, mà thần thông đạo pháp có được khi tu luyện bí cảnh Kim Cương chính là thành quả có được từ gốc đại thụ bí cảnh.
Ngô Bình biết rõ, bí cảnh Kim Cương này sẽ có ích rất nhiều với cậu, lúc này tập trung lĩnh ngộ. Cậu đến trước gương, ánh mắt tập trung nhìn bảo kính mấy giấy, trên gương đã xuất hiện vô số quang ảnh kính tượng huyền diệu. Thứ này thực sự rất kỳ ảo, khiến trong đầu cậu lại xuất hiện rất nhiều thông tin, nhưng thông tin này lại có thể khiến cậu dễ dàng hiểu được chân lý của bí cảnh Kim Cương.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, Ngô Bình đã lĩnh ngộ được truyền thừa trong bảo kính, trong thân thể dần xuất hiện một loại bí lực Đại Kim Cương bất phàm. Lúc này, bảo kính tỏa ra một luồng sáng, khắc vào ngón trỏ tay phải cậu, là một dấu ấn hình bông hoa màu lam.
Sau đó, Ngô Bình lại lục lọi tìm thấy sáu cái bảo kính khác, lần lượt lĩnh ngộ được bí truyền Ngũ Lôi, bí truyền Tiên Kiếm, bí truyền Chân Võ, bí truyền Thiên Hỏa, bí truyền Độn Giáp, bí truyền Cửu U trong đó.
Mỗi một loạt bí truyền đều hình thành một loại sức mạnh kỳ lạ, xuất hiện trong thân thể Ngô Bình, đồng thời cậu cũng có thêm một dấu ấn.
Bảy dấu ấn lần lượt xuất hiện trên bảy ngón tay ở cả hai bàn tay cậu. Mà sau khi lĩnh ngộ được bảy lại bí truyền, cậu phát hiện ra bảy loại bí truyền này đều thuộc một thế, bọn chúng có thể thông qua loại thủ ấn kỳ lạ thì có thể liên kết lại với nhau. Chẳng qua là hiện tại tu vi của cậu còn thấp, vẫn chưa có năng lực thống nhất bảy loại bí lực.
Học xong loại bí truyền cuối cùng, thời gian vẫn còn lại mấy phút, Ngô Bình lập tức quay về. Khi cậu cậu đi ra khỏi đạo môn kia, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn về phía cậu.
Chu Kỳ Phu: “Ngô Bình, thế nào rồi, có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình nắm tay trái lại, chỉ để lộ bàn tay trái ra ngoài, mà trên tay trái cậu có hai dấu ấn, nói: “Hai dấu ấn này có tính không?”
Hai dấu ấn này lần lượt là bí truyền Chân Võ và bí truyền Độn Giáp, mấy người đàn ông áo vàng vừa nhìn đã nhận ra, trong lòng bọn họ kinh sợ, lập tức thay đổi thái độ.
Vẻ mặt người đàn ông áo vàng tươi cười, hai tay ôm quyền, tiến lên hành lễ nói: “Ngô sư huynh đúng thật là thiên tài ngút trời, thoáng chốc đã có được hai loại truyền thừa rồi, thật lợi hại! Sau này, anh chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông, là đại sư huynh của tất cả mọi người!”
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Nói như vậy, hiện tại tôi đã chính thức trở thành đệ tử của Liên Sơn Tông rồi?”
Người đàn ông áo vàng vội nói: “Đương nhiên rồi! Ngô sư huynh, tiểu đệ Hoàng Lương, là đệ tử chân truyền của Liên Sơn Tông”.
Mấy người còn lại cũng rất khách sáo tiến lên chào hỏi, Ngô Bình chẳng buồn nhớ tên bọn họ, bèn nói: “Thử thách kết thúc, khi nào thì tôi có thể đến Liên Sơn Tông?”
Hoàng Lương cười nói: “Sư huynh có thể đi lúc nào cũng được, nhưng trong tông vẫn chưa chuẩn bị thích ứng tốt, văn thư chính thức cũng chưa có, tốt nhất là đợi thêm một thời gian”.
Ngô Bình: “Vậy làm phiền mọi người quay về báo với tông rồi”.
“Nên làm, nên làm”.
Người vui mừng nhất là Chu Kỳ Phu, ông ta nói: “Ngô Bình, tôi cho bình chuẩn bị rượu ngon cơm nóng, để lại mấy vị đệ tử chân truyền uống mấy ly”.
Hoàng Lương vội nói: “Chúng ta vẫn nên quay về báo cáo thôi, đổi ngày khác lại đến thăm hỏi”.
Mấy người này rời đi rồi, võ quán lập tức sôi sục, tất cả mọi người vây quanh Ngô Bình, chỉ hận không thể lao lên ôm cậu, hôn cậu.
Chu Kỳ Phu xua tay, nói: “Các cậu đi tập luyện hết đi, tôi và đại sư huynh các cậu có chuyện cần nói”.
Đuổi mọi người rời đi, Chu Kỳ Phu nghiêm mặt nói: “Thân phận đệ tử nòng cốt không phải là nhỏ. Trên lịch sử, chỉ có một người trở thành đệ tử nòng cốt, cậu là người thứ hai. Tôi lo lắng, một vài người trong tông sẽ gây khó dễ, phá hư chuyện này”.
Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, bọn họ sẽ không ám hại tôi giống như ông lúc đầu chứ?”
Chu Kỳ Phu cười lạnh: “Ai dám? Bọn họ nhiều lắm chỉ ngăn cản cậu trở thành đệ tử nòng cốt thôi, chắc chắn sẽ không hại cậu! Ai dám hại cậu, tông chủ sẽ giết bọn họ đầu tiên! Nếu Liên Sơn Tông không biết phân biệt nặng nhẹ thì sẽ không có ngày hôm nay đâu!”
Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.
Chu Kỳ Phu: “Tôi tính toán, bên trên ít nhất cũng phải mất một thời gian ngắn, trong vòng ba đến năm tháng, thân phận chính thức của cậu rất định đoạt. Nhưng thân phận đệ tử chân truyền của cậu thì có thể có ngay lập tức”.
Ngô Bình: “Tại sao bọn họ muốn ngăn tôi trở thành đệ tử nòng cốt?”
Chu Kỳ Phu: “Bởi vì theo quy tắc phân bổ của Liên Sơn Tông, đệ tử nòng cốt ít nhất có thể lấy được một phần ba tài nguyên. Bọn họ không muốn cậu nuốt chửng một phần ba tài nguyên nhanh như vậy, cho nên có thể kéo dài thì cứ kéo dài”.
Ngô Bình: “Không cho tôi làm đệ tử nòng cốt thì đệ tử tinh anh chắc là không có vấn đề gì chứ?”
Chu Kỳ Phu: “Ừ, trong vòng một tháng, thân phận đệ tử tinh anh của cậu sẽ có. Dù sao bọn họ cũng muốn trấn an tâm trạng cậu, không thể để cậu có ấn tượng xấu được. Nếu không cậu mà tức giận, sẽ tìm tông môn khác nương tựa, Liên Sơn Tông sẽ tổn thất lớn rồi”.
Vừa nói xong, đã có hai người từ ngoài cửa đi vào, bọn họ bước đi không nhanh, nhưng chớp mắt đã đến phía trước, vừa nhìn đã biết công phu cao thâm.
Hai người này, một người đàn ông trung niên, một cô gái trẻ tuổi. Người đàn ông để râu chữ bát, quần áo đen một màu, trông như đạo nhân, ông ta khẽ cười, nhìn Ngô Bình hỏi: “Cậu Ngô, tôi là trưởng lão Thiên Trần Giáo - Minh Duệ. Đây là đệ tử của tôi, Địch An”.
Sắc mặt Chu Kỳ Phu u ám: “Thiên Trần giáo là đại giáo, các hạ chạy đến võ quán nhỏ này của chúng tôi có chuyện gì?”. Thật ra, ông ta đã đoán được ý đồ đối phương đến đây.
Minh Duệ cười nói: “Tôi đến là hy vọng cậu Ngô có thể gia nhập vào Thiên Trần Giáo chúng tôi”.
Chu Kỳ Phu quả quyết từ chối: “Không thể! Ngô Bình đã vượt qua thử thách, hiện tại cậu ấy chính là đệ tử nòng cốt của Liên Sơn Tông chúng tôi”.
Minh Duệ không quan tâm đến Chu Kỳ Phu, ông ta chỉ nhìn Ngô Bình, nói: “Cậu Ngô, nếu cậu có thể vượt qua thử thách của Thiên Trần Giáo chúng ta, có được thành tích đủ tốt thì tôi cam đoan cậu lập tức có thể trở thành đệ tử tinh anh số một của Thiên Trần Giáo! Nếu sau này có biểu hiện tốt hơn, thậm chí còn có thể trở thành đệ tử nòng cốt trong giáo!”
Thật ra Ngô Bình cũng đã động lòng, nhưng cậu đã lĩnh ngộ bút ký Liên Sơn, nội dung của bảy bảo kính, e rằng Liên Sơn Tông sẽ không dễ dàng để cậu đi. Cũng may, Minh Duệ này cũng không nói nhiều, cười nói: “Cậu Ngô có thể suy nghĩ cẩn thận mấy ngày. Bảy ngày sau, tôi sẽ lại đến tìm cậu. Đến lúc đó, hy vọng cậu Ngô có thể thoải mái trả lời”. Nói xong, ông ta ôm quyền rời đi.
Sau khi đối phương rời đi, Chu Kỳ Phu lại bật cười.
Ngô Bình hỏi: “Chủ quán, ông cười gì vậy?”
Chu Kỳ Phu: “Chuyến này Minh Duệ đến nhất định sẽ kích thích Liên Sơn Tông. Nếu không có gì bất ngờ, thân phận đệ tử tinh anh của cậu ngày mai sẽ đến thôi. Hơn nữa, thân phận đệ tử nòng cốt cũng sẽ được công nhận sớm”.
Ngô Bình: “Chủ quán, Thiên Trần Giáo này còn lớn mạnh hơn cả Liên Sơn Tông chúng ta sao?”
Chu Kỳ Phu im lặng mấy giây, bất đắc dĩ nói: “Cho dù là truyền thừa hay là thực lực và môn quy, Liên Sơn Tông đều không thể sánh với Thiên Trần Giáo. Nhưng Liên Sơn Tông cũng có một điểm tốt, chính là có thể cho cậu tài nguyên nhiều nhất. Dù sao, Thiên Trần Giáo cũng không thể cho cậu một phần ba tài nguyên được. Chung quy thì đệ tử tinh anh của bọn họ cũng có hơn mấy chục người”.
Chương 2528: Quán ăn Lý Tam
Ngô Bình gật đầu: "Lão quán chủ nói có lý".
Chu Kỳ Phu: "Trước đó, chúng ta có tiếp nhận một số học viên của đạo trường Bình Thành, trong số ấy cũng có vài người có tư chất rất tốt. Sau khi học theo giáo án cậu biên soạn đã có được tiến bộ vượt bậc".
Ngô Bình: "Vậy là tốt rồi".
Chu Kỳ Phu: "Mấy ngày nay, cậu cứ ở lại võ quán đi, thứ nhất là chờ tin tức của bên trên, thứ hai là cũng tiện dạy dỗ đám học sinh kia luôn".
Ngô Bình gật đầu đồng ý. Cậu đã thi xong kỳ thi vào đại học. Đợi đến khi có kết quả thi đại học, cậu sẽ đăng ký vào đại học Thần Kinh.
Hôm đó, Ngô Bình lại biên soạn hai cuốn sách luyện công, nó chủ yếu dành cho những đệ tử có tư chất tốt luyện tập, chỉ dùng để chọn lựa và đào tạo những đệ tử nòng cốt.
Đến tối, khi các học viên tan học, Ngô Bình bèn liên lạc với Cổ Thanh Liên. Nghe nói cô ta học ở đại học Vân Giang, đang chuẩn bị tan học nên nói: "Chị, tôi đến đón chị nhé".
Võ quán Liên Sơn cách đại học Vân Giang cũng không xa, Ngô Bình đi một lát đã tới. Trước cổng trường người đến người đi, giờ lại là thời gian tự học buổi tối, cậu vừa đến đã thấy Cổ Thanh Liên đứng cạnh cổng trường chờ mình, bên cạnh còn có Từ Bảo Càn.
Từ Bảo Càn đã bị Ngô Bình khống chế, ông ta lập tức kính cẩn bước tới chào hỏi: "Chủ nhân".
Ngô Bình "Ừ" một tiếng hỏi: "Ông đến làm gì?"
Từ Bảo Càn đáp: "Thưa chủ nhân, tôi nhận được một tin, dòng bên đã xảy ra chút vấn đề. Nếu tôi có thể tu luyện đến Bí Cảnh tầng tám trong thời gian ngắn thì còn có thể trở về và tiếp tục thừa kế vị trí thế tử!"
Ngô Bình: "Bí Cảnh tầng tám? Giờ cậu mới tầng ba, muốn đột phá liên tục năm cảnh giới trong thời gian ngắn thì sẽ hơi khó".
Từ Bảo Càn: "Thưa chủ nhân, thực ra kiếp trước tôi đã từng tu luyện, giờ tu luyện lại cũng không khó khăn mấy. Điều rắc rối duy nhất là, công pháp nhà họ Từ chúng tôi khi đột phá tầng ba và tầng bảy sẽ cực kỳ nguy hiểm. Vì vậy, tôi mới không dám tùy tiện đột phá".
Ngô Bình: "Ồ, lúc đột phá sẽ gặp nguy hiểm, là công pháp tu luyện của ông có vấn đề rồi".
Từ Bảo Càn: "Đúng thế, đây là vấn đề trong công pháp nhà họ Từ chúng tôi".
Ngô Bình nhìn ông ta hỏi: "Ông muốn tôi giúp kiểu gì?'
Từ Bảo Càn: "Thực lực của chủ nhân cực kỳ phi phàm, chưa biết chừng có thể nghĩ cách giúp được tôi".
Ngô Bình ngẫm nghĩ rồi nói: "Đưa công pháp của ông cho tôi xem thử đi".
Từ Bảo Càn: "Vậy đến phòng làm việc của tôi đi, nơi đó yên tĩnh".
Ngô Bình: "Khỏi, ông nói giờ luôn đi".
Từ Bảo Càn chỉ đành nói: "Vậy cũng được", ông ta dùng truyền âm nói công pháp cho Ngô Bình.
Sau khi có được công pháp, Ngô Bình bèn nói với ông ta: "Ông trở về chờ tin đi, mai tôi sẽ trả lời cậu".
"Vâng, cảm ơn chủ nhân".
Từ Bảo Càn vừa đi, Cổ Thanh Liên đã cười nói: "Em trai này, chúng ta đi ăn cái gì đi".
Ngô Bình: "Được. Tìm tiệm nào ngon, không cần mắc, chỉ cần ngon là được".
Cổ Thanh Liên chớp chớp mắt nói: "Vậy đến quán ăn Lý Tam đi. Đồ ăn ở đó ăn ngon".
Quán ăn Lý Tam nằm trong một khu phố cổ, nhưng lại tràn ngập mùi vị cuộc sống, người đến người đi, có rất nhiều công nhân thuê nhà trọ ở gần đây. Đặc biệt là đến tối, nơi này sẽ càng trở nên tấp nập.
Hai người đi đến trước cửa quán ăn thì thấy một tấm biển cổ màu đỏ, bên trên viết "Quán ăn Lý Tam". Trước cửa quán không được coi là to đặt sáu cái bàn vuông, lúc này mỗi bàn đều ngồi đầy người, còn có một số người xếp hàng trong quán. Bởi vì hiện trường không có chỗ ngồi, họ chỉ đành gói mang về, tự tìm chỗ ăn.
Thấy có mười mấy người đang đợi cơm, Ngô Bình không nhịn được nói: "Buôn bán đắt ghê".
Cổ Thanh Liên: "Đương nhiên rồi. Đồ ăn ở Lý Tam là ngon nhất".
Ngô Bình: "Buôn bán tốt vậy, sao không đổi chỗ nào rộng rãi hơn?"
Cổ Thanh Liên: "Không biết nữa. Quán ăn này mở của vào mười một giờ trưa, mười một giờ tối đóng cửa. Nhân viên trong đây cũng không nhiều, mới hai người, tự Lý Tam nấu luôn".
Ngô Bình ngó đồ ăn trên bàn, bề ngoài trông rất bình thường, nhưng khách khứa đều ăn ngon lành, có vẻ rất là thỏa mãn.
Cổ Thanh Liên: "Tôi đến nói một tiếng đã".
Ngô Bình: "Hình như không còn chỗ ngồi".
Cổ Thanh Liên: "Không sao, bên trong có chừa chỗ cho tôi".
Cô ta nói xong bèn bước vào chào hỏi với một người đàn ông trung niên đang nấu ăn. Người đàn ông kia từng gặp cô ta nên cười nói: "Cô Liên, hôm nay muốn ăn cái gì?"
Cổ Thanh Liên chọn bốn món ăn một món canh, nói: "Chú Lý Tam, cháu với bạn đến ăn cơm".
"Vào trong ngồi đi, lát nữa chú bảo người bưng đồ ăn vào cho".
"Vâng, cảm ơn chú Lý Tam!", Cổ Thanh Liên lại nói mấy câu rồi dẫn Ngô Bình vào trong. Cách một tấm màn, không gian bên trong cũng không lớn, đặt một cái bàn, hai cái ghế, trên bàn còn đặt một bát hương. Trên bức tường đằng sau cái bàn treo một bức tranh, trong tranh là một cô gái áo trắng có vẻ ngoài cực kỳ xinh đẹp, phiêu dật như tiên nữ.
Ngô Bình: "Chị có vẻ thân với ông chủ ở đây nhỉ".
Chú Lý Tam cười nói: "Lúc tôi học cấp ba có đến quán ông ấy làm phụ bếp, có rảnh cũng đến giúp ông ấy. Tính ra, tôi và chú Lý Tam cũng quen nhau cả bảy, tám năm rồi".
Ông chủ cũng không để hai người chờ lâu, năm phút sau, món đầu tiên được bưng lên. Đây là một món thịt xào rất đơn giản, dùng da heo xào tiêu. Đồ ăn vừa bưng lên, Ngô Bình đã ngửi thấy mùi hương, bên cạnh còn đặt một mẻ bánh mới ra lò tỏa ra mùi thơm phức.
Cổ Thanh Liên: "Đây là món thịt xào được gọi nhiều nhất, em trai nếm thử đi".
Ngô Bình gắp một miếng, đầu lưỡi như bị kích thích, mùi vị thơm ngon khiến cậu nhắm mắt lại. Chỉ một món đơn giản đã khiến cậu nếm được vẻ khác biệt từ bên trong, đó chính là sự cân đối một cách hoàn hảo!
Cậu lại thử miếng thứ hai, chậm rãi nhấm nuốt xong bèn đặt đũa xuống hỏi: "Chị, ông chủ nơi này là người tu hành hả?"
Cổ Thanh Liên ngẩn người: "Tại sao cậu lại hỏi vậy?"
Ngô Bình: "Nếu ông ấy không có tu vi thì đã chẳng thể nấu ra được món ăn hoàn mỹ như vậy được".
Cổ Thanh Liên: "Đồ ăn mà còn cần được chú trọng lớn như vậy luôn hả?"
Ngô Bình: "Tôi chỉ có thể nói, sự khống chế của người này với mùi vị của món ăn gần như đạt tới yêu cầu khi luyện đan của thầy luyện đan. Nếu như ông ấy không có tu vi và sự hiểu biết uyên bác thì chắc chắn không thể nấu ra được món thịt xào hoàn mỹ như vậy".
Cổ Thanh Liên kinh ngạc hỏi: "Lẽ nào chú Lý Tâm là người tu hành thật?"
Ngô Bình: "Có phải hay không, tôi vừa nhìn là biết".
Cậu vén màn lên, quan sát người đàn ông trung niên kia từ xa. Cậu nhìn một lát rồi quay lại, vẻ mặt kỳ lạ: "Hình như ông ấy không có tu vi. Không có mà còn có thể nấu ra được đồ ăn hoàn hảo như vậy thì chắc chắn là người cực kỳ có năng khiếu nấu ăn".
Cổ Thanh Liên: "Tôi quen ông ấy bảy, tám năm, quả thật không phát hiện ông ấy có tu vi".
Ngô Bình: "Lẽ nào trên đời này có đầu bếp trời sinh thật ư?"
Lúc này, món thứ hai đã bưng lên, Ngô Bình lại cầm đũa nếm thử một miếng. Đây là một món cá kho tàu, Ngô Bình chỉ ăn một miếng thịt đã cảm thấy cực kỳ ngon. Vì nó quá ngon, người bình thường trái lại không cảm nhận được sự mỹ diệu bên trong, do vị giác của họ không nhạy như người tu hành. Nếu món cá này có mười điểm, vậy người thường chỉ có thể nếm được một trên mười điểm ấy.
"Cá ngon!", Ngô Bình không kiềm được khen một câu.
Chương 2529: Dạo chợ đêm
Cổ Thanh Liên: “Sao hả? Tôi tìm chỗ này không tồi đúng không?”
Ngô Bình cảm than: “Tài nấu ăn điệu nghệ như vậy mà lại chịu ở chỗ thế này, thật kỳ lạ”.
Cổ Thanh Liên: “Từng có rất nhiều người giàu có mời chú ấy về làm đầu bếp riêng, có người ra giá đến hai triệu một năm nhưng chú Lý Tam vẫn không đồng ý”.
Một lúc sau, bốn món ăn đều được mang lên, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên ăn sạch bốn món ăn và một món canh chỉ trong tích tắc. Đặc biệt là món canh, dùng nấm địa phương để nấu nên độ thơm ngon không thua kém gì món cá kho tàu.
Khi họ ăn canh xong thì chú Lý Tam cũng gần xong việc, ông ta mỉm cười, bước lại gần và hỏi: “Cô Liên, thức ăn có vừa miệng không?”
Cổ Thanh Liên cười, nói: “Vẫn ngon như ngày nào, cảm ơn chú Lý Tam”.
Khi người đó đến gần, Ngô Bình mới phát hiện ra sự bất thường của ông ta. Giữa hai chân mày của ông ta có một luồng năng lượng kỳ lạ quy tụ, loại năng lượng đó hình như đã bị phong ấn, không có cách nào giải phóng ra.
Ngô Bình hỏi: “Ông chủ Lý, ông bị người ta phong ấn tu vi sao?”
Cậu vừa hỏi thì sắc mặt của ông chủ Lý đó liền thay đổi, ông ta nhìn cậu chằm chằm, hỏi: “Cậu là ai?”
Cổ Thanh Liên liền nói: “Chú Lý Tam, cậu ấy là khách quý của nhà họ Cổ cháu, cũng là bạn của cháu”.
Lý Tam nhìn chằm chằm Ngô Bình, hỏi: “Sao cậu lại biết tôi bị phong ấn sức mạnh?”
Ngô Bình cười: “Chuyện này có gì là khó đâu. Tôi không chỉ nhìn ra mà còn có cách giúp ông giải được phong ấn”.
Thần sắc của Lý Tam liền thay đổi, ông ta hỏi: “Cậu có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”
Ngô Bình: “Chắc ông là cao thủ cảnh giới Thần Thông, đúng không?”
Lý Tam gật đầu: “Đúng”.
Ngô Bình: “Vậy thì tôi có cách”.
Lý Tam do dự một lúc rồi đột nhiên quay đầu gọi một trợ thủ và nói: “Đóng cửa, không nhận đơn nữa, nghỉ thôi”.
Sau đó, ông ta nói với Ngô Bình: “Xưng hô thế nào với cậu đây?”
Ngô Bình: “Tôi họ Ngô”.
“Cậu Ngô, cậu thật sự có cách giúp tôi giải phong ấn sao?”
Ngô Bình: “Có”.
Lý Tam hít một hơi thật sâu: “Người phong ấn sức mạnh của tôi có gốc gác lớn, nếu cậu giúp tôi thì có thể sẽ phải gặp rắc rối”.
Ngô Bình: “Tôi có thể hỏi nguyên nhân được không? Tại sao người đó lại muốn phong ấn tu vi của ông?”
Lý Tam: “Người vợ yêu quý của tôi đã bị kẻ khác hại chết, tôi định trả thù giúp bà ấy. Nhưng người trong tộc lo lắng nếu tôi làm như vậy thì sẽ liên lụy đến họ, vì vậy họ đã phong ấn tu vi của tôi. Tôi đã bị phong ấn mười tám năm rồi, mười tám năm qua, tôi ẩn cư ở đây, mở một quán ăn nhỏ, kiếm tiền nuôi con gái”.
Ngô Bình: “Ông còn có con gái à?”
Lý Tam gật đầu: “Năm nay con bé mười chín tuổi, đang học đại học Vân Giang, cô Liên cũng quen biết con bé”.
Ngô Bình: “Vậy ông định thế nào? Dựa vào sức của mình phá phong ấn sao?”
Lý Tam: “Tôi đang đợi người như cậu xuất hiện, vì vậy mỗi đĩa thức ăn tôi nấu đều chứa đựng hiểu biết của tôi về dược”.
Ngô Bình cảm động: “Nói vậy ông là thầy luyện đan rồi?”
Lý Tam gật đầu: “Nếu cậu chịu giúp tôi khôi phục tu vi thì nhất định tôi sẽ không để cậu phải chịu thiệt, sau này cậu cần bất cứ đan dược gì, chỉ cần tôi có thể luyện được thì tuyệt đối sẽ không chối từ”.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi cũng biết sơ sơ về luyện đan”.
Lý Tam rất bất ngờ: “Cậu cũng là thầy luyện đan sao?”
Ngô Bình: “Biết một chút”.
Lý Tam thở dài: “Nói vậy thì cậu không muốn giúp tôi rồi”.
Ngô Bình: “Nếu tôi không muốn giúp thì đã không nói nhiều với ông vậy rồi. Tôi có thể giúp ông nhưng tôi có hai điều kiện, một là không được nói cho người khác biết chuyện tôi giúp ông, hai là trong vòng một năm ông không được đi báo thù”.
Lý Tam chau mày: “Tại sao lại không cho tôi báo thù?”
Ngô Bình: “Tu vi của ông bị phong ấn mười tám năm, thời gian lâu như vậy nhất định là thực lực của kẻ thù của ông đã vượt mặt ông rồi. Tôi cảm thấy việc trước tiên ông nên làm là khôi phục và nâng cao tu vi của mình”.
Cậu nói đến đây thì hỏi: “Lúc ông bị phong ấn thì tu vi ở mức nào?”
Lý Tam: “Thần Thông tầng chín”.
Ngô Bình gật đầu: “Thần Thông tầng chín cách đạo cảnh không xa nữa, nếu ông có thể đột phá lên đạo cảnh rồi mới đi báo thù thì còn gì bằng nữa”.
Lý Tam im lặng một lúc rồi nói: “Tôi đồng ý”.
Ngô Bình: “Mười hai giờ tối nay, tôi sẽ giúp ông giải phong ấn”.
Lý Tam: “Cảm ơn cậu, cách đây không xa có một chợ đêm, cậu có muốn đến đó dạo không?”
Ngô Bình: “Vậy sao? Nghe ông nói có vẻ chợ đêm này không tầm thường”.
Lý Tam: “Phần lớn người trong chợ đêm đều là người tu hành, họ bán những thứ mình không dùng đến ở đó. Cậu là người tu hành, đến đó dạo một vòng, không chừng lại có thể có thu hoạch”.
Hai người họ ra khỏi quán ăn thì cùng nhau đi dạo. Họ đi được khoảng mấy trăm mét thì vào trong một con hẻm nhỏ, con hẻm vừa tối vừa hẹp, không có ai đi qua. Họ băng qua con hẻm thì đến một nơi rất rộng, kéo dài đến mấy trăm mét, đông nghịt người nhưng lại không có đèn.
Đến chó cũng không muốn đến chỗ tăm tối này nên không sợ bị người khác làm phiền. Người tu hành có thể nhìn được trong đêm nên đối với họ mà nói thì dù không có đèn cũng chẳng ảnh hưởng gì.
Cổ Thanh Liên nói: “Không ngờ hôm nay là ngày họp chợ đêm, chú Lý Tam không nói thì suýt chút tôi cũng quên”.
Ngô Bình cười, nói: “Chị từng đến chợ đêm này sao?”
Cổ Thanh Liên gật đầu: “Chợ đêm này tên là chợ Tam Lục, mồng ba, mồng sáu, mười ba, mười sáu, hai ba, hai sáu hằng tháng sẽ họp chợ, tháng nào cũng có sáu lần”.
Trong bóng tối, mắt Ngô Bình dần thích nghi, ở một sạp hàng cách họ không xa, có một ông già tầm hơn sáu mươi tuổi đang bán một đống đá với màu sắc khác nhau.
Ngô Bình nhìn thấy số đá đó thì cảm giác chúng rất đặc biệt, mỗi loại đều có đặc tính riêng. Cậu dừng lại, hỏi: “Tiền bối bán gì thế? Khoáng thạch sao?”
Ông già đó cười, nói: “Cậu thật biết nhìn, đây là tiên khoáng mà tôi thu thập được. Chẳng hạn như viên màu xanh lục này, nó tên là khoáng đồng Xích Tiên, có thể luyện ra được đồng Xích Tiên. Đồng Xích Tiên là loại kim loại đặc biệt quý, giá rất cao”.
Ngô Bình cầm viên khoáng thạch lên xem, cảm giác thành phần đồng bên trong chưa đến ba mươi phần trăm, hơn nữa nó lại còn rất nhỏ, có mua về cũng chẳng làm được gì.
Cậu đứng dậy định đi thì bỗng phát hiện trong sạp hàng có một viên đá ba màu to bằng bàn tay, cậu cầm viên đá đó lên, cảm giác nó cũng giống khoáng thạch nhưng lại khá là nhẹ.
Ngô Bình động lòng, trong đầu hiện lên rất nhiều thông tin, cậu liền biết viên đá ba màu đó là bảo bối được ba loại kim tinh thạch hòa vào nhau hợp thành, chỉ có điều bên ngoài được bọc một lớp vỏ bằng đá mà thôi.
Kim tinh là một loại tinh hoa được luyện ra từ kim loại. Chẳng hạn như đồng Xích Tiên lúc nãy, khoảng năm trăm triệu cân đồng Xích Tiên thì mới có thể luyện ra được một lạng đồng tinh Xích Tiên. Hơn nữa, luyện đồng tinh Xích Tiên cần quá trình rất dài, còn phải bày đại trận với chi phí rất cao, chi phí về thời gian và tiền của đều rất cao.
Chuyện này khiến giá của đồng tinh Xích Tiên cao gấp tỷ lần giá của đồng Xích Tiên, đó là thứ quý giá mà người may mắn mới có thể có được.
Thần kỳ hơn là bên trong có ba loại kim tinh, cả ba loại này hòa vào nhau, khiến cho trọng lượng của nó giảm đi rất nhiều, nhưng trên thực tế, nếu như có thể phân tách ba loại kim tinh này ra thì trọng lượng của chúng sẽ nhiều gấp nhiều lần hiện tại, có thể đạt đến mấy trăm cân, cũng có thể là mấy ngàn cân.
Ngô Bình bình thản hỏi: “Tiền bối, còn đây là khoáng vật gì?”
Người đó rõ ràng đã phán đoán sai, cười nói: “Đấy là khoáng thạch Tam Âm Huyền Kim, mặc dù hàm lượng không cao nhưng lại đắt hơn đồng Xích Tiên nhiều. Sao hả? Cậu có hứng thú sao?”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Bao nhiêu tiền?”
Ông lão: “Năm trăm tiền tiên”.
Ngô Bình liền lắc đầu: “Năm trăm đắt quá, ba trăm, ba trăm tiền tiên thì tôi lấy”.
Chương 2530: Mười hai búp bê đất
Ông lão vừa nghe giá thì liền phất tay: “Không được, không được đâu, ba trăm ít quá. Thế này đi, tôi bớt cậu năm chục, lấy bốn trăm năm mươi tiền tiên, cậu có thể cầm nó đi”.
Một đồng tiền tiên có giá trị mua bằng mười triệu, Ngô Bình mím môi một lúc nhưng cũng không trả giá thêm được bao nhiêu, cuối cùng đã mua hòn đá đó với giá bốn trăm bốn mươi đồng tiền tiên.
Cậu cất hòn đá vào rồi hai người họ lại tiếp tục đi về trước. Cổ Thanh Liên cười, hỏi: “Em trai, cậu mua ba viên khoáng thạch Âm Huyền làm gì? Lẽ nào muốn tinh lọc Tam Âm Huyền Kim bên trong chúng ra sao?”
Đấy là chỗ đông người phức tạp nên Ngô Bình không nói kỹ, chỉ cười và gật đầu thôi.
Họ lại đi ngang qua mười mấy sạp hàng, Ngô Bình lại dừng lại. Trước mặt cậu là một cái bàn vuông nhỏ, bên trên đặt mười hai bức tượng búp bê bằng đất, mỗi bức tượng đều có một động tác rất đặc biệt. Ngô Bình cứ cảm thấy những động tác đó rất kỳ lạ, càng nhìn càng thấy khó chịu trong lòng.
Phía sau chiếc bàn là một người đội nón, nhìn không rõ được khuôn mặt. Ngô Bình hỏi: “Xin hỏi mất bức tượng đất này có lai lịch thế nào?”
Người đội nón lên tiếng, nghe giọng nói thì hình như là một thanh niên, anh ta nói: “Được phát hiện trong một động phủ, động tác của các bức tượng khá thú vị, nếu thích thì đưa đây một ngàn tiền tiên rồi cầm đi”.
Ngô Bình cầm một bức tượng lên, cảm giác rất nặng, cậu thử dùng thần niệm nhìn thấu bên trong nhưng lại không phá được. Cậu suy nghĩ một lúc rồi nói: “Năm trăm có bán không?”
Đối phương liền lắc đầu: “Nếu không phải vì tôi cần tiền gấp thì nhất định sẽ tự nghiên cứu, một ngàn tiền tiên là giá thấp nhất rồi, ít hơn không bán”.
Ngô Bình thấy anh ta kiên quyết như vậy thì không nói thêm gì nữa, sảng khoái lấy ra một ngàn tiền tiên, mua hết mười hai búp bê bằng đất.
Cậu cất hết búp bê vào xong, chưa đi được mấy bước thì bỗng cảm thấy có người đang đuổi theo mình ở phía sau. Sau đó có người nói: “Anh bạn, có thể nhường lại số búp bê đất đó cho tôi không?”
Ngô Bình quay lại nhìn thì thấy một người đàn ông tầm ba mươi mấy tuổi đang nói chuyện với mình, ánh mắt đầy mong đợi.
Ngô Bình rất quả quyết: “Không bán”.
Người đàn ông cười nói: “Chắc anh đã bỏ ra một ngàn tiền tiên để mua đúng không? Hay là thế này đi, tôi đưa hai ngàn tiền tiên, anh nhường búp bê đất lại cho tôi, thế nào hả? Thứ này không có giá trị gì với cậu nhưng lại có lợi với tôi”.
Ngô Bình hỏi gã: “Có lợi gì?”
Người đàn ông có vẻ không muốn nói, có điều gã lại lo Ngô Bình không bán nên nói: “Động tác của mấy bức tượng búp bê đất này có thể giải quyết được vấn đề trong lúc tu hành của tôi”.
Ngô Bình: “Nếu như vậy thì sao trước đó anh không mua?”
Người đàn ông ngượng ngùng nói: “Trước đó tôi mang theo không đủ tiền, nên phải quay về rút tiền. Khi tôi quay lại thì anh đã mua mất rồi”.
Ngô Bình: “Xin lỗi, mặc dù tôi muốn giúp anh nhưng thứ này cũng có ích với tôi. Thế này đi, tôi có thể cho anh tìm người mô phỏng hình dáng của búp bê đất, nặn ra mười hai con khác giống y hệt, nếu vậy thì bất cứ lúc nào anh cũng có thể học động tác của chúng”.
Người đàn ông ngây ra, thật ra gã đang nói dối, thứ gã cần không phải là động tác, gã sầm mặt nói: “Anh bạn, tạo điều kiện cho người khác cũng là tạo điều kiện cho mình”.
Ngô Bình bình thảnh đáp: “Xem ra mấy động tác này cũng chẳng có ích gì với anh”. Cậu dứt lời thì quay người, tiếp tục đi về trước.
Người đàn ông đó không đi theo nữa mà quay đầu bỏ đi.
Cổ Thanh Liên cũng có chút kinh nghiệm giang hồ, nói: “Người đó thất bại thì nhất định sẽ nghĩ cách khác, tốt nhất chúng ta nên mau chóng rời khỏi đây”.
Ngô Bình: “Sợ gì chứ? Nếu gã dám chơi bẩn thì tôi sẽ để gã phải thấy hối hận vì đã đến thế giới này”.
Cậu vẫn thong dong dạo chợ đêm, lúc đi được gần nửa khuôn viên chợ thì nhìn thấy một người phụ nữ trung niên bán thuốc. Bà ta bày mười mấy loại dược liệu bên cạnh mình, gần như tất cả đều là dược liệu bình thường, không có gì đặc biệt.
Ngô Bình chỉ liếc sơ thì đầu óc lại hiện ra vô số kiến thức về dược liệu, cậu lập tức biết được tên gọi và giá cả của số dược liệu này. Trong mười mấy loại dược liệu đó, có hai loại quý, một loại tên là Đoạn Cốt Thảo, loại kia là Long Huyết Thảo. Hai loại dược liệu này không phải có tiền là có thể mua được, cũng không biết từ đâu mà người phụ nữ đó lại có được chúng, nhưng lại không biết được giá trị của chúng, nếu không thì cũng không đem ra bán ở chợ đêm.
Cậu hỏi: “Cho hỏi số dược liệu này dùng để làm gì? Bán như thế nào?”
Người phụ nữ liếc nhìn cậu rồi nói: “Tôi tình cờ có được số dược liệu này, không biết có tác dụng gì nên mới đóng gói đem ra bán”.
Ngô Bình: “Đóng gói à? Vậy bán bao nhiêu?”
Người phụ nữ nghiến răng nói: “Mười ngàn tiền tiên”.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Rẻ hơn chút được không?”
Người phụ nữ lắc đầu: “Mặc dù tôi không rành dược liệu, nhưng không chừng có hai loại dược liệu trong số này rất có giá trị”.
Ngô Bình cũng không nói thêm, đưa mười ngàn tiền tiên rồi mua hết toàn bộ mười bảy loại dược liệu. Mặc dù mười lăm loại dược liệu còn lại không phải hàng hiếm nhưng ít nhiều cũng có công dụng, cậu mua hết cũng không lỗ.
Sau khi mua hết dược liệu, cậu đã không còn gặp được thứ gì muốn mua sau đó nữa, vì vậy đã cùng Cổ Thanh Liên rời khỏi đó ở đầu kia của chợ đêm. Họ vừa mới ra khỏi hẻm thì đã bị hai bóng người chặn lại, một trong số họ là người đàn ông muốn mua búp bê đất trước đó, người còn lại có khí tức còn mạnh hơn, đó là một cao thủ cảnh giới Chân Phù bí cảnh tầng bốn.
“Đi vội vậy sao?” Người đó hỏi với vẻ đầy nham hiểm.
Ngô Bình: “Hai vị chặn đường có gì chỉ bảo sao?”
Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó lạnh lùng nói: “Giao mười hai con búp bê đất ra thì tôi sẽ cho hai người được sống mà rời khỏi đây”.
Ngô Bình bình thản nói: “Xin lỗi, đồ đó tôi đã mua, tôi sẽ không giao ra đâu”.
Cao thủ cảnh giới Chân Phù đó hừm lên lạnh lùng rồi đưa tay về phía Ngô Bình. Nhưng lúc tay của gã còn cách Ngô Bình mấy mét thì đã bị tát một tai cắm đầu xuống đất. Cái tát đó rất mạnh, đánh bẹp cả đầu của tu sĩ cảnh giới Chân Phù đó. Gã ngã xuống đất, liên tục co giật và sùi bọt mép.
Người còn lại sợ tái mặt, vừa kinh ngạc vừa hoảng loạn, không quan tâm đến đồng bọn nữa mà quay đầu bỏ chạy luôn.
“Anh chạy mà được à?”
Ngô Bình bước lên một bước, đưa tay giữ lấy vai của gã, người đó hoảng sợ thốt lên, rồi lập tức quỳ xuống đất.
“Là tôi có mắt không tròng, xin công tử tha mạng”. Người đó hét lớn.
Ngô Bình nhìn gã chằm chằm, hỏi: “Nói đi, rốt cuộc mười hai con búp bê đất đó có gì đặc biệt? Tại sao anh cứ muốn có cho bằng được?”
Trong giờ phút sống chết, gã không dám nói dối, vội vã đáp: “Công tử, tôi nghe một sư trưởng từng nói, tiên giới từng có một Thiên Thần đại đế xuất hiện, Thiên Thần đại đế đó bị kẻ thù hãm hại, trước khi chết đã phong ấn toàn bộ những gì mình học được trong đời vào trong mười hai con búp bê đất đó. Sau này, mười hai con búp bê đất đó đã qua tay nhiều người nhưng những người có được chúng đều không thể lĩnh hội được huyền cơ bên trong”.
Ngô Bình: “Ý anh là Thiên Thần đại đế đã để lại mười hai con búp bê đất này sao?”
Gã liền gật đầu: “Có khả năng là như thế, nhưng tôi cũng không thể chắc chắn một trăm phần trăm, chỉ có thể mua về từ từ nghiên cứu”.
Ngô Bình chỉ vào tên đang nằm co giật, hỏi: “Anh ta là ai?”
“Anh ta là một người bạn của tôi, là tu sĩ của nhà Mạc Tây Đinh, tên là Đinh Văn Hầu”.
Ngô Bình cười khẩy, nói: “Các người chặn đường cướp của, tôi không thể tha, nói đi, anh muốn chết thế nào đây?”
Người đó sợ đến run lên cầm cập, nói: “Công tử xin tha mạng, tôi biết sai rồi, xin công tử tha cho một mạng”.
Ngô Bình bình thản đáp: “Tại sao phải tha cho anh?”
Người đó nghiến răng, rồi đột nhiên chưởng lên đầu người đó, giết chết gã.
Sau khi gã giết chết Đinh Văn Hầu thì lấy ngọc bội chứa đồ trên người Đinh Văn Hầu ra và nói: “Công tử, trên người Đinh Văn Hầu có rất nhiều đồ quý, tôi tặng hết cho công tử”.
Bình luận facebook