-
Chương 2760-2761
Chương 2760: Bữa tiệc gia đình đột xuất
Lần trước, để giúp Diệp Ngưng Băng tránh khỏi báo thù, cậu đã giới thiệu cô ta với Kiếm Các, trở thành một đệ tử chân truyền. Kể từ đó, Diệp Ngưng Băng luôn cố gắng tu luyện, cô ta hiểu chỉ có sức mạnh mới có khả năng đánh lại kẻ thù. Thái Hoàng Giáo không thể lúc nào cũng bảo vệ cho cô ta được.
Trong một ngôi nhà cổ trên đỉnh Ngũ Liên, cánh cửa cổ mở ra, Diệp Ngưng Băng bước ra. Cô ta đã thu được rất nhiều trong lần bế quan tu luyện một tháng rưỡi này, cô ta không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn tu luyện được hai kỹ năng giết địch của Thái Hoàng Giáo.
Từ trong bóng tối đi đến nơi sáng, cô ta hơi nheo mắt lại, sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông anh dũng đang đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô ta.
Diệp Ngưng Băng trợn to mắt ngạc nhiên nói: “Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Biết em sắp xuất quan nên anh đã đợi ở đây sắp nửa tiếng rồi”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Em còn tưởng anh quên em luôn rồi”.
Ngô Bình: “Sao có thể, em là sư muội được anh dẫn dắt vào tông môn mà”.
Diệp Ngưng Băng giật mình, Ngô Bình đã nói chuyện Chân Hoàng Tông thách đấu, Diệp Ngưng Băng nói: “Lợi hại, liên tiếp đánh bại hai cao thủ, có anh ở đây, Chân Hoàng Tông sẽ không bao giờ dám đến cửa thách đấu nữa”.
Ngô Bình: “Ngưng Băng, dạo này bên kẻ thù của em có tin tức gì không?”
Đôi mắt Diệp Ngưng Băng lóe lên sát ý, cô ta nói: “Họ biết em gia nhập Thái Hoàng Giáo nên mới nhờ người nhắn lại cho em, nói họ có thể quên đi quá khứ, từ nay nước sông không phạm nước giếng”.
“Em tin lời họ nói à?”, Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng cười nhạo: “Dĩ nhiên là em không tin, sau này chúng chắc chắn sẽ không trắng trợn công kích em. Nhưng chỉ cần có cơ hội, chúng vẫn sẽ tiêu diệt em”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến thế tục một chuyến với em”.
Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Ý sư huynh là?”
Ngô Bình: “Bắt cá, bắt được người muốn đối phó với em ra, sau đó giải quyết một lần, như thế mới có thể ung dung suốt đời”.
Diệp Ngưng Băng hơi khó hiểu: “Sư huynh, thực lực của họ không hề yếu”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi, chúng ta có người trợ giúp”.
Sau đó cậu nói: “Anh Ngưu”.
Bóng dáng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện cách đó không xa, anh ta gật đầu: “Công tử có việc gì cần chỉ nói”.
Diệp Ngưng Băng nhìn Thanh Ngưu, không thể nhìn thấu được tu vi của anh ta.
Ngô Bình: “Thực lực của anh Ngưu không thua kém gì sư tôn của anh”.
Diệp Ngưng Băng kinh ngạc, thực lực không thua kém gì Kiếm Đạo Chí Tôn, anh ta là ai?
Hai người bàn bạc kế hoạch, nói với mọi người một tiếng rồi quay trở lại thế tục thông qua trận pháp dịch chuyển.
Lần này ra ngoài sắp được một tháng rồi, Ngô Bình cũng không yên tâm trong nhà, cũng cần kịp thời chạy về.
Họ về đến Trung Châu trước, Diệp Ngưng Băng cũng tạm thời vào biệt thự Hoàng Long.
Về đến nhà, Ngô Bình mới nhận ra Mộc Băng Thiền cũng đang ở Trung Châu, mấy ngày nay đều ở cùng Hàn Băng Nghiên, hai người đã trở thành bạn tốt chuyện gì cũng tâm sự với nhau từ lâu.
Ngô Bình đang nghĩ dẫn Diệp Ngưng Băng và Mộc Băng Thiền đi dạo quanh các điểm tham quan ở Trung Châu nhưng lại có người đến thăm.
Người đến là người quen, trưởng lão Minh Duệ ở Thiên Trần Giáo.
Ngô Bình rất khách sáo mời đối phương vào nhà, bảo người pha trà ngon nhất để tiếp đãi, cười nói: “Trưởng lão Minh, ngọn gió nào đưa ông đến đây?”
Minh Duệ còn khách sáo hơn lần trước, ông ta nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghe nói về chuyện cậu ở Thái Hoàng Giáo, nghe nói một mình cậu có thể trấn áp được hai vị cao thủ của Chân Hoàng Tông, còn hấp thụ một tia vận khí của Chân Hoàng Tiên Giới, đúng là lợi hại, tôi quả thật rất khâm phục”.
Ngô Bình: “Không đáng nhắc đến”.
Nói chuyện vài câu, Minh Duệ cười nói: “Cậu Ngô, trước đó tôi đã nói bảo một trong bốn người đẹp mà tôi dạy – Nguyệt Thành Thanh Anh đến gặp cậu, nhưng nó vẫn luôn bế quan, mãi đến gần đây mới xuất quan. Tôi đã sắp xếp cho nó tối nay đến biệt thự Hoàng Long”.
Sở dĩ Ngô Bình muốn gặp người phụ nữ này chỉ là vì cô ta là một người xinh đẹp trong danh sách mỹ nữ, nếu không như vậy thì cậu cũng sẽ không đưa ra yêu cầu đó. Nhưng bảo người khác đến tận nhà, cậu cảm thấy hơi bất lịch sự, nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn nên hẹn một chỗ khác đi, hơn nữa không nhất thiết phải ở Trung Châu”.
Minh Duệ cười nói: “Đều được, lát nữa tôi sẽ bảo lại với nó”.
Nói thêm vài câu, Minh Duệ đứng dậy tạm biệt.
Ra khỏi biệt thự Hoàng Long, một bóng người xuất hiện bên cạnh ông ta, đi theo ông ta, bóng người nói: “Trưởng lão, tôi nghe nói Lâm Tôn đã thích Nguyệt Thành Thanh Anh, nếu chúng ta làm thế, có phải sẽ gây ra xung đột giữa hai bên không?”
Mình Duệ bình tĩnh nói: “Xảy ra xung đột thì sao? Nếu Ngô Bình không thể trấn áp Lâm Tôn thì không đáng để chúng ta đâm đầu vào, mà Lâm Tôn cũng có thể rèn luyện được. Nếu cậu ta có thể trấn áp Lâm Tôn, chứng tỏ là sự đầu tư của chúng ta đáng giá. Hơn nữa, cuối cùng chúng ta vẫn phải xem Nguyệt Thành Thanh Anh lựa chọn thế nào”.
Bóng người: “Mắt nhìn của Nguyệt Thành Thanh Anh cực kỳ cao, không biết cô ta có ghét bỏ sự sắp xếp của trưởng lão không”.
Minh Duệ: “Nguyệt Thành Thanh Anh là người thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”.
Sau khi tiễn Minh Duệ đi, Ngô Bình đi đến chỗ nơi bố mẹ cậu ở, gần đây hai người thường xuyên ra ngoài chơi, mấy ngày nay hiếm khi ở nhà.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, con đến đúng lúc lắm. Ngô Cường gọi điện đến nói tối nay có bữa tiệc gia đình. Chúng ta đã lâu không về bên đó, đang bàn bạc xem có nên đi hay không”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, kể từ lần trước bố con Ngô Soái đến nhà gây chuyện, cậu ra tay dạy cho Ngô Soái một bài học, gia đình này đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám đến gây rắc rối nữa.
“Tiệc gia đình? Họ muốn làm gì?”, Ngô Bình lập tức cảm thấy tiệc gia đình này không đơn giản.
Ngô Đại Hưng lắc đầu: “Trên điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nhắc một câu đến việc tôi muốn dời mộ của ông nội con đi. Nhưng theo sự hiểu biết của bố về nó, chắc chắn bây giờ nó đã chiếm thế thượng phong, bảo chúng ta về chỉ để khoe khoang thôi”.
Ngô Bình bật cười: “Người ăn không ngồi rồi như Ngô Cường có thể làm được cái gì ạ?”
Ngô Đại Hưng: “Ai biết, tóm lại bố cảm thấy nó nói chuyện rất tự tin”.
Ngô Bình bỗng cảm thấy hứng thú: “Vậy chúng ta về xem sao, con cũng muốn biết hai bố con này muốn giở trò gì. Hơn nữa dời mộ là chuyện lớn, bố là con trai cả, chuyện này nhất định phải do bố quyết định, không đến lượt Ngô Cường ra mặt”.
Ngô Đại Hưng cũng nghĩ như vậy, nhớ lại tuổi thơ của mình, mặc dù cha rất nghiêm khắc với ông ấy, nhưng dưới sự nghiêm khắc là tình yêu của một người cha. Nhưng cha ông mất sớm, từ nhỏ ông đã mất đi tình yêu của cha. Hơn nữa, gần đây còn là lễ Trung Nguyên, ông ấy cũng muốn đến mộ của cha để thắp một nến hương.
Cả nhà bàn bạc xong, quyết định tham gia bữa tiệc gia đình này.
Một phần của làng Thành Trung nhà họ Ngô ở đã bị phá bỏ, nhưng vẫn còn một phần sân kiểu cổ, bây giờ có không ít người già sống trong này.
Lúc này trong một căn nhà trong làng Thành Trung, Ngô Cường đang long trọng tiếp đón một vị khách quý.
Trong đại sảnh, bố con Ngô Soái và Ngô Cường ngồi ở phía dưới, bên cạnh có mấy anh em họ Ngô. Bên cạnh Ngô Soái còn có một người ông thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, lúc nhìn mọi người trong bàn, ánh mắt anh ta không giấu được sự khinh thường.
Ngô Soái nịnh nọt nói: “Sư huynh, ở đây không có gì tốt có thể chiêu đãi anh, tôi đã mời đầu bếp giỏi nhất ở đây chuẩn bị những món ăn này, anh có thể nếm thử xem”.
Chàng thanh niên bề ngoài như đầu trâu mặt ngựa, cằm để râu, “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngô Soái, được tôi dẫn dắt giới thiệu, bây giờ cậu đã là đệ tử ký danh của Huyết Đao Tông, đừng xem thường Huyết Đao Tông, vừa công bố thân phận này của cậu thì chủ tịch thành phố của cũng phải cung kính với cậu ấy chứ. Dù sao, chúng tôi cũng là hậu duệ của Tiên Môn, người phàm đó nhìn thấy chúng tôi thì phải cẩn thận, cố gắng lấy lòng bọn tôi. Thế nên sau này Ngô Soái cậu là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Trung Châu này, đừng đánh giá thấp bản thân”.
Chương 2761: Đệ tử ký danh
Ngô Soái vội gật đầu: “Đúng, đúng rồi, Ôn sư huynh, sau này tiểu đệ nhờ cả vào huynh đấy”.
Anh ta rót rượu cho người đàn ông, người đàn ông uống cạn một hơi, nói: “Trước đây cậu nói với tôi, ông anh họ con nhà bác cậu rất ngông cuồng, còn từng đánh cậu hả?”
Nhắc đến Ngô Bình, Ngô Soái liền nói với vẻ mặt căm hận: “Đúng thế, anh ta rất ngông cuồng, nghĩ rằng mình biết chút quyền cước, có chút tiền thì đè đầu cưỡi cổ cả nhà tôi. Sư huynh, lát nữa anh ta cũng sẽ qua đây, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì mới là người giỏi còn có người giỏi hơn”.
Thanh niên đó tên Ôn Nại Lương, anh ta cười hehe: “Chuyện nhỏ, nếu lát nữa cậu ta đến, sư huynh sẽ chống lưng cho cậu. Khi trước cậu ta đánh cậu thế nào thì cậu cứ đánh lại gấp mười lần”.
Ngô Soái vui mừng: “Cảm ơn sư huynh”.
Lúc này, rất nhiều người có mặt mũi của tộc Ngô Thị trong thôn đã nối đuôi nhau đến nhà Ngô Cường. Họ được Ngô Cường mời đến để chứng kiến thời khắc vinh quang khi con trai Ngô Soái trở thành đệ tử tiên gia. Bây giờ anh ta đã không còn xem Ngô Bình ra gì nữa, một tên nhóc với chút tiền lẻ có gì hay ho đâu, có thể bì được với tiên gia sao?
Lúc này Ngô Cường đứng trong nhà, lòng đầy kiêu ngạo, giọng điệu tự hào, cảm thấy xóm giềng ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và sùng bái. Ông ta nhiệt tình lấy ra bao thuốc lá giá hai trăm tệ mời mọi người.
Bỗng dưng, có một chiếc xe dừng bên ngoài cửa, tài xế mở cửa để Ngô Bình và bố mẹ bước xuống xe.
Bà con xóm giềng nhìn thấy Ngô Bình thì mắt ai nấy cũng sáng lên, mấy bác trung niên lập tức bước qua, nhiệt tình chào hỏi Ngô Đại Hưng.
Suy nghĩ của người bình thường rất đơn giản, cứ ai có tiền thì sẽ có thế, sẽ đáng để họ kết bạn, rút ngắn quan hệ. Tên tuổi của Ngô Đại Hưng đã sớm vang danh khắp thôn cũng như những vùng lân cận, nắm trong tay công ty taxi lớn nhất , mỗi năm kiếm được mấy trăm triệu, thậm chí là mấy tỷ, ông chủ lớn như thế đáng tin hơn nhiều so với đệ tử tiên gia gì gì đó, dù sao thì tiên gia có giàu hơn được Ngô Đại Hưng không?
Ngô Đại Hưng cười, chào hỏi mọi người, Ngô Bình đi phía sau. Cậu không quen biết những người này nên chỉ có thể gật đầu chào, Ngô Đại Hưng bảo cậu chào gì thì cậu chào nấy.
Sau một hồi chào chú, chào bác, chào ông, cuối cùng họ cũng vào nhà.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, nắng chiếu lên mặt Ngô Cường, trông ông ta có vẻ rất khó chịu, hôm nay anh ta mới là nhân vật chính, Ngô Đại Hưng có tư cách gì mà nhận được sự kính trọng của mọi người, ông ta xứng sao?
“Khặc khặc!”
Ông ta tằng hắng một tiếng lớn, cố tình tỏ vẻ như lúc này mới nhìn thấy Ngô Đại Hưng, ngẩng cao đầu bước qua: “Anh cả đến rồi, ngồi bên ngoài trước đã, bên trong có khách quý, thân phận của anh và Ngô Bình không thích hợp vào ngồi chung với khách”.
Ngô Bình thấy trong sân có đặt ba chiếc bàn, rất nhiều hàng xóm ngồi ở đó, trên bàn bày rất nhiều trái cây, điểm tâm, trà và thuốc lá.
Ngô Bình nói: “Chú hai, tiệc hôm nay lớn thật đấy, mời cả thôn đến ăn tiệc luôn sao?”
Ngô Cường nói: “Ngô Bình, chắc con vẫn chưa biết, bây giờ Ngô Soái đã là đệ tử tiên gia, bà con hàng xóm đều đến chúc mừng đấy”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết Ngô Soái không có tư chất gì, dù miễn cưỡng tu luyện thì cũng chỉ làm lính, không có tiền đồ gì.
“Vậy sao? Vậy xin chúc mừng”. Cậu nói.
Ngô Cường thấy Ngô Bình phản ứng bình thường, không có chút kích động thì rất thất vọng, không đúng, chẳng phải tên nhóc này nên rất bất ngờ, rất ngưỡng mộ mới đúng sao? Tại sao cậu ta lại chẳng có phản ứng gì thế kia? Lẽ nào cậu ta không hiểu gì về địa vị của người tu tiên sao?”
Ông ta đang định giải thích với Ngô Bình thì xe của cô Ngô Bình đến, bà ấy và chồng đi cùng với em họ Trương Bân.
Trương Bân nhìn quanh, chào hỏi mấy người Ngô Đại Hưng xong thì cười hehe đến bên cạnh Ngô Bình, nói: “Anh Bình, có chuyện gì thế, mở tiệc lớn dữ vậy?
Ngô Bình: “Ngô Soái được vào tông môn, đang làm tiệc chúc mừng”. Trương Bân ngây ra: “Tông môn là gì?”
Ngô Cường “hứ” một tiếng: “Tiểu Bân, con đừng nên học võ thì hơn, tông môn là truyền thừa của tiên gia, bên trong toàn là tiên nhân. Tiên nhân đi mây về gió, chỉ đá hóa vàng, không gì là không làm được”.
Trương Bân “ồ” một tiếng, anh ta thật sự không biết nhiều về lĩnh vực này, cũng không có hứng thú tìm hiểu, anh ta lập tức hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, gần đây có một trò chơi rất hot, anh đã chơi chưa?”
“Vậy sao? Trò gì thế?”. Hai người họ tìm được chủ đề chung thì lập tức dạt qua một bên nói chuyện.
Ngô Cường rất bất lực, ông ta muốn ra vẻ nhưng ngặt nỗi người ta lại không cảm nhận được thứ mà ông ta đang tự hào, vậy thì khó xử rồi.
Ngô Cường không cho hai nhà vào nhà ngồi, cậu và nhà cô cậu chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Cô cậu còn mang đến rất nhiều quà, nhưng Ngô Cường lại không thèm nhìn đến, chỉ tùy tiện chỉ vào khoảng không bên cạnh và nói: “Đặt đó đi”.
Trương Bảo Tùng là con rể nhà họ Ngô, thấy cảnh đó thì cảm thấy hơi mất mặt, ngồi một mình trong góc hút thuốc, cô cậu liền vội qua khuyên bảo.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Trương Bân một lúc thì biết hiện giờ anh ta vẫn chưa đi làm, đã có bạn gái và bạn gái cũng đã sống ở nhà anh ta, ngày nào cũng chơi điện tử với nhau, hôm nào tâm trạng tốt thì đến quán giúp đỡ.
Ngô Bình không thấy cách làm của Trương Bân có gì không thỏa đáng, dù sao thì nhờ có sự giúp đỡ của anh ta, việc làm ăn của quán rất đắt, đương nhiên Trương Bân cũng sẽ không thiếu tiền tiêu. Hơn nữa, dăm ba ngày bố Trương Bân lại chuyển tiền cho anh ta, còn cho anh ta hai căn nhà, hai chiếc siêu xe. Như chiếc xe đang đậu bên ngoài kia cũng đáng giá một triệu tám trăm ngàn tệ.
Lúc này, Ngô Soái ở trong nhà đã nghe thấy tiếng Ngô Bình nhưng lại cố tình không ra ngoài, đợi một lát sau mới đứng dậy và đi ra.
Anh ta đứng ở cửa, hướng về phía Ngô Bình khi cậu đang đứng nói chuyện với Trương Bân, gọi: “Ngô Bình”.
Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Soái, khó chịu hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Ngô Soái giận dữ: “Anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi sao? Có biết thân phận bây giờ của tôi sao?”
Ngô Bình buồn cười, hỏi: “Vậy cậu có thân phận gì?”
Ngô Soái tự hào, nói: “Đệ tử Huyết Đao tông”.
Huyết Đao tông? Ngô Bình không có ấn tượng nên hỏi: “Chưa từng nghe qua. Huyết Đao tông ở tiên giới nào? Là tông môn hạng mấy?”
“Anh cũng biết đôi chút đấy”. Lúc này, lại có một người từ trong nhà bước ra, dáng vẻ không đàng hoàng, đấy là Ôn Nại Lương, một đệ tử chân truyền của Huyết Đao môn.
Ngô Bình có Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, người khác không nhìn ra được tu vi của cậu, nhìn qua chỉ nghĩ cậu là một người bình thường, không có tu vi gì hết.
Ôn Nại Lương nói: “Huyết Đao tông là tông môn hạng hai”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là môn phái lớn nào ghê gớm lắm, thì ra là một tông môn nhị phẩm cỏn con. Nếu tôi đoán không sai thì chắc cậu chỉ là một đệ tử chạy vặt bình thường thôi đúng không?”
Ngô Soái tức anh ách: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi không phải đệ tử chạy vặt bình thường đâu nhé, tôi là đệ tử ký danh đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là đệ tử ký danh, cũng chỉ là nhờ quan hệ thôi, đến cả tài nguyên của tông môn cũng khó có được, đừng nói gì đến tu luyện. Tôi nói cậu nghe Ngô Soái, chắc không phải cậu đã bị người trước mặt này lừa rồi đấy chứ?”
Tim Ngô Soái đập mạnh, đúng là vì thân phận đệ tử ký danh này, anh ta đã cho Ôn Nại Lương không ít lợi ích, thậm chí còn dâng cả bảo vật có được nhiều năm trước cho anh ta.
Ôn Nại Lương nghe Ngô Bình nói như thế thì mặt sầm xuống, nói: “Người phàm vô tri, cậu thì hiểu cái gì, dám ở đây nói vớ vẩn, khơi chuyện thị phi”.
Anh ta rất tức giận, đưa tay chỉ về phía Ngô Bình, mặt đất liền xuất hiện một chiếc bóng, chạy về phía lòng bàn chân Ngô Bình.
Đấy là một loại bí thuật, tên là Xuyên Tâm Thích, có thể biến bí lực thành vũ khí, xuyên qua lòng bàn chân, tiến thẳng đến tim và giết chết đối thủ.
Ngô Bình thấy đối phương ra tay là muốn giết người ngay thì bình thản nói với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu anh đã muốn chết thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
Lần trước, để giúp Diệp Ngưng Băng tránh khỏi báo thù, cậu đã giới thiệu cô ta với Kiếm Các, trở thành một đệ tử chân truyền. Kể từ đó, Diệp Ngưng Băng luôn cố gắng tu luyện, cô ta hiểu chỉ có sức mạnh mới có khả năng đánh lại kẻ thù. Thái Hoàng Giáo không thể lúc nào cũng bảo vệ cho cô ta được.
Trong một ngôi nhà cổ trên đỉnh Ngũ Liên, cánh cửa cổ mở ra, Diệp Ngưng Băng bước ra. Cô ta đã thu được rất nhiều trong lần bế quan tu luyện một tháng rưỡi này, cô ta không chỉ nâng cao cảnh giới mà còn tu luyện được hai kỹ năng giết địch của Thái Hoàng Giáo.
Từ trong bóng tối đi đến nơi sáng, cô ta hơi nheo mắt lại, sau đó cô ta nhìn thấy một người đàn ông anh dũng đang đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười nhìn cô ta.
Diệp Ngưng Băng trợn to mắt ngạc nhiên nói: “Ngô Bình”.
Ngô Bình: “Biết em sắp xuất quan nên anh đã đợi ở đây sắp nửa tiếng rồi”.
Diệp Ngưng Băng cười nói: “Em còn tưởng anh quên em luôn rồi”.
Ngô Bình: “Sao có thể, em là sư muội được anh dẫn dắt vào tông môn mà”.
Diệp Ngưng Băng giật mình, Ngô Bình đã nói chuyện Chân Hoàng Tông thách đấu, Diệp Ngưng Băng nói: “Lợi hại, liên tiếp đánh bại hai cao thủ, có anh ở đây, Chân Hoàng Tông sẽ không bao giờ dám đến cửa thách đấu nữa”.
Ngô Bình: “Ngưng Băng, dạo này bên kẻ thù của em có tin tức gì không?”
Đôi mắt Diệp Ngưng Băng lóe lên sát ý, cô ta nói: “Họ biết em gia nhập Thái Hoàng Giáo nên mới nhờ người nhắn lại cho em, nói họ có thể quên đi quá khứ, từ nay nước sông không phạm nước giếng”.
“Em tin lời họ nói à?”, Ngô Bình hỏi.
Diệp Ngưng Băng cười nhạo: “Dĩ nhiên là em không tin, sau này chúng chắc chắn sẽ không trắng trợn công kích em. Nhưng chỉ cần có cơ hội, chúng vẫn sẽ tiêu diệt em”.
Ngô Bình gật đầu: “Anh đến thế tục một chuyến với em”.
Diệp Ngưng Băng sửng sốt: “Ý sư huynh là?”
Ngô Bình: “Bắt cá, bắt được người muốn đối phó với em ra, sau đó giải quyết một lần, như thế mới có thể ung dung suốt đời”.
Diệp Ngưng Băng hơi khó hiểu: “Sư huynh, thực lực của họ không hề yếu”.
Ngô Bình: “Yên tâm đi, chúng ta có người trợ giúp”.
Sau đó cậu nói: “Anh Ngưu”.
Bóng dáng Thanh Ngưu bỗng xuất hiện cách đó không xa, anh ta gật đầu: “Công tử có việc gì cần chỉ nói”.
Diệp Ngưng Băng nhìn Thanh Ngưu, không thể nhìn thấu được tu vi của anh ta.
Ngô Bình: “Thực lực của anh Ngưu không thua kém gì sư tôn của anh”.
Diệp Ngưng Băng kinh ngạc, thực lực không thua kém gì Kiếm Đạo Chí Tôn, anh ta là ai?
Hai người bàn bạc kế hoạch, nói với mọi người một tiếng rồi quay trở lại thế tục thông qua trận pháp dịch chuyển.
Lần này ra ngoài sắp được một tháng rồi, Ngô Bình cũng không yên tâm trong nhà, cũng cần kịp thời chạy về.
Họ về đến Trung Châu trước, Diệp Ngưng Băng cũng tạm thời vào biệt thự Hoàng Long.
Về đến nhà, Ngô Bình mới nhận ra Mộc Băng Thiền cũng đang ở Trung Châu, mấy ngày nay đều ở cùng Hàn Băng Nghiên, hai người đã trở thành bạn tốt chuyện gì cũng tâm sự với nhau từ lâu.
Ngô Bình đang nghĩ dẫn Diệp Ngưng Băng và Mộc Băng Thiền đi dạo quanh các điểm tham quan ở Trung Châu nhưng lại có người đến thăm.
Người đến là người quen, trưởng lão Minh Duệ ở Thiên Trần Giáo.
Ngô Bình rất khách sáo mời đối phương vào nhà, bảo người pha trà ngon nhất để tiếp đãi, cười nói: “Trưởng lão Minh, ngọn gió nào đưa ông đến đây?”
Minh Duệ còn khách sáo hơn lần trước, ông ta nói: “Cậu Ngô, tôi đã nghe nói về chuyện cậu ở Thái Hoàng Giáo, nghe nói một mình cậu có thể trấn áp được hai vị cao thủ của Chân Hoàng Tông, còn hấp thụ một tia vận khí của Chân Hoàng Tiên Giới, đúng là lợi hại, tôi quả thật rất khâm phục”.
Ngô Bình: “Không đáng nhắc đến”.
Nói chuyện vài câu, Minh Duệ cười nói: “Cậu Ngô, trước đó tôi đã nói bảo một trong bốn người đẹp mà tôi dạy – Nguyệt Thành Thanh Anh đến gặp cậu, nhưng nó vẫn luôn bế quan, mãi đến gần đây mới xuất quan. Tôi đã sắp xếp cho nó tối nay đến biệt thự Hoàng Long”.
Sở dĩ Ngô Bình muốn gặp người phụ nữ này chỉ là vì cô ta là một người xinh đẹp trong danh sách mỹ nữ, nếu không như vậy thì cậu cũng sẽ không đưa ra yêu cầu đó. Nhưng bảo người khác đến tận nhà, cậu cảm thấy hơi bất lịch sự, nghĩ một lúc rồi nói: “Vẫn nên hẹn một chỗ khác đi, hơn nữa không nhất thiết phải ở Trung Châu”.
Minh Duệ cười nói: “Đều được, lát nữa tôi sẽ bảo lại với nó”.
Nói thêm vài câu, Minh Duệ đứng dậy tạm biệt.
Ra khỏi biệt thự Hoàng Long, một bóng người xuất hiện bên cạnh ông ta, đi theo ông ta, bóng người nói: “Trưởng lão, tôi nghe nói Lâm Tôn đã thích Nguyệt Thành Thanh Anh, nếu chúng ta làm thế, có phải sẽ gây ra xung đột giữa hai bên không?”
Mình Duệ bình tĩnh nói: “Xảy ra xung đột thì sao? Nếu Ngô Bình không thể trấn áp Lâm Tôn thì không đáng để chúng ta đâm đầu vào, mà Lâm Tôn cũng có thể rèn luyện được. Nếu cậu ta có thể trấn áp Lâm Tôn, chứng tỏ là sự đầu tư của chúng ta đáng giá. Hơn nữa, cuối cùng chúng ta vẫn phải xem Nguyệt Thành Thanh Anh lựa chọn thế nào”.
Bóng người: “Mắt nhìn của Nguyệt Thành Thanh Anh cực kỳ cao, không biết cô ta có ghét bỏ sự sắp xếp của trưởng lão không”.
Minh Duệ: “Nguyệt Thành Thanh Anh là người thông minh, nó sẽ đưa ra lựa chọn đúng đắn”.
Sau khi tiễn Minh Duệ đi, Ngô Bình đi đến chỗ nơi bố mẹ cậu ở, gần đây hai người thường xuyên ra ngoài chơi, mấy ngày nay hiếm khi ở nhà.
Nhìn thấy Ngô Bình, Ngô Đại Hưng vội nói: “Tiểu Bình, con đến đúng lúc lắm. Ngô Cường gọi điện đến nói tối nay có bữa tiệc gia đình. Chúng ta đã lâu không về bên đó, đang bàn bạc xem có nên đi hay không”.
Ngô Bình cảm thấy kỳ lạ, kể từ lần trước bố con Ngô Soái đến nhà gây chuyện, cậu ra tay dạy cho Ngô Soái một bài học, gia đình này đã trở nên thành thật hơn rất nhiều, không dám đến gây rắc rối nữa.
“Tiệc gia đình? Họ muốn làm gì?”, Ngô Bình lập tức cảm thấy tiệc gia đình này không đơn giản.
Ngô Đại Hưng lắc đầu: “Trên điện thoại cũng không nói nhiều, chỉ nhắc một câu đến việc tôi muốn dời mộ của ông nội con đi. Nhưng theo sự hiểu biết của bố về nó, chắc chắn bây giờ nó đã chiếm thế thượng phong, bảo chúng ta về chỉ để khoe khoang thôi”.
Ngô Bình bật cười: “Người ăn không ngồi rồi như Ngô Cường có thể làm được cái gì ạ?”
Ngô Đại Hưng: “Ai biết, tóm lại bố cảm thấy nó nói chuyện rất tự tin”.
Ngô Bình bỗng cảm thấy hứng thú: “Vậy chúng ta về xem sao, con cũng muốn biết hai bố con này muốn giở trò gì. Hơn nữa dời mộ là chuyện lớn, bố là con trai cả, chuyện này nhất định phải do bố quyết định, không đến lượt Ngô Cường ra mặt”.
Ngô Đại Hưng cũng nghĩ như vậy, nhớ lại tuổi thơ của mình, mặc dù cha rất nghiêm khắc với ông ấy, nhưng dưới sự nghiêm khắc là tình yêu của một người cha. Nhưng cha ông mất sớm, từ nhỏ ông đã mất đi tình yêu của cha. Hơn nữa, gần đây còn là lễ Trung Nguyên, ông ấy cũng muốn đến mộ của cha để thắp một nến hương.
Cả nhà bàn bạc xong, quyết định tham gia bữa tiệc gia đình này.
Một phần của làng Thành Trung nhà họ Ngô ở đã bị phá bỏ, nhưng vẫn còn một phần sân kiểu cổ, bây giờ có không ít người già sống trong này.
Lúc này trong một căn nhà trong làng Thành Trung, Ngô Cường đang long trọng tiếp đón một vị khách quý.
Trong đại sảnh, bố con Ngô Soái và Ngô Cường ngồi ở phía dưới, bên cạnh có mấy anh em họ Ngô. Bên cạnh Ngô Soái còn có một người ông thanh niên trẻ tuổi, ánh mắt đầy vẻ kiêu ngạo, lúc nhìn mọi người trong bàn, ánh mắt anh ta không giấu được sự khinh thường.
Ngô Soái nịnh nọt nói: “Sư huynh, ở đây không có gì tốt có thể chiêu đãi anh, tôi đã mời đầu bếp giỏi nhất ở đây chuẩn bị những món ăn này, anh có thể nếm thử xem”.
Chàng thanh niên bề ngoài như đầu trâu mặt ngựa, cằm để râu, “ừ” một tiếng rồi nói: “Ngô Soái, được tôi dẫn dắt giới thiệu, bây giờ cậu đã là đệ tử ký danh của Huyết Đao Tông, đừng xem thường Huyết Đao Tông, vừa công bố thân phận này của cậu thì chủ tịch thành phố của cũng phải cung kính với cậu ấy chứ. Dù sao, chúng tôi cũng là hậu duệ của Tiên Môn, người phàm đó nhìn thấy chúng tôi thì phải cẩn thận, cố gắng lấy lòng bọn tôi. Thế nên sau này Ngô Soái cậu là nhân vật tầm cỡ ở thành phố Trung Châu này, đừng đánh giá thấp bản thân”.
Chương 2761: Đệ tử ký danh
Ngô Soái vội gật đầu: “Đúng, đúng rồi, Ôn sư huynh, sau này tiểu đệ nhờ cả vào huynh đấy”.
Anh ta rót rượu cho người đàn ông, người đàn ông uống cạn một hơi, nói: “Trước đây cậu nói với tôi, ông anh họ con nhà bác cậu rất ngông cuồng, còn từng đánh cậu hả?”
Nhắc đến Ngô Bình, Ngô Soái liền nói với vẻ mặt căm hận: “Đúng thế, anh ta rất ngông cuồng, nghĩ rằng mình biết chút quyền cước, có chút tiền thì đè đầu cưỡi cổ cả nhà tôi. Sư huynh, lát nữa anh ta cũng sẽ qua đây, tôi sẽ cho anh ta biết cái gì mới là người giỏi còn có người giỏi hơn”.
Thanh niên đó tên Ôn Nại Lương, anh ta cười hehe: “Chuyện nhỏ, nếu lát nữa cậu ta đến, sư huynh sẽ chống lưng cho cậu. Khi trước cậu ta đánh cậu thế nào thì cậu cứ đánh lại gấp mười lần”.
Ngô Soái vui mừng: “Cảm ơn sư huynh”.
Lúc này, rất nhiều người có mặt mũi của tộc Ngô Thị trong thôn đã nối đuôi nhau đến nhà Ngô Cường. Họ được Ngô Cường mời đến để chứng kiến thời khắc vinh quang khi con trai Ngô Soái trở thành đệ tử tiên gia. Bây giờ anh ta đã không còn xem Ngô Bình ra gì nữa, một tên nhóc với chút tiền lẻ có gì hay ho đâu, có thể bì được với tiên gia sao?
Lúc này Ngô Cường đứng trong nhà, lòng đầy kiêu ngạo, giọng điệu tự hào, cảm thấy xóm giềng ai cũng nhìn mình bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ và sùng bái. Ông ta nhiệt tình lấy ra bao thuốc lá giá hai trăm tệ mời mọi người.
Bỗng dưng, có một chiếc xe dừng bên ngoài cửa, tài xế mở cửa để Ngô Bình và bố mẹ bước xuống xe.
Bà con xóm giềng nhìn thấy Ngô Bình thì mắt ai nấy cũng sáng lên, mấy bác trung niên lập tức bước qua, nhiệt tình chào hỏi Ngô Đại Hưng.
Suy nghĩ của người bình thường rất đơn giản, cứ ai có tiền thì sẽ có thế, sẽ đáng để họ kết bạn, rút ngắn quan hệ. Tên tuổi của Ngô Đại Hưng đã sớm vang danh khắp thôn cũng như những vùng lân cận, nắm trong tay công ty taxi lớn nhất , mỗi năm kiếm được mấy trăm triệu, thậm chí là mấy tỷ, ông chủ lớn như thế đáng tin hơn nhiều so với đệ tử tiên gia gì gì đó, dù sao thì tiên gia có giàu hơn được Ngô Đại Hưng không?
Ngô Đại Hưng cười, chào hỏi mọi người, Ngô Bình đi phía sau. Cậu không quen biết những người này nên chỉ có thể gật đầu chào, Ngô Đại Hưng bảo cậu chào gì thì cậu chào nấy.
Sau một hồi chào chú, chào bác, chào ông, cuối cùng họ cũng vào nhà.
Lúc này mặt trời vẫn chưa lặn, nắng chiếu lên mặt Ngô Cường, trông ông ta có vẻ rất khó chịu, hôm nay anh ta mới là nhân vật chính, Ngô Đại Hưng có tư cách gì mà nhận được sự kính trọng của mọi người, ông ta xứng sao?
“Khặc khặc!”
Ông ta tằng hắng một tiếng lớn, cố tình tỏ vẻ như lúc này mới nhìn thấy Ngô Đại Hưng, ngẩng cao đầu bước qua: “Anh cả đến rồi, ngồi bên ngoài trước đã, bên trong có khách quý, thân phận của anh và Ngô Bình không thích hợp vào ngồi chung với khách”.
Ngô Bình thấy trong sân có đặt ba chiếc bàn, rất nhiều hàng xóm ngồi ở đó, trên bàn bày rất nhiều trái cây, điểm tâm, trà và thuốc lá.
Ngô Bình nói: “Chú hai, tiệc hôm nay lớn thật đấy, mời cả thôn đến ăn tiệc luôn sao?”
Ngô Cường nói: “Ngô Bình, chắc con vẫn chưa biết, bây giờ Ngô Soái đã là đệ tử tiên gia, bà con hàng xóm đều đến chúc mừng đấy”.
Ngô Bình hơi bất ngờ, cậu biết Ngô Soái không có tư chất gì, dù miễn cưỡng tu luyện thì cũng chỉ làm lính, không có tiền đồ gì.
“Vậy sao? Vậy xin chúc mừng”. Cậu nói.
Ngô Cường thấy Ngô Bình phản ứng bình thường, không có chút kích động thì rất thất vọng, không đúng, chẳng phải tên nhóc này nên rất bất ngờ, rất ngưỡng mộ mới đúng sao? Tại sao cậu ta lại chẳng có phản ứng gì thế kia? Lẽ nào cậu ta không hiểu gì về địa vị của người tu tiên sao?”
Ông ta đang định giải thích với Ngô Bình thì xe của cô Ngô Bình đến, bà ấy và chồng đi cùng với em họ Trương Bân.
Trương Bân nhìn quanh, chào hỏi mấy người Ngô Đại Hưng xong thì cười hehe đến bên cạnh Ngô Bình, nói: “Anh Bình, có chuyện gì thế, mở tiệc lớn dữ vậy?
Ngô Bình: “Ngô Soái được vào tông môn, đang làm tiệc chúc mừng”. Trương Bân ngây ra: “Tông môn là gì?”
Ngô Cường “hứ” một tiếng: “Tiểu Bân, con đừng nên học võ thì hơn, tông môn là truyền thừa của tiên gia, bên trong toàn là tiên nhân. Tiên nhân đi mây về gió, chỉ đá hóa vàng, không gì là không làm được”.
Trương Bân “ồ” một tiếng, anh ta thật sự không biết nhiều về lĩnh vực này, cũng không có hứng thú tìm hiểu, anh ta lập tức hỏi Ngô Bình: “Anh Bình, gần đây có một trò chơi rất hot, anh đã chơi chưa?”
“Vậy sao? Trò gì thế?”. Hai người họ tìm được chủ đề chung thì lập tức dạt qua một bên nói chuyện.
Ngô Cường rất bất lực, ông ta muốn ra vẻ nhưng ngặt nỗi người ta lại không cảm nhận được thứ mà ông ta đang tự hào, vậy thì khó xử rồi.
Ngô Cường không cho hai nhà vào nhà ngồi, cậu và nhà cô cậu chỉ có thể ngồi ở bên ngoài. Cô cậu còn mang đến rất nhiều quà, nhưng Ngô Cường lại không thèm nhìn đến, chỉ tùy tiện chỉ vào khoảng không bên cạnh và nói: “Đặt đó đi”.
Trương Bảo Tùng là con rể nhà họ Ngô, thấy cảnh đó thì cảm thấy hơi mất mặt, ngồi một mình trong góc hút thuốc, cô cậu liền vội qua khuyên bảo.
Ngô Bình nói chuyện phiếm với Trương Bân một lúc thì biết hiện giờ anh ta vẫn chưa đi làm, đã có bạn gái và bạn gái cũng đã sống ở nhà anh ta, ngày nào cũng chơi điện tử với nhau, hôm nào tâm trạng tốt thì đến quán giúp đỡ.
Ngô Bình không thấy cách làm của Trương Bân có gì không thỏa đáng, dù sao thì nhờ có sự giúp đỡ của anh ta, việc làm ăn của quán rất đắt, đương nhiên Trương Bân cũng sẽ không thiếu tiền tiêu. Hơn nữa, dăm ba ngày bố Trương Bân lại chuyển tiền cho anh ta, còn cho anh ta hai căn nhà, hai chiếc siêu xe. Như chiếc xe đang đậu bên ngoài kia cũng đáng giá một triệu tám trăm ngàn tệ.
Lúc này, Ngô Soái ở trong nhà đã nghe thấy tiếng Ngô Bình nhưng lại cố tình không ra ngoài, đợi một lát sau mới đứng dậy và đi ra.
Anh ta đứng ở cửa, hướng về phía Ngô Bình khi cậu đang đứng nói chuyện với Trương Bân, gọi: “Ngô Bình”.
Ngô Bình ngẩng đầu, nhìn về phía Ngô Soái, khó chịu hỏi: “Có chuyện gì thì nói đi”.
Ngô Soái giận dữ: “Anh dám nói chuyện kiểu đó với tôi sao? Có biết thân phận bây giờ của tôi sao?”
Ngô Bình buồn cười, hỏi: “Vậy cậu có thân phận gì?”
Ngô Soái tự hào, nói: “Đệ tử Huyết Đao tông”.
Huyết Đao tông? Ngô Bình không có ấn tượng nên hỏi: “Chưa từng nghe qua. Huyết Đao tông ở tiên giới nào? Là tông môn hạng mấy?”
“Anh cũng biết đôi chút đấy”. Lúc này, lại có một người từ trong nhà bước ra, dáng vẻ không đàng hoàng, đấy là Ôn Nại Lương, một đệ tử chân truyền của Huyết Đao môn.
Ngô Bình có Cửu Cung Thiên Cơ Đồ, người khác không nhìn ra được tu vi của cậu, nhìn qua chỉ nghĩ cậu là một người bình thường, không có tu vi gì hết.
Ôn Nại Lương nói: “Huyết Đao tông là tông môn hạng hai”.
Ngô Bình: “Tôi còn tưởng là môn phái lớn nào ghê gớm lắm, thì ra là một tông môn nhị phẩm cỏn con. Nếu tôi đoán không sai thì chắc cậu chỉ là một đệ tử chạy vặt bình thường thôi đúng không?”
Ngô Soái tức anh ách: “Anh nói vớ vẩn gì thế? Tôi không phải đệ tử chạy vặt bình thường đâu nhé, tôi là đệ tử ký danh đó”.
Ngô Bình gật đầu: “Thì ra là đệ tử ký danh, cũng chỉ là nhờ quan hệ thôi, đến cả tài nguyên của tông môn cũng khó có được, đừng nói gì đến tu luyện. Tôi nói cậu nghe Ngô Soái, chắc không phải cậu đã bị người trước mặt này lừa rồi đấy chứ?”
Tim Ngô Soái đập mạnh, đúng là vì thân phận đệ tử ký danh này, anh ta đã cho Ôn Nại Lương không ít lợi ích, thậm chí còn dâng cả bảo vật có được nhiều năm trước cho anh ta.
Ôn Nại Lương nghe Ngô Bình nói như thế thì mặt sầm xuống, nói: “Người phàm vô tri, cậu thì hiểu cái gì, dám ở đây nói vớ vẩn, khơi chuyện thị phi”.
Anh ta rất tức giận, đưa tay chỉ về phía Ngô Bình, mặt đất liền xuất hiện một chiếc bóng, chạy về phía lòng bàn chân Ngô Bình.
Đấy là một loại bí thuật, tên là Xuyên Tâm Thích, có thể biến bí lực thành vũ khí, xuyên qua lòng bàn chân, tiến thẳng đến tim và giết chết đối thủ.
Ngô Bình thấy đối phương ra tay là muốn giết người ngay thì bình thản nói với ánh mắt lạnh lùng: “Nếu anh đã muốn chết thì tôi sẽ cho anh được toại nguyện”.
Bình luận facebook