-
Chương 2764-2765
Chương 2764: Làng Lục Gia mới
Trên đường về nhà, tâm trạng Ngô Bình rất tốt, hôm nay cậu ra ngoài cũng không vô ích, thu hoạch được một quả trứng vàng vô giá.
Khi xe sắp đến biệt thự Hoàng Long, cậu nhận được một cuộc điện thoại, một giọng nữ rất êm tai vang lên trong điện thoại: “Anh Ngô, tôi là Tsukishi Sakura”.
Ngô Bình cười nói: “Chào cô Tsukishih”.
Tsukishi Sakura: “Tối nay anh có rảnh không? Thanh Anh đã nghe danh anh từ lâu, rất mong được gặp”.
Ngô Bình vẫn đang nghĩ về mười người đẹp trong danh sách mỹ nhân, tu sĩ liếm chó trong động nói mười người đẹp đó có liên quan đến xu hướng chung của thế giới và năng lượng của vũ trụ, nếu một người đàn ông có thể có được một hoặc hai thì có thể thống trị toàn bộ nơi này; nếu có được ba hoặc bốn thì có thể trở thành Tiên Đế một phương; nếu có được mười người đẹp thì có thể trở thành người đứng đầu thế giới.
Lúc đó Ngô Bình nghĩ giọng điệu này không đáng tin, nhưng đồng thời cậu cũng rất tò mò, muốn gặp mười người đẹp trong đó.
Cậu nói: “Tôi cũng mong được gặp cô”.
Tsukishi Sakura: “Hiện giờ tôi đang ở tỉnh lỵ Giang Nam, đến thăm một người bạn thân lúc nhỏ”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nói: “Được, vậy tôi sẽ đến tỉnh lỵ một chuyển”.
Cậu cũng có khoảng thời gian không gặp Cổ Thanh Liên rồi, đang muốn đi gặp cô ta.
“Tôi đợi anh trong mái đình cổ “Phi Vân Bích””, đối phương nói.
Cúp điện thoại, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, con đi gặp bạn sao?”
“Vâng, con phải đi tỉnh lỵ một chuyến, bố mẹ về biệt thự trước đi”, cậu dặn dò tài xế lái chậm một chút, sau đó bước xuống xe.
Tu vi hiện giờ của cậu đã cao hơn trước đây rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã đến tỉnh lỵ. Tuy nhiên, cậu không đến Phi Vân Bích ngay mà đến núi Bạch Long trước.
Nếu đã quyết định dời mộ cho ông nội thì cậu phải thu xếp vài việc ở đây trước. Khi bay lên không trung, cậu nhìn thấy ánh lửa lóe lên trên toàn bộ ngọn núi, có đến hàng trăm nơi.
Cậu sửng sốt, giảm độ cao xuống nhìn thử thì thấy có người đang đốt tiền vàng cúng tế người đã khuất.
“Lạ thật, trước đó nghĩa trang đã được sơ tán, sao vẫn có nhiều người đến viếng mộ như vậy?”, cậu cảm thấy hơi bực bội, cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến nhà họ Cổ.
Cậu lập tức gọi cho Cổ Thanh Liên, trong điện thoại Cổ Thanh Liên vô cùng vui mừng nói: “Em trai”.
Ngô Bình: “Tại sao bên núi Bạch Long này còn rất nhiều mộ thế này? Chẳng phải bên mua đều đã dọn sạch rồi sao?”
Cổ Thanh Liên thở dài: “Chuyện này vẫn chưa nói với cậu, núi Bạch Long bị chính phủ tỉnh ép buộc thu hồi, nói là muốn khai phá thành nghĩa trang nhân dân”.
Ngô Bình cảm thấy khó tin: “Đất là do tôi bỏ tiền ra mua, thủ tục đầy đủ, họ ép buộc thu hồi sao tôi lại không biết?”
Cổ Thanh Liên: “Tôi cũng mới biết gần đây, mấy ngày trước liên lạc với cậu không được”.
Ngô Bình cười mỉa: “Chính quyền tỉnh xem tôi là quả hồng mềm đấy à”.
Cổ Thanh Liên: “Tôi đã bảo người đi điều tra, biết được vài chuyện. Cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở núi Bạch Long, lát nữa đi gặp người của làng Lục Gia”.
Lúc đầu cậu lĩnh hội Thiên Bi và Ngũ Đại từ làng Lục Gia, sau đó nhờ Cổ Thanh Liên đặt chúng ở gần đó. Kể từ đó cậu không đến đó nên muốn nhân cơ hội đi thăm người dân ở làng Lục Gia.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Tôi đang định đi gặp Tịnh Sương, vậy cậu đợi tôi một lát, tôi đến ngay”.
Hai người hẹn nhau ở chỗ nào đó, mười mấy phút sau gặp nhau ở ngã tư thung lũng.
Đã nhiều ngày không gặp, Cổ Thanh Liên càng xinh đẹp hơn. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo gió màu xám xanh nhạt, quàng khăn lụa màu đỏ, tóc được búi cao. Hôm nay cô ta đã dày công trang điểm, vốn dĩ đã là người đẹp cực phẩm, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không gì sánh bằng, khiến mắt Ngô Bình sáng lên.
“Để cậu đợi lâu rồi”, cô ta mỉm cười, đi đến khoác tay vào cánh tay Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.
“Chị Thanh Liên ơi, lần trước tôi đi, vẫn luôn không có thời gian quay lại, chuyện làng Lục Gia đã làm phiền các chị rồi”, Ngô Bình chân thành nói.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Giữa tôi và cậu làm gì khách sáo như thế. Hơn nữa tôi và Lục Tinh Sương là bạn, giúp làng Lục Gia cũng là đương nhiên”.
Cô ta nói cho Ngôi Bình biết sau đó cô ta mất năm ngày mua một ngôi làng để di dời đến thành phố cổ thông qua các mối quan hệ, cơ sở vật chất ở đó đầy đủ, môi trường yên tĩnh, rất thích hợp cho người dân làng Lục Gia sinh sống.
Lúc này hai người đến làng Lục Gia, ngôi làng nằm ở dưới chân một ngọn núi nhỏ, cổng làng có một con sông chảy qua, bên trên có một cây cầu gỗ.
Khung cảnh trong làng rất đẹp, trồng rất nhiều hoa, vệ sinh cũng rất sạch sẽ. Hai người vừa vào làng đã có mấy đứa nhóc vây quanh, một người trong đó nhận ra Cổ Thanh Liên, lập tức nói: “Chị Cổ”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Lục Chuẩn, chị Tinh Sương đâu?”
Thiếu niên tên Lục Chuẩn cười nói: “Chị Tinh Sương đang luyện công trong sân”.
Cổ Thanh Liên gật đầu, đi một căn nhà ở cuối làng với Ngô Bình. Có rất nhiều người trong nhà, có thể thấy Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm đang luyện quyền cước trong đó, còn có một người đàn ông trung niên đang hướng dẫn mọi người ở bên trong.
Ngô Bình vừa xuất hiện, người trong sân đều nhìn sang, người trung niên đó vội đứng lên cung kính nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Mọi người đã quen với nơi này chưa?”
Người trung niên nói: “Cậu Ngô, nơi này rất tốt, mọi người đều đã quen”.
Lục Tinh Sương vội bước đến cười nói: “Anh Ngô”.
Từ lần trước rời đi, đây vẫn lần đầu tiên Ngô Bình trở lại đây, cậu cười nói: “Tinh Sương, Tiểu Phàm, kỹ năng của hai người luyện không tệ, nhưng có thể làm tốt hơn”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Chúng tôi không có thiên phú như anh Ngô, chỉ có thể cố gắng khổ luyện, năng cao bản thân”.
Ngô Bình gật đầu, cậu lấy một bình nhỏ ra, bên trong có vài giọt thánh lồ, nói: “Tinh Sương, thuốc trong này có thể tăng cường thể chất của các cô, mỗi người một giọt”.
Cậu bảo hai người há miệng ra, đổ cho mỗi người một giọt.
Nước thuốc đi vào cơ thể biến thành năng lượng, hai tay Ngô Bình lần lượt đè vào đỉnh đầu họ, để sức mạnh lớn mạnh đó giúp họ đột phá.
Vài giây sau, hai chị em toát cả mồ hôi, xương cốt cả người phát ra tiếng kêu, đồng thời cơn đau đớn dữ dội lan ra khắp người.
“Chịu đựng một chút”, Ngô Bình nói: “Càng đau thì càng có tác dụng tốt”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình lấy tay ra, để hai người về phòng nghỉ ngơi, tiện thể thay đồ.
Sau khi hai chị em đi, Cổ Thanh Liên ngạc nhiên nói: “Thuốc gì mà thần kỳ thế?”
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn, lấy một bình nhỏ khác ra đưa cho Cổ Thanh Liên, nói: “Trong này có mười giọt, mỗi lần uống một giọt, rất có ích với chị đấy”.
Cổ Thanh Liên giơ hai tay nhận lấy, mặt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Vậy thì ngại quá”.
Ngô Bình: “Chị đã giúp tôi rất nhiều, chút đồ này có là gì”.
Lúc này trời đã tối hẳn, con cháu nhà họ Lục đều rời đi, hai người được mời vào ngồi trong phòng.
“Chị, nhà họ Âm không gây phiền phức gì nữa chứ?”
Lần trước cậu đã giúp nhà Cổ đánh bại nhà Âm trong một cuộc so tài, nhưng cậu biết nhà Âm có căn cơ, e là sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Quả nhiên, Cổ Thanh Liên lo lắng nói: “Nghe nói Âm Ngọc Quỳnh của nhà họ Âm đã gả vào tông môn nhất phẩm ở Tiên Giới, hơn nữa con rể nhà họ Âm là một đệ tử xuất sắc. Bọn tôi nhận được tin tức là đệ tử ưu tú kia sắp đến nhà họ Âm, bố tôi rất lo nhà họ Âm sẽ nhân cơ hội này ra tay”.
Đối với nhà họ Cổ, một tông môn hạng nhất của Tiên Giới là con quái vật bất khả chiến bại, họ không thể không lo lắng.
Chương 2765: Đại Diễn Thánh Nữ
Ngô Bình không để tâm, nói: “Chị nói với bọn họ không cần lo lắng, nếu đệ tử tinh anh kia dám ra tay với nhà họ Cổ, tôi đương nhiên sẽ đứng ra”.
Cổ Thanh Liên yên tâm trong lòng nói: “Em trai, nếu không phải cậu, nhà họ Cổ tôi e rằng đã bị nhà họ Âm tiêu diệt rồi”.
Hai người nói chuyện một lúc, Lục Huyền Phong và mấy nhân vật quan trọng của thôn họ Lục đến thăm hỏi, nói mấy câu với Ngô Bình.
Chẳng mấy chốc, Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm quay về, hai người trông có vẻ đã thay đổi rất nhiều, nhưng bọn họ rõ ràng vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc thân thể mình đã có gì thay đổi.
Lục Tinh Sương nói: “Anh Ngô, tôi cảm thấy thân thể đã thay đổi rất nhiều, nhưng rốt cuộc là ra sao thì tôi cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình: “Chuyện này rất đơn giản. Lúc tôi đến, cô đang luyện một bộ chưởng pháp, vừa ra tay thì trong không trung đã xuất hiện bốn bóng bàn tay rồi”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Đó là Thiên Huyễn Chưởng do Thanh Liên dạy tôi, chỉ là công lực tôi thấp nên không thể đánh ra được hình bóng khắp trời”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Có thể đánh ra được bốn bóng đã không tệ rồi, như tôi cũng chỉ có thể đánh ra được ba mươi sáu bóng thôi”.
Tuy nói như vậy, nhưng bốn bóng và ba mươi sáu bóng thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Ngô Bình: “Cô cứ dùng phương pháp lúc trước, đánh lại một lần nữa cho mọi người xem xem”.
Lục Tinh Sương đến sân viện, người tiến lên trước, bàn tay vung lên, trong không trung bỗng xuất hiện mười bảy cái bóng!
Thấy vậy, Cổ Thanh Liên cũng kinh ngạc: “Tiến bộ rất lớn đấy!”. Cô ấy biết rõ, Thiên Huyễn Chưởng này cứ mỗi ba cái bóng được đánh ra thì uy lực có thể tăng lên gấp đôi so với ban đầu. Cũng có nghĩa, uy lực của Thiên Huyễn Chương do Lục Tinh Sương đánh ra bây giờ so với lúc trước đã tăng mười mấy lần!
Ngô Bình: “Cô dùng sức và vận cộng thì có thể thay đổi được đôi chút”. Nói rồi, cậu tự mình chỉ dẫn, sau đó lại để cô ấy thử lại.
Lần này, hai tay Lục Tinh Sương vung lên, mỗi một bàn tay có thể đánh ra được hai mươi bốn cái bóng! Đây còn là do tu vi của cô ấy có hạn, nếu có tu vi như Cổ Thanh Liên thì chắc chắn đánh ra được nhiều hơn nữa.
Lục Tinh Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: “Anh Ngô thật lợi hại, chỉ chỉ điểm một chút mà tôi đã tiến bộ được nhiều như vậy rồi!”
Ngô Bình: “Bây giờ tôi dạy mọi người công pháp Thái Hoàng Giáo, mọi người chăm chỉ tu luyện. Đợi sau này có cơ hội thích hợp, tôi sẽ đưa mọi người vào Thái Hoàng Giáo, trở thành đệ tử chân truyền”.
Hai chị em họ vui mừng, liên tục cảm ơn.
Lục Huyền Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cứ mời Ngô Bình dùng tiệc tối.
Nhưng Ngô Bình đã hẹn với Tsukishi Sakura nên chỉ đành đồng ý với bọn họ, một lát nữa lại đến.
Không lâu sau đó, cậu tạm thời rời đi, đến chỗ đã hẹn, đình cổ trên vách đá Phi Vân.
Lúc này, trăng treo đầu cành, trong đình nghỉ mát có một cô gái mặc đồ đỏ, khí chất phi phàm, đang đưa mắt nhìn về phía xa.
Ngô Bình xuất hiện bên cạnh đình cổ, khẽ ho một tiếng, hỏi: “Là cô Tsukishi sao?”
Cô gái quay người, mắt ngọc mày ngài, vẻ ngoài tuyệt thế, cô ấy khẽ khom người nói: “Cậu Ngô”.
Nhìn thấy cô gái này, Ngô Bình đã biết cô ấy không phải bản thân Tsukishi Sakura, tuy hai người trông giống nhau đến chín phần, nhưng khí chất khác biệt quá lớn. Cậu không chỉ từng nhìn thấy bức hình, mà trong tay còn có Mỹ Nhân Phổ, cũng biết rõ vẻ ngoài của Tsukishi Sakura.
Cậu cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: “Cô Tsukishi chọn nơi này rất tốt”.
Cô gái cười nói: “Tôi đây ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là phúc ba đời”.
Thấy cô ấy cứ nói lời khách sáo, Ngô Bình cũng nói theo mấy câu, nhưng sau đó cô gái lại ngồi sát gần Ngô Bình, đôi mắt yêu kiều mê hoặc.
Ngô Bình bỗng nói: “Cô Tsukishi, tôi bỗng nhớ ra có một chuyện quan trọng, xin cáo từ trước”. Nói xong không đợi đối phương lên tiếng thì đã xoay người rời đi.
Cô gái vội nói: “Cậu Ngô…”
Nhưng Ngô Bình đã đi xa, cô ấy có chút thất vọng, thở dài nói: “Chị à, em đã nói là không được làm quá rồi, bây giờ dọa người ta chạy rồi kìa?”
Một cô gái áo trắng khác từ trong bóng tối bên tảng đá bên cạnh bước ra, hai người có vẻ ngoài như thần tiên vậy, cô ấy mới là Tsukishi Sakura thực sự.
Tsukishi Sakura bình thản nói: “Có lẽ anh ta đã nhìn ra được thân phận em, biết em không phải chị”.
Cô gái áo đỏ ngạc nhiên nói: “Chúng ta trông giống nhau như vậy, sao anh ta nhìn ra được chứ?”
“Anh ta từng nhìn qua bức vẽ của chị, nếu vừa nãy tinh thần không loạn thì có lẽ có thể nhìn ra được khác biệt”.
Cô gái áo đỏ: “Chị à, người ra là đệ tử trọng tâm của đại giáo đó, sao chị không gặp mặt với người ta?”
Tsukishi Sakura: “Tuy chị là con gái, nhưng chị khinh thường việc dựa vào đàn ông, chị muốn gì thì sẽ tự mình giành lấy”.
Cô gái áo đỏ thở dài: “Nhưng Minh trưởng lão và giáo chủ đều hy vọng chị và cậu Ngô qua lại thân mật thêm, chị làm như vậy sẽ khiến bọn họ không vui”.
Tsukishi Sakura: “Cho nên chị mới để em thay chị gặp mặt, không ngờ anh ta lại nhìn ra được thủ đoạn này của chị”.
Cô gái áo đỏ chớp mắt: “Chị à, em cảm thấy anh ta không thấy ghét em, chi bằng em thử lại lần nữa?”
Tsukishi Sakura nhìn cô ấy: “Liễu Mỵ, em muốn làm gì, diễn giả thành thật sao?”
Cô gái áo đỏ tên Liễu Mỵ, là Thánh nữ Đại Diễn Giáo, bởi vì cô ấy trông khá giống với Tsukishi Sakura nên hai người bèn kết duyên, trở thành bạn của nhau.
Liễu Mỵ khẽ cười: “Người đàn ông xuất sắc như vậy, chị không cần, thay vì để người khác được lợi chi bằng cứ để em gái là đây hưởng lợi đi”.
Tsukishi Sakura liếc nhìn cô ấy, nói: “Em là Thánh nữ của Đại Diễn Giáo đấy, muốn lấy được em nhất định phải trải qua thử thách nặng nề, em không sợ khiến người ta sợ mà chạy sao?”
Liễu Mỵ khẽ hừ một tiếng: “Chút khó khăn này mà cũng sợ thì không xứng làm người đàn ông của Liễu Mỵ em”.
Tsukishi Sakura khẽ thở dài: “Được thôi, nhưng chị khuyên em đừng đắm chìm quá sâu, con gái chúng ta một khi đã dựa vào đàn ông thì rất dễ bị tổn thương”.
Liễu Mỵ cười nói: “Em nói này, chị à, chị nghĩ quá nhiều rồi. Đi thôi, đến nhà em!”
Tsukishi Sakura: “Rắc rối gia tộc em, có thể giải quyết sao?”
Liễu Mỵ thở dài: “Thử xem sao thôi, cha của người kia là đại lão của Tiên Giới, chưa chắc chịu nể mặt Thánh nữ Đại Diễn Giáo như em đâu, dù sao Thánh nữ Đại Diễn Giáo cũng có đến mười hai người lận”.
Tsukishi Sakura: “Nhưng chỉ có em là dựa vào bản lĩnh trở thành Thánh nữ thôi, những người còn lại đều là dựa vào quan hệ”.
Liễu Mỵ khẽ cười: “Chẳng phải cũng như nhau sao?”
Ngô Bình quay lại thôn họ Lục, ăn uống với mấy người Lục Huyền Phong đến tận đêm khuya. Sau đó, hai người được mời về phòng nghỉ ngơi.
Đến phòng, Ngô Bình mới phát hiện trong này có cả phòng làm việc, phòng khách, nhưng chỉ có một chiếc giường, một chiếc giường rất lớn.
Đôi mắt Cổ Thanh Liên dịu dàng, gương mặt ửng hồng nói: “Em trai, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi”.
Ngô Bình uống không ít rượu, nhưng cậu rất tỉnh táo, giữa cậu và Cổ Thanh Liên cũng chẳng có bí mật gì, lập tức kéo cô ấy vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên đều bị tiếng gà gáy đánh thức, bọn họ đã lâu không được ngủ như người thường rồi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Ngô Bình nói: “Chị à, hôm nay tôi sẽ dạy chị Thái Hoàng Cửu Chương, đợi tu vi chị tăng lên một chút sẽ vào Kiếm Các tu hành”.
Cổ Thanh Liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Em trai, tôi cũng có thể đến Kiếm Các sao?”
Ngô Bình: “Có tôi ở đây, đương nhiên có thể. Mấy ngày tới, tôi luyện chế một vài đan dược, giúp chị nâng cao căn cơ tu hành”.
Tu vi hiện tại của Cổ Thanh Liên không cao, Ngô Bình quyết định giúp cô ấy mở đạo mạch, dùng tất cả thủ đoạn nâng cao tu vi của cô ấy. Bản thân Cổ Thanh Liên đã có tư chất không tệ, có cậu giúp đỡ thì sau này thành tựu chắc chắn rộng mở.
Buổi sáng, Ngô Bình chỉ cho Cổ Thanh Liên và hai chị em Lục Tinh Sương tu hành công pháp Thái Hoàng Giáo. Đến buổi trưa, cậu nhận được điện thoại của Tần Cự Phong.
Hôm qua, anh vừa đến tỉnh thì đã nói mọi chuyện với Tần Cự Phong, bảo anh ta tìm hiểu về chuyện chiếm đất núi Bạch Long.
Tần Cự Phong là người được trọng dụng bên cạnh Đông Vương, mà Đông Vương là người đứng đầu dưới hoàng đế, có anh ta ra mặt thì mấy chuyện nhỏ này có thể được giải quyết nhanh gọn. Thế nhưng, lời của Tần Cự Phong lại khiến Ngô Bình rất bất ngờ.
“Đàn anh, tình hình không đúng lắm! Tôi dùng danh nghĩa của Đông Vương gây áp lực với tỉnh nhưng bọn họ lại cứng rắn không chịu nhượng bộ! Vì thế tôi tìm người điều tra mới biết bọn họ đang làm việc cho một nhân vật lớn của Tiên Giới!”
Trên đường về nhà, tâm trạng Ngô Bình rất tốt, hôm nay cậu ra ngoài cũng không vô ích, thu hoạch được một quả trứng vàng vô giá.
Khi xe sắp đến biệt thự Hoàng Long, cậu nhận được một cuộc điện thoại, một giọng nữ rất êm tai vang lên trong điện thoại: “Anh Ngô, tôi là Tsukishi Sakura”.
Ngô Bình cười nói: “Chào cô Tsukishih”.
Tsukishi Sakura: “Tối nay anh có rảnh không? Thanh Anh đã nghe danh anh từ lâu, rất mong được gặp”.
Ngô Bình vẫn đang nghĩ về mười người đẹp trong danh sách mỹ nhân, tu sĩ liếm chó trong động nói mười người đẹp đó có liên quan đến xu hướng chung của thế giới và năng lượng của vũ trụ, nếu một người đàn ông có thể có được một hoặc hai thì có thể thống trị toàn bộ nơi này; nếu có được ba hoặc bốn thì có thể trở thành Tiên Đế một phương; nếu có được mười người đẹp thì có thể trở thành người đứng đầu thế giới.
Lúc đó Ngô Bình nghĩ giọng điệu này không đáng tin, nhưng đồng thời cậu cũng rất tò mò, muốn gặp mười người đẹp trong đó.
Cậu nói: “Tôi cũng mong được gặp cô”.
Tsukishi Sakura: “Hiện giờ tôi đang ở tỉnh lỵ Giang Nam, đến thăm một người bạn thân lúc nhỏ”.
Ngô Bình không hỏi nhiều nói: “Được, vậy tôi sẽ đến tỉnh lỵ một chuyển”.
Cậu cũng có khoảng thời gian không gặp Cổ Thanh Liên rồi, đang muốn đi gặp cô ta.
“Tôi đợi anh trong mái đình cổ “Phi Vân Bích””, đối phương nói.
Cúp điện thoại, Ngô Đại Hưng nói: “Tiểu Bình, con đi gặp bạn sao?”
“Vâng, con phải đi tỉnh lỵ một chuyến, bố mẹ về biệt thự trước đi”, cậu dặn dò tài xế lái chậm một chút, sau đó bước xuống xe.
Tu vi hiện giờ của cậu đã cao hơn trước đây rất nhiều, chỉ trong chốc lát đã đến tỉnh lỵ. Tuy nhiên, cậu không đến Phi Vân Bích ngay mà đến núi Bạch Long trước.
Nếu đã quyết định dời mộ cho ông nội thì cậu phải thu xếp vài việc ở đây trước. Khi bay lên không trung, cậu nhìn thấy ánh lửa lóe lên trên toàn bộ ngọn núi, có đến hàng trăm nơi.
Cậu sửng sốt, giảm độ cao xuống nhìn thử thì thấy có người đang đốt tiền vàng cúng tế người đã khuất.
“Lạ thật, trước đó nghĩa trang đã được sơ tán, sao vẫn có nhiều người đến viếng mộ như vậy?”, cậu cảm thấy hơi bực bội, cảm thấy chuyện này có lẽ có liên quan đến nhà họ Cổ.
Cậu lập tức gọi cho Cổ Thanh Liên, trong điện thoại Cổ Thanh Liên vô cùng vui mừng nói: “Em trai”.
Ngô Bình: “Tại sao bên núi Bạch Long này còn rất nhiều mộ thế này? Chẳng phải bên mua đều đã dọn sạch rồi sao?”
Cổ Thanh Liên thở dài: “Chuyện này vẫn chưa nói với cậu, núi Bạch Long bị chính phủ tỉnh ép buộc thu hồi, nói là muốn khai phá thành nghĩa trang nhân dân”.
Ngô Bình cảm thấy khó tin: “Đất là do tôi bỏ tiền ra mua, thủ tục đầy đủ, họ ép buộc thu hồi sao tôi lại không biết?”
Cổ Thanh Liên: “Tôi cũng mới biết gần đây, mấy ngày trước liên lạc với cậu không được”.
Ngô Bình cười mỉa: “Chính quyền tỉnh xem tôi là quả hồng mềm đấy à”.
Cổ Thanh Liên: “Tôi đã bảo người đi điều tra, biết được vài chuyện. Cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu”.
Ngô Bình: “Tôi đang ở núi Bạch Long, lát nữa đi gặp người của làng Lục Gia”.
Lúc đầu cậu lĩnh hội Thiên Bi và Ngũ Đại từ làng Lục Gia, sau đó nhờ Cổ Thanh Liên đặt chúng ở gần đó. Kể từ đó cậu không đến đó nên muốn nhân cơ hội đi thăm người dân ở làng Lục Gia.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Tôi đang định đi gặp Tịnh Sương, vậy cậu đợi tôi một lát, tôi đến ngay”.
Hai người hẹn nhau ở chỗ nào đó, mười mấy phút sau gặp nhau ở ngã tư thung lũng.
Đã nhiều ngày không gặp, Cổ Thanh Liên càng xinh đẹp hơn. Hôm nay cô ta mặc một chiếc áo gió màu xám xanh nhạt, quàng khăn lụa màu đỏ, tóc được búi cao. Hôm nay cô ta đã dày công trang điểm, vốn dĩ đã là người đẹp cực phẩm, trang điểm lên lại càng xinh đẹp không gì sánh bằng, khiến mắt Ngô Bình sáng lên.
“Để cậu đợi lâu rồi”, cô ta mỉm cười, đi đến khoác tay vào cánh tay Ngô Bình: “Chúng ta đi thôi”.
“Chị Thanh Liên ơi, lần trước tôi đi, vẫn luôn không có thời gian quay lại, chuyện làng Lục Gia đã làm phiền các chị rồi”, Ngô Bình chân thành nói.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Giữa tôi và cậu làm gì khách sáo như thế. Hơn nữa tôi và Lục Tinh Sương là bạn, giúp làng Lục Gia cũng là đương nhiên”.
Cô ta nói cho Ngôi Bình biết sau đó cô ta mất năm ngày mua một ngôi làng để di dời đến thành phố cổ thông qua các mối quan hệ, cơ sở vật chất ở đó đầy đủ, môi trường yên tĩnh, rất thích hợp cho người dân làng Lục Gia sinh sống.
Lúc này hai người đến làng Lục Gia, ngôi làng nằm ở dưới chân một ngọn núi nhỏ, cổng làng có một con sông chảy qua, bên trên có một cây cầu gỗ.
Khung cảnh trong làng rất đẹp, trồng rất nhiều hoa, vệ sinh cũng rất sạch sẽ. Hai người vừa vào làng đã có mấy đứa nhóc vây quanh, một người trong đó nhận ra Cổ Thanh Liên, lập tức nói: “Chị Cổ”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Lục Chuẩn, chị Tinh Sương đâu?”
Thiếu niên tên Lục Chuẩn cười nói: “Chị Tinh Sương đang luyện công trong sân”.
Cổ Thanh Liên gật đầu, đi một căn nhà ở cuối làng với Ngô Bình. Có rất nhiều người trong nhà, có thể thấy Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm đang luyện quyền cước trong đó, còn có một người đàn ông trung niên đang hướng dẫn mọi người ở bên trong.
Ngô Bình vừa xuất hiện, người trong sân đều nhìn sang, người trung niên đó vội đứng lên cung kính nói: “Cậu Ngô”.
Ngô Bình gật đầu hỏi: “Mọi người đã quen với nơi này chưa?”
Người trung niên nói: “Cậu Ngô, nơi này rất tốt, mọi người đều đã quen”.
Lục Tinh Sương vội bước đến cười nói: “Anh Ngô”.
Từ lần trước rời đi, đây vẫn lần đầu tiên Ngô Bình trở lại đây, cậu cười nói: “Tinh Sương, Tiểu Phàm, kỹ năng của hai người luyện không tệ, nhưng có thể làm tốt hơn”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Chúng tôi không có thiên phú như anh Ngô, chỉ có thể cố gắng khổ luyện, năng cao bản thân”.
Ngô Bình gật đầu, cậu lấy một bình nhỏ ra, bên trong có vài giọt thánh lồ, nói: “Tinh Sương, thuốc trong này có thể tăng cường thể chất của các cô, mỗi người một giọt”.
Cậu bảo hai người há miệng ra, đổ cho mỗi người một giọt.
Nước thuốc đi vào cơ thể biến thành năng lượng, hai tay Ngô Bình lần lượt đè vào đỉnh đầu họ, để sức mạnh lớn mạnh đó giúp họ đột phá.
Vài giây sau, hai chị em toát cả mồ hôi, xương cốt cả người phát ra tiếng kêu, đồng thời cơn đau đớn dữ dội lan ra khắp người.
“Chịu đựng một chút”, Ngô Bình nói: “Càng đau thì càng có tác dụng tốt”.
Mười lăm phút sau, Ngô Bình lấy tay ra, để hai người về phòng nghỉ ngơi, tiện thể thay đồ.
Sau khi hai chị em đi, Cổ Thanh Liên ngạc nhiên nói: “Thuốc gì mà thần kỳ thế?”
Ngô Bình đã chuẩn bị sẵn, lấy một bình nhỏ khác ra đưa cho Cổ Thanh Liên, nói: “Trong này có mười giọt, mỗi lần uống một giọt, rất có ích với chị đấy”.
Cổ Thanh Liên giơ hai tay nhận lấy, mặt đầy vẻ ngạc nhiên và vui mừng: “Vậy thì ngại quá”.
Ngô Bình: “Chị đã giúp tôi rất nhiều, chút đồ này có là gì”.
Lúc này trời đã tối hẳn, con cháu nhà họ Lục đều rời đi, hai người được mời vào ngồi trong phòng.
“Chị, nhà họ Âm không gây phiền phức gì nữa chứ?”
Lần trước cậu đã giúp nhà Cổ đánh bại nhà Âm trong một cuộc so tài, nhưng cậu biết nhà Âm có căn cơ, e là sẽ không bỏ qua dễ dàng.
Quả nhiên, Cổ Thanh Liên lo lắng nói: “Nghe nói Âm Ngọc Quỳnh của nhà họ Âm đã gả vào tông môn nhất phẩm ở Tiên Giới, hơn nữa con rể nhà họ Âm là một đệ tử xuất sắc. Bọn tôi nhận được tin tức là đệ tử ưu tú kia sắp đến nhà họ Âm, bố tôi rất lo nhà họ Âm sẽ nhân cơ hội này ra tay”.
Đối với nhà họ Cổ, một tông môn hạng nhất của Tiên Giới là con quái vật bất khả chiến bại, họ không thể không lo lắng.
Chương 2765: Đại Diễn Thánh Nữ
Ngô Bình không để tâm, nói: “Chị nói với bọn họ không cần lo lắng, nếu đệ tử tinh anh kia dám ra tay với nhà họ Cổ, tôi đương nhiên sẽ đứng ra”.
Cổ Thanh Liên yên tâm trong lòng nói: “Em trai, nếu không phải cậu, nhà họ Cổ tôi e rằng đã bị nhà họ Âm tiêu diệt rồi”.
Hai người nói chuyện một lúc, Lục Huyền Phong và mấy nhân vật quan trọng của thôn họ Lục đến thăm hỏi, nói mấy câu với Ngô Bình.
Chẳng mấy chốc, Lục Tinh Sương và Lục Tiểu Phàm quay về, hai người trông có vẻ đã thay đổi rất nhiều, nhưng bọn họ rõ ràng vẫn chưa hiểu rõ, rốt cuộc thân thể mình đã có gì thay đổi.
Lục Tinh Sương nói: “Anh Ngô, tôi cảm thấy thân thể đã thay đổi rất nhiều, nhưng rốt cuộc là ra sao thì tôi cũng không rõ lắm”.
Ngô Bình: “Chuyện này rất đơn giản. Lúc tôi đến, cô đang luyện một bộ chưởng pháp, vừa ra tay thì trong không trung đã xuất hiện bốn bóng bàn tay rồi”.
Lục Tinh Sương cười nói: “Đó là Thiên Huyễn Chưởng do Thanh Liên dạy tôi, chỉ là công lực tôi thấp nên không thể đánh ra được hình bóng khắp trời”.
Cổ Thanh Liên cười nói: “Có thể đánh ra được bốn bóng đã không tệ rồi, như tôi cũng chỉ có thể đánh ra được ba mươi sáu bóng thôi”.
Tuy nói như vậy, nhưng bốn bóng và ba mươi sáu bóng thì đúng là cách biệt một trời một vực.
Ngô Bình: “Cô cứ dùng phương pháp lúc trước, đánh lại một lần nữa cho mọi người xem xem”.
Lục Tinh Sương đến sân viện, người tiến lên trước, bàn tay vung lên, trong không trung bỗng xuất hiện mười bảy cái bóng!
Thấy vậy, Cổ Thanh Liên cũng kinh ngạc: “Tiến bộ rất lớn đấy!”. Cô ấy biết rõ, Thiên Huyễn Chưởng này cứ mỗi ba cái bóng được đánh ra thì uy lực có thể tăng lên gấp đôi so với ban đầu. Cũng có nghĩa, uy lực của Thiên Huyễn Chương do Lục Tinh Sương đánh ra bây giờ so với lúc trước đã tăng mười mấy lần!
Ngô Bình: “Cô dùng sức và vận cộng thì có thể thay đổi được đôi chút”. Nói rồi, cậu tự mình chỉ dẫn, sau đó lại để cô ấy thử lại.
Lần này, hai tay Lục Tinh Sương vung lên, mỗi một bàn tay có thể đánh ra được hai mươi bốn cái bóng! Đây còn là do tu vi của cô ấy có hạn, nếu có tu vi như Cổ Thanh Liên thì chắc chắn đánh ra được nhiều hơn nữa.
Lục Tinh Sương vừa kinh ngạc vừa vui mừng, nói: “Anh Ngô thật lợi hại, chỉ chỉ điểm một chút mà tôi đã tiến bộ được nhiều như vậy rồi!”
Ngô Bình: “Bây giờ tôi dạy mọi người công pháp Thái Hoàng Giáo, mọi người chăm chỉ tu luyện. Đợi sau này có cơ hội thích hợp, tôi sẽ đưa mọi người vào Thái Hoàng Giáo, trở thành đệ tử chân truyền”.
Hai chị em họ vui mừng, liên tục cảm ơn.
Lục Huyền Phong vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cứ mời Ngô Bình dùng tiệc tối.
Nhưng Ngô Bình đã hẹn với Tsukishi Sakura nên chỉ đành đồng ý với bọn họ, một lát nữa lại đến.
Không lâu sau đó, cậu tạm thời rời đi, đến chỗ đã hẹn, đình cổ trên vách đá Phi Vân.
Lúc này, trăng treo đầu cành, trong đình nghỉ mát có một cô gái mặc đồ đỏ, khí chất phi phàm, đang đưa mắt nhìn về phía xa.
Ngô Bình xuất hiện bên cạnh đình cổ, khẽ ho một tiếng, hỏi: “Là cô Tsukishi sao?”
Cô gái quay người, mắt ngọc mày ngài, vẻ ngoài tuyệt thế, cô ấy khẽ khom người nói: “Cậu Ngô”.
Nhìn thấy cô gái này, Ngô Bình đã biết cô ấy không phải bản thân Tsukishi Sakura, tuy hai người trông giống nhau đến chín phần, nhưng khí chất khác biệt quá lớn. Cậu không chỉ từng nhìn thấy bức hình, mà trong tay còn có Mỹ Nhân Phổ, cũng biết rõ vẻ ngoài của Tsukishi Sakura.
Cậu cũng không nói thẳng ra, chỉ nói: “Cô Tsukishi chọn nơi này rất tốt”.
Cô gái cười nói: “Tôi đây ngưỡng mộ anh đã lâu, hôm nay được nhìn thấy tận mắt, đúng là phúc ba đời”.
Thấy cô ấy cứ nói lời khách sáo, Ngô Bình cũng nói theo mấy câu, nhưng sau đó cô gái lại ngồi sát gần Ngô Bình, đôi mắt yêu kiều mê hoặc.
Ngô Bình bỗng nói: “Cô Tsukishi, tôi bỗng nhớ ra có một chuyện quan trọng, xin cáo từ trước”. Nói xong không đợi đối phương lên tiếng thì đã xoay người rời đi.
Cô gái vội nói: “Cậu Ngô…”
Nhưng Ngô Bình đã đi xa, cô ấy có chút thất vọng, thở dài nói: “Chị à, em đã nói là không được làm quá rồi, bây giờ dọa người ta chạy rồi kìa?”
Một cô gái áo trắng khác từ trong bóng tối bên tảng đá bên cạnh bước ra, hai người có vẻ ngoài như thần tiên vậy, cô ấy mới là Tsukishi Sakura thực sự.
Tsukishi Sakura bình thản nói: “Có lẽ anh ta đã nhìn ra được thân phận em, biết em không phải chị”.
Cô gái áo đỏ ngạc nhiên nói: “Chúng ta trông giống nhau như vậy, sao anh ta nhìn ra được chứ?”
“Anh ta từng nhìn qua bức vẽ của chị, nếu vừa nãy tinh thần không loạn thì có lẽ có thể nhìn ra được khác biệt”.
Cô gái áo đỏ: “Chị à, người ra là đệ tử trọng tâm của đại giáo đó, sao chị không gặp mặt với người ta?”
Tsukishi Sakura: “Tuy chị là con gái, nhưng chị khinh thường việc dựa vào đàn ông, chị muốn gì thì sẽ tự mình giành lấy”.
Cô gái áo đỏ thở dài: “Nhưng Minh trưởng lão và giáo chủ đều hy vọng chị và cậu Ngô qua lại thân mật thêm, chị làm như vậy sẽ khiến bọn họ không vui”.
Tsukishi Sakura: “Cho nên chị mới để em thay chị gặp mặt, không ngờ anh ta lại nhìn ra được thủ đoạn này của chị”.
Cô gái áo đỏ chớp mắt: “Chị à, em cảm thấy anh ta không thấy ghét em, chi bằng em thử lại lần nữa?”
Tsukishi Sakura nhìn cô ấy: “Liễu Mỵ, em muốn làm gì, diễn giả thành thật sao?”
Cô gái áo đỏ tên Liễu Mỵ, là Thánh nữ Đại Diễn Giáo, bởi vì cô ấy trông khá giống với Tsukishi Sakura nên hai người bèn kết duyên, trở thành bạn của nhau.
Liễu Mỵ khẽ cười: “Người đàn ông xuất sắc như vậy, chị không cần, thay vì để người khác được lợi chi bằng cứ để em gái là đây hưởng lợi đi”.
Tsukishi Sakura liếc nhìn cô ấy, nói: “Em là Thánh nữ của Đại Diễn Giáo đấy, muốn lấy được em nhất định phải trải qua thử thách nặng nề, em không sợ khiến người ta sợ mà chạy sao?”
Liễu Mỵ khẽ hừ một tiếng: “Chút khó khăn này mà cũng sợ thì không xứng làm người đàn ông của Liễu Mỵ em”.
Tsukishi Sakura khẽ thở dài: “Được thôi, nhưng chị khuyên em đừng đắm chìm quá sâu, con gái chúng ta một khi đã dựa vào đàn ông thì rất dễ bị tổn thương”.
Liễu Mỵ cười nói: “Em nói này, chị à, chị nghĩ quá nhiều rồi. Đi thôi, đến nhà em!”
Tsukishi Sakura: “Rắc rối gia tộc em, có thể giải quyết sao?”
Liễu Mỵ thở dài: “Thử xem sao thôi, cha của người kia là đại lão của Tiên Giới, chưa chắc chịu nể mặt Thánh nữ Đại Diễn Giáo như em đâu, dù sao Thánh nữ Đại Diễn Giáo cũng có đến mười hai người lận”.
Tsukishi Sakura: “Nhưng chỉ có em là dựa vào bản lĩnh trở thành Thánh nữ thôi, những người còn lại đều là dựa vào quan hệ”.
Liễu Mỵ khẽ cười: “Chẳng phải cũng như nhau sao?”
Ngô Bình quay lại thôn họ Lục, ăn uống với mấy người Lục Huyền Phong đến tận đêm khuya. Sau đó, hai người được mời về phòng nghỉ ngơi.
Đến phòng, Ngô Bình mới phát hiện trong này có cả phòng làm việc, phòng khách, nhưng chỉ có một chiếc giường, một chiếc giường rất lớn.
Đôi mắt Cổ Thanh Liên dịu dàng, gương mặt ửng hồng nói: “Em trai, trời không còn sớm nữa, nghỉ ngơi thôi”.
Ngô Bình uống không ít rượu, nhưng cậu rất tỉnh táo, giữa cậu và Cổ Thanh Liên cũng chẳng có bí mật gì, lập tức kéo cô ấy vào lòng.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Bình và Cổ Thanh Liên đều bị tiếng gà gáy đánh thức, bọn họ đã lâu không được ngủ như người thường rồi, chỉ cảm thấy cả người thoải mái.
Ngô Bình nói: “Chị à, hôm nay tôi sẽ dạy chị Thái Hoàng Cửu Chương, đợi tu vi chị tăng lên một chút sẽ vào Kiếm Các tu hành”.
Cổ Thanh Liên vừa kinh ngạc vừa vui mừng: “Em trai, tôi cũng có thể đến Kiếm Các sao?”
Ngô Bình: “Có tôi ở đây, đương nhiên có thể. Mấy ngày tới, tôi luyện chế một vài đan dược, giúp chị nâng cao căn cơ tu hành”.
Tu vi hiện tại của Cổ Thanh Liên không cao, Ngô Bình quyết định giúp cô ấy mở đạo mạch, dùng tất cả thủ đoạn nâng cao tu vi của cô ấy. Bản thân Cổ Thanh Liên đã có tư chất không tệ, có cậu giúp đỡ thì sau này thành tựu chắc chắn rộng mở.
Buổi sáng, Ngô Bình chỉ cho Cổ Thanh Liên và hai chị em Lục Tinh Sương tu hành công pháp Thái Hoàng Giáo. Đến buổi trưa, cậu nhận được điện thoại của Tần Cự Phong.
Hôm qua, anh vừa đến tỉnh thì đã nói mọi chuyện với Tần Cự Phong, bảo anh ta tìm hiểu về chuyện chiếm đất núi Bạch Long.
Tần Cự Phong là người được trọng dụng bên cạnh Đông Vương, mà Đông Vương là người đứng đầu dưới hoàng đế, có anh ta ra mặt thì mấy chuyện nhỏ này có thể được giải quyết nhanh gọn. Thế nhưng, lời của Tần Cự Phong lại khiến Ngô Bình rất bất ngờ.
“Đàn anh, tình hình không đúng lắm! Tôi dùng danh nghĩa của Đông Vương gây áp lực với tỉnh nhưng bọn họ lại cứng rắn không chịu nhượng bộ! Vì thế tôi tìm người điều tra mới biết bọn họ đang làm việc cho một nhân vật lớn của Tiên Giới!”
Bình luận facebook