-
Chương 2743-2744
Chương 2743: Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, thành công.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải thảo luận chuyện này với những người quan trọng trong Thái Hoàng giáo, ngày mai mới trả lời được”.
Nhạc Thiên Ba: “Chuyện đó đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin của Ngô trưởng lão”.
Sau bữa tiệc, Ngô Bình bảo Đào Thành sắp xếp chỗ ở cho hai bố con họ, còn cậu thì dùng bùa truyền tin, liên lạc với sư phụ. Dù gì thì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cậu phải thông báo với ba sư phụ.
Rất nhanh sau đó, La Vô Phi là người đầu tiên truyền tin đến, nói rằng đã trao đổi chuyện này với cấp trên, bên trên đã thông qua, thậm chí còn có thể sáp nhập Thiên Nhạc Tông vào tông bảo hộ của Thái Hoàng giáo.
Ngô Bình nhận được tin thì đến gặp lại Nhạc Thiên Ba và nói sự thật cho ông ta biết. Nhạc Thiên Ba vô cùng vui mừng, không ngừng cảm ơn.
“Ngô trưởng lão, chúng tôi cũng phải về rồi, hôm nãy đã làm phiền, nếu trưởng lão có thời gian rảnh thì có thể đến Thiên Nhạc Thần Sơn chơi”.
Ngô Bình biết chuyện này không nên để lâu, nếu để cơ mật bị truyền ra ngoài thì e rằng sẽ có thế lực siêu cấp chen vào, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
“Được, tôi sẽ đi cùng Nhạc tông chủ đến Thiên Nhạc Tông một chuyến”.
Đào Thành nói: “Lão đại, tôi cũng đi”.
Thiên Nhạc Tông nằm ở tiên giới U Thiên, trong số mười tiên giới lớn thì tiên giới U Thiên khá đặc biệt, lão tổ U Thiên tạo ra giới này vừa chính vừa tà, luyện rất nhiều dị giới vào trong tiên giới U Thiên, tạo ra rất nhiều cấm địa hung địa.
Thiên Nhạc Tông nằm ở gần Chúc Long Đàm, một trong năm hung địa lớn.
Cửa của Thiên Nhạc Tông được xây dựng trên những đỉnh núi nối tiếp nhau, sườn đông núi là một thung lũng rộng lớn, sinh vật phong phú, người dân an cư lạc nghiệp, tạo nên một thành phố lớn và năm thành phố nhỏ, trong đó thành phố lớn nhất là Chúc Long Thành. Chúc Long Thành có đến mấy ngàn vạn dân sinh sống, nhưng Chúc Long Thành cũng là thành phố duy nhất ở thung lũng không chịu sự khống chế của Thiên Nhạc Tông, nơi đó thuộc một thế lực siêu cấp, đó là U Hải.
Lúc này, Ngô Bình và Đào Thành được mời đến một ngôi nhà lớn kiểu miệt vườn ở Chúc Long Thành nghỉ lại.
Nhạc Thiên Ba quay về Thiên Nhạc Tông sắp xếp công việc trước, để Nhạc Cương Cực ở lại với hai người họ.
Giờ thái độ của Nhạc Cương Cực với Đào Thành đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn rất lạnh lùng.
“Anh cả”. Đào Thành chạy qua cười, hỏi: “Chúc Long Thành có chỗ nào vui không?”
Nhạc Cương Cực: “Không có”.
Đào Thành bĩu môi: “Anh không nói thì chúng tôi tự đi”.
“Vậy tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút, thành phố này thuộc U Hải, ngộ nhỡ đắc tội với người của U Hải thì cậu chết chắc”.
Ngô Bình: “U Hải là thế lực như thế nào?”
“U Hải là thế lực chính của tiên giới, kế thừa từ lão tổ U Thiên. Tu sĩ của cả tiên giới U Thiên đều muốn được vào U Hải”.
Ngô Bình để Đào Thành tự đi khám phá, còn cậu thì ở lại trong nhà tu luyện, thử đả thông bí khiếu quan trọng thứ ba của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ.
Đả thông bí khiếu này rất khó, trước đây cầu từng thử nhiều lần nhưng vẫn cứ thiếu một chút. Lần này, cậu dốc hết sức, đến trưa hôm sau thì thành công khơi thông được bí khiếu này.
Cậu đã khơi thông được ba bí khiếu trong chín bí khiếu lớn, giữa ba bí khiếu có mối liên hệ với nhau, một luồng năng lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể Ngô Bình. Cấm kỵ chân phù đầu tiên của cậu đột nhiên chấn động.
Ngô Bình giật mình, lập tức khởi động phù này, mượn sức mạnh của cấm kỵ này để khơi thông bí khiếu thứ tư. Đấy là bí khiếu truyền thừa, sức mạnh của cấm kỵ hợp nhất với bí lực, bí khiếu đó liền lập tức được khai thông.
Lúc này, bốn bí khiếu lớn của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ liên kết với nhau, tay quỷ ở bên ngoài Cửu Liên Đài không ngừng chuyển động, một luồng sức mạnh bất diệt tuôn ra. Ngô Bình lập tức khiến nó hợp nhất với bí lực thần cấp, đánh vào bí khiếu truyền thừa thứ hai.
“Ầm”.
Bí khiếu thứ năm được khơi thông, sau đó tay quỷ ở tầng thứ hai lại chuyển động, tạo ra một thủ ấn kỳ diệu.
Bỗng dưng, một sức mạnh sắc bén tuôn ra, Ngô Bình nhân cơ hội khởi động truyền thừa thứ ba.
Bí khiếu.
Lại một âm thanh lớn nữa vang lên, bí khiếu truyền thừa thứ ba đã được khơi thông, bí khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ tổng cộng có sáu cái.
Cuối cùng, tay quỷ ở vòng ba lại chuyển động, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, Ngô Bình mượn nó đả thông bí khiếu truyền thừa thứ tư.
Lúc này, thất khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cùng vang lên, ba phù văn huyền diệu luôn ngủ say trong cơ thể cậu đồng loạt chấn động. Cậu có được ba phù văn này ở trong Nghệ Hoàng điện, do tên tím, tên xanh và tên vàng biến thành.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lập tức hét lên, ba phù văn hợp lại làm một, hòa cùng với bí lực thần cấp cậu chọn sẵn trước đó, đánh mạnh lên bí khiếu nòng cốt thứ tư.
Bí khiếu nòng cốt thứ tư rất khó đả thông, cậu không định sẽ thử trong thời gian này. Nhưng giờ cơ hội đang ở trước mắt, đương nhiên cậu không thể bỏ cuộc.
Sức mạnh đáng sợ đập vào bí khiếu nòng cốt, một âm thanh lớn vang lên, cơ thể Ngô Bình rùng lên, bí khiếu đã được khơi thông.
Ba phù văn huyền diệu bay vào và nhanh chóng hợp nhất, biến thành một phù văn càng thần bí và huyền diệu hơn.
Điểm thần kỳ của Cửu Dương Hoá Cấm Đồ nằm ở chỗ có thể luyện được sức mạnh cấm kỵ và điều khiển nó. Đẳng cấp năng lượng của ba phù văn tương đương với sức mạnh của cấm kỵ, vì vậy có thể luyện hóa được nó, trở thành một phần trong hệ thể sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Lúc này Cửu Dương Hóa Cấm Đồ chỉ còn lại một bí khiếu cuối cùng, bí khiếu truyền thừa thứ năm.
Tám bí khiếu lớn rung chuyển, vương tọa Thích Khách ẩn trong cơ thể Ngô Bình lắc lư, Ngô Bình nghiến răng, dùng hết sức khởi động nó. Nó liền biến thành một luồng sát quang, cùng một bí lực thần cấp đập vào bí khiếu thứ chín.
Trong tiếng vang lớn, bí khiếu đã được khơi thông, vương tọa lơ lửng bên trong, còn bí lực thần cấp đó thì lại dùng nó như một vật dẫn, ngưng tụ thành một ảo ảnh giống hệt như Ngô Bình.
Sức mạnh của vương tọa Thích Khách toát ra, vô số chiêu thức, tuyệt kỹ, kinh nghiệm thích sát đều hiện lên hết trong đầu Ngô Bình.
Đến giờ, chín bí khiếu lớn đã được khơi thông hết, chín loại sức mạnh đan xen nhau, tạo thành sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, truyền vào trong một huyền mạch, và khởi động pháp khiếu thứ hai.
Pháp khiếu vừa được khởi động thì Ngô Bình liền nhân cơ hội ngưng tụ Cửu Dương Hóa Cấm chân phù.
Ngô Bình cứ tu luyện như thế, không biết đến thời gian, chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Đến khi cậu mở mắt ra thì cơ thể đã có thêm một sức mạnh huyền diệu lạ kỳ, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Cửu Dương Hóa Cấm không chỉ có thể luyện hóa được cấm kỵ mà còn có thể tấn công và phòng thủ, rất thần kỳ.
Đào Thành ở bên ngoài thấy Ngô Bình đẩy cửa bước ra thì thở phào: “Lão đại, anh bế quan đã mấy ngày rồi, làm tôi lo chết đi được”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
“Bố vợ tôi đã đến mấy lần nhưng thấy lão đại đang bế quan thì không dám làm phiền”.
Ngô Bình: “Ừ, cậu đi thông báo với ông ta đi”.
Nửa tiếng sau, Nhạc Thiên Ba lại đến, ông ta nói: “Ngô trưởng lão, đã chuẩn bị xong hết rồi, lối vào đã được mở, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình gật đầu, đi cùng Nhạc Thiên Ba đến trước một ngọn núi ở trong Thiên Nhạc Tông. Ngọn núi này phải đến gần mới thấy được, dù có đứng cách mấy trăm mét cũng không thể nào nhìn thấy được nó.
Trước ngọn núi có một con đường bậc thang dài, dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Nhạc Thiên Ba đứng trước bậc thang thứ nhất , nói: “Ngô trưởng lão, từ đây đi thẳng lên trên sẽ gặp phải một số nguy hiểm, nhưng với tư chất của trưởng lão nhất định sẽ không thành vấn đề. Đến đỉnh núi anh sẽ nhìn thấy một đại điện, cửa của đại điện đã được tôi mở sẵn. Công tử vào trong đại điện thì có thể tiếp xúc được với sức mạnh đó”.
Ngô Bình gật đầu, nhấc chân đi về trước, từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đào Thành: “Bố, rốt cuộc Thiên Nhạc thần sơn có lai lịch thế nào?”
Nhạc Thiên Ba: “Tổ sư suy đoán nó có thể đến từ một thế giới khác, ở thế giới đó nó được gọi là cấm kỵ”.
Chương 2744: Thời gian nghịch chuyển
Đào Thành nhíu mày: “Cấm kỵ gì?”
“Nghe nói đây là thứ mà đại năng Hỗn Độn Cảnh cố gắng theo đuổi, là một loại hệ thống thần bí mạnh mẽ nào đó!”
Đào Thành nhếch miệng cường: “Lão đại tôi rất lợi hại, anh ấy nhất định sẽ lấy được thứ cấm kỵ gì đó!”
Nhạc Thiên Ba liếc nhìn Đào Thành, nói: “Đào Thành, nếu Ngô trưởng lão có thể thành công, vậy thì cậu ấy nhất định sẽ trở thành nhân vật siêu cấp trong lịch sử! Cậu nhất định phải đi theo bên cạnh anh ấy, chỉ có như vậy, anh mới có thể được lưu danh trong sách sử!”
Đào Thành xoa mũi: “Tôi sớm đã phục anh ấy rồi, cho dù kết quả ra sao, anh ấy cũng là đại ca tôi!”
Ngô Bình đi đến cuối bậc thang, dọc con đường này có luồng sức mạnh đang cản trở cậu, nhưng cũng không mạnh. Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ, xung quanh cửa điện trống không, cũng không có cung điện gì, xem ra có lẽ cung điện đã giấu ở không gian nào đó rồi, chỉ để lộ một cánh cửa mà thôi.
Đẩy cửa điện ra, cậu bước vào trong. Chân vừa đáp đất đã có một luồng sức mạnh ập đến, ùa vào trong người cậu. Luồng sức mạnh này như mũi kiếm bén nhọn, lập tức phá vỡ phòng ngự của cậu, đâm thẳng vào trong người cậu.
Ngay lúc này, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ trong người cậu bỗng sáng lên, Hóa Cấm Đại Trận tự động di chuyển, chốc lát đã hấp thụ, trấn áp luồng sức mạnh kia!
Chỉ trong chớp mắt, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ của Ngô Bình đã có thể một luồng sức mạnh kỳ lạ, số lượng dù ít nhưng lại có lực sát thương rất mạnh!
Chân sau cũng vượt qua ngưỡng cửa, luồng sức mạnh thứ lại tiến vào thân thể, so với luồng sức mạnh lúc đầu thì càng sắc bén hơn, số lượng cũng nhiều hơn gấp đôi.
“Rầm!”
Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận lại trấn áp lần nữa, hấp thụ toàn bộ.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, không biết Thiên Nhạc tổ sư năm đó đã hấp thụ mấy luồng sức mạnh?
Lúc này cậu đã đứng trong đại điện, không gian xung quanh đều bị bao phủ bởi ánh sáng đen đỏ, đen trắng cuồn cuộn, vô cùng quỷ dị.
Ngô Bình lại bước thêm một bước, kết quả luồng sức mạnh gấp ba lần thứ nhất lại xuất hiện, cũng bị Ngô Bình hấp thụ. Lần này, sức mạnh trong người cậu đã mạnh hơn lúc đầu gấp năm lần.
Trong lòng cậu chợt suy nghĩ, bước ra bước thứ tư thứ năm, luồng sức mạnh gấp bốn gấp năm lần xuất hiện. Chỉ là trong người cậu đã trấn áp luồng sức mạnh tương tự nhưng mạnh hơn gấp sáu lần, những luồng sức mạnh này hoàn toàn không đe dọa gì đến cậu.
Năm bước, sáu bước bảy bước, Ngô Bình chầm chậm đi, mỗi một bước đi, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, sức mạnh trong người cậu cũng càng lúc càng mạnh.
Sau ba mươi bước, sức mạnh hấp thụ đã đủ sức ảnh hưởng đến Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận.
“Rầm rầm”.
Bên trong đại trận bắt đầu di chuyển luồng sức mạnh kỳ dị, sau lưng Ngô Bình xuất hiện cái bóng hai màu đen đỏ, cái bóng trông giống người những cũng không phải người, đầu người thân rắn, trên đầu có một cái sừng, ánh mắt tối đen, cái bóng còn lại trông như động vật họ mèo nào đó, trên lưng có cánh, đôi mắt có đồng tử đỏ rực.
Đại trận di chuyển, một lượng lớn sức mạnh cấm chế xung bị hấp thụ, thân thể Ngô Bình tạo thành một lốc xoáy, những luồng sáng đen đỏ lần lượt cuốn vào, khiến cái bóng sau lưng Ngô Bình càng lúc càng trở nên thực hơn.
Sau một trăm bước, luồng sáng biến mất, Ngô Bình nhìn thấy một thứ gì đó. Một quái vật đầu rắn thân người, dài trăm mét, nó quấn quanh một quái vật trông như động vật cùng họ mèo, trên lưng có đôi cánh, móng vuốt sắc nhọn trong tay đâm vào mắt trái của quái vật có cánh. Còn quái vật có cánh cũng dùng móng vuốt mình xẻ bụng quái vật thân rắn, nội tạng rơi cả xuống đất.
Hơi thở trên người hai quái vật dung hòa, không bên nào hạ được bên nào.
Lúc này, mèo đen lại bước ra khỏi không gian chứa đồ, nó nhảy lên vai Ngô Bình, truyền âm nói: “Vận may cậu tốt thật đấy, hại loại cấm ký này cắn nuốt lẫn nhau, dung hòa lẫn nhau trong một thời gian dài, sẽ tạo ra một loại cấm kỵ cao cấp hơn”.
“Cấm kỵ tối cao sao?”
“Chưa đến mức đó, thuộc cấm kỵ Đại Thiên cũng khá mạnh”. Mèo đen nói: “Đúng lúc chủ nhân sử dụng Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa được cấm kỵ này!”
Nói xong, mèo đen vung móng vuốt, hai quái vật khổng lồ bỗng bị thu nhỏ chừng bàn tay, bay đến trước mặt Ngô Bình.
Mèo đen: “Sức mạnh của vật này đã bị tôi áp chế, cậu có thể bỏ nó vào trong Pháp Khiếu”.
Trong huyền mạch có một Pháp Khiếu nối với Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, Pháp Khiếu này tự tạo thành không gian bên trong, Ngô Bình lập tức bỏ thứ nào vào bên trong.
“Ầm!”
Pháp Khiếu chấn động, sức mạnh đỏ đen tác động lẫn nhau tạo ra một loại sức mạnh hoàn toàn mớ, sức mạnh nặng so với sức mạnh mà cậu đã hấp thu trước đó cũng có điểm khác nhau, càng tinh khiết và chính tông hơn.
Mèo đen: “Cậu Ngô, cấm chế này có thể nghịch chuyển thời gian, chỉ là sử dụng một lần thì phải làm lạnh một thời gian”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Nghịch chuyển thời gian?”
“Đúng vậy. Đợi ra khỏi đại điện, cậu có thể tìm cơ hội thử nghiệm hiệu quả của nó thử xem”.
Ngô Bình: “Nghịch chuyển thời gian, là cục bộ thôi sao?”
Mèo đen: “Cấm chế này có thể ảnh hưởng đến thời gian vũ trụ, lấy một đoạn trong dòng sông thời gian, sau đó đưa cậu vào bất kỳ một thời điểm nào đó”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, cậu quay người rời khỏi đại điện, lập tức bay xuống núi.
Cậu vừa đi ra đã phát hiện mặt đất bên ngoài đã ẩm ướt, hình như trời đã đổ mưa, thời tiết lúc này lạnh hơn lúc nãy nhiều.
Đào Thành và Nhạc Thiên Bá vẫn còn đứng ở đó, nhưng có vẻ như đã đứng rất lâu rồi.
Thấy ngô Bình đi ra, Đào Thành thở phào một hơi, thảm thương kêu lên: “Đại ca, anh dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng anh không ra ngoài được nữa chứ, hu hu…”
Ngô Bình lập tức trừng mắt: “Cậu khóc gào cái gì, chẳng phải tôi chỉ mới vào có mấy phút thôi sao?”
Đào Thành trừng mắt: “Mấy phút? Vỏn vẹn cả bảy ngày đấy! Bảy ngày nay mưa ba trận, gió bão hai trận, tóc tôi cũng bị thổi loạn rồi đây!”
Ngô Bình lập tức kinh ngạc, nhưng sau đó đã hiểu ra chuyện gì, đây chắc chắn là do sức mạnh cấm kỵ kia ảnh hưởng đến tuyến thời gian đưa cậu đến bảy ngày sau!
Nhạc Thiên Ba thấy cậu không sao cũng thở phào, vội hỏi: “Ngô trưởng lão không sao là tốt rồi. Không biết có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: “Tôi hấp thụ được một vài sức mạnh”.
Nhạc Thiên Ba sáng mắt: “Ngô trưởng lão đã đi mấy bước trong đó?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Thiên Nhạc tổ sư các ông đi được mấy bước vậy?”
Nhạc Thiên Ba: “Sáu bước!”
“Đây chính là nguồn gốc của Thiên Nhạc Lục Thức sao?” Ngô Bình cười nói: “Tôi đi được bảy bước”.
Cậu cũng không tiện nói quá nhiều, dù sao nếu vượt qua tổ tiên nhà người ta quá nhiều thì mặt mũi Thiên Nhạc Tông cũng khó xem.
Nhạc Thiên Ba vui mừng: “Tốt quá rồi!”
Ngô Bình cảm nhận một lát, sức mạnh lúc trước cậu hấp thụ cũng không có tác dụng gì, dù sa cậu cũng đã có được căn nguyên của những sức mạnh này rồi, sức mạnh tạo ra thì càng cao cấp hơn.
Cậu nói: “Nhạc tông chủ, sức mạnh này đối với tôi không có tác dụng gì, tôi giao nó lại cho ông vậy”.
Nhạc Thiên Ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Chuyện này…”
Ngô Bình: “Đào Thành là anh em của tôi, ông là bố vợ của cậu ấy, không cần khách sáo”. Nói rồi, cậu vươn tay ấn vào đầu Nhạc Thiên Ba, cậu đưa ba phần sức mạnh mà cậu hấp thụ được vào trong người đối phương.
Những luồng sức mạnh này đã được cậu luyện hóa, rất dễ bị hấp thụ. Lúc này, Nhạc Thiên Ba đã cảm nhận được một luồng sức mạnh sôi sục trong người, vô cùng mạnh mẽ!
Ông ta vô cùng kích động, bái lạy Ngô Bình: “Cám ơn đại ân Ngô trưởng lão! Nhạc Thiên Ba tôi đời đời ghi nhớ!”
Ngô Bình: “Tôi giao phần sức mạnh còn lại cho Đào Thành, mọi người cùng nhau tu luyện Thiên Nhạc Lục Thức, chắc chắn sẽ khiến Thiên Nhạc Tông rạng danh”.
Đào Thành cười nói: “Đại ca, có của tôi nữa sao?”
Ngô Bình ấn vào đầu anh ta, đưa bảy phần sức mạnh còn lại vào trong người anh ta.
Đào Thành cứ như say rượu vậy, lảo đảo nghiêng ngả, được Nhạc Thiên Ba đỡ lấy. Ông ta biết rõ, Đào Thành có được nhiều hơn ông ta, nhưng ông ta cũng đã rất hài lòng rồi, dù sao chừng này cũng đã đủ để ông ta luyện Thiên Nhạc Lục Thức rồi.
Ngô Bình suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi phải thảo luận chuyện này với những người quan trọng trong Thái Hoàng giáo, ngày mai mới trả lời được”.
Nhạc Thiên Ba: “Chuyện đó đương nhiên rồi, chúng tôi sẽ ở đây chờ tin của Ngô trưởng lão”.
Sau bữa tiệc, Ngô Bình bảo Đào Thành sắp xếp chỗ ở cho hai bố con họ, còn cậu thì dùng bùa truyền tin, liên lạc với sư phụ. Dù gì thì chuyện này cũng không phải chuyện nhỏ, cậu phải thông báo với ba sư phụ.
Rất nhanh sau đó, La Vô Phi là người đầu tiên truyền tin đến, nói rằng đã trao đổi chuyện này với cấp trên, bên trên đã thông qua, thậm chí còn có thể sáp nhập Thiên Nhạc Tông vào tông bảo hộ của Thái Hoàng giáo.
Ngô Bình nhận được tin thì đến gặp lại Nhạc Thiên Ba và nói sự thật cho ông ta biết. Nhạc Thiên Ba vô cùng vui mừng, không ngừng cảm ơn.
“Ngô trưởng lão, chúng tôi cũng phải về rồi, hôm nãy đã làm phiền, nếu trưởng lão có thời gian rảnh thì có thể đến Thiên Nhạc Thần Sơn chơi”.
Ngô Bình biết chuyện này không nên để lâu, nếu để cơ mật bị truyền ra ngoài thì e rằng sẽ có thế lực siêu cấp chen vào, đến lúc đó sẽ rất rắc rối.
“Được, tôi sẽ đi cùng Nhạc tông chủ đến Thiên Nhạc Tông một chuyến”.
Đào Thành nói: “Lão đại, tôi cũng đi”.
Thiên Nhạc Tông nằm ở tiên giới U Thiên, trong số mười tiên giới lớn thì tiên giới U Thiên khá đặc biệt, lão tổ U Thiên tạo ra giới này vừa chính vừa tà, luyện rất nhiều dị giới vào trong tiên giới U Thiên, tạo ra rất nhiều cấm địa hung địa.
Thiên Nhạc Tông nằm ở gần Chúc Long Đàm, một trong năm hung địa lớn.
Cửa của Thiên Nhạc Tông được xây dựng trên những đỉnh núi nối tiếp nhau, sườn đông núi là một thung lũng rộng lớn, sinh vật phong phú, người dân an cư lạc nghiệp, tạo nên một thành phố lớn và năm thành phố nhỏ, trong đó thành phố lớn nhất là Chúc Long Thành. Chúc Long Thành có đến mấy ngàn vạn dân sinh sống, nhưng Chúc Long Thành cũng là thành phố duy nhất ở thung lũng không chịu sự khống chế của Thiên Nhạc Tông, nơi đó thuộc một thế lực siêu cấp, đó là U Hải.
Lúc này, Ngô Bình và Đào Thành được mời đến một ngôi nhà lớn kiểu miệt vườn ở Chúc Long Thành nghỉ lại.
Nhạc Thiên Ba quay về Thiên Nhạc Tông sắp xếp công việc trước, để Nhạc Cương Cực ở lại với hai người họ.
Giờ thái độ của Nhạc Cương Cực với Đào Thành đã đỡ hơn, nhưng vẫn còn rất lạnh lùng.
“Anh cả”. Đào Thành chạy qua cười, hỏi: “Chúc Long Thành có chỗ nào vui không?”
Nhạc Cương Cực: “Không có”.
Đào Thành bĩu môi: “Anh không nói thì chúng tôi tự đi”.
“Vậy tốt nhất là cậu nên cẩn thận một chút, thành phố này thuộc U Hải, ngộ nhỡ đắc tội với người của U Hải thì cậu chết chắc”.
Ngô Bình: “U Hải là thế lực như thế nào?”
“U Hải là thế lực chính của tiên giới, kế thừa từ lão tổ U Thiên. Tu sĩ của cả tiên giới U Thiên đều muốn được vào U Hải”.
Ngô Bình để Đào Thành tự đi khám phá, còn cậu thì ở lại trong nhà tu luyện, thử đả thông bí khiếu quan trọng thứ ba của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ.
Đả thông bí khiếu này rất khó, trước đây cầu từng thử nhiều lần nhưng vẫn cứ thiếu một chút. Lần này, cậu dốc hết sức, đến trưa hôm sau thì thành công khơi thông được bí khiếu này.
Cậu đã khơi thông được ba bí khiếu trong chín bí khiếu lớn, giữa ba bí khiếu có mối liên hệ với nhau, một luồng năng lượng kỳ diệu di chuyển trong cơ thể Ngô Bình. Cấm kỵ chân phù đầu tiên của cậu đột nhiên chấn động.
Ngô Bình giật mình, lập tức khởi động phù này, mượn sức mạnh của cấm kỵ này để khơi thông bí khiếu thứ tư. Đấy là bí khiếu truyền thừa, sức mạnh của cấm kỵ hợp nhất với bí lực, bí khiếu đó liền lập tức được khai thông.
Lúc này, bốn bí khiếu lớn của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ liên kết với nhau, tay quỷ ở bên ngoài Cửu Liên Đài không ngừng chuyển động, một luồng sức mạnh bất diệt tuôn ra. Ngô Bình lập tức khiến nó hợp nhất với bí lực thần cấp, đánh vào bí khiếu truyền thừa thứ hai.
“Ầm”.
Bí khiếu thứ năm được khơi thông, sau đó tay quỷ ở tầng thứ hai lại chuyển động, tạo ra một thủ ấn kỳ diệu.
Bỗng dưng, một sức mạnh sắc bén tuôn ra, Ngô Bình nhân cơ hội khởi động truyền thừa thứ ba.
Bí khiếu.
Lại một âm thanh lớn nữa vang lên, bí khiếu truyền thừa thứ ba đã được khơi thông, bí khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ tổng cộng có sáu cái.
Cuối cùng, tay quỷ ở vòng ba lại chuyển động, một luồng sức mạnh lớn tuôn ra, Ngô Bình mượn nó đả thông bí khiếu truyền thừa thứ tư.
Lúc này, thất khiếu của Cửu Dương Hóa Cấm Đồ cùng vang lên, ba phù văn huyền diệu luôn ngủ say trong cơ thể cậu đồng loạt chấn động. Cậu có được ba phù văn này ở trong Nghệ Hoàng điện, do tên tím, tên xanh và tên vàng biến thành.
Mắt Ngô Bình sáng lên, cậu lập tức hét lên, ba phù văn hợp lại làm một, hòa cùng với bí lực thần cấp cậu chọn sẵn trước đó, đánh mạnh lên bí khiếu nòng cốt thứ tư.
Bí khiếu nòng cốt thứ tư rất khó đả thông, cậu không định sẽ thử trong thời gian này. Nhưng giờ cơ hội đang ở trước mắt, đương nhiên cậu không thể bỏ cuộc.
Sức mạnh đáng sợ đập vào bí khiếu nòng cốt, một âm thanh lớn vang lên, cơ thể Ngô Bình rùng lên, bí khiếu đã được khơi thông.
Ba phù văn huyền diệu bay vào và nhanh chóng hợp nhất, biến thành một phù văn càng thần bí và huyền diệu hơn.
Điểm thần kỳ của Cửu Dương Hoá Cấm Đồ nằm ở chỗ có thể luyện được sức mạnh cấm kỵ và điều khiển nó. Đẳng cấp năng lượng của ba phù văn tương đương với sức mạnh của cấm kỵ, vì vậy có thể luyện hóa được nó, trở thành một phần trong hệ thể sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Lúc này Cửu Dương Hóa Cấm Đồ chỉ còn lại một bí khiếu cuối cùng, bí khiếu truyền thừa thứ năm.
Tám bí khiếu lớn rung chuyển, vương tọa Thích Khách ẩn trong cơ thể Ngô Bình lắc lư, Ngô Bình nghiến răng, dùng hết sức khởi động nó. Nó liền biến thành một luồng sát quang, cùng một bí lực thần cấp đập vào bí khiếu thứ chín.
Trong tiếng vang lớn, bí khiếu đã được khơi thông, vương tọa lơ lửng bên trong, còn bí lực thần cấp đó thì lại dùng nó như một vật dẫn, ngưng tụ thành một ảo ảnh giống hệt như Ngô Bình.
Sức mạnh của vương tọa Thích Khách toát ra, vô số chiêu thức, tuyệt kỹ, kinh nghiệm thích sát đều hiện lên hết trong đầu Ngô Bình.
Đến giờ, chín bí khiếu lớn đã được khơi thông hết, chín loại sức mạnh đan xen nhau, tạo thành sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm, truyền vào trong một huyền mạch, và khởi động pháp khiếu thứ hai.
Pháp khiếu vừa được khởi động thì Ngô Bình liền nhân cơ hội ngưng tụ Cửu Dương Hóa Cấm chân phù.
Ngô Bình cứ tu luyện như thế, không biết đến thời gian, chớp mắt đã bốn ngày trôi qua.
Đến khi cậu mở mắt ra thì cơ thể đã có thêm một sức mạnh huyền diệu lạ kỳ, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm.
Cửu Dương Hóa Cấm không chỉ có thể luyện hóa được cấm kỵ mà còn có thể tấn công và phòng thủ, rất thần kỳ.
Đào Thành ở bên ngoài thấy Ngô Bình đẩy cửa bước ra thì thở phào: “Lão đại, anh bế quan đã mấy ngày rồi, làm tôi lo chết đi được”.
Ngô Bình: “Có chuyện gì?”
“Bố vợ tôi đã đến mấy lần nhưng thấy lão đại đang bế quan thì không dám làm phiền”.
Ngô Bình: “Ừ, cậu đi thông báo với ông ta đi”.
Nửa tiếng sau, Nhạc Thiên Ba lại đến, ông ta nói: “Ngô trưởng lão, đã chuẩn bị xong hết rồi, lối vào đã được mở, anh có thể bắt đầu bất cứ lúc nào”.
Ngô Bình gật đầu, đi cùng Nhạc Thiên Ba đến trước một ngọn núi ở trong Thiên Nhạc Tông. Ngọn núi này phải đến gần mới thấy được, dù có đứng cách mấy trăm mét cũng không thể nào nhìn thấy được nó.
Trước ngọn núi có một con đường bậc thang dài, dẫn thẳng lên đỉnh núi.
Nhạc Thiên Ba đứng trước bậc thang thứ nhất , nói: “Ngô trưởng lão, từ đây đi thẳng lên trên sẽ gặp phải một số nguy hiểm, nhưng với tư chất của trưởng lão nhất định sẽ không thành vấn đề. Đến đỉnh núi anh sẽ nhìn thấy một đại điện, cửa của đại điện đã được tôi mở sẵn. Công tử vào trong đại điện thì có thể tiếp xúc được với sức mạnh đó”.
Ngô Bình gật đầu, nhấc chân đi về trước, từ từ biến mất khỏi tầm nhìn của mọi người.
Đào Thành: “Bố, rốt cuộc Thiên Nhạc thần sơn có lai lịch thế nào?”
Nhạc Thiên Ba: “Tổ sư suy đoán nó có thể đến từ một thế giới khác, ở thế giới đó nó được gọi là cấm kỵ”.
Chương 2744: Thời gian nghịch chuyển
Đào Thành nhíu mày: “Cấm kỵ gì?”
“Nghe nói đây là thứ mà đại năng Hỗn Độn Cảnh cố gắng theo đuổi, là một loại hệ thống thần bí mạnh mẽ nào đó!”
Đào Thành nhếch miệng cường: “Lão đại tôi rất lợi hại, anh ấy nhất định sẽ lấy được thứ cấm kỵ gì đó!”
Nhạc Thiên Ba liếc nhìn Đào Thành, nói: “Đào Thành, nếu Ngô trưởng lão có thể thành công, vậy thì cậu ấy nhất định sẽ trở thành nhân vật siêu cấp trong lịch sử! Cậu nhất định phải đi theo bên cạnh anh ấy, chỉ có như vậy, anh mới có thể được lưu danh trong sách sử!”
Đào Thành xoa mũi: “Tôi sớm đã phục anh ấy rồi, cho dù kết quả ra sao, anh ấy cũng là đại ca tôi!”
Ngô Bình đi đến cuối bậc thang, dọc con đường này có luồng sức mạnh đang cản trở cậu, nhưng cũng không mạnh. Chẳng mấy chốc cậu đã nhìn thấy một cánh cửa khổng lồ, xung quanh cửa điện trống không, cũng không có cung điện gì, xem ra có lẽ cung điện đã giấu ở không gian nào đó rồi, chỉ để lộ một cánh cửa mà thôi.
Đẩy cửa điện ra, cậu bước vào trong. Chân vừa đáp đất đã có một luồng sức mạnh ập đến, ùa vào trong người cậu. Luồng sức mạnh này như mũi kiếm bén nhọn, lập tức phá vỡ phòng ngự của cậu, đâm thẳng vào trong người cậu.
Ngay lúc này, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ trong người cậu bỗng sáng lên, Hóa Cấm Đại Trận tự động di chuyển, chốc lát đã hấp thụ, trấn áp luồng sức mạnh kia!
Chỉ trong chớp mắt, Cửu Dương Hóa Cấm Đồ của Ngô Bình đã có thể một luồng sức mạnh kỳ lạ, số lượng dù ít nhưng lại có lực sát thương rất mạnh!
Chân sau cũng vượt qua ngưỡng cửa, luồng sức mạnh thứ lại tiến vào thân thể, so với luồng sức mạnh lúc đầu thì càng sắc bén hơn, số lượng cũng nhiều hơn gấp đôi.
“Rầm!”
Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận lại trấn áp lần nữa, hấp thụ toàn bộ.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, không biết Thiên Nhạc tổ sư năm đó đã hấp thụ mấy luồng sức mạnh?
Lúc này cậu đã đứng trong đại điện, không gian xung quanh đều bị bao phủ bởi ánh sáng đen đỏ, đen trắng cuồn cuộn, vô cùng quỷ dị.
Ngô Bình lại bước thêm một bước, kết quả luồng sức mạnh gấp ba lần thứ nhất lại xuất hiện, cũng bị Ngô Bình hấp thụ. Lần này, sức mạnh trong người cậu đã mạnh hơn lúc đầu gấp năm lần.
Trong lòng cậu chợt suy nghĩ, bước ra bước thứ tư thứ năm, luồng sức mạnh gấp bốn gấp năm lần xuất hiện. Chỉ là trong người cậu đã trấn áp luồng sức mạnh tương tự nhưng mạnh hơn gấp sáu lần, những luồng sức mạnh này hoàn toàn không đe dọa gì đến cậu.
Năm bước, sáu bước bảy bước, Ngô Bình chầm chậm đi, mỗi một bước đi, lại có thêm một luồng sức mạnh xuất hiện, sức mạnh trong người cậu cũng càng lúc càng mạnh.
Sau ba mươi bước, sức mạnh hấp thụ đã đủ sức ảnh hưởng đến Cửu Dương Hóa Cấm Đại Trận.
“Rầm rầm”.
Bên trong đại trận bắt đầu di chuyển luồng sức mạnh kỳ dị, sau lưng Ngô Bình xuất hiện cái bóng hai màu đen đỏ, cái bóng trông giống người những cũng không phải người, đầu người thân rắn, trên đầu có một cái sừng, ánh mắt tối đen, cái bóng còn lại trông như động vật họ mèo nào đó, trên lưng có cánh, đôi mắt có đồng tử đỏ rực.
Đại trận di chuyển, một lượng lớn sức mạnh cấm chế xung bị hấp thụ, thân thể Ngô Bình tạo thành một lốc xoáy, những luồng sáng đen đỏ lần lượt cuốn vào, khiến cái bóng sau lưng Ngô Bình càng lúc càng trở nên thực hơn.
Sau một trăm bước, luồng sáng biến mất, Ngô Bình nhìn thấy một thứ gì đó. Một quái vật đầu rắn thân người, dài trăm mét, nó quấn quanh một quái vật trông như động vật cùng họ mèo, trên lưng có đôi cánh, móng vuốt sắc nhọn trong tay đâm vào mắt trái của quái vật có cánh. Còn quái vật có cánh cũng dùng móng vuốt mình xẻ bụng quái vật thân rắn, nội tạng rơi cả xuống đất.
Hơi thở trên người hai quái vật dung hòa, không bên nào hạ được bên nào.
Lúc này, mèo đen lại bước ra khỏi không gian chứa đồ, nó nhảy lên vai Ngô Bình, truyền âm nói: “Vận may cậu tốt thật đấy, hại loại cấm ký này cắn nuốt lẫn nhau, dung hòa lẫn nhau trong một thời gian dài, sẽ tạo ra một loại cấm kỵ cao cấp hơn”.
“Cấm kỵ tối cao sao?”
“Chưa đến mức đó, thuộc cấm kỵ Đại Thiên cũng khá mạnh”. Mèo đen nói: “Đúng lúc chủ nhân sử dụng Cửu Dương Hóa Cấm, luyện hóa được cấm kỵ này!”
Nói xong, mèo đen vung móng vuốt, hai quái vật khổng lồ bỗng bị thu nhỏ chừng bàn tay, bay đến trước mặt Ngô Bình.
Mèo đen: “Sức mạnh của vật này đã bị tôi áp chế, cậu có thể bỏ nó vào trong Pháp Khiếu”.
Trong huyền mạch có một Pháp Khiếu nối với Cửu Dương Hóa Cấm Đồ, Pháp Khiếu này tự tạo thành không gian bên trong, Ngô Bình lập tức bỏ thứ nào vào bên trong.
“Ầm!”
Pháp Khiếu chấn động, sức mạnh đỏ đen tác động lẫn nhau tạo ra một loại sức mạnh hoàn toàn mớ, sức mạnh nặng so với sức mạnh mà cậu đã hấp thu trước đó cũng có điểm khác nhau, càng tinh khiết và chính tông hơn.
Mèo đen: “Cậu Ngô, cấm chế này có thể nghịch chuyển thời gian, chỉ là sử dụng một lần thì phải làm lạnh một thời gian”.
Ngô Bình trừng lớn mắt: “Nghịch chuyển thời gian?”
“Đúng vậy. Đợi ra khỏi đại điện, cậu có thể tìm cơ hội thử nghiệm hiệu quả của nó thử xem”.
Ngô Bình: “Nghịch chuyển thời gian, là cục bộ thôi sao?”
Mèo đen: “Cấm chế này có thể ảnh hưởng đến thời gian vũ trụ, lấy một đoạn trong dòng sông thời gian, sau đó đưa cậu vào bất kỳ một thời điểm nào đó”.
Ngô Bình như suy nghĩ gì đó, cậu quay người rời khỏi đại điện, lập tức bay xuống núi.
Cậu vừa đi ra đã phát hiện mặt đất bên ngoài đã ẩm ướt, hình như trời đã đổ mưa, thời tiết lúc này lạnh hơn lúc nãy nhiều.
Đào Thành và Nhạc Thiên Bá vẫn còn đứng ở đó, nhưng có vẻ như đã đứng rất lâu rồi.
Thấy ngô Bình đi ra, Đào Thành thở phào một hơi, thảm thương kêu lên: “Đại ca, anh dọa chết tôi rồi, tôi còn tưởng anh không ra ngoài được nữa chứ, hu hu…”
Ngô Bình lập tức trừng mắt: “Cậu khóc gào cái gì, chẳng phải tôi chỉ mới vào có mấy phút thôi sao?”
Đào Thành trừng mắt: “Mấy phút? Vỏn vẹn cả bảy ngày đấy! Bảy ngày nay mưa ba trận, gió bão hai trận, tóc tôi cũng bị thổi loạn rồi đây!”
Ngô Bình lập tức kinh ngạc, nhưng sau đó đã hiểu ra chuyện gì, đây chắc chắn là do sức mạnh cấm kỵ kia ảnh hưởng đến tuyến thời gian đưa cậu đến bảy ngày sau!
Nhạc Thiên Ba thấy cậu không sao cũng thở phào, vội hỏi: “Ngô trưởng lão không sao là tốt rồi. Không biết có thu hoạch được gì không?”
Ngô Bình cũng không muốn nói quá nhiều, chỉ nói: “Tôi hấp thụ được một vài sức mạnh”.
Nhạc Thiên Ba sáng mắt: “Ngô trưởng lão đã đi mấy bước trong đó?”
Ngô Bình hỏi ngược lại: “Thiên Nhạc tổ sư các ông đi được mấy bước vậy?”
Nhạc Thiên Ba: “Sáu bước!”
“Đây chính là nguồn gốc của Thiên Nhạc Lục Thức sao?” Ngô Bình cười nói: “Tôi đi được bảy bước”.
Cậu cũng không tiện nói quá nhiều, dù sao nếu vượt qua tổ tiên nhà người ta quá nhiều thì mặt mũi Thiên Nhạc Tông cũng khó xem.
Nhạc Thiên Ba vui mừng: “Tốt quá rồi!”
Ngô Bình cảm nhận một lát, sức mạnh lúc trước cậu hấp thụ cũng không có tác dụng gì, dù sa cậu cũng đã có được căn nguyên của những sức mạnh này rồi, sức mạnh tạo ra thì càng cao cấp hơn.
Cậu nói: “Nhạc tông chủ, sức mạnh này đối với tôi không có tác dụng gì, tôi giao nó lại cho ông vậy”.
Nhạc Thiên Ba vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Chuyện này…”
Ngô Bình: “Đào Thành là anh em của tôi, ông là bố vợ của cậu ấy, không cần khách sáo”. Nói rồi, cậu vươn tay ấn vào đầu Nhạc Thiên Ba, cậu đưa ba phần sức mạnh mà cậu hấp thụ được vào trong người đối phương.
Những luồng sức mạnh này đã được cậu luyện hóa, rất dễ bị hấp thụ. Lúc này, Nhạc Thiên Ba đã cảm nhận được một luồng sức mạnh sôi sục trong người, vô cùng mạnh mẽ!
Ông ta vô cùng kích động, bái lạy Ngô Bình: “Cám ơn đại ân Ngô trưởng lão! Nhạc Thiên Ba tôi đời đời ghi nhớ!”
Ngô Bình: “Tôi giao phần sức mạnh còn lại cho Đào Thành, mọi người cùng nhau tu luyện Thiên Nhạc Lục Thức, chắc chắn sẽ khiến Thiên Nhạc Tông rạng danh”.
Đào Thành cười nói: “Đại ca, có của tôi nữa sao?”
Ngô Bình ấn vào đầu anh ta, đưa bảy phần sức mạnh còn lại vào trong người anh ta.
Đào Thành cứ như say rượu vậy, lảo đảo nghiêng ngả, được Nhạc Thiên Ba đỡ lấy. Ông ta biết rõ, Đào Thành có được nhiều hơn ông ta, nhưng ông ta cũng đã rất hài lòng rồi, dù sao chừng này cũng đã đủ để ông ta luyện Thiên Nhạc Lục Thức rồi.
Bình luận facebook