-
Chương 2747-2748
Chương 2747: Chân thuỷ
Ngô Bình chau mày: “Không phải nói vương tọa kiếm đạo chỉ khi có được sự cho phép của các vương tộc khác mới có thể tiếp cận được sao?”
Người đó nói với vẻ hiểu rất rõ về vương tọa kiếm đạo: “Tôi là tu sĩ của tiên giới Vạn Kiếm, tổ tông từng đặc biệt nghiên cứu về vương tọa kiếm đạo. Vương tọa kiếm đạo khác với những vương tọa khác, cứ một ngàn năm nó sẽ xuất hiện một lần và tự chọn chủ nhân. Có điều giây phút được vương tọa kiếm đạo chọn trúng cũng chính là thời khắc nguy hiểm ập đến. Sức mạnh khủng khiếp của vương tọa kiếm đạo không phải tu sĩ bình thường có thể chịu đựng được”.
“Ngoài ra, một khi có người muốn có được vương tọa kiếm đạo thì những người khác cũng sẽ cùng tấn công người đó. Khi người được vương tọa kiếm đạo công nhận chết đi, vương tọa sẽ chọn lại chủ mới”.
Ngô Bình: “Thế chất như thế nào mới có thể chịu đựng nỗi vương tọa kiếm đạo?”
“Phải tu luyện một bộ kiếm phổ cực kỳ lợi hại, luyện ra được kiếm khí vô thượng trong cơ thể. Ngoài ra tu vi của người tu hành tốt nhất nên đạt đến cảnh giới Phản Phác của thần thông tầng ba. Cảnh giới quá cao hoặc quá thấp đều không có lợi cho việc luyện hóa vương tọa”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy, xem ra nửa năm sau sẽ có rất nhiều người đi thử vận may”.
Người đó: “Khu vực đó sẽ bị các vương tộc lớn liên kết phong tỏa, nếu không có quan hệ hoặc nộp phí cao thì sẽ không thể nào vào được”.
Ngô Bình chau mày, xem ra những vương tộc này không hề muốn người ngoài có được vương tọa kiếm đạo.
“Vậy nếu là đệ tử của kiếm đường chí tôn thì sao?”. Cậu có tín vật trong tay, có thể trở thành đệ tử tinh anh của kiếm đường chí tôn bất cứ lúc nào.
Người đó liếc nhìn Ngô Bình: “Nếu là đệ tử tinh anh thì đương nhiên sẽ có tư cách tham gia rồi. Dù gì thì kiếm đường chí tôn cũng là đấng tối cao trong tiên giới Vạn Kiếm.
Ngô Bình: “Anh có thể cút rồi đấy”. Ngô Bình phất tay, quyết định tha mạng cho anh ta.
Người đó chớp mắt, đột ngột quỳ xuống đất, nói: “Tôi là Xích Huyền Tử, là đệ tử tinh anh của Tứ Hải kiếm tông, tiên giới Vạn Kiếm, từ nay tình nguyện đi theo bên cạnh công tử”.
Biểu hiện của người đó khiến Ngô Bình khá bất ngờ, anh ta nói: “Anh muốn đi theo tôi?”
Xích Huyền Tử: “Thực lực, khí chất của công tử vượt xa Cậu chủ Linh Hư, chim khôn chọn cành mà đậu, tôi quyết định từ nay về sau sẽ đi theo bên cạnh công tử”.
Đương nhiên Ngô Bình không thể nào tin tưởng một người chỉ mới gặp lần đầu, hơn nữa, trước đây anh ta còn là thuộc hạ của đối thủ, cậu bình thản nói: “Anh muốn tôi làm sao để tin tưởng anh đây?”
Xích Huyền Tử nói: “Công tử có thể dùng cấm chế trên người tôi, nếu tôi bất trung thì anh có thể lập tức giết chết tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì tôi có thể tạm thời giữ anh lại bên cạnh”.
Xích Huyền Tử vui mừng: “Cảm ơn công tử”.
Sau đó anh ta nói: “Công tử, nửa năm gần đây Lăng Hư công tử đó luôn ở trên đảo này, mục đích là muốn có được một báu vật trên đảo. Chỉ có điều còn hai tiếng đồng hồ nữa dị bảo đó mới xuất hiện thì công tử đã đến mất rồi”.
Ngô Bình hứng thú: “Bảo bối gì?”
“Chân thủy”.
“Chân thủy?”. Trong đầu Ngô Bình xuất hiện ký ức có liên quan.
Chân thủy là “mẹ” của những nguồn nước trên thế gian. Một giọt chân thủy có thể biến thành đại dương bao la, hơn nữa, chân thủy còn có sức mạnh to lớn của nước mà nước bình thường không có được.
Nơi có thể sinh ra được chân thủy chỉ có mắt biển, hơn nữa số lượng chân thủy cũng có hạn.
Cậu liền hỏi: “Có bao nhiêu chân thủy?”
“Đấy là một mạch nước vừa xuất hiện, đến cả Cậu chủ Linh Hư cũng không biết nó có bao nhiêu chân thủy, nhưng chắc chắn sẽ không ít đâu. Nếu không thì với thân phận của anh ta, sao có thể khổ sở ở đây chờ đợi đến nữa năm, một bước cũng không rời”.
Xích Huyền Tử lại nói thêm: “Tốt nhất công tử nên nhanh tay lên, nhất định Cậu chủ Linh Hư sẽ không cam tâm từ bỏ, nhất định sẽ quay lại đây. Nếu anh ta quay lại thì chắc chắn sẽ mang theo vũ khí để đối phó công tử”.
Ngô Bình: “Dẫn đường đi”.
Xích Huyền Tử liền đi trước, hai người họ đến một ngọn núi nhỏ ở giữa đảo. Trên đỉnh núi có một mạch nước, nước khoáng màu xanh biếc từ bên trong tuôn ra, khí nóng bốc lên nghi ngút.
Ngô Bình truyền thần niệm vào trong thì phát hiện nguồn nước đó liên kết với đáy biển sâu, dường như đang có thay đổi kinh thiên động địa diễn ra ở đó.
Cậu liền bay lên không trung, thi triển phép nghịch chuyển thời gian trong Cửu Dương Hóa Cấm, lập kết giới trên không trung. Nếu có người vào trong thì sẽ bị kéo vào trong trận khi nào không biết và không thể kịp thời ra khỏi đó.
Cậu bố trí cấm chế hết gần một tiếng, sau khi ổn thỏa hết thì Ngô Bình lặng lẽ ngồi xuống bên mắt nguồn, chờ đợi chân thủy sinh ra.
Nửa tiếng sau, ba bóng người vút đến, vội vã đáp xuống vị trí của Ngô Bình. Nhưng cả ba đều vào trong kết giới thời gian mà cậu đã bố trí và lập tức dừng lại ở bên trong, như một khung cảnh được định sẵn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng thời gian cũng đã đến, một giọt nước bắn ra khỏi mắt nguồn, được bao bọc trong hơi nước, dường như có vô số thế giới ảo xuất hiện bên trong.
Cậu lập tứ đưa tay bắt lấy chân thủy, chân thủy rất nặng, một giọt có thể hóa thành đại dương, nó vừa chạm vào bàn tay của Ngô Bình thì liền biến thành hơi nước, truyền vào huyền mạch trong cơ thể cậu.
Huyền mạch đó kết hợp với nước, chân thủy đó liền biến thành một dòng nước mát lạnh, chảy trong huyền mạch.
Sau đó, giọt chân thủy thứ hai xuất hiện, Ngô Bình vẫn bắt được.
Cứ như thế, cách hai giây là lại có một giọt chân thủy xuất hiện, sau khi Ngô Bình bắt được hơn năm ngàn giọt chân thủy thì Huyền Mạch của cậu đã bị chiếm đến một phần tư, nó chảy bên trong như một con sông lớn, rất khủng.
Hơn nữa, sức nước thông với kinh mạch thông qua huyền mạch, bắt đầu tôi luyện cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu được bao bọc bởi một lớp hơi nước huyền diệu, lớp hơi nước đó ngưng tụ thành vô số phù văn kì ảo.
“Khá lắm. Nếu tôi mà tu luyện thần thông thủy hệ thì nhất định sẽ phát huy được uy năng gấp mấy lần nữa”.
Khi chân thủy không còn xuất hiện nữa thì Ngô Bình dùng thần niệm quan sát, phát hiện dị tượng dưới đáy nước đã biến mất, cậu lập tức dắt theo Xích Huyền Tử rời khỏi đó.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, đến khi trời tối thì ba người đang dừng lại trên không trung mới tiếp tục đáp xuống. Nhưng lúc họ đáp xuống đỉnh núi thì mặt mày ai cũng biến sắc.
“Chuyện gì thế này? Trời tối từ lúc nào thế? Họ đi đâu hết rồi?” Một người đàn ông áo tím hỏi.
Cậu chủ Linh Hư nói với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chúng ta đã trúng kế của đối phương, bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, chân thủy đã bị lấy mất rồi”.
Người đàn ông áo xanh lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Chân thủy là chìa khóa để chúng ta vào Thiên Nhất Thủy Phủ của Thủy Linh giới mà”.
“Tôi biết anh ta là ai, anh ta chạy không thoát được đâu”. Cậu chủ Linh Hư nghiến răng: “Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi tìm anh ta”.
Lúc này Ngô Bình đã về Hoàng Long sơn trang, hơn nữa đã kịp thời nói chuyện với Thái Hoàng giáo, đặc biệt là ba vị sư phụ.
Lúc ba vị kiếm lão biết đồ đệ của mình đã đắc tội với Tả Lăng Hư chuyển thế thì cảm thấy bất an, để bảo vệ cậu, Thẩm Huyền Tông đã đích thân đến.
Lúc đó Ngô Bình không xung đột trực diện với đối phương, chỉ sợ đối phương có tuyệt chiêu. Cậu cũng là người có chỗ dựa, lúc cần dùng đến thì đương nhiên là phải dùng rồi.
Trong một biệt viện ở Hoàng Long sơn trang, Thẩm Huyền Tông ngồi trong phòng khách, Ngô Bình rót trà cho anh ta.
Thẩm Huyền Tông cười hehe, nhìn đồ đệ của mình, trong lòng cảm thấy rất vui. Ngô Bình lĩnh ngộ được kiếm phổ vô thượng là niềm tự hào lớn nhất trong đời của ba người họ.
Thanh Chi cũng đến góp vui, đứng bên cạnh pha trà rót nước như một cô hầu ngoan ngoãn.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Đứa trẻ này có huyết mạch Chi Tiên, đúng là hiếm thấy”.
Ngô Bình: “Đúng thế sư phụ, bố của Thanh Chi là Nhân Chi, cô ấy còn có thiên phú Cấm Yêu, năm giác quan rất nhạy cảm”.
Thẩm Huyền Tông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy có một người quen cũ, nếu Thanh Chi có thể nhận cô ấy làm thầy thì sẽ là chuyện tốt cho cả hai bên”.
“Là ai ạ?”, Ngô Bình vội hỏi.
“Cửu Mộc Đạo Nhân”. Thẩm Huyền Tông: “Tu vi của người này còn trên cả thầy, cũng là một thầy luyện đan”.
Chương 2748: Cửu Cung Thiên Cơ Đồ
Ngô Bình cười nói với Thanh Chi: “Thanh Chi, cơ hội hiếm có, cô nhất định phải nắm lấy”.
Thanh Chi sống ở cấm địa Thượng Cổ đã lâu, cũng không tin tưởng người ngoài như Ngô Bình, cô ấy hỏi: “Vậy sau khi tôi bái sư, có thể gặp cậu được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Bất kỳ lúc nào cô cũng có thể đến tìm tôi, sau này biệt thự Hoàng Long chính là nhà của cô”.
Lúc này Thanh Chi mới hài lòng, nói: “Vậy tôi thử xem sao”.
Lúc này, Ngô Bình nói đến Tả Lăng Hư, Thẩm Huyền Tông nói: “Tả Lăng Hư đã đến Vương toạ kiếm đạo, nhưng anh ta cũng không biết, trên thế giới này có người lĩnh ngộ được Vô Thượng Kiếm Khúc rồi. Ngô Bình, về chuyện Vương toạ kiếm đạo, vi sư vẫn chưa kịp báo cho cậu. Hôm nay đúng lúc nói cho cậu biết nguyên nhân và cơ hội lần này”.
Thẩm Huyền Tông nói, người mở Vạn Kiếm Tiên Giới là một đại năng đến từ thế giới bên ngoài. Thế nhưng, đại năng đó sau khi ở Vạn Kiếm Tiên Giới thì đã hòa nhập vào giới này. Ba trăm năm sau, Vương toạ kiếm đạo hình thành, vô số người muốn có được nó, nhưng đều không thể thành công.
“Chúng ta đoán, Vương toạ kiếm đạo có thể chính là ý chí của vị đại năng kia ngưng tụ mà thành! Lần này Vương Tọa xuất thế chọn chủ, cậu có ưu thế rất lớn, bởi vị bộ Vô Thượng Kiếm Khúc, chỉ có cậu thật sự lĩnh ngộ được thôi”.
Ngô Bình: “Sư tôn không thử sao?”
Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Ba người chúng ta đã lĩnh ngộ được một phần, còn cậu thì khác, cậu có thể dựa vào sức một mình mình lĩnh ngộ được toàn bộ Vô Thượng Kiếm Khúc. Hơn nữa cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, sẽ càng nắm chắc hơn, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ những đối thủ khác”.
Ngô Bình: “Sư tôn, tôi nghĩ có thời gian thì sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường một chuyến, chỉ có như vậy mới có tư cách tham gia và cạnh tranh”.
“Có thể”. Thẩm Huyền Tông cân nhắc mấy giây, lấy một chiếc khăn tay màu trắng có thêu đóa hoa hồng.
Ông ấy nhìn khăn tay rồi nói: “Đến bên đó rồi, cậu cầm vật này đi gặp Hồng Liên Kiếm tôn trong Thập Đại Kiếm Đạo của Chí Tôn Kiếm Đường”.
Ngô Bình: “Quan hệ giữa Liên Hồng Kiếm Tôn và sư phụ rất tốt sao?”
Thẩm Huyền Tông khẽ cười, xem như thừa nhận, nhưng ông ấy cũng không nói cụ thể hai người có quan hệ gì.
Ngô Bình nhận khăn tay, nói: “Sư tôn, Tả Lăng Hư khai phá một phương Tiên Giới, tu vi của ông ấy so với sư tôn thế nào?”
Thẩm Huyền Tông cũng là một trong các Kiếm Đạo Chí Tôn, có thể có được danh xưng này, tu vi chắc chắn đã là Đạo Cảnh, cách mở Tiên Giới không còn xa nữa.
“Vi sư Đạo Cảnh bát trọng, nhưng vì năm đó bị thương nên tu vi giảm xuống Đạo Cảnh ngũ trọng. Tiên giới tôi khai phá lúc đầu cũng vì vậy mà sụp đổ, nên cũng không thể sánh bằng Tả Lăng Hư thời kỳ đỉnh cao. Nhưng tu vi của vi sư đang khôi phục, trong vòng năm năm có thể khôi phục thời kỳ đỉnh cao. Đến lúc đó có thể dựa vào những gì lĩnh ngộ từ Vô Thượng Kiếm Khúc, ba người vi sư chúng ta có thể trấn áp được Tả Lăng Hư”.
Ngô Bình: “Tả Lăng Hư này không biết có ý định gì, chủ Tiên Giới đang làm tốt thì không làm, cứ chạy đến giới thế tục sống cuộc đời mới”.
“Tu luyện trong giới thế tục, cơ duyên càng lớn, căn cơ càng sâu. Hơn nữa, có thể anh ta có mưu đồ lớn hơn, Vương toạ kiếm đạo chỉ là một trong số đó”. Thẩm Huyền Tông suy nghĩ: “Ngô Bình, nếu có cơ hội, cậu chém cậu chủ Linh Hư đi!”
Ngô Bình chớp mắt: “Chém anh ta có điểm gì tốt sao?”
Thẩm Huyền Tông: “Cậu chủ Linh Hư này có vận khí rất lớn, chém anh ta thì vận khí sẽ bị cậu hấp thu luyện hóa”.
Ngô Bình: “Người này là đã chuẩn bị kỹ càng, muốn chém anh ta không dễ dàng, cần phải tìm một cơ hội”.
“Vậy thì lúc tranh giành Vương toạ kiếm đạo, thuận tay giết chết người này”. Ánh mắt Thẩm Huyền Tông lóe lên: “Vương toạ kiếm đạo, nhất định phải giành lấy! Đến lúc đó, con cháu sau này của cậu chính là vương tộc!”
Ngô Bình: “Vâng”.
Ngay lúc này, hàng loạt sát khí giáng xuống biệt thự Hoàng Long, Thẩm Huyền Tông khẽ vung tay trái, năm luồng kiếm khí phóng ra. Kiếm khí này, bay đến tận chân trời, chạm đến âm ti địa phủ, phóng ra sát khí hung hãn.
Mấy bóng người trên không nhìn thấy mấy luồng kiếm khí này, vẻ mặt hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy!
Cậu chủ Linh Hư cũng ở trong đó, sắc mặt anh ta khó coi, nói: “Nơi này vậy mà lại có Kiếm Đạo Chí Tôn trấn giữ, đáng chết! Rốt cuộc anh ta là ai?”
Bên cạnh anh ta, một thanh niên thở dài, nói: “Nói chung đừng chọc giận anh ta, nếu không sẽ phá hư chuyện lớn của chúng ta!”
Cậu chủ Linh Hư hung hăng nói: “Cứ để anh ta sống thêm nửa năm! Đợi tôi lấy được Vương toạ kiếm đạo, nhất định sẽ giết cả chín tộc nhà anh ta!”
Thẩm Huyền Tông thu hồi kiếm quang, thản nhiên nói: “Bọn họ đã bị dọa sợ rút đi rồi”.
Ngô Bình: “Sư tôn sao không đuổi giết mấy người này?”
Thẩm Huyền Tông: “Cận kề cái chết, sức mạnh của bọn họ sẽ thức tỉnh, đến lúc đó cục diện khó mà giải quyết”.
Nói đến đây, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Cậu và anh ta, thật ra cũng có chút giống nhau”.
Ngô Bình chợt giật mình, nói như vậy, quả nhiên bản thân cậu cũng là sống lại!
“Cậu yên tâm, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không đến nữa đâu. Thời gian này, cậu phải mau chóng nâng cao tu vi, chuẩn bị tốt để giành lấy Vương toạ kiếm đạo”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đệ tử đã hiểu!”
Thẩm Huyền Tông hiếm khi đến giới thế tục một lần, ở lại biệt thự Hoàng Long mấy ngày. Mấy người Liễu Kim Long, Nghiêm Thạch Lãnh biết được có vị đại lão Đạo Cảnh ở đây, đều lớn gan đến hỏi mấy vấn đề. Thẩm Huyển Tông cũng rất dễ nói chuyện, kiên nhẫn giải đáp, giúp mấy người họ được lợi rất nhiều.
Mấy hôm nay, Ngô Bình cũng tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công. Trong thân thể cậu đã ngưng tụ được Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận hoàn chỉnh, hơn nữa đã mở được Nhân Bí Đồ hoàn chỉnh. Lúc này, cậu đã hoàn thành mục tiêu tu luyện tầng thứ ba.
Tầng thứ ba Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công là luyện hóa hoàn toàn hai loại cấm kỵ tiểu thiên trở lên. Trước đó, Ngô Bình đã luyện hóa sức mạnh cấm kỵ mục nát, lúc này cậu chỉ cần lấy chân phù cấm kỵ này chuyển vào trong Pháp Khiếu là được.
Sau đó, chính là sức mạnh cấm kỵ nghịch chuyển thời gian, nó vẫn luôn ở trong Pháp Khiếu. Thế nhưng, tiếp theo Ngô Bình phải lấy sức mạnh này ngưng tụ thành chân phù. Chỉ khi luyện hóa thành chân phù thì nó mới có khả năng phát huy uy lực mạnh nhất, sử dụng tự nhiên.
Luồng sức mạnh này rất huyền diệu, ngưng tụ thành chân phù rất khó, Ngô Bình đã mất mấy ngày cũng chỉ có thể tiến triển được một chút.
Mắt thấy hiệu quả không lớn, câu chuyển sang tu luyện Phúc Nhân Bí Đồ thứ hai, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ!
Sở dĩ tu luyện đồ này là vì Thất Tinh Trảm Đạo Đồ và Cửu Cung Thiên Cơ Đồ hỗ trợ lẫn nhau. Theo kinh nghiệm người trước, lời của Lâm Lãnh Thiền, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ có thể giúp uy lực của Thất Tinh Trảm Đạo Đồ tăng gấp hai hay gấp ba còn Thất Tinh Trạm Đạo Đồ thì có thể giúp hiệu quả của Cửu Cung Thiên Cơ Đồ tăng lên gấp đôi.
Đương nhiên, phối hợp với Cửu Cung Thiên Cơ Đồ tốt nhất, phải kể đến Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Cửu Cung Bát Quái có thể hỗ trợ lẫn nhau tăng lên gấp mười lần, tăng thêm hiệu quả.
Thế nhưng, năm đó Lâm Lãnh Thiền cũng chưa làm được chuyện cùng tu luyện hai đồ này, bởi vì độ khó rất cao. Ngoài ra, Tiên Tiên Bát Quái Đồ cũng là mơ tưởng của các Thánh Hiền, chưa từng có ai thực hiện được nó. Vì vậy, trước mắt Ngô Bình chỉ có thể tu luyện Cửu Cung Thiên Cơ Đồ trước.
Ngoài ra, một nguyên nhân khác Ngô Bình tu luyện Cửu Cung Thiên Cơ Đồ là vì nó và Cửu Dương Hóa Cấm Đồ dùng chung bốn Bí Khiếu trung tâm. Về phần hài đồ này có thể hỗ trợ nhau hay không, cậu cũng không rõ, dù sao Lâm Lãnh Thiền cũng chưa nhắc tới. Nhưng theo cậu đoán thì Cửu Cung Thiên Cơ Đồ giúp tăng hiệu quả của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ có lẽ vượt xa Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, dù sao hai thứ này cũng dùng chung bốn Bí Khiếu trung tâm.
Cửu Cung Thiên Cơ Đồ cũng cần phải mở Cửu Đại Bí Kiếu, ngoài bốn Bí Kiếu trung tâm dùng chung với Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, còn có năm Bí Khiếu truyền thừa, Ngô Bình cần phải mở được bọn chúng!
Ngô Bình chau mày: “Không phải nói vương tọa kiếm đạo chỉ khi có được sự cho phép của các vương tộc khác mới có thể tiếp cận được sao?”
Người đó nói với vẻ hiểu rất rõ về vương tọa kiếm đạo: “Tôi là tu sĩ của tiên giới Vạn Kiếm, tổ tông từng đặc biệt nghiên cứu về vương tọa kiếm đạo. Vương tọa kiếm đạo khác với những vương tọa khác, cứ một ngàn năm nó sẽ xuất hiện một lần và tự chọn chủ nhân. Có điều giây phút được vương tọa kiếm đạo chọn trúng cũng chính là thời khắc nguy hiểm ập đến. Sức mạnh khủng khiếp của vương tọa kiếm đạo không phải tu sĩ bình thường có thể chịu đựng được”.
“Ngoài ra, một khi có người muốn có được vương tọa kiếm đạo thì những người khác cũng sẽ cùng tấn công người đó. Khi người được vương tọa kiếm đạo công nhận chết đi, vương tọa sẽ chọn lại chủ mới”.
Ngô Bình: “Thế chất như thế nào mới có thể chịu đựng nỗi vương tọa kiếm đạo?”
“Phải tu luyện một bộ kiếm phổ cực kỳ lợi hại, luyện ra được kiếm khí vô thượng trong cơ thể. Ngoài ra tu vi của người tu hành tốt nhất nên đạt đến cảnh giới Phản Phác của thần thông tầng ba. Cảnh giới quá cao hoặc quá thấp đều không có lợi cho việc luyện hóa vương tọa”.
Ngô Bình: “Thì ra là vậy, xem ra nửa năm sau sẽ có rất nhiều người đi thử vận may”.
Người đó: “Khu vực đó sẽ bị các vương tộc lớn liên kết phong tỏa, nếu không có quan hệ hoặc nộp phí cao thì sẽ không thể nào vào được”.
Ngô Bình chau mày, xem ra những vương tộc này không hề muốn người ngoài có được vương tọa kiếm đạo.
“Vậy nếu là đệ tử của kiếm đường chí tôn thì sao?”. Cậu có tín vật trong tay, có thể trở thành đệ tử tinh anh của kiếm đường chí tôn bất cứ lúc nào.
Người đó liếc nhìn Ngô Bình: “Nếu là đệ tử tinh anh thì đương nhiên sẽ có tư cách tham gia rồi. Dù gì thì kiếm đường chí tôn cũng là đấng tối cao trong tiên giới Vạn Kiếm.
Ngô Bình: “Anh có thể cút rồi đấy”. Ngô Bình phất tay, quyết định tha mạng cho anh ta.
Người đó chớp mắt, đột ngột quỳ xuống đất, nói: “Tôi là Xích Huyền Tử, là đệ tử tinh anh của Tứ Hải kiếm tông, tiên giới Vạn Kiếm, từ nay tình nguyện đi theo bên cạnh công tử”.
Biểu hiện của người đó khiến Ngô Bình khá bất ngờ, anh ta nói: “Anh muốn đi theo tôi?”
Xích Huyền Tử: “Thực lực, khí chất của công tử vượt xa Cậu chủ Linh Hư, chim khôn chọn cành mà đậu, tôi quyết định từ nay về sau sẽ đi theo bên cạnh công tử”.
Đương nhiên Ngô Bình không thể nào tin tưởng một người chỉ mới gặp lần đầu, hơn nữa, trước đây anh ta còn là thuộc hạ của đối thủ, cậu bình thản nói: “Anh muốn tôi làm sao để tin tưởng anh đây?”
Xích Huyền Tử nói: “Công tử có thể dùng cấm chế trên người tôi, nếu tôi bất trung thì anh có thể lập tức giết chết tôi”.
Ngô Bình “ừ” một tiếng: “Nếu anh đã kiên quyết như vậy thì tôi có thể tạm thời giữ anh lại bên cạnh”.
Xích Huyền Tử vui mừng: “Cảm ơn công tử”.
Sau đó anh ta nói: “Công tử, nửa năm gần đây Lăng Hư công tử đó luôn ở trên đảo này, mục đích là muốn có được một báu vật trên đảo. Chỉ có điều còn hai tiếng đồng hồ nữa dị bảo đó mới xuất hiện thì công tử đã đến mất rồi”.
Ngô Bình hứng thú: “Bảo bối gì?”
“Chân thủy”.
“Chân thủy?”. Trong đầu Ngô Bình xuất hiện ký ức có liên quan.
Chân thủy là “mẹ” của những nguồn nước trên thế gian. Một giọt chân thủy có thể biến thành đại dương bao la, hơn nữa, chân thủy còn có sức mạnh to lớn của nước mà nước bình thường không có được.
Nơi có thể sinh ra được chân thủy chỉ có mắt biển, hơn nữa số lượng chân thủy cũng có hạn.
Cậu liền hỏi: “Có bao nhiêu chân thủy?”
“Đấy là một mạch nước vừa xuất hiện, đến cả Cậu chủ Linh Hư cũng không biết nó có bao nhiêu chân thủy, nhưng chắc chắn sẽ không ít đâu. Nếu không thì với thân phận của anh ta, sao có thể khổ sở ở đây chờ đợi đến nữa năm, một bước cũng không rời”.
Xích Huyền Tử lại nói thêm: “Tốt nhất công tử nên nhanh tay lên, nhất định Cậu chủ Linh Hư sẽ không cam tâm từ bỏ, nhất định sẽ quay lại đây. Nếu anh ta quay lại thì chắc chắn sẽ mang theo vũ khí để đối phó công tử”.
Ngô Bình: “Dẫn đường đi”.
Xích Huyền Tử liền đi trước, hai người họ đến một ngọn núi nhỏ ở giữa đảo. Trên đỉnh núi có một mạch nước, nước khoáng màu xanh biếc từ bên trong tuôn ra, khí nóng bốc lên nghi ngút.
Ngô Bình truyền thần niệm vào trong thì phát hiện nguồn nước đó liên kết với đáy biển sâu, dường như đang có thay đổi kinh thiên động địa diễn ra ở đó.
Cậu liền bay lên không trung, thi triển phép nghịch chuyển thời gian trong Cửu Dương Hóa Cấm, lập kết giới trên không trung. Nếu có người vào trong thì sẽ bị kéo vào trong trận khi nào không biết và không thể kịp thời ra khỏi đó.
Cậu bố trí cấm chế hết gần một tiếng, sau khi ổn thỏa hết thì Ngô Bình lặng lẽ ngồi xuống bên mắt nguồn, chờ đợi chân thủy sinh ra.
Nửa tiếng sau, ba bóng người vút đến, vội vã đáp xuống vị trí của Ngô Bình. Nhưng cả ba đều vào trong kết giới thời gian mà cậu đã bố trí và lập tức dừng lại ở bên trong, như một khung cảnh được định sẵn.
Ngô Bình liếc nhìn rồi tiếp tục chờ đợi.
Cuối cùng thời gian cũng đã đến, một giọt nước bắn ra khỏi mắt nguồn, được bao bọc trong hơi nước, dường như có vô số thế giới ảo xuất hiện bên trong.
Cậu lập tứ đưa tay bắt lấy chân thủy, chân thủy rất nặng, một giọt có thể hóa thành đại dương, nó vừa chạm vào bàn tay của Ngô Bình thì liền biến thành hơi nước, truyền vào huyền mạch trong cơ thể cậu.
Huyền mạch đó kết hợp với nước, chân thủy đó liền biến thành một dòng nước mát lạnh, chảy trong huyền mạch.
Sau đó, giọt chân thủy thứ hai xuất hiện, Ngô Bình vẫn bắt được.
Cứ như thế, cách hai giây là lại có một giọt chân thủy xuất hiện, sau khi Ngô Bình bắt được hơn năm ngàn giọt chân thủy thì Huyền Mạch của cậu đã bị chiếm đến một phần tư, nó chảy bên trong như một con sông lớn, rất khủng.
Hơn nữa, sức nước thông với kinh mạch thông qua huyền mạch, bắt đầu tôi luyện cơ thể cậu, khiến cơ thể cậu được bao bọc bởi một lớp hơi nước huyền diệu, lớp hơi nước đó ngưng tụ thành vô số phù văn kì ảo.
“Khá lắm. Nếu tôi mà tu luyện thần thông thủy hệ thì nhất định sẽ phát huy được uy năng gấp mấy lần nữa”.
Khi chân thủy không còn xuất hiện nữa thì Ngô Bình dùng thần niệm quan sát, phát hiện dị tượng dưới đáy nước đã biến mất, cậu lập tức dắt theo Xích Huyền Tử rời khỏi đó.
Sau khi Ngô Bình đi khỏi, đến khi trời tối thì ba người đang dừng lại trên không trung mới tiếp tục đáp xuống. Nhưng lúc họ đáp xuống đỉnh núi thì mặt mày ai cũng biến sắc.
“Chuyện gì thế này? Trời tối từ lúc nào thế? Họ đi đâu hết rồi?” Một người đàn ông áo tím hỏi.
Cậu chủ Linh Hư nói với vẻ mặt vô cùng khó coi: “Chúng ta đã trúng kế của đối phương, bây giờ đã qua mấy tiếng đồng hồ rồi, chân thủy đã bị lấy mất rồi”.
Người đàn ông áo xanh lo lắng: “Vậy phải làm sao đây? Chân thủy là chìa khóa để chúng ta vào Thiên Nhất Thủy Phủ của Thủy Linh giới mà”.
“Tôi biết anh ta là ai, anh ta chạy không thoát được đâu”. Cậu chủ Linh Hư nghiến răng: “Chuẩn bị đi, chúng ta lập tức đi tìm anh ta”.
Lúc này Ngô Bình đã về Hoàng Long sơn trang, hơn nữa đã kịp thời nói chuyện với Thái Hoàng giáo, đặc biệt là ba vị sư phụ.
Lúc ba vị kiếm lão biết đồ đệ của mình đã đắc tội với Tả Lăng Hư chuyển thế thì cảm thấy bất an, để bảo vệ cậu, Thẩm Huyền Tông đã đích thân đến.
Lúc đó Ngô Bình không xung đột trực diện với đối phương, chỉ sợ đối phương có tuyệt chiêu. Cậu cũng là người có chỗ dựa, lúc cần dùng đến thì đương nhiên là phải dùng rồi.
Trong một biệt viện ở Hoàng Long sơn trang, Thẩm Huyền Tông ngồi trong phòng khách, Ngô Bình rót trà cho anh ta.
Thẩm Huyền Tông cười hehe, nhìn đồ đệ của mình, trong lòng cảm thấy rất vui. Ngô Bình lĩnh ngộ được kiếm phổ vô thượng là niềm tự hào lớn nhất trong đời của ba người họ.
Thanh Chi cũng đến góp vui, đứng bên cạnh pha trà rót nước như một cô hầu ngoan ngoãn.
Thẩm Huyền Tông cười, nói: “Đứa trẻ này có huyết mạch Chi Tiên, đúng là hiếm thấy”.
Ngô Bình: “Đúng thế sư phụ, bố của Thanh Chi là Nhân Chi, cô ấy còn có thiên phú Cấm Yêu, năm giác quan rất nhạy cảm”.
Thẩm Huyền Tông suy nghĩ một lúc rồi nói: “Thầy có một người quen cũ, nếu Thanh Chi có thể nhận cô ấy làm thầy thì sẽ là chuyện tốt cho cả hai bên”.
“Là ai ạ?”, Ngô Bình vội hỏi.
“Cửu Mộc Đạo Nhân”. Thẩm Huyền Tông: “Tu vi của người này còn trên cả thầy, cũng là một thầy luyện đan”.
Chương 2748: Cửu Cung Thiên Cơ Đồ
Ngô Bình cười nói với Thanh Chi: “Thanh Chi, cơ hội hiếm có, cô nhất định phải nắm lấy”.
Thanh Chi sống ở cấm địa Thượng Cổ đã lâu, cũng không tin tưởng người ngoài như Ngô Bình, cô ấy hỏi: “Vậy sau khi tôi bái sư, có thể gặp cậu được không?”
Ngô Bình gật đầu: “Đương nhiên. Bất kỳ lúc nào cô cũng có thể đến tìm tôi, sau này biệt thự Hoàng Long chính là nhà của cô”.
Lúc này Thanh Chi mới hài lòng, nói: “Vậy tôi thử xem sao”.
Lúc này, Ngô Bình nói đến Tả Lăng Hư, Thẩm Huyền Tông nói: “Tả Lăng Hư đã đến Vương toạ kiếm đạo, nhưng anh ta cũng không biết, trên thế giới này có người lĩnh ngộ được Vô Thượng Kiếm Khúc rồi. Ngô Bình, về chuyện Vương toạ kiếm đạo, vi sư vẫn chưa kịp báo cho cậu. Hôm nay đúng lúc nói cho cậu biết nguyên nhân và cơ hội lần này”.
Thẩm Huyền Tông nói, người mở Vạn Kiếm Tiên Giới là một đại năng đến từ thế giới bên ngoài. Thế nhưng, đại năng đó sau khi ở Vạn Kiếm Tiên Giới thì đã hòa nhập vào giới này. Ba trăm năm sau, Vương toạ kiếm đạo hình thành, vô số người muốn có được nó, nhưng đều không thể thành công.
“Chúng ta đoán, Vương toạ kiếm đạo có thể chính là ý chí của vị đại năng kia ngưng tụ mà thành! Lần này Vương Tọa xuất thế chọn chủ, cậu có ưu thế rất lớn, bởi vị bộ Vô Thượng Kiếm Khúc, chỉ có cậu thật sự lĩnh ngộ được thôi”.
Ngô Bình: “Sư tôn không thử sao?”
Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Ba người chúng ta đã lĩnh ngộ được một phần, còn cậu thì khác, cậu có thể dựa vào sức một mình mình lĩnh ngộ được toàn bộ Vô Thượng Kiếm Khúc. Hơn nữa cậu còn trẻ như vậy, tiền đồ vô lượng, sẽ càng nắm chắc hơn, nhưng cậu cũng không thể vì vậy mà xem nhẹ những đối thủ khác”.
Ngô Bình: “Sư tôn, tôi nghĩ có thời gian thì sẽ đến Chí Tôn Kiếm Đường một chuyến, chỉ có như vậy mới có tư cách tham gia và cạnh tranh”.
“Có thể”. Thẩm Huyền Tông cân nhắc mấy giây, lấy một chiếc khăn tay màu trắng có thêu đóa hoa hồng.
Ông ấy nhìn khăn tay rồi nói: “Đến bên đó rồi, cậu cầm vật này đi gặp Hồng Liên Kiếm tôn trong Thập Đại Kiếm Đạo của Chí Tôn Kiếm Đường”.
Ngô Bình: “Quan hệ giữa Liên Hồng Kiếm Tôn và sư phụ rất tốt sao?”
Thẩm Huyền Tông khẽ cười, xem như thừa nhận, nhưng ông ấy cũng không nói cụ thể hai người có quan hệ gì.
Ngô Bình nhận khăn tay, nói: “Sư tôn, Tả Lăng Hư khai phá một phương Tiên Giới, tu vi của ông ấy so với sư tôn thế nào?”
Thẩm Huyền Tông cũng là một trong các Kiếm Đạo Chí Tôn, có thể có được danh xưng này, tu vi chắc chắn đã là Đạo Cảnh, cách mở Tiên Giới không còn xa nữa.
“Vi sư Đạo Cảnh bát trọng, nhưng vì năm đó bị thương nên tu vi giảm xuống Đạo Cảnh ngũ trọng. Tiên giới tôi khai phá lúc đầu cũng vì vậy mà sụp đổ, nên cũng không thể sánh bằng Tả Lăng Hư thời kỳ đỉnh cao. Nhưng tu vi của vi sư đang khôi phục, trong vòng năm năm có thể khôi phục thời kỳ đỉnh cao. Đến lúc đó có thể dựa vào những gì lĩnh ngộ từ Vô Thượng Kiếm Khúc, ba người vi sư chúng ta có thể trấn áp được Tả Lăng Hư”.
Ngô Bình: “Tả Lăng Hư này không biết có ý định gì, chủ Tiên Giới đang làm tốt thì không làm, cứ chạy đến giới thế tục sống cuộc đời mới”.
“Tu luyện trong giới thế tục, cơ duyên càng lớn, căn cơ càng sâu. Hơn nữa, có thể anh ta có mưu đồ lớn hơn, Vương toạ kiếm đạo chỉ là một trong số đó”. Thẩm Huyền Tông suy nghĩ: “Ngô Bình, nếu có cơ hội, cậu chém cậu chủ Linh Hư đi!”
Ngô Bình chớp mắt: “Chém anh ta có điểm gì tốt sao?”
Thẩm Huyền Tông: “Cậu chủ Linh Hư này có vận khí rất lớn, chém anh ta thì vận khí sẽ bị cậu hấp thu luyện hóa”.
Ngô Bình: “Người này là đã chuẩn bị kỹ càng, muốn chém anh ta không dễ dàng, cần phải tìm một cơ hội”.
“Vậy thì lúc tranh giành Vương toạ kiếm đạo, thuận tay giết chết người này”. Ánh mắt Thẩm Huyền Tông lóe lên: “Vương toạ kiếm đạo, nhất định phải giành lấy! Đến lúc đó, con cháu sau này của cậu chính là vương tộc!”
Ngô Bình: “Vâng”.
Ngay lúc này, hàng loạt sát khí giáng xuống biệt thự Hoàng Long, Thẩm Huyền Tông khẽ vung tay trái, năm luồng kiếm khí phóng ra. Kiếm khí này, bay đến tận chân trời, chạm đến âm ti địa phủ, phóng ra sát khí hung hãn.
Mấy bóng người trên không nhìn thấy mấy luồng kiếm khí này, vẻ mặt hoảng sợ, quay đầu bỏ chạy!
Cậu chủ Linh Hư cũng ở trong đó, sắc mặt anh ta khó coi, nói: “Nơi này vậy mà lại có Kiếm Đạo Chí Tôn trấn giữ, đáng chết! Rốt cuộc anh ta là ai?”
Bên cạnh anh ta, một thanh niên thở dài, nói: “Nói chung đừng chọc giận anh ta, nếu không sẽ phá hư chuyện lớn của chúng ta!”
Cậu chủ Linh Hư hung hăng nói: “Cứ để anh ta sống thêm nửa năm! Đợi tôi lấy được Vương toạ kiếm đạo, nhất định sẽ giết cả chín tộc nhà anh ta!”
Thẩm Huyền Tông thu hồi kiếm quang, thản nhiên nói: “Bọn họ đã bị dọa sợ rút đi rồi”.
Ngô Bình: “Sư tôn sao không đuổi giết mấy người này?”
Thẩm Huyền Tông: “Cận kề cái chết, sức mạnh của bọn họ sẽ thức tỉnh, đến lúc đó cục diện khó mà giải quyết”.
Nói đến đây, ông ấy nhìn Ngô Bình: “Cậu và anh ta, thật ra cũng có chút giống nhau”.
Ngô Bình chợt giật mình, nói như vậy, quả nhiên bản thân cậu cũng là sống lại!
“Cậu yên tâm, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không đến nữa đâu. Thời gian này, cậu phải mau chóng nâng cao tu vi, chuẩn bị tốt để giành lấy Vương toạ kiếm đạo”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng, đệ tử đã hiểu!”
Thẩm Huyền Tông hiếm khi đến giới thế tục một lần, ở lại biệt thự Hoàng Long mấy ngày. Mấy người Liễu Kim Long, Nghiêm Thạch Lãnh biết được có vị đại lão Đạo Cảnh ở đây, đều lớn gan đến hỏi mấy vấn đề. Thẩm Huyển Tông cũng rất dễ nói chuyện, kiên nhẫn giải đáp, giúp mấy người họ được lợi rất nhiều.
Mấy hôm nay, Ngô Bình cũng tiếp tục tu luyện Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công. Trong thân thể cậu đã ngưng tụ được Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận hoàn chỉnh, hơn nữa đã mở được Nhân Bí Đồ hoàn chỉnh. Lúc này, cậu đã hoàn thành mục tiêu tu luyện tầng thứ ba.
Tầng thứ ba Cửu Chuyển Hóa Cấm Huyền Công là luyện hóa hoàn toàn hai loại cấm kỵ tiểu thiên trở lên. Trước đó, Ngô Bình đã luyện hóa sức mạnh cấm kỵ mục nát, lúc này cậu chỉ cần lấy chân phù cấm kỵ này chuyển vào trong Pháp Khiếu là được.
Sau đó, chính là sức mạnh cấm kỵ nghịch chuyển thời gian, nó vẫn luôn ở trong Pháp Khiếu. Thế nhưng, tiếp theo Ngô Bình phải lấy sức mạnh này ngưng tụ thành chân phù. Chỉ khi luyện hóa thành chân phù thì nó mới có khả năng phát huy uy lực mạnh nhất, sử dụng tự nhiên.
Luồng sức mạnh này rất huyền diệu, ngưng tụ thành chân phù rất khó, Ngô Bình đã mất mấy ngày cũng chỉ có thể tiến triển được một chút.
Mắt thấy hiệu quả không lớn, câu chuyển sang tu luyện Phúc Nhân Bí Đồ thứ hai, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ!
Sở dĩ tu luyện đồ này là vì Thất Tinh Trảm Đạo Đồ và Cửu Cung Thiên Cơ Đồ hỗ trợ lẫn nhau. Theo kinh nghiệm người trước, lời của Lâm Lãnh Thiền, Cửu Cung Thiên Cơ Đồ có thể giúp uy lực của Thất Tinh Trảm Đạo Đồ tăng gấp hai hay gấp ba còn Thất Tinh Trạm Đạo Đồ thì có thể giúp hiệu quả của Cửu Cung Thiên Cơ Đồ tăng lên gấp đôi.
Đương nhiên, phối hợp với Cửu Cung Thiên Cơ Đồ tốt nhất, phải kể đến Tiên Thiên Bát Quái Đồ. Cửu Cung Bát Quái có thể hỗ trợ lẫn nhau tăng lên gấp mười lần, tăng thêm hiệu quả.
Thế nhưng, năm đó Lâm Lãnh Thiền cũng chưa làm được chuyện cùng tu luyện hai đồ này, bởi vì độ khó rất cao. Ngoài ra, Tiên Tiên Bát Quái Đồ cũng là mơ tưởng của các Thánh Hiền, chưa từng có ai thực hiện được nó. Vì vậy, trước mắt Ngô Bình chỉ có thể tu luyện Cửu Cung Thiên Cơ Đồ trước.
Ngoài ra, một nguyên nhân khác Ngô Bình tu luyện Cửu Cung Thiên Cơ Đồ là vì nó và Cửu Dương Hóa Cấm Đồ dùng chung bốn Bí Khiếu trung tâm. Về phần hài đồ này có thể hỗ trợ nhau hay không, cậu cũng không rõ, dù sao Lâm Lãnh Thiền cũng chưa nhắc tới. Nhưng theo cậu đoán thì Cửu Cung Thiên Cơ Đồ giúp tăng hiệu quả của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ có lẽ vượt xa Thất Tinh Trảm Đạo Đồ, dù sao hai thứ này cũng dùng chung bốn Bí Khiếu trung tâm.
Cửu Cung Thiên Cơ Đồ cũng cần phải mở Cửu Đại Bí Kiếu, ngoài bốn Bí Kiếu trung tâm dùng chung với Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, còn có năm Bí Khiếu truyền thừa, Ngô Bình cần phải mở được bọn chúng!
Bình luận facebook