• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (5 Viewers)

  • Chương 2696-2697

Chương 2696: Thất Tinh Đồ thành

Ngô Bình và Hàn Băng Nghiên tiếp tục dạo chơi trên đảo Lam Tinh, buổi tối lại quay về khách sạn dùng bữa.

Mười một giờ, Hàn Băng Nghiên chơi cả ngày đã chìm vào giấc ngủ, Ngô Bình đắp chăn giúp cô ấy rồi đứng dậy đi ra ngoài khách sạn.

Lúc này, trong bãi đậu xe của khách sạn, có một chiếc bán tải đang đậu. Trên xe bán tải có chở một thứ gì đó, được phủ bằng vải bố.

Trần Mậu Tông và Yardley đều có mặt, sắc mặt Trần Mậu Tông tái nhợt, hắn nói: “Tôi lấy được đồ rồi”.

Ngô Bình kéo tấm vải ra nhìn, đúng là thứ kia, cậu ừ một tiếng, bình thản nói: “Sau này anh cứ đi theo Yardley làm việc”.

Yardley nhếch miệng cười: “Chủ nhân yên tâm, tôi sẽ dạy dỗ hắn!”

Trần Mậu Tông run người, nhưng hắn lập tức tạ ơn, dù sao chỉ cần không phải đến công xưởng, thì đi theo Yardley cũng không sao cả, huống hồ địa vị của Yardley còn cao hơn Trần Mậu Tông nhiều.

Sau đó, Trần Mậu Tông bị đàn em Yardley đưa đi.

Ngô Bình tiếp tục đứng đợi, qua mấy phút, Bạch Lang lái xe đuổi đến.

Ngô Bình nhìn hắn, hỏi: “Tìm hiểu rõ rồi sao?”

Bạch Lang gật nhau: “Chủ nhân, nơi đó là một kho hàng rất lớn, toàn bộ kênh phân phối đường biển của thành phố đều tập trung ở đó. Nhưng em họ tôi cũng không thể chắc chắn đến kho hàng nào, dù sao nơi đó cũng quá lớn, mỗi lần đến đều phải bịt mắt. Đến khi cậu ấy mở mắt thì người đã ở trong kho hàng rồi”.

Ngô Bình nói: “Tối nay anh đến kho hàng với tôi một chuyến”.

Bạch Lang: “Vâng. Chỗ đó đúng lúc cũng có mấy điểm trữ hàng của chúng tôi”.

Sau khi hỏi rõ địa điểm, Ngô Bình kéo theo Bạch Lang, hai người bỗng bay lên trời. Mấy phút sau đã xuất hiện ở một trung tâm hậu cần khổng lồ, nơi này có vô số xe hàng ra vào, còn có cả giàn xếp dỡ hiện đại.

Nhìn mấy chục nghìn kho hàng ở đây tựa như trong mê cung vậy, Bạch Lang nói: “Chủ nhân, nếu muốn tra rõ nơi người kia cất giữ tinh thạch, e rằng phải đợi một thời gian”.

Ngô Bình hỏi: “Em họ anh nói người này, địa vị ông ta ở Thần Binh cao không? Hắn có thể lấy được bao nhiêu tinh thạch linh hồn?”

Bạch Lang nói: “Chủ nhân, tên già này nghe nói cũng sống hơn hai trăm tuổi rồi. Mà ông ta còn là một trong những người phụ trách việc nộp tinh thạch lên trên, tinh thạch ông ta cất trộm chắc chắn sẽ không ít. Nếu chuyện như vậy kéo dài trăm năm thì số lượng tinh thạch nhất định rất nhiều!”

Ngô Bình: “Người khác thì sao?”

Bạch Lang: “Người khác đều ở Bạch Ưng Quốc, cơ sở ngầm của tôi không thể tiếp xúc”.

Ngô Bình biết hắn không thể làm được ngay mọi thứ, lập tức dùng thần niệm tra soát toàn bộ khu vực này. Lần đầu, cậu phát hiện trong kho hàng hiện tại đều chứa hàng hóa, chứ không phát hiện thứ gì như tinh thạch linh hồn.

Cậu thì thầm: “Tinh thạch linh hồn quý như vậy lại để trong kho hàng, chuyện này có hơi kỳ lạ”.

Bạch Lang gãi đầu, cảm thấy Ngô Bình nói có lý.

Sau đó, Ngô Bình như nghĩ ra gì đó, thần niệm bắt đầu tìm kiếm dưới đất. Quả nhiên, lần này cậu nhanh chóng phát hiện ra. Một khu vực trong đó, dưới lòng đất có một không gian trống, bên trong xây dựng pháo đài như ngày tận thế vậy, rất kiên cố.

Cậu lập tức nói với Bạch Lang: “Anh đợi tôi ở đây”. Nói xong cậu đã biến mất.

Giây tiếp theo, Ngô Bình đã dùng độn thuật, xuất hiện dưới lòng đất, trong đất bùn, cậu lấy ra kiếm Thất Tinh Long Uyên chém một đường, tầng hợp kim kiên cố kia bị cắt ra, cậu đi thẳng vào trong.

Đây là một thông đạo hình tròn, cao hai mét, bên trong có đầy khí độc. Nếu người bình thường đi vào, hít phải một lần sẽ chết ngay.

Cũng may Ngô Bình không sợ những thứ này, cậu tiếp tục đi về phía trước, chém một kiếm vào cánh cửa thứ hai. Bên trong cánh nửa này là một kho hàng khổng lồ, kho hàng được xây dựng thành một kho bảo đảm, bên trong có các két sắt lớn nhỏ, mỗi một két sắt đều có chìa khóa chuyên biệt mới có thể mở được.

Ngô Bình sáng mắt, nói: “Xem ra nơi này không chỉ có một mình ông ta”.

Nghĩ đến đây, cậu vung tay, từng cánh cửa của các két sắt tự động mở ra. Cậu lại vung tay, tất cả ngăn kéo vung ra, đồ đạc bên trong có đủ loại, có bảo thạch, có kim loại hiếm, có đồ cổ, đương nhiên nhiều nhất vẫn là tinh thạch linh hồn.

Những tinh thạch linh hồn này được phong ấn trong vật dụng kim loại, mỗi vật dụng cất giữ một trăm viên. Chỉ riêng một dãy tủ thôi cũng có hơn một nghìn năm trăm vật dụng chứa tinh thạch rồi, cũng có nghĩa bên trong này có ít nhất một trăm năm mươi nghìn tinh thạch linh hồn!

Nếu đã ra tay thì Ngô Bình cũng không định khách sáo gì, vung tay lên, đồ bên trong két sắt đều bay ra, tiến vào trong nhẫn chứa đồ của cậu.

Chuyện thú vị chín là, trong đó còn có một vài thiên thạch ngoài trái đất, thần kim, đều là những thứ vô giá.

Cứ như vậy, Ngô Bình tìm kiếm liên tục bảy két sắt, lấy được vô số trân bảo, trong đó có cả một triệu tám trăm năm mươi viên tinh thạch linh hồn, cùng với phiếu gửi tiền của các ngân hàng khắp nơi trên thế giới.

Những phiếu gửi tiền này đã hai ba trăm năm, toàn bộ đều là chuyển tự động, hơn nữa con số cũng khá đáng sợ. Chuyện thú vị là những phiếu gửi tiền này đều không để tên, chỉ cần lấy phiếu này thì có thể rút được tiền mặt ở ngân hàng tương ứng!

Quét sạch mọi thứ xong, Ngô Bình lập tức rời đi.

Cậu đi được mười mấy phút thì có một nhóm người chạy đến. Vốn dĩ nơi này có hệ thống bảo vệ, khi bên trong bị phá hủy thì trang bị cản bảo sẽ thông báo đến người quản lý của kho hàng. Thế nhưng mọi thứ đã muộn rồi, khi người đến nhìn thấy hiện trường hỗn loạn thì tất cả mọi người đều ngã quỵ xuống đất.

Ở bên kia, Ngô Bình đã đưa Bạch Lang quay về địa bàn của hắn, cậu cũng quay lại đảo Lam Tinh, tiến vào ổ chăn ấm áp của Hàn Băng Nghiên.

Sáng sớm hôm sau, Hàn Băng Nghiên không chịu nổi vẫn đang ngủ say, Ngô Bình thì đã rời giường từ sớm nghiên cứu cái đỉnh kia.

Lý Bì kia mỗi ngày đều ôm lấy đỉnh, thứ đồ chơi này chắc chắn phải có gì đó đặc biệt. Cậu quan sát kỹ càng, phát hiện đỉnh này có liên quan đến số mệnh Thiên Đạo, chỉ là cảnh giới cậu chưa đủ, nên không thể nhìn được rõ ràng.

Cậu không nghĩ nhiều nữa, lập tức cất đỉnh đi.

Bọn họ lại chơi trên đảo ba ngày, trong ba ngày này, Ngô Bình lại liên tục đột phá đến Bí Khiếu thứ tư, thứ năm, thứ sáu. Lúc này chỉ còn cách một Bí Khiếu cuối cùng để cậu tu thành Thất Tinh Trảm Đạo Quyết thôi.

Ngày cuối cùng nghỉ ngơi của hai người, Bạch Lang báo tin đến, ông chỉ bên trên kia như phát điên vậy, mấy ngày nay cử ra rất nhiều nhân lực điều tra chuyện này, nhưng đáng tiếc không thu hoạch được gì. Cũng may ông ta chưa nghi ngờ đến Bạch Lang.

Ngô Bình không để Bạch Lang làm chuyện gì khác nữa, cậu cảm thấy để Bạch Lang ở lại, làm vũ khí bí mật cũng là một lựa chọn không tệ.

Buổi chiều, cậu và Hàn Băng Nghiên ngồi thảm bay, quay về Đại Hạ Quốc.

Lần này, hai người họ về thẳng Trung Châu, nhà của Hàn Băng Nghiên.

Buổi tối cậu ở lại nhà họ Hàn ăn cơm, sau đó thì gặp bố mẹ mình, cũng trong đêm nay, cậu bắt đầu đột phá đến Bí Khiếu thứ bảy.

Bí Khiếu thứ bảy là quan trọng nhất, một khi Bí Khiếu này được mở ra, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ của cậu sẽ có thể thành công.

Đầu của Phương Lập bay lơ lửng trên không, mong đợi nhìn Ngô Bình, hy vọng cậu có thể thuận lợi đột phá.

Cuối cùng, Bí Khiếu thứ bảy bỗng mở ra, Ngô Bình bắt đầu ngưng tụ bí ấn, bạch đạo, thiên đạo, cuối cùng là vạn đạo bên trong đó!

Khi bảy mươi nghìn Ấn Bí Khiếu hình thành, giữa bọn chúng hình thành một mối liên hệ kỳ diệu, mối liên hệ này chớp mắt đã khiến bảy loại Bí Lực thăng hoa. Nếu như nói, lúc trước sức mạnh của bảy loại Bí Lực là một, thì bí lực mà Thất Tinh Trảm Đạo Đồ phóng ra là bốn mươi chín! Mà chuyện khiến Ngô Bình càng kinh ngạc hơn là Bí Lực bảy loại lần lượt tiến vào thất khiếu, xuyên qua lẫn nhau, cuối cùng dung hợp thành một loại Bí Lực, Bí Lực Thất Tinh Trảm Đao!

Cấp bậc loại Bí Lực này càng cao hơn, uy lực mạnh hơn, căn bản không phải thứ mà Bí Lực bảy lợi có thể sánh được!

Phương Lập vui mừng nói: “Thành công rồi! Không ngờ cậu lại tu luyện thành công Thất Tinh Trảm Đạo Đồ nhanh như vậy! Tiếp tới, cậu có thể tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Quyết rồi!”

Ngô Bình thở ra một hơi, cảm thấy thân thể cũng có thay đổi mạnh mẽ, Bí Lực Thất Tinh dung hợp lại kia ở khắp nơi, khiến cậu có cảm giác như vô địch!

“Tiền bối, ở đại lục Thánh Cổ của ông, người tu luyện đồ này có nhiều không?”

Phương Lập: “Người tu luyện đồ này đều là thiên kiêu tuyệt thế Bắc Đẩu Thánh Vực, hơn nữa cứ mỗi hai trăm năm mới xuất hiện một người. Chỉ là, đa phần trong số đó không thể so sánh với cậu được!”
Chương 2697: Trúc Cơ tầng một

Ngô Bình: “Ồ, họ đều không bằng tôi?”

Phương Lập giải thích cho cậu, Thất Tinh Trảm Đạo Đồ này là bí đồ Thánh phẩm, người tu luyện thường là những người giàu có, không dám tham công làm liều, phần lớn bí ấn đều là trăm ấn. Theo lịch sử ghi chép, người có thể đạt tới ba trăm ấn đã rất nổi bật, người đạt đến năm trăm ấn một ngàn năm mới xuất hiện một lần, dường như không có ghi chép nào cho thấy có người đạt tới vạn ấn.

Ngô Bình khá ngạc nhiên, mình ngưng tụ vạn (chục nghìn) ấn bí khiếu cũng không có khó khăn gì, lẽ nào là có liên quan đến bí lực của trời mà mình lĩnh hồi? Hay là nguyên nhân nào khác?

Phương Lập: “Dĩ nhiên còn có rất nhiều tu sĩ, mặc dù cũng tu luyện bí lực cấp Thần nhưng không hoàn thiện, càng không thể so được với công tử”.

Ông ta giải thích mặc dù có vài người cũng tu luyện bí đồ này nhưng chưa chắc đã có tư chất tốt, chỉ vì họ có dòng máu quý tộc, gia tộc có quyền lực, điều này làm nhiều người sở hữu bí đồ cấp Thánh cực kỳ bảo thủ trong việc tu luyện, không dám mạo hiểm. Thế nên có vài người tu luyện chỉ dám ngưng tụ một ấn bí khiếu, năm ấn bí khiếu, năm mươi ấn bí khiếu lúc tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Đồ thôi, những người tu luyện bí đồ cấp Thánh này

Hơn nữa, đa số những người tu luyện không thể tập hợp được bảy loại bí lực cấp Thần, vì hai bí lực cấp Thần trong đó chưa từng được truyền ra ngoài, chỉ có một số rất ít thế lực siêu cấp có khả năng có được thôi. Hơn nữa tu luyện bí lực cấp Thần cũng khiến nhiều người nản lòng. Nói cách khác, thứ những người đó tu luyện không phải là truyền thừa cấp Thánh, mà thường là cấp Thánh bán Thần, công pháp cấp Huyền Thánh, thậm chí là công pháp cấp thấp hơn.

Biết được công pháp mình tu luyện rất quý giá, Ngô Bình tò mò hỏi ông ta: “Tiền bối ngồi không mà có được bí đồ Thánh cấp Nhân lẽ nào không phải có xuất thân từ thế lực lớn à?”

Phương Lập lộ ra vẻ phức tạp nói: “Mặc dù gia tộc bọn tôi không phải gia tộc siêu cấp, nhưng cũng không phải ngồi không mà có được bí đồ Thánh Cấp Nhân. Còn tôi là thiên tài ngàn năm mới xuất hiện trong gia tộc”.

Dường như ông ta không muốn nói nhiều đến quá khứ của mình, Ngô Bình cũng không hỏi nhiều mà tiếp tục tu luyện Thất Tinh Trảm Đạo Quyết.

Thật ra với trình độ hiện tại của cậu, cậu đã hoàn thành Cơ Trúc tầng một. Cơ Trúc tầng một có ba phần, đó là mở bí khiếu, luyện bí, bí ấn. Lúc tu luyện bí mật, đầu tiên các tu sĩ của Thánh Cổ Đại Lục phải sử dụng bí lực mở bí khiếu dưới sự giúp đỡ của sư trưởng, sau đó lại luyện hóa bí lực, cuối cùng ngưng tụ bí ấn, bí khiếu lớn mạnh.

Tu luyện của Ngô Bình lại hoàn toàn khác, cậu tự mình mở bí khiếu rồi ngưng tụ bí lực, bỏ qua bước luyện bí này. Cậu đã từng tu luyện bí lực từ trước, hơn nữa cực kỳ quen thuộc với bí lực, cho nên bước này không quá quan trọng với cậu.

Tiếp theo là Trúc Cơ tầng hai, cũng có ba giai đoạn, đó là bí pháp, chân phù, bí thiên. Ngô Bình cũng từng tu luyện ba giai đoạn này, nhưng cũng không ngăn cản cậu tu luyện lại lần nữa.

Sau đó, Ngô Bình tiếp tục tu luyện bí pháp, bí pháp của Thất Tinh Trảm Đạo Quyết chỉ có một loại, tên là Trảm Đạo Thập Tam Kiếm. Nhát kiếm thứ nhất của Trảm Đạo Thập Tam Kiếm có uy lực rất mạnh, nhát kiếm thứ hai trở nên mạnh hơn khi có uy lực của nhát kiếm thứ nhất làm bàn đạp.

Nói cách khác, nếu cậu có thể thi triển nhát kiếm thứ mười ba thì uy lực của kiếm này mạnh hơn nhát kiếm thứ nhất chín mươi lần.

Bí pháp có uy lực càng mạnh, quá trình tu luyện cũng càng khó hơn, Thất Tinh Trảm Đạo Quyết cũng thế. Lúc đầu Phương Lập chỉ tu luyện đến nhát kiếm thứ tư, người mạnh nhất trước ông ta cũng chỉ tu luyện đến nhát kiếm thứ năm. Mà uy lực của nhát kiếm thứ năm chỉ bằng một phần sáu uy lực của nhát kiếm thứ mười ba.

Lúc này trời đã sáng, Ngô Bình không tu luyện tiếp nữa. Hôm nay là thứ ba, cậu phải chuẩn bị để đến Học viện Hoàng Gia tham gia sát hạch.

Khi cậu mặc thường phục xuất hiện ở cổng trường, Diệp Ngưng Băng vẫn đang đợi cậu. Gương mặt xinh đẹp tràn đầy ý cười nói: “Mau đi thôi, hôm nay có rất nhiều người đến thi sát hạch đấy”.

Ngô Bình gật đầu, vừa đi vừa nói: “Không ngờ người tham gia vào Học viện Hoàng gia lại nhiều như thế”.

Diệp Ngưng Băng: “Hết cách rồi, Học viện Hoàng Gia cũng ngày càng giảm sút, người muốn vào trường quá nhiều, người phụ trách sát hạch lại không muốn đắc tội với người ta, đành phải không ngừng nhồi nhét người vào”.

Ngô Bình lắc đầu: “Cứ như thế về lâu về dài, trình độ của học viên Học viện Hoàng Gia sẽ ngày càng kém”.

Diệp Ngưng Băng cười nói: “Cũng mau họ đang kiểm soát tỷ lệ, bây giờ vẫn có một nửa giống tôi và anh, thi vào trường bằng thực lực”.

Ngô Bình nhướng mày, nói thế vẫn còn một nửa dựa vào quan hệ?

Diệp Ngưng Băng: “Nếu không chào hỏi bên trên thì sẽ bị sát hạch rất nghiêm khắc, tỷ lệ đỗ sẽ cực kỳ thấp. Nếu đánh tiếng trước, người phụ trách đánh giá sẽ bỏ qua”.

Ngô Bình cười mỉa: “Nếu không phải vì cấm địa thượng cổ, tôi nào thèm vào cái nơi rách nát này”.

Diệp Ngưng Băng: “Vậy thì phải đạt được điểm cao trong lúc sát hạch, để đám người kém cõi ka biết thế nào mới là thiên tài”.

Ngô Bình cười hỏi: “Đạt được điểm cao có lợi ích gì?”

“Nếu điểm sát hạch trên ba trăm thì có thể nhận được điểm tích lũy Hoàng gia. Điểm sát hạch càng cao thì điểm tích lũy cũng càng cao. Điểm tích lũy này có thể đổi lấy vật phẩm từ bảo khố hoàng gia, bên trong có rất nhiều thứ tốt”.

Mắt Ngô Bình sáng lên: “Tổng điểm trong sát hạch là bao nhiêu”.

Diệp Ngưng Băng: “Cách sát hạch này bắt nguồn từ sách cổ trong Tiên Giới nên cực kỳ khó. Tuy tổng điểm là ba ngàn năm trăm điểm nhưng chỉ cần vượt qua một trăm điểm là đỗ”.

“Thế điểm tích lũy được tính thế nào?”

“Trên ba trăm điểm thì được thưởng mười ngàn điểm tích lũy; trên ba trăm năm mươi điểm thì thưởng thêm năm mười ngàn; trên năm trăm điểm thì tiếp tục thưởng năm mươi ngàn”.

Ngô Bình cười hỏi: “Vậy nếu trên ba ngàn điểm thì sao?”

Diệp Ngưng Băng sửng sốt nói: “Vẫn chưa có người nào có trên năm trăm điểm nên đạt được ba ngàn điểm lại càng không thể. Tuy nhiên, hình như Học viện Hoàng Gia có một quy định, sau khi điểm sát hạch trên năm trăm thì cứ mỗi lần tăng năm mươi điểm thì tổng phần thưởng sẽ tăng gấp đôi”.

Ngô Bình nhướng mày: “Nói cách khác, đạt được kết quả năm trăm năm mươi thì có thể lấy được một triệu một trăm hai ngươi ngàn điểm tích lũy Hoàng gia?”

Diệp Ngưng Băng gật đầu: “Đúng thế, nếu thành tích sát hạch của anh đạt đến sáu trăm điểm thì điểm tích lũy là hai triệu hai trăm bốn mươi ngàn”.

Mắt Ngô Bình sáng rực: “Điểm tích lũy mấy triệu chắc là có thể đổi được không ít đồ”.

“Đúng thế, lúc đầu tôi cũng từng đi đổi, tôi đổi một món pháp khí thời kỳ thượng cổ, uy lực khá mạnh, chỉ dùng một ngàn năm trăm điểm tích lũy”.

Ngô Bình cảm thấy có hứng thú, hỏi cô ấy: “Bên trong có đồ tốt gì thế?”

Diệp Ngưng Băng nói: “Điểm tích lũy của tôi không nhiều nên chỉ có thể đi vào Hạ Tam Khố. Thượng Khố có cái, Hạ Khố có chín cái, Thánh Khố có một. Chỉ điểm tích lũy nhiều mới có thể tiến vào Thượng Tam Khố. Còn Hoàng Khố thì có lẽ hoàng gia không muốn người ta lấy được vật phẩm trong quy đổi nên đã đặt ra ngưỡng điểm rất cao, chỉ những người có hơn một trăm ngàn điểm mới có thể vào”.

Ngô Bình chớp mắt: “Nói thế chỉ cần trên năm trăm điểm là có thể đi vào”.

Diệp Ngưng Băng thở dài: “Tôi chỉ có được mười ngàn điểm tích lũy, chỉ có thể đến Hạ Khố. Mặc dù đồ ở Hạ Khố cũng ổn nhưng không thể so được với Thượng Khố”.

Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu nghĩ với năng lực của Diệp Ngưng Băng thì sao chỉ có được mười ngàn điểm chứ?

Diệp Ngưng Băng hiểu được thắc mắc của cậu, cô ấy bất lực thở dài: “Lúc đó tôi muốn thử xem trình độ thực sự của mình nên không đi chào hỏi với bên trên, kết quả thành tích chỉ có thế thôi. Sau đó tôi đi nghe ngóng, ngay cả những thiên tài Tiên Giới đó đến, cũng rất khó lấy được điểm cao, điều này có thể có liên quan đến cách đánh giá”.

Ngô Bình bỗng nảy ra một ý, vốn dĩ còn muốn lấy được điểm cao, nhưng giờ xem ra chuyện này rất khó.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom