• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (6 Viewers)

  • Chương 2708-2711

Chương 2708: Lăng Bộ Phi và Điền Mỹ Mỹ

Ngô Bình: “Không dám nhận”.

Lăng Bộ Phi cảm thấy Ngô Bình rất thú vị, thi thoảng nói vài câu với cậu.

Lúc này có người đi ngang qua trước mặt Ngô Bình, hỏi một câu: “Mua bùa ngọc”.

Ngô Bình nhìn đối phương, là một tu sĩ có râu mặc đồ màu vàng.

Cậu lập tức lấy ra một lá bùa ngọc ra, bùa ngọc này là của Diệp Ngưng Băng, vốn dĩ cô ấy định đi vào cấm địa thượng cổ cùng Ngô Bình, nhưng kế hoạch đã thay đổi, giờ cô ấy lại vào Kiếm Các, từ bỏ cơ hội vào đó. Nhưng bùa ngọc trên tay cô ấy vẫn còn hiệu lực, người khác có được phù này đều có thể đi vào cấm địa thượng cổ.

Ngô Bình hỏi: “Bao nhiêu?”

Người đó nghe thế bèn đứng lại, cười nói: “Ba mươi ngàn tiền tiên, bán không?”

Ngô Bình biết nếu có tiền, chưa chắc có thể mua được thứ này, phải có vận may. Giống như hôm nay, mọi người đều muốn đi vào trong, không ai vô cớ bán bùa ngọc của mình cả.

Ngô Bình nói: “Một triệu tiền tiên, ít hơn nữa không bán”.

Đối phương nhíu mày, hắn còn muốn trả giá thì có một người ở bên cạnh nói: “Đây là một triệu tiền tiên, tôi lấy”.

Động tác của người đó rất nhanh, vừa nói vừa đưa túi tiền cho Ngô Bình.

Ngô Bình nhìn lướt qua, nhận ra không gian bên trong vừa đủ một triệu tiền tiên, cậu lập tức ném bùa ngọc qua cho đối phương.

Người áo vàng hỏi giá đó tức giận nói: “Anh có ý gì đây hả?”

Hai người này không hề quen biết nhau, người lấy được bùa ngọc là một tu sĩ trắng trẻo, không có râu, nếu không phải mặc quần áo của nam, ngực còn phẳng nữa thì chắc Ngô Bình sẽ nhầm là phụ nữ.

Giọng người này cũng rất trung tính, lạnh nhạt nói: “Anh ta muốn bán, tôi muốn mua, có liên quan gì đến anh?”

Người áo vàng muốn nổi giận, nhưng sau đó hừ một tiếng nói: “Các người đợi mà xem”.

Tu sĩ trắng trẻo đó gật đầu với Ngô Bình rồi xoay người rời đi.

Sau khi người này đi, Lăng Bộ Phi thấp giọng nói: “Tôi biết người này, tên là Mạc Hàn, một năm trước còn là một cô gái cực kỳ xinh đẹp, nhưng vì trúng độc nên những đặc điểm của phụ nữ dần biến mất, cô ấy dứt khoát xem mình là đàn ông, hơn nữa còn đổi tên mình từ Mạc Khinh thành Mạc Hàn”.

Ngô Bình rất bất ngờ: “Độc gì mà có thể biến phụ nữ thành như vậy?”

Lăng Bộ Phi: “Tôi không rõ nữa, nhưng cô ấy là cháu gái của Đế quân Hỗn Nguyên, có tài năng đáng kinh ngạc, tu vi cũng rất lợi hại. Chỉ là không có nhiều người biết đến cô ấy, vừa rồi nếu người kia biết thân phận của cô ấy, chắc chắn sẽ không dám nói mấy lời thô lỗ như vậy với cô ấy. Lần này cô ấy vào cấm địa thượng cổ chắc là quyết định lâm thời, nếu không cũng không mua bùa ngọc tại chỗ”.

Bất giác tất cả những người đi vào cấm địa thượng cổ đều đã đến đông đủ. Sau khi xác định không sót ai, Mộng San lớn tiếng tuyên bố: “Các vị, trong tay mọi người đều có một bùa ngọc để đi vào cấm địa thượng cổ, mọi người hãy cầm bùa ngọc để vào trong”.

Nói rồi bà ta lấy ra một bức tranh cổ ra, hơi giơ lên, bức tranh mở ra, trên đó có một cánh cửa màu vàng. Cánh cửa đó như sống lại, bỗng tách ra khỏi cuộn giấy, xuất hiện ngoài hiện thực.

Cánh cửa màu vàng xuất hiện, Mộng San đứng trước cửa ra hiệu cho mọi người lần lượt đi vào cánh cửa màu vàng. Thế là mọi người dưới bục đều cầm bùa ngọc, lần lượt bước vào cánh cửa màu vàng dưới sự chứng kiến của Mộng San.

Mỗi lần họ đi qua cánh cửa mình, bùa ngọc trong tay sẽ sáng lên, sau đó người của họ cũng sẽ biến mất.

Ngô Bình cũng không vội, cậu cứ đứng tại chỗ. Lúc này Mộng San đi tới, theo sau bà ta là sáu đệ tử của Học viện Hoàng gia, bốn nam hai nữ, trong đó có hai cô gái rất xinh đẹp, họ tò mò nhìn Ngô Bình. Bốn đệ tử nam đều rất lạnh nhạt, khinh thường liếc nhìn Ngô Bình. Có thể thấy họ đều không biết thân phận của Ngô Bình, cũng không biết tại sao Mộng San lại gọi họ đến đây.

Mộng San nói: “Ngô Bình, sau khi vào cấm địa, anh để ý đến họ chút nhé”.

Ngô Bình biết Mộng San không muốn họ chết ở bên trong, lập tức gật đầu: “Ừ”.

Thấy Ngô Bình đồng ý dễ dàng như thế, bốn người đàn ông đều cảm thấy khó chịu, có hai người trong đó còn khẽ hừ một tiếng.

Mộng San mặc kệ, lại nói: “Mọi người nhớ đây, đi theo bên cạnh Ngô Bình thì sẽ an toàn hơn”.

Bà ta không nói nhiều, sau đó lại đi về phía cánh cửa.

Mộng San vừa rời đi, một trong bốn người đàn ông đầu nhọn bật cười nói: “Hôm nay phó viện trưởng sắp xếp thật khó hiểu, thế mà lại để một người mới bảo vệ chúng ta”.

Một người đàn ông mũi tẹt khác nói: “Phó viện trưởng nói thế chắc chắn có lý của cô ấy”.

Người đầu nhọn liếc nhìn hắn: “Sư đệ Hầu, lát nữa một mình tôi một nhóm, nếu cậu muốn đi với cậu ta thì tùy cậu”.

Nghe hắn nói thế, người mũi tẹt lập tức cười nói: “Sư huynh Trương nói đùa rồi, chắc chắn tôi sẽ đi theo anh mà”.

Cứ thế một câu của sư huynh Trương này đã loại bỏ Ngô Bình ra ngoài.

Hai đệ tử nữ là người mới gia nhập vào năm nay, nhưng đều là người thông minh. Đúng như người mũi tẹt đó nói, nếu không có lý do chính đáng thì phó viện trưởng sẽ không sắp xếp như vậy.

Trong hai đệ tử nữ có một nữ sinh thắt bím tóc, mặc váy học sinh, đôi mắt to lấp lánh, hai mắt lấp lánh, vừa xinh đẹp vừa dễ thương, cô ta nghịch hai bím tóc trước ngực, nhảy đến trước mặt Ngô Bình, ngọt ngào nói: “Chào sư huynh Ngô, tôi là Điền Mỹ Mỹ, xin hãy chỉ bảo tôi nhiều hơn”.

Giọng nói cô ta trong trẻo, ngọt ngào, khiến người ta cảm thấy thoải mái, hơn nữa vừa đến đã khiêm tốn gọi Ngô Bình là sư huynh.

Ngô Bình nói: “Chào cô, mọi người đều là đệ tử của học viện, cô đi bên cạnh tôi thì dĩ nhiên tôi sẽ bảo vệ an toàn cho cô”.

Một người đàn ông khác cười nhạo: “Chỉ dựa vào cậu? Ai cho cậu tự tin thế?”

Ngô Bình bình tĩnh nhìn hắn nói: “Tự tin không phải đến từ người khác mà đến từ thực lực. Các người đều có tính toán của mình, tôi không can thiệp”.

Một cô gái khác nhìn bốn người đàn ông rồi lại nhìn Ngô Bình, cuối cùng cô ta nghiến răng đứng bên cạnh người đàn ông đầu nhọn, mỉm cười nói: “Sư huynh, mọi việc đều trông cậy vào anh”.

Cứ thế vốn dĩ là một nhóm lại bị tách thành hai nhóm, bên Ngô Bình không tính Lăng Bộ Phi thì chỉ có hai người.

Mắt Lăng Bộ Phi lóe sáng, cô ta cười nói: “Người tự đại sớm muộn gì cũng sẽ gặp quả báo”.

Điền Mỹ Mỹ cười nói: “Chị ơi, chị tên gì thế ạ? Cũng cùng nhóm với bọn em sao?”

Lăng Bộ Phi cười nói: “Em Điền, chị là Lăng Bộ Phi”.

“Hóa ra là chị Bộ Phi, chị Bộ đến bên đó nhất định phải bảo vệ em, em tu luyện chưa được bao lâu, gan nhỏ lắm”.

Lăng Bộ Phi cười: “Có anh Ngô ở đây, em sẽ an toàn”.

Sau đó cô ta hỏi Ngô Bình: “Anh Ngô hiểu biết bao nhiêu về cấm địa thượng cổ vậy?”

Ngô Bình: “Tôi biết một chút. Cô Lăng hỏi thế có phải là biết nhiều về tình hình bên trong không?”

Lăng Bộ Phi cười nói: “Cũng không phải là tình hình bên trong. Nghe nói cứ một khoảng thời gian thì cấm địa thượng cổ sẽ sinh ra dị bảo mới. Những dị bảo mới này không chỉ dễ bị luyện hóa mà còn dễ dung hợp với huyết mạch của người hiến tế, từ đó tạo ra một sức mạnh huyền diệu”.

Ngô Bình động lòng, chẳng lẽ là bảo pháp cấm kị?
Chương 2709: Cửa mở

Lăng Bộ Phi: "Nhưng tiếc là tôi cũng không biết vị trí của pháp bảo cấm kỵ".

Ngày càng có nhiều người tiến vào, Mạc Hàn kia ở lại cuối cùng. Khi thấy Ngô Bình và Lăng Bộ Phi thì khẽ gật đầu rồi là người thứ từ đến ngược từ dưới lên trên tiến vào cánh cửa màu vàng.

Ngay sau đó, Ngô Bình, Lăng Bộ Phi và Điền Mỹ Mỹ cũng đi vào.

Vừa băng qua cánh cửa màu vàng, bùa ngọc trong tay đã biến mất, họ bị một luồng sức mạnh kéo vào một không gian.

Đợi đến khi mấy người thấy rõ cảnh tượng trước mắt thì hai chân đã đứng trong một bụi cỏ cao bằng đầu, xung quanh vang lên từng tiếng côn trùng kêu và tiếng chim hót.

Lăng Bộ Phi có chút lo lắng, cảnh giác nhìn quanh nói: "Mọi người đừng đứng xa nhau quá. Lòng người khó dò, chúng ta phải cẩn thận!"

Cô ta vừa nói xong đã nghe thấy gần đó truyền một tiếng hừ lạnh, sau đó có người rên rỉ một tiếng, kế tiếp một bóng người bị đánh bay rồi ngã xuống cách đó không xa.

Người ngã xuống là Mạc Hàn, khóe miệng trào máu, lồng ngực bị đánh lõm xuống. Gã áo vàng không mua được bùa ngọc trước đó bước tới, trên người gã mặc một chiếc áo giáp bằng đồng tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Điền Mỹ Mỹ thấy vậy thì lộ ra ánh mắt hoảng loạn, cô ta thật sự sợ hãi.

Gã áo vàng bước nhanh tiến lên, lại vung tay đấm ra một quyền.

Mạc Hàn lập tức lăn một vòng đến dưới chân Ngô Bình, gã áo vàng nhìn thấy Ngô Bình thì sát khí trong mắt càng dày đặc, vung tay lên đánh.

"Cẩn thận, đây là Thanh Đồng Thần Y! Tên kia có được thực lực của Thần Thông đại viên mãn!", Mạc Hàn nhắc nhở.

Ngô Bình thấy đối phương chẳng thèm nể nang trực tiếp ra tay thì hừ lạnh một tiếng, kiếm Thất Tinh Long Uyên trong tay vạch một đường trên không, chiêu thứ năm Trảm Đạo và sức mạnh cấm kỵ đều được cậu dung nhập vào bên trong.

Một kiếm là Vạn Lưu Quy Tông - một loại kiếm pháp trong Vô Thượng Kiếm Điển! Kiếm pháp ấy sẽ dung hợp hết tất cả sức mạnh và phát huy ra một kích mạnh nhất.

"Ầm!"

Kiếm quang như điện, gã áo vàng vung quyền bỗng dưng cứng đờ, sau đó nửa người trên của gã đổ xuống, hóa ra cả cơ thể và Thanh Đồng Thần Y đều bị một kiếm của Ngô Bình chém làm đôi. Một kiếm kia chẳng những chém đôi người gã, còn giết chết thần hồn của gã!

Điền Mỹ Mỹ thấy vậy thì kinh ngạc bụm lấy cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xinh đẹp trợn to, nhìn Ngô Bình bằng ánh mắt tràn ngập sùng bái.

Trong lòng Lăng Bộ Phi cũng hoảng sợ, hít ngược một hơi, nghĩ bụng mạnh thật!

Ngô Bình lạnh lùng lột Thanh Đồng Thần Y xuống khỏi người đối phương, lại phát hiện nó chẳng mấy chốc đã dung hợp thành một, chỉ là ánh sáng bên ngoài đã ảm đạm hơn rất nhiều.

Mạc Hàn đứng dậy, kinh ngạc ngó Thần Y nói: "Cứ lần nào sử dụng Thanh Đồng Thần Y thì sức mạnh của nó sẽ yếu đi lần đó. Thứ này ít nhất đã dùng mười mấy lần nên sức mạnh chỉ còn lại 3 - 4%. Không thì, một kiếm kia của anh sẽ khó mà giết chết được gã".

Ngô Bình cảm thấy Thần Y này khá tốt bèn hỏi: "Làm cách nào thì Thanh Đồng Thần Y này mới khôi phục sức mạnh?"

Mạc Hàn: "Thứ đó không thuộc về thế giới này nên tôi cũng không rõ. Có điều, nếu Thần Y có thể để nguyên hơn 10 thì chắc cũng sẽ khôi phục một chút sức mạnh".

Ngô Bình gật đầu, ném thứ này vào không gian trữ vật của mình. Trong không gian trữ vật còn có rất nhiều thứ khác, chẳng hạn như mảnh nhỏ cấm kỵ cậu vừa gom được.

Những mảnh nhỏ cấm kỵ kia dường như có một sự cảm ứng nào đó với Thanh Đồng Thần Y, đồng loạt bay lên rồi nhanh chóng lao về phía nó. Mỗi một mảnh nhỏ đập lên trên Thần Y đều để lại một ký hiệu huyền ảo. Cuối cùng, khi tất cả mảnh nhỏ hòa vào bên trên thì đã có chi chít các ký hiệu tỏa ra ánh sáng thần thánh.

Ngô Bình có thể cảm giác được sức mạnh của Thanh Đồng Thần Y đã khôi phục, hơn nữa còn mạnh hơn lúc ở trạng thái đỉnh gấp 10 lần hoặc nhiều hơn thế!

Cậu bình tĩnh hỏi Mạc Hàn: "Vết thương không sao chứ?"

Mạc Hàn ho khan vài tiếng nhàn nhạt đáp: "Tôi không sao, cảm ơn đã ra tay giúp đỡ".

Người này nói xong bèn đi về phía xa, có vẻ cũng không muốn ở chung với đám Ngô Bình.

Lăng Bộ Phi nói: "Cô Mạc đang bị thương, hay là đi chung với chúng tôi đi".

Bước chân Mạc Hàn khựng lại, nhàn nhạt đáp: "Không cần", cô ta nói xong bèn đi về phía trước rồi nhanh chóng biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Lăng Bộ Phi lắc đầu: "Y như trong lời đồn vậy, tính cách của cô ta kỳ lạ ghê".

Điền Mỹ Mỹ hừ một tiếng: "Có gì hơn người chứ. Nếu không phải sư huynh ra tay thì cô ta đã bị đánh chết từ lâu rồi!"

Ngô Bình không nói gì, nhặt đồ vật trên xác chết rồi tiếp tục lên đường.

Sau khi đi được một đoạn, họ đã đi ra khỏi lùm cỏ ít dấu chân người và tiến vào một vùng thảo nguyên. Mà cách đó không xa là một khu rừng rậm viễn cổ.

Giờ phút này, đằng trước khu rừng tụ tập hơn trăm người. Bọn họ túm năm tụm ba như đang bàn bạc cái gì đó. Trong đó cũng có nam tu đầu nhọn, năm người khác đều đi theo bên cạnh gã.

Điền Mỹ Mỹ nhìn thấy họ thì vẫy tay chào hỏi, nữ sinh kia cũng vẫy tay với cô ta ý bảo họ đến. Nhưng Điền Mỹ Mỹ lại lắc đầu, bảo đối phương gia nhập vào đội ngũ của mình. Chỉ là, cô gái kia lại lắc đầu từ chối, xem ra đối phương cũng không có thay đổi quyết định.

Điền Mỹ Mỹ thở dài, lẩm bẩm: "Một đám ngốc, chẳng biết nhìn gì cả!"

Bấy giờ, Lăng Bộ Phi cũng nói: "Anh Ngô, bọn họ đều tổ đội theo lệ thường. Bởi vì cấm địa thượng cổ đầy rẫy nguy hiểm, mọi người mà tổ đội thì có thể làm giảm xác suất tử vong xuống".

Ngô Bình cũng không cho là đúng, cậu biết nếu người đi vào đây có thực lực yếu thì sẽ trở thành đá kê chân cho người khác.

Vì vậy, cậu bèn nói: "Cô mặc kệ tôi, cứ gia nhập họ đi".

Lăng Bộ Phi cười nói: "Có anh Ngô thì tôi không cần phải tham gia vào bất cứ đội ngũ nào".

Điền Mỹ Mỹ dùng sức gật đầu: "Đúng vậy, sư huynh lợi hại nhất. Có sư huynh ở đây thì chúng ta không cần tham gia chung với họ".

Một kiếm ban nãy của Ngô Bình khiến trong lòng hai cô run rẩy, dâng lên một sự lạnh lẽo từ tận đáy lòng. Thậm chí, hai cô còn cảm thấy mọi người có mặt ở đây cộng lại chắc cũng chẳng phải đối thủ của Ngô Bình!

Lúc này, một người đàn ông có dáng người cao to bước tới. Anh ta có khuôn mặt anh tuấn, mặt mày cười tươi nói: "Cô Lăng có muốn gia nhập vào đội của chúng tôi không?"

Sau lưng có bảy người đi theo, đó chắc hẳn là đội ngũ theo như lời anh ta.

Lăng Bộ Phi vô thức lùi lại theo bản năng, vô cùng khách sáo từ chối: "Anh Dương, tôi và bạn của tôi thích hành động một mình, lần sau lại hợp tác nhé".

Anh Dương kia liếc Ngô Bình một cái rồi cười bảo: "Anh bạn này nhìn lạ mặt ghê, là đệ tử của tiểu viện hả?"

Tiểu viện là cách gọi khinh bỉ của những tu sĩ đến từ Tiên giới dành cho "Học Viện Hoàng Gia". Ở trong mắt họ, Học Viện Hoàng Gia chẳng có tu sĩ nào ra hồn, mỗi lần tiến vào cấm địa thượng cổ một là không gặt hái được gì hai là chết ở bên trong.

Điền Mỹ Mỹ không hiểu ý nghĩa của "Tiểu viện" còn sửa đúng cho đối phương: "Chúng tôi không phải tiểu viện gì, chúng tôi đến từ Học Viện Hoàng Gia!"

Ai biết câu ấy vừa được nói ra, anh Dương và chúng tu sĩ đằng sau anh ta đều cười to, tiếng cười đầy vẻ khinh bỉ và chế nhạo.

Ngô Bình không nói gì, lạnh lùng nhìn đám người kia. Cậu biết giờ có nói cái gì cũng sẽ bị đối phương chế giễu ác liệt hơn, đã thế thì cứ dùng thực lực vả mặt họ.

Điền Mỹ Mỹ tức giận đến mức đau sốc hông, cả giận: "Các người cười cái gì?"

Anh Dương kia nhìn về phía Điền Mỹ Mỹ, vẻ xinh đẹp dễ thương của cô ta lại khiến anh ta rung động: "Cô bé, em có thể tham gia vào đội ngũ của chúng ta này. Mọi người trong tổ chúng tôi đều là thiên tài của những tông giáo lớn nên sẽ bảo vệ em. Trái lại, nếu em đi theo tên rác rưởi đến từ tiểu viện kia thì e rằng không sống nổi một ngày mất!"
Chương 2710: Thánh xúc.

Điền Mỹ Mỹ hứ một tiếng: “Ai thèm các anh, Ngô sư huynh của tôi rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả các anh”.

Câu nói đó có chút trẻ con nhưng lại có thể thấy được niềm tin của cô ta với Ngô Bình.

Vị Dương đạo hữu đó lắc đầu: “Đáng tiếc, người đẹp như cô đã sắp phải chết thảm”.

Một nam tu gầy, thấp, mắt tam giác, mày sụp, răng lổm chổm đứng sau lưng anh ta, cười và nói với Điền Mỹ Mỹ: “Em gái, đi với các anh đi, nhất định các anh sẽ bảo vệ em”.

Ngô Bình không muốn xảy ra xung đột không cần thiết với những người này, nhưng mấy người này lại không ngừng hạ thấp và chế giễu cậu, ánh mắt cậu càng lúc càng lạnh lùng.

Cách đó không xa, nhóm người của tên đầu nhọn đang đứng vòng tay chờ xem náo nhiệt, anh ta nói với mấy người đó với bộ dạng cười trên nỗi đau của người khác: “Tôi biết người đó, anh ta tên Dương Hùng, thế tử của hoàng kim thế gia ạng hai, sao học viện hoàng gia chúng ta có thể chọc đến được? Các cậu chờ xem đi, tên nhóc không biết trời cao đất dày này sẽ tiêu đời ngay thôi”.

Điền Mỹ Mỹ nghe anh ta nói kiểu khinh thường thì càng thêm tức giận, nói: “Khốn nạn, đi bảo vệ mẹ mày đi”.

Ánh mắt tên mắt tam giác lạnh hẳn đi, anh ta sải bước tiến về phía Điền Mỹ Mỹ rồi đưa tay ra định bắt lấy cô ta.

Lúc tên mắt tam giác sắp sửa tóm được Điền Mỹ Mỹ thì một luồng kiếm quang vụt qua, tu sĩ mắt tam giác cảm thấy cánh tay nhẹ tênh, nửa cánh tay của anh ta đã bị chém rơi xuống đất, máu tươi phụt ra.

Anh ta đau đớn thét lên, ôm cánh tay lùi về sau.

Tu sĩ đầu nhọn ngơ ngác, sau đó mắt sáng lên, anh ta hứng thú nói: “Anh ta dám động đến người của Dương Hùng thì chết chắc rồi”.

Quả nhiên Dương Hùng nổi giận đùng đùng, vung tay phải lên, một cánh tay lớn được vô số phù văn màu đen ngưng tụ thành xuất hiện trên không trung, bên ngoài có ba vòng tròn máu bao quanh, trong vòng tròn máu có vô số tiếng khóc ai oán từ những oan hồn khiến người nghe phải rợn tóc gáy.

Khi Ngô Bình nhìn thấy cánh tay khổng lồ sắp sửa đánh về phía mình thì một thanh kiếm màu tím liền xuất hiện trong tay cậu. Thanh kiếm dài trăm trượng, một đầu chỉ thẳng lên trời, trên kiếm có mười hai ngôi sao băng bao quanh, ánh sáng của chúng kết hợp thành trận phá pháp.

Cảnh tượng đó khiến người xem đều phải ngỡ ngàng, tu sĩ đầu nhọn lẩm bẩm: “Đấy là gì?”

“Phá”.

Ngô Bình hét nhẹ một tiếng, thanh kiếm khổng lồ rung chuyển, chém về phía trước. Thanh kiếm này có khả năng phá pháp, dường như trên kiếm có vô số sấm chớp không ngừng đánh với những chòm sao lấp lánh giữa hư không.

“Rắc rắc”.

Cánh tay bằng phù văn màu đen vỡ vụn, tu sĩ họ Dương rên rỉ khó chịu, lùi nhanh lề sau, mặt đầy vẻ hoảng sợ.

Ngô Bình lạnh lùng liếc nhìn anh ta, nói: “Bây giờ hay nói cho tôi biết, ai mới là phế vật?”

Tu sĩ họ Dương vừa kinh ngạc vừa tức giận, nhưng sức mạnh của Ngô Bình khiến anh ta không dám cãi lại, chỉ dành liên tục lùi về sau, sau đó nghiến răng nói: “Anh bạn, lúc này là do chúng tôi không phải, mong anh rộng lượng, đừng so đo với chúng tôi”.

Mặt tu sĩ đầu nhọn đan xen nhiều cảm xúc, miệng đắng nghét, anh ta biết mình đã nhìn nhầm, đánh mất cơ hội có được chỗ dựa tốt, mấy người bên cạnh anh ta vô cùng kinh ngạc, ai cũng tâm trạng rối bời.

Ngô Bình lạnh lùng nói: “Tự chặt một cánh tay thì sẽ tha chết cho anh”.

Giọng nói đầy bá đạo và vô tình của cậu mà Điền Mỹ Mỹ lại thấy hay lạ thường, cô ta nhỏ nhẹ nói: “Còn không mau lên? Đợi sư huynh tôi chém chết anh sao?”

Dương Hùng đắng lòng, anh ta lấy ra một món đồ, nói: “Bạn Ngô, có thể dùng thứ này đổi lấy cánh tay của tôi được không?”

Ngô Bình nhìn thật kỹ, đó là một quả dưa vàng to bằng nắm tay, trông rất đẹp, trên mặt quả dưa vàng có phù văn kỳ lạ, có vẻ rất lâu đời.

Cậu đưa tay ra lấy, quả dưa vàng bay vào tay cậu, cậu nhìn qua rồi bình thản nói: “Cút đi”.

Dương Hùng như trút được gánh nặng, bỏ chạy thật nhanh, những người bên cạnh anh ta cũng bỏ đi hết, chỉ sợ Ngô Bình sẽ ra tay với họ.

Nữ tu bên cạnh tu sĩ đầu nhọn chạy lúp xúp qua, cười, nói: “Ngô sư huynh thật lợi hại, giúp học viện hoàng gia của chúng ta nở mặt rồi”.

Điền Mỹ Mỹ đắc ý nói: “Tiểu Kiều, thấy sao hả? Có phải tôi giỏi nhìn người hơn không?”

Nữ tu đó mặt tròn, tóc ngắn, khá xinh đẹp, cô ta nói với vẻ ngại ngùng: “Tôi vừa mới đến nên chưa hiểu chuyện”.

Điền Mỹ Mỹ liền giới thiệu với Ngô Bình: “Sư huynh, cô ấy tên Hồ Tiểu Kiều, chúng tôi vào học viện cách nhau một tháng, là bạn tốt của nhau”.

Ngô Bình “ừ” một tiếng, cậu bay lên không trung, quan sát sơ địa hình xung quanh sau đó lấy tấm bản đồ tình cờ có được ra. Cậu phát hiện trên tấm bản đồ có hai vị trí được đánh dấu đều nằm trong rừng sâu, trong đó một điểm là màu xanh, điểm còn lại là màu trắng.

Cậu suy nghĩ một lúc rồi đáp xuống lại chỗ cũ, nói với mấy người ở đó: “Tôi phải vào rừng thăm dò, mọi người muốn đi thì hãy theo tôi”.

Mấy người họ đều tin tưởng vào thực lực của Ngô Bình nên đương nhiên ai cũng gật đầu đồng ý.

Ngô Bình đi vào rừng sâu theo chỉ dẫn trên bản đồ.

Ngô Bình đến bìa rừng thì bỗng dừng lại. Cuối cùng lúc này cậu cũng cảm nhận được sự khác biệt giữa cấm địa Thượng Cổ và thế giới bên ngoài, bí lực ở đây nhiều gấp mấy trăm lần ở thế giới bên ngoài. Điểm khác biệt nằm ở chỗ cậu có thể cảm nhận được bí lực cấp thần và bí lực cấp huyền khá ít.

Ngoài ra, pháp tắc và đại đạo ở hai bên cũng không giống nhau, pháp tắc ở cấm địa Thượng Cổ thâm hậu và nặng nề hơn.

Dường như những người khác cũng có cảm nhận tương tự, ai cũng tập trung cảm nhận.

“Cảm nhận đầu tiên về đại đạo ở một thế giới khác rất quan trọng, đại đạo và pháp tắc lạ sẽ gột rửa toàn thân. Có một số đại năng gọi quá trình này là thánh xúc. Thánh xúc tốt nhất có thể khơi thông một đạo mạch mới trong cơ thể, không thể xem thường đạo mạch này, nó là thứ được sinh ra từ sự giao hợp pháp tắc của hai thế giới. Đạo mạch càng rộng, số lượng càng nhiều chứng tỏ hiệu quả thánh xúc càng tốt”.

Đấy là giọng của Phương Lập, ông ta cảm nhận được khí tức của đại lục Thánh Cổ ngày xưa thì toàn thân thoải mái nên đồng thời cũng nhắc nhở Ngô Bình.

Nói đến thánh xúc, Ngô Bình giật mình, trong những nội dung mà Mộc Băng Thiền viết cho cậu, có một trang chuyên miêu tả về thánh xúc. Lần đầu tiên Thanh Tử vào đại lục thánh cổ cũng giống như mấy người Ngô Bình, cũng sản sinh thánh xúc.

Hiệu quả thánh xúc của cô ta không tồi, trong vòng ba ngày đã tạo ra sáu đạo mạch cấp huyền. Trước cô ta, những người có thánh xúc khác nhiều lắm cũng chỉ tạo ra được năm đạo mạch, lợi hại hơn là toàn bộ đạo mạch của cô ta đều là huyền cấp.

Đạo mạch cao cấp nhất được thánh cấp tạo ra là đạo mạch thánh cấp, sau đó là huyền cấp, sau đó nữa là đạo mạch tử cấp, hoàng cấp, bạch cấp, được gọi tắt là thánh mạch, huyền mạch, tử mạch, hoàng mạch và bạch mạch.

Đạo mạch mà người có thánh xúc tạo ra được nhiều nhất là đạo mạch bạch cấp. Đạo mạch này nhỏ và yếu, không chịu nổi sức mạnh lớn, nhưng phần lớn người có tư chất đều có thể khơi thông được đạo mạch này.

Hoàng mạch thì khó hơn, trong tất cả những người có thánh xúc, chỉ có một phần ngàn người là có được hoàng mạch.

Những người có được thánh xúc là những người có thực lực và tư chất không hề kém, nhưng dù là như vậy thì cũng chỉ có một phần ngàn trong số họ có thể khơi thông được hoàng mạch, điều này chứng tỏ độ khó của việc tạo ra hoàng mạch rất cao.

Hoàng mạch đã khó, tử mạch lại còn khó hơn mười mấy lần, chỉ có một phần vạn người trong số họ có thể có tử mạch.

Thanh Tử có tư chất hơn người nên cuối cùng đã có được sáu đạo huyền mạch.

Có điều, sau đó Thanh Tử lại cho rằng lúc thánh xúc mình đã chuẩn bị chưa kĩ, nên đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất. Sau này cô ta nghiên cứu sâu hơn, dựa theo kinh nghiệm của người xưa, sáng tạo ra một pháp môn có thể nâng cao hiệu quả thánh xúc. Pháp môn đó không có tên, nhưng hiệu quả lại rất tuyệt vời, Thanh Tử từng dùng cách thô sơ nhất để chỉ một số người thánh xúc có tư chất bình thường nhưng kết quả lại khiến họ dễ dàng có được hoàng mạch, thậm chí là tử mạch.

Lúc này, toàn bộ những phương pháp đó đều xuất hiện trong đầu Ngô Bình, cậu đột ngột mở mắt ra, nói với mọi người: “Đấy là thánh xúc, cơ hội hiếm gặp, mọi người đi theo tôi”.

Cả hàng người đi vào rừng, sau khi đi được một trăm dặm thì Ngô Bình tìm một chỗ bằng phẳng, địa hình đơn giản rồi thi triển sức mạnh cấm kị, mượn chân phù để bố trí pháp trận cấm kị xung quanh. Trận pháp cấm kị này đủ để bảo vệ họ không bị dã thú hoặc các tu sĩ khác làm phiền.

Sau đó, cậu dọn dẹp một khu vực rộng tầm mười mẫu, rồi nghiêm túc nói với mọi người: “Tôi không có thời gian giải thích quá nhiều, bây giờ tất cả hãy làm theo lời tôi”.
Chương 2711: Song Thánh Mạch

Ba người phụ nữ đều gật đầu, bây giờ Ngô Bình là người đáng tin cậy nhất của họ, dĩ nhiên cậu nói gì thì là cái đó.

Ngô Bình nói: “Lấy vải đen che mắt lại để ngăn cách mọi tầm nhìn; lấy gì đó nhét vào tai để ngăn chặn mọi âm thanh, để tâm trí hoàn toàn thư giãn, mở rộng trái tim, không loại trừ thế giới này”.

“Cho dù mọi người không làm được cũng phải cố gắng thử, chỉ cần thử chắc chắn sẽ có kết quả”.

Nghe Ngô Bình nói thế, mọi người đều gật đầu rồi đi làm theo những gì cậu nói.

Ngô Bình hít sâu một hơi, cậu ngồi khoanh chân lại trên một hòn đá tròn, mắt không thấy, tai không nghe, tâm không phiền, mọi thứ đều trống rỗng.

Muốn làm được điều này khá khó, nhưng rất nhanh trong đầu cậu đã xuất hiện tất cả các phương pháp liên quan. Thế nên cậu gần như nhập định ngay lập tức, bước vào một cảnh giới vô ngã vô vật, dường như bản thân đã trở thành một phần của thế giới và vũ trụ này.

Đúng lúc này, quả dưa vàng trên người Ngô Bình bỗng phóng ra ánh sáng vàng, tạo thành một đài sen vàng trên tảng đá tròn, trên đài sen có những phù văn kỳ lạ, một ngôi tòa tháp vàng xuất hiện trên đầu Ngô Bình.

Tòa tháp vàng liên tục hấp thụ khí tức Đại Đạo của trời đất, sau khi được tôi luyện, nó được đưa vào cơ thể Ngô Bình, trong lúc Ngô Bình không hay biết đã mở ra đạo mạch.

Lúc này ngũ uẩn của Ngô Bình đều trống rỗng, ở trạng thái Không Linh.

Thời gian trôi qua từng chút, mặc dù Hồ Tiểu Kiều rất cố gắng nhưng cũng không quên mình quên vật, mười phút sau cô ta mở mắt ra, cảm thấy hơi tiếc nuối, hai đạo mạch đã được mở ra trong người cô ta, một mạch vàng, một mạch trắng. Sau đó cô ta nhìn thấy cảnh tượng xảy ra với Ngô Bình, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

Vài phút sau, Điền Mỹ Mỹ cũng mở mắt ra, cô ta nở nụ cười, cô ta đã thành công khai mở ba đạo mạch, trong đó có hai đạo mạch là mạch vàng, một là mạch tím. Sau đó cô ta cũng ngạc nhiên nhìn Ngô Bình giống như Hồ Tiểu Kiều.

Lăng Bộ Phi kiên trì lâu nhất, kéo dài khoảng nửa tiếng. Mặc dù chỉ có nửa tiếng đồng hồ nhưng cô ta đã thu hoạch được rất nhiều, trên môi nở nụ cười. Lần này trong cơ thể cô có thêm bốn đạo mạch, trong đó có hai đạo mạch là mạch tím, hai đạo mạch là mạch vàng.

Ba người phụ nữ nhìn nhau, vẻ mặt ai cũng khác. Mặc dù họ không biết tác dụng thật sự của mấy đạo mạch này nhưng bản năng mách bảo đạo mạch cực kỳ quan trọng.

Lăng Bộ Phi nhìn Ngô Bình đang được bao quanh bởi ánh sáng màu vàng, cảm thán: “Đúng là người này giỏi, còn có người giỏi hơn, nhìn dáng vẻ của anh Ngô chắc là anh ấy thu hoạch được nhiều hơn chúng ta gấp hàng trăm hàng nghìn lần”.

Mắt Điền Mỹ Mỹ sáng rực nói: “Sư huynh giỏi quá, không biết sự thay đổi của chúng ta sẽ được gì nhỉ”.

Lăng Bộ Phi ngẫm nghĩ rồi nói: “Tôi nghe nói mỗi tu sĩ bước vào cấm địa thượng cổ đều có cơ hội nhất định để “thay đổi”, cuối cùng tiến hóa. Nhưng thật ra số lượng đột biến của hầu hết các tu sĩ là rất nhỏ. Nhưng cũng có hai đến ba phần trăm số người trong đó sẽ có sự thay đổi rõ ràng, rõ ràng nhất là mở được dị mạch trong cơ thể”.

Nghe cô ta nói thế, Điền Mỹ Mỹ mở to mắt: “Chị Phi, là mạch xuất hiện trong người em đấy sao?”

Lăng Bộ Phi khẽ gật đầu: “Trong cơ thể tôi cũng có, hơn nữa không chỉ có một. Nghe nói dị mạch xuất hiện càng nhiều thì thành tựu sau này càng cao”.

Mấy cô gái lập tức nhìn Ngô Bình đang được ánh sáng vàng bao bọc, cảm thấy vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi, người này sẽ mở được bao nhiêu dị mạch?

Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng!

Ngô Bình vẫn không nhúc nhích, nhưng ánh sáng vàng bên ngoài ngày càng dày đặc, tựa như sức mạnh Đại Đạo của cả cấm địa thượng cổ đang tụ lại, bị hút vào trong tòa tháp.

Ba người phụ nữ không biết lúc này Phương Lập trong không gian chứa đồ mở to mắt nhìn chằm chằm vào một tấm gương.

Tấm gương là một món pháp bảo của ông ta, thông qua hình ảnh phản chiếu của tấm gương, ông ta có thể nhìn thấy tình hình bên ngoài không gian chứa đồ. Lúc này ông ta đang níu chặt lấy Ngô Bình, răng phát ra tiếng “lách cách” như có vẻ phấn khích cực độ. Nếu ông ta vẫn còn thân xác thì chắc chắn sẽ kích động đến mức cả người run rẩy, có thể là mất khống chế.

“Đây là những bảo vật do cấm kỵ chí cao biến hóa thành, tháp Thiên Mệnh và Cửu Liên Đài, sao nó lại xuất hiện ở đây?”, ông ta như nghĩ đến điều gì, ánh mắt lộ ra vẻ điên cuồng và mừng rỡ.

Cùng lúc đó, linh hồn của Ngô Bình dường như đã rời khỏi cơ thể, lơ lửng ở cách đó không xa, nhìn thân xác mình. Nhưng đây không phải là linh hồn của cậu, mà là “bản ngã” của cậu, không có trí tuệ, không có ý thức, mọi động cơ đều đến từ bản năng.

Thế nhưng Ngô Bình lại dựa vào phương pháp được Thanh Tử truyền dạy để gieo một tia trí tuệ vào “bản ngã”, làm cho “bản ngã” có được trí tuệ và lý trí, từ đó có thể tự chỉ dạy mình.

Sau đó Ngô Bình lại trải qua mấy giai đoạn nữa, mỗi giai đoạn đều làm theo cách của Thanh Tử đạt đến mục tiêu cậu muốn.

Sáu tiếng đồng hồ sau, vầng sáng bên ngoài cơ thể Ngô Bình dần biến mất, cuối cùng tòa tháp hóa thành một tia sáng đi vào biển ý thức của Ngô Bình, còn đài sen đó bị ném vào trong biển khí đan điền của Ngô Bình.

Lúc này Ngô Bình cũng hồi phục ý thức, cậu mở mắt ra thì thấy ba người phụ nữ đang nhìn chằm chằm mình, ánh mắt đầy vẻ mong đợi.

Hắn cảm nhận được trong người mình có thêm mười hai đạo mạch, một đạo mạch trong đó nằm ở não kết nối với thần hồn của cậu, đầu còn lại kết nối với các bí khiếu lớn và kinh mạch của cơ thể. Quan sát kỹ lại thì trong thần hồn của cậu có tòa tháp mười hai tầng, còn những nhánh của đạo mạch thông nối với tòa tháp.

Đạo mạch này giống như ngọc trắng, trên thành mạch có phù văn màu xanh huyền bí, vô cùng chắc chắn. Sự xuất hiện của nó làm cho Ngô Bình điều khiển cơ thể của mình đến một mức độ chưa từng có, khiến cho mọi tế bào, mọi cơ bắp, từng sợi lông tơ trong cơ thể cậu đều có trí tuệ và khả năng tu luyện độc lập.

Đạo mạch thứ hai có màu như màu vàng kim, trên thành mạch còn có phù văn màu đỏ huyền bí. Đạo mạch này phân ra thành vô số mạch nhánh, nối liền với tất cả các bí khiếu và kinh mạch, đầu còn lại xuyên vào biển khí đan điền của cậu, ở đây có một đài sen chín màu, tỏa ra hàng tỷ hào quang, hàng ngàn màu sắc sặc sỡ, đẹp mắt.

Mạch nhánh của đạo mạch thứ hai này cũng liên kết với đài sen chín màu.

Ngoài hai đạo mạch mạnh nhất, huyền bí nhất này, trong người vẫn còn mười đạo mạch, đều tràn đầy năng lượng, Đại Đạo gầm vang bên trong, ma lực thần bí lưu chuyển mặt ngoài.

Lúc này Phương Lập đang cảm thấy vô cùng kinh ngạc, run giọng nói: “Chủ nhân”.

Ngô Bình hơi sửng sốt: “Ông gọi tôi là chủ nhân?”

Phương Lập mừng rỡ nói: “Sau này cậu là chủ của tôi, xin chủ nhân thu nhận”.

“Tiền bối, tại sao lại thế này?”, Ngô Bình rất thắc mắc.

Phương Lập kích động: “Xin chủ nhân thành toàn”.

Mặc dù Ngô Bình cảm thấy bất ngờ nhưng thấy ông ta kiên định như vậy, ngẫm nghĩ một lát rồi quyết định đồng ý với ông ta: “Được thôi”.

Phương Lập mừng rỡ: “Chúc mừng chủ nhân, chúc mừng chủ nhân! Không chỉ mở được hai thánh mạch, mà còn mở được mười huyền mạch”.

Nghe thế Ngô Bình cũng rất ngạc nhiên: “Ý ông là trong người tôi có hai thánh mạch à?”

Phương Lập nói: “Đúng thế thưa chủ nhân, hai thánh mạch! Từ xưa đến nay, mặc dù cũng có người mở được thánh mạch, nhưng chỉ có một, chưa từng có ai mở được hai thánh mạch như chủ nhân cả. Ngoài ra, mười huyền mạch của chủ nhân cũng không hề tầm thường, giá trị tổng hợp của chúng thậm chí còn hơn cả một thánh mạch”.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom