• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Thần Y Trở Lại (1 Viewer)

  • Chương 2772-2773

Chương 2772: Bát Môn Khai Mạch

Ngô Bình nói: “Anh Liễu không cần khách sáo, đối phương sắp đến rồi, chúng ta đợi thêm một lúc nữa”.

Quả nhiên, nửa tiếng sau, Dư Quảng Hạ dẫn theo một nam tu áo trắng xuất hiện, gương mặt nam tu đầy vẻ mong đợi, khi nhìn thấy Liễu Quyền từng đánh mình bị thương thì cũng không quan tâm, ánh mắt chỉ nhìn Ngô Bình.

Dư Quảng Hạ vội nói: “Cậu Ngô, tôi xin giới thiệu, đây là em họ tôi, Long Khiếu Thiên”.

Long Khiếu Thiên không kịp đợi đã hỏi Ngô Bình: “Cậu Ngô thật sự có kỳ đan tuyệt thế thất truyền Bát Môn Kim Thủy Đan sao?”

Thật ra anh ta sớm đã nghiên cứu Bát Môn Kim Thủy Đan, nghe đồn phiên bản hoàn thiện của đan này có thể nâng cao tư chất mọi mặt cho người dùng, thậm chí là vận mạng, có được hiệu quả nghịch thiên đổi mệnh.

Chỉ là, đan này sau khi ra đời thì chưa từng có ai luyện chế được bản hoàn chỉnh, trước mắt loại tốt nhất cũng chỉ đạt đến Bát Môn Kim Thủy Đan tứ hiệu, cách đan dược bát hiệu cả chục nghìn dặm nữa!

Bởi vì từ nhỏ anh ta từng bị ám thương nên tư chất bình thường, chuyện này khiến anh ta rất tự ti. Tuy cha mẹ đều rất yêu thương anh ta, nhưng anh ta vẫn không thể chấp nhận được hiện thực, tưởng tượng có một ngày có thể dựa vào đan dược như Bát Môn Kim Thủy Đan mà trở thành niềm kiêu hãnh của gia tộc, khiến cha mẹ vui mừng, để những người coi thường anh ta ngậm miệng.

Bây giờ, hy vọng đang ở trước mặt, đương nhiên anh ta sẽ mặc kệ mọi thứ lấy được đan này!

Ngô Bình cười nói: “Cậu Long có thể dùng ngay tại đây, hiệu quả thế nào cứ thử thì biết”.

Cậu lấy đan dược ra, nhìn thấy dị tượng trên đan dược, ánh mắt Dư Quảng Hạ cũng ngây ra, Liễu Mị và Nguyệt Thành Thanh Anh cũng có vẻ khó tin. Hôm qua lúc cậu lấy ra, không phải là Bát Môn Kim Thủy Đan lục hiệu sao? Bây giờ sao lại là đan dược bát hiệu hoàn chỉnh rồi?

Long Khiếu Thiên nhận lấy đan dược bằng hai tay, tay anh ta run rẩy, miệng cũng run run theo.

“Dùng như thế nào?” Anh ta hỏi.

Ngô Bình cười nói: “Không cần vội. Tôi đồng ý với cậu Long rồi, thì có thể bán đan này cho cậu, chúng ta nói đến giá cả trước đã”.

Khiếu Long Thiên lập tức nói: “Giá cả dễ nói, chỉ cần nó thật sự có hiệu quả thì giá nào cũng được”.

Ngô Bình: “Anh và Dư Quảng Hạ là họ hàng, tôi cũng là bạn của anh ấy, đương nhiên cũng không thể thét giá trên trời. Như vậy đi, chúng ta cứ theo giá thị trường”.

Khiếu Long Thiên ngẫm nghĩ rồi nói: “Lúc trước cha tôi muốn mua giúp tôi một viên Bát Môn Kim Thủy Đan tứ phẩm, lúc đó đã chuẩn bị hai triệu tiền đại đạo, đáng tiếc không thể mua được. Đan dược hoàn chỉnh này, giá ít nhất cũng cao hơn mấy trăm lần. Như vậy đi, tôi bỏ ra năm trăm triệu tiền đại đạo, cậu Ngô thấy được không?”

Ngô Bình: “Không vấn đề. Nhưng nếu anh dùng đan này thì cần phải đến một nơi”.

Khiếu Long Thiên đồng ý ngay: “Không vấn đề”.

Cứ như vậy, Ngô Bình dẫn anh ta đến không gian trong vườn thảo mộc, muốn mượn Bát Thủy Đan Dược giúp anh ta khai thông đạo mạch. Cậu nghĩ, đan này có lẽ cũng sẽ trợ giúp cho việc khai thông đạo mạch.

Sau khi nghe pháp môn khai thông đạo mạch, Long Khiếu Thiên lập tức nuốt Bát Môn Kim Thủy Đan theo chỉ dẫn của Ngô Bình. Đan dược vào bụng, tám luồng dược lực tiến vào thân thể anh ta.

Ngô Bình luyện chế ra đan dược này, lúc dùng cần phải có cậu ở bên cạnh trợ giúp. Vì thế, cậu giữ một tay trên đỉnh đầu Khiếu Long Thiên, dùng sức mạnh khống chế tám luồng sức mạnh kia.

Chẳng mấy chốc, tám luồng sức mạnh dưới sự kiểm soát của cậu đã ngưng tụ thành một đại trận dược lực, tạo ra rất nhiều hiệu quả kỳ diệu. Lúc này, giữa đất trời cũng có vô số luồng sức mạnh ngưng tụ lại, tẩy rửa thân thể và thần hồn anh ta.

Ngô Bình cũng không biết rõ rốt cuộc đan dược này có hiệu quả thế nào. Vì vậy cậu vẫn luôn canh giữ bên cạnh, dốc hết sức giúp đỡ, quan sát kỹ càng.

Đại trận dược lực chuyển động trong thân thể Long Khiếu Thiên, theo quá trình tiếp xúc, thuận lợi khai thông sáu đạo mạch, sáu đạo mạch này có một huyền mạch, còn lại đều là tử mạch.

Khai thông được sáu đạo mạch, cộng thêm hiệu quả thần kỳ của Bát Môn Kim Thủy Đan, tư chất của Long Khiếu Thiên bỗng chốc nâng cao lên trình độ trước giờ chưa từng có, vượt xa lúc trước.

Thêm nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Long Khiếu Thiên đã thích ứng với thay đổi từ thân thể, anh ta mở mắt, được Ngô Bình mời về chỗ cũ.

Vừa đi ra, Long Khiếu Thiên không nói một câu gì chỉ quỳ xuống trước mặt Ngô Bình, Ngô Bình vội đỡ anh ta dậy, nói: “Cậu Long làm gì vậy?”

Viền mắt Long Khiếu Thiên ửng đỏ, nói: “Đại ơn đại đức của cậu Ngô, Long Khiếu Thiên tôi cả đời này cũng không quên!”

Ngô Bình cười nói: “Cậu Long không cần như vậy”.

Long Khiếu Thiên: “Nếu cậu Ngô không chê, thì Long mỗ nguyện ý làm anh em với anh”.

Ngô Bình cười nó: “Đương nhiên là được”.

“Anh Ngô, tôi cảm thấy tư chất của mình đã tăng lên vượt bậc, nhưng vẫn không biết lên đến cấp bậc nào, vì vậy tôi muốn quay về gia tộc ngay, dùng tài nguyên của gia tộc tiến hành khảo nghiệm chính xác”.

Ngô Bình: “Vậy được, hy vọng lần này anh Ngô có thể khiến người ta kinh ngạc”.

Long Khiếu Thiên cười ha ha: “Anh Ngô, chuyện anh nói cứ vậy đi, tôi không so đo”.

Long Khiếu Thiên vui vẻ muốn về nhà, nói mấy câu với Ngô Bình, cũng chẳng đợi Dư Quảng Hạ mà rời đi trước.

Dư Quảng Hạ vừa kinh ngạc vừa vui mừng, cười nói: “Cậu Ngô, không ngờ anh thật sự có Bát Môn Kim Thủy Đan hoàn chỉnh, bây giờ chắc chắn Khiếu Thiên sẽ được gia tộc coi trọng, nhà họ Long từ nay cũng có hy vọng rồi! Nếu không có gì bất ngờ thì nhà họ Long chắc chắn sẽ đến nhà tạ lễ!”

Ngô Bình: “Tình hình anh thế nào rồi?”

Năm đó Dư Quảng Hạ không thể trở thành thế tử, lại nán lại hạ giới nhiều năm như vậy, lần này quay về, chỉ sợ sau này cũng không dễ sống.

Dư Quảng Hạ cười nói: “Tôi vẫn ổn. Hơn nữa không bao lâu nữa, cha tôi sẽ trao lại vị trí thế tử cho tôi”.

Ngô Bình: “Ồ?”

Dư Quảng Hạ: “Quan hệ giữa tôi và Long Khiếu Thiên rất tốt, bây giờ cậu ấy khỏe lên rồi, cha cũng không thể không cân nhắc đến quan hệ giữa tôi và cậu ấy”.

Ngô Bình gật đầu: “Vậy thì tốt”.

Dư Quảng Hạ: “Dạo này tôi cũng nghe thấy danh tiếng của cậu Ngô, bây giờ cậu Ngô đã là đệ tử trọng tâm của Thái Hoàng Giáo, nhận tam đại kiếm tôn làm vi sư”.

Ngô Bình cười nói: “Tin tức lan nhanh thật”.

“Loại chuyện xuất hiện thiên kiêu như vậy, các thế lực lớn như chúng tôi đều rất quan tâm, gia tộc tôi cũng không ngoại lệ. Đúng rồi, thập đại Tiên Giới gần đây cũng xuất hiện một kiểu tuyên truyền tin tức mới tương tự với báo chí ở giới thế tục, chúng tôi gọi là “Tiên Giới Thời Vấn”“.

Ngô Bình vừa nghe thì lập tức hứng thú, hỏi: “Là thế nào?”

Dư Quảng Hạ lấy một miếng ngọc to chừng bàn tay, ngón tay lướt bên trên, bên trên bỗng phóng ra một luồng sáng, chiếu lên không trung những hình ảnh và ký tự, chỉ là không có âm thanh.

Ngô Bình nhìn một lát, phát hiện thứ này cũng không khác gì với điện thoại, hơn nữa sử dụng cũng tiện hơn, tiên tiến hơn.

Dư Quảng Hạ thấy Ngô Bình cũng chưa từng dùng bèn cười nói: “Trong tay tôi có mấy cái, cái này tặng cho anh vậy”.

Ngô Bình: “Ồ, cám ơn”.

Dư Quảng Hạ lướt một lúc, tìm được khu vực tin tức, bên trong đầu là những chuyện xuất hiện thiên kiêu ở các Đại Tiên Giới, giới thế tục, anh ta mau chóng tìm được tin liên quan đến cậu.

Xem một lúc, cậu cười nói: “Tin này có thể tin được bảy phần”.

Dư Quảng Hạ: “Ngọc còn có thể ghi lại hình ảnh, cũng có thể chỉnh sửa thủ công ký tự và hình ảnh, ảnh chụp, gửi cho người viết tin, anh ta sẽ dựa theo mức độ quan trọng của tin tức mà đưa ra một phần thưởng nhất định”.

Ngô Bình cảm thấy thứ này cũng khá thú vị, lập tức giữ lấy.

Dư Quảng Hạ cũng phải quay về chuẩn bị cho vị trí thế tử, nói chuyện một lát rồi cáo từ.

Sau khi hai người này rời đi, Liễu Mỵ và Liễu Quyền lại cảm tạ Ngô Bình, nếu không phải Ngô Bình ra tay thì cuối cùng bọn họ chỉ có thể đồng ý điều kiện mà Long Khiếu Thiên đưa ra.

Ngô Bình: “Hai người không cần khách sáo”.

Nói mấy câu, Liễu Quyền lập tức nói: “Mỵ Nhi, em đi cùng cậu Ngô đi, anh về trước đây”.

Rất rõ ràng, Liễu Quyền thân là anh trai cũng nhìn ra được em gái có ý với Ngô Bình, cũng có lòng thành toàn. Tuy em gái là Thánh Nữ, nhưng so với Ngô Bình thì còn kém rất nhiều.
Chương 2773: Thánh Nữ Đại Diễn Giáo

Trong lòng Tsukishi Sakura ít nhiều cũng có chút thất vọng, lúc trước cô ta nói không muốn dựa vào đàn ông để đi lên, nhưng nếu người đàn ông đó quá ưu tú, thì cô ta có do gì từ chối chứ? Nhưng bây giờ Liễu Mỵ đã đi trước cô ta một bước, trong lòng cô ta cũng khó tránh có chút ghen tỵ.

Liễu Mỵ cười nói: “Biết rồi, anh, anh về nhà trước đi”.

Liễu Quyền rời đi, Liễu Mỵ nói với Tsukishi Sakura: “Chị, mấy hôm nay em không thể bên cạnh chị rồi”.

Tsukishi Sakura khẽ thở dài trong lòng, nói: “Không sao, vốn dĩ chị cũng không có chuyện gì, chỉ là đến bên này xem thử thôi”.

“Nghe Minh trưởng lão nói, cô Tsukishi là hoàng tộc?”, Ngô Bình hỏi.

Liễu Mỵ cười nói: “Chị ấy là quận chúa của hoàng triều Thần Nhẫn U Thiên Tiên Giới, cha chị ấy là một vị thân vương”.

Ngô Bình: “Hoàng triều Thần Nhẫn sao?”. Cậu có chút ấn tượng, lúc trước khi đến Thiên Nhạc Tông cùng Đào Thành, thì có nghe ông Đào nhắc đến. Nhưng theo bọn như bọn họ nói, hoàng triều Thần Nhẫn đã bị diệt quốc từ hơn trăm năm trước rồi, chỉ còn một vài con cháu hoàng triều còn sống, di tản khắp các nơi.

Tsukishi Sakura lạnh nhạt nói: “Hoàng triều Thần Nhẫn từ lâu đã không còn rồi, tôi cũng không phải hoàng tộc gì. Ngay cả thân vương của cha tôi cũng chỉ là hư danh mà thôi”.

Liễu Mỵ: “Chị, hoàng triều Thần Nhẫn nhất định sẽ rạng danh lần nữa”.

Tsukishi Sakura bỗng có chút ủ rũ, nói: “Hy vọng vậy đi. Tiểu Mỵ, em và cậu Ngô nói chuyện đi, chị còn có việc, đi trước đây”.

Cô ta nói đi là đi, Liễu Mỵ chỉ đành tiễn cô ta ra ngoài Quân Tử Lâu.

Quay về, Liễu Mỵ nói: “Cậu Ngô, viên Bát Môn Kim Thủy Đan kia, tôi nhường cho chị Sakura rồi”.

Ngô Bình ừ một tiếng: “Đồ là của cô, cô có quyền xử lý nó”.

Liễu Mỵ khẽ thở dài, nói: “Thân thế chị Sakura rất thảm, lúc nhỏ khi chị ấy còn trong bụng mẹ đã bị người ta truy sát rồi, kẻ địch rạch kéo chị ấy ra, chuẩn bị cho thú hoang ăn thì may mắn được một trưởng lão Thiên Trần Giáo đi qua cứu chị ấy. Gần đây, người của hoàng triều chuẩn bị phục quốc, muốn mượn chút sức lực bên ngoài, vì vậy bọn họ không ngừng sắp xếp một vài người đàn ông ưu tú cho chị Sakura”.

“Minh Duệ cũng là người của hoàng triều Thần Nhẫn?”, Ngô Bình lập tức hỏi.

Liễu Mỵ: “Cô ấy từng là một quan lớn hoàng triều Thần Nhẫn, bây giờ là thừa tướng”.

“Cha của Tsukishi Sakura không phải thân vương sao?”

Liễu Mỵ cười khổ: “Cha của chị Sakura đã hôn mê nhiều năm, không có thân phận thân vương nhưng chuyện gì cũng không làm được, càng không thể bảo vệ được chị Sakura”.

“Ra là vậy”. Ngô Bình nói: “Chẳng trách Minh Duệ cứ muốn tôi gặp cô ấy”.

Liễu Mỵ cười nói: “Lúc trước tôi giả vờ là chị Sakura, thật ra cũng là muốn thay chị ấy gánh phần rắc rối này”.

Ngô Bình nhìn cô ta: “Cô thấy tôi là rắc rối sao?”

Liễu Mỵ vội xua tay: “Không phải. Bây giờ tôi rất thích cậu Ngô”. Nói xong, thân thể mảnh khảnh lại gần Ngô Bình, khiến cậu cảm nhận được cảm giác mềm mại.

Ngô Bình không ngờ cô ta lại lớn gan như vậy, bất giác lùi xa một bước, cậu ho khan nói: “Cô Liễu, thể chất cô bất phàm, là thiên mỵ chi thân trong triệu người chỉ có một, đàn ông bình thường không thể kiềm chế được nội tâm, tốt nhất cô…”

“Cậu Ngô sợ không khống chế được bản thân sao?”. Cô ta cắn môi, khẽ hỏi.

Ngô Bình nghiêng đầu, cười khổ nói: “Cô Liễu, tôi còn có chút chuyện, e rằng phải đi trước”.

Liễu Mỵ vội vàng kiềm chế lại, nhếch miệng cười: “Là Mỵ Nhi không tốt, xin công tử đừng đuổi tôi đi”.

Ngô Bình không hiểu gì về Liễu Mỵ, bèn hỏi cô ta: “Cô Liễu, lức trước cô nói là Thánh nữ của Đại Diễn Giáo, ý nghĩa của Thánh nữ là gì?”

Liễu Mỵ bỗng im lặng chốc lát rồi nói: “Sau khi tu vi đạt đến tiêu chuẩn thì sẽ hiến tế cho Thánh vương Đại Diễn”.

Ngô Bình ngạc nhiên: “Hiến tế gì?”

Liễu Mỵ khẽ thở dài: “Thân thể, linh hồn, tất cả mọi thứ. Đương nhiên, không phải mọi Thánh nữ đều sẽ được hiến tế, dù sao để được hiến tế cũng phải đáp ứng một vài điều kiện. Cứ mười mấy Thánh nữ, cuối cùng chỉ có một đến hai người được hiến tế, người không được hiến tế thì được đưa vào Đại Diễn Thánh Cảnh, trở thành người hầu của Thánh tôn”.

“Đại Diễn Thánh Cảnh là nơi nào?”, Ngô Bình hỏi: “Sau khi đi vào còn có thể đi ra không?”

Liễu Mỵ lắc đầu: “Đại Diễn Thánh Cảnh là một vùng đất kỳ dị, Đại Diễn Giáo thông qua việc hiến tế để có thể có được bảo bối và công pháp từ bên trong. Đại Diễn Giáo có thể có được thành tựu như hôm nay là do giáo chúng dùng hình thức hiến tế này qua các thời đại”.

Ngô Bình cảm thấy rất thần kỳ: “Hiến tế thì có thể có được công pháp và bảo bối sao?”

Liễu Mỵ gật đầu: “Hơn nữa sau vô số lần thử nghiệm, Đại Diễn Giáo phát hiện thông qua việc hiến tế một cô gái xinh đẹp phù hợp với yêu cầu nhất định, công pháo và bảo bối mà Đại Diễn Thánh Cảnh cung cấp sẽ càng trân quý hơn”.

“Nói như vậy, bọn họ không chỉ hiến tế Thánh nữ, mà còn có thứ khác nữa?” Ngô Bình hỏi.

“Không sai. Thánh nữ là một hiến tế long trọng, một khi thành công thì Đại Diễn Giáo có thể có được công pháp rất mạnh, hoặc bảo bối lợi hại. Nếu thất bại, thì thứ nhận được sẽ khá bình thường, ngoài hiến tế Thánh nữ còn hiến tế một vài huyết thực, ví dụ như trẻ em cả nam hoặc nữ”.

Ngô Bình nheo mắt: “Đại Diễn Giáo sẽ còn hiến tế người sống sao?”

Liễu Mỵ: “Mỗi tháng hiến tế ba nghìn bé trai và ba nghìn bé gái, trong những ngày đặc biệt, số người có khi nhiều hơn gấp bội”.

“Những người này ở đâu ra?”

“Đại Diễn Giáo bỏ tiền ra mua về từ khắp các nơi, có vài người do nhà nghèo khổ, để kiếm được một khoản tiền nên nguyện ý bán con mình, để bọn họ đi hiến tế”. Nói đến đây, vẻ mặt Liễu Mỵ có chút bất đắc dĩ: “Có vài người vì tiền mà vứt bỏ thân sinh cốt nhục của mình”.

Ngô Bình im lặng một lúc rồi nói: “Thế giới lớn như vậy, có kiểu người nào không có chứ?”

Liễu Mỵ thở dài, nói: “Nhưng cho dù thế nào, hiến tế sinh mệnh vô tội là chuyện vô cùng tàn nhẫn”.

Ngô Bình: “Thực lực Đại Diễn Giáo thế nào, so với Thiên Trần Giáo thì sao?”

“Thực lực Đại Diễn Giáo tương đương với Thiên Trần Giáo, mặc dù căn cơ Đại Diễn Giáo không bằng Thiên Trần Giáo. Thế nhưng Thiên Trần Giáo có được pháp bảo và công pháp hùng mạnh thông qua việc hiến tế”.

“Pháp bảo thế nào?” Ngô Bình cảm thấy hứng thú.

Liễu Mỵ lấy ra một sợi dây màu đỏ, nói: “Đây là một trong những pháp bảo có được nhờ hiến tế, tên Phược Yêu Lăng, khi sử dụng có thể trói giết được yêu vật, uy lực rất mạnh. Đây là do Đại Diễn Giáo tặng thưởng sau khi tôi trở thành Thánh nữ”.

Ngô Bình nhận lấy sợi dây đỏ, cảm nhận bên trên có một luồng sức mạnh kỳ lạ, luồng sức mạnh này lại khá giống với Cấm Kỵ Chi Lực, nhưng cũng có điểm khác biệt.

Lúc này, một con mèo đen xuất hiện trên vai Ngô Bình, mắt nó nhìn chằm chằm vào sợi dây, trong đầu Ngô Bình vang lên giọng nói của nó.

“Cậu Ngô, đây là vật trong Cấm Nguyên!”

Ngô Bình hỏi nó: “Cấm Nguyên là gì?”

“Nơi sản sinh ra cấm kỵ! Nhưng bình thường Cấm Nguyên chỉ có thể sinh ra một loại cấm kỵ, có thể tạo ra được hai loại cấm kỵ thì cực kỳ hiếm. Nhưng tôi cảm nhận trên sợi dây đỏ này có đến ba loại Cấm Kỵ Chi Lực khác nhau!”

Ngô Bình kinh ngạc: “Ba loại?”

Mèo đen: “Cậu Ngô, Đại Diễn Giáo mà cô gái nói này nói lại có liên quan đến Cấm Nguyên, cậu nhất định phải đến Cấm Nguyên một chuyến. Đến đó, cậu có thể hấp thụ được năng lượng trước khi cấm kỵ hình thành, như vậy sẽ giúp cậu mở được cấm kỵ của Nhân Tộc!”

Ngô Bình giật mình: “Cấm kỵ Nhân Tộc?”

Sau này cậu muốn tu luyện Trúc Cơ cấp bốn, thì bước đầu gọi là Giác Tỉnh! Sau khi Giác Tỉnh, trong thân thể sẽ sản sinh ra hạt giống cấm kỵ. Sau đó có thể dựa vào việc hấp thụ các loại Cấm Kỵ Chi Lực để phát triển nảy mầm, cắm rễ, sau đó trở thành cấm kỵ Nhân Tộc!

Mèo đen nói: “Mỗi một loại sinh linh mạnh mẽ, đều có cơ hội tạo ra cấm kỵ, Nhân Tộc cũng không ngoại lệ! Cửu Dương Hóa Cấm của cậu cộng thêm sức mạnh Cấm Nguyên, có thể tăng tốc quá trình này!”
 
Advertisement

Bình luận facebook

Bạn đã đọc chưa

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom