-
Chương 2694-2695
Chương 2694: Tiền vàng là thần
Người đàn ông tay không đó buộc một sợi dây màu đỏ trên đầu, cơ bắp trên hai cánh tay chằng chịt, tỏa ra ánh sáng như kim loại, đôi mắt hắn sâu thẳm, chỉ có đôi đồng tử màu bạc trông rất kỳ quái.
Người đàn ông đồng tử màu bạc nhàn nhã đi về phía Ngô Bình, lúc hắn đi đến trước mặt Ngô Bình thì nở nụ cười, nói từng câu từng chữ: “Cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình cười ẩn ý nói: “Anh thì sao?”
Người đàn ông mắt bạc nhìn chằm chằm vào hầu kết của Ngô Bình, đột nhiên đấm về phía cậu. Hắn ra tay nhanh đến mức hầu hết các cao thủ đều không thể nhìn rõ động tác của hắn, tiếc là người đứng đối diện hắn là Ngô Bình, nắm đấm của hắn vừa dịch chuyển được vài milimet, nắm đấm của Ngô Bình đã chạm vào hầu kết của hắn.
“Rắc!”
Cổ người đàn ông mắt bạc nghiêng sang một bên, miệng liên tục sùi bọt mép, cơ thể run rẩy nhưng có vẻ là không thể cứu được.
Bạch Lang khá bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, ngược lại đưa mắt nhìn một thuộc hạ khác cầm dao rựa khác. Con dao của thuộc hạ này cực kỳ nhanh, có thể chém đứt đạn, con dao trong tay cũng được làm bằng kim loại đặc biệt, thậm chí có thể chém đứt xe tăng và xe thiết giáp. Lần trước đánh nhau với quân đội, gã từng chém đứt nòng súng, giống như một mãnh thú chiến tranh.
Ánh mắt thuộc hạ cầm dao lộ ra vẻ thận trọng, lúc nãy gã không nhìn rõ Ngô Bình ra tay như thế nào, chứng tỏ thực lực của đối phương vẫn cao hơn gã. Thế nhưng gã không hề sợ vì cơ thể gã đã từng được Thánh Quang rửa tội, đao súng bất khả xâm phạm, ngay cả súng cũng không sợ thì sao mình có thể sợ một người được?
Con dao dịch chuyển chém về phía cổ Ngô Bình, giống như lúc trước gã chém vào chiếc xe tăng đó.
Con dao không gì có thể phá hủy được thế mà lại bị Ngô Bình giữ chặt, sau đó cậu bẻ nhẹ một cái, con dao bị gãy làm đôi.
Người cầm dao biến sắc, vô thức lùi lại. Nhưng đã muộn rồi, con dao gãy trong tay Ngô Bình bay ra, dâm xuyên qua ngực gã. Cơ thể gã không sợ đạn, nhưng cũng không ngăn được con dao Ngô Bình ném ra, gã liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi từ từ quỳ xuống đất.
Đòn tấn công của Ngô Bình không đánh trúng vào chỗ hiểm của gã, chỉ đâm xuyên qua phần phổi.
“Anh tên gì?”, Ngô Bình nhìn người này rồi bỗng hỏi. Cậu có thể thấy thể chất của người này đã được một sức mạnh bí ẩn nào đó hỗ trợ nên cậu cảm thấy rất hứng thú.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Tôi tên Hồng”.
Ngô Bình: “Sau này đi theo tôi đi, tôi có thể giải quyết khó khăn của anh”.
Hồng ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu biết?”
“Không phân biệt được ảo giác và hiện thực, thường nửa đêm tỉnh dậy đi giết người, tôi nói đúng chứ?”, Ngô Bình hỏi.
Hồng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, có lần tôi còn suýt giết chết chính gia đình mình. Người bạn thân nhất của tôi cũng chết dưới lưỡi dao của tôi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện của anh để sau hẵng nói”.
Nói rồi Ngô Bình nhìn Bạch Lang nói: “Đây là cách Bạch Lang anh tiếp đón khách đấy à?”
Bạch Lang cau mày, cả đời này hắn đã trải qua vô số biến cố đẫm máu, từng gặp rất nhiều cao thủ và người có năng lực, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người mà hắn không thể nhìn thấu như Ngô Bình.
“Cậu là ai hả?”, Bạch Lang hỏi, hắn vẫn ngồi nguyên tại đó.
Ngô Bình khẽ cười: “Tôi là chủ nhân của anh”.
Bạch Lang tức giận, nhưng ngay sau đó hắn rơi vào ảo giác. Ý chí của hắn rất kiên định, bị Ngô Bình trấn áp trong Huyền Thiên Mông hơn bảy trăm năm nhưng hắn vẫn không khuất phục. Thế là Ngô Bình tiếp tục áp chế hắn, đợi đến một ngàn ba trăm năm, ý chí của Bạch Lang cuối cùng cũng sụp đổ. Trong ảo ảnh, hắn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, khóc lóc thảm thiết.
Thoáng chốc ảo ảnh biến mất, mặt Bạch Lang đầy nước mắt. Hắn lại nhìn Ngô Bình, sau đó quỳ xuống đất rồi bò đến trước mặt Ngô Bình, hôn lên chân cậu.
“Chủ nhân vĩ đại của tôi, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu, cho dù trời đất có bị hủy diệt, tôi cũng muốn làm nô lệ trung thành của người”.
Hơn ngàn năm bị trấn áp, ngay cả thanh sắt cũng đã mài thành kim, huống gì là ý chí con người?
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vào nhà nói chuyện”.
“Vâng”, Bạch Lang đứng dậy, cung kính mời Ngô Bình đến tòa nhà màu trắng.
Ngoài Yardley, mọi người đều bị khống chế, Ngô Bình nhìn Bạch Lang: “Anh có biết chuyện tinh thạch linh hồn không?”
Bạch Lang gật đầu: “Tôi biết, đám người đó bày bổ một trận pháp, có thể hút hết sức mạnh linh hồn trong không trung”.
“Anh có tư cách vào được trận pháp đó không?”
Bạch Lang lắc đầu: “Chỉ có trở thành thành viên cốt cán của họ mới có thể tiến vào trong trận pháp”.
“Anh nói thử xem chúng là ai?”
“Thần Minh”, Bạch Lang nói: “Là một tổ chức do đám người đó có quyền có thế nhất ở nước Bạch Ưng và các nước xung quanh thành lập”.
Thế là Ngô Bình hỏi kỹ hơn mới biết Thần Minh được thành lập thế nào.
Thì ra nước Bạch Ưng ủng hộ tư bản tối cao, được coi như thiên đường của người giàu. Tất nhiên các ông trùm tư bản của nước Bạch Ưng đều có cách thức riêng của mình.
Dần dà tài sản của các ông trùm tích lũy qua nhiều thế hệ đã đạt đến mức đáng kinh ngạc, đồng thời dần hợp lực với các thế lực Tiên Giới để đạt được thứ mình mong muốn, cũng chính là sự trường sinh.
Tiên Giới cung cấp một ít đan dược, các ông trùm tư bản làm việc cho những người ở Tiên Giới. Thiết lập trận pháp luyện hồn này, đồng thời che đậy sự thật với mọi người dân là một trong những việc các ông trùm tư bản phải làm. Còn có rất nhiều việc tương tự như thế, đại trận Luyện Hồn Trận chỉ là một trong số đó.
Ngô Bình hỏi: “Các nhà tư bản giàu có này có thể lấy được đan dược thế nào?”
Bạch Lang: “Tôi biết vài người đã sống đến hơn năm mươi tuổi, một người có tuổi thọ lâu nhất sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Hơn một ngàn ba trăm tuổi? Người tu hành sống lâu như thế cũng không bao nhiêu, ông ta đúng là sống lâu thật”.
“Người đàn ông sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi trông trẻ hơn tôi, nghe nói ông ta có thế lực lớn chống đỡ, có thể lấy được đan dược tốt nhất”.
Ngô Bình: “Có thể có tác dụng thần kỳ như thế ít nhất cũng là đan dược cấp bảy, thế lực đó không tiếc lấy số đan dược đó đưa cho người khác”.
Bạch Lang: “Chủ yếu hỏi mấy chuyện này để làm gì?”
Ngô Bình nhìn hắn: “Tôi muốn lấy tất cả tinh thạch linh hồn đi, anh có biết nó được đặt ở đâu không?”
Bạch Lang: “Hàng năm tôi đều có thể được chia cho không ít cả tinh thạch linh hồn. Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, cứ nửa năm thì mấy người bên trên sẽ lấy tinh thạch một lần”.
Dừng một chút, hắn lại nghĩ tới gì đó bèn nói: “Chủ nhân, tôi có một người em họ làm việc cho bọn họ, theo những gì nó nói với tôi thì mỗi năm đám người đó sẽ lén giấu một phần tinh thạch linh hồn, số lượng khoảng một phần ba”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Sao em họ anh lại biết được chuyện này?”
Bạch Lang: “Ông chủ đó thích phụ nữ, vợ của em họ tôi cũng là một trong những người phụ nữ của ông ta, cho nên nó cũng được quan tâm đặc biệt, chịu trách nhiệm về một số chuyện bí mật”.
Ngô Bình: “Đại trận này tồn tại bao nhiêu năm rồi”.
Bạch Lang: “Ít nhất là tám trăm năm rồi. Tám năm trước, hình như còn có các đại trận khác, chỉ là tôi không rõ lắm”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Thảo nào vùng đất này rất ít khi xuất hiện người tu hành xuất sắc, có đại trận này rồi, cho dù người có tài đến mấy cũng sẽ trở nên bình thường”.
Bạch Lang rất ngạc nhiên: “Chủ nhân, đại trận luyện hồn mà cậu nói có tác dụng lớn đến thế sao? Nó có thể ảnh hưởng đến tất cả người trên vùng đất này?”
“Đương nhiên, cũng bao gồm cả anh”, Ngô Bình nói.
Bạch Lang lẩm bẩm: “Tôi không biết, tôi cứ tưởng tinh thạch là năng lượng hấp thụ từ trong không khí, hóa ra nó đang hại người”.
Ngô Bình: “Các anh cũng là đồng lõa, những thứ như Cocaine sẽ khiến tinh thần con người lâng lâng, càng dễ mất hồn lực”.
Bạch Lang không phải người có lòng tốt, hắn chỉ cảm thấy chuyện này làm tổn hại đến hắn, gia đình và bạn bè hắn thôi, hắn lập tức hỏi: “Chủ nhân cần tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Tìm ra nơi cất giữ tinh thạch linh hồn thông qua em họ của anh. Sau khi hoàn thành việc này, tôi cũng có thể cho anh đan dược, để anh có thể dễ dàng sống mấy trăm tuổi như họ”.
Chương 2695: Hắn không xứng với em
Bạch Lang rất kích động, tuy hắn cũng có tu hành, nhưng tư chất có hạn, mãi vẫn chẳng phát triển được gì. Hơn nữa, nhìn thấy người ta sinh lão bệnh tử, hắn cũng vô năng vô lực. Lời của Ngô Bình khiến hắn bỗng chốc ngập tràn ý chí, tinh thần tăng lên gấp bội.
“Xin chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tra được nơi cất giữ tinh thể!”
Sinh Mệnh Đan mà Ngô Bình luyện chế vẫn còn một ít, cậu lấy ra hai viên đưa cho Bạch Lang, nói: “Thưởng cho an”. Nói xong thì quay người rời đi.
Tại khách sạn Ngô Bình ở, lúc này Hàn Băng Nghiên đang ở sảnh đợi, ngồi đối diện là Trần Mậu Tông.
Trên người Trần Mậu Tông không còn dáng vẻ tên một sách nữa, mà trở nên khôn khéo, lanh lợi hơn. Nửa tiếng trước, hắn đột nhiên liên lạc với Hàn Băng Nghiên, nói mình đã đến đảo Lam Tinh, hy vọng có thể gặp cô ấy.
Ngô Bình không có ở đây, Hàn Băng Nghiên bèn nhẹ nhàng từ chối, nhưng Trần Mậu Tông không biết dùng thủ đoạn gì mà tra được khách sạn Hàn Băng Nghiên ở, còn chạy đến sảnh đợi cô ấy.
Hàn Băng Nghiên hết cách, chỉ có thể đến gặp hắn.
Mấy hôm nay cô ấy ở cùng Ngô Bình, khí chất Hàn Băng Nghiên cũng thay đổi rất nhiều, trở nên cao quý hơn nhiều. Hơn nữa cơ thể cô ấy cũng đang trong giai đoạn phát triển, càng trưởng thành hơn, khiến Trần Mậu Tông vừa nhìn thấy đã không đè nén được kích động trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Băng Nghiên, em biết bây giờ tôi đang làm gì không?”
Hàn Băng Nghiên ừ một tiếng: “Không biết”. Ánh mắt cô thì nhìn chăm chăm vào điện thoại nhắn tin cho Ngô Bình.
Trần Mậu Tông cười nói: “Bây giờ tôi đang giúp ông chủ quản lý đến mấy trăm người, mỗi ngày tiền qua tay tôi lên đến mấy chục triệu Ưng Tệ, một năm lên đến mấy chục tỷ Ưng Tệ đấy!”
“Ồ”. Hàn Băng Nghiên lại không có vẻ gì là bất ngờ.
Trần Mậu Tông nhíu mày, nói: “Băng Nghiên, em suy nghĩ lại đi, quen với tôi, tôi sẽ khiến em hạnh phúc! Cái tên Ngô Bình kia căn bản không xứng với em!”
Hàn Băng Nghiên bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt châm chọc: “Sao anh biết anh ấy không xứng với tôi?”
Trần Mậu Tông thản nhiên nói: “Thành tích hắn tuy tốt, cũng thi đậu đại học Thần Kinh, nhưng vậy thì sao chứ? Tốt nghiệp xong chẳng phải cũng phải đi làm công hay sao? Nói câu khó nghe thì hắn có thể cũng phải làm công cho người không có văn hóa!”
Hàn Băng Nghiên không nhịn được hỏi Trần Mậu Tông: “Anh đến chỗ Hải Mặc Ca bao lâu rồi?”
Trần Mậu Tông: “Cũng chưa bao lâu cả, chưa đến ba tháng”.
Hàn Băng Nghiên ồ một tiếng rồi nói: “Xem ra anh không hiểu gì về Ngô Bình cả”.
Trần Mậu Tông cười lạnh: “Hắn có gì hay ho mà hiểu chứ? Một tên sinh viên nghèo mà thôi!”
Nói xong, hắn lấy một tấm thẻ ra đặt trước mặt Hàn Băng Nghiên, nói rõ từng câu từng chữ: “Băng Nghiên, trong này có mười triệu Ưng Tệ! Dù có mười kiếp thì Ngô Bình có thể kiếm được nhiều như vậy không? Đồng ý làm bạn gái tôi thì tiền này tôi đều sẽ cho em!”
“Nhiều tiền như vậy”. Lúc này, bên cạnh bỗng vang giọng của Ngô Bình.
Hàn Băng Nghiên bông quay đầu, cười nói: “Anh Bình”.
Trần Mậu Tông nhìn thấy Ngô Bình thì chán ghét, ban đầu hắn vốn dĩ muốn theo đuổi Hàn Băng Nghiên, nếu không phải do Ngô Bình xuất hiện, thì có khả năng hắn sớm đã thành công rồi.
Hắn cất tấm thẻ, nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tôi đến đây là để nói rõ với anh, tôi muốn đưa Băng Nghiên đi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Anh muốn đưa cô ấy đi?”
“Không sai!”, Trần Mậu Tông vẫy tay về phía xa, lập tức có sáu người vây lại, bọn họ đều mang theo súng bên hông, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng.
Ngô Bình liếc nhìn mấy người họ, rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Băng Nghiên, ôm vai cô ấy hỏi: “Băng Nghiên, sao anh thấy hắn phiền vậy?”
Hàn Băng Nghiên khẽ cười: “Em cũng thấy vậy”.
Trần Mậu Tông tức giận: “Ngô Bình, có tin tôi bảo bọn họ giết chết anh không? Ở Hải Mạc Ca này, mỗi ngày có đến cả chục nghìn người chết bất đắc kỳ tử, thiếu anh cũng chẳng sao!”
Ngô Bình nhìn hắn, nói: “Trần Mậu Tông, tôi với anh chung quy cũng học cùng trường ra, anh làm như vậy có phải quá đáng rồi không?”
Trần Mậu Tông cười lạnh: “Quá đáng? Tôi nhiều tiền hơn anh, có thủ đoạn hơn anh, tôi muốn làm gì anh thì cứ làm. Như vậy không gọi là quá đáng, mà là thực lực!”
Ngô Bình thở dài một hơi, cũng ngoắc tay về phía cửa. Thoáng chốc, Yardley dẫn theo hai đàn em đi vào khách sạn. Lần này cậu quay về khách sạn, mấy người này cũng qua theo, nghe theo mệnh lệnh.
Yardley vừa vào đã kính cẩn nói: “Chủ nhân có gì dặn dò?”
Ngô Bình chỉ vào Trần Mậu Tông: “Người này nói, hắn muốn giết tôi, tôi hơi sợ”.
Yardley nhìn Trần Mậu Tông, mấy người sau lưng Trần Mậu tông nhìn thấy Yardley, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức cúi thấp đầu.
Yardley cười lạnh, hắn liếc nhìn mấy người họ, nói: “Các cậu là đàn em tạm thời của Lý Bì?”
Mấy người này vội nói: “Vâng thưa lão đại Hắc Hùng, lão đại chúng tôi là Lý Bì”.
Vẻ mặt Yardley khinh thường: “Lý Bì mã cũng xứng để gọi là lão đại sao? Gọi điện thoại, bảo hắn lăn đến đây gặp tôi”.
Mấy người này bị dọa sợ đều quỳ xuống đất, vội vàng cầu xin.
“Lão đại Hắc Hùng, chúng tôi không biết thân phận người này, chúng tôi sai rồi, xin đừng nói cho Lý Bì, hắn sẽ giết chúng tôi mất”.
Lý Bì, chỉ là một nhánh phân phối dưới quyền của Yardley, bình thường nhìn thấy hắn như chó vậy.
Trần Mậu Tông ngây người, chuyện gì đây? Sao Ngô Bình lại quen biết lão đại ở đây? Lúc này, mấy tên đàn em kia bỗng đè Trần Mậu Tông xuống đất, ánh mắt hung hiểm, nói với Yardley: “Lão đại Hắc Hùng, tên này giúp Lý Bì quản lý, chúng tôi cũng là bị hắn lừa đến đây”.
Trần Mậu Tông lớn tiếng nói: “Ngô Bình, bảo bọn họ thả tôi ra!”
Ngô Bình không quan tâm đến hắn, kéo Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy. Vừa nãy, người này còn muốn giết cậu, cướp Hàn Băng Nghiên đi, cậu hà tất phải giúp hắn cầu tình chứ?
Yardley lạnh lùng nói: “Kéo đến công xưởng, để hắn làm việc hai mươi tiếng một ngày, mệt chết thì thôi!”
Dưới tay Yardley có một công xưởng dưới đất, người bên trong cả năm không được phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể làm việc, nếu không nghe theo sẽ bị đánh. Nếu Trần Mậu Tông đến nơi đó, ước chừng chưa đến hai năm đã mệt chết hoặc bệnh chết rồi.
Trần Mậu Tông rõ ràng biết đến công xưởng đó, hắn đột nhiên nói: “Lão đại Hắc Hùng, đừng đưa tôi đến công trường, tio có thể nói cho anh một bí mật lớn!”
Ngô Bình dừng bước, cậu hỏi: “Bí mật gì?”
Trần Mậu Tông vội bò đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, ông chủ của tôi, hắn tên Lý Bì, hắn có một món bảo bối!”
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm: “Bảo bối gì?”
Trần Mậu Tông lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình liếc mắt, phát hiện trong tấm ảnh là một món đồ trong giống cái đỉnh, cao chừng nửa người, phong cách cổ xưa, bên trên có khắc ký hiệu khiến cậu chú ý.
Cậu hỏi: “Anh nói nó là bảo bối?”
Trần Mậu Tông cố gắng gật đầu, nói: “Đúng là bảo bối! Tôi tận mắt nhìn thấy, Lý Bì cẩn thận đặt nó trong phòng ngủ mình, mỗi tối đi ngủ đều phải trông coi nó. Hơn nữa, hắn không để ai khác nhìn thấy, tôi cũng chỉ là vô tình mới nhìn thấy cảnh đó”.
Ngô Bình hỏi: “Vô tình?”
Trần Mậu Tông: “Hôm đó Lý Bì uống say, hắn đi vào rồi ôm lấy cái đỉnh nói mớ, nói gì mà đỉnh này là bảo bối, có thể mang đến vận may cho hắn”.
Ngô Bình như có suy nghĩ, nói: “Tối nay, anh đi lấy đỉnh đó cho tôi, lấy được đỉnh, tôi sẽ tha anh một mạng. Không lấy được, tôi sẽ giao anh cho Hắc Hùng xử lý”.
Trần Mậu Tông giật mình, nói: “Ngô Bình, anh tha cho tôi đi, Lý Bì là một tên ác ma giết người không chớp mắt, tôi không dám…”
Thế nhưng Ngô Bình không nói thêm câu nào, quay người cung Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy.
Nhìn thấy Ngô Bình rời đi, Trần Mậu Tông lại liếc nhìn Yardley chẳng tốt đẹp gì, hắn cắn răng nói: “Tôi có thể lấy được đỉnh. Nhưng thứ đó, tôi cần có mấy người giúp đỡ”.
Yardley thản nhiên nói: “Không vấn đề gì, tôi có thể cho người đi cùng anh”.
Sau đó hắn lại nhìn sang mấy tên đang quỳ dưới đất, mấy đàn em của Lý Bì, rồi lạnh nhạt nói: “Các cậu đi cùng hắn, chuyện này thành công thì quay về đi theo tôi”.
Mấy người bọn họ phấn chấn tinh thần, đều gật đầu, ánh mắt sáng rực.
“Xin lão đại Hắc Hùng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lấy được thứ đó về tay!”
Người đàn ông tay không đó buộc một sợi dây màu đỏ trên đầu, cơ bắp trên hai cánh tay chằng chịt, tỏa ra ánh sáng như kim loại, đôi mắt hắn sâu thẳm, chỉ có đôi đồng tử màu bạc trông rất kỳ quái.
Người đàn ông đồng tử màu bạc nhàn nhã đi về phía Ngô Bình, lúc hắn đi đến trước mặt Ngô Bình thì nở nụ cười, nói từng câu từng chữ: “Cậu muốn chết thế nào?”
Ngô Bình cười ẩn ý nói: “Anh thì sao?”
Người đàn ông mắt bạc nhìn chằm chằm vào hầu kết của Ngô Bình, đột nhiên đấm về phía cậu. Hắn ra tay nhanh đến mức hầu hết các cao thủ đều không thể nhìn rõ động tác của hắn, tiếc là người đứng đối diện hắn là Ngô Bình, nắm đấm của hắn vừa dịch chuyển được vài milimet, nắm đấm của Ngô Bình đã chạm vào hầu kết của hắn.
“Rắc!”
Cổ người đàn ông mắt bạc nghiêng sang một bên, miệng liên tục sùi bọt mép, cơ thể run rẩy nhưng có vẻ là không thể cứu được.
Bạch Lang khá bất ngờ, nhưng cũng không nói gì, ngược lại đưa mắt nhìn một thuộc hạ khác cầm dao rựa khác. Con dao của thuộc hạ này cực kỳ nhanh, có thể chém đứt đạn, con dao trong tay cũng được làm bằng kim loại đặc biệt, thậm chí có thể chém đứt xe tăng và xe thiết giáp. Lần trước đánh nhau với quân đội, gã từng chém đứt nòng súng, giống như một mãnh thú chiến tranh.
Ánh mắt thuộc hạ cầm dao lộ ra vẻ thận trọng, lúc nãy gã không nhìn rõ Ngô Bình ra tay như thế nào, chứng tỏ thực lực của đối phương vẫn cao hơn gã. Thế nhưng gã không hề sợ vì cơ thể gã đã từng được Thánh Quang rửa tội, đao súng bất khả xâm phạm, ngay cả súng cũng không sợ thì sao mình có thể sợ một người được?
Con dao dịch chuyển chém về phía cổ Ngô Bình, giống như lúc trước gã chém vào chiếc xe tăng đó.
Con dao không gì có thể phá hủy được thế mà lại bị Ngô Bình giữ chặt, sau đó cậu bẻ nhẹ một cái, con dao bị gãy làm đôi.
Người cầm dao biến sắc, vô thức lùi lại. Nhưng đã muộn rồi, con dao gãy trong tay Ngô Bình bay ra, dâm xuyên qua ngực gã. Cơ thể gã không sợ đạn, nhưng cũng không ngăn được con dao Ngô Bình ném ra, gã liếc nhìn Ngô Bình một cái rồi từ từ quỳ xuống đất.
Đòn tấn công của Ngô Bình không đánh trúng vào chỗ hiểm của gã, chỉ đâm xuyên qua phần phổi.
“Anh tên gì?”, Ngô Bình nhìn người này rồi bỗng hỏi. Cậu có thể thấy thể chất của người này đã được một sức mạnh bí ẩn nào đó hỗ trợ nên cậu cảm thấy rất hứng thú.
Người đàn ông thấp giọng nói: “Tôi tên Hồng”.
Ngô Bình: “Sau này đi theo tôi đi, tôi có thể giải quyết khó khăn của anh”.
Hồng ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu biết?”
“Không phân biệt được ảo giác và hiện thực, thường nửa đêm tỉnh dậy đi giết người, tôi nói đúng chứ?”, Ngô Bình hỏi.
Hồng sửng sốt, gật đầu: “Đúng vậy, có lần tôi còn suýt giết chết chính gia đình mình. Người bạn thân nhất của tôi cũng chết dưới lưỡi dao của tôi”.
Ngô Bình nói: “Chuyện của anh để sau hẵng nói”.
Nói rồi Ngô Bình nhìn Bạch Lang nói: “Đây là cách Bạch Lang anh tiếp đón khách đấy à?”
Bạch Lang cau mày, cả đời này hắn đã trải qua vô số biến cố đẫm máu, từng gặp rất nhiều cao thủ và người có năng lực, nhưng đây là lần đầu tiên hắn gặp người mà hắn không thể nhìn thấu như Ngô Bình.
“Cậu là ai hả?”, Bạch Lang hỏi, hắn vẫn ngồi nguyên tại đó.
Ngô Bình khẽ cười: “Tôi là chủ nhân của anh”.
Bạch Lang tức giận, nhưng ngay sau đó hắn rơi vào ảo giác. Ý chí của hắn rất kiên định, bị Ngô Bình trấn áp trong Huyền Thiên Mông hơn bảy trăm năm nhưng hắn vẫn không khuất phục. Thế là Ngô Bình tiếp tục áp chế hắn, đợi đến một ngàn ba trăm năm, ý chí của Bạch Lang cuối cùng cũng sụp đổ. Trong ảo ảnh, hắn quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, khóc lóc thảm thiết.
Thoáng chốc ảo ảnh biến mất, mặt Bạch Lang đầy nước mắt. Hắn lại nhìn Ngô Bình, sau đó quỳ xuống đất rồi bò đến trước mặt Ngô Bình, hôn lên chân cậu.
“Chủ nhân vĩ đại của tôi, tôi sẽ không bao giờ phản bội cậu, cho dù trời đất có bị hủy diệt, tôi cũng muốn làm nô lệ trung thành của người”.
Hơn ngàn năm bị trấn áp, ngay cả thanh sắt cũng đã mài thành kim, huống gì là ý chí con người?
Ngô Bình lạnh nhạt nói: “Vào nhà nói chuyện”.
“Vâng”, Bạch Lang đứng dậy, cung kính mời Ngô Bình đến tòa nhà màu trắng.
Ngoài Yardley, mọi người đều bị khống chế, Ngô Bình nhìn Bạch Lang: “Anh có biết chuyện tinh thạch linh hồn không?”
Bạch Lang gật đầu: “Tôi biết, đám người đó bày bổ một trận pháp, có thể hút hết sức mạnh linh hồn trong không trung”.
“Anh có tư cách vào được trận pháp đó không?”
Bạch Lang lắc đầu: “Chỉ có trở thành thành viên cốt cán của họ mới có thể tiến vào trong trận pháp”.
“Anh nói thử xem chúng là ai?”
“Thần Minh”, Bạch Lang nói: “Là một tổ chức do đám người đó có quyền có thế nhất ở nước Bạch Ưng và các nước xung quanh thành lập”.
Thế là Ngô Bình hỏi kỹ hơn mới biết Thần Minh được thành lập thế nào.
Thì ra nước Bạch Ưng ủng hộ tư bản tối cao, được coi như thiên đường của người giàu. Tất nhiên các ông trùm tư bản của nước Bạch Ưng đều có cách thức riêng của mình.
Dần dà tài sản của các ông trùm tích lũy qua nhiều thế hệ đã đạt đến mức đáng kinh ngạc, đồng thời dần hợp lực với các thế lực Tiên Giới để đạt được thứ mình mong muốn, cũng chính là sự trường sinh.
Tiên Giới cung cấp một ít đan dược, các ông trùm tư bản làm việc cho những người ở Tiên Giới. Thiết lập trận pháp luyện hồn này, đồng thời che đậy sự thật với mọi người dân là một trong những việc các ông trùm tư bản phải làm. Còn có rất nhiều việc tương tự như thế, đại trận Luyện Hồn Trận chỉ là một trong số đó.
Ngô Bình hỏi: “Các nhà tư bản giàu có này có thể lấy được đan dược thế nào?”
Bạch Lang: “Tôi biết vài người đã sống đến hơn năm mươi tuổi, một người có tuổi thọ lâu nhất sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi”.
Ngô Bình cười nhạo: “Hơn một ngàn ba trăm tuổi? Người tu hành sống lâu như thế cũng không bao nhiêu, ông ta đúng là sống lâu thật”.
“Người đàn ông sống đến hơn một ngàn ba trăm tuổi trông trẻ hơn tôi, nghe nói ông ta có thế lực lớn chống đỡ, có thể lấy được đan dược tốt nhất”.
Ngô Bình: “Có thể có tác dụng thần kỳ như thế ít nhất cũng là đan dược cấp bảy, thế lực đó không tiếc lấy số đan dược đó đưa cho người khác”.
Bạch Lang: “Chủ yếu hỏi mấy chuyện này để làm gì?”
Ngô Bình nhìn hắn: “Tôi muốn lấy tất cả tinh thạch linh hồn đi, anh có biết nó được đặt ở đâu không?”
Bạch Lang: “Hàng năm tôi đều có thể được chia cho không ít cả tinh thạch linh hồn. Theo quan sát của tôi trong nhiều năm qua, cứ nửa năm thì mấy người bên trên sẽ lấy tinh thạch một lần”.
Dừng một chút, hắn lại nghĩ tới gì đó bèn nói: “Chủ nhân, tôi có một người em họ làm việc cho bọn họ, theo những gì nó nói với tôi thì mỗi năm đám người đó sẽ lén giấu một phần tinh thạch linh hồn, số lượng khoảng một phần ba”.
Ngô Bình cảm thấy có hứng thú: “Sao em họ anh lại biết được chuyện này?”
Bạch Lang: “Ông chủ đó thích phụ nữ, vợ của em họ tôi cũng là một trong những người phụ nữ của ông ta, cho nên nó cũng được quan tâm đặc biệt, chịu trách nhiệm về một số chuyện bí mật”.
Ngô Bình: “Đại trận này tồn tại bao nhiêu năm rồi”.
Bạch Lang: “Ít nhất là tám trăm năm rồi. Tám năm trước, hình như còn có các đại trận khác, chỉ là tôi không rõ lắm”.
Ngô Bình cười lạnh nói: “Thảo nào vùng đất này rất ít khi xuất hiện người tu hành xuất sắc, có đại trận này rồi, cho dù người có tài đến mấy cũng sẽ trở nên bình thường”.
Bạch Lang rất ngạc nhiên: “Chủ nhân, đại trận luyện hồn mà cậu nói có tác dụng lớn đến thế sao? Nó có thể ảnh hưởng đến tất cả người trên vùng đất này?”
“Đương nhiên, cũng bao gồm cả anh”, Ngô Bình nói.
Bạch Lang lẩm bẩm: “Tôi không biết, tôi cứ tưởng tinh thạch là năng lượng hấp thụ từ trong không khí, hóa ra nó đang hại người”.
Ngô Bình: “Các anh cũng là đồng lõa, những thứ như Cocaine sẽ khiến tinh thần con người lâng lâng, càng dễ mất hồn lực”.
Bạch Lang không phải người có lòng tốt, hắn chỉ cảm thấy chuyện này làm tổn hại đến hắn, gia đình và bạn bè hắn thôi, hắn lập tức hỏi: “Chủ nhân cần tôi làm gì?”
Ngô Bình: “Tìm ra nơi cất giữ tinh thạch linh hồn thông qua em họ của anh. Sau khi hoàn thành việc này, tôi cũng có thể cho anh đan dược, để anh có thể dễ dàng sống mấy trăm tuổi như họ”.
Chương 2695: Hắn không xứng với em
Bạch Lang rất kích động, tuy hắn cũng có tu hành, nhưng tư chất có hạn, mãi vẫn chẳng phát triển được gì. Hơn nữa, nhìn thấy người ta sinh lão bệnh tử, hắn cũng vô năng vô lực. Lời của Ngô Bình khiến hắn bỗng chốc ngập tràn ý chí, tinh thần tăng lên gấp bội.
“Xin chủ nhân yên tâm, tôi nhất định sẽ tra được nơi cất giữ tinh thể!”
Sinh Mệnh Đan mà Ngô Bình luyện chế vẫn còn một ít, cậu lấy ra hai viên đưa cho Bạch Lang, nói: “Thưởng cho an”. Nói xong thì quay người rời đi.
Tại khách sạn Ngô Bình ở, lúc này Hàn Băng Nghiên đang ở sảnh đợi, ngồi đối diện là Trần Mậu Tông.
Trên người Trần Mậu Tông không còn dáng vẻ tên một sách nữa, mà trở nên khôn khéo, lanh lợi hơn. Nửa tiếng trước, hắn đột nhiên liên lạc với Hàn Băng Nghiên, nói mình đã đến đảo Lam Tinh, hy vọng có thể gặp cô ấy.
Ngô Bình không có ở đây, Hàn Băng Nghiên bèn nhẹ nhàng từ chối, nhưng Trần Mậu Tông không biết dùng thủ đoạn gì mà tra được khách sạn Hàn Băng Nghiên ở, còn chạy đến sảnh đợi cô ấy.
Hàn Băng Nghiên hết cách, chỉ có thể đến gặp hắn.
Mấy hôm nay cô ấy ở cùng Ngô Bình, khí chất Hàn Băng Nghiên cũng thay đổi rất nhiều, trở nên cao quý hơn nhiều. Hơn nữa cơ thể cô ấy cũng đang trong giai đoạn phát triển, càng trưởng thành hơn, khiến Trần Mậu Tông vừa nhìn thấy đã không đè nén được kích động trong lòng.
Hắn hít sâu một hơi, nói: “Băng Nghiên, em biết bây giờ tôi đang làm gì không?”
Hàn Băng Nghiên ừ một tiếng: “Không biết”. Ánh mắt cô thì nhìn chăm chăm vào điện thoại nhắn tin cho Ngô Bình.
Trần Mậu Tông cười nói: “Bây giờ tôi đang giúp ông chủ quản lý đến mấy trăm người, mỗi ngày tiền qua tay tôi lên đến mấy chục triệu Ưng Tệ, một năm lên đến mấy chục tỷ Ưng Tệ đấy!”
“Ồ”. Hàn Băng Nghiên lại không có vẻ gì là bất ngờ.
Trần Mậu Tông nhíu mày, nói: “Băng Nghiên, em suy nghĩ lại đi, quen với tôi, tôi sẽ khiến em hạnh phúc! Cái tên Ngô Bình kia căn bản không xứng với em!”
Hàn Băng Nghiên bỏ điện thoại xuống, vẻ mặt châm chọc: “Sao anh biết anh ấy không xứng với tôi?”
Trần Mậu Tông thản nhiên nói: “Thành tích hắn tuy tốt, cũng thi đậu đại học Thần Kinh, nhưng vậy thì sao chứ? Tốt nghiệp xong chẳng phải cũng phải đi làm công hay sao? Nói câu khó nghe thì hắn có thể cũng phải làm công cho người không có văn hóa!”
Hàn Băng Nghiên không nhịn được hỏi Trần Mậu Tông: “Anh đến chỗ Hải Mặc Ca bao lâu rồi?”
Trần Mậu Tông: “Cũng chưa bao lâu cả, chưa đến ba tháng”.
Hàn Băng Nghiên ồ một tiếng rồi nói: “Xem ra anh không hiểu gì về Ngô Bình cả”.
Trần Mậu Tông cười lạnh: “Hắn có gì hay ho mà hiểu chứ? Một tên sinh viên nghèo mà thôi!”
Nói xong, hắn lấy một tấm thẻ ra đặt trước mặt Hàn Băng Nghiên, nói rõ từng câu từng chữ: “Băng Nghiên, trong này có mười triệu Ưng Tệ! Dù có mười kiếp thì Ngô Bình có thể kiếm được nhiều như vậy không? Đồng ý làm bạn gái tôi thì tiền này tôi đều sẽ cho em!”
“Nhiều tiền như vậy”. Lúc này, bên cạnh bỗng vang giọng của Ngô Bình.
Hàn Băng Nghiên bông quay đầu, cười nói: “Anh Bình”.
Trần Mậu Tông nhìn thấy Ngô Bình thì chán ghét, ban đầu hắn vốn dĩ muốn theo đuổi Hàn Băng Nghiên, nếu không phải do Ngô Bình xuất hiện, thì có khả năng hắn sớm đã thành công rồi.
Hắn cất tấm thẻ, nhìn Ngô Bình nói: “Ngô Bình, tôi đến đây là để nói rõ với anh, tôi muốn đưa Băng Nghiên đi”.
Ngô Bình chớp mắt: “Anh muốn đưa cô ấy đi?”
“Không sai!”, Trần Mậu Tông vẫy tay về phía xa, lập tức có sáu người vây lại, bọn họ đều mang theo súng bên hông, vừa nhìn đã biết không phải người đàng hoàng.
Ngô Bình liếc nhìn mấy người họ, rồi ngồi xuống bên cạnh Hàn Băng Nghiên, ôm vai cô ấy hỏi: “Băng Nghiên, sao anh thấy hắn phiền vậy?”
Hàn Băng Nghiên khẽ cười: “Em cũng thấy vậy”.
Trần Mậu Tông tức giận: “Ngô Bình, có tin tôi bảo bọn họ giết chết anh không? Ở Hải Mạc Ca này, mỗi ngày có đến cả chục nghìn người chết bất đắc kỳ tử, thiếu anh cũng chẳng sao!”
Ngô Bình nhìn hắn, nói: “Trần Mậu Tông, tôi với anh chung quy cũng học cùng trường ra, anh làm như vậy có phải quá đáng rồi không?”
Trần Mậu Tông cười lạnh: “Quá đáng? Tôi nhiều tiền hơn anh, có thủ đoạn hơn anh, tôi muốn làm gì anh thì cứ làm. Như vậy không gọi là quá đáng, mà là thực lực!”
Ngô Bình thở dài một hơi, cũng ngoắc tay về phía cửa. Thoáng chốc, Yardley dẫn theo hai đàn em đi vào khách sạn. Lần này cậu quay về khách sạn, mấy người này cũng qua theo, nghe theo mệnh lệnh.
Yardley vừa vào đã kính cẩn nói: “Chủ nhân có gì dặn dò?”
Ngô Bình chỉ vào Trần Mậu Tông: “Người này nói, hắn muốn giết tôi, tôi hơi sợ”.
Yardley nhìn Trần Mậu Tông, mấy người sau lưng Trần Mậu tông nhìn thấy Yardley, sắc mặt lập tức tái nhợt, lập tức cúi thấp đầu.
Yardley cười lạnh, hắn liếc nhìn mấy người họ, nói: “Các cậu là đàn em tạm thời của Lý Bì?”
Mấy người này vội nói: “Vâng thưa lão đại Hắc Hùng, lão đại chúng tôi là Lý Bì”.
Vẻ mặt Yardley khinh thường: “Lý Bì mã cũng xứng để gọi là lão đại sao? Gọi điện thoại, bảo hắn lăn đến đây gặp tôi”.
Mấy người này bị dọa sợ đều quỳ xuống đất, vội vàng cầu xin.
“Lão đại Hắc Hùng, chúng tôi không biết thân phận người này, chúng tôi sai rồi, xin đừng nói cho Lý Bì, hắn sẽ giết chúng tôi mất”.
Lý Bì, chỉ là một nhánh phân phối dưới quyền của Yardley, bình thường nhìn thấy hắn như chó vậy.
Trần Mậu Tông ngây người, chuyện gì đây? Sao Ngô Bình lại quen biết lão đại ở đây? Lúc này, mấy tên đàn em kia bỗng đè Trần Mậu Tông xuống đất, ánh mắt hung hiểm, nói với Yardley: “Lão đại Hắc Hùng, tên này giúp Lý Bì quản lý, chúng tôi cũng là bị hắn lừa đến đây”.
Trần Mậu Tông lớn tiếng nói: “Ngô Bình, bảo bọn họ thả tôi ra!”
Ngô Bình không quan tâm đến hắn, kéo Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy. Vừa nãy, người này còn muốn giết cậu, cướp Hàn Băng Nghiên đi, cậu hà tất phải giúp hắn cầu tình chứ?
Yardley lạnh lùng nói: “Kéo đến công xưởng, để hắn làm việc hai mươi tiếng một ngày, mệt chết thì thôi!”
Dưới tay Yardley có một công xưởng dưới đất, người bên trong cả năm không được phép ra ngoài, mỗi ngày chỉ có thể làm việc, nếu không nghe theo sẽ bị đánh. Nếu Trần Mậu Tông đến nơi đó, ước chừng chưa đến hai năm đã mệt chết hoặc bệnh chết rồi.
Trần Mậu Tông rõ ràng biết đến công xưởng đó, hắn đột nhiên nói: “Lão đại Hắc Hùng, đừng đưa tôi đến công trường, tio có thể nói cho anh một bí mật lớn!”
Ngô Bình dừng bước, cậu hỏi: “Bí mật gì?”
Trần Mậu Tông vội bò đến trước mặt Ngô Bình, nói: “Ngô Bình, ông chủ của tôi, hắn tên Lý Bì, hắn có một món bảo bối!”
Vẻ mặt Ngô Bình vô cảm: “Bảo bối gì?”
Trần Mậu Tông lấy điện thoại ra, mở một tấm ảnh đưa cho Ngô Bình.
Ngô Bình liếc mắt, phát hiện trong tấm ảnh là một món đồ trong giống cái đỉnh, cao chừng nửa người, phong cách cổ xưa, bên trên có khắc ký hiệu khiến cậu chú ý.
Cậu hỏi: “Anh nói nó là bảo bối?”
Trần Mậu Tông cố gắng gật đầu, nói: “Đúng là bảo bối! Tôi tận mắt nhìn thấy, Lý Bì cẩn thận đặt nó trong phòng ngủ mình, mỗi tối đi ngủ đều phải trông coi nó. Hơn nữa, hắn không để ai khác nhìn thấy, tôi cũng chỉ là vô tình mới nhìn thấy cảnh đó”.
Ngô Bình hỏi: “Vô tình?”
Trần Mậu Tông: “Hôm đó Lý Bì uống say, hắn đi vào rồi ôm lấy cái đỉnh nói mớ, nói gì mà đỉnh này là bảo bối, có thể mang đến vận may cho hắn”.
Ngô Bình như có suy nghĩ, nói: “Tối nay, anh đi lấy đỉnh đó cho tôi, lấy được đỉnh, tôi sẽ tha anh một mạng. Không lấy được, tôi sẽ giao anh cho Hắc Hùng xử lý”.
Trần Mậu Tông giật mình, nói: “Ngô Bình, anh tha cho tôi đi, Lý Bì là một tên ác ma giết người không chớp mắt, tôi không dám…”
Thế nhưng Ngô Bình không nói thêm câu nào, quay người cung Hàn Băng Nghiên đi đến thang máy.
Nhìn thấy Ngô Bình rời đi, Trần Mậu Tông lại liếc nhìn Yardley chẳng tốt đẹp gì, hắn cắn răng nói: “Tôi có thể lấy được đỉnh. Nhưng thứ đó, tôi cần có mấy người giúp đỡ”.
Yardley thản nhiên nói: “Không vấn đề gì, tôi có thể cho người đi cùng anh”.
Sau đó hắn lại nhìn sang mấy tên đang quỳ dưới đất, mấy đàn em của Lý Bì, rồi lạnh nhạt nói: “Các cậu đi cùng hắn, chuyện này thành công thì quay về đi theo tôi”.
Mấy người bọn họ phấn chấn tinh thần, đều gật đầu, ánh mắt sáng rực.
“Xin lão đại Hắc Hùng cứ yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ lấy được thứ đó về tay!”
Bình luận facebook