-
Chương 2704-2705
Chương 2704: Diệp Ngưng Băng vào kiếm các
Ngô Bình nhìn ra thì thấy một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện ở cách đó không xa, họ bay lượn trên không rồi đáp xuống cách đó mười bước.
Diệp Ngưng Băng nhìn thấy hai người đó thì ánh mắt trở nên tràn đầy thù hận, cô ta hạ giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy đi, tôi sẽ để các người tùy ý xử lý”.
Người phụ nữ lạnh lùng hứ một tiếng: “Đi? Dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hà thì cậu ta đã là người chết, cả hai người không ai chạy thoát được đâu”.
Ngô Bình đứng dậy, nói: “Tục ngữ nói người chết thì hết nợ, cô ấy đã chết một lần rồi, các người cần gì phải truy cứu chuyện này đến cùng?”
Người phụ nữ mập nói với ánh mắt lạnh lùng: “Giết cô ta chẳng khác gì giẫm chết một con côn trùng. Lúc cậu giẫm chết côn trùng, cậu có nói đạo lý với nó không?”
Ngô Bình im lặng, nếu đối phương đã như vậy thì không còn gì để nói nữa, cậu trở bàn tay, nắm kiếm Thất Tinh Long Uyên.
Người đàn ông kia nói với ánh mắt kinh thường: “Bí cảnh cỏn con mà cũng dám dùng kiếm trước mặt thần thông, vậy thì sẽ tiễn cậu lên đường trước”.
Anh ta nói xong thì nhìn chằm chằm, một luồng huyết quang bay vút ra từ trong ống tay áo của anh ta, biến thành một con rắn dài màu đỏ máu, phóng về cắn Ngô Bình.
Sau lưng Ngô Bình xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đen, khi kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu chém xuống thì thanh kiếm khổng hồ cũng chém xuống.
Con rắn màu máu liền bị giữ chặt, nó run lên cầm cập, không thể nào cử động. Trong người con rắn dài đó có sức mạnh thần hồn của người đàn ông, còn thanh kiếm khổng lồ màu đen của Ngô Bình thì lại có khả năng gây sát thương thần hồn.
Đầu óc người đàn ông trống rỗng, anh ta không kịp phản ứng.
“Ầm”.
Thanh kiếm khổng lồ chém xuống, cơ thể người đàn ông run lên, anh ta đứng ngây ra tại chỗ. Đòn đó khiến thần anh của anh ta bị trọng thương, rơi vào trạng thái tê liệt.
Lúc này, Ngô Bình lập tức tiến lại gần, quét ngang kiếm Thất Kinh Long Uyên.
Máu văng ra, một cái đầu lớn bay lên. Cùng lúc đó, sức mạnh cấm kị làm thối rữa trên kiếm cũng phát huy tác dụng, cơ thể người đàn ông lập tức bị thối rữa, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Người phụ nữ mập kinh ngạc, quay đầu định bỏ chạy. Rõ ràng cô ta có tu vi cảnh giới thần thông nhưng thực lực mà Ngô Bình thể hiện lại khiến cô ta khiếp sợ.
Ngô Bình đổi sang dùng đao xương Thiên Tai, khí tức xung quanh bị nó ảnh hưởng, động tác của người phụ nữ bỗng trở nên chậm chạp, dường như đang giảm tốc độ.
Cậu bước tới, giơ đao lên chém người phụ nữ mập thành hai khúc, thần hồn và tinh khí của cô ta đều bị đao xương Thiên Tai hấp thụ hết, thần hồn của cô ta cũng chẳng có cơ hội bỏ trốn.
Diệp Ngưng Băng thấy Ngô Bình giết địch chỉ với một chiêu thì ngơ ngác, cô ta biết Ngô Bình rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến như thế.
Ngô Bình giết chết hai người đó thì lấy hết đồ họ để lại và đưa cho Diệp Ngưng Băng một thứ trong số đó.
Diệp Ngưng Băng cũng không khách sáo, nói: “Ngô Bình, cảm ơn nhé”.
Ngô Bình: “Vết thương của cô sao rồi?”
Diệp Ngưng Băng: “Đã không còn gì đáng ngại nữa”.
“Về khách sạn tôi ở dưỡng thương trước đã”.
Diệp Ngưng Băng lắc đầu, nói: “Chỉ có tôi và cậu biết chuyện hôm nay, nhất định đối phương sẽ còn tiếp tục truy sát, tôi định đi tránh một thời gian”.
Ngô Bình biết cô ta lo lắng sẽ liên lụy đến mình nên hỏi: “Cô định đi đâu?”
Diệp Ngưng Băng hơi mơ hồ, nói: “Đi bước nào hay bước nấy thôi”.
Ngô Bình nói: “Cô là đệ tử của học viện hoàng gia, nên thông báo chuyện này với phó viện trưởng để xem cô ấy nói thế nào”.
Diệp Ngưng Băng cười mếu, nói: “Sao phó viện trưởng có thể vì một người mà đắc tội với hoàng kim thế gia nhất đẳng chứ? Bỏ đi, tôi tự nghĩ cách vẫn hơn”.
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thế này nhé, cô cùng tôi đến Thái Hoàng giáo một chuyến, tôi là trưởng lão của kiếm các, xem thử có thể để cô gia nhập kiếm các, trở thành đệ tử của kiếm các hay không. Dù kẻ thù của cô có mạnh thế nào thì cũng không dám động đến người của Thái Hoàng giáo”.
Diệp Ngưng Băng vô cùng bất ngờ: “Làm vậy có được không?”
Ngô Bình cười, nói: “Có gì mà không được? Tôi ở kiếm các cũng có chút thể diện. Có điều khoan hẵng vội, cô cứ dưỡng thương, ngày mai rồi chúng ta hãy xuất phát”.
Diệp Ngưng Băng cảm kích khôn cùng, gật đầu mạnh.
Hai người họ quay về khách sạn, Ngô Bình lại giúp Diệp Ngưng Băng xử lý vết thương, sau đó tiếp tục luyện kiếm thứ tư.
Độ khó khi tu luyện kiếm thứ tư tăng lên thấy rõ, cậu đã mất một đêm mới luyện thành nó. Lúc này sau lưng cậu lại có thêm ảo ảnh của một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim với khả năng đâm.
Khả năng này có thể nâng cao độ sắc bén của kiếm quang, độ sắc bén của kiếm quang hoặc lưỡi kiếm đạt đến cực điểm, không có thứ gì là không thể bị phá vỡ. Hơn nữa, lúc Ngô Bình xuất kiếm, kiếm quang có thể ngưng tụ thành mũi đâm cực nhỏ, từ đó có thể phá vỡ phòng ngự, giết chết kẻ thù dũng mãnh.
Ngô Bình mang thanh kiếm khổng lồ thứ tư sau lưng và nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng của mình. Nếu Trảm Đạo Thập Tam Kiếm có thể hòa nhập với kiếm phổ Vô Thượng thì nhất định có thể giúp kiếm thuật của cậu được nâng lên một tầm cao mới, tạo ra được uy lực không thể nào ngờ tới.
Trời sáng, sau khi chắc chắn vết thương của Diệp Ngưng Băng đã hồi phục, cậu đã dắt cô ta đến Thần Hoàng giáo.
Thần Hoàng giáo là phân nhánh của Thái Hoàng giáo ở thế tục, ở đó có trận pháp dịch chuyển.
Ngô Bình quay lại chỗ lần trước và quả nhiên đã gặp lại Cốc Tâm Lăng.
Cô ta đang buồn chán, ngồi xem sách, nghe thấy có động tĩnh thì liền ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vừa vui vừa bất ngờ: “Ngô trưởng lão”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi phải về Thái Hoàng giáo một chuyến, làm phiền cô khởi động trận pháp”.
Cốc Tâm Lăng chớp mắt, nói: “Ngô trưởng lão, đường chủ của chúng tôi có nhà, anh có thời gian gặp đường chủ của chúng tôi một lát không?”
Thì ra lần trước đường chủ ở đây biết Ngô Bình đến rồi đi mất nên đã bảo Cốc Tâm Lăng liên lạc với Ngô Bình nhưng cô ta mãi vẫn không tìm được lý do nào hợp lý.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi sẽ về ngay thôi, lúc về nếu có thời gian thì có thể gặp đường chủ của các cô”.
Cốc Tâm Lăng vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn Ngô trưởng lão”.
Sau đó cô ta khởi động trận pháp, một luồng sáng vụt qua, chớp mắt hai người họ đã xuất hiện ở điểm dịch chuyển bên đầu Thái Hoàng giáo .
Diệp Ngưng Băng vào tiên giới Chân Hoàng, cảm nhận được khí tức ở đây khác hẳn với thế tục thì cảm thán: “Cuối cùng lại đến tiên giới rồi”.
Ngô Bình: “Chúng ta đến thẳng kiếm các, tôi sẽ giới thiệu cô với ba vị sư phụ của tôi”.
Diệp Ngưng Băng lo lắng: “Ngô Bình, kiếm các sẽ nhận tôi thật sao?”
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi là đại sư huynh, chắc sư tôn sẽ nể mặt tôi, đi thôi”.
Hai người cùng đến kiếm các, Ngô Bình chắp tay hành lễ: “Sư tôn, đệ tử đã về rồi”.
Một luồng sáng từ trên không chiếu xuống, Ngô Bình xuất hiện trước mặt ba vị sư tôn.
Âu Dương Thiên Tế cười, nói: “Ngô Bình, tu vi của con lại được nâng cao, vậy có lĩnh ngộ được thêm kiếm phổ Vô Thượng không?”
Ngô Bình nói: “Thưa sư tôn, đệ tử đã hợp nhất được ba kiếm, nhưng hiện tại chỉ mới ở sơ kì, vẫn chưa thành thục”.
Ba ông cụ giật mình, đứng hết dậy, Thẩm Huyền Tông vội hỏi: “Con đã hợp nhất được ba kiếm thật sao?”
Ngô Bình gật đầu, đưa tay phải lên, trong tay phải xuất hiện một luồng kiếm khí vô thượng. Kiếm khí này vừa xuất hiện thì kiếm đạo trong người ba ông cụ liền rúng động, rất nhiều bảo kiếm xung quanh cũng kích động theo.
Mắt ba ông cụ sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào kiếm khí đó.
Một lúc lâu sau, ba người cùng cười to haha, tiếng cười tràn đầy sự sung sướng.
Họ cười một lúc lâu thì La Vô Phi nói: “Ngô Bình, con làm tốt lắm, xem ra trong vòng một hai năm nữa, có thể con sẽ luyện được kiếm đạo viên mãn. Trong thời gian này, con có thể tu luyện kiếm đạo thần thông trên kiếm phổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Lần này đệ tử đến đây là muốn xin sư tôn một chuyện”.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Con cứ nói, chỉ cần các sư phụ có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý với con”.
Giờ ba người họ xem Ngô Bình như bảo bối, dù cậu có muốn sao trên trời thì ba người họ cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cậu.
Ngô Bình: “Bên ngoài có một nữ tu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của con. Bây giờ cô ấy bị kẻ thù truy sát, không còn chỗ nào để đi. Đệ tử hi vọng kiếm các có thể thu nhận cô ấy, để cô ấy được làm đệ tử chân truyền”.
Chương 2705: Kỳ độc cấm kỵ
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Chuyện nhỏ như này, tự cậu quyết định là được”.
Âu Dương Thiên Tế: “Chúng tôi trao quyền hạn Kiếm Các cho cậu, sau này nếu gặp được ai thích hợp, cậu có thể trực tiếp nhận về Kiếm Các. Chúng tôi mấy hôm nay rảnh rỗi, nhận thêm đệ tử cũng không tệ”.
Ngô Bình nói: “Cám ơn sư tôn!”
Cậu lập tức cầm lấy lệnh bài Kiếm Các, có lệnh bài này, cậu có thể toàn quyền xử lý mọi chuyện của Kiếm Các, kể cả thu nhận đệ tử, hay phân chia tài nguyên.
Ngô Bình nói xong chuyện này thì nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, hỏi ba người có biết đến chuyện này không.
Nghe thấy cậu nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, ba người nhìn nhau, Thẩm Huyền Tông hỏi: “Ngô Bình, cậu biết được chuyện này từ đâu?”
Ngô Bình nói: “Học viện hoàng gia Đại Hạ ở giới thế tục có một Thánh Môn”.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chuyện của Thánh Cổ Đại Lục, chúng tôi đã biết từ lâu. Nhưng, bây giờ người nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục càng ngày càng ít, dù sao hiện tại hai giới không liên hệ gì với nhau, nghĩ nhiều cũng vô ích”.
Ngô Bình: “Đệ tử nhờ cơ duyên xảo hợp, nên học được một vài pháp môn tu hành của Thánh Cổ Đại Lục”.
Nói rồi, cậu lấy bốn thanh kiếm của mình ra.
Cảm nhận được uy lực của bốn thanh kiếm, ba người kia sáng cả mắt. Thẩm Huyền Tông nói: “Nếu bốn thanh kiếm này có thể dung hợp với kiếm khúc vô thượng, chắc chắn sẽ khiến uy lực kiếm khúc tăng lên gấp bội!”
Âu Dương Thiên Tế: “Chuyện này không vội, cậu có thể luyện kiếm khúc trước. Trong kiếm khúc có rất nhiều thủ pháp kiếm đạo kinh thiên động địa, cũng không kém gì nó”.
Ngô Bình cũng nghĩ vậy, vội đồng ý.
Lại nói chuyện thêm vài câu rồi Ngô Bình lui xuống.
Ba người nhìn nhau cười, Thẩm Huyền Tông nói: “Xem ra, mấy ông lão như chúng ta có thể thoát được một kiếp rồi!”
Âu Dương Thiên Tế: “Đợi tu vi Ngô Bình cao hơn chút nữa, kiếm khúc trọn vẹn hơn, thì có thể thử trị thương cho ba người chúng ta rồi”.
La Vô Phi cười nói: “Vết thương này làm khó chúng ta bao nhiêu năm nay, tôi chẳng thể chịu đựng được nữa rồi. Sau khi bình phục, lại có thể ra ngoài tìm người đánh nhau rồi!”
Ánh mắt Thẩm Huyền Tông chợt lạnh lẽo: “Bên phía Vạn Kiếm Tiên, chúng ta cũng phải sắp xếp trước, nắm chắc vị trí vua vương kiếm đạo cho Ngô Bình trước!”
Âu Dương Thiên Tề lẩm bẩm nói: “Không biết mấy người bên Vạn Kiếm Tiên Giới có còn nhớ chúng ta hay không?”
Thẩm Huyền Tông cười lạnh: “Bọn họ đương nhiên là nhớ rồi, chẳng qua chỉ là có vài người cười, cũng có vài người khóc thôi!”
Không lâu sau, Ngô Bình đưa Diệp Ngưng Băng đến gặp ba ông lão. Sau đó Ngô Bình chính thức giúp cô ấy làm thủ tục gia nhập, trở thành đệ tử chân truyền Kiếm Các.
Sau đó, Ngô Bình để Diệp Ngưng Băng tạm thời ở chỗ của cậu. Đợi sắp xếp ổn thỏa, cậu lập tức quay về giới thế tục.
Khi đến truyền tống trận của Thần Hoàng Tông, cậu phát hiện Cốc Tâm Lăng và một cô gái áo tím khác đang đứng trước truyền tống trận đợi cậu.
“Bái kiến Ngô trưởng lão!” Cô gái áo tím thấy Ngô Bình quay lại thì lập tức hành lễ.
Cô gái này có vóc dáng cao lớn, gương mặt cũng khá xinh xắn, chỉ là dáng người cao hơn một mét chín cùng với mái tóc ngắn khiến đàn ông không thể có cảm giác muốn bảo vệ, hơn nữa giọng của cô ấy cũng khá trung tính.
Nhìn thấy cô gái này, suy nghĩ đầu tiên của Ngô Bình chính là có khi nào cô ấy là thành viên đội bóng rổ không?
“Miễn lễ”. Cậu nói.
Cô gái ngẩng đầu, hiếu kỳ quan sát Ngô Bình, đôi mắt cô ấy có màu xanh lam, rất thu hút, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Cốc Lăng Tâm vội nói: “Ngô trưởng lão, đây là đường chủ của chúng tôi, Thu Lam”.
Thu Lam nói: “Ngô trưởng lão, lần trước chưa thể gặp được trưởng lão, Thu Lam hối tiếc trong lòng. Hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện”.
Ngô Bình: “Thu đường chủ khách sáo rồi”.
“Tôi đã cho người chuẩn bị trà bánh, mời Ngô trưởng lão”.
Thu Lam mời Ngô Bình đến phòng khách, cho người mang trái cây và trà đã chuẩn bị lên.
Ngô Bình biết rõ, Thu Lam này gấp gáp muốn gặp mình như vậy, tám phần là có chuyện muốn nói. Quả nhiên, sau khi nói chuyện vài câu xã giao thì Thu Lam thăm dò thử hỏi: “Ngô trưởng lão, Thần Hoàng Tông trước giờ vẫn tự lực cánh sinh, có thể không gây rắc rối gì cho Thượng Giáo thì sẽ không làm. Nhưng có lúc chúng tôi cũng sẽ gặp phải khó khăn không thể giải quyết”.
Hiện tại Ngô Bình nắm trong tay quyền hành Kiếm Các, có thể giải quyết một vài chuyện, bèn nói: “Thu đường chủ có gì cứ nói thẳng”.
Thu Lam gật đầu: “Ngô trưởng lão. Hai năm gần đây, rất nhiều trưởng lão, đường chủ trong Thần Hoàng Tông đều trúng độc lạ trong người, dù làm gì cũng không thể chữa khỏi. Độc này rất kỳ lạ, sau khi trúng độc thì tu vi dần dần biến mất, cuối cùng sẽ trở thành người thường. Mà sau khi trở thành người thường, cứ mỗi ba ngày cả người sẽ đau đớn, sống không bằng chết! Vì vậy, Thần Hoàng Tông mời các danh y đến chữa, nhưng đều không đưa ra được cách nào hiệu quả. Sau này, chúng tôi cũng cử người đến Thượng Giáo xin giúp đỡ, nhưng người Thượng Giáo cử đến cũng không thể giải quyết được chuyện này”.
Cô ấy khẽ thở dài: “Ngô Bình trưởng lão có thể giúp chúng tôi nói vài câu với bên Thượng Giáo để Thượng Giáo có thể mau chóng cứu rỗi những tu sĩ đau khổ của hạ tông không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Độc này do ai hạ?”
Thu Lam lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa tra rõ, nhưng người trúng độc càng lúc càng nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Thần Hoàng Tông sẽ không kiên trì được nữa”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ tôi. Gần đây có người trúng độc không?”
Thu Lam khẽ thở dài: “Thuộc hạ đã có dấu hiệu trúng độc”.
Ngô Bình lập tức bắt mạch, nghiên cứu độc trong cơ thể cô ấy. Tìm hiểu một lúc, trong lòng cậu chợt giật mình, trong loại độc này tựa như có chứa sức mạnh cấm kỵ. Nếu cậu chưa từng tiếp xúc những thứ cấm kỵ thì cậu sẽ xem loại sức mạnh này như một loại độc. Nhưng bây giờ, cậu biết đây chính là sức mạnh cấm kỵ, rất mờ nhạt, nhưng cậu chắc chắn là không nhầm.
Thấy Ngô Bình trầm ngâm, Thu Lam vội hỏi: “Ngô trưởng lão, độc này…”
“Một loại độc ăn mòn tinh thần, độc này có vẻ quỷ dị, bên trong có chứa sức mạnh cấm kỵ”. Ngô Bình nói thẳng.
Thu Lam ngạc nhiên: “Ngô trưởng lão, sức mạnh cấm kỵ là gì?”
Ngô Bình nói: “Một loại sức mạnh không thuộc thời không này, mọi người yên tâm, độc này có thể giải được”.
Thu Lam vui mừng, hỏi xem giải như thế nào. Ngô Bình bảo cô ấy tìm cho anh một nơi yên tĩnh, cậu lập tức lấy lò luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.
Đan dược mà cậu muốn luyện chế phải dùng sức mạnh cấm kỵ của bản thân dung nhập vào trong đan dược, như vậy mới có thể hàng phục được sức mạnh cấm kỵ trong độc. Hơn nữa, cậu muốn tra rõ người hạ độc này. Cậu nghi ngờ, người hạ độc cũng nắm giữ sức mạnh cấm kỵ!
Mười phút sau, cậu luyện chế được sáu viên đan dược, lấy một viên cho Thu Lam dùng.
Thu Lam nuốt đan dược một lúc thì cảm thấy trong bụng đau đớn. Những luồng sức mạnh cấm kỵ trong thân thể cô ấy nhanh chóng tập trung tại dạ dày. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, thân thể cô như nhẹ hẫng, sau đó lại cảm thấy khó chịu, chạy sang bên cạnh nôn ra.
Chỉ thấy, trong những thứ Thu Lam nôn ra là một loại trùng màu đỏ nhạt, những con trùng này rõ ràng có sức mạnh cấm kỵ được ngưng tụ từ sức mạnh mà thành.
Trùng sau khi bị nôn ra, chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen, sau đó chầm chậm chui xuống mặt đất, không thấy dấu.
Thu Lam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ngô trưởng lão, có phải tôi không sao rồi không?”
Ngô Bình: “Đã ổn rồi. Tôi luyện chế thêm một ít đan dược, cô đem phân phát cho những người trúng độc khác”.
Thu Lam dùng sức gật đầu: “Được, cám ơn Ngô trưởng lão!”
Theo như lời Thu Lam, hiện tại có khoảng mười bốn người trúng độc, nên Ngô Bình lại luyện chế ba lò đan dược, đưa cho Thu Lam hơn hai mươi viên đan dược.
“Chuyện về sức mạnh cấm kỵ mà tôi nói, cô đừng nói cho ai khác. Ngoài ra, mau chóng điều tra người hạ độc này”. Cậu dặn dò nói.
Thu Lam có chút khổ sở: “Ngô trưởng lão, người hạ độc ẩn nấp quá kỹ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chưa tìm được tên đó”.
Ngô Bình: “Bây giờ rất dễ tìm được, tôi phá được độc của anh ta, người này nhất định sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa da dẻ anh ta sẽ biến thành màu đen, trên người có mùi hôi thối. Dựa vào những đặc điểm này, các cô có thể nhanh chóng tìm được anh ta”.
Thu Lam vui lừng: “Vậy thì tốt quá rồi! Xin Ngô trưởng lão yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tìm được tên này!”
Ngô Bình: “Tạm thời tôi ở đây tu luyện mấy hôm, các cô có tin tức thì có thể báo với tôi ngay”.
“Vâng!”
Thu Lam lập tức lui xuống, để lại Cốc Tâm Lăng chờ lệnh. Còn cô ấy đích thân mình lập tức đưa đan dược đến tổng bộ Thần Hoàng Tông.
Ngô Bình nhìn ra thì thấy một người đàn ông và một người phụ nữ xuất hiện ở cách đó không xa, họ bay lượn trên không rồi đáp xuống cách đó mười bước.
Diệp Ngưng Băng nhìn thấy hai người đó thì ánh mắt trở nên tràn đầy thù hận, cô ta hạ giọng nói: “Chuyện này không liên quan đến cậu ấy, để cậu ấy đi, tôi sẽ để các người tùy ý xử lý”.
Người phụ nữ lạnh lùng hứ một tiếng: “Đi? Dám nhúng tay vào chuyện của nhà họ Hà thì cậu ta đã là người chết, cả hai người không ai chạy thoát được đâu”.
Ngô Bình đứng dậy, nói: “Tục ngữ nói người chết thì hết nợ, cô ấy đã chết một lần rồi, các người cần gì phải truy cứu chuyện này đến cùng?”
Người phụ nữ mập nói với ánh mắt lạnh lùng: “Giết cô ta chẳng khác gì giẫm chết một con côn trùng. Lúc cậu giẫm chết côn trùng, cậu có nói đạo lý với nó không?”
Ngô Bình im lặng, nếu đối phương đã như vậy thì không còn gì để nói nữa, cậu trở bàn tay, nắm kiếm Thất Tinh Long Uyên.
Người đàn ông kia nói với ánh mắt kinh thường: “Bí cảnh cỏn con mà cũng dám dùng kiếm trước mặt thần thông, vậy thì sẽ tiễn cậu lên đường trước”.
Anh ta nói xong thì nhìn chằm chằm, một luồng huyết quang bay vút ra từ trong ống tay áo của anh ta, biến thành một con rắn dài màu đỏ máu, phóng về cắn Ngô Bình.
Sau lưng Ngô Bình xuất hiện một thanh kiếm khổng lồ màu đen, khi kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay cậu chém xuống thì thanh kiếm khổng hồ cũng chém xuống.
Con rắn màu máu liền bị giữ chặt, nó run lên cầm cập, không thể nào cử động. Trong người con rắn dài đó có sức mạnh thần hồn của người đàn ông, còn thanh kiếm khổng lồ màu đen của Ngô Bình thì lại có khả năng gây sát thương thần hồn.
Đầu óc người đàn ông trống rỗng, anh ta không kịp phản ứng.
“Ầm”.
Thanh kiếm khổng lồ chém xuống, cơ thể người đàn ông run lên, anh ta đứng ngây ra tại chỗ. Đòn đó khiến thần anh của anh ta bị trọng thương, rơi vào trạng thái tê liệt.
Lúc này, Ngô Bình lập tức tiến lại gần, quét ngang kiếm Thất Kinh Long Uyên.
Máu văng ra, một cái đầu lớn bay lên. Cùng lúc đó, sức mạnh cấm kị làm thối rữa trên kiếm cũng phát huy tác dụng, cơ thể người đàn ông lập tức bị thối rữa, bốc lên mùi hôi thối nồng nặc.
Người phụ nữ mập kinh ngạc, quay đầu định bỏ chạy. Rõ ràng cô ta có tu vi cảnh giới thần thông nhưng thực lực mà Ngô Bình thể hiện lại khiến cô ta khiếp sợ.
Ngô Bình đổi sang dùng đao xương Thiên Tai, khí tức xung quanh bị nó ảnh hưởng, động tác của người phụ nữ bỗng trở nên chậm chạp, dường như đang giảm tốc độ.
Cậu bước tới, giơ đao lên chém người phụ nữ mập thành hai khúc, thần hồn và tinh khí của cô ta đều bị đao xương Thiên Tai hấp thụ hết, thần hồn của cô ta cũng chẳng có cơ hội bỏ trốn.
Diệp Ngưng Băng thấy Ngô Bình giết địch chỉ với một chiêu thì ngơ ngác, cô ta biết Ngô Bình rất mạnh nhưng không ngờ lại mạnh đến như thế.
Ngô Bình giết chết hai người đó thì lấy hết đồ họ để lại và đưa cho Diệp Ngưng Băng một thứ trong số đó.
Diệp Ngưng Băng cũng không khách sáo, nói: “Ngô Bình, cảm ơn nhé”.
Ngô Bình: “Vết thương của cô sao rồi?”
Diệp Ngưng Băng: “Đã không còn gì đáng ngại nữa”.
“Về khách sạn tôi ở dưỡng thương trước đã”.
Diệp Ngưng Băng lắc đầu, nói: “Chỉ có tôi và cậu biết chuyện hôm nay, nhất định đối phương sẽ còn tiếp tục truy sát, tôi định đi tránh một thời gian”.
Ngô Bình biết cô ta lo lắng sẽ liên lụy đến mình nên hỏi: “Cô định đi đâu?”
Diệp Ngưng Băng hơi mơ hồ, nói: “Đi bước nào hay bước nấy thôi”.
Ngô Bình nói: “Cô là đệ tử của học viện hoàng gia, nên thông báo chuyện này với phó viện trưởng để xem cô ấy nói thế nào”.
Diệp Ngưng Băng cười mếu, nói: “Sao phó viện trưởng có thể vì một người mà đắc tội với hoàng kim thế gia nhất đẳng chứ? Bỏ đi, tôi tự nghĩ cách vẫn hơn”.
Ngô Bình suy nghĩ, nói: “Thế này nhé, cô cùng tôi đến Thái Hoàng giáo một chuyến, tôi là trưởng lão của kiếm các, xem thử có thể để cô gia nhập kiếm các, trở thành đệ tử của kiếm các hay không. Dù kẻ thù của cô có mạnh thế nào thì cũng không dám động đến người của Thái Hoàng giáo”.
Diệp Ngưng Băng vô cùng bất ngờ: “Làm vậy có được không?”
Ngô Bình cười, nói: “Có gì mà không được? Tôi ở kiếm các cũng có chút thể diện. Có điều khoan hẵng vội, cô cứ dưỡng thương, ngày mai rồi chúng ta hãy xuất phát”.
Diệp Ngưng Băng cảm kích khôn cùng, gật đầu mạnh.
Hai người họ quay về khách sạn, Ngô Bình lại giúp Diệp Ngưng Băng xử lý vết thương, sau đó tiếp tục luyện kiếm thứ tư.
Độ khó khi tu luyện kiếm thứ tư tăng lên thấy rõ, cậu đã mất một đêm mới luyện thành nó. Lúc này sau lưng cậu lại có thêm ảo ảnh của một thanh kiếm khổng lồ màu vàng kim với khả năng đâm.
Khả năng này có thể nâng cao độ sắc bén của kiếm quang, độ sắc bén của kiếm quang hoặc lưỡi kiếm đạt đến cực điểm, không có thứ gì là không thể bị phá vỡ. Hơn nữa, lúc Ngô Bình xuất kiếm, kiếm quang có thể ngưng tụ thành mũi đâm cực nhỏ, từ đó có thể phá vỡ phòng ngự, giết chết kẻ thù dũng mãnh.
Ngô Bình mang thanh kiếm khổng lồ thứ tư sau lưng và nghĩ đến kiếm phổ Vô Thượng của mình. Nếu Trảm Đạo Thập Tam Kiếm có thể hòa nhập với kiếm phổ Vô Thượng thì nhất định có thể giúp kiếm thuật của cậu được nâng lên một tầm cao mới, tạo ra được uy lực không thể nào ngờ tới.
Trời sáng, sau khi chắc chắn vết thương của Diệp Ngưng Băng đã hồi phục, cậu đã dắt cô ta đến Thần Hoàng giáo.
Thần Hoàng giáo là phân nhánh của Thái Hoàng giáo ở thế tục, ở đó có trận pháp dịch chuyển.
Ngô Bình quay lại chỗ lần trước và quả nhiên đã gặp lại Cốc Tâm Lăng.
Cô ta đang buồn chán, ngồi xem sách, nghe thấy có động tĩnh thì liền ngẩng đầu lên. Cô ta nhìn thấy Ngô Bình thì vừa vui vừa bất ngờ: “Ngô trưởng lão”.
Ngô Bình gật đầu: “Tôi phải về Thái Hoàng giáo một chuyến, làm phiền cô khởi động trận pháp”.
Cốc Tâm Lăng chớp mắt, nói: “Ngô trưởng lão, đường chủ của chúng tôi có nhà, anh có thời gian gặp đường chủ của chúng tôi một lát không?”
Thì ra lần trước đường chủ ở đây biết Ngô Bình đến rồi đi mất nên đã bảo Cốc Tâm Lăng liên lạc với Ngô Bình nhưng cô ta mãi vẫn không tìm được lý do nào hợp lý.
Ngô Bình cười, nói: “Tôi sẽ về ngay thôi, lúc về nếu có thời gian thì có thể gặp đường chủ của các cô”.
Cốc Tâm Lăng vui mừng: “Tốt quá, cảm ơn Ngô trưởng lão”.
Sau đó cô ta khởi động trận pháp, một luồng sáng vụt qua, chớp mắt hai người họ đã xuất hiện ở điểm dịch chuyển bên đầu Thái Hoàng giáo .
Diệp Ngưng Băng vào tiên giới Chân Hoàng, cảm nhận được khí tức ở đây khác hẳn với thế tục thì cảm thán: “Cuối cùng lại đến tiên giới rồi”.
Ngô Bình: “Chúng ta đến thẳng kiếm các, tôi sẽ giới thiệu cô với ba vị sư phụ của tôi”.
Diệp Ngưng Băng lo lắng: “Ngô Bình, kiếm các sẽ nhận tôi thật sao?”
Ngô Bình chớp mắt: “Tôi là đại sư huynh, chắc sư tôn sẽ nể mặt tôi, đi thôi”.
Hai người cùng đến kiếm các, Ngô Bình chắp tay hành lễ: “Sư tôn, đệ tử đã về rồi”.
Một luồng sáng từ trên không chiếu xuống, Ngô Bình xuất hiện trước mặt ba vị sư tôn.
Âu Dương Thiên Tế cười, nói: “Ngô Bình, tu vi của con lại được nâng cao, vậy có lĩnh ngộ được thêm kiếm phổ Vô Thượng không?”
Ngô Bình nói: “Thưa sư tôn, đệ tử đã hợp nhất được ba kiếm, nhưng hiện tại chỉ mới ở sơ kì, vẫn chưa thành thục”.
Ba ông cụ giật mình, đứng hết dậy, Thẩm Huyền Tông vội hỏi: “Con đã hợp nhất được ba kiếm thật sao?”
Ngô Bình gật đầu, đưa tay phải lên, trong tay phải xuất hiện một luồng kiếm khí vô thượng. Kiếm khí này vừa xuất hiện thì kiếm đạo trong người ba ông cụ liền rúng động, rất nhiều bảo kiếm xung quanh cũng kích động theo.
Mắt ba ông cụ sáng rỡ, nhìn chằm chằm vào kiếm khí đó.
Một lúc lâu sau, ba người cùng cười to haha, tiếng cười tràn đầy sự sung sướng.
Họ cười một lúc lâu thì La Vô Phi nói: “Ngô Bình, con làm tốt lắm, xem ra trong vòng một hai năm nữa, có thể con sẽ luyện được kiếm đạo viên mãn. Trong thời gian này, con có thể tu luyện kiếm đạo thần thông trên kiếm phổ”.
Ngô Bình gật đầu: “Lần này đệ tử đến đây là muốn xin sư tôn một chuyện”.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Con cứ nói, chỉ cần các sư phụ có thể làm được thì nhất định sẽ đồng ý với con”.
Giờ ba người họ xem Ngô Bình như bảo bối, dù cậu có muốn sao trên trời thì ba người họ cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cậu.
Ngô Bình: “Bên ngoài có một nữ tu tên là Diệp Ngưng Băng, là bạn của con. Bây giờ cô ấy bị kẻ thù truy sát, không còn chỗ nào để đi. Đệ tử hi vọng kiếm các có thể thu nhận cô ấy, để cô ấy được làm đệ tử chân truyền”.
Chương 2705: Kỳ độc cấm kỵ
Thẩm Huyền Tông cười nói: “Chuyện nhỏ như này, tự cậu quyết định là được”.
Âu Dương Thiên Tế: “Chúng tôi trao quyền hạn Kiếm Các cho cậu, sau này nếu gặp được ai thích hợp, cậu có thể trực tiếp nhận về Kiếm Các. Chúng tôi mấy hôm nay rảnh rỗi, nhận thêm đệ tử cũng không tệ”.
Ngô Bình nói: “Cám ơn sư tôn!”
Cậu lập tức cầm lấy lệnh bài Kiếm Các, có lệnh bài này, cậu có thể toàn quyền xử lý mọi chuyện của Kiếm Các, kể cả thu nhận đệ tử, hay phân chia tài nguyên.
Ngô Bình nói xong chuyện này thì nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, hỏi ba người có biết đến chuyện này không.
Nghe thấy cậu nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục, ba người nhìn nhau, Thẩm Huyền Tông hỏi: “Ngô Bình, cậu biết được chuyện này từ đâu?”
Ngô Bình nói: “Học viện hoàng gia Đại Hạ ở giới thế tục có một Thánh Môn”.
Thẩm Huyền Tông gật đầu: “Vậy thì đúng rồi. Chuyện của Thánh Cổ Đại Lục, chúng tôi đã biết từ lâu. Nhưng, bây giờ người nhắc đến Thánh Cổ Đại Lục càng ngày càng ít, dù sao hiện tại hai giới không liên hệ gì với nhau, nghĩ nhiều cũng vô ích”.
Ngô Bình: “Đệ tử nhờ cơ duyên xảo hợp, nên học được một vài pháp môn tu hành của Thánh Cổ Đại Lục”.
Nói rồi, cậu lấy bốn thanh kiếm của mình ra.
Cảm nhận được uy lực của bốn thanh kiếm, ba người kia sáng cả mắt. Thẩm Huyền Tông nói: “Nếu bốn thanh kiếm này có thể dung hợp với kiếm khúc vô thượng, chắc chắn sẽ khiến uy lực kiếm khúc tăng lên gấp bội!”
Âu Dương Thiên Tế: “Chuyện này không vội, cậu có thể luyện kiếm khúc trước. Trong kiếm khúc có rất nhiều thủ pháp kiếm đạo kinh thiên động địa, cũng không kém gì nó”.
Ngô Bình cũng nghĩ vậy, vội đồng ý.
Lại nói chuyện thêm vài câu rồi Ngô Bình lui xuống.
Ba người nhìn nhau cười, Thẩm Huyền Tông nói: “Xem ra, mấy ông lão như chúng ta có thể thoát được một kiếp rồi!”
Âu Dương Thiên Tế: “Đợi tu vi Ngô Bình cao hơn chút nữa, kiếm khúc trọn vẹn hơn, thì có thể thử trị thương cho ba người chúng ta rồi”.
La Vô Phi cười nói: “Vết thương này làm khó chúng ta bao nhiêu năm nay, tôi chẳng thể chịu đựng được nữa rồi. Sau khi bình phục, lại có thể ra ngoài tìm người đánh nhau rồi!”
Ánh mắt Thẩm Huyền Tông chợt lạnh lẽo: “Bên phía Vạn Kiếm Tiên, chúng ta cũng phải sắp xếp trước, nắm chắc vị trí vua vương kiếm đạo cho Ngô Bình trước!”
Âu Dương Thiên Tề lẩm bẩm nói: “Không biết mấy người bên Vạn Kiếm Tiên Giới có còn nhớ chúng ta hay không?”
Thẩm Huyền Tông cười lạnh: “Bọn họ đương nhiên là nhớ rồi, chẳng qua chỉ là có vài người cười, cũng có vài người khóc thôi!”
Không lâu sau, Ngô Bình đưa Diệp Ngưng Băng đến gặp ba ông lão. Sau đó Ngô Bình chính thức giúp cô ấy làm thủ tục gia nhập, trở thành đệ tử chân truyền Kiếm Các.
Sau đó, Ngô Bình để Diệp Ngưng Băng tạm thời ở chỗ của cậu. Đợi sắp xếp ổn thỏa, cậu lập tức quay về giới thế tục.
Khi đến truyền tống trận của Thần Hoàng Tông, cậu phát hiện Cốc Tâm Lăng và một cô gái áo tím khác đang đứng trước truyền tống trận đợi cậu.
“Bái kiến Ngô trưởng lão!” Cô gái áo tím thấy Ngô Bình quay lại thì lập tức hành lễ.
Cô gái này có vóc dáng cao lớn, gương mặt cũng khá xinh xắn, chỉ là dáng người cao hơn một mét chín cùng với mái tóc ngắn khiến đàn ông không thể có cảm giác muốn bảo vệ, hơn nữa giọng của cô ấy cũng khá trung tính.
Nhìn thấy cô gái này, suy nghĩ đầu tiên của Ngô Bình chính là có khi nào cô ấy là thành viên đội bóng rổ không?
“Miễn lễ”. Cậu nói.
Cô gái ngẩng đầu, hiếu kỳ quan sát Ngô Bình, đôi mắt cô ấy có màu xanh lam, rất thu hút, ánh mắt có chút kinh ngạc.
Cốc Lăng Tâm vội nói: “Ngô trưởng lão, đây là đường chủ của chúng tôi, Thu Lam”.
Thu Lam nói: “Ngô trưởng lão, lần trước chưa thể gặp được trưởng lão, Thu Lam hối tiếc trong lòng. Hôm nay cuối cùng cũng được như ý nguyện”.
Ngô Bình: “Thu đường chủ khách sáo rồi”.
“Tôi đã cho người chuẩn bị trà bánh, mời Ngô trưởng lão”.
Thu Lam mời Ngô Bình đến phòng khách, cho người mang trái cây và trà đã chuẩn bị lên.
Ngô Bình biết rõ, Thu Lam này gấp gáp muốn gặp mình như vậy, tám phần là có chuyện muốn nói. Quả nhiên, sau khi nói chuyện vài câu xã giao thì Thu Lam thăm dò thử hỏi: “Ngô trưởng lão, Thần Hoàng Tông trước giờ vẫn tự lực cánh sinh, có thể không gây rắc rối gì cho Thượng Giáo thì sẽ không làm. Nhưng có lúc chúng tôi cũng sẽ gặp phải khó khăn không thể giải quyết”.
Hiện tại Ngô Bình nắm trong tay quyền hành Kiếm Các, có thể giải quyết một vài chuyện, bèn nói: “Thu đường chủ có gì cứ nói thẳng”.
Thu Lam gật đầu: “Ngô trưởng lão. Hai năm gần đây, rất nhiều trưởng lão, đường chủ trong Thần Hoàng Tông đều trúng độc lạ trong người, dù làm gì cũng không thể chữa khỏi. Độc này rất kỳ lạ, sau khi trúng độc thì tu vi dần dần biến mất, cuối cùng sẽ trở thành người thường. Mà sau khi trở thành người thường, cứ mỗi ba ngày cả người sẽ đau đớn, sống không bằng chết! Vì vậy, Thần Hoàng Tông mời các danh y đến chữa, nhưng đều không đưa ra được cách nào hiệu quả. Sau này, chúng tôi cũng cử người đến Thượng Giáo xin giúp đỡ, nhưng người Thượng Giáo cử đến cũng không thể giải quyết được chuyện này”.
Cô ấy khẽ thở dài: “Ngô Bình trưởng lão có thể giúp chúng tôi nói vài câu với bên Thượng Giáo để Thượng Giáo có thể mau chóng cứu rỗi những tu sĩ đau khổ của hạ tông không?”
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi hỏi: “Độc này do ai hạ?”
Thu Lam lắc đầu: “Trước mắt vẫn chưa tra rõ, nhưng người trúng độc càng lúc càng nhiều. Cứ tiếp tục như vậy, e rằng Thần Hoàng Tông sẽ không kiên trì được nữa”.
Ngô Bình nói: “Chuyện này dễ tôi. Gần đây có người trúng độc không?”
Thu Lam khẽ thở dài: “Thuộc hạ đã có dấu hiệu trúng độc”.
Ngô Bình lập tức bắt mạch, nghiên cứu độc trong cơ thể cô ấy. Tìm hiểu một lúc, trong lòng cậu chợt giật mình, trong loại độc này tựa như có chứa sức mạnh cấm kỵ. Nếu cậu chưa từng tiếp xúc những thứ cấm kỵ thì cậu sẽ xem loại sức mạnh này như một loại độc. Nhưng bây giờ, cậu biết đây chính là sức mạnh cấm kỵ, rất mờ nhạt, nhưng cậu chắc chắn là không nhầm.
Thấy Ngô Bình trầm ngâm, Thu Lam vội hỏi: “Ngô trưởng lão, độc này…”
“Một loại độc ăn mòn tinh thần, độc này có vẻ quỷ dị, bên trong có chứa sức mạnh cấm kỵ”. Ngô Bình nói thẳng.
Thu Lam ngạc nhiên: “Ngô trưởng lão, sức mạnh cấm kỵ là gì?”
Ngô Bình nói: “Một loại sức mạnh không thuộc thời không này, mọi người yên tâm, độc này có thể giải được”.
Thu Lam vui mừng, hỏi xem giải như thế nào. Ngô Bình bảo cô ấy tìm cho anh một nơi yên tĩnh, cậu lập tức lấy lò luyện đan, bắt đầu luyện chế đan dược.
Đan dược mà cậu muốn luyện chế phải dùng sức mạnh cấm kỵ của bản thân dung nhập vào trong đan dược, như vậy mới có thể hàng phục được sức mạnh cấm kỵ trong độc. Hơn nữa, cậu muốn tra rõ người hạ độc này. Cậu nghi ngờ, người hạ độc cũng nắm giữ sức mạnh cấm kỵ!
Mười phút sau, cậu luyện chế được sáu viên đan dược, lấy một viên cho Thu Lam dùng.
Thu Lam nuốt đan dược một lúc thì cảm thấy trong bụng đau đớn. Những luồng sức mạnh cấm kỵ trong thân thể cô ấy nhanh chóng tập trung tại dạ dày. Chỉ trong ba phút ngắn ngủi, thân thể cô như nhẹ hẫng, sau đó lại cảm thấy khó chịu, chạy sang bên cạnh nôn ra.
Chỉ thấy, trong những thứ Thu Lam nôn ra là một loại trùng màu đỏ nhạt, những con trùng này rõ ràng có sức mạnh cấm kỵ được ngưng tụ từ sức mạnh mà thành.
Trùng sau khi bị nôn ra, chẳng mấy chốc đã biến thành màu đen, sau đó chầm chậm chui xuống mặt đất, không thấy dấu.
Thu Lam vừa kinh ngạc vừa vui mừng, vội hỏi: “Ngô trưởng lão, có phải tôi không sao rồi không?”
Ngô Bình: “Đã ổn rồi. Tôi luyện chế thêm một ít đan dược, cô đem phân phát cho những người trúng độc khác”.
Thu Lam dùng sức gật đầu: “Được, cám ơn Ngô trưởng lão!”
Theo như lời Thu Lam, hiện tại có khoảng mười bốn người trúng độc, nên Ngô Bình lại luyện chế ba lò đan dược, đưa cho Thu Lam hơn hai mươi viên đan dược.
“Chuyện về sức mạnh cấm kỵ mà tôi nói, cô đừng nói cho ai khác. Ngoài ra, mau chóng điều tra người hạ độc này”. Cậu dặn dò nói.
Thu Lam có chút khổ sở: “Ngô trưởng lão, người hạ độc ẩn nấp quá kỹ, chỉ sợ trong thời gian ngắn cũng chưa tìm được tên đó”.
Ngô Bình: “Bây giờ rất dễ tìm được, tôi phá được độc của anh ta, người này nhất định sẽ bị bệnh nặng một trận, hơn nữa da dẻ anh ta sẽ biến thành màu đen, trên người có mùi hôi thối. Dựa vào những đặc điểm này, các cô có thể nhanh chóng tìm được anh ta”.
Thu Lam vui lừng: “Vậy thì tốt quá rồi! Xin Ngô trưởng lão yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ mau chóng tìm được tên này!”
Ngô Bình: “Tạm thời tôi ở đây tu luyện mấy hôm, các cô có tin tức thì có thể báo với tôi ngay”.
“Vâng!”
Thu Lam lập tức lui xuống, để lại Cốc Tâm Lăng chờ lệnh. Còn cô ấy đích thân mình lập tức đưa đan dược đến tổng bộ Thần Hoàng Tông.
Bình luận facebook